Cập nhật mới

Dịch Full Thiên Hạ Đệ Nhị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 20: Tần tấn


Buổi sáng nhận được điện thoại của ông chủ, anh nói cho tôi biết hômnay anh không đến công ty, bảo tôi sắp xếp tất cả lịch trình đổi sangngày khác.

Tôi tên Đông Phương Lạc, bởi vì ID trong tất cả các game đều là MộcTương Phi, cho nên có biệt danh là Phi Tử. Từng là một người đặt kếhoạch game, nhưng sau vì áp lực cuộc sống nên mới làm thư ký cho tổnggiám đốc của công ty game hoạt hình nổi tiếng này.

Cấp trên trực tiếp của tôi họ Tần, tên là Tần Tấn. Nam, 26 tuổi, hiện giữ chức tổng giám đốc của công tay, có rất nhiều tiền, còn lại khôngrõ.

Nếu như nhất định phải nói trời cao cũng có phân biệt mẹ ruột mẹ kếthì anh nhất định là con ruột của thượng đế. Người đàn ông này manggương mặt như tác phẩm xuất sắc được qua nhiều lần gọt giũa của ôngtrời, trải qua mưa tuyết cũng không thay đổi, vẫn cương nghị như lúcđầu. Cân xứng với vóc dáng cao lớn xinh đẹp, mỗi cử chỉ cũng tao nhãlạnh lùng vô cùng quý phái.

Kiểu đàn ông này ở vị thế gì cũng sẽ bị phụ nữ xem làm đối tượng tựsướng, huống chi là trong thời đại nữ sói thịnh hành như ngày nay. Chonên tai tiếng và danh tiếng trong sự nghiệp của anh cũng có liên quantrực tiếp với nhau.

Nữ sói trong công ty xem anh là đối tượng tự sướng cũng không phải số ít, nhưng chỉ có thể là vậy thôi chứ không phải loại si tình, ai cũngchỉ dám bàn tán sau lưng anh. Tôi bắt đầu gọi điện thoại hủy bỏ lịchtrình đã hẹn của anh. Đây chính là việc làm cực khổ của của thư ký, cóhọa thì thư ký chịu, gánh thay tiếng xấu cho người khác.

Vất vã lắm mới hết bận, một người bạn trên mạng tên PC thường xuyên trò chuyện với tôi ở QQ gửi đến một tin nhắn.

PC: Cha mẹ tôi ép hôn, cô gái lần này rất khó đối phó, làm sao đây?

Hương hoa thoang thoảng (là tôi): Giải đáp có thưởng không?

PC: ừ.

Hương hoa thoang thoảng: Nói cho cô gái kia anh bị liệt dương, hoặclà nói một tai nạn xe đã cướp đi gì gì đó của anh, thật ra thì anh không thể giao hợp.

PC: ……….

Xế chiều Tấn tổng đến công ty, lần này mang theo một em gái tóc xoăn, dáng vóc cao gầy, trang phục cực kỳ phong cách. Từ hình dung của tôi là nóng bỏng, còn từ hình dung của trưởng phòng quản lý thị trường UôngLỗi là “đường nét sống động”. Khụ, dĩ nhiên là tôi không xác định đượcánh mắt của anh ta dừng ở đâu trên đường nét sống động này.

Lúc nói đến lời này anh ta dựa vào bên cạnh bàn làm việc của tôi, vẻmặt mang nụ cười vô sỉ: “Ôi, Phi Tử, buối tối ra ngoài dùng cơm không?”

Dáng vẻ người này có vài phần anh tuấn. Không chín chắn như Tần Tấn,anh ta thuộc kiểu gương mặt baby. Tôi thường nghĩ người có gương mặt như vậy xem ra 50 tuổi vẫn được người khác gọi là Tiểu Uông mà.

“Thật ngại quá, buổi tối có hẹn rồi.”

Vẻ mặt anh mang biểu cảm bị đả kích: “Không nghĩ đến người đẹp trai như Uông Lỗi tôi cũng có ngày bị MM từ chối…”

Tôi im lặng.

Thả màn sáo phòng làm việc xuống, tôi biết lúc này tôi nên hóa thànhtượng đá để trưng bày các loại là tốt rồi. Có lẽ là làm công việc nàyđúng là rất dễ bị người xỉa xói nên tôi phải kiêng kỵ. Tôi không dámnghĩ nếu như có một chút nhược điểm rơi vào trong tay đám nữ sói mangánh mắt hau háu kia thì sẽ có kết quả như thế nào.

Lần trước tôi ở trong phòng làm việc của anh vài giờ, lúc đi ra ngoài cũng bị vài tia laser chú ý bay đến. Mà đó chẳng qua là do bảng báo cáo chi tiêu sơ suất của phòng tài vụ thôi.

Khoảng chừng hai tiếng sau, cửa phòng làm việc mở ra, cô gái kia nóilà đồng ý làm người đại diện cho trò chơi mới của chúng tôi, tôi mỉmcười chuyên nghiệp. Với thời đại bùng nổ việc người đẹp làm người đạidiện cho game online, bạn không theo phong trào chẳng khác gì ngoại tộc, mà ngoại tộc còn có biệt danh là….. não tàn.

Bạn từng thấy triết lý game online được quảng bá là quốc hồn quốc túy chưa? Nói trắng ra cũng là một thế giới tự sướng, mà đối mặt với đôngđảo người chơi nam, ta chỉ đơn giản là dùng giang sơn mỹ nhân để thu hút họ thôi. Nếu nói theo kịp phong trào thì Tần Tán là tay lão luyện không thể nghi ngờ, vừa đẹp trai vừa trình độ.

Anh và cô ta nói chuyện với nhau rất vui vẻ, hầu như không nói đếnchuyện chính đáng. Tôi thảo ra hợp đồng xong, cô gái kia gần như khôngthèm liếc mắt một cái đã tiện tay cầm bút ký rồi viết lên tên của mình — Lạc Khiên.

Cho nên tôi mớt giật mình quái lạ. Đây chính là Lạc Khiên, là ngườimẫu rất nổi tiếng trong nước ư? Sau đó lại bất giác nhìn Tần tổng mộtchút, trong ánh mắt còn kèm theo lời nhắn nhủ: Lão đại, diễm phúc anhkhông tệ nha.

Anh bình tĩnh cụng ly với người đẹp Lạc, hơi nhướng mày, dĩ nhiên là đáp lời tôi: Nói hay, nói hay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 21: Đứa phá của


Tôi thề tôi không phải giận dỗi, tôi vẫn cho rằng tôi là người tỉnh táo.

Buổi tối vào dã đội (Khụ, bình thường chúng tôi xem người không quen là dã nhân, cho nên vào đội với dã nhân kêu là dã đội), chọn phó bản Kiến Mộc, nhưng tiếc rằng mấy người đó trang bị không tốt, đánh được một nửa tôi đã phát hiện mình chết không dậy nổi, phí sửachữa trang bị thật là đắt!

Nói lời xin lỗi rời khỏi Kiến Mộc, đụng phải Sinh Tử Vô Thường đangung dung dạo chơi. Trước kia mọi người cũng thường xuyên làm nhiệm vụcùng nhau, nhưng kể từ sau khi Vô Ngạn liệt anh ta vào đối địch, tôicũng ngại gặp mặt anh ta.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Sao trên đầu sao trọc lóc vậy? Tạo phản thật rồi hả? ^_^

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Khụ, bạn tốt, vạch trầnngười khác là bị trời đánh. Hơn nữa bây giờ anh thấy tôi cũng cô đơn một mình rồi, sẽ không giết tôi cho hả giận chứ?

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Khốn, loại chuyện này tôithật sự là làm không được. Phi Tử, chuyện này Tình Nghĩa Minh không aitrách cô, huống chi bây giờ cô cũng không ở Ẩm Huyết Minh nữa. Có chỗnào đi không? Hay là về Tình Nghĩa Minh cho rồi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Được, ngày nào đó bổn cung không cày nổi nữa, nhất định sẽ đến nương nhờ anh.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Vậy sau này cô định thế nào? Một mình vào phó bản? Một mình cày đất hoang?

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Tôi…. còn chưa đến mức thảm đến vậy mà.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Sau này khi Tình Nghĩa Minhvào phó bản cô cũng đi chung đi, bây giờ thiếu thầy thuốc nghiêm trọng.

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Được, bổn cung đồng ý đến tống tiền.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Đa tạ nương nương nhận lời =_=

Rời khỏi Kiến Mộc về Cửu Lê Thành, mang đồ chế tạo được ra mở tiệmtreo bán. Khụ, được rồi tôi thừa nhận tôi là một đứa phá của. Nếu nhưkhông có người quản lý tài chính giùm thì tôi nhất định sẽ thiếu hụt.Nhưng tôi ngàn lần không nghĩ đến ngay cả chơi một trò chơi cũng thế.

T_T…. Ngẫm nghĩ thật đúng là có chút thất bại.

Hậu quả của tiêu tiền như nước là… Có một ngày bị vây ở Đọa TinhNguyên phát hiện trên người mình ngay cả phí truyền tống cũng không đủ!! Khi đó đã là cấp 69, đánh quái nhỏ gần đó cũng không rớt đồ.

Lẽ nào muốn tôi băng qua tường rào quái vật dày đặc từ Đọa Tinh Nguyên về Giang Nam sao?

Đá triệu hồi về núi Tiên Âm cũng chẳng giúp được gì. Thành thật mà nói lúc đó tôi có ý nghĩ là muốn đập đầu vào đá truyền tống….

Được rồi, tôi rất chột dạ phải thừa nhận trước kia thỉnh thoảng VôNgạn sẽ tiếp tế cho tôi. Nhưng anh thu tiền cũng rất đúng giờ. Cho đếnbây giờ tôi không nghĩ đến hóa ra tôi có năng lực tiêu xài hơn 700Jtrong vòng ba ngày ngắn ngủi rời khỏi anh.

Nhưng tôi kiên quyết cho rằng điều này không thể trách tôi. Dù saongười trọng nghĩa khinh tài giống như tôi vậy dĩ nhiên phải tiêu phanhanh rồi. Ừ, đúng, đúng là như vậy.

Có điều bây giờ không phải là lúc nghĩ đến điều này, mấu chốt là tôi phải làm sao để trở về Giang Nam?

Nhìn nhìn chân chú dê kêu be he đáng thương nhà tôi, chân ngắn ngủn, thật uất ức cho mày….

Ngày đó tôi treo máy 42 phút lẻ 27 giây… Có lẽ…. Không chừng… Hoặclà… Tôi là người đầu tiên vất vã cực nhọc vì tiết kiệm 2 bạc phí truyềntống như vậy tại đất hoang….

Kể từ sau kinh nghiệm đó, tôi thề thay đổi triệt để, làm lại từ đầu, tiết kiệm tiền bạc.

Cho nên tôi cố gắng khống chế mình không hề ném bừa vật phẩm, khônghề ngại phiền phức mở tiệm bán đồ, không còn ném thẳng trang bị vào quầy mua của hệ thống lòng dạ hiểm độc nữa.

Tôi học mua thẻ vào những giờ rẻ nhất, tôi thử không hề gởi đồ bán vào tiệm nữa, mà trực tiếp lên kênh khu vực rao bán.

Tất cả điều này đều rất bình thường, cho đến một ngày tôi dùng 100Jđể mua hai quyển cảnh giới Đạp Tuyết Vô Ngân. Sau đó Yêu Mỗi Vô Thườngnói cho tôi biết ở tiệm gửi bán là hơn 480J một quyển.

Khi đó tôi mới chậm chạp cảm thấy kỳ lạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 22: Hai chữ rưỡi


Đúng là có gì đó không ổn, kỹ năng đời sống của tôi là đào đá quý vàkim loại, chính là làm trang sức. Cách đây không lâu làm ra một bộ NgọcÔn Nhu treo giá 180J, kết quả là bị người ta mua nhanh chóng. Tôi xemdanh sách giao dịch, là một ID tên là Vô Khuyết mua.

Cho nên lại làm ra một bộ nữa, treo giá 280J cũng nhanh chóng bị người ta mua. ID giao dịch lần này là Tiểu Bạch.

Tôi nói chuyện nay cho Yêu Mỗi Vô Thường, cô ta yên lặng rất lâu, sau đó gửi đến hai chữ rưỡi.

[Bạn tốt] Yêu Mỗi Vô Thường nói với bạn: Ngu ngốc!

= =||||

Ngày tháng sống tự lập không có nhiều thời gian để ngẩn người, tôithật sự không giỏi chuyện bám víu người khác. Có đôi khi Tội Phạm gửitin nhắn đến hỏi tôi đang làm gì, cuối cùng tôi nói cho hắn biết đang ởphó bản hoặc làm nhiệm vụ.

Hắn không thích vào đội với người lạ, cho nên liền làm chuyện của mình.

Buổi tối cùng với mấy người quen ở Tình Nghĩa Minh làm nhiệm vụ MậtThám (Nhiệm vụ đội đặc thù của hệ thống vào chín giờ tối, phải hoànthành trong thời gian quy định), người đông nghìn nghịt. Tôi vốn đứngbên ngoài chờ đội trưởng nhận nhiệm vụ, bỗng hệ thống nhắc nhở: ChiếnTẫn Thiên Hạ bộc phát cuồng tính.

Hệ thống: Chiến Tẫn Thiên Hạ dùng bùa lôi quỷ đánh trúng bạn, tạo nên 5894 điểm sát thương (trong đó một cú xuyên tim là 3200 điểm, tổnthương nguyên hệ 516 điểm…)

Tôi thầm mắng một tiếng, thứ gì đâu không, vậy mà đánh lén tôi!!

Vốn nếu chỉ có một mình hắn thì tôi còn có thể xông vào đánh mộttrận. Dù sao cũng là thầy thuốc, tôi không có ưu thế khác, chỉ là có thể sống lâu hơn người khác tí thôi. Nhưng rõ ràng bọn họ có đội, hơn nữakhông chỉ một hai đội, chưa đến một giây đã giết được tôi coi như là rất có mặt mũi…

Hình ảnh thay đổi thành màu trắng đen quen thuộc. Không sao cả, không tức giận, quy tắc của trò chơi này là như vậy. Một ID màu xanh xuấthiện trong mười mấy ID màu đỏ, tôi không muốn sống lại, nhưng tôi cũngkhông thể đi. Tôi đang làm nhiệm vụ với đội, trong đội này không có thầy thuốc.

[Bạn tốt] Ngưu Đầu Mã Diện nói với bạn: Phi Tử?

Tôi không muốn lôi bọn họ vào, trong trò chơi, bất cứ nguyên nhân gì cũng có thể trở thành lý do để hai phe hỗn chiến.

[Bạn tốt] Bạn nói với Ngưu Đầu Mã Diện: Không có sao, các người mời thầy thuốc khác vào đội đi.

Đáng tiếc là tôi vừa gửi tin cho anh ta thì anh ta đã chạy đến, sau đó thấy được bọn Tẫn Chiến Thiên Hạ đang canh xác tôi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Ngưu Đầu Mã Diện: Đừng kêu người!!

[Bạn tốt] Ngưu Đầu Mã Diện nói với bạn: Nhưng mà…

[Bạn tốt] Bạn nói với Ngưu Đầu Mã Diện: Có gì đâu mà nhưng nhị, bọnhọ ghét Ẩm Huyết Minh, các người lại là thế lực đối địch Ẩm Huyết Minh,đừng nên vì tôi mà bị cô lập.

[Bạn tốt] Ngưu Đầu Mã Diện nói với bạn: Vậy bây giờ làm sao? Chúng tôi cũng không thể bỏ cô đi được.

[Bạn tốt] Bạn nói với Ngưu Đầu Mã Diện: Các người đi trước, tôi kêu người đến.

Vất vã lắm mới đuổi được đội đi, tôi nghĩ nhiệm vụ Mật Thám này cũngkhông cách nào hoàn thành, sống lại ở đâu đây? Bỗng hình ảnh lộn xộn,tôi nhìn thấy được một ID quen thuộc trong đám ID và thú cưng dày kín —Hồi Đầu Vô Ngạn.

Vì thế lại là một cuộc hỗn chiến, tôi đi không được mà ở cũng không xong.

[Phụ cận] Biển Rộng Toàn Là Nước: Vô Ngạn, đừng như vậy, tôi không biết cô ta là người Ẩm Huyết Minh.

Tôi nghĩ có thể anh đã băm người nào đó rồi. Quả nhiên đứng giữa một đám nằm la liệt, thật lâu mới nhìn rõ một hàng chữ.

[Phụ cận] Hồi Đầu Vô Ngạn: Không biết cô ấy là người của tôi? Ba chữ Mộc Tương Phi cậu cũng không nhìn ra hay sao?

…………………

…………………

…………………

Tôi chỉ cảm thấy cái mặt mo này không biết để đâu, khốn, nói như là tôi rất nổi tiếng vậy…

[Phụ cận] Tử Nguyệt Quang: Vô Ngạn, đừng nóng giận.

Tôi nhìn nữ chiến sĩ đứng bên cạnh anh, thế nhưng hai người cũng hơixứng đôi. Nói trong lòng vui mừng sợ rằng quỷ cũng không tin, tôi cảmthấy hơi buồn bực.

Hệ thống: Hồi Đầu Vô Ngạn sử dụng bùa tụ hồn cố phách triệu hồi hồn phách của bạn, hiệu nghiệm trong ba phút, chấp nhận/không?

Tôi bấm chấp nhận, dù sao hồi sinh cũng phái tốn hai mươi mấy bạc, sao lại không chấp nhận chứ.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: cám ơn chủ thế lực Hồi Đầu Vô Ngạn.

[Phụ cận] Tử Nguyệt Quang: Phi Tử, cô vẫn còn giận Vô Ngạn sao?

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Tôi giận ai cũng không nhọc thượng thư Tử Nguyệt Quang quan tâm.

Tôi chưa từng nghĩ đến tôi cũng là người chua ngoa như vậy.

Bấm vào đá truyền tống, đi đến núi Tiên Âm. Tôi cưỡi dê đi lên núi,nơi này yên tĩnh như là chỉ một mình tôi chơi trong một máy chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 23: Không yên lòng


Ngày hôm sau đi làm, sửa sang lại lịch trình của Tần Tấn, in ra giấyđặt dưới đồ chặn giấy bằng pha lê trên bàn làm việc của anh, thay nướcchậu hoa và tưới dịch dinh dưỡng xong thì Chị Phượng chịu trách nhiệmlàm vệ sinh trong công ty cũng đã đến.

Bởi vì vốn kiến thức và chế độ bí mật khá nghiêm khắc, nên việc vệsinh phòng làm việc của tổng giám đốc và phòng tài liệu chỉ mình tôilàm, vì thế… tôi cũng kiêm chức nhân viên vệ sinh.

Nào ngờ hôm nay anh lại đến sớm như vậy. Anh ngồi sau bàn giám đốcrộng rãi, tôi lúng túng chạy qua chạy lại. Dĩ nhiên im lặng chính là mờám, cho nên tôi nghĩ cách trò chuyện với anh.

“Tần tổng, hôm nay đến sớm vậy.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, lịch trình hôm nay của anh đã đặt trên bàn rồi.”

“Ừ.”

“À, sáng nay vẫn uống cà phê Lam Sơn chứ?”

“Ừ.”

Tôi bắt đầu hơi hoài nghi, cẩn thận hỏi dè dặt: “Hay là thử cà phê Brazil xem sao?”

“Ừ.”

“Tôi thấy uống cà phê buổi sáng không tốt, hay là pha trà cho anh nhé?”

“Ừ.”

“Trà Long Tĩnh hay là Thiết Quan Âm?” Sao mấy lời này mới giống như là mục đích của tôi vậy…

“Ừ.”

Cho nên tôi liền cầm cốc đi ra ngoài, rót cho anh một cốc cà phê Lam Sơn, vậy mà anh cũng không có ý kiến khác.

Chín giờ mười lăm phút có cuộc họp tổng kết hàng tháng của phòng quản lý thị trường, anh tham dự nhưng có điều tư tưởng không tập trung. Tôiđã làm cho anh biểu đồ phân tích đơn đặt hàng cả thị trường tháng trước, anh đọc đến ngay cả bản thân tôi cũng buồn ngủ, không hề tinh thần phấn chấn trăm lần giống như trước đây.

Sau khi nghe anh trầm trầm đọc xong, tiếp theo đến quản lý các khulên tiếng, anh lại khôi phục trang thái đi vào cõi thần tiên, mọi ngườiđều sợ hãi.

Cứ như vậy cho đến trưa, có vài người đến chỗ tôi hỏi thăm tin tức: “Tần tổng sao vậy?”

Tôi lườm từng người một: “Đẩy cửa tự vô hỏi đi.”

Xế chiều còn có Kim tiên sinh đến thăm, tôi nhắc nhở nhiều lần anhcũng nhớ được. Có điều người ta là Hàn Quốc nhưng anh lại mở miệng nóitiếng Nhật, cho nên tôi cũng vã mồ hôi.

Mồ hôi cũng không thể để người khác thấy, trên miệng vẫn mỉm cườiphong cách Mona Lisa chuyên nghiệp. Sau đó với bản lĩnh tiếng Hàn dở tệcủa mình, tôi gượng gạo giới thiệu.

Anh phản ứng cũng nhanh, lập tức chuyển qua tiếng Hàn ngay.

Tôi ra cửa lấy bộ tách trà rót Thiến Quan Âm thượng hạng vào, haingười đã trò chuyện sôi sục ngất trời. Dĩ nhiên tôi đi vào không phảipha trà, mà là đi vào quan sát sức nóng, cảm thấy không tệ lắm nên mớimang các tài liệu hình ảnh của trò chơi mới đặt bên cạnh tách trà, nóitượng trưng: “Tần tổng, đây là tài liệu của Phù Thế Online.”

Anh nhẹ gật đầu, sau đó thuận tay đưa cho họ Kim, vì vậy thành côngchuyển sang đến việc chính. Kế tiếp chính là chuyện của hai vị lão đại,tôi trở về ngồi lại vị trí của mình.

Không ngồi được bao lâu thì phó tổng Trần Nhiên xuất hiện trước mắttôi, đốt ngón tay gõ nhẹ lên bàn làm việc của tôi: “Tần tổng ở bên trong à?”

“Ừ, có khách. Trần tổng có việc gì không?”

Anh ta muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới nói: “Không.”

Mấy người này hôm nay….

Lúc sắp tan việc anh gọi đường dây nội bộ đến: “Đặt một bàn tại Rừng La Uy, buổi tối cùng đi dùng cơm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 24: Tiệc đêm


Một nhóm mười hai người, Tần Tấn, Trần Nhiên, Uông Lỗi và mấy vị đạithần phòng thị trường, quản lý nhà hàng cũng quen thuộc vội dẫn đếnphòng bao.

Hiện tại tôi rất ít tham dự mấy bữa tiệc thương nghiệp hóa này. Thứnhất là Tần Tấn thường xuyên không có ở đây, bình thường là Trần Nhiênvà mấy người phòng thị trường tiếp đãi. Nhưng anh là lão đại mà, vừa mởmiệng làm sao tôi có thể từ chối.

Thời đại này bàn việc trên bàn ăn đều cần đến rượu. Từng có lần côngty liên hoan cuối năm, Trần Nhiên một mình chống lại hơn phân nửa sốtinh anh phòng thị trường.

Cho nên nhân tài ngồi vào chỗ của mình thì rượu cũng được mang lên.

Họ Kim kia vừa nhìn là biết là một tay gian xảo, đôi mắt lanh lợi vừa chuyển đã tìm được kẻ yếu kém: “Cô Đông Phương, nào, chúng ta uống mộtly.”

Có một loại rượu mời không thể từ chối, nhưng nếu bạn không từ chối ly này thì sẽ biến thành nhiều ly.

Khi đến ly thứ ba, tôi nâng ly cười nhạt “Kim tiên sinh, thật sự tôikhông uống rượu được, có điều hôm nay trước mặt ông nên dù có xả thân vì quân tử Đông Phương Lạc cũng phải làm.”

“Hay, thật khí khái.”

“Có điều uống như vậy cũng không vui, hay là chúng ta chơi trò gì đi?”

“Cô nói đi.”

Tôi kề sát người ông ngửi một cái, vẻ mặt ông nghi ngờ.

“Kim tiên sinh, nước hoa ông xài có tên là Treasure của Lancôme, docông ty Lancôme sản xuất năm 1990, nó được hình dung là loại nước hoa có lịch sử và ký ức, tôi nói có đúng không…”

“Cô Đông Phương, tôi bái phục rồi.”

Tối hôm đó tôi khỏe mạnh không sao, có điều Tần tổng thì thảm. Họ kim kia là một hủ hèm mà.

Tôi may mắn trốn được, lại bắt đầu hơi lo lắng cho sự khôn vặt củamình sẽ bị coi là biểu hiện không trung thành. Để tỏ lòng trung thần cứu chủ nhân, tôi ân cần vắt khăn ướt cho anh, nói vô cùng nịnh nọt: “Lãođại, không sao chứ?”

Anh cầm lấy khăn ướt, ánh mắt gian ác chưa bao giờ có: Không tin hợp lại không giết được ông ta!!

Tôi chỉ yên lặng ủng hộ trên tinh thần, lão đại, anh nhất định phải chống đỡ được nha.

Tiểu Liễu phòng thị trường bắt đầu tiếp cận với lão Kim, hi vọng cóthể giúp được ít nhiều. Lão đại thật sự bất chấp rồi, một tay đẩy cô tara, nói: “Đi đi đi.”

Tôi đưa tay đụng đụng Trần Nhiên. Anh ta tương đối tỉnh táo, nhấp nhẹ một hớp rượu, giọng nói thấp đến mức chỉ có tôi nghe thấy: “Đừng để ýđến anh ta, đàn ông mà, đương nhiên lúc có mặt người mình yêu luôn rấtsĩ diện.”

Người yêu? Tôi nhìn Tiểu Liễu, bừng tỉnh ngộ.

Cho nên mấy người lôi kéo người lạ, mặc cho bọn họ liều mình cá chết lưới rách, anh chết tôi sống.

Cuối cùng…. Hủ hèm đã thành công tử trận.

Tần tổng vẫn còn rất tỉnh táo, căn dặn Trần Nhiên đưa ông ta về phòng khách sạn, mọi người đều giải tán. Lúc tôi đi ra, Trần Nhiên còn dìu họ Kim đang nhừa nhựa, họ Kim kia nói lớn: “Thật đã lâu không có chè chénthoải mái như vậy, Tiểu Tần, cậu khá lắm, còn tỉnh ghê, nấc….”

Tôi cũng dự định bỏ đi, nhưng Trần Nhiên quay đầu lại hơi không yên tâm nói: “Phi Tử, để Tần tổng tiễn cô một đoạn.”

Làm ơn đi, mấy con phố này tôi đi bộ cũng đâu có vấn đề gì chứ… Tôiai oán trừng mắt lườm anh ta một cái, Tần tổng đã đi ra ngoài: “Đithôi.”

Tôi lo sợ nơm nớp nhìn anh, bước chân anh vẫn còn rất vững, lúc lênxe còn thuật tiện mở cửa xe cho tôi. Cuối cùng tôi xem như yên lòng, còn cố gắng phát huy tìm vài câu nói khen ngợi anh: “Lão đại anh thật cừquá, Đỗ Khang* còn sống cũng phải hổ thẹn không bằng đó…”

(*) Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời TâyChu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc. Ôngđược những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, đượcnhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần, Tửu thánh.

Anh không nói lời nào, vẫn duy trì yên lặng.

Xe chạy một mạch trên đường, tôi hơi hoài nghi… Nếu như tôi không nhìn lầm…. hình như lão đại đã vượt đèn đỏ rồi…

Xoa trán, có điều may là trên đường không xảy ra tai nạn, xe dừng ởdưới lầu, ngay cả cất lời anh cũng mang theo nồng nặc mùi rượu: “Khôngmời anh lên ngồi một chút à?”

Tôi hoàn toàn yên tâm, còn có thể viện một cái cớ dụ dỗ MM kinh điển như vậy xem ra không có việc gì mới đúng.

“Em rất muốn mời lão đại lên uống cốc nước,” Hai tay tôi chống trêncửa xe anh, cùng nhìn nhau với anh đang ngồi trên ghế lái: “Nếu như Tầntổng không ngại mẹ em gặng hỏi cặn kẽ tổ tông mười tám đời….”

Nhìn sắc mặt của anh đoán chừng cũng không hăng hái đi lên nữa rồi.Tôi quay người lên lầu, trên đường nhận điện thoại của Trần Nhiên. Anhta cũng không dài dòng, tôi vừa bắt lên đã nói ngay: “Tần tổng đâu?”

Tôi miễn cưỡng đáp: “Đi rồi.”

“Đi? Vậy mà cô lại để anh ta đi?”

-.-|||| Nói gì vậy, tôi không để anh ta đi chẳng lẽ còn trước làm gì sau làm gì, ăn xong chùi mép rồi vứt ở nơi hoang dã sao?

“Anh ta say túy lúy như vậy mà cô lại để anh ta đi???” Trần Nhiên gần như gào lên, tôi cảm thấy mình rất vô tội, làm ơn đi người nào say màlại tỉnh táo đến vậy chứ….

Tôi quay người lại nhanh chóng đi xuống lầu, Tần tổng, lão đại, chờ tôi một chút…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 25: Xấu hổ


May là xe vẫn còn, tôi chưa từng phát hiện được hóa ra nhìn thấy anh lại khiến cho người ta vui vẻ như vậy.

“Lão… lão đại…” Tôi kêu từng chữ lắp bắp, không có cách nào, tôi đang thở hổn hễn mà: “Nhìn thấy anh không sao thật tốt quá, thật tốt quá…”

Vậy mà anh không để ý đến tôi, gục trên tay lái ngủ thiếp đi…..

Tôi nghĩ xem ra “cha mẹ” đang cho mình cơm áo ngủ trên xe một đêmkhông được tốt rồi. Nhưng để anh ngủ nhà mình thì tôi thật sự không dámnghĩ đến hậu quả. Ừ, Đông Phương Lạc buồn một mình không bằng thêm TrầnNhiên vào lo chung.

Lấy điện thoại di động ra, tìm tên: “Alo, Trần tổng? À, tìm được rồi, tìm được rồi, anh lập tức đến XXXX.”

Bình thường tôi chỉ biết Trần Nhiên xảo trá, nhưng hoàn toàn khôngbiết được lại xảo trá đến nước này. Anh ta vừa nghe tìm được đã lập tứcthở dài một hơi. Sau đó vô cùng nhanh nhẹn, vô cùng quyết đoán, lập tứcnói: “Vậy thì tốt, cô xem làm sao thì làm.”

Sau đó còn nhanh chóng hơn, quyết đoán hơn, cúp điện thoại.

Tôi….. Mẹ kiếp!!

Tôi vắt hết óc suy nghĩ làm sao dìu anh lên lầu. Mùi rượu trên ngườianh còn rất nồng, người to lớn như vậy xem ra té ngã sẽ đè tôi còn nửacái mạng đây.

Tôi thăm dò định đưa tay vỗ vỗ anh: “Tần tổng? Lão đại?”

“Hả?” Anh ngẩng đầu, trong mắt hoàn toàn mơ màng. Mặt tôi đầy vạchđen, không phải anh giả say chứ? Không phải nói người say sẽ ngủ nhưchết sao?

Có điều thử nghĩ xem ra mấy chai rượu trong phòng bao Rừng La Uy đãđổ vô ích rồi. Nói thật nếu như anh còn có mưu tính giả say thì cũng cóphần thật đáng sợ.

“Nơi này dễ bị cảm, lên nhà em ngủ đi?” Tôi cố gắng duy trình hình tượng trung thần. Thế nhưng anh lại nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Sau đó thật ngoan ngoãn cho xe vào tầng hầm, liền đi theo tôi, tôinhìn ánh mắt anh thật sự không có giả, cuối cùng cũng tin. Khốn, cóngười say đến vậy mà vẫn cá tính.

Nửa dìu khuỷa tay anh đi lên lầu. Mẹ ơi — con đến đây…..

Nửa dìu anh mở cửa, anh rất yên tĩnh, tôi nghĩ không ra ông chủ ngồitrên ghế chỉ điểm giang sơn lại có dáng vẻ yên tĩnh đáng yêu như chú chó to lớn thế này.

Cửa mở ra, mẹ già đang ngồi trên ghế salon xem tivi, cũng không quay đầu lại nói “Bữa khuya ở trong nồi, tự hâm đi.”

“Chuyện kia…. Mẹ già….”

“Gì hả, trễ vậy mới về còn ấp a ấp úng, con ngứa mình phải….” Mẹ giànói đến đây liền quay đầu lại, cuối cùng dừng câu nói kế tiếp, nhìn chúchó to lớn ăn vận tây trang phẳng phiu phía sau tôi.

“Ơ, không tệ lắm.” Bà cười khiến tôi không cách nào suy đoán được cóphải điềm báo mưa gió sắp nổi lên hay không. “Còn biết đưa con trai về,ừ, dáng vẻ cũng được đó.”

Tôi đầy vạch đen: “Mẹ già, mẹ dừng lại, dừng lại trước đã. Thứ nhất,anh ấy không phải là con trai… Ặc, ít nhất không phải là con trai giốngnhư mẹ nghĩ…. Ôi trời, người này, anh ấy là lão đại của con, là Tần tổng công ty của bọn con.”

“Ồ, con đang làm thư ký cho cậu ta à?”

“Ừ, thứ hai là không phải con đưa anh ấy về, là do anh ấy uống say còn đưa con về, nhưng bản thân thì không thể về nổi.”

“Ờ, chính là con uống rượu với cậu ta đến hai giờ sáng à?”

“Là anh ấy và khách hàng, còn có một đám đồng nghiệp.”

“Ừ, cả đám các con uống rượu, nhưng cuối cùng là con đi cùng với tổng giám đốc về…”

“Mẹ già!!!”

“Được rồi, được rồi, thu dọn một chút rồi ngủ đi. Hơn nửa đêm rồi, con không mệt mẹ cũng mệt.”

“Đợi đã.”

“Còn việc gì?”

“Tối nay con muốn ngủ với mẹ.”

“Ơ, bà già như mẹ không muốn phá hư chuyện tốt của người ta, con thích ngủ đâu thì ngủ….”

Bà đóng sầm cửa lại, cho nên tôi không nói gì được. Đây là mẹ già của tôi đó, đây mới thật sự là một con sói bà ngoại sống sờ sờ mà…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 26: Hoàng thế nhân


Tôi nửa dìu chú chó to lớn vào phòng ngủ của tôi. Lão đại, hôm nay có lời cho anh, ngay cả thằng em họ của tôi đến đây cũng phải ngủ ghếsalon đó.

“Nào, ngoan, nằm xuống đi.” Quả nhiên anh ngoan ngoãn nằm xuống, mắtnhắm lại. Ồ ồ, lông mi dài quá. Tôi nghĩ lại nghĩ, vẫn cầm khăn lau mặtanh một chút, lau tay anh một chút. Da tay của anh khô nhám theo kiểuđàn ông, gương mặt kia thật là quá TMD rồi. Tôi đưa tay sờ thử, anh mởmắt ra, chỉ nhìn tôi một cái, lại nhắm mắt lại ngủ tiếp. (TMD=DCM của Việt Nam mình)

Ngoan hiền như thể ăn được, nước miếng của tôi cũng muốn chảy xuống.Tôi khẽ vuốt đôi môi đầy đặn của anh, đương muốn cợt nhã một phen thìbỗng nghĩ đến một vấn đề: Đông Phương Lạc, đây là lão đại nhà mày đó!!!

Kết quả là cố nuốt nước miếng lại, kéo chăn đắp cho anh, sau đó mộtmình ôm tấm chăn mùa hè đi ra ngoài. Ghế salon… mày chẳng đáng yêu chútnào….

Lúc hơn năm giờ anh tỉnh dậy, đầu tóc rối bời bước ra khỏi phòng, bộdạng nhìn thấy tôi không hề kinh ngạc, hỏi như lẽ đương nhiên: “Phòng vệ sinh đâu?”

Tôi chỉ về một phía, anh cũng không khách sáo, tiếp tục đi. (Quần chúng: Xin hỏi phải khách sáo thế nào? Tôi đến phòng vệ sinh, cô có muốn đi cùng hay không à? — Đông Phương: *xấu hổ*)

Một hồi anh quay lại, liếc xéo tôi một cái, lại đi về phòng tôi. Cáiliếc kia khiến tôi thấp thỏm bất an, lẽ nào tôi đã đắc tội anh ở đâusao? Lẽ nào còn chưa đủ khiến anh cảm thấy được ưu đãi?

Buổi sáng mẹ già thức sớm nấu đồ ăn sáng, tôi cung kính đứng ở cửaphòng, cung nghênh lão phật gia rời giường. Mới vừa gõ cửa một cái anhđã nói: “Vào đi.”

= =||||

Tôi đi vào làm gì chứ hả….

Có điều đã nói vậy thì vào thôi. Tôi không tin anh có sở thích lõalồ. Mở cửa ra, rất tốt, quần áo anh chỉnh tề. Có điều là… chẳng qualà….. chẳng qua là anh đứng trước tủ áo nhìn cái gì vậy????

Tôi gần như muốn đưa hai tay cào mặt, hận lúc sửa nhà không để độisữa chữa xây một cái hang trên mặt đất. Áo ren nhỏ của tôi… Tingmei củatôi … chíp Fangnai của tôi…. (Tingmei, Fangnai: là thương hiệu đồ lót của Trung Quốc)

Đúng vậy, tôi sai rồi, anh không có sở thích lõa lồ, anh chỉ có sở thích nghiện rình xem đồ lót thôi!!!

“Rất tốt, đầy đủ chủng loại.” Anh mỉm cười khiến người ta hận khôngthể tung một cú đấm, chỉ gật đầu khen một câu. Tôi, tôi, tôi giận màkhông dám nói gì.

Để hình dung anh ăn điểm tâm chỉ có thể nói…. rất là ngon miệng, đúng vậy, rất ngon miệng. Anh rất phù hợp với yêu cầu căn bản về nam thanhniên của mẹ tôi. Cho nên hiện tại mẹ già nhà tôi cười đến mặt có nếpnhăn: “Có đủ không, bác làm thêm một phần nữa nhé?”

Tôi cắm đầu uống sữa tươi… Tôi nghĩ trên mặt tôi nhất định có viết: Này, anh chưa từng được ăn sáng sao?

“Không cần, cám ơn bác gái.” Tại sao người bình thường mang vẻ mặtngang ngược ở công ty lại có thể mỉm cười hiền lành như thế, chân thànhnhư thế, vô hại như thế…..

“Đi thôi.” Anh kéo ghế ra, hất hất cằm với tôi: “Đưa em đi làm.”

“Sặc…. Lão đại anh đi trước đi, em…. Em còn chưa ăn no nữa.” Nói giỡn à, anh đưa tôi đến công ty cho đám nữ sói kia giết tôi sao. Lỗ tai đáng thương của tôi không chịu được hành hạ như vậy đâu.

“Ừ, cũng được.” Anh nhìn đồng hồ treo tường: “Có điều nếu đi làm trễ một phút thì cẩn thận tiền thưởng tháng này của em.”

“….” Hoàng Thế Nhân đó, Hoàng Thế Nhân đó….. (Hoàng Thế Nhân: là hai nhân vật chính trong vở ca kịch [Bạch Mao Nữ ] được diễn vào những năm 1945.)

Lên xe, cả đường anh không nói một câu, con đường lái xe hơn mườiphút kẹt cứng ngắc hơn một tiếng đồng hồ. Không nhìn ra manh mối gì trên vẻ mặt của anh, tôi cẩn thận nói dè dặt: “Lão đại, chuyện này… sẽ không trừ tiền lương của em chứ?”

Mắt anh nhìn thẳng: “Không trừ.”

“Cũng không trừ tiền thưởng ạ?”

“Chuyện này thì…..” Anh nghiêng nghiêng liếc nhìn tôi một cái, nói thong thả: “Vậy thì phải xem tâm trạng của anh đã.”

“…..”

Cách một ngã tư nữa là đến công ty, cuối cùng tôi ngăn cản anh: “Lãođại, cho em xuống ở đây đi.” Anh nhướng mày, tôi vội vàng chỉ vào sạpbáo, làm sáng tỏ: “Em muốn mua tờ tạp chí.”

Anh dừng xe lại, tôi nhanh chóng chạy vào thang máy lên tầng mườitám. Xong, hôm nay…. không phải tính vào ngày nghỉ của tôi chứ?

Lo lắng vô vàn bước vào, Tiểu Liên trước quầy lễ tân cười ngọt ngào như cũ: “A Lạc, bây giờ mới đến à?”

Xem ra không có tình huống gì thay đổi, tôi trò chuyện với cô ta haicâu, rồi đi đến phòng làm việc của tôi. Lúc đi qua phòng làm việc chung, Trần Nhiên thong thả bước đến. Bình thường anh ta nói chuyện luôn lịchsự, hôm nay không biết thế nào lại nói với giọng điệu vô cùng hùng hồnmà cả tầng lầu đều có thể nghe được: “Ơ, Lạc Lạc, tối qua Tần tổng ở nhà cô hả? Hôm nay anh ta có đi làm không?”

Nói gì vậy? Tôi càng thêm ai oán lườm anh ta, bên cạnh đã có rấtnhiều cái đầu ló ra. Không sao Đông Phương Lạc, mày còn có thể giảithích.

Đối mặt với nhiều kiểu ánh mắt, tôi bắt đầu giải thích: “Tối hôm quaTần tổng uống nhiều quá, ở lại nhà tôi, tôi ngủ chung với mẹ tôi. Dù sao thì cũng không có gì phiền phức.” Vì gia tăng thêm hiệu quả chứng minhtrong sạch của tôi, tôi đã sửa địa điểm ngủ với mẹ già. Mắt sói xungquanh dần nhạt đi, sau đó Tần Tấn liền đi từ ngoài vào.

Vốn tất cả chuyện này đều trọn vẹn, nhưng lúc anh đi ngang qua ngườitôi, anh lại cất giọng thành thật, vui vẻ, êm tai trước sau như một nóira một câu, chỉ một câu nói đã vùi tôi vào chỗ bất tín bất nghĩa: “Hóara tối hôm qua em ngủ với bác gái, vậy người nửa đêm anh tỉnh lại nhìnthấy là ai? Thật là kỳ lạ…”

………..

Tôi khóc không ra nước mắt, cái gì mà người nửa đêm tỉnh lại nhìnthấy… Anh thấy tôi ở phòng khách có được hay không… Lão đại, phiền anhnói chuyện cho rõ ràng chứ…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 27: Tổng giám đốc thái giám?


Buổi sáng khiếp sợ uy quyền của Tần Tấn, không ai dám đến hỏi này nọlung tung. Xế chiều sau khi anh đi ra ngoài thì cuộc sống tôi không được thoải mái nữa. Mấy người phòng thị trường đúng là cố tình không để tôisống yên ổn mà.

Uông Lỗi: “Hừm, hèn chi lại từ chối hẹn hò với tôi, hóa ra là hẹn với Tần lão đại, vai nam chính khác.”

Tiểu Liễu: “Ơ, không trách sao lại giở trò khôn vặt để né uống rượu, hóa ra là cố tình để Tần tổng uống say.”

Tiểu Liên: “Còn muốn che giấu sao? Cô có thể lựa chọn tự mình khai hoặc là chúng tôi bức cung.”

Chu Văn An: “Sao đây, thẳng thắn được khoan hồng biết không?”

………….

Cuối cùng vẫn là Trì Phương bộ phận hành chính đến cứu mạng, hơn nữa còn lan truyền một tin tức kinh hồn.

“Biết không Tần tổng và thái hậu lại rạn nứt vì lần giới thiệu bạngái này cho anh ta rồi đó?” Cô ta ra vẻ thần bí, ánh mắt mọi người liếcxéo tôi. Quả thật tôi còn oan hơn cả Đậu Nga nữa đó. (Đậu Nga oantên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan củaĐậu Nga cảm động đến trời đất, được viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể vềmột người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rungđộng; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với áchthống trị của nhà Nguyên.)

“Ôi, nói với các người chuyện này, ngàn lần đừng có lan truyền ra ngoài nhé, nếu không tất cả mọi người bị tống cổ đó.”

Cá nhân tôi cũng sẽ tò mò, huống chi là đám người cả ngày lượn lờtrong văn phòng kia. Trì Phương hài lòng với việc cuối cùng mình đãthành công thu hút ánh mắt mọi người, ho khan một tiếng, nhìn quanh mộtchốc, khẽ nói: “Nghe nói là Tần tổng của chúng ta…. làm việc kia khôngđược.”

“Ai chứ?” Tôi ngu ngơ hỏi, liền phát hiện tất các ánh mắt mọi người nhìn tôi như đứa đần độn.

“Chị Trì, tin tức này đáng tin chứ.”

“Có bao giờ tôi lừa các người chứ? Nghe nói là có lần gặp tai nạnkhông may, chấn thương thận…. Cho nên… không được.” Lời này vừa nói rathì tiếng tan nát cõi lòng đã xôn xao cả lên: “Không tin các người cứhỏi tự nhiên, tối hôm qua khẳng định anh ta chẳng làm gì cả.”

Ánh mắt mọi người lại chuyển về phía tôi, chuẩn bị tra tấn. Tôi vộivàng giơ hai tay lên cao: “Có phải hay không thì tôi không biết, nhưngtối hôm qua thật sự anh ta không làm gì cả, tôi trong sạch.” Với tìnhhuống đó anh ta có thể làm gì chứ…

Mọi người tự động loại bỏ lời tôi nói, chỉ để lại tin tức bọn họ muốn biết: “Thật là không làm gì cả à….”

Chưa đến giờ tan việc mà trên dưới cả công ty, ngay cả chị Phượng làm vệ sinh cũng biết được.

Nói thật loại đàn ông như Tần Tấn này muốn nói hoàn toàn không si mêanh là không thể, có đôi khi vẫn có thể làm được vài giấc mộng xuân. Cóđiều nếu thật muốn ở bên nhau, ôi, thôi cho tôi xin được miễn.

Tôi luôn luôn thích đàn ông có trách nhiệm, cảm giác an toàn. Đáng tiếc anh vẫn cứ thiếu hai chữ này.

Có điều nghe được tin tức thế này, tôi vẫn không nhịn được vừa vuivừa buồn. Buồn là ông trời ông thật sự là mẹ kế mà, cho như vậy lạikhông cho như vậy, khiến cho một người đàn ông như thế lại không hoànchỉnh, thật đúng là chỉ có ông nghĩ ra. Vui là được an toàn, đi theo một vị lão đại như vậy còn an tâm hơn cả mua bảo hiểm nữa.

Trước kia tôi vẫn lo lắng sẽ làm ra việc gì xấu, thậm chí là gây ratai tiếng. Hôm nay cuối cùng tôi có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

Buổi tối vào game, tâm trạng vô cùng tốt.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối: Phi Tử, đến đây giúp tôi một chút.

Hệ thống: Thầy Con Rối mời bạn gia nhập đội ngũ.

Lúc tôi cưỡi dê men theo tọa độ của đồng đội tìm được anh ta, mấyngười đánh một con Boss, theo như tin đồn lả sẽ rơi ra đai lưng của bộbảy mươi.

Có thể tưởng tượng được khó khăn đều là gương mặt quen thuộc, ặc,phải nói đều là những ID quen thuộc. Mà Hồi Đầu Vô Ngạn còn đánh chính,tôi đang lo lắng có muốn đi qua hay không thì Thầy Con Rối đã khiến tôikhông bỏ đi được.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Phi Tử, mau đến đây, mau đến đây.

Tôi bấm thay đổi quần áo, Lưu Ly Toái Nguyệt hơi lui về phía sau,chừa vị trí trống để tôi đứng phía sau Hồi Đầu Vô Ngạn. Bị mấy người vây đánh, nhưng sức tấn công nó quá cao, không bao lâu họ lại bị nằm trênđất.

Lần lượt hồi sinh từng người, tôi lui về sau, lui đến phạm vi trịliệu hữu hiệu xa nhất, đứng từ xa tấn công, giúp hồi máu cho người đánhchính. Lúc máu nó sắp cạn, tôi chạy đến bên cạnh người đánh chính, trong phút chốc máu đã vơi một nửa, thừa dịp triển khai độc, gây choáng vánghai giây, sau đó lập tức mở bảng kỹ năng số tám, hồi máu lại cho tất cảđồng đội đứng gần.

Làm xong lập tức chạy đến nơi xa, cứ liên tục như thế, thuốc có thểcắn đều cắn hết tất cả, cuối cùng Boss bị đáng ngã, hồi sinh tám ngườitrắng đen, không ai nói chuyện, ngay cả không khí cũng cảm thấy lúngtúng, tôi lại đánh chữ cực nhanh.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Có người kêu vào phó bản rồi, tối nay tám, tối nay tám.

Rồi cưỡi dê chạy như bay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 28: Phong cảnh


Một người đứng ở núi Tiên Âm hóng gió, cuối cùng Tội Phạm cũng ở đây, vẫn là trang bị thích khách màu đen gọn gàng. Hắn đang đứng ở đình nghỉ chân trên đỉnh núi, dường như NPC Diệu Âm đang nhìn hắn.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Ở đây à.

[Phụ cận] Tội Phạm: Ừ.

Tôi điều khiển nhân vật đi đến, ngồi bên cạnh hắn. Trong cảnh sườnnúi xanh biếc mây mờ, chim nhạn tung cánh bay quanh phía trên, ở đâykhông phân biệt được bốn mùa.

[Phụ cận] Tội Phạm: Thích thơ ca?

Tôi nhìn dòng ký tên cá tính dưới ID của mình: “Sáng còn xanh mướtvương tơ. Chiều hôm thôi đã tuyết sương bạc đầu”. Rồi lập tức cười.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Chẳng qua là cảm thấy câu này hợp với mái tóc trắng của Tương Phi thôi.

[Phụ cận] Tội Phạm: Đi, dẫn cô đi ngắm phong cảnh.

Tôi hăng hái dạt dào đi theo hắn. Ở thời đại này loài người phát minh ra xe hơi, máy bay, du thuyền. Bất cứ khoảng cách nào cũng được rútngắn như đưa tay là có thể chạm đến được. Cho nên chúng ta không cầnphải lặn lội đường xa, không cần phải tương tư khắc cốt. Cho dù là ởnước khác cũng chỉ có khoảng cách hai ba giờ thôi.

Vì vậy… chúng ta đều rất ít đi xa, chúng ta có điện thoại, cóinternet, gọi video, nên cuộc sống của chúng ta trở thành một vòng tròn, và cái vòng này vẫn không ngừng xoay.

Vì thế tôi thích game, chỉ trong thế giới này chúng ta mới có thể bỏbớt tất cả rắc rối, chỉ còn lại vui vẻ đơn thuần. Tôi không muốn bất cứai áp đặt thị phi vào thế giới này. Tôi chỉ cần bạn bè không dối gạtnhau, vui lòng dạo chơi và an tĩnh cùng tôi, một niềm vui không hề cógánh nặng.

Vật cưỡi của hắn là thần thú màu đen dữ tợn xứng với bộ trang phục có vẻ lạnh lùng của hắn. Bọn tôi đi băng qua thác nước thôn Bạch Thạch,hơi nước màu trắng khiến cho cả màn ảnh đều mang vẻ mông lung mờ ảo. Sau đó dê của tôi bị kẹt ở giữa, không thể đi tiếp, thật bẽ mặt.

Hắn đứng ở chỗ cao, nhìn tôi nhảy loạn xạ. Sau hơn mười lần cuối cùng tôi cũng chấp nhận số phận.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Chờ tôi với, tôi đi đường vòng.

Hắn trả lời lại rất ngắn gọn: Hừm. Ha ha.

Sau khi cười xong hắn cũng nhảy xuống, đánh vài chữ đơn giản: Đi theo tôi.

Tôi theo hắn lách sang trái rồi nhảy sang phải, thế mà lại đi lênđược. Tôi đứng trên tầng cao nhất thác nước nhìn xuống dòng nước chảynhư màn sa.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Đây là lần đầu tiên tôi chạy lên đến đây đó.

[Phụ cận] Tội Phạm: Cảm ơn tôi thế nào?

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Một lạy, hai lạy, ba lạy.

[Phụ cận] Tội Phạm: …….

Băng qua dãy núi, muôn hoa khoe sắc, có trời xanh mây trắng, có dê bò từng đàn, có mặt hồ sóng gợn lăn tăn. Tôi đứng trên ổ chim được xưng là cao nhất Yến Khâu, hắn đứng sau lưng tôi, mái tóc trắng của Phi Tử bịgió ảo thổi tung, giống như là sượt qua khuôn mặt của hắn.

Hai người cũng không nói chuyện, QQ vang lên, tôi thu nhỏ lại trò chơi, bấm xem tin tức. Là PC.

PC: Bận gì vậy?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Chơi game – ing

PC: Chiêu lần trước cô nói thật hiệu quả.

Hương Hoa Thoang Thoảng: Dĩ nhiên.

PC: Sao nghĩ ra được?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Đọc tiểu thuyết.

PC: Xem cái nào.

Hương Hoa Thoang Thoảng: Bất cứ trong một tiểu thuyết BG (boy-girl)nào, vai nam chính có thể không đẹp trai, có thể lăng nhăng, có thể tànnhẫn, nhưng phương diện chức năng này tuyệt đối không thể quá kém.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 29: Không dưng có được đệ tử


Buổi sáng mới vừa ngồi xuống, tôi lấy kế hoạch công việc hôm nay dánbên góc dưới màn hình máy tính. Anh đến rất sớm, không biết có phảitrong lòng có vấn đề hay không, cuối cùng tôi không nhịn được đưa mắtliếc nhìn phương hướng kia, vừa lén nhìn vừa nói thầm trong bụng, đángtiếc, thật đáng tiếc.

Ba lần như thế, anh mới đánh giá người mình từ trên xuống dưới: “Có vấn đề gì không?”

Tôi chợt hoàn hồn: “À… Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tầntổng, dáng vẻ của anh thật khiến người khác ghen tỵ đó ….” Đây là nịnhbợ theo thói quen. Vạn vật đều đổi thay, “đuôi ngựa” mãi trường tồn.

Anh lại khôi phục nụ cười phơi phới: “Hóa ra hôm nay em mới phát hiện ra à, thư ký của anh.”

“Ặc …. Thật ra thì em luôn phát hiện ra, Tần tổng của em.”

Vẻ mặt của anh hơi kỳ lạ, có lẽ vì từ trước đến nay tôi tránh anh không kịp, cũng không hề cười giỡn có vẻ mờ ám với anh.

“Lúc ra ngoài thì gọi Trần Nhiên vào.” Anh ngồi lại ghế một lần nữa, cả người hăng hái, ngay cả giày da Ý cũng sáng bóng.

“Dạ.”

Trần Nhiên ở trong phòng làm việc của anh hơn một tiếng. Xưa nay mọingười đã sớm quen với việc hai người thông đồng làm chuyện xấu, nên bấtcứ chuyện gì cũng không dám để Trần Nhiên biết. Thấy anh ta như thấyvua, ý, phải là thấy anh ta như thấy Tần Tấn vậy.

Đương lúc sửa sang lại số liệu mỗi ngành chuyển đến thì Trần Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc của anh, liếc nhìn tôi một cái đầy sâu xa. Cáiliếc mắt khiến lông măng cả người tôi dựng thẳng đứng, sao lại có mộtcảm giác bất an dấy lên vậy kìa…

Buổi tối mới vừa vào trò chơi, tôi vô công rỗi nghề đi dạo ở Yến Khâu thuận tiện ngắm phong cảnh.

Hệ thống: Người chơi Thiên Đường Có Tội mới vào đất hoang, hi vọngbái bạn làm thầy, cùng bạn hành tẩu đất hoang. Đồng ý/Từ chối?

Ặc, tôi không nhớ rõ mình đã có bao lâu không dẫn dắt đệ tử rồi. Dù sao cũng không có chuyện gì làm, tôi liền bấm đồng ý.

Hệ thống: Thiên Đường Có Tội trở thành đệ tử bình thường của bạn.

Tôi đến nơi khai sinh Vân Lộc tìm được hắn, là một tên pháp sư. Phápsư rất tốt, lên cấp rất nhanh, tuy lượng máu thì bèo bọt nhưng có tôi ởđây mà.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Đồ nhi.

[Phụ cận] Thiên Đường Có Tội: …..

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Đây là vẻ mặt gì hả, kêu tiếng sư phụ nghe xem nào.

[Phụ cận] Thiên Đường Có Tội: Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đệ tử một lạy.

Hệ thống: Thiên Đường Có Tội quỳ lạy bạn.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Ừ, ngoan.

[Phụ cận] Thiên Đường Có Tội: …..

Trong lúc rảnh rỗi, tôi dẫn hắn làm một loạt nhiệm vụ cho người chơimới. Tốc độ của hắn không biết nhanh gấp bao nhiêu lần lúc tôi mới chơi, quan trọng hơn là không lôi thôi, rất có khí khái cao thủ tuyệt thế.

Tôi cưỡi dê đi theo hắn, hắn nhanh chóng lên đến cấp 14, có thể vào phó bản 16 rồi.

Quả thật tôi phải thán phục.

[Tổ đội] Đội trưởng Mộc Tương Phi: Vào phó bản 16, cậu sẽ tăng gấp đôi điểm kinh nghiệm, đi theo sau tôi là được.

[Tổ đội] Thiên Đường Có Tội: Ừ.

Nhanh nhẹn xin vào phó bản, hắn đi theo sau lưng tôi, lại chẳng nói câu nào.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Ở đâu?

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Phó bản 16

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: …. Đừng dạy hư học trò nhé.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: = =||||

Phó bản 16, nhân vật cấp 69, nhắm mắt lại cũng có thể làm xong. Hắnyên lặng đi sau lưng tôi, giữ khoảng cách rất tốt, vừa lúc có thể hưởngđiểm kinh nghiệm, nhặt được đồ, lại còn không bị quái vật quấy rầy.

Thằng nhóc này có thiên phú nha. Tôi thầm nói, chia hết cho hắn toànbộ đồ đánh rớt được, nói cho hắn biết một số thứ như vũ khí, trang bị,phá hủy trang bị đã được luyện hóa…. Câu trả lời của hắn rất đơn giản.

[Tổ đội] Thiên Đường Có Tội: Được.

Như vậy một mạch cho đến tối, thấm thoát đã hơn mười giờ. Trong bagiờ hắn đã lên đến cấp 24, nghe đâu còn muốn có thêm kinh nghiệm đợi tôi dẫn đi phó bản 24.

Tôi đổ mồ hôi rồi.

Quả thật là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước bị xô chết trên bờ cát mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 30: Nhặt được đệ tử


Tôi thật sự không có tinh lực để dẫn hắn đi phó bản 24 nữa, nói vớihắn là ngày mai đi. Hắn nói được, lại nói thêm một câu hiếm hoi: Cô muốn thoát à?

Tôi thản nhiên nói tôi tìm chỗ ngồi chút đã.

Hắn không có đi theo tôi, tôi đi ngắm nghía nhiều loại chim ở cốcDiên Vi. Mặc cho Tương Phi ngồi giữa hoa cỏ xanh mướt, nhìn dòng nướcchảy róc rách xung quanh.

Thu nhỏ trò chơi lại, một ảnh đại diện QQ đã xuất hiện:

PC: Hương Hoa

Hương Hoa Thoang Thoảng:?

PC: Cô thích kiểu đàn ông gì?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Sao hả, anh muốn xếp hàng à?

PC: …..

Đi ra ngoài ép chút nước táo, lúc trở lại đã phát hiện Thiên Đường Có Tội đang đánh Dạ Xoa Vương. Tôi lặng lẽ xuống thôn Diêm Tuyền của BaThục, hăng hái dào dạt nhìn hắn ra tay. Nhớ đến lần đầu tiên tôi đánh Dạ Xoa Vương, khi đó bị nó đánh đến răng rơi đầy đất, bọn Vô Ngạn cũng chỉ bàng quan đứng nhìn, Thầy Con Rối còn nói cạnh khóe.

[Tổ đội] Thầy Con Rối: Phi Tử, cô thử lấy sắc dụ nó một chút xem sao.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Lấy sắc dụ nó hữu dụng sao?

[Tổ đội] Thầy Con Rối: Đương nhiên là có mà, cô lấy sắc dụ nó, lãođại sẽ tức giận. Lão đại tức giận thì dĩ nhiên sẽ ra tay tiêu diệt nóchứ sao.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: …..

Tôi không muốn ra tay, chỉ giúp hồi máu cho Thiên Đường Có Tội. Thầythuốc chỉ có điểm này là tốt, lúc không muốn ra tay cũng bảo đảm đượccho người ra tay không bị sạch máu.

Cuối cùng là hắn dựa vào sức mình, quật ngã đồng chí Dạ Xoa Vương tolớn. Tôi cảm thấy có được đệ tử như vậy thật khiến bản thân tự hào.

Hắn trở về trả nhiệm vụ, tôi cưỡi ngựa đi theo. Trên kênh thế giới không ngừng phát ra tin tức thu hút tôi.

[Thế giới] Thí Cổ: Tôi phạm, TM đừng làm con rùa rút đầu, khí thếgiết em trai tao mười ba lần đâu rồi hả??? Tao với mày một đánh một, đira đây!!!

Tin tức phát liền vài cái, tôi cười thầm. Bọn họ nói Tội Phạm ngoạitrừ trả lời tin đặt hàng ra thì bất cứ tin gì cũng không trả lời. Chonên nhắm trúng một số người tính nóng, đành phải càn quét thế giới, làmlời cho hệ thống.

Thí Cổ cũng là một người chơi đã lâu, ban đầu cũng thường xuyên chặt chém với Vô Ngạn.

[Thế giới] Thí Cổ: Tôi phạm, TM đừng làm con rùa rút đầu, khí thếgiết em trai tao mười ba lần đâu rồi hả??? Tao với mày một đánh một, đira đây!!!

[Thế giới] Thí Cổ: Tôi phạm, TM đừng làm con rùa rút đầu, khí thếgiết em trai tao mười ba lần đâu rồi hả??? Tao với mày một đánh một, đira đây!!!

[Thế giới] Thí Cổ: Tôi phạm, TM đừng làm con rùa rút đầu, khí thếgiết em trai tao mười ba lần đâu rồi hả??? Tao với mày một đánh một, đira đây!!!

[Thế giới] Tinh Phẩm Hàng Rong: Thuốc xanh, thuốc trừ sâu, bùa lụcđạo bán phá giá đây. Ngoài ra còn có Thiên Nhãn, mua số lượng lớn đượckhuyến mãi, ai cần thì nhắn tin riêng…. (Thiên Nhãn là dụng cụ để tìm tọa độ của kẻ thù)

[Thế giới] Thí Cổ: Tội Phạm, lên tiếng đi, đừng khiến phụ nữ xem thường.

Lần này lời nhắn rất hữu hiệu.

[Thế giới] Tội Phạm: Ở đâu?

Toàn khu náo động lên.

Trên diễn đàn thường xuyên có thể nhìn thấy đoạn phim thao tác củaThí Cổ. Có thể nói đâu cũng là nhân vật đại thần, bình thường cũng rấtcó danh tiếng. Tội Phạm thì vô cùng khiêm tốn, bình thường để lại chongười ta ấn tượng thần bí. Nhưng người mắng hắn trên thế giới có thể xếp hàng một mạch từ Cửu Lê đến Giang Nam, có thể nói là vừa hận vừa sợ,người người đều muốn giết.

[Thế giới] Thí Cổ: Cửa nam Cửu Lê.

Tôi cau mày, Kẻ Điên Vô Danh đã bắt đầu tiếp lời.

[Thế giới] Kẻ Điên Vô Danh: Thí Cổ, mọi người đều là bạn bè chơigame, cần phải vậy không. Đâu phải đến hôm nay anh mới biết hắn làm cáigì. Lén hẹn đến chỗ nào là được rồi, Cửu Lê người qua kẻ lại không tốtđâu.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Đừng đi, cửa nam Cửu Lê quá nhiều người, lỡ như có đám người làm ẩu thì sao.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Cô đang lo lắng cho tôi sao?

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Nói nhảm!

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Phi Tử, thật xin lỗi, thật thật xin lỗi.

Gần như người nửa khu cũng chạy đến cửa nam Cửu Lê, Thiên Đường CóTội đi giao nhiệm vụ, tôi gọi ngựa vội vàng chạy qua bên đó, dùng chế độ tự động tìm đường, vừa đi vừa gõ chữ.

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Bạn tốt có ở đó hay không?

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Nương nương có gì căn dặn?

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Không nói đùa, anh biết Tội Phạm và Thí Cổ PK ở Cửu Lê không?

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Xem ra là người ở server khác cũng biết hết rồi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Bạn tốt, có thể bảo ngườicủa Tình Nghĩa Minh duy trì trật tự một chút hay không. Tội Phạm nhiềukẻ thù, tôi sợ bọn họ đánh hội đồng.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Được, dù sao tất cả mọingười trong Tình Nghĩa Minh cũng đi. Có điều cô bảo Hồi Đầu Vô Ngạn mởmiệng không phải là hiệu quả hơn sao?

Tôi im lặng, anh ta cũng không hỏi tới nữa.

[Bạn tốt] Bạn nói với Comeonbaby: Bạn tốt, có ở đó không?

[Bạn tốt] Comeonbaby nói với bạn: Bé cưng nhớ tôi sao?

Người này nổi tiếng là thầy thuốc nhân yêu, chủ thế lực của thế lựcYêu Nghiệt, đã từng dùng nhân vật cấp 60 PK nhân vật cấp 64 của tôi.Đánh đến nửa đêm lại hợp ý nhau. Tôi lặp lại lời nói với Sinh Tử VôThường trên kia, anh ta cũng vui vẻ nhận lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 31: Thí cổ vs tội phạm


Lúc chạy đến cửa nam, người đã đông nghịt. Tôi nghĩ không ra tình trạng thế này làm sao đánh được.

Kênh phụ cận là một màn hỗn loạn, chữ nhảy lên rất nhanh. Tôi băngqua một đám mô hình 3D, cố gắng cách xa một chút. Có rất nhiều người của Chiến Minh ở đây, Tội Phạm đứng trên núi bên cạnh cửa nam, hình dángthích khách màu đen đứng trên núi đá trắng vô cùng bắt mắt.

Thí Cổ là đạo sĩ, kêu ra Phượng Hoàng của mình, hai người đứng đối diện nhau.

Không biết từ lúc nào Thiên Đường Có Tội đã đứng kế bên tôi. Sinh TửVô Thường, Comeon, Vầng Trăng Khuyết cũng đã đến. Thế lực Tình NghĩaMinh, Yêu Nghiệt, Vầng Trăng Khuyết cũng bắt đầu đứng bảo vệ quanh đàiđấu. Như vậy một khi kết thúc PK, Tội Phạm sẽ có đủ thời gian ẩn thânchạy trốn. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết phải là hắn còn sống.

[Thế giới] Hồi Đầu Vô Ngạn: Lần PK này là chuyện ân oán cá nhân, nếunhư những người khác xen vào sẽ có phần quá không tôn trọng songphương. Cho nên mọi người chỉ nên thưởng thức không nên xen vào. Nếunhư có kẻ làm trái sẽ được xem là đối địch của Ẩm Huyết Minh, xin hợptác, cám ơn.

Trong một đám ID, tôi không nhìn thấy anh, đây chính là Hồi Đầu VôNgạn, dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, cắt đứt những lý do trẻ con củanhững người khác xin Thí Cổ cho xen vào. Tuy lời nói quá sức bá đạo,nhưng rất hiệu quả.

Ẩm Huyết Minh hôm nay thật sự có năng lực khiến cho người toàn khu phải kiêng dè.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: Quay phim lại không?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Nếu như Tội Phạm thua thì đừng tung clip đó ra.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: …. Cô rất quan tâm đến anh ta à?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Anh ta là bạn của tôi.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: Vậy Hồi Đầu Vô Ngạn thì sao?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: ….

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: Nếu như người PK ở đây làHồi Đầu Vô Ngạn, cô sẽ tìm nhiều người đến bảo vệ anh ta vậy không?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Ặc… sắp bắt đầu rồi.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội: Đừng nói sang chuyện khác.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Không biết… Hiện tại Hồi Đầu Vô Ngạn không cần ai đến bảo vệ cả.

Câu cuối cùng quá mức bùi ngùi rồi, Thiên Đường không nói thêm gìnữa. Tôi chú ý trên sườn núi xanh biếc, hai người đã thật sự bắt đầu ratay.

Bất cứ trò chơi nào tôi cũng chơi nhân vật thầy thuốc, trong thờigian nhanh nhất cũng phân biệt được đánh chính, đánh phụ và đám ngườicần bảo vệ trong đội ngũ. Nhưng đối với PK, nhất là loại PK mang tínhthử thách thao tác này thì tôi hoàn toàn mù tịt, tôi chỉ có thể chú ýđên lượng máu của hai người.

Để tránh phân tâm, hiện tại không ai nói chuyện. Cuối cùng tôi nhìnthấy được Hồi Đầu Vô Ngạn trong biển ID. Người chen chúc xung quanh anhcòn khoa trương hơn tôi tưởng tượng, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.Không biết tại sao, anh đội danh hiệu chủ thế lực trên đầu, toàn thânmặc bộ Thiên Vực trong truyền thuyết, đứng ổn định trong bảng xếp hạngvũ khí, bảng xếp hạng trang bị, đứng đầu bảng thực lực nhưng lại có vẻcô đơn khiến người ta đau lòng.

Ý nghĩ này khiến tôi buồn cười. Sợ rằng hiện tại người muốn chen chúc đến bên anh còn đếm không xuể, sao lại cảm thấy cô đơn? Chừng nào mớiđến phiên tôi đau lòng chứ?

Thao tác của Tội Phạm nếu như phải hình dung rõ ràng thì chính là chữ nhanh, may là từng kỹ năng của thích khách cũng là tốc độ, cho nên phối hợp với nhân vật thật sự vô cùng hài hòa.

Thanh máu của Thí Cổ tuột rất mau chóng, nhưng điều này vẫn khôngphân thắng bại. Đạo sĩ có một kỹ năng là có thể sống lại. Nói cách khácnếu như không kịp cắt ngang hắn đang làm phép thì dù trong tình huốnglượng máu nhân vật có thấp hơn 5% thì pháp lực vẫn có thể hồi lại đầymáu.

Đạo sĩ thật sự là một nhân vật biến thái nhất trong Thiên Hạ, có sáuthú cưng, có thể định thân, có thể khiến người khác chậm lại, còn có thể hồi sinh. Nếu như thao tác nhanh nhạy thì quả thật có thể là không aiđịch nổi.

Mà tỷ lệ thích khách thắng đạo sĩ cũng có thể nói là vô cùng nhỏ.

Tội Phạm xông lên giết thú cưng của hắn trước tiên với tốc độ mà mắtthường khó có thể nhìn ra. Gần như chỉ chém hai phát, sau đó thì dùngquyển hóa máu xông đến cận người Thí Cổ, ngăn hắn không triệu hồi thúcưng. Hầu như có thể xem là đánh mạnh nhưng vô cùng hiệu quả.

Một thích khách PK không thắng là sẽ chết ngay, tuyệt đối không lề mề chậm chạp.

Cả quá trình PK không đến một phút đồng hồ.

Phía sau có người quay lại đoạn phim này đăng lên diễn đàn mạng, cũng không phải là thắng lợi mang tính áp đảo trăm phần trăm, nhưng đó làbằng chứng thích khách có thể PK với đạo sĩ. Phá vỡ cách nói thích khách yếu hơn, kém hơn đạo sĩ, thật sự gây tranh cãi lớn cho thích khách.

Cuối đoạn phim người chế tác làm hai câu thơ đối ngẫu sến súa, mọingười không biết nên khóc hay cười. Đến nay tôi vẫn hoài nghi người quay đoạn phim này nhất định là thích khách.

Đạo sĩ: Một định, hai trói, ba hạ, triệu hồi bốn rùa, năm hổ, sáu phượng, bảy hạc, định thân tám chín giây, mười phần đáng sợ!

Thích khách: Mười đánh, chín né, tám trá, ẩn thân bảy ngày sáu giờ năm phút bốn giây, gây rối hai ba giây, một phát kinh người!

(Đây là 2 câu thơ đối ngẫu trong đoạn clip, vì là đối ngẫu chữ số nên Loyal giữ lại chữ “mười phần”. Đừng ai đọc rồi nói convert cao cấpthì tội cho mình lắm.)

Có điều đây là nói sau, đạo sĩ đã biến thành trắng đen, hiện trườngcòn chưa kịp phản ứng, Tội Phạm lập tức sử dụng đá triệu hồi. Tôi mỉmcười, tôi biết đá triệu hồi của hắn cột vào nơi nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 32: Tỷ thí


Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Đến đây, để bổn cung quỳ xuống hành lễ với anh một chút.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: *Cười*, cô biết tìm được tôi ở đâu mà.

Nhất thời tôi cảm thấy những lời này rất mờ ám….

Tán dóc với hắn một hồi, phát hiện không biết từ lúc nào người xungquanh đã chạy đi hết, người chạy hết rồi thì thôi, vấn đề là Hồi Đầu VôNgạn vẫn còn ở lại.

Tuy không phải nổi bật trong đám người, nhưng hôm nay tại đây tôigiống như đang đứng trước mặt anh vậy. Tôi đi không được mà ở cũng không xong.

Anh không có đi về phía tôi, tôi cũng không biết nói gì, vươn vai thở thật dài, tự mình giận mình: Chỉ là một trò chơi thôi, tất cả mọi người đều là con số, đi hay ở thì tùy mình đi.

Cho nên tôi cưỡi dê, đến đá truyền tống cửa nam. Thời điểm truyềntống còn cảm thấy như bị kim đâm, thậm chí có chút chột dạ…. MMD tôi làm gì phải chột dạ chứ!! (MMD=CMN của Việt Nam mình ^_^)

Thành công bắt được Tội Phạm ở núi Tiên Âm.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Nào, chúng ta PK thử đi.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Tôi sẽ không ra tay với cô.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: *Cười to*, vậy tôi ra tay với anh!!

Hệ thống: Mộc Tương Phi bộc phát cuồng tính.

Hệ thống: Bạn thi triển Hủ Cốt Đoạn Trường với Tội Phạm, tạo nên 3180 điểm sát thương, trong đó thương tổn độc hệ là 1644 điểm, thương tổn do bị đâm….

Hắn đứng bất động.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Này, tôi ra tay thật đó nha.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: …..

Tôi lại thử đâm một cái.

Hệ thống: Bạn thi triển Nghịch Mạch đối với Tội Phạm, tạo nên 896điểm sát thương. Tội Phạm rơi vào trạng thái Nghịch Mạch cấp 4.

Hắn vẫn bất động.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Đừng nên chán vậy có được không? Được rồi, đánh thử xem tôi có thể chống chịu được bao lâu.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Tôi sẽ không ra tay với cô.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Đánh xong lên IS, tôi hát cho anh nghe, có được không?

Tôi rất hiếm khi quyến rũ người ta như vậy.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Rất muốn nghe cô hát, nhưng mà tôi không lên IS được. Sợ dọa cô.

Một cái cớ dở tệ!

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: = =||||, được, sau này không để ý đến anh nữa.

Có trời mới biết tại sao tôi lại trở nên ương ngạnh trước mặt hắn như vậy. Ai đó từng nói, trong lòng của mỗi người đều có một đứa trẻ, đứatrẻ này bị mặt nạ của chúng ta che giấu thật kín, chỉ hiện rõ trước mặtmột người nào đó. Điều khiển nhân vật gọi dê ra, tôi xuống núi. Hứ,không đánh thì thôi, tôi đi tìm tên thầy thuốc nhân yêu PK.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Tỷ thí thôi có được không?

Tỷ thí là một loại PK hợp pháp của trò chơi này, bên thất bại sẽ giữlại được chút máu do hệ thống bảo vệ. Từng có một lần tôi tỷ thí với VôNgạn ở Hồn Cốc bị anh đánh chỉ còn một giọt máu. Sau đó con quái thibinh vệ cấp 12 với kỹ năng đánh lan thoáng cái đâm chết nhân vật cấp 65của tôi.

Con thi binh vệ kia được đám người tung hô bái lạy thật lâu.

Chờ thời gian bật nick đỏ lên xong, bắt đầu tỷ thí, tôi có chút hưngphấn. Cuối cùng có cơ hội được thể nghiệm “nhân vật sát thủ cao quý nhất toàn khu” ra tay.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Cô chưa mãn cấp, để công bằng, tôi không ẩn thân.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Trang bị của tôi không bằng anh, cho nên lúc đánh anh không thể chạy đến gần tôi 50cm.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: ….

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Dứt khoát cất kiếm anh đi, chúng ta đánh tay không nhé?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: ….

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Thôi, anh cởi hết trang phục của mình ra đi, tôi không cần tấn công bằng pháp thuật, để xem có thể đâm đượcbao nhiêu cái?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: ….

Cho nên ngày đó, Tương Phi cầm Thiên Vực châm trong tay, đâm từng cái từng cái vào thích khách, mãi cho đến khi đâm hắn còn có chút xíu máu.

Hệ thống tuyên bố: Mộc Tương Phi đã tỷ thí thắng Tội Phạm.

Hắn vẫn đứng bất động, trang phục màu đen có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

May mắn đây chỉ là thích khách, nếu như mà kiểu nhân vật như Hồi ĐầuVô Ngạn, xem chừng tối nay tôi sẽ không làm gì cả, cố ra sức đâm anhthôi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Được rồi, quên mất đếm coi đâm được bao nhiêu cái rồi.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: 249.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Hả?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Tổng cộng 249 cái.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Ặc… việc này…. anh lại nhớ rõ như thế, không phải là muốn báo thù chứ?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: …………

Hệ thống: Bạn thi triển Nghịch Chuyển Đan Hành với Tội Phạm, Tội Phạm hồi phục lại 16488 điểm máu.

Hệ thống: Bạn thi triển Cố Bản Bồi Nguyên với Tội Phạm, Tội Phạm tiến vào trạng thái Cố Bản Bồi Nguyên cấp 17.

Hệ thống: Bạn thi triển Nhuận Mạch với Tội Phạm, Tội Phạm tiến vào trạng tháng Nhuận Mạch cấp 12.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Biết tại sao tôi lại chọn làm thầythuốc không? Bởi vì tôi thích nhìn thanh máu trống rỗng được tôi niệmchú đầy lại. Cũng thích xem thi thể trắng đen hồi sinh trong tay tôi.

Hắn không nói lời nào, lẳng lặng đúng bên sườn núi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 33: Tôi không phải thánh mẫu


Buổi chiều là đại hội tổng kết sáu tháng của toàn công ty, cả ngàytôi đều rất bận, thái hậu và thái thượng hoàng trong truyền thuật cũngtừ Đài Loan xa xôi đến đây. Nhân vật có cấp bậc như tôi cũng phải ở bêncạnh giúp lão đại sửa sang lại một chút tài liệu văn kiện.

Không biết Tần Tấn có bị thần kinh hay không, vậy mà lại để tôi trình bày tôn chỉ của Phù Thế Online với thái hậu và thái thượng hoàng.

Thật ra thì một trò chơi nói đơn giản là do người thiết lập. Nào làcảnh tượng, cảm giác cuốn hút, nội dung trò chơi thật sự, bối cảnh… ailại liếc nhìn nhiều lần chứ. May mà người thiết kế trò chơi trước kiacũng không phải là vô công rỗi nghề, hơn một tiếng đã thuyết trình xongđoạn phim trên máy vi tính và từng tấm ảnh. Tôi trước sau vẫn giữ nụcười mỉm chuyên nghiệp. Thái thượng hoàng không lộ vui giận, nhìn khôngra được câu trả lời là thành công hay thất bại.

Vậy mà Tần Tấn lại cầm lấy tách, tự mình rót cho mỗi người một tách cà phê.

Tôi im lặng. Lão đại, có thể giao chuyện vặt vãnh này cho tiểu nhân làm được không, anh chuẩn bị đổi vị trí hay sao?

Tách cà phê trên bàn bốc hơi nóng lượn lờ, dĩ nhiên tôi không dámđộng tay. Chẳng qua là thái thượng hoàng nhìn chiếc tách bên tay tôi, có vẻ hàm ý sâu xa.

Tiếp theo là hội nghị dài dòng, tôi không ngừng cầm bút ghi chép.Trần Nhiên ngồi cạnh tôi, có rất nhiều cổ đông lên tiếng, tôi không rảnh quan tâm đến việc khác.

“A Lạc, buổi tối cùng đi ăn uống với mấy người bọn tôi đi.” Anh tanói rất thản nhiên, tôi cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Trần tổng, làmơn đừng nói chuyện riêng trong giờ làm việc.”

Anh ta chỉ cười khe khẽ một tiếng: “Tan việc chờ tôi.”

Tần Tấn phân tích phương hướng thị trượng nửa năm sau, tuổi của mấyngười cổ đông cũng lớn hơn anh nhiều, nhưng đều gật đầu liên tiếp. Không thể không thừa nhận, một khi anh tự tin lên thì sức hấp dẫn khá kinhngười.

Đương nhiên buổi tối đám bọn họ đi ra ngoài, Trần Nhiên cũng đi theo rồi nhắc lại một lần với tôi: Chờ tôi.

Tôi ở lại phòng làm việc, uống cà phê lót bụng, trong lúc rảnh rỗi vào game chơi.

PC không có trực tuyến, người quen trong game cũng ít, như thế rất tốt.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Nương nương, đến đây giúp đánh Mộc Thần một chút đi.

Dù sao cũng rảnh rỗi, tôi truyền tống đến Bát Quái Điền, nhìn thấy rất nhiều người Tình Nghĩa Minh đang vây đánh Mộc Thần.

Đương lúc hồi máu cho bọn Vô Thường, bỗng trên màn ảnh xuất hiện một hàng chữ.

[Khu vực] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Thật xin lỗi nha các vị, hôm nay Mộc Thầnđược Ẩm Huyết Minh bao hết. Người không liên quan mời rời đi.

Tôi sửng sốt thật lâu cũng không hiểu kịp, có ý gì đây?

Tôi liền nhanh chóng được biết, nơi này bỗng xuất hiện rất nhiềungười chơi, trên đầu đều đội một dòng chữ thật to giống nhau. So với hai ba chục người của Tình Nghĩa Minh ở đây thì đúng là số lượng người cóvẻ mỏng manh hơn bọn họ.

Có điều là trong Thiên Hạ này từ bao giờ có chuyện được bao hết chứ?

[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Các vị, xin mời.

Tôi xem danh sách bạn bè, Hồi Đầu Vô Ngạn, Tử Nguyệt Quang, Con Rối cũng không trực tuyến.

Thật ra thì dù bọn họ có trực tuyến thì tôi có thể làm gì chứ? Bảo bọn họ đến đây thanh lý môn hộ à?

Nhưng nếu quả thật như vậy, tôi cũng thật sự không thể nuốt trôi cơngiận này. Đông Phương Lạc không thích bị bất cứ kẻ nào cưỡi lên đầu, kểcả trong trò chơi.

Hơn nữa…. Từ bao giờ Ẩm Huyết Minh đã biến thành tổ chức như vậy?

Tình Nghĩa Minh không ai nói gì, tôi biết chắc có rất nhiều người đang nhìn tôi, chỉ cười khổ.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Nếu như chúng tôi không đi thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 34: Tôi không phải là thánh mẫu 2


[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Thật ra thì MM em có thể ở lại, tên thật dễ nghe, làm bà xã của anh nhe?…

Câu nói kế tiếp trộn lẫn sự cợt nhã và hèn hạ, tôi không chỉ có thấtvọng. Người thường xuyên lăn lộn trong game online, thấp kém cỡ nào cũng có, nhưng tôi vẫn không thể nào tin nổi dòng chữ thật to trên đầu hắnđang đại biểu cho Ẩm Huyết Minh.

Kêu người? Tôi luôn luôn không thích vì chuyện cá nhân mà liên lụyđến người khác. Hơn nữa lần này không chỉ liên quan đến một mình Mãnh Hổ Hạ Sơn thôi.

Trên màn ảnh hai bên bắt đầu chửi bới. Tôi buông con chuột đang nắmchặt, tiếp theo vươn vai một cái mệt mỏi. Sau đó tay đụng phải một cáigì đấy, tôi ngẩng đầu nhìn lên, xấu hổ đến nơi rồi…

Không biết từ lúc nào Tần Tấn đã đứng bên cạnh tôi, cũng nhìn vào màn ảnh, lúng túng nhìn nhau một chút, trên màn ảnh còn đang chiến đấumiệng, anh nhẹ nhàng xua tay ý bảo: Để anh.

Tôi hoài nghi nhìn anh, anh đã ngồi vào chỗ của tôi. Mười ngón tay thon dài tung bay trên bàn phím.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Mãnh Hổ, cậu là đàn ông sao?

[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Anh có phải đàn ông không thì vẫn phải doMM em nói đó. Sao đây, suy nghĩ đến lời đề nghị mới vừa rồi hả?

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Nếu là đàn ông thì chứng tỏ bản lĩnh bao hết ở đây xem.

[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Lời này có ý gì?

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Cậu và tôi, một đánh một, thắng ở lại, thua thì cút.

Bởi vì đã không còn nhiều người, phòng làm việc của tôi chỉ mở chiếcđèn nhỏ. Màn hình máy vi tính màu xanh sáng rực, đường viền của anh hơimờ ảo, áo sơ mi màu trắng, áo khoác màu xanh đen, mùi rượu thoangthoảng. Tuy khoảnh khắc đó khiến tim tôi hơi rộn ràng, nhưng vẫn khôngquên mất sự thật tàn khốc mà nhắc nhở anh: “Lão đại, anh cũng chơi Thiên Hạ à?”

Anh chỉnh thanh kỹ năng của tôi lại theo hình thức anh muốn, trả lời vấn đề của tôi bằng một từ đơn: “Ừ.”

Tôi càng cẩn thận dè dặt: “Nhưng mà trang bị của nhân vật tôi rấttệ.” Lão đại, anh thắng thua không bận lòng nhưng tôi vẫn còn muốn chơitiếp mà…. Làm ơn chừa chút mặt mũi đi mà….

“Ừ.” Anh mở trang bị thay đổi quần áo vô cùng thành thạo, vẻ tập trung lạnh lùng sắc bén lay động lòng người.

“Hơn nữa em còn chưa mãn cấp.” Tiếp tục vạch trần sự thật.

“Không phải sợ.”

[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Với em?

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Sợ à?

[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Ha ha, là anh sợ người ta nói anh bắt nạt em.

Xung quanh đều an tĩnh lại, Vô Thường đứng bên cạnh tôi, một hồi lâu cuối cùng xuất hiện mốt đám tên màu đỏ.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Để tôi đi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường: Không cần.

Hệ thống: Mộc Tương Phi bộc phát cuồng tính.

Tên của tôi biến thành màu đỏ chói mắt. Cuối cùng tên Mãnh Hổ kiacũng biết là tôi nói thật, nhưng dĩ nhiên là hắn không thèm nhìn vàomắt.

Hệ thống: Mãnh Hổ Hạ Sơn bộc phát cuồng tính.

Trước kia nhân vật của tôi được bọn họ thích dẫn đi phó bản chỉ là vì hiệu quả tăng máu. Nhưng cho đến bây giờ không nghĩ đến nhân vật củatôi có thể PK trâu như vậy. Đeo bộ ngọc được nâng cấp đến cấp 16, toànbộ đều được luyện trong lò Hư Vô, vũ khí là Thiên Vực châm, cũng đượcnâng cấp thành cấp 16. Trang bị toàn thân gia tăng tỷ lệ tránh né và sức tấn công pháp thuật, sức tấn công vật lý.

Khụ, tuy rằng vật liệu cũng là trước đây Vô Ngạn cho.

Bác sĩ vốn có ưu thế trong đánh cận chiến. Mãnh Hổ Hạ Sơn cũng là đạo sĩ, mãn cấp, toàn thân mặc bộ chiến trường. Nhưng Tần Tấn xử đẹp hắnchỉ trong một phút đồng hồ. Châm của Tương Phi có tác dụng quấy nhiễu,có thể cắt ngang hắn niệm chú. Nhưng hắn không thể động đậy, chỉ đợimười mấy giây để hồi sinh, thắng lợi mang tính áp đảo thuần túy.

Cuối cùng, tôi lại nịnh bợ theo lẽ thường: “Ôi, lão đại, anh thật sự là thần tượng của tôi.”

Anh quay đầu liếc tôi một cái, mỉm cười nhạt: “Không có vài bản lĩnh sao có thể làm lão đại của em.”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc, lời khen ngợi trên màn ảnh như thủytriều. Thế nhưng sau khi tôi nhìn những dòng chữ bọn họ đánh thì tronglòng không dễ chịu lắm.

[Phụ cận] Ngưu Đầu Mã Diện: Hừm, chó Ẩm Huyết Minh về nhà uống sữa mẹ vài năm rồi đến đấu lại.

[Phụ cận] Ông Chủ Bán Hàng Trắng: Chưa đủ lông đủ cánh mà học đòi người ta làm xã hội đen.

[Phụ cận] Ông Mày Cắn Đó: Đập đầu vào tường chết đi, như vậy cũng vác mặt ra đường, Ẩm Huyết Minh bọn mày cũng là loại da mặt dày nào sao?

……………

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Vô Ngạn?

Ngón tay tôi siết chặt theo bản năng, thế nhưng đúng lúc tay lãođại….. đặt lên bàn làm việc. Anh hơi liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy tôi rụt lại cũng không phản ứng.

Tim tôi đập nhưng trống dồn, thầm chờ mong, thật là càng ngày càng si mê rồi. Anh chỉ rê chuột nhẹ chuyển đến dấu X góc phải màn ảnh.

Hệ thống: Bạn chắc chắn rời khỏi trò chơi chứ? 15 giây sau tự động tắt. Thời gian đếm ngược….

Anh nhẹ nhàng bấm vào, sau đó ngẫu nhiên nhìn bảng báo cáo trên bàntôi. Tôi hơi bất an, không phải muốn mượn máy tính làm việc của tôi lêngame phát huy chứ?

Thế nhưng anh lại không nói ra điều này: “Thu dọn rồi đi thôi.”

Lúc tôi thu dọn xong đồ đạc đi vào gọi anh, anh xuất thần vuốt taymình. Tôi phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Ặc, lão đại, có thể đi rồi.”

Đi cùng anh ra bãi đậu xe, sắp mười giờ rồi, không còn ai ở đây. Bước chân của anh vô cùng rõ ràng, bốn phía yên tĩnh đến quái dị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 35: Kinh hồn bãi đậu xe


Tôi chưa từng vào bãi đậu xe vào giờ này, theo thật sát phía sau anh. Bước chân anh rất lớn, một bước bằng hai bước của tôi. Một hồi lâudường như cuối cùng phát hiện được tôi đang cố hết sức mới đi chậm lạichờ tôi.

Tôi không có thể chất yếu đuối, chẳng qua lại chạy trước mặt lão đại sẽ rất mất hình tượng đó.

Đương đi vào trong bỗng nghe có tiếng giày vang lên lanh lảnh, nệntừng bước từng bước lên nền đất… Nhất thời lông măng của tôi đều dựng cả lên, nếu như không có kẹp tóc, xem ra tóc cũng dựng đứng lên rồi.

Theo bản năng tôi chạy vượt qua mặt lão đại một chút. Được rồi lãođại, tôi thật sự không phải gian thần. Nếu như xảy ra chuyện gì, dù tôicó chạy cũng sẽ báo cảnh sát….

Nếu như chạy không thoát thì sao?

Đoạn phim kinh dị xem trước kia ùa đến từng màn từng màn, anh bỗng dừng lại nhìn tôi: “Sợ à?”

Âm thanh đôi giày kia rất nhỏ, thỉnh thoảng nghe thấy thỉnh thoảng mơ hồ. Phủ nhận thì quá mức giả tạo, thừa nhận thì lại khiến tôi cảm thấymất thể diện, đành cười gượng: “Lão đại thật sáng suốt, điều này cũng bị anh nhìn ra.”

Anh bỗng nắm tay tôi, tôi hóa đá từ đầu đến chân. Giọng nói của anh cũng thoáng ấm áp: “Em đang run kìa.”

Không biết là nhiệt độ ai cao hơn, tay tôi rỉ mồ hôi. Vóc dáng anhcao một mét tám lăm khiến tôi ôm một chút hi vọng, có lẽ sẽ thật sự xảyra chuyện gì cũng có thể gánh vác được chứ?

Tiếng giày cao gót kia từ từ đến gần, như vang lên từ bốn phương támhướng. Cuối cùng tôi thở phào nhẹ nhõm trong không gian ngột ngạt củatầng hầm để xe. Là một người, một cô gái.

Anh cũng nhìn thấy, kéo tôi sang bên cạnh theo bản năng. Sau đó mở cửa xe, khẽ nói: “Lên xe trước đi.”

Sau đó một giọng nói sắc bén vang lên: “Tần Tấn!”

Giọng nói này quá mức chói tai, trong một cái chớp mắt đã phá tan suy nghĩ không thích hợp ngày hôm nay của tôi. Tim cũng đập chậm lại.

“Cô ta là ai? Giữa chừng anh bỏ đi là vì tìm cô ta à?” Cô gái kia từtừ đến gần, mái tóc xoăn màu vàng, trang điểm màu khói đậm, quần shortmàu đỏ, quan trọng nhất là….. cô ta 34C.

Người chưa đến nhưng mùi hương đã đến.

Hình ảnh vốn quyến rũ nhưng lửa giận trong mắt hoàn toàn phá hỏng vẻdịu dàng đáng yêu của cô ta. Tần Tấn hơi nhíu mày, giọng nói của cô tavẫn sặc mùi kéo binh hỏi tội: “Cô ta là ai?”

“Cô ta là ai cần phải báo cáo cho cô sao?” Tôi có chút bội phục lãođại nhà tôi rồi. Đối mặt với phụ nữa nóng giận bừng bừng như thế còn cóthể bĩnh tĩnh mặt không đổi sắc.

“Trách sao… trách sao anh lại lạnh nhạt như vậy với tôi…” Cô gái kiabắt đầu cười, tôi cảm thấy cả người như bị cảm lạnh. Tuy lúc này xen mồm vào là hành động ngu ngốc vô cùng, nhưng cuối cùng tôi không thể nhìnthấy lão đại tôi mất mặt. Nếu như anh mất mặt thì còn cần tôi làm gì?

Nếu nói thư ký là để bị sỉ vã, sẻ chia lo lắng, chịu oan ức thay cho người khác thì cũng đúng.

“Tần tổng, vị tiểu thư thanh cao này là vị hôn thê của anh à?” Tôimỉm cười chuyên nghiệp đi đến, cung kính nhún nhường. Quả nhiên là lửagiận của đối phương cũng bớt đi, tao nhã vén một lọn tóc vàng rũ trêntrán, khẽ giảm âm lượng: “Cô là ai?”

Tôi hơi cúi chào: “Tôi là Đông Phương Lạc thư ký của Tần tổng.”

“Thư ký?” Cô ta nhướng mày lên, tôi lại thấy không ổn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng vậy, xin hỏi cô là?”

Lúc này vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta thuộc về tầng lớp giàu có: “Tôi là Thi Lạc Y.”

“Ồ, hóa ra cô chính là cô Thi.” Tôi mỉm cười, tôi thường xuyên thấycô ta trên ảnh bìa Fashion Magazine. Đầu óc sáng lên, ra vẻ hoàn toàncung kính như trung thần đối với chủ mẫu của mình, còn pha lẫn chút kinh ngạc: “Thường xuyên nghe Tần tổng nhắc đến cô, thế mà lại xinh đẹp nhưvậy.”

“Vậy sao?” Sắc mặt cô ta hoàn toàn hòa hoãn, nụ cười điềm tĩnh: “Nhất định là anh ấy nói xấu tôi rồi.”

“Nào có chứ, không tin ngày mai cô có thể đến công ty hỏi thử xem…”Các đồng chí chớ trách tôi, tôi bị ép buộc thôi: “Hôm nay Tần tổng độtngột nhớ ra để quên văn kiện trong phòng làm việc, đúng lúc tôi lại làmthêm giờ. Vốn là định đưa tôi về….” Tôi mờ ám nhìn xem lão đại, sắc mặtanh sa sầm: “Có điều cô Thi lại đến sợ là không được rồi. Tôi đi trước,các người từ từ chuyện trò nhé.”

Nơi thị phi không nên ở lâu, giải thích xong tôi lập tức xin lão đạicho đi: “Vậy Tần tổng, tôi đi trước.” Nói xong, không đợi anh trả lờitôi đã lập tức quay người chạy ra cửa.

Giống như bay khỏi bãi đậu xe, không khí bên trong thật quá yên tĩnhđến mức khiến người ta không chịu được. Sau khi đi ra ngoài nhận đượcđiện thoại của Trần Nhiên: “Đến đâu rồi?”

“Ặc, Trần tổng, cô Thi đến tìm Tần tổng rồi, bên kia… hình như tôi không đến được nữa.”

“Thi Lạc Y? Sao cô ta biết Tần Tấn về công ty chứ hả? Bây giờ cô ởđâu?” Anh ta hỏi một hơi mấy câu, có điều may là không cần tôi trả lời:“Tôi ư? Chuẩn bị về nhà.”

“Khốn kiếp!! Hôm nay là sinh nhật anh ta, vất vã lắm mới thoát khỏiđám người dây dưa kia để họp mặt mấy người chúng ta. Bây giờ bọn tôi đãđến rồi, chỉ còn chờ cô.”

“Hả?” Tôi lau mồ hôi: “Vậy sao anh không nói sớm? Tôi cũng chưa chuẩn bị quà nữa…”

“Có thời gian bù lại sau đi. Bây giờ cô ở đâu?”

“Dưới lầu công ty.”

“Cô chờ đi, Tần Tấn chắc sẽ ra ngay thôi.”

Tôi yên lặng cúp điện thoại, xe của anh đã quẹt thẻ chạy ra. Dừng lại bên cạnh tôi, theo lễ nghi, tôi phải ngồi ghế lái phụ, nếu không thìchẳng khác gì xem anh ta là tài xế của tôi.

Tôi mở cửa xe ra ngồi vào, sắc mặt anh hơi khó coi, không nhanh không chậm lái xe đi. Ban đêm thành phố S xe cộ không ngớt, đèn xe sáng rựcsoi trên gương mặt kiên nghị của anh đủ mọi sắc thái, hoặc là lạnh lùng, hoặc là tươi vui.

Tôi thử tìm chút chuyện để nói: “Lão đại, xem ra diễm phúc của anh không nhỏ nha.”

Có lẽ là ánh sáng thật sự quá mờ, sắc mặt của anh hơi biến thành màu đen.

“Cô Thi kia hình như còn nổi tiếng hơn cả Lạc Khiên nữa.” Tôi tiếp tục nịnh nọt, ngay cả một tiếng anh cũng không đáp lại.

Xe từ từ chạy vào cư xá Vịnh Thiển Thủy. Đây là đi đâu? Tôi quan sátngoài cửa sổ một chút, quay đầu lại nhìn vào mắt anh, chỉ một cái anh đã mở miệng: “Nhà anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 36: Tội phạm trong truyền thuyết


Dừng xe xong, tôi đi lên lầu với anh, trong thang máy không có mộtbóng người. Anh im lặng một hồi lâu, lúc thang máy mở ra anh đột ngộtnói: “Quan hệ của anh và Thi Lạc Y không phải như em nghĩ.”

“Hả? Quan hệ gì?”

Anh đi ra ngoài, một tay nhẹ ngăn thang máy, lúc tôi đi ra lại nói một câu: “Anh không có vị hôn thê.”

“Ồ?” Tôi vẫn giữ vẻ trung lương đỡ đần chủ: “Em hiểu rồi.” Anh khôngcó vị hôn thê, anh chỉ có bạn trên giường… Thị tẩm… Tiểu thiếp…Kiềutrong kim ốc…

Đúng rồi, không phải chuyện kia anh không được sao… Liếc mắt nhìnphía dưới anh một cái, mấy năm gần đây phụ nữ thật là cái gì cũng dámbám hết nha…

Anh cười nhạt nói đi thôi.

Phòng 608, nhà của anh không hề xa hoa như trong suy nghĩ của tôi.Phòng khách được trang trí với màu đen làm màu chủ đạo, đồ gia dụng làmàu đỏ sậm, tỏa ra nét cao quý trang nhã.

Bên ngoài cửa thủy tinh là một sân thượng rộng rãi, đón ánh sáng vô cùng tốt.

Không có vẻ bề bộn của đàn ông độc thân, tôi lập tức tìm được chỗnịnh nọt: “Lão đại thu dọn rất sạch sẽ gọn gàng, quả nhiên là trongngoài như một…”

“Được rồi, được rồi, làm thêm một ngày bốn tiếng, nếu không sạch sẽ anh ta có thể đi chết đi.”

Trần Nhiên, anh chừa cho tôi chút mặt mũi sẽ chết à….

Tôi ngồi xuống bên cạnh Uông Lỗi, lập tức bị Trần Nhiên vỗ một cái đứng lên: “Đi đi đi, ngồi với chủ nhân của cô đi.”

Bà mẹ, chủ nhân của tôi không phải chủ nhân của anh à? Tôi liếc anhta một cái, rồi ngồi bên cạnh Tần Tấn. Tôi cũng không chen miệng đượcvào mấy đề tài của đàn ông, nhìn bọn họ uống được kha khá, tôi mang bánh ngọt ra, cắm nến. Mấy người ồn ào bảo Tần Tấn ước nguyện, Tần Tấn cườinhạt rồi cầu nguyện, sau đó cùng nhau thổi tắt đi.

Trong khoảnh khắc ánh sáng chợt tắt hết, tôi bỗng nhớ đến mỗi lần tụhọp trước kia của Ẩm Huyết Minh. Khi đó cũng như vậy, mua vô số pháo hoa và pháo trúc, trên đỉnh ngọn núi thưa người, khắc lên vài dòng chữ.

Đương lúc lan man lại phát hiện Tần Tấn đang nhìn tôi, tôi vội cắtbánh ngọt, chia ra mấy phần nhỏ đưa cho bọn họ. Ừ, mứt trái cây trên đócó quả anh đào màu đỏ và khế vân vân, tôi chọn lấy một miếng, vẫn cònkhá lạnh.

Bọn họ lại uống một vòng, tôi nhìn thời gian đã trễ, đứng lên: “Tần tổng, Trần tổng, muộn quá rồi, tôi về trước.”

“A Lạc, không phải chứ? Mới đến chưa bao lâu lại về à?” Vẻ mặt TrầnNhiên không cho phép, tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường. Chết tiệt, gầnmười một giờ tôi mới đến, ở đây hai tiếng, bây giờ hơn một giờ rồi đó….

Cho nên lại ngồi xuống tiếp, bọn họ chơi mạt chược, tôi đổ mồ hôi, ghét nhất cái này.

“Tần tổng, em phải đi thật đó, ngày mai còn đi làm nữa.”

Hiển nhiên Tần Tấn cũng không thích mạt chược, có điều vẫn nhẫn nại theo bọn họ: “Tối nay anh đưa em về.”

Tôi đi tới đi lui một mình trong phòng khách, anh chỉ chỉ về phía một gian phòng: “Phòng máy tính ở bên kia, em chơi trước đi.”

Gian phòng này không lớn lắm, màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu trắng,trên bàn máy tính được thu dọn rất sạch sẽ. Gạt tàn thuốc hình lá senkhông có lấy một hạt bụi, được đặt trên một góc bàn. Tôi bật máy tínhlên, mở bừa website ra xem, phát hiện trong đó cũng có Thiên Hạ. Ặc, hèn chi thao tác anh lại thông thạo như vậy.

Vào trò chơi, lúc này đa số ai cũng không trực tuyến, nhưng tên Tội Phạm vẫn sáng.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Ơ, anh không cần ngủ à?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Lời này phải là tôi hỏi cô mới đúng? Thoát đi ngủ đi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Ặc, anh nghĩ là tôi không muốn sao. Anh đi ngủ đi, đừng xem mình như làm bằng sắt.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: *Cười*

Có vài người bạn ngày ngủ đêm chơi gửi tin đến.

[Bạn tốt] Bi Kịch Ôi Bi Kịch nói với bạn: Phi tử, giúp đi phó bản.

Không hề khách sao đã gửi lời mời vào đội đến. Bình thường trong tròchơi tôi có mặt được là cố hết sức có mặt, dù sao bản thân cũng không có mục tiêu gì.

Huống chi đều là bạn bè, có thể giúp được thì bình thường đều cố hết sức giúp đỡ.

Vốn là bản 55 rất khó, nhân vật của tôi muốn đánh chủ là không thểnào được, cũng chỉ có thể làm thầy thuốc thôi. Bọn Bi Kịch đã đợi ở đó,lúc tôi đến trong đội ngũ còn xôn xao nho nhỏ.

Theo thói quen tôi nhìn danh sách thành viên, có lẽ là buổi tối, nêntương đối nhiều gương mặt mới. Nhất Tiếu Khuynh Thành là một chiến sĩcấp 69, cùng nghề với Vô Ngạn. Ồ, lần này đánh chính là hắn ta.

Có điều là nick nhỏ hơi nhiều, Bi Kịch là pháp sư, thuộc về đối tượng bảo vệ quan trọng, mấy nick nhỏ gần như chẳng có gì mạnh.

Hệ thống: Vô Hoa Tuế Nguyệt thêm bạn làm bạn bè. Đồng ý/ Từ chối?

Tôi bấm đồng ý theo thói quen.

Hệ thống: Vô Hoa Tuế Nguyệt trở thành bạn bè của bạn.

Đám người lên đường, nick nhỏ đi theo phía sau tôi để thi triển kỹnăng tấn công từ đằng xa. Phần đầu còn dễ qua, lúc gặp Boss đầu tiên thì lại xảy ra vấn đề.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Đội trưởng, kéo quái đến dưới bậc thang đi, sau đó hẳn đánh quái.

Tôi lặp lại ba lần, kết quả là hắn ta kéo quái đến chính giữa, sau đó mấy tiểu quái cũng bị thu hút đến đây, tôi hồi máu cho một nick nhỏ,hắn ta đã ngã xuống.

Cả đội bị tiêu diệt.

[Tổ đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Thầy thuốc, cuối cùng là cô có thể hồi máu hay không vậy.

= =||||

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Bi Kịch, chuyển tôi làm đội trưởng.

[Tổ đội] Đội trưởng Bi Kịch Ôi Bi Kịch: Được.

Hệ thống: Đội trưởng Bi Kịch Ôi Bi Kịch thoái vị nhường cho Mộc Tương Phi, Mộc Tương Phi trở thành đội trưởng.

Hệ thống: Đội trưởng đuổi Nhất Tiếu Khuynh Thành ra khỏi đội.

Hệ thống: Đội trưởng gửi lời mời vào đội với Tội Phạm

Hệ thống: Tội Phạm gia nhập đội ngũ.

[Tổ đội] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Ôi, thật sự là Tội Phạm sao? (Nổi đom đóm mắt)

[Tổ đội] Chính Tôi Đến Quấy Rối: Không phải đâu, Tội Phạm chưa bao giờ vào đội làm nhiệm vụ. (Chảy nước miếng)

[Tổ đội] Chúa Ơi Chúa Ơi: Tội Phạm trong truyền thuyết… (Mắt đăm đắm
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 37: Tối nay ở đây đi


Lúc hắn xuất hiện trong phó bản, toàn thân vẫn là trang bị thíchkhách, cánh màu đỏ sau lưng tỏa sáng như mộng ảo. Trong tổ đội bỗng yêntĩnh lại.

[Tổ đội] Tội Phạm: Mở đi.

Hắn đánh chủ, tôi theo sát phía sau hắn. Hắn gửi đến tin nhắn riêng:Đã lâu không vào cái bản này, có gì mới thì cô nhắc nhở một chút.

Tôi mỉm cười trả lời hắn: Yên tâm đi, bổn cung sẽ không để anh ngã xuống đâu.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Vậy tiểu nhân xin nhờ vào nương nương. = =||||

Cả đường rất suôn sẻ, hắn rất chú ý kéo Boss giúp đồng đội, phòngngừa nó tấn công pháp sư, tôi cũng không cần bật kỹ năng phòng hộ, mộtmạch đi thẳng đến chỗ sâu của phó bản.

[Tổ đội] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Anh Tội Phạm thật sự quá lợi hại.

Hắn không nói một lời.

[Tổ đội] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Anh Tội Phạm, trang bị của anh tuyệt quá.

Hắn yên lặng, tôi nhìn xem, cuối cùng cũng tiếp lời.

[Tổ đội] Đội trưởng Mộc Tương Phi: Trang bị của Bi Kịch cũng rất tuyệt mà.

Cái nick nữ đáng yêu này hẳn là do Bi Kịch kéo rồi. Mà giờ khắc này hắn đi theo sau người tôi, cũng yên lặng.

[Tổ đội] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Chị Phi Tử, cho em vòng sáng này được không?

[Tổ đội] Đội trưởng Mộc Tương Phi: Có thể.

Con Boss cuối cũng là một thích khách, biết phân thân, nick nhỏ rất dễ chết.

Tôi đứng chung một chỗ với Tội Phạm, chờ nó phân thân sẽ mở bảng tám, nó vừa ngã xuống thì trên màn ảnh xuất hiện một hàng chữ.

Hệ thống thông báo thế giới: Mộc Tương Phi đánh thiện hạ đệ nhất ácnhân răng rơi đầy đất tại Thiên Lao, Hàm Quang vội vàng rơi xuống nơisâu.

[Tổ đội] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Chị Phi Tử, có thể chia Hàm Quang cho em không?

Tôi cau mày, thật ra thì tôi đã quen dẫn nick nhỏ đi phó bản, tất cảtrang bị đều chia cho họ. Có thể đây cũng là lý do tôi tiêu xài lớn nhưvậy, nhưng mà….

[Tổ đội] Đội trưởng Mộc Tương Phi: Em là một pháp sư muốn lấy trang bị của thích khách làm gì?

[Tổ đội] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Em có thể cho ngựa….

Tôi vuốt trán, dùng Hàm Quang cho ngựa, cô thật đúng là….

Hệ thống: Đội trưởng thoái vị nhường Bi Kịch Ôi Bi Kịch, Bi Kịch Ôi Bi Kịch trở thành đội trưởng.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Bi Kịch anh chia đi.

[Tổ đội] Đội trưởng Bi Kịch Ôi Bi Kịch: Ừ.

[Tổ đội] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Anh Tội Phạm, em có thể thêm anh làm bạn được không?

[Tổ đội] Tội Phạm: Không thể.

Hệ thống: Tội Phạm rút lui khỏi đội ngũ.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Không vui?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Sao đây? Thoát ra đi ngủ đi.

Thời gian trong trò chơi luôn trôi qua rất nhanh, tôi lấy lại tinhthần mới phát hiện mình đang ở trong nhà lão đại. Đáng chết, say mê quárồi!!!

Giọng nói của bọn Trần Nhiên thấp thoáng: “Nếu như lần này còn làm không xong thì anh có thể đi chết đi.”

“Có bao xa thì cút bao xa.”

“Ơ ….”

Tôi cắt ngang hai người: “Làm xong cái gì?”

Trần Nhiên không nói gì, sau đó rời khỏi. Tôi mới phát hiện ở đây chỉ còn lại có một mình tôi… Ặc, còn có lão đại. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ,trời, hai giờ rưỡi sáng rồi.

“Trễ quá rồi…” Tần Tấn đứng ở cửa nhìn tôi, khi ở nhà anh đã đổi bộđồ thoải mái màu vàng nhạt, cả người đẹp trai ấm áp: “Tối nay ở lại đâyđi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 38: Giả ngây thơ bị người dắt mũi


Nếu như nói lúc này tôi vẫn không nhìn ra được có gì đó mờ ám… Vậythật sự là tôi đang giả vờ ngây thơ rồi. Xét thấy giả ngây thơ sẽ bịngười dắt mũi, tôi quyết định vẫn hỏi rõ ra.

“Lão đại, có phải anh có gì không hài lòng với em không?” Tôi cố gắng cẩn thận dè dặt, anh hơi nhướng mày.

“Vậy anh có tìm được người thay em chưa?”

Anh sầm mặt: “Chuyện khi nào? Tại sao hỏi như vậy?”

“Em cảm thấy gần đây anh đối với em là lạ.”

“…” (Tần Tấn: Cuối cùng em cũng phát hiện ra rồi à…)

Anh đóng cửa lại đi đến, càng đi càng gần, tôi lui về phía sau, cuối cùng thành công dán sát vào vách tường.

“A Lạc, anh…”

“?”

Tay phải của anh chống lên tường, nửa nhốt tôi lại. Khoảng cách nhưvậy khiến tôi nghĩ đến hai chữ: Dựng lông. Anh cứ vẫn ngập ngừng: “Anh…em cảm thấy anh thế nào?”

Nếu như nói lúc trước, tôi sẽ nghĩ rằng cảnh này là anh muốn tỏ tìnhvới tôi. Nhưng giờ phút này tôi đã bừng tỉnh ngộ. Lẽ nào phương diện kia không được… Có cô gái làm anh mất mặt cho nên thiếu tự tin sao?

“Anh? Anh rất tốt ạ.” Tôi ra vẻ lơ đãng đẩy tay anh ra, dẫn anh đếnngồi trên ghế salon, tiêu bớt mùi nguy hiểm của anh đối với tôi, phântích tỉ mỉ cho anh nghe: “Anh xem nhé, đầu tiên là dáng vẻ anh rất đẹptrai. Ặc, dĩ nhiên đây là điều kiện bẩm sinh, chúng ta có thể quên đi.Thứ hai, anh rất có tài nè. Anh xem tất cả mọi người trong công ty chúng ta rất ủng hộ anh…” Tôi thao thao bất tuyệt, kính ngưỡng anh gần như là nước sông liên miên chảy không dứt, lại phun trào như Hoàng Hà vỡ đêkhông thể cứu vãn.

Cuối cùng tổng kết lại: “Đương nhiên là chẳng ai hoàn mỹ, có ai màkhông có một chút thiếu sót chứ? Huống chi hiện tại khoa học kỹ thuậtrất phát triển, có lẽ ngày nào đó sẽ có thể giải quyết được vấn đề này…” Vừa nói vừa suy nghĩ, thật ra thì anh có tiền như vậy, chắc là đã khámkhông ít nơi rồi.

Nghe nói cái đó thật không dễ điều trị… Thật đáng tiếc, ông trời ơi, ông phí của trời quá mà….

Anh vẫn ngồi lắng nghe như cũ, vẻ mặt kia nếu nhất định phải dùng lời để hình dung thì… tôi nghĩ phải nói là…. chẳng hiểu gì cả.

Nói nhiều tất sẽ nói hớ, tôi dừng lại ở đây: “Lão đại, phòng tắm ở đâu?”

Anh chỉ xéo về một phía, tôi đi qua liền phát hiện không ổn. Tôikhông có khăn lông, không có áo choàng tắm, không có quần áo ngủ. Nhưngnếu như không tẩy rửa mùi rượu và mùi bơ sữa bánh ngọt cả người….

Thật ra thì anh cũng rất hiểu ý, tôi chỉ quay đầu lại nhìn anh mộtcái, anh đã hành động ngay. Trở về phòng ném cho tôi một chiếc áo thunthật dài. Tôi nghĩ tôi nhất định đỏ mặt: “Của anh à?”

Anh cũng không hề có phản ứng: “Chỉ có của anh thôi.”

Sau đó ném khăn lông cho tôi, tôi đứng một hồi nghĩ cũng chẳng xá gì. Tưởng tượng có gì ghê gớm đâu, anh cũng làm không được, tôi sợ cái gìchứ.

Phòng tắm của anh không có bồn tắm, nhập gia tùy tục, tôi tắm bằngvòi sen, mùi toàn thân bay biến, cả người đều sảng khoái. Áo thun củaanh thật lớn, có thể làm thành váy của tôi. Không nghĩ đến thể trạng của đàn ông và phụ nữ lại chênh lệch lớn như vậy.

Tôi đi ra ngoài, anh vẫn còn ngồi trên ghế salon, nhàm chán đổi kênh tivi. Tôi lấy khăn lau tóc: “Lão đại, tối nay em ngủ đâu?”

Anh thuận miệng nói: “Phòng anh đi.”

Phụt —— Tự tôi làm mình sặc, cuối cùng anh quay đầu lại nhìn tôi: “Anh ngủ phòng khách.”

…………

“Lão đại anh đừng làm em tổn thọ, em ngủ phòng khách là tốt rồi.Phòng khách ở chỗ nào?” Tôi ngó dáo dác, cũng không nên chủ động xôngbừa vào, anh quay về phòng cầm máy sấy tóc, khẽ giọng nói: “Đến đây.”

Tôi trợn tròn mắt, anh, anh đang làm gì vậy?

Anh đang sấy tóc, đúng vậy, nên anh thuận tiện giúp tôi sấy tóc….

“Tóc ướt sao ngủ được…” Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cũng rấtnhanh, tiếng máy sấy rất nhỏ, tôi cúi đầu không nhìn thấy vẻ mặt củaanh. Nhưng lại cảm giác thật an lòng.

Mẹ bà, tôi nghiêng người nửa quỳ trước người anh, anh ngồi trên ghếsalon, kiểu tư thế này mà lại có thể khiến tôi an lòng…. Nhưng đúng làấm áp loáng thoáng, giống như là một sự ăn ý nhiều năm. Tôi bỗng nhớ đến khoảng thời gian cùng Vô Ngạn trước kia, mỗi lần gặp nguy hiểm đều trốn phía sau anh, hoặc là chạy loanh quanh bên anh, bao giờ anh cũng ngaylập tức giơ khiên lên, cái khiên có một tác dụng khi đánh quái… chính là ép Boss phải tấn công mình.

Mỗi lần như vậy anh đều thích cười tôi: Em là con bé nhát gan.

Cuối cùng tôi sẽ uất ức đáp lại anh: Em đánh không lại nó mà.

[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Em cũng đánh được nó thì còn kêu anh làm gì.

Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa từng nghĩ anh có chống nổi hay không,chỉ cảm giác rằng anh đánh chủ, có con quái gì mà anh không đánh đượcchứ?

Nhưng cho đến bây giờ rời khỏi anh, tôi mới phát hiện hóa ra tôitrốn sau anh cũng không phải là vì anh đánh chủ, mà chẳng qua… anh làHồi Đầu Vô Ngạn thế thôi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 39: Nhưng mà anh không được


“Đang nghĩ gì?” Giọng của anh vang lên bên tai, tôi mới phát hiện ratôi đã ngây người thật lâu. Tôi mỉm cười với anh một cái, nói không cógì. Anh vỗ vỗ đầu tôi, chỉ chỉ về phía cửa: “Được rồi, đi ngủ đi.”

Nhìn lên đồng hồ thủy tinh treo tường, được, sắp bốn giờ rồi.

Cũng không lôi thôi với anh nữa, mí trên của tôi cũng sắp đánh nhau với mí dưới rồi.

Gường… từ trước đến nay chữ này luôn có thể gợi ra cho người ta nhiều liên tưởng. Mà bây giờ tôi đang nằm trên cái giường lớn này. Không phải màu hồng giống phòng tôi, phòng của anh bài trí rất đơn giản, theo kiểu trang nhã. Chăn tơ tằm màu trắng, lúc tôi nhắm mắt lại bỗng nhớ đếnnhân vật của tôi vẫn còn treo trên máy tính của anh… Nhưng mà chỉ là nhớ ra mà thôi, ôm tấm chăn này, tôi thật sự không còn ý nghĩ muốn đi rangoài nữa.

Trong mũi có mũi hương rất dễ chịu, thoang thoảng giống như xuất hiện trong ký ức đã tan biến…. Mùi này là nước hoa Trésor sao? Tôi mơ màngnghĩ.

Một đêm không có gì xảy ra, nhưng khi tôi tỉnh lại giật mình đã hơn mười giờ … Tôi đổ mồ hôi.

Cuống quít bò dậy, mở cửa, anh đang ngồi trong phòng khách, lật xemmột tờ báo. Nhìn thấy tôi chỉ mỉm cười: “Rửa mặt đi rồi ăn sáng.”

Tôi ngồi trước bàn ăn, nhìn bữa sáng trên bàn, rốt cuộc kinh ngạc: “Lão đại, anh làm hả?”

“Sữa tươi là mua.”

“Ôi, lão đại, cô gái nào có thể lấy được anh thật sự là quá hạnh phúc đó…” Thức ăn cũng mang hương vị thường thôi, có điều là tôi nịnh nọttheo thói quen.

“A Lạc, anh muốn hỏi em….”

“Cái gì?” Phát âm không rõ, trong miệng tôi nhét đầy thức ăn.

“Em có thích anh không?”

“Hả?”

“…… Cái giường trong phòng kia hả?” (Tần Tấn nổi điên tại chỗ: Là thích anh, có thích anh hay không, có quỷ mới quan tâm có thích cái giường kia hay không….)

“Ờ, cũng được ạ.”

Nhìn thấy sắc mặt anh, nếu như nói ngày hôm qua còn hơi mơ hồ thì hôm nay tôi nghĩ là tôi đã rõ ràng rồi. Hình như anh…. thật sự anh muốn tỏtình với tôi….

Có thật không đây? Giống như đang nằm mơ vậy, nhưng mà anh không làmđược… Điều này…. Lỡ như sau này tôi “vượt tường” thì chẳng phải rất cólỗi với anh sao?

Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cho ra hai phương pháp giải quyết:Một, hiện tại đối mặt anh nói rõ ràng, có thể sau này sẽ không còn phảilúng túng nhìn nhau nữa, cho nên đóng gói, xin mời.

Hai, giả vờ hồ đồ, chơi trò mập mờ với anh, có thể né được nhất thời. Đúng rồi, có lẽ anh còn có thể tăng lương cho tôi, có điều như vậykhông được vẻ vang lắm…

“Ặc, lão đại, thật ra thì…” Tôi cẩn thận chú ý vẻ mặt của anh, tiếcnuối vỗ vỗ vai anh: “Em là cô gái bình thường, hơn nữa cũng không chungthủy. Cho nên…”

Nói đến đây tôi cũng không biết nên nói gì: “Tóm lại là, lão đại, cám ơn bữa sáng hôm nay của anh, em muốn đi về trước. Dù sao hiện giờ cũngkhông đi làm được, coi như là em xin nghỉ phép đi.”

“Anh tiễn em.” Giống như anh không hiểu lời tôi nói, đứng dậy đi lấychìa khóa. Tôi trở về phòng thay quần áo, bỗng nhớ đến… Tiêu rồi, quênbáo cho mẹ già rồi.

Ở trên xe, anh không nói lời nào, phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe suốt quãng đường trở nên như mộng ảo.

Xe dừng dưới lầu, tôi nhanh chóng xuống xe, nói một tiếng cám ơn lãođại, sau đó chạy nhanh lên lầu. Chỉ mong… mẹ già không nhìn thấy đượccảnh này.

Nhưng mới vừa vào nhà, mẹ già đã đứng trong phòng khách, trên mặt viết: Hừm, hừm hừm, hừm hừm hừm, mẹ thấy hết rồi nha.

“Mẹ già…. Con trong sạch…” Không để ý lời giải thích của tôi, bà hừm hừm hai tiếng rồi quay người về phòng.

Bà tên là Đông Phương Ức, là một nhà văn tự do. Tuy mấy năm nay cuộcsống không nghèo không giàu, nhưng cũng miễn cưỡng nuôi được tôi lớn như vậy. Bà thích loại nước hoa Trésor Lancome, nhiều năm không thay đổi.Mùi hương kia thật quá đặc biệt, đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm đótôi thoáng cái đã ngửi ra ngay.

Họ hàng đều nói dáng vẻ tôi giống bà, nhưng bọn họ không hề nhắc đếncha tôi. Tôi cũng không hỏi, từ nhỏ tôi cũng không như với bất cứ đứatrẻ nào khác, nếu bà không muốn nói… thì dù sao cũng là không tốt rồi.Nếu như không tốt thì tôi cần gì phải hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom