Cập nhật mới

Dịch Full Thiên Hạ Đệ Nhị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 40: Sự thật trơ trẽn


Buổi chiều đi ra ngoài shopping với mẹ già, ánh mắt của bà luôn luônvô cùng chính xác, hơn nữa trả giá rất lợi hại. Mỗi một lần tôi ở bêncạnh đều không chen lời được.

Có điều… Nhìn mấy túi đồ trước mắt: “Mẹ già, sao lại đột nhiên nhớ ra mua cho con nhiều quần áo vậy hả?”

“Con gái lớn rồi, bao giờ cũng cần phải ăn mặc đẹp một chút.” Lúc bànói lời này, vẻ mặt giống như khi bà thương lượng với đối phương về ảnhbìa xuất bản sách của bà vậy.

=_=

Buổi tối vào trò chơi phát hiện Tương Phi không có ở cửa của phó bảnThiên Lao, tôi nghĩ rằng có thể tối qua lão đại đã động vào rồi, tôi âmthầm lau mồ hôi.

Thiên Đường Có Tội đang trực tuyến.

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Đồ nhi.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: ………..

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Vi sư đến rồi, mau tiếp giá!

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: ………

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: Đây là vẻ mặt gì hả?

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội: Buổi tối dẫn đi phó bản Hoàng Tuyền đi.

Tôi thất kinh, đây chính là phó bản cấp 30.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: Bây giờ phiền đến đây làm nhiệm vụ thầy trò chút đi, sư, phụ!!

[Bạn tốt] Bạn nói với Thiên Đường Có Tội: ………..

Nhiệm vụ thầy trò cấp 24 làm ở phó bản U Cốc.

Tôi đang muốn mở phó bản thì hắn đã nói.

[Bạn tốt] Thiên Đường Có Tội nói với bạn: Nhận bùa, cô có thể thuận tiện săn kim cương.

Đây là nhiệm vụ hệ thống, người chơi trên cấp ba mươi có thể nhận bùa của một đạo sĩ nào đó, khi con boss cuối cùng của phó bản hiện ra chânthân của nó sẽ có cơ hội rớt ra đá kim cương.

Tôi có phần nghĩ không ra, thằng nhóc này, ai là sư phụ của ai đây…

Yên lặng dẫn hắn đi phó bản, con Boss cuối sử dụng cung tên. Tôi bỗng nhớ đến tình cảnh ban đầu lúc chúng tôi đi phó bản này. Khi đó tôi cònthấp, mới cấp 26. Chỉ có thể đi theo phía sau bọn Vô Ngạn, lúc xem bọnhọ đánh Boss, tôi cũng rút cung tên ra bắn vài cái.

Con Boss này nói ra câu khiến tôi sợ đến mức tim đập điên cuồng: Tên đê tiện núp trong bóng tối bắn lén kia…

Lúc đó tôi còn tưởng rằng con Boss này thuộc dạng thông minh, toát cả mồ hôi.

Thiên Đường Có Tội là pháp sư, vốn là sức tấn công cao, chỉ cần đượchồi lượng máu lại kịp thời, hắn muốn đánh thắng nó cũng không khó. Tôinghĩ rằng tôi là một sư phụ nhàn nhã nhất trong trò chơi này. Ngay cả đá kim cương cũng là đồ đệ đánh giúp tôi, tuy có chậm một chút.

Hơn nữa không biết có phải nguyên nhân là nick nhỏ hay không, nhânphẩm của hắn vô cùng tốt, đánh một cái đã rớt ra năm viên, đó chính làtỷ lệ rớt cực lớn. Còn tôi thì chẳng đánh rớt được cái nào. Cho nên lúcđó tôi có ý nghĩ … Sau này mỗi lần đều để hắn đánh cho rồi.

Bỗng có tiếng ting khẽ vang lên, dưới màn hình có một hàng chữ màu hồng phấn nhảy lên.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Làm gì vậy?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Phó bản 24

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Dạy đệ tử à?

[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Nhìn đệ tử đánh thôi.

[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: =_=

Hệ thống: Thầy Con Rối xin gia nhập đội ngũ.

Hệ thống: Đừng Đánh Mặt xin gia nhập đội ngũ.

Được, một phó bản 24 mà đến hai tay đấm cấp 70 vào, tôi có thể giả vờ đánh đấm rồi…

Thu nhỏ trò chơi lại, đi ra ngoài lấy nước chanh uống. Khi trở về nhìn thấy tin nhắn của PC.

PC: đang làm gì thế?

Hương Hoa Thoang Thoảng: PC, ngày hôm qua có người tỏ tình với tôi.

Hắn yên lặng một hồi mới trả lời.

PC: Đồng ý?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Nhưng giữa bọn tôi là hoàn toàn không thể nào.

PC: Nguyên nhân?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Không thể nói, nhưng giữa bọn tôi hoàn toàn không thể.

PC: Cô không thích anh ta?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Cũng không phải vậy… Thật ra thì anh ta cũng tốt, dáng vẻ cũng đẹp trai… Có điều là….

PC:?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Khó nói lắm.

PC: Nói hết đi, là cái gì? Cô có bạn trai rồi?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Không, nhưng mà anh ta… anh ta… phương diện kia… không được.

PC:? Phương diện nào chứ?

Hương Hoa Thoang Thoảng: =_= thì là phương diện kia đó!!

PC: Không hiểu

Hương Hoa Thoang Thoảng: Chức năng đàn ông, đã hiểu chưa!!

Nhất thời tay tôi nhanh chóng đánh ra. Tuy là tôi ngồi trước máy vitính nhưng mặt cũng không nhịn được nóng lên… Lần này qua thật lâu, QQcủa PC vẫn còn đang đánh chữ, khoảng chừng năm sáu phút sau mới gửi đếnhai tin nhắn.

PC: Tôi

PC: Bà mẹ nó!!!!

=_=

Chuyển về trò chơi, tôi kinh hãi phát hiện vậy mà Thầy Con Rối đang bắt nạt đệ tử của tôi.

Pháp sư cấp 24 làm sao là đối thủ của đạo sĩ cấp 70, hắn lập tức đãbị trắng đen. Tôi tức tối, Con Rối còn giẫm hai chân lên thi thể hắn,châm dầu vào lửa đây mà.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: TMD, anh thật có thể đi chết đi!!!!

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Con Rối!!!! *Lửa giận bừng bừng*

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Ặc….

Hệ thống: Mộc Tương Phi bộc phát cuồng tính.

Hệ thống: Hội Tâm Nhất Kích đánh trúng Thầy Con Rối, tạo nên 3682điểm sát thương, trong đó thương tổn hệ nguyên tố 2680 điểm. Thầy ConRối rơi vào trạng thái Đoạn Trường Hủ Cốt cấp 7.

=_=

Ỷ vào thú cưng tăng máu à.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: cất thú cưng đi!

Con Rối ngoan ngoãn cất đi, tôi lại thử lần nữa, vẫn không đâm đượcbao nhiêu máu, đạo sĩ cũng không thể so sánh với thích khách được.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Cởi quần áo!!

[Phụ cận] Thầy Con Rối: …….

Anh ta ngoan ngoãn cởi bộ Lục Họa ra, không đợi tôi đánh tiếp, trên đầu của anh ta đã hiện lên một hàng chữ trắng lớn.

[Phụ cận] Thầy Con Rối: Cứu mạng với, phi lễ nè —————-

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Kêu to lên, kêu to lên, dù anh có kêu khàn cổ họng cũng không có ai đến cứu anh!!!

Hệ thống: Thầy Con Rối ngã xuống trước mặt bạn.

Xung quanh có rất nhiều người, Đừng Đánh Mặt lẳng lặng lẻn vào trongđám người, chỉ thiếu điều chưa ghi rõ lên mặt là: Tôi không quen bọn họ, tuyệt đối không quen bọn họ….

Tôi dùng Thất Tinh Gọi Hồn kéo đệ tử mình dậy, hắn có vẻ rất bình tĩnh.

[Phụ cận] Thiên đường có tội: Đừng trách anh ta, là tự tôi chuốc lấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 41: Tai họa bất ngờ 1


Ngày hôm sau đi làm, tất cả đều bình thường.

Đương lúc đổi nước và cho cá phong thủy ăn trong phòng anh làm việcthì anh đã đến. Tôi cảm thấy kỳ lạ, chưa từng thấy anh đi làm sớm nhưvậy.

“Chào Tần tổng.”

“Ừ, chào.” Ánh mắt của anh rất nhẹ nhàng, nhìn dáng vẻ cũng dự báo là không có gì không tốt. Tôi quyết định tiếp tục công việc của mình.

Đang lau bàn của phòng tài liệu, anh thình lình đứng sau thân tôi, kêu to một tiếng dọa tôi.

“Tần tổng?”

“Anh…” Ánh mắt anh dời về phía tủ tài liệu: “Anh tìm bản tài liệu.”

Cắt, không phải là luôn luôn cần tôi tìm tài liệu giúp anh sao? Khinào đã khách sáo như vậy chứ? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói cungkính chân thành: “Tài liệu gì? Em giúp anh tìm cho.”

“Ặc, cái đó…. không sao, em bận việc của em đi.”

“Ờ, Tần tổng xin đừng quên ghi lại tên ở sổ mượn xem.” Nhắc nhở anhmột tiếng, tôi quay người chuẩn bị ra cửa. Anh đột ngột kéo cổ tay củatôi, giọng nói hơi vội vàng: “A Lạc, anh…”

Tôi quay người ngỡ ngàng nhìn anh, anh với tôi nhìn nhau một chút,cuối cùng buông tay ra, vẻ mặt thất bại vô cùng, đập mạnh xuống bàn mộtcái, cắn răng thốt ra hai chữ: “Đáng chết!”

Tôi thở dài, vỗ nhẹ vai anh mang tính thăm dò: “Yên tâm, chuyện nàykhông phải là lỗi của anh.” Sau đó vô cùng thông cảm đi ra ngoài. Thẳngthắn mà nói, tôi hơi hiểu được tâm trạng này của đàn ông, nhất là kiểungười bình thường được tôn thờ như anh, gặp phải chuyện như vậy, đúng là đả kích người.

Thật ra thì anh đối đãi với cấp dưới không tệ, tỷ lệ nhân viên nhảyviệc hằng năm của công ty chúng tôi chỉ có 0,5 phần trăm. Điều này coinhư là đốt đèn cũng khó tìm được trong giới rồi.

Cho nên…. người của công ty thật ra vô cùng bao che, dù là phươngdiện kia có vấn đề thì cũng là người mình biết mà thôi. Tôi dám nóichồng của đám nữ sói kia cũng không biết được.

Hơn nữa nếu như việc này mà lan truyền đến tai truyền thông… hậu quả sợ là không tưởng tượng được.

Sắp xếp xong lịch trình hằng ngày của anh, tôi đặt dưới khối thủytinh trên bàn làm việc anh như cũ, người của công ty bắt đầu lục đục đilàm. Có vài khách hàng gọi điện thoại đến hẹn thời gian, tôi thêm vàogiúp anh.

Nhìn trang giấy chi chít, hôm nay anh sẽ bận rộn đây.

“Tần tổng, sáng nay 10h20′ phó tổng của Hoa Long sẽ đến, thương lượng với anh việc đưa Phù Thế vào hoạt động đại lý. Hai giờ chiều Vu tổng sẽ đến, muốn điều chỉnh lại khoản tiền của hợp đồng lần trước.”

“Để anh ta tìm Trần Nhiên đi.” Anh xua tay như khéo léo múa thái cực.

Mặt tôi không chút thay đổi, anh đã từ chối người ta rất nhiều lầnrồi: “Nhưng mà Vu tổng muốn gặp mặt anh nói chuyện một chút, đây là lầnthứ sáu hẹn anh rồi.”

“Nhiều lần vậy sao?” Tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn làm việc: “Vậy thì gặp thôi.”

“Buổi chiều ông Kim của Sĩ Thần Hàn Quốc sẽ đến, bởi vì thời gianchuyến bay và đến công ty của chúng ta không chính xác nên chắc khoảngba giờ.”

“Ừ.”

Hết bận trở về vị trí, Uông Lỗi lấm la lấm lét đi vào, ánh mắt kia nhìn thế nào cũng không ổn.

“Sao vậy, trên mặt tôi nở hoa à?” Anh ta không để ý đến tôi, lại màygian mắt xảo liếc nhìn lão đại bên trong một cái. Sau đó vẻ mặt nhịncười rất cực khổ, thích thú bỏ đi.

Người đến phòng làm việc của Tần Tấn vẫn không ngớt. Buổi chiều ôngKim đến, tôi còn phải sắp xếp ông ở phòng khách chờ một chút. Ông cũngkhông bận lòng, còn tặng cho tôi một lọ nước hoa Trésor. Là hình dángkim tự tháp quen thuộc rất xinh xắn, lúc nào cũng thấy được trên bàntrang điểm của mẹ già.

“Cô Đông Phương, hi vọng cô thích.” Vẻ mặt và nụ cười ông thành khẩn. Tôi thì không sao cả, dù sao mẹ già của tôi chắc chắn rất thích, kếtquả là tôi mỉm cười nhận lấy.

Sau đó đúng lúc quay người đã đụng phải Tần Tấn đưa Vu tổng ra ngoài. Quay người lại nhìn thấy Vu tổng, tôi hơi chột dạ, đây không tính làhối lộ cá nhân chứ? Anh thoáng nhìn sang, tôi đọc được tin nhắn như vậytrên mặt anh: Tùy tiện nhận quà của đàn ông!

Tôi hơi cau mày đáp lại anh: Gì chứ, ông ta có thể làm cha em đó.

Anh ta nhướng mày, ý bảo: Em biết là tốt rồi.

Dường như anh không vui lắm. Nhưng mà tôi đã nhận rồi, cũng đã nói cám ơn, không thể trả lại được, cho nên cầm lấy mang đi.

Buổi tối bọn họ ra ngoài dùng cơm, tôi chạy trời không khỏi nắng, nhận lương thì phải làm việc chứ sao…

Có điều lần này ông Kim cũng không uống rượu. Từ thức ăn trên bàn,mấy người vẫn trò chuyện về món ăn Hàn Quốc, lại tán gẫu đến sự khácbiệt của món Hàn và món Nhật, rồi lại tán gẫu đến tình hình trong nướccủa Nhật, sau đó lại nói đến chiến tranh kháng Nhật. Dù sao không khírất thân thiện.

Tôi đứng dậy rót rượu giúp mọi người. Vì ông Kim ngồi bên cạnh lãođại nên lúc rót cho ông cũng tự nhiên đến gần anh. Sau đó Trần Nhiên bên cạnh móc ngay mắt cá chân tôi một cái, tôi gần như hợp tình hợp lý nhào vào trong lòng lão đại, được lão đại đỡ lấy theo phản xạ có điều kiện.

Nhưng trên tôi còn cầm chai rượu hình hồ lô, kéo theo mấy ly rượutrên bàn bị ngã, thoáng cái đã đổ hết vào người của ông Kim và lão đại.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng mất thể diện như vậy, còn Trần Nhiên thì cứ cười rất ghê tởm: “Sơ xuất rồi, nhất thời sơ xuất thật ngại quá.”

Có phải nét mặt của tôi rất giống muốn khóc hay không…. Lão đại cúiđầu nhìn một chút, kéo tôi vào lòng anh một chút, khẽ nói: “Không có gì, không có gì, đợi chút về anh đánh cậu ta.”

Xấu hổ……………………

Tôi lại hận không thể vùi vào ngực của anh, bàn tay anh choàng quavai tôi không có ý định buông ra, chỉ sai bảo Trần Nhiên: “Dẫn ông Kimthay trang phục đi.”

Ông Kim mỉm cười suốt, ông cười lên có nét rất hòa nhã: “Tự tôi đi được rồi, vẫn chưa già đến mức cần người theo hầu đâu.”

Chờ ông Kim đi lên lầu, tôi đứng dậy khỏi lòng lão đại, tay của anhnhẹ buông ra, lấy khăn giấy lau rượu trên đùi. Tôi cảm thấy mặt mìnhkhông đủ dầy: “Lão đại, em đi về trước.”

Trần Nhiên vẫn đang cười, Uông Lỗi thì mang vẻ mặt “tên ngu ngốc này” nhìn anh. Còn anh lại mảy may không buồn để ý.

“Anh đưa em về.” Anh đứng lên, tôi vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, ông Kim sắp xuống rồi, anh đi không hay lắm.”

Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng bao rồi gật đầu: “Vậy em về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.”

Xấu hổ, từ lúc nào thì bọn tôi đã thân mật đến tình trạng này rồi chứ. Có điều… mặt tôi đỏ như vậy làm gì????
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 42: Tai họa bất ngờ 2


Ai nói người có họa phúc sớm chiều? TMD, thật là đúng. Lúc bất trắc đến luôn không hề lên tiếng chào hỏi. (TMD=DCM)

Con đường dưới lầu nhà tôi là đường cái tên Anh Hoa, lúc tôi trở vềlà mười giờ tối, cũng không trễ lắm. Có lẽ là gần đến cuối thu, khí trời se lạnh, trên đường không thấy nửa bóng người.

Từ đường đến chung cư phải đi qua một vườn qua, đương lúc tôi đi băng qua con đường mòn ven vườn hoa thì xuất hiện ba người đàn ông. Ánh sáng hơi tối, chỉ thấy dáng vẻ bọn họ rất cao, tóc nhuộm đỏ, bên tai đeokhuyên lấp lánh.

“Cô bé, mượn ít tiền tiêu xài đi.” Tên cầm đầu mở miệng, lời kịch rất quen thuộc. Tôi chưa từng gặp phải tình huống như thế. Khi còn nhỏ ngay cả ví tiền bị mất tôi cũng tìm về bằng được. Lúc này tôi cũng rất muốnxua đuổi ý nghĩ đó đi, người mà, tiền bao giờ cũng là vật ngoài thân.

Con dao gấp Thụy Sĩ đặt trên cổ tôi, tôi rất thức thời đưa toàn bộđiện thoại di động và ví tiền ra. Tên đại ca nhận lấy, sau đó móng vuốtcòn đưa đến vuốt ve mặt tôi: “Mặt mũi cũng không tệ lắm…” Hắn ta nhìnkhắp nơi một chút: “Xem ra em rất nghe lời, hầu anh một đêm đi, anh cũng không phải người khó khăn. Sao hả? Anh nhất định khiến em sung sướng…”

Giọng điệu mang theo sự hèn hạ vô sỉ, tôi bỗng nhớ đến lão đại vàTrần Nhiên, tại sao giữa người và người lại khác nhau nhiều như vậy? Lúc đó trong đầu tôi bỗng có gì chợt lóe lên, mục tiêu ban đầu của bọn họlà muốn cướp tiền… Nhưng tại sao tôi đưa cho bọn họ ví tiền mà bọn họlại không nhìn đến vậy chứ?

Nếu như không phải cướp tiền, thì tại sao muốn cho tôi ngộ nhận là cướp tiền rồi sau đó thuận tiện cướp sắc?

Địa điểm này được chọn vô cùng chính xác. Mùa này cửa sổ đóng rấtkín, cho dù tôi có lớn tiếng kêu la thì ai mà nghe được? Cho dù nghethấy thì ai mà ra nhìn?

Hai người khác cũng vây quanh, có lẽ dáng vẻ tôi đứng ngây ra khiếnbọn họ cho rằng tôi đã bị dọa sợ. Tên cầm đầu đưa tay kéo tôi, tôi thừadịp tên thứ hai chưa kịp phản ứng đã giật lấy dao của hắn. Tôi làm saolà đối thủ với ba người họ được.

Lúc ấy thậm chí chưa kịp suy nghĩ nhiều, tay phải tôi đã trở đầu dao, đâm mạnh vào bụng một cái, cũng không cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấygiữa bụng chợt lạnh, mấy người đều sững sờ.

Tôi rút cây dao ra, máu liền điên cuồng tuôn ra ngoài. Tôi lấy taybịt lại, ướt hết cả tay. Mùi tanh lan tràn khắp không trung, tôi chưabao giờ biết tôi cũng có lúc sắt đá như vậy. Nhưng tôi không muốn đitheo bọn họ, thay vì bị mấy tên đó hành hạ thì không bằng chết ở đây!

Tôi dữ tợn nhìn bọn họ chằm chằm, đau đớn bắt đầu truyền đến. Tôicũng cố làm ra hung dữ, nếu như không dọa được bọn họ thì liều mạng vớihọ vậy, đâm chết một tên là tôi đủ vốn!

“Này…” Có một tiếng la nhỏ, tên cầm đầu nhìn xung quanh một chút, rồi ba tên vội vàng hấp tấp bỏ chạy.

Tôi thắng. Thế giới này cũng không phải là nơi nơi đen tối, giếtngười so ra khó hơn tự hại mình nhiều. Hay là nói… chẳng qua bọn họ nhận sự nhờ vả của người ta, cũng không muốn gây ra án mạng.

Nhưng Đông Phương Lạc tôi buồn bực tự hỏi lòng, tôi làm mích lòng ai đến mức độ này chứ?

Điện thoại di động và ví tiền của tôi rơi xuống cách đó không xa,điều này càng kiên định thêm suy đoán của tôi, bọn họ không phải đếncướp tiền.

Tôi cố gắng không chế phạm vi hành động của mình, nhưng lúc khom lưng nhặt điện thoại lên thật là đau đến muốn rớt cả da thịt. MMD, sớm biếtvậy bà đây đi theo bọn chúng cho rồi… Thật là chơi game online nhiều nên cho rằng mình là anh hùng mà. TMD, không có trò gì ác độc hơn cái này…. (MMD=CMN – con mẹ nó)

Yên lặng đứng trong lối mòn vườn hoa, phòng ngừa hành động khiến máuđổ nhanh hơn, cái mạng của Đông Phương Lạc này phải do chính mình quýtrọng mới được.

Tôi bấm đến số điện thoại của mẹ tôi, lại do dự. Bây giờ bà thấy tôinhư vậy không biết sẽ lo lắng đến mức nào. Ngẩng đầu từ vườn hoa có thểthấy được ánh sáng hắt ra từ cửa sổ nhà tôi. Có phải người chẳng bao giờ trải qua sóng to gió lớn nên lúc gặp chuyện cũng sẽ cảm thấy có chút bi hùng khó hiểu. Hoặc là một cô gái lớn lên trong một gia đình không cóđàn ông hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ kiên cường hơn một chút.

Cảm giác vết dao cũng không sâu lắm, nhưng chảy hết máu cũng gây rachết người. Tôi cẩn thận dùng khăn quàng cổ quấn lấy, chuyển điện thoại, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi cho Tần Tấn.

Gần như là anh lập tức bắt máy, giọng nói vẫn hồn hậu trầm ấm như cũ: “A Lạc? Về đến nhà chưa?”

Lúc này nghe thấy tiếng của anh, tôi thật sự hơi muốn khóc: “Lão đại, em gặp phải chút chuyện, có thể đến đây một chút hay không?”

“Chuyện gì? Em ở đâu?” Anh bắt đầu tăng thêm âm lượng, tôi chỉ nói dưới lầu nhà tôi.

Tôi từ từ đi đến ven đường chờ anh, anh đến còn nhanh hơn cả tôitưởng tượng. Xe dừng trước mặt tôi, anh nhìn thấy khăn quàng cổ thấm máu ướt nhem quấn quanh cây dao trên bụng tôi, không hỏi bất cứ điều gì,lập tức cẩn thận dìu tôi vào trong xe.

Tôi dựa vào đùi anh, xe của anh đã sớm thành siêu tốc, vượt đèn đỏnhư quán tính, may là lúc này lượng xe cộ không lớn. Tôi trấn an anh làtôi không sao. Một tay anh cầm lái, một tay bật điện thoại, người bênkia hình như chưa tỉnh ngủ, mới vừa mơ màng alo một tiếng đã bị anh cắtngang: “Trần Cánh, quay về bệnh viện chuẩn bị giải phẫu. Bị thương nơibụng, chảy rất nhiều máu.”

“Ai vậy? Cậu hả?” Bên kia la rất lớn tiếng, giống như là đột ngột tỉnh táo lại.

“Mười phút sau tôi sẽ đến bệnh viện.” Anh cúp điện thoại, một tay vén tóc ẩm ướt trên trán tôi: “Đừng sợ, đến nhanh thôi.”

Tôi muốn nói cho anh biết tôi không sợ, có điều lão đại à, anh đừng lái xe nhanh như vậy mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 43: Ở nhà anh đi


Lúc đến bệnh viện đã có bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng đang chờsẵn. Nhìn thấy Tần Tấn ôm tôi đến, vẻ mặt anh ta hơi kỳ lạ, nhìn tôi một cái, cuối cùng bảo y tá trực đêm nhanh đẩy tôi vào phòng phẫu thuật.

Tần Tấn hận không thể theo tôi vào trong, anh ta ngăn Tần Tấn lại: “Tấn! Không có sao, không có sao.”

“Cậu cam đoan?” Lão đại nắm lấy cổ áo màu trắng của anh ta. Tôi cườithầm. Nếu quả thật tôi có việc anh ta có thể cam đoan được gì chứ, anhta đâu phải là Đại La Kim Tiên.

Bác sĩ này chắc là Trần Cánh mà anh nói sao? Bác sĩ kéo tay anh, giọng nói vô cùng tự tin: “Tôi cam đoan.”

Có y tá nói gây mê toàn thân cho tôi, tôi chỉ gật đầu. Dù sao cũngđau kịch liệt rồi, gây mê toàn thân cũng tốt. Lúc anh ta quay người đóng cửa phòng phẫu thuật, đột ngột nói: “Tấn, cậu thay đổi rồi.”

Khi anh ta quay người lại, thuốc mê vẫn chưa có tác dụng, nên ý thứccủa tôi vẫn còn rất tỉnh táo. Ánh mắt của anh ta rõ ràng đang nghiêncứu, tôi cũng đánh giá lại anh ta. Tóc anh ta rất dài, là màu vàng, lúccười lên rất ôn hòa, mặc áo khoác trắng, rất hợp với hình tượng cứungười chữa thương. Hai người đánh giá lẫn nhau một hồi, tôi còn nhớtrước khi tôi mê man còn hỏi một câu: “Trần Nhiên là anh em của anh à?”

Tỉnh lại đã thấy gương mặt phóng đại của Trần Nhiên, tên này thật làâm hồn không tan. Nhưng tôi vẫn phải cười, anh ta miễn cường cũng coi là cấp trên của tôi: “Trần tổng.”

Xong, Trần Nhiên đã biết, có phải cả công ty cũng sẽ biết rồi không?

Tôi nhìn xung quanh một cái, vốn muốn hỏi anh ta lão đại đâu. Nhưngcó điều thử nghĩ lão đại cũng không có nghĩa vụ trông nom tôi cả ngày,cho nên không thể không biết xấu hỏi hỏi ra được.

“Ngày hôm qua cậu ta chờ đến nửa đêm ở bên ngoài.” Chính anh ta mởmiệng, vẫn nhìn tôi mỉm cười. Khốn kiếp, nụ cười này hệt như Trần Cánh,tôi dám khẳng định hai người này là một mẹ sinh ra: “Trần Cánh đi rangoài nói cho cậu ta biết phẫu thuật thất bại.”

“Cái gì?”

“Cô không thấy được vẻ mặt cậu ta lúc ấy đâu… Rất đặc sắc, rất thúvị, rất phẫn nộ.” Tuy là anh ta nói rất thú vị, nhưng trên mặt anh tachẳng hề nhìn thấy vẻ thú vị nào: “Đông Phương Lạc, cậu ta nghiêm túcđó.”

Tôi chống người muốn ngồi dậy, bị anh ta giữ lại: “Đừng lộn xộn. ALạc, Tần Tấn trước kia chính là một tên khốn. Tai tiếng của cậu ta lantruyền khắp cả giới thương nghiệp nhưng cậu ta vẫn xem là chuyện nhỏ.Nhưng bây giờ cậu ta không giống như lúc trước.” Anh ta nhích đến gầntôi: “Là ai thay đổi cậu ta?”

Tôi quay đầu đi không nhìn anh ta. Anh ta giả vờ tém góc chăn thaytôi: “Trần Cánh nói tạm thời cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cậu ta đixuống mua cháo rồi.”

Lúc lão đại đi lên Trần Nhiên đã đi rồi. Uông Lỗi ở bên ngoài len lén liếc nhìn vào bên trong, chớp chớp mắt với tôi, bị Trần Nhiên lôi đi.

Anh đã một đêm không ngủ, cả người thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, có điều giọng nói rất dịu dàng: “Nào, ăn chút đồ trước đi.”

Tay của tôi lại không bị thương, tại sao lại muốn đút tôi???

Bên giường bệnh có thể dựng dậy được mà. Nhưng mà Trần Cánh nói bụngbị thương tốt nhất không nên ngồi dậy. Cho nên tôi chỉ có nằm thẳng trên giường mặc anh đút. Từ góc độ này có vẻ như đường viền gương mặt anhrất rõ nét, cương nghị vô cùng, ánh nắng ban trưa soi nghiêng nghiênglên tóc anh cũng nhuộm lên màu vàng.

Gần nhau quá rồi, tôi có thể cảm giác được hơi thở tinh khiết ấm ápmơn trớn cổ của mình. Cứ thế vừa ăn vừa ngắm, anh khẽ nghiêng mặt: “Saonhìn anh như vậy?”

Tôi cười không nói lời nào, anh cũng khẽ nhếch khóe môi, thế nhưng mặt lại hơi ửng đỏ.

Một chén cháo vẫn chưa ăn xong thì Trần Cánh đi vào: “Đừng cười nữa,đừng cười nữa, tôi sai ba y tá đến đây kiểm tra bệnh, người ta đều sửngsờ không dám không biết xấu hổ đi vào đó.”

“….”

Anh ta giúp tôi đo nhiệt độ, lại xem qua vết thương, tiêm thuốc tiêu viêm, căn dặn không nên cử động, sau đó khoan thai đi ra.

Buổi chiều Tần Tấn có việc đi ra ngoài, tôi một mình nằm trên giườngbệnh không thể nhúc nhích. Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, Tiểu Phùng chăm sóc đặc biệt bưng cơm tối vào, cũng lại là cháo!!!

Có lẽ ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối làm sao cũng không ngủ được.Mùi thuốc lạnh lẽo đặc biệt của bệnh viện tràn ngập cả phòng, tôi cảmthấy hơi khó chịu. Bốn phía quá an tĩnh cho nên khiến tôi đột nhiên nhớđến bộ phim “Người canh nhà xác” đã xem trước kia. Vì thế tóc gáy bỗngdựng ngược cả lên. Thật bội phục mấy người nằm trên giường bệnh hai batháng.

Một mình nằm trên giường hết nhìn đông lại đến nhìn tây. Bên ngoài có tiếng bước chân rất khẽ, là lão đại. Anh mang rất nhiều thứ đặt lên tủđầu giường, sau đó sờ trán tôi.

Tôi hoài nghi nhìn anh, lúc này thời gian thăm bệnh đã hết rồi mà?

Anh cười như không buồn để ý: “Người là sống mà.”

Tôi bỗng nhớ ra: “Lão đại, em muốn gọi điện thoại cho mẹ em.”

Anh ngồi xuống lại bên giường, áo sơ mi màu trắng, áo khoác xanh đen, toát nên sức hấp dẫn chín chắn. Là vừa từ công ty quay lại sao?

“Anh đã gọi cho bác gái rồi, nói em đi Hàn Quốc học, phải hai tháng sau mới trở về.”

“Hả?” Tôi quá sợ hãi: “Hai tháng?”

“Đúng vậy đó.” Anh nói như lẽ đương nhiên.

“Mẹ em tin hả?”

“Đúng vậy đó, bà vừa nghe tiếng của anh thì chẳng hỏi gì cả đã tin ngay.”

“…” Tôi nhìn lão đại tiếp tục vùng vẫy giãy chết: “Em không muốn nằm viện hai tháng.”

Anh rất chú tâm gọt một quả táo, ngón tay thon dài sạch sẽ và xinh đẹp: “Ở nhà anh đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 44: Gây án ngược


Đã muộn lắm rồi mà anh vẫn ở đây, tôi hơi mất tự nhiên, ngẩng đầunhìn anh, ý bảo: Anh không đi à? Anh chỉ cười cười, thuận đà leo lêngiường nằm cạnh tôi. Tuy là phòng bệnh một người, nhưng giường vẫn quánhỏ, tôi lại không thể cử động. Cánh tay anh choàng qua vai tôi, cảngười gần như cúi trên người tôi, chỉ là vô cùng cẩn thận tránh nơi vếtthương.

Ặc, mỗi lần anh ở khoảng cách gần như vậy tôi đều muốn nổi da gà chạy trốn. Đầu của anh càng cúi càng thấp, gần như là muốn chạm đến chóp mũi của tôi rồi, ánh mắt rất mang tính xâm lược. Quả nhiên bọn họ nói sứchấp dẫn của Tần Tấn không người nào chống nổi. Khi ánh mắt của anh dờiđi sẽ khiến cho người ta có ảo giác tan nát cõi lòng.

Hiện tại tôi không lo tan nát cõi lòng, bởi vì ánh mắt anh giống nhưkhông muốn dời đi, chỉ lo là trái tim đập quá nhanh sau đó sẽ bị suy tim thôi. Anh khẽ cười hôn lên môi tôi, cảm giác rất mềm mại. Tay của tôiđặt tại bả vai rộng của anh, không biết là nên đẩy anh ra hay là… kéoanh nhích đến gần một chút.

“Đừng sợ.” Giọng nói anh trầm ấm giống như là chìm vào đáy lòng. Tôicảm thấy được đầu óc trống rỗng. Không biết anh hôn bao lâu, lúc tôihoài nghi mình sẽ bị choáng thì anh đã nhả môi tôi ra.

“Anh nghĩ rõ rồi Đông Phương Lạc, anh thích em, nếu như em không rõthì anh sẽ nói cho.” Đầu ngón tay của anh nhẹ mơn trớn môi của tôi, ngón tay ấm áp mang theo từng đợt run run: “Bây giờ em trả lời anh, em thích anh không?”

“Ặc…” Khoảng cách quá gần, áo sơ mi của anh cài khá lỏng. Tình huốngthế này, tư thế kiểu này, tôi có thể nhìn thấy hết phong cảnh bên trongtừ đầu đến cuối. Sắc đẹp như vậy thật sự không thể nói ra lời từ chốimà.

Nếu như là lời của anh… Được rồi, cho dù không làm được bà cũng đồng ý luôn.

“Thích!” Dũng cảm đã dấy, quyết tâm đã hạ, vậy mà nói lại nhỏ nhưmuỗi. Nhưng nhất định anh có thể nghe được, tư thế kiểu này tương đươngnhư ghé vào tai anh nói vậy.

“Như vậy…” Ngón tay của anh vẽ vòng vòng trên cổ tôi, “Chúng ta thử quen nhau nhé?”

Tôi ngẩng đầu hoài nghi nhìn anh, hôm nay sao lại thẳng thắn như vậy chứ?

Anh vuốt vuốt đầu tôi: “Bởi vì anh nghĩ thông suốt rồi.”

“Nghĩ thông suốt khi nào?”

“Tối hôm qua, lúc tên khốn Trần Cánh kia làm anh sợ.”

“Như vậy…. từ nay về sau anh là của em hả?”

“Ừ.” Anh lập tức bổ sung thêm một câu: “Em cũng là của anh.”

Kể từ sau khi tôi đồng ý quen nhau, anh đã nằm lì trên giường khôngchịu xuống, tiện thay cởi áo khoác vắt lên ghế cạnh giường. Một tay anhchoàng cả vai tôi, giường quá chật chội, hai người buộc phải dán sát vào nhau, may là chăn vẫn đủ.

Tôi nhắc anh về nhà ngủ đi, anh nói một cách như lẽ phải rằng haingười quen nhau ngủ chung một giường là chuyện đương nhiên. Cho nên tôicũng hoài nghi hôm nay anh dũng cảm tỏ tình như vậy có phải chỉ là muốndanh chính ngôn thuận chiếm lấy nửa cái giường ngủ này hay không đây…..

Ban ngày tôi ngủ quá nhiều, ngủ một hồi lại tỉnh dậy. Mặt anh gầntrước mắt tôi, cho nên tôi liền nghĩ đến, dù sao đã đồng ý quen nhaurồi…. Tôi ngắm nhìn anh một chút cũng là lẽ đương nhiên mà.

Thật ra thì bình thường muốn nhìn anh cũng chỉ là muốn thôi. Hôm naycả người hương sắc sống động, người ngọc ngang dọc nằm trước mắt tôi,len lén nhìn một chút cũng rất bình thường thôi.

Nhẹ nhàng vén cổ áo sơ mi của anh ra, màu da anh là màu lúa mạch.Ngón tay nhẹ nhàng bóp bóp lồng ngực anh. Ừ, không tệ, cơ ngực rất nởnang đó….

Vết thương nơi bụng còn đang đau, tôi không dám cử động quá lớn. Anhnghiêng người ngủ, một tay lấy ôm tôi. Tôi mơn trớn hông anh, đột nhiênanh đưa tay bắt cổ tay tôi.

……………..

……………..

……………..

Tôi cực kỳ nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, tiếng cười của anhcũng khẽ vang lên, sau đó một tay nhẹ cởi nút áo sơ mi, tiếng nói vanglên nơi yết hầu: “Đừng đụng vào eo, chỗ đó nhạy cảm.”

Tôi không biết mặt của tôi có chín đỏ hay không, chỉ cảm thấy nhiệtđộ này chắc chắn có thể chiên trứng rồi. Anh nhẹ nhàng kéo tay tôi qua,xoa lên ngực của mình, sau đó nhắm mắt lại. Tôi chạm vào lồng ngực củaanh, tim anh đập còn nhanh hơn cả tôi.

Đầu ngón tay đặt trên lồng ngực nhấp nhô của anh, tay của anh nhúcnhích, vẫn kiềm nén không ngăn cản tôi. Tôi hơi tò mò, eo thật sự rấtnhạy cảm sao???

Lén lúc gãi eo anh, anh đột ngột trở mình, đè lại thân người tôi, mắt giống như bắt lửa: “Em…” Anh chưa từng hung dữ như vậy, cho nên tôi giả vờ đau. Quả nhiên anh ngồi dậy, nhìn tôi một hồi, không mặc áo lại vộivã chạy ra ngoài.

Tôi ngỡ ngàng, sẽ không giận như vậy chứ? Kêu một tiếng lão đại,tiếng anh ồm ồm nói không có chuyện gì. Bị vứt bỏ lại một mình trongphòng bệnh, tôi cũng cảm thấy rất tủi thân. Sao trêu đùa chút cũng không được chứ!!

Nửa tiếng sau anh lại trở về. Tôi không dám chọc anh giận nữa, anhthở dài, từ từ lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Ngoan, ngủ đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 45: Treo giải một lần giết cô 500 vàng


Tôi ở bệnh viện hai tuần, gần như là mọc nấm cả lên. Cuối cùng lão đại đến đón tôi về…. khụ, nhà anh.

Tất cả vật dùng hàng ngày đều có đủ. Buổi chiều anh đi ra ngoài, tôilại vào trò chơi theo thói quen. Hai tuần không vào, bên trong đã có một đống lời nhắn để lại.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đến Lôi Thần Điện.

Tôi hỏi hắn tại sao, hắn chỉ lặp lại một lần, sau đó cuối cùng tôi đã biết tại sao rồi.

Xung quanh có mấy nick vây lấy, không nói một lời đã lập tức bật nick đỏ ra tay, tôi gần như là bị giết trong một giây.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Không rõ lắm, hình như Tình NghĩaMinh và Ẩm Huyết Minh xích mích, cô giúp Tình Nghĩa Minh cướp Mộc Thầnnên khiến họ mất thể diện. Ẩm Huyết Minh treo giải một lần giết cô 500vàng.

Một lần giết tôi được 500 vàng? Mẹ kiếp, tôi thật sự đáng giá nha. Ẩm Huyết Minh… thật sự là anh hạ lệnh treo giải tôi sao? Nếu anh có tình,anh còn nhớ đến cảnh tượng lúc chúng ta ngồi với nhau đặt ra cái tên này không, vốn là uống máu ăn thề, sao đến hôm nay đã đến mức này chứ?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đến đây đi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tôi không đi.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đừng có ngốc, 500 vàng một lần, người cả máy chủ đều sẽ giết cô.

Nhưng mà anh không giết đúng không Tội Phạm. Tôi đánh hai chữ yên tâm gửi đi, sau đó cười khẩy, được, anh khiến tôi khó chịu thì tôi sẽ không để anh dễ chịu!

Hệ thống: Gửi tin nhóm

[Bạn tốt] Bạn nói với Sinh Tử Vô Thường, Yêu Nghiệt Bảo Bối: Bạn tốt, tìm mấy nick lạ cho tôi, cấp 69 trở lên, trang bị và kỹ năng không tệquá, cám ơn.

Bọn họ lập tức trả lời tôi, sau đó tôi và hai mươi người đứng chung với nhau.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Giết đi, nhớ chụp hình.

Cho nên mỗi người chụp một tấm, hai mươi người, nửa tiếng đã giếtxong, mỗi tấm 500 vàng, thế là được 10000 vàng. Tôi sửa trang bị cũngchỉ hơn 200 vàng, tiền này thật dễ kiếm mà.

Xem bọn họ đi lĩnh tiền, đương chuẩn bị tìm người thì trên kênh thế giới đã phát ra tin tức.

[Thế giới] Lão Thấp Khớp: Xét thấy Mộc Tương Phi nguyên là nguyên lão thế lực ta, đã từng có không ít cống hiến cho Ẩm Huyết Minh, lần nàydạy dỗ đã đạt được mục đích. Ẩm Huyết Minh hủy bỏ lệnh truy sát với MộcTương Phi.

Tôi nhìn dòng chữ hiện ra trên màn ảnh Thiên Hạ, trong nháy mắt lạnh cả lòng.

[Thế giới] Mộc Tương Phi: Vậy …. cám ơn đại ơn đại đức của ngài rồi.

[Thế giới] Một Gậy Đập Chết: Ơ, kẻ sa cơ thất thế này còn dám lên tiếng.

[Thế giới] Hồ Điệp Muội Muội: Chính là cô ta sao?

[Thế giới] Vô Lương Thiên Tôn: Ơ, bà xã, đừng để ý đến cô ta.

[Thế giới] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Mộc Tương Phi, TMD mày không giả ngây thơnữa hả, thao tác đến cỡ đó mày không phải nhân yêu, TMD, chặt đầu taoxuống cho mày làm cầu đá! (TMD = DCM)

[Thế giới] Vô Hoa Tuế Nguyệt: anh Lãnh Diện, hóa ra là cô ta. Cô tarất tự cao, lần trước dẫn bọn em đi phó bản chiếm lấy trang bị khôngchịu chia, còn đá anh Nhất Tiếu ra nữa. Nick lớn thì hay lắm à, cònkhông phải từ nick nhỏ thăng lên sao.

[Thế giới] Thu Thủy Y Y: Mau nói lời xin lỗi đi em gái, thực lực Ẩm Huyết Minh sợ rằng em chưa từng thấy qua đâu.

Tôi nhìn từng dòng tin vênh váo tự đắc này, lúc Ẩm Huyết Minh chỉ cónăm người, không biết là cô có thấy hay không? Hệ thống yều cầu mườingười mới có thể thành lập một thế lực, tôi phải lên đăng kí tài khoảnba tiếng đồng hồ để gom đủ người không biết cô có thấy hay không? Côbiết nó từng bước từng bước thế nào chỉ từ bảy thành viên phát triển đến bây giờ có hơn sáu ngàn thành viên, 197 thế lực liên minh hay không?

Vô Ngạn và Con Rối cũng không trực tuyến, tôi rất khó khống chế đượcmình không đau lòng. Lúc này nói trên thế giới cũng không hề có ý nghĩa, Mộc Tương Phi một đình đứng ở Lôi Trạch, tôi cảm thấy được nó và tôiđang đau buồn như nhau.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Đừng khóc. Con chó cắn cô một cái, cô muốn cắn lại nó hay sao?

Tay tôi vô thức lau khóe mắt, mắt phát hiện ra nước đọng lạnh nhưbăng. Nhưng mà Tội Phạm, tôi không phải anh, tôi không được bình tĩnhnhư anh, làm sao đây?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Hồi Đầu Vô Ngạn sẽ không làm như vậy, thừa dịp anh ta đăng nhập cô hỏi thử xem.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, vì sao tôi ở lại? Thiên Hạ này có gì đáng để tôi ở lại?

Có lẽ tôi nên sớm rời đi, như vậy ít nhất nhớ lại vẫn còn có thể thấy tốt đẹp.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Phi tử, cô ở lại không phải vì bất cứ ai, chỉ là vì bản thân cô. Nếu như cô thích nơi này, tại sao lại bịnhững kẻ có ác ý với cô đuổi đi chứ? Một người không phải sống vì bất cứ kẻ nào, chỉ vì mình thôi. Bao gồm cả nhân vật trong tay cô, bao gồm cảcô, hiểu không?

Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy, tôi giật mình tại chỗ.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Nếu như cô thật sự rời khỏi, cô chorằng bọn họ sẽ tiếc nuối sao? Người thật sự tiếc nuối chỉ là người muốngiữ cô ở lại. Đã như vậy, cô mang theo tấm lòng của mình rời khỏi, chỉlà đúng ý họ thôi.

Lần đầu tiên tôi thấy được hắn nói một đoạn dài như vậy. Tôi cảm thấy nỗi uất ức vừa rồi cũng bị thay thế bởi ý chí chiến đấu. Đúng vậy, tôikhông đi, cho dù Thiên Hạ này không có gì đáng để tôi ở lại, thì có gìđáng để tôi phải rời khỏi chứ?

Yên lặng phân tích tình thế trước mắt, Ẩm Huyết Minh là một tổ chứclớn nhất không thể nào nghi ngờ. Phần lớn thành viên gia nhập có tố chất không giống nhau, cũng chính như thế đã tập cho bọn họ tính háo chiến,thói quen lấn át hiếp đáp. Phe đối lập không có giải tán thế lực bây giờ còn dư lại Tình Nghĩa Minh, Chiến Minh, còn phần lớn là trung lập, YêuNghiệt Bảo Bảo gần đây có ý định liệt họ vào phe đối địch.

Lần nữa nhìn thoáng qua cái tên Hồi Đầu Vô Ngạn màu xám, tôi gửi tincho Sinh Tử Vô Thường. Sinh Tử Vô Thường, ngay cả bạn bè trong trò chơicũng vô thường như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 46: Địch bạn vô thường


Tôi không dám chơi quá lâu, vết thương giữa bụng vẫn còn đau lâm râm, nói chuyện với Vô Thường bảo anh ta tìm Chiến Minh đề nghị hợp bang.Thật ra thì hai thế lực còn sống đều ngày càng khó khăn, căn bản là đốiđịch với thế lực mạnh nhất toàn khu đúng là không dễ chịu gì. Tuy ChiếnTẫn Thiên Hạ và Chiến Tẫn Giang Hồ có hiềm khích với tôi, nhưng tôi rấtbội phục bọn họ, ít nhất đến bây giờ bọn họ vẫn không cúi đầu.

Thoát khỏi trò chơi, nằm lên ghế salon rộng rãi, Tần Tấn gọi điện bảo tối chút mới về, dặn dò có đồ ăn trong lò vi ba.

Tôi không hỏi gì anh. Phù Thế online đang chuẩn bị sắp đưa ra thịtrường rồi, tôi biết anh rất bận. Nhàm chán đổi kênh truyền hình, cănnhà có mùi hương Trésor thoang thoảng, giống như phát ra từ ký ức.

Anh để một chiếc điện thoại màu đen trên bàn, nói tôi nếu gọi điệnthoại về nhà thì dùng nó. Lúc tôi mở điện thoại ra mới phát hiện simđiện thoại di động không ngờ là mạng quốc tế.

Sim của Hàn Quốc???

Rõ ràng mẹ già đang ở nhà, lúc tôi không có ở đây bà cũng vẫn ở đó.Khi bà nhận được điện thoại tinh thần có vẻ rất tốt: “Ở bên đó đượckhông?” Cho dù tôi rời khỏi bà sắp ba tuần lễ, nhưng tôi lại cảm thấygiống như vẫn đang bên cạnh bà. Hóa ra thế giới có kiểu tình cảm này, sẽ không vì thời gian, khoảng cách mà thay đổi.

“Con rất khỏe, mẹ già, mẹ đang làm gì?”

“Mẹ có thể làm gì chứ? Mùa đông rồi, mua nhiều quần áo, không đủ tiền thì để Tần tổng của bọn con trả trước.”

“Mẹ già.”

“Được rồi, được rồi, giá cước gọi rất đắt, tóm lại tự mình chăm sóc tốt cho bản thân.”

Bà cúp điện thoại, tôi đứng lên kiếm đồ ăn. Thức ăn trong lò vi barất thanh đạm, có điều là mùi vị không tệ. Sau khi ăn xong no nê, tôinằm trên ghế salon chờ anh trở về, nhìn đồng hồ treo tường qua đi từnggiây từng phút, thậm chí có hơi nhớ đến anh.

Lúc anh bế tôi từ ghế salon lên, tôi mới phát hiện mình đã ngủ thiếp đi.

“Tại sao không lên giường ngủ?” Anh cau chân mày, hơi tức giận. Cóthể là do làm cấp dưới của anh quá lâu, tôi vẫn còn hơi sợ vẻ mặt này:“Bởi vì mẹ em nói, nếu trong nhà có một người chờ thì người kia sẽ bìnhan trở về.”

Cho nên, trừ khi tôi gọi điện thoại nói không về nhà, bà sẽ không ngủ trước khi tôi trở về. Đây là thói quen của tôi và bà, tuy trước mắt chỉ có một mình bà thực hiện.

Chân mày Tần Tấn giãn ra, vỗ vỗ đầu của tôi: “Dù cho em không đợi,anh cũng sẽ bình an trở về.” Nhưng từ đó về sau anh đều trở về rất sớm,chưa bao giờ trễ hơn mười hai giờ.

Cảm giác có người chờ rất hạnh phúc ư? Giống như mỗi lần tôi về nhà nhìn thấy ánh đèn màu xanh nhạt trong phòng khách vậy.

Anh vẫn ngủ ở phòng khách, sẽ thức dậy thật sớm làm bữa sáng, sau đóra cửa. Thứ bảy, chủ nhật tuyệt đối không đi làm, tắt điện thoại diđộng, nghe nhạc, chơi game.

Tôi hỏi anh ở server nào của Thiên Hạ, anh nói úp mở là bây giờ không có chơi nữa.

Cho nên tôi cũng không hề nhắc đến chuyện trong game nữa.

Buổi tối anh đi tắm, kêu tôi lấy quần áo giúp anh. Tôi tìm một chiếcáo thun lót màu trắng, một chiếc áo len màu xám tro, phối với một chiếcquần trắng bình thường. Dĩ nhiên anh cũng trực tiếp mở cửa, tôi chỉ thấy anh ở trần đã lập tức che mặt la một tiếng.

Sau đó anh lại cười: “Có khăn tắm mà, làm như lão đại của em cuồng khỏa thân vậy?”

“….” Tôi đỏ mặt đưa quần áo cho anh, anh như đùa giỡn gạt tay tôi ra: “Nếu như lúc nào em muốn ngắm nghía, anh cũng có thể miễn phí mở ra cho em xem.”

“….”

Ngày hôm sau vào trò chơi thấy được tin của Sinh Tử Vô Thường gửi đến.

[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Chiến Tẫn Thiên Hạ đồng ýhợp bang. Người của bọn họ nhiều hơn chúng ta, chúng ta nhập vào bangcủa bọn họ.

Như tôi suy đoán, tôi nhắn riêng cho Come On Baby, anh ta không muốnhợp bang. Dù sao trong tổ chức của bọn họ đều là nhân yêu hoặc yêu nhân, có thể tưởng tượng tập hợp được một đám như vậy cũng không dễ gì. Nhưng cũng đồng ý liên minh với Chiến Minh.

Gặp mặt Chiến Tẫn Thiên Hạ và Chiến Tẫn Giang Hồ rất lúng túng. Trước kia bọn họ giết tôi không ít, đặc biệt là vào thời điểm thế lực chiến,vừa xuất hiện đơn độc là đã bị lấy ra khai đao, mà chú dê của tôi cứ vẫn chạy không nhanh. Khi đó Vô Ngạn chỉ bận dẫn người chiếm địa bàn, tôilại đơn độc chẳng khác nào tự động trở về thành.

Khụ, phần lớn đều là do hai người bọn họ ban tặng.

[Phụ cận] Chiến Tẫn Giang Hồ: Mộc Tương Phi, tuy tôi không thích cô,nhưng nói thật Hồi Đầu Vô Ngạn làm như vậy thật TMD không có lương tâm.

Hệ thống: Chiến Trẫn Thiên Hạ gửi lời mời bạn gia nhập thế lực Chiến Minh. Đồng ý/Từ chối?

Tôi bấm đồng ý, lúc chữ Chiến Minh thật to xuất hiện trên đầu, tôi cảm thấy cuộc đời như trò chơi.

Chiến Tẫn Thiên Hạ khác hẳn với Chiến Tẫn Giang Hồ. Chiến Tẫn GiangHồ thích rêu rao, thích đấu võ mồm và rất phiền phức. Bình thường trênkênh thế giới chỉ thấy anh ta nói khắp nơi nơi. Mà tuy Chiến Tẫn ThiênHạ là chủ thế lực, nhưng yên lặng kín tiếng, miệng vàng khó mở, bìnhthường muốn thấy anh ta nói một chữ còn khó hơn lên trời.

[Thế lực] Mộc Tương Phi: Xin chào mọi người, tôi là Mộc Tương Phi, xin chỉ giáo nhiều.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Chỉ giáo không nổi.

Hệ thống: Chủ thế lực Chiến Tẫn Thiên Hạ thăng Mộc Tương Phi làm thượng thư thế lực.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Thiên Hạ!!

[Chủ thế lực] Chiến Tẫn Thiên Hạ: câm mồm!

Bọn họ đều nói tôi rất may mắn, bình thường rất hiếm khi thấy lão đại của bọn họ mở miệng vàng.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Cám ơn.

Anh ta lại không nói một lời lần nữa.

Tôi liên hệ với Come On Baby, ngày đó Chiến Minh và Yêu Nghiệt Bảo Bối đã đạt được hiệp nghị liên minh.

Sinh Tử Vô Thường bị phân làm nguyên lão. Một thế lực chỉ có haithượng thư, nhưng tôi biết anh ta sẽ không để ý. Bây giờ không phải làlúc để ý đến điều này.

Hiện tại Chiến Minh có tổng cộng hơn 500 người chơi, số người trựctuyến đông nhất là hơn 220 người. So với Ẩm Huyết Minh… chỉ có thể nóilà… một cộng lông gà trên thân cả con gà. Đúng vậy, chỉ là một cọng lông gà.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Dưới đây tôi có vài điều ý kiến.

Mấy cuộc nói chuyện riêng khi nãy trong kênh đều yên tĩnh lại.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Một, thế lực chiến sắp đến khôngnên xin chiến đấu. Tỷ lệ thắng của chúng ta hoàn toàn không có, tiền ghi danh quá đắt. Hai, mội thành viên trong thế lực xin cung cấp hình thậtcủa mình trong vòng ba ngày, càng chi tiết càng tốt. Ba, tôi hi vọng mọi người chia ra từng nhóm thay phiên nhau đến phó bản 14, 16, 24, 30, kéo người mới vô điều kiện. Bốn, sau này thế lực vào phó bản trước chỉ tổđội người của thế lực, khi thật sự thiếu thành viên mới thêm người lạ.Tạm thời chỉ những thứ này thôi.

[Thế lực] Thái Cực: Chưa từng nghe chơi game còn phải nộp hình, công ty game cũng không có quy định này.

[Thế lực] Bát Quái: Kéo mấy nick nhỏ kia có lợi ích gì, chờ chúng lớn lên thì hoa cúc vàng cũng đã héo.

[Thế lực] Ấn Phím Đánh Người: Tôi cảm thấy điều kiện hình có vấn đề.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Mộc Tương Phi, nơi này không phải là Ẩm Huyết Minh trước kia.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Nơi này có thể phát triển trở thành Ẩm Huyết Minh hiện tại sao?

Không có ai lên tiếng.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: tôi muốn hỏi tiếp, các vị đang ngồi đây đã bao lâu không cướp được BOSS rồi hả?

Yên tĩnh.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Đã bao lâu không cướp được đài trong thế lực chiến?

Tiếp tục yên tĩnh.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Đã bao lâu Chiến Minh không cóngười mới gia nhập? Có nghĩ đến không bao lâu chúng ta cũng sẽ ngại độidòng chữ Chiến Minh này đi ra ngoài hay không?

Một lúc lâu cuối cùng có phản ứng.

[Chủ thế lực] Chiến Tẫn Thiên Hạ: Làm theo lời cô ta. Cô sắp đặt cụ thể đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 47: Chiến minh chiêu mộ


[Thế lực thượng thư] Mộc Tương Phi: Tôi sắp danh sách đội ngũ và địađiểm cho chúng ta. Mọi người làm ơn nhớ kỹ đội trưởng của mình, một khilên phải gửi yêu cầu đến đội trưởng, đánh chung với đội. Những ngườithường xuyên không trực tuyến sắp vào chung với nhau, có thể không cầnchú ý đến. Tôi tính rồi, phó bản giành cho người mới có tổng cộng 5 cái, tổng cộng chúng ta hơn 120 đội, có điều thường xuyên trực tuyến chỉ có40 đội. Trong 40 đội sẽ 5 đội thay phiên một lần, một đội nhiều nhất lànăm sáu phút.

Chờ lúc có người mới có thể kéo người mới ở phó bản cấp thấp, cácngười có thể bắt đầu dẫn đội đi phó bản 35, 42, 45, 48. Như vậy mỗitháng vào phó bản một ngày cũng không tốn nhiều thời gian.

Tất cả mọi người không có ý khác, tôi coi như đã đồng ý.

Sau khi thu đủ hình, tập hợp cả Chiến Minh và Yêu Nghiệt Bảo Bối liên hoan tại đê Long Thủ. Cầm chút tiền được phát đi mua pháo hoa.

Rất nhiều người lần đầu tiên tham dự tụ hội thế này, thậm chí có ítngười lần đầu tiên nhìn thấy những người khác trong thế lực. Gặp mặtcũng vô cùng náo nhiệt, dù sao trên đầu cũng đội chung một chữ.

Người trước kia từng kết thù trong Tình Nghĩa Minh, hôm nay vừa thấycũng không tránh khỏi ngứa tay, tỷ thí với nhau một chút. Nick nữ trongthế lực Yêu Nghiệt Bảo Bảo khá nhiều, có nick nữ nhảy múa, nick nam đitheo ngắm nhìn, nhìn ai cũng xinh đẹp, chảy cả nước miếng.

Chiến Tẫn Giang Hồ đang tỷ thí với Sinh Tử Vô Thường, Yêu Mỗi VôThường đứng bên cạnh reo hò chỉ sợ thiên hạ không loạn. Chỉ có Chiến Tẩn Thiên Hạ lẳng lặng đứng một bên. Anh ta cũng là một đạo sĩ, chẳng quabình thường gần như không nhìn thấy thú cưng của anh ta,

Tôi đứng bên đám người, thu lại hết toàn bộ quá trình kia. Sau đó cảbuổi tối nghĩ làm sao đăng lên. Thiên Hạ hôm nay đã khác với ban đầu.Ban đầu là tôi và đám người Vô Ngạn, Con Rối, Đừng Đánh Mặt làm đạithần, chiêu mộ thành viên mới. Nhưng bây giờ đã mở gần ba năm, điều nàyrõ ràng không thể thực hiện tiếp được.

Cho nên ngày hôm sau, trên diễn đàn game có thêm một bài viết.

Chiến Minh chiêu mộ bạn đến làm “đồng tính luyến”.

Không sai, bạn không nhìn lầm, Chiến Minh chiêu mộ bạn làm “đồng tính luyến”.

“Đồng” này là đồng chung chí hướng, nếu như bạn mới vào thiên hạkhông biết đi đâu, bất kể mạnh yếu, chúng tôi nguyện lấy chiến làm thề.

“Tính” này là tính cách hợp nhau, nếu như nghề bạn chọn khiến bạn bịlạnh nhạt tại cửa phó bản, bạn có thể vào Chiến Minh tôi, cùng chungvinh nhục.

“Luyến” này là ý cùng theo đuổi, nếu như bạn cũng có một lòng nhiệthuyết, hành tẩu giang hồ, vào Chiến Minh của tôi, kết giao bạn bè.

Ngay sau đó là hình tất cả thành viên, ghi chú rõ từ tên của thành viên toàn thể Chiến Minh.

Cuối cùng là đính kèm clip hoạt động của Chiến Minh, ghi chú rõ nicklớn của Chiến Minh cố định thời gian dẫn đi phó bản, ai có cần liên lạcvới ID xxx.

Tên bài viết nói dễ nghe là rất sáng tạo, còn nói khó nghe chút chẳng qua là mánh lới. Nhưng nếu như người bình thường của trò chơi cũngkhông biết, mánh lới quan trọng biết bao. Bài viết này được tỷ lệ xem và bình luận trước nay chưa từng có.

Cùng một ngày, số lượng Chiến Minh đông lên. Bọn Chiến Tẫn Giang Hồđều chia tổ theo nghề nghiệp và cấp bậc, mỗi tổ để một nick lớn làm độitrưởng, kể từ đó dễ dàng quản lý hơn nhiều.

Mọi người trong Chiến Minh bắt đầu bận bịu, thật ra thời điểm mộtnick gần mãn cấp cũng cô đơn, rất lâu bọn họ không có làm lại nhiệm vụgiống nhau, đã sớm thờ ơ, không có chung đề tài. Cho nên như vậy mới cónhiều người không kiên trì tiếp được, yên lặng bỏ đi.

Bao giờ kéo nick nhỏ cũng có cảm giác đánh quái lên cấp ngày xưa.Chuyện chúng ta nhìn như chuyện thường tình thì bọn họ lại hiếu kỳ.

Buổi tối thường có người khoe khoang trên kênh thế lực rằng đội củabọn họ đã lên được bao nhiêu cấp. Dần dần dẫn đội đi phó bản sơ cấp đềulà người mới, còn nick lớn chỉ cần dẫn đi phó bản trung cấp, rồi sau đónick nhỏ đến phó bản trung cấp nhiều lên, họ liền dứt khoát chỉ dẫn điphó bản cao cấp.

Đội ngũ thường xuyên thay đổi, mọi người trở nên quen biết lẫn nhau, cho nên kênh thế lực từ từ sinh động.

Bình thường tôi không đi cùng bọn họ vào phó bản, nhưng trong từngtrò chơi, thầy thuốc luôn là một nghề đặc biệt. Bởi vì nhân vật lên cấpvô cùng khó khăn, lại phụ trợ chiến đấu, cho nên…. Chúng tôi thường được xưng là…. bà vú trong trò chơi.

Lúc bọn họ đi phó bản thiếu thầy thuốc tôi cũng không tiện từ chối.Lúc vào đội phát hiện Chiến Tẫn Thiên Hạ đánh chủ, Chiến Tẫn Giang Hồđánh phó, vào phó bản cấp 64.

Đi theo bên cạnh bọn họ có một nick nhỏ tên là Ào Ào luôn chạy loạnkhắp nơi, rước lấy tuần thú Mộc Linh trong phó bản. Con quái này chẳngcó gì tốt, chết cũng không có rơi đồ, Chiến Tẫn Giang Hồ đã không cònkiên nhẫn.

[Tổ đội] Chiến Tẫn Giang Hồ: Ai đó, đá đi…

[Tổ đội] Ào Ào: 555555…..

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Ào, bấm tự động đi theo, đi theo tôi.

Tôi không thích đả kích người khác, có lẽ trước kia bị Vô Ngan đảkích nhiều, hơn nữa… Thật ra thì tôi chơi game cũng không giỏi lắm, cóđiều là chơi lâu nên quen thôi. Game online nào có từ nhỏ đã là đại thần chứ?

[Tổ đội] Ào Ào: ừ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 48: Phục vụ, tôi muốn đổi thìa


Thật ra thì vết thương đã hoàn toàn lành rồi. Trần Cánh nói bây giờtôi đã mạnh như trâu, cũng không cần tái khám nữa. Mỗi ngày tôi đều ởnhà lão đại, ăn không ngồi rồi. Ngày nào đó bỗng tâm huyết dâng trào,háo hức muốn làm bánh ngọt. Tôi sửa sang đi xuống siêu thị dưới chung cư mua sữa tươi, bột mì, và các loại bột, chờ mua xong về lại xấu hổ pháthiện…..

Tôi không có chìa khóa. May là quen mang theo điện thoại di động bênngười. Tôi gọi điện thoại cho lão đại, hoàn cảnh xung quanh anh rất antĩnh, giống như là đang họp, tôi có chút hối hận vì đã gọi cho anh.

“Sao vậy?”

“Ặc, lão đại.” Tôi ngại ngùng nói, lúc này bảo anh trở về… không được tốt phải không? Hay là tôi tự tìm một chỗ đợi đến tối anh về…

“Nói.”

“Bây giờ em đang ở dưới lầu, nhưng không có chìa khóa.”

“Đi ra chung cư quẹo phải, chừng hai mươi mét có một quán cà phê tên Lưu Luyến, vào trong đó chờ anh.”

“Ờ.” Tôi không nói gì nữa, cho nên cầm một đống túi lớn bột mì, sữa tươi đi đến quán cà phê xấu hổ ngồi đợi….

Tôi gọi một ly kem Haagen Dazs hấp dẫn xinh đẹp dưới ánh mắt quái dịcủa nhân viên phục vụ, tôi thích ăn kem vào mùa đông. Treo túi màu xanhbiết vào lưng ghế, sữa tươi thì để dưới bàn. Tại chỗ ngồi có tạp chí,tôi tiện tay lật xem. Trong quán mở nhạc nhẹ, hoàn cảnh rất thư giãn, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là nếu như tôi không mang theo nhiều đồ nhưvậy.

Bên cạnh là một đôi nam nữ, nam chừng ba mươi tuổi, nữ thì chừng haimươi. Hai người còn rất thân mật nói gì đó với nhau, cô gái nhìn sangbên tôi một chút, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó, cuối cùng haingười cùng nhau cười.

Tôi cảm thấy được nhiệt độ khuôn mặt tăng cao, nếu như là trước đây,có thể tôi đã sớm đứng dậy bỏ chạy, nhưng bây giờ tôi còn ngồi đây. NhưTội Phạm nói, nếu như tôi muốn ở chỗ này thì có gì đáng để tôi rời đichứ?

Vừa nghĩ như vậy lại bình thường trở lại, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí của tôi.

Lúc bọn họ đứng dậy tính tiền, thế mà cô nàng kia lại đá trúng lonsữa bên cạnh bàn tôi, gây ra tiếng vang rất lớn, tôi cũng đau thay côta. Vốn thầm nghĩ xin lỗi, có điều câu đầu tiên cô nàng thốt ra khôngphải là kêu đau, nên tôi cũng giảm đi bớt cảm giác có lỗi.

“Cô có bệnh à, để đồ ở đây?”

= =||||

Tôi cố gắng giữ vững bình tĩnh hòa nhã, nhưng cô ta lại nổi đóa lên:“Mang những thứ này đến quán cà phê, không phải cô bệnh thì là cái gì?”

Giọng nói của cô ta dần dần cất cao, người xung quanh đều nhìn sang,người đàn ông bên cạnh dường như cũng cảm thấy khó coi, nhẹ kéo cô ta,cô càng làm lớn hơn: “Tôi muốn cô nói xin lỗi, lập tức xin lỗi.”

Tôi đóng lại quyển tạp chí đứng lên, ngay cả cướp còn gặp rồi thì còn có gì phải sợ? Cho nên tôi khiêu khích cô ta: “Nếu tôi không xin lỗithì sao?”

Lúc nói lời này, tôi đột nhiên nghĩ đến…. Nếu như ban đầu Vô Ngạn bắt tôi nói xin lỗi Tử Nguyệt Quang, tôi cũng nói dũng cảm như vậy thì sẽnhư thế nào?

Tất cả ánh mắt trong quán đều tập trung đến bên này, rất nhiều ngườiđang nhìn, nhân viên phục vụ muốn đến hòa giải, cô ta còn đang ở trênnhìn xuống: “Em muốn cô ta nói xin lỗi, Aakarshan —”

Cô ta dùng giọng nói eo éo khiến người ta dựng cả lông tóc, lay layngười đàn ông bên cạnh. Người đàn ông trung niên bên cạnh dường như cũng có chút thân phận, vẫn duy trì phong độ ga lăng: “Thưa cô, dù thế nàothì đồ của cô cũng đụng vào Tiểu Tư, hợp tình hợp lý thì cũng nên nóilời xin lỗi mà.”

Tôi mỉm cười, đương muốn tiếp lời thì một giọng nói vang lên.

“Thưa cô, lon sữa chắc chắn không biết cử động, trên luật pháp, xeđụng phải cô là vô tội.” Tôi ngẩng đầu, Tần Tấn không biết đã đến từ lúc nào. Khí trời mùa đông thành phố S đã rất lạnh, anh mặc áo len trắng,bên ngoài là áo khoác thoải mái cùng tông màu, nhìn rất ấm áp.

“Tấn?” Người đàn ông trung niên thấy anh dường như hơi ngạc nhiên: “Thật là trùng hợp.”

Tôi ngỡ ngàng, có lui đến làm ăn sao? Sao tôi không nhận ra vậy kìa?

“Chờ lâu rồi hả?” Anh vuốt vuốt mái tóc dài của tôi, một tay ôm vaitôi, sau đó rất thích thú nhìn mấy túi lớn nhỏ: “Aakarshan, đây là ĐôngPhương Lạc vị hôn thê của tôi. Quý cô bên cạnh anh đã đụng hư bữa ăn tối của tôi rồi.”

Tôi nhìn anh, ý bảo lon sữa làm gì dễ hư vậy? Chân đi mở núi à?

Anh kéo tôi vào trong ngực một chút: “Đền cũng không được, coi như xong, nói xin lỗi đi.”

“Ặc…” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi của tôi. Cô gái kia có hơi không phục, Aakarshan quay đầu nhẹ giọng nói với cô ta: “Nói xin lỗi với cô Đông Phương Lạc đi.”

Cô ta giận dỗi cúi đầu, tay người đàn ông đặt trên vài cô ta tăng thêm sức, giọng nói dần dần khó chịu: “Nói xin lỗi.”

Cuối cùng cô ta cúi đầu, dáng vẻ như muốn khóc, nói: “Thật xin lỗi.”

Trong ánh mắt của mọi người đang nhìn, tôi hơi mất tự nhiên, ngẩngđầu nhìn Tần Tấn, ý bảo có thể nào chúng ta quá đáng rồi hay không? Anhkéo tôi ngồi xuống ghế mây, lúc Aakarshan sắp ra khỏi cửa lại cất caogiọng nói: “Aakarshan, thật ra có đôi khi, người phụ nữ bên cạnh có thểtiêu biểu cho sự đánh giá của một người đàn ông, có thứ chỉ nên để dùng, không nên dẫn ra ngoài.”

Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, không nóng không giận, vừa đủđể cho mọi người trong quán nghe thấy, sau đó còn thêm một câu ngọt lịm: “Có rảnh thì tìm tôi chơi bóng.”

Cuối cùng người đàn ông kia lúng túng: “Đừng nói với cô ấy, lần sau sẽ không vậy nữa, đừng để ý.”

Tôi chưa bao giờ biết Tần Tấn luôn luôn khéo léo cũng sẽ sắc bén như thế.

Anh cũng không buồn để ý, vẫn cười như gió xuân phơi phới, đặt chiếctúi trên ghế lên mặt đất, vẫy tay gọi cà phê, trái cây và chút bánhngọt.

Đôi mắt tôi nhìn anh trông mong: Chúng ta không đi về sao?

Anh kéo ly kem của tôi đến trước mặt, cầm chiếc thìa xinh xắn xúc một miếng nhỏ nếm thử, giống như không quen với mùi vị này, cuối cùng lạiđẩy về trước mặt tôi: “Trời lạnh vậy còn ăn cái này?”

Tôi chỉ nhìn ly kem Haagen Dazs xinh đẹp hấp dẫn và chiếc thìa tôivừa mới ăn xong kia, anh quơ tay: “Nhìn cái gì? Thích thì ăn đi.” Tôikhông nhúc nhích, nhưng bây giờ cái thìa này anh đã ăn rồi….

Anh hơi nhướng mày: “Ăn đi.”

Tôi im lặng, làm kháng nghị không tiếng động.

Anh múc lên một chút đưa đến trước mặt tôi, ra lệnh rất bạo chúa: “Há miệng.” Tôi quay đầu kêu nhân viên phục vụ một tiếng, anh lập tức nhâncơ hội đút vào miệng tôi.

Nhân viên phục vụ mặt áo sơ mi trắng và ghi lê nhỏ đi về phía này, anh xua xua tay: “Không cần, cám ơn.”

Tôi khóc không ra nước mắt… Òa… Phục vụ, tôi muốn đổi thìa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 49: Lần đầu hẹn hò


“Lão đại” Tôi cố gắng nịnh nọt một chút: “Chúng ta có thể về chưa?”

Anh vắt chéo hai chân, tư thế tao nhã khuấy cà phê: “Có thể, chờ em ăn xong rồi về.”

“Việc kia….” Đầu óc tôi nhanh chóng chuyển đổi, tôi đã khỏe rồi, tôimuốn về nhà, ngày mai tôi sẽ lén dọn về. Nhưng mà ngoài mặt vẫn cungkính cần thiết, tối hôm nay còn phải ở nhà anh mà: “Nhưng mà lão đại,khí trời này rất lạnh đúng không? Ăn hết tất cả sẽ tiêu chảy.”

Anh đang cho thêm sữa vào cà phê, lấy thìa nếm thử, hơi nhoẻn môi cười một cái hốt hồn: “Đúng vậy, vậy đừng miễn cưỡng.”

“Thật à?”

“Ừ,” Đưa thìa bạc cà phên đến: “Thử xem cà phê này thế nào?”

“…” Cái thìa đáng ghét!!

Mãi lề mề đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng anh cũng đồng ý có thể đivề, vẫy tay thanh toán xong, anh rất chủ động xách toàn bộ đồ. Có lẽ làlàm người hầu của anh quá lâu, tôi cảm thấy không được tự nhiên.

“Cái kia… lão đại để em xách cho.”

Anh liếc tôi một cái: “Không cần.” Suy nghĩ một chút, lại đưa túi bột cacao cho tôi, “Cầm cái này đi.”

Tôi đi theo anh ra ngoài, nhanh chóng hiểu được ý đồ của anh, đúnglúc anh có thể để trống một tay đển nắm tay tôi. Lão đại, tại sao trướckia em không phát hiện ra anh lại gian trá, ặc, thông minh như vậy chứ…Nhưng mà mùa đông lạnh vậy, anh cảm thấy có cần thiết nắm tay lạnh cóngđể ngắm cảnh tươi đẹp không?

Tay của anh rất lớn, ngón tay rất dài, khớp xương hơi to. Có điều vôcùng ấm áp, không khác gì cho vào túi, cũng có thể chấp nhận được.

Hai người giống như sợ giẫm phải mìn, cúi đầu mà đi, suốt đoạn đườngkhông lên tiếng. Cũng là lòng bàn tay anh bắt đầu hơi xuất mồ hôi. Quảnhiên là thể năng tốt vẫn hay hơn.

Lên đến trên lầu, lúc mở cửa anh lại dứt khoát giở trò: “Chìa khóa bên túi quần trái.”

Tôi ngu ngơ nhìn anh, có ý gì đây?

Anh nhận lấy túi trong tay tôi, ý bảo: Mở cửa đi.

Lão đại anh không cần phải vậy chứ…. Gần như vẻ mặt tôi vô cùng nhănnhó cho tay vào trong túi quần anh, vất vã lắm mới móc được chìa khóara, xoay từng vòng từng vòng, cuối cùng sau đó mở cửa ra.

Anh mang đồ đặt trong phòng bếp, sau đó kéo tôi ngồi trên ghế salon,nói cho tôi biết từng cái từng cái chìa khóa là mở cái gì. Tôi thở dài,dù sao thư ký cũng không ngồi không, cầm bút ghi từng cái xong, dán lênchìa khóa, sau đó đưa cho anh. Anh giang rộng hai tay ngồi tựa vào ghếsalon: “Đưa cho em đó.”

Tôi cảm thấy trái tim bỗng đập mạnh một chút.

Anh tự tay kéo tôi ngã lên người anh, tôi cảm thấy lông măng cả người lại bắt đầu đứng nghiêm rồi. Tay anh đặt lên môi của tôi, di chuyểntừng chút từng chút rất nhẹ, mà giọng nói còn nhẹ hơn: “Trần Cánh nói em đã khỏe rồi.”

Tôi nhìn anh, Trần Cánh đã sớm nói tôi khỏe rồi mà.

Tay của anh di chuyển đến khóe môi tôi, rồi từ từ đến cổ. Tôi cảm thấy hơi nhột một chút, cười đẩy anh.

Anh thở dài nhẹ nhàng hôn lên tai tôi, tôi thoáng run lên, cảm giácđược hai tay anh ra sức, như muốn hòa tôi vào thân thể vậy: “A Lạc… Đông Phương Lạc, em có biết anh may mắn vì em không sao biết bao…. tên khốnTrần Cánh kia suýt nữa hù chết anh….”

Tôi không quen anh bỗng ra vẻ dịu dàng như thế, cảm giác giống như tự dưng động kinh vậy.

“Ặc, em đâu có dễ chết như vậy. Đúng rồi, lão đại, em đi làm bánh ngọt nhỏ.”

Anh nhăn mày: “Không thể đi mua sao?”

“….” Đây chính là đàn ông, mãi mãi không hiểu được niềm vui của phụ nữ.

Tôi ở trong phòng bếp nhào bột mì, điều chế nguyên liệu, anh tựa vàobên cạnh phòng bếp nhìn thích thú. Một hồi lâu mới đi đến bên cạnh tôi:“Chiếc tạp dề nhỏ này rất xinh.” Tôi cười cúi đầu đánh trứng gà, trộnbột cacao. Anh chậm rãi vòng tay qua eo tôi từ phía sau lưng, đặt cằmlên vai tôi. Tôi không để ý đến anh, anh cũng không nói nữa, có điều làtay bắt đầu xấu xa di chuyển.

“Lão đại, giúp em mở lon sữa tươi đi.” Tay tôi đầy cả bột mì, đànhphải gọi anh. Anh vòng ôm eo tôi, hơi thở dần dần dồn dập, không nói lời nào.

“Lão đại…” Đương lúc tôi thúc giục anh, tay anh đột ngột đi lên đặt trước ngực tôi, khàn tiếng gọi “A Lạc, anh…”

“A…..” Tôi gần như nhảy lên không bị không chế, cảm giác kia khôngnói ra được, giống như đột nhiên bị một con gián bò lên vậy: “Tần tổng,anh!”

Ngay cả tôi cũng không nghĩ đến mình sẽ có phản ứng lớn như vậy, anhlại càng sợ hết hồn, đưa tay kéo cổ tay tôi ôm lại, một tay vỗ nhẹ lưngtôi: “Được rồi, được rồi, A Lạc, đừng sợ, anh quá nóng lòng. Không cóchuyện gì, không có chuyện gì… Đừng sợ…”

Tôi vẫn trộn bột, đừng nói là trên mặt, tôi nghi ngờ là cả cổ cũng đỏ rần lên. Không khí vô cùng lúng túng. Anh…. muốn làm cái gì?

Anh trở về phòng khách xem ti vi, cứ cách năm phút quay sang đây nhìn một lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 50: Đúng là đầu gỗ


Ở nhà mẹ già thường xuyên làm chút bánh ngọt, bình thường tôi cũngxem bà làm, hôm nay thử tay nghề cũng không tệ lắm. Vừa đặt vào lònướng, coi như là việc lớn đã xong.

Rửa tay đi ra ngoài, anh đang ngồi trước mặt Computer, xem xét thôngtin trò chơi, vừa nhìn thấy tôi, lại khôi phục lại bình tĩnh: “Bên này.”

Tôi kéo ghế ngồi cạnh anh, tay anh lại ôm tôi, một tay chỉ trên bảngxếp hạng của trò chơi trực tuyến nào đó. Cả người tỏa ra sự tư tin nhưnắm càn khôn trong tay: “Trò chơi này thế nào?”

Tôi nhìn xem số người chơi và tỷ lệ lợi nhuận: “Gian đoạn đầu có thểthu lợi nhuận khá một chút, nhưng hiện tại đã trải qua quá trình sửa đổi quá lớn, mọi mặt kỹ năng không ngừng điều chỉnh, không cách nào lấyđược sự tin tưởng của người chơi, phần lớn họ sẽ không dám đầu tư, xemtình trạng hiện tại thì lợi nhuận đã giảm xuống theo diện rộng.”

Anh vỗ vỗ vai tôi tán thưởng: “Phù Thế Online đưa ra thị trường trong vòng hai tháng sẽ vượt xa nó.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, trong nháy mắt đó phong thái của Tần Tấn khiến tôi không nổi dậy được nghi ngờ.

Lần nữa vào trong trò chơi, Tần Tấn điều khiển nhân vật của tôi chạytán loạn khắp nơi, có tin nhắn vào phó bản gửi đến, anh nhìn thoáng qua, khẽ nhăn chân mày: “Em đang ở Chiến Minh?”

Tôi tựa vào vai anh: “Anh biết Chiến Minh à?”

Anh không trả lời tôi, nhìn kênh thế lực không ngừng nhảy tin nói chuyện phiếm, không biết đang suy nghĩ gì.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Phi Tử, đến giết Boss đi.

[Nguyên lão thế lực] Tai Trái Nghe Gió: Phi tử, đến đây hỗ trợ giết Túy Hầu đi.

[Nguyên lão thế lực] Ào Ào: Phi tử chị lên rồi à? Buổi tối dẫn chúng em đi phó bản 64 được không?

Tôi nhìn kênh thế lực không ngừng nhảy loạn, chậc, hôm nay các người thật đúng là nhiệt tình nha.

Tôi đứng dậy đi vào phòng bếp xem bánh nướng thế nào, nhìn xem chấtlượng cũng được, lấy đĩa đựng vài cái đem ra. Vậy mà anh lại ở trong phó bản, tôi không thể không thừa nhận thao tác là cần phải thiên phú.

Nhặt một cái đút cho anh, phó bản cấp 55 khó đánh, vậy mà anh lạiđánh phó, tay bấm bàn phím cũng không buông ra, cắn một miếng trên taytôi đang cầm, tỉ mỉ thưởng thức, lại đưa đầu qua cắn một cái nữa.

“Lão đại, như thế nào hả? Lần đầu tiên em làm đó.”

Anh đã ăn xong rồi, bắt đầu liếm ngón tay tôi. Tôi ớn lạnh, nhớ đến cảm giác khi còn bé bị chó liếm tay.

“Việc kia… lão đại…” Tôi cẩn thận dè dặt nhìn anh, anh dùng giọng mũi đáp lại: “Ừ?”

“Thật ra thì… Trong phòng bếp vẫn còn, nếu như không đủ thì… em có thể mang ra thêm….”

“Đông, Phương, Lạc!!!!” Vẻ mặt anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thépnhìn tôi: “Em… em…” Phát bực xong lại quay đầu về trò chơi, thế nào cũng không chịu để ý đến tôi nữa.

Chỉ để lại tôi đây vô tội biết bao…. Lại sao đây?

Buổi tối ngồi xem ti vi trên ghế salon, một tay anh vòng qua eo tôixem cuộc thi bida. Tôi chẳng có hứng thú với chuyện này, cho nên làm mèo ngủ cạnh anh.

Khi tỉnh lại đã ở trên giường rồi, đắp tấm chăn màu trắng, điều hòachỉnh hơi cao. Tôi xuống giường chỉnh điều hòa thấp một chút, điện thoại lại vang lên. Máy chủ ở phòng khách, mấy phòng khác đều có đặt máy nộibộ.

Tôi vừa mới bắt đầu đã nghe thấy giọng của lão đại: “Alo?”

“Tần tổng.” Tiếng nói bên kia của Trần Nhiên khiến người ta dù cáchống nghe vẫn biết anh ta đang cười dữ dội: “Đêm dài đằng đẵng, một mìnhanh có phải khó ngủ hay không?”

“Trần, Nhiên, tốt nhất là cậu nghĩ một cái cớ hoàn mỹ cho tôi.” Dường như tâm trạng lão đại không được tốt, tôi quyết định nghe lén một chút, sẽ không bị ai phát hiện đâu nhỉ?

“Đây không phải là lính lác quan tâm anh sao, nhìn anh ngày ngày chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, Trần Nhiên thân là cánh tay đắc lực đươngnhiên phải san sẻ với anh rồi.” Miệng lưỡi anh ta trơn tru, lão đại cười khẩy: “Hơn nửa đêm lại hưng phấn đến vây, sao hả, làm xong Uông Lỗi rồi à?”

Người bên kia rõ ràng không ý thức được nguy hiểm, vẫn đặc ý vô cùng: “Đó là vì Trần Nhiên không có nghị lực chạy marathon, tinh thần Platonhư Tần tổng…”

(“Tinh thần Plato” hay còn gọi là “Tình yêu kiểu Plato” gọi là tình yêu trong sáng không có liên quan đến thể xác)

“Trần Nhiên.”

“Tần tổng, có gì căn dặn không? Nếu không tiểu nhân đưa cho anh đồ chơi nhỏ để anh giải quyết tạm thời nhé?”

“Xin nhận ý tốt nha,” Lão đại lại bình tĩnh: “Có điều nếu là Trầntổng của tôi rảnh rỗi như vậy xem ra tháng này phòng thị trường phảităng gấp đôi nhiệm vụ rồi.”

“Gì???”

“Còn không phải là tôi tìm một chút chuyện cho Trần tổng làm sao.Ngày mai tôi sẽ tuyên bố việc này, đúng rồi, nguyên nhân cậu tự mìnhgiải thích cho mọi người, tránh để có gì hiểu lầm.”

Trần Nhiên đã câm nín, tôi lau mồ hôi, lão đại anh có cố ý để Trần Nhiên bị đám con cháu phòng thị trường mắng đến chết à!!

“Đó… đó… Tần tổng, Tần lão đại, tôi sai lầm rồi, anh không gọi làPlato, marathon, anh là trong sáng, là thần thánh, là tình yêu chungthủy vĩ đại.”

“Ồ?” Giọng nói của lão đại bắt đầu trở nên nhàn nhã, vô cùng ôn hòa:“Trần Nhiên, ngày mai đưa hộ chiếu và giấy chứng minh nhân dân cho tôimượn một chút.”

“Sau khi dùng xong nhiệm vụ không bị tăng gấp đôi nữa hả?”

“Ừ, không tăng gấp đôi nữa.”

“Được rồi, đúng rồi, hộ chiếu của anh đâu?”

Giọng nói của lão đại vẫn trầm ổn thản nhiên: “Lần trước đưa A Lạc đi bệnh viện bị tịch thu và hủy rồi, tìm đường làm cái mới thôi.”

Tôi nhớ ra, đúng rồi, ngày đó anh siêu tốc, vượt cả sáu cái đèn đỏ.Ặc… có điều không đúng, hôm nay lúc anh thay áo không phải còn thuận tay để trên bàn sao?

“Hừm, anh cũng có ngày hôm nay, được rồi, được rồi.”

…. Trần tổng à Trần tổng, tôi thật sự vô cùng thương hại anh à…..

Anh ta cúp điện thoại, tôi cũng không ngủ được, lúc đi ra phát hiệnanh đang ngồi trên ghế salon hút thuốc. Vòng khói như sương, từng lànbay ra bình thản đến khiến người ta ngưỡng mộ.

“Đánh thức em à?”

“Không có, em tỉnh ngủ rồi.” Tôi đi đến ngồi bên cạnh anh, anh dụitắt thuốc, kéo tôi ôm vào lòng, trên người anh còn thoang thoảng mùithuốc lá: “Mơ thấy ác mộng hả?”

Tôi lắc đầu, tay anh ôm eo tôi siết lại một chút, ôm cả người tôi vào lòng. Mùi vị của anh ở trên người, lần đầu tiên tôi cũng đưa tay ôm lấy anh, phát hiện ra vòng eo của anh tôi phải nổ lực mới ôm được, kích cởcủa đàn ông thật không thể nhìn bằng mắt.

“A Lạc.” Một tay anh nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: “君こそ我が好意に値するもの” (Đánh giá tốt của em về anh)

Tôi hoài nghi nhìn anh: “Có ý gì ạ?”

Anh không đáp, chẳng qua là vuốt mái tóc dài của tôi: “Anh nghĩ anh có thể cố gắng đợi, đợi đến khi em thích ứng.”

Tôi nghe không hiểu, sau lại thử nghĩ không phải là anh cảm giác mình không được nên có gì không yên lòng ư? Cho nên tôi nép sát vào lòng anh thêm chút nữa: “Lão đại, không có sao, nếu em đã đồng ý quen với anh,những thứ khác em cũng không để ý.”

“Đông Phương Lạc.”

“Ừ?”

“Cuối cùng anh đã hiểu tại sao trong trò chơi em lấy tên là Mộc Tương Phi rồi.”

“Hả?”

Anh đột ngột cốc đầu tôi: “Em đúng là đầu gỗ”

= =||||

Tôi kháng nghị, anh ôm tôi trở về phòng, không nói hai lời liền đặtlên giường, thuận thế nằm bên cạnh tôi, kéo chăn qua, sau đó nói như bạo quân hung tàn: “Ngủ!”

………

Tôi không hề có khí phách nhắm mắt lại ngủ. Tại sao mỗi lần anh hơi hung dữ một chút là tôi liền bỏ vũ khí đầu hàng…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 51: Ông chủ – Bạn gái – Ngựa


Sáng sớm tỉnh lại phát hiện anh còn ở bên cạnh, tôi hơi kỳ lạ đẩy anh: “Lão đại, anh phải đi làm.”

Anh nắm tay của tôi kéo vào lòng, mơ màng nói: “Hôm nay thứ bảy.” Sau đó nghiêng người hơi gục lên người tôi tiếp tục ngủ. Tôi dựa vào anh,trên người anh có một mùi hương rất dễ chịu, thoang thoảng và rất tronglành.

Ngay cả mắt anh cũng không mở, chỉ ôm tôi càng chặt hơn, cổ áo he hé, tôi đưa đầu ngón tay vẽ từng vòng trên ngực anh, anh thở dài rất hưởngthụ: “Ngủ thêm một lát đi, chút nữa dẫn em đi chơi.”

Tôi kề đến hôn lên cằm anh: “Được, đi đâu chơi?”

Cuối cùng anh mở mắt ra, hôn nhẹ lên môi tôi một cái, đi đến phòng kế bên thay quần áo. Tôi tìm tìm trong tủ quần áo, thay một chiếc áo sơ mi cotton nhạt, mặc quần jeans wash, khoác áo ngoài màu trắng. Anh cũngmặc trang phục thoải mái màu xám tro, chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, dáng vẻ hết sức thư thả.

Lúc Trần Nhiên đi vào bắt gặp cảnh anh đang đoan chính mang bữa sángra. Vẻ mặt Uông Lỗi u oán đi theo phía sau Trần Nhiên, vậy mà anh ta lại mặc áo sơ mi màu hồng phấn, bên ngoài khoác áo khoác trắng. Tôi chưabao giờ biết hóa ra màu hồng phấn có thể mặc trên người của một chàngtrai như vậy.

“A Lạc, xin cô đừng đánh giá Uông Lỗi nhà tôi bằng ánh mắt này. Cámơn.” Trần Nhiên vô cùng nghiêm túc tuyên bố xong lời này. Sau đó khônghề khôn khéo nhìn lão đại đang bưng bữa sáng ra, lại cười đến gập cảlưng: “Ôi chao, lão đại, anh càng ngày càng hiền lương thục đức rồi.”

Không nhìn ra vẻ mặt của Tần Tấn, anh chỉ vỗ vỗ đầu của tôi: “Ăn trước đi.”

Trần Nhiên ló đầu qua: “Chúng tôi có phần hay không?”

Lão đại liếc nhìn bụng Trần Nhiên theo bản năng: “Làm sao tôi biết các người có hay không? Hỏi lại Trần Cánh đi.”

“……….”

Như vậy một nhóm bốn người ra cửa, lão đại lái xe, Trần Nhiên bảo tôi ngồi ghế lái phụ, sau lưng đã nghe tiếng của Uông Lỗi: “Trần Nhiên, anh là tên khốn kiếp!!!”

Một lúc lâu sau, sắc mặt lão đại cuối cùng đã xanh mét: “Trần Nhiên, có con gái ở đây, đàng hoàng chút!!”

“Cũng đúng, tránh để người khác tức cảnh sinh tình, đứng núi này trông núi nọ!”

Tôi cũng không dám quay đầu lại. Hóa ra đây chính là Gay đó. Trongđời hiếm thấy, có điều cũng may là không có làm nhục cái từ đam mỹ vĩđại.

Lão đại vừa lái xe vừa hút thuốc, tôi quay đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Dần dần ra khỏi khu vực thành phố, cảnh vật hai bên bắt đầu nhà cửathưa thớt, thỉnh thoảng có thể thấy ruộng đồng xanh ngát thẳng tắp. Trên núi đủ loại cây ăn quả cao to nối dài vô tận tạo nên một mảng xanhmướt.

Dường như không khí cũng dần dần trong lành hơn, tôi hít sâu một hơi, không nhớ rõ nhiều ngày mình đã không đi ra ngoài chơi như vậy rồi. Cảngày đi làm, tan việc, ăn cơm, chơi game, ngủ, đều dính vào một chữ lànhà.

“Lão đại, anh nhìn tòa tháp bên kia xem!”

Tần Tấn quay đầu nhìn thoáng qua, cũng nở nụ cười ấm áp: “Ừ, đó làmột câu truyện trước đây rất lâu. Lúc Tần vương khai quốc, nơi này từnglà chiến trường cổ, có một vị tướng quân mất tích trong cuộc chiến ởđây, sống không thấy người, chết không thấy xác. Vợ của ông vẫn tin rằng ông không chết, cho nên không tiếc lặn lội vạn dặm đến đây tìm ông.Được thần tiên làm phép, cuối cùng tìm ra ông ở đây.

Cho nên người đời sau xây dựng tòa tháp này, gọi là tháp Như Nguyện,nghe nói chỉ cần người có dáng vóc tiều tụy có thể đi lên đến đỉnh thápnói ra nguyện vọng của bản thân, là có thể thực hiện được.”

Truyền thuyết luôn được trao cho màu sắc cổ tích xinh đẹp, chính vìcó những màu sắc đó bao phủ nên tòa tháp này mới có sinh mệnh. Uông Lỗicũng vươn cổ ra nhìn: “Lão đại, anh nói cõi đời này thật sự có quỷ thầngì sao?”

Xe đi men theo con đường vòng qua ngọn núi này, Tần Tấn nói thản nhiên: “Tin thì có thôi.”

Đi xe suốt hai tiếng, cuối cùng cũng chậm rãi rẻ vào một con đườngnúi quanh quanh, dừng lại ở một trạm dừng chân lộ thiên ở sườn núi. Trần Nhiên hành động rất nhanh, sau khi đi ra ngoài làm ra tư thế như ômUông Lỗi: “Nào em yêu, chúng ta đã đến.”

Lão đại trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó đưa tay với tôi: “Nào em yêu, chúng ta đã đến.”

“……..”

Khóe môi tôi giật giật, bắt đầu hoài nghi tính chính xác của lần đi chơi này rồi….

Bọn họ đặt hai phòng tại một nhà nông của một người tên là Thấm ViênXuân. Cất xong tất cả đồ đạc, ông chủ cũng rất vô cùng nhiệt tình, còntặng chúng tôi một quyển hướng dẫn du lịch.

Trần Nhiên ở bên cạnh Uông Lỗi cúi đầu nói gì đó. Uông Lỗi bĩu môikhông để ý đến anh ta. Tần Tấn ôm eo tôi đi ra ngoài, men theo đường nhỏ không bao xa có một trường ngựa.

Bên trong là những chú ngựa mang các màu sắc khác nhau và cao thấpkhông đều. Tôi và Uông Lỗi đồng thời chạy đến, nhìn trúng một con vôcùng chắc khỏe. Mấy người chủ ngựa bừng bừng sinh khí vây xung quanhgiới thiệu ngựa của mình thế nào thế nào, chúng tôi bi thảm bị vây chính giữa: “Ơ, ông chủ, ông thật biết thưởng thức, cô bạn gái xinh đẹp củaông nhìn trúng con ngựa này của tôi, vừa ngoan hiền lại có sức rất mạnh, vừa đủ thích hợp để hai người cùng cưỡi.”

“Ông chủ nhìn con ngựa này của tôi xem, bàn về sức chạy thì đây chính là ngàn dặm mới tìm được một…”

“Ông chủ nhìn con này xe, màu lông rất giống với màu tóc của bạn gái ông phải không? Điều này thật là có duyên mà…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 52: Người đang bên cạnh như mới vừa gặp gỡ


Lúc Tần Tấn gạt ra đám người đi vào cứu tôi, tôi gần như muốn nhàovào lòng anh. Sau đó mọi người lại thay đổi mục tiêu, quay sang tấn công Tần Tấn. Tần Tấn rất quyết đoán chỉ vào một con ngựa màu đen, cao lớn,mắt to: “Con này là của ai?”

Một ông chủ ngựa ở phía ngoài lập tức chui vào: “Của tôi, của tôi,ông chủ ông thật có ánh mắt…” Tần Tất xua xua tay ngăn lời của ông ta,mấy người chủ ngựa nhìn thấy không có thể bán được lại trở về tấn côngTrần Nhiên.

Tôi đứng nhìn con ngựa đó: “Lão… lão đại, em không biết cưỡi ngựa.”

“Cái gì em cũng biết còn cần anh để làm gì.” Anh đưa tiền thế châncho chủ ngựa, cũng không cần hướng dẫn, đã kéo dây cương dẫn ra ngoài.Tôi cảm thấy những lời này…. làm sao lại quen như vậy chứ…

Trong tình huống đồng chí Uông Lỗi thà chết không chịu khuất phục,Trần Nhiên thuê hai con ngựa, một đen một trắng, hai người từ từ cưỡiđến đây. Tần Tấn giúp tôi leo lên trước, ngựa rất cao, Tần Tấn đi theosát nắm eo tôi lên, khẽ nói đừng sợ.

Làm sao tôi có thể không sợ? Từ bé đến lớn con ngựa duy nhất tôi từng cưỡi đó là con ngựa con trong công viên mà thôi.

Tôi trở tay nắm gắt gao lấy góc áo của lão đại, anh khẽ cười cúixuống: “Cúi người xuống thấp một chút, đúng… kiểu như vậy…” Sau đó tôimới tỉnh ngộ ra anh muốn làm cái gì, anh thúc vào bụng ngựa, giật dâycương: “Đi!”

Sau tiếng hô đó, bên tai tôi chỉ còn có tiếng gió, ặc, hình như cònkèm theo tiếng kêu sợ hãi của mình nữa. Dường như con ngựa này đã lâuchưa được chạy ra ngoài, nên giờ như đang liều mạng vậy. Hơn nữa chạythì thôi đi, nó còn chạy dọc theo con đường nhỏ, tôi rơi nước mắt, cảmgiác như mỗi bước chân nó đều giẫm lên tim tôi, sợ con ngựa này khôngcẩn thận sẽ hất chúng tôi xuống.

Dần dần đường dưới chân biến thành đá cuội, giống như là một con sông đã khô. Đầu tôi đã quay cuồng, có điều cũng cảm giác được cảnh vật bốnphía bay qua rất nhanh, quả thật khiến cho người ta nhiệt huyết sôitrào, hăng hái lan tỏa.

Ngựa dần dần thả chậm tốc độ, lúc nay tôi mới phát hiện gần như cảngười Tần Tần đề gục trên người của tôi. Anh mặc cho ngựa từ từ đi vềphía trước, cười khẽ, cắn vành tai tôi: “Sợ hả?”

Tay của tôi vẫn còn nắm chặt lấy áo anh, anh cúi xuống nói bên tai tôi: “Có Tần Tấn ở đây, A Lạc không phải sợ gì cả.”

Trong lòng tôi có chút ngọt ngào, tôi quay đầu, hơi ngạc nhiên: “Lão đại, anh nhìn xem bên kia có thác nước!”

Anh ôm tôi xuống ngựa. Phía dưới là thác nước từng tầng từng tầng màu xanh biếc. Bởi vì đang mùa đông nên người đến đây không nhiều, nơi nàyrất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy. Một ông chủ bán mồi câu để câu cátrong hồ.

Anh nói máy chụp hình ở trên người Trần Nhiên, tôi mua mấy túi thứcăn cho cá, thả mồi xuống, thoáng cái đã thấy bầy cá từ khắp nơi lội đến, chen chúc chật kín cả cái ao! Có con còn gan dạ nhảy lên cắn tay củatôi. Tần Tấn ngồi bên cạnh băng ghế gỗ hút thuốc.

Một cô gái thẹn thùng cầm máy chụp hình đến nhờ anh chụp giúp mìnhmột tấm. Anh chỉ khẽ cười một tiếng mà cô bé kia đã đứng tại chổ ngâyngười quên cả đưa máy chụp hình.

Anh cũng không buồn để ý, cầm máy chụp hình, điều chỉnh tiêu cự xong, chờ cô gái kia tạo dáng, chụp vài tấm. Nét mặt cô gái kia tươi cười như hoa: “Phong cảnh bên dưới cũng rất đẹp, hay là chúng ta xuống dưới chụp được không?”

Hay nhỉ, nhanh như vậy đã biến thành chúng ta rồi. Thật kỳ lạ, trướckia anh đưa đủ loại phụ nữ đến phòng làm việc, ở trong đó mấy tiếng tôicũng cảm thấy không có gì không ổn. Nhưng hôm nay chỉ giúp cô gái nàychụp vài tấm hình, vậy mà tôi lại cảm thấy ghen!

Vô vị ngồi ném thức ăn, Tần Tấn anh nhận lời đi, anh dám đi xuống em lập tức đi về nhà ngay.

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ bà xã tôi không cho phép.” Anh vẫn cười ônhòa như cũ, cô gái kia nhìn sang theo ánh mắt anh, khuôn mặt còn đỏ hơncả tấm vải đấu bò, vội vàng nói cám ơn. Sau đó nhận lại máy chạy như một làn khói.

Anh đứng bên cạnh tôi như không có việc gì, tôi bỗng cảm thấy như mộng ảo.

Lão đại, nếu ở bên nhau tiếp nữa anh bỗng cảm thất em không có đượctốt đẹp như trong suy nghĩ của anh… Hay là…. Anh cũng không được tốt đẹp như trong suy nghĩ của em. Vậy thì làm sao đây?

Tôi bỗng hiểu ra tại sao mỗi khi anh thân mật với tôi, tôi luôn cócảm giác dựng tóc gáy. Có lẽ giữa chúng tôi vẫn chưa từng hiểu rõ nhausâu sắc. Cho dù là người đang ở bên cạnh nhưng cũng chỉ như lúc ban đầugặp gỡ.

Trần Nhiên và Uông Lỗi theo đến, chúng tôi chụp rất nhiều hình ở thác nước. Uông Lỗi kêu gào muốn chụp một mình, Trần Nhiên không cho phép.Cho nên mỗi tấm hình anh ta cũng bĩu môi, chỉ thiếu là chưa viết lêntrán mấy chữ là “Tôi không hề vui vẻ”, đứng chung với Trần Nhiên, vôcùng đáng yêu.

Lão đại hỏi tôi có muốn tìm chỗ nào rửa hình hay không? Tôi nói rửahình ra cũng tốt, sau này thất tình có vừa khóc vừa xé, ít nhất là tìmđược cho mình chút chuyện làm. Cho nên những tấm hình kia vẫn nằm trongmáy vi tính, không được rửa ra.

Đi đến suối Tình Nhân phía trước là mục đích hôm nay của chúng tôi.Thế mà hai con suối giống nhau như đúc, kiểu chỗ này đương nhiên có mộttruyền thuyết xinh đẹp. Bất kể là thương nghiệp hóa cũng được, tính kỷniệm cũng được, tóm lại nếu như bạn chịu tin tưởng thì bạn sẽ cảm giácđược nỗi buồn thương trong đó, còn nếu không muốn tin thì chỉ cười xòa.

Đây là mùa vắng khách, cũng không có hướng dẫn viên. Cho nên lão đạivà Trần Nhiên có đôi khi cũng thay thế, nói đây là một đôi tình nhânkhông được thế tục chấp nhận, bị mọi người đuổi bắt nhảy xuống sườn núi, hóa thành hai con suối.

Mà trong truyền thuyết hai con suối này bên trái là đại diện cho duyên số, bên phải là đại diện cho tình yêu.

Lão đại kéo tay tôi nhúng vào cả hai bên, nước suối rất lạnh vào mùađông. Nhưng bọn họ nói là con suối này có thể nghe thấy mơ ước và nguyện vọng của của người có tình.

Uông Lỗi chết không chịu nhúng vào. Dưới cơn nóng giận Trần Nhiên uyhiếp đòi ném anh ta xuống, cuối cùng anh ta miễn cưỡng phải thỏa hiệp.

Bên cạnh có bày bán dây tơ hồng, xăm và kinh thư của người xuất gia.Tôi cầu một quẻ xăm, lão đại chỉ mở ra xem thoáng qua, không nói gì hếtđể lại rồi đi về. Tôi hỏi anh là cái gì, anh vuốt tóc tơi nói mấy cáinày không đúng đâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 53: Tm, sớm muộn gì cũng bị em chơi chết


Buổi tối trở về Thấm Viên Xuân đã hơn tám giờ, lão đại và Trần Nhiênđi cất ngựa, còn tôi thì chẳng còn chút sức lực nào cả. Ở chung phòngvới Uông Lỗi, tôi nằm trên giường, anh ta đã sớm gào thét nói không chịu được cả người mồ hôi, ôm một đống đồ lớn vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát bị lão đại kêu ra, ba người hăng hái bừng bừng lấy bànmạt chược từ chỗ ông chủ. Tôi vốn không thích cái này, xem bài cũng rấtlâu. Trần Nhiên cười xấu xa nói không phải còn có lão đại sao.

Cho nên bắt đầu sắp bài, đến thời điểm nói tiền đánh cược lại xảy ratranh chấp. Tôi không tán thành cờ bạc. Uông Lỗi cự tuyệt dán râu mép,bắt chước chó sủa, nói chung là tất cả điều làm ảnh hưởng đến hình tượng xinh đẹp của anh ta. Cho nên Trần Nhiên cũng chơi ác: “Vậy chúng tađánh cược nói lời thật đi. Một đồng tiền một lần, một đồng tiền hỏi mộtcâu. Người thắng trực tiếp đặt câu hỏi, người thua phải trả lời thậttình.”

Gần như lão đại trừng mắt nham hiểm nhìn Trần Nhiên một cái, nhưngkhông có ý kiến khác. Ánh mắt Uông Lỗi oán hận cũng không phản đối. Tôithì không sao cả, dù sao tôi cũng tự thấy mình không có gì bí mật khôngthể nói.

Nhưng sau đó tôi biết được đã bị mắc lừa rồi… Trần Nhiên chết dẫm!!

Ván đầu tiên Trần Nhiên thắng hai đồng, tôi là vật hi sinh. Anh tacười nham hiểm tà ác: “Dĩ nhiên, bây giờ anh trai Trần Nhiên đến hỏicô, vễnh tai lên nghe kỹ không được nói dối.”

Nhưng tôi lại đau thương nhìn lão đại cầu cứu.

“Thứ nhất, cô còn là xử nữ sao?”

“…” Sắc mặt tôi nhìn không tốt, nhưng có điều sắc mặt lão đại còn khó coi hơn, bộ dạng như muốn bắt Trần Nhiên trước thiến sau ướp muối vậy.

“Trả lời.”

“Phải.”

“Ừ, ngoan. Có điều lão đại à, đường còn dài đăng đẵng chân mây à.” Anh ta làm ra vẻ bùi ngùi. “Câu hỏi thứ hai: Số đo ba vòng?”

“Trần Nhiên.” Lão đại đập rầm một cái lên bàn.

“Ơ, Tần tổng, thua thì phải chung. Hơn nữa tôi cũng không tin anh không hiếu kỳ.”

“35 – 29 – 35″ Gằn từng chữ trả lời, tôi bi phẫn nhìn lão đại: Lão đại, anh phải báo thù cho em…

Nhưng đến ván thứ hai Uông Lỗi thua ba đồng.

Lão đại nhàn nhã nghịch bài mạt chược trên bàn: “Uông Lỗi.”

Đôi mắt Uông Lỗi nhìn lão đại trông mong, nói vô cùng xót xa: “Lão đại, Uông Lỗi vô tội mà….”

“Uông Lỗi, cậu và Trần Nhiên ai ở phía trên?”

“…” Tôi vễnh tai, mấy năm gần đây sói đam mỹ ở đâu cũng có nha…

“Ba năm bảy anh ta, hai tư sáu là tôi.”

“….” Sắc mặt Trần Nhiên đã biến thành bảng màu

“Bình thường lúc cậu ở phía trên kiên trì được bao lâu?”

“Ặc… Không có đo đồng hồ… Khoảng chừng hai mươi phút đó…” Anh tanhướng mày nghiêm túc suy tư, tôi cười đến nhào vào lòng lão đại. UôngLỗi, anh đúng thật là trung hậu thành thật mà.

Một tay lão đại nắm tay tôi, giọng nói không nhanh không chậm: “Bìnhthường lúc cậu ở phía trên, Trần Nhiên sẽ rên rỉ như thế nào?”

“Tần Tấn!!” Cuối cùng Trần Nhiên không nhịn được nữa, tức giận lậtbàn. Sau đó một hồi lâu, dưới tình huống lão đại vẫn mang vẻ mặt bìnhtĩnh nhìn chằm chằm, anh ta sờ sờ mũi trở bàn lại….

Uống Lỗi cúi đầu trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Thật rathì cũng không có gì, bình thường chính là …. Ư…. A…. Ưm…. Lỗi….” TrầnNhiên càng nghe mặt càng tái, vậy mà Uông Lỗi còn bổ sung thêm một câu:“Đúng rồi, có đôi khi còn mạnh lên…”

Trần Nhiên đột ngột nhào qua bịt miệng Uông Lỗi lại… Còn tôi cảm thấy mình nên chôn đầu vào ngực lão đại đừng nên ló ra….

Sau hai ván có thắng có thua, cuối cùng bốn người đạt thành hiệpnghị: Không được nói bất cứ vấn đề gì mà bị Tấn Giang che lại 口口. Chonên kế tiếp là một màn thế này.

“Uông Lỗi, quần lót của cậu màu gì?”

“Màu, trắng” Là Trần Nhiên trả lời.

“Đông Phương Lạc, lão đại là mối tình đầu của cô sao?”

“Ặc, mối tình đầu của tôi là lớp trưởng năm mười một…”

Ầm, lão đại lật bà, ba người lại trở bàn lại một lần nữa.

“Trần tổng, trước kia có bao nhiêu phụ nữ?”

“Ặc…”

“Hử??”

“Ba, bốn mươi người.” Trần Nhiên cực kỳ nhanh báo ra con số này, sauđó một tay ôm Uông Lỗi: “Ngoan, em yêu của anh không phải ghen tuông với phụ nữ nhé?”

Lão đại bắt chéo chân, đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vững như núithái sơn đính chính: “Tên này báo cáo láo rồi, ba bốn mươi cũng là sốlượng trong một tháng.”

Cho nên ánh mắt của Uông Lỗi càng thêm oán hận, Trần Nhiên nghiến răng ken két.

………….

Cả đám người chơi đến nửa đêm, cho đến khi tôi không còn thấy rõ bàitrong tay là gì nữa, còn Uông Lỗi thì đánh nhầm ba bốn lần, cuối cùnghai vị lão tổng mới tuyên bố có thể đi ngủ.

Uông Lỗi còn hành động nhanh hơn tôi, bay thẳng lên trên giường, nằmup dang tay chân ra hình chữ đại, ngủ thẳng như chết. Tôi chỉ có thể bỏđi đến kế bên, cũng là dính lấy giường liền ngủ mất, ngay cả lúc nào lão đại đến cũng không biết.

Nửa đêm anh sờ soạng lung tung trên người tôi, tôi cảm giác có vật gì đó to cứng chỉa vào chân mình, đưa tay đẩy ra. Trong ánh trăng mờ mờ,anh nói khàn khàn bên tai tôi: “Đông Phương Lạc, TM, sớm muộn gì anhcũng bị em chơi chết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 54: Sm 500 đồng/màn


Ngày hôm sau thời tiết không tốt, mưa to liên tục trút xuống từngtrận, Uông Lỗi hỏi ông chủ mưa dầm mấy ngày không ai đến thì dựa vào cái gì để kiếm sống? Ông chủ đề nghị bọn tôi đi qua sảnh tiếp theo coi biểu diễn, tôi thích thú hỏi biểu diễn những gì, ông vỗ đùi: “Cái gì cũng có biểu diễn.”

“Cái gì cũng có?”

“Cái gì cũng có!”

“Lương Chúc Hóa Điệp có không?”

Ông kề đến với vẻ mặt thần bí: “Kinh kịch là 80/màn, ngôn tình là 180 đồng/màn, kích tình là 280 đồng/màn.”

“….” Tôi im lặng, ông còn đang hăng hái phấn chấn khẽ nói: “SM là 500 đồng/màn.”

“…”

“Như thế nào? Có cần tôi giúp các người mua vé hay không, tôi đi mua có thể giảm giá 90%.”

Cuối cùng vẫn là Uông Lỗi cười gượng khen ngợi: “Ông chủ, bọn ôngthật đúng là trời trong bán nón rơm, trời mưa bán dù, có cách kiếm tiềnlà vật gì cũng dùng hết, đàn em bội phục, bội phục!” Anh ta vừa vỗ vaiông chủ vừa đẩy người đi ra ngoài. Tôi thầm giơ thẳng ngón giữa lên 100lần, 100 lần!

Mấy người bọn họ chơi mạt chược ăn tiền, tôi chết sống không chịuchơi. Đùa sao, mấy người này đều có tiền, tôi khùng mới chơi với bọn họ.

Một lần nữa cuộn mình trong chăn, lấy máy lên mạng. Mới vừa vào trò chơi thì Chiến Tẫn Thiên Hạ đã gửi tin qua.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Phi tử, thế lực chiến kỳ này chúng ta cần ghi danh không?

Tôi cảm thấy kỳ lạ.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Kỳ lạ, tôi đâu phải lão đại.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Lão đại bảo tôi hỏi cô mà.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Vậy anh hỏi mọi người thử xem.Mọi người, chúng ta có muốn ghi danh thế lực chiến kỳ này không?

[Nguyên lão thế lực] Ông Bán Hàng Trắng: Muốn! Ông cũng sắp mọc nấm rồi!

[Nguyên lão thế lực] Yêu Mỗi Vô Thường: Muốn, muốn, muốn! Phi tử thật muốn chửi nhau nè.

Bên dưới là hồi âm liên tiếp, không cách nào thống nhất từng lời. Tôi bỗng nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên Ẩm Huyết Minh tấn công Mộng NguyênThành. Khi đó Mộng Nguyên Thành vẫn còn bị lang tộc Nam Phương chiếmlĩnh. Khi bọn tôi ôm đuốc đợi ngoài thành, Hồi Đầu Vô Ngạn chỉ nói mộtcâu: Hôm nay nếu không công phá được Mộng Nguyên Thành, Ẩm Huyết Minhgiải tán ngay tại chỗ.

Khí phách hào hùng năm đó vẫn còn trước mắt, mà trong phút chốc đã trở thành quá khứ.

Hệ thống: Chiến Minh xin vào thế lực chiến thành công.

Một chốc sau, hệ thống nhắc nhở: Bạn tốt Hồi Đầu Vô Ngạn đã đăng nhập.

Tôi vẫn muốn xóa anh đi, nhưng thử vô số lần, cuối cùng lúc hệ thốngxác nhận lại chùng tay. Rốt cuộc tôi hiểu mình không nỡ bỏ, cho nên cũng thôi, dù sao xóa khỏi danh sách bạn bè cũng không cho anh cơm ăn.

Vào đội với bọn Sinh Tử Vô Thường, cùng đi phó bản Kiến Mộc. Sau khiđã chết N lần, thế nhưng lại rớt ra một cái gùi của thầy thuốc tôi thèmthuồng đã lâu. (Cái gùi là trang bị của môn phái thầy thuốc). Tôi vuimừng chảnh chẹ ở cửa Kiến Mộc, tỷ thí với Sinh Tử Vô Thường, khụ, tuy là không đánh thắng.

Hệ thống: Sinh Tử Vô Thường tỷ thí thắng Mộc Tương Phi.

Xung quanh thoáng cái không ai lên tiếng, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sau đó nhìn thấy Hồi Đầu Vô Ngạn. Bên cạnh anh không thấy Tử Nguyệt Quang.

Anh đang mở phó bản sao? Sao mở ra cũng không đi vào, yên lặng đứng tại cửa để vạn dân chiêm ngưỡng à?

Hệ thống: Hồi Đầu Vô Ngạn gửi lời mời giao dịch với bạn. Chấp nhận/Từ chối?

[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Nhận.

Sau đó tôi liền nhận, tôi không biết tại sao mình lại không thể từ chối anh.

Anh giao dịch cho tôi một cái gùi, mạnh hơn cái mà tôi vừa đánh rớtra không biết bao nhiêu lần. Gia tăng thêm phát thuật và phòng ngự đếnmức độ tôi phải chậc lưỡi.

Tôi do dự, tôi biết vật này quý giá bao nhiêu.

[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn: nhận.

Tôi bấm chấp nhận, lập tức quả thật có chút thất trách rồi. Dù saophần lớn trang bị toàn thân của Phi Tử cũng là của anh, còn giả vờ thanh cao gì.

Anh quay người vào phó bản, không nói một chữ về việc tôi đối địchvới Ẩm Huyết Minh. Tôi bỗng ngỡ ngàng. Việc này giữa chúng tôi có là gìđâu sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 55: Khuyên tai long thải


Buổi trưa bị lão đại kiên quyết kéo đi ăn cơm, đầy trong đầu tôi đềulà cái gùi trong trò chơi. Anh gắp một miếng đậu hủ trái cây đến, sau đó dùng đầu ngón tay gõ lên đầu tôi một cái: “Nghĩ gì mà xuất thần nhưvậy?”

Cả bàn chỉ nghe thấy tiếng của Uông Lỗi cái này không tệ, cái kiakhông tệ. Ăn đến đống chén đĩa trên bàn lộn xộn xong, anh ta còn kêu ông chủ đưa đĩa khoai nướng lên.

Ba người này đồng lòng ăn hết một hơi. Heo à!!

Trở về phòng lão đại làm giấc ngủ trưa, tôi tiếp tục trốn trong chănchơi game. Tuy máy tính tắt tiếng nhưng anh vẫn không ngủ được, ló đầusang nhìn xem.

Lưu Ly Toái Nguyệt bảo tôi giúp đi phó bản, tôi nhận lời. Tuy hiệntại không rõ bạn địch, nhưng tôi tin tưởng bạn bè vẫn là bạn bè.

Nhưng lúc vào đội cuối cùng lại mất tự nhiên.

Trong đội còn ba người khác — Mãnh Hổ Hạ Sơn, Hồi Đầu Vô Ngạn, MànĐêm Xinh Đẹp. Tôi không rời khỏi đội, thay vì luôn trốn tránh thảm hại,chi bằng hờ hững đến cùng.

Toàn bộ phó bản có thể xem như thuận lợi, dĩ nhiên chỉ có Màn ĐêmXinh Đẹp là nick nhỏ, nếu như vậy mà còn không thuận lợi thì mấy ngườichúng tôi cũng có thể nghỉ chơi là vừa.

Trong tổ đội chỉ nghe thấy một mình Màn Đêm Xinh Đẹp nói chuyện.

[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Anh Vô Ngạn, lần đầu tiên em đến phó bản này đó.

[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Nhưng người ta vẫn cảm thấy hơi sợ.

[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Ghét quá, tại sao lại phải nói chuyện riêng chứ!

Tôi yên lặng hồi máu cho người đánh chủ, làm giảm sức mạnh của Boss.Trước kia đi vào phó bản với anh, bao giờ tôi cũng thích đi theo bêncạnh anh. Nhưng bây giờ bên cạnh anh đã không còn vị trí của tôi.

Tôi đứng gần Lưu Ly Toái Nguyệt, để cô ta cản sức tấn công của Boss lại một chút, bộ dạng của Mãnh Hổ Hạ Sơn cũng rất kinh ngạc.

[Tổ đội] Mãnh Hổ Hạ Sơn: Lưu Ly, các người biết nhau à?

[Tổ đội] Lưu Ly Toái Nguyệt: Từ cấp 14 tôi bắt đầu vào Ẩm Huyết Minhđều do chị Phi Tử kéo mãi cho đến cấp 60, chúng tôi biết nhau có gì kỳlạ đâu?

Tiếp theo không có ai nói chuyện, tôi đoán là bọn họ nói chuyệnriêng. Bởi vì có vài lần Lưu Ly Toái Nguyệt cũng bị Boss đập chết. Tôihồi máu cho bọn họ, nhìn thanh máu HP của Boss từ từ trống rỗng. Thốngkê chi tiết của phó bản hiện lên. Sức tấn công của Hồi Đầu Vô Ngạn caođến dọa người.

[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Anh Vô Ngạn, anh cừ quá.

Con Boss cuối cùng được thả ra, lúc chia vật phẩm rốt cuộc Vô Ngạn cũng mở miệng.

[Đội trưởng] Hồi Đầu Vô Ngạn: Cần cái gì?

[Tổ đội] Màn Đêm Xinh Đẹp: Anh Vô Ngạn em muốn khuyên tai Long Thải

[Tổ đội] Mộc Tương Phi: Long Thải

Đông Phương Lạc mày điên rồi, mày thật điên rồi, rõ ràng trên tai Phi Tử đeo hai chiếc khuyên tai Đại Vũ, muốn Long Thải làm gì?

Tôi không biết cuối cùng là tại sao, thật đó, giống như là tôi đang ghen, vì một mô hình 3D ghen với một mô hình 3D.

Lần đầu tiên tôi cất lời trước mặt anh, chủ động nói cho anh biết tôi muốn cái gì. Mà lại trong tình huống này, sau tất cả mọi chuyện xảy ra.

P/s: Mấy ngày nay các bạn cứ bảo là sao truyện này cứ như sủng văn thế. Đây, bây giờ bi kịch đã xuất hiện. Tần Tấn không phải làHồi Đầu Vô Ngạn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 56: Tham kiến nhạc mẫu đại nhân


Hệ thống: Đội trưởng chia khuyên tai Long Thải cho Mộc Tương Phi.

Thật sự cầm được đồ trong tay, tôi cũng cảm thấy không vui vẻ bao nhiêu, tôi thật là vừa dối trá vừa ngoan cố.

“Em và Hồi Đầu Vô Ngạn này là quan hệ thế nào?” Bên tai vang lêntiếng nói, tôi quá sợ hãi, chết rồi, tôi quên mất lão đại ở bên cạnh.

“Ặc… chỉ là bạn thôi.” Tôi cuống quít rời khỏi đội, hình ảnh chuyểntối. Lúc xuất hiện tại cửa phó bản, tôi phát hiện ra trái tim mình trống rỗng. Đông Phương Lạc, cuối cùng mày làm sao vậy?

“Bạn bè?” Tần Tấn làm như vô ý cầm tay tôi đang cầm con chuột, vẫnmỉm cười như cũ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như lúc đàm phán làm ăn: “ALạc, anh chơi ở server Bạch Vân, qua đó nhé?”

Anh nói bên tai tôi, vẻ sắc bén trong mắt chỉ thoáng qua, lại khôiphục lại nét dịu dàng. Tôi bỗng cảm thấy mất tự nhiên…. rút tay ra nhưkhông có việc gì: “Không muốn, em thích ở server này.”

Anh thở dài, không nói thêm nữa.

[Nguyên lão thế lực] Sinh Tử Vô Thường: Phi Tử, thế lực chiến ngày mai cô có tham gia không?

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Tham gia.

Nhìn chiếc khuyên tai Long Thải màu tím ở rương đồ, trong nháy mắt tâm tình tôi rối loạn.

“Đương nghĩ gì?” Lão đại nhẽ vén tóc của tôi, tôi không lên tiếng,anh tự tay đóng lại máy lap top của tôi, thuận tay đặt lên tủ đầugiường, sau đó giang tay ra: “Phiền lòng thì đừng chơi. Đến với anhnào.”

Tôi cúi người gục lên lồng ngực anh, áo len của anh màu trắng ngà, vô cùng mềm mại ấm áp. Tay anh đột ôm eo tôi, giọng nói rất khẽ: “A Lạc,chiều này chúng ta trở về nhé?”

Tôi miễn cưỡng nói được, anh lại nâng cằm tôi lên: “Anh đưa em về nhà?”

Tôi đẩy tay anh ra: “Anh không cần phải đưa em về nhà.”

“Em không cảm thấy, anh nên ra mắt mẹ vợ tương lai của anh sao?”

“Cũng đâu phải là anh không có…..” Gì? Tôi trợn to mắt: “Có ý gì?”

“Sao hả? Lẽ nào em nghĩ muốn chơi trò yêu đương lén lút với anh sao?” Anh lấy một lọn tóc dài của tôi lên ngửi, hỏi nhàn nhã, tôi ngạc nhiên: “Anh muốn nói cho mẹ em biết quan hệ của chúng ta?”

“Không phải là nói, là công khai.”

“Nhưng mà… Nhưng mà… Nhưng mà việc này không phải là quá vội sao lãođại?” Lời tôi nói hơi không được mạch lạc: “Em cảm thấy chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn… Ặc, không phải, là trao đổi một chút, hòa hoãn một chút.”

“Không phải bây giờ anh đang thương lượng với em sao?” Anh từ từnghiêm túc lên: “Vậy em cảm thấy chúng ta không thích hợp à? Anh có chỗnào không tốt sao?”

“Vậy cũng không phải…”

“Vậy thì cứ quyết định vậy đi, buổi tối anh đưa em về nhà.” Anh vừađứng dậy mặc áo, vừa nói: “Em ngủ một giấc đi, anh đi ra ngoài mộtchút.”

“Khoan đã, anh muốn đi đâu?” Tôi kéo lấy góc áo của anh, anh cúingười hôn lên trán tôi, còn mang theo thoang thoảng mùi thuốc lá: “Đixem thử có thể mang gì để lấy lòng mẹ vợ tương lại của anh.”

“…..”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, hơi có cảm giác mất trọng lượng. Thật ra thì nếu đã chấp nhận quen với anh, vậy thì sống chung, kết hôn, sinhcon, không phải là lẽ đương nhiên hay sao?

Tôi lại do dự cái gì?

Trong lòng có một tiếng nói nho nhỏ nói cho tôi biết có thể tất cảđến quá nhanh, nên nhất thời chưa chấp nhận được mà thôi. Nhưng mộttiếng nói khác lại cười đến chói tai: Thật sự là bởi vì nhất thời chưachấp nhận được sao?

Tôi quay đầu qua, nhìn thấy laptop đặt trên đầu giường, thế nhưng lại cảm giác hơi sợ hãi…

Nhẹ nhàng lấy nó qua, mở ra, rương đồ của Phi Tử vẫn còn mở, một dãytrang bị bên trong, Long Thải màu tím kia vẫn còn ở đó. Tôi nghĩ đem nócho ngựa, hoặc là đem hủy làm đá cũng được.

Nhưng đến khi xác nhận thì tôi lại do dự. Tôi hơi ghét vì mình do dự như vậy, càng nhìn càng phiền muộn trong lòng!

Nhìn danh sách bạn bè, trên ID Hồi Đầu Vô Ngạn, Tội Phạm đã có mặt.Tôi nhớ ra đã lâu không gặp hắn. Hắn chính là người như vậy, thời điểmmình không cần, thậm chí không cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Ở đâu?

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: vườn Ngưng Hương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 57: Người này có vấn đề


Thật ra Ngưng Hương Viên không có cảnh sắc gì đặc biệt, chỉ là tôithích đóa hoa khổng lồ kia thôi. Cánh hoa màu hồng xòe ra, cưỡi ngựa đilên đó luôn có ảo giác như chìm trong biển hoa.

Tôi cưỡi dê đứng trên đó, Tội Phạm đến rất nhanh giống như cũ, nhânvật màu đen, thú cưỡi dữ tợn. Lúc hắn đứng bên cạnh tôi, tôi bỗng khôngtìm được lời mở đầu. Cho nên…

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Tội Phạm, anh khỏe không?

[Phụ cận] Tội Phạm: Là tôi nên hỏi cô mới đúng chứ?

Tôi yên lặng, xuống dê, ngồi lên mũi cánh hoa. Tội Phạm cũng ngồi kế bên tôi rất tự nhiên.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Có tâm sự à?

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Tội Phạm, bạn trai tôi nói tối nay muốn đi gặp mẹ tôi.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Cô không muôn?

Ặc, người này có phần thật đáng sợ.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Cũng không phải là vậy.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Lo lắng mẹ cô không thích?

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Nói thật ra thì tôi cảm thấy mẹ tôinhất định sẽ thích. Thậm chí bà ước gì đẩy tôi nhảy lầu bán phá giá nữakìa. Nhưng mà…. Chính tôi cũng không biết mình đang do dự gì nữa. Thậtđó, thoạt nhìn tất cả như không có vấn đề gì. Người đó không tệ, đối với tôi cũng rất tốt, mẹ tôi cũng rất thích anh ta. Tôi không biết cuốicùng là mình đang do dự gì đây.

Dường như không cần phải giấu diếm bất kỳ điều gì trước mặt hắn, dù cho tôi có nói lộn xộn bao nhiêu, hắn cũng có thể hiểu.

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Bởi vì trong lòng cô còn có những thứ khác nữa.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Trong lòng tôi có cái gì?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Điều này cô phải tự hỏi mình rồi.

[Bạn tốt] Bạn nói với Tội Phạm: Thôi, ngày mai thế lực chiến, Chiến Minh muốn tham gia, anh có thể đến giúp tôi không?

[Bạn tốt] Tội Phạm nói với bạn: Chỉ cần cô kêu thì tôi đến.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, chết trận trong thế lực chiến cũng chỉ làchuyện bình thường, không chết mới khiến người ta cảm thấy lạ đó. Dườngnhư Tội Phạm không muốn bị người ta giết, cho nên tôi trả lời: Thôi, anh vẫn không nên đi.

Sau đó nhất thời im lặng, tôi kéo lên bảng trò chuyện, phía trên cócâu nói của hắn: “Có thể trong lòng cô còn có thứ khác nữa.” Là thứgì???

[Bạn tốt] Quỳ Xuống Xin Tha nói với bạn: Phi Tử

[Bạn tốt] Bạn nói với Quỳ Xuống Xin Tha: Ặc?

[Bạn tốt] Quỳ Xuống Xin Tha nói với bạn: Nghe nói ngày mai Chiến Minh cũng gia nhập thế lực chiến hả?

[Bạn tốt] Bạn nói với Quỳ Xuống Xin Tha: Cắt, chỉ cần là thế lực đều có tham gia thế lực chiến mà.

[Bạn tốt] Quỳ Xuống Xin Tha nói với bạn: Chị cũng muốn tham gia?

[Bạn tốt] Bạn nói với Quỳ Xuống Xin Tha: Ặc… Lẽ nào… Tôi không có tư cách tham gia?

[Bạn tốt] Quỳ Xuống Xin Tha nói với bạn: Đừng ngắt lời! Chị muốn đánh nhau với bọn em à?

[Bạn tốt] Bạn nói với Quỳ Xuống Xin Tha: Ai là đối địch với Chiến Minh thì tôi đánh người đó, có gì kỳ lạ đâu.

[Bạn tốt] Quỳ Xuống Xin Tha nói với bạn: Nhưng mà … Phi Tử, chúng ta…. chị…. có phải chị giận Vô Ngạn không?

[Bạn tốt] Bạn nói với Quỳ Xuống Xin Tha: Hừm, ha ha, ha ha ha.

Tôi đóng bảng trò chuyện bạn bè, Tội Phạm ngồi bên cạnh không lên tiếng.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Tội Phạm, anh nói xem nếu như hiện tại Chiến Minh đấu với Ẩm Huyết Minh sẽ có mấy phần thắng?

[Phụ cận] Tội Phạm: Nếu như cô không tham gia, phần thắng là số 0, nếu như cô tham gia… thì là trăm phần trăm.

Tôi lau mồ hôi.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Anh thật đúng là đề cao tôi.

[Phụ cận] Tội Phạm: Phi Tử

[Phụ cận] Tội Phạm: Đừng quá thân thiết với Hồi Đầu Vô Ngạn, người này có vấn đề.

Tim tôi đột ngột đập mạnh.

[Phụ cận] Mộc Tương Phi: Vấn đề gì?

[Phụ cận] Tội Phạm: Tin vào cảm giác của tôi.

[Thế lực chủ] Chiến Tẫn Thiên Hạ: Phi Tử, giúp đánh boss.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 58: Gặp mẹ vợ


Lúc lão đại về đã bốn giờ, tôi kì kèo không chịu rời giường: “Lão đại, em cảm thấy chúng ta vạch kế hoạch…”

Anh không để ý đến tôi đang đấu tranh giãy chết, cương quyết kéo tôi lên: “Trên đường có thể vạch kế hoạch, vẫn kịp mà.”

Một nhóm bốn người lên xe, yên lặng một cách quái lạ.

Cảnh vật lướt qua ngoài cửa, anh chuyên tâm lái xe, không để ý tôibắt chuyện. Mới vừa vào khu vực thành thị, Trần Nhiên đã lôi kéo UôngLỗi, không nói kì kèo, xe dừng hẳn liền chạy thẳng.

Lão đại làm như không thấy, chạy thẳng về nhà tôi.

Việc này… mẹ già… mẹ có thể đi chơi hai ngày không? Hoặc là đi mua quần áo, di dạo phố một chút cũng được…….

Hai tiếng sau xe dừng dưới lầu…. Tôi ra vẻ đáng thương nhìn lão đại: “Nhất định phải lên hả?”

Anh không lên tiếng, tháo dây an toàn cho tôi.

“Lão đại, hai ngày sau có được không?”

Anh kéo tôi xuống, đi ra sau xách đồ, sau đó hơi nhướng mày: “Là tự em đi lên hay anh ôm em lên?”

Tôi cúi thấp đầu đi lên lầu với anh. Anh nhấn chuông cửa, lúc mẹ giàmở cửa tôi hận không luyện được công phu co xương, trực tiếp co lại chui vào cái lỗ nào đó trên vách tường.

“Đã về rồi à? Ừ, cũng có giá ghê, còn để Tần tổng đưa con về nữa.” Mẹ già vừa quở trách vừa nghiêng người nhường đường cho lão đại đi vào.Lão đại khôi phục lại nụ cười hiền lành vô hại, ngồi xuống cạnh mẹ tôi:“Bác gái, cháu có việc muốn nói với bác một chút.”

Tư thế anh cung kính thật thà chưa từng có với bất cứ khách hàng nào. Mẹ già cẩn thận nhìn tôi chằm chằm một cái, sau đó cũng không tỏ tháiđộ, chỉ nói: “Tần tổng, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.” Vẻ mặtlúc bà nói chuyện giống như đang thảo luận đòi tiền nhuận bút với nhàxuất bản vậy.

Bên trong là phòng sách của mẹ tôi, bình thường tôi rất ít khi vào.

Một mình tôi ngồi bên ngoài, rõ ràng là trên ghế salon, nhưng lại như ngồi trên bàn cắm đầy chông vậy.

Khoảng chừng qua gần một tiếng, cuối cùng bọn họ đi ra ngoài. Lão đại tinh thần phấn khởi, đắc ý nhưng không hí hửng, vẫn duy trì nụ cười mỉm vô cùng thỏa đáng: “Vậy bác gái, buổi tối ngày mai cháu lại đến.”

Mẹ già cũng cười rạng rỡ, nhưng may là vẫn còn chưa bán hẳn tôi đi:“Ừ, ngày mai đến đây bác nấu canh cho bọn con nếm thử.” Hai người nóicười đúng mức, ném tôi qua một bên như là người không liên quan.

Lão đại không hổ là lão đại, chỉ nhìn một cái là biết được ai thật sự bán đồ…

Cuối cùng mẹ già đưa anh ra cửa, lúc ngồi trở lại bên cạnh tôi mặtcười đã biến hình, thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: “Con làm với cậu ta rồi hả?”

“Hả? Làm cái gì?”

“Không được giả ngu.”

“Không có! Anh ấy… không thể làm…”

“Cái gì???” Vẻ mặt mẹ già nghiêm trọng: “Không thể làm cái gì?”

“Thì là không thể làm đó.”

“Con biết mẹ đang nói gì không?” Giọng nói hoài nghi.

Tôi liếc mắt: “Dĩ nhiên biết, con cũng không phải con nít ba tuổi.Anh ấy… nghe nói là bị tai nạn tổn thương đến thận, cho nên… không thểlàm.”

“Đáng tiếc, một đứa bé tốt như vậy.” Mẹ già thở dài, vuốt vuốt tóctôi: “Trách sao con do dự, nhưng điều này cũng không thể trách con, ngày mai mẹ giúp con nói rõ với cậu ta.”

“Hả?”

“A Lạc, con là báu vật của mẹ, cho dù là ngày sau cự khổ mệt mỏi cũng không sao, nhưng mẹ hi vọng con có được hạnh phúc toàn vẹn.”

“Điều này… Không phải đâu mẹ… Con… Thật ra con không ngại việc này…”

“Con quá tốt, con không ngại, nhưng mà Đông Phương Lạc, mẹ đây để ýchứ. Tóm lại ngày mai sẽ nói rõ ràng với cậu ta. Được rồi, con cũng mệtrồi, tắm rửa rồi ngủ đi.”

Bà xách đồ về phòng giúp tôi, bắt đầu dọn dẹp lại phòng cho tôi. Tôi không biết phải nói làm sao, không phải đâu mà mẹ ơi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,154
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 59: Trước khi diễn ra thế lực chiến


Tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, mẹ già cũng không ở trong phòng sách,bà ngồi trên ghế salon, mặc bộ đồ ngủ màu trắng khiến thoạt nhìn cảngười rất trang nhã.

“Đi ngủ sớm chút đi.” Bà thúc giục tôi, trên người thoang thoảng mùi hương Trésor bay lượn lờ quanh phòng.

Tôi gật đầu, cảm thấy hôm nay bà rất lạ.

Cũng mệt mỏi thật, một đêm không mộng mị, buổi sáng ngủ còn tưởng vẫn ở trong trang trại Thấm Xuân Viên, đưa tay sờ bên cạnh thấy trốngkhông. Sau đó cố tỉnh lại mới phục hồi được tinh thần.

Phía ngoài đã bắt đầu lượn lờ sương mù, phủ lên cửa kính một lớp hơi nước.

Mở máy vi tính ra, hình QQ của lão đại đã hiện sáng.

Tần tổng: Tỉnh rồi à?

Hương Hoa Thoang Thoảng: Ừ.

Tần Tổng: Hôm qua bác gái nói với em thế nào?

Hương Hoa Thoảng Thoảng: Ặc… Việc kia… Việc kia…

Tần tổng: Có vấn đề gì?

Cách máy vi tính tôi cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ anh nhướng chân mày cao cao.

Hương Hoa Thoang Thoảng: Tóm lại tối nay anh đến rồi nói sao.

Tần tổng: Ừ, hôm nay đừng ra ngoài, anh sẽ đến sớm một chút.

Hương Hoa Thoang Thoảng: Dạ.

Tiện tay bật trang web, trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức Phù ThếOnline đã được đưa ra thị trường. Trò chơi này đã closed beta gần mộttháng rồi. Thấy có rất nhiều người chơi đánh giá tương đối hài lòng vớithiết lập nhân vật, cảnh trí và cách thu phí.

Cá nhân tôi cũng không quá quan tâm đến nó, dù sao mấy trò chơi hiệntại này có cái nào mà không đổi dáng vẻ bên ngoài, rượu cũ bình mới, chờ người chơi lâu sẽ phát hiện thật ra tất cả game online trên thế giớinày đều không khác gì nhau.

Lần nữa vào trò chơi lại gặp rắc rối. Hiện tại Chiến Minh đã lôi kéođược nhiều thế lực trung lập. Thế lực Yêu Nghiệt Bảo Bối cũng muốn cùngvới Chiến Minh cùng nhau giành đài. Cho nên rối rít rời khỏi thế lực của mình, tạm thời gia nhập với Chiến Minh. (Giành đài: Dấu hiệu thắnglợi trong thế lực chiến của Thiên Hạ. Giống chiếm lĩnh trận địa, thànhviên thế lực giành được đài sẽ được phần thưởng hậu hĩnh.)

Nhưng người mới vào không phục sự lãnh đạo của Chiến Tẫn Giang Hồ,chẳng phân biệt nghề nghiệp có lợi và cấp bậc, rối rít yêu cầu vào độivới người mình quen.

Chiến Tẫn Giang Hồ đang rất bực bội, vừa thấy tôi lên liền như được đại xá.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Phi Tử, MMD (CMN)nhìn thấy cô thật tốt quá, đám người kia không chịu vào đội ngũ theo quy định. Mẹ kiếp, phiền chết được.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Come On Baby?

[Thế lực] Come On Baby: Em yêu, đến đây ôm nào….

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: =_=, người của anh anh rõ nhất, tổ chức đội ngủ theo nghề đi.

[Thế lực] Come On Baby: Ok. Mấy BB tổ chức đội ngũ theo nghề đi nào.Hoa Hoa, Bắc Bắc, Mặc Mặc… mấy người làm đội trưởng, những người còn lại vào đội của họ, một đội chỉ có thể có một thầy thuốc….

Bảy giờ rưỡi mới thế lực chiến, lúc này vẫn còn sớm, trên IS thế lựcđã mở, mọi người cũng không có chuyện gì làm, có người ca hát, có ngườitán tỉnh. Cũng không tệ, từ nói chuyện trên IS đến trò chuyện bật webcam trên QQ.

Cho nên cuộc họp kia đã kết đôi được ít nhất mười cặp vợ chồng trong Chiến Minh.

Một đám người ở Đọa Tinh Nguyên, không có gì làm, cho nên liền tỷ thí với nhau. Bật hiệu ứng kỹ năng đặc biệt tạo ra một màn hoa mắt.

Tôi đứng bên cạnh một hồi, phát hiện Chiến Tấn Giang Hồ đang ở cạnh tôi.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Giang Hồ, chúng ta đấu một trận đi.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Với cô?

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Đúng vậy. Trước kia anh luôn lénlút giết tôi, hoặc là ỷ đông hiếp yếu, luôn hại tôi ngay cả giáp mặt anh một giây cũng không được.

[Thượng thư thế lực] Chiến Tẫn Giang Hồ: Khụ, khi đó là kẻ địch mà,đương nhiên phải dùng chút kế sách chứ. Được rồi, được rồi, hôm nay đểcho cô có một cơ hội tâm phục khẩu phục.

[Thượng thư thế lực] Mộc Tương Phi: Hừm, Phi Tử vinh hạnh.

Quả thật nếu bàn về thao tác, Chiến Tẫn Giang Hồ cũng thường thôi.Vẫn là câu châm ngôn kia, trong một trò chơi thật ra không có nhiều đạithần như vậy, chỉ có điều là chơi đã lâu, trang bị tốt, thao tác quen,cho nên mới có đại thần.

Mà đại thần cũng không được như thần thánh mà chúng ta tưởng tượng,họ cũng từng là tay mơ, chẳng qua là chúng ta chỉ thấy được lúc nàythôi.

Trang bị toàn thân của tôi nói theo Vô Ngạn toàn bộ là tăng tật ngữ,tiếp theo tăng niệm. Lúc ban đầu không có hiệu quả, tôi thêm máu ít hơntất cả thầy thuốc khác rất nhiều. Nhưng về sau, bởi vì tốc độ làm phépnhanh, dần dần ưu thế cũng nổi trội lên.

Thường là tôi đã thêm máu vào thanh HP rồi nhưng các thầy thuốc khác vẫn còn đang niệm chú. (Tật ngữ là tăng tốc độ làm phép. Còn niệm là thuộc tính của nhân vật, nóiđơn giản niệm càng cao thì càng thêm máu nhiều, định lực càng mạnh.)

Mà dùng tật ngữ vào lúc PK thì càng tăng gấp rưỡi lúc bình thường.

Tôi chỉ đơn giản tỷ thí với Chiến Tẫn Giang Hồ một chút. Anh ta cònnói: May là trước kia đánh hội đồng cô, trong trường hợp đó mà bị côquật ngã, TMD (DCM)sau này tôi nào còn dám vác mặt lăn lộn trong Thiên Hạ nữa….

Tôi cười đắc ý, sau đó lướt mắt nhìn thấy ID Hồi Đầu Vô Ngạn. Lắc lắc đầu, Đông Phương Lạc, đừng nghĩ đến anh ta nữa!

Có người gõ cửa, lúc mẹ già ra mở tôi nghe thấy tiếng của lão đại.Tôi nói vài câu với người trong thế lực, thoát khỏi trò chơi, đi rangoài. Nhưng bọn họ đã ở vào phòng sách.

Thật là hơi phiền muộn!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom