Cập nhật mới

Dịch Full Thiên Hạ Đệ Nhị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 80: Đừng xem, đi ngủ đi


“Đã trễ thế này rồi làm sao trở về?” Thậm chí anh cũng chẳng hề quay đầu lại: “Phòng tắm phía bên kia.”

Cơn nước xong đi rửa mặt, tôi hơi lo lắng, lần này không muốn mẹ để ý nên tôi gần như không mang theo gì. Có điềuvừa đi vào nhìn mới phát giác ra tôi lo lắng cũng dư thừa. Dường như anh đã sớm chuẩn bị, bên trong có một bộ vật dụng tắm rửa mới, ngay cả dầugội đầu cũng chưa mở.

Khi nước nóng vừa xả xuống, cảm giác mệtmỏi cũng tan đi không ít. Lúc đi ra ngoài chính là lúc chuẩn bị thànhchiến mỗi tuần. Trên IS anh thành thạo phân phối nhân lực, tôi đi đến,tiện tay kéo ghế ngồi cạnh anh. Người Ẩm Huyết Minh đã tập hợp đầy đủtrên màn ảnh, nhân vật 3D xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, tôi biết bìnhthường lúc này Con Rối sẽ chụp hình bừa bãi, có điều hôm nay dường nhưanh ta không lên mạng.

Đây là kỷ niệm trước mỗi lần chiến đấu, mỗilần cả thế lực Ẩm Huyết Minh tham gia hoạt động, trên trang Ẩm HuyếtMinh ở diễn đàn luôn tìm thấy ảnh gia đình.

Mà hình đầu tiên mãi mãi là Hồi Đầu VôNgạn là hoàn toàn không thể nghi ngờ. Trong màn hình chiến sĩ thiên cơquen thuộc lẳng lặng đứng trước hàng, nhìn cả đội hình 3D hùng vĩ oainghiêm. Người sau màn ảnh lại không nhìn thấy biểu cảm gì.

“Đừng xem, đi ngủ đi.” Giọng nói anh không lớn, nhưng đủ để người trên IS nghe thấy. Tôi nghe thấy bên trong vanglên tiếng người lẫn lộn.

“Lão đại, chẳng lẽ là phu nhân ở bên cạnh?”

“Không thể nào… lão đại anh đã kết hôn thật hả?”

“Òa, òa, òa, tim tôi vỡ nát trên mặt đất.”

“Xía, Lão đại không kết hôn cậu cũng đừng hi vọng.”

“Cút!”

“Lão đại, chị dâu xinh đẹp không?”

………

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại nở nụ cười thản nhiên bố trí phương án tác chiến. Sau đó xua xua tay với tôi, ý bảo đi ngủ đi.

Cuối cùng là ở nơi xa lạ, bao giờ tôi cũng ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Bức tranh trúc xanh trong gian phòngkhiến cả không gian cũng toát lên sự trang nhã thấp thoáng. Vật pha lêtrang trí trên bàn rất xinh đẹp, hương thơm mát lạnh khiến người ta bấtgiác suy đoán cuối cùng đây thuộc dạng đàn ông gì.

Khi tỉnh ngủ đã là hơn mười giờ, tôi dạobước đến phòng khách, anh còn đang ở trước máy vi tính, chẳng qua caumày: “Sao không ngủ nhiều hơn một chút?”

Tôi ngủ hơi nhức đầu, xoa xoa huyệt tháidương đi đến, anh đang dẫn người ở phó bản Dịch Kiếm, chốc chốc thì bảopháp sư chú ý di chuyển, chốc chốc thì bảo thầy thuốc lui về sau trênIS. Người trong đội ngũ vô cùng vâng lời, tôi xem chắc là bị anh dọarồi. Cả Ẩm Huyết Minh ai cũng biết anh là người yêu cầu nghiêm khắc khivào phó bản làm nhiệm vụ.

Anh không ngừng dạy người mới đánh thếnào, lúc nào đi vào bên trong kéo quái, lúc nào phải đứng chung vớinhau, lúc nào thì khi đánh chủ không gánh được thì phải mở ra hai trậnvân vân…. Tất cả mọi người trên IS lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.

Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh anh, anh nhìntôi một cái, lại cau mày, lúc này cuối cùng nhớ phải tháo tai nghe:“Không thay quần áo?”

“Ặc…” Tôi hơi chột dạ: “Lúc đó nghĩ là sang đây gặp xong rồi về, cho nên không mang ….”

Anh hơi nhướng máy, vừa nhìn vào ánh mắttôi đã không nhịn được…. Được rồi, được rồi, dù sao Mộc Tương Phi có sĩdiện gì trước mặt anh đâu. “Nếu như em mang quần áo, mẹ em nhất định sẽphát hiện ra.”

Vẻ mặt anh muôn phần bất đắc dĩ: “Nói cách khác… Em không mang theo bộ đồ nào đến thành phố V?”

Tôi muốn nói tôi có thể mua, thế nhưng anh lại quay đầu: “Con Dê, đến đây dẫn bọn họ đi phó bản Dịch Kiếm.”

Tôi hơi mừng rỡ, ghé vào tai anh nói: “Chớ Mổ Dê à?”

Anh không trả lời.

Hệ thống: Chớ Mổ Dê gia nhập tổ đội.

Hệ thống: Đội trưởng thoái vị nhường cho Chớ Mổ Dê, Chớ Mổ Dê trở thành đội trưởng.

Hệ thống: Bạn thành công thoát khỏi tổ đội.

Hình ảnh thay đổi, vừa đến cửa phó bản lại khiến cho một trận xôn xao.

[Phụ cận] Châu Chấu Mùa Đông: Ôi, tôi đã nhìn thấy gì đây???

[Phụ cận] Ma Nam Tóc Trắng: *Vây xem*

[Phụ cận] Tiêu Tiêu Tiểu Công Chúa: Ôi ôi ôi….

Mà sôi trào chẳng qua là người xung quanh, chiến sĩ khiên lớn đao dài gần như lạnh lùng lên ngựa, đến tiền trang,phân loại đồ vật, bỏ vào rương hoặc bán, hoặc là cho ngựa, hoặc là hủyđi làm nguyên liệu, không cần thì để vào trong quốc khố thế lực. Tôiphát hiện thói quen của người này thật là đáng sợ.

Hèn gì trước kia anh luôn trách Mộc Tương Phi để vật phẩm lộn xộn.

Sửa sang lại vật phẩm xong, anh tắt tròchơi, đứng dậy cầm một chiếc áo khoác thật dày trong phòng ngủ cho tôi.Tôi muốn nói không cần, nhưng khi nhìn vẻ mặt của anh, xem chừng nóicũng vô dụng. Cho nên ngoan ngoãn khoác vào.

Anh vẫn khoác hờ vai tôi đi ra khỏi chungcư, bên ngoài rất lạnh, gió thổi qua khuôn mặt như dao cắt. Đài khítượng nói nhiệt độ còn xuống tiếp nữa, biết sớm như vậy tôi đợi hai ngày sau hẳn đến.

Lại một trận gió thổi qua, tôi gần nhưkhông nhịn được tránh phía sau thân anh. Anh thở đài, kéo khăn quàng cổcủa tôi xuống, tôi thoáng run run. Anh gấp khăn lại, khăn quàng cổ do mẹ đan, rất rộng, sau khi gấp lại quấn vào cổ, ngay cả cằm cũng bị chelại, có điều đúng là ấm áp hơn một chút.

Trung tâm cách chung cư ba phút đi đường,anh kéo tôi trực tiếp đi lên tầng ba bán trang phục nữ. Hơi ấm phả vàomặt, hơn nữa cô gái bán hàng vô cùng nhiệt tình, tâm trạng tôi cũngchuyển biến tốt đẹp theo đó.

Phụ nữ đi mua sắm là rất đáng sợ, khụ, dường như Đông Phương Lạc cũng là phụ nữ mà.

Khi tôi đi dạo đến vòng thứ năm, một tay anh kéo lấy tôi, một tay cầm một bộ váy caro đen đỏ, đẩy tôi vào trong phòng thử đồ.

“Này….” Tôi vừa nói một câu, anh đã quát khẽ: “Im miệng.”

Tôi mặc váy vào, giọng cô gái bán hàng đãvang lên hơi khoa trương: “Bộ đồ này quả thật giống như may riêng cho cô vậy đó.” Dĩ nhiên lời thế này không phải thật, tôi quay qua quay lạitrước gương vài vòng, anh đã đi đến, trên tay còn có hai chiếc áo khoác, phối với chiếc váy này càng thêm xinh đẹp.

Anh chọn một đôi giày tuyết nhung đentrắng, nói là rất hợp. Dường như cô gái bán hàng cũng biết bản thân mình không cần thiết…. Cho nên lẳng lặng mặc cho anh chọn, thời điểm thíchhợp sẽ thán phục hai câu như là anh thật có mắt lựa chọn, rồi mang số đo thích hợp cho anh là được.

Cuối cùng chọn ba bộ quần áo, cô gái bánhàng cười híp mắt lại thành một đường nhỏ, in hóa đơn. Tôi nhận lấy hóađơn, đúng lúc đó anh cũng đưa tay đến, hai cái tay đụng vào nhau rấtxến, anh nhận lấy điềm nhiên như không. Tôi đuổi theo anh: “Ấy… Vô Ngạn, em có mang tiền.”

Dĩ nhiên hiệu quả những lời này chúng ta cũng biết là không đáng kể.

Tại quầy thu ngân, anh đưa thẻ ra. Tôi hơi bất an. Tuy những năm này Mộc Tương Phi nhận tiền, trang bị, nguyênliệu vân vân…. của Hồi Đầu Vô Ngạn như một thói quen. Nhưng dù sao tròchơi và thực tế vẫn khác biệt.

Chẳng qua là nếu như tôi và anh tranh nhau trả tiền, có thể là quá mức giả tạo hay không?

Xách đồ vừa định xuống lầu, thế nhưng anhlại quẹo phải bên phía thang máy, sau đó là đi đến quầy bán quần áo lót. Tôi bỗng cảm thấy kỳ lạ…. Dường như anh rất quen thuộc với tầng trangphục nữ. Nhưng nghĩ cũng không có gì lạ, anh ở đây mà, khẳng định rấtquen thuộc với trung tâm.

Nhưng mà đồ lót….

May mà lần này anh không có gây trở ngạicho tôi, ngồi bên bàn kiếng lật xem báo. Biết tính nhẫn nại của quý ôngnày không tốt, tôi cũng không dám lựa chọn nhiều, xem vài bộ cảm thấy có thể. Cho nên khi cô bán hàng đưa hóa đơn, lần này thậm chí anh khôngcho tôi cất lời đã thản nhiên nói: “Chờ anh ở đây.”

Lúc đi ra ngoài đã gần mười hai giờ, trênđường không có bao nhiêu người. Đèn đường soi nghiêng chiếc bóng củachúng tôi thật dài, anh cầm túi đi trước, tôi yên lặng theo sau, trongbóng đêm chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng bước chân của chúng tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 81: Cầm tăm cạy xe tank


Trở về nhà, anh bỏ quần áo vào máy giặt, cho nước giặt vào, tôi cảm thấy có đôi khi người đàn ông này cẩn thận đến phát sợ.

Đứng trước hồ lấy thức ăn rắc vào hồ chocá, nhìn bọn chúng tranh giành thức ăn, tôi thấy có một loại cá sẽ phátsáng trong bóng tối, tôi chỉnh đèn phòng khách tối xuống, anh tiếp tụcchơi trò chơi, cũng không quản lý tôi.

Cuối cùng anh thu dọn đồ đạc đi tắm, tôiđi đến trước máy tính, anh không có cản tôi lại. Chiến sĩ mang ID HồiĐầu Vô Ngạn đang ở một góc cực kỳ hẻo lánh trong Lôi Trạch Dã Diên Cốc,tôi không biết tại sao anh lại treo nick ở đây, trách sao rất nhiều lầnthấy anh trực tuyến nhưng chưa bao giờ gặp phải anh.

Có điều thử nghĩ cũng đúng, nếu nick này để ởnơi đông người, xem chừng sẽ tạo thành nghẽn mạng, nếu như xui xẻ gặpphải tên vô sỉ, có thể bị người ta giết chết, sau đó còn bị chụp hìnhlại nữa.

Yên lặng mở rương đồ của Hồi Đầu Vô Ngạn,thậm chí tôi hơi có sự khẩn trương vì xem trộm. Anh không ngăn cản tôiđụng vào máy vi tính… chắc là chấp nhận cho tôi xem nhỉ?

Đồ trong rương anh vô cùng ít ỏi, ngoạitrừ thuốc men cần thiết, chỉ còn lại thức ăn cho ngựa. Tôi nhàm chánnhìn xem bảng thuộc tính trang bị, mấy chỉ số phòng ngự vật lý của nhânvậy…. Cao đến mức khiến người ta không thốt nên lời. Thử đánh quái, bàmphím anh cài tôi không quen dùng, có điểu đánh quái cũng là chuyện nhỏ.Vấn đề cũng không phải là quái kia có khó đánh không, mà là với chỉ sốphòng ngự của anh thì quái đánh anh hoàn toàn không thấm vào đâu.

Trách sao Thầy Con Rối thường nói…. trongchiến trường gặp phải Vô Ngạn, bình thường chả ai đánh, một nhóm ngườivây đánh chưa chắc đánh không lại… Chẳng qua là lười phí tinh thần cầmmấy cây tăm đi cạy xe tank.

Mở kho của anh ra, trống rỗng như trong dự liệu của tôi. Trong trí nhớ của tôi đến bây giờ anh chưa hề mặc trangbị quá hạn. Nhớ có lần hệ thống xuất hiện một bộ tên là Quyết Tuyết… Khi đó tôi thật sự thích chết được, quấn chặt lấy anh mua đi mua đi, kếtquả là bị anh nói bốn chữ: Tốt mã giẻ cùi. Sau đó không nói gì thêm.

Vật cưỡi của anh là Thú Phong Sinh, nhìnrương linh thú vậy mà tổng cộng nuôi bảy con ngựa, hơn nữa có 6 con đãcấp 70… Tôi lau mồ hôi.

Tên à, đều là tên của hệ thống đặt… Linhthú 1, linh thú 2, linh thú 3… Hồi Đầu Vô Ngạn, có ai từng nói với anhrằng anh rất vô vị không vậy?

Nguyên Hồn Châu biến ảo tổng cộng có sáucái. Đúng rồi, anh có một viên Nguyên Hồn Châu hút quái cực phẩm, lúctrò chơi mở đến cấp 70 chưa lâu, khi đó tiền mặt trong trò chơi vô cùngquý hiếm, có một lần anh dẫn đi phó bản Dịch Kiếm, sau đó dùng hạt châunày kéo quái. Có một thế lực ra giá ba mươi nghìn vàng, hơn nữa còn nóivới anh là có thể thương lượng, anh lại nghe như không nghe.

Trong cái rương sau cùng, cuối cùng tôinhìn thấy Nguyên Hồn Châu này, nhưng khiến tôi kỳ lạ chính là tên của nó được đặt là…. Phi Tử.

Phi Tử…. trái tim tôi đập loạn nhịp, là chỉ Tương Phi sao?

Hệ thống: Vọng Xuyên Thương Hải dùng bùa thối quỷ đánh trúng bạn, tạo nên 1208 điểm sát thương.

Tôi tắt cửa sổ linh thú và hồn châu đi,rồi nhìn thấy ba nick đỏ, hai đạo sĩ, một thầy thuốc. Tôi hơi khẩntrương, chỉ cần không chú ý thì chiêu bài đại thần này sẽ bại trong taytôi…..

Dù ba người tấn công, máu của lại không bị rút nhanh, lúc tôi đương muốn quay đầu gọi anh, anh đột ngột đưa tayđến từ phía sau lưng tôi, khiến tôi giật cả mình.

Thao tác của anh rất nhanh, ba đao đã giết chết thầy thuốc, thao tác trên bàn phím cách tôi ở giữa nhưng vị tríchạy vô cùng nhanh nhạy, khiến tôi chân chính kiểm nghiệm được lời nóinhuyễn giáp ba đao này…

Tên đạo sĩ cuối cùng nhìn thấy đồng bọnngã xuống, sau đó gần như cũng chưa kịp trở tay đã bị anh chém hai đaochết tươi. Mà máu của anh vẫn còn dư lại chừng ba phần năm.

Giết xong hết anh quay người lấy khăn lông lau tóc điềm nhiên như không. Tôi lo lắng ba tên kia trở lại, lười bịbọn họ quấy rầy cho nên lên ngựa, truyền tống đến Cửu Lê Thành.

Sau đó cuối cùng tôi phát hiện hóa ra người ở khu vực này nhiệt tình vô cùng.

[Người xa lạ] Hiên Công Chúa: Anh Vô Ngạn, nhận em làm đệ tử được không?

Hệ thống: Nghê Thường Vũ Y gửi lời mời kết bạn. Đồng ý/Từ chối?

[Người xa lạ] Lãng Mạn Vô Biên: Vô Ngạn, tôi có thể vào Ẩm Huyết Minh không?

[Người xa lạ] Tử Ngưng: Vô Ngạn… có thể giúp em giết quái không?

Hệ thống: Lòng Ta Lo Lắng gửi đến bạn một lời mời vào tổ đội.

…………….

Còn vô số tin nhắn màu đỏ hiện lên.

Hệ thống: Bạn đột nhiên rùng mình một cái, phát hiện Lãnh Diện Mỹ Nhân đang xem trang bị của bạn.

Hệ thống: Bạn đột nhiên rùng mình một cái, phát hiện Chuyện Xưa Như Gió đang xem trang bị của bạn.

………….

Tôi không biết nên trả lời thế nào. Cho nên…. đánh một dòng trên kênh phụ cận: Không phải chính chủ.

Không nghĩ đến kể từ đó càng hỗn loạn hơn. Lập tức có người tung tin là Hồi Đầu Vô Ngạn bị trộm mật mã, tin tứclan truyền quá nhanh, cả Ẩm Huyết Minh đều khẩn trương lên, tin nhắncàng nhảy lên không ngừng…. Tôi im lặng.

Khi anh sấy khô đầu tóc đi ra, tôi đangnằm trên ghế salon xem tạp chí, nhớ đến tư thế này cực kỳ bất nhã, tôivội ngồi dậy. Anh nhìn nhìn máy vi tính, lại nhìn nhìn tôi, sau đó điđến, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ. Tôi không quay đầu nhìn anh, tôi cóthể tưởng tượng được cảnh rầm rộ người người tấp nập, vạn dân chiêmngưỡng tại Cửu Lê Thành.

Hóa ra đại thần ngoại trừ gánh vác đánh quái ra còn phải chịu đựng quấy rối…

Lật tạp chí đến trang thứ năm, anh tắt trò chơi ngồi xuống cạnh tôi, đưa cho tôi cốc trà nóng. Anh còn chưa cấttiếng, nhưng tôi đã biết anh có lời muốn nói.

“Nghe nói em sắp kết hôn hả?”

“Ừ.” Tôi nhấp một hớp trà, phát hiện trêntay còn đeo chiếc nhẫn của Tần Tấn, không khỏi cười khổ. Có lẽ sau khitrở về phải trả lại cho anh ấy rồi.

“Vậy còn chạy đến đây?”

Đúng vậy đó, tại sao còn muốn chạy đếnđây? Từ nhỏ đến lớn, Đông Phương Lạc đã có tên là bé ngoan, tôi chưa bao giờ biết cha ruột của mình là ai, cho nên tôi tôn kính mẹ tôi gấp bội.Chỉ cần là bà muốn thì tôi sẽ cố gắng làm. Cho nên lúc tôi còn đi học,đều giành được giấy khen học sinh xuất sắc hàng năm. Cho nên tôi chọntrường đại học trong thành phố, cho nên tôi chọn công việc trong thànhphố.

Thật ra thì có đôi khi suy đoán, tôi nghĩnếu không phải tôi, có lẽ Đông Phương Ức sẽ không là một bà mẹ đơn thân, hai mươi mấy năm không hề quen bạn trai. Thế nhưng nhiều năm như vậy…chẳng bao giờ bà oán trách.

Cho nên đôi khi bà luôn nói tôi già dặn, không có một chút bốc đồng nào của trẻ con. Còn lần này, rốt cuộc tôi….

Lại sai phạm vô cùng tỉnh táo.

Tôi ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Vô Ngạn, vì sao em lại chạy đến đây ư?

Qua một hồi yên lặng, lần này là anh dời đi ánh mắt trước: “Trễ quá rồi, ngủ trước đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 82: Anh mạnh


Khụ, có lẽ là hôm qua ngủ quá trễ nên khi tôitỉnh lại đã sắp mười giờ rồi. Ngầm đổ mồ hôi, tuy biết mình luôn có sởthích ngủ nướng nhưng lúc đi ra ngoài vẫn muốn hành động khe khẽ. Anhngồi trên ghế salon xem báo, tôi cố gắng giữ vững bình tĩnh: “Đã trễ thế này sao không gọi em?”

Anh cũng không ngẩng đầu lên: “Gõ cửa ba lần, không ai lên tiếng, ngại kêu.”

“….”

Đương lúc ăn sáng thì có người gõ cửa. Hồi Đầu Vô Ngạn nhìn tôi một cái, hơi do dự, cuối cùng vẫn đi mở cửa. Người còn chưa vào thì tôi đã nghe thấy tiếng cười nhưng không cười: “Ơ, anhNgạn, em nghe Tiểu Nam nói chị dâu đã đến, nên đặc biệt ghé thăm.”

“Từ khi nào thì Thành thiếu lại quan tâmđến của tôi.” Giọng nói của Hồi Đầu Vô Ngạn lạnh hơn, nhưng vẫn để chocậu ta đi vào. Tôi nhìn thấy một chàng trai, dáng vóc trung bình, gươngmặt non choẹt, rõ ràng tương đối nhỏ tuổi, nhưng tư thế lại rất lớn lối. Chuyện đầu tiên đi vào là đánh giá tôi, tôi nhìn Hồi Đầu Vô Ngạn, anhra hiệu tôi không cần để ý đến cậu ta.

Cho nên tôi tiếp tục ăn sáng.

“Anh Ngạn, bình thường cũng không nghe nói anh đã kết hôn mà, sao đột nhiên chị dâu lại đến đây vậy?” Cậu ta cũngkhông khách sáo, nhặt quả lựu trên bàn, cũng không quan tâm Vô Ngạn cóchào đón hay không, cứ thể lột vỏ.

“Tôi kết hôn hay không cần phải báo cáovới Thành thiếu sao?” Vô Ngạn vắt chân tiếp tục xem báo, rõ ràng xem cậu ta không ra gì. Cho nên vị Thành thiếu này đi vài vòng trong phòngkhách, cuối cùng mặt xụ xuống, bỏ đi.

Tôi có ngốc hơn nữa cũng nhìn ra được giữa hai người bọn họ có thái độ thù địch như có như không: “Vô Ngạn, cậu ta là ai vậy?”

Anh đi lên dọn đĩa, trả lời hờ hững: “Em trai của ông chủ.”

Em trai của ông chủ mà phải sắc bén hỏianh kết hôn hay chưa, dẫn ai về nhà sao? Trong đầu tôi đầy câu hỏi: “VôNgạn, anh làm việc gì?”

Anh thu dọn chén đĩa vào bếp, né tránh vấn đề này.

Không có việc gì làm, tôi gục trên bancông, trên ban công của anh có rất nhiều hoa cỏ, có điều đang mùa đônggiá rét, phần lớn chỉ còn lại cành trơ trụi. Tôi phân biệt từng chậutừng chậu, dưới lầu thường xuyên có người đi ngang qua. Tôi bỗng cảmthấy rất kỳ lạ…..

“Vô Ngạn, em phát hiệt dưới chung cư nhà anh đến bây giờ vẫn không nhìn thấy người già và trẻ em.”

Lần này dường như anh thật sự không nghe thấy, một mình vừa rửa chén vừa suy nghĩ gì đó, một lúc lâu mới hỏi: “Khi nào em về?”

Tôi nghĩ tôi đang giận lẫy anh: “Bây giờ cũng được.”

Anh bỏ chén vào trong tủ xong: “Ừ, buổi chiều đi mua vé. Trễ thì người nhà em chắc sẽ lo lắng đó.”

Tôi nhìn vẻ mặt hoàn toàn lạnh nhạt củaanh, cũng không tức giận được. Tôi không biết tại sao có đôi khi ngườiđàn ông này lại tỉ mỉ vô cùng, có đôi khi lại chậm lụt hết sức có thể.

“Đúng rồi, tại sao một mình anh ở đây?Người nhà anh đâu?” Tôi cầm lấy chậu xương rồng vẫn còn xanh tốt hỏianh, anh kéo tay tôi ra nói cẩn thậm bị đâm, sau đó không trả lời vấn đề này.

Thời tiết vẫn rất lạnh, buổi chiều còn cómưa nhỏ, anh vẫn kiên trì muốn tôi mua vé về nhà. Lúc sắp ra khỏi cửachung cư, bảo vệ kia nhìn thấy chúng tôi, vui vẻ chạy đến: “Anh Ngạn,anh Mạnh đã đến. Mới vừa lên thang máy, anh xem…”

Chân mày rậm của Hồi Đầu Vô Ngạn nhíu lại, cuối cùng kéo tôi trở về nhà. Quả nhiên thấy một người đàn ông đangđứng ở cửa nhà anh. Tôi vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn ta thì tronglòng đã lập tức run sợ. Sự sắc bén lăn lộn kinh doanh mấy năm nay củatôi cũng kinh hãi. Giống như bị lột sạch đứng ở đầu phố cho mọi ngườivây quanh xem vậy. Khiến cho tất cả sự kín đáo ở trong lòng cũng khôngthể che giấu.

“Kêu anh Mạnh.” Vô Ngạn vỗ vỗ vai tôi trấn an, thân mật giúp tôi vén mái tóc bị gió thổi rối. Tôi nghe thấy mìnhkhe khẽ gọi anh Mạnh. Hắn ta gật đầu, tuy đang cười nhưng lại khiến chotôi cảm thấy cả người rét run.

Đi vào trong nhà, hắn rất tự nhiên ngồitrên ghế salon, Vô Ngạn đưa áo khoác cho tôi, ý bảo tôi treo lên. Tôinhìn anh rồi vẫn ngoan ngoãn treo áo anh lên. Anh lại vẫy tay: “Phi Phi, rót nước cho anh Mạnh.”

May là việc này là sở trường của tôi, chonên vọt vào trong rót hai cốc cà phê cho bọn họ. Hai người đàn ông tròchuyện, tôi không thể chen ngang vào được gì. Vô Ngạn ra hiệu bảo tôisang ngồi, kéo tôi tựa vào bả vai anh một cách vô tình hay cố ý.

“Phi Phi từ Canada về sao?” Anh Mạnh kiađột ngột hỏi một câu rất kỳ lạ. Tôi không chắc là có ý gì, tình trạngbây giờ rất rõ ràng, Vô Ngạn muốn cho người xung quanh tin rằng tôi làvợ của anh. Nhưng tôi hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của anh cả.Đạo diễn à, kịch bản này diễn làm sao đây….

“Không phải, mấy năm nay cô ấy vẫn luôn ởtrong nước.” Vô Ngạn vuốt mái tóc dài của tôi, ngón tay ấm áp lướt quatrán tôi như có như không. Tôi cảm thấy anh rất cừ khôi, nói dối trướcmặt một người như vậy nhưng lại rất thong dong bình tĩnh: “Cô ấy khôngthích hoàn cảnh ở nước ngoài.”

Anh Mạnh kia mỉm cười gật đầu: “Lúc nàocũng thấy cậu một mình, cũng không nghe cậu nhắc đến, mấy anh em cònkhông biết cậu đã lập gia đình nữa.”

“Đàn ông đến tuổi tôi và anh lập gia đìnhlà chuyện rất bình thường mà.” Vô Ngạn nắm tay của tôi, nhẹ nhàng vuốtve đốt ngón tay tôi. Tôi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên. Tay của anhkhông láng mịn như Tần Tấn, xương ngón tay rất lớn, hơi thô ráp. Nhưngkhi được lòng bàn tay anh bao phủ, sẽ khiến cho người ta có một ảo giácrất an toàn, dường như có thể cách ly tất cả nguy hiểm.

Hai người bọn họ trò chuyện không mặnkhông nhạt, tôi nhàm chán ngồi bên cạnh. Cuối cùng Vô Ngạn đứng dậy:“Anh Mạnh, chúng ta ra ngoài nói đi.”

Hai người đi đến cửa, anh thân mật vỗ vỗđầu tôi, trong giọng nói mang theo yêu thương vô hạn: “Ngoan, ở nhà vuivẻ.” Tôi dám nói khoảnh khắc đó sự dịu dàng trong mắt anh có thể hòa tan bất cứ người phụ nữ nào.

Lúc bọn họ đóng cửa, tôi ra sức lắc đầu, khốn, Đông Phương Lạc mày si ngốc à.

Quay người lại phát hiện áo khoác của anhcòn đang treo trên giá, tôi mở cửa cầm ra cho anh, anh lẳng lặng đưa tay nhận lấy. Lúc anh đưa chìa khóa cho tôi, tôi thấy được vẻ rất phức tạptrong mắt của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 83: Hấp dẫn chỉ là một loại khí chất


Quay vào nhà lần nữa, tôi mới nhớ ra Vô Ngạn nói muốn đưa tôi đi muavé xe. Tôi ngồi trên ghế salon lột lựu, trong đầu luôn nghĩ đến anh vàanh Mạnh, còn có Thành thiếu kia….

Tại sao người ở đây khiến tôi cảm thấy kỳ quái vậy?

Cuộc tự hỏi không kết quả này bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang,tôi tìm xung quanh một hồi, phát hiện điện thoại anh đặt bên cạnh máy vi tính quên mang theo. Nhìn số điện thoại là gọi từ nước ngoài.

Chần chừ một chút, tôi vẫn bắt máy nghe. Bên kia là một tiếng nói con trai nói rất thẳng thắn: “Alo, anh, mẹ bảo anh gửi năm trăm nghìn qua,mẹ chê lần trước nâng mũi không đẹp, muốn đi nâng lại lần nữa.”

Năm trăm nghìn? Tôi nói dè dặt: “Thật ngại quá, anh ấy quên mang theo điện thoại, chút nữa anh ấy về tôi sẽ bảo gọi lại cho cậu.”

Chàng trai bên kia sửng sốt thật lâu, cuối cùng nói một tiếng “Ừ” rồi cúp máy.

Tôi bỏ di động xuống, năm trăm nghìn để nâng mũi… quá xa xỉ mà….

Một mình ở nhà anh rất buồn chán, tôi cho cá ăn, xem tạp chí, nhìn thời gian đã hơn bốn giờ mà anh vẫn chưa về.

Cũng không biết làm gì, rảnh rỗi qua lại ở phòng khách một hồi, tôimở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Tôicảm giác làm sao ở đây cũng không phải là Hồi Đầu Vô Ngạn mà là mẹ tôi.

Cho nên xắn tay áo lên làm cơm tối, vốn làm rất nhanh, nhưng có điều tôi không quen nên tìm chai chai lọ lọ thật lâu.

Vẫn là ba món mặn một món canh, đơn giản là trứng chiên, cá dồn thịt, cải xào thịt bò, cộng thêm một món canh bí. Đương lúc nấu canh nghethấy anh gõ cửa, tôi chạy ra mở. Anh nhìn trong dao trong tay tôi liềncười một tiếng, thế nhưng có vẻ vô cùng ôn hòa. Tại sao người đàn ôngnày rõ ràng chẳng hề đẹp trai, nhưng dáng vẻ nghiêm túc hoặc ôn hòa lạikhiến người ta mê mẩn tâm hồn như vậy?

Tôi hơi thất thần, thế nhưng anh lại cầm một chiếc tạp dề trắngnghiêng người giúp tôi cột ngang eo, kế tiếp ra hiệu tiếp tục. Sau đó đi đến ra lang cang cất nước giặt, thỉnh thoảng liếc nhìn thấy anh phânloại quần áo theo màu, máy giặt giặt xong sẽ lại rửa nước lại một lần.Anh…. dường như rất quen với việc tự chăm sóc cho mình, cũng quen chămsóc cho người khác. Đột nhiên tôi nghĩ đến chiến sĩ thiên cơ luôn đứngtrước đội ngũ trong trò chơi, cảm thấy thật giống nhau.

Lúc ăn cơm tôi nhớ đến cuộc điện thoại ban chiều liền nói với anh.Dường như anh cũng đã sớm quen thuộc, hơi gật đầu ừ một tiếng cho thấymình biết rồi.

Rửa chén xong đi ra thấy anh đang ở cạnh máy vi tính. Tôi tùy ý liếcnhìn phát hiện anh thật đang chuyển khoản… Tôi bất giác ra quyết định,sau này trở về nhất định phải khen mẹ già nhà tôi có vẻ đẹp trời sinh,nếu không bà cũng vậy thì bán tôi một lần cũng chẳng đủ.

Chuyển khoản xong, anh vào trò chơi, tôi ngồi bên cạnh nhìn xem.

[Thế lực] Tả Nhĩ Thính Phong: Lão đại, dẫn đi phó bản Dịch Kiếm đi.

[Thế lực] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Lão đại, hôm nay chưa xuống Cổ Tam đó.

[Thế lực] Lưu Ly Toái Nguyệt: Lão đại, em muốn đi phó bản Cổ Tam.

[Thế lực] Cọp Không Ăn Người: Mãnh liệt yêu cầu lão đại dẫn đi Khê Mộc.

[Nguyên lão thế lực] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc: Lão đại, buổi tối chiến hồn đi, em muốn Vô Niệm.

……….

Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã biết tại sao trước kia mỗi lần tìm anh, anh đều vội vã như vậy.

[Thế lực chủ] Hồi Đầu Vô Ngạn: Xin Tha, thống kê lại số người có nhu cầu đi phó bản, phân người đánh chủ.

[Thượng thư thế lực] Quỳ Xuống Xin Tha: Được.

Tôi ngồi bên cạnh anh, nhìn anh mở phó bản Dịch Kiếm tại Thính Phong Các.

[Bạn tốt] Đừng Đánh Mặt nói với bạn: Vô Ngạn, cho mượn nick Ma Thú của anh giúp đỡ chút.

Anh không hề do dự gửi mật mã tài khoản sang, tốc độ của mọi ngườicũng thật nhanh, vẫn là Vô Ngạn đánh chủ, thầy thuốc là Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng.

Tôi ngồi bên cạnh nhìn bọn họ đánh Boss, Chớ Mổ Dê trêu chọc trên IS: “Lão đạim sao lại yên lặng quá vậy.”

Tả Nhĩ Thính Phong: “Mãnh liệt yêu cầu lão đại ca hát.”

Cọp Không Ăn Người: “Vừa đi phó bản vừa ca??? Tả Nhĩ cậu rắp tâm gì đây.”

Tả Nhĩ Thính Phong: “Ơ, tôi cũng muốn giúp các người mà, không chừng Boss vừa nghe đã chết giấc, không cần mọi người phải đánh.”

Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng: “Khốn kiếp!”

Một đám người cười nhốn nháo, phó bản Khê Mộc cũng là phó bản cuốicùng, anh xem mọi người phân chia trang bị, sau đó ra ngoài lại có yêucầu phó bản khác. Tôi nhìn người đàn ông trước máy vi tính, mỗi ngày đều như vậy…. sẽ không mệt chết sao?

Anh châm điếu thuốc, chờ người trong đội mở phó bản Thanh Sa Trướng ở Đào Khê, quay đầu nhìn tôi: “Xong Thanh Sa Trướng sẽ cho em chơi.”

Loyal Pang có lời muốn nói: Nói thật là mình cảm thấy Tương Phi hợp với Vô Ngạn hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 84: Ngay cả nằm cũng đẹp đến vậy


Lúc đánh đến con Boss thứ hai thì điện thoại anh vang lên, anh nhìnxem số rồi nói vài câu với trong đội. Sau đó đi ra phòng khách, tôi ngồi trước máy tính, chẳng qua là di chuyển chuột, chiến sĩ thiên cơ cao lớn chạy lên trước vài bước, sau đó bọn họ lại bắt đầu….

Vị trí phím của nick này rất kỳ quái, tôi ko đánh được Boss, trơ mắtnhìn Boss đánh Cọp Không Ăn Người và Lưu Ly Toái Nguyệt. Gần như Lưu LyToái Nguyệt kêu thảm thiết trên IS: “Lão đại… lão đại, cứu mạng đi….”

Tôi vất vã lắm mới dùng khiên dụ được con Boss, nhưng nhanh chóng nólại chạy đến bên chỗ cô ta… Lưu Ly Toái Nguyệt chịu được ba cái rồichết… Cọp Không Ăn Người mạnh hơn cô ta một chút, chịu được năm cái….

Việc này…

Vô Ngạn còn đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách: “Ừ, chuyển qua rồi, em bảo mẹ kiểm tra đi.”

Không có nói chuyện dư thừa, lúc anh đi đến tôi hơi chột dạ: “Việc này… em…”

Anh nhìn hình ảnh đen trắng trong trò chơi, chiến sĩ khiên lớn đaodài nằm dưới chân Boss, không hổ là đại thần, ngay cả nằm cũng đẹp nhưvậy… Bên cạnh mọi người nằm chung một chỗ, nhìn lại danh sách đội thấyđược tất cả đều nằm ở đây…

Trên IS bọn họ luôn gọi anh, anh thản nhiên trả lời không có gì, sauđó dùng bùa lục đạo để sống lại, rồi lại dùng bùa hồi sinh cứu thầythuốc, sau đó đánh tiếp.

Ngại ngùng ngồi cạnh anh tiếp nữa, tôi bỏ dép ngồi xếp bằng trên ghếsalon xem tạp chí. Báo anh đặt đa số là tài chính, kinh tế và bóng đá,tôi không thích. Nhưng có một tờ đặt biệt Công Lược Thiên Hạ rất hợp ýtôi.

Yên lặng lật tập ảnh được in ấn rất đẹp, thế nhưng khi nhìn thấy công lược đội trưởng thi vệ binh, tôi che miệng cười mãi: “Vô Ngạn, Vô Ngạnanh nhìn xem ở đây thậm chí có công lược nhiệm vụ đội trưởng thi vệ binh nè.”

Anh đến ngồi cạnh tôi, kề đầu đến gần nhìn xem, cũng không kiềm được nụ cười: “Ừ.”

“Em nhớ lúc chúng ta làm nhiệm vụ thi vệ binh anh mới cấp mười sáu thôi.”

“Vậy em có nhớ đến ngày hôm sau anh lên cấp mấy không?” Giọng nói anh rất nhạt, nhưng mơ hồ mang theo sự hài hước.

“Ặc…” Tôi gãi gãi đầu, dĩ nhiên tôi nhớ được, ngày hôm sau anh đã lên cấp 31…. Nhưng mà tôi… hình như là 22.

“Ngày hôm sau lúc anh vừa nhìn thấy thầy thuốc đó liền suy nghĩ… Xong rồi, xem ra sau này sẽ là nhiệm vụ gian khổ đây.” Anh hơi cảm thán đưatay vuốt tóc tôi, tôi giận: “Vậy sao anh không tìm ai lên cấp nhanh mộtchút?”

Anh nhướng chân mày, nghiêm túc đến mức khiến người ta không nhìn ra anh đang nói đùa: “Bởi vì anh sợ gặp phải yêu nhân.”

“……”

“A, anh nhìn nè, Dạ Xoa Vương.”

“Ừ nhiệm vụ đó rất trâu, người chết dưới cây nĩa của nó không đếm xuể.”

“Em không có chết.”

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc đó không biết là ai chạy quanh anh giống như trái đất xoay chuyển vậy.”

“…. Chính vì em không đánh lại nó chứ sao.”

“Cái gì em cũng đánh được thì còn cần anh làm gì.”

Anh thản nhiên nói một câu như là lẽ đương nhiên vậy. Tôi tiếp tục lật tập ảnh từng tờ từng tờ….

“Này, đây là phó bản tháp Tỏa Yêu. Còn nhớ ban đầu kêu anh đi săn bộLiên Hoa cấp 50 của thầy thuốc cho em không, mới làm có sáu lần anh đãmất kiên nhẫn. Còn có châm Loạn Vũ Phiêu Hương nữa, cũng không chịu dẫnem đi.”

“Cô à, khu mới quan trọng là lên cấp, nếu như cấp của anh không đủcao thì làm sao dẫn em đi phó bản khác chứ?” Anh cốc nhẹ đầu tôi: “Khiđó nguyên liệu lại rất quý, anh cố gắng săn một ngày cũng đủ cho em muabiết bao nhiêu bộ Liên Hoa có đúng hay không?”

Tôi suy nghĩ, tuy anh nói rất có đạo lý nhưng có điều khi đó vẫn cảm thấy tủi thân.

“Hơn nữa…” Ngón tay anh đưa đến bộ Liên Hoa trong tập ảnh: “Anh cảmthấy chỉ cần anh gánh được, em thích mặc gì thì mặc đó, thích chơi thìchơi, không muốn vào phó bản thì không vào, không muốn làm nhiệm vụ thìkhông làm, có cần Liên Hoa không cũng hoàn toàn chẳng sao.”

Tuy sau đó tôi thật sự như vậy, nhưng mà… nhưng mà nếu như vậy anh sẽ rất cực khổ….

“Vậy anh cũng đồng ý chờ đến lúc em 60 sẽ cho em bộ Tô Mạc đâu.”

Cuối cùng tôi đã hỏi ra những lời này, thật là… cuối cùng cũng phải hỏi ra rồi.

“Anh nghĩ đến em sắp lên cấp 60 rồi.” Tay của anh vén mái tóc dài của tôi, giọng nói vẫn không nhanh không chậm như cũ: “Nhưng đến khi em lên cấp 60 thì người mang cấp 60 ở server đã chiếm hơn phân nửa. Khi đó bộTô Mạc rất khan hiếm, hoàn toàn vượt hơn giá trị thực tế của nó. Hơn nữa trên người em tuy mặc đồ rời. Nhưng bộ trang bị đó vào phó bản hay làvào chiến trường cũng không thành vấn đề. Hiện tại một cái áo Tô Mạccũng đã hơn bốn nghìn vàng, hơn bốn nghìn vàng anh có thể mua bốn mươiđá nguyệt toản để nâng cấp bộ trang bị của em lên biết bao nhiêu. Hoàntoàn không cần thiết.”

Tại sao tôi lại cảm thấy mình như là một người vợ ích kỷ hẹp hòi,chồng dốc hết sức kiếm tiền nuôi gia đình mà mình còn chê ỏng chê eo?

“Nhưng mà…” Tôi cảm thấy giọng của mình đã nhỏ đến mức ngay cả mình cũng không nghe được: “Nhưng mà anh lại cho Lấm Tấm.”

Anh thoáng ngơ ngác, rời tay khỏi tóc tôi…

Cuối cùng tôi nhớ ra, tuy trong trò chơi Mộc Tương Phi và Hồi Đầu VôNgạn đã sớm tối kề cận gần ba năm, nhưng trên thực tế… Đông Phương Lạcvà người đàn ông trước mắt này chỉ mới gặp mặt nhau chưa đầy ba ngày.Hơn nữa… hơn nữa người anh thật sự muốn hẹn hoàn toàn không phải MộcTương Phi.

Có lẽ mới vừa rồi tôi thật sự bị Mộc Tương Phi nhập, chết tiệt thật.

Vẻ mặt anh bắt đầu trở nên lạnh nhạt: “Anh đi ngủ. Em ngủ sớm một chút, ngày mai đưa em ra bến xe.”

Tôi tức giận muốn lấy sách trên tay đập anh. Đúng vậy, Hồi Đầu VôNgạn chính là như vậy, dễ dàng khiến người ta tức đến độ muốn quát ầmlên, nhưng lại không biết chỉ trích anh thế nào….

Sao? Bạn hỏi tại sao tôi không đánh?? Thứ nhất là tôi và anh thật rachẳng được xem là gì; Thứ hai, hiện tại tôi đang ở nhà của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 85: Vô ngạn, anh tên gì?


Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, anh vừa mới bắt đầu làm bữa sáng, ngẩnngơ cắt bánh mì, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả tôi đến cũng không biết.

Tôi giả làm mặt quỷ nhảy đến hét to lên một tiếng, anh hoảng hốt… sau đó cắt trúng tay.

Tôi, tôi, tôi…. ông trời làm chứng, tôi chỉ muốn trêu anh thôi….

Nhìn máu từ ngón tay nhỏ ra, tôi không biết làm sao. Khi anh đưa tayvào vòi nước rửa sạch, tôi mới hồi phục lại tinh thần: “Hộp thuốc ởđâu?”

Giọng anh rất nhạt, dáng vẻ điềm nhiên như không, dĩ nhiên cũng dự định cắt tiếp: “Không cần, không sao.”

“Không được đâu, mẹ em nói miệng vết thương sẽ bị nhiễm khuẩn.” Tôigiật lại dao đẩy anh ra, anh đi vào phòng lấy hộp thuốc, tôi tìm băng cá nhân dán lại cho anh. Anh cười nhạt nhìn đầu ngón tay: “Mẹ của em nhấtđịnh rất thương em.”

“Đó là đương nhiên.” Tôi cũng chiêm ngưỡng kiệt tác của tôi…. Là đầungón tay của anh: “Em bị cảm một chút bà cũng khẩn trương vô cùng.”

“Vậy em chạy đến đây như thế bà làm thế nào? Bỏ mặc vị hôn phu, mộtđám thân thích bạn bè, để cho bà một mình ứng phó?” Vẻ mặt anh lại trởnên nghiêm túc. Tôi có chút tủi thân: “Việc đó, quả thật em chỉ muốntrông thấy anh thôi!”

“Lỡ như anh là người xấu thì sao?” Giọng anh hơi cao, trong lời nói tràn ngập trách mắng: “Lỡ như anh đem em đi bán thì sao?”

Tôi không biết tại sao anh lại đột nhiên hung dữ như vậy. Thật ra con người tôi bình thường cũng nóng nảy ngang ngược. Nhưng trước mặt anhlại bất giác luôn lo lắng không thôi: “Nhưng mà anh đâu phải.”

Dường như anh cũng ý thức được hơi quá đáng, thở dài rồi nói: “Lầnsau đừng như vậy nữa. Thế giới trên mạng vốn là giả, những gì em thấycũng không phải là thật.”

Tôi biết sẽ không còn lần sau nữa. Vô Ngạn, Mộc Tương Phi không phảilà loại tùy tiện người đàn ông nào cũng muốn đi găp mặt. Sở dĩ không hềkiêng kỵ nhận đồ của anh, sở dĩ xúc động đi gặp anh, chỉ là bởi vì… chỉlà bởi vì…

Chỉ là bởi vì….

Tôi giúp anh cắt bánh mì, hai tay anh khoanh trước ngực đứng sau thân tôi: “Đừng khóc, trước kia mỗi lần anh mắng em xong em cũng khóc haysao?”

Tôi nào có khóc chứ… Nhìn bánh mì bị cắt thành từng miếng, tôi nào có khóc chứ, chẳng qua là nhìn đồ vật hơi mờ thôi…

Hai người ăn sáng không nói với nhau câu nào, bánh mì trét bơ cũngrất thơm, nhưng tôi ăn không nổi, đẩy chén đĩa ra trở về phòng thu dọnđồ đạc. Lúc đi ra anh cầm một túi đồ ăn vặt lớn, may mà đồ của tôi cũngkhông nhiều lắm.

Ở trong xe nhìn thành phố V xa lạ, đáng tiếc là tới nơi này lại không có đi đâu chơi. Tiện tay lấy túi đồ ăn vặt, lại có chút chột dạ nhìnanh: “Cái này… em có thể ăn được không?”

Anh hơi nhướng mày, một hồi lâu rốt cuộc nói: “Ăn đi, ăn đi.”

Tôi mở túi đồ, bỏ vào miệng mình một miếng, sau đó đút cho anh mộtmiếng, thật lâu sau anh mới nhận lấy từ tay tôi. Sau đó tôi phát hiệnkhông ổn: “Sao anh lại biết em thích vị khoai tây chiên này?”

“Vị hôn phu của em nói cho anh biết.” Anh cũng không quay đầu lại.

“Anh… anh và anh ấy từng liên lạc?” Tôi thật sự giật cả mình, những người đàn ông này….

“Nếu không thì em cho là sao? Anh ta thật sự vứt vợ như cỏ rác khôngquan tâm đến sao? Nếu như không phải anh ta thì mẹ em xem chừng đã gấpđến độ treo cổ tự vận rồi.”

“Không đến nổi vậy đâu….” Tôi khẽ nói thầm, có điều rất chột dạ.

“Phi Tử, sau này…. không thể bốc đồng như vậy nữa.” Anh quay đầu nhìn tôi, lúc giao với ánh mắt tôi lại quay về, chuyên tâm lái xe.

Nhà của anh đến bến xe cũng khoảng bốn mươi phút. Anh xách đồ giúptôi, một mạch đưa tôi đến trước xe. Lúc gần đi nhét cho tôi một xấptiền, tôi hoảng hốt lắc đầu nói có mang. Anh nói thản nhiên: “Cầm lấy.”Giọng nói kia giống hệt như mỗi lần đưa trang bị và tiền trong trò chơicho Phi Tử. Cho nên tôi liền nhận lấy, dường như thật sự đã thành mộtthói quen.

Tôi gục trên cửa sổ xe nhìn anh, ngày hôm đó rất âm u, gió rất mạnh,thổi qua mặt hơi đau buốt. Anh mặc một bộ trang phục thoải mái màutrắng, trên cổ là chiếc khăn quàng caro xám trắng, trong trầm tĩnh lộnên vẻ tang thương.

Bến xe nhắc nhở chuyến xe lập tức xuất phát, tôi đột ngột nhớ đến một chuyện, thò đầu ra cửa sổ gọi anh: “Vô Ngạn, em tên là Đông Phương Lạc, anh tên gì?”

Hai tay của anh cho vào túi quần trông rất bảnh, ngẩng đầu lên khẽ lặp lại: “Đông Phương Lạc.”

Sau đó xe chầm chậm chạy về phía trước, bắt đầu ra khỏi bến, giọngnói của anh vẫn khẽ khàng như cũ, nhưng khi nhìn miệng anh, tôi vẫn cóthể phiên dịch được câu nói bí mật: Hi vọng, không mang đến cho em tổnthương dư thừa.

Xe chạy ra khỏi cửa bến, bóng dáng của anh bị khuất sau bức tường.Dần dần, cả bức tường kia cũng không nhìn thấy nữa, tôi đột nhiên rấtmuốn khóc.

Loyal Pang: Phi Tử, mình cũng rơm rớm nước mắt rùi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 86: Tôi là báu vật của ai


Cuộc sống luôn phải tiếp diễn, sau khi bốc đồng ngông cuồng thì dù sao cũng phải gánh chịu hậu quả.

Lúc tôi mở cửa, nhìn thấy mẹ già ngồi trên ghế salon, trong nháy mắttôi nhìn thấy bỗng hoài nghi mình hoa mắt, cũng trong nháy mắt lại biếnthành vẻ xanh mét dọa người. Mấy ngày không gặp, sao trên đầu bà lạinhiều tóc bạc như vậy.

“Con quỳ xuống cho mẹ.” Bà rất tức giận. Tôi có thể tưởng tượng ranhưng lại càng không quá lo lắng đến mức độ bộc phát. Tôi đặt đồ lên ghế salon, rất ngoan ngoãn quỳ gối trong phòng khách.

Lần đó bà cầm dây nịch quất tôi túi bụi một trận, đây là lần đầu tiên trong ký ức bà đánh tôi, khi tôi hai mươi ba tuổi.

Cái dây nịt chết tiệt này là do ai sản xuất, chuyên để đóng phim SMsao. Nhìn dấu vết xanh tím trên người, buồn cười chính là tôi không hềthương hại mình chút nào, là tôi đáng bị đánh. Khi cơn đau lan tỏa khắpngười, tôi như có cảm giác trút được gánh nặng. Thôi, cứ vậy đi.

Mẹ già vừa đánh vừa mắng tôi: “Sau này mẹ không quan tâm đến con nữa, con muốn làm gì thì làm! Bên chỗ Tiểu Tần con tự đi nói chuyện với nó.”

Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, bà khom người ôm lấy tôi, nước mắt chảytheo bên tai vào cổ tôi. Trong ký ức bà luôn là phụ nữ kiên cường. Khicòn bé tôi bị sốt, bà đã tự mình đưa tôi vào bệnh viện vào lúc ba giờsáng. Đèn đóm, bình gas trong nhà mãi mãi đều là do bà đổi.

Có lẽ bạn không cách nào hiểu được cảm giác thiếu hụt an toàn trongmột ngôi nhà không có đàn ông là thế nào. Tôi nhớ một lần có người uốngsay đá cửa nhà tôi, khi đó tôi còn nhỏ, bà đã cầm dao giấu dưới gối, cảđêm ôm lấy tôi.

Nhưng một người phụ nữ như thế, bây giờ đang ôm tôi, một mình khóc không thành tiếng.

Ngày hôm sau, tôi gặp thái hậu – cũng chính là mẹ Tần Tấn.

Tôi đã đoán được chín mười phần mục đích của bà đến nhà tôi. Tuy mẹgià nói là không ngó ngàng đến, nhưng vẫn ngồi bên cạnh tôi. Tôi biết,bà sợ mẹ của Tần Tấn làm khó tôi.

Thái hậu nói chuyện rất có trình độ, uyển chuyển nói từng câu từngchữ, nhưng ý cũng rất rõ ràng. Tổng kết lại là: Tuy cháu là đứa béngoan, nhưng nhà họ Tần không thể chấp nhận hành vi bốc đồng như vậy,cho nên hủy bỏ việc cưới xin này, xin lỗi.

Tôi mỉm cười tháo chiếc nhẫn trên tay ra đưa đến, bà cũng nhìn tôihơi kinh ngạc. Sau đó hai bên trò chuyện xong rồi vui vẻ giải tán.

Ngày hôm sau đi làm, tôi bị mọi người vây khốn, hỏi tôi tại sao hủybỏ đám cưới. Hơn nữa còn tổng kết được rất nhiều phiên bản, lấy mấy bảnkhông qua viễn tưởng trong đó là như sau:

Thứ nhất, thái thượng hoàng và thái hậu ngại không môn đăng hộ đối.

Thứ hai, hoàng thượng chơi đủ rồi, đã thay đổi tình cảm.

Thứ ba, hoàng thượng và Trần Nhiên có gian tình, thấy Trần Nhiên vàUông Lỗi quen nhau nên dưới cơn nóng giận lấy tôi để khiêu khích TrầnNhiên.

……………

Tần Tấn không có ở đây, tôi sửa sang lại những báo cáo chồng chất mấy ngày qua. Khi sửa sang lại báo cáo thu chi của phòng tài vụ, tôi pháthiện một hiện tượng rất nghiêm trọng. Tiền lãi Phù Thế Online thấp hơnchúng tôi dự tính rất nhiều. Đây là chuyện gì xảy ra?

Tôi tra bảng xếp hàng trên mạng, phát hiện trò Thiên Cổ kia vượt hẳnlên đầu, hơn nữa còn có lời đồn là thu mua chúng tôi. Nhớ trước đó vàingày sau khi bọn họ đoạt được giải trò chơi được chào đón nhất, vẫnkhông có hành động to tát, tôi đột nhiên cảm thấy kinh khủng. Có lẽ điều này hoàn toàn là một âm mưu, bọn họ đã thăm dò tính cách của Tần Tấn.Tần Tấn chính là dân đánh bạc liều mạng, chỉ cần có một tia hi vọng cũng sẽ bí quá hóa liều, quyết chiến đến cùng.

Người vừa cố chấp, vừa hiếu thắng, nghe nói là không muốn ở dưới cánh của thái thượng hoàng nên mới ra ngoài tự lập sự nghiệp.

Trách sao…. anh khẳng định đã biết tôi trở về cũng không ở đây.

Tôi cảm thấy bất an, nếu như lúc này tôi đưa đơn thôi việc, tươngđương với việc trong lúc anh khó khăn nhất lại rời bỏ anh. Nhưng tôi ởlại có thể giúp được gì chứ? Hơn nữa bây giờ tôi lấy tư cách gì đối mặtvới anh đây?

Sửa sửa đổi đổi đánh đơn thôi việc, xem nhiều lần cũng cảm thấy không hài lòng, đến lúc muốn sửa thì lại không có ý nào để viết. Cho nên hạquyết tâm in cái này ra.

Gần buổi trưa thì anh và bọn Trần Nhiên trở về, lúc thấy tôi cũngthoáng ngơ ngác. Tất cả mọi người vô cùng biết điều, ngậm miệng biến mất không thấy tăm hơi.

Anh vẫn đứng trước bàn làm việc của tôi, tôi mím môi quyết tâm vài lần, cuối cùng đưa đơn thôi việc ra: “Tần tổng, em…”

Trên cửa thủy tinh phản chiếu rất nhiều bóng người, anh không nhận, khẽ nói: “Đến phòng làm việc của anh.”

Tôi yên lặng đi theo vào, anh đóng cửa lại rồi kéo rèm cửa sổ. Sau đó đứng trước mặt tôi như vậy và yên lặng nhìn tôi. Tôi không dám ngẩngđầu, người này tôi từng rất nhiều lần, rất nhiều lần tựa vào anh, nhưngbỗng trở nên rất xa xôi.

“A Lạc” Anh đưa tay đến, tôi gần như lui một bước theo phản xạ cóđiều kiện, bối rối đưa đơn xin thôi việc: “Tần tổng, đây là đơn thôiviệc của em.”

Anh chậm rãi nhận lấy từ tay tôi, vẻ mặt gần như có thể nói là ảm đạm. Ba trăm chữ ngắn ngủn, anh xem không dưới mười phút.

“Giữa chúng ta chỉ vậy thôi sao?” Lúc anh nói những lời này tôi vẫnkhông có ngẩng đầu, tôi không biết nên nói gì cả. Thật ra thì ĐôngPhương Lạc thật sự nghĩ cắt bỏ hết rút mắc, toàn tâm toàn ý yêu Tần Tấn.

Nhưng mà Tần Tấn là anh muốn từ hôn, em cũng không trách anh, dù saochuyện như vậy không người đàn ông nào có thể chịu đựng được. Nhưng bâygiờ anh lại hỏi em, anh muốn em làm thế nào chứ.

P/s: Thật ra là Đông Phương Lạc về trước ngày đám cưới 3 ngày, nhưng hôn sự đã bị hủy bỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 87: Xem ai quên trước


Lúng túng yên lặng, cửa sổ phản chiếu rất nhiều bóng người, anh cầmcây bút bi màu đen trên bàn, roẹt roẹt ký tên mình lên đơn xin thôiviệc. Chữ viết mà tôi quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn kiathế nhưng lần này lại khiến tôi cảm thấy hơi đau lòng.

Đầu bút dừng lại tại phía cuối, một lúc lâu, cuối cùng anh đưa đến:“Đông Phương Lạc, nếu như em cảm thấy như vậy là tốt cho em nhất thì Tần Tấn sẽ như em mong muốn.”

Lúc đi ra Trần Nhiên đang ngồi ở chỗ của tôi, đầu ngón tay thon dàixoay xoay mô hình nhân vật game trên bàn tôi, nói như lơ đãng: “Thật sựphải đi rồi sao?”

Phía sau Uông Lỗi ló đầu ra: “A Lạc cô thật sự gặp Vô Ngạn rồi hả?”Tôi quay đầu đương muốn trả lời thì Trần Nhiên đã giận tái mặt đi. Anhta vừa nhìn thấy sắc mặt của Trần Nhiên thì đầu lại rút về phía sau cửarồi biến mất.

Tôi không biết phải trả lời sao. Tôi còn nhớ lúc mới nộp đơn xinviệc, vốn là ứng tuyển vào vị trí kế hoạch. Khi đó là Trần Nhiên phỏngvấn, cho tôi phân tích một trò chơi. Tôi đã phân tích án theo game Thiên Hạ.

Nội dung năm mươi nghìn chữ lưu loát là… Có thể thật sự giữ đượcngười chơi, không phải là thiết lập nhân vật, không phải cách thức thuphí, cũng không phải là giang sơn mỹ nhân. Có lẽ đến cuối cùng, thật sựcó thể khiến người chơi kiên trì tiếp chẳng qua là tình cảm giữa mô hình với mô hình. Tất cả cũng là ảo, ngoại trừ tình cảm ra.

Sau đó tôi không được tuyển vào vị trí kế hoạch, Tần Tấn hồi âm lại là quá mức lý tưởng hóa, phi thực tế.

Nhưng ngày hôm sau Trì bà tám gọi điện thoại cho tôi, nói là Tần tổng xem phần đính kèm đơn xin việc của tôi, hỏi tôi có hứng thú với vị tríthư ký tổng giám đốc không? Phần đính kèm có cái gì? Tôi nghĩ hồi lâu,phần đính kèm là hình ảnh, có bầu trời Yến Khâu, có hồ nước Ba Thục, cóhoa đào Giang Nam. Còn có một một tấm hình đội ngũ năm người, dĩ nhiênkhông thể nghi ngờ người dẫn đội chính là Vô Ngạn.

Tôi chưa từng làm công việc văn thư mang tính phụ trợ thế này, khôngtránh khỏi tay chân lúng túng, làm việc không thạo. Nhưng là nhờ có cảnh đẹp là Tần Tấn, hoặc là anh cũng không yêu cầu nghiêm khắc với tôi,thêm công việc rất nhàn nhã, tôi từ từ thành thạo, từ từ an phận, từ từđiêu luyện.

Ban đầu lúc kèm theo những cái này vào trong lý lịch, nào ngờ sẽ có cục diện ngày hôm nay.

“A Lạc, cô có nghĩ đến tại sao Tần Tấn lại phải đối xử tốt với côkhông?” Trần Nhiên gõ tay nhẹ lên mặt bàn, giọng nói bình thản tĩnhlặng: “Xét về sắc đẹp, cô cũng có thể miễn cưỡng coi là trung bình. Xétvề tính cách, cô kém hơn Lạc Thiên. Xét về gia thế thì Thi Lạc Y hơn côkhông biết bao nhiêu lần.”

Nhất thời không nhìn ra được vẻ gì trên mặt anh, dường như chỉ đangtrần thuật lại một câu chuyện: “Cô nói đi, người xuất sắc như Tần Tấn,tại sao lại nhìn trúng cô chứ?”

Tôi không có lời nào để nói. Đúng vậy, tại sao chứ?

“A Lạc, tôi muốn nói cho cô biết thật ra thì cô không cần cảm thấythiếu nợ Tần Tấn gì cả. Tôi hiểu rõ con người anh ta. Chuyện gì cũngtranh giành háo thắng, không thể chấp nhận bất cứ kẻ nào mạnh hơn anhta. Cô muốn đi, tôi không cản cô. Cô có quyền lựa chọn đi hay ở, nhưngmà, cô không có lỗi với bất cứ ai hết.”

Anh nói một trận kỳ lạ khó hiểu như vậy, sau đó đứng dậy bỏ đi, tôi nghĩ không ra những lời này cuối cùng là có ý gì.

Trần Nhiên vừa đi thì Uông Lỗi đã đi vào, dè dặt nhìn xung quanh từphía ngoài cửa, ngó dáo dác rất lâu mới xác định Trần Nhiên không có ởđây, sau đó mới bước vào đóng cửa lại, giọng nói gấp rút vội vã: “A Lạccô thật sự gặp lão đại Vô Ngạn rồi hả?”

Tôi, khốn thật!

“Anh lại là ai hả?”

“Tôi à? Tôi ư?…” Anh ta vuốt vuốt tóc, làm ra vẻ suy tư rất bảnh tỏn: “Dĩ nhiên tôi chính là người gặp người thích, hoa thấy hoa nở, xe gặpxe chở….”

Tôi uể oải ngồi trở lại ghế: “Đừng Đánh Mặt.”

“Ơ, không nghĩ đến thế mà A Lạc lại cực kỳ thông minh… Ặc, đây khôngphải là điểm quan trọng, quan trọng là… Cô thật gặp Vô Ngạn rồi hả? Nhưthế nào, như thế nào, có đẹp trai hay không?”

“Tạm được.” Đương lúc tôi sắp sửa ra lệnh đuổi khách thì anh ta lạichuyển đề tài: “Tôi biết khẳng định là rất đẹp trai mà, nghe tiếng nóicủa anh ta cũng khẳng định rất nam tính rồi…”

“Thật ra thì… việc đó… anh ấy cũng không phải là rất tuấn tú…”

“Đó là đương nhiên rồi, có Uông Lỗi ở đây làm sao còn có trai đẹp nữa chứ.”

“…” Tôi không rõ tại sao một người tự tôn như vậy cũng có thể sùng bái một người khác.

“Cô không biết tại sao chúng ta ở đây mà Tần Tấn là ở server Bạch Vân đâu.” Anh ta ngồi xuống đối diện tôi. Tôi biết lại là một câu chuyệnvõng du xưa nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 88: Hoặc là chúng ta chưa bao giờ kề bên nhau


“Khi đó Tấn và Vô Ngạn ở hai bang hội khác nhau, bang hội hai ngườithường xảy ra đụng độ, sau đó có một lần… Lâu quá rồi tôi không nhớ rõnữa, dường như bang hội chúng tôi cướp Boss của đối phương, sau đó trong lúc mọi người cố gắng lên cấp, Tấn công khai khiêu chiến với Vô Ngạn.”Anh ta nói hăng hái khác thường: “Cả server ai cũng biết chuyện này, tất cả mọi người nghị luận rối rít. Chúng tôi và Tấn học chung trường đạihọc, lúc ấy tên đó là nhân vật đứng đầu bảng mưa gió trong trường, congái theo đuổi anh ta có thể sắp hàng từ thành phố G đến thành phố S.”

Anh ta nhún nhún vai miễn cưỡng, dáng vẻ cũng hơi tiếc nuối: “Có điều là quá lăng nhăng, chia đều ra thì cứ ba ngày lại đổi một cô, càng vềsau, cô gái nào có chút danh tiếng trong trường thì trên căn bản cũngtừng dính líu đến anh ta. Điều này thật sự rất đáng giận.”

“Anh ấy? Thật sự lăng nhăng như vậy?” Tôi hoài nghi, thật là không nhìn ra anh lại thế.

Uông Lỗi khóa tay: “Chuyện mấy năm trước rồi, anh ta là người nhưvậy, lấy được rồi thì cảm thấy không có sức hấp dẫn nữa, lại tiện tayvứt đi.”

“Tại sao cả trường học cũng biết chuyện này mà còn có nhiều cô gái chấp nhận quen với anh ấy chứ?”

“Bởi vì… tất cả bọn con gái đều cảm thấy mình sẽ là một người đặc biệt. Cô dám nói bản thân cô không nghĩ như vậy không?”

Tôi cảm thấy hoảng hốt. Đúng vậy, tôi chưa từng nghĩ đến có một ngàyTần Tấn không còn yêu tôi nữa. Cho dù là anh ký tên vào đơn xin thôiviệc của tôi, tôi cũng không tin tròng lòng anh không hề có tôi. TrầnNhiên nói đúng, Lạc Thiên, Thi Lạc Y và có rất nhiều người hơn hẳn tôi,nhưng tôi chưa từng nghĩ đến… Tại sao Tần Tấn lại yêu tôi?

Hoặc trong lòng tôi cũng cho rằng mình sẽ là một người tương đối đặc biệt.

“Sau một lần đụng độ nhau, Tần Tấn đưa chiến thư sinh tử cho Vô Ngạn, thua thì xóa nhân vật. Lần đó chúng tôi thật mất hết mặt mũi, Vô Ngạnkhông biết nổi cơn điên gì, mãi không chịu lên tiếng. Tất cả mọi ngườiđều nói chúng tôi là con rùa rút đầu. Lúc đó dưới cơn tức giận, suýt nữa tôi đã thay lão đại xuất chiến.” Thần thái khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ xa xăm: “Sau đó lão đại bảo tôi tổ đội Tần Tấn vào một phó bản, haingười đều đánh chủ, lực tấn công cao đến dọa người, đánh quái cũng rấtnhẹ nhàng, sau khi xong phó bản lão đại đá hết chúng tôi đi, chỉ còn lại anh ta và Tần Tấn….”

“Sau đó?”

Tôi hỏi Uông Lỗi, anh ta nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc: “Động vậtgiống đực luôn sĩ diện trước mặt sinh vật giống cái, Ma Thú rơi vào tayVô Ngạn, nhưng mà người đó lại xem thắng bại như mây trôi.”

Tôi lắc đầu, tôi nghĩ không phải, anh cảm giác rằng mình phải mạnh nhất thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

“Trưởng phòng.” Tiểu Chu phòng thị trường gõ cửa: “Trưởng phòng điện thoại của anh.”

Uông Lỗi thu hồi lại vẻ mặt sùng bái như trẻ con, lúc này cuối cùnganh ta cũng có chút dáng vẻ của quản lý một phòng, không kiên nhẫn đápmột tiếng biết rồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Tôi bắt đầu sửa sang lại sổ ghi chép công việc và giao tiếp bênngoài. Dựa theo quy định công ty, phải đưa đơn thôi việc trước mộttháng, có điều xem tình hình trước mắt thì chắc là Tần Tấn sẽ sắp xếpngười nhận bàn giao trước thời hạn rồi.

Buổi chiều vừa đến lúc tan việc, lần đầu tiên tôi giẫm giày bỏ chạy, không biết mình đang trốn tránh cái gì.

Về nhà vào trò chơi, rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn, mời đi phó bản,giúp đỡ nhiệm vụ như cũ. Có vài tin nhắn trò chuyện đơn giản, dường nhưchưa từng thay đổi chút nào.

Thế giới này chính là như vậy, mặc kệ là ai đến ai đi, mãi mãi cũng không thay đổi.

Kéo danh sách bạn bè thật dài, tôi bỗng rất nhớ Tội Phạm – Ngườithích khách thỉnh thoảng ẩn thân nơi đất hoang này, ngay cả biến mấtcũng thần bí yên lặng như thế.

Mà tất cả những lời nguyền rủa anh trên kênh Thiên Hạ cuối cùng biếnmất theo hắn. Tôi đứng ở Bát Quái Điền tổ đội với người xa lạ vào HoàngTuyền. Tôi vẫn không yên lòng, cuối cùng có một nick nhỏ thích kháchchết ở con Boss Thận Hoa, đội trưởng tức giận hỏi: Thầy thuốc đang làmgì vậy?

Tôi không biết trả lời làm sao.

Vòng thứ hai không muốn vào phó bản với cái đội “năng suất” này nữa.Tôi gửi tin nhóm cho danh sách bạn bè: “Có tay đấm nào theo tôi xuốngHoàng Tuyền không?”

[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Ở Khê Mộc, chờ anh một chút.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Một mình tôi rất chậm, gọi thêm một người nữa đi.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Ở Kiếm Vực, chờ một chút.

[Bạn tốt] Chiến Tẫn Giang Hồ nói với bạn: Hai người vào Hoàng Tuyền, động kinh à.

……….

Hệ thống: Thiên Đường Có Tội gửi lời mời bạn vào tổ đội.

Hệ thống: Thiên Đường Có Tội gia nhập tổ đội.

Hệ thống: Thành công mở ra phó bản Hoàng Tuyền U Cảnh.

Lúc tôi truyền tống đi vào đã nhìn thấy hắn mặc một bộ pháp sư 70, cánh màu đỏ nhẹ nhàng xòe ra sau lưng, thật tao nhã.

Cuối cùng tôi cũng ngại gọi đồ nhi.

Pháp sư vốn tấn công cao, tôi đi phía sau chỉ cần để ý đến an toàntính mạng cho hắn là được. Một mạch từ Hư Tâm đến Vô Thường, tôi nói cảm ơn với Thiên Đường, hắn không lên tiếng, trực tiếp rời khỏi đội.

Mộc Tương Phi ngồi một mình trên tảng đá bên hồ… Nhà nhỏ, rừng trúc, tĩnh mịch đến gần như là một thế ngoại đào nguyên.

Tôi mặc cho cô ta cứ ngồi như vậy, sau đó quay người nằm ngã lêngiường. Qua một hồi mẹ già cẩn thận dè dặt đi vào, sờ sờ trán tôi, lạikéo chăn đắp lên người tôi, tôi giả vờ ngủ thiếp đi. Lúc bà quay ngườiđi ra ngoài, nhẹ giọng thở dài.

Ngày hôm sau, tổng công ty phái đến một cô bé nhận bàn giao của tôi.Thạc sĩ của đại học A tại Đài Loan, mái tóc thẳng thật dài, vô cùng xinh xắn. Cô ta đưa tay với tôi, khéo léo mỉm cười: “Chào cô, cô ĐôngPhương, tôi là Kiều Phỉ.”

Tôi dẫn cô ta đi tham quan hoàn cảnh công ty, tất cả mọi người nhìntôi bằng đôi mắt thương cảm, tôi chỉ cười khổ, gieo gió gặt bão thôi,Đông Phương Lạc không có lời nào để nói.

Chắc cô ta và Tần Tấn biết nhau, buổi trưa hai người cùng nhau dùngcơm trong văn phòng. Sau đó cô ta lại ngủ trưa trong văn phòng của anh.Anh đi ra ngoài, đóng cửa quay người, bốn mắt nhìn nhau, tôi chỉ có thểbối rối dời mắt, anh đi đến văn phòng của Trần Nhiên. Tuy tôi đã sớmđoán ra kết cuộc này, nhưng vẫn có loại phiền muộn người mới thay ngườicũ.

Lúc từng ở trong lòng anh, tôi vẫn lo lắng. Tôi sợ rằng tôi không thể đơn thuần yêu anh. Tôi sợ có một ngày anh phát hiện ra tôi thật sựkhông hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng của anh. Tôi sợ một ngày nào đóTần Tấn sẽ hối hận. Bây giờ khi anh đã có niềm vui mới, trong lòng tôilại không dễ chịu. Tôi cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả, cuối cùng phát hiện tôi vẫn còn mâu thuẫn.

Buổi chiều tôi sửa sang tài liệu Phù Thế tại phòng tài liệu, tháithượng hoàng quyết định đầu tư trò chơi này, nhưng yêu cầu Tần Tấn phảicải tiến lần nữa. Trước mắt công ty đang khai thác Phù Thế 2.

Tôi cẩn thận phân loại đánh dấu các bản thảo thiết kế xong, phía sauvang lên tiếng khe khẽ, là Tần Tấn đi vào. Tôi cố gắng giữ nụ cườichuyên nghiệp: “Tần tổng muốn tìm gì để em giúp anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 89: Thiên cơ và pháp sư


“Tháng sau anh đính hôn.” Trong giọng nói anh không nghe thấy niềmvui mừng, ngược lại mang theo tự giễu nặng nề: “Với Kiều Phỉ.”

Tôi không biết mình có giữ vững nụ cười mỉm của mình hay không, lạinghe thấy mình khẽ chúc mừng, đúng vậy chúc mừng anh Tần Tấn.

“Anh chỉ muốn nói cho em biết, lúc quen với em, anh hoàn toàn trongsạch với bất cứ phụ nữ nào.” Anh lẳng lặng tựa vào kệ tài liệu gỗ, cảngười chìm trong bóng tối. Tôi bỗng nhớ đến một đêm yên tĩnh Tần Tấn say ở dưới lầu nhà tôi.

Tôi gật đầu nặng nề, tôi nói tôi biết. Một tay anh nắm chặt góc kệtài liệu, trên mu bàn tay chợt hiện gân xanh: “Anh muốn biết tại sao?Đông Phương Lạc, mặc kệ là dự tính ban đầu thế nào, khi Tần Tấn mở miệng cầu hôn với em thật sự đã nghĩ sẽ ở bên em cả đời. Nhưng trước sau anhcũng không đợi được hồi đáp của em. A Lạc, anh muốn biết em cũng có, dùchỉ là một phần với Tần Tấn hay không?”

Anh không nhích đến gần, nhưng tôi có thể cảm thấy được tâm trạng anh dậy sóng. Hôm nay nói những lời này đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.Tôi có thể im lặng, có thể phủ nhận để giữ lại cho mình chút sĩ diện.Nhưng cuối cùng tôi nghe thấy mình nói cho anh biết rất rõ ràng: “Có.”

Cuối cùng thời gian nghỉ việc của tôi đã được định ra, là trước mộtngày đính hôn của Tần Tấn, ngày 5 tháng 3. Tôi không nhận được thiệp mời của anh.

Hiện tại tôi xem như vô cùng nhàn rỗi, Kiều Phỉ nghiễm nhiên có tưthế phu nhân tổng giám đốc, địa vị của tôi đã vô cùng khó xử. Tôi khônghề đặt chân vào văn phòng của Tần Tấn, cố hết sức tránh xa tầm mắt anh,tôi không cách nào chẳng buồn để ý, nhưng mỗi người đều phải gánh chịuhậu quả vì hành động của mình. Đông Phương Lạc hôm nay ngoại trừ mình ra thì chẳng có thể trách ai.

Tôi phải cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, may mà miễn cưỡng cười vui không có ai tin, cho nên cũng giảm đi.

Tôi đúng giờ có mặt tại công ty, sau khi tan việc là rời đi ngay. Tôi không có cách nào thản nhiên với những ánh mắt hoặc mang theo thươnghại hoặc nhìn tôi có chút hả hê.

Buổi tối vào trò chơi, cả server đã sôi sục, Thiên Đường Có Tội gửithư khiêu chiến với Hồi Đầu Vô Ngạn, cuộc chiến sinh tử, ai thua xóanhân vật. Đã rất lâu không có ai dám khiêu chiến với Hồi Đầu Vô Ngạnnữa.

Người chơi của rất nhiều server đều đến đây đăng ký nick nhỏ chỉ đểvào xem cuộc chiến. Lần này Hồi Đầu Vô Ngạn cũng không do dự quá lâu.

[Thế giới] Hồi Đầu Vô Ngạn: Khi nào? Ở đâu?

Trong nháy mắt trên diễn đàn đăng vài bài viết thiên cơ pk với phápsư. Thắng bại của hai nghề nghiệp này thật ra liên quan đến nhân phẩm.Một vị vua cận chiến, một nghề đánh xa tấn công cao, pháp sư trong Thiên Hạ là kẻ thù tự nhiên của chiến sĩ Thiên Cơ.

Nhưng cũng có một khuyết điểm là lượng máu của pháp sư bèo bọt, gặpphải pháp sư gây choáng là thiên cơ bình thường cũng chỉ có vứt bànphím. Nhưng Hồi Đầu Vô Ngạn là thiên cơ toàn tật, thể năng không caolắm, đoán chừng không thể kháng lại gây choáng. Có điều là một thiên cơtoàn tật, toàn thân đập đầy đá phong hành (đá phong hành tăng thêm tốcđộ di chuyển), vừa vào trận muốn đánh ngã pháp sư xem ra cũng không khókhăn gì.

Tôi biết hôm đó Thầy Con Rối mượn một nick thiên cơ mãn cấp trang bị đầy đủ luyện suốt đêm với Thiên Đường Có Tội.

Đừng Đánh Mặt cũng mượn một nick pháp sư, nhưng Hồi Đầu Vô Ngạn chỉdẫn thế lực đi phó bản, làm nhiệm vụ như thường lệ, từ chối ý tốt củaanh ta.

Tỷ thí trong trò chơi đã sớm thành thói quen, có thể người không chơi rất khó hiểu, tại sao người ta lại si mê điên cuống trong cái thế giớiảo không tồn tại này như vậy. Điều này giống như là một bộ phim vậy, cho dù là biết tất cả cũng không phải là thật, nhưng bạn cũng sẽ vui buồntheo người diễn. Thậm chí còn lậm hơn cả bọn họ.

Nếu như nói sống thực tế là thân thể, thì sống trong game là linh hồn.

Tôi gửi tin nhắn cho Trần Nhiên và Uông Lỗi, nhận được cũng chỉ là hồi âm như sau:

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Tại sao Thiên Đường lại đấu với Vô Ngạn?

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Chuyện của đàn ông thì để đàn ông giải quyết đi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Đừng Đánh Mặt: Chuyện gì xảy ra?

[Bạn tốt] Đừng Đánh Mặt nói với bạn: Chuyện này chẳng qua là sớm muộn thôi. Phi Tử để cho bọn họ tự giải quyết đi.

Lúc một mình thẩn thờ trên núi Tiên Âm, bất ngờ nhận được tin nhắn của Hồi Đầu Vô Ngạn.

[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đến Yến Khâu.

Tôi chờ gần hai phút, xác định anh không có gửi nhầm người mới cưỡidê đến ổ chim Yến Khâu. Quả nhiên nhìn thấy anh trên đỉnh Tuyệt Lĩnh.Chiến sĩ cao lớn mang cây đao nặng nề, một tay cầm chiếc khiên to lớn,lẳng lặng đứng bên vách núi, vô cùng kiêu ngạo, vô cùng cô độc.

Tôi lẳng lặng đi đến, xuống ngựa đứng bên cạnh anh. Nhìn xuống từđỉnh Tuyệt Lĩnh, Thiên Hạ này như một bức tranh thủy mặc. Đây từng lànơi tôi thường xuyên ngây người, khi đó chuyện xa xỉ nhất là anh chịuđến đây nhìn tôi và ngồi xuống trò chuyện tâm sự với tôi một chút.

Sau đó bởi vì người vào thế lực dần dần nhiều, tôi liền chuyển đếnnúi Tiên Âm. Thời gian anh xuất hiện hiếm đến mức có thể đếm trên đầungón tay.

[Bạn tốt] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Hiếm khi anh rảnh rỗi như hôm nay.

Tôi nói ra lời vô nghĩa, sự yên lặng sẽ khiến tôi cảm thấy không khímờ ám. Nhưng mà Vô Ngạn, chúng ta đã mập mờ gần ba năm rồi, em đã mệt.

Anh không trả lời tôi, chiến sĩ đao dài khiên lớn quay lại, đưa cánh tay tráng kiện mạnh mẽ.

Hệ thống: Hồi Đầu Vô Ngạn dịu dàng ôm lấy bạn.

Đó là lần đầu tiên Tương Phi không đáp lại anh. Bầu trời Thiên Hạ tối nay không có phượng hoàng bay qua, xanh thẳm như cũ, lá phong sáng rõnhư xưa. Mà chiến sĩ cao lớn bên đỉnh núi ôm lấy thầy thuốc nhỏ bé, hình ảnh dừng lại giống như thời gian không hề trôi đi.

Qua lâu thật lâu, dường như là có người thúc giục anh vào phó bản,anh gọi Phong Sinh Thú ra, khi vừa định quay xuống núi thì bỗng quayngựa lại.

[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Ái Phi, cho trẫm thêm trạng thái đi.

Chậm chạp quay vòng anh, Mộc Tương Phi sáng rực rỡ trên đỉnh núi.

Hệ thống: Bạn thi triển Cố Bản Bồi Nguyên cho Hồi Đầu Vô Ngạn. HồiĐầu Vô Ngạn tiến vào trạng thái Cố Bản Bồi Nguyên cấp mười một. mỗi phút sẽ khôi phục sinh mệnh trị giá…

Hệ thống: Bạn thi triển Nhuận Mạch cho Hồi Đầu Vô Ngạn. Hồi Đầu VôNgạn tiến vào trạng thái Nhuận Mạch cấp mười hai, tất cả thuộc tính lên114 điểm.

Chiến sĩ màu vàng quay đi rời khỏi núi, càng lúc càng xa. Tôi bỗngnhớ đến cuộc tiễn đưa ngày đó tại bến xe. Mộc Tương Phi một mình đứngtrong rừng rậm Phượng Ngô, cô độc trên đỉnh Tuyệt Lĩnh, gió thổi tay áo, tịch mịch như tuyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 90: Mùi vị thiên hạ đệ nhất này thế nào?


Buổi tối bọn họ quyết chiến, tôi cũng đi xem.Sân ở Lưu Vân Độ vô cùng trống trải, rất bất lợi cho chiến sĩ thiên cơsở trường cận chiến.

Chen chúc trong một biển ID mênh mông, tôi nhớ đến trước đây rất lâu, khi Tội Phạm đánh với Thí Cổ, lúc đó ThiênĐường hỏi tôi, nếu như người quyết chiến là Hồi Đầu Vô Ngạn, tôi sẽ bảovệ cho anh giống như Tội Phạm không.

Lúc đó trả lời thế nào…. Tôi nói sẽ không, bởi vì hiện tại Hồi Đầu Vô Ngạn đã không cần bất cứ ai đến bảo vệ.Nhưng hôm nay, khi hai bên trang bị không kém nhau bao nhiêu, nhưng nghề nghiệp tương khắc đứng trước mặt tôi, tôi chỉ cảm thấy tâm trạng rốiloạn.

Chiến đấu với pháp sư không thể dùng thời gian quá dài, hoặc là anh giết người, hoặc là bị người giết.

Hệ thống: Hồi Đầu Vô Ngạn bộc phát cuồng tính.

Hệ thống: Thiên Đường Có Tội bộc phát cuồng tính.

Tôi nói rồi tôi nhìn không rõ được từngchi tiết nhỏ nhặt, chỉ có thể đoán chừng lượng máu huyết hai bên. ThiênĐường Có Tội cũng không có vừa đến đã đánh ra tuyệt chiêu, chỉ từ từvòng quanh Vô Ngạn, đến khi mài mòn máu anh mới lập tức xuất tuyệt chiêu liên tục. Vô Ngạn dự tính thời gian ra tuyệt chiêu đóng băng trong phạm vi chính xác, tất cả mọi người đổ đầy mồ hôi.

Anh cũng không có giành tấn công, chẳngqua không ngừng dùng kỹ năng làm chậm đối thủ, cố gắng kéo gần khoảngcách hai bên. Sau đó quăng khiên làm mất tâm pháp của Thiên Đường, đậptan tâm pháp Phong Đằng Vân của hắn. Khoảng cách hai người kéo gần hơn,Thiên Đường thi triển tâm pháp cực kỳ nhanh, nhanh chóng lui về phíasau, kéo khoảng cách ra lần nữa.

Thật ra thì chuyện xảy ra rất nhanh, vìkhông quấy rầy hai người, tất cả mọi người đều cách xa một chút. Kiểunhư vậy chỉ có thể nhìn thấy chung chung, máu của song phương cũng không còn dư lại nhiều lắm. Cuối cùng chiến sĩ cao lớn đuổi theo hắn, đươnglúc đó thì một kỹ năng phóng lửa chói mắt bổ nhào xuống, ID màu đỏ HồiĐầu Vô Ngạn từ từ trắng đen, điều này có nghĩa là kết thúc cuộc chiến.

Xung quanh đều rất yên ắng, Hồi Đầu VôNgạn từng là thần thoại ở đây, vậy mà hôm nay thần thoại này lại tanbiến. Pháp sư tao nhã đứng trong sân, không có ai hoan hô.

Hệ thống: Bạn tốt Hồi Đầu Vô Ngạn đã logout.

Cho nên cuối cùng kênh phụ cận bùng nổ:

[Phụ cận] Dư Vị Phong Lưu: Vô Ngạn sẽ không xóa nhân vật thật chứ?

[Phụ cận] Kẻ Điên Vô Danh: Chắc là… không đâu… cái nick kia bán được ít nhất cũng năm mươi nghìn đó.

[Phụ cận] Thu Thủy Y Nhân: Xía, tám mươi nghìn cũng có người mua.

[Phụ cận] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Cũng đâu cógì lớn, pháp sư vốn là khắc thiên cơ, hơn nữa còn ở sân này, các ngườicòn bật nick đỏ, tại không thách đấu, nếu như thách đấu Thiên Đường CóTội đã chạy sớm rồi.

[Phụ cận] Một Gậy Đập Chết: Lão đại có nghĩ không thông không đây?

[Phụ cận] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc: Cácngười ngu ngốc à, các người còn không biết tính của lão đại sao, ai cóđiện thoại của anh ấy không?

[Thế giới] Chớ Mổ Dê: Ai có số điện thoại của Hồi Đầu Vô Ngạn, phiền lập tức cung cấp, chắc chắn có hậu tạ.

………….

Trên thế giới loạn một đống. Tôi nhận được rất nhiều tin nhắn hỏi cách liên lạc với anh. Đương nhiên là tôi cóđiện thoại của anh, nhưng anh không chịu nhận. Mọi người bắt đầu chỉtrích Thiên Đường, hắn chỉ đứng ở chỗ cũ, mặc kệ người ta nói thế nàocũng chỉ yên lặng.

Ngày hôm sau trên diễn đàn game có ngườiđăng trận quyết chiến này lên, đoạn phim được quay rất rõ ràng, phíadưới có vô số người chơi trả lời, tràn ngập thán phục với thao tác củahai người.

Sau đó chính là kết quả quyết chiến, người thua xóa nhân vật, Hồi Đầu Vô Ngạn thua, nhưng anh sẽ xóa nhân vật thật sao?

Chủ thế lực Ẩm Huyết Minh vốn là ngườichơi mãn cấp đứng hạng nhất, từng dẫn vô số người đi phó bản, đội trưởng nghiêm khắc, thật sẽ thối lui khỏi thiên hạ như vậy sao?

Trên diễn đàn xuất hiện một bài đăng củatoàn thể thành viên Ẩm Huyết Minh, nhất trí cầu xin anh ở lại. Chữ nghĩa vô cùng sinh động, đoạn phim từng lần đi phó bản, mỗi lần thế lựcchiến, mỗi ảnh gia đình mà thế lực tụ họp, mà đều giống nhau là anh luôn đứng đầu đội ngũ, không có ai đứng kề vai.

Bài viết càng ngày càng dài, dù cho làngười của Chiến Minh cũng bắt đầu nhắn lại ở phía sau. Cá nhân người này rời khỏi dường như là dấy động cả Thiên Hạ. Nhưng tôi nghĩ nhất địnhanh không có xem bài này, nếu như xem…. sao còn bỏ đi được.

Hồi Đầu Vô Ngạn vẫn không xuất hiện trởlại, nhưng nick của anh vẫn còn. Mọi người suy đoán có lẽ chờ sóng êmgió lặng, có thể anh sẽ trở về.

Tôi đã không biết là chờ đợi của ĐôngPhương Lạc hay là Mộc Tương Phi, cho dù một câu không hề nói, cho dùngười lạ không gặp lại, cho dù gặp nhau như không quen, tôi cũng hi vọng anh không rời đi.

Nhưng có nhiều thứ cũng không phải là chúng ta muốn là có thể giữ được.

Tối hôm đó, Thiên Đường Có Tội giết ngườiđiên cuồng tại chiến trường. Nếu nói như Hồi Đầu Vô Ngạn như một chiếcxe tank, thì hắn lại như là một pháo đài đi động, giết chóc khắp nơi.

Kết quả là chọc giận đối phương, vừa thấyhắn là nhào lên vây đánh. Dù nghề nghiệp có mạnh đến đâu, dù thao tácgiỏi cỡ nào, một khi bị bảy tám người vây quanh cũng tất nhiên khó thoát khỏi cái chết. Huống chi là bản thân lại là pháp sư có lượng máu bèobọt.

Sau đó trên bảng chiến công của chiếntrường, Thiên Đường Có Tội giết chết 164 người… chết 78 lần. Số lượnggiết người và bị giết cũng là một con số trên trời chưa từng có ai đạtđược.

Tôi vẫn đi làm như cũ, mắt thấy thời hạnnghỉ việc ngày càng gần, tôi bắt đầu thu dọn một vài đồ dùng cá nhân,mang về nhà từng cái từng cái.

Có đôi khi Tần Tấn cũng sẽ ôm Kiều Phỉ vô cùng thân mật đi qua, tôi đã thấy nhiều nên cũng từ từ quen dần.

Kiều Phỉ cũng không có xã giao với tôi,ngoại trừ lời nói cần thiết, thậm chí chúng tôi không nói gì với nhau,mặc dù nhìn thấy nhau cũng mỉm cười.

Ngày đó đưa báo cáo đến phòng làm việc của Trần Nhiên, từ xa đã nghe thấy tiếng động kỳ lạ.

Trần Nhiên: “A! Cái tên khốn kiếp này anh làm gì vậy!”

Tần Tấn: “Trần, Nhiên!!”

“Ôi, TMD anh làm thật à, buông tay!”

“Cậu, đáng ghét!!”

Tôi lại gần một chút, vậy mà bọn họ khôngcó đóng cửa. Trên ghế dựa lưng cao bằng da thật, Tần Tấn đè chặt TrầnNhiên, nhìn thấy được hành động rất kịch liệt. Áo khoác của Trần Nhiênbị kéo ra, áo sơ mi màu trắng bên trong cũng bị kéo loạn xạ, còn rớt hai hột nút áo. Hai người nhìn thấy tôi ở cửa, lại giống như là bị đóngbăng vậy.

Tôi cũng bị đóng băng… Tôi thừa nhận tôi rất thích đam mỹ, nhưng tôi không chịu được sự thật này…

Lẽ nào giống như phiên bản viễn tưởng, Tần Tấn là vì Trần Nhiên mới kết hôn với tôi?

Trách sao… Anh đi du lịch cũng dẫn TrầnNhiên theo, việc kết hôn vội vàng kia, hiện tại lại lập tức muốn đínhhôn… Cũng trách sao ở trong trường học anh lại quen với rất nhiều côgái, nhưng cuối cùng cũng không giữ lại một người nào…

Nhiều bí ẩn như vậy, tôi cảm thấy rằng dường như mình đã lần ra được đầu mối… Nhưng mà Tần Tấn, anh, anh, anh….

Ngoại truyện nhỏ:

Cảnh tượng trước đó, Trần Nhiên đang cầm bút bi viết gì đó trên bàn. Tần Tấn tức giận đùng đùng, đá văng cánh cửa.

“Trần Nhiên, cô ấy đang thu dọn đồ đạc, hình như là thật sự muốn đi rồi.”

Trần Nhiên miễn cưỡng chuyển bút, giọng hơi vô sỉ: “Vậy sao?”

Cho nên Tần Tấn tức giận bộc phát: “Cái gì mà vậy sao, gần đây cô ấy đã mang luôn gối dựa về rồi, cậu không nhìn thấy sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Cho nên đối mặt với vẻ vô tội của TrầnNhiên, Tần lão đại đã nổi cơn thịnh nộ, nhào qua nắm lấy cổ áo của TrầnNhiên như là hổ đói vồ dê. Bạn học Trần Nhiên vừa vùng vẫy, nút áo rớtmất một cái. Giọng nói của Tần Tấn đã điên tiết: “Cậu hỏi tôi làm thếnào, cậu còn hỏi tôi làm thế nào!!! Ý kiến này không phải là cậu đưa rasao? Nói cái gì mà tìm phụ nữ đến khích cô ấy, để cô ấy biết được chútgian nan cực khổ. Gian nan cực khổ hả? Khốn kiếp, hiện tại đầu đất đócho rằng tôi thật sự sắp đính hôn rồi, cậu nói làm thế nào.”

Nếu như Trần Nhiên không thêm dầu vào lửa, có lẽ tình huống sẽ không bết bát đến vậy, nhưng mà anh ta nói một câu: “Buông xuôi thôi Tấn, trong lòng của cô ấy hoàn toàn không có anh.”

Tần lão đại kích động đấm Trần Nhiên một cái… Cho nên mới có cảnh phía trên…..

Đương nhiên là khi Đông Phương Lạc bỏchạy, Tần lão đại đuổi theo, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nói muốn ăn đòncủa Trần Nhiên: Tấn, mùi vị thiên hạ đệ nhất này thế nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 91: Rời khỏi


Tôi rất hiếm khi đi phó bản, cũng lười tham gia các hoạt động nhiệmvụ. Nếu như nhất định nói có gì đó không gián đoạn, thì chính là HoàngTuyền. Mỗi ngày tôi sẽ vào phó bản Hoàng Tuyền U Cảnh năm lần, mặc dù….tôi không còn gặp được Tội Phạm.

Có đôi khi thật sự quá lâu, tôi sẽ rất kinh hoàng nghĩ rằng lẽ nàongười này thật sự chưa bao giờ tồn tại, chỉ là suy tưởng của tôi thôisao?

Thiên Đường Có Tội trở thành chủ đề được thảo luận nhiệt liệt nhất,mãn cấp rồi, trang bị cũng nâng cấp đến cực phẩm rồi, kinh nghiệm kỹnăng cũng đầy rồi, sau đó làm gì đây?

Hắn chỉ giết người, mặc kệ là dã ngoại hay chiến trường, gần như làgiết người điên cuồng. Một pháp sư thao thác hoàn mỹ, 1vs1 gần như vôđịch.

Có đôi khi tôi cũng gặp được hắn, ở Lưu Quang hoặc là Lôi Trạch, đứng trên tường thành cao cao, ID bật đỏ đến chói mắt. Đối diện với ánh mắtyên lặng bình tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Cũng thường xuyên có người vây đánh hắn. Một pháp sư tỷ lệ né tránhcao, tấn công mạnh, tốc độ nhanh, lại thêm tâm pháp Phong Đằng Vân, hiếm có người nào đuổi kịp. Hắn thường xuyên chạy trốn cho mấy người đuổitheo, sau đó lập tức quay người ra tuyệt chiêu giết họ.

Tôi không biết điểm PK của người này được bao nhiêu. Nhưng trongThiên Hạ thường xuyên thấy có hệ thống thông báo: Người chơi Thiên Đường Có Tội bởi vì nghiệp chướng nặng nề bị trời giáng thiên lôi đánh chết. (Chế độ trừng phát nick đỏ trong Thiên Hạ là khi điểm PK của người chơi đến mức độ nhất định sẽ bị trời đánh.)

Khi đó ngày ngày có người lên tiếng truy lùng hắn, nhưng người chânchính phát hiện hắn chỉ dám gửi tin lên kênh khu vực hoặc thế giới: Phát hiện Thiên Đường Có Tội ở tọa độ xxxxx

Sau đó người cảnh người vây đánh hắn còn hoành tráng hơn cả Boss giàu có Chu Công, Mộc Thần. Có đôi khi nick đỏ nổi tiếng đến mức độ này cũng coi là một loại cảnh giới rồi.

Tôi từ chức thượng thư Chiến Minh, làm thành viên bình thường khôngai quản lý trong bang. Chủ thế lực Ẩm Huyết Minh thoái vị nhường choThầy Con Rối, vẫn đối địch với Chiến Minh, nhưng đã không còn đối chọigay gắt như trước.

Rất nhiều lần ở nơi cuối cùng tại phó bản Hoàng Tuyền, tôi ngồi trêntảng đá bên hồ nghe gió thổi qua rừng trúc, tôi từng cho rằng đó làtiếng vang tịch mịch bất đắc dĩ nhất đất hoang.

Buổi trưa Tần Tấn và Kiều Phi, bọn Trần Nhiên đi ra ngoài ăn cơm.Tiểu Liên đưa đến một phong thư của anh, chỉ là một phong thư bìnhthường, không có tên họ người gửi và địa chỉ, chẳng qua là…. Tôi vô tình liếc nhìn thoáng qua, là dấu bưu kiện thành phố V.

Trước kia thư của anh bình thường là do tôi mở. Nhưng bây giờ thânphận của tôi làm vậy không hay lắm. Tôi đặt thư trên bàn làm việc củaanh, nhìn cảnh xung quanh quen thuộc, thế nhưng cũng nảy sinh vài phầnkhông đành lòng.

Xế chiều có một cuộc họp thường kỳ, Kiều Phỉ giúp anh chỉnh sửa lạitài liệu họp, tôi xóa trò chơi trên máy tính, mật mã và tài liệu cánhân, thỉnh thoảng nói cho cô ta biết những chỗ cần chú ý.

Bất thình lình Tần Tấn gọi tôi vào, từ sau khi Kiều Phỉ đến đây anh đã không còn gọi tôi nữa.

Sau khi bước vào phát hiện văn phòng anh ngợp khói thuốc, tôi caumày, mở cửa sổ ra giúp anh, đổ gạt tàn thuốc. Anh lẳng lặng ngồi trênghế dựa lưng cao màu đen, yên lặng đến mức tôi cũng mất tự nhiên. Cuốicùng đưa đến phong thư màu trắng kia, anh cười, Tần Tấn thường xuyêncười, nhưng chưa từng có cười chế giễu như lần này.

Đã quen nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt kia, tôi rất khó chấp nhậnkiểu chán chường này. Lẳng lặng nhận lấy phong thư, bên trong là một tờgiấy A4, trên đó viết rõ ràng một số tài khoản và mật mã. Tôi mới vừarút ra thì một thẻ bảo mật màu trắng rơi trên mặt đất.

Đây là cái gì?

Tôi ngơ ngác nhìn Tần Tấn, anh lại châm một điếu thuốc, ngửa ngườitựa lưng vào ghế ngồi, rít một hơi thật sâu rồi bỗng nói: “Xế chiều làmxong thủ tục nghỉ việc đi, không cần đi làm nữa.”

Hòa ra chỉ là muốn đuổi tôi đi sao…. Tôi nghe thấy tiếng nói mình mang theo sự kiên cường và nhẹ nhàng: “Được.”

Tôi quay người muốn đi ra thì anh đột nhiên gần như mất khống chế bắt lấy cổ tay tôi, kéo mạnh về phía sau, eo của tôi đụng bàn làm việc củaanh, vang lên tiếng rất lớn. Tôi quay đầu lại phát hiện vậy mà anh đangđỏ mắt: “Được? Em trả lời anh sảng khoái như vậy! Đông Phương Lạc, ởtrong lòng em, Tần Tấn thật sự là một kẻ không đáng kể sao?”

Tôi không biết phải đối mặt Tần Tấn ngày hôm nay thế nào. Trong mắtanh có quá nhiều tình cảm phức tạp tôi không cách nào hiểu. Tay phải đau như bị gọng sắt kìm lại, yên lặng nhìn nhau với anh, tôi không biết trả lời ra sao.

Tôi biết là tôi sai trước, cho nên anh bảo tôi ở thì tôi ở, anh bảotôi đi… thì tôi đi. Hơn nữa tôi ở lại bên cạnh anh cũng chỉ là để kíchthích Trần Nhiên không phải sao?

Không biết qua bao lâu, anh yên lặng buông tay, mệt mỏi ngồi lại trên ghế, phất tay ý bảo đi ra ngoài đi. Tôi lấy một cái cốc của anh, phacho anh một ly cà phê cuối cùng. Anh rất yên tĩnh nhìn tôi, cho đến tôikhi đặt trên bàn anh, cũng không có nói thêm câu nào nữa.

Tôi quay người đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, một tiếng vang nhỏ cắt đứt chuyện tình cảm rối rắm này.

Tôi cầm lấy thư bàn giao nghỉ việc đi tìm Trần Nhiên xin chữ ký, anh ta vòng vo gần năm phút mời đặt bút: “Là ý của anh ta à?”

Tôi cố gắng để mình cười lên: “Tần tổng không mở kim khẩu tôi cũng đâu dám chứ.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi, một hồi lâu cuối cùng mới chịu xoẹt xoẹt ký tên của mình. Lúc đưa trả lại giấy cho tôi, anhta do dự cất lời: “Buổi tối mấy người chúng ta họp mặt nhé?”

Lời từ chối của tôi còn chưa nói ra khỏi miệng thì anh ta đã bổ sung: “Tôi, Uông Lỗi và bọn Trì Phương.”

“Được thôi.” Tôi thở dài nhẹ nhàng, cùng lắm thì bị thêm một đêm thương hại thôi.

Buổi tối đặt chỗ tại quán rượu Thiên Thiên Kết, người đến gần đủ thìTrần Nhiên gọi điện nói anh ta không đến được, bảo chúng tôi không phảichờ anh ta. Tôi chửi thầm trong bụng, dám cho tôi leo cây, không sợ tôikhông trả tiền sao.

Tiểu Liên, Tiểu Chu, Trì bà tám là người thích náo nhiệt, nhưng hômnay thật sự không phải ngày đáng ăn mừng, cho nên mọi người cũng nói vài lời khinh thường cúi đầu trước cấp trên.

Uông Lỗi đến khá trễ, mọi người ầm ĩ đòi phạt anh ta ba ly. Vẻ mặtanh ta cũng tự nhiên, nhận lấy rượu uống như nước, sau đó nhìn tôi nhưvô tình lại như cố ý: “Các người có cảm thấy hôm nay tâm trạng Tần tổngkhông tốt lắm hay không?”

“Đúng vậy đó, tôi đoán anh ta cũng chẳng biết chính mình nói cái gìtrong cuộc họp thường kỳ hôm nay.” Trì bà tám lên tiếng đầu tiên, sau đó nhìn nhìn tôi, giọng nhỏ dần. Tôi cười nhạt, từ khoảnh khắc rời khỏicông ty thì tôi đã không muốn rối rắm chuyện của Tần Tấn nữa. Có lẽ….đúng là yêu không nhiều rồi.

“Tôi cũng đã trở thành thất nghiệp rồi, các người còn mang công việcra khích tôi à.” Tôi nói đùa như cười như không với bọn họ, mấy người đó rất biết điều chuyển đề tài. Vẫn tụ tập hơn mười hai giờ, chúng tôigiải tán, trước sau cũng không thấy Trần Nhiên. Tôi hỏi Uông Lỗi, anh ta chỉ nói ở nhà Tần Tấn.

Tôi do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở anh ta: “Hay là anh nên đi xem thử đi?”

Anh ta nghiêng đầu hỏi tôi: “Xem cái gì?”

Tôi tìm lời châm chước: “Uông Lỗi, giữa Trần Nhiên và Tần tổng…. có phải là cho đến bây giờ cũng thân mật vậy hay sao?”

“Đúng vậy, bọn họ là bạn học từ trung học đến đại học, năm thứ haitôi mới biết Trần Nhiên.” Anh ta trả lời rất trôi chảy, rất là lẽ đươngnhiên, sau khi trả lời xong cuối cùng nhìn tôi hoài nghi: “Tại sao hỏinhư thế?”

“Uông Lỗi…. anh nói có thể….”

“Cái gì….”

“Có thể….”

“Khốn!” Anh ta vốn là người không thích ngập ngừng, thoáng cái đã suýt gấp đến giậm chân: “Cô nói đại đi.”

Tôi cắn răng một cái, dù sao đau dài không bằng đau ngắn: “Anh nóixem có thể quan hệ của Tần tổng và Trần Nhiên… cũng giống với quan hệcủa anh và Trần Nhiên hay không?”

“Cái, cái gì?” Anh ta gần như là nghiến răng nói ra hai chữ này: “Tại sao nói vậy?”

Tôi ngại nói tiếp, nói thêm gì đi nữa thì cũng có phần tiểu nhân:“Thôi, anh xem như tôi chưa nói là được.” Dù sao cũng đắc nhắc nhở, saunày có chuyện gì cũng không trở thành kích động đột ngột không chịuđược.

“Có phải là cô nhìn thấy gì hay không?” Có đôi khi Uông Lỗi nhạy cảm hơn tôi tưởng tượng nhiều.

“Không có.” Tôi xua xua tay che giấu, “Chẳng qua là cảm thấy hai người rất thân.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi một hồi lâu. Hòa ra ánh mắt củaUông Lỗi cũng sắc bén vô cùng: “Nếu như chuyện là thật,” trong mắt anhta lóe lên ngọn lửa hung tợn: “Tôi thiến anh ta.”

….. Anh ta gọi xe, cực kỳ nhanh chóng biến mất ở đầu đường, tôi rùng mình một cái.

Cúi đầu vô tình nắm phong thư Tần Tấn đưa cho tôi trong bọc, mới đột nhiên nhớ đến: Đây là gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 92: Tạo ra đại thần


Về đến nhà đã rất trễ, nhưng vì không cần đi làm, nên tôi tiếp tụcnghiên cứu phong thư kia. Trang giấy bên trong viết số tài khoản, mậtmã, mã an toàn, hộp thư đăng kí vân vân….. Chỉ có vài hàng chữ, còn dưlại khoảng trống vô hạn. Thẻ bảo vệ màu trắng, chữ viết cương nghị, viết ngoáy nhưng lại rõ ràng vô cùng. Tại sao tôi lại có cảm giác bấtthường?

Quỷ thần xui khiến, tôi mở Thiên Hạ trên máy tính, đăng nhập bằng tài khoản này. Khi hệ thống thông báo đưa vào số thẻ bảo vệ, thậm chí tôikhông muốn đi chứng thực.

Tôi từ từ nhập vào số thẻ, hi vọng hề thống thông báo sai lầm biếtbao. Nhưng như cá bơi trong hồ, chiến sĩ cao lớn kia đứng trên tảng đátrong nước, khuôn mặt tang thương, ánh mắt kiêu ngạo, áo giáp dày nặng,khiên lớn đao dài tỏa ra khí phách vương giả thống trị thiên hạ….. vàcũng cô quạnh lạnh lẽo trên cao.

Tôi bấm vào game, chờ đợi thanh màu xanh chạy đầy thật lâu, hình ảnhcũng là trắng đen, vẫn là địa điểm nơi anh chiến bại lần trước. Tôi vừalên thì tin nhắn đã kéo đến ngợp trời. Tôi thật sực không có cách nào để ý đến người bên cạnh.

Tất cả dấu vết từng sử dụng trong nick của anh đều bị tẩy sạch. ViênNguyên Hồn Châu từng tên là Phi Tử cũng đã trở thành tên mặc định của hệ thống. Trách sao, trách sao Con Rối nói anh nộp một khoản tiền rất lớnvào quốc khố thế lực Ẩm Huyết Minh và rất nhiều trang bị quý báu.

Tại sao… anh lại gửi số tài khoản này cho Tần Tấn?

Rất nhiều bí ẩn tôi không giải được, Lưu Vân Độ trên màn ảnh cũngtrống vắng như tâm trạng giờ phút này của tôi. Người này…. có phải thậtsự quyết định ra đi không trở về nữa không?

Tôi mở nick thầy thuốc Tương Phi hồi sinh anh lại, chiến sĩ cao lớnđứng lên trong ánh sáng Thất Tinh Gọi Hồn, tôi cảm thấy ngỡ ngàng.

Đóng tất cả tin tức của mọi người, Hồi Đầu Vô Ngạn dẫn theo Tương Phi lặng lặng ngồi trên tường thành Lưu Quang Mộng Cảnh. Bầu trời nơi nàylà màu hoàng hôn vàng tím, ánh nắng chiều sáng lóa trên không trung,phát ra lớp sương mù mờ nhạt.

Hệ thống: Bạn ngồi xuống tựa sát vào Hồi Đầu Vô Ngạn.

Ráng mây chiều vàng tím rơi khắp Hà Sơn, một chiến sĩ áo giáp cứngrắn và một nữ thầy thuốc bé nhỏ cùng ngồi tựa vào nhau. Thật lâu saunày, cuối cùng Hồi Đầu Vô Ngạn cũng có thời gian không để ý đến bất cứai quấy rầy, bỏ qua tất cả nhiệm vụ, phó bản, chỉ hết lòng hết dạ bêncạnh Tương Phi.

Nhưng trong bối cảnh hoàng hôn ngắn ngủi này, hai người ngồi tựa vàonhau gắn bó trên tường thành xám tro, mãi mãi yên lặng, trở thành mộtcâu chuyện xưa đau buồn nhất. Hóa ra tịch mịch nhất cũng không phải làmột mình Tương Phi cưỡi ngựa đi dạo đất hoang, cũng không phải là mỗingày chờ đợi tại ổ chim hay là núi Tiên Âm.

Tôi không biết ngồi như vậy bao lâu, mới hoảng sợ phát hiện ra có một người đứng phía sau, là Thầy Con Rối. Mặc một bộ thời trang trắng muốt, mang theo thú cưng Phượng Hoàng, rất có vài phần cốt cách thần tiên.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Phi Tử.

Tôi điều khiển nick Tương Phi đứng lên, nhìn nhau nhưng không tìm được lời mở đầu.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Tối mai mang nick Vô Ngạn về thế lực chiến.

Tôi yên lặng, tôi biết nick này là chỗ dựa tinh thần của cả Ẩm HuyếtMinh, vô số phó bản và nhiệm vụ nhiều năm như vậy không chỉ la tạo nênmột đại thần, mà là một chủ thế lực được lòng dân.

Cho nên dù là PK thua, dù là bị thế lực đối địch chỉ vào mũi giễucợt, nhưng từ trên xuống dưới Ẩm Huyết Minh chưa từng oán giận.

Tôi bỗng hiểu tại sao ban đầu bọn họ lại hận Tội Phạm như vậy.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Không biết Vô Ngạn nghĩ thế nào, thật ra thìđừng nói là bị Thiên Đường đánh bại. Cho dù nick của anh ta bị hack, cảngười trắng trờn không có một bộ trang bị, thì trên dưới Ẩm Huyết Minhcũng tuyệt đối chỉ tôn anh ta là lão đại. Bây giờ trong thế lực cũng náo loạn ngút trời rồi.

Hệ thống: Thầy Con Rối mời bạn gia nhập thế lực Ẩm Huyết Minh, đống ý/từ chối?

Tôi bấm đồng ý, nếu như anh không trở về, nếu như anh thật sự rời khỏi Thiên Hạ, Ẩm Huyết Minh thật sự sẽ giải thể.

Từ một người mới một mạch lăn lộn đến Open Server hơn hai năm, phầnlớn đều có trang bị tốt, nhưng người bên trong dù có đi ra ngoài gầydựng thế lực riêng cũng tất nhiên còn có thể quy về Ẩm Huyết Minh quảnlý, tự cho mình làm chi nhánh.

Hệ thống: Bạn gia nhập thế lực Thầy Con Rối.

[Thế lực thông báo] Hồi Đầu Vô Ngạn gia nhập thế lực.

[Thượng thư thế lực] Chớ Mổ Dê: Khốn kiếp, cuối cùng anh cũng trở về rồi.

[Nguyên lão thế lực] Lưu Ly Toái Nguyệt: Lão đại, cuối cùng anh đã trở lại. Phía sau còn kèm theo biểu cảm khóc rống.

[Thế lực] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Lão đại, đàn ông đàn an đừng có trẻ con mà.

[Thế lực] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Đúng vậy đó lão đại, Thiên Đường Có Tôi coi là gì chứ, Ẩm Huyết Minh mỗi người phun một bãi nước miếng cũngtrực tiếp dìm nó chết rồi.

[Thế lực] Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng: Lão đại, nếu tôi nay anh khôngvề thì tất cả mọi người Ẩm Huyết Minh cũng phải rời khỏi nhà đi bụi rồi.

……

Hệ thống: Thầy Con Rối đã quy ẩn.

Hệ thống: Chủ thế lục thoái vị nhường cho Hồi Đầu Vô Ngạn.

Tôi không biết nên nói gì, nhìn thấy Hồi Đầu Vô Ngạn nói chuyện nhiều lần, muốn bắt chước cũng không khó, nhưng mà thao tác thì….

[Bạn tốt] Bạn nói Thầy Con Rối: Kỹ năng thao tác của tôi đâu phải anh không biết, một khi thành chiến chắc chắn sẽ bị phát hiện. Hay là tôiđưa mật mã tài khoản của anh ấy cho anh nha.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Lưu Vân Độ, đến đây luyện thao tác.

Vòng qua sau hồ Lưu Vân Độ, có một mảnh đất trong sau núi, nếu khôngcó nhiệm vụ thì nơi này không thấy một bóng người. Thầy Con Rối là mộtđạo sĩ, đạo sĩ trong Thiên Hạ này có một kỹ năng khiến người ta khôngchê được là rút pháp lực. Bất kỳ một nghề nghiệp nào một khi pháp lực bị rút hết thì có thể nói hoàn toàn thành củi mục rồi.

Trong Thiên Hạ nếu như chiến sĩ thiên cơ đánh không lại đạo sĩ cùng trang bị thì thật sự là một chuyện rất sỉ nhục.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Anh… có thể đổi nghề luyện với tôi không?

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Vô Ngạn pk với nick tôi, lúcthắng tôi có thể còn lại nửa ống máu, mà đó là trong tình huống tôi rấtmay mắn đó.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối:……

Tối hôm đó chúng tôi đánh trọn cả buổi tối đằng sau núi của Lưu VânĐộ, cổ tay của tôi đã hoàn toàn tê cứng, nhưng cũng từ từ bắt đầu quenthuộc với kỹ năng của đạo sĩ. Thầy Con Rối càng không ngừng dạy tôi phải sắp xếp bàn phím thế nào, trước khi pk với đạo sĩ là phải dùng kỹ nănggì, làm sao để nhìn ra đối phương thi triển kỹ năng nào, có những kỹnăng phải tiêu trừ, có những kỹ năng không cần nhìn đến vân vân….

Anh ta dạy vô cùng kiên nhẫn và cẩn thận, tôi từ từ tỉnh táo lại,điều chỉnh bàn phím của Vô Ngạn thành hình thức mình thuận tay nhất. Đạo sĩ thuộc về nghề nghiệp chế ngực, còn thiên cơ là cận chiến. Mỗi lầntôi đến gần anh ta, tất nhiên anh ta sẽ sử dụng kỹ năng rút pháp lực,còn mang đến tác dụng phụ sợ hãi. Tôi phải đuổi theo anh ta đánh trongthời gian cạn dần pháp lực.

Cuối cùng trong một vòng luyện tập giỏi nhất, là rốt cuộc tôi đã đuổi kịp anh ta, nhưng đến khi đánh lại không đủ pháp lực. Khi anh ta còn dư lại 400 máu, tôi trơ mắt bị thú cưng của anh ta đánh bại.

Khi anh ta bảo ngày lại luyện tiếp thì đã là 5 giờ sáng rồi. Lúc nàytôi mở ra tin nhắn, nhìn thấy người Ẩm Huyết Minh gửi rất nhiều rấtnhiều tin lên Thiên Hạ, ăn mừng chủ thế lực của bọn họ trở về.

Từ từ kéo xem tin tức, trong nháy mắt tôi cảm thấy kiêu ngạo vì cáinick này. Được rồi Vô Ngạn, em cố gắng chống đỡ Ẩm Huyết Minh vì anh,xin anh nhất định phải trở về.

Mệt mỏi dựa vào ghế, mẹ già nhẹ nhàng mở cửa, khi bốn mắt nhìn nhautôi thấy được yêu thương trong đôi mắt bà: “Sao còn chưa ngủ?”

Bà đi đến sau thân tôi, mười ngón tay như chiếc lược mềm mại chảitheo mái tóc dài của tôi. Nếu như lúc trước mà như vậy thì bà đã sớm nổi cơn thịnh nộ rồi.

“Mẹ.” Tôi nắm tay bà, bàn tay quanh năm cầm bút cũng không còn mềmmại. Chiến sĩ thiên cơ cao lớn oai hùng trên màn ảnh mang ID Hồi Đầu VôNgạn lẳng lặng đứng trong một mảnh núi rừng không người. Tôi bỗng cảmthấy mình cần một nơi nương tựa.

Quay đầu làm nũng tựa vào lòng bà, tôi mỉm cười nói tôi không sao. Bà xoa đầu tôi nói: “Đi ngủ sớm một chút.”

Nhớ đến trên mạng lưu truyền một câu nói rất buồn cười: Lau khô nước mắt, ngày mai chúng ta còn phải đi làm.

Đúng vậy, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đánh thế lực chiến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 93: Thầy thuốc và đánh chủ


Bình thường Con Rối lên mạng vào buổi tối, điều này tôi hiểu. Thật ra thì cả công ty người bận rộn nhất là anh ta. Tất cả những chuyện TầnTấn không muốn làm, không muốn gặp gần như đều ở chỗ anh ta.

Anh ta không chịu lên IS, có đôi khi tôi hỏi anh ta đánh chữ như vậy không mệt sao, anh ta trực tiếp làm như không thấy.

Cả ngày không có chuyện gì làm, tôi ở Lưu Vân Độ không ngừng tìm hiểu kỹ năng của chiến sĩ thiên cơ. Thường xuyên có người gửi đến lời mờithách đấu, nhưng tôi từ chối tất cả. Thỉnh thoảng xung quanh vang lêntiếng cười nhạo châm chọc, đại loại như là nói không giữ lời, cũng rấtkhó nghe. Ban đầu trong lòng tôi rất khó chịu, sau đó từ từ cũng thànhthản nhiên.

Tôi nghĩ nếu như là Vô Ngạn thì cũng sẽ lạnh nhạt với những lời nói như vậy.

Dựa theo căn dặn của Con Rối, không lên IS, không thách đấu, không đi chiến trường, như vậy trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không ai hoài nghi.

Buổi tối thế lực chiến bắt đầu từ bảy giờ rưỡi.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Đưa mật mã tài khoản Phi Tử cho tôi.

Tôi hoài nghi gửi qua, anh ta liền đăng nhập nick Phi Tử đến bên cạnh tôi. Tôi nhìn nick nữ đáng yêu cưỡi dê đi đến gần, giống như là thấymột con người khác của tôi vậy.

[Thế lực] Mộc Tương Phi xin gia nhập Ẩm Huyết Minh. Đồng ý/từ chối?

[Thế lực thông báo] Mộc Tương Phi gia nhập thế lực.

[Nguyên lão thế lực] Chớ Mổ Dê: @_@???

[Nguyên lão thế lực] Quỳ Xuống Xin Tha: 0_0???

[Nguyên lão thế lực] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc: ^_^ ~~~~~~~~~

[Thế lực] Lưu Ly Toái Nguyệt: Òa ~~~~~~~~

[Thế lực] Tả Nhĩ Thính Phong: Trời ơi, có ai nói cho tôi biết tôi đã nhìn thấy gì không?

…………….

Trong một chuỗi dài các tin nhắn, Phi Tử trở về Ẩm Huyết Minh lần nữa. Nhưng mà… Hồi Đầu Vô Ngạn ở đâu?

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Tập hợp tại Lưu Vân Độ theo đội hình thế lực chiến.

Ngày đó, tôi đứng trước một biển ID trùng trùng điệp điệp, trong kênh thế lực mọi người hăng hái, kêu la hôm nay chúng tôi phải chiếm thậtnhiều thật nhiều đài, khoảnh khắc kia thật sự tôi có ảo giác như làchiến đấu anh hùng.

Thầy Con Rối, cũng chính là Mộc Tương Phi hiện đại phân tích chínhxác ưu khuyết điểm của kẻ địch, xác định đài quan trọng và thế lực đốiđịch của thế lực chiến lần này. Mọi người yên tĩnh lắng nghe, sau đó Chớ Mổ Dê chụp hình.

[Thế lực] Thế lực chiến bắt đầu.

[Bạn tốt] Mộc Tương Phi nói với bạn: Tuyên chiến với Chiến Minh, Nhẫn Thiên Phong, Đao Kiếm Tiếu.

Tôi theo ý của anh ta tuyên chiến với ba thế lực này, tốc độ đánh chữ của anh ta rất nhanh.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Mười đoàn đầu tiên đi theo Con Dê đến BaThục Vọng Xuyên. Đao Kiếm Tiếu có vài chục người, đánh không thắng thìCon Dê có thể tự mình lột da đem đi nướng đi.

[Nguyên lão thế lực] Chớ Mổ Dê: Đánh bọn họ không thành vấn đề.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Đoàn 11 đến 20 theo Quỳ Xuống Xin Tha, đánhđài Đơn Bình Trại. Quỳ Xuống Xin Tha chú ý nếu như người Chiến Minh phái người tăng viện thì kéo dài bọn họ chờ người của liên minh đến cứu.

[Nguyên lão thế lực] Quỳ Xuống Xin Tha: Nhận được.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Đoàn 21 đến 25 theo Lá Cây Đập Vỡ Đầu cùng đi trợ giúp thế lực liên minh cướp đài.

[Nguyên lão thế lực] Lá Cây Đập Vỡ Đầu: Ừ.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Những người còn lại theo tôi và Vô Ngạn, mục tiêu là… Chiến Minh.

[Thế lực] Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng: Nương nương, chúng ta ít như vậy đi đánh người Chiến Minh… khả năng không lớn lắm đúng không?

[Bạn tốt] Bạn nói với Mộc Tương Phi: Còn dư lại có 5 đoàn mà đấu với Chiến Minh thật sự quá gượng ép rồi.

[Bạn tốt] Mộc Tương Phi nói với bạn: Chúng ta còn có khoảng mười đoàn viện quân, đánh Chiến Minh không thành vấn đề. Lập tức phải tập hợp,trần chiến này phải đẹp. Có rất nhiều thế lực mới đã liên hệ với ChiếnMinh rồi, nếu như bọn họ liên hợp lại thì sau này Ẩm Huyết Minh sẽ rấtkhó khăn.

Tôi rất kinh ngạc, tại sao tin tức của người này luôn nhanh nhạy nhưthế. Hơn nữa, Ẩm Huyết Minh độc bá server đã lâu rồi, những thế lực háochiến khác đã sớm hăm he, nóng lòng muốn thử xem sao. Cho dù chúng tôicó chiếm được nhiều đài, có đánh đẹp thế nào thì có thể đổi lấy baonhiêu liên minh đây?

Tôi hỏi Thầy Con Rối như vậy, anh ta chỉ hờ hững trả lời vài câu: Vậy thì phải xem lão đại cô rồi.

Tối hôm đó Con Rối sử dụng nick thầy thuốc Tương Phi đi theo tôi điđánh Tử Sĩ Động của Tế Thiên Nhai, chúng tôi có mười lăm đoàn, càngkhông ngừng thấy anh ta chỉ huy những hướng đánh về phía trong đài vàbảo vệ tại đá truyền tống.

Khoảnh khắc đó Mộc Tương Phi đứng trong một đám ID xanh đỏ, vẫn làtóc bạc áo trắng, xinh xắn lanh lợi, nhưng lại tràn ngập sức hấp dẫnkhiến người ta kinh hoảng.

Tại sao cùng là một nick mà lại khác biệt nhiều vậy….

Chúng tôi chỉ vừa kéo đến đài của Tử Sĩ Động, Chiến Tẫn Thiên Hạ đãdẫn một đám người chạy về phía chúng tôi. Theo thói quen thường ngày của nick thầy thuốc, phản ứng đầu tiên của tôi là….. trốn phía sau đồngđội. = =|||||

Đến khi chạy trốn được một nửa thì nhớ đến đây là thiên cơ, cho nênquay người lại đập Chiến Tẫn Thiên Hạ một cái. Khi đánh anh ta ngất thìchiến trường đã đại loạn, kỹ năng tung ra loạn xạ, nơi nào còn thấy rõai ai.

Trước kia tôi cảm thấy thầy thuốc là một nghề rất cực khổ, phải chú ý tất cả chỉ số máu của đồng đội, phải chú ý tẩy trừ trạng thái trênngười đánh chủ, phải trừ khử độc của Boss vân vân…. Thế nhưng lúc đứnggiữa đám người, lúc kỹ năng tấn công rơi xuống như mưa, tôi mới hiểuđược hóa ra không có tồn tại cực khổ nhất, chỉ có thể nói…. làm hết chức trách.

Mắt thấy giá trị sinh mệnh đã giảm xuống thấp, trò chơi này không cónhân vật và nghề nghiệp mạnh nhất. Dù bạn có trâu thế nào thì một khi bị vây đánh cũng chỉ có hai chữ xong đời mà thôi. Vô Ngạn có sức tấn côngmạnh mẽ, tốc độ di chuyển nhanh, cho nên nếu anh muốn mở đường chạy thìngười có thể đuổi theo anh không nhiều lắm.

Nhưng mà tại sao phải chạy? Cả đội ngũ đều ở đây, cả thế lực đều tửchiến, làm đội trưởng và chủ thế lực, tại sao có thể bỏ chạy chứ?

Thôi thôi, tôi đã chuẩn bị xong tinh thần anh dũng hi sinh, quăng tấm khiên đập chết Chiến Tẫn Giang Hồ, nhưng cũng không thể nào tránh khỏiđược bùa kinh quỷ thần của Chiến Tẫn Thiên Hạ.

Hệ thống: Mộc Tương Phi thi triển Nghịch Mạch Đan Hành với bạn, bạn khôi phục trị giá tính mạng 16888 điểm.

Tôi lại giơ khiên xông lên lần nữa, nếu như nói lúc trước trong lòngtôi còn sợ hãi thì giờ đây đã có thể nói không còn gì sợ hãi nữa. Tôikhông hề để ý đến trị giá tính mạng của mình nữa, cảm giác vẫn an toànnhư cũ. Đúng vậy chỉ cần người phía sau vẫn còn thì tôi sẽ không dễ dàng chết đi.

Thời điểm xông vào đám người, tôi bỗng nghĩ, nếu như nói Mộc TươngPhi si mê thiên cơ thì có phải thiên cơ cũng si mê thầy thuốc có phảihay không?

Cứ như thế sống nương tựa vào nhau, chỉ có đội trưởng giáp nặng khiên lớn đao dài tiên phong làm mưa làm gió, chỉ có thầy thuốc bé nhỏ núpphía sau khéo léo nhanh nhẹn mới có thể chữa khỏi tất cả thương tổn choanh.

Chiếm được cái đài này dễ dàng hơn so với tôi tưởng tượng, tôi nhìnngười đẹp Mộc Tương Phi trong đội ngũ, không biết trước đây khi Vô Ngạnnhìn như thế sẽ có tâm trạng thế nào.

Chúng tôi một mạch ùa vào trong đài, mắt thấy ID đỏ rực từ từ xám đi… Biến mất trên mặt cỏ. Khi vọt được lên đài đã có rất nhiều người reohò, dĩ nhiên lúc này vui mừng còn quá sớm, nhưng bởi vì mỗi người cốgắng đổi lấy vinh quang thế này cũng không ai có thể không kích động.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Vô Ngạn, rửa đài đi.

Rửa đài nói đơn giản chính là sử dụng đạo cụ với thần thạch trongđài, sau năm phút thì đài này sẽ hiện tên thế lực lên và thuộc sở hữucủa thế lực mình. Dĩ nhiên đây là thần thạch Tế Thiên Nhai, bạn thử đirửa thần thạch truyền tống xem, cái đó rửa cũng đâu có ích gì.

Trong năm phút người rửa đài không thể bị bất kỳ tấn công nào, nếukhông sẽ bị cắt ngang. Trước kia thời điểm thế lực chiến đều là như vậy, Vô Ngạn rửa đài, sau đó phân phó rất nhiều cung thủ bốn phía, xem xéttình hình địch, bảo đảm thời gian rửa đài không bị gián đoạn.

Đây là lần đầu tiên tôi rửa đài, khó tránh khỏi khẩn trương, nhân vật đứng ở thần thạch trên màn hình làm động tác giả, tôi ngửa ra sau lưngtựa ghế ngồi. Trên màn ảnh Mộc Tương Phi canh giữ bên cạnh tôi, càngkhông ngừng yêu cầu mỗi đoàn báo cáo tình huống.

Quả nhiên như anh ta suy đoán, Chiên Minh bắt đầu tăng viện binh đến Đơn Bình Trại.

Người đứng sau thân thể tôi rất trấn định.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Kéo dài bọn họ, không cần phải cướp đài.

[Nguyên lão thế lực]: Lá Cây Đập Vỡ Đầu: Được.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Chiến Minh… hôm nay chúng ta sẽ không để bọn họ cướp được một cái đài nào cả.

Khi đó tôi đột nhiên thất kinh, người này thật sự là Trần Nhiên sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 94: Chiến trường hai người xoay


Quỳ Xuống Xin Tha gửi rất nhiều tin tức, nói Chiến Minh đã chiếm TếThiên Nhai của Đan Bình Trại. Lúc thế lực chiến còn lại mười lăm phútcuối cùng, rốt cuộc người phía sau cũng cất lời.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Sau Cơn Mưa, Thính Phong, đoàn hai người ởlại giữ đài Thạch Lâm, không nên theo chân bọn họ liều chết, cắt ngangngười đang rửa đài là đủ rồi.

[Thế lực] Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng: Được.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Xin Tha, người của cậu nhanh chúng đi về khu an toàn hồi lại trạng thái, lợi dụng thời gian bảo vệ tấn công vào đàicủa Đan Bình Trại. Bên này những người khác cùng với Vô Ngạn cũng tấncông đài Đan Bình Trại. Con Dê cậu điều đội bên cậu qua đây giúp.

[Nguyên lão thế lực] Chớ Mổ Dê: Được thôi.

Đoàn người hùng dũng đi đến Tế Thiên Nhai của Đan Bình Trại, binh lực Chiến Minh chủ yếu tập trung tại đây, thời gian đã không còn nhiều lắm, song phương trong trận chiến này đều có chút mùi vị tử chiến đến cùng.

Hiện tại Chiến Minh đã vô cùng dũng mãnh, nhưng so với Ẩm Huyết Minhthì cũng không bằng. Người chơi RMB của bọn họ tương đối ít, dù sao ẨmHuyết Minh đã tồn tại quá lâu, người chơi có thời gian có tiền cũng rấtnhiều.

Lần này xung phong chỉ hỗn chiến tám phút, Chiến Minh đại bại. Lúcgiữa tôi chết một lần, hệ thống liền ríu ra ríu rít, chứng minh lời nóichuyện xấu lan truyền ngàn dặm.

[Hệ thống] Bắn người trước phải bắn ngựa, bắt giặc trước phải bắtvua, nguyên lão Sinh Tử Vô Thường của Chiến Minh một kiếm chém rớt chủthể lực Hồi Đầu Vô Ngạn Ẩm Huyết Minh rơi xuống ngựa.

Lúc Vô Ngạn còn ở thì chỉ có Tội Phạm mới từng được ghi lại như vậy.

[Hệ thống] Mộc Tương Phi thi triển Thất Tinh Gọi Hồn triệu hồi hồnphách của bạn, có hiệu lực trong vòng ba phút. Đồng ý/Từ chối?

Tôi bấm đồng ý bò dậy, tiếp tục chiến đấu, người Chiến Minh lui vềphía sau từng chút từng chút, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao trước kiathành chiến và thế lực chiến tôi lại cảm thấy vô vị, thật ra thì thầythuốc núp sau lưng đồng đội trị liệu rất khó có được kích thích củachiến trường.

Cuối cùng quả nhiên Chiến Minh như Con Rối đoán, bắt đầu liên tụcchiến đấu tại Tế Thiên Nhai Thạch Lâm, nhưng khi bị bọn Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng tấn công quấy rầy, cuối cùng vẫn không kịp chiếm được ThạchLâm.

Trong trận thế lực chiến kia, Chiến Minh thật sự không chiếm được dù chỉ một cái đài.

Tôi đột ngột phát hiện, hóa ra trước kia Vô Ngạn đánh thế lực chiếnvẫn ra tay nể tình rồi. Trước kia Chiến Minh thường chiếm được hai bacái đài, tất cả mọi người cho là lẽ đương nhiên, ngay cả tôi cũng khôngđể ý. Nếu như Ẩm Huyết Minh dốc hết sức lực, Chiến Minh làm sao có thểchiếm đài được chứ.

[Bạn tốt] Bạn nói với Mộc Tương Phi: Trần Nhiên, chúng ta làm vậy có quá đáng hay không?

Trong tiếng reo hò ngợp khung trò chuyện, tôi hỏi anh ta như vậy, qua thật lâu anh ta mới trả lời: Bản lĩnh mỗi người mà thôi.

Thiên Hạ beta lần nữa, đưa đến rất nhiều người chơi mới, đồng thời cũng chính thức thông báo sát nhập server.

Thật ra thì thế lực của server L cũng không đáng sợ, bọn họ tương đối phân tán, mấy thế lực cũng không xê xích nhau nhiều. Nhưng khu L có một đại thần, là một đạo sĩ, một trong mười người đứng đầu trong Danh NhânĐường của Thiên Hạ, tên là Ta Tự Thành Ma.

Đồn rằng thời điểm trang bị toàn thân của hắn còn chưa đến cấp 8 thìđã có thể giết được một thiên cơ trang bị toàn thân cấp 12. Nhưng mà…hiện tại toàn thân hắn đã cấp 13 rồi.

Mọi người chỉ tò mò đối với người trên bảng xếp hạng trang bị trongtrò chơi, còn đối với người trên bảng PK tiếng tăm lừng lẫy thì tôn kính tận đáy lòng. Cho nên trong lúc ngày sát nhập server càng ngày cànggần, mọi người bàn tán nhiều nhất chính là… Có phải hai đại thần khu này sẽ có một trận quyết chiến đặc sắc hay không?”

Tôi không có thời gian để ý những chuyện này, hiện tại vừa lên mạnglà vào phó bản, người mới trong thế lực cũng tăng rất nhiều, có đôi khiliên minh không đủ nhân số, nick nhỏ cũng sẽ đến đây đi nhờ phó bản.

Mỗi đêm Thầy Con Rối sẽ lấy nick Thái Hư sắp xếp người nào dẫn đi phó bản nào, nhưng mặc kệ anh ta an bài thế nào thì Mộc Tương Phi mãi mãiđi theo tôi.

Bình thường chia đến tôi cũng là mấy phó bản khó khăn như Kiếm Vực,trận cổ tám hoặc Dịch Kiếm…. Ẩm Huyết Minh đã do Thầy Con Rối nắm giữ,còn tôi cũng chẳng qua là đội danh hiệu chủ thế lực mà thôi.

Nhưng đối với một kẻ cực lười như tôi mà nói thì đây là một tin vui.Nếu như chuyện gì cũng muốn tôi tự mình ra tay thì Ẩm Huyết Minh khôngbiết đã loạn đến mức nào rồi.

Có đôi khi cảm giác mình rất vô dụng, tôi nói rồi, tôi không ôm chílớn, gần đây đi phó bản với Con Rối lâu, bỗng rất hâm mộ thú cưng củađạo sĩ. Thật ra thì đứng ở phía sau với những người khác, để anh ta đánh cũng chưa hẳn là không tốt. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là người nàykhông có ác ý.

Tôi không phát giác rằng vậy mà Trần Nhiên lại nhọc lòng đối với ẨmHuyết Minh như thế. Ngày ngày trong trò chơi này tôi từ từ gần như bìnhthản, tối nào cũng vào phó bản Hoàng Tuyền, kéo nick nhỏ, tìm kiếm TộiPhạm, tuy rằng mỗi lần đều không nhìn thấy.

Phần lớn thời gian còn lại là luyện thao tác ở Lưu Vân Độ.

Nửa tháng tôi đã học xong thao tác bàn phím, học được lướt nước vàtấn công trên nước, tuy vẫn thua Con Rối như cũ, nhưng tôi lại bỗng cóhứng thú rất lớn với hành động PK. Anh ta rất kiên nhẫn, chỉ ra chỗ saicủa tôi từng chút từng chút, từ từ lúc đối chiến với anh ta tôi cũng cómay mắn thắng được hai ba lần.

Trên mạng thường xuyên đăng bài kỹ năng của từng môn phái, thật rathì tất cả chiến thuật cũng sẽ có biến cố, chỉ có thực chiến chân chínhmới có thể khiến cho người chơi ngộ ra thế nào là tùy cơ ứng biến.

Lần đầu tiên tôi đi chiến trường là đã luyện thao tác nick Vô Ngạnđược hai mươi ngày. Trang bị của nick này là một bộ 70, là bộ trang bịchiến trường 70, trước kia mọi người hình dung anh là…. xe lu.

Con Rối đăng nhập nick Tương Phi tổ đội với tôi, mới vừa vào khuchuẩn bị chiến tranh của chiến trường thì hệ thống nhảy lên từng dòngchữ đỏ.

Hệ thống: Bạn đột nhiên rùng mình một cái, phát hiện Lưu Luyến Bách Thế đang xem xét trang bị của bạn.

Hệ thống: Bạn đột nhiên rùng mình một cái, phát hiện Đau Buồn Thiên Thu đang xem xét trang bị của bạn.

Hệ thống: Bạn đột nhiên rùng mình một cái….

Cứ như vậy sau vô số rùng mình, cuối cùng hệ thống thông báo: Kết thúc thời gian chuẩn bị chiến tranh, tiến vào chiến trường.

Vô Ngạn vẫn cưỡi Phong Sinh Thú, anh luôn luôn không thích dùng đồ có màu sắc rực rỡ, cho nên chỉ cưỡi con thú quý đen thùi này. Con Rối muacho Tương Phi vật cưỡi bút lông, một mạch chạy sát theo sau người tôi.Khiến tôi nhức đầu nhất chính là…. mọi người rõ ràng đều rất kiêng kỵvới nick này, dọc trên đường đi nick Vô Ngạn vừa xuất hiện thì gần nhưmọi người lập tức nhìn chăm chú, sau đó không hề do dự…. nhào đến vâyđánh.

Ngay cả Tương Phi cũng đã chết không ít lần.

[Bạn tốt] Bạn nói với Mộc Tương Phi: Trước kia Vô Ngạn cũng vậy à?

[Bạn tốt] Mộc Tương Phi nói với bạn: Trước kia anh ta không tổ đội, chọn giết Lạc Đan hoặc là đội tầm ba bốn người.

Hai người đi một mạch về phía trước, tôi cũng dè dặt cẩn thận chuyênra tay với Lạc Đan. Con Rối không ngừng nhắc nhở tôi lúc nào cũng phảiđể ý bản đồ nhỏ, phía trên sẽ hiện lên chiến hữu trong đội và người chơi đối địch.

Chúng tôi giống như hai gã thợ săn, săn bắt những đội ít người trongchiến trường đông nghịt. Thế nhưng cũng thắng lợi trở về, số đầu ngườicũng vô cùng khả quan.

Tôi liếc nhìn bảng xếp hạng chiến tích, Vô Ngạn đứng hàng thứ tư, Mộc Tương Phi đứng hạng 11.

[Bạn tốt] Bạn nói với Mộc Tương Phi: Còn vào nữa không?

[Bạn tốt] Mộc Tương Phi nói với bạn: Đi đi, chiến tích trước mắt cũng không bằng Vô Ngạn nửa đánh nửa treo máy.

[Bạn tốt] Bạn nói với Mộc Tương Phi:…. Anh không cần ở bên Uông Lỗi sao?

[Bạn tốt] Mộc Tương Phi nói với bạn: Không cần.

Thời điểm vào chiến trường lần nữa tôi đã có kinh nghiệm, không đitheo đội quân lớn, đặc biệt đi đến nơi ít người. Nick Vô Ngạn này đúnglà rất phong cách, nhưng sự thật chứng minh, trong quần chiến, càngphong cách thì bị chết càng nhanh.

Ban đầu có người cài bẫy, dùng hai người làm mồi nhử, sau đó mấythích khách ẩn thân xung quanh, làm hại mỗi lần Con Rối đều kêu: ném Kim Qua Ngâm trước, ném Kim Qua Ngâm trước.

Kim Qua Ngâm có thể hiện rõ thích khách ẩn thân, anh ta không xuốngngựa, một khi phát hiện số người nhiều hơn sáu thì chúng tôi có thể quay người chạy. Dù sao Vô Ngạn cũng mạnh, còn có thêm tốc độ nhanh, đốiphương cũng không đuổi kịp.

Một mạch đánh tới đánh lui, cũng vui vô cùng, tôi và anh ta cũngkhông thuộc dạng thích giành cờ, cho nên chỉ có giết người, cướp đầu.

Ban đầu còn chưa ăn ý, có đôi khi tôi chạy thì anh ta bị đánh rớtxuống ngựa, tôi không có cách nào đành phải xông về đi cứu, cho nên cùng nhau sống lại miễn phí. Có đôi khi tôi bị vây thì anh ta chạy, cũng chỉ đành trở về, cho nên cũng miễn phí sống lại như vậy.

Sau đó thông minh ra, anh ta chạy trước, tôi chạy sau, có người đuổitheo thì tôi quăng khiên cho ngất rồi tiếp tục chạy. Sau đó thì nữa thìtừ từ hiểu được nhau, bình thường lúc anh ta cảm thấy nên chạy, tôi cũng cảm thấy nên chạy, cho nên hai người cùng nhau bỏ trốn mất dạng.

Có đôi khi nhìn bảng xếp hạng thương tổn và trị liệu của chiếntrường, tôi đều không nhịn được khen: “Trần Nhiên anh cừ thật đó, nghềgì cũng chơi được cả.”

Anh ta thản nhiên nói: Sau này, cô cũng có thể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 95: Cô xem có phải có mỏ thiết hay không?


Tiếp theo tôi tiếp tục luyện thao tác tại phía sau núi Lưu Vân Độ, có đôi khi anh ta dùng nick Tương Phi, có đôi khi dùng nick Thầy Con Rối,có đôi khi cũng mượn nick kiếm khách hoặc là thích khách. Ngoại trừ nick Tương Phi và Thầy Con Rối tôi còn nắm rõ một chút, những nick còn lạivừa lên thì tôi đã bị đánh tan tác. Khi đó tôi bỗng rất chán nản, VôNgạn, anh đang ở đâu? Không xuất hiện nữa thì mặt của anh sẽ bị em làmmất hết đó….

Trong lòng buồn bã, cũng không muốn tiếp tục luyện nữa, tôi ngồi ngây người trên núi nhỏ, Con Rối kêu mấy lần cuối cùng cũng ngồi xuống.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Bây giờ cô không quen với mấynghề khác, thua là chuyện đương nhiên. Nếu như sát nhập, Ta Tự Thành Manhất định sẽ khiêu chiến với Vô Ngạn.

Nhưng mà Con Rối, tôi mệt mỏi quá, tôi cảm thấy mặc kệ là mình luyệnthế nào, mãi mãi cũng không thể đạt đến bản lĩnh như Vô Ngạn.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Biết người biết ta mới có thểđánh, cô phải hiểu rõ năng của mỗi nghề tuyệt đối không thua gì nắm rõkỹ năng của nghề mình, sau đó mới có thể tùy cơ ứng biến. PK và tăng máu không giống nhau, đi, dẫn cô đi Đào Khê xem trò vui.

Tối hôm đó, chúng tôi vội vã tổ đội với người khác đi đến Đào Khê,may là phó bản này ra trang sức điền viên, nhu cầu nghề nghiệp vẫn tương đối cần thiết. Đi vào đó có một con Boss nhỏ, tên là gì tôi cũng khôngnhớ rõ, nhưng nó nói một câu: “Bọn họ đều nói ta là độc y, chưa bao giờtăng máu cho người khác. Ha ha, ngủ thật…. Thời khắc then chốt lão nương chỉ tăng máu cho mình.”

Tuy là nó không rơi ra trang bị gì, nhưng tâm trạng của tôi từ từ tốt hơn. Đúng vậy, trò chơi và đời người giống nhau, mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải sống cho tốt.

Đi ra khỏi phó bản, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, mỗi ngày đều trễ như thế, anh ta nên có chuyện khác cần làm chứ?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Con Rối, muộn quá rồi, ngủ đi.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Ừ.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Trần Nhiên, Tần Tấn, anh ấy… khỏe không?

Anh ta trầm mặc một hồi, mới đánh lại mấy chữ: Tại sao không tự mình hỏi anh ấy?

Tôi cố gắng cười: Sợ Kiều Phỉ phạt anh ấy quỳ lên bảng giặt đồ.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Anh ấy rất tốt, ngủ đi.

Rất tốt… rất tốt là tốt sao. Đột nhiên tôi nhớ đến anh ôm trong lòng, nhớ anh kề bên tai tôi nói dịu dàng, nhớ đến anh thình thoảng thân mật. Nói không buồn là giả, nhưng tôi thật sự không biết tôi có yêu anh haykhông, càng không biết cuối cùng là yêu được bao nhiêu.

Mười mấy năm đọc sách, có người dạy tôi văn học, toán học, có ngườidạy tôi sinh vật địa lý, mẹ cũng thường dạy tôi đạo lý ăn ở, nhưng không có ai dạy tôi…. cái gì gọi là tình yêu.

Từng có lúc sau khi xem tiểu thuyết ngôn tình, tôi cho rằng yêu lànên oanh oanh liệt liệt, rung động đến tâm can, trong tim trong mắt cũng chỉ có một người, có thể xông pha khói lửa, đến chết không rời.

Nhưng dù sao cuộc sống không phải tiểu thuyết, hiện tại chúng ta sống trong một thế giới an bình yên ả, giống như một đám quý danh mãn cấpche chở cho nick nhỏ. Chúng ta chỉ cần đi theo người trước từ từ hưởngkinh nghiệm và trang bị, để lại cho chúng ta chẳng qua là củi gạo mắmmuối, đã không có nhiều sinh ly tử biệt như vậy.

Tôi thừa nhận Mộc Tương Phi thích Hồi Đầu Vô Ngạn, nhưng tôi cũng vôcùng tỉnh táo biết đây chẳng qua một trò chơi, tình cảm giữa mô hình 3Dcó thể trở thành tình cảm của Đông Phương Lạc sao?

Thật ra thì Đông Phương Lạc cũng thích Tần Tấn, nhưng tôi không thểxác định được vì điều kiện của anh quá ưu tú cho nên thích anh, hay làbởi vì yêu. Hoặc là cuối cùng tôi yêu anh nhiều hơn, hay là yêu Vô Ngạnnhiều hơn?

Nếu như tôi gả cho anh, tôi có thể làm một người vợ tốt hay không,vui vẻ sống cả đời với anh không? Hiện tại bảo tôi nói một đời một kiếp, tôi cảm thấy nó quá dài, dài đến mức mình hoàn toàn không nắm chắc.

Hóa ra ngăn cách giữa tôi và anh cũng không chỉ có Vô Ngạn.

Thôi thôi, dù thế nào đi nữa anh đã đính hôn, lúc này quan tâm dư thừa chỉ sẽ mang đến quấy nhiễu cho anh thôi.

Trong lúc bất chợt tôi lại nghĩ đến Tội Phạm, không biết bây giờ hắnđang ở nơi nào, cuối cùng ra sao. Trong ký ức, hắn là bạn tri kỷ củatôi, có đôi khi chỉ vài câu nói thản nhiên cũng luôn có thể sắc bén giải được hoài nghi rối rắm trong lòng tôi.

Nhưng khi hắn có việc, tôi lại không giúp được gì. Chỉ mong hắn không có việc gì, thật chỉ mong không có việc gì.

Đang ngồi ngây ra, trên màn ảnh hiện lên một dòng chữ màu đỏ: Thầy Con Rối dịu dàng ôm lấy bạn.

Đạo sĩ tràn đầy hơi thở cấm dục ôm ấp lấy chiến sĩ thiên cơ cao lớn, tôi gần như giậm chân.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Trần, Nhiên, anh chán sống hả? Uông Lỗi nói anh ta sẽ thiến anh đó!

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Không phải là cô vẫn thèm muốn BL sao?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Ặc, nói đến BL, Trần Nhiên, rốtcuộc anh và Tần Tấn là quan hệ gì, kiểu vậy tiếp nữa có tốt không? UôngLỗi nghiêm túc với anh đó.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn:? Quan hệ gì?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Tôi cảm thấy dù là đồng tính cũng phải chịu trách nhiệm với một nửa kia. Nếu như anh và Tấn có gì đó… vẫn nên nói rõ ràng với Uông Lỗi trước tốt hơn.

Lần này anh gửi đến vô cùng đơn giản:

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Tôi R!!!

Anh ta đã tức giận logout, để lại cho tôi một mình suy nghĩ: Tôi R??? Có ý gì?

Ngày hôm sau Uông Lỗi gọi điện thoại rủ tôi ra ngoài ăn cơm. Anh talái xe đến lúc hơn năm giờ chiều, thời tiết tháng tư tuy trời đã hơitối, nhưng vẫn còn lạnh, anh ta mặc áo len màu hồng, áo khoác màu sáng,sức sống tràn trề.

Xe dừng bên đường lộ Anh Hoa, tôi mở cửa ngồi kế vị trí tài xế, anhta nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá xám trắng bên vệ đường ngẩn người:“Phi Tử, cô xem có phải có mỏ thiết hay không?” (Mỏ thiết: Một loại khoáng thạch trong Thiên Hạ, người chơi đào khoáng thạch có thể bán kiếm tiền hoặc chế luyện vũ khí.)

Tôi đưa tay đến trán anh ta xem nhiệt độ: “Anh tẩu hỏa nhập ma hả?”

Anh ta hất tay tôi ra: “Đừng nói nữa, hiện tại một mình tôi luyện banick, Trần Nhiên còn bảo tôi lấy Thiên Đương đi luyện kỹ năng đào khoáng thạch và đốn củi, khiến bây giờ tôi nhìn thấy cây ven đường cũng muốnđến chặt vài nhát.

“…….”

Cuối cùng anh ta lái xe: “Bên Broadway mới mở nhà hàng Tây, chúng ta đi thử xem.”

“Khoan đã, chỉ có hai người chúng ta à?” Thế nào cũng không nhìn thấy người này có lòng tốt như vậy…

“Hai người chúng ta không tốt sao, thế giới của hai người mà.” Anh ta nói đùa không mặn không nhạt, lại cười xấu xa.

“Khốn, trêu tôi đúng không.” Tôi chẳng kiêng dè gì anh ta, véo lỗ tai anh ta, cuối cùng anh ta nói: “Còn không phải là kẻ đáng thương nào đó, tự mình ra mặt không tốt nên bảo tôi sang đây xem ai đó ở nhà có mọcnấm hay chưa sao.”

Người đó… là Tần Tấn sao?

Đúng rồi, anh ta cũng đính hôn rồi, sao mà lại ra mặt được?

Suốt quảng đường không nói lời nào, yên lặng đi và nhà hàng với anhta, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, tôi mới hỏi: “Nick Thiên Đường sao lại cho anh luyện?”

Anh ta thoáng ngây ra rồi nói: “Nick của một người bạn, luyện giúpthôi. Trần Nhiên đi Nhật rồi, khoảng chừng phải tháng sáu mới có thể trở về.”

“Nhật?” Tôi cau mày, thì ra người này vẫn luôn ở Nhật dạy tôi PK.

“Còn cái nick Phi Tử của cô nữa.” Giọng nói anh ta tràn ngập bất mãn: “Chơi kiểu gì mà nick đã 70 nhưng kỹ năng sinh hoạt chỉ mới 35, khiếp,bình thường còn xài tiền hoang phí, thật không biết là tiền của cô ở đâu ra.”

Khụ, tôi hơi chột dạ, làm mấy kỹ năng đó đúng là rất nhàm chán chứsao. May mà lúc này nhân viên phục vụ đã đưa đến rượu khai vị. Uông Lỗicau mày nhìn thoáng qua: “Đây là rượu cương thân của Hoang Hỏa sao, haylà rượu ẩn thân của quỷ phá hả?”

Nhân viên phục vụ đáng thương không hiểu ra sao: “Thưa anh, đây là rượu ô mai nhà hàng tôi mới ra, hoan nghênh thưởng thức.”

“Ô mai?” Anh ta do dự hít hà: “Hồi lại trị giá kỹ lực sao…”

Tôi cuống quýt đuổi nhân viên phục vụ đi, Trần Nhiên à, nick của tôicứ để tôi luyện đi, anh phải thương Uông Lỗi của anh một chút chứ….

“Đúng rồi, Uông Lỗi, anh biết Tội Phạm không?”

“Cái tên sát thủ được xưng là nghề nghiệp cao quý nhất khu đó hả? Cóđánh nhau vài lần, khiếp, lúc đó mọi người còn đánh giá hắn ta là… Chodù bạn có ba nghìn điểm né tránh, nhưng trước Đao Đao Hội Tâm của hắnthì cũng sẽ mất đi cảm giác tự tin, chắc chắn bị đánh đầy thương tích…”

“Không thể nào, anh ta thêm tỷ lệ né tránh, tại sao có thể Đao ĐaoHội Tâm chứ?” (Hội tâm nhất kích: là đòn nặng trong game, bạo kích, hộitâm nhất kích sẽ tăng thêm tổn thương.)

Anh ta ngậm một miếng thịt bò, buồn bực xua tay: “Trang bị của hắncũng không phải là cực phẩm đúng không, có điều cô có nhìn thuộc tínhcủa hắn hay không? Toàn bộ đều thêm vào Hội Tâm và nhanh nhạy đó, khiếp. Đừng nhắc nữa, chẳng qua nếu như cô thật sự muốn biết thì có thể hỏiTấn, tôi cảm giác người trong Thiên Hạ như đều có liên quan đến anh tavậy, không thấy ai là anh ta không biết.”

Anh ta tiếp tục cắm đầu ăn, với khung cảnh thanh nhã của nhà hàng tây ở đây, tướng ăn này thật là hiếm thấy. Tôi cười, anh chàng này thậtđáng yêu.

Tần Tấn… Tôi phải hỏi Tần Tấn thế nào chứ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 96: Phiền não của yêu nhân (1)


Buổi tối vào trò chơi, Con Rối không ở đây.

[Thế lực] Kiều Kiều Công Chúa: Ôi, lão đại đến.

[Thế lực] Tả Nhĩ Thính Phong: Lão đại, lên IS, Kiều Kiều Công Chúa đang hát đó.

[Thế lực] Khuynh Thành Nhất Tiếu: Lão đại lên IS nghe ca nhạc.

…….. Một đống lời mời, tôi vẫn nhịn không lên IS, vừa lên thì phải lên tiếng, vừa lên tiếng khẳng định sẽ lộ ngay.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Lên không được, mic có vấn đề.

[Thế lực] Kiều Kiều Công Chúa: Lão đại có thể dẫn Kiều Kiều đi phóbản 58 không? Kiều Kiều muốn lên cấp 60 để cùng mọi người đi Tàng KimCác.

Bản 58 hiện tại đối với Vô Ngạn mà nói đã là một chuyện nhỏ thôi. Tuy Con Rối không có ở đây, nghĩa vụ kéo nick nhỏ vẫn phải làm.

[Chủ thể lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Bản 58 vào đội.

Hệ thống: Kiều Kiều Công Chúa gửi lời mời kết bạn với bạn, đồng ý/từ chối?

Tôi bấm đồng ý. Phó bản 58 tương vẫn tổ chức khá tốt, năm người nhanh chóng vào đội, tôi thấy Công Chúa Kiều Kiều cấp 59, nghề nghiệp cũng là thầy thuốc.

Suốt đường đi cô ta theo sát người tôi, quái nhỏ của bản 58 có sứctấn công cao, có đôi khi một đám vây đánh đã rút một nửa máu của cô ta.

[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Kiều Kiều đi theo Sau Cơn Mưa.

Tôi đang gánh lấy bom đạn của tiểu quái, thì đột nhiên một dòng tin nhắn riêng màu hồng gửi đến:

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại anh thật là cừ quá.

Tôi cũng trả lời không vội vàng: Sau này em cũng có thể.

Trang bị thôi, dù sao tất cả mọi người đều không dùng đến, hơn nữa có ai đã quý danh còn không nhường cho nick nữ đáng yêu chứ, cho nên tôikhông nói gì, tất cả đều chia cho cô ta.

Sau khi đi ra ngoài đương muốn cưỡi Phong Sinh Thú bỏ đi, thì lại có một tin nhắn riêng:

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại, dẫn Kiều Kiều đi phó bản 59 được không?

Tôi nhìn thời gian, dù sao cũng còn sớm, hơn nữa tôi đã từng là nick nhỏ, cũng biết được khó khăn của người khác.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Phó bản 59 vào đội.

Phó bản 59 cũng khó, Boss sẽ cho gọi quái nhỏ, nếu như đánh chủ không mạnh sẽ không gánh nổi bản này. Vẫn là Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng là bác sĩ, tôi tìm Quỳ Xuống Xin Tha đến đánh quái nhỏ.

Cả đội đánh đúng 40′, cuối cùng cũng xong. Boss cuối Mạnh Khuy rơi xuống một đai lưng pháp sư.

Đồ vẫn cho cô ta như cũ, chỉ có đai lưng là nộp vào quốc khố.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại anh thật cừ quá.

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Ặc.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại, bài viết trongnhóm thế lực của chúng ta có nhiều không, em mang hình đăng lên trongkênh nhóm nhé.

Tôi chẳng biết làm sao, bài viết của thế lực có vài cái, chắc là cóthể thấy được. Nếu từ chối thì dường như cách màn ảnh cũng sẽ thấy đượccô ta xấu hổ.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói bạn: Lão đại, buổi tối em sẽ gửi vài tấm lên kênh nhóm nhé.

Tôi nhún vai, gửi cũng được, dù sao trong nhóm cũng có album thành viên.

Sắp qua chín giờ tối, Con Rối còn chưa đăng nhập, nghĩ đến anh ta cóthể bận việc nên lên trễ, tôi đang định mở nick Tương Phi cùng nhau đilàm nhiệm vụ tuần. Nick Vô Ngạn gần như đã làm tất cả nhiệm vụ, trướcmắt cũng chỉ ngồi đó đợi mở ra cấp mới thôi.

Dù sao kinh nghiệm cũng có dư rồi, đúng lúc giúp tôi nâng cấp NguyênHồn Châu. Đương lôi kéo hai người làm nhiệm vụ tuần thì trong đội gửimột tin đến:

[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Lão đại anh đang làm nhiệm vụ tuần hả?

[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ừ.

[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Em làm với anh nhé.

[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ặc, được.

Tôi mở hai nick, để Phi Tử đi theo trực tiếp cùng hưởng nhiệm vụ, Phi Tử cưỡi một con nai chạy đến rất nhanh, cho nên hai người ba nick cùngnhau làm nhiệm vụ tuần. Suốt quảng đường tin nhắn không ngừng nhảy lên.

[Đội ngũ] Kiều Kiều Công Chúa: Chào chị Phi Tử.

Ặc, tôi chuyển cửa sổ đánh một chữ chào, Vô Ngạn tự động tìm đường,may là đã tự lập khá lâu, nếu như theo tốc độ trước kia thì sợ rằng đãlà con rùa rồi.

[Đội ngũ] Kiều Kiều Công Chúa: Lão đại em trói anh làm người hữu duyên nhé?

Người hữu duyên là một loại bạn đặc biệt trong Thiên Hạ, khi tổ độivới người hữu duyên làm nhiệm vụ thì điểm kinh nghiệm sẽ gia tăng, nếunhư trị giá tình nghĩa hai bên đầy 100 thì có thể đính hôn hoặc là… kếthôn.

Trong danh sách người hữu duyên của Vô Ngạn chỉ có Mộc Tương Phi.

[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ừ.

Hệ thống: Kiều Kiều Công Chúa ném dây tơ hồng cho bạn, muốn kết thành người hữu duyên với bạn cùng xông pha đất hoang, đồng ý/từ chối?

Tôi nhấn đồng ý.

Hệ thống: Kiều Kiều Công Chúa trở thành người hữu duyên của bạn.

Cùng nhau làm nhiệm vụ đến gần mười giờ, cuối cùng hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt Thầy Con Rối đã đăng nhập.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Buổi tối có chút việc chậm trễ, đang làm gì vậy?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Làm nhiệm vụ tuần, mau đến hỗ trợ.

Hệ thống: Thầy Con Rối gửi đến bạn yêu cầu vào đội.

Hệ thống: Thầy Con Rối đã gia nhập đội ngũ.

Anh ta đến rất nhanh, thú cưỡi là một chim phượng, còn dẫn theo thú cưng Phượng Hoàng của mình, vô cùng phong lưu.

Có sự tham gia của anh ta, đánh quái cũng trở nên mau hơn, tiết tấutăng nhanh, trong kênh tin nhắn cũng chỉ còn lại một mình Kiều Kiều Công Chúa.

[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Ôi, thượng thư Con Rối, tọa kỵ của anh thật đẹp đó.

[Tổ đội] Kiều Kiêu Công Chúa: Ôi, gần như là bị lão đại giết.

[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Thượng thư Con Rối em có thể thêm anh làm bạn bè không? Sao em thêm anh, anh không trả lời?

Tôi vẫn không biết hóa ra Con Rối không gần nữ sắc như thế. Cuối cùng thật lâu rốt cuộc anh ta trả lời một câu: Bạn bè đầy rồi, tăng tốc đi.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Cô ta là ai?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Nick nhỏ mới vào hôm nay, tuy nói nhiều nhưng thật đáng yêu.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa: Lão đại, thượng thư thật dữ quá. Phía sau còn thêm mấy biểu tượng tủi thân.

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Tại chưa quen thôi, quen sẽ tốt hơn.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Ừ, người ta đăng gửi hình rồi đó, anh nhớ giành thời gian xem nhe.

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Ừ.

Sau khi kết thúc nhiệm vụ tuần đã hơn mười một giờ, cô ta cũng đã logout. Con Rối vẫn nói câu cũ: Lưu Vân Độ PK.

Lần này kỹ năng PK chủ yếu là nhằm vào đạo sĩ, tôi biết anh ta đangnghĩ cách để tôi học được cách khắc chế nghề này, bởi vì… sắp sát nhậprồi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Trần Nhiên, nếu không thì anhđánh nick này đi, bây giờ tôi ở trên nước vừa đánh là té rồi. Tôi cảmthấy quá mệt mỏi, cho dù tôi có cô gắng thế nào cũng không thể đánhthắng hắn ta.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Lúc trước không phải cô nói không học được lướt nước sao? Bây giờ cũng có thể làm rồi đó. Không có ai làcao thủ trời sinh, đánh nhiều, bị giết nhiều, từ từ ngộ ra thành kinhnghiệm mà thôi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Nhưng mà…

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Hôm nay tôi mượn nick qua đó xem thao tác của hắn.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Hả?

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Phi Tử, cô có thể,

Chúng tôi vẫn đánh đến trời gần rạng sáng, cuối cùng có một lần tôithành công giết được anh ta mà còn dư lại 200 máu. Trị giá pháp lực đãbị anh ta rút sạch, hoàn toàn là chém chay, thắng được cũng khiến chongười ta đổ mồ hôi lạnh.

Đây là lần đầu tiên tôi thắng anh ta, tôi để nick Vô Ngạn khiêu vũtrên núi nhỏ, còn mình thì ở trước mặt máy tính khua tay múa chân. Không nghĩ loại củi mục như tôi cũng có thể thắng được anh ta.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Đúng, cứ đánh như vậy, chú ý tiếp cận người, đừng để bị người ta kéo dài khoảng cách.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Haha, cuối cùng tôi cũng đã đánh thắng anh một lần, có thưởng gì không?

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Muốn thưởng thế nào?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Mãnh liệt yêu cầu Trần Nhiên đem quà về!!

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Quà của Trần Nhiên bình thường chỉ mang cho Uông Lỗi thôi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: *Xấu hổ*

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Ha ha, thắng một lần nữa sẽ mang một bộ kimono cho cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 97: Nếu như, tôi nói nếu như


Ngày hôm sau suy nghĩ một ngày ở Lưu Vân Độ,xem rất nhiều bài viết kỹ thuật PK với đạo sĩ và các đoạn phim. Nhưngtôi không dám tìm những người chơi khác luyện tập, mặt mũi của thiên cơhạng nhất này không thể để chơi được.

Xế chiều cố gắng gọi điện thoại cho HồiĐầu Vô Ngạn, vẫn không ai nhận như cũ, cuối cùng nghe được tiếng thôngbáo đầu bên kia không ai nhận, tôi cảm giác rằng anh có nhìn thấy đúngkhông?…. Anh cũng sẽ cầm lấy điện thoại cho dù nó vang lên hết lần nàyđến lần khác, cuối cùng trở về yên lặng đúng không?

Vô Ngạn, kiêu ngạo của anh muốn anh tránh đến khi nào chứ?

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại, anh xem hình của em chưa?

Sau khi tôi ngồi ngây người không biết bao lâu thì thấy được tin nhắn riêng này:

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Ặc, chưa coi.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại anh hư quá.

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: ….

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Bây giờ anh lập tức xem đi, nếu không Kiều Kiều giận đó.

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: ……

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Nhanh đi xem đi.

Len lén đăng nhập vào QQ vào không giannhóm xem, có ba tấm hình mới đăng, một cô bé mặt mũi rất dễ thương, làmra vẻ xấu hổ đứng núp sau cây tùng, sóng mắt như nước. Bên dưới là mộtđám sói đói bình luận, ngay cả mấy tên thợ lặn vạn năm cũng nổi lên àoào. Nhiều nick nam đã tán tỉnh ve vãn.

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Xem rồi, rất dễ thương.

Cô ta gửi lại một biểu tượng xấu hổ.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Anh Vô Ngạn, buổi tối anh dẫn em đi phó bản Tàng Kim Các đi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Tàng Kim Các rất dễ, em có thể bảo Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng dẫn em đi.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Ơ…. người ta muốn anh dẫn đi mà….

……………..

Buổi tối việc khẩn cấp vẫn là PK, không có cách nào, vì kimono của tôi mà.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Hôm nay tổ đội vào chiến trường xem ai cướp được nhiều đầu nhất.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Chậc… chuyện này….

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: =.=

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Kiều Kiều Công Chúa bảo tôi dẫn cô ta đi Tàng Kim Các.

Hệ thống: Thầy Con Rối xin bạn vào tổ đội.

Anh ta tìm thêm mấy tay đấm, mấy nick nàyvào Tàng Kim Các cũng rất nhanh, chỉ cần tốc độ, sau mười phút chúng tôi đã đứng bên ngoài phó bản. Tất cả mọi người rời khỏi đội, Kiều KiềuCông Chúa còn ở lại.

[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Anh Vô Ngạn, tiếp theo anh muốn đi đâu?

[Tổ đội] Thầy Con Rối: Chúng tôi muốn đi chiến trường.

[Tổ đội] Kiều Kiều Công Chúa: Anh Vô Ngạn, em có thể đi cùng các anh không?

[Tổ đội] Thầy Con Rối: Cô mới 60 vào chiến trường cái gì.

Cô ta gửi một biểu tượng tủi thân, một hồi lâu cuối cùng Con Rối không nhịn được nữa.

[Tổ đội] Thầy Con Rối: Thôi đi thôi đi, cô thích đi thì đi.

Thế nhưng anh ta lại không xin vào bằngdanh nghĩa tổ đội, mà là xin vào chiến trường bằng cá nhân. Bên kiachiến trường Thầy Con Rối đội tên màu đỏ ngồi chim phượng bay đến đây,người chưa đến thì thú cưng của anh ta đã phun lửa đến.

Trước kia PK với anh ta cũng chỉ là tháchđấu, hệ thống cho đầy đủ thời gian chuẩn bị, nhưng vội vàng ứng chiếnnhư vậy khiến tay chân tôi rối loạn. Không để ý bị thú cưng của anh tađánh một chút, may là bản thân thiên cơ da dầy, tôi mở trận gia tốc lậptức vọt đến trước mặt anh ta. Anh ta không ngừng lui về sau, muốn kéo ra khoảng cách. Nhưng kể từ đó, thú cưng của đạo sĩ vốn di chuyển chậm,lại muốn tấn công tôi cũng không còn dễ dàng nữa.

Trong một vừa lui một vừa đuổi, tôi chọnđúng cơ hội quăng chiếc khiên làm anh ta chậm lại, sau đó lập tức đổilại trận tấn công, trang bị của đạo sĩ phòng ngự không cao, chém ba cáianh ta đã mất ba phần năm máu, sau đó phát hiện trên bản đồ nhỏ có bachấm màu đỏ, biểu hiện là quân địch đã đến.

Lần nữa quăng khiên làm giảm bớt tốc độ anh ta di chuyển, tôi cực kỳ nhanh đổi lại trận bỏ chạy.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Càng ngày càng chính xác.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Cũng do Con Rối có cách dạy.

Anh ta gửi đến một biểu tượng phun máu.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Dạy đệ tử đánh chết sư phụ.

Ngày đó chúng tôi vào chiến trường tổngcộng bốn lần, số đầu người trên cơ bản có thể hòa nhau. Có điều đạo sĩkhá thiệt thòi, không có ưu thế cận chiến, không có sức bật, chỉ có thểtừ từ quấy rối. Cũng có lúc đối địch bị anh ta đuổi theo, nhưng muốngiết một thiên cơ da dầy ở dã ngoại là một chuyện không dễ dàng.

Cho nên trên chiến trường thường xuyên cóthể nhìn thấy Thiên Cơ oai dũng cao lớn bị một đạo sĩ kéo theo một conthú cưng đuổi chạy cả nửa bản đồ.

Vì quen thuộc quá mức nên từ từ tôi bắt đầu không e ngại nghề nghiệp này nữa.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: Lão đại anh ở đâu?

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: Nhìn bản đồ đi, có hiện tọa độ của đồng đội.

[Bạn tốt] Kiều Kiều Công Chúa nói với bạn: 5555 …. Người ta không qua được, người ta muốn anh dẫn đi mà….

[Bạn tốt] Bạn nói với Kiều Kiều Công Chúa: …..

Buổi tối dẫn Kiều Kiều đi phó bản 58 59xong, có lẽ ngồi trước máy tính quá lâu, hơi đau đầu. Bắt chuyện với Con Rối, nói cho anh ta biết tôi hơi nhức đầu, treo máy đi ra ngoài mộtchút.

Rót một cốc nước, đứng bên cửa sổ hít thở không khí một hồi, lúc này lại hiện lên một loạt tin nhắn riêng màu hồng:

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Tại sao? Không phải cả ngày cô đều chơi game chứ?

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Côkhông có chuyện gì thì đi ra ngoài dạo phố một chút. Đi uống nước nóng,kéo rèm cửa sổ ra cho thông gió. Trong nhà còn thuốc cảm hay không, uống trước hai viên đi.

………….

Tôi nhìn tin nhắn gửi đến, cuối cùng trả lời anh ta: Anh là ai?

Anh ta yên lặng thật lâu không nói lờinào. Thật ra thì tôi không cần hỏi cũng có thể đoán được người có thểtùy ý sử dụng nick của Trần Nhiên, có thể chỉ huy Uông Lỗi đến thăm tôi, có thể quan tâm đến tôi như vậy….

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Tần Tấn?

Anh trầm mặc rất lâu, tôi không đợi đượcđáp án. Di chuyển con chuột lên trên nhấn vào nút tắt, lúc nhìn trò chơi đếm ngược tôi nghĩ tôi thật sự nên rút khỏi Thiên Hạ, tôi đã trầm mêtrong trò chơi này thật sự quá lâu rồi.

Vài ngày nữa là đến mùng một tháng năm,ngành chấp pháp càng thêm tích cực, bước vào thời kỳ nghiêm trị. Mẹ tôichỉ chỉ vào tin tức trên báo: “Nhìn đi nhìn đi, nói con đừng có mê chơigame như vậy, hiện tại trên internet xuất hiện rất nhiều người xấu.”

Tôi cười nhạt, cũng đâu còn là con nít nữa mà còn có thể bị người ta bán?

Xế chiều tôi rất kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Kim hủ hèm, tôi nhớ tôi cũng đâu có cho số điện thoại cho ông.

“Cô Đông Phương, sao lại đột ngột thôiviệc vậy?” Trong điện thoại giọng ông vẫn phóng khoáng như xưa, tôi hokhan một tiếng. Đương nhiên có một số việc không thể kể ra, tôi và ôngta cũng chẳng phải là thân thiết gì: “Muốn nghỉ ngơi một khoảng thờigian, ông Kim tìm tôi có việc gì?”

“Xem cô nói kìa, tốt xấu gì đã quen biết nhau lâu vậy rồi, à, đúng rồi, tối tôi với bọn Tiểu Tần ăn cơm, cô cũng đi cùng đi.”

“Ông Kim, thật sự là ngại quá, tôi…”

“Đừng tìm lý do, nếu không thì cô ở đâu? Tôi đến đó đón cô nhé?”

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán tôi chảyxuống, nếu để mẹ già nhìn thấy người đàn ông đáng tuổi cha tôi đến đóntôi đi…. Không biết là hiệu quả náo động đến thế nào.

“Ặc, ông Kim, buổi tối tôi thật sự….”

“Vậy ở phòng bao cô thường đặt ở Rừng NaUy nhé. Sáu giờ tối, không cho phép đến trễ.” Ông nhanh chóng cúp điệnthoại ngay khi nói xong, tôi lúng túng, lúc này tôi đi với tư cách gìchứ?

Suy nghĩ một chút vẫn thầm hạ quyết tâm,không đi, đánh chết cũng không đi. Giữ nguyên áo ngã xuống giường, ôngnói là buổi tối ăn cơm với Tiều Tần, nhất định là Tần Tấn rồi.

Cho nên trong lúc bất chợt nhớ đến anh,những sớm sớm chiều chiều kia, những lời đã từng nói. Lúc anh nắm taytôi nhún vào suối tình nhân, anh điều khiển nick tôi đánh Mãnh Hổ Hạ Sơn trong trò chơi, nhất thời tôi hơi mơ hồ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mệ, điện thoại diđộng bỗng vang lên, là bài hát Tiếng Gió của Huỳnh Hiểu Minh. Tôi chorằng Kim hủ hèm, cũng không định nhận, không ngờ ông còn cố chấp hơn cảtôi tưởng tượng, cuối cùng lần thứ tư tôi đã cầm lấy điện thoại di động, dãy số bên trên lại khiến tôi như rơi vào vòng vây địch.

Là Tần Tấn.

Tôi bắt máy, tiếng nói của anh vẫn lạnh nhạt mà lôi cuốn như cũ: “Anh ở dưới lầu, xuống đi.”

Mấy chữ rất ngắn gọn, sau đó cúp điện thoại.

Tôi chạy ra ban công, thấy xe của anh dừng tại bên cạnh đại lộ Anh Hoa, người hơi tựa vào sườn xe, châm một điếuthuốc, một tư thế tùy ý lại khiến người đi đường liếc nhìn.

Thế nhưng tôi cảm thấy hơi hoảng hốt, thật buồn cười, đã quen nhau, rồi chia tay, anh cũng đã đính hôn, rồi gặplại, thế nhưng tôi không biết làm sao.

Tôi nên đi xuống hay không?

Thật ra thì trong lòng đã sớm có quyết định.

Người ta nói người phụ nữ làm đẹp vì đànông, tôi không biết tại sao lại muốn lựa chọn trang phục tỉ mỉ, trướckia Đông Phương Lạc đứng trước mặt Tần Tấn luôn xuề xòa. Tôi thay áo len màu đen, khoác áo dệt kim vàng, và chiếc quần dài cùng màu với áo len,bên hông thắt sợi dây nịt trang trí màu đen, khiến cho cả người thoạtnhìn cao ráo hơn một chút.

Tôi không giỏi trang điểm, những thứ nàycũng miễn đi, thoa chút nước chăm sóc da lên mặt, che giấu đi vẻ chánchường mấy ngày trầm mê trong trò chơi. Lúc xuống lầu anh vẫn duy trì tư thế kia như cũ, thế nhưng cũng không nhịn được gọi điện thoại thúc giục tôi.

Nhìn thấy anh càng ngày càng gần, thếnhưng tôi cảm thấy khẩn trương. Anh vô cùng tự nhiên mở cửa xe, tôinghiêng người ngồi vào, lại bỗng lo lắng nên xưng hô với anh thế nào?

Tấn? Quá thân mật rồi.

Tần Tấn? Lại quá xa lạ.

Tần tổng? Nhưng tôi không còn là cấp dưới của anh nữa…

Khốn, tôi gọi bừa là anh Tần!

Anh cũng ngồi vào, lúc xe khởi động tôingửi thấy được mùi thuốc là thoang thoảng trên người anh. Khi đó cònsớm, trời còn chưa tối, ánh nắng chiều cuối cùng chiếu vào từ cửa xe,soi rọi nửa bên mặt anh, khiên đường nét càng thêm cương nghị.

Anh lái rất chậm, cây cối hai bên đườngAnh Hoa đã mọc ra lá non, một cảnh tượng sắc xuân dồi dào. Hai người cứim lặng như vậy, có lẽ, thật sự đã không có gì để nói.

Tôi nhớ đến Tần Tấn hăng hái, tài nănghiện rõ sau bàn làm việc lúc ban đầu gặp gỡ. Bây giờ anh dường như đã từ từ thu lại vẻ ngông cuồng ban đầu, có thể nói… là chín chắn không?

Đi bộ từ đường Anh Hoa đến Rừng Na Uy chỉcó hơn hai mươi phút, anh lại lái xe đến nửa tiếng. Ném chìa khóa xe cho nhân viên phục vục, anh và tôi cùng đi vào.

Tôi do dự đi theo sau anh, lúc đẩy cửabước vào tôi hít sâu vào một hơi, thầm mắng mình vô dụng, ăn có bữa cơmthôi, có gì phải rối rắm chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 98: Tại sao anh lại yêu em?


Bên trong vẫn là mấy người quen thuộc, Trần Nhiên cũng đã về, nhưngkhông thấy Kiều Phỉ. Nhìn xung quanh một vòng, tôi ngồi xuống bên cạnhUông Lỗi, Tần Tấn ở bên Kim hủ hèm. Bọn họ rất tự giác nói việc công,tôi và Kim hủ hèm cũng trò chuyện đôi câu. Tiểu Liễu gắp miếng cá bỏ vào chén cho tôi, thò đầu nói với ánh mắt gian tà: “Chị Trì nói là Tần tổng không có đính hôn với Kiều Phỉ, còn có cơ hội, A Lạc cố gắng lên.”

“…” Tôi im lặng, trong đầu phiền muộn dùng bữa, dù sao là các người kéo tôi đến, có gì phải ngại ngùng chứ.

Lần này Kim hủ hèm không cụng rượu với Tần Tấn, ngược lại chuyển ánh mắt qua người tôi: Hiện tại cô Đông Phương làm ở đâu?”

Cái người này không nói đâu ai bảo câm chứ.

“Ặc, việc này…”

“Nếu như cô Đông Phương còn chưa có việc hợp ý hay là đến Kim Thầnthử xem.” Ông cười càng hòa ái dễ gần, tôi lại càng do dự. Tôi cảm giácmình chưa đến mức được vạn người si mê đúng không?

Tần Tấn bên cạnh cười nhạt như cũ: “Kim tổng, ông càng lúc càng quá đáng, làm trò lôi kéo người của tôi ngay trước mặt tôi à.”

“Ơ, đây cũng là do cậu tự cho tôi cơ hội chứ.” Hai người cười nói câu có câu không, Trần Nhiên nói với Uông Lỗi gì đó, Uông Lỗi ngoan ngoãnđổi vị trí cho anh ta.

“Mang kimono về cho cô nè.” Anh ta gắp chân gà bỏ vào đĩa của UôngLỗi, giọng nói thấp chỉ có mình tôi nghe thấy: “Trước kia thật ra tôicũng không quan tâm đến hai người. Tâm tính của Tần Tấn thì bất định,chỉ hứng thú nhất thời với phụ nữ. Còn cô thì đi hay ở cũng mặc, cũngkhông biết tranh thủ cho mình. Chỉ có chút lực cản là có thể chia haingười ra.”

Anh ta nói không nhanh không chậm: “Kiều Phỉ là bạn học thời trunghọc của bọn tôi, đây chẳng qua là đùa thôi. Lúc đó dì Tô đến từ hôn, Tấn nhất định không đồng ý. Dì Tô giao hẹn với anh ta, chỉ cần cô có mộtcâu nói kiên trì gì thì bà sẽ đồng ý cho Tấn cưới cô. Nhưng cô không có, ngay cả một chữ cô cũng không tranh thủ. Nếu như tất cả lo lắng và dodự là vì cô không nắm chắc, vậy tại sao không thử xem chứ A Lạc?”

Bởi vì tôi để ý… tôi sợ mình không thể nào quên Vô Ngạn. Tôi rất sợtôi không thể nào toàn tâm toàn ý yên Tần Tấn. Tôi sợ cả đời quá dài,tôi không cách nào tưởng tượng được có một ngày Đông Phương Lạc ôm concho bú, nấu cơm trong bếp, già đi bên cạnh chồng và con.

“Trần Nhiên, tại sao Tần Tấn lại yêu tôi?” Đây là vấn đề trước kiaanh ta cho tôi, không nghĩ đến cuối cùng tôi chỉ có thể tìm đáp án tạinơi anh ta: “Giống như anh nói, Đông Phương Lạc không tài không sắc, Tần Tấn thích Đông Phương Lạc nhất ở điều gì chứ?”

“Cái này cô tự mình hỏi anh ta.” Trần Nhiên thích thú nhìn Uông Lỗilựa xương cá, sau đó lại nhanh chóng chọn một miếng thật ngon rồi cắnmột miếng. Uông Lỗi gần như cứng ngắc ngẩng đầu: “….”

Tàn tiệc, không ai uống say. Kim hủ hèm lại tặng cho tôi một lọ nướchoa Tresor, tôi khước từ vài bận, cuối cùng vẫn không lay chuyển đượcông, cho nên đành nhận.

Lúc rời đi chưa đến mười giờ, theo thói quen của bọn họ mà nói đây là quá sớm rồi. Vẫn là Tần Tấn đưa tôi về nhà, tôi ngồi trong xe của anh,anh vẫn chú tâm lái xe như cũ. Tôi nghĩ nếu như tôi không phá vỡ sự yênlặng này, có lẽ anh vẫn sẽ trầm mặc.

“Tần Tấn, tại sao anh lại đối với em tốt như vậy chứ?” Giọng của tôitrấn tĩnh hơn tôi tưởng, hóa ra có một số việc lấy can đảm cũng chưa hẳn là không làm được.

“Trước khi nick Thầy Con Rối mãn cấp là anh luyện.” Anh nói những lời này với giọng rất nhạt, nhưng lại mang đến kinh ngạc cho tôi. Trước cấp 70… Nói cách khác, thật ra thì trước kia là anh cùng chúng tôi đi phóbản, làm nhiệm vụ?

“Nhưng mà…”

“Có nhớ lần đầu tiên gặp mặt không?” Tôi thật sự không nhớ rõ, Thầy Con Rối, sao lại giống như ở trong Thiên Hạ được chứ?

“Khi đó ở Hồn Cốc, anh và Vô Ngạn đang tổ đội làm nhiệm vụ, nếu nhưkhông phải là anh ta trước một bước, thì người đi đến mời em vào đội… sẽ là anh.” Anh châm điếu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, lại nhả ra vòng khói nhạt: “Nhưng mà…”

“Hèn chi…” Tôi như mới tỉnh khỏi mộng, trách sao lúc phỏng vấn anhthấy mấy tấm đính kèm lại gọi điện thoại cho tôi. Tấm ảnh đó là Vô Ngạndẫn đội, nhưng đánh phó rõ ràng là anh.

“Thật ra thì lúc trước anh cũng không có để ý em nhiều, dù sao lànhân vật trong trò chơi mà, nói không chừng sau lưng mỹ nhân này lại làmột yêu nhân.” Anh nhả khói ra ngoài cửa sổ, cười rất anh tuấn: “Nhưngcó một lần em ầm ĩ đòi phải mặc bộ đồ 60 của thầy thuốc. Khi đó em mớicấp 59, ngày ngày đều kêu thế lực dẫn đi phó bản 59. Khi đó Vô Ngạn mới67, hệ thống còn chưa có cánh. Mấy người chúng ta phải cần hai thầythuốc mới có thể đánh được phó bản kia. Cho nên…”

“Cho nên sau khi qua được nghìn vạn khổ sở, nhưng Vô Ngạn lại phânđai lưng Tô Mạc cho thầy thuốc kia, bởi vì cả bộ 60 của cô ta chỉ cònthiếu đai lưng.” Những câu chuyện cũ đã mơ hồi, nhắc lại đã không còncảm giác như ban đầu. Dù cho tôi còn nhớ lúc ấy tôi rút khỏi đội, khoảng mấy ngày không nói một câu trong thế lực.

“Khi đó anh nghĩ cô bé này nhất định rất tủi thân…. Nếu như em khóchoặc có bất cứ vẻ mặt gì anh cũng sẽ đánh một mặt cười. Nhưng chẳng qualà em không lên tiếng. Đi phó bản, làm nhiệm vụ, kéo nick nhỏ, chẳng qua là không nói lời nào.”

“Đúng là lần đó buồn bực mấy ngày.” Tôi cười nhạt che giấu lúng túng.

“Mấy ngày?” Anh kẹp thuốc nhìn sang, trong đèn xe mờ áo nói không ralời: “Anh nhớ được kể từ lần đó em thăng từ cấp 59 đến 60 mất haitháng.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh: “Anh có cần phải nhớ kỹ như vậy không?”

“Anh cũng không biết vì sao anh lại nhớ rõ đến vậy. Lúc đó dường nhưmỗi ngày anh đều đi săn phó bản 59 như bị điên, khi đó anh đã 66 xuống59 chẳng có chút kinh nghiệm nào. Hơn nữa đạo sĩ phòng ngự vật lý thấp,da lại mỏng, thầy thuốc không giỏi không cách nào chịu được. Anh đi săn thật lâu, WY cũng rới ra đai lưng của mỗi môn phái một cái, chờ đến khi Vô Ngạn cấp 68, cuối cùng cũng rơi ra một cái đai lưng Tô Mạc. Nhưngkhi anh giao đai lưng kia vào quốc khố thế lực, em lại không lấy.”

Nếu như nói khi nãy tôi chỉ là kinh ngạc, thì hiện tại có thể nói làngây ra như phỗng rồi: “Đai lưng kia là anh cố ý đánh cho em?”

Anh dừng xe lại, thế nhưng đã đến dưới lầu nhà tôi: “Thưa cô ĐôngPhương, trong xe thật sự không là nơi hay ho để tán gẫu, nói nhiều cũngsẽ khát nước, hay là mời anh uống cà phê nhé?”

Nói không cảm động là giả, cho đến nay tôi đều xem Con Rối là bạnthân, nhưng tôi vẫn không biết còn có một câu chuyện xưa như vậy. Tôidẫn anh đến Cốc Anh Hoa, là một tiệm trà sữa. Anh cũng không để ý, ngồixuống ghế xích đu. Hôm nay vì có Kim hủ hèm nên anh ăn mặc khá trangtrọng, bộ vest màu xanh đen, áo sơ mi màu trắng chỉnh tề, ly trà sữahình hoạt họa trên tay anh lại có vẻ rất buồn cười.

“Cúi đầu cười trộm gì vậy?” Giọng nói của anh cũng như có nụ cười:“Thật ra thì anh vẫn cảm thấy kỳ lạ, nếu như em thích Tô Mạc như vậy tại sao không đi mua một bộ?”

Tôi khuấy trà sữa bằng ống hút, bởi vì Tô Mạc, chẳng qua là một lờihứa của người kia với Mộc Tương Phi… Nếu như người hứa không chịu thựchiện, thì mặc kệ ai thực hiện cũng không hề có ý nghĩa. Ý nghĩ này rấtngốc đúng ư, tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc.

Cho nên cuối cùng tôi chỉ nghe thấy mình cười nói: “Bởi vì em không mua nổi.”

Tần Tấn: “….”

Tôi hôm đó, chúng tôi vẫn ngồi đến sắp mười hai giờ, nói rất nhiềuviệc xấu hổ trong trò chơi. Ví như khí đó tôi vẫn cho rằng Kiến Mộc bịthương nặng sẽ rơi xuống nhánh cây kiến mộc để cho ngựa ăn. Sau đó ThầyCon Rối bảo tôi đưa cành cây cho anh, sau đó anh làm ra một đá sức lực,lúc đó tôi mới biết được hóa ra nhánh cây kia có thể tách ra thành đásức lực. Khi ấy đá sức lực cấp 73 có giá hơn một trăm vàng một viên. Kết quả là tôi bị toàn đội xỉ vả là đứa phá gia.

Sau khi học được khinh công luôn không nhảy cao được, tôi mắng WY gạt người trong thế lực, sau đó một hồi lâu Con Rối mới trả lời một câu: Có phải cô chưa mở hay không?

Sau đó tôi mới biết được khinh không không phải tự động cộng thêm,phải mở mới có trạng thái này. Lúc đó bị Con Dê lên án mạnh mẽ là ngungốc.

Sau khi ra ngoài anh đưa tôi về nhà, gió đêm cuối tháng tư từ từ bớtlạnh, hai tay anh bỏ vào trong túi quần, mùi hương thoang thoảng trênngười thỉnh thoảng trêu chọc mũi tôi, nhưng giọng nói vẫn mang theotrách mắng: “Đừng ngồi trước máy tính quá lâu, không có chuyện gì thì đi ra ngoài một chút, đi dạo phố một chút. Phải uống nhiều nước…”

Tôi quay người đưa một tay lên che miệng anh lại: “Được rồi, em biếtrồi bà ngoại Tấn.” Sau đó rốt cuộc phát hiện hành động này quá thân mật, cho nên cực kỳ nhanh chóng buông tay xuống, vẫn cảm giác được đôi môianh mềm mại.

Nhìn nhau một chút, tôi lại nhanh chóng chạy nhanh lên lầu: “Em về đây, tạm biệt Tần tổng.”

“Đợi đã.” Anh cầm một chiếc hộp rất lớn trên xe đưa cho tôi, vẫn chờtôi mở cửa vào nhà. Mẹ già ngồi trên ghế salon, pha một ấm trà, yên tĩnh xem tivi. Tôi ném chiếc hộp lên ghế salon, nhoài người trên ban côngnhìn Tần Tấn xuống lầu, sau đó anh nhìn về phía bên này. Trời quá tối,trên ban công không có mở đèn, tôi không biết anh có nhìn thấy tôi haykhông.

Khi anh chậm rãi lái xe rời đi, lần đầu tiên tôi cảm thấy mất mát.

“Được rồi, được rồi, đừng buồn phiền nữa, đây là thứ già??” Tiếng mẹgià vang lên, tôi mới nhớ đến cái hộp kia. Bà đã mở ra, kimono màu trắng in đầy hoa anh đào từ từ mở ra, kiểu xa hoa và sang trọng này khiến tôi kinh hãi trước.

Mẹ già tương đối bình tĩnh, lập tức đi ra ban công nhìn quanh rấtlâu, sau đó quay người lại hỏi tôi: “Mới vừa rồi ai đưa con về?”

Tôi không nói lời nào, bà lập tức bộc phát: “Đã nói với con bao nhiêu lần, con gái phải cố gắng tự mình tự lập, tuy trong nhà không giàu cógì, nhưng ít nhất cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng bạc đãi con. Sao lại nhận món đò quý giá của người khác như vậy?”

Tôi vuốt vẽ chật liệu vải mềm mịn, bà hỏi tới: “Ai tặng?”

Tôi ngẩng đầu nhìn bạ: “Là con đòi người ta.”

Sau đó bị bà cầm cây phơi đồ đuổi đánh…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 99: Đáp án cuối cùng


Ngày hôm sau tôi thật sự không vào trò chơi mà đi dạo phố với mẹ. Sau khi mua một đống quần áo, bà bảo tôi đi mua nước hoa với bà. Tôi nghĩđến lọ Tresor Kim hủ hèm đã tặng, cho nên lấy đi mượn hoa kính phật, mũi của người này và mẹ tôi thật hợp nhau.

Mẹ già hoài nghi đánh giá lọ nước hoa hình kim tự tháp trên tay tôi: “Sao đột nhiên lại mua đồ tốt như vậy cho mẹ?”

Tôi không dám nói là của Kim hủ hèm tặng, nếu không bà lại mắng tôi,“Sao hả, không cần nên cho mẹ à.” Bà đưa tay giành lấy, cười bỏ vàotrong giỏ, nói câu “Con đó…”

Về đến nhà cũng không có làm gì, tôi lại thử gọi đến điện thoại củaVô Ngạn. Vậy mà anh lại nghe, bên kia vang lên giọng nam trầm ấm, thậtlâu sau tôi mới phục hồi lại tinh thần, giọng nói lắp bắp khiến tôi muốn tát một cái vào miệng mình: “Vô Ngạn, em….”

Tôi không biết sắp xếp câu của mình làm sao, trong đầu trống rỗngkhông bình tĩnh lại được. Giọng nói của anh cũng lạnh nhạt: “Ừ, cóchuyện gì không?”

“Em… Anh…” Tôi gọi cho anh làm gì, tôi không biết phải diễn tả ý củamình thế nào. Tôi ngừng lại một chút, cuối cùng nói rõ câu hỏi đầu tiên: “Khi nào anh trở lại Thiên Hạ?”

“Phi Tử.” Một lần nữa nghe anh gọi xưng hô như thế, nhưng như đã cách xa thật lâu thật lâu. Thậm chí tôi còn không nhớ nổi lần trước anh gọitôi như vậy là khi nào: “Thật xin lỗi, có lẽ lâu nay anh mập mờ không rõ khiến em nảy sinh chút hiểu lầm.”

Tiếng nói anh bên kia điện thoại rành mạch rõ ràng, không chút tìnhcảm giống như là đọc một đoạn đối thoại không liên quan đến mình: “Nếunhư nhất định anh phải nói trắng ra thì em mới hiểu được, vậy thì anhnói cho em biết, từ đầu đến cuối Hồi Đầu Vô Ngạn đối với Mộc Tương Phichỉ là tình cảm của chủ thế lực quan tâm đến thành viên trong thế lựccủa mình, có hiểu không?”

Nói đến mức độ này, tôi đã không tìm được bất cứ lý do gì để viện cớ cãi lại.

“Cám ơn em đã ủng hộ anh bấy lâu nay, vô cùng cảm ơn. Nhưng trongThiên Hạ không thiếu bữa tiệc tàn, truyền kỳ, ma thú, trò chơi trước sau cũng chỉ là trò chơi. Thoát khỏi thế giới này chúng ta chẳng qua làngười xa lạ. Nếu như nhất định phải nói có gì đó, cũng chẳng qua là nghề nghiệp cần, thời gian ở bên nhau lâu mà thôi.” Tốc độ anh nói chậm,từng chữ từng chữ đập vào lòng tôi: “Anh sẽ không chơi lại Thiên Hạ, sau này cũng không cần gọi điện thoại cho anh nữa.”

Trong đầu tôi nhất thời không thể tiêu hóa những lời này, nắm lấyđiện thoại gắt gao, tôi thay Tương Phi hỏi ra vấn đề không thể hỏi:“Thật sự Hồi Đầu Vô Ngạn không hề thích Mộc Tương Phi chút nào sao?”

Tiếng nói anh đầu bên kia điện thoại rất nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng: “Không có.”

“Em biết rồi lão đại.” Tôi cố gắng khiến mình mỉm cười, được rồi, hóa ra ba năm nay chỉ là Mộc Tương Phi tự mình đa tình mà thôi.

“Ừ, anh cúp máy đây.”

“Ừ.” Tôi ra sức gật đầu, nhớ đến khi mới close beta, chiến sĩ thiêncơ kia chỉ vẻn vẹn cấp 16 chạy đến từ Hồn Cốc, nói “ái phi, giúp trẫmthêm trạng thái đi”. Tôi nhớ đến khi anh 60, tôi nói bộ 60 thiên cơ thật đẹp, anh nói “chờ đến khi em 60 thì anh sẽ chuẩn bị cho em bộ Tô Mạc”.Tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi nói với anh muốn rút lui khỏi Ẩm HuyếtMinh, anh nói “Ái phi, anh nghĩ giữa chúng ta sẽ không suy bại đến mứccần anh phải giải thích với em”. Tôi nhớ đến tôi rút khỏi Ẩm Huyết Minh, anh đứng khiêu vũ trước mặt mọi người ở Hồn Cốc, bị chụp vài chục tấmhình đăng lên diễn đàn.

Đã từng nhiều như vậy… Hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm của tôi. Vô Ngạn đều tại anh, đều tại anh, nếu như anh không hề thích Mộc Tương Phi chút nào, sao anh lại đối xử tốt với cô ta như thế chứ? Rất dễ dàng khiếnngười ta tự mình đa tình anh có biết không?…..

Mà cuối cùng… đây là cuối cùng của chuyện xưa, Hồi Đầu Vô Ngạn choMộc Tương Phi đáp án. Đúng vậy, trò chơi trước sau cũng chỉ là trò chơi, Đông Phương Lạc không phải Mộc Tương Phi, thế gian này cũng không có Vô Ngạn.

Tất cả đều là giả dối, tất cả thị phi ân oán cũng chưa từng tồn tại.Cố gắng không việc gì nói tạm biệt với anh, nước mắt của tôi đã chảy dọc sườn mặt theo điện thoại di động, từng giọt từng giọt, xóa nhòa ký ức.

Sau khi nói tạm biệt chúng tôi vẫn yên lặng, thời gian trò chuyện vẫn nhảy từng phút, cuối cùng đã cắt đứt sau hai phút. Cho nên giữa MộcTương Phi và Hồi Đầu Vô Ngạn cũng đã cắt đứt như vậy.

Tôi nắm điện thoại ngẩn ngơ, run rẩy thật lâu. Sau đó tự nói với mình không khổ sở, đúng vậy tôi không khổ sở, Thiên Hạ chỉ là một trò chơi,Hồi Đầu Vô Ngạn và Mộc Tương Phi cũng là một trò chơi, tất cả cũng làảo. Hóa ra, tôi chỉ là làm một giấc mộng ba năm thôi.

Hít sâu một hơi, được rồi, tất cả rối rắm đều giải ra ở đây. Có lẽtôi nên cảm ơn Vô Ngạn, cuộc đời con người mặc kệ là trò chơi cũng tốt,đời thực cũng được, dù sao cũng phải có một thứ khiến mình quý trọng,hiểu ra và lưu luyến.

Mấy ngày đó tôi cũng không vào trò chơi, yên tĩnh và cũng không cóchuyện để làm, cho nên mang rất nhiều đoạn phim trong trò chơi và đoạnphim truyền hình yêu thích cắt nối biên tập thành MV, mỗi ngày một chút, làm không biết mệt mỏi.

Tôi bắt đầu tìm công việc mới, mỗi lần nữa làm hồ sơ lý lịch, có vàinơi phỏng vấn, có người mời đi làm, cũng có nơi cảm thấy không hài lòng.

Lúc thế lực chiến thứ bảy, Tần Tấn mở nick Tương Phi trực tuyến, nhìn thấy tên, lần đầu tiên tôi cảm thấy được vô cùng thân thiết. Anh vẫnthành thạo chỉ huy mọi người như cũ, đánh ai đánh đài nào, tuyên chiếnvới thế lực nào.

Lúc này quan hệ của Ẩm Huyết Minh và Chiến Minh đã từ từ dịu lại,không hề như nước với lửa nữa. Tôi nghĩ Tấn hoặc Trần Nhiên nhất định có đề cập với Trần Cánh về việc nick Vô Ngạn đổi người chơi, cho nên Thiên Hạ cũng ít đi tiếng chửi rủa rất nhiều. Mỗi lần đều đối địch giành đài, dù sao nếu như ngay cả kẻ địch cũng không có tồn tại thì Thiên Hạ nàysẽ hiu quạnh biết bao.

Trong lúc tôi dẫn người chạy đông chạy tây giành đài, chỉ cần anh điphía sau tôi, thì tôi dám vọt đến ra tay tàn sát trong đám người. Sợ đầu sợ đuôi lúc trước từ từ không còn tồn tại, hiện tại chỉ cần không phảimột mình đụng phải đối thủ đặc biệt, có phải đích thân Vô Ngạn điềukhiển nick này hay không e rằng đã có rất hiếm người nhận ra.

Tôi cố gắng học theo anh kéo nick nhỏ, cố gắng bảo vệ đồng đội phíasau mình giống như anh, cố gắng làm một đội trưởng, một chủ thế lực máutrâu.

Cho nên tuy mấy ngày nay tôi không lên IS nói một câu, nhưng không có ai nghi ngờ.

Ngày sát nhập đã đến nhanh chóng, khu L đã tự động sát nhập vào khuchúng tôi. Vừa vào trò chơi, thế lực trong Thiên Hạ quảng cáo chiêu nhận người ùn ùn.

Mà quả nhiên là Chiến Minh liên minh với rất nhiều thế lực khu L,nhập thành một thế lực liên minh mới — Bá Tuyệt Thiên Hạ, hơn nữa cònxác lập là quan hệ đối địch với Ẩm Huyết Minh trước tiên. Tốc độ pháttriển lớn mạnh của liên minh này khiến người ta kinh ngạc.

Gần như là xế chiều cùng ngay, nick nhỏ của Ẩm Huyết Minh gặp phải một trận càn quét quy mô lớn.

Bọn họ nói tài nguyên quý giá nhất thế kỷ XXI là nhân tài… Đạo lý này đã thể hiện được rõ ràng trong trò chơi… Bá Tuyệt Thiên Nhai tập trungtoàn bộ tinh anh khu L hôm nay đã nghiễm nhiên trở thành Ẩm Huyết Minhban đầu. Cho dù chúng tôi tập trung người cả thế lực bảo vệ cho nick nhỏ thì vẫn không thể náo chống đỡ được nghìn quân vạn mã này.

Ngày đó tôi và Con Rối, Con Dê, Quỳ Xuống Xin Tha mang theo người cảthế lực đi đến Kiến Mộc trông coi suốt đến chiều, rất nhiều phần tử hiếu chiến giết đến đỏ mắt, nhưng kết quả …. chỉ có thảm bại.

Lực lượng chiến thuật biển người trong thế giới này thật đáng sợ.

Tôi và Con Rối mở nick Tương Phi cùng nhau khiêm nhường nằm ở KiếnMộc…. Nhưng sự thật chứng mình, nick giống như Vô Ngạn dù có khiêm tốnthì cũng sẽ phát sáng như vàng.

Trên diễn đàn game có người đăng hình ảnh đen trắng của chúng tôi, tên cũng rất có ý thơ: Ẩm Huyết Minh chết đi.

Bắt đầu có vài nick nhỏ lục đục xin rời khỏi thế lực, bởi vì Bá Tuyệt quất rầy không ngơi nghỉ, nick nhỏ đã không còn cách nào đội tên ẨmHuyết Minh đi làm nhiệm vụ. Tôi cảm thất rất thất bại, đó là một loạihoàn toàn bất lực.

Trong đám loạn quân, tôi thấy được Ta Tự Thành Ma, trước mắt là chủthế lực của Bá Tuyệt Thiên Hạ. Chỉ là không có cơ hội đơn đấu, thật sựngười quá nhiều.

Muốn chân chính phá hủy Ẩm Huyết Minh, không cần nghĩ cũng biết đượcbước tiếp theo kế hoạch của hắn là…. khiêu chiến Vô Ngạn. Trước mắt dưới tình huống Ẩm Huyết Minh bị vây, nếu như đánh bại Hồi Đầu Vô Ngạn thìtrận này sẽ thắng đẹp biết bao.

Tôi cảm thấy lo lắng, tiếp tục với tình trước mắt, tinh thần sa sútđến vậy, thế lực chiến thứ bảy và thành chiến chủ nhật tất sẽ chào đónẨm Huyết Minh là đả kích lớn hơn nữa.

Tôi cảm thấy bất lực, nếu như là Vô Ngạn ở đây, nhất định anh sẽ cócách của anh đúng không? Nhưng nếu anh thật sự không trở về nữa, ẨmHuyết Minh làm thế nào, hơn cả nghìn người này làm thế nào đây….

Tần Tấn gọi điện thoại đến, giọng vẫn dịu dàng như cũ: “Đường KiếnThiết mới mở nhà hàng Tây và Trung Quốc, buổi tối chúng ta đi ăn thửnhé?” Tôi do dự, anh lại nói thản nhiên: “Chuyện thế lực chiến có thể có kế hoạch tốt hơn.”

Tôi cười: “Em mặc kệ, dù sao hiện tại anh là quân sư, em chỉ là thú cưng Thái Hư của anh, anh nói làm sao thì em làm vậy.”

Anh hơi nhướng mày: “Được, cũng biết giở trò rồi đó, Mau thay quần áo, anh đến đón em.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom