Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 987


CHƯƠNG 987

“Đồ vô dụng, mày có biết mình đang làm gì không? Dám đánh cậu Tống, mày có gánh nổi trách nhiệm này không? Tất cả phụ nữ trong gia đình mày đều sẽ trở thành đồ chơi cho đàn ông, tất cả đàn ông đều sẽ chết hết!”

Nhất thời, cảnh Tống Nguyên Lễ bị đánh như gáo nước lạnh dội vào chảo dầu sôi khiến đám đông kích động hăm hở, gào thét chửi bới.

Nhưng không có ai dám tiến lên ngăn cản.

Bọn họ không ngốc, nếu Vương Bác Thần đã có thể vào được đây, nói lên rằng người bên ngoài không ngăn cản, nếu tiến lên ra tay thì tức là tự tìm cái chết.

Vì vậy bọn họ chỉ lên tiếng chỉ trích chứ không dám bước tới.

“Mẹ kiếp!”

Tống Nguyên Lễ chật vật đứng dậy từ dưới đất, một tay đỡ vai, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo.

Cú đạp của Nhạc Ẩn Long khiến anh ta gãy luôn xương vai.

“Mày dám đánh Tống Nguyên Lễ tao!”

“Con mẹ nó!”

“Đúng là tự tìm cái chết!”

“Tống Nguyên Lễ tao lớn đến ngần này chưa có ai dám động vào một ngón tay tao bao giờ!”

Vương Bác Thần nhẹ giọng nói: “Vậy sao? Thế để tôi chạm vào thử.”

Anh nói xong, Nhạc Ẩn Long cầm bàn tay còn lại của Tống Nguyên Lễ lên rồi bẻ.

Rắc!

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên khiến da đầu người ta tê dại.

Đám con ông cháu cha có mặt sợ hãi tái mặt, đám con gái thì hét lên thất thanh.

“A…”

Tống Nguyên Lễ đau quá hét lên thảm thiết.

“Ai dám gây chuyện trên địa bàn của tôi?”

Đúng lúc này, một giọng nói đằng đằng sát khí từ bên ngoài vọng lại, một người đàn ông trung niên mặc trang phục cổ đưa người đi vào, nhìn thấy cảnh này thì giật thót, vội vàng nói: “Cậu Tống, chuyện gì thế này?”

“Ông Kim, giết chết bọn chúng cho tôi!”

Tống Nguyên Lễ đau đến mức giọng nói cũng thay đổi.

“Ông Kim, chính là hai tên khốn này đánh cậu Tống bị thương.”

“Ông Kim, ông mau xử bọn chúng đi, nếu không ông cũng khó mà ân nói.”

Những người bên cạnh nhao nhao lên tiếng, tất cả đều chỉ vào Vương Bác Thần.

“Cậu Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ trút giận cho cậu!”

Ông Kim cũng là người có tiếng trong giới ở Ma Đô, gia thế không tầm thường, nhưng so với nhà họ Tống thì vẫn còn kém xa.

“Mẹ kiếp, là mày đánh cậu Tống bị thương à? Người đâu, đánh chúng tàn phế cho tôi, rồi giao cho cậu Tống xử lý!”

Ông Kim âm trầm nói, Tống Nguyên Lễ xảy ra chuyện trên địa bàn của ông ta, chắc chắn nhà họ Tống sẽ truy cứu trách nhiệm của ông ta.

Ông ta buộc phải đứng ra bày tỏ thái độ, chỉ cần lần này ông ta thể hiện tốt, chưa biết chừng còn có thể lôi kéo được quan hệ với nhà họ Tống.

Đây là một cơ hội!

“Ông chắc chắn muốn ra mặt thay anh ta chứ?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nhìn ông Kim.
 
Chương 988


CHƯƠNG 988

“Cậu đang uy hiếp tôi?”

Ông Kim vừa phất tay, thuộc hạ lập tức ra tay.

“Nghe không hiểu lời của anh Vương?”

Nhạc Ẩn Long đã ra tay, thuộc hạ ông Kim mới ra tay, toàn bộ đều nằm trên đất, đầu lệch sang một bên, đều bị bẻ gãy cổ!

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Nhanh tới nỗi ngoại trừ Vương Bác Thần, không một ai phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, giống như chỉ chớp mắt một cái, những người này đã chết

Ông Kim ngây người nhìn thuộc hạ của mình, những người này đều do ông ta tỉ mỉ lựa chọn, một địch mười cũng không thành vấn đề, đều được bồi dưỡng theo tiêu chuẩn lính đặc công.

Nhưng bây giờ…

Ông ta chỉ chớp mắt một cái, đều chết hết?

Nỗi sợ hãi dần nhen nhóm trong lòng ông Kim, sau đó lan rộng trên mặt.

“Các người…các người rốt cuộc là ai!”

Ông Kim không phải kẻ ngốc, chỉ chớp mắt, thuộc hạ của ông ta đã bị đối phương giết chết.

Đây là thực lực cấp bậc gì?

Ông ta không nhịn được nghĩ tới những cường giả ở giới võ đạo, đó căn bản không phải nhân vật thuộc hạ ông ta có thể bì nổi.

Ông ta nhớ tới đại tông sư Bát Cực Quyền của Bát Cực môn Tôn Thế, ông ta từng thấy Tôn Thế ra tay một lần, tốc độ nhanh tới nỗi mắt thường của ông ta căn bản không nhìn rõ.

Cường giả giới võ đạo!

Sao cậu Tống lại trêu chọc vào những người giới võ đạo này?

Nhưng bây giờ không phải lúc tính toán điều này, đối phương là người của giới võ đạo, đám người này của ông ta căn bản không tính là gì.

Ông Kim cố nhịn sợ hãi, người hiện tại có thể giải quyết hai người này chỉ có người của giới võ đạo thôi.

Nếu Tống Nguyên Lễ không phải cậu cả nhà họ Tống, chuyện tối nay ông ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay.

Nhưng Tống Nguyên Lễ là cậu cả nhà họ Tống, thực lực nhà họ Tống không tầm thường, cũng có không ít cường giả. Hai người này dù có thực lực, nhưng so với nhà họ Tống thì không tính là gì.

Dù sao, thời đại bây giờ, không phải đánh đánh giết giết là xong.

Nghĩ tới điểm này, ông Kim trầm giọng nói: “Người của giới võ đạo sao? Nhưng tôi mặc kệ các người là ai, dám ra tay với cậu Tống chính là tìm chết. Có gan thì đợi một lát.”

Nhạc Ẩn Long không chút bận tâm, đứng sau lưng Vương Bác Thần.

Giọng Vương Bác Thần không chút cảm xúc, nhàn nhạt: “Gọi người đi.”

Ông Kim thầm thở phào, không nghĩ tới đối phương lại khinh suất như vậy, nếu đối phương không đồng ý, ông ta liền không có cách nào. Bây giờ đối phương lại đồng ý, thật sự là nghé con không sợ hổ!
 
Chương 989


Chương 989

Các người đã tự tìm chết, vậy thì đừng trách tôi.

Ông Kim kêu vài cậu ấm đỡ Tống Nguyên Lễ ngồi lên sofa, sau đó gọi một cuộc, cung kính nói: “Ông Trần, chỗ tôi gặp hai tên côn đồ, phiền ông đích thân ra tay, người của tôi đều chết rồi. À, được được được, phiền ông rồi, đợi ông đến tôi lại nói chi tiết chuyện này với ông.”

Thấy biểu hiện của ông Kim, đám cậu ấm lập tức như uống thuốc an thần, có thể khiến ông Kim xưng hô là ‘ông Trần’, chỉ có một người.

Đó chính là chưởng môn Bát Cực môn Ma Đô, người duy nhất dùng đơn nhất quyền chủng đạt được cấp bậc võ tôn – Trần Thạch, Trần võ tôn!

“Ông Kim, Trần võ tôn sắp tới?”

Tống Nguyên Lễ đau đến co quắp, cắn răng nghiến lợi hỏi.

Ông Kim đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân cận với nhà họ Tống lần này, chỉ cần nắm bắt tốt, ông ta chính là khách quý của nhà họ Tống, bèn ranh mãnh nói: “Không sai, Trần võ tôn thiếu tôi một nhân tình, chỉ tôi mới có thể mời Trần võ tôn tới.”

Lão cáo già như ông Kim, không nói chuyện kêu nhà họ Tống cảm ơn Trần võ tôn, chỉ cần nói ra, phần ân tình này của ông ta với nhà họ Tống sẽ nhạt đi nhiều.

Bây giờ ông ta muốn nhà họ Tống hiểu rằng, ông ta căn bản không có suy nghĩ muốn nhà họ Tống cảm kích, chỉ đơn thuần muốn giúp Tống Nguyên Lễ.

Chỉ có như vậy, nhà họ Tống mới xem trọng ông ta.

“Được, lần này tôi thiếu ông Kim một nhân tình.”

Tống Nguyên Lễ hung hăng nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long: “Mẹ nó, dám ra tay với ông, ông muốn các người hối hận đã đến trên đời này!”

Ánh mắt Tống Nguyên Lễ hung ác nhìn sang Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.

Hai tên không biết sống chết này, lại dám đánh anh ta!

Anh ta nhất định để hai người biết, kết cục chọc vào Tống Nguyên Lễ anh ta.

Bốp!

Tống Nguyên Lễ vừa mắng xong, Nhạc Ẩn Long đứng phía sau Vương Bác Thần đã xuất hiện trước mặt anh ta, giơ tay bạt tai lên mặt anh ta.

“Anh là cái thá gì, cũng dám sỉ nhục anh Vương!”

Cái bạt tay này đánh cho Tống Nguyên Lễ xoay tại chỗ ba vòng, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng, mở miệng nhổ ra vài chiếc răng.

Ông Kim thầm hận Tống Nguyên Lễ ngu si, biết rõ hai người này là kẻ liều mạng, Trần võ tôn còn chưa tới, Tống Nguyên Lễ lại còn đi trêu chọc.

Thật sự cho rằng không ai dám động vào anh sao?

Nếu không phải anh có bối cảnh nhà họ Tống, anh hống hách như vậy, sớm đã bị chém chết rồi!

Chuyện vốn xem như tạm thời dịu lại, chỉ cần Trần võ tôn tới, muốn báo thù thế nào đều được, nhưng ông Kim không nghĩ tới Tống Nguyên Lễ lại còn khiêu chiến đối phương vào thời khắc mấu chốt này, đây không phải là tự mình tìm chết sao?

Chính là một tên phế vật, ngay cả điểm này cũng không nhìn thấu, ngu xuẩn đến mức cũng chỉ còn lại bối cảnh gia tộc!

“Cậu Tống, tất cả đợi ông Trần tới rồi lại xử lý.”
 
Chương 990


CHƯƠNG 990

Ông Kim dùng ánh mắt thầm ra hiệu Tống Nguyên Lễ, bây giờ không cần chọc giận hai người này, nếu không họ cũng không sống nỗi.

Kẻ liều mạng kiểu này, căn bản sẽ không để ý bối cảnh của Tống Nguyên Lễ, nếu không tối nay họ cũng sẽ không trực tiếp ra tay giết người.

Ông Kim lăn lộn giang hồ cả đời, biết chó cắn người không kêu, đáng sợ nhất chính là kẻ lỗ mãng, điên lên thì không màng tất cả, mặc kệ bạn bối cảnh bao lớn, trực tiếp ra tay.

Nếu đối phương chỉ là vì tiền tài, vậy ngược lại dễ xử rồi.

“Hai vị, cậu Tống bị đánh thành như vậy, tâm trạng phẫn nộ cũng là bình thường, tất cả đợi người bên tôi tới, chúng ta lại xử lý, thế nào?”

Ông Kim cố hết sức khiến giọng nói bản thân duy trì hài hòa, không khiến mình khiếp hãi.

Bốp.

“Một con chó già, cũng dám ra điều kiện với anh Vương? Ông xứng sao?”

Nhạc Ẩn Long căn bản không cho ông ta mặt mũi, nhấc tay liền bạt tai lên mặt ông Kim.

Ông Kim thầm cắn răng, lại không dám nói gì nữa.

Hai người này rõ ràng là kiểu không sợ trời không sợ đất, ông ta thực sự nghĩ không thông, Tống Nguyên Lễ sao lại trêu chọc vào loại người này.

Nếu đối phương không sơ suất như vậy, đợi Trần võ tôn đến, chỉ e họ đều đã chết ở đây.

Ông Kim cũng thầm có chút hối hận, hẳn nên làm rõ mọi việc trước rồi hãy nhúng tay vào, bây giờ ông ta không biết gì cả, hai mắt tối sầm, chỉ sợ cuối cùng xuất hiện ngã rẽ.

Nhưng nghĩ tới nếu có thể xử lý tốt chuyện này, thì sẽ lên được thuyền nhà họ Tống, tia hối hận trong lòng ông Kim liền biến mất không còn tồn tại.

“Kim Phi, là ai ngang ngược như vậy, ngay cả Trần Thạch tôi cũng không nể mặt?”

Giọng nói hùng hồn truyền vào, đám người ông Kim mặt mày vui mừng, Trần võ tôn đến rồi!

Ông Kim vội nghênh đón, nói: “Ông Trần, ông cuối cùng đến rồi, tôi gặp chút phiền phức, tôi đã báo tên ông, đối phương không cho tôi mặt mũi, chỉ đành phiền ông đích thân đi chuyến này, tôi nhất định sẽ biếu quà nặng đáp lễ.”

Vương Bác Thần đưa lưng về phía cửa, không bận tâm.

Hơn nữa ông Kim còn chặn ánh mắt Trần Thạch, cho nên Trần Thạch không nhận ra Vương Bác Thần.

“Haha, vậy tôi phải xem xem, ai uy phong như vậy, ngay cả Trần Thạch tôi cũng không nể mặt.”

Trần Thạch không chút bận tâm cười.

“Trần võ tôn, tôi là Tống Nguyên Lễ nhà họ Tống, hôm nay ông giúp tôi một lần, nhà họ Tống tôi nhất định sẽ không quên.”

Thấy Trần Thạch tới, Tống Nguyên Lễ nôn nóng không kịp chờ đợi chỉ vào Vương Bác Thần, nói: “Hai tên này cố ý đến khiêu khích, còn đánh tôi bị thương, vừa rồi ông Kim đã báo tên của ông, họ cũng không chút bận tâm, còn nói dù là con chó già Trần Thạch tới, cũng muốn chém bay đầu chó của ông.”

Ông Kim thầm tán thưởng, sở dĩ ông ta nói vậy, chính là để chọc giận Trần Thạch, Tống Nguyên Lễ ngược lại phản ứng nhanh, phối hợp ông ta.

Thế này dù hai người này có nói những lời này hay không, Trần Thạch cũng tất sẽ ra tay, nếu không không còn chút thể diện nào.
 
Chương 991


CHƯƠNG 991

“Không sai, Trần võ tôn, hai tên này căn bản không để ông vào mắt, vừa rồi ông Kim báo tên ông, người ta hoàn toàn không xem ra gì, còn nói ông là cái thá gì.”

“Trần võ tôn, chúng tôi đều có thể làm chứng, hai người này quả thực hống hách cùng cực, căn bản không để ông vào mắt. Sau khi ông Kim báo tên ông, họ không chỉ buông lời sỉ nhục, còn ra tay tiếp tục bạt tai cậu Tống và ông Kim, đây là khinh miệt ông!”

Đám cậu ấm trong phòng bao, chả có bản lĩnh gì, nhưng bản lĩnh vu oan hãm hại lại không tệ, vài ba câu đã chĩa tất cả mũi giáo về phía Trần Thạch.

Thậm chí còn khiến người ta cảm thấy, hai người này hôm nay đến đây chính là để khiêu khích Trần Thạch!

“Câm mồm, tôi làm thế nào, không tới lượt các người lắm mồm lắm miệng.”

Trần Thạch hừ lạnh một tiếng, chả có hảo cảm gì với đám cậu ấm do Tống Nguyên Lễ cầm đầu này.

Sở dĩ tối nay ông ta tới, chỉ là vì ông ta thiếu Kim Phi một nhân tình, phải trả.

“Kim Phi, ông muốn làm thế nào?”

Trần Thạch vẫn chưa nhận ra bóng lưng Vương Bác Thần, cười nhạt hỏi.

Nghe thấy lời này, Tống Nguyên Lễ nôn nóng, trong lòng thầm hận, không nghĩ tới Trần Thạch lại không đặt anh ta vào mắt, trực tiếp phớt lờ anh ta!

Mẹ nó!

Không phải chỉ là võ tôn rắm thối sao?

Đợi ông đây về tới nhà, xử lý cả đám các người!

Tống Nguyên Lễ vô pháp vô thiên đã quen, đến lúc này rồi, anh ta vẫn là nghĩ tới thể diện của mình, không hể ý thức tới nguy hiểm đã cận kề.

“Ông Kim, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai tên chó này, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ông thật dày.”

Tống Nguyên Lễ cắn răng nói, hận không thể lập tức giết chết Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long.

Kim Phi nào không rõ suy nghĩ của anh ta, đây là muốn Trần Thạch giúp phế hai người này, sau đó giao cho anh ta xử lý.

Kim Phi cũng hận không thể khiến Vương Bác Thần và Nhạc Ẩn Long sống không bằng chết, Nhạc Ẩn Long vừa rồi đã giết vệ sĩ thân cận ông ta dốc lòng bồi dưỡng, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, hung hăng cho ông ta một bạt tai, mối thù này, ông ta sao có thể không báo.

Hôm nay nếu không xử lý hai người này, sau này Kim Phi ông ta còn làm sao lăn lộn ở Ma Đô?

“Ông Trần, hai người này đã dùng võ lực cưỡng ép, làm đủ việc xấu, vậy thì phiền ông Trần phế võ lực hai kẻ này, còn lại giao cho tôi xử lý là được, tránh cho khiến người ta nói ông Trần ỷ mạnh hiếp yếu, lớn bắt nạt nhỏ.”

Trần Thạch gật đầu, mặc dù ông ta không thích đám lông bông Tống Nguyên Lễ, nhưng mười mấy cỗ thi thể trên đất đó, càng khiến ông ta cau chặt mày.

Hai chàng trai trẻ này, ra tay quá hung ác, lại trực tiếp giết người!

“Các cậu, có biết sai không?”

Trần Thạch đi tới trước, ông Kim vội nhường đường.

“Là người võ đạo, lại ra tay nặng như vậy, tôi liền phế võ lực của các cậu, để trừng…”

Bỗng nhiên, lời của Trần Thạch như viên đạn bị nghẹn trong cổ họng, nói không ra lời.
 
Chương 992


CHƯƠNG 992

Ánh đèn trong phòng bao u ám, vừa rồi ông ta không nhận ra đối phương là ai.

Nhưng bây giờ lại gần, ông ta mới kinh ngạc phát hiện.

Bóng lưng này, ông ta cực kỳ quen thuộc!

Là Vương Bác Thần!

Là đương gia của Thiên Tuyệt bọn họ!

Là chủ nhân của ông ta!

Ông ta lập tức sững sờ, sau đó sắc mặt chớp mắt tái nhợt.

Nếu bị cấp cao của Thiên Tuyệt biết, Trần Thạch ông ta lại ra tay với chủ nhân Thiên Tuyệt, vậy, ông ta sẽ chết không chỗ dung thân!

Vương Bác Thần chậm rãi xoay người lại.

Phịch!

Trần Thạch lập tức quỳ phịch xuống trước mặt Vương Bác Thần.

Cung kính nói: “Trần Thạch, bái kiến anh Vương!”

Cái gì?

Trần Thạch quỳ với Vương Bác Thần?

Đám người ông Kim ngây người!

Người họ mới tời, lại quỳ gối với Vương Bác Thần!

Trần Thạch, là võ tôn đấy!

Ông ta lại quỳ Vương Bác Thần!

Đây là chuyện gì!

Vương Bác Thần và Trần Thạch rốt cuộc có quan hệ gì!

Trong lòng ông Kim khủng hoảng, xém chút ngất xỉu, vội đỡ khung cửa, hai chân lại mềm oặt, ngồi bệt xuống đất.

Trần Thạch quỳ xuống rồi!

Đường đường là võ tôn, thế mà lại quỳ trước thằng ở rể Vương Bác Thần!

Đó chỉ là một thằng khốn vô dụng thôi mà, dựa vào cái thá gì chứ!

Tống Nguyên Lễ dần phản ứng lại, anh ta tức đến phát điên.

Đây cũng được xem như người mà anh ta tìm tới đó, sao có thể quỳ trước Vương Bác Thần cơ chứ!

Chẳng phải Vương Bác Thần chỉ là một thằng ở rể thôi sao?

Chẳng phải chỉ là một thằng khốn vô dụng thôi sao?

Rốt cuộc có chuyện gì mà anh ta không biết cơ chứ!

Những cậu ấm và minh tinh hotboy hot girl mạng khác cũng sửng sốt tới mức miệng có thể nhét vừa một quả trứng?

Trần Thạch đã quỳ rồi, điều này chứng tỏ điều gì?
 
Chương 993


CHƯƠNG 993

Chứng tỏ rằng, đến cả võ tôn như Trần Thạch cũng không dám chọc Vương Bác Thần!

Thế mà bọn họ lại dám ra tay với vợ của Vương Bác Thần, còn muốn chơi vợ Vương Bác Thần ngay trước mặt anh.

Cộp!

Cộp!

Cộp!

Trong phút chốc, mọi người đều quỳ rạp.

Đến cả Trần Thạch cũng đã quỳ rồi, sao bọn họ còn dám không quỳ chứ, sao bọn họ còn dám tiếp tục so kè với Vương Bác Thần chứ.

Mẹ nó, rốt cuộc tên Vương Bác Thần này có lai lịch gì vậy!

“Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi, ngài tha mạng cho tôi đi, tôi chỉ tới hóng chuyện thôi, căn bản không hề biết nội tình bên trong. Chỉ vì muốn móc nối quan hệ với nhà họ Tống nên tôi mới giúp Tống Nguyên Lễ. Anh Vương tha mạng, cứ xem tôi là cái mông đi, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”

Kim Phi hoàn hồn, vội vàng dập đầu tạ tội.

Trần Thạch là ai chứ?

Đó là người duy nhất tại nước R chỉ dùng một nắm đấm đã trở thành võ tôn cường giả, bây giờ, đến cả Trần Thạch cũng quỳ rồi.

Ông ta mới phản ứng lại, Vương Bác Thần không phải là người mà ông ta có thể chọc!

Hèn gì người thanh niên mắt tam giác này có thể tiêu diệt đám vệ sĩ do ông ta cẩn thận bồi dưỡng chỉ trong một cái chớp mắt.

Hèn gì bọn họ dám ra tay với Tống Nguyên Lễ và không chút lưu tình phế luôn cả Tống Nguyên Lễ.

Người khiến cho Trần Thạch phải quỳ thì còn sợ cái gì chứ?

Chát!

Nhạc Ẩn Long cho Kim Phi một cái bạt tai, anh ta lạnh lùng nói: “Im miệng, ông làm ồn tới anh Vương rồi!”

Kim Phi vội vàng ngậm miệng, nhưng toàn thân vẫn run như cầy sấy và không dám nhúc nhích.

Lúc này, ông ta chỉ muốn đập chết Tống Nguyên Lễ

Nếu không phải vì thằng ngu đó, đắc tội ai không đắc tội, lại đi đắc tội với người này!

Nhà họ Tống có trâu bò thế nào cũng đâu có tác dụng gì trước mặt thể loại cường giả cỡ này chứ!

Người ta huỷ xong cả gia tộc nhà anh còn có thể bình an rút lui, thậm chí còn không tìm thấy bóng dáng.

Thế mà các người lại đi khiêu khích loại người này, mẹ nó, chơi gái tới mức hỏng não rồi à? Não mất luôn rồi à?

Đậu xanh con mẹ nó!

“Không, không thể nào, võ tôn Trần, chắc chắn là ông nhận nhầm người rồi. Vương Bác Thần chỉ là một thằng ở rể, một thằng phế vật thôi!”

Tống Nguyên Lễ gào thét không dám tin. Anh ta nghĩ mãi không thông, một thằng ở rể thì dựa vào cái thá gì mà có thể khiến võ tôn Trần quỳ gối chứ!

Triệu Thanh Hà có chống lưng gì mà anh ta không biết sao?

Nếu Vương Bác Thần trâu bò như thế thì tại sao anh ta không điều tra ra được gì cả?

Chát!

Bốp!
 
Chương 994


CHƯƠNG 994

Tống Nguyên Lễ vừa nói xong đã bị Trần Thạch cho một cái bạt tai, đồng thời còn ăn một cước gãy chân, ông ta nói: “Anh Vương, tôi sẽ xử lý đám người ghê tởm này ngay, mời ngài lánh đi để tránh bẩn mắt.”

“Đừng, đừng giết tôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi bị Tống Nguyên Lễ lừa. Hắn ta là người lên chủ ý vụ cưỡng hiếp Triệu Thanh Hà, chứ tôi không hề có ý đó.”

“Đều là do một tay Tống Nguyên Lễ lên kế hoạch, hắn ta nói với bọn tôi rằng, nhà họ Tống một tay che trời, dù có động tới Triệu Thanh Hà cũng không ai quản đâu. Bọn tôi chỉ tới đây chơi thôi, không dám ra tay với Triệu Thanh Hà đâu.”

“Những việc bẩn thỉu đó đều là do Tống Nguyên Lễ hạ lệnh giao cho Vu lão tam làm. Hắn sai người đóng cửa tập đoàn họ Trần và công ty Hoa Nguyên chính là để buộc Triệu Thanh Hà phải cúi đầu. Chuyện này không liên quan gì tới bọn tôi.”

Nghe tới đây, Trần Thạch tức tới run người, bây giờ ông ta mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Súc sinh, lại dám ra tay với Vương phu nhân, giết không tha!”

Trần Thạch vô cùng tức giận, Vương Bác Thần là vua của Thiên Tuyệt thì Triệu Thanh Hà chính là chủ mẫu của Thiên Tuyệt.

Bây giờ, một thằng ăn chơi đàng điếm lại dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu để nhục mạ chủ mẫu của họ.

Đây chính là sự sỉ nhục với cả Thiên Tuyệt!

Trần Thạch tức tới bùng cháy, chủ mẫu của Thiên Tuyệt bọn họ suýt chút nữa đã bị những tên cặn bã này lăng nhục rồi!

Còn ngay tại địa bàn Ma Đô do ông ta phụ trách.

Đây là một sự sỉ nhục với Trần Thạch!

Là một sự sỉ nhục với Thiên Tuyệt!

Ông ta căn bản không tìm được cơ hội giãy bày thân phận của mình với Vương Bác Thần thì đã xảy ra chuyện này rồi, sau này ông ta đối mặt với Vương Bác Thần thế nào đây, ở lại Thiên Tuyệt thế nào đây?

“Cậu muốn chết sao!”

Người luôn biết tự kiềm chế như Trần Thạch lúc này cũng tức tới mức văng tục!

Ngay cả khi nhà họ Bạch đắc tội với Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, ông ta cũng không tức giận như vậy!

May mà đám cặn bã này còn chưa kịp làm gì, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng được.

“Anh Vương, mong ngài cho phép tôi giết hết đám cặn bã này!”

Lúc này Tống Nguyên Lễ mới nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng tới mức nào.

Sau lưng Triệu Thanh Hà là nhà họ Trần, dù nhà họ Tống của anh ta có thể bắt chẹt họ nhưng ai ngờ, một thằng ở rể phế vật trong mắt anh ta lại có thể khiến Trần Thạch cung kính như thế!

Cuối cùng anh ta cũng tỉnh ngộ rồi!

Những gì anh ta tra được về thân phận của Vương Bác Thần chỉ là bề nổi, là thứ để bọn họ nhìn thấy!

Chứ thân phận thật sự của Vương Bác Thần không phải là hạng mà anh ta có thể chọc!

Bây giờ, anh ta mới cảm nhận được nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Nỗi sợ này dần chiếm trọng toàn bộ con tim anh, thậm chí anh ta còn không cảm nhận được sự đau đớn trên hai tay hai chân.
 
Chương 995


CHƯƠNG 995

Lần này, anh ta gặp hoạ rồi, một tai hoạ cực lớn.

Dù là nhà họ Tống cũng không cứu nổi anh ta!

“Tha cho tôi, tôi biết sai rồi, là tôi bị quỷ ám, là tôi ngu xuẩn, tôi sẵn sàng đền bù, xin hãy tha cho tôi. Anh Vương, sau này tôi sẽ không dám nữa, tôi nhận sai, tôi là thằng phế vật, là bao cỏ, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi một lần.”

Tống Nguyên Lễ sợ rồi.

“Không phải anh là vua của Ma Đô sao? Không phải anh là luật ở Ma Đô sao? Không phải anh là trời ở Ma Đô sao? Anh cũng biết sợ à?”

Đến tận lúc này, Vương Bác Thần mới lên tiếng, giọng anh lạnh lùng tới cực điểm.

“Dựa vào thế lực của nhà họ Tống để bắt nạt vợ tôi à? Chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến công ty của vợ tôi đóng cửa à? Tới đi, cho tôi xem nhà họ Tống của anh quyền lực tới mức nào, bối cảnh của nhà họ Tống to tới mức nào!”

Lời này khiến tâm trạng của Tống Nguyên Lễ như rơi xuống vực thẳm, anh ta biết Vương Bác Thần sẽ không tha cho mình nên bèn cắn răng nói: “Anh Vương, tôi đã sai khi có ý xấu với vợ anh, nhưng vẫn chưa có gì xảy ra, tất cả chỉ là hiểu nhầm, ngài có cần ép người như vậy không? Tuy tôi không biết thân phận thật sự của ngài là gì, nhưng nhà họ Tống chúng tôi cũng không phải hạng dễ bắt nạt! Sau lưng nhà họ Tống là nhà họ Cổ, một trong bảy đại thế gia lâu đời, tôi hi vọng ngài hãy cân nhắc. Trước mặt tôi, ngài có thể có thực lực bất phàm, nhưng trước mặt nhà họ Cổ, ngài chẳng là cái thứ gì cả!”

“Ồ? Vậy sao?”

Vương Bác Thần bật cười.

Trong mắt đều là mỉa mai.

Anh vốn định đi đến nhà họ Cổ, không ngờ kẻ đứng đằng sau nhà họ Tống lại là nhà họ Cổ, thú vị đấy.

“Nhà họ Cổ à, tôi sẽ tính sau, nhưng đêm nay, tôi phải giải quyết cho xong chuyện anh dám bắt nạt vợ tôi đã.”

Tống Nguyên Lễ tuyệt vọng rồi, anh ta điên cuồng gào thét: “Vương Bác Thần, anh có cần phải cạn tàu ráo máng như thế không? Giết tôi cũng chẳng có lợi lộc gì cho anh cả! Vợ anh chỉ là một con đàn bà hơi xinh đẹp chút thôi. Cô ta khiến người khác nảy sinh sắc tâm cũng là chuyện bình thường, tôi cũng chưa ra tay mà, anh có cần phải tuyệt tình như thế không? Bây giờ anh tha cho tôi thì nhà họ Tống sẽ bồi thường xin lỗi, cứ xem như không có gì xảy ra. Nhà họ Tống sẽ giúp đỡ nhà họ Trần trở thành gia tộc bậc nhất Ma Đô. Nếu anh giết tôi thì nhà họ Tống sẽ không tha cho anh!”

Chát!

Trần Thạch lại tát lên mặt Tống Nguyên Lễ, tát tới mức khuôn mặt anh ta bê bết máu, ông tức giận nói: “Dám uy hiếp anh Vương, anh là cái thá gì chứ!”

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn Tống Nguyên Lễ, anh lạnh nhạt nói: “Ẩn Long, gửi thi thể của hắn về nhà họ Tống.”

Tống Nguyên Lễ hoảng sợ: “Đừng giết tôi, Vương Bác Thần, nếu giết tôi, anh nhất định sẽ hối hận, đừng giết tôi, tôi tình nguyện làm con chó cho anh, đừng giết tôi, tha cho tôi đi.”

Nhạc Ẩn Long nắm lấy cổ Tống Nguyên Lễ, khoé miệng trái vô thức nhếch lên, anh ta cười nham hiểm: “Dám ức hiếp chị dâu của tôi à? Nhà họ Tống thì giỏi lắm à? Tôi lại muốn giết chết anh ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà họ Tống đấy, để xem nhà họ Tống quyền lực tới mức nào.”

Nhạc Ẩn Long xách Tống Nguyên Lễ ra ngoài.

Đây chính là phong cách làm việc của anh ta.

Chứng kiến số phận của Tống Nguyên Lễ, đám phụ nhị đại, minh tinh còn lại đều sợ tới mặt mày trắng bệch, họ dập đầu như củ tỏi.
 
Chương 996


CHƯƠNG 996

“Anh Vương, bọn tôi sai rồi, bọn tôi chỉ tới đây chơi thôi chứ không hề có ý gì với vợ ngài cả.”

“Anh Vương, tôi sẵn sàng làm chứng vạch trần Tống Nguyên Lễ, tôi biết rất nhiều tin xấu của nhà họ Tống, xin ngài hãy tha mạng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ phối hợp với ngài.”

“Anh Vương, xin lỗi, lúc nãy tôi chỉ đang phun shit, tôi miệng tiện, tôi là đồ khốn, xin ngài hãy tha cho tôi, tôi sẵn sàng hi sinh tất cả vì ngài.”

Vương Bác Thần chán ghét nói: “Khiến bọn họ câm miệng.”

Trần Thạch thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc này Vương Bác Thần ra lệnh cho ông thì chứng tỏ anh đã tha thứ cho ông ta rồi.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha mạng.”

“Tôi không biết gì cả, tôi bị bọn họ lừa tới đây, huhuhuhu, tha cho tôi đi.”

Đủ tiếng than khóc cầu xin nhưng Vương Bác Thần lười để ý.

Trần Thạch bước tới, trực tiếp đánh ngất bọn họ.

Còn về đám cậu ấm, Trần Thạch dẫm thẳng lên chân thứ ba của họ, khiến cả đời này, bọn họ không thể làm đàn ông được nữa.

Đây chính là hình phạt dành cho họ.

“Anh Vương, thuộc hạ muốn xin ngài một việc, xin ngài hãy tha cho Kim Phi, ông ta có ơn cứu mạng thuộc hạ. Thuộc hạ tình nguyện chịu phạt.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cuối cùng chỉ còn lại Kim Phi, Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần thay ông ta cầu xin.

Hai mươi năm trước, ông ta bị thương nặng, Kim Phi đã cứu ông ta một mạng.

Ân tình này, ông ta phải trả.

“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Ông cũng bị hắn ta lừa thôi, tôi có thể tha cho ông một lần.”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

Trần Thạch chân thành cảm tạ: “Đa tạ anh Vương.”

“Đa tạ anh Vương, đa tạ anh Vương, Kim Phi nãy sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp ân tình của ngài.”

Kim Phi cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ Trần Thạch lại cầu xin cho ông ta.

Càng không ngờ là cuối cùng Vương Bác Thần lại tha cho ông ta một mạng.

Trần Thạch dẫm nát hai chân của Kim Phi, lạnh lùng nói: “Nửa đời còn lại, ông cứ ngồi trên xe lăn đi, tất cả các công ty dưới tên ông đều chuyển hết cho Vương phu nhân đi, đây là hình phạt dành cho ông.”

“Đa tạ ông Trần, tôi sẵn lòng chịu phạt, lần này tôi có mắt như mù, không trách ai cả.”

Kim Phi không ngờ mình có thể sống sót. Cái cảm giác bước ra từ cõi chết khiến ông nhìn rõ được rất nhiều chuyện.

Dù có móc nối được quan hệ với nhà họ Tống thì sao?

Mất mạng thì tất cả đều mất hết!

Lúc này, trong phòng bao bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, đám cậu ấm kia đã sớm bị doạ tè ra quần rồi.
 
Chương 997


CHƯƠNG 997

“Ra ngoài rồi nói.”

Vương Bác Thần ngó lơ Kim Phi, anh bước ra bên ngoài, Trần Thạch cũng vội theo sau.

Còn lúc này, trong một ngôi biệt thự, bà Ngô đang báo cáo mọi chuyện ở quán bar cho Dạ Anh Thư.

“Trần Thạch quỳ trước mặt Vương Bác Thần? Thú vị đây, chẳng lẽ Vương Bác Thần còn có thân phận gì khác sao?”

Dạ Anh Thư tay ôm gấu bông, chân trần, ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, mắt cô ta loé sáng.

Bà Ngô gật đầu: “Vâng cô chủ, càng lúc tôi càng cảm thấy Vương Bác Thần này rất thần bí, chúng ta có cần dừng lại không? Tôi sợ sẽ có hậu quả xấu.”

Dạ Anh Thư hờ hững xua tay: “Tôi tự biết giới hạn, có ai biết buổi giao lưu tinh anh sáng nay là do chúng ta sắp xếp không?”

Bà Ngô vội đáp: “Cô chủ không cần lo lắng, không ai biết chuyện này cả. Tôi chỉ làm theo lời dặn của cô chủ mà lập ra buổi giao lưu tinh anh này. Tôi còn lợi dụng bản tính háo sắc của Tống Nguyên Lễ mà cố ý tuồn tin cho Tống Nguyên Lễ biết, trong buổi giao lưu sẽ có mỹ nữ xuất hiện, để khiến Tống Nguyên Lễ nhập cuộc. Dù có người điều tra cũng không thể tra tới chỗ chúng ta.”

“Vậy thì tốt.”

Dạ Anh Thư như ma nữa, hai mắt cô ta sáng lên: “Bây giờ tôi rất tò mò muốn xem Vương Bác Thần sẽ phá vỡ ván này như thế nào. Sau lưng nhà họ Tống chính là nhà họ Cổ, theo những gì chúng ta biết thì Vương Bác Thần không có bối cảnh chống lưng gì cả. Nhà họ Vương muốn anh ta trở về nhưng tiếc là với tính cách của anh ta sẽ không có chuyện quay về nhà họ Vương đâu.”

Bà Ngô cau mày: “Cô chủ, tôi rất thắc mắc, rốt cuộc ai là người đã lấy xác Lý Kì? Chẳng lẽ Lý Kỳ còn sống sao?”

Dạ Anh Thư cười bí hiểm: “Tôi cũng không biết, dù Lý Kì còn sống hay đã chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta. À, có ai biết tên võ vương tiết lộ manh mối về Lý Kì ở nhà họ Cổ cho Vương Bác Thần là người của tôi không?”

Bà Ngô ngẫm kỹ rồi nói: “Không ai biết cả, đến cả nhà họ Cổ cũng không biết chuyện tên tử sĩ nhà họ bồi dưỡng chính là người của chúng ta.”

“Vậy thì tốt. Haha, Ma Đô lại có kịch hay rồi. Tôi rất muốn biết lần này Vương Bác Thần sẽ phá ván cờ của tôi thế nào đây.”

Dạ Anh Thư ngồi dậy, chọc tay vào lúm đồng tiền của mình: “Bên Trần Yên Nhiên đã chuẩn bị tới đâu rồi.”

“Hiện giờ bên đó chỉ còn thiếu một cơ hội, chỉ cần Vương Bác Thần phá vỡ ván nhà họ Tống thì bên Trần Yên Nhiên sẽ lập tức phát động.”

Bà Ngô hơi đau lòng cho Vương Bác Thần rồi, cô chủ sắp xếp hết ván cờ sinh tử này tới ván cờ sinh tử khác chỉ vì muốn thử Vương Bác Thần.

Còn Vương Bác Thần lại không hề biết, ván cờ nguy hiểm nhất không phải là bây giờ mà vẫn ở nhà họ Trần.

Một khi bên Trần Yên Nhiên ra tay thì dù có là Vương Bác Thần cũng không thể phá giải ván cờ này.

Cô chủ đúng là người có danh xưng “Ma nữ.”

Nhưng điều mà bà Ngô lo lắng là cuối cùng, họ sẽ chuốc lấy thất bại. Một khi bị Vương Bác Thần phát hiện thì tất cả những gì cô chủ đã sắp xếp sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Dạ Anh Thư lại cau mày hỏi: “Vẫn chưa thám thính được tin về đại hội đấu y sao?”
 
Chương 998


CHƯƠNG 998

Bà Ngô lo lắng nói: “Đại hội lần này được phong toả rất chặt, không có bất cứ tin tức gì được truyền ra. Nhưng có thể khẳng định, lần này bảy đại thế gia phải mất máu rồi. Bây giở bảy đại thế gia rất nôn nóng, những người bọn họ phái đi, không một ai trở về cả, không biết sống chết thế nào.”

Dạ Anh Thư thờ ơ nói: “Thôi, bọn họ sống hay chết cũng không quan trọng, bảy đại thế gia tham lam quyền thế, sớm muộn gì cũng bị phản phệ. Điều mà gia tộc ẩn thế như chúng quan tâm không phải thứ này. Nhưng lần đấu y thuật này nhất định sẽ gây ra một cuộc náo động trong nội bộ các gia tộc thế gia.”

Cô ta đoán không sai, cuộc đấu y thuật của Liên minh y học lần này đã gây ra một trận sóng gió trong nội bộ thế gia.

Trong những thiếu gia cô chủ do ngũ đại hào tộc phái đi, chỉ có mỗi Mộc Uyển Thanh của nhà họ Mộc ở Tây Nam, Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia còn sống nhờ rời đi sớm.

Những thiếu gia của ba đại hào tộc còn lại đều chết hết!

Những đại diện do bảy đại thế gia phái đi cùng với mười mấy vị võ vương, không một ai trở về!

Tất cả mọi nguồn tin đều bị cắt đứt, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, càng không có tin tức gì truyền ra ngoài.

Nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, chuyện lần này lớn rồi.

Có điều, những gia tộc thế gia này vẫn chưa bùng nổ, họ đều đang hi vọng.

Một khi bùng nổ thì đây sẽ là thảm hoạ.

Không khí tại các thế gia hào môn đều trở lên căng thẳng.

Đồng thời lúc này, Trần Thạch cũng đang hoan nghênh Vương Bác Thần đến với đạo quán của mình.

Ông ta quỳ xuống nói: “Người phụ trách phân hội thứ 10 Địa Bộ Long Đường, khu Ma Đô của Thiên Tuyệt-Trần Thạch bái kiến Thiên Tuyệt Chi Vương.”

Trần Thạch hành lễ khiến Vương Bác Thần thầm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nghe tới tổ chức Thiên Tuyệt.

Đồng thời anh cũng rất tò mò, mình trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương hồi nào vậy?

Nhưng nhiều năm qua anh thói quen ngồi ở vị trí cao khiến anh luyện được khả năng không thể hiện sự kinh ngạc hay tức giận. Tuy trong lòng anh rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt không để lộ điều gì, anh không chút nôn nóng đợi Trần Thạch giải thích tiếp.

Đây chính là sự thao túng tâm lý.

Trần Thạch vội kể lại câu chuyện về chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần: “Anh Vương, chiếc nhẫn trên tay ngài chứng minh ngài chính là người thừa kế được lão thiên chủ công nhận, nếu không ngài sẽ không thể đeo chiếc nhẫn này lên được.”

Vương Bác Thần thầm tò mò, chiếc nhẫn này là thứ lão Lâm đưa cho anh trước khi chết chứ không nói Thiên Tuyệt gì cả.

Chẳng lẽ lão Lâm là Thiên Tuyệt Chi Vương đời trước.

Chỉ có cách giải thích này mới có lý thôi, nếu không sao lão Lâm lại có chiếc nhẫn này.

Càng điều tra về quá khứ của lão Lâm, Vương Bác Thần càng cảm thấy thân phận của lão Lâm rất bí ẩn.

Bên Phật Quốc Cổ Sát cũng phát hiện được tung tích của lão Lâm. Không biết tại sao ông sư phụ rẻ bèo này có nhiều chuyện giấu mình như thế.

 
 
Chương 999


CHƯƠNG 999

Lão Lâm à, rốt cuộc ông có bao nhiêu bí mật vậy?

“Nói đi, Thiên Tuyệt là sao.”

Vương Bác Thần rất tò mò về tổ chức này, đây là lần đầu tiên anh nghe về nó.

Lúc trước, anh đã bảo Tư Lam điều tra về tất cả các tổ chức lớn nhỏ trên thế giới. Dù là bề nổi hay tổ chức ngầm, anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhưng lại không phát hiện ra tổ chức Thiên Tuyệt này. Đây không phải là vì Tư Lam làm việc thiếu sót mà là công tác bảo mật của Thiên Tuyệt quá tốt!

Vương Bác Thần không dám tưởng tượng nổi, nếu anh không tình cờ trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương của một tổ chức như vậy, thì một khi nước R đại loạn sẽ gây ra hậu quả như thế nào.

Trần Thạch là người duy nhất ở nước R chỉ dùng một đấm đã trở thành võ tôn, đến cả ông ta còn là người của Thiên Tuyệt.

Theo như miêu tả của ông ta thì thực lực của ông ta chỉ là người đứng đầu phân hội tại Ma Đô!

Nghĩ thôi cũng biết cả Thiên Tuyệt kh ủng bố tới mức nào!

Không biết bọn họ còn thâm sâu tới mức nào!

“Dưới trướng thiên chủ được phân thành tứ bộ, thiên bộ, địa bộ, huyền bộ và hoàng bộ. Thiên bộ lo tin tức, địa bộ chịu trách nhiệm tuyển nhân sĩ, huyền bộ phụ trách các hình phạt, còn hoàng bộ quản tiền.”

“Trong địa bộ có tứ đường, Long, Hổ, Báo, Sát. Mỗi đường còn có 108 phân hội…..”

Nghe Trần Thạch giới thiệu xong, Vương Bác Thần thầm kinh ngạc và hít một hơi lạnh.

Cái tổ chức Thiên Tuyệt này quá kh ủng bố rồi.

May mà anh được thừa kế Thiên Tuyệt từ lão Lâm.

Sau khi Trần Thạch giới thiệu đại khái về Thiên Tuyệt xong liền cung kính đứng sang một bên, không nói thêm lời nào.

“Ông quen bao nhiêu người ở các phân hội khác?”

Vương Bác Thần cau mày hỏi, hiện giờ anh phải làm rõ ở nước R, Thiên Tuyệt mạnh thế nào.

Trần Thạch lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, trừ phi đối phương nói bản thân là người Thiên Tuyệt. Đương nhiên chỉ cần là người của Thiên Tuyệt thì đều nhận ra chiếc nhẫn này, từ đó nhận ra thân phận của ngài.”

Vương Bác Thần gật đầu, hèn gì không ai biết tới sự tồn tại của Thiên Tuyệt. Cách bảo mật nghiêm ngặt như vậy, người ngoài hoàn toàn không thể tra ra được.

“Ông biết được bao nhiêu về nhà họ Tống?”

Vương Bác Thần lại hỏi tiếp.

Trần Thạch nói: “Chống lưng của nhà họ Tống là một trong bảy đại thế gia-nhà họ Cổ. Gia chủ đời trước của nhà họ Tống là con riêng của nhà họ Cổ, nhưng người biết được bí mật này rất ít.”

Vương Bác Thần hiểu ra, hèn gì Tống Nguyên Lễ dám phách lối như thế.

“Nhà họ Tống, nhà họ Cổ, haha, thú vị đấy.”

Vương Bác Thần cười ẩn ý.

Khi Vương Bác Thần trở về nhà họ Trần thì một tin tức chấn động đã lan truyền khắp Ma Đô.

Cậu cả nhà họ Tống-Tống Nguyên Lễ đã bị người khác chặt đầu ngay trước mặt người nhà họ Tống.
 
Chương 1000


CHƯƠNG 1000

Tin này khiến cả Ma Đô nổi lên một trận sóng gió. Tất cả mọi người đều đang đoán rốt cuộc kẻ nào to gan dám chặt đầu Tống Nguyên Lễ ngay trước mặt người nhà họ Tống!

Trời sập rồi!

Sao nhà họ Tống có thể nhịn được!

“Nghe nói nhà họ Tống rất tức giận và thề rằng sẽ tìm ra hung thủ. Dù có phải đào ba tấc đất của Ma Đô cũng phải tìm ra.”

“Ai mà to gan thế? Tôi nghe nói người đó vác cậu Tống tới thẳng nhà họ Tống rồi chém bay đầu cậu Tống ngay trước nhà của họ. Đúng là ăn gan hùm.”

“Sao tôi lại nghe nói, gia chủ nhà họ Tống đã quỳ xuống cầu xin nhưng vô dụng, cậu Tống đắc tội với một nhân vật lớn. Nhà họ Tống có cầu xin cũng vô dụng, người đó chả thèm nể mặt nhà họ Tống luôn.”

“Phắc, mấy người thì biết cái gì chứ. Tôi biết chút chuyện phiếm nè, nghe nói lần này cậu Tống nhìn trúng một người phụ nữ, nhưng lai lịch của cô ta rất ghê gớm, có cả cường giả võ đạo hậu thuẫn. Mấy người cũng biết cậu Tống rồi đấy? Ngày ngày làm ‘chú rể’, không có đàn bà thì không vui. Sau đó thì sao, anh ta muốn ngủ với người phụ nữ đó, cuối cùng là bị giết luôn.”

“Tôi cũng nghe nói vị cường giả võ đạo đó còn mạnh hơn cả Trần Thạch, nhưng cụ thế nào thì không biết. Mấy người nói xem cậu Tống có phải chán sống rồi không? Chơi gái tới mức hỏng não rồi chắc mà loại phụ nữ nào cũng muốn chơi? Tôi chỉ biết chồng của cô ta quen biết cường giả võ đạo, hình như là cường giả cấp võ vương gì gì đó, nghe nói ở trong quân đội, võ vương là cấp của tứ đại chiến vương.

“Haha, vừa hay tôi cũng biết chút tin. Mấy người có biết đêm qua Bích Nguyên Gian của ông Kim bị quét không? Bích Nguyên Gian là nơi ông Kim dùng để thu phục mấy vị công tử, gái trong đó đều là hàng chất lượng cao, người nào người nấy còn xinh hơn ngôi sao. Đêm qua, cậu Tống và một đám cậu ấm tới Bích Nguyên Gian chơi gái, sau đó bị người ta giết tới cửa luôn. Người của ông Kim thương vọng nặng nề, cuối cùng đến cả võ tôn Trần ra mặt mà cũng không cứu nổi.

“Thật hay giả vậy? Sao anh biết?”

“Tôi kể mấy anh đừng truyền ra ngoài. Anh họ tôi là Long ca-quản lý sảnh chính của Bích Nguyên Gian, anh ấy nói với tôi rằng…..”

Đủ loại tin tức truyền khắp Ma Đô, thật thật giả giả rất hỗn loạn.

Nhưng mọi người đều biết rằng, lần này, nhà họ Tống đã chọc phải người không thể chọc, cậu Tống gây hoạ lớn rồi.

Nhưng cũng có người không tin nhà họ Tống lại hèn nhát như vậy, dù sao nhà họ Tống cũng là một trong tam hùng của Ma Đô, hơn nữa còn có quan hệ rộng, tài lực hùng hậu. Quan trọng nhất là có chống lưng cực mạnh, không thể cam tâm như vậy được.

Những người ở vòng trên cũng thầm đoán được vài điều.

Bạch Lĩnh của nhà họ Bạch tìm Trần Thạch để tìm hiểu chút chuyện nhưng lại bị Trần Thạch cảnh cáo không cần nghe ngóng.

Sau khi về nhà, Bạch Lĩnh vội vàng triệu tập tất cả mọi người trong nhà, cảnh cáo họ trong khoảng thời gian này không được qua lại với bất kỳ ai trong nhà họ Tống. Đồng thời, nếu ai dám đắc tội nhà họ Trần, đặc biệt là Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần thì ông sẽ đánh gãy chân.

Vụ việc của Tống Nguyên Lễ đã doạ ông ta một trận chết khiếp.

Nhớ lại chuyện lúc trước tại đại hội giao lưu y dược, ông ta đã gây sự với Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, Bạch Lĩnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

May mà ông ta và Trần Thạch có quan hệ không tệ, cuối cùng ông ta nghe lời Trần Thạch tới nhà Vương Bác Thần xin lỗi, Vương Bác Thần cũng chấp nhận.
 
Chương 1001


CHƯƠNG 1001

“Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Thiếu Vũ ngồi trên xe lăn, trong đại hội giao lưu y dược lần trước, anh ta bị Vương Bác Thần đánh gãy hai chân, đến nay vẫn còn chưa hồi phục.

Bạch Lĩnh căn bản không muốn nói nhưng nhìn thấy người nhà lại lo lắng bọn họ làm chuyện ngu ngốc, ông ta nhỏ giọng nói: “Có thể nhà họ Tống sẽ bị diệt môn!”

“Cái gì?”

Mọi người trong nhà họ Bạch kinh ngạc không dám tin.

Chuyện Tống Nguyên Lễ bị giết đã gây ra một trận sóng gió ở Ma Đô, nhân sĩ khắp giới đều quan tâm.

Chuyện này không đơn giản như thế!

Người chết là con trưởng nhà họ Tống!

Nhà họ Tống sẽ không cam tâm đâu.

Những người biết lai lịch của nhà họ Tống cũng đang đoán. Lần này, nhà họ Tống sẽ dùng thủ đoạn sắc bén để trực tiếp ra tay sao?

Dù sao sau lưng nhà họ Tống chính là nhà họ Cổ.

Nhưng cũng có người đoán, Tống Nguyên Lễ đã chọc phải người không đơn giản. Dám giết Tống Nguyên Lễ ngay trước mặt gia chủ Tống Tử Lâm, chắc chắn đối phương có lai lịch không bình thường.

Hoặc là có người muốn nhân cơ hội này để ra tay với nhà họ Tống cũng nên, dù sao mấy năm nay, những việc nhà họ Tống làm thật sự rất quá đáng.

Họ dựa vào sự hậu thuẫn của nhà họ Cổ mà hành xử độc đoán khắp Ma Đô, cậy mạnh hiếp yếu cũng không phải ngày một ngày hai.

Nếu bên trên muốn nhân cơ hội này để tẩy rửa Ma Đô thì đúng là cơ hội ngàn năm có một.

Vậy nên, mọi người đều phải cẩn thận.

Người của một vài gia tộc lập tức hỏi thăm tin tức, lỡ như ứng phó không tốt, có khả năng cả gia tộc sẽ bị diệt vong.

Đặc biệt là những gia tộc có con theo Tống Nguyên Lễ dự tiệc tối qua, lúc này cũng đang run rẩy, con trai mình không trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Quan trọng là, bọn họ không biết con trai mình bị ai đưa đi rồi.

Họ tới tìm Kim Phi nhưng Kim Phi đã rời khỏi Ma Đô từ sớm, không ai biết Kim Phi hiện đang ở đâu.

Tin tức này khiến bọn họ càng thêm chán nản, kiểu người như Kim Phi đã chạy rồi, chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ chuyện này quá lớn, Kim Phi sợ quá không dám ở lại!

Đồng thời, một vài tin tức khác cũng khiến bọn họ ăn ngủ không yên. Nghe nói đêm qua Kim Phi còn mời cả Trần Thạch tới nhưng vẫn không thể khống chế được đối phương.

Chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ đối phương không hề sợ Trần Thạch.

Trần võ tôn là cường giả võ đạo, thế mà vẫn không thể giải quyết chuyện này, chỉ có thể chứng tỏ, đối phương còn mạnh hơn Trần võ tôn!

Một là cao thủ chân chính của giới võ đạo, hai là thế lực của đối phương quá lớn, đến cả võ tôn Trần cũng không dám chọc.

“Võ tôn Trần, có thể cho tôi biết con trai tôi có còn sống hay không? Hiện giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cần võ tôn Trần nói cho tôi, tôi sẵn sàng trả tiền công.”
 
Chương 1002


CHƯƠNG 1002

“Trần gia, những tin đồn kia có phải là thật không? Đêm qua Kim Phi đã tìm ngài à?”

“Chưởng môn Trần, rốt cuộc ai đã bắt con trai tôi? Dù có tội cũng phải cho tôi biết tại sao nó lại có tội chứ.”

Con trai bị bắt đi, những tên phú hào này sốt ruột rồi.

Điều khiến bọn họ càng lo lắng là có người sẽ ra tay với bọn họ.

“Đều im hết cho ông.”

Trần Thạch tức giận: “Mấy người là cái thá gì mà chạy tới đây hỏi tôi? Mấy người xứng sao?”

“Trần gia bớt giận, bọn tôi không dám, bọn tôi chỉ muốn biết vài chuyện thôi, mong Trần gia lượng thứ. Dù gì đó cũng là con trai của bọn tôi, người làm cha vẫn muốn muốn chút tin tức cụ thể.”

Những gia chủ hào môn vội vàng xin lỗi.

Vừa này bọn họ đã quá vội vàng.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhưng bây giờ con trai mình còn chưa biết sống chết ra sao, bọn họ không vội sao được?

“Trần gia, cầu xin ngài, hãy nói cho tôi biết rốt cuộc con trai tôi còn sống hay đã chết, chỉ cần cho tôi biết thôi, sau đó tôi sẽ từ bỏ.”

Tống Nguyên Lễ bị giết khiến bọn họ vô cùng tuyệt vọng.

Đến cả Tống Nguyên Lễ còn chết rồi, con trai mình có thể sống được sao?

Trần Thạch cười lạnh: “Bây giờ biết sợ rồi sao? Con hư tại cha, mấy người còn không biết con trai mình là hạng gì sao?”

Ánh mắt mọi người ảm đạm hẳn đi, đương nhiên họ biết con trai mình là cái thể loại gì, chính vì thế nên họ mới càng thêm lo lắng, muốn biết tai hoạ lần này lớn thế nào.

Nhưng đến bây giờ, bọn họ vẫn chẳng cho tin tức gì cả, bên phía nhà Tống cũng không biết tình hình cụ thể thế nào.

Nhưng bọn họ không thể nào so với nhà họ Tống. nhà họ Tống có nhà họ Cổ chống lưng, nghe nói bây giờ họ đang liên hệ với nhà họ Cổ, nhờ nhà họ Cổ ra mặt.

Bọn họ không có chống lưng lớn như thế, chỉ có thể dựa vào những rắc rối mà con trai mình thường gây ra để phán đoán tình hình thôi.

Thật ra trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, hiện nay, điều quan trọng không phải là thằng nghịch tử nhà mình còn sống hay không mà là phải thông qua chuyện này để liên lạc với đối phương và thể hiện thái độ.

Dù có phải tán gia bại sản, bọn họ cũng chấp nhận.

Chỉ cần bảo vệ được gia tộc thôi.

“Cứ đợi đi, mấy người sẽ nhận được tin thôi, nhưng không phải là bây giờ.”

Trần Thạch không có chút hảo cảm nào với những người này.

Một đám ngu ngốc có lũ con trai kiêu căng, cứ tưởng có vài đồng bạc là giải quyết được tất cả.

Mà không biết rằng, lần này người bọn họ đắc tội là Thiên Tuyệt Chi Vương.
 
Chương 1003


CHƯƠNG 1003

Chủ mẫu Thiên Tuyệt suýt chút nữa đã bị lăng nhục rồi. Nếu không phải vì Vương Bác Thần chưa hạ lệnh thì ông ta đã định tẩy huyết Ma Đô rồi!

Chủ mẫu Thiên Tuyệt suýt chút nữa đã bị lăng nhục, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cả Thiên Tuyệt sẽ phát điên, ông ta cũng sẽ chết không có chỗ chốn.

Nhìn bọn họ thất vọng rời đi, Trần Thạch không hề thấy đồng cảm.

Chỉ cười lạnh.

Lúc này tại nhà họ Trần, tình cảnh vẫn rất bi thảm.

Tập đoàn Trần thị bị niêm phong, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Tuy Triệu Thanh Hà đã được thả về nhưng ai mà biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Quan trọng nhất là bọn họ không biết ai là người đã phong toả tập đoàn Trần thị. Đi hỏi Triệu Thanh Hà thì cô không nói, ngược lại bị Trần Ngọc mắng tới tấp.

“Ba, bây giờ chúng ta không biết tin tức gì cả. Những người trong gia tộc đã có ý kiến rồi, họ yêu cầu thu hồi chức vị gia chủ của Trần Ngọc và quyền lực của Triệu Thanh Hà. Nếu cứ tiếp tục thế này thì con sợ rằng gia tộc sẽ bị chia rẽ.”

Trần Vinh tức giận nói.

Ông ta là người đại diện được mọi người phái đi đàm phán với Trần Quốc Vinh để thay thế Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.

“Con cũng nghĩ như thế sao?”

Trần Quốc Vinh hơi thất vọng nhìn con trai, ánh mắt ông rất nghiêm nghị.

Trần Vinh bị nhìn tới chột dạ, ông ta cẩn thận nói: “Mọi người đều bất mãn, Triệu Thanh Hà tiếp quản tập đoàn Trần thị mới bao lâu đâu, chỉ vì chút chuyện thế này mà cả tập đoàn bị đóng cửa. Con nghe nói Triệu Thanh Hà đã đắc tội nhà họ Tống nên nhà họ Tống mới ra tay phong toả tập đoàn.”

“Ba, thứ cho con nói thẳng, tuy nhà họ Trần chúng ta và nhà họ Tống đều thuộc Ma Đô Tam Hùng nhưng chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của nhà họ Tống! Nếu lần này đổi thành nhà họ Trần chúng ta thì có thể phong toả một tập đoàn khác bằng một cú điện thoại không? Nếu đổi thành nhà họ Bạch thì họ có quyền như thế không?”

“Nhưng nhà họ Tống có thể!”

Thấy ba không nói, Trần Vinh to gan nói tiếp: “Lúc trước con nghe nói, người chống lưng cho nhà họ Tống là một trong bảy đại thế gia-nhà họ Cổ! Ba có từng nghĩ tới chuyện này không, nếu nhà họ Cổ hậu thuẫn cho nhà họ Tống thì nhà họ Trần chúng ta còn cơ hội trở mình không? Nếu nhà họ Cổ muốn chèn ép chúng ta thì chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Cút ra ngoài, sao tôi lại có một thằng con ngu ngốc thiển cận như anh chứ!”

Trần Quốc Vinh tức run người, có vài chuyện ông ta không thể giải thích với người trong tộc.

Tại sao đám ngu ngốc này còn không nhận ra thân phận của Vương Bác Thần không đơn giản chứ?

Khi xảy ra chuyện như vậy, đến bây giờ ông ta vẫn không thể hiện thái độ gì, chẳng lẽ bọn họ không động não, không đi nghe nóng gì sao?

Tại sao ông vẫn không đưa ra quyết định?

Chẳng phải là vì chuyện lần này quá phức tạp, nước quá sâu rồi sao_

Tống Nguyên Lễ bị người của Vương Bác Thần gi3t chết ngay trước mặt nhà họ Tống.

Chẳng lẽ đám ngu ngốc này không suy nghĩ tại sao Vương Bác Thần lại làm thế sao?

Trần Thạch đến Bích Vân Gian còn vô ích nhưng đến bây giờ ông ta vẫn chưa lên tiếng, chẳng lẽ Trần Thạch không cần mặt mũi sao? Hôm qua Trần Thạch ra mặt nhưng vẫn không giải quyết được, chắc chắn là rất mất mặt, nhưng đến bây giờ ông ta vẫn giữ im lặng, chẳng lẽ không phải là vì ông ta sợ Vương Bác Thần sao?
 
Chương 1004


CHƯƠNG 1004

Kim Phi chạy rồi, nếu nhà họ Tống có thể đối phó được với Vương Bác Thần thì Kim Phi cần phải chạy sao?

Loại người như Kim Phi, đến nằm mơ cũng muốn trèo cao. Với ông ta, lần này chắc chắn là một cơ hội ngàn vàng để móc nối quan hệ với nhà họ Tống, nhưng ông ta chạy rồi.

Chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ ông ta đang lo sợ!

Nhà họ Tống có chống lưng mạnh như thế, sao Kim Phi còn muốn chạy?

Vì Vương Bác Thần!

Trần Quốc Vinh thở dài một hơi. Tuy có vài thứ ông ta không nói với người trong tộc nhưng chỉ cần thông minh hơn một chút thì có cũng có thể suy được vài chuyện.

Bây giờ, bọn họ lại tới ép ông phế Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, sao lại ngu xuẩn như thế!

“Ba, con thà đi đường riêng, chỉ cần nhà họ Trần không bị chia rẽ!”

Trần Vinh bạo dạn nói.

Dù có thế nào thì ông ta cũng phải nhân cơ hội này mà cướp vị trí gia chủ của Trần Ngọc.

“Cút, cút ra ngoài cho tôi!”

Trần Quốc Vinh tức tới nghiến răng nghiến lợi, ông ta vơ lấy cái cốc bên cạnh rồi vứt vào đầu Trần Vinh, trong phút chốc, máu tươi tuôn ra.

“Ba đừng hối hận!”

Trần Vinh tức giận gầm lên, ông ta bất chấp cả mặt đầy máu mà xoay người rời đi.

Trần Quốc Vinh đau khổ nhắm mắt, ông ta không ngờ rằng, con trai trưởng, người thừa kế mà mình vất vả bồi dưỡng lại là một kẻ thiển cận đến như vậy!

Tập đoàn Trần thị bị phong toả, ông ta không lo lắng, cũng không quan tâm.

Nhưng sự thiển cận của con trai cả mới là điều khiến ông thực sự thất vọng.

Là con cả của Trần Quốc Vinh này mà lại không hiểu một đạo lý đơn giản như vậy.

Dù Triệu Thanh Hà có nắm trong tay tập đoàn Trần thị, dù Trần Ngọc có là gia chủ của nhà họ Trần thì cuối cùng, tất cả đều sẽ thuộc về Trần Vinh

Trần Quốc Vinh hiểu rõ tính cách của Triệu Thanh Hà. Tuy hiện giờ cô đang tiếp nhận tập đoàn Trần thị nhưng sau này cô sẽ trả lại cho Trần Vinh.

Còn Trần Ngọc chỉ tạm thời giữ chức gia chủ chứ không nhân cơ hội này làm gì.

Vì hiện tại, bọn họ đang được Vương Bác Thần chống lưng, dù không có tập đoàn Trần thị cũng có thể phát triển rất tốt.

Những công ty dưới trướng Triệu Thanh Hà như công ty Hoa Nguyên, tập đoàn Trần Thị đều thuộc phát triển mạnh mẽ nhất ở cả năm tỉnh Giang Nam.

Hơn nữa gần đây, công ty Hoa Nguyên còn bắt đầu thâm nhập vào ngành văn hoá. Theo như tin tức mà Trần Quốc Vinh được biết, Triệu Thanh Hà nắm không ít cổ phần ở công ty giải trí lớn nhất thành phố Hà Châu-Điện ảnh Ngô Thị, hai bên đã hợp tác mạnh mẽ.
 
Chương 1005


CHƯƠNG 1005

Còn bên ngành kiến trúc, công ty Hoa Nguyên dựa vào tập đoàn Trần Thị và sự hợp tác với nhà họ Hồ ở Hà Châu, gần đây đã thông qua nhà họ Hồ mà mở ra ngành kiến trúc xây dựng ở Giang Nam, hợp tác chỉ còn là chuyện sớm muộn.

Trong hai ngành internet và hàng tiêu dùng, nền tảng của gia tộc Nam Cung và nhà họ Tôn ở Hà Châu đã bị sáp nhập vào công ty Hoa Nguyên.

Bây giờ, nhìn qua thì công ty Hoa Nguyên thì đang ngồi ké ở Hà Châu nhưng thật ra, mọi đường đi đều đã được trải sẵn. Đây là một bản chiến lược vô cùng hoành tráng, một khi ra tay thì sẽ khí thế như hổ dữ xuống núi khắp sáu tỉnh Giang Nam, ai mà ngăn nổi chứ?

Quan trọng nhất là việc xây dựng khu vực mới ở Hà Châu. Đó là khu vực mới do đích thân Thần Chủ lên kế hoạch, toàn bộ đều giao cho công ty Hoa Nguyên phụ trách. Một khi khu mới được xây dựng, thử hỏi cả năm tỉnh Giang Nam có ai mà ngăn nổi Triệu Thanh Hà quật khởi?

Bây giờ nhà họ Tống phong sát Triệu Thanh Hà, phong nổi sao? Sát nổi sao?

Một khi Triệu Thanh Hà quật khởi, tất cả tam hùng của Ma Đô còn so nổi sao?

Trần Quốc Vinh thất vọng thở dài, tiếc là ông không thể nói ra những chuyện này. Nhưng chỉ cần thám thính chút thôi thì đều biết được, nhưng bọn người nhà họ Trần thì sao? Con trai cả Trần Vinh của ông thì sao?

Chỉ mù quáng tranh quyền giành lộc, chỉ chăm chăm vào chút lợi ích bé như muỗi thì có ích gì chứ?

Người nhà họ Trần đã khiến Trần Quốc Vinh thất vọng hoàn toàn.

Xuất kì bất ý, công kỳ bất bị!

Ông ta đã tốn nhiều công sức như vậy thuyết phục Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà ở lại nhà họ Trần chính là vì tương lai của Trần gia.

Vương Bác Thần đã nhìn thấu điều này, thế nên bọn họ mới có một cuộc hội thoại đầy thâm ý như thế.

May mà tuy Vương Bác Thần đã nhìn thấu kế hoạch của ông nhưng lại không phản đối, chỉ cần Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà không có ý kiến thì anh cũng không quản.

Nhưng nhà họ Trần lại muốn ép hai người rời đi, Trần Quốc Vinh có thể không tức giận sao!

Một đám phá gia chi tử!

Một đám phế vật!

“Ông cố ơi, ông đang làm gì vậy?”

Dao Dao cầm trên tay một đoá hoa, được bảo mẫu dắt tới. Bé nhảy chân sáo về phía ông ta.

Nhìn thấy cháu gái, vẻ mặt u ám của Trần Quốc Vinh liền tan biến, ông như trẻ ra mấy chục tuổi, Trần Quốc Vinh ôm Dao Dao đặt lên chân mình rồi cười: “Tiểu Dao Dao, ông cố có tốt với cháu không?”

Dao Dao cố gắng ghim đoá mẫu đơn lên tai Trần Quốc Vinh, cô bé vui vẻ nói: “Tốt lắm, ông cố tốt với cháu nhất.”

Sau đó cô bé lại tóm lấy chòm râu của Trần Quốc Vinh rồi vui vẻ nói: “Ông ơi, trong râu của ông có rất nhiều sợi trắng, cháu giúp ông nhổ đi nhé!”

“Con nhóc này, cứ lăm le râu của ông? Ông cố già rồi, toàn là râu trắng thôi, cháu mà nhổ hết thì ông chẳng còn râu nữa rồi.”

Trần Quốc Vinh cưng chiều: “Sau này cháu ở cạnh ông có được không? Ông cố tặng cho cháu một phần quà.”

Nói xong, Trần Quốc Vinh liền tháo chuỗi vòng tay bằng ngọc mà ông ta đã đeo cả đời xuống rồi đeo lên tay Dao Dao.
 
Chương 1006


CHƯƠNG 1006

“Được ạ được ạ, ôi, ông cố ơi, cháu lại lỡ tay nhổ râu của ông rồi, cháu gắn lại cho ông nhé?”

Dao Dao nghịch ngợm nói, cô bé đâu biết chiếc vòng tay này có ý nghĩa gì với Trần Quốc Vinh.

“Ba, sao ba lại đưa vòng tay cho Dao Dao rồi? Dao Dao, mau trả lại cho ông cố.”

Trần Ngọc nặng lòng đi qua, vừa hay nhìn thấy cảnh này, bà vội vàng nói.

Trần Quốc Vinh như con nít trừng mắt nhìn bà: “Ba cho cháu gái của ba, liên quan gì tới bọn con! Hừ, ba cho Dao Dao rồi đó.”

Khoé miệng Trần Ngọc hơi giật giật, cuối cùng bà vẫn im lặng không nói.

Bà hiểu ý của cha là gì, ông muốn dùng cách này để nhờ bọn họ chăm sóc nhà họ Trần.

Năm đó, khi cha mới lập gia, một vị thượng sư đã tặng cho ông chuỗi vòng này, thực chất nó là một tấm bùa hộ mệnh đã thay ông chắn rất nhiều tai ương.

Mấy chục năm nay, cha đều không hề tháo nó ra, cũng không để bất kỳ ai chạm vào. Dù năm đó cha rất cưng chiều bà cũng không để bà chạm vào.

Cha già rồi.

Ông chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ nhà họ Trần.

Thấy dáng vẻ già nua, trên mặt đều là nếp nhăn của ông, Trần Ngọc mới ý thức được rằng, người cha mạnh mẽ kiên cường kia đã trở thành một ông lão đầu tóc bạc trắng rồi.

Ông không thể che mưa chắn gió cho con mình được nữa.

Trần Ngọc cố kìm nước mắt: “Ba, người trong tộc tổ chức họp mặt, muốn chúng ta sang đó.”

Bà vốn định đến từ biệt cha, và cùng con gái dọn ra ngoài, trả lại vị trí gia chủ và tập đoàn Trần thị cho nhà họ Trần.

Nhưng thái độ bây giờ của cha khiến bà bắt đầu do dự, cuối cùng bà vẫn không nói ra.

Sắc mặt của Trần Quốc Vinh hơi ngưng lại, ông ta cười haha: “Vậy thì đi thôi, Tiểu ngọc, ba xin lỗi con, vất vả cho con rồi, cũng xin lỗi Hà. Ba biết bọn con đã cố gắng rồi, là người nhà họ Trần quá ngu xuẩn. Dù bọn con có quyết định thế nào thì ba cũng ủng hộ con.”

Trần Ngọc đẩy xe lăn, trên mặt toàn nước mắt.

Lúc này, trong từ đường nhà họ Trần.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tất cả mọi người trong nhà họ Trần đều có mặt.

Anh một câu tôi một câu, bọn họ đều đang công kích Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, lời lẽ cực kỳ ác độc.

Một vài vị nguyên lão trong tộc cũng rất bất mãn, sắc mặt họ cực kỳ tệ.

Trần Vinh ngồi bên cạnh cúi đầu nói gì đó khiến cho đám nguyên lão càng thêm tức giận.

Triệu Thanh Hà tái mặt ngồi ở vị trí cuối cùng, rõ ràng cô đã chịu không ít uất ức.

Vương Bác Thần vẫn chưa tới.

“Triệu Thanh Hà, ông cụ để cô tiếp quản tập đoàn, bọn tôi đều ủng hộ cô, hi vọng cô khiến tập đoàn ngày càng phát triển, nhưng cô đã làm cái gì? Mới nhậm chức vài ngày thôi? Đã khiến tập đoàn bị đóng cửa rồi, cô không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm.”

Người của tam phòng lên tiếng trước.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top