Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé

Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé
Tác giả: Đại An Na
Tình trạng: Đang cập nhật




Tag: Làm ruộng, làm giàu, nuôi dưỡng nam chính, tình cảm, HE, nhẹ nhàng.

Lý Hiểu Ngôn là một con phượng hoàng nghèo trong khu ổ chuột, tuy đẹp kinh diễm, nhưng cũng nghèo rực rỡ, nguyện vọng cả đời chính là kiếm tiền!

Kiếm tiền! Kiếm tiền! Ra khỏi khu ổ chuột! Ở trong căn nhà nhỏ!

Vì thế, cô vì kiếm tiền mà liều mạng bôn ba khắp nơi kiếm tiền, thoát khỏi cảnh nghèo mà đi lên con đường lớn khang trang. 

Trong khu ổ chuột còn có một nhóc con tội nghiệp tên Hứa Tranh. Đã không ba còn chẳng có mẹ, bản thân nhóc ấy lại ngốc nghếch có bệnh. 

Việc đời này nhóc ấy làm được, cảm thấy tự hào nhất chính là “Tây Hoàn Nhất Tỷ" Lý Hiểu Ngôn. Từ nay về sau bị ép đi lên con đường thênh thang thoát nghèo làm giàu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Trên đường Tây Hoàn có một thôn Thành Trung, gần đây cải tạo khu nhà ở, cần phá bỏ và dời đi nơi khác.

Những hộ đóng đinh bên trong là Thiết Đầu Đà nổi tiếng - - mềm cứng không ăn, vô cùng ngoan cố.

Nhân viên tổ chuyên trách của khu dân cư và đường phố đáng thương vì muốn cho đám Thiết Đầu Đà này thông suốt, khuyên rách cả miệng, chạy cả gãy chân, ngay cả đại biểu cư dân hơi cà lăm cũng sắp thành chuyên gia diễn thuyết cao cấp rồi, nhưng vẫn tiến triển chậm chạp.

Có vài lần, bà cụ Sơn Đông lưng hùm vai gấu bên trong kéo một cô gái trẻ chưa tới năm mươi ký dùng sức lắc, trong miệng vừa gào vừa kêu, nước miếng văng khắp mặt cô gái trẻ: "Tôi sẽ không dọn, tôi sẽ không dọn, tôi ở cả đời, dự định ở đến chết, các người muốn dỡ thì chôn tôi ở bên trong, làm nền móng cho các người, tôi xem ai dám chuyển đến đây.



Cô gái trẻ mới ra xã hội không bao lâu, vô cùng tội nghiệp, bị lắc thành trống bỏi, còn không thể phản kháng, chờ bà cụ lắc đã nghiền, mới kiên nhẫn tiến hành giải thích lần thứ năm mươi chính sách tốt của quốc gia.

Rốt cục sau một năm, nhân viên tổ chuyên trách thành công thuyết phục mọi người ký tên, ngày khởi công, rất nhiều hàng xóm cũ trong khu nhà ở đều đứng ở bên ngoài nhìn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, giống như một thời đại cứ như vậy trôi qua.

Những bức tường gạch ngói đổ xuống, không phải vật liệu xây dựng lạnh như băng, mà là những người bạn cũ chứa đựng những năm tháng huy hoàng, chúng đã chứng kiến hỉ nộ ái ố của những người này, chứng kiến lịch sử phấn đấu từ nghèo biến thành giàu có của quốc gia này, chúng cũng cùng với những ký ức về thời điểm sống thọ và chết tại nhà trong gió tiêu tán.

Bà cụ Sơn Đông lau nước mắt, lẩm bẩm nói: "Không về được, cũng không về được, không còn nhà nữa rồi.



Một cụ ông râu bạc phơ bên cạnh hỉ mũi, hiểu được tâm sự mịt mờ đằng sau những lời kia của bà.

“Được rồi.

Tám mươi ba, chín mươi bốn, Diêm Vương không kêu mình đi.

Chúng ta còn sống thêm được vài năm, hưởng phúc vài năm, trước khi đi báo danh cho Diêm Vương gia cũng phải nếm thử cái mới mẻ, tôi thấy gần tiểu khu mới tu sửa kia có một quảng trường nhỏ, rất nhiều anh chị em già ở đó nhảy múa quảng trường, về sau chúng ta cũng đi xem náo nhiệt, theo mốt.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Bà cụ Sơn Đông lau khô nước mắt, mắng cụ công: "Già rồi còn không đứng đắn, ông đừng có mà thấy mấy chị nhảy quảng trường đẹp lại bắt đầu động tâm tư.

Đúng rồi, ông có thấy! Hiểu Ngôn và Tiểu Tranh đâu rồi, bọn nó có trở về ký tên không, hiện tại, thế nào rồi?"
Cụ ông liếc bà một cái: "Hừ, sống rất tốt, mấy ngày hôm trước còn gặp một lần, hai người đi cùng nhau, đều rất cao, bộ dạng tuấn tú, bây giờ tôi nói chuyện với bọn chúng còn phải ngẩng đầu nhìn.


Bà cụ Sơn Đông liếc ông một cái, với chiều cao khiêm tốn của ông, người trưởng thành có thể khiến ông không ngẩng đầu nhìn, trên đời này rất ít.


Nghĩ tới hai đứa nhỏ kia, bà cụ Sơn Đông trong lòng liền không thoải mái, năm đó bà nhìn bọn họ từ trong tình huống khổ sở như vậy đi lên, lúc ấy Hiểu Ngôn bị người chém đến đầu rơi máu chảy, bà còn giúp đỡ lau máu, bôi thuốc!
Còn tưởng rằng hai người cuối cùng khổ tận cam lai, có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc viên mãn của người bình thường, kết quả Tiểu Tranh đột nhiên làm chuyện kia, khiến anh và chị mình đều rơi xuống vực sâu vô tận.

Lúc ấy rất nhiều người mắng bọn họ, bà cụ Sơn Đông là người dẫn đầu mắng hung dữ nhất, hai người sau đó đều đi, đi rất nhiều năm, cũng không trở về.

Một tuần trước khi phá bỏ và dời đi nơi khác, bà cụ Sơn Đông còn đến căn nhà trệt trước kia hai người ở nhìn một chút, trong lúc vô tình lấy ra vài thứ dưới giường Tiểu Tranh.


Đó là một quyển sổ tay, vỏ da rách nát, trang sách ố vàng, chữ viết thanh tú! Bà không biết chữ, liền cầm quyển sổ tay về nhà cho cháu gái lẻ loi sau khi ly hôn xem, để cô ấy đọc cho mình nghe, cháu gái vừa thấy mặt đều tái mét, run rẩy đọc đến:
"Tôi luôn cảm thấy tình yêu kỳ quái, nó là một thứ định mệnh.

Đối với tôi mà nói, nội dung của nó chính là gặp được, sau đó liền yêu, sau đó không thể nào buông bỏ.

"
“Chị, em luôn cầm một con dao giải phẫu khoét trái tim của mình, hy vọng có thể khoét phần tình yêu vô vọng này ra khỏi cơ thể em, nhưng khoét ra, em cũng trống không, giống như cây không rễ, chỉ có thể chậm rãi héo rũ đến chết trên thế giới không thú vị này.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


“Em không thể kìm được tình yêu với chị, đến ngày em chết, phần tình yêu này mới có thể cùng em biến mất khỏi thế giới này.


Bà cụ Sơn Đông hung hăng vỗ đùi mình một cái, mắng chửi: "Thật sự là ghê tởm, quá ghê tởm, hai chị em nhà nó đều ghê tởm.

Hứa Tranh này thật không phải thứ gì tốt, chị nó khổ sở nuôi lớn nó, nếu không có chị nó, nó đã sớm chết đói trên đường rồi, lại còn nảy sinh tà tâm đúng là đồ đê tiện.



Cháu gái có chút xấu hổ, sợ hãi nói: "Bà nội, năm đó bà chỉ mắng Lý Hiểu Ngôn, bây giờ sao lại mắng Hứa Tranh? Chuyện tình cảm này không ai nói rõ được, hai người nương tựa lẫn nhau vươn lên, loại tình cảm này rất khó nhìn thấy.

"
Dừng một chút, cô không thấy bà cụ Sơn Đông phản bác, liền bổ sung một câu: "Hơn nữa Tiểu Tranh cũng không phải em ruột của Hiểu Ngôn, bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống.


“Nếu đã đưa vào nhà, được nuôi nhiều năm như vậy, bọn họ cho dù không có quan hệ huyết thống cũng là chị em ruột, thật sự là miệng chó nhổ không ra ngà voi, phế vật hệt như thằng anh con đã ba mươi tuổi đầu còn chưa kết hôn đấy…”
Cháu gái không nói lời nào, gấp cuốn sổ lại, hy vọng ngày nào đó thấy có thể trả lại cho Hứa Tranh, hoặc là nhờ anh trai đưa cho anh.


Dù sao năm đó trong khu ổ chuột này, anh trai Lưu Gia Hào và Lý Hiểu Ngôn, Hứa Tranh chơi rất thân.

Rất nhiều người còn nghĩ Lý Hiểu Ngôn và Lưu Gia Hào có thể thành một đôi, kết quả hai người chẳng ai vừa mắt nhau, con đường lựa chọn bước đi cũng một lúc một xa, cho đến khi chẳng có điểm giao nữa.

Lúc này ở trong trường trung học số một của thành phố, tơ liễu theo gió tung bay, phất phơ đầy trời.

Ở giữa khung cảnh đó, Hứa Tranh đang chậm rãi đi theo phía sau Lý Hiểu Ngôn, ánh mắt của anh luôn dán vào bóng lưng của người phía trước, cho dù hiện tại anh đã cao hơn cô rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy, cô ấy là một ngọn núi cao không thể trèo lên, khiến anh không thể với tới.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Tuy rằng khó có thể với tới, lại làm anh vô cùng muốn leo lên.

Chấp niệm này bắt đầu từ hạt giống, trải qua nhiều năm đã thành một cái cây chọc trời, trở thành Định Hải Thần Châm chống đỡ cuộc đời anh.

Lý Hiểu Ngôn quay đầu, thấy trên đầu Hứa Tranh có tơ liễu, liền lấy xuống giúp anh.

Tay vừa hạ xuống một nửa, Hứa Tranh đã cầm tay cô.

Anh đã trưởng thành, bàn tay mở ra có thể bao bọc tay cô bên trong, không giống như khi còn bé, một bàn tay chỉ có thể ôm lấy một hai ngón tay của cô.

Lý Hiểu Ngôn: "Làm gì vậy, trêu chọc con gái nhà lành à?”
Hứa Tranh nửa đùa nửa thật nói: "Thì đang trêu chọc người đẹp đây, đã ba năm không gặp, muốn đùa giỡn một lần cho đủ.



Lý Hiểu Ngôn căng thẳng: "Muốn bị đánh có phải hay không, ba năm không đánh da liền ngứa?"
Hứa Tranh: "Chị, bây giờ chị không đánh được em đâu, em vừa lấy được giấy chứng nhận đai đen Taekwondo.


Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”
Cô từng là chị Hiểu Ngôn của phố Tây Hoàn đứng sững ở đó, không dám lên tiếng, khó trách nhóc con này có lực tay mạnh thế, hoá ra mấy năm nay đều ở sau lưng cô luyện tập võ thuật.

Lý Hiểu Ngôn vội vàng lấy lại phong độ chị cả trong nhà, nghiêm túc nói: “Chị bảo nhóc con em đi học, chứ không bảo em làm việc bất lương.


Hứa Tranh cười nói: "Chị, học kỳ này em cũng lấy được học bổng cấp quốc gia rồi.



Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”
Đột nhiên cô cảm thấy chua xót, thằng nhóc trước kia tùy tiện mắng trong mấy năm này đã rèn luyện trở nên kiên cường.

Cô đứng trước mặt người em trai tài giỏi như vậy, lại có thêm vài phần phiền muộn cô đơn.

Hứa Tranh buông tay Lý Hiểu Ngôn ra, chính mình sờ trộm áo khoác hai cái, giống như xúc cảm vừa rồi còn băn khoăn không tiêu tan, có chút không chân thật.

“Chị, mấy năm nay chị có khỏe không?”
Lời này hỏi Lý Hiểu Ngôn, cô không trả lời, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, vừa ngậm ở ngoài miệng chuẩn bị châm lửa, đã bị Hứa Tranh lấy khí thế chuẩn xác của tuyển thủ đai đen Taekwondo vứt ra ngoài.

“Chị, đây là trường học, chú ý tác phong.


Lý Hiểu Ngôn thoáng cái liền bốc hỏa: "Này tưởng giờ mình ngon rồi sao? Còn dám dạy dỗ chị, chỉ học hơn chị có một năm thôi mà.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Hứa Tranh sững sờ một cái, nhẹ giọng cười: "Là bốn năm, chị quên mất, chị chỉ học đến lớp 10, còn chưa tốt nghiệp, không tính là học sinh trung học.


Nếu như trong tay có cục gạch, Lý Hiểu Ngôn thật muốn đập vỡ đầu cái thằng nhóc không biết trời cao đất dày này, để anh biết trong nhà ai là người có tiếng nói.

Hứa Tranh vừa thấy Lý Hiểu Ngôn nhíu mày, lập tức nhận tội: "Em nói đùa thôi, chị đừng nóng giận, tức giận sẽ có nếp nhăn, dù sao cũng sắp ba tuổi rồi.


Lý Hiểu Ngôn đạp một cước về phía Hứa Tranh, Hứa Tranh nhìn tàn ảnh chân đánh lại, lại lù lù bất động, chỗ cong đầu gối đụng phải bắp chân Lý Hiểu Ngôn.


Lý Hiểu Ngôn trong nháy mắt liền hối hận, một cước đạp tới lại khiến bản thân chịu đau đớn.

Thằng nhóc này không còn là đứa trẻ toàn thân mềm mại như trước nữa!
Trong lòng Hiểu Ngôn bỗng nhiên dâng lên một cỗ vui sướng cùng phiền muộn giống như người mẹ già, nhìn đứa con trưởng thành, thời gian trong phút chốc gào thét thành một chiếc xe lửa, ở trước mặt cô chạy như bay qua, chỉ để lại khói trắng bay ra trong ống khói xe lửa, gợi nhớ một chút ký ức cuối cùng của năm tháng kia.

"Tiểu Tranh, cùng chị về nhà đi, xem thử bà cụ Sơn Đông chết dẫm kia còn sống không? Năm xưa miệng bà ấy mắng ác như vậy, có lẽ vẫn còn khoẻ lắm.



Hứa Tranh ngước mắt, nhìn Lý Hiểu Ngôn thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Được.



Đó là một thành phố nhỏ phía Tây Nam, quanh năm âm u, cho dù mặt trời thỉnh thoảng nể mặt lộ diện, cũng giống như một thiếu nữ xấu hổ e ấp sau mây.

Đường Tây Hoàn của thành phố nhỏ vừa rách vừa nát, cả con đường cũng không dài, hai bên san sát mười mấy nhà máy, từ nhà máy da thuộc, nhà máy sản xuất thuốc, nhà máy giấy, nhà máy quay tơ! rồi đến bãi than, đầy đủ mọi thứ, cuộc sống của cư dân toàn thành phố và các huyện lân cận cần gần một nửa đều từ nơi này đi ra, trong những nhà máy lớn nhỏ này cũng chứa đầy nông dân đời thứ nhất của thành phố này.

Mẹ Lý Hiểu Ngôn làm công ở xưởng dệt, ba cô không thích trói buộc, có chút trời sinh tính tình ngang ngạnh yêu tự do, nếu như không phải bị hiện thực hết lần này đến lần khác vả mặt, ông luôn cảm thấy ông là một nhân vật hợp với Phong Lang Cư Tư, trong đám người phàm không chứa nổi giao long như ông.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Vì thế sau khi thay đổi một vòng từ nhà máy than đá đến nhà máy ván gỗ rồi đến nhà máy giấy, cuối cùng cũng tìm được một bát cơm mà ông không chán ghét bán rượu dọc đường.

Khi đó bình rượu là xa xỉ phẩm mà người thượng tầng có tiền mới uống nổi, đa số nông dân nghèo chỉ uống được rượu pha.

Sáng sớm mỗi ngày ba Lý Hiểu Ngôn đều đến nhà máy rượu bán sỉ hai thùng rượu, lại cột thùng rượu vào ghế sau xe đạp, mỗi bên một cái, ở giữa có một cây gậy gỗ nối liền, đặt ở ghế sau chống đỡ.

Sau đó liền gõ ống trúc buộc vào đầu rỗng, kéo dài giọng hô: “Bán rượu, bán rượu, rượu mới ra lò, uống rất ngon, uống rất say.


Bán rượu, bán rượu đây! ! ”
Cha của Lý Hiểu Ngôn là một người hỉ nộ hoàn toàn hiện rõ trên sắc mặt, nếu hôm nay làm ăn tốt, rượu đều bán hết, ông trở về sẽ có vẻ mặt xuân phong đắc ý cuồng vọng, bắt chéo chân thét gọi mẹ Lý Hiểu Ngôn nhanh chóng nấu cơm, thuận tiện khoe khoang vận mệnh hôm nay của mình.

Nếu hôm nay làm ăn không tốt, hoặc là bị đồng nghiệp cướp đi khách hàng cũ, khi ông trở về tất nhiên sẽ là một phen mưa gió, khóe môi căng thẳng giống như đổ chì, một mình ăn cơm xong, sau đó yên lặng ngồi trên băng ghế thấp hút thuốc.

Lý Hiểu Ngôn có chút sợ ba cô, mỗi khi như vậy, cô luôn cố ăn nhanh thật nhanh, sau đó chuồn ra ngoài.


Cô sợ mẹ cô bực lây sang mình, còn bản thân lại kẹp giữa cuộc giao tranh.

Tính tình hai người đều nóng nảy, nếu miệng mắng không đã, hai người sẽ động thủ.

Nhưng hai người động thủ còn giữ chuẩn tắc quân tử, chỉ đánh đồ không đánh người.

Nếu như ông đạp ghế, tôi sẽ lật bàn, ông ném bát cơm, tôi nhất định sẽ đập bể bát canh đặt ở giữa bàn!
Phần lớn thời gian, đều là Lý Hiểu Ngôn tan học trở về quét dọn chiến trường, quét rác lau nhà, đổ rác, lại tìm một chỗ bằng phẳng làm bài tập, trong lòng vừa đánh trống vừa cầu nguyện, hy vọng hai vị kia đều có thể hoàn vẹn trở về, không nên theo mốt vứt bỏ vợ con, một đi không trở lại! !

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Dù sao tình huống như vậy ở niên đại đó, là chuyện thường xảy ra, Lý Hiểu Ngôn có rất nhiều lần đều hoài nghi, có phải bởi vì cô, cho nên trong nhà luôn xảy ra cãi vã, nếu như không có cô, cái nhà này có thể tốt hơn hay không?
Bởi vì mỗi lần cãi nhau xong, mẹ cô đều khóc nói với cô: "Nếu không vì con, mẹ đã sớm ly hôn với con quỷ chết tiệt kia rồi.


Ba cô cũng luôn thích làm mặt lạnh nói với cô: "Ba và cái bà ngốc kia đã sớm không thể chịu đựng nhau nữa, nhưng vì con, miễn cưỡng sống cùng nhà, nói với con những lời này, là muốn con chuẩn bị tâm lý, nếu ngày nào đó thật sự không sống nổi nữa, mọi người sẽ chia tay thôi.


Khi đó Lý Hiểu Ngôn còn đang học tiểu học, cô trốn ở trong chăn len lén khóc rất nhiều lần, bởi vì đây là ký túc xá mà nhà máy sản xuất tơ tằm phân cho bọn họ, chỉ là một gian nhỏ sáu mét vuông, ở giữa treo rèm miễn cưỡng bị chia làm hai gian.


Cô sợ ba mẹ cô nghe thấy, chỉ có thể vùi ở trong chăn khàn giọng khóc, khóc đến mức thở không được thì vươn đầu hít hai hơi, sau đó lại trốn vào tiếp tục khóc, mãi cho đến khi chậm rãi bị con ma ngủ chiếm lĩnh mà ngủ thiếp đi
Có đứa trẻ nào, hy vọng mình lớn lên trong một gia đình bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ chứ, có lẽ đời trước Lý Hiểu Ngôn làm bậy, đời này mới phải trả nghiệp.

Những điều đó lại bất ngờ rèn luyện ý thức gian nan khổ cực của cô mạnh hơn nhiều so với người thường, cũng vì thế mà sau này cô trở nên càng ngày càng trầm mặc bình tĩnh.

Cuộc sống như vậy vẫn tiếp tục cho đến khi Lý Hiểu Ngôn lên cấp hai, cô học rất lệch.


Toán học tốt, văn rất tệ, còn tiếng anh thì dốt đặc cán mai.

Nhưng cũng may cuộc thi phân ban nhập học không thi tiếng Anh, chỉ thi toán và ngữ văn.

Mà trời thưởng công to, hơn 80% bài thi đó đã nằm trong đề ôn tập mà cô từng làm.

Thế là cô vinh dự vượt qua kỳ thi với số điểm văn sát sàn, trở thành một điển cố học lệch được truyền bá trong trường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Giáo viên sợ cô trở thành tấm gương khiến các học sinh khác noi theo, từng mang cô ra đánh mắng răn đe.

Quan hệ thầy trò lúc đó, không khách sáo được như bây giờ.

Dù phụ huynh có biết con bị thầy đánh, cũng sẽ cúi đầu xin lỗi giáo viên.

Chuyện đó qua đi, Lý Hiểu Ngôn ở trên bục giảng ngồi xổm lên lớp cả ngày, bị mẹ cô xách về nhà một tay cầm dao phay, một tay đè tay trái Lý Hiểu Ngôn, nghiến răng nói: "Sửa cho mẹ, không sửa bà đây chém đứt tay mày.



Bà ấy mỗi khi tức giận sẽ tự xưng là bà đây, Lý Hiểu Ngôn nước mắt lưng tròng sửa đề văn cả đêm.

Chép đáp án tiêu chuẩn của thầy thành mười mấy lần mới vừa lòng mẹ, bảo vệ được tay trái của mình, không biến thành nữ hiệp một tay.

Nhờ có lần thất bại khắc cốt ghi tâm đó, mới nghênh đón cuộc thi nhập học thành danh của bạn học Lý Hiểu Ngôn, toán học 100, ngữ văn 92, bạn học Lý Hiểu Ngôn lấy thành tích hạng hai tiến vào kiếp sống trung học cơ sở không bằng heo chó.

Bởi vì lúc tiểu học còn được giải thưởng cuộc thi toán học Hoa La Canh, trường học miễn phí xây dựng trường cho cô, tận những năm ngàn đồng, khi đó năm ngàn đồng này là con số trên trời mà nhà cô dù đập nồi bán sắt cũng không thể lấy ra.

Chuyện này, ba mẹ Lý Hiểu Ngôn gặp ai cũng kể, hàng xóm bốn bên nghe nhiều đến mức ám ảnh.


Dù sao cùng là xuất thân nghèo khổ, vào thành phố làm việc tầng dưới chót xã hội, dựa vào cái gì nhà các người có thể lên mây, có thể nhìn thấy ánh mặt trời, mà nhà mình cũng chỉ có thể vất vả ngày qua ngày, buồn khổ mê mang.

Khi tất cả mọi người đều nghèo hoặc đều giàu, là lúc hài hòa nhất, nếu trong đó có người giàu trước, người giàu còn thích khoe khoang, quay đầu giẫm lên người khác một cước, tất nhiên sẽ rước hận.

Loại đạo lý này ba mẹ Lý Hiểu Ngôn tự nhiên là hiểu được, nhưng hiểu cũng không ngăn cản được tâm muốn gióng trống khua chiêng khoe khoang của bọn họ.

Mãi khi đến một năm sau, bạn học Lý Hiểu Ngôn cầm một tấm phiếu điểm vô cùng thê thảm về nhà, mới làm cho hai vợ chồng này hoàn toàn ngậm miệng.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Ngữ văn, lịch sử, địa lý, tiếng Anh đều tử trận, cô lại được đắp nặn thành điển hình tốt nhất của năm "Khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến người ta lạc hậu", sống một ngày bằng một năm trong sự trào phúng ngập trời của giáo viên và học sinh toàn trường.

Ba mẹ Lý Hiểu Ngôn như bị sét đánh, trầm mặc chừng nửa giờ, sau đó ba cô im lặng đi ra ngoài hút thuốc, mẹ cô nhéo lỗ tai cô nói: "Đừng đi ra ngoài nói con không biết, cứ nói con không muốn học, muốn học tự nhiên có thể thi tốt, có nghe không.


Lý Hiểu Ngôn vội vàng gật đầu, mẹ cô lại nói một tin sét đánh: "Mẹ phải nghỉ việc, cải cách xí nghiệp nhà nước, tất cả mọi người phải nghỉ việc, căn nhà này cũng bị nhà máy thu hồi, mẹ đã thương lượng với ba con một chút, tạm thời chuyển đến căn nhà trệt gần đó, rồi tìm đường sống.



Lý Hiểu Ngôn như rơi xuống mây, đầu nặng chân nhẹ, sau đó thoáng nhìn thức ăn bên cạnh nồi, chỉ có cơm trộn với mì ngô, và hai khối đậu hũ.

Trong nháy mắt cô liền hiểu được hàm nghĩa của bốn chữ áp lực sinh tồn, vào cái năm cô mười hai tuổi sắp bước qua tuổi mười ba.

Ngày chuyển nhà mưa dầm kéo dài, toàn bộ thành phố đều bị bịt kín một tầng bụi, mọi người bị ép tiến hành cạnh tranh sinh tồn nôn nóng áp lực, bắt đầu tự hỏi con đường tương lai.


Con đường tương lai đối với đám nông dân thế hệ đầu có bằng cấp trung bình là tiểu học này mà nói, đơn giản là ba điều: về nông thôn làm ruộng, bỏ ra tiền vốn buôn bán, xuống biển thử vận may.

Nhìn thì có vẻ đều sống được, khi bước chân vào mới biết là ngõ cụt không thể thoát ra.

Qua hai mươi năm sau, mọi người thường thường sẽ hoài niệm đoạn năm tháng kia, gọi thời đại kia là đại tranh chi thế, là thời đại mở cửa, chỉ cần dám nghĩ dám làm, gần như làm gì cũng có thể kiếm được tiền.

Nhưng lúc ấy đối mặt với nền kinh tế mở cửa,có một số người lại giống như trúng thuốc mê, lo âu, sợ hãi, bất đắc dĩ! ! Thỉnh thoảng xen lẫn một hai tia hưng phấn không có lý do, giống như không khí tương lai xuyên qua thời không phất đến mặt bọn họ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Ba Lý Hiểu Ngôn quyết định về quê trồng trọt, mẹ cô lại không chịu về quê.
Bà và cha mẹ chồng, cũng chính là bà nội của Lý Hiểu Ngôn vừa thấy mặt liền xù lông như gặp phải tử địch, bà nội Lý Hiểu Ngôn nổi danh là mẹ chồng ác độc, mẹ Lý Hiểu Ngôn cũng bị bức thành con dâu nổi danh dữ dằn, hai người mắng nhau cách một khúc ruộng mà cả xóm vẫn nghe.
Hai người thảo luận đến cuối cùng vẫn là câu nói kia của mẹ Lý Hiểu Ngôn: "Người khác đều có thể sống sót, sao chúng ta lại sống không nổi? Chó khôn không quay đầu lại, chúng ta khí thế ngất trời chạy tới thành phố, cuối cùng lại xám xịt trở về, dù cho có chết, cũng phải sống cho ra cốt khí".
Ba Lý Hiểu Ngôn là một người lười nhác nhu nhược nhưng vô cùng sĩ diện, lại đang lúc tráng niên, nghe xong những lời này liền đồng ý ở lại.

Hai người kiểm kê gia sản, quyết định tận lực tiết kiệm ăn ở, số tiền còn lại lấy ra làm ăn nhỏ, nhìn xem có được hay không.


Nếu thất bại sẽ liền lập tức thu dọn lăn về quê nhà.
Lý Hiểu Ngôn vừa tiến vào khu ổ chuột xiêu xiêu vẹo vẹo kia, liền cảm thấy ngột ngạt, có thể là nguyên nhân thời tiết, cũng có thể là hoàn cảnh sinh tồn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã trở nên u ám.
Nơi này chỉ có một nhà vệ sinh công cộng lớn, kỳ thật cũng chính là hai hố đất lớn, dùng lều cỏ đắp thành rồi dùng gạch đỏ vây quanh.

Vừa đến thời điểm nóng bức, từ nhà vệ sinh công cộng truyền ra mùi thối kinh hồn.

Trước khu ổ chuột có một gốc cây nghiêng cổ, phía trên rũ xuống một loạt tã lót của trẻ con, trong đó mơ hồ còn có vết vàng không giặt sạch được.
Phòng ba Lý Hiểu Ngôn thuê tổng cộng có hai gian phòng, không lọt ánh sáng, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên, khung cảnh trông rất thê lương.
Giường dùng gạch và gỗ dựng thành, ngoài ra trong phòng Lý Hiểu Ngôn còn có một cái tủ thấp giống như đào từ mộ phần ra.

Dấu vết loang lổ loang lổ giống như vết máu thấm vào, có chút đáng sợ.

Phía dưới đặt đồ, phía trên có thể dùng để làm bài tập.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


Thê lương thì thê lương, nhưng tóm lại có một nơi có thể che gió tránh mưa, cha mẹ Lý Hiểu Ngôn đều khá thỏa mãn, tốn nửa ngày quét dọn trong ngoài phòng một lần, liền bắt đầu sắp đặt gia sản.

Cha Lý Hiểu Ngôn đi mua hai cái bóng đèn, một trăm viên ngói trở về thay, phòng lập tức sáng bừng, đã có hương vị của một gia đình.

Đêm đầu tiên ở một nơi mới luôn khó ngủ.

Thật vất vả chịu đựng đến khi sắc trời hơi sáng, Lý Hiểu Ngôn vội vàng rửa mặt lao ra cửa, chạy tới trường học lĩnh bài tập nghỉ hè, khi đi qua cây cổ thụ ở lối vào khu ổ chuột, cô bỗng nhiên dừng bước, bởi vì cô nhìn thấy một cậu bé mặc quần thủng đít, lộ ra cái mông đang đào bùn dưới tàng cây cổ thụ.

Chỉ đào còn chưa đủ, thằng nhãi con mềm mại, cánh tay nhỏ chân nhỏ kia còn muốn đưa vào trong miệng, Lý Hiểu Ngôn nhanh chóng đi tới, một cái tát đánh rơi bùn trên tay nó, thằng nhóc bối rối một chút, ngây ngốc nhìn Lý Hiểu Ngôn một cái, lập tức gào lên khóc, nhào tới người Lý Hiểu Ngôn muốn cắn cô.


Lý Hiểu Ngôn lập tức rụt chân lại, không nghĩ tới đứa bé kia bám trên đùi cô không xuống được, Lý Hiểu Ngôn nhảy lùi về phía sau vài bước, đứa bé thật sự để Lý Hiểu Ngôn kéo lê trên mặt đất, mông trần mài trên mặt đất cát đá, thằng nhãi con gào thét to hơn, há miệng, liền ngậm chân Lý Hiểu Ngôn.

Thật không may, đây là mùa hè.

Càng không may chính là, hôm nay Lý Hiểu Ngôn mặc quần đùi chỉ đến đầu gối.

“Á.


” Lý Hiểu Ngôn thê lương kêu to một tiếng, nhấc chân kia lên đá vào ngực thằng nhóc.

Ngực thằng nhóc bị đau, nhất thời buông lỏng đôi tay, ngã chổng vó về phía sau, lăn một vòng rồi đứng lên ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng, sáng quắc giống như muốn đốt người, trong tay nắm chặt một tảng đá sắc nhọn.

Lý Hiểu Ngôn vừa thấy không ổn, đứa bé quá hung dữ, liền nhanh như chớp chạy đi.

Cô một đường chạy rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, may mà thằng nhóc kia không theo kịp.

Lý Hiểu Ngôn dần dần thả chậm bước chân, nhìn dấu răng trên đùi một chút, đã ửng đỏ lên rồi, còn hơi đau như lửa đốt.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


Nhưng cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp, thằng nhóc kia cũng đã lớn vì sao còn mặc quần yếm nghịch bùn, trời còn chưa sáng hẳn, ba mẹ nó đâu rồi?
Nghĩ tới đây, Lý Hiểu Ngôn bỗng dưng dừng bước, trong lòng cô hít một hơi lạnh, nghĩ: “Chẳng lẽ là trẻ lạc, hay là trốn được từ chỗ đám buôn người, hoặc là đầu óc có vấn đề bị ba mẹ vứt đi?”
Lý Hiểu Ngôn sắp đến trường học, lại xoay về phía sau chín mươi độ.

Cho dù như thế nào, liên quan gì đến cô, cô đâu thể làm gì được?
Trải qua mấy năm chiến tranh gia đình, trái tim Lý Hiểu Ngôn đã cứng rắn hơn trước rất nhiều, lạnh lẽo hơn rất nhiều, ít nhất cô sẽ không bao giờ trốn trong chăn khóc nữa.

Cô đã luyện được một loại tư duy tự bảo vệ bản thân trong nhiều năm mưa gió lất phất.


Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt một mình đi về phía trước.

“Lát nữa trời sáng, tự nhiên có người nhìn thấy thằng bé, nói không chừng sẽ báo cảnh sát.


Nghĩ tới đây, Lý Hiểu Ngôn liền quyết định ném cậu ra khỏi đầu giống như rác rưởi, không để ý tới chuyện này nữa, lại chạy đến trường học.

Thời gian còn sớm, Lý Hiểu Ngôn đợi cửa trường mở ra, bụng ùng ục không ngừng.

Cô đi dạo hai vòng trên sân thể dục, bốn phía sân thể dục này có mấy cây cổ thụ đã lớn tuổi, mỗi lần Lý Hiểu Ngôn đi qua mấy cây cổ thụ này, đều cảm thấy chúng giống có mắt, đang nhìn chằm chằm cô.


Sống lưng Lý Hiểu Ngôn run lên, miệng mắng một câu: "Mẹ nó.


Ngoại trừ tâm biến lạnh, miệng cũng biến ác, phương diện này một nửa công lao phải quy cho cha mẹ cô xuất khẩu thành thạo, còn một nửa khác phải quy công cho thiên phú dị bẩm của Lý Hiểu Ngôn.

Dạo qua hai vòng, Lý Hiểu Ngôn nhìn thấy một số bóng người lục tục đi vào cửa chính, liền chậm rãi dạo bước đến phòng học, chủ nhiệm lớp và một bạn học khác ở bên trong, bạn học tên là Lý Vĩ, lần thi này đứng thứ nhất cả lớp, đứng thứ ba toàn trường, chủ nhiệm lớp nhìn hắn ta, hai mắt cười thành một đường thẳng nhỏ.

“Cố gắng lên, lần sau tranh thủ giành hạng nhất toàn trường.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Lý Vĩ cao lớn, dáng người khôi ngô, thay đổi giọng nói rõ ràng hơn người khác, khàn khàn nói: “Vâng, con nhất định sẽ cố gắng.”
Lý Hiểu Ngôn bị coi là không khí, yên lặng đi phía sau mấy đống sách bài tập rồi lấy ra mỗi môn một quyển, ôm trong tay sau đó chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng mà đi thẳng ra ngoài.
Vừa đến cửa, cô liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói cổ quái: "Đừng giống người nào đó, trong nhà điều kiện không tốt còn làm bậy mỗi ngày.

Cũng chẳng thèm suy nghĩ thay cha mẹ, không coi trọng chuyện học hành, ngày sau nhất định phải hối hận đấy.”
Lý Vĩ không lên tiếng, hắn biết lời này nói cho ai nghe, có chút xấu hổ, còn có chút sợ hãi, hắn là học sinh tốt, không muốn chọc phải lưu manh.


Mặc dù Lý Hiểu Ngôn là nữ sinh, nhưng lại có vẻ ngoài cấm ai đến gần.

Mặc dù không thấy cô đánh ai, nhưng sát khí nghiêm túc lộ ra trên mặt đã cảnh báo mọi người rất rõ ràng: “Đừng chọc tôi.”
Lý Hiểu Ngôn quả nhiên dừng bước, cô xoay người dựa vào cửa sổ, ánh mắt giống như kim ghim vào mặt người phụ nữ trung niên kia.

Có một khắc, cô muốn ném đống sách trên tay qua cửa sổ, tốt nhất là đập vỡ đầu người phụ nữ kia, nhưng cô vẫn khắc chế được.
Cô nâng khóe miệng lên, nhếch miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt lại càn rỡ, sau đó làm một động tác cởi mũ kính chào, liền nghiêm mặt xoay người đi, càng chạy càng nhanh, mãi cho đến khi chạy như bay thành gió.
Cái trường học này được xem như trường học quý tộc, bởi thế học phí mới rất đắt.


Lúc trước mẹ của Lý Hiểu ngôn muốn cô thi vào đây thử vận may.

Nếu không thi đậu có thể dùng điểm chọi vào trường công lập.

Ai ngờ Lý Hiểu Ngôn may thật, đứng thứ hai toàn cuộc thi tựa như con ba ba lẻn vào đầm nước đầy giao long vậy.
Quần áo của Lý Hiểu Ngôn, hơn phân nửa đến từ quần áo cũ của anh em họ hàng, không vừa người, thoạt nhìn cũng cũ, còn vá chỗ này chỗ kia.

Nếu như không phải dựa vào khuôn mặt xinh đẹp hơn người của cô, có lẽ đã chửi xối xả rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Bởi vì khuôn mặt kia quá mức hoàn mỹ, khiến những nữ sinh muốn châm chọc cô cũng chẳng còn sức mạnh để mắng chửi.

Sinh viên trường quý tộc không có áp lực cuộc sống lớn như vậy, chỉ có chút nhàm chán vô dụng, trải qua lễ tình nhân phương Tây gì đó, ngày lễ tình nhân Lý Hiểu Ngôn nhận được một món quà nhỏ trong ngăn kéo, có hoa, có chocolate, còn có thư tình, trong ngăn kéo đầy rồi không bỏ vào được, liền chất lên bàn sách của cô, làm cho nữ sinh xung quanh đỏ mắt không thôi.

Tuy rằng những lễ vật kia đều bị Lý Hiểu Ngôn cất vào hộp, đặt ở chỗ tìm đồ thất lạc của trường học, nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người đối với khuôn mặt kia.

Lễ tình nhân qua đi, liền mở một cuộc họp phụ huynh, ba mẹ Lý Hiểu Ngôn đều không có quần áo mới, nào ngờ đến nhà người ta mượn một bộ đồ tươm tất, không muốn làm xấu mặt con.

Nhưng bộ đồ mà họ mượn giữa đám người ngăn nắp xinh đẹp, lại đặc biệt trở nên đáng thương.


Chủ nhiệm lớp nhìn quần áo của họ, vốn muốn phê bình Lý Hiểu Ngôn trêu hoa ghẹo nguyệt lập tức đổi thành nhỏ nhẹ khuyên bảo, bảo hai vị này trở về phân tích đúng sai cho Lý Hiểu Ngôn nghe.

Sau khi về nhà, ba cô nhìn Lý Hiểu Ngôn rồi mỉm cười: "Con bé này, có phong thái của ba con năm đó.


Lý Hiểu Ngôn không hiểu, có chút mơ hồ.

Mẹ cô lườm ba cô một cái: "Miệng chó không phun ra ngà voi.


Lý Hiểu Ngôn, mẹ nói cho con biết, nếu con dám yêu đương, mẹ sẽ đánh chết con.


Lý Hiểu Ngôn: "! ! ”
Mẹ cô ngoài miệng nói rất tàn nhẫn, trong lòng kỳ thật cũng vui vẻ, năm đó lúc tìm người yêu, có vài người coi trọng sự cần cù và lạc quan của bà, tới cửa cầu hôn.

Trong đó có gia đình hai đời giàu có, cũng có công nhân tay nghề tốt, chỉ có ba Lý Hiểu Ngôn cái gì cũng không biết, trong nhà cũng nghèo, nhưng ông có một thứ mà người khác không so được, cái mặt ăn tiền quá đẹp trai.

Ở trong thôn bình thản không có gì lạ, ba Lý Hiểu Ngôn đẹp trai có chút rực rỡ chói mắt, sống mũi cao, hốc mắt sâu, môi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn, trông như một bức tượng điêu khắc lập thể, lúc chơi bóng rổ thần thái lại càng toả sáng, làm cho mẹ Lý Hiểu Ngôn thần hồn điên đảo.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Vì thế giữa tài phú và mỹ mạo, mẹ Lý Hiểu Ngôn dứt khoát kiên quyết lựa chọn mỹ mạo, tuy rằng khổ cả đời, nhưng cũng vì nâng cao trình độ nhan sắc trung bình của nhân loại mà cống hiến một chút.

Lý Hiểu Ngôn hoàn toàn kế thừa ngũ quan của ba cô, nhưng góc cạnh không rõ ràng như ông, đồng thời cô cũng kế thừa một ít thanh tú của mẹ cô, cuối cùng điều hòa ra một loại mỹ cảm vừa tuấn tú vừa diễm lệ, nếu như không phải từ khe hở xương cốt lộ ra hơi thở lưu manh chống xã hội, chắc hẳn cô chẳng kém những đại giai nhân tuyệt sắc trong phim truyền hình là bao.

Mà lúc này Lý Hiểu Ngôn chạy như bay về nhà, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm.

Cô sẽ bỏ học.


Trước khi về nhà Lý Hiểu Ngôn rẽ vào một con đường, đến khách sạn Vân Tân ở trung tâm thành phố nhìn bạn nối khố của cô, Cao Phàm.

Cao Phàm nguyên danh Cao Bất Phàm, từ tên biến thiên có thể thấy được nhân sinh hắn biến thiên.

Cha mẹ hắn gửi gắm hy vọng rất lớn vào hắn, nhưng bạn học Cao Phàm càng lớn càng lệch khỏi quỹ đạo, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì thôi, ngày thường không thích nói chuyện thích cười ngây ngô, gặp mặt cũng sẽ không gọi người, thành tích kém thì không nói, đó xem như là khuyết điểm không đáng chú ý nhất trong tất cả khuyết điểm của hắn.

Lý Hiểu Ngôn và hắn học cùng lớp từ nhà trẻ đến khi tốt nghiệp tiểu học, biết con người hắn ta như thế nào, cho nên khi hắn học xong tiểu học nói mình không định đi học, Lý Hiểu Ngôn lại len lén thở phào nhẹ nhõm cho hắn.


“Quả nhiên heo vẫn thích hợp sống trong chuồng heo.


Cao Phàm nghe xong cũng không tức giận, vẫn cười ngây ngô như cũ, sau đó nói cho Lý Hiểu Ngôn một tin vui đặc biệt: Ba hắn muốn đổi tên cho hắn từ Cao Bất Phàm đổi thành Cao Phàm.

Cao Phàm vô cùng đắc ý khiến Lý Hiểu Ngôn vĩnh viễn cũng không quên được, sau đó hắn còn nói một câu khiến Lý Hiểu Ngôn nhớ kỹ cả đời: "Bất phàm là người khác muốn, tớ chỉ muốn bình thường, bọn họ muốn thì để họ làm, còn tớ chỉ làm người bình thường.

Người phải nhận rõ bản thân, ông nội tớ chính là người phàm tục, lại lấy một cái tên Bất Phàm đặt cho con cháu, suy nghĩ quá cao vời.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


Lần đầu tiên Lý Hiểu Ngôn dùng ánh mắt của người bình thường nhìn Cao Phàm, cảm thấy tên nhóc này có thể nói ra triết lý sống một cách rành rẽ như thế, thật đúng là một nhân tài!
Nhưng những lời này Cao Phàm chỉ nói với Lý Hiểu Ngôn, ở trước mặt người khác hắn không nói, vẫn ngây ngốc như kẻ thiểu năng, người khác càng nói hắn ngốc, hắn càng vui vẻ.

Hắn cứ như vậy đi học làm bếp với ba mình, ba hắn là đầu bếp chính khách sạn Vân Tân, nhờ quan hệ để cho hắn vào làm phụ bếp từ người rửa chén rửa rau mà đi lên, không cần tiền lương chỉ để ý cơm, Cao Phàm bắt đầu kiếp sống mệt mỏi của đứa học việc.

Lý Hiểu Ngôn đến hành lang phía sau, nhìn về bếp, lúc này coi như thanh nhàn, sau bếp chỉ có Cao Phàm cùng một người khác chuẩn bị sơ chế đồ ăn, trải qua một năm rèn luyện, hắn đã thành thạo việc cầm dao phay thái rau.

Cao Phàm bỗng ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Lý Hiểu Ngôn, hắn vội vàng buông dao phay xuống, lau tay trên tạp dề, đi ra cửa sau.


“Nhóc con, sao cậu lại rảnh rỗi tới đây?
Cao Phàm rất vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, đối lập rõ ràng với vẻ mặt tối tăm của Lý Hiểu Ngôn.

Lý Hiểu Ngôn đánh giá hắn một cái, đều nói làm đầu bếp là một công việc tốt, quả nhiên không sai, Cao Phàm càng ngày càng phát triển theo hướng thấp mập tròn, mười con ngựa cũng kéo không nổi.

Ba hắn dáng người cục mịch, hắn hoàn mỹ kế thừa gien của ba.

Hơn nữa còn phát huy triệt để, ăn nhiều hơn ông ấy, đến mức thịt mỡ tích tụ thành một lớp dày.

Lý Hiểu Ngôn cười mắng một tiếng: "Cậu muốn nuôi bản thân mập béo rồi đi mang đi làm thức ăn à?”

Cao Phàm cười ha hả, xoa xoa vòng eo mình: "Cả nhà cậu nói chuyện thật giống nhau.

Ghen tị à, đây đều là may mắn đấy, có muốn tớ chuyển cho vài lạng không.


Lý Hiểu Ngôn a một tiếng: "Tự mình giữ qua mùa đông đi, tớ tiện đường tới thăm cậu, sắp nghỉ hè rồi.


Cao Phàm nhìn chồng sách bài tập trong tay cô, dương dương đắc ý nói: "Ơ, còn làm bài tập nữa, bảo bối cố lên, làm xong tớ mua kẹo cho cậu ăn, ha ha.


“Cái này dùng để đập mặt cậu đấy!”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


“A, đúng rồi, còn một việc, nhà tớ chuyển chỗ, mẹ tớ mất việc, chúng tớ thuê lại phòng ở khu nhà trệt trên đường Tây Hoàn, cậu muốn tới tìm tớ, liền đi thẳng, đến ngõ thứ ba rẽ trái, gian phòng thứ tư bên trong.

Nhớ không, heo!"
Cao Phàm gật gật đầu, thần sắc trầm xuống một chút: "Vậy sau khi mất việc thì sao, chú và dì định làm gì?"
Lý Hiểu Ngôn: "Không biết, có thể sẽ thử buôn bán nhỏ, nếu thật sự không có cơm ăn thì về quê trồng trọt.


Mới vừa nhắc đến vấn đề ăn cơm, bụng Lý Hiểu Ngôn cũng rất hợp tình kêu to, thanh âm còn rất lớn, khiến cô xấu hổ không thôi.

Cao Phàm vừa nghe, không nói hai lời, xoay người trở về phòng bếp, cũng không lâu lắm liền bưng một cái chén lớn đi ra, là một chén cháo, phía trên còn có bánh quẩy.


“Mau ăn đi, lát nữa những người khác sẽ tới, họ thấy thì không tốt.


Cao Phàm vừa nói xong, người trong phòng liền la lên: "Phàm Tử, nói gì mà lâu như vậy, người yêu hay ai đấy?”
Cao Phàm trả lời người bên trong: "Thì ngươi yêu đấy, vợ tôi đấy thì làm sao.


Lý Hiểu Ngôn vừa muốn mắng, Cao Phàm nhét bát vào tay cô rồi trở về, còn không quên dặn dò: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi.


Cao Phàm trở về tiếp tục cắt thức ăn của hắn, Lý Hiểu Ngôn nhìn bát cháo bốc hơi nóng kia, không biết tại sao, trong lòng hoảng hốt.


Thân thể cô hận không thể ăn sạch sẽ những thứ này, nhưng lý trí và tình cảm của cô lại đang kéo chặt dây cương toàn bộ thân thể.

Bởi vì bát cháo này rõ ràng nói cho cô biết một chuyện: Cô là một tên phế vật nghèo đến nỗi ngay cả bữa sáng cũng không mua nổi.

Lời nói của người phụ nữ trung niên lại quanh quẩn bên tai cô: "Đừng giống như người nào đó, điều kiện trong nhà không tốt còn làm bậy, không biết lo lắng cho gia đình, cha mẹ ăn mặc như nhặt rác, còn không coi học tập ra gì, ngày sau, sẽ hối hận đấy.

"
Cô nhìn bát cháo kia, tự giễu mình: "Lý Hiểu Ngôn, bây giờ mày đang xin ăn sao?"
Cô đặt bát cháo kia ngoài hành lang, thừa dịp Cao Phàm xoay người rửa rau liền chạy như bay đi.

Nếu như cô là một triệu phú, chén cháo kia cô nhất định sảng khoái uống hết, còn có thể trêu chọc nói mình được hưởng phúc nhờ bạn.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Nhưng hôm nay nghèo khó đã làm gai góc lòng cô, đụng không được, vừa đụng liền đau xót.

Cô còn là một thiếu nữ mẫn cảm nhiệt huyết, không biết phải phản ứng với thế giới khắc nghiệt này thế nào.

Chỉ có thể mặc cho sự bướng bỉnh của mình tuôn trào đối kháng thế giới khốn kiếp kia.
Sau khi trở lại khu ổ chuột, sắp giữa trưa, dưới gốc cây cổ nghiêng kia đã không nhìn thấy bóng dáng thằng nhãi con đó nữa.


Chỉ có mấy bà lão nghiến răng ngồi bóc đậu dưới tàng cây.

Trong đó một người cao lớn hơn những người khác, là chủ nhà của Lý Hiểu Ngôn, một người phụ nữ từ Sơn Đông gả tới.
Người trong khu này đều gọi bà là bà cụ Sơn Đông, về phần tên thật của bà thì không ai biết, cũng không ai để ý.
Bà nhìn Lý Hiểu Ngôn đi qua, cười híp mắt nói: "Bộ dạng thật đẹp, so với những người trên TV còn đẹp hơn.”
Những người khác cũng gật đầu phụ họa, nhỏ giọng nói: "Giống như ba con bé, nhưng tính tình thì tệ hơn.”
Lý Hiểu Ngôn không điếc, giọng của bà cụ Sơn Đông có hiệu quả khuếch đại âm thanh tự nhiên, lời của bà chui vào lỗ tai Lý Hiểu Ngôn, nhưng cô không vui nổi còn nghĩ thầm: “Xinh đẹp có ích lợi gì chứ, lại không thể dùng cái mặt đẹp để đi làm gái được.”

Lý Hiểu Ngôn dự định vừa về đến nhà liền ngả bài với ba mẹ cô, nói cô muốn nghỉ học kiếm tiền, nhưng khi cách nhà cô mấy chục bước, cô liền nhìn thấy có một đống người chen chúc ở cửa nhà cô, hình như đều là nữ, mặc quần áo màu sắc rực rỡ.
Lý Hiểu Ngôn biết có chuyện không ổn, thoáng có chút khó chịu.
Cô chen qua đám người liền nghe thấy tiếng "loảng xoảng" vang lên, mẹ cô đang đập một cái nồi xuống đất, chỉ vào ba cô mà quát: "Mẹ bà nó, anh chỉ biết đến cha mẹ mình, có biết nghĩ cho người khác không? Suốt ngày cha mẹ, cha mẹ, có mỗi anh có cha mẹ thôi sao?”
Ba Lý Hiểu Ngôn chỉ tay vào bà, hai mắt phồng lên, gân xanh trên trán giật giần: "Hôm nay tôi nói cho cô biết, mắng người cũng phải nể mặt.

Dù cha mẹ có xấu xa cũng là cha mẹ tôi, không đến lượt cô chửi bới.

Mấy năm nay cô đã làm tròn trách nhiệm làm vợ chưa? Hả mụ vợ ác độc?”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,021
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Mẹ Hiểu Ngôn toàn thân phát run, nâng cao thanh âm lên mấy đề - xi - ben: "Má nó, tôi khinh, nếu cha mẹ anh tốt thế, về ôm cha mẹ anh mà ngủ, ôm đến chết luôn đi.


Ba Lý Hiểu Ngôn bay lên đạp về phía cái bàn bên cạnh, phía dưới cái bàn kia là giá gỗ, phía trên là phiến đá, sau khi bị đạp ngã, phiến đá đập xuống đất, vỡ thành mấy khối, thanh âm chấn động đến nỗi tất cả mọi người ở đây đều run rẩy, sắc mặt xám trắng.

Lại có có nhiều người vây lại xem náo nhiệt.

Sau khi Lý Hiểu Ngôn vào nhà, bên trong có một người phụ nữ cao gầy, mặc quần áo sạch sẽ trắng trẻo tay dắt một đứa bé.


Đó chính là đứa bé đã cắn cô lúc sáng, bị cô đạp một cái vào ngực.

Thằng nhãi con vốn ngơ ngác cắn ngón tay, sau khi cậu nhìn thấy Lý Hiểu Ngôn, lập tức lấy ngón tay ra, làm ra bộ dạng xù lông.

Lý Hiểu Ngôn nhào tới bắt lấy tay ba cô muốn đập ghế, lạnh lùng nói: "Có việc liền từ từ nói rõ ràng, đánh nhau đẹp mắt đúng không?"
Ba cô bị giọng nói lạnh như băng của cô làm cho giật mình, liếc mắt nhìn cô, chậm rãi thả ghế trên tay xuống.

“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mẹ Lý Hiểu Ngôn cũng không nói lời nào, đứng ở đó hít thở, vẻ mặt oán độc.


Lúc này, từ phía sau cánh cửa khác truyền đến một giọng nói bình tĩnh lại trẻ con: "Để tôi nói.


Một cậu bé đeo kính, tóc tai rối bời, quần áo luộm thuộm, chân mang dép lê bước ra.

"Sáng sớm hôm nay, tôi thấy chị đạp Hứa Tranh một cước, tôi liền nói cho mẹ Hứa Tranh, bảo cô ấy trông chừng đứa bé cho tốt, mẹ Hứa Tranh dẫn cậu ta tới đòi giải thích, bảo chị xin lỗi Hứa Tranh, kết quả ba mẹ chị nghe xong bắt đầu chỉ trích đối phương không dạy dỗ con cho tốt, ban đầu chỉ là chỉ trích đối phương, sau đó bắt đầu chỉ trích ba mẹ đối phương, sau đó! "
Cậu bé không nói hết lời, hắn tên là Lưu Gia Hào, là cháu của bà cụ Sơn Đông, coi như là cậu chủ nhỏ nhà của Lý Hiểu Ngôn.

Tuy rằng mới vừa học xong tiểu học, nhưng cả người có loại khí chất bình tĩnh dị thường cùng tư duy trật tự rõ ràng, hắn là mọt sách mọi người đều biết, lúc nhà Lý Hiểu Ngôn dọn đến, hắn từ trong cửa sổ len lén nhìn qua Lý Hiểu Ngôn, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Lý Hiểu Ngôn nhìn thấy hắn.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom