Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thi Vương Cuối Cùng

Thi Vương Cuối Cùng
Tác giả: Tiểu Hỏa Long
Tình trạng: Đã hoàn thành

--- oOo ---


Thể loại: Linh dị, truyện sáng tác, đô thị

Khi thế giới còn lạc hậu, con người thường tin vào những điều không có thực, chẳng hạn như những câu chuyện về ma quỷ.

Lúc đó, tại phía nam Trung Hoa có một dòng họ gọi là Lạc Gia. Đây là dòng họ giàu có nhất vùng biện kinh lúc bấy giờ.

Vốn nghĩ hưởng hết sung sướng của nhân gian, ai ngờ kiếp nạn đổ ập xuống. Lạc Nhất Trung là con cháu đời thứ 7 của dòng họ và có chức vụ cao trong triều đình nhưng do tiểu nhân hãm hại mà bị liên lụy cả dòng tộc và phải tru vi cữu tộc, tất cả phải chết hết... trước khi chết Nhất Trung đã ngẩng mặt lên thề:

Nếu một ngày ta có trở thành cương thi và sống lại ta sẽ đại khai sát giới!!!
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 1: Lịch sử bắt đầu


Vào năm một ngàn bảy trăm hồi đó, cái thời mà con người còn rất lạc hậu nhưng chuyện về ma quỷ thì lại rất được nhắc đến và sợ hãi, kiến thức và những bí mật về cương thi hút máu còn rất đơn xơ nhưng họ rất có niềm tin vào nó,...ở phía nam Trung Hoa có một dòng tộc cao quý... người đời thường gọi là Lạc Gia, thời đó gia đình nhà Họ Lạc này có thể nói là giàu có nhất vùng đất kinh thành, họ có cả một gia trang rộng lớn tại Biện Kinh, số trời cứ tưởng như họ sẽ được êm ấm nhưng nào ngờ vào một kiếp nạn lại đổ ập đến gia đình đó, Lạc Nhất Trung là con cháu đời thứ 7 của dòng họ và có chức vụ cao trong triều đình nhưng do tiểu nhân hãm hại mà bị liên lụy cả dòng tộc và phải tru vi cữu tộc, tất cả phải chết hết... trước khi chết Nhất Trung đã ngẩng mặt lên thề:

- Nếu một ngày ta có trở thành cương thi và sống lại ta sẽ đại khai sát giới!!! 

Nói rồi uống cạn ly rượu độc được nhà vua ban, sau khi Nhất Trung chết, vua sai quân lính đem xác hắn ra ngoại thành mà chôn, do chôn xơ xài nên hôm đó trời mưa làm lộ ra phần mộ, một người dân đi đốn củi đã vô tình đi ngang và nhìn thấy hắn, cầm lòng không đặng nên người nông dân này đã đem về đặt vào quan tài mua được rồi mới đem chôn trở lại...

Cho đến tận những năm gần cuối của thế kỷ 20, một nhà khảo cổ gốc Việt đã khai quật được một cái quan tài vô chủ ở phía sau ngôi trường trung học, mọi thông tin về nó đã được giữ kín đem về Việt Nam,trong khi làm thí nghiệm mọi nhà khảo cổ đã vô cùng bất ngờ khi kiểm tra thấy cái xác không hề bị phân hủy sau mấy trăm năm chôn vùi dưới đất sâu, bộ quan phục của đời nhà Thanh vẫn còn đấy, riêng một lá bùa trấn ma được dán lên trán cái xác, nhưng ko may họ không biết được kiến thức gì về cương thi nên đã vô tình gỡ nó ra khỏi cái xác, đột ngột cái xác cử động và bật dậy giết hết tất cả những ai có mặt trong phòng thí nghiệm ấy và hút hết máu của họ... Từ đây mọi bí ẩn về cương thi Lạc Gia bắt đầu được vén màn...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 2: Cương thi hoành hành


Kiến Nam là một anh chàng 24 tuổi có niềm đam mê khảo cổ và lịch sử vô bờ bến, sống ở một khu phố nhỏ có tên lạ Đại Ninh, hiện là sinh viên năm cuối của trường đại học ứng dụng & khoa học,... cậu ấy thường hay cùng bạn bè có cùng đam mê tham gia các hoạt động thực tế trên đất nước mình, tìm hiểu về lịch sử các nước phương Đông, cậu cùng một người bạn nữa có tên là Tuệ Như, cô ấy cũng có cùng sở thích với Nam nên cả hai chơi rất thân với nhau ngay từ năm nhất của đại học... Sáng ngay hôm nay cũng không có gì lạ lẫm ngoài việc Nam bật ti vi lên và vô tình xem được đoạn phóng sự hiện trường khu khảo cổ tại Kiến La đã bị tấn công bởi một động vật mà vết thường để lại cho nạn nhân là những vết xước, hai dấu răng trên cỗ và những nạn nhân đều chết do mất máu quá nhiều, trong cuộc phỏng vấn những nhân chứng gần đó thì họ phát hiện được một loài động vật như người di chuyển rất nhanh đã tấn công đám nhà khảo cổ này, có người có bắt gặp được họ mặt đồ thời nhà Thanh đi thẳng vào sâu trong rừng nữa, cái tin tức ấy làm cho Nam nỗi hứng phiêu lưu đến lạ, cậu ta luôn nghĩ trong đầu và luôn tò mò được chứng kiến loại sinh vật vô thường ấy...

Ngày hôm sau Nam rũ Như cùng theo để khám phá bí ẩn đó, Như cũng đồng ý nhưng hơi lo... vậy là hai người cùng đi đến khu rừng chết ở phía nam của các tỉnh miền trung để truy tìm con vật ấy, lý do để đến được nơi đó là do Nam cũng tìm hiểu thông tin và biết được hướng cương thi lui tới nhờ mùi hôi của nó,...

Ngay lúc này Lạc Gia( một cương thi của nhà họ Lạc) đang ngủ trong Viễn Túc động ở gần đâu đó của khu phố Đại Ninh, phải đến tối thì Lạc Gia mới mò ra tìm đồ ăn, lần đầu tiên anh ta cảm nhận được lại được cái quang cảnh trên dương gian này sau mấy trăm năm nằm yên tỉnh dưới đất, dù bây giờ anh ta là cương thi nhưng vẫn còn một chút trí nhớ của con người, lê từng bước mệt mỏi ra khỏi hang động, đêm hôm ấy ánh trăng lên cao, Lạc Gia vừa đi vừa nhớ lại chuyện năm xưa... trong lòng đau buồn và tức giận, chợt a gặp một con hươu phía trước ngay trong khu rừng anh ta đứng, mà cũng không hẵn gọi là khu rừng được mà chỉ có thể gọi là khu sinh thái... Lạc Gia loanh quanh trong đó tìm hươu và hút máu chúng mỗi 1 con hươu anh hút và xé xác chúng ra trong cơn đau nhói tột cùng, những thớ thịt bị xé bung ra những dòng máu bắn lên người Lạc Trung làm cho hădn ta càng thêm điên loạn trong cơn khát máu hắn đã vô tình gặp được một thanh niên vào bắt trộm động vật trong rừng, Lạc Gia từ từ tiến lại gần trong khi tên trộm ấy không hề hay biết và rồi... "soạc" cánh tay bên trái của hắn bị Lạc Trung cắt đứt lìa chỉ trong nháy mắt bằng cách cầm và kéo ra thật mạnh, lúc này tên trộm mới nhận ra sự đau đớn và kêu la thảm thiết nhưng không ai nghe vì hắn đã ở quá sâu trong khu rừng, Lạc Trung ôm ghì lấy tên trộm và vạch cổ ra hút lấy từng giọt máu của tên trộm cho đến khi cạn máu, Lạc Gia nắm đầu tên trộm và bứt tung cái đầu ấy ra như không, cái đầu trơ xương vì không còn máu nằm lăn lóc bên góc cây, Lạc Gia môi tim của tên trộm và cầm trên tay trong khi đang đập rồi từ từ tắt lịm nhịp đập trên đôi tay nhuộm đỏ của hắn, Lạc Gia thấy đau đầu vì nhớ lại chuyện xưa, gà gái báo trời gần sáng và hắn lại trở về hang trên tên tay vẫn cầm theo quả tim ấy..., cho đến khi kiểm lâm tuần tra thì họ mới phát hiện ra xác một số loài động vật trong khuôn viên khu sinh thái này chết một cách bí ẩn và trên người chỉ để lại hai dấu răng cắm sâu vào động mạch chủ... cảnh sát mới bắt đầu thâm nhập vào điều tra, cùng khoản thời gian đó Kiến Nam và Tuệ Như cũng đang lòng vòng quanh trong khu sinh thái đó, họ cũng không nhận ra được là họ đang tìm một thứ nguy hiểm như thế nào nhưng do sự tò mò và niềm đam mê của họ quá nhiều nên đã dẫn dắt họ tới nơi đây, lúc này Nam và Như đang ở ngay giữa trung tâm của khu sinh thái, đương nhiên là họ đã lẽn vào mà không xin phép ai... cả hai người tìm kiếm từ tờ mờ sáng cho đến chiều tối,... tích tích, đồng hồ báo 21h, không hẵn là giờ chí âm nhueng cương thi chỉ cần trời sụp tối là có thể ra ngoài tìm mồi, cả hai vừa đi từ từ tìm ở mọi nơi từ con suối, cái cây cho đến hốc đá, trên tay chỉ cầm đúng 1 cây đèn pin,... bỗng nhiên Như thấy không khi đột ngột giảm thấp, một luồng khí lạnh lẽo kèm theo hôi thối bốc ra từ một hướng...

Như: cậu có thây trời tối đêm nay lạnh hơn thường ngày không Nam?

Nam:... hừ, lạnh thật, mình quên mang áo khoác mất rồi

Như: thôi trở về thôi!!!

Nam: tìm một chút nữa đi, biết đâu nó lại xuất hiện...

Như: thôi được, vậy thì khẩn trương lên nào...

Vừa nói dứt lời từ đằng sau một bàn tay gân guốc lạnh lẽo chạm vào vai Như, hai người quay đầu lại và hoảng hốt lùi ra xa, Lạc Gia nhìn chầm chầm vào Tuệ Như cảm giác như đã gặp lại người thân sau bao năm xa cách...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh


Lạc Gia nhìn Tuệ Như một cách thương nhớ, lúc này Nam và Như rất sợ hãi vì trên người Lạc Trung vẫn còn bê bết vết máu cùng trái tim bị bóp nát trên tay hắn... Lạc Trung tiến một bước thì hai người lui một bước, Lạc Trung hụt hẫng nhìn lại cơ thể mình rồi bỏ đi mất, Tuệ Như mới thở phào nhẹ nhõm và giục Kiến Nam mau chóng trở về nhà, trong khi Kiến Nam vô cùng tò mò về cái thứ mặc quan phục đời nhà Thanh ấy,trời lúc đó cũng đã gần sáng.

Mãi đến trưa ngày hôm sau Nam quyết định tiếp tục đến khu rừng đó lần nữa, lần này Nam có rũ Tuệ Như theo nhưng cô ấy dường như e dè chuyện ngày hôm qua, phải đợi Nam nài nỉ mãi mới chịu đi, Tuệ Như từ nhỏ đã phải vật lộn kiếm sống không muốn nhờ vả gia đình nên lòng cô rất vững nhưng khi gặp chuyện ngày hôm qua trong lòng của cô vẫn còn sợ cái khuôn mặt trắng bệch không có tí mạch máu ấy, Nam hẹn với Như tối nay 12h đêm khởi hành vì Nam biết được một số thông tin kiến thức về chúng cũng như mối nguy hiểm mà cương thi có thể gây ra,...

Khi đồng hồ bắt đầu điểm 12h, Nam và Như đã chuẩn bị sẵn hành trang để đi tìm cái thứ chết người ấy,.. đứng trước khu rừng Như nhắc Nam

Như: tại sao cậu lại muốn tìm hiểu về nó, cậu không biết là nó nguy hiểm thế nào hay sao?

Nam: mình biết chứ, nhưng do cái tính tò mò quá độ của mình ko thể ngủ yên nên mình đành phải liều để tìm hiểu rõ hơn về loài sinh vật đặc biệt này!

Nói rồi Nam đi vào khu rừng chết ấy, Như thấy thế cũng không thể nào không đi theo. Đi đến một cái hang gần nơi phía cuối khu rừng hai người phát hiện một cái hang nhỏ nằm ngay cạnh một cái cây cổ thụ lớn che khuất bởi những tán lá lớn của cây... Nam suy đoán đây là chỗ ẩn náo của tên cương thi ấy nên đã quyết vào trong xem sao, Như có cản nhưng không được, vào trong... một mùi hôi thối ẩm móc bóc lên làm cả hai người phải che mũi lại vì sự ngột ngạt của không khí trong đó, Nam lần theo những vết quằn quại trong hang nhờ cây đuốc đã đốt khi ở ngoài hang, vào sâu bên trong Nam tỏ ra mừng rỡ khi đã nhìn thấy tận mắt con cương thi Lạc Gia đã nằm ở phía cuối hang từ lâu, Nam tiến lại gần hơn để quan sát kĩ, cứ tưởng như Lạc Trung đã ngủ nên Nam không hề để ý, cùng lúc đó bất ngờ Lạc Gia mở mắt ra nhìn Nam và ngay lập tức đôi tay đã xuyên thủng tim của Nam lúc nào không hay, Nam lùi lại nhìn xuống, một lỗ thủng lớn ngay ngực, máu bắt đầu bắn ra rơi vãi cả nền đất, Như hoảng hốt kêu thất thanh nhưng không dám lại gần vì cảnh tượng quá kinh hoàng, Lạc Gia ôm người Nam tiếp tục cào và moi xương trong sự đau đớn của Nam, Nam ú ớ không nói được gì không tắt thở ngay sau đó, từng đoạn ruột bị moi ra be bét máu trong tiếng gầm rú của Lạc Trung, hắn tiếp tục xơi cạn máu Nam như những con hươu lần trước... 

Hã hê cơn khát, Lạc Gia quay lại nhìn Tuệ Như rồi nhớ lại kí ức năm xưa lần nữa, miệng bập bẹ kêu tên... L ụ..c Nh...i...

Như khóc trong sự hoảng loạn tột cùng vì cái chết của Nam cho đến khi Lạc Gia tiến lại gần cô thì cô mới cầm viên đá bật dậy và ném về phía Lạc Gia rồi chạy khỏi nơi đó, Lạc Gia vẫn ở đó ú ớ gọi Lụ c... N hi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 4: Giấc mộng kinh hoàng


Ra đến cửa hang mà lòng của Như mừng rỡ vô cùng rồi lại thấy xót, nước mắt cứ chảy suốt đường chạy về nhà, cô chạy không quay đầu nhìn lại cho đến khi ra khỏi khu rừng đó, và một thân lê bước trên con đường vắng... Lúc đó đã hơn 3h sáng rồi, về đến nhà Tuệ Như ngã quỵ xuống nền nhà tay chân rung rẫy, nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng mới vừa xảy ra cách đó vài tiếng trước, Như ngủ thiếp đi ngay trên sàn nhà vì quá mệt mỏi, cô nằm mơ... thấy lại cảnh Lạc Nhất Trung dùng tay không lôi cái mớ thịt gớm máu của Kiến Nam ra ngoài, máu bắn tung toét khắp nơi, vẻ mặt đau đớn đến nghẹn lời của Nam cứ in sâu vào trong kí ức của cô, Lạc Gia tiếp tục hút máu và đưa bàn tay vào miệng của Nam rồi bất ngờ banh ra đến nỗi miệng của anh ta bị xé toạt ra đến mang tai rồi đứt lìa phần trên, Nam cứ giật giật người máu phún từ trên phần bị xé ấy mà trào ra, Như hét lên trong đêm rồi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt cả lưng,

... cô đang nằm mơ, một giấc mơ vô cùng khủng khiếp, một cơn ác mộng nhưng cái sự mệt mỏi của cả ngày hôm nay đã vắt kiệt sức của cô ấy, cô tiếp tục nhắm nghiền mắt lại và ngủ cho đến trời sáng...

"Tít tít"... tiếng chuông đồng hồ reo đã điểm 10h trưa rồi, Như mơ màng lụi cụi thức dậy đánh răng rửa mặt, suốt đêm qua cô không ăn gì được nên Tuệ Như tìm trong tủ lạnh một bịch sữa mà uống cho đỡ đói, cùng lúc ấy Như bật tivi lên... ánh đèn phực cháy tivi mở,...

"Và sau đây là phần tin 24h, ở một khu sinh thái phía sau dãy núi ở thành phố một người đi đường bị một thứ gì đó không rõ nguồn gốc giết hại, xác của anh ta bị cào cấu khắp người, và chết trong tình trạng mất quá nhiều máu", 

Như bồi hồi nhìn chiếc tivi nước mắt của cô lại rơi, trước một biến cố lớn như vậy Như đã không thể làm gì được cho Kiến Nam,... 

"Các bộ phận cảnh sát tiếp tục điều tra khu rừng gần nơi xác người đó nằm, các cơ quan cảnh sát mới bất ngờ ngạc nhiên phát hiện xác của rất nhiều động vật bị giết chỉ với hai dấu răng trên cổ và tất cả đều bị hút sạch máu, đến cái hang ở cuối rừng tiếp tục phát hiện một cái xác không rõ danh tính bị mất hết nội tạng, Như che miệng khóc trong uất ức, vì biết rằng đó là Kiến Nam, xác của anh ta được đắp lên bằng một chiếc chiếu thô, người ta không tìm thấy bất cứ thứ gì ngoài cái xác của Nam cả... trong cơn đau nhói, Như bắt đầu tức giận và quyết tìm cách để giết cho bằng được con Thi Vương đó, cô đã tìm đến trung tâm bắt ma và gặp gỡ một anh chàng... "xin chào, cô cần gì"

Như: tôi muốn tìm chuyên gia bắt ma.

"Là tôi đây, tôi tên là Thiên Nghĩa, rất vui được gặp cô"

Như: còn tôi là Tuệ Như, tôi có một thỉnh cầu, hy vọng anh giúp tôi có được không?

Nghĩa: xin cô cứ nói!

Như: tôi và bạn của tôi đã gặp một con cương thi mặc bộ quan phục đời nhà Thanh, bạn tôi đã bị nó giết may là tôi kịp thoát thân và tìm đến đây nhờ anh giúp đỡ...

Nghĩa: hừm!!! Mấy ngày qua tôi cũng có theo dõi tivi và cũng đoán biết được chính là cương thi gây ra nhưng trước giờ tôi chỉ giải quyết ma cỏ thôi chứ cương thi thì tôi chưa từng đánh bao giờ, nhưng tôi sẽ liên hệ các đồng nghiệp tìm cho cô một thầy pháp giỏi để giúp cô bắt nó... cô hãy yên tâm tôi sẽ giúp theo giúp cô vì nếu tên cương thi đó có ở ngoài kia bao lâu thì tôi cũng khó làm ăn bây lâu thôi vì chỗ nào có cương thi thì đa phần các loài động vật đều chết, âm khí ngấm vào đất từ đó ma hay oan hồn không dám đến gần...

Như: cảm ơn anh...

Sau cuộc nói chuyện với Nghĩa, cả hai cùng xin số điện thoại để tiện liên lạc với nhau hơn trong những lúc cấp bách, lúc này Thiên Nghĩa mới gọi cho một vị đạo sĩ người hoa có tên là Nhất Thiên, ông là một vị đạo sĩ cao tay của dòng phái Mao Sơn Tông...

Nhất Thiên: alo,... cương thi à, được ta đến ngay nhưng ngươi phải hứa là tìm cho ta Lục Ngọc đó, à mà lần này người mà ngươi muốn giúp là ai vậy, sao ta thấy ngươi có vẻ lo?...

Nghĩa: ông không cần biết đâu... ông có giúp tôi hay ko thì bảo?

Thiên: à rồi rồi, chú em nóng quá,...

Một tuần sau cả 3 người gặp nhau ở một quán cafe trong thành phố và cùng nhau bàn bạc chuyện thu phục con Thi Vương của gia tộc Lạc Gia...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 5: Bắt nguồn của nước mắt


Nghĩa: hôm nay cả ba chúng ta tập trung ở đây để bàn về việc thu phục tên Cương Thi của Lạc Gia Trang, chắc mọi người cũng hiểu rõ tầm quan trọng của nó rồi chứ?

Như: em không có ý kiến gì nên để 2 người bàn luận tìm cách giết hoặc chí ích là phải phong ấn nó lại

Nhất Thiên: thôi đi cô nương, giết không dễ thế đâu, huống hồ gì hắn đã là cương thi mấy trăm năm rồi, cũng chả biết hắn đã hút máu bao nhiêu lần thì sao mà lường trước được sức mạnh của hắn mà ra tay.

Nghĩa: ông nói cũng có lý! vậy bây giờ ông có cao kiến gì để phong ấn nó lại không?

Nhất Thiên tặc lưỡi: haizz hiện nay cao lắm thì chỉ có thể phong ấn nó hai ngày là cùng, không có bùa nào phong ấn được nó vĩnh viễn nữa rồi vì nó đã giết ba mạng người rồi, Kình Lực đã tăng lên gấp bội, hoặc có thể dùng mỹ nhân kế để dụ nó,...

Như: ý ông là sao? bộ ông tính dùng tôi làm vật thí nghiệm à,... không bao giờ, tôi không muốn gặp lại hắn ta khi mà bạn thân nhất của tôi bị hắn giết hại một cách dã man như vậy...

Nhất Thiên: ta hiểu, nhưng không còn cách nào khác để dụ hắn lộ diện mà thu phục cả, cô phải hiểu điều đó chứ...!!!

trong lúc ngập ngừng Tuệ Như cũng phải gật đầu mà đồng ý

Như: thôi được, vì trả thù cho Kiến Nam tôi sẽ liều một phen, nhưng mà Thiên Nghĩa anh phải ở cạnh bảo vệ em đấy, em không nghĩ Lạc Gia để em yên đâu

Nghĩa: Cô yên tâm, tôi sẽ luôn theo sát và đề phòng...

Sau khi bàn bạc cặn kẽ tất cả giải tán và trở về nhà chuẩn bị hành động, Tuệ Như trong lòng lúc này vẫn còn canh cánh nỗi đau đó, cái mà cô thấy khó hiểu là không biết tại sao Lacj Gia lại tha mạng cho cô và lại còn nhìn cô một cách say đắm và gọi một cái tên vô cùng xa lạ là Lục Nhi, từ hôm đó cô quyết định lên mạng tìm hiểu về dòng tộc này, không ai ngờ giữa đời thường lại có một điều không tưởng đến như vậy, một cương thi ở thời cổ trang sống sờ sờ và tìm cô...

Một tuần sau, cả ba tập hợp ở một khu đất bị bỏ hoang gần khu rừng và lần mò tìm tung tích của Lạc Nhất Trung, Tuệ Như và Thiên Nghĩa cùng nhau bàn kế khi gặp được cương thi thì phải làm gì, Thiên nghĩa cố dạy cho Tuệ Như vài thế võ phòng thân trong khi lão Nhất Thiên thì lụi cụi ngồi chuẩn bị lại bùa phép, ấn chú và các công cụ bắt ma linh tinh của ông ấy, khi đó khoảng thời gian qua Nhất Trung đã không tìm thức ăn gì mà chỉ nằm một chỗ trong cái hang cũ lúc trước, không biết bằng cách nào mà lúc kiểm tra hiện trường cảnh sát lại không tìm thấy hắn. 

Ngay sau khi trời vừa sụp tối, cả ba người cùng dắt nhau vào rừng để tìm tung tích của Lạc Nhất Trung,... ba người vừa đi vừa tám chuyện

Nhất Thiên: ta thật không ngờ đám cương thi này lại có thể xuất hiện ở nơi đây, ta cứ nghĩ rằng chúng chỉ có ở bên Trung Quốc thôi chứ...

Tuệ Như rung rung: à, ò... thật.. ra thì... khoảng 1 tháng trước đã có một đoàn khảo cổ bên Trung Quôc gửi một cái xác nghi là của Lạc Gia đem qua đây, do không ai biết được một chút kiến thức gì về bùa chú và các phong ấn nên đã tùy tiện tháo lá bùa trên trán của cương thi ra và đã vô tình giết hại họ, Kiến Nam vì tò và đam mê khảo cổ nên cũng đã bị cương thi giết.

Nghĩa: tôi cảm thấy khó hiểu là tôi cũng có xem rất nhiều phim cương thi và thông thường ai bị cương thi hút máu thì cũng đều thành cương thi mà phải không?

Nhất Thiên: đúng là như vậy nhưng... nếu bị hút cạn máu thì cũng chết như thường... 

Đang nói giữa chừng, Tuệ Như cảm nhận được hình như có ai đó ở phía sau cô, rồi đột ngột có một luồng hơi thơ lạnh toát thôi vào sau gáy làm cho Tuệ Như buốt cả sống lưng, cô quay người nhìn lại nhưng không thấy ai cả... cô quay lại tính bước tiếp thì bất ngờ tên Cương Thi đứng ngay trước mặt áp sát vào người cô làm cô hoảng sợ và hét lớn...

Lạc Gia: Lụ..c N..h...i!!! Nhấ..t Tru..ng, uy..ên ươn..g

Hai người kia cùng quay lại và kịp nhảy vào cứu Tuệ Như nhưng không có cách nào vì lúc này Lạc Gia đã ôm gọn lấy cô ấy, Thiên Nghĩa vẫn rì rầm cây côn sắt bên mình còn ông Thiên thì đã chuẩn bị trên tay kiếm gỗ và đạo đùa các thứ, trước khi kịp ra tay Thien Nghĩa vung côn về phía Thi Vương nhưng không dám mạnh tay sợ làm trúng Tuệ Như, lão Nhất Thiên thì cũng vung gươm nhưng bị Lạc Nhất Trung đánh gãy làm đôi dù kiếm đã được vẽ ấn chú vào đó... lão bị chưởng bật ra xa máu đỏ từ miệng bắt đầu tràu ra, lão ngã quỹ ngồi một chỗ chỉ còn Thiên Nghĩa xung phong lên đánh đối đầu với Lạc Gia, Nghĩa liên tục vung côn trúng vào đầu hắn nhưng có vẽ không có tác dụng gì, cứ như da hắn cứng như thép vậy, ông Thiên cố gắng chạy đến chỗ Thiên Nghĩa vẽ chú lên thanh côn rồi đưa lại cho Thiên Nghĩa, uy lực trên đòn đánh của Thiên Nghĩa mới bắt đầu phát huy, liên tục bị trúng mấy phát côn vào đầu Nhất Trung hơi choaang và buông Tuệ Như ra, cô ấy sợ quá nên đã ngất xĩu, Thiên Nghĩa nhanh chóng ôm lấy Tuệ Như và giao cho lão Thiên rồi tiếp tục đơn thân đấu với Cương thi... đánh nãy giờ dùng sức quá nhiều nên Thiên Nghĩa cũng thấm mệt, Lạc Gia tiếp tục nhào tới chỗ Tuệ Như thì lại bị Thiên Nghĩa ngăn cản, đôi tay thâm đen thô ráp, da bị bong tróc do thời gian dài nằm dưới đất chìa tới chạm phải côn của Thiên Nghĩa và rụt lại, Lạc Gia đành rúi lui vào sâu trong rừng, mọi chuyện tới đó tất cả cùng nhau dìu dắt trở về nhà, và lại một lần nữa để tên cương thi đó trốn thoát,... ở phía xa xa trong lùm cây Lạc Nhất Trung vẫn nhìn theo hướng Tuệ Như đi về... nước mắt bỗng dưng rơi trên gương mặt lạnh nhạt của hắn, liền lấy tay vội quẹt ngang nước mắt, trong lòng hắn tự hỏi đây là thứ gì...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 6: Uẩn khúc còn đâu đó


Mấy ngày nay chật vật với tên cương thi đó quá Tuệ Như cứ mãi suy nghĩ về hắn mà quên ăn...

Tuệ Như thầm nghĩ "tại sao hắn lại luôn nhắm đến mình, mà lại còn luôn gọi mình là Lục Nhi gì đó nữa, Chẳng lẽ đó là tên gọi người hắn yêu hay sao?"

Cùng khoảng thời gian đó Thiên Nghĩa đã ở bên lão Thiên tút trực bên giường bệnh của ông ấy vì trấn chiến lần trước lão Thiên bị đánh trọng thương hôn mê phải nằm viện mấy ngày qua,... Thiên Nghĩa ngồi trên ghế cạnh giường mà ngủ ngồi được một lúc thì lão Thiên cũng vừa tỉnh lại, lão cử động nhẹ làm cho Nghĩa chợt thức dậy...

Lão Thiên: bộ... cậu đã ở đây trong lúc ta nằm ngủ ở đây à?

Nghĩa: vâng! Ông đã chịu đi theo tôi thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm với ông chứ, làm sao bỏ ông được.

Lão Thiên: ta rất cảm kích, nhưng dù sao thì ta cũng nói trước là tên cương thi này không phải cương thi tầm thường đâu, cậu và cô Như phải cẩn thận...

Nói rồi lão ho sặc sụa

Nghĩa: thôi ông nằm nghĩ đi, mọi chuyện cứ để tôi lo, tôi và Tuệ Như sẽ bàn tính sau...

Nói rồi Thiên Nghĩa bước ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại cho lão Thiên nghĩ ngơi, cậu ra về và đi thẳng đến chỗ của Tuệ Như xem tình hình cô thế nào? 

Nhà của Tuệ Như nằm cách xa trung tâm thành phố khoảng 40km,ở ngay trong khu chung cư cũ kĩ do một người bạn giới thiệu Như đến đó ở vì chỗ này giá rẽ. Trưa ngày hôm đó Tuệ Như đang nằm ngủ thì bỗng dưng nghe một tiếng gầm lớn ở bên ngoài, cô biết chuyện chẳng lành bèn ra ngoài xem thử, cùng lúc đó trên đường đến nhà Tuệ Như thì Thiên Nghĩa cũng nghe được tiếng gầm ấy... thầm nghĩ trong bụng đoán chắc đây là của Thi Vương Lạc Gia nên hắn vội tăng ga chạy thật nhanh đến nơi của Tuệ Như vì sợ cô ấy sẽ gặp chuyện,...

Cũng như mọi khi, Tuệ Như chỉ nghe được tiếng mà không thấy hình, cô cầm theo một con dao nhỏ vì cô tin chắc chắn là tên cương thi đó lần mò đến đây là để tìm mình chứ không ngoài ai khác. Bước từng bước thật chậm xuống bậc thang, đến gần xuống tầng triệt của khung chung cư cô cảm giác được nhiệt độ quanh đây có vẻ như hơi lạnh, gió vẫn thổi mặc dù quanh đó không có một cái cửa sổ nào, mùi hôi thối bốc lên, cô che mũi lại và đi tiếp xuống tầng dưới để ra ngoài xem thế nào, ánh nắng chiều bị mây che kín bầu trời,... cô bắt đầu nghe tiếng bước chân gõ theo từng nhịp đập... "thình thịch" đôi chân của Như rung lên và khó để cô có thể bước tiếp thêm vài bước nữa, cô cảm nhận như bóng tối của màn đêm đang bao phủ nơi cầu thang này trải dài xuống tầng dưới... tiếng bước chân ở đâu đó vẫn gõ "cọc cọc", điều đáng lạ ở đây tuy là khung chung cư nhưng hôm nay bỗng vắng tanh không một bóng người, cứ như mọi người ngủ hết rồi vậy, không một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân khô khan đó, Tuệ Như vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Nghĩa nhưng không có sóng, đột ngột một vài ngọn đèn khắp khu chung cư cứ bật tắt liên hồi rồi đứt bóng,... "vụt... xoãng" một thứ gì đó vừa thoáng qua phía cuối đường, một cái bóng đèn vừa rơi xuống nền gạch, một vệt máu dính trên tường còn ướt, Tuệ Như đi ngang qua một phòng cửa mở tan hoang gần lầu 1, bước vào bên trong mọi thứ rối tung cả lên, một chiếc gương dựng ngay trước mặt Như, cô đến và lau nhè nhẹ chiếc gương do bụi bám, và rồi... " á...."

Tiếng thét thất thanh của Tuệ Như làm cho Thiên Nghĩa vừa chạy vào khu chung cư ấy nghe thấy, anh vội chạy lên thật nhanh, trong khi đó Tuệ Như miêng rung rung lắp bắp..."K..i...ến Nammm" ở trong chiếc gương vẫn đang nhìn cô và mỉm cười một cách man rợ

Như: Ki..ến Nammm...!!! Sao, sao anh lại ở đây?, khô..ng, không phải anh đã chết rồi hay sao?

Tuệ Như quay người lại nhìn nhưng không thấy ai ở phía sau cả, cô thụt lùi ra sau bỗng chạm vào thứ gì đó phía sau rồi bất ngờ đôi bàn tay gớm ghiết gân máu nỗi lên bóp cổ Như đến nghẹt thở, cánh cửa phòng đóng lại "rầm" vừa đúng lúc Thiên Nghĩa đến kịp, Thiên Nghĩa gõ thật mạnh cửa nhưng có lẽ cửa đã bị khóa trái.

Như: Thiê..n Ng..hĩa... cứu!!!

Thiên Nghĩa: Tuệ Như!, cô có sao không, cô bị sao vậy?

Tuệ Như không thể nào cất tiếng lên được trong khi đó trước mắt cô rõ ràng đang là Kiến Nam đang bóp cổ cô...

Lại một lần nữa tiếng gầm cửa Lạc Gia lại vang lên nghe chói tai, đôi tay vô hình đó bỗng buông ra rồi vụt biến mất trong màn đêm, Tuệ Như ngồi bệt xuống thở dốc,... Lúc này Thiên Nghĩa đã phá cửa xông vào, chạy đến bên Tuệ Như,...

Nghĩa: cô không sao chứ? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Như thở vấp rồi nói:... vừa rồi tôi bị Kiến Nam xiết cổ, tôi không biết tại sao anh ấy chết rồi nhưng giờ lại xuất hiện ở đây, vừa đúng lúc tiếng gầm ấy lại xuất hiện thì hắn vội buông tôi ra...

Nghĩa: có thể tên Thi Vương đó đang bảo vệ cô! Lúc trên đường đến đây tôi đã nghe thấy tiếng gầm của hắn...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 7: Vô tâm!


Tuệ Như: làm sao a biết được là hắn đang bảo vệ tôi chứ?

Nghĩa: ờ, thì... tôi cũng chỉ đoán thôi, à mà lúc nãy tôi có nghe cô nhắc đến Kiến Nam, vậy rốt cuộc lúc nãy cô có chuyện gì?

Tuệ Như: tôi thật sự cũng đang rất hoang mang đây, lúc nãy quả thật chính là anh ta đến bóp cổ tôi, tôi còn nhớ như in cánh tay của anh ấy vẫn còn gớm máu, đôi mắt trợn trắng nhìn tôi, anh không tin thì anh coi đồ của tôi đây này vẫn còn dính máu của anh ta...( nhìn lại đồ)... ơ, lúc nãy anh ấy người ướt đầy máu me thế kia chạm vào mình mà sao lại không có gì hết vậy nhỉ?,...

Nghĩa: thôi rồi, cô nhìn lại vào gương đi, hình như trên cổ của cô có một vết bầm tím kia kìa...

Tuệ Như: lẽ nào anh ấy lại thành ma rồi quay lại tìm tôi chứ híc híc... tôi đã làm gì?

Nghĩa gạt tay: thôi tạm thời cô qua nhà tôi ở đỡ đi, bên tôi có phòng riêng, cô cứ ở đó để tiện, cô tiếp tục ở đây tôi không yên tâm đâu

Tuệ Như: liệu anh có thấy phiền không? 

Nghĩa: không sao! 

Nói rồi cả hai dìu nhau ra khỏi khu chung cư cũ kĩ đó, chân của Tuệ Như bị trật do lúc nãy phải vật lộn với thứ kinh khủng kia nhưng cô ấy không than đau một lời nào do Thiên Nghĩa đã cõng cô ấy mà đi. Không biết từ lúc nào mà Thiên Nghĩa lại thân với Tuệ Như đến như vậy...

Qua ngày hôm sau, Như và Thiên Nghia vàp bệnh viện thăm lão Thiên. Hai người cùng nhau kể rõ mọi chuyện của ngày hôm qua cho lão nghe, lão lại nằm trầm ngâm suy nghĩ như mọi khi.

Lão Thiên: hàizz,... sao mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn vậy? Đầu tiên là chuyện Lạc Gia hắn cố bảo vệ cô Như rồi giờ lại đến chuyện Kiến Nam xuất hiện cố giết cô, sao khi xuất viện tôi phải cố gắng gọi hồn của cậu ta lên mà hỏi chuyện thì mới rõ được chân tướng sự việc...

Sau khi cả ba người bàn chuyện xong thì cũng đến chiều, Như đem đồ qua ở đỡ phòng của Thiên Nghĩa một thời gian, nhưng cũng không biết là tầm bao nhiêu ngày nhưng trong cô ấy luôn nghĩ là ở càng lâu càng tốt vì của Thiên Nghĩa rất đẹp tội gì mà ko ở...

Một tuần sau khi ở nhờ nhà của Thiên Nghia, Như rất yên tâm vì có cậu ta bảo vệ, mặc dù vậy nhưng trong lòng của cả hai con người đều chỉ nghiz là bạn bè thôi,... những ngày ở chung nhà với Thiên Nghĩa quả thực là rất an toàn, không có chuyện kì lạ gì xảy ra, Lạc Gia vẫn ở đâu đó ngoài kia nhưng ko thấy tivi nói gì liên quan đến người chết nữa, nhưng tưởng chừng như mọi thứ sẽ yên bình thì đến một tuần sau, lúc mà lão Thiên cũng khỏe lại rồi xin xuất viện, sáng hôm đó Như và Thiên Nghĩa cùng nhau chuẩn bị ra ngoài và đi đến đón lão Thiên,... trong lúc đánh răng rửa mặt bất chợt cô lại nhìn thấy Kiến Nam đang đứng ở phía sau nhìn cô chăm chăm, miệng cười đến toét mang tai máu chảy xuống ướt cả nền, cô hét thật lớn. Thiên Nghĩa ở ngoài phòng khách nghe tiếng la thất thanh của Như thì vội chạy vào, thấy Như đã nằm bất động dưới nền nhà từ bao giờ rồi, Nghĩa vội lấy dầu thoa cho Như, đến khi tỉnh lại người của Như rung cầm cập,...

Thiên Nghĩa: vừa rồi đã có chuyện gì vậy?

Như: hic hic, tôi lại nhìn thấy cậu ta... hắn nhìn tôi rồi cười một cách man rợ, trên gương vẫn còn dòng chữ "vô tâm" bằng máu le loét!

Thiên Nghĩa: lúc tôi vào thì tôi đã thấy cô ngất xỉu rồi, có thấy cái gì đâu

Như im lặng rồi cố gắng níu tay Nghĩa 

Như: thôi... bây giờ đến đón lão Thiên trước đã...

Thiên Nghĩa gật đầu rồi dìu cô ra xe, chạy một mạch thật nhanh đến bệnh viện gặp lão Thiên, trên xe gió thổi tát vào mặt Như vì đi bằng xe mô tô, lúc quẹo cua cô nhìn thấy một bóng đen đứng bên đường nhìn rất giống Kiến Nam rồi cô lại rùng mình

Nghĩa: chuyện gì nữa đây?

Như: không có gì! 

Câu nói của Như làm cho Thiên Nghĩa có vẻ hiểu được gì đó, anh cũng không nói gì mà im lặng tăng ga chạy tiếp...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 8: Người trở về từ thế giới bên kia


.

Sau khi đón lão Thiên về nhà, cũng trên đường vừa đi Tuệ Như vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện lúc sáng khi chuẩn bị đi đón lão về từ bệnh viện đã gặp phải,... Kể cho đến khi về tới nhà, lật đật để đồ đạc xuống Thiên Nghĩa đi rót một ít nước cho Như và lão Thiên uống lấy hơi, vừa xuất viện chứ lão cũng mệt lắm, bản thân lão cũng phải công nhận là bị thương lần này nhém tí là mất mạng như chơi chứ không phải vừa, lão cũng không ngờ là Lạc Gia lại mạnh đến như vậy. Quay lại không gian lúc này thì ba người đều đang ngồi ở phòng khách nhà của Thiên Nghĩa, sau khi nghe Tuệ Như kể hết mọi chuyện thì lão lại thở dài,...

Lão Thiên: hàizz... chuyện của các người sao mà rắc rối phức tạp con bọ cạp quá đi, ta không biết phải nói sao nữa,Nhưng... nếu cô chịu suy nghĩ kĩ lại sẽ thấy rõ một điều là cô có nói lúc cô thấy anh ta thì cô còn thấy trên gương ghi rõ một dòng chữ là "vô tâm"... vậy ý hắn muốn nói là cô vô tâm với hắn à? 

Tuệ Như: ơ, sao ổng lại nói vậy, chúng tôi dù sao cũng là bạn thân đã lâu cớ sao tôi lại vô tâm như cậu ấy nghĩ chứ,... không lẽ vì đêm lúc cậu ấy bị tấn công mà tôi không làm gì được mà cậu ấy lại nghĩ là mình vô tâm với cậu ấy thì,... thật thì quá không công bằng và thật vô lí đối với tôi quá ông có hiểu không.

Thiên Nghĩa ngăn lời: thôi, mọi người chớ vội hoài nghi mà suy đoán, theo tôi thì cũng phải đến lúc cho cô ấy gặp Lạc Gia và nói chuyện với hắn thử xem sao đã, tôi cũng tin là hắn không làm gì hại Tuệ Như đâu vì hiện tại hắn đang lầm tưởng Tuệ Như chính là cái cô người yêu tên Lục Nhi gì ấy của hắn

Lão Thiên vỗ bàn: đúng rồi! Sao ta lại quên cái chi tiết này thế nhỉ, cách này chắc chắn là có hiệu quả với hắn, khỏi dùng bùa phép gì nữa, Tuệ Như à cô nói chuyện với hắn thì chắc hắn sẽ nghe lời mà, đừng lo

Tuệ Như: ừ thì... hàizz, tôi phải làm sao đây chứ, cái xác biết đi đó thật ghê rợn,... nhưng mà thôi dù sao thì hắn cũng đã giúp tôi đuồi hồn Kiến Nam ra lúc tôi còn ở nhà, tôi sẽ cố thử xem sao.

Nói xong xuôi cả ba người bàn sang chuyện khác tám tía lia tía lia nguyên ngày, chiều tối ông Thiên trở về nhà chỉ còn lại Thiên Nghĩa và Tuệ Như, trước khi đi lão Thiên cũng không quên gửi cho Như một lá nùa hộ thân đã niệm ấn chú vào đó và nhắn nhũ "hãy đeo nó bên mình, cô sẽ được bình an và tạm thời yên ổn"...

Trở lại màn đêm u ám, không gian ngôi nhà rộng rãi khang trang nhưng thiếu vắng bóng người nên nhìn như chẳng khác gì ngôi nhà hoang cả, chỉ có mỗi mình Thiên Nghĩa ở, thật ra thì ngôi nhà ấy Thiên Nghĩa vừa mới mua nên vẫn chưa mướn người giúp việc, bố mẹ của Thiên Nghĩa thì đã định cư ở nước ngoài rồi phải lâu lắm mới qua thăm Nghĩa, dù vậy nhưng cậu ta vẫn không buồn mà ngược lại rất lạc quan và luôn tự lực cánh sinh,...

Giờ này trời cũng đã tối, Thiên Nghĩa dẫn Tuệ Như ra ngoài ăn đêm xong rồi về nhà ngủ, cô mượn dàn máy tính của Thiên Nghĩa lên facebook một chút, tuy là sợ ma lắm nhưng cô vẫn thích đọc những câu chuyện ma mang màu sắc tâm linh ấy, truyện mà cô thường hay đọc nhất là truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký, hôm nay cô cô vừa nhận được một tin nhắn của một người lạ mặt và đã thêm cô vào một nhóm trên facebook tên là Thế Giới Tâm Linh ở bên cái tên đó là một dấu x màu đỏ thật lớn, cô bấm vào xem trong đó có gì không?

Ban đầu thì đọc những câu chuyện ma trong đó cũng thấy thú vị nhưng dần dần cô phát hiện ra những câu chuyện trong đó hình như là đang nói về bản thân Tuệ Như vậy, một lần nữa cô làm rơi bàn hoàn khi xem thông tin nhóm "nhóm được thành lập vào năm 2006"... cái gì? Nhưng hiện tại chỉ mới là năm 1972 thôi mà, có gì đó nhầm lẫn ở đây thì phải?... nhưng không, cô dụi mắt rồi nhìn lại vẫn như vậy, nhưng bài đăng được viết vào năm 2012..." tít tít..." điện thoại reo làm Tuệ Như giật mình, cô nhấc máy lên và nghe...

Tuệ Như: alo, ai đó, giờ này cũng 23h khuya rồi... ai mà gọi thế không biết

... tiếng khóc xen lẫn tiếng cười sột soạt bên kia phát ra từ chiếc điện thoại của Như, tay cô nhễ nhại mồ hôi, Như mới lập lại lần nữa "alo, a..i dậy..?"

... sột soạt, tiếng gió rít trong đêm như tiếng gọi vọng về từ thế giới bên kia "tại sao cô không cứu tôi"... tút tút...

Tuệ Như vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc cô vứt ngay chiếc điện thoại xuống đất, bất ngờ một bàn tay lạnh ngắt máu chảy do bị cắt cổ tay nhưng chưa đứt lìa chụp lấy mặt của Tuệ Như làm cô hét lớn rồi giật mình tỉnh giất...

Thiên Nghĩa nằm ở ghế sofa ngoài phòng khách chạy vào

Thiên Nghĩa: có chuyện gì thế? Cô gặp ác mộng à?

Tuê Như người đổ mồ hôi như tấm, tóc tai bù xù:... à... ở tôi không sao, anh cứ ngủ tiếp đi

Nghe vậy rồi Thiên Nghĩa cũng gật gật đầu rồi lê thân từ từ ra phòng khách, còn lại Tuệ Như vẫn không thể nào ngủ được trong đêm đó,... cô đắp chăn cao lên và cố gắng ngủ

Ngoài cửa sổ vẫn có một bóng người nhìn vào chỗ dàn máy tính gần cửa sổ phòng vẫn đang hoạt động và bật đúng ngay cái hội nhóm đó...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 9: Nỗi ám ảnh


Sáng nay Tuệ Như trông có vẻ bơ phờ hơn hẵn, hai mắt thâm quầng đen thẩm, sáng nay có buổi thuyết trình ở trường nên cô phải gắng gượng dậy đi học. Dù là đại học nhưng cô chưa bao giờ bỏ một tiết học nào như một số cô cậu sinh viên khác nhưng kể từ khi xảy ra những chuyện kinh khủng trong thời gian qua thì Tuệ Như đã bỏ bê việc học quá nhiều...

Thiên Nghĩa: hôm nay trong cô mệt mỏi vậy?

Tuệ Như: không sao, tôi ổn mà

Thiên Nghĩa: rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi không tin là cô ổn chút nào đâu, giờ cô đã ở nhà tôi rồi có chuyện gì thì cô cũng phải cho tôi biết chứ

Tuệ Như ngập ngừng rồi kể lại đầu đuôi chuyện hôm qua mình thấy gì...

Sau khi kể xong Thiên nghĩa nhăn mặt

Thiên Nghĩa: thôi cô đi học đi, chuyện đó để tôi qua bàn với lão Thiên coi sao đã, nhưng chắc chắn là cô phải tìm đến Lạc Gia trước rồi nói chuyện với hắn nữa mới được

Tuệ Như: uh, vậy tôi đi đây, chào anh

(Đi cẩn thận) thiên nghĩa nói với theo...

Ngay lúc Tuệ Như vừa ra khỏi nhà, Nghĩa gọi cho lão Thiên và hẹn ra gặp rồi bắt đầu bàn tính chuyện quan trọng. Thiên Nghĩa hẹn lão Thiên ở một quán cafe gần nhà lão Thiên, cả hai cùng ngồi vào ghế kêu mỗi người một ly TRÀ ĐÁ rồi ngồi nói chuyện với nhau.

Thiên nghĩa: chuyện là vậy đó( chuyện của Tuệ Như đêm qua)

Lão Thiên: lại tiếp tục nữa sao?, hàizz... vậy thì nội trong bửa nay hoặc ngày mai thì chúng ta phải nhanh chóng cho Tuệ Như gặp Lạc Gia để nói chuyện với hắn, à hay là tối nay làm luôn đi

Thiên Nghĩa: thôi qua nay cô ta kiệt sức lắm rồi... để tối mai được không?

Lão Thiên: thôi được vậy thì cứ tối mai vậy!

Thời gian này Lạc Nhất Trung tìm vào sâu trong hang núi để trú ngụ và nhầm để tách biệt với con người, hắn không muốn giết người nữa, những cơn khát máu hắn thường tìm đến các loài động vật nhỏ như thỏ, chồn để ăn nhầm khống chế cơn thèm máu của người, hắn bắt đầu nói được vài chữ nhưng thứ mà hắn luôn nghĩ đến vẫn là hình hài của Tuệ Như với cái tên mối tình lúc xưa của hắn "Lục Nhi"... không hiểu sao khi nói tên đó ra thì hắn chỉ có thể ú ớ như em bé chứ không thể nào đọc rõ ràng được...

Trở lại ngôi trường mà Tuệ Như đang học, sau một buổi học cô ở lại căn tin trường để ăn trưa,... cô vừa ngồi ăn vừa nghĩ đến chuyện hồi tối quá mà đến giờ vẫn còn rung,  rung vì nó xảy ra bất ngờ và đầy bí ẩn, những chuyên ma mị đó trước giờ cô còn khó có thể tin hơn là chuyện của Lạc Nhất Trung nữa mà giờ lại thành ra như vậy, nghĩ mong lung rồi nhìn xuống phần cơm cô lập tức giật mình rồi hét lớn

Thứ cô nhìn thấy trước mặt và đang ăn nãy giờ là một đống thịt thối rửa. Con mắt, ngón tay vẫn còn ngọ nguậy trong bát canh cô đang ăn, cô vứt nó ra xa nghe kêu một tiếng "xoảng"... tất thẩy mọi người quanh đó nhìn cô chầm chầm

Cô nhìn quanh rồi lấy lại tinh thần,... chỗ đồ ăn của cô vẫn như cũ không còn gớm ghiết như lúc nãy nữa, giờ đây Tuệ Như quá ám ảnh Kiến Nam hay có chẳng anh ta vẫn còn đang đi theo cô ấy?

Tuệ Như gọi điện hỏi Thiên Nghĩa đang ở đâu và chạy thật nhanh về gặp, khi đến nơi lão Thiên cũng còn ngồi đó sẵn tiện cô kể luôn chuyện vừa rồi cho hai người họ nghe

Lúc trước khi bước vào lão Thiên đã nhìn thấy tên Kiến Nam vẫn còn lãng vãng phía sau Tuệ Như nên trong bụng cũng ngẫm nghĩ hiểu ra được một vài vấn đề, lão đi từ từ đến và nói với ra sau lưng Tuệ Như

Lão Thiên: âm dương cách biệt, chuyện của ngươi không liên quan gì đến cô gái này, hãy buông tha cho cô ấy, ta sẽ đồng ý lập đàn cầu siêu cho cậu. Đừng tiếp tục lầm sai thêm nữa!...

Thấy lão Thiên đứng nói chuyện một mình tuy Thiên Nghĩa không biết gì nhưng thời gian mà anh quen biết lão cũng lâu nên anh thừa sức đoán ra thứ mà lão đang nói chuyện là gì, Thiên Nghĩa vẫn ngồi đó và im lặng ngoắt tay ra hiệu kêu Tuệ Như vào ngồi rồi kêu luôn nước cho cô ấy mặc cho lão Thiên vẫn đứng ngoài  cửa quán nói vọng ra, ai cũng nhìn ông ấy một cách kì quặc. 

Khi xong xuôi rồi lão vào ghế ngồi tiếp tục uống nước như chưa có chuyện gì xảy ra

---.---
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 10: Ánh sáng nơi cuối đường


Lão Thiên trở lại vào bàn tiếp tục ngồi uống nước, người của lão rung rung

Thiên Nghĩa: ông bị làm sao thế? Sao tự dựng nói chuyện với ai đó ngoài kia xong rồi giờ mặt xanh xao quá vậy?

Trong ngập ngừng lão nói ra mà cả Tuệ Như và Thiên Nghĩa chết lặng.

...: thằng Nam nó đi theo con bé Như vì... vì nó không cam tâm chết một cách vô lý như vậy, nó bảo là sẽ ám cô cho đến khi nào cô chết

Tuệ Như: ông nói gì, tại sao anh ấy lại nói như vậy chứ...

Thiên Nghĩa: cô không nghe lão Thiên nói gì à?, hắn ta đang ám cô vì cô đã bỏ rơi hắn trong lúc đó và giờ hắn cũng thành u hồn rồi chả còn lí trí tỉnh táo để nhận biết đúng sai nữa

Lão Thiên: suỵt! Hắn vẫn còn đang đứng ở ngoài đó, cũng may là quán cafe này bên trong có thờ thần giữ cửa nên nó không vào được, giờ ta cũng không nghĩ là đối phó được với hắn chưa kể là ta cũng chỉ vừa mới hồi phục,... haizzz

Sau buổi nói chuyện đó Tuệ Như lại nhớ đến Kiến Nam, trong lòng lại có chút ân hận nhưng không phải vì thế mà cô cảm thấy mình có lỗi, cô luôn muốn Kiến Nam hiểu nhưng có lẽ bây giờ thì đã quá muộn. Tối đêm đó cũng như mọi ngày, cô không ngủ được vì cô lúc nào cũng cảm giác như có ai đó đang nhìn mình nhưng Tuệ Như không hề hay biết là ở ngoài cửa sổ kia thì một đen vất vưởng vẫn đang đứng đó nhìn cô

Qua ngày hôm sau ba người tập trung lại quyết định tối nay sẽ trở vào khu rừng xưa để gặp Lạc Nhất Trung, thật ra thì trong lòng Tuệ Như vẫn thấy lo, liệu không biết cuộc đàm phán có ổn hay không? Sáng hôm đó mọi người cùng nhau ăn sâng rồi tập trung tại nhà Thiên Nghĩa để nghĩ ngơi, lão Thiên tiếp tục vẽ bùa và chuẩn bị tất tật mọi dụng cụ trừ tà hơn còn Thiên Nghĩa thì chỉ vỏn vẹn một cây côn. Đến khi trời tối cả ba người dắt nhau vào khu rừng ấy, tiếng gió thổi... các cành cây va chạm vào nhau kêu xào xạc, đêm nay trời không trăng không sao, tất cả như chìm vào một màn đêm đen tối hòa lẫn vào không gian âm u của nơi rừng thiên nước độc này. Cho dù là một khu rừng nhỏ nhưng với khung cảnh lúc này thì nó không hề nhỏ chút nào, trên tay ba người cầm một chiếc đèn pin nhỏ, đủ rọi đường phía trước

Một cơn gió lạnh bỗng vụt qua, Lạc Gia đã ở ngay trước mặt Tuệ Như, anh ta vẫn cứ ú ớ gọi cô bằng cái tên xa lạ như lần trước. Nhưng... lần này cả ba người đều cảm nhận được Lạc Gia có vẻ đã có cảm xúc nhiều hơn, mặc dù hắn không bao giờ cười. Cuộc nói chuyện giữa người và ma bắt đầu...

Tuệ Như: rốt cuộc thì... anh là gì? Tại sao anh lại giết bạn của tôi

Lạc Nhất Trung im lặng, nước mắt lại chảy ra trên gương mặt lạnh tanh của hắn: cương... thi, ng..ười  x...ấu

Tuệ Như: anh xem tôi là gì và tại sao anh lại đi theo tôi? Hình như chúng ta chưa từng quen biết nhau thì phải?

Lạc Nhất Trung: hu..ynh yêu muội, b..ảo vệ Lục Nhi... thanh mai trúc mã! 

Lạc Gia vừa nói nước mắt vừa chảy làm cho Tuệ Như và hai người còn lại đó là Thiên Nghĩa và lão Thiên cũng không khỏi xúc động mà rơi lệ theo,...

Tuệ Như: nếu anh đi theo bảo vệ cho tôi thì anh có hứa là sẽ không giết người và uống máu người nữa không?

Lạc Nhất Trung: ta... ta...

Lạc Gia nhẹ gật đầu

Kể từ hôm đó ba người quyết định cho Nhất Trung đi theo, mỗi ngày đều cho Nhất Trung ăn bằng máu đã hết hạn ở bệnh viện, học nói và viết chữ, Thiên Nghĩa dẫn Lạc Gia rữa cơ thể dù là cương thi không cần thiết nhưng với hình dạng như thế thì khó có thể ra ngoài, đồ của anh ấy thì được Thiên Nghĩa thay vào một bộ đồ đơn giản gồm sơ mi và quần dài,...

Ba tháng sau khi đã quen hết mọi thứ dần dần Nhất Trung cũng bắt đầu giống người hơn, nói chuyện lưu loát hơn so với ngày đầu ở chỗ của Thiên Nghĩa, ban đêm Lạc Gia không ngủ, chỉ đứng một góc tường quay mặt vào trong thế nhưng đôi khi điều đó lại làm Thiên Nghĩa hoảng sợ mỗi khi thức dậy đi vệ sinh... khoảng thời gian từ khi dẫn Lạc Gia về nhà thì hầu như Tuệ Như đã không nhận ra rằng cô không còn mơ thấy ác mộng nữa, ngủ ngon hơn bao giờ hết...

---.---

Liệu quyết định của cả ba người là cho Lạc Gia đi theo có phải là quyết định đúng đắn hay không? Liệu còn chuyện gì xảy ra với Tuệ Như nữa?... Tất cả vẫn còn là bí ẩn...!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 11: Lần đầu tập làm người


Vậy là đã gần 3 tháng kể từ lúc đưa Lạc Nhất Trung về ở cùng và dạy hắn cách để hòa nhập với con người, quả thật thì bản thân Tuệ Như cũng như Thiên Nghĩa cũng rất bất ngờ với ý chí của Nhất Trung. Khoảng thời gian qua hăn đã không giết hại hay phá phách ai, hắn luôn đi theo Tuệ Như để học hỏi những thứ mà trước giờ hắn chưa hề nghĩ đến đằng sau những nạn nhân mà hắn giết, Nhất Trung giờ đây dần cởi mở hơn với mọi người, hắn đã bắt đầu nói chuyện với Thiên Nghĩa, lão Thiên và những người xung quanh nhưng có những thưd mà hắn không thể vượt qua giới hạn đó là... Nhất Trung không ăn được đồ ăn của con người mà chỉ có thể uống được cafe hay các loại nước thôi nhưng cũng có mức độ nếu uống nhiều sẽ bị sìn mà chết. Ngồi giữa phòng khách, hai người nói chuyện rất thoải mái với nhau trong khi Thiên Nghĩa phải vào công ty làm một số giấy tờ...

Tuệ Như: Nhất Trung này! Thật ra thì anh đã bao nhiêu tuổi rồi?

Nhất Trung: đã hơn 300 tuổi rồi,... Như là kiếp sau của Lục Nhi, ta biết điều đó khi ở đây vì mọi cử chỉ của Như không giống Lục Nhi của ta nhưng có lẽ đó không còn quan trọng với ta nữa

Tuệ Như: anh thật sự nghĩ vậy thì tốt, thôi để tôi vào bệnh viện lấy thêm thức ăn cho anh

Nhất Trung: cảm ơn! Tôi rất biết ơn Như và mọi người đã giúp đỡ ta trong thời gian qua, đã đến lúc ta cũng phải bắt đầu ra ngoài đi làm kiếm tiền để sống hòa nhập với thế giới này

Tuệ Như: vì sao anh lại thành cương thi như vậy?...

Nhất Trung: thật ra thì ta cũng không biết nữa, khoảng mấy trăm năm trước lúc mà vào thời nhà Thanh, ta là một quan lớn của triều đình. Dòng tộc họ Lạc nhà ta là một dòng tộc lớn và cao quý trong hoàng cung nhưng vì có kẻ hảm hại mà ta và dòng tộc bị tru vi cửu tộc phải chết hết, từ lúc bị giết đến khi tỉnh giấc ta không hề hay biết gì cả, chỉ biết là rất đói và phải luôn tìm máu để ăn...

Tuệ Như nghe đến đây cũng thấy tiếc thương cho số phận của Lạc Nhất Trung vì ông trời đã cố trêu đùa anh ấy...

Vừa mở cửa vào Thiên Nghĩa nói vọng vô theo, giờ thì anh yên tâm đi tôi đã tìm cho anh một việc thích hợp với anh rồi, anh cứ làm ở chỗ tôi. Một cương thi thân thủ bất phàm như vậy thì làm những công việc như anh thì công việc bắt ma hay truy bắt tội phạm là hoàn hảo

Nhất Trung: Vậy thì tốt quá, việc gì ta cũng làm, cảm ơn anh... Thiên Nghĩa

Thiên Nghĩa: có gì đâu, tôi đã xem anh như một người anh em trong nhà rồi...

Đang nói chuyện rôm rã thì từ ngoài cỗng lão Thiên chạy thụt mạng vào báo

Lão Thiên vừa nói vừa thỡ hỗn hễn: này!... có vụ mới nữa này, mấy đứa có làm không? Sẵn đây dẫn Lạc Gia theo để hắn học hỏi

Thiên Nghĩa: ông nói có vụ mới là vụ gì?

Lão Thiên: hàizzz chuyện là ta nhận được một tin là ở đường TTP ngay hẻm cuối đường có một ngôi nhà bị ma ám đang cần ta đến để xem tình hình nên ta mới chạy sang đây rũ đây...

Tuệ Như: Nhất Trung à! Anh có đi không?

Nhất Trung: được... ta sẽ đi một chuyến xem sao?...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 12: Căn nhà cuối hẻm


10h đêm cả bốn người gồm Nhất Trung, lão Thiên, Tuệ Như và Thiên Nghĩa đã lần mò đến khu hẻm đường TTP, trong hẻm những ngôi nhà được xây cạnh nhau chen chít từng ngôi nhà một, tất cả giờ đây đã đóng khép cửa từ bao giờ rồi. Sự cũ kĩ của những ngôi nhà trong hẻm cùng với một bầu trời đen tối đã làm cho cái khung cảnh của cả khu hẻm đó thật ghê rợn đến lạ, ngọn gió vi vu thổi vồn dập như đang nhắc nhỡ vùng đất này từ lâu đã không được yên bình, tiếng mèo đang xen tiếng chó sủa đâu đó như muốn phá tan cái không gian tỉnh lặng. Sở dĩ lão Thiên quyết định đi vào ban đêm là vì đơn giản là ban đêm dễ tìm thấy uế linh hơn ban ngày, cho nên việc đi thanh trừng và tẩy uế bọn chúng tốt nhất vẫn là ban đêm.

Khi cả bốn người đã đi đến ngôi nhà cuối con hẻm đầy mịt mù tâm tối đó, lấy hết can đảm lão Thiên bảo

"Ở đây ta giỏi bùa chú nhất nên ta sẽ xung phong... Nhất Trung! Ngươi vào mở cửa đi, dù sao thì ngươi cũng bất tử nên có chuyện gì chắc cũng không sao!" ~_~

Tuệ Như nhíu mài: này! Vậy mà ông bảo là xung phong đó hã... thôi anh lên trước đi Nhất Trung, bọn em ở ngay phía sau hỗ trợ anh:))

Nhất Trung: thôi...! Mọi người lui ra kẻo có khí độc, để ta mở cho.

Vừa nói dứt câu Nhất Trung từ từ mở cánh cửa bám đầy bụi bậm "két két" cánh cửa từ từ mở ra...

Thiên Nghĩa: kì lạ, cửa không khóa sao? 

Nhất Trung bước từng bước một vào trong căn nhà, còn lại ba người từ từ bước theo sau theo dõi tình hình. 

Bất thình lình "A Cát à! Mau về nhà..."

Một giọng nói già nua phát ra ở ngay sau bếp ngôi nhà hoang. 

Thiên Nghĩa: vừa rồi có ai nghe thấy gì không?

Mọi người gật đầu... rồi

"A Cát à! Mau về nhà..." giọng nói lạnh lẽo ấy lại cất lên lần nữa, Tuệ Như nắm ghì chặt lấy tay của Nhất Trung.

Lão Thiên: dù là có âm dương nhãn nhưng ta vẫn chưa thấy tung tít con uế linh đó đâu cả, chỉ có thể cảm nhận được một luồng âm khí nặng nề đang bao phủ lên ngôi nhà này thôi!, mọi người cẩn thận...

Đi đến gần bậc thang nhỏ đi xuống bếp, một bà cô chạp khoảng 40 mặc một bộ bà ba nhăn nhúm từ từ bước ra, trời tối mà nhà lại không có đèn nên cũng chẳng nhìn rõ mặt. 

Nhất Trung chặn bà ấy lại: bà từ đâu ra vậy, đây là nhà hoang sao lại có bà ở đây? Khai ra mau, bà là ai?

Giọng nói khô khan từ từ cất tiếng

"A Cát à! Mau về nhà"

Giọng nói cứ đứt quảng... 

Nhất Trung: tôi hỏi bà là ai? 

Rồi Nhất Trung bước ra tính nắm lấy vai bà ấy lại nhưng chụp hụt...

Từ phía ngoài vọng vào

"Nay đêm con lại khó ngủ, con ra đây thắp cho dì vài nén nhan, dì ơi dì ráng phù hộ con năm nay thi đỗ đại học nghe dì"

Nghe đến đây, cả bốn người vội quay trở ra đến chỗ một cậu thanh niên đang ngồi bài biện cúng kiếng

Lão Thiên: giờ này sao chú mày không nằm nhà ngủ mà lại ra cái nơi quái quỷ này làm chi, bộ... chú mày không muốn sống à

"Dạ không ạ, con ra đây đốt cho dì con ít giấy tiền vàng bạc"

Thiên Nghĩa: em tên là gì?

"Dạ em tên là... A Cát"

Hai chữ "A Cát" của cậu thanh niên làm cho Tuệ Như đờ người ra, miệng rung rung

Tuệ Như: lúc nãy chị có nghe phía sau ngôi nhà có một bà cô cứ luôn miệng gọi "A Cát à! Mau về nhà"

"Chị nói sao? Chị có nghe nhầm không? Dì Năm của em mất lâu rồi, làm gì có chuyện đó xảy ra, với lại... mà sao anh chị biết em tên A Cát vậy?, cái tên này chỉ có mỗi mình dì Năm gọi em thôi, dì ấy treo cổ tự vẫn trong căn nhà đó"

Nói rồi cậu vừa đi vừa khóc... khuất dần trong màn đêm

Trong ngôi nhà... "A Cát à! Mau về nhà..."

Giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại nghe đến rợn người...

Tiếp tục trở vào trong ngôi nhà, lúc này trên gác tiếng bước chân chạm vào mặt sàn gỗ cứ "ọt ẹt..."  ngay lúc này cả bốn người quyết định là chia nhau ra. Nhất Trung và Tuệ Như lên trên lầu trên xem thử còn Thiên Nghĩa và lão Thiên thì xuống căn bếp kiểm tra, trước khi đi lão Thiên nhét một lá bùa vào túi Tuệ Như và Thiên Nghĩa nhầm mục đích để đánh dấu vị trí và để phòng thân

"Lá bùa này chỉ có cứu hai người được một lần duy nhất nên hai người phải luôn cảnh giác, nó đang ở rất gần đây rồi, bây giờ phải chia nhau ra chỗ nó hoạt động thường xuyên để tiến hành tẩy uế...

Xong xuôi cả bốn người tách ra... Nhất Trung và Tuệ Như đến bên cạnh cầu thang rồi bước từng bước lên trên, chiếc cầu thang do đã quá lâu không sử dụng nên nó hơi lắc lư, thành cầu thang được làm bằng gỗ nay đã mục nát nên Tuệ Như phải nắm tay Nhất Trung mà đi. 

Sau khi bước lên đến tầng lầu Tuệ Như và Nhất Trung mới để ý ngôi nhà này chỉ có hai phòng riêng trên lầu và cuối đường có một cái cửa sổ đang mở tan quát, gió thổi lòng lọng làm chiếc rềm cửa tung bay trong đêm tối, ánh trăng ngoài kia rọi vào hiên cửa sổ... một cái bóng vừa lướt qua, Tuệ Như giật mình lùi lại ôm Nhất Trung...

"Không sao đâu, chúng ta đi tiếp nào..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 13: Đôi tay nắm chặt


Cả hai người Tuệ Như và Nhất Trung cùng bước vào một căn phòng trên tầng lầu của ngôi nhà cũ kĩ đó. Từng bước từng bước một, tiếng bước chân chạm trên mặt sàn mục nứt kêu "cọt kẹt". Khi vừa bước vào thì bất thình lình cánh cửa đóng sầm lại, cả hai giật mình... cùng lúc đó chiếc radio đặt trên chiếc tủ nhỏ tự nhiên bật lên. Nó kêu rè rè một lúc rồi một giọng nói lạnh lẽo phát từ trong chiếc radio..." đêm.. nay tr..ời lạnh lắm... ngoài cửa có ai hay?" 

Giọng nói như rù rì ngay sát bên tai của Tuệ Như, cô rùng mình rồi thụt mình vào lòng Nhất Trung

"cộc cộc"

Lại có thêm tiếng động phát ra từ trong chiếc tủ quần áo ở góc khuất của căn phòng

Lạc Gia nắm chặt tay Tuệ Như và tiến lại gần hơn để nghe cho rõ

"Cộc cộc"

Tiếng động lại đột ngột phát lên

Tuệ Như ghì tay lại: hay là mình xuống dưới đi Nhất Trung? Em sợ quá

Do dự một lúc rồi Nhất Trung cũng gật đầu, cả hai vừa quay người đi thì từ trong tủ hé ra một đôi tay dài và ướt với tới nắm lấy chân Tuệ Như rồi kéo về phía chiếc tủ... vừa kịp nhận ra Tuệ Như la thất thanh, đôi tay cô cố ghì chặt lấy nền nhà, cô bị kéo lê lết từ từ vào trong góc tối đó, lúc ấy Nhất Trung cũng nhanh chóng nắm lấy tay Tuệ Như và giữ lại...

"Hic hic, Nhất Trung... cứu em"

"Đừng buông tay, tôi đang cố đây"

Ở dưới lầu lúc này lão Thiên tuyệt nhiên không hề hay biết gì cả và vẫn đang tìm khắp căn bếp nhưng chẳng thấy bóng dáng bà cô lúc nãy đâu, sóng điện thoại cứ chập chờn vô định.

Quay trở lại chỗ Tuệ Như lúc này đang quằn quại dưới nền nhà trong khi Nhất Trung đang cố gắng kéo Tuệ Như trở lại, đôi tay nhớt nhuốt gơm gớm máu vẫn nắm chạy lấy chân Tuệ Như không buông, cô vừa khóc vừa thét lớn... điều lạ lùng là lúc này tuy Nhất Trung đã là cương thi rồi nhưng anh vẫn không thể kéo Như trở về được nhưng... nếu dùng hết sức thì lại sợ Tuệ Như không chịu nỗi, trong bất giác anh lao tới phía chiếc tủ trong góc tối nhưng những nắm đấm của anh như chạm vào khoảng không, rõ ràng đôi tay đó vẫn đang níu kéo cô nhưng cô không thể nào thoát ra được, Tuệ Như vật lộn dưới sàn nhà đến khi đôi tay bấu vào nền nhà gớm máu trong khi Nhất Trung vẫn đang cố chụp lấy đôi tay quỷ quái trong tủ ấy...khi mà Tuệ Như đã không chịu nỗi thì cô đã buông tay... lập tức cô bị kéo vào trong chiếc tủ vào đóng sầm lại. Nhất Trung ở ngoài cố gắng phá vỡ chiếc tủ nhưng không sao làm được,

Lúc này mọi thứ như chìm vào trong im lặng,Nhất Trung ngồi đó chờ đợi trong vô vọng,... Rồi, lão Thiên và Thiên Nghĩa cuối cùng cũng mò lên tới tầng lầu và đi vào phòng chỗ Nhất Trung ở đó, gặp được lão Thiên thì Nhất Trung mới mau chóng kể lại ngắn gọn cho lão nghe,...

Lão Thiên mới lấy trong túi ra một lá bùa rồi vẻ bằng tay không lên lá bùa vài ấn chú xong đem dán lên chiếc tủ, ông niệm thêm một tràng tiếng Hoa,thì ngay lúc đó chiếc tủ mới mở ra, Tuệ Như ngất xỉu ngồi bệt gọn trong chiếc tủ, khắp người trầy trụa, đôi tay vẫn còn ướt đẫm máu do lúc nãy phải vật lộn với cánh tay gớm ghiết kia...

Nhất Trung từ từ dìu Tuệ Như ra khỏi căn phòng và mau giục lão Thiên mau chóng đi xuống phía dưới và thoát ra khỏi ngôi nhà nhưng lão Thiên đứng khựng lại, lão ngước nhìn lên trần nhà... một cô gái đang đứng ngược trên trần nhà nhìn trân trân xuống chỗ Nhất Trung, tiếng gầm lên của Nhất Trung làm rung động cả ngôi nhà, kịp lúc đó lão Thiên mở trận, cô gái vẫn đứng đó không nhút nhích

"Sát phá lệnh" trừ tà...

chiếc đồng tiền bắn thẳng về hướng cô gái đó... bóng tối trong căn phòng dần che khuất cả ngôi nhà, chỉ nghe một tiếng thét rồi cô gái biến đâu mất,.. lão Thiên,Nhất Trung và Thiên Nghĩa nhanh chóng thoát ra ngoài trong bầu không khí nặng nề

"xong rồi,xong rồi ta diệt nó rồi, nhanh gọn lẹ luôn"  
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 14: Mưa và kẻ lạ mặt


Xuống đến bên dưới tầng lầu, cả bốn người tiếp tục chạy ra khỏi ngôi nhà và dìu dắt nhau mau chóng rời khỏi con hẻm đó.

Bất chợt trời mưa đột ngột, Tuệ Như ngất xỉu giữa đường nên Nhất Trung đã phải cõng cô ra xe trong khi trời mưa tầm tã. Ngôi nhà cũ kĩ đó vẫn sừng sửng trước gió mưa, một làn khói đen kịt tỏa ra từ trong ngôi nhà và rồi biến mất trong bầu không khí ảm đạm ướt át đó. Sau khi cả bốn người chạy ra đến xe thì mới bắt đầu rồ ga chạy một mạch thẳng về nhà trong đêm mưa đó, lúc tháo chạy lão Thiên giật mình sực nhớ (kì lạ! Trước khi vào ngôi nhà đó mình đã thấy tí mây đen nào đâu, sao đến khi vừa ra khỏi căn nhà quái quỷ đó thì trời tự dưng lại mưa thế không biết! Haizz... mà thôi kệ dẫu sao thì cũng cam đoan chắc chắn là cô ta đã bị mình tiêu diệt rồi nên không sao nữa!)

- Ôi thôi không nghĩ nữa...

Giờ này đã hơn 3h sáng rồi, ngoài kia trời vẫn còn đang mưa rất lớn, những giọt mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên trần nhà nghe mà in ĩ trong tai. Tuệ Như lúc này đang nằm trên giường sốt miên man, ngồi bên cạnh là Nhất Trung và Thiên Nghĩa còn lão Thiên thì đã tìm sẵn cho mình một cái ghế sofa để nằm dựa lưng từ bao giờ rồi. Vẻ mặt Nhất Trung giờ đang rất là lo lắng cho Tuệ Như vì cô ấy đang sốt rất cao

- Haizz... sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Biết trước cô ấy chịu đựng không nỗi thì đã không nên cho cô ấy tham gia vào chuyến đi này mới phải!

Lão Thiên gằng giọng: 

- Thế từ đầu đã ai nói là cho cô ấy đi đâu mà giờ cậu còn trách với chả móc

- Thôi,... hai người có chuyện gì thì ra ngoài nói đi, để muội ấy nằm nghỉ, bộ hai người không thấy đang có người bệnh ở đây à

Nhất Trung vừa dứt lời trong căn phòng bỗng nhiên yên lặng hẵn đi, rồi có lẽ hai người còn lại đã hiểu nên không nói thêm gì mà chỉ ngồi chờ đợi.

Nhất Trung ngồi trông chừng Tuệ Như, chườm khăn cho cô ấy, anh ta thường bắt mạch của cô bằng cách áp sát tai mình vào cổ tay của Tuệ Như mà nghe. Dù rằng thường ngày vẻ mặt của Nhất Trung lúc nào cũng lạnh lùng, không vui không buồn, cũng chả ai biết anh ấy nghĩ gì nhưng có một điều mà mọi người ai cũng công nhận là anh chỉ hành động thay lời nói.

Đêm đó dù Tuệ Như đang bệnh rất mệt nhưng dù cho đôi tay của Nhất Trung không có thân nhiệt nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp từ chính sự quan tâm của Nhất Trung dành cho cô, ngay lúc này đây cả Thiên Nghĩa cũng luôn túc trực bên giường bệnh mà phụ Nhất Trung

- anh mau nằm nghĩ đi, có tôi ở đây là được rồi

- Không sao, tôi có thể phụ anh mà

- Anh quên tôi là cương thi rồi à, cương thi không cần ngủ vậy nên anh đi ngủ đi

- Nhưng...

- Không nhưng gì cả, ổn cả thôi đừng lo

Nghe Lạc Gia nói thế thì Thiên Nghĩa cũng yên tâm mà về phòng

- Thôi thì anh ở đây chăm sóc cho cô ấy nhé, tôi về phòng vậy... có gì thì gọi tôi

- Ừ, ngủ ngon

Giờ đây trong căn phòng riêng mà Thiên Nghĩa để cho Tuệ Như ở chỉ còn lại hai người đó là cô và Nhất Trung. Trời vẫn mưa, một bóng đen đang nhìn qua làn cửa sổ trong khi Nhất Trung vẫn thản nhiên ngồi cạnh cô như thế cho đến trời sáng. Dường như Lạc Gia đã biết trước được sự hiện diện của kẻ lạ mặt đó từ lâu nên không để ý tới nữa (một điều chắc chắn trong lòng Nhất Trung giờ đây chính là hắn không phải người và hắn cũng đang theo dõi Tuệ Như)

Bởi thế mà anh thường theo sao Tuệ Như là như thế!... 

Sáng hôm sau Tuệ Như tỉnh dậy rồi thì mọi người mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, Nhất Trung nhờ Thiên Nghĩa nấu ít cháo cho cô vì Nhất Trung không biết cách làm đồ ăn của con người (thì đó cũng không lấy gì là lạ trong khi bản thể của Nhất Trung vẫn là một con Cương Thi Vương lạnh lùng vô giác nhưng anh cũng hiểu được cơn đói là như thế nào nên nếu Tuệ Như không ăn thì cũng sẽ chết đi giống như anh ấy lúc khát máu)...

Trời mưa đến tận sáng ngay hôm đó, có lẽ đang vào mùa mưa nên thời tiết dạo gần đây khá lạnh, Nhất Trung vội đóng cửa sổ phòng của cô lại rồi trở ra ngoài phòng khách, Thiên Nghĩa vẫn đang đỡ cô ngồi dậy và đút cháo cho cô... 

- Suốt đêm qua mọi người đều lo lắng cho cô đó!

- Xin lỗi! Đã để cho mọi người phải lo lắng vì em

- Thôi đừng nói gì nữa, ăn đi rồi nằm nghĩ

...

Sáng đó lão Thiên về nhà từ rất sớm, ông quyết định tiếp tục đi đến ngôi nhà đó thêm một lần nữa vì linh cảm cho lão biết là vẫn còn có thứ gì đó lỡn vỡn quanh ngôi nhà ngoài hồn ma của cô gái kia
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 15: Địa ngục của quỷ


Không hiểu kể từ hôm rời khỏi căn nhà đó trở đi thì đến nay cũng chỉ mới hai ngày thôi,... Mưa vẫn rơi không ngừng suốt từ hôm qua đến giờ, dù chỉ là mưa phùn thôi nhưng nó lại mang đến một bầu không khí ảm đạm đến khó tả. Giờ này lão Thiên đã và đang đứng trước ngôi nhà đó, gió cứ lay lay thổi, rùng mình lão bước từng bước đến cánh cửa chính của ngôi nhà hoang đó. Cánh cửa tự động mở ra như muốn mời gọi kẻ lạ mặt bước vào lãnh địa của một thế giới đây tội lỗi, sau khi bước tiếp vào trong ngôi nhà thì mưa ngoài trời mới dứt, từ đâu đó trong ngôi nhà một giọng nói phát ra

- Đến rồi sao!

- Ngươi là ai?

Phía sau bếp một bóng đen to đùng chập chờn lượn lờ ra rồi hiện nguyên hình là một người thanh niên trong lòng lão Thiên đoán chắc cũng chạp tuổi với Tuệ Như thôi.

- Cậu, cậu... có phải là... Kiến Nam không?

Hắn ta không nói gì rồi nhẹ nhàng đi tới chỗ lão Thiên, (tiếng bước chân của hắn nghe rõ mồn một nhưng lạ thay hắn là ma cơ mà sao lại kì lạ thế này)

Lão Thiên vội thụt lùi ra sau đến mức đứng sát vào vách tường, rồi hắn từ từ cất giọng 

- Cái tên đó đã chết từ lâu rồi, ông còn nhắc lại nữa thì ông nên tin là ông sẽ chết ở đây đấy!

- Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đã siêu thoát rồi sao?

Vừa dứt lời Kiến Nam cười thật lớn...

- Lão nghe tin đó ở đâu vậy, con quỷ cái đó chưa chết thì tao làm sao yên giấc được hã... à mà con cái con cương thi chết tiệt đó nữa chứ, chính nó đã làm tao thành ra như thế này cơ mà, chúng nó sẽ phải trả giá (nói rồi hắn giơ tay bóp cổ lão Thiên đến nghẹt thở)

Trong luống cuống lão vịnh một tay hắn và một tay lấy từ trong chiếc túi ra một lá bùa rồi quăng vào người Kiến Nam nhưng không có tác dụng, đến khi lão gần tắt thở thì may mắn lúc đó lão Thiên kịp lấy dao cắt tay hắn nhưng ko đứt, vết cắt in hình chữ thập làm cho Kiến Nam như bị lửa thiêu. Hắn ta lùi lại bẻ đứt phăng cánh tay đó ra, cánh tay đó tan biến dưới nền nhà. Máu từ cánh tay hắn vẫn chảy xuống ướt đẫm người (cảnh tượng trước mắt làm cho lão Thiên vô cùng bất ngờ và sợ hãi)

Lão không thể tin được là trên đời lại có loại ma như thế, à không hắn đã không còn là ma nữa mà hải gọi là quỷ, một con ngạ quỷ.

Lão Thiên hơi chùng bước khi đứng trước một đại diện hùng mạnh cũng thế giới tâm linh, lão vội tìm thoát thân vì biết chắc lúc này lão không thể nào hạ được hắn khi biết hắn đã thành quỷ. 

- Hừ hừ... mày không thoát được đâu!

Hắn lê thân từ từ đến chỗ lão Thiên, tay kia đâm vào bụng moi hết từng thớ ruột gớm ghiết của hắn ra rồi đưa về hướng lão Thiên trong khi đó hắn vẫn cười một cách man rợ

Đến gần sát chỗ lão Thiên hắn giật phăng cánh tay của lão trong nháy mắt, lão Thiên thét gào trong đau đớn

- há hà, mày đau à, thế... để tao cho mày ăn cái này...!

Chưa kịp nhét những thớ ruột vào miệng lão Thiên thì cánh cửa bị phá tan rồi trong nháy mắt Nhất Trung lao tới cứu lấy lão Thiên rồi chạy mất, trong sự bất ngờ của Kiến Nam... hắn trở lại hình dáng như lúc đầu, hắn lại cười rồi ngoài trời mưa phùn và sương tiếp tục bao phủ ngôi nhà lạnh lẽo đó

Trên đường Nhất Trung cõng lão nhưng Nhất Trung vẫn chạy rất nhanh

Lão Thiên vừa mệt vì đau vừa gượng nói

- Sao cậu lại biết ta ở đó?

- Mùi của ông

-Thì ra là vây... 

Nhất Trung thầm nghĩ (lần này ông ấy bị thương nặng quá, không biết thế nào đây, đành đưa lão đến bệnh viện trước rồi báo cho Thiên Nghĩa sau)

...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 16: Mùi máu


Tác giả: Tiểu Hỏa Long

Khi Nhất Trung kịp tẩu thoát khỏi ngôi nhà hoang thì anh vội chạy thẳng đến bệnh viện, máu từ bên tay của lão Thiên đã chảy loang lỗ khắp người Nhất Trung. Anh nhanh chóng gọi bác sĩ đến và đặt lão lên giường cấp cứu để tiến hành truyền máu ngay lập tức vì ông ấy đã mất quá nhiều máu, trong lúc được đẩy vào phòng cấp cứu lão Thiên ghì tay Lạc Nhất Trung xuống và cố gượng gạo để thốt thành lời

- Tôi... tôi muốn.. báo cho cậu.. biết về thứ tôi đã gặp ở trong ngôi nhà đó...!

- Ông cứ yên tâm nằm nghĩ đi, tôi... đã biết hết rồi 

(Làm sao mà cậu ta biết được chứ, nhưng nếu Tuệ Như mà biết thì cô ấy sẽ rất sốc)

- Tôi sẽ cố gắng nói tránh để Tuệ Như không biết, ông đừng nghĩ ngợi nhiều nữa!

Lão Thiên giật mình trước lời nói đó của Nhất Trung  và rồi nhắm mắt lại... trong khi được đưa vào phòng trong

Vừa đúng lúc cả hai người Thiên Nghĩa và Tuệ Như cũng có mặt ở đó sau khi được Nhất Trung gọi báo từ vài phút trước

- Haizz, ông ta sao rồi?

- Tạm thời thì ổn nhưng vẫn còn đang hôn mê... sao anh lại dắt Tuệ Như đi theo? 

Nói rồi Nhất Trung kéo tay Thiên Nghĩa đến chỗ khác và kể lại cho anh nghe đầu đuôi sự việc

- Cái gì? Hắn vẫn còn xuất hiện sao?

- suỵt! Đừng để cô ấy biết, cô ấy sẽ phải chịu áp lực thêm một lần nữa vì... dù sao hắn cũng từng là bạn thân nhất của Như

Thiên Nghĩa trầm ngâm một lúc rồi gật đầu "ừm"

Bất ngờ Tuệ Như từ sau bước tới và nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện đó...

- Tại sao các anh lại cố giấu em chuyện như vậy? Hai người có biết là nó quan trọng với em thế nào không? 

- Tuệ Như, em bình tỉnh đi!

- Làm sao em bình tỉnh ngay lúc này được, dù gì Kiến Nam cũng là bạn thân của em, việc anh ta hại lão Thiên thành ra nong nỗi này em cũng phải chịu trách nhiệm "hức hức"...

Không ai nói với ai câu nào

Quay trở lại phòng cấp cứu thì bác sĩ đã tiến hành tiếp máu xong và lão được chuyển sang phòng hồi sức

Ba người còn lại phải một lần nữa tút trực bên giường của lão Thiên, Như lại rưng rưng nước mắt

(Do mình, do mình mà giờ phải liên lụy đến mọi người)

Tối hôm đó cô quyết định không nói cho ai biết và tự thân một mình trở lại ngôi nhà cuối hẻm, dù biết là hắn sẽ không tha mạng cho cô nhưng trong lòng Tuệ Như vẫn nghĩ cứ một mạng đổi một mạng thì ân oán coi như được giải quyết...

Có một chuyện mà chưa bao giờ biết đó là Nhất Trung, anh ta vẫn thường xuyên để ý đến cô nên việc cô đi đâu anh ta đều biết

Cũng tối hôm đó, tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu cho tất cả biết rằng đã đến 12h đêm. Ngoài trời tiếng dơi, quạ cứ kêu mà nghe não nuột. Tuệ Như bước từng bước đến cánh cửa nhà, khỏ khẻ chạm và đẩy cửa ra, người cô rung rung một phần vì lạnh và một phần vì bầu không khí quá nồng và tanh mùi máu hay chính xác hơn là máu người. 

Cô vừa bước vào thì cánh cửa đóng sầm lại, bỏ lại tất cả mọi thứ bên ngoài và không hề hay biết rằng Nhất Trung vẫn đang dõi theo cô, Tuệ Như tiếp tục bước những bước chân nặng trĩu trên sàng nhà bằng gỗ, cô luôn nhìn xung quanh để đề phòng mọi thứ, khi bước đến nhà bếp Tuệ Như ngỡ ngàng. Trong khu bếp dù rất cũ kĩ, các vệt hoen ố trên bước tường đã là một minh chứng quá đủ cho căn bếp bao năm tháng không được sử dụng đến nhưng lạ thay ngay lúc này lại có cả một nồi canh đang nấu hừng hực trên bếp, mùi rất lạ nên Tuệ Như cũng tò mò đến và đưa tay khuấy khuấy nồi xem đã nấu lâu chưa...

- Trời, cái.. cái gì thế này?

Tiếng của Tuệ Như hoảng hốt ngay khi từ dưới nồi nổi lên một cánh tay người còn khói nóng tỏa lên

- Không, không thể nào lại xảy ra một chuyện như vậy được (nhưng mà... tại sao trên tay lại có đeo chiếc nhẫn mà thường ngày lão Thiên vẫn hay đeo cơ chứ)

Tuệ Như lập tức quay ra nôn ói  khi nghĩ đến cảnh tượng đó

Chấn tỉnh lại, cô bắt đầu trở ra phòng khách thì đã thấy Kiến Nam ngồi chờ cô từ bao giờ rồi, vừa thấy cô thì hắn ta lại cười phá lên một cách đầy man rợ

- Cô gan lắm, dám đến đây một mình sao? Còn tên cương thi kia đâu sao không gọi vào luôn

Tuệ Như ngớ người ra rồi từ bên cửa sổ nhìn ra thì thấy Nhất Trung đang nhìn cô chăm chăm

(Anh ấy đã đi theo mình tới đây sao?)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 17: Đột phá! giới hạn cương thi vương


Điều lạ thay là từ khi Tuệ Như bước vào ngôi nhà hoang ấy, cô chưa hề nghe bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài ngay cả con hẻm trước khi bước vào ngôi nhà cũng vắng tanh không một bóng người và được bao phủ bởi một bức tường sương mù bí ẩn, cô càng chắc chắn hơn là lúc cô bước vào ngôi nhà thì phải đi ngang qua phòng khách và biết là không có ai ở đó, giờ tự dưng cô lại thấy Kiến Nam ở đây nên cũng hơi lạ nhưng trong lòng cô cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước.

Trong đầu Tuệ Như luôn trấn an mình rằng:

(Như à! Kiến Nam đã chết rồi, và bây giờ người đang hiện diện trước mặt mày không phải là người hay Kiến Nam nữa)

Lúc bấy giờ Kiến Nam mới nói:

- (chật lưỡi 3 lần),... coi kìa, coi bộ tôi thấy hắn dường như đang thích cô thì phải há ha hà... 

Giọng cười của Kiến Nam vang vọng khắp ngôi nhà, rồi hắn đưa đôi mắt đen sâu hun hút liết nhìn Tuệ Như, ngay sau đó! cánh tay chụp lấy cổ của cô và nhất bổng lên làm cho cô không thể thở được.

Cô cố gắng nói trong nước mắt!

- tôi.. xin anh! Nếu.. có... giết được tôi rồi thì hãy dừng tay lại mà tha mạng cho mọi người... anh đừng tiếp tục hại người nữa được không?

- ôhhh... cô cao thượng đến như vậy sao Tuệ Như, suốt khoảng thời gian chúng ta cùng bên nhau, là đôi bạn thân thì cô đã giúp được gì cho tôi chưa? Hay chỉ biết nói rồi chạy thụt mạng như cái đêm hôm ấy!

Câu nói đó dường như đã đánh trúng vào tâm trí Tuệ Như nên cô chỉ biết nhắm mắt mà khóc

Ở ngoài, Nhất Trung khi nhìn thấy cảnh Tuệ Như gặp nguy hiểm, anh đã không thể kìm chế được cơn thịnh nộ của mình mà gầm thét thật lớn... rung chuyển cả một khu vực, đôi mắt đen sâu quắm giờ đã chuyển sang màu đỏ tươi đáng sợ, hai chiếc răng nanh tưởng chừng như sẽ không có dịp xuất hiện trở lại thì nay nó đã lộ ra. Nhất Trung vừa tức giận vừa chạy thẳng thật nhanh vào ngôi nhà, "đùng"... cánh cửa bị phá tan tành chỉ với một cái phẩy tay của anh và tiếp tục lao tới đấm Kiến Nam vuột tay khỏi Tuệ Như mạnh đến nỗi hắn ta bị văng vào vách tường bễ tan nát. Tuệ Như nằm gụt ngất xỉu ngay trên nền nhà

Chưa kịp dừng ở đó Nhất Trung tiếp tục lao thật nhanh đến Kiến Nam và đánh tới tấp vào người hắn ta, làm cho hắn ta không thể xoay xở kịp. Trong khoảnh khắc đó hắn vội trèo lên trần nhà, khuôn mặt biến dạng, vết rách bên mang tai khi lúc trước Nhất Trung làm với hắn đã lộ ra rõ ràng, cái bụng bị xé toạt ra làm lộ hết thẩy những bộ phận bên trong, nó cứ đung đưa theo mỗi khi Kiến Nam di chuyển, hắn ta bò trên tường rồi lại lăn trên trần nhà, những tiếng dậm "rầm rầm" mà nghe đinh cả tai. Hắn phóng về hướng Nhất Trung với con dao sắc bén đã cầm trên tay từ lúc nào rồi đâm thẳng vào ngực anh, máu chảy ra từng nhịp trong khi vẻ mặt của Lạc Gia chả có chút biến sắc nào, anh thừa lúc đấm cho Kiến Nam một lần nữa trở lại vào tường nằm bất động

Mọi thứ lại trở nên im lặng như lúc đầu, Nhất Trung mới từ từ tiến đến gần Tuệ Như mà đỡ cô dậy

Bất ngờ cái bóng đen từ đằng sau nhập vào cơ thể của Tuệ Như, cô ưởn cong mình rồi đứng phắt dậy quay lưng về phía anh. Lúc này Nhất Trung vẫn bước tới chỗ của cô đến khi Tuệ Như quay mặt lại, hai con mắt đen khuôn mặt nhợt nhạt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống rồi tát vào mặt Nhất Trung bật ra xa. Anh lọ cọ ngồi dậy rồi định đánh trả thì từ trong cơ thể Tuệ Như phát ra một giọng như quen thuộc, cái giọng nói đầy chất khàn của một nam giới hay nói đúng hơn là của Kiến Nam vang lên rõ mồn một.

- Này! Mày còn tính đánh cả cô người yêu của mày nữa à? Thế mày cứ đánh đi

Nhất Trung vội thụt tay lại rồi từ từ lùi ra sau, trong khi đó Kiến Nam trong thân xác của Tuệ Như cứ thế mà bước đến trước mặt Nhất Trung giằng co kịch liệt, Nhất Trung vẫn không nhút nhít gì vì ngay lúc này anh biết anh đã hoàn toàn bất lực khi hắn dùng cái trò nhập xác bỉ ổi đó...

Và rồi... Kiến Nam chưa kịp trả đũa lại những đòn đánh từ Nhất Trung ban nãy thì từ ngoài cửa một luồng sáng rọi vào...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 1 - Chương 18: Sự giải thoát


Luồng sáng rọi ngay vào chỗ Kiến Nam kèm theo một lá bùa bí ẩn được dán lên sau lưng cơ thể của Tuệ Như, Kiến Nam như không chịu được sức mạnh của chiếc lá bùa kia mà bị bật vội ra khỏi người Tuệ Như, vừa kịp lúc Nhất Trung đưa tay đỡ lấy...

Lúc này Thiên Nghĩa mới từ ngoài xông vào chỉa thẳng đường côn đã yểm bùa của lão già mà quất tới tấp vào người con Ngạ Quỷ Kiến Nam, làm cho hắn đau thấu xương dù cho hắn có cố biến thành dạng vô hình cũng vẫn bị đánh trúng (giống như kiểu dùng haki vũ trang để đánh vậy) uy lực vô cùng, bản thân Thiên Nghĩa cũng không ngờ là bùa của lão già lại linh nghiệm đến như vậy

Kiến Nam bị đánh đến nỗi khuôn mặt của hắn dần dần bị nứt ra như những tấm kính, vẫn đôi mắt đó và nhìn Tuệ Như một cách cay điến, không muốn hắn tồn tại thêm phút giây nào Nhất Trung tiếp tục lao tới vồ lấy Kiến Nam và xé toạt cơ thể của hắn ra làm đôi,... mắt của Kiến Nam giờ đây đã trở lại bình thường nhưng nhưng anh ta vẫn nhoẽn miệng cười mãn nguyện và từ từ tan biến trong bầu không khí. Thiên Nghĩa lúc này mới giật mình khi phát hiện trong người của Kiến Nam từ lâu đã không còn quả tim nữa, Nhất Trung thấy thế nên cũng cuối gầm mặt xuống, không gian bỗng trở nên yên ắng hẵn đi.

- Thật ra, tôi chính là người đã làm cho anh ấy ra nông nỗi này!

Vẻ mặt cứng đờ của Thiên nghĩa cũng đột ngột thay đổi thành vẻ mặt u buồn, dường như anh cũng cảm thấy thông cảm cho Nhất Trung

- Thôi chuyện đã qua rồi, người thì cũng đã chết, Ngạ Quỷ thì huynh cũng đã diệt xong... huynh đừng ray rứt nữa

Vừa dứt lời Nhất Trung lại rơi nước mắt, nhìn lại Tuệ Như đang nằm một bên góc sàn nhà, Nhất Trung quay nhìn trở lại mình...

- Có.. lẽ... tôi phải rời khỏi đây và ngừng liên lạc với cô ấy!

- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?

- Vì... thân hình tôi như bây giờ có khác gì là quỷ đâu cơ chứ! 

- Nhưng mà...

Thiên Nghĩa chưa kịp nói thì Nhất Trung đã phi ra khỏi ngôi nhà hoang và biến mất, để lại anh và Tuệ Như đang trong tình trạng mê mang. Không nói nhiều, Thiên Nghĩa cõng cô về thẳng bệnh viện.

Sáng hôm sau lão Thiên ngồi trên một chiếc xe lăn và được Thiên Nghĩa đẩy qua bên phòng của Tuệ Như để lão thăm hỏi.

- Cô thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa, sao cô khờ quá vậy, tự dưng lại đi đến tìm Kiến Nam làm gì, bộ cô vẫn chưa hiểu ra là hắn đã không còn như trước rồi à...

Tuệ Như nằm trên dường không nói gì, chắc có lẽ cô đã biết được chỗ sai của mình là lại để mọi người phải lo lắng,... cô quay qua hỏi Thiên Nghĩa là Nhất Trung đâu?, vì  sáng giờ vẫn không thấy anh ấy

Thiên Nghĩa không nói gì và cuối mặt xuống, nhe giọng:

- cậu ta... cậu ta đã đi rồi

Tuệ Như đờ người ra, miếng táo lúc nãy Thiên Nghĩa gọt cho cô đã rơi xuống đất sau khi nghe anh nói xong câu đó. Cô lại khóc...

- Tại sao anh ấy lại có thể đi vào lúc này chứ?

Ngoài trời sáng ngày hôm đó dù có nắng nhưng mưa vẫn cứ rơi thật êm đềm theo dòng cảm xúc vụng về của Tuệ Như, mọi thứ cứ xoay vòng trong đầu cô. (Mọi chuyện kết thúc như vậy sao?... Nhất Trung!)

Từ xa xa ngoài bệnh viện, Nhất Trung vẫn luôn dõi theo Tuệ Như trong sự lặng lẽ...

---.---

Hết
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,338
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 1: Hữu duyên


Lời giới thiệu

Kể từ sau trận chiến giữa Cương Thi Vương Lạc Nhất Trung và oán linh Kiến Nam thì tất cả mọi người đều đã mất hết liên lạc với nhau, trải qua 5 năm... Tuệ Như giờ đây đã là một người con gái thực sự trưởng thành hơn so với lúc còn là sinh viên, với công việc ổn định và một cuộc sống tốt đẹp ở hiện tại thì cô đã thấy mản nguyện, nhưng thật sự trong lòng cô vẫn nhớ về tên cương thi ấy.

Liệu Tuệ Như sẽ gặp lại Nhất Trung trong hoàn cảnh như thế nào?, liệu sau cuộc hội ngộ đầy bất ngờ thì họ sẽ còn gặp thêm sóng gió gì nữa hay không?... mọi thứ sẽ được bật mí trong phần 2 của Thi Vương Cuối Cùng.

Lời Kết: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!

Công việc vẫn như mọi ngày, Tuệ Như làm giáo viên cho một ngôi trường cấp 3 ở ngay khu phố Đại Ninh, nơi mà cô đã trải qua rất nhiều chuyện trong hơn 5 năm trước. Giờ nghĩ lại đôi khi cô lại thấy đượm buồn, có lẽ cô vẫn chưa thể quên được tên cương thi năm xưa.

Ở cùng thời điểm hiện tại, Nhất Trung cũng đang làm một nhân viên an ninh cho một khu chung cư ở đường An Lạc, khu phố Đại Ninh này tuy không lớn như cũng không nhỏ. Dù trong suốt ngần ấy năm qua anh ở cùng khu phố với Tuệ Như nhưng chưa bao giờ anh để cho cô ấy tìm ra mình, bởi vì riêng bản thân anh chỉ muốn âm thầm dõi theo cô gái ấy...

Cho đến một ngày trời đẹp của chủ nhật! Tuệ Như được vài người bạn rũ nhau đi tham quan di tích lịch sử ở ngay trên đường An Lạc, và cô đã đồng ý đi cùng. 

Dường như được ông trời sắp đặt, khi cô vừa đến được viện bảo tàng thì không may lúc đi ngang qua đường cô bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe hơi lau tới với tốc độ khá nhanh, trong giây phút đó cô nhắm mắt lại rồi như được ai đó nhấc bổng lên, Tuệ Như được một chàng thanh niên ôm trọn vào lòng và tránh chiếc xe đó.

Sau khi cứu được Tuệ Như, Nhất Trung mau chóng rời khỏi đó và cố tình tránh mặt cô nhưng lúc rời đi Tuệ Như đã cố kéo Nhất Trung ở lại với cô.

- Tại sao anh lại muốn tránh mặt em trong suốt những năm qua?

Nhất Trung ngập ngừng đáp:

- Người và ma cách biệt, lẽ nào Như lại không hiểu được cho tôi...!

- Sao anh lại nói như vậy? Thế thì chúng thì chúng ta cũng chẳng thể là bạn một cách đường hoàn hay sao?

Sao câu nói đó của Tuệ Như, Nhất Trung dần hiểu được và kéo Tuệ Như ôm ghì vào lòng. Cả hai không nói gì, và kể từ sau hôm đó hau người bắt đầu liên lạc lại với nhau, đúng vậy! Chỉ đơn thuần là hai người bạn thân với nhau, họ sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau trong mọi chuyện.

Mặc dù cả hai đều biết rằng mình đã yêu đối phương nhưng không ai nói ra cả, nhưng định mệnh đã đưa hai người trở lại với nhau một lần nữa thì cũng có cái lý của nó! 

Câu chuyện bắt đầu vào một ngày của mùa thu năm ấy!...

Khi Nhất Trung còn đang trực ở khi chung cư ở đường An Lạc, vô tình anh phát hiện một xác chết ngay trên sân thượng của tòa nhà mà không rõ nguyên nhân, anh lập tức gọi cho cảnh sát ngay sau đó.

Lại một lần nữa! Anh gặp lại một người bạn cũ, Thiên Nghĩa hiện tại đang là một thanh tra cho tổng bộ cảnh sát nhờ lúc trước từng là một thám tử giỏi trong việc điều tra các vụ án khó nhằn có liên quan đến tâm linh cho nên anh được họ mời vào làm việc cho tổng bộ. May mắn thay vụ án ở chung cư đường An Lạc lại gặp được Nhất Trung, cả hai vui mừng khôn siết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom