Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thập Niên 70 Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Anh Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn

Thập Niên 70 Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Anh Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Thập Niên 70 Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Anh Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn

Thập Niên 70 Mang Theo Hàng Tỷ Vật Tư Gả Cho Anh Lái Máy Kéo Giỏi Nhất Thôn
Tác giả: Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Đảm/旺旺雪柄超好胆
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: 旺旺雪柄超好胆

Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị, Không CP, Linh Dị, Nữ Cường, Vả Mặt, Vô Tri, SE, HE, BE, OE, Hiện Đại, Đoản Văn, Hành Động, Hài Hước, Ngược, Sủng, Cường Thủ Hào Đoạt, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngược Nữ, Trả Thù, Thanh Xuân Vườn Trường, Gia Đình, Chữa Lành, Đọc Tâm, Xuyên Không, Tổng Tài, Phương Đông, Điền Văn, Ngọt, Quy tắc, Truy Thê, Dưỡng Thê, Gương Vỡ Lại Lành, Sảng Văn

Team dịch: Nguyễn Thị Thu

Giới thiệu

Sau khi đạt được tự do tài chính, Khương Minh Trà đột nhiên mơ thấy mình sắp xuyên về một vùng nông thôn cực kỳ khó khăn. Khi tỉnh dậy, cô liền vội vàng đi mua sắm!

Cô không phân biệt được cần gì, không cần gì, kết quả là trong lúc mua sắm những vật dụng quan trọng nhất, lại gặp tai nạn xe cộ! Khi mở mắt ra, cô nhận ra mình chỉ có bốn bức tường xung quanh, và thật không ngờ là đã xuyên không về niên đại 1970, vào một thế giới nghèo đói.

Người chồng mới cưới nghe đồn không tốt, nhưng Khương Minh Trà vẫn phải cẩn thận để bảo toàn tự tôn của anh. Thế nhưng, ngày hôm sau, viên phòng của cô không thể chịu nổi, ôm hành lý muốn bỏ nhà đi. Người đàn ông này sao lại như vậy... Cô thực sự không chịu nổi! Nhà chồng ngoại trừ chiếc máy kéo ra thì nghèo đến mức thảm hại. Nhưng mẹ chồng lại đeo lên tay cô một chiếc vòng tay vàng và một chiếc vòng phỉ thúy, khiến người trong thôn ngạc nhiên, nghèo đói chẳng phải là bọn họ sao?

Người ta thường nói phụ nữ eo nhỏ thì không thể sinh con, mọi người đều chờ đợi để chê cười cô. Nhưng cuối cùng, Khương Minh Trà lại sinh đôi một cặp trai và một cặp gái! Những người khác tức giận quẳng bát, tại sao ông trời lại ưu ái cô đến vậy?

Còn Khương Minh Trà thì sao? Cô đếm chìa khóa và sổ đỏ trong nhà, nhận ra việc thu tiền thuê cũng không dễ dàng như cô tưởng.
 
Chương 1


Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng phất qua mái tóc đen dài hơi cuộn của Khương Minh Trà, khiến cô run rẩy.

"Ừm..." 

Mi mắt cô khẽ rung, khuôn mặt trắng noãn như càng thêm khó chịu. Cô chau mày, nắm chặt chăn và lật người lại.

Đôi chân thon dài trắng nõn của cô vô tình lộ ra, ngón chân nằm cuộn trên chăn mỏng màu hồng. Khương Minh Trà l.i.ế.m môi, cảm thấy mơ hồ.

Giấc mơ này sao lại chân thực đến vậy? Có lẽ vì trước khi ngủ, cô đã đọc những trang truyện H tỉ mỉ, nên giờ mới nằm mơ như thế.

Nhưng sao cảnh trong mơ lại giống như trên máy kéo phủ đầy rơm rạ? Mặc dù xung quanh đom đóm lấp lánh, cô biết rõ đây không phải thành phố.

"Chẳng lẽ là nông thôn?" 

Nông thôn, máy kéo, rơm rạ, đồng ruộng... Khương Minh Trà nhíu mày, kéo bộ váy ngủ trên người và cảm thấy điều gì đó không đúng.

Trước kia, Khương Minh Trà cũng thường xuyên mơ đủ loại giấc mơ, nhưng lần đầu tiên mơ thấy mình ở nông thôn nghèo khổ như thế này khiến cô cảm thấy lạ lẫm. Cô không hiểu vì sao lại có cảm giác cấp bách, như thể giấc mộng này sắp trở thành hiện thực.

Cô nhấp một hớp nước ấm để tỉnh táo hơn, rồi nhắm mắt đếm thầm ba giây. Khi mở mắt ra, cô đã ở trong không gian tùy thân của mình.

Từ nhỏ, cô đã nhận ra mình không giống những người khác, vì có một không gian riêng mà không ai nhìn thấy. Dù bỏ vào thứ gì, qua bao lâu, lấy ra vẫn y nguyên. Khi còn bé, cô không biết giá trị của không gian này, chỉ theo thói quen bỏ những đồ ăn dở vào đó.

Giờ đây, nhìn không gian còn nhiều chỗ trống, cô bỗng nghĩ rằng nếu không lấp đầy, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Khương Minh Trà sống ở thành phố lớn, nơi mà hầu hết mọi người thích đi siêu thị mua sắm, nhưng cô lại thích đến chợ. Ở đó, đồ ăn vừa sạch sẽ lại tươi ngon.

Sau khi dừng xe, cô đi thẳng đến quầy thịt quen thuộc. Đến sớm, vừa lúc hàng mới được chuyển đến, cô vội chạy tới: "Ông chủ, cho cháu mua thịt heo."

Mọi người ở đây đều quen biết cô, cười hỏi: "Hôm nay vẫn quy củ cũ chứ?"

"Đúng rồi, nhưng lần này cháu mua nhiều hơn chút."

"Chú có bao nhiêu hàng, cháu lấy hết."

"Vậy chú cho cháu giá sỉ, tám đồng năm một cân nhé!"

"Được, chú sẽ chặt cho cháu như mọi lần, đưa đến chỗ cũ."

Căn nhà của Khương Minh Trà là một ngôi nhà lớn có hai tầng. Cô ở lầu một, tầng hầm làm kho chứa đồ. Mỗi lần mua sắm, cô đều nhờ ông chủ mang đồ xuống tầng hầm.

Sau khi mua xong thịt, cô tiếp tục đến cửa hàng bán sỉ rau quả. Cô mua rau cải trắng, rau xanh, khoai tây, súp lơ, dưa leo, cà chua, ớt chỉ thiên, ớt xanh, củ tỏi... mỗi thứ một túi lớn. 

Cô không mua nhiều hoa quả. Trong không gian của mình, ngoài việc chứa đồ, cô còn có một linh tuyền và một mảnh ruộng nhỏ để trồng trọt.

Khi chuẩn bị đi mua quần áo, cô quay đầu nhìn thấy cửa hàng tạp hóa, và một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu.
 
Chương 2


Nghĩ đến việc sống hoang dã, không thể trực tiếp nấu chín đồ ăn, Khương Minh Trà quyết định vào mua gia vị. Cô chọn xì dầu, giấm, hoa tiêu, váng dầu, dầu thô... mỗi thứ mấy thùng lớn.

Ngoài ra, cô còn mua muối, đường cát trắng, bột ngũ vị hương, bột hồ tiêu, tiêu tương băm sẵn, dầu ớt, ớt chưng dầu Laocanmu, tương thịt bò, và tương đậu cà vỏ. Mỗi thứ mười thùng, cô làm sạch kho hàng của ông chủ.

Gạo và bột mì chắc chắn không thể thiếu. Cô mua hai trăm túi gạo và hai trăm bao mì sợi.

Ông chủ thấy cô mua nhiều như vậy liền nói: "Cô chờ một chút, trong kho tôi có loại bao to hơn, giá rẻ hơn."

"Được, vậy lấy mấy bao lớn."

Không lâu sau, ông chủ kéo xe nhỏ đến với một bao mì sợi lớn và một bao gạo lớn. Mì sợi nặng hai mươi cân, là loại mì trứng gà nấm hương, bao bì trong suốt, nhìn là biết hàng chất lượng. Một bao ba mươi đồng, rẻ hơn so với mua lẻ. Bao gạo nặng 50 cân, giá 120 đồng một túi.

Khương Minh Trà mua mỗi thứ một trăm bao. Ngoài ra, cô còn mua một ít nấm tuyết, mộc nhĩ, đậu đỏ, đậu xanh, trứng gà, trứng vịt, trứng muối, cùng với các loại gia vị như bát giác hương, lá hồi hương.

Thấy trong tiệm có cốt lẩu và gói gia vị canh chua cá, cô cũng lấy mỗi thứ năm mươi gói.

Cô không quên mua một số dụng cụ nấu nướng: thớt gỗ dày, d.a.o phay kiểu cũ, kéo kiểu cũ, mỗi thứ năm cái.

Món chính phải có, thịt cũng cần mua. Cô mua mười con trâu, mười con cừu, một trăm con gà, một trăm con vịt, một trăm con ngỗng, một trăm con cá trắm cỏ, và cả cá sông như cá trích cũng mua một ít.

Cứ nghĩ đến đây, bỗng nhiên một mùi thơm nồng nặc của bánh bao bay tới. Cô quay đầu nhìn lại, đó là cửa hàng bánh bao đã mở hơn mười năm.

Cô sải bước đến gần, mắt nhìn bảng giá. Bánh bao lớn một đồng năm một cái, bánh bao nhân thịt bò ba đồng một cái, bánh nhân rau xanh nấm hương đậu đỏ, cùng với bánh mì cuộn, xíu mại, màn thầu đều chỉ một đồng.

Cửa hàng bánh bao này nổi tiếng với lớp vỏ mỏng và nhân thịt chất lượng, hương vị cực kỳ ngon.

Khương Minh Trà nuốt nước bọt, "Ông chủ, lấy cho tôi mỗi thứ năm trăm cái."

Ông chủ: "???"

Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của ông chủ, sau khi thanh toán xong, Khương Minh Trà tiến về trạm tiếp theo.

Cô đến cửa hàng bách hóa lớn nhất trong khu vực. Ở đây đồ vật đầy đủ, giá cả hợp lý, nhưng trọng lượng thì rất lớn. Tuy nhiên, đối với Khương Minh Trà có không gian riêng thì lại rất vừa vặn.

Cô lái xe đến cửa hàng, quẹt thẻ thành viên, rồi tìm một chiếc xe mua sắm lớn nhất. Cô mua bánh mì, bánh gato, sữa chua, sữa bò, quét sạch mọi thứ.

Tiếp theo là các loại đồ ăn nhanh: mì tôm, miến chua cay, cơm tự sôi, lẩu tự sôi... mỗi thứ một thùng.

Cô ban đầu tưởng một chiếc xe mua sắm là đủ, nhưng lúc này vừa mới bắt đầu đã đầy ắp.

Khương Minh Trà dừng lại một chút, mở điện thoại lên ứng dụng siêu thị, mua nước khoáng, đồ ăn nhanh, Cocacola, nước chanh, nước dừa, đậu sữa... mỗi loại một trăm đến hai trăm thùng.

Sau khi mua xong những thứ này, cô tiếp tục tìm mua đồ làm bếp. Cô chọn nồi sắt lớn, nồi cán gỗ, nồi đất. 

Cô mua hai bộ d.a.o inox, d.a.o lớn, d.a.o cắt dưa hấu, d.a.o gọt trái cây, d.a.o bào và kéo. Thớt gỗ kiểu mới cũng mua hai cái.

Sau khi chuẩn bị xong, cô nghĩ đến việc nếu mình xuyên qua hoang đảo, dù có nồi cũng khó mà nấu ăn nếu không có lửa. Cô tìm đến hàng gas, mua một trăm bình gas.

Tất nhiên, diêm, ngọn nến và bật lửa cũng không thể thiếu, mỗi thứ đều lấy mười thùng.
 
Chương 3


Trạm tiếp theo là khu vật dụng hàng ngày, Khương Minh Trà không ngần ngại lấy sạch sẽ các loại sữa tắm. Mỹ phẩm dưỡng da cũng không thể thiếu, nhưng làn da cô từ trước đến giờ vẫn rất đẹp. Khi còn nhỏ, cô không biết tác dụng của nước linh tuyền, chỉ thấy ngọt hơn nước bình thường nên đã uống. Cô chưa bao giờ ốm đau, làn da luôn trắng mịn, thường chỉ cần bôi một chút kem dưỡng ẩm.

Cô nhìn quanh siêu thị, thấy có cả khu đi dã ngoại. Lều vải, giường đệm khí, túi ngủ, bàn xếp, giày đi bộ, áo jacket, ủng đi mưa, áo mưa... Một bên còn có xe Jeep và xe đạp gấp! Nếu thật sự đến nơi nguy hiểm, chiếc xe sẽ rất quan trọng.

Khương Minh Trà cắn răng một cái, lấy thẻ ra mua một chiếc xe Jeep! Đây là lần đầu tiên có người mua xe ở đây, nhân viên cửa hàng đều ngạc nhiên, vừa làm thủ tục vừa lén nhìn cô. Cô gái này ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu, lại còn có tiền!

Xe Jeep có giá vài chục vạn, nhưng cô không chớp mắt mà chốt đơn ngay. "Cô Khương, hôm nay cô có thể mang xe về, nhưng giấy phép phải chờ ngày mai. Đây là thẻ đổ xăng trị giá năm trăm đồng, dùng được tại tất cả trạm xăng cả nước."

Cô nhớ ra rằng xăng, dầu máy, dầu diesel cũng cần chuẩn bị một ít. Cô cũng mua một chiếc xe đạp Phượng Hoàng 28 nan. Tuy nhiên, nghĩ đến giá xăng hiện tại, cô cũng thấy đau lòng! Nhưng vẫn phải mua.

Sau khi hoàn tất thủ tục, cô tiếp tục dạo siêu thị, mua chăn ga gối nệm, chăn nặng mười cân và chăn điều hòa, mỗi thứ mười bộ. Tuy nhiên, cô cảm thấy chăn bông mới thật sự dễ chịu hơn. Cô gọi điện cho bác gái làm chăn bông trước đây, chăn bông chân chính chỉ tầm hai trăm đồng!

Khi biết cô muốn đặt hàng, bà chủ nói: "Không biết còn tưởng cháu đặt mua đồ cưới đấy! Có muốn mua vải không, để về làm quần áo?"

Khương Minh Trà nghĩ đến điều này, nếu mua vải rồi mang về làm quần áo thì sẽ an toàn và thuận tiện hơn. "Muốn! Cháu lấy hết!" 

Bà chủ hơi ngạc nhiên: "Cháu lấy thật hả?" 

"Có, lấy thật! Bác hỏi xem có máy may không, nếu có thì lấy cho cháu một cái, kim khâu cũng lấy luôn!" 

Sau khi đặt hàng xong chăn mền và vải vóc, cô lại tiếp tục mua sắm. 

Đi ngang qua khu trẻ em, nhìn thấy sữa bột và thức ăn phụ, đột nhiên cô thấy đầu nóng lên, quyết định mua rất nhiều sữa bột cho trẻ em và người lớn. Quần áo trẻ em, văn phòng phẩm, cô cũng mua theo sấp.

Trong khu sách báo, cô mua đủ loại sách, từ truyện cổ tích đến học tốt toán lý hóa, để chứng minh tầm quan trọng của tri thức. 

Khu quần áo cho người lớn, cô mua quần lót, áo lót, bít tất, mỗi thứ hai trăm cái. Cô cũng lấy mười bộ áo ngủ màu trắng. Siêu thị đang có chương trình giảm giá mùa, các kiểu thu đông giảm 30%.

Áo bông siêu dày, quần bông, giày bông, áo lông cừu, áo len cao cổ, những bộ vốn phải mấy ngàn, giờ chỉ cần một ngàn rưỡi là có thể mua được. Cô cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Sau khi mua ba bộ cho nữ, bỗng dưng hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ, gầy gò nhưng rắn rỏi hiện lên trong đầu cô, bên tai nóng lên. "Đồ nam cũng lấy cho tôi ba bộ, số lớn nhất, đúng, có thể giao hàng tận nhà."
 
Chương 4


"Đúng rồi, cô mua hàng ở trên APP, một tiếng sau chúng tôi sẽ trực tiếp đóng gói hàng đưa tới tận nhà cho cô."

Đi ngang qua khu đồ điện gia dụng, tủ lạnh, máy giặt, điều hoà không khí, TV, radio, robot dọn nhà, quạt điện, ấm nước điện, máy sấy, lò nướng, máy lọc không khí cũng đều mua mỗi thứ mười cái.

Mua xong những thứ này, số dư trong thẻ ngân hàng còn lại chỉ một phần mười.

Khương Minh Trà vẫn cảm thấy không đủ an toàn.

Lỡ như gặp phải bệnh nước linh tuyền không chữa được thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến cái này, cô đi thẳng đến hiệu thuốc lớn nhất gần đó.

Khu thuốc tây, các loại thuốc kê đơn mỗi loại mua một đống, khu thuốc Đông y càng là hận không thể quét sạch sẽ tiệm thuốc của người ta.

Sau khi mua thuốc xong, tìm một nơi không người, cất xe Jeep và toàn bộ vật tư mình mới mua sắm vào bên trong không gian.

Sau đó lại lái chiếc SUV của mình đến trạm xăng dầu.

Trạm xăng dầu không giống siêu thị, mua quá nhiều dầu sẽ gây chú ý, cô liền chạy tận mấy trạm xăng dầu.

Tích trữ đủ xăng và dầu diesel chạy năm mươi vạn cây số.

Đi ngang qua ngân hàng, nghĩ đến từ xưa đến nay hoàng kim luôn là đồng tiền mạnh, dừng xe đi vào ngân hàng, mua rất nhiều vàng thỏi.

Đối diện ngân hàng chính là tiệm vàng, cô lại đi vào mua không ít.

Chờ làm xong những việc này thì về nhà, hàng hóa đã đặt khi nãy đều đã được đưa tới.

Uống một hớp nước, bắt đầu kiểm kê đồ vật mình vừa tích trữ, thuận tiện cất vào không gian.

Luôn cảm giác có một vật rất quan trọng mà mình đã quên mất.

Băng vệ sinh!

Thứ đồ thiết yếu mỗi tháng đều cần này, vậy mà cô lại quên bén nó mất!

Vừa mở APP siêu thị đặt một ngàn gói, vừa lái xe chạy đến siêu thị tiện lợi gần nhà.

Băng vệ sinh nhiều loại đến hoa cả mắt, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô càng ngày càng vội vã.

"Cô bé."

Ngay khi cô vội vã đi mua băng vệ sinh, đột nhiên bị bà cụ bày sạp ven đường gọi lại.

Bà cụ cười tủm tỉm nhìn cô, Khương Minh Trà sững sờ, "Bà đang gọi cháu sao?"

"Đúng vậy."

"Cô bé, tính một quẻ đi."

Thời đại này, người bày sạp coi bói trên đường nhiều một cách đặc biệt, đại đa số cũng là vì mưu sinh.

Khương Minh Trà đang gấp, muốn từ chối, nhưng lại không quá nhẫn tâm, trời nóng bức thế này.

Thế là mở túi tiền ra chuẩn bị cho bà cụ một chút tiền lẻ.

Kết quả vừa mở ra, ngây ngẩn cả người.

Mẹ nó, một hào cũng không có!

Bà cụ lấy mã QR ra: "Có thể quét mã thanh toán."

Khương Minh Trà: "..." Hiện tại thần bà đoán mệnh đều theo kịp thời đại rồi nha.

"Cô bé, ấn đường của cháu đã biến thành màu đen, gần đây sẽ gặp tai nạn đổ m.á.u nho nhỏ, nhưng mà sắc mặt hồng nhuận, cung điền trạch oánh nhuận, cung vợ chồng sung mãn, eo nhỏ m.ô.n.g nở nang, tương lai sống rất hạnh phúc, con cái đầy đàn, con cháu cả sảnh đường nha."

Đây đều là lời nói khách sáo khi coi bói, Khương Minh Trà cũng không để ý.

Quét mã thành công nói câu "Cảm ơn bà" sau tiếp tục chạy đến siêu thị.

Trực tiếp bảo ông chủ đem tất cả băng vệ sinh đặc biệt là băng vệ sinh ban đêm chất hết lên xe cho cô.

Sau khi lên xe, hàng rời dùng túi nilon đựng xách trên tay, còn lại toàn bộ cất vào không gian.

Làm xong những thứ này thì đói không chịu được, trên xe cũng tràn ngập các loại đồ ăn thậm chí là thịt tươi và đồ chua.

Khương Minh Trà từ trước đến nay thích sạch sẽ, mùi vị kia căn bản không có cách nào chịu đựng, trực tiếp lái xe về đến cửa hàng rửa xe gần nhà sau đó xách theo băng vệ sinh đi bộ về nhà.

Đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên.

Khương Minh Trà thấy hai bên không có xe, liền sải bước chân đi về nhà.

Bíp bíp bíp ——

Đang nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi bén nhọn liên tiếp.

Khương Minh Trà bỗng nhiên quay đầu, một tia sáng hiện lên, một giây sau cả người bị đụng bay.

Băng vệ sinh đang xách trên tay rơi đầy trời, trước khi mất đi ý thức, Khương Minh Trà còn vươn tay ra nắm...

Làm sao vẫn còn độ ấm?

"Buông tay!"

Băng vệ sinh mềm nhũn đột nhiên biến thành một thứ nóng rực rắn chắc còn biết động đậy.
 
Chương 5


Khương Minh Trà nhắm mắt nhíu mày nhéo nhéo, trên trán hiện ra dấu chấm hỏi to đùng.

Băng vệ sinh thành tinh rồi à?!

Cô gái từ từ nhắm hai mắt nằm ở trên chiếu cỏ hơi châm chích, da thịt đỏ ửng không bình thường, tóc dài có chút lộn xộn.

Tay chân thon dài, nhưng gầy gò, làn da vàng như nến, đuôi tóc đều khô héo chẻ ngọn.

Vừa nhìn là biết từ nhỏ không được ăn uống đầy đủ.

Nhưng chính là nữ đồng chí trẻ tuổi này được mẹ anh đau lòng mà nhận nuôi, lúc nào cũng được ăn no, vậy mà trực tiếp chạy đến gian phòng của anh, còn gắt gao nắm lấy cánh tay của anh!

Càng làm cho Cố Tứ Diễn chán ghét là, sau khi cô bắt lấy lại còn bóp hai lần.

Lập tức khiến anh nghĩ tới người phụ nữ mà mình đã từng gặp ở trong đống lúa mì đang cùng người đàn ông khác làm chuyện xằng bậy, sau khi phát hiện anh còn mời anh cùng tham gia.

Càng thêm không kiên nhẫn.

"Làm sao lại cứng như vậy?" Khương Minh Trà cho là mình đã nghẻo, bóp xong còn sợ hãi thán phục lên tiếng.

Đợi đã.

Vì sao sau khi cô c.h.ế.t giọng nói lại khàn khàn khó nghe như thế?

Gân xanh trên thái dương nhảy lên mấy lần, Cố Tứ Diễn hít sâu, chau mày, trực tiếp mạnh mẽ hất cánh tay lên.

Cô gái gầy đến nỗi chỉ có 40 kg, thiếu chút nữa bị anh quơ tay văng từ trên giường xuống dưới đất.

"A!"

Giọng điệu của Cố Tứ Diễn vẫn lạnh lẽo như cũ, "Tỉnh chưa?"

???

Cánh tay đau đớn khiến Khương Minh Trà trong nháy mắt tỉnh táo lại, ôm cánh tay, mờ mịt mở mắt.

Căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào mới có thể miễn cưỡng phân rõ hoàn cảnh chung quanh.

Nhà đất, chỉ có thể dùng câu nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung.

Một cái cửa sổ đóng không kín, giường phủ cỏ khô, cái bàn bốn chân dài ngắn không đồng nhất, còn có một cái rương gỗ cũ nát.

Cùng —— người đàn ông cao lớn xa lạ hung thần ác sát trước mặt!

Không phải cô c.h.ế.t rồi sao?

Đã xảy ra chuyện gì?

Cố Tứ Diễn nhìn thấy hàng loạt hành động khó hiểu kia của cô, còn có cái áo không khá hơn cái yếm chút nào cùng cái quần đùi trên đầu gối của đối phương, sắc mặt càng thêm khó coi, nghiêng mặt qua, lạnh lùng nói: "Mặc kệ mẹ tôi đã nói với cô như thế nào, bây giờ cô lập tức cút khỏi phòng của tôi!"

Cánh tay bị kéo đau lại nhói lên.

Ngay sau đó một đoạn ký ức lớn không thuộc về mình tràn vào đại não.

Khương Minh Trà một tay ôm cánh tay, một tay ôm đầu, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Nhịn không được muốn chửi mẹ nó.

Vậy mà cô xuyên qua thật!

Không chỉ xuyên qua niên đại 1970 lương thực khan hiếm, hơn nữa còn là trong một cuốn niên đại nam tần!

Cha mẹ nguyên chủ không trọng nam khinh nữ, nhưng đối xử với hai đứa con gái có thể nói là chênh lệch một trời một vực.

Tâm can của bọn họ - con gái lớn gả cho con trai lớn của đội trưởng đội sản xuất vừa sinh con chưa đầy hai năm, người chồng không may qua đời.

Ở chỗ bọn họ, nếu quả phụ tái giá, vậy cả nhà sẽ bị điều tiếng.

Một bên muốn mặt mũi và thanh danh, một bên lại sợ con gái lớn một quả phụ mang theo con nhỏ ở nhà chồng bị ức hiếp, vậy làm sao bây giờ.

Con gái lớn suy nghĩ một biện pháp tốt, gả đứa em gái từ nhỏ đã bị trong nhà bắt nạt cho con trai út của đội trưởng!

Trong nhà hai người họ Khương, còn có thể bị ức h.i.ế.p hay sao?

Đây là cái cớ của Khương Minh Mai và cha Khương mẹ Khương.

Nhưng trên thực tế, Khương Minh Mai đã sớm ưng ý con trai út của đội trưởng.

Gả đứa em gái gầy như người khô kia qua, đó cũng là tâm tư xấu xa của cô ta!

Với lại con trai út của đội trưởng là một kẻ lang thang.

Trong lòng còn suy nghĩ chuyện khác.

Khương Minh Mai vì giữ chân đàn ông mà chủ động đề nghị gả em gái cho anh ta.

Nghĩ đến cái này, Khương Minh Trà đã muốn nôn.

Nhưng một đôi nam nữ làm cho người ta buồn nôn như vậy lại là nam nữ chính trong một cuốn truyện niên đại nam tần!
 
Chương 6


Nam chính Tống Khải Văn giai đoạn trước lang thang, nhưng sau khi bám vào làn gió năm 82 thị trường rộng mở, xuống biển kinh thương kiếm được rất nhiều tiền.

Khương Minh Mai làm vợ nghèo của anh ta, sau khi Tống Khải Văn trải qua chìm nổi Thương Hải và chìm nổi tình trường thì lựa chọn trở về với gia đình, cả nhà sống hạnh phúc.

Về phần nguyên chủ? Khương Minh Mai vừa ổn định địa vị xong liền dứt khoát g.i.ế.c c.h.ế.t đứa em gái ngay cả công năng sinh đẻ cũng không có, lại suốt ngày điên điên khùng khùng.

Nghĩ đến kết cục thê lương của nguyên chủ sau khi gả đi, Khương Minh Trà rùng mình một cái.

Biến thái!

Lúc Khương Minh Trà nghĩ đến kịch bản, Cố Tứ Diễn đã thắp sáng đèn dầu lên.

Người đàn ông mặc một bộ áo trắng đã giặt đến sờn chỉ, quần áo rất lớn, còn có thể nhìn thấy áo ba lỗ bên trong.

Loại áo ba lỗ này Khương Minh Trà đã nhìn thấy rất nhiều ông cụ mặc rồi, đều là kiểu xễ xuống, nhưng người đàn ông trước mặt cao 1m85 trở lên, cái áo ba lỗ kia mặc trên người anh không lớn không nhỏ vừa vặn, chỗ lỗ ra đường cong cơ bắp rắn chắc mướt mát.

Tay áo được kéo lên lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực, nhô ra gân xanh mạch máu, lộ rõ ràng sức mạnh của người đàn ông này.

Da thịt màu đồng cổ, dù là không thấy rõ mặt, nhưng chỉ từ thân hình, cao lớn, thô kệch, hormone tràn trề.

Khương Minh Trà chỉ liếc mắt, cũng không nhịn được cảm khái, trách không được anh là đối tượng nữ chính Khương Minh Mai ‘thẩm du’ lúc đêm khuya hay nghĩ đến... Dáng người quả thật không tệ.

Anh chẳng thèm ngó tới Khương Minh Mai, phải nói là chẳng thèm ngó tới tất cả phụ nữ.

Khương Minh Trà xưa nay không là người mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.

Nhưng cô lúc này không thể đi.

Chỉ cần vừa trở về, cha mẹ nguyên chủ ngựa không dừng vó liền đóng gói cô bán cho nhà đội trưởng.

Nghĩ đến cái này, phản ứng đầu tiên của Khương Minh Trà chính là chạy, nhưng lại lập tức ý thức được đây là niên đại 1970, nhân khẩu di động được quản rất nghiêm.

Đi nơi nào đều cần thư giới thiệu, còn chưa chạy ra huyện thành đã bị dân binh xem như ‘dân đen’ mà bắt lại.

Cho nên biện pháp tốt nhất...

Đang nghĩ ngợi, mẹ Cố vốn đang khẩn trương không được nghe được động tĩnh đến đây.

Cửa phòng mở rộng, cũng không cần đẩy cửa, đi tới cửa liền có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Cô gái gầy gò nho nhỏ ngồi dưới đất, đứa con trai không bớt lo nhà mình vậy mà liền đứng ở bên cạnh!

Con trai nhà mình, mẹ Cố dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, khẳng định là Cố Tứ Diễn đạp con gái nhà người ta từ trên giường xuống dưới.

Minh Trà nhỏ như vậy gầy như vậy, con trai nhà mình to gấp hai lần con gái người ta, đạp cô bị thương thì làm sao bây giờ?!

"Cố Tứ Diễn!"

Mẹ Cố nổi giận đùng đùng đi tới, vẻ mặt đau lòng đỡ Khương Minh Trà đứng lên, "Con có phải đàn ông hay không?!"

Khương Minh Trà: "???"

Cố Tứ Diễn khóe miệng co giật: "..."

Cha Cố không yên tâm nên theo chân mẹ Cố nghe vậy thì dừng lại, ông ấy không nên xuất hiện.

Không muốn nói nhiều với mẹ, Cố Tứ Diễn vừa bận rộn cả ngày trở về mệt mỏi nhấn nhấn mi tâm, "Con không phải đàn ông, mẹ cũng đừng cưới vợ cho con làm gì cả, mang người này đi đi."

Khương Minh Trà: "...???"

Mẹ Cố cũng bị nghẹn lời, hơn nửa ngày, gạt ra một câu: "Không được!"

"Người của toàn thôn đều biết Minh Trà là cô vợ mẹ cưới về cho con, nếu con đuổi Minh Trà đi, những người khác sẽ thấy thế nào?!"

"Còn có con, tuổi đã cao, mấy đứa chơi với con khi còn bé người ta đã sinh bảy tám đứa con rồi, còn con vẫn là một tên lưu manh, con biết bên ngoài nói gì không, nói con thích đàn ông!"

Cố Tứ Diễn rất bực bội, lời nói ra có thể trực tiếp nghẹn c.h.ế.t người: "Con không phải đàn ông, thích đàn ông có vấn đề gì?"

Khương Minh Trà trừng lớn mắt, không dám tin, ánh mắt chậm rãi dời xuống, xem xét m.ô.n.g Cố Tứ Diễn, trong đầu hiện lên câu nói thịnh hành trên mạng xứ Đài—— kiều thí nộn nam[?]!

[?] Là từ ngữ mạng trào phúng đàn ông có vẻ ngoài như con gái (mông to).

Ánh mắt một lời khó nói hết kia giống như không nói gì nhưng mà giống như cái gì cũng hiểu rõ, Cố Tứ Diễn muốn xem nhẹ cũng không được.
 
Chương 7


Mẹ Cố là cha mẹ vùng nông thôn điển hình nhất ở thời đại này, cực kỳ giỏi đường cãi vã.

Không cãi thắng thì sẽ không đầu hàng!

Cùng lắm thì một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Thông qua ký ức của nguyên chủ, Khương Minh Trà biết mẹ Cố là đoán được mẹ Khương và Khương Minh Mai toan tính điều gì, thật sự không thể nhìn nổi nữa, nên mới quyết định kéo cô gái nhỏ này về nhà mình.

Cố Tứ Diễn trước nay cứ mãi chẳng cưới xin gì vốn cũng là cái gai trong lòng vợ chồng bọn họ.

Nếu Cố Tứ Diễn và Khương Minh Trà có thể nhìn trúng nhau, vậy thì đương nhiên không có gì bằng.

Nếu như nhìn không hợp mắt, mẹ Cố cũng coi như làm một chuyện tốt, cũng đâu thể để cô gái tốt như thế này bị người nhà mình đẩy vào hố lửa được chứ.

Nguyên chủ biết, nhưng lại không hề cảm kích.

Trước sự bảo vệ của mẹ Cố, người nhà họ Khương vẫn không hề từ bỏ.

Huống hồ Tống Khải Văn vẫn luôn coi Cố Tứ Diễn là kỳ phùng địch thủ, khi biết Khương Minh Trà sắp gả cho Cố Tứ Diễn, ham muốn chinh phục được cô và lòng hiếu thắng có sẵn trong người không ngừng tăng lên.

Nguyên chủ ở chỗ của Cố Tứ Diễn phải chịu lạnh nhạt, bỗng dưng lại gặp được Tống Khải Văn vừa dịu dàng vừa có học vấn.

Vừa cưa đã đổ, nguyên chủ và Tống Khải Văn cùng chui ruộng bắp giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng cả cô và Tống Khải Văn bị Cố Tư Diễn bắt gian tại giường trong trạng thái trần như nhộng.

Cố Tứ Diễn vốn đã có sẵn thành kiến và ác cảm với nữ giới, lại gặp phải tình cảnh ghê tởm như thế này, cho dù có c.h.ế.t cũng không muốn kết hôn sinh con.

Khi mẹ Cố vốn chân thành và nhiệt tình biết chuyện này, bà cảm thấy vô cùng tự trách và áy náy, lẩn quẩn không biết làm thế nào, cảm thấy bản thân thật có lỗi với con trai, nên u uất mà đổ bệnh.

Khương Minh Trà nhìn mẹ Cố, như được trông thấy người viện trưởng ngày xưa ở cô nhi viện từng đối xử rất tốt với mình.

Cô nắm chặt ta bà mà bảo: “Thím Cố, Cố… Tứ Diễn có thể sẽ không chấp nhận được chuyện này chỉ trong một sớm một chiều, giờ cứ để cháu sang ở phòng khác đã, trong nhà không phải vẫn còn một cái nhà kho sao, cháu sống ở đó là được rồi.”

Nếu như cô nhớ không nhầm, không bao lâu nữa trạm quảng bá ở công xã và trường học đều sẽ xuất hiện cơ hội việc làm.

Chắc sẽ cạnh tranh công bằng, công chính, kiếp trước Khương Minh Trà đã tự mở studio truyền thông đa ngôn ngữ, bất kể là lĩnh vực truyền thông hay dạy học đều năm trong sở trường của cô.

Đến lúc đó, bản thân đã có công việc nuôi sống mình, cho dù tiếp tục ở tại nhà họ Cố, hay là tới chỗ đại đội trưởng, nhờ bọn họ hỗ trợ dựng một căn nhà cấp bốn trong đại đội thì cũng như nhau.

Ở thời đại này, nhà ở trong thôn và việc quản lý đất đai nông hộ vẫn còn chưa được chặt chẽ như trong thành phố.

Mẹ Cố vẫn còn đang vò đầu bứt óc.

Vừa nghe Khương Minh Trà trả lời như vậy, đôi mắt bà bỗng sáng như sao.

Con mình thế nào, mẹ Cố biết rõ nhất, Cố Tứ Diễn là dạng người mềm cứng đều không ăn, nếu hôm nay cứ ép uổng để anh lấy Khương Minh Trà về làm con dâu, có khi chỉ đem lại hiệu quả xấu.

Chẳng bằng cứ bảo Minh Trà ở lại trước, lỡ như hai đứa trẻ này bỗng dưng nảy sinh tình cảm với nhau thì sao?

Cô bé vừa ngoan vừa lanh lợi thế này, mẹ Cố quả thực rất vừa lòng.

Không nhịn mà bật cười thành tiếng.

“Được thôi, nhưng sao có thể để một cô gái yếu đuối như cháu ở trong nhà kho được, cháu cứ việc ở đây, để nó tới nhà kho mà ở đi!”

Cố Tứ Diễn: “...”

Phòng chứa đồ đó nhỏ lắm, chỉ kê được mỗi một chiếc giường, bàn và tủ đều đành để lại chỗ này.

Nếu Cố Tứ Diễn muốn lấy thứ gì, còn không phải sẽ qua đây lấy sao?

Vậy thì tiện cả đôi đường, ha ha ha.

Mẹ Cố tính toán những gì trong lòng, cha cố đứng bên ngoài nghe lén cũng nghe ra được!

Khương Minh Trà không biết cụ thể nhà kho lớn nhỏ thế nào, chỉ cảm thấy hơi có lỗi với Cố Tứ Diễn.

Đặt mình vào vị trí của đối phương, nếu cô là đồng tính nữ, trong nhà đột nhiên xuất hiện thêm một người, còn nói về sau sẽ là chồng của cô, còn muốn chiếm cả phòng của cô, nhất định cô cũng sẽ khó chịu.

Mẹ Cố là muốn tốt cho cô, nhưng cô không thể không e dè gì mà để mẹ Cố đối tốt với mình, đặc biệt là hành vi như vậy của mẹ Cố, cực kỳ bất công với con ruột của mình.
 
Chương 8


Khương Minh Trà vội vàng đáp: “Không sao đâu ạ, không sao đâu ạ, khi trước còn ở nhà, cháu cũng sống trong nhà kho cơ mà, vả lại cháu ở nhà kho cũng đã thành quen rồi, bây giờ bỗng dưng lại đổi sang nơi khác ở, có khi còn ngủ không quen giấc.”

Cố Tứ Diễn nghe cô nói chuyện như vậy thì quét mắt nhìn cô một lượt.

Nhỏ nhỏ, gầy gầy, nhưng lại cực kỳ biết ăn biết nói, lời này rõ ràng là nhường cho mẹ mình một bậc.

“Theo tôi ấy mà, ở phòng chứa đồ quen rồi, không quen ở phòng lớn, thì cứ ở vài ngày thành quen thôi.” Cố Tứ Diễn nhếch mép cười, thêm vào một câu.

Mẹ Cố nghe được lời bộc bạch của Khương Minh Trà thì lại càng thêm xót xa: “Vậy thì cứ quyết định thế đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Minh Trà, con và thằng bé đi thu dọn nhà kho đi!”

“Không cần.”

Đê cô gái gầy gò ốm yếu thế kia động tay động chân, giúp anh dọn dẹp phòng ở, vậy anh thành cái gì cơ chứ?

Cố Tứ Diễn từ chối thẳng thừng, sau đó thoăn thoắt lấy đồ dùng cá nhân, đồ đạc hay dùng của mình bỏ vào một cái rương, rồi nhanh chóng rời đi.

Cái rương mà anh dùng chính là cái rương do chính anh chặt củi đóng thành, gỗ đều là gỗ thật, trọng lượng đúng là không cần phải nói.

Đáng nói hơn nữa là bên trong có rất nhiều đồ đạc, đặc biệt là sách, trọng lượng đã lớn lại càng thêm lớn.

Nhưng Cố Tứ Diễn lại có thể vác nó đi nhẹ như chẳng có gì.

Thật... Tàn nhẫn mà.

Chẳng trách vừa vung tay lên, đã hất thằng cô từ trên giường xuống.

Chờ Cố Tứ Diễn rời khỏi đây, mẹ Cố tằng hắng mấy tiếng, lôi kéo Khương Minh Trà tới ngồi bên cạnh mình, ngẩng đầu nói: “Minh Trà à, anh Tứ Diễn của cháu là người như vậy đấy, cứ mặc kệ nó đi.”

“Vẫn như những gì khi trước thím nói với cháu đó thôi, đừng nghĩ quá nhiều, nếu như không hợp ý nhau, vậy thì cháu cứ coi như thím là mẹ nuôi của cháu, nơi này chính là nhà của cháu, ở nhà mình kia mà, có gì phải ngại!”

Khi nói chuyện, mẹ Cố phát hiện ra cô gái nhỏ này hình như đã thay đổi ít nhiều.

Mẹ Cố vốn định kéo Khương Minh Trà tới đây ở, bởi vì cô từ nhỏ đến lớn chỉ toàn bị cha mẹ, chị gái chèn ép, bắt nạt, không có chính kiến, ai bảo gì cũng nghe.

Còn là đứa trẻ mà bà trông thấy từ nhỏ đến lớn, phải giúp đỡ một phen.

Cho dù cô và Cố Tứ Diễn không đến với nhau, vậy thì bà cũng coi như có một cô con gái nuôi, sau này để cô gặp gỡ nhà nào đàng hoàng, rồi tự bỏ ra chút của hồi môn, không thẹn với lòng là được.

Nhưng bây giờ đây, sau những chuyện mới trải qua đó, mẹ Cố bỗng nhận ra Khương Minh Trà đã khác xưa.

Vẫn là người đó, nhưng ánh mắt lại khẳng khái và kiên định.

Vừa rồi nói chuyện với bà cũng thế, cách nói chuyện vẫn nhẹ nhàng, thái độ mềm mỏng, ngoan ngoãn, nhưng lại không sợ sệt, lo toan, rụt rè như khi xưa nữa.

Nói sao nhỉ, rõ ràng là nhìn đâu cũng thấy thoải mái!

Cũng càng thích hơn!

“Tối nay bị dọa sợ rồi nhỉ, cháu cũng mau ngủ sớm một chút đi.”

Mẹ Cố nói chuyện thời điểm trên mặt vẫn luôn mang theo cười.

Ở thời đại này, đại đa số mọi người đều không được ăn no, mùa đông cũng không được mặc đủ ấm, mẹ Cố cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng và vẫn duy trì thiện ý và lòng nhiệt thành của mình với mọi người.

Khương Minh Trà gật đầu thật mạnh: “Cháu không sao đâu ạ, đã trễ thế này còn làm phiền thím tới đây giúp cháu, thím Cố cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”

“Ha ha ha ha, thím có giúp gì đâu, người một nhà không cần phải câu nệ chuyện ơn nghĩa, được rồi, thím cũng trở về nghỉ ngơi đây.”

Chờ mẹ Cố rời đi, Khương Minh Trà lại bò lên trên giường lần nữa.

Đợi vài phút, khi khoảng sân bên ngoài yên tĩnh lại, Khương Minh Trà mới tiến vào không gian.

Chuyện thứ nhất chính là lấy gương ra.

Soi một chút, thấy rõ chính mình trong gương, cô bỗng ngẩn cả người.
 
Chương 9


Đây… đây không phải cô của năm mười sáu tuổi hay sao!?

Khi đó cô nhi viện của bọn họ còn chưa được giúp đỡ, đồ ăn của mọi người cố lắm cũng chỉ vừa đủ không bị đói, dinh dưỡng chẳng được cân bằng chút nào.

Vì thế nên đa số trẻ trong cô nhi viện đều xanh xao vàng vọt.

Sau này mọi người biết đến cô như viện ấy, các trường học, xã hội, đoàn thể đều đưa người tới l.à.m t.ì.n.h nguyện, quyên góp tiền xây sửa.

Mọi người không chỉ được ăn đủ thịt thà tôm cá, mà còn được cho uống sữa bò!

Cũng vào chính năm ấy, cơ thể Khương Minh Trà đã xuất hiện nhiều thay đổi vô cùng lớn, từ đen đúa gầy gò, trở thành cô gái dáng người uyển chuyển, da dẻ mịn màng.

Mái tóc cô khi ấy mượt mà như dải lụa, chỉ cần nhìn đằng sau lưng cũng sẽ cảm thấy cô là mỹ nữ.

Chính diện càng không cần phải nói, gương mặt trái xoan, hai hàng lông mày đều màu, thẳng thớm, cặp mắt hoa đào trong như nước mà lại thanh tao, chiếc mũi nho nhỏ thanh tú và đôi môi trái tim không cần son vẫn đỏ.

Quan trọng hơn cả là làn da trắng toát của cô, một chút tỳ vết cũng không có, màu da cũng rất đều, ba trăm sáu mươi độ không góc chết

Cô có thể làm biên tập viên và mở studio truyền thông, chính là do trên mạng có rất nhiều người đăng ảnh chụp lén cô đi học, ăn cơm, thậm chí là video cô chạy bộ.

Nhưng đó là cô từ sau năm mười tám tuổi.

Hiện tại cơ thể này còn gầy hơn cả cơ thể từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, còn có thể sống tới bây giờ.

Rõ ràng cũng đã mười tám tuổi rồi, mà nhìn lại giống cô của năm mười tám tuổi y như đúc, chiều cao cũng chẳng khác là bao.

Khương Minh Trà kéo duỗi cơ bắp một lát, sau đó lại cầm bình sữa tươi lên.

Uống sữa bò không chỉ nạp đủ hàm lượng dinh dưỡng, còn có thể trở nên cao lớn,xin đẹp, trắng trẻo, tốt cho giấc ngủ.

Lúc sinh thời, Khương Minh Trà ngày nào cũng phải uống đủ một ly, hiện giờ cơ thể này lại bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, xương cốt cũng giòn như bánh, không khỏe khoắn chút nào, thiếu m.á.u cũng rất nghiêm trọng.

Sau khi uống sữa bò, cô lại uống thêm chút linh tuyền.

Tuy rằng mẹ Cố nói cô nên ngủ cho thỏa thích, nhưng bây giờ đội viên trong đội sản xuất ai cũng phải làm công, mùa hạ mùa thu bắt đầu làm lúc bảy giờ sáng, cô phải dậy từ lúc sáu giờ.

Sau khi xác nhận vật tư mà cô dự trữ lúc sinh thời đều đang ở chỗ này, Khương Minh Trà bèn đi ngủ.

Đêm hôm ấy, Khương Minh Trà ngủ rất say sưa trong nhà họ Cố, Cố Tứ Diễn lần đầu phải ngủ trong phòng chứa đồ, nhưng anh không lạ giường, chẳng bao lâu sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Còn mẹ Cố.

Thì đang mơ đẹp lắm!

Mơ thấy Minh Trà thật sự trở thành con dâu của bà, còn sinh cho bà hai đứa cháu bụ bẫm, trắng trẻo, xinh xắn vô cùng!

Nhưng ở nhà họ Tống bên ấy, Khương Minh Mai có làm thế nào cũng không thể ngủ yên giấc.

Tống Khải Văn tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu Khương Minh Trà không gả vào đó, nhất định sẽ có người phụ nữ khác được anh ta cưới về.

Cô ta có thể bắt chẹt Khương Minh Trà, nhưng ả đàn bà khác thì sao chứ?

Không được, cô ta phải nghĩ ra cách, tốt nhất là phải khiến Khương Minh Trà chủ động bò lên giường Tống Khải Văn!

Ò ó o~

Bầu trời từ màu đen nhánh biến thành màu xanh lơ, sau tiếng gáy của một con gà, gà của những nhà khác cũng lục tục cất tiếng gáy.

Khương Minh Trà bừng tỉnh trong nháy mắt, cô xem thử thời gian, còn hai phút nữa là tới năm giờ rưỡi.

Thấy vậy, Khương Minh Trà thở phào nhẹ nhõm, định nằm xuống ngủ nướng thêm một lát, đợi đến sáu giờ rồi dậy sau.

Vừa nhắm mắt, cô bỗng nghe thấy ngoài sân hình như có tiếng động lạ.

Chẳng lẽ mẹ Cố đã dậy, bắt đầu làm việc rồi?

Tuy rằng mẹ Cố đã nói bà coi cô là con cháu trong nhà, nhưng cô nhất định không thể thấy mọi người làm việc mà còn yên tâm ngủ nướng được.
 
Chương 10


Khương Minh Trà vội vàng xuống giường, mặc bộ quần áo duy nhất mà nguyên chủ mang tới đây để tắm rửa.

Nguyên chủ có mái tóc rất dài, gần chạm đến eo.

Nhưng nguyên chủ vốn đã không được ăn uống đầy đủ, vóc dáng gầy gò, tóc quá dài, không phù hợp với vóc dáng.

Cô lấy kéo ra, đi nhẹ vài đường, mái tóc chỉ còn dài ngang lưng, cô buộc hai cái đuôi ngựa, sạch sẽ năng động, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài.

“Thím Cố...”

Cô vốn tưởng là thím Cố, lại không ngờ người bận rộn ngoài sân nãy giờ là Cố Tứ Diễn.

Bây giờ không còn quản nghiêm như mấy năm trước nữa, ngoài việc mỗi hộ nhà chỉ được nuôi đúng hai con gà, mọi nhà đều có thửa đất của riêng mình.

Cố Tứ Diễn là tay máy kéo duy nhất của công xã bọn họ, sắp phải cày bừa cho vụ mùa xuân, trong một năm, đây là thời điểm anh bận bịu nhất.

Trước khi bận rộn, anh phải cày hết đất đai trong nhà.

Nắng sớm rạng rỡ, người đàn ông mặc một chiếc áo cộc đơn sơ, ống quần màu đen dài đến đầu gối, hai tay cầm chắc chiếc cuốc, trên trán đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi.

Rõ ràng là một diện mạo không thể quê mùa hơn được, nhưng người đàn ông trước mắt lại có dáng người cao ráo, mặt mày sáng sủa.

Trong bộ đồ như vậy, anh không chỉ không đem lại cảm giác quê mùa, mà ngược lại còn khiến cô cảm nhận được sức mạnh và sự đáng tin cậy của động vật giống đực.

Thế nhưng... Điều kiện tốt như vậy, mà lại là chị em tốt!

Khương Minh Trà thoảng vẻ tiếc nuối, thu ánh mắt của mình lại: “Chào buổi sáng, có gì tôi giúp được cho anh không?”

“Không có.”

Cố Tứ Diễn còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, tiếp tục làm việc.

Đêm qua cô cũng dùng ánh mắt đó nhìn anh, bây giờ Cố Tứ Diễn nhớ lại, chỗ nào cũng cảm thấy khó chịu.

Nếu không phải buổi sáng hôm nay “cậu em nhỏ” của anh dậy còn sớm hơn cả anh, mà còn phải lâu thật lâu mới chịu đi ngủ, Cố Tứ Diễn cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ bản thân “không được” thật.

Vì thế, khi nói chuyện, anh đã cố tình không nhìn cô, ngữ khí cũng rất lãnh đạm.

Khương Minh Trà từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tới lúc trưởng thành lại xinh đẹp, xuất chúng lạ thường, không biết đã từng trải qua bao nhiêu ánh mắt khác thường và sự đối xử đặc biệt. Cố Tứ Diễn nói chuyện bằng ý nghĩ như vậy, cô lại chẳng có cảm giác gì.

“Vậy nhà bếp ở đâu, để tôi đi làm bữa sáng cho thím Cố, bình thường nhà anh ăn gì buổi sáng vậy?”

Bây giờ nhà ăn ở công xã đã bị dỡ bỏ, bình thường vào buổi sáng, mọi người đều phải ăn thật no ở nhà trước rồi mới đi làm.

Cố Tứ Diễn ngẩn người, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn cô.

Bộ quần áo trên người cô gái chính là chiếc áo vải thô màu đen mà chỉ có người nghèo nhất trong thông mới thèm mặc.

Không biết đã mặc đi mặc lại bao nhiêu lần, chiếc áo màu đen đã xuất hiện những vết bạc, cổ áo và cổ tay áo đều đã sòn chỉ từ lâu, hơn nữa anh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, là nhận ra ngay quần áo trên người cô là đồ của đàn ông.

Đêm hôm qua tối quá không trông rõ được, bây giờ anh mới nhận ra, cô gầy phát khiếp.

Toàn thân trên dưới chưa chắc đã được hai lạng thịt, hôm qua anh hất ngã cô như thế, có khi đã hất ngã không nhẹ.

Khi trước ít nhiều gì anh cũng từng được nghe mẹ kể đôi câu về cô, biết tình cảnh của cô, hiện giờ đột nhiên ăn nhờ ở đậu, có lẽ trong lòng đang cảm thấy rất bất an.

Lời nói đã tới đầu môi lại bị anh nuốt vào, trở thành: “Trong tủ bát có bánh ngô làm từ ngày hôm qua.”

Hai mắt Khương Minh Trà sáng rực lên: “Vậy để tôi đi hâm lại bánh ngô cho nóng một chút, sau đó lại nấu thêm chút canh hay cháo, rồi làm thêm chút dưa muối nhé?”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, vào buổi sáng, đại đa số gia đình đều sẽ ăn sáng như thế.

Cố Tứ Diễn khẽ gật đầu: “Ừm.”

Đi đến phòng bếp, đập vào mắt cô là một cái bếp lớn, bên trên có đặt một chiếc chảo sắt, ở ven tường bên kia còn có một tủ nước kiểu cũ và một lu nước to tướng.

Mở tủ bát ra, như lời Cố Tứ Diễn nói, bên trong có một khay bánh ngô, một ống đựng đũa và thìa, cùng một chai dầu nho nhỏ, còn có một chén tương ớt nhỏ được làm ở nhà, một chút muối, và một chiếc túi nho nhỏ.

Sọt tre trong góc có rất nhiều khoai lang đỏ và khoai tây, còn có một bó rau tể.

Rau tể vốn là cỏ dại, thời này đại đa số mọi người đều dùng để làm bánh bao nhân rau hoặc là canh rau tể, không có mùi vị gì, nhưng thà vậy còn hơn không có, huống chi thứ này còn chẳng mất tiền mua.

Giờ khắc này, cô mới thật sự cảm nhận được, thời đại này nghèo túng đến mức độ nào.

Tuy rằng trong không gian của cô chất đầy đồ ăn, nhưng cũng không thể đột ngột lấy ra được, phải tìm cơ hội!
 
Chương 11


Bây giờ thì đành có thứ gì dùng thứ ấy vậy.

Bệ bếp kiểu cũ cô không biết dùng, nhưng cô có sẵn một chiếc bật lửa cán dài ở đây, chỉ cần tìm một chút rơm rạ, là có thể bắc lửa ngay tức khắc.

Trước tiên phải hâm nóng lại bánh ngô đã.

Sau khi hâm nóng bánh ngô, cô lại thái rửa sạch sẽ chỗ rau tể, ngâm nước, vớt ra đó xát muối, nước tương, cùng với tương ớt vào.

Ở đây, mỗi hộ nhà đều sẽ tự làm cho mình chút tương ớt, so với dầu ăn số lượng có hạn, không phải lúc nào cũng có, ớt có thể coi là một loại gia vị rẻ tiền.

Sau khi sơ chế rau tể, Khương Minh Trà lấy khoai tây ra cắt, gọt, rửa sạch sẽ, cô lấy từ trong không gian ra một công thức nấu ăn thịnh hành trên mạng, bỏ thêm một chút muối khuấy đều, sau đó chiên một đĩa bánh khoai tây.

Vẫn còn một chút rau tể thừa lại, buổi sáng ăn nhiều lương khô quá sẽ nghẹn, cô bèn làm một ít canh rau tể.

Đợi chảo nóng lên, cô bỏ thêm rau và muối.

Xào được một lát, cô bỏ thêm chút gừng băm, sau đó đổ nước vào trong chảo đợi sôi, sau một hồi nấu nướng, một nồi canh rau tể ngon lành đậm đà đã hoàn thành.

Món canh vừa được đổ ra bát, mẹ Cố đã tới chỗ này.

Bà cụ tới gần, trong tay cầm một tút trứng gà đỏ, lòng vui xốn xang.

Ở thời này, mỗi gia đình chỉ được phép mua một con gà, ấy thế nhưng chú gà này lại rất chăm chỉ, một tuần đẻ tận mấy quả trứng gà.

Tuy rằng nhà họ Cố không như nhà người ta, chỉ chăm tích thật nhiều trứng gà rồi đem đổi lấy tiền, nhưng trong nhà nhiều người như vậy, nên ở nhà bọn họ, trứng gà cũng được xem như một thứ xa xỉ phẩm.

Ngày hôm qua, tuy bảo rằng con trai cả của bà cưới vợ, nhưng trong lòng mọi người đều biết sự thật rốt cuộc là gì.

Bọn họ không làm tiệc rượu, cũng không có tiền mừng cười gì gì đó.

Số trứng gà ngày hôm nay đều là do mẹ Cố mặt dày đi xin từ chỗ nhà mẹ chồng của mình.

Trong nhà có sẵn bánh bột ngô và dưa muối, chỉ cần hâm nóng lên là ăn được ngay.

Sau đó lại đảo thêm vài quả trứng thành món trứng bắc, mấy đứa nhỏ mỗi đứa một cái, cho bọn họ đều được bồi bổ đôi chút.

Ở thời đại này, đàn bà con gái đều rất giỏi giang, tính toán chi ly kín kẽ mọi mặt, không chỉ mỗi tiền bạc và đồ đạc trong nhà, mà còn khống chế được cả thời gian nữa.

Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, nấu cơm, ăn cơm, rửa chén bát, sau đó còn có thể dùng nước vừa rửa bát để bón cho đất đai trong nhà, rồi mới bắt đầu đi làm công.

Mẹ Cố tính toàn thời gian đâu vào đấy cả rồi, vậy mà vừa về tới sân đã trợn tròn hai mắt.

Con trai cả đang cày bừa đất đai không có gì lạ cả.

Nhưng mùi thơm của đồ ăn từ đâu ra thế?

Lẽ nào đứa con út nhà bà bị ma xui quỷ khiến kiểu gì mà đờ đẫn cả rồi, còn đích thân xuống bếp nấu cơm nữa cơ đấy?

Mẹ Cố tỏ vẻ nghi hoặc, vội cất bước đi vào, vậy mà vừa đi đến cửa nhà, lại trông thấy đứa con nhỏ và chồng mình đang ngồi bên trong, vẫn còn đang dụi mắt, ù ù cạc cạc.

Hai người này vừa mới dậy thôi sao?

Vậy ai đang nấu cơm?

Đúng lúc ấy, Cố Tứ Diễn đã xới đất xong xuôi, đặt chiếc cuốc ở góc tường, đợi lát nữa còn phải đem đến đội sản xuất.

Mẹ Cố nuốt nước miếng: “Minh Trà đang làm đồ ăn sáng sao?”

Minh Trà?

Em trai của Cố Tứ Diễn, Cố Tứ Dụ sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ ra đây là chị dâu vừa được cưới về nhà mình hôm qua.

Thằng bé cười ngây ngô: “Anh cả và chị dâu đều chăm chỉ cả!”

Mẹ Cố vốn đã quay lưng đi xuống bếp rồi, nghe được lời này vẫn không nhịn được mà lùi lại giáng cho Cố Tứ Dụ một cái tát: “Mày cũng biết anh chị mày chăm chỉ đấy à, sao mày không dậy sớm giúp đỡ mọi người một chút đi, chỉ biết ngủ, heo cũng chẳng ngủ nhiều bằng mày được!”

Cố Tứ Dụ sờ đầu cười ha hả: “Mẹ, chị dâu ra rồi kìa.”

Vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Khương Minh Trà đang bưng bánh bột ngô đã hâm nóng lên, nhìn thấy mẹ Cố, cô cong mắt cười: “Thím Cố.”

“Ừm!”

Mẹ Cố vừa trông thấy Khương Minh Trà đã cười híp cả mắt: “Mới giờ này mà đã dậy rồi sao, sao cháu không ngủ thêm một lát nữa đi.”
 
Chương 12


“Cứ để đây cho thím, cháu nghỉ ngơi đi chứ, đứa nhỏ này, đúng là hiểu chuyện quá mà, trong nhà nhiều người như vậy cơ mà, cháu vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn còn trong tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ đủ giấc, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi điều độ, hiểu không nào?”

Khi nói lời này, mẹ Cố nhìn Khương Minh Trà một cái, sau đó ngẩn cả người.

Bà chớp mắt nhìn cho thật kỹ, sau đó mắt càng trợn lớn hơn.

Khương Minh Trà bị mẹ Cố nhìn mà nổi cả da gà: “Sao vậy ạ?”

Chẳng lẽ bị đã nhìn ra rồi?

“Minh Trà, sao cháu… bỗng dưng lại trắng thế?”

Không phải chỉ là trắng lên thôi sao?

Ngày hôm qua còn xanh xao vàng vọt, đen đúa gầy gò như một đứa ăn xin, hôm nay đã trắng hơn rất nhiều, dường như chiều cao cũng tăng lên, trên mặt cũng có thịt, xương gò má cũng không còn rõ ràng như khi trước nữa!

Thậm chí... Ngay cả ngũ quan cũng đã xinh xắn hơn rất nhiều!

Tuy rằng Khương Minh Trà không định kiếm cơm bằng nhan sắc, nhưng đã xinh đẹp như vậy biết bao nhiêu năm, cô rất để ý tới vẻ ngoài vốn có của mình.

Ngày hôm qua trước khi ngủ cô đã uống sữa bò và linh tuyền, sáng nay dậy lại uống thêm một ly sữa bò bỏ thêm linh tuyền, thậm chí tới cả nước rửa mặt của mình cô cũng bỏ thêm linh tuyền.

Soi vào trong gương, quả thật đã trắng hơn một chút, nhưng so với dáng vẻ khi xưa của cô, thế này vẫn chưa là gì cả.

Khương Minh Trà mỉm cười: “Có thể là do được nghỉ ngơi đầy đủ, khí sắc tốt hơn, giường nhà thím Cố thật là thoải mái, trước nay cháu chưa từng được ngủ ngon như thế này.”

Tuy rằng đêm qua cô ngủ ngon là sự thật, nhưng cũng không khoa trương tới mức ấy.

Nhưng mẹ Cố nghe xong câu trả lời của cô lại vui tới mức không khép nổi miệng, vừa đắc ý lại vừa xót xa: “Còn không phải sao, tuy rằng nhà thím không có vải bông ấm áp như nhà người ta, nhưng số rơm rạ ấy đều là một tay thím chọn lựa kỹ càng, sạch sẽ, còn phơi thêm mấy ngày, sao có thể không an giấc được?”

“Cháu nhìn xem, thím và cha của Tứ Diễn đều không cao, vậy mà Tứ Diễn lớn lên lại cao nhất thôn mới lạ, đều là nhờ ngủ đủ giấc cả đấy!”

Đứa nhỏ này, sợ là trước đây tới cỏ khô không cũng không có mà trải.

Mẹ Cố nghe ra cô khen giường ngủ nhà mình thoải mái, nhưng Cố Tứ Diễn nghe vậy lại không tự giác mà liếc mắt nhìn Khương Minh Trà một cái.

Tối hôm qua cô... Ngủ trên chiếc giường mà anh nằm từ nhỏ đến lớn.

Anh không nói ra được mình có cảm giác thế nào, nhưng chung quy là vô cùng quái dị.

Đang nghĩ ngợi, anh chợt ngẩng đầu, ngây người khi trông thấy ánh mắt của cô.

Khương Minh Trà cũng ngẩn ngơ.

Phát hiện hiểu hiện của đối phương có hơi kỳ lạ, cả hai lập tức nhìn đi hướng khác.

Đúng vậy, Cố Tứ Diễn thích đàn ông, nhất định là cực kỳ khó chịu khi có người ngủ trên giường mình.

Cô đã phạm vào điều tối kỵ của người ta mất rồi còn đâu.

Nhưng mà... Ngày hôm qua là tự anh cướp việc, còn vội vàng dọn đồ tới phòng để đồ, nhường lại phòng này cho cô cơ mà.
 
Chương 13


Lại ánh mắt vừa sâu xa lại mang theo nét cảm thông, bao dung, thấu hiểu ấy.

Khóe miệng khẽ run, đây là lần đầu tiên Cố Tứ Diễn muốn tìm nữ đồng chí kia để hỏi xem rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh cái gì, về vấn đề đó của anh hay vì lý do gì khác!

Quá đáng thật!

“Đứng ngây ra đó làm gì, mau tới ăn cơm đi, hôm nay con cũng phải tới trạm máy móc công nghiệp kia mà?”

Mẹ Cố lôi kéo cha Cố và Cố Tứ Dụ bày hết thức ăn ra bàn, buổi sáng hôm nay mọi người sẽ ăn ở ngoài sân.

“Sao con làm nhiều như vậy chứ?!”

Mẹ Cố vốn còn tưởng rằng Khương Minh Trà chỉ hâm nóng bánh bột ngô và dưa muối mà thôi, định bụng đi nấu thêm mấy quả trứng gà nữa cho đủ dinh dưỡng.

Kết quả là bà trông thấy một bàn đồ sộ những thức ăn!

Một đĩa rau tể khuấy, một bát canh rau tể, còn có một đĩa bánh khoai tây sợi.

Canh, bánh, đồ ăn ăn với cơm, thứ gì cũng có.

Quan trọng nhất là cô dùng toàn những nguyên liệu bỏ xó mà chẳng ai thèm đụng vào, nhưng vừa nhìn đã thấy ngon!

Khương Minh Trà ngượng ngùng cười bảo: “Cháu thấy trong nhà có rất nhiều đồ ăn, gần đây mọi người đều bận rộn, buổi sáng ăn no một chút thì mới có sức làm việc.”

“Sao lại có cả bánh thế này!”

“Không đúng, đây không phải bột mì, đây là bánh gì vậy?”

Cha Cố cũng nghiêm túc nhìn một lượt, tức khắc cười: “Hình như là làm bằng khoai tây đó.”

Thời buổi này, nhà nào cũng nghèo khó, mọi người tới cả ăn no mặc ấm cũng khó, làm gì có ai chú trọng món ăn có ngon miệng hay không.

Chỉ cần có vị mặn, có nước luộc, đó đã là ngon rồi!

Những chuyện còn lại, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, không khó ăn quá là được.

Nhà bọn họ có bốn lao động chính, Cố Tứ Diễn còn là tay lái máy kéo ở công xã nữa kìa, điều kiện cũng không tệ.

Nhờ có thế, tuy rằng nhà bọn họ còn không đến mức chỉ có mỗi rau dại khoai lang đỏ, nhưng cũng không thể không ăn mấy thứ ấy.

Cũng như hôm nay thôi, trong nhà vẫn còn đồ ăn, nhưng đều phải đợi đến tết nhất, lễ lạc mới có thể ăn một chút làm mừng!
 
Chương 14


Ngồi xuống bàn, Cố Tứ Dụ gấp gáp chìa đũa ra định gắp bánh.

Mẹ Cố gạt phăng tay cậu ra mà quát: “Làm cái gì vậy hả, ngủ đến tận bây giờ mà chẳng làm được gì, Minh Trà bận việc từ sáng sớm kia kìa!”

Nói xong, bà bèn gắp cho Khương Minh Trà một miếng bánh khoai tây ở trước mắt, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay nhờ có lộc ăn của Minh Trà, nhà chúng ta cũng lâu rồi không được ăn bánh.”

“Thím Cố, thím nói gì vậy, cháu chỉ dùng đồ có sẵn trong nhà để chế biến thức ăn mà thôi, cháu được ăn nhờ mọi người mới đúng.”

Cô bé này đúng là khéo ăn khéo nói, không vì được khen mà đắc ý, phẩm chất quả thực không tồi.

Mẹ Cố và cha Cố đều cười tủm tỉm: “Mau ăn đi, mau ăn đi.”

Vừa tới đây, sợ để lộ ra sơ hở, Khương Minh Trà cũng không dám dùng dầu ăn trong không gian, khi rán bánh đã dùng chút dầu của nhà họ Cố.

Chiếc chảo sắt cũ được giữ gìn rất cẩn thận, chỉ cần có phương pháp tốt, chắc chắn sẽ không dính nồi.

Chiên ra được món bánh khoai tây thơm ngon tròn vị, tuy rằng chỉ bỏ có một chút muối, nhưng hương vị lại chẳng kém bánh rán hành được làm bằng bột mì chút nào!

Sau khi cắn một miếng, mọi người lập tức ngẩn cả người: “Ngon quá!”

Nói xong thì cắm đầu vào ăn ngấu nghiến.

Ăn bánh xong, mọi người lại ăn thêm chút canh rau, ăn chung với cơm.

Bánh bột ngô ăn cùng với dưa muối ngày thường chỉ đem lại cảm giác ngán ngẩm mà bây giờ lại thơm ngon lạ thường.

Cuối cùng mọi người lại uống thêm chút canh nữa.

Ái chà chà, thoải mái!

Sau bữa sáng hôm nay, nếp nhăn trên mặt cha Cố mẹ Cố cũng giãn ra.

Cố Tứ Diễn không nói gì, nhưng tốc độ ăn cơm cũng đã tăng lên nhiều so với ngày thường.

Khương Minh Trà cũng không ngờ phản ứng của mọi người lại nhiệt liệt như thế, đoán được nhà họ Cố cũng không phải nhà khá giả gì.

Lễ hỏi cho nhà họ Khương có khi cũng là tiền mà cả nhà bọn họ làm lụng chắt chiu cả đời, không dám ăn không dám tiêu mà có được.

Ân tình lớn như vậy...

Nếu cô đã sống với thân phận của nguyên chủ, ân tình của nhà họ Cố cô cũng phải nghĩ cách báo đáp.

Về sau cứ nghĩ cách lấy đồ từ trong không gian ra chiêu đãi bọn họ đi vậy.

Ăn xong bữa sáng, mẹ Cố lập tức kéo cha Cố xuống bếp thu dọn đồ đạc, có thuyết phục thế nào cũng không đồng ý để Khương Minh Trà đi thu dọn chén đũa.

Hai người đi vào phòng bếp, ngoái đầu xác nhận Khương Minh Trà không đuổi theo.

Nụ cười hạnh phúc vô ngần của mẹ Cố khi nãy lập tức tan thành mây khói, bà nuốt nước miếng, như thể đang nhớ lại hương vị ban nãy: “Lão Cố.”

“Hử?”

Cha Cố nghiêm túc rửa chén: “Sao thế?”

“Ông nói xem, chúng ta có nên bỏ nhiều lương thực xuống bếp một chút hay không?”

Ôi chao, mấy món này ăn được rồi mới biết là khác biệt!

Tinh, khí, thần đều đủ cả!

Cha Cố ngẩn người, cũng nuốt nước miếng: “... Bà xem mà làm đi.”
 
Chương 15


Trong mắt tất cả mọi người, nhà họ Cố là gia đình ba đời bần nông nổi tiếng khắp vùng, ở thời phong kiến còn từng bị áp bức!

Cả gia đình ngoại trừ có ngoại hình đẹp đẽ, dáng người cao ráo sáng sủa, đúng là chẳng còn gì xuất sắc cả.

Phần mộ tổ tiên phù hộ độ trì, mới sinh được một tay lái máy kéo như Cố Tứ Diễn.

Nhưng có điều này mọi người không biết, bà nội của Cố Tứ Diễn trước kia còn là nha hoàn cho một nhà quý nhân nọ, nhưng người ta còn coi bà ấy như con cháu trong nhà kìa.

Trước khi bọn họ bỏ chạy qua Hồng Kông, đã trao hết những thứ đáng giá mà không thể mang đi được cho bà nội của Cố Tứ Diễn!

Trước tiền thù lao kiếm được cũng rất cao, bà Cố coi như cũng có chút tiền tích cóp.

Còn có chút vàng chút bạc mà hằng ngày quý nhân thưởng cho, bà Cố cũng đều chôn ở một nơi!

Cha Cố là anh cả “không có tiền đồ” nhất của nhà họ Cố, bà Cố chẳng thể nào nhìn nổi, vẫn luôn trợ cấp cả trong tối lẫn ngoài sáng.

Vì thế tiền trong tay cha mẹ Cố nhiều lắm!

Trước đây, bọn họ cảm thấy số tiền này chẳng có tác dụng gì nên chỉ lôi ra để đếm, khiến bản thân sảng khoái vào lúc ban đêm, khi không có việc gì làm.

Nhưng bây giờ thì không giống như vậy nữa.

Minh Trà nấu ăn ngon quá đi thôi!

Cha Cố cứ tưởng tượng đến viễn cảnh sau này mình có thể ăn đồ ăn ngon mỗi ngày, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Chát…”

Mẹ Cố là người đưa ra chủ ý này nhưng lại giáng cho chồng một đòn, lườm ông: “Đúng là đồ thèm ăn, ông định ngày nào cũng để Minh Trà nấu cơm cho ông ăn chắc, ông nằm mơ đi!”

Nói xong, mẹ Cố xoay người đi ra ngoài với vẻ mặt khó chịu.

Cha Cố: “...”

Sau khi dọn dẹp xong, mọi người chuẩn bị ra ngoài làm việc.

Hiện giờ đang vào mùa cày xuân, các nam đồng chí chủ yếu cày đất, đào mương, đây là công việc rất nặng nhọc.

Nữ đồng chí thì được thoải mái hơn một chút, chỉ cần nhổ chỗ mạ trên bùn mà thôi.
 
Chương 16


Nhưng đại đội của bọn họ thì khác, người lái máy kéo duy nhất trong công xã nằm trong đội sản xuất của bọn họ.

Loại máy kéo Đông Phương Hồng cao cấp nhất trong nước, hiệu suất đúng là không chê vào đâu được, còn nhanh hơn cả trâu bò!

Vì thế, chuyện làm cỏ này cũng có thể giao lại cho nam đồng chí làm.

Nói tóm lại, nữ đồng chí ở đội sản xuất bọn họ hạnh phúc hơn nữ đồng chí ở các đội sản xuất khác nhiều lần.

Chỉ là nhà họ Khương không phải người tốt, ngày xưa nguyên chủ là người làm việc nặng nhất trong nhà.

Vốn dĩ cô lo lắng công việc đồng áng sẽ quá nặng nhọc, vậy mà mẹ Cố đã âm thầm dặn dò cô nhiều cách để trốn việc!

Khương Minh Trà: “...”

“Nhà chúng ta không thiếu một miệng ăn cho cháu đâu, công điểm gì đó không quan trọng, Minh Trà, nhiệm vụ chính của cháu lúc này là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho cơ thể sớm ngày khỏe lại, có hiểu không?”

Mẹ Cố nói xong thì đi ngay.

Khương Minh Trà còn đang cố gắng tiếp thu lời mẹ Cố nói vừa rồi, nhìn thấy Cố Tứ Diễn muốn ra ngoài, cô vội vàng gọi anh lại.

“Cố Tứ Diễn!”

Cố Tứ Diễn ngẩn người, nghĩ rằng mình cũng có chuyện muốn giải thích, bèn dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

Khương Minh Trà mím môi thật chặt, đắn đo không biết phải mở miệng ra sao.

Cô vốn là một người phụ nữ xinh đẹp từ trong cốt cách, giờ được ăn ngon, ngủ ngon, tâm trạng tốt, từ trong ra ngoài đều chậm rãi thay đổi, rõ rệt nhất là khuôn mặt hồng hào của cô.

Làn da vẫn còn hơi đen một chút, nhưng cũng đã trắng hơn ngày hôm qua nhiều lần.

Đôi môi của cô càng hồng hào và căng mọng hơn, khi mở miệng nói chuyện, chúng giống như thạch đào, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được chúng mềm mại, dịu dàng và mọng nước như thế nào.

Cố Tứ Diễn nhíu mày nhìn đi nơi khác, ngữ khí lại lạnh như băng: “Mau nói đi.”

Khương Minh Trà nhìn anh một cái đầy ẩn ý: “Hay cứ để tôi ngủ ở phòng chứa đồ đi, tôi thấy anh tối hôm qua có vẻ không được nghỉ ngơi thoải mái, dưới mắt có hơi thâm.”

Phía sau còn có một vế nữa, rằng “hôm nay tính anh cũng trái gió trở trời lắm”.

Quên đi, ở thời đại này việc che giấu xu hướng tính dục của mình trước mặt các thành viên trong gia đình thực sự khó khăn.

Cố Tứ Diễn: “...” Vì sao tối qua anh không được ngủ ngon cơ chứ?

Còn không phải là vì....

Cố Tứ Diễn hít sâu một hơi, cảm thấy chuyện này cần phải được giải thích cho rõ ràng: “Tôi chỉ nói một lần, tôi không thích đàn ông!”

Lạch cạch ——

Lưỡi liềm trong tay mẹ Cố rơi xuống mặt đất, sọt dưa leo trong tay Cố Tứ Dụ bị xô ngã thành hai nửa, cha Cố thì lại càng xây xẩm mặt mày.

“Cố Tứ Diễn!”
 
Chương 17


“Anh ơi… cái này có phải gọi là lạy ông tôi ở bụi này không?”

Cố Tứ Dụ trông rất hồn nhiên, như thể cậu thật sự ham học hỏi lắm.

Cố Tứ Diễn chỉ ước có thể đẩy cái thằng em trai ngốc nghếch này xuống hố phân luôn.

Biểu cảm trên khuôn mặt của cha mẹ đã đủ xấu hổ rồi, nhưng việc này lại càng khiến họ muốn ngất đi.

Con trai họ gần ba mươi tuổi, mà chưa từng hẹn hò với ai.

Ban đầu, họ chỉ nghĩ cậu là người kén chọn, trưởng thành muộn.

Nhưng giờ mới biết, hóa ra anh lại thích đàn ông!

Mẹ Cố tức đến mức không nói nên lời.

Khóe mắt Cố Tứ Diễn giật giật, ánh mắt u ám nhìn Khương Minh Trà.

Khương Minh Trà lập tức rụt cổ lại: “Thím Cố… thím nghe lầm rồi ạ, anh Cố Tứ Diễn bảo anh ấy không thích nam mà chỉ thích nữ.”

“Minh Trà, chuyện này không liên quan đến cháu, là thím có lỗi với cháu, thím làm hỏng đời cháu rồi.”

Mẹ Cố thở dài, còn Cố Tứ Diễn thì đau đầu quá.

Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?

Khương Minh Trà cũng thấy oan ức, vừa nãy cô nói to như vậy, mẹ Cố mà không nghe thấy thì thật khó.

Cô có hơi cạn lời với Cố Tứ Diễn, nhưng mẹ và cha Cố đều rất tốt.

Khương Minh Trà nói: “Thím nghe lầm thật rồi ạ…”

Thấy sắc mặt mẹ Cố vẫn khó coi như cũ, Khương Minh Trà cắn răng: “Là do cháu thích Cố Tứ Diễn, nhưng anh ấy không có ý gì với cháu, nên cháu mới không biết cách hỏi anh ấy có thích đàn ông không!”



Im lặng, cực kỳ im lặng.

Mẹ Cố chớp mắt hai lần, rồi lại chớp thêm hai lần nữa, ngơ ngác hỏi: “Minh Trà, cháu vừa nói gì cơ?”

“Thím nghe không lầm chứ?”

Khương Minh Trà nhắm mắt: “Thím không nghe lầm đâu ạ.”

Dù sao cô cũng là “bà xã” của Cố Tứ Diễn, đã bên cạnh anh một thời gian mà vẫn chưa thuyết phục được anh kết hôn sinh con, vậy mà mẹ Cố lại đối xử với cô tốt như vậy…

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, Khương Minh Trà vô tình bỏ lỡ vẻ hân hoan trong mắt mẹ Cố.

He he, con dâu chạy không thoát đâu~
 
Chương 18


Thôn bọn họ ở nằm sát một ngọn núi, mọi người đều sống tương đối gần sông nên đi bộ từ nhà đến quảng trường hội họp, dọc đường có thể gặp rất nhiều người.

Mọi người đều làm thân với nhau, bây giờ cuộc sống rất vất vả, nhưng mọi người đều cảm thấy cuộc sống có hy vọng, ai nấy đều phấn chấn hết mình.

Khương Minh Trà vừa ra khỏi cửa đã cảm nhận được.

Mọi người đều hết sức nhiệt tình chào hỏi mẹ Cố: “Mẹ Tứ Diễn dậy sớm vậy sao?”

“Ái chà chà, con trai lấy vợ rồi có khác, mặt mày tốt hẳn ra, làm mẹ chồng rồi, có khi chẳng ít lâu nữa là được bồng cháu nội ngay ấy mà!”

“Cô con gái nhà lão Khương vẻ ngoài cũng được đấy chứ, nhưng lại hơi gầy một chút, phải bồi bổ thật nhiều vào!”

“Còn không phải sao, thằng nhóc Cố Tứ Diễn lái máy kéo, cánh tay của nó chắc nịch, còn to hơn cả eo của cô bé kia, có khi còn chẳng chịu được mấy lần nữa kìa ~”

“Như vậy không được, như vậy không được, Tứ Diễn đã nhịn nhiều năm như thế rồi, với thể trạng của thằng bé, làm gì có chuyện mới mấy lần mà đã xong?”

Khương Minh Trà vừa rồi còn có thể bình tĩnh nghe các cô các thím nói chuyện phiếm.

Càng nghe, cô càng cảm thấy sai sai.

Sao tự dưng lại nói chuyện đen tối thế?!

Mặt cô đờ đẫn cả ra, mẹ Cố lại cảm thấy trong lòng mình mỹ mãn vô cùng, nhưng nhìn thấy Khương Minh Trà thẹn thùng, bà vẫn vờ khó chịu: “Nói gì vậy chứ hả, cả đám miệng mồm chẳng biết ý tứ gì hết, mau mau đi làm việc đi!”

“Ồ, còn ngại nữa cơ à ~”

Tuy rằng còn đang cười, nhưng nghe mẹ Cố nhắc nhở như vậy, mọi người đã biết ý mà im lặng.

Ấy thế nhưng tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn cơ thể nhỏ nhắn, gầy gò ốm yếu của Khương Minh Trà.

Chậc chậc, chắc là ở nhà không được ăn uống đầy đủ.

Nghe nói nhà họ Cố vì đứa con dâu này mà đã chi không ít tiền lễ lạc, nếu như cô không sinh được con cho bọn họ, vậy chỗ tiền này không phải mất trắng rồi hay sao?

Không ít người thầm tiếc cho nhà bọn họ, còn có vài người không ưa mẹ Cố đang tẩm ngẩm tầm ngầm chờ xem trò cười của bon họ.

Mẹ Cố không biết, cũng không muốn biết.
 
Chương 19


Chờ đại đội trưởng phân chia nhiệm vụ xong, mẹ Cố kéo tay Khương Minh Trà sang một bên: “Đừng nghe mấy người đó nói bậy, chuyện sáng nay thím cũng biết, cháu… Ai, không nói về chuyện xấu hổ này nữa, thím chỉ muốn nói với cháu như thế, đừng nghĩ quá nhiều.”

Mẹ Cố nhận ra từ hôm qua, giữa con trai cả nhà và Minh Trà có vài chuyện dính dáng đến nhau.

Nếu một người đàn ông không thích cô gái đó, sao lại phải cố tình đến trước mặt cô, lớn tiếng khẳng định mình không thích đàn ông?

Dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết, không thể như vậy được!

Vì vậy, mẹ Cố biết giữa hai người này chắc chắn có điều gì đó.

Nhưng không thể nóng vội, cứ để bọn họ phát triển tình cảm tự nhiên.

Dục tốc bất đạt, dưa xanh hái không ngọt!

Khương Minh Trà không biết tâm tư của mẹ Cố, chỉ thấy mẹ thật tốt bụng.

“Vâng ạ, cháu cảm ơn thím Cố.”

“Ôi dào! Người một nhà thì cần gì phải khách sáo chứ!”

Trong năm, việc cày bừa vào mùa xuân rất bận rộn, chỉ sau vụ gặt mùa hè, chưa nói được hai câu, Khương Minh Trà đã phải theo mẹ Cố đi cấy mạ.

Dù từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, nhưng đây là lần đầu tiên Khương Minh Trà làm công việc này.

May mà cô học nhanh, mẹ Cố lại chu đáo, làm gì cũng dẫn cô theo, chẳng bao lâu tay nghề của cô đã tốt hơn.

Đầu óc cô cũng thông minh, sáng sớm dậy được uống linh tuyền, thể lực và tinh thần cũng tốt, không biết từ lúc nào, cô đã làm tốt hơn hẳn phân nửa phụ nữ ở đây!

Khương Minh Trà không khỏi tự mãn.

Năng lực thích ứng của cô vẫn tốt như xưa.

Nhưng chưa kịp tự mãn lâu, cô nghe thấy một bà thím nào đó thì thầm với người khác sau lưng:

“Còn khỏe như vậy sao, xem ra Tứ Diễn đúng là không được rồi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top