Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Quyển 2 - Chương 22: Tiến lên nào Nhất Trung! (p2)


Đã hơn 2h sáng, trận đánh vẫn đang tiếp tục diễn ra và ngày căng thẳng, về phía Đình Long thì anh vẫn đang đọ sức với Độc Lục Nhãn và bất phân thắng bại, những cú đấm với uy lực khủng của cả hai bên cứ luôn đối chọi nhau tạo nên những âm thanh chát chát nghe đinh mà tai, lúc bấy giờ Đình Long đã thở hổn hển vì mệt với lại vết thương vừa rồi cũng chỉ mới vừa hồi phục lại được tầm 4/10 phần thôi nên không dễ dàng khi anh cầm cự được đến giờ phút chót. Lúc Độc Lục Nhãn đưa lên cao giáng xuống đất một quả chùy nặng cả vạn cân xuống đầu Đình Long thì cũng vừa kịp lúc anh lộn ngược lại tránh đòn đánh đó, tiếng nổ lớn phát ra ngay sau khi quả đại chùy vừa tiếp đất, khiến cả một vùng không gian rung chuyển, mặt ngay chỗ bị chùy của Độc Lục Nhãn giáng xuống lõm một lỗ to tướng.

Đình Long thừa cơ hội trong lúc hắn chưa thu vũ khí bổn mệnh trở về anh liền niệm lục tự chú, một tay kết ấn thành hình kim cang và tay còn lại còn lại thì rút trong túi ra một sâu tràn hạt màu đen tuyền quấn quanh cánh tay đang thủ ấn thành ba vòng... cứ thế mà Đình Long thừa thắng xông lên đáp hẳn cho Độc Lục Nhãn một quả đấm ngay hạ bộ, nhưng có vẻ như thế thủ của hắn vẫn rất cao cho nên đòn đánh Đình Long tuy hiểm mà Độc Lục Nhãn xem ra vẫn chẳng hề hấn gì sau khi bị đòn đánh đó chưởng lùi ra xa.

-hừ... người mệt chưa, dù rằng bùa chú của ngươi có thể cường hóa đòn đánh lên cao nhưng nó cũng vẫn chỉ là những đòn đánh yếu ớt từ ngay chính đôi tay nhỏ bé đó của ngươi mà thôi,... hahaha

Nói rồi hắn cười khanh khách thật lớn, không gian vang vọng khắp nơi nhưng thành phố này vẫn im lìm trong bóng tối này bởi vì trận pháp đã được kích hoạt từ rất sớm ngay trước khi mà hai kẻ đại ác ấy tiến vào vùng ảnh hưởng của trận pháp. Cái kết giới lần này có phần chắc chắn hơn lần trước rất nhiều cho nên Đại Tùng cũng không thể nào nhận ra được rằng hắn và Độc Lục Nhãn đang nằm trong trận pháp của Đình Long.

Lần này Đình Long quyết định dùng lại chiêu bí thuật lần trước để giết Độc Lục Nhãn, anh lấy trong túi ra một linh phù đặc trưng rồi niệm dòng chú ký lên đó trong giây lát:

-Cữu Văn Long Thiên Lệnh Phù - Tam Nhập Xuất Thế Nhất Tề Khưu - Cấp cấp như luật lệnh - Trừ Tà...

Đình Long hướng thẳng lá bùa về hướng Độc Lục Nhãn trong thoáng chóc tia tử quang từ lá bùa chiếu thẳng đến người hắn xuyên thấu cơ thể, vết máu bắt đầu loang lỗ khắp mặt đất khiến cho Độc Lục Nhãn phải khụy một gối xuống, bình sinh Đình Long vẫn đứng đó nhìn Độc Lục Nhãn không hề chớp mắt vì anh quá bất ngờ khi trúng một đạo bùa cấp cao như vậy mà trong có vẻ như Độc Lục Nhãn vẫn chưa có tí biến sắc nào mà ngược lại hắn còn cười chán chê Đình Long.

-hahaha.... Lần này ta không thể phạm sai lầm lần hai được, ngươi còn nhớ trận lần trước chứ?... nếu ngươi đã thấy được ta dùng hai thanh Thiên Kiếp chăm thì chắc chắn ngươi cũng phải phân vân làm sao ta lại có thể dùng được cả hai món bảo bối của đạo phái ngươi mà không hề bị gì có đúng không?

Lúc này Đình Long mới sựt nhớ lại chuyện cũ, quả thực là bản thân anh cũng bắt đầu thấy khó hiểu. Trong lúc đó Độc Lục Nhãn vội trả lời:

-Sở dĩ mà ta có thể dùng được cả hai món đó chính là nhờ vào dòng máu của ta, ta mang trong mình cả hai dòng máu. Ngươi cũng đừng quá ngạc nhiên như vậy! Từ khi ta trở thành cương thi thì ta đã sớm biết được bí mật này và chỉ mỗi ta là người duy nhất sỡ hữu được khả năng đặc biệt đó.

Đình Long bắt đầu tỏ ra vẻ mặt nghiêm trọng sau khi nghe Độc Lục Nhãn nói, bởi vì tầm nguy hiểm khi sử dụng được cả hai Thiên Kiếp châm quả thực là rất khó lường, Đình Long cũng thừa hiểu ra...thảo nào mà khả năng hồi phục của Độc Lục Nhãn lại nhanh đến như vậy, nó hồi phục nhanh gấp hai lần của Nhất Trung, nếu như thế thì hắn chẳng khác nào là một con cương thi vương ở cấp Lăng Vũ như Nhất Trung cả.

-hừ... tức thật! Nếu mình biết sớm hơn thì đã có cách đối phó với hắn rồi.

Quay trở lại chỗ của Tuệ Như, lúc này Nhất Trung đã và đang đứng trước mặt để bảo vệ cô khỏi Đại Tùng. Con hồ ly đó luôn xảo trá cho nên đã đứng giễu cợt Nhất Trung:

-Vì cớ gì mà một con cương thi có tư chất thoát phàm, có tiềm năng đáng nể như ngươi mà lại đi bảo vệ một cô gái phàm trần như cô ta vậy?

Nhất Trung vẫn với một khuôn mặt chẳng hề có cảm xúc đáp lời:

-Ngươi không cần biết lý do đâu bởi vì ngươi đâu có cơ hội từng được làm con người kia chứ!

-grrrrr..... sao ngươi dám...

Câu nói bâng quơ của Nhất Trung làm cho Đại Tùng không khỏi tức giận, hắn lại tiếp tục mọc lại những chiếc đuôi và quất tới tấp vào người Nhất Trung nhưng không tài nào đánh trúng được anh cho dù chỉ một cái chạm. Cả thân người Đại Tùng ưỡn lên và nhảy thoắt thật nhanh đến Nhất Trung, những móng vuốt sắc bén lao nhanh đến Nhất Trung mà không ngần ngại cào cấu khắp người anh. Nhất Trung vẫn đứng yên cho hắn đánh, anh vẫn đứng như tượng mặc dù những vết cắt từ móng vuốt của Đại Tùng làm cho anh mất khá nhiều máu, được một hồi lâu Nhất Trung đưa tay nắm cổ Đại Tùng thật chặt và nhấc lên cao khỏi mặt, Đại Tùng nghẹn ngào nhìn Nhất Trung một cách cay điếng và không quên trợn trừng mắt nhìn lại những vết thương mà hắn đã gây ra lúc nãy đang dần liền lại trên gương mặt và cơ thể Đình Long.
 
Quyển 2 - Chương 23: Sinh tử chiến


Giây phút đó tên Đại Tùng không thể nào chống cự được với sức mạnh của Nhất Trung, miệng hắn chỉ biết ú ớ trong khi Nhất Trung càng ngày càng siết chặt tay bóp cổ hắn. Được một hồi lâu anh mạnh tay cho Đại Tùng một đấm rất mạnh khiến hắn bay văng tít ra đằng xa đến thổ huyết, hắn ôm ngực mà miệng không ngừng ọc máu, Đại Tùng vừa ho sặc sụa vừa cắn răng nhìn về hướng Nhất Trung.

Tuệ Như đứng ở bên góc cây chỗ Thiên Nghĩa nằm nhìn ra chỗ hai người Đình Long và Nhất Trung để quan sát trận đánh, lúc này thì Thiên Nghĩa cũng đã nữa tỉnh nữa mê, anh cố gắng nhích người ra sau để tựa lưng vào góc cây gần đó. Khi Tuệ Như thấy Thiên Nghĩa đã tỉnh lại thì cô mới vui mừng mà dìu Thiên Nghĩa ngồi dậy và kể đầu đuôi trận đánh từ nãy giờ cho Thiên Nghĩa nghe.

Lúc bấy giờ Độc Lục Nhãn lại kích hoạt ấn kí trên tay và khai mở ngũ hành sơ cấp ấn, sức mạnh không ngừng tăng lên một cách chóng mặt, Đình Long đã thử dùng rất nhiều đạo bùa và pháp thuật nhưng xem ra hắn ta vẫn không bị gì khi lần lượt những chiêu thức, bùa chú mà anh đã cất công học tập một thời gian dài lại bị Độc Lục Nhãn đánh trả lại một cách dễ dàng. Ngay cả bản thân anh cũng không thể nào tin được rằng với cấp bậc cương thi hiện tại mà hắn ta đã mạnh đến như vậy rồi thì đối với Nhất Trung sẽ rất là khó nhằn.

Khi trận chiến lên đến đỉnh điểm, lúc này đã hơn ba giờ sáng... chỉ còn lại vỏn vẹn hai tiếng nữa thôi là trời sẽ sáng, tất cả mọi trận pháp và kết giới đều sẽ bị vô hiệu hóa, lúc đó thì thành phố này sẽ vướng phải trận đánh này mà trở nên tan hoan.

Đình Long tay cầm thanh pháp kiếm cắm xuống đất, hai tay kết ấn

"Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền - Khu Tà"

Huyền thuật cao cấp thỉnh gọi Long Thần được đến diệt yêu nghiệt được Đình Long thi triển trong thoáng chốc, nguồn ánh sáng chiếu rọi thẳng đến Độc Lục Nhãn khiến cho hắn như tê liệt, Độc Lục Nhãn cố dùng hai tay chặn lại con rồng ấy và làm chệch hướng của nó. Tiếp tục dùng Thuấn Di chớp mắt đã đến thẳng trước mặt Đình Long rồi thu tay lại đấm cho Đình Long một cú thật mạnh, sức mạnh cực đại tạo ra một tiếng nổ lớn, lúc này thì Đình Long mới cảm nhận được cơn đau mà cú đấm vừa rồi đã gây ra, nó lúng hẳn vào lòng ngực anh đến nỗi những đường bùa chú trên cơ thể anh vẽ từ trước đó chịu không nỗi mà vỡ tan, Đình Long vật vã với miệng đầy máu, anh bất tỉnh ngay sau đó. Giờ đây chỉ còn lại Tuệ Như và Nhất Trung, không khí dần yên ắng lại vì giữa hai bên đều bị thương không ít.

Cuộc chiến giữa hai con cương thi của gia tộc Lạc Gia cuối cùng cũng đến hồi kết khi cả hai người đều vận hết công lực để đánh một trận quyết định. Độc Lục Nhãn và cả Nhất Trung gầm rú thật lớn khi hai ánh mắt của hai người nhìn nhau. Một bên là hận thù của gia tộc, một bên là vì bạn bè, tình cảm... và cả lòng nhân từ của một con người thật sự.

Hình xăm trên tay của cả hai cương thi vương đều hiện lên rõ mồn một, may mắn thay vũ khí bổn mệnh của Độc Lục Nhãn đã đạt đến giới hạn do chiêu vừa rồi đã làm cho nó cạn kiệt sức mạnh bởi vì cú đấm ấy đã hút đi rất nhiều sức lực của vũ khí bổn mệnh mà Độc Lục Nhãn sử dụng cho nên cây vũ khí ấy cũng từ từ mà tan biến vào không trung.

" Phệ Hồn Lăng Vũ - Mở"

Đôi cánh thật to bổng chốc xòe ra từ phía sau lưng Nhất Trung, tốc độ của anh lúc này trở nên nhanh hơn hẳn, cả hai bên đều dùng Thuấn Di để tấn công, những cú đấm, những cái soạt chân liên tục tung ra rất nhanh, Tuệ Như ở ngoài nhìn rất rõ nhưng riêng Thiên Nghĩa thì không khác gì những tia sáng lòe loẹt va chạm vào nhau. Bình thường thì hầu hết sức mạnh về thể chất của của thi đã hơn người bình thường rất nhiều rồi giờ vận sức với nguyền ấn của Thiên Kiếp cho nên tốc độ của cả hai người bọn họ mới có thể nhanh được đến như vậy. Tuệ Như thắc mắc hỏi Thiên Nghĩa:

-Tại sao ngay từ đầu Độc Lục Nhãn lại không dùng tốc độ của hắn để áp đảo Đình Long mà phải đợi cho đến khi đánh với Nhất Trung thì hắn mới dùng kia chứ?

Thiên Nghĩa vừa ho vừa đáp lời thật chậm rãi:

-hụm hừm... mỗi một sức mạnh hay bất cứ một loại huyền thuật nào cũng đều có điểm yếu riêng của nó,... trường hợp này... nếu hắn dùng năng lực đó quá nhiều sẽ làm hắn bị tê liệt một thời gian,... cho nên... hắn đã đợi cho đến bây giờ.

Lúc này trời đã gần sáng, gà đã bắt đầu gáy báo hiệu rằng sắp không còn đủ thời gian nữa, Độc Lục Nhãn và Nhất Trung vẫn đang cố gắng tung ra hết sức lực của mình nhưng vẫn bất phân thắng bại. Giây phút chót Nhất Trung và Độc Lục Nhãn hét thật to và cả hai đều tung ra cú đấm với một lực rất lớn, khoảnh khắc hai luồng sức mạnh đối lập nhau va chạm... sức ép vật lý tạo ra một quả cầu bao quanh hai người họ lại rồi được một lúc thì nổ tung, vụ nổ lớn vang vội ra làm cho kết giới không chịu được nữa mà bị phá vỡ, những tấm cửa kính bao quanh phạm vi đều bị vỡ tan nát, Tuệ Như và cả hai người Thiên Nghĩa, Đình Long bị gió thổi bay một khoảng cách khá xa nhưng họ vẫn không sao cả, khi mọi thứ dần chìm vào trong yên tỉnh cả ba người dìu dắt nhau đến chỗ của vụ nổ lúc nãy để coi kết quả.

Mọi thứ không còn lại gì sau đống đất đá đỗ nát, xác của Độc Lục Nhãn bị cháy đen nằm im lìm trong một cái hố rất to dưới đất, khói bốc lên nghi ngút.
 
Quyển 2 - Chương 24: Hồi kết


Những người dân quanh đó nghe được tiếng nổ lớn nhưng chẳng ai dám bước ra khỏi nhà nữa bước, sở dĩ họ nghe được cũng là vì trận pháp mà Đình Long lập ra đã hết thời gian hiệu lực, trời lúc này đã sáng...

Tuệ Như và Thiên Nghĩa đứng gần cái hố nơi xảy ra vụ nổ quan sát khắp nơi nhưng không thấy một vết tích gì còn sót lại của Nhất Trung cả.

Tuệ Như òa khóc trong nức nở, Thiên Nghĩa chỉ còn biết đứng bên cạnh mà an ủi cô ấy.

-Em đừng buồn... Tuệ Như!... anh tin chắc rằng cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của em ngay lúc này đâu.

Tuệ Như ngậm ngùi quẹt tay ngăn nước mắt ngừng rơi:

-Em không tin, em không tin rằng anh ấy lại dễ dàng chết như vậy được đâu... đúng rồi!.. mình... mình vẫn chưa thấy được xác của anh ấy kia mà.

Nghe Tuệ Như nói vậy Thiên Nghĩa chỉ biết gụt đầu và không nói gì nữa, Tuệ Như lại tiếp tục khóc trong tuyệt vọng. Bổng dưng bên dưới hố cái xác không còn nguyên vẹn của Độc Lục Nhãn đột ngột chuyển động, những vết thương của hắn đang dần liền lại. Hai người lấy lại bình tỉnh, lúc này Đình Long cũng tỉnh lại nhưng không thể nào cử động được nữa vì đã cạn kiệt nguyên khí, anh cố gắng hét to gọi hai người họ đến chỗ anh.

-Tuệ Như, Thiên Nghĩa... mau.. mau lấy thứ này dán lên người hắn, còn thanh Thiên Kiếp châm này nữa... cắm lên đỉnh đầu của hắn là được...

Vừa nói Đình Long gắng gượng mình dậy đưa cho Tuệ Như một lá mộc linh phù cùng với một thanh Thiên Kiếp.

-Thời gian không còn nhiều nữa... cô.. hãy mau phong ấn hắn lại rồi dùng lửa để đốt thi thể của hắn nhanh lên... nếu không hắn... sẽ lại hồi sinh một lần nữa thì tất cả sẽ chết hết.

Tuệ Như gật đầu rồi nhanh chóng làm theo lời Đình Long, Thiên Nghĩa thì gọi về tổng bộ để kêu người đến cứu hộ. Sau khi cái xác được Tuệ Như phong ấn thì Độc Lục Nhãn lại nằm yên bất động, cô tiếp tục dùng lửa để thiêu cái xác của Độc Lục Nhãn thành tro bụi, cái xác bị lửa thiêu trong sự chứng kiến của ba người.

Vậy là cuộc chiến đã hoàn toàn kết thúc, mọi người trở về và mang trong mình rất nhiều vết thương, cả ba người đã phải nằm viện điều trị suốt một thời gian dài, trong đó chỉ có mỗi Tuệ Như là nhẹ nhất nên thỉnh thoảng cô hay qua phòng của Đình Long và Thiên Nghĩa để thăm họ.

Rồi khi nói chuyện với Thiên Nghĩa cô lại nhớ đến Nhất Trung, không ai biết được Nhất Trung còn sống hay đã chết sau trận chiến đó ngoài Đình Long. Anh thừa biết rằng Nhất Trung vẫn còn sống nhưng vì lời nguyền của Thiên Kiếp cho nên anh cũng đành để hai người họ phải xa nhau, Đình Long đã từng nghĩ đến việc phá bỏ lời nguyền Thiên Kiếp trên tay của Nhất Trung nhưng rồi nghĩ lại anh không tài nào làm được vì thực chất là sự kết hợp ấy là một đại họa của nhân gian, nhờ có nguyền ấn đó mà suốt mấy trăm năm qua dòng tộc Lạc Gia luôn chịu sự quản thúc của Thiên Kiếp phái.

Thời gian cứ thế trôi qua, Tuệ Như rồi cũng dần quên đi Lạc Nhất Trung. Đúng 3 năm sau cô kết hôn với Thiên Nghĩa, trong ngày vui ấy Đình Long làm chủ hôn của cả hai người họ.

Trước khi đến lễ đường, Đình Long gặp được Nhất Trung và cả hai đã có một cuộc nói chuyện đầy nước mắt.

-Tôi biết rằng hôm nay là ngày vui của cô ấy!... phiền anh... đưa cho cô ấy thứ này.

Tay của một con cương thi vương cũng có lúc phải ngập ngừng rung rẫy trong giờ phút này, anh đưa cho Đình Long một cái hộp, bên trong là một sợi dây chuyền thô sơ nhưng mặt dây chuyền lại là một hình nốt nhạc rất đẹp và lung linh và nói thêm.

-Cô ấy từng nói rằng cô ấy rất thích âm nhạc, sợi dây chuyền này tôi đã tự học từ một người phàm và tự tay tạo ra nó. Hy vọng là cô ấy thích nó... anh đừng nói đó là món quà do tôi tặng nhé... Đình Long!

Vừa nói nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt vô cảm của Nhất Trung, anh nhoẻn miệng như đang cười rồi vờ như bản thân mình ổn, tay anh xoa xoa ngực vì anh cảm nhận được thứ gì đó nhói đau trong lòng mình, Đình Long đứng đó cầm chiếc hộp mà không khỏi xúc động.

Buổi lễ được tổ chức ngoài trời và khá là trang trọng, ở một nơi nào đó trong góc tối Nhất Trung đứng nhìn hai người họ tiến hành hôn lễ, thoáng thấy sợi dây chuyền trên cổ của Tuệ Như anh mỉm cười mãn nguyện rồi khuất dần vào bóng tối, sau buổi lễ Thiên Nghĩa và Tuệ Như lại nhớ đến tên cương thi ấy mà nhìn lên bầu trời trong xanh rồi thầm nghĩ...

"cảm ơn anh... Nhất Trung!"

Cứ thế hậu duệ của gia tộc Lạc Gia, cương thi vương cuối cùng cũng dần chìm vào quên lãng, mặc dù vậy nhưng kể từ đó Nhất Trung đã đi theo Đình Long làm cộng sự bắt ma cùng anh ấy, Tuệ Như cũng không bao giờ biết rằng Nhất Trung vẫn còn sống và luôn âm thầm bảo vệ cô như lần đầu họ xa cách.

---Hết---

-> lời kết: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện linh dị, đô thị này của mình trong thời gian qua...

---Tiểu Hỏa Long---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom