Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,351
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Ân đoạn nghĩa tuyệt


Ngồi khụy gối bên cạnh hai cha con Thiên Nghĩa, Nhất Trung nhìn chằm chằm vào xác Tuệ Liên một lúc rồi quay mặt sang Thiên Nghĩa nói.

- Tôi sẽ thử biến con bé thành cương thi xem thế nào!

Trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu thì lão Thiên Nghĩa mới nhắm mắt buông xuôi mà gật đầu đồng ý.

- Thôi đến nước này rồi vậy thì thôi cậu thử cắn nó thử xem!

Nhất Trung gật đầu rồi mau chóng vạch cổ Tuệ Liên ra mà cắn, hai răng nanh từ từ lộ ra trên miệng của Nhất Trung, nó bắt đầu ghim sâu vào cổ, cậu cố gắng không hút đi quá nhiều máu của Tuệ Liên, nhưng rồi dường như cưỡng không được cậu hút ngày càng mạnh bạo hơn, đến khi Thiên Nghĩa đẩy cậu ấy ra thì cơn khát ấy mới thực sự giảm bớt.

- Đủ rồi Nhất Trung, cậu đang giết nó đấy!

Lúc này Nhất Trung ngã vật vã ra dưới đất, cậu bắt đầu thấy choáng váng vì máu của Tuệ Liên đang ngấm dần từ cổ họng xuống sâu bên trong người Nhất Trung, đôi mắt của cậu ngày càng đỏ rực hơn, thân nhiệt cũng tăng lên chút ít.

- Tôi thấy khó chịu quá! Tôi không nghĩ đây là cách tốt. Thiên Nghĩa à! Ông còn máu đó không? Tôi cần thêm máu.

- Cậu nói cái gì vậy Nhất Trung?

- Không được rồi! Cơn khát lần này nó mãnh liệt quá, tôi sắp không kiềm chế được nữa.

Nhất Trung cố gượng dậy, lê lết về phía Thiên Nghĩa đang ôm xác Tuệ Liên, trong khi đó ông ta ngồi ôm con luôn miệng gọi Tuệ Liên tỉnh dậy, nhưng ông hoàn toàn chẳng thấy được phản ứng nào sau khi Nhất Trung cắn cả.

- Nó vẫn chưa tỉnh lại!

Nhất Trung cố gắng bật dậy ngồi thẳng người, tập trung tư tưởng kiềm chế cơn đói của bản thân, sau đó lấy trong túi ra một bịch máu nhỏ rồi uống hết chỗ máu đó, dần dần Nhất Trung mới bình tỉnh lại được. Khi đã ổn định tinh thần, Nhất Trung vẫn không quên nhớ lại chuyện của Tuệ Liên.

- Không thể nào! Chắc chắn phải có tác dụng với con bé chứ.

- Tuệ Liên à! Con mau tỉnh lại có được không Tuệ Liên, không còn cách nào thật sao Nhất Trung?

Mặt của lão Thiên Nghĩa ướt đẫm nước mắt, ông ta vừa khóc vừa lay người Tuệ Liên. Nhưng rồi xác cô gái trẻ vẫn chẳng hề động đậy gì, mặc dù ngay sau đó Nhất Trung có tiếp tục cắn lại thêm vài lần nữa ở những chỗ khác nhau, dấu răng hằng in khắp trên tay, máu rơm rớm cả người cô gái nhưng rồi tất cả vẫn chẳng có tác dụng gì.

Lúc bấy giờ, lão Đình Long bị chấn thương sau đòn đánh của Nhất Trung khi nãy đến giờ mới tỉnh lại, ông ta cố lê thân người đau đớn nằm vật ra đất mà thở như sắp đứt hơi.

Thiên Nghĩa thấy vậy, mặt ông đằng đằng sát khí nhìn Đình Long một cách căm phẫn:

- Ông vẫn chưa chết ư? Được lắm dù hôm nay có thế nào thì tôi cũng sẽ quyết liều mạng với ông để trả thù cho con tôi.

Thiên Nghĩa đáp những câu nói cực kì nặng nề về phía Đình Long nhưng có vẻ như hắn chẳng để ý gì đến điều đó, hắn ho vài tiếng, khạc ra máu rồi cố ngồi tọa thiền điều tức nội thương trong người lại, lúc này Mộc Lâm vẫn cứ múa kiếm không xuể đám tà linh ở gần đó, đến một lúc chịu không nổi, Mộc Lâm mới dùng đến những lá bùa phong ấn, vừa niệm chú vừa đâm thẳng lá bùa về phía từng con tà linh một để lệnh phù thâu tóm những con tà linh ấy vào trong bùa, mỗi lá bùa phong ấn được Mộc Lâm lại xếp nó thành hình một ngôi sao năm cánh rồi bỏ nó vào một lọ thủy tinh, trên nắp còn có một cái pháp ấn dùng để niêm phong nắp của lọ thủy tinh đó.

Sau khi đã thu phục xong hết thảy những con tà linh đó, Mộc Lâm tiên sinh mới quay lại phụ Thiên Nghĩa ôm xác Tuệ Liên rời khỏi đó, bỏ lại Cả ba người Nhất Trung, Thiên Nghĩa và Đình Long.

Mặt đối mặt, Nhất Trung ngẩng cao đầu:

- Hôm nay tôi chính thức không còn mối quan hệ nào với ông nữa, Đình Long ông nghe rõ chưa?

Thiên Nghĩa dù tức mấy vẫn cứ nước mắt chảy ròng, khoảnh khắc không kiềm được ông còn định lấy ra thứ vũ khí mà trước đây đã dùng để giao chiến với Nhất Trung mà tiến thẳng đến đánh với Đình Long một trận, nhưng rồi lại bị Nhất Trung ngăn cản lại.

- Cậu làm gì vậy Nhất Trung? Mau buông tôi ra.

- Ông bình tỉnh lại đi, hắn thực sự không dễ đối phó như ông nghĩ đâu, còn thấy hai cổ quan tài đang dựng sau lưng hắn chứ? Đó là người của dòng tộc Lạc Gia, tất cả đều là cương thi có công lực tương đương với tôi, hiện tại hắn thừa sức để điều khiển hai con cương thi đó để giết ông một cách dễ dàng.

- Lúc nãy làm sao cậu có thể đánh ông ta trọng thương được?

- Có lẽ là do sơ xuất, nhưng tôi tin lần này ông ta không dễ dàng để tôi đánh trúng thêm đòn nào nữa đâu, dù với hơn nữa phần công lực, cũng chưa chắc là có thể hạ được hắn.

Nghe đến đây, Thiên Nghĩa mới bình tỉnh lại mà suy tính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,351
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Kết thúc


- Các người thôi bàn tính nữa đi! Nãy giờ nói chuyện bao nhiêu đó là đủ lắm rồi.

Lão Đình Long một mình tọa thiền ngay phía sau hai quan tài bằng gỗ được dựng đứng đối diện Thiên Nghĩa và Nhất Trung, chỉ ngay sau khi Đình Long kết ấn trên tay, miệng đọc lẩm bẩm câu chú, cả hai con cương thi trong hai cổ quan tài bắt đầu động đậy, chúng bước từ từ ra đứng sừng sững trên mặt đất, lúc này Nhất Trung mới bắt đầu thấy kinh ngạc.

- Không thể nào! Đó… đó là!

Đình Long cười lớn rồi đáp lời:

- Hahaha, cậu ngạc nhiên ư, lão gia gia vẫn còn nhiều thứ để cho cậu ngạc nhiên lắm cậu Trung à!

- Có chuyện gì vậy Nhất Trung?

- Đó… Đó là Lạc Đình Đình, cô em gái duy nhất của dòng họ Lạc, còn người còn lại là Lạc Tiểu Bảo, nó là đứa em út trong dòng họ của tôi, đã từ lâu lắm rồi tôi không gặp lại chúng từ sau trận diệt vong của cả gia tộc hơn ba trăm năm trước, đúng như truyền thuyết gia tộc nhà họ Lạc bị Tru Di cả dòng họ vào thời nhà Thanh, sau đó mới được Chiến Thần thu nhận làm hậu duệ của ngài.

- Vậy còn cuộc chiến với Thiên Kiếp phái?

- Cuộc chiến đó tôi không tham gia nên không biết rõ nó diễn biến như thế nào, chỉ biết rằng cả gia tộc đều bị hậu nhân của Thiên Kiếp thu phục sạch, hôm nay gặp lại người của gia tộc trong lòng có chút bối rối.

Vừa dứt lời Lạc Đình Đình trong chớp mắt đã tiến sát đến gần Nhất Trung mà vung tay đánh, theo phản xạ cậu cũng đưa tay đỡ lại, kình lực từ hai con cương thi tỏa ra cường đại, tiếng gió u u như những con dao đang bay lượn vòng quanh cả hai hậu duệ của Chiến Thần.

- Thiên Nghĩa coi chừng!

Tiếng của Nhất Trung cất lên ngay khi vừa thấy Lạc Tiểu Bảo bất ngờ vung tay về phía Thiên Nghĩa, may mắn cây côn được khắc bùa của Thiên Nghĩa lúc này mới thực sự phát huy hiệu lực khi ông ta dùng nó để đỡ lấy đòn đánh đó. Tiếng va chạm rất lớn vang lên, cánh tay của Lạc Tiểu Bảo đang bị thiêu cháy vì chạm phải bùa chú trên cây côn.

- Không đơn giản vậy đâu!

Đình Long từ xa thét lớn rồi lại niệm chú thêm lần nữa, từ bên dưới đất chui lên thêm một cổ quan tài nữa, riêng lần này nó quấn xích rất chặt, tự tay Đình Long phải chém đứt dây xích, mở phong ấn dán trên quan tài ra rồi mới khiển thi trong cái quan tài đó.

- Lên đi! Lạc lão lão.

Lạc Đình Đình cứ thế mà vung tay đánh liên tiếp vào Nhất Trung khiến cho anh gần như trở tay không kịp, chỉ đến lúc thấy được một vị cương thi có nguồn sát khí cao ngất ngưởng thì cậu mới mất tập trung mà bị Đình Đình đánh trúng vào mặt văng ra xa, cố gắng gượng dậy nhìn cho rõ hình dáng đó Nhất Trung rưng rưng nước mắt.

- Cha! Không thể nào như vậy được, ông thật bỉ ổi.

- Cảm ơn! Cậu quá khen rồi, suy đi tính lại nếu không có tôi thì cha của cậu đã sớm bị người của Thiên Kiếp phái bọn ta hủy đi cái thi thể cương thi này của ông ấy rồi, bởi vì chính cái công lực cường hào có trong người ông ta đã làm cho tôi thích thú nên đã cố gắng chiếm được nó đó, nhưng rốt cuộc thứ ta vẫn tiếc nhất có lẽ là cương thi đầu tiên của gia tộc này, Lạc Nhất Lang. Ta không thể nào tìm được hắn dù chỉ là một chút manh mối.

- Đến bây giờ tôi mới biết được con người thật sự của ông! Ông đúng thật là một tên lập dị đam mê đến phát cuồng về cương thi.

Nghe đến đây Đình Long chỉ cười lớn, hắn không màng đến lời nói của Nhất Trung nữa mà quay sang tập trung vào việc điều khiển Lạc lão gia.

Khoảnh khắc Nhất Trung đỡ lấy một chưởng từ Đình Đình, định đưa tay đánh lại thì ngay sau đó Lạc lão gia lại đưa người ra đỡ, Nhất Trung vừa nhìn thấy khuôn mặt của lão gia lại đột nhiên dừng tay lại, Đình Đình cứ thế chủ động đánh liền mấy chưởng vào người Nhất Trung, mỗi cú đánh đều mang uy lực tựa như ngàn cân, gió rít lướt theo tay Đình Đình đánh thẳng vào mặt Nhất Trung, đến phát đấm cuối làm cho cậu bị đánh văng vào một cái cây gần đó đến độ thân cây gãy làm đôi, Nhất Trung ôm người khó khăn đứng dậy.

- Làm sao để đánh lại cả hai người này đây? Không được người đang điều khiển họ là hắn.

Không suy nghĩ nhiều, Nhất Trung dậm chân tại chỗ rồi Thuấn Di trong nháy mắt lướt qua Đình Đình và lão gia rất nhanh, vừa lao đến gần Đình Long thì lại đánh văng ra xa lần nữa.

- Kỳ lạ! Mình không thể chạm vào ông ta dù chỉ một sợi tóc.

- Cậu tính đánh tôi để giải thoát cho mấy cái xác cương thi này sao? Đâu có dễ như vậy được.

Cứ thế năm lần bảy lượt Nhất Trung hể mà tiến lại gần đến còn chừng ba bước là lại bị một bức tường nào đó đánh vội ra, loay hoay nhìn kỹ thì cậu mới thấy xung quanh Đình Long là một trận pháp kèm theo những lá linh kỳ được cắm đủ tứ phía.

Trận đánh kéo dài đến tận năm giờ sáng, khi mà Nhất Trung sắp cạn kiệt sức lực, nằm gục xuống mặc cho Đình Đình và Lạc lão gia vây đánh đến nổi không đứng dậy được, khoảnh khắc nằm dưới đất nhìn sang chỗ Thiên Nghĩa cũng dần bị Lạc Tiểu Bảo đè xuống đất dùng tay đấm vào bụng liên tục, những đợt máu từ từ trào ra từ miệng của Thiên Nghĩa không sao dứt được, mỗi lần đánh là mỗi lần Thiên Nghĩa trợn trừng mắt lên vì đau đớn. Nhất Trung lúc bấy giờ chỉ biết nhìn, miệng thốt lên những câu nói yếu ớt.

- Không, không…! làm ơn dừng lại đi.

Ngay khi đôi mắt dần khép lại, Nhất Trung lờ đờ nhìn lên, một bóng dáng của một người mặc một bộ vest màu đen cao to bước đến đánh trọng thương tất cả ba cương thi có mặt ở đó, bức tường kết giới từ trận pháp của Đình Long cũng trong chớp mắt bị đánh cho vỡ vụn.

Những lá linh kỳ ở bốn phía quanh hắn đều bị gãy làm đôi và cháy thành tro bụi. Tiếp tục nhìn theo hướng người đàn ông mặc vest đó, Nhất Trung thấy Đình Long bị ông ta giết một cách dễ dàng và man rợ.

Hắn bị người đàn ông kia dùng tay không đâm xuyên tim, đầu bị kéo đứt phăng ra như không, máu me rơi vãi đầy dưới đất, cố gượng dậy Nhất Trung lê thân đến chỗ Thiên Nghĩa lay người ông ta dậy.

- Ông sao rồi Thiên Nghĩa?

- Tôi… tôi… không sao! Ngực tôi có phù ấn của lão Thiên để lại nên không sao khụ khụ khụ.

Vừa nói Thiên Nghĩa vừa ho sặc sụa.

- Tôi cứ tưởng rằng ông đã chết rồi chứ!

- Tôi làm sao chết được nếu tên Đình Long vẫn còn sống đây, nhưng mà khoan đã… người đàn ông đó là ai vậy? Tôi thấy ông ta cực kì mạnh, không giống như đạo sĩ.

Nhất Trung vừa nhìn người đàn ông kia giết Đình Long vừa nói:

- Tôi cũng không biết nữa!

Sau khi trận chiến kết thúc, người đàn ông đó đem xác của Đình Đình và Tiểu Bảo vác trên vai định rời đi thì Nhất Trung bèn cất lời.

- Này khoan đi đã! Ông là ai? Ông và hắn có mối thâm thù gì mà tại sao ông lại cứu chúng tôi và còn giết luôn hắn?

Người đứng quay lưng về phía Thiên Nghĩa và Nhất Trung ngẩng mặt nhìn lên trời cao:

- Cậu không cần biết ta là ai! Chỉ cần biết gia tộc này là do ta tạo ra là được.

Qua câu nói ấy, Nhất Trung mới chợt nhận ra và thầm đoán được người đàn ông đó là ai, sau khi Đình Long chết, dấu ấn trên tay của Nhất Trung cũng từ từ biến mất, Thiên Kiếp phái cũng từ đó lụi tàn.

Một năm sau, đúng vào dịp đám giỗ đầu của Tuệ Liên, Thiên Nghĩa và Nhất Trung ra thăm mộ hai mẹ con mà lòng vẫn còn canh cánh nỗi đau. Mỗi khi nhớ chuyện đã qua, Thiên Nghĩa đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ. Dù đứng trước mộ của hai mẹ con Tuệ Như, anh vẫn luôn giữ nét mặt lạnh lùng vốn có của mình, anh khẽ đặt lên mộ hai mẹ con một bó hoa cúc trắng, trời cũng bắt đầu trút một cơn mưa bất chợt, những giọt mưa rơi thấm đẫm trên nấm mồ xanh cỏ, Nhất Trung che dù cho Thiên Nghĩa đến tận khi ông ta lên xe ra về.

Ngày hôm đó Nhất Trung luôn có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ xa, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện đã qua Nhất Trung chỉ thở dài rồi bước ra khỏi nghĩa địa mà về. Từ đâu đó sau những tán cây trong khu nghĩa địa, bóng dáng một cô gái thướt tha đứng nhìn Nhất Trung ra về, đôi mắt cô gái long lanh một màu đỏ ngầu như máu rồi cô ta nhoẻn miệng cười mãn nguyện.

- --End---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom