Cập nhật mới

Dịch Full Thiên Hạ Đệ Nhị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 100: Vụng trộm trong truyền thuyết


Xe của anh đến dưới lầu chỉ cách lúc gọi điệncho tôi có nửa tiếng, tôi cảnh giác ra phòng khách nhìn mẹ già, rón rénchuẩn bị mở cửa đi ra ngoài. Khi tiếng của bà vang lên tôi chỉ hận tôikhông thề tàng hình như thích khách.

“Đứng lại, trời đã tối rồi còn muốn đi hoang ở đâu?”

“Ặc, mẹ, bạn học cũ, bảo con ra ngoài dùng một bữa cơm.”

“Bạn học cũ là ai, không cho phép.” Giọngđiệu của bà không hề cho một chút thương lượng, tôi khó khăn nhìn đồnghồ treo tường: “Mẹ…..”

“Nhõng nhẽo cũng vô ích, nói cho con biết, một ngày còn chưa rõ ràng lai lịch của kimono thì đừng mong được đi rangoài một mình.”

“…”

Cuối cùng sau nửa tiếng nhìn nhau, Tần lão đại không nhịn được đã gọi điện lên…

Bài hát Tiếng Gió vang lên trong phòngkhách hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi cũng phải nghe, không đợianh nói chuyện tôi đã cất lời: “Ặc, nhà em có chút việc, có thể khôngđến được.”

Mẹ già nheo mắt lại, hận không thể đến nghe lén.

“Chuyện gì?”

“Ờ thì… thật ra cũng không có gì?”

“Vậy sao em không xuống?” Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ anh khẽ nhướng mày.

“Chậc…”

Tần Tấn: “Nói”

“Mẹ em không cho phép đi ra ngoài.”

Tần Tấn: “…..”

Năm phút sau, anh gõ cửa, tôi rất tự giácđể mẹ già đi mở, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi lâu, cuối cùngmẹ già cho anh đi vào, nhưng trên mặt đã không còn có nhiệt tình như lúc đầu mà là rất khách sáo…. khách sáo đến mức xa cách: “Tần tổng, đã lâukhông gặp.”

Làm sao lão đại không cảm nhận được biến hóa này, cho nên anh rất nghiêm túc: “Bác gái, cháu muốn nói chuyện với bác một chút.”

“Tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói nữa Tần tổng. Chuyện lần trước đương nhiên là không đúng, Tần gia xử lý như vậy cũng rất hợp lẽ. Đông Phương Ức không biết dạy con, cũng thậtngượng ăn nói. Nhưng xin Tần tổng hiểu, hiện tại Đông Phương Lạc đãkhông còn bất cứ quan hệ gì với cậu, cũng xin Tần tổng đừng nên tìm nónữa.” Lần đầu tiên tôi thấy mẹ già cương quyết như vậy. Bà là ngọn núicủa tôi, tôi từng thường xuyên oán trách ngọn núi này che mất ánh mặttrời của tôi, cũng rất ít khi nghĩ đến cũng là bà đã chặn rất nhiều mưatuyết gió sương cho tôi.

“Bác gái, cho cháu thêm một lần cơ hội đi. Xin, cho cháu thêm một lần cơ hội.” Thái độ Tần Tấn thành khẩn trướcnay chưa từng có, tôi chưa từng nghĩ đến ngày nào đó anh vẫn ngồi títtrên cao cũng sẽ khom lưng cúi đầu đến tận bụi đất.

“Không, Tiểu Tần.” Có lẽ vì anh thay đổi,nên giọng nói của mẹ già cũng thêm vài phần chân thành: “Quan niệm mônđăng hộ đối của người Trung Quốc xưa nay rất đúng. Giữa cháu và Lạc Lạccách xa nhau quá nhiều. Khi đó bác đồng ý chỉ vì bác nghĩ đến các cháuđã có tình cảm nhiều năm sớm chiều chung đụng, bác nghĩ rằng các cháuthật sự muốn ở bên nhau. Nhưng bác đã sai rồi, các cháu cũng không đủkiên trì. Nếu như hai người yêu nhau dễ dàng bị chia rẽ, đương nhiêntương lai ở Tần gia sẽ không hạnh phúc. Tiểu Tần hãy tha thứ cho bác,tuy là nó không đúng, nhưng là một người mẹ, bác quyết sẽ không để chocon gái của bác chịu một chút tủi thân.”

Cuối cùng Tần Tấn không thể nhận được sựcho phép của mẹ tôi… Lúc gần đi mẹ già trả lại kimono cho anh, nói không có công không dám hưởng lộc, món quà quý giá như vậy không thể nhậnđược. Tần Tấn quay đầu lại nhìn tôi nhiều lần, nhìn anh bước đi vài bước lại quay đầu lại, lần đầu tiên tôi cảm thấy quyến luyến vô cùng.

Nhoài trên ban công nhìn theo anh xuốnglầu, anh quay người lại yên lặng nhìn nhau với tôi. Thật lâu, thật lâusau, rõ ràng đưa tay ra dấu, cuối cùng đã đi theo anh hơn một năm, tôidễ dàng nhìn hiểu được: Đông Phương Lạc, bằng lòng ở bên anh không?

Tôi gật đầu liên tục, Tần Tấn, em bằnglòng. Đèn đường rất mờ, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng một lúclâu sau anh kiên quyết đưa tay ra dấu: Ngủ trước đi, anh sẽ nghĩ cách.

Mẹ già cũng không để ý đến tôi nữa, điềmnhiên xem tivi. Tôi trở về phòng vào trò chơi, một mình buồn chán treomáy trên núi Tiên Âm. Hơn nửa tiếng sau hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt ThầyCon Rối đã đăng nhập.

Ngay sau đó là tin tức của hệ thống: Thầy Con Rối gửi lời mời bạn vào tổ đội, đồng ý/từ chối?

Tôi bấm đồng ý, đạo sĩ mặc bộ Quyết Tuyết cưỡi chim Phượng nhanh chóng đến đây.

Cũng không nói lời nào, chúng tôi lẳng lặng đứng trên núi Tiên Âm, gió thổi qua rừng trúng vang lên tiếng hư ảo.

Hệ thống: Thầy Con Rối dịu dàng ôm lấy bạn.

Khi đó tôi còn mở nick Vô Ngạn, một độitrưởng máu trâu khiên lớn đao dài, áo giáp cứng rắn, ánh mắt u buồn, râu ria lún phún, mang theo vài phần tang tương chán chường. Người thì tócbạc quá vai, áo trắng hơn tuyết, trường kiếm nhẹ tênh, dẫn theo thú cưng phong cách… Tôi càng nhìn càng thấy cảnh tiểu công tiểu thụ mà.

Mấy ngày qua cứ nhốn nháo với Bá TuyệtThiên Nhai, mấy nick nhỏ loạn hết cả lên. Lúc bọn họ đi đều hai mắt rưng rưng, nói cho tôi biết thật sự là quá khó, chờ một khi mãn cấp nhấtđịnh sẽ trở về. Tuy đúng là tôi có vài phần khổ sở, nhưng thời gian nàycũng thật trống trải.

Có đôi khi một tiếng đồng hồ cũng không làm xong một phó bản, thật sự là rất tốn thời gian.

Cho nên cả buổi tối ở trên núi Tiên Âm với Con Rối, cũng không có ai quấy rầy. Anh từ từ đề ra kế hoạch thế lựcchiến, nhưng ngay cả tôi cũng nhìn ra…. Đây là phương pháp rất tổn hại,thuần túy là tránh khỏi bi kịch đến lúc đó Ẩm Huyết Minh không giànhđược một đài nào.

Cuối cùng anh hỏi tôi cảm thấy thế nào,tôi mím môi nói tùy anh. Cho nên anh mời tất cả quản lý Ẩm Huyết Minhvào trong đội, tỉ mỉ nói ra kế hoạch này. Mọi người cười trộm, đều nóiCon Rối quá đê tiện rồi. Dĩ nhiên là không có ý kiến khác, coi như làbàn bạc thông qua.

Trước khi sắp đi ngủ lại PK với anh hailần, một lần thua một lần hòa, sau đó anh bảo tôi thoát đi, gửi đến mộtbiểu tượng nụ hôn.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Đừng lo, anh sẽ giải quyết.

Tâm trạng vui lên kỳ lạ khó hiểu, ừ, em không lo.

Ngày hôm sau mẹ già đi đến nhà xuất bản,chỉ mình tôi ở nhà, đương nấu cơm thì Tần Tấn gọi điện thoại đến. Tôinói cho anh biết mẹ tôi không có ở nhà, anh yên lặng hồi lâu rồi nói: “A Lạc, anh đến tìm em nhe?”

Tôi nói ừ, sau đó anh hớn hở nhanh cúpđiện thoại. Tôi ở nhà đứng ngồi không yên chờ anh, tại sao loại mong đợi bí ẩn này…. giống như vụng trộm vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 101: Ăn ké chuyên nghiệp


Anh đến rất nhanh, rất kỳ lạ là nghe tiếngbước chân tôi cũng có thể biết đó là anh. Tôi mở cửa ra, anh đứng ở cửakhông ngoài dự liệu. Thật buồn cười, vậy mà tôi lại cảm thấy khẩntrương.

Ánh mắt của anh dừng trên mặt tôi, tôinghĩ tôi nhất định đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh. Anh khẽ cười,nâng cằm tôi lên nhẹ nhàng hôn lên mi tâm tôi.

Từng có một lần tôi xem một quyển tiểuthuyết, tác giả dùng gần 3000 chữ để miêu tả một nụ hôn. Khi đó tôi vẫndo dự, người này cố ý ghi thêm chữ hay sao?

Mà hôm nay, khi bản thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, tôi bỗng tin không phải. Hóa ra hôn thật sự là cảm giác cóthể dốc hết tất cả chữ viết cũng không thể miêu tả được. Anh khẽ ôm vaitôi, khi đó ánh nắng tháng năm chiếu vào từ ngoài cửa sổ, tỏa ra tiasáng nhạt ở phòng khách như mộng ảo. Xúc cảm đôi môi anh mềm mại ở giữalông mày của tôi, in lên quyến luyến khắc cốt.

Trải qua hồi lâu sau, tôi lại tựa vào trongngực anh lần nữa, kề sát lồng ngực anh cách lớp vải mỏng, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh. Hóa ra cho đến bây giờ dứt bỏ tất cả do dự rốirắm, trao hết trái tim cho người đàn ông này cũng không phải là chuyệnrất miễn cưỡng.

Tôi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, vì tránh khỏi xuất hiện bi kịch như Vô Ngạn, tôi quyết định xác định lạithử xem: “Tần Tấn, anh thật sự thích em thật sao?”

Tần Tấn: “Nói nhảm.”

Đúng vậy, anh không giống với Vô Ngạn, anh sẽ vẫn kiên trì lập trường của anh, sẽ không cho tôi đáp án lập lờ nước đôi. Dựa vào bả vai anh cả đời, có lẽ là vinh hạnh thật sự của ĐôngPhương Lạc. Đó là lần đầu tiên tôi tin tưởng tôi thật sự yêu người đànông này, có lẽ không liên quan đến gia thế và ưu tú của anh.

Khụ, lúc ăn sáng xong đã hần mười một giờ, tôi không dám đi ra ngoài, nếu mẹ già trở về không có tôi ở nhà, chắcchắn bà sẽ tức giận. Tần Tấn nằm trên ghế salon, tôi thu dọn bát đũa,anh rất thích thú ngoắc ngoắc ngón tay bảo tôi qua đó. Tôi ngồi bên cạnh anh: “Nghĩ gì vậy?”

Anh kéo tôi vào lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh, nửa người nhỏm dậy cười gian tà: “Đang suy nghĩ làm sao đốiphó với mẹ của chúng ta.”

Anh vẫn ở đến hơn ba giờ chiều, lúc UôngLỗi gọi cho anh lần thứ sáu, cuối cùng anh mới đứng dậy đi. Tôi vào tròchơi, trong thế lực chỉ còn lại đám quý danh mãn cấp, có phần tử hiếuchiến ngày ngày không có chuyện gì làm đi tàn sát nick nhỏ của Bá TuyệtThiên Hạ. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, mâu thuẫn song phương ngày càng gay cấn.

Khi tôi mới xuất hiện ở núi Tiên Âm, bêncạnh đã có hai kẻ địch cấp 70 vây quanh, nhân vật mới vừa vào sẽ được hệ thống bảo vệ 30 giây, trong khoảng thời gian đó miễn sao người chơikhông tấn công ai thì sẽ không kẻ nào tấn công được.

Tôi nhìn nghề nghiệp, một tên thích khách, một tên pháp sư, trang bị cũng bình thường, cho nên tận đáy lòng tôikhông sợ hai người nọ. Lúc sắp hết 30 giây, tôi đã đến gần pháp sư,phòng ngự vật lý của thiên cơ rất cao, thích khách muốn thắng là rấtkhó, trừ phi tôi xui xẻ đụng độ với Tội Phạm.

Quả nhiên một cú quăng khiên nện vào phápsư, làm tiêu tan tâm pháp của cô ta, giải quyết cô ta chỉ dùng ba đao.Sau đó quay người đối phó với thích khách, hắn ẩn thân muốn chạy trốn,tôi chém một cú móc, cũng chỉ là bốn đao.

Bọn họ đều không nói một lời nằm trên mặtđất, tôi cũng không có gì đắc ý. Toàn thân mang trang bị bảy tám trămnghìn mà ngay cả hai người này cũng không đối phó được thì WY có thể tắm rửa đi ngủ rồi.

[Thượng thư thế lực] Chớ Mổ Dê: Vô Ngạn, tổ chức đội đi tàn sát?

Tôi đã nói, tôi không cảm thấy hứng thúvới việc giết người, có điều chơi đến một mức độ, không giết người thìkhông có gì làm, cho nên không dưng gây rất nhiều thù oán.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ừ.

Lúc mua thuốc tôi phát hiện trong rươngvẫn ngay ngắn chỉnh tề của anh đã đầy. Có nhiều thứ tạm thời không cầnnhưng không thể vứt, tôi đến tiền rtang, lần đầu tiên mở kho của anh ra, rỗng tuếch như tôi đoán. Có điều là bên cột tiền vàng lại có một hàngchữ bắt mắt: 9400 vàng.

Tôi cảm thấy được có rất nhiều số khôngquay vòng vòng trên đầu. Anh không có chuyện gì thì để nhiều tiền vàokho làm gì chứ? Lập tức tôi cũng cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, tôi bỏ đồ vật vào, sau đó đi mua thuốc, tổ chứ đội ngũ, đi tàn sát nick nhỏ củaBá Tuyệt Thiên Hạ.

Cái phe liên minh kia có số lượng tươngđương gấp đôi chúng tôi. Có những ID đã từng đội chữ Ẩm đi trong server, hôm nay lại được thay thế chữ Bá, khiến người ta cảm khái vật đổi saodời.

Tôi truy sát nick nhỏ trong Thiên Hạ suốtbuổi chiều, vừa nhìn thấy nick đỏ liền giết, về sau ngay cả khi thấy mẹgià mặc áo khoác đỏ đi vào cũng hiện lên địch ý. Cuối cùng mẹ cũng đãvề, nhưng dường như sắc mặt không tốt.

Tôi dè dặt nhìn bà: “Sao vậy?”

Bà nói lạnh lùng: “Tránh chỗ khác!”

Tôi nói thầm: “Gặp trộm? Gặp xe dù? Hay là nhà xuất bản trừ bớt tiền nhuận bút của mẹ vậy?”

Bà yên lặng không nhúc nhích, tôi chỉ phải ra đòn sát thủ: “Lẽ nào bị tổng biên tập quy tắc ngầm rồi?”

Sau đó cuối cùng bả cũng có phản ứng, phản ứng này là: “Đông, Phương, Lạc!!!” Sau đó một cái gối bay đến. Tôi nhảy người tránh né, trốn về phòng mình, bền ngoài bà một mình tức đến giậmchân: “Con càng ngày càng không biết lớn nhỏ….”

Sự thật chứ mình, bà chỉ cần trút ra làkhông tức giận lâu, lúc tôi đi ra ngoài bà đã bận rộn làm bữa tôi. Nhưng vẫn bị rơi vào trạng thái như đi vào cõi thần tiên, không phải chứ,nhiều năm thế này cho đến bây giờ tôi chưa từng thấy mẹ tôi lại đi lạchồn vía như thế.

Buổi tối ăn cá lóc dồn thịt, đậu hủ ma bà, bún thịt và một món rau. Mới vừa chuẩn bị ngồi vào bàn thì có người gõcửa. Nhà tôi thân thích không nhiều, có lần dì út buột miệng nói lộ ralà vì ban đầu mẹ tôi muốn kết hôn với cha tôi, cả nhà không đồng ý, nênđã chia năm xẻ bảy. Sau đó mẹ tôi mang thai tôi, người cả nhà cũng muốnbà kết hôn với ba tôi, bà không đồng ý, nên đã bị cô lập hoàn toàn.

Như vậy lúc này là ai đến đây?

Mở cửa ra, Tần Tấn thần kỳ đứng trước mặt tôi, tôi khẩn trương quay đầu nhìn lại mẹ tôi, anh đã tiếp tục bước vào.

Tần Tấn: “Ặc, bác gái, trùng hợp chuẩn bị ăn cơm thế ạ?”

Mẹ tôi: “…..”

Tần Tấn: “Đúng lúc cháu con chưa ăn, có thể ở lại ăn chung không?”

Mẹ tôi: “….”

Tần Tấn: “Bác gái? Bác gái?”

Mẹ tôi: “Tiểu Tần nếu cậu đến vì Lạc Lạc thì mời về đi.”

Tần Tấn: “Ặc, bác gái, con có thể ăn cơm tối xong rồi về được không?”

Mẹ tôi: “….”

Tối đó anh ăn cơm chung với chúng tôi, mẹtôi thật ra là một người phụ nữ có phong độ, huống chi người ta đưa taykhông đánh mặt cười, anh cười như vẻ mặt Mona Lisa, thật đúng là khiếnngười ta không nỡ đuổi anh đi.

Cho nên tôi cho thêm một bộ bát đũa, trênbàn cơm chỉ nghe tiếng anh nói, nói chuyện lý thú ở công ty, nói ai gặpphải chuyện khó khăn, nói về phong thổ quốc gia, tán gẫu trời nam đấtbắc.

Ban đầu mẹ tôi chỉ lịch sự đáp lời anh,sau đó cũng bị lời nói của anh gợi lên hứng thú, hai người một hỏi mộtđáp, không khí mới bắt đầu thân thiện hơn. Sau đó tôi mới biết được anhtận dụng thời gian rảnh rỗi đọc hết tất cả sách của mẹ tôi…

Có trời mới biết những thứ đó tôi vừa lật ra đã muốn ngủ….

Đáng sợ hơn chính là từ lần sau đó Tần Tấn trở thành khách quen của nhà tôi, ăn ké chuyên nghiệp. Mỗi ngày gần như là tối nào anh cũng đến, chưa bao giờ đến trễ, đến sớm còn giúp mẹ tôicắt thức ăn, có đôi khi còn có hành động lén lút với tôi. Thường xuyênthấy ba người chúng tôi cùng vào bếp, trên thực tế cũng không giúp đượcgì nhưng lại vô cùng vui vẻ hòa thuận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 102: Hạnh phúc và… (1)


Xong một khắc này, cười uống bát giải dược.

Sẽ quên hết những gì tốt đẹp, những gì tịch liêu

— Canh Mạnh Bà – Du Hồng Minh

Cứ như thế, anh mặt dày mày dạn lết đến nhà tôi ăn cơm nửa tháng, mẹgià tôi nhịn được không nói đến anh trước mặt tôi. Nhưng không biết cóphải ảo giác hay không, mỗi ngày cơm tối ngay cả bà cũng có thói quenthêm một bộ bát đũa. Hơn nữa cũng từ từ thịnh soạn hơn.

Buổi tối hai người dùng cơm và ba người dùng cơm cũng khác nhau,trước kia tôi và mẹ tôi thường xuyên nói đùa, nhưng một căn nhà chỉ cóhai người phụ nữ lại lạnh lẽ biết bao. Hiện tại trên bàn cơm, anh sẽcười đùa vui vẻ, trò chuyện về phong thổ quốc gia, núi non sông nước, có đôi khi một bữa cơm cũng có thể ăn thật lâu.

Cho nên từ từ anh đến cũng thành lẽ đương nhiên, có đôi khi đến trễ,mẹ còn có thói quen để giành lại một phần cho anh. Dù sao cũng làm thêmcho anh, hai chúng tôi cũng không ăn hết.

Anh cũng chưa bao giờ biết khách sáo thế nào, đi thẳng đến phòng bếptự tìm thức ăn. Có lúc tôi hâm nóng lại giúp anh, lúc đó anh thích ôm eo tôi từ phía sau, đặt cằm lên đầu tôi. Phòng bếp cũng không lớn, lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc chân thật như thế dưới ánh đèn.

Thế lực chiến hôm đó, cuối cùng Bá Tuyệt Thiên Hạ chiến đấu với ẨmHuyết Minh. Dựa theo sắp xếp của Con Rối trước đó, chúng tôi lợi dụngtruyền tống đến thẳng sáu đài mà Ẩm Huyết Minh đã chiếm lĩnh. Sau đó hệthống mới vừa thông báo bắt đầu thế lực chiến, chúng tôi lấy khỏe đấumệt, chờ đợi Bá Tuyệt Thiên Hạ tổng tiến công.

Số lượng người cách xa, toàn quân chúng tôi tử trận nhanh chóng. Sauđó dựa theo Con Rối sắp xếp, mỗi đài để lại ít nhất mười thi thể bêncạnh thần thạch Tế Thiên Nhai, sau khi chờ đợi người Bá Tuyệt rửa đàiđược ba phút, thì những người đó sử dụng lục đạo hồi sinh tại chỗ. Lợidụng thời gian bảo vệ ba mươi giây, chờ tự động hồi máu đến mức độ nhấtđịnh, mọi người tập trung tấn công người rửa đài, dùng kỹ năng sátthương cao nhất giết chết hắn nhanh chóng.

Phương pháp tuy có đê tiện một chút, tôi cũng ngại ngùng… Cho nên bạn có thể tưởng tượng được lúc ấy Bá Tuyệt Thiên Hạ tức giận ra sao. Trênkênh thế lực chiến hỗn loạn không ngớt chửi rủa, sau đó tôi thậm chí tắt đi kênh thế lực chiến.

Ta Tự Thành Ma nhanh chóng phát hiện ra cách này, nhưng đài đã bị ẨmHuyết Minh rửa trước, thời gian bảo vệ của hệ thống cũng không ai thayđổi được. Như vậy mười người ở một chỗ, sáu đài là thành sáu mươi người, nhưng người còn lại chuyên tâm đi tấn công đài mà Chiến Minh chiếm được tuần trước, lại còn giành được thệm một cái.

Cho nên cuối cùng khi thế lực chiến kết thúc, Ẩm Huyết Minh tổng cộng chiếm được bảy đài.

Dĩ nhiên là Vô Ngạn vô tội, Bá Tuyệt Thiên Hạ chửi mắng suốt một tuần lễ, nói anh vô sỉ. Nhưng người mắng cứ mắng, đài ta cứ chiếm, lấy phầnthưởng, cưỡi voi đi…. (Voi: là vật cưỡi của hệ thống thưởng cho chủ thế lực giành được đài.)

Rất nhiều người Ẩm Huyết Minh ra ngoài vênh váo, Con Rối không nóilời nào, tôi biết hắn cũng rất lo lắng. Lần này là Ta Tự Thành Ma saisót, tương đương nói rằng chúng tôi đầu cơ trục lợi mà thôi, tiếp theo e là sẽ không dễ dàng như vậy rồi.

Hơn nữa lần này ngoài mặt là Ẩm Huyết Minh thắng, nhưng bùa lục đạo 5 đồng vàng một cái, sáu mươi người sống lại bao nhiêu lần…. Thật ra thìcái giá chiến thắng này cũng không phải khổng lồ bình thường. Tất nhiênngười chơi RMB không rời bỏ, nhưng cũng không chịu được tốn hao như vậy.

Gần tháng sáu, công an phá đường dây buôn lậu ma túy và tội phạminternet khiến cả nước kinh ngạc. Càng khiến người ta kinh hãi chính làtổ chức tội phạm này gần như có cơ cấu chia hoa hồng trích phần trăm gần như hoàn mỹ, làm nhiều có nhiều, kỷ luật nghiêm khắc, cơ cấu tổ chứchơn xa cả xí nghiệp nổi tiếng trong nước. Hạng mục kinh doanh là chuyênbuôn lậu ma túy, đồng thời cũng thông qua internet lừa bán phụ nữ.

Phía công an nằm vùng trong tổ chức trọn hai năm, cuối cùng nắm đượcđầy đủ chứng cớ, bắt giam hết những kẻ tình nghi có liên quan. Ban đầutôi cũng không để ý, đương nhiên chỉ nghe Tần Tấn và mẹ già nói đến. Tần Tấn nói anh đã xem cơ chế vận hành bộ máy và chia hoa hồng của tổ chứckia, nếu như chỉ có một người lập kế hoạch thì người đó thật có phầnđáng sợ, dĩ nhiên cũng rất đáng tiếc. Anh còn nói nếu như không phải làtên Mạnh Thành em trai của đầu sỏ Mạnh Phi vênh váo tự đắc thì khả năngcông an muốn nắm giữ chứng cớ cũng không lớn.

Bọn họ thảo luận rất sôi nổi, tôi cũng chẳng cảm thấy hứng thú vớitruyện này. Làm một người dân tuân thủ kỷ cương có điểm tốt là ở đây,bạn có thể an tâm thoải mái nói chuyện thị phi của người khác, nhưng mãi mãi cũng sẽ không cảm thấy những điều đó có liên quan gì đến bạn.

Buối tối Tần Tấn ăn cơm xong, trốn trong phòng của tôi, mẹ già muốn bắt anh đi.

“Mẹ, đừng đuổi anh ấy đi, con muốn quay lại với anh ấy.” Đợi đến khitôi nói hết lời, hai người đều quay sang nhìn tôi, tôi mới phát hiện hóa ra người nói là tôi.

“Con nói cái gì?” Mẹ tôi vô cùng khó tin, đây là lần đầu tiên tôi làm trái ý bà nhiều năm qua. Nhưng tôi chỉ kiên trì nói tiếp, thật ra cóđôi khi nếu như ban đầu tôi cũng biết rõ thì chuyện đã không khó khănnhư vậy: “Con thích anh ấy, con muốn ở bên anh ấy.”

Cả đời này sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên tôi kiên quyết chothấy lập trường của mình như thế. Tôi lấy can đảm và quyết tâm sắp trởthành một liệt sĩ nhìn mẹ tôi. Tôi cho rằng bà sẽ phản đối kịch liệt,không nghĩ đến bà chỉ vuốt vuốt tóc tôi: “Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, quả nhiên là con gái lớn không dùng được. Mẹ già chỉ mong con cóthể kiên trì đến cùng.”

Sau đó bà đi ra ngoài, lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.

Đây… Đây là tình huống gì chứ?

Lấy lại tinh thần đã ở trong lòng Tần Tấn, hai tay anh vòng qua eotôi, ôm tôi rất chặt. Anh cúi đầu bên tai tôi, giọng nói thì thầm: “Anhyêu em, Tương Phi.”

Năm chữ ngắn ngủi nhưng khiến tôi rơi lệ trong lòng anh.

Tôi đội nhiên hiểu được mẹ muốn gì với tôi. Lúc trước tôi vẫn chorằng hạnh phúc là một chuyện tất nhiên, nhưng bây giờ tôi mới biết được, hóa ra hạnh phúc chỉ là hai người cố chấp. Một bên trao đi sẽ luôn mệtmỏi, nó cần phải hai người yêu nhau phải cố gắng duy trì và hoàn thành.

Đêm hôm đó, tôi lẳng lặng nằm trong lòng Tần Tấn, mùi vị tươi mát của anh vây quanh tôi. Tôi đột nhiên có một quyết tâm vô tận, có thể sốngvới anh, tôi sẽ làm một người vợ hiền của anh, ngoan ngoãn ở bên anh,trung thành không hai lòng giống như là thú cưng Thái Hư của Thầy ConRối.

“Tấn, thái hậu và thái thượng hoàng sẽ đồng ý cho chúng ta sao?”

“Cái gì mà thái hậu, thái thượng hoàng.” Anh dịu dàng vuốt tóc tôi,giọng nói chắc chăn và tự tin thuộc về Tấn Tấn: “Không phải lo, anh sẽnghĩ biện pháp.”

Tôi gật đầu, trước kia có một người bạn đã nói, trong mắt phụ nữ,người đàn ông của mình không có gì là không làm được. Hiện tại tôi đâychính là gần như mù quáng tin tưởng Tần Tấn như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 103: Hạnh phúc và… (2)


Sau này tôi không có bao nhiêu thời gian chơigame, có một công ty thông báo cho tôi đi làm, lần này là một công tyđại lý game đưa vào hoạt động. Cuộc sống của tôi bắt đầu từ từ khôi phục bình thường. Sau khi tan việc mỗi ngày Tần Tấn đều đến đây ăn cơm tốinhư cũ, sau đó đưa tôi ra ngoài hóng gió, có đôi khi đi qua nhà anh,nhưng tôi không ở qua đêm tại nhà anh. Thử nghĩ trong căn nhà trống trải chỉ có một mình mẹ thì lại không đành lòng chút nào.

Cuộc sống luôn luôn không hề báo trướcmang đến cơn ác mộng cho người ta. Buổi tối ba người vừa ăn cơm vừa xemtivi, lúc ấy đang truyền hình về cuộc thẩm vấn vụ án buôn lậu ma túykia. Khi tôi nhìn thấy người trên truyền hình, thậm chí tôi còn khôngtin vào mắt mình. Người đó là Thành thiếu tôi đã nhìn thấy ở chỗ của VôNgạn.

Trái tim đập thình thịch, tại sao lại đột ngột có dự cảm bất an như vậy?

“Tấn, có phải anh quen Vô Ngạn hay không?”

“Không quen, chẳng qua là lúc… biết em đã đi tìm anh ta, anh mới lấy số anh ta từ chỗ người bạn. Lúc đó… đã cảnh cáo anh ta?”

“Nhưng mà….” Tôi do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn phải nói ra: “Nhưng mà tên Mạnh Thành mới vừa rồi kia ở chung chỗ với Vô Ngạn.”

Mặt Tần Tấn liền biến sắc, giọng nói cũng có vài phần âu lo: “Vô Ngạn…. cũng có liên quan đến chuyện này?”

Tôi đột nhiên cảm thấy kinh hãi, tôi thậtsự không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng tôi nhớ đến những nick nữ chim nhỏ nép vào lòng trong thế lực bỗng nhiên biến mất như Lấm TấmSương Hoa, Tử Nguyệt Quang, Bóng Đêm Xinh Đẹp…. Tôi nhớ đến mờ ám củaanh với nick nhỏ của tôi; Tôi nhớ đến lúc tôi đi tìm anh, anh hơi ôm tôi khẽ nói bên tai tôi trong thang máy có máy theo dõi; Tôi nhớ đến anhcảnh giác nói với bảo vệ chung cư tôi là vợ anh; Tôi nhớ đến anh ra vẻthân mật với tôi trước mặt anh Mạnh; Tôi nhớ đến tôi hỏi anh tại saotrong chung cư của anh không thấy một người già và trẻ con nào…..

Vô Ngạn, cuối cùng là anh đang làm gì vậy?

Tần Tấn gọi một cuộc điện thoại, sắc mặtvô cùng khó coi. Tôi đứng lên, cho đến khi anh nắm tay tôi, tôi mới phát hiện tay mình đã lạnh như băng.

“Bác gái, cháu muốn đưa A Lạc đi gặp mộtngười, phải rời khỏi vài ngày.” Anh gần như là kéo tôi vào phòng, lấycho tôi hai bộ quần áo, sau đó vội vã xuống lầu.

Tôi không ngừng hỏi anh xem rốt cuộc xảyra chuyện gì, anh mím môi không nói lời nào. Trong xe khá tối, tôi mởmiệng cũng run rẩy: “Tấn, cuối cùng là xảy ra chuyện gì, anh nói cho embiết được không?”

Anh một tay lái xe, một tay vén mái tócdài của tôi, tôi nhìn thấy được màn sương nặng nề từ trong mắt anh: “Tổđầu não buôn lậu ma túy.”

Tôi dùng thời gian rất lâu để tiêu hóa những lời này, anh lái xe rất nhanh: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Nhà giam X, thành phố V.”

“Lái xe từ đây đến thành phố V phải hai ngày một đêm, anh có thể chịu được sao?”

“Không còn kịp nữa… Ngày mai ba giờchiều…. Không còn kịp nữa…. Bây giờ chúng ta đến sân bay, anh đã bảoUông Lỗi đặt vé máy bay giúp anh.”

“Ba giờ chiều ngày mai?”

“A Lạc…. Em có xem số lượng ma túy được buôn lậu trên báo không? Riêng tội này thôi đủ phán tử hình một trăm lần.”

Tôi không cách nào tiếp nhận câu nói này,không cách nào tin tưởng chuyện này. Trên thực tế, tử hình là chuyện xaxôi biết bao đối với chúng tôi, anh bảo làm sao tôi tin tưởng một ngườiđang sống bình thường, sau một thời khắc nào đó đã không còn tồn tạitrên đời này nữa?

Anh bảo tôi tin làm sao… tôi phải tin làm sao….

Lúc chúng tôi chạy đến sân bay đã là baphút cuối cùng trước khi lên máy bay. Anh xách túi giúp tôi, chạy mộtmạch thẳng vào trong. Lúc cuối cùng ngồi trong khoang máy bay, tôi nhìnra màn đêm đen nhánh trống vắng từ cửa sổ chưa đóng.

Tôi ngồi bên cạnh Tần Tấn, anh ôm chặt lấy tôi, không ngừng an ủi đừng sợ. Có Tần Tấn ở đây, A Lạc đừng sợ. Tôichỉ cảm thấy ngỡ ngàng, Tấn, tại sao phải thế này, tại phải như vậy chứ…

Sau một giờ bốn mươi lăm phút máy bay đápxuống sân bay thành phố V. Đi ra khỏi cổng sân bay, buổi tối rất thưangười, một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ đen, nổi bật đứng tại cổngsân bay, khi nhìn thấy chúng tôi cũng chậm rãi chào đón: “Đi thôi.”

Chúng tôi ngồi vào trong xe của anh ta, xe của anh ta cũng là màu đen, cả người lạnh lùng ít nói. Không biết cóphải là ảo giác hay không, anh ta tựa như lơ đãng liếc mắt nhìn tôi quakính chiếu hậu, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, sắc bén đến mức khiếnlòng người run lên.

Xe chạy một mạch đến cổng nhà giam X thành phố V, thế nhưng không có ai đặt ra nghi vấn, thuận lợi đỗ tại khu B.Rõ ràng anh ta đã có nói qua với người ở đây, lúc đến phòng tiếp kháchanh ta bảo chúng tôi đợi, sau đó đi thẳng vào trong.

Tôi níu tay Tần Tấn tại nơi lạnh lẽo này,bốn phía đều là màu trắng tuyệt vọng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy biểu ngữ nghiêm cẩn, lòng tôi đã rối loạn đến tê tái, không thể nào nhớđược.

Dường như trải qua một thế kỷ, cuối cùnganh ta đi ra ngoài, vẻ mặt cũng hiện lên khó xử, nhìn tôi một chút, cuối cùng cất lời, giọng nói lạnh lùng: “Anh ta không muốn gặp.”

“Tại sao vậy chứ?” Tôi nắm chặt tay Tần Tấn: “Tại sao không muốn gặp em?”

Ánh mắt Tần Tấn thương tiếc và đau buồn,lần đầu tiên tôi nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ thật sâu trong mắt củaanh: “Ngoan, vào xe chờ anh.”

Tôi liều mạng lắc đầu, tôi không muốn, tôi không muốn, tôi chỉ muốn gặp mặt anh một lần. Tôi thật sự sẽ ngoanngoãn, dù chỉ không nói một lời, thật sự chỉ muốn gặp một lần thôi… VôNgạn, cho dù anh chưa từng yêu Mộc Tương Phi, cho dù anh chỉ quan tâmđến em chỉ như một chủ thế lực đối với thành viên thế lực, cho dù thờigian chúng ta ở bên nhau nhiều hơn chỉ vì nghề nghiệp cần mà thôi, chodù anh đã bỏ Thiên Hạ đi….

Không có liên quan, đều không có liên quan…. Em thật sự cũng chỉ muốn gặp mặt một lần mà thôi.

Dù chỉ là vì một câu nói ái phi kia củaanh, dù chỉ là vì mỗi lần anh cho em tiền trong trò chơi, dù chỉ là vìanh che chắn tất cả công kích trong phó bản cho em, cho dù là vì anh cho Tương Phi mỗi một trang bị, cho dù là vì mỗi cái ôm của anh, cho dù làvì một lần ba năm quen biết này…..

Nước mắt của tôi rớt trên tay Tần Tấn, ánh mắt mờ đi chỉ còn lại một màn màu trắng mơ hồ. Tay Tần Tấn lau mặt tôi, nhưng nước mắt cứ tuôn trào từng dòng dường như mãi mãi không hết.Giọng nói của tôi đã nghẹn ngào, khẽ cầu khẩn: “Để em gặp anh ấy một lần đi, thật sự em chỉ muốn gặp anh ấy một lần.”

Người đàn ông áo đen lại đi một chuyến,lại mang về đáp án lạnh lẽo giống như cũ. Tôi ôm lấy cánh tay Tần Tấnkhông chịu rời đi. Tôi biết nếu như tôi vừa đi thì tôi thật sẽ không còn gặp lại Vô Ngạn nữa. Chàng trai áo trắng vội vàng đưa tiễn tại bến xethành phố V ngày đó như còn trước mắt, nhưng sau này sẽ không còn đượcgặp lại. Cái ôm trên đỉnh Tuyệt Lĩnh ổ chim Yến Khâu sẽ trở thành vĩnhbiệt….

Em không muốn… Làm sao em có thể…. Em đã đến rồi, em đã đến rồi Vô Ngạn, làm sao anh có thể như vậy…

“Hàn, đưa cô ấy ra ngoài giúp tôi.” Giọngnói Tần Tấn vang lên, cánh tay mạnh mẽ kia kéo tôi ra khỏi người TầnTấn. Tôi liều mạng vùng vẫy, nhưng tôi dần dần rời xa nơi tôi muốn nhích đến gần…. Rời xa nơi mà đến cuối cuộc đời này tôi cũng không thể nhíchđến gần…. Đêm giữa hè tháng sáu thế nhưng lại lạnh lẽo không có một chút ấm áp.

Ngoài phòng tiếp khách, đôi tay kia giữchặt lấy tôi, nhưng tôi đã không còn chút sức lực vùng vẫy nào. Hóa ratôi chạy ngàn dặm từ thành phố S đên đây chỉ có thể bị ngăn cách bởitường hàng rào điện cao này, thậm chí đến một cuộc hẹn không thể gặpmặt…

Tôi không biết từ khi nào tôi đã tựa vàobả vai của người đàn ông này, giọng nói của anh ta vẫn vô cùng tỉnh táonhư cũ, giống như tường hàng rào điện cao này nhìn hết ly biệt đờingười: “Anh ta không muốn thấy nước mắt của phụ nữ, cũng không muốn đểphụ nữ nhìn thấy mặt sa sút nhất của mình. Anh ta là người đàn ông kiêungạo, cũng là người đàn ông có tư cách kiêu ngạo. Đừng khóc, hãy để lạicho anh ta một chút tôn nghiêm cuối cùng đi.”

Tôi cố hết sức nhích đến gần anh ta muốnhấp thu một chút nhiệt độ, nước mắt chảy xuống bả vai của anh ta, thấmvào trong áo sơ mi màu đen. Tay anh thô ráp mơn trớn mái tóc dài củatôi: “Chỉ có người yêu em nhất mới có thể sợ tổn thương em. Em có biếtem hạnh phúc biết bao hay không? Nào, lau nước mắt đi. Có một số ngườinhất định chỉ có thể dùng để hoài niệm, hãy vui vẻ mà tiếp tục hạnh phúc của em.”

Tay của anh ta nhẹ nhàng ấm áp lau đi nước mắt trên mặt tôi. Khi đó gió đêm giữa hè ùa vào mặt, sao dày đặc trêntrời, tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang… Biểu thị cho ngày mai trờitrong quang đãng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 104: Có loại yêu gọi là buông tay


Lúc Tần Tấn đi ra đã muộn, anh ôm lấy tôi vàoxe, vẫn là người đàn ông áo đen anh kêu là Hàn kia đưa chúng tôi đếnkhách sạn. Tần Tấn ôm tôi vào phòng, lấy khăn nóng lau mặt, lau tay giúp tôi. Tôi muốn tự mình làm, anh lắc đầu từ chối.

Trước khi sắp ngủ, anh đưa đến ly sữa nóng.Tôi nói: Tần Tấn, sáng mai chúng ta đi đưa anh ấy được không? Anh gậtđầu nói được. Đêm đó, tôi cuộn mình vào lòng anh, dựa thật chặt vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập. Chỉ có trên người anh, tôi mới có thể hấpthu được ấm áp tôi muốn. Anh vỗ về vai tôi, giọng nói rất khẽ rất khẽ:“Biết cuối cùng anh ta nói gì với anh không?”

“Cái gì?”

“Anh ta nói… Tần Tấn, cậu mãi mãi không biếtđược tôi ghen tỵ với cậu cỡ nào đâu. Quen biết anh ta sáu năm, một mạchtranh đua từ rất nhiều trò chơi đến cái này, từ đầu đến cuối anh ta cũng không chịu đánh nhau với anh. Có lần Ma Thú khiêu chiến với anh ta, sau khi đánh phó bản xong anh ta đá hết mọi người ra, sau đó để lại mộtmình anh đấu với anh ta trong phó bản. Khi đó anh giao nick Ma Thú nhưng không cam tâm lắm. Cho đến bây giờ chưa có ai vượt qua được Tần Tấn.”Anh vuốt vuốt tóc dài, giọng nói đã nhẹ giống như kể một câu chuyện xưa: “Cho nên đuổi theo đến Thiên Hạ, anh thật sự lựa chọn pháp sư. Bởi vìanh biết rõ thao tác của anh ta, cho là mình có thể thắng anh ta.”

Cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, ý thức của tôi đã không còn tỉnh táo lắm: “Nhưng mà anh thắng anh ấy.”

“Không có, không có ai có thể thắng anh ta….Hàn xem đoạn phim đó, tính toán thời gian hồi lại kỹ năng Bạo Hổ vàkhoảng cách ngay lúc đó… Bước cuối cùng anh ta đã nhường anh… Làm kỹ xảo đến vậy, ngay cả anh cũng đã bị lừa. Vẫn cho rằng một đao cuối cùng của anh ta là may mắn, nhưng đến lúc thật sự lấy được nick kia, anh mớibiết được đao cuối cùng kia là chém chay, không có sử dụng bất cứ kỹnăng gì. Nếu như ngay cả điều này cũng tính toán chính xác như vậy thìngười này đáng sợ đến cỡ nào. Thật sự muốn chiến thắng anh ta làm đệnhất, nhưng trong suy nghĩ của anh ta, thiên hạ mãi mãi là đệ nhị. Anhta hoàn toàn chẳng hề để ý đến cái danh hiệu đệ nhất kia.”

Nghe thấy lời của anh, nhưng tôi đã hoàn toànkhông cách nào hiểu được hàm nghĩa trong đó, mỏi mệt giống như thủytriều ùa đến, khiến tôi rơi vào thật sâu.

Lúc tỉnh lại đã mười hai giờ trưa hôm sau. Tần Tấn không có ở trong phòng. Tôi yên lặng rời giường rửa mặt, tôi biếtcó thể hôm qua anh đã bỏ thuốc ngủ vào trong ly sữa, nếu không tôi sẽkhông ngủ say như vậy. Anh không đợi, thật ra là anh không muốn tôi đi,chúng tôi không vào pháp trường được, cho dù Hàn có khả năng cho chúngtôi vào thì Vô Ngạn cũng không muốn thấy tôi.

Ngồi trước bàn trang điểm, ánh nắng giữa hènóng như lửa chiếu vào từ cửa sổ. Thế giới này dù cho có sinh ly tửbiệt, dù chúng ta đau lòng muốn chết thì trái đất vẫn quay như cũ, không có gì thay đổi.

Mà chúng ta chỉ có thể yên lặng nhìn ánh nắng khắp nơi, gửi lời từ biệt cuối cùng.

Vô Ngạn, thật ra thì em rất muốn, rất muốn nói cho anh biết, dù cho là hiểu lầm, nhưng em…. đã từng thật sự, thật sựrất yêu anh.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trái tim xé rách cũng từ từ trở về yên lặng.

Lúc Tần Tấn trở về đã sắp năm giờ, anh đứngphía sau nghiêng người ôm chặt bả vai tôi, chẳng hề nói câu nào. Tôibiết anh sợ tôi tức giận, nhưng tôi cũng biết anh thật sự tốt với tôi.Sinh ly tử biệt vốn làm đau lòng người là chuyện không thể thay đổi.

Tôi quay người vùi vào ngực anh, cũng ôm lấyanh gắt gao. Hóa ra đau khổ không thể khóc giống như đặt trái tim trênlửa nướng, đau đến xé nát tâm can.

“Ngày mai Hàn phải đi, buổi tối chúng ta cùngnhau họp mặt, hôm nay ăn gì chưa?” Tần Tấn vỗ về mái tóc của tôi, giọngnói rất dịu dàng, tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Đương lúc thay quần áo, Trần Nhiên và Uông Lỗi lần lượt gọi điện đến, Tần Tấn kể ra sự thật. Nghe thấy bên kia điệnthoại thổn thức, tôi chỉ có thể cười, anh xảy ra chuyện lớn như vậynhưng chỉ có một đám bạn bè trong trò chơi đau khổ. Từ đầu đến cuốikhông hề có người thân sang đây thăm anh.

Tần Tấn nạp tiền vào điện thoại di động củaanh, in ra bảng ghi chép trò chuyện hằng tháng của anh, tìm được số điện thoại nước ngoài kia. Bởi vì chính phủ quy định chỉ có người thân mớiđược liệm di thể, chúng tôi hi vọng người thân của anh có thể hỗ trợ.Nhưng bên kia điện thoại người đó chỉ nói lạnh lùng: “Nó bị trừng phạtđúng tội, chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nó từ lâu rồi.”

Tần Tấn liên tục giải thích là chẳng qua cầnngười thân ra mặt, tất cả phí dụng chúng tôi sẽ chịu, nhưng đầu bên kiavẫn lạnh lùng cự tuyệt. Tôi nhớ đến mẹ anh, tại sao đều là người nhưnhau, đều là cốt nhục của mình, lại có người máu lạnh như thế.

Bởi vì tất cả mọi người không có tâm trạng,nên hẹn với Hàn tại lầu 6 ở nơi tôi đang ở. Tôi không đói bụng, Tần Tấncũng không ép. chỉ múc cho tôi súp ngân nhĩ. Hàn vẫn mặc bộ đồ đen lạnhlùng, thản nhiên nói về việc phá án. Đối với tôi mà nói giống như là một câu chuyện cảnh giác mạo hiểm.

“Thật ra thì trước kia vẫn hoài nghi.” Thếnhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn về phía tôi, uống một hơi cạn sạch lyrượu, nói chậm rãi: “Vụ án này đã tra rất lâu, lúc đến Thiên Hạ, trongkho số liệu trò chơi có thể tra được rất nhiều trang bị vật phẩm cũngkhông có chuyển về nick của anh ta. Có biết trong ba năm có bao nhiêu cô gái yên lặng biến mất không? Nhưng chỉ có mình cô, vẫn đăng nhập ba bốn tiếng mỗi ngày, vô cùng ổn định. Phía công ty game vì phối hợp vớichúng tôi nên cung cấp cho một tài khoản GM, sắp xếp trang bị là một bộ70 tiêu chuẩn, nhưng chỉ là nick dùng một lần, nếu như chết sẽ khôngcách nào sử dụng được nữa.”

Anh rót đầy ly, trong giọng nói chỉ có mỏimệt, không thấy được vui mừng vì phá được án: “Cho nên chúng tôi vẫntiếp cận, nhưng sau lại phải rời đi. Núp trong tổ chức đó gần bốn năm,chưa từng có vụ án nào có thể tốn bốn năm thời gian như vậy. Nhưng anhta vẫn không tín nhiệm tôi, mà Mạnh Phi cũng đối xử chân thành với anhta.” Hàn cười vô cùng tự giễu, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giốngnhư nhìn hư không vô hạn: “Bốn năm không có cách nào nắm được bất cứ tài liệu có ích nào. Nếu như không phải Mạnh Thành trở lại, chia rẻ quan hệ của anh ta và Vô Ngạn, tôi cũng không biết mình còn phải ở đó bao lâu.”

Cuối cùng tôi nghĩ ra: “Tội Phạm?”

Trong ánh mắt anh ta hiện lên chút áy náy: “Thật xin lỗi, giấu em lâu như vậy.”

Tôi lắc đầu, tôi chưa từng so đo gì cả, vẫnnghĩ như lúc ban đầu, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi. Nhìn bộ đồđen của anh ta, tôi cảm thấy nghề thích khách thật rất hợp với anh ta,nhưng tôi thật sự không muốn mở miệng tha thứ.

“Lúc em đi tìm anh ta tôi luôn để ý, lúc ấynghĩ có thể sẽ có bước đột phá, cho nên tôi cố ý báo cho Thành thiếu,muốn ly gián anh ta và Mạnh Phi. Nhưng dù là bên này đặt ra nghi vấn thế nào, từ đầu đến cuối anh ta khồng hề lộ ra ý gì. Trong lúc dùng phầnmếm muốn đột nhập vào máy tính của anh ta, nhưng lại bị anh ta phản đòn, tài liệu trên máy tính mất gần phân nửa.” Giọng điệu của Hàn hiện lênvẻ tán thưởng tận đáy lòng: “Anh là là đối thủ mạnh nhất tôi đụng phải,đáng tiếc là đã lầm đường lạc lối.”

Đêm đó là lần thứ hai cũng là lần cuối cùngchúng tôi gặp nhau. Anh ta đã đặt vé máy bay mười giờ sáng. Chúng tôiđến sân bay tiễn anh ta, lúc Tần Tấn đi phòng rửa tay, anh đi vào nơisoát vé, tôi kêu lên Tội Phạm, cho nên chàng trai áo đen kia quay đầulại, gió khẽ đùa qua mái tóc dài, thế nhưng lại anh nở nụ cười khẽ,đường nét lạnh lùng lại dịu dàng trong phút chốc: “Thật ra thì… dù emtheo người nào, chỉ cần hạnh phúc là được rồi. Phi Tử, tuy Tội Phạm tiếp cận em chẳng là vì công việc yêu cầu, nhưng mà…”

Anh ta mím môi không nói tiếp: “Tần Tấn về rồi, chào tạm biệt anh ta giúp tôi.”

Trong sân bay người qua kẻ lại, lẽ nào khôngphải là nơi quen nhìn biệt ly. Anh ta cầm hành lý đơn giản trong biểnngười, tựa như đã quen với việc lưu lạc không cố định chỗ ở, anh takhông hề quay đầu lại, biến mất trong biển người mịt mù.

Tần Tấn đến đây nắm tay tôi, tôi mỉm cười vớianh. Tấn Tấn chúng ta trở về thôi. Đúng vậy đi thôi, thành phố V đã đểlại quá nhiều tư niệm khiến không ai có cách nào gánh nổi.

Anh gật đầu nói ừ, tay mơn trớn mặt tôi, giống hệt như gió tháng sáu.

Ba giờ chiều cùng ngày, khi máy bay cất cánh,lúc cách mặt đất hai trăm nghìn mét, tôi lẳng lặng nằm trong ngực TầnTấn, không dám nhìn lại nơi kia.

Tạm biệt Vô Ngạn… Tạm biệt Tội Phạm….

Loyal Pang: Thật sự mà nói, tôi cảmthấy Hồi Đầu Vô Ngạn mới chính là nam chính trong truyện này. Cuộc đờicủa anh chính là bi kịch. Người ta thường nói “quay đầu là bờ” nhưng anh lại giống như nickname anh đã chọn quay đầu… không còn bờ nữa. Tôi cảmnhận được anh rất yêu Tương Phi, thậm chí còn yêu nhiều hơn cả Tần Tấn.Vì quá yêu nên mới đẩy cô ra xa, vì quá yêu nên “hi vọng không mang đếncho em những tổn thương dư thừa”. Anh nói ghen tỵ với Tần Tấn, đúng vậy, Tần Tấn có thể yêu Đông Phương Lạc một cách quang minh chính đại, nhưng anh thì không thể. Đúng như với tên chương này, “có loại yêu gọi làbuông tay”. Con người vốn dĩ yêu là ích kỷ, nhưng phải yêu đến thế nàomới có thể cao thượng buông tay. Anh quyết định buông tay để cho TươngPhi đi tìm hạnh phúc cô đáng có, đến với người tốt đẹp hơn anh. Tuy chỉxuất hiện trong vài đoạn ngắn ngủi nhưng anh chính là ý nghĩa của têntruyện, “trong lòng anh thiên hạ chỉ là đệ nhị”, duy chỉ có viên NguyênHồn Châu mang tên Phi Tử kia. Mất anh rồi, Thiên Hạ cũng mất đi Đệ Nhất, mãi mãi chỉ còn Đệ Nhị mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 105: Chúng ta đều đã trưởng thành


Tôi không hối hận mình đã từng yêu, chỉ là thiên nhai từ đó hiuquạnh… Bến đò nơi xa, ngọn đèn bỉ ngạn, người phiêu bạt trên dòng sông.Tôi không hối hận mình đã từng yêu, chẳng qua là không thể yêu đến cuốicùng …. — Tôi Không Hối Hận.

Lúc trở lại tôi cho rằng sẽ bị mắng chửi xối xả, nào ngờ ông chủ chỉ nói nhẹ nhàng là sau này phải nhớ xin phép.

Từ ngày đó lại quay về yên bình lần nữa, tất cả vẫn như cũ, ngườichết đi chỉ để lại ký ức và nhớ nhung mãi mãi vô tận. Chuyện của tôi vàTần Tấn quả nhiên bị thái thượng hoàng và thái hậu phản đối kịch liệt.Tần tổng luôn ôm tôi vào lòng, nói cho tôi biết anh sẽ giải quyết. Thôinhìn thấy nếp nhăn nơi đầu mày của anh, mấy ngày nay anh cũng vô cùngmệt mỏi.

Nhưng tôi không nói buông xuôi, tuy tôi không giúp được gì, nhưng ítra tôi vẫn có thể đứng cùng với anh. Thỉnh thoảng tôi cũng đến công tyanh, có đôi khi anh cũng chưa làm xong việc. Lúc Tần Tấn chú tâm vàocông việc thật sự vô cùng hấp dẫn.

Chuyện cứ căng thẳng như vậy, cho nên thường xuyên thấy được mộtchiến sĩ cao lớn và một đạo sĩ áo trắng, hoặc là một thầy thuốc yêu kiều tổ đội vào chiến trường, hoặc là đi phó bản, hoặc là làm nhiệm vụ. YếnKhâu có Cùng Nguyên, chúng tôi kề vai giục ngựa, ngắm cỏ xanh trăm hoa,xóa đi tất cả buồn bã.

Cuối cùng Ta Tự Thành Ma gửi thư khiêu chiến với Vô Ngạn tại kênhThiên Hạ và trên diễn đàn game, muốn không nhìn thấy cũng rất khó. Nhưng thời khắc đó tôi mất đi lòng ứng chiến. Tôi bỗng nghĩ dù là Vô Ngạn còn ở chỉ sợ là cũng sẽ không để ý.

Khi đó thế lực chiến Bá Tuyệt Thiên Hạ đã có thể chiếm được bảy támđài, nhưng Ẩm Huyết Minh chỉ có ba. Danh tiếng của bọn họ đã lấn át ẨmHuyết Minh. Rất nhiều người đều tiên đoán, bang phái này sợ rằng sắpxuống dốc rồi.

Trước kia tôi vẫn sợ hãi điều này, nhưng bây giờ bỗng bình thường trở lại. Thiên Hạ này cũng được, quyền lực vinh dự cũng được, cũng khôngphải là sinh ra đã thuộc về ai. Thật ra thì trò chơi giống với cuộcsống, cũng không nhất định cần phải đứng trên đỉnh núi cao.

Tôi vẫn không ứng chiến, dù cho Tấn nói là nắm chắc năm năm.

Bất ngờ khỏi dự liệu của mọi người chính là Ẩm Huyết Minh cũng khônggiải tán. Những người chơi chuyên nghiệp bên trong thỉnh thoảng cũng đưa vài tay mới không sợ chết vào, nhiệm vụ hàng ngày là đánh lén quấy rầyBá Tuyệt Thiên Hạ, gần như là mỗi ngày đều làm. Chũng tôi vẫn tụ họp như cũ, đúng giờ chụp ảnh gia đình, trong trò chơi này người đến người đi,cũng không ai biết nick của ai sẽ đổi chủ và ai sẽ yên lặng rời đi khinào, vô số người đi rồi vô số người đến.

Không thay đổi chỉ có Vô Ngạn, Con Rối và Tương Phi.

Trần Nhiên và Uông Lỗi cũng bị lực cản giống vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn tôi và Tần Tấn. Mẹ của anh ta gay gắt hơn thái hậu nhiều, nói thẳng ngày X tháng X nếu không về thì sẽ chết cho anh ta xem. TrầnNhiên bị buộc phải trở về, đó là thái bình dương Bỉ Ngạn, nước Mỹ xaxôi.

Tần Tấn đưa tôi đi tiễn anh ta, dĩ nhiên Uông Lỗi cũng ở đó. Thờiđiểm sắp lên máy bay, chúng tôi đều rất tự giác kéo dài khoảng cách,không quấy rầy bọn họ.

Hai người chỉ bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Trần Nhiên dứt khoát quayngười bỏ đi. Đó là biệt ly của đàn ông và đàn ông, không có nước mắt,không có níu kéo, không để lại dù là một chút dịu dàng cuối cùng. Lúctrở về Uông Lỗi vẫn trầm mặc, tôi không biết an ủi anh ta làm sao, TầnTấn cũng không nói chuyện. Đột nhiên tôi hơi sợ hãi, có thể hiện tại của bọn họ chẳng qua là tương lai của tôi và Tần Tấn…

Buổi tối không có việc gì, Tấn có cuộc xã giao, bảo tôi đi xem UôngLỗi. Tôi hẹn Uông Lỗi đi ăn cơm, anh ta cũng đồng ý. Lúc xuống lầu ngọnđèn đường còn chưa mở, bóng đêm hơi tối, thế nhưng lại thấy được Kim hủhèm đã lâu không gặp. Dĩ nhiên nơi này cũng không quy định ông ta khôngđược đến, cho nên tôi lễ phép chào hỏi ông ta. Không biết là có phải tôi nhìn lầm hay không, thậm chí ông ta hơi hoảng hốt. Nhưng người này đãsớm thành tinh, lập tức nhanh chóng che giấu, nói chẳng qua mình đingang qua nơi này.

Tôi nhún vai, có đi ngang qua cũng đâu có liên quan gì đến tôi.

Tôi và Uông Lỗi lái xe về phía Bắc của đường Anh Hoa đến một quán bar tên là Dạ Quy Nhân, gọi rượu ra, nhất thời không nói gì. Anh ta châmthuốc, ánh mắt nhìn xuyên qua nơi trụy lạc xa hoa này. Cho nên lần đầutiên tôi nhìn thấy được vẻ u buồn trên người chàng trai tự sướng nghiêm trọng này.

“Có phải Trần Nhiên…. không trở lại không?”

“A Lạc, cách trở giữa tôi và Trần Nhiên hơn tưởng tượng ban đầu củachúng tôi rất nhiều.” Anh ta rít vào một hơi thuốc thật sâu, bỗng nhiêntôi không chịu được Uông Lỗi vẫn tươi sáng như ánh dương kia bị nhiễmtang thương: “Anh ta ít nhất còn có một người anh trai, còn tôi là contrai độc nhất trong nhà, cha tôi thường nói là ba đời đơn truyền.

Anh ta nhả ra một vòng khói, tôi cũng không biết Uông Lỗi cũng biết hútthuốc lá. Tôi tình nguyện anh ta vẫn tự sướng như ngày thường, nói rằngkhói thuốc sẽ làm đen răng.

“Thật ra có đôi khi rất muốn sống vì mình một lần, có thể không màngđến cách nhìn của người bên cạnh, chỉ làm thỏa ý nguyện của mình. Thếnhưng trên thế giới này lại có bao người tự do như thế.” Anh ta nhẹnhàng xoay chiếc cốc trên bàn, giọng nói thấp đến buồn bã: “Trong thếgiới này có rất nhiều người yêu thương chúng ta, lưng của chúng ta cũnggánh vác quá nhiều. Có đôi khi không phải là không yêu, chẳng qua làkhông thể… Cho dù khổ sở thế nào, dù luyến tiếc thế nào…”

Tần Tấn anh sai rồi, sao anh có thể bảo em đến khuyên giải anh ta.Tôi vẫn cho rằng Uông Lỗi là người tính tình như trẻ con, thế nhưng anhta lại tỉnh táo đến đáng sợ. Người của thế kỷ XXI đã không có can đảmnhư Lương Chúc hóa điệp, cho dù chúng ta có thể không cần thế tục, nhưng chúng ta có trách nhiệm của mình. Chúng ta không thể phụ lòng người yêu thương ta, cho nên chỉ có thể bỏ đi người chúng ta yêu sâu đậm nhất,buông bàn tay muốn nắm cả đời… Với dáng vẻ tỉnh táo mà chấp nhận đauthương.

“Đồ ngốc, đừng khóc mà.” Anh ta tự tay vuốt mái tóc dài của tôi: “Cho nên cô xem đi, thật ra lực cản của cô và Tấn nhỏ bé biết bao. Nếu cómột ngày vợ tôi hỏi tại sao tôi không sống chung với người mình yêunhất, thì tôi sẽ nói cho cô ấy biết bởi vì khi đó chúng tôi đều đãtrưởng thành.”

Hóa ra thế giới này mặc kệ là chiến tranh loạn lạc hay là đất nướcthái bình, mãi mãi đều có một mặt tàn khốc của nó. Một chút sinh ly tửbiệt luôn luôn dạy chúng ta biết kiên trì, biết buông xuôi và biết quýtrọng.

Mỗi chúng ta đều từng có khát vọng trưởng thành, nhưng không ngờ quátrình trưởng thành vốn cần chúng ta phải trả giá thật nhiều. Đến mộtngày rốt cuộc lớn lên, lại hy vọng có thể mãi mãi không lớn biết bao.Mỗi ngày âu sầu bài tập ngày mai, mỗi ngày lo lắng đến điểm thi. Thỉnhthoảng si mê cậu bạn lớp bên, thỉnh thoảng thèm nhỏ dãi nhân vật chínhtrong truyện tranh….

Nhưng cuối cùng chúng ta đều trưởng thành. Cho nên những lời hứa hẹn nhất thời xúc động đã thành lời nói suông.

Cuối cùng anh ta đưa tôi về nhà, tôi nhoài người trên ban công nhìnanh ta lái xe rời đi, biến mất trong ngọn đèn ở cuối đường Anh Hoa. Cólẽ…. Có lẽ nhiều năm sau này, cuối cùng bên ghế lái phụ của Trần Nhiênvà Uông Lỗi sẽ bị một cô gái khác thay thế. Ai nào giữ lại…. những ký ức quý giá đã từng có và những điều tiếc nuối chìm vào tận đáy lòng…

Mẹ già vẫn lẳng lặng đứng sau người tôi, hỏi tôi đang nhìn cái gì.Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, tôi nói mẹ, cả đời này của mẹ có chuyện gì vôcùng, vô cùng hối tiếc không?

Bà chỉ mỉm cười vuốt ve mái tóc dài của tôi, bả nói, ngoan, muộn rồi, đi ngủ đi.

Tôi vẫn đi làm như cũ, cũng thường xuyên đến chỗ Tần Tấn. Mẹ dạy tôinấu canh, bà nói Tần Tấn hay hút thuốc, phải chưng nhiều huyết heo choanh. Cũng dạy tôi phải mua quần áo đàn ông thế nào, nói Tần Tấn thườngđi xã giao, những kiểu nào thích hợp với trường hợp nào.

Có đôi khi tôi thật sự không hiểu rõ, người phụ nữ như mẹ tôi vậy,tại sao phải là một người mẹ đơn thân? Là tên đàn ông khốn kiếp nào đãphụ bạc tình yêu của bà?

Mấy ngày đó đi làm ông chủ bảo tôi đánh giá vài trò chơi, làm bảnphân tích chi tiết bên ngoài. Đây là một công trình tương đối lớn, mỗingày tôi đều bận bịu khá trễ. Gần như chiều nào tan việc Tấn cũng đếnđón tôi.

Mỗi lần khi tôi đi ra khỏi cửa kính xoay, nhìn dáng vẻ anh yên tĩnhdựa vào xe chờ đợi, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Tôi không nhớ nổi dángvẻ anh trêu hoa ghẹo nguyệt, Tần Tấn hiện tại thật vô cùng khiến ngườita nghiện cảm giác lệ thuộc. Hóa ra thật sẽ có một người là thế giới của ta, cho dù trời sập đất lún, chỉ cần anh ta ở bên cạnh thì sẽ không cógì khiến ta e ngại.

Tối hôm đó chúng tôi đang dùng cơm, Tần Tấn vẫn nói chuyện cười đùavới mẹ tôi như trước, tỉ mỉ lựa xương cá cho tôi thì có một người màchúng tôi không ngờ đến thăm.

Là thái hậu.

Lúc ra mở cửa tôi thấy được sắc mặt Tần Tấn gần như cứng ngắc. Bàcũng trực tiếp đi vào, vẫn mang phong thái cao quý kiêu ngạo: “Quả nhiên là con ở đây.”

Tôi không biết phải chào hỏi với bà làm sao, một tay Tần Tấn đã ômtôi, như bảo vệ tôi trong ngực, giọng nói vẫn trấn định như cũ, cũnghiện lên vẻ kiên quyết không hề dao động: “Mẹ, nếu như mẹ chấp nhận côấy, mẹ sẽ có thêm một đứa con dâu.”

“Nếu mẹ không chấp nhận cô ta thì sao?” Dưới tình huống đối chọi gay gắt, hai người cũng không hề chịu lùi bước.

“Như vậy….” Tần Tấn gằn từng chữ, nói vô cùng rõ ràng: “Mẹ sẽ mất đi một đứa con trai.”

Tôi khẽ kêu Tần Tấn, anh trấn định vỗ vỗ vai tôi, lời nói quyết tuyệt không để lại bất kỳ đường lui nào.

“Con…” Giọng thái hậu tức giận có thể nhận thấy được, nhưng bà vẫnduy trì vẻ cao quý của mình: “Mẹ mang thai mười tháng, nuôi con lớn đếnchừng này, vậy mà con lại đối xử với mẹ thế sao? Hai mươi năm giáo dụccao đẳng, con học được cách đối xử với mẹ mình vậy à?”

Tấn quay mặt không nhìn bà, tôi giật nhẹ tay áo của anh, anh chỉ ômtôi không chịu buông tay: “Mẹ, con thật sự yêu cô ấy, con và cô ấy thậtsự muốn ở bên nhau. Việc đó cũng không hề xung đột với tình yêu của mẹ.”

“Tần Tấn, hiện tại mẹ không muốn thảo luận đề tài này với con. Mẹ chỉ hỏi con, ba con phát bệnh tim, hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, con có muốn theo mẹ trở về hay không?”

“Cái gì?” Tôi cảm thấy Tần Tấn kinh ngạc: “Chuyện khi nào?”

“Lúc nào? Ba ngày nay mẹ gọi cho con, con có nhận lấy một cuộc sao?”

“Con….”

“Nếu con không về, thì mẹ chỉ đành xem như không có đứa con này. Đâylà vé máy bay mười giờ tối nay, con tự mình xem làm sao thì làm.”

Bà đặt vé máy bay trên bàn, quay người đi. Tần Tấn nhẹ nhàng cầm lên, giữ trong lòng bàn tay. Tôi không nói gì cả, thật ra thì đi hay ở, anhđã sớm có quyết định.

“A Lạc, chúng ta cùng nhau về.” Anh kéo tay tôi, trong mắt kiên địnhcho đến hôm nay, tôi cười vuốt vài sợi tóc trên trán anh: “Thái thượnghoàng cũng không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau mà?”

Anh trầm mặc không nói, tôi cười nhẹ: “Người ta bị bệnh tim, anh còn dám dẫn em về để kích động ông sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 106: Chuyện xưa 1


Cuối cùng anh trở về Đài Nam, đó là một nơi tôi hoàn toàn xa lạ.Trước khi đi vẫn không chịu để tôi tiễn anh, cho nên ở dưới lầu nhà tôi, bên cạnh đường Anh Hoa, tôi lặng lẽ nhìn anh lái xe rời đi. Trước kiavẫn tự nói với mình nếu nắm chặt, vững tin chúng tôi sẽ ở bên nhau.Nhưng khi sự việc trút xuống đầu, cũng khó tránh khỏi bàng hoàng.

Mẹ già đứng sau người tôi, anh mở cửa xe, một hồi lâu rốt cuộc mím môi khởi động xe. Tôi khẽ kêu một tiếng: “Con Rối.”

Anh đột nhiên nghiêng đầu, tuy hành động rất nhanh, nhưng tôi vẫn thấy được trong phút chốc mắt anh hiện lên vẻ trong veo.

“Mộc Tương Phi, anh sẽ trở lại, TMD em nhất định phải chờ anh.” Anhchỉ nói một câu, sau đó quay đầu xe. Tôi quay người vùi vào lòng mẹ tôi, bà vỗ nhẹ đầu tôi, không nói lời nào.

Tôi không dám nhìn anh biến mất nơi cuối đường Anh Hoa. Đây là lầnđầu tiên tôi và anh chia xa chân chính, mà còn đường phía trước lại khóđoán. Có lẽ một ngày Tấn Tấn của Đông Phương Lạc sẽ trở lại, cũng hoặclà anh khuất phục dưới áp lực, mãi mãi không trở về nữa.

Mẹ nói nếu thật sự yêu anh thì nên tin tưởng anh. Phải chăm sóc mìnhthật tốt, đừng để anh chịu thêm gánh nặng. Tôi gật đầu, tôi sẽ, tôi sẽsống thật tốt, không để cho người yêu thương tôi lo lắng cho tôi. Bởi vì Đông Phương Lạc cũng đã trưởng thành….

Tôi vẫn sáng chín chiều năm như cũ, đi làm và tan sở đúng giờ, đồngnghiệp trong công ty cũng cư xử rất tốt, quan hệ cũng bắt đầu càng ngàycàng hòa hợp. Ngày nào đó ông chủ bảo tôi chuyển một trò chơi nào đó vào kế hoạch hoạt động cho ngành chúng tôi quản lý, trong lúc vô tình tôithấy được một chữ ký ngoáy trên hàng giám đốc điều hành, nhưng có thểnhận rõ được chữ ký: Kim Sĩ Vĩ.

Kim Sĩ Vĩ cũng chính là Kim hủ hèm trong truyền thuyết rồi….

Làm sao tôi lại đến địa bàn của ông thật rồi vậy?

Giao văn kiện gấp kia cho quản lý Hạ, dù sao thấy anh ta cũng nhànrỗi, cho nên giả vờ trò chuyện đôi câu. Thế nhưng anh ta lại vô cùngcảnh giác, vừa nhắc đến cấp trên trong công ty thì cũng chỉ nói đến Từtổng, không nói bất cứ gì khác.

Muốn tìm số điện thoại của Kim hủ hèm là rất dễ dàng, dù sao bà támTrì và tôi vẫn còn qua lại thân thiết. Tôi gọi đến dường như ông đang dự tiệc, rất ầm ĩ, nhưng nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

“Cô Đông Phương, có chuyện gì không?” Giọng nói của ông vô cùng ônhòa, ôn hòa đến mức hào khí ngút trời như khi không uống rượu.

“Kim tổng, tôi muốn nói chuyện với ông một chút, không biết ông córảnh rỗi hay không?” Một câu nói đơn giản, tôi luôn luôn không tin cómột cái bánh trên trời rơi xuống. Tuy là người khác không tệ, nhưngkhông cần thiết phải giúp đỡ cho một người chỉ có duyên gặp vài lần.

Thế nhưng ông lại ngừng một chút, rốt cuộc nói: “Bây giờ cô ở đâu?”

Chúng tôi hẹn tại một quán cà phê, ông đến nơi chỉ cách lúc tôi gọi 20 phút, tôi khẳng định chỗ của ông cách nhà tôi không xa.

Thậm chí chào hỏi cũng không có, ông ngồi đối diện tôi, kêu một ly cà phê đen. Tôi cảm thấy tôi không có gì để nói, tôi chỉ chờ đợi, chờ câunói tiếp theo của ông.

“Tôi luôn nghĩ làm sao mở miệng với cô.” Ông khuấy cà phê trong ly:“Cũng đã từng tuổi này, nói mấy chuyện này với lớp nhỏ có lẽ sẽ rất buồn cười. Nhưng khi đó chúng tôi cũng còn trẻ.”

Ánh mắt của ông nhìn cà phê đậm đặc, chậm rãi sắp xếp ý nghĩ: “Khi đó Kim Thần mới vừa khai phá thị trường game Trung Quốc, tôi bị gia tộcphái đến khai hoang bên này. Thời điểm đó kinh tế còn trì trệ, công tygame mang tính tiêu khiển kiểu này còn vô cùng xa xỉ. Lúc đó bước khởiđầu vô cùng khó khăn, tuy có tổng bộ ủng hộ, nhưng cả tình trạng cả thịtrường không được lạc quan. Tuy tôi mang danh tổng giám đốc điều hànhChâu Á, nhưng trên thực tế vô số người chờ xem tôi làm sao thu dọn bãichiến trường.”

“Một lần phố biến hoạt động tại sân trường, tôi quen một cô gái.”Khóe môi ông mỉm cười, hiện lên một nét vui, ngay cả ánh mắt cũng tỏasáng ấm áp: “Khi đó cô ấy còn đang học đại học, mười chín tuổi, còn rấttrẻ. Cô ấy rất có tài năng, vô cùng thông minh, khiến người ta nhìn mộtcái đã thấy được dáng vẻ được sinh ra từ đất nước có 5000 năm lịch sửthần bí này. Tôi còn nhớ khi đó cô ấy là hội trưởng hội học sinh đại học A. Cho dù là tại nơi đại học A cao cấp nhưng vẫn công nhận được là mộtcô gái cao giá. Khi đó cô ấy rất kiên cường, quyết đoán, làm việc nhanhnhẹn quả quyết. Nhưng dù sao cũng là sinh viên, có rất nhiều ảo tưởng và tò mò với thế giới bên ngoài. Lúc đó chúng tôi ở bên nhau, tôi thườngxuyên nói với cô ấy rất nhiều chuyện bên ngoài, cô ấy luôn nghe rất chân thành, đôi mắt linh động kia như có nước chảy.”

Tôi nghĩ tôi có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó. Khi đó trong mắtcô gái kia, nhất định ông rất tài giỏi, đến từ nước ngoài, tuổi còn trẻđã bắt đầu độc bá một phương.

“Khi đó tôi không có nhiều thời gian ở bên cô ấy, tôi bận phải phổbiến tuyên truyền cho khác hàng có khả năng chúng tôi có được. Kim Thịlà một gia tộc rất lớn, cha tôi vô cùng coi trọng tôi. Cô có thể biết có bao nhiêu người lợi dụng giậu đổ bìm leo ngoài sáng lẫn trong tối. Tôibiết tôi không thể thua, nhưng tôi không cách nào kháng cự lại cô ấy.Lúc còn trẻ luôn tham vọng, hai bên tôi đều muốn, sự nghiệp lẫn tìnhyêu.” Ông thở dài thật sâu: “Cuối cùng có một ngày, chúng tôi xảy raquan hệ không nên xảy ra….”

Ông nhìn tôi, trước sau vẫn cảm thấy tuổi tôi còn nhỏ, nên hơi đỏmặt: “Tôi biết tôi không nên, nhưng cô Đông Phương, cô gái mười chíntuổi xinh đẹp như hoa. Cô ấy chỉ cần vừa cúi đầu, vẻ mặt hơi ửng đỏ, đãcó thể cướp mất hồn vía của một người đàn ông.”

“Nhưng khi đó… cô gái kia hẳn là còn đi học đúng không?”

“Đúng vậy, cho nên chuyện này bị cả nhà của cô ấy phản đối. Bởi vìtôi không chỉ là một người nước ngoài không rõ lai lịch, mà còn vì tôilớn hơn cô ấy 8 tuổi. Bởi vì tôi biết rõ ràng cô ấy vẫn còn là sinhviên, biết rõ thậm chí cô chưa bắt đầu tiếp xúc với thế giới này đã tổnthương cô ấy. Thậm chí tôi không cách nào nói rõ được thân phận củachính mình, bởi vì… bởi vì….”

Tôi có thể cảm thấy được tâm trạng của ông dậy sóng, ông cúi đầu khẽnhấp một miếng cà phê, rồi bình tĩnh lại một chút: “Chỉ có cô ấy kiêntrì, không tiếc bất hòa với người nhà, vẫn kiên cường bướng bỉnh nhưthường lệ. Thật ra thì tôi từng thề rằng, đời này của Kim Sĩ Vĩ dù buông bỏ hết tất cả cũng nhất định phải ở bên cô ấy. Cho nên mặc kệ mọi người đều phản đối, nhưng chúng tôi vẫn qua lại thân thiết. Cuối cùng…. mãicho đến khi cô ấy mang thai.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 107: Chuyện xưa 2


Ông dừng lại một chút rồi lại chậm rãi nói:“Nền tư tưởng Trung Quốc trong những năm 80 vẫn vô cùng bảo thủ, một côgái làm ra chuyện như vậy không khác gì làm xấu cả nhà, cho nên….”

Tôi bỗng nhớ đến khi còn bé tôi đột nhiên nghe được vài câu của dì út: “Cho nên cả nhà đều đồng ý các người ở bên nhau?”

“Đúng vậy, cả nhà cô ấy đều đồng ý… Nhưngmà…” Ông do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn phải mở miệng: “Nhưng mà A Lạc,tôi vẫn không dám nói cho cô ấy biết tôi đã kết hôn. Trong mắt phần lớnmọi người, Kim Thị cũng là một nhà giàu có, nhưng nhà giàu cũng có nỗikhổ của nhà giàu, tôi mới vừa trưởng thành đã có hôn ước với một cô gáigia tộc khác, hơn nữa là sau khi kết hôn mới đến Trung Quốc.”

“Ông….”

“Tôi biết cô sẽ nhìn tôi thế nào, nhưng mà A Lạc, cô sẽ không hiểu được cảm giác có một người vợ như một kẻ trinhthám ở bên cạnh là thế nào. Đó là một phụ nữ quá mức khôn khéo, cô taluôn luôn tính toán lợi ích của gia tộc mình, tính toán mình được mất,tôi thật sự không có cách nào trao tình yêu của tôi cho cô ta. Khi đóthật quá trẻ tuổi, tôi không cam lòng, tôi đã gặp được người yêu củatôi, tại sao tôi phải sống nửa đời còn lại như vậy?

Cô gái của tôi vẫn hạnh phúc bận bịu chuyệnkết hôn, lúc này, làm sao tôi nói cho cô ấy biết sự thật? Tôi thừa nhậntôi cũng không dám, tôi chỉ hi vọng giải quyết chuyện này trong tìnhhuống cô ấy hoàn toàn không biết. Dù sao chuyện này không có liên quanđến cô ấy.

Lúc tôi chính thức đề xuất ly hôn, gần như bị mọi người của gia tộc Kim Thị phản đối, nhất là cha của tôi. Thậmchí ông cắt quyền tài trợ kinh tế của tổng bộ với thị trường Trung Quốc, chỉ vì khiến tôi hồi tâm chuyển ý. Tôi cũng không để ý đến tất cả những chuyện đó, nước của các người có một truyền thuyết, gọi là Lương ChúcHóa Điệp. Thật sự lúc ấy tôi đã ôm quyết tâm như vậy, cho dù chết cũngphải chết chung với nhau.”

Giọng nói của ông nhỏ dần, mà lại mangtheo nghẹn ngào: “Nhưng vợ tôi bất chợt đến Trung Quốc, chỉ trích cô ấytrước mặt tất cả bạn bè thân thích. Lúc ấy tôi không có ở đó, nhưng tôicó thể tưởng tượng được với cá tính xưa nay của vợ tôi sẽ nói khó ngheđến cỡ nào.

Khi tôi chạy đến, vợ tôi đã dẫn theo phiên dịch bỏ đi, cô gái của tôi chỉ hỏi tôi một câu: Cô ta thật sự là vợ của anh sao?

Tôi không có cách nào trả lời cô ấy, tôiphải nói cho cô ấy biết ra sao? Đúng vậy, là cô ta, nhưng anh đã thật sự chuẩn bị ly hôn à?….

Sau đó…. cô ấy không chịu để ý đến tôi nữa, dù mọi người khuyên thế nào, cũng không hề dao động.

Cuối cùng khi cô ấy mang thai năm tháng đã chuyển khỏi nhà ba mẹ, ngày ngày tôi canh dưới lầu nhà cô ấy, nhưng khi cô ấy sinh con cũng thà gọi xe cứu thương đến bệnh viện chứ không cầntôi giúp đỡ.

Khi tôi nhìn thấy họ đặt cô ấy lên xe, tôi mới hiểu được, có thể thật sự cả đời này cô ấy cũng không tha thứ chotôi nữa.” Trong nháy mắt đó, tôi nhìn thấy được nước mắt của người đànông này. Nước mắt của một người đàn ông sáu mươi tuổi sau khi chuyện đãxảy ra hai mươi năm.

“Tôi ở Trung Quốc bốn năm, dần dần gâydựng được cơ nghiệp ở thị trường Trung Quốc, Kim Thị trở thành một trong ba vị trí quan trọng của thị trường. Cuối cùng cha tôi cũng tha thứ cho tôi, khi đó Kim Thị đã không còn cần gia tộc khác ủng hộ nữa. Năm chínmươi, tôi phải trở về Hàn Quốc, tôi biết là cha tôi cố ý để tôi thừa kếKim Thần.

Nhưng tôi thật sự không nỡ rời đi nhưvậy…. Khi đó con mới lớn như vậy.” Ông mỉm cười chứa chan nước mắt, sochiều cao bằng với cái bàn vuông: “Ngày ngày tan học đeo cặp ở nhà trẻđợi mẹ đến đón. Tháng đó tôi gần như điên cuồng cầu xin cô ấy, tất cảmọi người khuyên cô ấy, cô ấy chỉ mỉm cười lắc đầu… Vào năm đó cô ấy vàba mẹ thật sự đoạn tuyệt quan hệ.”

Đây chính là cô gái của tôi, thời điểm tôi không một xu dính túi, cô ấy bị mọi người xa lánh, nhưng kiên quyết đitheo tôi. Nhưng thời điểm tôi công thành danh toại cô ấy vẫn bị mọingười xa lánh, lại mang theo con của tôi dứt khoát rời khỏi tôi.

Khi đó tôi vốn thích chờ trước nhà trẻ của con, con sẽ cười rất ngọt ngào với tôi, tôi suy nghĩ dạy con gọi tôi là ba, nhưng cô ấy không vui… Ngay cả từng món đồ chơi tôi cho con, cô ấycũng sẽ trả lại nguyên vẹn. Cho đến sau này con không dám nhận đồ tôiđưa nữa.

Lúc gần đi tôi tặng cho cô ấy lọ nước hoaTrésor, bọn họ nói đó là mùi hương ký ức… Thật ra tôi càng hi vọng cô ấy có thể cho tôi thêm một lần cơ hội. Đêm mưa chúng tôi cùng nhau ăn đồ ở quán nhỏ ven đường. Đứng xếp hàng hai tiếng để mua vé xem phim, nhưngtôi không có thời gian đi cùng với cô ấy. Đứng dưới tượng Mao chủ tịchchúng tôi từng hạnh phúc hứa rằng mãi mãi ở bên nhau.

Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy tại sao lại đến tình trạng này chứ….

Khi tôi xử lý xong hết mọi chuyện ở HànQuốc thì đã gần một năm trôi qua. Lúc trở về con đã quên mất tôi. Tôinhìn con lớn lên từng chút từng chút, càng ngày càng cảm giác mình không có tư cách đến gần.

Mỗi cuộc họp hằng năm tôi có thời gian ởlại Trung Quốc ba tháng, đó đã là cực hạn của tôi. Nhưng mà tôi khôngđến xin cô ấy tha thứ, dây dưa như vậy đã đến hai mươi mấy năm.”

Ông cúi xuống khẽ nhấp một hớp cà phê, không thêm đường, sẽ rất đắng, rất đắng.

“Hai mươi mấy năm, chúng tôi đều già rồi.Có phải người càng già càng nhát gan, da mặt cũng càng ngày càng mỏnghay không? Ngay cả đứng nhìn bà ấy xa xa cũng trở thành một thói quen.”Ông cười đến tự giễu: “Yêu bà, trông coi bà cũng trở thành một thóiquen.”

Tối hôm đó trò chuyện đến rất trễ, lúc ông đưa tôi về, cuối cùng cũng không có can đảm đi lên lầu, một mình đứngdưới lầu nhìn lên cửa sổ hiện lên ánh đèn mờ mờ. Trước khi tôi lên lầunhìn thấy bóng dáng ông cô độc đứng lặng im, dáng vẻ này…. đã đứng rấtnhiều đêm sao?

Lúc mở cửa mẹ già vừa càu nhàu tôi lại vềnhà trễ như thế, vừa đứng dậy hâm thức ăn cho tôi. Tôi nhìn bóng dángbận rộn ở phòng bếp, một người ở trên lầu không nhung không nhớ, mộtngười ở dưới lầu ngửa mặt nhìn đèn, hai mươi mấy năm, một đời người cóthể có bao nhiều lần hai mươi mấy năm để đợi chờ đâu.

Nhưng mà tôi không biết phải mở lời thế nào, người đã từng tuổi này dường như không đến phiên tôi giảng đạo rồi.

Khi đó trailer Phù Thế 2 bắt đầu tuyêntruyền trên mạng, không có bất cứ ngôi sao nào làm người đại diện vàcũng không có bất cứ Cosplay nào. Trailer này như một đoạn phim ngắn, đó chỉ là một trò chơi không lựa chọn nghề nghiệp trước, hệ thống khôngbán ra bất cứ trang bị, đạo cụ, thậm chí là thuốc men và thức ăn nào.

Tất cả vật phẩm đều do tự người chơi gieotrồng, gia công sản xuất hoặc là đánh quái rơi ra. Cho nên người chơi có thể làm nghề nông, có thể buôn bán, có thể chiến đấu, có thể dựng nướclập nghiệp, thống nhất giang sơn.

Mà nghề nghiệp cũng thiết đặt vô cùng kỳquái, còn có một loại là Đạo Phỉ và Yêu Ma. Nói cách khác trong trò chơi này không những được lựa chọn là hiệp khách nghĩa sĩ, còn có thể tự lựa chọn làm thổ phỉ giặc cỏ. Bạn có thể hành hiệp trượng nghĩa, cũng cóthể vào nhà cướp bóc. Mà rất nhiều Boss… thật ra cũng là người chơi. Hệthống căn cứ theo chính tà mà đúng giờ phát ra nhiệm vụ khác nhau, chonên trong trò chơi này không chỉ có bảng xếp hạng trang bị, bảng xếphạng tu vi, bảng xếp hạng danh vọng, còn có bảng xếp hạng chính nghĩa,bảng xếp hạng PK, thiên hạ đệ nhất hiệp sĩ và thiên hạ đệ nhất ác nhân.

Lúc trailer này tung ra bị rất nhiều chấtvấn, có người nói hoàn toàn không nhìn thấy lợi nhuận của trò chơi này ở đâu, cũng có người cảm thấy trong đó có huyền cơ gì đó, nhất thời mọingười đều đứng ngoài cuộc.

Thế nhưng chút chất vấn này cũng không ảnh hưởng đến trò chơi này chính thức đưa ra thị trường. Cũng cùng ngày đưa ra thị trường, Phù Thế 2 chính thức được đổi tên là Phù Thế Thương.Trong họp báo, Tần Tấn đã thay đổi không còn phách lối như ngày xưa, vẫn đẹp trai lãng tử như cũ, nhưng đã chững chạc đi không ít, trong trầm ổn có thể thấy được tang thương mơ hồ.

Anh đứng ở hội trường hàng vạn người tụtập, trấn tĩnh nghênh đón các loại ánh mắt, thản nhiên nói đây là mộttrò chơi lấy tiền đề là hợp tan ly biệt, hi vọng sẽ rót vào một sắc thái mới trong cuộc sống nhạt như nước trắng của chúng ta.

Tôi vẫn quyến luyến Thiên Hạ như cũ, mỗimột game online hưng thịnh luôn mang đi một nhóm người chơi, nhưng cũngluôn luôn có người mới bổ sung vào. Lần này Phù Thế Thương đưa ra thịtrường, làm suy yếu sức mạnh của hai ngôi sao lớn, rất buồn cười lànhững tranh cãi nghiêng về một phía trước kia đã từ từ thăng bằng.

Có đôi khi tôi làm nhiệm vụ luôn gặp gỡ Ta Tự Thành Ma, hôm nay mặc kệ là trang bị hay tu vi hắn ta cũng đã dầndần vượt qua Vô Ngạn, cũng từ từ mất đi lòng khiêu chiến với Vô Ngạn.Thật ra thì có đôi khi thời gian sẽ từ từ mài mòn nhuệ khí của mộtngười. Toàn bộ Thiên Hạ đã trở nên gần như cô quạnh yên lặng.

Tôi vẫn thỉnh thoảng kéo nick nhỏ, đi phóbản hoặc làm nhiệm vụ như cũ. Ngày đó mẹ già nhoài người lên ghế tựa của tôi hỏi tôi đây là cái gì? Tôi kể cho bà nghe câu chuyện xưa về ngườichiến sĩ này.

Nói bắt đầu từ Hồn Cốc, nói lúc mới quenchỉ là nick nhỏ cấp hai mươi mấy, nói tất cả ly biệt. Tay của tôi chạmvào màn hình máy vi tính, chiến sĩ khiên lớn đao dài kia vẫn kiêu ngạonhư cũ. Đó là thế giới của Mộc Tương Phi, là nơi Đông Phương Lạc mãi mãi không chạm vào được.

Khi đó bà nghe rất chân thành, còn tôi cóthể bộc lộ chút ngông cuồng. Thật sự tôi không hối hận việc mình đi tìmanh, cho dù chỉ là một sự hiểu lầm, cho dù tổn thương người yêu thươngtôi thật lòng, cho dù trở thành một trận chê cười trong mắt người xungquanh.

Sau đó nhắc đến Uông Lỗi và Trần Nhiên, có lẽ trong mắt người đời chuyện tình này cũng không được chúc phúc, chonên chuyện chia tay bị mọi người xem là lẽ đương nhiên. Chỉ có tinh thần người chia xa chán nản, ngay cả nhung nhớ cũng không có cách nào nóivới ai.

Nhưng có cách gì đâu chứ, khi tôi nói chobà biết kết cuộc này, bà đột nhiên nói khẽ: “Thật ra thì hai người yêunhau muốn ở bên nhau thật sự là không dễ dàng biết bao.”

Tôi nhìn ra phía ngoài ban công theo bảnnăng, nếu như mẹ cũng cho là như vậy… Mẹ, phải chăng mẹ sẽ xem xét thathứ cho ông một chút chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 5 - Chương 108: Cuối


Một lần nào đó gặp Trần Nhiên trên QQ, lúc tôi chào hỏi anh ta nhắc tháng sau mình trở về thành phố S. Nhìn tấm thiệpcưới đỏ thẫm nằm yên lặng trên bàn, tôi rất muốn nói cho anh ta biếttình trạng gần đây của Uông Lỗi.

Nhưng anh ta không cho tôi cơ hội, chỉ lànói thản nhiên: “Rất nhanh có thể gặp mặt lại rồi.” Cho nên cuối cùng,tôi không thể nói gì cả.

Buổi tối đang ở nhà rang thức ăn, khôngbiết gần đây mẹ già lấy được đĩa CD trò chơi Phù Thế Thương ở đâu, ngàyngày ở trong trò chơi, cho nên công việc nặng nhọc rang thức ăn được đẩy lên người của tôi. Được rồi, nói đơn giản là chính bà cũng nghiện gamerồi!

“Mẹ, mẹ…. đi xuống mua túi muối đi, đã lớn vậy mà cả ngày đều đắm chìm trong trò chơi còn ra thể thống gì nữa.”Ngay cả tôi gọi mấy lần, trong phòng sách vẫn không có động tĩnh gì, tôi đẩy cửa ra, bà ngồi trước máy vi tính, ánh đèn màu xanh chiếu lên khuôn mặt bà, còn có thể nhìn thấy được nét xinh đẹp lúc còn trẻ của bà.

Trên màn ảnh là một vùng biển rộng mênh mông,một cô gái bím tóc tả tơi kéo một tay kiếm khách áo trắng, nửa ngườitrên của kiếm khách bị máu nhuộm ngâm trong dòng nước biển mãnh liệt.Hiệu quả quá giống thật, có thể thấy máu của hắn chuyển từ đậm sangnhạt, từ từ tiêu tan trong nước biển.

“Em xem, băng qua dãy đá ngầm kia, vượtqua ngọn núi kia, chính là Giang Nam em luôn muốn đến rồi.” Hắn đangcười, mặt mũi không được xem là tuyệt đẹp, khóe môi hơi nhoẻn, ôn hòanhưng mang theo sự man mác không thôi: “Đúng không, anh nói rồi chỉ cầnem ngoan ngoãn nghe lời một chút, thì anh có thễ dẫn em đi đến Giang Nam rồi.”

Mặt mũi này quá giống người anh trai hàngxóm, giọng điệu dịu dàng vô cùng, bối cảnh âm nhạc mang theo tiếngchuông gió ưu thương, gần như nhỏ đến không thể nghe thấy…. Nước biểnvô cảm, khi cảnh cô gái kia chậm rãi buông cánh tay ra, hắn ta chìm mấtkhiến tôi nhớ đến vai nam chính trong phim Titanic.

Mẹ già trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: “Bảo ông ấy mang hộ lên đi.”

Tôi tốn thời gian rất lâu mới hiểu đượclời này, bà lại bùi ngùi: “Thế giới này đã có quá nhiều việc bất đắc dĩ, tại sao còn phải vì người khác mà phá hủy hạnh phúc của mình chứ.”

Tôi gọi điện thoại cho Kim tổng, ông nhậnrất nhanh, tôi chỉ nói với ông là mẹ bảo ông mang giúp mấy túi muối lênnhà. Thậm chí ông không cúp điện thoại, hơn mười phút sau đã đứng ở cửa, trong tay cầm một bao muối mười ký.

Buổi cơm tối hôm đó, hai người bọn họ khá im lặng, chẳng qua chỉ gắp đồ ăn vào chén tôi, tôi cảm thấy mình rất vô tội.

Có điều từ nay về sau, ông Kim bắt đầuthường xuyên đến đây. Trong phòng bếp bọn họ thường xuyên một người nấuăn, một người rửa rau. Tôi vẫn chưa quen gọi ông là ba, sau nhiều năm,hôm nay Đông Phương Lạc đã không cách nào chấp nhận được cái từ mà đã bị vứt bỏ hơn hai mươi năm kia.

Có điều tất cả mọi người không vội, ông nói chúng tôi sẽ có rất nhiều rất nhiều thời gian, sẽ từ từ thích ứng.

Hôn lễ của Uông Lỗi tổ chức vào ngày 15tháng 8, công nhận ngày đó là một ngày thật tốt. Trường hợp này nhấtđịnh Kim tổng phải có mặt, tuy ông và Uông Lỗi không thân lắm, nhưngviệc thương trường này, lợi ích tỷ lệ thuận với xã giao.

Tôi không nghĩ đến hôm đó ông cũng đưa mẹtôi đến. Tôi chọn quà hết cả buổi, lúc đến khách đã ngồi đầy sảnh. ThảmRừng Na Uy đỏ đến chói mắt khiến tôi hơi choáng váng. Trên tường dán đầy chữ hỷ màu đỏ, trên cổng chào khách đặt một tấm biển có viết tên củaUông Lỗi và một người xa lạ, được kêu là chú rể và cô dâu.

Tôi mới vừa vào thì một ông bác đôn hậu đã đến chào đón, cũng không biết là có quen hay không, ông lập tức bắt tay tôi. Tôi nói vài câu đại loại như chúc mừng may mắn, khuôn mặt ông ửngđỏ, nếu như Uông Lỗi không giới thiệu, thậm chí tôi không nghĩ đến ônglà cha của Uông Lỗi.

Dì ôn hòa bên cạnh chắc là mẹ của Uông Lỗi rồi, tôi trò chuyện với bà một lúc, bà lôi thẳng tôi vào sảnh tiệc kiếm chỗ ngồi. Sảnh tiệc được trang trí vô cùng lộng lẫy, biểu hiện một ngày đáng vui mừng.

Uông Lỗi đưa cô dâu thẹn thùng, chào hỏitừng bàn từng bàn. Đó là một cô gái dịu dàng, nhìn ra được sau này sẽ là một người vợ hiền. Cô ta hơi lo lắng kéo tay Uông Lỗi. Uông Lỗi này đãhoàn toàn khác với lúc đi theo Trần Nhiên. Khi đó anh ta như một đứa bé, bốc đồng, càn quấy, nhõng nhẽo. Thế nhưng anh ta bây giờ đã là đàn ôngchân chính, cực kỳ giống với dáng vẻ lúc họp tại phòng thị trường.

Tôi nhìn người mời rượu bọn họ trong đámcưới, bạn bè lần lượt kêu gọi, tất cả mọi người trong công ty trước kiacũng không nói lời nào. Ngay cả Trì bà tám cũng yên lặng khác thường.Cha mẹ anh ta không ngừng dẫn con trai và con dâu đến khoe khoang vớibạn bè thân thích, thỉnh thoảng nghe thấy được tiếng cười sảng lảng củabọn họ.

Bánh cưới và trái cây bày đầy bàn, đươngnhiên Kim tổng sẽ không ngồi chung với tôi. Ông dẫn theo mẹ ngồi trongđám lão già, thỉnh thoảng tôi nghe thấy có người trêu chọc ông, ông cũng hài hước ngăn lại, đã chứng tỏ thân phận của mẹ già, cũng sẽ khôngkhiến mẹ khó chịu.

Có lẽ không khí này đã quá nhiệt liệt, tôi cảm thấy nóng bức, lên tiếng chào hỏi đám Trì bà tám và Tiểu Liễu, lúcđi ra nhìn thấy một người yên tĩnh đứng trước bàn đón khách. Cô gái đónkhách chào hỏi anh ta mấy lần, anh ta mím môi không chịu nói.

Dưới ánh đèn neon mờ ảo, bóng dáng cao gầy cô đơn đứng lặng im.

“Trần Nhiên.” Tôi khẽ gọi anh ta, một thời gian dài không gặp, tóc của anh ta đã thật dài, vài sợi tóc trên tránđã che lại đôi mắt. Anh ta khẽ gật đầu với tôi, cũng quay người lại tiếp tục nhìn hai cái tên kia.

Có lẽ đứng quá lâu, cuối cùng người ở bêntrong ra đón, Uông Lỗi kéo cô dâu như cũ, anh ta cười với Trần Nhiênđúng mực mà xa cách: “Đây là Trần phó tổng công ty bọn anh, lãnh đạotrực tiếp của anh.”

Trong nụ cười của anh ta đã bị vui mừngche giấu, không nhìn ra đã được ngụy trang. Dù tôi biết mới vừa rồi anhcòn cố tình uống thả cửa trước mặt mọi người đến chuốc say, ai đến cũngkhông từ chối.

“Chào cậu.” Đó là lần đầu tiên tôi nhìnthấy Trần Nhiên dùng vẻ mặt này bắt tay với người khác. Trong ấn tượnganh ta mãi mãi là một con lừa không biết mệt mỏi, tất cả người và việcTần Tấn không thích cũng sẽ giao cho anh ta. Anh ta luôn cười mắng mộttiếng, sau đó yên lặng xử lý tốt.

Trước mặt tất cả khách hàng, Trần Nhiên là thực thể, muốn gặp là gặp được. Mà Tần Tấn giống như trong truyềnthuyết, gặp được là bạn có phúc ba đời. Anh ta có thể nâng ly tiếp khách một đêm, mà ngày hôm sau vẫn có mặt ở phòng làm việc như cũ, nhìn không thấy bất cứ vẻ mỏi mệt nào. Liên hoan cuối năm, có người tìm Uông Lỗicụng ly, Trần Nhiên hăng hái phấn chấn, hai người hợp lại đấu với nửa số tinh anh phòng thị trường, người còn lại quá sợ hãi, không đánh đãchạy. Lần đầu tiên anh ta và Uông Lỗi ở bên nhau, anh ta kích động đếnmức nửa đêm gọi điện thoại đánh thức Tần Tấn.

Tôi nghĩ có lẽ Uông Lỗi mới là tỉnh táonhất. Anh ta đã sớm nhìn thấy ngăn trở giữa bọn họ, đã sớm thấy được kết cuộc, nhưng có biện pháp gì đâu, yêu cũng đã yêu rồi, còn có cách gìnữa?

“Trần tổng vào trong ngồi đi, anh xem anhlà lãnh đạo của tôi mà đứng bên ngoài rất kỳ cục.” Uông Lỗi đang cười,một mặt mỉm cười, một mặt đưa Trần Nhiên vào trong. Trên thảm đỏ, TrầnNhiên đi trước, Uông Lỗi đi phía sau, trong tay ôm lấy cô dâu của anhta.

Tôi cũng ngồi về bàn, bên tai là bản tìnhca ngọt ngào. Người dẫn chương trình trên sân khấu đang nghĩ cách hànhhạ chú rể cô dâu. Để cho cô dâu ngậm một quả táo, chú rể cắn ăn. Để haingười mặt đối mặt, giữa hai người là một dây kẹo, để hai người dùngmiệng giành nhau. Bên cạnh vang lên tiếng cười to, tất cả mọi người đềubị không khí này lây nhiễm. Chỉ có Trần Nhiên bên cạnh tôi cầm lấy lyrượu đỏ nhìn cô dâu chú rể trên sân khấu, ánh mắt hoảng hốt như nhìnthấy tất cả, hoặc như là không nhìn thấy gì cả.

Lúc hôn lễ tiến hành đến cao trào, ánh đèn trước mắt từ từ tối sầm xuống. Đèn chiếu đến đôi cô dâu chú rể trên sân khấu, mọi người bắt buộc chú rể tỏ tình với cô dâu.

Uông Lỗi bị buộc nửa quỳ trên thảm sânkhấu, một tay cầm cành hoa hồng, vẫn duy trì tư thế kỵ sĩ bái kiến côngchúa, nhưng thật lâu thật lâu cũng không nghĩ ra lời nói.

Người dưới sân khấu không ngừng ồn ào,chẳng qua chú rể im lặng. Cuối cùng tiếng ồn ào từ từ lắng xuống, ngườidẫn chương trình thông minh cũng phát hiện sắp tẻ nhạt, vội vàng nhắcnhở chú rể: “Biểu lộ chút tình ý với cô dâu đi, xấu hổ không lấy được vợ đâu.”

“Chuyện tỏ tình buồn nôn vậy tôi không làm được, tôi hát tặng vợ tôi một bài đi.” Anh ta đứng dậy, tôi thấy đượcngười dẫn chương trình kế bên cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhanhnhẹn chấp nhận. Anh ta hát bài Khuynh Quốc Khuynh Thành, không biết làdo hiệu quả âm thanh của Rừng Na Uy quá tuyệt vời, hay là lúc bản nhạckia vang vọng trong đại sảnh, tôi đột nhiên rất muốn khóc.

“Mưa giăng Bạch Lộ Châu, lưu luyến Đồng Tước Lâu.

U thảo nhuộm tà dương, vài cánh hồng nhạn bay…..”

Trên sân khấu hát lặp đi lặp lại khúc điệp khúc: “Nên hoa giăng đầy trời hạnh phúc lưu truyền. Lưu truyền cả tháng ngày vui buồn quyến luyến. Nên khuynh quốc khuynh thành vẫn thế mãimãi. Đêm mãi mãi tĩnh lặng như bài ca êm ả….”

(*) Khuynh Quốc Khuynh Thành – Uông Hồng Ba http://mp3.zing.vn/bai-hat/Khuynh-Quoc-Khuynh-Thanh-Uong-Hong-Ba/IW8FI809.html

Vốn là một bài hát rất hạnh phúc, nhưng trong khoảnh khắc đó tôi nhạt nhòa nước mắt ngồi tại buổi tiệc.

Một bàn tay đưa đến chậm rãi lau đi nướcmắt trên mặt tôi, tôi nắm chặt lấy, Trần Nhiên, lòng tôi đau sao có thểbì được đau buồn của anh.

Không biết qua bao lâu, khi tiếng ca ngừng lại, ánh đèn đột nhiên bật sáng, lúc tiếng vỗ tay vang lên, tôi nhìn về phía người bên cạnh theo bản năng. Trong nháy mắt tôi không tin nổi đôi mắt của tôi… Chỗ ngồi của Trần Nhiên, không biết từ lúc nào đã đổi làTần Tấn. Tôi nắm thật chặt tay anh, thế nhưng lại không phát hiện.

Anh không rút tay về, mỉm cười nhìn tôi,thật lâu thật lâu tôi không tìm được lời mở đầu. Lần chia xa này thật sự rất lâu, rất lâu.

“Trần Nhiên nói…. xuất hiện kiểu này, sẽlàm em kinh ngạc một chút.” Đầu ngón tay anh dịu dàng lướt qua trán tôi: “Nhưng khi nhìn thấy…. hình như em thật sự sợ đến choáng váng rồi.”

Tôi muốn đẩy tay anh ra… Nhưng cuối cùnglại nhào vào lòng anh, cánh tay anh kiên định ôm eo tôi, cẳm đặt lên vai tôi, giọng nói mang theo nụ cười xấu xa bên tai tôi: “Hóa ra tiểu biệtcó thể thắng tân hôn, ngay cả A Lạc của anh cũng biết sà vào lòng anhrồi.”

Tôi dựa vào trong ngực anh, đột nhiên anhcúi đầu hôn lên môi tôi. Lúc này sức chú ý của mọi người đều chuyển đếnngười trên sân khấu, hai tay anh ra sức ôm càng chặt một chút. Tôi cũnghôn anh thật sâu đáp lại, anh biết không Tần Tấn, em cho rằng Trần Nhiên và Uông Lỗi sẽ là kết cuộc của chúng ta.

Không biết hai người ôm nhau bao lâu, chođến sau đó tôi ngẩng đầu, phát hiện gần như ánh mắt mọi người đều dừngtrên người hai bọn tôi. Tôi đột nhiên vùi đầu trở lại ngực anh, TầnTấn, chúng ta chạy trốn đi…..

Nửa sau tiệc rượu, anh không có bao nhiêuthời gian ở bên cạnh tôi, vội vàng mời rượu và chào hỏi toàn bộ ngườiquen biết một vòng. Sau đó ở bên cạnh mẹ tôi chỉ chỉ vào tôi tự nhiên,nói gì đó, tôi thấy được mẹ tôi mỉm cười gật đầu. Anh đến ôm lấy tôi đira ngoài, lúc ra đến đại sảnh quay đầu lại, Uông Lỗi cũng dẫn theo côdâu của anh ta đi chào rượu từng bàn từng bàn. Trần Nhiên đã chuyển sang một bàn khác, ánh mắt dõi theo từng bước từng bước của anh ta, như muốn ghi người này vào trong lòng.

“Hôm nay Uông Lỗi kết hôn, chúng ta đi như vậy không tốt đâu.”

“Hôn lễ này vốn là dư thừa, chỉ diễn chomột người xem thôi.” Tần Tấn nhìn Trần Nhiên một cái, cuối cùng cũng thở dài: “Dù người xem cuộc vui cũng đau khổ thế nào, làm sao so được vớingười biên kịch và diễn trò.”

Khi xa dần huyên náo, gió tháng tám ùa vào mặt, chúng tôi vai sánh vai đi trên con đường dài quen thuộc. Khi đóchợ đêm còn chưa tan, bên cạnh quán nhỏ bày đầy, trên phố người đếnngười đi. Anh chậm rãi nắm tay tôi, khi mười ngón tay đan xen, nhiệt độkhẽ rỉ ra mồ hôi khiến tim tôi đập rộn lên, đầu ngón tay lần nữa lướtqua tóc trên trán tôi: “Đông Phương Lạc, gả cho anh nhé?”

Tôi cúi đầu, hỏi anh nhẫn đâu?

Khi anh đeo chiếc nhẫn kia vào tay tôi lần nữa, tôi nghĩ đến vô số chuyện đã qua. Vô Ngạn, Tần Tấn, Tội Phạm, Trần Nhiên, Uông Lỗi, thật ra thì gặp được các người, là vinh hạnh biết baocho Đông Phương Lạc.

Đêm đó ở nhà anh, khi tôi nằm trong vòng tay ấm áp kia lần nữa, tôi tự nói với mình tôi sẽ quý trọng cả đời, quý trọng thật tốt.

Không biết Tần Tấn dùng cách gì thuyếtphục được thái hậu và thái thượng hoàng, thật ra hai người họ không khónhư tôi nghĩ. Thái hậu kéo tôi đến khách sạn nói chuyện cả đêm. Bà kểlại chuyện trước khi bà lấy chồng, bà nói sau khi bà gả cho thái thượnghoàng hai người mâu thuẫn nặng nề, ly hôn mấy lần nhưng vì Tần Tấn nên ở lại. Sau đó hai người học thử nghĩ vì đối phương. Hiện tại giống nhưtay trái nắm lấy tay phải, bình thường không có cảm giác, nhưng một khikhông có ở bên cạnh thì người như tàn phế. Nấu canh vì một người cũngkhông hề khó khăn như lúc trước mình tưởng tượng nữa.

Cuối cùng bà vuốt mái tóc dài của tôi cười hòa nhã: “Thằng nhóc đó trước kia đối nghịch với cha mình, đi khắp nơichứng tỏ mạnh hơn người ta. Lần này trở về lại chịu thừa kế gia nghiệp,cha nó cũng vui vẻ biết bao nhiêu.”

Chuyện chuẩn bị hôn lễ là của Tần Tấn, Kim tổng cũng ngày ngày lên kế hoạch nhất định phải đăng ký trước ngàychúng tôi, nếu không sau này cháu hỏi phải nói làm sao. Trước kia tôicho rằng mẹ già ngẩn người là đang nghĩ đến sách của bà, sau này mớibiết được đó là bà nhung nhớ. Trên bàn cơm nhiều thêm hai người đàn ông, thế giới này như bất chợt toàn vẹn.

Tôi vốn đã không còn lúc nào cũng vào tròchơi, nhưng khi bọn họ bận rộn lo hôn lễ, tôi lại có thời gian, Thiên Hạ này vẫn người ra người vào như cũ. Tôi thường xuyên dùng nick Vô Ngạn,có lẽ nhân danh đường, bảng xếp hạng trang bị, bảng tu vi, bảng danhvọng sẽ từ từ quên mất anh. Nhưng luôn luôn có một số người sẽ nhớ cảmột đời.

Ngày nào đó Thiên Hạ beta một lần nữa, một đám người mới lại ùa vào thế lực, rất nhiều quý danh có ý đồ riêngtuyển chọn MM mà dẫn đi. Bình thường thời gian tôi treo máy tương đốinhiều.

[Thế lực] Tựa Lầu Nghe Gió: Trong thế lực có người chơi cũ nào ở đây không? Em muốn hỏi mua bộ Tô Mạc bao nhiêu tiền ạ?

[Nguyên lão thế lực] Lưu Ly Toái Nguyệt: Nón 800 vàng, áo 300 vàng, cổ tay 250 vàng… Tổng cộng là hơn 4000 vàng.

[Thế lực] Tựa Lầu Nghe Gió: Ôi, đắt quá đi!!

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Cái đó mà các người coi là đắt à.

Tôi mỉm cười, lúc này giá vật phẩm trong trò chơi này đã xuống nhiều, dù sao cũng là khu cũ mà.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ban đầu lànón 1700 vàng, áo 500 vàng, cổ tay 450 vàng, quần 700 vàng, vai 700vàng, vạt áo hơn 4000 vàng cũng chưa chắc có được, đai lưng 150 vàng,giầy 1200 vàng…

[Thế lực] Tựa Lầu Nghe Gió: Ôi, đây không phải là tổng cộng 9400 vàng sao? Chắc khi đó lão đại anh có rất nhiều tiền…

Tôi cũng không nghe lọt lời cảm thán liêntiếp của hắn, giục ngựa chạy như điên về thương khố tại Tây Lăng TrungNguyên. Cảnh sắc dọc đường thay đổi liên tục, thậm chí tôi quên mất dùng đá truyền tống. Trong hồi ức nick mới cấp mười mấy kia đi về phía tôi,trên đỉnh đầu hiện lên một hàng chữ màu trắng: “Ái phi, thêm trạng tháicho trẫm đi.”

Sau khi trải qua câu chuyện xưa này rất lâu, ở chương cuối của câu chuyện xưa, cuối cùng tôi đã hiểu. Hóa ra…. hóa ramột dãy số 9400 vô nghĩa kia không ngờ là một bộ Tô Mạc…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom