Cập nhật mới

Dịch Full Thiên Hạ Đệ Nhị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 60: Boss ra oai


Một mình ngồi ngây người trên ghế salon, phát hiện lão đại mang rấtnhiều đồ ăn vặt đến đây, cho nên tôi kéo một túi đến xem. Kỳ lạ là tôikhông hề lo lắng rằng anh không qua được ải mẹ tôi. Tôi đi theo anh hơnmột năm, đã tập thành thói quen tin tưởng anh đến mức như mù quáng. Tôicảm thấy việc trong tay anh không có gì là không làm được.

Có điều trong lòng vẫn mơ hồ, nếu như anh qua được ải mẹ tôi, như vậy không phải chúng tôi sẽ phải kết hôn sao? Sau đó sinh một đàn con ư?Sau đó Đông Phương Lạc sẽ cả ngày bận bịu giữa việc nhà, việc chồng,việc con, cứ thế mà già đi sao?

Đông Phương Lạc mang cái bụng bầu to to, Đông Phương Lạc ôm một đứabé cho bú, còn có thể phiêu bạc tùy mình trong Thiên Hạ như hiện tại vàlàm một giấc mộng nhàn nhã sao?

Cứ ngẩn người như thế không biết bao lâu, cửa phòng được mở ra, vẻmặt lão đại xanh mét, mẹ già cười đến mức gập cả người, đi đến thuận tay cầm túi đồ ăn vặt trong tay tôi, sau đó lấy ăn, rồi đưa lại cho tôi.

Tôi ngạc nhiên, mới vừa rồi tôi ăn cái gì vậy?

“Bác gái…”

“Ôi! Chuyện của mình thì tự mình giải quyết!!! Bà già tôi không chịuđược bị các người làm khổ thế đâu…” Cửa phòng đóng sầm lại, tiếng nóicủa mẹ già cũng bị ngăn lại phía trong, còn vang lên một câu buồn cười:“Ôi bụng của tôi…”

Tôi dè dặt ngẩng đầu nhìn lão đại, anh đang nhìn tôi, ánh mắt như dao đang mài qua mài lại trên người tôi.

“À… ha ha, lão đại, anh giải quyết xong với mẹ em rồi hả??” Tôi cốgằng lấy lòng đứng dậy ôm chặt cổ anh: “Lão đại, anh thật lợi hại quá,em biết là anh sẽ giải quyết được mà.”

Vẻ mặt anh vẫn lạnh như sương: “Ờ?”

Tôi cọ đầu vào ngực anh: “Tần tổng chúng ta luôn luôn không có việc gì là không làm được.”

“Vậy…” Giọng nói của anh mang theo điềm báo mưa bão sắp kéo đến: “Là ai nói với bác gái là anh làm không được?”

“Ặc…” Tôi ra vẻ tội nghiệp nhìn anh: “Lão đại… em thật sự vô tội…”

“À!” Anh đột ngột bế tôi lên, đi thẳng vào phòng tôi. Sau đó dùngchân đóng cửa lại, ra sức ném thẳng tôi lên giường, tiện tay khóa tráicửa, bắt đầu cởi áo khoác: “Đông Phương Lạc, anh cho em thấy anh có làmđược hay không!”

Không công bằng mà, rõ ràng đây là phòng của tôi, tại sao anh lại rành như vậy….

Tôi bò vào bên trong, anh đã cởi đến chiếc áo sơ mi kẻ sọc chìm, mộttay nắm lấy mắt cá chân của tôi, kéo tôi ra ngoài. Tôi cố bắt lấy cộtgiường, giữ ý định nói đạo lý với anh: “Lão đại, lão đại, anh làm emđau, đây là nhà em, mẹ em còn đang ở trong phòng của bà đó.”

Anh buông tay, thừa dịp tôi thở phào một hơi thì đột ngột sấn đếntrên người tôi hăm dọa: “Vậy thì tốt nhất em kêu nhỏ tiếng một chút!”

“Lão… ưm…” Anh đột ngột hôn lên môi tôi, đầu lưỡi nóng như lửa thămdò vào, một tay giữ chặt vai tôi, ngay cả tay tôi cũng không đưa lênđược.

Trước anh đã từng hôn tôi, nhưng chưa bao giờ mang đến cảm giác khiến người ta cảm thấy nguy hiểm như hôm nay. Tôi cố chống lồng ngực anh,không để cho anh đè xuống: “Lão đại, ưm…. Anh hãy nghe em nói trướcđã….”

Anh kéo tay tôi đặt lên đỉnh đầu, thốt lên lạnh lùng: “Không nghe.”Sau đó tay phải ra sức kéo phăng đồ ngủ tôi ra, nút áo bị đứt bặt bay ra ngoài. Tôi ngu ngơ, tôi sững sờ, thậm chí quên mất cả kêu thét lên. Hơi thở của anh dần dần nặng nề, nhưng tay lại vô cùng thành thạo cởi áongực của tôi, lúc này tôi mới hồi phục tinh thần lại.

Tôi cố giơ chân đạp anh, anh mím môi, trong mắt gần như bốc lửa, nắmngón tay tăng sức đè lại cổ tay tôi, đau như bị kim châm: “Tần Tấn, anhbuông tay ra, anh buông tay ra!!”

Anh cúi đầu hôn xuống cổ tôi, nói ương ngạnh: “Không buông!”

Tôi không biết tại sao mình lại kháng cự với hành động thân mật củaanh như vậy. Tôi với anh cũng không phải xa lạ, nhưng khi anh hôn đếntrước ngực tôi, tôi bỗng rất muốn khóc.

Năm ngón tay anh giữ cổ tay tôi như gọng sắt, dùng sức lực không thểnào gọi là dịu dàng. Một tay kia thành thạo cởi quần áo của tôi, cúi đầu kêu A Lạc. Gương mặt vốn điển trai nhăn nhó vì dục vọng.

Tôi bỗng cảm thấy lúc này Tần Tấn rất đáng sợ, giãy không ra, trốnkhông thoát, mắng anh thì anh không nghe. Chính mình cũng biết đã xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên tôi cũng không để ý đến hình tượng nữa liền gàokhóc: “Mẹ…. mẹ…. cứu mạng đi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 61: Một tên cặn bã


Một tay anh bịt miệng tôi, giọng nói mơ hồ: “A Lạc, đừng kêu, đừngkêu.” Vừa nói vừa cởi khóa dây nịt của mình. Tôi thừa dịp anh buông tay, kéo lại quần áo của mình trốn xuống giường. Anh nhào đến từ phía saulưng, đẩy tôi đến cửa, sau đó nắm tay tôi đặt trên lồng ngực anh từ từđi xuống.

Tay tôi chạm phải một vật to lớn, cứng rắn, nóng như ngọn đuốc cáchlớp vải. Tôi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn anh, môi anh nóng bỏng đặt trên mặt tôi, thở hổn hển nói: “A Lạc… đừng sợ…. đừng sợ…”

Đầu ngón tay run rẩy rời khỏi vật to lớn, tay anh ôm eo tôi càng chặt một chút: “A Lạc, đừng từ chối anh.”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mẹ già miễn cưỡng nói: “Tiểu Tần, đừng quá đáng quá.”

Dục vọng trong mắt Tần Tấn dần dần rút đi, cuối cùng vẻ mặt có thểgọi là tỉnh táo xuất hiện. Anh vuốt ve mặt tôi, vén mái tóc rối bời củatôi: “Tại sao vậy A Lạc?”

Tôi cúi đầu xoa cổ tay, phía trên đầy những vệt bấu xanh tím.

Tại sao? Tôi cũng không biết tại sao?

Anh tự tay xoa cổ tay tôi, nhẹ thổi hơi, giọng nói mang theo sự do dự chưa bao giờ có: “A Lạc, có phải…. có phải em không thích anh haykhông?”

Có thích hay không? Tôi bỗng cảm thấy hoảng sợ trước nay chưa từng có, vậy mà lúc này tôi lại nghĩ đến Hồi Đầu Vô Ngạn!

Tại sao vậy chứ, tôi đang ở trong lòng bạn trai mình mà lại nghĩ đến một mô hình 3D???

Trong lúc nhất thời, thế nhưng tôi không phân biệt rõ cuối cùng tôilà Đông Phương Lạc hay là Mộc Tương Phi. Không đúng, không đúng. Tôi làĐông Phương Lạc, chỉ là Đông Phương Lạc, tôi không phải Mộc Tương Phi.

Đông Phương Lạc ắt hẳn thích Tần Tần.

“Nói đi, em thích anh không? A Lạc?” Anh cúi đầu nhìn nhau với tôi, tôi gật đầu, nghe thấy bản thân mình nói thích.

Anh ôm tôi vào lòng ve vuốt, trong lúc vô tình tôi liếc trộm đồng hồ trên bàn. Ặc, bảy giờ bốn mươi rồi….

Thế lực chiến đã bắt đầu được mười phút rồi.

Nhớ đến Phi Tử vẫn còn treo trong trò chơi, tôi đi đến trước bàn nhúc nhích con chuột, màn ảnh từ từ sáng lên. Tin nhắn riêng đã đầy cảkhung, tin tức thế lực chiến không ngừng nhảy loạn xạ. Lão đại ở phíasau than khẽ một tiếng, kéo ghế đến ngồi xuống.

Hệ thống: Ẩm Huyết Minh liệt Chiến Minh vào thế lực đối địch, quan hệ đối địch hai bên sẽ có hiệu lực sau 30 giây.

Hệ thống: Ẩm Huyết Minh liệt Yêu Nghiệt Bảo Bối vào thế lực đối địch, quan hệ đối địch hai bên sẽ có hiệu lực sau 30 giây.

…………

Tôi lấy quần áo đi đến nhà vệ sinh thay lại, khi trở về Tần Tấn đãngồi trước máy vi tính. Tôi nghĩ lại nghĩ, vẫn ngang nhiên xông đến, tay anh kéo tôi ngồi vào lòng anh: “Đừng lộn xộn.”

Tôi dựa vào trước ngực anh, anh điều khiển nhân vận cùng Chiến TẫnThiên Hạ chiếm lấy đài ở Đọa Tinh Nguyên. Anh vừa lên tiếng trên IS, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng ồn ào liền lắng xuống.

“6 đội đầu tiên xin ở lại, giữ bên đá truyền tống của Đọa TinhNguyên, từ đội thứ 7 đến đội 50 giữ….” Rõ ràng Tần Tấn cũng thường xuyên đánh thế lực chiến, sắp xếp mọi người một hơi. Đầu tiên mọi người âmthầm trấn giữ, sau đó Chiến Tẫn Giang Hồ lên tiếng: “Phi Tử??? Khôngphải chứ, cô thật là Nhân Yêu hả?”

Lão đại chửi một tiếng, Chiến Tẫn Thiên Hạ lại lên tiếng: “Tấn?”

Tôi nheo mắt, giọng nói này sao quen tai vậy kìa. Lão đại liếc tôi một cái: “Trần Cánh.”

Không thể nào….

“Anh ta? Trần Cánh? Nhưng Chiến Tẫn Thiên Hạ rất ngầu mà.”

“Ngầu??” Tần Tấn liếc mắt vô cùng khinh thường chủ thế lực ChiếnMinh: “Anh ta đánh máy tiếng Trung là dùng hai đầu ngón tay chỉ chỉ thìcó.”

“….”

“Mẹ kiếp, Tần Tấn một ngày cậu không mỉa mai tôi là sẽ chết hả!!” Quả nhiên Chiến Tẫn Thiên Hạ trong IS có xu hướng giống Trần Cánh: “Cậu hại hộ chiếu của Trần Nhiên bị tịch thu tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đó!!”

Lão đại vội ho một tiếng, hai người tiếp tục tấn công đài của ĐọaNguyên Tinh. Một đám quân địch màu đỏ ngăn ở phía trước, giễu cợt chínhlà hầu hết đa số đều rất quen thuộc.

Cuối cùng trong IS có người dè dặt hỏi: “Thiên Hạ, Tần Tấn là ai vậy?”

Chiến Tẫn Thiên Hạ… Ặc, hoặc nói là Trần Cánh trấn tĩnh nói: “Một tên cặn bã!”

Tôi khẽ cười, nhưng nhìn thấy Hồi Đầu Vô Ngạn đứng chính giữa trong một đám nick đỏ, ID kia hiện lên màu đỏ vô cùng xa lạ.

— Hết Quyển 3 —
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 62: Đánh giá của công ty game


Hai người vô cùng ăn ý, lão đại chỉ lo cho Giang Hồ và Thiên Hạ, tôiphát hiện thật ra anh thích hợp chơi thầy thuốc hơn, thời điểm cần tăngmáu thì làm bà vú, thời điểm cần PK thì lại đánh chủ.

Bọn Thầy Con Rối đi sượt qua tôi, trực tiếp chém bọn Giang Hồ. TầnTấn vừa tăng máu vừa xông lên trước, sau đó tôi mới biết được anh muốnlàm cái gì.

Tôi biết lực tấn công của bọn Chiến Tẫn Giang Hồ không mạnh, nhưngkhông nghĩ đến lại kém như vậy. Hồi Đồi Vô Ngạn giết anh ta chỉ bằng một cú quăng khiên và chém bốn nhát. Lão đại cũng không nghĩ đến Chiến TẫnGiang Hồ lại không chịu nổi một cú như vậy, mới vừa thêm máu cho ChiếnTẫn Thiên Hạ xong, vòng kỹ năng niệm chú tăng máu còn đang chạy, ChiếnTẫn Giang Hồ đã trắng đen.

Người bình thường gặp phải tình huống như thế cũng đi giết thầy thuốc trước, tôi khẳng định tất cả mọi người đều ngóng cổ chờ xem màn này.

Tần Tấn cau chặt chân mày: “Trần Cánh, hắn ta đánh rất biến thái đó.”

Chiến Tẫn Thiên Hạ bên kia cũng thường thấy, giọng nói bình thảnkhông gợn sóng: “Chiến sĩ Thiên Cơ tỷ lệ né tránh cao, toàn thân mặcThiên Vực, công ty game đánh giá là nghề giáp mềm thì ba đao, nghề giáp cứng là bốn đao, hoàn toàn có thể giải quyết toàn bộ” (Nghề giáp mềm: là ám chỉ nghề dùng pháp thuật tấn công, máu ít, phòng ngựthấp, như thầy thuốc, pháp sư… Nghề giáp cứng là nghề thiện về tấn côngvật lý như thiên cơ, dịch kiếm…)

Tôi lau mồ hôi, vậy nếu anh giết tôi chỉ cần ba đao là xong.. Độtnhiên cảm thấy rất kỳ lạ, tôi nhớ lần đó Lấm Tấm Sương Hoa và anh cùngnhau giết tôi… Mỗi lần đều chém tôi đủ bảy tám nhát đao mà?

Còn chưa lấy lại tinh thần, lão đại đã điều khiển nhân vật đi đến,chạy vòng quanh Chiến Tẫn Thiên Hạ, làm một trạng thái cho Hồi Đầu VôNgạn. Tôi muốn ngăn cản, hé miệng ra nhưng lại không biết nói gì. Vùiđầu chôn vào lòng ngực của anh, được rồi, tôi thừa nhận tôi mình là đàđiểu.

Cách lớp vải, cảm nhận được tim anh đập rất nhanh, trong mắt anh cóvẻ hưng phấn rõ rệt: “Giáp mềm ba đao… Tôi thận sự muốn mở rộng tầmmắt.”

“Tấn? TMD (DCM) cậu muốn làm gì?” Trần Cánh cũng cảm thấy có gì không đúng: “Phi Tử đang ở bên cạnh sao? Cản cậu ta đi.”

“Gào thét cái gì? Cách màn hình vi tính tôi có thể làm gì chứ?”

“Cậu còn không làm được gì, lần trước không phải cậu đem ba bang…”

“Đủ rồi, các người đi trước, để hắn ta lại cho tôi.”

Tôi ngẩng đầu hỏi lão đại: “Ba bang gì?”

Anh chỉ nhìn chằm chằm vào chiến sĩ kim giáp sáng lấp lánh trên mànảnh, cùi đầu đặt môi hôn nhẹ lên trán tôi, nói hờ hững: “Không có chuyện gì.”

Cho nên trong trò chơi Mộc Tương Phi chạy vòng quanh Hồi Đầu Vô Ngạn, chiến sĩ cao lớn đứng bất động tại chỗ, có vô số ID màu đỏ hoặc màuxanh đi chạy sượt qua chúng tôi. Cuối cùng Tần Tấn đánh ra kỹ năng đầu,là nghịch mạch.

Hệ Thống: Hội Tâm Nhất Kích đánh trúng Hồi Đầu Vô Ngạn, tạo ra 1684điểm sát thương, trong đó thương tổn bị đâm…… Hồi Đầu Vô Ngạn rơi vàotrạng thái nghịch mạch cấp bốn.

Bên cạnh có người dừng lại, kênh phụ cận tung bay chữ màu trắng.

[Phụ cận] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Lão đại, ra tay đi.

[Phụ cận] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Lão đại, đừng để một người phụ nữ leo lên đầu.

[Phụ cận] Một Gậy Đập Chết: Lão đại, lên đi… lên đi…

[Phụ cận] Lưu Ly Toái Nguyệt: Phi Tử….

[Phụ cận] Quỳ Xuống Xin Tha: Nương nương, coi như không làm bạn nữa cũng không cần thiết trở mặt thành thù mà.

Trong trò chơi Phi Tử lại tấn công thêm vài cái, Hồi Đầu Vô Ngạnkhông hề làm gì hết. Cho nên không ai cố đi giành đài, tất cả mọi ngườiđều vây xem. Không biết anh nói cái gì mà đám người Ẩm Huyết Minh theoanh bỏ đi.

Tôi ngẩng đầu, Tần Tấn cười khẩy.

Chiến Minh vô cùng thuận lợi giành được đài Đọa Tinh Nguyên. Nhưngtất cả mọi người cảm thấy chưa đã nghiện. Cảm giác kia giống như một con thiên lý mã cho là có thể chạy một trận nhưng lại chỉ có thể bước từphòng khách thong thả đến phòng ngủ.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Mẹ kiếp, sao giành được cái đài này lại bực bội vậy chứ.

[Thế lực] Come On Baby: Đúng vậy đó, giống như là hắn bố thí cho chúng ta vậy.

[Nguyên lão thế lực] Sinh Tử Vô Thường: Thật ra không biết tại sao, tôi thật sự không thể nào ghét người này.

Mọi người đều đồng thanh chửi ầm cả lên! Tiếp theo lại tán gẫu.

Lão đại mặc áo vào, bỏ lại một câu nói: “Ngày mai bắt đầu đi làm.”

Sau đó ra ngoài chào hỏi mẹ già rồi đi.

Tôi ngồi bên cạnh máy vi tính, Mộc Tương Phi ngỡ ngàng đứng bên cạnhđá truyền tống ở Đọa Tinh Nguyên. Hai đồng chí cỏ nghênh ngang kiêu ngạo đi lướt qua người cô…

(Loyal Pang: Cảm thấy Tần Tấn làm vậy rất ấu trĩ, chỉ càng đẩy Tương Phi về phía Vô Ngạn mà thôi.)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 63: Đi làm ôi đi làm


Ngày hôm sau đi làm, tôi đến văn phòng lúc 7h50′ như cũ, vào phònglàm việc của lão đại mới phát hiện thói quen sinh hoạt của người nàythật rất tệ. Khắp nơi đều là tài liệu các thứ, trước kia do tôi dọn dẹpcòn ngay ngắn, hiện giờ văn kiện lộn xộn, chất một đống rất dầy trên bàn làm việc.

Trước tiên làm vệ sinh xong, thay nước chậu hoa trên bàn, cho cá ăn,cảm giác cuộc sống không ngừng lặp lại như trong trò chơi. Không ngừnglàm nhiệm vụ, phó bản, nhiệm vụ, phó bản, cứ thế tuần hoàn.

Đương lúc quét dọn phòng tài liệu, lão đại đã đi vào, tinh thần phấnkhởi, vẻ mặt rạng rỡ, dường như đã hoàn toàn quên mất không vui ngày hôm qua. Tôi đang lau kệ tài liệu, anh đi vào ôm lấy eo tôi từ phía sau,một hành động quấy rối tình dục điển hình: “A Lạc….”

Nụ hôn của anh đặt lên cần cổ tôi, trên tay tôi còn cầm khăn lau: “Tần tổng, đây là ở công ty, xin chú ý ảnh hưởng.”

“Sáng sớm cũng đâu có ai ở đây, có thể ảnh hưởng đến người nào chứ.”Vậy mà anh lại kéo tôi đến một góc kệ tài liệu cuối cùng: “Đừng nhúcnhích để anh ôm nào.”

Anh vùi đầu vào cổ tôi, tôi nghe thấy rõ mùi rượu: “Anh đã uống rượu hả?”

Tay anh ôm eo tôi siết chặt lại một chút: “Một chút xíu.”

Không đúng, sớm vậy đã uống rượu sao??? “Tối hôm qua anh hoàn toàn không có ngủ phải không?”

Tôi cố gắng tránh khỏi tay anh, anh càng ôm chặt hơn, cúi đầu cười.Cho nên tôi dứt khoát không vùng vẫy nữa, cằm anh cọ cọ trên vai tôi,hơi thở cả người vô cùng thơm mát. Tôi đặt khăn lau lại trên bàn, độtngột bên ngoài có tiếng động, có người đi vào.

Tôi đang muốn đẩy Tần Tấn ra thì người đó đã đóng cửa lại, cách kệ tài liệu, tôi mờ mờ được thấy hai người….

“Trần Nhiên! Mới sáng sớm anh nổi điển gì vậy!!” Uông Lỗi mặc một bộvest in hoa màu trắng, bên trong là áo sơ mi màu hồng phấn. Vậy mà khiến tôi nghĩ đến một từ: Chín mọng. Thật sự là cảm giác chín mọng đến mứccó thể bóp ra nước.

Đương muốn lên tiếng thì lão đại bịt miêng tôi lại, khẽ lắc đầu.

“Đừng nhúc nhích, em yêu đừng nhúc nhích, để anh ôm nào.” Giọng nóiTrần Nhiên dịu dàng trước nay chưa từng có, hai tay nắm cả eo của UôngLỗi ấn anh ta lên bàn phòng tài liệu: “Ngoan nào.”

Uông Lỗi làm sao ngoan được, một tay đẩy thân thể Trần Nhiên chuẩn bị đè xuống: “TMD, anh đang trong kỳ động dục hả? Cút ngay, nếu không tôila lên đó!!”

Trần Nhiên hành động rất nhanh, một tay đã tháo thắt lưng của anh tara, giọng nói bắt đầu không nóng không giận: “Tốt, gọi tất cả cùng vàoxem cũng được.”

“Anh!! Ưm….” Tiếng của Uông Lỗi đã bắt đầu biến đổi, lão đại ấn tôivào lòng ngực của anh, trái tim tôi đập bình bịch. Đam mỹ đó, đám mỹ đó, đang ở trước mắt tôi nè!!

Tôi muốn nhìn cảnh hương sắc sống động một cái mà, lão đại em muốn nhìn một cái, chỉ một cái….

Nhưng không đợi tôi vùng vẫy trước ngực anh, tiếng Uông Lỗi đã vanglên hơi khàn: “Nhiên, Nhiên! Đừng… đến phòng làm việc của anh… Nơi đầylàm dơ người em.”

Trần Nhiên nhìn ra phía ngoài không có ai, nhanh chóng kéo Uông Lỗira ngoài. Tiếng thở gấp rút rất ngắn của Uông Lỗi mới vừa vang lên mộtchút đã dừng lại.

Cuối cùng lão đại chịu cho tôi ngẩng đầu lên, lại chỉ thấy một bóng lưng. Cảnh đẹp của tôi đâu? Hương sắc sống động của tôi đâu?

Không được, tôi quyết định đến phòng làm việc của Trần Nhiên rình xem… Ừ, dùng lý do gì cho tốt đây?

“Ngoan ngoãn làm việc đi.” Trên đầu bị cốc nhẹ một cái, lão đại rangoài, đi về phía phòng làm việc của Trần Nhiên… Việc này…. Hóa ra không phải chỉ mình tôi thích rình xem mà…

Đàng hoàng làm xong công việc dạo đầu, sau đó đến bộ phận hành chínhtrả phép, chị Trì đánh giá tôi kỹ lưỡng: “Thành thật khai báo, có phảilén đi kết hôn không?”

“Chị Trì, chị cũng đừng nên làm bẩn sự trong trắng của em mà!”

“Ơ, nhìn cái dáng vẻ của em mà còn trong trắng à.” Cô ta lắc lắcchiếc eo thùng nước lấy đơn trả phép trong ngăn tủ ra: “Ôi, lúc trướcThi Lạc Tiêm thường xuyên đến đây.”

“Ồ?” Tôi biết cô ta luôn rất nhiều chuyện, trước kia tôi chắc chắnkhông để ý lắm đến việc này, có điều bây giờ thì: “Đến đây làm gì?”

“Còn có thể làm gì?” Vẻ mặt cô ta nhìn tôi như đứa ngu: “Ngoại trừquyến rũ lão đại của chúng ta ra thì cô ta còn có thể làm gì?”

“Vậy…. quyến rũ được chưa?”

“Không biết chuyện gì xảy ra,” Vẻ mặt chị Trì thần bí pha lẫn hưngphấn: “Cô ta từ phòng làm việc của lão đại ra ngoài, quần áo xốc xếch,sắc mặt tái mét. Ôi, em nói xem Đông Phương Lạc, có phải là cô ta bávương ngạnh thượng cung, phát hiện ra sự thật của lão đại không?”

“……”

Quần áo xốc xếch… quần áo xốc xếch… Anh hay lắm Tần Tấn…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 64: Thế giới game online 3d, không tin vào tình cảm


Trong giờ làm việc vẫn lấy đại cục làm trọng, hồ sơ tài liệu hơn haitháng, sau phần lớn thời gian bà tám với chị Trì, tôi chỉ phải sửa sanglại từng thứ mới được.

Dọn dẹp phòng làm việc của lão đại là một việc cần thiết, phân chialại văn kiện, xếp loại, dán đánh dấu. Nói thì đơn giản, nhưng làm thìlại rắc rối vô cùng. Lúc tôi đang cắt mấy nhãn dán, khuôn mặt Trần Nhiên oán hận đi đến. Sát khí tỏa ra toàn thân khiến tôi hoảng sợ đến mức lui về sau một bước.

“Cái này cho cô.” Anh ta ném một tấm hình, còn là một hình dán. Tôilật xem phát hiện ra đây là một bức họa rất cổ xưa. Trên bức họa vẽ mộtông cụ rất nghiêm túc, bên cạnh còn có ba chữ — Liễu Hạ Quý (khụ, thật ra đây là Liễu Hạ Huệ.)

Tôi nhìn xung quanh, không hiểu là ý gì. Lúc cầm đi hỏi lão đại thì anh nổi điên xé thành vô số mảnh nhỏ.

Buổi chiều ông Kim hủ hèm lại đến, tôi nho nhã lịch sự chào hỏi ông,ông cũng rất để ý: “Cô Đông Phương, lâu rồi tôi không gặp cô. Trước đóvài ngày tôi còn hỏi Tần Tấn về cô đó.”

“Đúng vậy.” Lão đại bên cạnh mỉm cười, tôi cảm thấy anh nói từng chữ như rít qua khẽ răng: “Ông Kim đã hỏi đến em mấy lần rồi!”

Tôi cảm kích nhìn Kim hủ hèm: “Thật phiền ông Kim quan tâm.”

Buổi chiều lão đại và bọn người Kim hủ hèm đi ra ngoài, vốn là mộthội nghị thương mại, thế như lão đại nói rõ không dẫn tôi đi theo, tôimừng rỡ được ở lại.

Chuẩn bị xong tài liệu cho anh, hơn phân nửa số người của phòng thịtrường lên đường, tôi gần như tham lam đánh giá Uông Lỗi từ trên xuốngdưới, bị Trần Nhiên trợn trừng mắt nhìn vài lần.

Dù sao buổi chiều không có chuyện gì làm, nên tôi vào trò chơi.

Sau khi lên đột nhiên không biết làm gì, cho nên đăng nhập vào nick nhỏ làm nhiệm vụ thông thường.

Tôi vào nick nhỏ mới phát hiện trên đầu của nó vẫn là dấu hiệu thếlực Ẩm Huyết Minh, nghĩ đến ở lại cũng vô ích, nên định thoát ra. Đươnglúc thoát ra thì có một hàng chữ hấp dẫn tôi.

[Nguyên lão thế lực] Quỳ Xuống Xin Tha: Vô Ngạn, chủ nhật tới họp mặt thế lực đi, cảm giác gần đây Ẩm Huyết Minh im lặng đáng sợ quá.

[Thế lực] Lãnh diện lãnh tâm: Đúng là kỳ lạ, Nguyệt Quang cũng lâu rồi không vào.

[Thế lực] Lưu Lý Toái Nguyệt: Trong thế lực sắp sửa đóng băng rồi.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Tối nay tôi sẽ nhắn với Con Rối.

[Thế lực] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc: Lão đại, anh thật sự không muốn tìm nương nương trở về sao?

[Thế lực chủ] Hồi Đầu Vô Ngạn: Có nick nhỏ cần kéo, cần làm nhiệm vụ không? Con Dê cậu sắp xếp đi.

[Nguyên lão thế lực] Chớ Mổ Dê: Anh đừng luôn né tránh vấn đề này có được hay không?

Lúc này yên lặng thật lâu, tôi cảm thấy rằng mình rất nhàm chán.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Thật ra thì đi cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Được lắm, đây chính là kết quả tôi đã dự liệu. Có lẽ mờ ám trước kia, ăn ý trước kia, ba năm sánh vai đồng hành, cũng chỉ là một trò chơi,tất cả cũng chỉ là con số, thế giới game online 3D, không tin vào tìnhcảm.

Tôi không thoát nick nhỏ kia, lòng riêng nói cho tôi biết… Thật rathì bình thường thế lực đối địch cũng sẽ sắp xếp nick nhỏ đến thế lựckhác làm gian tế, dùng để tra rõ tình hình địch lúc thế lực chiến.

Có điều tôi dám thề rằng lúc đó tôi không có ý nghĩ này, trong thếlực này vốn vẫn còn có người nhớ đến tôi. Nếu như tôi nói cho bạn biếttôi không hề muốn biết tình trạng bây giờ của thế lực này tuyệt đốichính là lừa gạt. Bạn cũng sẽ không tin đúng hay không?

Suốt ngày dẫn theo nick nhỏ làm nhiệm vụ, một người cần phải độc lập, tôi cũng bắt đầu miễn cưỡng đạt được tốc độ bình thường, không hề lúcnào cũng lệ thuộc vào Tội Phạm.

Nick nhỏ của tôi là một thích khách, thích khách cũng không phải lànhân vật được hoan nghênh vô cùng tại đất hoang này, suốt cả buổi luôncó thích khách cấp cao ám sát tôi.

Thật ra thì tôi cũng không phải là một kẻ thích chém giết, bạn nhìnthao tác cũng tôi cũng biết rồi. Lúc đang làm nhiệm vụ bù, trên màn ảnhcủa nick nhỏ nhảy lên một tin nhắn riêng, tôi hoảng sợ.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đến đây, dẫn em đi Hoàng Tuyền.

Đường đường là chủ thế lực Ẩm Huyết Minh, tự mình dẫn một nick nhỏcấp 30 vào phó bản??? Hoàng tuyền, đó là phó bản mơ ước của cấp 30. Cáinick này vốn đăng ký vì muốn đủ số người thành lập thế lực, bình thườngcũng là một mình tôi tự dẫn đi làm nhiệm vụ, thậm chí chưa từng nói mộtchữ trong thế lực, tôi không cho rằng anh sẽ nhớ được.

Như vậy… đây là có ý gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 65: U cảnh hoàng tuyền


ID của nick nhỏ được đặt bừa là Y Nhiên.

Bởi vì vẫn đi theo Phi Tử làm nhiệm vụ hằng ngày, bình thường quần áo đưa đến tay, kinh nghiệm được hưởng ké, chưa bao giờ xuống ngựa. Vì vậy bạn có thể tưởng tượng được trang bị của nick này tệ hại đến cỡ nào.

Lúc đứng ở cửa phó bản Hoàng Tuyền, tôi ngồi trước máy vi tính cũngcảm thấy đỏ mặt. Trong đội tăng thêm một số nick, đây là phó bản có độkhó cao cho phép mười người đi vào một lần, những nick dưới cấp 60 rấtkhó đi qua. Huống chi…. được đại thần đứng đầu bảng xếp hạng dẫn đi phóbản, bất cứ nick nào cũng giơ hai tay cộng thêm hai chân vui mừng thôi.

Trong vòng hai phút, đội ngũ này từ hai người chúng tôi lên đến đầymười người. Chiến sĩ khiên to kiếm dài, một thân vàng rực, cánh đỏ saulưng tỏa sáng như mộng ảo, một mình đứng trước mặt NPC xin vào phó bảntrầm mặc và cô độc.

Bên cạnh là những dòng chữ màu trắng kênh phụ cận không ngừng nhảy lên.

[Phụ cận] Thái Thái: Đó là Vô Ngạn sao?

[Phụ cận] Vương Thụ: Hình như vậy… cũng là chiến sĩ thiên cơ.

[Phụ cận] Hầu Niên Mã Nguyệt: Chính là Vô Ngạn mãn cấp đứng đầu của chúng ta à?

[Phụ cận] Trật Tự Đô Thị: Hình như không có nghe đến Vô Ngạn khác, có điều hiếm khi thấy anh ta tự mình dẫn nhiều người Ẩm Huyết Minh nhưvậy. Bình thường anh ta cũng chỉ dẫn đội đi mấy phó bản khó khăn nhưKiến Mộc thôi.

[Phụ cận] Trật Tự Đô Thị Trung Quốc: Không thể tin được…

Tán gẫu nhảy đầy cả màn ảnh, có điều là nhân vật chính trong câu truyện lại không có phản ứng.

Hệ thống: Thành công mở ra U Cảnh Hoàng Tuyền.

Tôi bấm vào phó bản, hình ảnh đá truyền tống quen thuộc, giống nhưthời gian quay ngược, trở lại hai năm trước khi chúng tôi lần đầu tháchthứ với phó bản này.

Khi đó bao giờ cũng không giết được Thảo Đóa Đóa hồi sinh, cho nêncắn răng đánh lần nữa. Sau đó bị nó triệu hồi quái nhỏ ra đánh đến răngrụng đầy đất. Tôi còn nhớ đến chúng tôi phí hết tâm huyết đánh Thảo ĐóaĐóa đến cạn máu, lại thấy nó hồi lại đầy máu, cả đội đều mắng chửi WY từ trên xuống dưới. (WY là Operator của trò chơi Thiên Hạ 2)

Sau đó một đám thương binh tàn tướng đánh bại được Thảo Đóa Đóa nhưng lại gặp phải đến Boss tiếp theo. Con Boss này không có sức tấn côngcao, nhưng nó có một bầy thuộc hạ trung thành lại cam tâm bán mình (khụ, tiểu quái được triệu hồi ra sẽ tự nổ). Khi đám chúng tôi mặt mũi lấmlem bò dậy, cuối cùng cũng có người bắt đầu “thăm hỏi” WY.

Sau đó cuối cùng cũng qua, boss cuối Vô Thường của phó bản cũng không khó lắm. Nó gọi ra mấy quái nhỏ cũng không biến thái bằng mấy contrước, Con Rối kêu là khổ tận cam lai.

Nhắc đến lại buồn cười, tôi theo chân bọn họ vào Hoàng Tuyền vô sốlần nhưng chưa từng có trâu xuất hiện lần nào. Ẩm Huyết Minh từng lưutruyền câu nói: Phi Tử ra tay, Hoàng Tuyền không trâu. (Trâu: là một con quái được boss Vô Thường nuôi trong nhà, sức tấn công rất mạnh, nhưng sẽ rơi trang bị tốt.)

Sau đó cấp bậc dần dần cao, điểm kinh nghiệm càng ngày càng chậm, tôi liền không thể nào vào phó bản nữa. Cho nên càng không săn được trâu.Nói không sợ bạn cười chứ tôi cấp 69 sắp 70 mà cho đến bây giờ vẫn chứtừng thấy một lần trâu xuất hiện. WY thật là hãnh diện.

Đi vào Hoàng Tuyền, vừa lúc hiện ra bên cạnh Hồi Đầu Vô Ngạn, trongđội phần lớn là nick cấp 60, tôi cũng chỉ là đi theo hưởng kinh nghiệmthôi.

Tôi rất hiếm khi được hưởng thụ đãi ngộ của nick nhỏ. Hôm nay liềncưỡi ngựa, đi theo sau nick lớn, chỉ cần giữ khoảng cách có thể đượcchia đồ lại không bị quái đánh đến là ổn.

Lúc đánh con quái đầu tiên, cuối cùng mọi người đều biết đây chính là Hồi Đầu Vô Ngạn.

Trong bảng thống kê số liệu phó bản, sức tấn công của anh cao đến dọa người.

Kênh tổ đội vẫn ríu rít suốt quãng đường, anh chỉ đi phía trước, gánh vác toàn bộ quái, không ngừng kéo quái về một chỗ giết chết hết.

Cho nên cảm giác đã lâu nay lại về, đi theo phía sau anh luôn khiếncho người khác cảm thấy an toàn. Đúng vậy, an toàn. Cảm giác dù là Bossmạnh nhất cũng tuyệt đối không thể làm tổn thương đến người phía sauanh.

Tôi vẫn luôn nghĩ có thể đây là nguyên nhân tôi quyến luyến nhân vậtchiến sĩ thiên cơ này như vậy. Nhưng mà…. người chắn phía trước thì sao? Ai sẽ khiến anh cảm thấy an toàn?

Nhìn chiến sĩ phía trước bị quái bu lại cao như một gò đất, bốn chữHồi Đầu Vô Ngạn bị chìm vào giữa đống quái màu đỏ. Anh luôn trầm mặckhiến người ta không nhìn ra suy nghĩ trong lòng của chủ thế lực ẨmHuyết Minh. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy ngẩn ngơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 66: Phù thế online


Buổi chiều hôm đó, tôi theo anh đi phó bản Hoàng Tuyền năm lần, là số lần tối đa của hệ thống quy định mỗi ngày, mà cũng là đã là cực hạn của tôi rồi.

Tuy năng suất của anh rất cao, dẫn theo nhiều nick nhỏ như vậy màcũng chỉ mười lăm phút là xong một lần. Nhưng tôi không chịu được tìnhcảnh buồn tẻ này, đến lần cuối cùng đi ra ngoài đã mệt mỏi không chịunổi.

Ngoài phó bản có rất nhiều người nhất thời ngứa tay, địa thế của phóbản Hoàng Tuyền trống trải, thích hợp để tỷ thí. Thỉnh thoảng hệ thốngsẽ thông báo ai chiến thắng ai. Tôi từ chối lời mời tỷ thí của người bên cạnh, trước đây đã nói tôi thật sự không phải người giỏi PK, dù bây giờ nick này là một thích khách.

Hơn nữa… trang bị cả người đều đánh rớt ra từ trong phó bản 21… Tỷ thí, tôi thật sự không đánh lại ai.

Cũng không có ai tỷ thí với Hồi Đầu Vô Ngạn, cũng như là ước hẹn với anh.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Có thể lên cấp 42 chưa?

Tôi không nói cho anh biết, cái nick này theo bên Phi Tử làm nhiệm vụ tuần gần hai năm, điểm kinh nghiệm bị áp chế cũng đủ tăng lên cấp 60rồi.

[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Có thể.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đi, đến phó bản cấp 42.

Hai người chúng tôi đi phó bản cấp 42, vậy mà hoàn toàn chẳng có gìgây khó khăn cho anh cả. Tôi yên lặng đi theo phía sau anh, nhìn anhchém giết một đám chữ đỏ đi sâu vào phó bản, lẳng lặng hưởng điểm kinhnghiệm và kỹ năng.

Boss cuối ngã xuống, hai người đứng trong phó bản. Anh chia trang bịcho tôi, căn dặn cái nào cho ngựa, cái nào mặc trên người, cái nào thìhủy làm nguyên liệu vân vân… Tôi yên lặng làm theo lời anh, thật ra thìtrước mặt anh, Mộc Tương Phi là nick nhỏ cấp bốn mươi mấy hay là nicklớn cấp bảy mươi mấy cũng không có gì khác nhau.

Tôi cảm thấy nếu như Phi Tử vẫn đi theo anh, thì dù là cấp 70, mặc Thiên Vực toàn thân như anh cũng chỉ là kẻ tầm thường.

Đại thần đúng là để người ta sùng bái. Tuy trang bị trên người tôikhông được xem là cấp cao, nhưng cũng không tệ. Tuy thao tác không đượcxem là cao siêu, nhưng cũng không phải là vô dụng. Đáng tiếc trước saucũng chỉ là kẻ tầm thường, chỉ biết kết thân với mọi người làm bạn bè.

Cho nên sau cùng cũng phải thừa nhận, đại thần là cần có thiên phú.

Đang như đi vào trong cõi tiên lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa.Với tiếng động tôi liền biết lão đại đã về, vội vàng nói tạm biệt vớianh, thoát khỏi trò chơi, bắt đầu sửa sang lại báo cáo hôm nay của cácphòng ban.

Quả nhiên lão đại và đám người kia đi vào, giọng nói Uông Lỗi cònmang theo tức giận bất bình: “Anh nói xem, cái trò Thiên Cổ đó có gì màgiành được giải vô địch chứ hả!”

“Ừ, thiết lập nhân vật tệ, nhiệm vụ cũng bình thường, cosplay ở hiệntrường thì gớm, nhìn trang phục người mẫu mặc còn gì là quốc hồn nữachứ, mặt mũi Trung Quốc cũng bị nó làm mất hết.” Một đám người lẩm bẩm,Tần Tấn không lên tiếng.

“Tiểu Tần, tôi thấy chuyện này hơi phiền phức, sắp đến kỳ nghỉ tết rồi, cũng không thể vì chuyện này làm chậm trễ Phù Thế được.”

“Ông Kim, Trần tổng, Lưu tổng, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nghỉcách giải quyết.” Giọng nói Tần Tấn không nóng không giận như cũ, nhưngngười ở chung đã lâu cũng biết trong lời nói có bao nhiêu quyết chiến và dứt khoát.

Tôi hơi lo lắng, lão đại anh cũng làm loạn à.

Anh trở về phòng làm việc, lúc sắp tan việc thì gọi tôi đi vào, tôixuôi tay đứng bên cạnh bàn làm việc rộng rãi của anh, làm cấp dưới củaanh quá lâu không có cách nào càn rỡ. Ngay cả được ỷ được cưng làm nũngcũng không dám.

“A Lạc, liên lạc Mạc Tư Dao, Lộ Phỉ, Bạch Mai giúp anh, thương lượngchuyện làm đại diện hình ảnh cho Phù Thế.” Anh đã làm xong dự toán trênbàn, nhưng tôi vẫn còn kinh ngạc: “Tần tổng, giá thành như vậy có thểcao quá hay không? Mức thu phí của chúng ta với hình thức trước mắt xemra còn có thể cân bằng, nhưng nếu thêm phí tuyên truyền quảng cáo thì có thể thu không đủ chi.”

“Không có sao.” Anh phất tay: “Trong lòng anh tự có tính toán, đi liên hệ đi.”

Tôi thấp thỏm gọi điện thoại, phong cách và giá trị của ba người nàycó quan hệ trực tiếp. Nhóm ba người ra tay tất nhiên có thể giúp Phù Thế đón chào càng nhiều người chơi, vinh quang này nọ đương nhiên sẽ múabút thành văn. Nhưng cảnh tượng bề ngoài chưa chắc đã tiêu biểu cho lợinhuận, nếu như vì thế sửa đổi mức thu phí, có thể sẽ khiến cho cả tròchơi mất đi cân bằng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 67: Thiên đường có tội


Buổi tối mệt mỏi đi làm các nhiệm vụ trong trò chơi, tôi ngồi thẩn thờ ở tiểu đình trên đỉnh Sơn Sơn kế bên NPC.

Trong lúc nhàm chán vẫn không nhịn được đăng nhập vào nick nhỏ, hiệntại Ẩm Huyết Minh vô cùng náo nhiệt, Hồi Đầu Vô Ngạn dẫn bọn họ đi đánhMộc Thần. Nick nhỏ của tôi chỉ có cấp 45, đương nhiên loại chuyện nàykhông đến phiên mình. Cho nên ngơ ngác nhìn xem bọn họ nói chuyện phiếm.

[Thượng thư thế lực] Thầy Con Rối: Lão đại, tối nay họp mặt ở GiangNam được không? Thế lực chúng ta đã lâu không có đăng ảnh gia đình rồi.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: có thể.

[Nguyên lão thế lực] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc: Lão đại, bên phân đường mới lên cấp 65 đã được bốn thành viên.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Để Con Rối sắp đặt vào cái phân đường khác đi.

[Thế lực] Lão Thấp Khớp: Lão đại, dẫn đi phó bản Cổ Tam đi.

[Chú thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Tổ chức đội ngũ đi.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đi với Tiểu Tinh Nhi vàohai phó bản Cổ Nhất Cổ Nhị trước, ra ngoài tôi dẫn em đi phó bản 48.

Tôi thoáng do dự, cuối cùng lười biếng vẫn chiến thắng tất cả.

[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Hôm nay…. tôi có thể không đi phó bản hay không?

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn:? Tại sao?

Tôi cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Tôi biết hiện tạibên ngoài có khá nhiều nick nhỏ muốn đi phó bản nhưng không ai dẫn.Nhưng tôi không rõ dù tôi lên đến cấp 70, toàn thân là trang bị cao cấp, có cánh vàng thì để làm gì?

[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Việc này…. đi phó bản mệt lắm, tôi….

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với tôi: Em không muốn lên cấp?

[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Có lên cấp hay không cũngkhông sao, dù sao cũng là trò chơi thôi, chơi vui vẻ là được rồi. Tôicảm thấy một nick trong top mười chưa chắc sẽ vui vẻ như một nick nhỏcấp bốn mươi mấy như tôi. ^_^

Lần này cuối cùng anh yên lặng một hồi, rốt cuộc nói vậy thì tùy tôi. Sau đó lại gửi thêm một tin nhắn: Rất giống với một người.

Nhưng lời này rõ ràng có vấn đề logic, nhưng tôi cũng dễ dàng nhìn hiểu được. Giống chỗ nào chứ? Đều lười giống nhau sao.

Một mình di chuyển ở Tây Lăng Thành, ưng ý một món trang sức, thờiđiểm muốn mua lại phát hiện đang vào nick nhỏ, không đủ tiền. Cho nênchuyển qua cửa sổ nick Mộc Tương Phi mới phát hiện màn đầy đầy cả tinnhắn riêng.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội: Tới cửa nam Cửu Lê.

Sau đó là một loạt tin đều như vậy, tôi lại nhìn theo bản năng, phát hiện ra đồ đệ này đã là cấp 68 rồi… Tôi vã mồ hôi.

Hắn gửi tin mời vào đội mấy lần, bởi vì tôi không thấy nên đều mất đi hiệu lực. Tôi gửi lại lời mời tổ đội cho hắn, lúc truyền tống đến cửanam Lê Hoa, pháp sư của hắn đã lên cấp 68, vậy mà một thân trang bị cũng có cánh màu đỏ.

…………….

Tôi ra sức dụi mắt, cuối cùng tôi có nhìn nhầm hay không đây?

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: đang đi vào cõi tiên gì đó?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Này…. Đồ nhi, con không phải là thân thích của Đinh X chứ?

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: …..

Người thiết lập nhân vật pháp sư trong trò chơi này vô cũng tao nhã,tôi đang nghiên cứu hai tấm hình thì hắn gửi lời mời tổ đội đến.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội: Đi, giúp tôi vào phó bản.

Chúng tôi cùng nhau đi Kiếm Vực, đó là phó bản khó cấp 65, nhân số đã đủ 5 người. Thầy Con Rối và Đừng Đánh Mặt đã có mặt, dĩ nhiên là độingũ này được bố trí không có vấn đề. Một chiến sĩ thiên cơ 68, một phápsư cánh đỏ 68, một đạo sĩ cánh xanh và chiến sĩ dịch kiếm cấp 70. Khụ,cộng thêm tôi là một thầy thuốc cánh xanh.

Boss đầu tiên rất dễ qua, con thứ hai thì lại khó khăn triệu hồi quái nhỏ.

Theo như lý thuyết thì đội ngũ này không có vấn đề gì, nhưng lúc raquái nhỏ tôi lại phải tăng máu cho nhiều người, vừa hơi sơ suất đã cóquái chạy thẳng đến chỗ tôi. Tôi gần như chạy vòng quanh thiên cơ theothói quen, kết quả là làm phép hồi máu bị cắt ngang, tôi chết.

Sau đó anh trai thiên cơ đó hỏi một câu rất vô tội:??? Sao chết vậy???

Òa… tôi khóc.

Thiên Đường lại dùng bùa hồi sinh cứu sống tôi. Trong khoảng thời gian chờ đợi, tôi bỗng nhớ đến Vô Ngạn.

Theo bản năng tôi nhìn xem danh sách nhiệm vụ bên cửa sổ nick nhỏ, cảm thấy mất phương hướng nặng nề.

Con Boss cuối là thú vị nhất, nó có một đam mê kỳ lạ…. Một khi lựcđánh đội ngũ khiêu chiến của nó không đủ, nó sẽ lập tức tự nổ, dùng lờicủa Thầy Con Rối mà nói đó là…. ôm nhau chết chung.

[Đội trưởng] Thiên Đường Có Tội: Đợi lúc tôi tăng lực đánh thì chú ý máu của tôi.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Ờ.

Tôi đáp xong cảm thấy bất bình. Này, thằng nhóc, tôi mới là sư phụ cậu đó nhé! Dám nói chuyện với tôi như vậy…

Nghĩ thì nghĩ vậy, máu vẫn phải hồi, đứng phía sau hắn. Lần đó tôithấy được hắn phát lực tấn công. Đây là một nghề có sức tấn công cao màlượng máu lại bèo bọt trong trò chơi, nhưng tôi không nghĩ đến là sứctấn công cao nhất đến cùng là bao nhiêu.

Hắn cưỡi mây, rõ ràng là một nhân vật nam, tại sao lại có thể trang nhã như thế.

Đến cuối cùng, khi chúng tôi thành công hạ gục con boss cuối trongphó bản Kiếm Vực, tôi chỉ biết thán phục nhìn bảng thống kê chi tiếttrên phó bản.

Ngoài cửa phó bản, hắn và Thầy Con Rối bắt đầu tỷ thí, tôi để MộcTương Phi ngồi chờ thời ở núi Tiên Âm, chuyển qua cửa sổ kia. Tôi kéobảng ghi chép trò chuyện lên theo bản năng, giữa một đám chữ xanh biếtcủa kênh thế lực, quả nhiên có một tin nhắn riêng. Thậm chí tôi có chútmong đợi mơ hồ. Đúng vậy, mong đợi, lẽ nào… Tôi vào nick nhỏ này chínhlà vì luôn chờ anh sao?

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đến chỗ của tôi.

Không biết tin đã được nhắn trước đó bao lâu, nhưng khi tôi xin vàođội, anh cũng lập tức đồng ý. Trong đội ngũ có Lưu Ly Toái Nguyệt và vài gương mặt quen thuộc, một đám nick lớn. Tôi nhìn tin phó bản của tổ đội là ở Dịch Kiếm Thính Vũ Các – phó bản khó cấp 67.

Tôi không nói gì, cũng là anh chủ động nói một câu.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Chờ một chút, sắp xong rồi.

Tôi trả lời “ừ” một cái, nhưng cũng không có gì làm, một mình đi dạoquanh Trung Nguyên một vòng, nhàm chán truyền tống xung quanh đi chơi.

Thử nghĩ vẫn đi đến núi Tiên Âm đi, cho nên truyền tống đến Yến Khâu, lúc lên đến đỉnh núi phát hiện ra… Hiện tại tôi đang dùng nick nhỏ… Hơn nữa, có kẻ nào đó đã lén giết nhân vật thầy thuốc của tôi rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 68: Bắt đầu bang chiến


Chuyển đến cửa sổ Tương Phi đã trắng đen, lựa chọn chờ đợi cứu trợ,sau đó mở danh sách kẻ thù lên, trên đó là một ID màu đỏ: Khuynh ThànhNhất Tiếu.

Tôi cảm thấy được hơi quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra. Kênh thế lực Chiến Minh không ngừng có người gửi tin, tôi kéo lên mới thấy rõ mấytin tức này.

Thế lực: Đất bằng nổi phong ba, thượng thư Mộc Tương Phi bị Khuynh Thành Nhất Tiếu ám sát thành công.

[Chủ thế lực] Chiến Tẫn Thiên Hạ: Phi Tử?

[Nguyên lão thế lực] Sinh Tử Vô Thường: Nương nương??

Tôi đánh chữ nói cho bọn họ biết không có chuyện gì, sau đó bảo mọingười trong thế lực để ý đến Khuynh Thành Nhất Tiếu này, sau khi thấythì nói cho tôi biết tọa độ. Lúc đang đánh chữ thì bỗng hệ thống thôngbáo.

Hệ thống: Hồi Đầu Vô Ngạn tế pháp triệu hồi hồn phách của bạn, hữu hiệu trong vòng ba phút, đồng ý/ từ chối?

Chiến sĩ giáp vàng đao lớn kia đứng trước mặt tôi, tôi cảm thấy vôcũng mất thể diện. Tại sao anh lại ở đây? Nhấn đồng ý bò dậy, phát hiệnra nick nhỏ của tôi còn đứng ở phía sau. Đúng rồi, vẫn đang trong độianh như cũ mà.

Anh đứng trước mặt tôi không nói lời nào, một chiến sĩ cao lớn vạm vỡ khiến cho tôi cảm thấy vô cùng áp lực, cho nên đành phải mở miệng.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Khiến chủ thế lực Hồi Đầu Vô Ngạn chê cười rồi.

Anh trầm mặc như tôi đoán, quay người đi trở về như cũ. Tôi bỗng vôcùng chột dạ, vội vàng chuyển cửa sổ, phát hiện không có tin nhắn riêng. Không ngờ anh đến đây không bắt chuyện mà lại đi đến cứu Tương Phitrước. Lúc nào thì Hồi Đầu Vô Ngạn lại mang tấm lòng thiện lương nhưthế….

Ngồi trên lưng ngựa như cũ, anh đi xuống dưới đỉnh núi mới gửi tin nhắn đến.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Đi, dẫn em đến nơi khác.

[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Nhưng mà em rất thích chỗ này mà lão đại.

Dừng một khắc, anh vẫn nói tiếp: Có nơi khác chơi vui hơn, đi.

Tôi đứng nhìn Tương Phi trên đỉnh núi, thầy thuốc áo trắng tóc trắng, dường như yên lặng chăm chú nhìn về dưới chân núi. Tôi bỗng kinh hãi.Nếu như mô hình 3D này cũng có tình cảm, vậy thì bây giờ cô ta đang nghĩ gì?

Khốn kiếp, suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ, đây chỉ là một nhân vật tôi tạo trong trò chơi, có tôi thì mới có nhân vật, tôi chính là tìnhcảm của nhân vật, mà tôi lại là Đông Phương Lạc.

Nhưng thật sự là như vậy sao?

Đi theo Hồi Đầu Vô Ngạn như cũ, Mộc Tương Phi lẳng lặng đứng ở đỉnhnúi. Trong nháy mắt tôi không phân biệt rõ cuối cùng tôi là ai, rốt cuộc tôi muốn cái gì?

Ngự Đình Viên cũng là một trong cảnh đẹp của đất hoang. Tôi ngồi trên lan can của đình bên hồ, nhưng chiến sĩ bên cạnh vẫn yên lặng, một hồilâu mới gửi đến một tin nhắn riêng.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Có thấy vừa rồi là ai ra tay hay không?

Éc? Cả buổi tôi mới kịp phản ứng, sau đó nói không nhìn thấy. Nếu như tôi biết chuyện xảy ra sau đó, tôi nghĩ lúc này tôi sẽ nói cho anhbiết.

Nhưng nói cho anh biết thì có thể như thế nào chứ?

Thiên Hạ cũng không phải là trò chơi của một người, tôi cũng khôngnghĩ người bị giết sau đó lên thế giới tìm kẻ báo thù. Nếu tôi đánhthắng được, đương nhiên là phải đấu rồi. Nếu như tôi đánh không lại,cũng tự nhận mình kém cỏi, cam bái hạ phong thôi, được chưa?

Nhưng sau đó một khắc trên thế giới lóe lên thông báo thế này:

[Thế giới] Chiến Minh đưa ra lời tuyên chiến với Ẩm Huyết Minh.

[Thế giới] Chiến Tẫn Giang Hồ: Chó Ẩm Huyết Minh, dám đánh lén thượng thư Chiến Minh ta, hiện tại cho bọn mày cơ hội đến đây đánh công khai.Xem ông nội bọn mày giết bọn mày tan tác tả tơi.

Đây không phải là thế lực chiến, thế lực chiến chỉ quy định địa điểm, đây là hình thức người chơi đổi bạn thành địch, không phải là cả thànhviên trong thế lực đều đối địch. Nói cách khác, bất kể bạn đang làmnhiệm vụ gì, một khi bị người chơi phe địch phát hiện, chính là một trận giết chóc.

Nhìn nhìn Hồi Đầu Vô Ngạn, anh ngồi xếp bằng trên lan can, đao lớntựa vào bên cạnh, khiên to che áo giáp, dường như không thèm để ý đếnthông báo trên thế giới.

[Thế giới] Lãnh Diện Lãnh Tâm: Mẹ kiếp, đánh thì đánh, ai sợ bọnmày. Có vài con giun mà dám lên tiếng ở đây, đám vứt đi như bọn mày chết bớt cho đỡ chật.

[Thế giới] Lão Thấp Khớp: Sao hả, Chiến Tẫn Giang Hồ mày muốn tìm lão đại của bọn tao à?

Thế giới là một màn cười ồ.

[Thế giới] Một Gậy Đập Chết: Ha ha, đặt cược lão đại thắng sáu chungmột, đặt cược Chiến Tẫn Giang Hồ thắng một chung một vạn. Đặt cược lãođại ba đao chém xong mua một chung một trăm, đặt cược lão đại bốn đaochém xong mua một trăm chung một. Mau đến đặt cượcđiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

[Thế giới] Chiến Tẫn Giang Hồ: Mẹ kiếp, một đám chó đui mà ra vẻ cáigì. Hồi Đầu Vô Ngạn không phải là dựa vào trang bị toàn thân kia sao.

Những lời này vừa nói ra thì mọi người đều biết miễn cưỡng rồi. Trong trò chơi không dựa vào trang bị thì dựa vào cái gì chứ? Cho dù bạn làđại thần thế nào, lẽ nào lại ăn mặc trang bị cấp một đi PK à? Trong thếgiới này, dù năng lực của cá nhân có mạnh thì cũng sẽ có hạn chế của nó. Nó thực tế hơn thế giới của chúng ta, nó chỉ sùng bái sức mạnh. Nếu bạn không hài lòng thì lấy dao lấy gươm ra nói chuyện, đánh không lại thìnói gì cũng là nói nhảm.

[Thế giới] Vô Hoa Tuế Nguyệt: Có gan thì mày cũng chơi một bộ đi, ăn không được nho thì chê nho chua, thật chua, quá chua…

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Tất cả đừng nói trên thế giới nữa, ai ra đây nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 69: Hăng tiết gà


Ngồi đối diện với Hồi Đầu Vô Ngạn, tôi tắt tin bạn bè và tin thế lực, nhưng không tắt được tin thế giới.

[Thế giới] Come On Baby: Chó đầu đàn còn không lên tiếng, mấy con chó con tụi mày ra vẻ cái mẹ gì. Sao hả Lão Thấp Khớp, mày dám ra đánh tayđôi với Giang Hồ không?

[Thế giới] Chiến Tẫn Giang Hồ: Chó Ẩm Huyết Minh, cuối cùng tụi màycó dám nhận lời hay không? Không dám thì nói một tiếng, ông đây cũngkhông làm khó cái đám quỷ nhát gan bọn mày ha ha ha.

Tôi có thể tưởng tượng được lúc này chắc chắn kênh thế lực của ẨmHuyết Minh đã sớm nổ tung. Có đôi khi bang phái chiến tranh thật ranguyên nhân chẳng có gì quan trọng, quan trọng là PK, không ngừng bậtnick đỏ đi giết người thôi.

Tính cách con người luôn tồn tại bạo lực, trong thế giới ảo này có thể phát tiết ra mà không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào cả.

Tôi biết Hồi Đầu Vô Ngạn nhất định sẽ nhận lời, làm một lão đại thếlực mạnh nhất hiện tại, bị người ta khiêu khích như vậy, dù là có muốnhay không cũng chỉ có đánh. Nếu không sau này Ẩm Huyết Minh còn chơi thế nào được nữa.

[Thế giới] Hồi Đầu Vô Ngạn: Có dám hay không không phải chỉ dựa vào nói, mà là làm.

[Thế giới thông báo] Ẩm Huyết Minh chấp nhận lời tuyên chiến củaChiến Minh, Ẩm Huyết Minh và Chiến Minh tiến vào hình thức đối địch.

Cho nên… nick nhỏ của tôi đã thành đối địch với nick lớn của tôi rồi.

Đó là một trận hỗn chiến, tình trạng thảm thiết hơn sự kiện “Chúngyêu ma xông khỏi Thái Cổ Đồng”. Cùng một server, cúi đầu không thấy,ngẩng đầu lại gặp, bất kể là làm nhiệm vụ gì, chỉ cần gặp là ra tay tànsát.

Một lần bang chiến như vậy cũng khiến cho Ẩm Huyết Minh và Chiến MInh hoàn toàn thù địch lẫn nhau.

[Thông báo thế lực] Bang chiến sắp đến, cần lên cấp, làm nhiệm vụ tạm thời thoát khỏi thế lực, đánh xong sẽ thêm vào lại.

Ngồi với Hồi Đầu Vô Ngạn tại Ngự Đình Viên hơn mười hai giờ, nhìn cải vã chửi rủa trên kênh thế giới, Hồi Đầu Vô Ngạn không nói một lời, thật sự có sức hấp dẫn khiến người ta chìm đắm thật sâu.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Tất cả thành viên trực tuyến vào đoàn đội theo tổ chức thế lực chiến.

Cho nên tất cả mọi người chiến đấu miệng yên tĩnh trở lại, dường nhưrất hăng tiết gà, rối rít tổ chức thành đoàn đội, đoàn trưởng kiểm kênhân số báo lên, thượng thư sửa sang lại, nghiêm chỉnh huấn luyện nhưlúc ban đầu.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Muộn quá rồi, đi ngủ đi.

Tôi đáp lại “ừ” một cái, vì vậy chiến sĩ cao lớn đứng dậy, lên ngựa, bước đến đá truyền tống tại Ngự Đình Viên trong chớp mắt.

[Chủ thế lực] Hồi Đầu Vô Ngạn: Một đến mười theo Con Rối, 11 đến 20theo Con Dê, từ 21 đến 30 theo tôi, còn dư lại thì theo Quỳ Xuống XinTha. Mọi người tập hợp tại cửa nam Cửu Lê, trải thảm đón giết.

Tôi biết anh thật sự nổi giận, hôm nay Hồi Đầu Vô Ngạn đã rất hiếm khi đối chọi gay gắt như thế với thế lực khác.

Cuộc chiến của hai thế lực nguyên lão chính thức mở màn, hiện tạinick Y Nhiên không thể giúp được gì. Tôi chuyển cửa sổ đến bên Mộc Tương Phi, trong thế lực càng hỗn loạn hơn.

[Nguyên lão thế lực] Yêu Mỗi Vô Thường: Thiên Hạ, ông xã, bên này có rất nhiều người Ẩm Huyết Minh.

[Thế lực] Tôi Không Phải Thiên Cơ: Lão đại, bên Vinh Ninh cũng có rất nhiều.

[Chủ thế lực] Chiến Tẫn Thiên Hạ: tất cả mọi người đều tập hợp tại Lưu Quang Mộng Cảnh, không được phân tán.

Tối hôm đó, cuối cùng hai bên cũng đụng độ tại Lưu Quang Mộng Cảnh,tôi không có đi. Tình hình chiến đấu thảm thiết của chúng tôi có thể cóthể tưởng tượng bằng một bài nhật ký của đệ nhất gian thương Tinh PhẩmHàng Rong.

Nội dung bài viết như sau:

Ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, bang phái Ẩm Huyết Minh vàChiến Minh đại chiến, kẻ hèn không có gì làm, mở máy vi tính ra bốn nick truyền tống đến Lưu Quang Mộng Cảnh bày hàng, cuối cùng sau hai giờ bốn mươi sáu giây, chết tổng cộng 56 lần, tiêu hao hết 56 tấm bùa hồi sinhtại chỗ, lãi ròng tăng gấp bốn.

Bên dưới còn đính kèm hình giao dịch, quần chúng đều giận dữ.

Buổi tối gần hai giờ tôi thoát khỏi trò chơi, lúc ngã xuống giườngcầm điện thoại di động chuẩn bị tắt máy phát hiện ra Tần Tấn gửi đến tin nhắn: Muộn rồi, đi ngủ sớm một chút.

Nhìn xem thời gian, dĩ nhiên là bắt đầu từ mười hai giờ rưỡi, còn gửi bốn năm tin. Sao anh lại biết tôi chưa ngủ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 70: Mỗi ngày đều một mình không chán sao?


Quả nhiên mức thu phí của Phù Thế được điềuchỉnh, người chơi oán thán dậy trời, nhưng có đôi khi thế giới này rấthoang đường, càng mắng chửi kịch gay gắt thì càng nhiều người chơi.

Chúng tôi cũng không lạc quan. Cho dù làkẻ tự đại như Trần Nhiên cũng bắt đầu nghiêm túc mở cuộc họp với tất cảmọi người trong phòng thị trường. Uông Lỗi cử rất nhiều người bắt đầuchơi tại tiệm nét, nâng cao tiếng tăm, đây là chuyện chẳng bao giờ xuấthiện ở mấy trò chơi trước.

Không khí công ty hơi khẩn trương, tuy rất nhiều người cố kiềm nén dị nghị với cách thức quảng cáo, nhưng khi thật sự đến thời khắc quan trọng vẫn che chở cho lão đại. Tất cả mọi ngườiđều cố gắng hết mực, cứu vãn Phù Thế.

Dường như Thiên Hạ cũng vắng lặng đi.

Tôi luôn nghĩ nếu Chiến Tẫn Thiên Hạ làTrần Cánh thì có thể tôi cũng biết rất nhiều người xung quanh, nghĩ đếnbọn họ giấu diếm tôi lâu như thế bất giác tôi run sợ.

Lần sau nếu muốn chơi trò khác thì không thể lấy tên này nữa rồi.

Nghĩ như vậy xong, tôi lại đột ngột nghĩđến… Nếu như tôi đều biết rất nhiều người xung quanh thì Hồi Đầu VôNgạn… Không phải tôi cũng biết chứ?

Điều khiển Mộc Tương Phi đứng một mình tại núi Tiên Âm. Bởi vì gần đây hai thế lực giao chiến, hiện tại toàn bộThiên Hạ đều rơi vào thời loạn. Người của Ẩm Huyết Minh và Chiến Minh đi đâu cũng nguy hiểm.

Trước kia thường xuyên đấu võ mồm, bây giờ có bị giết nhiều hơn cũng không buồn tốn nước miếng nữa. Tất cả mọingười cảm thấy bình thường.

Nơi duy nhất có thể được kêu là bình yênchỉ có núi Tiên Âm này thôi. Không có nhiệm vụ, không có Boss, không lợi ích, ai lại đến cái nơi mà ngay cả cứt chim cũng không có này chứ?

Nhàm chán xem xét danh sách bạn bè, nhìnchằm chằm vào ID Hồi Đầu Vô Ngạn một hồi, rồi kéo xuống, nhìn thấy TộiPhạm, cho nên tôi gửi tin qua.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm đại nhân.

Lần này hắn đến rất nhanh, vẫn là nick đỏ, cưỡi ngựa màu đen, trên người đã là bộ trang bị chiến trường cấp 70chỉnh tề. Cho nên tôi chỉ có nhìn lên để nói chuyện với mấy đại thầnnày.

Hắn gửi lời mời vào đội đến, tôi nhìn trên tấm bản đồ nhỏ, điểm nhỏ biểu thị vị trí của đồng đội nhanh chóng từ đá truyền tống trên núi Tiên Âm di chuyển đển đây, thế nhưng tôi cảm thấycô độc, vì nó mà cô độc.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Mỗi ngày chỉ một mình không chán sao?

Lần này hắn chỉ gửi đến một khuôn mặt cười sâu xa.

Tôi bỗng có ý tưởng: Tội Phạm nếu không tôi tìm vợ cho anh nhé?

Hắn gửi một biểu tượng hộc máu, sau đó mới nói không cần. Nói xong lại ngồi xếp bằng bên cạnh tôi, cánh màu đỏ từtừ giản ra ở sau lưng, đẹp trai nhưng lạnh lùng.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, tôi có thể tốt nghiệp rồi. (Tốt nghiệp ở đây là lên cấp 70 sẽ không tăng lên nữa.)

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Giỏi, muốn quà gì?

Quà… tôi cảm thấy hơi ngu ngơ. Nếu nhưnhất định phải nói là trong trò chơi này tôi từng có lý tưởng gì, vậy có thể chính là bộ trang bị Tô Mạc cấp 60. Nhưng dù tôi sắp tốt nghiệptrong Thiên Hạ, lại vẫn không mua nổi…. Bộ trang bị này mặc lên ngườirất đẹp, có điều bây giờ giá trên trời.

[Thế giới] Kẻ Điên Vô Danh: Tội Phạm, không chịu trả lời tin nhắn của tôi, đang ở đâu, ra đây nhận việc!

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Ặc, có người kêu anh kìa.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đừng đế ý đến hắn.

Cho nên tối hôm đó, bọn tôi nói chuyệnphiếm ở núi Tiên Âm, mãi cho đến hơn mười một giờ bị người của Ẩm HuyếtMinh bắt gặp. Đối phương có ba người, Tội Phạm mở bảng kỹ năng giết chết một tên, sau đó lập tức ẩn thân.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đi!

Tôi lập tức lên ngựa, lúc đánh nhau vớibọn họ hệ thống có nhắc nhở sức tấn công, nhìn đám chữ màu đỏ bay lên ởtrên đầu, hệ thống lạnh lùng thông báo giá trị sinh mạng được 3000.

Tôi thật sự không yên lòng rời đi vào lúcnày. Tôi cũng không ngại bị người ta giết vài lần, cùng lắm thì hồi sinh là được. Nhưng Tội Phạm không vậy, hắn vẫn cẩn thận tránh để bị ngườita giết, tôi đang suy nghĩ có lẽ làm sát thủ sợ rơi giá trị tính mạngsao.

Cho nên cuối cùng vẫn ở lại tăng máu giúp Tội Phạm, mặt khác còn làm trạng thái gây hại cho đối phương.

Hai vị này cũng rất hung hãn, Tội Phạm dốc hết sức tấn công bọn họ, tôi cũng biết rõ một khi người Ẩm Huyết Minhkhác kéo đến thì có thể hai người chúng tôi cũng không thoát thân được.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Anh đi đi!

Hắn cũng không trả lời tôi, thi triển từng kỹ năng đánh nhau mạnh mẽ. Mắt thấy hai người đó còn một ít máu thìtên cung thủ vừa bị giết chết khi nãy lại truyền tống chạy đến, một lầnnữa gia nhập cuộc chiến.

Trên người tôi có càng nhiều trạng thái, tăng máu càng ngày càng chậm, bỗng có cảm giác lực bất tòng tâm.

Tội Phạm…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 71: Thật ra thì… rất vui khi bị cô liên lụy


Tôi luyện là một thầy thuốc chuyên trách, cómột khuyết điểm là không đánh được, huống chi đối phương lại là tay cung thủ khó đối phó nhất. Cho nên tôi chết, lại dùng bùa lục đạo bò dậy,rồi lại chết, lại bò dậy. Lần đó tôi dùng hết chín cái bùa hồi sinhtrong rương.

Cuối cùng còn một tên cung thủ, tôi gửitin nhắn cho Tội Phạm nói đừng đánh, đi trước đi. Hắn không trả lời,xông qua giải quyết tên kia trong vòng 5 đao, sau đó lập tức lên ngựa.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đi theo.

Thế nhưng hắn lại không đến đá truyềntống, dẫn tôi cùng nhau trốn trong rừng rậm Phượng Ngô. Nhìn một đámngười Ẩm Huyết Minh đang truy tìm xung quanh núi Tiên Âm, thậm chí cóvài phần bùi ngùi “nhân tại giang hồ.” (Nguyên câu là “Nhân tạigiang hồ, thân bất do kỷ” nghĩa sống trong giang hồ, có nhiều khi mìnhkhông khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mìnhkhông muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tạicủa mình.)

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Đần à, sao không đi?

Rất lâu sau hắn mới chậm rãi trả lời một câu: Cô ở đó sao tôi có thể đi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Ặc, tôi liên lụy anh.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Lần sau nếu có chuyện thì cô cứ đi trước, tuy tôi không thể thắng nhưng vẫn thừa sức tự vệ.

Chúng tôi núp trong rừng rậm Phượng Ngô, mãi đến rất trễ, tôi liếc nhìn góc phải bên dưới màn ảnh, đã mười hai giờ.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, tôi muốn xuống trước.

Hắn đánh một từ “ừ”, tôi bấm vào nút gạch chéo phía trên màn ảnh.

Hệ thống: Bạn xác nhận chắc chắn rời khỏitrò chơi? Trò chơi sẽ tự động đóng sau 15 giây. Đúng/Không? Phía dưới là giây đếm ngược.

Tôi nhìn thích khách trang phục màu đen đứng trong rừng cây như bức tranh thủy mặc, trên màn ảnh nhảy lên một câu nói.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Thật ra thì…. rất vui khi bị cô liên lụy.

Sau đó màn ảnh tối lại, quay trở về màn hình XP kinh điển.

Thế mà khi ngủ tôi lại nằm mơ, mơ thấy tôi ở ổ chim Yến Khâu, dũng sĩ khiên lớn đao dài đứng bên vách núi đưa lưng về phía tôi. Tôi gọi Vô Ngạn, nhưng anh không chịu quay đầu lại.

Ngày hôm sau Tiểu Tinh Nhi Không Khóc gọitôi giúp đi phó bản. Tôi nhận lời mời vào tổ đội của cô ta. Tuy bây giờhai thế lực hoàn toàn đối địch, nhưng bàn bè cuối cùng cũng không đốiđịch với nhau.

Lúc chờ tại cửa phó bản Kiếm Vực, hệ thống nhắc nhở: Hồi Đầu Vô Ngạn gia nhập đội ngũ, đội trưởng thoái vị nhườngcho Hồi Đầu Vô Ngạn.

Mộc Tương Phi trong trò chơi có thể làmnhư có mắt không tròng, nhưng Đông Phương Lạc ngoài trò chơi lại đangcanh cánh trong lòng. Sức tấn công của ba nick khác cũng không mạnh lắm, anh là đội trưởng nên vẫn phải đánh chủ. Cũng đúng, làm chủ thế lực ẨmHuyết Minh nhiều năm nay, có lẽ anh đã sớm thành quen rồi.

Trong thế lực có rất ít người nghĩ đến cảm nhận của anh, phần lớn đều là “lão đại, dẫn xuống phó bản xx.”

Có phải đại thần đều định trước là cô độc và khổ cực như vậy hay không?

Ặc, cô độc? Không đúng, hai ngày trước anh còn dụ dỗ nick nhỏ của tôi kìa. Tử Nguyệt Quang, Lấm Tấm Sương Hoa, Màn Đêm Xinh Đẹp, bên cạnh anh lúc nào mà thiếu phụ nữ chứ?

Nhưng tại sao hôm nay Hồi Đầu Vô Ngạn lại trở nên trầm mặc ít nói như thế này…

Là vì phân tâm nên khi lấy lại tinh thầntôi phát hiện ra máu anh chỉ còn lại phân nửa. Cuống quýt chạy lêntrước, quả nhiên có quái vội chạy đến chỗ tôi. Cuống quýt lui về sau,nhưng mấy nick phía sau cũng không gánh nổi. Bất chấp dùng tuyệt kỹ điều khí của thầy thuốc, xem ra hôm nay phải gượng gánh lần này rồi.

Lấy hết can đảm nhưng quái cũng không cóđến trước mặt, anh đánh diện rộng một cái đã lôi quái trở về. Nhìn thanh máu càng lúc càng cạn, tôi không dám suy nghĩ lung tung nữa. Nếu như là trước kia, anh đã sớm phê bình nghiêm khắc rồi.

Nhưng hôm nay anh chỉ lặng im.

Hiện tại giữa Mộc Tương Phi và Hồi Đầu VôNgạn đã có một bức tường trong suốt, có lẽ sẽ không còn có thể trở vềnhư lúc ban đầu nữa rồi.

Chạy vòng quanh anh tăng máu theo thóiquen, ỷ vào da dày và sức tấn công cao, kỹ năng diện rộng của anh bìnhthường cũng sẽ giữ quái lại, lúc thỏa đáng sẽ kéo đi quái đang tấn côngtôi.

Nếu như không phải anh quá mức nghiêm khắc mà nói thì đi theo anh vào phó bản cũng là một kiểu hưởng thụ.

Nhưng mà… tại sao khi anh không hề nghiêmkhắc với tôi nữa thì tôi lại cảm thấy xa cách chứ? Con người thật là một động vật mâu thuẫn dối trá.

Lúc đánh boss cuối, chúng tôi dừng lại đội ngũ bổ sung pháp lực, trong lúc vô tình thống kê của hệ thống bay vùnvụt, phát hiện ra máu tôi thêm và sức tấn công của anh lớn hơn gần mộtnửa. Vô Ngạn trước kia chỉ cần tôi tăng 30.000 máu là có thể vượt quaphó bản này.

Như vậy …. hôm nay không phải là anh cũng không tập trung sao?

Tôi lắc đầu ngăn cản ý nghĩ si tình này, không chừng bây giờ anh đang nói chuyện riêng với em gái khác thôi, ừ, đúng là như vậy!

Thanh máu HP của Boss cuối từ từ cạnxuống, xét thấy nó luôn yêu thích tự nổ khi trong trường hợp không đủsức để tấn công người chơi, tôi cũng không dám khinh thường, đổi vũ khíxông lên đánh. Bên trái là màn hình tọa độ của đồng đội, đương nhiên Hồi Đầu Vô Ngạn làm đội trưởng, nhìn thanh máu của Boss dần dần cạn kiệt,thậm chí tôi có cảm giác lưu luyến khó hiểu.

Nghĩ như thế vũ khí trong tay cũng bấtgiác chậm lại, nhưng ai có thể tin được…. trong lúc nó chỉ còn dư lạimột chút máu lại bỗng tự nổ chứ.

Hệ thống nhắc nhỡ bị sát thương 30000… Có trời mới biết toàn bộ lượng máu của tôi chưa đi 20000 điểm.

Cho nên… Cả đoàn cùng nhau chết chung.Điều này có nghĩa khiêu chiến thất bại, tôi và Hồi Đầu Vô Ngạn đánhchung nhiều năm, đây là lần thứ hai khiêu chiến thất bại. Lần đầu tiênlà vào lần đầu chúng tôi đi phó bản này, khi đó anh cấp 70, tôi 65.

Hình ảnh chuyển thành đen trắng, khó tinđược là bốn chữ Hồi Đầu Vô Ngạn cũng trở thành trắng đen. Cứ nằm lẳnglặng như vậy, tôi ngạc nhiên phát hiện ra mình đang mỉm cười. Đúng vậy,đang mỉm cười chứ không hề có chút ảo não vì khiêu chiến thất bại.

Từ lúc nào nằm trên mặt đất chỉ còn có tôi và anh, trong đội ngũ anh chỉ nói nhẹ nhàng một câu.

[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Ngày mai tôi dẫn đi lần nữa.

Hai thi thể nằm trên mặt đất, lúc tôi nhìn thời gian đếm ngược của phó bản bên phải màn ảnh, trong lòng đau xót,thế nhưng không nỡ hồi sinh.

Ra sức đập đập con chuột trên bàn máy tính, Đông Phương Lạc, TMD (DCM)từ lúc nào mà mày lại đa sầu đa cảm như vậy, nằm đây làm gì, xem phim trắng đen à?

Đương muốn hồi sinh thì bên dưới nhảy ra một tin nhắn riêng màu hồng.

[Bạn tốt] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc nói với bạn: Phi tử tỷ tỷ, lần trước là Lấm Tấm Sương Hoa nói muốn làm nhiệmvụ, xin lão đại cho cô ta mượn nick, người giết chị là cô ta. Chị đừngtrách lão đại nữa được không?

[Bạn tốt] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc nói với bạn: Chị bày quầy bán hàng, lão đại công bố trong thế lực chỉ cần là đồ chị bán và có chụp hình lại đơn giao dịch có thể đổi lại gấp đôi sốtiền ở chỗ anh ấy. Còn nhớ lúc đó chị bán một bộ Nguyệt Sắc chỉ có 280vàng không? Có người mang đến đổi lấy 560 vàng với lão đại đó.

[Bạn tốt] Tiểu Tinh Nhi Không Khóc nói với bạn: Phi Tử tỷ tỷ, đừng giận nữa có được hay không, các người cứ nhưvậy thì biết khi nào mới hòa thuận chứ.

Tôi gửi cho cô ta một biểu tượng vuốt ve.Tiểu Tinh Nhi, nếu như anh ấy thật sự thích Tương Phi thì tại sao anhchỉ khoan dung với mấy cô gái khác? Nếu như anh ấy thật sự thích TươngPhi thì tại sao lúc chị cầu hôn lại từ chối chị? Nếu như anh ấy thật sựthích Tương Phi tại sao từ đầu đến cuối cũng chưa từng nói một câu, cho dù là một câu yêu chị…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 72: Cầu hôn


Cuối cùng cũng chào đón kỳ nghỉ đông, làm ngành giải trí số thì đâychính là thời điểm bận rộn nhất, tình huống của Phù Thế đã có chuyểnbiến tốt đẹp sơ sơ, chỉ cần sống qua kỳ nghỉ đông này thì sẽ không cóảnh hưởng lớn lao gì đến công ty. Có đôi khi nhìn ba vị trí đứng đầubảng xếp hạng trò chơi được yêu thích nhất, trò chơi có bạn nữ chơinhiều nhất trên website khiến lòng tôi cảm thấy lòng chua xót.

Trò chơi và người chơi giống nhau, muốn chơi cho nổi tiếng thì không thể không lấy tiền ra đập.

Mắt thấy lợi nhuận trong trò chơi càng tăng lên, tất cả mọi ngườicũng thở phào. Nếu như giữ vững như vậy được ba tháng, như vậy ít nhấtkhông ảnh hưởng đến công ty vận hành.

Tất cả mọi người nói Tần Tấn đã tính trước trong lòng, chỉ có tôibiết đống tài liệu kế hoạch luôn chồng chất dày cộm trên bàn của anh.Còn Trần Nhiên và Uông Lỗi tự mình dẫn dắt nhân viên phòng thị trườngtiến hành phát triển, liên tục trong nửa tháng không hề xuất hiện trongvăn phòng công ty.

Buổi tối lão đại tăng ca, tôi đi ra văn phòng lại bị anh gọi: “Buổitối qua nhà anh.” Lúc anh nói lời này anh vẫn nhìn màn hình máy vi tính, “Nấu cơm, anh sẽ về sớm một chút.”

Lời này…. nói ra quá mức tự nhiên, cảm giác giống như là chồng dặn vợ vậy, tôi thử để mình thích ứng, quan hệ của tôi và anh sớm muộn gì cũng sẽ đi đến bước này không phải sao?

Cảm giác như điều này là việc hợp tình hợp lý trong cuộc đời tôi. Tôi cũng không cố hết sức làm gì cả, mà lại giống như lẽ đương nhiên phảiđược.

Tôi bỏ ra một tiếng làm ba món mặn một món canh, tuy là rau cải đơngiản, nhưng cuối cùng là làm cho người khác ăn nên vẫn để tâm nhiều.

Chuyện tiếp theo chính là chờ anh về. Tôi nằm trên ghế salon xemtivi, lần lượt đổi kênh, cuối cùng lại thành công ngủ thiếp đi. Nụ hôncủa anh rơi lên mặt tôi, tôi mở mắt nhìn thấy gương mặt phóng đại củaanh: “Vậy cũng ngủ được à?”

Cánh tay anh ôm lấy tôi càng chặt hơn một chút, dường như hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói: “A Lạc, gả cho anh đi.”

Anh đưa cho tôi một chiếc hộp màu đỏ nho nhỏ, tôi hơi không kịp phản*ng. Một hồi lâu mới đưa tay nhận lấy, là một chiếc nhẫn không thể nghingờ.

Tôi nghĩ không ra lý do cự tuyệt anh, với điều kiện của anh mà chịu lấy tôi, nói gì cũng là Đông Phương Lạc tôi được lợi.

“Lão đại.”

“Hả?”

“Anh yêu em nhất là điều gì?”

“Sau này em sẽ rõ.”

Buổi cơm tối rất hài hòa, nhưng mà…. Anh là vị hôn phu của tôi rồisao? Buồi tối ngủ chung giường như cũ, tôi hơi khẩn trương, nhưng anhcũng không có làm gì vượt rào, chẳng qua chỉ ôm chặt hơn một chút, kềsát hơn một chút.

Tối hôm sau về nhà, mẹ già nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi. Bà giơcánh tay tôi lên đánh giá một phen với ánh mắt nghiên cứu. Sau đó lạnhlùng quay người, trong mắt…. hiện lên tia sáng thấp thoáng.

Mở máy vi tính, bấm vào trò chơi gần như thói quen, đương nhiênchuyện đầu tiên làm là bảo giám, đây là một nhiệm vụ kiếm tiền, tuy sốtiền cho không nhiều lắm, nhưng cũng xem như là hậu hĩnh hơn những nhiệm vụ khác.

Đúng lúc Thiên Đường Có Tội đã ở Lưu Quang Thành Trung Nguyên, vậy mà đã cấp 69! Tôi vốn định chào hỏi, thế nhưng hắn lại không nói câu nào,cướp quái rồi đi ngay. Tôi hơi kỳ lạ, điều này thật sự phong cách củahắn.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Đồ nhi?

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: Luyện thuê, không phải chính chủ.

Tôi rất kỳ lạ, bình thường luyện thuê là giúp nick lên cấp, bây giờnick hắn đã là cấp 69 rồi, sắp sửa 70 là không lên được nữa, cần gì cònphải tìm người luyện thuê? Nguyên nhân gì mà khiến cho hắn muốn vội lêncấp 70 như vậy?

Tôi âm thầm quyết định lần sau phải răn dạy tên nhóc phá gia này mớiđược. Trong nhà dù có tiền thế nào cũng không thể tiêu hoang như vậy.

Sau khi làm xong nhiệm vụ bảo giám, lúc này nói chung cuộc hỗn chiếncủa Ẩm Huyết Minh và Chiến Minh đã lắng xuống, thỉnh thoảng chỉ có mộtvài cuộc chém giết quy mô nhỏ, nhưng cảnh tượng hoành tráng như trongLưu Quang Mộng Cảnh lần trước mọi người thấy thì không còn nữa. Trò chơi mà, dù là sửa trang bị cũng cần tốn tiền.

Tổ đội với Tội Phạm làm nhiệm vụ, tốc độ của hắn là khi tôi nhậnnhiệm vụ thì quái đã chết, cho nên làm chung với nhau rất nhiều lần,cuối cùng cũng ăn ý, tôi nhận nhiệm vụ xong, thay đổi vật cưỡi ra hiệu.

Làm xong một mạch nhanh chóng, cuối cùng ngồi với hắn tại Ngự ĐìnhViên nói chuyện phiếm. Bên cạnh là một gốc hoa đào tươi đẹp, nở rộ ở nơi đất hoang ảo cảnh này, chẳng phân biệt xuân hạ thu đông, năm năm thángtháng.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, tôi đính hôn rồi.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Chúc mừng. Đính hôn rồi nên vui mừng mới đúng chứ.

Tôi quay một vòng quanh hắn, nói tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng tại sao, lại có chút miễn cưỡng cười vui vậy chứ?

[Thế giới] Tội Phạm: Phi Tử, cuộc đời khó kiếm được tình lang, quý trọng thật nhiều, chúc cô mãi mãi hạnh phúc. (Loyal Pang: Bạn Tội Phạm cố tình nói thế giới như thế chẳng khác gì tuyên bố cho Vô Ngạn biết)

[Thế giới] Tao Chửi Thì Sao: Tội Phạm!!! Lên trước vây xem.

[Thế giới] Một Đóa Hoa Hồng Nhỏ: Ở tầng trên cùng, dắt vợ đến xem.

[Thế giới] Một Đóa Hoa Hồng Nhỏ: Khốn, vậy mà có may mắn chụp ảnh chung với đại thần! Ôm con đến xem.

[Thế giới] Đạp Kiếm Bán Thịt Nướng: Kéo vợ ôm con đến xem.

Tiếp theo cũng là mất lời bình luận rảnh rỗi bên dưới. Quý trọng, đúng vậy đó, phải nên quý trọng thật nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 73: Chuyện này quá mất mặt rồi


Ngày Thiên Đường Có Tội lên cấp 70 không có mời tôi đi tham gia lễ tốt nghiệp.

Chỉ là tôi nhìn thấy Thầy Con Rối đánh lên kênh thế giới mới biết được.

Đây là một nhánh sao mới của Thiên Hạ,nhân khí đi lên như diều gặp gió, có người đồn rằng hắn là thế lực chủChỉ Xích Thiên Nhai của server Bạch Vân, đó là một người chơi cấphardcode.

Sờ sờ lỗ mũi, tôi cảm thấy được tôi thật vinh hạnh…

Buổi tối thành chiến, tôi mới vừa truyềntống đến Mộng Nguyên Thành đã nhìn thấy mức độ thảm thiết, đất chậtngười đông, chỉ lo lựa chọn mục tiêu chém giết, hoàn toàn chẳng quan tâm đối phương là ai.

Tôi vốn là người lười, đứng trong đámngười theo thói quen. Tôi không muốn tấn công, không cần chiến thắng, cố hết sức là được rồi. Cho nên thường xuyên mở bảng 8, hoặc là để đạiđộc. Cuối cùng khi đi theo đội nhân mã công phá cửa thành, một tên đạosĩ phía sau tôi dùng bùa lui quỷ rút tôi hơn 8000 điểm máu. Tôi đangnhắm mắt chờ đợi máu hồi lại, thì trên đầu của anh ta lại hiện ra mộtdòng chữ: “Phi Tử.”

Là Thầy Con Rối, vẻ mặt người này vô cùng phấn chấn, chốc lát Chiến Tẫn Thiên Hạ đã theo nhắm vào anh ta, hai ngườiđánh nhau một trận. Sao? Bạn hỏi tôi làm gì à? Lẽ nào tôi đi giúp ThiênHạ đánh anh ta sao?

Không, Phi Tử và Đông Phương Lạc đều không làm được chuyện bất nghĩa vậy. Cho nên tôi giúp cho Chiến Tẫn Thiên Hạ hồi máu.

Thầy Con Rối nằm trên đất mà miệng còn không an phận.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Phi Tử, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy. Tôi mạo hiểm tính mạng đến chào cô mà!

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: =_=, mạo hiểm tính mạng ám sát tôi à?

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Ặc.. lỡ tay, đó là lỡ tay…

Bạn bè đang kéo nhau tấn công thành, dù sao tôi cũng không muốn đi, cho nên ngồi xuống đất nói chuyện phiếm với anh ta.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Ngày đó thấy tin của Tội Phạm nói là cô đính hôn hả?

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Ừ, ừ có gì kỵ lạ à?

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Với Tần Tấn???

Tôi…..khốn thật!

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Con Rối, anh là ai?

[Phụ cận] Thầy Con Rối: À, lại dám gạt chúng tôi đi cầu hôn với cô, đồ trọng sắc khinh bạn, vô tình vô nghĩa!

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Anh là ai?

Anh ta bấm hồi sinh, còn để lại hai chữ phiêu đãng trên không trung: “Trần Nhiên.”

Bạn có từng chứng kiến cốt nhục tương tànhay không? Coi như giờ đây tôi hoàn toàn hiểu ra, thì ra người này đánhtừ phía sau tôi, chính là có chủ ý đánh lén Chiến Tẫn Thiên Hạ. Mà Chiến Tẫn Thiên Hạ lại được anh ta xem như là ưu tiên anh em, vừa nhìn thấylà lập tức tấn công.

May là chiến trường là một màn hỗn loạn, tôi cũng chẳng muốn quan tâm đến bọn họ, một mạch hồi sinh những người chết.

Đứng ở cửa thành ngắm cảnh bên trong, cảnh tượng này rất hài. Trước kia tôi đứng bên trong không cho người ta tấncông vào, bây giờ là đứng ở bên ngoài từng bước tấn công vô.

Mắt thấy cửa thành mở ra, nghĩ đến… Chắcsẽ không ai lưu ý đâu, cho nên tôi len lén đi trở về nào ngờ thấy đượcmột đại đội người của Ẩm Huyết Minh.

Tôi thất kinh, trách sao … hôm nay bọn họthủ thành ít người như vậy… Trách sao Thầy Con Rối có thể giết chúng tôi từ phía sau…. Trách sao vẫn không nhìn thấy Hồi Đầu Vô Ngạn.

Chúng tôi sống lại tại cửa ra vào, tất cảngười bị Ẩm Huyết Minh giết chết đều bị khống chế hồi sinh tại đây. Đâycó thể giải thích…. Chúng tôi tấn công vào người trong thành, tất nhiêncũng sẽ vì số lượng người giảm mạnh nên không chiếm được, còn bị lựclượng phía sau đánh cho tan tác.

Tan tác cũng không sao, mấu chốt là nếunhư toàn bộ trở về điểm hồi sinh, binh lực song phương đã tập trung tạiđây, bọn họ vốn nhân số đông đã chiếm ưu thế. Nếu như bị vây ở đây, đừng nói là công thành, muốn chạy đi cũng không được.

Mà cửa hẹp vốn dễ thủ khó công, điều này…. nếu như bị người ta vây ở đây cả đêm… cũng thật quá mất mặt.

Tôi đứng phía sau một đám kẻ địch nick đỏ, vào không thể vào, lui không thể lui.

Người của Ẩm Huyết Minh cũng không chủđộng tấn công tôi. Tôi ngượng ngùng đứng đó, cũng ngại chạy băng qua họđể trở về, thậm chí hận không có người cho tôi một đao để bay thẳng vềnữa kia.

Không có ai ra tay, tôi ngồi xếp bằng trên cỏ, một nữ kiếm khách cánh đỏ từ từ tung bụi chạy đến, trên đầu có bốnchữ: “Phi Tử tỷ tỷ…”

Ặc… Tôi đứng rất lâu, cuối cùng vẫn phải ngượng ngùng hỏi: “Chúng ta…. biết nhau à?”

[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tiểu Tranh Tranh: Phi Tử tỷ tỷ chị quên em rồi, lúc em cấp mười mấy chị thường xuyên dẫnem đi phó bản đó.

Cấp mười mấy? Nhìn nữ kiếm khách cấp 68trước mắt, tôi cảm thấy trước tiên mình phải lau mồ hôi lạnh, sau đó đào một cái hố tạm trốn vào đó một chút…. Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Ơ, lớn đấy vậy rồi à.

[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tranh Tranh: Người ta là chậm rồi đó. Tiểu Nguyệt Nhi cũng sắp tốt nghiệp rồi.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: …….

[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tranh Tranh: Phi Tử tỷ tỷ, cứ trở về đi, tất cả mọi người đều rất nhớ chị.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: …..

[Phụ cận] Ngọc Bích Tiểu Tranh Tranh: Phi Tử tỷ tỷ, chị đứng ở chỗ này làm gì?

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: …..

Đồng chí Tiểu Tranh Tranh… bạn có thể đừng luôn nói những vấn đề có độ khó cao thế này không…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 74: Hoàng tuyền như mộng


Kết quả thành chiến không còn gì thấp thỏm, dù sao nhân số đang chênh lệch rất rõ. Tuy phe tôi gần địa điểm sống lạihơn, đột phá được vòng vây của Ẩm Huyết Minh, nhưng cũng tốn thời gianđến lúc thành chiến kết thúc….

Càng khiến tôi xấu hổ vô cùng chính là…tôi vẫn không thể chạy đến địa điểm sống lại gặp gỡ chiến hữu… Núp phíasau Ẩm Huyết Minh, vô tư để vạn dân chiêm ngưỡng, tôi phát hiện hóa ratôi vẫn xem thương độ dày của da mặt mình….

Ngày hôm sau, tôi vẫn ở nhà lão đại nhưcũ. Anh bắt đầu bàn bạc ngày cưới với mẹ tôi, mẹ tôi lật hoàng lịch xemthật lâu, lại mời thầy coi vài quẻ, cuối cùng xác định ngày 14 thánggiêng.

14 tháng giêng… chỉ còn hai mươi ngày.

Kết hôn thật sự là một chuyện vô cùngphiền phức, trước kia tôi cho rằng trình tự kết hôn trong Thiên Hạ rườmrà, nhưng sau khi mẹ già dặn dò tôi phải làm từng việc từng việc, tôibỗng muốn bàn bạc lại với lão đại… Hay là chúng ta cưới nhau trong Thiên Hạ đi….

Lão đại đặt áo cưới, không ngừng bàn bạcvới mẹ tôi muốn mời những ai, in thiệp cưới, đặt nhà hàng, mời công tyđến ăn tiệc, thậm chí bao gồm xe đưa rước, dâu phụ rể phụ.

Đám nữ sói công ty tô vẽ chuyện này thành bằng chứng tôi quyến rũ Tần Tấn, nhất trí cho rằng đêm đó tôi thừa dịp lãođại uống say làm nên gian tình. Hơn nữa lúc nói chuyện đồng thời nhìnvào bụng của tôi với ánh mắt sắc bén.

Cẩn thận nghĩ lại, Đông Phương Lạc tôi vô tội biết bao…

Tần Tấn không yêu cầu tôi đi làm đúng hạn, anh nói dù sao cũng nên chuẩn bị hết chuyện cần chuẩn bị đi.

Mà đa phần thời gian của tôi đều đắm mìnhtrong trò chơi, cũng là do mẹ già chạy trước chạy sau, bận bịu cả đời.Có đôi khi bắt gặp dáng vẻ bà cô đơn chiếc bóng, bao giờ tôi cũng khôngnhịn được nghĩ đến nếu gả tôi đi rồi thì bà làm thế nào?

Sống nương tựa vào nhau hai mươi mấy năm,tuy giữa chúng tôi rất ít nói, bà thường viết sách của bà, tôi chơi game của tôi, nhưng ít nhất chúng tôi vẫn biết đối phương tồn tại. Thỉnhthoảng trong đêm khuya còn ra ngoài làm thức ăn khuya cho đối phương.Nếu như thật sự ngày nào đó tôi gả đi, căn nhà trống trơn chỉ còn mộtmình bà thì sẽ tịch mịch biết bao.

Lấy lại tinh thần nhìn non xanh nước biếctrong Thiên Hạ, nếu như Đông Phương Lạc kết hôn, vậy giấc mộng của MộcTương Phi… cũng nên tỉnh thôi.

Tôi cố gắng thuyết phục mình, đây là mộtviệc tất nhiên. So với thực tế, trò chơi vẫn mãi là trò chơi mà thôi.Cho dù có đặc sắc thế nào, có quyến luyến thế nào, có yêu thích thế nàocũng chỉ vậy.

Nửa đời của tôi đã quen theo kế hoạch củangười khác, tôi chỉ theo ý muốn của mẹ mà tiến lên. Huống chi Tần Tấnvốn là kẻ trong trăm người chỉ chọn được một. Tôi không tìm ra bất cứchỗ nào không hài lòng.

Cho nên…. cứ vậy gả cho anh thôi.

Một mình đi bộ từ Cửu Lê Thành đến GiangNam, hồi tưởng lại từng việc từng việc trong ba năm đến bây giờ, đờingười như mộng, trò chơi như mộng.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đang làm gì vậy?

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Luyện chạy bộ.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: ….

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, theo tôi vào phó bản 35 không?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Vào phó bản đó làm gì?

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Chính vì muốn tìm một nơi an tĩnh một chút.

Hệ thống: Tội Phạm gửi bạn lời mời vào đội.

Hệ thống: Gia nhập đội thành công.

Tôi đứng ở Bát Quái Điền chờ Tội Phạm ởcửa phó bản Hoàng Tuyền, bên cạnh có một nhiệm vụ phó bản tên là HoàngTuyền Như Mộng. Đi vào Hoàng Tuyền U Cảnh giết chết từng con Boss, saukhi cứu rỗi được bọn họ là có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Tôi yên lặngnhận nhiệm vụ, hệ thống nhắc nhở: Mở ra Hoàng Tuyển U Cảnh thành công.

Tôi quay một vòng quanh Tội Phạm, ngựa của hắn giơ vó trước lên, sau đó truyền tống vào trong phó bản.

Cái phó bản này đối với Tội Phạm cấp 70 mà nói chỉ là một chuyện nhỏ. Huống chi có một thầy thuốc là tôi ở đây,tôi cũng chẳng xem nó là gì, nhưng sau đó tôi mới biết mình đã quên cáigì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 75: Không muốn hoàng tuyền như mộng


Boss đầu tiên của Hoàng Tuyền tên là Hư TâmTrúc, từ nhỏ thầy thuốc của tôi đã bị nó tàn sát. Một mình Tội Phạm kéotất cả quái nhỏ, trong một màn chữ đỏ, cái ID xanh biếc kia cũng khônghiện lên.

Tôi đổi một con ngựa nhỏ, nhìn điểm kinhnghiệm của nó từ từ nâng lên, thỉnh thoảng cũng thêm cho hắn chút máu,đánh tiểu quái vân vân…

Pháp lực của hắn hao tổn rất nhanh, thíchkhách mà, sở trường bản thân chính là đánh nhanh thắng nhanh. Vào phóbản thật ra không phải là thế mạnh của bọn họ.

Dù sao cũng không gấp, đi theo hắn từ từđánh. Tôi thích cảnh sắc phó bản này nhất trong tất cả phó bản, phòngtrúc xanh nhỏ, hồ nước trong xanh, có vài phần phong cách của tranh thủy mặc.

Đá truyền tống là trong đài hoa sen trong hồ,thiết kế rất có sáng tạo, sau khi đánh xong một con Boss, sẽ nhảy thẳngđến đó để truyền tống đến Boss tiếp theo.

Khi trên màn ảnh thông báo nhận được cứurỗi của Hư Tâm Trúc, tôi giục ngựa nhảy qua giữa hồ, sau đó đứng chờ bên cạnh nơi truyền tống.

Lúc đánh đến Thảo Đóa Đóa, cuối cùng Tội Phạm cũng lên tiếng.

[Đội trưởng] Tội Phạm: sao hết trạng thái rồi?

Được rồi, Thảo Đóa Đóa có một đống kỷ năng rất vô sỉ, nó sẽ triệu hồi mấy quái nhỏ. Quái nhỏ có thể đánh, có thểtăng máu cho nó tôi cũng không nói. Càng khiến người ta khinh bỉ chínhlà nó còn có thể hồi sinh. Khi lượng máu bị người chơi đánh đến còn 5%,pháp lực sẽ tự động hồi đầy lại.

Hai kỹ năng này khiến cho số người chếttrên tay nó không đếm xuể. Dĩ nhiên nó có kế Trương Lương, tôi có cóthang vượt tường (*). Cho đến ngày nay, cả server đã sớm là người chơirành rõi, đối mặt với người chơi đẳng cấp cao thì nó đã không còn đượcxem là uy hiếp gì nữa.

(*) Kế Trương Lương, thang vượt tường: có ý nghĩa là trong mỗi nghịch cảnh đều có cách cầu sinh tồn khác.

Lúc khai hoang tất cả mọi người đều lànick nhỏ, bọn tôi chết rồi lại chết, chết xong thì có rất nhiều kinhnghiệm, nghiên cứu đánh thế nào, người nào kéo, người nào gánh, thầythuốc tăng máu lúc nào, chạy trốn khi nào. Giai đoạn đầu cần chú ý điềugì, giai đoạn sau cần chú ý điều gì vân vân…. Bây giờ nhìn lại nick nhỏthấy hạnh phúc, chỉ cần cưỡi ngựa, đi theo sau nick lớn là được.

Đơn giản hơn rất nhiều, nhưng không phải là bớt rất nhiều niềm vui hay sao?

Tôi đổi gấu mèo phá trạng thái của Thảo Đóa Đóa, Tội Phạm hiếm khi nói mỉa.

[Đội trưởng] Tội Phạm: Thật ra thì gấu mèo của cô còn dễ thương hơn nhân vật của cô nhiều.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: =.=

[Đội trưởng] Tội Phạm: Đừng lườm tôi nha, nếu như cô biến thành gấu mèo, mỗi ngày tôi sẽ hái măng cho cô ăn.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Xía.

Hắn thoải mái nhàn nhã trong đám quái,trang bị thích khách lạnh lùng, cánh mài đỏ xòe ra như mộng ảo. Nghề sát thủ vốn thần bí cao quý nhất lại cùng bạn bè cười giỡn trong phó bảnnày. Tôi bỗng muốn nghĩ tại sao MM trong Thiên Hạ này lại không thíchhắn…

Hệ thống: Nhận được cứu rỗi của Thảo Đóa Đóa.

Tôi giục ngựa nhảy vào đóa hoa sen truyền tống trong hồ, sau đó hắn cũng đến đây, tiếp theo chia một vật phẩm vào rương tôi.

Tôi cũng không lên tiếng, những món này đều là hắn không cần, cho nên toàn bộ đều là con ngựa nhỏ tôi mới vừa mua được lợi.

Con Boss tiếp theo là Linh Minh, quái nhỏlà một đám khỉ. Tội Phạm truyền tống xong rồi hồi lại pháp lực, sau đógiục ngựa, nhanh nhẹn kéo quái.

Tôi dứt khoát không đi lên trước, thỉnhthoảng chỉ cho hắn chút trạng thái, ngồi xuống bậc thang trong phòngnhỏ, lẳng lặng nhìn hắn.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Ủng hộ trên tinh thần, võ sĩ của tôi cố gắng nhé!

[Đội trưởng] Tội Phạm:…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 76: Không muốn hoàng tuyền như mộng (2)


Hệ thống: Nhận được cứu rỗi của Linh Minh.

Tôi tiếp tục cưỡi ngựa nhảy vào đá truyền tống hình dáng hoa sen,hình ảnh chờ đợi quen thuộc, sau đó Tội Phạm xuất hiện bên cạnh tôi. Con Boss tên Thận Hoa Chi Khí này chỉ cần chú ý một điều, nó triệu hồi quái nhỏ sẽ tự phát nổ, tạo nên sát thương hơn mười nghìn, chỉ cần lúc nó tự phát nổ tôi chú ý máu của Tội Phạm là được.

Khi quái nhỏ xuất hiện, tôi mở bảng kỹ năng trị liệu số tám, tiếptheo lười biếng ở bên cạnh hắn. Nhìn quái nhỏ biến mất theo từng đao hắn chém xuống, hành động của hắn gọn gàng, không cần tốn nhiều sức.

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Ôi, Tội Phạm, anh thật tuyệt vời!

Trong đống thi thể màu xám tro, hắn đánh một hàng chữ.

[Đội trưởng] Tội Phạm: Tuyệt vời hơn Hồi Đầu Vô Ngạn ư?

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Ặc, sao đột nhiên nhắc đến anh ấy?

[Đội trưởng] Tội Phạm: Chẳng qua là cảm thấy… nếu như anh ta ở đây,chắc chắn là tốc độ nhanh hơn rồi. Hiện tại trang bị của anh ta đã lênđến cấp mấy rồi?

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Ặc, không rõ lắm, có điều trước kia khi tôi ở Ẩm Huyết Minh, anh ấy đã lên cấp 18, mấy ngày nay tôi không có gặp anhấy.

[Đội trưởng] Tội Phạm: Nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ đến anh ta.

Tôi không biết nên nói gì, cho nên sau sáu con boss. Một mạch giếtthẳng đến Vô Thường, tôi vẫn đứng dưới hồ theo thường lệ, hắn chỉ vừaxông lên, đột nhiên lượng máu giảm đi. Tôi thất kinh, vừa nghịch chuyểnđược một nửa thì hệ thống đã nhắc nhở: Đội trưởng đuổi bạn ra khỏi đội.

Trong nháy mắt hình ảnh chuyển đổi, tôi thấy được trên bậc thanhphòng nhỏ có con quái thú mặt mày dữ tợn… Cũng chính là con boss trongtruyền thuyết mà Vô Thường nuôi.

Không phải chứ…

Đứng trước cửa phó bản Hoàng Tuyền tại Bát Quái Điền, tôi muốn mờiTội Phạm vào đội lần nữa, nhưng không nghĩ đến bỗng nhân phẩm của WY bộc phát, lúc này ban thưởng cho chúng tôi một con boss, khụ…. cũng là hạichết Tội Phạm.

Bật danh sách bạn bè kéo lên kéo xuống, không thấy tên Tội Phạm đâu…thoát rồi sao? Tôi ngỡ ngàng, thế nhưng lại xuất hiện dự cảm bất an.

Tôi cẩn thận tìm kiếm tất cả bạn bè, thế nhưng không phát hiện ra IDTội Phạm. Tôi đánh tên của hắn trong thanh tìm kiếm bạn bè, nhận đượcchỉ là hồi âm lạnh lùng của hệ thống: Nhân vật bạn tìm không có trựctuyến hoặc không tồn tại.

Cho nên tôi đứng trước cửa Hoàng Tuyền yên tĩnh chờ rồi chờ, đợi mãi đến qua mười một giờ, kết quả tìm kiếm vẫn giống như cũ.

Nếu trên thực tế có bạn bè mất tích, chúng ta có thể báo cảnh sát, có thể gọi điện thoại, có thể gửi thư, nhưng bạn bè trên mạng mất tích thì sao?

Ngoại trừ đợi ra, tôi không có cách bất cứ cách nào khác, đây chính là sự bi ai của thế giới ảo.

Đúng ba ngày sau, Tội Phạm vẫn không xuất hiện, tôi phát nhiều tintức tìm manh mối trong Thiên Hạ, nhưng tất cả như đá ném xuống biển.

Mọi người trong thế lực hỏi tôi tìm anh ta để báo thù hay sao? Tôikhông trả lời bọn họ, phát động mọi người trong thế lực đi tìm, cuốicùng cũng không hề có tin tức. Người này như chưa bao giờ xuất hiệntrong Thiên Hạ vậy.

Có đôi khi thậm chí tôi hoài nghi có phải điều này hoàn toàn chỉ làmột giấc mộng của tôi hay không?…. Đất hoang này cho đến bây giờ chưa hề có Tội Phạm?

Mẹ già luôn sờ trán tôi, bà nói rằng tôi điên rồi, cả ngày nhìn vàomáy mất hồn. Tôi cũng nghĩ thế, tôi dốc sức tìm kiếm tất cả tin tức vềhắn, nhưng không có ai biết hắn đã đi đâu.

Tôi tìm được Kẻ Điên Vô Danh, hắn ta biết Tội Phạm cũng chỉ là ID và tài năng.

Một mình đứng trên núi Tiên Âm, gió thổi ống tay áo, bay lên mép váytrắng muốt. Thích khách trang phục màu đen kia đã không còn lặng lẽ điđến nữa.

Tôi treo giải thưởng lớn tìm tin tức Tội Phạm, Thiên Hạ lại sôi tràolần nữa, nhưng không có ai có thể cung cấp tin tức. Cho đến một ngày nào đó, nhận được một tin nhắn lại của một GM ẩn danh gửi đến: Trong truyền thuyết tư niệm vô cùng sâu nặng sẽ khiến người chết đi bị trói buộclinh hồn, khiến bọn họ không cách nào siêu thoát, xin nén bi thương,tuy… tôi và bạn đều đau buồn như nhau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 77: Tìm kiếm hồi đầu vô ngạn


Cách ngày cưới của tôi còn mười ngày, mẹ giànói trước lúc kết hôn hai bên nam nữ không thể gặp mặt, cho nên lão đạikhông đến tìm tôi.

Trên núi Tiên Âm, Mộc Tương Phi thẩn thờngồi trên sườn núi, còn Đông Phương Lạc ngồi ngây ra trước máy vi tính.Khi bình tĩnh lại, tôi bỗng phát hiện thậm chí tôi không hề biết tên Tội Phạm, không biết bất cứ gì về hắn ngoài trò chơi này ra.

Đó là bạn tri kỷ của tôi, dù cho là chỉ là một mô hình 3D ảo trong ký ức, dù cho là những nơi chúng tôi từng điqua, những chuyện chúng tôi đã làm, đã nói chỉ là một đống chi tiết nhàm chán.

Nhìn ID màu xanh biếc của Vô Ngạn trên danh sách bạn bè, tôi bỗng nảy sinh một ý nghĩ gan dạ đến chính mình phải ngạc nhiên.

Tôi muốn đi tìm anh, đúng, đi tìm anh. Tôicũng không nghĩ đến sau khi tìm được anh thì như thế nào, cũng không hivọng sẽ xảy ra gì với anh. Tôi chỉ muốn trông thấy anh, dù là sau nàyĐông Phương Lạc thật lập gia đình, có cuộc sống riêng mình, nói vậy cũng không còn gì tiếc nuối.

Sắp đến ngày cưới, dĩ nhiên tôi biết làmnhư vậy sẽ trả giá rất đắt, nhưng khi tâm huyết dâng trào, tôi mới biếtđược hóa ra Đông Phương Lạc cũng có thể cố chấp như thế, hoặc là nói…điên cuồng như thế.

Tôi không đợi đến một ngày nào đó, ĐôngPhương Lạc dần dần già theo năm tháng, khi nhớ đến câu chuyện cũ này,Hồi Đầu Vô Ngạn cũng giống như Tội Phạm, chỉ là một mô hình hư ảo.

Lần đầu tiên tôi làm nghịch với ý nghĩ của mọi người bên cạnh, chỉ vì một cuộc tùy hứng, sự bi hùng này giống nhưlà bữa tối cuối cùng của chúa Jesus trước khi bị phản bội.

Muốn gặp Hồi Đầu Vô Ngạn thật ra vô cùng đơn giản. Tôi chỉ mở cái nick nhỏ kia ra, đứng trước cửa phó bản Kiến Mộc chờ đợi anh.

[Người xa lạ] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Tại sao ở đây?

[Người xa lạ] Bạn nói với Hồi Đầu Vô Ngạn: Lão đại, em đến tìm anh nhé.

Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: Có thể.

Thành phố V cách nơi này quãng đường gần5000km. Tôi đặt vé xe trên mạng, thu dọn ít đồ cần thiết bỏ vào túi. Bởi vì mùa đông trang phục quá dày, sợ mẹ nhìn ra sơ hở, thậm chí tôi không mang theo quần áo để thay.

Trước khi ra cửa, bà đang cắt chữ song hỉdán lên cửa sổ, vốn ý của Tần Tấn là mua hết tất cả, nhưng bà nhất địnhkiên trì đích thân làm. Bà nói năm đó lúc bà sắp gả, bà ngoại cũng cắtcho bà từng cái từng cái.

Nhưng trong ấn tượng của tôi…. hình như mẹ tôi chưa từng kết hôn.

Về phần nguyên nhân, cuối cùng tôi cũngkhông hỏi đến. Ân oán đời trước đã kết vảy thành sẹo, cứ để nó đóng mài, cần gì xé nó ra lại làm chi.

Đi đến cửa, thay giày, tôi cố gắng trấnđịnh nói: “Mẹ, con đi ra ngoài tìm bạn bè chơi nhe.” Bà chú tâm cắt chữsong hỷ, giấy vụn như bông tuyết bay tán trên thân bà, nhưng người cắtgiấy vẫn bất giác nở nụ cười tươi trên gương mặt: “Đừng đi gặp Tiểu Tần. Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nhìn con xem, gần đây cứ thừ người ra,bị trầm cảm trước hôn nhân rồi.”

Tôi len mình ra cửa, khí lành rét mướt trong hành lang, tôi kéo nhẹ khăn quàng cổ, không đành lòng nhìn lại người bên trong.

Thật xin lỗi mẹ.

Thật xin lỗi Tần Tấn.

Tin rằng mẹ sẽ nhanh chóng thấy được giấynhắn bên cạnh máy vi tính… Đừng lo lắng, Đông Phương Lạc sẽ gánh chịuhậu quả vì hành động của mình.

Đi xuống lầu, kêu xe đến bến xe, cây anhđào lướt cực nhanh bên ngoài cửa sổ. Tôi bỗng lưu luyến cảnh cũ này, kéo kéo ống tay áo thuyết phục mình thu hồi cảm giác bất an thấp thỏm. Được rồi Đông Phương Lạc, cũng không phải là bắt mày ra pháp trường mà.

Đứng ở cửa bên xe thật lâu, cuối cùng taytôi cũng đưa tiền đền gần cửa sổ, sau đó tôi nghe thấy tiếng nói khe khẽ mà chính mình cũng không nghe rõ: “Thành phố V.”

Người bán vẻ nhanh nhẹn mở tủ vé thối lại tiền lẻ, tôi nắm chặt lấy vé xe thành phố V, một bước ra đi, không thể quay đầu lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 78: Chưa bao giờ nói yêu


Tôi tắt điện thoại di động, từ khi xe đi quatrạm thu phí đường cao tốc thành phố S, ngày đã đen nhánh không thấy năm ngón tay, trong lòng dường như cũng mang theo tí ti mong đợi, có lẽkhông có sau này, nhưng chỉ cần gặp được là đủ rồi.

Một mạch đi về phía trước, tôi kiên trìkhông mở máy, tôi rất lo lắng dù là một chữ của mẹ tôi, một câu hoặc làtiếng nói của Tần Tấn là tôi sẽ không nhịn được đi vòng trở về. Lúc đónhất thời xúc động này sẽ không có kết quả.

Vẫn không gọi điện cho Hồi Đầu Vô Ngạn,tôi không muốn anh biết tôi là Mộc Tương Phi. Coi như là Y Nhiên đi,quen biết ngắn ngủi, gặp mặt một lần, sau đó từ nay về sau sẽ không đăng nhập vào Y Nhiên nữa, bất kể là kết quả thế nào.

Xe tiến vào trạm xe thành phố V, tôi đeotúi bước xuống, trong biển người đông nghịt, đủ kiểu quần áo, nhiềugiọng nói các tỉnh. Tôi rất hiếm khi đến thành phố khác, theo lời các cô bạn nói tôi là trạch nữ. Dĩ nhiên nếu không có ở nhà thì thế nào cũngsẽ giữ vững việc vào game Thiên Hạ ba tiếng đồng hồ mỗi ngày.

Người rời khỏi trạm xe đông như biển, nhớ lúcthoát khỏi game anh nói rằng anh mặc trang phục màu xám tro, đứng trướccửa trạm xe đón tôi. Tôi không dám gọi điện thoại cho anh, ba năm qua vô số lần trò chuyện trên IS, có lẽ tôi vừa lên tiếng anh sẽ nhận ra tôingay.

Dõi mắt nhìn đi, tôi thấy được một ngườiđàn ông đang dựa vào cột đèn bên cạnh ở ven đường, dáng vóc chừng 1m8,mặc chiếc áo caro màu xám nhạt. Nghiêm chỉnh mà nói anh cũng không đẹptrai, không phải kiểu tài năng hiển lộ như Tần Tấn, cũng không phải làanh tuấn không ai bằng như Uông Lỗi. Nếu như phải nhất định nói ra khíchất gì trên người anh… thì đó chính là chín chắn mang theo chút tangthương, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn.

Hồi Đầu Vô Ngạn trong ấn tượng chắc là rất lớn tuổi, không, rất già mới đúng. Trên đường đi thậm chí tôi đã nghĩđến điều kinh khủng lỡ như anh là một lão béo bụng, hói đầu, răng vàng.Chẳng phải là Đông Phương Lạc sẽ căm uất đến chết sao?

Đi theo dòng người, đột nhiên trong đầutôi hiện ra cảnh tượng anh mặc một bộ áo giáp, cầm tấm khiên lớn và đaodài xông pha chiến đầu. Khụ, hoặc là làm nhiệm vụ, cho nên không nhịnđược mà bản thân bật cười.

Anh bước đến đây, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: “Y Nhiên?”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, cuối cùng tôi đã nhìn thấy anh… Tương Phi, phải chăng mày cũng không hề có khuyết điểm sao?

“Là Y Nhiên sao?” Giọng nói của anh vẫn trong trẻo như trên IS, nghe bên ngoài dường như lại trầm ấm lôi cuốn, rất hấp dẫn.

Tôi gật đầu mỉm cười: “Vô Ngạn?”

Tay anh đưa qua dừng một chút, trên mặt có nét ngỡ ngàng, sau đó nghiêm túc, chân mày rậm nhíu chặt lại, giọng nói mất đi sự ôn hòa vừa rồi: “Phi Tử? Em đến đây làm cái gì?”

Tôi không biết phải nói thế nào, đừng nóilà những người khác, cho dù mẹ tôi làm vẻ mặt vậy với tôi, tôi cũng sẽgiận dỗi bỏ đi không hề ngoảnh lại. Nhưng tôi chỉ đứng trước mặt anh,hơi cúi đầu, di di mũi chân. Dường như đứng trong đám người nhớ đến thếgiới ảo quen thuộc kia, khuôn mặt của chiến sĩ khiên lớn đao dài, chỉcần giọng nói nặng thêm là Mộc Tương Phi chỉ có giơ tay đầu hàng.

Bên ngoài gió thật to, tôi quấn khăn quàng cổ, chà chà hai tay, anh quay người đi về phía trước, tôi yên lặng đuổi theo.

Xe của anh dừng tại bãi đậu xe của mộtcông ty bách hóa. Tôi ngồi vào trong, anh quay vào trong trung tâm, chốc lát đã đi ra ngoài, ném trà sữa nóng đến, tôi nếm một miếng. Lúc ấyhoàn toàn không nghĩ đến anh đối với tôi thật ra chỉ là một người xa lạ.

Xe đi qua góc phố, trạm xe thành phố V từ từ biến mất ở phía sau. Người bên cạnh rất chú tâm lái xe, không nói câu nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 4 - Chương 79: Chưa bao giờ nói yêu (2)


Xe từ từ chạy đến dưới lầu, anh đi đỗ xe, bảotôi đợi anh ở đây. Tôi bước xuống, đứng trong cư xá hoàn toàn xa lạ,cuối cùng có rất nhiều bất an.

Ánh mắt bảo vệ nhìn tôi là lạ, nhưng khiHồi Đầu Vô Ngạn đi đến thì anh ta lại rất nhiệt tình chào hỏi với anh:“Anh Ngạn, sao lại bỏ bạn gái ở dưới lầu vậy?”

Đột nhiên Hồi Đầu Vô Ngạn bước đến ôm bả vai tôi, vẻ mặt thờ ơ: “Cô ấy là bà xã của tôi.”

Tôi:????

Nhìn vẻ mặt bảo vệ bừng tỉnh ngộ, tôi lạikhông hiểu gì cả. Anh không nói gì ôm tôi vào trong thang máy, nhấn lầu8, tôi nhích qua bên cạnh muốn né tránh tay của anh. Anh lại kề vào gầnmột chút, nói khẽ như không: “Đừng nhúc nhích, thang máy có máy giámsát.”

Có máy giám sát thì sao? Tôi hỏi anh, thếnhưng anh chỉ yên lặng ôm tôi với tư thế vô cùng thân mật, ánh mắt nhìnvào cửa thang máy.

Nhà của Hồi Đầu Vô Ngạn giống với conngười anh, đơn giản và chỉnh tề. Mỗi một vật đều sắp xếp có ngăn nắp,tôi bước vào mới phát hiện nơi này vô cùng sạch sẽ, thậm chí cả cửa sổthủy tinh màu xanh biếc cũng không vươn lấy một hạt bụi.

Trên bàn có một chậu hoa lan rất tươi tốt, ở tiền sảnh có một hồ cá, bên trong nuôi rất nhiều loại, màu vàng, màutrắng, màu đen vân vân…. Tự do tự tại bơi lượn trong hồ nước có cỏ rong. Hoàn cảnh được bài trí vô cùng trang nhã, rất khó khiến cho người tatin rằng đây là chỗ ở của một người đàn ông.

“Nơi này rất đẹp, vợ anh nhất định rất tỉmỉ.” Được rồi, tôi thừa nhận tôi đang thăm dò anh. Thật ra thì cũngkhông phải xuất phát từ lòng riêng không thể cho ai biết gì, chẳng qualà nếu như anh đã có vợ, tôi lại đến bừa như vậy là không tốt. Chi bằngthừa dịp người ta chưa thấy thì biết điều rời khỏi đây.

Anh đã thay giày, tiện tay cởi áo khoáctreo trên ghế cạnh bàn. Nghe thấy lời của tôi, ánh mắt anh lóe lên, vẫncất lời: “Anh chưa có vợ.” Sau đó đi về phía hành lang: “Muốn ăn gì?”

Ặc… Ngồi xe hai ngày cũng chưa ăn gì cả,tôi thật sự hơi đói bụng. Có điều là để cho một người đàn ông to lớn nấu cơm, tôi bỗng phát hiện da mặt tôi thật sự không đủ dày: “Việc đó… đểem làm cho.”

Tôi hơi chạy đuổi theo anh, anh đã đi thẳng vào phòng bếp: “Làm cho em bát mì nhe.”

Tôi không có ý kiến, sự thật là…. tôi cảmthấy tôi hoàn toàn không cần thiết phát biểu ý kiến. Anh cũng không cầntrưng cầu ý kiến của tôi. Ặc…. thật ra thì… tôi không thích ăn mì.

Tôi ngồi trên ghế salon, không yên lòngđánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái. Tại sao ở trong nhà một người đàn ông xa lạ…. thế nhưng lại không hề sợ hãichứ?

Tôi cố gắng khiến mình nghĩ đến phươngdiện xấu, nhưng khi nghe thấy trong phòng bếp vang lên tiếng nấu ăn, tôi lại chẳng hề sợ hãi chút nào. Cho nên tôi phát hiện hóa ra ba năm sớmchiều chung sống…. Mộc Tương Phi đã hoàn toàn tin tưởng Hồi Đầu Vô Ngạn.

Đúng vậy, ngay cả Đông Phương Lạc cũng tin tưởng người đàn ông chơi ID Hồi Đầu Vô Ngạn này. Tích tắc đó thậm chítôi cố chấp nghĩ rằng nếu như anh gạt tôi… Được rồi, cho dù bị người đàn ông này mang đi bán, chỉ trách Mộc Tương Phi có mắt không tròng, ĐôngPhương Lạc tôi cũng chấp nhận!

Nhìn quanh quẩn đến phía đông thấy đượctrên tường treo một tấm hình, chắc là chụp rất nhiều năm trước, đựngtrong một khung ảnh màu vàng nhạt. Là hình của Vô Ngạn và một người phụnữ cùng với một bé trai có mặt mũi không khác anh lắm. Có điều khi đóthoạt nhìn anh còn rất bé, không giống với cảm giác khiến người ta chịuáp lực mãnh liệt như ngày hôm nay.

Tôi đứng dậy muốn nhìn rõ hơn một chút.Anh đã bưng mì từ phòng bếp đi ra. Tôi vừa nghe thấy mùi thơm này thìbụng đã đánh trống.

Bát mì kia…. thật sự là nói là bát mì hỗntạp, mì sợi không nhiều, nhưng cà chua đỏ tươi, ớt xanh biên biếc, lạpxưởng được xắt lát, rau cải tươi non, trên đó còn có một quả trứngchiên.

…. Nước miếng của tôi….

Tôi cắm đầu ăn mì, lần đầu tiên tin rằnghóa ra thật sự có người có thể phân tài nấu nướng cao thấp với mẹ tôi.Anh tự tay kéo khăn quàng cổ tôi xuống, thuận tay treo lên giá áo, giọng nói cũng rất hờ hững: “Trời lạnh, anh nấu hơi cay, ăn xong thì đi tắm,ngủ sớm một chút.”

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn năm giờ. Ănào ào đến đổ mồ hôi, anh ngồi vào trước máy vi tính trong gian phòngnhỏ, cứ thế mở máy vi tính lên.

Dường như… anh không chào đón tôi thì phải???

Được rồi, thật ra Đông Phương Lạc cũng không phải kẻ mặt dày mày dạn…. Hôm nay đến đây đã gặp được cũng đủ rồi.

“Ấy…. không cần nghỉ ngơi… Dù sao em cũngtiện đường ghé thăm anh một chút… Em phải mua vé đi về.” Tại sao rõ ràng là nói lời lẽ đương nhiên mà lại nói ra giống như muỗi kêu vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom