Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 70: Trọng Sinh Cả Nhà Ta Là Pháo Hôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Nhà Trình Hiểu Yến ngày hôm qua cũng được chia nửa cân thịt, thịt không nhiều lắm, nhưng đối với rất nhiều người trong đội mà nói, kia thật sự là nguồn thực phẩm ngon.

Vừa vặn qua hai ngày là tết Đoan Ngọ, thịt này ướp xong, dùng để gói bánh chưng.
Hiện tại, đại đội các cô còn lần nữa nhờ vào phúc khí của Đổng Gia Anh, phát hiện ra một lượng lớn đá phấn hoang dã.
"Hiểu Yến, cô nói xem cô Đổng ấy ngày thì phát hiện lợn rừng, ngày thì phát hiện đá phấn.

Đợi mọi người thu thập xong phần đá phấn này, chia cho cả đại đội thì thật tốt biết bao.”
Chị Lưu lại bắt đầu lải nhải động tác trong tay cũng không chậm.

Trình Hiểu Yến tranh thủ thời gian nhìn giỏ trúc đặt bên chân cô, đã đựng nửa khung rồi.

Đây cũng là nguyên nhân Trình Hiểu Yến không có cách nào đuổi thẳng Đổng Gia Anh ra khỏi đội.

Dù vài năm nữa người này sẽ bắt đầu gây tai họa cho nhà cô và đại đội Hồng Tinh.

Nhưng không thể phủ nhận, rằng vào thời gian đầu cô ta đến đại đội đã mang đến rất nhiều lợi ích.
Cô và Khải Sinh đã bàn bạc, trước tiên cứ quan sát cô ta cẩn thận.

Chỉ cần cô ta không làm gì quá đáng thì cứ để yên như thế.
Nhà họ Lâm của cô trong đại đội rất có tiếng nói, cả trưởng thôn hiện tại và đại đội trưởng đều thuộc về tộc Lâm thị.


Chỉ cần nhà họ Lâm các cô vẫn còn, thì kế hoạch của Đổng Gia Anh nhất định sẽ không thể thực hiện được.
"Nghỉ ngơi một lát đã, mệt chết mất..." Trình Hiểu Yến nói, mọi người cũng buông cuốc ra, đến tán cây đặt giỏ trúc ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô cầm theo bình nước quân dụng, uống vài ngụm nước đường đỏ.
Nơi bọn họ đào đá phấn cách rừng đào không xa.

Cô dựa vào tàng cây, có thể nhìn thấy rừng đào bên kia.

Thỉnh thoảng còn nhìn thấy có đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự trèo lên cây đào vụng trộm hái mấy quả đào nhỏ ném xuống dưới tàng cây.

Hành động của những hài tử này làm cho những thôn dân tới đây đào đá phấn đều nở nụ cười.
“Ha ha, mấy đứa nhỏ này, miệng tham ăn quá.

Đúng là gây hoạ cho rừng đào mà…”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


"Chị dâu Trần à, bọn chúng biết chừng mực mà, vài đứa trẻ thôi, nếu nhiều thì lão Lý trông rừng đào đã chẳng để chúng lộng hành.”
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.

Lão Lý xem những cây đào này là bảo bối mà!”
“Không đến mức đó, đợi qua Đoan Ngọ sẽ sắp xếp người lên hái đào.

Các chị xem cành đào cong chưa kìa, năm nay khẳng định thu hoạch lớn.

Đến lúc đó đem đào đưa đến trạm thu mua công xã, không biết có thể đổi bao nhiêu tiền phiếu trở về......”

Vừa nghe hai chữ tiền phiếu, mắt mọi người liền sáng lên.

Cái này so với ngày hôm qua được phân thịt heo càng thêm khoa trương.
Trình Hiểu Yến mặt mày cong cong nghe những thím và chị dâu này đang lên kế hoạch chờ chia tiền bán đào, họ chuẩn bị mua thêm thứ gì tốt cho gia đình.

Gió nhẹ khẽ thổi qua, khiến trái tim cô mềm nhũn theo.
Lúc này đây, cô nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ đại đội bên trong rừng đào.
“Các bác, các thím, các chị, chúng tôi đến giúp đây ạ.” Thanh âm trong trẻo sáng ngời vang lên, Trình Hiểu Yến ngẩng đầu nhìn người mới tới.
Một hàng tám thiếu nữ, mỗi người đều thắt hai bím tóc nhỏ rủ xuống trước ngực.


Trên người mặc áo sơ mi ngay ngắn, không hề bị rách.

Bên dưới phối với quần dài màu lục quân vừa vặn dáng người, khác xa với người trong thôn.
Trong đó, đứng ở phía trước, rõ ràng chính là Đổng Gia Anh mà Trình Hiểu Yến vừa mới nãy còn đang suy nghĩ.
"Không phải các cô xuống ruộng hỗ trợ nhổ cỏ dại sao?” Thím Ngô cười híp mắt hỏi.
“Những đồng chí nam đều đi hỗ trợ mở rộng cống rãnh, tôi nghĩ nữ thanh niên chúng ta cũng không giúp được bao nhiêu, dứt khoát cùng nhau lên núi giúp đỡ đào đá phấn lên vậy." Đổng Gia Anh miệng lưỡi lanh lợi, nụ cười thân thiện giải thích.

Một bên nói, một bên không quên chào hỏi mọi người.
Sau khi thím Ngô phân công xong khu vực làm việc cho họ, liền bảo mọi người đứng dậy làm việc.
Trình Hiểu Yến nhìn tám nữ thanh niên này, ngoại trừ Đổng Gia Anh ra, những người còn lại thì cô cũng không quen.

Nói tới nói lui, nàng cũng chỉ gả tới đây chưa đến một tháng mà thôi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


“Gia Anh, Gia Anh." Một nữ thanh niên da ngăm đen đưa tay kéo áo Đổng Gia Anh, ý bảo cô nhìn về phía Trình Hiểu Yến.
“Đó chính là con dâu thứ ba của nhà họ Lâm đúng không?”
Đổng Gia Anh nhìn bộ dáng nháy mắt ra hiệu của cô ta, dịu dàng gật đầu.
Cô ta lập tức nhe răng nhếch miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Cậu xem làn da trắng nõn của chị ta đi, nhà họ nuôi được chị ta lại không nuôi nổi cậu.

Sao nhà chị ta nhẫn tâm thế, vứt cậu đến nhà thanh niên.

Nếu không phải nhà thanh niên đối tốt với cậu, sợ là cậu phải chịu khổ rồi.”
“Minh Hoa, cậu đừng nói như vậy.


Nhà họ Lâm có ơn với tôi.”
“Hừ, ơn nghĩa cái gì, nhiều nhất chỉ có mấy trăm cân lương thực.

Tôi khuyên cậu đấy Gia Anh, những người nông thôn này đúng là xấu xa.

Sau này nếu cậu trở về thành phố, cùng lắm thì trả lại cho họ mấy trăm cân lương thực.

Cũng đừng ngây thơ xem người ta là ân nhân, biết không hả?” Cô ta nghĩ mãi không ra, cô gái thiện lương xinh đẹp còn có phúc khí như vậy, sao lại có người nhẫn tâm không cho cô ở trong nhà.
Trình Hiểu Yến thỉnh thoảng ngẩng đầu, có thể cảm nhận được ánh mắt gay gắt đến từ nữ thanh niên da ngăm đen kia.


Cô có chút không hiểu nổi, nữ thanh niên này muốn làm gì.
Nhưng cô không có thời gian để ý đến bọn họ.

Cô biết hai năm sau sẽ mở lại cuộc thi đại học, bọn họ sẽ cố gắng tham gia thi địa học trở về thành phố.
Dù không đậu đại học thì chờ chính sách tốt lên, bọn họ cũng sẽ rời khỏi thôn yên tĩnh này.
“....”
Thanh âm rất nhỏ, nhưng quá gần, Trình Hiểu Yến lập tức nghe được.
Cô cẩn thận đánh giá các thím xa xa, phát hiện các thím đều đang cười cười nói nói đào đá phấn, cũng không có ai chú ý tới động tĩnh bên này.
Trình Hiểu Yến lại cúi đầu, làm bộ nghiêm túc đào đất, khoé mắt lại liếc thấy động tác của Đổng Gia Anh.
Chỉ thấy cô ta ngồi xổm trên mặt đất, đem giỏ trúc nhỏ đặt xuống đất, nhìn giống như chuẩn bị nghỉ ngơi uống nước.

Chỉ là, Trình Hiểu Yến cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Cô suy nghĩ một chút, lặng lẽ di chuyển phương hướng đào bới của mình, dựa sát vào Đổng Gia Anh.

Vừa nhìn, đã khiến cô bị doạ.
Hay lắm cô ấy thấy rồi, dưới bóng lá loang lổ, tay của Đổng Gia Anh thường xuyên vươn xuống dưới đất, đào ra từng viên tròn dẹp, mang theo ánh bạc.
Cái này chưa từng xuất hiện trong hồi ức!
Mắt Trình Hiểu Yến hơi híp lại, cố gắng nhìn rõ đó là cái gì?
Một, hai, ba......!Mười lăm......
Trình Hiểu Yến lén lút nhìn động tác trong tay Đổng Gia Anh, đã qua lại mười lăm lần, vẫn chưa dừng lại.

Ở nơi nhiều người cùng nhau lao động như vậy, lá gan của người này lớn đến mức nào! Cô ta không sợ bị người khác phát hiện sao?

Không hiểu nổi loại tự tin mê muội này của Đổng Gia Anh rốt cuộc từ đâu tới, Trình Hiểu Yến chỉ biết là không thể để cho cô tiếp tục.

Nếu cô đoán không sai, đồ chơi lấp lánh này sẽ không thiếu.
Nghĩ tới đây, cúi đầu nhìn một chút còn có một nửa chôn ở trong bùn đất đá phấn, Trình Hiểu Yến lớn tiếng hô: "Thím Ngô, thím Ngô, cháu đào được cái gì đó lớn lắm, đào không nổi…”
Giữa sườn núi trống trải, Trình Hiểu Yến vừa hô, đã khiến các bác các chị nhìn qua.
“Khá lắm, chắc cục đá phấn này rất to!”
"Thật tốt quá, cũng phải mấy chục cân!"
“Quả nhiên là đồ chơi hoang dã, chúng ta ở Bảo Sơn nhiều năm như vậy, không phát hiện ra thứ này.”
  ……
Lời này nói ra tiếng lòng của mọi người.

Nếu nhà các cô biết trên núi có lương thực vô chủ như thế, nếu lặng lẽ khai thác không chừng sẽ giàu to.

Chứ ai mà như cô bé Đổng Gia Anh kia, cống hết toàn bộ những thứ tốt ra hết.
Nghĩ đến đây, các thôn dân đồng loạt quay đầu đi tìm vị cống hiến vĩ đại vô tư kia.
Vừa nhìn, mọi người liền phát hiện Đổng Gia Anh ngồi một mình trên đất.
Thím Ngô gọi mấy người phụ nữ có sức lực lớn nhất trong thôn giúp đỡ Trình Hiểu Yến cùng nhau đào đá phấn, dặn dò các cô cẩn thận đừng làm vỡ liền đi về phía Đổng Gia Anh.
"Ôi, con gái à! Con xem mặt con trắng bệch rồi.

Có phải con không quen làm việc vất vả như vậy không? Con nghỉ ngơi nhiều một chút, dù sao hôm nay đào thêm một giờ chúng ta cũng trở về, hôm nay những người đàn ông kia đào xong kênh nước, ngày mai sẽ cùng nhau tới đào.

Đến lúc đó, sẽ không cho con tới nữa.

Haizz...!Con là đại công thần đấy! Lần này nghỉ ngơi cho tốt một chút, đừng liều mạng như vậy, biết không?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Câu cuối cùng nói vô cùng nhỏ giọng, đã xem như rất thành thật rồi.

Nếu không phải nhìn thấy cô Đổng tay chân nhỏ nhắn lại có cống hiến lớn như vậy với đại đội.

Thím Ngô cũng chẳng nhẹ lời mà bảo cô nghỉ ngơi, phải biết rằng ở thời đại quang vinh là lao động này, lười biếng là chuyện rất đáng xấu hổ.
Đổng Gia Anh bị ép cắt đứt hoạt động tầm bảo trong lòng một trận buồn bực.
Hôm nay chính là một cơ hội tốt khó có được! Bình thường đại đội cũng sẽ không để cho các nữ thanh niên các cô tới gần rừng đào, sợ bọn họ ăn vụng đào.

Đáng giận, đồ vật còn chưa đào xong, những người nông thôn đáng ghét này đều tụ tập lại đây.

Vừa rồi rốt cuộc là ai hô hào, thật sự là không có kiến thức, phá hỏng chuyện tốt của cô ta.

Nghĩ đến ngày mai đại đội sẽ bắt đầu phái lao động cường tráng đi thu đá phấn, mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, rất giống đèn pin sắp hết pin.
Cô ta gượng cười: “Thím Ngô, con không sao, hơi mệt tí mà, bên ấy xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô ta vừa nói vừa dậm mạnh chân đẩy lá cây và bùn đất lấp lại cái hố nhỏ vừa đào.

Thím Ngô vừa nghe, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi Đổng Gia Anh vô tư tốt đẹp.

Hành động này của cô ta, đã thêm một khoản thu nhập không nhỏ với tất cả thôn dân..
Đổng Gia Anh cảm giác được lỗ hổng dưới chân đã lấp đầy, vội vàng đứng dậy, làm bộ hoạt động tay chân, rồi cùng thím Ngô đi xem chuyện gì, rất nhanh đã tiến đến chỗ Trình Hiểu Yến.
Thím Ngô thấy chất liệu quần áo của Đổng Gia Anh đẹp đẽ sạch sẽ không khỏi cảm thán người thành phố cái gì cũng tốt, mơ ước về cuộc sống trên thành phố với đãi ngộ cực kỳ tốt.
Còn Đổng Gia Anh thấy việc đã hỏng liền mang theo giỏ trúc mà chạy thẳng về nhà thanh niên dưới núi, bỏ cả mấy bạn thanh niên của mình.
Trình Hiểu Yến vốn chỉ muốn thu hút sự chú ý, khiến mọi người tụ về đây để cản Đổng Gia Anh đào đất.

Ai ngờ thật sự đào được một cục đá phấn rất lớn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Mười mấy người nhìn trên đá phấn khổng lồ còn bốc lên hương thơm tươi mát trên mặt đất liên tục xoa xoa mắt của mình.
Sườn núi cỏ dại mọc thành bụi, khắp nơi bị đào hố trũng, còn chưa kịp lấp hố trở về.

Trong đống hố này, có một cái hố đặc biệt lớn.

Bên cạnh hố to, chính là khối đá phấn siêu cấp lớn kia.
Trình Hiểu Yến dùng mắt thường đánh giá một chút, đại khái dài hơn một mét.

Theo tính toán của họ, phỏng chừng nặng hơn trăm cân.

Đổng Gia Anh thật đúng là làm chuyện tốt!
Trong ký ức của cô tuy rằng địa đội từng đào được đá phấn, nhưng là chưa từng đào được khối phấn nào lớn như vậy.

Phỏng chừng nếu khi đó cô không chú ý đến hành động của Đổng Gia Anh chắc cũng không tìm thấy nó.
“Thím à, cô Đổng đi đâu vậy?" Trình Hiểu Yến nhìn thấy thím Ngô liền hỏi.
“Hiểu Yến, con không hổ là nàng dâu của đại đội Hồng Tinh chúng ta.

Lúc trước nghe nói con ở đại đội Hải Mễ chưa từng làm việc đồng áng.


Xem ra không thể tin lời đồn này được, con đúng là lợi hại mà về phần cô bé Gia Anh này…”
Thím Ngô có chút giãy dụa, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Quần con bé rách rồi, xuống núi trước.”
“Rách gì mà rách, thím Ngô không cần nói đỡ.” Bỗng có một thím mắt xếch mũi khoằm, môi mỏng, nếp nhăn nơi khoé mắt rung động theo động tác nói chuyện của bà.
Bà ta chính là người đã khen Đổng Gia Anh có phúc khí với Trình Hiểu Yến, tiếp theo đã dò xét đến hôn sự của Đổng Gia Anh.
Trình Hiểu Yến không biết thím ta, cười gượng nói: “Thím à, cháu là nàng dâu mới tới không rõ lắm, hay là thím đi hỏi người khác đi.”
Nói xong, nhanh chóng lẻn vào trong đám người, cầm lấy cuốc của mình tiếp tục động tác.
Quá kinh khủng, mấy thím kia rất nhanh nhạy, mới đó đã nắm bắt được món lợi trước mắt.

Thấy mắt thím kia tỏa sáng, cô cảm thấy cuộc sống sau này của Đổng Gia Anh sợ là không bình yên đâu.
Bánh trái thơm ngon như vậy, có rất nhiều người bị hấp dẫn.
Chờ hơn một giờ sau đám thanh niên cường tráng mới cầm đòn gánh lên núi, khối đá phấn đại vương kia đã khiến mọi người náo động.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Mọi người giống như lễ mừng năm mới, cao hứng bừng bừng.
Mỗi người một tay phụ nhau mang khối đá xuống núi, tuy nặng lại khiến người ta thật vui vẻ.
Lâm Khải Sinh đi theo lên núi, lập tức tìm thấy vợ mình đứng một góc, thu dọn cuốc.
"Hiểu Yến, nghe nói đá phấn đại vương kia là em phát hiện, em nói xem sao thần kỳ thế được? Anh mới may mắn làm sao, mới cưới được em về nhà.”
Giọng điệu vô cùng đắc ý, vẻ mặt quang vinh giống như cấp trên lĩnh thưởng.
Trình Hiểu Yến cười đặt cuốc vào trong tay Lâm Khải Sinh, đeo giỏ trúc của mình lên lưng, nhìn đội ngũ náo nhiệt xuống núi, cố ý đi phía sau cùng.
“Khải Sinh, có chút việc, chúng ta từ từ đi.”
Lâm Khải Sinh vô cùng ăn ý với vợ, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi này, liền biết có chuyện.
Cũng may tất cả mọi người vội vàng xuống núi giao nhiệm vụ về nhà nấu cơm, không ai lưu ý đến đôi vợ chồng nhỏ mới cưới này.

Nhìn mọi người cách nhau một khoảng khá xa, Trình Hiểu Yến nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra sau khi Đổng Gia Anh tới đây.
Chờ nói đến những thứ lấp lánh kia, cô bèn nói: "Em cảm thấy những thứ kia chưua bị Đổng Gia Anh lấy hết.

Mọi người không nhìn thấy nhưng khi em gây ra động tĩnh để các thím vây lại, mặt cô ta vừa trắng vừa xanh.”
Lâm Khải Sinh vừa nghe đến thứ vừa tròn vừa dẹp còn sáng lấp lánh, trong đầu không tự chủ liền nghĩ tới chuyện xưa ông nội từng nói khi còn bé.
Khi đó, đại đội Hồng Tinh không gọi là đại đội Hồng Tinh, mà gọi là biệt uyển Lâm thị.

Nghe nói toàn bộ công xã xung quanh đây đều là biệt uyển của bộ tộc Lâm thị.
Nhà họ Lâm đời đời kinh doanh, là một thương nhân nổi tiếng ở phía nam.


Sau đó, vì ủng hộ những quân nhân đáng kính trọng nhất, bán biệt uyển này đi mua rất nhiều vật tư mà hiến tặng.
Sau khi giải phóng, hậu duệ họ Lâm bọn họ sinh sôi nảy nở ở biệt uyển Lâm thị này, cố gắng sinh hoạt.
“Anh vẫn cho rằng ông nội kể chuyện xưa thôi, vì nơi này toàn nông dân nghèo, làm gì mà có tiền.

Không ngờ, những chuyện ông nội kể lại là sự thật.”
“Đi, chúng ta trở về nhìn xem chỗ đó.”
Trình Hiểu Yến nghe được đề nghị của Lâm Khải Sinh, gật đầu theo.

Cô cũng không yên tâm về nơi đó.

Nếu như cô không đoán sai, đêm nay Đổng Gia Anh nhất định sẽ lên núi, lấy tất cả những thứ lấp lánh kia đi.
Vốn cô không thích Đổng Gia Anh lấy đi những thứ thuộc về đại đội Hồng Tinh của bọn họ, hiện tại vừa nghe Khải Sinh nói, cô càng cảm thấy nơi đó dù chôn thứ gì, cũng không thuộc về người ngoài như Đổng Gia Anh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


Lúc này, mặt trời đã chuyển từ trạng thái vàng óng khó nhìn thẳng thành lòng đỏ trứng vịt.
Hai người cũng không chuẩn bị, cũng không mang theo đèn chiếu sáng.

Lúc này, động tác nhanh chóng di chuyển về phía nơi Đổng Gia Anh đào đất.
“Chính là nơi này, Khải Sinh.”
Lâm Khải Sinh nghe xong, lập tức vung cuốc đập xuống, động tác lưu loát dứt khoát,.
Sau khi vung cuốc mấy lần, lôi ra được 1 đống đất và lá mục lớn, cả hai nhìn thấy một cái bình.
“Chính là cái này.”
Hai người cùng ngồi xổm xuống, phát hiện đây là một cái bình gốm thô.
Chiếc bình trông có kích thước tương đương với bình dùng để ngâm dưa chua ở nhà, bề ngoài có màu xám, đại khái có thể chứa ba mươi cân dưa muối.

Một bình dưa chua bình thường như vậy nhưng bên trong lại để 1 đồ vật không hề bình thường chút nào.

Chỉ thấy nắp lọ đã bị vỡ, trực tiếp lộ ra những thứ sáng bóng bên trong.
“Thật nhiều tiền!” Cả đời Trình Hiểu Yến cũng chưa từng thấy nhiều đồng bạc lớn như vậy.
Cô không khỏi đưa tay nhặt lên một đồng bạc, so với ngón tay của cô ngắn hơn một chút, tròn trịa, ánh lên màu bạc sẫm.

Một mặt là người đầu trọc, một mặt là chữ nước ngoài được in ở giữa.
Dù không có kiến thức, đều biết giá trị của những thứ này.
"Chúng ta giải quyết việc này như thế nào đây?" Cô tự hỏi mình.
“Thình thịch, thình thịch......”
Tiếng tim đập quá mức kịch liệt, Trình Hiểu Yến cảm thấy mình quả thực không khống chế được.

Cô, cảm thấy hình như mình sắp bay......
“Hiểu Yến......”

Hai chữ ngắn gọn, khiến cho linh hồn sắp bay lên của Trình Hiểu Yến quay trở về.
“Đừng ngẩn người nữa, mặt trời sắp lặn rồi.

Chúng ta mang đồ về trước.”
Trình Hiểu Yến vội vàng gật đầu.
Hai người cùng nhau đào chiếc bình lên, thời gian quá mức cấp bách, không để ý tới những thứ khác, trước tiên đem bình đặt vào trong giỏ trúc lớn Lâm Khải Sinh đeo trên lưng.

Phía trên bỏ thêm cành khô che lại.
“Khải Sinh, may mắn anh đem theo cái giỏ này, nếu không thật đúng là không biết làm sao mang thứ này đi.”
Hai người tay chân nhanh nhẹn lấp đầy cái hố kia, họ xách theo giỏ tre và cuốc đi xuống núi.
Dọc theo đường đi, gặp được nhiều thôn dân ra ngoài đi dạo khi ăn cơm xong.
“Khải sinh! Đi lấy củi à.”
“Dạ! Chú đã ăn gì chưa?”
“Ăn rồi, ăn rồi.”
Trình Hiểu Yến cả đường đi trầm mặc không lên tiếng, khi hai người về đến nhà, trong nhà đồ ăn cũng đều làm xong, chỉ đợi bọn họ bắt đầu ăn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


Lâm Khải Sinh bảo Trình Hiểu Yến đi vào trước, còn anh thì trực tiếp xách giỏ trúc về phòng mình.
Khi anh ấy bước ra, Trình Hiểu Yến đã khôi phục bình thường, đang hoa chân múa tay vui sướng chia sẻ chuyện đào đá phấn hôm nay với mọi người.

Mọi người ăn cơm, nghe Trình Hiểu Yến miêu tả kích thước của khối đá phấn kia, thỉnh thoảng thốt lên một tiếng cảm thán.
Buổi tối, hai người nằm trong chăn, Lâm Khải Sinh dùng quạt quạt cho hai người họ.
“Khải Sinh, hôm nay em suýt chút nữa đã bị những đồng bạc kia làm mê hoặc......!Vẫn là anh đủ trấn tĩnh, so với anh, em quá vô dụng.”
Trình Hiểu Yến thở dài, dù sao thì cô ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi! Hôm nay trong bình gốm kia, ít nhất cũng phải có trên trăm đồng bạc.

Nếu lấy đi đổi tiền, vậy thật sự là một khoản thu nhập thật lớn! Có số tiền này, mấy năm sau nhà bọn họ, có thể ăn thịt, mặc quần áo mới.
“Ha ha…….”
Lâm Khải Sinh cười tươi vùi đầu vào cổ vợ, cười đến cả người đều run rẩy: "Aizz, Hiểu Yến, em cho rằng anh là thánh nhân à! Có nhiều bạc như vậy, hơn nữa anh làm gì có con mắt tinh tường như em…”

Lâm Khải Sinh không nghĩ tới hình tượng của mình trong lòng Trình Hiểu Yến lại cao lớn như vậy:
“Em à! Đừng mê muội nữa.

Khi có một khoản tiền may mắn đến, mọi người đều phấn khích, đều muốn bay lên.

Nhưng gia đình chúng ta bây giờ mặc dù không được tính là giàu có, nhưng trong đại đội, nhà chúng ta vẫn khá nổi bật.

Con cái trong nhà bình thường ngoại trừ đi học phải tiêu tiền, những thứ khác cũng không cần tiêu mấy.

Em cũng đừng bận tâm nữa ..."
Trình Hiểu Yến ngẫm lại cũng đúng.


Tâm lý của cô vẫn đang trong trạng thái phải chi trả mọi thứ sau cải cách, mở cửa.
“Khải Sinh, em nói xem, đêm nay Đổng Gia Anh có lên núi không?”
“Chắc chắn….”
Dãy núi ban đêm yên tĩnh lạ thường.

Cũng may mảnh đất đào đá phấn kia ở giữa sườn núi, người trong thôn thường xuyên đi lại, đường coi như là dễ đi.
Đổng Gia Anh lưng đeo một cái giỏ trúc nhỏ, trong tay cầm một cái đèn pin nhỏ, đi trên đường núi.
“Mẹ kiếp, thật xui xẻo” Cô ta giọng mắng mỏ, loạng choạng suýt ngã xuống.
"chít chít chít..." Xung quanh cỏ dại mọc um tùm, lũ dế mèn bên trong cỏ kêu không ngừng nghỉ.

Gió đêm thổi tới, Đổng Gia Anh lạnh đến run rẩy.
Cô ta không có nhiều thời gian, nên cố gắng thức cho đến khi ba người con gái trong phòng ngủ say rồi mới loạng choạng lên núi.

Cũng may, cô rất quen thuộc với nơi chôn những đồng bạc.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


Từ sau khi đi vào đại đội Hồng Tinh.

Cô ta đã nhiều lần lên núi dò đường, đại đội này tìm được rất nhiều thứ tốt, nhưng tối nay những thứ tốt nhất đều là của cô ta.
Đổng Gia Anh trong lòng vui sướng, cũng không cảm thấy đường núi tối tăm đáng sợ, cô cố gắng tìm ra được cái hố mình đã đào ra ban ngày, cầm lấy lưỡi hái nhỏ trong tay bắt đầu đào đất.
Chỉ là, bất kể cô có đào thế nào, thứ cô muốn đã giấu đã bình yên nằm dưới gầm giường của Trình Hiểu Yến và Lâm Khải Sinh, làm bạn với một đống gạch rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhóm lao động cường tráng của đại đội Hồng Tinh ăn xong điểm tâm vừa lên núi, liền thấy được mười mấy cái hố lớn nhỏ.

Mọi người vừa làm việc vừa phàn nàn ai vô tâm đ ến vậy.
Chiều hôm qua cũng đào một cái hố mà không lấp được.
Lâm Khải Sinh đi theo anh cả, anh hai cùng nhau đi đào đá phấn, nhìn những cái hố chờ lấp đầy kia, cười vô cùng sáng lạn.

“Khải Sinh, cười ngây ngô cái gì.

Mau làm việc đi, ngày mai đến trạm thu mua công xã bán.”
“Vâng.”
Trong đại đội, Trình Hiểu Yến hôm nay cũng không đi làm, mà là theo ông Lâm, bà Lâm học gói bánh chưng.

Ngày mai chính là tết Đoan Ngọ, tuy rằng hiện chúng ta đang thúc đẩy nền văn minh khoa học.

Nhưng bọn họ vẫn rất chú trọng tới lễ hội truyền thống.
Hôm nay Trình Hiểu Yến đi theo học gói bánh chưng.

Những chiếc lá dong xanh mướt, từng chiếc lá xanh được hái từ trên núi về từ lâu rồi phơi khô sạch sẽ, xếp gọn gàng trên nắp tre.

Gạo nếp trắng và đậu đỏ cần nhất để làm bánh bao đã được ngâm từ tối qua, bây giờ là lúc vớt lên.
Trình Hiểu Yến ngồi trên băng ghế nhỏ, dùng hai tay vo gạo nếp trắng trong chậu gỗ lớn.
Gạo nếp trắng ngâm qua đêm dẻo dai, mềm mại khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng muốn ăn.

Và những hạt đậu đỏ từng viên từng viên hút no nước nên trông tròn trịa.
“Hiểu Yến, gạo nếp và đậu đỏ rửa hai lần là được rồi." Bà Lâm đang vội vàng dùng dao nhỏ bổ thanh tre trong tay ra.
Thanh tre dài khoảng năm mươi cm, để lại một đầu khoảng bốn đến năm, đầu kia dùng dao nhỏ tinh tế bổ ra.

Đem thanh tre mỏng manh này chia làm mười mấy sợi tre.
Khi làm bánh chưng, cố định hai đầu của dải tre còn lại, dùng sợi tre đã chia ở phía dưới để gói bánh chưng.
Đây là lần đầu tiên Trình Hiểu Yến tự gói bánh chưng, trong lòng cô rất chờ mong.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Trong phòng bếp tỏa ra mùi thịt xào hành tây thơm ngào ngạt, ở giữa còn có vị tươi của thịt tôm, Trình Hiểu Yến vừa đẩy nhanh động tác trong tay, vừa không quên dùng sức ngửi mùi thơm mê người trong không khí.
“Bà nội, mẹ xào rau gì vậy ạ? Thơm quá đi.”
Cụ bà Lâm cười ha hả nói: "Nào có bí quyết gì đâu.

Bánh chưng chúng ta bọc đều như thế cả riêng nhà ta khác biệt tí thôi.

Bà nghe nói bánh chưng ở đại đội Hải Mễ không phải thịt heo mà là bào ngư à?”
Trình Hiểu Yến nghe vậy liền cảm thấy bà nội thật đáng yêu.
Những người chưa từng đi qua bờ biển này, chắc chắn cho rằng ngư dân bờ biển bọn họ bữa nào cũng ăn thịt cá.
“Bà nội, bên chúng cháu có bánh chưng bào ngư.

Nhưng bào ngư này hiếm lắm, người bình thường chỉ cho rau nhạt hoặc tôm thôi.”
Hai người vui vẻ bàn luận về những điểm khác nhau giữa đại đội Hải Mễ và đại đội Hồng Tinh, không khí vô cùng hài hòa.

Đợi gạo nếp và đậu đỏ rửa sạch, nhân bánh chưng trong bếp cũng đã xào xong.
Trình Hiểu Yến giúp gói bánh chưng bằng lụa tre, lá dong, gạo nếp, đậu đỏ và nhân bánh, tất cả đều chuyển đến bàn Bát Tiên lớn trong phòng khách.
Dựa theo cách nói của mẹ chồng, hiện tại cô dùng chậu lớn trộn gạo nếp đổ chút xì dầu và muối thô, tiếp theo đậu đỏ và hành đã xào đến thơm ngào ngạt đổ vào, quấy đều.
“Trước kia, gói bánh chưng còn phải thêm lòng đỏ trứng vịt muối.

Thịt heo còn phải dùng hương liệu hầm thơm mới được." Cụ bà Lâm nói liên miên về tập tục gói bánh chưng của đại đội trước đây.
Hiện tại lương thực khan hiếm nên nhân bánh chưng cũng được giản lược.

Nhưng đặc trưng mỗi nhà đều không giống nhau, mỗi nhà một khác.
Cụ bà Lâm chậm rãi nói về những ngày tốt đẹp sau này, trên mặt vô cùng chờ mong.
“Bà nội, chỉ gói bánh chưng thôi.

Năm nay người một nhà chúng con càng cố gắng hơn, chờ cuối năm được chia công và tiền, sang năm chúng con gói một trăm cái bánh chưng.


Tặng cho bạn bè thân thích một lần.”
“Ha ha, con nhóc nhà con thật là quyết đoán.

Nhưng mua gạo nếp cũng cần không ít phiếu lương thực.

Nhà chúng ta ít gạo nếp như vậy, còn phải để dành chứ.”
Trình Hiểu Yến nghe đến đó, le lưỡi, có chút ngượng ngùng.

Cô quên mất, trong nhà không phải khu sản xuất gạo nếp.

Hơn nữa gạo nếp này cần phiếu lương thực, bọn họ có tiền cũng khó mua.
Này! Trong lòng Trình Hiểu Yến âm thầm quyết định, chờ sau này thị trường mở cửa, nhất định phải hoàn thành giấc mộng một lần gói một trăm cái bánh chưng của bà nội Lâm.
“Oa, trong nhà thật đúng là thơm......”
“Xong việc rồi! Bánh chưng này sắp ra lò rồi, rửa tay trước đã." Trình Hiểu Yến nói, cười híp mắt nhìn Lâm Khải Sinh.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom