Cập nhật mới

Dịch Thần Y Trở Lại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3976


Lâm Nhu đáp: “Được rồi, tôi sẽ liên lạc với người đó. Nhưng tại sao cậu lại là anh trai tôi, làm em trai tôi không được sao?”

Ngô Bình: “Chị có một người anh trai là thánh nhân thì chắc chắn sẽ không bị thiệt mà?”

Lâm Nhu cười “he he” đáp: “Nhưng nếu có em trai thánh nhân, chẳng phải càng có uy hơn sao?”

Ngô Bình: “Đừng nói nhảm nữa, mau liên lạc đi”.

Lâm Nhu sau đó đã liên lạc với đệ tử của Thánh Tiên Tông tên là La Ngọc kia.

Đúng như tên gọi, La Ngọc đẹp trai như ngọc. Từ khi gặp Lâm Nhu, anh ta luôn ngưỡng mộ cô và thường xuyên tìm cách tiếp cận. Nhưng tiếc là Lâm Nhu không có hứng thú với anh ta. Khi Lâm Nhu nói rằng cô ấy có chuyện muốn nhờ, La Ngọc vô cùng vui mừng và chạy đến Hắc Thiên Giáo ngay.

Trong hoa viên của Hắc Thiên Giáo, Lâm Nhu kéo tay Ngô Bình và nói: “La Ngọc, đây là anh trai tôi, anh ấy tên là Lâm Tiểu Bình”.

La Ngọc vội vàng chắp tay chào: “Hân hạnh được gặp Lâm đại ca”.

Ngô Bình cười đáp: “Cậu là La Ngọc phải không? Được lắm, đúng là có khí phách của người tài”.

La Ngọc cười đáp: “Lâm đại ca quá khen rồi”.

Lâm Nhu: “La Ngọc, tôi muốn nhờ anh giúp anh trai tôi gia nhập Thánh Tiên Tông. Anh cũng biết rằng Hắc Thiên Giáo hiện tại rất yếu, không có tương lai nếu ở lại đây. Vì vậy, tôi hy vọng rằng anh trai tôi có thể gia nhập một môn phái hùng mạnh hơn”.

La Ngọc đột nhiên lộ ra vẻ bối rối và nói: “Lâm Nhu, tôi thực sự muốn giúp đỡ Lâm đại ca. Nhưng tôi chỉ là một đệ tử bình thường của Thánh Tiên Tông. Với lại, cuộc tuyển chọn đầu vào của Thánh Tiên Tông cực kỳ nghiêm ngặt, mỗi đệ tử trước khi gia nhập môn phái thì đều phải gặp mặt tông chủ, tỷ lệ đào thải rất cao. Đây cũng là lý do mà số lượng đệ tử Thánh Tiên Tông chỉ có mấy trăm người mà thôi”.

Lâm Nhu: “Tư chất của anh trai tôi rất tốt, anh ấy không cần đi cửa sau. Chỉ cần để anh ấy làm bài kiểm tra đầu vào của Thánh Tiên Tông, anh ấy nhất định sẽ vượt qua”.

La Ngọc đương nhiên không tin, năm đó anh ta còn tưởng rằng mình cực kỳ tài giỏi, nhưng suýt chút nữa đã bị loại trong kỳ thi tuyển đệ tử. Cuối cùng nếu không phải vì đẹp trai mà được thêm điểm, tông chủ có lẽ đã không giữ anh ta lại.

Có điều, anh ta đương nhiên không thể từ chối, nói: “Nếu như đại ca tự tin về năng lực của mình thì tốt rồi, tôi có thể dẫn anh ấy tới tham gia kỳ thi đầu vào”.

Ngô Bình hỏi: “Người anh em, nội dung khảo hạch của Thánh Tiên Tông là gì vậy?”

La Ngọc: “Thánh Tiên Tông khảo hạch không giống với những môn phái khác, chúng tôi sẽ kiểm tra ‘thánh căn’ và ‘tiên căn'”.

Ngô Bình: “Tiên căn thì tôi đã biết, nhưng thánh căn là gì?”

La Ngọc cười nói: “Thánh căn chính là căn cốt để thành thánh. Thánh căn càng tốt, người thành thánh càng dễ dàng. Thánh Tiên Tông là tu tiên và tu thánh song hành, hai quá trình tu luyện này bổ trợ và thúc đẩy lẫn nhau”.

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Tu thánh và tu tiên kết hợp, quả thực là thú vị. Có điều, sau cùng quá trình tu luyện này sẽ đi đến đâu?”

La Ngọc: “Theo lời sư tổ của chúng tôi thì hai quá trình này có thể diễn ra song song. Có thể vừa là thánh nhân, vừa là tu sĩ Tiên Đạo, gọi là thánh tiên!”

Ngô Bình thầm nghĩ: “Thánh – tiên cùng song hành, chẳng phải giống như mình bây giờ sao?” Vì vậy, anh càng nóng lòng muốn xem công pháp của Thánh Tiên Tông, muốn biết vị tiền bối kia năm xưa đã tu luyện như thế nào.

Anh liền hỏi: “Người anh em, tôi nghe nói Thánh Tiên Tông có một loại công pháp, ai có thể tu luyện thành công sẽ trở thành tông chủ, có chuyện như vậy sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3977


La Ngọc mỉm cười: “Đúng vậy. Thánh Tiên Tông có một công pháp cốt lõi, nhưng nó mơ hồ đến mức ngay cả tông chủ hiện tại cũng không thể tu luyện được. Nếu bất kỳ đệ tử nào có thể luyện công pháp này, thì có thể ngay lập tức trở thành tông chủ mới. Mọi người cũng sẽ tâm phục khẩu phục”.

Lâm Nhu: “Tông chủ hiện tại đồng ý từ bỏ quyền lực sao?”

La Ngọc cười nói: “Có thể luyện công pháp này chứng tỏ tư chất của đệ tử đó không thua gì sư tổ. Tông chủ dù có tham quyền thế nào cũng không muốn tranh đoạt với tổ tông. Hơn nữa, Thánh Tiên Tông muốn phát triển, thì phải sinh ra một thiên tài khác xuất sắc như sư tổ năm xưa”.

Ngô Bình: “Thánh Tiên Tông hiện có bao nhiêu thánh nhân?”

Nghe câu hỏi này xong, La Ngọc không khỏi xấu hổ bởi vì hiện tại Thánh Tiên Tông chỉ có một vị tông chủ là bán thánh, còn lại những người khác còn lâu mới được làm thánh nhân.

Anh ta ho khan một tiếng nói: “Toàn bộ Thánh Tiên Tông đều dốc toàn lực, hi vọng một vị thánh nhân mau chóng xuất hiện”.

Nói đến thánh nhân, ánh mắt La Ngọc sáng lên, nói: “Lâm đại ca, chỉ có tu luyện đến mức trở thành thánh nhân thì mới có thể phát huy uy lực cực đại của bộ công pháp đó. Một khi thành công rồi, sẽ có cơ hội tìm được con đường phục hưng nhân tộc!”

Ngô Bình: “Ồ, sư tổ đã nói vậy sao?”

La Ngọc: “Ừm, câu nói này được sư tồ khắc ở trên vách tường của đại điện để khích lệ các thế hệ đệ tử Thánh Tiên Tông nỗ lực tu luyện, hy vọng có thể sinh ra một vị Thánh Tiên chân chính!”

Ngô Bình: “Xem ra, cơ sở tu luyện của Thánh Tiên Tông nằm ở thể chất của một thánh nhân, nếu trở thành một thánh nhân rồi tu luyện công pháp này thì sẽ cho ra hiệu quả ngoài mong đợi”.

Nghĩ tới đây, anh hỏi: “Trong công pháp của Thánh Tiên Tông, Địa Tiên có bao nhiêu cảnh giới?”

La Ngọc đáp: “Công pháp Tiên Đạo của Thánh Tiên Tông chúng tôi nhiều hơn hai cảnh giới so với thế giới bên ngoài. Ở trên cảnh giới Đoạt Thiên, còn có một cảnh giới Thiên Mệnh. Cảnh giới Thiên Mệnh này từ cổ chí kim rất ít thiên tài tu luyện được, sư tổ của chúng tôi là một trong số đó”.

Ngô Bình vui mừng khôn xiết, anh vẫn luôn muốn đột phá cảnh giới Thiên Mệnh, nhưng anh mới chỉ nghe thiên chủ Thanh Tuyết nói qua. Về phần cảnh giới này rốt cuộc là như thế nào và đột phá ra sao thì thiên chủ Thanh Tuyết cũng không biết.

Bây giờ anh nghe nói ở tông phái này có một công pháp tu luyện cảnh giới Thiên Mệnh chân chính thì sao có thể không vui cho được? Anh lập tức hỏi: “Người anh em, Thánh Tiên Tông hẳn là có rất nhiều thiên tài cảnh giới Đoạt Thiên phải không?”

La Ngọc lại một lần nữa lúng túng, hiện tại Thánh Tiên Tông chỉ có một cao thủ cảnh giới Đoạt Thiên, tông chủ đang không ngừng tích trữ tài nguyên để đào tạo cao thủ này. Nhưng dù vậy, cao thủ này cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới thứ hai của Đoạt Thiên rồi không thể nào đột phá thêm được nữa. Thánh Tiên Tông tông chủ đã quyết định để người này đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên rồi không tiếp tục tu luyện nữa.

“Ừm, có một số người đã đạt đến cảnh giới Đoạt Thiên”, La Ngọc xấu hổ khi nói rằng chỉ có một nên quyết định đổi thành “một số”.

Ngô Bình cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Cậu Lạc, hôm nay chúng có thể đi thi luôn không?”

La Ngọc gật đầu: “Đương nhiên. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện”.

Hai người lái xe với tốc độ ánh sáng, thẳng hướng Thánh Tiên Tông. Trên đường đi, La Ngọc nói với Ngô Bình rằng cuộc kiểm tra thánh căn được thực hiện thông qua một viên Thánh Hoàng Châu. Thánh Hoàng Châu sẽ trực tiếp đưa ra cấp bậc của thánh căn.

Thánh căn chia thành không thánh căn, hạ thánh căn, thánh căn, thượng thánh căn, thánh căn cấp vương, thánh căn cấp hoàng.

Bình thường mà nói, chỉ cần có hạ thánh căn, cũng coi như tư chất không tồi. Trong tất cả đệ tử Thánh Tiên Tông, hạ thánh căn chiếm số lượng ít, chỉ vài chục người. Hiện tại chỉ có một người có thánh căn, chính là cao thủ cảnh giới Đoạt Thiên kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3978


Nếu là thượng thánh căn, trong lịch sử có hai cái, nhưng cả hai thiên tài đó đều đã chết sau đó. Về phần thánh căn cấp vương thì chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Nếu đem ra so sánh thì yêu cầu đối với tiên căn không cao như vậy. Tiên căn chia làm nguỵ tiên căn, tạp tiên căn, thuần tiên căn. Trong đó tạp tiên căn chia làm năm cấp, thuần tiên căn chia làm chín cấp, loại tiên căn này là quý nhất, trong đó thuần tiên căn cấp một là cao cấp nhất. Bên trên thuần tiên căn còn có hai loại khác, đều là tiên căn từ cổ chí kim hiếm thấy. Đó chính là tiên căn chí tôn và tiên căn thái thượng.

Chỉ cần các đệ tử của Thánh Tiên Tông có thuần tiên căn là có thể vượt qua bài kiểm tra. Đương nhiên, nếu thánh căn đủ tốt, cho dù là tạp tiên căn cũng không thành vấn đề. Từng có một đệ tử khảo nghiệm ra thánh căn và tạp tiên căn cấp hai cũng được thông qua và trở thành đệ tử chính thức. Sau này phát triển kỳ thực cũng không tồi.

Chẳng mấy chốc, La Ngọc đã đưa Ngô Bình đến Thánh Tiên Tông.

Trước điện thờ, La Ngọc nói với trưởng lão phụ trách: “Các vị trưởng lão, vị này là bằng hữu của tôi, chi phí khảo nghiệm thánh căn chúng tôi sẽ tự chi trả”.

Trên thực tế, hiện tại không phải thời điểm khảo nghiệm miễn phí nên muốn khảo nghiệm thánh căn, chỉ có thể tự mình trả phí. Hơn nữa, phí tổn cũng không thấp.

Một trong các trưởng lão nói: “Được rồi, đăng ký rồi đưa bạn cậu vào đi”.

La Ngọc đưa Ngô Bình đi báo danh. Đến lúc đóng phí, Ngô Bình đương nhiên sẽ không để anh ta trả tiền. Anh giành trả tiền trước, số tiền này với anh cũng không nhiều, chỉ mười nghìn đồng Thần Long.

Khi vào trong điện, Ngô Bình nhìn thấy một viên châu. Viên châu toả ra thánh uy. Đây có lẽ chính là Thánh Hoàng Châu.

Ở bên cạnh Thánh Hoàng Châu có một ông cụ tóc bạc phơ, mắt nheo lại. Có điều, khi Ngô Bình bước vào, ông ấy đột nhiên mở to mắt, không ngừng đánh giá anh. Ông cụ này sống hơn một nghìn tuổi, kinh nghiệm phong phú nên vừa nhìn là cảm nhận được khí chất phi phàm của Ngô Bình.

Ông cụ nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là gì?”

Ngô Bình: “Thưa cụ, tôi tên Lâm Tiểu Bình”.

Ông cụ: “Cậu đặt tay lên Thánh Hoàng Châu, như vậy là có thể khảo nghiệm tư chất của cậu”

Ngô Bình giơ tay ấn lên Thánh Hoàng Châu, cảm giác được một lực đạo thần bí khiến anh vô cùng thoải mái tiến vào trong cơ thể. Sau đó, anh cảm thấy trong cơ thể cũng sinh ra một lực đạo, cộng hưởng với năng lượng của Thánh Hoàng Châu.

Kết quả, Thánh Hoàng Châu bắt đầu phát sáng. Đầu tiên là ánh sáng trắng, sau đó là ánh sáng xanh, ánh sáng vàng, ánh sáng tím, ánh sáng vàng kim, cuối cùng là mười màu sắc, vô cùng lộng lẫy.

Ông cụ run lên, đôi môi run rẩy nói: “Vương cấp? Không đúng, là thánh căn cấp hoàng!”

Lực đạo này không ngừng lưu chuyển trong cơ thể Ngô Bình, những ánh sáng kỳ dị đủ màu sắc biến thành thánh quang thuần khiết, sau đó không ngừng rót vào cơ thể Ngô Bình.

Sau khi Ngô Bình hấp thụ tất cả thánh quang, anh cảm thấy cảnh giới Thánh Nhân của mình trở nên ổn định hơn. Cùng lúc đó, Thánh Hoàng Châu cũng mất đi ánh sáng và phát ra mấy tiếng “rắc rắc”. Trên bề mặt của nó xuất hiện những vết nứt mờ.

Ngô Bình vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: “Thưa cụ, thực xin lỗi, là tôi đã làm vỡ Thánh Hoàng Châu”.

Ông cụ vội vàng phất phất tay, cười đến híp mắt, nói: “Không sao, không sao, cho dù cậu phá vỡ một vạn Thánh Hoàng Châu, Thánh Tiên Tông cũng không để bụng”.

Ông cụ lại nhìn Ngô Bình và hỏi: “Lâm Tiểu Bình, cậu đến từ đâu?”

Ngô Bình nói: “Tôi đến từ đế quốc Thiên Võ”.

Ông lão đáp: “Ra là đế quốc Thiên Võ. Tôi từng nghe nói đây là một nước lớn vừa trỗi dậy, vừa mở rộng hải phận hàng triệu dặm, rất đáng ngưỡng mộ”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3979


Ngô Bình cười bảo: “Ông cũng biết chuyện này sao?”

Ông lão cười nói: “Biết, dĩ nhiên là biết. Thế tên thật của cậu là gì?”

Ngô Bình sững ra: “Ông biết tôi dùng tên giả sao?”

Ông lão cười đáp: “Tư chất của cậu tốt như thế, còn đến từ đế quốc Thiên Võ, chắc chắn sẽ dùng tên giả”.

Ngô Bình cũng không giấu giếm nữa: “Tôi là Ngô Bình”.

Ông lão hỏi: “Ngô Bình? Hình như tôi có ấn tượng, chẳng lẽ cậu chính là Ngô Bình từng đến nước Long uy hiếp thái tử nước Long?”

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Ông biết cả chuyện này ư?”

Ông lão cười nói: “Xem ra tôi không nhớ nhầm. Ngô Bình, đi thôi, để tôi đưa cậu đi kiểm tra tiên căn. Nếu tiên căn của cậu cũng ưu tú thì có thể trực tiếp tu luyện công pháp sư tổ để lại”.

Ngô Bình hỏi: “Ông lão à, công pháp sư tổ để lại tên gì vậy?”

Ông lão đáp: “Vạn Tiên Quy Thánh Quyết. Công pháp này, trên thế gian này chỉ có một bản. Chẳng qua nó đặt ra yêu cầu rất cao đối với người tu hành nên trước nay vẫn chưa ai có thể được nó công nhận”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ, bộ công pháp này có ý thức của mình, lẽ nào là công pháp thiên phẩm?”

Ông lão cười bảo: “Quả nhiên cậu rất am hiểu. Đúng vậy, Vạn Tiên Quy Thánh Quyết đã có ý thức, thuộc công pháp thiên phẩm thượng đẳng. Nếu cậu tu luyện thành công, sau này sẽ không còn người thứ hai có thể tu luyện nó nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Ông lão này, tôi mới đến đây thôi, ông không sợ tôi học được công pháp rồi đi mất sao?”

Ông lão nói: “Cậu đi mất thì có sao đâu? Chỉ cần công pháp này có truyền thừa, sứ mệnh của tôi xem như đã đạt được rồi”.

Ngô Bình giật thót: “Ông là?”

Ông lão cười đáp: “Tôi là người bảo vệ công pháp, họ Thạch. Người của Thánh Tiên Tông đều gọi tôi là lão Thạch”.

Ngô Bình gật gù: “Hoá ra là lão Thạch”.

Lão Thạch có vẻ rất vui, kéo Ngô Bình đến một đại điện khác. Ở đại điện có mấy vị trưởng lão. Thấy lão Thạch xuất hiện, họ đều rất kinh ngạc vì xưa giờ ông lão chưa từng đến đây, sao hôm nay lại đến nhỉ?

Một trưởng lão hỏi: “Lão Thạch, sao hôm nay lại có thời gian ghé chơi thế?”

Lão Thạch đáp: “Tôi không rảnh rỗi ghé chơi đâu, đi kiểm tra cho Ngô Bình ngay đây”.

Ở môn phái, lão Thạch có địa vị rất cao. Mấy người kia không dám chậm trễ, vội vàng mời Ngô Bình vào điện. Bên trong có một viên châu, tên là tiên đạo châu, có thể kiểm tra tiên căn bằng nó.

Trong sự chứng kiến của mọi người, Ngô Bình đặt tay lên tiên đạo châu. Ngay lập tức, tiên đạo châu sáng rực lên, không ngừng thay đổi ánh sáng.

Vài phút sau, một hư ảnh cao lớn xuất hiện trên tiên đạo châu, cực kỳ tôn quý, tựa như bậc Đế vương trên trời vậy.

Ai nấy đều sững sờ khi thấy cảnh tượng này. Lão Thạch cười bảo: “Tiên căn thái thượng, không sai rồi!”

Ngô Bình nhấc tay lên, ánh sáng của viên châu lập tức biến mất. Anh hỏi: “Lão Thạch à, tôi có thể đi lĩnh ngộ Vạn Tiên Quy Thánh Quyết rồi chứ?”

Lão Thạch cười ha ha: “Dĩ nhiên là được. Tôi đưa cậu đi”.

Các trưởng lão rất đỗi ngỡ ngàng, vội vàng đi theo sau, bàn tán rôm rả.

“Trời ạ! Tiên căn thái thượng đấy, tư chất này chưa từng xuất hiện đâu. Mà cậu ta đã kinh động lão Thạch trước, chắc hẳn Thánh căn cũng phi thường”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3980


“Ha ha, Thánh Tiên Tông cuối cùng cũng sản sinh một thiên kiêu tuyệt thế rồi, lập tức sai người báo cho tông chủ!”

“Tôi thấy không cần vội, cứ chờ xem người này có thể lĩnh ngộ Vạn Tiên Quy Thánh Quyết hay không. Nếu làm được thì mới là thiên kiêu tuyệt thế thật sự!”

Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã được đưa vào đại điện. Trong điện có bia đá cực lớn, bia cao ba trăm mét, rộng một trăm mét, bên trên khắc đầy chữ và hình.

Lão Thạch cất lời: “Đây là bia đá có khắc công pháp do sư tổ tự tay viết. Cậu xem có thể lĩnh ngộ hay không. không cần lĩnh ngộ toàn bộ, chỉ cần lĩnh ngộ được một, hai phần thôi là có thể trở thành kẻ mạnh vô địch thiên hạ rồi!”

Đứng trước tấm bia đá, Ngô Bình quan sát những dòng chữ, chỉ cần nhìn qua một lần, trong đầu anh lập tức xuất hiện thông tin tương ứng, thậm chí không cần anh suy nghĩ. Đây chính là trí tuệ của Thánh nhân, là năng lực mà tu sĩ bình thường không thể theo kịp.

Sau khi đứng một lúc, anh ngồi xuống, vừa nhìn bia đá vừa ăn hạnh.

Ăn được mười mấy quả hạnh, anh bỗng ngừng nhai, tựa như hoá đá vậy, ngồi im bất động.

Một giờ, hai giờ, đến khi trời tối, anh mới tiếp tục ăn, tựa như không nhận ra mình đã dừng lại rất lâu vậy.

Nhưng ăn chưa được mấy miếng, anh lại bất động.

Ngô Bình không biết lúc này ngoài điện đã chật kín người. Tin tức về sự ra đời của một thiên tài siêu cấp đã được lan truyền đi, ngay cả tông chủ cũng đến.

Lão Thạch đóng cổng lại rồi ngồi trước cổng điện, không cho phép ai vào trong quấy rầy Ngô Bình.

Tông chủ là một người đàn ông trung niên, cười hỏi: “Lão Thạch, đệ tử ở bên trong có Thánh căn thế nào?”

Lão Thạch đáp: “Thánh căn cấp hoàng, tiên căn thái thượng. Tông chủ, rất có thể cậu ấy sẽ lĩnh ngộ được Vạn Tiên Quy Thánh Quyết. Sau này Thánh Tiên Tông chúng ta chắc chắn sẽ trỗi dậy!”

Song tông chủ chẳng lấy làm vui mừng, khẽ thở dài: “Nhưng liệu chúng ta có bồi dưỡng được một thiên tài như vậy không?”

Lão Thạch cau mày: “Tông chủ có ý gì? Lẽ nào tông chủ không muốn môn phái ta hùng mạnh hơn?”

Tông chủ trả lời: “Dĩ nhiên là muốn. Nhưng lai lịch cậu ta có vấn đề”.

Rồi tông chủ gọi La Ngọc đến hỏi: “La Ngọc, cậu bảo cậu ta tên Lâm Tiểu Bình, là anh trai của bạn cậu?”

La Ngọc tái mặt: “Vâng, tông chủ, là Lâm Tiểu Bình”.

Tông chủ nói: “Nhưng theo nguồn tin của tôi, người bạn Lâm Nhu của cậu chỉ có em trai chứ không có anh”.

Lão Thạch lên tiếng: “Tôi biết chuyện này. Tên cậu ấy không phải Lâm Tiểu Bình mà là Ngô Bình, một nhân vật lẫy lừng ở phương Bắc”.

Tông chủ nói: “Lão Thạch à, người như vậy, e là chúng ta không giữ được”.

Lão Thạch cau mày: “Tông chủ, bất luận có giữ được hay không thì cậu ấy cũng là thiên kiêu có một không hai. Chúng ta kết mối giao hảo với cậu ấy cũng không có tổn hại gì cả”.

Tông chủ nói tiếp: “Nhưng công pháp của chúng ta không thể tuỳ tiện để người ngoài học”.

Lão Thạch nghiêm nghị: “Theo ý của sư tổ, công pháp này ai cũng học được, không phải là tài sản riêng của Thánh Tiên Tông. Hơn nữa, năm xưa sư tổ sáng lập Thánh Tiên Tông cũng chỉ vì để thuận tiện cho việc truyền thừa công pháp, không phải sao?”

Tông chủ thở dài: “Lão Thạch, bây giờ tôi phải vào trong hỏi rõ cậu ta”.

Lão Thạch trầm giọng: “Không được! Ai muốn vào trong thì phải bước qua xác của tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3981


Chương 3881

Tông chủ sa sầm mặt: “Lão Thạch, người này rất có khả năng là gián điệp. Bản tông chủ không thể để cậu ta ăn cắp công pháp tối thượng của môn phái. Lão Thạch, ông vui lòng tránh ra, bằng không tôi chỉ đành dùng vũ lực”.

Lão Thạch cười khẩy: “Mã Chiêm Nguyên, tuy anh là Bán Thánh, nhưng tôi không sợ anh đâu!”

“Thế sao?”, tông chủ Mã Chiêm Nguyên bỗng đưa tay ra chưởng, một luồng Thánh quang loé lên, phá vỡ tiên lực hộ thân của lão Thạch rồi đập mạnh vào ngực.

“Phụt!”’

Lão Thạch nôn ra một ngụm máu tươi, nhìn Mã Chiêm Nguyên với vẻ thất vọng: “Mã Chiêm Nguyên, không ngờ anh lại tu luyện yêu công!”

Hoá ra lão Thạch đã cảm nhận được một chút yêu lực từ chưởng lực của Mã Chiêm Nguyên.

Đôi mắt Mã Chiêm Nguyên loé lên sát ý: “Lão Thạch, ông có tránh đường hay không?”

Lão Thạch lãnh đạm nói: “Tôi sống hơn một nghìn tuổi, đã đủ lắm rồi. Cứ ra tay đi”.

Mã Chiêm Nguyên bay lên cao rồi vung chưởng, nhưng lòng bàn tay mới hạ xuống một nửa thì cánh cổng bỗng ầm ầm bật mở, một bàn tay vươn ra, giữ chặt tay của Mã Chiêm Nguyên.

Mã Chiêm Nguyên cảm thấy một luồng sức mạnh rất lớn đang khống chế mình, biến sắc thốt lên: “Cậu là Thánh nhân!”

Ngô Bình giơ tay còn lại ra, tát mạnh vào mặt đối phương: “Ra tay với một ông lão mà cũng xứng làm Bán Thánh sao?”

Đỡ lão Thạch dậy, anh hỏi: “Lão Thạch, ông không sao chứ?”

Lão Thạch nhìn anh, khấp khởi hỏi: “Ngô Bình, cậu lĩnh ngộ được bao nhiêu phần?”

Ngô Bình cười đáp: “Ông vào đó xem là biết ngay mà”.

Lão Thạch nén đau, vội vã xông vào đại điện, thấy chữ và hình vẽ trên bia đá đã biến mất toàn bộ. Chỉ có một khả năng là đã có người tiếp thu và hiểu được toàn bộ nội dung trên bia đá. Người đó chính là Ngô Bình!

Lão Thạch cười to: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi. Cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi rồi”.

Dứt lời, khí tức của lão Thạch bỗng nhiên trở nên vô cùng yếu ớt, mắt chầm chậm nhắm nghiền.

Ngô Bình cả kinh, vội chạy đến xem, phát hiện lão Thạch đã qua đời! Thật ra lão Thạch sẽ không chết, nhưng hẳn là ông lão đã sống đủ rồi, một khi hoàn thành sứ mệnh sẽ lập tức rời khỏi thế giới này.

Những người xung quanh đều im lặng. Ngô Bình quay người lại, lạnh nhạt nói: “Tông chủ Mã thật không có lòng độ lượng!”

Bây giờ Mã Chiêm Nguyên cực kỳ kiêng dè Ngô Bình, trầm giọng nói: “Cậu bạn, cậu đã học được công pháp tối thượng của chúng tôi, có thể đi rồi đấy!”

Ngô Bình đáp trả: “Đi? Quy tắc do sư tổ đặt ra chẳng phải là ai học được công pháp sẽ trở thành tông chủ sao?”

Mã Chiêm Nguyên biến sắc: “Vậy cậu cũng phải hỏi xem chúng tôi có đồng ý hay không”.

Ngô Bình cười bảo: “Tại sao họ lại không đồng ý?”

Dứt lời, anh trầm giọng nói: “Các vị đồng môn, tuy tôi dùng tên giả, nhưng đã vượt qua kiểm tra nhập môn, hiện giờ cũng là một thành viên của Thánh Tiên Tông. Nếu mọi người đồng ý đưa tôi lên làm tông chủ, tài nguyên của mọi người sẽ tăng gấp đôi, còn nhận được đan dược mà trước nay mọi người chưa từng có”.

Anh nói tiếp: “Ngay tại đây, tôi cũng không che giấu thân phận nữa. Tôi là Hoàng đế Lý Huyền Bình của đế quốc Thiên Võ, Thánh nhân đương thời. Hiện nay đế quốc Thiên Võ hùng mạnh hơn nước Long, tương lai của nó thậm chí sẽ mạnh hơn cả Tiên quốc ngày xưa. Mọi người thử nghĩ xem, đi theo một vị tông chủ như vậy hay đi theo một kẻ hẹp hòi thiển cận như Mã Chiêm Nguyên sẽ có tiền đồ hơn?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3982


Chương 3882

Mọi người đều chấn động. Đáp án chính xác của câu hỏi này đã quá rõ ràng. Đi theo Ngô Bình tất nhiên sẽ có tiền đồ hơn.

Thấy mọi người đều dao động, anh bèn nói: “La Ngọc, lại đây”.

La Ngọc liếc nhìn Mã Chiêm Nguyên rồi cắn răng đi đến trước mặt Ngô Bình, cung kính đáp: “Thánh nhân”.

Ngô Bình bảo: “Tôi sẽ lấy cậu làm ví dụ, để các trưởng lão và đệ tử thấy được bản lĩnh của tôi”.

Dứt lời, anh chưởng lên đ ỉnh đầu La Ngọc, một luồng sức mạnh diệu kỳ liền rót vào cơ thể đối phương. Không đến nửa khắc sau, La NgọcLa Ngọc đã thay da đổi thịt.

La Ngọc cảm nhận được rất rõ sự thay đổi này, kinh ngạc hô lên: “Thánh nhân, hình như tôi đã mạnh lên, tâm trí sáng tỏ, thể chất cũng vượt xa ngày trước”.

Ngô Bình hỏi: “La Ngọc, trước đây tiên căn của cậu ở mức nào?”

La Ngọc đáp: “Thưa Thánh nhân, là tiên căn thuần cửu phẩm”.

Ngô Bình nói: “Tiên căn thuần cửu phẩm là kém nhất trong tiên căn thuần. Bây giờ cậu vào kiểm tra lại xem”.

Nói xong, anh phất tay một cái, mọi người đã đến tiên điện kiểm tra tiên căn.

La Ngọc nghiến răng, đặt tay lên tiên đạo châu.

Ngay lập tức, tiên đạo châu sáng bừng, trưởng lão phụ trách kinh ngạc thốt lên: “Tiên căn thuần tam phẩm!”

Ngô Bình cười nói: “Từ cửu phẩm lên tam phẩm, cũng khá ổn. Đây chỉ là hiệu quả sơ bộ, chờ cơ thể cậu thích ứng với trạng thái bây giờ, sẽ có thể đạt đến tiên căn thuần nhị phẩm, thậm chí là tiên căn thuần nhất phẩm”.

Ai nấy đều ngưỡng mộ vô cùng. Chưởng một cái thôi đã biến thành tiên căn thuần tam phẩm, quá thần kỳ!”

Ngay lập tức, có một trưởng lão nòng cốt đứng ra: “Thánh nhân mới là niềm hy vọng của Thánh Tiên Tông. Tôi bằng lòng xem ngài là tông chủ!”

Một người đã tỏ thái độ, những trưởng lão còn lại cũng thi nhau đứng ra, sau đó là các đệ tử.

Cuối cùng, đứng sau Mã Chiêm Nguyên chỉ còn không đến hai mươi người, đều là họ hàng hoặc người chia sẻ lợi ích với Mã Chiêm Nguyên.

Sắc mặt của Mã Chiêm Nguyên rất tệ: “‘Đại đế Thiên Võ, cậu làm vậy là rất quá đáng”.

Ngô Bình hờ hững đáp: “Lắm lời thật. Bây giờ ông đi được rồi đấy, Thánh Tiên Tông không còn quan hệ gì với ông nữa”.

Mã Chiêm Nguyên tự biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, nghiến răng nói: “Thế gian bé nhỏ lắm, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”

“Đi thong thả”, Ngô Bình bảo: “Ông không còn là người của Thánh Tiên Tông nữa, giao toàn bộ tài nguyên của Thánh Tiên Tông ra đây”.

Mã Chiêm Nguyên cả giận: “Ức hiếp người khác quá đáng!”

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Nhanh lên đi”.

Không còn cách nào khác, Mã Chiêm Nguyên đành giao nộp pháp khí chứa đồ trên người mình và các món đồ giấu ở động thiên.

Ngô Bình có năng lực nhìn thấu vạn vật nên có thể thấy rõ mọi thứ, Mã Chiêm Nguyên không thể giữ lại món đồ nào, ngay cả một viên linh thạch cũng phải giao ra.

Cuối cùng, đám người này chẳng mang theo được gì, ảo não rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3983


Sau khi đã quen với các vị trưởng lão, Ngô Bình vẫn duy trì cơ cấu tổ chức ban đầu.

Thánh Tiên Tông có sức ảnh hưởng rất lớn ở đây, là vị bá chủ không hề gây tranh cãi của khu vực này.

Đến sảnh tông chủ, Ngô Bình mở cuộc họp đầu tiên, người của cả môn phái đều đến. Cuộc họp lần này là quá trình giúp Ngô Bình hiểu được người của Thánh Tiên Tông, cũng là cơ hội để họ hiểu anh hơn.

Ngô Bình trò chuyện với mấy vị trưởng lão nòng cốt một lúc, bèn cười hỏi: “Mọi người có yêu cầu gì với vị tông chủ mới này không?”

Một trưởng lão đáp: “Tông chủ là Thánh nhân, năng lực rất mạnh, thuộc hạ hy vọng sau này chúng ta không bị Hắc Ma Tông hà hiếp nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, Hắc Ma Tông là môn phái nào, ở đâu?”

Trưởng lão này bèn nói về tình hình của Hắc Ma Tông. Hoá ra phía Bắc của Thánh Tiên Tông là một khu vực nằm ở góc giữa nước Long và đế quốc Thiên Võ, Hắc Ma Tông toạ lạc ở đó. Diện tích khu vực này rộng gấp đôi địa bàn của Thánh Tiên Tông.

Người của Hắc Ma Tông tu luyện công pháp ma đạo, kẻ mạnh vô số, tự xưng có ba vạn tu sĩ ma đạo, vượt xa Thánh Tiên Tông. Chính vì thế, bao năm qua, Thánh Tiên Tông đã nhiều lần bị Hắc Ma Tông áp chế, chết rất nhiều đệ tử thiên tài.

Vị trưởng lão này bảo: “Tông chủ, theo tin tức chúng tôi có được, bây giờ Hắc Ma Tông đang cấu kết với nước Long, có ý đồ thôn tính địa bàn của Thánh Tiên Tông, sau đó cùng nước Long phân chia đều khu vực này”.

Ánh mắt Ngô Bình tối lại: “Ồ, cấu kết với nước Long? Đây là chuyện khi nào?”

Trưởng lão đáp: “Ít nhất cũng một tháng rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Với cương vị tông chủ, ngọn lửa đầu tiên của tôi sẽ dùng để đốt cháy Hắc Ma Tông!”

Anh hỏi: “Hắc Ma Tông có bao nhiêu cao thủ của cảnh giới Đại La?”

Các trưởng lão nói Hắc Ma Tông chỉ có mỗi tông chủ là kẻ mạnh cấp Đại La Kim Tiên, nhưng thực lực có lẽ mạnh hơn các Đại La Kim Tiên bình thường khác rất nhiều. Ngoài ra còn có bốn Bán Bộ Đại La, và hơn năm mươi tu sĩ cấp Chân Tiên”.

Ngô Bình gật gù: “Ồ, xem ra không thể coi thường thực lực của Hắc Ma Tông”.

Anh trầm ngâm: “Giết địch phải bắt kẻ cầm đầu trước. Mấy hôm nữa, bản tông chủ sẽ bắt tông chủ của bọn chúng, trút giận cho mọi người!”

Tất cả mọi người nghe thấy tông chủ mới nói vậy đều vô cùng phấn chấn. Đã bao nhiêu năm rồi, trước mặt Hắc Ma Tông, tông chủ của Thánh Tiên Tông chưa bao giờ có khí phách như Ngô Bình!

Các trưởng lão thậm chí còn nhớ lại cảnh bi thảm khi bị Hắc Ma Tông đàn áp hết lần này đến lần khác. Ví dụ như một năm trước, một nữ đệ tử của Thánh Tiên Tông lần lượt bị bốn nam đệ tử của Hắc Ma giáo làm nhục, sau đó bị bốn kẻ đó tra tấn đến chết. Trước những việc làm xấu xa của Hắc Ma Tông, tông chủ Mã Chiêm Nguyên chỉ nói ngoài miệng chứ hoàn toàn không làm gì kẻ sát nhân.

Một ví dụ khác, hơn ba năm trước, một số đệ tử của Thánh Tiên Tông đã phát hiện ra một loại tiên dược, kết quả là người của Hắc Ma Tông đã trực tiếp gi ết chết và làm bị thương một số đệ tử của Thánh Tiên Tông và lấy đi tiên dược. Nhưng Thánh Tiên Tông vẫn không làm gì, bởi vì đánh không lại, cũng không dám đánh!

Hầu hết các đệ tử của Thánh Tiên Tông đều bị các đệ tử của Hắc Ma Tông bắt nạt. Đặc biệt là các nữ đệ tử của Thánh Tiên Tông thường xuyên bị các nam đệ tử của Hắc Ma Tông quấy rối vì họ rất xinh đẹp. Hơn nữa, Hắc Ma Tông thường xuyên cướp đoạt địa bàn của Thánh Tiên Tông, mấy trăm năm qua, Thánh Tiên Tông đã mất đi một phần năm địa bàn.

Một vị trưởng lão đột nhiên đứng lên: “Tông chủ! Thuộc hạ xin liều mạng, nguyện cùng tông chủ đi diệt trừ oai phong của Hắc Ma Tông!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3984


Ngô Bình nói: “Sao lại phải liều mạng? Có bổn tông chủ ở đây, Hắc Ma Tông chẳng là cái thá gì”.

Một vị trưởng lão khác nói: “Tông chủ, Hắc Ma Tông đã chiếm đoạt hai bảo địa của Thánh Tiên Tông chúng ta, đến giờ vẫn chưa trả lại, chúng ta nhất định phải thu hồi bảo địa!”

Ngô Bình hỏi: “Là bảo địa gì?”

Trưởng lão nói: “Thưa tông chủ, một chỗ là bảo địa để tiên dược sinh trưởng, gọi là Thanh Phong cốc, một chỗ là bảo địa tu luyện, gọi là Không Linh sơn”.

Ngô Bình: “Mã Chiêm Nguyên đúng là vô dụng, yên tâm đi, hôm nay bổn tông chủ sẽ đoạt lại hai chỗ này, trong các người ai nguyện ý cùng bổn tông chủ đi lấy lại bảo địa?”

Các trưởng lão lần lượt đứng dậy và tất cả đều muốn đi theo.

Ngô Bình cười nói: “Không thể đi hết được. Thế này nhé, chọn mười trưởng lão, hai mươi đệ tử đi cùng bổn tông chủ”.

Chẳng mấy chốc người đã được chọn, ba mươi người theo Ngô Bình đến Thanh Phong cốc, một trong hai bảo địa.

Thanh Phong cốc này quanh năm như mùa xuân, bởi vì linh khí Mộc dồi dào, gió trong cốc có màu xanh nhạt, đây là nguồn gốc của tên gọi Thanh Phong cốc.

Thanh Phong cốc đẹp như tranh vẽ, khi Ngô Bình đến lối vào, anh không kìm được mà nói: “Thật sự là một nơi tốt, nơi này có phải luôn thuộc về Thánh Tiên Tông chúng ta không?”

La Ngọc cũng ở trong số hai mươi đệ tử, hắn nói: “Tông chủ, nơi này vẫn luôn là của chúng ta, gần trăm năm trước mới bị Hắc Ma Tông cướp đi”.

Ngô Bình hít thật sâu để cảm nhận không khí nơi này, anh cảm thán: “Linh khí Mộc nồng đậm như vậy, không hổ là bảo địa”.

“Các ngươi đang làm gì?”. Đột nhiên, bốn tu sĩ từ trong sơn cốc lao ra, cả người tràn đầy tà khí, con ngươi chúng đỏ sẫm, thoạt nhìn không phải người tốt.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Các người là cái thá gì mà dám quát to trước mặt bổn tông chủ! Quỳ xuống!”

“Bụp! Bụp!”

Bốn ma tu lần lượt quỳ trên mặt đất, mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, chuyện gì xảy ra vậy?

Ngô Bình hỏi một người trong số họ: “Có bao nhiêu người của Hắc Ma Tông trong cốc này?”

Đệ tử bị hỏi không muốn trả lời, lại không khống chế được miệng mình, đành ngoan ngoãn nói: “Mười lăm người”.

Ngô Bình: “Đi gọi những người còn lại tới”.

Ma tu đứng dậy, cơ thể không chịu kiểm soát mà cất bước.

Không đến mấy phút, hơn chục đệ tử khác cũng bị gọi tới, họ kinh ngạc nhìn đám người Ngô Bình, có người hỏi: “Thánh Tiên Tông các người thật to gan, ai cho các ngươi xông vào nơi đây?”

Ngô Bình nói: “Từ nay về sau, Thanh Phong cốc sẽ là địa bàn của Thánh Tiên Tông chúng ta, nếu người của Hắc Ma Tông dám đặt chân đến đây nửa bước, nhất định giết không tha!”

Một đám ma tu nhìn nhau, họ tự hỏi người này điên rồi sao? Hắn không biết sự chênh lệch thực lực giữa Thánh Tiên Tông và Hắc Ma Tông sao?

Đột nhiên, một nữ đệ tử đi cùng chỉ vào một ma tu, nói: “Tông chủ, chính là hắn! Hắn là một trong bốn nam đệ tử của Hắc Ma Tông đã giết Lư sư tỷ!”

Sắc mặt ma tu biến đổi, trong lòng kêu lên không ổn.

Ngô Bình nhìn nữ đệ tử: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Nữ đệ tử gật đầu: “Lúc ấy chúng đệ tử cách đó không xa, đã nhìn thấy bọn họ bắt Lư sư tỷ”.

Sắc mặt Ngô Bình lạnh xuống, nhìn chằm chằm ma tu, hỏi: “Ngươi cũng có tham gia vào chuyện ngày đó đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3985


Sắc mặt nam đệ tử xám xịt, chậm rãi gật đầu. Thực ra gã muốn lắc đầu, nhưng thân thể lại không thể khống chế được.

Ngô Bình dùng lòng bàn tay vỗ vào đầu ma tu, một luồng sức mạnh xuyên thấu vào người gã. Gã hét lên, sống không bằng chết. Sau đó, anh lấy ra một pháp khí gọi là hộp Vạn Năm, bên ngoài mới chỉ qua một tích tắc, bên trong pháp khí đã trôi qua một vạn năm. Anh ném ma tu vào trong hộp Vạn Năm, để gã trải qua năm tháng đau đớn vô tận trong đó.

Sau khi ném người vào, Ngô Bình hỏi: “Còn ai trong số các người tham gia vào chuyện xảy ra khi đó?”

Lần này không ai lên tiếng, Ngô Bình nói: “Trở về nói cho tông chủ của các ngươi, bổn tông chủ cho hắn ba ngày để giao nộp tất cả những vùng đất mà Hắc Ma Tông đã xâm chiếm của Thánh Tiên Tông, đồng thời giao ra những kẻ đả thương và gi ết chết đệ tử Thánh Tiên Tông mấy năm nay! Bằng không, bổn tông chủ sẽ nghiền nát Hắc Ma Tông!”

Mười bốn người liền rời khỏi Thanh Phong cốc nhanh như bay.

Hai mươi đệ tử Thánh Tiên Tông liền nhao nhao hoan hô: “Tông chủ uy vũ! Tông chủ oai phong!”

Mười trưởng lão cũng rất vui mừng, đã lâu họ không được nở mày nở mặt như vậy, tất cả nỗi uất ức trong lòng đều được giải tỏa trong chốc lát. Thậm chí có hai trưởng lão còn trực tiếp thăng cấp, đột phá cảnh giới cao hơn.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra mọi người đã được hả giận rồi, còn đột phá ngay tại đây nữa chứ. Thanh Phong cốc này từ nay về sau sẽ là của Thánh Tiên Tông chúng ta”.

Anh đi vào Thanh Phong cốc, trong cốc có rất nhiều tiên dược và thần dược, chủng loại đa dạng, số lượng cũng bạt ngàn. Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, liền phát hiện trong Thanh Phong cốc có một khe hở thời không, khe hở này liên kết với một thời không tràn đầy linh khí Thanh Mộc.

Anh không khỏi bật cười, hỏi: “Các người vẫn chưa nghiên cứu kỹ nơi đây đúng không?”

Một trưởng lão nói: “Thưa tông chủ, chúng tôi chỉ biết đây là một bảo địa, không nghĩ nhiều”.

Ngô Bình: “Nó không chỉ là bảo địa, nó còn liên kết với một thời không kỳ diệu”.

Nó xong anh nhìn mọi người, cười hỏi: “Các người có muốn đi tới đó nhìn ngắm thứ mới lạ không?”

Mọi người vui mừng, nữ đệ tử chỉ ra hung thủ hỏi: “Tông chủ, người có thể mở thời không này ra sao?”

Ngô Bình: “Có thể”. Dứt lời anh liền đưa tay ra, vạch một cái thật mạnh. Một tiếng “roẹt” vang lên, trong không trung hiện ra một đường sáng màu xanh. Đường sáng này từ từ mở ra, biến thành một cánh cổng. Đằng sau cánh cổng là một thế giới màu lục, trong đó tràn đầy các loại thực vật.

“Đây…chẳng lẽ là ‘Dược Thần Giới’ trong truyền thuyết sao?”, một trưởng lão hỏi.

Ngô Bình: “Ồ, Dược Thần Giới sao?”

Trưởng lão nói: “Thưa tông chủ, nghe đồn nơi này từng có người phát hiện ra một thế giới kỳ lạ, gọi là Dược Thần Giới. Trong Dược Thần Giới có đủ loại thực vật, quý giá nhất chính là các loại cây thuốc. Đáng tiếc sau đó, không ai tìm thấy Dược Thần Giới nữa. Không ngờ rằng tông chủ lại tìm thấy lối vào của Dược Thần Giới”.

Ngô Bình: “Chúng ta đi vào xem một chút đi!”

Họ tiến vào cánh cổng màu xanh lá cây, xung quanh tràn ngập linh khí Thanh Mộc chất lượng cao, vô cùng dồi dào. Ngoài linh khí Thanh Mộc còn có những năng lượng thần kỳ khác có lợi cho sự phát triển của thực vật.

“Kẻ nào xông vào Dược Thần giới?”. Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu mọi người.

Ngô Bình giật mình: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ là tới đây xem thử, không có ác ý, xin hỏi các hạ là ai?”

Giọng nói tiếp tục vang lên: “Ta là Dược Thần chốn này!”

Ngô Bình liền thấy hứng thú: “Tiền bối liệu có phải là thiên ý của Dược Thần Giới?”

Giọng nói vang lên: “Cậu có thể nghĩ như vậy”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3986


Ngô Bình: “Xin lỗi, đã làm phiền tiền bối.” Nói xong, anh liền đi ra khỏi cánh cổng.

Anh vừa đi ra liền lấy một tảng đá thần lớn từ trong động thiên, nói với mọi người: “Các ngươi biết đây là cái gì không?”

Một vị trưởng lão nói: “Tông chủ, đây không phải là đá thần sao?”

Ngô Bình: “Không sai, đây chính là đá thần, vật này vô cùng quý giá, có tác dụng tốt đối với sự sinh trưởng của thực vật, cho dù là một loại cỏ bình thường, chỉ cần được nó nuôi dưỡng thì đều có thể sinh trưởng thành tiên dược”.

Quả nhiên, anh vừa đưa đá thần ra, Dược Thần lập tức nói: “Cậu bạn, bán cho ta viên đá thần này được không?”

Ngô Bình nhìn đá thần, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không được. Đá thần là bảo vật vô giá, vô cùng quan trọng đối với tôi”.

Dược Thần đã sống không biết bao nhiêu năm nên lập tức hiểu ý của Ngô Bình, nói: “Cậu bạn, nếu cậu bằng lòng đưa cho ta viên đá thần này, ta có thể cho cậu thời gian một ngày. Trong vòng một ngày, mọi người có thể hái thuốc tùy ý muốn trong Dược Thần Giới”.

Ngô Bình: “Một ngày sao? Thời gian quá ít”.

Vừa nói, anh lại lấy ra một tảng đá thần khác lớn gấp mười lần, hỏi: “Tiền bối, người cảm thấy tảng đá thần này thế nào?”

Giọng Dược Thần run run: “Tảng đá thần lớn quá!”

Ngô Bình: “Tiền bối, chúng ta giao dịch đi. Tôi đưa hai tảng đá thần cho Dược Thần giới. Đổi lại, tôi hi vọng mỗi tháng một lần được vào Dược Thần Giới hái thuốc”.

Dược Thần trầm ngâm một lúc, nói: “Một tháng một lần cũng được, nhưng thời gian nhất định phải có hạn”.

Ngô Bình: “Tất nhiên. Mỗi lần tôi tuyệt đối sẽ không thu thập các loại thảo mộc quá một ngày”.

Dược Thần suy nghĩ, không khỏi thấy hơi do dự, nhưng nhìn thấy tảng đá thần lớn như vậy, cuối cùng nói: “Được. Nhưng ta chỉ cho cậu mười năm, mười năm sau, cậu nhất định phải đưa ta nhiều đá thần hơn, sau đó mới có thể tiếp tục hái thuốc”.

“Không thành vấn đề”, Ngô Bình cũng rất vui vẻ, lập tức đồng ý.

Anh để đá thần vào Dược Thần giới, cười nói với đám người đang ngơ ngác: “Ngơ ra đấy làm gì, vào hái thuốc đi. Yên tâm, chúng ta còn có cả ngày mà”.

Bằng cách này, Ngô Bình đã được sự cho phép của Dược Thần, anh mang theo ba mươi thuộc hạ vào Dược Thần Giới để hái thuốc.

Anh mở hết thần niệm, tìm được những loại thuốc quý hiếm có thể giúp ích cho mình. Trong đầu anh hiện ra vô số đơn thuốc, có thể dùng để hái thuốc dựa theo các đơn thuốc.

So ra, những trưởng lão và đệ tử còn lại đều hái thuốc mà chẳng suy nghĩ gì, họ chọn thứ tốt và chọn thứ vừa mắt.

Một giờ sau, Ngô Bình đã thu thập xong dược liệu mà anh muốn, anh nói với mọi người: “Được rồi, lần này kết thúc, chúng ta đi ra ngoài”.

Sau khi mọi người đi ra khỏi Dược Thần giới, Ngô Bội nói với Dược Thần: “Tiền bối, người có thể chỉ cho tôi cách mở đường hầm thời không đến nơi này không?”

Đường hầm thời không thực chất là một tổ hợp dữ liệu, nhờ đó có thể thực hiện định vị không gian và thời gian. Đương nhiên, cũng chỉ có cường giả như Ngô Bình mới có thể mở ra đường hầm thời không.

Dược Thần: “Được”. Dược Thần lập tức truyền một chuỗi dữ liệu mã hóa cho Ngô Bình. Tuy nhiên, phần dữ liệu này chỉ có giá trị trong mười năm và nó sẽ hết hạn sau mười năm.

Ngô Bình: “Cảm ơn tiền bối”.

Nói xong anh phất tay, cánh cửa thời không đóng lại, không còn chút linh khí Thanh Mộc nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3987


Một nữ đệ tử nói: “Tông chủ, sau này Thanh Phong cốc sẽ không có linh khí sao?”

Ngô Bình: “Tuy rằng không còn linh khí, nhưng nơi này có mọc rất nhiều linh dược, vẫn là bảo địa”.

Dừng một chút, anh nói: “Kế tiếp, chúng ta đi đến bảo địa thứ hai!”

Bảo địa thứ hai mà Hắc Ma Tông chiếm giữ được gọi là núi Không Linh. Núi Không Linh là một ngọn núi cao hơn 3.000 mét, ngọn núi này rất kỳ lạ, những người tu luyện trên núi sẽ không bao giờ tẩu hỏa nhập ma. Nếu gặp phải đại kiếp tâm ma cũng có thể dễ dàng vượt qua tại ngọn núi này. Ngọn núi này từng trở thành thánh địa của Thánh Tiên Tông, đệ tử thường xuyên tới đây tu hành.

Nhìn thấy núi Không Linh, Ngô Bình liền quan sát nó từ trên cao, với sự trợ giúp của con mắt nhìn thấu vạn vật, anh ngay lập tức phát hiện ra lý do tại sao núi Không Linh lại kỳ diệu như vậy. Hóa ra núi Không Linh không tồn tại đơn lẻ, nó tạo thành một thế trận hoành tráng với hơn một trăm ngọn núi xung quanh! Tuy nhiên, trong tất cả các ngọn núi, chỉ có núi Không Linh là vẫn còn dấu vết của linh khí, năng lượng của những ngọn núi khác đã mất từ lâu, vì vậy nó không huyền diệu như núi Không Linh.

Anh hỏi: “Nơi này có lai lịch như thế nào?”

Có trưởng lão nói: “Tông chủ đúng là tinh tường. Thời thái cổ, nơi này từng có một tông môn vô cùng mạnh. Ngay cả Thiên Đạo Môn với tông chủ vô cùng mạnh mẽ hiện giờ cũng không thể sánh bằng”.

Ngô Bình: “Ồ, tông môn đó tên là gì?”

Trưởng lão này nó: “Theo sách cổ ghi chép, tông môn mạnh mẽ này tên là Thiên Thánh Môn!”

Ngô Bình kinh ngạc: “Thiên Thánh Môn! Nói thế thì tông môn này có một nghìn vị Thánh Nhân sao?”

Trưởng lão cười nói: “Thiên Thánh là cách nói quá thôi, không đến một nghìn, nhưng cũng có đến vài trăm. Hơn nữa vị mạnh nhất đã đạt đến Thánh Hoàng”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu đã từng có Thánh Hoàng thì đó quả thực là một tông môn siêu phàm!”

“Đáng tiếc, các vị thánh mất dần, Thiên Thánh Môn cũng biến mất, chỉ để lại truyền thuyết”.

Ngô Bình: “Thế lực lớn như vậy có gốc rễ thâm sâu, không thể nào không để lại thứ gì”.

Ngay lúc này, một luồng sức mạnh to lớn bao phủ mọi người, một giọng nói sang sảng như sấm chớp vang lên trên đỉnh đầu.

“Thánh Tiên Tông các người càng ngày càng to gan, đã chiếm Thanh Phong cốc lại còn tới núi Không Linh, coi khinh Hắc Ma Tông này chắc?”

Giọng nói vang lên, cùng lúc đó một cường giả giáng xuống. Sau lưng người này có ảo ảnh Ma Tôn lơ lửng, khí tức đáng sợ. Luồng sức mạnh đến từ thời không thần bí không ngừng dồn vào ảo ảnh, ảo ảnh lại chuyển nó thành sức mạnh thực, dồn vào trên người cường giả.

Người này cao nghìn thước, mũi rồng mắt báo, mái tóc dài màu đỏ máu, bên hông giắt một thanh rìu lớn, toàn thân cơ bắp gồ lên, thể hiện sức bộc phát mạnh mẽ.

Thấy người này, có trưởng lão nhắc nhở: “Tông chủ, người này là tông chủ Hắc Ma Tông, Lôi Cuồng Sơn. Người này có thể chất đáng sợ, Mã Chiêm Nguyên từng đấu với lão ta một lần, kết quả bị đánh gãy mười ba cái xương, mà lão ta chẳng hề hấn gì”.

Vẻ mặt Lôi Cuồng Sơn hung ác, lão ta nhìn Ngô Bình chằm chặp, hỏi: “Ngươi chính là tông chủ mới?”

Lúc này lại có một cái bóng đáp xuống, đó là Mã Chiêm Nguyên, ông ta nói: “Lôi tông chủ, chính là cậu ta. Cậu ta vô cùng ngang ngược, tôi đã nói rồi mà, cậu ta nhất định sẽ ra tay với Hắc Ma Tông!”

Ngô Bình híp mắt, anh nhìn chằm chằm Mã Chiêm Nguyên, hỏi: “Mã Chiêm Nguyên, ông đầu quân cho Hắc Ma Tông sao? Tuy rằng tôi cảm thấy ông rất vô liêm sỉ, nhưng không ngờ ông lại vô liêm sỉ như vậy”.

Các trưởng lão cũng rất tức giận, nhao nhao chỉ trích ông ta.

“Mã Chiêm Nguyên, ông thấy mình có xứng với sự kỳ vọng của tông chủ và tổ sư các đời không?”

“Mã Chiêm Nguyên, ông là cái đồ không biết xấu hổ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3988


Mã Chiêm Nguyên tức giận nói: “Câm miệng đi lũ phản bội! Ta là tông chủ, nhưng lại bị cậu ta đuổi ra khỏi môn phái. Ta không chấp nhận nổi, cũng không nuốt nổi cục tức này! Cho nên ta muốn giúp Hắc Ma Tông diệt trừ cậu ta, đoạt lại vị trí tông chủ của ta!”

“Hừ!”, một đệ tử tức giận mắng: “Mã Chiêm Nguyên, cho dù chúng tôi phải lưu lạc cũng không nhận người như ông làm tông chủ, ông không xứng!”

Mã Chiêm Nguyên tức giận nói: “Thằng khốn, ta đã dồn sức bồi dưỡng cậu, bây giờ cậu dám nói chuyện với ta như vậy!”

Đệ tử này chính là đệ tử Thánh căn trước đó, tên là Quách Bất Phàm, Thánh Tiên Tông đã đầu tư rất nhiều tài nguyên vào hắn.

Quách Bất Phàm hừ lạnh một tiếng: “Tu vi của tôi mặc dù thấp, nhưng cũng thấy hổ thẹn khi dính dáng đến ông!”

Ngô Bình cười nói: “Nói hay lắm”.

Anh tiến lên một bước, thân hình đột nhiên biến thành một người khổng lồ vạn trượng. Anh cúi đầu nhìn tông chủ Hắc Ma Tông giống như nhìn một con kiến, hỏi: “Ông cho rằng ông có thể đánh bại tôi sao?”

Lôi Cuồng Sơn biến sắc, mặt tối sầm như màu gan lợn, lão ta trầm giọng nói: “Không ngờ cậu là Thánh Nhân! Trên đời này không phải không có Thánh Nhân sao? Sao cậu trở thành Thánh Nhân được?”

Ngô Bình: “Ông hỏi lắm thật đấy”.

Anh giơ lòng bàn tay phải lên vỗ xuống, trong lòng bàn tay hiện ra vô số lá bùa và khí tức của các vị thánh, sau đó giáng xuống.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Ngô Bình đập Lôi Cuồng Sơn ghim xuống đất, xung quanh lão ta toàn là ngọn lửa và tia sét, cơ thể lão ta cháy đen, xương vỡ tan tành, ngay cả linh hồn của lão ta cũng gần như sụp đổ.

Lão ta khổ sở nói: “Thánh Nhân tha mạng, Thánh Nhân tha mạng!”

Ngô Bình lại giơ tay lên trời, hỏi: “Ông có lời gì muốn nói sao?”

Lôi Cuồng Sơn vội vàng nói: “Thánh Nhân, xin tha mạng cho tiểu nhân!”

Ngô Bình: “Trước đó tôi đã bảo đệ tử của ông truyền lời, cho ông ba ngày giao ra hung thủ và đất đai chiếm được. Ông chẳng những không nghe, lại còn tới khiêu khích tôi. Tôi phải giết ông mới không phụ cái danh Thánh Nhân này”.

Lôi Cuồng Sơn khóc lóc, nói: “Tiểu nhân nguyện ý đáp ứng tất cả điều kiện của Thánh Nhân!”

Ngô Bình suy nghĩ một chút: “Được. Thứ nhất, giao hết tài sản và đất đai của Hắc Ma Tông các người ra. Thứ hai, mang theo người của ông rời khỏi đây. Thứ ba, ông không được phép xuất hiện ở những nơi có bổn Thánh Nhân xuất hiện trong phạm vi vạn dặm, nếu không sẽ bị giết không tha! Thứ ba, người từng đắc tội với Thánh Tiên Tông sẽ phải giao ra, xử tử tại chỗ!”

Mí mắt Lôi Cuồng Sơn điên cuồng giật, điều kiện tuy rằng hà khắc, nhưng lão ta cũng không thể không đáp ứng, lập tức nói: “Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ tuân theo thánh lệnh!”

Ngô Bình nói với các trưởng lão: “Đi, tiếp quản Hắc Ma Tông, trông coi cho kỹ, đảm bảo rằng họ không được phép lấy đi bất cứ thứ gì có giá trị”.

Các trưởng lão vui mừng khôn xiết, nhao nhao đồng ý.

Mã Chiêm Nguyên lúc này sắc mặt tái nhợt, ông ta vốn muốn gia nhập Hắc Ma Tông, sau đó lợi dụng thế lực của Hắc Ma Tông đoạt lại vị trí tông chủ, nhưng lại không biết Hắc Ma Tông lại yếu như vậy. Không, không phải Hắc Ma Tông quá yếu, mà là người này quá mạnh!

Ngô Bình hỏi: “Phải xử lý kẻ phản bội tông môn thế nào?”

Một vị trưởng lão nói: “Tông chủ, dựa theo quy tắc của tông môn, nên phế bỏ tu vi, ném vào hàn ngục, vĩnh viễn không thả”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3989


Ngô Bình: “Ồ, Thánh Tiên Tông chúng ta còn có hàn ngục sao? Vậy ném vào đi”.

Anh liền ra tay phế tu vi của Mã Chiêm Nguyên, mặc dù ông ta hét lên hết lần này đến lần khác, nhưng Ngô Bình không hề tỏ ra thương xót. Chẳng mấy chốc, Mã Chiêm Nguyên, người đã mất tu vi bị các đệ tử đưa trở lại tông môn và bị ném vào một hàn ngục. Nếu không có gì đáng ngạc nhiên, ông ta sẽ chết trong hàn ngục, hơn nữa còn chết trong đau đớn tột cùng.

Khi Ngô Bình đến Hắc Ma Tông, anh phát hiện ra rằng Hắc Ma Tông khí thế hơn so với Thánh Tiên Tông, nhiều nhà hơn và diện tích rộng hơn, có hàng vạn đệ tử.

Ngô Bình thấy rằng năng khiếu của những đệ tử Hắc Ma Tông này thực sự tốt, vì vậy anh lập tức chọn ra một trăm người trong số họ. Một trăm người này có tư chất còn tốt hơn so với đệ tử Thánh Tiên Tông.

Ngoài ra, những tu sĩ Hắc Ma Tông đã từng giết, đả thương hoặc làm nhục các nữ đệ tử của Thánh Tiên Tông đều bị lôi ra ngoài và giết ngay tại chỗ.

Mãi cho đến ngày hôm sau, Lôi Cuồng Sơn mới chán nản rời khỏi nơi này cùng với đám đệ tử còn lại.

Cùng ngày, đế quốc Thiên Võ cũng phái quan binh chính thức khống chế địa bàn Hắc Ma Tông, sau đó là địa bàn Thánh Tiên Tông.

Hai khu vực này có diện tích rất lớn, trực tiếp khiến đế quốc Thiên Võ mở rộng diện tích gần 30%!

Ngô Bình đã mất hai ngày để loại bỏ ma khí khỏi cơ thể của một trăm ma tu, yêu cầu họ chuyển sang tu công pháp tiên đạo. Những người này có căn cơ tốt, dưới sự hướng dẫn của anh, họ tiến bộ nhanh chóng trong việc tu luyện.

Có được tài nguyên của Hắc Ma Tông, thực lực của Thánh Tiên Tông đã tăng lên rất nhiều, trở thành một trong những tông môn hùng mạnh nhất ở phía nam Côn Luân.

Tiếp theo, đế quốc Thiên Võ sẽ tiếp tục mở rộng về phía nam dựa trên cơ sở của Thánh Tiên Tông, cuối cùng sẽ mở rộng lãnh thổ của mình đến Nam Hải.

Hôm nay, Ngô Bình đến vùng phụ cận của núi Không Linh, anh quan sát hơn một trăm ngọn núi và lẩm bẩm: “Trận này quá mạnh, nếu muốn kích hoạt nó, e rằng mình vẫn chưa đủ mạnh”.

Lúc này, một thị vệ đột nhiên chạy tới bẩm báo: “Bệ hạ, bộ Quỷ Phương ở phía Bắc đã triển khai quân ở biên giới!”

Ngô Bội: “Ồ, bộ Quỷ Phương?!”

Quỷ Phương là một bộ lạc mạnh nhất từ phía Tây Bắc cho đến phía Bắc, hình thức sinh sống chủ yếu là du mục. Quỷ Phương chia làm ba chi, chi phía Bắc sinh sống ở vùng băng tuyết lạnh lẽo, chi này có người sống ở tận Bắc Hải. Chi phía Tây phân bố theo hình ngôi sao, có vài phân chi thậm chí sống đến tận Tây Hải. Chi còn lại sống phía Tây Bắc, cũng là chi mạnh nhất.

Quỷ Phương có lịch sử lâu đời, ngay từ thời kỳ Tiên Quốc nó đã là đối thủ cạnh tranh của Tiên Quốc. Sau này Tiên Quốc lớn mạnh, Quỷ Phương đang thống nhất mới bị chia cắt thành ba phần. Nhưng đến tận bây giờ, Tiên Quốc hùng mạnh vẫn chưa tiêu diệt được Quỷ Phương dù chỉ một lần, chỉ có thể đuổi bộ lạc này đến vùng đất lạnh lẽo.

Bộ lạc Quỷ Phương ở phía Bắc chính là một bộ phận trong đó, toàn dân theo binh nghiệp, có thể triệu tập hàng triệu lính tinh nhuệ trong thời gian ngắn.

“Đối phương có bao nhiêu người?”, Ngô Bình trầm giọng hỏi.

Thị vệ đáp: “Bẩm bệ hạ, ước chừng có ba triệu lính Quỷ Phương! Năm triệu lang binh!”

Lang binh chính là sói thảo nguyên có thân hình to lớn, thân chúng phủ áo giáp, sức tấn công rất đáng sợ. Sức chiến đấu của một con sói thảo nguyên có thể sánh với một lính tinh nhuệ của đế quốc Thiên Võ.

Thông thường bên cạnh một lính Quỷ Phương sẽ có một đến hai con sói thảo nguyên. Vật cưỡi của lính Quỷ Phương là sói, chúng rất giỏi chinh chiến.

Ngô Bình không dám chậm trễ, anh biết chuyện gì cũng có nguyên nhân, liền vội về triều triệu tập đại thần bàn bạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3990


Tư Không Vũ nói: “Bệ hạ, vi thần cho rằng Quỷ Phương chắc chắn sẽ không vô cớ đánh chúng ta. Vì tuy đế quốc Thiên Võ mạnh, nhưng không hề có sức uy hiếp với bộ Quỷ Phương. Mặt khác, nước Long gần đây liên tục dùng binh với bên Quỷ Phương”.

Ngô Bình: “Mọi người cảm thấy tại sao Quỷ Phương lại khai chiến với chúng ta?”

Đại thần phụ trách tình báo nói: “Bệ hạ, thần vừa có được tin tức, bảo vật của Quỷ Phương là lò Quỷ Phương đã biến mất. Lò Quỷ Phương được Quỷ Phương coi là chí bảo, năm xưa vì lò này mà Quỷ Phương đã đồng thời khai chiến với Tiên Quốc và Thiên Đạo Môn. Thế nên thần đoán có thể có người đã giá họa việc lấy cắp lò Quỷ Phương lên đầu đế quốc Thiên Võ”.

Ngô Bình: “Lò Quỷ Phương là bảo vật gì mà Quỷ Phương lại coi trọng như vậy?”

Đại thần đáp: “Thưa bệ hạ, nghe nói trong lò Quỷ Phương có sức mạnh truyền thừa của bộ Quỷ Phương, các thời đều sẽ có người Quỷ Phương có được sức mạnh đó, cuối cùng trở thành thủ lĩnh của bộ Quỷ Phương”.

Ngô Bình: “Ồ, lấy được sức mạnh từ trong lò Quỷ Phương?”

Một vị đại thần khác nói: “Nghe đồn trước khi chết, cường giả Quỷ Phương sẽ cất giữ sức mạnh của mình vào trong lò Quỷ Phương. Cứ như vậy, qua biết bao nhiêu năm tháng, vô số cường giả gửi sức mạnh vào lò Quỷ Phương, khiến Quỷ Phương trở nên rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, trong các thế hệ sau này, người có thể có được sức mạnh được truyền lại từ lò Quỷ Phương càng ngày càng ít”.

Ngô Bình: “Thể chất của người Quỷ Phương nhất định có điểm gì đặc biệt, nếu có cơ hội thì nên tìm hiểu kỹ”.

Sau khi hỏi thăm tình hình của lò Quỷ Phương, anh quyết định đi tìm lò Quỷ Phương, chỉ cần tìm được cái lò này, uy hiếp từ Quỷ Phương sẽ được xóa bỏ.

Sau đó, anh bay lên bầu trời và mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật để quan sát toàn bộ lục địa Côn Luân. Có thể thấy được, trên đại lục có vô số điểm sáng lập lòe, những điểm sáng này hoặc là cường giả hoặc là bảo vật, đương nhiên, những bảo vật này phần lớn đều có chủ sở hữu.

Ngay sau đó, anh dán chặt mắt vào một chùm sáng khổng lồ tạo nên từ vô số điểm sáng, theo sự hiểu biết của anh về lò Quỷ Phương, anh phán đoán rằng chùm sáng đó nhất định là do lò Quỷ Phương phát ra.

Anh bay về phía quả chùm sáng, càng lúc càng gần, khi khoảng cách chỉ còn mấy chục nghìn mét, anh phát hiện nơi này là một tòa thần điện.

Ở đâu có thần điện, ở đó sẽ có Thần tộc. Quả nhiên, ngay khi anh đến gần, hai luồng ánh thần đã bay lên không trung và ngăn anh lại.

“To gan, một người phàm cỏn con mà cũng dám xông vào thần điện Thiên Kỵ à?”. Một Thần tộc đanh giọng khiển trách, đồng thời vươn tay vỗ về phía Ngô Bình.

Trong lòng bàn tay của kẻ đó có một tia sáng màu lục, cũng không biết đã tung ra loại thần thuật lợi hại gì.

Ngô Bình ngay lập tức tung quyền đánh bay Thần tộc này, anh đá bay một Thần tộc khác bằng một cú đá, sau đó lao vào thần điện nhanh nhất có thể.

Trong thần điện, một chiếc lò lớn màu xanh được đặt trong điện, bên ngoài được bày một trận pháp để che giấu khí tức. Tuy nhiên, Ngô Bình đã phát hiện ra nó ngay, anh thu lò Quỷ Phương vào rồi đi thẳng.

Khi những Thần tộc còn lại phản ứng lại, anh đã biến mất dạng, những Thần tộc này ngay cả thân phận của Ngô Bình cũng không biết.

Sau khi lấy được lò Quỷ Phương, Ngô Bình cũng không vội trả lại ngay cho Quỷ Phương, sau khi trở về hoàng cung anh liền lấy lò Quỷ Phương ra. Anh dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy một người đàn ông hai đầu đang ngồi xếp bằng trong lò Quỷ Phương.

Người đàn ông này có một đầu mở mắt và một đầu nhắm mắt. Ngô Bình nhìn sang, người đàn ông mở mắt dường như cảm nhận được Ngô Bình, đột nhiên nhìn về phía anh.

Ngô Bình không chút sợ hãi nhìn người đó, một lúc sau, trong đầu anh vang lên một giọng nói: “Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?”

Ngô Bình nói: “Đúng vậy”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3991


Đầu người khẽ động đậy, nói: “Cuối cùng cũng có người phát hiện sự tồn tại của chúng tôi”.

Ngô Bình: “Tại sao các hạ lại ở trong lò?”

Cái đầu này nói: “Hai chúng tôi đều là tổ tiên của Quỷ Phương, khi chúng tôi sinh ra đã có hai đầu, mỗi đầu đều có một năng lực đặc biệt. Tôi tên Quỷ Sầu, người anh em của tôi tên Phương Yếm. Năng lực của chúng tôi bổ sung cho nhau, khi hai khả năng được kết hợp với nhau, nó sẽ tạo ra một sức mạnh vượt xa so với Thần tộc”.

Ngô Bình: “Cái đầu kia đang ngủ sao?”

Cái đầu này gật đầu: “Giữa tôi và hắn chỉ có thể một thức một ngủ, tôi thức thì hắn nhất định sẽ ngủ; tương tự, hắn thức, tôi nhất định sẽ ngủ”.

Ngô Bình: “Cho nên, năng lực của hai người vĩnh viễn không thể dung hợp?”

Gã gật đầu: “Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ ra biện pháp cải tạo cái này lò này, sau đó phong ấn hai người chúng tôi vào trong đó, gọi nó là lò Quỷ Phương. Ở trong lò, thực lực của chúng tôi mới có thể phát huy hết tác dụng. Người sử dụng lò Quỷ Phương có thể lần lượt hấp thu năng lượng của hai chúng tôi, sau đó dung hợp lại, như vậy là có thể có được sức mạnh Quỷ Phương mạnh mẽ”.

Ngô Bình: “Người như vậy hẳn là rất ít nhỉ?”

Quỷ Sầu nói: “Đúng vậy, rất ít. Nhiều năm qua, chúng tôi chỉ gặp ba người, trong ba người này, chỉ có một người có thành tựu vẻ vang”.

Ngô Bội: “Tại sao hai người lại có năng lực như vậy?”

Gã nói: “Bởi vì mẹ chúng tôi trước khi sinh ra chúng tôi đã ăn một loại quả. Quả đó vô cùng quý giá, do trời đất sinh ra, hàm chứa ý nghĩa của vũ trụ, gọi là thần quả Thiên Địa. Mẹ chúng tôi là một Thần tộc, cha là Thánh Hoàng, cho nên khi chúng tôi sinh ra, chúng tôi vô cùng khác so với tu sĩ bình thường”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Cha hai người là Thánh Hoàng!”

Gã nói: “Đúng vậy. Mẹ của chúng tôi là một Thần Đế”.

Ngô Bình há hốc mồm: “Thảo hai người lại có năng lực như vậy!”

Gã nói: “Cậu có thể thả chúng tôi ra ngoài không?”

Ngô Bình nhìn gã: “Ồ, anh muốn đi ra sao? Không phải anh nói muốn bồi dưỡng tộc nhân Quỷ Phương trở nên mạnh mẽ sao?”

Quỷ Sầu nói: “Nhưng sự thật đã chứng minh suy nghĩ của chúng tôi quá ngây thơ, không ai có thể chịu đựng sức mạnh của chúng tôi trong suốt hàng nghìn năm. Thay vì chờ đợi, tốt hơn là nên ra ngoài”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì đi ra ngoài đi, không ai ngăn cản hai người”.

Quỷ Sầu: “Tuy nhiên, chúng tôi đã thiết lập một cấm chế và chúng tôi không thể tự mình ra ngoài, chúng tôi cần sự giúp đỡ của người ngoài”.

Ngô Bình thấy rằng khi Quỷ Sầu đang nói, mí mắt của gã bắt đầu rũ xuống, như thể gã đang buồn ngủ.

Anh giật mình, nói: “Tôi có chút việc, đi ra ngoài trước”.

Nói rồi anh liền rời khỏi căn phòng.

Ngô Bình không đi xa, anh đi ra một góc dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật lén quan sát. Khoảng hơn mười phút sau, Quỷ Sầu vừa nói chuyện với anh đã gục đầu xuống, ngủ thiếp đi. Đồng thời, cái đầu kia từ từ tỉnh lại, đồng tử xoay chuyển.

Ngô Bình lập tức quay lại, nói: “Anh là Phương Yếm sao?”

Người tên Phương Yếm kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Cậu có thể nhìn thấy tôi sao?”

Ngô Bình: “Vừa nãy tôi nói chuyện với Quỷ Sầu một lúc”.

Phương Yếm lập tức cảnh giác: “Cậu tuyệt đối không được tin lời Quỷ Sầu, cũng tuyệt đối đừng làm theo yêu cầu của gã!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3992


Ngô Bình thấy rất lạ: “Tại sao?”

Phương Yếm: “Tôi phong ấn chính mình trong lò Quỷ Phương chính là để trấn áp gã!”

Ngô Bình: “Ồ, anh đang trấn áp gã sao?”

Phương Yếm: “Đúng vậy, chỉ có tôi mới có thể trấn áp Quỷ Sầu”.

Ngô Bình: “Quỷ Sầu nói, cha mẹ các người là Thánh Hoàng và Thần Đế, điều này là thật sao?”

Phương Yếm: “Cha chúng tôi đúng là Thánh Hoàng, nhưng mẹ không phải Thần tộc mà là một Ma nữ. Họ ở bên nhau không phải vì tình yêu mà là vì muốn tạo ra một sinh mệnh có thực lực mạnh mẽ, có thể đánh bại Thần tộc”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Sau đó liền sinh ra hai người?”

Phương Yếm: “Đúng vậy, nhưng họ đã thất bại, sức mạnh của hai người bài xích lẫn nhau, thế nên chúng tôi trở thành hai con quái vật. Quỷ Sầu kế thừa phần nhiều ma lực, tôi kế thừa phần nhiều thánh lực. Sau đó, mẹ chúng tôi bỏ đi, vì ngăn không cho em trai đi ra gây họa cho thiên hạ nên cha liền lệnh cho tôi trấn áp em trai ở trong lò”.

Ngô Bình: “Quỷ Sầu còn nói, hai người không thể tỉnh đồng thời đúng không?”

Phương Yếm: “Chúng tôi luôn tiêu diệt lẫn nhau, khi tôi mạnh, tôi sẽ thức dậy, khi gã khỏe, tôi sẽ ngủ”.

Ngô Bình: “Nhưng quả thật đã có ai đó của Quỷ Phương lấy được sức mạnh từ lò Quỷ Phương”.

Phương Yếm: “Tôi không nói dối cậu một chút nào về Quỷ Sầu. Nếu ai đó có thể sở hữu năng lượng của cả hai chúng tôi cùng một lúc, người đó sẽ có sức mạnh tối cao. Và đó chính là sức mạnh mà cha mẹ chúng tôi theo đuổi”.

Ngô Bình liền hứng thú: “Sức mạnh này lớn cỡ nào?”

Phương Yếm: “Dựa theo lời cha tôi nói, hai loại sức mạnh của chúng tôi một khi dung hợp lại sẽ hình thành một sức mạnh cấm kỵ. Loại sức mạnh này nhất định không tồn tại được lâu, chỉ có thể tồn tại trong chốc lát. Nhưng ngay cả khi chỉ trong chốc lát, nó cũng sinh ra một uy lực đáng sợ có thể hủy diệt vạn vật”.

Ngô Bình: “Các người đã thành công bồi dưỡng ra cường giả sao?”

Phương Yếm lắc đầu: “Quá khó, trải qua vô số lần thất bại, chúng tôi phát hiện có thể thay đổi thuộc tính của sức mạnh. Ví dụ như pha trộn 70% sức mạnh của các chủng loại khác nhau trong sức mạnh của tôi. Tương tự, Quỷ Sầu cũng pha trộn 70% sức mạnh của các chủng loại khác nhau trong sức mạnh của gã. Nếu ai đó có thể kết hợp 30% sức mạnh của chúng tôi thì cũng sẽ tạo ra hiệu quả phi thường”.

Ngô Bình: “Sau đó có ba người làm được sao?”

Phương Yếm: “Đúng vậy, một trong số họ có thể kết hợp 40% sức mạnh của chúng tôi, hai người còn lại chỉ có thể kết hợp 30%”.

Ngô Bình: “Tu sĩ Quỷ Phương có sức mạnh 30% mạnh cỡ nào?”

Phương Yếm: “Dễ dàng gi ết chết được Thần Vương”.

Ngô Bình sửng sốt: “Mạnh thế sao!”

Phương Yếm: “Mỗi khi độ tinh khiết của sức mạnh của chúng tôi giảm 10%, sức mạnh kết hợp được tạo ra sau đó sẽ giảm xuống còn 70%”.

Ngô Bình sửng sốt: “Nói cách khác, nếu một tu sĩ Quỷ Phương đã kết hợp 100% sức mạnh, sức mạnh của người đó sẽ mạnh hơn 10.000 lần so với một tu sĩ đã kết hợp 30% sức mạnh? ”

Phương Yếm: “Đúng vậy”.

Ngô Bình hỏi hắn: “Anh có muốn ra ngoài không?”

Phương Yếm: “Tôi phải nghe lệnh của cha tôi để trấn áp Quỷ Sầu, vì vậy tôi không thể ra ngoài”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút: “Tôi muốn thử kết hợp sức mạnh của chúng ta”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3993


Phương Yếm nhìn anh: “Cậu là Thánh Nhân, nhất định có thể chịu đựng sức mạnh lớn hơn, cậu muốn bao nhiêu phần trăm sức mạnh?”

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Một trăm phần trăm”.

Phương Yếm lắc đầu: “Cậu chịu không nổi một trăm phần trăm đâu, đừng nói là cậu mà ngay cả Thánh Hoàng cũng chịu không nổi”.

Ngô Bình: “Tôi không muốn hấp thụ sức mạnh của anh mà là muốn nghiên cứu nó, vì vậy tôi cần 100% sức mạnh”.

Phương Yếm: “Ồ, cậu muốn nghiên cứu nó?”

Ngô Bình: “Tôi là một đại sư luyện đan, tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể sử dụng đan dược để kết hợp một cách khéo léo hai loại sức mạnh hay không”.

Phương Yếm rất ngạc nhiên: “Ý tưởng của cậu rất thú vị, tôi có thể cung cấp cho cậu một chút sức mạnh”.

Hắn liền yêu cầu Ngô Bình ấn tay vào lò Quỷ Phương, ngay lập tức, một luồng sức mạnh cực kỳ bí ẩn xâm nhập vào lòng bàn tay của Ngô Bình.

Ngay khi luồng sức mạnh này tiến vào, nó đã bị Ngô Bình dùng sức mạnh tối cao trấn áp trong động thiên. Tiếp theo, anh bắt đầu nghiên cứu luồng sức mạnh này.

Anh thực sự muốn tìm hiểu lý do tại sao luồng sức mạnh này lại chứa năng lượng mạnh mẽ. Việc nghiên cứu này không thành vấn đề, với sự trợ giúp của đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện ra rằng luồng sức mạnh này dường như là một phần của một loại mật mã vũ trụ nào đó. Từ đó có thể suy ra rằng sức mạnh của Quỷ Sầu là một nửa mật mã còn lại.

Nếu hai luồng sức mạnh được kết hợp để tạo thành một mật mã hoàn chỉnh thì mật mã này sẽ có tác dụng gì? Mở ra một con đường nào đó? Đánh thức một sinh mệnh mạnh mẽ nào đó? Anh không dám nghĩ tiếp nữa.

“Cũng may mình không tin bọn họ, hai người này đều không nói thật!”. Ngô Bình âm thầm giật mình, thầm nghĩ lẽ ra mình không nên nói với bọn họ nhiều như vậy.

Nhưng có một số việc một khi đã biết điều gì đó liền muốn muốn khám phá nó, nhất định phải biết rõ lý do, Ngô Bình cũng vậy.

Cuối cùng, ngày hôm sau anh lại tới xem lò Quỷ Phương, lần này là Quỷ Sầu tỉnh lại, Ngô Bình cười nói: “Quỷ Sầu tiền bối, anh có thể cho tôi một luồng sức mạnh không, tôi sẽ nghiên cứu nó và xem liệu tôi có thể luyện hóa hấp thụ nó hay không”.

Lời của anh nửa thật nửa giả.

Quỷ Sầu: “Được, tôi có thể cho cậu nghiên cứu, nhưng khi nào cậu sẽ giúp tôi?”

Ngô Bình: “Vãn bối gần đây tu hành có vấn đề, chỉ sợ không giúp được tiền bối, chờ vãn bối khôi phục rồi sẽ nghĩ biện pháp”.

Quỷ Sầu ngay lập tức nói: “Nếu có vấn đề trong tu hành, tôi có thể giúp cậu”.

Ngô Bình hỏi giúp thế nào? Anh cố tình đề cập đến một vấn đề tu luyện mà anh đã gặp phải trước đây, nhưng anh không ngờ Quỷ Sầu lại đưa ra giải pháp tốt nhất ngay lập tức sau khi suy nghĩ một lúc.

Ngô Bình giật mình nên hỏi thêm vài câu, kết quả là kết quả của Quỷ Sầu cực kỳ chính xác, thậm chí còn tốt hơn cả cách ban đầu của anh.

Vì vậy, anh liền cố ý kể ra những vấn đề mà anh gặp phải khi tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh, đây là một công pháp của kỷ nguyên trước, rất ít người biết đến.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Quỷ Sầu đã đưa ra một giải pháp ngay lập tức, hơn nữa không chỉ một.

Sau khi trò chuyện với Quỷ Sầu, Ngô Bình thực sự đã học hỏi được rất nhiều điều, vì vậy anh đã nhân cơ hội này để hỏi về Vạn Tiên Quy Thánh Quyết, anh vừa thỉnh giáo vừa đẩy nhanh tốc độ tu hành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3994


Phương Yếm nhìn anh: “Cậu là Thánh Nhân, nhất định có thể chịu đựng sức mạnh lớn hơn, cậu muốn bao nhiêu phần trăm sức mạnh?”

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Một trăm phần trăm”.

Phương Yếm lắc đầu: “Cậu chịu không nổi một trăm phần trăm đâu, đừng nói là cậu mà ngay cả Thánh Hoàng cũng chịu không nổi”.

Ngô Bình: “Tôi không muốn hấp thụ sức mạnh của anh mà là muốn nghiên cứu nó, vì vậy tôi cần 100% sức mạnh”.

Phương Yếm: “Ồ, cậu muốn nghiên cứu nó?”

Ngô Bình: “Tôi là một đại sư luyện đan, tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể sử dụng đan dược để kết hợp một cách khéo léo hai loại sức mạnh hay không”.

Phương Yếm rất ngạc nhiên: “Ý tưởng của cậu rất thú vị, tôi có thể cung cấp cho cậu một chút sức mạnh”.

Hắn liền yêu cầu Ngô Bình ấn tay vào lò Quỷ Phương, ngay lập tức, một luồng sức mạnh cực kỳ bí ẩn xâm nhập vào lòng bàn tay của Ngô Bình.

Ngay khi luồng sức mạnh này tiến vào, nó đã bị Ngô Bình dùng sức mạnh tối cao trấn áp trong động thiên. Tiếp theo, anh bắt đầu nghiên cứu luồng sức mạnh này.

Anh thực sự muốn tìm hiểu lý do tại sao luồng sức mạnh này lại chứa năng lượng mạnh mẽ. Việc nghiên cứu này không thành vấn đề, với sự trợ giúp của đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện ra rằng luồng sức mạnh này dường như là một phần của một loại mật mã vũ trụ nào đó. Từ đó có thể suy ra rằng sức mạnh của Quỷ Sầu là một nửa mật mã còn lại.

Nếu hai luồng sức mạnh được kết hợp để tạo thành một mật mã hoàn chỉnh thì mật mã này sẽ có tác dụng gì? Mở ra một con đường nào đó? Đánh thức một sinh mệnh mạnh mẽ nào đó? Anh không dám nghĩ tiếp nữa.

“Cũng may mình không tin bọn họ, hai người này đều không nói thật!”. Ngô Bình âm thầm giật mình, thầm nghĩ lẽ ra mình không nên nói với bọn họ nhiều như vậy.

Nhưng có một số việc một khi đã biết điều gì đó liền muốn muốn khám phá nó, nhất định phải biết rõ lý do, Ngô Bình cũng vậy.

Cuối cùng, ngày hôm sau anh lại tới xem lò Quỷ Phương, lần này là Quỷ Sầu tỉnh lại, Ngô Bình cười nói: “Quỷ Sầu tiền bối, anh có thể cho tôi một luồng sức mạnh không, tôi sẽ nghiên cứu nó và xem liệu tôi có thể luyện hóa hấp thụ nó hay không”.

Lời của anh nửa thật nửa giả.

Quỷ Sầu: “Được, tôi có thể cho cậu nghiên cứu, nhưng khi nào cậu sẽ giúp tôi?”

Ngô Bình: “Vãn bối gần đây tu hành có vấn đề, chỉ sợ không giúp được tiền bối, chờ vãn bối khôi phục rồi sẽ nghĩ biện pháp”.

Quỷ Sầu ngay lập tức nói: “Nếu có vấn đề trong tu hành, tôi có thể giúp cậu”.

Ngô Bình hỏi giúp thế nào? Anh cố tình đề cập đến một vấn đề tu luyện mà anh đã gặp phải trước đây, nhưng anh không ngờ Quỷ Sầu lại đưa ra giải pháp tốt nhất ngay lập tức sau khi suy nghĩ một lúc.

Ngô Bình giật mình nên hỏi thêm vài câu, kết quả là kết quả của Quỷ Sầu cực kỳ chính xác, thậm chí còn tốt hơn cả cách ban đầu của anh.

Vì vậy, anh liền cố ý kể ra những vấn đề mà anh gặp phải khi tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh, đây là một công pháp của kỷ nguyên trước, rất ít người biết đến.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Quỷ Sầu đã đưa ra một giải pháp ngay lập tức, hơn nữa không chỉ một.

Sau khi trò chuyện với Quỷ Sầu, Ngô Bình thực sự đã học hỏi được rất nhiều điều, vì vậy anh đã nhân cơ hội này để hỏi về Vạn Tiên Quy Thánh Quyết, anh vừa thỉnh giáo vừa đẩy nhanh tốc độ tu hành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3995


Ngô Bình: “Thiên Mệnh Kinh cũng là như vậy sao?”

Phương Yếm: “Thiên Mệnh Kinh có bảy tầng, đây là một công pháp do một cường giả tuyệt thế tu luyện đến tầng mười của Đoạt Thiên Kinh sáng tạo ra, là một bước tiến dựa trên cơ sở Đoạt Thiên Kinh. Nhưng Thiên Mệnh Kinh của cường giả này không phải hoàn hảo, bản thân người này cho rằng Thiên Mệnh Kinh ít nhất có mười hai cảnh giới”.

Ngô Bình giật mình: “Nói như vậy, Đoạt Thiên Kinh và Thiên Mệnh Kinh thực ra có thể coi là hai cảnh giới tu luyện ở ngoài Địa Tiên”.

Phương Yếm: “Đúng, chỉ là đời sau rất ít người có thể tu luyện đến trình độ này, cho nên không thể tính riêng, mà vẫn xếp vào Địa Tiên”.

Ngô Bình: “Tiền bối, có thể tặng Thiên Mệnh Kinh cho vãn bối được không?”

Phương Yếm: “Tất nhiên rồi. Cậu không được tin những gì Quỷ Sầu nói, hãy ghi nhớ!”

Vừa dứt lời, từ trong lò Quỷ Phương bay ra một chùm sáng chói lọi đâm thẳng vào trán Ngô Bình. Ngay sau đó, một cuốn sách cổ trôi nổi xuất hiện trong tâm trí của Ngô Bình, tỏa ra một luồng khí tức bí ẩn.

Phương Yếm: “Đây là Đoạt Thiên Kinh bản gốc, là bản duy nhất trong thiên hạ này, không ai có thể giả mạo nó”.

Thực ra dù Phương Yếm không nói, Ngô Bình cũng đã biết quyển sách này là bản gốc thực sự, bởi vì khí tức của nó độc nhất vô nhị, trên đó vẫn còn hơi thở của người sáng tạo.

“Cảm ơn tiền bối!”, Ngô Bình hành lễ với đối phương.

Sau khi lấy được Đoạt Thiên Kinh, Ngô Bình đang chuẩn bị tu luyện thì có người đến báo rằng đại quân Quỷ Phương đã xâm chiếm biên giới và hỏi Ngô Bình liệu có tấn công toàn lực hay không.

Ngô Bình hỏi Phương Yếm: “Tiền bối, đây có phải là hậu duệ Quỷ Phương của tiền bối không?”

Phương Yếm: “Không sai, huyết mạch tuy rằng đã ít đi nhiều, nhưng quả thực là hậu nhân của tôi”.

Ngô Bội: “Hiện tại hậu nhân của tiền bối muốn tấn công nước tôi, tiền bối có thể ngăn cản không?”

Phương Yếm: “Cái này dễ thôi, cậu cầm thủ lệnh của tôi, toàn bộ Quỷ Phương sẽ nghe lệnh cậu”.

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Họ có nhận ra thủ lệnh của tiền bối không?”

Phương Yếm: “Trên thủ lệnh của tôi có khí tức huyết mạch của tôi, chỉ cần họ nhìn thấy nó là họ sẽ thần phục vô điều kiện và sẽ không bao giờ nghi ngờ. Hơn nữa tôi đã đặt ra một quy tắc, nhìn thấy thủ lệnh cũng giống như nhìn thấy tôi vậy”.

Nói xong, một tia sáng rơi vào tay Ngô Bình, hóa thành một thủ lệnh bằng ngọc, có khắc hoa văn của một con hung thú cổ xưa.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn tiền bối”.

Anh cầm lấy thủ lệnh, dẫn thị vệ đi tới biên giới phía bắc.

Ở khu vực biên giới phía bắc, Ngô Bình nhìn thấy quân đội Quỷ Phương đang đối đầu với quân đội Thiên Võ. Người đến từ Quỷ Phương là một tướng quân hung hãn, khí tức rộng lớn như biển, khí huyết trên đỉnh đầu bay vút lên trời, ngưng tụ thành hình ảnh một con rồng cổ xưa.

Ngô Bình vừa tới, đại quân nơi biên giới liền quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ!”

Ngô Bình gật đầu, bay tới trước mặt đại quân Quỷ Phương, đưa thủ lệnh ra, trầm giọng nói: “Các người nhận ra vật này không?”

Thủ lệnh được đưa ra, khí tức phóng ra khiến cho người Quỷ Phương biến sắc, tướng quân hung mãnh kia thậm chí quỳ rạp trên mặt đất, kích động hỏi: “Người là ai?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom