Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 200: "Nghe nói nhà cũng rất giàu có!"


"Mua rồi đó chị, mua một chiếc BMW series 7, nhà cậu ấy bảo là để cậu ấy luyện cho vững tay lái trước! Nhưng bây giờ Trần Khiêm chưa dám lái nên em mới bảo cậu ấy bắt taxi tới!"
Thật ra có vài chuyện Tô Mộc Vũ biết không nên giấu người chị họ này của mình nhưng vì không muốn Trần Khiêm phải chịu áp lực.
Cô ấy đành phải giấu. "Ha ha, BMW Series 7, chỗ làm chị có một thẵng ngốc lái chiếc này đây, rồi còn muốn theo đuổi chị, chị chỉ nói một chữ cút thôi!"
Đường Nhiên khẽ lắc đầu.
Nhưng nói vậy thì sản nghiệp nhà Trần Khiêm cũng tạm xem như chấp nhận được.
Nhưng nếu muốn làm bạn trai của mình thì kém xa quá rồi.
Thật sự Đường Nhiên rất xinh đẹp.
'Thế nên vẻ đẹp cũng chính là vốn liếng của cô ấy.
Ước mơ của cô ấy thật ra là được gả vào nhà giàu, có thể tìm được một ông chồng giàu có nhất mực nuông chiều mình.
Nói thật, dù ông chồng này lớn hay nhỏ tuổi hơn mình thì cũng chẳng sao cả.
Chủ yếu là phải xứng với hai chữ tài phiệt!
Tài phiệt, không phải những người nhà có công ty, tài sản hơn trăm triệu kia đã là tài phiệt đâu.
Mà là sản nghiệp của gia tộc lớn chân chính cơ.
Không biết từ lúc nào suy nghĩ này nhen nhóm trong đầu Đường Nhiên, nhưng nó rất mạnh mẽ.
Ngay lập tức cô ấy cười khổ läc đầu rồi bảo: "Được rồi Mộc Vũ, tiệc mừng thọ của bà sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trong đi."
Đến bây giờ, Đường Nhiên đã không còn hứng thú muốn tiếp tục nói chuyện với Trần Khiêm nữa rồi.
Tô Mộc Vũ lè lưỡi rồi khẽ nói: "Cậu đừng trách nhé Trần Khiêm, chị họ tớ là vậy đấy. Tớ thấy ngoài con cái của nhà giàu siêu cấp ra thì chẳng ai có thể lọt vào mắt chị ấy được đâu. Haiz, chị tớ cứ thế này mãi thì cũng không được."
Trần Khiêm có thể nói được gì, lẽ nào nói với cô ấy mình là con trai của nhà giàu siêu cấp, bảo chị cậu gả cho tớ?
Đương nhiên là không thể.
Nhưng chị họ của cô ấy cũng quá là ngông cuồng.
Bỏ đi! Hôm nay mình đến giúp Mộc Vũ diễn một vở kịch thôi, không cần phải nghiêm túc quá!
Sau đó ba người cùng đi vào.
Tiệc mừng thọ của bà nội nên dường như người trong cả họ đều tập họp đông đủ.
Bác cả, ba, chú ba, cô cả, cô hai này, còn cả họ hàng thân thích, như chú bác họ gì đó cũng có mặt.
Nói tóm lại cả sảnh trước của sơn trang Ngọc Long đều bị bao cả.
Tê tề tựu tựu cũng phải mấy chục người, sắp băng tiệc cưới rồi.
"Nội, chúc bà sống lâu trăm tuổi, muốn gì được nấy, hi hi."
Ở chính giữa, một bà cụ tóc hoa râm, mặc mộc bộ đồ nhìn đã thấy vui mừng, đang cười.
Bà nhìn cô cháu gái lớn Tô Dĩnh trước mặt nói:
“Tiểu Dĩnh à, sống lâu trăm tuổi thì nội không dám mơ tưởng, còn muốn nói đến việc ước gì được nấy thì nội hy vọng sớm có một ngày, các con đều yên bề gia thất nhanh nhanh!"
Cuối cùng thì bà cụ cũng không thể sánh bằng các cô các bác ở đây, bọn họ đều mong rằng, con gái đã hai ba hai tư tuổi rồi, đến tuổi phải tìm một bến đỗ rồi!
"Đúng vậy đấy nội, cháu giới thiệu với bà, đây là bạn trai của cháu, Lý Kiến Naml" .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Tô Dĩnh cười rồi kéo Lý Kiến Nam tới bên cạnh. Theo đó là sự xuất hiện của anh ta.
Rất nhiều họ hàng đều cười nói: "Cậu này đúng là tuấn tú lịch sự đấy!"
"Nghe nói nhà cũng rất giàu có!"
"Bà nội, đây là quà cháu chuẩn bị cho bà, mời bà xem ạ!" Lý Kiến Nam cười khẽ, móc một vật trong túi ra.
Vật này được lấy ra xong thì tất cả mọi người ở đó lại một lần nữa kinh ngạc...
 
Chương 201: "Nhẫn phỉ thúy!"


"Nhẫn phỉ thúy!"
"Cậu Lý này thật có lòng, giá của chiếc nhẫn này ít nhất cũng phải bảy tám mươi nghìn, ôi!"
Tất cả mọi người đều khen ngợi.
Phải biết răng, đến mừng thọ của bà nội bạn gái mang theo quà giá trị bảy tám mươi nghìn tệ thì đã được xem là rất có hiếu rồi.
"Được được được, Tiểu Dĩnh à, nhanh bảo Kiến Nam ngồi đi cháu."
Cầm chiếc nhãn, bà cụ vui đến không khép được miệng, thích không nỡ rời tay!
Càng nhìn Lý Kiến Nam càng thấy thích.
Thậm chí đến ba của Tô Dĩnh cũng thấy mặt mình như phát sáng.
Chỗ này phải nhắc chút nhé, mọi người đừng nghĩ đến đây đều là để chúc thọ bà cụ, là cơ hội để thể hiện lòng hiếu thảo của dòng họ.
Đây chỉ là một mặt thôi.
Mặt khác là, trong tay bà cụ còn nằm tài sản lúc trước ông cụ đi đã để lại, ba đứa con trai hai đứa con gái, cuối cùng ai là người được kế thừa thì phải xem bà cụ nói thế nào.
Thế nên, lần nào tổ chức mừng thọ cho bà cụ cũng vô cùng linh đình.
"Bà nội, đây là bạn giá Tiểu Ngọc của cháu, bọn cháu cũng mừng thọ bà ạ..."
Người lên tiếng lần này là Tô Kì, bấy giờ cũng vừa cười vừa dâng quà mừng thọ của mình.
Bà cụ đương nhiên cười càng vui hơn. Tiếp teo sau là một chàng trai tầm hai lăm hai sáu tuổi.
Mặc một bộ vest màu xanh lam, tóc vuốt ngược.
Oai hùng hiên ngang, nhìn là biết phong cách của người thành công.
Anh ta tên là Tô Mộc Dương, là anh họ của Tô Mộc Vũ, anh ruột của Tô Dĩnh.
Sự xuất hiện của anh ta cũng khiến mọi người chăm chú nhìn.
Vì Tô Mộc Dương trưởng thành chín chẳn, là người có thành tích tốt nhất và năng lực mạnh nhất trong đám con cháu.
Cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tô.
"Bà nội, cháu chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!"
"Đúng rồi nôi, đây là bạn gái cháu mới quen, tên Đỗ Tỉnh ạt
Tô Mộc Dương giới thiệu.
"Tốt tốt tốt, tốt quá rồi, hôm nay thật sự các cháu đã cho. bà một tin vui lớn đấy! Bà phải nhìn kỹ cô cháu dâu tương lai này mới được. Đỗ Tinh, bây giờ cháu làm gì thế?"
Đỗ Tỉnh trả lời: "Thưa nội, bây giờ cháu đang làm việc ở tiệm xe BMW 4S, giờ đang là phó giám đốc, nhờ cả vào anh Dương đấy ạ!"
"Thế thì tốt! Quen Mộc Dương lúc mua xe à?"
Tô Mộc Dương gật đầu: "Vâng thưa nội, thời gian trước, cháu đi xem xe thể thao BMW nên mới quen Tinh Nhi!"
"Được, Tinh Nhi, cháu ngồi bên bà đi." Bà cụ ngoäc tay.
"Anh, chị dâu, anh chị ngồi đi!"
Tô Dĩnh cũng cười chào hỏi.
 
Chương 202: Là ai vậy?


Hôm nay hai anh em nhà họ phải nói là đã chiếm hết thế thượng phong rồi.
Theo lý mà nói thì, đời con chúc hết rồi, đời cháu chúc thọ cũng sắp xong, tiệc mừng thọ nên chính thức mở màn rồi.
Nhưng, bà cụ nhân vật chính ngày hôm nay vẫn chưa thỏa mãn.
Dường như đang đợi một người vậy.
Người này không tới chúc thọ bà khiến bà cảm thấy buổi tiệc này chẳng còn ý nghĩa gì vậy.
Là ai vậy?
Đương nhiên là cô cháu gái bà thương nhất Tô Mộc Vũ rồi!
"Thằng hai, cháu gái của mẹ Mộc Vũ đâu rồi?" Bấy giờ bà cụ hỏi.
Ba của Tô Mộc Vũ là Tô Quốc Cường và mẹ Vương Tuệ Mãn đều có mặt.
Thời gian trước, vì Tô Quốc Cường kinh doanh không thuận lợi khiến suýt chút nữa thì công ty của ông ta phá sản.
Nói thật, lúc đó bà cụ sắp tức chết.
Nhưng không ngờ mới chớp mắt mà nguy cơ đã được cậu Trần Kim Lăng đầu tư giải quyết xong.
Khó khăn của công ty được giải quyết dễ dàng, ngược lại còn tiến thêm một bậc.
Điều này khiến bà cụ mừng sắp điên. Thế nên bà càng yêu thương Tô Mộc Vũ hơn.
Bà vừa dứt lời thì sắc mặt của anh em Tô Dĩnh với Tô Mộc Dương đều khó coi đi hẳn.
Nhưng cũng chỉ có thể ghen ghét trong lòng thôi. "Mộc Vũ nói nó đang đợi một người bạn, sắp vào rồi ạ!"
"Ồ? Lẽ nào Mộc Vũ cũng yêu đương rồi sao?"
"Hình như là vậy ạ..." Tô Quốc Cường trả lời qua loa.
Vì Tô Mộc Vũ đã nói với ông ta là hôm nay sẽ dẫn bạn trai tới.
Nhưng lúc Vương Tuệ Mẫn hỏi bạn trai của con gái là ai? Thì Tô Mộc Vũ không trả lời. Bảo hai người họ cứ phối hợp với cô ấy là được.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Khiến Tô Quốc Cường và Vương Mẫn Huệ chẳng biết rốt cuộc cô ấy có ý gì.
"Mẹ, mẹ xem Mộc Võ tới rồi!"
Lúc này, Tô Mộc Vũ mới dẫn Trần Khiêm đi từ trong đám đông sang.
Nếu không vừa nãy đã sang rồi, nhưng Trần Khiêm nói muốn đi vệ sinh nên mới chậm trễ.
"Cháu gái Mộc Vũ càng ngày càng xinh đấy!"
"ồ? Mọi người nhìn xem, người được Mộc Vũ khoác tay là bạn trai con bé phải không?"
'Cậu này là ai thế? Con cái nhà ai, sao chưa từng nghe nói?"
"Dù thế nào thì thăng nhóc này cũng thật có phúc đấy!" Cả đám họ hàng thân thích chỉ chỉ chỏ chỏ. "Là cậu tai" .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Vương Tuệ Mẫn nhìn thấy Trần Khiêm thì khó tin trợn to mắt.
Chẳng trách con gái sống chết không chịu nói bạn trai mình là ai, thì ra là thăng nhóc chẳng ra gì này.
Cũng đúng, nếu nói với bà ta thì có thế nào bà ta cũng không cho hai người yêu nhau.
 
Chương 203: "Đương nhiên là tôi sẽ tặng quà rồi!"


"Ồ? Cậu ấy là ai?" Bấy giờ bà cụ hỏi.
Vương Tuệ Mẫn không dám trả lời, nếu để bà cụ biết con gái mình yêu một thằng nhóc chẳng ra gì thì sẽ thế nào?
"Bà nội, cháu giới thiệu với bà, cậu ấy là bạn trai cháu, Trần Khiêm!"
Cho dù Vương Tuệ Mẫn đang ra hiệu bằng mắt nhưng Tô Mộc Vũ cũng ngoảnh mặt làm ngơ, thoải mái giới thiệu Trần Khiêm.
"Ồ? Mộc Vũ cũng có bạn trai rồi à?"
Bà cụ chợt rất vui mừng.
Đây là cô cháu gái bà thương yêu nhất, hơn nữa mắt nhìn người của cháu gái bà rất rõ, bạn trai của nó chắc chắn không tầm thường.
"Vâng ạ, Trần Khiêm cậu còn không nhanh gọi bà nội à?"
Tô Mộc Vũ kéo tay Trần Khiêm, rất thân mật.
Có thể nói, cuộc tụ họp lớn thế này, Trần Khiêm không phải đi lần đầu.
Nhưng bây giờ, vì là thân phận giả bạn trai nên cứ thấy kỳ kỳ.
Vừa nãy, Trần Khiêm vẫn luôn mất hồn.
Vì Tô Quốc Cường, Vương Tuệ Mẫn, Tô Dĩnh, Tô Kỳ đều nhìn anh với ánh mắt vô cùng thù địch.
Lúc nghe được lời Tô Mộc Vũ nói, đang định lên tiếng. "Đợi chút!" Bấy giờ, có một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Đương nhiên là Tô Dĩnh rồi.
Lần trước, Tô Mộc Vũ và Trần Khiêm đã khiến cô ta và Lý Kiến Nam bẽ mặt trước Giang Thành.
Khiến cô ta mất mặt xấu hổ trước mặt Tô Mộc Vũ.
Lần này khiến Tô Dĩnh không thể chợp mắt suốt thời đây.
Cô ta rất tò mò, rốt cuộc Trần Khiêm này là ai?
Sau khi cô ta dò lo trong trường của bọn họ thì mới biết, thì ra Trần Khiêm này chẳng phải là cậu ấm nhà giàu chó gì hết, chẳng qua là trúng số mà thôi.
Trước đây là một thăng mạt hạng không tiền không quyền! Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Hơn nữa, còn bị bạn gái đá nữa.
Đúng là quen biết Tô Mộc Vũ lúc học lái xe nhưng không có lý gì Tô Mộc Vũ lại thích loại người này.
Còn về việc sao Giang Thành lại quen biết cậu ta?
Ha ha, nói ra thì chuyện này càng buồn cười hơn, cũng không khó đoán.
Là vì từ sau khi Trần Khiêm này trúng số thì tiêu xài phung phí khắp nơi, mua chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn tệ, còn đến tiêu hoang ở các nhà hàng trên phố thương mại Kim Lăng.
€ó lẽ là cậu Giang gặp được nên thấy cậu ta rất ngầu.
Vì chuyện khiến người ta thấy Trần Khiêm rất ngầu không chỉ xuất hiện trên người cậu Giang!
Lúc thấy Tô Mộc Vũ thật sự dám dẫn Trần Khiêm đến, Tô Dĩnh lạnh mặt nói:
"Mộc Vũ, Trần Khiêm, hai người tới rồi à, không tặng quà cho bà nội sao?"
"Đương nhiên là tôi sẽ tặng quà rồi!"
Tô Mộc Vũ lạnh lùng nói..
"Cô tặng thì cứ tặng, tôi hỏi Trần Khiêm. Nếu cậu ta đã là bạn trai của cô, hơn nữa cô còn nói Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu còn gì? Giàu hơn Kiến Nam nhà chúng tôi nhiều, thế nên, bọn tôi cũng thật muốn xem quà của Trần Khiêm là gì?"
"Nói đúng đấy, lần đầu gặp phải có quà gặp mặt chứ nhỉ?"
"Rốt cuộc cậu ta là ai thế? Nhìn có vẻ nhà rất giàu có
đấy. Cả đám thân thích đột nhiên vây qua phía này.
Muốn xem thử bạn trai của những cô cháu gái này mang theo quà như thế nào...
 
Chương 204


“Tôi không có mang quà."
Trần Khiêm bất giác cười khổ.
Vốn dĩ anh muốn mua một món quà nhưng Tô Mộc Vũ không cho, nói hai người tặng một món là được rồi, đương nhiên là cô ấy mua quà rồi!
Thế nên Trần Khiêm cứ đến tay không như vậy.
Chỉ là tham gia một bữa tiệc mừng thọ, khiến bà cụ vui là được rồi, đâu ngờ, Tô Dĩnh này lại cố ý kiếm chuyện với mình!
"Cái gì? Không mang theo quà? Còn tưởng bạn trai Mộc Vũ sẽ mang một món quà giá trị tới nữa chứ!"
"Chẳng phải nói bạn trai Mộc Vũ là cậu ấm nhà giàu sao? Theo lý mà nói thì chắc phải rất hiểu chuyện mới đúng chứ,
lần đầu vào nhà mà lại không mang theo quà cáp gì hết?"
"Haiz, đúng là kém quá nhiều so với bạn trai Lý Kiến Nam của Tô Dĩnh!"
Rất nhiều họ hàng đứng bên cạnh xì xầm.
Giọng không nhỏ, tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe.
Thế nên ngay lập tức, sắc mặt của bà cụ không được tốt lắm.
Bà không phải kiểu người thích quà cáp nhưng người già mà, xem trọng nhất là mặt mũi. Ngôn Tình Nữ Phụ
Vì thế thái độ của bà với Trần Khiêm cũng không thân mật như với Lý Kiến Nam.
Chỉ nói chả có gì rồi bảo Trần Khiêm ngồi xuống.
Rồi lại thản nhiên hỏi: "Trân Khiêm à, nghe nói gia cảnh cháu không tệ, nhà làm gì thế cháu?”
"À dạ, ngành nào cũng có nhúng tay chút ạ!"
Trần Khiêm điềm nhiên trả lời.
Tuy Trần Khiêm nói thật nhưng ánh mắt của bà cụ và tất cả mọi người đều có phần không tôn trọng.
Cái gì mà đều nhúng tay? Rốt cuộc là làm ngành gì?
Trả lời một câu hỏi cũng qua loa?
Tô Mộc Vũ vội cười nói: "Bà nội, người ta lần đầu đến, bà hỏi nhiều thế cẩn thận dọa người ta mất ạ!"
"Được được được, nội không hỏi nữa là được!"
Bây giờ bà cụ mới không hỏi nữa.
Dù sao bà cũng thương Tô Mộc Vũ nhất.
"Hứ, rốt cuộc là hỏi những vấn đề này dọa cậu ta hay vốn bản thân cậu ta sợ bị hỏi? Em gái à, em phải nói cho rõ chứ, rốt cuộc nhà Trần Khiêm làm cái gì? Chị nghĩ trong lòng em rõ hơn ai hết đấy!"
Bấy giờ Tô Dĩnh gàn dở nói.
Điều cô ta ghét nhất là cho dù Tô Mộc Vũ nói gì làm gì trước mặt bà nội cũng đều là đúng.
Bà nội đều chiều theo.
Nhưng cũng cùng là cháu trai cháu gái như bọn họ, dù làm sai chút chuyện vặt thôi thì cũng ăn mắng ngập mặt.
 
Chương 205: "Bà nội, cháu không có..."


Vì thế, Tô Dĩnh vốn không định hoàn toàn lật mặt với Tô Mộc Vũ cũng chịu không nổi nữa.
Hôm nay, tôi muốn xem xem rốt cuộc Tô Mộc Vũ cô làm sao để tiếp tục đắc ý!
Quả nhiên, câu nói này đã thu hút sự chú ý của bà cụ.
Liên tưởng tới thái độ của con dâu Vương Tuệ Mẫn của mình.
Bà cụ chau mày hỏi: "Mộc Vũ, có phải con có chuyện gì giấu nội không? Rốt cuộc nhà Trần Khiêm làm gì?”
Säc mặt Tô Mộc Vũ căng thẳng. Cũng lúc nhìn sang em trai Tô Kì.
Vài chuyện mà Tô Dĩnh biết chắc chắn có phần của em trai Tô Kì.
Giống như suy đoán của cô, Tô Kỳ đã không dám nhìn thẳng mắt chị gái/
"Bà nội, cháu không có..." Tô Mộc Vũ căng thẳng nói.
"Ha ha, em ngại nói đúng không, thế được, hôm nay chị sẽ nói thay em. Bà nội, bà có biết Trân Khiêm này là người thế nào không?"
"Trước đây cậu ta nổi danh là sinh viên nghèo của đại học Kim Lăng, làm chân chạy vặt cho người ta để kiếm tiền sinh hoạt... Đúng, đúng là sau này Trần Khiêm này có chút tiền, đó là vì cậu ta ăn mày, trúng số. Kết quả bà đoán thử xem thế nào? Trần Khiêm cậu ta..."
Cũng không biết Tô Dĩnh gom góp đâu ra những thông tin này.
Tóm lại nói rất là lưu loát.
Nói cứ như cô ta tận mắt nhìn thấy tất cả vậy, kể hết ra những chuyện khiến Trần Khiêm xấu hổ từ trước tới nay.
Kể cả việc sau khi anh trúng số thì tiêu xài phung phí. Kể hết trước mặt mọi người. "Cái gì? Thì ra Mộc Vũ tìm loại bạn trai thế này!"
"Còn nói cậu ta là cậu ấm, tôi thấy, thăng oät này cố ý lừa gạt Mộc Vũ, thế nên tự tạo thân phận giả cho mình nhỉ?"
"Ôi, loại người nghèo lâu ngày là vậy đấy, có chút tiền thì khiến cậu ta mờ mắt, không còn biết mình họ gì luôn! Trúng số thôi mà, đến nỗi thế sao?"
Lời nói của con người thật đáng sợ.
Trong phút chốc, hết lời này tới lời khác lọt vào tai Trần Khiêm.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn anh đều thay đổi.
"Hay lắm, thì ra thằng nhóc này đang lừa gạt Mộc Vũ nhà chúng tôi à?"
Đường Nhiên là người nóng tính, ngay lập tức đứng bật dậy, lạnh lùng chất vấn Trần Khiêm.
Đừng nhắc đến vẻ mặt khó coi của bà cụ lúc này nữa.
Tô Dĩnh và Lý Kiến Nam thất vậy thì cười đắc ý.
Trút được cục tức này thật đã quá đi!
Đường Nhiên hỏi Tô Mộc Vũ ngồi bên cạnh: "Mộc Vũ, chẳng phải lúc nãy em nói cậu ta mua BMW series 7 à? Vừa nãy chị đã thấy kỳ lạ rồi. Cái cậu Trần Khiêm này đáng lẽ phải lái xe tới mới đúng, nhưng cậu ta không hề, chị hỏi em, chiếc BMW series 7 kia đâu, em đã thấy chưa?"
Tô Mộc Vũ ấp a ấp úng không biết nói thế nào.
"BMW series 7, em gái Đường Nhiên à, ở Kim Lăng của chúng ta có tổng cộng ba chỉ nhánh bán BMW, gần đây không có chiếc BMW series 7 nào được bán ra cả. Nếu có thì không thể nào anh không biết được!"
"Ồ? Đợi chút! Em nhớ ra rồi, em nhớ ra cậu ta là ai rồi!"
Bạn gái Tô Mộc Dương, Đỗ Tinh lúc này chỉ thẳng vào Trần Khiêm.
Từ khi nãy Trần Khiêm tới, thật ra Đỗ Tinh đã nhìn Trần Khiêm đánh giá từ trên xuống dưới.
 
Chương 206: "Đúng là giống hệt tên thần kinh mài!"


Người này quen mắt quá, rất là quen. Cứ cảm giác như đã gặp ở đâu đó? Nhưng ở đâu thì Đỗ Tinh không nhớ ra được.
Chính lúc vừa nãy, Đường Nhiên nói đến BMW series 7.
Đỗ Tinh mới chợt nhớ ra.
Sao cô ta chưa gặp qua người này được, hơn nữa còn gặp ở cửa hàng BMW nữa!
"Tiểu Tinh, em quen cậu ta à?” Tô Mộc Dương thờ ơ hỏi.
Nói thật, Tô Mộc Vũ tìm một cậu bạn trai thế này khiến người trong nhà như bọn họ cũng rất mất mặt trước thân thích bạn bè.
Thế nên, sắc mặt Tô Mộc Dương nhìn Trần Khiêm cũng rất khó coi.
Đừng nói đến vốn nhà mình với nhà chú hai vẫn luôn đấu đá ngầm lẫn nhau.
Ngay sau đó, anh ta thể hiện sự tức giận của mình, còn bảo Tiểu Tinh nói hết những gì cô ta biết ra.
"Đúng vậy, đương nhiên em biết cậu ta rồi. Anh Dương, anh còn nhớ mấy ngày trước em nói với anh, thời gian trước có một cậu sinh viên kỳ lạ đến cửa hàng BMW 4S của tụi em xem xe không? Vừa vào đã đòi chọn xe đắt nhất, kết quả em giới thiệu cho cậu ta tất cả xe tốt nhất trong cửa hàng nhưng cậu ta nói những chiếc xe đó quá rẻ, không thể mua được, còn tỏ vẻ đau khổ rời khỏi cửa hàng của chúng em nữa!"
"Đương nhiên là anh nhớ, thế nào? Tên ngốc kỳ quái đó chính là?" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Tô Mộc Dương thật sự khá bất ngờ. Đỗ Tinh gật đầu cái rụp: "Đúng vậy, chính là cậu ta, em nhớ lúc đó cậu ta ăn mặc bần hàn lắm, nhưng bây giờ ăn mặt
thế này nên nhất thời em chưa nhớ ra kịp."
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Trần Khiêm càng đặc sắc hơn rồi.
"Rốt cuộc Mộc Vũ yêu cái hạng gì thế!"
"Đúng là giống hệt tên thần kinh mài!"
Tô Mộc Vũ vội vã nói: "Mọi người đừng nói bậy, Trần Khiêm không như vậy đâu!"
Cô sắp sụp đổ rồi, sao thế này? Vốn dĩ cô nghĩ rất đơn giản, chính là bảo Trần Khiêm giả làm bạn trai để dỗ dành bà nội vui thôi mà.
Thứ hai nữa chính là để so sánh với Tô Dĩnh.
Dù sao thì hôm qua Trần Khiêm đã qua mặt được bọn họ rồi.
Nhưng Tô Mộc Vũ có mơ cũng không thể nào ngờ cô chị họ của mình lại ác đến vậy, lại đi điều tra Trần Khiêm như thết
Càng không ngờ, cô bạn gái mới quen của anh họ Tô Mộc Dương lại nhận ra Trần Khiêm?
Hơn nữa lại còn tả Trần Khiêm như một thằng đần vậy.
Có thể nói là tất cả mọi chuyện xảy ra hoàn toàn ngược với chiều hướng dự đoán của Tô Mộc Vũ.
"Trần Khiêm sẽ không như vậy, em gái Mộc Vũ à, sao chị dâu lừa em được chứ, không tin thì em hỏi cậu bạn trai Trần Khiêm kia của em đi, chuyện xảy ra hôm đó ở cửa hàng BMW 4s có phải là thật không?” Đỗ Tỉnh nói.
Trần Khiêm ngồi một bên, nãy giờ vẫn yên lặng nghe, bao. gồm người tên Đỗ Tinh kia anh cũng đã nhận ra.
Dù sao nói thế nào thì cũng chỉ gặp mặt Đỗ Tinh một lần, hơn nữa hôm đó cô ta cũng mặc đồng phục đen, trong suốt quá trình giới thiệu xe thì cứ mãi gọi điện thoại liên lạc với khách hàng khác, không xem anh ra gì nên giao tiếp không nhiều.
Hơn nữa Trần Khiêm còn nhớ, hôm đó anh ra khỏi cửa hàng, Đỗ Tinh còn mắng anh một câu.
Lúc đó anh cũng không tính toán gì,
Nhưng Trần Khiêm có muốn phản bác không? Phản bác thế nào? Dù sao người ta cũng nói sự thật.
Sau đó, dưới ánh nhìn của mọi người, Trần Khiêm gật đầu: "Những điều chị ấy nói đều đúng. Đúng là hôm đó tôi không chọn được xe ở cửa hàng BMW 4S nên rất khổ sở. Vì xe ở chỗ đó thật sự quá rẻ!"
Trần Khiêm thản nhiên nói.
 
Chương 207: "Vâng bà nội!"


Ngay lúc mọi người đang huyên thuyên không ngừng.
Đường Nhiên nhận được một cú điện thoại.
Sau đó thì sắc mặt mừng rỡ: "Chị nói gì? Chị tới sân bay. rồi? Chẳng phải chị nói mừng thọ bà năm nay chị không về được à? Dại Vâng vâng, em đến đón chị ngay!"
Sau khi đặt điện thoạt xuống, Đường Nhiên nói: "Ngoại à, n, đặc biệt về từ nước M đấy ạ, bây giờ đã ở sâng bay rồi
"Được, con bé Tiểu Sở này, bà biết nó sẽ về mà.." Bà cụ lập tức cười nói: "Thế thì bảo Mộc Dương đi đi. Mộc Dương, cháu lái xe đi đón Tiểu Sở đi! Cháu đi mình đi, bà phải bảo Đỗ Tinh ở lại nói chuyện với bà."
"Vâng bà nội!"
Tô Mộc Dương cười nói rồi läc chìa khóa BMW trong tay, đi thẳng.
Ánh mắt Tô Mộc Vũ thì khá buồn bã.
Chị của Đường Nhiên tên là Đường Sở.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Mộc Vũ thân thiết với chị em họ nhất. Bà nội cũng biết điều này.
Theo lý mà nói thì bà nội nên bảo mình đi cùng, nhưng lại rõ ràng chỉ gọi tên Tô Mộc Dương.
Cho thấy bây giờ bà nội đang không vui với mình. Sau khi Tô Mộc Dương rời đi. Chủ đề của mọi người lại quay về trên người Trần Khiêm.
Đúng vậy, chẳng ai ngờ Trần Khiêm lại là người mạt hạng như thế.
Lại xuất hiện với tư cách là bạn trai Tô Mộc Vũ nên càng nhiều chuyện để nói.
Trần Khiêm cũng chỉ trơ mắt mà nghe những điều này thôi.
Những lời châm chọc, mỉa mai của người khác khiến trong lòng Trần Khiêm rất giận.
Dù sao cũng là vì giữ thể diện cho Tô Mộc Vũ. Trần Khiêm kiềm nén không nói gì.
Đột nhiên.
Điện thoại của Đỗ Tinh đổ chuông.
"Là anh Dương gọi ạ! Nói không chừng muốn cháu đi cùng đó nội!"
Đỗ Tinh cười rồi bắt máy.
Cô ta dạ dạ hai tiếng rồi sắc mặt trắng dã ra. "Bà nội không hay rồi, anh Dương tông xe rồi." "Cái gì?"
 
Chương 208: Chuyện gì thế?


"Lúc nãy anh ra khỏi bãi đỗ thì bất cẩn tông trúng một chiếc xel"
"Ôi chao, bà còn tưởng là chuyện gì lớn lắm, Mộc Dương. không sao chứ?" Bà cụ vội hỏi.
"Không có chuyện gì lớn cả, nếu xe của anh Dương không có vấn đề gì thì cứ bảo anh ấy đi đón chị cả trước đi, chuyện còn lại để em giải quyết là được rồi!"
Tô Kỳ cười khổ nói. Chuyện tông đuôi xe này có gì khó?
"Anh Dương, anh đi trước đi, Tô Kỳ nói cậu ấy giúp anh xử lý! Gì ạ? Vâng vâng!"
Bây giờ Đỗ Tinh mới cúp máy, nhìn ba của Tô Mộc Dương nói: "Anh Dương nói anh ấy không dám rời khỏi chiếc xe kia nửa bước nào, đồng thời nói bác trai nhanh chóng ra xem thử, anh ấy gây họa lớn rồi!"
"Sh? Chuyện gì thế?"
Tất cả mọi người xì xào.
Vì tò mò nên tất cả cũng cùng ra xem. Cả bà cụ cũng đi theo.
Bình thường Tô Mộc Dương làm việc rất thận trọng, nếu chuyện bình thường thì anh ta sẽ không như thế.
"Trần Khiêm, chúng ta cũng đi xem đi!" Tô Mộc Vũ hỏi. Trần Khiêm gật đầu cười.
Đợi lúc Trần Khiêm tới đó thì người nhà họ Tô đã vây quanh cả rồi.
Sau đó nghe thấy tiếng Tô Mộc Dương giải thích:
"Ba, thật sự con không cố ý đâu, đều tại ông bảo vệ này cả, ông ta cứ nói lùi lùi lùi mãi nên con mới tông trúng chiếc xe này!"
"Chiếc xe này là mẫu đắt nhất cuae Lamborghini. Đụng kiểu này chắc cũng phải tốn bảy tám trăm nghìn tệ, vì đèn trước xe đã bị tông hỏng rồi."
Có họ hàng nhận ra chiếc xe này nên hô lên king ngạc.
"Người lái chiếc xe này chäc chẳn thân phận không đơn giản, bảy tám tăm nghìn cũng có thể bồi thường được nhưng có thể đắc tội với nhân vật lớn. Mọi người xem đi, đây là xe người ta mới mua đấy!"
"Mọi người mau nhìn đi, ở Kim Lăng chúng ta, cậu ấm nhà ai có thể lái chiếc xe thể thao một hai chục triệu thế này?"
Mọi người xôn xao thảo luận.
Trần Khiêm đứng bên ngoài nghe thì trong lòng sốt sắng không thôi.
Đệch, xe mình đỗ ở đây, không phải chiếc bị tông là Reventon của mình đấy chứ?
 
Chương 209: Chính là Vương Cường!


Vừa chen vào xem thì Trân Khiêm buồn muốn khóc. Quả nhiên là chiếc xe yêu quý của mình.
Thân xe không sao, bị tông thế này chỉ xước vài đường, chủ yếu là đèn phải phía trước bị tông nát rồi!
Một chiếc đèn phải trước xe không đắt cũng không rẻ, cộng thêm mấy vết xước kia nữa thì cũng tầm tám trăm đến triệu tệ.
Nhưng đúng như lời người kia nói, đây là xe mới của anh mà.
Bà cụ cũng sốt săng không thôi: "Mộc Dương, sao cháu lại bất cẩn thế này, ông bảo vệ này rõ ràng là một người nói lắp mà cháu cũng không nghe ra. Bây giờ thì hay rồi, không những chúng ta phải bồi thường gần cả triệu tệ mà còn có thể đắc tội với cậu lớn nữa!"
"Anh Dương, bà nội! Lần này có thể chúng ta thật sự gây chuyện lớn rồi, chúng ta không thể đắc tội với chủ nhân của chiếc xe này được đâu!"
Đỗ Tinh đứng một bên kéo tay Tô Mộc Dương. Cô ta hiểu rõ điểm lợi hại trong đó.
"Đỗ Tinh, sao cháu nói như vậy? Cháu biết chiếc xe này của ai?" Bà cụ vội hỏi.
"Dạ vâng!" Đỗ Tinh gật đầu thật mạnh: "Vừa nãy cháu chụp ảnh này đăng trên nhóm nhân viên công ty chúng cháu, vì nhân viên trong cửa hàng chúng cháu trước đây có người từng làm bên Lamborghini. Anh ấy nói mấy ngày trước chiếc xe này được bán ra, giá bán là mười tám triệu. Là một cậu lớn đã mua, nghe nói hôm đi mua xe, giám đốc của cửa hàng cũng phải đi theo sau lưng cậu ấy, vô cùng kính nể, thậm chí giám đốc kia còn tỏ ra khá hèn mọn nữa!"
"Ngoài ra, mọi người có biết giám đốc khu Kim Lăng của Lamborghini là ai không? Chính là Vương Cường!"
Đỗ Tinh cũng nói một cách vô cùng cung kính.
"Đúng thật là ông Vương Cường, đến ông ấy mà còn cung kính với cậu chủ lớn mua xe này đến vậy sao?"
“Giám đốc Vương Cường có thể làm ăn phát đạt ở Kim Lăng như vậy chính là nhờ mối quan hệ với cậu chủ đó, thực lực vô cùng mạnh mẽt”
Nói như vậy, bà cụ càng lo lắng hơn.
"Vậy chúng ta mau đi đi, đợi cậu chủ kia tới thì phiền phức lớn rồi!" Bà cụ hoảng loạn nói.
Bà lăn lộn trong đời đã nhiều năm, bà hiểu rất rõ, đắc tội với gia tộc lớn sẽ có kết cục như thế nào, sẽ liên lụy đến cả dòng họ đó!
"Bà nội, không đi được đâu! Bây giờ khắp nơi đều có cameral"
Tô Dĩnh Đường Nhiên đều khuyên. Nói thật, bây giờ Tô Dĩnh không thể nào rời mắt khỏi chiếc siêu xe này, thậm chí cô ta còn hoang tưởng đến lúc mình ngồi vào trong xe.
Nếu bạn trai mình Lý Kiến Nam có thể có được chiếc e này thì tốt biết bao!
Nhưng mãi mãi cũng đừng mơ.
Còn về Đường Nhiên, bây giờ suy nghĩ của cô ấy càng quá đáng hơn, đó chính là cô ấy muốn đợi chủ nhân của chiếc xe này tới.
Chiếc siêu xe hai mươi triệu, cho thấy người này chắc. chắn là con nhà thế phiệt.
Có phải điều này cho thấy có phải mình đã gần với dự liệu của mình thêm một bước rồi không?
Cho dù chút nữa chỉ giao tiếp được với cậu chủ kia nửa phút thôi thì cũng xem như là tiến bộ vượt bậc rồi!
"Haiz, tìm một người đi đón Tiểu Sở trước đi! Tiểu Dĩnh với Tiểu Nhiên nói đúng, chúng ta không thể đi, nếu không đi thì còn được, nếu đi rồi mới thật sự gây ra chuyện lớn!"
Bà cụ nghiêm túc nói, bà cảm thấy mình sắp già đến hồ đồ rồi.
"Bà nội, cháu cũng muốn đi đón, nhưng cháu không dám đi!" Tô Mộc Dương nuốt ngụm nước bọt nói.
"Không sao, anh đi đón đi, bà nội, mọi người cũng quay về tiếp tục tổ chức tiệc đi. Chiếc xe này, tông rồi thì cũng thôi, không sao cả!"
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng mọi người.
Đương nhiên là Trần Khiêm nói rồi.
 
Chương 210: "Cậu tưởng cậu là ai thế?


Trần Khiêm nói xong câu này thì đi tới trước xe xem thử. Nói thật nói không xót xe thì hoàn toàn là nói dối.
Nhưng bây giờ có thể thế nào, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa còn đang trong tiệc mừng thọ của bà nội Tô Mộc Vũ nữa.
Nếu đòi họ đền thì chäc chắn làm mất mặt Tô Mộc Vũ. Hơn nữa, chính anh cũng ngại.
Chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được.
Thế nên Trần Khiêm đành bảo họ ai nên làm gì thì đi làm nấy, còn mình thì chuẩn bị đến cửa hàng 4S để sửa xe.
"Cậu tưởng cậu là ai thế? Cậu nói không sao thì không sao à?"
"Người không biết còn tưởng cậu là cậu Trần của Kim Lăng nữa đấy, đợi đến lúc cậu đến được trình độ đó rồi hãy nói nhé!"
"Đúng thế, nếu chúng tôi đi thì chính là gây chuyện xong bỏ trốn, hơn nữa còn gây chuyện lớn bồi thường nhiều tiền thế này mà bỏ trốn thì chäc chẳn phải chịu trách nhiệm không. nhỏ đâu, không có chút kiến thức pháp luật nào hết!"
Ngay tức khắc, một đám anh chị em họ cô dì chú bác của 'Tô Mộc Vũ bắt đầu mỉa mai Trần Khiêm.
Đặc biệt là Tô Dĩnh, lạnh mặt nói: "Thằng nhà quê không hiểu đời, mọi người nói pháp luật với cậu ta làm gì?"
"Được rồi, đừng nói cậu ta nữa, cậu ta chả giúp được gì đầu, có sức thì mọi người mau móc nối quan hệ, xem thử chuyện này nên giải quyết thế nào."
Đường Nhiên thờ ơ liếc Trần Khiêm một cái rồi kéo chủ đề về lại với chiếc xe.
"Tiểu Nhiên nói đúng, nếu chuyện đã xảy ra rồi thì trốn tránh không phải cách. Haiz, nếu không được thì bà liên hệ với Lương Xứ ở hội quản lý kinh doanh thử, xưa ông ấy có chút quan hệ với ông nội của các cháu, nói không chừng ông ấy có quen biết với cậu chủ này!"
Bà cụ nói.
Không ít người bắt đầu gọi điện thoại liên hệ khắp nơi.
Lý Kiến Nam cũng không chịu thua, xem thử có thể nhờ vả được gì trong những người mình quen biết để tìm hiểu về lai lịch của chủ nhân của chiếc xe này hay không.
Trần Khiêm cười khổ lắc đầu.
Cứ thế này thì sẽ khiến mọi người đều lúng túng.
Haiz!
Anh lại thở dài một hơi rồi lấy chìa khóa xe ra.
Tít tít!
Vang lên hai tiếng.
Đèn xe sáng lên.
"A!"
Tất cả mọi người đều giật mình.
Sau đó thì nhìn thấy Trần Khiêm chậm rãi đi tới.
Lại ấn một lần nữa.
Động cơ gầm lên hai tiếng.
Lamborghini phát ra tiếng máy móc, nóc xe tự động mở ra khiến chiếc xe trở thành xe thể thao mui trần.
Trần Khiêm đến bên ghế lái lấy chai nước khoáng Imairo uống dở của mình ra.
Thật sự anh khát muốn chết rồi.
 
Chương 211: "Cạch!"


Ừng ực mấy tiếng rồi mới lau miệng: "Cháu nói rồi, không có chuyện gì lớn, mọi người bận gì thì cứ đi làm đi?"
Nhưng chẳng một ai trả lời Trần Khiêm, những gì anh nghe thấy là sự văng lặng như tờ.
"Cạch!"
Lúc này, Lý Kiến Nam đang định gọi điện thì không cầm vững điện thoại khiến nó rơi thẳng xuống đất.

Ực
ựcl
Tô Kỳ và cô bạn gái đứng bên đều nuốt nước miếng ừng ực.
Ngực của Tô Dĩnh thì phập phồng không thôi, miệng hơi há ra cho thấy nội tâm cô ta bây giờ đang dậy sóng dữ dội.
Đường Nhiên đứng ngay bên cạnh Trần Khiêm, lúc này, ánh mắt phức tạp cộng với kinh ngạc nhìn anh.
Bà cụ cũng ngây người ra.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
"Chiếc xe này... là của Trần Khiêm à?"
Không biết ai là người dẫn đầu phá vỡ không khí yên tĩnh.
Nói đúng hơn là không biết ai là người đại diện hỏi ra sự kinh ngạc trong lòng tất cả mọi người.
Tô Mộc Vũ cũng vô cùng kinh ngạc: "Trần Khiêm, chiếc xe. này của cậu à?"
"Đương nhiên là của tớ rồi, đã nói với cậu rồi mà, mấy hôm tới sẽ đưa cậu đi hóng mát vài vòng!”
Trần Khiêm nói. Tô Mộc Vũ đã nhớ ra rồi.
Là hôm thi, lúc Trần Khiêm đưa mình về ký túc xá đã nói mấy hôm tới sẽ đưa cô đi chơi khắp nơi băng siêu xe.
Lúc đó mình trả lời là, được tớ đợi đấy!
Hơn nữa Trần Khiêm còn nói gì? Đó chính là cậu ấy thật sự là cậu ấm con nhà giàu.
Mình trả lời lại là, cậu Trần, tớ sẽ đợi đến ngày đó.
Lúc đó Tô Mộc Vũ chỉ đùa vui thôi, phụ họa theo lời đùa giỡn của Trần Khiêm.
Nhưng bây giờ, lúc Trần Khiêm mở cửa xe của chiếc xe thể thao Lamborghini, Tô Mộc Vũ cảm giác như mình nằm mơ vậy.
"Trần Khiêm, chiếc xe này của cậu thật à? Tôi không tin, không tin, không tin!!!"
Bây giờ Tô Dĩnh mới hoàn hồn, cảm thấy mặt mình đau rát, đau đến muốn cuồng.
Trần Khiêm, cậu là một thằng nghèo mạt, một thằng mạt hạng trúng vé số mà thôi.
Sao có thể mua nổi chiếc xe quý giá thế này?
Mười tám triệu tệ!
Thì phải xứng với thân phận thế nào?
Không thể nào!!!
Cô ta xông qua, không khách khí mà lục lọi tìm giấy tờ xe. “Tạch!"
Sau khi nhìn xong, toàn thân Tô Dĩnh cứng nhắc, giấy tờ xe rơi thẳng xuống đất.
Cả người ngây ra. "Không xem thì thôi, sao lại vứt xuống đất thế!"
Trần Khiêm bất lực cười khổ.
"Là một số người nào đó không hiểu biết, ba mẹ đều như thế, không hiểu biết gì sất! Tiểu Khiêm, nhanh nói với cô xem, cháu quen biết với Mộc Vũ nhà cô từ lúc nào thế?"
Vương Tuệ Mẫn chạy sang nhặt giấy tờ xe lên nhìn rồi sảc mặt lập tức rạng rỡ lên kéo cổ tay Trần Khiêm.
Thân mật hệt như với con trai ruột của mình vậy.
"À, cô, chúng cháu học lái xe nên quen nhau!"
Trần Khiêm nói.
"Ha ha, cô đã nói mà, đương nhiên mắt nhìn người của Mộc Vũ chúng ta rất rốt. Thật ra, Tiểu Khiêm à, lúc đầu cô nhìn cháu một cái thôi là đã thấy cháu không đơn giản rồi, Trang Cường Vương Dương gì đó sao bì kịp được!
"Ôi..."
 
Chương 212: "Cứu mạng với, cứu với!"


Lời khen này khiến Trần Khiêm ngại chết đi được.
Lúc trước chưa biết mình là ai, là ai đã đuổi mình ra khỏi nhà thết
"Đúng vậy Tiểu Khiêm, khụ khụ, chuyện này thật có lỗi quá, cháu xem Mộc Dương đã tông hư xe cháu rồi."
Bà cụ lúc này mặt mày càng rạng rỡ.
Đi tới trước mặt Trần Khiêm cười nói.
Vừa nãy tông xe thật sự khiến bà lo chết đi được.
Nhưng mà sao? Chủ của siêu xe lại là cháu rể của mình.
Tóm lại, ngoài số ít người không thể chấp nhận được sự thật Trần Khiêm là con nhà tài phiệt thì những người còn lại đều nói chuyện thêm nhiều với Trần Khiêm.
Nhưng vì muốn nhanh chóng đi sửa xe nên Trần Khiêm không đợi tới khi kết thúc buổi tiệc mừng thọ đã chuẩn bị đi rồi.
"Trần Khiêm, chiều tớ đến trường, hay là tớ đi sửa xe với cậu luôn nhé?"
Tô Mộc Vũ xinh đẹp nói. Hôm nay cô ấy có bất ngờ, có vui mừng. Nói tóm lại, một cảm giác phấn khởi đến lạ lùng.
"Được thôi, vừa hay tớ sang kéo cậu đi dạo vài vòng luôn! Lên xel"
Tuy nói là mừng thọ, nhưng Tô Mộc Vũ có thể cùng ra ngoài chơi với Trần Khiêm có thể xem là món quà mừng thọ tốt nhất dành cho bà cụ rồi.
Sau khi đi, Trần Khiêm lái xe trên đường.
"Trần Khiêm, cậu thật sự là con nhà giàu à? Được lắm, trước nay cậu luôn lừa tớ à? Đúng rồi, cậu đừng nói với tớ cậu thật sự chính là cậu Trần đỉnh cấp của phố thương mại Kim Lăng đấy nhé?"
Ngồi trong xe, Tô Mộc Vũ tò mò hỏi.
Trần Khiêm cũng không biết phải trả lời thế nào nữa.
Anh chính là cậu Trần mà bọn họ mặc định đó.
Nhưng có cần phải công khai toàn bộ thân phận của mình không? Như thế thì chỉ có một kết quả đó chính là anh không thể nào tiếp tục học ở trường này được nữa.
Vì thế Trần Khiêm quyết định không thừa nhận.
Anh lắc đầu nói: "Vậy cậu mong mình là cậu Trần hay không mong?"
"Không mong! Vì nếu cậu là cậu Trần thì chúng ta không cùng một thế giới, tớ sẽ mất cậu bạn thân như cậu mất!"
"Ha ha, tớ không phải, hơn nữa, cậu Trần kia sao có thể lái loại xe mười hai mươi triệu tệ này được. Hơn nữa cậu nhìn tớ đi, nếu không phải hôm nay cậu chọn áo quần cho tớ thì tớ còn không biết mặc đẹp thế này đâu!"
"Tớ chỉ là trúng số, trúng được rất nhiều tiền ấy."
Trần Khiêm lấp liếm cho qua.
"Phù, nói cũng đúng, như vậy cậu vẫn là bạn thân của tớ rồi, Trần Khiêm!"
Tô Mộc Vũ cười nói.
Trần Khiêm phát hiện tuy Tô Mộc Vũ rất thông minh nhưng cô ấy hoàn toàn không hề nghĩ vấn đề theo chiều hướng phức tạp.
Nếu là những cô gái khác thì chäc chản sẽ hỏi tới cùng.
Nhưng Tô Mộc Vũ thì khác, sau khi biết anh không phải là cậu Trần thì không hỏi thêm gì nữa.
Đoán chắc trong mắt cô, dù Trần Khiêm giàu có hay không thì đều như nhau.
Sau đó, Trần Khiêm lái xe đến cửa hàng 4S, đương nhiên 'Vương Cường sắp xếp đội ngũ chuyên nghiệp nhất để sửa chữa xe cho anh rồi.
Nhân dịp này, Trần Khiêm cũng vừa hay dẫn Tô Mộc Vũ ra ngoài đi dạo.
"Tớ đi mua cho cậu ly trà sữa!" Đi mãi thì nhìn thấy bên đường có một tiệm trà sữa.
Trần Khiêm cười nói. "Ha ha, không cần đâu, còn nhớ tớ còn nợ cậu một ly trà sữa không. Hôm nay tớ mời, cứ xem như tớ nhờ cậu giả làm bạn trai là tớ nợ cậu!"
Tô Mộc Vũ nhớ tới trà sữa là lại nhớ tới lần đầu hai người biết nhau.
Ngay sau đó liền đi tới quán trà sữa.
Trần Khiêm cũng không nói gì, vậy thì mình đứng đợi thôi, nhưng cậu nợ tớ trả bằng ly trà sữa thì không đủ đâu nhé!
Ngay lúc này, đứng bên đường đợi Trần Khiêm đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng với, cứu với!"
Trần Khiêm quay đầu nhìn thì thấy không xa phía trước là sông hộ thành của thành phố Kim Lăng, một người phụ nữ đang la hét như điên.
 
Chương 213: Anh vội chạy sang đó


Trần Khiêm nghe thấy tiếng kêu cứu thì trong lòng căng thẳng.
Anh vội chạy sang đó.
Bên phía sông hộ thành rất hoang vu, dù sao bên đó cũng chẳng có công viên hay gì.
Người phụ nữ kia như đã khóc rất nhiều, cả người thì ướt sũng.
Lúc nhìn thấy Trần Khiêm thì như sắp quỳ xuống: "Nhanh nhanh, xin cậu cứu con gái của tôi với!"
Gương mặt cô ta rất xinh, hơn nữa nhìn ăn mặc đeo trang sức, có vẻ thân phận cũng không đơn giản.
Cô ta cuống quýt chỉ xuống sông, Trần Khiêm liền thấy một cô bé đang giãy giụa dưới nước.
Rất rõ ràng, con gái cô ta bị rơi xuống nước, cô gái này. chạy xuống cứu nhưng cô ta lại không biết bơi nên mới nhếch nhác lên cầu cứu.
Trần Khiêm thấy động tác của cô bé dân dần cứng đờ lại.
Biết là còn không cứu thì không kịp nữa.
Lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức tăng tốc nhảy xuống sông.
Nhà Trần Khiêm, trước đây ở trong thôn ở huyện nhỏ, trong thôn có sông nên từ nhỏ Trần Khiêm đã biết bơi rồi.
Cũng may là khúc sông chỗ này cũng không quá sâu. Thêm cô bé kia cũng đã từng được học kỹ thuật bơi cơ bản nên được xem là không có nguy hiểm gì nữa, Trần Khiêm
cứu được người lên bờ.
Lúc ôm cô bé lên thì cô bé sặc nước, mặt bị sặc đến đỏ cả lên.
Mẹ cô bé đau lòng muốn chết, cứ vỗ lưng bé suốt, còn không quên cảm ơn Trần Khiêm!
"Gọi 120 trước đãi"
"Đúng vậy, bé nhỏ quá, ôi chao, người làm mẹ như cô cũng chẳng ra gì, sao có thể để con ra bờ sông chơi mình thế?"
Mấy người dân xung quanh nghe tiếng cũng chạy sang.
Gọi điện thì cũng phải gọi, cũng có vài chị quở trách người mẹ trẻ này.
"Đừng trách mẹ cháu, cô chú ơi, đừng trách mẹ cháu, là do Tiểu Điềm tự muốn tới bên sông để thả thuyền ước nguyện, không phải do mẹ đâu ạ!"
Cô bé nhỏ nghe mẹ bị quở mắng thì vội vàng vừa khóc. vừa giải thích.
"Thật là một đứa bé ngoan ngoãn!"
"Đúng đấy, đúng là rất ngoan, bà mẹ trẻ này, cô phải trông con cho cẩn thận nhé, nếu không phải cậu này vội chạy sang thì không biết hậu quả thế nào đâu!"
"Cậu bạn, được lắm đấy!"
Mấy người dân nhìn Trần Khiêm ướt như chuột lột thì khen không ngớt lời.
Bà mẹ kia cũng vội vàng kéo bàn tay yếu ớt của Tiểu Điềm đến trước mặt Trần Khiêm.
"Cậu bạn à, thật sự cảm ơn cậu quá, cậu tên gì? Nhà ở đâu?"
Cô ta xin địa chỉ để cảm ơn Trần Khiêm.
Sao Trần Khiêm không biết được, nhưng cứu người mà, Trần Khiêm tin rằng đa số người gặp phải trường hợp này đều sế cứu.
Nên lập tức xua tay.
"Không sao, không sao, chị nhanh đưa bé đi bệnh viện đi!"
Trần Khiêm vừa nói vừa định đi.
 
Chương 214: "Sẽ gặp!"


"Anh à, chúng ta còn gặp lại nhau không ạ?"
Bấy giờ Tiểu Điềm hơi yếu ớt nói.
Vừa nãy cô bé cảm thấy mình sắp chết rồi nên rất sợ hãi.
Nhưng lúc đó, Trần Khiêm không màng gì cả nhảy xuống,
khiến cô bé nhỏ một lần nữa nhìn thấy được hy vọng.
Sau đó, cô bé khẽ hỏi.
"Sẽ gặp!" Trần Khiêm không muốn khiến cô bé thất vọng,
sau khi cười xong thì không quan tâm đến tiếng gọi của bà mẹ trẻ đó mà đi luôn.
Chuyện này, chính là một bước đệm.
Lại nói, Trần Khiêm trở lại bên đường.
Bấy giờ đã là hai mươi phút sau rồi.
Tô Mộc Vũ chắc phải mua xong trà sữa từ lâu rồi. Nhưng tới bên đường thì không thấy Tô Mộc Vũ đâu cả. ồ?
Lâu vậy mà chưa mua xong à?
Lấy điện thoại ra xem thì thấy ướt sũng, đã ngấm nước
tắt máy mất rồi.
Chắc không phải Tô Mộc Vũ gọi điện thoại cho mình
không được nên một mình về cửa hàng 4S rồi đấy chứ?
Anh vào tiệm trà sữa xem nhưng không thấy. Trần Khiêm chỉ đành chuẩn bị về 4S để tìm. Vừa hay, lúc này Vương Cương gọi điện đến.
Để nói với Trần Khiêm xe đã sửa xong rồi.
Hơn bốn mươi phút, dưới bàn tay của những kỹ thuật sư dày dặn kinh nghiệm, thay hết những linh kiện bị hư là điều dễ dàng.
"Đúng rồi, giám đốc Vương, cô gái đi cùng với tôi về chưa?"
"A! Vẫn chưa! Ra ngoài với cậu xong thì chưa về! Sao thế cậu Trần, đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu có chuyện gì cậu cứ dặn dò!"
"Cảm ơn giám đốc Vương, không có gì, không có gì!"
Cúp máy xong, Trần Khiêm thấy khó hiểu, kỳ lạ, rốt cuộc. Tô Mộc Vũ đi đâu rồi?
Về nhà thì không thể, không đợi được mình thì chắc chắn cô ấy sẽ không đi về một mình.
Ở đây không có, cửa hàng xe cũng chưa về. Cô ấy đi đâu được?
Trần Khiêm đi tìm xung quanh nhưng cũng không tìm được.
Mãi đến một giờ sau, Trần Khiêm đã bắt đầu mồ hôi nhễ nhại rồi.
Tô Mộc Vũ ra ngoài cũng với mình, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi? Vì những khả năng khác đều bị Trần Khiêm loại trừ cả rồi, hơn nữa Trần Khiêm cũng đã chờ đợi ở quanh đây lâu như vậy rồi.
Đều không thấy bóng dáng Tô Mộc Vũ đâu.
Càng nghĩ Trần Khiêm càng thấy mồ hôi lạnh đổ ra càng nhiều.
Trần Khiêm dứt khoát về cửa hàng 4S, xem thử có thể mở. nguồn điện thoại lên được không.
Quäẵn quại một buổi, cuối cùng cũng mở được.
Nhìn thông báo, đúng là Tô Mộc Vũ đã gọi anh rất nhiều cuộc, còn gửi cả tin nhắn nữa.
Nhưng đúng lúc điện thoại anh tắt máy mất.
Trần Khiêm vội vã gọi lại nhưng Tô Mộc Vũ lại tắt máy mất.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này! Trần Khiêm hoàn toàn mất bình tĩnh!
Sau đó anh gọi về nhà Tô Mộc Vũ nhưng cô ấy vẫn chưa
Xảy ra chuyện rồi! Trần Khiêm chợt ngẩng đầu lên. Chuyện bây giờ càng lúc càng không đúng rồi.
 
Chương 215: Xe cứ thế lái đi khỏi


"Giám đốc Vương, ông có quen biết quản lý bên quán trà sữa kia không? Tôi muốn xem camera! Phải nhanh lên!"
Trần Khiêm đứng bật dậy.
Sau khi Trần Khiêm về, Vương Cường vẫn luôn túc trực bên cạnh.
Trước mắt thấy bạn gái của cậu Trần có lẽ đã xảy ra chuyện thì ông ta nào dám chậm trễ.
Vội vã gật đầu nói có quen rồi cuống quýt dẫn Trần Khiêm tới quán trà sữa kia.
Mở camera ra hì Trần Khiêm mới xem được từ đầu đến. cuối sự việc.
Chuyện kể từ hai giờ trước.
Tô Mộc Vũ mua xong trà sữa đi ra thì không thấy Trần Khiêm đâu.
Cô ấy gọi điện cho Trần Khiêm.
Nhưng điện thoại của Trần Khiêm lại tắt máy.
Tô Mộc Vũ rất lo lằng.
Cô đứng một mình ở đó đợi tầm mười phút mà Trần Khiêm vẫn chưa về.
Ngay lúc đó, một chiếc Passat màu đen dừng lại bên cạnh Tô Mộc Vũ.
Đồng thời, một chàng trai trẻ đội mũ bước từ trên xe xuống.
"Có phải cô là Tô Mộc Vũ không?" Chàng trai kia cười hỏi.
Tô Mộc Vũ gật đầu: "Anh là?"
"Ồ ề, tôi là tài xế DD mà cậu Trần - Trần Khiêm đã gọi tới, anh ấy bảo tôi đến đón cô, trong nhà có việc gấp nên anh ấy đã đi trước rồi, bảo tôi đưa cô đến tiểu khu Vân Quý!"
Chàng trai đội mũ lưỡi trai kia cười nói.
Đồng thời còn cẩn thận nhìn về phía sông hộ thành.
"Ồ, thế cảm ơn anh, tôi gọi lại cho Trần Khiêm một cuộc nữa đã. Sao cậu ấy lại tắt máy thế?"
Nói thật, lúc người đàn ông này nói ra tên Trần Khiêm, lại gọi đúng tên mình, Tô Mộc Vũ không nghĩ gì nhiều.
Nhà Trần Khiêm làm gì thì Tô Mộc Vũ không biết, nhưng cậu ấy đi vội như vậy thì chắc chắn là có chuyện. Lại không
yên tâm mình nên mới gọi điện đặt xe cho mình.
Lại thêm người đàn ông này biết nhà mình ở tiểu khu Vân Quý, xem ra chắc là Trần Khiêm nói với anh ta.
'Thế nên Tô Mộc Vũ không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng không liên lạc được với Trần Khiêm cũng khiến Tô Mộc Vũ cảm thấy bất an.
Kết quả gọi mãi nhưng cũng không gọi được.
"Cô Tô Mộc Vũ, cô có đi hay không? Tôi vẫn còn một khách đang đợi nữa đấy!"
Tài xế giục.
"Ồ, đi đi đi! Anh đưa tôi về nhà trước đi!" Tô Mộc Vũ cũng ngại để người ta đợi nên lên xe.
Trong lòng cô hơi giận Trần Khiêm, làm gì thế, nói đi là đi, chẳng thèm gọi cuộc nào.
Chẳng lế mình không biết gọi xe à.
Xe cứ thế lái đi khỏi.
Mười phút sau khi xe đi khỏi.
Trần Khiêm mới mang áo quần ướt sũng trở về chỗ đó.
"Dừng! Quay ngược video lại! Phóng to mặt tài xế kia lên chút!"
Xem đến đó, Trần Khiêm kêu lên. Chủ của tiệm trà sữa cũng không biết người này có thân phận thế nào, tóm lại thấy giám đốc Vương Cường cũng
khúm núm trước anh nên cũng không dám chậm trễ.
Theo lời dặn dò của Trần Khiêm, quay ngược lại phóng to hình lên.
Trần Khiêm nhìn chăm chú người tài xế đó.
Tuy anh ta kéo mũ xuống khá sâu hơn nữa bên mép vẫn còn ít râu mới mọc.
Nhưng Trần Khiêm vẫn nhận ra.
Là anh ta!?
 
Chương 216: Ninh Phàm!


Ninh Phàm!
Sau khi Trần Khiêm phóng ta hình ảnh lên chụp lại thì người trên hình chính là Ninh Phàm của nhà họ Ninh.
Vì Ninh Phàm này có ngụy trang đến thế nào cũng không che được nụ cười thường hiện bên mép miệng anh ta.
Lúc đầu, có thể nói Ninh Phàm là một người xúc tác khiến anh và Dương Hạ chia tay.
Hơn nữa, từ khi bảt đầu trong tiệc sinh nhật của Mã Hân Nhiên, sau đó là ở Karaoke Đế Hoàng, Ninh Phàm này luôn đối đầu với anh, trong lúc tức giận anh đã gọi điện cho Lý
Chấn Quốc bảo ông ấy dạy dỗ cho anh ta một trận.
Kết quả chuyện này bị chị anh biết, sau đó không phải là dạy dỗ nữa mà là khiến nhà anh ta tán gia bại sản luôn.
Sau cùng, Ninh Phàm đứng trước cổng sơn trang suối nước nóng bị người ta kéo đi.
Từ đó về sau nhà họ Ninh lụn bại, giao nhà hàng Minh Hoàng ra, bây giờ giao cho nhà Trang Cường kinh doanh.
Có thể nói là trong một đêm, Ninh Phàm từ một cậu ấm nhà giàu biến thành một tên nghèo mạt hạng.
Hơn nữa, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì mà đã trở thành như thế này.
Nhưng bây giờ... sao Ninh Phàm lại bắt cóc Tô Mộc Vũ? Trần Khiêm nghi ngờ.
Đơn giản chỉ là bắt cóc? Để tống tiền thôi?
Nhìn thế này, hình như không phải vậy.
Rất rõ ràng, anh ta đã nói chuyện với Tô Mộc Vũ, lại còn khiến cô ấy tin tưởng nên sau cùng mới lên xe của anh ta.
Hơn nữa, Trần Khiêm còn chú ý được một chỉ tiết.
Đó chính là ánh mắt của Ninh Phàm lúc nói chuyện với Tô Mộc Vũ luôn nhìn về hướng của anh.
Giống như lo lắng anh sẽ đột ngột quay về.
Nói như vậy, Ninh Phàm này có âm mưu từ trước? Hơn nữa còn bắt cóc để đối phó với anh?
Nếu Ninh Phàm biết được nhà anh ta phá sản là vì anh thì anh ta bắt cóc để nhằm vào anh thì mọi chuyện đã thông.
Nhưng cho dù thế nào, dường như Trần Khiêm có thể xác định, bây giờ Tô Mộc Vũ đang gặp nguy hiểm, vô cũng nguy hiểm!
Trần Khiêm đang đau đầu nghĩ cách đối phó. Thì điện thoại của anh đổ chuông.
Là một số lạ gọi đến.
Trần Khiêm lập tức bắt máy:
"Ha ha, Trần Khiêm, ồ, không, phải gọi mày là cậu Trần mới đúng, mày còn nhớ tao không?"
Bên trong truyền ra một giọng nói lạnh lùng và đắc ý. "Ninh Phàm, quả nhiên là anh!" Trần Khiêm vừa nghe thấy giọng là nhận ra ngay.
"Không sai, không ngờ còn được cậu lớn như mày nhớ đến, haha, đúng là kịch vui đấy. Trần Khiêm, trước đây mọi người đều tưởng mày là một thắng nghèo mạt hạng, như cuối cùng thì sao? Mày là con nhà giàu, hơn nữa còn là chủ của cả khu phố thương mại Kim Lăng, tao thấy ba tao ngầu nhưng ông ấy chẳng qua cũng chỉ là chân sai vặt cho mày thôi! Nếu không phải sau này lúc tao muốn trả thù Lý Chấn Quốc, lén nghe được ông ta gọi điện thoại cho mày thì có nằm mơ tao cũng không ngờ được, người khiến nhà tao phá sản chỉ bằng một câu nói lại là mày!"
"Nhưng cậu Trần, mày có tiền nhiều thế, sao lại so đo với tao làm gì thế? Không sai, tao bảo Lục Thần tán con bạn gái mày là tao sai nhưng mày khiến nhà tao phá sản, khiến tao. không còn gì cả! Mày tàn nhẫn quái"
Trần Khiêm thản nhiên nói: "Thật ra mới đầu tôi cũng cảm thấy khá tàn nhãn, nhưng bây giờ, ngược lại tôi không còn thấy tàn nhãn nữa rồi!"
"Ninh Phàm, dù nói thế nào thì đây cũng là ân oán giữa hai chúng ta, Mộc Vũ vô tội, anh thả cậu ấy ra, tôi sang tìm anh! Điều kiện thế nào tôi cũng đồng ý!"
"Hứ, Trần Khiêm, mày mạnh miệng lắm! Đúng là tao nhằm vào mày, vốn dĩ tao muốn lái xe rồi cùng chết với mày, nhưng tao nghĩ như vậy chẳng có ý nghĩa gì nữa! Ha ha, huống hồ, bây giờ có cô gái xinh đẹp như thế này ở bên cạnh tao, vui vẻ một chút cũng thật rất đáng giá! Trần Khiêm, cô ta là bạn gái của mày chứ gì, nào nào nào, nghe thử giọng của cô ta nhé?"
"Trần Khiêm, cậu đừng qua đây, hẳn là một thắng điên!" "Đừng tới đây! Huhuhu..."
Tiếng vừa khóc vừa ré của Tô Mộc Vũ truyền qua. Trong lòng Trần Khiêm lo läng không chịu được.
Cho dù anh và Tô Mộc Vũ là một cặp đôi giả yêu nhau nhưng Tô Mộc Vũ đi với mình ra ngoài.
Hơn nữa, Ninh Phàm vì báo thù anh nên mới bắt cóc Tô Mộc Vũ.
Nói đi nói lại đều là vì mình.
"Trần Khiêm, muốn cứu bạn gái mày thì tới tòa Lạn Vĩ ở phía Nam của thành phố gặp tao, đưng nghĩ tới việc gọi cho đám người Lý Chấn Quốc, vô dụng thôi, đợi lúc bọn họ tới thì sẽ chỉ nhìn thấy anh tao và bạn gái mày chùng chết thôi! Trong vòng một tiếng đồng hồ, mày nhanh tới gặp tao!"
"Tút tút"
Ninh Phàm nói xong thì cúp máy.
Sắc mặt Trần Khiêm hơi trắng bệch.
Xem ra giống những gì anh đoán, thân phận của anh bị bại lộ khiến Ninh Phàm chú ý, sau đó anh ta điên cuồng lên kế hoạch trả thù mình.
Có thể khẳng định rằng bây giờ tên này có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng chỉ dựa vào năng lực của mình anh thì không đủ.
 
Chương 217: A! Sao có thể!


Chuyên này đúng là phải tìm Lý Chấn Quốc để ông ấy nghĩ cách.
Sau đó, Trần Khiêm gọi điện thoại kể chuyện này với Lý Chấn Quốc, ông ấy đương nhiên vô cùng chú tâm.
Đồng thời còn căn dặn kỹ lưỡng rằng mọi chuyện phải đợi ông ấy đến rồi bàn tiếp.
Bảo Trần Khiêm nhất định không được hành động xốc. nổi, nếu chuyện hôm nay khiến Trần Khiêm mất đi cọng tóc nào.
Thì Lý Chấn Quốc ông ấy có thể từ chức rồi, à không, từ trần luôn!
Nhưng Trần Khiêm không đợi ông ấy nói xong đã cúp máy.
Vội vàng về cửa hàng 4S với Vương Cường rồi bảo ông ta ở đây đợi Lý Chấn Quốc.
Anh phải đi trước. "Ốil Đây không phải là Trần Khiêm sao?"
"Đệch, đúng là cậu ta thật! Cậu ta tới cửa hàng Lamborghini làm gì thế?"
"Nghe nói cửa hàng đang tuyển nhân viên bán hàng, không phải tên này tới ứng tuyển đấy chứ? Lẽ nào cậu ta không biết cửa hàng yêu cầu khí chất của người ứng tuyển phải vô cùng cao sao?"
"Đúng thế, nhìn cậu ta đi, cho dù trúng vé số thì cũng cái vẻ nghèo mạt đó, nhìn khiến người ta buồn nôn! Khinh!"
Không ngờ Trần Khiêm vừa bước vào. Thì đã nghe một tràng mỉa mai.
Bây giờ lòng Trân Khiêm vô cùng rối rắm, chỉ liếc cái rồi thôi.
Là Trang Cường, theo đó là bạn của anh ta Lý Hạo, hai người ai cũng dắt theo một cô bạn gái xinh đẹp, đang xem xe.
Đáng nói là, hai người đi cùng với bọn họ là Lý Niệm và Trịnh Thiên Thiên trong khoa anh.
"Haha, đúng là nói tào tháo tào tháo liến đến. Anh họ, vừa nãy anh mới nói với em là trước đây Trần Khiêm khiến anh không vui, nếu anh nói sớm với em thì em đã kể hết mấy. chuyện cậu ta đã làm cho anh nghe rồi!"
Lý Niệm cười nói với Lý Hạo.
"Đúng vậy, đúng vậy đừng nói đến anh, nói ra, thời gian trước em còn mê muội tên Trần Khiêm này đấy chứ!"
Trịnh Thiên Thiên bây giờ đã yêu Lý Niệm rồi, hơn nữa còn nhờ Lý Niệm mà quen biết với Lý Hạo, đương nhiên cũng quen biết được với cậu chủ lớn như Trang Cường rồi.
Thế nên tầm mắt được mở rộng nhiều.
Thời gian trước, lúc ăn cơm với bọn Vương Dương biết được Trần Khiêm có rất nhiều tiền.
Thật sự khiến Trịnh Thiên Thiên rung động, chủ động tiếp cận, hơn nữa sắp dẫn Trần Khiêm đi thuê phòng khách sạn luôn rồi.
Nhưng sự thờ ơ của Trần Khiêm khiến cô ta chán nản suốt một thời gian.
Mãi cho đến sau này, Lý Niệm mời tới một buổi ăn uống, Trịnh Thiên Thiên quen biết với Lý Hạo, cậu Trang thì hệt như được mở ra một chân trời mới vậy.
Thì ra, đây mới là cậu ấm thực thụ sao?
'Thế nên mới thấy tên Trần Khiêm trúng vé số kia hệt như. một thằng nông cạn xấu xí, khiến người ta chỉ thấy buồn nôn!
Trang Cường cũng lạnh lùng nhìn Trần Khiêm chăm chằm.
Sau đó nói: "Nói không chừng người ta tiêu sắp hết tiền rồi nên vội vã tìm công việc đấy. Ha ha, kệ cậu ta đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện chiếc Reventon kia đi!"
Nói xong thì đám người kia vây quanh chiếc Lamborghini, đứng bên cạnh chiếc Reventon vừa được sửa xong rồi bình phẩm tỉ mỉ.
Nhưng bây giờ Trần Khiêm lo lắng mãi vì Tô Mộc Vũ, đâu còn để ý tới bọn họ.
Càng không rảnh để quan tâm mấy lời mỉa mai của bọn họ.
Tít tít! Vang lên hai tiếng.
Trần Khiêm đẩy Trịnh Thiên Thiên đang đứng trước cửa xe ra rồi ngồi vào trong xe.
Khởi động xong thì lao vút ra khỏi cửa hàng 4S như tên bay.
Trang Cường ngây ngốc, Trịnh Thiên Thiên đang định quát lên cũng ngây ngốc.
Nói tóm lại sáu người bọn họ đều ngây ngốc đứng đực ra đó.
Trần Khiêm này lái xe đi thẳng rồi? Đây là xe của Trần Khiêm?
A! Sao có thể!
Trịnh Thiên Thiên cảm thấy cả đám như vừa bị người ta giáng cho cái tát: "Mau nhìn đi, người kia trộm xe rồi!"
Trịnh Thiên Thiên hét toáng lên.
"Lập tức dặn dò xuống, hôm nay chúng ta đóng cửa, những nhân viên làm việc dưới năm năm đều được nghỉ, đồng thời lập tức đuổi hết khách hàng. Chút nữa sẽ có vài cấp dưới
quan trọng của cậu Trần đến!"
Vương Cường cũng nhát phải để ý tới bọn Trịnh Thiên Thiên Trang Cường, mà vội dặn dò thư ký.
Thư ký lập tức làm theo.
Còn bọn Trang Cường thì cứ đứng ngây như phỗng, không hiểu chuyện gì.
"Két két!"
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên những tiếng phanh xe gấp liên tục.
Mười mấy chiếc Rolls-Royce Phantom dừng trước cửa cửa hàng 4S.
Sau đó, Lý Chấn Quốc dẫn đầu xuống khỏi xe rồi chạy bước nhỏ gấp gáp vào trong cửa hàng...
 
Chương 218: "Tổng giám đốc Lý!"


"Lý Chấn Quốc? Chú Lý!"
Nhìn thấy Lý Chấn Quốc, Trang Cường vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Chấn Quốc bấy giờ thì anh ta càng không dám lên trước chào hỏi.
Hơn nữa bây giờ, Trang Cường vẫn chưa thoát ra được. chuyện khi nãy Trần Khiêm lái xe đi.
"Tổng giám đốc Lý!"
'Vương Cường lập tức lên đón. "Thế nào rồi? Cậu Trần đâu?" Lý Chấn Quốc hoang mang hỏi.
"Cậu Trần đã lái xe đi mất rồi, cậu ấy sợ muộn sẽ không kịp mất!"
'Vương Cường vội nói.
"Ôi trời, không hay rồi! Nhanh lên, đưa tôi tới chỗ cậu Trần đi. Dù có thế nào thì hôm nay cậu Trần cũng không được phép xảy ra chuyện!"
Lý Chấn Quốc vừa nói vừa bắt đầu gọi người đi ra ngoài. Cùng lúc đó, lúc ra cửa, Lý Chấn Quốc soạn tin nhắn gửi cho Trần Khiêm, rồi cẩn thận lấy ra một cái máy nút đỏ, sau đó bấm xuống...
Còn bọn Trang Cường Trịnh Thiên Thiên thì ngây người ra.
"Cái gì? Cậu... cậu Trần?"
Sao bọn họ có thể không hiểu cho được, cậu Trần mà Lý Chấn Quốc gọi dường như chính là Trân Khiêm đó!
Trần Khiêm chính là cậu Trần? Cậu Trần chính là Trần Khiêm?
Trong lòng tất cả bọn họ đều cả kinh, đại danh của cậu Trần phố thương mại Kim Lăng ai cũng đã nghe đến, thời gian gần đây đã nổi tiếng khắp nơi rồi.
Nhưng, chẳng ai ngờ lại là...
Đúng vậy! Vừa nấy Trân Khiêm vừa vào đã rất gấp gáp, bọn họ nói bóng nói gió nhưng Trần Khiêm còn không thèm quan tâm, lái xe đi thẳng.
Hơn nữa còn lái chiếc Lamborghini Reventon đó nữa.
Đó là xe của Trần Khiêm!
Rồi liên tưởng thêm việc Trần Khiêm mời mọi người ăn ở phòng đắt nhất của sơn trang suối nước nóng.
Vung tay hào phóng!
Sao có thể còn chưa hiểu ra Trần Khiêm chính là cậu Trần đó được chứt
Trang Cường suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.
Anh ta không dám tin hỏi nhân viên tư vấn bán hàng đứng bên cạnh:
"Giám đốc Vương và Tổng giám đốc Lý gọi cậu Trần có phải là Trần Khiêm không? Người vừa lái xe đi ấy là cậu ta à?"
Vẻ mặt nhân viên tư vấn bán hàng sùng bái gật đầu: "Đúng vậy, chẳng phải các cô cậu quen cậu ấy à?"
Câu nói sau cùng cứ kỳ quái thế nào.
Tôi còn đang bất ngờ ấy vậy mà mấy cô cậu dám nói cậu Trần như thế, còn thưởng các người còn ngầu hơn cả cậu Trần nữa đấy, ai ngờ, mấy người còn không biết cậu Trần là ail
"Ôi đệch mẹ!"
 
Chương 219: "Tôi cũng đồng ý!"


Bấy giờ, Trang Cường hoàn toàn ngây ngốc.
Sắc mặt Trịnh Thiên Thiên thì càng khó coi hơn, người cô †a khinh thường lại là người cô ta có muốn xách dép theo còn không được?
Tóm lại bây giờ, cả đám người Trịnh Thiên Thiên, trong lòng vỡ đủ mùi vị, thậm chí còn muốn chết luôn cho xong!
"Hay là chúng ta lén chạy đi xem thử rốt cuộc có phải trùng tên không?" Lý Hạo và Lý Niệm dường như đồng thanh nói.
Dù biết là lừa mình dối người nhưng bọn họ thật sự không thể đối diện với sự thật này.
"Được, tôi đồng ý!"
"Tôi cũng đồng ý!"
"Thế nhanh đi, nếu không không theo kịp mất!" Trang Cường lau mồ hôi lạnh, vội vã đi lái xe với Lý Hạo!
Nói về Trần Khiêm, anh lái xe như bay suốt cả dọc đường. Vượt đến mười mấy cái đèn đỏ. Cuối cùng cũng đến được tòa Lạn Vĩ mà Ninh Phàm nói.
Nơi đây bỏ hoang đã lâu, chỉ xây lên mười mấy lầu, nhưng vì vấn đề nền móng mà bỏ hoang.
'Vì gần khu này chính là chỗ giao nhau của nhánh hạ du sông hộ thành Kim Lăng.
Sông chảy rất mạnh. Vốn dĩ nền móng của tòa kiến trúc này cách sông một đoạn nhưng vì sạt đất nên bờ sông tiến đến sát móng của tòa nhà.
Thế nên trở thành tòa nhà không an toàn, buộc phải ngừng xây dựng!
Trước đây Trần Khiêm có nghe về chỗ này qua tin tức. "Trần Khiêm! Không ngờ mày đến nhanh vậy đấy!"
Đột nhiên trên lầu vọng xuống một giọng nói, chính là Ninh Phàm đang ở trên cao nhìn xuống Trần Khiêm.
Trần Khiêm lòng đầy giận dữ, anh cũng không trả lời, chạy thẳng lên tầng thượng.
Ninh Phàm vẫn mang mũ lưỡi trai, nhưng bây giờ nhìn anh ta đen đi rất nhiều, tất nhiên cũng cường tráng thêm không ít, râu ria xồm xoàm, trông giống như tên du côn đầu đường xó chợ.
Còn bên cạnh chính là Tô Mộc Vũ bị anh ta trói chặt và dán băng dính bịt miệng.
"Hu hu hu..."
Tô Mộc Vũ nhìn Trần Khiêm rồi cật lực lắc đầu, ý nói sao cậu lại ngốc như vậy, cậu đến đây làm gì! Nhanh đi đi!
"Thả cậu ấy ra, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa anh!" Trần Khiêm lạnh lùng nói.
"Ha ha ha, tiền? Trần Khiêm, mày thật sự nghĩ tiền có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện sao? Tao nói cho mày biết, bây giờ tao hận tiền đến xương tủy rồi. Đương nhiên, tao hận Trần Khiêm mày còn hơn cả hận tiền, bây giờ ông đây đếch cần gì hết, chỉ cần cái mạng của mày!"
"Tuy thủ đoạn này không mới mẻ gì nhưng tao thấy khoái là được rồi. Trần Khiêm, cậu Trần! Khi nãy tao nói chuyện với bạn gái mày mới biết thì ra cô bạn gái của mày không biết thân phận thật sự của mày!"
Trần Khiêm cảm thấy bây giờ mình đang đối diện với một tên biến thái mất hết tính người.
Tên Ninh Phàm này, trước đây giàu có thì nghênh ngang ngông cuồng, chà đạp người khác.
Nhưng không có tiền càng khiến anh ta đi tới bước đường cực đoan.
"Tô Mộc Vũ, hôm nay tôi nói cho cô biết, người đứng trước mặt cô không phải là ai khác mà chính là Kim Lăng, à không, thậm chí phải nói là tài phiệt giàu có có tiếng trên toàn quốc đấy, cả con phố thương mại Kim Lăng đều là của Trần Khiêm đấy!"
'Tô Mộc Vũ nghe xong thì trợn to mắt. Cô đã đoán được từ sớm, nhưng không ngờ là thật.
Nói như vậy, người vẫn luôn giúp gia tộc mình thật sự là Trân Khiêm!
"Ninh Phàm, tôi khuyên anh tốt nhất thả cậu ấy ra, nếu thả thì tôi còn có thể cho anh một món tiền, nếu không anh sẽ phải hối hận đấy!"
"Hối hận? Hahaha, Trần Khiêm, trước đây tao cũng nghĩ có tiền thì có tất cả, nhưng bây giờ tao sẽ cho mày mở mang †ầm mắt một chút, cái mà có tiền cũng bất lực! Thả cô ta,
không thể! Tao phải cho mày tận mắt chứng kiến cô ta chết!"
Nói xong thì Ninh Phàm hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top