Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 260: Chị ấy muốn làm gì?


“Anh Bình Phàm, anh có đó không, anh cảm thấy Tư Dư không đẹp hả? Tủi thân!”
Quá nhiều, bên dưới là ảnh chụp của Hàn Tư Dư.
Còn có vài bức chụp cặp đùi xinh đẹp của cô ta, nói thật, đùi rất to.
Làm tim Trần Khiêm đập thình thịch. “Đẹp đúng không anh Bình Phàm!”
“Cũng được, ảnh bình thường quá, không kích thích lắm! Ha hat”
Có thể là Trần Khiêm hơi giận Hàn Tư Dư nên đã trả lời một cách mập mờ như vậy.
Không ngờ Hàn Tư Dư đã đi lại trả lời: “Ây da, anh Bình Phàm đáng ghét quá đi! Đợi lúc nào đó sẽ làm anh hài lòng mài”
Câu trả lời này làm lòng Trần Khiêm ngứa ngáy nhộn nhạo.
Mà lúc này, Mạnh Thái Như lại gửi tin nhản mới cho anh.
“Anh Bình Phàm, anh đang làm gì đó? Hôm nay lớp em đang tham gia tiệc ăn mừng của Hàn Tư Dư yêu dấu của anh đấy, hừ hừ, anh làm Tư Dư nổi tiếng nên vai chính hôm nay là anh mới đúng! Đúng rồi, có phải anh thích Tư Dư không? Sao. không theo đuổi cô ấy đi?”
Đoạn tin nhắn này, Mạnh Thái Như lén gửi cho Trần Khiêm.
Thật ra cô ta rất ghen tị, không biết tại sao, Mạnh Thái Như lại thầm phác họa hình tượng của bạn trai mình, là người giống như Bình Phàm vậy, cho dù cô ta chưa bao giờ gặp Bình Phàm.
“Đuổi không kịp, xe chưa đến mài!” Mệt mỏi, tại sao lần nào cũng phải nhäm vào mình?
Trần Khiêm tức giận trả lời lại. Đúng là xe mà anh gọi vẫn chưa đến.
“Ha ha ha, với nguồn tài chính của anh Bình Phàm, mua chiếc xe là chuyện dễ thôi mà!”
Mạnh Thái Như lại trả lời.
Rõ ràng cô ta đã hiểu nhầm ý Trần Khiêm, nghĩ răng xe vẫn chưa đến là chưa mua được xe.
Lúc này, taxi đã đến, Trần Khiêm tán gẫu vài câu với hai người rồi kết thúc chủ đề, nếu nói đến chuyện làm anh hứng thú thì sẽ là những bức ảnh mập mờ mà Hàn Tư Dư đã gửi cho anh.
Lúc rảnh rỗi phải ngắm thật kỹ mới được. Trong lúc nói chuyện, Trần Khiêm đã đến Bếp Gia Viên.
Giờ phút này, từng chiếc Audi ngừng trước cửa Bếp Gia Viên, chờ đợi, có thể thấy được sự hào nhoáng của Hàn Tư. Dư.
“Cô đó, sao lại vụng về như vậy, làm được thì làm, không làm được thì cút sớm đi. Cô nhìn cô xem, tôi đã từng thấy nhiều người làm thêm nhưng chưa bao giờ thấy ai như cô, cô cút đi cho tôi, hơn nữa, cô phải bồi thường chỉ phí của bát canh Phật nhảy tường này, để một nghìn tệ lại đây!”
Trần Khiêm đang định lên lầu lại thấy một người phụ nữ đang kéo cô gái mặc quần áo nhân viên ra.
“Xin lỗi giám đốc, thật sự rất xin lỗi cô, tay tôi bị thương nên không cầm chắc!”
tôi không cần biết tay cô có bị thương hay không, cô biết cô Hàn Tư Dư mới vừa bước vào là ai không? Là vị khách quý nhất của Bếp Gia Viên chúng ta, cũng may cô làm đổ xuống dưới, không văng trúng cô Hàn Tư Dư, nếu không, có lấy mạng cô cũng không bù đắp nổi!”
Cô giám đốc kia dí mạnh lên trán cô gái.
€ô gái chỉ biết cúi đầu nghe, không dám trốn.
Có thể là thị giác của Trần Khiêm có vấn đề, nhìn từ góc. của anh, làn da của cô gái này trắng sáng, tóc rũ xuống, vừa nhìn là khiến người ta có cảm giác đau lòng.
Thậm chí cô giám đốc này, rõ ràng đã được thay đổi.
Mà người được thay này, Trần Khiêm có biết. “Trịnh Duyệt, chị la lối om sòm làm gì vậy?”
Trần Khiêm không ngờ Trịnh Duyệt lại trở thành giám đốc của Bếp Gia Viên.
“Hả?”
Trịnh Duyệt nghe thấy giọng nói sau lưng, giật mình ngẩn ngơ.
Giống như chú cá mắc cạn lâu ngày bỗng thấy dòng lũ đang kéo đến cuồn cuộn.
Giống như mảnh ruộng đang khô căn, chào đón sự che phủ của mây đen.
“Cậu Trần?” Trịnh Duyệt phấn khích suýt khóc.
“Kêu lớn như vậy, sợ người khác không nghe thấy đúng không?” Trần Khiêm lạnh lùng nói.
“AI Tôi không dám nữa đâu cậu Trần, được gặp cậu nên tôi vui quá!” Kể từ lần trước, bởi vì Trịnh Duyệt làm nhóm Hứa. Siêu hiểu nhầm Trần Khiêm là bạn trai cô ta, chuyện này đã truyền đến tai Lý Chấn Quốc nên Trịnh Duyệt bị cảnh cáo. Nếu cậu Trần không đồng ý thì không bao giờ được liên lạc với cậu Trần nữa! Phá vỡ cuộc sống bình thường của anh.
Tất nhiên Trịnh Duyệt ngoan ngoãn nghe theo.
Thật ra bây giờ Trần Khiêm không có ấn tượng xấu với người chị Trịnh Duyệt này nữa, thay vào đó bởi vì cô ta đã đối xử tốt với Trần Khiêm, nên Trần Khiêm đã xem cô ta như một người bạn bình thường.
Ngay sau đó, cười gượng nói: “Đúng rồi Trịnh Duyệt, sao chị lại là giám đốc của Bếp Gia Viên? Không làm ở sơn trang nữa à?”
“Hả? Cậu Trần, chẳng lẽ cậu không biết, phố thương mại Kim Lăng thay trời rồi à, hình như là xảy ra chuyện gì lớn, giám đốc Lý Chấn Quốc cũng bị thay rồi, phố thương mại sắp được sắp xếp lại!”
Trịnh Duyệt rất kinh ngạc. “Phải sắp xếp lại?”
Trần Khiêm cũng ngạc nhiên, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là ý kiến của chị mình.
Chị ấy muốn làm gì?
 
Chương 261: Đợi sau này hỏi là được


Thì ra, thay trời mà Trịnh Duyệt đã nói là sau khi Lý Chấn Quốc rời khỏi, chị mình sẽ giao lại quyền quản lý phố thương mại Kim Lăng cho người khác.
Còn việc giao cho ai, Trần Khiêm không hỏi, chị anh Trần Hiểu cũng không nói chuyện này.
Đợi sau này hỏi là được.
Mà Trịnh Duyệt, cũng bởi vì nguyên nhân này nên mới đang làm ở sơn trang lại bị điều đến đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của Bếp Gia Viên.
Nhìn như đã được thăng chức nhưng thật ra lại là một hình thức cách chức.
Tính ra, cũng vì liên quan đến Trần Khiêm.
Lúc này, Trần Khiêm lại nhìn về phía cô gái bên cạnh, nói thật, không riêng gì thương hoa tiếc ngọc mà Trân Khiêm còn đồng cảm, nhìn cô gái này làm Trần Khiêm nghĩ đến mình của trước kia.
Lúc đó mình rất nghèo, nghèo đến mức không được ăn cơm, bình thường cuối tuần sẽ đi làm thêm ít việc, bị đánh bị măng là chuyện thường tình.
“Trịnh Duyệt, chị cứ làm việc của chị đi, chẳng phải là một bát canh Phật nhảy tường thôi à, đâu làm người khác bị thương, chị bảo phòng bếp làm bát khác là được!”
Trần Khiêm sắp xếp.
Trịnh Duyệt không dám không nghe, sau khi liếc cô gái này xong thì đi dặn dò phòng bếp.
Tất nhiên Trịnh Duyệt biết Hàn Tư Dư là cô streamer Trần Khiêm thích nên mới xem cô ta là khách quý trong số những khách quý. Nếu không, tại sao cậu Trần Khiêm lại dùng một trăm triệu để lấy lòng Hàn Tư Dư.
Việc này làm Trịnh Duyệt hâm mộ ghen tị, bực mình mà không thể nói.
“Cảm ơn... Cảm ơn cậu!”
Cô gái cúi đầu, lễ phép với Trần Khiêm.
“Đừng khách sáo!”
Trần Khiêm cười nhạt.
Thật lòng rất muốn bảo cô gái này ngẩng mặt để Trần Khiêm có thể thưởng thức toàn bộ vẻ đẹp của cô ấy. Bởi vì nhìn từ bên cạnh, cô gái này thực sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp bị lãng quên.
Nhưng nhìn bộ dạng gượng gạo của cô ấy, Trần Khiêm không muốn trêu chọc người ta.
Sau khi nói xong, anh bước lên lầu.
Trên lầu, nhóm Hàn Tư Dư đã bắt đầu lên món.
Không cần nghỉ ngờ gì hơn, Trần Khiêm được xếp vào góc khuất nhất trên bàn, ngồi chung với đám người đáng ghét nhất.
Mà trên bàn chính là Mạnh Thái Như và vài chị em trong hội livestream như Vương Tiểu Nha.
Lần trước đã từng gặp.
Bốn bàn tiệc nằm trong một căn phòng riêng rất rộng, tất nhiên rất sôi nổi.
“Này này, chào bạn, có thể sạc pin điện thoại giúp tôi được không?”
Trần Khiêm ngồi trong bàn, không nói lời nào, thịt gà om, sườn non kho, anh sắp chết đói rồi nên ăn được bao nhiêu sẽ ăn bất nhiêu.
Bởi vì anh ngồi tựa vào ổ điện cho nên lúc này mới có một nữ sinh đi đến muốn Trần Khiêm giúp đỡ.
“Ha ha, thì ra là cậu à!”
Chỉ là Trần Khiêm vừa ngẩng đầu, cô gái đó lập tức cười lạnh.
Cô ta chính là streamer Vương Tiểu Đề, lần trước gặp ở công viên, cô gái này đẹp theo phong cách dịu dàng ít nói nhưng lại là một người thích có thành kiến với người khác.
Vốn dĩ cô ta đến tham gia tiệc ăn mừng của Hàn Tư Dư, luôn thể hiện sự điềm đạm, lúc nói chuyện với bạn bè của Hàn
Tư Dư cũng rất dịu dàng.
Bởi vì cô ta đã biết anh chàng đại gia tên Bình Phàm học cùng khoa với Hàn Tư Dư, lúc trước cô ta có hỏi thế nào, Hàn Tư Dư cũng không chịu nói thật, bây giờ đã được lộ ra ngoài.
Cho nên cô ta nghĩ, có thể làm quen với bao nhiêu anh chàng đẹp trai của Đại học Kim Lăng thì cứ làm quen bấy nhiêu, vậy thì sau này sẽ có lý do thường xuyên đến Đại học Kim Lăng chơi, lỡ như mình tình cờ gặp được anh Bình Phàm, được anh ấy ưu ái thì sao?
Dù sao Vương Tiểu Đề vẫn luôn cảm thấy mình không thua kém gì Hàn Tư Dư.
 
Chương 262


Không ngờ vừa ngẩng đầu đã gặp Trần Khiêm đang ăn đến mức miệng dính đầy dầu.
Thật sự làm cô ta hơi ghê tởm và thất vọng.
Dù sao lần trước cô ta cũng đã được chứng kiến thằng nhóc này ngu ngốc và hèn hạ đến nhường nào.
“Ồ,là cậu à! Nào, tôi sạc pin giúp chol”
Trần Khiêm đã thấy cô ta từ lâu nhưng không chào hỏi, lập tức dùng khăn giấy lau tay, chuẩn bị nhận lấy.
“Ha ha, không cần đâu, bạn ơi, bạn giúp tớ nha!”
Vương Tiểu Đề nói với sinh viên bên cạnh Trần Khiêm.
Sau khi cắm sạc xong, Vương Tiểu Đề liếc Trần Khiêm rồi về bàn chính.
Rất rõ ràng, cô ta ghét Trần Khiêm và bây giờ còn ghét hơn.
Trần Khiêm chỉ cười cười chẳng sao cả, dù sao anh đã quen với chuyện này, giống như từ khi sinh ra, mình đã thuộc loại người bị những cô gái xinh đẹp khinh thường.
“Các bạn, với tôi mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng. Ngoài việc cảm ơn mọi người đã chăm sóc giúp đỡ tôi thì cảm ơn anh Bình Phàm đã nâng đỡ em, cho dù anh ấy không đến, không muốn lộ mặt nhưng có thể nói thế này, không có anh ấy, sẽ không có Tư Dư!”
“Em cạn với anh ba ly!”
Bưng rượu vang đỏ, Hàn Tư Dư uống cạn một hơi.
Ngay lập tức, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong phòng.
“Tôi nghi là anh Bình Phàm thích Hàn Tư Dư, hơn nữa còn thích cực kỳ!”
Lúc này, bạn cùng phòng của Hàn Tư Dư thảo luận.
Câu nói này khá hấp dẫn nên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Thôi thôi thôi, Tiểu Mỹ, đừng nói lung tung! Nếu anh Bình Phàm thích tôi thì anh ấy đã gặp tôi lâu rồi!” Hàn Tư Dư lạnh lùng nói.
Cô ta đã tự hỏi vấn đề này vô số lần. Tại sao anh Bình Phàm lại tốt với mình như vậy? Thích mình sao?
Nếu thích mình thì anh ấy đã lộ mặt từ lâu rồi. Mặc dù tiêu chuẩn của Hàn Tư Dư rất cao, cho dù là cậu ấm nhà giàu thì ít nhất cũng phải hợp mắt cô ta nhưng anh Bình Phàm anh có biết không, trong lòng Tư Dư, anh đã không còn là người mà những cậu ấm bình thường có thể so sánh được!
Nếu anh thích Tư Dư dù chỉ một chút, cho dù em phải theo đuổi anh, chờ anh, Hàn Tư Dư em cũng sẵn lòng.
Chưa bao giờ gặp mặt nhưng thường xuyên tán gẫu với anh Bình Phàm, còn cứu mình ngay thời khắc nguy hiểm, trái tim lạnh lùng kiêu ngạo của Hàn Tư Dư đã tan đến mức không thể tan hơn.
Cho nên vấn đề này, Hàn Tư Dư không nắm chắc, mặt đỏ tim đập.
“Tớ nói thật mà, nếu không phải thích Tư Dư thật lòng thì tại sao lại trả giá nhiều như vậy? Cho nên chỉ dựa vào chuyện này thôi đã có thể khẳng định được, nhưng mà mọi người cũng biết, anh Bình Phàm rất khiêm tốn, không thích bị quấy rầy. Tớ đoán anh ấy đang nghĩ rằng, đầu tiên ám chỉ lòng mình để Tư Dư biết rằng, có một người vẫn luôn thích em, sau đó đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ cho Tư Dư thấy thân phận thật sự, rồi hai người ở bên nhaul”
“Mẹ ơi, Tiểu Mỹ, tiếc là cậu viết tiểu thuyết trinh thám đấy. Nhưng mà cậu phân tích cũng đúng, có thể lúc chúng ta tốt nghiệp sẽ là ngày anh Bình Phàm chính thức thổ lộ với Tư Dư. Mà trong lúc này, mặc dù sự nghiệp của Tư Dư phát triển nhưng nhất định không được gần gũi với những chàng trai khác!”
Một cô gái khác nói.
“Tớ biết!” Hàn Tư Dư gật đầu, trên thực tế, ngoại trừ anh Bình Phàm, bây giờ trong lòng cô ta đã không còn nam sinh nào khác, dẫu cho cuối cùng phát hiện người đó giàu hơn anh Bình Phàm!
“Tớ đi lấy điện thoại!”
Một tiếng bụp, Vương Tiểu Đề đặt ly rượu xuống, chuyện anh Bình Phàm thích Hàn Tư Dư làm lòng cô ta rất ghen ghét và khó chịu.
Mọi người không thể tưởng tượng được, hôm đó lúc anh Bình Phàm tặng cho phòng live của Hàn Tư Dư một trăm triệu, 'Vương Tiểu Đề đã ghen tị dến nhường nào.
Ghen ghét như thể Hàn Tư Dư giành bạn trai của cô ta.
Bước về phía Trần Khiêm.
“Tránh ra cho tôi!" Vương Tiểu Đề xé áo Trần Khiêm một cách thô bạo.
Trần Khiêm thầm nghĩ cô gái này điên rồi hả.
Sau đó muốn đưa điện thoại cho cô ta thật nhanh, để cô ta rời đi.
Nhưng không ngờ Trần Khiêm vừa chạm vào thì giống như động phải thuốc nổ.
“Cậu là ai mà dám động vào điện thoại của tôi, nhìn bộ dáng bần hèn của cậu đi! Cậu xứng chạm vào điện thoại của tôi àII”
Vương Tiểu Đề đánh thật mạnh lên tay Trần Khiêm.
“Cậu có gì ghê gớm hả, chẳng phải chỉ là một thắng nghèo hèn thôi à, cậu chạm vào đồ của tôi làm gì! Chiếc điện thoại này, tôi không cần nữa!”
“Bốp!”
Vương Tiểu Đề như bị điên, chợt cầm điện thoại di động lại rồi ném mạnh xuống đất.
Còn bưng ly rượu vang trước mặt Trần Khiêm, tạt thẳng lên mặt anh.
Căn phòng chợt yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Mà Trần Khiêm mặt dính đầy rượu cũng ngơ ngác...
 
Chương 263: Vương Tiểu Đề đã vội vã rời đi


Ly rượu của Vương Tiểu Đề làm Trần Khiêm bất ngờ. Điên rồi, cô gái này điên thật rồi. “Tiểu Đề, cậu sao vậy?”
Hàn Tư Dư không biết Vương Tiểu Đề tỏ ra như vậy là bởi vì đố kị với cô ấy, nên sốt sắng hỏi han.
“Tớ không sao, Tư Dư, hôm nay tớ thật sự không khỏe, tớ về trước đây.”
Đến cả điện thoại của mình cũng không cầm theo, Vương Tiểu Đề đã vội vã rời đi.
Cô ta cũng không giải thích nổi vì sao chính mình lại như vậy.
Anh Bình Phàm rất lợi hại, nhưng anh ấy không hề biết mình, tại sao mình lại vì anh ấy mà sinh lòng đố kị như vậy.
Không ai biết cả. Lúc nấy mọi người đều nói anh Bình Phàm thương thầm Hàn Tư Dư, trái tim Vương Tiểu Đề vô cùng đau đớn.
Phụ nữ mãi luôn là một sinh vật lòng chất đầy đố kị.
Huống hồ chỉ là một cô gái đẹp so đo với một cô gái đẹp. khác.
Cho nên, cô ta phát điên lên, nhưng vì không thể nổi điên với Hàn Tư Dư, nên chỉ còn cách trút giận lên tên nghèo mạt Trần Khiêm.
Trước giờ cũng đều coi thường Trần Khiêm như vậy, cho nên cô ta phớt lờ Trần Khiêm rồi rời đi. “Hứ, đều là do cậu cả Trần Khiêm! Chọc tức khiến Tiểu Đề bỏ đi rồi. Tôi thật hối hận đã để cậu đến đây!”
Ánh mắt Hàn Tư Dư nhìn Trần Khiêm càng thêm lạnh lùng.
Trần Khiêm làm gì còn tâm trí mà để ý Hàn Tư Dư, bây giờ anh chỉ muốn cách trả thù Vương Tiểu Đề.
Cho nên, anh liền lập tức đi theo ra ngoài.
Ôi, hất rượu lên mặt mình, rồi mảng mình một hơi, xong cứ vậy mà bỏ đi?
Trần Khiêm từ lâu đã không còn là Trần Khiêm trước kia nữa rồi.
Anh nhất định phải làm Vương Tiểu Đề mất mặt một lần.
Nhưng đợi đến lúc anh đuổi tới nơi thì Vương Tiểu Đề đã sớm biến đâu mất dạng, điều này khiến Trần Khiêm tức điên.
Lúc này, một tin nhắn QQ hiện lên trên màn hình điện thoại của Trần Khiêm.
Là tin nhắn của bạn học cùng lớp Hách Lan Lan.
Hình như cảm thấy không khỏe, nên hôm nay cô ấy không đến dự buổi tiệc của Hàn Tư Dư.
Nhưng mà khi đọc nội dung tin nhắn, mi mắt Trần Khiêm giật giật.
“Trần Khiêm, cậu nói xem vì sao người ta sống trên đời lại khổ sở như vậy? Tôi suốt ngày chỉ biết liên lụy người thân, không giúp được gì cho họ cả. Tôi có cố gắng như thế nào, cũng không bằng người khác. Tôi không bao giờ làm cho ba tôi nở mặt nở mày, khiến cho em gái đến một bộ quần áo mới cũng không có. Hiện giờ em tôi đổ bệnh rồi, thân là chị mà tôi cũng chỉ biết bất lực đứng nhìn nó đến cả nhập viện cũng không đủ khả năng. Tiền trong nhà đều đem cho tôi ăn học cả rồi, nhưng tôi không biết làm sao để báo đáp!”
“Trần Khiêm, cậu nói xem, làm sao để tôi thôi khổ sở đây?”
Hách Lan Lan gởi cho mình một tin nhắn dài ngoằng.
Trần Khiêm đã rõ, gia đình Hách Lan Lan xảy ra chyện rồi, cô ấy không giúp được gì. Cô ấy tự trách bản thân, thậm chí Trần Khiêm còn nghe ra trong tin nhắn cuối có một ý tứ ẩn giấu.
Tim Trần Khiêm đập thình thịch.
Hách Lan Lan cũng là một cô gái con nhà nghèo. Bình thường cô ấy rất ít nói, nhưng khi quan sát cô ấy, Trần Khiêm phát hiện cô ấy có một trái tim mạnh mẽ nẵm bên trong thân xác có vẻ yếu đuối.
Luôn muốn chiến thẳng người khác.
Hơn nữa, có thể thấy, cô ấy không những muốn cuộc sống vô lo vô nghĩ như người khác, thứ cô ấy muốn còn hơn như vậy.
Điểm này có thể nói là mạnh hơn mình.
Nhưng thực tại luôn tàn khốc, không phải việc gì cũng xảy ra như cách mà bạn muốn.
Cho nên, những phiền muộn của Hách Lan Lan cứ ngày một tích tụ. Lần này em gái cô ấy bệnh, cần rất nhiều tiền nhưng cô ấy không có một đồng nào cả.
E rằng lòng tự tôn của cô ấy bị đả kích mạnh mẽ.
Trần Khiêm vô cùng hiểu cảm giác này.
Lo sợ cô ấy nghĩ quẩn làm chuyện ngốc nghếch, Trần Khiêm vội vã trả lời:
“Hách Lan Lan, cậu đang ở đâu? Ở kí túc phải không?” “Ừ. Đúng vậy!"
Hách Lan Lan cũng trả lời rất nhanh. Những người cô ấy. nói chuyện được trong lớp không nhiều, Trần Khiêm là một trong số ít những người cô ấy có thể tâm sự được.
Trần Khiêm nghĩ thầm không biết cái cô streamer Vương Tiểu Đề đó chạy đâu mất rồi. Nếu bây giờ mà anh quay về khẳng định sẽ bị mấy người đám Hàn Tư Dư châm chọc.
Nhưng Trần Khiêm thì lại không muốn bộc lộ thân phận.
 
Chương 264: "Người này làm mẹ kiểu gì vậy!"


Tuy rãng Trần Khiêm không phải rất thân thiết với Hách Lan Lan, nhưng dù sao cũng cùng trong một tổ nhà nghèo. suốt ba năm, có thể nói là đồng bệnh tương lân, Trần Khiêm không nhẫn tâm nhìn Hách Lan Lan cứ dẫn vặt như vậy mãi.
Thôi thì tạm thời không quay lại chỗ kia, Trần Khiêm bắt xe về kí túc xá nữ, làm thủ tục đăng kí ở cổng.
Trước cửa phòng Hách Lan Lan. “Trần Khiêm?”
Hách Lan Lan khóc đến sưng húp cả mắt, lúc mở cửa ra nhìn thấy Trần Khiêm, cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
“Hách Lan Lan, cậu không sao chứ? Tôi đến thăm cậu!” Trần Khiêm mở lời.
“Tôi không sao, làm phiền cậu rồi. Ngược lại bây giờ tôi cảm thấy tôi sống trên thế giới này thật dư thừa, luôn làm liên lụy người khác!”
Hách Lan Lan ngồi cạnh giường, che mắt khóc tiếp.
“Nói bậy gì vậy chứ, Hách Lan Lan, lúc trước tôi cũng như cậu, từ nhỏ ba tôi đã nói với tôi, gia đình mình nợ rất nhiều tiên, nghèo lắm. Vì tôi mà chị tôi còn không được đi học cấp ba, phải đi làm thuê làm mướn. Chị tôi học hành rất tốt, vậy mà cuối cùng phải bỏ thi tốt nghiêp!”
Trần Khiêm muốn khuyên nhủ Hách Lan Lan, chắc là do. đều là vì cái nghèo, nên làm làm anh nhớ tới bản thân ngày trước.
Vậy mà lại có hiệu quả, Hách Lan Lan nín khóc, lắng nghe Trân Khiêm nói.
Trần Khiêm tiếp:
“Cậu không biết lúc ấy áp lực tâm lý của tôi lớn đến mức nào đâu, tôi gánh vác trên mình biết bao trách nhiệm và sự kì vọng của gia đình, cho nên tôi mới lao vào học tập, tôi nỗ lực hết sức để không bị người ta coi thường.”
“Nhưng mà sao chứ, tôi vẫn bị người ta bắt nạt và xúc phạm. Tôi luôn thấy mình thấp kém, rẻ mạt hơn người ta. Gặp các bạn nữ tôi còn không dám mở miệng nói chuyện, tôi sợ họ sẽ khinh khi tôi!”
“Thực tế là họ coi khinh tôi thật, thường dè bỉu tôi. Nhưng tôi tự nói với lòng mình, tôi cứ sống tốt phần mình đã. Những ngày nhục nhã cuối cùng cũng sẽ trôi qua. Hơn nữa tôi còn học được một đạo lý!”
Những lời Trần Khiêm nói rất động lòng người. Hách Lan Lan gấp gáp hỏi: "Đạo lý gì vậy?"
"Chính là mỗi người, ở mỗi giai đoạn sẽ nghĩ những việc cần nghĩ, làm những việc cần làm, như vậy mới không khổ sở. Giống như cậu bây giờ đang đi học, trong lúc cần tích lũy kiến thức cậu lại đi lo việc kiếm tiền, làm sao để có nhiều tiền, như vậy đâu có thực tế?"
"Đúng thế, tôi rất muốn kiếm được nhiều tiền. Nhưng tôi không làm được. Cậu bây giờ có thể nói được những lời này, bởi vì cậu trúng xổ số, số cậu tốt hơn so với người khác nhiều!"
Giọng Hách Lan Lan đầy mất mát.
"Công nhận tôi tốt số, nhưng cậu phải tin tưởng, ngày đó cũng sẽ đến với cậu! Tóm lại, mọi việc rồi sẽ qua, đó là chuyện sớm muộn, không nên để chuyện này đè nặng cậu. Bây giờ thứ cậu muốn chắc là phương pháp giải quyết vấn đề"
Trần Khiêm khuyên bảo.
Hách Lan Lan cúi đầu, chỉ nói: "Ừ, tôi biết. Cảm ơn cậu Trần Khiêm, cậu để tôi suy nghĩ thêm đi!"
Trần Khiêm cũng không giỏi khuyên răn, cũng không biết phải khuyên thế nào.
Nhưng bây giờ anh đã biết vấn đề của Hách Lan Lan, anh vốn cũng không phải người bạn tồi. Bây giờ anh đã biết rồi, nhất định phải giúp đến nơi đến chốn.
Rầm rầm rầm.
Lúc này, kí túc xá vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Giống như muốn lật tung căn phòng lên.
Hách Lan Lan liền ra mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên, thân hình đẫy đà, mặt to bè bè, lông mày xoản lại như hai con sâu róm.
"Tao còn thấy lạ tại sao không có ai ra mở cửa, thì ra đồ hư hỏng nhà mày lại chứa trai. Ba mày còn nói mày ở trường
chăm chỉ học hành. Tao nhổ, vô liêm sỉ!"
"Mẹ! Mẹ đừng nói vậy, Trần Khiêm là bạn học của con, cậu ấy đến thăm con!"
Hách Lan Lan khóc hu hu.
"Đừng gọi tao là mẹ! Tao không phải mẹ mày! Người kia là ai, mày nhìn cái gì mà nhìn? Có phải muốn dê con gái tao không, tin tao đi báo công an liền không?"
Người phụ nữ trung niên móc điện thoại ra.
Hách Lan Lan luống cuống nói: "Trần Khiêm, cậu đi trước đi, hôm nay rất cảm ơn cậu!"
"Được rồi!"
Trần Khiêm muốn mảng người phụ nữ điên này vài câu, nhưng dù sao cũng là mẹ của Hách Lan Lan, nên cũng không nói gì.
"Người này làm mẹ kiểu gì vậy!"
Trần Khiêm mảng thầm như vậy rồi rời đi.
Cũng không biết người phụ nữ này có phải mẹ ruột của Hách Lan Lan hay không, cứ một câu hư hỏng hai câu khốn nạn.
Hôm nay liên tiếp bị những người phụ nữ điên mảng chửi, tâm tình Trần Khiêm không được vui.
Anh định đi công viên tản bộ cho khuây khỏa.
Lúc này, điện thoại của Trần Khiêm reo, là chị anh gọi đến.
Trần Khiêm bắt máy ngay, định hỏi vài chuyện liên quan đến phố thương mại Kim Lăng.
Không ngờ vừa nghe điện thoại thì phát hiện giọng nói của chị rất gấp gáp:
"Em trai, không hay rồi. Chị gái của em gặp chuyện lớn
 
Chương 265: Có chuyện gì vậy chị?


"Hả? Có chuyện gì vậy chị?" Trần Khiêm căng thẳng.
Tình cảm chị em hai người họ rất sâu nặng. Lúc nấy Trần Khiêm nói chị vì mình mà phải thôi học, không tham gia thi tốt nghiệp không phải là bịa ra để lừa Hách Lan Lan.
Lúc đó hai chị em họ đều được nuôi dưỡng trong cảnh nghèo khổ.
Chị phải bỏ học cấp ba.
Hơn nữa, chị còn vì anh làm không biết bao nhiêu chuyện, khó có thể quên được.
"Đừng nhắc nữa em trai, em hiện tại cũng ít nhiều biết được nhà chúng ta có một số quy định nghiêm khắc đến mức biến thái. Có một điều trong số đó là, không cần biết em kiếm được bao nhiêu tiền, xài bao nhiều tiền, đều phải ghi chép lại!"
"Cho dù tiêu lắt nhắt vài tỷ, cũng đều phải ghi chép lại trong sổ sách của gia tộc. Không được làm trái! Cũng như em vậy, cả thẻ tín dụng của em đang dùng đều được ghi chép lại hết!"
"Ồ, chuyện này em có biết!"
Đây là một quy định của nhà họ Trần, bạn có bao nhiêu tiền đều có thể tiêu, thậm chí tiền của gia tộc cũng có thể tiêu. Nhưng mà tuyệt đối không được giấu giếm người đứng đầu gia tộc, chính là cha anh.
Lấy danh nghĩa của người khác để giấu tiền, vân vân.
"Vậy chị không có bản ghi chép sao chị hai?"
Trần Khiêm hỏi.
"Mẹ nó, đúng vậy! Hôm nay chị mới biết, lúc trước chị mới thoát nghèo xong, cầm một trăm triệu mẹ cho đi tiêu quanh.
Sau đó một hôm chị uống say, chị muốn ăn một món trong chuỗi nhãn hiệu, liền bảo trợ lí đi mua một cái!"
"Mẹ kiếp, ngốc kinh khủng em hiểu không, bỏ ra sáu mươi triệu tệ mua cái nhãn hiệu đó luôn. Lúc đó không nổi, bây giờ cửa hàng đó nổi rồi, kiếm về cho chị hơn hai tỉ. Chị quên mất chuyện này, ai biết tên ngốc đó mua luôn cả một cái cửa hàng."
"Sau đó, chị nghĩ hay lén tiêu hết hai tỉ này, mới tiêu hết một nửa, ba chúng ta hình như phát hiện ra, vì chị mua nhiều đồ như vậy nhưng tiền trong nhà không hề hao hụt? Nên giờ chị đang lo vi phạm quy tắc của gia tộc, sẽ bị phạt sống khổ một tháng! Ba chúng ta là một người bảo thủ, mẹ có đứng ra xin giúp cũng vô ích!"
"Em còn tưởng việc gì, không phải chỉ là sống nghèo khổ. một tháng sao? Sẽ qua rất nhanh!"
Trần Khiêm lau mồ hồi trên trán, chị cứ hay việc bé xé ra †o như vậy.
"Không, em trai à, đừng nói sống khổ một tháng, một ngày chị còn không chịu nổi. Chị không quan tâm, em phải giúp chị, phải giúp!"
Giọng chị trong điện thoại như sắp khóc tới nơi.
"Được rồi, em giúp thế nào chị nói đi?"
"Hì hì, em giúp chị tiêu hết một tỷ trong vòng bảy ngày, tiêu sạch không để lại đồng nào! Em không ở nhà, ba không thể nào kiểm soát hết được đâu!"
"Sặc!"
Trần Khiêm xém chút nữa là phun ra một ngụm máu.
"Tiêu một tỷ trong vòng bảy ngày?"
Nói thật, không phải Trần Khiêm chưa thấy qua tiền, dù sao hiện tại ở phố Kim Lăng vẫn còn vài sản nghiệp chị lấy danh nghĩa của anh để đầu tư, mỗi tháng đều có vài tỷ chảy vào túi anh.
Nên Trần Khiêm không thiếu tiền.
Chuẩn bị đem số tiền đó đi đầu tư tiếp.
Nhưng mà, tiêu một tỷ thì cũng thật hoang phí!
Đầu tư còn được, đem tiêu khơi khơi như vậy, rất là lãng phí. Dù sao anh cũng không giống chị, làm như có thù oán với tiền bạc hay gì, mỗi tháng tiêu vài tỷ.
"Một tỷ thôi, không lẽ em tiêu không hết? Hay như vậy đi em trai, em mua một món đồ công nghệ đi, chị giới thiệu cho em một công ty của Đức, em đặt mua một chiếc máy bay!"
Trần Khiêm "Chị mặc kệ mặc kệ, chị không muốn sống khổ một tháng. Tóm lại trong vòng bảy ngày em phải tiêu cho hết, tiền chị sẽ lập tức chuyển cho em ngay!"
 
Chương 266: Để người ta chờ mãi cũng không hay


Nói xong Trần Hiểu cúp máy.
Sống khổ một tháng thì sống khổ một tháng, tự nhiên bắt mình lãng phí một tỷ, thật là làm khó mình!
Trân Khiêm đau khổ vò đầu bứt tóc.
Mua máy bay thì nhanh hết tiền, nhưng hiện tại đâu có cần đến.
Hơn nữa, Trần Khiêm bây giờ vẫn sống lối sống tiết kiệm, rất xót tiền.
Aaaaal
Chẳng mấy chốc đã nhận được tin báo của thẻ tín dụng, nghĩa là tiền đã về rồi.
Chị thật là nhanh gọn. Làm sao mà xài cho hết đây. Haizz!
Nếu đem đi đầu tư, gia tộc nhất định sẽ biết. Nếu mua này mua nọ thì ba sẽ không phát giác.
Một tỷ, mình phải mua bao nhiêu là thứ đây?
Rầu chết đi được!
Trần Khiêm vỗ võ đầu, không còn tâm trí đi dạo nên quay về kí túc xa nằm.
Ba ngày liên tiếp Trần Khiêm cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay.
Trong ba ngày này, cũng có liên tiếp ba sự việc quan trọng xảy ra.
Một là việc Hách Lan Lan xin nghỉ bởi vì bị mẹ buộc thôi học.
Trần Khiêm rất lo lắng, muốn giúp Hách Lan Lan nhưng cô ấy không online, không có cách nào liên hệ được.
Anh định trong hai ngày này nghe ngóng thử, muốn chi một số tiền ra giúp cô ấy.
Một việc khác chính là Hàn Tư Dư hoàn toàn trở thành nhân vật quan trọng ở trường học, liên tục tham gia các hoạt động của Livestream Đồng Thành, làm gương mặt trang bìa cho tạp chí Streamer, có thể nói là rất nổi tiếng.
Chuyện thứ ba chính là Lý Chấn Quốc muốn nâng cấp Livestream Đồng Thành thành phần mềm kết bạn trên toàn quốc. Còn tăng giá trị đầu tư thêm hai tỷ, đánh dấu bước chuyển mình từ giai đoạn trước đó.
Trần Khiêm đã phê chuẩn rồi, nhanh chóng chuyển tiền. Dù sao cũng là dự án đầu tư đầu tiên của mình, Trần Khiêm cũng muốn làm cho đến nơi đến chốn!
Hôm nay, Trần Khiêm một mình đi ăn sáng ở căn tin.
Nghe những người bàn bên bàn tán xôn xao.
"Nè, các cậu biết gì chưa? Hôm nay là ngày mở bán biệt thự Vân Đỉnh! Ban đầu biệt thự này được định giá bảy trăm triệu, bây giờ đã tăng lên thành tám trăm triệu rồi!"
"Mở bán gì chứ, là ngày mở triển lãm thì đúng hơn, ai bỏ ra tám trăm triệu mua tòa nhà đó chứ, đâu phải là đầu tư khôn ngoan đâu!"
"Nhưng mà giá trị của biệt thự Vân Đỉnh tám trăm triệu cũng đúng thôi, trên mạng lộ ra mấy bức ảnh, từ trên chụp xuống trông biệt thự rất hoa lệ, sống ở đó như sống ở trên thiên đường vậy!"
"Gọi là biệt thự, nhưng theo tôi là một khu du lịch, bởi vì muốn tham gia triển lãm lần này, vé vào cửa là mười mấy nghìn tệ, hơn nữa còn giới hạn số lượng!"
"Mẹ ơi! Kinh khủng thật!"
Nghe những người bàn bên thảo luận không ngừng nghỉ.
Trần Khiêm mới sực nhớ ra, hôm nay đúng là ngày biệt thự Vân Đỉnh tổ chức triển lãm, anh đã hẹn với Hoàng Vĩnh Hào cùng đi xem sao.
Cũng chính lúc này.
Điện thoại di động của Trần Khiêm reo.
Đúng là Hoàng Vĩnh Hào.
"Anh, em chuẩn bị đi đón anh đi tham gia triển lãm biệt thự Vân Đỉnh nè, vé em đã mua cho anh rồi!"
Hoàng Vĩnh Hào cười hì hì nói.
"Ấy, không cần đón tôi đâu, tôi biết địa chỉ biệt thự Vân Đỉnh, tôi tự đi đến đó, lúc tôi đến cậu đưa vé cho tôi là được!"
"Ừ ừ, ghế VIP thì ghế VIP, tôi không sao cả, phiền cậu rồi!" "Được, đến xem sao. Nếu thật sự là tốt thì tôi xem xét mua luôn biệt thự Vân Đỉnh. Haha, cứ vậy đi nha, tôi ăn xong qua liền!"
Trần Khiêm không kiên nhẫn nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào.
Tên nhóc này vẫn muốn khích anh mua cái biệt thự đó.
Để người ta chờ mãi cũng không hay.
Vì thế, Trần Khiêm gọi điện thoại nhờ Dương Huy xin phép nghỉ học, rồi nhanh chóng ăn cho xong dĩa cơm chiên trứng mới đứng dậy.
Lúc này anh mới nhận ra cả căn tin im phăng phắc, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
 
Chương 267: Ngay cửa ra vào


Trần Khiêm vừa mới định đứng lên thì phát hiện một đám người ở căn tin đang kinh ngạc trố mắt nhìn mình.
Đặc biệt là mấy người vừa mới thảo luận về biệt thự Vân Đỉnh.
Lúc nấy Trần Khiêm mải mê nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào mà quên mất bản thân đang ở đâu.
Những lời đó dọa đám người kia ngây người.
Không biết ai là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, phì cười.
"Mẹ ơi, tên ngốc này còn đòi đi thăm quan biệt thự Vân Đỉnh cơ đấy?"
"Ha ha ha, không lẽ áp lực các môn học kinh khủng đến mức làm sinh viên điên hết rồi sao?”
"Còn là khách VIP, quỳ tiếp khách còn được, ha ha ha!" "Tên ngốc..."
Mọi người cười rần rần.
Có người không e dè châm chọc Trần Khiêm.
Trần Khiêm sờ sờ cẵm, chỉ có thể lắc đầu cười khổ, tình huống này cũng không biết phải giải thích thế nào.
Ra khỏi cổng trường, Trần Khiêm lái xe đi đến biệt thự Vân Đỉnh tọa lạc dưới chân núi, đại sảnh tòa nhà triển lãm hiện ra trước mắt.
Ngay cửa ra vào.
Bị hàng tá xe sang bao vây.
Người ra vào nườm nượp.
Đứng ở cửa, Trần Khiêm phát hiện có hai lối vào.
Một lối vào cho khách VIP, một lối vào cho khách phổ thông.
Đương nhiên, khách hàng phổ thông ở đây cũng không phải dạng tầm thường gì, chỉ là nói vậy để so sánh mà thôi.
"Ôi? Hoàng Vĩnh Hào đâu rồi? Không phải nói đợi mình ở lối vào sao?"
Trần Khiêm chẳng nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Hay là còn một lối vào khác cho khách VỊP?
Trần Khiêm nghĩ ngợi một chút, rồi định nhấc chân đi vào. "Trần Khiêm?”
Lúc này đột nhiên có một giọng nữ từ phía sau truyền tới, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi.
Trần Khiêm quay lại, phát hiện một cô gái mặc lễ phục màu đen, dáng người cao ráo nóng bỏng, nhan sắc xinh đẹp. động lòng người. Truyện Hệ Thống
Không khỏi sửng sốt.
"Chị Đường Nhiên?”
€ô ta là chị họ của Tô Mộc Vũ. Trong buổi tiệc mừng thọ bà nội Tô Mộc Vũ, chính cô ta là người liên tục bät bẻ làm khó anh!
Sau khi biết chiếc Lamboghini kia là của anh, vẻ mặt cô ta vô cùng phức tạp.
Chuyện này qua đi rồi, Trần Khiêm những tưởng sẽ không gặp lại cô ta sớm như vậy.
Về phần Tô Mộc Vũ thì vẫn chưa có gì rõ ràng cả, chỉ là lâu lâu đi ăn cùng nhau mà thôi.
Nhưng không ngờ mới có mấy ngày đã đụng mặt cô ta ở đây.
Hơn nữa, trước ngực Đường Nhiên là bảng tên ghi: Giám đốc thiết kế, Đường Nhiên!
Ôi trời, tòa biệt thự Vân Đỉnh này là do cô ta thiết kế?
Đã biết Đường Nhiên rất giỏi, rất lợi hại, còn lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng không ngờ cô ta lại tài giỏi đến mức này.
Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ. Hai mươi lăm tuổi.
Dường như rất hài lòng với biểu cảm của Trần Khiêm, Đường Nhiên lạnh lùng cười: "Ha ha, hôm nay là ngày triển lãm biệt thư Vân Đỉnh, cậu đến làm gì?"
"Tôi đến..."
"Đừng nói với tôi cậu đến tham dự triển lãm, đến nhìn nhìn cho vui thôi, chứ tôi nói thật, tòa biệt thự này cậu mua không nổi đâu! Tôi biết cậu trúng xổ số mấy trăm triệu, mua. một chiếc siêu xe, nhưng mà căn biệt thự này cậu đừng mơ đến. Không biết cậu còn bao nhiêu nếu cậu muốn mua nhà, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài căn giá bình dân!"
Không đợi Trần Khiêm nói hết câu, cô ta đã tháo mắt kính, lạnh lùng nói vậy.
Đúng vậy, lần trước lúc thấy con xe hai mươi triệu, Đường Nhiên đã thật sự thất kinh.
Thậm chí còn nghi ngờ Trần Khiêm có phải nhân vật kia?
Kết quả là không phải, Trần Khiêm chỉ là một tên nhà nghèo giàu lên nhờ trúng xổ số.
Còn làm cho cô ta vì anh mà hối hận gần chết.
 
Chương 268: Trả lại hết sự mất mặt lần trước


Bây giờ nghĩ lại thật nực cười, lúc đó cô ta thậm chí còn nghĩ tranh giành Trần Khiêm với em gái cô ta nữa!
Nôn nôn nôn! Đều phải nôn ra hết!
"Tôi chỉ muốn xem thôi!"
Trần Khiêm biết Đường Nhiên coi thường mình, ý tứ trong lời nói của cô ta chính là như vậy. Anh không muốn dây dưa với cô ta, chỉ nói qua loa như vậy.
"Ha ha, xem cho biết thì còn được. Ngoài ra, dù gì cậu cũng là bạn trai của em gái tôi, tôi cũng có ý tốt nhắc nhở cậu. Cậu không nên so sánh bản thân mình với những cậu ấm cô chiêu khác, gia đình người ta có tài sản, so với cậu mạnh hơn nhiều. Còn cậu, miệng ăn núi lở, số tiền đó sớm muộn gì rồi cũng xài hết. Nói thật, dựa vào năng lực của cậu, tôi không †in cậu nuôi nổi em gái tôi!"
Đường Nhiên kiêu ngạo như một con chim khổng tước.
Đúng, Trần Khiêm câu lợi hại trúng số mấy chục triệu, còn lái chiếc xa Lamboghini hai chục triệu. Nhưng về sau biết rõ sự tình, Đường Nhiên thấy Trần Khiêm não tàn, dại dột kinh khủng.
Ngoài ra không có cảm xúc gì khác.
Cho nên vừa gặp mặt liền tuôn cho Trần Khiêm một tràng như vậy.
Trả lại hết sự mất mặt lần trước.
"Nhiên Nhiên, đây là người em rể trúng xổ số đó sao? Nhìn bề ngoài cũng đẹp trai! Nhưng sao lại hành sự như vậy chứ?”
"Nhưng mà, nhìn cậu ta rất khép nép, hình như chưa từng đến nơi nào lớn như vậy, cũng không quen biết nhiều nhân vật máu mặt? Haizz, cũng khó trách, những người quen sống trong nghèo khó, xuất thân từ nông thôn, không hiểu biết nhiều đột nhiên có nhiều tiền như vậy, khó tránh khỏi hành xử kiểu trọc phú!"
"Đúng vậy, đợi lúc cậu ta tiêu hết tiền rồi sẽ hối hận không kịp. Đến lúc đó cũng không kịp nữa rồi, không lo nâng cấp bản thân, mà lại tiêu những một trăm ngàn tham dự những hoạt động xa hoa này, có đáng không?”
Là một nam hai nữ đứng sau Đường Nhiên. Hai cô gái quả thực xinh đẹp, có thể so sánh ngang với
Đường Nhiên, người nam cũng rất đẹp trai, ra dáng con nhà giàu.
Bọn họ dường như đều trạc tuổi nhau, khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Truyện Sắc
Những người kia thấy Đường Nhiên khinh thường Trần Khiêm như vậy thì cũng tự nhiên tỏ thái độ coi thường anh, không nể nang gì mà chọc nguấy anh.
Làm cho Đường Nhiên có chút mất mặt.
"Trần Khiêm, không phải cậu mới tiêu hơn một trăm nghìn mua vé đến đây đó chứ? Mộc Vũ đâu? Nó biết không?"
Đường Nhiên lạnh lùng chất vấn.
"Biết, hôm qua chúng tôi ăn cơm cùng nhau nhưng mà cô ấy có việc nên hôm nay không cùng đến! Còn về vé thì không phải là do tôi mual"
Lời này là thật, mấy hôm nay Trần Khiêm thường xuyên ăn cơm với Tô Mộc Vũ, cũng muốn dẫn cô đến tham dự, nhưng cô đến ngày, cơ thể khó chịu nên không thể tham gia được!
Vé là do Hoàng Vĩnh Hào sắp xếp, đương nhiên Trần Khiêm không cần phải mua.
"Trời đất ơi, con người cậu thật khiến người ta sốt ruột!"
Nói thật, Đường Nhiên muốn mắng cho Trần Khiêm xấu hổ mà tự lui.
Nhưng mà cho dù trong mắt cô ta Trần Khiêm có nghèo. mạt cỡ nào thì Trần Khiêm cũng là bạn trai Mộc Vũ, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ?
Cho nên Đường Nhiên cố nhịn xuống, nhìn Trần Khiêm vẫn đang cố chấp muốn tiến vào tham quan.
Lập tức nói:
"May cho cậu hôm nay gặp tôi, như vậy đi, tôi có giữ mấy tấm vé mời, ngoại trừ vài người bạn thì tôi cho cậu một tấm nữa, cậu đi vào cùng mấy người bạn của tôi. Nhớ là đừng nói gì lung tung đó.”
Đường Nhiên dặn dò như vậy rồi không kiên nhãn ném tấm vé về phía Trần Khiêm. Thân là giám đốc, dĩ nhiên trong tay cô ta có nhiều vé mời.
"Phương Tinh, Từ Na, Vương Soái, lát nữa đi vào tôi phải thuyết trình về biệt thự Vân Đỉnh, các cậu mang cậu ta theo giúp tôi! Cậu ta không biết gì cả đâu!"
Đường Nhiên nói.
"Nhưng mà lát nữa tôi còn muốn gặp vài người bạn trong giới kinh doanh, mang cậu ta theo... Haizz, được rồi, lát nữa tìm cho cậu ta một chỗ để cậu ta ngoan ngoãn ngồi!"
Vương Soái khó xử.
Sớm biết anh đã tự mua vé rồi, trắm mấy chục nghìn chẳng là gì với anh. Nhưng mà, có quan hệ với Đường Nhiên
thế này, anh cũng không cần phải tốn tiền làm gì.
Mà tình hình anh bây giờ giống như đi lậu vậy, thật mất giá.
Nhưng mà đành phải đồng ý.
"Vương Soái, lát nữa cậu đi gặp ai thì dẫn chúng tôi đi gặp gỡ làm quen với, được không?"
Phương Tinh, Từ Na đều là những cô gái đẹp, giờ này lại cam tâm tình nguyện ở bên, chủ động tiếp cận Vương Soái.
"Được rồi, được rồi, mang cậu ta vào trước rồi tính tiếp, haizz!"
Đám người ai oán chuẩn bị tiến vào.
Trần Khiêm không ngờ chỉ đến thăm quan mà gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng mà, bởi vì Đường Nhiên đã dặn dò đám người Phương Tinh như vậy, Trần Khiêm cũng không tiện từ chối.
Liền cầm vé đi vào trong theo lối vào dành cho khách VỊP.
"Mẹ nó! Cậu bệnh sao, quay lại cho tôi!"
Đường Nhiên thấy Trần Khiêm đi vào theo lối dành cho khách VỊP thì tức giận đến mức không kiểm soát được lời nói.
"Đó là lối vào dành cho khách VIP, dành riêng cho những nhân vật giàu có bậc nhất tỉnh Giang Nam, não cậu bị úng hay sao vậy?"
Phương Tinh cũng gấp gáp đến mức mắng mỏ Trần Khiêm không ngớt.
"Ồ, thì ra mọi người không được đi lối này à!"
Trân Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu...
 
Chương 269: Chào anh Vương Soái


"Trần Khiêm, cậu bị ngốc hả? Dường như ba năm học của cậu uổng phí cả rồi. Đừng có ngây người ở đó, nhanh chóng theo bọn Vương Soái, Phương Tỉnh vào trong đi. Thật là, không hiểu sao em gái tôi nhìn trúng tên ngốc cậu!"
Đường Nhiên nghiêm mặt nói. Cô ta không muốn nói gì thêm về chuyện này nữa.
Trần Khiêm bây giờ cũng rất bối rối, đành không quan tâm Hoàng Vĩnh Hào nữa mà đi theo Vương Soái vào trong.
Lối vào cho khách VỊP và lối vào cho khách phổ thông dẫn đến những khu vực khác nhau.
Lối vào cho khách VỊP sẽ dẫn đến hàng ghế đầu.
Còn lối vào giành cho khách phổ thông sẽ dẫn đến những chỗ ngồi ở phía sau. "Ô? Vương Soái, là cháu sao? Sao rồi, ba cháu dạo nãy vẫn khỏe chứ?”
"Chú Lý, chú cũng đến ạ? Khỏe ạ, đều khỏe cả! Ba cháu vẫn thường hay nhắc đến chú!"
Vương Soái vừa vào, quả nhiên gặp không ít người quen, một người đàn ông trung niên nhìn thấy anh ta đã đến nói chuyện.
"Đúng rồi Vương Soái, hai cô gái đẹp đi cùng cháu người nào là bạn gái cháu?”
Hai cố ấy đều là bạn học của cháu, cháu chưa có bạn gái đâu chú Lý!"
'Vương Soái cười. Đồng thời vẫy tay chào một người quen khác.
Nói thật, quen biết nhiều người như vậy cũng là một loại kiêu ngạo, ở đâu cũng thể hiện được vị trí của bản thân.
"Ngài Lý Vọng Phong có khỏe không ạ? Cháu đã đọc. được phần giới thiệu của chú trên thời báo kinh tế Kim Lăng!"
Phương Tinh chỉnh lại tóc tai, vô cùng đoan trang dịu dàng chào hỏi.
"Đều là chút chuyện nhỏ. Nhưng mà Vương Soái này, chú phải nhắc nhở cháu, hôn nhân là chuyện quan trọng nhất đời người, cháu tuyệt đối không được bỏ lỡ người có giá trị, nếu không sẽ hối hận đấy!"
Nói xong, Lý Vọng Phong bắt tay Phương Tỉnh.
Lý Vọng Phong mở một chuỗi nhà cung cấp sản phẩm nhà bếp và phòng tắm, tuyệt đối không nên coi thường ông ta, kinh doanh cũng rất khấm khá.
"Chú Lý, lời chú dặn cháu đều ghi nhớ. Đúng rồi, Minh Phi không đến cùng chú sao?”
"Cái con bé nhà chú, gặp vài người bạn đại học Giang Nam nên đi chào hỏi rồi. Sinh viên năm ba rồi nhưng còn khờ lắm. Thật khiến chú không yên tâm. Chú thật muốn tìm cho nó một người bạn trai tốt. Ấy, nó quay lại rồi"
Lí Vọng Phong cười nói.
"Con gái, mau chào anh Vương Soái và hai người bạn xinh đẹp của anh ấy đi!"
"Chào anh Vương Soái, chào hai chị đẹp!" Lý Minh Phi cười nói.
Dáng người cô ta cao ráo, tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc một bộ đồ hiệu bó sát người, vô cùng gợi cảm.
Lúc này, Lý Minh Phi mới nhìn phía sau Vương Soái, phát hiện Trần Khiêm trong bộ đồ không mấy giá trị.
Lý Minh Phi không khỏi nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Xin chào!"
"Ồ, chú không để ý, vị này là?"
Lý Vọng Phong giờ này mới kịp phản ứng.
"À, chú Lý, tên cậu ta là Trần Khiêm, giám đốc Đường Nhiên nhờ cháu dắt cậu ta vào thăm cho biết, chỉ là nhân vật không quan trọng gì, trước giờ không thường xuyên được đến những nơi như vậy!”
Vương Soái gãi đầu.
Đúng thật là mất mặt.
Sao mình lại mang theo cậu ta vào đây chứ?
Trần Khiêm bị Vương Soái mỉa mai một câu.
Nhưng không ngờ Lý Vọng Phong lại đưa mắt nhìn anh rồi đưa tay ra bắt, nếu không chào hỏi lại thì thật không phải phép.
Trần Khiêm gật đầu cười rồi nâng tay lên bắt tay ông ta. Không ngờ... "Được rồi Vương Soái, hôm nay ngồi cạnh chú Lý nhé!"
Không ngờ Lý Vọng Phong dời ánh mắt khỏi Trần Khiêm, đưa tay kéo cánh tay Trần Soái lại ngồi xuống gần chỗ ông ta.
 
Chương 270: Đám đông xì xầm bàn tán


Không thèm nhìn Trần Khiêm lấy một cái.
Cánh tay Trần Khiêm vẫn còn chơi vơi ở giữa không trung, thật mất mặt.
Lý Minh Phi thì không có tí hứng thú nào với Trần Khiêm, nên đi qua phía còn lại của Lý Vọng Phong ngồi xuống.
"Haizz! Thật mất mặt, còn không mau rút tay lại, cậu cũng không xem thử ông Lý là ai, làm sao đi bắt tay kẻ vô danh tiểu tốt như cậu. Cậu tưởng cậu là Vương Soái chắc, mơ đi!"
Phương Tỉnh cạn lời.
"Đúng đấy, đúng đấy. Nhưng mà Phương Tỉnh, có một câu này thật đúng, người không có khí chất chính là không có khí chất, có nhiều tiền cũng không mua được khí chất. Nhìn 'Vương Soái mà xem, nhà có tiền lại đối nhân xử thế khéo léo. Ai như Trần Khiêm, trúng xổ số cũng đâu nên cơm cháo gì?"
Từ Na cũng lắc đầu nhìn Trần Khiêm.
Con người, nếu không biết thân biết phận, thì khác gì con cá?
Hai người đều nghĩ vậy.
Nói thật, trong lòng Trần Khiêm vô cùng buồn bực khi bị người khác mỉa mai.
Nhưng cứ phải ngồi xuống, mặc kệ hai cô gái đó nói gì thì nói.
Trần Khiêm yên vị rồi. Dĩ nhiên là ngồi hàng ghế sau.
Lúc này Lý Minh Phi quay đầu lại, thấy Trần Khiêm ngồi ngay phía sau cô ta liền nhíu mày.
Sau đó cô ta đi qua chỗ Vương Soái, cười nói: "Anh Vương Soái, chúng ta đổi chỗ đi?"
"Hả? Sao lại đổi? Có Trần Khiêm ngồi sau em không phải rất tốt sao?"
"Ây da, đi mà, đổi đi mài"
"Được rồi được rồi, tuy rằng Trần Khiêm không phải nhân vật tầm cỡ gì, nhưng nhìn cũng sạch sẽ mà, không sao đâu!"
"Không mà, anh biết em ưa sạch sẽ mà, không muốn ở gần những loại người đó, xin anh đấy!"
Lý Minh Phi cầu xin, như chực khóc.
"Được rồi Vương Soái, cháu đổi chỗ với Minh Phi đi, dù sao cũng là người đi cùng cháu. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, sau này cháu ít giao du với hạng người không ra gì này đi. Cháu không nhớ chú đã dặn cháu sao, phải đứng trên vai người khổng lồ mới nhìn xa trông rộng được?”
Lý Vọng Phong lúc này lạnh lùng răn dạy.
Hai gia đình quan hệ nhiều đời, hơn nữa tính tình Lý Vọng Phong trước nay thẳng thản, dạy dỗ lớp trẻ cũng thật là nghiêm khắc.
Vương Soái chỉ có thể yên lặng gật đầu. Trần Khiêm nghe được câu này thì mặt tái đi.
Tình cờ gặp nhau, cho dù không lịch sự cũng phải có chút tôn trọng chứ?
Gì mà loại người không ra gì?
Không lẽ trông mình không giàu có như Vương Soái thì chính là không sạch sẽ, không ra gì?
Phương Tinh Từ Na thì đứng hóng chuyện, lẳng lặng nghe những lời giáo huấn Vương Soái của Lý Vọng Phong.
Cảm thấy rằng mỗi câu nói của vị doanh nhân thành đạt này giống như chân lý, sẽ có ảnh hưởng lớn tới thế giới quan của bản thân.
Lúc này, người trong hội trường càng ngày càng nhiều.
Trên khán đài, MC nữ xinh đẹp bắt đầu tiếp quản, ổn định buổi lễ.
"Kính thưa quý vị quan khách, hoan nghênh đến với buổi triển lãm biệt thự Vân Đỉnh. Tiếp sau đây buổi lễ sẽ chính thức. bắt đầu. Chúng ta cùng nhiệt liệt chào đón các vị quan khách đến từ các thành phố thuộc tỉnh Giang Nam!"
"Xin giới thiệu, người sáng lập tập đoàn Hoàng Thị, người giàu nhất Tô Châu, ông Hoàng Hồng Vận và cậu Hoàng Vĩnh Hào!"
"ðn" "Cha con nhà họ Hoàng đã đến đây, dựa theo thói quen của cậu Hoàng, có khi nào Hoàng Thị bỏ tám trăm triệu mua biệt thự Vân Đỉnh không nhỉ?”
"Không thể nào, cho dù có giàu hơn nữa, thì vẫn có đối thủ cạnh tranh. Muốn cạnh tranh thì phải có tiền. Ai mà bỏ ra một lần số tiền tám trăm triệu mua một căn biệt thự về ở chứ? Nên nhớ rằng, một khi cạnh tranh nổ ra thì một nghìn tệ cũng sẽ quyết định thẳng thua của hai tập đoàn."
"Nói chuẩn, nhà họ Hoàng sẽ không mua đâu. Tuy hiện tại họ đứng đầu Tô Châu, nhưng Tô Châu cũng có nhiều tập đoàn lớn, tám trăm triệu này chính là con bài phòng ngự!"
Đám đông xì xầm bàn tán.
Dưới những tiếng bàn luận này, Hoàng Vĩnh Hào theo ba tiến vào.
Nhưng mà trên mặt Hoàng Vĩnh Hào hiện rõ dấu bàn tay, dường như mới bị tát.
Trần Khiêm hiểu ngay, người đánh anh ta chỉ có thể là ba. anh ta. Nhưng mà tại sao? Là do lúc nãy anh nhắn tin cho Hoàng Vĩnh Hào, nói mình đến mà không thấy anh ta nên đi vào cùng người khác, không cần đợi.
Nói trắng ra, cái tát này là vì anh.
Cùng lúc, Hoàng Vĩnh Hào cũng nhìn quanh tìm Trần Khiêm. Nhưng mà lúc này đại sảnh mấy trăm con người, sao có thể dễ dàng tìm thấy Trần Khiêm đang bị Vương Soái che khuất phía sau.
"Kế tiếp, xin được long trọng giới thiệu khách quý quan trọng của buổi triển lãm, đồng thời là người đại diện tập đoàn thương mại Kim Lăng, Tổng giám đốc Lý, Lý Chấn Quốc!"
"Mẹ ơi, tổng giám đốc Lý cũng có mặt, không lẽ cũng muốn mua? Cái này thì có khả năng, ở Kim Lăng, Tổng giám đốc Lý hoàn toàn không có đối thủ cạnh tranh!"
Tiếng xì xào thảo luận lại vang lên.
"Tổng giám đốc Lý sẽ không mua biệt thự này, Vương Soái, cháu biết vì sao không?"
 
Chương 271


“Hả? Không thể nào đâu chú Lý, Tổng giám đốc Lý Chấn Quốc là đại gia có tiếng ở Kim Lăng, ông ấy có thể mua được mà!”
Vương Soái kinh ngạc nói.
“Ha ha, cháu sai rồi, đúng là lúc trước Tổng giám đốc Lý có khả năng nhưng bây giờ, chú nhận được tin ông Lý Chấn Quốc đã bị điều khỏi phố thương mại Kim Lăng và tập đoàn thương mại Kim Lăng rồi, phố thương mại sẽ được người khác quản lý!”
“Hơn nữa, mặc dù ông Lý đã bị điều đi nhưng nghe nói được cậu Trần thu nhận. cho nên bây giờ, dù ông ta có năng lực mua cũng sẽ không mual”
“Hả? Thì ra Tống giám đốc Lý đã bị điều đi rồi!”
“Cũng đúng, cậu Trần giữ ông ta lại nên ông ta nên biết điều hơn!”
Vương Soái gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu.
“Anh Vương Soái, ba, hai người đang nói gì vậy? Cậu Trần là ai? Sao con chưa bao giờ nghe hai người nói với con vậy?”
Bây giờ Lý Minh Phi tò mò hỏi. Chỉ nghe thôi cũng cảm thấy cậu Trần rất tài giỏi.
Có vẻ như toàn bộ tập đoàn thương mại Kim Lăng thuộc. quyền sở hữu của anh vậy.
Hai cô gái Phương Tinh và Từ Na cũng ngạc nhiên, chưa bao giờ được tiếp xúc với những thông tin thế này nên tất nhiên rất quan tâm.
“Tất nhiên là ba chưa bao giờ nói với con rồi. Bởi vì trên thực tế, hôm qua ba cũng mới được nghe vài người bạn kể chuyện xưa của cậu Trần này. Mặc dù ông Lý Chấn Quốc rất ỏi nhưng dù sao thì cũng chỉ là người làm công cho cậu Trần mà thôi. Bởi vì toàn bộ phố thương mại này đều thuộc quyền sở hữu của cậu Trần!”
“Trời ơi! Trời ơi!"
“Mẹ ơi!”
Lý Minh Phi, Phương Tinh, Từ Na đều trợn mắt.
“Hơn nữa, các con đã từng nghe danh cậu Hoàng chưa?”
Lý Vọng Phong cười gượng nói.
“Cậu Hoàng, con biết người đó, là cậu ấm cấp cao, chỉ nói đến xe thôi là đã có cả một gara, khoảng thời gian trước còn tổ chức bữa tiệc cho các cậu ấm cô chiêu nữa!”
Lý Minh Phi nói.
Tại sao cô ta lại biết rõ đến vậy?
Bởi vì Lý Minh Phi cũng nằm trong danh sách những người được mời.
Nhưng hôm ấy cô ta đến tháng, quá đau bụng nên không thể đi được.
Đây là một tiếc nuối rất lớn của cô ta, bởi vì có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ Hoàng Vĩnh Hào.
“Ha ha, cậu lớn Hoàng Vĩnh Hào, thật ra là em kết nghĩa của cậu Trần. Nhà họ Hoàng cũng sống nương tựa vào nhà họ Trần mới có thể phất lên làm đại gia giàu có bậc nhất Tô
Châu chỉ trong vài năm!”
Đám người Vương Soái há miệng, không ngờ bên trong lại có nhiều chuyện như vậy.
Lúc này, cuối cùng nhân viên cũng có mặt đầy đủ.
MC lại giới thiệu Đường Nhiên, để Đường Nhiên bắt đầu giới thiệu toàn bộ về biệt thự trên núi Vân Đỉnh.
Mặc dù Trần Khiêm đang rất bực mình nhưng anh cố gắng nhãn nhịn không phát cáu.
Thấy Đường Nhiên giới thiệu biệt thự, anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua hình ảnh xuất hiện trên màn hình sau lưng.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Trần Khiêm đã bị thu hút. Biệt thự trên núi Vân Đỉnh này, đúng là được xây tựa vào núi, xuyên thẳng lên mây, được. trang trí như Thiên Cung.
Tràn ngập hơi thở xa xỉ.
Nói thật lòng, Trần Khiêm đã thật sự rung động.
Tám trăm triệu, đúng là con số trên trời!
Nếu là lúc trước, dù cho có rất nhiều tài sản thì dù Trần Khiêm có rung động, anh cũng sẽ không dành tám trăm triệu chỉ để mua một căn nhà.
Nhưng bây giờ thì khác.
Chị anh đã đưa anh một tỷ, yêu cầu anh phải dùng hết trong vòng bảy ngày.
Anh còn đang lo không biết nên tiêu thế nào đây.
Chẳng phải là cơ hội đã đến rồi sao? Đúng là một công đôi việc!
Càng nhìn, Trần Khiêm càng phấn khích! Giới thiệu khoảng hai tiếng đồng hồ.
Tất cả mọi người đều ao ước không thôi. Nhưng chẳng ai dám mua.
Có vẻ như Đường Nhiên rất hài lòng với biểu cảm của mọi người, cô ta cười nói:
“Căn biệt thự Vân Đỉnh này, giá bán là tám trăm triệu, xin hỏi các vị đang ngồi, có vị nào muốn sở hữu không ạ?”
Đường Nhiên cười thân thiện. “Tôi!... Không muốn!”
Lúc này, có một tổng giám đốc đứng lên, nói một câu rồi vội vã ngồi xuống.
Mọi người ở đó ôm bụng cười vang!
Lý Chấn Quốc cũng cười.
 
Chương 272: Có giám đốc lại thích đùa như vậy!


Có giám đốc lại thích đùa như vậy!
Đường Nhiên nói tiếp: “Các vị thân mến, căn biệt thự này sẽ không bán đấu giá, nhưng ai đến trước sẽ có trước. Ai có thể trả tám trăm triệu đầu tiên thì sẽ sở hữu được căn biệt thự Thiên Cung cao cấp này!”
“Ha ha ha, quả nhiên chẳng ai mua!”
Vương Soái cười nói.
Lý Vọng Phong cười gượng nói: “Chú đã nói rồi mà, là một doanh nhân thông minh, sẽ không lãng phí tám trăm triệu cho một căn nhà, ngoại trừ...”
“Tôi muốn!”
Lý Vọng Phong còn chưa nói xong thì đã nghe một giọng nói không lớn lắm nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đại sảnh đều nghe thấy.
“Hả?”
Mọi người cực kỳ nghi ngờ.
Nên ai cũng nhìn sang bên này.
Lý Vọng Phong và Vương Soái cũng trợn mắt, họ cũng quay đầu lại.
Bởi vì người hô lên câu này chẳng phải ai khác, là tên quê mùa Trần Khiêm được Vương Soái đưa vào!
“Mẹ nó, Trần Khiêm cậu điên rồi hả, cậu dám ăn nói lung tung, cậu có biết cậu nói mua mà không có tiền thì sẽ phải trả giá thế nào không?”
“Tiêu rồi tiêu rồi, cậu ta đến đây không phải để học hỏi mà là để tự tìm đường chết!”
Từ Na, Phương Tinh ngạc nhiên nói, muốn đánh Trần Khiêm chết.
“Hừ, đúng là thứ chẳng ra gì!”
Thậm chí Lý Vọng Phong còn nhìn chằm chằm, trong những trường hợp thế này mà lòe thiên hạ thì sẽ không biết mình chết thế nào!
Trần Khiêm mặc kệ họ đang nói mình thế nào.
Đứng lên, đi thẳng về phía sân khấu.
“Điên rồi điên rồi, thăng nghèo này bị điên rồi!"
Giờ phút này, Đường Nhiên cũng kinh ngạc nhìn Trần Khiêm!
Tóm lại, ngoại trừ một vài người thì ai cũng ngơ ngác.
“Trần Khiêm, cậu làm gì vậy? Cậu nhanh đi đi!”
Đường Nhiên tức giận nói.
Còn đẩy Trần Khiêm vài cái.
“Tôi muốn mua căn biệt thự này mà, tại sao tôi phải đi?”
Trần Khiêm cười gượng.
“Mẹ nó, cậu có thể mua nổi căn biệt thự này à?”
Đường Nhiên tức điên.
“Chị nói tôi không mua nổi thì tôi sẽ không mua nổi à?” Trần Khiêm cười mỉa, ngay sau đó nhìn về phía nhóm chuyên viên ngân hàng đang đứng thành hàng bên cạnh: “Mọi người đến đây đi, quẹt thẻ của tôi!”
Tuy rằng vài chuyên viên ngân hàng hơi ngơ ngác, nhìn thế nào cũng thấy người trước mặt mình không giống như: người sở hữu vài chục nghìn, còn yêu cầu quẹt thẻ.
Nhưng đây là yêu cầu của khách, họ không thể không làm.
Ngay sau đó đi tới, mang máy quẹt thẻ sang.
Trần Khiêm quen tay quẹt một đường, nhập mật mã vào, nhận diện gương mặt.
“Ding! Chuyển khoản thành công, số tiền chuyển là tám trăm triệu nhân dân tệ...
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên.
Sau đó, cả hội trường yên tĩnh như đã chết lặng.
Tám trăm triệu, người này lại có được tám trăm triệu? Trời ơi!
Đường Nhiên nghe rõ nhất, che miệng lại, làm rớt cả micro.
Bởi vì trong phút chốc, não cô ta trống rỗng! “ực"
Vương Soái ngồi dưới đài nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Hoàn toàn ngơ ngác, miễn bàn đến sắc mặt của Từ Na và Phương Tinh đang đặc sắc thế nào.
Mẹ nó, ban đầu mới gặp mặt, Phương Tinh và Vương Soái, không những khinh thường Trần Khiêm, thậm chí họ còn chẳng xem Trần Khiêm là con người.
Chỉ thấy đây là một thăng nhà quê đến từ nông thôn.
Đi bên cạnh anh làm bọn họ cảm thấy mình bị hạ giá.
Nhưng bây giờ, cảm giác như có vô số cái miệng đang tát mạnh lên mặt mình.
Mày khinh thường người ta à? Tiền của người ta, mày có kiếm cả đời cũng không có!
Thì ra anh là một đại gia! “Anh Vương Soái, cậu ta... Cuối cùng cậu ta là ai vậy?”
Sắc mặt Lý Minh Phi cũng thay đổi.
“Anh không biết nữa... Chỉ biết cậu ta tên Trần Khiêm! Hả, mọi người nhìn xem, ông Lý Chấn Quốc, cha con nhà họ Hoàng và những doanh nhân giàu có đấy nữa, sao tất cả mọi người đều đi về phía sân khấu vậy?”
Vương Soái nói một cách đứt quãng.
 
Chương 273


Lý Chấn Quốc và cha con Hoàng Hồng Vận cùng bước lên bục.
Hơn nữa còn tự động đứng thành một hàng.
Họ khom người chín mươi độ trước Trần Khiêm trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người:
“Chào cậu Trần! Chúc mừng cậu Trần mua được biệt thự Vân Đỉnh!"
Giọng rất đồng đều, như đã bàn bạc rất kỹ với nhau vậy.
“Âm!"
Ngay khi những lời này được nói ra, hệt như ném một quả lựu đạn hạng nặng vào đám đông, khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.
“Cậu Trần! Hóa ra cậu ấy chính là cậu Trần à!”
“Trời ơi! Cậu Trần của Kim Lăng, cậu Trần cực kì giàu có của cả nước chính là cậu ấy à?”
Mọi người há to miệng, vô cùng ngạc nhiên và thích thú. “Cái gì? Cậu Trần, hóa ra Trần Khiêm chính là cậu Trần!” Đường Nhiên yếu ớt lùi lại mấy bước.
Lần trước lúc mọi người trong nhà tụ tập, có người đoán Trần Khiêm có phải là vị đại thần giàu có cậu Trần kia hay không?
Nhưng sau đó lại bị Đường Nhiên bác bỏ ngay.
Bởi vì Trần Khiêm hoàn toàn không giống mà.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã khiến cho Đường Nhiên choáng váng, cậu Trần! Trần Khiêm chính là cậu Trần!
Chẳng trách, trong mắt cậu ta tám trăm triệu không đáng một đồng.
Chạm vào chiếc xe hai mươi triệu mà mắt cũng không chớp lấy một cái.
Bởi vì cậu ta chính là cậu Trần giàu có bậc nhất! Là con trai của gia đình quyền thế bậc nhất!. truyện xuyên nhanh
Sắc mặt Đường Nhiên thay đổi thất thường! Cô ta thật sự hối hận rồi!
Mà bên dưới, sắc mặt của Lý Vọng Phong tái xanh, cũng đang rất hối hận.
Vừa nãy, Trần Khiêm muốn bắt tay với mình, còn cười với mình nữa.
Đây là cơ hội cá chép hóa rồng tốt biết bao chứ!
Kết quả thì sao, ngay cả nhìn cậu Trần một cái mình cũng không thèm nhìn.
Rồi mình còn nói cái gì? Sỉ nhục cậu Trần là người không ra gì?
Minh lại còn khoe khoang khoác lác dạy đời người ta, còn cậu Trần người ta thì chỉ cười mà chẳng thèm nói gì!
Lúc này Phương Tinh, Từ Na, Vương Soái và Lý Minh Phi đều đã há to miệng đến nỗi có thể ngậm một quả trứng gà.
Tóm lại, mấy người này chỉ muốn tìm được chỗ nào đó chết đi cho rồi!
Trần Khiêm đứng trên bục, nhìn bọn họ đang ngạc nhiên, mỉm cười như chẳng có gì quan trọng.
Tội gì mà mình phải nổi giận vì bọn họ chứ.
Thế này đã rất tốt rồi, còn khoái hơn rất nhiều so với việc trực tiếp đánh bọn họ một trận.
Trần Khiêm nhìn sang Đường Nhiên: “Chị Đường Nhiên này, nhà tôi cũng đã mua rồi, có phải chị nên giao chìa khóa cho tôi, sau đó dẫn tôi đi xem căn biệt thự Vân Đỉnh này không nhỉ?”
“Hả? Tôi tôi tôi... Vâng, Trần... Cậu Trần!”
Đường Nhiên khó khăn nói ra câu này.
Cô ta không biết nên xưng hô với Trần Khiêm thế nào cho. phải!
Xoay người, chẳng mấy chốc đã dẫn nhóm của Trần Khiêm đến dưới chân núi biệt thự Vân Đỉnh.
“Nhiên Nhiên, bọn tớ cũng muốn đi, có thể xin cậu Trần dẫn bọn tớ đi xem với được không?”
Lúc này hai người đẹp Phương Tinh và Từ Na chạy đến.
Đứng bên cạnh Đường Nhiên, bọn họ cố ý nói thật to là để Trần Khiêm cũng nghe thấy lời sám hối chân thành trong lòng bọn họ.
Bây giờ đừng nói đến mặt mũi gì nữa, mặt mũi có ích gì đâu!
Điều quan trọng nhất là làm cho cậu Trần vui vẻ, tha lỗi cho bọn họ. Bọn họ tin rắng dựa vào sắc đẹp của mình, cho. dù không được cậu Trần coi trọng thì sau này cũng có thể ở lại bên cạnh cậu Trần, làm một người giúp việc chắc cũng được nhỉ?
“Tớ... Tớ không xin được cậu Trần đâu!” Bây giờ não của Đường Nhiên sắp chập mạch đến nơi rồi, còn có thể đi xin người ta được à?
“Cậu Trần, cho bọn tôi đi xem với được không? Vừa nãy bọn tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Cậu muốn thế nào mới bằng lòng tha lỗi cho bọn tôi?”
Mắt hai người Phương Tinh và Từ Na đều ngấn nước.
Nói thật, nhìn bọn họ thế này, trong lòng Trần Khiêm cũng hơi khinh thường.
Lật mặt thế này cũng nhanh quá rồi nhỉ? Cộng với bầu không khí lúc nấy, Trần Khiêm thẳng thừng nói với bọn họ: “Được chứ, nếu muốn tôi tha lỗi cho hai người, vậy sủa vài tiếng cho tôi nghe đi!”
Đây chỉ đơn thuần là lời nói giận dỗi, ý muốn bảo bọn họ mau cút xéo đi.
“Gâu gâu gâu!” “Gâu gâu gâu!”
Không ngờ hai cô gái này lại dứt khoát sủa tiếng chó trước mặt mọi người.
Vừa sủa vừa lắc lư cơ thể, nói:
 
Chương 274: Quả nhiên là người phụ nữ này!


“Cậu Trần, cậu xem tôi bắt chước có giống không? Cậu muốn xem loại chó cái nào? Người ta bắt chước cho cậu xem có được không?”
Hai người thè lưỡi với Trần Khiêm!
“Mẹ kiếp!”
Da đầu Trần Khiêm như sắp nổ đến nơi.
Hai cô gái này thật sự là... Cuộc đời của Trần Khiêm lần đầu thấy, hai người này còn không có giới hạn hơn cả Dương Hại
Bảo bọn họ sủa thì họ sủa thật à?
Thật ra ở đây, Phương Tinh và Từ Na đều đang làm liều, cậu Trần này, hai bọn họ sống chết cũng phải bám thật chặt, cho dù anh có bảo mình làm gì đi chăng nữa.
Chiêu này thực sự rất hiệu nghiệm.
Trần Khiêm đã hoàn toàn cạn lời rồi, xua tay: “Hai người thích đi thì đi!”
“Cậu Trần!”
Lúc này, Lý Vọng Phong hô lên một câu, giơ cao hai tay, khom lưng, chen chúc ra khỏi đám đông, chạy thẳng đến trước mặt Trần Khiêm.
“Cậu Trần! Lúc nấy là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, rất hi vọng cậu Trần tha lỗi cho tôi, vừa rồi chúng ta có làm quen với nhau!”
Lý Vọng Phong giơ hai tay, muốn có một lần bắt tay thân thiết với Trần Khiêm.
Đây là cậu Trần mà một trăm Lý Vọng Phong cũng không thể đắc tội được, bất cứ lúc nào cũng có thể làm mình đi đời nhà ma được đấy!
“Nhưng tôi không quen ông!”
Trần Khiêm đút tay vào túi quần, nhàn nhạt nói.
“Cái này... Cậu Trần... Vừa nấy tôi với con gái có đắc tội với cậu, đến đây để nhận lỗi với cậu!”
Lý Vọng Phong tái mặt, vội vẫy tay, Lý Minh Phi lúc này mới đứng lên đi qua.
Cái tên tâm thường này lại là cậu Trần, ai mà ngờ được chứt
“Cậu Trần, là tôi không đúng!”
“Ồ, không phải cô có bệnh sạch sẽ à? Vừa nãy tôi ngồi sau cô, cô vội đổi chỗ như sắp khóc đến nơi, giờ hết bệnh sạch sẽ rồi à? Cô đứng gần tôi vậy không sợ sao?”
Trần Khiêm cười, thật sự chỉ cười mà thôi. “Tôi...”
Lý Minh Phi ngượng đỏ cả mặt, vẻ ngoài của mình, không có một chút sức hấp dẫn nào đối với cậu Trần sao?
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu, cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, xoay người dẫn Lý Chấn Quốc và những người khác đi lên núi.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm hạ thấp người khác, nói thật, lúc nãy tức không chịu được, bây giờ xỉ vả họ một trận, trong lòng cũng cảm thấy rất khoái trá.
Huống hồ, cảnh người chị họ thứ hai Đường Nhiên kiêu ngạo đến mức ngông cuồng này đang cầm chìa khóa cửa đi đằng sau mới khiến cho Trần Khiêm cảm thấy có tiền quả thật rất tuyệt!
Thực tế bây giờ Đường Nhiên rất bối rối, bởi vì lúc này. đây, hình như cô ta có một loại cảm xúc khác với Trần Khiêm.
Chính là cảm thấy Trần Khiêm đẹp trai, vô cùng bá đạo và đẹp trai!
Rõ ràng là vừa bị vả vào mặt nhưng Đường Nhiên lại cảm thấy đáng lắm, bởi vì mong muốn được giàu sang có quyền thế của mình nhiều năm qua, dường như đã có bước ngoặc mới rồi.
Nhìn thế này thì cậu Trần có vẻ cũng đâu có ghét mình.
Hơn nữa sau này mình sẽ là quản gia của biệt thự Vân Đỉnh này, nhất định sẽ có nhiều thời gian ở cùng cậu Trần.
Em gái, chẳng lẽ chị phải xin lỗi em sao?
Cả buổi sáng hôm nay đương nhiên là vô cùng thú vị.
Trần Khiêm tham quan bên trong biệt thự một hai tiếng. đồng hồ, gần bốn giờ chiều mới cùng mọi người xuống núi.
Vừa xuống chân núi thì nhận đột nhiên nhận được vài tin
nhắn trong group lớp.
Là giáo viên hướng dẫn Mạnh Thái Như gửi đến mấy tấm hình và đoạn tin nhắn.
“Các bạn chuyển tiếp tin này lên trang cá nhân và vòng bạn bè nhé!”
“Giúp đỡ người bạn này, em gái bạn ấy bị bệnh nặng, bạn ấy lại không có khả năng kiếm tiền, mọi người quyên góp một ít để giúp gia đình họ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn nhé! Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều!”
Còn nội dung mấy tấm hình, là do Mạnh Thái Như hướng dẫn chụp.
Là Hách Lan Lan.
Cô ta bảo Hách Lan Lan giơ tấm bảng có ghi dòng chữ “Xin mọi người hãy giúp tôi”, đứng trên bục giảng của lớp, dáng vẻ như đang cầu cứu mọi người.
Sắc mặt Hách Lan Lan lúc này đã tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, tay nằm chặt tấm bảng giấy, có thể thấy rõ những ngón tay cô ấy đã bấm sâu vào trong tấm bảng.
“Các bạn học, đây là nội dung bức ảnh tôi thiết kế để gây quỹ cho bạn Hách Lan Lan, mọi người thấy có chỗ nào cần thay đối không, nếu không thì tôi sẽ thông báo lên khoa? Nếu thấy không có vấn đề gì thì gõ 1”
Hoàng Mao: “1!”
Hàn Tư Dư: “1!”
Quả nhiên là người phụ nữ này!
Chuyện này giống như lấy lòng tự trọng của một người ném mạnh xuống đất rồi nghiền nát nó ra vậy!
Trần Khiêm không biết Hách Lan Lan về trường lúc nào, cũng không biết tại sao lại bắt đầu gây quỹ.
Nhưng cách gây quỹ dựng chuyện linh tinh thế này, Trần Khiêm liếc mắt cũng biết là do Mạnh Thái Như bày ra.
Bởi vì trước đây Trần Khiêm cũng bị Mạnh Thái Như ép làm chuyện này! Nói cái gì mà thể hiện tình thương, tăng thêm danh dự cho lớp!
“Mẹ nó chứi”
Có thể nói là Trần Khiêm rất đồng cảm với tâm trạng của Hách Lan Lan lúc này!
Kiểu sỉ nhục thế này, đến mình còn chịu không nổi, huống chỉ là người có lòng tự trọng cao như Hách Lan Lan chứt
“Vĩnh Hào, chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, tôi muốn về trường ngay bây giời”
Trần Khiêm vội nói.
 
Chương 275: Đầu cô ấy cúi rất thấp


Rất nhanh Trần Khiêm đã về đến trường. Anh đi thẳng về phía lớp học của mình.
Nhưng vừa mới đến cổng Tây thì đã thấy bên này tụ tập rất nhiều người.
€ó tất cả sinh viên của các khoa, chắc là sắp vào giờ học.
Trần Khiêm nhìn thấy nhóm của Dương Huy trong đám đông thì chen lấn đi về phía đó.
Lúc này mới biết được đầu đuôi sự việc.
Bởi vì ngay lúc này đây, ở cổng Tây có một cô gái đang đứng, hèn mọn giơ tấm bảng.
Đầu cô ấy cúi rất thấp.
Nhưng Trần Khiêm liếc mät là đã nhận ra, không phải Hách Lan Lan thì còn là ai được nữa chứ.
Đứng bên cạnh cô ấy còn có Mạnh Thái Như, Vương Dương và chủ tịch hội sinh viên trong khoa - Giang Vị Vi.
Lúc này, họ chụp ảnh, xem Hách Lan Lan như một bức phông nền.
“Lão Trần, cậu đến rồi đấy à, chuyện này thật khiến người ta tức giận mài!”
Dương Huy vỗ vai Trần Khiêm. Hơi bực tức nói:
“Hiện tại Hách Lan Lan đang gặp khó khăn, nhưng mà cô hướng dẫn cũng thật quá đáng, kêu gọi gây quỹ thì cứ kêu gọi đi, làm gì mà phải bắt Hách Lan Lan cầm bảng đứng giữa thanh thiên bạch nhật thế chứ!”
Lý Duệ nói: “Không làm rầm rộ lên như vậy thì khoa chúng †a làm sao nổi tiếng chứ? Cậu nhìn bây giờ đi, giáo viên hướng dẫn với bọn Vương Dương và Giang Vi Vi đã bận rộn cả một buổi chiều vì chuyện của Hách Lan Lan rồi! Bảo Hách Lan Lan đứng ở đây thực ra là đang làm nền cho bọn họ chứ còn gì nữa!”
“Hơn nữa việc này còn thu hút sự chú ý của nhà trường, nói cái gì mà phải coi trọng việc này, nhất định phải giúp cho. bạn học này vượt qua khó khăn!”
Thật ra có rất nhiều sinh viên biết được sự thật đều thấy. bất bình vì việc này.
Người không biết chuyện thì sẽ nghĩ, mọi người mau đến mà xem, ôi, cô gái này thật đáng thương quá! Nhà không có tiền, thà đứng trước thanh thiên bạch nhật cũng muốn nghĩ cách góp tiền để chữa bệnh cho em gái.
Đáng thương quá đi mất!
Vì vậy rất nhiều người sẵn sàng quyên góp tiền.
Nhưng những người biết sự thật điều hiểu rõ ràng chuyện này đã được Mạnh Thái Như sắp xếp, buổi sáng xảy ra chuyện, sau khi Hách Lan Lan về trường đã xin Mạnh Thái
Như giúp đỡ.
Cuối cùng Mạnh Thái Như nghĩ ra được một cách như vậy, nếu Hách Lan Lan không làm, thì sẽ không giúp.
“Chủ nhiệm Trương, ông tới rồi!”
Mạnh Thái Như bắt tay với người chủ nhiệm trung niên hói đầu, sau đó người chủ nhiệm trung niên cầm hai trăm tệ của mình bỏ vào thùng quyên góp.
“Chủ nhiệm Trương, chụp chung một tấm đi!”
“Được được được!”
Tách!
Hai người chụp chung một tấm hình.
“AI Trương Đào, Vương Minh, hai người đến rồi à!”
Lúc này, Vương Dương cũng vênh váo đắc ý đón bạn mình, là người của khoa bên cạnh, đều là bạn bè trong hội sinh viên.
*Ừ ừ, đến rồi đây!”
Nói xong thì mấy người cũng bỏ vài trăm tệ vào thùng quyên góp.
Sau đó lại tách tách chụp ảnh với nhau.
Trần Khiêm đứng bên dưới quan sát, phát hiện gần như cả quá trình quyên góp đều như vậy.
Con mẹ nó đây là thể loại quyên góp gì thế này? Sao ở đây lại như một chương trình vinh danh vậy chứ!
Trần Khiêm tức giận đến trẳng bệch cả mặt.
Đối với Hách Lan Lan lúc này như đã chết lặng, ngoài đồng cảm ra còn có một loại cảm giác áy náy.
Anh gần như là người đầu tiên biết gia đình Hách Lan Lan xảy ra chuyện, cô ấy tin tưởng anh, nói với anh trước.
Hơn nữa anh cũng khuyên nhủ cô ấy, cho cô ấy hi vọng.
Thế nhưng vài ngày sau anh lại không kịp giúp cô ấy thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đó.
Cho nên mới hại cô ấy tới bước đường này.
Không phải Trần Khiêm quá lương thiện hay gì, mà là mỗi khi thấy những việc thế này thì anh lại nghĩ đến bản thân mình, quả thực anh rất đồng cảm!
Không được, cứ đà này thì có khi Hách Lan Lan chẳng còn muốn sống nữa mất!
Nghĩ đến đây, Trần Khiêm ra khỏi đám đông, đi lên đẩy 'Vương Dương đang chụp ảnh ra, giật lấy tấm bảng giấy Hách Lan Lan đang cầm ném xuống đất.
“Trần Khiêm, cậu!”
Hách Lan Lan khàn giọng nói, rõ ràng là không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi.
“Hách Lan Lan, không cần phải làm nền cho đám người này, nếu bọn họ thật sự muốn giúp cậu thì chắc chắn sẽ không đối xử với cậu thế này! Tiền của cậu, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu, cậu về lớp đi!”
 
Chương 276


Trần Khiêm hơi giận dữ nói.
Thế giới vẫn còn nhiều người tốt, một người gặp khó khăn, người khác nhìn thấy thì thế nào cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng Mạnh Thái Như với Vương Dương lại lợi dụng chuyện này để dát vàng lên mặt mình, quả thực là không còn gì để nói mài
“Trần Khiêm! Cậu điên rồi à?”
Giang Vi Vi giận dữ nhìn Trần Khiêm, từ khi nào mà cậu ta †o gan vậy chứ?
“Trần Khiêm, cậu có biết cậu vừa mới nói gì không hả, bây giờ tôi cảnh cáo cậu, cậu cút ngay cho tôi, không thì cậu đợi bị đuổi học đi!”
Mạnh Thái Như rất sĩ diện.
Nghe Trần Khiêm mỉa mai bọn họ như vậy nên nhảy dựng lên.
Vương Dương thì càng giận dữ hơn nữa.
“Thăng đầu buồi rẻ rách, có phải mày thấy mày trúng vé số là mày giỏi lắm đúng không? Mẹ nó mày còn dám đẩy tao?"
Nói xong, Vương Dương nằm tóc Trần Khiêm, kéo qua, sau đó tát vào mặt anh một cái.
Hắn vô cùng tức giận, nhà có tiền, có khi nào hẳn bị người ta đối xử như vậy đâu?
Mà sức của Trần Khiêm sao có thể hơn hắn được chứt
Một bàn tay tát thẳng vào mặt, đau đến nhức nhối!
“ÁI Đừng đánh, Vương Dương, xin cậu đấy, đừng đánh Trần Khiêm! Tôi không cần tiền quyên góp này nữa, các người đừng đánh cậu ấy!”
Hách Lan Lan bị dọa sợ, vội vã kéo Vương Dương ra, dù sao thì việc này cũng là vì cô ấy mà ra.
“Cậu cút ra cho tôi! Hai đứa nghèo kiết xác tụi mày mà cũng dám dụng vào tao?”
Vương Dương hét lớn.
Vẫn còn muốn bổ nhào vào đánh Trần Khiêm.
“Bốp!”
Đột nhiên Vương Dương cảm thấy trước mắt mình tối đen, và một thứ gì đó màu đỏ dần phóng to lên trước mặt mình!
Là Trần Khiêm, ở bên cạnh tìm ra một viên gạch ném thẳng vào đầu hẳn!
Dùng lực rất lớn.
Viên gạch cũng vỡ tung tóe.
“Aaa!"
Vương Dương ôm đầu, nằm dưới đất đau đớn gào to. “AI Đánh người rồi!”
Mọi người xung quanh sợ hãi.
Giang Vi Vi và Mạnh Thái Như cũng bị dọa đến đần ra. Trần Khiêm cũng dữ tợn quá rồi!
“Mẹ nó! Tên nghèo này dám đánh anh Dương?”
“Nó không muốn sống nữa à, không biết ba anh Dương là người máu mặt ở khu này à?”
“Xong rồi xong rồi, thứ này chắc chắn không được ở lại trường nữa đâu!”
“Còn ở lại làm đếch gì nữa, chắc là trường sẽ đuổi hắn thôi, sau đó hắn vẫn phải đủ sức để có thể đến được ga xe lửa Kim Lăng chứ!”
Mọi người hoàn toàn sững sờ, dù sao thì trong mắt bọn họ, có một số người không thể động vào, một khi đã động vào thì đời này coi như xong.
“Anh Dương, anh không sao chứ?”
“Mẹ nó, thứ tầm thường hôi thối này, dám đánh anh, mau gọi điện cho chú đi, chém chết cả nhà nói”
“Phải đấy anh Dương, không thể bỏ qua cho loại tầm thường hôi thối này được!”
*Ôi ôi ôi, anh Dương, anh chảy nhiều máu quá!”
Một nhóm các cô gái bỗng dưng vây lại, đau lòng đỡ 'Vương Dương đứng dậy.
Hơn nữa tất cả bọn họ đều giận dữ nhìn Trần Khiêm.
Trong mắt bọn họ, anh Dương chính là bảo bối yêu quý, vừa có tiền vừa đẹp trai, còn người trước mắt này chỉ là một kẻ tầm thường, dám đánh anh Dương, đủ để giết chết hắn ta
mười nghìn lần.
“Mẹ kiếp, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho nó, đưa tôi đi bệnh viện trước đã, tôi sẽ gọi cho ba tôi!”
Vương Dương bị thương không nhẹ, ít nhất cũng phải chấn thương não, lúc này hắn đang hung tợn nói thì được dìu đi tìm xe cứu thương.
“Trần Khiêm, mày đợi đấy!”
Gòn Trần Khiêm thì sao.
Haha, đợi? Đợi cái rằm!
Nói thật, Trần Khiêm muốn đánh Vương Dương không phải là chuyện trong một hai ngày.
Trước đây lúc mình làm việc cho hội sinh viên, làm chậm thì bị Vương Dương đạp vài cú đánh vài phát.
Như lần đầu tiên thấy Tô Mộc Vũ ở hội trường, bởi vì làm bẩn giày của Tô Mộc Vũ, nếu không phải Tô Mộc Vũ cản lại thì chẳng phải lại bị Vương Dương đánh rồi sao?
Bình thường không nói gì nhưng Trần Khiêm đều nhớ rất
Vừa rồi nghe Vương Dương mắng mình với Hách Lan Lan là hai đứa nghèo kiết xác, cục tức của Trần Khiêm mới tuôn trào ra, ban nấy mày vẫn còn có tình cảm mà chạy ngược chạy xuôi vì Hách Lan Lan, mày hoàn toàn không xem người khác là con người mà!
Cho nên Trần Khiêm rất khoái trá, rất dễ chịu khi cầm gạch nện vào đầu Vương Dương!
“Hừ, Trần Khiêm, cậu thật được lắm đấy! Nhưng để tôi xem làm sao cậu tiếp tục học được nữa! Vi Vi, giờ em đi theo tôi đến gặp chủ nhiệm khoa, trước khi ba Vương Dương đến phải xử lý xong Trần Khiêm, bằng không theo tính của ba 'Vương Dương thì việc này sẽ trở thành việc lớn đấy!”
“Vâng, cô Mạnh!” Giang Vi Vi cạn lời läc läc đầu nhìn Trần Khiêm.
Như đang muốn nói.
Cậu đợi mà chết đi...
 
Chương 277


Trần Khiêm không quan tâm đến sự giễu cợt của những. người này.
Chỉ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Chấn Quốc, nói cho ông ấy một ít thông tin nhà họ Vương.
Sau đó kéo Hách Lan Lan về phòng học. Dương Huy biết lần này Trần Khiêm đã gặp phiền phức to.
Nhà Vương Dương, khả năng kinh tế cũng xem như khá được.
Ba anh ta làm buôn bán quốc tế, giàu có!
Lại là người địa phương ở Kim Lăng, có thể nói là cậu chủ nhỏ của Kim Lăng.
Nhưng mấy anh em vẫn không ngại đi theo Trần Khiêm.
“Trần Khiêm, trốn vào phòng học à? Ha ha, trưởng khoa gọi cậu kìal”
Lúc này, Giang Vi Vi bỗng đẩy cửa lớp Trần Khiêm ra, khoanh tay lạnh nhạt nói.
“Đúng rồi, cậu tên là Dương Huy đúng không, thu dọn cặp sách thay Trần Khiêm đi, để khỏi lúc quay về ra đi mà còn phải thu dọn!”
Nể tình Trần Khiêm đã từng tặng mình một bộ quần áo đắt tiền.
Nên Giang Vi Vi mới nhắc nhở. Nói xong thì đi ngay.
Trần Khiêm đi theo Giang Vi Vi đến cửa văn phòng của trưởng khoa.
Mạnh Thái Như và những sinh viên nữ thân với Vương Dương đang đứng chờ trước cửa.
“Hừ, muốn chết, vào đi! Trưởng khoa muốn gặp riêng cậu!"
Mạnh Thái Như cười lạnh lùng.
“Đừng nghĩ rằng sẽ bị đuổi học một cách đơn giản như vậy, nói cho cậu biết, đánh anh Dương nhà chúng tôi là đủ để thăng hèn như cậu cạp đất cả đời!”
Vài nữ sinh phẫn nộ nói.
Trần Khiêm cười cười, đẩy cửa bước vào.
Trưởng khoa họ Lý.
Tên Lý Kiến Sơn.
Là một người trung niên đeo mắt kính.
Giờ đây đang ngồi vừa uống trà vừa đọc báo.
Trần Khiêm vừa bước vào, ông ta đã đặt tách trà lên bàn. “Trần Khiêm, tôi không ngờ sinh viên đánh nhau đấy lại là Bình thường thành tích của cậu rất tốt, đạo đức ngoan hiền, lại là người thật thà chất phác nhưng tôi không ngờ cậu lại xốc nổi như vậy, đúng là ngu xuẩn!”
Lý Kiến Sơn lạnh lùng răn dạy.
“Trưởng khoa, cậu ta đánh em trước!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
“Hừ, tôi không cần biết ai đánh ai trước, tóm lại em đã làm Tiểu Dương - Vương Dương bị thương nên em là người có lỗi! Tôi nói cho em biết, lần này em gặp phiền phức to rồi, sao nhà em có thể sánh bãng nhà Vương Dương được, thế này. nhé, chỗ tôi có một lá đơn xin thôi học, em ký tên rồi đi đi!”
Lý Kiến Sơn khinh bỉ nhìn Trần Khiêm.
Những lời khen ngợi Trần Khiêm, thật ra chỉ là những câu khách sáo mà thôi.
Nhưng phải nói thật, Trần Khiêm không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến mức đuổi học.
Xem như anh đã hiểu, Lý Kiến Sơn đang quyết tâm muốn đuổi mình.
Bởi vì nhà Vương Dương có tiền, còn mình thì không.
Nếu hôm nay hắn đánh mình thì cùng lắm chỉ cần xin lỗi và bồi thường tiền thuốc men.
Nhưng mình đánh hắn thì phải bị đuổi học! Không còn cách nào khác. Nếu đã đến bước đường này, vậy thì ký thôi.
Trân Khiêm đặt điện thoại lên bàn, cầm bút lên, bắt đầu điền thông tin nguyên nhân xin thôi học.
Lý Kiến Sơn cười khinh khỉnh.
Không ngờ, điện thoại Trần Khiêm bỗng vang lên.
Màn hình hiển thị chữ cục trưởng Lương.
Cục trưởng Lương của Cục Giáo dục gọi điện thoại đến.
Bởi vì chị anh là Trần Hiểu bảo anh đại diện chị ấy đầu tư vào Trường tiểu học Hy Vọng nên tuần trước đã liên lạc được vài lần.
Nhưng Trần Khiêm chưa có thời gian nghe máy, anh đang bận múa bút.
Nhưng cuộc điện thoại này lại thu hút sự chú ý của Lý Kiến Sơn.
“Đây là... Cục trưởng Lương? Số điện thoại của cục trưởng Lương đây mài”
Tất nhiên ông ta không thể sánh bằng cục trưởng Lương, nhưng ông ta nhớ rất rõ dãy số này.
Cục trưởng Lương liên lạc với Trần Khiêm làm gì? Tại sao lại liên lạc với Trần Khiêm?
“Cậu cậu cậu... Còn ngơ ngác gì đó, nhấc máy nhanh lên!”
Lý Kiến Sơn biến sắc, đứng bật lên bảo Trần Khiêm nghe máy.
Thăng nhóc này, đến hiệu trưởng còn phải vội vã chạy ra chào đón cục trưởng Lương đấy!
 
Chương 278: Giục gì mà giục?


“Giục gì mà giục? Chưa viết xong mà? Viết xong rồi tính tiếp!
Gọi điện cho mình nhiều rồi, nếu như là bình thường thì Trần Khiêm sẽ nghe máy ngay.
Nhưng nhìn bộ dạng sốt ruột của Lý Kiến Sơn, anh cố ý không nhấc máy!
Tất nhiên, Trần Khiêm đã từng dùng bữa với cục trưởng Lương hai lần, hai người cũng khá hiểu nhau!
Không cần nói chuyện khách sáo như thế.
“Viết gì mà viết! Nghe nhanh đi, sao cục trưởng Lương lại gọi điện thoại cho cậu chứ, nghe nhanh nhanh đi!”
Tút!
Bởi vì quá lâu không có ai nghe máy nên điện thoại đã tự ngắt!
“Ha ha, Trần Khiêm, đúng là đồ ngu, đáng đời, đáng đời lần này...”
“Rèl"
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
“Nhanh nhanh nhanh, nghe máy đi!”
Lần này, Lý Kiến Sơn giành cây bút trong tay Trần Khiêm.
Tự nhấc máy rồi đặt lên bên tai Trần Khiêm.
Mà Trần Khiêm thì không duỗi tay cầm di động, anh chỉ ngồi đấy, Lý Kiến Sơn nhướn người đặt điện thoại bên tai Trần
Khiêm, cảnh tượng hơi buồn cười.
Nhưng vì tương lai nên Lý Kiến Sơn chấp nhận.
Không cần biết tìm Trần Khiêm làm gì nhưng ông ta đã quyết định, khúc cuối phải chào hỏi cục trưởng Lương.
“Chào chú Lương!” Trần Khiêm cười cười.
“Cậu Trần, ban nấy tôi gọi điện thoại cho cậu, sao cậu không nghe máy, đang bận hả?”
Lương Bách Sinh cười hỏi.
Gặp Trần Khiêm được vài lần, Lương Bách Sinh có ấn tượng tốt về chàng trai này.
'Vừa nghe đến làm từ thiện, xây dựng Trường tiểu học Hy Vọng, anh đã nhận hết tất cả các công trình, hơn nữa còn chỉ tiền ngay.
Nghe nói đây là cậu ấm nhà giàu, thế mà lại rất thân thiện và khiêm tốn, làm Lương Bách Sinh có ý muốn làm quen.
“À, ban nấy tôi đang bận viết đơn xin thôi học, trưởng khoa không cho tôi học nữa! Đúng rồi, chú Lương, có gì không chứ?”
Trần Khiêm cười cười, anh cứ nghĩ Lý Chấn Quốc sẽ gọi điện thoại cho anh trước nhưng không ngờ lại là cục trưởng Lương.
“Cậu cậu cậu...”
Lý Kiến Sơn muốn che miệng Trần Khiêm lại.
Mọi người không biết, ban nãy lúc Trần Khiêm gọi hai chữ chú Lương, đã làm lông tơ của Lý Kiến Sơn dựng hết cả lên!
Mẹ ơi, khá thân thiết nữa chứ!
Sau đó nghe Trần Khiêm nói vậy nên tất nhiên ông ta thấy. sốt ruột.
“Là thế này, ban đầu Trường tiểu học Hy Vọng của chúng †a do vấn đề tài chính nên bị đình công, bây giờ sắp xây dựng sửa chữa xong rồi, khoảng hai tháng nữa là có thể đưa vào sử dụng. Tôi tìm cậu Trần là để hỏi cậu có thời gian không. Ngày. mai đến đây một chuyến, chúng ta có một hoạt động!”
“Được, không thành vấn đề!” Trần Khiêm gật đầu.
“Khoan đã, cậu Trần, ban nãy cậu nói gì? Đơn xin thôi học?”
Bây giờ Lương Bách Sinh mới nhớ đến chuyện Trần Khiêm mới vừa nói.
“Hả? Đúng rồi! Trưởng khoa khuyên thôi học! Tôi đang viết đơn xin trước mặt thầy ấy đây!”
Vốn dĩ Trần Khiêm định sau khi viết xong, xử lý Vương Dương rồi thì quay về đây tìm Lý Kiến Sơn nói lý, thử xem lý lẽ lúc trước bây giờ có dùng được không?
Nhưng bây giờ, không biết chú Lương có thể nói giúp không nhỉ?
“Cậu Trần, đưa máy cho ông ta đi!”
Trần Khiêm cười gật đầu: “Này, tìm thầy đó!”
“Hả? Vâng vâng vâng!”
Lý Kiến Sơn ngồi dậy ngay, sửa sang lại cổ áo của mình: “Xin chào cục trưởng Lương, ngài... Vâng vâng vâng! Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm thôi ạ! Vâng vâng vâng! Cái gì? Cậu ta là cậu Trần à? Ôi mẹ ơi! Dạ dạ dạ, chắc chản tôi sẽ giữ bí mật! Chắc chắn mài! Ngài cứ yên tâm!”
Lý Kiến Sơn nuốt một ngụm nước bọt.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của cục trưởng Lương làm Lý Kiến Sơn như bị sét đánh.
Tiếng tăm của cậu Trần Kim Lăng, bây giờ chỉ cần là con người thì ai cũng đã từng được nghe đến!
Mà Trần Khiêm, là cậu Trần!
“Gọi xong chưa?” Trần Khiêm cười hỏi. “Cậu... Cậu Trần! Gọi xong rồi!”
Sắc mặt Lý Kiến Sơn thay đổi rất nhanh, ban đầu là khinh thường, bây giờ lại nịnh nọt.
“, vậy tôi tiếp tục ký tên nhé, điền thông tin hết rồi, chỉ còn ký tên nữa thôi!”
Trần Khiêm lại cầm bút lên. “Đừng!!!”
Lý Kiến Sơn rống lên, bắt lấy tay Trần Khiêm!
 
Chương 279: Hiểu lầm chuyện gì?


“Cậu Trần, hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà!”
Lý Kiến Sơn sốt ruột đến mức sắp khóc rồi.
“Hiểu lầm chuyện gì? Tôi sắp không sống nổi ở đất Kim Lăng này rồi, để tôi nghỉ học nhanh đi!”
Trần Khiêm lại muốn ký. “Cậu Trần, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Thật ra chuyện này chỉ cần xử phạt cậu là có thể giải quyết, tại tôi nghe người
khác nói nên mới khuyên cậu thôi học!”
Nếu để hiệu trưởng biết ông ta dám đuổi học cậu Trần của Kim Lăng, vậy thì ông ta chết chắc.
Không cần biết ông ta đã làm gì, chỉ với việc ông ta đuổi học cậu Trần thôi đã đủ để ông ta chết hàng nghìn lần rồi!
“Được thôi, vậy thầy nói thử xem tiếp theo phải làm thế nào đây? Mạnh Thái Như để sinh viên của mình làm như vậy trước mặt mọi người, làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của người khác!”
Trần Khiêm không biết mình đã thay đổi tự khi nào.
Anh không muốn mọi chuyện vẫn giống như trước kia nữa, cứ ngại ngùng rồi yếu đuối.
Bây giờ Trần Khiêm nghĩ gì nói đó.
“Cậu yên tâm đi cậu Trần, tôi nhất định sẽ xử lý công băng chuyện này!”
“Hơn nữa, dùng danh nghĩa của Bình Phàm, quyên góp năm trăm nghìn cho bạn Hách Lan Lan. Tôi sẽ đưa tiền cho thầy sau, cảm ơn!”
“Cậu khách sáo quái”
Lý Kiến Sơn cười ha ha.
Lúc này Trần Khiêm mới gật đầu.
Anh đứng lên, rời đi.
Bên ngoài cửa.
“Ây da, Trần Khiêm đã bị đuổi học rồi, ăn cơm của trường suốt ba năm, vậy mà kết quả lại không được tốt nghiệp, ha ha.."
Mạnh Thái Như khoanh tay, bất đắc dĩ cười gượng.
“Bị đuổi học mới tốt chứ, tốt nhất không thể sống nổi ở đất Kim Lăng, dám đánh Dương Dương của chúng tôi!”
Vài cô gái vẫn còn chưa nguôi giận đấy.
Mà lúc này, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra.
Bao gồm cả Mạnh Thái Như đều muốn xông lên mỉa mai Trần Khiêm một phen.
“Bạn Trần Khiêm, bạn đi chậm thôi, chỗ này được xây lại rồi nên có bậc thang nhỏ!”
Cảnh tượng trước mặt làm mọi người trợn mắt nhìn.
Thấy Trần Khiêm đang được Lý Kiến Sơn đỡ lấy nhẹ nhàng.
Bậc thang kia chỉ cao khoảng hai centimet, cũng không được tính là bậc thang nữa, Lý Kiến Sơn đang sợ Trần Khiêm bị vấp à?
Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mạnh Thái Như há miệng.
“Trưởng khoa Lý, Trần Khiêm cậu ta..."
“Cậu ta gì mà cậu ta, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Tôi còn muốn hỏi lại cô đó cô Mạnh, nếu không nhờ bạn Trần Khiêm nói thì tôi cũng không biết, cô lại dám bảo một sinh viên nữ giơ bảng trước mặt mọi người, cô còn đứng đó chụp. ảnh chung đúng không?”
“Hả? Rõ ràng tôi đã nói chuyện này...”
“Tôi không biết. Tóm lại, cô Mạnh đã chà đạp lòng tự trọng của sinh viên làm người khác giận sôi. Vốn dĩ lần này tôi đã định trao chức danh giảng viên ưu tú của khoa mình cho cô, nhưng bây giờ, thôi bỏ đi!”
“Cái gì? Trưởng khoa Lý, vì chức danh giảng viên ưu tú mà tôi đã cố gắng mang vinh dự về cho khoa suốt ba năm trời, tôi đã nỗ lực suốt ba năm đói”
Mạnh Thái Như ngơ ngác.
“Loại giáo viên như cô, liệu trường ta có tiếp tục thuê cô nữa hay không đã là một vấn đề rồi mà còn muốn chức danh giảng viên ưu tú à, hừ!”
Lý Kiến Sơn nói xong, lại nhìn về phía Giang Vi Vi đang ngây ngẩn.
“Em đấy, làm chủ tịch hội sinh viên ba năm mà chẳng tự quyết định được chuyện gì cả. Chuyện này hỏi lên khoa, chuyện kia cũng hỏi lên khoa, em nói xem ngoài chuyện này ra thì em còn làm được gì nữa? Bây giờ vẫn giữ chức vụ chủ tịch hội sinh viên của em nhưng nếu có người thích hợp hơn thì sẽ đổi em đi!”
“Dạ? “Dạ gì mà dạ?”
Lý Kiến Sơn rống với Giang Vi Vi, chắp tay sau lưng xoay người trở về văn phòng.
Giang Vi Vi: Mẹ nó, em chưa nói câu nào mà! Tại sao? Cuối cùng là tại sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top