Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)
Chương 200: Đêm khuya có nữ nhân đến thăm.


CHƯƠNG 200: ĐÊM KHUYA CÓ NỮ NHÂN ĐẾN THĂM.

Hoằng Lịch thiết yến khoản đãi Khâm sai đại thần, lực lượng toàn bộ Vương Phủ có thể nói là thị vệ chủ yếu bảo vệ chặt chẽ bên ngoài, sơ sài bên trong, Tống Thanh Thư rời tiệc ngay sau đó, tuy rằng đụng phải mấy đội tuần tra, nhưng nhìn thấy trên người hắn mặc quan phục, liền gật đầu ngầm chào, mặc kệ hắn hành tẩu.

Tống Thanh Thư cũng không phải là kẻ ngốc, hắn không cho là ở trong vương phủ thì thị vệ sẽ không chú ý đến, nên trên đường đi cố che giấu dấu vết hành tung, cuối cùng đến ở bên hồ nước thì phát hiện bóng dáng Hạ Thanh Thanh.

Một nữ nhân đang đứng cô đơn, nhìn qua mặt hồ nước suy nghĩ xuất thần.

-Ngươi tới đây cũng rất nhanh đấy.

Nghe được tiếng động sau lưng, Hạ Thanh Thanh dường như sớm đoán được hắn đến.
-Sao Viên phu nhân chỉ có một mình đứng ở nơi này…

Tống Thanh Thư nhìn quanh, lấy thân phận của nàng bây giờ, không nên đứng một mình mới đúng.

-Vì ta đang chờ ngươi.

Hạ Thanh Thanh xoay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Giai nhân vẫn như ngày nào, nhưng thân phận thế sự đã xoay vần, Tống Thanh Thư khó nén đau thương:

-Vì sao Viên phu nhân lại có quyết định này mà không hỏi tại hạ trước? Khi ấy tại hạ sẽ đem kế hoạch trong lòng toàn bộ nói cho Viên phu nhân biết, có thể sau khi nghe thì sẽ không lựa chọn cách ly khai tại hạ…

-Ta đã từng hỏi qua ngươi rất nhiều lần,

Một làn gió mát thổi qua nhiễu loạn mái tóc, Hạ Thanh Thanh duỗi ngón tay đem vài sợi tóc vén gọn sau tai, mỉm cười,

-Thế nhưng ngươi chỉ biết nói câu… “ hãy tin tưởng ta…hãy tin tưởng ta "
Tống Thanh Thư nghe vậy sững sờ, lúc ấy thì đúng là như thế.

Hạ Thanh Thanh nhìn thấy phản ứng của hắn, ánh mắt phức tạp:

-Được rồi, cho ngươi thêm một lần cơ hội, bây giờ hãy nói cho ta biết kế hoạch của ngươi đi.

Tống Thanh Thư thoáng cái lại chần chờ, chuyện này quan hệ quá lớn, không thể được phép tiết lộ, với lại ngày nay thân phận của nàng đã là Vương phi của Bảo Thân Vương...

-Khỏi cần nói nữa… ta đã biết rõ đáp án rồi…

Hạ Thanh Thanh u uất thở dài, không nói thêm gì nữa.

-Bây giờ thời gian cảnh vật thay đổi, thân phận của Viên phu nhân cùng tại hạ bất đồng, vì thế tại hạ không có khả năng nói cho Viên phu nhân biết được.

Tống Thanh Thư mặc dù xúc động muốn liều lĩnh, nhưng cuối cùng thì lý trí của hắn vẫn còn áp đảo được..

-Ta minh bạch, bất quá lần này chỉ e rằng chúng ta chỉ còn một lần cuối cùng gặp mặt, ngươi có kế hoạch của ngươi, ta cũng có kế hoạch của ta, ta không muốn tăng thêm gợn sóng trong lòng.
Nhìn qua xa xa mặt hồ, Hạ Thanh Thanh bình tĩnh nói.

-Kế hoạch của Viên phu nhân là sắc dụ Hoằng Lịch, châm ngòi làm hỏng quan hệ của lão và Khang Hi, thế nhưng Viên phu nhân thật sự cho rằng Hoằng Lịch có thể đánh bại Khang Hi sao?

Tống Thanh Thư cười lạnh nói.

Hạ Thanh Thanh rõ ràng sững sờ, mặt như hàn băng:

-Ngươi có thể lý giải như vậy, nhưng đây là việc của chính ta, không cần đến những người khác quan tâm.

Trong lòng nàng âm thầm yên suy nghĩ: “ Ta đương nhiên biết rõ Hoằng Lịch không phải là đối thủ Khang Hi...”

-Vậy được rồi, sau này sẽ không gặp lại..

Tống Thanh Thư dứt khoát quay người rời đi

"Sau sẽ không gặp..." Hạ Thanh Thanh thoáng qua thất thần, trong miệng lẩm bẩm tự nói, trên mặt đầy đắng chát chi ý.

Trở lại trong yến tiệc, Tống Thanh Thư cười vui như cũ, liên tiếp đứng dậy cùng các vị quan trong phủ ăn uống linh đình, lâu nay theo Vi Tiểu Bảo, Đa Long sống chung một chỗ, xưng huynh gọi đệ, kết giao bằng hữu bổn sự sớm đã luyện thành..
Khi hắn nhìn thấy Hoằng Lịch đứng dậy rời tiệc, thì rượu đã uống nhiều đến đổi sớm đã say thành một bãi bùn nhão rồi, lúc từ Vương Phủ đi ra về,

- Triệu Tề Hiền, ngươi nói xem Tống đại nhân đêm nay thế nào, đột nhiên trở nên uống say như vậy...?

Trương Khang Niên vịn Tống Thanh Thư đang say như chết, kinh ngạc nhìn Triệu Tề Hiền hỏi.

-Ta làm sao biết được…

Triệu Tề Hiền vừa bị Tống Thanh Thư nôn ói dính đầy một thân, biểu lộ càng phiền muộn.

-Ha ha… xin lỗi…về sau hồi kinh …sau đó sẽ xin cho các ngươi thăng quan….

Nghe được bọn họ nghị luận, Tống Thanh Thư miễn cưỡng mở hai mắt ra, cười ngây ngô nói.

…………………………………………………………………………………..

Trong vương phủ, tại Y Lan quán trung nơi dành cho Trắc phúc tấn cư ngụ..

-Vương gia, sắc trời không còn sớm, xin mời ngài trở về đi.
Hạ Thanh Thanh lạnh lùng nói ra.

-Hạ Thanh Thanh, dù sao nàng cũng là của Trắc phúc tấn của ta rồi.

Hoằng Lịch mỉm cười, bước đến định ôm nàng.

Hàn quang lóe lên, thanh Kim Xà kiếm của Hạ Thanh Thanh đã chống ngay trước ngực lão, lạnh giọng nói:

-Vương gia, nếu như ngài đã quên thì tiểu nữ sẽ nhắc lại một lần nữa, cái gọi là Trắc phúc tấn chỉ là che giấu thân phận, nhưng xin Vương gia đừng coi là thật, còn nữa, không được gọi tiểu nữ bằng tên như vậy…

-Được…được.. bản vương chỉ là muốn đùa cùng Viên phu nhân một chút mà thôi,

Hoằng Lịch ngượng ngập lui về phía sau mấy bước,

-Đêm nay trong bữa tiệc, Viên phu nhân phô diền vũ khúc làm cho văn võ bá quan kinh diễm, bản vương được may mắn ngắm nhìn, lúc đó gặp Viên phu nhân đưa ra ý muốn, không ngờ tới Viên phu nhân lại có thể đáp ứng.
- Kết minh giữa chúng ta không có bao hàm vì Vương gia mà tấu lên vũ khúc, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.

Hạ Thanh Thanh nói.

-Chỉ một lần này, bản vương nhìn thấy đã rất hài lòng rồi.

Hoằng Lịch ha ha cười nói,

-Đúng rồi, nghe nói tại Kim Xà doanh gần đây chút nhiễu loạn xảy ra a, có muốn bản vương phái người giúp đỡ Viên phu nhân một tay?

-Không cần… đây chẳng qua là tiểu nữ cố tình dùng thủ đoạn để qua mặt Khang Hi, bằng không thì Khang Hi sẽ không buông tha cho Kim Xà doanh đâu.

Hạ Thanh Thanh lắc đầu, cự tuyệt nói.

Nguyên lai ngày đó Hạ Thanh Thanh bị Lạc Băng tác động, nàng cũng hiểu được Tống Thanh Thư tựa hồ không phải thật tâm giúp nàng báo thù, với lại cùng Tống Thanh Thư ở chung một chỗ càng lâu, hình bóng của Viên Thừa Chí tại trong đầu nàng cũng càng thêm mơ hồ phai nhạt, nàng sợ đến một ngày nào đó, bản thân sa ngã thậm chí ngay cả kẻ thù cũng đã quên báo, cho nên cách lựa chọn tốt nhất là ly khai.
Lúc trước là vì phu quân bị gϊếŧ, cừu hận che đôi mắt nên có những hành động nông nổi, trong khoảng thời gian này nàng đã tỉnh táo lại, nghe qua mưu kế của Lạc Băng thì nàng thấy có nhiều kẽ hở, Hạ Thanh Thanh cũng không phải là người ngu dốt như đám người Hồng Hoa hội, vì một khả năng hư vô mờ ảo, đã đơn giản buông tha cho sự trong sạch của mình.

Hạ Thanh Thanh trước xuôi về phía nam Sơn Đông, đến Kim Xà doanh mang theo một nhóm người thân tín đến Thịnh kinh thành.

Hoằng Lịch đang đau đầu bởi vì chuyện của công chúa Kiến Ninh, đã cùng Bình Tây Vương Ngô Tam Quế cãi nhau mà trở mặt, mất đi Ngô Tam Quế một minh hữu, lão giờ không có đến mười vạn đại quân, xuôi nam thì bị Ngô Tam Quế chống đỡ, mặt phía bắc lại có Mông Cổ hung hãn, đúng là phía trước không đường đi, phía sau có truy binh tuyệt cảnh.

Đương nhiên, nếu lão cam tâm cát cứ một phương làm Vương gia, thì có thể tiêu dao khoái hoạt mấy chục năm, chỉ tiếc là lão một mực mơ ước chiếc ngai vàng trong kinh thành kia, thì thế nào nguyện ý làm Vương gia chỉ để thủ thành?

Lúc Hạ Thanh Thanh đến làm cho lão vô cùng vui mừng, bởi vì nàng đã mang đến một đường thoát ra, nếu cùng Kim Xà doanh liên hợp, Kim Xà doanh thông qua hải vận trợ giúp lão đem quân vận đến Thiên Tân, Kim Xà doanh từ Sơn Đông khởi binh, hợp sức cùng đánh tới kinh thành, với kế hoạch như thế thì hoàn toàn vòng qua Sơn Hải Quan của Ngô Tam Quế, do đó nếu cùng Kim Xà doanh kết minh, thì có thể hoàn mỹ giải quyết các vấn đề khó khăn hiện tại.

Bởi vậy Hoằng Lịch cùng Hạ Thanh Thanh phối hợp ăn nhịp với nhau, rất nhanh kết làm đồng minh, trong khoảng thời gian này vì thương thảo đối phó với Thần Long giáo, cùng với ngày sau hợp tác phương pháp chi tiết xử lý cụ thể, Hạ Thanh Thanh phải thường xuyên cùng lão gặp mặt. Hoằng Lịch lo lắng một nữ nhân xa lạ thường xuyên xuất nhập trong Vương Phủ, sẽ khiến cho người hoài nghi, dễ bị để lộ đại kế, nên dùng thân phận nạp thêm Trắc phúc tấn đem Hạ Thanh Thanh thu xếp vào trong phủ, che dấu tai mắt người.
-Vậy là tốt rồi,

Hoằng Lịch trong lòng mặc dù vẫn có hoài nghi, nhưng rõ ràng phu quân của Hạ Thanh Thanh đúng là bị Khang Hi gϊếŧ chết, xuất phát từ mưu cầu lợi ích của Kim Xà doanh còn là thù riêng của nàng, nên cũng không cần phải lừa gạt mình, cho nên lão lời nói liền xoay chuyển,

-Đúng rồi, Viên phu nhân…hôm nay trong bữa tiệc nàng có thấy được Khâm sai đại thần của triều đình phái tới?

-Khâm sai đại thần?

Hạ Thanh Thanh trong lòng nhảy dựng, nhàn nhạt nói ra,

-Bái kiến.. chỉ là một bộ dáng tiểu bạch kiểm, nhìn xem cũng chẳng ra gì, chắc hẳn không có bản lĩnh gì thật sự.

-Viên phu nhân nếu nghĩ như vậy thì mười phần đều sai hết rồi,

Hoằng Lịch trầm giọng nói ra,

-Vi Tiểu Bảo sau khi chết đi, Tống Thanh Thư đã thành tâm phúc số một của Khang Hi, là đệ nhất cao thủ tại kinh thành hiện giờ đấy, dường như hắn tới đây là có mưu đồ với bản tọa.
-Võ công cao bất quá cũng chỉ là có một thanh đao thôi, đâu có thể lật được biển to sóng lớn.

Hạ Thanh Thanh tận lực biểu lộ giả vờ chẳng quan tâm để ý tới.

-Võ công cao tới một mức nhất định, thì sẽ không còn là một thanh đao nữa…. Viên phu nhân còn nhớ phu quân của nàng bị chết như thế nào? Kim Xà Vương võ công cao cường, dưới trướng hơn mười vạn đại quân, đường đường một phương bá chủ, chết ở dưới tay Đông Phương Bất Bại, đảo mắt mưu sự trở thành con số không….

Hoằng Lịch cố ý nhìn nhìn sắc mặt Hạ Thanh Thanh.

Hạ Thanh Thanh quả nhiên sắc mặt đại biến:

-Sẽ có có một ngày tiểu nữ nhất định sẽ gϊếŧ chết Đông Phương Bất Bại thay cho Viên đại ca báo thù... Bất quá trong thiên hạ có được mấy tên Đông Phương Bất Bại? Tông Thanh Thư võ công mặc dù cao thâm, nhưng muốn hành thích Vương gia, e rằng vẫn chưa đủ sức…
-Bên trong vương phủ cao thủ rất nhiều, bản vương không sợ gì hắn cả.

Hoằng Lịch vỗ lấy ngực,

-Nhưng hắn mới bằng chừng ấy tuổi, mà đã là có khí độ nhất phái tông sư, khó bảo toàn ngày sau không sẽ khuếch trương thanh thế, loại người này không thể không phòng.

-Vậy là Vương gia có ý là thừa dịp hắn chưa trưởng thành hoàn toàn, tiên hạ thủ vi cường?

Hạ Thanh Thanh mặt không thay đổi hỏi,

-Chỉ là như vậy sợ rằng đánh rắn động cỏ, làm cho Khang Hi có thêm cảnh giác, cái được không bù được cái mất.

-Bản vương thì lại cho rằng hoàn toàn trái ngược lại,

Hoằng Lịch cười lạnh,

-Theo thám tử hồi báo, Khang Hi đã bảo hắn trù hoạch kiến lập một tổ chức bí mật chuyên thu thập tin tức khắp nơi, nếu thật sự sau này hắn tạo dựng lên, lúc đó chúng ta hành động chỉ sợ bị quản chế khắp nơi, khi hành quân tiến hành chiến tranhsẽ ở vào thế bị động. Haha… cái gọi là thiên đường có đường, ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại bước vào, lần này hắn tự chui đầu vô lưới, bản vương làm sao buông tha cơ hội thật tốt như vậy?
-Thế nhưng hắn dù sao cũng là Khâm sai đại thần, Vương gia nếu động thủ, chỉ sợ cục diện thay đổi không kịp thời gian chỉnh đốn.

Hạ Thanh Thanh nhướng mày, trong lòng lo lắng.

-Không sao, bản vương đã có diệu kế.

Hoằng Lịch cao thâm sâu xa cười cười.

………………………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư được hộ tống quay về Dịch Phương quán, vừa xuống xe ngựa, thì có một tên ngự tiền thị vệ bước đến chào đón, rồi lặng lẽ nói:

-Tống đại nhân, vừa rồi có một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần tới tìm đại nhân.

-Nữ nhân xinh đẹp?

Tống Thanh Thư ánh mắt hơi mở, mơ hồ nghe không rõ nói,

-Nàng có báo tính danh không?

Thị vệ cung kính đáp:

-Không có, nàng đến trên thân người trải qua cải trang, tựa hồ là muốn che giấu dấu vết, huynh đệ thuộc hạ cảm thấy nàng chắc có chuyện quan trọng muốn gặp đại nhân, nên tự chủ trương đưa nàng ẩn thân trong tửu điếm, chính là đang ở bên trong chờ đại nhân.
-Chẳng lẽ là Hạ Thanh Thanh?

Tống Thanh Thư vui mừng quá đỗi, loạng choạng đẩy ra thị vệ thất tha thất thểu đi vào.

 
Chương 201: Mộng đẹp.


CHƯƠNG 201: MỘNG ĐẸP.

Tống Thanh Thư vừa đi được có vài bước, dưới chân chuếnh choáng tự vấp ngã xuống mặt đất, may mắn là tên thị vệ đi bên cạnh nhanh tay tay đỡ lấy hắn kịp, chỉ là sau khi lăn qua lăn lại, cảm giác cơn say càng dâng cao lên, Tống Thanh Thư cứ vậy mà ngủ mê thật say.

-Giờ làm làm sao bây giờ?

Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền mắt to nhìn đôi đôi mắt nhỏ, chân tay luống cuống.

- Trước cứ đem đại nhân đỡ vào phòng lên giường nghỉ ngơi đi..

Cuối cùng hai người bọn họ liền dìu hắn hướng phòng ngủ đỡ đi.

Thật vất vả mới đem Tống Thanh Thư để nằm trên giường, đột nhiên Trương Khang Niên nghe tiếng bước chân, vội vàng quay đầu lại quát:

-Là ai?

Triệu Tề Hiền cũng sợ hãi cả kinh, vội vàng rút đao ra cảnh giác nhìn vào chỗ bóng tối nơi hẻo lánh.

-Tống công tử làm sao vậy?
Lúc này từ trong góc một giọng nói nhu nhược nữ nhân vang lên.

Nghe được tiếng nói này, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền hai người mới trầm tĩnh lại, thanh âm nữ nhân ôn nhu như vậy, dù cho không phải là thiên kim tiểu thư, cũng sẽ không phải là phỉ nhân thích khách gì đó..

Mượn ánh đèn nến nhìn qua, bước vào bên cạnh cái ghế, đứng đấy một thiếu phụ hàm xúc ôn nhu uyển chuyển, toàn thân khoác một cái áo choàng trắng như tuyết, sắc mặc dù có mỏi mệt, nhưng cũng khó dấu được dung nhan tinh xảo vũ mị.

Trương Khang Niên sững sờ:

-Phu nhân …là?

Nam Lan trong lòng suy nghĩ:

“ Nếu như ta nói là có chuyện cầu kiến Tống Thanh Thư, bọn họ nói không chừng sẽ đuổi đi, chi bằng hù dọa bọn họ..”

Trong thời gian vừa qua, Nam Lan bị các tiểu quan nha môn xua đuổi khi có việc cầu kiến, cho nên trong lòng luôn có đề phòng.
-Ta là bằng hữu của Tống Thanh Thư, hắn có phải hay là đã... uống rượu bị say rồi?

Nghe thấy được khắp phòng toàn là mùi rượu, đôi mi thành tú của Nam Lan nhíu lại.

-Phu nhân là bằng hữu của Tông đại nhân à?

Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền quỷ dị liếc nhìn nhau, lập tức dồn dập nịnh nọt mỉm cười,

-Đã hiểu…đã hiểu...

Trong lòng bọn chúng rộn ràng suy nghĩ:

“Đêm hôm khuya khoắt, một nữ nhân đến phòng ngủ của Tống đại nhân, hai người quan hệ như thế nào không cần nói thì cũng biết? Vừa nhìn qua nữ nhân này búi tóc, tựa hồ đó là một nữ nhân đã có trượng phu, Tống đại nhân rõ ràng cũng thích dạng thiếu phụ như thế này, bất quá nữ nhân này quá xinh đẹp, cũng rất khó cho nam nhân nhìn thấy mà không động tâm, Tống đại nhân thật sự là tốt phúc khí…”

-Các ngươi chuẩn bị nước ấm cùng khăn mặt mang đến đây, việc còn lại giao cho ta..
Nam Lan đem cái áo choàng ngoài cởi ra phủ ở trên mặt ghế, bước nhanh tới, vung lên ống tay áo, lộ ra hai cánh tay trắng noãn, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền vừa nhìn thấy đã nuốt nước bọt.

-Vâng…vâng…

Thấy nàng giống như nữ chủ nhân ra lệnh, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy đó là đương nhiên, vội vàng thối lui ra ngoài phòng, thu xếp vật dụng mà Nam Lan dặn dò ..

- Trương Khang Niên, ngươi có thấy làm da của phu nhân đó không ? Quả thực quá non mềm như có thể chỉ cần bóp nhẹ là nước chảy ra vậy.

Khi đi ra không hẳn bên ngoài, Triệu Tề Hiền dùng bả vai hích Trương Khang Niên bên cạnh nói.

-Đừng có nói lớn, bộ không muốn sống nữa hả, đây chính là nữ nhân của Tống đại nhân... Bất quá đúng là bầu ngực thì vun tròn nhô cao thật to, cái mông lớn vểnh lên, vưu vật của nhân gian a.
Trương Khang Niên nháy mắt nói, hai gã cùng nở nụ cười gian.

Tiếp nhận chậu nước ấm, khăn lau từ trong tay tên thị vệ, Nam Lan đem cửa phòng đóng lại, vừa rồi nàng cũng chú ý tới trong ánh mắt hai người kia có phần hèn mọn bỉ ổi, đương nhiên cũng biết bọn chúng đã hiểu lầm mình cùng Tống Thanh Thư có quan hệ, nàng đếm khuya như vậy tìm đến gặp Tống Thanh Thư cũng hoàn toànlà vì bất đắc dĩ.

Đêm nay nàng dò thăm được một tin tức, phu quân của mình hôm nay bị tra khảo cực kỳ tàn ác, cái mạng xem như mất đi hơn phân nửa, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, vội vàng chạy đến tử điếm Thành Tây, thì phát hiện đoàn người của Tống Thanh Thư đã người đi nhà trống.

Sau khi nghe ngóng, mới biết được hắn đã dùng thân phận Khâm sai đại thần đến ngụ ở Dịch Phương quán, nên mới vội vàng lại chạy tới đây.
Bởi vì lo lắng người quen trong chốn quan trường nhận ra, Nam Lan dùng áo choàng cải trang che kín cả người, gặp phải thị vệ của Tống Thanh Thư lưu lại tại Dịch Phương quán cũng là người lanh lẹ, thấy nàng dung nhan diễm lệ, lại nghe nàng nói muốn tìm Tống đại nhân, liền đưa nàng đi vào bên trong chờ.

-Tống công tử… Tống công tử?

Nam Lan nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Tống Thanh Thư, nào ngờ hắn chỉ lẩm bẩm vài câu, cũng không có động tĩnh gì.

-Ai ….

Nam Lan thở dài một hơi, nàng đêm bằng bất cứ giá nào cũng phải nghĩ đến biện pháp làm hắn thức tỉnh, bằng không thì đến lúc ngày mai, chỉ sợ tính mạng của phu quân mình bảo vệ không giữ được.

Vắt khô khăn mặt, Nam Lan tỉ mỉ lau sạch sẽ khóe miệng của hắn, sau đó một lần nữa, liên tục chà lau trán, mặt, cổ ….

Nước ấm làm cho Tống Thanh Thư cuối cùng cũng hơi tỉnh lại, Nam Lan vươn tay ra khẽ đẩy, trong miệng kêu:
-Tống công tử..Tống công tử tỉnh lại đi... cầu van ngươi, ta thật sự không cách nào nữa, vốn ta đã quyết định đi tìm gặp thế tử Phúc Khang An rồi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hy vọng may ra ngươi có thể giúp được gì không... nào ngờ ngươi lại...

Nói qua Nam Lan đau buồn, hai vai làm rung rung, bắt đầu khóc thút thít.

Nước mắt tràn mi từng giọt, từng giọt rơi xuống trên mặt Tống Thanh Thư, da mặt Tống Thanh Thư giật lên vài cái, mở hai mắt mông lung ra.

Không biết có phải là do say rượu hay không, Tống Thanh Thư mấy lần nhướng mắt, vẫn nhìn không rõ lắm hình dáng nữ nhân trước mắt, chỉ có thể mờ ảo nhận ra là một nữ nhân cực kỳ mỹ mạo.

-Viên phu nhân…có phải là phu nhân?

Vừa rồi trong mơ mơ hồ hồ, cảm nhận được có người săn sóc lau trên mặt, giờ thì bên giường thương tâm nức nở, Tống Thanh Thư trong vô thức đem Điền phu nhân hóa thành là Viên phu nhân…
-Tống công tử, ngươi đã tỉnh?


Gặp hắn dường như hơi tỉnh lại, Nam Lan vừa lau nước mắt, vừa cao hứng lên..

-Viên phu nhân… xem ra phu nhân.. quả nhiên không quên được, lén lút đến đây tìm tại hạ.

Tống Thanh Thư một tay nắm lấy bàn tay Nam Lan cây, trong miệng mơ màng nói.

" Thì ra Viên phu nhân là người trong lòng của Tống công tử?"

Nam Lan một hồi kinh ngạc, vội vàng muốn rút tay, một bên giải thích nói,

-Tống công tử, ngươi nhận lầm người, ta không phải là Viên phu nhân, ta là Điền phu nhân..

Nam Lan nói ra.

Cảm giác được nàng có ý muốn tay rút về, Tống Thanh Thư cầm lại thật chặt:

-Viên phu nhân.. đừng có rời xa tại hạ, lần này phu nhân nói cái gì thì tại hạ cũng sẽ không buông tay, ha ha… bàn tay của Viên phu nhân thật là trơn mềm a...

Lòng bàn tay truyền đến nhè nhẹ hơi ấm, làm cho Nam Lan liền nổi giận, thế nhưng tay của Tống Thanh Thư như là xiềng sắt, Nam Lan dù sử dụng ra toàn bộ khí lực thì cả người cũng không thể mảy may nhúc nhích.
-Viên phu nhân đừng có làm cái gì Trắc phúc tấn nữa, lão dâʍ côn Hoằng Lịch, làm gì mà có bổn sự kia giúp phu nhân báo thù, phải tin tưởng tại hạ, tại hạ … nhất định sẽ giúp phu nhân báo thù.

Lời nói tiếp theo của Tống Thanh Thư làm cho Nam Lan cứng đờ, nàng không thể ức chế trong lòng phát run lên.

Trắc phúc tấn? Viên phu nhân đã trở thành Trắc phúc tấn? Hoằng Lịch? Chẳng lẽ Tống Thanh Thư cùng Trắc phúc tấn của Vương gia cấu kết, Nam Lan lập tức lâm vào vô cùng sợ hãi, tự mình biết một thiên đại bí mật như vậy, nếu không bị Tống Thanh Thư diệt khẩu thì cũng là Bảo Thân Vương diệt khẩu, toàn thân nàng thoáng cái tê liệt xuống.

Tống Thanh Thư trong lúc này cảm thấy từ chóp mũi truyền đến hương thơm thân thể của nữ nhân, một cánh tay cũng tựa hồ va chạm vào một nơi mềm mại khác trên thân thể, lập tức dục niệm bốc lên, liền bất ngờ đem nàng kéo đến trong ngực, xoay người nằm đè lên trên, há miệng hôn lên trên mặt nàng rồi nói:
-Viên phu nhân.. trước kia tại hạ đối xử với Viên phu nhân thật tốt, kết quả là Viên phu nhân lại rời xe tại hạ, từ nay về sau tại hạ sẽ không bao giờ nhân nhượng nữa.

Nam Lan dốc sức liều mạng né tránh, nghe được hắn nói, vừa bực mình vừa buồn cười:

-Tống công tử..nhận lầm người rồi… ta không phải là Viên phu nhân của ngươi .

-Làm sao có thể như vậy chứ… ngày đó ngoại trừ một bước cuối cùng, chúng ta sẽ trở thành phu phụ rồi, đêm nay tại hạ muốn đền bù tiếc nuối ngày đó.

Tống Thanh Thư nói xong liền đem đầu để trên ngực nàng, cảm thấy xông vào mũi mùi hương làm cho mê say.

"Lại nghe đến một bí mật không nên nghe..."

Nam Lan trong lòng ai thán, thấy động tác của hắn, mắc cỡ đỏ bừng khuôn mặt, trong lòng tức giận, liền cắn trên mặt hắn một cái.

-Ai ui…
Tống Thanh Thư kêu đau lên,

-Viên phu nhân…sao lại cắn tại hạ..

-Hừ…ta đã nói không phải là Viên phu nhân rồi!

Nam Lan ghé vào lỗ tai hắn gào to lên.

-Vậy đây là ai?

Tống Thanh Thư nghe xong, sau đó liền giật mình sửng sốt, đình chỉ lại động tác tựa như đã tỉnh cơn say, hắn ngẩng đầu lên quan sát khuôn mặt nữ nhân trước mắt.

-Ta là Điền phu nhân.

Nam Lan bị hắn áp chế đè nặng, không được tự nhiên, cảm nhận được hơi thở nhiệt khí của hắn, vội quay đầu đi, đem mặt nghiêng qua một bên.

-Điền phu nhân là ai?

Tống Thanh Thư ánh mắt ngơ ngác..

-Ta là thê tử của Điền Quy Nông! Chính là Nam Lan…

Nam Lan cắn môi dưới, quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn trước mắt nam nhân liếc, thật không biết hắn là thực si hay là giả điên.

-Nam Lan ? Um… tại hạ nhớ ra rồi.. da trắng, một thiếu phụ dung nhan mỹ miều tuyệt đẹp, eo thon chân dài đầy đặn, um.. chẳng lẽ là tại hạ đang nằm mộng người mà mình vừa gặp đã luôn mơ ước..
Hắn kinh ngạc nhìn nữ nhân đang nằm dưới thân mình, cười ngây ngô nói.

-Ngươi không phải đang nằm mơ!

Nghe được hắn rõ ràng đánh giá như vậy, Nam Lan nhanh giận điên lên, vốn nàng cho hắn là một chính nhân quân tử, thì ra cũng đang âm thầm có chủ ý với mình.

Cùng hắn đối mặt, Nam Lan không chống cự nổi ánh mắt xâm lược của hắn, liền chuyển dời mắt mình qua nơi khác.

-Ha..ha..chỉ mong giấc mộng đẹp như thế đến với tại hạ mỗi ngày.

Tống Thanh Thư lại cúi đầu tại khuôn mặt nàng hôn lên một cái, trong nháy mắt đậm đặc khí tức cương dương , hàm râu của hắn phớt qua trên mặt, ngửi vào Điền phu nhân cảm thấy thân thể mình chợt bủn rủn một cách kỳ là, Nam Lan tự nhiên thậm chí có một tâm tình xúc động không muốn chống cự, buông ra thể xác và tinh thần mặc cho hắn chà đạp trên thân thể, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thẹn, khiến cho nàng phục hồi tinh thần lại, tỉnh táo nói:
-Tống công tử... ta biết rõ ngươi đã tỉnh say rồi…

-Um..vậy mà cũng bị Điền phu nhân nhìn ra..

Thần sắc Tống Thanh Thư đang mê mang, ánh mắt lập tức rõ ràng lộ ra thần sắc tươi tỉnh.

-Vậy ngươi còn chưa leo xuống.

Nam Lan thấy mình bị thân thể của hắn ép tới cơ hồ không thở nổi rồi.

-Nhưng tại hạ không nỡ buông tay ra…

Tống Thanh Thư lắc đầu.

-Ngươi……!

Điền phu nhân căm tức nhìn hắn.

-Trở lại vấn đề chính, tuy rằng lúc đầu thì tại hạ vô tâm, có điều sau đó khi tỉnh lại thì đó là cố tình động tay động chân với phu nhân, có phải giờ thì phu nhân đã không còn tin tưởng tại hạ?

Tống Thanh Thư vẻ mặt trầm tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi.

-Đó là đương nhiên, ta vốn tưởng rằng Tông công tử là người tốt, không ngờ ngươi cũng chẳng khác gì với những nam nhân khác, nói cho cùng đều là mơ ước đến thân thể của ta..
Điền phu nhân trong giọng nói lúc này thật lãnh đạm, thời gian vừa qua nàng cảm thấy thực sự là lĩnh hội đầy đủ khuôn mặt xấu xa của thế nhân.

-Nam nhân bằng bản lĩnh chinh phục nữ nhân, nữ nhân dùng dung mạo để lấy lòng nam nhân, vốn cũng đâu là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì, tại hạ có làm sai chỗ nào?

Tống Thanh Thư trả lời, cúi đầu nhìn nàng,

- Có phải là khuya nay Điền phu nhân có dự định đi tìm gặp thế tử Phúc Khang An?

-Không sai.

Điền phu nhân cố nén nước mắt bên trong.

-Đó cũng là giao dịch, cùng với ai giao dịch cũng vậy, nếu giao dịch này chuyển qua trên người của tại hạ thì phu nhân thấy có được không?

Tống Thanh Thư thả ra hai tay nàng, đầu ngón tay hắn lướt dọc theo đôi lông mày của nàng nhẹ nhàng lướt qua, nhưng trong lòng hắn đang oán hận, nếu Điền phu nhân giao dịch với những nam nhân khác thì cũng thôi, nhưng với nam nhân thân thích của Bảo thân vương thì tuyệt đối không được!
Điền phu nhân thu hồi hai tay lại, nhẹ nhàng thở dài:

-Được!

-Yên tâm…tại hạ sẽ giúp phu nhân cứu ra trượng phu của mình.

Tống Thanh Thư cỡi ra mấy nút thắt áo của nàng, Điền phu nhân lần này không có né tránh, nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, gật đâu nói:

-Ta tin tưởng ngươi một lần..

Tống Thanh Thư nhoẻn miệng cười, đưa tay tiến vào bên trong cái yếm, khi những đầu ngón tay của hắn vừa chạm đến chân bầu vú thì hơi thở của Điền phu nhân liền gấp gáp lên.

-Sau này Tống công tử sẽ không nhắc tới chuyện đêm nay.

Điền phu nhân một tay giữ lại được bàn tay khác của hắn đã lướt qua vùng bụng nàng, vừa chạm đến thảm lông gò mu âm hộ, ngăn cản những đầu ngón tay tiếp tục mò xuống dưới, hai gò má nàng ửng đỏ.

-Tại hạ lại không phải kẻ ngốc."..

Tống Thanh Thư mỉm cười, Điền phu nhân như là nhận mệnh nhắm chặt hai mắt lại, đôi lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, biểu hiện nội tâm của nàng vô cùng lo lắng không giống như bên ngoài biểu hiện ra bình tĩnh như vậy.
Tống Thanh Thư thoả mãn, tìm tòi đến bên hông nàng, cầm sợi dây tơ thắt hình con bướm, nhẹ nhàng kéo một cái, liền mở ra áo váy của nàng, không chút do dự ném xuống trên đất…..

 
Chương 202: Suốt đêm giao hoan.


CHƯƠNGt 202:t SUỐTt ĐÊMt GIAOt HOAN.

Điềnt phut nhânt mởt tot hait mắtt nhìn,t trongt miệngt “t um…um..”,t bởit vìt đôit môit bịt Tốngt Thanht Thưt ngănt chặn,t hắnt dùngt đầut lưỡit liếmt lênt trênt môit thơmt ,t nhưngt miệngt củat củat nàngt vẫnt khépt chặtt chẽ,t hắnt liềnt lấyt hait bànt tayt xoat bópt lênt cáit môngt tot đẹp,t Điềnt phut nhânt toànt thânt runt rẩy,t cảmt thụt đượct nhiệtt đột cơt thểt nàngt nóngt hổi.

Nếut nhưt nóit Điềnt phut nhânt đốit Tốngt Thanht Thưt khôngt cót chútt nàot cảmt tình,t đót làt gạtt người,t Tốngt Thanht Thưt lúct nàyt đangt tiếnt công,t phảngt phấtt đánht sâut vàot điểmt đạot đứct mấut chốtt củat nàngt .

Đầut lưỡit củat hắnt tiếpt tụct tạit trênt môit đỏt mọngt Điềnt phut nhânt thămt dò,t đôit môit anht đàot cũngt khôngt phốit hợp,t tiếpt tụct đóngt chặtt lại,t lúct nàyt Tốngt Thanht Thưt đangt nằmt trênt ngườit củat nàng,t nhúnt xuốngt mét dướit hạt thể,t phíat dướit cônt thịtt cácht quầnt thoángt cáit đụngt phảit trênt gòt mut âmt hột nàng,t chỉt nghet đếnt Điềnt phut nhân.

-A….

Mộtt tiếngt gọit nhỏ,t đôit môit khôngt tựt chủt hơit mởt ra,t cơt hộit tốtt nhưt thết thìt Tốngt Thanht Thưt làmt saot bỏt qua,t đầut lưỡit củat hắnt khôngt mấtt thờit liênt chuit vàot khoangt miệngt củat Điềnt phut nhân.

-Um..

Điềnt phut nhânt cảt kinh,t đầut lưỡit Tốngt Thanht Thưt cũngt đãt nhétt vàot trànt đầyt trongt miệngt củat nàng,t đầut lưỡit trongt miệngt nhẹt nhàngt liếmt láp,t trêut chọct lấyt đầut lưỡit củat nàng,t chậmt rãit Điềnt phut nhânt nhắmt hait mắtt lại,t cũngt buôngt that chot chốngt cự,t thoángt cáit đầut lưỡit Điềnt phut nhânt cùngt lưỡit Tốngt Thanht Thưt quấnt giaot cùngt mộtt chỗ,t hắnt mútt lấyt đầut lưỡit củat nàng,t Điềnt phut nhânt dầnt dầnt đãt cót phảnt ứng,t hait tayt ômt đầut Tốngt Thanht Thư,t cũngt bắtt đầut dùngt sứct hútt lạit đầut lưỡit củat hắn,t hait hàngt lôngt màyt hơit rungt động,t mit mắtt thấmt rat hait giọtt nướct mắtt trongt suốt.

Lúct nàyt Tốngt Thanht Thưt đãt bịt dụct hỏat làmt chot hônt mêt đầut óc,t thìt làmt gìt màt cót tâmt tưt cốt kỵt cảmt thụt củat nàng,t đồngt thờit bànt tayt tayt hướngt vềt phíat âmt hột nàngt tìmt tòi,t vươnt vàot chínht giữat hait chânt nàng,t cácht cáit tiểut nộit khốt lụat mỏng,t ngónt tayt Tốngt Thanht Thưt tiếpt tụct hướngt vàot trong,t chạmt đếnt khet thịtt âmt hột lụct lọi,t hắnt đãt rõt ràngt cảmt giáct đượct từt cửat miệngt ngọct mônt quant đãt hơit thấmt ướtt dịcht nhờn,t đangt lúct Tốngt Thanht Thưt dùngt ngónt tayt kéot cáit tiểut nộit khốt củat nàngt xuống,t muốnt tiếnt thêmt mộtt bướct xâmt nhậpt lúc,t thìt tayt củat Điềnt phut nhânt nắmt bắtt đượct tayt củat hắnt giữt lại,t chínht nàngt vẫnt cònt xấut hổt ngượngt ngùng!

Tốngt Thanht Thưt liềnt càngt kịcht liệtt bút mútt cáit lưỡit củat nàng,t cáit tayt bịt Điềnt phut nhânt giữt lạit liềnt rútt rat bênt ngoài,t bởit vìt hắnt thấyt sựt tìnht đếnt bướct này,t xemt nhưt làt đạit côngt cáot thành,t kết tiếpt thìt Điềnt phut nhânt khẳngt địnht sẽt khuấtt phục,t từt cửat miệngt ngọct mônt quant củat nàngt phảnt ứngt tiếtt rat dịcht nhờnt cót thểt thấyt được.

Tốngt Thanht Thưt cởit rat cáit yếmt củat Điềnt phut nhân,t khiếnt hait bầut vút củat nàngt bộct lột ra,t hait đầut númt vút phấnt hồngt tot nhưt đầut ngónt trỏt lạit vểnht caot lên,t mộtt tayt Tốngt Thanht Thư,t chàt xátt nha,t nắnt bópt phit thườngt caot hứng,t rấtt nhanht đầut númt vút liềnt sănt cứngt dựngt đứngt lên,t Tốngt Thanht Thưt thícht thút cựct kỳ,t hắnt cúit đầu,t đemt miệngt chuyểnt quat trênt mộtt bầut vú,t hát miệngt ngậmt lấyt đầut númt vút bút lấy,t cònt tayt kiat thìt đãt dùngt hait đầut ngónt tayt vănt vêt đầut númt vút cònt lại.

Điềnt phut nhânt bịt Tốngt Thanht Thưt liếmt hútt làmt chot thânt thểt yêut kiềut runt rẩy,t đôit mắtt đẹpt khépt chặt,t trướct ngựct hẩyt lên,t cửt độngt thânt thểt dạngt nhưt vậyt rõt ràngt làt cổt vũt Tốngt Thanht Thưt tiếpt tụct duyt trì,t bịt hắnt khiêut khícht nàngt cảmt giáct toànt thânt mìnht phóngt hỏat rồi,t dụct vọngt đạtt tớit mộtt đột caot mới.t nàngt khôngt thểt tưởngt đượct mìnht lạit bịt mộtt Tốngt Thanht Thưt nhỏt tuổit hơnt mìnht nhiềut lạit làmt chot mìnht thànht nhưt vậy.

Tốngt Thanht Thưt mộtt tayt chậmt rãit chuyểnt quat phíat dưới,t giờt thìt dễt dàngt cởit bỏt cáit tiểut nộit khốt củat Điềnt phut nhânt rồi,t ngónt tayt hắnt lậpt tứct duỗit vàot khet thịtt âmt hột Điền,t vạcht rat thảmt lôngt đent sờt đếnt âmt hạcht xoat nhẹ,t đâyt làt nơit mẩnt cảm,t nênt vừat đụngt vào,t thìt thânt thểt yêut kiềut nhưt bịt điệnt giật..

………………………………………………………………………………………….

Tốngt Thanht Thưt chuyểnt đầut xuốngt dướit hángt Điềnt phut nhân,t đemt hait chânt trắngt nàngt dạngt ra,t saut đót đemt miệngt hônt lênt cáit âmt hột nàng,t lầnt đầut tiênt Điềnt phut nhânt hưởngt thụt mùit vịt này,t nàngt liềnt cảmt thấyt linht hồnt mìnht đềut muốnt xuấtt khiếut rồi..

Trongt chốct lát,t Tốngt Thanht Thưt đemt hait chânt nàngt congt lênt đẩyt cao,t đểt chot Điềnt phut nhânt ômt lấyt đầut gốit mình,t tiếpt tụct thèt đầut lưỡit rat trênt cáit môngt lớnt mậpt trònt thoángt cáit thoángt cáit liếmt láp,t mộtt lúct saut Tốngt Thanht Thưt nhìnt xuốngt hạt thểt đẫyt đàt củat mỹt nữt tuyếtt trắng,t dướit ánht đènt nếnt trênt tường,t hait cáit lổt nhỏt hậut mônt vàt ut cốct đềut lấpt lánht vớit chấtt lỏngt dịcht nhờn,t nhấtt làt đangt cót tiếtt tấut nhíut lạit rồit mởt ra,t vừat nhìnt thấyt cảnht này,t trongt đầut Tốngt Thanht Thưt kêut ầmt mộtt cái.

………………………………………………………………………………………….

Tốngt Thanht Thưt cũngt chẳngt quant tâmt đếnt miệngt mìnht đangt dínht đầyt dịcht nhờnt từt ut cốct tràot ra,t cáit mùit hăngt nồngt củat cáit ut cốct thànht thụct càngt làmt chot hắnt kícht thích.t Rấtt nhanht chóngt cởit sạcht quầnt áot mình,t dướit hángt câyt cônt thịtt kiat đãt sớmt nhôt lênt rấtt cao,t hắnt hướngt vềt phíat Điềnt phut nhânt nhìnt lại,t chỉt thấyt Điềnt phut nhânt hait tayt vẫnt đangt ômt lấyt đầut gối,t đemt cáit môngt lớnt phíat dướit giơt lênt caot cao,t hậut mônt cùngt miệngt ut cốct tựat nhưt dâmt đãngt hoant nghênht cônt thịtt củat hắnt quangt lâm.

Tốngt Thanht Thưt nửat ngồi,t tayt cầmt cựt long,t kêt ngayt cửat miệngt ut cốct ngậpt nước,t dướit sựt hỗt trợt củat dịcht nhờn,t câyt cônt thịtt thôt tot vàt dàit củat Tốngt Thanht Thưt thuậnt lợit đâmt vào.

Điềnt phut nhânt cảmt thấyt mỗit mộtt lầnt cônt thịtt tiếnt vàot đềut làmt chot nàngt rungt động,t mộtt loạit trànt ngậpt cằngt đầyt phongt phút vùngt vớit xótt thốnt khót cót thểt hình,t thânt thểt vặnt vẹo,t cáit môngt tot muốnt cot lạit nhưt tránht né,t Tốngt Thanht Thưt hait tayt lậpt tứct giửt chặtt lạit cáit môngt nàng,t tiếpt theot làt mộtt hồit nặngt nềt hungt mãnht đútt vào!

Tốngt Thanht Thưt hưngt phấnt phiêut phiêut dụct tiên,t hắnt cảmt thấyt hànht langt ut cốct Điềnt phut nhânt chặtt chẽt baot trùmt cônt thịtt củat mình,t tăngt thêmt thânt thểt nàngt giãyt dụa,t làmt chot cáit môngt tot vừat nhúnt vừat nhấct lên,t hắnt thìt rat sứct cuồngt bạot thôt lỗt cắmt câyt cônt thịtt vàot ut cốct giant dâm,t rat sứct đâmt chọct câyt cônt thịtt vàot thânt dướit đẫyt đàt mượtt màt củat thânt thểt nàng.

Điềnt phut nhânt đóngt chặtt lạit hait mắt,t đèt nént phảnt ứngt cơnt độngt dụct củat thânt xáct vàt tinht thần,t nàngt giảt bột nhưt làt ngườit chếtt mặct kệt chot hắnt tùyt ýt chàt đạp,t chỉt làt bởit vìt hắnt dồnt dậpt vat chạmt ,t nênt phátt rat tiếngt “t um…um..”t trongt hơit thở.

……………………………………………………………………………………….

Tốngt Thanht Thưt đươngt nhiênt sẽt khôngt buôngt that mộtt tuyệtt sắct phut nhânt đãt tớit tayt mộtt cácht nhanht chóng,t hắnt lòngt tint sẽt tànt phát sựt rụtt rèt củat nàng,t saut đót sẽt làmt chot nàngt ngoant ngoãnt đốit vớit mình,t chot nênt hắnt cũngt khôngt vộit vàng,t Tốngt Thanht Thưt ngồit thẳngt lưngt ởt trênt giường,t rồit kéot Điềnt phut nhânt ngồit ởt trênt hángt củat mình,t Điềnt phut nhânt gặpt việct đãt đếnt nướct này,t trongt đầut thầmt nghĩt maut maut chấmt dứtt cơnt áct mộngt này,t mặtt đỏt nhưt lửat nhổmt đậy,t tùyt ýt hắnt lôit kéot tácht rat bắpt đùit đầyt đặn,t ngồit ởt trênt nhúnt xuốngt ngườit xuốngt đểt cáit ut cốct nuốtt hếtt cựt long,t hait ngườit mộtt lầnt nữat hợpt thànht mộtt thể,t Tốngt Thanht Thưt từt phíat dướit côngt kícht lên,t hait tayt vâyt quanht lấyt cáit môngt đẫyt đàt đầyt đặnt củat nàng,t Điềnt phut nhânt sợt vềt ngãt vềt phíat saut té,t nênt duỗit rat hait tayt vâyt quanht trênt cổt củat hắn,t phốit hợpt lắct lưt lấyt vòngt eot đểt thỏat mãnt cườngt đạot thút tínht củat hắn.

……………………………………………………………………………………………..

Tốngt Thanht Thưt caot hứng,t lạit đểt Điềnt phut nhânt nằmt ngữat xuống,t đemt cặpt chânt tuyếtt trắngt kêt trênt đầut vait củat hắn,t ngayt lấpt tứct Điềnt phut nhânt cảmt giáct bênt trongt ut cốct mìnht câyt cônt thịtt hắnt laot nhanh,t chânt màyt caut lại,t vừat rồit cònt cảmt thấyt thẹn,t giờt trongt đầut đãt biếnt mấtt vôt tung,t sựt rụtt rèt củat nữt nhânt bịt nàngt vứtt đếnt lênt chínt tầngt mây,t Tốngt Thanht Thưt mỗit lầnt nhấnt câyt cônt thịtt xuốngt làt mộtt lầnt Điềnt phut nhânt đượct mangt đếnt vôt biênt khoáit cảm,t lúct hắnt rútt cônt thịtt ra,t cũngt làt lúct sâut bênt trongt ut cốct cáit loạit hưt khôngt đóit khátt cảmt giáct cũngt càngt thêmt mãnht liệt,t nàngt vongt ngãt liếmt môit rùt rìt nói:

-Um…um……tốt..quá..

Lúct nàyt Tốngt Thanht Thưt bắtt đầut trởt nênt điênt cuồng,t hait bànt tayt tayt hungt hăngt xoat nắnt hait vút củat nàng,t Điềnt phut nhânt khôngt ngừngt phátt rat tiếngt rênt rỉ,t thânt thểt trắngt noãnt uyểnt chuyểnt khôngt ngừngt ngọt nguậyt lấy,t khuônt mặtt đỏt aut xuânt tìnht nồngt đậm,t thầnt sắct ut oánt vừat giốngt nhưt khổt sởt vừat vuit sướng,t lạit đểt chot Tốngt Thanht Thưt nhìnt thấyt càngt làt dâmt thút đạit phát,t trướct ngựct hait bầut vút khôngt ngừngt phậpt phồngt chấnt độngt hiệnt rat từngt luồngt sóngt vú,t mangt theot nhữngt giọtt mồt hôi,t lậpt lòet lòet độngt lấyt lòngt người,

Hànht langt ut cốct Điềnt phut nhânt phunt rat nuốtt vàot lấyt câyt cônt thịtt thôt dài,t bênt trongt khôngt ngừngt trànt rat nhưt suốit dịcht nhờn,t hait mảnht mépt nhỏt âmt hột đỏt tươit liênt tụct khépt mở,t cônt thịtt khổngt lồt xuyênt sâut vàot trong,t ut cốct phìnht lênt trànt đầyt chấtt lỏngt rat ngoài,t cáit khet môngt cũngt đềut dínht đầyt dịcht nhờnt tỏat sáng,t hait chânt thont dàit giơt lênt caot hướngt lênt trời,t trongt miệngt duyt trìt liênt tụct phátt rat tiếngt ngâmt ngat sungt sướng.

……………………………………………………………………………………………

Cônt thịtt củat Tốngt Thanht Thưt trướngt đầyt bênt trongt ut cốct Điềnt phut nhân,t từt trướct đếnt giờ,t đườngt hangt hunt hútt chổt sâut nhấtt trongt hoat tâmt thầnt bít củat nàngt lúct nàyt thìt quyt đầut cônt thịtt củat hắnt liênt tụct triểnt khait chốngt đỡt chạmt đến,t làmt Điềnt phut nhânt tiêut hồnt thựct cốt,t hồnt phit phácht tánt mỗit khit hait bột phậnt sinht dụct đót vat chạmt cùngt nhau,t khôngt lâu,t thànht thụct vũt mịt Điềnt phut nhân,nhưt bịt giậtt điệnt giậtt runt rẫyt thânt mình,t từt miệngt nàngt phátt rat mộtt hồit kiềut gáyt bốit rối,t nàngt đangt nhiệtt tìnht vặnt vẹot cáit mông,t thởt gấpt hồngt hộct đápt lạit cônt thịtt củat hắnt đangt mạnht mẽt tậnt tìnht rongt ruổit đâmt tới.

Điềnt phut nhânt khôngt cót nhậnt thứct lungt tungt rênt rỉ,t hait tayt củat nàngt bấut chặtt trênt gat giường,t bênt trongt hànht langt ut cốct càngt làt gắtt gaot quấnt chặtt lấyt câyt cônt thịtt cứngt rắnt đangt xâmt nhập,t mãnht liệtt cot rútt lạit nhịpt nhàngt ănt khớpt épt chặt,t cáit môngt củat nàngt cốt ưỡnt lênt độngt đậy,t cáit ut cốct thẳngt đứngt nghênht đón,t đểt chot câyt cônt thịtt thuậnt tiệnt càngt thêmt thâmt nhậpt đâmt sâut vào,t saut đợtt kêut rênt chỉt chốct látt saut đó,t thìt liềut lĩnht gọit ên:

-Ah….ah...t Tốngt côngt tử.....t đâmt chếtt ta...t đó...t a...t tat xongt rồi!

Điềnt phut nhânt theot cơnt cựct khoáit phunt rat âmt tinht nhưt suốit nướct nóngt phunt xốit tạit trênt đâut khấct cônt thịtt củat Tốngt Thanht Thư,t hànht langt ut cốct nươngt theot âmt tinh,t hưngt phấnt phảnt xạt cot rútt xiếtt lại,t hoat tâmt lạit tiếpt tụct phunt rat thêmt mộtt hồit âmt tinh.

Tuyt Điềnt phut nhânt đãt bạot phátt caot trào,t nhưngt dụct hỏat Tốngt Thanht Thưt lạit chưat thỏat mãn,t ýt chít chiếnt đấut vẫnt cònt sụct sôi,t dâmt dụct khôngt giảm,t hắnt ngẩngt đầut lên,t triểnt khait mộtt lầnt kháct luânt công,t độngt táct càngt lúct càngt kịcht liệt,t hắnt điênt cuồngt đútt cônt thịtt vàot âmt đạo,t tậnt tìnht tànt phá,t giat tăngt lựct vat đập,t rútt rat chọct vào,t chọct vàot rútt ra,t liênt tụct mộtt hồit lâu,t Điềnt phut nhânt đầut óct choángt váng,t rênt rỉt gọit tot khôngt ngừng,t cơt bắpt môngt eot củat hắnt khôngt ngừngt cot rúm,t cônt thịtt cứt hưởngt thẳngt sâut vàot trongt hoat tâmt củat nàngt thẳngt tiến.

Vừat trảit quat mãnht liệtt kícht thích,t trênt khuônt mặtt cònt ngổnt ngangt rốit bờit nhữngt sợit tóct mây,t cảmt giáct cơnt cựct khoáit nóngt hừngt hựct cònt chưat cót hạt xuốngt dưới,t thìt bênt trongt hànht langt ut cốct liềnt lạit nhấct lênt mộtt trườngt mưat tot giót lớn,t hoat tâmt mẫnt cảmt lạit lầnt nữat gặpt quyt đầut cônt thịtt vat chạmt dữt dộit chưat từngt có,t làmt chot nàngt cảmt thấyt câyt cônt thịtt củat Tốngt Thanht Thưt tựat nhưt mộtt quáit vậtt nóngt rực,t cuồngt dãt tạit trongt mậtt độngt nàngt thiêut đốt,t quấy,t cuốnt laot nhanht đâmt thọtt khôngt ngừng.

……………………………………………………………………………………….

Điềnt phut nhânt thấyt trongt cơt thểt mìnht dụct hỏat càngt phátt táct lant tràn,t thiêut đốtt từt bụngt dướit củat nàng,t xuyênt quat chiếmt lấyt toànt thânt huyếtt dịcht sôit trào!


Cùngt vớit câyt cônt thịtt khôngt ngừngt thayt đổit tốct đột đútt vào,t linht hồnt vàt thểt xáct củat Điềnt phut nhânt sat vàot từngt trậnt tiêut hồnt thựct cốt,t lúct nàyt toànt thânt nàngt mồt hôit đầmt đìat giốngt nhưt trờit mưa…

Tốngt Thanht Thưt sửt xuấtt khít lựct cuốit cùng,t thẳngt hướngt vàot ởt chỗt sâut trongt cổt tửt cungt hungt mãnht cắmt xuống,t cônt thịtt mộtt luồngt sóngt bànht trướng,t saut đót hoat tâmt Điềnt phut nhânt baot chặtt cáit đầut khấc,t cônt thịtt lạit đangt đèt xuốngt cánht hoa,t nhịpt nhàngt ănt khớp,t kínt khôngt kẽt hở,t mộtt loạit sungt sướngt kícht thícht đồngt thờit tậpt kícht lấyt Điềnt phut nhânt cùngt Tốngt Thanht Thư,t hắnt càngt chọct vàot càngt hăngt say,t cũngt khôngt quảnt Điềnt phut nhânt cót hayt nuốtt tiêut sựt thôt bạot củat hắnt đượct không,t cônt thịtt hắnt nhưt cuồngt ngưut cứt đánht sâut vàot trongt ut cốct nàng,t thẳngt đếnt lúct nàngt toànt thânt tứt chit sợt run…

Điềnt phut nhânt hoat chânt múat tay,t lat hoảngt cuồngt hôt lạit thêmt mộtt lầnt nữat âmt tinht xuấtt rat đếnt trướct Tốngt Thanht Thư,t hắnt nhìnt xemt cơnt độngt dụct Điềnt phut nhânt lúct bộct phátt biểut lộ,t cũngt khôngt khốngt chết nổit tinht quant củat mìnht kícht thích,t núit lửat ầmt ầmt bộct phát,t nhamt thạcht tinht dịcht nóngt hổit nóngt dângt lênt phồngt quyt đầut cônt thịtt tot thêm,t nhưt vỡt đêt hồngt thủyt bắnt thẳngt rat từngt lànt vàot cổt tửt cungt Điềnt phut nhân.

-Á..a…..chếtt ta….rồi…

Ngayt lậpt tứct mộtt cỗt âmt tinht sệtt đặct từt trongt thânt thểt mượtt màt củat nàngt lạit tiếpt tụct tràot ra,t quyt đầut cônt thịtt vẫnt chặtt đỉnht tạit trênt cổt tửt cungt màut mỡt nont mềmt củat Điềnt phut nhân,t cònt hànht langt ut cốct củat nàngt cũngt phânt kẹpt lấyt cônt thịtt tot dàit kiat làmt dịut lấy….

Điềnt phut nhânt biếtt âmt tinht mìnht cùngt tinht dịcht nóngt chảyt củat Tốngt Thanht Thưt hỗnt hợpt ởt bênt trongt tửt cungt mình,t nàngt liếmt môit thầmt nghĩt tựat nhưt ảot mộng.

………………………………………………………………………………………….

Cũngt khôngt biếtt trảit quat baot lâu,t Điềnt phut nhânt cắnt chặtt đôit môi,t cốt nént ngượngt ngùng,t cuốit cùngt cầut khẩnt nói:

-Nhẹ..t nhẹt chút,t tat cót chút...

Cũngt khôngt nóit xongt nàngt liềnt quayt mặtt đi,t ngừngt lạit khôngt nói.

…………………………………………………………………………………

-Ngươit giếtt chếtt ta...

Điềnt phut nhânt mềmt liệtt trênt giường,t đôit mắtt xuânt tìnht nhộnt nhạo.

-Cònt muốnt nữat không?

-t Không...

……………………………………………………………………………….

-t Khôngt phảit làt thêt tửt củat ngươi…nênt sửt dụngt khôngt đaut lòng,t bạit hoại..

…………………………………………………………………………………..

-Um….

Điềnt phut nhânt ưmt mộtt tiếng,t ngọct thểt runt rẩyt mộtt chút,t nhưngt nàngt nằmt imt khôngt hềt động,t mặct chot Tốngt Thanht Thưt tạit trênt ngườit nàngt muốnt làmt gìt thìt làm.t Hắnt lạit lầnt nữat đẩyt ngãt Điềnt phut nhânt xuốngt giường,t chẳngt baot lâut trênt giườngt truyềnt đếnt tiếngt rênt rỉt củat Điềnt phut nhânt mềmt mạit đángt thương:

-Ân...t khôngt đượct …lại...t tiếp…rồi...

…………………………………………………………………………………….

Chỉt biếtt Điềnt phut nhânt toànt thânt cũngt đãt hưngt phấnt têt dạit rồi,t thànht thụct mỹt phụt tuổit đangt thờit kỳt hổt langt ănt trongt tủyt biếtt vị,t rấtt nhanht liềnt thêmt lầnt nữat xuânt tâmt nhộnt nhạo,t nàngt làt mỹt nhânt thànht thục,t trảit quat mộtt đêmt giaot hoant cuồngt nhiệt,t lỗt thịtt ut cốct cũngt đãt giãnt nởt rộngt ra,t nhưngt cônt thịtt Tốngt Thanht Thưt chọct vàot vẫnt cót cảmt giáct gấpt gápt cot bóp….

Tốngt Thanht Thưt khôngt thểt tưởngt đượct Điềnt phut nhânt nhiệtt tìnht phongt taot nhưt vậy,t cáit ut cốct khít thết quảt thựct muốnt đemt cônt thịtt củat hắnt bẻt gãy,t hắnt nàot biếtt đâu,t Điềnt phut nhân,t giờt phútt nàyt đãt nếmt đượct mỹt vịt cônt thịtt kháct thườngt củat hắn,t nàngt cònt khôngt tậnt tìnht hưởngt thụt hayt sao!t Điềnt phut nhânt chínht trựct hổt langt chit năm,t thìt cỡt nàot khót nhịnt ?t Lầnt nàyt bịt Tốngt Thanht Thưt bát vươngt ngạnht thượngt cung,t Điềnt phut nhânt tâmt tưt triệtt đểt thảt phóng,t dùt saot cũngt làt âmt dươngt kếtt hợpt rồi,t saot khôngt dứtt khoátt tiếpt nhậnt cùngt hưởngt thụ!t Đươngt nhiên,t Tốngt Thanht Thưt cũngt phit thườngt thưởngt thứct Điềnt phut nhân.

 
Chương 203: Một bí mật.


CHƯƠNG 203: MỘT BÍ MẬT.

Ngày hôm sau, Điền phu nhân rón rén quay trở lại Điền phủ, thì Điền Thanh văn đang ngồi ở trong đại sảnh chờ, khuôn mặt như chế nhạo nhìn Điền phu nhân.

-Hôm qua còn thấy mặt ưu sầu, hôm nay khuôn mặt lại kiều diễm ướŧ áŧ rạng rỡ, chắc là cả đêm qua được thế tử Phúc Khang An làm cho thoải mái vui sướng nên mới như thế phải không?

Điền phu nhân đỏ mặt, hừ lạnh:

-Không cần ngươi quan tâm, phụ thân ngươi sẽ không có chuyện gì.

Nói xong nàng liền đi về phòng ngủ của mình, Điền phu nhân bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thạt ngon, quên hết tất cả ưu sầu, nguyên nhân chủ yếu nhất tên tiểu oan gia kia dằn vặt nàng suốt cả một đêm, thực sự là quá mệt mỏi buồn ngủ...

………………………………………………………………………………………..
Lúc này trong Thịnh kinh thành, trong một nơi bí mật của Hồng Hoa Hội, Trần Gia Lạc nhìn một lão tiền bối, mặt lộ vẻ lo lắng:

-Nghĩa phụ, ngày đó Tống Thanh Thư đã cứu tính mạng Tứ ca và các huynh đệ.

-Đúng đấy, lão tổng đà chủ…Tống Thanh Thư ngày đó tuy rằng hắn gây trở ngại hành động của chúng ta, nhưng cuối cùng chung quy thì cũng đã cứu tính mạng mấy đương gia chúng ta.

Triệu Bán Sơn đối với Tống Thanh Thư cũng không có ác cảm.

-Hồ đồ, lão phu thật vất vả mới thông qua mối quan hệ với nam Thiếu Lâm, mới đánh lạc hướng được lão quái vật trú ngụ trong Tử Cấm Thành đi ra ngoài, các ngươi có thể đã gϊếŧ được Khang Hi, nếu không có hắn chạy đến, Chương Đà Tử vì sao mà chết? Hắc Bạch vô thường lại phản bội chạy trốn? Các ngươi làm gì mà bị bắt? Hắn đến tột cùng chính là kẻ hại các ngươi, vậy mà còn cho là cứu các ngươi vậy mà các người cũng không thấy rõ ràng.
Lão tiền bối này là Vu Vạn Đình, Tổng đà chủ trước đây của Hồng Hoa hội, mấy năm trước, lão đã truyền lại chức Tổng đà chủ cho nghĩa tử Trần Gia Lạc, ẩn thân vào phía sau,

-À…còn Hắc Bạch vô thường hai tên phản đồ đã tìm được chưa?

Vu Vạn Đình quay đầu nhìn Thập Nhị đương gia hỏi, đó là đương gia 'Quỷ Kiến Sầu' Thạch Song Anh, đệ tử của Vô Cực Môn, chấp chưởng hình đường của Hồng Hoa hội, một con người thiết diện vô tư.

-Bẩm báo lão tổng đà chủ, trước đây không lâu , đệ tử có tra được Hắc Bạch vô thường tựa như trốn tránh vào phái Thanh Thành.

Thạch Song Anh cung kính trả lời.

-Phái Thanh Thành?

Vu Vạn Đình nhướng mày,

-Đó chính là sư môn của Hắc Bạch vô thường, tạm thời lưu lại lại tính mạng của bọn chúng, khoản sổ sách này ngày sau tính.
-Vâng!

Trong tràng các đương gia đều rùng mình.

-Còn nói về việc đối phó Tống Thanh Thư,

Vu Vạn Đình ngồi xuống trên ghế chủ vị nói,

-Cứ cho hắn không có ân oán cá nhân với Hồng Hoa hội, nhưng theo nghiệp lớn, thì Tống Thanh Thư cũng phải diệt trừ. Hắn hiện nay là tâm phúc của Khang Hi, không giống với Vi Tiểu Bảo lúc trước không chữ nghĩa, không võ công, còn Tống Thanh Thư lại là cao thủ đứng đầu, chắc hẳn các ngươi lần trước trong hoàng cung cũng đã lĩnh giáo qua rồi.

-Tổng đà chủ, Triệu Tam ca…hai người không nên bị ân huệ nhỏ của Tống Thanh Thư mà bị mê hoặc,

Văn Thái Lai vươn người đứng dậy,

-Các người có biết lúc trước tiểu tặc Tống Thanh Thư vì sao nguyện ý cứu chúng ta không?

Triệu Bán Sơn sững sờ, Dư Ngư Đồng thần sắc biến đổi, ngày đó Tống Thanh Thư lấy Tứ tẩu tương dụ, bản thân gã suýt chút nữa đáp ứng, không khỏi chột dạ nhìn Văn Thái Lai.
Văn Thái Lai tức giận nói ra:

-Ngày đó Tống Thanh Thư kia chẳng qua là ngấp nghé thê tử Lạc Băng của ta, hắn vì muốn đạt được thân thể của nàng, lấy tính mạng của Triệu Tam ca, Thập tứ đệ áp chế, Văn mỗ rơi vào đường cùng, đành phải chấp nhận đem thê tử chuyển đưa cho hắn, mới đổi lấy về tính mạng của Tam ca, Thập tứ đệ….

-Cái gì?"

Lời vừa nói ra, trong phòng mọi người ồn ào vỗ án..

-Vô sỉ!

-Hạ lưu đến cực điểm!

-Mặt người dạ thú! ...

Lạc Băng thì ánh mắt phức tạp, về chuyện này lúc trong hoàng cung nàng cũng đã biết, Tống Thanh Thư cầm lấy chứng từ của phu quân ghi chép bày ra ở trước mặt nàng, huống chi ngày ấy, Tống Thanh Thư đã dùng ƈôи ŧɦịŧ tiến nhập vào thân thể của mình, chuyện này Lạc Băng một mực không dám nói với Văn Thái Lai…

-Quả thực lẽ nào lại như vậy, làm ta còn tưởng rằng hắn là một thiếu niên anh hùng, chỉ là ngộ nhập lạc lối.
Triệu Bán Sơn nổi giận mắng.

Dư Ngư Đồng cũng đã biến sắc, nghĩ thầm may mắn ngày đó không có đáp ứng, bằng không thì mình phải đối chất, thì làm gì còn có mặt mũi hành tẩu giang hồ.

-Nghĩa phụ, nhi tử ngu dốt, chuyện này từ giờ sẽ do nghĩa phụ sắp xếp, nhi tử phải gϊếŧ cẩu tặc Tống Thanh Thư này..

Trần Gia Lạc khuôn mặt tuấn tú tức giận đỏ bừng.

-Tốt, bất quá trước mắt có một vấn đề khó khăn, Tống Thanh Thư võ công rất cao cường, nghe nói hôm qua vừa ra tay liền đánh bại Ngọc Chân Tử, võ công Ngọc Chân Tử rất nhiều người các ngươi đã được chứng kiến, các ngươi so với Ngọc Chân Tử thì như thế nào?

Ánh mắt Vu Vạn Đình sắc bén như chim ưng nhìn quét một vòng.

Trong phòng lập tức lâm vào tĩnh mịch, thật lâu sau đó Vô Trần đạo trưởng mở miệng nói:

-Mấy năm trước ta cùng với Ngọc Chân Tử đã giao thủ, hơn một trăm ba mươi chiêu sau đó thì bại trận, nếu lúc đó hắn sử dụng ra khinh công độc môn Thần Hành Bách Biến, có thể là sẽ bị bại nhanh hơn.

-Thiên Hoành, ngươi là người nhiều mưu trí của Hồng Hoa hội, theo ý kiến của ngươi, chúng ta phải làm gì?

Trần Gia Lạc mở miệng hỏi.

-Nếu như không thể địch lại được hắn, thì có thể dùng trí.

Từ Thiên Hoành mỉm cười.

-Dùng trí như thế nào?

Trần Gia Lạc nghi hoặc hỏi.

-Mấu chốt vấn đề này chỉ e rằng sẽ rơi vào trên người của Tứ tẩu.

Từ Thiên Hoành lúng túng nhìn Lạc Băng, nói.

-Cái gì?

Lạc Băng đang thất thần, nghĩ thầm Tống Thanh Thư niên kỷ so với chính mình nhỏ hơn nhiều, nhưng một thân võ công đã làm cho cả Hồng Hoa hội phải biến sắc lo lắng, đến tột cùng hắn đã luyện công phu như thế nào đây? Thấy chủ đề đột nhiên lại kéo đến trên người mình, không khỏi sững sờ.

-Thất đệ ngươi có ý tứ gì?

Văn Thái Lai trong giọng nói khó nén lấy cơn tức giận.

-Chuyện này….chuyện này...
Từ Thiên Hoành do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không mở ra miệng được.

-Thái Lai, không nên làm khó Thiên Hoành, lão phu thay hắn nói, từ xưa đến nay quân tử dùng trí không được thì dùng sức, nếu như không có năng lực thọ địch, chúng ta lại phải dùng trí. Các ngươi cũng đã từng nói, tiểu tặc kia là một trên tham hoa háo sắc, mê luyến sắc đẹp Lạc Băng, chúng ta có thể bắt đầu từ nơi này ra tay, để cho hắn vạn kiếp bất phục.

Vu Vạn Đình ho khan, rồi đứng lên nói ra.

-Lão tổng đà chủ, vậy là ý của lão tổng đà chủ là để cho thê tử của thuộc hạ sử dụng mỹ nhân kế với Tống Thanh Thư sao?

Văn Thái Lai hô hấp dồn dập, những tay đốt ngón tay bóp lại kêu khanh khách, hiển nhiên trong lòng cực kỳ phẫn nộ.

-Ta biết rõ điều này làm cho ngươi thấy thật khó khăn,

Vu Vạn Đình nhìn hắn một cái,
-Thế nhưng chỉ cần có thể khôi phục lại được giang sơn người Hán, ném đầu lâu rơi vãi máu chúng ta còn không sợ, nếu hi sinh một chút sắc đẹp thì có quan hệ gì đâu?

-Vì nghiệp lớn, nếu lão tổng đà chủ muốn cái đầu này của thuộc hạ, thuộc hạ đôi mắt cũng sẽ không hề chớp, hai tay dâng lên. Nhưng phải để cho thuộc hạ dâng hiến thê tử của mình, xin thứ cho thuộc hạ tuyệt đối làm không được.

Văn Thái Lai dứt khoát nói.

-Văn Thái Lai, ngươi thật đúng là hồ đồ, thị phi chẳng phân biệt được phải trái, cái gì là đại nghĩa, cái gì là thủ đoạn, ngươi phải hiểu rõ ràng chứ.

Vu Vạn Đình mặt âm trầm.

-Thuộc hạ đương nhiên hiểu rõ ràng, loại chuyện này không có phát sinh ở trên thân của lão đà chủ, cho nên lời nói của lão đà chủ mới nhẹ nhàng linh hoạt.

Văn Thái Lai trong lòng tức giận, trong lời nói lộ ra đối với lão tổng đà chủ Vu Vạn Đình không còn tôn trọng.
-Không có phát sinh ở trên người ta?

Vu Vạn Đình buồn bã cười,

-Các ngươi có từng nghĩ tới chuyện Hoằng Lịch sinh ra ở Mãn Thanh mà tại sao lại là người Hán chưa?

Nghĩ đến chuyện ngày xưa việc, Vu Vạn Đình trong giọng nói tràn ngập thương cảm nhớ lại.

Hồng Hoa Hội mọi người nhìn nhau, trong lúc này cũng không dám đặt câu hỏi. Trần Gia Lạc lâu nay vẫn cho là Hoằng Lịch là ca ca của mình, bây giờ xem ra tựa hồ có ẩn tình khác, vội vã vểnh tai lên chờ đoạn sau.

-Khoảng bốn mươi năm trước, ta có một thanh mai trúc mã, nguyên quán Hải Ninh là Đại tiểu thư của Tiền gia, tên là Tiền Chân Huyên, lúc trước chúng ta tình đầu ý hợp, vốn là dự định một thời gian ngắn nữa kết làm phu phụ. Nhưng vô tình một lần đụng phải Ung Thân Vương ra ngoài săn thú, vừa vặn nhìn thấy Tiền Chân Huyên..
Vu Vạn Đình trên mặt thống khổ, hiển nhiên thời gian bốn mươi năm trôi qua cũng không thể xóa đi chuyện đau xót của ngày đó, giữa trường mọi người cũng dần dần hiểu đã phát sinh ra chuyện gì, có nhiều ánh mắt đồng tình thương cảm nhìn lão đà chủ,

-Lúc đó võ công ta chưa thành, không cách nào ngăn cản được Ung Thân Vương mang nàng đi, lại còn bị thị vệ Ung Thân Vương đánh cho trọng thương, may mắn lắm mới trốn thoát được. Vì báo thù, ta đến Nam Thiếu Lâm bái sư điên cuồng tập võ công, đến khi công phu luyện thành, thì ta trở về Thịnh kinh thành chuẩn bị tìm Ung Thân Vương báo thù. Ngày đó ta lẻn vào phủ của Ung Thân Vương, trước cứ tưởng rằng Tiền Chân Huyên sau khi bị Ung Thân Vương chiếm đoạt thân xác đã bị ngộ hại, không ngờ tới nàng lại trở thánh Vương phi của Ung Thân Vương, còn sinh ra một hài nhi, bây giờ chính là Hoằng Lịch. Lúc nàng nhìn thấy ta thì nàng vô cùng kích động, chúng ta hàn huyên, mới biết ngày ấy sau khi Ung Thân Vương chiếm đoạt thân thể nàng qua đi, nhưng vì yêu thích nàng, lão đã bí mật mang nàng về che giấu trong phủ, bởi vì trong hoàng tộc, Mãn Hán không thể thông hôn, Ung Thân Vương liền để đại thần Tương Hoàng Kỳ thu nàng làm nghĩa nữ, cải lại họ người Mãn là Nữu Cỗ Lộc Thị để che dấu tai mắt của mọi người, Tiền Chân Huyên biết ta muốn báo thù, nàng đáp ứng đi theo ta, thế nhưng lại cầu xin ta buông tha cho nhi tử của nàng một con đường sống. Ta cuối cùng thì đáp ứng nàng, chỉ có điều là ta đã có kế hoạch khác.
-Có kế hoạch khác?

Mọi người trong Hồng Hoa Hội không nghĩ tới còn có tầng cố sự này, nghe được Vu Vạn Đình nói như vậy, liền giật mình cả kinh.

-Không sai.

Vu Vạn Đình gật đầu, bất chợt ta nhìn thấy hài tử trong lòng của Tiền Chân Huyên, trong đầu liền lóe lên ý nghĩ, Ung Thân Vương sủng ái nàng như vậy, nếu như Ung Thân Vương leo lên Đế Vị, thì Tiên Chân Huyên rất khả năng làm hoàng hậu, giữ lại hài tử một nửa có huyết dịch người Hán, sau này cũng rất có thể trở thành Hoàng Đế đời tiếp theo. Đến thời điểm Hoàng Đế có một nửa huyết thống người Hán, thái hậu cũng là người Hán,chuyện của chúng ta phản Thanh phục Minh chẳng phải là dễ dàng hơn nhiều? Vì lẽ đó ta cố nén trong lòng bi thống, để Tiền Chân Huyên tiếp tục ở lại trong phủ của Ung Thân Vương, Tiền Chân Huyên không rõ ý ta, còn tưởng rằng là ta ghét bỏ vì nàng mất đi trinh tiết, hết sức thương tâm thất vọng, còn Ung Thân Vương càng ngày càng sủng ái nàng, cuối cùng đem Hoằng Lịch lập làm Thế tử. Chỉ tiếc người định không bằng trời định, cuối cùng việc này vẫn là để lộ tin tức, Ung Thân Vương mất đi Hoàng vị, nhưng cũng không trách cứ Tiền Chân Huyên, trái lại càng thương yêu nàng. Tuy rằng Ung Thân Vương là kẻ thù không đội trời chung vơi ta, nhưng ở điểm này ta vẫn vô cùng khâm phục lão.
-Lão Tổng đà chủ vì đại nghiệp, chịu hy sinh như vậy, thực sự xúc động lòng người.

Vô Trần đạo trưởng thở dài một hơi.

Nhưng Lạc Băng trong lòng thì tức giận bất bình:

"Nếu chịu hy sinh thì rõ ràng chính là vị nữ nhân Tiền Chân Huyên kia, bị tình lang mà mình yêu tha thiết xem như là con cờ trong tay, nếu nàng biết chân tướng sự thật, không biết còn có bao nhiêu thương tâm."

Trần Gia Lạc nghe qua thì trong lòng ngờ vực nổi lên, trong lòng hắn suy nghĩ:

"Dựa theo lời nghĩa phụ nói, Hoằng Lịch là con của Ung Thân Vương cùng Tiền Chân Huyên sinh ra, ta thì là do Trần Các Lão cùng Trần phu nhân sinh ra, giữa hai người không bất cứ cái gì liên hệ máu mủ, thế thì vì sao chúng ta lại giống nhau như vậy? “

-Chuyện này ta vốn là cũng không muốn nhắc đến, chỉ là... ai...

Vu Vạn Đình nhìn Văn Thái Lai, rồi thở dài một hơi.
-Lão tổng đà chủ anh minh đại nghĩa, phu thê chúng ta lại há có thể làm người ích kỷ, Lạc Băng … vì đại nghiệp phản Thanh, e rằng lại oan uổng nàng rồi.

Văn Thái Lai mắt hổ rưng rưng, quay đầu nhìn Lạc Băng nói.

Lạc Băng trong lòng phẫn nộ: “ Những nam nhân này chỉ vì đại nghiệp, vậy có lúc nào từng hỏi qua ý nghĩ của mình, cứ làm đại nghiệp là cần nhờ đến thân thể nữ nhân đổi lấy, như vậy làm đại nghiệp đạt được thì có gì khó đâu!..”

Lạc Băng chú ý tới giữa trường với ánh mắt các vị đương gia, trái tim nàng dần dần lạnh lẽo hạ xuống: “ Ngược lại ngày đó dù sao cũng đã bị Tống Thanh Thư làm qua rồi, từ lâu không còn là thân thể thuần khiết, quá mức thì cứ coi như bị chó cắn thêm một lần nữa thì cũng lại làm sao. ..”

Thông hiểu rõ ràng tất cả, Lạc Băng mặt như hàn băng:
-Lão tổng đà chủ và các vị đương gia cứ việc phân phó, Lạc Băng sẽ làm hết sức.

Các đương gia nhìn Tứ tẩu bình thường cười nói xinh đẹp, quyến rũ ôn nhu đột nhiên đã lạnh như băng, trong lòng cũng có chút khó chịu, tất cả đều lãng tránh ánh mắt của nàng.

-Bẩm lão tổng đà chủ, muốn đối phó Tống Thanh Thư, còn có những biện pháp khác, không nhất định phải hy sinh Tứ tẩu a!

Dư Ngư Đồng tự đáy lòng vẫn cực kỳ yêu thích Lạc Băng, đương nhiên không đành lòng nhìn nàng ủy khuất như thế.

-Có phương pháp gì, ngươi nói nghe thử xem..

Vu Vạn Đình liếc mắt nhìn hắn một cái.

-Chuyện này... chuyện này...

Dư Ngư Đồng thoáng cái thì làm gì nghĩ ra cái gì diệu kế cẩm nang gì, gương mặt tuấn tú ửng đỏ lúng túng.

-Lão phu biết ngươi xưa nay đối với Lạc Băng có tâm tư, nhưng nể tình ngươi vẫn còn thủ lễ, nên mắt nhắm mắt mở không trách phạt. Không ngờ ngươi vì tư tình nhi nữ, muốn làm ổn hại đến đại nghĩa.
Vu Vạn Đình nổi giận nói.

-Không phải ,,,thuộc hạ... thuộc hạ..

Dư Ngư Đồng muốn giải thích, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào..

-Bẩm lão tổng đà chủ, thuộc hạ đã đáp ứng thì sẽ không đổi ý, Thập tứ đệ cũng là vì tình nghĩa huynh đệ, quan tâm đế tẩu tử mà thôi, lão tổng đà chủ cũng đừng làm khó hắn.

Lạc Băng cúi đầu, nhàn nhạt nói.

-Đã như vậy, ta cũng không truy cứu hắn nữa ..Gia Lạc, Thái Lai, Lạc Băng, còn có Thiên Hoành, các ngươi cùng ta đến mật thất bàn kế hoạch kế đối phó với Tống Thanh Thư kia.

Nói xong nhóm người hướng trong nội thất đi đến

Muốn giúp người không xong, ngược lại còn nhờ người mở miệng cứu giúp, Dư Ngư Đồng cúi đầu xuống, âm thầm xiết chặt nắm đấm, trên khuôn mặt hắn không có biểu lộ điều gì...

 
Chương 204: Nền tảng bị đục khoét.


CHƯƠNG 204: NỀN TẢNG BỊ ĐỤC KHOÉT.

Lúc ánh nắng ban mai chiếu rọi vào trong nhà, thì Tống Thanh Thư thoáng cái mở mắt, nhúc nhích thân thể, lập tức biểu lộ cực kỳ cổ quái: “Hoan Hỉ Thiện Pháp đích xác là là công phu tốt, tối hôm qua cày bừa vất vả suốt cả đêm, nếu như là lúc trước, ngày hôm sau sẽ ngủ đến giữa trưa dậy không nổi, chưa kể là đau lưng, tinh thần mệt mỏi, đâu có giống như hôm nay sảng khoái tinh thần như vậy…”

Âm thầm vận lên chân khí trong cơ thể, Tống Thanh Thư vui mừng, chân khí rõ ràng lại tang thêm vài phần, phải biết rằng lúc trước lúc giao hoan với Khúc Phi Yên cùng Chung Linh, hai nàng đều là tấm thân xử nữ, trong cơ thể âm tinh tinh khiết, còn Điền phu nhân là một thiếu phụ thành thục đã chung đụng với hai nam nhân trước đây, trong cơ thể âm tinh so với các cô nương nhiều hơn, hơn nữa trong cơ thể nàng dường như âm tinh đã vượt xa những nữ nhân bình thường khác, do đó đêm qua bản thân hắn hấp thụ được không ít..
Tống Thanh Thư lẩm bẩm tự nói, đột nhiên thần sắc biến đổi, nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ,

-Các hạ đã đến, sao không hiện thân?

-Công tử võ công tựa hồ đã cao hơn trước một tầng.

Theo một giọng nói thanh nhã truyền đến, cửa sổ đã bị mở ra, một bóng trắng phóng vào.

-À…thì ra là Cửu công chúa .

Tống Thanh Thư cười cười, rất nhanh trầm tĩnh lại

Chu A Cửu đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên đôi mi thanh tú nhăn lại, cái mũi tinh xảo nhíu lại, đánh giá chung quanh, một mùi nồng đậm hăng hắc khó chịu, nghi hoặc hỏi:

-Trong phòng sao lại có cái mùi này?

Tống Thanh Thư sững sờ, lập tức kịp phản ứng, lúng túng cười nói:

-Hôm qua tại hạ uống rượu quá nhiều, nên làm ô uế khứu giác của công chúa thật sự là xin lỗi..

Nhưng trong lòng thầm nghĩ: “ Nam nữ giao hoan qua đi, cái loại mùi vị này, ngươi là một hoa cúc khuê nữ đương nhiên không phân biệt được…”
Chu A Cửu thì trong lòng ngờ vực, rõ ràng không phải mùi rượu như Tống Thanh Thư nói, có điều thấy Tống Thanh Thư không nói thật, nàng cũng không có ý định tra tới.

- Đêm qua Hoằng Lịch ở trong vương phủ chiêu đãi Tông công tử, công tử có nhìn thấy Hạ Thanh Thanh không?

Tống Thanh Thư chuẩn bị rời giường, vừa mới chuẩn bị vén chăn lên, đột nhiên ý thức trên người của hắn cũng chưa có mặc vào quần áo, vội vã lúng túng ra hiệu, Chu A Cửu đỏ mặt, quay lưng về phía hắn.

"Đúng là một cô nương thuần khiết, kinh nghiệm tình trường chưa có, vậy mà nhìn dáng người của nàng lại dường như giống như là một thiếu phụ thành thục so với những cô nương khác, ta nếu là lòng mang ý đồ xấu, lúc này nhân cơ hội làm khó dễ, ngươi chẳng phải là chạy trời không khỏi nắng sao? "

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào cái mông của nàng, một bên mặc quần áo, một bên không nhịn được thấy kỳ quái nghĩ đến.
-Xong chưa?

Chu A Cửu nghe được từ phía sau truyền đến tiếng soàn soạt của làn vải, nghĩ đến một nam tử xa lạ đang thay quần áo không xa thân mình, trong lòng không dễ chịu, đợi một hồi liền mở miệng hỏi.

-Xong rồi…xong rồi.. công chúa chuyển qua đến đây đi.

Tối hôm qua chiến đấu suốt đêm, Tống Thanh Thư đã phóng thích xong tất cả tinh lực, vào lúc này đúng là không có hứng thú đùa giỡn với Chu A Cửu, nên rất nhanh y phục đã mặc chỉnh tề, không hề kéo dài.

-Hôm qua tại hạ đã gặp được nàng,

Tống Thanh Thư thở dài một hơi,

-Chỉ tiếc nàng một lòng muốn làm Trắc Phúc Tấn của Bảo Thân vương.

Trong giọng nói có tâm ý căm giận.

-Sao lại có chuyện đó,

Chu A Cửu lắc đầu,

-Hạ Thanh Thanh đối với Viên đại ca cảm tình ra sao thì ta rõ ràng nhất, nàng làm như thế là vì tuyệt đối có nỗi khổ tâm trong lòng.
Tống Thanh Thư trong lòng phiền muộn, ngẩng đầu hỏi:

-Cửu công chúa đến Thịnh kinh thành lúc nào vậy?

-Sau ngươi một ngày, trước ta cũng đã thăm dò Bảo thân vương phủ, đối với khinh công của mình thì có lòng tin, cứ tưởng rằng là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ bên trong Vương phủ lại thủ vệ nghiêm ngặt như thế, không một khe hở, đành tay trắng trở về.

Chu A Cửu ưu tư nói .

-Hoằng Lịch lão sắc quỷ có mấy phần bản lĩnh, hơn nữa thế tử Phúc Khang An tuy rằng không phải là người tốt lành, nhưng bản lĩnh dàn trận đúng tài giỏi, bố trí Vương phủ như là quân doanh, vững như thành đồng vách sắt..

-Mãn Thanh thát tử nhân tài đông đúc, đó không phải là chi phúc chúng ta.

Chu A Cửu đôi mi thanh tú nhíu chặt..

Nghe được nàng thở dài, Tống Thanh Thư trấn an nói:

-Công chúa cũng đừng lo lắng quá, Mãn Thanh đúng là nhân tài đông đúc, nhưng kỳ thực bên trong đã sớm ám lưu chuyển động, đại loạn sắp phát sinh.
-Công tử vì sao nói như vậy?

Chu A Cửu chờ đợi nhìn hắn.

Tống Thanh Thư chần chừ:

-Hôm nay có nói, mong rằng công chúa đừng có tiết lộ cho Trương Vô Kỵ biết.

Chu A Cửu sững sờ, rồi mỉm cười nói:

-Suýt chút đã quên các người bất hòa, yên tâm đi, ta sẽ thay công tử bảo mật.

-Nếu như hắn lấy thân phận Giáo Chủ cưỡng chế, thì công chúa sẽ làm thế nào?

Tống Thanh Thư vẫn không tin, tiếp tục hỏi một câu.

Chu A Cửu nhẹ như mây gió nở nụ cười:

-Ta tuy rằng đáp ứng Trương giáo chủ làm Thánh nữ Minh giáo, nhưng không phụ thuộc vào quan hệ, hắn lợi dụng ta là thân phận công chúa tiền triều, ta dựa vào thế lực Minh giáo của hắn, theo như lợi ích mỗi bên, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.

-Có điều tại hạ nghe nói qui cũ của Minh giáo thì Thánh Nữ chung thân không có trượng phu, chức vị này là loại vô nhân tính, công chúa tại sao lại nhận chứ?
Tống Thanh Thư nói, thật ra thì Chu A Cửu xinh đẹp có phần còn nổi trội hơn Hạ Thanh Thanh, chẳng qua là Hạ Thanh Thanh bởi vì đã có trượng phu, nên được tăng thêm vài ba tầng khí chất thành thục quyến rũ, mị lực mới có thể sáng ngang cùng Chu A Cửu, một tuyệt sắc khuynh thành đại mỹ nhân như nàng, chung thân không được có trượng phu, quả thực là một tin không vui cho nam nhân thiên hạ.

- Từ khi Viên đại ca chết rồi, thì có trượng phu hay không, thì đâu có khác biệt gì, cho nên chuyện làm Thánh Nữ cũng đâu có quan hệ gì.

Chu A Cửu nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, trong ánh mắt lộ ra đầy thương cảm.

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Tống Thanh Thư nghe qua không sót một chữ trong tai, hắn không tránh khỏi đối với Viên Thừa Chí đã chết tràn ngập ghen tỵ:

"Viên Thừa Chí, ngươi đến tột cùng có bản lãnh như thế nào, mà lại có thể làm cho hai đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần này đối với ngươi lúc nào cũng khăng khăng một mực vậy."
-Cửu công chúa, Minh giáo tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ ở Tây Vực cách xa, muốn đánh đến Mãn Thanh bên này, e rằng chờ đến mấy chục năm nữa cũng không có cơ hội nhìn thấy, vậy thì công chúa gia nhập cũng không thành vấn đề sao?

Tống Thanh Thư mở miệng nói.

-Ta cũng đã từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng phóng tầm mắt nhìn trong thiên hạ không có ai so với Minh giáo lựa chọn tốt hơn,

Chu A Cửu bướng bỉnh nói,

-Bên trong cảnh nội Mãn Thanh các tổ chức phản Thanh phục Minh tầm mắt quá thấp, không ra thể thống gì, chỉ có Kim Xà doanh…nhưng ta không thể gia nhập..

Chu A Cửu sắc mặt ửng đỏ khi nhắc đến Kim Xà doanh, rồi lại tiếp tục,

-Chỉ còn phía nam nước Tống, tuy rằng nơi này có kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, không thiếu người tài giỏi, nhưng Hoàng Đế thì ngu ngốc, gian thần giữa đường đủ các loại ..
-Chính tại hạ cũng như thế….!

Tống Thanh Thư thấy nàng nói như tri kỷ của mình, ngày đó chính hắn cũng thấy nước Tống như mặt trời sắp lặn, mình không thể phát huy được cái gì từ nơi đó, Quách Tĩnh bản lĩnh lớn như vậy, cũng chỉ có thể giúp Lữ Văn Hoán cố thủ thành Tương Dương, chính hắn võ công thì không bằng Quách Tĩnh, danh tiếng cũng chưa có, nếu hắn đến gia nhập thì phỏng chừng cao lắm là được phái đến Tứ Xuyên hoặc vùng nào đó để chống lại Mông Cổ, đó cũng không phải là điều hắn muốn,


-Cửu công chúa nói tiếp a.

Chu A Cửu lườm hắn một cái, tiếp tục nói:

-Ta là hậu duệ hoàng tộc Đại Minh, đương nhiên không thể đi đến các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, còn Thổ Phiền, Đại Lý, không đề cập tới cũng được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Trương Giáo Chủ Minh giáo là nơi có thể tạm thời dựa vào.
-Cửu công chúa có cân nhắc đi qua ăn máng khác không vậy?

Tống Thanh Thư chú ý tới trong giọng nói của nàng bất đắc dĩ, lập tức đại hỉ nói.

-Đi ăn máng khác? Như thế nào là đi ăn máng khác?

Chu A Cửu sắc mặt biến hóa, Chu gia từ trước đến nay rất kiêng kị lối nói theo kiểu dân gian, nghe hắn nói đi ăn máng khác, trong óc nàng lại hiện lên mình là con heo, tại chính giữa nhảy qua nhảy lại giữa hai cái máng..

-Ách…tại hạ nói sai …nói sai, chính là thay đổi chỗ dựa.

Tống Thanh Thư vội vàng cải chính.

-Thay đổi chỗ dựa? Dựa vào nơi nào đây?

Chu A Cửu thần sắc mờ mịt hỏi.

-Chính là tại hạ nơi đây.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu ưỡn ngực, nghĩ đến có khả năng dồn Trương Vô Kỵ vào chân tường, lập tức rất là hưng phấn.

-Công tử?

Chu A Cửu định cất tiếng cười to một trận, nhưng phong phạm hoàng gia làm cho nàng kịp thời khắc chế bản thân, hé miệng mỉm cười nói,
-Nếu như ta nhớ không lầm, công tử hiện giờ còn đang vì Khang Hi bán mạng, ta đến đầu nhập vào phía công tử, chẳng khác gì là đầu phục Khang Hi sao?

-Tại hạ làm việc dưới tay Khang Hi không giả, nhưng bán mạng thì đã nói sai rồi, tại hạ cũng chuẩn bị đi ăn máng khác đây, đến lúc đó công chúa có tới cùng đi theo tại hạ?

Tống Thanh Thư liếc nhìn nàng chờ đợi.

-Với công tử?"

Chu A Cửu nghe được cuối cùng đại khái đoán ra là hắn có ý tứ gì,

-Đợi khi nào công tử có căn cơ đi, thì chúng ta đàm luận đến vấn đề này.

Chu A Cửu ưu nhã từ chối nói, mấy lần chạm mặt nhau, nàng sớm đã minh bạch Tống Thanh Thư đối với triều đình Mãn Thanh cũng có không trung thực, vì vậy cũng không thấy làm lạ khi hắn mở miệng mời chào.

-Tốt!

Tống Thanh Thư cũng hiểu rõ hiện tại mình cái gì cũng không có, thì không thể nào đả động được đối phương, bất quá có thể chỉ lưu lại trong lòng đối phương lưu lại một hạt giống,
-Có phải trong lòng công chúa vẫn không bội phục tại hạ?

-Hừ, cứ chờ công tử trước có căn cơ chính mình rồi nói sau, hiện tại nhiều lời vô ích.

Chu A Cửu cũng không quản đến hắn nói nữa, liền muốn kết thúc vấn đề này,

-Công tử nói qua một chút cho ta nghe vì sao Mãn Thanh đại loạn đi.

Tống Thanh Thư ừ một tiếng, giải thích nói:

-Chắc hẳn công chúa cũng biết Mãn Thanh có Khang Hi, Hoằng Lịch, Ngô Tam Quế tạo thế chân vạc, bọn họ mỗi người đang suy nghĩ tìm cách tiêu diệt hai thế lực kia, bản thân độc hưởng vạn dặm giang sơn này, chẳng qua vì có Mông Cổ Liêu quốc hai kẻ thù bên ngoài, ba người bọn họ mới miễn cưỡng thống nhất đối ngoại, nhưng trong khoảng thời gian này đã xảy ra một loạt sự tình, sự kết minh của Hoằng Lịch và Ngô Tam Quế đã bị tan vỡ, phá vỡ thế cân bằng.
-Vậy thì không được, ta không thể để cho Hạ Thanh Thanh mạo hiểm,

Chu A Cửu cũng cảm nhận được tình thế nguy cấp, nhìn Tống Thanh Thư nói ra,

-Ta có ý định Hạ Thanh Thanh cứu ra khỏi Thịnh Kinh thành, công tử có giúp ta không?

-Cứu Viên phu nhân?

Tống Thanh Thư có chút ý động, bất quá rất nhanh lắc đầu,

- Nhưng Viên phu nhân tâm ý đã quyết, định mượn nhờ tay của Hoằng Lịch để đối phó Khang Hi, chỉ sợ là không muốn đi theo chúng ta.

Chu A Cửu thần sắc ngưng tụ:

-Hoằng Lịch cùng Khang Hi hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết, Hạ Thanh Thanh làm như vậy thật sự là không sáng suốt rồi. Ta không thể để cho nàng trũng xuống đ càng sâu, nàng nếu không nguyện đi, chúng ta cưỡng chế mang nàng đi.

-Được rồi..

Tống Thanh Thư gật đầu, chẳng hiểu bản thân vừa rồi vì sao không có nghĩ đến phương pháp này,
-Nhưng làm thế nào mới có thể đem Viên phu nhân từ trong vương phủ mang đi ra ngoài đây?

 
Chương 205: Thần long giáo núp trong bóng tối.


CHƯƠNG 205: THẦN LONG GIÁO NÚP TRONG BÓNG TỐI.

Chu A Cửu rơi vào đăm chiêu.

-Lần này đến Thịnh kinh thành chỉ một mình Cửu công chúa sao?

Tống Thanh Thư hỏi.

-Minh giáo định cho người theo bảo vệ ta, nhưng ta cảm thấy không tiện, nên không đồng ý, bảo bọn họ cứ ở lại Hắc Mộc nhai.

Chu A Cửu đáp.

-Một người cô độc a, lần này khó làm, xem ra từ trong Vương phủ dùng võ công cướp người là không thể thực hiện được, chỉ có cách dùng trí thì họa may.

Tống Thanh Thư bước chân qua lại, cũng cảm thấy trong đầu hỗn loạn.

-Chúng ta trước tiên từng người nghĩ đến biện pháp, sau này gặp mặt lại rồi cùng nhau thương lượng.

Hai người đồng thời trầm mặc một hồi, Chu A Cửu mở miệng nói.

Tống Thanh Thư nhận ra được nàng muốn rời đi, liền vội vàng hỏi:

-Vậy Cửu công chúa ở nơi nào? Làm sao tại hạ liên hệ được?
Chu A Cửu do dự một lúc, vẫn không nói ra nơi trú ngụ của mình, nàng chỉ ra phía ngoài sân nói

-Nếu Tống công tử muốn tìm ta, có cái cây ngoài sân kia, treo lên một dãi lụa vàng, ta sẽ đến đây tìm công tử.

Chu A Cửu rời đi không bao lâu, Trương Khang Niên vội vàng chạy vào, vẻ mặt cổ quái nói:

-Vị nữ nhân tối hôm qua lại tới nữa rồi.

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, kêuTrương Khang Niên đưa nàng mời đến, nhìn thấy Điền phu nhân diễm quang bắn ra bốn phía đi vào bên trong nhà, khóe miệng hắn nổi nụ cười.

-Công tử cười cái gì ..?

Bị hắn nhìn chăm chú làm có chút sợ hãi, Điền phu nhân trong lòng khó chịu.

-Nhìn thấy Điền phu nhân hồng hào kiều diễm, trong lòng tại hạ rất vui thích, có cảm giác thành công, đương nhiên phải nở nụ cười.

Tống Thanh Thư đáp.

-Công tử vui thích cái gì...
Điền phu nhân đột nhiên hiểu ra, đỏ mặt gắt hắn.

Tống Thanh Thư đưa tay ra liền vuốt trên cái mông nàng, Điền phu nhân vẻ mặt biến đổi, hướng phía sau lui lại mấy bước.

-Ta đã đền bù mong ước của công tử, hi vọng công tử tuân thủ lời hứa, giúp ta cứu ra Điền Quy Nông.

Điền phu nhân vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

-Yên tâm, tại hạ không phải là loại ăn xong quẹt mỏ…

Tống Thanh Thư lắc đầu một cái,

-Điền phu nhân có biết Điền Quy Nông bị nhốt ở đâu không?

Điền phu nhân đang suy nghĩ thì nghe hắn hỏi, liền trả lời:

-Vốn là là bị giam ở trong đại lao, nhưng gần đây không biết bị chuyển giam đi nơi nào, ta hỏi qua rất nhiều người, nhưng không ai chịu nói cho ta biết. Ngày hôm qua ta nhận được một cái tin, Điền Quy Nông tựa hồ chịu một loại hình phạt cực kỳ tàn ác, do lo lắng tính mạng hắn, cho nên mới...
-Cho nên mới sốt ruột tìm cách cứu phu quân, nên mới để cho tại hạ chiếm tiện nghi?

Nhìn Điền phu nhân muốn nổi giận, Tống Thanh Thư liền vội vàng nói,

-Để tại hạ lập tức phái người đi thăm dò, chung quy thì cũng phải cứu Điền huynh ra.

-Đa tạ công tử.

Điền phu nhân lời này vừa nói ra lập tức liền giật mình, chính mình cũng trả giá bằng thân thể để cho hắn dày vò suốt cả một đêm, còn cần phải tạ ơn hắn sao?

Quả nhiên Tống Thanh Thư vừa nghe liền nở nụ cười:

"Cảm ơn thì tại hạ không dám nhận, tối hôm qua là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công thì phu nhân trả phần thù lao còn lại là được rồi…

-Tối hôm qua như vậy... còn chưa đủ sao?

Nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua bên dưới hạ thể Điền phu nhân lại chợt nóng lên, hai chân như nhũn ra, hai gò má ửng đỏ, nàng tuy rằng kết hôn nhiều năm, đã sinh qua một hài tử, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nàng được hưởng khoái lạc từng cơn nối tiếp như tối hôm qua...
-Đương nhiên là chưa đủ, dù cho mỗi ngày cùng phu nhân gần gủi cũng không đủ.


Tống Thanh Thư biết trong cơ thể của Điền phu nhân phong phú âm tinh chi khí, nếu để lãng phí thì cảm thấy quá phung phí của trời, lại nói Điền phu nhân lại là dạng nữ nhân bên trong nữ nhân, đêm qua đã hưởng thụ đến tất cả những thứ khoái lạc mới mẻ này, tự nhiên có chút ăn tủy mới biết vị.

Điền phu nhân mặc dù có chút nổi giận với lời hắn nói, nhưng nghe hắn chân thành ca ngợi mình, trên mặt hắn đầy vẻ mê luyến, trong lòng vẫn có mấy phần hoan hỉ, chỉ là chung quy ngượng ngùng không thể t đáp ứng yêu cầu hoang đường như vậy, nên đành ưởm ờ nói ra:

-Chờ công tử cứu ra Điền Quy Nông rồi thì nói sau đi.

-Được!

Nhìn trước mắt thiếu phụ thành thục mang theo ba phần tức giận, rồi lại có ba phần e thẹn, ba phần quyến rũ, giữa hai lông mày nồng nặc xuân tình chưa tan, Tống Thanh Thư trong lòng cực kỳ vui sướng,
-Phu nhân sáng nay vừa đi, mà giờ quay lại, chẳng lẽ chính là vì chuyện này?

-Vậy công tử cho rằng ta quay lại đây tìm ngươi để làm cái gì?

Điền phu nhân lườm hắn một cái, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn lộ ra nét phong tình vạn chủng khiến cho Tống Thanh Thư cảm thán không ngớt.

Tống Thanh Thư cười nói:

-Một ngày ân ái bằng trăm ngày phu thê, tại hạ còn tưởng rằng phu nhân nghĩ đến ân tình đêm qua nên cố ý đến cùng tại hạ ôn chuyện đây.

-Hạ lưu!

Điền phu nhân ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng tự trách trong lòng lại không chút nào tức giận hắn, trái lại có một loại cảm giác cấm kỵ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nghĩ đến tối hôm qua bị hắn dằn vặt đủ loại tư thế, dẫn đến sáng nay mới thoát ly được ma trảo hắn, nàng liền vội vội vàng vàng rời đi, trở về đến trong phủ nhớ tới vẫn chưa cùng hắn nói đến sự tình của trượng phu, ở trên giường lăn lộn khó ngủ, cuối cùng vẫn phải quyết định một chuyến lại tới đây.
-Phu nhân sau này có thời gian rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Dịch Phương quán này ngồi.

Tống Thanh Thư một lời hai ý nghĩa nói.

Điền phu nhân vội lắc đầu:

-Ta sẽ không tới nơi này nữa.

Nói xong nàng liền đi ra ngoài, nhưng lúc đi tới cửa gian phòng, thân hình ngừng lại một chút, cũng không quay đầu lại, chỉ là nhẹ giọng nói,

-Công tử nếu có tin tức gì của Điền Quy Nông, có thể tới Điền phủ ngồi nói một chút.

Nói xong lỗ tai đều đỏ thấu, nàng không nghĩ ra tại sao mình lại lớn mật như thế, rồi vội vã rời đi như chạy trốn.

Tống Thanh Thư nghe qua cũng sững sờ..

………………………………………………………………………………………….

-Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền, các ngươi mang thủ hạ điều tra chung quanh Thịnh kinh thành, tìm một người tên là Điền Quy Nông xem bị nhốt ở đâu, hắn trước vẫn ở trong đại lao vương phủ, cũng không đến nỗi khó không tìm được đầu mối nào, nếu như vẫn không được, hãy liên lạc qua do thám của triều đình nằm vùng tại Thịnh kinh thành nhờ giúp đỡ.
Điền phu nhân đi rồi, Tống Thanh Thư đem hai người vào phân phó nói.

-Vâng, hạ quan nhất định làm hết sức.

Hai người đáp ứng, liền xin cáo lui.

………………………………………………………………………………..

-Ta nghĩ tới, người thiếu phụ kia tựa hồ là thê tử của Điền Quy Nông?

Hai người sao khi rời xa khỏi Tống Thanh Thư, bắt đầu xì xào bàn tán.

-Cũng có thể, xem dáng dấp như vậy, chắc là nàng đến để van cầu Tống đại nhân cứu trượng phu của mình a..

-Khà khà, Tống đại nhân thực sự là có phúc lớn, có thể làm được một vưu vật xinh đẹp như thế, xem nữ nhân kia, lúc bước đi hình dạng hai chân có chút thay đổi, Tống đại nhân đúng là chân nhân bất lộ tướng a.

Trong giọng nói đầy vẻ hâm mộ.

-Khà khà .. Điền Quy Nông con rùa kia, nếu như hắn biết mình dựa vào thân thể thê tử mới được cứu ra, ngươi cảm thấy hắn có nguyện ý được cứu hay là không?
-Làm gì mà không muốn, lấy tính mạng của mình so ra, thân thể thê tử lại tính là gì, cũng đâu có còn là hoàng hoa khuê nữ, tắm rửa xong lại sạch sẽ thôi.

-Trương huynh, ngươi kiến thức quả nhiên cao minh!

……………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư ở trong phòng đả tọa luyện khí, chỉ cảm thấy tứ chi bách hài, vô cùng thoải mái, mở hai mắt ra, nhìn ngoài cửa nghe tiếng động liền hỏi:

-Chuyện gì..

-Khởi bẩm đại nhân, Trương đại nhân phái người đến đây xin mời đại nhân quá phủ dự tiệc.

Một tên thị vệ đáp.

-Trương đại nhân? Trương đại nhân nào vậy?

Tống Thanh Thư thấy kỳ lạ nên hỏi, chính hắn ở chỗ này đâu có quen vị quan nào họ Trương.

-Là Kiêu kỵ tả doanh Thịnh kinh Trương Triệu Trọng Trương đại nhân.

Thị vệ hồi đáp.
- Trương Triệu Trọng?

Tống Thanh Thư nhớ tới đêm qua trong yến hội, lão cũng có giúp đỡ chính mình, tự đem thanh bảo kiếm cho mình mượn đối địch,

-Được.. ta lập tức tới ngay.

Tống Thanh Thư thấy mình nếu không đi, chỉ sợ tự nhiên lại dựng nên một địch nhân, đúng là không khôn ngoan, hơn nữa hắn cũng hiếu kỳ muốn xem Trương Triệu Trọng muốn nói cái gì, thứ hai nhân mượn cơ hội tìm hiểu thêm tin tức, để có thể tìm ra cách gì giải cứu Hạ Thanh Thanh.

Trong lúc Tống Thanh Thư đi theo quản gia của Trương Triệu Trọng đến Trương phủ, thì tại bên ven đường có một căn nhà, hơi đẩy cửa sổ ra, một thiếu phụ mỹ mạo đứng yên lặng nhìn chăm theo thân ảnh của hắn, cười nhạt nói:

-Đây là tên Tống Thanh Thư từng khiến cho giáo chủ bị thương đây sao? Ta xem hắn có bộ dạng rất giống là thư sinh, chứ cái gì mà là cao thủ chứ?
Đại mỹ nhân này nhìn sắc vóc tầm 30 tuổi, lúc mỉm cười, mị thái lan tràn diễm lệ vô cùng, giọng nói thanh thúy kiều mị, cực kỳ êm tai, đây là một cái nữ nhân hoàn toàn chính xác được xưng tụng là tuyệt sắc, lúc này đường cong linh lung phía dưới lộ rõ cặp đùi thon dài duyên dáng yêu kiều, cái mông đầy đặn rất tròn cao thẳng, cao ngất nguy nga hơi hỏm xuống cái khe mông lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, bộ váy áo hơi mỏng bao lấy thân thể mềm mại thành thục đầy đặn như ẩn như hiện, trước ngực lồi lõm đôi bầu vú núi giống như một đôi quả đào chín mọng mê làm say mê tâm hồn người, bất quá phía sau lưng nàng mấy nam nhân lại tựa hồ làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, bộ dáng rất là cung kính, không dám lộ ra một tia dị sắc nào. Nếu như Tống Thanh Thư nhìn thấy được, chắc chắn hắn phải cảm thán một câu: “Sắc đẹp trước mắt như thế, có mắt như mù cũng không biết thưởng thức, quả thực là phung phí của trời a…”
-Bẩm phu nhân, theo giáo chúng hồi báo, hôm qua Tống Thanh Thư vừa xuất chiêu thì đã làm cho Ngọc Chân Tử đệ nhất cao thủ dưới tay Hoằng Lịch nhận thua…

Một tên chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc kiểu văn sĩ mở miệng nói ra.

-Vậy sao?

Đại mỹ nhân lâm vào trầm tư,

-Lão mũi trâu Ngọc Chân Tử là chưởng môn Thiên Long Môn tuy rằng tham hoa háo sắc, nhưng một thân công phu đúng là nhất lưu, võ công của giáo chủ xem như là cao hơn lão, nhưng cũng có giới hạn, Tống Thanh Thư kia võ công thật sự cao như vậy à?

Trong giọng nói mang theo ít nhiều lo lắng.

Thật ra về vấn đề này mọi người đều hoàn toàn hiểu sai, Tống Thanh Thư vừa vặn tinh thông Ngũ Nhạc kiếm pháp, Ngọc Chân Tử lại sử dụng Thái Sơn kiếm pháp, đương nhiên là sẽ bị khắc chế, thật ra nếu lấy võ công của lão, chỉ cần không sử dụng Thái Sơn kiếm pháp, tuy rằng không địch lại Tống Thanh Thư, nhưng quần chiến trên một trăm chiêu là không thành vấn đề, cho nên hiện nay phần đánh giá sai, cao hơn thực lực khả năng của Tống Thanh Thư nhiều.
Trong phòng lâm vào một hồi trầm mặc, văn sĩ lại mở miệng nói:

-Phu nhân không cần phải lo lắng, chúng ta chuyến này chỉ đi điều tra ý đồ của Hoằng Lịch đối với chúng ta có âm mưu gì, có lẽ cùng không cùng với hắn xung đột.

Đám người này là Thần Long giáo, đại mỹ nhân chính là giáo chủ phu nhân Tô Thuyên, văn sĩ chính là Lục Cao Hiên, cùng với nhị tôn giả là Bàn Đầu Đà và Sấu Đầu Đà.

Bọn họ nhận được tin tức do thám, Hoằng Lịch tựa hồ đang chuẩn bị một đại âm mưu để đối phó với Thần Long giáo, nhưng kế hoạch cụ thể là cái gì, do thám lại không biết, vì vây giáo chủ Hồng An Thông liền phái Hồng phu nhân mang theo mấy cao thủ thuộc hạ, tự mình đến đây Thịnh kinh thành tìm hiểu.

 
Chương 206: Nguy cơ bao quanh.


CHƯƠNG 206: NGUY CƠ BAO QUANH.

-Hừ…cho dù là có xung đột với tiểu tử Tống Thanh Thư , dựa vào võ công chúng ta, làm gì mà phại sợ hắn chứ.

Sấu Đầu Đà hừ lạnh nói, lão tuy rằng mấy năm trước bị độc tính Báo Thai Dịch Cân Hoàn phát tác, dẫn đến thân thể trở nên vừa lùn vừa mập, mười phần công lực giờ chỉ còn lại tầm bảy, tám phần, nhưng vẫn là cao thủ hàng đầu của Thần Long giáo, ngoại trừ giáo chủ Hồng An Thông cùng với Hồng phu nhân võ công bí ẩn, những người còn lại võ công cũng không được lão để vào ở trong mắt.

Trong lòng lão nghĩ đến, Tống Thanh Thư dù võ công cao đến đâu, thì cũng là một kẻ hậu sinh tuổi còn trẻ, lần này Thần Long giáo phái tới đây cao thủ đông đảo, đương nhiên không cần thiết phải phòng bị đối phương.

-Sấu Đầu Đà, đừng quên mục đích của chúng ta chuyến đi này, đừng gây thêm rắc rối.
Tô Thuyên lạnh lùng nói, giữa trường mọi người trở nên yên tĩnh rùng mình, trong lòng đều hiện lên câu "Xà hạt mỹ nhân", giáo chủ phu nhân tuy rằng thiên kiều bách mị, nhưng mọi người đều biết nàng lòng dạ độc ác, mấy năm gần đây, vì bài trừ đối lập, từ bên trong giáo đã không ít huynh đệ đều bị nàng tìm lý do phản đồ mà gϊếŧ, trong lòng giáo chúng Thần Long, Hồng An Thông cố nhiên đáng sợ, nhưng giáo chủ phu nhân này nhưng cũng không hề kém cạnh.

Chỉ có Sấu Đầu Đà trong lòng vẫn tàn khốc:

-Lần này nhất định phải tìm cơ hội gϊếŧ chết thế tử Phúc Khang An, vì là Kiến Ninh báo thù.

Nguyên lai Kiến Ninh là con gái của lão cùng với thái hậu giả Mao Đông Châu lén lút sinh ra, khi lão nghe tin biết được công chúa Kiến Ninh ở Sơn Hải quan bị thế tử Phúc Khang An cưỡиɠ ɦϊếp, không chịu nổi nhục nên đã tự sát bỏ mình, trong lòng lão có quyết định chủ ý, dù cho có đồng quy vu tận, cũng phải gϊếŧ cho bằng được thế tử Phúc Khang An, vì lẽ đó lần này được phái đến Thịnh Kinh thành, lão tham gia rất là tích cực, đương nhiên mối quan hệ của lão cùng Kiến Ninh, trong Thần Long giáo cũng không mấy người hiểu rõ, vì lẽ đó nên không có ai nhận thấy Sấu Đầu Đà có gì khác thường.
-Bẩm giáo chủ phu nhân, chúng ta có tìm Tứ Thập Nhị Chương Kinh không vậy?

Lục Cao Hiên cẩn thận dò hỏi.

-Đương nhiên là phải tra, Hoằng Lịch trong tay nắm giữ bản Chính Bạch Kỳ của Tứ Thập Nhị Chương Kinh, ta nhất định muốn lấy cho được, chỉ là nhiệm vụ thiết yếu trước tiên là điều tra rõ Hoằng Lịch đối với Thần Long giáo có âm mưu gì.

Nhìn bóng lưng Tống Thanh Thư, Tô Thuyên đăm chiêu: “ Trước Vi Tiểu Bảo mang về hai bản kinh thư, các bản kinh thư còn lại chưa biết kết cuộc ra sao, nghe nói tiểu tử họ Vi kia có thể còn ẩn giấu thêm một, hai bản… cũng nghe nói phía sau hắn là do Tống Thanh Thư một tay xử lý, chẳng lẽ... “

……………………………………………………………………………………….

Thần Long giáo đang trong bóng tối dò xét Tống Thanh Thư, nhưng bọn họ không ngờ tới nhất cử nhất động của mình từ lâu lại rơi vào khác trong mắt một nhóm khác
-Tô đại nhân, bây giờ Tống Thanh Thư bên người không có hộ vệ, chúng ta có nên động thủ?

Người nói chuyện là một nam nhân còn trẻ, khí độ thanh quý không tầm thường.

-Ta cho rằng vẫn chưa thích hợp, lúc này người của Thần Long giáo cũng đang ở nơi đây, chúng ta cũng chưa đoán được mục đích của bọn họ, nếu nhỡ bọn họ ra tay can thiệp, sợ rằng chúng ta sẽ thất thủ.

Một cô nương cau mày nói, vóc người thanh mãnh, nhưng hai chân nàng thon dài tròn trịa, vóc dáng biểu hiện khuôn mặt chủ nhân có cỡ nào là thanh xuân liêu người, nàng không giống với nữ nhân vùng Giang Nam ôn nhu như mặt nước, mà khắp toàn thân để lộ ra nữ nhân phương Bắc tràn ngập vẻ đẹp sức sống hoang dã.

Bọn họ cung kính đối mặt trước một người, đó là một nam nhân trung niên mang chiệc mặt nạ quỷ, tuy rằng không nhìn thấy hình dạng khuôn mặt, nhưng những sợi tóc trắng lấm tấm, với thân hình hoàn mỹ, cả người hắn toát lên nét lãng tử phong trần, có thể lúc còn trẻ nhất định là mỹ nam tử.
-Tề nhi, Tiên nhi, các ngươi là những cao thủ xuất sắc nhất của hoàng tộc Đại Liêu, chỉ là kinh nghiệm giang hồ còn thấp, lần này mang bọn ngươi theo đến Thịnh kinh thành, chủ yếu để rèn luyện thêm bản lãnh.

Quỷ Diện đứng lên, nhìn phía xa xa hình bóng Tống Thanh Thư, lắc đầu,

-Thần Long giáo để sau này tính, mục đích của chúng ta bây giờ là giá họa cho Hoằng Lịch, nếu bây giờ chúng ta ra tay quá sớm, Hoằng Lịch đương nhiên sẽ tránh thoát được, sẽ không đạt được cục diện như chúng ta muốn.

Thì ra bây giờ Nam Viện đại vương Tiêu Phong của Liêu quốc đang suất quân cùng Bình Tây Vương Ngô Tam Quế của Thanh quốc giao chiến, Ngô Tam Quế tuy rằng liên tục thất bại phải lui quân, thế nhưng lão dù sao cũng là một danh tướng, tuy rằng bị bại, nhưng vẫn không có hao binh tổn tướng bao nhiêu.
Liêu quốc vì phối hợp với hành động của Nam Viện đại vương Tiêu Phong, liền phái ba cao thủ âm thầm lẻn vào Thịnh kinh thành, với ý đồ ám sát Khâm sai đại thần của Khang Hi, giá họa cho Bảo thân vương Hoằng Lịch, để cho hai người bọn họ mâu thuẫn triệt để công khai, không còn thời gian bận tâm đến Ngô Tam Quế.

Trong ba người, nam nhân trẻ là Đông Đan Vương Gia Luật Tề thế tử Liêu quốc, nữ nhân là Thành An quận chúa Gia Luật Nam Tiên, còn Qủy diện là người đương nhiệm Đại Dịch Ẩn Ty bộ phận thần bí của Liêu quốc.

- Vậy theo Tô đại nhân khi nào thì chúng ta động thủ?

Gia Luật Nam Tiên thì không thích nam nhân thần bí này, chưởng quản Đại Dịch Ẩn Ty nắm về cơ mật hoàng tộc, người đầu tiên chấp chưởng khi thành lập là Da Luật Hưu Ca, các đời sau nắm Đại Dịch Ẩn Ty đều là người hoàng tộc Da Luật, không biết vì sao đến kỳ này, chưởng quản Đại Dịch Ẩn Ty đã lọt vào trong tay của một người Hán, ngay cả người trong hoàng tộc, ngoại trừ chỉ biết gọi hắn là Tô Ẩn, võ công thâm sâu không lường được, đối với lai lịch của hắn thì không có ai rõ ràng.
-Chỉ một chữ, đợi…

Tô Ẩn đứng chắp tay, ẩn hiện ra khí độ của một tông sư.

“ Không biết Tô đại nhân cùng với Nam Viện đại vương võ công ai cao ai thấp?." Cảm giác được khí thế bức người của Tô Ẩn, trong lòng suy nghĩ Da Luật Tề.

Nam Viện đại vương Tiêu Phong lúc trước trợ giúp cho Hoàng Đế Da Luật Hồng Cơ của Liêu quốc bình định chi loạn, cho nên trên dưới Liêu quốc coi Tiêu Phong là anh hùng, Da Luật Tề đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng Tiêu Phong võ công dù cao đến đâu, cũng là của nhà Tiêu thị, Da Luật Tề thân là người trong hoàng tộc, theo bản năng thì muốn trong hoàng tộc cũng có thể sản sinh ra một cao thủ có thể ngang hàng Tiêu Phong.

Còn Gia Luật Nam Tiên thì khác, nàng biết tiên đế không phải là người ngu ngốc, đâu có thể để cho Tô Ẩn là người Hán mà chấp chưởng phụ trách Đại Dịch Ẩn Ty, như vậy thì có thể lão ta là người hoàng tộc, chỉ là không biết vì sao lại có tên của người Hán.
……………………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư thì lại không biết sau lưng hắn có nhiều người âm thầm tính kế với kế hắn như vậy, lúc này hắn đang đau đầu chính là làm sao cứu được Hạ Thanh Thanh cùng Điền Quy Nông, còn đối với việc Trương Triệu Trọng đột nhiên mời đến phủ thì hắn có mấy phần nghi hoặc.

-Hạ quan đang lo lắng Tống đại nhân không có thời gian tới đây chứ.

Trương Triệu Trọng đang đứng chờ ở cửa, vừa thấy Tống Thanh Thư liền nhiệt tình đem hắn hướng vào trong phủ.

-Nhóm ca vũ khúc đâu, nhanh lên bắt đầu diễn.

Trương Triệu Trọng nhìn quản gia phân phó nói.

Tống Thanh Thư giật mình cả kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ bên trong nhóm ca vũ khúc ẩn giấu sát thủ, một khi chờ làm hiệu, sẽ tuôn ra hành thích hắn, vì thế âm thầm ngưng thần tĩnh khí phòng bị.
Trương Triệu Trọng cũng là một cao thủ, chú ý thấy hắn biến hóa, khẽ mỉm cười:

-Tống đại nhân tài cao gan lớn, dám một thân một mình đến đây dự tiệc, hạ quan thật là khâm phục… khâm phục.

-Trương đại nhân nói gì vậy, đại nhân là thủ hạ thân tín của Bảo thân vương, ta ở trong cung cũng là người hầu, tất cả đều là vì là triều đình mà dốc sức, đến phủ đại nhân xem như là đồng liêu, thì làm gì mà có can đảm hay không.

Tống Thanh Thư đáp.

-Tống đại nhân nói rất có lý.

Trương Triệu Trọng là tâm phúc của Hoằng Lịch, làm gì mà không biết Khang Hi cùng Hoằng Lịch giương cung bạt kiếm, bị hắn ám chỉ, lúng túng cười nói,

-Hạ quan lường trước đại nhân công vụ bề bộn, nhất định là uể oải tinh thần, nên cố tình tìm đến một đoàn ca vũ khúc nổi tiếng trong Thịnh thịnh thành, đại nhân không ngại thì thư giãn buông lỏng một chút.
Tống Thanh Thư không rõ ràng lắm mục đích của Trương Triệu Trọng, nên đành lấy bất biến ứng vạn biến, cùng Trương Triệu Trọng xem ra đoàn ca vũ khúc ra đến.

-Tống đại nhân thấy cô nương kia như thế nào?


Tống Thanh Thư lúc này không có tâm tình xem cuộc vui nên chẳng có cái gì hứng thú, thuận mắt liếc nhìn vài lần thì bắt đầu mơ màng ngủ gục, chẳng biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói của Trương Triệu Trọng, giật mình ngẩng đầu lên nhìn tới.

Có một nữ nhân khoanh chân ngồi ở một góc, đem cái trống nhỏ bọc da đặt ở giữa gối, sau đó hai tay nhấc lên, dưới lòng bàn tay phát ra một hồi tiếng trống giòn tan, nương theo tiếng trống, một thân ảnh mỹ miều lượn vòng lướt lên mộc đài, tiếng trống càng ngày càng gấp, nàng xoay tròn cũng càng lúc càng nhanh, cái váy phiêu dật hóa thành một vòng tròn hấp dẫn ánh mắt, tiếng trống đột nhiên đình trệ, thân ảnh kia đang bay múa trong nháy mắt bất động, chiếc váy xoay tròn buông xuống, phảng phất một đóa hoa nở rộ thu liễm cánh hoa.
Nữ nhân vừa múa vũ khúc có một khuôn mặt kinh diễm gương, ngũ quan tươi sáng rõ nét,đôi lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng, lông mi vểnh lên, đôi mắt sáng ngời, con ngươi đen nhánh, đôi môi đỏ thắm tươi đẹp gợi cảm..

Thân trên nàng mặc một bộ hoàng y nhỏ hẹp, hai bầu vú ngạo nhân được màu vàng tươi tơ lụa bao vây lấy, hiển lộ ra cái khe trắng nõn mê người giữa hai bầu vú, cái váy xanh dài phiêu dật hoa lệ, eo váy có một sợi dây nhỏ màu vàng kim óng ánh, mắt cá chân còn mang một chuỗi chuông lục lạc, áo nàng rất ngắn, eo váy cực thấp, trơn trượt vòng eo cùng bụng dưới trắng noãn hoàn toàn hiển lộ ra cái rốn sâu mượt mà, bụng dưới còn khảm lấy một hạt minh châu cỡ đầu ngón tay út, ánh sáng màu bạc của viên châu hoà lẫn da thịt tuyết trắng mê người vô cùng.
Tiếp tục nàng hai tay giơ lên, theo tiếng trống, vòng eo chậm rãi lắc lư vặn vẹo lên, thân eo nhỏ mềm mại, tiếng trống lại dần dần gấp rút, eo bụng của nàng vặn vẹo cũng nhanh hơn, sợi dây màu vàng óng ánh tại eo bên tung bay, hạt minh châu khảm trên bụng nhúc nhích, nương theo lấy giữa mắt cá chân tiếng chuông bạc ngân vang, tràn đầy sức hấp dẫn thần bí, trong động tác diễn biến vô luận là bờ mông săn chắc vặn vẹo, hay là eo bụng động đậy, đều toát ra hàm xúc nồng đậm ý tứ tìиɦ ɖu͙ƈ, càng thêm hương diễm rõ ràng, hai bầu vú cũng theo tiết tấu vũ đạo ở trước ngực rung động lắc lư, phảng phất tùy thời sẽ từ trong cái yến bung ra bên ngoài, phía trước váy dài phân nhánh tung bay, một đôi đùi ngọc tại dưới váy như ẩn như hiện, tiếng trống ngắn ngủi rồi lại yên lặng xuống.
Tống Thanh Thư xem xong lúc này cảm thán nói:

-Một nữ nhân xinh đẹp duyên dáng như vậy, mà lại lưu lạc phong trần thật sự rất đáng tiếc.

-Tống đại nhân đã hiểu lầm, nàng không phải là thanh lâu nữ tử, chỉ là mang theo đào ca vũ khúc gián tiếp bán rẻ tiếng cười mà thôi, nhưng Tống đại nhân đã có lòng thương hương tiếc ngọc, hạ quan sẽ giúp đại nhân hoàn thành ước vọng chi ý. Người đâu .. mời Tang cô nương đến đây.

Trương Triệu Trọng mỉm cười, nghĩ thầm nam nhân nào cũng quả nhiên ai cũng có trong đầu bất hảo, Tống Thanh Thư thân ở Kinh thành phồn hoa chi địa, chắc chắn thường thấy thanh lâu nữ tử, hôm nay nhìn thấy một nữ nhân lưu lạc trong giang hồ, tự nhiên có cảm giác mới mẻ.

Tống Thanh Thư thấy Trương Triệu Trọng đã hiểu lầm ý của hắn, đang muốn giải thích, nhưng rồi lại thôi, cũng không lâu lắm, nữ nhân kia đã đến, dung nhan thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt hai người:
-Không biết đại nhân có gì phân phó…

-Nghe qua đại danh cũa Tang cô nương, hôm nay gặp mặt, quả nhiên không giống người thường, không biết Tang cô nương có thể cho biết phương danh?

Trương Triệu Trọng trêu đùa.

Nào ngờ đối phương cũng không phải giống như nữ nhân bình thường e ấp ngượng ngùng, nàng phóng khoáng trả lời:

-Làm cho Trương đại nhân chê cười, tiểu nữ họ Tang, danh Phi Hồng.

-Tang Phi Hồng?

Tống Thanh Thư sững sờ, trong đầu một hồi mơ hồ,

"Cái tên này có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ được…”

-Quả nhiên người đẹp cũng như tên,

Trương Triệu Trọng, ngẩng đầu lên hỏi,

-Tang cô nương bôn ba khắp nơi làm ca kỹ., chắc là vất vả lắm?

-Tiểu nữ dựa vào nghề này ăn cơm, cho nên không cảm thấy vất vả.

Tang Phi Hồng mặc dù đang cười, nhưng thần sắc khó giấu thần sắc mỏi mệt .
-Tang cô nương là một nữ nhân, cũng không thể cả đời cứ như vậy lưu lạc giang hồ , hôm nay vừa vặn Tống đại nhân nhìn thấy Tang cô nương, liền sinh ra ngưỡng mộ tình cảnh. Bổn quan nhìn thấy cô nương niên kỷ cũng không còn trẻ nữa, chi bằng gả cho Tống đại nhân làm thϊếp, Tống đại nhân tuổi còn trẻ, thân là Ngự tiền thị vệ phó tổng quản triều đình, quan nhị phẩm, nếu Tang cô nương chịu làm thϊếp cho tống đại nhân, thiết nghĩ đến cũng sẽ không bôi xấu Tang cô nương.

Trương Triệu Trọng cười ha ha nói.

Tống Thanh Thư nghe được thầm cười khổ, nhưng hắn không có vội phản bác, ngược lại tò mò nhìn Tang Phi Hồng cuối cùng có phản ứng như thế nào.

Nghe được lời nói của Trương Triệu Trọng, Tang Phi Hồng quả nhiên biến sắc, những năm gần đây này nàng cũng không ít loại người giống như thế này, nhưng nói trắng trợn như thế, đây là lần đầu tiên gặp được, liền trầm giọng đáp:
-Trương đại nhân đừng trêu đùa, tiểu nữ trong giang hồ tự do tự tại, tạm thời chưa có ý định lập gia thất.

-Trêu đùa?

Trương Triệu Trọng chuyển sang lạnh lẽo nói tiếp,

-Ai nói với ngươi là ta trêu đùa?

 
Chương 207: Đồng bệnh tương lân..


CHƯƠNG 207: ĐỒNG BỆNH TƯƠNG LÂN..

Tống Thanh Thư liền hiểu, Trương Triệu Trọng hiện đang làm khó dễ với Tang Phi Hồng, mình bị lão sử dụng như tấm bình phong, mới đầu thì hắn khó chịu, sau đó thì khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, Trương Triệu Trọng đường đường một Kiêu Kỵ tả doanh, vì sao lại nhằm vào một nữ nhân ca kỹ ?

Tang Phi Hồng trên mặt lộ vẻ tức giận, nói:

-Ban ngày ban mặt, Trương đại nhân chẳng lẽ muốn trắng trợn cướp đoạt dân nữ hay sao? Các tỷ muội, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.

Nói xong nàng xoay người cùng cả đám thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

-Muốn đi sao?

Trương Triệu Trọng cười gằn, nhảy lên ngăn ở trước mặt Tang Phi Hồng.

-Nghe tiếng đã lâu, uy danh Hỏa Thủ Phán Quan của Trương Đại Nhân uy danh, tiễu nữ cả gan lĩnh giáo một phen.

Tang Phi Hồng thấy đối phương ngang ngược như vậy bì, trong lòng biết hôm nay không cách nào dễ dàng rời đi, quyết tâm liều mạng, liền công kích trước, vừa nói với đám người,
-Các ngươi chạy đi ra ngoài trước.

Trong lòng nàng tính toán rõ ràng, khinh công của mình từ trước đến giờ không yếu, chốc nữa dựa theo tình huống, là chiến hay là chạy, xoay sở cũng dễ dàng, trái lại là những tỷ muội của mình, nếu là bị Trương Triệu Trọng bắt lấy áp chế mình, thì sẽ tiến thối lưỡng nan.

Tống Thanh Thư không ngờ một nữ nhân kiều tiểu lại có võ công không tầm thường, chỉ thấy nàng ra tay tựa như chim Uyên Ương thượng đầu quan, chân bung lên như uyên ương cong đuôi, một thân công phu hơn nửa đều dùng trên cặp chân, tung cước xuất kích liên hoàn chặt chẽ, cao thấp trên dưới hợp nhất, trái phải đổi thế hình bóng đi theo.

-Được lắm Uyên Ương cước pháp!

Trương Triệu Trọng sáng mắt lên, chủ ý chính của lão là một mình Tang Phi Hồng, cho nên không quan tâm đến mấy người còn lại chạy thoát, thấy đối phương dường như hoa hồ điệp tứ phương tấn công tới, lão vội vã giơ lên một đôi tay nghênh tiếp.
Hai người đấu với nhau mười mấy chiêu, Tống Thanh Thư đã nhìn ra rõ ràng, Tang Phi Hồng tuy rằng cước pháp tinh diệu, nhưng nữ nhân sức yếu, mỗi lần chân đá chạm trúng cánh tay của Trương Triệu Trọng đỡ đòn, trên mặt nàng thoáng qua vẻ đau đớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không cùng Trương Triệu Trọng va chạm.

Chẳng qua là Trương Triệu Trọng không muốn đánh trọng thương nàng, nêu không thì Tang Phi Hồng từ lâu đã bị thất thủ, Tống Thanh Thư cười dài một tiếng:

-Võ công Trương Đại Nhân tựa hồ là phái Võ Đương, Hổ Trảo Thủ vừa vặn tại hạ cũng có biết ít nhiều, vừa nhìn thấy là đã sáng mắt, chúng ta trao đổi tỷ thí học hỏi với nhau nhé…

Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nhảy vào trực tiếp tay nắm thức mở đầu Võ Đang Hổ Trảo Thủ, ngăn cách ở giữa hai người.
Tang Phi Hồng đang dần dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng đang nóng nảy, thấy hắn đột nhiên ngăn chặn ở trước người, tay phải chấp ở phía sau lưng thủ thế âm thầm ra hiệu như là “ chạy mau ..”, nhất thời nàng hiểu ý, vội vã mượn cơ hội phóng nhảy ra ngoài từ bên tường viện.

Trương Triệu Trọng sững sờ, lập tức biết Tống Thanh Thư có ý định thả Tang Phi Hồng chạy trốn, có điều hắn cũng không giận, trái lại cười nói:

-Tống đại nhân là đương đại cao thủ tuyệt đỉnh, có thể cùng đại nhân so chiêu, hạ quan nào dám không tuân mệnh.

Nói xong lão cũng sử dụng Hổ Trảo Thủ, tiến lên nghênh tiếp.

Hai người xuất chiêu đánh qua đánh lại, Hổ Trảo Thủ đối đầu Hổ Trảo Thủ, Võ Đang Miên Chưởng đấu với Võ Đang Miên Chưởng, đánh hơn mười chiêu, cả hai đều khâm phục trình độ võ công của đối phương.
-Ngừng lại.. không đánh nữa, Tống đại nhân hạ thủ lưu tình, hạ quan làm sao lại không biết…

Trương Triệu Trọng cười ha ha, nhảy ra vòng chiến.

-Trương Đại Nhân có một thân công phu Võ Đang, không biết sư thừa từ nhánh nào của Võ Đang?

Tống Thanh Thư hỏi, Võ Đang chi nhánh tuy rằng có nhiều, nhưng sở học của Trương Triệu Trọng chính là phái Võ Đang Huyền Môn chính tông, một số nhánh khác không có thể dạy được.

- Sư huynh của hạ quan chính là Thiên Thanh quan chủ Mã Chân đạo trưởngi.

Nhắc đến sư huynh, thái độ Trương Triệu Trọng có vẻ không tôn trọng gì cả..

-Hóa ra là Mã Chân đạo trường a, theo bối phận tính ra thì Trương Đại Nhân là sư thúc của tại hạ.

Tống Thanh Thư nói.

Trương Triệu Trọng cười ha ha:

-Ha ha nếu luận về võ công, hạ quan có thể cùng đại nhân ngang hàng luận giao, đã là may mắn lắm rồi, lại nói, hạ quan đã sớm bị sư huynh trục xuất khỏi sư môn từ lâu rồi, cũng xem như không còn là người của Võ Đang.
-Ồ?

Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại,

-Nói như vậy lên chúng ta cũng hữu duyên, đều là võ lâm phản đồ nha.

Nói xong hắn mỉm cười.

Trương Triệu Trọng hiển nhiên cũng không đem chuyện phái Võ Đương xem là chuyện to tát, cười nói:

-Tống đại nhân có biết tối hôm qua trong yến tiệc, tại sao tại hạ lại tự đưa kiếm mình cho Tống đại nhân mượn không?"

-Chẳng lẽ bởi vì tại hạ cùng có thân phận võ lâm phản đồ?

Tống Thanh Thư cười cổ quái nói.

Trương Triệu Trọng gật đầu:

-Không sai, vốn là Tống đại nhân võ công tuy cao, hạ quan tuy có kính phục nhưng cũng vẫn không có thiện cảm, nhưng sau đó biết được Tống đại nhân có hoàn cảnh cũng như hạ quan, đều là phản đồ … ha ha, cho nên sinh ra cảm giác thân thiết đồng bệnh tương liên.

-Lâu nay cái thân phận này luôn quấy nhiễu tại hạ, hiếm khi nhìn thấy một huynh đệ song hành a,
Tống Thanh Thư ôm bả vai Trương Triệu Trọng nói,

-Chúng ta cũng đừng cứ gọi là Tống đại nhân, hay là Trương đại nhân nữa, sau này tại hạ gọi là Trương đại ca, tại hạ là Tống tiểu đệ, chẳng phải là tốt hơn?

Tống Thanh Thư nhớ đến Vi Tiểu Bảo, học theo cách xưng huynh gọi đệ.

Tống Thanh Thư quan giai cao hơn Trương Triệu Trọng nhiều, lão sững sờ, sau đó vui mừng nói:

-Nào dám không tuân mệnh!

Liền vội vã dặn dò thủ hạ chuẩn bị rượu và thức ăn.

Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, từ chuyện phái Võ Đang cho tới cao thủ giang hồ, cuối cùng Tống Thanh Thư đem câu chuyện dẫn tới chuyện của Bảo Thân Vương.

Trương Triệu Trọng có chút men say, nói:

-Bảo thân vương thời gian sau này, chiêu nạp thêm nhiều cao thủ thiên hạ, tuy rằng không đến cấp độ tông sư cao thủ, nhưng ít nhiều gì cũng thu được những người có bản lãnh. Ngọc Chân Tử đã từng giao đấu với Tống tiểu đệ, tuy rằng dễ dàng bại vào tay của đệ, nhưng lão một thân võ công không phải tầm thường, năm xưa có thể cùng Kim Xà vương Viên Thừa Chí đánh ngang ngữa đấy.
Nói tới chỗ này, trong mắt Trương Triệu Trọng loé ra một tia khó hiểu.

Tống Thanh Thư biết rõ, hiển nhiên Trương Triệu Trọng cũng không hiểu vì sao võ công Ngọc Chân Tử lại bị thất bại chật vật như vậy, hắn cũng không cần thiết nói sáng tỏ môn đạo trong đó, chỉ là mỉm cười nghe đối phương tiếp tục nói.

Trương Triệu Trọng ợ một tiếng,

-Có điều theo chúng ta cùng cấp bậc cao thủ, còn có mấy người nữa, như là Kim Trảo Thiết Câu Bạch Chấn, hắn một tay sử dung Ưng Trảo Công cực kỳ ác liệt tàn nhẫn, trong vương phủ là tổng quản, nội ngoại kiêm tu, là đệ nhất cao thủ người Mãn của Vương phủ, ngoài ra còn có Hải Lan Bật, Đức Bố hai người, danh xưng là dũng sĩ Ba Đồ Lỗ, võ công cũng không tầm thường..

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, làm bộ vô tình hỏi:

-Còn chưởng môn Thiên Long môn Điền Quy Nông thì võ công ra sao? Tiểu đệ nghe nói hắn cũng là cao thủ của Bảo thân vương a.
-Điền Quy Nông?

Trương Triệu Trọng cười ha ha,


-Võ công của hắn cũng coi được, nhưng quãng thời gian trước không biết vì sao đắc tội với Vương gia, bị Vương gia bắt giam trong phủ, ngày ngày nghiêm hình tra tấn…

“ Điền Quy Nông vẫn còn bị giam ở trong Bảo thân vương phủ?"

Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, tuy rằng trước cũng có suy đoán, nhưng bây giờ được chứng minh, hắn cảm thấy lại thêm vướng bận, có điều nghĩ lại, chuyện cứu Hạ Thanh Thanh, cho dù Bảo thân vương phủ là đầm rồng hang hổ, cũng phải xông vào một lần, thì có cứu thêm một Điền Quy Nông, cũng không có gì là ghê gớm.

-Đáng tiếc thê tử của hắn diễm danh truyền khắp Thịnh kinh thành, sau này e rằng một mình trông phòng.

-Thê tử hắn rất xinh đẹp sao?

Tống Thanh Thư biết mà còn hỏi.

-Đâu chỉ là xinh đẹp, khà khà..đệ không biết, bình thường sau lưng những đồng liêu chúng ta ai nghĩđến thê tử của hắn liền chảy nước bọt, lần này Điền Quy Nông có chuyện, mọi người còn tưởng rằng có cơ hội tốt để lợi dụng được, nào ngờ thế tử Phúc Khang An..... chúng ta đành không dám khinh động.
Trương Triệu Trọng mặt tiếc nuối,

-Tống tiểu đệ nếu có rảnh rỗi thì có thể đến Điền phủ nhìn, thì biết huynh nói không ngoa.

-Như vậy sao? Nếu có dịp đệ phải nhìn thử xem.

Tống Thanh Thư trong lòng cười thầm, trên người Điền phu nhân, mỗi một tấc da thịt hắn đều đã đùa bỡn qua...

Thấy hắn hai mắt tỏa ánh sáng, Trương Triệu Trọng liền nhắc nhở hắn,

- Tang Phi Hồng, dạng nữ nhân vừa rồi, đệ tùy tiện đụng chạm làm sao cũng không thành vấn đề, nhưng là đối với Điền phu nhân, đệ tốt nhất nhìn qua là được rồi, nàng sớm muộn cũng là vật trong túi của thế tử Phúc Khang An, vì một nữ nhân, đắc tội với thế tử đúng là bất trí.

-Đa tạ Trương đại ca nhắc nhở, đệ mời đại ca một chén,

Uống xong Tống Thanh Thư để chén rượu xuống, nghi hoặc hỏi,

-Vừa rồi đệ thấy đại ca tựa hồ là cố tình nhắm vào Tang Phi Hồng kia...
-Đó là do Vương gia thấy gần đây trong Thịnh Kinh thành trộn lẫn đến rất nhiều giang hồ xa lạ, nên phái đại ca tìm hiểu ngọn ngành, Tang Phi Hồng, đệ đừng thấy là một ca kỹ dáng dấp mảnh mai, trong chốn giang hồ Tang Phi Hồng tiếng tăm lừng lẫy chính là chưởng môn Ngũ Hồ Môn đấy.

Trương Triệu Trọng giải thích.

-Ngũ Hồ Môn?

Tống Thanh Thư chấp chưởng Niêm Can Xử, đối với các môn phái trong cảnh nội Mãn Thanh đương nhiên đại thể cũng hiểu rõ,

- Môn phái này trong giang hồ chủ yếu là biễu diễn vũ khúc kiếm sống, đối với Bảo thân vương thì có gì uy hϊếp.

Trương Triệu Trọng cười nói:

-Chẳng qua là đại ca muốn đưa đệ một phần lễ ra mắt, nào ngờ đệ thương hương tiếc ngọc, cố tình để nàng chạy thoát.

Tống Thanh Thư cũng có chút thật không tiện, lúng túng:

-Há..bị đại ca nhìn ra rồi.
-Không sao… đã là huynh đệ, chúng ta đâu cần để ý đến chuyện này làm gì, uống rượu…uống rượu...

Trương Triệu Trọng cũng không có để ý chuyện này trong lòng, ngày hôm nay đi một Tang Phi Hồng, ngày mai lại có một Tang Phi Hồng khác, chỉ cần trong tay có chức quyền, thì sợ gì thiếu nữ nhân sao? Huống chi nhờ vào đó mà kết giao được với Tống Thanh Thư, ngày sau có thể không nói hết chỗ tốt.

Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ tới, thấp giọng nhắc nhở:

-Trương Đại Ca, chắc cũng rõ ràng mối quan hệ của Bảo thân vương cùng hoàng thượng Khang Hi... chúng ta bây giờ giao du thân mật, nhỡ rơi vào trong mắt kẽ hữu tâm, sợ đối với đại ca có chút bất lợi a.

Trương Triệu Trọng thấy trong lòng một tia ấm áp, hạ thấp giọng nói thẳng:

-Tống tiểu đệ lấy thành tâm đối với đại ca, thì đại ca cũng không dối gạt tiểu đệ. Ngày hôm nay đại ca mời tiểu đệ uống rượu, cũng là chủ ý của Vương gia.
-Cái gì?

Tống Thanh Thư giật mình, chẳng lẽ đây là bẫy rập gì?

-Yên tâm, Vương gia chỉ muốn đại ca cùng đệ giữ gìn mối quan hệ, nói không chừng ngày sau cũng có thể thám thính được phần nào tin tức,

Trương Triệu Trọng cười nói,

-Có điều đệ và đại ca cùng là người phái Võ Đương, lại có tầng này quan hệ, đại ca đương nhiên sẽ không hại đệ đâu..

Tống Thanh Thư cười gượng, trong lòng vẫn nghi ngờ, Trương Triệu Trọng ngay cả sư huynh của mình còn gϊếŧ được, thì làm sao lại có khả năng tin tưởng lão được? Vậy ngày hôm nay lão đối với ta nhiệt tình như vậy, đến tột cùng là nguyên cớ gì đây?

Chính vào lúc này, từ sau hậu viện truyền đến tiếng động vỡ đổ đồ sứ, tuy rằng cách xa, nhưng hai người đều là cao thủ, nên nghe được rất rõ ràng, rất nhanh có cái người hầu chạy tới:
-Lão gia, tiểu thư lại nổi nóng.

 
Chương 208: Khổ nhục kế.


CHƯƠNG 208: KHỔ NHỤC KẾ.

"Tiểu thư?"

Tống Thanh Thư bất ngờ, Trương Triệu Trọng có nhi nữ sao?

Tiếp theo lại là tiếng “ ầm.. ầm ..” truyền đến, Trương Triệu Trọng xót ruột, liền bên chạy vào bên trong ..

Tống Thanh Thư ngồi cũng không xong đi cũng không phải, suy nghĩ thấy cũng nên qua xem một chút.

Đi tới hậu viện, thì thấy một nữ nhân tuổi thanh xuân đang giận dữ đập phá đồ vật, trên tay nàng đang cầm lấy một bình hoa Thanh hoa nâng đến đỉnh đầu định đập xuống đất, đột nhiên nhìn thấy Tống Thanh Thư, lập tức vô cùng sửng sốt.

Tống Thanh Thư cũng cả kinh, đây không phải là Lý Nguyên Chỉ sao, lần trước ở trong hoàng cung nàng biến mất, chính hắn còn tưởng rằng nàng nghe được tin Dư Ngư Đồng đã được cứu ra, nên chạy đi tìm ý trung nhân của mình, làm sao bây giờ lại đang ở trong nhà Trương Triệu Trọng.
Trương Triệu Trọng nhân cơ hội, giật lấy lạ từ trong tay nàng bình hoa, cẩn thận giao cho hạ nhân bên cạnh, sau đó mở miệng nói:

-Nguyên Chỉ, ngươi đến tột cùng thì muốn thế nào a.

Lý Nguyên Chỉ đôi mắt hơi chuyển động, tựa như không cùng Tống Thanh Thư quen biết nhau, trả lời:

-Thả ta ra đi…ta phải về nhà.

-Chuyện này không được….

Trương Triệu Trọng mặt tối sầm lại nói rằng.

Thì ra ngày trước Lý Nguyên Chỉ muốn tìm bằng hữu của phụ thân mình trong kinh thành, để tìm xem có biện pháp gì để cứu Dư Ngư Đồng ra, nhưng trên đường đi thì đụng phải Trương Triệu Trọng.

……………………………………………………………………………………..

Sư phụ Lý Nguyên Chỉ là Lục Phỉ Thanh cùng Trương Triệu Trọng là sư huynh đệ, cách đây ba năm về trước, Trương Triệu Trọng vừa nhìn thấy tiểu điệt nữ này, thì liền say mê luyến ái, nỗ lực đến gặp phụ thân nàng Lý Khắc Tú cầu hôn…
Lúc đó Lý Nguyên Chỉ, còn là một thiếu nữ, ý trung nhân trong lòng không nói là Bạch mã hoàng tử, chắc chắn cũng không thể là như một lão già Trương Triệu Trọng này, thấy hắn toát ra yêu thương, trong lòng nàng tất nhiên cực kỳ căm ghét.

Còn Lý Khắc Tú, cùng phụ tử của Bảo thân vương từ trước đến giờ không hòa thuận, đương nhiên cũng không muốn đem nữ nhi bảo bối gả cho một tên thuộc hạ của Bảo thân vương, tuy rằng Trương Triệu Trọng là tâm phúc của Hoằng Lịch, nhưng trong mắt Lý Khắc Tú, lão ta chỉ là một con chó săn mà thôi.

Lý Khắc Tú xem ra, nữ nhi của mình nếu như không thể vào cung làm phi, thì ít nhất cũng phải gả cho Vương công Bối Lặc, cho nên Trương Triệu Trọng làm sao lọt nổi vào mắt.

Sau khi Lý Khắc Tú bị triều đình điều đến phía nam, từ đó Trương Triệu Trọng không gặp lại Lý Nguyên Chỉ. Không ngờ lần trước đi đến kinh thành, tình cờ gặp người sáng nhớ chiều mong, lão đã hiểu rõ Lý Khắc tú không thể đem nữ nhi gả cho lão, liền quyết định trước bắt lấy Lý Nguyên Chỉ đoạt đi, sau khi gạo nấu thành cơm thì tính sau. Chỉ là Lý Nguyên Chỉ lanh lợi, lão không chiếm được chút tiện nghi nào mà còn phải tốn công sức cho người trông coi, lại còn bị nàng quậy phá..
Đương nhiên tất cả những thứ này đều là xuất phát từ nội tâm của lão đối với nàng chân tâm yêu thích nên không muốn dùng cách hạ lưu chiếm đoạt thân xác của nàng, ngoại trừ một khi Lý Nguyên Chỉ muốn trốn đi, lúc đó thì lão sẽ không buông tha nàng...

Lý Nguyên Chỉ miệng nhỏ lại cong lên, im lặng đến gần hạ nhân, giật lấy bình Thanh Hoa đoạt tới, “ rầm..” ném xuống đất bể tan tành.

-Cho dù là ngươi đem cả gian phòng này hủy đi, ta cũng sẽ không tha cho ngươi đi!

Trương Triệu Trọng mí mắt giật lên, giận dữ nói xong liền xoay người rời đi.

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy Lý Nguyên Chỉ dùng khẩu hình không tiếng động tựa như nói: "Cứu ta" hai chữ, theo bản năng hắn gật đầu, , sau đó cùng Trương Triệu Trọng đi ra ngoài.

-Khiến cho Tống tiểu đệ cười chê rồi.
Trở lại trong bữa tiệc, Trương Triệu Trọng lúng túng nói.

- Cô nương này tính khí thật là lớn, có phải là lệnh thiên kim?

Tống Thanh Thư dò xét hỏi.


Trương Triệu Trọng hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói rằng:

-Không phải, nàng là đệ tử của nhị sư huynh, tên gọi Lý Nguyên Chỉ, nhị sư huynh nhờ đại ca chăm sóc cho nàng một quãng thời gian…

Tống Thanh Thư tuy biết Lý Nguyên Chỉ quá nửa là bị giam cầm, nhưng hắn cũng không rõ ràng ngọn nguồn, với lại bây giờ nguy cơ tứ phía, trong lúc nhất thời cũng không tốt manh động, nên quyết định để buổi tối lặng lẽ để gặp Lý Nguyên Chỉ tìm hiểu một chút tình huống rồi tính sau.

"Tường đồng vách sắt Bảo thân vương phủ ta không xông vào được thì không nói, nhưng chỉ là một Trương Phủ nho nhỏ thì ta tới lui tự nhiên."

Sau khi cáo biệt Trương Triệu Trọng, quay đầu lại nhìn Trương phủ, Tống Thanh Thư cười gằn,
"Phải cứu Hạ Thanh Thanh, lại muốn lấy được Tứ Thập Nhị Chương Kinh, còn phải cứu Điền Quy Nông, bây giờ lại bốc lên một Lý Nguyên Chỉ, úi trời… phải làm sao đây?..”

Trên đường trở về Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư thấy đầu mình sắp nổ tung vì phải suy nghĩ.

Đột nhiên lỗ tai hơi động, chỗ rẽ phía trước mặt sau trên đường, truyền đến tiếng đao kiếm, Tống Thanh Thư trong lòng hiếu kỳ, lặng lẽ ẩn thân, tìm tòi hư thực.

Hai bên đường các nhà đã sớm thấy việc chém gϊếŧ, cửa nhà dồn dập đóng chặt, một nữ nhân đang hốt hoảng chạy, mặt sau theo một đoàn quan binh, dẫn đầu có hai người huyệt thái dương nhô cao t, hiển nhiên là nội lực tinh thâm.

"Thái dương huyệt nhô cao, biểu lộ ra nội lực thâm hậu, thế nhưng cao thủ chân chính thì không ai có thái dương huyệt nhô lên như vậy..”
Cục diện bây giờ rất là khó khăn, cội nguồn khởi xướng lại chính là oan gia trước mặt, Uyên ương đao Lạc Băng- Văn phu nhân.

Lạc Băng thân hình lảo đảo, theo tình hình thì đã bị thương, không chạy bao lâu, thì nàng tự biết chạy trốn vô vọng, liền dừng lại, tay cầm song đao, đứng nhìn nhìn phía sau quan binh đang chạy tới..

Hai tên cao thủ dẫn đâu, vừa xướng vừa họa khêu khích Lạc Băng:

-Khà khà, nghe tiếng đã lâu 'Uyên Ương Đao' Lạc Băng của Hồng Hoa Hội, là một nữ nhân xinh đẹp phong tao đ, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.

-Chỉ là ta nói phu nhân, trượng phu người đã bị chúng ta bắt được, bây giờ chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nếu là ngươi đồng ý bồi huynh đệ chúng ta một đêm, chúng ta sẽ bớt tra tấn lại trượng phu của ngươi, khà khà..

-Hừ… ta xem Bôn Lôi Thủ Văn Thái Lai cũng là tầm thường, bị trúng hai chưởng của ta đánh cho thổ huyết, cái thanh danh vang dội kia đúng là hữu danh vô thực..
Lạc Băng sắc mặt tái xanh, tức giận cả người run nhưng không thể làm gì.

……………………………………………………………………………………

Sáng sớm Hồng Hoa Hội mọi người đang thương lượng làm sao dùng mỹ nhân kế để đối phó Tống Thanh Thư, thì vô số quan binh đột nhiên tràn vào bao vây, cao thủ dưới trướng Bảo thân vương phủ hầu như đều đến đông đủ, Hồng Hoa Hội mọi người vội vàng ứng chiến, nhưng rồi nhiều người thất thủ bị bắt.

-Đây là Hoằng Lịch muốn gϊếŧ người diệt khẩu, che giấu bí mật thân thế của mình.

Lạc Băng hiện tại bên còn có thể vang lên tiếng hô to của Vu Vạn Đình, lúc đó quan binh công kích, Hồng Hoa Hội mọi người vốn định yểm hộ Trần Gia Lạc và Vu Vạn Đình tẩu thoát trước, thế nhưng bọn họ vừa đối mặt thì bị hàng hàng lớp lớp quan binh bao vây, bất đắc dĩ Trần Gia Lạc lấy thân mình làm mồi, tận lực kéo một đám cao thủ Vương phủ thu hút về phía mình, để các đương gia lui lại.
"Không biết cuối cùng trốn ra được mấy đương gia đây?"

Lạc Băng trong lòng phát lạnh, rõ ràng Hồng Hoa Hội sợ rằng hôm nay qua đi chắc là đã xong. Nàng muốn lưu lại cùng trượng phu đồng sinh cộng tử, nhưng lúc ấy chúng huynh đệ dùng tính mạng vì nàng mở ra một con đường máu, nàng không đành lòng để bọn họ chết trong oan uổng, liền có chủ ý, sau khi thoát ra ngoài trước tiên nghĩ đến biện pháp đem bí mật thân thế của Hoằng Lịch truyền ra, rồi sẽ tự sát về dưới lòng đất làm bạn cùng với mọi người Hồng Hoa Hội.

Chỉ tiếc là hiện nay xem ra, nàng tựa hồ chạy trời không khỏi nắng, đến bước ngoặt sắp chết, Lạc Băng đã bình tĩnh lại, tay nắm chặt Uyên Ương Đao,

"Trước khi chết cũng phải giất thêm mấy tên cẩu Thát Tử, khi nào lực kiệt thì tự mình kết thúc."
…………………………………………………………………………………..

Tống Thanh Thư nhìn thấy Lạc Băng càng lúc càng thêm nguy cấp, hai tên cao thủ vây công nàng thì dùng chiêu thức cực kỳ hạ lưu, cứ nhắm bơi trức ngực và hạ thể của nàng công tới, trong lòng hắn giận tái đi:

“ Nữ nhân này tuy rằng đáng ghét, nhưng nếu muốn trừng phạt thì cũng phải là do ta, các ngươi tính là thứ gì? ..”

Tống Thanh Thư giật lấy mảnh vái áo, che mặt rồi thả người nhảy ra ngoài, ngay một cước đá bay một tên đang chụp về phía bầu vú của Lạc Băng, đẩy nàng về phía sau lưng mình.

-Ngươi là ai?

Bọn quan binh nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt, hoảng sợ cả kinh, nhìn thấy thân thủ vừa rồi của hắn, thấy không thể khinh thường, vội vã tứ tán ra, đem hai người vây vào giữa.
Lạc Băng cũng sững sờ, có điều Tống Thanh Thư tuy rằng che mặt, nhưng nàng vẫn lập tức liền nhận ra được. Nữ nhân, đối với người nam nhân đã giao hoan cùng mình, luôn có một loại nhận dạng cảm giác quen thuộc không khác được, tuy rằng hai người đã từng chỉ có quá một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng Lạc Băng vẫn cứ nhớ kỹ thân hình, mùi vị của Tống Thanh Thư…

Nghĩ đến chuyện này, chợt Lạc Băng ngẩn ngơ, nhớ lại lúc trước ở trong hoàng cung, sự trong sạch của mình đã bị Tống Thanh Thư phá huỷ, nhớ lúc hắn đưa cây côn ŧɦịŧ nhét vào hạ thể mình, bên trong bụng dưới của nàng đột nhiên truyền đến một luồng khí tức cực nóng, cắn chặt môi, Lạc Băng cố đem trong lòng cái cảm giác đầy lửa nóng đó đè ép xuống, không biết vì sao, sau cái lần bị hắn bức ép ở trong hoàng cung trôi qua, có những đêm khuya, Lạc Băng lại nhớ về cây côn ŧɦịŧ mới lạ nuông chiều xuyên thấu trong thân thể mình, có lúc trong mộng giật mình tỉnh lại, thì phát hiện bên dưới cái âm hộ mình đã ướt nhẹp một đám lớn dịch nhờn, vừa kinh hoảng lại hoang mang.
Tuy rằng trong tâm trí nàng hận Tống Thanh Thư tới cực điểm, thế nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn làm cho Lạc Băng liền thả lỏng ra, bất kể nói thế nào, thà rơi vào trong tay hắn, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống đám quan binh Mãn Thanh như hổ như sói kia.

Nghĩ đến Hồng Hoa Hội lúc đang thương lượng nên dùng cách mỹ nhân kế như thế nào để đối phó Tống Thanh Thư, Lạc Băng đã cảm thấy được có một loại dự cảm hoang đường.

Tống Thanh Thư cùng hai tên dẫn đầu đánh qua mấy chưởng, cũng có chút giật mình nội lực của đối phương, cũng không giống với cao thủ bình thường,

-Các ngươi là người phương nào, tại hạ không muốn gϊếŧ hạng người vô danh."

Hai tên cao thủ Mãn Thanh liền nổi giận mắng:

-Gia gia là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Hải Lan Bật…

-Lão tử là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Đức Bố….
…………………………………………………………………………………..

Lúc này cách tầm vài chục trượng, một chỗ trong bóng tối, Văn Thái Lai nhìn Vu Vạn Đình bên cạnh:

-Lão đà chủ, chúng ta dùng kế sách khổ nhục kế này để đành lừa Lạc Băng, đến tột cùng có cần thiết hay không vậy?

 
Chương 209: Quân cờ lạc băng..


CHƯƠNG 209: QUÂN CỜ LẠC BĂNG..

Vu Vạn Đình đứng chắp tay, trên mặt bình thản nói,

-Nữ nhân rất dễ xử trí theo cảm tính, Lạc Băng dù cho có diễn tốt đến như thế nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi lộ ra kẽ hở, Tống Thanh Thư thì không phải là một kẻ ngờ nghệch, nếu bị hắn nhìn ra vấn đề gì, tất cả nỗ lực của chúng ta kiếm củi ba năm sẽ thiêu rụi trong một khoảng khắc, vì lẽ đó ta không thể đem bí mật này nói cho Lạc Băng biết.

Văn Thái Lai trên mặt hoang mang:

-Đừng nói là Lạc Băng, lúc quan binh Mãn Thanh xông lên tiến vào, thuộc hạ cũng thật sự cho rằng Hoằng Lịch muốn gϊếŧ người diệt khẩu, nhưng nếu là như vậy, đối với Lạc Băng không được công bằng.

-Người làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết…

Vu Vạn Đình quay đầu lại nhìn Văn Thái Lai,

-Ta làm như vậy đúng ra là cũng đang bảo vệ cho Lạc Băng, nàng không biết mình đã trở thành kẻ nằm vùng, đương nhiên sẽ không có biểu hiện ra gì khác thường, đó là điều bảo đảm nhất cho sự an toàn của Lạc Băng.
Nghe lão đà chủ nói như vậy, Văn Thái Lai mới thấy trong lòng dễ chịu chút ít, đột nhiên nhớ đến một việc, liền vội vàng hỏi:

-Ngay cả Lạc Băng cũng không biết mình là kẻ nằm vùng, thì làm sao nàng dùng mỹ nhân kế đây?

-Không cần Lạc Băng chủ động, ta với ngươi càng rõ ràng tính tình Lạc Băng, hành vi của Lạc Băng tất cả đúng như ta đã dự đoán trước, đến lúc đó trong lúc vô tình sẽ hoàn thành kế hoạch của chúng ta.

Vu Vạn Đình không tiếp tục nói nữa, lão mỉm cười hiện ra nét cao thâm khó lường.

Văn Thái Lai ở bên cạnh cảm thấy sống lưng mình nổi lên khí lạnh, lúc này nhìn qua lão đà chủ, tựa như là không hề quen biết.

……………………………………………………………………………….

-Hải Lan Bật Và Đức Bố?

Tống Thanh Thư mới vừa ở trong phủ nghe qua Trương Triệu Trọng nói về hai tên này, võ công của bọn họ tuy rằng so với Trương Triệu Trọng thì không bằng, nhưng cũng coi như là cao thủ đẳng cấp.
Chậm thì sinh biến, Tống Thanh Thư lo lắng trì hoãn quá lâu, sẽ có càng nhiều cao thủ cùng quan binh của Bảo thân vương phủ chạy tới, nên quyết định đánh nhanh rút gọn.

Hải Lan Bật Cùng Đức Bố hai người cảm thấy thấy hoa mắt, thì Tống Thanh Thư đã áp sát tới trước mặt, bọn chúng liền giơ chưởng đón lấy, nhưng chưởng lại đi vào khoảng không, trong lúc ngạc nhiên thì trước ngực đã truyền đến đau đớn, trong miệng máu tươi phun mạnh, bật ngữa về phía sau, quan binh liền ép đến một đám lớn…

Tống Thanh Thư dùng thân pháp quỷ mị doạ người, lại lấy hư chiêu ra dẫn dụ khiến có khoảng trống trước mắt hai người mở ra, vì không muốn lộ ra võ công chân chính của mình, hắn sử dụng một chiêu bình thường Thái Tổ Trường Quyền, đánh dạt quan binh rối loạn rồi thừa cơ ôm lấy Lạc Băng, sau mấy cái nhảy vọt, đã biến mất ở phần cuối con đường..
……………………………………………………………………………

-Chúng ta đi thôi.

Vu Vạn Đình thấy mục đích đã đạt được, xoay người mang theo Văn Thái Lai rời đi.

-Tiểu tặc này, võ công đúng là quỷ dị...

Nghĩ đến thê tử của mình bị hắn ôm vào trong lòng, Văn Thái Lai tuy rằng biết rõ đây chỉ là mưu kế, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

-May là lão đà chủ thần cơ diệu toán, chứ nếu lấy võ công giải quyết vấn đề chuyện vừa rồi, chúng ta đúng là không có nắm chắc phần thắng chút nào.

Một bên Võ Gia Cát Từ Thiên Hoành nói.

……………………………………………………………………………………..

Trong tử điếm, người của Thần Long giáo.

-Sư huynh, nếu mấy người chúng ta, thì có thể đánh bại Tống Thanh Thư sao?

Lúc nãy nhìn thấy Tống Thanh Thư thân pháp quỷ mị, Bàn Đầu Đà mồ hôi lạnh chảy ròng .
Sấu Đầu Đà cũng sắc mặt tái xanh, chỉ có Tô Thuyên vẫn cười tươi như hoa, vì trong lòng nàng sớm đã có chủ ý..

……………………………………………………………………………………..

Một nơi khác Gia Luật Nam Tiên cũng che miệng nói khẽ:

-Thân pháp của Tống Thanh Thư này quá nhanh…

Gia Luật Tề vẻ mặt nghiêm túc:

-Không sai, từ trước đến giờ, ta mới thấy..

Tô Ẩn không tỏ rõ ý mình, nhưng trong lòng suy nghĩ:

“ Chẳng lẽ hắn cũng luyện được Quỳ Hoa Bảo Điển? “

………………………………………………………………………………………..

Khi đem Lạc Băng mang tới một nơi hoang vắng, Tống Thanh Thư đẩy một cái, đem Lạc Băng ném nằm trên đất:

-Nói mau….tại sao người của Bảo Vương phủ truy sát phu nhân.

Ưm ..một tiếng, Lạc Băng vò lấy cổ tay từ trên mặt đất lồm cồm nhổm dậy đứng lên, thần sắc phức tạp nhìn Tống Thanh Thư:
-Sao ngươi lại thô bạo với ta như thế?

-Văn phu nhân đã nhận ra ta sao?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên.

Lạc Băng bi thương nói:

-Ngươi cho dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra..

Tống Thanh Thư đem tấm vải che trên mặt kéo xuống, cười gằn:

-Nhận ra thì càng tốt hơn, lần trước món nợ tại hạ còn chưa tính với phu nhân đây.

- Món nợ lần trước?

Lạc Băng tức giận,

-Ngươi phá huỷ sự trong sạch của ta, lại còn nói tìm ta tính sổ."

-Sự trong sạch của phu nhân? Đáng giá được bao nhiêu?

Tống Thanh Thư hừ lạnh,

-Thân thể phu nhân đâu phải là hoàng hoa khuê nữ, chỉ cần phu nhân không nói, tại hạ không nói, cho dù phu nhân bị tại hạ làm mấy lần đi nữa, thì có ai biết được? Tại hạ không tin là trượng phu của phu nhân sẽ nhìn ra được cái gì khác lạ.

-Ngươi……!

Lạc Băng sắc mặt trắng bệch, tức giận đến run rẩy cả người.
-Ngày ấy phu nhân nói gì với Viên phu nhân thì tại hạ giờ cũng có thể đoán ra được mấy phần, nếu không phải vì phu nhân thì làm gì mà Viên phu nhân lại trở thành Trắc phúc tấn ( thê, thϊếp ) của Hoằng Lịch.

Tống Thanh Thư cố nén tức giận.

-Cứ xem như là Viên phu nhân nghe lời của ta, đi tìm Bảo thân vương, thì cũng đâu có liên quan gì đến ngươi? Nàng n là Viên phu nhân, chứ chứ phải là Tống phu nhân? Xem ra ngươi đối với nàng cũng đã sớm có mưu đồ.

Lạc Băng cười gằn nói,

-Cũng theo lời của người nói, thân thể Viên phu nhân cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ, bị nam nhân khác đâm mấy lần, thì ngươi có thể thấy cái gì khác lạ?

-Chính là muốn chết!

Tống Thanh Thư hai mắt đỏ lên, liền bóp lấy cổ của nàng.

-Ặc…ngươi muốn ta chết cũng được, có điều trước tiên hãy làm giùm cho ta một việc.
Lạc Băng trợn to hai mắt, mặc dù có chút không thở nổi, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn hắn cố nói.

Tống Thanh Thư giận dữ cười, thả tay ra đem nàng đẩy trở lại:

-Là tại hạ điên hay là phu nhân điên đây?

-Ta đương nhiên không điên,

Lạc Băng sờ sờ cổ mình,

-Không ai so với Hồng Hoa Hội chúng ta biết rõ ràng Khang Hi cùng Hoằng Lịch muốn tiêu diệt lẫn nhau, chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật đủ để bóp nát Hoằng Lịch.


-Ha ha…nếu Hồng Hoa Hội có bản lãnh này, thì đâu đến nỗi bị Hoằng Lịch truy sát bỏ chạy như chó mất chủ.

Tống Thanh Thư cười khan, biểu hiện rõ ràng là không tin.

Lạc Băng cũng biết không thể chỉ dựa vào một vài ba câu mà hắn liền đồng ý chạy đi giúp việc của mình, nàng do dự rồi nói rằng:

-Hoằng Lịch là người Hán……
-Phu nhân muốn nói hắn cùng với Trần tổng đà chủ là huynh đệ sao? Tại hạ không tin,

Tống Thanh Thư lắc đầu,

-Mãn Thanh đối với hoàng thất, thì thẩm tra huyết dịch cỡ nào nghiêm ngặt, cho dù nếu như bọn họ thật sự là huynh đệ, thì cũng chỉ có thể nói rõ Trần tổng đà chủ của Hồng Hoa Hội là người Mãn …

-Đương nhiên không phải như ngươi suy đoán..

Lạc Băng liền đem sáng sớm câu chuyện cố sự Vu Vạn Đình kể ra, thuật lại một lần.

-Tiền Chân Huyên?

Tống Thanh Thư vẻ mặt quái lạ…

-Ta biết Mãn Hán không thể nào thông hôn, Hoằng Lịch mang một nửa huyết mạch người Hán, nếu sự tình bị hoàng tộc Mãn Thanh biết được, cái chức tước Vương gia chắc chắn cũng không còn, cũng đúng theo tâm ý hoàng đế Khang Hi của ngươi..

Lạc Băng thấp thỏm nhìn Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư thì thầm nghĩ: “ Người của Hồng Hoa Hội đúng là một đám người đầu óc bị nhũn não, người cầm đầu có chút thông minh tài trí, nhưng cũng giới hạn ở tầm nhìn, làm chuyện đại sự đúng là vô ích, nếu Khang Hi biết được bí mật này truyền tin ra ngoài, ngoại trừ càng khiến cho Hoằng Lịch phản loạn sớm hơn, chứ không có bất cứ một ích lợi nào. Hoằng Lịch trong tay nắm mấy chục vạn đại quân, Hồng Hoa Hội lại ngây thơ cho rằng chỉ cần có một tội danh như thế, là có thể dùng một phong thánh chỉ là lấy được mạng già của Hoàng Lịch sao? “
-Nói miệng không bằng chứng, tại hạ cần chứng cứ.

Nếu là trước đây, Tống Thanh Thư sẽ xem thường đối với đề nghị của Lạc Băng, Hoằng Lịch cùng Khang Hi trường kỳ giằng co mới đúng theo ý đồ lợi ích của hắn, thế nhưng bây giờ hắn phải thay đổi chủ ý, hắn cần Khang Hi mau chóng trừng trị Hoằng Lịch, hơn nữa nếu có thể nắm giữ trong tay chứng cứ Hoằng Lịch là người Hán, thì hắn lại có thêm một phần ưu thế trong việc cứu lấy Hạ Thanh Thanh, có thêm một chút chắc chắn hơn.

-Vậy ngươi thay ta đem các huynh đệ Hồng Hoa Hội từ trong Bảo thân vương phủ cứu ra, ta đương nhiên sẽ đưa chứng cứ cho ngươi.

Lạc Băng không ngu, tiền trao thì cháo múc..

-Vừa rồi Văn phu nhân vất vả trốn chạy, nếu như tại hạ không đoán sai, nhất định là cao thủ Vương phủ đột nhiên tập kích nơi bí mật của các người, phu nhân vội vàng mà chạy, làm sao có khả năng kịp mang theo chứng cớ gì…
Tống Thanh Thư không tin, liền chụp lấy Lạc Băng, bàn tay để ở trên người nàng tìm tòi.

-Ngươi muốn làm gì?

Lạc Băng hoa dung thất sắc.

-Muốn lục soát trên người của phu nhân,

Tống Thanh Thư cười lạnh nói,

-Đừng nhúc nhích, toàn bộ thân thể của phu nhân có chỗ nào mà tại hạ chưa từng sờ qua?

Lạc Băng nghe xong quả nhiên không còn giãy dụa nữa, bàn tay của hắn luồn vào vạt áo của nàng lần mò trên dây lưng quần, khi bàn tay hắn lướt qua trên bụng, Lạc Băng hai bầu vú chập trùng kịch liệt, biểu hiện tâm tình của nàng thì không có bình tĩnh như vậy:

-Đồ vật chứng cứ trọng yếu như vậy, ta làm sao lại mang theo ở trên người, người Hồng Hoa Hội sớm đã đem cất giấu ở một nơi bí mật trước đó rồi.

Tống Thanh Thư rút tay ra từ bên trong vạt áo nàng ra,

-Tại hạ làm sao biết nếu Văn phu nhân đánh lừa thì sao? Lại nói, dựa theo vị trí của phu nhân trong Hồng Hoa Hội, tại hạ không cho là phu nhân có tư cách biết được bí mật này.
Lạc Băng đỏ mặt vịn giữ lại vạt áo:

-Ngươi có tin hay không thì tùy….!

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm nàng một lát, không nhìn thấy lộ ra sơ hở gì, đành gật đầu:

-Được, tạm thời tại hạ tin tưởng phu nhân, có điều trong thời gian này, phu nhân phải ở bên cạnh tại hạ, nếu tại hạ cứu được bọn họ, mà phu nhân không thể đem chứng cứ giao ra cho tại hạ... Hừ, đến thời điểm đó, đừng nói là phu quân Văn Thái Lai củ phu nhân, tất cả các đương gia còn lại của Hồng Hoa Hội tại hạ cũng sẽ gϊếŧ không buông tha một ai..

Lạc Băng sắc mặt đỏ thốn như máu, có điều lúc này nàng cùng đường mạt lộ, phải gật đầu một cái:

-Được….

Mang Lạc Băng theo tới phụ cận Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư dừng bước, cau mày nói:

-Chung quanh Dịch Phương quán nhất định có rất nhiều người của Bảo Vương phủ giám sát, mang phu nhân đi vào, nếu bị Hoằng Lịch phát hiện thì đại sự không ổn, trước tiên phu nhân cứ ở tạm chỗ này chờ tại hạ một chốc..
Nói xong hắn liền điểm huyệt đạo Lạc Băng, hướng về trong Dịch Phương quán đi đến.

Lạc Băng huyệt đạo bị điểm, cả người không thể di động mảy may, trong lòng tràn ngập hoảng sợ, nàng lo lắng bị quan binh đi ngang qua phát hiện, lại lo lắng nếu nếu có tiểu tặc nào đối với mình động chân động tay thì phải làm sao bây giờ?

Không biết quá bao lâu, Lạc Băng chờ đợi thời gian dài như cả năm canh, Tống Thanh Thư cuối cùng quảng quay trở lại trước mặt, không biết vì sao, vừa nhìn thấy nam nhân như ác ma này, Lạc Băng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

-Phu nhân đem bộ y phục ngự tiền thị vệ thay đổi, sau đó hãy vào Dịch Phương quán, có thể che giấu được tai mắt một số người.

Tống Thanh Thư đem một bộ y phục ném tới trước mặt nàng, rồi giải huyệt đạo trên người nàng.
Lạc Băng nhìn quần áo trước mắt, cắn răng im lặng không lên tiếng.

-Tại sao phu nhân sao còn chưa thay đổi?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên.

-Ngươi xoay qua…chỗ khác..

Lạc Băng mím môi, hai gò má nổi lên đỏ ửng….

 
Chương 210: Giúp luyện công


CHƯƠNG 210: GIÚP LUYỆN CÔNG

Tống Thanh Thư rất nhanh phản ứng lại, thuận miệng nói,

-Đã từng nhìn thấy hết rồi mà..

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, Tống Thanh Thư vẫn xoay người, nơi này tuy hoang vắng, nhưng cũng không chắc là không có người đi ngang qua, nên hắn cũng không muốn lãi nhãi cùng Lạc Băng dẫn đến thêm rắc rối.

Thấy hắn xoay chuyển, Lạc Băng vội vàng núp ở góc tường, vội vàng đổi y phục thị vệ,

-Xong rồi.

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn, lúc này là một thị vệ mi thanh mục tú đang đứng trước mặt hắn.

-Khuôn mặt trắng trẻo quá,

Tống Thanh Thư nhíu nhíu mày,

- Lát nữa đi theo tại hạ ở phía sau, nhớ cúi đầu.

Lạc Băng thấp giọng ” ừ “ một tiếng, Tống Thanh Thư mang theo nàng nghênh ngang tiến vào bên trong Dịch Phương quán,

Đi tới trong gian phòng của mình,

-Phu nhân giả nam trang, không thể để phu nhân ngủ cùng với các thị vệ, vậy hãy ở trong phòng của tại hạ.
-Cái gì?

Lạc Băng lập tức đang ngồi trên ghế đứng lên, dứt khoát nói,

-Tuyệt đối không được!

Tống Thanh Thư cũng không quan tâm tới nàng:

-Tùy ý phu nhân thôi.. nếu như không muốn ở đây, thì có thể từ cái cửa này đi ra ngoài, xem ai có thể giúp phu nhân cứu trượng phu mình cùng với người Hồng Hoa Hội. Nói thật chính phu nhân có thể yên ổn đi ra khỏi Thịnh kinh thành hay không thì cũng còn chưa biết…

Lạc Băng sắc mặt biến ảo không ngừng, mấy lần giơ bước chân, nhưng cuối cùng vẫn đành ngồi xuống:

-Được, có điều không cho phép ngươi đối với ta phi lễ.

Tống Thanh Thư kỳ quái nhìn Lạc Băng, hắn nghĩ thầm chẳng trách Hồng Hoa Hội khó có thành tựu làm được việc gì, chỉ nhìn vào Lạc Băng thì cũng có thể thấy được. Nàng đã là một phu nhân thành thục, mà cư xử nói chuyện như là một tiểu cô nương ngây thơ không biết gì vậy.
Nhưng hắn cũng không tranh cãi với nàng, nên chỉ nói qua loa vài tiếng rồi thôi.

-Bẩm báo đại nhân, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền đã quay trở về.

Ngoài phòng truyền tới tiếng nói của một tên thị vệ.

-Cho bọn họ đi vào.

Tống Thanh Thư vẫn ung dung bưng một chén nước chè xanh uống, Lạc Băng nhưng ở bên cạnh đứng ngồi không yên.

-Đứng lên đi.

Tống Thanh Thư liếc nàng, một thân thị vệ hoá trang, làm gì có đạo lý cùng quan lớn ngồi chung một bàn, Lạc Băng mặt trắng nhợt, liền đứng lên ở một góc, cúi đầu lặng lẽ không nói.

-Đây chính là…?

Trương, Triệu hai người vừa vào phòng đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Lạc Băng đứng bên trong góc, lập tức ngừng lại không nói.

-Không có chuyện gì, người của mình.

Tống Thanh Thư cũng không muốn giải thích, chuyện bí mật của đại quan đó là bình thường, nếu mỗi chuyện đều phải giải thích với thuộc hạ, thì càng bị hoài nghi,
-Như thế nào, có tra được tin tức gì không?

Trương, Triệu hai người lập tức vẻ mặt khó khăn:

- Điền Quy Nông gần đây đúng là biến mất không thấy tăm hơi, còn hắn bị giam giữ ở nơi nào, không tra ra được.

Tống Thanh Thư không nói gì.

-Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Trương, Triệu hai người liền vội vàng nói.

-Không cần, ta đã tra được.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nói.

-Chúng ta nhiều người như vậy điều tra, cũng không nắm được tin tức gì hữu dụng, đại nhân đi ra ngoài dự tiệc một chút thì tra được, quả nhiên cao minh!"

Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, giơ ngón tay cái lên.

-Một lũ buồn nôn.

Lạc Băng thấy hai người dáng vẻ nịnh nọt, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trương Triệu hai người công lực không đủ, nên nghe không rõ nàng, Tống Thanh Thư thì khác, hắn quay đầu lại trừng mắt với nàng, ra hiệu đừng có lắm lời.
-Đúng rồi, Tống đại nhân… vấn đề danh sách quan binh ở Thịnh Kinh thành mà triều đình ban thưởng cùng với mức bao nhiêu, các quan chức đang chờ đợi đại nhân cho biết chủ ý.

Triệu Tề Hiền cẩn thận nói.

-Nói bọn họ tạm thời chờ, lúc nào Sứ tiết mang người đến sẽ thương lượng với bọn họ.

Tống Thanh Thư phất tay một cái, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: “ Phải tìm cách có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong Thịnh Kinh thành, để có thời gian đem những chuyện cần làm cho xong xuôi...”

Triệu Tề Hiền không biết Tống Thanh Thư cố ý kéo dài thời gian công vụ là vì có vấn đề gì? Nhưng dĩ nhiên Triệu Tề Hiền cũng đồng ý ở lại Thịnh kinh thành càng lâu càng tốt.

-Hiếm khi thấy thanh tĩnh một lúc.

Tống Thanh Thư chậm rãi xoay người, thở dài.

Hôm qua Hoằng Lịch ở Vương phủ thiết yến qua đi, ngày hôm nay văn võ bá quan Thịnh kinh thành cũng dồn dập đưa tới thϊếp mời xin hắn quá phủ dự tiệc, hắn kêu thủ hạ sắp xếp nhật trình, đa số đều từ chối hoặc là phái thủ hạ đến để biểu thị tâm ý, thế nhưng có mấy người thì hắn phải cần tự mình đi đến, như là Tổng đốc, Tuần Phủ, Đề Đốc ba người này nhất định phải đi, bọn họ là những quan lại thân cận bên cạnh Bảo thân vương, trước khi đi Khang Hi có dặn phải viếng thăm mấy người này.
Lúc này cách dạ yến còn có một quãng thời gian, Tống Thanh Thư ngồi ở trên giường ngồi xếp bằng bắt đầu luyện khí, Lạc Băng nhìn thấy thì tâm ý ám sinh khâm phục:

“Nam nhân này tuy rằng đáng ghét, thế nhưng tại mọi thời khắc đều cố gắng luyện công, chẳng trách võ công hắn lại cao như vậy…”

Tống Thanh Thư đột nhiên mở mắt ra, Lạc Băng lập tức dời đi ánh mắt, bất giác hắn ngoắc tay nói:

-Phu nhân tới đây.

-Làm gì?

Lạc Băng cảnh giác liếc mắt nhìn hắn.

-Giúp tại hạ luyện công.

Tống Thanh Thư nghiêm nghị nói , hắn biết rõ ràng thời gian của chính mình tại nơi đây không có nhiều, phải nắm chặt tìm cách tăng lên công lực, không chỉ vì Thịnh kinh lần này, mà còn vì những ngày sắp tới nhỡ chẳng may lại xảy ra chuyện gì.

-Ta làm sao giúp người?

Lạc Băng ngạc nhiên nhìn hắn.
-Phu nhân cứ tới đây thì liền biết.

Tống Thanh Thư khóe môi lộ ra một nụ cười.

-Ta không!


Cảm giác được trong nụ cười quái lạ của hắn, Lạc Băng liền từ chối.

-Nếu như phu nhân muốn thuận lợi cứu ra được trượng phu của mình, thì phải mong cho tại hạ võ công được luyện cao hơn cho thỏa đáng, chứ đến thời điểm cần có gì sơ xuất, phu nhân có khóc thì cũng hối hận không kịp.

Tống Thanh Thư cũng không vội vã, nhàn nhạt nhìn nàng.

-Thời gian ngắn như vậy, công lực của ngươi có thể tăng cao lên được bao nhiêu?

Lạc Băng nghi ngờ nhìn hắn.

-Tại hạ tu luyện công pháp có chút khác với tất cả mọi người, công lực cao thấp không phải dựa vào thời gian để tích lũy.

Tống Thanh Thư đáp.

Thấy Lạc Băng cũng không tin, Tống Thanh Thư cười nói:

-Phu nhân thấy võ công của tại hạ như thế nào?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng Lạc Băng vẫn phải gật đầu:

-Rất cao..

-Người của Hồng Hoa Hội luyện công có chăm chỉ không?

Tống Thanh Thư tiếp tục hỏi.

-Vì đại nghiệp phản Thanh, các huynh đệ đương nhiên liều mạng luyện công từ năm này qua năm khác không ngừng nghỉ.

Lạc Băng cắn răng đáp.

-Phu nhân xem niên kỷ tại hạ so với các đương gia của Hồng Hoa Hội thì thấp hơn, nhưng võ công tại hạ thì cao hơn nhiều, vậy thì phu nhân có thấy tại hạ dựa vào thời gian để tăng trưởng công lực sao?

Tống Thanh Thư hai tay mở ra.

Lạc Băng thấy hắn nói cũng có mấy phần đạo lý, do dự một lát, vẫn là từng bước từng bước đến gần bên giường, nhỏ giọng hỏi:

-Vậy ngươi muốn ta phối hợp làm sao để giúp ngươi luyện công?

-Trước tiên đem y phụt thoát ra.

Tống Thanh Thư vẻ mặt bình thản nói.
-Cái gì! Ngươi đùa bỡn với ta?

Lạc Băng giận tím mặt, liền xoay người rời đi, nào ngờ bàn tay Tống Thanh Thư lập tức duỗi tới, nắm lấy nàng hướng về trên giường kéo một cái, Lạc Băng mất đi cân bằng, ngã ngay vào trong lòng hắn.

-Tại hạ chính là muốn đùa bỡn với phu nhân, bây giờ mới biết sao?

Tống Thanh Thư nhìn nữ nhân nằm trong lòng, đắc ý nói.

-Thả ra ta!

Lạc Băng dùng sức giãy dụa, nhưng toàn bộ thân thể vẫn cứ bị Tống Thanh Thư vững vàng nắm giữ.

-Chớ cùng với tại hạ làm cái gì trinh tiết liệt nữ, chúng ta cũng đã từng làm qua việc phu thê chi thực,

Tống Thanh Thư trong mắt loé ra tàn nhẫn,

- Lần trước phu nhân giựt giây Viên phu nhân, giờ thì tại hạ sẽ tính sổ với phu nhân đây..

Nói xong hắn liền thành thạo đem bộ quần áo đại nội thị vệ trên người Lạc Băng lột ra.
Tống Thanh Thư hứng thú ôm trong lòng mỹ nhân đường cong lồi lõm, hắn rất nhanh liền có cảm giác,

-Chúng ta luyện công đi….

-Nào có ai luyện công như vậy…

Cảm nhận được cự long bên dưới hạ thể Tống Thanh Thư biến hóa, Lạc Băng vừa thẹn vừa giận, đáng tiếc hai người công lực cách biệt quá xa, trước sau gì nàng vẫn bị đối phương nắm trong tay.

-Tại hạ biết ihiện giờ ở trong lòng phu nhân rất hận tại hạ,

Tống Thanh Thư ở bên tai nàng khẽ nói,

-Nhưng phu nhân hoàn toàn có thể nghĩ đến trong đầu là vì giúp tại hạ tăng lên công lực, thuận tiện sau đó cứu trượng phụ của mình, như vậy tâm ý có thể dễ chịu hơn chút…

-Ta không tin đây là ngươi đang luyện công.

Đã từng vô số đêm khuya Lạc Băng mơ tới cảnh tượng như thế này, tuy rằng lý trí Lạc Băng vẫn còn tồn tại, thế nhưng thân thể nàng đã bắt đầu mềm nhũn ra.
Tống Thanh Thư lúc này toàn thân tràn đầy một loại mị lực kinh người, nhất là đôi mắt kia thâm thúy, càng làm cho Lạc Băng cũng không dám nhìn thẳng!

-Đợi đợi lát nữa phu nhân sẽ cảm thụ được..

Tống Thanh Thư không nói nữa, đôi môi cực nóng dán lên da thịt trắng ngần của Lạc Băng.

 
Chương 211: Ôm cây đợi thỏ.


CHƯƠNG 211: ÔM CÂY ĐỢI THỎ.

Vành tai mẫn cảm bị miệng Tống Thanh Thư thổi nhiệt khí, thêm nữa lúc này Tống Thanh Thư lại là ôm nàng, Lạc Băng dần dần trên mặt ửng hồng một mảnh, đôi môi đỏ tươi trong cái miệng thỉnh thoảng nhẹ nhàng thở gấp ra.

Đôi mắt trong trẻo bắt đầu như phủ hơi nước, hai bầu vú không ngừng theo hơi thở nhấp nhô, Lạc Băng bị Tống Thanh Thư mời gọi, xuân tình đã tràn hai con ngươi, nhìn xem khuôn mặt tuấn tú Tống Thanh Thư càng gần ngay trước mắt, thần trí nàng xao động, từng làn khí tức dương cương nhắm trong thân thể nàng đào khoét, trên cặp mông đẫy đà, có thể rõ ràng cảm giác được côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư thô to, đầy lửa nóng, cường tráng xuyên thấu qua dưới quần của hắn cà cạ trên hai mảnh mông thịt của nàng.

Xuân triều một lần nữa lao nhanh đứng lên, Lạc Băng đã không thể ức chế thân thể nổi lên phản ứng, hai bầu vú bắt đầu chậm rãi bành trướng, trên đỉnh núi hai hạt tiểu hồng đậu cũng săn cứng như đầu ngón tay út, thô sáp bên trong cái yếm. vài sợi tóc tung bay phất phơ trước khuôn mặt ửng hồng của Lạc Băng, Tống Thanh Thư có thể rất rõ ràng nhìn thấy Lạc Băng kiều nhan như hoa mị thái chọc người.
Đỏ au cái miệng hơi chút cong lên, da thịt chặt chẽ tiếp xúc chạm nhau, Lạc Băng vốn định giãy dụa nhổm dậy đứng lên, nhưng bởi vì thân thể tựa như nhũn ra, nàng lại lần nữa ngã vào trong ngực Tống Thanh Thư, tuy nội tâm vẫn còn có chút kháng cự, nhưng thân thể đã dán chặt tại lồng ngực Tống Thanh Thư, tai nghe tiếng tiếng thở gấp Lạc Băng, do vì hiện tại hai người mặt đối mặt, Lạc Băng ngồi ở trên đùi Tống Thanh Thư, cao thẳng côn ŧɦịŧ bên dưới của hắn thoáng cái tìm đến ngay đến chuẩn phương vị hạ thể của nàng, chăm chú cách tầng vải mỏng đỉnh tại nơi phần thịt non mềm mại của Lạc Băng .

Trước ngực là đôi bầu vú hấp dẫn, cái miệng đỏ tươi thỉnh thoảng lại mấp máy, hai con ngươi lượn lờ mờ sương, Tống Thanh Thư đưa miệng áp tới trên miệng Lạc Băng, đưa ra đầu lưỡi vừa mới bắt đầu tiến vào khoang miệng nàng, đồng thời hai đưa xuống cặp mông ngạo nghễ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trải qua lúc đầu phản đối, Lạc Băng cũng không chịu nổi dục hỏa nội tâm, trong hai mắt nồng đậm xuân ý, ngồi ở trên đùi Tống Thanh Thư, thân thể yêu kiều vặn vẹo, hai bầu vú ở trước ngực Tống Thanh Thư cùng ma sát, trong lúc đó giống như khơi dậy từng làn nhiệt diễm, củi khô gặp liệt hỏa, lửa nóng kíƈɦ ŧìиɦ hết sức căng thẳng.

Giờ thì cái lưỡi Lạc Băng kịch liệt đáp lại lấy đầu lưỡi Tống Thanh Thư đang kíƈɦ ŧìиɦ cùng miệng lưỡi nàng quấn giao, loại chuyện này trời biết đất biết, tay chân nàng đã đón hùa, cảm xúc như tuôn…

Tống Thanh Thư nhịn không được, hai bàn tay đặt ở bên dưới cái mông màu mỡ, duỗi xuống đã thấy thấm ướt một mảnh trên cái tiểu nội khố, bàn tay muốn với vào trong cái u cốc tìm tòi, cảm nhận được bàn tay Tống Thanh Thư muốn xâm vào nơi bí ẩn chi địa, tuy trong nội tâm đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng nhân thê thiếu phụ thẹn thùng làm cho thân thể Lạc Băng nhẹ uốn éo, như muốn thoát khỏi bàn tay Tống Thanh Thư xâm nhập.
Tống Thanh Thư yên lặng nhìn xem Lạc Băng, rõ ràng là nàng đã xuân triều tràn lan, như thế nào còn có tâm trí ngăn cản động tác của mình? Bất quá như thế nào, cũng không cần tìm hiểu, hai tay cùng lúc dùng sức, có lẽ là hỏa diễm nội tâm đã làm cho nàng thần trí phai mờ rồi, đối mặt Tống Thanh Thư động tác càng ngày càng kịch liệt, Lạc Băng chỉ là uốn éo người phản ứng theo bản năng, rồi sau đó không có làm ra bất luận cái gì từ chối nữa, dấu tay của hắn qua đi, toàn thân Lạc Băng run rẩy, phía trong tiểu nội khố đã là dính đầy chất lỏng xuân tình dịch nhờn từ trong u cốc trong thông đạo tuôn ra mùi hắng hắc nồng đậm tỏa ra..

………………………………………………………………………………………….

Hai người bây giờ là ngực chạm ngực, miệng dán miệng, hai đầu lưỡi lưỡi quấn giao không ngừng mút lấy, Tống Thanh Thư một bên cùng Lạc Băng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, một bên không khỏi âm thầm cảm thán, Lạc Băng cũng là một vưu vật, vừa động vào thì đã nâng tình tới, rất nhanh muốn mạng của hắn rồi.
Tống Thanh Thư chỉ là không biết, lần trước trong hoàng cung, nàng ngoài ý muốn gặp gỡ hắn, chỉ một lần giao hoan với hắn thì nàng đã ngấm ngầm thần hồn điên đảo, bây giờ lại bắt đầu gây khêu khích, Lạc Băng như một vũng nước trong, bị thả vào một hòn đá nhỏ, nhưng khơi dậy trăm tầng sóng nước, Tống Thanh Thư buông ra đôi môi, bắt đầu hướng xuống dưới thân thể yêu kiều Lạc Băng xuất phát.

Không cần sờ xuống hạ thể, Lạc Băng cũng biết cái lổ u cốc của mình chất lỏng như nước đã chảy ra dưới động tác Tống Thanh Thư nàng đã hoàn toàn trầm luân, thật ra thì nàng cũng không hề cần hắn ân cần vuốt ve như vậy, chỉ là đầṳ ѵú cùng với bên dưới hạ thể, hắn chỉ đơn giản chạm vào, thì nàng đã ướŧ áŧ rồi..

Tống Thanh Thư nghe tới tiếng rên của Lạc Băng nhẹ nhàng có cũng như không, lại là sự cổ vũ tốt nhất, hắn nhả ra đầu núʍ ѵú sưng cứng, thấy nhân thê thiếu phụ cũng đã sẵn sàng tiếp nhận chuẩn bị, nhẹ đẩy cho nàng nằm ngữa xuống giường, nữa ngồi quì giữa hai chân Lạc Băng, lặng lẽ dùng tay của mình đem cây côn ŧɦịŧ lặng yên chỉa vào cửa ngọc môn quan Lạc Băng.
Hắn cúi đầu thẳng lưng đem côn ŧɦịŧ dưới háng đưa tới đối diện u cốc thông đạo tiến quân, qui đầu côn ŧɦịŧ ấm áp nhập thể mang đến cảm giác phong phú no đủ, lập tức làm cho Lạc Băng hít vào một hơi, mặc dù là sớm có chuẩn bị, nhưng lần này nàng thật không ngờ và quái lạ, côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư tựa như hùng tráng to lớn hơn cả lần trước, vừa hữu lực vừa hung hãn chen vào thân thể mình.

……………………………………………………………………………………..

Làm cho Lạc Băng cảm thấy không xong thật ra không phải là cây côn ŧɦịŧ đang làm cho u cốc nàng phồng trướng lợi hại, nàng dù sao cũng đã là thân phu nhân, tuy nhiên u cốc mới đầu thì chật vật tiếp nhận cây côn ŧɦịŧ to lớn kia, nhưng rất nhanh giãn nỡ ra hạ nạp nuốt lấy cự long, chỉ là côn ŧɦịŧ liên tục không ngừng nghỉ sâu trong u cốc nàng quấy phá ma sát, dần dần sâu trong u cốc càng thêm lửa nóng, giống như có những vũ mao tại trên thành thịt non nhẹ gãi tê dại ngứa nhột khó nhịn, chỉ có cây côn ŧɦịŧ thô to kia ma sát đến từng phân vuông chi địa thì mới thư sướng, hại nàng cơ hồ nhịn không được mở miệng cầu hắn dùng sức chỉ ở tại ngay một chỗ sâu trong hoa tâm mà ma sát thôi.
Lúc đầu Lạc Băng còn rụt rè, sau một hồi thì cái u cốc bị cái cây côn ŧɦịŧ cứng rắn nghiền nát sạch sẽ, nàng không cách nào nhịn được nhịn cơn ngứa nhột càng để lâu thì thêm bủn rủn, làm cho nàng cơ hồ đem môi của mình cắn ra máu, chỉ có thể cố nén, càng nhẫn nại, lực chú lại cứ tập trung ngay nơi hoa tâm, cảm giác càng mãnh liệt, trong hang động u cốc, dịch nhờn róc rách, bên dưới mông cũng đã thấm ướt một mảng lớn, tuy nàng không thấy bên dưới hạ thể mình, nhưng cảm giác ướt sũng giống như là đi tiểu đã đủ làm cho nàng xấu hổ không chịu nổi rồi.

Ánh mắt Lạc Băng đã dần dần trở nên mê ly, nhưng tên nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xa lạ ghé vào trên người của nàng lại cứ không nhanh không chậm dùng cây côn ŧɦịŧ bên trong u cốc nàng kéo ra đưa vào, rồi bất chợt ngừng lại.
-Um..... ngươi... ngươi muốn làm gì?

Lạc Băng nửa nhắm nữa mở đôi mắt hạnh, mê mang nhìn thấy Tống Thanh Thư dừng lại động tác, côn ŧɦịŧ rút ra chỉ còn sót lại qui đầu ngâm trong cửa miệng hang động ngập nước chậm rãi trêu đùa…

Vì điều này lại làm khổ cho Lạc Băng, nàng phải ưỡn lên cái eo để cho qui đầu côn ŧɦịŧ có chút ma sát nới cửa huyệt, tích súc hồi lâu cơn cực khoái sắp đến, âm tinh muốn bùng nổ bỗng nhiên đình chỉ, một lòng đều xâu tại trong giữa không trung, lên không được, xuống không được, cây côn ŧɦịŧ kia lại cứ gần ở nơi đó, chống trên cửa miệng u cốc da thịt mềm mại, trêu chọc nàng cơ hồ khóc lên.

-Ngươi... ngươi......

Không cách nào nhịn trong lúc âm tinh cứ muốn chực chờ vỡ bờ phun ra, Lạc Băng mang theo tiếng rên nức nở, nhưng thế nào cũng không nói ra thành lời được, trong hai mắt Tống Thanh Thư tựa như giễu cợt, hắn càng thản nhiên, lại làm cho sâu trong u cốc của nàng bị treo lấy ngọt ngào càng thêm ngứa nhột.
Rốt cục, lửa nóng thân thể bất kể nàng trong đầu có ý nghĩ gì, cái eo mềm mại rất tự nhiên hướng lên trên hẩy lên, bờ mông nhắc tới, chất long trơn nhớt, cửa miệng u cốc ghìm qui đầu côn ŧɦịŧ không tốn sức chút nào đem cây côn ŧɦịŧ nuốt vào một đoạn, bên trong u cốc vách thịt non mềm mại bị khúc thịt côn ŧɦịŧ cạo mài thư sướng, cái mông hẩy lên đến hết mức san bằng rồingược về, côn ŧɦịŧ thuận thế rút lui, cơn thoải mái lại hướng ra phía ngoài vùng, Lạc Băng nhíu lại đôi mi, trong cổ họng lẩm bẩm rêи ɾỉ, nếm được ngon ngọt, Lạc Băng bắt đầu lặc lư eo, trầm say di động cái mông lặp lại động tác để côn ŧɦịŧ mang đến hoan lạc, nàng không có chú ý đến đôi mắt Tống Thanh Thư đang đùa cợt nhìn xem vẻ mặt của nàng, lúc này nàng mới phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằmvô cùng xấu hổ, quẫn bách nghiêng đầu, đành nhắm mắt giống như bịt tay trộm chuông, lại tiếp tục lắc lư vòng eo….
Nhìn thấy dục hỏa Lạc Băng ăn vào đến tận xương si thái, hắn đắc ý mỉm cười, lúc này hoàn toàn bị lạc tại trong bể dục, sâu trong thân thể Lạc Băng, hoa tâm đã nôn nóng khó dằn nổi mở cửa, ngay tiếp theo hoa tâm vốn là chặt khít hữu lực co rút lại, lúc này nơi bộ vị mẫn cảm nhất đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, nàng nhịn không được hai tay liều mạng giử lấy người của Tống Thanh Thư , đôi đùi đẹp ép lấy sau eo hắn, thân hình run rẩy, trong hoa tâm một hồi cường lực co rút lại kẹp chặt, từ chỗ sâu trong có một cỗ hấp lực, kẹp chặt côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, Lạc Băng nói không nên lời cảm giác cực khoái, ngay sau đó một cỗ nhiệt cuồn cuộn âm tinh tuôn ra, Tống Thanh Thư thoải mái thiếu chút nữa kêu to…

Tiếp theo không để cho Lạc Băng có bất kỳ phản ứng nào ngơi nghỉ, Tống Thanh Thư nắm đôi bắp đùi trắng của Lạc Băng đẩy về phía trước ngực nàng, bờ mông lớn rất tròn hướng lên trên ngẩng, cái u cốc chất lỏng đầm đìa đột nhiên nâng lên, đang trầm say trong khoái lạc toàn thân Lạc Băng run lên, còn chưa kịp nghĩ đến những gì khác thì bỗng nhiên đã bị hắn áp thành tư thế như thế này, hai tay vừa nhấc lên đang muốn đẩy cự, thì trong u cốc cây côn ŧɦịŧ thô to cự trong nháy mắt như sóng triều xỏ xuyên qua cơ thể, lửa nóng côn ŧɦịŧ chen vào chỗ sâu nhất lỗ thịt.
-A…. ah... ngươi….ngươi…đội sâu…rồi..!

Cái âm hộ lúc này dán chặt lấy xương mu Tống Thanh Thư, giống như cái thớt xoay tròn lay động đứng lên, Lạc Băng thở gấp rêи ɾỉ, côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư càng thêm ra sức hướng vào trong u cốc Lạc Băng chạy nước rút, rất nhanh kɦoáı ƈảʍ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực kỳ hưng phấn, dục hỏa tăng vọt, hắn điên cuồng đút vào không kiêng nể gì cả, ra sức dùng cây côn ŧɦịŧ cứng như chày sắt, tại trong nhục động Lạc Băng thay đổi rất nhanh tốc độ co lại hung hăng chọc vào xuyên thẳng đến chỗ sâu nhất, rồi lại rút ra chỉ vẹn vẹn có non nửa đoạn tại trong u cốc rồi lại cắm vào, cái mông Lạc Băng ở phía dưới cũng thêm dùng sức vội vàng về phía trên liên tiếp đỉnh động, động đào nguyên giờ đúng như dòng suối nhỏ róc rách tuôn trào ra chất lỏng.
…………………………………………………………………………………….

-Á…a….lại tiết …nữa rồi…a….

Tống Thanh Thư xương cùn cũng chấn động, tinh quan càng thêm phát chặt, hắn biết đã tới lúc khẩn yếu quan đầu, thân hình hắn run rẩy, “ hừ..” lên một tiếng, côn ŧɦịŧ đè mạnh xuống bên trong thân thể Lạc Băng, dương tinh đại phát từng làn phụt ra bắn xuống tưới lên hoa tâm nàng, từng làn nóng bỏng bắn sâu làm nàng thêm một hồi run rẩy, âm tinh lại tiết ra thêm một lần nữa..

-Á…chết mất….

Lạc Băng đạt tới ba lượt cao trào liên tiếp, thân thể yêu kiều tản ra dư vị cao trào sướng mỹ vô cùng, Lạc Băng nhắm mắt hưởng thụ lấy đã lâu chưa từng có được xuân tình trào phun như vậy, thể xác và tinh thần đều suиɠ sướиɠ khoái hoạt, thỉnh thoảng theo từ trong mũi ngọc nhẹ nhàng “ hừ..hừ..” ra vài tiếng mị người rêи ɾỉ.
-Đây chính là tư thế của ngươi luyện công sao?

Một lúc lâu qua đi, Lạc Băng bị Tống Thanh Thư thao túng thành một tư thế kỳ quái ngượng ngùng, cảm thấy nhanh muốn hôn mê bất tỉnh.

-Đây là Quân vương và Thần thϊếp kết hợp tạo hình a.

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng nói như không có chuyện gì xảy ra..

So với cừu hận đối với Tống Thanh Thư, Lạc Băng trong lúc này lại càng thêm căm hận chính mình, vì sao chính mình lại dễ dàng thất thân cho hắn như vậy, vì sao trong nội tâm lúc ẩn lúc hiện còn có một loại chờ mong, lần trước còn có thể nói là bị ép buộc, có thể nói lần này rõ ràng là mình tự nguyện...

Cả người một trận run rẩy qua đi, lúc Tống Thanh Thư thả nàng ra, Lạc Băng thậm chí còn có một loại cảm giác mất mát, giẫy giụa hai mắt mở ra uể oải, thấy Tống Thanh Thư đang nhắm mắt ngồi khoanh chân, rõ ràng là đang tu luyện một loại nội công cực kỳ cao minh.
-Ngươi đúng là đang luyện công? Lạc Băng nhìn ra trong lòng thấy kỳ lạ.

-Hiện tại đã biết tại hạ không lừa phu nhân chứ?

Tống Thanh Thư vẫn nhắm chặt hai mắt, điều chuyển trong cơ thể Âm Dương nhị khí, hắn thấy chân khí lại tang thêm một phần, trong lòng vui mừng không xiết.

-Nào lại có công phu hạ lưu như thế….

Lạc Băng đỏ mặt gắt một cái, nhưng chung quy vẫn là cưỡng không lại được cơn cực khoái như nước thủy triều vừa rồi tuôn ra, nên nàng có cảm giác uể oải, nằm kề cạnh bên liền ngủ say.

Lúc Lạc Băng tỉnh lại, Tống Thanh Thư từ lâu đã mặc y phục chỉnh tề, ngồi trên cái ghế, khuôn mặt như là giễu cợt nhìn mình.

-Phu nhân cứ nằm thêm một chút đi, đợi lát nữa cơm tối tại hạ sẽ phái người đưa tới, phu nhân có yêu cầu gì cứ dặn dò thị vệ ở phía ngoài là được, tại hạ còn phải đi tham gia tiệc rượu, buổi tối e rằng trở về hơi trễ, lúc đó phu nhân không cần chờ tại hạ, cứ ngủ trước đi.
Tống Thanh Thư nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.

-Phì…. ai chờ ngươi ..

Lạc Băng không quen loại đối thoại tương tự như là phu thê này, kinh ngạc nhìn hắn biến mất ở nơi cửa, khi ấy mới phản ứng được, nàng nắm lên cái chăn liền trùm đầu lại, bên trong chăn đỏ mặt gắt lên.

……………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư chuyến này đi tới tham gia Tổng Đốc Liêu Đông tổ chức tiệc rượu, trong bữa tiệc cùng nhau trao đổi ý kiến cùng với kiến nghị, Tổng Đốc, Tuần Phủ cùng với Đề Đốc ai cũng biểu thị nhất định sẽ cùng nhau đoàn kết với triều đình, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh Hoàng Đế, một bữa rượu yến cứ như vậy trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ cho đến khi kết thúc...

Tống Thanh Thư vừa mới ra khỏi phủ, liền gọi Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền dẫn thị vệ hộ tống cỗ kiệu không người về Dịch Phương quán trước.
Nhưng đại nhân một thân hành động, hơi có quá mức nguy hiểm.

Trương Khang Niên chần chừ nói.

-Hừ, nếu quả thật có thích khách đến, lúc đó không biết là các ngươi bảo vệ ta hay là ta bảo vệ các ngươi...

Tống Thanh Thư lườm Trương Khang Niên,

-Mau chóng mang kiệu trở về, đừng để cho người phát hiện ra ta không có ở trong kiệu."

-Cũng đúng.. Tống đại nhân võ công cái thế, đương nhiên không đem thích khách để vào trong mắt.

Trương Khang Niên gãi đầu, khà khà cười, nói xong liền dắt đám thị vệ đi về ngay.

Nhìn mọi người biến mất ở xa xa, Tống Thanh Thư đến một góc tường liền nôn ra một trận:

" Hay là đi nhìn xem Lý Nguyên Chỉ , cô nương kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì."

Thầm nghĩ xong liền một đường hướng về Trương Phủ đi đến.

Đi gần tới Trương Phủ, Tống Thanh Thư cẩn thận quan sát chúng quanh một hồi, xác định bốn phía không người, phóng người nhảy một cái, không một tiếng động nhẹ nhàng tiến vào bên trong.
Trong phủ của Trương Triệu Trọng đương nhiên không phòng thủ nghiêm mật sánh được như Bảo thân vương phủ, Tống Thanh Thư dễ dàng tránh thoát mấy tên gia đinh tuần tra, liền mò đến phía sau hậu viện.

Dựa vào ký ức lúc Lý Nguyên Chỉ ồn ào trong gian phòng kia, Tống Thanh Thư tới gần cửa sổ, hắn phá giấy cửa sổ chuẩn bị nhìn trước một chút tình huống bên trong, vậy mà mới vừa đưa con mắt tụ tới, liền nhìn thấy một thanh kiếm sắc đâm ra, Tống Thanh Thư hoảng hốt vội vã hướng phía sau co rụt lại, đồng thời duỗi ra song chỉ kẹp chặt lấy thân kiếm.

-Tống đại ca…là đại ca sao!

Tống Thanh Thư còn chưa có phản ứng lại, bên tai liền truyền đến một tiếng kêu kinh hỉ, nhìn lại, thì ra người cầm kiếm chính là Lý Nguyên Chỉ.

-Muội giở cái trò quỷ gì vậy?

Tống Thanh Thư đổ mồ hôi lạnh, nếu mình không phản ứng thật nhanh, giờ khắc này đã biến thành một tên mù, ai có thể ngờ tới mặt sau cửa sổ có một thanh kiếm sắc đang phòng bị.
-Hừ…tiểu muội tưởng rằng là Trương Triệu Trọng lão sắc quỷ kia.

Lý Nguyên Chỉ không tiện nở nụ cười, xem xét nhìn chung quanh, vội vã vươn tay đem Tống Thanh Thư kéo vào bên trong phòng.

-Trương Triệu Trọng đối với muội có ý đồ bất chính?

Tống Thanh Thư có chút biến sắc, Trương Triệu Trọng như thế nào đi nữa cũng là sư thúc nàng, sao lại không để ý đến thân phận, chuyện này truyền ra chốn võ lâm giang hồ, e rằng không có đất để đặt chân. Nhưng có điều xem ra Trương Triệu Trọng một lòng ở trong triều đình làm quan, cũng không có khả năng quay trở về võ lâm.

-Chuyện đó muội cũng không ngờ được.

Lý Nguyên Chỉ đóng cửa phòng đi qua lại, thở dài một hơi.


-Ngày đó trong hoàng cung kinh thành, ta đã đã quay trở lại nhưng không thấy hình bóng muội, nghĩ rằng muội đã đi tìm người yêu Dư Ngư Đồng, bây giờ nhìn lại tựa hồ còn có nguyên nhân khác.
Tống Thanh Thư nghi hoặc nhìn nàng.

Lý Nguyên Chỉ hai mắt đỏ lên, cố nén nước mắt, mím môi đem đầu đuôi sự tình kể lại.

-Vậy là lúc đó ngươi bị Trương Triệu Trọng nắm lấy, sau đó mang về Thịnh kinh thành?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên hỏi, trong lòng thấy cũng kỳ lạ, lúc ấy Trương Triệu Trọng đến kinh thành để làm gì? Chẳng lẽ là giúp Hoằng Lịch do thám nghe tin tức gì sao...

-Hừm, muội thật đáng thương, chờ lâu như vậy cũng không có ai tới cứu ..

Lý Nguyên Chỉ đôi mắt chớp chớp nhìn Tống Thanh Thư.

-Ai biết muội ở đây mà tới cứu a,

Tống Thanh Thư nhớ tới một chuyện, cẩn thận hỏi,

-Trương Triệu Trọng không đối với muội có phi lễ không vậy?

Lý Nguyên Chỉ lập tức liền hiểu ý của hắn, đỏ mặt nói:

- Thật không có, lão một lòng muốn muội đáp ứng cùng lão kết hôn, cũng nhờ vào oai danh của phụ thân muội, lão không dám đắc tội. Chỉ là mỗi ngày cứ nghe lão lãi nhải bên tai, rất là phiền phức.
-Sao muội không chạy trốn? Võ công của muội cũng đầu có tệ, Trương phủ này cũng đâu có gì tường đồng vách sắt...

Tống Thanh Thư kỳ quái hỏi.

-Tại sao không có, muội đã chạy trốn mấy lần, có điều mới ra khỏi Trương phủ liền bị lão ngăn lại rồi, muội đánh không lại hắn. Sau đó Trương Triệu Trọng bị muội làm tức giận, lão liền hăm dọa nếu muội chạy nữa, thì sẽ cưỡng bức muội, do đó muội trong lòng sợ sệt, không dám chạy nữa.

Lý Nguyên Chỉ điềm đạm đáng yêu nói.

-Quả nhiên là cứng thì sợ ngang, ngang thì sợ liều, không ngờ Lý đại tiểu thư láu lĩnh cũng có ngày ăn quả đắng.

Tống Thanh Thư khó nén cười trên sự đau khổ của người Lý Nguyên Chỉ.

-Hừ…muội đáng thương như thế, đại ca còn chế nhạo ..

Lý Nguyên Chỉ chu miệng, liền xoay người.

-Được rồi.. được rồi, ta sẽ cứu muội đi ra ngoài… đi.
Thấy nàng đáng yêu, Tống Thanh Thư có chút không kềm được vuốt nhẹ bên gò má nàng.

Lý Nguyên Chỉ đỏ mặt:

-Tống đại ca…. không thể tùy tiện sờ loạn một cô nương đấy..

-Ai nói? Ta không có chạm vào nơi khác của người thì có sao?

Tống Thanh Thư khó có thể ức chế nụ cười trên mặt.

-Muội lo sợ đi ra ngoài sẽ kinh động tới lão khốn Trương Triệu Trọng kia.

Lý Nguyên Chỉ tâm tư rất nhanh quay trở lại vấn đề chạy trốn.

-Yên tâm đi, có ta mang muội đi, hắn không phát hiện được đâu.

Tống Thanh Thư tự tin cười cợt.

-Suýt chút nữa đã quên Tống đại ca võ công cao cường như vậy. Hừ… hừ.. chờ muội về nhà, nhất định nói với phụ thân rút xương, lột gân lão, thì mới giải hận.

Lý Nguyên Chỉ thở phì phò nói.

-Có người lúc trước thì không thích về nhà, đến giờ mới phát hiện nhà là chỗ tốt nhất rồi?
Tống Thanh Thư cố ý trêu ghẹo nói.

-Ừm….

Lý Nguyên Chỉ đáp một tiếng, nghĩ đến chính mình rời khỏi nhà thời gian lâu như vậy, cũng không báo được cho cha mẹ một tiếng bình an, bọn họ chắc chắn là lo lắng đến đâu...

-Thôi mau thu thập đồ đạc rồi đi thôi.

Tống Thanh Thư đứng lên nói.

-Có cái gì mà thu thập a, thật vất vả mới thấy đại ca đến, nhanh lên một chút rời khỏi nơi này là tốt rồi.

Lý Nguyên Chỉ hưng phấn nói, nàng vẻn vẹn chỉ mang theo một thanh kiếm trong tay, những vật khác trong phòng không hề liếc mắt nhìn qua một chút.

-Muội không mang theo y phục để lúc tắm rửa thay đổi sao? Chỗ của ta chỉ có y phục nam nhân không à.

-Tống Thanh Thư thấy nàng hấp tấp như vậy, liền nhắc nhở..

-Tống đại ca quan lớn như vậy, chắc chắn tham ô không ít tiền, đến lúc đó cho tiền muội mua y phục mới là được..
Lý Nguyên Chỉ nói suýt chút nữa để Tống Thanh Thư thổ huyết, có điều hắn nghĩ mặc dù mình không sợ Trương Triệu Trọng, nhưng chần chừ kinh động đến hắn, hai người đối mặt nhau thì không tốt. Ban ngày mới vừa ở trên bàn rượu xưng huynh gọi đệ, buổi tối lại đi vào nhà người ta trộm gà bắt chó, dù là Tống Thanh Thư da mặt dày, cũng chịu không nỗi tình huống như thế.

……………………………………………………………………………….

-Haha…Tống công tử có bản lĩnh thực thâu hương thiết ngọc sự khá cao thâm a..

Tống Thanh Thư mới vừa ôm Lý Nguyên Chỉ nhảy ra khỏi tường vây Trương Phủ, thì bên tai liền truyền đến giọng nói âm u của một nữ nhân, hai người giật mình sợ hãi quay đầu nhìn lại.

 
Chương 212: Mượn đao gϊếŧ người


Lý Nguyên Chỉ bị Tống Thanh Thư ôm chặt vào trong ngực, hai bầu vú săn tròn của nàng bị ép rối mù, trong lòng nàng đang vô cùng quẫn bách, thì nghe được tiếng nói này nên cuống quít từ trong lòng Tống Thanh Thư nhảy xuống.

Tống Thanh Thư để Lý Nguyên Chỉ đến phía sau lưng mình, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mắt là một đại mỹ nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, bộ váy áo kia màu đen như là trong suốt phủ ở trên người, đem toàn bộ đường cong thân thể nàng hoàn toàn triển lộ ra, cặp vú đầy đặn cao cao nhô lên, cái yếm tơ dệt bao vây lấy hai bầu vú tròn chống đầy lên có chút lay động theo bước chân, cái loại như ẩn như hiện này tươi đẹp, so trần trụi thì mê người gấp bội, xuyên thấu qua ánh trăng khinh bạc, có thể gặp thấy đôi bắp đùi tròn thấp thoáng khêu gợi ánh mắt của người..
Còn có mấy người phân tán ở bốn phía, tựa như ngăn cản trên đường đi.

Cảm giác được toàn thân Tống Thanh Thư kình khí dày đặc, đại mỹ nhân cười nói:

-Tống công tử chớ hiểu lầm, chúng ta tuyệt không ác ý, chỉ là muốn cùng các hạ trao đổi chút.

- Nếu như tại hạ không muốn trao đổi thì sao đây?

Tống Thanh Thư đoán không ra lai lịch mấy người này, xem bộ dáng bọn họ, võ công tuy rằng không tính là tuyệt đỉnh, nhưng tựa hồ cũng không kém gì những cao thủ trong Bảo Vương phủ nuôi dưỡng, hắn hiện tại đang mang theo Lý Nguyên Chỉ bên người, nếu là thật giao đấu với nhau, e rằng sẽ vướng tay vướng chân.

-Tống công tử võ công cao cường, tới lui tự nhiên, chúng ta dù muốn cũng không giữ được, chỉ là nếu như buộc phải giao đấu, sẽ làm kinh động đến Trương Triệu Trọng thậm chí thủ hạ cao thủ của Bảo thân vương, bọn họ nhìn thấy đường đường một Khâm sai đại thần nhưng nửa đêm lại chạy đến quý phủ của quan chức ôm một cô nương đi ra ngoài, chuyện lan truyền ra ngoài, đối với danh tiếng công tử sợ rằng hỏng mất.
Đại mỹ nhân cười khanh khách nói, tuy rằng mỗi tiếng đều nghe kiều mị êm tai, nhưng trong giọng nói đầy tâm ý uy hϊếp, làm thế nào cũng không che lấp được.

-Cười phong tao đến như thế, vừa nhìn thì biết ngay là một nữ nhân không lương thiện rồi.

Đại mỹ nhân nghe Lý Nguyên Chỉ nói lời khó nghe, cho nên ánh mắt nhìn Lý Nguyên Chỉ không có gì tốt, tức đến giận sôi lên, thường ngày nàng dùng ngữ khí liêu hồn câu phách này nói chuyện cùng nam nhân, luôn thuận buồm xuôi gió, hôm nay lại bị một cô nương nói lời châm chọc, lúc này lại không tốt phản ứng, trên khuôn mặt tươi cười liền tối đen lại.

Tống Thanh Thư vừa phòng bị đại mỹ nhân đột nhiên có thể ra tay với Lý Nguyên, vừa cười nói:

-Phu nhân diễm lệ như vậy, thì tất nhiên phong nhã rồi, tại hạ đúng là bỗng nhiên lại có hứng thú cùng phu nhân tâm sự.
Trước mắt đại mỹ nhân tóc đã búi cao, vừa nhìn thì biết đã là thê phụ.

Đại mỹ nhân lúc này mới đổi giận thành vui, mặt mày tươi xinh nói:

-Tống công tử quả nhiên hào khí, tại đây nói chuyện không tiện, xin mời đi theo ta.

Nói xong liền xoay người hướng về phía xa xa đi đến.

Lúc nàng xoay người, từ phía sau nhìn tới, ánh trăng vành vạnh xuyên thấu qua bộ ý phục mỏng manh làm cho cơ hồ toàn thân nàng trần trụi, bên trong làn tơ mỏng hỏm vào rãnh mông, toàn bộ hai cái mông thịt bộc lộ ra, cặp đùi đẹp thon dài cũng cùng một chỗ giao nhau ngay ngã ba mờ ảo..

Tống Thanh Thư thấy vậy đang muốn đi sát gần theo sau, thì bị Lý Nguyên Chỉ kéo giật cánh tay lại:

-Tống đại ca, bọn họ không rõ lai lịch, cẩn thận coi chừng cạm bẫy.

Vỗ vỗ mu bàn tay Lý Nguyên Chỉ, Tống Thanh Thư khẽ nói:
-Ta cảm thấy bọn họ không có ác ý gì, yên tâm đi… lấy võ công của ta, bọn họ không giữ được chúng ta lại đâu.

-Phu nhân giờ có thể nói chưa?

Đi tới trước một tòa nhà bỏ hoang, Tống Thanh Thư kéo Lý Nguyên Chỉ đứng lại, không bước vào bên trong.

-Đường nhiên là có thể, có điều...

Đại mỹ nhân gật đầu cười, đột nhiên xòe bàn tay hóa thành chưởng nhanh như chớp công tới trước người Tống Thanh Thư.

-Nhưng trước tiên ta cần phải thử xem Tông công tử có phải là hữu danh hay không cái đã...

Tống Thanh Thư thấy một đôi tay bạch ngọc biến chuyển như độc xà tấn công đến, ánh mắt ngưng lại, trực tiếp một chưởng bổ ra, muốn dùng nội lực bức nàng thối lui, vậy mà hai tay đối phương phảng phất như là không có xương vậy, trái lại lập tức cuốn lấy bàn tay của hắn, dọc theo cánh tay uốn lượn hướng lên trên, hai trảo rất nhanh liền chụp tới cần cổ Tống Thanh Thư.
-Xem ra võ công của Tống công tử chỉ là hư danh mà thôi..

Đại mỹ nhân cười nói dịu dàng, trong mắt khó nén vẻ thất vọng.

Tống Thanh Thư bả vai run lên, đại mỹ nhân liền cảm thấy hai tay một luồng nội lực phản chấn truyền đến, hai tay cũng lại không cầm nổi, đang muốn rút lui nhanh, nhưng một bên bầu vú đã tê rần, thì ra Tống Thanh Thư bị nàng cuốn lấy cánh tay, nhân cơ hội hướng về trước điểm tới, lập tức điểm ngay huyệt Nhũ Trung của nàng.

Thầm mắng một tiếng hạ lưu, đại mỹ nhân cười nói:

-Tống công tử quả nhiên là quân tử tiếc hoa, rõ ràng điểm trúng đại huyệt của ta, nhưng không đành lòng nặng tay.

Vừa nói một bên vừa ngăn lại nhóm người của mình đang muốn xông lên ứng cứu.

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn nàng, giang hồ hiệp nữ bình thường nếu bị điểm trúng huyệt Nhũ Trung, chắc chắn đã sớm mắng rủa ầm lên, tuy rằng vừa rồi hắn cũng không phải là có ý định điểm vào bầu vú của nàng, chỉ là thuận thế theo chiều tay, thấy nàng sơ lược, Tống Thanh Thư cũng không ngu ngốc mà tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này:
-Thì ra phu nhân là người của Thần Long giáo…thật là thất kính.. thất kính.

Đại mỹ nhân trên mặt nổi lên kinh ngạc:

-Làm sao ngươi biết?"

-Chiêu Kim Xà Triền Ti Thủ, đặc thù rõ ràng của Thần Long giáo, rất khó khiến người không nhận ra.

Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ một cái trong tay của Lý Nguyên Chỉ, mượn trong tay nàng vỏ kiếm điểm tới giải khai huyệt đạo của đại mỹ nhân,

-Nếu như tại hạ đoán không sai, phu nhân nhất định là phu nhân giáo chủ Thần Long giáo, vị có vóc người cao gầy chắc là Bàn Đầu Đà, vị này hình thể phúc hậu hẳn là Sấu Đầu Đà , còn còn lại mấy vị xin thứ lỗi tại hạ tai mắt vụng về, không nhận ra hết..

Tô Thuyên âm thầm xoa xoa trên bầu vú, nghe vậy cười nói:

-Tống công tử thực sự là mắt sáng như đuốc, bình thường mọi người đều lẫn lộn hình dáng mập gầy của nhị tôn giả, không nghĩ tới công tử lại biết rõ ràng.
Lúc này trong lòng Tô Thuyên bay lên một chút hàn khí, có tin nói Hoàng Đế Khang Hi phái Tống Thanh Thư thành lập Niêm Can Xử, phụ trách do thám tin tức giang hồ thiên hạ, thành lập mới chưa có bao nhiêu thời gian, đã đem tình huống Thần Long giáo mò ra rõ ràng như vậy.

-Nếu như tại hạ nhớ không lầm, năm ngoái tại hạ đã từng giao thủ với Hồng giáo chủ,

Tống Thanh Thư nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Thuyên,

-Nhắc thế là nói Thần Long giáo cùng tại hạ là kẻ địch chứ không phải bạn, không biết lần này Hồng phu nhân tìm tại hạ có gì chỉ giáo?

-Tống công tử cứ trêu đùa, việc lần trước chỉ là hiểu lầm, sau khi Giáo Chủ cùng công tử giao thủ trở về Thần Long đảo, tán thưởng công tử không ngớt, thường xuyên ở trước ta nói công tử niên kỷ còn trẻ, mà có thể luyện thành một thân bản lĩnh cao cường như vậy
Nghe được Tô Thuyên cười nói, giáo chúng Thần sắc mặt quái lạ, nghĩ thầm: “Lần trước bị thương ở dưới tay Tống Thanh Thư trước mặt thủ hạ, Giáo Chủ coi đây là chuyện vô cùng nhục nhã, khi trở lại Thần Long đảo liền bế quan luyện công, nào giống như Hồng phu nhân nói như vậy đâu...

Tống Thanh Thư cũng đã nhìn quen loại người nói dối sắc mặt không thay đổi, nên cũng không đem Tô Thuyên để ở trong lòng, nghe vậy cười nói:

-Nếu Hồng phu nhân không còn chuyện khác, thì tại hạ xon cáo lui ..

Nói xong liền che chở cho Lý Nguyên Chỉ, xoay người đi ra.

-Chờ đã…,

Tô Thuyên quýnh lên, thật vất vả tìm có cơ hội tiếp xúc với Tống Thanh Thư, sao có thể để cho hắn đi như thế,

-Không biết Tống công tử có biết được, bản thân đang đại họa lâm đầu thọ địch?

-Tuy rằng biết rõ Hồng phu nhân là cố ý lấy chi ngữ kinh thế hãi tục để lôi kéo sự chú ý của tại hạ, nhưng không thể không nói, phu nhân đã thành công, hãy nói chi tiết một chút.
Tống Thanh Thư dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Tô Thuyên.

Tô Thuyên cũng không vội giải thích, trái lại mở miệng hỏi:

-Khang Hi cùng Hoằng Lịch mâu thuẫn từ lâu không phải là bí mật gì, ngươi có thừa nhận hay không?

-Tại hạ hiện tại thân là Khâm sai đại thần, có mấy lời cũng không thể tùy tiện nói lung tung.


Tống Thanh Thư cũng không có trực tiếp trả lời, có điều trong ý tứ lời nói song phương đều rõ ràng trong lòng.

Tô Thuyên hiểu ý mỉm cười:

-Ngươi thân là ái tướng tâm phúc Khang Hi, giờ lại sâu hãm trong địa bàn Hoằng Lịch, nếu ta là Hoằng Lịch, nhất định sẽ không buông tha cho ngươi,

Tống Thanh Thư cũng không phản đối, nghĩ thầm Khang Hi đang nghĩ biện pháp tránh khỏi mâu thuẫn giữa hai người trước thời gian bạo phát, Hoằng Lịch bên kia làm sao không biết, đối với một Khâm sai đại thần động thủ, không phải là khiến cho Khang Hi cùng lão khai chiến ngay bây giờ sao.
-Vừa vặn chúng ta gần đây biết được Hoằng Lịch đang có mưu đồ nhằm vào Thần Long giáo, nếu chúng ta có cùng chung kẻ địch, sao không tạm thời thành bẵng hữu?

Giọng nói của Tô Thuyên bây giờ nhu lại mị, rất ngọt ngào thực cốt tâm ý, ngay như Lý Nguyên Chỉ là thân nữ nhân cũng không nhịn được xiêu lòng, còn muốn thay thế Tống Thanh Thư đồng ý.

"Mị Công? Chẳng lẽ Thần Long giáo cũng có loại công pháp này sao."

Tống Thanh Thư tu luyện Hoan Hỉ Thiện pháp, đương nhiên đối với các loại pháp môn tương quan rất nhạy cảm, hắn cưỡng chế trong lòng nghi hoặc, mở miệng nói:

-Cùng với Hồng phu nhân thiên kiều bách mị như vậy làm bằng hữu, tại hạ tự nhiên là cầu còn cũng không được, chỉ là không biết Hồng phu nhân muốn tại hạ làm những gì?

Tống Thanh Thư trong lòng rõ ràng, Thần Long giáo tìm tới chính mình, tất nhiên là mình có chỗ để bọn họ lợi dụng.
-Nếu chúng ta là bằng hữu, như vậy bằng hữu cùng nhau hỗ trợ thì không có vấn đề gì lớn lao,

Tô Thuyên sóng mắt dịu dàng, nói tiếp,

-Ta muốn Tống công tử ra sức giúp chúng ta một chút, tra ra Hoằng Lịch đối với Thần Long giáo đến tột cùng âm mưu gì?

Tô Thuyên đối với chuyện này cũng là bất đắc dĩ, Hoằng Lịch cùng Hạ Thanh Thanh thương nghị về vấn đề Thần Long giáo, chính là việc cơ mật tối cao của Bảo thân vương phủ, biết chuyện không vượt qua năm người, người Thần Long giáo bên trong tuy rằng lặng lẽ kèm sát quan chức trong Bảo vương phủ, nhưng bọn họ đều đối với việc này lại không biết gì cả.

Tô Thuyên lo lắng cứ thăm dò quan chức kiểu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đánh rắn động cỏ, cho nên liền nghĩ đến Tống Thanh Thư tên tiểu tử Khâm sai đại thần này.
"Vừa vặn đúng dịp…"

Tống Thanh Thư trong đầu linh quang lóe lên, vừa suy nghĩ vừa nói lên,

-Triều đình kỳ thực cũng đang điều tra về chuyện này.

-Thật không?

Tô Thuyên trong lòng bộc phát khả nghi.

-Lấy thế lực của Thần Long giáo ở Liêu Đông, vậy có thể điều tra được chưởng môn Điền Quy Nông của Thiên Long môn bị Bảo thân vương giam ở đâu không?

Dần dần một kế hoạch to gan ở trong đầu Tống Thanh Thư hình thành.

-Cứ nói nghe qua thử xem..

Tô Thuyên nói.

-Thực không dám giấu giếm, Điền Quy Nông là mật thám của triều đình, triều đình phái hắn ẩn núp ở Liêu Đông đã nhiều năm, rất vất vả mới được Hoằng Lịch thu làm thủ hạ thân tín, nhưng vừa rồi bị bại lộ thân phận, hắn nắm được tin tức quan trọng chưa kịp truyền về triều đình, thì đã bị Hoằng Lịch hạ ngục nghiêm hình tra tấn.
Tống Thanh Thư nói ra một cách sòng phẳng,

-Lần này hoàng thượng phái tại hạ làm Khâm sai đại thần, kỳ thực còn có một nhiệm vụ bí mật chính là cứu viện Điền Quy Nông, tin tức mà Hồng phu nhân muốn thăm dò, chắc chắn là Điền Quy Nông biết rõ.

Tống Thanh Thư lời nói chân thật đến mức Tô Thuyên cũng bị mê hoặc, nàng quay đầu lại nhìn Lục Cao Hiên ra hiệu, Lục Cao Hiên hiểu ý liền đến bên cạnh nàng thấp giọng nói :

-Theo tin tức người của chúng ta nắm được, Điền Quy Nông bởi vì ngày trước ở Sơn Hải quan có cùng Tống Thanh Thư bí mật tiếp xúc, cho nên Hoằng Lịch hoài nghi...

Tô Thuyên sau khi nắm chắc trong lòng, khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp:

-Vậy là ý của Tống công tử muốn là nhớ chúng ta giúp ngươi cứu Điền Quy Nông ra?

Tống Thanh Thư đáp:

-Hồng phu nhân nói quá lời, cứu Điền Quy Nông cũng như giúp cho Thần Long giáo, hơn nữa giửa tại hạ và Hồng phu nhân nếu đã là bằng hữu, giúp đỡ lẫn nhau thì có cái gì không được?"
-Nhưng tại sao ta lại có một loại cảm giác là đi kiếm tiền giùm cho ngươi đây,

Tô Thuyên mị nhãn như tơ lườm Tống Thanh Thư một chút, cười duyên nói,

-Được rồi, nhưng Bảo thân vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, cứu người là một chuyện cần phải bàn bạc kỹ càng.

-Đó là đương nhiên, xông thẳng vào thì không được, chúng ta phải tính toán cẩn thận.

Tống Thanh Thư đột nhiên biến sắc, nhìn ra xa xa góc đường nói nhanh,

-Có người đến ….


 
Chương 213: Lễ vật thần bí.


CHƯƠNG 213: LỄ VẬT THẦN BÍ.

Tô Thuyên cũng không muốn hành tung bị bại lộ, nhanh chóng nói:

-Nếu có việc thì đến thành đông có tửu điếm Vạn Hào tìm ta.

Nói xong liền dẫn nhóm người Thần Long giáo vội vàng phóng đi.

Tống Thanh Thư mang theo Lý Nguyên Chỉ phóng lên trên một cây đại thụ gần đó, rất nhanh quan binh tuần tra xuất hiện ở trước mắt, lúc soát chung quanh một hồi, tên quan đầu lĩnh quân nói:

-Vừa rồi rõ ràng nghe có tiếng cười nữ nhân ở đây mà."

-Coi chừng là quỷ dạ khóc đó, tòa nhà này bỏ hoang rất lâu rồi, tương truyền một nhà mười ba khẩu đều bị trộm cướp gϊếŧ chết hết...

Một tên lính hơi rụt vai lại.

Đám quan quân phía sau cũng rùng mình:

-Xúi quẩy…

Nghe nói xong đám quan binh chần chừ rồi đi khỏi..

-Người nữ nhân kia cười tao lãng đến mức đem đám quan binh dẫn lại đây.
Tô Thuyên vừa đi, khí tràng Mị Công biến mất, Lý Nguyên Chỉ tựa hồ tỉnh lại, bĩu môi nói.

-Trời tối vắng lặng, giọng nói nữ nhân lanh lảnh, thì sẽ lưu truyền vọng xa, ngươi đừng nói xấu sau lưng những nữ nhân khác, cẩn thận bị vạ miệng đấy.

Tống Thanh Thư cười trêu nói, nhưng trong lòng suy nghĩ:

“Tô Thuyên võ công cũng không có gì ghê gớm, then chốt là có một thân công phu Mị Công, từ nơi nào học được? Vừa rồi do nàng tận lực vận chuyển Mị Công muốn ảnh hưởng tâm trí của mình, nên âm thanh tiết phát ra ngoài, đem quan binh tuần tra đưa tới.

-Tống đại ca…muội khẳng định đại ca đã bị nữ nhân kia mê hoặc rồi, mới đó đã nói tốt cho người ta..

Lý Nguyên Chỉ trong giọng nói nhiều phiền muộn.

-Đúng vậy, nam nhân thích nhất là cái loại nữ nhân thành thục xinh đẹp, không mê nàng lẽ nào lại mê muội a.
Tống Thanh Thư phản bác hỏi lại một câu, lập tức làm cho khuôn mặt Lý Nguyên Chỉ đỏ lên.

-Hừ…muội cũng rất đẹp vậy, có phải không?

Lý Nguyên Chỉ mặt tối sầm lại nói.

-Nếu muội xinh đẹp, vậy tại sao muội tỏ lòng yêu thương, mà Dư Ngư Đồng vẫn cứ yêu thích tứ tẩu Lạc Băng của mình, không để ý đến muội ?

Tống Thanh Thư cố ý trêu nói.

Nào ngờ vừa lúc bị hắn nói trúng đến chuyện thương tâm ,Lý Nguyên Chỉ vành mắt đỏ lên, chạy ra bờ sông nhỏ dưới một thân cây ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu ở bên trong, hai vai rung rung khóc nức nở..

Tống Thanh Thư không nghĩ tới cô nươn hoạt bát lanh lợi như Lý Nguyên Chỉ cũng có lúc nhu nhược như thế, vội vã đến một bên khuyên lơn:

-Thật ra muội cũng rất có mị lực, tinh tế mềm mại, ngượng ngùng hồn nhiên quyến rũ mê người... Những thứ này thì nữ nhân thành thục không thể nào sánh được, huống chi muội còn xinh đẹp, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy muội liền sẽ thích, chỉ có Dư Ngư Đồng là có mắt như mù, muội không nhìn thấy Trương Triệu Trọng cỡ nào yêu thích muội sao?
-Đừng nhắc đến tên lão già đáng ghét háo sắc kia.

Lý Nguyên Chỉ nín khóc mỉm cười,

-Nếu các nam nhân đều yêu thích, vậy... đại ca có thích không?

Lý Nguyên Chỉ mắt sáng như ánh sao phát quang rạng rỡ, giọng nói mang theo vẻ phấn khích.

-Đương nhiên yêu thích, sau này nếu như Dư Ngư Đồng không muốn muội, thì muội gả cho ta đi.

Tống Thanh Thư cợt nhả nói.

-Phi…! Lý Nguyên Chỉ gắt gỏng, nàng biết rõ Tống Thanh Thư thuận miệng trả lời, chủ yếu là trêu đùa nàng, nhưng khó nén trong tim đập nhảy như nai con, có điều tính tình nàng rất hào sảng, nên rất nhanh khôi phục như cũ, nhẹ nói:

-Đại ca nói không có thành ý gì cả, còn không sánh bằng lão già Trương Triệu Trọng kia, cùng lắm thì muội gả cho lão chứ cũng sẽ không gả cho đại ca đâu.

-Này..này.. đừng nói tàn nhẫn như vậy chứ.
Tống Thanh Thư phiền muộn.

-Tống đại ca, muội hỏi một vấn đề, đại ca phải thành thật trả lời muội."

Lý Nguyên Chỉ đột nhiên thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói.

-Vấn đề gì?

Tống Thanh Thư ngạc nhiên.

-Giả như muội cùng Lạc Băng tỷ tỷ đều đồng ý gả cho đại ca, thì đại ca sẽ chọn người nào?

Lý Nguyên Chỉ ánh mắt chờ mong nhìn hắn.

-À…cái đề tài này hương diễm à,

Tống Thanh Thư không để ý đến dáng vẻ trịnh trọng của Lý Nguyên Chỉ ,

-Um…hạnh phúc tới quá đột nhiên, để ta từ từ suy nghĩ cái đã.

-Hừ…muội đã nói là giả như…

Lý Nguyên Chỉ sốt ruột nói, nàng muốn Tống Thanh Thư từ góc độ của một nam nhân, nhìn nàng cùng Lạc Băng ai có sức hấp dẫn hơn.

Tống Thanh Thư chưa vội nói gì, hắn nghĩ thầm Lạc Băng toàn thân đã bị hắn chơi đùa khắp nơi, thì làm sao có thể đánh giá khách quan được, khóe miệng nổi lên một nụ cười:
-Nếu là ta…thì sẽ thu cả hai người cùng lúc…

-Không được..chỉ có thể chọn một!

Lý Nguyên Chỉ suýt chút nữa bị hắn chọc cho tức chết.

-Như vậy thì….

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm trên dưới Lý Nguyên Chỉ đánh giá một phen, thấy nàng cực kỳ căng thẳng, liền cười cợt,

-Vậy thì sẽ chọn muội…

Lý Nguyên Chỉ con mắt lập tức liền sáng lên, có điều nàng hết sức ức chế nụ cười trên mặt, để tránh Tống Thanh Thư cười, rồi vội vã trịnh trọng hỏi:

-Tại sao vậy chứ?

Tống Thanh Thư không thể làm gì khác hơn là đánh lừa nàng nói:

-Lạc Băng dù có ôn nhu mê người đến đâu, cũng là thê tử của người khác, để ta lựa chọn, nhất định phải chọn một cô nương thuần khiết toàn tâm toàn ý với ta a.

Lý Nguyên Chỉ trong lòng cao hứng, nghĩ thầm so với Lạc Băng tỷ tỷ, đúng là mình chiếm ưu thế lớn nhất, sau này chờ cho Dư Ngư Đồng bình tâm lại, mình cũng không phải là không còn cơ hội...
-Được rồi, đừng phạm sắc giới nữa.

Tống Thanh Thư thấy hai mắt nàng hai mắt mơ màng, phỏng chừng lại đang có ảo tưởng gì đó,

-Ta tạm thời mang muội về Dịch Phương quán, vì ta còn có chuyện phải làm.

-Cũng được.

Lý Nguyên Chỉ lúc này trong lòng cao hứng, hắn nói cái gì cũng đều hợp ý, đưa tay hướng về Tống Thanh Thư trước người duỗi một cái, làm nũng nói,

-Chân muội đã tê rần, đại ca xoa bóp giùm chút..

Trước mắt một đôi chân dưới đôi hài vải trắng như bạch ngọc, da thịt trong trắng lộ hồng, tươi mới phảng phất có thể bấm ra nước,Tống Thanh Thư thấy nàng nhìn quanh lưu chuyển, ánh mắt trong suốt tinh khiết, không khỏi lầu bầu nói:

-Muội không vì Dư Ngư Đồng mà thủ thân như ngọc sao?

-Chỉ xoa bóp cổ chân mà thôi, Tống đại ca lại có ý nghĩ rất xấu xa!

Lý Nguyên Chỉ lườm hắn một cái,
-Từ nhỏ đến lớn, cưỡi ngựa luyện công, mỗi khi mỏi mệt đều nhờ người bóp tay chân, tay chân của muội cũng không biết bao nhiêu bàn tay nam nhân đã mò qua rồi, này có cái gì quá mức…

Tống Thanh Thư tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngồi xuống đưa tay ra nắm lấy đôi cổ chân của nàng, chỉ cảm thấy vào tay thì mềm mại như không xương, hắn thầm than thở, hơi dùng sức xoa bóp lấy hai bắp chân của nàng, rất tròn trơn nhẵn, chân nhỏ tuyết trắng như ngọc, khéo léo đẹp đẽ, trắng nõn động lòng người, làn da nhẵn nhụi, xuyên thấu qua nhẵn nhụi lưng bàn chân, ẩn ẩn có thể thấy được dưới da những mạch máu thật nhỏ, hai bàn tay hắn trên bắp chân sờ soạng bóp xuống, Lý Nguyên Chỉ không biết là chân còn tê dại hay là thoải mái, chỉ thấy cặp đùi đẹp run rẩy vài cái, nàng có một cảm giác khác thường, phảng phất một đoàn hỏa diểm tại trong phương tâm bốc cháy lên, ấm áp mềm yếu thẳng hướng ở chỗ sâu trong hạ thể truyền lại, làm cho tâm tư có chút mất trật tự, rồi nàng rất nhanh khôi phục tri giác ….
-Tống đại ca, có thể buông tay được rồi đó..

Tống Thanh Thư cũng không nói nhiều, lẳng lặng thả ra, đứng dậy quay đầu lại nói với nàng:


-Đi thôi…. đợi lát nữa đem bộ đồ thị vệ này mặc vào, miễn cho bị người khác nhìn thấy không tốt.

Nói xong liền đem trên lưng một cái tay nãi bao vây nhét vào trong tay nàng.

Chẳng biết vì sao, mãi cho đến khi đã vào trong Dịch Phương quán, Lý Nguyên Chỉ tựa hồ cũng còn có thể cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay, trong lúc nhất thời nàng có chút hồn vía lên mây.

-Lý cô nương?

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lý Nguyên Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Băng một thân mang y phục đại nội thị vệ, đang ngồi ở trong phòng ngơ ngác nhìn mình.

…………………………………………………………………………………….
Lại nói bên trong Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền, nhìn thấy Tống Thanh Thư lại dẫn theo một tên thị vệ tiến vào phòng ngủ của hắn, vẻ mặt bọn chúng cổ quái xì xào bàn tán:

-Ngày hôm qua thị vệ kia vẫn chưa ra khỏi Dịch Phương quán, bây giờ lại dẫn vào thêm một thị vệ nữa?

-Cũng thấy được Tống đại nhân là một nhân tài hiếm có, về chuyện này…

-Tên thị vệ kia thân hình kiều tiểu, da thịt trắng mịn…

-Trên thế gian có nhiều nữ nhân tốt, tinh tế mềm mại, Tống đại nhân làm gì mà một mực yêu thích nam nhân như vậy chứ?

-Ặc…. ngươi nói có khi nào Tống đại nhân đột nhiên hứng thú đối với chúng ta...

-Không... không thể nào, chúng ta da dày thịt béo, không lọt vào pháp nhãn Tống đại nhân đâu…

-Không ổn rồi… sau này ta sẽ đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ nhiều hơn, ở trong Dịch Phương quán này quá nguy hiểm……
………………………………………………………………………………..

Sau khi Tống Thanh Thư rời đi, Lạc Băng ở trong phòng chờ đợi thấp thỏm bất an, vừa hối hận tại sao lại dễ dàng để cho Tống Thanh Thư giày vò thân thể của mình, vừa lại lo lắng Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn không cứu được trương phụ của mình, còn đang suy nghĩ vạn nhất Tống Thanh Thư quay về lại muốn thân thể của mình, thì mình từ chối làm sao...

Bất chợt cánh cửa gian phòng bị đẩy ra, nàng nhìn thấy Tống Thanh Thư còn bên cạnh là Lý Nguyên Chỉ, trong lòng vừa mừng rỡ lại kinh hoảng, mừng rỡ chính là có Lý Nguyên Chỉ ở đây, Tống Thanh Thư sẽ không dám tự do làm bậy đối với mình, kinh hoảng là vạn nhất Lý Nguyên Chỉ biết nàng đã có quan hệ thân xác với Tống Thanh Thư. Nữ nhân thật ra thì cũng không sợ bản thân vụиɠ ŧяộʍ với nam nhân khác ngoài trượng phu của mình, nhưng lại sợ sệt nhất chính là chuyện vụиɠ ŧяộʍ này bị người thứ ba phát hiện. nghĩ đến Lý Nguyên Chỉ cũng có mối quan hệ cùng Hồng Hoa Hội, Lạc Băng thần sắc biểu hiện vô cùng phức tạp.
-Lạc tỷ tỷ, tại sao lại ở chỗ này?

Đối với nữ nhân tình địch này, Lý Nguyên Chỉ trong lòng cũng có nhiều mâu thuẫn, một mặt Dư Ngư Đồng như rơi vào ma chướng si tình Lạc Băng, mặt khác nàng cũng rõ ràng Lạc Băng vẫn yêu sâu đậm trượng phu mình, xưa nay Lạc Băng đối với Dư Ngư Đồng vẫn là trên tình nghĩa một người tẩu tử..

-Ai, Hồng Hoa Hội lần này lại xảy ra chuyện rồi.

Lạc Băng thở dài một hơi, sơ lược kể lại.

-Vậy Dư... Ngư Đồng…thì sao?

Lý Nguyên Chỉ run giọng hỏi.

- Cũng bị bắt rồi.

Lạc Băng nhớ lại chi tiết, Dư Ngư Đồng sau khi nghe được lão đà chủ muốn để cho mình dùng mỹ nhân kế, hắn hồn bay phách lạc, lúc quan binh Bảo Vương phủ bao vây tiến vào, hắn không phản kháng liền bị bắt lấy.

-Tống đại ca…đại ca cứu hắn có được không?

Lý Nguyên Chỉ lập tức quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư.
-Lân này đầu phải là lần đầu tiên, ai bảo người Hồng Hoa Hội không có bản lĩnh.

Tống Thanh Thư phiền muộn nói.

-Hảo đại ca,…muội cầu đại ca.. cầu đại ca...

Lý Nguyên Chỉ lại bắt đầu làm nũng.

- Sợ muội rồi, để ta tình toán thử xem, cứu một cũng là cứu, cứu hai cái cũng là cứu, vậy cứ đồng thời cứu một lượt cũng được ...

Tống Thanh Thư không chịu nỗi Lý Nguyên Chỉ ỏn à ỏn ẻn, vội vã đồng ý.

Nhìn Lý Nguyên Chỉ mặt mày hớn hở, Lạc Băng trong lòng lại có cảm giác khó chịu, nghĩ thầm tại sao chính mình phải trả giá thân thể thì mới đánh đổi được hắn cứu trượng phu mình, Lý Nguyên Chỉ chỉ có làm nũng mấy câu thì có thể...

-Đúng rồi, tối hôm nay các người cứ ngủ tại nơi này, ta có việc đi ra ngoài một chuyến.

Tống Thanh Thư đối với hai nàng nói, liền định xoay người ra ngoài.
-Chờ đã, Tống...

Lạc Băng dừng một chút, tiếp tục nói,

-Buổi chiều ngươi đi ra ngoài, có người đưa tới một phần lễ vật kỳ quái, ngươi có muốn nhìn qua hay không?

-Lễ vật kỳ quái?

Tống Thanh Thư nghi ngờ nói,

-Văn phu nhân vì sao lại cảm thấy kỳ quái?

Lạc Băng yên tĩnh một chút tâm tình, nhẹ nhàng nói:

-Ngươi hiện giờ thân phận đường đường Khâm sai đại thần, quan chức ở Thịnh Kinh nịnh bợ ngươi là chuyện thường, không đưa kim ngân châu báu thì cũng đồ cổ tranh chữ thư pháp, đều có lưu lại danh thϊếp. Chỉ có một phần lễ vật này, không có danh thϊếp, tuy rằng cái rương tinh xảo, thế nhưng... đồ vật bên trong hơi quá mức bình thường.

Lạc Băng buổi chiều ở trong viện đi dạo, nhìn thấy bọn thị vệ đang kiểm tra các loại lễ vật đưa tới, để phòng ngừa bên trong đó đặt cơ quan ám khí hại Khâm sai đại thần.
Trong lúc vô tình nghe được bọn thị vệ chuẩn bị đem món lễ vật này ném trong đống rác tò mò nàng đến tìm tòi hư thực, vừa nhìn bên trong quả nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, có điều nàng là người trà trộn giang hồ, trong tiềm thức nói cho nàng biết phần lễ vật này có điều khác kỳ lạ, liền bảo bọn thị vệ đem đặt ở trong phòng ngủ.

-Quả nhiên kỳ quái.

Mở ra hai cái rương, thấy rõ đồ vật bên trong, Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái, một cái rương bên trong tất cả đều là trái đào, một cái rương khác bên trong chứa tất cả đều là trái táo.

 
Chương 214: Tâm tư phức tạp.


CHƯƠNG 214: TÂM TƯ PHỨC TẠP.

-Táo ( sớm..), đào ( trốn.. ) ? ( nghĩa là sớm trốn đi. )

Nhìn hai rương chứa hoa quả, Tống Thanh Thư đăm chiêu.

Lý Nguyên Chỉ cầm lấy một trái táo, quan sát cũng không nhìn thấy có gì khác thường, ngây ngốc hỏi:

-Hay là hạ độc ở bên trong a..

Tống Thanh Thư thấy buồn cười:

-Muội yên tâm ăn đi, không có độc đâu.

Cầm trong tay trái đào vứt về bên trong cái rương, Tống Thanh Thư xoay người liền đi ra ngoài.

-Cứ ngủ trước đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay sẽ không trở về.

Nghe được Tống Thanh Thư nói, Lạc Băng thở dài nhẹ nhõm, Lý Nguyên Chỉ nghi ngờ hỏi:

-Vậy đại ca ngủ ở nơi nào?"

Trong đầu Tống Thanh Thư hiện lên một bóng người xinh đẹp, Tống Thanh Thư cười nói:

-Ta luôn có nơi để ngủ.

Ra khỏi Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư chậm rãi bước đi trên đường cái, lầu bầu:
"Nữ nhân này muốn ta cứu phu quân của nàng, nữ nhân kia cũng muốn ta cứu trượng phu nàng, còn có cô nương thì nhờ ta cứu ý trung nhân của nàng…Ai.. chẳng lẽ ta trở thành công cụ cho nữ nhân sao? “

Có bài học lần trước bị người Thần Long giáo chơi chiêu “ Ôm cây đợi thỏ..” giáo huấn, Tống Thanh Thư lần này cẩn thận quan sát, vừa đi vừa vận lên chân khí thăm dò khí tức xung quanh, trên đường đúng là có cảm giác vài nơi có khí tức khả nghi, thế nhưng hắn dùng khinh công quẹo trái quẹo phải rất nhanh thoát khỏi đối phương.

………………………………………………………………………………………….

Bên trong Điền phủ, Điền phu nhân đột nhiên từ trong giấc mộng thức tỉnh, nàng lại mơ tới đang cùng Tống Thanh Thư giao hoan, trong lúc đang tiêu hồn, thì phu quân Điền Quy Nông đột nhiên xông vào, sau đó tên khốn Tống Thanh Thư kia lại quay về phía Điền Quy Nông cười cợt, vẫn tiếp tục ở trên người mình đưa cây côn ŧɦịŧ vào thân thể của mình cày cấy, nhìn thấy ánh mắt gϊếŧ người của phu quân, Điền phu nhân lập tức giật mình tỉnh lại.
"Ta làm sao lại cứ nằm mộng như thế này."

Điền phu nhân dùng bàn tay đưa xuống dưới hạ thể của mình, cảm giác được cái khr thịt ẩm ướt, không khỏi cắn cắn môi dưới, ngượng ngùng lầm bầm.

-Có phải phu nhân đang mơ tới tại hạ.

Bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói xa lạ mà quen thuộc, Điền phu nhân không thể tin được mà ngẩng đầu, thì phát hiện Tống Thanh Thư đã xuất hiện nhanh như tia chớp phóng đến bên cạnh giường nàng, rất là vô sĩ dúi đầu vào hạ thể mình hít lấy hơi dài rồi ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn nàng.

"Này chỉ là giấc mộng làm sao chân thực như vậy?..”

Điền phu nhân sững sờ, theo bản năng dụi dụi đôi mắt, nhưng thật sự nhìn thấy Tống Thanh Thư đang ngẩng đầu, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng:

-Đúng là ngươi?

May là nàng kịp dùng tay che miệng lại, mới không để tiếng kêu kinh động đến bên kia sân đối diện là phòng của Điền Thanh Văn.
-Tại hạ biết phu nhân nhớ tại hạ, nên liền xuất hiện.

Điền phu nhân liền nhích người vào trong góc, nắm thật chặt cái chăn trùm lên trên người, co lại:

-Muộn như vậy…xin Tống công tử tự trọng.

-Tự trọng?

Tống Thanh Thư nở nụ cười, hai tay mở ra,

-Chúng ta đã từng thẳng thắn hẹn gặp lại, có cần phải xa lạ như vậy sao?

Điền phu nhân sắc mặt phát lạnh:

-Tối hôm qua chỉ là ta vì cứu Điền Quy Nông, nên trả giá thù lao cho Tống công tử mà thôi, bây giờ tiền đặt cọc đã ứng, mong rằng công tử đừng được voi đòi tiên.

-Phu nhân cần phải đem chuyện giữa chúng ta nói thành một hạng giao dịch sao? Mới vừa rồi bên dưới của phu nhân cũng đã nói lên….

Tống Thanh Thư cười khổ nói tiếp,

-Được rồi,.. nếu phu nhân muốn nói đến giao dịch, như vậy chúng ta sẽ đàm luận về chuyện giao dịch.
-Giao dịch gì nữa?

Điền phu nhân ánh mắt hoang mang.

-Nếu như tại hạ nói đã thăm dò được tông tích của Điền Quy Nông, phu nhân có thể khen thưởng cho tại hạ?

Tống Thanh Thư nhìn trên giường mỹ nhân mi mục như họa, đang khϊếp sợ nắm chặt chăn, thân phận nàng là thê tử của người hòa lẫn cái mùi tiết dịch bên dưới hạ thể mà hắn vừa ngửi qua, càng trợ tăng trong lòng hắn thêm ý nghĩ tà ác.

-Quy Nông?

Điền phu nhân đột nhiên cảm thấy danh tự này có chút xa lạ, nhưng bổn phận làm cho nàng hỏi tới,

-Điền Quy Nông như thế nào rồi?

-Phu nhân không mời tại hạ ngồi một chút sao?

Tống Thanh Thư cũng không trả lời nàng, trái lại hùng hổ doạ người mà nhìn.

-Công tử... công tử …ngồi đi.

Tiếp xúc với ánh mắt của hắn, Điền phu nhân trong tâm run lên, nàng dự cảm đêm nay lại có chuyện xảy ra.
-Đa tạ phu nhân.

Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ vui mừng, trực tiếp ngồi lên trên giường.

-Công tử.. ngồi vào trên cái ghế đi.

Điền phu nhân cảm thấy hắn cách mình càng gần, vừa rồi hắn đã thừa cơ đưa mặt vào dưới hạ thể nàng, thì giờ chắc chắn không có hảo tâm gì, sự căng thẳng lo lắng của nữ nhân làm cho nàng lấy dũng khí nói.

-Đã khuya rồi, tại hạ chạy tới đây, tay chân có chút đông cứng, hay là phu nhân bố thí cho tại hạ một góc chăn, để tại hạ ủ ấm một chút, rồi sẽ cùng phu nhân nói về chuyện của Điền huynh?

Tống Thanh Thư cũng không đợi nàng trả lời, trực tiếp nhấc lên một góc chăn, chui vào.

-Um…um…

Điền phu nhân thấy ở trong đầu hò hét loạn lên, chờ nàng phản ứng lại, Tống Thanh Thư đã chui vào trong cái chăn rồi.

-Tông công tử… như thế mà vô lại như vậy.
Điền phu nhân ai thán một tiếng, không thể làm gì khác hơn là cuộn mình lại, ép sát hai chân, tận lực che giấu bên dưới cửa ngọc môm quan đang còn nhơ nhớp dinh dính dịch nhờn vừa rồi tiết ra trong cơn mộng giao hoan..

Tống Thanh Thư cũng biết đạo lý có giới hạn, không tiếp tục ép buộc nàng, mở miệng nói:

-Ngày hôm nay tại hạ đến Trương phủ của Trương đại nhân uống rượu, sau đó...

Tống Thanh Thư ung dung thong thả nhắc tới chuyện đã xảy ra, nhưng không một lời nhắc tới chuyện của Điền Quy Nông.

Điền phu nhân không kiên nhẫn:

-Công tử nói đến chuyện của Điền Quy Nông đi.

Tống Thanh Thư vỗ tay lên trán, nhưng không chút biến sắc bàn tay di chuyển về phía dưới âm hộ của Điền phu nhân,

-Sau đó trải tại hạ nói bóng gió, mới biết được Điền huynh đang bị giam ở trong Bảo thân vương phủ.
-A?

Một tiếng thét kinh hãi khi ngón tay của hắn đã luồn vào bên trong tiểu nội khố của mình.

Tống Thanh Thư đã bất tri bất giác ôm nàng, ôn nhu nói:

-Phu nhân cứ yên tâm đi, tại hạ đã liên lạc người nhờ giúp đỡ, không bao lâu nữa có thể đem Điền huynh cứu ra.

-Thật không?

Điền phu nhân nghiêng đầu qua chỗ khác, phát hiện ngón tay của Tống Thanh Thư đã duỗi đến khe thịt âm hộ còn ướt nhẹp của mình, mặt trắng liền đỏ chót.

-Đương nhiên là thật sự,

Tống Thanh Thư vươn ngón tay khêu lấy viên thịt nhỏ âm hạch của nàng,

-Phu nhân, tại hạ vì chuyện của phu nhân mà tận tâm tận lực, vậy có khen thưởng tại hạ không vậy?

Điền phu nhân lông mi khẽ nhấp nháy, giọng nói có chút run nói:

- Tối hôm qua đã khen thưởng…. thêm lần sau cho công tử… rồi..

-Nhưng tại hạ cũng thấy chưa đủ, vậy làm sao bây giờ?
Một ngón tay của Tống Thanh Thư đã lặng lẽ đưa đến cửa miệng u cốc của vờn quanh..

Hắn lại đến bắt nạt Nam Lan, chủ yếu không phải vì sắc đẹp của nàng, mà do bên trong cơ thể của nàng phong phú âm tinh chi khí, hiện giờ hắn ở trong Thịnh Kinh thành nguy cơ bao vây tứ phía, hơn nữa vừa thu được không biết nhân vật nào đã cảnh cáo 'Sớm trốn..', cho nên hắn phải dành thời gian tăng lên công lực của mình để phòng bị..

- Không phải là công tử đã nói sau khi chuyện này thành công, thì mới đến lấy phần tiền còn lại sao?

Điền phu nhân né tránh, cầu khẩn nói.

-Nhưng phu nhân cũng đã nói khi nào rảnh rỗi thì tới trong Điền phủ ngồi chơi mà.

Tống Thanh Thư ánh mắt sáng rực, tràn ngập tính xâm lược nhìn nàng.

Điền phu nhân hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, sáng sớm trước khi rời Dịch phương quán, không biết vì sao bị ma quỷ ám ảnh mà lại nói với hắn một câu, lúc này gặp báo ứng rồi, nàng điềm đạm đáng yêu ấp úng:
-Ta... Ta lúc đó chỉ là nói đùa ….

-Nhưng tại hạ lại coi là thật a,

Tống Thanh Thư lại đem thêm một ngón tay nữa kẹp vào ngón tay kia nhẹ nhàng nhấn vào trong u cốc nàng, bên trong đã ngập nước…

- Nói thật sự, tại hạ bây giờ không có chỗ ngủ, nên cần phu nhân thu nhận giúp đỡ một đêm.

Điền phu nhân hơi ưỡn cái âm hộ, tiệp nhận hai ngón tay hắn đang càn quấy trong u cốc, sắc mặt đỏ đến mức nhanh chảy ra nước:

-Làm sao có khả năng đó, lẽ nào gian phòng của công tử đã bị Hồ ly tinh chiếm đoạt sao?

-Phu nhân quả nhiên là thần cơ diệu toán, trong phòng tại hạ xác thực đang có Hồ ly tinh.

Tống Thanh Thư khuỷu tay hơi dùng sức bên dưới u cốc nàng, hai ngón tay hơi hình thành cái móc câu tiếp tục đào khoét bên trong, Điền phu nhân liền rên nhỏ lên “ um..” bên dưới dịch nhờn theo hai ngón tay hắn đã trào ra bên ngoài..
-Cho dù là có Hồ ly tinh, Dịch Phương quán có nhiều gian phòng như vậy, mà không có còn căn phòng nào để công tử ngủ à.

Điền phu nhân cúi đầu, nhỏ giọng nói.

-Một Hồ ly tinh đó là chí nhạc nhân gian, thế nhưng có đến hai Hồ ly tinh thì lại vô cùng đau đầu.

Tống Thanh Thư trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Lạc Băng và Lý Nguyên Chỉ.

-Ta không tin, với tính tình của công tử, cho dù là Hồ ly tinh, công tử cũng đâu có cam lòng đi ra ngoài.

-Hồ ly tinh dù đẹp đên đâu cũng làm sao được với vẻ đẹp của Điền phu nhân.

Một tay còn lại của Tống Thanh Thư đã cỡi ra dây đeo trên bả vai ràng buộc, xiêm y liền lướt xuống, lộ ra làn da thịt bóng loáng như tơ lụa.

-Điền Quy Nông nhận thức công tử làm huynh đệ, thực sự là hắn một đời bất hạnh.

Điền phu nhân thở dài một tiếng, cơn sướng khoái bên dưới hạ thể đã truyền đến, nàng không tự chủ được cong người:
-Um….a….

-Trước đã cứu phu phụ của phu nhân một lần, lần này lại phải cứu một lần nữa, Điền huynh phải nên cảm kích tại hạ mới đúng.

Tống Thanh Thư ở bên tai nàng thở ra một luồng hơi nóng.

-Cảm tạ công tử đến bắt nạt thê tử của hắn sao?

Điền phu nhân hai mắt đã mông lung, khoảng thời gian vừa qua nàng có quá nhiều nỗi lo toan, thực sự là quá mệt mỏi, bây giờ mặc kệ là thân thể tự đòi hỏi hay là tâm trí dằn vặt, nàng cần một cây côn ŧɦịŧ cường tráng to lớn nhét vào bên trong u cốc mình, còn chuyện đem phu quân cứu ra, sự tình cứ giao cho hắn thì được rồi...


-Chẳng lẽ phu nhân sẽ cho hắn biết sao?

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm vào hai con mắt của nàng.

-Đương nhiên sẽ không….

Điền phu nhân hồi đáp.

-Vậy là được rồi,

Tống Thanh Thư nằm đè lên người nàng, nhỏ giọng nói,
-Ngoan, dang rộng hai chân ra…

…………………………………………………………………………………………

Điền phu nhân hô hấp trầm trọng, sắc mặt hồng nhuận, cái miệng kiều diễm hé mở, Tống Thanh Thư vong tình xảo diệu mút liếm vào viên âm hạch sung huyết lồi cao, Điền phu nhân, giống như thân thể trắng nõn như con rắn vặn vẹo, trong miệng thỉnh thoảng phát ra mất hồn tiếng rêи ɾỉ, phản ứng mãnh liệt của nàng, làm cho Tống Thanh Thư không cách nào nữa tiếp tục nhẫn nại, hắn muốn phát tiết!

Tống Thanh Thư mút vào hút lấy chất lỏng dịch nhờn từ cửa miệng u cốc của nàng đang tuôn ra, từ chỗ tư mật tuôn ra mùi vị hăng nồng xộc vào mũi hắn, sau đó đầu lưỡi chậm rãi vòng quanh nơi cái lổ nhỏ gây xích mích, cuối cùng thì đầu lưỡi của hắn chạm được một khe hở kiều nộn, giống như tách ra nụ hoa luồn vào tận tinh bú ʍúŧ..
…………………………………………………………………………………..

-Um…được rồi….cho nó ….vào trong đi…

Thân thể Điền phu nhân run rẩy không thôi, nghe nàng thúc giục, Tống Thanh Thư đem cây côn ŧɦịŧ đưa tới, hai tay chăm chú bưng lấy cái mông to của nàng, qui đâu đã được cái u cốc vội vã nuốt vào, côn ŧɦịŧ cứ thế mà tiến sâu trong u cốc nàng.

Hai tay nắm chặt lấy bả vai, lúc này Tống Thanh Thư cũng nhịn không được nữa, cái mông dùng toàn lực một cái, côn ŧɦịŧ cứng rắn xỏ xuyên qua u cốc Điền phu nhân:

- Á..

Điền phu nhân cau mày rên lên một tiếng, cây côn ŧɦịŧ cứng rắn vọt tới chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, lập tức chất lỏng dịch nhờn từ trong u cốc, theo côn ŧɦịŧ nhét vào tràn đầy, chậm rãi trào ra, toàn thân suиɠ sướиɠ tê dại, Điền phu nhân khẻ nhếch đôi môi, lỗ mũi một hấp tấp thở hào hển kịch liệt, hai bầu vú trắng nõn phập phồng bất định…
………………………………………………………………………………………….

-Tống…công tử… cứ dùng hết sức …yêu ta.

Tống Thanh Thư thấy Điền phu nhân nói thế, Tống Thanh Thư càng thêm ra sức co rúm, bắt đầu hung hăng tiếp tục tiến công... Không cách nào hình dung, cuồng loạn va chạm hai bộ phận sinh dục đến cực điểm, Điền phu nhân khuôn mặt đỏ chót, đôi mi thanh tú nhíu chặt, thân thể yêu kiều từng trận trận run rẩy,.

Mười đầu ngón tay của Điền phu bấu vào trên cánh tay của Tống Thanh Thư, phát ra từng tiếng vũ mị “hừ…hừ…”

……………………………………………………………………………………..

Dưới sự đùa bỡn điên cuồng của Tống Thanh Thư, cặp chân của Điền phu nhân khi thì dang rộng ra, khi thì co lên... lát sau, trong lúc bất tri bất giác, cặp chân lại vòng qua tại sau thắt lưng Tống Thanh Thư, theo mỗi một lần động tác co rúm mà giơ lên cái âm hộ ép chặt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tống Thanh Thư càng đánh càng mạnh, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh!
Lúc này Điền phu nhân có thể cảm nhận được trong hoa kính chăm chú vây quanh cái qui đầu côn ŧɦịŧ đang thật sâu cắm vào, không thể tự chế co rút lại, xiết chặt gắp lên.

-A.. a….a …!...

Điền phu nhân phảng phất mình đang phiêu diêu trên đám mây, hướng về đại dương mênh mông bể dục vô biên vô hạn, hoàn toàn đánh mất lý trí..

Đúng là:

Bể dục giàn giụa,

Anh hùng bản sắc,

Tung hoành ngang dọc,

Nam nhân hùng phong.

Điền phu nhân giãy dụa cái mông, hai tay run rẩy bấu chặt lấy trên hai bầu vú mình, điên cuồng bày eo động khố, tăng thêm một vào một ra lực đạo cự long.

Chịu không được Tống Thanh Thư long kinh hổ mãnh như vậy, Điền phu nhân thừa nhận lấy vô hạn khoái hoạt, rất nhanh bắt đầu phát ra tiếng thét chói tai, trong lúc côn ŧɦịŧ vẫn lần lượt va chạm.

-A…a…... ta không được... á…
………………………………………………………………………………….

Tống Thanh Thư run rẩy ghé vào trên người Điền phu nhân, nhận thức tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng lúc phát ra với nàng, trong cơ thể Điền phu nhân, hoa tâm phun ra âm tinh nóng rực, cùng dương tinh Tống Thanh Thư bắn ra hợp lại làm một, song song cả hai trèo lên đỉnh phong vui thích..

……………………………………………………………………………………

Trãi qua thêm trận chiến đấu, Điền phu nhân thần sắc phức tạp nhìn nam nhân đang ngồi xếp bằng đả tọa luyện công trên giường:

-Trời sắp sáng…công tử nên đi…

-Trời còn chưa sáng mà ..

Lần trước Khúc Phi Yên đã từng nhắc nhở Tống Thanh Thư phải chú ý đến cảm thụ nữ nhân, cứ lo luyện công lại không bầu bạn chẳng quan tâm đến người nữ nhân vừa ân ái với mình, cho nên hắn đem Điền phu nhân kéo vào trong lòng, dựa theo chân khí trong cơ thể lưu chuyển đầu ngón tay đồng thời ở trên quầng vú Điền phu nhân thoa lên vòng tròn.
Điền phu nhân bị hắn làm cho trên làn da nổi lên một lớp da gà, nàng cầu khẩn nói:

-Nhi nữ của Điền Quy Nông ở phái đối diện bên kia sân, nàng từ trước đến giờ không hòa hợp với ta, nếu bị nàng nhìn thấy, ta sẽ không còn đất sống.

-Yên tâm… dựa vào võ công của tại hạ, sẽ không để cho nàng nhìn thấy đâu.

Tống Thanh Thư đáp.

Nhưng trời đã sáng!

Điền phu nhân lo lắng nói.

-Ai nha…không ngờ là cùng với phu nhân triền miên lâu như vậy.

Tống Thanh Thư nói làm cho Điền phu nhân xấu hổ không chịu nổi, đang muốn đưa tay nhéo hắn, thì thân ảnh Tống Thanh Thư đã biến mất ở trong phòng.

Nhìn cái chăn rỗng tuếch, Điền phu nhân đột nhiên có chút mất mát, chậm rãi ngồi dậy, trong lúc này cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, mà khuôn mặt lại đờ đẫn ra.

Vậy mà cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư lại quay trở lại trong phòng, nhìn nàng cười nói:
-Bây giờ thì phu nhân không cần lo lắng đến Điền Thanh Văn phát hiện.

Điền phu nhân cả kinh, liền vội vàng hỏi:

-Công tử làm nàng như thế nào rồi?

-À… chỉ là điểm huyệt ngủ mà thôi, tới giữa buổi chiều nay, thì nàng mới tự tỉnh lại, phu nhân không cần lo lắng bị nàng nhìn ra kẽ hở gì nữa..

-Lại….tiếp tục…nữa sao?

………………………………………………………………………………………

Tống Thanh Thư nắm bắt hai vai của nàng, đưa nàng chậm rãi thả nằm úp đến trên giường, sau đó nâng cái mông tạo thành tư thế quì bò, bắt đầu dụng lực hướng phía dưới đưa cây côn ŧɦịŧ của mình thì đâm vào u cốc nàng!

Chiêu thức này khiến cho nữ nhân không có mượn lực được, hoàn toàn được dựa vào thân thể của mình thừa nhận côn ŧɦịŧ của nam nhân từ phía sau hung mãnh chạy nước rút.
Đôi mi thanh tú Điền phu nhân nhăn lại, miệng thì rêи ɾỉ:

-Um… ….um…a…

Nàng ghé đầu vào xuống cái gối, thân thể không ngừng run rẫy lấy, cái eo mềm mại giãy dụa, một đôi bầu vú tuyết trắng đầy đặn tại trên ngực không ngừng trĩu xuống!

Tống Thanh Thư càng thêm ra sức rút ra đút vào! Mà Điền phu nhân thì lại liên tiếp phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ:

-Ah... Aa...a..

Dưới sự cường lực đút vào phía dưới của cây côn ŧɦịŧ thô to, lúc này Điền phu nhân đã toàn thân vô lực xụi lơ lấy, tùy ý cây côn ŧɦịŧ của hắn tại chính trong u cốc mình tung hoành ngang dọc!

Cơn cực khoái cứ thế thay nhau nổi lên, cho dù là giao hoan bình thường như thế này cũng đủ để cho thể xác và tinh thần nữ nhân mỏi mệt, huống chi côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư cứng rắn cứ cuồn cuộn không dứt hấp thụ lấy âm nhu tinh khí trong nhụy hoa của Điền phu nhân, bên trong u cốc của nàng co rút rất nhanh khiến cho nỗ lực Tống Thanh Thư đạt đến mức cuối cùng cao phong, trong cổ họng hắn hàm hồ, dương tinh tích tụ bắt đầu phun ra thư sướng.
…………………………………………………………………………………………

-Phu nhân mêt mỏi lắm rồi, nhanh lên một chút ngủ đi.

-Còn nói sao, hai ngày nay, lần nào công tử cũng giống như một con hổ điên vậy, bởi vì ta là thê tử của người khác, cho nên không lúc nào thương tiếc ..

Điền phu nhân trên mặt mang ngượng ngùng.

Không nghĩ tới nàng vẫn canh cánh trong lòng nói lại với câu này, Tống Thanh Thư có chút áy náy, liền bồi tội nói lời ngon ngọt, khi Điền phu nhân dần dần ngủ thϊếp đi, Tống Thanh Thư mới bắt đầu tiếp tục luyện công.

 
Chương 215: Từng người đều có ý đồ.


CHƯƠNG 215: TỪNG NGƯỜI ĐỀU CÓ Ý ĐỒ.

Quá hơn giữa trưa Điền phu nhân mới tỉnh lại, trong chăn tuy rằng vẫn còn giữ lại khí tức Tống Thanh Thư, nhưng bóng dáng của hắn đã biến mất không còn tăm hơi,nàng lại thở dài một hơi, rời giường đến chỉnh lý trang phục, nhìn trong gương đồng hai gò má hồng hào, trong lòng Điền phu nhân lại hiện lên một tia ngọt ngào.

………………………………………………………………………………………..

Từ Điền phủ đi ra, Tống Thanh Thư cũng không có trở về Dịch Phương quán, mà một thân một mình cất bước ở trên đường của Thịnh kinh thành, phải cứu Hạ Thanh Thanh, phải cứu Điền Quy Nông, phải cứu Hồng Hoa Hội, còn muốn thâu lấy Tứ Thập Nhị Chương Kinh, Tống Thanh Thư cảm thấy trong đầu tán loạn mảnh vỡ, nhưng khi nối liền các mãnh vỡ lại thì thấy cũng là một thời cơ, vì lẽ đó hắn cần yên tĩnh để sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.
Đột nhiên phía trước truyền đến một trận xôn xao tiếng người, Tống Thanh Thư ngẩng nhìn lên, nguyên lai bất tri bất giác đi tới vùng phụ cận của Bảo thân vương phủ, một đám bách tính đang chỉ chỏ vào một mảnh giấy lớn dán bố cáo.

-Vương phủ lấy ngàn lượng vàng để cầu danh y.

-Nghe nói cũng đã có không ít lang trung đi vào, nhưng cũng tay trắng trở về.

-Chẳng lẽ là quái bệnh gì sao?

-Cũng không biết là bệnh gì.

-Trong vương phủ đến tột là ai nhiễm bệnh?

-Có người nói là Thế tử phi, có người nói là nữ quyến bình thường trong vương phủ."

-Ha ha… nữ quyến bình thường trong Vương phủ mà lại tiêu hao ngàn lượng để tìm kiếm đại phu à?

…………………………………………………………………………………………

Tống Thanh Thư tò mò đi tới nhìn tờ bố cáo dán trên tường, thì ra trong vương phủ có một nữ nhân mắc phải bệnh lạ, sốt cao không lùi, nương theo trước ngực và dưới bụng đau đớn, đã mời rất nhiều đại phu đến chữa nhưng đều bó tay.
“ Chỉ là bị sốt thôi mà, chẳng lẽ đại phu đến nổi ngay cả chuyện này cũng không chữa được chứ?"

Tống Thanh Thư kinh ngạc, đột nhiên trong đầu lóe lên:

“ Chẳng lẽ là cái bệnh kia... “

Nhìn trên tường dán bố cáo, Tống Thanh Thư lộ ra nụ cười thắng lợi, thời cơ đã tìm tới hắn.

…………………………………………………………………………………………

Hướng về thành Đông, bên trong tửu điếm Vạn Hào, Tô Thuyên nhìn Tống Thanh Thư đang đứng trước mắt cười duyên nói:

-Tống công tử nhanh như vậy liền đến tìm ta, có phải là nhớ đến ta rồi a?

Quả nhiên là chưa có gặp người, thì đã ngửi được mùi thơm thân thể, mị hoặc bên trong rồi nhưng không mất nét thuần khiết vui tươi, rõ ràng là một Yêu cơ làm điên đảo chúng sinh, hôm nay sáng tỏ nên Tống Thanh Thư được dịp quan sát kỹ nàng, Tô Thuyên một thân xiêm y tuyết trắng váy liền áo, phía trên tô điểm nhiều đóa hoa lan, đều là tằm ti thêu dệt lên, trên thân hiện lên hơi mờ cái yếm lụa màu xanh nhạt, ẩn núp ở bên trong là hai bầu vú no đủ chống phình lên, như muốn phá lấy cái yếm nứt ra một đôi nộ phong, có gần một nửa bạo lộ ở trong mắt Tống Thanh Thư, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi, thơm nức mê người cái khe ngực sâu hút, bộ ngực cao thẳng, bờ eo hơi nhỏ, cái mông viên mãn dài rộng thướt tha mềm mại, đường cong uyển chuyển, sắc mặt nàng như thu thủy, ánh mắt vũ mị, lưu chuyển giữa cái thành thục phu nhân phong tình và khuôn mặt kiều nộn da thịt căng sáng như một tiểu cô nương, da thịt quả thực chính là vô cùng mịn màng, mi như viễn sơn, đôi mắt phượng lập lòe lòe câu dẫn hồn phách, sống mũi thon dài, bên dưới cái miệng hồng nhuận sáng bóng, làm cho người nhịn không được muốn cắn lên một ngụm, cái mông hướng ra phía ngoài vễnh lên, đem làn tơ váy kéo căng chặt chẽ đấy, có vẻ như là hai mảnh thịt mông to lớn phá lệ .
Tống Thanh Thư trong lòng cảm thán…

Ánh mắt của nhóm người Thần Long giáo quái lạ, Sấu Đầu Đà liếc mắt nhìn, sư huynh đệ tâm ý tương thông, rất nhanh như hiện trong đầu: "Dâʍ phụ!" "Gian Phu!"

-Phu nhân chê cười, tại hạ lần này muốn cùng quý giáo có việc thương lượng về việc cứu người.

Có câu nói "Tại lương gia diện tiền phẫn lãng tử, tại đãng phụ diện tiền tác quân tử " ( đứng trước mặt nhà lương thiện thì như một kẽ lãng tử, ở trước mặt đãng phụ thì phải làm người quân tử.. ) Tống Thanh Thư rất tán thành lời này.

Tô Thuyên kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, trong lòng tự trách Mị Công của mình tựa hồ đối với hắn không có bất kỳ tác dụng gì, không biết là bởi vì công lực của hắn cao thâm, hay là hắn thật là một kẻ quân tử khiêm tốn trong sáng? Nghe được Tống Thanh Thư nói, Tô Thuyên mỉm cười:
-Tối hôm qua sau khi quay trở lại, ta đã suy nghĩ một chút, Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, nếu giúp công tử cứu Điền Quy Nông ra thì quá mức nguy hiểm, hơn nữa ta lại không xác định được Điền Quy Nông có thật sự biết âm mưu của Bảo thân vương về Thần Long giáo hay không? Nếu như hao binh tổn tướng cứu Điền Quy Nông ra, lại phát hiện chỉ là bị công tử lợi dụng, có phải là ta sẽ bị tiền mất tật mang không a.

Trong giọng nói nũng nịu của Hồng phu nhân có vẻ khá là oan ức thua thiệt.

"Ta không để ngươi dùng mỹ nhân kế đâu..."

Chính mình tuy rằng không tính là "Vạn hoa tùng trung quá" (chú thích: vô cùng đào hoa, vô số người tình), nhưng là cái loại nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp là ứa nước bọt, Tô Thuyên muốn câu dẫn ta sắc mê tâm khiếu, cũng chẳng là gì, hà tất phải cẩn thận, nghĩ tới đây, khí chất của hắn càng thêm tự nhiên.
-Công tử có phải đang chê cười ta…

Tô Thuyên lại nũng nịu nói.

-Tại hạ nào có…

Tống Thanh Thư ngạc nhiên.

-Vừa rồi nhìn thấy khóe môi công tử vểnh lên, chắc là trong lòng đang chê cười ta.

Tô Thuyên một bộ dáng dấp lã chã, ngay cả Lục Cao Hiên là thủ hạ thường ngày cũng sợ nàng như hổ, mà cũng không khỏi tâm thần rung động.

Tống Thanh Thư nhíu mày, mở miệng nói:

-Phu nhân đã xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào êm dịu càng đẹp hơn, tại hạ sau này cũng muốn cùng phu nhân tâm sự nhiều chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng bây giờ trước tiên chúng ta hãy nói về vấn đề chính đi.

Tô Thuyên hô hấp cứng lại, nàng dùng Mị Công lại nhiều lần ăn quả đắng ở trong tay hắn, nên có loại cảm giác bị đối phương xem như là trò hề, liền hừ lạnh nói:

-Vừa rồi ta đã nói rồi, cứu Điền Quy Nông nguy hiểm quá lớn, chúng ta lui ra.
Giọng nói của Tô Thuyên lúc này đã thay đổi không còn ủy mị như trước mà trong vắt, Tống Thanh Thư thầm khen một tiếng, cười nói:

-Đã lăn lộn trong chốn giang hồ, lời hứa là điều phải làm, phu nhân không sợ làm hỏng danh xưng của Thần Long giáo sao?

-Ta không thừa nhận đấy, công tử có thể làm khó dễ gì được ta?

Tô Thuyên cười lạnh.

-Vậy nếu như tại hạ dùng Tứ Thập Nhị Chương Kinh hợp tác với phu nhân thì sao đây?"

Tống Thanh Thư cũng không quản đến thái độ đối phương thay đổi nhanh chóng, nhàn nhạt ném ra một điều kiện mà Hồng phu nhân khó lòng từ chối.

Quả nhiên lời vừa nói ra, bên trong phòng người Thần Long giáo lộ ra vẻ xôn xao thêm thêm mấy phần, Tô Thuyên cưỡng chế hưng phấn trong lòng, làm bộ không quan tâm nói:

-Chỉ là một quyển Phật kinh mà thôi, có ích lợi gì?"
-Tại hạ cũng không thích dối gạt, nếu phu nhân cứ tiếp tục thăm dò như vậy, tại hạ sẽ rời đi ngay bây giờ, để tìm người khác hợp tác.

Nói xong Tống Thanh Thư bước chân đi ra ngoài.

-Chậm đã….!

Tô Thuyên vừa mở miệng liền biết mình mất tiên cơ, có điều chỉ cần làm sao có được Tứ Thập Nhị Chương Kinh, nàng cũng không kịp nhớ đến nhiều như vậy,

-Hợp tác như thế nào đây?"

-Tại hạ sẽ đưa cho phu nhân một món đồ, phu nhân đi tìm Hoằng Lịch để đổi lấy bản Chính Bạch Kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) nằm trong tay lão.

Lúc nghe Tô Thuyên kêu, khóe miệng Tống Thanh Thư lộ ra nụ cười thắng lợi, xoay người lại nhìn nàng nói.

-Hừ, món đồ gì quý giá như thế mà có thể đổi lấy bản Chính Bạch Kỳ từ tay Hoằng Lịch vậy?

Tô Thuyên rõ ràng không tin.

-Nếu là trân bảo bình thường thì đương nhiên đổi không tới, có điều nếu là đích tôn của Hoằng Lịch thì sao ?
Tống Thanh Thư nhớ đến lúc trước ở trong tòa miếu đổ nát cứu hai hài nhi, không ngờ bây giờ lại có thể phát huy tác dụng lớn như vậy.

-Dòng chính Tôn tử?

Tô Thuyên thấy quái lạ nhìn hắn,

-Phúc tấn ( vợ chính ) của Phúc Khang An không con nối dõi.

- Phúc Tấn của Phúc Khang An đúng là không có, thế nhưng cơ duyên xảo hợp trước đây Phúc Khang An ở ngoài dân gian câu dẫn một cô nương, ám kết làm cho nàng châu thai, vì hắn mà sinh ra một đôi song sinh.

Tống Thanh Thư nghĩ thầm nếu như đoán không sai, Phúc Khang An cũng không biết chính mình có hai hài tử như thế, dẫn đến thủ hạ dưới tay hắn, suýt chút nữa hại chết hai con của chính mình.

-Bọn chúng đúng là nhi tử của Phúc Khang An?

Tô Thuyên cảm thấy tại sao quá trùng hợp, hoài nghi Tống Thanh Thư lại đang lừa gạt mình,

-Lại nói, tiểu thϊếp cũng không có danh phận, vậy thì hài tử làm sao có thể xem như là đích tôn?

-Phu nhân cứ cho người đưa phong thư đến Bảo Vương phủ thử xem liền biết, nếu như là giả thì người Bảo Vương phủ đương nhiên sẽ không quan tâm đến, nếu như Bảo Vương phủ cho người đến liên hệ với phu nhân, vậy dĩ nhiên chứng minh là sự thật.

Tống Thanh Thư từ tốn nói,

-Dựa theo lẽ thường thì cặp song sinh này thân phận cũng không ra hồn, nhưng xảo ở chỗ Phúc Khang An không có nhi tử, hắn thì tham hoa háo sắc, cơ thϊếp không ít, nhưng không có một ai vì hắn mà có con, trong Bảo Vương phủ sớm có các loại lời đồn đãi. Hai đứa bé này rất có thể chính là nhi tử duy nhất đời này của Phúc Khang An, hắn thân là Thế tử Bảo thân vương, Hoằng Lịch đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn hắn tuyệt hậu, có khả năng nhất sẽ để cho Phúc tấn của Phúc Khang An nhận nuôi này đôi song sinh này, và tuyên bố ra ngoài nhi tử của Phúc tấn sinh sinh ra.
Tô Thuyên thấy hắn phân tích hợp tình hợp lý, trong lòng đã tin ba phần, nhưng lại nghĩ đến một vấn đề khác:

-Đã như vậy, vì sao chính ngươi không đi đổi?

Dưới cái nhìn của nàng, Tống Thanh Thư chỉ là kẻ đầu cơ kiếm lợi, nhưng bỗng nhiên tặng cho Thần Long giáo, khó tránh khỏi hoài nghi.

-Tại hạ có chuyện khác muốn làm, không có cách gì phân thân được.

Tống Thanh Thư không nhanh không chậm giải thích,

-Dùng đôi song sinh kia tuy rằng có khả năng đổi lấy bản kinh của Tứ Thập Nhị Chương Kinh, thế nhưng Hoằng Lịch sẽ không cam lòng bị Thần Long giáo áp chế, một khi đôi song sinh tới tay, chỉ sợ lão sẽ bày ra thiên la địa võng đuổi bắt các người, lợi ích mang này cũng mang nhiều nguy hiểm, phu nhân cũng phải thận trọng cân nhắc cho thỏa đáng.

Tô Thuyên cười duyên nói:

-Vẫn tính ra công tử có chút lương tâm, ta còn tưởng rằng công tử cố tình đưa mối nguy hiểm qua cho ta. Yên tâm đi, Thần Long giáo những chuyện đơn giản như thế này mà cũng làm không được, vậy thì sau này Thần Long giáo không cần lăn lộn ngoài chốn giang hồ nữa.
Tống Thanh Thư hài lòng gật đầu:

-Tốt lắm, có điều bản kinh này (Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) tại hạ muốn phân chia lấy một nửa, đến lúc đó Hồng phu nhân giao cho tại hạ, tại hạ liền đem đôi song sinh giao ra để ứng phó với Hoằng Lịch.

-Nói như vậy thì công tử không đem đôi song sinh đó đưa trước cho ta?

Tô Thuyên phát lạnh nói.

-Đó là đương nhiên, chứ nếu đến lúc đo, phu nhân tay cầm bản kinh ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) chạy mất, tại hạ đi chỗ nào tìm các người?

Tống Thanh Thư nhìn thẳng lại nàng.

-Nhưng ngươi có biết nếu không có đôi song sinh trong tay, độ khó khi trao đổi lấy bản kinh tăng cao bao nhiêu lần?

Tô Thuyên cả giận nói.

-Đó là việc của Thần Long giáo.

Tống Thanh Thư cười nhạt nói.

-Hừ, nói rõ ràng ý định công tử ra đi.

Tô Thuyên biểu hiện đã hiểu ra,

- Có phải là công tử muốn lợi dụng chúng ta dẫn đến sự chú ý của Bảo Vương phủ, dùng kế điệu hổ ly sơn, để công tử thuận tiện cứu Điền Quy Nông?
-Quả nhiên không đành lừa được phu nhân, có điều không phải là lợi dụng, mà nên gọi là hợp tác với nhau, theo như ích lợi của mỗi bên.

Tống Thanh Thư đáp.

Tô Thuyên theo dõi theo hắn một lúc, đột nhiên mặt giãn ra cười nói:

-Được rồi, không biết đến lúc đó công tử muốn lấy nữa phần nào của bản kinh đây?

-Nữa..bản phần đầu đi...

Tống Thanh Thư chần chờ một hồi, nói.

-Ồ? Nhưng ta cũng muốn nửa phần đầu thì làm sao bây giờ? Hau là công tử nhận nữa phần sau bản kinh được không?

Tô Thuyên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.

Tống Thanh Thư làm ra vẻ không thể làm gì khác:

- Nếu phu nhân muốn, vậy thì phu nhân cứ như thế đi..

-Quên đi, nếu công tử yêu thích nữa phần đầu, vậy thì cứ lấy đi.

Tô Thuyên cười giòn như con hồ ly.

-Chuyện này...

Tống Thanh Thư ủ rũ,
-Sau này chuyện thành công thì chúng ta quay trở lại đàm lại vấn đề phân chia..

……………………………………………………………………………………..

Nhìn Tống Thanh Thư biến mất ở cuối đường, Lục Cao Hiên đóng lại cửa sổ, quay qua Tô Thuyên nói:

-Phu nhân, vừa rồi có phải là Tống Thanh Thư cố tình bày ra kế, kỳ thực hắn chân thực muốn chính là nữa phần đầu bản kinh?

-Ai, tên tiểu tử này, tâm tư toàn là quỷ kế, bản phu nhân cũng chẳng cần phải đoán hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào, đến lúc đó chúng ta đem bản hoàn chỉnh lưu lại là tốt rồi…

Nói xong Tô Thuyên liền khanh khách cười.

 
Chương 216: Đạo lý của sự tín nhiệm.


CHƯƠNG 216: ĐẠO LÝ CỦA SỰ TÍN NHIỆM.

Lục Cao Hiên nghĩ thầm nữ nhân này quả nhiên so với nam nhân lòng dạ còn ác độc hơn, có điều hắn vẫn cảm thấy phải nhắc nhở nàng:

-Nhưng nếu như Tống Thanh Thư không đem đôi song sinh của Phúc Khang An đưa cho chúng ta, vậy chúng ta phải đối phó với Bảo thân vương phủ thế nào?

-Lục Cao Hiên, trí thông minh thường ngày của ngươi đâu mất rồi? Chúng ta tại sao lại để cho Tống Thanh Thư nắm mũi dẫn đi, theo sự sắp xếp của hắn?

Tô Thuyên khuôn mặt vẫn tươi cười, thế nhưng giọng nói đã mang theo một tia hàn băng.

Lục Cao Hiên cả kinh, vội vã khom người nói:

-Thuộc hạ ngu dốt, kính xin phu nhân chỉ giáo.

-Chúng ta nếu muốn dùng đôi song sinh để đổi lấy bản kinh ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ), cần gì phải chờ Tống Thanh Thư mang đến giao cho chúng ta, tại sao không tự mình đi tìm kiếm?
Tô Thuyên cười lạnh nói.

-Phu nhân giáo chủ có ý là chúng ta tìm một đôi song sinh giả mạo?

Lục Cao Hiên hỏi.

- Cũng không phải, nếu bình thường chúng ta có thể tùy tiện tìm hài tử để thay thế. Đáng tiếc đây là song sinh, trong thời gian này đi tìm một đôi song sinh đồng dạng tuổi để giả mạo, độ khó cũng khác gì so với đi tìm đôi song sinh thật.

Tô Thuyên lúc này nằm nghiêng ở trên cái giường, một đầu gối co lại làm cho cái váy quấn quanh hỡ ra nơi tiếp giáp một đường thẳng xuyên suốt đên bẹn đùi, một phần cái tiểu nội khố lộ ra, mơ hồ còn thấy thảm lông đen nhô đầu lún phún, đầu ngón tay để ở trên bắp đùi non của mình nhẹ nhàng gõ gõ, hiển nhiên cđang chăm chú suy tính vấn đề.

Lục Cao Hiên liếc mắt liền nhìn thấy bên trong hạ thể của nàng, liền vội vàng cúi đầu, nghĩ thầm:
“Giáo chủ phu nhân này quả nhiên là yêu mị, lúc nào nếu như ta không còn muốn sống, nhất định phải liều mạng nếm thử trái ngọt mọng nước này thử xem...

-Lục Cao Hiên, đôi mắt của ngươi chuyển đổi lấm lét, đến tột cùng đang suy nghĩ gì

" Bên tai truyền đến going nói Tô Thuyên thản nhiên, Lục Cao Hiên mồ hôi lạnh lập tức liền chảy ra, liền vội vàng nói:

-Thuộc hạ đang suy nghĩ làm sao tìm được đôi song sinh từ trong của Tống Thanh Thư, nghe ý tứ của phu nhân giáo chủ, tựa hồ là đã có chút ít manh mối.

Tô Thuyên khẽ cười nói:

-Không sai, Tống Thanh Thư nắm trong tay hài tử của Phúc Khang An, đương nhiên sẽ không mang đến Dịch Phương quán, nới đó đâu đâu cũng có người của Hoằng Lịch trà trộn, hắn không ngu như vậy. Mà dưới tay hắn tất cả đều là nam nhân, hài tử thì mỗi ngày phải bú sữa, hắn nhất định sẽ tìm cho đôi song sinh kia một nhũ mẫu, nếu như ở ngay trong Thịnh Kinh thành, thì không an toàn, khả năng sẽ bị người của Bảo thân vương phủ phát hiện cũng rất lớn, như vậy thì hắn chỉ có thể để bên ngoại thành Thịnh Kinh thành, nếu đây là mưu tính đã lâu của hắn, như vậy vị trí của đôi song sinh này cũng không thể cách hắn quá xa…Hừ.. truyền lệnh xuống, báo cho huynh đệ của Thần Long giáo ở ngoại thành Thịnh kinh, tìm đến các nông gia điều tra, nhất là chú ý đến nhà ai mới vừa sinh hài tử, hãy lưu tâm đến, nhất định phải mau chóng tìm ra đôi song sinh này.
-Vâng…

Lục Cao Hiên vội vàng từ trong gian phòng của Hồng phu nhân lùi ra, trong lòng cũng âm thầm khâm phục Giáo Chủ phu nhân thiên kiều bách mị này, nhưng khi lại nghĩ đến cách nàng trừng trị giáo đồ với thủ đoạn tàn nhẫn, không khỏi buồn vui lẫn lộn..

………………………………………………………………………………………

Tống Thanh Thư rời khỏi tửu điếm Vạn Hào, dọc theo đường đi ẩn giấu hành tung, tại một quán trong Thịnh Kinh thành mua một ít đồ vật, rồi đi đến một ngôi nhà dân, nhìn bốn bề vắng lặng, hắn mới lặng lẽ phóng vào.

Gia chủ là một đôi phu thê hơn bốn mươi tuổi, Tống Thanh Thư ẩn ở trong bóng tối, yên lặng quan sát hai người mỗi tiếng nói cử động, mãi cho đến mặt trời chiều ngã về phía tây, mới lặng yên rời đi.

………………………………………………………………………………………
Trở lại gần Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư không có vội đi vào, trái lại quan sát tỉ mỉ những ngôi nhà xung quanh Dịch Phương quán, cuối cùng ánh mắt khóa chặt đến một tửu điếm gần bên, vận khinh công bay lên trên lầu, nhìn về hướng Dịch Phương quán, liếc nhìn xuống cây cổ thụ mà Cửu công chúa từng nói nếu muốn gặp nàng thì treo sợi dây lụa màu vàng, như ngộ ra vấn đề, tay hắn đè ở trên cửa sổ, dùng kình lực đẩy một cái, đánh gãy chốt gỗ bên trong, mở cửa sổ ra lách vào.

Vừa mới bước vào gian phòng bên trong liền có chưởng phong đánh tới, nương theo còn có mùi thơm của nữ nhân, Tống Thanh Thư né tránh qua, liền vội vàng nói:

-Đừng động thủ, là tại hạ..

Cô nương vừa xuất chưởng nhìn thấy hắn cũng rõ ràng sửng sốt, rất nhanh trấn định lại:

-Các hạ là ai?
Tống Thanh Thư ngơ ngác, nhìn kỹ lại, thì ra trước mắt là một cô nương xinh đẹp xa lạ, vóc người mảnh mai, hai chân thon dài, vội vã lúng túng nói:

-Thật không tiện, tại hạ đi nhầm gian phòng.

-Tiên muội, xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh một nam nhân từ bên sát vách vọt vào, vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư cũng ngạc nhiên sững sờ.

Cô nương vội vàng nói:

-Ca ca, hắn đột nhiên từ ngoài cửa sổ xông vào, có thể nào là dâʍ tặc a?

Thấy cô nương lặng lẽ chớp mắt ra hiệu, nam nhân kia cũng hiểu, giận dữ:

- Tặc Tử, dám đánh chủ ý với muội tử của ta.

Nói xong một chưởng nghiêng người xuất ra.

Tống Thanh Thư quẫn bách, chính mình tự cho là thông minh, không nghĩ tới rơi xuống tình huống như vậy, đành một bên né tránh, một bên giải thích:

-Đúng là hiểu lầm, tại hạ vốn tưởng rằng nơi này là chỗ ở của bằng hữu tại hạ.
Cô nương kia lạnh rên một tiếng:

-Nói rất êm tai, vị bằng hữu kia tên gọi là gì? Hãy kêu ra đối chất.

-Taị hạ chính là vị bằng hữu kia, mong rằng hai vị thứ lỗi.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, Chu A Cửu thân mặc Thanh Sam, dù nàng cải nam trang vẫn khó giấu được nét xinh đẹp, đang đứng trước cửa cau mày nhìn mọi người trong phòng.

Nam nhân cùng cô nương kia cũng sững sờ, Tống Thanh Thư nhân cơ hội nhảy ra ngoài vòng chiến, đi tới bên cạnh Chu A Cửu, nhanh chóng nói:

-Tại hạ vốn muốn tìm vị bằng hữu này.

Chu A Cửu cũng gật gù:

-Tại hạ ở ngay sát vách, vị bằng hữu này nhất thời nhớ lầm gian phòng, mong hai vị thứ tội.

-Như vậy a,

Nam nhân cùng vị cô nương liếc mắt nhìn nhau, rồi nói rằng:

-Lần sau nhớ cẩn thận một chút!
Liền đem cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.

Chu A Cửu tựa như giễu cợt nhìn Tống Thanh Thư, dẫn hắn đi tới gian phòng của mình,

-Công tử mỗi lần đến đâu đều dùng phương pháp lén lút xông vào trong phòng nữ nhân sao?

-Chẳng qua là bất ngờ, tại hạ tưởng rằng công chúa ở nơi đó.

Náo loạn trong tửu điếm, Tống Thanh Thư cũng thấy thật không tiện.

-Cho rằng ta ở đâu?

Chu A Cửu lạnh nhạt nói,

-Nói vậy vạn nhất ta đang tắm mà công tử xông vào thì làm sao?

-Cái này...

Tống Thanh Thư ngập ngừng một hồi,

-Nhưng ban ngày, thì làm gì mà công chúa tắm a?

-Trước đây ở trong cung, thì bất cứ lúc nào ta muốn cũng sẽ tắm rửa, lại nói,

Chu A Cửu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu nhuộm đen,

-Bây giờ thì ngày đã phủ đen rồi.

Thấy Tống Thanh Thư ấp úng, Chu A Cửu mỉm cười:

-Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi. À…công tử làm sao tìm tới nơi này.
Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, tìm cái ghế ngồi xuống:


-Tại hạ có việc gấp muốn liên lạc với công chúa, nhưng không biết lúc nào công chúa sẽ nhận được tín hiệu của tại hạ, nên suy nghĩ công chúa từng nói ở trong sân kia buộc lên một dây lụa vàng, tại hạ liền lớn mật suy đoán có lẽ công chúa ẩn thân ở gần Dịch Phương phương quán, tại hạ quan sát chung quanh, thấy vị trí tửu điếm này vừa vặn theo góc độ, suy đoán khả năng công chúa ở gian phòng mé này, không ngờ lại bị nhầm... Đúng rồi, công chúa có biết lai lịch huynh muội của bọn họ không? Vừa rồi cùng bọn họ giao thủ, tại hạ thấy hai người bọn họ công lực khá mạnh, niên kỷ trẻ như vậy, có công lực cỡ này, thì không phải là hạng người vô danh.

-Công tử rõ ràng niên kỷ cũng không lớn, làm gì một bộ dáng vẻ như bậc tiền bối,
Chu A Cửu lườm hắn,

-Ta cũng không rõ ràng lắm, hai huynh muội họ tựa hồ ít giao du với bên ngoài, nghe lão bản tửu điếm nói, hai người bọn họ là thương nhân, đến Liêu Đông thu mua nhân sâm."

-Thương nhân?

Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, Tống Thanh Thư đăm chiêu.

-Công tử vội vã tìm ta như thế đến tột cùng có chuyện gì?

Chu A Cửu ôn nhu hỏi.

-Chủ yếu là việc cứu Viên phu nhân, sự tình tại hạ đã có kế hoạch, trong vòng hai, ba ngày tới…có thể sẽ cần công chúa phối hợp với tại hạ tiến vào Bảo Vương phủ một chuyến.

Nhắc tới chuyện của Hạ Thanh Thanh, giọng nói Tống Thanh Thư trầm tĩnh lại.

-Hai người chúng ta cứ như vậy xông vào?"

Chu A Cửu nghi hoặc nhìn hắn.

-Đương nhiên không phải, tại hạ đã nghĩ đến một biện pháp.

Tống Thanh Thư nói r.

Chu A Cửu xúc đôi mi thanh tú cau lại,
-Cụ thể làm sao đây?

-Hiện tại chưa tới thời điểm, đến thời điểm thì công chúa khắc biết.

Tống Thanh Thư cũng không muốn kế hoạch nói thẳng ra.

Chu A Cửu kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, trên mặt giận tái đi, rồi rất nhanh biến mất không còn tăm hơi, nhàn nhạt nói:

-Nếu công tửi không tin ta, thì tốt hơn nên dựa vào sức lực của bản thân đi.

Tống Thanh Thư trầm mặc, nhìn giai nhân thanh lệ trước mắt, khẽ nói:

-Công chúa dù sao cũng là Thánh Nữ Minh giáo.

-Chí ít công tử cũng đem điều lo lắng trong lòng nói cho ta nghe..

Nghe hắn nói như vậy, Chu A Cửu trên mặt trái lại mỉm cười, nàng thản nhiên đến nghiêng người dựa vào trên thành giường,

-Muốn lấy niềm tin của người khác, đầu tiên đối với người khác phải trả giá bằng niềm tin, nếu công tử không tín nhiệm ta, vậy thì kế hoạch của công tử, ta cũng không hỏi, đến thời điểm đó, công tử muốn ta làm cái gì, thì ta làm cái đó. Nếu như công tử có âm mưu tính kế với ta, tỷ như đem ta giao cho Khang Hi, hay là vì trả thù Minh giáo, hoặc là… chiếm đoạt thân thể của ta, ta cũng sẽ chấp nhận, ai bảo là do ta tin sai người ..
Nhìn nàng cười tươi như hoa dung nhan, Tống Thanh Thư cảm giác mình từ trước đến nay tựa hồ chưa bao giờ chạm được tính cách như vậy, "Đây chính là khí độ của hoàng tộc sao?"

Tống Thanh Thư có chút thất thần, mình còn cười nhạo Lạc Băng, Hồng Hoa Hội tầm mắt quá thấp, còn mình thì có khá hơn gì đâu?

-Sao vậy? Có phải là bị ta làm cho xúc động a?

Chu A Cửu nhảy xuống giường, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, Tống Thanh Thư nhìn theo, thấy cái mông tròn lẵn nẩy nở đầy khêu gợi của nàng đong đưa dù là đang cải nam trang cũng không che giấu được…

-Tại hạ đang suy nghĩ công chúa đến khi nào thì kén phò mã đây.

Tống Thanh Thư nở nụ cười.

Chu A Cửu liếc qua nhìn thấy hắn đang ngắm nhìn cái mông của mình, mặt đỏ lên, thân thể co rụt lại, từ tốn nói:

-Không cần suy nghĩ, ta cả đời này sẽ không lập gia thất đâu. Sắc trời không còn sớm, Tống công tử mời trở về đi"
Thấy nàng hạ lệnh trục khách, Tống Thanh Thư cười khổ, đành cáo từ.

……………………………………………………………………………………

Nhìn thấy Tống Thanh Thư rời khỏi tửu điếm, ở gian phòng sát vách Tô Ẩn trầm giọng nói:

-Tiên nhi, ngươi vừa rồi sao lại xuất chiêu làm bại lộ võ công?

-Ta cho rằng hắn là dâʍ tặc mà, nào có biết là tên Tống Thanh Thư khốn kia.

Gia Luật Nam Tiên bĩu môi, tức giận bất bình nói.

- Tô đại nhân, vào tình huống đó cũng không trách được Tiên muội a.

Gia Luật Tề liền vội vàng nói.

-Tuy rằng không có bại lộ thân phận, nhưng e rằng đã gây nên sự hoài nghi của hắn, chúng ta thay đổi tửu điếm.

Tô Ẩn nói .

-Nhưng thay đổi như vậy lại thì hắn càng thêm nghi ngờ thân phận của chúng ta?

Gia Luật Nam Tiên nói.

 
Chương 217: Ác ma nỉ non.


CHƯƠNG 217: ÁC MA NỈ NON.

-Tống Thanh Thư hiện tại đang ứt đầu mẻ trán, làm gì còn có tinh lực quản đến chúng ta, cứ coi như chúng ta đột nhiên biến mất, hắn cũng chỉ là trong lòng hoài nghi thôi. Chúng ta ở lại chỗ này, hắn lại có thể an bài nhân thủ âm thầm đối phó chúng ta, khi hành động có nhiều bất tiện.

Tô Ẩn âm thanh trầm ổn, tất cả đều tính trước kỹ càng.

-Đúng rồi, nữ nhân vừa rồi, võ công tựa hồ còn cao hơn ta và Tiên muội.

Da Luật Tề đối với Chu A Cửu khắc sâu ấn tượng, tuy rằng nàng là nữ cải nam trang, nhưng khí chất thanh nhã, làm sao cũng không gạt được hữu tâm nhân.

-Về nữ nhân đó, chúng ta tạm thời gác qua một bên, đi thôi.

Tô Ẩn đứng lên nói, Da Luật Tề cùng Da Luật Nam Tiên vội vã thu thập mang theo hành trang đi theo.

Sát vách Chu A Cửu cách cửa sổ nhìn ba người vội vã đi mất, đăm chiêu nhíu nhíu mày.
……………………………………………………………………………….

-Tống đại ca, rốt cục cũng trở về, tối hôm qua đi ra ngoài không thấy tin tức gì cả, muội lo lắng muốn chết.

Nhìn thấy Tống Thanh Thư từ ngoài đi vào phòng, Lý Nguyên Chỉ hưng phấn nhảy lên.

Lạc Băng tuy rằng không mở miệng, nhưng cũng nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, thần sắc phức tạp, không biết là quan tâm vẫn căm hận.

-Lo lắng muốn chết?

Tống Thanh Thư cười nói,

-Chỉ sợ là lo lắng ta chết rồi, không ai giúp muội đi cứu người Dư Ngư Đồng.

-Xú đại ca, xấu quá.

Lý Nguyên Chỉ gắt xong, chạy về bên cạnh Lạc Băng,

-Lạc tỷ tỷ, giúp em công đạo nói đi mà.

Lạc Băng cười gượng:

-Cái gì?

Nàng nghĩ thầm chính mình cũng bị n Tống thanh Thư đùa bỡn như trong lòng bàn tay, thì còn nói được cái gì.

-Cả hai chúng ta đều lo lắng cho đại ca cả đêm.
Lý Nguyên Chỉ kéo cánh tay của Lạc Băng, vui vẻ chồng cằm nhìn về phía Tống Thanh Thư.

-Nào có!

Lạc Băng mặt ửng đỏ, tối hôm qua nàng và Lý Nguyên Chỉ đúng là hàn huyên rất nhiều chuyện liên quan đến Tống Thanh Thư, nhưng chủ yếu là Lý Nguyên Chỉ nói, còn nàng thì tùy ý ứng phó mà thôi.

-Thật không?

Tống Thanh Thư trên dưới quan sát Lạc Băng, hắn cứ chăm chú nhìn làm nàng thấy không thoải mái,

-À… Lạc tỷ tỷ cũng quan tâm đến ta a.

-Ai là tỷ tỷ của ngươi….

Lạc Băng liền phản ứng một câu, có đệ đệ nào đối với tỷ tỷ như vậy sao...

-Ai, trong thời gian này nhọc nhằn khổ sở giúp người hỏi thăm trượng phu, lại giúp người hỏi thăm người yêu, kết quả khi về tới lại được đón tiếp ta với loại thái độ này, thực sự là bi kịch a.

Tống Thanh Thư thở dài một tiếng.
-Tống đại ca ngồi đi..

Lý Nguyên Chỉ nghe hắn nói vậy nên chuyển người, lấy cái ghế để cạnh giường,

-Tống đại ca, dạo này vất vả, để muội xoa bóp vai cho đại ca.

-Hừ..muốn dụ dỗ, để hỏi dò tăm tích Dư Ngư Đồng a,

Tống Thanh Thư ngồi xuống ghế, cảm nhận được trên vai đang được Lý Nguyên Chỉ xoa lấy thoải mái ừ một tiếng,

-Muội ngoan lắm, còn biết ta thích chiêu này.

Nói xong hắn đem chân giơ lên lên để trên đùi Lạc Băng,

-Chân tại hạ cũng mỏi, phu nhân giúp tại hạ xoa bóp đi.

Lạc Băng mày liễu dựng thẳng, lập tức muốn đứng dậy, nhưng nhìn thấy Lý Nguyên Chỉ đang nháy mắt cho mình, nên đành cố nén lửa giận, sau đó hai tay dùng sức bóp mạnh trên đùi thịt Tống Thanh Thư.

-Ui…

Tống Thanh Thư hít vào một ngụm khí lạnh, thở dài nói,

-Đau... nhưng cũng vui sướng….
Lý Nguyên Chỉ cười khanh khách nói:

-Vậy mới nói bởi vì đại ca đáng ghét, Lạc tỷ tỷ không nhìn nổi mới trừng phạt, lâu nay Lạc tỷ tỷ trong mắt mọi người ở Hồng Hoa Hội ai cũng biết là người ôn nhu nhiệt tình, một thê tử hiền lành biết săn sóc cho phu quân của mình.

Lạc Băng chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, một thê tử ôn nhu hiền lành mà lại lén lút cùng nam nhân khác lên giường sao, mặc dù mình là bị ép buộc. . . . .

Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng, trong ánh mắt tràn như cười:

-Ta đương nhiên biết Lạc tỷ tỷ của muội là một thê tử tốt, đáng tiếc chúng ta chỉ có thể thưởng thức được vẻ bên ngoài của nàng, chỉ có Văn Tứ Ca mới có thể hưởng thụ được bên trong của nàng ôn nhu như thế nào…

Lạc Băng nghe được hắn, lập tức đôi tay dùng sức gia tăng cường độ bóp mạnh.
-Đó là đương nhiên, ai bảo đại ca sinh sau mấy năm làm cho, giờ Lạc tỷ tỷ đã kết hôn, đáng đời đại ca không có phúc khí.

Lý Nguyên Chỉ không có chú ý tới hai người đang có điều ám muội, tiếp tục thêm dầu vào lửa nói.

Lạc Băng không chịu được xấu hổ, nên đánh trống lãng qua chuyện khác, nhìn Tống Thanh Thư nói:

-Ngươi có tin tức gì về Hồng Hoa Hội chưa?"

-Ai…có…nhưng tin này bất hạnh lắm

Tống Thanh Thư thở dài một hơi.

Lạc Băng cùng Lý Nguyên Chỉ vừa nghe qua, vội hỏi tới:

-Có phải là Văn Tứ Ca có chuyện xảy ra rồi phải không?


-Không phải.

Tống Thanh Thư đáp.

-Vậy tin tức gì vậy?

Hai nàng trợn mắt nhìn hắn.

-Ai da…qua mấy ngày nữa, tại hạ sẽ đến Vương phủ cứu người, đến lúc đó các người có thể gặp lại ý trung nhân và phu quân của mình, đối với chuyện này không phải là tin bất hạnh của tại hạ à?
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.

-Bại hoại, không để ý tới đại ca nữa.

Lý Nguyên Chỉ không xoa bóp bả vai cho hắn nữa, liền đến bên cạnh Lạc Băng xì xào bàn tán.

-Ta liền cuối cùng sẽ có kết quả này, qua cầu rút ván là chuyện thường mà...

Tống Thanh Thư cũng đem chân mình thu lại rồi, mặc kệ hai nàng trò chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết quá bao lâu, Lý Nguyên Chỉ âm thanh nhỏ bé truyền đến:

-Tống đại ca, đêm nay đại ca không ra đi ngoài ngủ sao?

-Vừa rồi là ai nói là đi rồi ra ngoài thì ở nhà lo lắng cho ta?

Tống Thanh Thư miệng lưỡi khẽ động,

-Vì tránh cho các người lo lắng, đêm nay ta sẽ ngủ lại nơi này.

-A…?

Lý Nguyên Chỉ giật mình kinh hô, Lạc Băng thì bình thản không giống như Lý Nguyên Chỉ, sau sự việc đã trải qua, giờ có thêm Lý Nguyên Chỉ ở đây, nàng nghĩ hắn sẽ không dám to gan đến bắt nạt đòi hỏi thân thể của mình.
- Đợi lát nữa, chừa chổ để cho ta chen vào ngủ đấy.

Tống Thanh Thư nhìn Lý Nguyên Chỉ, cố ý trêu nàng nói.

-Như vậy sao được,

Lý Nguyên Chỉ ngượng ngùng nói, trong ngày thường cùng hắn nói chuyện đùa thì không thành vấn đề, nhưng cùng một nam nhân cùng giường cùng gối, nàng thật không làm được.

-Vậy đại ca ngủ chung với Lạc tỷ tỷ trên giường này đi, nàng đã có trượng phu, nên cũng không sợ hỏng danh tiết.

-Chúng ta không thẹn với lương tâm thì được rồi, Văn phu nhân có phải vậy không?

Tống Thanh Thư quay mặt sang nhìn chằm chằm Lạc Băng hỏi.

Không chịu được ánh mắt doạ người của hắn, Lạc Băng quay mặt qua một bên:

-Ta không liên quan gì cả, đến lúc đó hắn ngủ bên cạnh ngươi là tốt rồi."

-Lạc tỷ tỷ, làm sao như vậy được.

Lý Nguyên Chỉ không nghĩ tới Lạc Băng chỉ trong chớp mắt đã bán rẻ nàng rồi, tức giận nói,
-Tống đại ca, vậy đại ca bảo thị vệ đưa chăn gối đến, chính muội ngủ trên đất là được. Nếu Lạc tỷ tỷ không ngại, cứ để cho nàng cùng đại ca ngủ ngon.


-Thế nhưng ta sợ Văn tứ gia biết được thì không hài lòng a.

Tống Thanh Thư cười nói,

-Quên đi, vừa nãy trêu ngươi đấy, ta ngủ trên đất được rồi.

-Ô…

Lý Nguyên Chỉ tuy rằng cảm thấy mình cùng một nam nhân cùng ở một phòng, thì không được tốt lắm, nhưng nghĩ tới còn có Lạc Băng cùng nhau, hơn nữa chí ít không cùng giường vơi hắn, đã là thắng lợi…

-Ta không phải không có nơi khác để ngủ, có điều ta phải chờ đợi một tin tức, vì thế trong hai ngày sắp tới, ta không sẽ rời khỏi nơi này.

Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, rồi giải thích.

Mặc kệ Tống Thanh Thư giải thích như thế nào, ngủ thì trong phòng có thêm một nam nhân, hai nàng luôn cảm thấy ngượng ngùng, có điều tâm tư Lý Nguyên Chỉ trước sau gì cũng là một cô nương, với lại Tống Thanh Thư trong lòng nàng ấn tượng khá tốt, tuy rằng vừa bắt đầu nàng có chút khó chịu, nhưng rất nhanh liền yên lòng, vù vù ngủ thϊếp đi.
……………………………………………………………………………………….

Nhìn Lý Nguyên Chỉ đã ngủ say, cổ áo một bên trễ qua vai, hở ra một bên bầu vú đội lên trong cái yếm, Lạc Băng thấy đau đầu: "Cô nương này này thực sự là ngốc nghếch, cứ như thế mà tin tưởng tên ác ma kia, cách ngủ thuần khiết như thế này thì bị hắn hủy hoại thân thể lúc nào cũng không biết."

Có một chuyện mà Lạc Băng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Tống Thanh Thư ở trước mặt mình hắn lại bày ra dáng điệu tà ác như vậy,còn ở trước mặt Lý Nguyên Chỉ lại bày ra vẻ là một người quang minh chính trực. Cho tới nay, Dư Ngư Đồng vân còn mê luyến chính mình, tuy rằng nàng đối với hắn không coi ra gì, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vui, đến khi nàng biết được Lý Nguyên Chỉ thì vẫn khổ luyến say mê Dư Ngư Đồng dù không có kết quả, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng của nàng lúc ẩn lúc hiện vẫn có một cảm giác khó chịu với Lý Nguyên Chỉ.
Kết quả phần cái cảm giác khó chịu này lại vô tình bị Tống Thanh Thư làm cho nát tan, nàng có thể rõ ràng thấy được Tống Thanh Thư đối với Lý Nguyên Chỉ so với mình thì tốt hơn nhiều, đây là tại sao? Luận về dung nhan, vóc người, tính cách, thì nàng không có thua kém Lý Nguyên Chỉ điều gì, chẳng lẽ là do là mình đã là thiếu phụ khi khi gả cho người sao? Nhưng qua mấy lần thân mật tiếp xúc xáƈ ŧɦịŧ, nàng lại rõ ràng cảm nhận được chính mình mang thân phận thê tử tựa hồ càng có thể làm cho Tống Thanh Thư mang đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ dị dạng...

-Đang suy nghĩ gì mà nhập thần như thế….

Nghe giọng đáng sợ kia vang lên bên tai, phản ứng đầu tiên của Lạc Băng không phải nhìn Tống Thanh Thư, mà là để ý đến Lý Nguyên Chỉ.

Thấy đôi mi Lý Nguyên Chỉ run run, tựa hồ sắp tỉnh lại, Tống Thanh Thư liền vươn ngón tay ở trên người nàng điểm huyệt, Lý Nguyên Chỉ liền tiếp tục ngủ say đi.
-Tại hạ thật sự rất tò mò, đến tột cùng là Văn phu nhân sợ tại hạ, hay là sợ chuyện gian tình của tại hạ và phu nhân bị những người khác biết?

Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng cười nói.

-Gian tình?

Lạc Băng nghe qua tức giận muốn hôn mê, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, không trả lời

-Chẳng lẽ không phải sao?

Tống Thanh Thư vươn bàn tay đem gương mặt của nàng quay lại,

-Tuy rằng vừa bắt đầu là tại hạ ép buộc Văn phu nhân, nhưng sau đó thì không phải là phu nhân rất phối hợp, thỏa mãn thích thú vô cùng sao?

-Ta không muốn nghe nữa… ngươi chính là một tên ác ma.

Lạc Băng che kín lỗ tai lại kêu lên.

-Đa tạ lời khen ngợi của phu nhân,

Tống Thanh Thư vươn tay tới, ôm vòng eo mềm mại của nàng, rồi nói,

-Tại hạ rất hoài nghi, mỗi khi Văn phu nhân cùng với Văn tứ gia ân ái, trong đầu có hiện ra lúc vui sướng thỏa mãn khi giao hoan cùng với tại hạ?"
-Ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy?

Lạc Băng trong mắt ngậm lấy nước mắt, giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở.

-Tại sao ư?

Tống Thanh Thư cười lạnh,

-Phu nhân có biết là bởi vì lúc trước phu nhân tự cho mình thông minh, chỉ vì mấy câu nói, đã làm hại toàn bộ kế hoạch của tại hạ suýt chút nữa tan vỡ, hiện tại tuy rằng tại hạ đã gặp lại Viên phu nhân, nhưng nàng đã thành thê thϊếp của Bảo thân vương, vậy phu nhân nói đi, tại hạ nên cảm tạ Văn phu nhân như thế nào đây?

-Ta biết ta có lỗi với ngươi, nhưng dù sao ngươi cũng đã trả thù qua rồi, vì sao cứ tiếp tục dằn vặt ta?

Lạc Băng ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tống Thanh Thư.

-Dằn vặt phu nhân ? Vậy cứ coi như là ta thích thú làm kẻ tà ác đi, như vậy mới gọi là trả thù …

Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại,
-Văn Thái Lai lần trước ân đền oán trả, một chưởng đánh lén làm cho tại hạ bị trọng thương, nếu không nhờ phúc lớn mạng lớn, đêm đó sớm chết vào tay của kẻ thù. Hắn đánh ta một, ta vốn là nên phụng trả lại hắn gấp mười lần, chỉ là Văn Thái Lai ở trong lao ngục chịu nhiều nghiêm hình tra tấn như đều một mực không rên đau một tiếng, tại hạ cũng biết hắn là kẻ kiên cường, nếu như tại hạ trực tiếp trả thù hắn, thì chắc rằng hắn cũng không hề sợ, do vậy ta sẽ trả thù ở trên người của thê tử hắn…

Lạc Băng nghe qua lời của Tống Thanh Thư , kinh hãi biến sắc:

-Ngươi muốn đem ta ra để trả thù Văn Tứ Ca?

-Đúng là có ý định này,

Nhìn thấy sắc mặt Lạc Băng thay đổi, Tống Thanh Thư cười nói,

-Có điều tại hạ vẫn chưa có thỏa mãn đủ với phu nhân, trong thời gian ngắn sẽ không nói gì với hắn, để xem phu nhân biểu hiện như thế nào
-Biểu hiện gì?

Lạc Băng thất thần hỏi.

- Nếu như phu nhân hầu hạ làm cho tại hạ thoải mái vui sướng, đương nhiên là tại hạ không nỡ tiết lộ sự thật cho hắn biết.

Tống Thanh Thư bàn tay dọc theo gò mu âm hộ của Lạc Băng chậm rãi trượt lên.

-Ngươi dự định cả đời áp chế ta?

Lạc Băng cuối cùng đã rõ ràng ý của hắn, trong lòng tràn ngập u ám.

-Có vấn đề gì không? Chính phu phụ của phu nhân dùng thủ đoạn hại tại hạ mấy lần? Mà tại hạ đã cứu hai người bao nhiêu lần? Do đó tại hạ thấy mình trả thù phu nhân như vậy cũng không có gì quá đáng, với lại chỉ cần phu nhân biểu hiện tốt, tại hạ sẽ đáp ứng không đem quan hệ của chúng ta tiết lộ cho phu quân của phu nhân biết, đến lúc đó trong mắt mọi người thì phu nhân vẫn là Lạc nữ hiệp, đối vơi phu nhân mình vẫn là thê tử ôn nhu hiền thục, vậy có còn cái gì mà phu nhân không hài lòng?
Tống Thanh Thư trong giọng nói tràn ngập tà ác.

-Đừng…nói nữa.…

Trái tim của Lạc Băng đã hoàn toàn tan vỡ, đối với đạo lý hắn nói, nàng cảm giác đã bị đối phương nhìn thấu động tâm, ý thức được điều này, nàng càng thêm thống khổ.

-Nếu đã hiểu ra, vậy thì hãy biểu hiện cho tại hạ nhìn xem một chút đi.

Tống Thanh Thư bàn tay nhẹ nhàng đặt tại trên đầu nàng, hơi dùng sức đấy xuống hạ thể của mình.

Lạc Băng rất nhanh phản ứng lại khi biết hắn muốn nàng làm cái gì, theo bản năng muốn cự tuyệt, thế nhưng từ đỉnh đầu truyền đến khí lực cho thấy hắn không cho phép nàng được từ chối, đành ai thán một tiếng, từ từ đưa đầu mình xuống dưới háng của hắn.

…………………………………………………………………………………….

Côn ŧɦịŧ của hắn được cái miệng nhỏ của Lạc Băng hé mở to ra ngậm chặt lại, bị cái lưỡi mềm mại của nàng dính cuốn lại, côn ŧɦịŧ của hắn nhanh chóng sung cứng cương phồng lên trong miệng cương nàng, cái eo của Lạc Băng xoay lại, cặp môi đỏ mọng vẫn ngậm lấy côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư, biến thành tư thế quỳ gối giữa hai chân hắn, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lạc Băng phun ra nuốt vào qυყ đầυ, ở đầu mã nhãnuliền chảy ra vài giọt chất lỏng màu trắng, nàng dùng đầu lưỡi mút sạch, Tống Thanh Thư thoải mái hừ ra, mông hắn bắt đầu hướng lên trên đưa lên, tựa hồ muốn cây côn ŧɦịŧnhập sâu vào trong miệng của Lạc Băng mới cam tâm.
Tống Thanh Thư vô cùng thoải mái, khi nàng nhả cây ƈôи ŧɦịŧ hắn ra để hít thở, hắn lại vội vàng dùng hai tay đè đầu nàng xuống, cây cô thịt cứng rắn trên cặp môi nàng không ngừng ma sát, Lạc Băng trong mắt tràn đầy u oán, nàng lại dùng cặp môi đỏ mọng bao lấy cây côn ŧɦịŧ, cái đầu lại bắt đầu không ngừng lay động, trong khoang miệng tiếng bú ʍúŧ “ chậc..chậc..” tiếp tục vang lên.

 
Chương 218: Nếu có sự lựa chọn?


CHƯƠNG 218: NẾU CÓ SỰ LỰA CHỌN?

Đối mặt với phu nhân yêu dâʍ như vậy, dục hỏa Tống Thanh Thư đã tràn lên não, hắn rút ra côn ŧɦịŧ khỏi miệng nàng, hai tay ôm lấy bờ eo Lạc Băng, đem nàng xoay Lạc Băng hai đầu gối quỳ xuống, hai tay vịn tại bên cạnh trên thành giường, rồi mới nhô lên côn ŧɦịŧ, ra sức thọc vào u cốc Lạc Băng .

………………………………………………………………………………..

Một chốc sau thì cặp mông lớn của Lạc Băng đã vễnh cao lên đón hùa động tác côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư ra vào, vách thành thịt non u cốc của nàng mềm nhuyễn cực kỳ, theo cây côn ŧɦịŧ tiến vào, khoang thịt tầng tầng lớp lớp bao lấy cây côn ŧɦịŧ to, cùng lúc bài tiết ra đại lượng dịch nhờn.

Tống Thanh Thư hít vào một hơi, côn ŧɦịŧ tiến quân thần tốc, trùng trùng điệp điệp qui đầu côn ŧɦịŧ liên tiếp đính trụ trên hoa tâm nàng, cái cổ mềm của nàng lộ ra một tầng đỏ ửng, hai bên tai cũng đỏ lên, nữ nhân này thật sự là trời sinh mị cốt, thân thể của nàng cực kỳ mẫn cảm, nàng nhô lên bờ mông tuyết trắng trơn trượt uốn éo, chủ động nghênh hợp với côn ŧɦịŧ, hậu môn nàng thỉnh thoảng nhíu lại, mỗi lần co rút, từ sâu trong u cốc truyền đến một hấp lực khiến cho người phải muốn xuất tinh.
Tống Thanh Thư dục niệm bừng bừng phấn chấn, hai tay bắt lấy hai bên mông thịt Lạc Băng, vạch ra cái mông đẹp mập tròn, bờ mông của nàng càng thêm vặn vẹo, lại làm cho Tống Thanh Thư cơ hồ không cách nào đình chỉ động tác đây vào côn ŧɦịŧ, tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn chìm thấm tại trong kɦoáı ƈảʍ không cách nào tự kềm chế, bỗng nhiên tinh quan chấn động, qυყ đầυ mạnh mẽ ngóc lên, Tống Thanh Thư kêu to không ổn, thân thể Lạc Băng quá mức mê người, chính mình vậy mà tựa như mới lần đầu giao cấu với nàng vậy, không chút nào biết rõ để mà khắc chế, ngắn ngủn thời gian đã muốn xuất tinh ra, cái này giống như là bị chơi khăm rồi, hắn liền trấn định vận công..

……………………………………………………………………………………….

Lúc sau thì bỗng nhiên cổ miệng hoa tâm Lạc Băng xiết chặt, như một vòng thịt non bao lấy qυყ đầυ hắn, bờ mông nhô lên dính sát tại trên hạ thể Tống Thanh Thư, hoa tâm có nhịp co rúm lật ngược đè ép, cái mông lớn của nàng như buộc chặc, run rẩy theo từ ở trong chỗ sâu u cốc, trào ra một cỗ đậm đặc trắng sữa âm tinh, hoa tâm kiệt lực khuấy động qui đầu côn ŧɦịŧ, má ngọc ửng hồng, từ cửa miệng u cốc dịch nhờn ào ạt chảy ra.
Trong thoáng chốc, Lạc Băng trong cơn cao trào hòa cùng dung nhan diễm phụ một thể, gương mặt thành thục, thân thể óng ánh trở vũ mị, đồng dạng tươi đẹp triển lộ ra một dâʍ phụ, Tống Thanh Thư gầm nhẹ một tiếng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ phá quan phún ra sau một lúc đè ép, khiến cho kɦoáı ƈảʍ xuất tinh càng thêm mãnh liệt, cơ bụng của hắn kéo căng, hai tay nắm chặt vòng eo Lạc Băng, qυყ đầυ nhanh đỉnh lấy cổ miệng hoa tâm của nàng, ra sức phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ súc tích tưới sâu vào trong, hoa tâm Lạc Băng đột nhiên bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phun vào một hồi run rẩy không ngừng co rúm tiếp tục rỉ ra âm tinh, nàng cùng Tống Thanh Thư tiếp nối đạt tới cực khoái cao trào.

-Um… rất tốt!

Một trận giao cấu nồng nhiệt qua đi, Tống Thanh Thư hài lòng kêu lên..

………………………………………………………………………………………….
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lý Nguyên Chỉ đã tỉnh ngủ, nàng quay đầu nhìn thấy Tống Thanh Thư vẫn đang còn ngủ ở trên sàn nhà, thở phào một cái, quay đầu lại nhìn xem Lạc Băng, cảm thấy Lạc Băng tựa hồ so với ngày hôm qua còn diễm lệ hơn mấy phần..

Duỗi ra một chút hai chân, khuôn mặt nàng chợt ửng đỏ, cảm giác được phía dưới âm hộ mình dinh dính ẩm ướt, hồi tưởng lại đêm qua dường như nàng có một giấc mộng một phi thường đẹp đẽ, nàng mơ tới chính mình đi đến một cái sân trống trải, đột nhiên cách đó không xa trong một căn phòng truyền đến tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân. Lý Nguyên Chỉ tò mò chạy đến trước cửa sổ nhìn vào, thì phát hiện một đôi nam nữ chính đang làm cái loại chuyện ngượng ngùng kia, Lý Nguyên Chỉ vội lấy tay che ở trước mắt, nhưng nghe đến tiếng rên liên tục cửa nữ nhân, tiếng rên mà nàng chưa từng nghe qua kiều mỵ như vậy, không tránh khỏi tò mò mở ra khe hở vụиɠ ŧяộʍ nhìn vào đôi nam nữ đang giao cấu, một cái mông trắng ngần đang vễnh lên với cây côn ŧɦịŧ rất to dính đầy dịch nhờn sáng loáng ra ra vào vào bên trong cái u cốc, theo bản năng nàng muốn rời đi, nhưng bên trong nữ nhân kia đột nhiên nghiêng đầu lại, tóc mây tán loạn lộ ra khuôn mặt diễm lệ lại là Lạc Băng, Lý Nguyên Chỉ giật nảy cả mình, ngẩng đầu muốn nhìn người nam nhân đang ở trên người của Lạc Băng là ai, đáng tiếc không biết là do bởi vì nằm mơ hay là cái gì, khuôn mặt của người nam nhân dường như hãm ở trong lớp sương mù, trước sau nhìn thấy không rõ ràng, Lý Nguyên Chỉ nhìn thấy thân thể của Lạc Băng thuận theo phối hợp với người nam nhân, thì cho rằng đó là Văn Thái Lai, nhưng trong cõi u minh lại có một giọng nói cho nàng biết là không phải, nàng lại lo lắng đối phương là Dư Ngư Đồng, nhưng nhìn qua dáng vẻ cũng không phải, đi hay ở gì cũng không xong, cuối cùng Lý Nguyên Chỉ đem toàn bộ quá trình giao hoan bên trong nhìn thấy tất cả từ đầu đến cuối.
Lý Nguyên Chỉ còn là một cô nương trong sạch, làm sao chịu được loại xung kích thị giác mãnh liệt như thế này, một lớp dục tính theo bản năng sinh lý bắt đầu nổi lên, nàng có chút hoảng hốt, cảm thấy thân thể của mình kỳ quái rất nhiều, một lúc nàng có cảm giác bên dưới hạ thể bị đè nén vô cùng, có chút muốn đi tiểu, nhưng lại không tiểu được, liền nhanh lên một chút đầu ngón tay, đảo khuấy trên âm hạch, cửa miệng u cốc liền tiết ra một chút nước nhờn, ngón tay lúc nhanh lúc chậm, sâu bên trong u cốc cứ như bị treo ngược ở giữa không trung, bủn rủn không phân rõ phương hướng, bất tri bất giác cả người nàng xụi lơ, toàn thân dường như ngâm ở trong nước vậy, cuối cùng bất tri bất giác nằm xuống ngủ say.

"Ta làm sao lại có giấc mộng ngượng ngùng như vậy? “
Lý Nguyên Chỉ vỗ vỗ lấy hai gò má của mình nghi hoặc, lại quay đầu lại nhìn Lạc Băng …

Lý Nguyên Chỉ gây nên động tĩnh cũng làm cho Lạc Băng giật mình tỉnh lại, nàng mở hai con mắt nhìn Lý Nguyên Chỉ, thế nhưng cả người mềm yếu làm cho nàng không muốn động nửa cái ngón tay. Đêm qua bởi vì có Lý Nguyên Chỉ nằm ở một bên, không biết vì sao lại làm cho Lạc Băng thân thể trở nên càng thêm mẫn cảm, cảm giác tiêu hồn thực cốt kia thậm chí làm cho nàng mới biết vị tủy ngon, muốn ngừng mà không được: "Hi vọng hắn có thể tuân thủ chính mình lời hứa đi..."

Lạc Băng đôi con mắt nửa khép nửa mở, trong đầu thoáng qua ý nghĩ, nàng lại mỏi mệt rơi tiếp vào mộng đẹp.

Nhìn thấy đôi mắt Lạc Băng nhắm lại, Lý Nguyên Chỉ đành quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, biết thời gian còn sớm, liền một lần nữa nằm xuống, đắp kín chăn, nhúc nhích một chút hai chân, duỗi tay xuống khe thịt âm hộ của mình thấy vẫn còn ẩm ướt, đưa tay lên mũi ngửi lấy thấy dịch nhờn trong u cốc đã chuyển qua có hơi hôi chua rồi, nàng đỏ mặt nghĩ thầm:” Chờ Tống đại ca đai ra ngoài, mình phải đi tắm rửa một phen, chứ cái mùi quá khó tiếp thu rồi...”
Khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ dọi vào, Tống Thanh Thư thức tỉnh ngồi dậy, ngồi tọa thiền vận công , từ từ đem chân khí khắp tứ chi bách hài quy nạp đến vào trong đan điền, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, quãng thời gian này Hoan Hỉ chân khí được âm khí tẩm bổ rất nhiều, hắn đã khôi phục lại được tầm sáu thành công lực, tuy rằng nội lực vẫn không sánh kịp trước đây, thế nhưng cũng đã để hắn tận phục thực lực của mình.

"Hoan Hỉ Thiện Pháp thực sự là loại võ công tốt, âm dương kết hợp cùng nữ nhân liền có thể tăng trưởng công lực, chỉ là bên trong dung lượng đan điền dù sao cũng có hạn, cuối cùng có thể hay không đến mức độ nào nhất định, sẽ không còn cách nào tăng trưởng?..’’

Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc.

-Tống đại ca, hai mắt tỏa ra thần quang, tựa như công lực nâng cao một bước, đại ca đến tột cùng luyện loại võ công gì a, qua một đêm lại tăng lên thấy rõ ràng?
Lúc này Lý Nguyên Chỉ ngồi ở bên giường, Lạc Băng chênh chếch ngồi ở sau lưng nàng, giúp nàng thắt bím tóc.

-Cái này thì phải cảm tạ Lạc tỷ tỷ của ngươi a, nếu không có nàng, công lực của ta sẽ không tăng trưởng được nhanh như vậy,

Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng một chút, cười nói,

-Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ cùng muội luận bàn về môn võ công này.

-Lạc tỷ tỷ …tỷ tỷ giúp Tống đại luyện công như thế nào vậy... Ai da, đau….

Lý Nguyên Chỉ vừa mở miệng hỏi, thì cảm thấy bím tóc của mình giống như là bị Lạc Băng giật mạnh làm cho đứt đoạn.

- Nguyên Chỉ muội, đừng nghe hắn nói mò, chính hắn tự luyện công, mắc mớ gì đến ta.

Lạc Băng đỏ mặt, vội vàng giải thích.

-Tống đại nhân, Tống đại nhân…

Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Trương Khang .

Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn trên giường, Lý Nguyên Chỉ cùng Lạc Băng liền vội vàng đem cái màn buông xuống giường, lúc này y phục của các nàng mơi ngủ dậy nên còn xốc xếch, lộ ra chính là nhiều khoãng da thịt bên trong, tuy rằng không ngại bị Tống Thanh Thư nhìn thấy, thế nhưng nếu có nam nhân khác đi vào, thì không có được đãi ngộ tốt như vậy.

Tống Thanh Thư sau khi thấy hai nàng đã ẩn mình giấu kỹ, mới khặc một tiếng, hô:

-Vào đi.

Trương Khang Niên cúi đầu đi vào, ánh mắt phiêu đến cái màn giường, cùng với trên đất có hai đôi giày, trong lòng phát hoảng Tống đại nhân quả nhiên thật là…

Nhín thấy thần sắc Trương Khang Niên quái lạ, Tống Thanh Thư cũng không quản nhiều, liền hỏi:

-Sang sớm tìm ta có phải là có việc?

-Vâng…không sai..

Trương Khang Niên nhìn phía bên giường một chút, chần chờ một hồi, đi tới bên cạnh Tống Thanh Thư thấp giọng nói rằng,
-Hài tư song sinh kia bị người cướp đi rồi.

-Chuyện khi nào?

Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, Thần Long giáo quả nhiên hành động rất nhanh..

-Khoảng chừng nửa canh giờ trước, đại nhân có dặn dò phải thường xuyên quan tâm động tĩnh ở bên đó, vừa nhận được tin tức hạ quan liền lập tức đến bẩm báo đại nhân.

Trương Khang Niên trả lời.

-Được, ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi, chuyện này không cần nói cho những người khác biết.

Tống Thanh Thư phất phất tay.

-Vâng..

Trương Khang Niên trong lòng rùng mình, nhiều năm làm người hầu ở trong cung, hắn đương nhiên rõ ràng khắp nơi đều có những bí mật, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện đó là đạo lý sống còn.

Nhìn Trương Khang Niên biến mất ở cửa, Tống Thanh Thư suy nghĩ: “ Không ngờ thế lực Thần Long giáo ở trong Thịnh Kinh thành lại mạnh như vậy, vốn cho là bọn họ ít nhất phải ngày mai mới có thể tìm được cặp sonh sinh này..’’
-Nguyên Chỉ muội, Văn phu nhân, ta có chuyện muốn đi ra ngoài, có thể hai ngày sắp tới sẽ không trở về.

Tống Thanh Thư từ ngăn tủ bên trong lấy ra một số đồ vật đã mua hôm qua, thu dọn hành trang, quay lại nói.

Lạc Băng bị hắn một câu Văn phu nhân gọi đến phát tởm cực kỳ, nghĩ thầm chính mình đã bị hắn xâm phạm thân thể đến mức như thế thì mới biết, nào có ai ngờ ẩn giấu bề ngoài vô hại của hắn là một trái tim tà ác.

-Tống đại ca… đi đâu vậy a?

Tống Thanh Thư cũng thừa biết ý nàng.

-Ta biết ngươi muốn hỏi gì, đang chuẩn bị đi cứ nam nhân của các người đây.

-Hảo đại ca…đại ca là ngươi tốt nhất.

Lý Nguyên Chỉ cười như nở hoa, còn Lạc Băng thì thần sắc phức tạp, mấy ngày nay ở lại cùng với Tống Thanh Thư nơi này, tuy rằng buổi tối bị hắn bắt nạt, nhưng tính ra vẫn còn khá an tâm. Chỉ là nếu như Văn Thái Lai được cứu ra ngoài, chính mình phải làm sao đối mặt với trượng phu đây?... Hơn nữa Hồng Hoa Hội trước còn chuẩn bị để cho mình dùng mỹ nhân kế, chẳng lẽ sau khi mọi người của Hồng Hoa Hội được cứu ra qua đi, vận mệnh chính mình vẫn là khó thoát khi phải trở lại bên người Tống Thanh Thư? Không biết...lần này Tống Thanh Thư cứu toàn bộ người Hồng Hoa Hội, trước cừu hận cũng nên xóa bỏ mới đúng chứ? Chỉ cần Văn tứ ca không biết thân thể của mình bị Tống Thanh Thư nhiều lần dày vò, thì cũng sẽ không có liên quan gì. Văn Tứ ca… xin lỗi, vì Hồng Hoa Hội, nên muội phải hy sinh thân thể mình đành phải gạt huynh... Lạc Băng mình nghĩ như vậy là lừa mình dối người loạn tưởng một trận, một lúc tâm tình mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Ngày hôm qua sau khi trở lại Dịch Phương quán sau, Tống Thanh Thư liền bảo thị vệ đến bên cạnh tửu điếm tìm hiểu tin tức đôi huynh muội kia, kết quả bọn họ đã biến mất không còn tăm hơi, Tống Thanh Thư đã hoài nghi còn có phe thứ ba đang bí mật giám sát chính mình.

Tống Thanh Thư sau khi ra ngoài dặn dò đám thị vệ, rồi quay lại gian phòng nói rằng:

-Ta đã nói với hị vệ, bảo là hai ngày nay sẽ luyện công, vẫn ở tại trong phòng, không cho bất luận người nào bước vào quấy rầy ta, các người hãy cùng phối hợp nhé…

-Được rồi.Hai nàng gật đầu, Lý Nguyên Chỉ mở miệng nói,

-Tống đại ca hãy cẩn thận.

Lạc Băng quay đầu đi, trầm mặc một lát, giống như giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vang đến:

-Chính ngươi phải cẩn thận.

Tống Thanh Thư một lần nữa ngồi xuống, nhìn hai nàng cười nói:
-Chuyến đi này nhất định nguy cơ trùng trùng, ta giả thiết một trường hợp, nếu là đến lúc cứu được nam nhân của các người, thì ta phải chết, còn nếu không cứu bọn họ, ta sẽ có thể thuận lợi tẩu thoát, vậy các người vẫn muốn ta cứu bọn họ hay là không cứu?

Lý Nguyên Chỉ sắc mặt tái lại, do dự một lát, vẫn lắc đầu một cái:

-Nếu như có tình huống đó, Tống đại ca cứu Dư Ngư Đồng ra, nhưng lại mất đi tính mạng của mình, muội cả đời này đều sẽ không an tâm, còn nếu đại ca không cứu Dư Ngư Đồng để hắn chết đi, thì quá mức lắm là muội cùng chết với hắn là xong.

-Tiểu nha đầu ngươi rất có lương tâm,

Tống Thanh Thư quay đầu nhìn Lạc Băng hỏi,

-Vậy còn Văn phu nhân?

-Ngươi cứ cứu Văn Thái Lai ra đi,

Lạc Băng trả lời làm cho sắc mặt Tống Thanh Thư phát lạnh, nhưng nàng cũng không có chú ý tới tất cả những chi tiết này, tiếp tục nói,
-Nếu ngươi chết rồi, ta sẽ cùng chết với ngươi….

Nguyên lai là nàng đã không biết làm sao đối mặt với trượng phu như ngày xưa nữa, trong lòng sớm đã có ý không muốn sống, hi vọng Tống Thanh Thư đem Văn Thái Lai cứu ra, nàng tận lực bù đắp nỗi hổ thẹn của chính mình.

Lý Nguyên Chỉ không nghĩ tới Lạc Băng lại là trả lời như thế, lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, nghe được lời Lạc Băng nói, Tống Thanh Thư cũng sững sờ, phản ứng lại cười ha ha:

-Các người yên tâm, ta không vô dụng như nam nhân các người đâu, chắc chắn có thể đem bọn họ cứu ra, cũng sẽ không để cho bản thân mình bị tổn thương."

Sau khi rời khỏi Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư lặng lẽ ẩn giấu hành tung, một đường đi tới căn nhà hôm qua mà hắn giám thị, quan sát chung quanh không thấy có ai chú ý tới mình, vội vã nhảy qua tường rào, trong ánh mắt kinh hãi của phu phụ bọn họ,hắn liền điểm lấy huyệt đạo cả hai,
-Hai vị xin lỗi, trước tiên tạm chịu ủy khuất vậy…

 
Chương 219: Thay mận đổi đào.


CHƯƠNG 219: THAY MẬN ĐỔI ĐÀO.

Tống Thanh Thư lấy từ trong hành trang ra một cái gương đồng đặt lên bàn, ngồi xuống, mở ra những thứ đồ vật đã mua hôm qua ra, bắt đầu dịch dung.

Không lâu lắm, trong tấm gương đồng khuôn mặt Tống Thanh Thư đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là một nam nhân trung niên mặt mũi nhăn nheo, dãi dầu sương gió, hắn quay đầu lại nhìn người nam nhân đang bị điểm huyệt, Tống Thanh Thư gật gù, bình thường ở ngoài rất khó dùng mắt thường phân biệt hai người khác nhau.

Đem phu phụ hai người nhét vào gầm giường, Tống Thanh Thư ngồi xếp bằng đến trên giường bắt đầu luyện công.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa truyền đến tiếng gõ dồn dập, Tống Thanh Thư mở mắt ra, khóe miệng đắc ý, "Quả nhiên là đến rồi."

-Ai vậy?

Tống Thanh Thư làm bộ bước thấp bước cao, đi đến mở cửa ra, trước mắt là một đám quan binh mang đầy vũ khí.
-Các vị quan gia…chuyện gì…..?

Tống Thanh Thư lắp bắp nói với vẻ lo âu

Một tên binh lính chạy tiến lên, chỉ vào người cầm đầu nói rằng:

-Lưu lão đầu, đây là đệ nhất cao thủ Tái tổng quản của Bảo thân vương phủ."

-Quên đi, lão chỉ là một thảo dân thì biết cái gì cao thủ hay không cao thủ,

Tên được gọi là Tái tổng quản khoát tay áo một cái,

-Lưu lão đầu, Vương gia mời ngươi đến phủ một chuyến.

-Đại lão gia… thảo dân phạm vào chuyện gì sao?

Tống Thanh Thư trên mặt lộ ra sợ hãi, run giọng nói.

-Đi thì biết, đừng có nhiều lời, nhớ là đem theo đủ đồ nghề mà thường ngày ngươi hay làm .

Tái tổng quản không nhịn được phất tay.

-Được… được… được.

Hai tên lính áp tải Tống Thanh Thư trở lại trong nhà, lấy bên ngăn tủ cầm lấy một cái rương nhỏ, rồi đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi Tống Thanh Thư trầm mặc không nói, một bộ nhát gan sợ chết, cuối cùng đúng là tiến vào bên trong Bảo thân vương phủ.

Ở trong vương phủ thất ngơ ngác, Tống Thanh Thư bị mang tới trong một gian phòng một bí mật, Hoằng Lịch ở sẵn trong phòng chờ đợi.

Quan sát Tống Thanh Thư xong, Hoằng Lịch chỉ vào trên bàn:

-Lưu lão đầu, nghe nói trong Thịnh kinh thành, lão là người có tài nghệ làm mô phỏng tạo ra giống hàng thật tốt nhất, vậy xem bên kia cuốn kinh thư, lão có thể tạo ra giống như thật được không?

Tống Thanh Thư nơm nớp đi tới bên cạnh bàn, mặt trên có một hộp gấm tinh xảo, bên trong hộp gấm lẳng lặng nằm một quyển kinh phật bìa màu trắng.

Cẩn thận từng li từng tí một cầm lên, lật qua vài tờ, Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, " Quả nhiên đúng là bản Chính Bạch Kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh )."
Xoay người lại, hắn cung kính đáp:

-Bẩm Vương gia có thể làm được..

-Vậy thì tốt,

Hoằng Lịch đứng lên, ra hiệu một tên thị vệ bê lên cái mâm vàng đưa đến trước mặt Tống Thanh Thư,

-Lão mau chóng đem này bản kinh phật này làm ra thêm một bản y hệt, đây là hai thỏi vàng cho lão, nếu bản kinh phật làm ra mà để cho bản vương nhận ra khác nhau, khà khà...

Hoằng Lịch chưa nói xong, nhưng trong giọng nói đầy uy hϊếp, không cần nói hết cũng biết.

-Bẩm thảo dân chính là làm nghề này, tuyệt đối không thành vấn đề."

Tống Thanh Thư khom người, khiêm tốn đáp.

-Được, Tái tổng quản, nơi này ta giao cho ngươi, không được phép rời lão nửa bước, biết chưa?

Hoằng Lịch trước khi ra ngoài nói.

-Thuộc hạ rõ ràng, cung tiễn Vương gia.

Trong phòng vội vàng hướng Hoằng Lịch hành lễ, Tống Thanh Thư nhân cơ hội này, nhanh như chớp, móc ra một quyển kinh phật chuẩn bị trước, tráo đổi bản thật Bạch Chính Kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ).
………………………………………………………………………………

Tái tổng quản đi tới bên cạnh hắn, giám thị hắn từng bước một ..


Lần trước cùng Tô Thuyên cò kè mặc cả, Tống Thanh Thư đương nhiên che giấu mục đích thật sự của mình, hắn không tin năng lực Thần Long giáo, có thể lấy được bản Bạch Chính Kỳ ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) từ tay Hoằng Lịch .

Tống Thanh Thư trước đó trong đầu đã tự đặt mình vào ở vị trí của Hoằng Lịch, đụng tới người Thần Long giáo dùng tôn tử đem đổi lấy quyển kinh phật ( Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) này, sự quý giá giống nhau, sẽ xử lý như thế nào..

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Thanh Thư cảm thấy Hoằng Lịch có khả năng nhất là lựa chọn thay mận đổi đào, dùng một quyển kinh thư giả thay cho kinh thư chân chính, chỉ cần làm được bản giống y như thật, trong lúc đó Thần Long giáo vội vàng, sẽ không có thời gian phân biệt kịp, đợi được lúc nhận được tôn tử trở lại, Hoằng Lịch có thể tung người truy sát người Thần Long giáo.
Do đó Tống Thanh Thư quyết đoán đánh vào canh bạc với khả năng này, tính toán chi li, sau khi gải vờ cùng người Thần Long giáo thương lượng, trên thực tế hắn đã cho người lặng lẽ hỏi thăm trong Thịnh Kinh thành có Lưu Lão Hán là người chế tác thư sách nổi danh nhất, bỏ ra hơn nửa ngày quan sát hành vi động tác, cùng cách làm quen thuộc của Lưu lão Hán, chờ đến lúc nhận được tin tức người Thần Long giáo cướp được cặp hài tử song sinh, liền lập tức thế thân Lưu Lão Hán rồi dịch dung y hệt lão, chờ đợi người của Vương phủ triệu hoán.

Đây là những quyển kinh phật (Tứ Thập Nhị Chương Kinh ) bình thường, quan trọng là ẩn giấu bên trong bí mật của nó, e rằng ngoại trừ hoàng đế Thuận Trị cùng Vi Tiểu Bảo, còn có Song nhi biết, những người khác như Khang Hi, Hoằng Lịch cho dù có biết bên trong cất giấu một đại bảo tàng, nhưng cũng không rõ ràng địa đồ cất giấu bên trong kinh thư từ ở chỗ nào.
Người Thần Long giáo không phân rõ kinh thư thật giả đã đành, vì ngay cả Hoằng Lịch có thể nhận biết sao? Nhưng để an toàn nhất, Tống Thanh Thư không chỉ làm giả bên trong kinh thư, ngay cả tấm bìa da dê cũng phải làm cũ đi, vừa rồi ngay ở trước mặt Hoằng Lịch lật xem kinh thư, Tống Thanh Thư đã phát hiện ở bên trong sách lão âm thầm làm ký hiệu, một trang có nếp gấp, cái bìa cũng có vài chữ với vết trầy móng tay.

………………………………………………………………………………………..

Mấy canh giờ qua đi, Hoằng Lịch quay trở lại gian phòng, nhìn hai bản kinh thư giống như đúc, hài lòng gật gù, đột nhiên nhướng mày:

-Bản kinh phật nào là bản thật?"

Tái tổng quản cùng Tống Thanh Thư cùng lúc chỉ vào quyển kinh phật bên phải, Hoằng Lịch bình thản lật xem, tìm tới ký hiệu đã đánh dấu trước đó, thở phào nhẹ nhõm, tươi cười:
-Được rồi..dẫn lão đi đi..

-Bẩm vâng…

Tái tổng quản dẫn Tống Thanh Thư đi ra ngoài, trong lòng hắn chợt suy nghĩ: “ Hoằng Lịch sẽ gϊếŧ người diệt khẩu chứ? Đây cũng là điều hắn lo lắng duy nhất, nếu như đối phương thật muốn động thủ, thì làm thế nào để tẩu thoát mà không kinh động đến Hoằng Lịch đây... “

Cũng may là đối phương tựa hồ không có ý định này, Tái tổng quản đem Tống Thanh Thư đưa đến một gian phòng khác, nói:

-Khoảng thời gian này ngươi vẫn chưa thể ra ngoài phủ, tạm thời ở nơi này.

-Xin hỏi quan lão gia, thảo dân phải ở chỗ này bao lâu vậy?

Tống Thanh Thư biểu hiện sợ hãi, còn lặng lẽ đem một thỏi vàng mà Hoằng Lịch ban thưởng nhét vào trong tay Tái tổng quản.

Tái tổng quản sắc mặt quả nhiên tốt hơn rất nhiều:

- Ngươi cũng rất biết điều, yên tâm đi…vài bữa nữa sẽ đưa ngươi ra khỏi phủ, thời gian cụ thể bản quan cũng chưa rõ lắm, có gì ta sẽ báo cho biết.
-Đa tạ Tái tổng quản…đa tạ Tái tổng quản.

Tống Thanh Thư tiễn đưa Tái tổng quản ra ngoài.


Cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư mở cửa muốn đi ra ngoài, ngay lập tức một tên binh lính ngăn lại:

-Muốn đi đâu?

-Thảo dân muốn đi nhà xí.

Tống Thanh Thư cười nịnh nói.

-Đi đến hướng kia..

Tên lính liếc mắt nhìn hắn, rồi dẫn hắn đi ra ngoài chỉ..

Tống Thanh Thư tuy rằng cúi đầu đi, nhưng dư quang khóe mắt thì quan sát chung quanh.

Đột nhiên giật mình chú ý, Tống Thanh Thư phát hiện sau một hòn giả sơn bên cạnh có đứng mấy tên lính gác, mặt sau tựa hồ còn có một cửa động đen kịt, trong lòng hơi động, liền hướng về bên đó đi đến.

-Đi đây..

Phát hiện Tống Thanh Thư đi tới, mấy tên lính rút bội đao ra, cảnh giác nhìn hắn.

-Thảo dân…đi tìm nhà xí..

Tống Thanh Thư sợ hãi rụt rè nói.
-Mắt ngươi mù à.. không thấy đây là khu vực nào sao? Có muốn vào trong đó ở không?

Mấy tên lính chửi ầm lên đến.

-Mấy vị huynh đệ…. lão này là do Tái tổng quản bảo ta trông giữ, vừa rồi lão xin đi nhà xí..

Tên lính canh giữ vội vàng chạy tới, hướng về mấy tên thủ vệ nhận lỗi.

-Lần này chúng ta nể mặt Tái tổng quản không truy cứu, lần sau cẩn thận một chút, đem lão cút mau!

Thủ vệ quát mắng, phất tay ra hiệu hai người đi mau.

-Con bà nó, chỉ là mấy tên giữ ngục, lại lớn lối như vậy.

Hai người vừa khỏi phạm vi tầm mắt của đàm thủ vệ, tên lính kia liền chửi ầm lên.

…………………………………………………………………………………

Sau khi trở về phòng, Tống Thanh Thư lấy trong bọc ra mấy loại đồ vật, suy nghĩ chốc lát, lại đứng dậy đi ra ngoài.

-Cái gì nữa đây? Lại muốn đi nhà xí?
Nhìn thấy hắn lại đi ra, tên lính canh giữ ở ngoài liền nổi giận.

-Quan gia bớt giận, chỉ là thảo dân vừa rồi giúp cho Vương gia làm quyển kinh phật, từ bên trong quyển kinh phật phát hiện một điều kỳ lạ, lúc đó thảo dân không dám nói, bây giờ hồi tưởng lại, cảm thấy cần phải báo lên cho Tái tổng quản biết.

Tống Thanh Thư vội vã giải thích.

Tên lính do dự một chút:

-Ngươi ở lại đây, ta đi tìm Tái tổng quản.

Tống Thanh Thư gật đầu, nhìn theo tên linh biến mất ở cuối hành lang…

Cũng không lâu lắm, trên hành lang liền vang lên tiếng bước chân, nương theo còn có giọng của Tái tổng quản răn dạy thuộc hạ:

-Ngươi làm sao bất cẩn như vậy, để hắn một mình ở tại trong phòng, nếu Lưu Lão Hán nhân cơ hội chạy trốn thì làm sao?

Khi Tái tổng quản nhìn thấy Tống Thanh Thư, thì mới vung tay lên, bảo tên thủ hạ đi ra ngoài trước, nhìn Tống Thanh Thư, hỏi:
-Nghe nói ngươi phát hiện bên trong kinh thư có bí mật?

Tái tổng quản thân là tâm phúc Hoằng Lịch, nên rõ ràng Hoằng Lịch rất coi trọng bản kinh thư này, nếu là mình biết được bí mật kinh thư, đó là cỡ nào đại công a.

-Bẩm vâng…. Vứa rồi lúc sao chép kinh thư, có phát hiện...

Tống Thanh Thư cúi đầu, giọng nói càng thấp xuống.

-Phát hiện cái gì…?

Tái tổng quản nhướng mày, tiến lên phía trước, đem lỗ tai để sát trước mặt Tống Thanh Thư.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top