Cập nhật mới

Dịch Thập Niên 90: Nuôi Chồng Từ Tấm Bé

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Lý Hiểu Ngôn: "Cậu là ai?”
Lưu Gia Hào: "Tôi tên là Lưu Gia Hào, Lưu của Lưu Bị, gia của quốc gia, Hào trong hào phóng.

"
Lý Hiểu Ngôn: "Chà, cậu chỉ thấy tôi đạp nó, vậy vì sao đạp nó thì cậu có thấy không?"
Lưu Gia Hào nâng kính mắt: "Không có.

Cho nên tôi cũng đã nói với mẹ Hứa Tranh, tới hỏi rõ ràng trước rồi nói sau.


"
Trong ánh mắt sắc bén như dao của Lý Hiểu Ngôn, toàn bộ quá trình Lưu Gia Hào đều nghiêm túc trấn định, trên mặt không có chút gợn sóng, giống như luật sư biện hộ trên tòa án.

Lý Hiểu Ngôn đi tới bên cạnh người phụ nữ cao gầy, nhìn cậu bé xù lông bên cạnh cô ấy, thì cười lạnh nói: "Nhóc đeo kính nói không sai, quả thật cô nên trông chừng nó.


Nói xong, cô nâng một chân lên, đưa cho mọi người xem: “Thấy cái dấu răng này không, chính là nó cắn, buổi sáng lúc cháu ra khỏi cửa đã thấy nó ăn bùn.

Tốt bụng hất bùn xuống thế là nó nhào vào cắn cháu, cháu giãy ra không được, chỉ nhẹ nhàng đạp nó một cước, ai nên xin lỗi ai, mọi người nói đi?"
Mọi người nhất thời nghẹn lời, dấu răng kia nhìn qua đúng là hình răng của trẻ con, hơn nữa đầu óc Hứa Tranh có chút vấn đề là chuyện mọi người đều biết, ăn bùn cũng không phải một hai lần, vừa nhìn như vậy, thật sự có thể là Hứa Tranh xin lỗi người khác trước.


Lý Hiểu Ngôn còn đang rửa sạch oan khuất cho mình, ai biết động tác nhảy nhót kia của cô đã chạm đến dây thần kinh nào của Hứa Tranh, khiến cậu ta nhớ tới cảm giác buổi sáng bị Lý Hiểu Ngôn đá.

Hai mắt cậu ta lấp lánh, giống như là tiểu báo nhìn thẳng con mồi, thừa dịp mẹ buông tay ra, nhanh nhẹn há miệng ngậm lấy cái chân Lý Hiểu Ngôn đang đứng trên mặt đất.

Lý Hiểu Ngôn còn chưa kịp phản ứng, chung quanh đã ồn ào, qua hai giây, tiếng kêu thảm thiết thê lương của Lý Hiểu Ngôn liền tràn ngập toàn bộ căn phòng, gần như muốn phá vỡ cả nóc nhà.

"Mày bị khùng đúng không, cầm tinh chó à?!" Lý Hiểu Ngôn cũng bất chấp ở trước mặt người khác giả bộ rụt rè, trực tiếp mắng ra tiếng.

Vì thế, hai chân đều đóng dấu răng, gom góp song hỷ lâm môn, họa vô đơn chí.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Xem kịch dần dần tan cuộc, những người phụ nữ đến ủng hộ mẹ Hứa Tranh cũng theo thứ tự về tới động Bàn Ti của mình, bắt đầu đan lưới bắt côn trùng, mở cửa đón khách.

Mẹ Hứa Tranh cũng muốn trở về làm ăn, nhanh chóng ấn đầu Hứa Tranh xin lỗi Lý Hiểu Ngôn, nhưng Hứa Tranh cứng cổ không cúi xuống.

Lý Hiểu Ngôn nhìn dáng vẻ thà chết chứ không khuất phục của cậu bé chỉ đành mỉm cười khổ.

Cô ngồi trên ghế thổi chân của mình, cảm giác đau đớn dần dần tiêu tan.


Lần đầu tiên Hứa Tranh nhìn thấy Lý Hiểu Ngôn cười, lại giống như bị một đạo lôi điện đánh từ đầu đến chân, đứng đực ra như chày gỗ, mở to mắt nhìn Lý Hiểu Ngôn.

Trong kinh nghiệm nhân sinh có hạn của cậu bé, cậu bé đã nhìn qua vài loại biểu tình: sầu khổ, bi thống, ngoan độc, mê say, già yếu!
Cho dù là cười, cậu cũng chỉ nhớ rõ hai loại, nụ cười cay đắng và nụ cười giả dối.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một loại nụ cười khác với tất cả biểu tình trước đây, giống như là trên bầu trời u ám đột nhiên lộ ra một tia sáng.


Cho dù chỉ xuất hiện vài giây, lại một lần nữa bị mây đen bao trùm, nhưng cũng đủ để cho tâm linh nhỏ bé không có kiến thức của Hứa Tranh phát sinh một trận động đất lớn.

Lúc này Hứa Tranh còn không biết miêu tả như thế nào, khi cậu trưởng thành có thể thuần thục sử dụng ngôn ngữ, cậu cảm thấy vài giây ngày đó hẳn là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy, thì ra thế giới này còn có hai chữ "tốt đẹp", thì ra thế giới này còn có thứ tồn tại đáng sống.

Đương nhiên Lý Hiểu Ngôn không hiểu tâm tư của cậu bé, cô chỉ từ biểu tình của Hứa Tranh mà kết luận: Nguy rồi, thằng chó này về sau nhất định sẽ nhìn chằm chằm tôi, tôi phải tránh xa một chút.

Mẹ Hứa Tranh lấy từ trong túi áo ra mười đồng, nhét vào trong tay Ngô Quý Phân: "Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, đầu óc Tiểu Tranh có chút vấn đề, bình thường ai kêu nó cũng không phản ứng, em thật sự không nghĩ tới nó sẽ cắn người trước, là em nghĩ sai rồi, chút tiền ấy mua thuốc mỡ cho con bé đi, không đủ thì bảo tôi bù thêm.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Ngô Quý Phân sửng sốt một giây, nhanh chóng nhét tiền vào túi áo mẹ Hứa Tranh: "Được rồi, trẻ con nào có ai không đánh nhau, không đánh nhau mới không bình thường, cũng không cắn chảy máu, hai ngày nữa nó sẽ khỏi, dùng thuốc cao lãng phí.

Tiền em giữ lại, thời buổi này chẳng ai kiếm tiền dễ dàng cả.


Năm nay tất cả mọi người đều nghèo, đa số đều từ trong thôn trên núi đi ra kiếm sống, đều hiểu được đối phương gian nan.

Ngô Quý Phân biết người phụ nữ này làm nghề gì, con trai lại là kẻ ngốc, càng chua xót, dù như thế nào cũng không thể nhận được khoản tiền này.


Mẹ Hứa Tranh nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Về sau có gì cần giúp đỡ cứ bảo em, em phải về trước, gây thêm phiền toái cho anh chị rồi.


Nói xong, bà ấy liền lôi kéo Hứa Tranh đi ra cửa, rẽ ra ngõ nhỏ, thân ảnh biến mất ở chỗ rẽ.

“Haizz, nghiệp chướng, nghiệp chướng.

" Ngô Quý Phân một xướng ba thán, cầm chổi bắt đầu quét rác, lại trừng Lý Trường Thanh một cái, quát: “Đực ra đó làm gì, còn không mau ra ngoài tìm khối đá khác thế vào, định ngồi xổm trên đất ăn hay sao?”
Lý Trường Thanh phẫn nộ rời đi, Lý Hiểu Ngôn giúp mẹ cô quét dọn, chuẩn bị qua hai ngày nữa lại nói chuyện nghỉ học, nếu trong vòng một ngày phải trải qua hai lần núi lửa phun trào, phỏng chừng sẽ sụp đổ.


Sau khi mẹ Hứa Tranh dẫn Hứa Tranh trở về, cấp tốc đút cho cậu bé hai miếng cơm, lại tự mình bới hai miếng.

Bà sợ Hứa Tranh lại giống như sáng sớm hôm nay lén chạy ra ngoài, liền trói cậu vào một gian bếp nhỏ chật chội.

May mà Hứa Tranh ngốc, cho dù trói cậu lại, cậu cũng không lên tiếng, vẻ mặt ngốc nghếch.

Đứa nhỏ này, giống như trời sinh không biết khóc, không biết cười, không có một chút tình cảm của con người, cho dù trước kia bị ba cậu dùng dây lưng quất, cậu cũng không lên tiếng, giống như không biết đau.

Trước kia đạo sĩ tiên sinh trong sơn thôn nói cậu trúng tà, sau đó mẹ Hứa Tranh chạy trốn vào thành phố, đưa Hứa Tranh đi bệnh viện kiểm tra qua một lần, bác sĩ nói thân thể cậu không có tật xấu, có thể là vấn đề tinh thần và tâm lý, đề nghị mang lên tỉnh tìm bệnh viện lớn nhìn xem.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Nhưng mẹ Hứa Tranh lấy đâu ra tiền đi tỉnh thành, bà cảm thấy con trai mình mặc dù là một kẻ ngốc, nhưng chỉ cần còn sống, trong lòng bà vẫn là châu báu, có hi vọng.

Mang theo bên người nuôi, không vứt cậu đi.
Nuôi sống cậu cũng không khó, cho đồ ăn là được, duy nhất phiền toái chính là Hứa Tranh không học được cách đi WC, mỗi lần đều tiểu ở trên giường hoặc trong quần.

Mẹ Hứa Tranh không thể cứ trông chừng cậu mãi, cho nên chỉ có thể để cậu mặc quần thủng đít, mãi cho đến bây giờ hơn năm tuổi vẫn còn mặc.

Sau khi mẹ Hứa Tranh thắp hai nén nhang cho Quản Trọng trước phòng, liền mở cửa lộ ra một khe hở nhỏ, tỏ vẻ mình mở cửa buôn bán.

Quản Trọng kia giống như thủy tổ của khai sơn của nghề này, càng bái thì làm ăn càng tốt.
Bà ấy là một người phụ nữ trên núi chưa từng đọc sách, tất nhiên là tin tưởng quỷ thần, liền chuộc một pho tượng trở về, làm ăn quả nhiên cũng càng ngày càng tốt.
Khi đó còn chưa nghiêm trị, động bàn tơ chỗ nào cũng có, cũng chia làm ba bảy loại.


Thượng đẳng nhất đương nhiên là hội sở, trung đẳng chính là các loại "Phòng rửa chân", "Tiệm mát xa", "Tiệm cắt tóc", hạ đẳng nhất chính là loại "Khu đèn đỏ" trong khu nhà ở này, đối tượng phục vụ là các nông dân xung quanh.
Có công nhân nhà máy, có phu xe, có tài xế, có công nhân khuân vác...!Thời gian phần lớn rất nhanh, từ vài phút đến nửa giờ, chi phí cũng từ năm đồng đến năm mươi đồng.
Những công nhân này cũng bận rộn làm việc kiếm tiền, chỉ là lúc gấp gáp đi vào giải quyết một chút, sau đó cũng phải gấp gáp vội vàng chạy ra làm việc.
Mẹ Hứa Tranh là từ trên núi trốn xuống, bà lớn lên xinh đẹp, trước khi xuất giá không ít người chọn trúng bà, nhưng mẹ bà con nhiều, không thể giữ bà mãi trong nhà.

Liền chọn một người cho nhiều tiền sính lễ nhất gả bà đi.
Ngày xuất giá bà mới biết được, bà bị gả đến thâm sơn rừng già xa xôi, nơi đó cưới vợ khó, phần tiền sính lễ coi như phong phú này là người nhà kia vay mượn khắp nơi mới có được.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Mẹ Hứa Tranh kêu khóc muốn đập đầu vào tường, nhưng người nhà mẹ đẻ của bà đã bỏ bà lại rồi, bà bị người nhà kia trói lên giường, cở i quần áo ra, tách đùi ra!
Đến nay bà vẫn không muốn nhớ lại cảnh tượng đêm đó, cha mẹ người đàn ông ở bên cạnh hỗ trợ, những người khác ở bên ngoài cửa sổ cười đùa vây xem, kêu trời không đáp, kêu đất không linh, điều duy nhất bà có thể nghĩ đến chỉ có chết.

Những ngày sau đó sống như thế nào, bà không nhớ rõ, bà bị trói hơn một tháng, sống như cái xác không hồn, một ngày nào đó còn có cậu của người đàn ông kia tới, gã thừa dịp người nhà này vào thành họp chợ, len lén mò vào rất nhanh xong việc, làm xong còn tát người phụ nữ một cái, cảnh cáo bà đừng nói nhiều.

Sau đó, mẹ Hứa Tranh mang thai, tám tháng sau đã sớm sinh ra Hứa Tranh.


Đạo sĩ tiên sinh duy nhất trong thôn từng đọc sách đã đặt cho hắn một chữ "Tranh", ngụ ý boong boong thiết cốt - - xương cốt cứng rắn về sau mới có thể làm nhiều việc, làm nhiều việc mới có thể kiếm nhiều tiền, mới có thể nuôi sống cả nhà cậu.

Trước một tuổi Hứa Tranh cũng trải qua những ngày tốt lành, có đường ăn, có quần áo mặc, có người chơi đùa với cậu, mãi đến sau một tuổi, Hứa Tranh biểu hiện ra đặc tính khác với người thường, những ngày tốt lành của cậu liền từ đó đặt dấu chấm hết.

Cậu trở thành đối tượng phát ti3t thứ hai của đám người kia ngoại trừ mẹ cậu.

Nhưng mẹ cậu cung cấp cho bọn họ phát ti3t d*c vọng, mà cậu cung cấp cho bọn họ phát ti3t bạo lực.


Một bạt tai, dùng dây lưng quất đều là chuyện thường như cơm bữa, thậm chí, người cha kia của cậu có một ngày bị hầu hạ không quá thoải mái, liền đổ một bình nước sôi nóng hổi lên cánh tay Hứa Tranh.

Mẹ cậu nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên, từ dưới giường lấy ra một con đao nhọn dài mà bà định dùng để tự sát, sau đó mắt cũng không chớp đâm trúng bụng gã kia, ngay sau đó lại bổ thêm hai nhát.

May mắn đêm đó phụ cận không có ai, bà bị tra tấn nhiều năm đã luyện được một loại trấn định kỳ lạ.

Nhanh chóng kéo gã ta xuống dưới giường, đổ bình nước sôi kia vào trong miệng gã, nhìn gã thống khổ tuyệt vọng nhìn mình, cho đến khi hôn mê.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Sau khi mẹ Hứa Tranh lau sạch vết máu, cầm mấy bộ quần áo và mấy đồng tiền, liền quấn lấy Hứa Tranh chạy, bà vẫn chạy, thở hổn hển, con ngươi đen nhánh của Hứa Tranh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cằm xinh đẹp của mẹ cậu, cùng trăng sáng trên trời, cậu không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một sự yên tĩnh kỳ diệu không hiểu chảy xuôi trong lòng.

Yên tĩnh quá lại khiến cậu vui mừng.

Ông trời có lẽ là thấy bà quá đáng thương, người phụ nữ vừa chạy đến trên đường lớn không bao lâu, thì có một chiếc xe tải nhỏ chở heo đi ngang qua, tài xế ngừng lại, nbàvội vàng khẩn cầu: "Con trai tôi bị bệnh, anh ơi có thể chở giúp tôi một đoạn không?”
Tài xế bật đèn pin, nhìn thoáng qua cánh tay bị phỏng của Hứa Tranh, lại nhìn thấy vết máu ở góc áo người phụ nữ, đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ông phất tay bảo người phụ nữ lên phía sau, người phụ nữ liền vội vàng ôm Hứa Tranh chen chúc với đám heo kia.

Tài xế đẩy nhanh tốc độ đi vào thành phố, lúc này là hai giờ sáng, ông lái gần bốn giờ mới đến, ông đặt mẹ con Hứa Tranh xuống ở một nhà vệ sinh công cộng, nhìn bốn phía một chút.


Nhỏ giọng nói: "Em gái à, trước tiên em nên vào wc bên kia thay quần áo, đừng để cho người khác nhìn thấy, sau đó bên cạnh có một phòng khám nhỏ, thay xong quần áo mang con đi xem.

Chỗ này có mười đồng, nếu như xem xong bệnh còn dư lại, thì mua chút đồ ăn.

Thành phố nhỏ không quá an toàn, nếu như có thể tìm được việc thì tiết kiệm tiền rồi cố gắng lên tỉnh, bọn họ sẽ rất khó tìm thấy em, anh chỉ có thể giúp em đến đây thôi.



Hốc mắt mẹ Hứa Tranh nóng lên, đầu gối cong lên, đột nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu hai cái với tài xế này.

May mà xung quanh ít người, tài xế lập tức kéo bà: "Đừng dập đầu, đừng dập đầu, anh không nhận nổi, tóm lại, em vì con em, nhất định phải nghĩ cách sống sót.


Nói xong, ông liền nhảy lên xe tải nhỏ, đi đến nhà máy chế biến thịt heo.

Sau đó, mẹ Hứa Tranh phát hiện nếu muốn sống sót trong thành phố cũng rất khó, nhất là bà còn dẫn theo một đứa bé đầu óc có vấn đề, không quen cuộc sống nơi đây, cũng không ai giới thiệu cho bà công việc thích hợp, bà liền đi nhặt rác.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Nhặt không bao lâu bà liền phát hiện đám người trên núi kia đi xuống, bọn họ cũng không ngốc, chuyên tìm người nhặt rác, đi theo còn có mấy cảnh sát.

Mẹ Hứa Tranh sợ hãi, vội vàng chạy đến một góc trốn đi, trốn vài ngày, lúc đói đến hấp hối, mới được một chị em trong khu ổ chuột phát hiện, sau khi nghe xong nguyên nhân lại giấu mẹ con bà trong phòng trọ khu ổ chuột, lại qua một tháng, xác định trên đường không ai tìm nữa, mới thả bà ra.

Chị em hỏi bà: "Chị, nếu chị thật sự không có cách nào, chỉ làm nghề này của chúng em được không, kiếm được nhiều tiền hơn làm công, còn có thời gian dư thừa trông con, chỉ là thấp hèn hơn người đứng đắn một chút, đời này sợ là không ai coi trọng.


Mẹ Hứa Tranh cười khóc gật đầu: "Chị đã sớm cảm thấy mình đã chết, không quan tâm có đê tiện hay không, có thể sống sót là được, chị muốn nhìn Tiểu Tranh lớn lên.



Nếu như chính mình cũng ngã xuống, Tiểu Tranh sẽ biến thành đứa trẻ lang thang, ở một góc nào đó chết đói chết cóng, cho nên bà nhất định phải cắn răng sống sót, chỉ cần sống lâu hơn Tiểu Tranh một ngày là được.

Vì thế, mẹ Hứa Tranh cũng vào ở khu ổ chuột, trở thành một con gà ở đây.

Khu ổ chuột này có đủ loại người tam giáo cửu lưu, bình thường cũng thường có xung đột, nhưng cũng có một loại nghĩa khí ngầm hiểu bảo vệ lẫn nhau, cho nên sau đó đám người trên núi kia tới nơi này tìm hiểu, đụng phải ai thì đáp án nhận được đều là: "Không có, chưa từng nghe qua.


  ……

Tiểu Tranh bị trói trong bếp, nghe tiếng th ở dốc phiên vân phúc vũ trong phòng, cậu đã quen, cậu biết ý nghĩa của nó nhưng giả vờ không nghe.

Bởi vì ở trên núi, cậu chưa từng thấy mẹ cậu r3n rỉ như vậy, đều là cắn răng vẻ mặt gần đất xa trời.

Tất cả mọi người coi cậu là kẻ ngốc, nhưng bọn họ không biết "ngốc" chia làm rất nhiều loại, Hứa Tranh "ngốc" lại nhìn thấu mọi chuyện.

Chẳng qua cảm thấy bản thân ngồi trong một toà thành trong suốt, ngăn cách với mọi chuyện trên thế gian.

Cho dù ép buộc mình kết nối với bên ngoài, cũng không thể hiện được hỉ nộ ái ố ra mặt.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom