Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 180: Cảm thấy quá xấu hổ


“Hả? Tư Dư, cậu ta là trợ lý mà cậu đã tìm đấy à?”
Ngay lập tức, ba cô streamer hơi kinh ngạc, nói.
Người tên Trần Khiêm này, mặc dù trông rất đẹp trai nhưng phong cách ăn mặc này, nhìn thế nào cũng thấy quê mùa.
Lại nhìn sang trợ lý mà mình mang theo.
Ăn mặc gọn gàng sáng sủa, thuộc loại hình tiểu thịt tươi.
Trong đó có một người đang theo đuổi một cô streamer, là anh chàng lái chiếc xe việt dã kia.
Sự tương phản này, quá rõ ràng rồi nhỉ.
Dù sao cũng là livestream ngoài trời, phải chú ý đến khuôn mặt và cách nói chuyện, nếu như mọi người đưa tên nhà quê này theo, thế này không phải đang hạ thấp trình độ của mình rồi sao!
“Đúng vậy, tớ chưa kịp tìm trợ lý nên kéo một người trong lớp theo luôn!”
Mặt Hàn Tư Dư cũng nóng bừng. Cảm thấy quá xấu hổ.
“Ha ha, theo tớ thấy, để cậu ta đi theo xách đồ cho tụi mình đi, cùng lắm thì tớ cầm hai chiếc điện thoại là được!”
Lúc này, một nam sinh nhìn Trần Khiêm, lắc đầu cười gượng.
Sự chán ghét trong từng lời nói, không cần nói cũng biết.
“Tớ thấy Hoàng Nham nói đúng đó, như vậy cũng được, cứ để cậu ta đi theo xách đồ đi!”
Một cô streamer nói.
“Ừ ừ, Trần Khiêm, cậu đưa điện thoại cho Hoàng Nham đi, cậu cầm đồ của chúng tôi, đi theo từ xa là được!”
Hàn Tư Dư vội vàng nói.
Trần Khiêm thầm bực mình, mẹ nó, tôi đến đây để giúp cậu chứ không phải thắng công nhân được cậu thuê, hiểu không?
Nhưng lại nghĩ răng, nếu đã đến rồi, đổi ý thì cũng không hay lắm.
Ai da, các người khinh tôi thì cứ khinh đi, tôi xách đồ theo, khá nhẹ nhàng.
“La la la, các fans thân mến, chào buổi chiều!” “Buổi chiều vui vẻ nào các cục cưng!”
“Tớ là Tiểu Điềm Điềm của các cậu đây, nhớ các cậu muốn chết luôn!”
Thoáng chốc buổi livestream đã bắt đầu, các nữ streamer cũng bắt đầu lời dạo đầu của mình.
“Hoàng Nham Hoàng Nham, nhanh nhanh nhanh, giúp tớ dịch màn hình sang chiếc siêu xe đi!”
Cô gái tóc vàng xinh đẹp tên Vương Tiểu Đề kêu lên phấn khích.
Hàn Tư Dư cũng thuận thế bước đến bên cạnh Lamborghini.
Nói nói cười cười.
Trần Khiêm đứng kế bên nhìn, cũng hơi nhàm chán, vì vậy anh lấy điện thoại ra vào phòng live của Hàn Tư Dư.
Không ngờ, phòng live rất đông. Khu bình luận đang bùng nổ. “Mẹ ơi, xe này là xe gì vậy?”
“Lamborghini Reventon, hơn mười tám triệu nhân dân tệ, nội thất sang trọng!”
Ừ ừ, thiết kế nội thất của chiếc xe này là đẳng cấp nhất trong giới, có thể xem nội thất bên trong được không!
 
Chương 181: Chiếc xe này của ai vậy?


“Mẹ ơi, muốn được nhìn toàn cảnh chiếc xe, ngắm toàn cảnh chiếc xe!”
“Chiếc xe này của ai vậy? Giàu quá đi!”
“Xe đẹp quá đi, áu áu áu!”
Phòng live của bốn steamer xinh đẹp sôi nổi hẳn lên.
Ngay lập tức, không ai ngắm người đẹp nữa, sự chú ý của mọi người đều dời sang chiếc xe, nhóm người Hàn Tư Dư vừa khuyến khích người hâm mộ tặng quà vừa cố gắng đáp ứng yêu cầu của người hâm mộ, để mọi người được ngắm từ xa đến gần, từ ngoài vào trong.
Quà tặng rơi như mưa.
Phòng live của Hàn Tư Dư có một cậu ấm, đã tặng sáu nghìn tệ.
Làm không khí trong phòng live được đẩy lên cao trào. “Cảm ơn anh Cửu Giang, moa moa anh Cửu Giang!” 'Thoáng chốc đã một tiếng đồng hồ trôi qua.
Nhưng bốn cô gái lại không đi ra hoạt động ngoài trời. Livestream bên cạnh chiếc Lamborghini.
Mỗi người các cô đều đã thu hút được rất nhiều người.
“Ay da, mọi người chẳng thương tớ gì cả, bé muốn nghỉ ngơi chút xíu!”
Càng ngày càng có nhiều người hâm mộ mới vào phòng, yêu cầu được ngằm xe và những thứ tương tự.
Nói tới nói lui, nhóm Hàn Tư Dư cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Các cục cưng ngoan nha, người ta uống chút nước rồi sẽ livestream tiếp!”
“Tiểu Đề, các cậu có nước không?”
“Tụi tớ không mang, khụ khụ, đi mua một bọc đi! Cổ họng tớ khan rồi!"
“Ừ ừ, tớ cũng khát nước, tớ còn muốn ăn dưa hấu!” Vài nữ streamer tỉnh nghịch nói.
“Được được được, Trần Khiêm, cậu đi mua nước, rồi mua. dưa hấu về đây, đi nhanh đi!”
Hàn Tư Dư chỉ vào Trần Khiêm, ra lệnh.
Trần Khiêm sắp tức điên rồi.
Nói thật lòng, chẳng xem anh ra gì.
Ây, nhưng mà cũng phải nói, đi theo các cô streamer đến đây, bản thân anh cũng hơi khát nước, cũng muốn ăn dưa hấu.
Rơi vào đường cùng, Trần Khiêm đi mua.
Mua một bọc nước khoáng, lại mua thêm một quả dưa hấu to, còn có dao cắt dưa hấu.
Trần Khiêm xách theo một túi đồ, mệt mỏi trở về.
Nhóm Hàn Tư Dư vẫn đang livestream, live khung cảnh chiếc xe.
“Trần Khiêm, cậu cắt dưa hấu nhanh đi! Đệch, sao cậu lại mang cả trái về đây vậy, ngu ngốc thế, sao không biết để
người ta cắt xong rồi hãng mang về, hết chỗ nói luôn!”
Vương Tiểu Đề cũng không xem Trần Khiêm như người lạ, nói chuyện không hề khách sáo.
Mẹ nó, nếu không phải các người nói muốn ăn dưa hấu nhanh nhanh thì tôi đã đứng đó đợi người ta cắt rồi.
Con nhỏ chết bầm!
Trần Khiêm mắng thầm một câu!
Chỉ có thể cắt dưa hấu. Cắt ở đâu bây giờ? Đâu thể cắt dưới đất. Hả?
Đúng rồi, cắt trên nắp xe đi, xem như thớt cắt trái cây vậy! Dù sao sơn của chiếc Reventon này cũng khó bị bay màu.
Nghĩ đến đây, Trần Khiêm đi qua. Một tiếp bốp.
Trực tiếp ném túi nước khoáng lên nắp trước của Lamborghini.
Sau đó đặt dưa hấu ngay ngắn, bổ từ chính giữa xuống. Cảnh tượng này.
Làm nhóm người Hàn Tư Dư đang livestream ngây ngẩn. Livestream bị gián đoạn. .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Các cô gái xinh đẹp đến đây chụp hình với xe cũng kinh ngạc há miệng thật to!
 
Chương 182: Tạo sao?


Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Lòng của tất cả những người ở đây đều măng hai chữ này!
Người này, lại dám dùng näp của Lamborghini để cảt dưa hấu?
“Trần Khiêm, mẹ nó cậu điên rồi hả!” “AI Đem đi nhanh đi!”
Hàn Tư Dư sợ đến mức mặt trắng bệch.
Cô ấy lên tiếng đầu tiên. Chắc chắn não Trần Khiêm có vấn đề, chắc chắn!
Nếu nhát dao này làm Lamborghini bị trầy thì mẹ nó mình có livestream cả đời cũng không đền nổi.
“Thằng khốn này, cố ý đến đây gây chuyện đúng không?” Nhóm Vương Tiểu Đề, Hoàng Nham cũng ngơ ngác. Người hâm mộ trong phòng live còn ồn ào hơn.
Nói gì mà một triệu hai triệu gì dó.
“Cậu còn ngơ ngác làm gì, chưa chịu nhanh chân mang xuống lau khô đi, nếu bị người ta phát hiện, thì cậu có lếch cũng không đi nổi đâu!”
Hàn Tư Dư thật sự rất hối hận, nếu cô ấy không tìm được trợ lý thì cứ tiêu ít tiền đi thuê một người, tại sao lại đưa Trần Khiêm đến đây?
Tạo sao?
“Ồ ồ, không sao đâu, trầy cũng đã trầy rồi!”
Trần Khiêm cười gượng.
Nếu đã trầy thật rồi thì cũng là tự anh làm trầy, không cần người khác phải đền, sốt ruột làm gì!
“Cái gì mà trầy cũng đã trầy rồi, mang xuống nhanh đi!”
Hàn Tư Dư tức đến mức giậm chân.
Trần Khiêm bất đắc dĩ, bấy giờ anh mới mang dưa hấu và nước khoáng xuống, vốn dĩ anh nghĩ cứ ăn như vậy, mọi người không cần phải ngồi xổm, thoải mái hơn nhiều.
Xem ra anh đã suy nghĩ nhiều rồi!
Hàn Tư Dư bước đến đẩy Trần Khiêm ra, dùng khăn ướt của mình lau xe một cách cẩn thận, sạch sẽ, sau khi phát hiện không có vết trầy nào mới hoàn toàn yên tâm.
“Tư Dư, cậu ta học cùng lớp với cậu hả? Không được rồi, để cậu ta đi đi, ban nãy nguy hiểm quá!”
Hoàng Nham khinh thường nói.
Chiếc việt dã nằm bên cạnh là của Hoàng Nham, nhà có ít tiền.
Lúc mới đến, anh ta đã không thích Trần Khiêm, bây giờ thấy Trần Khiêm quá ngu ngốc, suýt nữa đã làm siêu xe bị
trầy, ban nãy anh ta dựng hết cả lông!
Ngay lập tức, khó chịu nói.
Hàn Tư Dư tôi sai
Ừ ừ, Trần Khiêm, cậu đi đi, tôi sai thật rồi mới để cậu đến đây làm trợ lý cho tôi
Hàn Tư Dư trực tiếp nói năng không hề khách sáo. *Ừ ừ, vậy tôi mang một chai nước đi nhé!” Lấy một chai nước khoáng, Trần Khiêm rời đi ngay.
Trả thù à, ban nãy Trần Khiêm cũng nghĩ đến, lấy chìa khóa xe ra bấm một cái là được, quá đơn giản!
Nhưng rồi sao, trước mặt dân cư mạng trong cùng một thành phố, Trần Khiêm cảm giác như mình đang làm trò.
Hơn nữa, vốn dĩ lúc trước anh không muốn mua chiếc xe đắt như vậy, là vì chị anh ép anh.
Cho nên Trần Khiêm đã vui vẻ rời đi.
Dù sao anh cũng chẳng muốn qua lại với Hàn Tư Dư. Lần này Trần Khiêm không đi đâu nữa.
Về thẳng ký túc xá, rót đầy chai nước.
Anh nẵm trên giường nghỉ ngơi.
Không bao lâu sau, nhóm Dương Huy cũng trở về.
“Sao về nhanh vậy, hôm nay ăn sinh nhật với Từ Hà, chơi vui không?” Trần Khiêm cười hỏi.
“Lão Trần, cậu ở ký túc xá hả, vậy cũng được, tụi mình đến ký túc xá Từ Hà đi!”
Sau khi quay lại, nhóm Dương Huy, Lý Duệ kiểm tra ví kiểm tra ví, gọi điện thoại gọi điện thoại, rất lo lng.
“Hả? Sao thế?”
“Đệch, đừng nói nữa, Triệu Nhất Phàm xảy ra chuyện rồi!”
 
Chương 183: Ký túc xá Triệu Nhất Phàm


Triệu Nhất Phàm có thể xảy ra chuyện gì? "Trần Khiêm kinh ngạc.
Nhưng bây giờ Dương Huy gọi mình đến ký túc xá Từ Hà xem thử, mình không đi thì không hay lắm.
Đúng lúc Trần Khiêm cũng muốn xem thử xem cuối cùng Triệu Nhất Phàm đã xảy ra chuyện gì?
Mặc dù lúc trước cô gái này làm mình hơi cảm động, nhưng sau khi mình bị Lâm Kiều nói xấu bôi nhọ xong, thái độ của cô ta đã quay ngoät một trăm tám mươi độ.
Nhưng dù sao thì, miễn cưỡng có thể xem là bạn.
Thật ra Trần Khiêm đang tìm cho mình một lý do, mặc dù ngoài miệng nói rằng Triệu Nhất Phàm như thế chẳng sao cả nhưng trên thực tế thì, với tư cách là một người đàn ông bình thường, sao có thể chẳng sao cả trước một cô gái xinh đẹp như vậy.
Ký túc xá Triệu Nhất Phàm.
Nhóm sáu người của Trần Khiêm và Dương Huy ký tên ở lầu dưới là được vào ngay.
Sau khi bước vào.
Nhìn thấy Triệu Nhất Phàm đang ngồi trên giường khóc †o, bao gồm cả Lâm Kiều cũng đang khóc nấc lên.
Mặt Lâm Kiều trắng bệch, giống như đang rất sợ hãi. “Nhất Phàm, Lâm Kiều, tụi tớ đến thăm các cậu!” Dương Huy nói.
Trên đường đi, sau khi hỏi thăm, Trân Khiêm mới biết được sự thật.
Thì ra, thân phận của bốn người bị đánh ở sơn trang không hề tầm thường.
Trong đó có một người, sản nghiệp trong nhà, dùng chữ anh lớn ở Kim Lăng để hình dung cũng chẳng phải nói ngoa.
Hầu như ngoại trừ tập đoàn thương mại Kim Lăng thì trên những phương diện khác, gia đình của người thanh niên đó là vua.
Người đó là ai?
Anh ta tên Từ Vệ, cha tên Từ Hải Sơn, kinh doanh địa ốc, có thể nói là anh lớn Kim Lăng.
Hôm đó cũng trùng hợp, người tên Từ Vệ này, mặc dù là cậu ấm nhưng bình thường rất khiêm tốn.
Sau đó đến sơn trang uống rượu với vài người bạn.
Nhất thời quá chén, đặc biệt là Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều còn rất xinh đẹp.
Nên mới nương theo men rượu, chọc ghẹo hai người.
Không ngờ, lại bị hai trận đòn hiểm.
Đánh vỡ đầu chảy máu.
Sau khi trở về, Từ Vệ kêu người ngay.
Gia tộc của anh ta cũng kinh ngạc.
Mặc dù không tìm đương sự để trả thù nhưng gia đình của Hứa Nam, Hứa Siêu, Lâm Kiều, Triệu Nhất Phàm đều nhận được lời cảnh cáo ở các mức độ khác nhau.
 
Chương 184: Làm sao bây giờ?


Nhà Hứa Siêu thành lập công ty, bây giờ tất cả nguồn cung đều bị chặt đứt.
Nhà Triệu Nhất Phàm cũng thành lập công ty, tình hình cũng không khác gì nhà Hứa Siêu.
Thậm chí là cha mẹ của Hứa Nam và Lâm Kiều cũng bị cảnh cáo đe dọa.
Chuyện này giống đã chạm vào vảy rồng nên phải bị hành hạ đến chết.
Tóm lại là bây giờ nhóm Triệu Nhất Phàm đang sợ hãi tột độ.
Bởi vì Từ Vệ đã tuyên bố, trong vòng một tháng, sẽ làm họ táng gia bại sản!
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ba tôi đã liên lạc với rất nhiều người nhưng không có tác dụng gì cải!”
Triệu Nhất Phàm khóc nấc. Miễn bàn đến cha mẹ Lâm Kiều đã trực tiếp nghỉ việc.
“Nhất Phàm, bọn Hứa Nam, Hứa Siêu cũng không có cách gì hả?”
Dương Huy đứng bên cạnh nhìn, có thể nói là không thể giúp được gì, chỉ có thể an ủi họ thế này.
*Ừ, họ có biện pháp gì đâu, nghe nói Hứa Siêu và Hứa Nam còn đến công ty người ta tìm người ta, nói là sẽ quỳ xuống xin lỗi, kết quả bị người ta kêu bảo vệ đuổi ra.”
“Lần này gặp rắc rối to rồi, tớ còn nghe nói, Hứa Nam còn điên cuồng tự tát vào mặt mình trước mặt người nọ! Không có tác dụng gì!”
Một nữ sinh trong ký túc xá lo lắng nói.
Triệu Nhất Phàm càng khóc to hơn
Đến Lâm Kiều cũng không còn sự kiêu căng hống hách như trước.
“Chi bằng mình báo cảnh sát đi!” Lý Duệ gãi đầu.
Nhà họ Từ, sinh viên Đại học Kim Lăng không ai không biết, thật sự thế lực rất mạnh.
Người bình thường không thể dây vào. Triệu Nhất Phàm lắc đầu: “Không được, hơn nữa, chúng †a đánh họ mà họ lại không đánh trả nên có báo cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ bắt chúng tai”
Mọi người vừa nghe, đúng là như vậy.
“Hai người đừng đau lòng quá, sẽ có cách giải quyết thôi mài”
Trần Khiêm đang im lặng chợt lên tiếng. Anh cũng không biết nên an ủi thế nào.
Nhưng, vì Dương Huy và Từ Hà mà, dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Từ Hà nên mới như vậy.
Trần Khiêm định hỏi Lý Chấn Quốc xem thử xem ông ta có cách gì hay không.
“Hả? Anh còn dám đến đây à? Mẹ nó! Mẹ nó! Ai cho anh can đảm đấy, anh còn dám vác mặt dến đây à?”
Lâm Kiều vừa nghe Trần Khiêm nói chuyện, nổi giận đùng đùng ngay.
Vừa mắng vừa mỉa mai. Ngọn nguồn của câu chuyện này, là do đâu mà nên? Chẳng phải là vì thăng trai bao nghèo hèn này hả?
Nếu như không phải vì anh thì Triệu Nhất Phàm có mất mặt muốn đi toilet không?
Nhất Phàm không tức giận đến toilet thì mình đâu cần phải đi theo?
Nếu hai người không đi thì làm sao có thể làm người có gia thế như Từ Vệ tức giận?
Cho nên đầu sỏ thủ phạm, là Trần Khiêm. Còn dám vác mặt đến?
Lâm Kiều nhảy từ trên giường xuống, giơ tay lên tát Trần Khiêm, thăng khốn nạn này, cô ta hận thấu xương.
“Bốp!" Tiếng tát lại không vang lên như dự kiến.
 
Chương 185: Anh dám đánh tôi?


Tay cô ta đi được một nửa đã bị Trần Khiêm chụp được.
“Lâm Kiều, cô đủ rồi đấy!” Trần Khiêm đập tay cô ta xuống đất một cách tàn nhẫn.
"Trần Khiêm hiền, rất rất hiền, nhưng không phải không biết tức giận.
Năm lần bảy lượt bị cô gái này sỉ nhục khinh bỉ, còn tát mình vài cái.
Dương Hạ là bạn gái cũ của mình, có đánh mình thì mình cũng không nỡ đánh lại.
Nhưng Lâm Kiều cô thì là cái gì?
Cho nên lửa giận tích tụ trong lòng Trần Khiêm đã bộc phát.
“AAA!I Anh dám đánh tôi?”
Lâm Kiều phát điên, ngồi dưới đất, đôi mắt đỏ rực, khóc la.
“Được rồi được rồi!" Nhóm Từ Hà vội vàng khuyên Lâm Kiều.
Triệu Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Trần Khiêm, cười lạnh nói: “Trần Khiêm, cậu cố ý đến đây chế giễu chúng tôi đúng không?”
Bây giờ Triệu Nhất Phàm chán ghét Trần Khiêm.
Nhưng không giống như Lâm Kiều.
“Nhất Phàm, Lâm Kiều, lão Trần nghe nói các cậu gặp chuyện nên đến thăm các cậu, sao lại đến đây chế giễu cơ chứ!”
Dương Huy không chịu nổi nữa, nói.
“Ha ha, không đến đây chế giễu thì đến đây làm gì? Tôi phát hiện anh ta làm trai bao nên chắc chắn anh ta hận tôi, tôi hiểu anh ta quá mà, nói thật, lúc trước tôi còn muốn theo đuổi anh ta!”
Lâm Kiều nhảy lên mắng.
Đúng là Lâm Kiều hiểu rõ quá khứ của Trần Khiêm, muốn theo đuổi Trần Khiêm.
Mắt thấy Lâm Kiều lại muốn đánh Trần Khiêm. Ngay tại lúc này, điện thoại Triệu Nhất Phàm vang lên.
“Ba, mọi chuyện thế nào rồi? Người mà ba mời nói thế nào vậy ba?”
Triệu Nhất Phàm nôn nóng hỏi. Mà lần này, Lâm Kiều hoàn toàn im lặng, chú ý lảng nghe.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào quan hệ của nhà Triệu Nhất Phàm.
“Ba, ba đừng buồn quá, ông ấy bận thế nên chắc là bận thật, ba đừng suy nghĩ gì nhiều. Dạ dạ, bây giờ con đang ở ký túc xá, có bạn con đến thăm con. Con không đói, chưa ăn cơm đâu, chẳng có khẩu vị gì hết. Hả? Dạ được, để con hỏi các cậu ấy xem...”
Nói xong, Triệu Nhất Phàm cúp máy.
Có hơi thất vọng, nói: “Ba tớ đến nhà hàng, vốn dĩ muốn nhờ một người nói giúp vài câu nhưng người ta nói bận nên tìm cớ từ chối, bây giờ ba tớ gọi tớ đến nhà hàng đó, bởi vì đã gọi rất nhiều thức ăn mà lại không hủy dược nên mọi người đi chung đi, xem như mọi người ăn trưa với tớ.”
Nói xong lại nhìn về phía nhóm Dương Huy: “Dương Huy, các cậu cũng đi chung đi. Ây da, tớ nghĩ kỹ rồi, cứ buồn phiền như vậy mãi cũng chẳng có tác dụng gì, cùng lắm thì, ngày mai tớ đích thân đi cầu xin Từ Vệ!”
“Nhất Phàm, cậu?”
'Tất nhiên Từ Hà hiểu ý của Triệu Nhất Phàm, muốn ngăn cản nhưng lại không tiện nói gì.
Trừ chuyện đó ra thì còn biện pháp gì nữa?
Đám con gái đi xuống lầu.
Bây giờ Triệu Nhất Phàm rất bất lực, chỉ muốn đến bên cạnh ba mình.
Mà nhóm Lâm Kiều cũng sẵn sàng đi chung. Bởi vì bây giờ có người lớn, ít nhất sẽ làm các cô cảm thấy an toàn. Hơn nữa, kinh nghiệm của người lớn phong phú, sao lại không mạnh hơn nhóm thanh niên trẻ như các cô được.
Dương Huy không tiện từ chối nên tất nhiên cũng đi theo.
Mà bất ngờ là lần này Trần Khiêm đã không rút lui.
'Yên lặng đi theo sau.
Chuyện hôm nay, cho dù nói thế nào cũng đã gặp phải rồi, làm sao có thể mặc kệ không quan tâm được đây!
 
Chương 186


Công ty nhà Triệu Nhất Phàm là Công ty truyền thông.
Lợi nhuận hãng năm khoảng sáu bảy triệu.
Không được xem là cao nhưng cũng không tệ.
Vị trí nhà hàng được chọn là một nhà hàng trong khách sạn sang trọng, chờ sau khi nhóm Trần Khiêm bước vào, đúng
là đã có một bàn thức ăn và rượu rất xa xỉ.
Thật đáng tiếc khi người thực sự muốn mời lại không đến.
“Nhất Phàm, các con đến rồi!”
Triệu Cương đứng lên cười gượng. Bây giờ con gái gặp rắc rối lớn như vậy, công ty thì bị chèn ép, ví dụ như cậu Vệ đã nói lời tàn nhẫn răng có thể công ty sẽ đóng cửa trong vòng một tháng.
Mười mấy năm tâm huyết đã vỡ tan.
Bây giờ chỉ có thể cười gượng cho vui.
“Chào bác trai, chào bác gái!”
Mọi người cùng chia ra chào.
“Nhất Phàm, hôm nay ba muốn hỏi con, chẳng phải lúc trước con đã nói con có một người bạn rất tài giỏi, quan hệ rất
rộng hả, hôm nay người bạn đó có đến không?”
Triệu Cường nhớ vài ngày trước con gái có nói rằng con có một người bạn quen với sơn trang suối nước nóng.
Cho nên Triệu Cường mới hỏi như vậy.
Nếu người đó có thể giúp đỡ thì chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều hay sao.
“Đến, nhưng mà ba à, mọi chuyện không như ba nghĩ đâu, quan hệ của cậu ấy không phải như lúc con nói...”
Sắc mặt Triệu Nhất Phàm rất hờ hững.
Hôm nay Trần Khiêm có đi theo hay không, cô ta cũng không tỏ thái độ rõ ràng.
“Hừ, Nhất Phàm, chị còn giữ thể diện cho người ta làm gì. Đúng đó bác trai, lúc trước, tụi con cứ nghĩ Trần Khiêm rất tài giỏi, quan hệ rộng nhưng bây giờ tụi con đã biết, cậu ta là một thằng trai bao được người ta nuôi thôi, vậy nên mới có thể tự do ra vào sơn trang, lại còn không phải chỉ có một người nuôi!”
“Nhìn thì giỏi đấy nhưng mà hèn hạ, người ta sẽ không giúp chúng ta đâu!”
Lâm Kiều đứng lên mảng.
Thật ra mắng xong là hơi hối hận ngay.
Sai rồi!
Hình như cô ta đã quên chuyện này, phải biết rằng, Trân Khiêm của trước kia, có thể làm người như Lý Phi Hồng phải khom lưng xin lỗi mọi người.
Cho thấy rằng quan hệ của Trần Khiêm rất rộng.
Nếu như anh đi tìm tình nhân của anh, nói không chừng sẽ giải quyết được chuyện này!
Ây da, lúc đó Lâm Kiều cũng nghĩ đến điều này. Nhưng quan trọng, Trần Khiêm không phải là cậu ấm đại gia như cô ta tưởng tượng, đã từng hy vọng quá nhiều nên thất vọng cũng nhiều.
Làm cho cảm xúc của Lâm Kiều bất ổn, không để ý đến chuyện này.
 
Chương 187: Làn da cực kỳ trắng


“Thì ra là vậy!”
Vợ chồng Triệu Cường nghe vậy, ánh mắt buồn bã ảm đạm.
Hôm nay là lần đầu tiên họ gặp Trần Khiêm, không ngờ cậu thanh niên nhìn thì thư sinh này lại dơ bẩn hèn hạ đến thế. Truyện mới cập nhật
Thật lòng không biết tại sao cô con gái xinh đẹp của mình lại làm bạn với loại người như vậy?
Sắc mặt của vợ chồng Triệu Cường có hơi không vui.
Trần Khiêm ngồi ở đằng kia, không nói câu nào. Quay mâm ăn cơm. Rất nhiều món ăn ngon, Trần Khiêm thật sự đói bụng.
Nhìn thấy cảnh này, sự chán ghét trong mắt của vợ chồng Triệu Cường càng đậm nét hơn.
“Nếu cậu đói bụng gì cứ gọi một phần cơm tẻ rồi ăn đi!”
Mẹ của Triệu Nhất Phàm là một người phụ nữ cao gầy, cực kỳ xinh đẹp.
Mặc dù năm nay đã gần bốn mươi nhưng khi nhìn thì trẻ trung như chưa đến hai lăm tuổi.
Làn da cực kỳ trắng.
Giờ phút này, bà ta khoanh tay, lạnh lùng nói. Cơm tẻ, nói thẳng ra là cơm trăng, cố ý sỉ nhục Trần Khiêm.
“Hừ, đúng rồi, cứ ăn cơm trắng là được, đúng là ngu ngốc, đã là lúc nào rồi mà chỉ biết ăn thôi!”
“Các cậu nói xem cậu ta đến đây làm gì? Chẳng giúp được gì mà chỉ biết ăn nhờ uống nhờ, mặc dù được bao nuôi nhưng vẫn không mất đi sự hèn hạ tận trong xương tủy, có thể ăn miễn phí là sẽ ăn miễn phí!”
“Đúng là không biết những người đó nghĩ thế nào mà lại đi nuôi một thẵng trai bao như thế này!”
Lâm Kiều dẫn đầu nhóm nữ sinh, ngay lập tức sỉ nhục Trần Khiêm.
Trần Khiêm thầm cười gượng.
Măng đi, cứ mắng cho thỏa thuê đi, sớm muộn gì cũng có lúc các người phải khóc.
“Rầm!” Lúc này, cửa phòng chợt mở ra.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Một người đàn ông trẻ trung mặc tây trang mở cửa bước vào.
Thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, quần áo rất trang trọng.
Anh ta vừa bước vào, ngay lập tức, vợ chồng Triệu Cường tỏ ra cung kính, đứng lên.
“Tiêu Nham, bên Triệu Xứ nói thế nào?”
Người đàn ông trước mặt là thư ký của Triệu Xứ, là con trai của em họ hàng xa của vợ Triệu Cường.
Dù sao cũng có chút quan hệ.
Là anh họ hàng xa của Triệu Nhất Phàm.
Đúng là Triệu Cương đã nhờ anh ta, muốn thông qua mối quan hệ với Triệu Xứ, khơi thông một chút, ít nhất không thể để công ty cứ đóng cửa thế này.
Tiêu Nham cười gượng läc đầu.
“Dượng, ngại quá, ban nãy Triệu Xứ cũng dùng cơm ở đây, vốn dĩ cháu cứ nghĩ ông ta sẽ xuống dưới nhưng hôm nay. Triệu Xứ cũng phải đi với một vị khách quan trọng. Thật sự rất bận rộn, báo sớm với dượng là không cần phải đợi ở đây nữa!”
 
Chương 188


“Dượng biết Triệu Xứ sẽ không đến đây nhưng mà Tiêu Nham, dượng có thể lên đó được không, ít nhất là kính một ly rượu, thể hiện thành ý của chúng tai”
Nét mặt Triệu Cương đau khổ.
Ông ta biết như vậy thì sẽ không lịch sự.
Nhưng thật sự không còn cách nào khác, nếu ông ta không thể móc nối được quan hệ này.
Đắc tội với ông trùm trong Kim Lăng, mình sẽ xong đời ngay.
Cho nên, Triệu Cương đang giãy dụa hấp hối.
“Đúng đó anh Tiêu Nham, nếu anh có thể giúp thì nhất định phải giúp gia đình em!”
Giờ đây, Triệu Nhất Phàm luôn lạnh lùng cũng không thể không cầu xin Tiêu Nham.
Tiêu Nham chỉ thở dài: “Cô, dượng, cháu hiểu tâm trạng của mọi người nhưng thật sự không được! Chỉ bằng chờ sau này có thời gian, cháu lại hỏi giúp mọi người.”
Nói thì nói vậy.
Nhưng nếu không thể xử lý chuyện hôm nay thì nào còn Sau này.
Triệu Cương cũng nhận ra.
Không phải Triệu Xứ bận không đến được mà là không muốn giúp đỡ.
Dù sao rắc rối lần này quá lớn, đây là nhà họ Từ đó.
Nhìn tia hy vọng cuối cùng tan biến.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên ảm đạm.
“Tình yêu anh dành trọn nơi cuối chân trời rộng lớn. Non cao vời vợi có hoa nở dưới chân ta đi. Giai điệu thế nào mới là giai điệu uyển chuyển nhất. Tiếng ca thế nào mới là tiếng ca thoải mái nhất!”
Lúc này, nhạc chuông bài “Bản sắc dân tộc rực rỡ nhất” của điện thoại Trần Khiêm vang lên.
Trời! Không biết là thiết lập từ khi nào nữa! Sao lại thành thế này!
Mà ca khúc dùng để nhảy quảng trường này làm bầu không khí trong phòng riêng trở nên bối rối.
Khóe miệng Triệu Cương run rẩy.
Nhóm Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều thì nhìn Trần Khiêm với ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Mẹ ơi, người kiểu gì thế này, quê mùa quá đi!”
Lâm Kiều quát lên.
Bên kia, Trần Khiêm đã nhấc máy. Là số lạ.
“Alo?”
“Là cậu Trần đúng không ạ?”
Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Trần Khiêm vừa nghe là biết, chẳng phải đây là giọng của Hoàng Vĩ Dân à.
Cục trưởng cục quản lý kinh doanh - Hoàng Vĩ Dân!
“Là tôi!”
“Gọi điện thoại cho cậu, tôi có hơi mạo muội nhưng mà là thế này, cậu Trần. Hôm nay, chúng tôi và những người quản lý của các khu vực khác nhau chuẩn bị thảo luận về những khu vui chơi mà cậu đã đầu tư và vấn đề thành lập công ty.
Xin hỏi cậu một câu, cậu có thời gian không ạ, nếu cậu có thời gian, chúng tôi đều hy vọng cậu có thể đích thân đến đây!”
Hoàng Vĩ Dân cười nói.
“Ồ ồ, cót"
Trần Khiêm thầm nghĩ đã được kha khá rồi nên qua xem thử.
“Vậy thì tốt quá, cậu Trần, bây giờ chúng tôi đang ở Khách sạn Phượng Hoàng, cậu ở đâu, tôi để tài xế đến đón ngài?”
“À? Khách sạn Phượng Hoàng? Bây giờ tôi cũng đang ở Khách sạn Phượng Hoàng đây!”
 
Chương 189: Đám con gái lạnh lùng cười


“Tốt quá. Cậu cũng dùng cơm ở khách sạn Phượng Hoàng. Tôi qua kính cậu một ly!"
Khu khụ.
Nếu nói kính rượu thì phải là Trần Khiêm qua mời mới đúng, dù sao thì Hoàng Vĩ Dân cũng là bậc cha chú.
Nhưng mà nếu ông ta đã nói vậy thì cùng uống một chén vậy.
Anh cũng không thể không nể mặt cục trưởng Hoàng được, nên đành nói số phòng cho ông ta biết.
Cùng lắm thì sau này tăng thêm đầu tư. Bên này, Trần Khiêm vừa cúp điện thoại.
Đám người Triệu Cương thì vẫn nhìn chăm chăm Trần Khiêm một cách khinh bỉ.
"Không tin được loại người này còn có bạn bè ở khách sạn Phượng Hoàng!"
"Đúng vậy, còn bày đặt làm bộ làm tịch!"
Đám con gái lạnh lùng cười.
Vị trí của Trần Khiêm trong làm đám con gái rớt không phanh. Đúng vậy, cho dù Trần Khiêm trước kia là con nhà giàu khiêm tốn hay là trúng xổ số cũng được.
Anh ta cũng đều thật sự có tiền.
Ở cùng anh ta, biết đâu cũng có thế hưởng được vài thứ tốt đẹp.
Nhưng mà bây giờ, Trần Khiêm chẳng qua chỉ là một gã trai bao. Còn được yêu thương thì có tiền tiêu xài, đợi người ta chơi chán rồi thì để xem Trần Khiêm cậu còn là cái thá gì?
Chẳng là cái thá gì cả?!
Cho nên, thái độ của tất cả mọi người nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.
Nhưng lúc này đây. Cửa gian phòng hạng sang đột ngột mở ra.
Một toán người khoảng chừng hai ba chục người, đều là đàn ông trung niên âu phục giày da bóng bẩy.
Trên tay mỗi người là một chén rượu, đứng ngoài cửa. Triệu Cương phút chốc ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
Kể cả Triệu Nhất Phàm và bạn bè cô ta, ai nấy mặt mũi cũng đều hết sức căng thẳng.
Đây là tình huống gì chứ?
"Triệu... Triệu Xứ?"
"Đây đây đây... Cục trưởng Hoàng?"
"Tổng giám đốc Mã, tổng giám đốc Lý, sao lại là các vị?” Giọng nói Triệu Cương có chút run rẩy.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Hai mươi mấy người này, có ai không phải là những nhân vật tiếng tăm vang dội của phố Kim Lăng.
Ngay cả Hoàng Vĩ Dân cục trưởng quản lý kinh doanh cũng có mặt. .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Kể cả nhân vật lớn trong mắt Triệu Cương là Triệu Xứ cũng đang đứng ở cuối hàng, tay nâng ly rượu.
Bọn họ đều đến đây để mời rượu mình sao? Trong đầu Triệu Cương xuất hiện một loại ảo giác. "Mời ngồi, mời ngồi!"
Vợ chồng Triệu Cương kích động la lớn.
"Ông này, không cần phải khách khí như vậy, chúng tôi chỉ đến mời một chén rượu rồi đi!"
 
Chương 190: "Cậu Trần, chúng tôi đến mời cậu một ly!"


Hoàng Vĩ Dân hơi hạ thấp người, tỏ vẻ tôn trọng Triệu Cương.
Sự tôn trọng này không phải là giành cho Triệu Cương, mà là bởi vì nể mặt Trần Khiêm mà thôi.
"Cậu Trần, chúng tôi đến mời cậu một ly!"
Hoàng Vĩ Dân bưng chén rượu, trước ánh mắt kinh ngạc. của mọi người, dẫn toán người đi thẳng đến trước mặt Trần Khiêm.
Nâng chén rượu uống cạn một hơi.
"Cậu Trần, chúng tôi kính cậu!"
Phía sau Hoàng Vĩ Dân, có tổng giám đốc phát triển các hạng mục lần này, còn có quản lí thương đoàn, tất cả cùng nâng ly, uống cạn.
Trần Khiêm lúc này có chút ngẩn người.
Vốn nghĩ là chỉ có mỗi một mình Hoàng Vĩ Dân đến, còn nghĩ sẽ nhờ ông ta giúp chuyện của Triệu Nhất Phàm.
Nhưng Trần Khiêm không ngờ, có đông người cùng đến như vậy.
Trần Khiêm không dám thất thố. Anh cũng rót rượu mời lại.
Mà một màn này.
Khiến cho Triệu Cương há hốc mồm.
Triệu Nhất Phàm căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.
Lâm Kiều miệng há rộng đến mức có thể nhét vừa một cái trứng gà.
Không sai, chính bọn họ đã áp đặt cho Trần Khiêm cái danh trai bao.
Nhưng mà giờ đây, hội trưởng thương đoàn Kim Lăng - Hoàng Vĩ Dân danh tiếng lừng lẫy cũng đến mời rượu anh.
Trong miệng lại còn một tiếng cậu Trần hai tiếng cậu Trần.
Chuyện này nói lên điều gì? Trần Khiêm không phải là một trai bao tâm thường, phải biết rằng Hoàng Vĩ Dân chính là một người có uy quyền ở phố
Kim Lăng!
"Cậu Trần, đợi tàn tiệc ở đây, trân trọng mời cậu đi lên một chuyến, cùng bàn việc kia!"
Hoàng Vĩ Dân thân thiết nằm tay Trần Khiêm. Người này vung tay một cái, trong một đêm có thể vực dậy không biết bao nhiêu doanh nghiệp lớn nhỏ ở phố Kim
Lăng.
Kinh tế ở phố Kim Lăng, không biết dính dáng đến bao nhiêu tầng lớp.
Chỉ cần Trần Khiêm kí tên một cái là xong.
Một cậu ấm ở trên vạn người, nhưng trước sau không hề kiêu ngạo, đối đãi với ai cũng hết sức lễ phép.
Hiếm có, hiếm thấy!
Dứt lời, Hoàng Vĩ Dân đưa người rời đi.
Trong gian phòng hạng sang, không khí đột nhiên trầm läng hẳn, không ai nói lời nào, mọi người đều chăm chú nhìn Trần Khiêm.
Vốn nghĩ Triệu Xứ rất lợi hại, cũng rất kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ xem ra, nhân vật lợi hại thật sự, chính là chàng thanh niên trước mặt.
Vợ chồng Triệu Cương nghĩ thầm.
 
Chương 191


"Trần Khiêm, bọn họ gọi cậu là gì? Gọi là cậu Trần?" Lâm Kiều khó khăn nuốt nước bọt.
Triệu Nhất Phàm cũng đổ mồ hôi hột nhìn Trần Khiêm.
"Chỉ là xưng hô thôi mà!"
Trần Khiêm thản nhiên cười nói.
Trần Khiêm cũng không muốn vờ vịt, nhưng mà sự việc lúc nấy, Trần Khiêm cũng bị bất ngờ đến mức có chút xấu hổ.
"Không lẽ Trần Khiêm chính là cái cậu Trần kia của tập đoàn Kim Lăng?"
"Cậu Trần? Cái cậu Trần của cả khu phố thương mại Kim Lăng? E rằng đúng là như vậy mới khiến Hoàng Vĩ Dân cung kính như thế nhỉ?”
"Không thể nào, sao có thể như vậy được, Trần Khiêm đâu có giàu đến mức đó?”
Đám người đoán già đoán non, Lâm Kiều cảm thấy thật khó tin.
Nếu quả đúng là như vậy, chắc cô ta chết quách đi cho xong.
"Cảm ơn chú Triệu cô Triệu đã thiết đãi, chuyện này dù sao cũng xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật bạn gái của người anh em của cháu, để cháu đi giải quyết. Cháu xin phép lên kia một lát!"
Nếu Trần Khiêm còn tiếp tục ở lại, e răng sẽ bị mọi người dò xét, không được tự nhiên.
Anh chính là mượn cớ để đi ra ngoài.
Còn về chuyện các cô gái bảo anh là cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng, Trần Khiêm không khẳng định cũng không phủ định.
Sau khi ra ngoài, anh cấp tốc gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc, nhờ ông ta ra mặt làm người hòa giải, cho mọi chuyện trôi qua nhẹ nhàng.
Lý Chấn Quốc vô tư đồng ý.
"Nhất Phàm, con có nhầm không? Con nói cậu ấy là trai bao?"
Triệu Cương hối hận nói.
Sớm biết, ông ta đã không buông những lời châm biếm.
Không ai biết, lúc Hoàng Vĩ Dân hơi cúi đầu trước mặt Triệu Cương, ông ta kích động đến mức sắp đái trong quần.
"Không thể nào đâu, chắc chắn có ẩn tình. Trần Khiêm sao có thể là cậu Trần của phố thương mại Kim Lăng được. Hơn nữa hôm nay đắc tội nhà họ Từ, đâu thể chỉ nhờ một câu nói của cậu ta là giải quyết được?"
Triệu Nhất Phàm nhỏ giọng nói. Rõ ràng, nếu việc này là thật thì quá sức là chấn động.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Triệu Cương reo. vang.
Nhìn dấy số trên màn hình, ông ta hết sức mừng rỡ.
"Là tôi, là tôi. Xin chào! Vâng vâng vâng! Hả? Ông nói gì? Vậy tốt quá, cảm ơn, vô cùng cảm ơn!"
Nói xong, Triệu Cương phấn chấn cúp máy. Mọi người đồng loạt nhìn ông ta.
Triệu Cương nói: "Nhất Phàm, lần này chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi. Thật đó! Trần Khiêm, không, là cậu Trần mới đúng, chính là quý nhân của chúng ta! Vừa rồi một vị tiền bối trong thương đoàn gọi điện đến, nói chuyện này đã có một nhân vật cỡ bự ra mặt, giải quyết một cách tốt đẹp!"
Triệu Nhất Phàm nghe xong thì co rúm, không còn chút sức lực ngồi trên ghế.
Tất cả trước giờ đều là do Trần Khiêm giải quyết, cậu ta thật sự rất có năng lực!
Nhưng này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trần Khiêm rốt cuộc là ai?
Ai ai cũng mang một nỗi băn khoăn trong lòng, không gạt đi được.
Trần Khiêm đã đi sang phòng kia rồi. Vừa rồi anh gọi cho Lý Chấn Quốc để giúp những người bạn kí túc của Từ Hà, bao gồm nhà của Triệu Nhất Phàm và Lâm Kiều. Còn về phần hội của Hứa Siêu và Hứa Nam, Trần Khiêm không quan tâm, không muốn quản, bởi vì bọn họ đâu có quan hệ gì với mình?
Trần Khiêm không tiếp tục nghĩ đến việc này nữa, đi vào. gian phòng kia, cùng đám người Hoàng Vĩ Dân uống rượu.
Về chuyện quan trọng mà Hoàng Vĩ Dân nói đến, chính là mời Trần Khiêm đến tham dự buổi khởi công các hạng mục giải trí quan trọng.
Chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn, Trần Khiêm không do dự nhận lời.
Lúc quay lại trường học đã gần mười một giờ.
Anh nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.
“Ting ting!"
Âm báo Wechat vang lên liên tiếp mấy tiếng.
“Trần Khiêm Trần Khiêm, ngủ chưa? Sáng sớm ngày mai gặp nhau ở căn tin phía tây trường, tớ có chuyện quan trọng muốn nói! Không cần trả lời!"
Nhìn qua, chính là tin nhắn của Tô Mộc Vũ.
 
Chương 192: "Tớ đã mua cơm cho cậu rồi, nhanh ăn đi!"


Sáng sớm hôm sau. 'Vì là thứ bảy nên bọn Dương Huy ngủ đến là say sưa.
Trần Khiêm cũng không quấy rầy bọn họ mà tự mình đi đến căn tin phía tây.
Tô Mộc Vũ đã ở đó đợi từ sớm.
Hơn nữa đã mua sẵn hai phần điểm tâm sáng. Cơm chiên trứng và chân giò hun khói.
"Tớ đã mua cơm cho cậu rồi, nhanh ăn đi!"
Tô Mộc Vũ cười nói.
Trần Khiêm cũng không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi: "Mộc Vũ, cậu tìm tớ có chuyện gì không?”
Tô Mộc Vũ hôm nay ăn mặc rất đẹp, đôi chân trằng ngần lộ ra, khiến người khác vừa nhìn đã rung động nhẹ.
Khiến cho tâm trí Trần Khiêm cũng có chút nhiễu loạn.
"Hì hì, hôm nay là mừng thọ bà nội tớ. Tớ phải về chúc thọ"
Tô Mộc Vũ chớp mắt: "Cậu biết quan hệ giữa tớ và Tô Dĩnh rồi, cậu cũng đừng nói tớ nhỏ nhen. Thật ra tớ không thích so đo với người khác, nhất là cái kiểu so đo vô vị kia. Nhưng cậu không biết đâu, tớ và Tô Dĩnh thì khác. Haizz, chúng tớ vừa chào đời đã bắt đầu so sánh. Cái gì cũng so sánh, so tên ai hay hơn, so học hành, so trang phục, so ai được khen nhiều hơn!"
"Không biết có phải sự so đo này là bẩm sinh hay không, nhưng tớ không muốn thua Tô Dĩnh!"
"Ôi, không biết nói vậy cậu có hiểu được không?" Tô Mộc Vũ chu môi.
Trần Khiêm cái hiểu cái không: "Tớ cũng không hiểu lắm!"
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Thật sự là khó hiểu, chắc có lẽ là do hoàn cảnh từ nhỏ đã không giống nhau, tư tưởng Trần Khiêm được tiếp xúc từ nhỏ đến lớn chính là không có so sánh thì không có đau thương.
Hơn nữa, dù Trần Khiêm muốn so cũng lấy gì mà so. Trước kia, tiền mua quần áo mới đón tết còn không có nữa.
Cho nên, Trần Khiêm có ác cảm với việc khoe giàu khoe. của.
Thậm chí trong thâm tâm còn có ý phản đối.
Hoặc có thể nói, khoe giàu khoe của chính là hành động gian ác.
Tóm lại, Trần Khiêm không hiểu thế giới của những người giàu có, dù bản thân anh thì vô cùng giàu.
"Tớ nói thẳng vậy. Trần Khiêm, cậu biết không Tô Dĩnh có một cậu bạn trai. Nghe Tô Kỳ nói, lần này Tô Dĩnh mang bạn trai đến chúc thọ bà nội. Hơn nữa, cậu bạn trai đó còn chuẩn bị một món quà đặc biệt."
"Lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người khen ngợi Tô Dĩnh. Cho nên tớ cũng muốn dắt bạn trai về!"
"Không phải cậu muốn tớ làm bạn trai cậu chứ?”
Trần Khiêm đã hiểu.
"Ừ, đúng vậy. Cậu tiếp tục giả làm bạn trai tớ, hơn nữa tiếp tục đóng giả con nhà giàu. Lát nữa tớ quay về kí túc dọn dẹp.
một chút rồi dắt cậu ra ngoài sảm cho cậu ít quần áo."
"Trần Khiêm, Trần Khiêm ngoan, giúp người thì giúp cho. trót đi mài"
Tô Mộc Vũ nũng nịu nói. Nói thật, cô gái này quả thực xinh đẹp.
 
Chương 193: Mình phải đi đâu làm gì?


Một đôi mắt trong vắt, đôi môi anh đào chúm chím, Trần Khiêm không có cách nào để từ chối.
Nhưng mà loại cảm giác này khiến Trần Khiêm cảm thấy kì lạ.
Haizz, mình vốn muốn làm bạn trai thật sự của cô ấy, ha ha...
"Thật ra không cần giả vờ, tớ là con nhà giàu thật!" Trần Khiêm cười khổ.
Sau khi anh đồng ý rồi, Tô Mộc Vũ kéo anh đi mua quần áo.
Ăn vận cho Trần Khiêm rất đẹp trai. Lúc hai người đang định đi đến bữa tiệc mừng thọ bà nội.
Điện thoại của Tô Mộc Vũ reo vang: "Hả? Em nói gì? Được rồi được rồi, chị qua liền!"
Cúp điện thoại, Tô Mộc Vũ thở dài:
"Trần Khiêm, tớ phải đi đây một chút. Tớ và Tô Kì cùng đặt một món quà tặng bà nội, nhưng món quà này có chút vấn đề. Thật là lo chết mất. Như vậy đi, chúng ta gặp nhau lúc mười một giờ ở trước cửa sơn trang Ngọc Long, tớ sẽ gọi điện cho cậu!"
"Không thành vấn đề!" Trần Khiêm gật đầu. Tô Mộc Vũ vội vã lái xe rời đi.
Anh cười chua xót, bây giờ mới chín giờ, mình phải đi đâu làm gì?
Đúng rồi! Bằng lái xe! Bằng lái xe lẽ ra bưu điện sẽ gởi tới!
Gọi điện thoại kiểm tra, đúng như dự đoán, bưu kiện của bên bưu chính đã gởi đến rồi.
"Mẹ kiếp!"
Trần Khiêm phấn chấn đến thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Ước mơ lớn nhất của anh chính là lái chiếc xe của chính mình, không cần biết là xe sang cỡ nào.
Bây giờ, cuối cùng cũng có thể lái rồi.
Hơn nữa lại còn là Lamboghini, nói không kích động là nói dối.
Đi lĩnh bằng lái xong, Trần Khiêm đi đến cạnh xe của mình.
“Wow wow wowl”
Một chiếc Passat màu đen mới toanh lướt ngang qua Trân Khiêm.
Đuôi xe cũng rất bắt mắt, chủ nhân chiếc xe lái tới lái lui mấy vòng ở quảng trường.
Trong công viên, không ít sinh viên nam nữ đang đi dạo. Chiếc Passat này cũng khiến không ít nữ sinh trầm trồ.
"Passat kìa, chiếc này là dòng mới nhất trong năm nay, vẻ ngoài rất đẹp mắt.”
"Chiếc này đâu tầm khoảng hai trăm nghìn tệ ha?"
"Chiếc này cấu hình rất khủng, ít nhất cũng ba trăm nghìn tệt"
"Mẹ ơi, ba trăm nghìn, người này chắc hẳn phải là đại gia nhai"
 
Chương 194: Thật là tốt biết bao!


Một đám nữ sinh chỉ trỏ bàn tán râm ran.
Công viên bây giờ nhờ chiếc Lamboghini mà trở nên đẳng cấp hơn nhiều.
Cũng lạ, mấy hôm nay tự nhiên có một loại quy luật mới hình thành, hễ là sinh viên trong trường có xe ngon, đều thích mang tới nơi đây diễu vài vòng, thu hút ánh nhìn của các bạn nữ sinh.
Đặc biệt là xe mới.
Chủ nhân chiếc Passat này chắc cũng theo trào lưu mà mang xe tới đây lượn mấy vòng.
"Ha ha, không phải là Trần Khiêm sao? Trùng hợp vậy?"
Chiếc xe kia đột nhiên ngừng lại, cửa kính xe hạ xuống, một thanh niên đẹp mã nhô đầu ra ngoài.
Trần Khiêm vừa nhìn đã biết là ai. Là Lý Kiện người học thi bằng lái xe cùng đợt với anh.
Anh ta trước cũng là người cùng với Lý Niệm châm chọc anh.
Lúc đầu anh ta thích nữ thần Tô Mộc Vũ, nhưng vừa mới nghe Vương Dương cũng theo đuổi Tô Mộc Vũ thì tự nguyện rút lui.
Anh ta với Trần Khiêm cùng thi đỗ, sau đó nhanh chóng đi mua xe.
Rõ ràng, anh ta đến đây để lòe đám con gái.
Đối với người này, Trần Khiêm cũng chẳng ưa gì mấy, nên chỉ gật đầu lấy lệ.
"Tôi mới mua xe, ba trắm năm mươi nghìn tệ. Trần Khiêm, hôm nay nhận bằng rồi, cậu không thử lái xe tìm cảm giác lái sao? Lâu không lái sợ quên hết cảm giác rồi!"
Lý Kiện cười đắc ý. Anh ta cố ý lớn giọng, khiến không ít bạn nữ nhìn sang. Nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Lý Kiện.
Sở dĩ Lý Kiện đối xử như vậy với một người không hề liên quan như Trần Khiêm.
Thứ nhất là vì, trong lòng anh ta rất coi thường kẻ nghèo. mạt như Trần Khiêm, không cần lí do gì cũng có thể chà đạp, rất có cảm giác thành tựu.
Thứ hai là, trong thời gian tập lái, anh ta từng muốn nói chuyện với Tô Mộc Vũ, nhưng không ngờ, cô ấy lại nói chuyện với Trần Khiêm.
Điều này khiến Lý Kiện khó chịu.
Lúc này châm chọc Trần Khiêm một chút khiến anh ta cảm thấy hả dạ đôi phần.
"Cậu Lý, đang đi đâu vậy? Chúng tôi muốn ra ngoài đi dạo, có thể ngồi nhờ xe của cậu không?"
Cuối cùng, một vài nữ sinh ngượng ngùng đi tới. "Có thể có thể" Lý Kiện cười lớn, ngoái nhìn Trần Khiêm nói:
"Trần Khiêm, hay là cậu lái xe của tôi chở mấy người đẹp đi hóng gió đi?"
Trần Khiêm lắc đầu: "Bỏ đi."
"Chao ôi, cậu Lý thật là xấu xa. Ai mà thèm để loại người đó chở đi chứ!"
"Đúng vậy, trông bộ dạng nghèo mạt của cậu ta kìa. Nhìn cũng phát ngán chứ nói gì đến ngồi xe của cậu ta. Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!"
"Ha hạ, với lại, cho dù cậu Lý để cho cậu ta lái, chắc gì cậu ta đã dám? Lỡ đụng trầy thì bán cậu ta đền cũng không nỗi đâu!"
Ba cô gái nhõng nhão.
Rất tự nhiên ngồi vào trong xe của Lý Kiện.
Nữ sinh bây giờ thật bạo dạn, đều muốn câu được bạn trai có điều kiện, hoặc trong thời gian học đại học phải tìm người có tiền bao nuôi.
Đi học không tốn tiền, lại còn có tiền để sắm sửa quần áo. đẹp.
Thật là tốt biết bao!
Trần Khiêm nghe lời cười cợt của mấy cô gái đó cũng không nói gì.
Chỉ cầm lấy chìa khóa chiếc xe thể thao Lamboghini của mình, đi tới chỗ chiếc xe...
 
Chương 195: Để bọn tôi hiểu biết thêm chút!


"A, cậu Lý, cậu nhanh nhìn xem, cái tên mạt hạng đó lại đi về phía chiếc Lamborghini kìa!"
"Hứ hứ, chiếc Lamborghini này nổi tiếng như vậy, chắc chăn tên này lại ngắm thử để mở mang tâm mắt đấy. Nói không chừng sẽ chụp ảnh đăng status để nói với mọi người rằng cậu ta rất ngầu nữa đấy, loại người này tôi gặp nhiều quá rồi!"
Mấy cô gái khinh bỉ nói.
"Chắc vậy, chuyện gì loại người ngày cũng có thể làm ra đấy!"
Lý Kiện cũng cười khổ.
"Đúng rồi, cậu Lý, vậy cậu có biết chiếc xe đó rốt cuộc của ai không vậy?”
"Cũng không biết thật, nhưng tôi hiểu rất rõ về dáng vẻ và nội thất của chiếc xe này, tất cả đều là thiết kế bậc nhất đấy! Đến đánh bóng một linh kiện nhỏ nhoi thôi cũng phải qua tính toán rất kỹ càng, được làm ra dưới con mắt giám sát của chuyên gia có mấy chục năm tuổi nghề!"
Lý Kiện cười nói.
"Hả? Cậu Lý, cậu nói vậy đúng là khiến chúng tôi thấy hứng thú quá đi, có thể sang đó giảng giải cho bọn tôi chút không, để bọn tôi hiểu biết thêm chút!"
Một cô gái trong số đó đột nhiên tỏ ra rất kinh ngạc.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Bọn họ nói vậy ngoài việc muốn tìm hiểu thêm chút về chiếc siêu xe này.
Thì còn muốn kéo dài thời gian. Nghĩ đi này, bây giờ mưới chín mười giờ, cho dù bọn họ nói ra một địa điểm để nhờ cậu Lý đưa đến, thế chẳng phải cuộc gặp mặt chỉ trong phút chốc thôi sao.
Nếu kéo dài thời gian, vừa hay đến giờ cơm trưa, nói thế nào thì cậu Lý cũng phải mời bữa chứ nhỉ?
Nếu như vậy thì chẳng phải tình cảm tiến thêm được một bước nữa sao?
Phải nói mấy cô gái này tâm tư thâm sâu quá.
Dù sao Lý Kiện cũng không nghĩ nhiều, lái xe sang dừng một bên rồi thật sự dẫn đám người qua đó.
Anh ta không hề ghen tị với chiếc xe Lamborghini này vì anh ta hiểu cho dù mình có phấn đấu cả đời thì cũng không thể mua nổi.
Trần Khiêm cũng đến rồi.
"Này, bạn ơi, bạn có thể tránh ra chút không?”
Trần Khiêm sờ mũi, bất lực nhìn cô gái to gan đang ngồi trên mui xe trước của chiếc Lamborghini, một em gái tóc dài đang ngồi chụp choẹt tự sướng.
"Sao tôi phải tránh, anh là ai thế? Cút cho tôi!"
Cô gái xinh đẹp tóc dài tức giận quát.
Áo quần của người này cũng mới với khá đẹp đó, nhưng bà đây gặp những cậu ấm nhà giàu đẹp trai nhiều rồi, cậu là cái thá gì chứ.
Vậy mà dám bảo bà tránh ra?
"Đúng thế đó, anh là ai thế! Nhìn bộ dạng của anhi, dựa vào đâu mà bảo chúng tôi tránh ra?"
"Haha, cứ tưởng nữ sinh chúng tôi thích đẹp, thích tự sướng, nhìn thấy siêu xe thì cũng ngưỡng mộ chút, ai ngờ anh trai này cũng buồn nôn như thế, còn muốn tới chụp hình tự sướng nữa chứ!”
 
Chương 196: Khiến Trần Khiêm ngây người


"Đúng thế, đừng đứng ở đây làm mất mặt nữa!"
Những cô gái nhỏ đứng quanh cô gái xinh đẹp tóc dài này đột nhiên hùa nhau măng mỏ Trần Khiêm.
Khiến Trần Khiêm ngây người.
Đệch, mình chỉ nói một câu mà ăn mắng nhiều thế à?
Người anh em Trần Khiêm rất sáng tạo đấy, sao lại nghĩ đến việc tự sướng thế? Có cần tôi giúp không này?”
Bấy giờ Lý Kiện cũng vừa cười khẩy vừa đi tới.
Sau khi anh ta liếc Trần Khiêm một cái thì ánh mắt chợt
rơi trên người cô gái xinh đẹp ngồi trên mui trước của xe.
"Người đẹp, em cứ ngồi thỏa thích đi, thân xe Lamborghini khác với những loại xe thể thao khác, khung xe vô cùng cứng, thân hình mỏng manh của người đẹp ngồi cũng chẳng sao đâu!"
"Ha ha ha, cảm ơn anh đẹp trai, thật dẻo miệng đấy, không giống như ai kia, thật khiến người ta buồn nôn mài À này anh đẹp trai, anh có thể chụp giúp em một tấm không, em muốn chụp một bức ảnh từ xa với chiếc xe thể thao này!"
€ô gái tóc dài có ấn tượng khá tốt với Lý Kiện.
Đương nhiên là Lý Kiện bằng lòng, anh ta mua một chiếc Passat ra ngoài để làm gì? Chẳng phải để tán gái sao?
Thế nên anh ta lập tức gật đầu cái rụp.
"Tôi nói này người anh em Trần Khiêm, cậu có thể đừng đứng cản ống kính của người ta được không?"
Lý Kiện cạn lời nhìn Trần Khiêm đứng đực ở đó, lên tiếng nhắc nhở.
"Mẹ nó, cút mau." Cô gái tóc dài chán ghét phất tay đuổi.
"Ha ha, e rằng người cút là các người đấy!" Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Vốn dĩ anh nghĩ rất đơn giản, chính là muốn người đẹp này né sang một bên để mình lái xe ra thôi, đến lúc đó thì cô muốn chụp gì đó thì chụp.
Kết quả thì trước tiên bị mỉa mai một trận, bây giờ thì bị cô gái này chửi thẳng mặt.
Đặc biệt là tên Lý Kiện kia, vừa nãy gặp đã quái gở rồi, ốn lấy tôi ra làm nền cho cậu?
Muốn lấy sự nhỏ bé của tôi để chứng minh cậu lớn mạnh?
Muốn châm biếm tôi để thỏa mãn lòng hư vinh của cậu?
Trần Khiêm cảm thấy mình cứ khiêm tốn như thế này thì hoàn toàn xong đời, bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện chà đạp anh.
Nếu đã như vậy thì khiêm tốn có ích gì?
"Anh bảo ai cút? Anh lại dám mắng tôi?”
Cô gái tóc dài tức giận quát lên.
Bực mình lên là định vung tay đánh người.
Tít títI!
Ngay lúc đó, chiếc Lamborghini nằm yên lặng hơn cả tháng bỗng nhiên sáng đèn bốn góc.
Tiếp theo sau là tiếng khỏi động động cơ khẽ vang. Cửa trước của xe tự động mở.
Toàn thân xe cũng rực rỡ, tựa hồ cũng trở nên cực kỳ sáng bóng trong chớp mắt.
 
Chương 197: "Cậu lớn, add wechat em nhé?"


Hệt như đang vui mừng nghênh đón chủ nhân mà nó chờ đợi đã lâu.
Trần Khiêm cất chìa khóa xe trong tay xuống. Sau đó, chậm rãi đi tới rồi ngồi vào ghế lái.
Yên tĩnh, cho dù lúc nà có đến vài chục cô gái đang đứng gần trong công viên.
Nhưng vẫn đột nhiên im bặt cả lại, hệt như đã bàn bạc với cả thế giới rồi vậy, chỗ này lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Mắt và miệng của Lý Kiện mở to hết mức có thể.
Thì... thì ra Trần Khiêm này là chủ nhân của chiếc Lamborghini?
"AII" Lúc này, một tiếng thét chói tai phá vỡ không khí trầm lặng bao quanh tất cả mọi người.
"Là anh ấy, thì ra chủ của chiếc xe là anh ấy! AI!"
"Cậu lớn, anh ngầu quá đi, cậu lớn, anh tên gì thế?"
"Cậu lớn, add wechat em nhé?"
Có những cô gái càng lớn gan bổ nhào tới trước mũi xe Trần Khiêm hệt như gặp được thần tượng lớn nhất đời mình.
Xe thể thao Lamborghini, mười tám triệu tệ, tuyệt đối là siêu xe đó!
Cú đả kích của chiếc xe này đối với tất cả các cô gái thật sự quá lớn.
Chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng cũng chờ được cậu lớn này đến rồi!
Trần Khiêm ngồi trong xe, dù cách âm rất tốt nhưng vẫn có thể nghe được các cô gái ré lên từng đợt.
Nói thật, bây giờ trong lòng Trần Khiêm vô cùng sảng khoái.
Một là cuối cùng anh cũng đã được lái chiếc xe của mình rồi.
Ngoài ra, cuối cùng anh cũng đã được nở mày nở mặt một phen rồi.
“Tích! Tích tích!" Trần Khiêm hạ cửa xe xuống.
Anh cười với Lý Kiện đã ngây ngốc nấy giờ: "Cậu Lý, hay cậu lên lái thử nè?"
Trần Khiêm trả lại anh ta câu này.
Lý Kiện nuốt nước bọt, có đánh chết anh ta cũng không dám lái chiếc xe này.
Bây giờ thì mặt anh ta đã anh như tàu lá chuối rồi.
Người mà anh ta xem không ra gì lại giàu có đến mức này.
Hơn nữa, vừa rồi anh ta còn bỡn cợt Trần Khiêm nữa. Đâu phải người ta hèn nhát không dám trả đòn, mà mà, Lý Kiện mình trước mặt người ta chỉ là một tên hề nhảy nhót thôi.
Xe Passat của mình ba trăm nghìn tệ, chiếc xe này mười tám triệu tệ, đệch, có thể mua đến sáu mươi chiếc của mình?
Đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là mình đã đắt tội với một vị cây cao bóng cả thế nào đây?
Ba cô gái lên xe của Lý Kiện cũng ngây như phỗng.
Chứ đừng nói đến cô gái tóc dài vừa nấy ngồi trên mui xe của Trần Khiêm lại còn dám om sòm chửi anh.
Tóm lại, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc đến ngây ngốc!
Trong tiếng tru tréo của cả đám, Trần Khiêm lái xe đi.
Đây là lần Trân Khiêm ra vẻ giàu có thật sự trước mặt tất cả mọi người, cũng thật là vì không nhịn được nữa.
Ngay lúc này, điện thoại của Trần Khiêm đổ chuông.
Đương nhiên là điện thoại của Tô Mộc Vũ.
Bắt máy.
"Cậu ở đâu thế Trần Khiêm? Sao vẫn chưa tới, nhanh lên nhé, không được thì bắt taxi đi, tớ đứng trước cửa sơn tran Ngọc Long đợi cậu đấy!"
"Được, tới ngay đây."
Trần Khiêm trả lời.
Chỉ là trước khi cúp máy Trần Khiêm dường như nghe thấy Tô Mộc Vũ căng thẳng nói: "Toi rồi, lộ tẩy rồi!"
Còn hình như bên cạnh cô ấy có một cô gái hỏi cô ấy: "Mộc Vũ, Trần Khiêm không phải là bạn trai em à? Chẳng phải cậu ta có tiền sao, sao phải bắt taxi?"
 
Chương 198: Khu phức hợp vui chơi ăn uống


Trần Khiêm nghe tiếng bên kia điện thoại cũng không chú tâm mấy.
Lập tức tăng tốc đến sơn trang Ngọc Long.
Chỗ này mà một trang viên tương tự với sơn trang suối nước nóng.
Khu phức hợp vui chơi ăn uống.
Nhưng nói về cơ sở vật chất hạ tầng thì không chỉ thua sơn trang suối nước nóng một đẳng cấp thôi đâu.
Đương nhiên, có so sánh như thế thì đây cũng là nơi thích hợp nhất để các gia đình giàu hạng hai hạng ba đến tụ hội.
Hôm nay tiệc mừng thọ của bà nội Tô Mộc Vũ tổ chức ở đây.
Sau khi đến, Trần Khiêm lái xe đến đỗ tại bãi đỗ xe bên cạnh trước.
"Được... được được được... được rồi!"
Bác bảo vệ tầm hơn năm mươi, nhưng hình như bị nói lắp.
Dưới sự chỉ dẫn của bác ấy, nếu không phải chiếc. Lamborghini này của anh có hệ thống tự động đỗ xe thì chắc rớt xuống mương luôn rồi.
Trần Khiêm bất lực läc đầu. Nhưng vẫn boa cho bác bảo vệ một trăm tệ. Để bác ấy mua hộp thuốc lá.
"Cảm cảm cảm... cảm ơn nhé!"
Phía sau lưng là tiếng bác bảo vệ vui mừng và chậm rãi nói cảm ơn.
Cùng lúc đó.
Tại cổng sơn trang.
"Ối giời, Mộc Vũ, sắp mười một giờ rồi, cậu bạn trai Trần Khiêm kia của em sao vẫn chưa đến thế?"
Bên cạnh Tô Mộc Vũ là một cô gái trẻ.
Nhìn tầm hai mươi tư tuổi, đeo kính râm, rất lạnh lùng, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
"Chị hai à, chị đừng vội mà, Trần Khiêm đến giờ đó!"
Tô Mộc Vũ cười khổ.
Chị hai là con gái thứ hai của nhà cô Tô Mộc Vũ, tên là Đường Nhiên, rất xinh đẹp. Từ nhỏ cô ấy và Tô Mộc Vũ đã rất thân thiết với nhau.
Lúc còn đi học thì cũng tuyệt đối là hoa khôi của trường.
Bây giờ tốt nghiệp rồi, làm việc ở một công ty nọ, người theo đuổi cũng đếm mãi không hết.
Nhưng tính cách của Đường Nhiên quá kiêu ngạo và lạnh lùng, hơn nữa mắt nhìn cũng rất cao, đàn ông tâm thường chẳng thể nào lọt mắt nổi.
Vì thế cô ấy tốt nghiệp cũng sắp ba năm rồi.
Mà mảnh tình vắt vai còn chưa có, nhưng ngược lại thấy rất hứng thú với bạn trai của em họ Tô Mộc Vũ của mình.
Hứng thú ở đây là về mặt tình thân.
 
Chương 199: "Chào cậu Trần Khiêm


Em gái có bạn trai rồi, người làm chị họ như cô ấy, cũng phải xem xét chấm điểm chứ?
"Mộc Vũ, để cậu đợi lâu rồi!" Ngay lúc này, giọng Trần Khiêm vang lên.
'Tô Mộc Vũ vốn tưởng Trần Khiêm gọi taxi tới nên đã suy nghĩ kỹ nên lấy cớ nào để qua mặt chị họ rồi.
Nhưng Trần Khiêm lại đi từ hướng ngược lại tới khiến Tô Mộc Vũ khá bất ngờ.
"Trần Khiêm, cậu đến rồi à! Nhanh sang đây, tớ giới thiệu người chị tốt nhất trần đời của tớ cho cậu quen."
Tô Mộc Vũ thân mật khoác cánh tay Trần Khiêm.
"Đây là chị hai Đường Nhiên, chị họ của tớ, lớn hơn bọn mình bốn tuổi. Thế nào, có xinh không?”
Trần Khiêm nhìn một cái rồi gật đầu. Cô gái này đúng là rất xinh đẹp.
"Hứ, cậu nói chị họ xinh đẹp, ý là nói tớ không đẹp phải không?"
Tô Mộc Vũ làm nũng. Đừng nói chứ diễn xuất chân thật phết.
"Không mà không mà, vẫn là Mộc Vũ, à... ai cũng đẹp, ai cũng đẹp!"
Trần Khiêm lau mô hôi tứa ra trên trán.
"Được rồi Mộc Vũ, đừng ghẹo Trần Khiêm nữa!"
Nhìn thấy đôi nhỏ liếc mắt đưa tình trước mặt mình, đương nhiên Đường Nhiên có cảm giác không thoải mát lắm, có thể độc thân lâu quá nên ngại nhất là nhìn thấy người khác mặn nồng đó.
Bao gồm luôn cả em gái họ của mình.
Đường Nhiên khoanh tay nhìn Trần Khiêm.
Cậu ta chính là bạn trai của Mộc VũI
Áo quần trên người cũng không tệ, mặt mũi cũng khôi ngô, ánh mắt kiên định, nhìn vô cùng tự tin.
Ấn tượng đầu tiên cho chín điểm đi, nếu cho luôn cả mười điểm thì...
Đây cũng chính là lý do vì sao Đường Nhiên kiêu ngạo và lạnh lùng này không tìm được bạn trai.
"Chào cậu Trần Khiêm. Nghe Mộc Vũ nói nhà cậu làm kinh doanh, cụ thể là kinh doanh gì thế?"
Đường Nhiên khoanh tay hỏi. "À, hình như là ngành nào cũng có nhúng tay một ít ạ!"
Nói thật, câu nỏi này Trần Khiêm cũng không biết trả lời sao cho đúng.
Chỉ nghe chị nói với anh rằng sản nghiệp nhà mình nhiều quá mức, dường như nửa trái đất này đều có vốn liếng hoặc tài sản của nhà mình.
Hơn nữa hình như gia tộc của anh là gia tộc lớn truyền đời đã mấy trăm năm.
Nói chung Trần Hiểu không kể quá nhiều về những việc. này.
Thế nên Trần Khiêm cũng chỉ hiểu đại khái vậy thôi.
Nên cũng chỉ có thể trả lời mơ hồ như vậy.
"Nói chuyện không vào trọng tâm! Ý thức không rõ ràng!" Đường Nhiên cười khổ rồi lắc đầu.
"Nghe nói cậu quen Mộc Vũ lúc học lái xe, cậu lấy được bằng lái xe rồi! Thế đã mua xe chưa?”
Cô ấy lại hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top