Cập nhật mới

Dịch Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Bí ẩn đồng hồ


-Này, cậu có chắc là làm thế này Ái Nhi sẽ cảm động không? (Doãn Thiên đi theo sau Tiểu Văn lên tiếng)

-Yên tâm đi, chỉ cần tối nay cậu dẫn cô ấy đến đây..tôi bảo đảm sẽ không thành vấn đề.

_Tiểu Văn đang giúp Doãn Thiên trang trí lại phòng ăn thành nơi tỏ tình thật đẹp..trên giữa bàn là những cây nến màu đỏ xếp hình trái tim nhỏ..xung quanh toàn là bong bóng đủ kích thước và 1 bó hoa hồng để sẵn.

-Không ngờ cậu IQ 195 mà lại không biết cách lấy lòng con gái đấy (Tiểu Văn cười)

-Chính thì thế tôi mới nhờ cậu giúp (Doãn Thiên lên tiếng)

_1 lúc sau Doãn Thiên lấy điện thoại ra gọi cho cô, đầu dây bên kia là giọng Ái Nhi đang còn mơ ngủ..vì hôm qua anh bảo sáng mai cô không còn đến làm, nên tranh thủ ngủ cho đã giấc.

-Alo, Ái Nhi nghe.

-Trợ lý ngốc, giờ này em còn ngủ sao?

-Bộ có chuyện gì sao?

-Không, tối nay tôi có bất ngờ cho em..

-Bất ngờ gì thế (Ái Nhi tò mò)

-Tút..tút.

(Hừ.."không biết đang tính làm gì đây, đang nói ngắt điện thoại ngang vậy à..tên đá lạnh", cô nghĩ bụng nheo mắt xong trùm chăn lên tiếp tục ngủ)

_Sau hơn 7 giờ tối..khi trong nhà Ái Nhi đang tính dọn cơm thì điện thoại cô lại reo lên có tin nhắn, cô mở ra xem "Trợ lý ngốc, thây đồ đi..có vụ án mới 15 phút nữa tôi đến đón em", cô liền chạy lên phòng thây vội bộ đồ xong ra cửa chờ Doãn Thiên đến.

-Sao anh nói có vụ án mới mà, đưa tôi về biệt thự làm gì? (Ái Nhi tròn mắt)

-1 vụ án mà tôi không thể hiểu nguyên nhân, chỉ có em mới giúp được thôi. (Vừa nói anh vừa kéo tay cô vào trong)

-Này, IQ cao như anh còn không hiểu thì tôi giúp cách nào được.

_Vừa nói dứt lời thì Ái Nhi tròn xoe mắt nhìn..cô ngạc nhiên khi trước mặt mình là 1 căn phòng không gian đơn thuần nhưng vô cùng lãng mạn giống như những cảnh trong phim..cô tò mò ngước lên nhìn Doãn Thiên.

-Vụ án này, chỉ có em mới giúp được anh thôi..trái tim anh bị em đánh cắp rồi (Doãn Thiên nhìn cô)

_Bỗng cô cười khẽ lấy tay đánh nhẹ vào anh, "không ngờ tính cách lạnh lùng như anh ta mà cũng có lúc ngôn tình thế này đấy", Ái Nhi nghĩ bụng xong anh vẫn lên tiếng hỏi.

-Cảm động lắm đúng không?

-Hã (Ái Nhi tròn mắt)

-Tiểu Văn nói với anh là chắc chắn em sẽ thích không khí lúc này..bộ không phải vậy sao? (Doãn Thiên hỏi)

-Phó giáo sư tâm lý..thiên tài như anh mà cũng cần có người góp ý hay sao (cô lên tiếng)

-Đáng lẽ không cần, vì nếu dựa vào suy luận trên thực tế hoặc giả thuyết trong cách nghĩ anh điều nắm trong tay tỷ lệ thành công cao hơn 80%..tất nhiên điểm quan trọng nhất vẫn là cả hai chúng ta đều có cảm giác khi gần nhau,cho nên nhịp tim sẽ trên lệch dẫn đến hành động khác với bình thường rất rõ ràng. (Doãn Thiên nhìn cô)

-Chắc không có ai tỏ tình kiểu lý thuyết như anh đâu nhỉ (Ái Nhi cười lên tiếng)

-Vậy anh sẽ thực hành cho em dễ hiểu nhé.

_Không để Ái Nhi kịp trả lời, anh cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình..và môi chạm môi với cô, cả hai điều bất động giữa không gian màu đỏ nhẹ lãng mạn trong căn phòng.

-Rất tuyệt.. Em cảm nhận được không? tim anh lại lệch nhịp dẫn đến hành động hoàn toàn khác so với bình thường rồi đấy (Doãn Thiên nhún vai cười)

-Ai cho anh hôn em? (Ái Nhi đỏ mặt)

-Thôi chẳng sao, nếu như em cảm thấy anh hôn em là sai..vậy thì em hãy hôn lại cũng được, vì anh cho rằng điều đó là đúng (Doãn Thiên cười)

-Anh..anh..đúng là.. (Ái Nhi ấp úng)

-Này..anh hôn 1 cái nữa được không?

-Anh kì quá (cô đỏ mặt)

_Cả hai cùng ngồi ăn tối với nhau trong vui vẻ, thời gian hiện tại cô chỉ thấy mình thật hạnh phúc..1 Doãn Thiên mà cô nghĩ là người lạnh lùng thì anh ta bây giờ trước mặt cô vô cùng đáng yêu..Sáng hôm sau Ái Nhi đến biệt thự thì đã thấy anh ngồi trên sofa xem hồ sơ..cô nhẹ nhàng đi khẽ tính hù anh 1 cái.

-Ngốc, tính hù anh sao..bóng của em bị ánh nắng bên ngoài rọi vào anh thấy rồi (Doãn Thiên vẫn ngồi xem hồ sơ lên tiếng)

-Mất hứng ghê, mà anh đang xem hồ sơ gì vậy? (cô tò mò ngồi xuống cạnh anh)

-Đây là hồ sơ những người có quan hệ với Cảnh Nhã khi cô còn sống, có 4 người là thân thiết nhất..em xem đi.

-4 người đều có vóc dáng tựa như người trong video Cảnh Nhã gửi vào camera ghi hình..vậy làm sao biết được là ai (cô tò mò)

-Loại bỏ 2 người tóc khá dài này ra, thì còn 2 người hoàn toàn phù hợp (Doãn Thiên đáp)

-Anh không nghĩ người đó mang tóc giả sao (Ái Nhi lên tiếng)

-Nếu video Cảnh Nhã là quay lén thì % người đó mang tóc giả là quá thấp (Doãn Thiên lắc đầu)

-Cũng đúng, vậy còn Dương Vũ Phong và Triệu Lý Quân là người bị anh tình nghi.

_Doãn Thiên im lặng 1 hồi xong nhìn về hướng đồng hồ treo trong phòng khách..bất chợt anh quay sang hỏi Ái Nhi.

-Ngốc, em có nhớ chiếc đồng hồ trong nhà nạn nhân không?

-Hôm đó anh có nhắc đến Death, khi chúng ta đi vào nhà tắm thì thấy dòng chữ trên gương "hello old friend..Genius".

-Phải, nhưng kim đồng hồ không chỉ đơn giản là Death muốn cho anh biết hướng nhà tắm có lời chào của hắn không thôi. (Doãn Thiên nheo mắt)

-Lúc đó kim phút và giờ chỉ vào số 3..là hướng trong nhà tắm. (Ái Nhi lên tiếng)

_Doãn Thiên vẫn im lặng, như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó khuất mắt trong chiếc đồng hồ treo trong nhà Cảnh Nhã..bất chợt anh lên tiếng

-Còn kim giây chỉ vào số 1, Death muốn cho ta biết hung thủ 31 tuổi.

-Sao cơ. (Ái Nhi tròn mắt)

-Có rất nhiều đồ vật trong ngôi nhà để Death có thể gợi ý khó hoặc tinh vi hơn..nhưng tại sao hắn lại chọn đồng hồ treo tường..1 vật ít ai để ý để làm bản chỉ điểm..

-Đồng hồ là đại diện cho thời gian đúng không?

-Chính xác, hắn muốn ám chỉ..hung thủ 31 tuổi cho nên mới dùng đồng hồ, ngay từ lúc đầu Death đã tính đến như vậy, vừa dùng đồng hồ gợi ý nơi hắn ghi thông điệp và cũng để chỉ điểm về hung thủ..thật đáng nể, anh quá sơ suất khi không chú ý vào kim giây. (Doãn Thiên nheo mắt)

-Triệu Lý Quân, 31 tuổi..làm nhân viên cho 1 công ty bất động sản Hữu Trí.

_Ái Nhi xem hồ sơ xong vừa đọc lên vừa bất ngờ..suy đoán của Doãn Thiên hoàn toàn chính xác, quả thật trong danh sách người quen của Cảnh Nhã có người 31 tuổi.

-Death, thông minh thật..rất thú vị (Doãn Thiên nhếch môi)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Doãn Thiên, bây giờ chúng ta sẽ đến công ty Hữu Trí tìm Triệu Lý Quân. (Ái Nhi lên tiếng)

-Em đang ra lệnh cho anh đó sao, có tiến bộ rồi đấy. (Doãn Thiên cô cười)

_Cô và Doãn Thiên lên xe cùng đi đến Hữu Trí, nhìn diện tích xung quanh cũng không thua kém gì Thuần Phát của chị anh..cả hai bước vào bên công.

-Xin chào, anh chị cần gì ạ (1 cô nhân viên bước đến hỏi)

_Ái Nhi ngó sang anh, thấy Doãn Thiên vẫn đứng ngó xung quanh không quan tâm đến câu hỏi của cô nhân viên nên Ái Nhi đành phải lên tiếng.

-Đây là phó giáo sư Doãn Thiên, còn tôi là trợ lý của anh ta, chúng tôi đến điều tra 1 vụ án mạng, cho tôi hỏi Triệu Lý Quân có ở đây không?

-Vâng, mời hai người theo tôi ạ.

_Nói xong nhân viên dẫn cô và Doãn Thiên đến phòng làm việc của Triệu Lý Quân..đi chừng 5p đã tới nơi.

-Anh là Triệu Lý Quân phải không? (Doãn Thiên lúc này mới lên tiếng)

-Phải, hai người là...(Lý Quân tò mò)

-Chúng tôi là cộng tác viên bên phía cảnh sát.

-À chào, không biết tôi giúp được gì (Lý Quân hỏi)

-Anh có phải là bạn trai của nạn nhân Cảnh Nhã không?

-À không, chúng tôi chia tay nhau 2 tuần rồi.

_Doãn Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, anh ra hiệu cho Ái Nhi hỏi..còn anh đi vòng quanh căn phòng dường như đang tìm gì đó..hiểu ý, Ái Nhi tiếp tục hỏi những câu bình thường để kéo dài thời gian cho Doãn Thiên..1 lúc sau anh quay lại chổ Lý Quân đưa ra 1 tấm hình.

-Tôi thấy trong tủ có 1 tấm hình anh cùng Cảnh Nhã chụp, rất thân mật (Doãn Thiên nhìn chằm chằm)

-Thì sao, chẳng lẽ chia tay nên không được để ảnh cũ làm kỷ niệm sao? (Lý Quân gắt giọng)

-Anh nói không còn quan hệ gì với nạn nhân 2 tuần, nhưng tấm hình này được chụp bằng máy ảnh của các thợ chụp dạo..nhìn khung cảnh rất giống ngoài khu vui chơi.

-Vậy thì sao tôi không hiểu (Lý Quân nheo mắt)

-Anh không biết máy ảnh của thợ chụp dạo sẽ luôn có ngày tháng năm và giờ đằng sau tấm ảnh họ chụp sao, anh nói hai người chia tay nhau 2 tuần trước..nhưng thời gian chụp tấm ảnh này là trước khi Cảnh Nhã bị giết 1 ngày.

_Doãn Thiên vừa nói vừa quay lưng sau của tấm ảnh cho Triệu Lý Quân xem, chính xác có in ngày tháng năm và giờ đằng sau..hắn ta khẽ cười lên tiếng.

-Đúng, nhưng đây là chuyện riêng của tôi..thiết nghĩ không cần phải giải thích cho hai người.

_Ái Nhi nheo mắt lại nhìn hắn ta, "thái độ này khác với lúc nảy..chẳng lẽ hắn là hung thủ sao", cô đang suy nghĩ thì Doãn Thiên tiếp tục lên tiếng.

_Chuyện riêng có liên quan đến ma túy thì anh dễ gì nói ra, đúng không?

-Anh đừng vu oan tôi nha, tôi có quyền kiện anh đấy (hắn gắt giọng)

_Doãn Thiên sau khi nghe hắn ta nói vậy, nét mặt không hề tức giận mà trái ngược lại là vẻ bình thản lấy điện thoại trong túi ra mở cái gì đó đưa cho hắn xem..lúc này Lý Quân khó chịu nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

-Anh đưa tôi xem cái này làm gì, tôi không biết.

-Đầu tiên là anh không biết Cảnh Nhã đã phát hiện việc buôn ma túy của anh và quay video lại, cho đến khi anh vô tình tới nhà cô ta..nhìn thấy Sang Sang và cô ta đang cãi nhau, rất có thể Cảnh Nhã đã không biết Sang Sang có liên quan nên sau khi để lại manh mối ở công ty thì cô ta đã nói chuyện này cho người bạn thân của mình biết, nếu tôi đoán không lầm thì anh và Sang Sang lén lút yêu đương và buôn ma túy cùng nhau..nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ nên khi Sang Sang ra về, anh mới ra mặt diệt khẩu Cảnh Nhã. (Doãn Thiên nhìn hắn lên tiếng)

-Hơ, câu chuyện anh đưa ra hợp logic đấy, nhưng bằng chứng nào anh dám khẳng định người trong video này là tôi (Hắn nhếch môi)

-Người trong hình và anh điều mang chung 1 cái vòng bạc bên tay phải.

_Hắn vội lấy tay che cái vòng đang đeo, mặt có tý đổi sắc, nhưng vẫn lì lợm cười nhếch môi không nhận tội.

-Đâu phải chỉ có mình tôi mang vòng bạc trên tay, điều này cũng chỉ đủ làm bằng chứng phụ thôi.

-Chỉ cần tháo cái vòng này cho pháp chứng xét nghiệm..thì sẽ biết người đeo nó có từng tiếp xúc với thành phần heroin,cocain, estasy có trong ma túy hay không..vì 3 thành phần này khi dính vào bạc sẽ làm chiếc vòng này bị ăn mòn cho nên có đem rửa cũng không sạch. (Doãn Thiên bình thản trả lời)

_Ái Nhi nhìn thấy vẻ mặt Triệu Lý Quân lúc này toát mồ hôi, tay vẫn che cái vòng cuối mặt xuống đất im lặng..cô lên tiếng.

-Còn nữa, nếu anh thật sự cắt đứt động mạch ở tay Cảnh Nhã, khoảng cách vết tỳ do hung thủ qùy gối và vết máu bắn ra từ tay nạn nhân 12/80s thì chắc chắn máu cũng sẽ dính vào cái vòng đấy, chỉ cần bôi Luminol lên thì sẽ rõ tất cả.

-Phải, chính là tôi, không ngờ con nhỏ đó đến lúc chết cũng để lại đoạn video chết tiệt đấy..Sang Sang không ra tay được thì còn tôi, không thể để bí mật của chúng tôi bị con nhỏ đó phanh khui được (Triệu Lý Quân nhếch môi lên tiếng)

_Sau khi Ái Nhi gọi bác Trịnh đến giải Triệu Lý Quân về trụ sở, cảnh sát lục xét nhà hắn và Sang Sang..tìm được số lượng ma túy kích thước vỏ bọc giống hệt như trong video Doãn Thiên cung cấp, "vụ án kết thúc", Ái Nhi vươn vai cùng Doãn Thiên đi ra về.

-Này ngốc, không ngờ em cũng biết quá trình xét nghiệm của pháp y về Luminol đấy (Doãn Thiên lên tiếng)

-Hôm bữa anh bảo em đọc hết đống sách trên bàn còn gì, em học từ trong ấy..hìhì (cô gãi đầu)

-Lần đó anh bị em cướp mất nụ hôn đầu phải không?

-Thấy ghét. (cô đỏ mặt)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Hóa học tạo giả chứng


_Sau khi Doãn Thiên và Ái Nhi trở về.. bên 1 ngôi nhà nằm kính đáo ven rừng ít người qua lại, bên trong là người mặc áo khoác đen che gương mặt đang nắm sợi dây chuyền gắn hình bông sen màu đen lắc qua lắc lại trước mặt người đàn ông đang bị cột chặt tay chân trên ghế, xung quanh là những dụng cụ dùng để tra tấn..hành hạ.."Bóc", người áo khoác đen búng tay lên tiếng.

-Anh là ai?

-Tôi...là tôi (người đàn ông mắt lim dim)

-Không, anh là tác phẩm của tôi (người áo khoác lên tiếng)

-Tác..phẩm???

-Đúng vậy, tôi là người tạo ra tác phẩm.

-Tác...phẩm??

-Tôi muốn anh hãy cùng tôi cảm nhận những thú vị bên ngoài kia (người áo khoác đen nở nụ cười nhếch môi)

_"Doãn Thiên, Doãn Thiên" anh làm sao thế, Ái Nhi đưa tay vỗ nhẹ mặt của anh..mơ thấy gì mà đổ mồi hôi thế này..cô ngồi xuống bên cạnh anh.

-Anh ngủ lúc nào vậy? (Doãn Thiên mở mắt)

-Mới về tới anh đã lên phòng rồi..đến giờ cơm em lên gọi anh xuống ăn đây (Cô nhìn anh)

-Vậy à, thì ra là mơ (Doãn Thiên có vẻ mệt mỏi)

-Anh làm sao vậy? (Ái Nhi vừa nói vừa đặt tay lên trán anh)

-Anh không sao, xuống ăn thôi.

_Doãn Thiên lúc này có vẻ bớt căng thẳng hơn lúc nảy nhiều rồi, nhưng ánh mắt của anh thì vẫn còn hiện rất rõ sự bàng hoàng lo lắng gì đó..cô vừa đi vừa nhìn anh, "không lẽ chuyên gia tâm lý như Doãn Thiên mà cũng bị vấn đề về tinh thần sao"..Ái Nhi nói khẽ.

-Em có mua sữa rồi đây, anh uống 1 ít đi (Ái Nhi lên tiếng)

-Cảm ơn em (Doãn Thiên đáp)

_Bổng hai người đang ăn thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại anh reo lên, là Tiểu Văn gọi.

-Alo

-Doãn Thiên, ở ngay công trình xây dựng công viên có 1 bộ xương người được tìm thấy..cậu đến ngay nhé.

-Chuyện gì vậy anh (cô tò mò hỏi)

-Vụ án mới.

_Anh và Ái Nhi lên xe đến hiện trường, xung quanh công trình khá đông cảnh sát bảo vệ hiện trường, bước vào bên trong phía Tiểu Văn đang khám nghiệm..Doãn Thiên lên tiếng.

-Sao rồi.

-Nhìn từ vùng xương chậu của bộ xương thì có thể nạn nhân là nữ, 24 chiếc xươn sườn có dấu hiệu bị gãy mất 2 chiếc vị trí vùng ngực..hàm có đủ 32 chiếc răng..có thể nạn nhân từ 17-25 tuổi..từ hộp sọ đầu..xương trán và xương chẩm là người Châu Á, vùng thái dương bên trái bị nứt theo hình tròn do bị tác động thấy rõ.. nguyên nhân chính dẫn đến tử vong có thể là ở đây.

-Nhưng hung khí là gì mà hình dạng vết nứt kì lạ vậy nhỉ (Ái Nhi lên tiếng)

-Vết nứt rộng khoảng 1 cm, nếu là do đầu đạn gây ra thì chỉ có loại súng trường xung kích Fedorov Avtomat và đạn 6,5x50 mmSR..nhưng không thể như vậy vì khi nạn nhân bị giết là ở trong nhà, khuyết điểm tiếng lớn của súng xung kích sẽ làm cho xung quanh nghe thấy.. hơn nữa không có đầu đạn nào xung quanh đây, nên khả năng bị tác động bằng lực tay tạo thành là 95%. (Doãn Thiên lên tiếng)

-Sao anh lại biết nạn nhân bị giết trong nhà mà không phải ở ngoài, còn việc tác động bằng lực tay thì làm sao có thể tạo được vết nứt tròn trên hộp sọ nạn nhân được (Ái Nhi tò mò)

-Bộ xương được tìm thấy nguyên vẹn quần áo, nhưng không mang giầy hay dép..chứng tỏ nạn nhân đang trong nhà, còn vết nứt nếu không phải là đạn của súng gây ra thì hoàn toàn khớp với đầu bút bi, hay bút chì chẳng hạn mà hung thủ đã cầm dùng lực đâm thẳng vào. (Doãn Thiên đáp)

-Lạ thật, theo như độ mòn của xương thì nạn nhân đã phân hủy từ 4-7 năm rồi, nhưng xung quanh đây cây cỏ đều không hề mọc. (Tiểu Văn thắc mắc)

-Độ sâu khoảng 0,8m, nhiệt độ trong đất giao động từ 22/31°, nếu như nạn nhân được chôn 4-7 năm trước thì không thể nào không có thực vật tăng trưởng, ngoại trừ....(Doãn Thiên ngưng 1 lúc)

-Ý anh là có người cố ý thây đổi tốc độ phân hủy của thi thể (Ái Nhi tròn mắt)

-Nếu tất cả các nhân tố đều như nhau thì một xác chết tiếp xúc với không khí sẽ phân hủy nhanh gấp đôi so với xác chết nhận chìm trong nước và nhanh gấp tám lần xác chết bị chôn dưới đất.

_Nói xong Doãn Thiên nhìn ngang qua lớp đất bên cạnh cái hố chôn được đào lên, bỗng anh nheo mắt bước đến gần..thấy vậy Ái Nhi theo sau và lên tiếng.

-Kì lạ, xung quanh đây không có ngôi mộ nào mà là công trình xây dựng..sao lại có tro của giấy tiền vàng bạc ở đây.

-Thì ra trong đất có loại giấy được tẩm hóa chất NaHCO3 (natri hidrocacbonat), hèn gì cây không thể phát triển. (Doãn Thiên lên tiếng)

-Là sao ạ (cô tò mò)

-Khi NaHCO3 (natri hidrocacbonat) được ngâm trong giấy tiền vàng bạc xong đốt lên trong hố cộng vào nhiệt độ ẩm vừa phải của đất, sẽ làm cho đất và thi thể mềm hơn bình thường, thúc đẩy sự sản sinh của vi khuẩn trong các phần mô..tạo nên 1 quá trình phân hủy nhanh hơn bình thường, hung thủ quá tinh vi và nắm rõ các công thức hóa học. (Tiểu Văn giải đáp cho cô)

-Em hiểu rồi, mục đích hung thủ tẩm NaHCO3 vào giấy tiền vàng bạc để khi đốt thì xung quanh không ai nghi ngờ (Ái Nhi tròn mắt)

-Chà, em theo Doãn Thiên cũng thông minh ra nhiều rồi nhỉ..

-Phiền cậu sau khi khám nghiệm thì gữi cho tôi hồ sơ nhé (Doãn Thiên lên tiếng)

-OK không thành vấn đề.

_Cô theo Doãn Thiên ra ngoài xe, thấy nét mặt anh có vẻ trầm tĩnh hơn mọi ngày..cô tò mò lên tiếng.

-Doãn Thiên, anh làm sao thế?

-Không sao, chúng ta về thôi....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Giấc mơ


_Sáng hôm sau Ái Nhi đến biệt thự, nhìn xung quanh không thấy Doãn Thiên đâu..định bụng chắc giờ anh ta chưa ngủ dậy nên cũng không lên gọi, đang ngồi nhăm nhi tách trà nóng thì giọng anh từ phía sau lên tiếng làm cô giật mình.

-Em đến rồi sao?

-Doãn Thiên, anh có thể thôi không làm em giật mình được chứ, mà anh sao vậy..hôm qua không ngủ sao? (cô quay lại nhìn anh)

_Nét mặt anh không lạnh lùng mà còn đơ ra nữa chứ, nếu không muốn nói là khá "ngu"..anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, tựa đầu vào vai cô khẽ nhắm mắt..Ái Nhi mỉm cười nhìn sang anh, lúc này trông Doãn Thiên thật dễ thương..vừa tính đưa tay chạm mặt anh thì đằng sau có thêm 1 tiếng nói vọng lên làm cô rút tay lại.

-Hơ, người đẹp..em đến khi nào vậy (Tiểu Văn ngáp ngắn ngáp dài)

-Trời ạ, anh ở đây khi nào thế.. mà còn làm người ta giật mình nữa chứ. (cô nheo mắt)

-Hôm qua giờ bọn anh thức cả đêm rồi (Tiểu Văn lên tiếng)

-Sao ạ? (cô hỏi lại)

-Người đẹp hỏi cục cưng bé bỏng đang tựa đầu trên vai em kìa, anh đi pha cafe đây. (Tiểu Văn bước vào bếp)

_Ái Nhi vẫn tò mò, còn Doãn Thiên cứ nhắm mắt tựa vào vai cô..nhìn anh ấy quả thật cô không đành lên tiếng, nhưng sự tò mò quá lớn nên....

-Doãn Thiên (cô gọi)

-Hã, tới giờ uống sữa phải không? (Doãn Thiên mở mắt)

-Lạ nhỉ, bình thường nhìn anh lạnh lùng khó gần lắm mà,sao giờ cứ như con nít đòi uống sữa vậy? (Ái Nhi khẽ cười)

-Lạnh lùng với em, từ lâu vỏ bọc ấy bị tình yêu của anh dành cho em làm tan chảy rồi (Doãn Thiên ngồi ngay ngắn lại)

_Tiểu Văn mang 3 cóc cafe bước ra, đây là lần đầu tiên anh thấy Doãn Thiên nói chuyện sến thế này..dù mặt còn chưa tỉnh ngủ nhưng cũng phì cười thành tiếng.

-Xem ra người đẹp có thể làm cho cậu ta thây đổi tính cách quái lạ thật rồi.

-Chỉ Ái Nhi thôi, chứ người khác hay em gái cậu tôi đều không hứng thú dù là 1 câu, mà không có sữa sao?(Doãn Thiên cầm tách cafe lên uống)

-Thôi đi, hai anh chưa nói em nghe là thức đêm để làm gì mà. (Ái Nhi tò mò)

_Tiểu Văn bước đến bàn gần sofa lấy hồ sơ đem lại đưa cho cô, vẻ mặt cũng rất bình thản..còn Doãn Thiên thì lên tiếng nói thây cho Tiểu Văn.

-Ngốc, em xem đi..đây là hồ sơ thông tin về bộ xương tìm thấy ngày hôm qua, do nhận thấy vụ án nghiêm trọng nên Tiểu Văn đã cấp tốc khám nghiệm và nhờ bộ phận chuyên môn tái tạo lại khuôn mặt của nạn nhân khi còn sống..và sau khi đối chiếu với các vụ án có người mất tích trong nước thì tìm ra có 2 thông tin phù hợp nhất..xác định được danh tính nạn nhân.

-Trong hồ sơ ghi nạn nhân là Hồ Kim Thị, người nhà báo cảnh sát cô ấy đã mất tích vào tuần trước..nếu thời gian như vậy thì dù là chất hóa học cũng không thể làm phân hủy xác nạn nhân trong giống như đã chôn mấy năm được (Ái Nhi lên tiếng)

-Hỏi rất hay, vậy bộ xương được tìm thấy ở đâu? (Doãn Thiên hỏi)

-Ở công trình đang thi công (cô tròn mắt)

-Công trình đang thi công chắc chắn sẽ phải có xi-măng, anh đã làm theo lời Doãn Thiên..mang ít đất ở đó để cho pháp chứng xét nghiệm, thành phần trong đất có hàm lượng Silica,SiO2.. Alumina Al2O3 từ bauxite Sắt, Fe2O3,CaSO4.2H20 hoàn toàn trùng khớp với xi-măng công trình đang thi công. (Tiểu Văn lên tiếng)

_Doãn Thiên nhìn sang Ái Nhi, trông thấy bộ dạng ngồi gãi đầu bĩu môi là anh đã hiểu ý..lên tiếng giải thích cho cô.

-Nói cho dễ hiểu thì những thành phần Tiểu Văn nêu trên chính là xi-măng Portland.

-Nhưng em vẫn không hiểu nguyên nhân tại sao lại có hiện tượng như vậy. (Cô tò mò)

-Khi SiO2 và vôi có trong xi-măng được trộn vào những nơi ẩm ướt của đất, sẽ sản sinh ra độ dính làm tăng trọng lượng canxi trong đất..gọi là hiện tượng thủy lực..vết mòn của xương khi tiếp xúc cũng sẽ trên lệch làm cho tiến độ tuần hoàn thời gian thối rửa cũng bị ảnh hưởng. (Doãn Thiên khẽ giọng)

-Nếu như vậy thì tung tích hung thủ sẽ càng khó điều tra hơn đúng không người đẹp, em thử đoán xem. (Tiểu Văn cười)

-Không lẽ hai anh đã có hướng tìm ra thủ phạm (Ái Nhi tò mò)

-Ngốc, vụ án này không khó khi tìm hướng điều tra, em thử suy nghĩ xem 1 công trình lớn phải cần có gì để đảm bảo an toàn cho vật liệu (Doãn Thiên nhìn cô)

_"Hừ, hai người này cứ ấp úng, khó chịu quá, biết thì nói đại đi còn tỏ ra bí mật nữa"..cô nheo mắt nghĩ bụng, cuối mặt xuống suy nghĩ 1 lúc thì cô "a" lên thành tiếng.

-Nếu là công trình thi công thì sẽ có người canh giữ 24/24 để đề phòng ăn cắp vật liệu xây dựng, nhưng khi xác bị chôn trong khu vực thì không ai biết..có thể là người canh giữ công trình có vấn đề.

-Chà, người đẹp thông minh quá nhỉ (Tiểu Văn bất ngờ)

-Không tệ (Doãn Thiên cười khẽ)

-Híhí, hai người nói như vậy chứng tỏ suy luận của em là đúng phải không? (cô cười tít mắt)

-Doãn Thiên chọn em quả không sai nhỉ (Tiểu Văn lên tiếng)

-Nhưng mà sao hai anh lại thức trắng đêm như vậy (cô thắc mắc)

-Tìm thông tin về Death (Doãn Thiên lên tiếng)

-Số lượng vụ án tăng nhanh bắt đầu từ khi Death trốn ngục thoát ra ngoài (Tiểu Văn nghiêm giọng)

-Giấc mơ đó, giống hệt cảm giác ngày xưa (Doãn Thiên nhìn ra ngoài)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Giấc mơ của anh sao? (Ái Nhi tròn mắt hỏi)

-Không có gì...chuyện lâu rồi.

_Doãn Thiên vội gạt chủ đề này sang một bên, nhưng bên trong ánh mắt lạnh lùng ấy vẫn hiện rất rõ nét trầm lắng như đang cố che giấu quá khứ về chuyện này..hiểu ý anh nên Ái Nhi cũng thôi không nhắc nữa.

-Doãn Thiên, khi nào chúng ta có thể bắt đầu điều tra? (Ái Nhi tò mò)

-Ngay bây giờ.

_Anh đứng lên khỏi ghế sofa lấy áo vest để sẵn dưới nhà mặc vào..quay mặt lên tiếng với Tiểu Văn.

-Cậu ở lại tìm tung tích của Death đi.

-Ừm cứ để việc này cho tôi (Tiểu Văn nhấp 1 ngụm cafe đáp)

_Cô đi theo sau lưng Doãn Thiên bước ra ngoài xe..cả hai cùng đến khu công trình đang xây dựng cách không xa chừng 10m nơi tìm thấy bộ xương nạn nhân.

-Xin chào anh chị, hai người là...(1 người đàn ông lên tiếng từ sau lưng)

-Xin chào anh, chúng tôi đến là để tìm manh mối của nạn nhân hôm qua phát hiện gần đây (Ái Nhi đáp)

_Doãn Thiên vẻ mặt lạnh lùng không hề quan tâm xung quanh có ai đang lên tiếng nói chuyện với mình hay không? anh chỉ tập trung đưa mắt liếc ngang nhìn dọc khu công trình đang xây trước mặt.

-Doãn Thiên, anh đi đâu vậy?..chờ em với (cô vội chạy theo)

-Anh đi thẳng đến căn phòng bên trong công trình đang xây, và dường như chỉ mới có 1 phòng này là hoàn thiện..tô cả màu sơn cho căn phòng xong xuôi cả.."Ui da", tiếng của Ái Nhi từ sau lưng ang vang lên, đầu cô lại đụng phải lưng Doãn Thiên.

-Ngốc..em thấy bên trong căn phòng này thế nào? (anh lên tiếng)

-Sao ạ, em thấy ngoài những đồ vật sơ xài và dùng để xây dựng ra thì đâu còn gì (cô vừa xoa trán vừa nói)

_Anh nắm tay cô bước vào bên trong căn phòng..từ trong ra ngoài chỉ toàn thấy màu xanh nhạt của sơn vừa được tô lên..dưới nền toàn là bụi bặm từ vôi dùng để trám gạch.

-Anh vào phòng này làm gì vậy (Ái Nhi tò mò)

-Căn phòng này khá nhiều đinh ốc các loại dùng để khoan tường kết nối dây điện.. nền gạch thuộc loại chống lửa..ưu tiên xây trước khi công trình được hoàn thành, đây là phòng dùng để quan sát hoặc là dành cho bảo vệ an ninh.

-Đúng vậy, căn phòng này công ty chúng tôi thiết kế để dùng làm nơi quan sát camera công trình xây dựng và những chổ quan trọng cho công viên sau này (người đàn ông kia bước vào)

-Chà, Doãn Thiên..như vậy anh cũng đoán ra được sao? (Ái Nhi lên tiếng)

-Anh là ai? (Doãn Thiên ngắt lời)

-À tôi xin tự giới thiệu, tôi là quản lý của khu vực đang thi công này. (người đàn ông đáp)

_Doãn Thiên tiếp tục đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh căn phòng..Ái Nhi thấy vậy mới lên tiếng nói chuyện người quản lý đang đứng dối diện.

-Đây là Doãn tiên sinh, phó giáo sư đang phụ trách cộng tác điều tra án cùng với cảnh sát..còn tôi là trợ lý của anh ta.

-À thì ra đây là vị phó giáo sư trẻ tuổi mà suốt 2 tháng nay trở thành tâm điểm đưa tin trên trang đầu của các tòa soạn báo..do không có ảnh nên tôi không biết, thất lễ rồi ạ (người quản lý cười nhẹ)

-Nếu đây có án mạng thì chẳng lẽ khu vực công trình này không ai biết sao? (Ái Nhi lên tiếng)

-À quả thật không biết cho đến khi cảnh sát phong tỏa hiện trường ạ..nhưng tôi có nghe nói bộ xương đã được chôn mấy năm rồi mà, cho nên chúng tôi không biết cũng phải (người quản lý đáp)

-Đi thôi (Doãn Thiên bước ra ngoài)

_Sau khi Ái Nhi chào tạm biệt quản lý thì cô chạy theo sau lưng anh, "không biết anh ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?"..theo anh vào trong xe cô tò mò lên tiếng hỏi.

-Doãn Thiên, có phải chúng ta đến vô ích rồi hay khòng?

-Vô ích?

-Vâng, tại lần này em không thấy anh có biểu hiện gì cả (cô nhìn anh)

-Đối với IQ cao như anh thì không có 2 chữ "vô ích" trong từ điển não bộ của anh (Doãn Thiên cười)

_Lúc này Ái Nhi lườm qua anh với ánh mắt tò mò..gãi đầu nhưng lần này cô không lên tiếng hỏi nữa, thấy vậy Doãn Thiên tiếp tục nói.

-Lúc nãy anh có nói là gạch nền trong phòng thuộc loại chống lửa, có nghĩa là nếu như dính nước sẽ trở nên rất trơn trượt.

-Như vậy thì sao?

-Bụi vôi dưới nền gạch trong căn phòng là do ai đó cố ý rãi lên, chứ không phải do tự nhiên (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Sao anh chắc chắn như vậy. (cô nheo mắt)

-Thứ nhất, nếu căn phòng được sơn cả tường thì nghĩa là có nhiều người đã từng bước vào..cho dù nơi xây dựng thì bụi vôi cũng không thể đống màng ngang nhau được, phải có nơi dày và chổ mỏng..

-Cũng đúng nhỉ, còn thứ hai? (cô tò mò)

-Sàn gạch đã được lau sạch sau đó mới rãi vôi lên lại, bằng chứng là trên đầu vải của cây dùng để lau dựng bên trong có màu đen..đó là khi đổ nước lên sàn..vôi bị sôi lên bám vào, nếu là do công trình làm sạch..họ sẽ dùng nước có thuốc tẩy chứa phần đặc biệt để tránh cho sàn gạch bị sôi ăn mòn..điểm này cũng rất đáng lưu ý. (Doãn Thiên khẽ giọng)

-Ý anh là có người muốn lau sạch cái gì đó trên sàn gạch phòng lúc nảy, nhưng do gấp nên chỉ dùng nước chứ không kịp pha thuốc tẩy sao? (cô thắc mắc)

-Chính xác, và thứ dễ hình dung ra nhất khi lúc đó muốn lau sạch là...vết máu (Doãn Thiên bình thản trả lời)

-Nạn nhân bị tấn công trong phòng đấy sao?

-Chuyện này anh vẫn chưa thể kết luận ngay được, vì không tìm thấy giầy hoặc dép của nạn nhân..nếu như bị sát hại trong căn phòng đầy vôi thì cũng không ai bỏ giầy ra bao giờ, nhưng sẽ sớm có câu trả lời thôi..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Doãn Thiên và cô bước vào trong biệt thự..Tiểu Văn lúc này vẫn đang ngồi trước laptop trên sofa nhìn ra phía họ, nhìn thấy Doãn Thiên liền lên tiếng.

-Doãn Thiên, quả thật không dễ tìm được nơi ẩn nấu của Death..hầu như tất cả manh mối để suy đoán mục đích của hắn điều hề không đủ.

-Một tên tội phạm biến thái mà có thể làm cho tôi hứng thú..thì tất nhiên mức độ thông minh trong đầu hắn cũng không phải hạng xoàn (Doãn Thiêb bình bản đáp)

-Doãn Thiên này, bộ gặp những tên tội phạm như Death làm anh có hứng thú lắm thật hã (Ái Nhi nhìn sang anh)

-Chính xác, trước giờ ngoài hắn thì chẳng gặp được ai có đủ khả năng khiến anh phải hoạt động trên 70% bộ não cả.

-Theo như cậu nói là hắn đã gửi cho cậu 3 thông điệp mật mã trong 3 vụ án..tính luôn lần hắn đặt bom trên xe cậu sao?

-Death dùng 3 cách khác nhau để gữi..tờ giấy 21 số, chiếc đồng hồ..và cả dòng chữ ghi ngược nữa (Ái Nhi lên tiếng)

-Nhưng tại sao Death lại có mặt ở hiện trường mà để lại mật mã gợi ý cho cậu?.

-Đơn giản là Death đã sử dụng,..mượn tay của hung thủ gây án sau khi lệch tâm lý chẳng hạn, và hiện trường vụ án..là tượng trưng như 1 bức thư mà hắn ghi thông điệp gữi cho tôi, và hắn muốn tôi xem tác phẩm mình vừa mới hoàn thành. (Doãn Thiên giải thích)

-Vậy sao Death lại gợi ý cho chúng ta điều tra thủ phạm, nếu như vậy chẳng phải bọn chúng cùng phe hay sao (Ái Nhi thắc mắc)

-Nói đơn giản, nếu là em.. khi đã gửi 1 bức thư do chính tay em ghi cho ai đó, xong em có cần lấy lại bức thư ấy đem về dùng nữa hay không? (Doãn Thiên lên tiếng)

-Với những người đang ở trong tâm trạng tuyệt vọng, mất đi lý trí hoặc không còn niềm tin trong cuộc sống..sẽ vô tình tạo cơ hội cho Death khống chế suy nghĩ và biến họ thành tác phẩm phạm tội tiếp theo của mình. (Tiểu Văn nghiêm giọng)

-Hắn cướp đi mạng sống của 1 người, xem họ như là công cụ, để có hiện trường chết chóc..chỉ là vì muốn anh đến xem thông điệp vài chữ như vậy sao. (Ái Nhi khẽ run tay)

-Anh đã từng nói..chúng ta khác với những tên tâm lý biến thái ở chổ, đó là biết nói 2 chữ "đúng" và "sai"..còn bọn chúng, chỉ sống trong 2 chữ "vui" hoặc "sướng".. anh sẽ đưa từng tên một vào tù. (Doãn Thiên nắm tay cô)

_Ái Nhi có cảm giác rùng mình..lạnh đằng sau gáy khi nghe Doãn Thiên phân tích về Death.."tại sao 1 người thông minh, có thể đưa vào danh sách thiên tài giống như Doãn Thiên mà lại tạo nổi kinh hoàng cho xã hội"..cô cuối mặt xuống im lặng..bỗng tiếng của anh khẽ nói bên cạnh.

-Ngốc à, em đừng lo..anh đã bắt Death 1 lần rồi.. cho nên lần này cũng không ngoại lệ đâu. (Doãn Thiên đưa tay vuốt nhẹ tóc cô)

-Nhưng cậu cũng phải trả giá gần như là nửa mạng sống của mình rồi, đừng nên coi thường Death. (Tiểu Văn nheo mắt)

_Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiểu Văn nghiêm túc đến mức này..hoàn toàn trái ngược với tính cách sôi nổi hay cười đùa của anh ta, liếc nhẹ đưa mắt sang nhìn Doãn Thiên, đôi mắt lạnh lùng ấy đang hiện rõ nhiều cảm súc bên trong..là bất an, sợ hãi..hay chỉ đơn thuần Doãn Thiên đang suy nghĩ về quá khứ, hàng loạt câu hỏi của Ái Nhi xuất hiện từ khi nghe Tiểu Văn lên tiếng.

-Trong mắt tôi, không có tội phạm biến thái nào là nguy hiểm..chúng cũng chỉ là những con chó mà bị tôi vờn bất kì lúc nào tôi thích.

_Doãn Thiên nét mặt lạnh lùng, vừa nói vừa đi thẳng lên phòng.. cô quay sang Tiểu Văn thấy anh ta ngồi nhẹ lắc đầu chán nãn, tuy không lạ gì với tính cách kỳ quái lạnh lùng của Doãn Thiên nữa..nhưng lúc này sự tò mò của Ái Nhi thúc đẩy làm cho cô phải lên tiếng hỏi.

-Thật ra quá khứ đã xảy ra chuyện gì vậy ạ.

_Tiểu Văn thở dài thành tiếng..đưa ánh mắt suy tư hồi lâu trong sự tò mò của Ái Nhi, cuối cùng Tiểu Văn cũng mở miệng lên tiếng đáp.

-Thôi được, dù sao em cũng đã là bạn gái của Doãn Thiên..chắc cũng đến lúc nói cho em nghe rồi.

-Vâng ạ (Ái Nhi gật đầu)

-Doãn Thiên cũng từng là nạn nhân trong danh sách và cũng là trong số 11 người được cứu trong vụ án do Death gây ra 5 năm trước ở Hoa Kỳ, em biết chứ. (Tiểu Văn khẽ giọng)

-Em có nghe Doãn Thiên nói sơ lượt qua như vậy, nhưng do hồ sơ mặp mờ chi tiết quá nên em không rõ là thế nào (Ái Nhi tròn mắt)

-Em gái anh Thiết Tiểu Ngạn, cũng ở trong số 11 người được cứu, chuyện này phải kể từ lúc Death vẫn chưa bị ám ảnh bởi sự vượt mặt từ Doãn Thiên..thật ra anh cùng Death và Doãn Thiên quen biết nhau thời còn ở trong trường đại học George Washington (Tiểu Văn thở dài)

-Hã, 3 người là bạn cùng trường sao? (Ái Nhi hơi bất ngờ)

-Phải, Death lúc đó có thể nói là 1 người anh dẫn đầu..vô cùng hoàn mỹ trước mặt mọi người, nếu như hắn không bị ám ảnh bởi sự vượt trội quá nhanh của Doãn Thiên. (Tiểu Văn nhấp nhi ly trà)

_Ái Nhi vừa nghe kể về quá khứ vừa đưa mắt nhìn lên hướng cầu thang thẳng vào cửa đang đóng của phòng Doãn Thiên, xong cô tiếp tục nghe tiếp câu truyện.

-Anh cũng không ngờ Death và Doãn Thiên bắt đầu có những buổi lời qua tiếng lại..rồi càng lúc càng căng thẳng, và chuyển hướng chóng mặt khi Doãn Thiên trở thành phó giáo sư được mọi người kính trọng.

-Như vậy có nghĩa là Death không chấp nhận khi bị Doãn Thiên vượt mặt, và những chức vị..sự tôn trọng hắn nghĩ đã bị Doãn Thiên cướp mất, phải hay không?

-Phải, nhưng Doãn Thiên có được ngày hôm nay điều là tự mình cố gắng..ai cũng thấy rõ, nhưng chỉ có Death là vẫn không chịu để yên mà còn càng lúc càng khó hỉu..bắt đầu không đi với ai cả, xa lánh tất cả. (Tiểu Văn nhẹ lắc đầu)

-Em nghĩ là Death lúc đó đã bắt đầu có dấu hiệu......(Ái Nhi khẽ nói)

_Tiểu Văn và cô đang nói chuyện với nhau nên cũng chẳng hề để ý xung quanh..phía trên cầu thang, Doãn Thiên đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn xuống..nhếch môi cười lạnh nhạt "Death, rốt cuộc là ai đứng sau lưng mày..tao cũng sẽ tìm ra thôi", bước chân Doãn Thiên khẽ đi lên phòng.

-Rồi sao nữa ạ? (Ái Nhi lên tiếng hỏi)

-Sau đó bắt đầu có những tin đồn không tốt về Death, như là có người thấy Death bóp cổ con mèo đi lạc đến chết..thường xuyên gây sự, và vẻ mặt hắn rất đáng sợ. (Tiểu Văn lên tiếng)

-Em có đọc trong sách Doãn Thiên soạn, 1 người khi bắt đầu quá trình gieo mầm tâm lý khác thường..sẽ giải tỏa bằng cách trút giận lên động vật xung quanh, thậm chí còn tự hành hạ bản thân để được thoải mái (Ái Nhi tròn mắt)

-Em nói đúng, và sau khi hành hạ động vật sống không thể thỏa mãn được cảm giác thì bắt buộc phải tìm thứ gì đó cao cấp hơn..đó là lời Doãn Thiên từng nói về Death..và vụ án đầu tiên Death là sát hại 1 nữ sinh trong trường, nhưng không hề để lại bất kì chi tiết điều tra nào?

-Theo em thì Death cũng là người mang cực kì thông minh, và cũng là nhà tâm lý học..chưa kể đến hắn còn rất thành thạo trong hóa học, lần đầu phạm tội không có kinh nghiệm mà đã tinh vi như vậy..đúng thật khó tin.

-Đến bây giờ cũng vậy, chỉ có Doãn Thiên mới có thể bắt hắn quay trở về trong tù thôi..còn mục đích của Death, anh nghĩ vẫn như xưa..hắn muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, hắn mới là giỏi nhất..chứ không hề muốn giết cậu ta (Tiểu Văn thở dài)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


_Ái Nhi lúc này tuy lỗ tai vẫn đang nghe Tiểu Văn nói nhưng trong lòng lại rất muốn biết quan hệ của Tiểu Ngạn và Doãn Thiên lúc trước ra sao, tò mò đến khi chịu hết nổi thì cô khẽ cuối mặt xuống lên tiếng hỏi thẳng vấn đề.

-Nhưng tại sao Tiểu Ngạn và Doãn Thiên cũng nằm trong danh sách nạn nhân được cứu từ tay Death ạ..

-À ha, thì ra không phải muốn nghe quá khứ vụ án của Doãn Thiên mà là quan hệ nam nữ cơ à (Tiểu Văn cười nhẹ)

-Em..chỉ tò mò thôi (mặt cô đỏ ửng)

-Tiểu Ngạn từ khi Doãn Thiên cùng anh về nước để nghĩ ngơi thư giản thì mới quen biết, rồi dần dần hai người bắt đầu thân thiết với nhau (Tiểu Văn đưa ánh mắt dò xét nhìn cô)

-Thân lắm sao..thân tới mức nào. (giọng Ái Nhi nói nhỏ)

-Thân nhau lắm..để anh nhớ xem nào, à..hình như họ bên nhau suốt ngày luôn thì phải (Tiểu Văn cười thành tiếng)

_Ái Nhi không hiểu tại sao trong lòng thấy khó chịu, buồn bực khi nghe Tiểu Văn nói như vậy "quá khứ rồi mà", cô tự nghĩ thầm để an ủi mình..bỗng đằng sau lưng cô giọng nói của Doãn Thiên lên tiếng..bước nhẹ nhàng đến ngồi xuống bên cạnh Ái Nhi.

-Đừng nghe Tiểu Văn nói nhãm, anh không dễ dãi vậy đâu.

-Đến lúc ngủ cũng gọi tên cơ mà.. (cô bĩu môi)

-Ngốc, em có biết khi nói vấn đề gì đó thì cũng phải có lý do mang tính thuyết phục hay không? (Doãn Thiên bình thản nhìn cô)

-Mong Doãn tiên sinh chỉ giáo thêm ạ (Ái Nhi bĩu môi lên tiếng)

-Bộ não con người có khả năng lưu trữ số lượng thông tin khổng lồ..khi thông qua trục quay giấc ngủ thì (sóng) được tạo ra giúp lưu trữ thông tin trong não suốt quá trình ngủ, sẽ tự động tái hiện lại những kiến thức..khung cảnh thậm trí là 1 gương mặt mà ta từng nhìn sơ qua thôi, chuyển từ bộ nhớ ngắn hạn sang dài hạn, cho nên việc anh nói mớ khi ngủ không đủ sức thuyết phục về vấn đề anh nhớ đến 1 thứ gì đó (Doãn Thiên dựa lưng vào sofa)

_Tiểu Văn ngồi đối diện khi nghe Doãn Thiên giải thích..cũng không nhịn được nên cười thành tiếng.

-Haha, cậu dùng cả lý thuyết điều tra suy luận đem vào phân tích cũng được luôn sao.

-Hihi, anh đúng là lặp dị có một không hai đấy Doãn Thiên (Ái Nhi che miệng)

_Đang ngồi dựa lưng vào sofa..sau khi nhận được những tiếng cười thẳng vào mặt của Tiểu Văn và Ái Nhi đang chọc quê mình thì đôi mắt lạnh lùng bắt đầu liếc qua nhìn lại liên tục.

-Được.. vậy tôi sẽ hành động để cho các người dễ hiểu, bộ não hoạt động trong lúc thức sẽ khác hoàn toàn với khi ngủ. (Doãn Thiên nhẹ nhàng lết qua gần cô hơn)

-Gì vậy anh (Ái Nhi lên tiếng)

_Không trả lời cô, anh nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt Ái Nhi, quay về hướng mình và hôn cô trước sự ngơ ngát của Tiểu Văn đang chớp mắt ở phía sofa đối diện..cô cũng bất ngờ trước hành động tự nhiên của Doãn Thiên, 1 lúc sau buông ra.. mặt Ái Nhi đỏ ửng lườm anh.

-Có người đang nhìn kia kìa, anh thiệt tình...

-Ờ..không sao, coi như tôi không ở đây (Tiểu Văn khẽ cười)

-Thấy không, như vậy mới gọi là đúng logic (Doãn Thiên chép chép môi)

-Đúng chổ nào....(Ái Nhi bĩu môi)

-Đúng ở chổ..anh hôn bạn gái mình thì không có gì sai, anh hoàn toàn tĩnh táo khi bước đến hôn em..so với việc anh nói mớ trong lúc vô thức thì tác động trực tiếp sẽ dễ xác định hơn nhiều, từ hành động cho đến lý thuyết anh nêu trên hoàn toàn đủ sức chứng minh em vẫn là hiện tại đối với anh.. (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Hơ...anh..anh có thể giải thích lại lần nữa không (Ái Nhi gãi đầu)

-Nói cho dễ hiểu là Doãn Thiên vô thức mơ những thứ linh tinh trong quá khứ thôi..còn em mới chính là người quan trọng ở hiện tại đấy. (Tiểu Văn lên tiếng giải thích)

-À.. hiểu rồi, em cứ tưởng Doãn Thiên đang biện hộ cho mình chứ (Ái Nhi lườm nhẹ sang Doãn Thiên)

-Nhìn theo góc độ thực tế chính xác thì sẽ có cả tá người sẵn sàng chấp nhận nếu như anh cần, nhưng về % may mắn lọt được vào mắt xanh của anh thì chỉ có em là cao nhất, ngốc nên tự hào về điều đó (Doãn Thiên bình thản lên tiếng).

-Phó giáo sư ơi, anh có thể khiêm tốn một chút được không (Cô tròn mắt)

-Anh không tự đề cao mình..cho nên khiêm tốn đối với bản thân anh là quá dư thừa, dựa theo góc nhìn trong thực tế với 1 cô gái có chỉ số IQ bình thường..dáng người không đạt tiêu chuẩn của người mẫu, nấu ăn thì dở tệ..gương mặt thanh tú ưa nhìn, cũng có thể làm cho anh chú ý đến thì không phải do may mắn chứ là gì? (Doãn Thiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô)

_Tiểu Văn lúc này cũng phải cạn lời khi nghe những phân tích thuộc thể loại không đụng hàng với bất kỳ ai..quả thật không còn lạ gì với tính cách của Doãn Thiên nhưng lần này Tiểu Văn phải công nhận có những tình huống cậu ta thật "bá đạo"..bỗng Doãn Thiên nhìn qua 2 gương mặt mang biểu cảm khác nhau, 1 người có vẻ đang ngơ ngát và người còn lại là kinh ngạc.

-Hai người sao vậy, đang ăn ớt à?

-Không có gì đâu? (Tiểu Văn cười khẽ lên tiếng)

-Cảm thấy tôi nói không đúng chổ nào à? (Doãn Thiên lạnh lùng hỏi)

-Không ạ, phó giáo sư có IQ cao như vậy làm sao mà suy luận sai ạ (Ái Nhi cố kềm nén)

_"Cái tên Doãn Thiên mắc dịch khó ưa..tại sao tôi lại đi thương 1 kẻ có tính cách kì quái như cục đá lạnh này hã trời" Ái Nhi nheo mắt nghĩ thầm.

_"Tôi quên nhắc nhở cậu về việc tâm lý của con gái cũng nằm trong danh sách tâm lý học khó nắm bắt nhất đấy" Tiểu Văn cũng đang nghĩ thầm và cố không bật cười thành tiếng nhìn Doãn Thiên lắc đầu.

-Chúng ta đến hiện trường vụ án của Hồ Kim Thị thôi (anh nhìn cô lên tiếng)

-Không đi đâu..(Cô bĩu môi đứng lên bước vào phòng sách)

_Tiểu Văn lúc này nhìn nguyên cục đá lạnh đứng hình ở yên tại chổ..ngồi dậy vỗ nhẹ vào vai của Doãn Thiên cười khẽ.

-Có gì đáng cười.

-Đúng là Doãn Thiên mà tôi quen biết..lạnh lùng, ít khi lên tiếng và nếu đã mở miệng thì rất "bá đạo" trong từng câu..nhưng tôi có cảm giác lần này đã chọn sai tình huống rồi thì phải!!

-Ý cậu là gì? (Doãn Thiên hỏi)

-Con gái tâm lý phức tạp lắm...(chưa dứt câu Doãn Thiên lên tiếng)

-Tôi không tin lại có chuyện gì làm tôi chẳng giải quyết được.

_Nói hết câu Doãn Thiên bước chân đi vào bên trong phòng sách..Tiểu Văn thì khẽ cười lắc đầu ngồi xuống sofa tiếp tục uống trà, bên trong phòng sách đã 1p trôi qua nhưng vẫn im lặng..vài giây sau đó thì Doãn Thiên nhẹ nhàng bước ra, đi thẳng đến chổ Tiểu Văn lên tiếng.

-Có cách gì làm cho Ái Nhi hết giận tôi không?

_Tiểu Văn đang đưa ly trà lên uống thì nghe câu hỏi của Doãn Thiên làm cho bất ngờ xém chút nữa đã bị sặc nước..đây là lần đầu tiên thấy Doãn Thiên hỏi mình cách làm hòa với 1 cô gái, nhất thời Tiểu Văn cười lên tiếng hỏi.

-Thấy cậu vào bên trong cũng không có tiếng động gì nên tôi tưởng làm hòa rồi chứ.

-Có cách gì làm cho Ái Nhi hết giận tôi không? (Doãn Thiên lạnh lùng hỏi lại lần nữa)

-Ừ thì..có thì cũng có, cậu vào rủ Ái Nhi đi ăn trước đi..tôi sẽ giúp cho. (Tiểu Văn lên tiếng)

-Đơn giản vậy thôi sao? (Doãn Thiên ngồi xuống sofa lên tiếng)

-Thử mới biết chứ, tôi đã nói tâm lý con gái rất phức tạp rồi mà..không phải người nào giống người nào đâu. (Tiểu Văn cười)

-Đúng là phiền phức. (Doãn Thiên nheo mắt)

-Nếu cậu thấy không ổn thì thôi vậy!!

-Tôi vào lần nữa thì không ổn..bị cô đã ấy ném 4 cái gối đệm sofa rồi, cậu vào nói đi..giúp tôi đến khi cô ấy chịu làm hòa thì mới cho cậu về nhé!! (Doãn Thiên vừa nói vừa bước ra xe đứng đợi)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Doãn Thiên à, em..em có chuyện muốn nói với anh (Ái Nhi cuối mặt ấp úng)

-Nói đi (Doãn Thiên cười khẽ)

-Em không nên giận dỗi anh những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh đừng để bụng nhé.

_Doãn Thiên vẫn ngồi nghe cô nói, miệng nở nụ cười hài lòng..cho đến khi tiếng của Tiểu Văn ngồi bên cạnh gọi tên mình..Doãn Thiên chớp chớp mắt.

-Này, sao vẻ mặt cậu mơ màng thế?

_Doãn Thiên đưa mắt nhìn sang phía đối diện, Ái Nhi vẫn đang ngon lành ngồi ăn trong nhà hàng như không có ai xung quanh.."chẹp" 1 tiếng..hóa ra nảy giờ tưởng tượng của anh đi xa quá.

-Em có cần gọi thêm món gì không? (Doãn Thiên nhìn cô)

-Thôi nhiêu đây đủ rồi (Ái Nhi vừa ăn vừa trả lời)

_Doãn Thiên đưa ánh mắt như muốn hỏi "tiếp theo phải làm sao" sang Tiểu Văn, hiểu ý nên anh liền lên tiếng.

-Này người đẹp, Doãn Thiên tuy có chút "bá đạo" trong lời nói nhưng không có ý gì đâu..đừng giận cậu ta nhé.

-Ai thèm giận người đá lạnh như anh ấy (cô lườm nhẹ sang Doãn Thiên)

-Ngốc, em biết mình đang làm cho bọn tội phạm có thêm thời gian để gây án và thanh tẩy toàn bộ chứng cứ phạm tội không? (Doãn Thiên khẽ giọng)

-Tại sao (Ái Nhi tò mò)

-Chỉ anh mới có thể bắt chúng đưa ra ánh sáng, nhưng khi em giận thì vô tình làm cho bộ não anh không hoạt động tốt được..cho nên sẽ gián tiếp giúp bọn chúng. (Doãn Thiên bình thản trả lời)

_Ái Nhi ngưng ăn và nghe anh phân tích, thấy cũng hợp lý cho nên khẽ lên tiếng "Em hiểu rồi, sẽ làm theo ý anh"..

-Cũng có thể làm hòa chỉ bằng 1 câu như vậy thôi sao? (Tiểu Văn khẽ nói)

-Tôi sẽ cho mượn bản quyền câu này nếu về sau bạn gái cậu giận (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Thôi cảm ơn, chắc ngoài Ái Nhi ra thì không cô gái nào chịu nghe lời làm hòa "như thế" đâu. (Tiểu Văn lên tiếng)

-Vậy càng chứng minh bạn gái tôi..là độc nhất vô nhị (Doãn Thiên khẽ cười)

_Sau khi ra khỏi nhà hàng thì cả 3 người cùng nhau đi đến hiện trường..đây là lần đầu tiên từ khi Ái Nhi làm trợ lý đi theo Doãn Thiên đến hiện trường hay phá án có mặt Tiểu Văn..cảm giác như sẽ dễ dàng hơn khi có 2 thiên tài trong 2 lĩnh vực tâm lý, pháp y cùng điều tra.

-Doãn Thiên, sao chúng ta lại đến đây..không phải ở trong công trình mới là điểm anh nghi ngờ liên quan nhiều nhất hay sao (Ái Nhi thắc mắc)

-Nếu như hung thủ muốn phi tang chứng cứ ở nơi sát hại nạn nhân thì thời gian đến bây giờ đã sạch sẽ rồi (Doãn Thiên đáp)

-Đây mới chính là nơi những nút thắt liên kết vụ án còn tồn tại nhiều nhất so với nơi sát hại nạn nhân, vì nơi phát hiện thi thể chắc chắn hung thủ sẽ không tiếp cận để tránh người khác nghi ngờ.. (Tiểu Văn lên tiếng)

_Doãn Thiên đi vòng quanh cái hố vẫn còn được cách li bởi cảnh sát, thấy anh nhẹ nhàng ngồi xuống như phát hiện ra gì đó..cô và Tiểu Văn cũng bước đến sau lưng anh.

-Sao vậy Doãn Thiên (cô tò mò)

-Lúc phát hiện hài cốt, vùng thái dương bên trái nạn nhân có dấu hiệu gì vậy Tiểu Văn (Doãn Thiên lên tiếng)

-Vùng thái dương bên trái bị nứt tạo thành hình vòng tròn nhỏ, cũng chính là nguyên nhân dẫn đến tử vong..đến bây giờ thì tôi vẫn không hiểu thật ra hung khí là gì (Tiểu Văn nheo mắt)

-Nếu xương sườn bị gãy mất 2 chiếc ở vị trí ngực nạn nhân, thì chỉ có hai khả năng..thứ nhất là do giằng co với hung thủ, thứ hai là bị 1 thứ gì đó đè lên ngực với lực mạnh làm gãy (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Xương sườn nằm trên ngực và dưới phần mềm thuộc loại dễ bị gãy nhất trong 24 cái..nạn nhân lại là nữ cho nên giả thuyết thứ 2 Doãn Thiên đưa ra hợp lý hơn (Ái Nhi khẽ giọng)

-Phải, sức của phụ nữ thật chất không thể giằng co với sức 1 tên hung thủ có thể làm gãy xương sườn của họ..mà đây là chuyên môn trong điều tra sao người đẹp lại biết (Tiểu Văn hỏi)

- Em thấy trong sách của Doãn Thiên nhắc tới (Ái Nhi cười)

-Vết nứt của vùng thái dương là bên trái, lực không nhẹ.. 2 xương sườn trên ngực bị gãy hướng về chung 1 điểm, có thể là do sức nặng của cơ thể hung thủ đè lên ngực mình (Doãn Thiên ngắt lời)

-Nhưng nếu là sức nặng của con người thì đáng lẽ phải ảnh hưởng phạm vi rộng hơn chứ, còn đằng này chỉ bị gãy 2 xương sườn mà thôi. (cô thắc mắc)

-Vậy có nghĩa em chưa đọc hết suy luận trong sách của Doãn Thiên rồi, 2 xương sườn trên ngực bị gãy

hướng về chung 1 điểm..khả năng là do đầu gối đè lên, phần chân của con người là nơi trụ sức nặng cơ thể họ..khi qùy sức nặng sẽ tụ lại ở đầu gối chúng ta, cho nên xương của đầu gối hoàn toàn đủ độ cứng để làm 2 xương sườn trên ngực bị gãy lúng về 1 điểm. (Tiểu Văn giải thích)

_Ái Nhi lúc này mới thấy được thế nào là 2 thiên tài cùng suy luận, quả đúng là hợp lý với thực tế được phát hiện..cô khẽ lên tiếng.

-Có nghĩa khi nạn nhân đang nằm thì có người dùng sức ấn đầu gối vào ngực mình làm cho xươn sườn trên ngực bị gãy..và kết thúc mạng sống cô ấy bằng việc dùng hung khí nhọn đâm vào thái dương bên trái trên đầu cô..theo hướng như vậy thì hung thủ dùng tay bên phải đúng không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Cảm nhận


-Vẫn không thể xác định hung thủ dùng tay bên nào để sát hại nạn nhân (Doãn Thiên lên tiếng)

-Sao vậy, nếu như do đầu gối làm cho xương sườn trên ngực bị gãy thì chắc chắn theo hướng mặt đối mặt thì hắn dùng tay phải chứ? (Ái Nhi tò mò)

-Đó là hành vi của những tên tầm thường..chứ không phải là những tên biến thái tâm lý sai lệch. (Doãn Thiên bình thản trả lời)

-Nói cách khác, do em suy luận theo hướng của nhứng người tâm lý bình thường..hung thủ dùng đầu gối tác động lên ngực nạn nhân để giữ chặt không cho phản kháng, sau đó mới giết nạn nhân..nhưng nếu vụ án này tầm thường như vậy thì hung thủ đã không tốn sức dùng công thức hóa học để phi tang rồi..em hiểu không? (Tiểu Văn giải đáp)

_Ái Nhi cuối mặt xuống suy nghĩ 1 lúc sau khi nghe những lời giải thích của Tiểu Văn, bỗng nét mặt cô như vừa mới suy luận ra điều gì mới..."A"..lên 1 tiếng cô cười tít mắt khẽ nói.

-Em hiểu rồi, do tâm lý bình thường nên em mới suy luận cách hung thủ sát hại bình thường, còn những tên tâm lý sai lệch thì chỉ có những người tâm lý không ổn định mới phát hiện ra điểm khác biệt phải không?

_Tiểu Văn thì chỉ biết há mồm trước suy nghĩ của cô bé này..còn Doãn Thiên đưa mắt dò xét xung quanh cũng quay mặt lại nhìn Ái Nhi với vẻ mặt bình thản...không tin được phó giáo sư tâm lý học mà Ái Nhi cũng cho là suy nghĩ không ổn định.

-Ý em nói anh tâm lý không ổn định à, yêu được em thì anh đã biết suy nghĩ mình không bình thường rồi. (Doãn Thiên lắc nhẹ đầu)

-Tiểu Văn không phải nói như vậy sao (Ái Nhi ngây thơ đáp)

-Em đúng là cực phẩm trong nhân gian, Doãn Thiên..cậu nói thẳng cho cực phẩm cậu hiểu đi (Tiểu Văn cười)

-Có thể hung thủ sau khi sát hại đã tạo chứng cứ giả trên cơ thể nạn nhân, đánh lừa hướng điều tra của chúng ta..cho nên hắn mới dùng công thức hóa học phức tạp để làm thây đổi quá trình phân hủy nhanh hơn để chúng ta thấy xương sườn nạn nhân bị gãy (Doãn Thiên lên tiếng)

-Ai biểu hai người nói khó hiểu quá làm gì (Ái Nhi bĩu môi)

_Doãn Thiên và Tiểu Văn lúc này đều cười khẽ nhìn nét mặt hồn nhiên của Ái Nhi..tuy hơi ngốc nhưng cô ấy..ngốc theo kiểu dễ thương, ngay cả người nghiêm túc khi điều tra như Doãn Thiên cũng phải nở nụ cười vì điểm này.

-Nếu như tâm lý bình thường thì hung thủ thuận tay phải, còn nếu tạo hiện tượng như nạn nhân đang nằm thì hắn sẽ thuận tay trái..từ đằng sau dùng hung khí đâm trực tiếp vào thái dương nạn nhân, sau đó mới làm gãy xương sườn trên ngực cô ấy (Tiểu Văn gắt giọng)

-Giả thuyết hung thủ thuận tay trái có % cao hơn, phù hợp với lý do dùng hóa học đánh lừa hướng điều tra..(Doãn Thiên đáp)

-Em sẽ đi xem xét tất cả người trực đêm cũng như những ai thuận tay trái trong công trình (Ái Nhi đáp)

-Em không được xa anh bất cứ khi nào không cần thiết, việc này phía cảnh sát sẽ lo (Doãn Thiên nghiêm giọng)

-Tại sao vậy ạ (Cô nheo mắt)

-Hung thủ là kẻ biến thái, không thể biết được hắn sẽ làm gì tiếp theo..nên em tốt nhất phải ở bên anh. (anh nói như ra lệnh)

_Ái Nhi dù hơi khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối, đành theo sau lưng Doãn Thiên và Tiểu Văn trở lại xe để đi về biệt thự..từ phía sau rất xa 1 người áo khoác đen che phủ gương mặt, nhìn về hướng họ lên tiếng.

-Genius, Talented..thật hiếm khi ba chúng ta ở gần như thế này, con bé kia có vẻ ngon miệng đấy (hắn nhếch môi cười lạnh)

_Phía của Ái Nhi dường như cô cảm giác cơn gió lạnh từ đâu thổi vào sau lưng mình..làm cho cô phải giật mình quay mặt về đằng sau..

-Chuyện gì vậy ngốc (Doãn Thiên lên tiếng)

-Em..em có cảm giác, như có gì đó nhìn về chúng ta (Cô lo lắng)

_Tiểu Văn và Doãn Thiên nhìn nhau như hiểu ra 1 chuyện gì đó, nhưng rồi cũng khẽ lên giọng trấn an cô..

-Người đẹp sợ ma hã, ahihi (Tiểu Văn cười)

-Anh đừng tào lao..cảm giác này em..(Ái Nhi ấp úng)

-Không có gì đâu, về thôi (Doãn Thiên ngắt lời)

_Ái Nhi đi chầm chậm sau lưng họ nhưng có lúc vẫn quay lại đằng sau mình, còn về hướng Doãn Thiên và Tiểu Văn vẻ mặt cũng khá trầm lắng lên tiếng thảo luận nhỏ với nhau..không để Ái Nhi nghe.

-Doãn Thiên, tôi nghĩ hắn bắt đầu nhắm về cô ấy rồi..cậu phải âm thầm bảo vệ an toàn cho Ái Nhi.

-Tôi biết (Doãn Thiên nghiêm giọng)

-Này, các anh đang nói gì thế (cô chạy lên hỏi)

-Ngày mai em hãy dọn qua ở cùng anh (Doãn Thiên lên tiếng)

-Anh nói gì? (Ái Nhi nheo mắt hỏi lại)

-Ngày mai hãy dọn qua biệt thự ở cùng anh.

_Thấy Ái Nhi nét mặt tò mò.. nheo mắt tỏ vẻ khó chịu trước lời đề nghị của Doãn Thiên, Tiểu Văn vội lên tiếng.

-Sắp tới sẽ có khá nhiều vụ án cần em hỗ trợ cậu ta, cho nên em chuyển qua ở cùng cũng là trong công việc của em thôi người đẹp.

-Nhưng... (cô ấp úng)

-Không nhưng gì cả,.. anh bảo em chuyển thì phải nghe (Doãn Thiên gắt giọng)

_Không phải đây là lần đầu Doãn Thiên gắt giọng với cô, nhưng lần này vẻ mặt Doãn Thiên tỏ ra lạnh lùng đến mức làm người đối diện không dám lên tiếng phàn nàn gì lời nói của mình.."rốt cuộc anh ấy bị sao thế?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


_Cả ba người cùng về biệt thự..Doãn Thiên bước lên phòng mình đóng cửa lại, phía bên dưới Ái Nhi tò mò quay sang Tiểu Văn hỏi.

-Bộ có chuyện gì sao ạ.

-Không sao, em nên chuyển sang đây đi..sẽ tốt cho em hơn (Tiểu Văn khẽ giọng)

-Chuyện này để sau đi ạ, anh kể cho em nghe về quá khứ của Death cũng như các anh đi (Ái Nhi tò mò)

-Chuyện đã lâu rồi..không nên nhắc lại thì hơn (Tiểu Văn trầm giọng)

-Em tò mò muốn biết lắm, anh kể đi (Ái Nhi tò mò)

-Được, nhưng em đừng nhắc trước mặt Doãn Thiên nhé..chuyện là thế này...

_Cùng lúc đó, bên trong căn phòng của Doãn Thiên..nét mặt lạnh lùng đưa đôi mắt nhìn về 1 hướng, suy nghĩ về chuyện gì đó trong quá khứ...

(5 năm trước)

-Xin chào, em tên Little Nana..tên trong nước là Tiểu Ngạn..em gái của Tiểu Văn..rất vui được làm quen với các anh (Tiểu Ngạn lên tiếng)

-Ồ chào em..anh là Fresh Flower, cùng trường với anh trai em.

-Còn anh..(Tiểu Ngạn nhìn sang phía Doãn Thiên đang ngồi)

_Tiểu Văn đang ngồi nhâm nhi ly cafe sữa nóng..thấy Doãn Thiên không quan tâm đến lời chào hỏi của em gái mình, biết rõ tính cách của cậu ta nên anh vội lên tiếng.

-Đây là Doãn Thiên, bạn của anh và Flower..lần trước có đến nhà chúng ta nhưng do em bận ngủ không chịu dậy đấy (Tiểu Văn cười)

_Tuy Doãn Thiên phất lờ ánh nhìn bên phía Tiểu Ngạn..nhưng lại vô tình để lại cho cô ấn tượng rất mạnh mẽ, còn về phía Fresh Flower..ngay từ đầu đã có cảm tình với Tiểu Ngạn.

-Em nghe nói các anh là gương mặt đại diện cho những thành tựu tài năng hiếm có của trường đại học George Washington phải không ạ? (Tiểu Ngạn vui vẻ lên tiếng)

-Nói về đại diện thì phải nói đến Doãn Thiên và Fresh Flower, nhưng xét về học thức tuy Doãn Thiên tham gia trễ hơn nhưng chuyên môn không kém gì Flower..chứ anh làm có trình độ như thế (Tiểu Văn khẽ cười)

_Lúc này tuy biết chỉ là 1 lời nói đùa của Tiểu Văn..nhưng nét mặt của Flower bắt đầu khó chịu khi có người so sánh như vậy..liếc mắt lạnh lùng sang Doãn Thiên lên tiếng.

-Talented, cậu đừng khiêm tốn như thế chứ..1 du học sinh xuất sắc trong ngành pháp y và đứng đầu trong số 640 người có điểm cao nhất khi thực tập mà.

-Lần này em bay sang Washington là để đăng ký vào ngành FBI..không chừng chúng ta sẽ có dịp hợp tác sau này nhỉ (Tiểu Ngạn cười)

-Nếu là thành viên FBI chắc chả ai dám cưới em đâu nhỉ, vì đụng cái sẽ bị còng tay đấy (Tiểu Văn khẽ giọng)

-Người em còng là anh đấy, nói nhãm là giỏi thôi (Tiểu Ngạn lườm mắt)

_Mọi người nói chuyện khá là vui vẻ..chỉ mỗi anh chàng đá lạnh Doãn Thiên là tiết kiệm lời nói trong suốt buổi hẹn trong quán cafe gần trường..nhưng ánh mắt Tiểu Ngạn vẫn khẽ nhìn anh, sau khi ra về Tiểu Ngạn kéo tay anh trai ra tò mò hỏi.

-Cái anh Doãn Thiên gì đó có vẻ không vui khi gặp em nhỉ.

-Cậu ta tính cách lặp dị không giống ai cả, em đừng để ý làm gì..hay là thích người ta rồi hã cô nương (Tiểu Văn lên tiếng)

-Không..có (Tiểu Ngạn gắt lời)

-Anh thấy Fresh Flower cũng được vậy, chứ Doãn Thiên tính tình không hợp với em đâu (Tiểu Văn khẽ giọng)

-Anh ta cũng không tệ..nhưng em có cảm giác Doãn Thiên sau này thành tựu chắc chắn vượt xa hơn anh Flower đấy (Tiểu Ngạn lên tiếng)

_Đằng phía sau lưng vẫn có 1 người đang đứng nghe lén cuộc nói chuyện của hai anh em Tiểu Văn, hai bàn tay nắm lại run lên..ánh mắt đỏ ngầu giận dữ.

-Genius, mày mà giỏi hơn tao ư?

_Sau khi đưa Tiểu Ngạn về khu nội trú để chuẩn bị cho việc đăng ký vào trong Federal Bureau of Investigation FBI Hoa Kỳ..thì Tiểu Văn trở về trường..đến chổ Doãn Thiên đang ngồi đọc sách.

-Này Doãn Thiên, bộ không vui khi gặp em gái tôi sao (Tiểu Văn lên tiếng)

-Không (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)

-Cậu thật không quan tâm tý nào sao, con bé có vẻ qúy cậu lắm (Tiểu Văn tròn mắt)

-Không (anh vẫn lạnh lùng đáp)

-Cậu còn câu nào khác dài hơn chứ (Tiểu Văn nghiêm giọng)

_Im lặng 1 hồi Doãn Thiên ngước lên nhìn Tiểu Văn, xong đóng cuốn sách nhẹ nhàng đứng lên khỏi ghế và quay lưng lại bình thản đáp.

-Không.

-Hơ..cái tên này thật kì quái (Tiểu Văn lắc nhẹ đầu)

-Talented, Fresh Flower đang đánh nhau bên ngoài trường kìa (1 cậu học sinh người Nga chạy đến)

_Không kịp phản ứng..Tiểu Văn lặp tức chạy đến can ngăn, 1 trận ẩu đả mà Flower làm chấn thương đối phương không hề nhẹ..nhưng khi biết về lý do thì là Flower đến hành hung trước.

-Này Flower, tại sao lại ẩu đả như vậy..rất dễ bị hội đồng hạnh kiểm đấy.

-Tôi cóc quan tâm, đáng lẽ đại diện giảng thuyết tâm lý học lần này là tôi chứ không phải Genius, bọn chúng chỉ biết hùa theo khen ngợi (Flower nắm chặt tay)

-Tôi thấy trong chúng ta ai đại diện cũng được mà..cũng đâu ai qua được hai cậu chứ (Tiểu Văn thở dài)

-Cậu chẳng hiểu gì cả..hừ. (Flower bỏ ra ngoài)

-Mình có cảm giác hai thiên tài sẽ nghịch hướng nhau sau này.. haizz.

_Bắt đầu từ ngày hôm ấy, bản tính của Flower càng thây đổi rõ rệt..thường hay bị đả kích khi có ai so sánh về Doãn Thiên và hắn..dần dần đã trở thành tính cách trong con người cậu ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


_Câu chuyện được dừng lại khi cả hai người nghe tiếng bước chân của Doãn Thiên bước xuống..nét mặt lạnh lùng trầm lắng lên tiếng.

-Ngốc, 1 lát nữa cục trưởng Trịnh sẽ mang hồ sơ những nghi phạm trong vụ án Hồ Kim Thị, em lấy cho anh nhé.

_Nói xong Doãn Thiên bước chân đi lên phòng, Tiểu Văn và cô khá bất ngờ.."không biết anh ta đưa thông tin cho cảnh sát điều tra khi nào vậy nhỉ", đúng như lời Doãn Thiên..khoảng 20p sau bên ngoài là tiếng của cục trưởng Trịnh vang từ bên ngoài sân biệt thự.

-Có ai trong đó không?

-Vâng, cháu ra ngay ạ (Ái Nhi vội chạy ra)

-Đây là hồ sơ Doãn tiên sinh yêu cầu, cháu chuyển giúp bác nhé.

_Mang hồ sơ vào bên trong, Tiểu Văn và cô khá tò mò không biết Doãn Thiên đưa thông tin gì để phía cảnh sát điều tra..họ mở hồ sơ ra xem.

-Hung thủ là nam..cao từ 1m7 đến 1m85, thuộc dáng người khỏe mạnh lên kế hoạch giết nạn nhân từ trước..thuận tay trái, có xu hướng hành vi tâm lý biến thái, làm việc trong công trình cách nơi phi tang xác không xa..v..v (Ái Nhi đọc khẽ)

-Anh ta đưa thông tin khi nào vậy nhỉ, thậm chí Doãn Thiên không đến hiện trường điều tra nhiều mà (Ái Nhi tròn mắt)

-Doãn Thiên suy đoán như vậy chắc chắn phải có lý do.. (Tiểu Văn đáp)

_Bỗng cô giật nảy mình khi nghe giọng của Doãn Thiên từ đằng sau lưng sofa chổ mình và Tiểu Văn đang ngồi.."trời ạ, lại xuất hiện đột ngột nữa rồi", cô mém làm rơi hồ sơ trên tay..

-Doãn Thiên, cậu đưa thông tin cho phía cảnh sát khi nào vậy (Tiểu Văn tò mò)

-Từ khi cậu tái tạo lại khuôn mặt nạn nhân (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Hèn gì cậu hiếm khi đến hiện trường, thì ra là đã để cảnh sát điều tra sao, nhưng mới phát hiện bộ xương cậu đã nắm được thông tin về hung thủ nhiều như vậy? (Tiểu Văn bất ngờ hỏi)

_Anh nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống sofa cạnh Ái Nhi, lấy hồ sơ đang cầm trên tay cô lật ra xem..nét mặt vẫn bình thản lên tiếng trả lời.

-Hung thủ cao 1m7 đến 1m85, là do chiều cao trên lệch với Hồ Kim Thị..nên dễ dàng từ phía sau đâm chính xác vào thái dương trái, cho dù là xương sọ..cũng phải do hung thủ là nam dáng người khỏe mạnh..mới có thể 1 nhát đâm thủng qua.

-Vậy còn việc lên kế hoạch sẵn...(Ái Nhi tò mò)

-Nếu như mục tiêu hung thủ chọn là ngẫu nhiên, em nghĩ thời gian hắn chuẩn bị các chất hóa học..vết thương giả trên ngực..đào hố phi tang, lau dọn hiện trường sẽ là bao lâu? (Doãn Thiên quay sang cô hỏi)

-....

-Hung thủ thuận tay trái, là vì từ phía sau nếu dùng tay phải thì không tạo được vết nứt hoàn mĩ như vậy được. (Tiểu Văn lên tiếng)

-Thử đoán xem..vùng thái dương trên đầu bị tổn thương chỉ trong 1 nhát, nếu đứng trước mặt nạn nhân thì có đâm chuẩn như thế được không?

-Thông thường thì Hồ Kim Thị chắc chắn sẽ né tránh theo bản năng nếu cô ấy thấy hung thủ tính hành hung mình..vậy là đã bị tấn công từ sau lưng.

-Không sai, nếu từ phía sau lưng thì hung thủ đã dùng tay trái..giống như vầy.

_Doãn Thiên kéo Ái Nhi quay lưng lại phía mình..diễn tả hành động của hung thủ, đưa tay trái đang cầm cây bút lên chỉ vào thái dương bên trái của cô.

-Em vẫn không hiểu, nếu hung thủ cầm đầu bút bên tay phải vẫn có thể đâm vào thái dương bên trái vậy.

_Ái Nhi diễn tả theo cách nghĩ của mình.."nạn nhân và hung thủ đi ngang qua nhau, sau đó hung thủ nghiêng đầu bút về hướng trỏ tay xoay người 1 vòng qua bên phải thì có thể đâm vào thái dương bên trái vậy".

-Bộ não em hoạt động tốt lên nhiều rồi đấy..nhưng em nên ngưng xem các bộ phim không có logic lại đi (Doãn Thiên lên tiếng)

-Ý anh là sao (Ái Nhi bĩu môi)

-Nếu là em..việc chọn lựa cách chắc chắn thành công hay chọn cách ít % thành công hơn để làm (Doãn Thiên đáp)

-Chắc chắn.

-Đúng vậy, hung thủ cũng không ngoại lệ..cho nên cách em nêu trên không khả thi, việc xoay người đâm chính xác vào thái dương bên trái nạn nhân là vô cùng khó khăn..

-Em hiểu rồi (Ái Nhi gật đầu)

_Doãn Thiên nhìn sơ lược qua hồ sơ đang nằm trên tay..khẽ nhếch môi.

-Hoan Tử Triều, tác phẩm chưa hoàn mĩ của Death..

-Hoan Tử Triều..hình như gã này là quản lý công trình lần trước chúng ta đã gặp thì phải.

_Ái Nhìn đưa mắt nhìn vào tấm ảnh được dáng trên thông tin hồ sơ, gãi nhẹ đầu cố nhớ lại gương mặt tên quản lý từng đến chào hỏi khi cô và Doãn Thiên đến công trình tìm chứng cứ điều tra vụ án.

-Mà Death lần này không ra mặt nhỉ (Cô tròn mắt)

_Tiểu Văn đang ngồi uống trà nghe Ái Nhi nhắc đến Death cũng sặc lên vài tiếng, khẽ nhìn sang nét mặt lạnh lùng của Doãn Thiên.

-Death là người giúp tác phẩm của hắn làm thây đổi quá trình phân hủy của xác chết..(Doãn Thiên lên tiếng)

-Là Death sao?

-Em có nhớ khi phát hiện bộ xương..thành phần hóa học làm thây đổi thông tin điều tra là rất tinh vi không, nhưng khi chúng ta đến hiện trường được cho là nơi gây án hung thủ lại dùng nước phi tang vết máu quá cẩu thả..chứng tỏ hung thủ không hề thông minh..mà là có Death trợ giúp. (Doãn Thiên đáp)

-Thì ra ngay từ đầu anh đã nắm rõ các tình tiết quan trọng của vụ án rồi hay sao..(Ái Nhi tròn mắt)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Hé lộ, kết thúc án


Chiếc xe đang chạy trên đường, bên trong là Ái Nhi đang ngồi đưa ngón tay chà nhẹ vào môi như đang muốn hỏi anh chuyện gì làm cho cô thắc mắc..liếc sang Doãn Thiên vài lần, Ái Nhi mới khẽ lên tiếng.

-Doãn Thiên, anh từng nói những vụ án liên hoàn mới làm cho anh thấy hứng thú phải không?

-Phải (Doãn Thiên nhìn sang cô đáp)

-Vậy sao vụ Cảnh Nhã, Hồ Kim Thị..anh lại chấp nhận điều tra (cô tròn mắt)

_Vì có liên quan Death (anh im lặng 1 lúc)

_Sau vài câu nói chuyện thì cả hai điều im lặng trong dòng trạng thái suy nghĩ của riêng mình, tầm 15 phút..dừng lại trước bãi đậu xe của cục cảnh sát, nơi bác Trịnh làm việc cũng là chổ anh thường được mời đến thuyết giảng về tâm lý cũng như thông tin cần thiết để giúp phía điều tra hiểu hơn 1 tý về những tên biến thái.

-Em tưởng chúng ta đến chổ Hoan Tử Triều chứ? (Ái Nhi thắc mắc)

-Hắn đang trong đây (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Chẳng phải hồ sơ chỉ mới nhận được thôi sao?

-Thông tin về nghi phạm nêu trên hồ sơ mới nhận đó không có nghĩa là anh cũng mới biết.. (Doãn Thiên khẽ cười xoa đầu cô)

-Vậy là phía cảnh sát dựa theo manh mối trên suy luận anh đưa ra để điều tra bắt Hoan Tử Triều. (Ái Nhi tròn mắt)

-Đối với anh thì khi phát hiện vụ án và đến hiện trường được cho rằng là nơi gây án, thì đã quá đủ để suy luận ra cách thức..hình dáng, suy nghĩ, đặc điểm của hung thủ rồi, còn việc điều tra loại trừ tìm ra người nào phù hợp thì là do cảnh sát..không phải trách nhiệm của chúng ta.

_Anh vừa nói vừa nắm tay cô đi vào bên trong, cặp đôi tâm điểm được phần lớn nhân viên cảnh sát chú ý với những ánh mắt hâm mộ từ mọi cách nhìn, kèm theo những lời "phó giáo sư, chào anh" từ bên ngoài liên tiếp vào đến phòng lấy lời khai của nghi phạm.

-Xin chào (Doãn Thiên lạnh lùng lên tiếng)

-Phó giáo sư, anh là người hình dung tôi là nghi phạm để cảnh sát bắt đến nơi khỉ gió này sao? (Hoan Tử Triều gắt giọng)

-Đơn thuần là tôi chỉ phát họa đặc điểm nghi phạm.. còn việc sàn lọc tìm kiếm là do phía cảnh sát, chỉ có điều nếu anh không nằm trong danh sách thì chả đến đây làm gì? (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Đúng là người có chức vị cao trong xã hội.. chỉ cần hình dung là cảnh sát sẽ làm theo mặc dù không có bằng chứng.

_Căn phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, trên tường treo 1 chiếc camera ghi hình quá trình lấy lời khai của nghi phạm trong cục cảnh sát..Ái Nhi bên trong căn phòng theo dõi cùng với những chuyên viên ngành, do là trợ lý của phó giáo sư nên cũng không ai dám làm khó cô khi vào phòng theo dõi đặc biệt.

-Nạn nhân Hồ Kim Thị, mất tích gần 1 tuần kể từ khi phát hiện thi thể cách không quá 12m nơi công trình Hoan Tử Triều anh làm việc.. cho tôi 1 lý do để suy luận là người bên ngoài bỏ xác cô ấy vào mà không phải là người trong khu vực như anh đi. (Doãn Thiên khẽ giọng)

_Tôi không nhất thiết phải nêu ra lý do,.. mà tôi cần anh đưa ra bằng chứng (Hoan Tử Triều nghiêm giọng)

_Đi sâu vào tình tiết 1 tý nhé,.. anh chọn nơi khó lau dọn hiện trường như căn phòng đầy bụi vôi trong công trình làm chổ gây án, chứng tỏ hiềm khích bọc phát bất ngờ dẫn đến việc giết hại Hồ Kim Thị..và tòng phạm của anh đã giúp anh phi tang phần việc còn lại (Doãn Thiên đưa tay bàn nhìn Hoan Tử Triều)

_"Bộp bộp" tiếng vỗ tay bên phía đối diện của Hoan Tử Triều, nét mặt tự mãn cười nhếch môi lắc nhẹ đầu đưa ánh mắt trêu ghẹo nhìn Doãn Thiên.. 1 lúc sau lên tiếng.

-Phó giáo sư quả nhiên rất sáng suốt, khi thì suy luận tôi là thủ phạm..khi thì nói tôi có tòng phạm? vậy cho hỏi người ấy ở đâu?

_Doãn Thiên bình tĩnh trước thái độ khiêu khích của Hoan Tử Triều, cầm đống hồ sơ ban đầu mang vào đặt xuống, "bộp" 1 tiếng ngay mắt hắn.. kèm theo đó là ảnh của tên mang gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sát nhân nằm trên đống hồ sơ dày cuộm ấy.

-Chắc anh không biết gã này lai lịch thế nào đâu nhỉ? hồ sơ liên quan về hắn có lẽ nhiêu đây là hơn chục vụ (Doãn Thiên nhìn hắn)

_Hoan Tử Triều nheo mắt tỏ vẻ khó chịu khi nhìn thấy tấm ảnh Doãn Thiên cho anh ta xem,.. ngước nhìn lên với nét bất ngờ, nhưng vẫn giữ im lặng không lên tiếng.

-Hắn đã giúp anh phi tang đúng chứ? bằng chứng là hành động giết người biến thái tầm thường của anh quá trên lệch khi mang so sánh với sự tinh vi thông minh khi phi tang xác nạn nhân của Death. (Doãn Thiên nhếch môi cười)

_Hoan Tử Triều càng hiện rõ nét căng thẳng trước những lời nói như khẳng định chắc chắn của Doãn Thiên, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh lên tiếng.

-Vậy hung khí tôi dùng đâu? nếu không có cũng không thể buộc tội được tôi.

_Ái Nhi bên trong phòng theo dõi cũng bất ngờ.. quay sang những nhân viên cảnh vụ đang đứng bên cạnh.. "chẳng lẽ các anh không tìm ra hung khí hay sao "?..cô chỉ nhận lại những cái lắc đầu nhẹ của họ, bỗng giọng của Doãn Thiên cất lên làm tất cả người theo dõi phải nín thở chờ nghe.

-Có chứ.

_Cả không gian phòng..Hoan Tử Triều và tất cả nhân viên đang theo dõi Doãn Thiên lấy lời khai điều đang chờ đợi câu giải đáp mà suốt thời gian điều tra luôn làm đau đầu không ít "hung khí giết Hồ Kim Thị thật ra là gì?"

_Doãn Thiên lấy ra trong túi áo thêm 1 tấm ảnh đưa cho Hoan Tử Triều xem, chỉ thấy hắn im lặng 1 lúc khá lâu cuối mặt xuống và khẽ lên tiếng.

-Phó giáo sư, anh giỏi thật, Hồ Kim Thị là do tôi giết.

_Còn về phía Ái Nhi và những người xung quanh, tuy theo dõi qua camera nhưng cũng không thể thấy kỹ được rốt cuộc tấm ảnh Doãn Thiên đưa ra là gì, mà lại khiến Hoan Tử Triều phải nhận tội đầy thán phục như vậy.

-Lời khai anh có thể cung cấp cho cảnh sát.. phần tôi chỉ muốn biết Death và anh quan hệ thế nào? (Doãn Thiên bình thản hỏi)

-Những gì tôi có thể cho anh biết, Death chỉ xem anh là 1 con chó săn luôn theo dấu hắn để lại ở hiện trường (Hoan Tử Triều nheo mắt cười nhếch môi)

-Còn về những tên tội phạm biến thái như anh và hắn, bị 1 con chó săn vờn phải trốn chui né tránh.. xét ra thì còn tệ hơn chó nữa (Doãn Thiên bình thản ra ngoài cửa)

-Cảm ơn đã cho tôi biết thêm thông tin.

_Ái Nhi cùng những cảnh sát cũng vội chạy ra ngoài nét mặt tò mò, cô đến bên cạnh Doãn Thiên..lên tiếng.

-Tấm ảnh anh đưa ra khi Hoan Tử Triều hỏi về hung khí hắn sử dụng là gì vậy anh?

-Hình phần mũi nhọn trên giầy cao gót, đó là câu trả lời tại sao xác nạn nhân đầy đủ tất cả đồ vật trên người nhưng lại thiếu giầy hoặc dép anh từng nói..việc còn lại để cảnh sát tìm ra đôi giầy cao gót Hồ Kim Thị mang cũng là hung khí tạo nên vết nứt trên thái dương bên trái nạn nhân thì đóng hồ sơ vụ này được rồi. (Doản Thiên vừa đeo kính râm vừa lên tiếng trả lời)

_Cả hai nắm tay ra khỏi cục cảnh sát trước những nét mặt ái mộ tài năng của Doãn Thiên, chạy xe về đến biệt thự, Doãn Thiên đi lên phòng thây đồ..Tiểu Văn thì đang ngồi trên sofa vẻ mặt tỏ ra khá nghiêm trọng, Ái Nhi tò mò đến gần xem anh ta đang nghiên cứu chuyện gì mà căng thẳng đến như thế, bên trong màn hình là 1 hàng chữ giống như là đang đố người chơi về vấn đề gì đó khó giải thích.

-Tiểu Văn, đây là gì thế? (cô tò mò lên tiếng hỏi)

-À, là game câu hỏi test tâm lý tội phạm biến thái..Tiểu Ngạn theo bảo vệ nhà tỷ phú bên Singapore, gửi về đây anh xem..cũng là phiên bản Police dùng để thử ai đó là thiên tài hay đang mắc bệnh tâm thần phân liệt. (Tiểu Văn đáp)

_Đúng là công nghệ phát triển (Ái Nhi tròn mắt)

_Câu hỏi hiện tại là " trong đám tang của cha một cô gái, cô ấy đã thích chàng trai đến đưa tang lễ..nhưng lại quên mất không giữ cách liên lạc với anh ta, gần 2 tuần sau cô ấy đã giết chết chị gái ruột của mình".. anh suy nghĩ mãi chẳng ra tại sao lại như vậy.

_Ưm.. chắc người mà cô gái ấy thích là bạn trai của chị gái mình (Ái Nhi nheo mắt)

_Tiểu Văn chóng tay lên càm tỏ vẻ thắc mắc.."anh thì không cho là vậy, nếu cô ta không gặp lại anh chàng đấy thì làm sao biết anh ta là bạn trai của chị gái mình", trong khi cả hai đang ngồi lắc đâu nhìn chằm chằm về phía màn hình câu hỏi.. thì giọng lạnh lùng của Doãn Thiên từ phía sau lên tiếng..

_Giết chị gái ruột của mình để anh ta đến dự đám tang thì có thể gặp rồi..đơn giản thế thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Ái Nhi và Tiểu Văn điều quay lại phía sau lưng của mình, Doãn Thiên nhẹ nhàng bước đến sofa ngồi xuống cạnh cô..dáng vẻ rất bình thản trước 2 cặp mắt đang nhìn mình.

-Hợp lý thật đấy, thế mà nảy giờ tôi nghĩ không ra (Tiểu Văn lên tiếng)

-Vậy anh nói thử xem, mình là thiên tài hay tội phạm nguy hiểm (Ái Nhi khẽ cười)

-Hỷ, nộ, ái, ố trong tâm lý con người là thứ khó nắm bắt cũng là chính thứ dễ nhìn ra nhất, chia thành 2 phương thức hoàn mĩ và không toàn vẹn xoay quanh chúng ta..trả lời được câu này chưa chắc là thiên tài hay tội phạm nguy hiểm, vì tiềm thức mới là thứ nhận định bản chất thật chính xác nhất. (Doãn Thiên đáp)

-....

-Tiểu Văn, cậu mở câu hỏi khác đi (Doãn Thiên liếc nhẹ)

-"Tôi nằm mơ thấy có 1 người không rõ gương mặt vì được bao phủ sương mù, đang đưa tay ra bóp cổ tôi..tôi ra sức đẩy bàn tay hắn ra, sau khi tĩnh giấc..nếu trên cổ tôi là những dấu tay thâm tím thì đã trở thành câu chuyện ma quái, và..quả thật có những dấu tay nhưng mà xuất hiện trên cổ tay tôi, tại sao?" (Tiểu Văn đọc thêm câu hỏi)

_1 chữ "ngưng" phát ra bên phía Doãn Thiên, anh đưa chân vác ngang đùi, lưng ngồi dựa ra sofa nhìn rất thanh lịch..thản nhiên lên tiếng.

-Cả hai thử đoán xem người đó bị gì?

-Theo em thì người này đa nhân cách, đang đấu tranh với tư tưởng dành quyền kiểm soát nên tự làm bị thương tay mình (Ái Nhi khẽ nói)

-Không, người này có lẽ bị ám ảnh trong quá khứ thì đúng hơn. (Tiểu Văn gắt lời)

_Doãn Thiên vẫn ngồi sofa chăm chú nghe Tiểu Văn và Ái Nhi suy đoán..khẽ cười lắc đầu nhẹ nhàng đứng dậy đến nhà bếp lấy chai sữa ra uống, vừa nhâm nhi anh vừa đáp.

-Người này bị loạn suy nghĩ trong vô thức, nói cho đúng là tâm thần phân liệt nhưng không toàn vẹn..(Doãn Thiên giải thích)

-Tâm thần phân liệt nhưng không toàn vẹn là thế nào? (Ái Nhi thắc mắc)

-Người này bị mộng du, giết người trong vô thức..cảm giác sợ hãi mà hắn thấy trong giấc mơ chính là cảm giác của nạn nhân bị hắn ra sức bóp cổ, những vết bầm tím trên cổ tay hắn có là do nạn nhân cố sức chống cự tạo thành.

-Chậc chậc, hoàn toàn chính xác với câu trả lời có trong máy luôn này. (Tiểu Văn bất ngờ)

-Em thấy không, 2 phương thức tâm lý hoàn mĩ và không toàn diện là vậy, cô gái giết chị mình là tâm lý biết nhận thức..còn người kia là giết người trong vô thức, hỷ, nộ, ái, ố cũng như thế mà thây đổi..đó là lý do anh nói tâm lý rất khó nắm bắt nhưng rất dễ nhìn ra nhất. (Doãn Thiên đưa tay vuốt nhẹ tóc cô)

-Hiểu được chút xíu (Ái Nhi cười gượng)

_Cô đưa ánh mắt tò mò nhìn sang Doãn Thiên, bỗng nhiên 1 suy nghĩ trong cô lại xuất hiện.."nếu Doãn Thiên trở thành 1 tội phạm tâm lý như Death, chắc chắn sẽ là nổi kinh hoàng cho mọi người dân", vội cô lắc đầu lia lịa cố gạt bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi cô.

-Không, không..anh ta không thể trở thành tội phạm được (Ái Nhi nói nhỏ)

-Em thì thầm gì trong miệng vậy? (Doãn Thiên tò mò)

-À, không..không có gì, em đang thắc mắc tại sao anh lại biết hung khí Hoan Tử Triều dùng để giết Hồ Kim Thị chính là mũi nhọn của giầy cao gót? (Ái Nhi đổi chủ đề)

_Doãn Thiên đặt chai sữa đang cầm trên tay xuống dưới bàn, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn ra phía bên ngoài sân khẽ giọng vừa đủ nghe.

-Bên trong căn phòng đầy bụi vôi, muốn Hồ Kim Thị tháo giầy cao gót ra chỉ có 1 cách..(Doãn Thiên đáp)

-Là dùng bạo lực (Tiểu Văn gắt lời)

-Đi sâu vào tình huống, trước tiên Hồ Kim Thị và Hoan Tử Triều tranh chấp về 1 vấn đề gì đó, sau khi nói chuyện không thành..Hoan Tử Triều đã khống chế và dùng sức đầu gối đè lên ngực nạn nhân, hoảng sợ..nạn nhân tính chạy đi kêu cứu..thì Hoan Tử Triều đã dùng phần nhọn của chiếc giầy mà nạn nhân vô tình làm rơi gần đó đánh vào đầu cô ấy. (Doãn Thiên lên tiếng)

-Khi em và Doãn Thiên đến công trình tìm thêm thông tin vụ án, sau khi về cậu ta đã bảo anh làm 1 số cách so sánh vết nứt trên hộp sọ thái dương bên trái nạn nhân với tất cả các mẫu giầy cao gót trong nước sản xuất xem có loại nào trùng khớp hay không, lúc đầu anh cũng không hiểu nhưng quả đúng khi so sánh với 27 mẫu giầy thì có 1 loại hoàn toàn có thể giả thuyết là hung khí. (Tiểu Văn lên tiếng)

-Cảnh sát cũng tìm ra bằng chứng trong 4 tháng qua Hoan Tử Triều đã mòn rút chi phí của công trình đang thi công..có thể Hồ Kim Thị trong lúc đến đã vô tình phát hiện hành động này. (Doãn Thiên đáp)

-Nhưng anh từng nói là kế hoạch được lặp sẵn mà, nếu như vậy Hoan Tử Triều không hề có ý định chuẩn bị sẵn hung khí để giết người. (Ái Nhi thắc mắc)

-Đúng, đó không phải kế hoạch của Hoan Tử Triều mà là của Death..và Hồ Kim Thị không phải là mục tiêu Death muốn tác phẩm mình sát hại, Death giúp Hoan Tử Triều phi tang chẳng qua là muốn tác phẩm của mình không bị lộ quá sớm thôi..và cũng dùng nạn nhân dụ chúng ta đến gần khu công trình hơn.

-Hã, chẳng lẽ Death nhắm đến người khác..nhưng không ngờ dù cách thức tinh vi như thế cũng để anh lật tẩy quá nhanh để bắt Hoan Tử Triều (Ái Nhi tròn mắt)

_ Thấy anh im lặng nhìn ra ngoài với nét mặt trầm tư suy nghĩ, hình như có điều gì đó Doãn Thiên không muốn nói ra..chỉ gật đầu nhẹ nhàng đồng tình với Ái Nhi.

-Vậy anh đã đoán ra mục tiêu chính của Death là ai không, chúng ta có thể ngăn chặn hắn? (cô hỏi)

-Đoán ra rồi (Tiểu Văn nghiêm giọng)

-Ai vậy ạ (Ái Nhi tò mò)

_Anh lạnh lùng bước chân thẳng lên phòng trước sự thắc mắc của cô..nhìn sang phía Tiểu Văn, thì trái ngược với hành động từ Doãn Thiên..có lẽ Tiểu Văn biết được lý do nên không có biểu hiện gì cả, càng làm cho Ái Nhi thêm tò mò phải lên tiếng hỏi lại.

-Rốt cuộc mục tiêu mà Death lên kế hoạch ngay từ đầu là ai?

-Người đẹp, Doãn Thiên làm mọi cách để em dọn qua ở gần bên cậu ta..thì em nghĩ mục tiêu của Death sẽ là ai? (Tiểu Văn thở dài)

-Ý anh..là..là em sao? (Ái Nhi nheo mắt)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


_Đã gần 1 tuần trôi qua kể từ khi kết thúc vụ án của Hoan Tử Triều, Ái Nhi cũng dần dần thích nghi được với cuộc sống xa nhà..khoảng thời gian này cô điều bên cạnh Doãn Thiên, Tiểu Văn cũng thường xuyên ghé qua thăm..nên cô cũng không buồn chán gì mấy, trừ khi oppa nam thần đá lạnh của cô bận làm cái gì đó..vài vụ án mưu sát mà anh được gửi hồ sơ chẳng qua cũng chỉ giúp suy luận chứ không nhận điều tra.

-Doãn Thiên, khoảng thời gian vừa qua em thấy không có gì khác lạ hết? (Ái Nhi lên tiếng)

-Có chứ.

-Sao ạ (cô thắc mắc)

-Chẳng lẽ em không nhận ra..tình cảm trong anh lớn hơn rồi này (Doãn Thiên khẽ cười)

-Thôi đi, em không đùa đâu (Ái Nhi đỏ mặt)

_Doãn Thiên uống 1 ngụm sữa trong chai đang cầm trên tay, ngồi dựa lưng vào sofa nhẹ nhàng đưa tay choàng sang ôm vai cô..giọng anh khẽ lên tiếng vào bên tai Ái Nhi.

-Thật đấy.

-Anh sến quá đi (Ái Nhi đánh nhẹ vào ngực anh)

-Em không thích như vậy sao?

-Em chỉ không quen thôi, vì tính cách anh có phần thây đổi rồi. (cô dụi đầu vào ngực Doãn Thiên)

-Thây đổi sao cơ (Doãn Thiên khẽ cười)

-Từ tính tình lạnh lùng kì quái,ít nói khó ưa.. giờ đã dịu dàng và dễ thương hơn, tuy không nhiều nhưng cũng gọi là kỳ tích rồi (Ái Nhi cười tít mắt)

-Em đang nói móc anh phải không?

_"khụ khụ", tiếng ho của Tiểu Văn bên ngoài cửa ra vào vang lên..Ái Nhi vừa tính rút người ra khỏi Doãn Thiên nhưng bị anh ra sức ngăn lại.

-Ngồi yên nào. (Doãn Thiên nói như ra lệnh)

-Doãn Thiên, cậu không đọc tin tức trong 2 ngày qua sao? (Tiểu Văn bước đến)

-Thời gian của tôi rất quý giá, không hơi sức đâu dành cho những chuyện thiên hạ (Doãn Thiên lên tiếng)

-Trong 2 ngày mà đã có 3 vụ liên tiếp cháy nhà (Tiểu Văn khẽ đáp)

-Có gì đặc biệt sao ạ? (Ái Nhi gắt lời)

_Tiểu Văn đi đến bàn gần nơi Ái Nhi hay soạn thảo hồ sơ giúp Doãn Thiên, mang laptop lại để ngay phía đối diện sofa..mở lên và xoay màn hình về hướng Doãn Thiên đang ngồi..nghiêm túc lên tiếng.

-Đặc biệt ở chổ, mỗi vụ án..cảnh sát đều tìm thấy một thi thể bị cháy đen.

-Sao, có nghĩa chỉ trong 2 ngày đã có 3 người chết? (Ái Nhi hỏi lại)

-Có lẽ gần đây cậu không nhận bất kì vụ án nào từ phía cảnh sát..cho nên họ không thông báo chi tiết cho cậu về vụ này, nhưng đây có thể là án mạng liên hoàn.. (Tiểu Văn lên tiếng)

_Doãn Thiên buông Ái Nhi ra ngồi thẳng lại nhìn vào những tấm ảnh báo chí đăng tải lên, toàn bộ xung quanh phạm vi căn nhà đa số đều cháy rụi..khẽ nheo mắt nhìn sang Tiểu Văn hỏi.

-Cậu khám nghiệm xác 3 người nạn nhân rồi à, trong miệng họ không có tro sao?

-Chính xác, hoàn toàn không có..cho nên tôi chắc chắn là họ đã bị giết (Tiểu Văn khoanh tay)

-Trong miệng nạn nhân có tro hay không cũng có thể suy đoán họ bị giết hay chết cháy ạ (Ái Nhi thắc mắc)

-Ừm.. thông thường người chết cháy miệng sẽ có 1 lượng tro nhất định, vì đường hô hấp hít phải khói trong khoảng thời gian còn thở.. nhưng đằng này miệng cả 3 nạn nhân được phát hiện hoàn toàn không có tro, có nghĩa là đã bị giết chết trước khi cháy nhà..đây là ảnh chụp, cậu xem đi.

_Tiểu Văn lấy trong túi ra 1 vài tấm ảnh đưa cho Doãn Thiên, ngồi bên cạnh anh nên cô cũng tò mò liếc sang..chưa kịp nhìn kỹ thì giọng nói của Doãn Thiên lạnh lùng lên tiếng.

-Đừng nhìn, nếu không tối sẽ bắt anh thức canh em ngủ đấy.

_Dù không kịp nhìn rõ hình ảnh trong đó, nhưng thoáng qua cũng thấy được..thi thể nạn nhân cháy đen, lòi cả răng ra ngoài..lúc này có vẻ như Doãn Thiên ngăn không kịp rồi, cô chạy vào bên trong tolet nôn ói 1 chập.. khoảng 5 phút sau mệt mỏi bước ra ngoài, nghiêng đầu tựa trên vai Doãn Thiên mà không dám mở mắt ra xem lần nữa.

-Thông thường thi thể chết cháy sẽ có dấu hiệu da thịt trên người bị nứt, nhưng những vết này hình như do dao gây ra (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Cậu nói đúng, tôi phát hiện được 3 nạn nhân có vài đặc điểm giống nhau..điều là nữ, trên người có 31 đến 38 vết dao, nhưng vùng cổ lại có gì đó không giống như hung khí bình thường gây ra..tạm thời tôi chưa kết luận được hung khí đó là gì, nhưng chắc chắn nạn nhân chết rồi mới bị hung thủ đâm nhiều dao lên người.

-Làm thế nào để phân biệt những vết thương trên cơ thể nạn nhân là lúc còn sống hay đã chết tạo ra ạ (Ái Nhi lên tiếng)

-Vì những vết thương không thấm máu, da thịt không bị co rút..bởi vì người chết huyết mạch trên cơ thể sẽ ngưng lại (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Giết nạn nhân xong lại đâm nhiều nhát lên người như vậy, thật tàn nhẫn (Ái Nhi nheo mắt)

-Thú vị đấy (Doãn Thiên lên tiếng)

_Tiểu Văn vẫn ngồi khoanh tay..dáng vẻ suy nghĩ nhìn về hướng Doãn Thiên, vẻ mặt như đang muốn biết cậu ta có muốn nhận vụ án này không..1 lúc lâu mới lên tiếng hỏi.

-Xem ra cậu có hứng thú với tên biến thái này rồi nhỉ?

-2 ngày giết chết 3 người, và còn đâm thêm rất nhiều nhát dao trên người nạn nhân sau khi giết họ..cuối cùng là thiêu xác, nếu như hung thủ dùng cùng cách thức gây án biến thái như vậy, thì rất có khả năng nạn nhân cũng có chung đặc điểm gì đó đã làm hắn chú ý tới. (Doãn Thiên nhếch môi)

-Vụ này có liên quan đến Death hay không? (Ái Nhi tò mò)

-Nếu không ngăn chặn kịp thời..hắn sẽ tiếp tục gây án, vì nạn nhân phải có chung đặc điểm gì đó như lời Doãn Thiên nói..nên hung thủ sẽ không có thời gian ra tay nhất định. (Tiểu Văn nghiêm giọng)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Bắt cóc trợ lý phó giáo sư


- Alo, tôi muốn có hồ sơ vụ án liên hoàn 3 nạn nhân chết cháy (Doãn Thiên gọi cho ai đó)

_Khỏi cần hỏi cũng biết là anh đã gọi cho cục trưởng Trịnh bên phía cảnh sát để lấy hồ sơ..không đến 1 giờ sau, bên ngoài biệt thự có tiếng chuông cửa vang lên "reng reng"..Ái Nhi bước ra ngoài mở cửa, 1 nhân viên cảnh sát cầm trên tay bộ hồ sơ và cười gật đầu chào.

-Tôi được lệnh mang hồ hơ vụ án đến theo lời phó giáo sư Doãn Thiên ạ!

-Vâng, cảm ơn anh (Ái Nhi khẽ chào)

_Mang hồ sơ vào bên trong đưa cho Doãn Thiên,trông vẻ mặt trầm ngâm của anh làm cô và Tiểu Văn không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.

-Sao rồi?

-3 nạn nhân nữ, tuổi không ngoài 25..đều bị sát hại trong nhà hoặc cũng là phòng chung cư cho thuê, xung quanh hiện trường rất giống như tự sát..v..v (Doãn Thiên lên tiếng)

-Cậu có phát hiện gì đặc biệt không? (Tiểu Văn khẽ hỏi)

-Sao không thấy nghề nghiệp của những nạn nhân? (Doãn Thiên nheo mắt)

-Có lẽ vụ án chỉ mới đi vào tâm điểm, trong 2 ngày đã có 3 vụ án nên phía cảnh sát vẫn chưa điều tra hoàn thiện được. (Ái Nhi đáp)

_Đang cùng với Tiểu Văn và Doãn Thiên ngồi trên sofa xem hồ sơ, thì tiếng điện thoại cô vang chuông.."alo", Ái Nhi vừa bước ra bên ngoài nghe điện thoại của ai đó gọi đến, một lúc sau cô bước đến đưa tay lên vai Doãn Thiên lên tiếng.

-Doãn Thiên, em phải về nhà chuẩn bị thêm vài món đồ cần thiết..1 chút em sẽ về. (Ái Nhi lên tiếng)

-Để anh đưa em đi, hoặc thứ nào em cần cứ việc đặt mua cho người giao đến..anh sẽ thanh toán.(Doãn Thiên khẽ giọng)

-Đừng xem em như con nít vậy chứ, đi đâu cũng phải có người theo sát (cô nheo mắt)

_Tiểu Văn ngước mắt sang phía Doãn Thiên, thấy Ái Nhi bắt đầu tỏ vẻ khó chịu..nên vội lên tiếng.

-Đi 1 chút tôi nghĩ không sao đâu, dù gì người đẹp đã ru rú trong biệt thự cả tuần rồi..cũng nên cho cô ấy tý không khí tự do chứ.

-... (Doãn Thiên nheo mắt)

-Anh đừng lo, em về nhà chứ không đi đâu cả..em mượn chìa khóa xe nhé (Ái Nhi cười khẽ)

-Em biết lái xe à? (Tiểu Văn tò mò)

-Biết chứ, em đang chờ ngày đi lấy bằng lái nữa đấy (cô bĩu môi)

_Bước ra xe của Doãn Thiên đang đậu trước sân biệt thự, tuy nét mặt của anh tỏ vẻ không vui nhưng trước sự cố chấp của Ái Nhi nên đành để cô ấy đi 1 mình về nhà..dù sao từ đây chạy đến đó cũng không xa lắm, đi được nửa đường thì có ai đó lao ra trước đầu xe cô, làm Ái Nhi phải đạp thắng gấp.."Rầm" 1 cái, chiếc xe dừng lại..người kia thì lăn mấy vòng dưới đường.

-Ôi, anh gì ơi..anh có sao không? (Ái Nhi hốt hoảng)

-Ây..da (người đàn ông lên tiếng)

-Tôi..tôi xin lỗi, anh có bị thương chổ nào không?

_Vội vàng đở người đàn ông dưới đất đứng lên, dáng vẻ người này cao..gương mặt dường như cô đã từng thấy ở đâu đó, nhưng do bất ngờ trước chuyện này nên cô cũng không nghĩ nhiều đến, chỉ biết đôi mắt có phần lạnh lùng không thua kém gì Doãn Thiên đang nheo lại..tỏ ra vẻ khá đau trong cú va chạm với xe cô, dường như không bị gì nặng..thấy vậy Ái Nhi thở phào nhẹ nhõm lên tiếng..

-Thật ngại quá, anh xuất hiện bất ngờ nên tôi..tôi không cố ý đâu ạ.

-Không sao (người đàn ông nhìn cô chằm chằm)

_Cô đứng giúp người đàn ông đó phủi những vết bụi dính trên sơmi trắng do lăn trên đất cũng bị rách vài chổ ngay cả trên tay áo..bỗng Ái Nhi đưa mắt ngước lên tỏ vẻ hốt hoảng vội đi lùi về phía sau lên tiếng.

-Tôi có việc phải đi trước.

_Nhưng khi cô vừa quay đầu tính chạy về phía cửa xe đang mở, thì từ sau lưng có đôi tay rắn chắc giữ chặt lấy Ái Nhi..dù cô cố giãy dụa cũng đành bất lực, và không thể kêu cứu vì chiếc khăn tay màu vàng trên mũi làm Ái Nhi mơ màng..sức cô yếu dần, hắn đưa cô vào bên trong xe..hình ảnh còn lại trước khi hoàn toàn bị ngất mà cô đã nhìn thấy, hình xăm bông sen đen cạnh đầu lâu trên tay trái do tay áo của hắn bị rách lộ ra.

-Sao Ái Nhi chưa về nhỉ?

_Tiếng của Doãn Thiên vọng ra từ hướng nhà bếp, vừa nói anh vừa cầm chai sữa bước ra ngoài..nhấp vài ngụm liên tục xong ngồi xuống đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa biệt thự.

-Cậu biết quan tâm đến người khác khi nào thế (Tiểu Văn cười nhẹ)

-Nói dư thừa, bạn gái tôi sao lại không quan tâm được (Doãn Thiên nghiêm giọng)

-Cậu nên để cô ấy có tý tự do của riêng mình đi chứ, mà con gái xa nhà 1 tuần thì ít ra cũng phải ngồi nói chuyện tán dóc với nhà mình chút chứ. (Tiểu Văn vừa nói vừa rót trà)

-Tôi vẫn không hiểu được 1 vấn đề (Doãn Thiên lên tiếng)

-Quào, IQ cao như cậu mà cũng có vấn đề khó giải sao..nói thử nghe xem.

_Nhấp thêm vài ngụm xong đặt chai sữa xuống bàn, anh ngồi dựa lưng vào sofa đưa ánh mắt trầm lắng nhìn lên trần nhà..trước sự tò mò của Tiểu Văn, "vấn đề gì lại nghiêm trọng thế nhỉ"..Tiểu Văn nghĩ thầm trong bụng.

-Ái Nhi luôn cảm giác được khi Death đứng gần quan sát chúng ta, nhưng tôi và cậu thì lại không. (Doãn Thiên nheo mắt)

-Trời, nhiều khi người đẹp có giác quan thứ 6 thì sao (Tiểu Văn mỉm cười)

-Bớt nói tào lao đi.

-Tôi thấy cậu dành thời gian suy nghĩ về vụ án này đi, từ 1 người lặp dị lại trở thành 1 kẻ suốt ngày cứ "Ái Nhi, Ái Nhi"..bó tay cậu luôn. (Tiểu Văn lên tiếng)

-Chờ cô ấy về tôi mới suy nghĩ được, cậu hối tôi cũng vô ích thôi. (Doãn Thiên nhìn ra ngoài)

_Cùng Tiểu Văn ngồi đợi thêm gần 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Ái Nhi lái xe trở về, vẻ mặt bắt đầu tỏ ra lo lắng..còn về phía Tiểu Văn cũng không ngoại lệ, lâu lâu nghe tiếng xe lại vội nhìn ra cửa..tất nhiên chỉ là xe bên ngoài đường, Doãn Thiên dường như không còn ngồi yên được nữa..vội lấy điện thoại trong túi quần ra bấm gọi cho Ái Nhi nhưng không liên lạc được, tiếp tục bấm gọi cho ai đó.

-Alo, bà Trần phải không ạ..Ái Nhi có ở đó không? (Doãn Thiên giọng gấp rút)

_Tiểu Văn đưa ly trà lên uống nhưng vẫn thắc mắc, có vẻ như đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ta lại mất bình tĩnh như vậy..từ khi quen biết Doãn Thiên, chưa hề có biểu hiện thế này..đến cả vụ án cuối cùng để bắt Death cũng rất điềm tĩnh..bỗng tiếng nói lạnh lùng của Doãn Thiên cất lên, làm Tiểu Văn cũng phải giật mình.

-Không thấy Ái Nhi về nhà sao?

-Cái gì cơ (Tiểu Văn bất ngờ)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


_Doãn Thiên vội gọi lại cho Ái Nhi thêm lần nữa, vẫn không liên lạc được..gương mặt của anh bình thường đã rất lạnh lùng, tuy rất nam thần nhưng hiện tại lại thêm phần nổi giận từng thấy, khiến cho ngay cả Tiểu Văn nhìn vào cũng phải sợ hãi 1 phần.

-Alo, cục trưởng Trịnh..tôi cần 3 tiểu đội tuần tra trong phạm vi 20 km quanh khu vực nhà Ái Nhi để tìm cô ấy về giúp tôi (Doãn Thiên gắt giọng)

-Doãn Thiên, cậu bình tĩnh đi..tôi nghĩ...(Tiểu Văn vội lên tiếng)

-Nghĩ nghĩ..nghĩ, cậu câm miệng đi (Doãn Thiên liếc nhìn quát lớn)

-Cậu...(Tiểu Văn nghiêm giọng)

_Đã trôi qua 3 tiếng đồng hồ, điện thoại của Doãn Thiên chỉ còn lại 5% pin..do cứ cách 10p anh lại gọi cho phía cảnh sát hỏi thăm xem đã tìm được chưa, nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời "chưa tìm thấy"..trời cũng đã sập tối, Tiểu Văn và Doãn Thiên vẫn đứng ngồi không yên trong biệt thự.

-Death, mày là thằng khốn (Doãn Thiên nắm chặt tay thành nắm đấm)

-Chắc không phải do Death đâu, cậu đừng như vậy..chẳng giúp ích được gì cả?

-Đúng, 1 mình Death không thể biết cô ấy ra khỏi đây khi nào..phải có người báo tin cho hắn (Doãn Thiên hai mắt đỏ ngầu liếc sang Tiểu Văn)

-Ý cậu là gì? (Tiểu Văn nheo mắt)

-Khi Ái Nhi ra khỏi đây, chỉ có tôi và cậu biết.

-Cậu nghi ngờ tôi luôn à (Tiểu Văn gắt giọng)

_Không gian trong phòng bắt đầu căng thẳng hơn bởi hai cặp mắt tức giận đang nhìn về người đối diện..Tiểu Văn sau sự nghi ngờ của Doãn Thiên cũng đã không giữ được bình tĩnh mà đứng lên nắm cổ áo Doãn Thiên nghiêm giọng.

-Phải, tôi làm đấy..thì sao, có phải cậu bị lú lẫn rồi không hã?

-Bỏ tay ra (Doãn Thiên tức giận lên tiếng)

-Phó giáo sư, ngài thật giỏi..nếu như có bằng chứng là tôi báo tin cho Death, thì đưa ra xem. (Tiểu Văn quát lớn)

-Bỏ tay ra (Doãn Thiên hai mắt đỏ ngầu)

_Cả hai đồng thời ngồi xuống sofa, Doãn Thiên có lẽ cũng bình tĩnh hơn khi nảy.."tại sao Death lại biết cô ấy sẽ về nhà", đưa tay vuốt nhẹ lên mặt..thật chất hiện tại bộ não anh hoàn toàn rối loạn không thể suy nghĩ bất kì chuyện gì ngoài việc lo lắng cho Ái Nhi.

-Tôi xin lỗi (Doãn Thiên thở dài dựa ra sofa)

-Tôi biết tâm trạng của cậu bây giờ thế nào, vì Death từng ra tay với Tiểu Ngạn.. nhưng điều không muốn cũng đã xảy ra, ngoài cậu thì không ai có thể cứu cô ấy được. (Tiểu Văn nghiêm giọng)

-Tại sao hiện tại tôi không thể suy nghĩ ra gì thế này? (Doãn Thiên đưa tay lên trán thì thầm)

-Cậu phải thật sự bình tĩnh. (Tiểu Văn an ủi)

_Doãn Thiên ngước mặt lên trần nhà nhắm mắt lại hít thở thật sâu, khoảng 1 phút sau anh bất ngờ ngồi dạy nhìn Tiểu Văn nheo mắt lên tiếng.

-Trước khi Ái Nhi rời khỏi đây, cô ấy đã nghe điện thoại.

-Phải rồi, rất có thể nguyên nhân chính là chổ này..cậu lấy lại được suy nghĩ rồi đấy, tôi cũng không hề để ý đến chi tiết này.

-Alo, bà Trần..tôi muốn hỏi từ sáng đến giờ có ai đến nhà tìm Ái Nhi không?

-À, có 1 người nói đến giao hàng..vì không ở đây nên tôi đã cho số điện thoại để anh ta liên lạc với nó, có chuyện gì sao giáo sư? (đầu dây bên kia đáp)

-Người đó trông như thế nào? (Doãn Thiên nheo mắt)

-Dáng vẻ cao chắc ngang với cậu đấy, gương mặt nhìn giống người nước ngoài 1 tý..ăn mặc lịch sự lắm!

-Vâng, tôi cảm ơn..không có chuyện gì đâu, Ái Nhi vẫn bình thường.

_Nói xong Doãn Thiên cúp máy, đôi chân như mất hết sức lực ngồi thẳng xuống ghế sofa..gương mặt lạnh lùng trở nên trầm tư một cách đột ngột, Tiểu Văn lên tiếng hỏi.

-Doãn Thiên, thế nào rồi?

-Dáng người cao bằng tôi, gương mặt như người nước ngoài..ăn mặc lịch sự (Doãn Thiên như người mất hồn)

-Là Death (Tiểu Văn gắt giọng)

_Trước khi gọi cho bà Trần (mẹ của Ái Nhi) thì Doãn Thiên chỉ hi vọng 1 điều, câu trả lời là không..hoặc ít ra người đó không phải là Death, anh lại trở về với bộ não suy nghĩ trống rỗng..quả thật nếu là Death thì hắn muốn làm gì cô ấy, người hiểu rõ tâm lý biến thái của Death là Doãn Thiên..nhưng tại sao ngay lúc này anh lại hoàn toàn không còn 1 chút cảm nhận nào, Ái Nhi đã bị Death bắt đi..tỷ lệ an toàn của cô cũng chỉ dưới 30%, đây là điều duy nhất Doãn Thiên có thể phỏng đoán được.

_Đang trong trạng thái chán nãn nhất thì bỗng nhiên gương mặt anh như luợm được vàng khi nhìn vào màn hình điện thoại đang rung chuông..là Ái Nhi gọi cho anh.

-Alo, em đang ở đâu..có biết anh lo lắm không hã?(Doãn Thiên vội bắt máy)

-Suỵt, cô ấy đang ngủ. (giọng đàn ông đầu dây bên kia cười đáp)

_Doãn Thiên lúc này lại trở nên căng thẳng khi nghe giọng, cách nói chuyện này..rất quen thuộc, Tiểu Văn cũng tò mò đưa ánh mắt dò xét tỏ ý như muốn hỏi "ai thế", Doãn Thiên đặt điện thoại xuống bàn mở loa ngoài cho Tiểu Văn nghe cuộc nói chuyện.

-Death, mày muốn gì? (Doãn Thiên lạnh lùng lên tiếng)

-Death sao? (Tiểu Văn bất ngờ bước đến)

-Talented, Genius, lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau nhỉ?

-Death, mày muốn gì? (Doãn Thiên lặp lại 1 lần nữa)

-Bạn gái của mày rất xinh đấy. (Death cười biến thái)

-Tao cảnh cáo mày, Ái Nhi mà bị tổn thương gì..tao sẽ cho mày nhận gấp trăm ngàn lần như vậy (Doãn Thiên gắt giọng)

-Mày..có muốn tao vẽ lên người cô ta hơn chục nhát dao xong mới thiêu xác hay không? cảm giác đó tao rất thích (Death lên tiếng)

-Thằng khốn...(Doãn Thiên tức giận quát lớn)

-Mày mất bình tĩnh vì cô ta sao Genius, nhưng tao lại rất thoải mái khi mày như vậy, chúng ta cùng chơi 1 trò nhé. (Death cười thành tiếng)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Giải cứu


_Tiểu Văn vẫn đang chăm chú vào laptop đặt trên bàn, hình như đang tìm cái gì đó bên trong máy..1 lúc sau lắc nhẹ đầu nhìn qua phía Doãn Thiên.

-Trò chơi như thế nào? (Doãn Thiên lạnh lùng lên tiếng)

-Thông minh đấy, cố kéo dài thời gian để Talented rà soát sóng điện thoại của con bé này phát ra ở đâu..nhưng mày quên tao là ai rồi chăng? (Death cười khoái chí)

-Bớt nói nhãm đi, thể loại trò chơi mày muốn ra sao? (Doãn Thiên nheo mắt)

-Đơn giản thôi, trong vòng 1 tiếng đồng hồ..mày sẽ phải tìm đến nơi tao nhốt con bé này, tao đã gắn 1 quả bom lên người nó..nếu không đến kịp thì "bùm".

-Mày dám...(Doãn Thiên tức giận quát)

-Địa điểm thứ nhất, khu rừng ven đường phía Bắc thành phố, trò chơi..bắt đầu (Death ngắt máy)

_Doãn Thiên gọi lại nhưng không được, đồng thời điện thoại cũng đã hết pin tắt nguồn..vội vã lấy chìa khóa xe của Tiểu Văn bước thật nhanh ra ngoài cửa, tiếng của Tiểu Văn đằng sau khẽ nói.

-Tôi đi cùng cậu.

-Không,..hắn sẽ giết cô ấy nếu có ai trợ giúp tôi, 1 mình tôi sẽ đi..yên tâm. (Doãn Thiên vỗ vai Tiểu Văn)

_Lái xe đến khu vực rừng phía Bắc thành phố, nhìn thoáng qua thì nơi này không hề rộng lớn..và cũng không có nhiều người qua lại gần đây, đưa mắt liếc nhẹ..chiếc xe của Doãn Thiên do Ái Nhi lái đang đậu dưới bóng cây lớn ven đường.

-Hãy tưởng tượng vào một ngày nào đó.

-Đến khi xung quanh được bao phủ màu u ám.

-Nơi đó chỉ có tao và mày đối diện nhau.

-Đất cát sẽ lắp đầy thân xác của ai trước.

-Màu máu chính là thứ tuyệt vời nhất.

-Đỏ tươi mời gọi chúng ta cùng thưởng thức.

_Chiếc radio nằm bên trong xe liên tục lặp đi lặp lại 6 câu được thu âm sẵn trong máy, giọng nói này không ai khác chính là Death..Doãn Thiên nheo mắt nét mặt lạnh lùng khẽ lên tiếng.

-Chúng ta cùng thưởng thức à, hãy đến nơi đất màu đỏ sao.

_Bên phía Ái Nhi, cô mơ màng mở mắt..mùi thuốc mê có lẽ vẫn chưa hết tác dụng hoàn toàn..nên đầu cô vẫn còn hơi bị choáng, "tôi đang ở đâu đây"..câu hỏi đầu tiên được đưa ra trong suy nghĩ khi trước mặt là 1 tầng hầm u ám, chỉ có ánh sáng của bóng đèn nhỏ rọi vào 1 chổ, tay phải cô bị trói chặt vào khung sắt nhỏ..phía đối diện là người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm.

-Cô tỉnh rồi sao? (hắn lên tiếng)

-Anh là..là..(Ái Nhi vẫn còn mơ hồ)

-Lần đầu chúng ta gặp, là trong ký túc xá của trường đại học xảy ra vụ án nữ sinh mất tích. (hắn nhếch môi cười)

-Death...( Ái Nhi tròn mắt)

-Chậc..chậc, đúng là người phụ nữ của Genius..không tệ.

-Anh bắt tôi đến đây để làm gì? (Ái Nhi lên tiếng)

-Để cho cô xem 1 cảnh rất thú vị, ngay cả bạn trai cô cũng không biết. (Death cất giọng sát nhân)

_Death khẽ đứng lên..đi đến chiếc tủ nhỏ đặt gần tường, lấy ra 1 cuộn băng đưa lên vẫy trước mặt cô..xong nhét vào chiếc đầu máy chiếu gần đó, màn hình bắt đầu chuyển động..những tiếng la hét thảm thiết kêu lên trong cảnh thân thể đầy máu, khiến Ái Nhi hốt hoảng giật mình.

-Cảm giác thật tuyệt (Death nhắm mắt)

-Đồ biến thái. (Ái Nhi quát lớn)

-Đoạn sau hấp dẫn hơn nữa đấy, hãy xem đi.(Death khoái chí cười)

_Ái Nhi lấy hết can đảm đưa mắt lên nhìn màn hình.. khung cảnh 5 người 2 nam và 3 nữ đang nằm giãy dụa trong đau đớn, bóng tối dần dần xuất hiện 2 gương mặt đang cười điên cuồng trên tay vẫn còn cầm con dao dính đầy máu tươi..người đầu tiên chính là tên đang bên cạnh cô..Death, đằng sau vẫn còn 1 kẻ khác.

-Đây là...? (Ái Nhi nheo mắt)

-Bữa ăn ngon nhất của tôi 5 năm trước. (Death khẽ cười)

-Thì ra anh có đồng bọn. (Ái Nhi lên tiếng)

-Xem tiếp đi cô bé.

_Người cầm con dao đầy máu nhếch môi cười lạnh lùng sau lưng Death, bóng dáng được ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài rọi vào..đang đứng như 1 người say rượu, lắc lư không vững.."tên bệnh hoạn này là ai?", Ái Nhi nheo mắt nghĩ thầm, bỗng cô đưa tay che miệng hốt hoảng..dường như cô không thể tin khi bắt đầu nhìn thấy gương mặt và ánh mắt của tên này..cũng là lúc đoạn băng dừng lại, màn hình chiếu cũng tắt đi.

-Không..không thể là Doãn..(cô ngất lịm)

-Genius, tao thật muốn biết mày chọn cứu ai..mày hay con bé này. (Death lấy cuộn băng bước ra khỏi tầng hầm)

_Đi vòng vòng khắp nơi ven bìa rừng, cách đó không xa nằm bên đường là 1 ngôi nhà khá to lớn nhưng đến cổng cũng có vẻ cũ nát..ở trong sân là đất màu đỏ nhạt, Doãn Thiên vội vàng bước đến..do không có người xung quanh nên anh liền chạy vào bên trong nhà.

-Ái Nhi, em ở đây phải không? (Doãn Thiên vội vả chạy khắp nơi trong ngôi nhà)

_Xung quanh ngoài những đồ vật đã cũ nát đầy bụi dính vào thì không có bất kì thứ gì khác..vội vén tay áo xem đồng hồ, Doãn Thiên càng gấp rút lục tung mọi góc trong căn nhà chỉ hi vọng tìm thấy thông điệp của Death, thời gian còn lại đúng 18 phút.

-Sao không tìm thấy gì thế này? (Doãn Thiên hơi thở nhanh hơn)

_Dừng mọi hành động hiện tại, anh hít thở thật sâu cố lấy lại bình tĩnh liếc mắt xung quanh mọi khung cảnh trong căn nhà thêm lần nữa.. ngưng lại trước 1 con búp bê khá bụi bặm nhưng có vài vết tích do bàn tay ai đó còn mới chạm vào xoay úp mặt xuống hướng sàn ngôi nhà.

-Nhìn xuống sàn nhà,...nơi dưới sàn nhà..là tầng hầm sao?(Doãn Thiên lên tiếng)

_Vội chạy đi tìm ngõ vào tầng hầm ngôi nhà, cuối cùng Doãn Thiên như có thêm niềm tin vào hướng suy đoán của mình..1 tầng hầm bên trong phòng sách có rất nhiều dấu chân còn mới tinh, anh chạy xuống và nở nụ cười vui sướng khi nhìn thấy cô đang nằm dựa đầu vào vách tường..xung quanh không còn ai.

-Ái Nhi, anh tìm thấy em rồi (Doãn Thiên ôm cô vào lòng)

_"Bíp..bíp..bíp", bỗng anh đưa mắt nhìn ra phía sau lưng cô.. màn hình quả bom nhỏ được gắn lên chỉ còn hơn 1 phút đếm ngược, Doãn Thiên vội vàng tháo dây trói và quả bom trên người cô..bồng Ái Nhi trên tay chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà, nhưng vừa ra đến tầng hầm thì quả bom phát nổ.

_Tiếng nổ lớn khiến Ái Nhi cũng choàng tỉnh lại, đầu cô đau nhức không thể tả nổi..nheo mắt lò mò tính ngồi dạy, tay cô vô tình chạm lên người ai đó..hốt hoảng nhìn lại, Doãn Thiên đang nằm đè lên cô..đầu chảy rất nhiều máu, do anh biết sẽ không bồng cô kịp chạy đến khu vực an toàn nên đã dùng thân mình che cho Ái Khi không bị sức công phá của quả bom làm bị thương.

_Còn về phần Doãn Thiên, chỉ vừa tìm được góc che chở an toàn cho Ái Nhi hết sức có thể..nên không tính đến kết quả sát thương mà bản thân mình phải nhận là bao nhiêu, vùng đầu anh bị va đập mạnh..hôn mê tại chổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Có ai không? cứu với..Doãn Thiên, đừng làm em sợ mà. (Ái Nhi bật khóc)

_Đã hơn 1 tiếng từ lúc anh được mọi người đưa đến bệnh viện, do phải cấp cứu nên Ái Nhi chỉ có thể ngồi đợi ở hàng ghế chờ, hiện tại cô không thể ngừng khóc mặc kệ xung quanh người ta đang nhìn mình..Tiểu Văn và Doãn Cơ (chị gái Doãn Thiên) cũng đến ngay sau khi biết tin.

-Em đừng lo, Doãn Thiên sẽ ổn thôi. (Tiểu Văn vỗ vai cô an ủi)

-Cũng tại em không chịu nghe lời anh ấy, mới xảy ra chuyện này. (Ái Nhi nức nở)

-Tôi muốn biết tại sao Doãn Thiên lại nằm bệnh viện. (Doãn Cơ gắt giọng)

-....

-Chuyện ngoài ý muốn thôi mà, chị đừng làm ồn ở đây. (Tiểu Văn lên tiếng)

_Đèn phòng cấp cứu vừa tắt, "cạch"..bác sĩ nhẹ nhàng mở cửa bước ra, cả 3 người vội chạy đến hỏi thăm tình hình Doãn Thiên ra sao..Ái Nhi gấp rút lên tiếng.

-Bác sĩ, anh ấy có bị làm sao không?

-Ai là người nhà của phó giáo sư? (bác sĩ hỏi)

-Tôi là chị gái cậu ta, em tôi thế nào rồi? (Doãn Cơ đáp)

-Phó giáo sư hiện không có gì đáng lo ngại, do đầu bị tổn thương phần mềm nên hôn mê chưa tỉnh..cần phải theo dõi thêm 1 thời gian nữa, mọi người có thể vào được rồi..nhưng đừng làm ồn, phó giáo sư cần phải nghĩ ngơi thêm.

_Bác sĩ nói xong quay mặt đi thẳng về phía phòng bệnh nhân khác, Doãn Cơ và Tiểu Văn đi vào giường nơi Doãn Thiên đang nằm..còn phần Ái Nhi, mặc dù cô rất lo lắng nhưng khi vừa tính bước vào thì hình ảnh Death đã cho cô xem lại hiện ra trong đầu..khiến cô phải dừng bước 1 lúc mới khẽ đi vào.

-Doãn Thiên..tại sao lại là anh được chứ? (Ái Nhi đưa tay dụi nước mắt)

-Em đang thì thầm gì vậy? (Tiểu Văn hỏi)

-À, không có gì.

_Ái Nhi trở về biệt thự cùng với Tiểu Văn, còn Doãn Cơ thì ở lại lo đăng ký thủ tục thường lệ..có lẽ sau khi cô bị Death bắt nhốt ở tầng hầm nhà hoang thì không còn dám ra ngoài 1 mình nữa..cô bước chân nặng nề lên phòng tắm, thây quần áo xong đi xuống sofa dưới nhà.

-Tiểu Văn, anh đang làm gì vậy? (Ái Nhi tò mò hỏi)

-Anh tìm thêm thông tin vụ án gần đây có phải cũng do tên Death làm hoặc liên quan hay không?

-Pháp y như anh mà cũng biết dùng công nghệ tin học sao?

-Anh vốn đam mê tin học từ nhỏ, nhưng anh lại quyết định chọn ngành pháp y để theo đuổi..nên về máy tính anh cũng biết chút ít. (Tiểu Văn rót ly trà lên tiếng)

-Tiểu Văn, em có chuyện muốn hỏi anh.

-Hỏi đi (Tiểu Văn quay sang nhìn cô)

_Cuối mặt xuống trầm lắng 1 lúc, suy nghĩ hiện tại của cô hiện tại có thể nói là rất rối bời..không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu cho hợp lý.

-Anh và Doãn Thiên là bạn thân lâu năm, vậy anh từng thấy Doãn Thiên có hành động gì bất thường không? (cô nheo mắt)

-Cậu ta lúc nào chẳng khác so với người bình thường. (Tiểu Văn đáp)

-Ý em là..đã bao giờ anh thấy..Doãn Thiên có hành động gì giống với những tên sát nhân biến thái hay không? (cô ấp úng)

-Anh chưa thấy bao giờ.

-Vâng (cô cười gượng)

_Tiểu Văn lúc này nhìn chằm chằm vào gương mặt trầm tư suy nghĩ của cô, dường như không giấu được sự tò mò lên tiếng.

-Sao em lại hỏi như vậy?

_"Chuyện này chẳng may vẫn còn uẩn khúc mà mình chưa biết thì tính làm sao, có nên nói cho Tiểu Văn nghe tình hình khi trong tầng hầm nhà hoang hay không?"..Ái Nhi nghĩ bụng, như người mất hồn cho đến khi Tiểu Văn lên tiếng hỏi lại 1 lần nữa.

-Sao em lại hỏi như vậy?

-À, em đến bệnh viện với Doãn Thiên đây ạ (Ái Nhi đổi chủ đề)

-Ừm..để anh đưa em đi (Tiểu Văn đứng lên)

_Doãn Thiên sau khi hôn mê 2 ngày thì cũng dần mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy Ái Nhi đang gục mặt bên cạnh giường của mình ngủ gục..tay cô vẫn còn đang đặt lên tay anh, tính rút tay ra gọi cô ấy dậy nhưng lại không làm.

-Doãn Thiên, cậu tỉnh rồi à.

-Tiếng nói của Tiểu Văn từ bên ngoài cửa vọng vào làm Ái Nhi cũng giật mình thức giấc..có vẻ sức khỏe của anh vẫn còn yếu nên chỉ khẽ mỉm cười đưa ánh mắt nhìn cô..Tiểu Văn đặt giỏ trái cây xuống bàn xong lên tiếng bước ra ngoài.

-Tôi không phiền 2 người nói chuyện.

-Doãn Thiên, anh làm em lo lắm có biết không hã?

-Ừm.

-Hôn mê hơn 2 ngày nay rồi, để em đi mua chút cháo cho anh.

_Ái Nhi vừa đứng lên thì tay anh nắm lấy tay cô dù sức khỏe còn yếu nhưng cũng đủ để khiến cô ngã vào lòng ngực mình và ôm cô thật chặt.. "Hức,hức", tiếng khóc của Ái Nhi bắt đầu vang lên..cô vội đưa tay dụi dụi mắt nhìn anh.

-Đừng đi đâu cả..ở yên bên anh. (Doãn Thiên lên tiếng)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


_Đã 5 ngày cô ở bên cạnh chăm sóc Doãn Thiên từ khi anh tỉnh lại..trong khoảng thời gian này Ái Nhi thường xuyên lén để ý đến những hành động của Doãn Thiên, không phải là cô đang sợ..mà là cô đang cố chứng minh với suy nghĩ của mình người trong đoạn băng không phải là anh, chỉ giống vẻ ngoài hoặc ít ra cũng có bí mật gì đằng sau chuyện này.

-Dạo này hay nhìn trộm anh nhỉ? (Doãn Thiên lên tiếng)

-Hã..làm gì có chứ (Ái Nhi đỏ mặt)

-Không sao, anh đã quen với chuyện được người khác thầm hâm mộ rồi. (anh khẽ cười)

-Xí.

_Gần đây anh ở trong bệnh viện vì không có gì làm nên nhờ Tiểu Văn đem tới vài cuốn sách và mấy bộ hồ sơ về vụ án liên hoàn vừa xảy ra gần đây để xem..cuộc nói chuyện của 2 người bị ngắt vì giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

-Lại có thêm 2 người bị hại rồi (Tiểu Văn bước vào)

-Cách thức gây án vẫn giống như cũ à? (Doãn Thiên đáp)

-Hai anh nói chuyện đi, em ra ngoài mua ít sữa.

-Cẩn thận đấy. (Doãn Thiên nhìn cô)

_Từ khi cứu cô ra khỏi tầng hầm do Death bắt nhốt, Doãn Thiên cứ không yên tâm mỗi khi Ái Nhi đi ra ngoài 1 mình..mà anh cũng thấy cô thường xuyên nhìn mình với ánh mắt rất khác lạ..

-Yên tâm đi, mua ở dưới căn-tin nên cậu đừng lo. (Tiểu Văn khẽ giọng)

-Ừm..nghe lời cậu yên tâm 1 lần rồi đấy.

-Này, sao người mình lại đi nói móc người mình vậy chứ.

-Mà không biết dạo gần đây Ái Nhi lại rất hay quan sát tôi..( Doãn Thiên nheo mắt)

-Được bạn gái mình nhìn cũng thấy lạ sao, chắc do cậu đẹp trai quá đấy. (Tiểu Văn cười)

-Nếu lý do là vậy chắc nơi này thành cái chợ luôn rồi. (Doãn Thiên bình thản đáp)

_"Nói được những câu bá đạo như thế chắc hẳn cậu ta đã bình phục rồi", Tiểu Văn lắc đầu mỉm cười đi lại gần chổ của cậu ta..đặt 4 cuốn sách lên trên bàn còn hồ sơ thì đưa tận tay Doãn Thiên lên tiếng.

-Cậu xem đi, cộng thêm 2 người này nữa là đã có 5 mạng rồi đấy.

-Cách thức vẫn như cũ à? (Doãn Thiên lên tiếng)

-Phải, nhưng rất lạ là nơi ở cũng là hiện trường của 5 nạn nhân đều cách nhau không xa trong khu vực thành thị.

-Vậy nghĩa là hung thủ có khả năng là người gần thành thị chổ họ. (Doãn Thiên nheo mắt)

-Tôi cũng nghĩ là vậy..nhưng nếu muốn tìm ra nơi nào trong khu vực thành thị thì quá khó khăn đấy. (Tiểu Văn nghiêm giọng)

_Ái Nhi cũng mua vừa sữa về, đem tới rót ra ly trên bàn mang đến cho Doãn Thiên..thấy vậy Tiểu Văn đưa mắt lên nhìn cô tiếp tục lên tiếng hỏi.

-Của anh đâu?

-Cô ấy mua cho tôi, cậu không có phần đâu (Doãn Thiên lên tiếng)

-Em tưởng chỉ có mình Doãn Thiên chưa dứt được sữa thôi chứ. (Ái Nhi mỉm cười)

-À, hiểu rồi. (Tiểu Văn cũng mỉm cười)

_Doãn Thiên thấy mình đang bị 2 người họ chế nhạo nên cũng khá đỏ mặt, "chẹp, chẹp" vài tiếng thì để ly sữa đang cầm trên tay xuống lạnh lùng lên tiếng.

-Thôi, không uống nữa.

-...... (Tiểu Văn im lặng)

-Hết luôn rồi (Ái Nhi đưa ly sữa lên lắc nhẹ)

_"khụ, khụ"..tiếng ho của Doãn Thiên làm cho cô không nhịn được mà phải cười tít mắt đưa tay vuốt vuốt ngực của anh..

-Vào chuyện chính đi. (Doãn Thiên khẽ nói)

-Cậu có cách gì để rút ngắn lại phạm vi điều tra không? (Tiểu Văn tò mò)

-Hiện trường cách không xa trong thành thị, phạm vi chung 1 điểm..bên phía cảnh sát có phát hiện gì đáng lưu ý không?

-Hình như có khá nhiều tờ quảng cáo khuyến mãi chưa bị cháy hết ở hiện trường, ảnh đây. (Tiểu Văn lấy hình trong túi áo ra)

_Ái Nhi sau khi thấy Tiểu Văn sắp đưa vài tấm hình liên quan đến vụ án thì nheo mắt quay mặt sang nhìn hướng khác, hiểu ý nên Doãn Thiên lên tiếng.

-Đừng sợ, không có thi thể đâu.

-Vâng. (Ái Nhi gật đầu)

-Tất cả đều bị cháy hoặc mờ đen nên không rõ là quảng cáo thông tin gì. (Tiểu Văn lắc đầu)

-Có lẽ em biết những tờ quảng cáo này đấy ngốc. (Doãn Thiên đưa hết hình qua cô)

_Nheo mắt lướt mắt nhìn từng tấm từng một xong suy nghĩ 1 lúc..những tờ quảng cáo này tuy không còn thấy rõ chữ nhưng hình như cô từng thấy ở đâu rồi thì phải, "À" lên 1 tiếng Ái Nhi gật đầu.

-Em biết, đây là quảng cáo mua hàng nội thất, vật dụng trang trí trong nhà có giao hàng tận nơi..hôm bữa em cũng có đặt mua vài món.

-Chà, đúng là con gái..rành những cái liên quan đến shopping nhỉ? (Tiểu Văn bất ngờ)

-Không những liên quan đến shopping..mà còn liên quan đến vụ án đấy. (Doãn Thiên bình thản lên tiếng)

-Sao ạ? (Ái Nhi hỏi lại)

-Lúc đó có phải em nhận được điện thoại đến nhận hàng không? (Doãn Thiên nhìn cô)

-Phải, nhưng đi được nửa đường đã gặp Death. (cô gật đầu)

_Tiểu Văn ngước mắt suy nghĩ về 1 vấn đề gì đó về chuyện Doãn Thiên đang hỏi Ái Nhi..xong khẽ vỗ tay lên bàn như phát hiện ra điểm đặc biệt gì đó.

-Theo như Doãn Thiên nói thì hôm đó người giao hàng theo lời tả của bà Trần chắc chắn là Death, như vậy thì tại sao hắn lại biết Ái Nhi mua món hàng gì để khi gọi không bị cô ấy nghi ngờ..có nghĩa Death có liên quan đến người làm việc trong nơi Ái Nhi đặt hàng, nên mới có thông tin.

-Đúng rồi, em còn tưởng là nhân viên giao hàng thật đấy (Ái Nhi gật đầu)

-Phải, nếu như ở hiện trường cũng có tờ quảng cáo mà Ái Nhi từng nhìn thấy, chúng ta chỉ cần điều tra trước khi xảy ra chuyện các nạn nhân có được ai đến giao hàng hay không..có lẽ sẽ gặt hái được thông tin quan trọng để phá án. (Doãn Thiên bình thản đáp)

-Anh thông minh thật. (Ái Nhi tròn mắt nhìn anh)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


-Có ai không, Doãn Thiên..anh đang ở đâu? (Ái Nhi gọi thật lớn)

_Trước mặt cô là 1 nơi hoàn toàn xa lạ, ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài rọi vào càng làm cho không gian hiện tại tăng thêm phần u ám..xung quanh bao phủ ánh tối, im lặng đến nổi cô có thể nghe thấy cả tiếng bước chân của mình.

-Ây da. (Cô vấp ngã)

_Nheo mắt cố xem vừa vấp vào thứ gì làm mình bị ngã..cô tò mò đến gần, 1 người đàn không thấy rõ khuôn mặt do vị trí nơi này quá tối, nhưng Ái Nhi vẫn nhìn ra được anh ta bị thương rất nặng..nằm trên vũng máu lớn.."aaaa", Ái Nhi hoảng hốt đứng lên chạy đi, nhưng chạy mãi vẫn không tìm thấy chút ánh sáng nào của lối ra.

-Doãn Thiên ơi, anh ở đâu. (cô bật khóc gọi tên anh)

-Anh đây.

_Giọng nói của Doãn Thiên từ phía sau lưng cô vọng đến, vội vàng xoay mặt lại..chạy đến ôm thật chặt lấy anh, dụi dụi đầu vào ngực Doãn Thiên để tìm chút cảm giác an toàn sau sự hốt hoảng vừa rồi..nhưng sao cảm giác thật khác xa, trái ngược với hơi ấm..người anh khá lạnh, lúc này trên trán cô hơi ướt.

-Máu... (Ái Nhi đưa tay lên trán, đi thụt lùi)

-Sao vậy? (Doãn Thiên nhìn cô nhếch môi)

-Người anh đầy máu. (cô hốt hoảng)

-Tuyệt đấy chứ. (anh lạnh lùng đáp)

_Giọng nói, gương mặt trước mắt cô là Doãn Thiên..nhưng ánh mắt lạnh lùng đến rùng rợn đang nhìn cô khiến cho Ái Nhi phải run hết tay chân ngã quỵ xuống, người anh toàn là máu..trên tay vẫn đang giữ chặt con dao nhỏ, xung quanh bắt đầu sáng dần lên..những tiếng la hét thảm thiết cầu xin tha mạng của những người đang nằm dưới sàn đau đớn trước tiếng cười khoái chí của 1 tên phía sau lưng Doãn Thiên.

-Genius, mày hãy cho tao xem cách thưởng thức con mồi thật ấn tượng đi nào. (Death lên tiếng)

_Anh từ từ bước đến gần nơi cô..dáng vẻ này thật khiến cho người đối diện phải mang nổi sợ hãi chẳng khác gì đang gặp tử thần sắp lấy mạng mình vậy, gương mặt nam thần lạnh lùng mà cô yêu..hiện đã dính đầy máu tanh, "A"..cổ Ái Nhi đang bị Doãn Thiên bóp chặt kéo cô đứng dậy.

-Doãn Thiên, đừng mà anh. (cô bật khóc)

-Yên tâm đi, sẽ hết đau nhanh thôi. (Doãn Thiên lạnh lùng lên tiếng)

-...(cô bất lực nhắm mắt lại)

_Giọng lạnh lùng đáng sợ như đang khát máu đó lại khẽ thì thầm vào bên tai cô.."vĩnh biệt", anh giơ con dao đang giữ chặt trên tay lên trước mặt cô..đâm thật mạnh vào tim Ái Nhi, những nụ cười khoái chí của Death đang đứng giơ tay ôm đầu cười điên dại nhìn cô.

-Ái Nhi..ngồi trên ghế cũng ngủ được à? (Doãn Thiên khẽ gọi)

-A..(cô giật mình mở mắt)

-Làm gì mà hét lớn vậy, em mơ thấy ác mộng à? (anh nhìn cô)

_Dụi dụi mắt nhìn sang hướng Doãn Thiên đang ngồi trên giường trong phòng bệnh viện, dưới chân là cuốn sách khá dày..Ái Nhi thở phào, "hóa ra là mơ"..vì ánh mắt của anh hiện tại không có gì bất thường.

-Em làm sao vậy? (Doãn Thiên nheo mắt)

-Dạ..không có gì. (cô gượng cười)

-Ừm (anh khẽ gật đầu tiếp tục đọc sách)

_Ái Nhi hiện tại tuy có phần mệt mỏi nhưng lại không dám nhắm mắt để nghĩ ngơi, khẽ nhìn anh..dáng vẻ bình thản vẫn không có gì khác lạ, nhưng lạ ở chổ với tính cách của Doãn Thiên thì không lý nào lại chẳng quan tâm chuyện vừa nảy..cô khẽ lên tiếng.

-Doãn Thiên, anh không hỏi em mơ thấy gì sao?

-Death đã làm gì em? (anh lạnh lùng hỏi)

-...(cô im lặng)

-Tâm lý của em không qua mắt được anh đâu, lúc trước anh từng giải thích rồi..bộ não con người khi vô thức trong lúc ngủ sẽ tái hiện lại cảnh vật, hình ảnh mà lúc thức đã ghi nhận lại. (Doãn Thiên đáp)

_Thấy nét mặt của Ái Nhi có vẻ như chưa hiểu lắm nên đưa ánh mắt tò mò sang phía mình, Doãn Thiên nhẹ nhàng đặt chiếc gối ra sau lưng dựa vào lên tiếng giải thích.

-Khi em ngủ đã gọi tên anh, tâm lý lúc vừa tỉnh là hoảng sợ..chứng tỏ em đã mơ thấy ác mộng và có liên quan đến anh, em là 1 cô gái tính tình lạc quan..từ khi Death bắt mới bị như vậy, anh tin chắc là hắn dùng cách nào đó để tấn công vào suy nghĩ của em.

-Anh đúng là nhà tâm lý (Ái Nhi cuối mặt khẽ giọng)

-Hắn đã dùng cách gì để khiến em phải suy nghĩ mãi về 1 vấn đề. (Doãn Thiên thắc mắc)

-Death đã cho em xem đoạn băng vụ án hắn gây ra 5 năm trước, khủng khiếp lắm. (cô thở dài)

-Đoạn băng?..từ khi em làm trợ lý cho anh cũng đã tận mắt nhìn thấy thi thể rồi, nếu lý do chỉ đơn giản như vậy thì không đủ để hắn nắm giữ tâm lý của em. (anh nheo mắt)

-Anh không biết mình đã làm gì lúc đó sao?

_Doãn Thiên có vẻ không hiểu rốt cuộc vấn đề mà Ái Nhi đang nói trong vụ án 5 năm trước của Death là gì, anh chỉ đang nhìn thấy hiện tại nét mặt có vẻ đầy nghi ngờ mong chờ câu trả lời của anh từ cô đang hướng về phía mình khiến cho Doãn Thiên khó chịu nheo mắt lên tiếng.

-Làm gì?

-Doãn Thiên, có phát hiện mới rồi đây.

_Giọng nói của Tiểu Văn từ ngoài vội vàng cầm 1 bộ hồ sơ bước vào..Doãn Thiên vẫn không để ý mà chỉ nhìn về phía Ái Nhi đang ngồi, bỗng cô khẽ đứng dậy gượng cười lên tiếng.

-Em đi mua sữa đây, 2 người từ từ nói chuyện nha.

_Cô bước thật nhanh ra ngoài hành lang bệnh viện, mặc kệ ánh mắt của Doãn Thiên đang nhìn phía sau lưng mình..Ái Nhi như không tin vào câu trả lời hiện tại của anh, đôi chân dừng lại..cô tựa lưng vào tường, những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống gương mặt như người mất hồn.

-Chẳng lẽ Death nói đúng, Doãn Thiên sao lại không biết mình cũng tham gia gây án, ánh mắt của anh ấy khác hoàn toàn bây giờ..Doãn Thiên, anh là người đa nhân cách phải không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom