Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 180: Trốn Nhanh (1)


Chỉ xét đến những điểm này, biết địa chỉ nhà, mua trang sức không rẻ, còn tự mình đứng chờ lâu như vậy, chỉ để gửi chiếc vòng tay này cho Lục Tư Dĩnh.

Nhìn thế này làm sao gọi là bạn bè bình thường được chứ?

Bạch Vi phát hiện ra sự mờ ám ẩn giấu bên trong, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

Lục Tư Dĩnh cúi đầu ăn cơm, không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

Chậc, ra đường không xem ngày, hôm nay đúng là không nên đeo cái vòng tay này mà.

Vòng tay đúng là đẹp thật, thế nhưng cũng trùng hợp ghê, tên mọt sách kia chọn đúng đồ trang sức trong cửa hàng của Bạch Vi để tặng cô ấy sao?

Lục Tư Dĩnh lại nhịn không được nhìn thật kỹ, đúng là rất đẹp, chẳng trách cậu ấy mua.

Tiếp theo đó, Lục Tư Dĩnh không làm sao gắp thức ăn được nữa, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, thế nhưng vẫn tránh không khỏi câu hỏi phải tới.

Lục Chính Hoa đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Dĩnh, những gì vợ Tiểu Đình vừa nói, có phải là thật không?”

Lục Tư Dĩnh giật mình, chưa kịp trả lời, Hoàng Nguyệt Nha vội hỏi: "Tiểu Dĩnh a đừng có áp lực quá, cha mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, nếu thật sự có chuyện øì, cứ nói với cha mẹ, cha mẹ cũng có thể giúp con đưa ra biện pháp."

Lục Tư Dĩnh thật sự cảm thấy chẳng có chuyện gì cả, thời gian này ba mẹ cũng không tìm người xem mắt cho cô ấy, cô ấy thấy có gì đó sai sai.

Cô ấy không còn cách nào khác, đành phải lúng túng nói: "Ba mẹ, ba mẹ mau ăn cơm đi, con thật sự không có việc gì, hai người đừng nghĩ lung tung."

Hoàng Nguyệt Nha còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Lục Tư Dĩnh đã nhanh chóng ăn hết bát cơm của mình, sau đó đặt đũa xuống nói: "Ba mẹ, con ăn xong rồi, con có việc phải đi trước, ba mẹ cứ ăn từ từ."

Cơm dọn ra cùng lắm mới được nửa tiếng, bây giờ mới hơn sáu giờ, Lục Tư Dĩnh không phải quay về đơn vị, vậy cô ấy còn việc gì chứ?

Chẳng lẽ bị người nhà phát hiện ra chuyện gì đó, cảm thấy ngu ngốc, xấu hổ nên mới tìm cớ chạy đi?

Mấy người họ cũng không để tâm, dù sao mọi người đều ở cùng một đại viện, đi ra đi vào đều thấy mặt nhau, lúc nào cũng có cơ hội hỏi rõ.

Hoàng Nguyệt Nha ăn hai miếng thức ăn, đột nhiên hỏi: "Vi Vi, người đàn ông con vừa nhắc đến, người mà mua đồ trang sức tặng Tiểu Dĩnh ấy, dáng vẻ trông như thế nào?

Bạch Vi cố gắng nhớ lại, đáp: "Rất cao, hơn một mét tám, nhìn khá nhã nhặn, điều quan trọng là dáng vẻ đẹp trai, tuấn tú, tao nhã."

Mọi người đều không ngờ rằng Lục Tư Dĩnh lại thích kiểu người thế này, bảo sao trước đó xem mắt nhiều lần như vậy mà không có kết quả.

Những người họ tìm đều là những đứa nhỏ lớn lên trong quân khu, võ thì có nhưng văn thì chưa chắc.

Mà Lục Tư Dĩnh tuổi còn trẻ nhưng đã là trung đoàn trưởng, mặc dù những đối tượng xem mắt lớn hơn cô ấy vài tuổi nhưng hầu hết chức vụ đều thấp hơn cô ấy. Chỉ có một người chức vụ cao hơn, song cũng giống như những người đàn ông khác, cảm thấy Lục Tư Dĩnh quá mạnh mẽ, không phù hợp làm vợ mà hợp làm anh em hơn.

Cho nên đây là lý do tại sao Lục Tư Dĩnh độc thân đến tận bây giờ.

Lục Tư Dĩnh đã rời đi nên không biết, cả nhà nghiêm túc nói chuyện này suốt cả bữa tối.

Sau khi rời khách sạn, Lục Tư Dĩnh đi thẳng đến biệt thự Murphy.

Những người sống trong biệt thự này không phải là người giàu có thì cũng là người có địa vị cao, Lục Tư Dĩnh không biết rõ lắm nhưng chỉ cần nhìn cách trang trí bên ngoài, cô ấy cũng đã hiểu ít nhiều.

Lục Tư Dĩnh nói: "Cậu đã đợi lâu chưa?"

Trác Tư Thành quả thật đã đứng đó rất lâu, hai người hẹn nhau sáu rưỡi đi xem phim. Đúng sáu giờ cậu ấy ra đây chờ, mỗi giây chờ đợi cậu ấy đều thấy rất vui vẻ.

"Không, tôi cũng vừa mới tới."
 
Chương 181: Trốn Nhanh (2)


Trác Tư Thành động đậy ngón tay hơi cứng ngắc, sau đó hỏi: "Chị có lạnh không, sao lại mặc ít thế, hay là khoác thêm áo của tôi?"

"Không cần đâu, tôi không lạnh."

"Tí nữa xem phim xong chị muốn đi đâu, đi ăn đêm nhé?"

"Bây giờ vẫn còn sớm, bộ phim chỉ kéo dài một tiếng, ăn thì để sau đi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, dọc đường cười nói rất thoải mái.

Đứng trong rạp chiếu phim, Trác Tư Thành bảo cô ấy cầm vé đứng đợi, một mình đi mua đồ ăn vặt và nước hoa quả.

Ánh mắt của Lục Tư Dĩnh dõi theo cậu ấy, đầu vô thức nghĩ tới vấn đề mà ba mẹ hỏi trong lúc ăn cơm.

Cô ấy thật sự đang hẹn hò với ai đó sao?

Không, Lục Tư Dĩnh chắc chắn là không.

Lần đầu tiên, cô ấy giúp bắt cướp, trả lại ví cho cậu ấy, cậu ấy vô cùng biết ơn.

Lần thứ hai, cậu ấy bị ngã xe đạp, bài kiểm tra bay khắp trời, cô ấy còn chưa kịp giúp đỡ thì người qua đường đã nhiệt tình nhặt bài kiểm tra lên. Lúc Lục Tư Dĩnh rời đi, cô ấy không nhìn thấy có một đôi mắt đã nhìn chằm chằm mình rất lâu. Bọn họ thật sự quen biết nhau chắc là từ trước Tết.

Gió lạnh rít gào, trên đường mọi người đều vội vã, lúc Lục Tư Dĩnh đi ngang qua con hẻm, cô ấy đột nhiên nghe thấy tiếng người hét to trong sân.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, nửa người đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ tầng năm, dưới tang có rất nhiều người, có người hô to gọi người lấy ga trải giường ra đỡ.

Lúc này, cửa sổ nhà bên cạnh mở ra, một người đàn ông nhã nhặn trèo ra khỏi cửa sổ, cẩn thận tới gần cửa sổ có bé trai.

Đôi mắt của Lục Tư Dĩnh co lại, cô ấy lao thẳng lên tâng mà không nghĩ ngợi gì.

Người dân hộ 506 ra ngoài mua thức ăn, đứa bé thức dậy ngồi chơi bên cửa sổ, không cẩn thận rơi ra ngoài.

Trong nhà không có người lớn, người bên ngoài lại không thể mở cửa, sau khi người ở tầng dưới phát hiện, lập tức đi đến căn hộ 505 bên cạnh.

Có điều khoảng cách giữa các cửa sổ không ngắn, vì vậy lúc họ thảo luận, đứa bé bên căn hộ 506 lại trượt ra ngoài một khoảng, bây giờ chỉ có thể dùng tay giữ chặt lan can chống trộm trên đầu.

Muốn cứu đứa bé thì trước tiên phải chọn người có vóc dáng gầy gò, nếu không sẽ không thể chen qua được, hơn nữa đây là tầng năm, nếu không cẩn thận, xảy ra chuyện øgì thì khó giữ được mạng nhỏ.

Mọi người mồm năm miệng mười, nhưng Trác Tư Thành không đợi được nữa, thấy cậu nhóc sắp sửa ngã xuống, cậu ay trực tiếp treo lên điều hòa bên ngoài cửa sổ.

Sau khi trèo qua thành công, đứa bé tạm thời không sao, nhưng điều khó khăn bây giờ là cả Trác Tư Thành và đứa bé đều treo lơ lửng.

Đúng vào lúc này, Lục Tư Dĩnh đi lên.

Không quan tâm đến sự khuyên nhủ của những người khác, Lục Tư Dĩnh dùng khả năng mạnh mẽ của mình, nhanh chóng đưa hai người một lớn một nhỏ trở lại trong phòng.

Trong phòng, ba mẹ của đứa bé đều chạy về, đang ôm đứa bé khóc lớn, hàng xóm khen hai người họ ai cũng dũng cảm, nhất thời cả khóc và cười đều có cả.

Trong căn phòng ồn ào, Trác Tư Thành nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh bằng ánh mắt nhiệt liệt, một lúc lâu sau mới cúi đầu: "Cảm ơn, đây là lần thứ hai cô giúp tôi."

Đến lúc này, bọn họ có lần gặp gỡ thứ ba, vẫn là một cuộc gặp gỡ không bình thường, mãi đến lúc này họ mới trao đổi tên và biết đối phương.

Mặc dù vóc người Trác Tư Thành gầy gò nhưng lại có trái tim ấm áp, rõ ràng có lúc cần giúp đỡ, nhưng khi thấy người khác cần giúp đỡ, cậu ấy cũng sẽ bước lên mà không hề do dự.

Lục Tư Dĩnh rất tán thưởng cậu ấy, còn Trác Tư Thành cũng rất biết ơn người đã giúp mình một lần nữa. Vì vậy cậu ấy thường xuyên tặng một vài món quà nhỏ, không quá đắt nhưng lại đầy thành ý.

Ví dụ như một hộp socola của người thân nhân dịp tết nguyên tiêu, hay một chiếc vòng tay do cậu ấy tự tay lựa chọn.
 
Chương 182: Như Kiểu Bắt Quả Tang Trên Giường (1)


Sau này, Trác Tư Thành "vô tình" biết được thời gian làm việc và địa chỉ nhà của Lục Tư Dĩnh nên thường xuyên hẹn cô ấy đi chơi.

Đi ăn, xem phim,...

Ý định của cậu ấy càng ngày càng rõ ràng, nhưng người phụ nữ nào đó hình như vẫn chưa nhận ra.

Mua xong đồ ăn vặt, Trác Tư Thành quay đầu nhìn Lục Tư Dĩnh, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng, nụ cười trên miệng chưa từng tắt đi.

Cách một biển người, trái tim Lục Tư Dĩnh đột nhiên lỡ nhịp.

Có vẻ cô ấy thực sự không chán ghét Trác Tư Thành lắm.

Ngày xưa lúc xem mắt, không phải cô ấy chưa từng gặp những người đàn ông đẹp trai. Tuy nhiên cô ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, hay nói cách khác là không có cảm giác gì cả. Cơm nước xong xuôi, lúc đi dạo với mấy người đàn ông xem mắt, chỉ cần hơi dựa gần một chút mà cô đã thấy khó chịu.

Tuy nhiên mấy ngày này ở cùng Trác Tư Thành, hai người càng ngày càng gần gũi hơn.

Mặc dù Trác Tư Thành trông gầy yếu, cũng không phải tiêu chí chọn bạn đời ban đầu của cô ay Song Lục Tư Dĩnh cảm thấy ở bên cậu ay rất thoải mái, hơn nữa người này còn rất tốt, không thấy cô ấy quá nam tính.

Chẳng lẽ cuối cùng tình yêu cũng đến rồi?

Nếu không thì tại sao cô ấy lại không cảm nhận được mà người nào trong nhà cũng hỏi cô ấy như vậy?

Lục Tư Dĩnh không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, bộ phim nhanh chóng bắt đầu, hai người cùng nhau vào xem phim.

Bộ phim rất ngắn, kết thúc sau hơn một tiếng.

Hơn bảy giờ, sắc trời đã tối, Trác Tư Thành đưa Lục Tư Dĩnh về nhà.

Chẳng mấy chốc đã đến cổng đại viện của quân khu.

Lục Tư Dĩnh hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể nói: "Tôi đến rồi, cậu về đi."

Quân khu được quản lý nghiêm ngặt, người ngoài muốn vào phải trải qua rất nhiều thủ tục. Mặc dù cô ấy muốn dẫn ai đó vào cũng không thành vấn đề, nhưng mà đâu đâu cũng có người quen, nếu bị người khác nhìn thấy, cô ấy phải giải thích thế nào đây.

Còn nữa, nhỡ người nhà vô tình bắt gặp, cô ấy nên nói sao mới được?

Nghĩ đến vấn đề ba mẹ nói buổi tối, Lục Tư Dĩnh thấy hơi nhức đầu, bây giờ cô ấy vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, cũng chưa tìm hiểu kĩ về Trác Tư Thành.

Lục Tư Dĩnh vốn định đi vào, nhưng Trác Tư Thành đã bước lên một bước nắm lấy tay cô ấy.

Bàn tay của người đàn ông khô ráo, ấm áp, thon dài đẹp đẽ, Lục Tư Dĩnh sững sờ cúi đầu, ánh mắt nhìn vào tay hai người họ.

"Chờ đã, đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói với chị."

Trong lúc vô thức, nhịp tim của Lục Tư Dĩnh đập rộn lên, như trở nên chói tai trong không gian yên tĩnh nhỏ bé này.

Chẳng lẽ cậu ấy muốn bày tỏ sao?

Trong đầu dường như thoáng xuất hiện rất nhiều hình ảnh sau này hai người sống chung.

Ăn cơm, đi dạo, nói chuyện, xem phim.

Hóa ra mấy tháng nay họ đã làm nhiều chuyện như vậy.

Trong lòng Lục Tư Dĩnh mơ hồ có chút mong đợi, sau đó cô ấy nghe thấy giọng nói của mẹ mình là Hoàng Nguyệt Nha.

"Tiểu Dĩnh?!"

Hoàng Nguyệt Nha vốn chỉ gọi thăm dò một tiếng, nhưng không ngờ khi người trong bóng đêm quay lại, Hoàng Nguyệt Nha thấy rõ mặt mũi, đó đúng là con gái của bà ấy.

Lục Tư Dĩnh giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy mẹ đứng gân nhất, bên cạnh còn có ba, em trai và em dâu.

Bốn người nhìn chằm chằm hai người họ, nhìn cô ấy bằng ánh mắt như kiểu bắt gian trên giường. Lúc này, Lục Tư Dĩnh mới nhận ra hai người vẫn còn nắm tay nhau.

Rõ ràng chỉ là nắm tay mà thôi, nhưng lại giống như giữa hai người có gì đó, hơn nữa cô ấy đã hai mươi mấy tuổi, nắm tay người khác thì có sao?

Lục Tư Dĩnh rất buồn bực, bọn họ chưa xảy ra chuyện øì, người nhà về không biết chừng còn tưởng rằng họ có gì mờ ám nữa.

Trác Tư Thành cũng phát hiện những người đối diện đều biết Lục Tư Dĩnh, dựa vào phản ứng của họ, rất có thể chính là ba mẹ của cô ấy.
 
Chương 183: Như Kiểu Bắt Quả Tang Trên Giường (2)


Không ngờ lần đầu tiên gặp ba mẹ Lục Tư Dĩnh lại là tình huống như này, thật sự quá tệ.

Trác Tư Thành vội vàng buông tay cô ấy ra.

Tình cảnh nhất thời trở nên xấu hổ.

Đúng lúc này, đèn đường ở cổng đại viện sáng lên, xua tan bóng tối, chiếu sáng sáu người họ.

Bạch Vi và Lục Tư Đình bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thán, quả nhiên họ đã đoán đúng, giữa hai người họ có gì đó.

Hoàng Nguyệt Nha bước lên hỏi: "Tiểu Dĩnh, đây là ai? Tại sao không giới thiệu với mọi người?"

Lời nói thì nói với Lục Tư Dĩnh, song ánh mắt lại nhìn Trác Tư Thành chăm chú.

Đây là con rể tương lai của bà ấy, con rể tương lai rõ như ban ngày!

Nhiều năm như vậy, Hoàng Nguyệt Nha luôn nghĩ về tương lai của con gái mình, phụ nữ quá xuất sắc, đàn ông sẽ ngần ngại.

Hơn nữa bà ấy cũng biết rõ tính cách thật của con gái mình, nếu con gái không thích, chắc chắn sẽ không để mình phải chịu tủi thân.

Liên tục xem mắt thất bại, trong lòng Hoàng Nguyệt Nha rất phiền muộn, cũng không dám tạo quá nhiều áp lực cho con gái. Tối nay lúc ăn cơm, biết con gái có thể đã có gì đó, Hoàng Nguyệt Nha vô cùng kích động, nhưng con gái lại không chịu nói nhiều.

Nào ngờ lại gặp ngay dưới cửa nhà.

Ánh mắt Hoàng Nguyệt Nha sáng lên, nhìn chằm chằm con rể tương lai. Tuy cơ thể hơi yếu ớt, nhưng dáng vẻ thật sự rất ưa nhìn.

"Chào dì, cháu là Trác Tư Thành, là giáo viên dạy tiếng Anh cấp ba, hai mươi ba tuổi, nhà ở ngõ Hà Đông, Loan La, hiện đang theo đuổi Tiểu Dĩnh."

Trác Tư Thành càng nói càng khác, không chỉ nói địa chỉ nhà mình, mà còn nói mình đang theo đuổi Lục Tư Dĩnh.

Hoàng Nguyệt Nha cười vui vẻ, Lục Tư Dĩnh nghe thấy, mặt đầy ngơ ngác, sao cô ấy lại không biết, Trác Tư Thành đang theo đuổi cô ấy? Cậu ấy nói thế bao giờ?

"Cậu nói cái gì, cậu bắt đầu theo đuổi tôi lúc nào?”

"Rõ ràng như vậy, chẳng lẽ chị còn không nhìn ra sao?" Tai Trác Tư Thành đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn cô ấy nói: "Tiểu Dĩnh, chúng ta Ở bên nhau lâu như vậy, mỗi lần rủ chị đi chơi tôi đều mượn cớ, chị tin là thật à?”

Lục Tư Dĩnh sợ ngây người

Cô ấy đã từng ngây thơ cho rằng Trác Tư Thành thật ra chỉ muốn cảm ơn mình, hơn nữa hai người họ nói chuyện hợp nhau nên mới thường xuyên rủ cô ấy đi chơi.

Mặc dù mỗi lần kiếm cớ nghe qua đều có vẻ hơi bất thường, nhưng khi Trác Tư Thành nhìn sang bằng đôi mắt trong veo, Lục Tư Dĩnh sẽ không nhịn được nghĩ, cậu ấy là một giáo viên nhân dân thật thà, tại sao lại phải nói dối chứ?

Cô ấy không thích hưởng lợi nên mỗi lần đi ăn cơm, xem phim gì đó đều muốn chia đều. Nhưng lần nào Trác Tư Thành cũng sẽ lén lút trả tiền, Lục Tư Dĩnh không tranh được nên chỉ có thể trả vào chỗ khác.

Ví dụ, Trác Tư Thành đã từng ăn đồ ăn mà Lục Tư Dĩnh mang đến từ căng tin của quân khu và nói rằng nó rất ngon, cho nên Lục Tư Dĩnh đã mang cho cậu ấy nhiều lần.

Hai người có qua có lại, quan hệ cũng ngày càng sâu sắc hơn.

Lục Tư Dĩnh không thể tin nổi, thấy ba mẹ và vợ chồng em trai đều nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ, nhất thời cảm thấy không ổn.

Cho dù thế nào đi nữa, thời gian và địa điểm này không phải là lúc thích hợp để nói chuyện, vì vậy Lục Tư Dĩnh vội đẩy Trác Tư Thành nói: "Cũng muộn rồi, cậu mau về nhà đi."

Sau đó lại kéo tay mẹ mình: "Mẹ, ba, chúng ta cũng về ngủ thôi."

Trác Tư Thành liếc nhìn Lục Tư Dĩnh, biết hôm nay sẽ không có kết quả gì, hơn nữa lúc này cũng không phải thời điểm tốt để gặp ba mẹ Lục Tư Dĩnh nên cậu ấy đã rời đi.

Lục Tư Dĩnh và người thân chuẩn bị về nhà.

Hoàng Nguyệt Nha: "Tiểu Dĩnh, rốt cuộc người đàn ông vừa rồi là ai, có phải là người tặng vòng tay cho con mà Vi Vị nói không?"

Lục Chính Hoa: "Tiểu Dĩnh, nếu như đã xác định thì dẫn về nhà đi, nhà chúng ta đều là quân nhân, không thể đùa giỡn tình cảm của người khác được."
 
Chương 184: Lần Đầu Tiên Có Một Người Đàn Ông Theo Đuổi Cô Ấy (1)


Hoàng Nguyệt Nha: "Thật ra cũng không phải là ba mẹ thúc giục con hay gì, nhưng con nhìn em trai con xem, nhỏ tuổi hơn con mà cũng kết hôn rồi. Nếu con còn trì hoãn thêm hai năm nữa thì cháu con cũng ra đời rồi đấy."

Lục Chính Hoa: "Đúng rồi, con xem đi, nếu vừa rồi mọi người không về, có phải hai đứa vẫn còn nắm tay không?"

Lục Tư Dĩnh nghe vậy thì gật đầu hai cái, ba mẹ rõ ràng không muốn buông tha cho cô ấy, dọc đường đi đều hỏi lung tung.

Bạch Vi cũng tò mò, nhưng vừa nghe thấy Hoàng Nguyệt Nha nhắc đến con cái, cô sợ ngọn lửa chiến tranh sẽ chuyển sang mình rồi bị giục đẻ. Vì vậy cô không lên tiếng, chỉ nhích lại gần để hóng hớt.

Lục Tư Đình thấy buồn cười, chuyện này chỉ có thể giao cho ba mẹ, nếu tự mình hỏi Lục Tư Dĩnh thì chắc chắn cô ấy sẽ không nói gì cả, vì vậy ngồi đợi nghe kết quả là tốt nhất.

Quãng đường không dài, Lục Tư Dĩnh nói qua loa cho có lệ vài câu, rất nhanh đã về đến nhà, cô ấy cố ý ngáp một cái: "Ba mẹ, con buồn ngủ quá, con đi ngủ trước đây, mọi người cũng ngủ sớm đi."

Không đợi ba mẹ hỏi thêm câu nào, Lục Tư Dĩnh vội vàng ve phòng mình ở trên tâng.

Ngay cả đèn cũng không bật, Lục Tư Dĩnh nằm xuống ngủ.

Ánh trăng trên ngọn cây liễu nhàn nhạt chiếu vào, Lục Tư Dĩnh nhắm mắt lại, không được bao lâu đã mở ra.

Bình thường lúc ở nhà, cô ấy thường chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng hôm nay nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được.

Lục Tư Dĩnh trở mình nằm một lúc, cảm thấy cánh tay không thoải mái, cô ấy lại trở mình, thay đổi tư thế.

Nửa tiếng sau, Lục Tư Dĩnh mở hai mắt ra, bất đắc dĩ thở dài.

Thật ra thì không ngủ được cũng là chuyện bình thường, dù sao cô ấy cũng lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có một người đàn ông theo đuổi cô ấy, cũng là lần đầu tiên cô ấy được đàn ông thổ lộ.

Từ nhỏ đến lớn, những người bạn nam xung quanh Lục Tư Dĩnh, cho dù lúc đầu nghĩ gì, cuối cùng cũng không có một ai là ngoại lệ, tất cả đều được cô ấy coi là anh em.

Tính cách Lục Tư Dĩnh cởi mở, hào phóng, không để ý mấy chuyện vặt vãnh nên bên cạnh có rất nhiều bạn.

Có điều những người đàn ông xung quanh cô ấy, sau khi nhìn thấy kỹ năng của cô ấy, đều chỉ coi cô ấy là anh em. Tại sao Trác Tư Thành lại không giống vậy, cuối cùng lại trở thành như thế?

Trác Tư Thành đúng là rất đẹp trai, nhưng những người đẹp trai như cậu ấy, không phải Lục Tư Dĩnh chưa từng gặp.

Tuy nhiên quả thật cậu ấy có chỗ khác biệt.

Trác Tư Thành tốt nghiệp đại học với thành tích học tập rất tốt, sau đó trở thành giáo viên dạy tiếng Anh cấp ba, được học sinh vô cùng yêu mến. Lục Tư Dĩnh từng đến thăm trường của cậu ấy nên có thể nhận ra.

Lúc mới bắt đầu, Trác Tư Thành nói rằng cô ấy đã cứu cậu ấy nên muốn mời cô ấy ăn cơm. Hôm đó vừa hay Lục Tư Dĩnh cũng chưa ăn gì nên đã đồng ý.

Sau này, Trác Tư Thành nói ơn cứu mạng không phải chỉ một bữa cơm là có thể trả hết, hai người ăn rất nhiều bữa, xem rất nhiều phim. Trác Tư Thành cũng tặng khá nhiều thứ, đều là những đồ không quá giá trị nên Lục Tư Dĩnh muốn từ chối cũng không thể từ chối được.

Mấy ngày nay, hai người từ xa lạ trở nên quen biết, lại trở thành bạn tốt có thể tâm sự mọi chuyện, Lục Tư Dĩnh cũng thích cảm giác ở cùng Trác Tư Thành.

Thoải mái, dễ chịu như nghe nhạc và ăn cơm một mình ở nhà sau khi hoàn thành công việc, có cảm giác thư thái trong chính không gian và thời gian cua minh. Cô ấy không ghét việc ở cùng Trác Tư Thành. Chẳng lẽ cô ấy cũng thích Trác Sĩ Thành sao? Lục Tư Dĩnh không biết, cô ấy chỉ biết nếu cô ấy tiếp tục như vậy, rất có thể ngày mai cô ấy không rời được giường.
 
Chương 185: Lần Đầu Tiên Có Một Người Đàn Ông Theo Đuổi Cô Ấy (2)


Cũng may là ngày mai được nghỉ nên không phải dậy sớm đến đơn vị, không thì sợ rằng cô ấy phải đến đó với hai mí mắt đen xì.

Lục Tư Dĩnh lăn qua lăn lại trên giường, không biết từ từ thiếp đi từ lúc nào

Cũng giống như vậy, đêm nay không chỉ có mình cô ấy mất ngủ.

Sau khi về nhà, Bạch Vi kéo Lục Tư Đình nói chuyện rất hào hứng.

Cô là người duy nhất ngoài Lục Tư Dĩnh có phương thức liên lạc với Trác Tư Thành.

Đêm nay, Hoàng Nguyệt Nha vốn muốn dò hỏi thêm rất nhiều, nhưng kết quả Trác Tư Thành lại bị Lục Tư Dĩnh đuổi đi, gần như chưa nói gì, cả nhà chỉ kịp biết tên.

Lục Tư Đình có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh nói: "Thôi được rồi, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ đi, chuyện này không thể vội được, hai ngày nữa lại xem xét."

Anh biết chuyện này còn phải phụ thuộc vào Lục Tư Dĩnh, nhưng rõ ràng cô ấy không nhận ra là mình được theo đuổi, sợ rằng giáo viên tiếng Anh cấp ba đó còn phải vất vả thêm một thời gian.

Thời gian cũng đã khuya lắm rồi, hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Chưa gì đã đến tháng 3, tháng 3 có một ngày lễ, là ngày Quốc tế phụ nữ 8/3.

Mỗi dịp lễ, cửa hàng sẽ có chương trình giảm giá.

Hôm sau, sau khi thức dậy, Bạch Vi đến cửa hàng mà mình thường ghé tới để làm băng rôn giảm giá.

Ngày Quốc tế phụ nữ 8/3 nói lớn thì cũng không lớn, mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, là ngày lễ của tất cả những người phụ nữ trong nước. Bạch Vi suy nghĩ một chút, trực tiếp giảm giá 20% cho tất cả các loại trang sức.

Vốn dĩ đối tượng tại cửa hàng trang sức của cô chủ yếu đều là phụ nữ, còn các phụ kiện trang sức dành cho nam giới, tất cả đều mới được thêm vào sau.

Buổi trưa, khi Thẩm Quyên đến, hai người ăn trưa, thấy không có ai trong cửa hàng, Bạch Vi lấy nguyên liệu ra, cùng mẹ làm đồ trang sức.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lâu như vậy, Bạch Vi dạy nhiều, Thẩm Quyên cũng có thể làm được một số đồ trang sức đơn giản, còn những thứ phức tạp, đều do Bạch Vi làm.

Mặc dù Thẩm Quyên chỉ biết làm đồ trang sức đơn giản, nhưng bà vừa cẩn thận lại nhanh nhẹn, thành phẩm làm được không khác gì đồ do Bạch Vi làm.

Buổi chiều không có nhiều khách nên Bạch Vi nhờ mẹ trông cửa hàng, một mình đạp xe đi mua nguyên liệu.

Tranh thủ dịp lễ, cô định ra mắt mấy mẫu mới, sau đó bổ sung một số mặt hàng còn thiếu trong cửa hàng để chuẩn bị cho ngày lễ.

Sau khi mua xong túi lớn túi nhỏ, quay lại cửa hàng, Bạch Vi phân loại nguyên liệu, lấy ra những thứ cần mang về nhà.

Bốn giờ chiều, Thẩm Quyên về nhà, Bạch Vi cũng đóng cửa hàng lúc năm giờ.

Nhiều tối liên tiếp, ăn cơm xong, Bạch Vi đều lên tầng bắt đầu thiết kế đồ trang sức mới.

Từ khi Lục Tư Đình được thăng chức thành trung đoàn trưởng, mấy ngày gần đây anh hơi bận rộn, tối nào anh cũng mang đồ ăn từ căng tin về nhà ăn cùng Bạch VI.

Lần ra mắt mẫu mới này, Bạch Vi còn làm một vài dây chuyền và vòng tay, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, đoan trang thoải mái, rất phù hợp với những người phụ nữ trên ba mươi tuổi.

Nghĩ đến mẹ và mẹ chồng ở nhà, Bạch Vi dứt khoát giữ lại cho mỗi người một cái, để tặng họ vào ngày lễ.

Ngày 8/3, Bạch Vi dậy từ sớm.

Tất cả các kiểu dáng mới đều được trưng bày tại những vị trí dễ thấy nhất trong cửa hàng, đảm bảo khách hàng vừa bước vào là có thể nhìn thấy.

Có rất nhiều người được nghỉ vào ngày này nên có khá nhiều người ra ngoài dạo phố, hơn nữa Bạch Vi đã mở cửa hàng tương đối lâu, cũng tích lũy được một nhóm khách quen. Biết tin 8/3 sẽ có đồ trang sức mới, còn được giảm giá nên ngày nào cũng có người tới chọn đồ trang sức.

Phản hồi về sản phẩm mới rất tốt, chưa hết buổi sáng đã bán hết sạch sành sanh, tuy nhiên sản phẩm mới số lượng có hạn, sau khi hết lô trong cửa hàng, nếu muốn mua chỉ có thể đặt trước.
 
Chương 186: Bây Giờ Có Thể Nhìn Thấy Bộ Mặt Thật Của Cậu Ấy Cũng Là Chuyện Tốt (1)


Đừng bao giờ coi thường sức mua của phụ nữ, câu nói này thông dụng trong mọi thời điểm.

Sau khi đến cửa hàng, Thẩm Quyên và Bạch Vi đều rất bận rộn, không ngờ là hơn mười giờ sáng, Lục Tư Dĩnh cũng tới.

Cô ấy biết cửa hàng của Bạch Vi có sản phẩm mới, vì vậy cô ấy đã tới dạo chơi, ngoài việc mua đồ cho mình, còn mua cả đồ trang sức cho Hoàng Nguyệt Nha.

Lần này Bạch Vi ra mắt một số mẫu trang sức mới, trong đó có nhiều màu sắc khác nhau. Bạch Vi chọn hai chiếc khác nhau cho Thẩm Quyên và Hoàng Nguyệt Nha, những chiếc còn lại đều đã bán hết.

Buổi trưa không còn đông người, hai mẹ con thay nhau trông cửa hàng để ăn cơm, đến giữa trưa mới đi nghỉ ngơi.

Thời tiết bây giờ vẫn còn tương đối lạnh, sau một lúc náo nhiệt, Bạch Vi đóng cửa hàng.

Trùng hợp là không lâu sau, một người quen ghé đến cửa hàng.

Trác Tư Thành nở nụ cười ấm áp trên mặt, bước tới nói: "Xin chào, tôi muốn chọn một món đồ trang sức, cô có thể giới thiệu cho tôi được không?"

Bạch Vi đứng phắt dậy, đáp: "Được chứ, không biết lần này anh muốn mua gì?"

Không cần phải suy nghĩ Bạch Vi cũng biết chắc chắn là cậu ấy mua cho Lục Tư Dĩnh, vì vậy cô mỉm cười giới thiệu với cậu ấy.

"Bên này là mấy kiểu mới ra mắt hôm nay, có may kiểu khác nhau."

"Bên này là một số mẫu bán tương đối chạy, còn vài màu thôi."

Bạch Vi giới thiệu một lượt, Trác Tư Thành nhanh chóng chọn được món đồ trang sức muốn mua.

Lần này, cậu ấy mua một sợi dây chuyền, hợp với chiếc vòng tay lần trước. Có điều sau khi mua xong, Trác Tư Thành không rời đi mà nói với Bạch Vi: "Đồng chí, cô có thể giúp tôi một việc được không?"

Bạch Vi tò mò hỏi: "Giúp anh cái gì?"

"Giúp tôi nhắn với Tiểu Dĩnh một câu, một giờ chiều thứ bảy tuần này, tôi muốn mời cô ấy đến chỗ cũ xem phim, không gặp không về."

Trác Tư Thành nhìn chằm chằm Bạch Vi, tha thiết nói: "Phiền cô nói với cô ấy, tôi sẽ luôn đợi cô ấy, cho đến khi cô ấy tới."

Không phải chỉ là xem phim thôi sao, sao lại như kiểu... Có lễ nhìn ra sự nghi ngờ của cô, Trác Tư Thành cười khổ: "Khoảng thời gian này, không biết xảy ra chuyện øì, mỗi lần tôi đi tìm Tiểu Dĩnh, cô ấy đều không gặp tôi, cho dù tôi đợi ở ngoài quân khu cả một ngày, cô ấy cũng không chịu ra gặp tôi một lần."

Mặc dù Trác Tư Thành không thể vào đại viện của quân khu, nhưng cậu ấy đã đến đó nhiều lần và nhờ người khác thông báo, lần nào Lục Tư Dĩnh cũng đi ra, cho nên mấy lính canh đều biết cậu ấy.

Tuy nhiên nửa tháng qua, mỗi khi cậu ấy rảnh rỗi đến tìm Lục Tư Dĩnh, lính canh đều nói cô ấy không có ở đây.

Nhiều lần như vậy, Trác Tư Thành hoài nghi, có phải Lục Tư Dĩnh không muốn gặp cậu ấy không.

Nhưng mà tại sao lại vậy chứ?

Chẳng lẽ lần trước bày tỏ đã dọa cô sao, nhưng cũng chưa chắc.

Hay là cô ấy chưa chuẩn bị xong để thừa nhận trước mặt ba mẹ, cho nên tạm thời không muốn gặp mặt.

Trác Tư Thành không đoán được, nhưng cậu ấy biết có chuyện gì cũng phải nói thẳng ra, nếu không, càng chậm trễ càng khó kiểm soát tình hình.

Trí nhớ của cậu ay rất tốt, hôm đó liếc mắt một cái, cậu ấy đã thấy bóng dáng Bạch Vĩ.

Dáng vẻ Bạch Vi xinh đẹp, dễ dàng nhận ra, cậu ấy nhanh chóng nhớ ra, hình như cô là chủ cửa hàng trang sức.

Vì vậy Trác Tư Thành đã nghĩ ra một cách, đó là đến mua đồ trang sức vào ngày 8/3, sau đó nhờ Bạch Vi chuyển lời giúp.

Cho dù là ở góc độ nào, Bạch Vi vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ việc này.

Chẳng qua là theo như ý của Trác Tư Thành, thời gian này Lục Tư Dĩnh luôn tránh mặt cậu ấy, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì sao?

Bạch Vi thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, sau đó nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp anh đưa tin, có điều chị ấy có tới gặp anh hay không, tôi cũng không biết."

Trác Tư Thành thở phào một hơi, cười nói: "Cám ơn."
 
Chương 187: Bây Giờ Có Thể Nhìn Thấy Bộ Mặt Thật Của Cậu Ấy Cũng Là Chuyện Tốt (2)


Cậu ấy tin sau khi Lục Tư Dĩnh biết, cô ấy nhất định sẽ ra gặp cậu ay

Trác Tư Thành lại cảm ơn lần nữa, lúc này mới rời đi.

Bạch Vi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trác Tư Thành, trâm ngâm suy nghĩ tới tận khi Thẩm Quyên tới hỏi: "Sao thế, người đàn ông đó vừa nói gì thế?"

"Không có gì đâu mẹ, anh ấy muốn mua một sợi dây chuyền cho bạn gái, hỏi con mua cái nào thì đẹp." Bạch Vi thản nhiên nói.

Qua buổi trưa, buổi chiều lại có người đến, hôm nay nhiều người nên hơn sáu giờ Bạch Vi mới đóng cửa hàng.

Sắc trời tối xuống, Bạch Vi bật chiếc đèn nhỏ mà Lục Tư Đình lắp trước giỏ xe, thoáng cái, trong vòng năm mét tất cả đều sáng lên.

Thuận lợi về đến nhà, Lục Tư Đình đang nấu cơm.

Sau khi hai người ăn xong, Bạch Vi chạy thẳng sang chỗ ở của Lục Tư Dĩnh.

Lục Tư Dĩnh vừa cơm nước xong, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, biết được ý đồ của Bạch Vi, sắc mặt cô ay chợt tối xuống.

Ba chữ Trác Tư Thành vừa nói ra khỏi miệng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của Lục Tư Dĩnh thay đổi.

Không, phải nói là khác biệt lớn mới đúng chứ?

Nửa tháng trước, hai người còn ngọt ngào xem phim, đứng ở cổng đại viện của quân khu, nắm tay nhau nói chuyện, không lo có bị ba mẹ phát hiện hay không.

Coi như lúc đó Lục Tư Dĩnh không biết tấm lòng của Trác Tư Thành, nhưng niềm vui vẻ của cô ấy là không thể che giấu được, ngay cả Bạch Vi cũng thấy rõ ràng.

Giờ mới có mấy ngày trôi qua, chỉ rơi vào khoảng mười mấy ngày mà thôi, sao ngay cả tên cũng không muốn nghe?

Bạch Vi rất nghi ngờ, thận trọng hỏi: "Chị, có phải anh ấy chọc chị giận không?"

Chưa nói tới chuyện này.

Chẳng qua là mỗi lần Lục Tư Dĩnh nhớ tới, cô ấy cảm thấy có nút thắt, khó chịu vô cớ.

Ngày hôm sau, sau khi Trác Tư Thành thổ lộ, hôm đó cô ấy vừa hay được nghỉ, ở nhà quá nhàm chán nên dứt khoát đi đến trường của Trác Tư Thành, tiện thể mang cho cậu ấy một hộp cơm ở căng tin của quân khu.

Trước khi đi, Lục Tư Dĩnh tự nhủ trong lòng cô ấy chỉ tới đưa cho bạn một hộp cơm mà thôi, Trác Tư Thành đưa cho cô ấy nhiều đồ như vậy, cô ấy mang theo một hộp cơm thì đã là gì?

Không phải là trước kia cô ấy chưa từng mang, hơn nữa còn trùng hợp là cô ấy được nghỉ.

Lục Tư Dĩnh không phải là người trì hoãn, nghĩ vậy là đi ngay.

Cô ấy đã đến trường vài lần, đều là Trác Tư Thành đưa cô ấy vào. Người bảo vệ cũng biết Lục Tư Dĩnh, vì vậy không ngăn cản cô ấy.

Không ngờ lúc đi ngang qua sân trường, cô ấy nhìn thấy Trác Tư Thành đang đi dạo cùng một cô giáo.

Có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, hoặc cũng có lễ là nụ cười của cô giáo đó quá nhức mắt nên Lục Tư Dĩnh không đi vào trong, trực tiếp xoay người rời khỏi trường học.

Cô ấy không đói, hộp cơm không ăn được, cũng không thể ném đi, cho nên lúc rời đi cô ấy đã tiện tay đưa hộp cơm cho bảo vệ.

Nghĩ đến đây, Lục Tư Dĩnh cười lạnh nói: "Coi như mắt chị bị mù đi, người đàn ông đó chân trước vừa bày tỏ với chị, chân sau đã cùng cô giáo khác chơi trò mập mờ, muốn bắt cá hai tay à? Nằm mờ đi, chị sẽ không bị mắc lừa đâu!"

Nghe xong, Bạch Vi rất ngạc nhiên.

Gặp Trác Tư Thành ba lần, hai lần đều là cậu ấy đến cửa hàng của cô mua đồ. Dưới góc nhìn của Bạch Vi, cô ấy cảm thấy cậu ấy không giống loại người đùa giỡn tình cảm của người khác.

Xem ra thầy giáo nho nhã, dịu dàng thật thà, sao lại có thể là người như vậy?

Bạch Vi mở miệng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngừng lại một lát.

Còn nhớ trước kia khi cô viết thư giúp người khác ở bưu điện, có một người đàn ông với gương mặt hiền lành viết thư cho người nhà, đã có vợ có con. Trong giây lát, Bạch Vi cho rằng đó là một người đàn ông tốt, chăm chỉ cần cù lại thật thà, kết quả là giây tiếp theo, người đàn ông đó lại viết một lá thư khác cho người thứ ba.
 
Chương 188: Ghen (1)


Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt và lời nói, sẽ chẳng ai tin một người đàn ông có khuôn mặt lương thiện lại đi nuôi bồ nhí bên ngoài, đã vậy còn có con.

Có thể thấy, đối với bất kỳ ai cũng vậy, đều không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Chỉ là dường như Lục Tư Dĩnh vẫn luôn khá quan tâm đến Trác Tư Thành, xảy ra chuyện này, không biết bao lâu mới có thể thoát ra.

Có điều quân nhân đều có tâm lý vững vàng, chắc hẳn chỉ qua mấy ngày, Lục Tư Dĩnh sẽ tốt lên.

Bạch Vi cũng không biết phải an ủi Lục Tư Dĩnh như thế nào, cô nói: "Bây giờ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của anh ấy cũng là chuyện tốt, chị đừng để trong lòng, bỏ qua chuyện này đi, sẽ có người tiếp theo tốt hơn, đang chờ chị ở cách đó không xa đấy."

Lục Tư Dĩnh gật đầu, tinh thần cô ấy cũng không tốt lắm, Bạch Vi thấy vậy bèn nói: "Không còn sớm nữa, em cũng không quấy rầy chị nữa, chị mau nghỉ ngơi đi."

Sau khi Bạch Vi rời đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Lục Tư Dĩnh.

Tivi vẫn đang phát phim truyền hình, nhưng Lục Tư Dĩnh dần dần sững sờ.

Rất nhanh đã tới thứ bảy.

Buổi sáng, Bạch Vi nhìn sắc trời bên ngoài không được tốt, mây đen dày đặc, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ về chiều, cô định đi tìm áo mưa.

Lục Tư Đình trực tiếp kéo Bạch Vi đi: "Đừng tìm, anh đưa em đi làm, tối lại đón em."

Thứ bảy cuối tuần, lễ ra có nhiều khách hàng, nhưng vì thời tiết xấu nên người đi đường đều đi lại vội vã, lượng khách cũng không nhiều.

Buổi trưa lúc Thẩm Quyên tới đưa cơm, bà cũng mang theo ô tới.

Bạch Vi nhìn chằm chằm bầu trời đen nghịt, không biết tại sao lại nhớ tới Lục Tư Dĩnh.

Cô chuyển lời giúp Trác Tư Thành, nhưng nếu Lục Tư Dĩnh đã biết bộ mặt thật của cậu ấy, chắc cậu ấy cũng không đến đó chứ?

Giờ phút này, Lục Tư Dĩnh đang ngồi ở nhà.

Từ sáng sớm sau khi thức dậy, cô ấy đã cảm thấy bồn chồn.

Nếu hôm nay ở trong đội thì tốt, nhưng hôm nay cả đội được nghỉ, cô ấy cũng chỉ có thể ở nhà.

Ăn trưa xong, Lục Tư Dĩnh muốn ra ngoài đi dạo, xem thử thời tiết bên ngoài, lại lo rằng trời sẽ mưa nên mở tivi lên.

Tivi đang nói gì, cô ấy không thể nhớ nổi một câu, trái lại cứ một phút lại nhìn đồng hồ hai lần, luôn liếc mắt nhìn thời gian.

Không được, Lục Tư Dĩnh, cậu ấy và cô ấy thực chất không có quan hệ, hai người cùng lắm cũng chỉ coi là bạn bình thường. Bây giờ lại cắt đứt, ngay cả bạn bình thường cũng không phải, vậy còn lo lắng cho cậu ấy làm gì?

Bắt đầu từ bây giờ hãy tập trung xem tỉ vi, không được nghĩ nữa.

Lục Tư Dĩnh lấy lại tinh thần, chăm chú xem tivi, song chỉ hai phút sau, cô ấy lại ngáp một cái.

Bộ phim truyền hình này đúng là khiến người ta buồn ngủ

Đoàng đoàng...

Sau đó một tia chớp xẹt ngang qua, trời mưa to như trút nước, bầu trời thoắt cái tối sầm.

Lục Tư Dĩnh giật mình nhảy cẵng lên, cô ấy nhìn đồng hồ, đã một giờ rồi, Trác Tư Thành, cậu ấy đã ra ngoài rồi sao?

Hôm nay thời tiết xấu và u ám, người bình thường ra ngoài đều mang theo ô, chắc chắn Trác Tư Thành cũng mang theo.

Nhưng mỗi lần Trác Tư Thành hẹn cô ấy, cô ấy không có nhiều thời gian, lần nào Trác Tư Thành cũng ra ngoài trước giờ hẹn, khả năng là con mọt sách này thật sự không nhớ mang ô đâu.

Không, không, cho dù cậu ấy bị ướt vì không mang ô, thì liên quan gì đến cô ấy?

Lục Tư Dĩnh cực kì phiền não, ép mình ngồi xuống, ấn đường nhíu chặt hơn.

Một phút sau, Lục Tư Dĩnh tắt tivi, đứng dậy lên tang thay quần áo, đi tìm 6 với khuôn mặt tối sâm, sau đó ra ngoài.

Cô chỉ đi xem, chỉ xem một chút thôi.

Tên mọt sách đó học đến mức hỏng hết đầu óc, nhỡ đâu cậu ấy ra ngoài nhưng không mang ô, bị ướt mà vẫn nhất quyết đợi cô ấy, có thể sẽ ốm nhập viện, như vậy tội cô ấy sẽ to lắm.
 
Chương 189: Ghen (2)


Lục Tư Dĩnh lái xe, trên đường trời mưa to, có cả người đi bộ lẫn đi ô tô, cô ấy không dám lái xe quá nhanh.

Đến cửa rạp chiếu phim, Lục tư Dĩnh nhìn khắp nơi một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Trác Tư Thành.

Trời mưa quá to, những người không thể vào xem phim lúc này đang nhao nhao đứng dưới mái hiên của cửa hàng bên cạnh.

Trong cửa hàng còn phải kinh doanh nên bên trong có rất ít người trú mưa, dưới mái hiên bên ngoài có quá nhiều người đang trú. Trác Tư Thành gầy như vậy, gần như không thể chen vào.

Vì vậy, cậu ấy chạy thẳng đến dưới một cái cây đại thụ.

Lục Tư Dĩnh: "..."

Mưa to như vậy, đứng dưới gốc cây với đứng trực tiếp dưới mưa có gì khác nhau? Chỉ trong vòng vài phút, cả người ướt sũng.

Cậu ấy đúng là ngu ngốc.

Lục Tư Dĩnh mở cửa xe, cầm ô đi xuống, đi đến bên cạnh Trác Tư Thành.

Cô chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, nói: "Người khác đều đứng trú mưa dưới cửa hàng, tại sao cậu lại đứng ở đây?" "Mưa lớn như vậy, đứng ở chỗ này với đứng dưới mưa có gì khác nhau à? Cho dù cậu không chen vào được, cũng có thể đi tới cửa hàng ít người lui tới ở phía xa, sẽ không đến nỗi bị ướt như vậy."

"Còn nữa, chính cậu nói là một giờ, cho dù mười hai rưỡi cậu ra khỏi nhà, thấy thời tiết âm u như vậy, tại sao lại không mang ô?”

Lục Tư Dĩnh vừa đau lòng lại tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu ấy, cô ấy nuốt những lời còn lại xuống, không thể nào nói ra ngoài miệng.

Suy cho cùng, nếu như không phải vì muốn gặp cô ấy, Trác Tư Thành sẽ không ở đây trong thời tiết này.

Trái lại Trác Tư Thành không ngại bị dạy dỗ, cậu ấy cũng không quan tâm đến cơ thể của mình, mà hỏi ngược lại: "Tiểu Dĩnh, thời gian này sao chị không chịu gặp tôi, có phải tôi đã nói gì sai không, hoặc là làm sai chuyện gì?"

"Hay là tôi nói trước mặt người nhà của chị là muốn theo đuổi chị mà chưa được chị đồng ý, cho nên chị giận." Trác Tư Thành đứng dưới ô, trong mắt chỉ có Lục Tư Dĩnh.

May vấn đề này ua tới, Lục Tư Dĩnh không có cách nào trả lời.

Cô ấy phải nói gì đây, nói rằng cô ấy đến trường và thấy Trác Tư Thành đang cười cười nói nói với một cô giáo, quan hệ không bình thường? Nhưng mối quan hệ giữa Lục Tư Dĩnh và Trác Tư Thành là gì?

Không có quan hệ øì.

Cô ấy không có tư cách gì để hỏi chuyện này.

Nếu cứ nói ra như vậy, giống như là cô ấy đang ghen.

Lục Tư Dĩnh hơi xấu hổ, cụp mắt xuống để tránh nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Trác Tư Thành, đừng ầm ï nữa, thật ra thì chúng ta không hợp."

Trác Tư Thành nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh, nước mưa chảy xuống theo tóc, từ cằm lọt vào cổ áo, thời tiết tháng ba vẫn rất lạnh, nhưng giờ phút này Trác Tư Thành lại không có cảm giác gì.

Cậu ấy không tin, không tin mọi thứ giữa hai người trong khoảng thời gian này đều là giả, cậu ấy cũng không tin Lục Tư Dĩnh không có chút tình cảm nào với mình.

Còn có phù hợp hay không, phải ở bên nhau mới biết, bọn họ còn chưa bắt đầu, tại sao đã kết thúc?

Hôm đấy sau khi cậu ấy bày tỏ tình cảm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến thái độ của Lục Tư Dĩnh xảy ra thay đổi lớn như vậy? Trác Tư Thành có linh cảm, chỉ cần biết điều này, cậu ấy sẽ biết hiện tại nên làm gì.

Yết hầu Trác Tư Thành chuyển động, cậu ấy cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Tiểu Dĩnh, cho dù là phạm nhân, cũng phải trải qua quá trình xét xử để phạm nhân biết mình phạm tội gì, nhưng tôi không biết gì cả... "

Tiếng hạt mưa đập vào ô, âm thanh dày đặc khiến người ta nghe thấy mà khó chịu, Lục Tư Dĩnh không nhịn được cao giọng trả lời: "Được rồi, cậu đừng lãng phí công sức nữa! Thời gian này không bằng cậu giao lưu tốt với đồng nghiệp của cậu đi, hai người cùng một nghề, lại nhiệt tình như vậy, chẳng phải có nhiều đề tài để nói sao? Tốt hơn là lãng phí thời gian với tôi đấy."

Như có sét đánh ngang tai, sân trường, cô giáo, nói chuyện.

Mặc dù cô ấy không nói rõ, nhưng Trác Tư Thành lập tức hiểu ra.

Lục Tư Dĩnh đến trường học tìm cậu ấy?

Mà còn thấy cô giáo Chu tìm cậu ấy bàn chuyện công việc.
 
Chương 190: Cậu Ấy Đã Như Thế Rồi Mà Mình Còn Muốn Bắt Nạt Nữa, Đúng Là Quá Biến Thái (1)


"Tiểu Dĩnh, hôm đó cô giáo Chu tìm tôi chỉ để bàn bạc đổi tiết học thôi, thứ tư cô ấy có việc bận, có hai tiết cần tôi giúp nên mới tới tìm tôi."

"Thật đấy, xin chị hãy tin tưởng tôi, xin chị đừng để tâm điều đó, tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với cô giáo Chu, không đúng, tôi sẽ chú ý, giữ khoảng cách với tất cả các giáo viên nữ chưa kết hôn."

Cuối cùng Trác Tư Thành cũng biết được chỉ tiết quan trọng nhất, cậu ấy tiến lên một bước, đưa tay ra nắm cán ô, trùng hợp sao lại chạm lên tay Lục Tư Dĩnh đang cầm ô.

Chỉ trong một giây, Trác Tư Thành giống như bị bỏng vậy, nhanh chóng rút tay lại, cậu ấy hơi lúng túng, nói: "Tiểu Dĩnh, tất cả đều là lỗi của tôi, chị đừng giận, nếu chị vẫn chưa vui, chị có thể đánh tôi mắng tôi, chỉ cần chị đừng lạnh nhạt với tôi nữa là được."

Lục Tư Dĩnh hơi ngượng nghịu nói: "Tôi không để tâm, cũng chẳng giận, cậu nghĩ nhiều rồi."

Cô ấy không ngờ sự thật lại như vậy, nhưng chuyện để Lục Tư Dĩnh thừa nhận mình ghen tuông giận dữ, chắc chắn sẽ không thể nào xảy ra.

Có điều, Trác Tư Thành cũng đã giải thích rõ ràng rồi, Lục Tư Dĩnh biết sự thật, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.

"Thế này nhé, cậu về nhà trước đi, hôm nay mưa to, mặc quần áo ướt sẽ dễ bị bệnh." Lục Tư Dĩnh không giữ mặt lạnh nữa, giọng điệu cũng dịu dàng hơn.

"Nhưng đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng xem phim, khó lắm hôm nay chị mới đồng ý gặp tôi, tôi muốn xem phim cùng chị." Trác Tư Thành nhìn cô ấy, hơi tủi thân nói: "Còn quần áo thì không sao, tôi có thể đi mua bộ mới để thay, sẽ không làm chậm trễ gì đâu."

"Không được."

Lục Tư Dĩnh nghiêm túc nói: "Bệnh tật không phải đùa giỡn, xem phim có thể để lần sau, bây giờ, cậu phải về nhà."

Từ lúc đi ra khỏi nhà, bên ngoài đã bắt đầu mưa rồi, Lục Tư Dĩnh lái xe tới còn mất hơn mười phút, hai người lại đứng dưới ô nói chuyện khá lâu, với thể chất của Trác Tư Thành thì chắc chắn khó tránh khỏi cảm lạnh.

Nhưng bây giờ bảo cậu ấy về nhà, tắm nước ấm một chút, uống trà gừng phòng bệnh, coi như có bị ốm thì cũng có thể hồi phục rất nhanh.

Còn nếu nghe theo đề xuất của Trác Tư Thành, sợ là ngày mai Lục Tư Dĩnh phải mang quà tới thăm cậu ấy ở bệnh viện rồi.

Đối với những chuyện quan trọng, Lục Tư Dĩnh nói một là một, hai là hai. Trác Tư Thành cũng không dám nói gì nữa, đúng lúc cậu ấy vừa giải thích rõ hiểu lầm, hai người mới làm lành được một chút, giờ cậu ấy cũng không dám làm Lục Tư Dĩnh không vui thêm nữa.

Hai người lên xe, Lục Tư Dĩnh lái xe rất ổn định, nhanh chóng đưa Trác Tư Thành về biệt thự Murphy.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tái nhợt của Trác Tư Thành xuất hiện, bảo vệ cũng nhanh chóng mở cổng cho qua.

Nhìn Trác Tư Thành đã mở cửa nhà, đứng trước lối vào rồi, Lục Tư Dĩnh quay người chuẩn bị rời đi.

Trác Tư Thành vội vàng kéo lấy tay Lục Tư Dĩnh, nói: "Giờ này tuần sau, chúng ta đi dạo một chút nhé, chị?"

Lục Tư Dĩnh do dự một lúc, vẫn đồng ý.

Trác Tư Thành thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích: "Tiểu Dĩnh, chị yên tâm, tôi và cô giáo Chu thật sự không có gì, sau này tôi nhất định sẽ giữ khoảng cách với các giáo viên nữ chưa kết hôn, tuyệt đối sẽ không để chị phải giận nữa đâu."

"Câu nói linh tỉnh gì thế!"

Mặt Lục Tư Dĩnh đỏ rần, thẹn quá hóa giận, nói: "Vừa rồi tôi đâu có ghen tuông, cậu giải thích với tôi làm gì!”

Nhưng hình như ban nãy Trác Tư Thành đâu có nói gì về việc ghen tuông, cô ấy nói như thế, có cảm giác rất giấu đầu lòi đuôi. Lục Tư Dĩnh liec Trác Tư Thành một cái, giống như một con mèo bị giam phải đuôi, tức giận trở lại xe.

Xe ô tô nhanh chóng khởi động, Trác Tư Thành hô to: "Đi đường chậm một chút, chú ý an toàn đó!”

Xe chạy càng nhanh hơn, Trác Tư Thành đứng ở cửa, cũng cười như một kẻ ngốc.

Tuy là, cậu ấy rất nhanh đã không còn cười nổi nữa.
 
Chương 191: Cậu Ấy Đã Như Thế Rồi Mà Mình Còn Muốn Bắt Nạt Nữa, Đúng Là Quá Biến Thái (2)


Đứng dưới gốc cây thấm mưa suốt 15 phút, rồi lại mặc chiếc áo ngấm nước mưa chịu gió thổi một lúc, với thể trạng của Trác Tư Thành, không ốm cũng khó.

Nửa đêm, Trác Tư Thành sốt cao nằm trên giường, không ngừng thấp giọng ho khan.

"Khụ khu... khụ kh..."

Trước mắt giống như có sao sáng, không ngừng lóe sáng lấp lánh, mắt Trác Tư Thành nặng trĩu, gần như không mở nổi.

"Khụ khụ..."

Sờ tay lên trán mình, Trác Tư Thành lập tức đoán ra được tình trạng của bản thân, vậy nên đành phải lê thân hình nặng nề đứng dậy, lần mò ra phòng khách gọi điện.

Đêm mưa gió, đèn trong biệt thự sáng cả đêm.

Ngày hôm sau, Lục Tư Dĩnh bận rộn hoàn thành công việc của mình suốt cả buổi ban ngày, chiều 5 giờ về đến nhà, cô ấy chuẩn bị đồ đạc rồi đi đến biệt thự Murphy.

Đã ở cạnh nhau mấy ngày nay, Lục Tư Dĩnh biết rất rõ thể trạng yếu ớt của Trác Tư Thành, mỗi khi thời tiết chuyển mùa, chỉ cần hơi lạnh là cũng có thể cảm mạo, nhất là lần này còn đầm mưa trúng gió, e rằng buổi tối đã ốm rồi.

Không bằng mang đồ đến thăm cậu ấy một chút nhỉ?

Lục Tư Dĩnh cam theo một số thuốc bổ, đều là những thứ gia đình cho hoặc bạn bè tặng mình, cô ấy cũng không uống nên cũng mang một chút qua đó.

Sau khi bắt xe đến được biệt thự Murphy, Lục Tư Dĩnh ghi tên vào sổ ở cổng bảo vệ rồi được mở cửa cho vào.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên Trác Tư Thành đang nằm ở trên giường. Thấy Lục Tư Dĩnh tới, cậu ấy rất muốn ngồi dậy, nhưng chỉ một cử động đơn giản như thế cũng khiến cậu ấy ho mãi không dứt.

"Chị... Khụ khụ... Ngồi äi."

Trác Tư Thành giãy giụa muốn ngồi dậy, cuối cùng vẫn phải để Lục Tư Dĩnh đỡ cậu ấy một tay.

"Ăn cơm chưa, muốn ăn gì không?" Trác Tư Thành thấy Lục Tư Dĩnh, trên mặt viết đầy nét rạng rỡ vui mừng, có điều, tinh thần rõ ràng vẫn kém hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa dáng vẻ còn ốm yếu, đi lại hay xuống giường đều rất khó khăn.

Lục Tư Dĩnh giận đến mức buồn cười, đã thành ra thế này rồi mà vẫn nghĩ đến việc ăn cơm với mình, ngay cả sức khoẻ của bản thân mà cậu ấy cũng không thèm để ý sao? Tuy nhiên, trong lòng Lục Tu Dĩnh vẫn có chút đau lòng không nỡ, chỉ đành thấp giọng khẽ nói: "Ăn gì mà ăn chứ, cậu cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe lại rồi, muốn làm gì chẳng được?"

Mắt Trác Tư Thành sáng lên, chăm chú nhìn Lục Tư Dĩnh, nhưng ngay sau đó, gương mặt cậu ấy lại ủ rũ, mệt mỏi không còn chút tỉnh thần nào.

Đầu tóc bù xù, mặt mũi tái nhợt, Lục Tư Dĩnh đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay.

Bộ dạng hiện tại của cậu ấy trông rất dễ ức hiếp, Lục Tư Dĩnh cung có chút rục rịch muốn trêu chọc Trác Tư Thành một phen, xem thử cậu ấy có giận đến mức khóc lên không.

Nếu thực sự khóc thật, liệu cậu ấy sẽ khóc thành tiếng, hay là sẽ cắn môi chịu đựng, để từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài nhỉ?

Chờ đã, Lục Tư Dĩnh, mi đang nghĩ cái gì vậy hả?!

Lục Tư Dĩnh bình tĩnh lại, nhìn về phía Trác Tư Thành với dáng vẻ đáng thương, trong lòng không khỏi tự phỉ nhổ chính mình, cậu ấy đã như thế rồi mà mình còn muốn bắt nạt nữa, đúng là quá biến thái.

"Tiểu Dĩnh, chị làm sao vậy?"

Có lẽ là do ánh mắt của cô quá trần trụi, Trác Tư Thành cảm nhận được điều gì đó, bèn lên tiếng hỏi.

Lục Tư Dĩnh nghẹn lời, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì bỗng có tiếng gõ cửa. Là người thân từ nhà họ Trác tới đây giúp đỡ đêm qua, Trác Tư Thành gọi bà ấy là dì Trác, hôm nay bà ấy cũng ở đây cả ngày.

Dì Trác bưng hai cốc nước tiến vào: "Uống nhiều nước một chút, sẽ tốt cho sức khoẻ đó. Cô gái trẻ, cháu cũng uống chút äi."

Lục Tư Dĩnh: "Cảm ơn dì."

Nhà họ Trác không có nhiều người, Lục Tư Dĩnh đã tới đây bốn, năm lần rồi nhưng chưa gặp ai khác ngoài Trác Tư Thành, đây vẫn là người đầu tiên cô ấy gặp.
 
Chương 192: Đã Muộn Thế Này Rồi, Hai Người Các Chị Trai Đơn Gái Chiếc Thế Này, Rốt Cuộc Là Thế Nào? (1)


Theo lý mà nói, con cái ốm đau thì cha mẹ phải ở bên cạnh mới đúng, bình thường không thấy cha mẹ ở nhà, nhưng mà đã ngã bệnh cũng không về thăm nom.

Trong lòng Lục Tư Dĩnh rất ngờ vực, song cũng không nói gì, dù sao đây là việc nhà của Trác Tư Thành, quan hệ của bọn họ chưa hề thân thiết đến mức có thể hỏi về những chuyện riêng tư như vậy.

Sau khi dì Trác đi ra ngoài, Lục Tư Dĩnh nhìn thấy đã không còn sớm, vả lại nếu cô ấy cứ ngồi đây mãi, Trác Tư Thành cũng không thể nghỉ ngơi tốt được, vì thế nói với cậu ấy: "Cậu ở nhà tĩnh dưỡng tốt đi, tôi về trước đây."

Trác Tư Thành đang nằm bỗng dùng sức, nhanh chóng bật người ngồi dậy, không thấy dáng vẻ ốm yếu vừa rồi đâu nữa, đôi mắt tròn mở lớn nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh, muốn nói lại thôi.

Cậu ấy rất nhớ Lục Tư Dĩnh, không muốn để cô ấy rời đi, hai người khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, nhưng cô ấy đến được chưa đầy một tiếng đã lại phải về nhà, vậy thì lần tới phải chờ đến bao giờ hai người mới gặp nhau lần nữa đây?

Nhưng mà, Lục Tư Dĩnh về sớm cũng tốt, cậu ấy đang ốm, nhỡ đâu hai người ở với nhau lâu, rồi lây sang cho cô ấy thì sao?

Vừa muốn cô ay đi, lại không muốn cô ay đi, Trác Tư Thành cực kỳ mâu thuẫn, cuối cùng chỉ có thể đứng dậy, lặng lẽ tiễn Lục Tư Dĩnh ra cửa.

"Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, chỉ một đoạn đường ngắn thế này, tôi có thể tự đi ra ngoài được mà.”

Lục Tư Dĩnh nói vài câu, thấy cậu ấy không hề suy suyển gì thì cũng chẳng khuyên nữa.

Thực ra, chính cô ấy cũng rất không nỡ, nhưng Lục Tư Dĩnh biết, nếu cô ấy còn ngồi đây, sẽ chỉ khiến cậu ấy phân tâm, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi dưỡng bệnh, vậy còn không bằng tạm thời xa nhau, đợi Trác Tư Thành khỏe lại, hai người gặp nhau cũng chưa muộn.

Mưa đã rơi nhỏ dần, Trác Tư Thành cầm ô đi tiễn Lục Tư Dĩnh.

"Ngoài kia vẫn còn gió lớn, cậu đừng tiễn tôi nữa, tôi ra tới cổng sẽ bắt xe vê. "

"Không được, tôi phải đi cùng chị tới tận cổng biệt thự, chờ bao giờ chị lên xe rồi tôi quay lại."

"Trác Tư Thành, cậu vẫn còn đang ốm mà, tôi đến thăm cậu là xem cậu hồi phục thế nào rồi, chứ không phải để cho bệnh tình của cậu trở nặng thêm đâu."

"Tôi thật sự không sao, chỉ một đoạn đường ngắn thế này thôi, sẽ không có chuyện gì đâu." Lục Tư Dĩnh muốn tự đi, nhưng dù có nói gì, Trác Tư Thành cũng nhất quyết phải tiễn cô ấy ra ngoài.

Tuy mưa chỉ rơi lất phất rất nhỏ nhưng vẫn còn gió lớn, với thể trạng của Lục Tư Dĩnh, chẳng những mưa nhỏ mà dù trời có mưa nặng hạt, cô ấy cũng có thể chạy trong mưa mà không lo ốm.

Nhưng Trác Tư Thành thì khác, sức khỏe của cậu ấy kém, giờ lại đang bị ốm, nếu còn ra ngoài dạo thêm một vòng rồi mới về, chẳng phải càng hoạ vô đơn chí hay sao?

Hai người mỗi người một ý, cứ thế giằng co không thôi, bấy giờ, một chiếc xe đã chậm rãi chạy tới, cùng lúc đó còn tuýt một tiếng còi.

Lục Tư Đình tạm thời đỗ xe ở đó, rồi cầm ô cùng Bạch Vi xuống xe.

Mấy người chạm mặt nhau, khi nhận ra đối hương là ai, Lục Tư Dĩnh vô cùng xấu hổ, ước gì có thể quay đầu chạy vào nhà.

Cô ấy vừa mới nói với Bạch Vi là Trác Tư Thành bắt cá hai tay, sẽ không gặp cậu ấy nữa, vậy mà giờ đây bọn họ lại gặp mặt như thế này.

"Vị Vi, em vào nhà khách hàng trước đi, anh ở đây chờ em." Lục Tư Đình thấp giọng nói rồi tiễn cô vào biệt thự bên cạnh, sau đó lại cầm ô đi tới.

Nếu đã gặp chị gái ở đây rồi, tất nhiên sẽ tiện thể đưa cô ấy về nhà luôn.

Không ngờ, Lục Tư Dĩnh lại đánh đòn phủ đầu trước, hỏi: "Muộn thể này rồi, hai em còn den đây làm gì?”

"Vị Vi nhận đơn đặt hàng trang sức, khách hàng ở đây, em chở cô ấy tới thôi."
 
Chương 193: Đã Muộn Thế Này Rồi, Hai Người Các Chị Trai Đơn Gái Chiếc Thế Này, Rốt Cuộc Là Thế Nào? (2)


Thực ra cũng chưa muộn lắm, mới 6 giờ rưỡi, vốn dĩ Lục Tư Đình tới đón Bạch Vi tan làm, mấy hôm nay trời mưa, anh lo hết chuyện đưa đón cô đi làm.

Lục Tư Đình nhìn về người đàn ông phía sau chị gái, dáng vẻ dù có bị ốm nhưng vẫn thẳng lưng, đang cầm ô đứng đó.

Đây không phải là người đàn ông hôm đó ở cổng đại viện quân khu kéo tay chị, còn nói sẽ theo đuổi chị sao?

Lục Tư Đình nhíu mày hỏi: "Đừng chỉ nói em chứ, đã muộn thế này rồi, hai người các chị trai đơn gái chiếc còn vừa đi ra từ trong nhà, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Vừa dứt lời, Lục Tư Dĩnh và Trác Tư Thành đều hơi ngượng ngùng, một người cúi đầu xuống, một người thì quay đi chỗ khác.

Rõ ràng chỉ là thăm người bệnh, nhưng qua câu nói vừa rồi của Lục Tư Đình, bọn họ giống như là đã làm điều gì đó không thể lộ ra ngoài vậy.

Lại nói tiếp, trước kia da mặt của Lục Tư Đình cũng rất mỏng, thế nhưng thời gian gần đây, tiếp xúc với nhiều thứ hơn, da mặt cũng liên tục dày lên, bây giờ thậm chí còn dám đùa cợt chị gái. Lục Tư Dĩnh liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Được rồi đó, đừng nghĩ lung tung, chị cũng vừa mới đến thôi."

"Ồ, vậy à?" Lục Tư Đình giả vờ trầm tư.

Lục Tư Dĩnh tức giận đảo mắt.

Cô quay sang Trác Tư Thành, nói: "Cậu mau về nghỉ đi, đúng lúc em trai tôi tới đây, tôi sẽ đi xe của thằng bé."

Trác Tư Thành gật đầu, Lục Tư Đình bèn nghiêng ô qua, cùng Lục Tư Dĩnh lên xe.

Mưa nhỏ lất phất, rơi tí tách tí tách, hai người vừa lên xe đã bắt đầu đấu võ mồm.

"Chị à, không ngờ được đó, lần trước lúc em thăng chức, tên nhóc đó chỉ vừa tỏ tình, bây giờ mới qua bao lâu, một tháng nhỉ?! Vậy mà cậu ấy đã chiếm được trái tim chị rồi à?"

"Em đừng xen vào chuyện của chị, chị đã nói là vừa đến thôi mà."

"Thế thì đúng là khéo quá, chị mới đến rồi lại đi ngay, còn vừa hay gặp bọn em, làm sao có chuyện trùng hợp thế chứ?"

"Em thích tò mò như vậy từ lúc nào thế hả? Hỏi nhiều quá đi, cẩn thận bị Vi Vi mắng đấy."

Lục Tư Dĩnh rất khó chịu, cô ấy nhớ mang máng, hình như trước kia em trai đâu có tò mò như thế, sao bây giờ lại hỏi han nhiều vậy, động đến chuyện øì cũng phải hỏi mấy câu. Hơn nữa, cô ấy còn chưa đồng ý mà, cho nên chuyện cũng nhỏ xíu, chưa có gì cụ thể, không cần nói với người nhà làm gì.

Dù Lục Tư Đình rất muốn biết, nhưng bản thân anh cũng không nhiều chuyện đến mức đó, vì vậy bèn nói: "Không phải em muốn hỏi nhiều thế đâu, chỉ là vừa nãy vợ em cũng thấy rồi, chút nữa cô ấy ra sẽ hỏi chị mà, nên em chỉ hỏi thay cô ấy trước thôi."

Thật vậy sao?

Lục Tư Dĩnh hơi không tin lắm.

Lục Tư Đình cũng không nói thêm gì nữa, dù sao chút nữa Bạch Vi ra rồi sẽ biết hết thôi.

Nửa tiếng sau, gần như mưa đã ngớt hẳn, Bạch Vi đi ra từ nhà của khách hàng.

Bình thường, khi đi xe với Lục Tư Đình thì Bạch Vi ngồi ghế phụ, nhưng hôm nay, cô vừa đi ra từ nhà khách hàng một cách đầy phấn khích, đã hớn hở vừa đi vừa chạy tới sau xe, mở cửa ngồi vào trong luôn.

Dường như Lục Tư Đình đã đoán trước được hành động của cô, nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ bất đắc dĩ.

"Chị ơi, chị, cuối cùng thì chuyện là thế nào vậy? Khác hẳn so với lần trước chị nói với em mà!"

Bạch Vi ôm tay Lục Tư Dĩnh, phấn khích nói: "Có phải có diễn biến đảo ngược gì đó không?! Chị ơi mau nói đi, em tò mò chết mất!" Lục Tư Dĩnh thật không biết nói gì.

Quả thật, em trai mình đã đoán trúng phóc.

Tuy nhiên, hai người họ bây giờ là vợ chồng, chắc chắn sẽ là người hiểu nhau nhất.

Xe chạy về hướng quân khu, Lục Tư Dĩnh đành nói: "Bọn chị thật sự không có gì cả, hôm qua cậu ấy dính mưa bị cảm lạnh nên chị mới đến thăm thôi, hai đứa đừng nghĩ lung tung."
 
Chương 194: Đau Mỏi Lưng (1)


"Có thật không?"

"Tất nhiên là thật rồi." Lục Tư Dĩnh nghĩ một lúc, lại bổ sung: "Ít nhất thì bây giờ bọn chị thật sự không có gì cả."

Đến câu nói cuối, giọng nói hơi nhỏ đi, rõ ràng người vừa bổ sung kia cũng không chắc chắn lắm.

Sau khi Lục Tư Dĩnh nói xong, cô ấy lim dim nhắm mắt nghỉ ngơi, Bạch Vi cũng không quấy ray thêm nữa.

Có điều, Bạch Vi cảm thấy Lục Tư Dĩnh và Trác Tư Thành chắc chắn có chuyện øì đó.

Lần trước giúp Trác Tư Thành chuyển lời, cô nhớ rất rõ hôm đó là thứ bảy, trời mưa to.

Mặc dù trước đấy Lục Tư Dĩnh suy đoán Trác Tư Thành bắt cá hai tay, nhưng Lục Tư Dĩnh không phải kiểu người vô lý ngang ngược, khăng khăng làm theo ý mình, bây giờ hai người rõ ràng đã hòa giải, vậy chuyện trước đó có thể là hiểu lầm.

Bây giờ hiểu lầm đã được làm rõ rồi, vậy thì cũng không còn vấn đề nào nữa.

Chẳng qua, thấy cô ấy cứ che che giấu giấu như vậy, không biết bao giờ hai người mới thật sự ở bên nhau.

Tối về nhà, hai vợ chồng ăn cơm xong thì về phòng đánh răng rửa mặt. Bạch Vi hơi mệt, vừa ra khỏi phòng tắm đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng mấy ngày nay Lục Tư Đình đã nhịn rất lâu rồi, hiếm hoi lắm mới có dịp Bạch Vi tan việc sớm, lại không phải làm đồ trang sức, tất nhiên phải làm chuyện anh thích.

"Không... Em muốn đi ngủ!"

"Vị Vị ngoan, chút xíu thôi mà."

Bạch Vi tức giận cắn thẳng vào vai anh.

Tuy nhiên, một khi bắt đầu rồi thì không thể dừng lại giữa chừng, vậy nên hai người lại vật lộn đến rất khuya mới ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, Bạch Vi vừa mở mắt đã cảm thấy vừa đau vừa mỏi ở vùng thắt lưng.

Trước đây dù có lúc không tiết chế như vậy nhưng cũng không đến nỗi đau mỏi lưng thế này, chưa kể đến chuyện bây giờ đã được một thời gian, Bạch Vi đâu còn kiểu một đêm là không chịu nổi như lúc đầu nữa.

Ngay cả những ngày tết vừa rồi, cô cũng không hề bị đau mỏi lưng như thế chỉ sau một đêm.

Khi đạp xe, Bạch Vi vẫn cảm thấy khó chịu.

Hay là do mình ngồi trong tiệm lâu quá, khiến cơ lưng bị tổn thương hoặc phần eo có chấn thương nào đó?

Bạch Vi thấy lạ, với tay ấn ấn vào thắt lưng mình, quyết định vài ngày nữa vắng khách, sẽ đóng cửa một ngày, đi bệnh viện khám. Hôm nay đến tiệm, sau khi dọn dẹp vệ sinh buổi sáng xong, Bạch Vi lập tức đi tới đi lui, lúc thì sang bên cạnh trò chuyện với mọi người, lúc thì đi lại ở trong tiệm hoặc là ra tới ngoài cửa.

Khi Thẩm Quyên mang cơm tới, bà cũng cảm thấy kỳ lạ: "Hôm nay con sao vậy, không ngồi xuống nghỉ ngơi một chút à?"

Bạch Vi cười cười: "Ngày nào cũng ngồi hoài trong nhà, ra cửa hàng cũng lại ngồi, cứ như thế chắc là mập lên mất."

"Mập ở đâu mà mập?" Thẩm Quyên kéo Bạch Vi tới, nhìn trái nhìn phải, có chút ghét bỏ: "Con có mấy cân thịt thế này, lúc nào gió lớn thổi tới e là cũng bay đi mất rồi."

Bạch Vi chưa kịp kiểm tra, cũng không muốn nói với Thẩm Quyên lắm.

Nếu Thẩm Quyên biết, sợ rằng sẽ bảo cô đóng cửa hàng ngay, sau đó đi cùng cô đến bệnh viện.

Nhưng Bạch Vi biết, sau một đêm náo loạn hôm qua, sáng nay thức dậy cô mới cảm thấy như vậy.

Nếu đi bệnh viện, cô phải giải thích thế nào với bác sĩ đây?

Hơn nữa, chuyện này cũng không lớn là bao, nhưng với cha mẹ thì khác, con có chút khó chịu là họ đã muốn đưa tới bệnh viện ngay rồi.

Bạch Vi không muốn mẹ lo lắng, vì thế không nói với bà. Hôm đó, Bạch Vi đóng cửa hàng về nhà sớm.

Lục Tư Đình chưa nấu cơm xong, Bạch Vi bèn đi dạo trong sân.

Cô lại xoa xoa lưng mình, cảm thấy cả ngày vận động mà vẫn không khá hơn, thậm chí còn thấy khó chịu hơn.

Sau bữa tối, Bạch Vi nói với Lục Tư Đình: "Sáng nay tỉnh dậy, em thấy lưng rất đau nhức, nghi là do lâu ngày không vận động, ngồi nhiều gây đau cơ lưng”

"Vậy chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thôi."

"À không, cũng không phải vấn đề lớn, mấy hôm nữa hãy đi."
 
Chương 195: Đau Mỏi Lưng (2)


Lục Tư Đình dùng tay ấn vào các vị trí khác nhau trên lưng Bạch Vi.

"Ở đây đau không?"

"„ Đau.”

"Còn ở đây?"

"Ấm

Đã nhận ra, cả khu vực này đều bị đau cả.

Có lẽ không phải vấn đề nghiêm trọng, nếu bị tổn thương ở chỗ nào đó thật thì chắc hôm nay Bạch Vi đã không thể đến cửa hàng.

Nhưng cô cũng không đi bệnh viện, Lục Tư Đình hơi lo lắng, cứ thế này lưng cô sẽ càng lúc càng tệ hơn.

"Lên lầu trước đã, em về phòng nằm nghỉ, để anh xoa bóp cho em."

Lục Tư Đình đỡ Bạch Vi lên giường nằm, còn mình thì dọn dẹp nhà bếp và phòng ăn ở tầng dưới, rửa tay rồi mới lên lầu.

Bạch Vi cởi áo ra, cẩn thận tìm tư thế nằm sấp thoải mái nhất.

Lục Tư Đình biết một chút kỹ thuật đấm bóp, anh xoa xoa tay cho ấm rồi bắt đầu xoa bóp cho Bạch Vi.

"Nếu đau thì bảo anh." "Được."

"Lực như vậy có ổn không?"

"Mạnh hơn một chút nữa."

Lục Tư Đình vừa xoa bóp vừa quan sát phản ứng của Bạch Vi, cứ làm như vậy suốt một tiếng đồng hồ mới thôi.

Phải nói, kỹ thuật mát xa của Lục Tư Đình thực sự rất tuyệt, sau khi xoa bóp xong, mặc dù lưng vẫn hơi đau nhức, nhưng đã khá hơn nhiều so với ban ngày, hơn nữa toàn thân cũng rất thoải mái.

Bạch Vi trở mình, rồi lại duỗi người một cái.

Trái lại, Lục Tư Đình đã toát hết cả mồ hôi, việc kiểm soát lực xoa bóp trong một tiếng đồng hồ thực sự không dễ dàng.

Sau khi chắc chắn Bạch Vi dã khá hơn nhiều, anh mới đi tắm.

Đêm đó, hai người không làm gì cả, ngủ thẳng đến lúc trời sáng.

Sau khi Bạch Vi đến cửa hàng, cô cũng không cảm thấy khó chịu gì nữa, chỉ khi nào cố tình ấn mạnh vào lưng thì mới đau.

Có điều, nếu bận rộn trong thời gian dài, vẫn hơi mỏi nhừ.

Tiếp tục ba ngày như vậy, mỗi tối về nhà, Lục Tư Đình đều xoa bóp lưng cho Bạch Vi.

Đến cuối tuần, Lục Tư Đình nghỉ, Bạch Vi báo trước với mẹ rằng cửa hàng sẽ đóng cửa một ngày, tiếp đó cùng Lục Tư Đình lên xe đi bệnh viện.

Lúc này bệnh viện không đông người lắm, hai người lấy số xong, nhanh chóng được gọi vào phòng khám.

"Bác sĩ, mấy hôm nay lưng bà xã tôi bị đau nhức, bác sĩ xem giúp có vấn đề gì."

Bác sĩ Trần là chuyên gia lão luyện, sau khi nghe xong, ông ấy bèn đứng dậy, bảo Bạch Vi cũng đứng lên, dựa vào tường, rồi ấn tay vào vài chỗ trên lưng cô.

"Ở đây có đau không?"

"Không đau."

"Còn ở đây?"

"Cũng không đau."

Bác sĩ Trần tuy đã ngoài 50 tuổi, nhưng sức không hề yếu, sau khi chắc chắn những chỗ đó trên lưng Bạch Vi không đau, ông ấy mới nói: "Không có gøì nghiêm trọng cả, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm gì mệt mỏi. Nếu vẫn cảm thấy lưng đau nhức thì hãy mua một cái gối thấp hơn một chút, kê dưới lưng khi ngủ, sẽ rất tốt cho lưng."

Lúc này còn khác xa thời hiện đại, sẽ không kê một đống các loại thuốc như đời sau, nếu đã xác định không vấn đề gì khác thì có thể về ngay.

Trên đường về, Lục Tư Đình lái thẳng đến cửa hàng chăn ga gối đệm gần đó, bắt đầu chọn gối.

Phải thấp một chút, nhỏ một chút, không được mềm quá cũng không được cứng quá, độ cứng vừa phải, cuối cùng hai người chọn một cái gối màu hồng nhạt mang về.

Vì ghé cửa hàng chăn ga gối đệm thì phải đi đường vòng, vì thế khi về nhà phải quay lại lộ trình cũ, quãng đường hai mươi mấy phút, về đến nhà thì Bạch Vi đã ngủ say rồi.

Lục Tư Đình nghĩ Bạch Vi mệt, lặng lẽ bế cô ra khỏi xe, đưa cô lên lầu, sau đó mới xuống bếp làm cơm trưa.

Đúng lúc gần đến giờ ăn trưa thì Bạch Vi cũng vừa hay thức dậy.

Thấy mình tỉnh dậy từ trên giường, Bạch Vi còn hơi choáng váng một chút.

Hình như cô đã ngủ quên mà chẳng hề hay biết.

Thực ra thời gian gân đây, Bạch Vi không chỉ cảm thấy đau nhức ở vùng thắt lưng, mà toàn thân cũng rất mệt mỏi, chỉ làm việc một chút đã thấm mệt rồi, sau đó lại còn buồn ngủ.
 
Chương 196: Có Thai Rồi? (1)


Mấy ngày trước, biết cô khó chịu, ban đêm Lục Tư Đình cũng không quấy rối cô nữa. Ban ngày, Bạch Vi chỉ làm việc một chút ở cửa hàng, còn có Thẩm Quyên giúp đỡ.

Theo lý mà nói, công việc không tăng lên, tại sao may ngày nay cô lại khó chịu khắp mình như vậy?

Bạch Vi nằm trên giường suy nghĩ, không được bao lâu sau đã bắt đầu ngáp dài.

Có lẽ vẫn là do cơ thể này của nguyên chủ.

Cơ thể này chỉ là cơ thể bình thường, hoặc có lẽ là, còn kém hơn người bình thường một chút. Bình thường cô cũng không tập thể dục gì, chỉ đi làm bằng xe đạp mỗi ngày mười mấy phút.

Không giống như cô trước khi xuyên không, thường xuyên chạy bộ tập thể dục ở dưới chân tòa chung cư, chạy bộ thực sự khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.

Bạch Vi suy nghĩ một chút, quyết định sau khi cơ thể khá hơn, sẽ bắt đầu chạy bộ trong quân khu, hoặc là tập thêm bài thể dục gì đó vào buổi tối.

Cô nhất định phải chăm chỉ rèn luyện thể chất hơn, nâng cao sức khỏe, điều này cũng rất có lợi cho bản thân.

Không lâu sau, Lục Tư Đình nấu cơm xong, lên lầu gọi Bạch Vi xuống ăn cơm. Cũng không biết có phải do thời tiết đã dân am lên hay không, mà Bạch Vi cảm thấy người mình rất biếng nhác, chẳng muốn rời giường chút nào.

Cuối cùng vẫn là Lục Tư Đình kéo cô ra khỏi chăn, nói: "Có thể ngủ, nhưng phải ăn cơm xong thì mới được ngủ trưa."

Bạch Vi đành phải xuống lầu ăn cơm với Lục Tư Đình trước.

Ban đầu cô định ra ngoài tập thể dục buổi tối, nhưng mới lên kế hoạch được hai ngày, Bạch Vi đã cảm thấy có điều không ổn.

Theo phương pháp bác sĩ nói, mỗi tối ngủ cô đều đặt chiếc gối nhỏ dưới lưng, quả thực đã tốt hơn nhiều.

Mấy ngày vừa rồi nghỉ ngơi rất tốt, Bạch Vi cũng dần có sức sống hơn, buổi trưa ở nhà làm việc thủ công, ánh mắt lướt qua lịch treo trên bàn, tháng này trên lịch vẫn trống trơn.

Cô có thói quen đánh dấu chu kỳ kinh nguyệt của mình trên lịch, mỗi tháng đều khoanh tròn bảy ngày màu đỏ, nhưng bây giờ đã sắp qua tháng ba rồi mà lịch tháng vẫn còn sạch bong.

Bạch Vi nhớ lại thật ti mỉ, phát hiện ra đúng là tháng này, bản thân thực sự chưa đến kỳ kinh nguyệt.

Chẳng lẽ là... Có thai rồi?

Bạch Vi đột nhiên phấn khởi vui mừng. Cô muốn tìm thứ gì đó để kiểm tra xem có thai thật không, nhưng quay qua quay lại, Bạch Vi mới nhớ ra, bây giờ vẫn chưa có que thử thai.

Muốn biết mình có thực sự mang thai hay không, chỉ có thể chờ một thời gian nữa đi bệnh viện kiểm tra mà thôi.

Sau khi phát hiện ra điều này, cả ngày hôm đó Bạch Vi rất vui vẻ. Rất có thể là cô đã có thai, nên khi ăn uống phải cẩn thận kiêng dè, đi xe đạp ra ngoài cũng phải chú ý.

Tối đó, hai người ăn cơm xong, đang định đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Lục Tư Đình lại bắt đầu táy máy tay chân.

Mấy ngày nay Bạch Vi không thoải mái, Lục Tư Đình vẫn luôn tự tay chăm sóc cô, ban đêm cũng không dám đụng đến cô, lần này cứ nhịn như thế khoảng mười ngày, việc này cũng khiến anh sắp hỏng tới nơi rồi.

Giờ thấy Bạch Vi đã hồi phục gần như bình thường trở lại, Lục Tư Đình vô cùng vui mừng, tối đến lập tức kéo Bạch Vi tiếp tục vận động.

Đã nhịn nhiều ngày như thế, không phải nên bù đắp chút gì đó cho anh sao?

"Không, không được!"

Bạch Vi bị hôn đến thở hổn hển, thấy Lục Tư Đình sắp đè lên, dùng sức đạp một cái, đá người ra Xa.

Điều quan trọng nhất với cô bây giờ là bảo vệ bụng thật tốt, còn lại, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Tối về nhà, Bạch Vi không nói thẳng với Lục Tư Đình ngay là vì cô còn lo, nếu chưa đi bệnh viện kiểm tra, chưa có kết quả, nói luôn thì sớm quá.

Nhỡ đâu äi bệnh viện kiểm tra rồi, lại phát hiện không có thai thì sao?

Dù gì thì kinh nguyệt tới muộn cũng là hiện tượng rất phổ biến ở phụ nữ.
 
Chương 197: Có Thai Rồi? (2)


Mặc dù Bạch Vi hầu như chưa từng xuất hiện tình trạng này, hơn nữa, một số phản ứng gần đây của cô cũng có thể xác minh được chuyện mang thai.

Thích ngủ, ăn nhiều, lại thêm mỏi lưng đau chân.

Có điều, nếu bây giờ không cho Lục Tư Đình một lời giải thích, thì tối nay đừng hòng nghĩ đến việc có thể ngủ được một giấc yên lành.

Bạch Vị hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Những ngày này không được, có thể em đã mang thai rồi, may hôm nữa sẽ đi kiểm tra, cho nên anh phải tiết chế một chút."

Lục Tư Đình thật sự không thể tin được, Bạch Vi nói gì, mang thai rồi sao!?

Nhưng, lần nào họ cũng có biện pháp phòng tránh mà, làm sao lại có thai được chứ?

Lục Tư Đình sửng sốt, anh chẳng nghi ngờ Bạch Vi chút nào, lập tức với tay lấy bao cao su trong ngăn kéo ra, đưa xuống dưới ánh đèn xem xét.

Cái này còn tốt mà, vậy sao lại có thai được nhỉ?

Lục Tư Đình bỗng nhớ ra, lúc mình mua cái này, có nghe người ta nói, cũng không thể phòng tránh 100%, nhưng xác suất rất thấp.

Không ngờ, xác suất nhỏ nhoi đó lại đến với anh.

Thấy Lục Tư Đình im lặng, Bạch Vi đỏ mặt nói: "Có lẽ cái này bị hỏng rồi."

Bạch Vi đã chứng minh bằng hành động thực tế, đã có chí thì làm việc gì cũng có thể làm nên.

Ban đầu, cô không để ý đến việc có con sớm hay muộn, thậm chí sau khi bàn bạc với Lục Tư Đình, cô cảm thấy sinh con muộn một chút cũng rất tốt.

Tuy nhiên, thời gian gần đây, Lục Tư Đình quá là không biết tiết chế, đặc biệt, khi anh không phải tới đơn vị, tối đến, Bạch Vi muốn ngủ một giấc ngon cũng không xong.

Suốt mấy ngày trăn trở, cuối cùng Bạch Vi cũng đã quyết định, thà có thai sớm còn hơn.

Nhưng trước đó đã hứa với Lục Tư Đình là sẽ có con muộn một chút, Bạch Vi không tiện rút lại lời nói, đành thẳng tay lấy que tăm chọc thủng vài lỗ nhỏ trên bao cao su của anh.

Mỗi lần Bạch Vi chỉ chọc hai cái ngoài cùng, lần nào cô cảm thấy buổi đêm sẽ không ngủ được, thì lại chọc sẵn hai cái, cuối cùng, mục đích của cô cũng đã được thực hiện.

Giờ cô có thai rồi, còn sợ Lục Tư Đình không biết tiết chế nữa sao?

Bạch Vi mở lớn mắt đầy vẻ vô tội, nhìn Lục Tư Đình chằm chằm.

Cuối cùng, Lục Tư Đình chỉ có thể tủi thân ôm Bạch Vi đi ngủ.

Đứa trẻ này đến sớm quá, dịp tết vừa qua họ vừa mới bàn bạc xong, đồng ý chờ hai năm nữa mới sinh con, sao bây giờ đã tới rồi?

Khi đứa trẻ đến, anh sẽ không được ở chung phòng với Bạch Vi nữa, mười tháng mang thai, có nghĩa là anh phải nhịn mười tháng.

Lục Tư Đình chỉ nghĩ tới đây thôi đã không kìm được mà sa sam mặt mày.

Mười tháng mang thai, Bạch Vi sẽ sinh con trai hay con gái nhỉ?

Thật ra, Lục Tư Đình cho rằng, miễn là bé con do Bạch Vi sinh ra thì dù là con trai hay con gái cũng đều được cả, tốt nhất là con gái, chắc chắn sẽ dễ thương giống như cô.

Lục Tư Đình ôm Bạch Vi, cẩn thận vòng tay qua cái bụng phẳng lì của cô, trong lòng cũng có hơi mong đợi.

Thật ra có một đứa con cũng không sao, đợi con lớn rồi sẽ cho nó một phòng riêng.

Những ngày gần đây, khi Bạch Vi đi làm về, Lục Tư Đình luôn muốn đưa đón cô nhưng lại bị cô từ chối.

Mặc dù đã có thai, nhưng vẫn không thể ít vận động đi chút nào, Bạch Vi nhớ rất kỹ, rằng càng là bà bầu thì càng phải vận động mới được, đợi đến những tháng sau không còn đi xe đạp được nữa thì ngồi xe sau cũng ổn mà. Vì mấy ngày nay chưa tìm được thời gian nào để đi bệnh viện, hai vợ chồng cũng ăn ý không để lộ tin này ra ngoài.

Trong lòng bọn họ đều vô cùng mong chờ được tới ngày sẽ đến bệnh viện để kiểm tra.

Lại thêm vài ngày nữa trôi qua, kinh nguyệt của Bạch Vi vẫn không đến, trong lòng cô đã có thể khẳng định, chắc chắn là mình mang thai rồi.
 
Chương 198: Con Gái Nhà Mình Có Thai Rồi (1)


Hôm nay là thứ bảy, Lục Tư Đình về nhà từ trưa, ăn cơm xong thì lập tức lái xe đưa Bạch Vi đến bệnh viện.

Lần này trực tiếp đặt lịch khám thai luôn, sau đó đi làm siêu âm bụng.

Loại kiểm tra siêu âm này có kết quả rất nhanh, bọn họ chỉ chờ khoảng mười mấy phút là đã được gọi tên.

Đúng như dự đoán, Bạch Vi thực sự có thai rồi, hơn nữa đã được một tháng rưỡi, hai vợ chồng nghe tin này thì đều vô cùng mừng rỡ.

"Em có đói không? Có muốn ăn gì không?"

"Mình vừa ăn cơm trưa rồi mới đến đây mà."

"Ăn trái cây không? Trái cây không làm đầy bụng, lát nữa anh mua nhiều trái cây về."

"Không cần mua nhiều quá đâu, mua vừa đủ ăn thôi, trái cây phải ăn tươi mới tốt."

Suốt quãng đường trở về, Lục Tư Đình luôn sợ Bạch Vi đói bụng.

Tối đến, Lục Tư Đình suy nghĩ kỹ càng, vẫn nấu một số món ăn thanh đạm lành mạnh cho cô.

Ăn xong, Lục Tư Đình bèn gọi điện thoại nhà sang cho cha mẹ. Mọi người ở trong cùng một đại viện, chuyện nhỏ như vậy không cần phải đến tận nơi, mà đi bộ qua thì cũng mất khoảng mười phút, bây giờ Lục Tư Đình không muốn để Bạch Vi đi lại nhiều.

"Mẹ ơi, Vi Vi có thai rồi."

Lục Tư Đình cũng không hàn huyên chào hỏi, mà nói thẳng vào tin vui ngay, lời nói của anh tức thì làm cho Hoàng Nguyệt Nha ngẩn người.

"Thật sao?!"

"Dĩ nhiên là thật rồi ạ."

Hoàng Nguyệt Nha xác nhận lại mấy lần, cuối cùng mới chắc chắn, con dâu thật sự đã có thai.

Bà ấy vui mừng khôn xiết, còn tưởng là do lần trước mình làm công tác tư tưởng với cặp vợ chồng son bọn họ, giờ đây đã phát huy tác dụng.

Đây là cháu nội đầu lòng của bà ấy, Hoàng Nguyệt Nha càng vui mừng hơn, bà ấy còn không quên dặn dò con trai cách chăm sóc phụ nữ có thai.

"Từ bây giờ, con phải chăm sóc Vi Vi thật tốt, rất nhiều thứ phải kiêng ăn, không được dùng, nhớ chú ý thật cẩn thận đó."

"Tuyệt đối không được cho Vi Vi ăn những món như cua, quả sơn trà, những thực phẩm đó có tính lạnh, sẽ dẫn đến co thắt tử cung, bà bầu không được ăn những thứ này."

"Còn đồ chiên xào, thực phẩm có hàm lượng đường cao cũng phải hạn chế, hải sản, đồ muối chua, đồ cay nóng cũng phải chú ý ăn ít thôi."

Hoàng Nguyệt Nha vừa nói vừa nghĩ, sợ con trai nhớ nhầm, vì vậy cũng nói rất chậm: "Có thể ăn nhiều món thanh đạm, dễ tiêu hóa, như là bí đỏ, khoai tây thì ăn vừa phải. Còn thịt cá, thịt gà, thịt bò, cũng ăn được, bổ sung protein, nhưng khi nấu lên thì nhớ làm thật thanh đạm, không cần cho nhiều gia vị quá."

"Về rau củ quả tươi, được ăn dưa chuột, cà chua, táo, cam, chuối, nho. Nhưng ba tháng đầu rất quan trọng, bây giờ đứa bé vẫn chưa ổn định, đừng ăn quá nhiều thứ gì cùng một lúc."

Hoàng Nguyệt Nha nói rất nhiều điều, dặn dò kỹ càng các mục cần lưu ý, thứ gì được ăn thứ gì không, cái gì nên ăn ít, cái gì có thể ăn nhiều, bà ấy chỉ sợ mình nói chưa đủ.

Ngoài những lời đầu tiên ra, sau đó Lục Tư Đình cũng không hé răng lên tiếng nữa, anh chỉ cầm giấy bút, ghi chép một cách đơn giản những gì mẹ nói xuống giấy.

Anh biết chăm sóc phụ nữ mang thai phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng nhiều thứ như vậy, rõ ràng là một hai ngày không thể nhớ hết, chẳng bằng viết ra giấy còn hơn.

Cuối cùng, viết kín hai trang giấy khổ lớn.

Có vẻ là sau này, lúc chuẩn bị thực đơn thì phải thật chú ý.

Hoàng Nguyệt Nha còn bổ sung thêm: "Ba tháng đầu cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không được chung phòng đấy nhé?"

Lục Tư Đình không còn cách nào khác, đành nói: "Vâng, mẹ, con nhớ rồi."

Hoàng Nguyệt Nha lại nói tiếp hai vấn đề nữa, cảm thấy tạm thời không nhớ thêm được gì mới cúp máy.

Bà ấy quay đầu lại, thấy Lục Chính Hoa đứng ngay phía sau, giật mình: "Sao anh đi đứng không phát ra tiếng động gì vậy, làm em giật cả mình!"
 
Chương 199: Con Gái Nhà Mình Có Thai Rồi (2)


Lục Chính Hoa có chút gấp gáp, hỏi: "Anh vừa nghe em nói gì mà có thai, ai có thai vậy?"

"Dĩ nhiên là con dâu rồi, sắp có cháu nội rồi đó!" Hoàng Nguyệt Nha cười ha ha, rồi lại bắt đầu suy nghĩ, có phải nên mua sắm quần áo cho trẻ sơ sinh rồi không nhỉ.

Nhà họ Lục rất bận rộn, sau khi cúp máy, Bạch Vi cũng chuẩn bị gọi cho mẹ.

Cô vui vẻ vuốt ve cái bụng còn phẳng lì của mình, thầm nghĩ, chắc hẳn sau này bé con được sinh ra rồi, chắc chắn sẽ được tất cả mọi người chiều chuộng yêu thương vô cùng.

"Vị Vi, anh xong rồi, em gọi đi."

Lục Tư Đình nói dứt lời, Bạch Vi mới ngồi xuống sô pha.

Cô rất ít dùng điện thoại thời này, còn chưa quen lắm, nhấc điện thoại lên gọi dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Tư Đình, trong lòng bỗng chốc hơi căng thẳng.

Chẳng qua, khi điện thoại được kết nối, giọng Thẩm Quyên từ đầu dây bên kia vọng lại, Lục Tư Đình đã đi làm việc khác rồi.

"Mẹ ơi, con đây, mẹ ăn cơm chưa ạ?"

"Ăn rồi, con đã ăn chưa, có chuyện gì không?" Hai mẹ con trò chuyện vài câu, tiếp đó Bạch Vi cũng nói thẳng vào vấn đề: "Mẹ ơi, con có thai rồi, sắp tới mẹ sẽ làm bà ngoại đó!"

Thẩm Quyên sững sờ, không dám tin vào những øì mình vừa nghe: "Con, con nói gì? Con có thai rồi sao?”

"Đúng vậy ạ."

Bạch Vi cười híp mắt đáp lời, giọng nói mang đầy vẻ hạnh phúc: "Hôm nay cửa hàng trang sức nghỉ bán, vì buổi chiều Lục Tư Đình rảnh rỗi nên chúng con đi khám ở bệnh viện, kết quả là đã có thai được một tháng rưỡi rồi."

Thẩm Quyên rất bất ngờ, mấy ngày nay, bà hoàn toàn không nhận ra điều gì, nhưng khi nghe tin này, trong lòng lại rất vui mừng, con gái của bà sắp có con rồi.

Hôm nay cửa hàng trang sức nghỉ, Thẩm Quyên cũng không ra khỏi nhà, ban đầu bà cứ nghĩ con gái mệt nên muốn nghỉ ngơi, không ngờ lại là có thai rồi.

"Con gái à, có thai không giống như những chuyện khác đâu, tất cả mọi chuyện từ ăn uống hay sử dụng cái gì đều phải thật cẩn thận, nhất là đồ ăn vào bụng, tuyệt đối không được ăn những thức ăn lạnh có tính hàn."

"Thường thì sẽ phải chia ra ăn nhiều bữa, mỗi bữa ăn một ít, mẹ biết sức ăn của con tốt, nhưng khi thai đã lớn rồi, có thể sẽ bị nôn nghén, lúc đó rất khó chịu."

Thẩm Quyên nghĩ một chút, lại nói: "Nếu thật sự không được, đến lúc đó mẹ sẽ đến nhà con ở, hoặc con về đây, mẹ chăm sóc cho con."

Những lời của mẹ tựa như một dòng nước ấm áp, chảy thẳng vào trong lòng Bạch Vi, khiến cô vô cùng cảm động.

"Mẹ à, không cần phiền phức thế đâu, Lục Tư Đình rất chu đáo, có thể chăm sóc tốt cho con mà."

Bạch Vi nhìn về phía bếp, Lục Tư Đình đang bận rộn bên trong, có vẻ như đang nấu canh bồi bổ, mặc dù cô ở phòng khách nhưng vẫn có thể nghe được mùi thơm đó.

Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc, Thẩm Quyên tiếc tiền cước điện thoại nên đành phải cúp máy.

Vừa cúp máy xong, Thẩm Quyên lập tức hớn hở gọi to: "Diệu Thiên à, Diệu Thiên! Bạch Diệu Thiên ơi!”

Lúc này, Bạch Diệu Thiên mới đáp lời: "Ơi, sao vậy bà xã!"

"Con gái mình có thai rồi!"

"Thật sao? Quá tốt rồi! Ha ha ha ha hat"

Bạch Diệu Thiên cũng rất vui mừng, xoa xoa tay đầy kích động rồi còn quay vòng vòng tại chỗ, tiếp đó lại vuốt tóc mình một cái, nói: "Bà xã, vài hôm nữa em đi ngân hàng rút ít tiền ra nhé, con gái có thai roi phải ăn uống thật tốt, mua thêm chút thuốc bổ, như vậy thì cháu ngoại chúng ta mới lớn lên khỏe mạnh, mẹ tròn con vuông được."

Ông nói không sai, người mang thai nên ăn uống tẩm bổ, bổ sung dinh dưỡng, vậy thì người lớn mới được khỏe mạnh, đồng thời cũng tốt cho em bé.

Thẩm Quyên đồng ý ngay, dự định vài hôm nữa sẽ đi xem thử.

Chẳng qua, con gái bà có hơi khó tính, chỉ thích ăn ngon, khi chọn thuốc bổ, bà sẽ phải cố gắng mua loại thơm ngon nhất mới được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top