Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)
Chương 120: Bị ám toán.


CHƯƠNG 120: BỊ ÁM TOÁN.

-Ta nếu có hóa thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

Văn Thái Lai khóe miệng ọc ra vệt máu, hiển nhiên là do tức giận công tâm, thương thế tái phát.

Tống Thanh Thư ha ha một trận cười dài, thong thả xoay người rời đi.

Rời khỏi thiên lao, Tống Thanh Thư tìm đến Đa Long cùng nhau thương nghị, bảo gã kéo dài thời gian giao ban bọn thị vệ tuần tra.

Đa Long do dự:

-Tống huynh đệ, đến lúc đó, ngươi cố gắng đừng có hại tính mạng những thị vệ kia, các huynh đệ đó ai cũng đều có gia thất...

-Yên tâm đi, huynh đệ ta tuy rằng không nói là có lòng dạ từ bi, nhưng cũng không muốn vô cớ lại hại chết mạng người.

Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn Đa Long một chút.

Đêm xuống, Tống Thanh Thư thay đổi bộ y phục dạ hành do Đa Long cung cấp, không một tiếng động điểm huyệt tên hai tên thị vệ gác cửa thiên lao, lẳng lặng vận lên khinh công vọt vào bên trong.
Mấy người của Hồng Hoa hội vào lúc ban ngày đã được Tống Thanh Thư ám chỉ, nghỉ ngơi dưỡng sức nhưng vẫn chú ý động tỉnh bên ngoài, đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe lên, nhìn thấy mé ngoài đàm thị vệ thay nhau ngã khụy xuống đất, thấy rõ người tới chính là Tống Thanh Thư, tất cả đều ngơ ngác.

-Thời gian cấp bách, thay đổi y phục đi theo ta.

Tống Thanh Thư lúc soát trên người tên thị vệ, lấy ra chìa khoá ném vào từng người trong phòng, tiện tay lột rat rang phục của mấy tên thị vệ ném tới trước cửa các buồng giam.

Mấy người vội vàng thay đổi y phục, Tống Thanh Thư âm thầm đi tới bên cạnh Dư Ngư Đồng bên người, hạ thấp giọng hỏi:

-Suy tính như thế nào rồi? Đây là cơ hội cuối cùng, bỏ qua lần này, sẽ không còn cơ cơ hội dễ dàng để giải quyết Văn Thái Lai nữa đâu.
Dư Ngư Đồng tâm đã lắng yên như mực nước, không nhúc nhích, lạnh lùng nói:

-Ngươi không cần nhiều lời, nể tình ngươi cứu, ta cũng sẽ không nói lại lời đề nghị của ngươi cho mấy vị đương gia Hồng Hoa hội còn lại, các hạ tự lo liệu lấy.

Tống Thanh Thư tiếc nuối lắc đầu, nghĩ đến cái mu gồ cao trên thân thể thành thục quyến rũ của Lạc Băng, Tống Thanh Thư cưỡng chế ý nghĩ kích động việc động thủ với Văn Thái Lai, trong lòng tự giễu không ngớt: "Làm một người có sức mạnh, quả nhiên không nhịn được ý nghĩ tà ác trước đây chỉ ở trong đầu, lại biến thành hành động thật sự hay sao? Ở trong cái thế giới cường giả vi tôn này, nam nhân rất khó khắc chế du͙ƈ vọиɠ của chính mình a..."

-Đa tạ Tống công tử xuất thủ cứu giúp, trước sự hiểu lầm, sau khi chúng ta đi ra ngoài, nhất định sẽ gặp Trần tổng đà chủ giải thích rõ ràng.
-Hừ…!

Văn Thái Lai đứng cạnh bên nghe được, nhưng y có nỗi khổ không thể nói được, hắn cùng Tống Thanh Thư giao dịch, đương nhiên là không muốn để cho những người khác biết.

-Đi theo ta, cố trấn định nếu gặp phải thị vệ tuần tra cũng không nên hoảng hốt, trong thời gian ngắn thì sự tình trong thiên lao cũng chưa có người phát hiện đâu.

Tống Thanh Thư cũng cỡi ra y phục dạ hành, lộ ra bên trong bộ trang phục thị vệ, đầu lĩnh đi trước ra ngoài.

Ba người thất thiểu đi theo phía sau hắn, rốt cục cũng đả đi tới một chỗ vắng lặng tường ngoài của Tử Cấm thành, Tống Thanh Thư chỉ lên ngoài tường trầm giọng nói:

-Tống mỗ đưa các vị tới đây, vượt qua này tường cao này thì các ngươi có thể xuất cung.

-Nhưng ta cũng nhắc nhở, sau khi đi ra ngoài sau tạm thời tránh xuất hiện một thời gian, tuy rằng ta không biết các ngươi làm sao có thể đánh lừa được để cho Quỳ Hoa lão tổ phải xuất cung, nhưng ít ngày nữa ông ta sẽ trở lại, ngay cả các ngươi cùng với ta một lượt xông lên cũng đều đánh không lại Quỳ Hoa lão tổ..
Triệu Bán Sơn gật đầu, nhưng lúc nhìn thấy tường thành cao mấy trượng, mặt lộ vẻ vẻ khó khăn:

-Chúng ta lúc này trong tay không có công cụ, tường cao như thế không thể nào thoát ra ngoài được

Tống Thanh Thư nhìn lại bờ tường của Tử Cấm thành thì mới hiểu rỏ: “ Tử Cấm thành xây cao như thế là phòng bị những giang hồ nhân sĩ lui tới, cho nên mới xây bờ tường kiên cố đến như vậy...

-Được rồi, để ta mang bọn ngươi đi ra ngoài.

Tống Thanh Thư đỡ Triệu Bán Sơn, vận nội lực hướng về trên nhảy một cái, vậy mà nhảy đến một nửa thì sức kiệt do Triệu Bán Sơn quá nặng ký , vội vã dùng mũi chân điểm lên trên tường, dùng bích hổ du tường lật lại phóng tiếp lên.

Lên trên đỉnh tường, Tống Thanh Thư đem Triệu Bán Sơn thả xuống, lau vệt mồ hôi.

Triệu Bán Sơn chợt hỏi:
-Không biết lúc trước Tống công tử có nhắc tới người bằng hữu đó là ai vậy?

-Ngày sau thì các hạ tự nhiên biết…


Tống Thanh Thư cũng không trả lời thẳng, thả người nhảy xuống.

-Ngươi hãy đưa thập tứ đệ đi ra ngoài trước đi.

Nhìn Tống Thanh Thư vươn tay ra định đỡ lấy mình, Văn Thái Lai lui về sau một bước, nói.

Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn hắn, nắm lên Dư Ngư Đồng liền nhảy ra ngoài, so với Triệu Bán Sơn tới, thì trọng lượng của Dư Ngư Đồng quả thực có thể nói là nhẹ như chim yến, Tống Thanh Thư không phí bao nhiêu sức lực cũng đã đưa gã ra ngoài.

-Văn tứ gia, đến đây đi…. Tống mỗ tuy rằng không phải là loại quân tử gì, nhưng nếu đã hứa hẹn đưa các ngươi ra ngoài, đương nhiên sẽ tuân thủ lời hứa, ngươi không cần phải lo lắng ta sẽ âm thàm làm hại ngươi.
Tống Thanh Thư thấy Văn Thái Lai rất là đề phòng mình, cũng biết là do vừa rồi mình cũng có hành động quá đáng đối với y.

-Ngày hôm nay nếu ngươi có đưa ta đi ra ngoài, Văn mỗ cũng sẽ không có mang một chút ân tình nào, ngày sau ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp để tìm cách gϊếŧ ngươi.

Văn Thái Lai trong đôi mắt tràn ngập cừu hận.

Nhìn thấy Văn Thái Lai vô cùng phẫn nộ, Tống Thanh Thư đột nhiên lại nghĩ đến lúc trước khi nhìn mình thấy Trương Vô Kỵ cùng Chu Chỉ Nhược, nhìn lại tình cảnh của Văn Thái Lai phảng phất như nhìn thấy bóng hình ngày đó của mình, một thoáng mềm lòng nên nói:

-Văn tứ gia cũng có thể mang lấy tôn phu nhân cao bay xa chạy đến một nơi mà Tống mỗ không tìm được, như vậy thì tờ giấy chuyển tặng kia dù có nằm trong tay của Tống mỗ cũng là một tấm giấy vụn mà thôi.
-Đa tạ các hạ nhắc nhở.

Văn Thái Lai cười lạnh nói.

"Không biết vị phu nhân Chu Chỉ Nhược kia của mình hiện tại ở nơi nào? Thân ta ở Mãn Thanh cũng đâu có mai danh ẩn tích, theo tính cách của nàng thì nàng đã sớm đến tìm ta báo thù mới phải chứ a..”

Tống Thanh Thư đến đỡ Văn Thái Lai phóng lên, trong lòng đột nhiên nhớ đến Chu Chỉ Nhược, cùng cái đêm giao hoan với muôn vàn phong tình.

Bỗng trước ngực truyền đến đau đớn, Tống Thanh Thư một ngụm máu tươi phun mạnh ra, thân hình Tống Thanh Thư bật ngược xuống..

Văn Thái Lai vừa rồi một tay sử dụng đến mười phần công lực Bôn lôi chưởng đánh ngay ngực Tống Thanh Thư, y mượn lực phản chấn nhảy lên trên đỉnh tường, vẫn còn đang muốn từ trên cao đánh bù xuống thêm một chưởng, nhưng lại nhìn thấy cách đó không xa có một đội thị vệ đang chạy tới gần.
Ngay lập tức Văn Thái Lai đến nghĩ đến Lạc Băng chắc đang ở bên ngoài lo lắng chờ tin tức của mình, còn Tống Thanh Thư thì đã bị trúng một chưởng toàn lực của Bôn Lôi chưởng, không chết thì cũng tàn phế, y liền phóng mình chạy đi mất dạng.

Nhìn đối phương bóng người biến mất, Tống Thanh Thư lảo đảo đứng lên, trong lòng thầm hận, cũng biết là Văn Thái Lai có dịp sẽ cùng với mình liều mạng, nào ngờ đối phương vừa ngay tức khắc đã có ý niệm báo thù, ngay vào lúc Tống Thanh Thư đang nghĩ đến Chu Chỉ Nhược bị thất thần, cho nên mới bị Văn Thái Lai đánh lén đắc thủ.

"Bôn Lôi chưởng kình lực vỡ bia nứt đá, quả nhiên danh bất hư truyền."

Tống Thanh Thư lại phun ra một ngụm máu, biết nếu không phải là mình có thần công hộ thể, có thể là đã bị mất mạng rồi, bây giờ tuy rằng tính mạng không đáng ngại, nhưng trong thời gian ngắn thì không thể cùng người động thủ.
Nghe được phụ cận truyền đến bước chân của thị vệ, Tống Thanh Thư cũng không muốn tình huống thật sự của mình bị chúng biết được, liền cố lảo đảo hướng về trong nhà của mình đi đến.

Lúc Lạc Băng nhìn thấy bộ dạng của Tống Thanh Thư, nàng hoảng hồn, liền vội vàng bước tới đỡ hắn:

-Ngươi làm sao bị thương nặng như vậy? Chuyện Văn Tứ ca cùng các huynh đệ đã cứu ra được chưa?

Tống Thanh Thư cũng không trả lời nàng, mà quan sát chung quanh phòng một lần, chợt cau mày hỏi:

- Viên phu nhân đâu rồi? Còn Lý tiểu thư thì đi đâu vậy?

-Sáng sớm ngươi chân vừa mới bước đi, thì Nguyên Chỉ muội muội liền đã xuất cung, nàng nói đi tìm mối quan hệ quen biết để tìm cách cứu bọn họ, còn Viên phu nhân thì…..

Lạc Băng có chút không tự nhiên nói:

-Nàng cũng mới vừa rời đi không lâu, ta cũng không biết nàng đi nơi nào.
-Há….

Tống Thanh Thư gật gù, trong đầu suy nghĩ: “ Làm sao xui xẻo như vậy, chính mình vừa bị thương, hai nữ nhân mình tín nhiệm thì không ở đây, chỉ còn dư lại một Lạc Băng bụng dạ khó lường. ..”

-Văn Tứ Ca đã thoát ra chưa vậy?

Lạc Băng trong lòng thấp thỏm hỏi.

-Ưʍ.. vẫn chưa…

Tống Thanh Thư thản nhiên nói, vào lúc này hắn không dám nói Văn Thái Lai đã chạy thoát ra ngoài, tại vì sợ đối phương thấy mình đang bị thương, sẵn dịp thì có oán báo oán thì nguy …

Lạc Băng mặt lộ vẻ thất vọng:

-Bọn họ ở trong thiên lao lâu thêm một ngày, thì nhiều thêm nguy hiểm một ngày, ngươi đến tột cùng có muốn cứu bọn họ ra không?

-Phu nhân đừng quên tại hạ hiện tại là ngự tiền thị vệ Phó tổng quản….khục khục..

Tống Thanh Thư đang nói thì không nhịn được ho khan vài tiếng:
-Ngày hôm nay tại hạ đụng một kẻ thù, chịu chút ít thương, chờ tại hạ đêm nay thương thế trị xong, muốn cứu phu quân của Văn Thái phu nhân chỉ là chuyện đơn giản, đừng lo lắng, không biết vì nguyên nhân gì, hoàng đế Khang Hi vẫn không có thẩm vấn bọn họ, chỉ cần bọn họ không có bị tra khảo, bọn họ ở tại trong thiên lao cũng vẫn là an toàn.

Nói cũng kỳ quái, Lạc Băng trước đây còn ước gì Tống Thanh Thư sớm một chút chết đi, nhưng bây giờ thấy hắn bị trọng thương, thì lại mong hắn nhanh chóng khôi phục, thì lúc đó mới cứu được phu quân của mình.

Cầm lấy thuốc kim sang đến bên giường, Lạc Băng nói:

-Thuốc này là tối hôm qua ngươi mang đến, hiệu quả rất tốt, vết thương của ta đã nhanh chóng liền da, ngươi thử xem….

Tống Thanh Thư nhìn nàng trên mặt vẫn còn hơi tái nhợt, nên hỏi:
- Thương thế trên người của Văn Thái phu nhân ra sao rồi?

Nghĩ đến lúc bị hôn mê, nàng bị Hạ Thanh Thanh cùng Lý Nguyên Chỉ cỡi sạch y phục để bôi thuốc vết thương, trên khuôn mặt Lạc Băng hiện lên ửng hồng, trả lời:

-Một ít bị thương ngoài da, cũng không hề hấn gì..

-Còn tại hạ bị là nội thương, có dùng thuốc kim sang cũng vô dụng.

Tống Thanh Thư nói xong ngồi xếp bằng trên giường, cảm nhận được chung quanh giường vẫn còn tồn tại mùi hương trên người của Lạc Băng, hắn mở miệng nói tiếp:

-Nếu như thương thế của phu nhân gần như đã khỏi hẳn, vậy thì hãy để cái giường này tại hạ dùng một lúc, nếu phu nhân không ngại, cũng có thể ở trên cái giường này nghỉ ngơi, tại hạ vì đang chữa thương, nên cũng không có chiếm tiện nghi của phu nhân đâu.

Lạc Băng vội vã lắc đầu, ngữ khí gấp gáp nói:
-Không cần… không cần, ta ngủ suốt một ngày cũng đủ rồi, để hoạt động chân tay một chút cho thông máu huyết….

 
Chương 121: Khuấy động ( 1 )


CHƯƠNG 121: KHUẤY ĐỘNG ( 1 )

-Phu nhân tuyệt đối đừng đi ra bên ngoài, lần trước các người khuấy động làm loạn, cho nên hiện nay ở trong hoàng cung lục soát tuần tra rất kỷ lưỡng, chỉ có chỗ ở của tại hạ là bọn họ cũng không dám đến, nếu phu nhân ra ngoài bị bọn họ bắt được, với tình hình tại hạ bây giờ có thể không cứu được; nhưng nếu phu nhân bị bắt thì đâu có thể thực hiện được lời hứa với tại hạ, đương nhiên là tại hạ cũng sẽ không đi cứu trượng phu của phu nhân vì vụ làm ăn này không có lợi ích gì cả..

Tống Thanh Thư đe dọa nói, vì hắn biết không bao lâu nữa bên trong trong hoàng cung ai cũng sẽ biết việc người của Hồng Hoa hội đã được cứu đi, nếu Lạc Băng đi ra ngoài nghe được, thì coi như là không ổn.

-Ừm….

Lạc Băng ngoan ngoãn liền gật đầu, đột nhiên nàng nhăn mặt nói:
-Ngươi... ngươi ở nơi này có cái gì ăn không? Cả ngày nay ta chưa có ăn gì cả.

Nhìn vẻ mặt quẫn bách của người mỹ phụ, Tống Thanh Thư thấy buồn cười, hắn chỉ vào góc một bên ngăn tủ:

-Bên trong còn có không ít bánh, vẫn còn ăn được đấy. À... nếu như Văn Thái phu nhân không ngại, có thể nấu giùm cho tại hạ một ít cháo, không biết tại sao, sau khi bị thương, bỗng nhiên lại thèm ăn cháo.

Lạc Băng do dự một hồi, rốt cục cũng mở miệng nói:

-Việc này có thể tính là yêu cầu của ngươi bắt ta thực hiện không vậy?

Thấy Tống Thanh Thư kinh ngạc, nàng liền nở nụ cười xinh đẹp nói tiếp:

-Quên đi, coi như ta làm làm chuyện tốt, có điều ở nơi này có nhà bếp sao?

-Ở mé ngoài ngay y sát vách nhà, chỉ có điều không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, dù sao tại hạ cũng rất ít khi tự mình làm cơm.
Nhìn thấy đối phương lần đầu tiên ở trước mặt mình lộ ra nụ cười, Tống Thanh Thư có chút thất thần ngơ ngác.

-Ngươi nhanh chữa thương đi, để ta đi nấu cháo.

Lạc Băng từ trong ngăn tủ cầm lấy mấy cái bánh rón rén bước ra ngoài đóng kỹ cửa lại.

Tống Thanh Thư bắt đầu tập trung tinh thần vận lên Cửu âm Chân Kinh tự chữa thương.

……………………………………………………………………………………………..

Không biết trãi quá bao lâu, Tống Thanh Thư đột nhiên mở hai mắt ra, chóp mũi ngửi được hương vị của mùi gạo chín…

-Ngươi tỉnh lại rồi chứ?

Lạc Băng dùng khăn bê một cái cái nồi nhỏ chậm rãi đi vào, để lên trên bàn, múc một chén cháo bưng đến bên giường đưa cho hắn:

-Ngươi bị nội thương, húp chút cháo nóng đối với thương thế cũng tốt lắm..

Nhìn bàn tay của nàng so với bát sứ còn trắng mịn mềm maị, Tống Thanh Thư cảm thán nói:
-Văn tứ gia thật sự là có phúc khí, có một nữ nhân xinh đẹp đẽ như phu nhân làm thê tử, đã vậy ra ngoài còn biết cầm lấy song đao có thể ra trận gϊếŧ địch, khi ở trong nhà còn có tề gia bếp núc..

-Ngươi đừng có lại nói lời khinh bạc, đừng trách ta không khách sáo...

Lạc Băng cắn môi nói rằng, nàng một nữ nhân đã có phu quân, thì làm sao nhận được lời khen ngợi như là tán tỉnh của Tống Thanh Thư như thế, nhưng đương nhiên, lời khen thì ai cũng thích nghe, Lạc Băng vẫn là không che giấu được biểu lộ một nụ cười.

-Tại hạ nói điều này thì cũng gọi là khinh bạc sao?

Tống Thanh Thư cảm thấy lần này mình thật oan uổng, trong lúc hắn khen nàng thật lòng..

Tiếp nhận bát sứ, nhìn bên trong món cháo nóng hổi, Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái hỏi:

-Ở bên trong phu nhân có hạ độc không vậy?
-Hừ nếu người sợ thì không ăn là xong…

Lạc Băng tức giận muốn giựt bát cháo đoạt lại, nhưng Tống Thanh Thư phản ứng thật nhanh, bàn tay rụt lại, chụp hụt, trọng tâm Lạc Băng bị lệch, suýt ngã nhào trên người của hắn, dù sao nàng là người có võ công, bờ eo uốn một cái, dừng lại thân hình ở giữa, sau đó chậm rãi nhấc thẳng người lên.

-Bây giờ có ăn hay không?

Lạc Băng có chút lúng túng, cũng không muốt giựt lại bát chào trong tay hắn nữa.

-Đương nhiên là ăn, tại hạ làm sao phụ tấm lòng tốt của phu nhân chứ.

Húp hết bát cháo nóng vào bụng, Tống Thanh Thư cảm thấy chân khí đan điền phảng phất tăng thêm mấy phần, tinh thần phấn chấn, liền nhắm mặt nhập định chữa thương.

Tống Thanh Thư lần thứ hai từ trong nhập định mở hai mắt ra, nhìn bên ngoài bầu trời sáng choang, nghi hoặc hỏi Lạc Băng:
-Hai người bọn họ suốt cả đêm làm sao chưa có ai quay trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Băng lấy tay chống quai hàm, đang ngồi bên cạnh bàn ngủ gật, nghe được tiếng nói của hắn, bị giật mình tỉnh lại, trả lời:

-Ta cũng không biết a.

Trong lòng của nàng cũng thấy kỳ lạ, hướng đi của Hạ Thanh Thanh thì nàng đã biết rõ ràng, nhưng còn Lý Nguyên Chỉ thì làm sao đến giờ cũng chưa có quay trở về đây?

Thương thế cuả Tống Thanh Thư đã khôi phục lại bảy, tám phần, hắn từ trên giường bước xuống nói:

-Tại hạ đi ra ngoài thử tìm các nàng, nhân tiện báo người mang cơm nước đến đây..

Lạc Băng gật đầu, nhìn theo Tống Thanh Thư mất hút ở ngoài cửa, trong thoáng chớp mắt ấy nàng đột nhiên sản sinh một loại cảm giác hoang đường, tựa như mình là thê tử đang nhìn theo hình dáng của phu quân vừa đi ra ngoài vậy.
Tống Thanh Thư trong lòng lo lắng tìm kiếm ở trong hoàng cung, mới đầu hắn cho rằng Hạ Thanh Thanh do không kiềm chế nổi, liền tự hành động đi ám sát Khang Hi, đến khi gặp Đa Long hỏi thăm, thì biết là tối đêm qua ngoại trừ mình giả mạo phản tặc đi cứu nhóm người của Hồng Hoa hội, thì không có tin tức gì bên trong hoàng cung.

Lúc đó Tống Thanh Thư lại cho rằng có thể Hạ Thanh Thanh bị đi lạc đường ở trong hoàng cung lạc, tuy rằng hắn cho rằng nàng sẽ không có ngu ngốc như thế, nhưng hoàng cung dù sao cũng quá rộng lớn, Tống Thanh Thư đắn đo khó định nhưng cũng đành đi khắp nơi dò tìm…

Kết quả đến khi mặt trời ngã về hướng tây, hắn cũng không có phát hiện hình bóng của Hạ Thanh Thanh đâu cả, bất chợt nghĩ đến có một khả năng nào đó tác động đến nàng, Tống Thanh Thư sắc mặt liền trầm xuống, vội vàng quay trở lại chỗ ở của mình.
- Ngày hôm qua phu nhân đã nói với Viên phu nhân về chuyện gì?

Vừa đẩy cửa ra, Tống Thanh Thư cũng không có chú ý tới sắc mặt biến đổi của Lạc Băng, âm lạnh hỏi.

Lạc Băng cũng không có trả lời vấn đề của hắn, trái lại nàng giơ lên một tờ giấy trong tay, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng:

-Đây là cái gì?

Tống Thanh Thư lục vào trong vạt áo, biến sắc, thì ra ngày hôm qua lúc hắn tự chữa thương không cẩn thận đã làm rơi ra tờ giấy của Văn Thái Lai tặng làm rơi xuống dưới giường.

Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư cũng không biện giải chi cho vô ích, hắn thản nhiên nói:

-Phu nhân đã biết rồi đây là nét chữ của phu quân mình, hà còn phải hỏi.

-Hay… hay lắm….!

Lạc Băng tức giận cả người run lên:

-Đúng là bút ký của tứ ca, nhưng ngươi đến tột cùng dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ gì để cho hắn viết tờ giấy này?
-Mặc kệ tại hạ dùng thủ đoạn đê tiện vô liêm sỉ cỡ nào, quan trọng chính là Văn Thái Lai tự tay viết ..

Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng rồi nói tiếp:

-Xem ra phu nhân ở trong lòng hắn cũng không phải là người trọng yếu nhất.

Tống Thanh Thư nói mỗi một câu nói đều tựa như lưỡi dao sắc khắc vào trong lòng Lạc Băng, nữ nhân là một loại động vật cảm tính, rất nhiều lúc các nàng không để ý đến bản thân mình, mà luôn muốn người nam nhân của mình luôn xem mình là người quan trọng nhất trong cuộc đời của họ.

Nếu theo tình cảnh của Văn Thái Lai mà suy đoán, thì nàng biết nếu hắn làm như thế này thì cũng vì thuần túy để cứu huynh đệ của Hồng Hoa hội, do vậy nên nàng cũng sẽ lý giải được hành động của hắn.

Lạc Băng cũng là người thông tuệ, nàng vừa nhìn thấy phong thư này, liền biết chắc đến tám, chín phần có thể là do Tống Thanh Thư bức bách Văn Thái Lai, thế nhưng sự chú ý của nàng không phải là lý do đó, mà là như chính lời Tống Thanh Thư vừa nói, mặc kệ là hắn có nỗi khổ tâm như thế nào đi nữa, nhưng sự thật là hắn từ bỏ chính mình, đem chính mình đưa cho một người nam nhân khác!
 
Chương 122: Khuấy động ( 2 )


CHƯƠNG 122: KHUẤY ĐỘNG ( 2 )

Lạc Băng có thể chủ động hy sinh thể xác để cứu trượng phu của mình, nhưng nàng không thể chịu đựng được quyết định của Văn Thái Lai dâng mình cho người khác.

-Nói như thế, người của Hồng Hoa hội đã được ngươi cứu ra ngoài?

Lạc Băng dưới ánh mắt ráo hoảnh, không hề cảm xúc hỏi.

Tống Thanh Thư gật đầu:

-Không sai, tối qua bọn họ đã rời khỏi hoàng cung.

-Đã là như vậy, ngươi vì sao lại phải gạt ta..

Lạc Băng nói xong chợt thấy mình hỏi một câu không đúng nên nói tiếp:

-Hỏi như vậy thật khờ, coi như ta không có nói…

Tống Thanh Thư trong lòng đang mong nhớ Hạ Thanh Thanh, biết rõ bây giờ không thích hợp, nhưng vẫn phải mở miệng hỏi:

- Ngày hôm qua có phải là phu nhân đã nói chuyện gì đó với Viên phu nhân?

-Không sai, ta chỉ là vạch rỏ ra ngươi thật sự chỉ là lời hứa suông với Viên phu nhân về việc gϊếŧ Khang Hy mà thôi.
Lạc Băng cô giấu đi một sự trả thù khoái ý đối với hắn:

-Vì thế Viên phu nhân đã đi tìm người chân chính có thể giúp nàng báo thù ..

-Nói như vậy thì Viên phu nhân đã rời khỏi Yến kinh thành?

Tống Thanh Thư cố nén lửa giận hỏi, nghĩ đến Hạ Thanh Thanh trước khi đi cũng không nói một tiếng cho hắn biết, lửa giận càng là không chỗ phát tiết.

-Đương nhiên, bấy lâu nay ngươi vẫn lừa Viên phu nhân, trên cõi đời này vẫn còn có một nam nhân khác có thể giúp Viên phu nhân báo thù, cho nên nàng liền đi tìm người kia.

Nhìn thấy Tống Thanh Thư vẻ mặt thống khổ, Lạc Băng cảm thấy rất hả dạ về sự trả thù của mình, cách nào để một người đàn ông vô cùng tức giận đau khổ? Đương nhiên là bên trong lòng nữ nhân của mình lại xuất hiện một nam nhân khác mà nàng ta cho là trọng yếu hơn mình.
-Người nam nhân kia là ai?

Tống Thanh Thư chậm rãi đến gần Lạc Băng, từ trong hàm răng rít ra từng chữ một.

Mắt thấy Hạ Thanh Thanh chính là vật trong túi của mình, lại bị Lạc Băng chỉ dăm ba câu nói làm cho nàng đi mất rồi, Tống Thanh Thư bắt đầu trở nên muốn bạo ngược lên.

-Chính ngươi tự suy đoán đi, chờ đến lúc ngươi đoán ra được, thì Viên phu nhân đã sớm nằm ở bên dưới người nam nhân đó rồi.

Lạc Băng đắc ý cười lạnh nói, nàng tuy rằng hận trượng phu vứt bỏ mình, nhưng trong lòng nàng rõ ràng chính Tống Thanh Thư mới là kẻ chủ mưu mọi việc.

-Phu nhân có biết vì sao tối hôm qua vì sao tại hạ lại bị thương không?

Tống Thanh Thư đã trấn tỉnh lại, lạnh lùng hỏi.

Nghĩ đến tối hôm qua mình đã có lòng tốt nấu cháo cho hắn ăn, Lạc Băng liền hận không thể chặt tay của chính mình:
-Ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa, kẻ thù khắp thiên hạ thì có chuyện gì xảy ra cũng đâu có ngạc nhiên.

-Hừ…

Tống Thanh Thư kéo vạt áo mình lên mình, lộ ra vết chưởng đỏ sậm nói:

-Đây chính là do Văn Thái Lai ban tặng, tối hôm qua tại hạ chợt nhẹ dạ không có gϊếŧ hắn, khi cứu hắn đi ra thì trái lại bị hắn ám toán, không nghĩ tới giờ thì Viên phu nhân cũng bị phu nhân ám hại, phu thê các người quả nhiên là hiểu ngầm với nhau!

Nghe được Văn Thái Lai đã ra tay đánh trọng thương Tống Thanh Thư, đôi mắt Lạc Băng nổi lên một lớp sương mù, nàng tự lẩm bẩm:

-Xem ra trong lòng tứ ca vẫn là rất quan tâm đến ta…

Nhìn thấy đối phương vẻ mặt tỏ vẻ hài lòng hạnh phúc, cơn tức giận của Tống Thanh Thư lập tức liền bộc phát ra, hai mắt hắn dần dần ửng đỏ, từng bước một bước bức bách về phía Lạc Băng đang ngồi bên giường đi tới.
-Ngươi muốn làm gì?

Lạc Băng giờ thì cũng ý thức được Tống Thanh Thư có vẻ không đúng, hoa dung thất sắc hỏi.

-Tại hạ không biết Viên phu nhân lúc nào thì sẽ nằm ở dưới người nam nhân khác trên giường, nhưng tại hạ thấy rỏ ràng là ngay bây giờ, Văn Thái phu nhân sẽ nằm ở dưới người nam nhân khác trước đấy.

Đứng trước giường, Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng từ khuôn mặt nàng kéo dài xuống đến bên dưới hạ thể.

Bên dưới cái áo bao vây là bộ ngực no tròn phong phú, bờ eo nho nhỏ dịu dàng, không có một không biểu hiện nào là nữ nhân này tuổi đã khá cao, nàng lộ ra nét thành thục vừa tới như một trái đào mật mọng nước, hái sớm sẽ có chút còn non, hái muộn thì lại có chút quá ngọt gắt chín mùi.. So với cô nương thì cái mông của nàng có thêm một phần đẫy đà, bầu vú thì nẩy nở khêu gợi hơn một cô nương bình thường khó mà đạt được...
Tống Thanh Thư cũng không phải một quân tử thanh tâm quả dục, thời gian trước đây do toàn bộ tinh lực đều tập trung tăng cường về mặt sức mạnh thực lực, đối với Viên phu nhân cùng với mấy người nữ nhân khác hắn cũng vẫn tuân theo nguyên tắc mưa dầm thấm đất, chờ cho thời gian lắng đọng, thì hắn mới có thể thu hoạch được sự cảm tình chân thành.

Nhưng bây giờ đối mặt với Lạc Băng thì tâm tình của Tống Thanh Thư lại hoàn toàn khác nhau, phía sau của Lạc Băng cũng không có gì đáng giá hắn có mưu đồ, cho nên cũng không cần phải gìn giữ tốt mối quan hệ của hai người, hắn chỉ cần lấy ánh mắt thuần túy của một nam nhân để thưởng thức người thiếu phụ quyến rũ này, nàng đã thành gia lập thất, không giống với một cô nương trẻ tuổi, Tống Thanh Thư cũng không lo lắng sau này đối với nàng có cái gì trách nhiệm nào cả, lại liên tưởng đến nàng là thê tử của người khác, trong lòng lại tăng thêm một phần cảm giác tà ác cấm kỵ.

Lạc Băng nhìn từ trong ánh mắt của hắn thì đã hiểu, du͙ƈ vọиɠ của nam nhân ai cũng đều là như vậy không thể che giấu được, thân thể mềm mại của nàng khẽ run, uốn cong người lại, đã định tránh né từ dưới nách Tống Thanh Thư chui qua.

Có điều võ công của Tống Thanh Thư so với nàng thì cách biệt quá xa, nàng chỉ cảm thấy trên bả vai một sức mạnh đè uống, cả người đã té ngã ngửa ở trên giường, nàng giẫy giụa muốn ngồi nhỏm dậy, nhưng Tống Thanh Thư đã không cho nàng có bất cứ cơ hội nào cả, cả người hắn rất nhanh đè lên người nàng.

Có thể nói trong cuộc giao hoan thì nữ nhân trời sinh khát vọng chịu đựng trọng lượng thân thể một người nam nhân áp đè lên, chỉ có điều nếu đó là ở trên người nàng là nam nhân của chính mình, còn ngược lại thì khi bị sức nặng của người nam nhân xa lạ thì tâm trí của người nữ nhân sẽ suy nghĩ ra làm sao?
Lạc Băng đã hoàn toàn nổi giận tỉnh, rồi đến hết sức kinh hoảng, nàng biết sắp sửa chuyện gì đến với chính mình, nếu là buông xuôi bỏ mặc, nàng sẽ vĩnh viễn cọ rửa không xong mối sỉ nhục này, cho nên nàng liền liều mạng giãy dụa, trong lòng vẫn hy vọng vào đối phương bị trọng thương chưa lành, khí lực vẫn còn yếu ớt

Nhưng một lát sau, nàng thấy mình đã lầm, hắn dùng một tay đè chặt lại hai cánh của nàng vững vàng như vòng thiết duỗi cao ở trên đầu nàng , hai chân cũng bị hắn gắt gao ngăn chặn, cả người nàng cuối cùng chỉ còn lại thân thể vặn vẹo, nhưng chỉ mang lại sự ma sát thân thể làm cho cho đối phương càng tăng thêm du͙ƈ vọиɠ, chứ không tác dụng gì cả.

-Tống Thanh Thư, ngươi có biết người trong võ lâm khinh thường chính là loại người như thế nào không?
Lạc Băng cố gắng né tránh khuôn mặt của mình khi hắn muốn hôn lên đôi môi, bây giờ nàng chỉ có kỳ vọng vào dùng lời nói để hắn may ra có thể dừng tay lại.

-Tại hạ biết, đó là loại người dâʍ tặc, chỉ có điều phu quân của phu nhân đã đem phu nhân chuyển tặng cho tại hạ, cho nên tại hạ nghĩ đối với phu nhân bây giờ tại hạ có làm chuyện gì, thì cũng đều là chuyện đương nhiên …

Thấy đối phương vẫn lắc đầu né tránh miệng hắn, Tống Thanh Thư nhíu mày, lại bắt đầu liếm lên cái cổ trắng như tuyết của nàng.

- Ngươi đúng là một tên tận cùng vô liêm sỉ!

Cảm nhận được một bàn tay của hắn đã luồn vào bên trong vạt áo của mình, Lạc Băng trong giọng nói đã có chút nức nở.

-Phu nhân cứ tiếp tục mắng chửi đi, tại hạ lại thích nghe lời như thế..

-Vô liêm sỉ! Dâʍ tặc! Ngươi dám đụng đến ta một sợi tóc, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Ngươi nhất định chết không yên lành!
Lạc Băng lúc này chỉ có thể nói ra như vậy lại chẳng có lực uy hϊếp gì cả rồi! Nếu trước mắt nàng chính là người khác, thì có lẽ sẽ còn có điểm tác dụng! Thế nhưng mà Tống Thanh Thư bây giờ lại không để mình bị đẩy vòng vòng!

……………………………………………………………………………………………..

Lạc Băng lúc này đã tuyệt vọng mà nhắm lại cặp mắt phượng, trên khóe mắt trào ra những giọt nước mắt bi phẫn! Thế nhưng mà lúc này nàng không thể chống cự lại sức lực của Tống Thanh Thư, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng hắn đùa giỡn rồi! Thật không ngờ chính mình đường đường nổi danh hiệp nữ trong chốn giang hồ lại có một ngày lại bị một gã nam nhân nhỏ hơn mình đến bảy, tám tuổi khinh bạc vũ nhục!

-Hận tại hạ sao..!

Một bàn tay của Tống Thanh Thư Nguyên chậm rãi trượt trên thân thể của nàng, vừa nói:
-Ai bảo phu phụ Văn Thái phu nhân lại ám hại tại hạ trước! về vấn đề này không thể oán tại hạ được!

Lúc này Tống Thanh Thư cũng rất là kích động! Hắn lâu nay, đã gặp qua mấy mỹ nhân xinh đẹp tuyệt mỹ rồi, nhưng từng nữ nhân đó cơ hồ đều là khó khăn ngàn dặm mới gặp được! Lạc Băng bởi vì giãy dụa, nên mái tóc búi cao lúc này càng là có chút mất trật tự rối tung trên vai về sau, mùi hương thơm nhàn nhạt phát ra càng làm cho trong nội tâm Tống Thanh Thư dục hỏa đại thịnh! Thân thể của hắn cũng có điểm run rẩy! Bên dưới thân hắn là một mỹ nhân với thân thể thành thục, dáng người uyển chuyển thướt tha mê người đang nằm bất lực, một đôi đùi ngọc cân đối thon dài, đường cong nhu hòa, cân xứng mềm mại!

Lúc này Lạc Băng hi vọng là cỡ nào Văn Thái Lai có thể chạy tới cứu nàng! Chỉ là…điều này có thể sao? Không nói gì khác, chỉ bằng vào võ công của hắn, cho dù là Văn Thái Lai cũng không chắc là có thể cứu được nàng! Thậm chí còn khả năng bị tên dâʍ tặc này gϊếŧ chết! Bất lực, tuyệt vọng! Giờ khắc này Lạc Băng thậm chí ngay cả tâm cũng như đã muốn chết rồi!

Hơi thở của Tống Thanh Thư nóng rực không ngừng phun trên cổ của nàng, làm cho toàn thân Lạc Băng trở nên không được tự nhiên, nàng cắn chặt môi dưới, một tay của hắn luồn vào bên trong bụng hướng về phía đôi bầu vú cao vút nẩy nỡ duỗi lên, giây khắc này Lạc Băng triệt để luống cuống!

-Không…không …đừng như vậy! Mau buông tay ra!

Nàng lúc này không còn oai phong giống một nữ hiệp danh xưng thập nhất đương gia của Hồng Hoa hội nữa, mà lại như là một cô nương đang bị uy hϊếp mà thôi! Thử hỏi trong thiên hạ có người nữ nhân nào đối mặt với tình cảnh như vậy mà còn có thể giữ vững được bình tĩnh, lúc này nàng chỉ là một nữ nhân đang sợ hãi!

Bàn tay của Tống Thanh Thư không có chút nào dừng lại, chuẩn xác đang xoa bóp trên bầu vú của nàng, bàn tay hắn bỗng nhiên dùng sức bóp hơi mạnh, đột nhiên xuất hiện cơn đau thốn từ trước ngực của mình truyền tới, mỹ thiếu phụ phát ra tiếng kêu rên “ Um.. “ lại làm cho nam nhân điên cuồng .
-Hỗn đãn! Ngươi nhất định sẽ bị ta bầm thây vạn đoạn chết không yên lành đấy.

Tống Thanh Thư ha ha cười cười:

-Tại hạ có chết yên lành hay không thì về sau chưa biết, nhưng hiện tại thì có thể hưởng thụ thân thể xinh đẹp Uyên Ương đao thập nhất đương gia của Hồng Hoa hội, và biết rõ phu nhân đã không cách nào phản kháng!

-Vô sỉ!

…………………………………………………………………………………………

Lạc Băng hiện tại hận không thể chính mình tự sát được, miễn cho bị người nam nhân này khinh nhờn! Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể yên lặng thừa nhận, hai bầu vú truyền đến từng hồi trướng đau, trên đầu núʍ ѵú lại đồng thời bị những đầu ngón tay hắn kẹp chặt văn vê làm cho toàn thân nàng khô nóng tê dại, điều này làm cho nàng càng thêm cảm thấy bất an, thân thể đã có chút bội phản ý chí của nàng, những nơi mẫn cảm bắt đầu có sự thay đổi, thân thể của nàng suốt ba năm dài Văn Thái Lai bế quan luyện công không hề được chạm qua, lâu nay nàng cũng cơ hồ đã quên cái loại tư vị nam nữ gần gủi mất hồn rồi! Những năm gần đây này nàng như là thủ hoạt quả, nhưng dù sao với độ tuổi chín mùi của nàng thì lại rất cần nam nhân an ủi làm cho thoải mái! Lúc này đã có một nam nhân, nhưng trớ trêu là không phải phu quân của mình!
Một hồi sau, Lạc Băng nhắm chặt hai mắt, tựa như là không muốn nhìn thấy tên dâʍ tặc đáng giận này, Tống Thanh Thư thấy nàng vẻ mặt cực kỳ bi ai, trong nội tâm mặc dù cũng có chút không đành lòng, nhưng giờ thì không cách nào dừng lại động tác được nữa rôi, một tay giữ đôi tay nàng hắn đã thả lỏng ra giữ lấy bả vai nàng, tay kia lần tới đai lưng, nàng cảm nhận được đai lưng của mình bị hắn từng chút từng chút kéo ra, toàn thân mỹ thiếu phụ không ngừng run rẩy, lúc cái đai lưng đã bị kéo xuống, Lạc Băng trong lòng nỗi sợ hãi càng thêm vô hạn phóng đại! Có lẽ, sự kiên cường ngụy trang của nàng đã đến bên bờ ranh giới sắp sụp đổ rồi!

-Không…không được…

Lạc Băng thanh âm có chút run rẩy, trong giọng nói dường như lại lộ vẻ khao khát! Đúng vậy! Nàng sợ hãi vì chính điều này!
……………………………………………………………………………………………

Tống Thanh Thư huyết mạch phun trương, tìиɦ ɖu͙ƈ tăng vọt, bàn tay nắm lấy bầu vú chợt tăng lớn độ mạnh .

-Um…

Lạc Băng kêu nhẹ một tiếng, mãnh liệt dục hỏa làm cho Tống Thanh Thư không chần chừ thêm nữa, hai tay tại trên người của nàng nhanh chóng giải trừ y phục nàng, lụa mỏng bay phấp phới, một đôi chân trắng như tuyết ở giữa không trung phí công đạp đá! Nhìn xem một thân thể hoàn mỹ, da thịt của nàng kiều nộn trơn nhẵn, trong trắng lộ hồng, quả thực nhìn không ra là nàng đã là một nữ nhân đã có trượng phu.

Tống Thanh Thư nặng nề đem thân thể của mình đè lên dính sát lên trên người nàng, bên dưới cây côn ŧɦịŧ dữ tợn của hắn liên tục va chạm chống đỡ bên dưới âm hộ của nàng, Lạc Băng lại càng hoảng hốt, chẳng lẽ mình thật sự sẽ bị hắn lăng nhục hay sao? Chẳng lẽ không có người đến cứu vớt mình sao? Nhưng dù cho là có muốn chống đỡ, lúc này nàng sức lực của nàng cũng không còn rồi, trong lòng lo lắng vạn phần!
Trong nội tâm Lạc Băng hò hét nói:

"Làm sao bây giờ! Hắn muốn đưa cái vật này vào trong thân thể ta! Ta nên làm cái gì bây giờ đây?!"

Tống Thanh Thư nhìn xem dung nhan Lạc Băng kiều diễm ững hồng, đôi mắt hạnh lúc mở lúc khép, lông mi cong cong tinh xảo thanh tú phảng phất vầng trăng non trên bầu trời, cái miệng anh đào nhỏ nhắn duyên dáng, má đào giống như diễm lửa! Hắn nhỏm người dậy một tay nắm cây côn ŧɦịŧ nổi lên dưới háng, qui đâu đang nhe răng nhếch miệng, lộ ra thật là dữ tợn!

………………………………………………………………………………….

-A….

Trong cái miệng duyên dáng của Lạc Băng phát ra một tiếng cao vút rêи ɾỉ, thống khổ, đôi mắt phượng nhộn nhạo hai dòng nước mắt, chậm rãi theo từ khóe mắt ứa ra chảy xuống, thấm ướt đôi má đào ..

“ Vào rồi….! Hắn cuối cùng cũng đã hoàn toàn vào được….!"
Nội tâm Lạc Băng bi phẫn không thôi!

………………………………………………………………………………….

Rất nhanh một cái loại cảm giác hạ thể được nhồi vào no đủ cũng thật sâu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng sau ban năm buồn tẻ thiếu thốn! Vừa nghĩ tới chính mình như vậy mà lại thất thân dưới một tên dâʍ tặc, trong lòng Lạc Băng thấm đầy ngũ vị tạp trần, ngọt- chua –xót- cay -mặn, không thiếu một loại nào!

Tống Thanh Thư toàn thân run lên! U cốc của Lạc Băng vậy mà hẹp hòi, co rút nhanh, ngay từ lúc mới bắt đầu nhét qυყ đầυ vào, bốn phía vách thịt non u cốc đầy dẫy nếp gấp liên tiếp chấn động, giống như là hai bên cánh chim vỗ vỗ cánh bay ..

Trong thân thể bị cây côn ŧɦịŧ nam nhân xa lạ xâm lấn, lúc này tâm hồn Lạc Băng đã rớt xuống đáy cốc! Cây côn ŧɦịŧ kia to và dài gần gấp đôi của phu quân! Nàng cảm giác được rõ ràng chính giữa hai chân mình, hai bên mép nhỏ kiều nộn theo cây côn ŧɦịŧ ra vào mà bất đồng bị lõm xuống!
……………………………………………………………………………………………

Lạc Băng cắn chặt răng ngà, ý đồ che giấu không để cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, chỉ là Tống Thanh Thư giống như là nhìn thấu tâm tư của nàng, chậm rãi đem cây côn ŧɦịŧ bên trong u cốc của nàng lui ra ngoài, chỉ chừa lại bên trong phân nữa qui đầu, sau đó muốn đẩy mạnh về phía trước tiến vào, mỗi lần hắn co rúm thân thể một cái, cây côn ŧɦịŧ lún sâu vào ở giữa những nếp gấp thành thịt non sinh ra mãnh liệt ma sát, mang ra từng trận vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ!

“ Phạch..phạch…”

Kɦoáı ƈảʍ đã bao phủ luân thường đạo lý của Lạc Băng, tiếng va chạm hai bộ phận sinh dục càng ngày lúc càng vang lớn, lâm vào bên trong cơn động tình Lạc Băng đã vô pháp khống chế thân thể của mình, cái mông của nàng theo tiết tấu cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư ra vào mà cao thấp động đậy, bên trong u cốc xiết chặt bao vây lấy cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư đang xâm lấn thân thể nàng
Lạc Băng khẻ nói:

-Nhẹ một chút... không được... không chịu nỗi.... um…đội lên rồi..của người…lớn quá..

Côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư rút ra đút vào càng lúc kịch liệt, cường lực va chạm làm cho hai mảnh thịt mông lớn của Lạc Băng cũng run run biến hình nhộn nhạo lấy!

……………………………………………………………………………………………

Lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh như băng giá truyền vào rất rỏ ràng..

-Hừ….!

 
Chương 123: Tâm thần bị khuấy động.


CHƯƠNG 123: TÂM THẦN BỊ KHUẤY ĐỘNG.

Vừa rồi Lạc Băng rêи ɾỉ náo động, cũng không có làm cho trong lòng Tống Thanh Thư gợn sóng, nhưng vừa nghe nhẹ nhàng một tiếng hừ nhẹ, hắn lại phảng phất như bị ma chú vậy, Tống Thanh Thư cả người lập tức trở nên như tê dại, vội vàng rút côn ŧɦịŧ từ trong u cốc Lạc Băng ra, đứng ngay dậy quan sát bên ngoài cửa sổ.

Lạc Băng vội vã cắn chặt môi đỏ, thân thể của nàng vẫn đang run rẩy, vội khép chặt chặt lại hai chân, u cốc bị côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư đút vào vùi dập còn sưng đỏ hồng bên trong trong, dịch nhờn đang từ từ chảy ra bên ngoài ..

………………………………………………………………………………………….

-Không nghĩ tới chúng ta lại gặp gỡ trong hoàn cảnh như thế này.

Tống Thanh Thư cười khổ nói, hắn nghĩ thầm chắc phải đến Thiên Kiều tìm một lão thầy tướng số cúng sao giải hạn vận xui, vận may chưa đến trọn vẹn thì khắc tinh lại đến.
-Hừ…đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn bỉ ổi như vậy, chỉ luôn dựa vào loại thủ đoạn hèn hạ để cướp đoạt thân thể nữ nhân.

Rầm một tiếng, cửa phòng bị một luồng kình khí vô hình đẩy bung ra, một vầng màu xanh váy áo thanh lệ tuyệt tục đi vào, sóng mắt óng ánh trong suốt giận dữ, qua ánh nguyệt quang lúc ẩn lúc hiện phủ lên toàn thân, tựa như là tiên đáy huyệŧ Quảng hạ phàm.

Dáng vóc kia hấp dẫn say đắm long người thấm từ trong xương cốt, Tống Thanh Thư vừa yêu vừa hận, hắn vội kéo tấm chăn quấn lên trên người, nhìn trước mắt người nữ nhân này, cười khổ nói:

-Vốn nghĩ rằng muội phải đã sớm biết ta đang ở nơi đây chứ..

Nghĩ đến lúc bị hai tên tiểu yêu nói hươu nói vượn làm mình tìm đến tận Trường Bạch Sơn, ở nơi trời đất ngập tràn băng tuyết tìm kiếm Tống Thanh Thư gần cả năm, hai gò má của nàng nóng bừng vì tức:
-Hiện tại bây giờ tới lấy mạng chó của ngươi cũng không có muộn.

-Tốt xấu gì chúng ta cũng đã là phu thê, đừng mở miệng là mắng ta, nếu ta là chó thì muội tính là thứ gì?

Tống Thanh Thư bực bội nhìn nàng nói.

Trước mắt nữ nhân như thần tiên này đương nhiên là Chu Chỉ Nhược, lúc trước nàng bị Tống Thanh Thư một đêm phong lưu qua đi, nàng thề phải đem hắn chém ra thành muôn mảnh, nên liền đi tìm khắp thiên hạ để truy sát hắn.

Lúc trước ở Dược Vương trang, nàng bị Hồ Phỉ cùng Linh Tố chỉ đường bậy bạ nên đến tận Liêu Đông lạnh lẽo, thì Tống Thanh Thư lại đang ở tại Mãn Thanh ăn sung mặc sướng, vừa rồi Chu Chỉ Nhược tình cờ ở một khách điếm nghe được tửu khách bàn tán, mới biết Tống Thanh Thư đang ở ngay trong hoàng cung của Mãn Thanh.

- Ta chính là mắt bị mù, mới chọn gả cho ngươi….
Chu Chỉ Nhược cười lạnh nói tiếp:

-Đáng xấu hổ là lúc trước ta còn nói qua trước mặt quần hùng “ Dù cho người trong cả thiên hạ đều phản bội ta, nhưng chỉ có Tống Thanh Thư là sẽ không bao giờ phản bội ta..” bây giờ nhìn lại, thật đúng là mỉa mai.

-Muội còn dám nói là đã gả cho chính ta…

Tống Thanh Thư cảm thấy tâm tình mình khói chịu:

-Trên núi Thiếu Thất chuyện của muội cùng Trương Vô Kỵ làm gì, đừng tưởng rằng ta không biết.

-Ngươi biết rõ ràng là ta cùng Trương Vô Kỵ cũng không có vượt qua lễ mà...

Đôi lông mi Chu Chỉ Nhược run rẩy, nàng nhìn chằm chằm vào mặt hắn một lúc lâu rồi nói.

-Khi ấy ta cũng không biết, sau đêm thân cận cùng với muội ta mới biết!

Tống Thanh Thư sắc mặt nổi lên một thoáng sự thỏa mãn:

-Hơn nữa cho dù như ta biết trước, ta cũng không hối hận hành động của mình đối với muội, lấy được giọt máu trong trắng đầu tiên của muội, ta nghĩ sau này mặc kệ muội cùng Trương Vô Kỵ giở trò như thế nào, ở trong mắt ta thì hắn cũng là một kẻ thất bại đến sau.
Vẫn lạnh lùng nhìn Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược mở miệng nói:

-Ngươi đắc ý lắm phải không? Một đời hạnh phúc của ta đều bị hủy ở trong tay ngươi... Buổi tối ngày hôm ấy ta đã nói rồi, còn sống một ngày nào, ta cũng sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, chỉ là không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như vậy ..

- Hạnh phúc của muội bị hủy…?

Tống Thanh Thư kích động tức giận nói:

-Hạnh phúc của một nữ nhân là do trượng phu mang đến, còn muội thì lúc sinh mệnh trượng phu hấp hối, lại cõng lấy một nam tử khác..

-Ngươi nói xong chưa?

Không biết có phải là do ở vùng băng tuyết Trường Bạch Sơn quá lâu, hiện tại ngữ khí Chu Chỉ Nhược so với trước chỉ còn lạnh có ba phần, lại không mang theo một chút tức giận nào:

-Ngươi cảm thấy bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao?

Tống Thanh Thư sững sờ:

-Không sai, không ngờ muội lại thấu triệt, làm cho ta ngược lại trở thành kẻ tâm thường khi nói ra như vậy..

Quan hệ của hai người đúng ra thì hết sức phức tạp, đó là từ tự thân xuất phát, hành vi của bọn họ kỳ thực cũng không có lỗi gì, thế nhưng đó là do hai người bọn họ vô tình hay cố ý sâu sắc làm thương tổn lẫn nhau.

Thế gian có rất nhiều chuyện khó mà phân biệt ai đúng ai sai, chỉ có tư tưởng lập trường là không giống mà thôi.

-Đã như vậy thì ngươi hãy đi chết đi.

Chu Chỉ Nhược khóe môi giương lên sẵng giọng nói.

Vừa dứt lời, Chu Chỉ Nhược thân hình mềm mại uyển chuyển cực kỳ, đôi tay dài từ trong ống tà áo xanh duỗi ra, năm ngón tay phải nhắm ngay đỉnh đầu Tống Thanh Thư chụp tới, tốc độ khinh công rất nhanh..

Tống Thanh Thư mặt biến sắc, nhưng võ công của hắn bây giờ đã vượt xa ngày trước, liền vung tay chụp lấy mạch môn tay Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược không có chút rung động, tựa như sớm đoán được chiêu thức của hắn, bàn tay trái liền đánh tới.

Tống Thanh Thư vội vã vươn tay nghênh tiếp, một tiếng “ bụp “ vang lên trầm thấp, Chu Chỉ Nhược uốn xong than mình, thân thể mềm mại bay lượn trở về chỗ cũ.

Nhưng Tống Thanh Thư thì phun ra một ngụm máu tươi, hôm qua bị trúng một chưởng của Văn Thái Lai gây thương tích, trải qua một đêm dưỡng thương, đối phó với võ công của Lạc Băng thì dễ dàng, còn võ công của Chu Chỉ Nhược đã thuộc hàng "Đệ nhất thiên hạ", tuy rằng là do có Trương Vô Kỵ âm thầm ở phía sau giúp đỡ, nhưng cũng đủ thấy nàng cùng Lạc Băng so ra, quả thực là võ công khác nhau một trời một vực.

- Cửu Âm Chân Kinh của ngươi đã luyện đến hỏa hầu như vậy sao?

Chu Chỉ Nhược kinh ngạc hỏi.
-Biết rõ là thê tử của mình lúc nào cũng đang truy sát, làm sao ta lại không liều mạng luyện võ công để đối phó?

Tống Thanh Thư lau lau khoé miệng máu tươi, trong lòng thì đang tự giễu, gần đây mình giống như là đang trong thời kỳ kinh nguyệt, mỗi ngày đều phải thổ huyết ra thì mới được.

Vừa rồi lúc giao thủ, hai tay Tống Thanh Thư lo chống đỡ Chu Chỉ Nhược công kích, cái chăn ở trên bị trễ xuống đến bên hông, nhìn thấy vết chưởng ấn còn in trên người hắn, Chu Chỉ Nhược cau mày nói:

-Ngươi đang bị thương?

Tống Thanh Thư cay đắng gật đầu:


-Cho nên nói vận may của muội rất tốt, vừa tới đúng lúc.

-Nói cho ta biết danh xưng của hắn…

Chu Chỉ Nhược từ tốn nói:

-Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng là phu quân của ta, sau khi ta gϊếŧ ngươi, thì sẽ đi gϊếŧ hắn trả thù cho ngươi, để cho ngươi chết cũng nhắm mắt an lòng.
-Bị thê tử của mình gϊếŧ, ta nhất định sẽ chết không nhắm mắt dù làm cách nào..

Tống Thanh Thư vừa nói, thì tay phải vận nội công hút thanh kiếm gỗ tới trong lòng bàn tay, cười nhạt .

-Hay là chúng ta đồng quy vu tận, như vậy ở dưới Hoàng Tuyền ta cũng không có cô quạnh.

-Hừ… tất cả võ công của ngươi đều là do ta dạy, để xem thử trong khoảng thời gian này, đến tột cùng ngươi học them được cái gì, mà ngươi lại tự tin như vậy.

Chu Chỉ Nhược tập trung lại tinh thần, không lưu tay nữa, nàng sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo toàn lực tấn công tới.

Tống Thanh Thư tuy rằng cũng có luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, nhưng hắn không ngốc đến nỗi lấy ra đối địch, khi hắn tung chiêu thì ảnh trảo đầy trời, chiêu thức của Chu Chỉ Nhược thì không giống với hắn, nàng như quỷ mị, chỉ một ảnh trảo bay đến chưa xong, thì một tay khác đã từ một góc độ khó mà tin nổi đã tiếp nối theo công kích…
Tống Thanh Thư căng thẳng giơ lên kiếm gỗ, mũi kiếm không ngừng xuyên thủng hóa giải kình lực trảo ảnh đối phương.

-Ồ….?

Nhìn thấy chiêu thức của chính mình bị đối phương biến hóa thành vô hình, Chu Chỉ Nhược cả kinh trừng mắt nhìn hắn, có điều nàng cảm giác được chiêu thức của Tống Thanh Thư đã dần dần yếu kém, biết được nội thương của hắn làm ảnh hưởng, nên nàng liền cố ý hướng về vết thương có dấu chưởng ấn đánh tới, không cho hắn có chút nào cơ hội lấy hơi.

-Hừ..tốt xấu gì thì muội cũng là đường đường chưởng môn một phái, lại lợi dụng lúc người ta đang yếu thế công kích thì thôi cũng không nói, nhưng lại nhắm đến nơi ta đang bị trúng chưởng trước đó mà tấn công thì còn ra thể thống gì chứ?

Tống Thanh Thư vừa chống đỡ, vừa tức giận nói.
-Đối phó với người vô liêm sỉ như ngươi, thì tất nhiên ta cũng phải dùng biện pháp vô liêm sỉ thì thế mới cân bằng.

Chu Chỉ Nhược chẳng những không giảm sức tấn công mà lại vận thêm kình lực lao tới..

Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy vô cùng ngao ngán khi nghe nàng nói thế, rốt cục hơi thất thần mất tập trung, cây kiếm gỗ bị đẩy lệch ra, ngay lập tức cổ họng đã bị Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Chu Chỉ Nhược kềm chế.

-Thôi đã xong, xem như hôm nay nhục nhã chết tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mười tám năm sau thì ta lại làm một hảo hán.

Tống Thanh Thư tay phải nhẹ buông ra, làm thanh kiếm gỗ rơi xuống trên đất, Chu Chỉ Nhược thấy đối phương bị chế ngự đã có vẻ từ bỏ chống cự, trong lòng Chu Chỉ Nhược thở phào nhẹ nhõm, nàng đang muốn mở miệng nói thêm vài câu, nào ngờ tay trái của hắn lại đem cái chăn xốc lên vứt qua một bên.
Chu Chỉ Nhược vô thức thoáng nhìn, Tống Thanh Thư vừa rồi vẫn chưa kịp mặc lại quần áo, bây giờ phía bên dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cây côn ŧɦịŧ to lớn hình dạng dữ tợn buồn nôn của hắn như đang căm tức nhìn nàng.

Nàng tuy rằng lúc trước đã thất thân cho Tống Thanh Thư, nhưng lúc ấy chỉ có cảm giác khuất nhục phẫn nộ, nên không có chú ý tới những thứ vật khác, do vậy bây giờ nàng vẫn còn duy trì tâm trạng của một cô nương, vừa nhìn thấy hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy, thì trong lòng nổi giận liền quay đầu đi.

Tống Thanh Thư đang chờ chính là cơ hội như thế này, hắn chỉ cần thời khắc nàng phương tâm đại loạn, liền phóng chỉ tay chọc vào huyệt đạo dưới nách của đối phương.

Chu Chỉ Nhược ngay lập tức thân thể mềm nhũn như không xương, không cam long chậm rãi ngã vào trong lòng hắn.
Tống Thanh Thư mới rồi mới liều mạng trong thế nguy hiểm đến ngàn cân treo sợi tóc, Chu Chỉ Nhược đột nhiên xuất hiện, tinh lực hắn đang tập trung bốc lên không ngừng khi giao cấu với Lạc Băng, thì đành dang dở nửa chừng để đối phó với Chu Chỉ Nhược một trận gấp công gấp tới, do đó thương thế Tống Thanh Thư rốt cục lại lần thứ hai bị chấn động tái phát

Tống Thanh Thư dùng hết kình lực, toàn thân ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong lòng âm thầm vui mừng thầm nghĩ: "Võ công dù cao đến đâu, cũng phải sợ kẻ liều mạng, chiêu thức càng là hèn mọn buồn cười, thủ đoạn càng tồi tệ, lợi dụng bên người tất cả đồ vật làm vũ khí đối phó, mới là cảnh giới tối cao của sự sinh tử sống còn..”

Thấy trong đôi mắt xinh đẹp Chu Chỉ Nhược ngập tràn lửa giận, Tống Thanh Thư tiện tay lại điểm thêm mấy đạo đại huyệt trên người của nàng rồi khẽ mỉm cười: --Cửu Âm Chân Kinh ta cũng đã từng học qua, muội đừng có vọng tưởng mà muốn tự giải huyệt .
Thấy nàng đã hoàn toàn bị khống chế, Tống Thanh Thư vội vã ngồi xuống xếp bằng vận công chữa thương, hắn hiện tại chân khí hoàn toàn tiêu hao hết, nếu như không nhanh chóng khôi phục, vạn nhất Lạc Băng quay lại gây chuyện, thì chính mình chỉ đành há hốc mồm chịu chết.

Chu Chỉ Nhược lúc này trong lòng sửng sốt vô cùng hối hận, nàng hận chính mình tại sao không lập tức đoạn gãy cổ của hắn khi có thời cơ..

Lòng người chính là như vậy, nàng tìm đến hắn là vì báo thù, đến khi có cơ hội báo rồi lại không muốn đối phương bị chết một cách dễ dàng như vậy, Chu Chỉ Nhược chính là vì loại tâm thái mâu thuẫn như thế nên mới bị Tống Thanh Thư lật ngược thế cờ.

Thấy hắn bắt đầu nhắm mắt tự chữa thương, Chu Chỉ Nhược cũng liền liên tục vận công xung kích đã thông huyệt đạo. Nàng biết rõ, Tống Thanh Thư bây giờ như là cây cung đã giương hết đà, chỉ cần mình có giải được huyệt đạo, thì hắn không còn có một chút sức lực nào còn chống đỡ lại.
Có điều làm cho nàng lúng túng chính là vừa rồi ngã vào trong lòng Tống Thanh Thư, bây giờ hắn lại đang ngồi xếp bằng chữa thương, đầu của nàng bị hắn để ngay trên giữa hang của hắn, mà làm cho nàng nổi giận không ngớt chính là cây côn ŧɦịŧ khốn nạn kia khi từ trong u cốc của Lạc Băng rút ra còn dính đầy dịch nhờn, giờ đã khô lại bốc lên cái mùi tanh tưởi đang cứ run run cà cạ vào gần bên hai bên má của nàng…

Trên đôi má lại truyền tới từng tia từng tia nhiệt khí nóng bỏng làm cho nàng thật sự không có cách nào toàn tâm toàn ý vận công trùng kích huyệt đạo, nàng căm hận nói g:

-Đem cái đồ vật buồn nôn của ngươi lấy ra chỗ khác đi…

-Hì…vừa nãy nhờ có nó mà ta mới thóat nạn, ân cứu mạng lớn tựa bằng non, ta làm sao lại có khả năng qua cầu rút ván chứ?

Tống Thanh Thư vẫn nhắm nghiền đôi mắt mà trả lời, không quan tâm đến nàng.
 
Chương 124: Đồng sàng dị mộng.


CHƯƠNG 124: ĐỒNG SÀNG DỊ MỘNG.

-Ngươi….!

Chu Chỉ Nhược thấy đối phương không để ý tới lời nói của mình, nàng cắn chặt hàm răng, nhắm mắt lại cố quên đi cái mùi tanh tưởi từ côn ŧɦịŧ hắn, toàn lực vận chân khí liên tục trùng kích huyệt đạo mình.

Không biết trãi qua bao lâu, Chu Chỉ Nhược giật mình mở mắt, thì phát hiện Tống Thanh Thư đang ngơ ngẫn ngắm nhìn mình, trong ánh mắt mâu thuẫn tràn đầy yêu thương pha lẫn cùng oán hận.

-Ngươi đã chữa thương được rồi sao?

Chu Chỉ Nhược không biết Tống Thanh Thư thủ pháp điểm huyệt của hắn là theo Âu Dương Phong sử dụng Cửu âm nghịch vận, nàng lại dùng Cửu Âm Chân Kinh xung kích huyệt đạo, huyệt đạo chẳng được giải, mà còn trái lại cảm thấy cả người càng thêm tê dại mềm nhũn.

-Không chữa được nhanh như vậy, có điều cũng tạm ổn rồi, đêm trường còn dài, nếu ta tiếp tục ngồi vận công đến hừng đông, thì quá phung phí của trời khi muội đang ở bên cạnh ta..
Tống Thanh Thư ánh mắt chăm chú nhìn lên than thể Chu Chỉ Nhược, váy áo màu xanh làm nổi bật dáng người nàng, nơi cổ áo lúc ẩn lúc hiện lộ ra màu da trắng bạch như ngà voi bình, đôi môi ướŧ áŧ môi toả ra m ánh sáng lộng lẫy... càng ngắm nhìn nàng, Tống Thanh Thư cảm thấy yết hầu đã bắt đầu phát khô.

Loại ánh mắt này Chu Chỉ Nhược đã từng gặp qua, nàng bối rối hỏi:

-Ngươi muốn làm gì?

-Hà tất biết rõ rồi còn hỏi?

Trước đó Tống Thanh Thư đang hưởng dụng thân thể thành thục của Lạc Băng, đang thoả thích suиɠ sướиɠ, nhưng bởi vì Chu Chỉ Nhược xuất hiện bất ngờ gây xáo trộn trong long nên hắn không kịp xuất tinh, trong long đã nguội lạnh thì bây giờ đốm lửa du͙ƈ vọиɠ đã nhen nhóm lại càng cháy mãnh liệt hơn, nhìn Chu Chỉ Nhược luôn luôn âm lạnh giờ đây trong ánh mắt nàng đầy kinh hoàng, Tống Thanh Thư khom lưng ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói tiếp:
-Đương nhiên là hòa cùng thân thể của muội..

-Ngươi……

Chu Chỉ Nhược đang muốn quát mắng, thì đôi môi nàng đã bị miệng hắn ngăn chặn, lời nói âm tiết đã bị tán loạn.

-Um… ít ra thì ngươi…phải rửa..sạch nó..!

Biết đã không thể thoát khỏi tay hắn, Chu Chỉ Nhược thở dốc, vất vả đưa ra yêu cầu duy nhất với hắn, nàng nhớ rõ trước đó đã nhìn thấy Tống Thanh Thư đang giao cấu cùng với một nữ nhân, nàng không cách nào chịu đựng được sự khuất nhục khi cây côn ŧɦịŧ của hắn vừa mới đút vào một cái u cốc của người khác, trên thân côn ŧɦịŧ vẫn còn dinh dính dịch nhờn, bây giờ thì lại muốn tiến vào thân thể của chính mình.

Thế nhưng khi vừa nói xong, nàng lại thấy tại giờ này khắc lời này lộ ra thập phần mập mờ, cho nên trên khuôn mặt trắng noãn hai gò má liền đỏ hồng!
Hai tay vội vàng chắn trước ngực của mình, dưới ánh mắt đầy du͙ƈ vọиɠ nam tính của hắn, nàng cảm nhận được thập phần không được tự nhiên, lúc này vì hoảng hốt nên nàng đã dần dần mất phương hướng nên nàng cũng không biết ma trảo của hắn đã từng chút một hướng về đôi bầu vú no đủ đang liên tiếp phập phồng của nàng!

-Ah...

Khi bộ ngực sữa của nàng đã rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, Chu Chỉ Nhược run rẩy, bàn tay trắng nõn vội vàng nắm bắt lấy móng vuốt sói của hắn:

- Không được!... Buông tay!

Nhưng Tống Thanh Thư hai tay đã không cố kỵ ở trước hai bầu vú nàng bắt đầu xoa nắn đè xuống, nàng lại vô lực di dời, dưới sự bàn đè ép trước ngực của nàng trở nên nóng rực lên, sự phản kháng của nàng càng yếu đi, hơi thở dần dần trở nên vô cùng trầm trọng, Tống Thanh Thư thừa dịp liền lập tức đem nàng đặt ở dưới thân, đem cái yếm màu trắng của nàng gỡ ra, hai bầu vú tuyết trắng kiều nộn tràn đầy co dãn liền nhảy ra!
Trong lúc này Chu Chỉ Nhược toàn thân run bỗng nhúc nhích.

-Không…không được đấy! Không thể... làm cái loại sự tình này!

Nàng lắc đầu phản đối, nhưng đôi tay lại không có sức để đẩy hắn, chỉ là vùng vẫy tượng trưng vài cái, lúc Chu Chỉ Nhược lại vừa muốn nói, lời còn chưa nói thì liền bị Tống Thanh Thư thoáng cái hôn lên miệng nhỏ của nàng!

-A......

Chu Chỉ Nhược cảm thấy đầu óc của mình giống như trở nên trống rỗng, bị thân thể hắn cường lực đè xuống, đôi môi anh đào khẻ nhếch, thì khoang miệng đón ngay vào đầu lưỡi cực kỳ xâm lược của hắn!

……………………………………………………………………………………………..

Chẳng bao lâu thì cái lưỡi của nàng cùng đầu lưỡi hắn dây dưa cùng một chỗ, nước bọt hòa quyện lẫn nhau hôn hít lấy! Trong thân thể Tống Thanh Thư dục hỏa đã bành trướng đến hồi cực điểm! Hai bàn tay đang cầm hai bâu vú của nàng xoa nắn lấy!
Khi bờ môi hai người tách, dưới ánh lửa chiếu rọi, đôi môi nàng thấm ướt nước bọt càng trở nên thập phần kiều diễm! Toàn thân nàng đã cũng không còn phản kháng, cuối cùng, đôi mắt của nàng chậm rãi nhắm lại rồi quay đầu đi chỗ khác, hành động này mà nói là nàng đã cam chịu tiếp nhận tất cả động tác kế tiếp của Tống Thanh Thư!!

Mãi cho đến khi hắn đem hai chân của nàng tách ra, dưới thân nàng đã không còn mảnh vải che thân, Chu Chỉ Nhược lúc này mới có chút thanh tỉnh, nhưng lúc này nàng cũng đã không còn có năng lực ngăn cản động tác kế tiếp của hắn rồi!

Trước mắt Tống Thanh Thư, một ngọc thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với những đường cong thướt tha lồi lõm hấp dẫn hiện lên! Trước ngực đôi nhũ phong cao ngất dựng thẳng, trên đỉnh bầu vú, hai nhụy hoa kiều diễm hồng đỏ, có chút run run, bụng dưới bằng phẳng mảnh mai, vòng eo uyển chuyển thướt tha, mông ngọc tròn trịa vểnh lên, đem chính giữa cái âm hộ thần bí cấm địa hiện ra ngược vớii đám cỏ thơm đậm đặc màu đen hình tam giác vừa phải thật là câu nhân tâm phách! Tống Thanh Thư toàn thân nhiệt huyết sôi trào, hắn có chút di động thân thể, để qui đầu côn ŧɦịŧ nhắm ngay vị trí cái cửa hang u cốc nhỏ bé của nàng, một đôi ma trảo dùng sức bao trùm trên hai bầu vú cao ngất văn vê, xoa nắn, cũng thỉnh thoảng dung hai đầu ngón tay khều nhẹ hai đầu núʍ ѵú đã sưng cứng lồi hẳn ra ra bên ngoài nhẹ nhàng ma sát .
Chu Chỉ Nhược chỉ có thể bị động mà thừa nhận lấy chính Tống Thanh Thư kia cuồng dã bá đạo chà xát, ham muốn du͙ƈ vọиɠ ẩn sâu trong thân thể của nàng dần dần thoát ly ý chí mà bạo phát.

Tống Thanh Thư không dám lãng phí thời gian, đến khi nhân thấy cửa miệng u cốc của Chu Chỉ Nhược một mảnh dịch nhờn dính đầy bừa bộn trên đám long đen âm hộ của nàng, hắn liền nặng nề bao trùm tại trên than thể Chu Chỉ Nhược, hai tay tách ra hai chân của nàng, dùng côn ŧɦịŧ lửa nóng chen vào nơi chính giữa của hai chân ngọc, đưa vào bên trong mật huyệt ướŧ áŧ, chậm rãi đẩy mạnh!

Khi côn ŧɦịŧ và u cốc của hai người hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, khóe mắt Chu Chỉ Nhược trào ra vài giọt nước mắt không biết là hưng phấn hay là bi ai tuyệt vọng...

-Không …

Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên cao vút kinh hô giãy dụa, nhưng Tống Thanh Thư không để ý tới, phần eo hắn đột nhiên dùng sức, cây côn ŧɦịŧ kia cứng rắn to và dài hoàn toàn ngập sâu hết vào trong hang động dưới thân ngọc thể của mỹ nhân tuyệt sắc không còn có một khoảng cách kẻ hở!
-A, …

Khi côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư hoàn toàn cắm hết đi vào, Chu Chỉ Nhược lần nữa phát ra một tiếng cao vút rêи ɾỉ, thân thể tuyết trắng kịch liệt run rẩy, cặp đùi ngọc dốc sức liều mạng dùng sức kẹp lấy phần eo kẻ xâm nhập, trên đôi gò má đã thấm ướt nước mắt rồi, nàng tuyệt vọng uốn éo qua một bên, trong lòng của nàng như đang rướm máu! Trời ạ! Nàng lại bị hắn một lần nữa tiến nhập vào thân thể!


Bất quá, Tống Thanh Thư cũng không để cho nàng có nhiều suy nghĩ, hiện tại điều hắn muốn làm chính là muốn cho chính mình mau chóng đạt tới cao trào, vì vậy, hai tay của hắn cố định lấy eo thon Chu Chỉ Nhược, điều chỉnh thoáng một chút tư thế của mình, liền bắt đầu chạy nước rút đút vào rút ra đút vào ƈôи ŧɦịŧ.

………………………………………………………………………………………………
Cây côn ŧɦịŧ đã sáng ngời dịch nhờn bên trong của u cốc Chu Chỉ Nhược như mưa to gió lớn va chạm, đã sản sinh ra từng luồng sóng tê dại kɦoáı ƈảʍ, không ngừng xâm nhập lấy thể xác và tinh thần nàng.

-Um..um…a….

Tìиɦ ɖu͙ƈ bộc phát làm cho nàng đè nén không được yết hầu đành phát ra từng tiếng rêи ɾỉ, cái mông đầy đặn tuyết trắng đầy đặn cao thấp lắc lư, vô ý thức nghênh hợp với cây côn ŧɦịŧ đang cắm vào, trước ngực hai bầu vú cao ngất đung đưa, nhộn nhạo từng làn sóng sữa!

Tống Thanh Thư ôm chặc lấy nàng, dưới háng ra sức đút vào, càng chọc vào càng nhanh, càng chọc vào càng mạnh mẻ! Qui đầu côn ŧɦịŧ càng không ngừng mãnh lực đụng chạm vào tận bên trong hoa tâm nàng, bên tai nghe nàng đang vong tình rêи ɾỉ, hạ thể đút vào của hắn động tác càng kịch liệt, tại trong u cốc nàng không ngừng nhún nhẩy ra vào!
………………………………………………………………………………….

Chu Chỉ Nhược cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ từng đợt đánh úp lại, toàn thân nàng toàn thân như nhũn ra! Tống Thanh Thư liên tiếp chạy nước rút phía dưới, nàng xụi lơ lấy mặc kệ hắn làm ngọc diện hàm xuân, hai má đỏ hồng, nàng mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người thở dốc không thôi..

Đôi môi anh đào đỏ tươi khi thì khẻ nhếch, khi thì khép hờ, tản ra nhiệt khí hơi thở, giờ đã mang theo một loại thành thục nữ tính, bỗng nhiên, thân thể nàng kịch liệt run rẩy, cái mông ngọc phảng phất hồi quang phản chiếu nhiệt tình kịch liệt hẩy lên đón hùa côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư, hai tay choàng qua ôm lấy cổ hắn, cái miệng duyên dáng gọi lấy:

-A…không được…

Tống Thanh Thư biết rõ nàng đã như là nỏ mạnh hết đà rồi, hắn lập tức chụp lấy lấy hai chân của Chu Chỉ Nhược để lên trên bờ vai của mình, hai tay đè xuống trên vai thơm, hạ thân côn ŧɦịŧ điên cuồng co rúm lấy, thọc thật mạnh liên tiếp vào u cốc nàng..
-Á….á…..a……..ta chết mất.

Tiếng rêи ɾỉ cao vút yêu kiều bật ra, bờ eo Chu Chỉ Nhược hướng lên trên cong lại, hai chân duỗi lấy thẳng tắp dùng sức kẹp lấy cổ Tống Thanh Thư, hai tay bấu chặt cánh tay của hắn, những đầu móng tay rạch trên làn da của hắn, âm tinh sâu từ bên trong u cốc ào ạt phún ra ngập tràn trên qui đầu côn ŧɦịŧ..

Tống Thanh Thư nhấn thêm những cái cuối cùng va chạm, côn ŧɦịŧ thật sâu đâm vào dưới thân mỹ nhân, từng dòng nham thạch tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng chảy liên tục không ngừng mà tiến nhập vào trong trong ngọc thể Chu Chỉ Nhược!

………………………………………………………………………………………………

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Thư nằm chếch ở trên giường, thần sắc phức tạp nhìn phu nhân thê tử trên danh nghĩa của mình.

Ngoài cửa sổ xuyên thấu vào ánh mặt trời soi rọi trên làn da nàng trắng nõn, mái tóc dài vẫn còn rải rác ngổn ngang mà, đường nét nhu hòa của đôi gò má tựa như một bút phác hoạ mà thành, trong nắng sớm mông lung toả ra một loại không gian yên tĩnh.
Tống Thanh Thư hy vọng dường nào nàng vĩnh viễn cứ ngủ say như vậy, bởi vì hắn biết, một khi nàng tỉnh lại hai người lại sẽ trở trở mặt thành thù một mất một còn..

Tay trái mấy lần do dự muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng, Tống Thanh Thư thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không dám..

-Tống đại nhân, Tống đại nhân?

Ngoài cửa truyền tới tiếng của một tên thị vệ đang gõ cửa nhè nhẹ.

Tống Thanh Thư lại nhìn Chu Chỉ Nhược một chút, thấy nàng vẫn chưa có thức tỉnh, hắn liền vội vã xuống giường đi ra ngoài.

-Chuyện gì?"

Tống Thanh Thư vừa ra đếnbên ngoài liền tiện tay đóng cửa phòng lại.

-Hoàng thượng đang lâm triều, triệu kiến Tống đại nhân tới trước ngự thư phòng chờ đợi.

Thị vệ cung kính nói.

-Được, ta lập tức đi ngay, ngươi đi trước đi.

Tống Thanh Thư suy nghĩ không biết lần này Khang Hi tìm mình lại có chuyện gì nữa đây.
Thị vệ khom người lui ra khỏi sân.

Tống Thanh Thư mặc lại quần áo, quay đầu nhìn nữ nhân đang nằm yên tĩnh trên giường, hắn mấy lần muốn mở miệng nói, cuối cùng đành lựa chọn không một tiếng động rời đi.

Nghe được tiếng bước chân Tống Thanh Thư dần dần biến mất, Chu Chỉ Nhược nằm trên giường đôi mắt liền mở to, lập tức ngồi bật dậy.

Trong lúc vô tình nàng nhìn thấy trên bàn có chiếc gương đồng phản chiếu khuôn mặt của mình, chỉ thấy trong gương sắc mặt kiều diễm ướŧ áŧ, lông mày toả ra nồng đậm xuân tình, Chu Chỉ Nhược trong lòng tức giận, tay trắng phất một cái, cái gương đồng rơi xuống đất rơi vang vọng tiếng loảng xoảng.

Nàng nhìn vào bên dưới cái âm hộ của mình, đám lông đen rối bời tan tác từng mảnh li ti bợn trắng bám vào giữa hai chân, nàng đem một đầu ngón tay thăm dò vào trong cửa miệng u cốc mình, run rẩy đảo nhẹ vài cái, kéo ra một làn tơ màu trắng sữa đặc dính ..
Nhìn quần áo tán lạc khắp mặt đất, Chu Chỉ Nhược không khỏi bi ai, ôm hai đầu gối, gục đầu nức nở khóc…

……………………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư ở ngự thư phòng chờ chưa có bao lâu, thì Khang Hi với phía sau là Vi Tiểu Bảo đi vào.

-Bái kiến hoàng thượng!

-Không cần đa lễ.

Khang Hi khoát tay áo một cái, mặt ôn hoà nụ cười biểu hiện tâm tình vui vẻ.

-Không biết hoàng thượng cũng triệu kiến nô tài cùng Tống đại ca cùng đến, có phải là lại có nhiệm vụ gì muốn giao cho chúng nô tài đi làm?"

Vi Tiểu Bảo cười hì hì hỏi.

-Được rồi để ta nói tóm gọn, lần trước Bảo thân vương phái người Hồng Hoa hội vào cung ám sát, trẫm lấy đại cục làm trọng, thả những thích khách kia, có điều vẫn như vậy không công chịu đòn mà không hoàn thủ...
Vi Tiểu Bảo tiến lên nói:

-Bảo thân vương rắp tâm hại người, nô tài đã sớm nhìn hắn không hợp mắt, không biết hoàng thượng dự định đối phó hắn như thế nào?

-Hiện giờ chưa phải là thời điểm động thủ.

Khang Hi lắc đầu nói tiếp

-Kẻ trẫm muốn đối phó chính là Sơn Hải quan Ngô Tam Quế , lão ta chắc chắn là sẽ không đứng nhìn bàng quan. Bình Tây Vương cùng Bảo thân vương trong tay đều cầm lấy mấy trăm ngàn tinh binh, nếu như hai người bọn họ kết minh, đối với trẫm là cực kì bất an.

-Vậy ý của Hoàng thượng là muốn phá hoại sự kết minh của hai người?

Tống Thanh Thư hỏi.

-Không sai….

Khang Hi gật gù nói:

- Ngô Tam Quế cùng Hoằng Lịch không hẳn là cùng chung một lòng, quan hệ của bọn họ cũng rất mỏng manh, trẫm dự định lôi kéo Ngô Tam Quế, phân hoá hai người bọn họ.
-Ngô Tam Quế trong tay nắm giữ cầm binh đông đảo, bây giờ lại là Vương gia, e rằng không phải dễ dàng lôi kéo.

Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, phân tích tình hình nói.

-Nếu dùng thủ đoạn bình thường đương nhiên là rất khó lôi kéo lão, nhưng nếu trẫm đem công chúa gả cho cho thế tử của Bình Tây Vương, vậy thì sẽ như thế nào?

Khang Hi đã định liệu trước mỉm cười hỏi.

"Chẳng lẽ là Kiến Ninh công chúa?"

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động…..

 
Chương 125: Nô tài cũng dám khi dễ.


CHƯƠNG 125: NÔ TÀI CŨNG DÁM KHI DỄ.

-Không biết hoàng thượng sẽ đem cành vàng lá ngọc nào gả cho Ngô Ứng Hùng vậy?

Vì để bợ đỡ cho tốt hơn, Vi Tiểu Bảo cũng đã bỏ ra một phen công phu tăng cao trình độ, gần gủi hoàng đế cố học hỏi thêm một ít thành ngữ..

-Có điều làm như vậy thì quá tiện nghi cho con rùa Ngô Ứng Hùng kia.

-Trẫm đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy ….

Đột nhiên ý thức được điều gì, Khang Hi nhìn Tống Thanh Thư rồi nói rằng:

-Trẫm dự định đem Kiến Ninh công chúa gả cho hắn, đến lúc đó Tiểu Bảo ngươi làm Tứ hôn sứ, Thanh Thư là Đại tướng quân tống tiễn, hai người các ngươi một đường hộ tống Kiến Ninh công chúa đến Sơn Hải quan, nhân cơ hội cố gắng lung lạc Ngô Tam Quế.

Thấy Khang Hi không nói tỉ mỉ công việc khi có Tống Thanh Thư, Vi Tiểu Bảo trong lòng vui vẻ: “ Xem ra ta mới đúng là người của Tiểu Huyền Tử, Tống Thanh Thư chắc chắn là không biết Kiến Ninh công chúa là nghiệt chủng của thái hậu giả mạo.
Vi Tiểu Bảo lại nghĩ đến Kiến Ninh công chúa cùng chính mình quan hệ cũng không tệ lắm, tướng mạo nàng tuy rằng không sánh được mấy phu nhân của hắn, nhưng cũng xem như là một mỹ nhân, giờ đem dâng cho Ngô Ứng Hùng cũng không khỏi đáng tiếc, trong long gã có chút không muốn, nhưng biết đây là hoàng đế sắp xếp, gã cũng không thể làm gì khác hơn được.

Có điều gã lại nghĩ lại tới, biết Ngô Tam Quế là kẻ giàu có đứng đầu trong thiên hạ, đối với quan chức triều đình từ trước đến giờ luôn luôn hào phóng rộng rãi, lần này đi Sơn Hải quan, gã cũng có thể kiếm được một món lớn, trong lòng nhất thời quay trở lại hài lòng.

Còn Tống Thanh Thư thì trong lòng chẳng muốn đi đâu cả, hiện giờ Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ tung tích không rõ, hắn muốn lưu lại ở kinh thành hỏi thăm tăm tích hai người, với lại hắn cũng không nghĩ tới tham gia quá sâu vào trong nội bộ triều đình Mãn Thanh để giúp cho Khang Hi thanh trừ mối họa.
Mầm họa tầng tầng, nguy cơ tứ phía đối với triều đình Mãn Thanh mới là có lợi đối với Tống Thanh Thư, nếu như Khang Hi thật sự thành công thu dọn thế lực Ngô Tam Quế cùng với Bảo thân vương, nội tình Mãn Thanh không còn lo hiểm họa, với tài trí của Khang Hi e rằng sẽ cuốn trôi khắp thiên hạ, như vậy thì đời này Tống Thanh Thư chỉ có nước làm trâu ngựa cho Mãn Thanh mà thôi.

-Được rồi, các ngươi đi về trước chuẩn bị đi, sau ba ngày nữa sẽ khởi hành hộ tống Kiến Ninh công chúa đến Sơn Hải quan.

Khang Hi không biết bên trong suy nghĩ của hai người, nếu biết hai tên tâm phúc của mình, từng người đều mang tâm tư ý xấu riêng, e rằng tức đến chết.

Tống Thanh Thư trở lại nơi ở của mình, khi đẩy cửa vào, trong lòng thấp thỏm, hắn không biết nên làm sao khi đối mặt với Chu Chỉ Nhược. Khi nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, giai nhân biệt tăm, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn nhưng cũng có chút ít vui mừng.
………………………………………………………………………………………….

Lúc sáng sớm khi Tống Thanh Thư còn ở trên giường thì biết Chu Chỉ Nhược đã tỉnh rồi, chẳng qua là nàng còn tiếp tục giả bộ ngủ, nên hắn cũng tiện nói gì, hai người dường như đã đều có một loại hiểu ngầm, duy trì một tầng cuối cùng như chiếc khăn che mặt không có vén ra, Tống Thanh Thư không biết làm sao đối mặt Chu Chỉ Nhược, ngược lại thì Chu Chỉ Nhược cũng đồng dạng không biết làm sao đối mặt với Tống Thanh Thư.

Mang theo cừu hận tìm đến hắn trả thù, kết quả tiền mất tật mang, Chu Chỉ Nhược trong lòng đầy lúng túng.

"Hắn lúc này võ công đã ở trên mình, tối hôm qua lúc hắn bị thương đó là cơ hội tốt như vậy vậy mà mình cũng không nắm chắc, chuyện gϊếŧ hắn sau này càng thêm khó, xem ra mình phải bỏ qua phương pháp luyện Cửu Âm Chân Kinh tốc thành, mà phải tu luyện nghiên cứu bên trong võ công tinh diệu thì mới có thể jy vọng báo thù."
Chu Chỉ Nhược lúc rời đi thì tự lẩm bẩm, không biết là nàng thật sự suy tư về chuyện báo thù hay là che lấp trong long đang hoảng loạn.

Tự nhắc mình không được mềm yếu, ánh mắt Chu Chỉ Nhược chuyển thành lạnh lẽo, nghĩ đến tại Động Đình hồ với hai tên tiểu tử: "Hai đứa bé này còn nhỏ như vậy mà cũng giữ gìn bảo vệ cho Tống Thanh Thư, tất nhiên bọn chúng cùng hắn có quan hệ mật thiết, đợi ta đem bọn chúng bắt được rồi đem đến trước mặt ngươi, xem ngươi là muốn mạng bọn chúng hay là mạng của mình….”

Nàng căm hận nhìn quanh gian phòng, rồi dứt khoát xoay người rời đi.

…………………………………………………………………………………………

Tống Thanh Thư khi nhìn thấy trong phòng mình đồ đạc lộn xộn tan nát, nơi này vỡ vụn bộ ấm trà bằng sứ, cái bàn nằm chõng gọng, tấm vải trên giường bị rạch rách mấy đường, làm cho Tống Thanh Thư da mặt co rúm lại.
Trong ba ngày còn lại, Tống Thanh Thư đi khắp nơi dò hỏi tin tức của Hạ Thanh Thanh cùng với Lý Nguyên Chỉ, cũng không có thu hoạch được gì, Hạ Thanh Thanh ở trong mắt Tống Thanh Thư ngoại trừ là một nữ nhân điềm đạm đáng yêu, còn thay mặt cho toàn bộ Kim Xà doanh. Lý Nguyên Chỉ thì không chỉ là một tiểu thư quan gia lém lỉnh, còn đại diện cho người phụ thân Đề đốc tay nắm trọng binh.

Nhưng bây giờ hai người bọn họ cũng không biết tung tích ở nơi nào, Tống Thanh Thư cảm thấy nỗ lực trước đây của mình đã hóa thành ánh trăng trong nước, cả người lập tức liền trở nên uể oải.

Ba ngày qua đi, Tống Thanh Thư cáo biệt Yến kinh thành, cùng với Vi Tiểu Bảo hộ tống Kiến Ninh công chúa đi tới Sơn Hải quan.

"Hy vọng các nàng nếu có quay trở lại thì có thể nhìn thấy dấu hiệu của mình để lại."
Tống Thanh Thư ngồi trên lưng ngựa, hộ vệ sát bên cạnh xe kiệu của Kiến Ninh công chúa mà suy nghĩ mông lung ..

Đương nhiên Tống Thanh Thư rất rõ ràng, chuyện hai nàng quay trở lại xác suất hầu như không có, thế giới này biển người mênh mông, nghĩ đến chuyện tìm gặp lại hai nàng không khác gì mò kim đáy biển.

"Thôi cứ xem như là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, xem ra giờ chỉ có dựa vào duyên phận, nhưng sao ta chán ghét cái loại cảm giác bất lực này quá."

Tống Thanh Thư tự lẩm bẩm.

-Tống tướng quân, ngươi đang nói đến cái gì duyên phận vậy?

Vào lúc này bỗng nhiên bên tai một giọng nữ nhân truyền đến.

Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, hóa ra là Kiến Ninh công chúa đang xốc lên rèm cửa cái kiệu, hiếu kỳ quan sát mình.

Đây là Tống Thanh Thư lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan công chúa Kiến Ninh, nàng tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt trái xoan, đôi môi đỏ mỏng, mặt mày lanh lẹ, rất có tinh khí, đúng là không thể nào tưởng tượng được nàng lại là dạng người cực phẩm về tính thích ngược đãi trong tìиɦ ɖu͙ƈ.
-Cẩu nô tài, bổn công chúa đang hỏi ngươi đấy!

Kiến Ninh trước giờ hiếm thấy ai khi đối mặt với mình mà lạnh lùng, nào ngờ Tống Thanh Thư không có đáp lời, trái lại còn lầu bầu, bản tính hung hang của Kiến Ninh công chúa nhất thời bạo lộ ra.

-Hừ…nói ai là cẩu nô tài!

Tống Thanh Thư khinh bỉ nhìn nàng, liền vung tay một cái tát vỗ tới.

“ Chát…”

Một tiếng bạt tai vang lên, Kiến Ninh công chúa bụm mặt chịu đau mà không thể tin được nhìn hắn lắp bắp:

-Đồ ..cẩu….

Nàng còn lại chưa kịp la to, thì đã bị Tống Thanh Thư điểm trúng á huyệt.

Tống Thanh Thư động tác quá nhanh, thêm vào hắn cố ý dùng thân thể che chắn tầm mắt, bởi vậy những người còn lại cũng không ai có phát hiện hắn đang dám làm chuyện đại nghịch bất đạo.

-Công chúa sau này còn dám mắng tại hạ một tiếng như vậy, tại hạ sẽ liền cho công chúa một bạt tai, đừng có xem tại hạ như là những thị vệ khác, chắc công chúa cũng đã từng nghe nói đến võ công của tại hạ, nếu như trêu ghẹo làm tại hạ nổi giận, tại hạ sẽ gϊếŧ sạch sành sanh những người đang đi cùng này, rồi đem công chúa bán vào kỹ viện, để hàng ngày nam nhân cỡi lên trên người của công chúa đấy.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói, có vài nữ nhân thì phải nói lời ngon ngọt thương yêu, có vài nữ nhân trời sinh tính chỉ thích bị bạo lực, Kiến Ninh công chúa lại là dạng người như thế.

Thấy trong ánh mắt nàng lộ ra ý cầu khẩn, Tống Thanh Thư từ trong lồng ngực móc ra một hoàn thuốc nhỏ, nhét vào trong miệng nàng, rồi giải nàng á huyệt.

-Vừa rồi tại hạ cho công chúa uống vào hoàn thuốc là võ lâm kỳ độc “ Lạn mễ mễ hoàn” nếu không có thuốc giải thì sẽ bị mục rửa thân thể ra mà chết.

-Trên đời nào có loại dược quái lạ này?

Kiến Ninh sợ hết hồn, không xác định hỏi ngược lại.

-Có tin hay không là tùy công chúa.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói:

-Sau đó mỗi ngày tại hạ sẽ cho công chúa một viên thuốc giải áp chế độc tính của nó. Có điều nếu như công chúa dám to gan đem chuyện hôm nay nói ra, hà hà.. chờ thân thể mục rửa thành một bãi máu sền sệt đi.
Kiến Ninh thấy khuôn mặt hắn biểu hiện không giống là đùa giỡn, liền thay đổi thay độ tươi cười, mị nhãn như tơ ỏng ẹo nói nói rằng:

-Tống đại nhân, nô tỳ trước có mắt không thấy núi thái sơn, đắc tội, xin Tống đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ nô tỳ sai lầm đi.

Tống Thanh Thư cả người run lên một cái, ghét bỏ nhìn nàng:

-Đừng có nói chuyện với tại hạ như thế, chỉ cần ngày sau công chúa không nói lung tung là được, tại hạ đương nhiên sẽ không để cho công chúa chết.

Nói xong hắn liền giục ngựa hướng về phía trước, một khắc cũng không muốn ở lâu thêm.

Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư, Kiến Ninh trong mắt loé ra một tia oán độc, liền gọi một nha hoàn đến phân phó nói:

- Lát nữa khi đến trấn nghỉ ngơi, ngươi âm thầm thông báo Vi tước gia, gọi hắn đến phòng ta ngay nhé.
-Công chúa, chuyện này e sợ... e sợ vượt qua lễ nghĩa không hợp.

Cung nữ do dự nói , dựa theo quy củ hoàng thất, công chúa trước khi xuất giá thì không thể cùng nam nhân khác quá mức thân mật. Cô nam quả nữ cùng tồn tại một phòng, rất lớn vượt qua lễ nghĩa.

-Ta là công chúa hay ngươi là công chúa!

Kiến Ninh nghe vậy thì giận dữ, nàng nghĩ thầm bị Tống Thanh Thư bắt nạt cũng là thôi, hiện tại ngay một tiểu cung nữ cũng dám cùng chính mình nói lý lẽ? Nàng liền rút cái cây trâm cài trên đầu hướng về trên người cung nữ đâm tới:

-Bảo ngươi đi ngươi có nghe không?

-Bẩm vâng…

Hai mươi dặm qua đi, đội ngũ đến một thành trấn nhỏ thì ngừng lại, tri huyện nghênh tiếp đoàn người, sắp xếp nghỉ ngơi bên trong biệt viện của một đại phú gia địa phương.

Tống Thanh Thư thương thế trên người vẫn không chưa có hoàn toàn lành lặn, hắn quay trở về bên trong phòng mình, vận công điều tức..
Nhận được cung nữ thông báo, Vi Tiểu Bảo đi tới gian phòng Kiến Ninh, rặng nở cười quyến rũ nói:

-Công chúa gọi nô tài đến, có gì dặn dò a.

Nhưng trong lòng gã thì mắng thầm: “ Ngươi chỉ là nghiệt chủng, bây giờ Tiểu Huyền Tử chẳng còn quan tâm đến ngươi, đem ngươi đày đến Sơn Hải quan, đáng tiếc phỏng chừng không bao lâu nữa, một ngày nào đó Tiểu Huyền Tử sẽ động thủ đối với Ngô Tam Quế, tiểu tiện nhân này sẽ làm quả phụ...”

Kiến Ninh công chúa lúc này đang cầm một chén Toan Mai Thang ngào ngạt hương quế, bên trong đựng ướp lạnh những viên băng, một bên dùng muỗng canh uống vào mấy ngụm..

Lúc này chính ngọ ngày đang nắng gắt, nước Toan Mai Thang trong veo mùi hoa quế tràn ngập trong phòng, nghe tiếng khối băng nho nhỏ va chạm trong chén, Vi Tiểu Bảo chợt thấy thèm nhỏ dãi.
Chú ý tới vẻ mặt của gã, Kiến Ninh phất tay:

-Thưởng cho Vi tước gia một chén uống giải khát.

Vi Tiểu Bảo đại hỉ, tiếp nhận Toan Mai Thang liền uống mấy ngụm lớn, gã cảm thấy khí lạnh thấm thấu trước ngực, rất là ngon lành, trong lòng lại thầm nghĩ: “ Nhờ có chén Toan Mai Thang ướp lạnh này, lão tử trong lòng sẽ không mắng ngươi là con hoang nữa….. ..

“ Loảng xoảng…”

Vì sao lại ngất như thế? Tiếng va chạm vỡ vụn của chén nước Toan Mai Thang rơi trên đất, Vi Tiểu Bảo ngã chổng vó ở trên bàn, đã bất tỉnh nhân sự….

 
Chương 126: Chát…chát….chát…


CHƯƠNGt 126:t CHÁT…CHÁT….CHÁT…

Khôngt biếtt trãit quat baot lâut đầut óct hỗnt loạnt bênt trong,t Vit Tiểut Bảot hơit tỉnht táot lại,t thìt thấyt trênt ngườit lạnht lẽo,t chợtt nghet tiếngt cười,t gãt mởt mắtt rat thìt thấyt côngt chúat đangt nhìnt mình.

-A…

Vit Tiểut Bảot lat lên,t phátt hiệnt mìnht đangt nằmt dướit đất,t vộit vàngt muốnt gượngt dậyt thìt mớit biếtt tayt chânt củat mìnht đãt bịt tróit chặt,t hắnt giậtt nảyt cảt mình,t giãyt dụat mấyt cái,t cũngt khôngt thểt độngt đậyt chútt nào,t yt phụct trênt ngườit đãt bịt cỡit sạcht sẽ,t trầnt truồngt nhưt nhộng,t hắnt thấyt trờit đấtt nhưt quayt cuồngt vìt hoảngt sợ.

Kiếnt Ninht côngt chúat hìt hìt nởt nụt cười:

-Cẩut nôt tài,t tỉnht rồit sao?

-Côngt chúa,t khôngt nênt đùat giỡnt nhưt vậy.

Vit Tiểut Bảot trongt lòngt kinht nghit bấtt định,t xút bàt nươngt nàyt tróit thìt đượct rồi,t tạit saot lạit đemt chínht mìnht cỡit rat sạcht sẽ?

-Ait đùat vớit ngươit ?

Kiếnt Ninht mặtt trầmt xuống,t đát bênt hôngt gãt mộtt cái,t Vit Tiểut Bảot đaut đếnt nhet răngt nhếcht miệng.

-Nói!t Ngươit cùngt hoàngt đết cat cat cót phảit làt đangt lừat gạtt ta?

"Chẳngt lẽt côngt chúat cũngt đãt biếtt chuyệnt tháit hậut giả?"

Chuyệnt nàyt Vit Tiểut Bảot làmt saot dámt nhiềut lờit nóit ra,t vộit vãt gượngt cườit nói:

-Làmt gìt màt cót chuyệnt đó,t côngt chúat tạit saot lạit hỏit nhưt vậy?

-Hừ,t tạit saot đangt yênt lànht độtt nhiênt đemt tat gảt chot cáit gìt thết tửt Bìnht Tâyt Vương,t hoàngt đết cat cat lúct nóit chuyệnt vớit tat cũngt khôngt giốngt nhưt trướct đâyt ônt hòa,t cònt có…t cònt có...t ngayt vừat rồit cònt cót mộtt tênt cẩut nôt tàit cũngt dámt bắtt nạtt ta."

Kiếnt Ninht càngt nóit càngt thươngt tâm,t cót điềut trongt lòngt nàngt lot lắngt đếnt cáit gìt "Lạnt mễt mễt hoàn",t nênt cũngt khôngt dámt đemt tênt Tốngt Thanht Thưt nóit ra.

-Nôt tàit bịt oant uổngt a.

Vit Tiểut Bảot chot rằngt Kiếnt Ninht ámt chỉt nóit chínht làt hắn,t nênt vộit vãt giảit thích:

-Đưat côngt chúat gảt tớit Sơnt Hảit quan,t khôngt phảit làt chủt ýt củat nôt tài.

-Làt chủt ýt củat ngươit cũngt được,t khôngt phảit chủt ýt củat ngươit cũngt được,t ngượct lạit chuyệnt tat bịt gảt tớit Sơnt Hảit quant đãt thànht chắct chắnt rồi.

Kiếnt Ninht cảt giậnt nói,t nghĩt đếnt ngàyt saut làmt thêt tửt ngườit kháct thìt khôngt baot giờt cònt cót thểt tiếpt tụct tiêut daot tựt tạit nhưt trướct kiat ởt trongt hoàngt cungt nữa,t trongt lòngt mộtt luồngt tàt hỏat lạit xôngt ra.

-Tiểut Quết Tử,t tat thícht nhấtt làt đánht người,t nếut nhưt ngươit đểt tat đánht thoảit mái,t nóit khôngt chừngt bổnt cungt caot hứngt sẽt that chot ngươi,t nếut khôngt phảit vậy...thì..

Kiếnt Ninht từt dướit tấmt đệmt chănt lấyt rat mộtt cáit roit da,t khôngt cót ýt tốtt hướngt vềt phíat Vit Tiểut Bảot đit đến.

-Khôngt phảit vậy…thìt thết nào?

Nhìnt câyt roit da,t Vit Tiểut Bảot trongt lòngt runt sợt hỏi.

-Nếut khôngt phảit vậyt thìt bổnt côngt chúat sẽt lat lênt làt ngườit đếnt phòngt tat giỡt tròt bỡnt cợtt vớit tat ta,t hìt hì..t đếnt lúct đót đừngt nóit làt hoàngt đết cat cat rat tay,t ngayt cảt Ngôt Tamt Quết cũngt muốnt chémt đứtt đầut củat ngươi.

“t Chát..chát…chat…”

Kiếnt Ninht nóit xongt thìt liênt tiếpt dùngt roit dat đánht Vit Tiểut Bảot mườit mấyt cái,t nhìnt đốit phươngt trênt ngườit vếtt máut đầyt rẫy,t trongt ánht mắtt ánht mắtt nàngt dịt dạngt vôt cùngt hưngt phấn.

-t Xút kỹt nữ,t lãot tửt đụngt tớit ngươit quảt thậtt làt tổt tôngt mườit támt đờit gặpt oant nghiệt!"

Vit Tiểut Bảot bịt đánht đaut đếnt chếtt đit sốngt lại,t tayt chânt lạit bịt cộtt chặt,t cũngt khôngt kịpt suyt nghĩt nhiều,t chửit ầmt lênt lên.

-Cẩut nôt tài,t ngươit mắngt ai?

Kiếnt Ninht lậpt tứct lạit quấtt roit tới,t đếnt cuốit cùng,t Vit Tiểut Bảot ngayt cảt mắngt chửit cũngt khôngt cònt nóit rat hơi.

Kiếnt Ninht côngt chúat ngồit xổmt xuốngt sátt mặtt gã,t nhẹt nhàngt xoat xoat lênt nhữngt vếtt roit chằngt chịtt trênt ngườit Vit Tiểut Bảot ,t hơit thởt gấpt gápt lênt giọngt nóit độtt nhiênt kiềut mị:

-Cót phảit làt rấtt đaut phảit không?t Ngươit càngt đaut thìt tat càngt thícht thút nha…

Trongt lúct Kiếnt Ninht côngt chúat dùngt roit đánht Vit Tiểut Bảo,t cácht đót khôngt xat Tốngt Thanht Thưt nghet đượct độngt tĩnht nênt nhẹt nhàngt đếnt thámt thính,t xuyênt thấut quat khet hởt cửat sổt thìt nhìnt thấyt tìnht cảnht trongt phòng,t Vit Tiểut Bảot mộtt bột dạngt thêt thảmt nằmt trênt đất,t hắnt cót chútt khôngt đànht lòng,t hắnt liềnt kiếmt lênt mảnht đát vụnt góct cạnht âmt thầmt phóngt vào,t cắtt đứtt sợit dâyt thừngt trênt tayt củat Vit Tiểut Bảo.

Vit Tiểut Bảot giãyt dụat độtt nhiênt phátt hiệnt hait tayt mìnht cót thểt dit chuyểnt cửt động,t khôngt ngẫmt nghĩt nhiều,t vùngt dậyt đưat tayt tátt liềnt vàot mặtt Kiếnt Ninht côngt chúa.

Kiếnt Ninht côngt chúat bịt hắnt đánht bấtt ngờt lậpt tứct ngãt nhàot trênt đấtt trên,t cònt chưat phảnt ứngt lại,t Vit Tiểut Bảot đãt ngồit lênt trênt ngườit nàng,t địnht đánht thêmt mấyt cáit bạtt tai,t nhưngt gãt lạit lot lắngt dấut vếtt trênt mặtt nàngt sẽt bịt nhữngt ngườit kháct nhìnt thấyt thìt khôngt tiệnt giảit thích,t nhưngt mớit vừat rồit bịt đốit phươngt dằnt vặtt áct khí,t thậtt sựt làt gãt nuốtt khôngt nuốtt trôi.

Gãt liềnt nắmt lấyt xiêmt yt Kiếnt Ninht côngt chúa,t dùngt sứct kéot mộtt cái,t “t soạt..soạt..”t vangt lên,t lụat tơt liềnt bịt xét rách,t Kiếnt Ninht mặct cáit yếmt mỏngt màut vàng,t bịt tốct lênt caot lột rat dat thịtt bột ngựct trắngt lóat nhưt tuyết,t hait vút nàngt mộtt đôit caot ngất,t dùt chot đangt nằmt cũngt nhưt trướct bảot trìt hoànt mỹt ngạot nghễt ưỡnt lênt hìnht quảt đào,t quầngt vút sot vớit đồngt tiềnt hơit nhỏt hơn,t hiệnt lênt kiềut diễmt màut hồngt đỏt nhạt,t hait đầut númt vút ngửat mặtt lênt trờit caot vểnht lên,t nhưngt Vit Tiểut Bảot lúct nàyt trongt lòngt đangt cựct hận,t gãt cũngt lộtt rat sạcht sẽt quânt áot củat nàng,t rồit nhặtt lênt cáit giát cắmt nến,t hướngt trướct ngựct nàngt nhiểut giọtt nếnt xuốngt vừat mắng:

-Xút kỹt nữ,t cót thùt phảit báo,t đểt xemt lãot tửt làmt saot trừngt trịt ngươi.

Côngt chúat bịt nênt nóngt chảyt nhỏt giọtt đaut quát nênt lat lên.

"A…"

Vit Tiểut Bảot lot lắngt bịt nhữngt ngườit kháct nghet được,t hắnt cúit ngườit nhặtt lênt đôit bítt tất,t muốnt hướngt vềt trongt miệngt nàngt nhétt vào,t Kiếnt Ninht côngt chúat bỗngt nhiênt ônt nhut nói:

-Quết bốit lặc,t ngươit khôngt cầnt nhétt bítt tất,t tat khôngt lat lênt nữat đâu.

"Quết bốit lặc"t bat chữt vừat lọtt vàot tai,t Vit Tiểut Bảot nhấtt thờit ngẩnt ngơ,t nghet giọngt nóit thant mậtt củat nàng,t gãt khôngt khỏit trongt lòngt mộtt trậnt dậpt dờn,t lạit nghet nàngt ônt nhut nói:

-Quết bốit lặc,t ngươit nhưt trongt lòngt khôngt vui,t cứt đánht tat mộtt trậnt chot hảt giậnt đi..

"Côngt chúat nàyt quảt nhiênt làt đồt đêt tiện."

Vit Tiểut Bảot trongt lòngt thầmt nghĩ,t ngoàit miệngt cườit lạnht nói:

-Ngươit chot rằngt lãot tửt khôngt dámt sao,t lãot tửt đãt lớnt nhưt vậy,t vẫnt chưat từngt nghet tớit loạit yêut cầut nhưt vậy,t ngàyt hômt nayt sẽt thỏat mãnt chot ngươi.

Hắnt nhấct lênt roit liềnt hướngt vềt trênt ngườit nàngt trútt xuống,t Kiếnt Ninht côngt chúat nhẹt giọngt kêu:

-Uí..ái…úi…ái…

Bênt ngoàit Tốngt Thanht Thưt nghet đượct tiếngt rênt lat hơit nhướngt mày,t bảnt ýt hắnt chỉt làt muốnt giúpt Vit Tiểut Bảot thoátt thân,t lạit khôngt nghĩt rằngt gãt lạit cót lát gant lớnt nhưt vậy,t thậtt sựt dámt nắmt roit dat đánht lạit côngt chúa.t Trongt lòngt lot lắngt nếut gãt đánht côngt chúat hằnt lênt vếtt thươngt trênt dat thịtt nàng,t thìt chínht mìnht làt thânt hột giát tướngt quân,t nhỡt cót chuyệnt gìt thìt lạit mangt họat vàot than.

Đangt địnht lênt tiếngt cảnt ngănt Vit Tiểut Bảot lại,t nhưngt lúct thấyt rõt bênt trongt cảnht tượng,t Tốngt Thanht Thưt sắct mặtt lậpt tứct trởt nênt quáit lạt cựct kỳ.

Lúct nàyt Kiếnt Ninht côngt chúat mịt nhãnt nhưt tơ,t môit anht đàot đỏt mọng,t bịt đánht màt vẻt mặtt dườngt nhưt đangt sungt sướngt hưởngt thụ,t cònt Vit Tiểut Bảot thìt vừat đánht vừat chửit nói:

-Đồt đêt tiện,t thậtt vuit vẻt sao?

Nhưngt Kiếnt Ninht côngt chúat lạit nhẹt nhàngt nói:

-Ta...t làt đồt đêt tiện,t ngươi..cứt đánht mạnht thêmt chútt đi..ait da…

Vit Tiểut Bảot đánht nàngt mộtt trậnt thìt trongt lòngt cũngt đãt nguôit ngoai,t vớit lạit nàngt cót vẻt cònt bịt thícht đánh,t nênt cót đánht nữat thìt cũngt vôt vịt chẳngt hứngt thút gì.

Vứtt roit quat mộtt bên,t Vit Tiểut Bảot địnht mặct vàot quầnt áot đến,t nàot ngờt lúct nàyt gãt nhìnt quat dướit hạt thểt nàng,t thìt thấyt Kiếnt Ninht côngt chúat lạit lồmt cồmt bòt sátt ômt hắnt nói:

-Quết bốit lặc,t saot ngươit khôngt đánht tat nữat chứ?

Hait ngườit trầnt trụit dat thịtt chạmt nhau,t Vit Tiểut Bảot cảmt thấyt miệngt đắngt lưỡit khô,t trongt lòngt nhưt cót hỏat thiêu,t nênt nói:

-Ngươit ngồit đàngt hoàngt lạit chot tat chút!t Nhưt thết nàyt coit chừngt lãot tửt giảit quyếtt luônt bâyt giờ..

Côngt chúat ngâmt lênt nói:


-Tat đangt muốnt ngươit giảit quyếtt tat đây…

Nóit xongt hait cánht tayt nàngt liềnt ômt chặtt lấyt gã..

-Ừm…nếut thết muốnt chếtt thìt chot chết.

Vit Tiểut Bảot tànt nhẫn,t liềnt lậtt ngữat Kiếnt Ninht côngt chúat épt tới.

Gãt thởt hàot hểnt bòt lênt trênt thânt thểt Kiếnt Ninht côngt chúa,t mộtt tayt bópt mạnht lấyt bầut vút kiềut nộnt vút nàng,t tựat nhưt làt dòt xemt bấut vút mềmt mạit đếnt cỡt nào,t khôngt cót chútt nàot thươngt xiếtt chặt,t Kiếnt Ninht côngt chúat cót đôit bầut vút not đủ,t lúct gãt bópt đèt xuốngt thìt mềmt mạit trơnt trượt,t mặtt ngoàit nhưt cót mộtt tầngt mỏngt phấnt trânt châu,t tưt vịt tuyệtt vờit khôngt thểt tả,t làmt chot Vit Tiểut Bảot nhịnt khôngt đượct càngt tăngt thêmt lựct đạot chàt đạp.t Kiếnt Ninht côngt chúat bịt gãt xoat bópt kêut đaut lên,t lúct đầut nàngt đaut đếnt mứct rat lớpt mồt hôi,t khit thìt chỉt cảmt thấyt hait đầut númt vút bét xíut bịt nhữngt đầut ngónt tayt gãt giậtt kéot ra,t dầnt dầnt trongt đaut đớnt lạit cót khoáit cảm,t đầut lưỡit hắnt liếmt lápt hait bênt vùngt nácht mẫnt cảm,t mùit mồt hôit dướit nácht Kiếnt Ninht côngt chúat nhưt thôit tìnht dượct kícht thícht Vit Tiểut Bảo,t gãt vừat thưởngt thứct nàngt giữat hỗnt tạpt khoáit cảmt vàt thốngt khổt vặnt vẹot giãyt dụa,t mộtt bênt đưat tayt dòt xétt đếnt trungt tâmt hạt thểt củat nàng,t bànt tayt thôt rápt mat sátt thôt bạot xẹtt quat khet hởt âmt hột củat nàng,t đầut ngónt tayt củat gãt cừat chạmt vàot thìt Kiếnt Ninht côngt chúat toànt thânt kịcht liệtt runt rẩyt lên,t tứct khắct trongt đầut nàngt trốngt rỗng,t tấtt cảt đềut vứtt đếnt lênt chínt từngt mây,t chợtt thấyt sâut trongt thânt thểt mìnht cót mộtt sựt têt dạit hưt khôngt khót nóit nên,t nhưt nônt nóngt cầnt muốnt cáit gìt đót nhétt vàot chot trọnt vẹn..

Ýt nghĩt hóat thànht hamt muốn,t nhưt điệnt chạyt tánt loạnt toànt thân,t Kiếnt Ninht côngt runt rẩyt thâmt mình,t cáit khet thịtt âmt hột đangt bết chặtt cửat miệngt ut cốct độtt nhiênt ròt rỉt rat mộtt dòngt dịcht nhờnt tiếtt rat ….

Vit Tiểut Bảot cũngt đãt nhẫnt nạit đếnt cựct hạn,t gãt đãt khót kiềmt chế,t hơit thởt gãt phunt rat đậmt đặc,t vàt khôngt hềt báot trướct đãt cầmt lấyt cônt thịtt chent vàot giữat hait chânt kêt ngayt cửat miệngt ut cốct củat Kiếnt Ninht côngt chúa,t dùngt sứct hướngt bênt trongt ut cốct cắmt xuống!

Kiếnt Ninht côngt chúat cảmt giáct cót dịt vậtt chent chúct bênt trongt thânt thểt mình,t tứt chit lúct nàyt bịt Vit Tiểut Bảot đèt épt khôngt thểt độngt đậy,t đôit bầut vút đangt chịut đủt chàt đạpt thìt độtt nhiênt dịt vậtt nóngt hổit thôt rápt tiếnt quânt thầnt tốc,t khôngt chờt đợit độngt táct dạot đầut trênt cáit ut cốct nont mịn,t cửat miệngt ut cốct trongt nháyt mắtt bịt chốngt đỡ,t từngt tấct mộtt đềut bịt vậtt cứngt nhồit vào,t bừat bãit sátt cạo,t đaut đếnt mứct nàngt ngửat đầut rat mởt rat cáit miệngt nhỏt nhắn,t toànt thânt căngt thẳngt khôngt ngừngt runt rẩy,t nhưngt lạit khôngt phátt rat thanht âmt nào.

Vit Tiểut Bảot khôngt đểt chot cônt thịtt mìnht cót chútt nàot khet hở,t ut cốct nàngt sâut nhưt khôngt tớit đáy,t gãt lậpt tứct quỳt ngườit lênt đẩyt cônt thịtt tiếpt vào,t thànht nont ut cốct chưat quent dịt vậtt xâmt nhập,t đườngt kínht khôngt mởt rộngt ra,t mỗit mộtt lầnt cônt thịtt rútt rat đềut trắct trởt khót khăn,t lúct cônt thịtt kéot rat thìt Kiếnt Ninht côngt chúat thânt thểt trầmt xuống…

-Đau...t a….!t Đau...

Nàngt mớit đầut cònt đaut đớnt rênt lên,t nhưngt Vit Tiểut Bảot càngt thêmt độngt táct thôt bạo,t khôngt baot lâut tiếngt rênt củat Kiếnt Ninht côngt chúat đãt chếtt lặng,t màngt trinht bịt xét toangt đaut nhứct đếnt mứct khôngt cònt cảmt giác,t nhưngt bâyt giờt ngượct lạit đãt tinht tườngt cảmt thụt đượct câyt cônt thịtt đâmt vàot rútt ra,t bênt trongt ut cốct chent chúct cảmt thụt kỳt diệu,t khit qiut đầut cônt thịtt độit lênt ởt sâut trongt hangt động,t thìt hậut mônt nàngt cũngt mơt hồt nhíut lạit lắct lư,t phảngt phấtt nhưt nhiệtt lựct cácht màngt dat mỏngt âmt hộ,t truyềnt đếnt bênt trongt hậut mônt vậy.

Kiếnt Ninht côngt chúat bịt cônt thịtt chọct vàot mộtt hồit thìt khoáit cảmt đãt mọct thànht bụi,t mộtt látt saut thìt nàngt đầut rênt rỉt sungt sướng,t đầut tránt kịcht liệtt đongt đưat tráit phải,t bênt trongt ut cốct đangt cot rútt nhanh,t tiếtt rat mảngt lớnt dịcht nhờnt trongt suốt.

Vit Tiểut Bảot càngt độngt càngt nhanh,t tầnt suấtt càngt thêmt mãnht liệt:t gốct câyt cônt thịtt khôngt ngừngt chấnt độngt hait mépt nhỏt âmt hộ,t hait tayt gãt chốngt tạit đôit bầut vút nont nhọn,t Kiếnt Ninht côngt chúat thấyt thânt thểt mìnht đãt căngt cứngt đếnt cựct hạn,t eot thont nàngt hẩyt lên,t hait đùit tuyếtt trắngt tuônt rơit runt rẩy,t dướit đáyt ut cốct độtt nhiênt nhưt tant chảyt ra,t nhưt cót nútt thắtt gìt đót mởt mạnht vậy,t làmt chot nàngt hồnt vìat nhưt bayt lênt trờit địa

-A…a….t không...t khôngt được...t chếtt mất…

Kiếnt Ninht côngt chúat toànt thânt mồt hôit ẩmt ướt,t thânt thểt kịcht liệtt uốnt cong,t nàngt nứct nởt nghẹnt ngàot khit âmt tinht àot ạtt phúnt ra,t cùngt mộtt thờit gian,t Vit Tiểut Bảot cũngt đãt cựct tậnt hứng,t mãt nhãnt đaut xót,t thốngt thốngt khoáit khoáit bạot phátt phúnt tinht ra,t nhìnt trênt đôit bầut vút Kiếnt Ninht côngt chúat diễmt lệt vôt song.t tôt màut bừat bãit dấut tay,t nổit lênt từngt mảngt đỏt lớn..

Kiếnt Ninht côngt chúat rênt rỉ,t đứtt quãngt dồnt dậpt thởt dốc,t nàngt cũngt khôngt biếtt thânt thểt củat mìnht lạit thấyt cảmt giáct tuyệtt hảot nhưt vậy,t dùt chot Vit Tiểut Bảot chịut khổt bịt giant dâm,t dùt chot Vit Tiểut Bảot đútt vàot thôt lỗt bạot ngượct đếnt cựct điểm,t dùt chot sơt phát quat ut cốct kiềut nộnt bịt chàt đạpt bừat bãit khôngt chịut nổi,t nhưngt khoáit cảmt nhưt biểnt gầmt đemt nàngt trởt mìnht némt vứtt lênt trênt ,t vôt cùngt hungt mãnht đẩyt nàngt lênt tớit cơnt caot trào,t sơt trảit quat nhânt sựt Kiếnt Ninht côngt chúat lúct nàyt thoángt cáit chânt tayt luốngt cuống,t thầnt trít cót chútt hoảngt hốt…..

Mơit đầut thấyt hait ngườit huyênt náot quáit đản,t Tốngt Thanht Thưt đangt muốnt vàot nhàt ngănt cản,t nhưngt hắnt độtt nhiênt nghĩt lại:t "Chínht mìnht vốnt làt khôngt muốnt nhìnt thấyt Khangt Hit đượct thuậnt lợit trừngt trịt nộit loạn,t đểt Vit Tiểut Bảot làmt hỏngt rt trinht tiếtt Kiếnt Ninht cũngt được,t đểt trậnt tứt hônt hoangt đườngt nàyt kếtt thúc,t chẳngt phảit lạit càngt tốtt hơn?t Đãt vậyt màt mìnht cònt cót thểt nắmt giữt đượct Vit Tiểut Bảot nhượct điểm,t nếut bâyt giờt vọtt vào,t vôt duyênt vôt cớt cót thểt đắct tộit vớit hait ngườit bọnt họ,t quảt thựct làt thiệtt thòit lớnt rồi."

Trongt lòngt phânt tícht rõt ràngt quant hệt lợit hại,t Tốngt Thanht Thưt chẳngt muốnt ởt lạit nhìnt hait ngườit biểut diễnt nữa,t hắnt liềnt xoayt ngườit rờit đi.

Sángt sớmt hômt sau,t Vit Tiểut Bảot mặct quầnt áo,t khẽt bướct đit rat khỏit phòngt củat Kiếnt Ninht côngt chúa,t mớit vừat trởt lạit trongt phòngt củat mìnht khôngt baot lâu,t thìt mộtt tháit giámt đếnt nói:

-Vit tướct gia,t Tốngt đạit nhânt xint mờit đạit nhânt quat gặpt mặt.

Mớit vừat làmt làmt chuyệnt đạit đạot bấtt nghịch,t Vit Tiểut Bảot sắct mặtt khót tránht khỏit cót chútt khôngt tựt nhiên,t yênt lặngt suyt nghĩ

“Hắnt tìmt mìnht cót chuyệnt gìt đây?"

Thayt đổit mộtt thânt quầnt áot sạch,t nhìnt vềt tấmt gươngt đồngt laut kỹt dấut vếtt khôt ráo,t tạmt thờit yênt lòng,t lúct nàyt gãt mớit nghênht ngangt hướngt vềt phòngTốngt Thanht Thưt đit đến.

Nhìnt thấyt Vit Tiểut Bảot mộtt bột nghit thầnt nghit quỷt dángt đit tới,t Tốngt Thanht Thưt tựat nhưt giễut cợtt cười:t nói:

-Vit huynht đệ,t tốit hômt quat nhưngt chắct làt phongt lưut khoáit hoạtt khait khẩnt nha."

Vit Tiểut Bảot trongt lòngt kinht hoàng,t nhưngt trênt mặtt giảt vờt làmt rat dángt vẻt nghit hoặc:

-Tốngt đạit cat đangt nóit cáit gìt vậy?

-Khôngt nghĩt tớit Vit huynht đệt nhanht nhưt vậyt đãt quênt ânt cứut mạngt củat tat rồi.

Tốngt Thanht Thưt ngónt tayt búngt mộtt cái,t hait viênt hònt đát nhỏt lậpt tứct bắnt tớit vịt trít tayt chânt củat Vit Tiểut Bảot bịt Kiếnt Ninht côngt chúat tróit tốit hômt quat ..

Vit Tiểut Bảot chợtt đãt hiểut ra,t chẳngt trácht tốit hômt quat dâyt thừngt cộtt mìnht liềnt đứtt rời,t hóat rat làt dot Tốngt Thanht Thưt rat tay.t Bấtt quát nghĩt đếnt saut khit cùngt Kiếnt Ninht côngt chúat làmt chuyệnt hoangt đường,t nênt lúngt túngt nói:

-Thìt rat Tốngt đạit cat đãt nhìnt thấy.

Biếtt gãt lot lắngt trongt lòng,t Tốngt Thanht Thưt cườit nói:

-Vit huynht đệt cứt yênt tâmt đi,t phit lễt chớt quant tâm,t đạot lýt thìt tat vẫnt biếtt đến,t mặtt saut ngươit cùngt côngt chúat cót phátt sinht cáit gì,t tat cũngt mộtt chútt cũngt khôngt nhìnt thấyt gìt cả.

Vit Tiểut Bảot âmt thầmt thởt phàot nhẹt nhõmt bốit rốit nói

-Tốit hômt quat tiểut đệ...t nhấtt thờit hồt đồ,t xint Tốngt đạit cat xemt nhưt làt giaot tìnht củat chúngt ta,t chet lấpt chot quat chuyệnt này.

Nhìnt Vit Tiểut Bảot bấtt an,t Tốngt Thanht Thưt trongt lòngt tt ýt nghĩt độtt nhiênt trởt nênt mãnht liệt:t “Thừat cơt hộit nàyt cũngt khôngt cầnt tayt mìnht độngt thủt diệtt trừt hắn,t saut khit đếnt Sơnt Hảit quan,t thìt mìnht âmt thầmt đưat tint chuyệnt xảyt rat nhưt thết này,t phụt tửt Ngôt Tamt Quết dùt cót khoant dungt cỡt nàot cũngt khôngt chịut nỗit sựt nhụct nhãt vôt cùng,t đươngt nhiênt sẽt đemt Vit Tiểut Bảot ngànt đaot bầmt thây.t Đốit vớit Vit Tiểut Bảot chết,t Khangt Hit chắct chắnt cũngt sẽt tứct giận,t songt phươngt nóit khôngt chừngt sẽt cònt khởit binht đánht vớit nhau.

Vit Tiểut Bảot thấyt Tốngt Thanht Thưt khôngt cót lênt tiếng,t lặngt lẽt ngẩngt đầut lênt liếct mắtt nhìnt hắn,t biếtt trongt lòngt Tốngt Thanht Thưt đangt dot dự,t gãt liềnt vộit vãt mởt miệngt nói:

-Tốngt đạit ca,t lâut nayt ởt tạit hoàngt cungt cũngt khôngt thuậnt tiện,t tiểut đệt đãt sớmt vìt làt đạit cat ởt trongt Yếnt kinht thànht chuẩnt bịt mộtt khut biệtt phủ,t saut nàyt đạit cat cót thểt mangt giat quyếnt vàot sắpt xếpt ởt bênt trong."

Thấyt Vit Tiểut Bảot hướngt mìnht đútt lót,t Tốngt Thanht Thưt nởt nụt cười:

-Tat nếut nhưt khôngt nhậnt thìt phỏngt chừngt Vit huynht đệt vẫnt khôngt yênt lòng,t đượct rồi…vậyt thìt đat tạt ýt tốtt Vit huynht đệ.

 
Chương 127: Hồng nhan họa thủy


Tống Thanh Thư cuối cùng từ bỏ cái ý nghĩ gϊếŧ Vi Tiểu Bảo, trong trực giác của hắn lúc ẩn lúc hiện cho hắn biết nếu Vi Tiểu Bảo chết ở tại Sơn Hải quan, thì cũng không là kết cục tốt nhất, chí ít đối với hắn chẳng có có lợi ít gì nhiều.

Sau khi Tống Thanh Thư đã ngầm đồng ý để cho Vi Tiểu Bảo quan hệ với Kiến Ninh công chúa, đương nhiên trong đội ngũ những người còn lại đâu có ai mà Vi Tiểu Bảo để vào trong mắt.

Kiến Ninh công chúa sau lần đó hưởng thụ được khoái lạc thì đâm ra nghiện, nên sau này vào mỗi buổi tối đều âm thầm gọi Vi Tiểu Bảo vào để giao hoan. Vi Tiểu Bảo lúc đầu còn sợ Tống Thanh Thư giễu cợt, nhưng nam tử đối với chuyện ân ái vốn là khó có thể nhịn được, một công chúa kiều mị muôn dạng cứ quấn lấy cầm lấy ƈôи ŧɦịŧ của gã nhét vào thân thể của nàng, làm sao gã bỏ không để ý đến được? Cứ cho là chính nhân quân tử, cũng chưa chắc định thần gìn giữ được khi gặp tình huống như vậy, huống hồ Vi Tiểu Bảo xưa nay đã không biết luân thường lễ pháp là cái gì.
Mấy ngày đầu Vi Tiểu Bảo còn lén lén lút lút, đến lúc sau thì xem như đêm nào cũng ở lại trong phòng công chúa cả đêm, ban ngày thì là tứ hôn sứ, buổi tối làm phò mã gia.

Chúng cung nữ, thái giám vừa sợ hãi công chúa, lại được Vi Tiểu Bảo ban thưởng tiền bạc rất nhiều, hơn nữa Đại tướng quân hộ tống Tống Thanh Thư cũng không có lên tiếng, còn ai dám xì xào nói nửa câu?

Khoảng thời gian này Tống Thanh Thư cũng không có hứng thú phản ứng chuyện loạn của đôi nam nữ kia, trái lại hắn đang vì chuyện Hạ Thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ không biết kết cuộc ra sao mà phát sầu.

Hắn ở tại triều đình Mãn Thanh chỉ là kế tạm thời, vốn chờ bố cục sắp xếp đâu ra đó thì mới tiến hành, kết quả bỗng nhiên hai nàng kia mất tích, thiếu hụt hết hai mối then chốt.

Tống Thanh Thư nhìn về phía chân trời phương xa, sắc mặt buồn bả…
Viên Thừa Chí bị Đông Phương Bất Bại đánh chết, Tống Thanh Thư tuy rằng ở trước mặt Hạ Thanh Thanh biểu đạt tiếc nuối, nhưng trong nội tâm của hắn lại là đại hỉ.

Chỉ cần Hạ Thanh Thanh cam tâm phối hợp, Tống Thanh Thư sẽ chắc chắn thành công tiếp nhận được Kim Xà doanh, chỉ là đáng tiếc bây giờ Hạ Thanh Thanh rời đi để mọi chuyện đều hóa thành bọt nước.

Vì lẽ đó mà khi Tống Thanh Thư khi biết được là Lạc Băng từ bên trong lung lạc Hạ Thanh Thanh, mới phẫn nộ như vậy, trong cơn tức giận đè nàng cưỡиɠ ɦϊếp phát tiết ….

Mãi đến khi đoàn tùy tùng đi đến cảnh nội Sơn Hải quan, hắn đvẫn chưa nghĩ ra được diệu kế gì mới. Nhìn phía xa mơ hồ có thể thấy được tường thành nguy nga, Tống Thanh Thư trong lòng thở dài: "Bây giờ chỉ đi được bước nào thì tính tới bước đó, xem thử có xuất hiện chuyển biến gì mới không..”
Chợt nghĩ đến một chuyện, Tống Thanh Thư liền phái người gọi Vi Tiểu Bảo đến, nhìn bước chân của Vi Tiểu Bảo có vẻ nặng nề, hắn ra bộ hiểu ý mỉm cười:

-Vi huynh đệ cũng nên hạn chế bớt lại để còn bảo trọng thân thể a.

Vi Tiểu Bảo chẳng bao giờ đỏ mặt, mở miệng nói:

-Ha ha khiên cho Tống đại ca cười chê rồi.

Nhưng trong lòng gã lại thầm nghĩ, Kiến Ninh công chúa lại quá cuồng hoan, đếm nào cũng bắt gã leo lên cỡi trên người hai, ba lần…Trong khoảng thời gian này than thể gã sắp bị cái huyệŧ của nàng hút khô rồi.

-Lần này gọi Vi huynh đệ đến gặp mặt cũng không phải là ta muốn quản việc không đâu…chỉ là bây giờ đã đến trên địa bàn của Ngô Tam Quế, nếu Vi huynh đệ cứ tùy ý ra vào phòng công phòng như vậy, nếu rơi vào tai mắt của Ngô Tam Quế, chuyến đi này của chúng ta e rằng họa phúc khó liệu ...
Tống Thanh Thư lo lắng Vi Tiểu Bảo sắc mê tâm khiếu, không biết hạn chế thu liễm lại, nếu sự tình bại lộ, đừng nói Vi Tiểu Bảo, chính hắn là Đại tướng quân hộ tống cũng khó mà thoát chết tội.

-Đa tạ Tống đại ca nhắc nhở….

Vi Tiểu Bảo trong lòng cũng đang căng thẳng, mấy ngày này cùng Kiến Ninh công chúa như keo như sơn không rời, thật là gã có chút không nỡ, có điều lý trí của Vi Tiểu Bảo vẫn còn tồn tại, rõ ràng cái mạng nhỏ của gã mới là quan trọng nhất.

-Kiến Ninh công chúa đã được hoàng thượng ban cho Ngô Ứng Hùng, nàng nhất định là Vương phi đời kế tiếp, Vi huynh đệ tùy tiện vui đùa là được, còn nếu như xử trí theo cảm tính, phá hoại kế hoạch hoàng thượng, e rằng...

Tống Thanh Thư không nói hết câu, nhưng ý đã rất rõ ràng.

"Tùy tiện vui đùa một chút là được?"
Vi Tiểu Bảo nghe qua cảm thấy rất khâm phục, ở trong miệng Tống Thanh Thư, một công chúa cành vàng lá ngọc, phảng phất như đã biến thành một cung nữ bình thường, cũng không đúng….Kiến Ninh công chúa vốn là một nghiệt chủng, bây giờ nếu nói đến địa vị thì ngay với một cung nữ cũng không bằng.

-Còn có một việc …

Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

-Chuyện của Kiến Ninh công chúa thì Vi huynh đệ cố xử lý tốt, chứ nếu để nàng nói lung tung thì rất nguy đấy.

-Tống đại ca yên tâm đi, ta có biện pháp thuyết phục nàng.

Vi Tiểu Bảo ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng gã đang buồn phiền không ngớt, những ngày gần đây Kiến Ninh công chúa đã nhiều lần ám chỉ hắn, hãy tìm biện pháp để cho thế tử Ngô Ứng Hùng biến thành Ngô Tử Hùng, có điều chuyện này can hệ quá trọng đại, gã nào dám đáp ứng, không thể làm gì khác hơn là trả lời qua loa, vừa trầm tư suy nghĩ tìm kế sách nào để vẹn toàn đôi bên.
Đối với tính tình Kiến Ninh, Tống Thanh Thư đúng là hiểu khá rõ, hắn cũng không biết là khó mà dễ dàng bắt nàng đi vào khuôn phép, có điều Vi Tiểu Bảo nếu nói như vậy, hắn cũng tiện hỏi lại. Nhớ tới Vi Tiểu Bảo thường có bản lĩnh gặp dữ hóa lành, cho nên hắn cũng có mấy phần tin tưởng là gã thật có biện pháp.

Trong lòng lại thấy có chút đáng thương cho Ngô Ứng Hùng, liên tiếp mấy ngày nay Vi Tiểu Bảo cùng Kiến Ninh giao hoan bất kể giờ giấc, lấy gì mà bảo đảm đã chưa có mang thai, Ngô Ứng Hùng có vị hôn thê động phòng trước, cho hắn đeo đại đại nón xanh đỉnh đầu còn không nói, còn rất có thể để cho Ngô Ứng Hùng nuôi con thay cho Vi Tiểu Bảo nữa..

………………………………………………………………………………………………

-Bẩm báo hai vị đại nhân, chúng ta vừa bắt được một tên do thám liên tục nhòm ngó theo dõi đoàn xe, bộ dạng rất khả nghi, có điều…có điều...
Tống Thanh Thư đang suy nghĩ xuất thần, bất chợt một tên thị vệ chạy tới đánh gãy.

-Ngươi cà lăm sao? Có điều làm sao?

Vi Tiểu Bảo trong lòng đang phiền muộn, thấy tên thị vệ ấp úng, liền há mồm mắng.

Thị vệ gương mặt tái xanh, vội vàng nói:

-Chỉ có điều hắn tự xưng là Thế tử Ngô Anh Hùng của Bình Tây Vương, em trai của Thế tử Ngô Ứng Hùng.

-Bình Tây Vương không phải chỉ có một nhi tử là nam sao?

Tống Thanh Thư ánh mắt có chút mờ mịt, nhìn Vi Tiểu Bảo hỏi.

-Ngô Tam Quế cái lão con rùa đó là gì mà có phúc khí có đến hai đứa con trai, chắc chắn là giả, cứ đánh một trận, rồi ném ra ven đường.


Vi Tiểu Bảo không nhịn được phất tay.

-Bẩm rõ…

Thấy tênthị vệ đang muốn lui ra, Tống Thanh Thư vội vã kêu gã lại.

-Chậm đã, dẫn tới đây ta xem thử.

Vi Tiểu Bảo không có hào hứng tham gia chuyện này, liền vội vàng nói:
-Tống đại ca tiểu đệ đi trước, công chúa hai ngày nay cáu kỉnh, tiểu đệ đến cố gắng dỗ dành cho nàng."

Tống Thanh Thư gật đầu, Vi Tiểu Bảo rời đi không bao lâu, thì bọn thị vệ liền đem người bị bắt giữ mang đến.

-Thả ta ra! Có tin là đến Sơn Hải quan, ta nói phụ than ta đem tất cả bọn ngươi kéo ra ngoài chặt đầu không?

Người này vừa giãy dụa vừa nổi giận nói.

Nghe được tiếng đối phương thanh giòn, lại nhìn thấy môi hồng răng trắng, Tống Thanh Thư sững sờ: "Người này sao lại có dáng dấp của một cô nương nương? Lẽ nào là nữ cải nam trang?"

Đôi mắt về bộ ngực đối phương quét tới, nhưng bình thường cũng không có nổi cao sóng dậy, hắn ngẩng đầu muốn nhìn nhìn vào trong cổ áo, nhưng đối phương mặc một bộ cao trường bào, nơi cổ thì ôm lấy vừa vặn chặt chẽ.
-Ngươi nói ngươi là Ngô Anh Hùng, nhi tử của Bình Tây Vương ?

Tống Thanh Thư phất tay, ra hiệu thị vệ thả ra.

-Hừ… chính là ta!

Đối phương vừa mới thoát vây, phản ứng đầu tiên là vỗ phủi bụi trên người, cực kỳ yêu khiết.

-Theo ta được biết, Bình Tây Vương cũng chỉ có một nhi tử, vậy ngươi là…

Tống Thanh Thư cũng không ngại phối hợp diễn trò với đối phương.

-Hừ, vậy là do các ngươi kém kiến thức…

Người kia nói lạnh, có điều trong lòng cũng rõ ràng là Tống Thanh Thư không thể ngay lập tức tin tưởng mình, vội vã giải thích:

-Nói cho ngươi biết cũng không quan hệ gì, ta là con riêng ngoại hôn, đương nhiên là rất ít người biết.

Tống Thanh Thư trong lòng đúng là đã tin mấy phần, ở trên đời này, Ngô Tam Quế lúc trước dẫn Thanh binh nhập quan, giúp cho dị tộc chiếm cứ giang sơn người Hán, sau đó lại tự tay ghìm chết Quế vương... hy vọng cuối cùng của Tiền Minh, Ngô Tam Quế ở cõi đời này danh tiếng như vậy, e rằng không mấy ai dám vô duyên vô cớ nhận làm nhi tử của Ngô Tam Quế.
-Được rồi, cứ coi như ngươi là nhi tử của Bình Tây Vương, vậy sao ngươi không ở trong vương phủ, lại chạy tới đây dò xét đội ngũ của chúng ta, tột cùng là có ý gì?

Tống Thanh Thư nghi hoặc hỏi.

-Người đâu, dâng trà….!

Ngô Anh Hùng nghênh ngang ngồi vào cái ghế bên cạnh, vênh mặt hất hàm cất giọng nói sai khiến, làm cho bọn thị vệ sửng sốt ..

-Các ngươi cứ đi xuống trước chuẩn bị ngày mai đi, người này cứ giao cho ta.

Tống Thanh Thư vẫy tay, bây giờ đội hình đang hạ trại ở ngoài Sơn Hải quan, chờ ngày hôm sau Ngô Tam Quế ra khỏi thành nghênh tiếp..

Bọn thị vệ biết Tống Thanh Thư võ công cao cường, cũng biết Ngô Anh Hùng võ công bình thường, liền xin cáo lui.

-Được rồi, thấy ngươi cũng không quá đáng ghét, ta sẽ nói cho ngươi biết, được hoàng thượng tứ hôn, đại ca ta tuy rằng cao hứng, nhưng hắn chưa từng thấy qua công chúa, khó tránh khỏi có chút lo được mất. Ta làm đệ đệ, hiểu rõ tâm ý của hắn, liền chạy đến đây thay thế hắn để tìm hiểu.
Ngô Anh Hùng giọng nói như ngọc trai rơi trên mâm ngọc, nói liền một tràng.

-Nhưng nếu công chúa tướng mạo xấu xí, các ngươi có muốn cự hôn cũng không được.

Tống Thanh Thư ngữ khí phát lạnh, tư thái này là phải biểu lộ ra, phải giữ gìn bộ mặt của triều đình, nếu không nhỡ chuyện này truyền lại trong tai Khang Hi, tóm lại là không tốt.

Ngô Anh Hùng sững sờ, liền vội vàng nói:

- Kỳ thực… kỳ thực ..chỉ là ta muốn lén lút nhìn dáng dấp tẩu tử mà thôi.

- Ngươi thân làm đệ đệ, chạy tới đây xem mặt mũi thê tử của ca ca ngươi chưa xuất giá, có đạo lý nào như vậy?"

Tống Thanh Thư kỳ quái nhìn gã:

-Chẳng lẽ ngươi đối với tẩu tử của mình có ý nghĩ cái gì không an phận?"

-Ngươi….!

Ngô Anh Hùng bị Tống Thanh Thư một phen dùng lời lẽ đã kích nên lúng túng, bất quá hắn nói rất là hợp tình hợp lý, trong lúc nhất thời Ngô Anh Hùng cũng không biết làm sao biện giải.
Do dự một lúc, thấy trong lều không có người nào khác, Ngô Anh Hùng cắn răng, đứng lên đem cái mũ chụp trên đầu lấy xuống, lộ ra một mái tóc nhu thuận dài như thác nước:

-Ngươi bây giờ có còn cảm thấy ta sẽ đối với tẩu tử có cái gì ý đồ không an phận không?

Tống Thanh Thư trong lòng mừng thầm, ngoài miệng làm bộ giật mình nói:

-Ngươi... ngươi là nữ nhân?

-Hừ!

Đối phương xem thường liếc mắt nhìn hắn:

-Không ngờ có chút nhãn lực cũng đều không có, còn làm cái gì mà là hộ tống Đại tướng quân.

Tống Thanh Thư bây giờ mới quan sát tỉ mỉ dung mạo nàng, bình thường đã là mi mục như họa, giờ lại lộ ra mái tóc đen nhánh, càng thêm nổi bật lên dung nhan tuyệt thế …

-Này, ngươi thấy ta như thế này thì choáng váng sao?

Cô nương xinh đẹp này đã sớm thành thói quen khi thấy ánh mắt của nam nhân nhìn mình đắm đuối như thế, lộ ra vẻ khinh bỉ nói.
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần lại, cô nương trước mắt tuy rằng thân mang nam trang, nhưng vẫn cứ có thể nhìn ra dáng người kia thướt tha, bờ eo thon nhỏ, mỹ lệ xuất trần... Chỉ tiếc là trên người mang theo khí chất vênh váo hung hăng …

Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm đánh giá, ngoài miệng nở nụ cười:

-Không nghĩ tới các hạ lại là vị cô nương, chỉ là không biết vừa rồi cô nương nói mình là nhị vương tử của Bình Tây Vương, vậy bây giờ thì lại nhận thân phận gì?

-Ngươi thật khờ hay là giả ngốc? Ta nói rồi Bình Tây Vương là phụ thân của ta, ta đương nhiên chính là quận chúa.

Cô nương tuy rằng giọng nói không khách sáo, thế nhưng thực sự nghe rất êm tai ..

-Quận chúa?

Tống Thanh Thư ở trong đầu suy nghĩ một hồi, tự lẩm bẩm:

-Ta liền nhớ tới có A Kha là nhi nữ của Ngô Tam Quế, chẳng lẽ lại còn có nữ nhi khác?
Cô nương kinh ngạc nhìn hắn:

-Làm sao ngươi biết tên của ta?"

Tống Thanh Thư chấn động, nghĩ thầm đúng rồi, thế giới này A Cửu công chúa không biến thành Cửu Nạn sư thái, tự nhiên là không có đến Bình Tây Vương phủ bắt đi A Kha khi vẫn còn nằm ở trong tã lót, như vậy thì A Kha từ nhỏ đã là ở vương phủ lớn lên, chẳng trách nàng có một bộ tính tình vênh váo hung hăng.

A Kha đã trổ mã xinh đẹp đến mức họa quốc ương dân như vậy, trong khi truyền thuyết rằng nàng chỉ di truyền từ mẫu thân Trần Viên Viên có bảy phần khuôn mặt đẹp, vậy còn Trần viên Viên hẳn là có một dung nhan tuyệt thế? Bỗng nhiên vừa nghĩ đến mẫu tử Trần Viên Viên và A Kha, cả người Tống Thanh Thư dục hỏa như sôi trào lên….


 
Chương 128: Rời nhà trốn đi.


CHƯƠNG 128: RỜI NHÀ TRỐN ĐI.

Tống Thanh Thư cười cợt, đáp:

-Quận chúa xinh đẹp nổi tiếng khắp tứ phương, ngay ca người kinh thành cũng biết Bình Tây Vương có một nhi nữ tựa như thiên tiên, do đó tại hạ biết tên của quận chúa cũng không phải là điều kỳ lạ.

-Thật vậy sao?

A Kha ngượng ngùng hỏi, nàng không ngờ tới thanh danh của mình lại truyền tới kinh thành.

-Đường nhiên là thật, quận chúa chẳng lẽ không biết sao?

Tống Thanh Thư giả vờ giật mình.

-Ưʍ..thôi được rồi, nếu như ngươi đã biết ta, vậy bây giờ dẫn ta đi gặp tẩu tử chắc không thành vấn đề chứ?

-Lúc này e rằng có chút không thích hợp..

Tống Thanh Thư lúng túng, nhỡ lúc này Vi Tiểu Bảo cùng Kiến Ninh công chúa đang cuồng hoan bên trong, mình mang theo nhi nữ của Ngô Tam Quế đến, không phải là muốn ăn đòn sao?

- Có cái gì mà không thích hợp? Ta chỉ là nữ nhân đi nhìn mặt tẩu tử của mình thì cũng đâu có làm hỏng danh tiết của nàng.
A Kha có giọng nói kiều mị mềm nhẹ, nghe qua là muốn tan chảy.

Tống Thanh Thư nghĩ thầm Kiến Ninh công chúa vây giờ thì còn có cái gì mà là danh tiết nữa, nàng đã bị Vi Tiểu Bảo dày xéo thân thể chẳng còn trống chỗ nào, có điều hắn không muốn mang A Kha tới gặp, nên nói:

-Quận chúa hà tất nóng lòng, ngày mai Bình Tây Vương sẽ nghênh đón công chúa nhập quan, đến lúc đó thì quận chúa tự nhiên có thể nhìn thấy nàng.

A Kha liền lên tiếng nói:

-Nhưng ta không chờ được đến ngày mai ..

-Tại sao?

Tống Thanh Thư lộ vẻ nghi ngờ, đột nhiên nghĩ đến thiên hạ mỹ nhân nhiều như thế, quận chúa này tuy rằng đúng là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng chưa chắc chính là A Kha.

Thấy thần sắc hắn thay đổi, A Kha biết rõ Tống Thanh Thư đã hoài nghi mình, trong nội tâm giãy dụa một lúc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mấy lần đôi môi đỏ khẽ mở, rồi lại miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Tống Thanh Thư thấy nàng có chuyện muốn nói, trong lòng thầm than thở, mỗi cử động giơ tay nhấc chân của nàng cũng có bản lĩnh làm cho nam nhân tâm trí chập chờn.

-Ta có nỗi khổ tâm của mình..

A Kha điềm đạm đáng yêu nhìn hắn chậm rãi nói.

-Có có nỗi khổ tâm trong lòng sao?

Tống Thanh Thư hỏi.

A Kha chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt miễn cưỡng không cao hứng.


Nếu là nam nhân khác gặp phải A Kha, sợ là sớm đã không đành lòng tiếp tục hỏi tới. Nhưng Tống Thanh Thư thì không phải vậy, dù sao hắn cũng đã nhìn quen đủ loại mỹ nữ, có sức đề kháng rất tốt, đồng thời lại rất tò mò tìm hiểu nỗi khổ tâm trong long của nàng, nên nói rằng:

-Xin quận chúa cứ nói nỗi khổ tâm trong lòng cho tại hạ biết, nếu đúng là có nguyên nhân chính đáng, tại hạ có thể nghĩ biện pháp để quận chúa sớm gặp gỡ công chúa.
A Kha thấy Tống Thanh Thư ánh mắt sáng tỏ, không giống như những nam nhân bình thường vừa nhìn thấy nàng liền hồn bay phách lạc, nên cũng tin tưởng mấy phần, liền mở miệng hỏi:

-Vừa rồi quên hỏi tướng quân danh xưng, không biết tướng quân xưng hô như thế nào đây?

-Tại hạ là Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư hiện tại ở trong triều đình Mãn Thanh cũng coi như một người tâm phúc, chiến dịch Thái Sơn cùng với việc cứu giá Hoàng đế qua đi, không ít người đã tôn xưng hắn là đệ nhất cao thủ Mãn Thanh, Tống Thanh Thư bề ngoài tuy rằng khiêm tốn biểu thị không dám nhận, nhưng trong lòng cũng rất đắc ý.

-Hóa ra là Tống tướng quân..

A Kha biểu hiện cũng bình thản không có gì gợn sóng, nàng tự mình nói :

-Ta đem nỗi khổ tâm trong lòng nói cho ngươi, ngươi phải đáp ứng bảo mật việc này.
Thấy vẻ mặt của nàng cũng không có lộ ra cái gì bái phục về thân thế của mình, Tống Thanh Thư có chút tự ái, hắn nào có biết là A Kha ở Sơn Hải quan, nàng lại không có quan tâm đến chính sự trong triều đình, đối với võ công nàng cũng không quá quan tâm, nên lâu nay chưa từng nghe nói qua đại danh Tống Thanh Thư..

-Quận chúa cứ nói ra đi đừng ngại, tại hạ sẽ không đem lời tiết lộ của quận chúa tiết lộ cho người thứ ba biết.

-Ưm…

A Kha thở dài một hơi, giọng nói phiền muộn ,,


-Phụ thân ta chuẩn bị đem ta gả cho thế tử Bảo thân vương, ta biết thế tử Phúc Khang An vừa mập vừa xấu, làm sao ta cam tâm cứ như vậy mà gả cho hắn, vì lẽ đó bản quận chúa liền quyết định rời khỏi phủ trốn đi!"

-Rời phủ trốn đi?

Tống Thanh Thư không nghĩ tới nguyên nhân này, A Kha võ công kém cỏi như vậy, nếu mà lưu lạc giang hồ e rằng chẳng bao lâu sẽ bị họa thủy..
-Ca ca của ta từ nhỏ đến giờ rất thân thiết với ta, vì thế ta chỉ muốn trước khi rời khỏi đây thì nhìn thấy trước dáng dấp của tẩu từ, nếu là… nếu là...

A Kha đột nhiên dừng lại, có chút không nói ra thêm được.

-Nếu là một công chúa hình hài xấu xí, thì quận chúa liền báo ngay cho Ngô Ứng Hùng biết trước sao?

Tống Thanh Thư buồn cười hỏi, đúng hai người bọn họ tuy rằng là huynh muội cùng cha khác mẹ mà lại có cảm tình tốt như vậy.

-Hừ, nếu đúng như vậy thì ta sẽ cùng với ca ca nghĩ ra biện pháp cự tuyệt vụ hôn nhân này, ca ca ta văn võ song toàn, là một nhân tài, lại là đường đường thế tử Vương gia, làm gì mà cần phải nhất định cưới cái cái gì công chúa đồ bỏ đi….

A Kha cực kỳ lưu ý đế chung thân hạnh phúc ca ca của mình.

Nghe giọng nói của nàng đối với triều đình không hề có sự tôn trọng, Tống Thanh Thư biết là do phụ tử Ngô Tam Quế có thái độ xem thường lâu nay, do đó nàng mới có phản ứng như vậy.
Thấy Tống Thanh Thư không đáp lời, A Kha cuống lên:

-Nỗi khổ tâm trong lòng ta cũng đã nói cho ngươi biết, vậy hãy dẫn ta đi gặp công chúa đi a.

-Quận chúa đang lo lắng vấn đề tướng mạo công chúa, vậy tại hạ có thể cam đaon là công chúa da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, là một mỹ nhân hiếm thấy, quận chúa không cần phải vì ca ca của mình mà bận tâm.

Tống Thanh Thư cười nói..

-Ta không tin!

A Kha lắc lắc đầu:

-Mắt thấy mới là thật, ngươi đến cùng có dẫn ta đi gặp nàng không?

-Về lễ nghi thì không thích hợp, nếu tại hạ dẫn quận chúa đi, ngày khác khó tránh khỏi sẽ bị người tấu lên vạch tội, hoàng thượng trách tội xuống, thật là khó khan cho tại hạ.

Thấy A Kha lộ ra vẻ phẫn nộ bị lừa dối, Tống Thanh Thư vội vã tiếp tục nói,:

-Như vậy đi, tại hạ sẽ dẫn quận chúa lặng lẽ đi nhìn một chút, chỉ cần công chúa không có phát hiện ra quận chúa, thì sẽ không có ai trách tội xuống.
-Cũng được!

A Kha lúc này mới đổi giận thành vui, nàng trời sinh có một đôi mắt như hoa đào, ánh mắt hiện lên đầy mị thái vô cùng câu hồn, liền vội cỡi cái áo trường bào cải nam trang vướng víu vứt qua một bên.

Tống Thanh Thư nhìn đến xuất thần, thì ngoài trướng truyền đến tiếng của Vi Tiểu Bảo:

-Tống đại ca, nghe nói đại ca đang thẩm vấn kẻ do thám, vậy đã khai ra ……….

 
Chương 129: Mơ màng người nhìn, kẻ ngửi..


CHƯƠNG 129: MƠ MÀNG NGƯỜI NHÌN, KẺ NGỬI..

Vi Tiểu Bảo vừa vén rèm cửa đi vào, lời còn chưa nói hết, thì nhìn thấy một nữ nhân đang đứng ở chính giữa trướng thoát ra khỏi người cái trường bào, hai mắt gã như ứa ra hỏa, mắt nhìn thấy A Kha trên người mặc bộ quần áo màu trắng như tuyết, ẩn hiện bên trong là màu vàng nhạt cái yếm buộc ngực, phía dưới cao cao nổi lên hai bầu vú dựng đứng, thân thể nở nang mị người, cặp đùi thon dài mượt mà cân xứng, mông đẹp rất tròn đứng thẳng vểnh lên, khuôn mặt đoan trang tú lệ, ẩn chứa vũ mị phong tình.

Tựa như số mệnh an bài tương phùng, ngực của Vi Tiểu Bảo chẳng khác nào bị một chuỳ sắt vô hình đánh trúng vào, thoáng cái môi khô lưỡi đắng, trợn mắt há mồm, hai mắt gã đờ ra, nhìn thẳng vào người của A Kha, nàng mặt đỏ lên, quay đầu qua một bên, ánh mắt đã mang đầy tức giận.
Vi Tiểu Bảo vẫn chưa phát giác ra thái độ của nàng, gã nghĩ thầm: " Ta Vi Tiểu Bảo không muốn làm hoàng đế, không làm Thần Long giáo chủ, không làm Thiên Địa hội Tổng đà chủ cái gì đó, nhất phẩm nhị phẩm đại quan càng không thèm để ở trong lòng, ta... ta chỉ muốn cô nương này làm tiểu phu nhân của ta mà thôi..”

A Kha thấy Vi Tiểu Bảo dáng người hèn mọn, một đôi mắt đầu trộm đuôi cướp cứ ở trên thân thể mình chuyển loạn, trong lòng nàng cảm thấy căm ghét cực kỳ, lạnh giọng hỏi:

-Tống tướng quân, kẻ xấu xa là người phương nào vậy?

Tống Thanh Thư cũng không ngờ tới Vi Tiểu Bảo lại biểu hiện mê luyến A kha như thế, thầm nghĩ: “ Tốt xấu gì Vi Tiểu Bảo cũng coi như là quan lớn triều đình, mỹ nữ xing đẹp ra sao cũng đã nhiều lần từng thấy, sao lại... sao lại…Chỉ có điều A Kha quả thực rất là xinh đẹp... “
-Quận chúa, vị này chính là lần này Tứ hôn sứ Vi đại nhân.

Tống Thanh Thư lúc này cũng cho Vi Tiểu Bảo một ân tình, đem thật dài các chức tước quan hàm của Vi Tiểu Bảo lần lượt nói ra.

Vi Tiểu Bảo quả nhiên mừng rỡ trong lòng, cảm kích nhìn Tống Thanh Thư rồi vội vã nhìn A Kha hỏi:

-Xin hỏi cô nương phương danh? Có từng hôn giá qua chưa? À…có hôn giá cũng không sao, vì cũng có thể tái giá mà, cô nương nhận thấy ta như thế nào?"

-Lớn mật!

A Kha nghe Vi Tiểu Bảo nói chuyện hạ lưu, tức giận đến cả người run lên, nàng duỗi ra hai ngón tay liền phóng về đôi mắt của Vi Tiểu Bảo đâm tới.

Vi Tiểu Bảo mở to hai mắt, gã chỉ thấy những ngón tay A Kha dài nhỏ mềm mại, trong lòng đại động, phảng phất bị nhập ma chướng, ngẫn người ra không biết tránh né, Vi Tiểu Bảo bình thường thì bày mưu tính kế sử dụng các loại thủ đoạn để câu dụ nữ nhân, trái lại trong lúc này thì hồn vía lên mây vì sắc đẹp của A Kha nên chẳng có nghĩ đến các loại âm mưu quỷ kế gì cả, tất cả đều là biểu lộ bản tính tự nhiên của tiếng sát ái tình đánh trúng mà thôi….
Nhìn thấy Vi Tiểu Bảo đứng chết trân như vậy trong khi A Kha đang tấn công tới, Tống Thanh Thư có chút hoảng hốt, tuy rằng tâm tư hỗn loạn, nhưng động tác của hắn thì không chậm, hắn liền lập tức che chắn ở trước người Vi Tiểu Bảo, chụplấy những ngón tay A Kha, giúp cho Vi Tiểu Bảo thoát được nỗi oan mất đi đôi mắt.

Tống Thanh Thư cũng ngẩn ngơ khi chụp trúng bàn tay mềm mại của nàng, không nỡ buông tay ra , A Kha cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay hắn, khuôn mặt nàng đỏ lên, liền rút tay về, vậy mà bàn tay đang bị đối phương nắm vẫn không nhúc nhích, nàng dùng sức kéo mạnh một cái, mới thoát ly được ma chưởng Tống Thanh Thư…

Bị Tống Thanh Thư chen vào, Vi Tiểu Bảo lúc này mới phục hồi tinh thần lại, Tống Thanh Thư cũng ý thức được trong lều lúng túng, nên vội vã mở miệng nói:

-Vi huynh đệ, đây chính là nhi nữ của Bình Tây Vương, quận chúa A Kha.

Vi Tiểu Bảo giật mình, nhìn thấy A Kha thân hình yêu kiều thướt tha, mỹ lệ xuất trần thì thầm nghĩ "Lão con rùa Ngô Tam Quế làm sao có khả năng sinh ra một nhi nữ đẹp đẽ như thế, nhất định là bị mẫu thân nàng cho đeo đỉnh nón xanh, nhất định là như vậy."

-Tống tướng quân, ngươi mới vừa nói là dẫn ta đi nhìn xem công chúa, giờ có thể lên đường rồi chưa?

A Kha cũng không muốn ở đây ở lâu thêm, nàng chỉ muốn sớm một chút nhìn thấy dung mạo tẩu tử tương lai, rồi sẽ rời khỏi đi xông xáo giang hồ.

-Quận chúa muốn nhìn xem công chúa? Chuyện này dễ dàng, để ta dẫn quận chúa đi.

Vi Tiểu Bảo vừa nghe qua thì vui mừng, vội vàng tiến lên lấy lòng nói.

A Kha liền lui về sau mấy bước, quay đầu nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng thầm nghĩ: " Tống tướng quân tuy rằng cũng có chút háo sắc, nhưng dù sao cũng đáng tin cậy hơn Vi đại nhân này …."
-Nếu Vi huynh đệ đồng ý, vậy thì càng không có vấn đề gì….

Tống Thanh Thư cười nói.


-Vi huynh đệ, chúng ta chỉ lặng lẽ âm thầm nhìn thôi, tránh bị những người khác biết, nhỡ sinh ra ít nhiều sự cố.

-Được….đương nhiên là được.

Vi Tiểu Bảo vừa nghe còn cầu cũng không được, gã cũng đang sợ công chúa phát tao, khi thấy xuất hiện trước mắt một cô nương đẹp như thiên tiên, trêu đến nàng phát ghen thì làm sao bây giờ. …

Vi Tiểu Bảo liền dặn dò đám thị vệ trước tiên tránh mặt ở khu vực lều của công chúa, lúc mấy tên thị vệ rời đi thì trong ánh mắt bọn họ rất quái lạ, trong lòng âm thầm khâm phục: ” Đến địa bàn của Bình Tây Vương, Vi đại nhân còn dám ăn vụng, cũng không sợ gian tình bại lộ, đúng là sắc tự trên đầu có một cây đao... “

-Vẻ mặt những tên thị vệ kia vẻ mặt thật là kỳ quái?
Từ phía sau lưng Vi Tiểu Bảo, A Kha vô cùng nghi hoặc, Tống Thanh Thư cũng không cách nào giải thích với nàng căn nguyên, may là A Kha cũng không có tra cứu hỏi tới.

Vi Tiểu Bảo vẫy tay, ba người tiềm hành đến bên cạnh ngoài một lều trại rộng rãi, Vi Tiểu Bảo từ dưới giầy rút ra thanh chủy thủ, nhẹ nhàng khoét một lỗ nhỏ gần dưới chân lều..

-Quận chúa, mau nhìn đi….

Vi Tiểu Bảo quay đầu lại nói.

A Kha liếc mắt nhìn gã, trong lòng hiếu kỳ, khom lưng thấp người nhìn vào bên trong lều.

Tống Thanh Thư lập tức thấu hiểu được âm mưu của Vi Tiểu Bảo, gã cố tình khoét cái lỗ hổng ở vị trí khá thấp, A Kha phải khom xuống cúi người đến xem, để cho gã nhìn thấu đến trong cổ áo, sẽ thấy được trước ngực đôi bầu vú bên trong cái yếm của nàng.

Tống Thanh Thư đã đoạn hậu phía sau như là cảnh giới, nhưng đôi mắt lại hướng về phía cái mông của A Kha đang chổng lên ngó vào trong lều..
Tống Thanh Thư vừa liếc mắt nhìn hai mảnh thịt mông tròn xoe của nàng thì trong lòng liền kinh hoàng không ngừng, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô..

Có lẽ là do cái quần tơ lụa của A Kha đang rất chặt bao vây lấy cái mông rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, Tống Thanh Thư cảm thấy hiện tại bộ dạng A Kha không thể nào phát hiện mình đang làm cái gì, sắc đảm ngập trời Tống Thanh Thư rốt cục không nhịn được âm thầm di động thân người, nhẹ nhàng di động tới thân thể, đến sát gần cái mông làm hắn hưng phấn, khoảng cách A Kha chỉ có cách nữa bước ngắn, hắn mới chậm rãi khom người xuống, hàng loạt mùi thịt, theo từ cái mông của A Kha thoang thoảng phát ra, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh Tống Thanh Thư, làm cho trong ánh mắt hắn lộ ra thần sắc giống như lang, lúc này mặt của Tống Thanh Thư, khoảng cách tối đa cũng chỉ là gần một gang tay với khe mông A Kha, cái mùi đặc hữu từ thân thể hòa lẫn nhàn nhạt mùi khai khai từ nơi bên dưới hạ thể của nàng tán phát ra, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tống Thanh Thư như muốn điên cuồng, cũng may Tống Thanh Thư còn có định lực, không làm ra cái chuyện gì sai trái, nhưng cũng không có nghĩa là Tống Thanh Thư trong lòng không có nghĩ đến việc này, ở trong lòng hắn thầm nhủ, nếu có một ngày nào, chính mình có thể đem thân thể phong tình vạn chủng non trẻ của A Kha đè dưới thân thể, ngay trong lúc Tống Thanh Thư suy nghĩ lung tung, thì nhìn thấy đầu vai A Kha chuyển động, có thể là là nàng đã nhìn thấy được dung mạo công chúa rồi, Tống Thanh Thư vội vàng đứng thẳng người lên.
Bên cạnh truyền đến tiếng nuốt nước bọt, Tống Thanh nhìn tới, cũng thấy Vi Tiểu Bảo đang trừng mắt nhìn vào cổ áo A Kha, một đôi tay đang tự xoa lấy, tựa hồ gã muốn đưa tay vào bầu vú A Kha để mò lấy, nhưng gã đang tính toán lo được, lo mất, nên không dám đường đột mỹ nhân.

Tống Thanh Thư trong lòng nghĩ thầm: nếu Vi Tiểu Bảo thật sự động thủ mò mẩm A Kha, nói cái gì hắn cũng phải ngăn cản lại, mỹ nhân trước mắt đã khiến cho hắn có ý muốn sở hữu, vì thế theo bản năng Tống Thanh Thư không muốn nàng bị bất cứ một nam nhân nào khác chiếm tiện nghi. …

 
Chương 130: Luận về vô liêm sỉ.


CHƯƠNG 130: LUẬN VỀ VÔ LIÊM SỈ.

Lúc thân hình A Kha chuyển động, Tống Thanh Thư và Vi Tiểu Bảo không hẹn mà cùng lúc đứng lên ra vẻ dáng dấp nghiêm chỉnh.

A Kha cũng không có để ý đến hai gã vừa rồi có hành động xấu xa, sau khi thấy rõ dung mạo Kiến Ninh công chúa, nàng hài lòng xoay người rời đi.

Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau, vội vã đi theo:

-Không biết quận chúa sau khi xem xong dung mạo Kiến Ninh công chúa thì thấy thế nào vậy?

-Cũng được…

A Kha bên môi lộ ra nụ cười

-Mặc dù so với bổn cô nương cũng còn kém một chút, nhưng cũng xem như là mỹ nhân, không đến nỗi chán ghét…

Tống Thanh Thư đang định nói cái gì, đột nhiên khuôn mặt căng thẳng, nhìn vào một đám có trong góc tối rồi lên tiếng:

-Các hạ mờ ám xông đại doanh công chúa, có biết là tội lớn tru di cửu tộc không?
Vừa nói xong hắn lật bàn tay, vận lên chiêu Song Long Hấp Thủy, nôi lực mạnh mẽ hút người trong bụi cỏ đi ra ra bên ngoài.

Kẻ ẩn nấp kinh hãi biến sắc, không ngờ tới Tống Thanh Thư võ công cao cường như vậy, liền đem bội đao đâm xuyên đến, chống lại sức hút trong lòng bàn tay đối phương.

-Dương đại ca?

Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rõ người tới, liền vội vàng nói:

-Tống đại ca, đều là người mình, chỉ là hiểu lầm… hiểu lầm.

Tống Thanh Thư nghi hoặc buông lỏng tay, người mới đến âm thầm lau mồ hôi lạnh, ôm quyền nói:

-Nghe nói gần đây trong triều đình xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi tài năng xuất chúng, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tổng binh Dương Dật Chi dưới trướng Bình Tây Vương, tham kiến Vi tước gia và Tống tướng quân.

Tống Thanh Thư hiểu ra, hóa ra là Dương Dật Chi này cùng Vi Tiểu Bảo đã có giao tình trước đó.
A Kha vừa nhìn thấy Dương Dật Chi thì vẻ mặt nàng liền biến sắc, len lén xoay người muốn trốn, Dương Dật Chi liền mở miệng gọi nàng lại:

-Quận chúa dừng chân, hạ quan được Bình Tây Vương giao ý chỉ, bằng tất cả biện pháp cũng phải mời cho được quận chúa về vương phủ, nếu hạ quan có đắc tội, mong rằng quận chúa thứ lỗi.

-Ở trong Vương phủ buồn quá, ta muốn ra ngoài đi dạo một lát rồi quay trở về.

A Kha đôi mắt xoay tròn, mở miệng nói.

-Đúng vậy, Dương đại ca, nếu quận chúa muốn đi dạo chung quanh, sao khôngđ để cho quận chúa toại ý, nơi này có Tống đại ca tọa trấn, quận chúa sẽ an toàn không cần phải lo lắng.


Vi Tiểu Bảo nào có cam lòng để cho Dương Dật Chi đem A Kha mang về vương phủ đi, nên vội vã nói giúp vào.

A Kha liếc mắt nhìn gã, bị anh mắt nàng nhìn qua, cả người Vi Tiểu Bảo lập tức như là tê dại..
Dương Dật Chi hiểu rỏ quận chúa rời nhà trốn đi là vì lý do gì, nhưng không tiện giải thích với Vi Tiểu Bảo, nên đành nói với A Kha:

-Quận chúa, người kia đã đến vương phủ, quận chúa có thể âm thầm về nhìn qua người kia, Vương gia có nói, nếu như quận chúa không hài lòng, thì vương gia cũng không ép buộc.."

-Ngươi nói thật sự sao?

A Kha lộ ra vẻ nghi ngờ.

-Đương nhiên là thật, hạ quan làm sao dám nói dối với quận chúa.

Dương Dật Chi cung kính đáp, Vi Tiểu Bảo nghe bọn họ trao đổi lẫn nhau mà đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì, Tống Thanh Thư thì vừa rồi có nghe A Kha nói nên biết được Ngô Tam Quế có ý định gả nàng cho Phúc Khang An thế tử của Bảo thân vương, nên còn có thể hiểu được ít nhiều, thầm nghĩ: “ Phúc Khang An cũng đã tới Sơn Hải quan? “

-Nhưng vừa rồi ngươi có nói sẽ dùng tất cả biện pháp để mang ta trở về…
A Kha có chút ý động, nhưng vẫn còn lo lắng nói tiếp:

-Ta làm sao biết được ngươi vì gạt ta trở về, nên mới nói như vậy?

Dương Dật Chi cười khổ nói:


- Hạ quan có gan to bằng trời, cũng không dám giả truyền ý của Vương gia.

-Ừ… cũng đúng.

A Kha gật gù, rốt cục cũng tin lới của Dương Dật Chi cho dù Dương Dật Chi gan to bằng trời cũng không dám mượn danh nghĩa Vương gia nói lung tung..

-Được rồi, ta sẽ trở về với ngươi.

Nói xong A Kha cũng không nhìn Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo liền xoay người hướng về phía Sơn Hải quan đi, Dương Dật Chi vội vàng cáo từ hai người, đuổi theo nàng.

Không giống như Vi Tiểu Bảo nhìn theo A Kha rời đi mà hồn bay phách lạc, Tống Thanh Thư trong long lại thầm giận, hắn biết A Kha là cành vàng lá ngọc, mình và Vi Tiểu Bảo cho dù bản lĩnh cao siêu, quan chức có cao đến đâu, thì đối với nàng cũng chỉ là nô tài, làm sao được nàng để ở trong mắt.
……………………………………………………………………………………………..

Ngày hôm sau trời vừa sáng đội ngũ đang chuẩn bị, thì nghe được từ phía Sơn Hải quan tiếng trống lệnh, một quan quân đến bẩm báo:

-Bình Tây Vương tới đón công chúa loan giá.

Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo phóng ngựa tiến lên, thấy rất nhiều quân lính, cỡi đại mã đến trước mặt, đồng loạt xuống ngựa, xếp hàng thành hai bên, một vị quan đi thẳng tới trước xe công chúa, bái lễ rồi nói:

-Nô tài Bình Tây Vương Ngô Tam Quế, tham kiến công chúa…..

Lúc này Tống Thanh Thư cẩn thận quan sát Ngô Tam Quế, thấy lão thân thể to lớn, râu tóc đã trở màu muối tiêu, niên kỷ tuy lớn, vẫn đi lại mạnh mẽ, tư thái vênh váo…

Sau khi Ngô Tam Quế bái lễ xong, Vi Tiểu Bảo thân là tứ hôn sứ, liền vội vàng nói:
- Bình Tây Vương miễn lễ.

Ngô Tam Quế đứng dậy, đi tới bên cạnh hai người cười nói:

-Vị này có phải là Vi tước gia nlừng danh thiên hạ đã dũng cảm tiêu diệt Ngao Bái? Vậy còn vị này chính là Tống đại nhân khuất phục quần hùng ở Thái sơn….

Ngô Tam Quế xuất thân chinh chiến, nên vừa liếc mắt thì đã nhìn ra Vi Tiểu Bảo chân tay trói gà không chặt, từ Dương Dật Chi báo lại đã biết Tống Thanh Thư võ công thâm sâu không lường được.

Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo cùng nói:

-Không dám, tham kiến Vương gia.

Ngô Tam Quế cười ha ha, hai bên tay trái phải nắm chặt tay hai người, nói:

-Hai vị đại nhân đại nghĩa, ta ngưỡng mộ đã thanh danh đã lâu, phụ tử của ta sau này còn nhờ vào hai vị , miễn các nghi lễ khuôn sáo thông thường, chúng ta xem như người một nhà đi…

Tống Thanh Thư trong lòng buồn nôn, khi nhìn thấy Vi Tiểu Bảo rạng rỡ, cùng với Ngô Tam Quế bắt đầu thổi phồng lẫn nhau, cảm thán chính mình đã là vô liêm sỉ, nhưng so với hai người kia quả thực là mình không bằng móng tay của bọn họ.
 
Chương 131: Cùng lúc cầu hôn.


CHƯƠNG 131: CÙNG LÚC CẦU HÔN.

Ba người dàn hàng ngang nhau đi, quân lính đi trước mở đường, dẫn đường công chúa vào thành, dân chúng trong thành Sơn Hải quan nghe tin công chúa Kiến Ninh gả cho thế tử Bình Tây Vương, đường phố hai bên đường chen chúc người đến xem náo nhiệt tấp nập. Trong thành kết hoa, đèn treo, đâu đâu cũng có cổng chào, hỉ chướng, tiếng chiêng trống pháo nở rung trời dội lại.

Tống Thanh Thư dọc trên đường quan sát kỹ địa hình trong thành, trong lòng tính toán, tường thành cao khoảng tầm mười lăm mét, độ dày có đoạn phỏng chừng đến một mét, quả nhiên không hổ là đệ nhất thiên hạ hùng quan, Ngô Tam Quế trong tay có mười vạn đại quân, chẳng trách có thể cùng với hoàng đế Khang Hi, Bảo Định vương Hoằng Lịch hình thành thế ba chân vạc.

Phụ tử Ngô Tam Quế dẫn công chúa đến An phụ viên nghỉ ngơi, lúc này mới cùng đi với Tống Thanh Thư, Vi Tiểu Bảo đến phủ Bình Tây Vương.
Văn võ bá quan dưới trướng Bình Tây Vương được gọi tới tiếp đón.

Khâm sai đại thần Vi Tiểu Bảo ngồi ghế thủ tịch, Tống Thanh Thư cùng Ngô Tam Quế ngồi ở hai bên trái phải tiếp đón.

Vi Tiểu Bảo ánh mắtkhông nhìn thấy bóng dáng quận chúa A Kha, trong lòng thất vọng, nhưng cũng biết nữ quyến vương phủ thì không cần phải đi ra để đón tiếp một khâm sai đại nhân.

Đem thánh chỉ đưa cho Tống Thanh Thư, ra hiệu hắn tuyên đọc, lặng lẽ nói nhỏ:

-Tống đại ca, vật này nó nhận ra ta, ta nhận không ra nó..

Tống Thanh Thư mỉm cười, nâng cao thánh dụ, hướng về mọi người lớn tiếng tuyên đọc, hắn bây giờ nội công tinh thâm, trung khí dồi dào, câu cú vọng xa truyền ra ngoài, giữa trường phụ tử Ngô Tam Quế cùng văn võ bá quan quỳ gối xuống, yên lặng như tờ lắng nghe.

Thánh dụ bên trong ngợi khen Bình Tây Vương công cao lao trùng, trấn thủ biên thuỳ, thuộc hạ chư tướng sĩ tốt đều có tân tích, ban thưởng thăng chức toàn bộ một cấp, không phân biệt.
Chờ thánh dụ đọc xong, Ngô Tam Quế hướng phía nam dập đầu:

-Cung tạ hoàng thượng ân điển, vạn tuế …vạn tuế.. vạn vạn tuế..

Văn võ bá quan cũng đồng loạt kêu lên:

-Cung tạ hoàng thượng ân điển, vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế..

Sau khi tửu quá ba tuần qua, Ngô Tam Quế cùng Vi Tiểu Bảo thương lượng đến ngày cưới của Kiến Ninh công chúa:

-Tháng sau ngày mùng bốn là ngày hoàng đạo, kết hôn là việc vui, đại cát đại lợi. Vi tước gia thấy được không?


Vi Tiểu Bảo nhíu mày nhớ đến những lúc nàng tao lãng cuồng nhiệt như lửa khi giao hoan gã thấy luyến tiếc nên nghĩ thầm:

"Công chúa một khi đến ngày gả cho cho Ngô Ứng Hùng, thì ta đây không còn được làm phò mã cùng nàng rồi, phải kéo dài thêm thời gian tận hưởng một chút..”

Nên gã liền nói:

-Dường như ngày tổ chức hôn sự hơi gấp rút đấy, việc gả công chúa không phải chuyện nhỏ, Vương gia… có thể phải thêm thời gian chuẩn bị thật chu đáo mới được, vị công chúa này rất được thái hậu cùng hoàng thượng sủng hạnh, nếu tổ chức qua loa, chúng ta phận làm nô tài có gì sai sót khó mà gánh nỗi.
Nghe gã kiếm cớ, Tống Thanh Thư bưng chén rượu lên bên môi nở nụ cười nhạt, trong lòng cười thầm: “ Nếu là trước đây nói như vậy thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng hiện nay thân phận của công chúa Kiến Ninh là nghiệt chủng của Mao Đông Châu đã lộ ra ánh sáng, Khang Hi cùng thái hậu thậm chí còn muốn nàng chết đi thì còn tốt hơn, chứ còn lại cái gì mà sủng hạnh? “

Ngô Tam Quế rùng mình, nghĩ thầm: "Ngươi cố ý làm khó dễ ta, vchủ yếu là ở lại đây lâu hơn để vơ vét hối lộ?"

Lão liền nói:

-Nếu là như vậy thì phải nhờ vào Vi tước gia, có cái gì không phải, xin Vi tước gia dặn dò chỉ điểm, ta sẽ lực….Mùng bốn nếu thấy quá gấp gáp, như vậy tháng sau ngày mười cũng là ngày vô cùng tốt, công chúa cùng tiểu nhi thành thân cũng sẽ không có gì kiêng kỵ.

Vi Tiểu Bảo lại muốn cự tuyệt, Tống Thanh Thư chú ý tới trên mặt Ngô Tam Quế đã tức giận, nên vội vã bước ra điều đình:
-Vương gia cũng đừng trách Vi tước gia, thật ra là Vi tước gia có một việc mà không tiện hướng về Vương gia mở miệng.

Ngô Tam Quế ngẩn ra..

Vi Tiểu Bảo cũng bị giật mình tương tự, vội vã nhìn Tống Thanh Thư, trong ánh mắt nghi hoặc, trong lòng kinh nghi bất định: ‘ Tống đại ca đây nói vậy là ý gì, chẳng lẽ hắn muốn lột trần chuyện ta và công chúa…Thôi xong đời rồi..

Thấy Vi Tiểu Bảo khuôn mặt trắng bệch, Tống Thanh Thư buồn cười, mở miệng nói tiếp:

-Thật ra là hoàng thượng biết là Vi tước gia đến nay chưa có hôn phối, nghe nói Vương gia có một nhi nữ như hoa như ngọc, nên có ý định vì Vi tước gia đứng ra làm chủ, vì lẽ đó lần này phái hai người chúng ta đến đây, một là tứ hôn, hai là vì chuyện cầu hôn.

Tống Thanh Thư lời vừa nói ra, bá quan văn võ đều chấn kinh, Vi Tiểu Bảo càng kinh hoàng, nhìn Tống Thanh Thư mà trong long vô cùng cảm động, thầm nghĩ: “ Tống đại ca đúng là bằng hữu, nếu như ta có thể lấy được A Kha, sau này vì chuyện của hắn, ta Vi Tiểu Bảo dù có lên núi đao xuống chảo dầu cũng sẽ không một chút nhíu mày, dù cho hắn muốn mấy lão bà kia của ta, ta sẽ không hề do dự…..
Ngô Tam Quế mặt lập tức xạm lại, trong lòng lão vẫn xem thường Vi Tiểu Bảo kẻ tiểu nhân này, làm sao mà đồng ý đem nữ nhi mến yêu của mình gả cho Vi Tiểu Bảo! Huống chi trong lòng lão đã sớm có chủ ý, chuẩn bị đem A Kha gả thế tử Phúc Khang An, nhân cơ hội cùng Bảo thân vương kết làm đồng minh, ngày sau cùng nhau đối kháng triều đình, nên càng không thể cho phép A Kha gả cho Vi Tiểu Bảo.

Thủ hạ tâm phúc đều biết dự định Ngô Tam Quế, liền quay đầu nhìn sắc mặt Ngô Tam Quế, dù sao thì Ngô Tam Quế cũng là một tay nhiều lần đương đầu trãi qua sóng gió, rất nhanh trấn định lại, nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư hỏi:

-Chuyện hôn sự này, không biết hoàng thượng đã có thánh chỉ chưa vậy?

-Há, thánh chỉ thật là chưa có.

Thấy Ngô Tam Quế cố nén tức giận, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
-Hoàng thượng nể tình Vương gia chỉ có một cành vàng lá ngọc, nên không trực tiếp hạ chiếu sách ép buộc Vương gia, vì thế mới phái tại hạ đi theo để truyền đạt ý này, còn quyền quyết định cuối cùng vẫn là do Vương gia.

Ngô Tam Quế da mặt lúc trắng lúc xanh, giữa trường tất cả mọi người đều nhìn xem lão ứng đối ra sao.

-Đa tạ hoàng thượng hiểu được hạ thần..

Ngô Tam Quế chắp tay về phía nam lạy bái, nói tiếp:

-Cũng không phải là thần không đáp ứng, chỉ là tiểu nữ trước đó đã hứa gả cho thế tử Phúc Khang An của Bảo thân vương, một nữ không thể có hai phu, hạ thần đành phụ lòng ý tốt của hoàng thượng .

 
Chương 132: Phương tâm mờ ám.


CHƯƠNG 132: PHƯƠNG TÂM MỜ ÁM.

Vi Tiểu Bảo vừa nghe Ngô Tam Quế nói như vậy thì trong lòng ủ rũ :

“ Xong rồi…,vậy là A Kha sắp thành thê tử người khác…Không được… không được, Tiểu Bảo ngươi nhất định phải tính kế lại, lão tử cả đời này cũng sẽ sử dụng chiêu bám dai như đỉa, dây dưa đến tận cùng, cho dù là A Kha bị gả cho người khác đến mười tám lần, đến lần thứ mười chín cũng phải gả cho lão t.

Tống Thanh Thư thì rất bình tĩnh:

-Không biết Vương gia đã có cùng Bảo thân vương trao đổi thư hẹn ước hôn sự chưa vậy?

Ngô Tam Quế do dự, cuối cùng vẫn là quyết định nói thật:

-Chưa từng.

Lão cũng chỉ là có ý như vậy, cũng chưa có chính thức kết làm thân gia cùng với Bảo thân vương. Ngô Tam Quế cũng không muốn nói dối, sợ nếu sau này bị người trong triều đình phát hiện nắm được cái chuôi, mặc dù cho dù là khép tội khi quân thì lão cũng không có sợ, nhưng ít nhiều cũng có phiền toái.
-Nếu không có hành văn định chi lễ, Vương gia vẫn có thể cân nhắc đối với Vi tước gia, lần này hoàng thượng tự mình làm mai cho Vi tước gia, cũng có thể chứng minh Vi tước gia có tiền đồ vô lượng.

Tống Thanh Thư không nhanh không chậm nói, dùng danh nghĩa Khang Hi ép đến Ngô Tam Quế.

Ngô Tam Quế bị đánh động, vội nói:

-Bản vương sẽ suy nghĩ lại bởi vì phải cùng với phu nhân thương nghị, mấy ngày nữa sẽ trả lời cho hai vị đại nhân được không?

- Cảm tạ vương gia.

Tống Thanh Thư bưng chén rượu lên kính.

-Hạ quan kính Vương gia một chén.

Trong bữa tiệc mọi tính toán quét đi sạch sành sanh, mọi người cùng nhau ca tụng công lao, khoác lác tận hoan mà tán chuyện.

…………………………………………………………………………………………..

Ngô Ứng Hùng đích thân đưa Vi Tiểu Bảo trở lại An phụ viên, lúc đến đại sảnh Ngô Ứng Hùng hai tay lần lượt dâng lên hai hộp gấm, nói:
-Trong đây có ít ngân lượng, xin mời Vi tước gia cùng Tống tướng quân nhận cho tiêu vặt, đợi đến lúc quay về kinh thành, phụ vương còn có tâm ý đưa tiễn thêm quà cáp để đền đáp công lao của hai vị đại nhân .

Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư rồi nói:

-Chuyện kia cũng không cần khách sáo, nhân đây ta cũng cho biết, trước khi rời kinh hoàng thượng có dặn dò ta “ Ta nghe mọi người nói Ngô Tam Quế là gian thần không biết đúng sai, ngươi đến Sơn Hải Quan tận mắt quan sát xem, để đừng có bị nhầm lẫn oan cho trung thần … ..”

Ngô Ứng Hùng nghe được, trong lòng rất bực bội, nên nói lớn:

-Phụ tử của ta trung thành tuyệt đối, đều vì hoàng thượng mà ra sức làm khuyển mã, để báo đáp ân đức của hoàng thượng…

Tống Thanh Thư thấy Ngô Ứng Hùng tức giận mà không dám phản ứng, trong lòng cảm thán: "Ngô Ứng Hùng tướng mạo anh tuấn, đi lại hiên ngang, có phong độ con nhà tướng môn, chỉ tiếc là tuổi trẻ, công phu hàm dưỡng vẫn không có tu luyện đến nơi đến chốn, so với Ngô Tam Quế hỉ nộ không hiện rõ còn kém xa…Nếu như hắn biết vị hôn thê của mình trong khoảng thời gian này đã bị Vi Tiểu Bảo chơi khắp tất cả các kiểu, không biết có thể nhịn được hay không?"
Vi Tiểu Bảo nhấc chân lên :


-Đúng vậy… ta cũng biết là phụ tử ngươi trung thành, Hoàng thượng nếu không tin tưởng điều này, thì sẽ không chiêu ngươi làm phò mã.

Ngô Ứng Hùng liền thay đổi nói:

-Đó là ân điển của hoàng thượng, nhờ Vi tước gia nói góp lời tốt vào, ta vô cùng cảm kích.

Sau khi tiễn Ngô Ứng Hùng ra về, hai người mở hộp gấm ra, bên trong mỗi hộp là mười vạn lượng bạc, tổng cộng hai mươi vạn lượng bạc. Vi Tiểu Bảo vừa mừng vừa khϊếp hãi, quay đầu lại nói với Tống Thanh Thư:

-Tống đại ca, con rùa nhỏ này nhìn thấy có thể xa hoa đến mức như thế nào, hai mươi vạn lượng mà nói chỉ là chi tiêu lặt vặt…

Tống Thanh Thư đem hộp gấm để qua một bên, không quan tâm đến, trái lại nhíu mày nói:

-Vi huynh đệ, ta chỉ sợ chúng ta có mệnh nắm tiền, nhưng không có mạng tiêu tiền a..
Vi Tiểu Bảo bị dọa sợ, đang mừng rỡ liền khôi phục như cũ hỏi:

-Tống đại ca tại sao lại nói như vậy.

-Vi huynh đệ có biết hôm nay trong bữa tiệc ta vì sao phải giả truyền thánh dụ về chuyện cầu hôn của Vi huynh đệ không?

Tống Thanh Thư hỏi.

-Ân tình của Tống đại ca, Tiểu Bảo khắc trong tâm khảm, ngày về Yến kinh nếu có việc gì thì tiểu đệ sẽ chống đỡ, hoàng thượng sẽ không trách tội đến trên người Tống đại ca đâu.

-Hoàng thượng anh minh thần võ, nếu ta nói rõ ngọn nguồn thì không có ngại đâu..

Tống Thanh Thư không để ý đến nói tiếp:

-Ta muốn nói một chuyện khác, đó là chuyện Ngô Tam Quế dự định cùng Bảo thân vương kết thành thân gia.

Vi Tiểu Bảo lập tức liền đứng lên:

-Đúng vậy, nếu ngày hôm nay Tống đại ca không có xoay trở kịp thời, chúng ta sẽ chẳng có hay biết gì….
-Ta chính là trời vừa sáng thì nhận được tin tức, nên mới cố tình ở trước mặt văn võ bá quan Ngô Tam Quế nhắc tới việc này."

-Thảo nào lão con rùa Ngô Tam Quế này không muốn đem A Kha gả cho tiểu đệ..

Vi Tiểu Bảo tuy rằng sắc mê tâm khiếu, nhưng lý trí của gã vẫn còn tồn tại, gã biết so với đường đường thế tử Vương gia dòng dõi hoàng tộc, chính gã chỉ là một tên một côn đồ cắc ké từ kỹ viện đi ra, cho nên chẳng có ưu thế gì cả.

Tống Thanh Thư mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ: “ Chính mình vì muốn phá hoại cuộc hôn nhân của Phúc Khang An cùng A Kha, còn Ngô Tam Quế có đồng ý gã A Kha cho ngươi hay không thì đâu có liên quan gì tới ta..”.

Lúc này bên trong phủ Bình Tây Vương, Ngô Tam Quế cùng mấy tên tâm phúc đang thương nghị.

-Bẩm Vương gia, bây giờ hoàng thượng cũng phái người cắm vào,
quận chúa A Kha bây giờ thì nên gã cho ai đây?

-Nếu như chúng ta từ chối ý cuả hoàng đế Khang Hi, một mực gả cho thế tử của Bảo thân vương, e rằng hoàng đế Khang Hi cho rằng chúng ta không nể mặt mũi, bây giờ thời cơ chưa thuận lợi, sợ là đại nghiệp sau này đối với chúng ta bất lợi a.

Ngô Ứng Hùng trầm giọng nói.

-Muội mặc kệ, sẽ không bao giờ lấy tên côn đồ vô liêm sỉ đó đâu.

Bất chợt A Kha từ bên ngoài đẩy cửa vào, oán hận nói.

-Hồ đồ, ai cho con vào đây!

Ngô Tam Quế trừng mắt nhìn nàng.

A Kha từ nhỏ đã rất sợ phụ thân mình, khϊếp đảm chạy về phía sau ca ca Ngô Ứng Hùng co rụt người lại. Ngô Ứng Hùng vội vã nói sang chuyện khác:

-A kha, hôm nay muội cũng đã âm thầm xem mặt thế tử Phúc Khang An, cảm thấy như thế nào?"

Nghĩ đến buổi chiều từ phòng riêng lén nhìn thấy thế tử trẻ tuổi oai vũ hiên ngang, A Kha khuôn mặt hiện lên một lớp mây hồng, nói:
-Cũng bình thường thôi, có điều dù sao cũng hơn tên Vi Tiểu Bảo kia….

Giữa trường mọi người ai cũng là kẻ già đời, vừa nghe xong bọn họ liền cười huyên náo làm A Kha mặt đỏ bừng. Ngô Ứng Hùng lại sáng mắt lên, tiến lên nói:

-Phụ vương, nhi thần có một kế, có thể cùng Bảo thân vương vẫn kết thành thông gia đồng minh, nhưng vẫn sẽ không làm thương tổn đến mặt mũi hoàng đế Khang Hi.

 
Chương 133: Cao thủ thổi tiêu.


CHƯƠNG 133: CAO THỦ THỔI TIÊU.

-Um…?

Ngô Tam Quế nhìn nhi tử của mình, chờ ý kiến của hắn.

-Nếu hôn sự này do phụ thân quyết định, dù cho cuối cùng lựa chọn ai, cũng sẽ đắc tội với Khang Hi hoặc là Bảo thân vương, thế nhưng nếu đem quyền lựa chọn giao cho A Kha tự quyết thì sao đây?

Ngô Ứng Hùng mỉm cười nói.

Ngô Tam Quế nghe qua thì ánh mắt sáng ngời, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.

-Đến khi đó chúng ta chỉ cần tuyên bố với bên ngoài đem quyền lựa chọn lấy ai giao cho A Kha, cứ mời thế tử Phúc Khang An và Vi Tiểu Bảo cùng ra gặp mặt, để A Kha tự chọn cho mình vị hôn phu.

Ngô Ứng Hùng càng nói càng đắc ý

-Tuy rằng nhìn qua thì thấy công bằng, nhưng rõ ràng A Kha làm sao mà tuyển tên Vi Tiểu Bảo hạng lưu manh kia, nếu mà hoàng đế Khang Hi có bất mãn về kết quả thì cũng không cách nào nói chúng ta được gì..
-A Kha ý của con như thế nào?

Ngô Tam Quế xoay người nhìn A Kha hỏi.

-Ưmm..tất cả là do phụ thân làm chủ…

A Kha hai gò má ửng đỏ, nhỏ giọng nói xong liền một đường chạy ra ngoài.

………………………………………………………………………………………..

Sáng sớm ngày hôm sau, Bình Tây Vương phái người đến An phụ viên mời Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo đến vương phủ có chuyện thương lượng.

Bên trong đại sảnh phủ Bình Tây Vương, đã một vị công tử ngồi ở vị trí bên trái của Ngô Tam Quế, sắc mặt như quan ngọc, ước chừng mười chín, hai mươi tuổi, một bộ bảo trường bào màu lam...

"Con bà nó… có cần phải anh tuấn tiêu sái đến như thế không vậy? Lão tử bình sinh hận nhất với người tuấn tú hơn ta, bên cạnh lão tử đã có một Tống Thanh Thư, bây giờ lại tới một tên tiểu bạch kiểm…”
Vi Tiểu Bảo khóe miệng nhăn nhó, trong lòng oán thầm …

Tống Thanh Thư quan sát cái mũ bảo ngọc đôi trên đầu của tên công tử, dù còn cách xa, cũng có thể nhìn thấy khối ngọc oánh này phát quang, biết là bảo vật có giá trị liên thành, buồn cười thầm nghĩ: "Trên đầu đội một đồ vật giá trị liên thành như vậy, không sợ nửa đêm bị phi tặc cắt đầu lấy mũ đội hay sao?."

-Vi tước gia, Tống đại nhân, bản vương giới thiệu với các ngươi, vị này chính là thế tử Phúc Khang An của Bảo thân vương, còn hai vị này là Tứ hôn Vi tước gia, cùng đại tướng quân Tống đại nhân.

Ngô Tam Quế đứng lên, hướng về song phương giới thiệu.

“Chẳng trách lão tử vừa nhìn thấy liền không hợp mắt, hóa ra là gã khốn kiếp đang cùng lão tử tranh đoạn quận chúa."

Vi Tiểu Bảo trong lòng thầm mắng, nhưng vẫn cung tay, ứng phó nói:
-Ngưỡng mộ đã lâu ….ngưỡng mộ đã lâu….


Phúc Khang An không thèm đáp lễ, chậm rãi đặt chén trà xuống, chậm rãi nói:

-Ta tưởng người bắt được Ngao Bái sẽ là anh hùng như thế nào, thì ra chỉ là một tên tiểu tử chưa dứt sữa, xem ra lời đồn đại không thể tin cậy hoàn toàn..

-Con bà mày…

Vi Tiểu Bảo từ khi trở thành sủng thần của Khang Hi tới nay, tất cả vương công đại thần trong triều nhìn thấy hắn ai cũng cung kính, trong khi tên tiểu bạch kiểm này dám vô lễ đối với hắn như vậy, liền nổi giận bật thốt lên tiếng mắng chửi.

Phúc Khang An tuy rằng nghe không hiểu hắn nói cái gì, nhưng gã biết chắc chắn không phải là câu nói tốt, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:

-Vả miệng hắn cho ta..

-Bẩm vâng..

Một bóng người thoáng cái giống như cá lội, trong phút chốc liền đến trước mặt Vi Tiểu Bảo, bàn tay vung lên cao. ..
Vi Tiểu Bảo trợn mắt há mồm, bị dọa sợ đứng như trời trồng, Tống Thanh Thư thì không, hắn liền ngăn cản ở trước người Vi Tiểu Bảo, trong chớp mắt cùng bóng người kia đánh mấy chiêu, cuối cùng một quyền của hắn đánh ra, bóng người kia bị chấn động phản lui trở lại. …

-Thần Hành Bách Biến?

Tống Thanh Thư nhìn đối phương nghi hoặc, vừa nãy khinh công của bóng người đó chính là Thần Hành Bách Biến, võ công cũng chỉ là hơi dưới Viên Thừa Chí một ít mà thôi.

Phúc Khang An đưa tay ngăn cản tên thủ hạ muốn tiếp tục tiến lên, lắc đầu, lời nói châm chọc:


-À….còn đây chính là cái gọi là hộ tống đại tướng quân Tống Thanh Thư phải không? Thời loạn lạc này, chó mèo gì cũng có thể tùy tiện gọi là tướng quân được….

Vừa dứt lời, người bên dưới gã cười phá lên.
-Tống mỗ là một kẻ lăn lộn trong đám tướng quân đương nhiên không sánh được Phúc công tử….

Tống Thanh Thư không tức giận, bên môi lộ ra nụ cười xảo trá cười nói.

-Đúng rồi, Phúc công tử nghe nói là rất am hiểu về thổi tiêu?

-Hừ, tiêu nghệ không dám nói vô đối thiên hạ, nhưng cũng được cho là có lô hỏa thuần thanh.

Thổi tiêu là thú tiêu khiển thường nhật của Phúc Khang, tài nghệ thành thạo, lúc trước còn dựa vào một khúc tiếng tiêu, khiến cho vài cô nương ở ngoài giang hồ chủ động hoài bão, bình sinh Phúc Khang An rất đắc ý về chuyện này.

Tống Thanh Thư vỗ tay cười to:

-Thế gian kỹ viện tuy thiên thiên vạn vạn, nhưng đại thể có thể chia rỏ ràng ra làm làm loại, một loại gọi là 'Trường Xuân viện', một loại xưng là 'Bất dạ cung', có người nói là bắt nguồn từ một bài thơ của Tô Đông Pha, Phúc công tử học thi phú ngũ xa, vậy chắc là biết đến bài thơ đó?
Phúc Khang An từ trước đến giờ luôn tự phụ mình tài hoa văn chương, tuy biết Tống Thanh Thư không có ý tốt, nhưng vẫn là không nhịn được nói:

-Có thể là bắt nguồn từ câu thơ “ Phong hoa cạnh nhập Trường Xuân viện, đăng chúc giao huy Bất dạ thành ."

-Không ngờ tới Phúc công tử lại là cao nhân trong cao nhân..

Tống Thanh Thư giơ ngón tay cái lên, thổi phồng đến mức Phúc Khang An sắc mặt lúc đỏ lúc trắng..

-Cái gọi là Bất dạ cung, là chỉ nơi của nữ kỹ, còn Trường Xuân viện thì sao? Đó là nơi thiết lập của nam viện chỉ dành cho nam với nam…. Vi huynh đệ, tại hạ từng nghe nói nam nhân khi tiến vào Trường Xuân viện thì nhất định phải huấn luyện qua một khóa, không biết đó là cái gì?"

Vi Tiểu Bảo từ nhỏ ở nơi buôn hương bán son lớn lên nên quá am hiểu, liền phối hợp nói rằng:
-Mỗi ngày huấn luyện bọn họ miệng ngậm dưa chuột, đến lúc kỹ thuật thành thạo thì có thể tiếp khách, trong nghề thì gọi theo văn nhã, bản lĩnh này gọi là thổi tiêu.

Vừa nói Vi Tiểu Bảo vừa dùng ánh mắt nhìn quét qua bên hông của Phúc Khang An đang mang cây tiêu ngọc.

Chung quanh đây ai cũng là nam nhân, làm sao mà không hiểu ý tứ trong đó, thậm chí ngay cả thủ hạ của Phúc Khang An mình cũng cố nén cười.

Phúc Khang An lúc đầu còn chưa có phản ứng lại, đến lúc thấy mọi người mỉm cười, thì hiểu ra, giận đến tím mặt.

-Các vị xin hãy bình tĩnh , hôm nay mời các vị đến đây, là muốn thông báo đến việc kết hôn của tiểu nữ …

Ngô Tam Quế tuy rằng trong lòng hào hứng khi nhìn thấy thế tử của Bảo thân vương cùng với thủ hạ tâm phúc hoàng đế Khang Hi hình thành như thế nước và lửa, nhưng cũng không thể bỏ mặc cho song phương huyên náo mà không có kết cuộc.
Phúc Khang An thì muốn lấy lòng nhạc phụ tử tương lai, nên phải nể lấy mặt mũi, đành hừ một tiếng, bất mãn ngồi trở lại đến vị trí của mình..

Khi Vi Tiểu Bảo nghe được Ngô Tam Quế quyết định để A Kha tự chọn hiền tế, vẻ mặt gã liền thay đổi lo lắng. Tống Thanh Thư cũng chau mày, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua thế tử Phúc Khang An, trong đầu hắn đột nhiên nghĩ ra một kế, cho nên trong lòng liền thanh tĩnh lại. ……

 
Chương 134: Răng nanh bắt đầu xuất hiện.


CHƯƠNG 134: RĂNG NANH BẮT ĐẦU XUẤT HIỆN.

Trên đường về An phụ viên, Vi Tiểu Bảo trong lòng không yên, mấy lần nhìn Tống Thanh Thư muốn nói gì lại thôi.

-Vi huynh đệ, đối với bản thân mình không tự tin sao?

Tống Thanh Thư biết trong lòng hắn lo lắng, mỉm cười hỏi.

-Vào lúc này Tống đại ca còn cười được.

Vi Tiểu Bảo vội la lên:

-Vừa rồi Tống đại ca không nghe lão con rùa đó nói sao?

-Có nghe chứ.

Tống Thanh Thư trả lời rồi nói.

-Nếu để cho A Kha tự mình tuyển lựa, Vi huynh đệ khả năng bị loại ra rất cao.

Dù là từ trước đến giờ da mặt rất dầy, Vi Tiểu Bảo cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, gượng cười nói:

-Tuy rằng bề ngoài tiểu đệ không tốt lắm, nhưng ưu thế là ở chỗ nội hàm bên trong, A Kha tuổi còn trẻ, chắc chắn là không cách nào thưởng thức được loại mị lực nam nhân này, ngược lại sẽ bị thế tử Phúc Khang An loè loẹt kia hấp dẫn bề ngoài, cho nên tiểu đệ không an tâm..
-Yên tâm đi, đi tới trước núi tất có đường.

Tống Thanh Thư cũng chưa nói cho gã biết dự định của mình.

-Vi huynh đệ, ngươi cứ về An phụ viên trước đi, ta đi dạo chung quanh một chút.

…………………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư loanh hoanh rồi đi tới một quán nước ven đường vắng vẻ, nhìn hán tử trung niên ngồi đối diện đang chờ, chắp tay cười nói:

-Điền huynh, từ biệt nhiều ngày, vẫn còn rất phong thái a.

Điền Quy Nông trên mặt lúng túng:

-Lần trước nhờ Tống đại nhân xuất thủ cứu giúp, nhưng tại hạ lại không đem thân phận thật sự của mình tiết lộ ra, mong rằng Tống đại nhân thứ lỗi.

-Điền huynh hà tất khách sáo.

Nhìn Điền Quy Nông thì Tống Thanh Thư lại nhớ đến dáng vẻ dịu dàng phu nhân Nam Lan, Tống Thanh Thư biết là mỗi khi hắn đối diện với loại mỹ nữ thành thục như thế, thì bản thân không tự chủ được luôn luôn sinh ra một loại du͙ƈ vọиɠ, hắn lại nhớ đến lần đó lúc đỡ phu nhân Nam Lan đứng thẳng lên, thì lợi dụng dùng ngón tay nhẹ nhàng làm như vô tình lướt qua trên bầu vú của nàng, từ nơi bầu vú truyền đến một cảm giác tê dại thích thú vô cùng…
Tống Thanh Thư cầm lấy ấm trà trên bàn rót ra một chén trà cho Điền Quy Nông, sau đó nhàn nhã cũng đổ đầy chén mình.

-Điền huynh và tại hạ ai cũng vì chủ của mình, đó cũng là nhân chi thường tình mà.

Thì ra lúc vừa ở phủ Bình Tây Vương, Tống Thanh Thư thấy hai người cao thủ đứng ở phía sau thế tử Phúc Khang An, trong đó có một người mà lần trước được mình cứu tính mạng là Điền Quy Nông.

Được Tống Thanh Thư âm thầm ra hiệu, sau đó đi ra ngoài gặp mặt, Điền Quy Nông do dự một hồi, vì Điền Quy Nông biết trong thời gian tới, hoàng đế Khang Hi và Bảo thân vương sẽ tranh đấu một mất một còn, lão là thủ hạ của Bảo thân vương, Tống Thanh Thư lại là tâm phúc bên cạnh hoàng đế Khang Hi, lén lút gặp nhau thì không thích hợp, có điều dù sao thì Tống Thanh Thư cũng đã cứu lão và Nam Lan tính mạng, cho nên không tiện từ chối, đành lặng lẽ đi ra, nhưng trong lòng Điền Quy Nông đã có chủ ý quyết định, mặc kệ Tống Thanh Thư hỏi chuyện gì, hắn nhất định cũng không nói lung tung.

Tống Thanh Thư thấy vẻ mặt Điền Quy Nông biểu hiện căng thẳng, nên hắn dời đi đề tài, nhàn nhã nói chuyện đối phương ổn định tâm tình:

-Tôn phu nhân gần đây khỏe không vậy?

Nghe hắn nhắc đến Nam Lan, Điền Quy Nông nhẹ nhàng nói:

-Chuyện này phải đa tạ Tống đại nhân lần trước đã cứu giúp, phu nhân bây giờ rất khỏe..

Hai người tán gẫu việc trên trời dưới đất, đề tài cuối cùng cũng dần dần chuyển tới chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay tại phủ Bình Tây Vương.

-Người vừa rồi cùng Tống đại nhân giao thủ chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng của Bảo thân vương là Ngọc Chân tử đạo trưởng, người của phái Thái Sơn và Thiết Kiếm môn, kiếm pháp cao minh, khinh công rất là xuất chúng….

………………………………………………………………………………………
- Bảo thân vương lần này phái thế tử đến đây, vừa thảo luận về việc kết hôn, vừa thương nghị việc kết minh.

…………………………………………………………………………………….. .

-Tống đại nhân cũng không cần hỏi lại, tại hạ nói những chuyện này cũng không có gì là bí mật, chính Tống đại nhân điều tra thì cũng sẽ biết, còn những việc khác thì tại hạ không thể nói, dù sao Vương gia rất kiêng kỵ nếu biết thủ hạ của mình tư thông tin tức ra ngoài.

…………………………………………………………………………………………

Sau khi Điền Quy Nông rời khỏi, Tống Thanh Thư âm thầm cảm khái: “ Điền Quy Nông tuy rằng bản tính xấu, nhưng cũng xem như ghi nhớ ân cứu mạng của mình, có thể tiết lộ cho mình biết thên một số tin tức..”

Tống Thanh Thư vừa quay trở lại An phụ viên, thì thấy Vi Tiểu Bảo mặt lộ vẻ kinh hoảng chạy tới, kéo hắn đi tới vào một gian mật thất.
-Vi huynh đệ, chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?


Tống Thanh Thư nghi hoặc, thấy gã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dáng dấp vội vàng thì biết là không phải là việc kết hôn của A Kha.

-Ặc…lần này chết chắc rồi… chết chắc rồi.

Vi Tiểu Bảo ở bên trong phòng bước chân qua lại, không ngừng lẩm bẩm rồi nói.

-Tống đại ca,..đại ca tìm cách cứu tiểu đệ với..

-Nếu như ngươi vẫn nói những câu không đầu không đuôi, thì lấy cái gì mà cứu chứ..

Tống Thanh Thư thấy hắn ngắc ngứ một hồi lâu cũng không nói ra nguyên cớ gìn, bực bội nói.

Vi Tiểu Bảo cố trấn định lại:

-Là như thế này, ngày hôm nay Bình Tây Vương phủ phái một lão bà đến đây, bảo là muốn kiểm nghiệm trinh tiết công chúa, tiểu đệ thật vất vả nói dối mới dời lại được ngày hôm khác, có điều tránh được ngày mùng 1 cũng tránh không khỏi khỏi đến ngày 15…
-Công chúa là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể tùy tiện kiểm tra chứ ? Ngô Tam Quế lá gan lớn như vậy à?

Tống Thanh Thư không hiểu..

-Mới đầu tiểu đệ cũng cho là như vậy cho rằng, sau đó mới biết rằng cũng không phải lão con rùa Ngô Tam Quế gan lớn, mà đây là quy củ của triều đình lâu nay. Trước khi rời kinh thì quan bộ Lễ cũng có giảng giải cho tiêu đệ biết một số quy định lễ nghi, nhưng do tiểu đệ chán nghe đến những loại lễ nghi phiền phức kia, nên lời nói vào tai trái thi ra khỏi tai phải, sau đó ngủ gục đi, cho tới hôm nay Bình Tây Vương phủ phái người lại, tiểu đệ hỏi dò người thân cận thì mới biết thật sự có chuyện này.

Vi Tiểu Bảo mặt như đưa đám nói, nghĩ thầm quả thật chính mình đã lấy đi cái ngàn vàng của công chúa Kiến Ninh, giờ Ngô Tam Quế cho người kiểm tra thì sẽ phát hiện ra, trong cơn giận dữ, có thể sẽ liền chém đầu của mình, cho dù là hoàng đế Khang Hy cũng không kịp cứu được gã.
Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng Vi Tiểu Bảo bay lên một trận lửa giận: “ Nếu không phải là do công chúa Kiến Ninh kia dọc trên đường đi liên tục câu dẫn mình, thì làm gì mà bây giờ lại phải rơi vào lần tuyệt cảnh này…con bà nó, vì một Kiến Ninh nghiệt chủng, Song Nhi đã sắp biến thành quả phụ, cuộc buôn bán này thiệt thòi quá lớn rồi. ..”

Tống Thanh Thư trong lòng mừng như rỡ, nghĩ thầm chẳng lẽ là trời cũng giúp ta? Trong đầu nhanh chóng tính toán kế hoạch kế tiếp.

Vi Tiểu Bảo thấy hắn trầm mặc không nói, trong đầu liền nghĩ đến: “ Ngươi nếu là thật là buông tay mặc kệ sống chết của ta, lão tử gặp nạn dám mạo phạm đến thân thể công chúa Kiến Ninh là tội chết, nhưng ngươi thân là là hộ tướng quân mà để cho công chúa thất trinh, thì cũng khó liên đới thoát khỏi tội, dù sao lão tử chí ít còn chiếm đoạt được thân xác công chúa, tính ra cũng không chịu thiệt lắm, còn ngươi thì chỉ có nhìn ta giao hoan, mà cũng phải cùng ta đi xuống tuyền đài thăm Diêm vương..”
-Vi huynh đệ, có phải là ngươi rất mong lấy được A Kha ? Bây giờ cơ hội đã tới.

Trong lòng kế hoạch đã định xong, Tống Thanh Thư ngẩng mỉm cười nói.

-Hưʍ..bây giờ tiểu đệ còn đâu tâm tình mà muốn chuyện kia..

Vi Tiểu Bảo buồn bực vẫy tay áo, đột nhiên tỉnh táo lại, vui mừng nhìn Tống Thanh Thư.

-Tống đại ca có cách để tiểu đệ cưới A Kha sao?"

Vừa nhớ đến dung nhan tuyệt thế của A Kha, Vi Tiểu Bảo thậm chí ngay cả tội chết vì mạo phạm công chúa cũng quên sạch sành sanh.

-Ngô Tam Quế đã nói là để cho A Kha lựa chọn giữa và thế tử Phúc Khang An, tuy rằng rõ ràng là Vi huynh đệ lép vế hơn..

-Chuyện này tiểu đệ biết a.

Vi Tiểu Bảo phiền muộn nói.

-Thế tử Phúc Khang An bề ngoài tuy rằng nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không phải không có kẽ hở, nếu như trong khoảng thời gian này hắn ta phạm vào chuyện sai lầm đáng trách, giả như. . . hắn sẽ gánh tội thay Vi huynh đệ mang tiếng lấy đi cái ngàn vàng của công chúa Kiến Ninh, ngươi thấy A Kha còn có thể gả cho hắn sao? Tiểu tức phụ ( con dâu ) tương lai của Ngô Tam Quế bị Phúc Khang An xâm phạm, lão không gϊếŧ hắn là may mắn lắm rồi, làm sao còn có thể đem nữ nhi gả cho hắn?
Tống Thanh Thư bình thản nói, làm cho Vi Tiểu Bảo tuy là gan lớn cũng phải ớn lạnh.

 
Chương 135: Công chúa câu dẫn (1)


-Gian tình… gian tình…gian tình con bà ngươi a, ngươi lại muốn ta đi bồi nam nhân khác...

Kiến Ninh vừa nghe qua, liền nổi nóng, lại cầm lấy cái gối bên người, hướng về phía Vi Tiểu Bảo đập lên ..

-Um..chỉ là đóng kịch, chứ đâu có để cho công chúa giao hoan thật cùng thế tử Phúc Khang An đâu..

Vi Tiểu Bảo vừa né tránh vừa giải thích.

-Chỉ nguỵ trang giả vờ đến mức để Ngô Ứng Hùng vừa nhìn thấy liền hiểu lầm là được, vào thời khắc mấu chốt ta sẽ dẫn người xông vào, công chúa cũng đâu có bị chiếm tiện nghi...

-Thật không?

Kiến Ninh dừng lại động tác, một đôi mắt trợn trừng lên hỏi.

-Hừm, lừa công chúa ta sẽ là con rùa đen khốn kiếp.

Vi Tiểu Bảo liền thề, thường ngày mặc kệ phát sinh ra cái gì gã đều thề theo hướng đầu cơ trục lợi, lần này trong lòng có quỷ, trong lúc hoảng hốt đã quên liền thề đại mà không có tính toán…
-Được rồi, tạm thời ta tin ngươi.

Kiến Ninh thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại hung tợn nhìn chăm chú Vi Tiểu Bảo gằn giọng nói:

-Nếu như ngươi gạt ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời."

-Ta làm sao lại có thể như vậy chứ…

Vi Tiểu Bảo gượng cười, mặc lại quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

-Ta phải đi chuẩn bị thật kỹ trước…

Kiến Ninh nằm nghiêng ở trên giường, hướng về hắn quăng một cái nhìn mị nhãn.

………………………………………………………………………………………

Ngày hôm sau, quận chúa A Kha xấu hổ mặt đỏ bừng, ngay ở trước mặt mọi người đã chọn lựa thế tử Phúc Khang An, nàng ngượng ngùng hướng về trong nội đường chạy vào.

Nhìn bóng lưng nàng thướt tha, Vi Tiểu Bảo trong lòng âm thầm bất chấp thề rằng: "Vì nàng …ngay cả công chúa ta cũng sẽ bỏ qua, A Kha sẽ là nữ nhân của Vi Tiểu Bảo này."
Lúc này Phúc Khang An vênh váo vô cùng đi tới, khinh thường nhìn Vi Tiểu Bảo nói:

-Ngươi là hạng người gì, mà dám cùng ta tranh giành quận chúa?"

Vi Tiểu Bảo tức giận cả người run lên, đang muốn phát tác, thì Ngô Ứng Hùng chen vào:

-Hai vị là khách từ xa đến, vương phủ đã chuẩn bị sẵn rượu ngon, xin mời ngồi.

Phúc Khang An lắc đầu:

-Đa tạ Thế tử, có điều ta muốn đi về trước để chuẩn bị việc cưới A Kha quận chúa, quý tửu hãy đem ra cho người nào đó mượn rượu tiêu sầu đi, ha ha ha…

Hắn ngửa mặt lên trời cười thật dài, rồi nghênh ngang rời đi.

Ngô Ứng Hùng ra vẻ lúng túng, nhưng trong lòng lại vui thích, cùng đều là thế tử Vương gia, hắn đương nhiên nhiên là thân cận cùng Phúc Khang An, lần này thấy Phúc Khang An hạ nhục Vi Tiểu Bảo một phen, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Tống Thanh Thư âm thầm ra hiệu một tên thị vệ lập tức bám theo sau lưng thế tử Phúc Khang An.

-Vi huynh đệ, chúng ta cùng đến gặp tiểu vương gia trò chuyện thân cận một chút.

Tống Thanh Thư đi tới bên cạnh Vi Tiểu Bảo, vỗ nhẹ bả vai Vi Tiểu Bảo, để gã dằn bớt lại cơn tức giận

Nhân được ám chỉ của Tống Thanh Thư, biết rằng phải theo kế hoạch tiến hành, Vi Tiểu Bảo lập tức liền nói:

-Nhắc tới cũng đúng, nếu như không được cùng thế tử Ngô Ứng Hùng kết làm thân gia, chí ít thì vẫn còn có thể làm bằng hữu mà, sau này còn cần phải nhờ vả Bình Tây Vương cùng thế tử nhiều việc…đi… chúng ta đi uống rượu.

Ngô Ứng Hùng cũng không ngờ tới Vi Tiểu Bảo lại nhanh khôi phục vẻ mặt lại như không có chuyện gì xảy ra, trong long hắn cũng có mấy phần khâm phục, vội vã dẫn đoàn người Vi Tiểu Bảo đi về phía nơi đãi yến tiệc.
-Ta nghe nói Vi tước gia rất thích náo nhiệt, nên đã đi tìm được khu vực gần đây một đoàn ca vũ nhạc kịch nổi danh, để cho Vi tước gia thưởng thức.

Ngô Tam Quế và Ngô Ứng Hùng biết A Kha tất nhiên sẽ lựa chọn thế tử Phúc Khang An, vì thế đã chuẩn bị trước tiệc rượu cùng với đoàn ca vũ kịch, để làm dịu tâm tình của Vi Tiểu Bảo, tránh khỏi sau này gã trở về ở trước mặt hoàng đế Khang Hi nói ra những lời thị phi.


-Hay lắm… bản đại nhân rất thích xem, ngoài ra còn có gì khác lạ nữa không?"

-Có có, ngoại trừ ca vũ kịch, còn có vài cô nương ôn nhu hầu rượu làm bạn ...

-Ha ha ha,…thế tử thật sự là hiểu ta a.

…………………………………………………………………………………………..

Còn thế tử Phúc Khang An vừa rời khỏi Bình Tây Vương phủ, đột nhiên một tên mặc đồ thị vệ đại nội chạy tới:
-Khởi bẩm tiểu vương gia, công chúa mời ngài đến An phụ viên có việc muốn gặp mặt.

-Công chúa?

Phúc Khang An nghi hoặc, đến khi tên thị vệ nhắc tới An phụ viên, thì hắn mới nhớ đến lần này hoàng đế Khang Hi tứ hôn công chúa Kiến Ninh với Ngô Ứng Hùng.

Tiếp nhận thiệp mời từ tên lính đưa lên, sau khi thấy rõ nội dung thiệp mời, sắc mặt hắn càng là quái lạ, Phúc Khang An vốn không muốn cùng với người của hoàng đế Khang Hi có sự liên quan, vì lẽ đó tnên uy rằng vẫn biết công chúa Kiến Ninh ở An phụ viên, cũng không hề có ý định tới bái, thế nhưng bên trong phong thư này chính là nồng đậm sự quý mến oai danh hiển hách của hắn, khiến cho Phúc Khang An cũng hơi chần chừ.

Mới vừa cùng một quận chúa xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đính ước việc kết hôn, bây giờ lại được một công chúa cành vàng lá ngọc ngợi khen lấy lòng, lập tức lòng tự tôn của Phúc Khang An bành trướng ngất ngây, liền nói với thủ hạ:
-Quay đầu, đi đến An phụ viên.

Phúc Khang An thân là một tướng lĩnh thống suất, trong đầu vẫn rất thanh tỉnh, hắn biết mình và công chúa Kiến Ninh đều là người trong hoàng tộc, nói đến về quan hệ thân thuộc thì cũng xem như là huynh muội, nếu có người nhìn thấy cũng không xem như vượt qua lễ nghi, huống chi bây giờ trong lòng hắn cũng muốn gặp gỡ tiểu muội ái mộ mình, để xem qua dung mạo của nàng như thế nào.

-Công chúa đang ở trong phòng, bày ra thiết yến chờ đợi đã lâu, tiểu vương gia xin mời.

Khi vừa bước vào An phụ viên, tên thị vệ liền dẫn Phúc Khang An đưa đến phòng của công chúa liền lui xuống, thế tử Phúc Khang An do dự một hồi, rồi ra hiệu cho Ngọc Chân tử đạo trưởng đứng canh ở bên ngoài hộ vệ, cong rồi đẩy cửa phòng công chúa đi vào.

-Tiểu muội Kiến Ninh, xin mời vương huynh.
Phúc Khang An mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy cách đó không xa công chúa đối với mình chân thành thi lễ.

Phúc Khang An ngửi thấy trên người nàng truyền đến mùi thơm ngát, trong lòng khẽ động, bước lên phía trước, hai người cách nhau khá gần, nhìn thấy nàng khuôn mặt tú lệ, da thịt trắng nõn, trong lòng nghĩ thầm: "Kiến Ninh công chúa này cũng là một mỹ nhân hiếm có..”

Kiến Ninh công chúa bình thường đã là một mỹ nhân, lần này vì muốn câu dẫn thế tử Phúc Khang An, nên nàng càng chăm chút tỉ mỉ phục trang, khuôn mặt xinh đẹp hơn trước mấy phần.

-Công chúa đừng khách sáo, theo đạo lý nên thì tiểu huynh phải đến hành lễ vơi công chúa...

Khi Phúc Khang An nâng công chúa đứng dậy thời điểm, trong lúc vô tình chạm vào da thịt mềm mại trên cổ tay nàng, trong long hắn lại nghĩ thầm “ Ngô Ứng Hùng kia diễm phúc cũng không cạn….”
Kiến Ninh trong mắt thoáng qua lóe lên phát lạnh, nhưng rồi rmỉm cười xán lạn, rất nhanh che giấu tâm tình:

-Mấy năm qua vương huynh uy chấn Liêu Đông, khiến cho quân Mông Cổ nghe tiếng đã sợ mất mật, tiểu muội chỉ là nữ lưu nhược chất, làm sao dám nhận vương huynh hành lễ, ttểu muội đã chuẩn bị bình rượu nhạt, hi vọng vương huynh có thể nể nang mặt mũi... nhân dịp này kể cho tiểu muội nghe qua những chiến tích của vương huynh, trước đây tiểu muội ở trong cung chỉ có dựa vào lời truyền miệng của thái giám, cung nữ …

Thế tử Phúc Khang An thành danh lúc tuổi còn trẻ, là một danh tướng nên được công chúa Kiến Ninh gãi trúng chỗ bình sinh mà hắn đắc ý nhất, nên liền ngồi xuống ngay...


 
Chương 136: Công chúa câu dẫn (2)


Nâng lên chén rượu, Phúc Khang An hơi do dự, Kiến Ninh đoán được tâm tư của hắn, liền nở nụ cười:

-Làm sao vậy, sợ tiểu muội hạ độc sao?

Phúc Khang An tuy rằng biết rõ hoàng thất ngoại trừ phi trong giây khắc sống còn, rất ít khi dùng loại phương pháp tuy đơn giản nhưng thô bỉ này, cho nên hắn nhìn công chúa Kiến Ninh mỉm cười, đúng là thế thật vì chính công chúa Kiến Ninh cũng không ngờ là trong bình rượu đã có pha sẵn xuân dược.

Công chúa Kiến Ninh đưa tay qua, tiếp nhận chén rượu trong tay của hắn, thong thả đưa đến bên môi, nhấp hết gần nữa chén, rồi trả lại chén rượu đến trước mặt thế tử Phúc Khang An:

-Vương huynh, lần này huynh yên tâm rồi chứ?

Trên vành chén rượu màu trắng sứ còn in dấu môi son nhợt nhạt của nàng làm nổi bật, Phúc Khang An trong lòng rung động, tuy biết rằng như vậy có chút không thích hợp, nhưng bản tính nam nhân vẫn làm cho hắn có chút hưởng thụ khí tức ởm ờ ám muội trong phòng.
Phúc Khang An nhẹ nhàng xoay chén rượu quay về phía dính dấu môi son của công chúa Kiến Ninh, thưởng thức uống một hơi cạn sạch, Kiến Ninh tuy rằng trong lòng tức giận sự vô lễ của hắn, nhưng vì hạnh phúc ngày sau với Vi Tiểu Bảo nên đành mỉm cười với hắn.

Phúc Khang An thấy vừa rồi đã đưa ra dấu hiệu, công chúa Kiến Ninh lại cũng không có phản cảm, trong lòng lại càng mơ tưởng cao hơn….

Hai người ngồi nói chuyện đưa đẩy, chỉ uống có lưng chừng chén rượu nhỏ mà công chúa Kiến Ninh cảm thấy cả người càng lúc càng nóng, trong lòng có chút lo lắng: “ Vi Tiểu Bảo tại sao còn chưa tới...”

Phúc Khang An sau vài chén rượu trong đầu lúc này cũng dần dần mơ hồ, trước mắt nhìn thấy công chúa Kiến Ninh hai má đỏ hồng hồng kiều diễm, bụng dưới bay lên đầy nhiệt khí, hắn đứng lên đi tới gần bên công chúa Kiến Ninh.
-Công chúa, không có chút nào chóng mặt sao? Tiểu huynh uống cũng không bao nhiêu, nhưng sao thấy đầu chóng mặt quá như vậy?

Thế tử Phúc Khang An vừa thở hào hển vừa mơ mơ màng màng nói, công chúa Kiến Ninh mắt cũng mờ ảo nhìn Thế tử Phúc Khang An nói:

-Tiểu muội…tiểu muội cũng có chút cháng váng đầu, nghỉ ngơi một chút đi..

- Ừ … nghỉ ngơi một chút, đợi cho đầu óc thanh tỉnh lại … tiểu huynh có chút say rồi, xuất ngôn có thể có chút không rõ ràng…

Phúc Khang An ngồi xuống bên người công chúa Kiến Ninh, thuận thế liền ôm vòng eo của nàng, công chúa Kiến Ninh theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng không biết tại sao, cả người nàng mềm nhũn, tựa hồ đánh mất khí lực, đẩy đưa Phúc Khang An mấy lần, nhưng cũng không có đẩy ra được, hơn nữa đối với hành động của thế tử Phúc Khang An, tựa hồ cũng không chán ghét …
"Như vậy cũng được, đợi lát nữa Vi Tiểu Bảo dẫn Ngô Ứng Hùng xông vào nhìn thấy tình cảnh như thế này, Phúc Khang An có lý cũng không chối cãi được." Kiến Ninh trong lòng tự an ủi mình, rồi thuận thế ngã vào trong lòng thế tử Phúc Khang An.

Phúc Khang An chỉ cảm thấy trong lòng mình công chúa thân thể càng ngày càng mềm mại, sắc tâm do xuân dược phát tác đại động, chặn ngang ôm lấy nàng hướng về phía giường đi tới, công chúa Kiến Ninh cảm giác mình có chút hoa mắt chóng mặt, cả thân người cũng không biết sao trở nên vô cùng khô nóng, trong nội tâm xao động bất an cực kỳ, ngay cả tim đập cũng bất ngờ gia tốc lên, thân thể và hô hấp nàng đều đã có biến hóa rõ ràng, thế tử Phúc Khang An đưa tay tới nắm ở eo của nàng cỡi lấy nút thắt lưng, lúc này công chúa Kiến Ninh thần trí chưa có hoàn toàn bị xuân dược bao phủ, nghiêng đầu cúi xuống xem xét, phát hiện là thế tử Phúc Khang An cánh tay nắm ở eo thon mình, một loại rung động không rõ từ dưới đáy lòng sinh ra, nhưng nàng vẫn đem cánh tay của hắn cầm lên đặt qua ở một bên, không biết tại sao bên trong u cốc cảm thấy hư không thèm khát có vật gì đó nhồi vào để giải tỏa, thân thể càng ngày càng khô nóng, khuôn mặt càng lúc ửng đỏ như lửa, đôi mắt nàng dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ xuân dược nhìn vào thật phiêu hốt mê ly…..
Công chúa Kiến Ninh không biết tại sao thân thể càng ngày càng nóng, trong nội tâm càng ngày càng xao động, nàng muốn ngồi nhổm dậy, nhưng hai chân lại không nghe sai khiến, toàn thân mềm mại vô lực, ngồi lên cũng không nỗi.

Xuân dược tiếp tục phát huy tác dụng, toàn thân nàng nóng ran không chịu được , ngay lúc này thì thế tử Phúc Khang An đã há miệng chậm rãi hôn lên cổ của nàng.

-Vương huynh…. buông ra . . . đừng. . . đừng. . .

Công chúa Kiến Ninh thất kinh dùng cánh tay đẩy hắn ra, nhưng một chút khí lực cũng không có, miệng của hắn rất nhanh hôn lên từng chút trên cái cổ đỏ bừng, hai cái cánh tay rắn chắc như cái kềm ôm lấy thân thể của nàng, vừa hôn cổ của nàng, một bên không kịp đợi hai tay đã duỗi vào để trên cái yếm của công chúa Kiến Ninh.

-Không được… đừng. . . đừng như vậy . . .. .
Công chúa Kiến Ninh phản kháng vô lực, cho nên thế tử Phúc Khang An không có phí chút sức lực nào liền dễ như trở bàn tay bắt đầu cao thấp vuốt ve trên bầu ngực tinh tế của nàng, kíƈɦ ŧìиɦ như ngọn lửa tăng vọt , công chúa Kiến Ninh dần dần đã không còn phản kháng, xuân tâm nhộn nhạo, tâm linh cùng thân thể trong cơn động dục đã có một loại nhu cầu mãnh liệt phải được thỏa mãn, công chúa Kiến Ninh chẳng lúc này chẳng còn quan tâm nam nhân ở trên người mình đang tham lam hôn hít trên da thịt thân thể trắng noãn như ngọc kia là ai, hai mắt nàng khẽ nhắm lại, nhíu chặt hai hàng lông mày khuôn mặt ửng hồng, vẻ mặt si mê say sưa bộ dạng, hai bàn tay níu lấy tấm ga giường.

Đến khi công chúa Kiến Ninh cố sức mở to mắt ra nhìn, mới phát hiện mình đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống như đứa bé sơ sinh, từ ở chỗ sâu trong u cốc có một đốm lửa đang đốt nóng chảy làm cháy sạch tâm trí của nàng, hai bầu vú căng sưng lên, đôi tay của Phúc Khang An đang nắm lấy hai đầu núʍ ѵú nộn đỏ trái phải lay động, thế tử Phúc Khang An trong cổ phát ra lẩm bẩm tiếng thỏa mãn, hắn đem cái mông của nàng kéo đến gần đầu gối của mình, cặp bắp đùi của nàng tự nhiên tách ra hai bên hông của thế tử Phúc Khang An phảng phất hoan nghênh côn ŧɦịŧ Phúc Khang An xâm nhập vào.
Thế tử Phúc Khang An động đậy cây côn ŧɦịŧ dọc theo khe hở cái âm hộ màu mỡ của công chúa Kiến Ninh, cửa miệng ngọc môn quan hé mở khẽ run, công chúa Kiến Ninh hít sâu một hơi, chờ đợi thời khắc cuối cùng cũng đến, nhưng không nghĩ tới cây côn ŧɦịŧ nóng hổi vẫn chưa chịu xâm nhập vào miệng hang, cứ dán lên mép ngoài trơn trợt âm hộ trượt lên trượt xuống, vốn tưởng rằng cái hang đang thiếu thốn hư không sẽ rất nhanh bị cự vật đại lực sáp nhập nhồi vào, nào ngờ cứ tất bật không ngừng cọ xát lấy chính giữa khe thịt âm hộ nàng, làm công chúa Kiến Ninh giọng mũi phát ra nồng đậm, giống như là muốn khóc lên, cây thịt kia làm nàng khó chịu, nhột nhạt làm nàng cơ hồ la lên…

-Um..um…...a….cho ta.....

Thật ra thì thế tử Phúc Khang An còn vội vã hấp tấp nhét côn ŧɦịŧ vào huyệŧ công chúa Kiến Ninh còn hơn nàng, nhưng vì xuân dược phát tác thấm vào cơ thể nhiều hơn nên thần trí của hắn mơ màng, đã vậy cấu tạo cửa miệng ngọc môn quan của công chúa Kiến Ninh nằm lệch xuống mé dưới gần sát hậu môn (dân gian gọi là dạ dưới..) cho nên trong lúc nửa tỉnh nữa mê lại vội vàng, làm cho côn ŧɦịŧ cứ trượt lên xuống mà không cắm vào được trong u cốc của công chúa Kiến Ninh.
Điều này lại làm khổ cho công chúa Kiến Ninh, tứ chi không thể nhúc nhích vì bị thân thể thế tử Phúc Khang An nằm đè sát trên người, nàng phải ưỡn liên tục thắt lưng để cho qυყ đầυ mài mài vào cửa miệng huyệt cũng làm không được, vừa tích súc thì lại chợt đình chỉ, một lòng đều treo ở giữa không trung.

-Um...... ta thật khó chịu…

Thật sự nhịn không được, công chúa Kiến Ninh nức nở nói ra, thế tử Phúc Khang An ngẩn người ra, trong hai mắt mờ đục dục hỏa, công chúa Kiến Ninh eo đau xót, lưng một trận thông thấu, tuy rằng tứ chi không dùng được khí lực, thắt lưng thì có thể nhúc nhích, lúc này qυყ đầυ côn ŧɦịŧ đã kê đúng vị trí cửa miệng ngọc môn quan, nàng cắn môi vặn eo nhúc nhích hẩy cái mu âm hộ lên, cuối cùng cái hông mềm mại hướng về phía trước, cái mông nhắc cao, bắt đầu nuốt vào được một đoạn côn ŧɦịŧ, nếm được ngon ngọt, công chúa Kiến Ninh động đậy cái mông để mang tới hoan lạc, nàng cứ vậy nhắm hai mắt lại tiếp tục lắc cái vòng eo.
Phúc Khang An dần dần thanh tỉnh, cảm nhận được ƈôи ŧɦịŧ mình như vừa đâm lún vào một lớp bùn non nhão nhoẹt, hai tay theo bản năng cũng ôm lấy cặp đùi nàng, thấp xuống thân mình vận sức phát động, đâm sâu côn ŧɦịŧ vào trong từ từ nhún xuống, bên trong huyệŧ tịch mịch hồi lâu, giờ đã cảm nhận cây thịt lửa nóng từng tấc tới gần, hưng phấn của nàng bắt đầu run rẩy, mỗi lần cây côn ŧɦịŧ nhồi vào, cơn sướng từ đáy chậu liền khuếch tán lên đến toàn thân.

Cảm giác thật mãnh liệt, trong nhục động xuân thủy róc rách, ở dưới mông đã thấm ướt mảng lớn, thế tử Phúc Khang An lúc này cơ hồ không ngừng nghỉ, điên cuồng đút côn ŧɦịŧ vào, cả người công chúa Kiến Ninh run run, tiếng rêи ɾỉ dồn dập thở dốc:

-Hô... a….a…. không chịu nổi... ta không được …
U cốc công chúa Kiến Ninh đã bắt đầu co rút lại trong lúc côn ŧɦịŧ không ngừng cố kéo ra đút vào, mỗi lần bị qυყ đầυ cắm vào là công chúa Kiến Ninh kèm theo tiếng rêи ɾỉ.

-A... ta xong rồi... a... dừng lại một chút... a... ta không được... không nín được tiểu... a...

Vừa nói xong, một ít nướƈ ŧıểυ đã chảy ra, làm ướt đầm đìa thảm lông đen, xương cùng của Phúc Khang An cũng rung lên, tinh quan căng cứng, hắn biết đã tới lúc khẩn yếu quan đầu rồi, lúc này công chúa Kiến Ninh dục niệm thấm vào tận xương gần như phát cuồng, cái mông hồn viên hướng về phía trước hẩy cao, sâu trong u cốc một cỗ sóng triều to lớn nháy mắt quán xuyên toàn thân .

-Á…á…..a….a…

………………………………………………………………………………………

Nghe được từ trong phòng công chúa Kiến Ninh truyền ra tiếng rêи ɾỉ vui sướng, Ngọc Chân tử đạo trưởng cùng Điền Quy Nông hai mặt nhìn nhau, trong long cùng nghĩ thầm: “ Tiểu vương gia lá gan quá lớn quá rồi đó, ngay cả tiểu tức phụ của Ngô Tam Quế chưa xuất giá cũng dám chạm vào... “
Hai người bọn họ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có sinh ra bất cứ sự nghi ngờ nào, thế tử Phúc Khang An từ trước đến giờ là người chuyên hái hoa ngắt bướm, ở thành Thịnh kinh cũng thường thường dựa vào thân phận cao quý cùng với bề ngoài tuấn tú, đã lôi kéo không biết biết bao phu nhân của các vương công và công tử lên giường.

Chỉ có điều đây là địa bàn của Ngô Tam Quế, làm như vậy thì có chút không thích hợp, nhưng hai người chỉ là thuộc hạ, nên cũng không dám vọt vào ngăn cản hứng thú của chủ tử mình, chỉ đành cầu mong thế tử Phúc Khang An động tác giao hoan nhanh lên một chút, đồng thời phái người phong tỏa chu vi mấy chục trượng không cho bất cứ một ai tới gần.

Trong phủ Bình Tây Vương, phụ tử Ngô Tam Quế thấy Vi Tiểu Bảo nhìn xem cuộc vui của đoàn ca vũ kịch như xuất thần, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thà là đắc tội quân tử, cũng không nên đắc tội với tiểu nhân, bây giờ cuối cùng cũng tạm thấy Vi Tiểu Bảo đã bình tâm, đợi lát nữa bổ khuyết thêm một phần hậu lễ, để cho gã khi quay trở lại kinh thành nói thêm vài lời tốt cho mình trước mặt Khang Hy..."
Phụ tử Ngô Tam Quế nào có biết Vi Tiểu Bảo lúc này đang nghĩ đến công chúa Kiến Ninh bên kia: "Con bà nó, không nghĩ tới lão tử Vi Tiểu Bảo cũng có ngày phải tự chủ động đội nón xanh..."

Lại nhìn thấy thế tử Ngô Ứng Hùng đang nịnh nọt mỉm cười, trong lòng lại mắng thầm: "Cười cái con bà ngươi... thê tử sắp cưới của ngươi đang bị tên tiểu bạch kiểm kia đè ra làm chuyện tốt kia kìa… Ồ, đúng rồi, công chúa cũng không phải là thê tử của mình, làm gì mà đau lòng quá mức vậy?.” Vừa nghĩ như thế, Vi Tiểu Bảo trong lòng quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

-Vi tước gia, Tống tướng quân, có chuyện….xảy ra…

Vào lúc này một tên thị vệ đại nội vội vã chạy vào, đi tới trước mặt Vi Tiểu Bảo cùng Tống Thanh Thư đang muốn bẩm báo, nhưng thấy phụ tử Ngô Tam Quế cũng có mặt, nên lúng túng do dự…
-Nếu hai vị đại nhân có việc, chúng ta tạm thời lánh mặt cũng không sao…

Ngô Tam Quế cười nói.

-Đâu có chuyện gì mà phải giấu giếm, Bình Tây Vương đừng có khách sáo… "

Tống Thanh Thư quay đầu lại nói với tên thị vệ.

-Bình Tây Vương không phải người ngoài, có việc gì ngươi cứ nói đừng ngại…

-Nhưng là... nhưng là...

Tên thị vệ đại nội lại nhìn Ngô Tam Quế ấp rồi a ấp úng ..

-Cứ việc nói đi…

Tống Thanh Thư tức giận, quát lên.

Phụ tử Ngô Tam Quế nghe được Tống Thanh Thư nói "Bình Tây Vương không phải người ngoài….

Tuy biết rõ hắn có ý lấy lòng, nhưng trong lòng cũng thấy rất là thoải mái, nên hiếu kỳ nhìn tên thị vệ kia, xem gã bẩm báo cái chuyện gì.

Tên thị vệ đại nội cắn răng một cái, rồi lớn tiếng nói:

-Thế tử Phúc Khang An đến An phụ viên, đang ở trong phòng công chúa có mưu đồ quấy nhiễu gây rối.
Lời vừa nói ra, phụ tử Ngô Tam Quế nụ cười im bặt, Tống Thanh Thư tái mặt đứng lên:

-Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Tên thị vệ đại nội cuống quít giải thích:

-Công chúa vốn là có ý tốt, nhớ tới thế tử Phúc Khang An cũng là người trong hoàng tộc, nên mời đến đến An phụ viên gặp mặt, nào có biết thế tử Phúc Khang An lòng muông dạ thú, mấy chén rượu vào bụng dướng như… …đã…đã….đụng chạm đến… công chúa...

-Vậy các ngươi ở đâu mà để xảy ra chuyện tày trời như vậy?

Vi Tiểu Bảo đem chén trà trong tay quăng xuống đất, vẻ mặt hầm hầm chất vấn.

-Bọn hạ nhân bị …bị người của thế tử Phúc Khang An ngăn cản ở bên ngoài, nên không vào được….cho nên mới vội vã đến xin mời hai vị đại nhân đến nhanh.

-Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi!

Vi Tiểu Bảo trợn mắt hấp tấp mang thủ hạ hướng về An phụ viên chạy tới.
Nghe được vị hôn thê bị làm bẩn, Ngô Ứng Hùng gương mặt chìm xuống, Ngô Tam Quế dù sao từng trãi qua bao sóng gió, lúc này trong lòng tràn ngập hoài nghi, vội vàng hướng phía Ngô Ứng Hùng nói nhỏ:

-Ngươi đừng có gấp, phỏng chừng là Vi Tiểu Bảo không cam lòng A Kha bị Phúc Khang An cướp đi, nên cố ý gây náo loạn, chúng ta trước cùng đi qua xem tình huống như thế nào đã.

A Kha ở bên trong phòng cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi:

-Con ở bên trong nghe được hạ nhân nói thế tử Phúc khang An….... đối với tẩu tử... là thật sao?

-Hồ đồ…chớ nói nhảm!

Ngô Tam Quế mặt lạnh lại, hạ lệnh.

-Đem tên nô tài nói loạn huyên thuyên đó kéo ra ngoài chém! Trong phủ nếu ai còn dám lén lút bàn luận đến việc này, thì sẽ nhận lấy hình phạt như thế."

Tất cả mọi người trong Vương phủ chợt câm như hến, nhìn theo phụ tử Ngô Tam Quế mang theo đội thị vệ theo sát Vi Tiểu Bảo mà đi.

 
Chương 137: Mặt trái của công chúa.


CHƯƠNG 137: MẶT TRÁI CỦA CÔNG CHÚA.

Tống Thanh Thư đi chậm lại để đoàn người Ngô Tam Quế vừa vặn chạy tới, hai nhóm nhân mã cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng về An phụ viên chạy như bay, vừa đến An phụ viên, đoàn người liền bị thủ hạ thế tử Phúc Khang An ngăn lại.

Nhìn qua thấy đúng là thủ hạ của thế tử Phúc Khang An, Ngô Tam Quế trong lòng cảm giác nặng nề, giục ngựa tiến lên:

-Thế tử Phúc Khang An có ở bên trong không ?

Nhận thấy Ngô Tam Quế, thủ hạ thế tử Phúc Khang An cả kinh, biết rằng hôm nay khó thoát khỏi đại họa, liền nói:

-Hóa ra là Bình Tây Vương gia, để nô tài phái người đi báo phúc thế tử ra nghênh tiếp.

Nói xong liền ra hiệu tên lính đứng bên cạnh chạy đi báo tin.

-Không cần!"

Tống Thanh Thư trầm giọng quát lên, hắn xoay cổ tay một cái, liền dùng nội lực hút tên lính kia quay ngược trở về, ném qua một bên.
-Cứ trói lại rồi tính sau…!

Do dự nhìn phía đối diện hai đạo nhân mã binh cường mã tráng, đám thủ hạ của thế tử Phúc Khang An từ bỏ dùng vũ lực ngăn chặn lại, không thể làm gì khác hơn là trong lòng cầu khẩn bên trong thế tử Phúc Khang An nhận được tin tức, nhanh chóng thu thập xong tàn cục.

Ngọc Chân tử đạo trưởng cùng Điền Quy Nông đang ngồi ở trước hành lang nói chuyện phiếm, đột nhiên phát hiện một đám người vọt vào, bọn họ vội vã cầm lấy vũ khí đứng canh giữ ở trước cửa phòng công chúa.

-Ngọc Chân tử đạo trưởng, Điền Quy Nông….thế tử Phúc Khang An có ở trong phòng công chúa không?

Nghĩ đến hoàng thượng tứ hôn cho mình công chúa, lúc này đang ở trong phòng chịu dâʍ loàn, Ngô Ứng Hùng tức đến bể phổi, tách mọi người đi ra bước đến chất vấn.

-Thế tử xin đừng hiểu lầm, tiểu vương gia chỉ là đang cùng công chúa uống rượu nói chuyện mà thôi.
Ngọc Chân tử đạo trưởng vội vã giải thích.

Vào lúc này bên trong truyền ra một giọng nữ nhân vừa thở dốc vừa khóc nức nở, , bên trong thì có thế tử Phúc Khang An thì làm sao ai mà không rõ đang phát sinh ra chuyện gì?

Mãi cho đến khi hiệu lực xuân dược tan hết, công chúa Kiến Ninh mới hé mở ra hai mắt chua xót, liền phát hiện có điều không bình thường, đầu óc mơ hồ quay mặt đi xem, thì thấy thế tử Phúc Khang An đang nằm nằm trên người của mình, dưới tình thế cấp bách lại vén chăn lên xem xét, mới phát hiện hai người đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân.

Công chúa Kiến Ninh lập tức thất kinh, trong đầu bắt đầu hiện lên vừa rồi những tràng cảnh kíƈɦ ŧìиɦ, nàng lập tức minh bạch đã bị thế tử Phúc Khang An cưỡиɠ ɠiαи, cảm giác rất xấu hổ vô cùng, chính mình một mực tuân thủ kế hoạch của Vi Tiểu Bảo lập nên, nhưng gã đã hứa là sẽ xông đến kịp lúc không để trải qua nửa điểm vi phạm đạo đức luân thường, bây giờ danh tiết của mình đã bị tên Vi tiểu Bảo và gã thế tử Phúc Khang An đáng giận này làm hỏng, lập tức khí huyết dâng lên cuồn cuộn, nghiến răng nghiến lợi trong ánh mắt tràn ngập đầy sự cừu hận vừa khóc khóc quát lớn:
-Phúc Khang An, ngươi là tên súc sinh ….!

Nghe tiếng la của công chúa Kiến Ninh, Tống Thanh Thư biến sắc, nhanh chóng vọt tới, Ngọc Chân tử đạo trưởng vội vàng đưa tay ra muốn ngăn cản, kết quả bị Tống Thanh Thư dùng một chưởng đang trúng chấn động văng ra ngoài, một cước đá văng cửa lớn, tình hình trong phòng đều rơi vào trong mắt mọi người.

Lúc cửa phòng bị đá văng ra, thế tử Phúc Khang An vẫn còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên người công chúa, đầu óc Phúc Khang An từ ý loạn thần mê bên trong giật mình tỉnh lại, thấy rõ dưới thân của mình là công chúa kiến Ninh, trong lòng biết chuyện hôm nay không còn Cách nào giải thích, nếu tiếp tục còn ở lại chỗ này, thì cái mạng của mình sẽ không còn, thân là đại nguyên soái nắm binh mã Liêu Đông, nên Phúc Khang An quyết định thật nhanh, lập tức liền la lên cho thủ hạ yểm hộ mình.
Vừa hét to lên từ thì lập tức phóng cửa sổ nhảy ra ngoài, Tống Thanh Thư cũng không ngăn cản, trái lại nhanh chóng tiến lên kéo chăn che kín thân thể của công chúa Kiến Ninh.

-Vi thần cứu giá chậm trễ, mong rằng công chúa thứ tội!"

Bất ngờ là công chúa Kiến Ninh không hề liếc mắt nhìn hắn, trái lại liên tục nhìn chằm chằm vào Vi Tiểu Bảo, ánh mắt nàng bây giờ khô ráo bình tĩnh đến đáng sợ.

Ngô Ứng Hùng thì vô cùng tức tối, nghĩ đến thê tử công chúa Kiến Ninh chưa xuất giá lại bị một người nam nhân khác đè ra giao cấu trước, đã vậy còn nhiều người biết như vậy, sau này e rằng cả đời sẽ bị người khác cười nhạo.

-Đi theo ta!

Nói xong liền dẫn đội cận vệ, hướng về phía thế tử Phúc Khang An đào tẩu đuổi theo.

-Quay lại đây ngay!

Ngô Tam Quế cũng đau đầu, vốn lão tưởng rằng chỉ là do Vi Tiểu Bảo cho người diễn một màn kịch lại không ngờ rằng thế tử Phúc Khang An thật sự lại cưỡиɠ ɠiαи công chúa trên giường.
-Phụ vương…..!

Ngô Ứng Hùng nhìn Ngô Tam Quế kêu lên.

Ngô Tam Quế hiểu rất rõ ràng, thế tử Phúc Khang An ô nhục công chúa dưới con mắt mọi người, chuyện này muốn che lấp cũng không được, chắc chắn đây là tội chết, nhưng nếu Phúc Khang An bị Ngô Ứng Hùng bắt được, chính lão gϊếŧ Phúc Khang An cũng không được, không gϊếŧ thì cũng không xong.

Nếu không gϊếŧ Phúc Khang An thì khắp thiên hạ đều sẽ xem đây là chuyện cười của Ngô Tam Quế, trong tay cầm binh mấy trăm ngàn quân, tiểu tức phụ bị người khác cưỡиɠ ɠiαи, cũng không dám làm gì, sau này làm gì còn mặt mũi nào mà tranh bá thiên hạ, còn nếu là gϊếŧ Phúc Khang An mà không nể nang măt mũi Bảo thân vương, Phúc Khang An là nhi tử Bảo thân vương thương yêu nhất, đến lúc đó Bão Thân Vương Hoằng Lịch chắc chắn sẽ hưng binh báo thù, song phương bấy lâu nay khổ tâm kết hợp cùng triều đình tạo nên thế chân vạc sẽ triệt để hoàn toàn sụp đổ, ngao cò tranh nhau, cuối cùng tiện nghi nhất vẫn là hoàng đế Khang Hi.
Càng nghĩ càng thấy đây đúng là âm mưu của hoàng đế Khang Hi, nhưng tận mắt thấy lại là sự thật, Ngô Tam Quế thầm thừa nhận cũng có thể là thế tử Phúc Khang An tâm trí bị quỷ mê thần hồn.

A Kha sững sờ ứa lệ, nàng che miệng không thể tin tưởng nhìn trước mắt tất cả, công chúa Kiến Ninh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng với xiêm y nhàu nát, rõ ràng biểu hiện là Phúc Khang An dùng thủ đoạn ép buộc, hình tượng hào quang thế tử Phúc Khang An ở trong lòng nàng đã hoàn toàn sụp đổ.

-Ta chắc chắn sẽ không bao giờ gả cho loại người vô liêm sỉ hạ lưu này!

Bật câu nói ra, A Kha vừa khóc vừa chạy ra bên ngoài.

Có điều vào lúc này ai cũng không có tâm trí quản đến nàng, Ngô Tam Quế bước ra ngoài sân, một đôi ánh mắt hung tàn nhìn quét một vòng đám thị vệ, vuốt mũi nói:

-Chuyện hôm nay, nếu như ở bên ngoài nghe được một tia nói bóng nói gió, bản vương bất kể là ai tiết lộ, sẽ đưa tất cả các ngươi đi Tây Thiên, hiểu chưa?
Đám thị vệ nhìn nhau, rùng mình vội vã trả lời:

-Bẩm hiểu rỏ…

-Vương gia đây là ý gì?

Tống Thanh Thư đã bước ra, trong giọng nói mang theo khí lạnh.

-Công chúa chịu ô nhục lớn như vậy, Vương gia không nghĩ tới việc bắt lấy hung thủ, mà lại nghĩ đến việc che lấp chân tướng?

Lúc này Ngô Ứng Hùng cũng đang tức giận nhìn chằm chằm phụ thân của mình.

-Ưm… nơi này nói chuyện không tiện, bản vương có chuyện quan trọng muốn thương nghị bàn cùng hai vị đại nhân.

Ngô Tam Quế thể diện co rụt lại, đến gần hai người, lặng lẽ nói.

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn công chúa, rồi quay qua nói:

-Được, mời đi qua phòng gần đây.

Nói xong hắn đi về phía một gian phòng phụ cận.

-Tống đại nhân cứ toàn quyền xử lý chuyện này, riêng Vi Tiểu Bảo lưu lại đây, bổn cung có chuyện riêng muốn nói với hắn.
Vào lúc này chợt công chúa Kiến Ninh lên tiếng.

Vi Tiểu Bảo trong âm thầm kêu khổ, biết đợi rằng công chúa Kiến Ninh nhất định sẽ hưng binh vấn tội, gã vội vã dùng ánh mắt cầu cứu Tống Thanh Thư.

-Công chúa đang chấn kinh, Vi huynh đệ lưu lại an ủi công chúa cũng tốt.

Nghe được câu nói của Tống Thanh Thư, Vi Tiểu Bảo hận đến nghiến răng, đành phải ở lại bên trong phòng công chúa.

-Mọi người tất cả đều đi ra bên ngoài, không có lệnh ta cùng Vương gia, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi An phụ viên."

Tống Thanh Thư nhướng mày, đem tất cả bọn thị vệ đuổi ra ngoài.

Thống lĩnh thị vệ Bình Tây Vương là Dương Dật Chi, thấy Ngô Tam Quế gật gật đầu, liền vội vã mang thủ hạ cùng ngự tiền đại nội thị vệ đồng thời lui ra khỏi khu vực của phòng công chúa..

Tống Thanh Thư cùng phụ tử Ngô Tam Quế đi tới gian phòng khác, vừa bước vào hắn trầm giọng hỏi:
-Không biết Vương gia có gì chỉ giáo?

Ngô Tam Quế nói:

-Bây giờ chuyện cũng đã phát sinh xảy ra, chúng ta nên nghĩ cách nào đem ảnh hưởng chuyện này hạ thấp xuống nhất, nếu chúng ta gióng trống khua chiêng lùng bắt Phúc Khang An, chuyện lan truyền ra ngoài, không khỏi ảnh hưởng đến hình tượng hoàng thất. Hơn nữa Bảo thân vương trong tay cầm lấy mấy chục vạn đại quân, từ lâu nay ở phương bắc chống đỡ quân Mông Cổ, nếu chúng ta tự ý gϊếŧ Phúc Khang An, dẫn đến việc Bảo thân vương hưng binh phản loạn, đây không phải chi phúc của Đại Thanh ta, có lẽ hoàng thượng cũng không muốn gặp phải tình huống như thế."

-Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha thế tử Phúc Khang An sao?

Tống Thanh Thư cười lạnh nói.

-Công chúa ở tại nơi của vương gia xảy ra chuyện, trước đó chúng ta cũng không biết Phúc Khang An là đang ở Sơn Hải quan, chắc chắn Bình Tây Vương phủ cũng không trốn được trách nhiệm này."
-Đương nhiên sẽ không bỏ qua cho thế tử Phúc Khang An….!

Bị Tống Thanh Thư chất vấn, Ngô Tam Quế trong lòng uất ức, bây giờ đúng là tiền mất tật mang, lại không thể không giải thích:

-Chúng ta trước đem thế cuộc ổn định lại, rồi giao cho hoàng thượng định đoạt xử trí thế tử Phúc Khang An, Bình Tây Vương phủ nhất định sẽ đứng về phía của hoàng thượng.

Ngô Tam Quế nghĩ thầm: “ Chỉ cần đem cái củ khoai nóng bỏng này đưa qua cho Khang Hi giải quyết, chính mình hoàn toàn có thể tọa sơn quan nhìn hổ đấu…”

Chính vào lúc này, bên kia phòng công chúa sân đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang thật lớn, không lâu lắm, một tên thị vệ hoảng loạn chạy vào bẩm báo:

-Công chúa đã…. gϊếŧ chết Vi tước gia, chính mình cũng đã uống thuốc độc tự sát…….

 
Chương 138: Chân tướng sự thật (1)


Ba người trong phòng lập tức há hốc mồm, tràng diện bỗng nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị, cuối cùng vẫn là Tống Thanh Thư lấy lại bình tỉnh trước tiên, liền lập tức chạy ra ngoài ngay xem tình hình như thế nào, phụ tử Ngô Tam Quế liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy tâm trí cực kỳ hỗn loạn, vội chạy theo.Khi trở lại gian phòng của công chúa, thì thấy Vi Tiểu Bảo đang nằm trên đất, mặt ngửa lên trời, một vết máu loang rộng xuất hiện trước ngực, đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt tựa như không thể nào ngờ được chuyện gì đã xảy ra, cách đó không xa là một cây hỏa thương nòng còn bốc lên làn khói xanh, kết hợp với tiếng nổ vừa rồi, có lẽ đây chính là hung khí, kim ty nhuyễn giáp tuy rằng đao thương bất nhập, nhưng đáng tiếc là vẫn không phòng ngự được uy lực của hỏa thương.
Tống Thanh Thư chạy tới sờ soạng động mạch cổ của Vi Tiểu Bảo, thì thấy đã hoàn toàn không còn động tĩnh, tiếp tục chạy tới xem tình trạng của công chúa.

Kiến Ninh công chúa đầu gục xuống bàn, Tống Thanh Thư lật nàng ra quan sát, thì thấy mặt nàng đã trắng xám, khóe môi còn đọng lại vài giọt máu đen, Tống Thanh Thư vội vã truyền nội lực vào cơ thể nàng, nhưng vô vọng như đá chìm vào biển lớn, hiển nhiên là không còn cứu được nữa.

Cầm lấy bình thuốc nhỏ trên bàn ngửi qua, gương mặt Tống Thanh Thư biến đổi, hầm hầm nhìn cung nữ hỏi:

-Độc dược này vào máu là chết ngay lập tức, tại sao lại xuất hiện ở đây?

Cung nữ lo lắng đáp:

-Công... công chúa thường ngày hay thích nghiên cứu những thứ này... biết được loại thuốc nào kỳ lạ thì đều muốn có, cho nên đã từng phái người lưu giữ một số các loại thuốc…
Nhìn thấy thảm trạng trong phòng, phụ tử Ngô Tam Quế không phản ứng kịp, chẳng ai ngờ tới công chúa lại cương liệt như thế, lựa chọn cách ngọc nát đá tan, kéo theo mạng sống Vi Tiểu Bảo của sủng thần Khang Hi chôn cùng...

-Có lẽ là do công chúa không cam lòng chịu nhục, tự sát để chứng minh lòng dạ trong sạch của mình, Vi tước gia đến khuyên can, có thể là lúc đó công chúa tâm trí hoảng hốt nên đã dùng hỏa thương nổ chết Vi tước gia ?

Ngô Tam Quế vuốt mũi, cố tái hiện phỏng đoán lại hiện trường vừa xảy ra.

Ngay lập tức Tống Thanh Thư quay đầu lườm lão nói:

-Rõ ràng là Vi tước gia muốn ngăn cản Phúc Khang An đang xằng bậy với công chúa, bị hắn thẹn quá thành giận nên ra tay gϊếŧ chết, công chúa vì bảo vệ trinh tiết, nên tự sát để gìn giữ sự tôn nghiêm của hoàng tộc.
-À…đúng đúng… Vi tước gia một lòng hộ chủ, chẳng qua là tại thế tử Phúc Khang An lòng muông dạ thú, lại ra tay tàn nhẫn như thế.


Ngô Tam Quế biết là Tống Thanh Thư đang nổi nóng, tuy hiểu rõ hắn đang mạ vàng tiếng tốt cho Vi Tiểu Bảo, nhưng cũng không dám bóc mẽ, Vi Tiểu Bảo thân là sủng thần của hoàng đế Khang Hi, mà lại chết ở vùng cai quản của mình, Ngô Tam Quế vô cùng đau đầu, vì muốn cho Khang Hi giảm bớt phẫn nộ, hắn cũng không ngại nói hùa theo cùng mạ vàng cho Vi Tiểu Bảo.

-Tống tướng quân, chuyện hôm nay, chúng ta vẫn nên thương lượng trước đối sách đi.

Một công chúa chịu nhục rồi tự sát đã đủ Ngô Tam Quế ăn đủ rồi, lại bồi thêm một Vi Tiểu Bảo !!! Ngô Tam Quế lúc này đang có ý nghĩ đã lỡ rồi hay là khởi binh tạo phản ngay lúc này? Nhưng lão biết hiện tại thời cơ chưa có thể ra tay, nên đành đem cái ý nghĩ kia kềm chế lại, nặn óc tìm cách nào giải thích với hoàng đế Khang Hi cho suông sẽ
-Đối sách?

Tống Thanh Thư nhìn Ngô Tam Quế lạnh lùng nói tiếp:

-Chúng ta từ xa tới đây chỉ là khách nên không có tư cách tham gia vào, kính xin Vương gia về phủ tự tìm một đối sách nào đó để tại hạ về kinh báo cho hoàng thượng định đoạt, bây giờ hạ quan còn phải xắp xếp lưu lại di thể của công chúa và Vi tước gia, xin thứ cho không thể bồi tiếp với vương gia, người đâu, tiễn khách!

Ngô Ứng Hùng phẫn nộ, thấy Tống Thanh Thư tỏ vẻ thái độ lạnh lùng, đang muốn nổi giận thì bàn tay Ngô Tam Quế nhẹ nhàng đặt lên trên vai bóp nhẹ rồi nói:


-Đã là như vậy, bản vương cáo lui trước.

Trở lại phủ Bình Tây Vương, Ngô Ứng Hùng không nhịn được nữa, tức giận nói:

-Vừa rồi phụ vương buông tha cho thế tử Phúc Khang An, nhì thần cũng có thể hiểu được sự lo lắng về thế cuộc của phụ thân, nhưng tên Tống Thanh Thư này là loại người gì, hắn chỉ là một tên tướng quân quèn mà thôi, cũng dám phách lối ở trước mặt chúng ta như vậy?
-Lúc này Vi Tiểu Bảo đã chết thì Tống Thanh Thư sẽ thay thế tương đương với khâm sai đại thần của triều đình phái tới, trừ phi phụ tử chúng ta lập tức khởi binh, nếu không thì lúc này chẳng nên đắc tội với hắn, tại vì một khi hắn về kinh buông lời gièm pha về phụ tử chúng ta với hoàng đế Khang Hi...

Ngô Tam Quế nhìn Ngô Ứng Hùng, nhẹ nhàng an ủi tiếp:

-Ứng Hùng, phụ vương biết ngươi bị ủy khuất về việc của công chúa, phụ vương hứa với ngươi, sẽ có một ngày nhất định sẽ đem tên cẩu tạp chủng Phúc Khang An kia bắt đến trước mặt ngươi, để ngươi ngàn đao bầm thây cho hả dạ.

-Đa tạ phụ vương!

Ngô Ứng Hùng cắn răng nghiến lợi nói:

-Nhi thần thề rằng sẽ gϊếŧ cẩu tặc Phúc Khang An, để rửa mối nhục ngày hôm nay.

Sau khi Ngô Tam Quế rời đi, khu An phụ viên quạnh quẽ hơn rất nhiều, quan quân mọi người đều biết chuyện hôm nay xảy ra động trời đến cỡ nào, mặc kệ là đại nội thị vệ hay là thái giám và cung nữ, ai cũng đều thấp thỏm lo âu, nay mai về kinh, có khi trong cơn nóng giận hoàng đế sẽ đem tất cả bọn họ chôn cùng với công chúa.
May là vào lúc này Tống Thanh Thư mở lời an ủi bọn họ, nói rõ chuyện hôm nay với mọi người không có can hệ, có gì sẽ một mình hắn đứng ra gánh chịu trách nhiệm, vì thế các thái giám cung nữ sau đó bàn luận sôi nổi, ai cũng đều tán tụng Tống tướng quân là người nhân nghĩa, nhất là khi thấy Tống Thanh Thư một mình đứng lẻ loi trong phòng, khuôn mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thi thể của Vi tước gia, khóe mắt tựa hồ còn ứa lệ, càng thương cảm không ngớt. Mọi người đều biết ngày thường Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo xưng huynh gọi đệ, mối quan hệ cảm tình rất tốt, thấy hắn biểu lộ chân tình, đầu khâm phục hắn đầy nghĩa khí.

Tống Thanh Thư đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt Vi Tiểu Bảo khép lại, trong lòng thì thầm: “ Vi huynh đệ, chớ trách ta, ngươi chính là người bằng hữu đầu tiên của ta từ khi đến thế giới này, chỉ tiếc là ngươi quá thông minh, nếu không mượn cơ hội lần này để diệt trừ ngươi, ngày sau có thể là ta sẽ lại bị ngươi hại ngược, gần đây ta có một việc lớn cần phải làm, đáng tiếc là dù đã nghĩ tới mọi cách, vẫn không có cách nào có thể đã lừa gạt ngươi, nên không thể không diệt, nếu tráo đổi vị trí ngươi với ta, ta tin rằng ngươi cũng sẽ làm như thế, nói cho cùng, hai chúng ta là cùng một loại người, không thể cùng nhau tồn tại.
Xoay người lại, nhìn Kiến Ninh công chúa lạnh lẽo thân xác nằm kề bên, Tống Thanh Thư trong lòng thở dài: "Nói cho cùng, lần này người bị chết oan cần ta phải xin lỗi chính là công chúa….."


 
Chương 139: Chân tướng sự thật (2)


Lúc để quan tài công chúa cùng với Vi Tiểu Bảo đặt cùng một chỗ, đây là việc vượt qua lễ nghi, có điều chuyện hôm nay xảy ra quá bất ngờ đột ngột, cũng không ai có tâm trí đối với việc này mà đưa ra lời dị nghị.

Nhìn thi thể công chúa Kiến Ninh luôn luôn ương nghạnh bây giờ lại có tư thái yên tĩnh nằm ở trong quan tài, Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua có chút bấn loạn không quen, trong lúc này trong đầu hắn phảng phất tái hiện trở lại chuyện tối ngày hôm qua.

……………………………………………………………………………………………………………………………

Lúc ấy khi Vi Tiểu Bảo rời đi không lâu, Tống Thanh Thư liền nhẹ nhàng bước vào gian phòng của Kiến Ninh công chúa, nàng đang ở nằm trên giường hưởng thụ dư vị của cơn cuồng hoan, đến khi nhận ra được là có người bước vào phòng mình, lập tức giận dữ, đang muốn trút giận thì thấy ánh mắt mình đã bị che kín đen kịt.
-Công chúa…đã bị Vi Tiểu Bảo lừa rồi, dựa theo quy củ hoàng thất, không lâu nữa, Bình Tây Vương phủ sẽ phái người đến kiểm nghiệm sự trong trắng của công chúa. Vi Tiểu Bảo vì lo lắng chuyện gian díu cùng công chúa bị bại lộ, sẽ bị Ngô Tam Quế nổi giận lột da rút gân, vì lẽ đó nên đã sắp xếp công chúa câu dẫn thế tử Phúc Khang An, trên danh nghĩa là đem tội danh giá họa để nhân cơ hội hắn gϊếŧ Ngô Ứng Hùng, kỳ thực chỉ là muốn đem tội danh làm bẩn công chúa giá họa cho thế tử Phúc Khang An, ngày mai Vi Tiểu Bảo sẽ không tới cứu công chúa đâu, hắn sẽ tùy ý để công chúa bị thế tử Phúc Khang An cưỡng bức, sau đó mới mang theo phụ tử Ngô Tam Quế đến tận nơi để mắt nhìn thấy tất cả.

Tống Thanh Thư sử dụng Di Hồn Đại Pháp, ở bên lổ tai công chúa Kiến Ninh lẩm bẩm thì thầm.
-Sẽ không có như vậy đâu, Tiểu Quế Tử sẽ không làm như vậy đối với ta.

Kiến Ninh tuy rằng vẻ mặt đang bị Di Hồn Đại Pháp làm dại ra, thế nhưng theo bản năng vẫn nói như thế.

-Rồi công chúa sẽ có câu trả lời rõ ràng tất cả vào ngày mai.

Tống Thanh Thư tiếp tục gia tăng công lực.

-Nếu công chúa phát hiện ra là Vi Tiểu Bảo lừa công chúa, thì công chúa sẽ định làm như thế nào đây?

-Ta sẽ gϊếŧ hắn!

Trên khuôn mặt công chúa Kiến Ninh lộ ra vẻ hung dữ.

-Nghe nói công chúa có một thanh hỏa thương, không có áo giáp nào mà không xuyên thủng...

Tống Thanh Thư chạm đến là thôi.

-Hỏa thương?

Kiến Ninh trong đầu ghi nhớ lại điều này.

-Sau khi gϊếŧ Vi Tiểu Bảo xong, công chúa có tính toán gì không?

Lúc này trên mặt Tống Thanh Thư bao phủ một tầng hắc ám, làm người nhìn thấy không rõ ràng, rất là mơ hồ.
-Tính toán…?

Kiến Ninh ngơ ngác nói tiếp.

-Ta không biết.

-Chẳng lẽ công chúa vẫn còn muốn tiếp tục gả cho Ngô Ứng Hùng, như vậy tính ra là sẽ có đến ba nam nhân nắm giữ thân thể của công chúa sao?"

Tống Thanh Thư giọng nói trở nên lạnh.

-Không….ta không thể!

Kiến Ninh lúc này ra vẻ hoảng sợ:

-Tiểu Quế Tử chết rồi, trên đời này ta cũng không còn có gì hay để vui đùa tính ra thì thù ta cũng đã báo, nên sẽ đến địa phủ bồi tiếp tiếp tục vui đùa cùng Tiểu Quế Tử.

-Không thể dùng lụa trắng treo cổ lúc chết trông sẽ rất khó coi, sẽ doạ cho Tiểu Quế Tử dưới suối vàng hoảng sợ, dùng đao thì lại quá đau đớn, cho nên chỉ có thể dùng loại độc dược mà công chúa còn lưu giữ mang theo.

Nhìn vẻ mặt Kiến Ninh dần bình thản lại, Tống Thanh Thư nhanh chóng lui ra khỏi gian phòng.
Lần trước lúc hắn đến Lệ Xuân viện Dương Châu đã được chứng kiến uy lực của Mê xuân tửu, đến ngay cả Hạ Thanh Thanh là một dạng nữ nhân kiên trinh mà cũng hứng tình chủ động gần gũi với một nam nhân xa lạ, Tống Thanh Thư cũng đã lấy đem theo một ít để trong người để khi cần thì sử dụng, lần này vừa vặn đến lúc mang ra dùng, lúc công chúa gặp gở thế tử Phúc Khang An trong phòng cùng nhau uống rượu, thì trước đó Tống Thanh Thư đã lặng lẽ bỏ vào Mê xuân tửu, đối với nữ nhân lại có tác dụng mạnh hơn với nam nhân nhiều...

……………………………………………………………………………………………………………………………..

Sáng sớm ngày hôm sau, Bình Tây Vương phủ đã phái người đến mời Tống Thanh Thư đến phủ, Tống Thanh Thư liền chuẩn bị sẵn quyển kinh Chính Lam Kỳ bản giả ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) giấu vào trong ngực, hắn tính toán xem thử hôm nay có cơ hội đánh tráo quyển thật đang nằm trong tay của Ngô Tam Quế.
Đến Bình Tây Vương phủ, quả nhiên không ngoài dự liệu, Ngô Tam Quế biết việc xảy ra trọng đại, nên mời Tống Thanh Thư tới thư phòng của mình.

Tống Thanh Thư cố nén sự mừng rỡ trong lòng, vừa chú ý quan sát quanh phòng suy đoán chỗ nào trong phòng có khả năng cất giấu Tứ Thập Nhị Chương Kinh, vừa lắng tai nghe Ngô Tam Quế đưa ra đối sách.

-Bản Vương biết việc xảy ra thì Bình Tây Vương phủ khó tránh khỏi tội, ta sẽ sẽ tự bẩm tấu lên hoàng thượng xin cách chức tước Vương của mình, đồng thời tự phạt không nhận lương bổng trong mười năm tới.

Nghe được câu nói đầu tiên, Tống Thanh Thư liền mỉm cười, bỏ đi tước Vương? Hoàng đế Khang Hi chưa biết có đáp ứng hay không, nhưng chắc chắn hoàng đế sẽ biết đây chỉ là kế sách của Ngô Tam Quế áp dụng lùi một bước để tiến hai bước, thì làm sao mà chấp thuận? Lại còn phạt không nhận mười năm bổng lộc, nếu như đối với một quan chức thanh liêm, đúng đây là đòn trí mạng, nhưng đường đường hùng cứ một phương là Bình Tây Vương Ngô Tam Quế thì có cần chi đến bổng lộc của triều đình? Ha ha...
Ngô Tam Quế tự mình nói tiếp:

-Còn việc hoàng thượng tứ hôn, tuy rằng công chúa đã mất... nhưng Ngô gia vẫn thừa nhận thân phận của công chúa là trưởng tức ( dâu lớn ) của Ngô gia, bản vương sẽ vẫn sẽ sắp xếp đủ lễ nghi để cho Ứng Hùng cưới công chúa, rồi đem công chúa chôn ở trong mộ tổ Ngô gia, viết lên gia phả của dòng họ..

“Công chúa Kiến Ninh đâu có muốn làm người của Ngô gia…”

Tống Thanh Thư thầm nghĩ. trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn nói:

-Như vậy rất tốt, có thể cứu vãn bộ mặt của hoàng gia ở mức độ nào đó, hoàng thượng nếu biết được chắc cũng hài lòng..

Tống Thanh Thư biết rõ công chúa Kiến Ninh trên trời nếu có hiển linh, nàng tuyệt không muốn bị chôn thây ở tổ mộ Ngô gia, Tống Thanh Thư trong lòng hổ thẹn đối với công chúa Kiến Ninh, cũng muốn đem thi hài của nàng trở lại kinh thành, mai táng ở hoàng lăng, nếu hắn ra mặt nói vậy thì Ngô Tam Quế cũng không dám nhiều lời thêm nữa..
Thế nhưng, hắn không lựa chọn làm như vậy.

"Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!"

Đây chính là phương châm sống của Tống Thanh Thư, nếu đã quyết định thì hắn sẽ không để cho tình cảm làm ảnh hưởng đến phán đoán kế hoạch của mình.

Việc đem công chúa Kiến Ninh mai táng ở mộ tổ Ngô gia, đối với hoàng thất cùng Ngô Tam Quế thật ra mà nói, đó là một lựa chọn vẹn toàn cho cả đôi bên, Tống Thanh Thư hiện giờ thay mặt triều đình, cũng không có lý do nào để không từ chối.

Được sự đồng ý của hắn, Ngô Tam Quế vui vẻ hắn lên, lão biết đối phương không có ý làm khó dễ mình, trong lòng cũng nhẹ nhỏm hơn phân nữa, tiếp tục nói:

-Bản vương cũng biết làm như vậy vẫn rất khó bù đắp sai sót của Bình Tây Vương phủ, theo lý thì bản vương phải tự mình đi đến kinh thành để thỉnh tội, nhưng chiến sự Bắc cương đang lúc căng thẳng, quân Mông Cổ mắt cứ nhìn chằm chằm, vì sự an toàn giang sơn Đại Thanh, bản vương phải tiếp tục có mặt trấn thủ Sơn Hải quan, nên đành đưa tiểu nữ A Kha đến hoàng cung làm cung nữ vì phụ thân chuộc tội.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top