Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3996


Ngô Bình: “Tôi nhận lệnh của tổ tiên Quỷ Phương các người để ngăn các người tấn công Thiên Võ”.

Mãnh tướng Quỷ Phương nói: “Tuân lệnh!”

Ngô Bình: “Người đã đánh cắp lò Quỷ Phương là thần điện Thiên Kỵ, nhưng nơi đó đang có Thần tộc canh giữ”.

Các tướng Quỷ Phương giận dữ: “Thần điện Thiên Kỵ chết tiệt!”

Ngô Bình: “Ta là hoàng đế của Thiên Võ. Tổ tiên Quỷ Phương các người đã yêu cầu tất cả các bộ lạc của Quỷ Phương gia nhập đế quốc Thiên Võ. Tất nhiên, gia nhập Thiên Võ chỉ có lợi cho các người mà không có hại gì. Các người vẫn sinh sống trên lãnh thổ của mình, sẽ không bị ảnh hưởng gì, ngược lại, các loại vật liệu trong Thiên Võ sẽ không ngừng được vận chuyển đến các bộ của Quỷ Phương, người của Quỷ Phương thậm chí có thể chuyển đến đế quốc, sinh sống hạnh phúc”.

Mãnh tướng nói: “Bệ hạ, người có thủ lệnh của tổ tiên, chúng tôi vốn nên lập tức tuân lệnh. Nhưng đây là chuyện lớn, tôi cần phải trở về bàn bạc với thủ lĩnh các bộ lạc mới có thể đưa ra câu trả lời”.

Ngô Bình: “Không có việc gì, nếu các người có quyết định thì phái sứ giả đi Thiên Võ gặp ta”.

“Vâng”.

Các tướng nghĩ rằng sắp có một trận đánh lớn, nhưng họ không ngờ rằng đối thủ sẽ đầu hàng sau vài lời của hoàng đế.

Quỷ Phương rút lui, Ngô Bình thắng trận trở lại triều đình, trong khi chờ đợi câu trả lời của Quỷ Phương, anh đã luyện Đoạt Thiên Kinh.

Anh đã ở cảnh giới Đoạt Thiên, bản thân anh cũng là một Thánh Nhân, anh tu luyện Đoạt Thiên Kinh rất dễ dàng. Chẳng mấy chốc, anh đã hoàn thành tầng đầu tiên.

Tầng thứ nhất của Đoạt Thiên Kinh là thuận thiên ứng đạo, có thể mượn sức mạnh thiên địa để thay trời hành đạo.

Đột phá tầng thứ nhất của Đoạt Thiên Kinh xong, phía Quỷ Phương cũng phái sứ giả tới, đồng ý lời chiêu mộ của đế quốc Thiên Võ, nhưng yêu cầu phải duy trì lãnh thổ và nếp sống sinh hoạt vốn có của họ.

Nơi Quỷ Phương sinh sống có môi trường khắc nghiệt, thường xuất hiện tình trạng thiếu vật chất. Trong tình hình thời tiết khắc nghiệt rất dễ có người chết. Giờ gia nhập đế quốc Thiên Võ, dân chúng Quỷ Phương không chỉ có sự bảo đảm về vật chất mà còn có thể có được công danh, chuyển vào đế quốc Thiên Võ sinh sống.

Sự gia nhập của Quỷ Phương khiến biên cương của đế quốc Thiên Võ mở rộng từ phía Bắc đến Bắc Hải, phía cực Tây đến Tây Hải, lại tính thêm cả biên giới Nam Hải, tổng diện tích đã vượt qua nước Long.

Hai ngày sau, thủ lĩnh của bộ lạc Quỷ Phương đến diện kiến hoàng đế. Khi được chứng kiến sự phồn hoa của thành Thiên Võ, thủ lĩnh này không muốn đi nữa, mua đất lập nghiệp, định cư trong thành.

Ngô Bình cũng rất hào phóng với thủ lĩnh Quỷ Phương, liên tục ban thưởng tặng đồ.

Người Quỷ Phương rất thiện chiến, anh yêu cầu mỗi bộ lạc phái một ít lính tinh nhuệ tạo thành cánh quân phía Bắc, trấn giữ biên cương. Do nơi đại quân Quỷ Phương đóng quân rất dài hẹp nên Quỷ Phương chủ yếu dùng để uy hiếp tộc Hắc Thủy đến từ phương Đông. Địa bàn của tộc Hắc Thủy không lớn như của Quỷ Phương, nhưng sức mạnh tập trung hơn, thế nên thường có chiến tranh với Quỷ Phương, cũng có thắng thua.

Phía Đông Nam là nước Long mới quật khởi gần đây. Nước Long lăm le các bên như hổ rình mồi, đợt trước đã tấn công nước Đại Tây.

Phía Tây Nam là nước Đại Tây. Trước kia nước Long khống chế Thái Thanh Thất Châu và phần lớn khu vực phía Tây Thất Châu, sau đó xuất binh đánh Đại Tây. Mà nước Đại Tây cũng dùng thủ đoạn khiến hoàng đế nước Long đến Tiên Giới dưỡng thương, cuộc chinh chiến Đại Tây cũng kết thúc.

Nước Đại Tây liền nhân cơ hội chiếm phần lớn đất đai, giờ đang bá chiếm biên giới phía Tây. Giờ đế quốc Thiên Võ thay thế nước Long tiếp giáp với nước Đại Tây, xung đột hai bên khó tránh khỏi, Ngô Bình phải làm tốt chuẩn bị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3997


Ngoài ra giữa Thiên Võ và Quỷ Phương vẫn có phần lớn khu vực thuộc Thiên Đạo Môn. Thiên Đạo Môn có thực lực rất mạnh, hiện nay vẫn chưa có thế lực nào dám chọc vào. May mà Thiên Đạo Môn không dễ dàng mở rộng, hai bên mới có thể bình an vô sự.

Bình định Quỷ Phương xong, Ngô Bình nhờ Lý Vân Đẩu điều hành đất nước, còn anh thì đến linh thổ Ngũ Hành.

Lần trước anh đã đưa trận vận chuyển của Vô Sinh lão tổ lên người, lúc này anh lấy trận vận chuyển ra để vào hoàng cung. Chuyến này anh đưa theo Đường Tử Di. Nhậm San San và cả Đỉnh Nhi, Khả Nhi cùng vào trận vận chuyển, họ đến thẳng linh thổ Ngũ Hành.

Vừa về thì Lão Hoàng đã xuất hiện trước mặt anh, nói: “Chủ nhân, cuối cùng người cũng về, người đã đi suốt mấy tháng rồi”.

Ngô Bình: “Mọi người ở đây đều khỏe mạnh chứ?”

Lão Hoàng: “Toàn bộ đều khỏe mạnh”.

Ngô Bình giới thiệu người nhà một chút rồi quay về sân nhỏ.

Khi đi qua rừng hạnh, Ngô Bình chào Hạnh Tổ một tiếng. Hạnh Tổ đã hóa hình thành người, tay xách rổ hạnh: “Chào tiểu hữu, lâu ngày không gặp rồi, đây là con của cậu à?”

Ngô Bình vội hỏi: “Đúng vậy, Đỉnh Nhi, Khả Nhi, mau chào Hạnh Tổ!”

Đỉnh Nhi cười: “Chào ông Hạnh Tổ ạ!”

Khả Nhi: “Ông Hạnh Tổ, ông đẹp ghê”.

Hạnh Tổ cười to, một mình ông ấy canh giữ rừng hạnh nhiều năm, tính tình quái gở, lâu rồi mới trò chuyện với người như Ngô Bình, lúc này ông ấy nhéo má hai đứa nhỏ nói: “Đúng là cô bé dễ thương, đây là quả hạnh, ông cho đấy, ăn đi ngon lắm”.

“Cám ơn ông ạ!”. Khả Nhi nói ngọt, làm Hạnh Tổ vô cùng vui vẻ.

Đường Tử Di và Nhậm San San cũng tiến lên chào, Hạnh Tổ gật đầu: “Ngoan lắm! Chỗ của tôi không có nhà cửa gì để ở nên không mời mọi người vào được!”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, hay là ông tới chỗ tôi ngồi chơi xơi nước!”

Nghe nói phải tới sân nhỏ kia, Hạnh Tổ biến sắc, ông ấy im lặng vài giây rồi nói: “Trong sân kia có đối thủ không đội trời chung của tôi nên tôi không đi đâu!”

Lão Hoàng chạy tới đúng lúc này, vui vẻ nói: “Chủ nhân, Hạnh Tổ và Thanh Ngưu từng đánh nhau đấy!”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Tại sao Thanh Ngưu lại đánh nhau với Hạnh Tổ?”

Lão Hoàng: “Thanh Ngưu ham ăn, trộm quả hạnh của Hạnh Tổ, gặm luôn cả vỏ cây, tất nhiên là chọc giận Hạnh Tổ rồi, sau đó ông ấy đánh nhau với Thanh Ngưu!”

Ngô Bình nhịn xuống không hỏi kết quả: “Tiền bối, có gì tôi tìm ông nói chuyện sau nhé!”

Anh vừa vào cửa, mèo, chó, gà, cá đều ló mặt ra chào chủ nhân.

Một con ngỗng trắng lớn chạy tơi kêu quang quác, chọc Khả Nhi cười to. Bên kia, gà mười ba cũng bắt sâu cho Đỉnh Nhi, hai đứa nhóc vui vẻ vô cùng.

Ngô Bình cũng không quan tâm họ quậy phá gì, giới thiệu Như Khanh với Trần Nhược Nhàn xong thì đi tìm Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu đang thảnh thơi nằm trong chuồng bò gặm cỏ, Ngô Bình ngồi cạnh hỏi: “Thanh Ngưu, mày và Hạnh Tổ từng đánh nhau à?”

Thanh Ngưu: “Tôi chỉ ngứa mắt ông ta thôi, ra được vài trái hạnh mà làm như giỏi lắm ấy”.

Ngô Bình: “Mày nể mặt tao, bỏ qua việc này đi!”

Thanh Ngưu im lặng một lát rồi nói: “Chủ nhân đã có lệnh thì tôi sẽ nghe theo nhưng tôi vẫn không ưa lão già kia đâu đấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3998


Ngô Bình cười nói: “Thanh Ngưu, theo tao thấy có vẻ mày gặp chướng ngại khi thăng cấp rồi phải không?”

Thanh Ngưu thở dài: “Trước đó còn ông chủ thì ông ấy sẽ chỉ bảo đôi chút. Giờ tôi chỉ còn một mình, thăng cấp rất chậm!”

Ngô Bình: “Không sao, tao cũng có thể chỉ điểm cho mày!”

Thanh Ngưu: “Chủ nhân tuy là Thánh Nhân nhưng sợ là không giúp được tôi đâu!”

Ngô Bình: “Vậy thử xem thôi!”

Thanh Ngưu thấy anh kiên quyết thì nói ra vấn đề tu luyện của mình, Ngô Bình nghe xong thì lén hỏi quỷ sâu trong đỉnh quỷ phương, tên này nhanh chóng đưa ra đáp án.

Ngô Bình lặp lại câu trả lời cho Thanh Ngưu nghe, nó nghe xong thì ngẩn ra, sau đó nhảy dựng lên: “Cảm ơn chủ nhân chỉ dạy, tôi muốn đi đột phá!”

Cảnh này bị lão Vương trong hồ nước nhìn thấy nên vội quỳ xuống, hành lễ với Ngô Bình: “Chủ nhân, cậu có thể chỉ dạy tôi một chút không?”

Tuy Ngô Bình cảm thấy cách gọi Lão Vương không dễ nghe nhưng đối phương tự xưng thế anh cũng đành chịu.

Ngô Bình cười: “Lão Vương, vẫn gặp phải chướng ngại à?”

Lão Vương: “Thật ra tu vi của tôi cao hơn Thanh Ngưu, chướng ngại của tôi đã kéo dài năm trăm năm rồi!”

Ngô Bình hỏi nguyên nhân, tiếp tục thỉnh giáo quỷ sầu, sau đó lại nói đáp án cho Lão Vương, hai con mắt như đậu xanh của Lão Vương trợn to, mừng rõ nói: “Cảm ơn chủ nhân, Lão Vương tôi phải đi thăng cấp!”, nói xong nó chui vào trong nước.

Sau đó cả sân nhốn nháo lên, vẹt, chó, gà, cóc, mèo gì đều chạy tới chỗ Ngô Bình đòi chỉ bảo.

Ngô Bình hỏi thăm từng người rồi hỏi quỷ sầu. Mất vài tiếng, cuối cùng mấy con vật này đều đột phá.

Từng tia khí tức đáng sợ bùng nổ, chấn động Ngũ Hành giới.

Buổi tối, Đỉnh Nhi và Khả Nhi đều đã đi ngủ, Ngô Bình đi hái thuốc, bắt đầu luyện đan dược. Đan dược của Dược Tổ thì anh phải dùng cảnh giới Chân Nhân để luyện, ví dụ như Thái Chân Đan.

Ngay lúc này, sau khi Ngô Bình tiến vào thì luyện đan thì thấy được Dược Tổ luyện chế hai loại đan dược khi ở giai đoạn Đạo Quân.

Hai loại đan dược đó là kim đan Đại La và Chân Linh Đan. Anh ăn kim đan Đại La là sẽ có được đạo thể Đại La, cường hóa thần hồn, từ đó nâng cao tỷ lệ thăng cấp Đại La.

Với một tu sĩ bình thường, xác suất đột phá thành công thành Đại La Kim Tiên chỉ có hai phần. Nếu ăn vào kim đan Đại La thì xác suất nâng lên năm phần.

Còn nếu tu sĩ có xác suất hơn ba phần, ăn đan dược này vào thì sẽ nâng lên bảy phần.

Hiển nhiên kim đan Đại La này không phải thứ tầm thường, thế nên năm đó Dược Tổ chỉ luyện tới bậc hai, hơn nữa khi tới cảnh giới Đại La, ông ta không thể đột phá nữa.

Chân Linh Đan là đan dược thăng cấp thần hồn, giá trị không kém hơn kim đan Đại La là bao. Ăn vào Chân Linh Đan thì có thể tăng mạnh thần hồn, đối với các tu sĩ thì lợi ích vô cùng lớn.

Dược liệu luyện chế kim đan Đại La, Ngô Bình đã có đủ, toàn bộ đều là thứ vô giá, thậm chí có tiền cũng không mua được.

Sau khi có đủ dược liệu, anh bắt đầu thử luyện đan, trong quá trình luyện đan, anh gặp chút vấn đề nên hỏi người trong đỉnh quỷ phương, đáp án khá thú vị, mang lại cho anh sự mở mang to lớn.

Hai giờ sau, lô đan dược đầu tiên luyện chế thành công thì có một tia sáng vàng phóng lên trời, hóa thành một ảo ảnh đạo quân Đại La, khí thế hừng hực. Cảnh này làm mấy người Đường Tử Di chấn động, mọi người tiến lên quan sát thì phát hiện chỉ là Ngô Bình đang luyện đan mà thôi.

Rắc!

Trong không trung xuất hiện lôi kiếp, đan dược bắt đầu độ kiếp, hơn nữa còn là thiên kiếp Đại La.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3999


Sấm sét đánh vào trên ảo ảnh, ảo ảnh mờ dần nhưng không biến mất. Sau mười lăm cú sét, một đốm lửa rơi xuống, đợt tai kiếp thứ hai bắt đầu.

Cuối cùng, sau rất nhiều tai kiếp, ảo ảnh dần trên nên trọn vẹn sau đó hóa thành tia sáng vàng, rơi xuống lòng bàn tay Ngô Bình, trở thành kim đan.

Trên kim đan này có mười hai tầng ký hiệu, vô cùng tuyệt diệu.

Ngô Bình hài lòng: “Lô đầu tiên đã có đan bậc một, tốt!”

Anh giao đan dược cho Đường Tử Di, để cô ấy đưa lên mạng Tiên đấu giá giúp mình. Trước khi đấu giá, để có thêm chút không khí, họ đã truyền thông tin về đan dược đi khắp nơi thông qua mạng Tiên, nhất thời, toàn bộ mạng Tiên đều chấn động, vô số tu sĩ hội tụ.

Ngô Bình không quan tâm những chuyện này, anh luyện chế lô thứ hai, tiến vào cảnh giới truyền kỳ.

Có được kinh nghiệm lần trước, lần luyện đan này lâu hơn, mất hơn ba tiếng. Sau đó, ảo ảnh đạo quân lại xuất hiện, tai kiếp cũng mạnh hơn.

Khi tất cả đã xong, trong lòng bàn tay Ngô Bình lại xuất hiện kim đan Đại La thứ hai, đây là kim đan cấp bậc truyền kỳ, dược hiệu nhiều hơn gấp hai lô bậc một khi nãy.

Sau khi luyện chế liên tục hai lô, Ngô Bình có chút kiệt sức, anh về phòng nghỉ ngơi.

Giờ phút này, kim đan Đại La đã vô cùng hot, chỉ sau nửa tiếng nữa, viên kim đan Đại La bậc một kia sẽ được đấu giá.

Ngô Bình cầm một quả hạnh lên ăn: “Tử Di, bán chưa em?”

Đường Tử Di: “Chưa đâu anh, nhưng mà cũng sắp rồi!”

Ngô Bình quay sang nhìn, cười nói: “Giá khởi điểm mới một trăm triệu đạo tệ, rẻ quá nhỉ!”

Đường Tử Di: “Không sao, dù gì những người này cũng sẽ tranh nhau tăng giá thôi. Giá khởi điểm này cũng chỉ là để đề phòng có người làm loạn trật tự đấu giá!”

Ngô Bình: “Đây là kim đan Đại La bậc một, anh luyện thêm một viên truyền kỳ rồi!”

Đường Tử Di: “Huyền Bình, xem ra, sau khi thành Thánh Nhân, trình độ luyện đan của anh cũng tăng lên nhiều!”

Ngô Bình: “Đương nhiên!”

Trần Nhược Nhàn đã nấu cơm xong, người một nhà ngồi xuống ăn cùng nhau, Nhậm San San nói: “Huyền Bình, em cũng muốn trở thành đạo quân”.

Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề, qua một khoảng thời gian nữa, anh có thể luyện chế đan Đạo Quân rồi, như vậy em cũng có thể thành đạo quân”.

Đường Tử Di cười theo: “Kim đan Đại La truyền kỳ này của anh cho San San dùng đi. Tu vi hiện tại của cô ấy cũng không yếu, đột phá lên Đại La chắc sẽ không thành vấn đề!”

Ngô Bình: “Ừ, cũng được nhưng mà vẫn cần chuẩn bị một chút, căn cơ San San có hơi yếu!”

Cuối cùng đấu giá trên mạng Tiên cũng đã bắt đầu, giá cả lập tức tăng gấp đôi, một trăm năm mươi triệu, hai trăm triệu, năm trăm triệu, bảy trăm triệu…

Ngô Bình còn chưa húp xong chén canh thì giá cả đã lên một tỷ hai, sau đó vẫn tiếp tục leo thang.

Như Khanh bật thốt: “Một tỷ hai đạo tệ rồi, trời ạ!”

Trần Nhược Nhàn: “Điều này cũng bình thường thôi, kim đan Đại La có thể giúp tu sĩ trở thành Đại La, giá trị một đạo quân Đại La, không tiền tài nào cân đo đong đếm được”.

Đường Tử Di: “Đúng vậy, sau khi trở thành đạo quân, tôi mới biết thế nào là tiêu dao!”

Ngô Bình: “Đại La chính là khâu quan trọng nhất trong quá trình tiến hóa. Trước Đại La thì đều là kiến, sau Đại La thì mới rõ trời đất bao la, vũ trụ ảo diệu cỡ nào”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4000


Trong lúc mọi người đang bàn luận, tốc độ tăng giá cũng chậm lại, một tỷ bảy, một tỷ tám, một tỷ chín, nửa tiếng sau, giá dừng lại ở hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.

Đấu giá kết thục, một kẻ thần bí đã dùng giá hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu đạo tệ mua đi kim đan Đại La.

Đạo tệ tới tay, Ngô Bình phát hiện mình nhận được rất nhiều tin nhắn trên mạng Tiên, toàn bộ đều là yêu cầu mua kim đan Đại La, còn có người cần mấy loại đan khác.

Ngô Bình nhờ Đường Tử Di trả lời từng cái, nhắn không lâu sau sẽ còn buổi đấu giá nữa.

Anh nghỉ ngơi tới tối thì bắt đầu tu luyện, rạng sáng, anh mở ra động thiên thứ hai – động thiên Mộc Thần.

Hắn đã tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh tới tầng mười lăm, đây là tầng quan trọng để mở năm đại Động Thiên, tạm thời anh chỉ mới mở hai cái, theo thứ tự là động thiên Kim Thần và động thiên Mộc Thần.

Vài ngày sâu, anh lại mở động thiên Hỏa Thần, động thiên Thủy Thần, động thiên Thổ Thần.

Khi năm động thiên đã mở đủ, động thiên chủ sẽ tự động sinh ra linh khí ngũ hành, thậm chí trong lực động thiên còn sẽ có cả thuộc tính ngũ hành nữa.

Sau khi động thiên đã ổn định, Ngô Bình mở mắt, anh cảm giác được hơi thở mạnh mẽ xuất hiện trong viện. Ngô Bình đi ra xem xét, phát hiện ra là Thanh Ngưu. Hiển nhiên nó đã đột phá rồi, hơi thở không chỉ gấp mười lần trước kia.

“Cảm ơn chủ nhân đã chỉ bảo, tôi đã đột phá rồi!”. Thanh Ngưu nói.

Ngô Bình đánh giá nó, anh cảm thấy khí thế Thanh Ngưu này còn mạnh hơn đạo tổ bình thường: “Đột phá là tốt rồi!”

Trong lòng anh vẫn còn lo lắng cho đế quốc Thiên Võ, chơi với con vài bữa thì nhanh chóng dẫn vợ con về hoàng cung.

Mọi thứ ở đế quốc đều bình thường, Lý Vân Đẩu không hổ là thiên tài kinh doanh, dưới sự thống trị của ông, đế quốc phát triển không ngừng.

Anh vừa về là đã bị các đại thần chặn ở cửa: “Bệ hạ, nhóm học viên của học cung Thiên Võ đã đến nhưng vẫn chưa có giáo viên phù hợp”.

Ngô Bình: “Sao lại không có giáo viên phù hợp?”

Đại thần: “Bẩm bệ hạ, nhóm học viên này đều là thiên tài, giáo viên bình thường không dạy được đâu”.

Ngô Bình: “Học cung có bao nhiêu học viên rồi?”

“Mười ba rồi ạ!”

Ngô Bình nói: “Trẫm tự mình xem thử, để coi họ là thiên tài cỡ nào!”

“Bệ hạ, nước Đại Tây phái sứ giả tới, đợi bốn ngày rồi ạ!”

Ngô Bình: “Không gặp!”

Đại thần khác nói: “Bệ hạ, thần nhận được mật báo là khắp nơi dấy lên tin đồn rằng Thần hoàng sắp giáng thế, còn nói người này sẽ dẫn dắt Nhân tộc chống lại những thế lực đã ức hiếp Nhân tộc”.

“Thần hoàng? Hừ, chuyện vớ vẩn thế mà cũng có người tin!”

Đại thần: “Bệ hạ, càng là tin đồn thất thiệt thì càng không thể chủ quan, chắc hẳn là có người cố tình kích động cảm xúc của quần chúng”.

Ngô Bình nhìn đối phương” “Không điều tra ra được gì à?”

Đại thần kia nói: “Bệ hạ, thần điều tra được là các nơi đã có những tổ chức bí mật lập đền thờ phụng thần hoàng kia”.

Ngô Bình: “Tổ chức bí mật? Nhân số bao nhiêu?”

“Tổ chức bí mật bị điều tra ra đã có hơn mười nghìn, mỗi cái như thế có tối thiểu một nghìn thành viên”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4001


Ngô Bình: “Nói thế là cũng có ít nhất cả triệu người rồi. Hừ, đúng là thống trị một quốc gia không phải việc dễ dàng!”

Anh hỏi chúng đại thần: “Các khanh có sách lược đối phó việc này chưa?”

Lập tức có đại thần nói: “Bệ hạ, nên ra lệnh các nên nghiêm cấm tổ chức những hội nhóm như thế, một khi có người vi phạm thì lập tức bắt giữ!”

Một người khác lắc đầu: “Chặn đứng thì sẽ phân tán thêm thôi, thần lại cảm thấy nên tiến hành giải thích, truyền bá cho dân chúng biết!”

Các đại thần đều có ý nghĩ khác nhau, tranh luận không ngừng, Ngô Bình nghe một hồi, tổng hợp toàn bộ thì lập tức có ý nghĩ riêng, đây chính là trí tuệ của Thánh Nhân, vượt xa người phàm.

Anh nói: “Dân chúng tín ngưỡng như thứ này thì chắc đã bị tiêm nhiễm. Muốn đối phó tà pháp thì cần chánh pháp. Chẳng phải họ tin Thánh Hoàng gì đó sao? Từ giờ, mở rộng Thánh Thiên giáo!”

Các đại thân biết Thánh Thiên giáo là một giáo phái nhỏ phía nam, làm sao mà mở rộng?

Ngô Bình giải thích: “Mọi người thấy được chánh pháp thì tất nhiên không có hứng thú đối với tà pháp. Họ không phải tạo dựng một thần hoàng à? Trẫm sẽ cho người trong thiên hạ nhìn rõ cái gì là Thánh Thiên!”

Cứ thế, Ngô Bình ra lệnh một tiếng, Thánh Thiên giáo được mở rộng khắp nước Thiên Võ. Cùng ngày, anh còn chỉnh sửa giáo lý, giáo chỉ, giáo quy của Thánh Thiên giáo, sửa cho phù hợp với dân chúng Thiên Võ.

Thánh Thiên giáo – Thánh Thiên là chúa tể duy nhất trên trời đất này, toàn bộ sinh mệnh đều do Thánh Thiên tạo ra. Trên thế gian, Thánh Thiên chỉ có một người đại diện, làm việc cho Thánh Thiên, chính là đại đế Thiên Võ – Ngô Bình. Sau này, những người đại diện Thánh Thiên cũng sẽ do đích thân Ngô Bình chỉ định.

Trước đó Thánh Thiên giáo là Hắc Thiên giáo, đã có kinh nghiệm truyền bá tư tưởng, nay được mở rộng toàn bộ đế quốc, giáo phái nhanh chóng khuếch trương.

Mà người sáng tạo Thánh Thiên- chính là Ngô Bình đang tiến vào giai đoạn hai của cảnh giới Thánh Nhân. Sau khi đạt tới Thánh Linh, Thánh Linh của anh chính là Thánh Thiên, từ đó có thể hấp thu sức mạnh tín ngưỡng từ dân chúng khắp thiên hạ.

Thánh Linh có thể nghe thấy âm thanh của các tín đồ, hấp thụ tín ngưỡng của họ, cùng chung số mệnh, trí tuệ, sức mạnh, từ đó sẽ tăng trưởng không ngừng, cuối cùng ngưng tụ thành Thánh Cách, thành lập Thánh Đường.

 

Sau khi luyện chế liên tục hai lô, Ngô Bình có chút kiệt sức, anh về phòng nghỉ ngơi.

Giờ phút này, kim đan Đại La đã vô cùng hot, chỉ sau nửa tiếng nữa, viên kim đan Đại La bậc một kia sẽ được đấu giá.

Ngô Bình cầm một quả hạnh lên ăn: “Tử Di, bán chưa em?”

Đường Tử Di: “Chưa đâu anh, nhưng mà cũng sắp rồi!”

Ngô Bình quay sang nhìn, cười nói: “Giá khởi điểm mới một trăm triệu đạo tệ, rẻ quá nhỉ!”

Đường Tử Di: “Không sao, dù gì những người này cũng sẽ tranh nhau tăng giá thôi. Giá khởi điểm này cũng chỉ là để đề phòng có người làm loạn trật tự đấu giá!”

Ngô Bình: “Đây là kim đan Đại La bậc một, anh luyện thêm một viên truyền kỳ rồi!”

Đường Tử Di: “Huyền Bình, xem ra, sau khi thành Thánh Nhân, trình độ luyện đan của anh cũng tăng lên nhiều!”

Ngô Bình: “Đương nhiên!”

Trần Nhược Nhàn đã nấu cơm xong, người một nhà ngồi xuống ăn cùng nhau, Nhậm San San nói: “Huyền Bình, em cũng muốn trở thành đạo quân”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4002


Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề, qua một khoảng thời gian nữa, anh có thể luyện chế đan Đạo Quân rồi, như vậy em cũng có thể thành đạo quân”.

Đường Tử Di cười theo: “Kim đan Đại La truyền kỳ này của anh cho San San dùng đi. Tu vi hiện tại của cô ấy cũng không yếu, đột phá lên Đại La chắc sẽ không thành vấn đề!”

Ngô Bình: “Ừ, cũng được nhưng mà vẫn cần chuẩn bị một chút, căn cơ San San có hơi yếu!”

Cuối cùng đấu giá trên mạng Tiên cũng đã bắt đầu, giá cả lập tức tăng gấp đôi, một trăm năm mươi triệu, hai trăm triệu, năm trăm triệu, bảy trăm triệu…

Ngô Bình còn chưa húp xong chén canh thì giá cả đã lên một tỷ hai, sau đó vẫn tiếp tục leo thang.

Như Khanh bật thốt: “Một tỷ hai đạo tệ rồi, trời ạ!”

Trần Nhược Nhàn: “Điều này cũng bình thường thôi, kim đan Đại La có thể giúp tu sĩ trở thành Đại La, giá trị một đạo quân Đại La, không tiền tài nào cân đo đong đếm được”.

Đường Tử Di: “Đúng vậy, sau khi trở thành đạo quân, tôi mới biết thế nào là tiêu dao!”

Ngô Bình: “Đại La chính là khâu quan trọng nhất trong quá trình tiến hóa. Trước Đại La thì đều là kiến, sau Đại La thì mới rõ trời đất bao la, vũ trụ ảo diệu cỡ nào”.

Trong lúc mọi người đang bàn luận, tốc độ tăng giá cũng chậm lại, một tỷ bảy, một tỷ tám, một tỷ chín, nửa tiếng sau, giá dừng lại ở hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.

Đấu giá kết thục, một kẻ thần bí đã dùng giá hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu đạo tệ mua đi kim đan Đại La.

Đạo tệ tới tay, Ngô Bình phát hiện mình nhận được rất nhiều tin nhắn trên mạng Tiên, toàn bộ đều là yêu cầu mua kim đan Đại La, còn có người cần mấy loại đan khác.

Ngô Bình nhờ Đường Tử Di trả lời từng cái, nhắn không lâu sau sẽ còn buổi đấu giá nữa.

Anh nghỉ ngơi tới tối thì bắt đầu tu luyện, rạng sáng, anh mở ra động thiên thứ hai – động thiên Mộc Thần.

Hắn đã tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh tới tầng mười lăm, đây là tầng quan trọng để mở năm đại Động Thiên, tạm thời anh chỉ mới mở hai cái, theo thứ tự là động thiên Kim Thần và động thiên Mộc Thần.

Vài ngày sâu, anh lại mở động thiên Hỏa Thần, động thiên Thủy Thần, động thiên Thổ Thần.

Khi năm động thiên đã mở đủ, động thiên chủ sẽ tự động sinh ra linh khí ngũ hành, thậm chí trong lực động thiên còn sẽ có cả thuộc tính ngũ hành nữa.

Sau khi động thiên đã ổn định, Ngô Bình mở mắt, anh cảm giác được hơi thở mạnh mẽ xuất hiện trong viện. Ngô Bình đi ra xem xét, phát hiện ra là Thanh Ngưu. Hiển nhiên nó đã đột phá rồi, hơi thở không chỉ gấp mười lần trước kia.

“Cảm ơn chủ nhân đã chỉ bảo, tôi đã đột phá rồi!”. Thanh Ngưu nói.

Ngô Bình đánh giá nó, anh cảm thấy khí thế Thanh Ngưu này còn mạnh hơn đạo tổ bình thường: “Đột phá là tốt rồi!”

Trong lòng anh vẫn còn lo lắng cho đế quốc Thiên Võ, chơi với con vài bữa thì nhanh chóng dẫn vợ con về hoàng cung.

Mọi thứ ở đế quốc đều bình thường, Lý Vân Đẩu không hổ là thiên tài kinh doanh, dưới sự thống trị của ông, đế quốc phát triển không ngừng.

Anh vừa về là đã bị các đại thần chặn ở cửa: “Bệ hạ, nhóm học viên của học cung Thiên Võ đã đến nhưng vẫn chưa có giáo viên phù hợp”.

Ngô Bình: “Sao lại không có giáo viên phù hợp?”

Đại thần: “Bẩm bệ hạ, nhóm học viên này đều là thiên tài, giáo viên bình thường không dạy được đâu”.

Ngô Bình: “Học cung có bao nhiêu học viên rồi?”

“Mười ba rồi ạ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4003


Ngô Bình nói: “Trẫm tự mình xem thử, để coi họ là thiên tài cỡ nào!”

“Bệ hạ, nước Đại Tây phái sứ giả tới, đợi bốn ngày rồi ạ!”

Ngô Bình: “Không gặp!”

Đại thần khác nói: “Bệ hạ, thần nhận được mật báo là khắp nơi dấy lên tin đồn rằng Thần hoàng sắp giáng thế, còn nói người này sẽ dẫn dắt Nhân tộc chống lại những thế lực đã ức hiếp Nhân tộc”.

“Thần hoàng? Hừ, chuyện vớ vẩn thế mà cũng có người tin!”

Đại thần: “Bệ hạ, càng là tin đồn thất thiệt thì càng không thể chủ quan, chắc hẳn là có người cố tình kích động cảm xúc của quần chúng”.

Ngô Bình nhìn đối phương” “Không điều tra ra được gì à?”

Đại thần kia nói: “Bệ hạ, thần điều tra được là các nơi đã có những tổ chức bí mật lập đền thờ phụng thần hoàng kia”.

Ngô Bình: “Tổ chức bí mật? Nhân số bao nhiêu?”

“Tổ chức bí mật bị điều tra ra đã có hơn mười nghìn, mỗi cái như thế có tối thiểu một nghìn thành viên”.

Ngô Bình: “Nói thế là cũng có ít nhất cả triệu người rồi. Hừ, đúng là thống trị một quốc gia không phải việc dễ dàng!”

Anh hỏi chúng đại thần: “Các khanh có sách lược đối phó việc này chưa?”

Lập tức có đại thần nói: “Bệ hạ, nên ra lệnh các nên nghiêm cấm tổ chức những hội nhóm như thế, một khi có người vi phạm thì lập tức bắt giữ!”

Một người khác lắc đầu: “Chặn đứng thì sẽ phân tán thêm thôi, thần lại cảm thấy nên tiến hành giải thích, truyền bá cho dân chúng biết!”

Các đại thần đều có ý nghĩ khác nhau, tranh luận không ngừng, Ngô Bình nghe một hồi, tổng hợp toàn bộ thì lập tức có ý nghĩ riêng, đây chính là trí tuệ của Thánh Nhân, vượt xa người phàm.

Anh nói: “Dân chúng tín ngưỡng như thứ này thì chắc đã bị tiêm nhiễm. Muốn đối phó tà pháp thì cần chánh pháp. Chẳng phải họ tin Thánh Hoàng gì đó sao? Từ giờ, mở rộng Thánh Thiên giáo!”

Các đại thân biết Thánh Thiên giáo là một giáo phái nhỏ phía nam, làm sao mà mở rộng?

Ngô Bình giải thích: “Mọi người thấy được chánh pháp thì tất nhiên không có hứng thú đối với tà pháp. Họ không phải tạo dựng một thần hoàng à? Trẫm sẽ cho người trong thiên hạ nhìn rõ cái gì là Thánh Thiên!”

Cứ thế, Ngô Bình ra lệnh một tiếng, Thánh Thiên giáo được mở rộng khắp nước Thiên Võ. Cùng ngày, anh còn chỉnh sửa giáo lý, giáo chỉ, giáo quy của Thánh Thiên giáo, sửa cho phù hợp với dân chúng Thiên Võ.

Thánh Thiên giáo – Thánh Thiên là chúa tể duy nhất trên trời đất này, toàn bộ sinh mệnh đều do Thánh Thiên tạo ra. Trên thế gian, Thánh Thiên chỉ có một người đại diện, làm việc cho Thánh Thiên, chính là đại đế Thiên Võ – Ngô Bình. Sau này, những người đại diện Thánh Thiên cũng sẽ do đích thân Ngô Bình chỉ định.

Trước đó Thánh Thiên giáo là Hắc Thiên giáo, đã có kinh nghiệm truyền bá tư tưởng, nay được mở rộng toàn bộ đế quốc, giáo phái nhanh chóng khuếch trương.

Mà người sáng tạo Thánh Thiên- chính là Ngô Bình đang tiến vào giai đoạn hai của cảnh giới Thánh Nhân. Sau khi đạt tới Thánh Linh, Thánh Linh của anh chính là Thánh Thiên, từ đó có thể hấp thu sức mạnh tín ngưỡng từ dân chúng khắp thiên hạ.

Thánh Linh có thể nghe thấy âm thanh của các tín đồ, hấp thụ tín ngưỡng của họ, cùng chung số mệnh, trí tuệ, sức mạnh, từ đó sẽ tăng trưởng không ngừng, cuối cùng ngưng tụ thành Thánh Cách, thành lập Thánh Đường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4004


Ngô Bình vừa hạ lệnh mở rộng Thánh Thiên giáo vừa thử thăng cấp lên tầng hai của Thánh Nhân – cảnh giới Thánh Linh.

Ngưng tụ Thánh Linh là vừa vô cùng khó, xưa nay Thánh Nhân có thể đột phá cảnh giới Thánh Linh cũng không đủ hai bàn tay. Anh thử một chút nhưng vẫn cảm thấy khó khăn chồng chất, luôn có cảm giác thiếu gì đó.

“Xem ra còn chưa phải thời điểm ngưng tụ Thánh Linh, cần tu luyện Đoạt Thiên kinh trước đã!”

Anh lấy được Đoạt Thiên Kinh gốc, trước đó đã thuận theo thiên ý mà tu luyện tầng một, hiện tại cần đột phá tầng hai là tâm hướng về bản ngã.

Lần này khá thuận lợi vì anh từng tu luyện Bất Tử Kinh rồi, cũng là nơi thiên mệnh hội tụ, thiên địa ưu ái, sau này cùng thọ với trời đất, càng làm lòng hướng về ý trời, trời đất giao hòa cơ thể. Hiện tại muốn tâm hướng bản ngã thì chỉ tốn vài tiếng.

Chỉ thoáng chốc, Ngô Bình đã cảm nhận được là cả vũ trụ đều phóng ra thiện ý đối với mình, như thể anh chính là con của trời đất, khí vận, tư chất đều tăng lên.

Tâm hướng bản ngã, nước chảy thành sông, sau đó là cảnh giới thứ ba của Đoạt Thiên Kinh, lần này hơi khó, nó gọi là trời và người cùng chung suy nghĩ.

Muốn kết nối với trời đất đã là chuyện vô cùng khó khăn. Ý trời khó đoán, vô định khó nắm bắt, không ai biết ở nơi nào. Ngô Bình phóng dương thần, anh không kết nối trời đất mà cứ thế lơ lửng trong hư không. Nhưng anh khác với sinh linh bình thường, vì đạt được tâm hướng về bản ngã, thiên mệnh hội tử nên càng tinh thông vận thuật thiên mệnh, thiên ý càng thêm chủ động tới gần anh.

Qua ba ngày, Ngô Bình cảm thấy thiên ý quấn quanh đã đủ nên bắt đầu thử kết nối.

Khi hai bên kết nối dần dần hòa hợp, Ngô Bình lập tức mở ra nhân cách tối thượng. Anh biết: thiên địa bất nhân, vạn vật chỉ là hạt bụi. Trời đất không thích cảm xúc, chỉ thích sự thương vong của sinh linh.

Rất nhanh, ý chí trời đất đã phản hồi, đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Ý chí của trời đất lãnh khốc lại nhân từ, đã hữu tình nhưng cũng vô tình, trong trời đất này, không có bất cứ từ ngữ nào miêu tả được nó.

Trong cảm nhận của Ngô Bình, anh và thiên ý chỉ đang tiến hành một cuộc “hội thoại” ngắn, sau khi hội thoại kết thúc, trong hiện thực đã là bảy ngày sau.

Ngô Bình cũng không cảm thấy mệt mỏi, vì thế thừa cơ tu luyện Thánh Linh.

Lúc này, anh dựa vào sự trao đổi với trời đất, thuận lợi tạo lập thành công Thánh Linh. Thánh Linh và thiên ý giống nhau, đều không có tình cảm, Thánh Nhân bất nhân! Khi hoàn thành, khí tức của Ngô Bình lập tức thay đổi, trở nên bất định, thâm sâu vô cùng.

Ngưng tụ Thánh Linh mất chín ngày, khi Thánh Linh đã được tụ thành, Ngô Bình cũng cảm nhận được trong đế quốc Thiên Võ có vô số sức mạnh tín ngưỡng đang không ngừng hội tụ về phía mình.

Thánh Linh ở trong thần hải của anh, nó như một mặt trời, một đốm sáng, vô số tín ngưỡng hội tụ tới, hòa vào trong nó, làm cho Thánh Linh ngày càng lớn mạnh.

Ngô Bình vào triều, hỏi chúng thần: “Tiến trình mở rộng Thánh Thiên giáo thế nào rồi?”

Đại thần phụ trách chuyện này bẩm tấu: “Bẩm bệ hạ, ở tháng cuối cùng, 70% dân chúng đã thờ phụng Thánh Thiên”.

Ngô Bình: “Còn khoảng ba mươi phần kia thì sao?”

Đại thần nói: “Bệ hạ, tin hay không, đó là lựa chọn của dân. Dù cho cưỡng ép, khi có mặt chúng ta, họ tỏ ra mình tin nhưng trong lòng sẽ không chấp nhận!”

Ngô Bình gật đầu: “70% cũng không tệ rồi. Trẫm là giáo chủ, nên để các tín đồ cảm nhận được sự tồn tại của mình!”

Anh vừa dứt lời, Thánh Linh chấn động, mỗi một tín đồ đều nhìn thấy luồng sáng trắng, trong luồng sáng có một hình bóng vĩ đại, tín đồ cảm thấy vô cùng thoải mái khi tắm trong luồng sáng kia.

Đây là thủ đoạn của Thánh Linh, có thể trao đổi với tín đồ, làm họ có phản hồi hữu ích với nó, làm họ càng thêm tin tưởng sự tồn tại của Thánh Thiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4005


Ngay lập tức, sức mạnh tín ngưỡng càng thêm dày đặc, Thánh Linh của Ngô Bình cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Ngô Bình hưởng thụ tác dụng của Thánh Linh, sau khi có được nó, anh thi triển thánh thuật. Thánh thuật giống với các chiêu thức của đạo quân nhưng uy lực mạnh hơn nhiều.

Vừa luyện thành vài loại thánh thuật, Ngô Bình nghe thấy một tiếng gọi “đạo quân”, người gọi ở tại Côn Luân Kiếm Cung.

Ngô Bình vội thu hồi thánh quang, trong giây lát đã tới kiếm cung.

“Sư phụ!”, Ngô Bình hành lễ.

Phiêu Miểu đạo quân đánh giá đồ đệ của mình: “Huyền Bình, con đột phá rồi sao?”

Ngô Bình: “Con đã là thiên tôn Đoạt Thiên, hơn nữa còn đang tiến vào cảnh giới Thánh Nhân!”

Phiêu Miểu đạo quân vui vẻ: “Thành tựu của con đã vượt cả ta!”

Đây không phải là lời nói phóng đại, xét thực lực, Phiêu Miểu đạo quân đã không phải là đối thủ của Ngô Bình.

Ngô Bình: “Sư tôn quá khen!”

Phiêu Miểu đạo quân: “Vi sư tìm con là vì chuyện lần trước!”

Lần trước, Huyền Đô lão tổ từng đi tìm Ngô Bình, mong anh có thể đánh một trận với Trương Ngọc Hoàng- đệ tử Đại Thiên Tôn. Nếu Ngô Bình thắng, đại thế giới Thái Thanh có thể tách khỏi tiên giới; còn nếu anh thua, Đại Thiên Tôn có thể phái người tiến vào tầng trên của đại thế giới Thái Thanh – đại thế giới Thượng Thanh!

“Yêu cầu của Đại Thiên Tôn là tu vi không được vượt qua Đoạt Thiên tầng ba, bây giờ con là Đoạt Thiên tầng một, vừa lúc phù hợp!”

Tuy anh đã tu luyện Đoạt Thiên Kinh tới tầng ba nhưng cảnh giới Đoạt Thiên của anh vẫn chưa đột phá tầng một. Đương nhiên, nếu muốn thì anh có thể thoải mái thăng lên, đối với người tu luyện Đoạt Thiên Kinh như anh thì nó đã không còn quan trọng.

Phiêu Miểu đạo quân nói” “Nếu con không có vấn đề gì thì theo ta tới tiên giáo Thái Thanh, chuẩn bị chiến một trận thôi!”

“Vâng, sư phụ về trước, con sẽ theo sau!”

Phiêu Miểu đạo quân: “Vậy vi sư chờ con bên kia!”

Tiễn sư phụ xong, Ngô Bình dặn dò vài câu rồi cũng tới tiên giáo Thái Thanh.

Ở tiên giáo Thái Thanh, anh vừa tới là đã được Phiêu Miểu đạo quân dẫn tới cung Bát Cảnh, điện Tử Quang.

Trong điện, Huyền Đô lão tổ cười chào: “Huyền Bình, mau ngồi đi!”

Ngô Bình tò mò đánh giá chung quanh, anh biết cung Bát Cảnh này có lịch sử sâu xa, từ là nơi Thái Thượng lão quân tu hành.

“Vâng, sư tổ!”, Ngô Bình ngồi cạnh Phiêu Miểu đạo quân.

Huyền Đô lão tổ cười nói: “Ta nghe Phiêu Miểu nói con đã là Đoạt Thiên tầng một!”

“Đoạt Thiên tiên tôn thì con đã có đủ tư cách đạt được truyền thừa của lão quấn=

Lúc trước anh gia nhập Thái Thanh là vì truyền thừa của Thái Thượng lão quân nhưng trong tiên giáo có một quy định là chỉ có Đoạt Thiên tiên tôn mới được đi vào.

Ngô Bình: “Đồ tôn đã muốn đi từ lâu rồi ạ!”

Huyền Đô lão tổ nói: “Đừng sốt ruột, trận đầu của con và Trương Ngọc Hoàng vào bảy ngày sau không thiếu những nhân vật lớn trong ngoài của khuyên giới đến xem đâu!”

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Sư tổ, người ngoài khuyên giới cũng tới sao?”

“Tất nhiên rồi, trận chiến này liên quan vận mệnh của đại thế giới Thái Thanh, những người này sẽ coi trọng. Tí nữa con phải tham gia khảo hạch tiên tôn, ta muốn xem thử con có thể xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng”.

Ngô Bình cũng hiểu, đây là vấn đề thể diện của tiên giáo Thái Thanh, nếu anh có thể đứng đầu bảng xếp hạng tiên tôn thì Thái Thanh sẽ nổi tiếng hơn.

Anh cười: “Vâng, đồ tôn nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó!”

Huyền Đô lão tổ: “Vây con mau đi thôi!”

Sau đó ông ấy gọi một thiếu niên tới: “Nguyên Hạc, con dẫn Huyền Bình đi khảo hạch đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4006


Thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, vóc dáng rất cao, con ngươi hoạt bát: “Vâng, lão tổ!”

Ngô Bình đi theo thiếu niên, độn quang tới nơi khảo hạch tiên tôn Đoạt Thiên.

Nguyên Hạc không thích nói chuyện, nên dọc đường im re.

Đến bên ngoài nơi khảo hạch, Nguyên Hạc mới nói: “Sư huynh, có mang tiền không?”

Ngô Bình biết khảo hạch phải đóng phí, anh không khỏi trợn mắt: “Cậu ra ngoài không mang tiền à?”

Nguyên Hạc nhếch miệng cười: “Sư huynh, tôi rất ít khi ra ngoài, nên trên người không có tiền!”

Ngô Bình không nói gì, đành tự mình bỏ tiền đóng phí.

Trên đời này không có nhiều tiên tôn, tham gia khảo hạch càng ít nên trước cửa chẳng có ai.

Sau khi vào cửa, họ thấy có mấy người đang ngồi chơi mạt chược. Loại mạt chược này không khác thời Viêm Long là mấy.

Thấy có người, họ vội đứng lên, dù sao cũng lâu rồi không ai tới khảo nghiệm, tinh thần họ lập tức tỉnh táo.

“Mời đăng ký trước!”

Ngô Bình báo họ tên địa chỉ rồi được dẫn tới một đài ngọc có khắc tiên văn. Anh chuẩn bị xong, một tia sáng chiếu xuống, bắt đầu tiến hành khảo hạch toàn diện.

Khi ánh sáng quét tới lui trên người anh, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một loại ý thức nhân tạo, dưới tác dụng của nó, anh tiến vào thế giới giả tưởng, tiến hành chiến đấu với tiên tôn khác.

Những cuộc chiến này chỉ hoàn thành trong tâm trí. Mấy phút sau, ánh sáng biến mật, thành tích Ngô Bình cũng xuất hiện, anh là tiên tôn cấp bậc vô thượng.

Trong nơi khảo hạch có phân chia thành: không đạt, cửu phẩm tới nhất phẩm, vương phẩm, đế phẩm, truyền kỳ và vô thượng.

Ngô Bình đạt cấp bậc cao nhất, tiên tôn vô thượng!

Người phụ trách sợ điếng người, mất cả buổi mới run rẩy nói: “Tiên tôn, tiếp theo tiến hành thí nghiệm thực chiến!”

Ngô Bình hỏi: “Không phải đã kiểm tra xong rồi sao?”

Người này dè dặt nói: “Bẩm tiên tôn, trước đó chỉ là kiểm tra sơ bộ để tiến hành thí nghiệm thực chiến phân chia cấp bậc. Cậu là tiên tôn vô thượng nên sau này phải thắng được được con rối tu vi tiên tôn vô thượng”.

Ngô Bình: “À, nơi này còn có cả con rối tiên tôn vô thường à?”

Người phụ trách: “Vì trong lịch sử, số người đạt vô thượng cực ít, thêm cả cậu thì cũng chỉ hai, ba người nên con rối vô thượng cũng chỉ có một, chúng tôi phải báo cáo lên trên để xin, mong tiên tôn chờ thêm một lát”.

Ngô Bình hỏi: “Mất bao lâu?”

Người phụ trách: “Chắc nửa ngày là cùng!”

Ngô Bình nhún vai: “Vậy được, chiều tôi tới lần nữa!”

Anh kêu Nguyên Hạc đi dạo trong thành.

Tòa thành này là một trong những thành trì lớn nhất đại thế giới Thái Thanh – Thành Thượng Nguyên.

Thành Thượng Nguyên phồn hoa, mậu dịch phát triển. Ngô Bình hỏi Nguyên Hạc: “Đói bụng không?”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, tôi không đói!”

Người tu hành như họ hiển nhiên sẽ không đói nhưng câu trả lời của cậu ta làm Ngô Bình cảm thấy buồn tẻ: “Thành Thượng Nguyên có chỗ nào thú vị không?”

Nguyên Hạc: “Không biết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4007


Ngô Bình chỉ muốn đá bay Nguyên Hạc nhưng khi nghĩ tới việc cậu ta là đồng tử của sư tổ thì nhịn xuống: “Nguyên Hạc, cậu về trước đi!”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, sư tổ ra lệnh tôi phải theo anh!”

Ngô Bình cũng bó tay với cậu ta: “Ok!”

Anh dạo trong thành, nơi đầu tiên là một quán ăn nổi tiếng tên là lầu Tam Thanh.

Lầu Tam Thanh là nhà hàng ngon nhất đại thế giới Thái Thanh, đương nhiên giá cả của nó cũng rất chát. Trong cả thành này, người có tư cách ăn ở đây đều không vượt quá hai mươi. Tới đây ăn cơm phần lớn là tu sĩ bên ngoài, ví dụ như đệ tử chân truyền hay trưởng lão của tiên giáo Thái Thanh.

Ngô Bình yêu cầu phòng riêng, sau đó gọi món ăn. Hương vị thức ăn cũng không tệ, gan rồng mật phượng gì cũng có, thậm chí còn có thịt mãnh thú thượng cổ nữa.

Giá của chúng tất nhiên đều rất cao, chân tiên bình thường không ăn nổi.

Ngô Bình cố tình gọi nhiều món, ban đầu Nguyên Hạc còn nhịn, khi món thứ mười lên bàn, cậu ta hỏi: “Sư huynh, tôi nếm thử được không?”

Ngô Bình cười hỏi: “Sao cậu bảo không đói?”

Nguyên Hạc cũng thẳng thắn: “Vừa rồi không đói, giờ đói!”

Ngô Bình cười to: “Ngồi xuống ăn đi!”

Hai người đang ăn thì bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng hét thảm. Ngô Bình quay đầu nhìn thì thấy một đám đàn ông đang đánh một phụ nữ, trong lòng người phụ nữ đang ôm một đứa bé gái hai, ba tuổi, người phụ nữ không ngừng phát ra tiếng hét thảm thiết, cố gắng bảo vệ cô bé trong lòng.

“Dám đụng chủ của tụi tao à, đánh chết mày!”

Ngô Bình: “Đủ rồi!”

Mấy người kia ngẩng đầu, thấy Ngô Bình khí thế bất phàm, kẻ đánh người hỏi: “Các hạ là ai?”

Ngô Bình báo ra mình là đệ tử chân truyền của tiên giáo Thái Thanh, để lộ thẻ bài.

Mấy người kia hoảng sợ, vội quỳ xuống: “Tiên gia, chúng tiểu nhân đáng chết, quấy rầy bữa ăn của tiên gia!”

Ngô Bình hỏi: “Vì sao đánh người ta?”

Người này nói: “Chủ của chúng tôi đang đi trên đường, hai tên dân đen này lại không biết điều, lôi kéo quần áo ăn xin. Quần áo chủ nhân quý giá, bị tay của chúng làm bẩn!”

“Cũng không thể đánh người như thế!”, Ngô Bình nói.

Mấy người không dám cãi lại: “Vâng, chúng tôi sai rồi!”

Đuổi người đi, Ngô Bình xuống lầu xem thương thế của người phụ nữ.

Khi người phụ nữ ngẩng đầu, Ngô Bình phát hiện trên mặt đối phương có một vết bớt màu đen, nó gần như bao phủ hết cả gương mặt, nơi đó da mặt thô ráp trông như da heo.

Người phụ nữ vội cúi đầu: “Cảm ơn tiên lão gia!”

Ngô Bình nói: “Gặp tôi là phúc duyên của cô!”

Nói xong anh vung tay, cái bớt đen biến mất, để lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Hóa ra bên dưới cái bớt là sắc đẹp tuyệt thế. Tôi không đoán nhầm thì cái bớt này là sau này mới có phải không?”

Người phụ nữ sờ mặt mình, giọng nói lại không mang theo sự vui sướng, run giọng nói: “Tiên lão gia, cậu mau khôi phục lại dáng vẻ trước đó cho tôi đi, bằng không mẹ con tôi chết mất!”

Ngô Bình nghe xong thì nhíu mày: “Tại sao cô lại nói thế?”

Người phụ nữ khóc lóc: “Tôi từng là con gái một nhà giàu, năm 15 tuổi được phong là mỹ nhân đẹp nhất thành Thượng Nguyên, người cầu hôn nối dài tới cổng thành. Khi đó tôi còn rất vui mừng, nhưng chưa được vài ngày, cô chủ nhà họ Niên phái người tới, biến tôi thành thế này, còn nói dám khôi phục thì sẽ giết cả nhà!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4008


Ngô Bình nhíu mày: “Tại sao lại có kẻ đáng ghét như vậy, còn đứa bé này thì sao?”

Anh nhìn cô bé kia, hơn hai tuổi, trên mặt cũng có một vết bớt che kín cả nửa gương mặt.

Người phụ nữ khóc lóc: “Cô chủ họ Niên kia không yên tâm nên bắt tôi gả cho tên ăn xin. Tên kia vừa bẩn vừa lười, tôi theo anh ta thì anh ta cũng thay đổi, biết tiến tới, làm ăn buôn bán nhỏ. Không tới nửa năm, chúng tôi có cuộc sống khá giả, tôi cũng mang thai”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy sau đó cô ta lại nhắm vào con các vị?”

Người phụ nữ gật đầu: “Sau khi đứa nhỏ ra đời, vẻ ngoài cũng xinh đẹp. Cô chủ họ Niên kia lại nghe nói, sau đó biến con gái tôi thành thế này. Hôm sau, chồng tôi cũng chết ngay trên đường. Chúng tôi cùng đường, chỉ có thể xin ăn, không ngờ đụng phải mấy người sang trọng…”

“Nực cười!”, Ngô Bình giận tái mặt: “Cô yên tâm, cô chủ họ Niên gì đó còn dám tới hại cô, tôi sẽ dạy cô ta bài học!”

Tuy Nguyên Hạc không nói nhiều nhưng tâm tư lại tinh tế: “Cô chủ họ Niên kia tên là gì, trưởng bối là đệ tử hay trưởng lão của tiên giáo Thái Thanh?”

Người phụ nữ nói: “Anh trai của cô Niên kia là đệ tử tinh anh của tiên giáo Thái Thanh!”

Sắc mặt Nguyên Hạc trở nên khó coi, khẽ nói với Ngô Bình: “Sư huynh, có lẽ người này là đệ tử của Thần Võ đạo quân của Võ tiên tông – Niên Thành Uy!”

Võ tiên tôn – Thần Võ đạo quân là một trong ba võ tiên lớn của khuyên giới, thực lực phi phàm, đồng thời cũng là tam đệ tử của Huyền Đô lão tổ.

Ngô Bình nói: “Cho dù là đệ tử của tam sư bá thì tôi cũng không dễ dàng tha thứ đâu, cùng lắm là tìm sư tổ phân xử!”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, không đáng đâu! Một người phụ nữ tầm thường thôi, anh có thể mang họ rời khỏi đây mà!”

Ngô Bình nói: “Mang họ đi!”

Nguyên Hạc: “Tôi biết sư huynh có lòng từ bi nhưng sư huynh có từng nghĩ là nếu anh ra tay trừng trị cô Niên, Niên Thành Uy kia sẽ ra tay. Tuy Niên Thành Uy là thiên kiêu nhưng kém xa sư huynh, sư huynh tất nhiên có thể đánh bại nhưng từ đó, thể diện của Thần Võ đạo quân cũng mất sạch. Dù sao đó cũng là sư bá của anh, là vai trên mà!”

Ngô Bình không thể không thừa nhận là Nguyên Hạc nói có lý, anh nói với người phụ nữ: “Cô ở đây thì e là vẫn sẽ bị cô Niên kia bắt nạt thôi. Vầy đi, tôi đưa cô tới một nơi, cô cứ sống ở đó, nuôi con khôn lớn, yên tâm, ở đó không ai dám bắt nạt hai người”.

Nói xong anh vung tay ở trên mặt cô bé một cái, bé con lập tức trở thành đứa nhỏ đáng yêu, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đẹp hơn mẹ.

Ngô Bình không khỏi kinh ngạc: “Đúng là tuyệt phẩm của tạo hóa, đứa nhỏ này lớn lên chắc chắn thành giai nhân tuyệt sắc!”

Sau đó anh còn phát hiện căn cốt của cô bé rất tốt, trăm mạch thông suốt nhưng vì tuổi còn quá nhỏ nên không lộ ra sự bất phàm.

Trong lòng Ngô Bình có ý tưởng: “Tôi đưa hai người qua bên kia!”

Nói xong, anh bảo Nguyên Hạc chờ tại chỗ, mình thì đưa hai mẹ con tới sân nhỏ trong Ngũ Hành giới, để cho họ tạm thời ở đây.

Lão Hoàng thấy cặp mẹ con này thì ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều.

Ngô Bình nói với Trần Nhược Nhàn: “Chăm sóc tốt cho họ nhé!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4009


Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Anh yên tâm!”

Vào một thế giới xa lạ, cô bé vô cùng tò mò.

Ngô Bình dặn dò vài câu rồi quay về thành Thượng Nguyên.

Nguyên Hạc đang dùng bữa, chỉ mới thoáng chốc mà toàn bộ đ ĩa trên bàn đều trống trơn, Ngô Bình cười: “Nguyên Hạc, cậu ở cạnh sư tổ bao lâu rồi?”

Nguyên Hạc vừa ăn vừa nói: “Sư huynh, tôi theo sư tổ đã tám trăm năm!”

Ngô Bình trợn to mắt: “Tám trăm năm?”

Nguyên Hạc cười nói: “Đúng vậy, ta theo sư tổ khi mới mười sáu, từ đó đến giờ vẫn giữ vẻ ngoài này, không hề già yếu!”

Ngô Bình: “Chả trách cậu có thể tu thành chân tiên, theo sư tổ tám trăm năm, chỉ bảo vài câu thôi là cậu có thể đột phá rồi!”

Nguyên Hạc thở dài, đặt đũa xuống: “Sư huynh có điều không biết. Tư chất của ta chỉ thuộc dạng khá mà thôi, trở thành chân tiên là thành tựu cao nhất rồi”.

Ngô Bình cũng hiểu, nếu tư chất Nguyên Hạc tốt thật thì Huyền Đô lão tổ đã thu làm đồ đệ rồi, chứ không phải làm đồng tử bên người thế này.

Ngô Bình: “Tôi nghe sư tổ nói trên đại thế giới Thái Thanh của chúng ta còn một đại thế giới Thương Thanh nữa à?”

Nguyên Hạc: “Đúng vậy, lúc trước Nguyên Thủy đạo quân biến ra tam thanh, biến thành ba đại thế giới. Truyền thừa của lão quân tới từ đại thế giới Thượng Thanh”.

Ngô Bình: “Phải làm sao mới vào được đại thế giới Thượng Thanh?”

Nguyên Hạc: “Có cửa vào bí mật nhưng cũng có quy định đối với người vào, thế nên người đi không bao nhiêu”.

Ngô Bình: “Nguyên Thủy đạo nhân là nhân vật cỡ nào?”

Nguyên Hạc: “Là thiên tài dung hợp tiên đạo với văn minh tu hành còn lại, nghe nói từng chém chết cường giả trên bảng Kỷ Nguyên!”

Ngô Bình hiểu ra, bảng kỷ nguyên là bảng xếp hạng những người mạnh nhất trong kỷ nguyên nào đó, có thể chém chết cường giả kỷ nguyên thì ông ấy hẳn là một cường giả siêu cấp.

“Hiện tại Nguyên Thủy đạo nhân ở đâu?”

“Không biết, chắc là ngoài khuyên giới, cũng có thể là đi vũ trụ khác”.

Ngô Bình: “Tam Thanh của Nguyên Thủy đạo nhân có gì khác?”

Nguyên Hạc: “Cảnh giới Thái Thanh chủ yếu là tu tiên, là bước chuyển từ người thành tiên. Cảnh giới Thượng Thanh là tiên biến thành Chân Nhân, cảnh giới Ngọc Thanh là Chân Nhân trở thành Thánh Nhân”.

Ngô Bình: “Thế chẳng lẽ Tiên, Chân, Thánh nối liền?”

Nguyên Hạc: “Ừ, tôi cũng không rõ lắm, chắc là ý này!”

Ngô Bình: “Thế giới Thượng Thanh có nhiều tu sĩ không?”

Nguyên Hạc: “Tôi từng theo sư tổ tới đó vài lần, tu sĩ đều có tu vi cá nhân cao, xuất hiện rất nhiều Thái Cổ Chân Nhân. Nhưng sư tổ nói họ khác Thái Cổ Chân Nhân bình thường, hơn nữa, cảnh giới Thượng Thanh cạnh tranh vô cùng kịch liệt, tu vi yếu thì không có địa vị gì”.

Ngô Bình: “Có vẻ thế giới Thượng Thanh không có tiếp xúc gì với bên ngoài?”

Nguyên Hạc: “Phải, thường thì tu sĩ từ đại thế giới Thái Thanh lên đại thế giới Thượng Thanh sau đó từ Thượng Thanh lên Ngọc Thanh, còn ngược hướng thì ít lắm”.

Nguyên Hạc: “Phải rồi, thiên đạo của đại thế giới Thượng Thanh là là đầy đủ nên chịu ảnh hưởng khuyên giới rất nhỏ!”

Ngô Bình giật mình: “Ảnh hưởng rất nhỏ sao? Khó trách sao không có người chịu rời đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4010


Nguyên Hạc: “Thế nên người thường đi sang đó sẽ bị áp chế rất nhiều. Nghe nói lên đại thế giới Ngọc Thanh sẽ hoàn toàn không bị khuyên giới ảnh hưởng nữa”.

Ngô Bình: “Hèn chi mà Đại Thiên Tôn coi trọng đại thế giới Thái Thanh như vậy”.

Nguyên Hạc: “Đại Thiên Tôn muốn tiên giới trở thành địa phương duy nhất để thiên tiên ký thác linh đài, nhưng ý tưởng này quá phi thực tế, nơi tốt hơn tiên giới thì rất nhiều, ví dụ như đại thế giới Thái Thanh này cũng đã tốt hơn tiên giới rồi, nên Đại Thiên Tôn mới muốn nhét nó vào trong tiên giới, giúp nâng cao tầm ảnh hưởng của tiên giới”.

Hai người đang nói chuyện thì cửa bỗng bị đá văng, một tu sĩ trung niên xông vào, nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Mày giấu hai mẹ con kia đi đâu rồi?”

Ngô Bình biết hắn nói ai nên đáp: “Tôi đia đi đâu thì liên quan gì anh!”

Người đàn ông cười lạnh: “Mày có biết đắc tội cô Niên thì hậu quả thế nào không?”

Ngô Bình: “Vậy anh biết hậu quả đắc tội tôi chưa?”

Nguyên Hạc đứng lên, lạnh lùng nói: “Mở mắt chó ra mà nhìn đi, người trước mặt là thiên kiêu của tiên giáo Thái Thanh, nhận được sự ưu ái của Huyền Đô lão tổ, sao dám vô lễ thế hả?”

Người đàn ông trung niên đang ngạo mạn, nghe thế thì hốt hoảng. Hắn chưa thấy thì cũng từng nghe nói là người có địa vị cao nhất trong tiên giáo Thái Thanh chính là Huyền Đô lão tổ, là sư tổ của cậu cả.

Hắn vội nói: “Kẻ hèn không biết. Xin các vị tha thứ!”

Nguyên Hạc: “Mấy người đối xử với hai mẹ con kia quá đáng rồi đấy, chuyện này dừng tại đây. Nếu còn không thôi, chúng ta cứ tới chỗ Huyền Đô lão tổ phân phải trái đúng sai!”

Người đàn ông trung niên chảy mồ hôi lạnh khắp người: “Vâng, tôi rõ rồi!”, sau đó hắn chạy mất.

Đối phương vừa đi, Ngô Bình nói: “Không dạy cô ta bài học thì trong lòng chẳng thoải mái chút nào!”

Nguyên Hạc: “Không cần sư huynh phải ra tay, Niên Thành Uy sẽ tự tới nhận lỗi!”

Ngô Bình: “Ồ, hắn sẽ tới xin lỗi?”

Nguyên Hạc: “Sư huynh, anh không biết địa vị của mình ở tiên giáo Thái Thanh sao? Lúc nãy tại sao tôi lại ngăn cản anh? Niên Thành Uy so với anh giống như tạp dịch so với đệ tử tinh anh. Cho dù hắn có một trăm lá gan cũng không dám đắc tội với sư huynh”.

Ngô Bình: “Bây giờ tôi lợi hại vậy sao?”

Nguyên Hạc cười nói: “Người có địa vị cao nhất ở tiên giáo Thái Thanh là ai? Đương nhiên là Huyền Đô lão tổ, ngay cả lão nhân gia người còn coi trọng anh như vậy, đệ tử nào có thể so sánh?”

“Chưa kể, anh sắp đánh một trận với Trương Ngọc Hoàng. Nếu anh thắng, cho dù là mấy vị tông chủ địa vị cũng không bằng anh”.

Ngô Bình cười nói: “Nguyên Hạc, cậu đang nịnh nọt tôi đó à?”

Nguyên Hạc: “Mặc dù có hơi quá, nhưng lời tôi nói là sự thật”.

Ngô Bình: “Nguyên Hạc, tôi thấy cậu làm việc khá ổn trọng, có muốn theo tôi không?”

Nguyên Hạc cười nói: “Sư huynh, tôi không có tu vi cũng không không có tư chất. Vì gì lại được anh coi trọng”.

Ngô Bình: “Tôi sẽ hỏi ý sư tổ trước, nếu lão nhân gia đồng ý, tôi sẽ dẫn cậu theo. Nếu cậu chấp nhận, tôi đảm bảo sau này cậu sẽ trở thành Đạo Quân”.

Nguyên Hạc run lên: “Sư huynh, là thật sao?”

Ngô Bình: “Cậu nghe đến Đạo Quân Đan chưa? Tôi cũng vừa luyện chế xong”.

Nguyên Hạc kích động đến phát run: “Được! Chỉ cần lão tổ nguyện ý buông tay, tôi nhất định sẽ đi theo sư huynh!”

Ngô Bình: “Được rồi, mau ăn đi, ăn xong đi tham gia khảo thí”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4011


Dùng qua cơm, cả hai lại đi dạo một vòng mới đến nơi khảo thí.

Lúc này, cách nơi khảo thí không xa, một người đàn ông chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh một tòa cao ốc, nhìn Ngô Bình đi vào.

Người phụ nữ phía sau hắn nói: “Anh, không phải anh muốn đến xin lỗi cậu ấy sao?”

Người đàn ông có mặt chữ điền, mày rậm, tướng mạo tuấn tú. Hắn là Niên Thành Uy, anh cả nhà họ Niên, người đang đứng sau lưng hắn là cô Niên.

Niên Thành Uy: “Để xem cậu ta có thật sự như lời đồn, nắm giữ nhiều tư chất siêu cấp không đã”.

Cô Niên: “Hừ, cũng chẳng có gì ghê gớm, chưa chắc đã mạnh hơn anh”.

Niên Thành Uy: “Nhất định là mạnh hơn anh, nhưng mạnh hơn bao nhiêu thì anh cũng không biết”.

Cô Niên: “Mạnh hơn một chút thì có là gì”.

Hiện tại, con rối Tiên Tôn cấp vô thượng được đặt trong động thiên. Tiếng chiêng vừa vang lên, Ngô Bình lập tức ra tay.

Thực lực của con rối Tiên Tôn thật sự rất mạnh. Nếu là lúc trước khi Ngô Bình chưa thành Thánh, ít nhất cũng phải ba trăm đến năm trăm chiêu mới phân thắng bại, hơn nữa chưa chắc đã thắng. Bây giờ anh chỉ dùng mười chiêu đã đánh đánh bay con rối bằng một cú đấm.

Nếu không phải sợ làm hỏng con rối, một quyền này đã đánh nó không còn đường lui. Cho dù vậy, y giáp trên người con rối cũng bị rách tả.

Nó nặng nề rơi xuống đất, rất lâu sau mới chậm đứng dậy.

Tiếng chiêng lại vang lên, khảo thí kết thúc, phụ trách khảo nghiệm tu sĩ cười nói: “Chúc mừng Tiên Tôn, cậu chính thức có được danh hiệu Vô Thượng Tiên Tôn”.

Ngô Bình: “Ồ, danh hiệu này có lợi gì không?”

Người này nói: “Người nắm giữ danh hiệu Vô Thượng Tiên Tôn sẽ nhận được bổng lộc của Tiên Tôn nhất phẩm, chọn một Thiên Vực làm thái ấp. Hơn nữa còn có thể trực tiếp đi gặp Đại Thiên Tôn, tham gia nghị sự triều đình”.

Ngô Bình: “Xem ra vinh dự Vô Thượng Tiên Tôn nhận được khá lớn”.

Người nọ nói: “Đương nhiên, dù sao cũng là Vô Thượng Tiên Tôn duy nhất tại đương thế”.

Nói xong, hắn nâng hai tay dâng lên huy hiệu Vô Thượng Chí Tôn, bên trong huy hiệu có một không gian chứa chút lợi thưởng.

Ngô Bình tiếp nhận huy hiệu, sải bước ra khỏi nơi khảo thí.

Nguyên Hạc vui vẻ nói: “Chúc mừng sư huynh đã là Vô Thượng Thiên Tôn đương thời đầu tiên”.

Đúng lúc này, một tu sĩ bước tới, từ xa đã khom người hành lễ với Ngô Bình: “Bái kiến sư huynh Lý!”

Ngô Bình nhìn đối phương hỏi: “Anh là ai?”

Người tới chính là Niên Thành Uy, hắn đáp: “Tôi là Niên Thành Uy, hành vi trước đó của em gái tôi có chút quá đáng. Sau khi biết chuyện, tôi đã nghiêm khắc trừng phạt”.

Nói xong, hắn nghiêm khắc nhìn đứa em gái bên cạnh: “Hương Vân, còn không mau xin lỗi Lý công tử?”

Niên Hương Vân quỳ xuống đất: “Lý công tử, tôi biết sai, xin anh tha thứ”.

Quả nhiên, đúng như Nguyên Hạc suy đoán, Niên Thành Uy sẽ đến đây xin lỗi. Anh thản nhiên nói: “Bỏ đi, chuyện cũng qua rồi. Tôi đã đưa hai mẹ con kia đến nơi khác, hy vọng về sau các người sẽ không gây khó dễ cho họ”.

Cô Niên: “Tôi không dám”.

Niên Thành Uy cười nói: “Sư huynh, tiểu đệ biết huynh tới thành Thượng Nguyên, bằng không nhất định sẽ thiết đãi hai vị”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4012


Ngô Bình: “Sau này còn nhiều cơ hội. Anh Niên, tôi còn phải đi gặp sư tổ, không trò chuyện được lâu”.

Thế là, anh từ biệt anh em Niên gia, bay về tiên giáo Thái Thanh.

Anh vừa đi, Niên Hương Vân nói: “Anh, cậu ta lại là Vô Thượng Tiên Tôn”.

Niên Thành Uy nhẹ thở dài: “Chênh lệch quá lớn. Năm đó anh khảo thí cũng chỉ đạt Tiên Tôn nhất phẩm. Nếu hắn là Đế phẩm, anh còn dám so tài. Nhưng là Vô Thượng thì giống như ánh đèn với mặt trời, không thể so sánh”.

Niên Hương Vân thở dài: “Cậu ta mạnh vậy sao?”

Niên Thành Uy: “Hương Vân, tốt nhất em đừng chọc tới hai mẹ con kia, càng không được chọc giận người này. Có khả năng cao cậu ta là nhân vật số một tiên giáo Thái Thanh”.

Niên Hương Vân run rẩy: “Em nhớ rồi”.

Gặp lại Huyền Đô lão tổ, lão tổ cười nói: “Vô Thượng Tiên Tôn, không tệ! Trương Ngọc Hoàng lúc trước cùng lắm chỉ tới truyền kỳ mà thôi. Huyền Bình, quả nhiên con không làm lão tổ ta thất vọng”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư tôn, còn có mấy ngày, chi bằng để Huyền Bình đi cung Bát Cảnh thử một lần đi?”

Huyền Đô lão tổ gật đầu, nói: “Huyền Bình, cung Bát Cảnh là nơi Chứng Đạo của sư tôn ta – Thái Thượng Lão Quân, con cũng đi đi. Có thể đạt được chừng nào đều tùy vận khí của con”.

Ngô Bình: “Vâng!”

Nguyên Hạc dẫn Ngô Bình tới đại điện. Đại điện có hình bát giác, đại diện cho tám phương vị. Điện cao trăm mét, vừa vào trong đã cảm nhận được khí tức huyền diệu.

Nguyên Hạc không đi vào mà nói: “Sư huynh, anh tự mình lĩnh hội, tôi đứng bên ngoài chờ”.

Vừa vào cửa, cửa điện lập tức đóng ‘rầm’. Xung quanh bỗng chốc vang lên vô số tiên âm.

Tiên âm này vô cùng ảo diệu, Thái Thượng Lão Quân trước kia cũng mất bảy năm mới lĩnh ngộ được tiên đạo Thái Thượng nơi đây.

Nhưng Ngô Bình có hai ưu thế, một là anh có huyết mạch Lão Quân, có thể mở ra rất nhiều năng lực, ví dụ như nhân cách Thái Thượng. Cốt yếu là, anh lấy được truyền thừa tiên chủng, hai bên xác minh lẫn nhau nên tốc độ lĩnh ngộ cực nhanh.

Trong ba ngày ngắn ngủi, những tiên âm huyền diệu vốn không cách nào nghe rõ. Bây giờ qua tai Ngô Bình đã biến thành một loại ngôn ngữ. Loại ngôn ngữ này vô cùng thần diệu, tu sĩ bình thường không thể lý giải ý tứ của nó.

Hiểu rõ ý nghĩa tiên âm, toàn bộ tiên âm tức khắc tụ hợp vào thần hải của anh. Ngưng kết thành một tiên kinh cực lớn, tên là Thái Thanh đạo kinh.

Cung Bát Cảnh lập tức chấn động, sau đó cửa điện rộng mở, Ngô Bình tỏa ra tiên quang tám màu sắc, rảo bước ra ngoài.

Bên ngoài cửa điện không chỉ có Nguyên Hạc mà còn có mấy nhân vật trọng yếu như Phiêu Miểu Đạo Quân, Huyền Đô lão tổ, Thần Võ Đạo Quân, Thanh Dương Đạo Quân.

Huyền Đô lão tổ thấy tiên quang trên người Ngô Bình, cười nói: “Xong rồi!”

Ngô Bình khom người hành lễ, nói với mọi người: “Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh”.

Huyền Đô lão tổ nói: “Huyền Bình, trừ Lão Quân ra, con là người thứ hai hiểu được đại đạo Thái Thượng!”

Ngô Bình: “Sư tổ, đệ tử cần bế quan vài ngày”.

Lão tổ Huyền Đô: “Ừm, đến điện Tử Quang của ta đi”.

Vì thế, Ngô Bình đã đến điện Tử Quang bế quan một mạch ba ngày.

Trong thời gian đó, anh đã lĩnh ngộ hết Thái Thượng Đạo Kinh, kết hợp với thông tin của chủng tiên cùng tình trạng của bản thân, loáng cái đã có một hệ thống tu hành được hình thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4013


Thái Thượng Đạo Kinh sẽ biến con người thành thần tiên. Tiên ở đây đã được bóc thuộc tính huyết mạch với Tiên tộc, trở thành một hình thái sinh mệnh cao cấp hơn. Vì thế nó khác với tiên của chủng tiên khác, có nét tương tự với Vạn Tiên Quy Thánh Quyết của Thánh Tiên Tông.

Thái Thượng Đạo Kinh không có yêu cầu quá nhiều với Địa Tiên, song với Hư Tiên, Thần Tiên, Chân Tiên của giai đoạn Thiên Tiên thì nó lại có sự thay đổi to lớn, cụ thể là tăng thêm nhiều cảnh giới.

Ví dụ, Hư Tiên, Thần Tiên, Thiên Tiên đều được chia thành ba cảnh giới nhỏ, nhưng Hư Tiên trong Thái Thượng Đạo Kinh lại chia thành sáu cảnh giới nhỏ, vậy là gấp đôi rồi.

Thần Tiên cũng có năm cảnh giới, cuối cùng là Chân Tiên thì có nhiều nhất là chín cảnh giới, hay còn được gọi là chín cấp Chân Tiên, mỗi khi vượt qua một cấp lại tiến gần đến Chân Nhân hơn.

Ngô Bình không còn thời gian để tu luyện tiếp nữa, vì thời gian tỉ thí với Trương Ngọc Hoàng đã đến, vì vậy anh đã rời khỏi điện Tử Quang.

Mọi người đã chờ sẵn bên ngoài, lão tổ Huyền Đô nói: “Đại Thiên Tôn yêu cầu tỉ thí sẽ diễn ra ở ngoài Khuyên giới, vì thế chúng ta không thể đi cùng con được rồi”.

Ngô Bình cau mày: “Vị trí cụ thể là ở đâu ạ?”

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Một tinh cầu dành cho Thần tộc phạm tội bị lưu đày, con đến đó rồi, chẳng những phải đánh bại đối thủ, mà còn phải đối diện với nguy hiểm ở đó”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đại Thiên Tôn nghĩ làm vậy thì Trương Ngọc Hoàng có thể phát huy được ưu thế, nhưng ông ta đâu biết rằng con đã gia nhập một môn phái ngoài Khuyên giới từ lâu”.

Ngô Bình: “Sư tổ, nếu con thắng thì Đại Thiên Tôn có giữ lời hứa không ạ?”

Lão tổ Huyền Đô: “Nhất định ông ta sẽ giữ lời, không thì sau này còn ai nể phục nữa?”

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Huyền Bình, con đừng sơ suất. Trương Ngọc Hoàng có một nửa huyết mạch của Thần tộc, hắn không phải bán thần bình thường đâu”.

Ngô Bình: “Sư tôn yên tâm, con sẽ chú ý”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đến giờ thì đôi bên sẽ tự đưa người của nhau đến đó, còn chúng ta chỉ có thể theo dõi mọi chuyện ở tinh cầu ấy qua một pháp khí thôi”.

Trong lúc họ nói chuyện, lão tổ Huyền Đô lấy một cái gương ra, nó bay lên cao rồi phóng ra một màn sáng, trên đó hiển thị một tinh càu màu xám. Tinh cầu này được một trăm cái khoá sắt khổng lồ khoá chặt trong hư không.

Thấy thế, Ngô Bình nói: “Sư tổ, tinh cầu này bị trói rồi”.

Lão tổ Huyền Đô: “Ừ, cho nên con đến đó xong thì sức mạnh cũng bị hạn chế nhiều đấy, gần như sẽ thành người bình thường luôn. Đương nhiên, Trương Ngọc Hoàng cũng thế”.

Ngô Bình: “Gì mà phải phức tạp thế nhỉ, cứ đấu một trận bình thường không phải nhanh hơn sao!”

Lão tổ Huyền Đô: “Chuyện này có liên quan đến nhiều vấn đề, ai cũng có chủ đích riêng. Huyền Bình, con chuẩn bị xong chưa?”

Ngô Bình gật đầu: “Sư tổ, con xuất phát lúc nào cũng được ạ.”

Ngay sau đó, lão tổ Huyền Đô đã vung tay lên, Ngô Bình lập tức biến mất. Anh xuyên qua hành lang thời không, không biết bao lâu sau đã rơi từ trên cao xuống mặt đất.

Mặt đất ở đây là nham thạch rất cứng, sức mạnh quanh người anh cũng bị áp chế đến 90 phần trăm, giờ anh chỉ sử dụng được chưa đến một phần một trăm công lực.

Lúc này, anh mới thấy thánh thể của mình phát huy tác dụng lớn, tuy có bị hạn chế sức mạnh đến đâu, anh cũng có thể hành động thoải mái.

Mặt đất là nham thạch màu đỏ, nhiệt độ rất cao, nếu có một miếng thịt đặt lên thì chỉ vài phút thôi là chín.

Ngô Bình đi chân trần nên lập tức lao đi nhanh như bay, sau đó đi tìm một nơi có môi trường thích hợp hơn, vì nơi này quá nóng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4014


Lúc này, lão tổ Huyền Đô đã nhìn thấy Ngô Bình qua gương, anh đang bay rất nhanh trên nền nham thạch nóng cháy nên nhìn không rõ lắm.

Lão tổ Huyền Đô bật cười nói: “Thực lực của Huyền Bình còn mạnh hơn ta nghĩ. Tại một nơi có đại đạo hoàn chỉnh, hơn nữa thực lực còn bị hạn chế tối đa mà thằng bé vẫn có thể bùng nổ sức mạnh như vậy, đúng là hiếm thấy”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Nếu là con, khéo đi lại còn khó”.

“Hơn thế, những sinh linh sinh sống ở đây đều khiến Thần tộc phải dè chừng, Huyền Bình còn phải đề phòng chúng”.

Trong lúc họ nói chuyện, lại có một bóng người rơi từ trên cao xuống. Hắn đáp mạnh xuống đất rồi chậm rãi đứng dậy. Ngay khi rơi xuống đất, quanh người hắn đã bốc lên ngọn lửa thần màu tím, sau đó hắn cũng bay vút lên cao.

Thấy thế, lão tổ Huyền Đô nhăn mặt nói: “Hắn có huyết mạch Cổ Thần đấy”.

Huyết mạch Cổ Thần là chỉ huyết mạch Thần tộc của kỷ nguyên trước, không phải huyết mạch do kỷ nguyên này sinh ra. Huyết mạch Cổ Thần đã trải qua thử thách đại kiếp của kỷ nguyên nên đã mạnh hơn, nó thuộc giới quý tộc của Thần tộc.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Xem ra Trương Ngọc Hoàng đang che giấu thực lực, Đại Thiên Tôn cũng giấu kỹ thật”.

Lão tổ Huyền Đô: “Đúng như ta dự liệu, chúng ta cũng không phải lo, tư chất của Huyền Bình cũng không thua kém gì hắn đâu”.

Tuy Ngô Bình đang chạy, nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn Trương Ngọc Hoàng, trong khi anh chỉ sử dụng sức của mình mà thôi.

Vù!

Đang chạy thì anh bay vút lên cao như một quả đạn pháo, cú nhảy này cao đến mấy trăm dặm.

Sau đó anh đáp xuống đất, cuối cùng cũng rời khỏi nơi nóng cháy, tới một bãi cỏ thưa thớt.

Có rất ít cỏ ở đây, vì lượng nước hạn chế nên mặt đất nửa sa mạc nửa nham thạch.

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi lại nhảy lên cao cả chục nghìn mét. Khi đứng trên cao, anh đã quan sát xung quanh, nhờ con mắt nhìn xuyên thấu vạn vật mà anh đã nhìn rõ mọi thứ.

Anh phát hiện khoảng hơn 300 dặm ở phía trước có một trấn nhỏ, điều này khiến anh khá bất ngờ, vì ở một nơi quỷ quái như này cũng có thị trấn.

Anh nhanh chóng di chuyển tới gần đó, ngoài trấn có một con sông nhỏ, nước sông có màu ngọc bích, có bầy cá màu đỏ như lửa đang bơi dưới nước.

Anh đi tới gần sông, chuẩn bị vớt nước rửa mặt.

Đột nhiên, có một giọng nói ở phía đối diện vọng tới: “Không muốn chết thì đừng có chạm vào nước ở đây”.

Ngô Bình ngẩn lên thì nhìn thấy một cô gái trông rất quỷ dị đang đứng ở bờ bên kia. Cô ấy rất xinh, nhưng có tới ba mắt, khi nhìn sẽ tạo cảm giác chồng chéo rất khó chịu.

Ngô Bình mặc kệ cô ấy rồi vốc nước lên uống. Nước này còn độc hơn a xít, nó lập tức ăn mòn cổ họng và thực quản của anh.

Song, cơ thể anh có khả năng phòng độc rất mạnh nên đã xử lý chất độc trong nước ngay, sau đó chuyển hoá nó thành nước tinh khiết.

Cô gái ngẩn ra, nói đúng hơn thì cô ấy không phải con người, mà thuộc kiểu sinh vật giống người.

Ngô Bình: “Ngon phết!”

“Cậu thú vị đấy!”, cô ấy nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4015


Ngô Bình: “Xin hỏi đây là nơi nào?”

Cô gái: “Đây là trấn Xích Nham”.

Ngô Bình: “Trên người cô có cả khí tức của yêu lẫn thần, lẽ nào cô mang huyết mạch thần yêu à?”

Cô gái: “Thần yêu? Nếu tôi là thần yêu thì sao lại bị trấn áp ở đây chứ, tôi chỉ là một món đồ thí nghiệm thất bại thôi”.

Dứt lời, cô ấy giơ tay lên lau mặt, ba con mắt đã biến thành hai con mắt, hơn nữa trông cô ấy đã xinh hơn rất nhiều: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Văn”.

Ngô Bình: “Chào chị Văn”.

Cô gái bật cười: “Cậu gọi tôi là chị á? Ha ha, hay đấy!”

Ngô Bình: “Chị Văn, tôi nghe nói ở đây có nhiều cường giả bị lưu đày lắm đúng không?”

Văn: “Ừ, tôi chỉ là một người khá yếu trong số họ thôi”.

Ngô Bình: “Tại sao Thần tộc lại để những người lưu vong ở đây?”

Văn đáp: “Nếu cậu không mù thì chắc cũng đã thấy các khoá sắt bên ngoài rồi, Thần tộc đã thiết lập đại trận ở đây, người lưu vong bị đày đến đây rồi thì thực lực sẽ bị hạn chế”.

Ngô Bình hỏi thẳng: “Chị Văn, trấn phía trước có nguy hiểm không?”

Văn cười khẩy: “Ở đây thì nếu không bị sinh vật khác ăn thịt thì mình phải ăn thịt chúng nó, cậu thử nói xem có nguy hiểm không?”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ăn lẫn nhau thế à?”

Văn: “Chắc cậu cũng cảm nhận được không hề có bất kỳ sức mạnh nào ở đây rồi đúng không!”

Vừa đến, Ngô Bình đã biết điều này rồi, anh không thể hấp thu bất kỳ sức mạnh nào ở đây cả, vì vậy muốn nâng cao thực lực thì chỉ còn cách ăn thịt sinh linh khác thôi.

Anh thở dài nói: “Thế thôi tôi không đến đó nữa vậy”.

Văn: “Dù gì cậu cũng đã gọi tôi một tiếng là chị, tôi sẽ bảo vệ cậu”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Chị Văn sẽ che chở cho tôi ư?”

Văn hừ một tiếng: “Đó là vì tôi đang vui thôi, chứ không thì tôi đã xơi tái cậu rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chị xinh thế này thì đừng ăn thịt tôi, chứ há ngoác miệng ra thì trông xấu lắm”.

Văn bị chọc cười: “Cũng được, tạm thời tha cho cậu”.

Ngô Bình bật người lên rồi nhảy sang bên kia sông, đáp xuống trước mặt Văn, anh lấy một quả hạnh ra nói: “Chị Văn nếm thử đi”.

Đây là quả hạnh mà Hạnh Tổ cho anh, nó chứa rất nhiều sức mạnh. Văn ngửi thấu mùi thơm của nó xong thì sáng mắt lên rồi ăn luôn, thậm chí còn không nhả hạt.

Ực!

Cô ấy vừa ăn hết quả hạnh thì làn da đã ánh lên linh quang, Văn ngạc nhiên nói: “Cậu lấy quả này ở đâu đấy? Tôi thấy hệt như ăn quả bàn đào ý”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn cũng biết quả bàn đào à?”

Văn: “Vớ vẩn, ở Thần giới có ai không biết quả ấy?”

Ngô Bình: “Quả hạnh này là quả của cây hạnh duy nhất dưới nhân gian nên dược lực của nó còn mạnh hơn cả bàn đào”.

Văn tỏ vẻ khó hiểu rồi nói: “Cậu có bị hâm không mà lại tặng một quả hạnh quý giá như thế cho một người không biết là địch hay bạn như tôi?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Còn lâu tôi mới hâm, tôi có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, hơn nữa tôi có thể cảm thấy chị là người tốt”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom