Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 1007


CHƯƠNG 1007

Đại diện của tam phòng là Trần Quốc Cường- em họ của Trần Quốc Vinh, có vai vế ngang hàng với Trần Quốc Vinh, và cũng là một trong những nguyên lão của nhà họ Trần, có quyền rất lớn.

Buổi họp mặt này là do ông cụ ba Trần Quốc Cường của tam phòng, ông cụ hai Trần Quốc Vĩ của nhị phòng và Trần Thắng đại diện chi họ phụ đứng ra dẫn dầu.

Mục đính của họ là nhân cơ hội ngày mà cướp lấy vị trí gia chủ từ tay đại phòng.

Theo như gia quy của nhà họ Trần, vị trí gia chủ chỉ có thể giao cho con trai trưởng. Những phòng và nhánh phụ còn lại sau khi đạt đến một tư cách nhất định sẽ được tiến vào hàng nguyên lão, giúp đỡ gia chủ quản lý gia tộc.

Nếu Trần Quốc Vinh hoặc Trần Vinh là gia chủ thì bọn họ đâu dám vi phạm gia quy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Một đứa con gái đã lấy chồng lại trở thành gia chủ của gia tộc. Quan trọng nhất là đứa cháu ngoại như Triệu Thanh Hà cũng tiếp quản tập đoàn Trần thị.

Chuyện này khiến các phòng khác khó chấp nhận nổi.

Trước đó, dưới sức ép mạnh mẽ của Vương Bác Thần, bọn họ chỉ đành nghe theo.

Nhưng hiện tại tập đoàn Trần Thị đã bị niêm phong, đây chính là một cái cớ để vùng lên.

Muốn lợi dụng cơ hội này cướp lấy vị trí gia chủ.

Cho dù không cướp được thì khiến cho Trần Vinh trở thành gia chủ thế hệ mới của nhà họ Trần cũng được.

Trần Vinh thiếu quyết đoán, không quả quyết, rất dễ khống chế, như vậy cũng phù hợp với lợi ích của bọn họ.

Mà trong khoảng thời gian này, Trần Vinh chạy khắp nơi, bí mật liên kết với các chi để cướp quyền, thế là các chi nhân cơ hội ủng hộ Trần Vinh, chính là bởi vì Trần Vinh dễ khống chế và đã có được không ít lời hứa hẹn và lợi ích từ phía Trần Vinh.

Vì vậy, Trần Bằng Trình, cháu trai của Trần Quốc Cường của tam phòng đã bắt đầu làm loạn rồi.

Người của chi thứ ba vừa làm loạn, người của chi thứ hai nhân cơ hội hùa theo: “Không sai, Triệu Thanh Hà, chúng tôi cũng không phải nhắm vào cô, chúng tôi biết cô có năng lực, thế nhưng, ở đây là Ma Đô, dù sao cô cũng chỉ là người đến từ địa phương nhỏ bé, nói khó nghe một chút thì so với Ma Đô, thành phố Hà Châu chính là vùng quê. Chút năng lực đó của cô căn bản không đủ ở đây, cô thậm chí còn không biết mình đã đắc tội với người nào, chẳng lẽ điều này không chứng minh được rằng năng lực của cô không đủ sao? Chúng tôi cũng không phải nhắm vào cô, chỉ là cảm thấy cô đã không còn thích hợp để quản lý tập đoàn Trần Thị nữa.”

Có người dẫn đầu, những người còn lại nhao nhao mở miệng nói: “Đúng vậy, nếu cô đã là người quản lý của tập đoàn Trần Thị, vậy cô nên đặt lợi ích của tập đoàn Trần Thị lên hàng đầu chứ không nên xem trọng danh tiếng của một cá nhân. Hiện tại cô chọn cái nhỏ bỏ cái lớn, khiến chúng tôi làm sao có thể tín phục cô nữa?”

Lại có người chỉ trích, nói: “Tôi nghe nói tập đoàn chúng ta bị niêm phong là bởi vì trong Hội giao lưu tinh anh hôm qua, cô đã từ chối lời mời khiêu vũ của cậu Tống và tát vào mặt cậu Tống, nói năng lỗ m ãng nên mới rước tai họa. Nếu mọi người đều giống như cô thì nhà họ Trần có thể phát triển đến quy mô như hiện tại sao? Nếu người quản lý của tập đoàn Trần Thị đều giống như cô, vậy tập đoàn Trần Thị còn có tương lai sao?”

Một số người khác thì lời lẽ chuẩn xác: “Nói một câu khó nghe, mặc dù nhà họ Trần chúng ta được xưng là tam hùng của Ma Đô cùng với nhà họ Bạch và nhà họ Tống, nhưng trên thực tế mọi người đều biết, nhà họ Tống là mạnh nhất. Nhà họ Tống có bối cảnh phi thường, lại có thế gia nâng đỡ, nhà họ Trần chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Cậu Tống mời cô, đó chính là nể mặt cô. Hiện tại tập đoàn Trần Thị bị niêm phong rồi, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là ý của cậu Tống.”
 
Chương 1008


CHƯƠNG 1008

Còn có người nói với vẻ kỳ quái: “Hừ, giả vờ đoan chính cái gì? Ai chẳng biết chút chuyện thối nát kia của cô. Ở cùng cậu Tống một đêm thì sao chứ? Cũng không mất đi miếng thịt nào của cô.”

Những người này nói chuyện cực kỳ khó nghe, ý của bọn họ đều rất rõ ràng, Triệu Thành Hà không nên từ chối cậu Tống, nên ở cùng cậu Tống một đêm.

Người nhà họ Trần vẫn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà cái chết của Tống Nguyên Lễ cũng bị khống chế trong phạm vi nhỏ, trên thực tế, người biết được chuyện cũng không nhiều.

Nhà họ Tống cũng không công bố, chỉ lưu truyền giữa một số người biết chuyện.

Mà nhà họ Trần lại không biết những tin tức này, có thể thấy những người không nhạy tin tức như thế nào, đồng thời cũng có thể nhìn ra bọn họ ngu xuẩn đến mức nào.

Lúc tập đoàn Trần Thị bị niêm phong, bọn họ đã hoảng rồi, đâu còn tâm tư mà đi nghe ngóng những chuyện này.

Nếu bọn họ có thể có được con mắt tinh tường như vậy thì sớm đã tra được một số tin tức của công ty Hoa Nguyên rồi, mà lâu như vậy rồi, bọn họ vẫn không hiểu biết gì về công ty Hoa Nguyên, một chút cũng không nhìn ra, chỉ dựa vào suy luận chủ quan mà chế nhạo Triệu Thanh Hà.

Đủ để thấy bọn họ ngu xuẩn như thế nào.

Triệu Thanh Hà nghiến răng không nói gì.

Những người này, ngoại trừ thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại ra thì còn biết làm gì?

Hiện tại nhà họ Trần gặp khủng hoảng, mọi người nên hợp mưu hợp sức, đoàn kết một lòng để cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.

Thế nhưng những người này chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, thực sự khiến người ta đau lòng.

Ông hai Trần Quốc Vĩ và ông ba Trần Quốc Cường không nói gì cả, hai người nháy mắt với Trần Vinh.

Trần Vinh đứng ra nói: “Thanh Hà, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, mọi người không phải là không hài lòng với con người của cháu mà là không tín nhiệm năng lực của cháu. Tập đoàn Trần Thị vừa được giao vào tay cháu liền xảy ra chuyện như vậy, mọi người có ý kiến cũng là chuyện bình thường, cháu phải hiểu cho cảm nhận của mọi người, dù sao một đại gia đình như vậy đều dựa vào tập đoàn Trần Thị để sinh sống.”

Trần Vinh giả vờ thở dài bất lực: “Cậu cũng biết trong lòng cháu không dễ chịu gì, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Hai ông và cậu đây cũng là nghĩ cho cháu, cháu giao quyền quản lý tập đoàn Trần Thị ra đi, bọn cậu cũng vì muốn tốt cho cháu. Hiện tại cháu đã đắc tội với nhà họ Tống, bọn cậu cũng rất khó xử. Nhưng cho dù nói thế nào thì lợi ích gia tộc là quan trọng nhất, chỉ có thể để cháu thiệt thòi một chút mà thôi.”

Trần Vinh nói lời này rất hay, trông có vẻ như đang nghĩ cho Triệu Thanh Hà nhưng trên thực tế lại vô cùng độc địa.

Âm thầm ép vua thoái vị.

Muốn tranh giành quyền lực.

Triệu Thanh Hà cắn môi, không nói lời nào.

Bởi vì cô đã không biết phải nói gì với những người nhà họ Trần này rồi!

Ngay cả một câu cũng không muốn nói.

Nếu là quyền quản lý tập đoàn Trần Thị, cô cũng không thích một chút nào, cô sẽ giao ra không chút do dự.

 
 
Chương 1009


CHƯƠNG 1009

Nhưng quyền quản lý này là ông ngoại giao cho cô, cô không thể khiến ông ngoại thất vọng.

Cho dù giao ra cũng phải giao cho ông ngoại, chỉ cần ông ngoại đồng ý, cố sẽ lập tức từ chức.

Về phía nhà họ Tống, cô hoàn toàn không lo lắng chút nào. Một mặt là vì chồng cô – Vương Bác Thần là người thế thân Thần chủ, Thần chủ sẽ không cho phép nhà họ Tống bắt nạt người khác như vậy, cô tin Thần chủ sẽ chủ trì công đạo.

Mặt khác là bởi vì Tư Lam đã tới rồi, khiến cô không cần lo lắng.

Vì vậy, tuy rằng tập đoàn Trần Thị hiện tại vẫn đang bị niên phong nhưng không bao lâu nữa sẽ có thể được gỡ bỏ niêm phong, hiện tại Tư Lam chỉ là lợi dụng kết quả này để áp chế nhà họ Tống.

Nhưng những điều này, cô không thể nói với người nhà họ Trần.

Cô đã nói với người nhà họ Trần rồi, việc bị niêm phong chỉ là tạm thời thôi, rất nhanh sẽ có thể được gỡ bỏ.

Nhưng đổi lại chỉ là những lời chế giễu và sỉ nhục vô tận.

Vì vậy, bây giờ, cô không buồn giải thích thêm bất cứ câu nào nữa.

Nhìn thấy Triệu Thanh Hà không có động tĩnh gì, Trần Vinh không khỏi thầm tức giận, lạnh lùng nói: “Triệu Thanh Hà, cháu đừng rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt, cậu coi cháu là cháu ngoại gái nên mới nói như vậy với cháu, cứ phải cấu xe nhau sao? Cháu cứ phải hại chết tập đoàn Trần Thị mới cam lòng sao?”

Triệu Thanh Hà ngang ngược nói: “Điều nên nói tôi đều đã nói rồi, tại sao các người không thể đợi thêm một ngày.”

“Đợi thêm một ngày? Sau đó để nhà họ Trần chết hết sạch?”

Ông hai Trần Quốc vĩ mở miệng nói với ánh mắt u ám, những người khác lập tức ngậm miệng.

Hội nguyên lão có quyền lực rất lớn, chỉ kém hơn quyền lực của gia chủ một chút. Mà vào một thời điểm quan trọng nào đó, sau khi Hội nguyên lão trưng cầu được sự đồng ý của 2/3 thành viên gia tộc thì đều có thể thay đổi gia chủ.

Trần Quốc Vĩ vỗ bàn một cái, nghiêm nghị nói: “Hôm nay cô bắt buộc phải giao quyền quản lý tập đoàn Trần Thị ra, không giao cũng phải giao. Cô họ Triệu không phải họ Trần, cô chỉ là người ngoài. Gia chủ hồ đồ mới giao tập đoàn Trần Thị cho một người ngoài như cô, hiện tại tập đoàn Trần Thị đã bị cô hại đến mức bị niêm phong, chẳng lẽ đây không phải lỗi của cô sao? Cô còn dám tranh cãi!”

Ông ba Trần Quốc Cường cười khẩy, nói: “Triệu Thanh Hà, danh tiếng trong quá khứ của cô thối nát như thế nào tôi không nói nữa, hiện tại cô còn muốn hại chết nhà họ Trần? Đừng không biết điều, bọn tôi nể mặt lão gia chủ, nể tình Vương Bác Thần đã cứu nhà họ Trần một lần, vì vậy mới cho cô một cơ hội quản lý tập đoàn Trần Thị như vậy, nhưng cô không có tiền đồ thì trách ai? Có thể ở lại nhà họ Trần đã là phúc khí lớn nhất của nhà các cô rồi, đừng ép chúng tôi đuổi nhà các cô đi.”

Triệu Thanh Hà nhịn cơn tức giận lại, nói: “Tôi quản lý tập đoàn Trần Thị, đây là lời dặn dò của ông ngoại, các người muốn tranh quyền thì đừng nói chuyện ra vẻ đường hoàng khiến người khác ghê tởm như vậy. Trừ khi ông ngoại lên tiếng, nếu không, các người dập tắt ý muốn này đi.”

“Tại sao ông ngoại lại để tôi quản lý tập đoàn Trần Thị? Chính là vì bất mãn, hận rèn sắt không thành thép với các người, các người khiến ông ấy thất vọng cực độ rồi. Tôi cười nhạo các người thật là một đám ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, chỉ nhìn chằm chằm vào chút lợi nhỏ trước mắt.”

“Cậu, cậu là con trai cả của ông ngoại, nhưng tại sao hiện tại ông ngoại không để cậu nắm quyền? Chính là vì cậu quá yếu đuối, cậu quá dễ bị khống chế. Nhà họ Trần giao vào tay cậu sẽ chỉ lụn bại, vì vậy ông ngoại không có lựa chọn nào khác ngoài việc giao cho mẹ tôi và tôi quản lý trước.”

“Thân là người nối nghiệp của ông ngoại mà đến chút chuyện này cậu cũng không nhìn thấu, lại còn bị người khác xúi giục cướp quyền ở đây, thật là cực kỳ ngu xuẩn.”
 
Chương 1010


CHƯƠNG 1010

Lời nói của Triệu Thanh Hà không chút nể tình, vạch trần mục đích thực sự của những người này ra.

Ngay lập tức, không ít người tức giận ra mặt, đặc biệt là Trần Vinh mặt đỏ bừng bừng khi bị cháu gái ngoại thuyết giáo trước mặt nhiều người như vậy.

Ông ta tức giận nói: “Triệu Thanh Hà, cô là đồ không biết liêm sỉ, nể tình ông cụ nên mới giữ cho cô chút thể diện, không vạch trần những chuyện cũ ghê tởm kia của cô. Vậy mà cô lại không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách bọn tôi vô tình. Đây là do cô tự chuốc lấy. Cô giống hệt mẹ cô, thèm muốn đàn ông đến phát điên, chưa kết hôn mà đã có thai, mất mặt đến tận cửa nhà rồi, ai mà chẳng biết danh tiếng của các cô hôi thối như thế nào chứ? Có thể để cho các cô vào cửa nhà họ Trần đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi. Bây giờ còn muốn quản lý nhà họ Trần, ai cho cô mặt mũi đó?”

“Cô đắc tội với cậu Tống, bản thân cô muốn chết thì đừng kéo bọn tôi vào, cậu Tống bảo cô ngủ cùng, đó chính là coi trọng cô, đó chính là ban ơn cho cô. Với thân phận của cậu Tống, ngủ với cô chính là ban thưởng cho cô rồi, cô lại còn dám từ chối, còn dám tát cậu Tống trước mặt mọi người, cô thật là không biết sống chết.”

Triệu Thanh Hà tức giận đến run cả người, cô không ngờ rằng người nhà họ Trần lại ác độc như vậy.

Tất cả những gì cô làm đều là vì gia đình họ Trần!

Nhưng những người này thì sao? Không những không hỗ trợ, ngược lại còn gây cản trở.

Trần Quốc Vĩ nói với giọng điệu coi trời bằng vung: “Triệu Thanh Hà, cô chỉ là một chiếc giày rách mà thôi, nhà họ Triệu bị cô hại đến nhà tan cửa nát, bây giờ cô còn muốn đến hãm hại nhà họ Trần? Ngay cả người nhà của cô cũng chê cô bẩn, đuổi cô ra khỏi cửa, cô còn có mặt mũi ngồi đây sao? Nếu là trước đây thì cô sớm đã bị nhốt trong lồ ng heo rồi. Hiện tại còn dám xúc phạm tới người bậc trên, ai cho cô dũng khí vậy?”

Trần Quốc Vĩ lãnh đạm nói: “Nói nhiều cũng vô ích, đây là quyết định của toàn bộ người nhà họ Trần. Chỉ cần 2/3 số người của nhà họ Trần đồng ý, Hội nguyên lão sẽ có quyền thay thế gia chủ, bao gồm cả người phụ trách tập đoàn. Nếu cô đã muốn cấu xé nhau rồi, vậy chúng tôi cũng không cần phải giữ thể diện cho cô nữa.”

Có hai vị nguyên lão Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường dẫn đầu, những người khác của nhà họ Trần cũng không giả vờ nữa, lần lượt lộ ra bộ mặt kinh tởm.

Cháu trai của Trần Quốc Cường, Trần Bằng Trình, nói với vẻ mặt ghê tởm: “Triệu Thanh Hà, cô thật là không biết điều, vốn dĩ mọi người muốn giữ cho cô chút thể diện để cô tự mình lui xuống, nhưng cô lại không biết tốt xấu, cứ khăng khăng nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần. Cô chẳng qua chỉ là một con đ ĩ thối nát mà cũng có tư cách nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần sao?”

“Triệu Thanh Hà đã hủy hoại thanh danh của nhà họ Trần, gây ra rắc rối lớn cho nhà họ Trần, đã không còn thích hợp để quản lý tập đoàn Trần Thị nữa. Ông hai, ông ba, không cần phí lời với cô ta, trực tiếp đuổi thẳng khỏi gia tộc đi.”

“Gia đình này chính là lũ sâu mọt, cho rằng mình có chút sản nghiệp ở thành phố Hà Châu mà dám chỉ tay năm ngón ở nhà họ Trần? Thứ gì vậy chứ, so với Ma Đô, thành phố Hà Châu có khác gì nông thôn chứ? Một gia đình quê mùa, dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần?”

“Đúng vậy, nếu không phải con tiện nhân vô liêm sỉ này đắc tội với cậu Tống, nhà họ Trần chúng ta cũng không đến bước đường như hiện tại. Từ sau khi gia đình bọn họ đến đây, trong nhà xảy ra biết bao nhiêu chuyện? Gia đình này chính là sao Chổi, mau chóng đuổi đi đi.”

“Các người quyết định muốn làm chuyện này tới cùng sao?”

 
 
Chương 1011


CHƯƠNG 1011

Vương Bác Thần từ bên ngoài chậm rãi bước vào từ đường, ánh mắt quét qua khuôn mặt của mọi người nhà họ Trần, sắc mặt vô cùng u ám.

Vì sự phát triển của nhà họ Trần, Triệu Thanh Hà đã đến tham gia Hội giao lưu tinh anh, suýt chút nữa bị tên súc sinh Tống Nguyên Lễ làm nhục.

Nhưng lại không ngờ rằng, đám chó chết này của nhà họ Trần lại ở đây tranh quyền đoạt lợi, không những không an ủi, ngược lại còn trách móc Triệu Thanh Hà, đổ hết mọi trách nhiệm lên người Triệu Thanh Hà.

Điều khiến Vương Bác Thần tức giận nhất chính là những người này lại nhân cơ hội này để nổi loạn, muốn đuổi Triệu Thanh Hà đi.

Gia đình bọn họ có thể rời đi, căn bản không lưu luyến gì với nhà họ Trần.

Nhưng không phải rời đi theo cách này.

Bọn họ muốn đi, không ai có thể giữ được.

Vương Bác Thần căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần, căn bản không thèm quan tâm đ ến những chuyện lộn xộn này.

Anh vốn tưởng rằng người nhà họ Trần sau khi trải qua chuyện lần trước sẽ trở nên thông minh hơn một chút, nhưng không ngờ rằng vẫn còn ngu xuẩn như vậy.

Nếu không có anh, nhà họ Trần sớm đã bị Hạ Thế Duệ làm cho nhà tan cửa nát từ lâu rồi, những người này đâu còn có cơ hội ở đây làm hùm làm hổ chứ.

Những người này không những không biết ơn ngược lại còn không ngừng sỉ nhục vợ anh.

Làm sao Vương Bác Thần có thể nuốt trôi cục tức này?

Sự xuất hiện của Vương Bác Thần khiến nhà họ Trần không khỏi có chút hoảng loạn.

Dù sao thực lực của Vương Bác Thần rất mạnh, đã hóa giải mối nguy lần trước của nhà họ Trần.

Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường nháy mắt với Trần Vinh, bảo ông ta ra mặt.

Trần Vinh vốn không muốn đối mặt với Vương Bác Thần, bởi vì trước đây Vương Bác Thần đã không giữ mặt mũi cho ông ta chút nào, lúc ở thành phố Hà Châu đã trực tiếp tát ông ta mấy cái.

Đối mặt với Vương Bác Thần, trong lòng Trần Vinh có chút sợ sệt, nhưng lại không thể không đối mặt, nếu bây giờ ông ta không đứng ra, Hội nguyên lão sẽ không còn ủng hộ ông ta nữa.

Trần Vinh không muốn bỏ qua cơ hội này, ông ta đã tốn rất nhiều công sức mới mời được Hội nguyên lão qua đây, hơn nữa còn hứa hẹn không ít lợi ích mới khiến Hội nguyên lão ủng hộ ông ta.

Một khi từ bỏ cơ hội này bây giờ, sau này sẽ không bao giờ còn có cơ hội tốt như vậy.

Trần Vinh bất chấp khó khăn, nói: “Vương Bác Thần, đây không phải là chúng tối muốn làm tới cùng mà là Triệu Thanh Hà đã chôn vùi tương lai của nhà họ Trần, chúng tôi lựa lời khuyên bảo, nếu cô ta đã không có năng lực này rồi thì hãy nhường ghế đi. Nhưng cô tay thì sao? Lấy danh nghĩa của ông cụ, không muốn buông tay, như vậy thì bảo nhà họ Trần chúng tôi phải làm sao? Cô ta tiếp quản tập đoàn Trần Thị mới mấy ngày mà bây giờ đã bị niêm phong rồi, nhà họ Trần sau này phải làm sao?”

“Cho dù bị niêm phong rồi thì sao chứ?”

Vương Bác Thần không thèm giải thích với bọn họ, cũng không muốn nói với bọn họ về việc Tống Nguyên Lễ đã chết.

Nếu đến chút hiểu biết này mà những kẻ ngu ngốc này cũng không có, thì anh cũng không cần phải nói nhiều làm gì.

“Thì sao chứ? Vương Bác Thần, khẩu khí của cậu lớn thật đấy!”
 
Chương 1012


CHƯƠNG 1012

Trần Bằng Trình đứng ra và nói: “Các người không phải là nhà họ Trần, nhà họ Trần xảy ra chuyện đương nhiên các người không quan tâm rồi, dù sao các người đã vơ vét được tiền rồi. Nhưng đối với chúng tôi thì sao? Nhà họ Trần là gốc rễ của chúng tôi, chúng tôi phải bảo vệ nhà họ Trần. Hiện tại, người Triệu Thanh Hà đắc tội là nhà họ Tống. Kẻ chống lưng phía sau của nhà họ Tống là ai, cậu có biết không? Đó chính là nhà họ Cổ – một trong bảy đại thế gia, bọn họ có thể nghiền chết cậu như nghiền chết một con kiến. Thế nào? Con mẹ nó, cậu còn nói là ‘thì sao chứ’? Các cậu phủi mông bỏ đi còn bọn tôi phải làm thế nào?”

“Bảy đại thế gia thì thế nào?”

Vương Bác Thần thậm chí không thèm tức giận, nhìn những người này với vẻ mỉa mai, giống như đang nhìn một đám người ngu ngốc.

Ánh mắt mỉa mai kia của anh đã khiến người nhà họ Trần tức giận.

Trần Quốc Vĩ tức giận nói: “Vương Bác Thần, đây là bộ dạng cậu nói chuyện với trưởng bối sao? Bọn tôi biết cậu có thể đánh nhau nhưng cậu có thể đánh nhau thì có tác dụng gì? Phía bên nhà họ Tống kia đâu đâu cũng là người biết đánh nhau hơn cậu. Cho dù kẻ mạnh phía bên nhà họ Tống kia không bằng cậu, nhưng nhà họ Cổ thì sao? Cậu là cái thá gì mà có thể thách thức với nhà họ Cổ chứ? Nhà họ Cổ muốn gi3t chết cậu, giống như bóp ch3t một con rệp vậy. Cậu hiểu cái gì là bảy đại thế gia không? Đó chính là những gia tộc hàng đầu của nước R.”

“Cậu Tống bảo người khác niêm phong tập đoàn Trần Thị chỉ với một câu nói, cậu cho rằng đây là sức mạnh của nhà họ Tống sao? Đây là sức mạnh của nhà họ Cổ đấy.”

“Sau đó thì sao?”

Vương Bác Thần nhẹ giọng hỏi.

“Vương Bác Thần, cậu thật láo xược!”

Trần Quốc Cường đập bàn, vô cùng tức giận!

Thái độ của Vương Bác Thần khiến người nhà họ Trần nổi giận đùng đùng.

Theo bọn họ thấy, Vương Bác Thần quả thật có chút thực lực, nhưng có thể so sánh với nhà họ Tống sao? Có thể so sánh với nhà họ Cổ sao?

Nhà họ Tống có nhà họ Cổ – một trong bảy đại thế gia chống lưng, ai là đối thủ của nhà họ Tống ở Ma Đô chứ?

Chỉ một tên Tống Nguyên Lễ đã có thể niêm phong tập đoàn Trần Thị bọn họ bằng một câu nói, nếu nhà họ Tống hoàn toàn nổi lên làm loạn, nhà họ Trần bọn họ có khả năng tồn tại sao?

Cho dù Vương Bác Thần có chút xíu quan hệ, có thể ngăn cản nhà họ Tống, nhưng có thể ngăn cảm được nhà họ Cổ sao?

Nhà họ Cổ là một trong những gia tộc hàng đầu ở nước R, là gia tộc có thể nói chuyện với quốc chủ, chút quan hệ của Vương Bác Thần kia có thể so sánh với nhà họ Cổ sao?

“Vương Bác Thần, chúng tôi biết cậu có chút quan hệ, nếu không Thống đốc Lục và Tổng trấn thủ Sa cũng sẽ không đến cửa nhà họ Trần. Nhưng chút thực lực đó của cậu có tác dụng sao? Nhà họ Cổ muốn gây sự, ai có thể ngăn cản nổi chứ?”

Trần Quốc Vĩ cũng kiêng dè thực lực của Vương Bác Thần, vì vậy nói chuyện cũng khá chú ý ngôn từ.

Mặc dù Vương Bác Thần không thể so được với nhà họ Tống, nhưng nếu bọn họ chọc giận Vương Bác Thần và làm loạn ở đây, bọn họ thực sự bó tay.
 
Chương 1013


CHƯƠNG 1013

Trần Quốc Cường cũng phản ứng lại, nói: “Vương Bác Thần, cậu cho rằng bọn ta không biết thực lực của cậu sao? Cậu quả thực có chút quan hệ, nhưng quan hệ của cậu có thể so sánh với nhà họ Tống sao? Cho dù cậu có thể va chạm với nhà họ Tống trong phút chốc, nhưng các mối quan hệ xã hội của cậu có thể so được với nhà họ Cổ sao? Người trẻ tuổi bốc đồng, nghé con không biết sợ cọp, tôi có thể hiểu, nhưng cậu tự cao tự đại, sớm muộn cũng có ngày cậu chết thế nào cũng không biết.”

“Ông hai, ông nội, hai người hà tất phải phí lời với bọn họ, cậu ta có thể đánh nhau thì có tác dụng quái gì chứ, người mà nhà họ Trần chúng ta cần là người biết đánh nhau sao? Người chúng ta cần là một người có thể khiến gia tộc chúng ta trở nên huy hoàng hơn. Có thể đánh nhau chẳng qua là một tên chỉ có cơ bắp không có đầu óc mà thôi. Nhà họ Tống quyền thế ngất trời, ngay cả Thống đốc Lục cũng phải nể mặt, dù là Tổng trấn thủ Sa cũng phải nhún nhường ba phần với nhà họ Tống.”

Trần Bằng Trình, cháu trai của Trần Quốc Cường, chế giễu: “Vương Bác Thần, nếu cậu tự mình biết mình thì hãy lập tức dẫn theo gia đình các người cuốn xéo ngay bây giờ, nếu không người nhà họ Tống đến rồi, chúng tôi sẽ mặc kệ các người, đến lúc đó các người đừng nói chúng tôi vô tình vô nghĩa. Một gia đình ngu ngốc, vậy mà lại chạy đi đắc tội với cậu Tống, nếu không phải tôi có chút quan hệ, dò la được ngọn nguồn, ngay cả nhà họ Trần đắc tội với ai cũng không biết.”

“Cậu Tống chẳng qua là muốn ở cùng Triệu Thanh Hà một đêm mà thôi, đây là chuyện vinh dự biết bao? Vậy mà lại từ chối, còn tát cậu Tống một cái, các người muốn chết thì đừng liên lụy đến chúng tôi. Trần Ngọc là một con lợn ngu ngốc, năm đó bỏ chạy cùng một tên nghèo kiết xác. Không ngờ rằng Triệu Thanh Hà lại kế thừa sự ngu xuẩn của Trần Ngọc, chạy đi đắc tội với cậu Tống.”

Bốp!

Trần Bằng Trình còn muốn nói, cả người liền bay lên, đập mạnh xuống dưới chân Trần Quốc Cường.

Tiếng tát giòn giã vang vọng khắp từ đường khiến mọi người đều dường như cảm nhận được sự đau đớn đó.

Cái tát này đánh ra, không thể không làm chấn động não.

“Nói đủ chưa?”

Vốn dĩ Vương Bác Thần không muốn động thủ, dù sao ông Trần cũng là người tốt.

Nhưng những người này hết lần này đến lần khác sỉ nhục mẹ vợ và vợ anh, bọn họ là người nhà thân thiết nhất của Vương Bác Thần trên thế giới này.

Vương Bác Thần liên tục nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến bây giờ mới động thủ đã là nể mặt Trần Quốc Vinh lắm rồi.

“Ai cho cậu lá gan sỉ nhục mẹ tôi và vợ tôi vậy?”

“Mày, mày dám đánh tao. Vương Bác Thần, bọn mày không chết yên đâu, đắc tội với cậu Tống, bọn mày chờ chết đi.”

Trần Bằng Trình há mồm nhổ ra mấy cái răng kèm theo máu, lớn tiếng chửi bới.

Nhìn thấy cháu trai bị đánh, Trần Quốc Cường tức giận nói: “Súc sinh, làm phản rồi, thực sự làm phản rồi. Một tên cháu rể ngoại như chó chết cũng dám đánh cháu trai ta.”

Trần Vinh vô thức nuốt nước miếng, ông ta vẫn luôn không dám nói quá nhiều, chính vì biết rằng Vương Bác Thần có khả năng sẽ động thủ.

Không ngờ tên Trần Bằng Trình ngu ngốc này lại thực sự sỉ nhục Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà trước mặt Vương Bác Thần, đây không phải là tìm cái chết sao?

“Vương Bác Thần, mọi người chẳng qua có gì nói đó, tại sao cậu lại ra tay đánh người?”

Lúc này, Trần Vinh đã đứng ra, đây là cơ hội tốt để lôi léo người trong gia tộc.

Ông ta cảm thấy, chỉ cần mình kiểm soát tốt thái độ nói chuyện, Vương Bác Thần sẽ không ra tay đánh mình, đồng thời còn có thể có được lòng người, một mũi tên trúng hai đích.
 
Chương 1014


CHƯƠNG 1014

“Lời nói của Trần Bằng Trình hơi quá khích, đã nói những lời không nên nói, quả thực là lỗi sai của cậu ấy nhưng cậu ra tay đánh người chính là cái sai của cậu.”

Trần Vinh ra dáng trưởng bối, giáo huấn dạy bảo: “Cậu và Triệu Thanh Hà đều là người bậc dưới trong nhà, chẳng lẽ đến chút giáo dưỡng này mà cậu cũng không có sao? Đắc tội với nhà họ Tống, vốn không phải là chuyện tốt đẹp gì, vốn chính là lỗi lầm của Triệu Thanh Hà, chẳng lẽ ngay cả một câu nói mà người nhà họ Trần chúng tôi cũng không thể nói sao?”

Triệu Thanh Hà tức giận đùng đùng, nói: “Cậu, đây là chuyện nói sai lời sao? Tôi không cảm thấy chồng tôi đánh sai. Các người lấy thân phận trưởng bối bậc trên ra hùng hổ hăm dọa, nói năng sỉ nhục gia đình bọn tôi, chẳng lẽ chúng tôi không thể đánh trả sao? Trần Bằng Trình phun phân đầy mồm, người như vậy đáng bị giáo huấn.”

Đáy mắt Trần Vinh lóe qua hận ý nồng đậm, vốn muốn quát mắng mấy câu nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của Vương Bác Thần, lập tức như rơi xuống hầm băng, không dám nói nhiều nữa, già mồm át lẽ phải mà nói: “Như vậy cũng không nên đánh người, ba vị nguyên lão ở đây, tự có kết luận đúng sai hợp lý, bảo cô giao quyền quản lý tập đoàn Trần Thị ra cũng là nghị quyết của Hội nguyên lão, người trong gia tộc đã đồng ý. Vì vậy, hiện tại cô có trì hoàn cũng vô ích.”

Trần Vinh không dám nói lời độc ác, có chút miệng hùm gan sứa, quả thực là bị Vương Bác Thần đánh cho sợ hãi rồi.

Trần Quốc Cường tức giận đến mức bật cười: “Được đấy, được đấy, vậy mà cháu trai tôi lại bị đánh ở nhà họ Trần. Đây chính là người nối nghiệp mà Trần Quốc Vinh lựa chọn. Đây chính là người mà Trần Quốc Vinh tin tưởng. Trần Quốc Vinh hồ đồ rồi, nhưng Trần Quốc Cường tôi vẫn chưa hồ đồ đến mức dùng người ngoài ức hiếp người nhà mình.”

Đại diện của chi bên, cũng chính là một trong ba đại nguyên lão của Hội nguyên lão – Trần Thắng vẫn luôn không nói gì, lúc này mới mở miệng nói: “Quả thực quá đáng rồi, Vương Bác Thần, cậu nên xin lỗi. Vì vợ cậu mà tập đoàn Trần Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, đây là trách nhiệm của các cậu. Bây giờ người khác nói ra thì các cậu lại không vui, còn ra tay đánh người, các cậu muốn tạo phản sao?”

“Nào nào nào, Vương Bác Thần, tên tạp chủng này, cậu giết tôi luôn đi.”

Trần Quốc Cường giống như một tên vô lại già, trực tiếp áp sát người Vương Bác Thần.

Trần Quốc Vinh nổi giận đùng đùng mà gầm lên: “Quá láo xược, dám ra tay trước mặt mọi người nhà họ Trần, Vương Bác Thần, cậu quá vô pháp vô thiên rồi! Triệu Thanh Hà, đây chính là người chồng tốt của cô đấy! Quả nhiên là sao Chổi cả nhà, nếu các người không tới đây, nhà họ Trần sẽ không biến thành bộ dạng như hiện tại. Vương Bác Thần, Triệu Thanh Hà, hoặc là các người đánh cả tôi luôn, hoặc là các người quỳ xuống xin lỗi nhận sai, giao quyền quản lý tập đoàn Trần Thị ra.”

“Nào, tên tạp chủng, cậu đánh đi, hôm nay nếu cậu không đánh chết tôi, tôi sẽ theo họ cậu. Đồ con hoang, dám đánh cháu tôi trước mặt tôi, coi Tam phòng bọn tôi dễ bắt nạt lắm phải không?”

Bốp!

Bốp!

Trước yêu cầu như vậy, Vương Bác Thần không chút khách khí, giơ tay đánh ra hai cái tát, tát vào hai khuôn mặt già nua của Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường.

Nhìn thấy hai vị nguyên lão Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường bị Vương Bác Thần tát thẳng hai cái, tất cả mọi người nhà họ Trần đều sửng sốt.

Vậy mà hai vị nguyên lão lại bị đánh, vậy mà Vương Bác Thần cũng dám ra tay!

Quá ngông cuồng rồi!
 
Chương 1015


CHƯƠNG 1015

Ngay cả nguyên lão cũng dám đánh.

“Xin tiền thì tôi thấy nhiều rồi, xin đánh thì vẫn là lần đầu tiên tôi thấy.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói.

“Các người làm ầm ĩ đủ chưa?”

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ hận rèn sắt không thành thép truyền vào.

Trần Ngọc đẩy xe lăn của Trần Quốc Vinh xuất hiện.

Trần Quốc Vinh trên xe lăn, vẻ mặt u ám, đáy mắt lóe lên vẻ đau khổ.

Hận rèn sắt không thành thép!

Trần Quốc Vinh đầy vẻ thất vọng nhìn những người trong gia tộc này, đặc biệt là người con trai cả – Trần Vinh.

Thực là khiến ông ta thất vọng cực độ rồi.

Những người bậc dưới của nhà họ Trần nhìn thấy Trần Quốc Vinh đến, lập tức im miệng không nói gì.

Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói: “Xóa bỏ vị trí gia chủ của Trần Ngọc và quyền quản lý tập đoàn Trần Thị của Triệu Thanh Hà là nghị quyết của Hội nguyên lão sau khi cả gia tộc đồng ý, Triệu Thanh Hà đắc tội với nhà họ Tống, gây ra sự đả kích khôn lường cho nhà họ Trần, chúng ta phải ngăn chặn tổn thất kịp thời.”

Trần Quốc Cường nói: “Anh cả, anh cũng thấy rồi đấy, Triệu Thanh Hà mới đảm nhiệm vị trí chủ tịch được mấy ngày mà tập đoàn Trần Thị đã bị niêm phong, nếu còn tiếp tục đảm nhiệm, tập đoàn Trần Thị còn có khả năng tồn tại sao? Nhà họ Tống sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Huống hồ, tập đoàn Trần Thị mang họ Trần chứ không phải họ Triệu, dù gì Triệu Thanh Hà cũng là người ngoài, không thích hợp đảm nhiệm chức chủ tịch của tập đoàn Trần Thị.”

“Hơn nữa, vị trí gia chủ nhà họ Trần, chỉ có thể do người nhà họ Trần đảm nhiệm. Mặc dù Trần Ngọc là người nhà họ Trần nhưng dù sao cũng đã xuất giá, cô ta không thích hợp đảm nhiệm chức gia chủ của nhà họ Trần, mọi người đều không phục.”

“Tôi biết rồi.”

Điều mà đám người Trần Vinh không ngờ tới là giọng điệu của Trần Quốc Vinh lại vô cùng bình tĩnh, không quở mắng bọn họ.

Điều này khiến Trần Quốc Cường và Trần Quốc Vĩ thầm vui mừng trong lòng, xem ra Trần Quốc Vinh cũng biết không thể làm trái ý mọi người nên đành phải đồng ý rồi.

Trên khuôn mặt của Trần Vinh không nhịn được mà hiện lên ý cười, đây chính là cơ hội của ông ta.

Xem ra ông lão đồng ý rồi, dù sao tập đoàn Trần Thị cũng vì Triệu Thanh Hà mà bị niêm phong, ông ta không tin ông lão sẽ không quan tâm.

“Các người đều đồng ý hết rồi sao?”

Ánh mắt của Trần Quốc Vinh liếc nhìn qua khuôn mặt của mọi người của nhà họ Trần, không phẫn nộ, không tức giận, chỉ là giọng điệu bình tĩnh lạ thường, lộ ra vẻ thất vọng vô hạn.

Những người nhà họ Trần còn lại đều không dám nhìn vào mắt của Trần Quốc Vinh, không phải là nhìn ra chỗ khác thì là cúi đầu xuống.

Nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, Trần Quốc Vinh thở dài trong lòng, ông ta vốn muốn mượn Triệu Thanh Hà để Vương Bác Thần giúp đỡ nhà họ Trần một tay, như vậy nhà họ Trần sẽ có tiền đồ vô lượng.

Cho dù Vương Bác Thần không giúp, với năng lực hiện tại của Triệu Thanh Hà, cũng có thể đưa nhà họ Trần lên một tầm cao hơn.

Nhưng những kẻ ngốc này lại vì chuyện tập đoàn Trần Thị bị niêm phong mà tranh quyền đoạt lợi…
 
Chương 1016


CHƯƠNG 1016

Haizz.

Trần Quốc Vinh cười khổ, nói: “Nếu mọi người đều đồng ý rồi, vậy tôi tôn trọng quyết nghị của Hội nguyên lão.”

Cái gì?

Ông lão thực sự đồng ý rồi?

Tất cả mọi người nhà họ Trần đều nhìn Trần Quốc Vinh với vẻ không dám tin, trong ấn tượng của bọn họ, ông lão là một người có thủ đoạn vô cùng cứng rắn, tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho dù cuối cùng có đoạt quyền thành công thì cũng phải tiêu tốn rất nhiều tâm sức.

Nhưng hiện tại ông lão lại đồng ý dễ dàng như vậy?

Điều này khiến người ta có chút không dám tin, quả thực là quá ngạc nhiên rồi.

Trần Vinh vừa kinh ngạc vừa kích động, nói: “Ba, ba, ba thực sự đồng ý rồi sao?”

Hai người Trần Quốc Cường và Trần Quốc Vinh đồng thanh hỏi: “Anh cả, anh nói thật sao?”

Trần Quốc Vinh không quan tâm đến bọn họ mà nói với Triệu Thanh Hà với vẻ áy náy: “Thanh Hà, thiệt thòi cho cháu rồi, ông không ngờ sự việc lại ầm ĩ đến mức như vậy.”

Nghe thấy ông ngoại nói như vậy, Triệu Thanh Hà biết rằng ông ngoại đã nỗ lực hết sức rồi, là những người này tầm nhìn hạn hẹp.

“Ông ngoại, cháu không sao.”

Triệu Thanh Hà lắc lắc đầu, cô không quan tâm đến thái độ của những người nhà họ Trần kia, chỉ là tức giận vì bọn họ thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.

Mọi người là người một nhà, gặp phải khó khăn thì nên cùng nhau sát cánh, đoàn kết một lòng, chỉ có như vậy nhà họ Trần mới có thể hóa giải mọi mối nguy.

Thế nhưng những người nhà họ Trần trước mặt này thì sao?

Bọn họ không những không giúp đỡ mà ngược lại còn chế giễu cười nhạo, nhân cơ hội để đoạt quyền.

“Anh cả, bọn ta quyết định để Trần Vinh trở thành gia chủ thế hệ mới, Trần Vinh là con trai trưởng của chi trưởng, dựa theo quy tắc, vị trí gia chủ nên do cậu ấy kế thừa. Ngoài ra, vị trí chủ tịch của tập đoàn Trần Thị, cũng do Trần Vinh đảm nhiệm. Anh cả, anh xem anh còn có ý kiến gì không?”

Trần Quốc Vĩ giả vờ hỏi.

“Tùy các người quyết định thế nào thì quyết, chuyện của nhà họ Trần, sau này đừng hỏi tôi nữa, tôi chỉ là lão già già yếu mà thôi.”

Trần Quốc Vinh tự mình đẩy xe lăn đi, Trần Ngọc muốn đẩy nhưng bị Trần Quốc Vinh từ chối.

Bóng lưng của ông lão, hiu quạnh không nói nên lời.

Trần Quốc Vĩ và Trần Quốc Cường liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể thấy sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương và như không thể tưởng tượng nổi.

Không ngờ anh cả lại đồng ý, hơn nữa hoàn toàn không can thiệp vào nghị quyết của hội nguyên lão.

Trần Thắng muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Sự vui mừng lộ rõ trên vẻ mặt của Trần Vinh, ông ta chịu đựng nhiều năm như vậy, rốt cục cũng chịu đựng được, chẳng những trở thành gia chủ nhà họ Trần, còn trở thành chủ tịch tập đoàn Trần thị.
 
Chương 1017


CHƯƠNG 1017

Không ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy!

Ông ta cũng đã tính toán đấu tranh dài trong việc tranh quyền, ai ngờ ông cụ căn bản không phản đối!

Ông ta vui vẻ đến mức miệng đều nứt ra, cười ha hả nói: “Chú hai, chú ba, chú Thắng, nhà họ Trần chúng ta có thể đi vào quỹ đạo, còn phải cảm ơn ba chú đã giúp đỡ. Trần Vinh tôi nhất định sẽ vì nhà họ Trần cố gắng tận tâm đến chết mới thôi, nhất định mau chóng giải quyết chuyện tập đoàn gia tộc bị niêm phong, tôi đã bắt đầu tiếp xúc với Tống gia.”

Trần Thắng là nguyên lão đại biểu chi họ hàng nhà họ Trần, cười ha ha nói: “Chúc mừng Trần Vinh, họ hàng chúng ta tin tưởng, cậu nhất định sẽ xử lý công bằng.”

Ý tứ của Trần Thắng rất rõ ràng, chúng tôi ủng hộ ông trở thành gia chủ nhà họ Trần, như vậy, lợi ích ông hứa hẹn cho chúng tôi cũng đừng quên.

“Chú Thắng, chú yên tâm, Trần Vinh tôi nhất định sẽ không thiên vị.”

Trong lòng Trần Vinh thầm mắng một tiếng lão hồ ly, trong mắt chỉ có lợi ích.

Nhưng mà ông ta cũng rất bất đắc dĩ, lần này đoạt quyền, ông ta đã hứa hẹn rất nhiều lợi ích, mới có thể lỗi kéo được bộ ba nguyên lão lớn nhất tới.

Cho đến lúc này, những người còn lại của nhà họ Trần mới phản ứng lại, không ngờ ông cụ cũng không phản đối, cứ như vậy đáp ứng, phải chăng có vấn đề gì hay không?

Chỉ là bọn họ thật sự không nghĩ ra sẽ có vấn đề gì, dù sao tập đoàn Trần thị là bởi vì Triệu Thanh Hà mới bị niêm phong, mà Triệu Thanh Hà là người do ông cụ tự mình chọn, cho nên ông không phản đối cũng là bình thường.

Dù sao cũng đuối lý.

“Nhà họ Trần cuối cùng cũng không rơi vào tay người ngoài. Trần Vinh, từ hôm nay trở đi, cậu chính là gia chủ đời mới của nhà Trần, chủ tịch tập đoàn Trần thị. Tương lai của nhà họ Trần, chỉ có thể dựa vào cậu.”

Lúc này, ánh mắt âm u của Trần Quốc Cường quét về phía Vương Bác Thần.

Vừa rồi ông ta và Trần Quốc Vĩ bị Vương Bác Thần tát hai cái trước mặt tất cả người nhà họ Trần.

Cháu trai của Trần Quốc Cường là Trần Bằng Trình bụm mặt, anh ta là người đầu tiên bị Vương Bác Thần tát cho một bạt tai, giờ phút này thấy đoạt quyền thành công, thì lập tức muốn làm khó, mũi nhọn chỉ thẳng vào Vương Bác Thần, nói: “Bác cả, hiện tại bác là gia chủ, như vậy chuyện vừa rồi chúng ta cũng phải tính toán một chút. Vương Bác Thần động thủ đánh tôi còn chưa tính, còn đánh ông tôi và ông hai tôi, không biết kính trên nhường dưới, không coi ai ra gì, loại người này phải xử lý thật mạnh!”

Trần Quốc Cường cùng với Trần Quốc Vĩ ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Vương Bác Thần, vừa rồi Trần Quốc Vinh ở đây, bọn họ cố ý không đề cập tới việc này, chính là sợ

Trần Quốc Vinh can thiệp vào.

Bây giờ Trần Quốc Vinh đi rồi, phải đàng hoàng xử phạt gia đình này!

Nguyên lão Trần Thắng làm đại biểu chi họ hàng, nhưng cũng không có ra mặt, lợi ích mà ông ta muốn đã lấy được, chuyện còn lại xen vào cũng không có ý nghĩa.

Trần Quốc Cường lại là một người bụng dạ hẹp hòi, người nhà họ Trần ai cũng biết.

Ngày thường mặc dù là một nhà, ai chiếm chút tiện nghi nhỏ của ông ta, ông ta đều phải chiếm lại, ai ở nhà ông ta dùng nhiều nước, ông ta cũng nhất định sẽ đi tới một nhà kia kiếm cớ dùng nhiều nước, một chút thiệt thòi cũng không chịu thua.

Ông ta là người keo kiệt nhất nhà họ Trần, thành quỷ keo kiệt của nhà Trần.

Vừa rồi Vương Bác Thần ở trước mặt mọi người đánh ông ta một bạt tai, một bạt tai này ông ta bất luận như thế nào cũng phải trả lại.
 
Chương 1018


CHƯƠNG 1018

Huống chi, bị một đứa cháu rể có bối phận thấp hơn ông ta hai thế hệ tát cho một bạt tai, nếu ông ta không trả lại, sau này còn mặt mũi nào nữa?

Mà Trần Quốc Vĩ lại là một người cực kỳ sĩ diện, thích nhất người khác nịnh hót ông ta. Hôm nay lại bị ăn bạt tai, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của ông ta sao cũng mất hết, sau này làm sao gặp người?

Cho nên hai người bọn họ, đang đợi Trần Quốc Vinh rời đi rồi làm khó dễ!

Trần Quốc Cường phẫn nộ quát: “Vương Bác Thần, cậu ở dưới mà phạm trên, không coi ai ra gì, có biết tội không!”

Triệu Thanh Hà vô cùng phẫn hận, đám người này, vừa rồi lúc ông ngoại ở đây không dám nói, hiện tại ông ngoại rời đi, cả đám đều nhảy ra.

“Mấy người muốn, chúng tôi đều đã cho các người, đừng ép buộc chúng tôi quá đáng như vậy! Dù sao tất cả mọi người đều là thân thích, chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, tránh khiến mọi người mặt mũi khó coi! Tôi khuyên các người nên thấy tốt thì thu!”

Triệu Thanh Hà lạnh lùng nói, cô thật sự là nhìn thấu hết những người này, nguyên một đám tất cả đều là tiểu nhân nịnh hót, ăn mềm sợ cứng, bỏ đá xuống giếng.

Chỉ là một đám ruồi bọ!

Vương Bác Thần nhìn cũng lười nhìn bọn họ một cái, ôn nhu nói: “Thanh Hà, em cần gì phải tức giận với một đám người ngu ngốc này? Bọn họ tự tìm đường chết, vậy thì thành toàn cho bọn họ. Chúng ta đi thôi.”

“Đứng lại, đã cho các người đi chưa?”

Trần Bằng Trình bây giờ rất kiêu ngạo, vừa rồi đoạt quyền thành công, nhà họ Trần nhìn như là Trần Vinh trở thành gia chủ, nhưng trên thực tế Trần Vinh chỉ là một con rối, chân chính có quyền nói chuyện, vẫn là ba người ông của anh ta.

Cho nên hiện tại anh ta căn bản không có đem Vương Bác Thần để vào mắt, cho rằng lấy thực lực của anh ta bây giờ, hoàn toàn có thể giẫm chết Vương Bác Thần.

Trần Quốc Cường cùng Trần Quốc Vĩ đương nhiên sẽ không để cho Vương Bác Thần cứ như vậy rời đi, đánh hai người bọn họ còn muốn hoàn hảo không tổn hại gì mà rời đi?

Quả thực là chuyện cười.

Hội nguyên lão bọn họ hiện tại nắm quyền, sao lại sợ một Vương Bác Thần nho nhỏ?

Dù xem như đánh được lắm thì đã làm sao?

Tay chân nhà họ Trần cũng rất nhiều.

“Rốt cục mấy người muốn như thế nào?”

Triệu Thanh Hà hoàn toàn nổi giận, đám người vô năng này, hiện tại lại làm khó dễ.

Chẳng lẽ bọn họ không hiểu, ông ngoại đáp ứng bọn họ, là bởi vì thất vọng cực độ sao?

“Muốn như thế nào?”

Trần Bằng Trình âm trầm cười nói: “Đánh tôi thì thôi đi, nhưng lại dám đánh nguyên lão hội của nhà họ Trần, đây là sự miệt thĩ đối với nhà họ Trần! Chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ! Huống chi, ông tôi và ông hai tôi đều bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà lại bị một thằng nhóc con tát cho một bạt tai, chuyện này dễ dàng giải quyết như vậy sao?”

“Phải quỳ xuống, tiếp nhận xử phạt của nhà họ Trần, nếu không đừng nghĩ bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Trần!”
 
Chương 1019


CHƯƠNG 1019

“Các người cũng chỉ có ý này?”

Triệu Thanh Hà nhìn chằm chằm Trần Quốc Cường và Trần Quốc Vĩ, hai lão già này thật sự là vừa xấu vừa ngu!

“Đây đương nhiên là ý tứ của chúng ta, chúng ta đều lớn tuổi như vậy, bị một hậu bối đánh, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta làm sao gặp người khác đây?”

Trần Quốc Vĩ bình tĩnh nói.

Hiện tại đoạt quyền thành công, bọn họ đã không còn băn khoăn gì nữa.

Hôm nay không phế Vương Bác Thần, làm sao lập uy?

Trần Quốc Cường thản nhiên nhấp một ngụm trà, chép chép miệng nói: “Triệu Thanh Hà, cô cho rằng cô làm tập đoàn Trần thị bị niêm phong thì không có việc gì sao? Cô phải chịu trách nhiệm! Mà cái người chồng này của cô, cư nhiên còn thẹn quá hóa giận động thủ đánh chúng tôi, chẳng lẽ muốn chúng tôi buông tha truy cứu sao?”

Triệu Thanh Hà lo lắng nhìn Vương Bác Thần một cái, cô cũng không phải lo lắng những tên ngu xuẩn này, mà là lo lắng, nếu mà Vương Bác Thần động thủ, khẳng định sẽ đánh rất mạnh tay, cái này nếu truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Vương Bác Thần sẽ không tốt.

Dù sao chồng của cô chính là thế thân của thần chủ, nếu bởi vì những tên ngu xuẩn này mà làm hỏng danh tiếng, vậy thì mất nhiều hơn được.

Nghĩ tới đây, Triệu Thanh Hà quát lớn nói: “Tôi khuyên mấy người không nên được voi đòi tiên, vẫn là nên thấy tốt liền thu. Ông xã tôi, không phải là người các người có thể động đến, đừng tự mình chuốc lấy đau khổ!”

“Đây là sợ rồi sao? Ngoài mạnh trong yếu đúng không?”

Trần Bằng Trình âm dương quái khí nói: “Vừa rồi lúc đánh chúng tôi không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ tính sổ sau, biết sợ rồi sao? Đã tự làm gì rồi! Lập tức quỳ xuống cho tôi, nể tình các người có quan hệ thân thích với nhà họ Trần, chỉ là đánh gãy hai chân Vương Bác Thần là được, sẽ không đòi mạng!”

“Vậy thì đánh gãy hay chân đi.”

Vương Bác Thần gật đầu nói.

Người nhà họ Trần vừa nghe lời này, có chút không kịp phản ứng.

“Không phải anh ta rất cứng rắn sao? Sao bây giờ lại sợ?”

“Ha ha, chỉ là một cái đảo lộn mà thôi, cậu cho rằng cậu ta có bao nhiêu kiên cường? Lúc trước chẳng qua là ỷ vào mình có thể đánh, còn có ông cụ làm chỗ dựa mà thôi. Hiện tại ông cụ không có chỗ dựa, cậu ta đánh hay thì có ích lợi gì? Thế giới này, không phải cứ nắm tay cứng là được.”

“Xí nghiệp gia tộc bị niêm phong, ông cụ đã đối với cả nhà bọn họ thất vọng cực độ, nhìn lầm người, làm sao có thể lại che chở bọn họ. Hiện tại ông cụ buông tay mặc kệ, bọn họ còn có thể nhảy nhót được sao?”

Người nhà họ Trần châm chọc khiêu khích nói, lời nói vô cùng chói tai.

Bọn họ lại quên, lúc trước là ai ở thời điểm nhà họ Trần sắp bị diệt môn, ra mặt giúp nhà họ Trần giải quyết nguy cơ.

Nếu như không phải Vương Bác Thần, bọn họ đã sớm bị Hạ Thế Duệ giết chết, làm sao còn có cơ hội châm chọc ở chỗ này.

Triệu Thanh Hà tức giận nhìn đám người này, cô đối với chủ tịch tập đoàn Trần thị căn bản không có hứng thú, cho dù là bị lấy đi, bị đoạt quyền, cô cũng không thèm để ý.
 
Chương 1020


CHƯƠNG 1020

Cô tức giận chính là, đám người này lấy oán trả ơn, không chút nào niệm đến ân tình lúc trước.

Nhà họ Trần vốn là muốn bị diệt tộc đấy!

Là Vương Bác Thần cứu bọn họ!

Là Vương Bác Thần giải quyết nguy cơ của nhà họ Trần!

Hiện tại bọn họ lại qua cầu rút ván, làm sao có thể không khiến người ta tức giận cho được.

“Mấy người, những cái thứ đồ vong ân phụ nghĩa này, nếu không phải Bác Thần hỗ trợ, mấy người đều bị Hạ Thế Duệ giết, nhà họ Trần cũng bị diệt, hiện tại lại ở chỗ này lời nói lạnh nhạt, các người còn biết xấu hổ hay không?”

Triệu Thanh Hà tức giận bất bình nói.

“Đừng nói những lời vô dụng này nữa!”

Trần Bằng Trình mỉa mai nói: “Chẳng lẽ chúng tôi nhờ Vương Bác Thần giúp đỡ chắc? Tất cả đều là do cậu ta tự mình đa tình mà thôi! Một người ngoại có thể ra sức vì nhà họ Trần, đó là vinh hạnh của cậu ta! Được rồi, bớt nói bừa đi, nếu đã nhận thua, vậy thì quỳ xuống nhận trừng phạt! Cũng chỉ là đánh gãy hai cái chân của cậu mà thôi, cũng không lấy được mạng của cậu.”

“Đúng vậy, đánh gãy hai chân cậu, cũng đã hạ thủ lưu tình rồi.”

“Hừ, theo ta nói, trực tiếp phế hết tay chân, đây mới là……”

Rắc!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“A…”

Lời của bọn họ còn chưa nói hết, chợt nghe có người gãy xương, tiếng kêu thảm thiết vang lên, làm cho toàn thân mọi người nổi lên một tầng da gà!

Bọn họ nhìn theo phía phát ra tiếng kêu, chỉ thấy hai chân Trần Bằng Trình cong lại, quỳ trên mặt đất.

Hai chân của Trần Bằng Trình bị gãy ở phía trước, bị người ta đánh gãy!

Xoẹt!

Quá nhẫn tâm!

Bọn họ nhất thời nhìn về phía Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần thu hồi chân phải, mặt không chút thay đổi nói: “Chính xác, đánh gãy hai chân là trừng phạt nhẹ nhất, nể mặt ông nội, đây chỉ là một cái giáo huấn. Ai còn dám lắm miệng một câu, vậy lập tức đánh gãy cả tay chân.”

Cái gì?

Loại thời điểm này, anh ta còn dám uy hiếp, anh ta lấy đâu ra sức lực!

Trần Quốc Cường “đằng” một cái đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập ý hận, trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, hốc mắt tựa hồ đều muốn nứt ra!

Cháu của ông ta, bị Vương Bác Thần đánh gãy hai chân trước mặt ông ta!

“Mày thật to gan, dám đánh gãy hai chân cháu tao!”

“Tao xem mày chính là chán sống rồi!”

“Đồ lão bất kính, lá gan của tôi vẫn rất lớn, lần đầu tiên ông biết sao?”

Bộp!

Vương Bác Thần giơ tay lên tát vào mặt Trần Quốc Cường.
 
Chương 1021


CHƯƠNG 1021

Ông nội muốn để cho nhà họ Trần nâng cao một bước, cho nên mới để cho Triệu Thanh Hà đến chưởng quản tập đoàn Trần thị, ông ta tuy rằng không biết thân phận của mình, nhưng phỏng chừng ít nhiều cũng đoán được một ít, cho nên mới có thể làm ra quyết định như vậy.

Nhưng những lão già Trần Quốc Cường này, chẳng những không có một chút cống hiến, ngược lại lấy oán trả ơn cản trở, gặp được người ngoài giống như chó chết, đối với thân nhân của mình lại giống như chó dữ.

Vương Bác Thần ghét nhất chính là loại người này.

Một bạt tai này của Vương Bác Thần rất nặng, đánh cho Trần Quốc Cường quỳ rạp trên mặt đất, vốn đã không còn lại mấy cái răng, hiện tại tất cả đều bị đánh rớt.

Một cái tát này, khiến cho tất cả mọi người phảng phất cảm giác được đau đớn, khóe miệng giật giật.

Trần Quốc Vĩ theo bản năng sờ sờ má trái của mình, vừa rồi bị Vương Bác Thần đánh một bạt tai, hiện tại lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

Vốn ông ta còn muốn quát lớn vài câu, thế nhưng thấy một màn như vậy, nhất thời ngậm miệng.

Tiểu súc sinh này thật sự dám ra tay, một chút cũng sẽ không bởi vì bọn họ là nguyên lão hoặc tuổi lớn mà kiên kỵ.

“Còn gì muốn nói nữa không?”

Ánh mắt Vương Bác Thần nhìn về phía mọi người nhà họ Trần.

Ánh mắt Trần Vinh lóe lên, không tiếp lời. Ông ta biết tên cuồng điên Vương Bác Thần này sẽ ra tay, cho nên sau khi khơi mào sự tình, liền biết điều ngậm miệng.

Trần Bằng Trình lại không biết sống chết, nhất định phải cứng rắn với Vương Bác Thần, đây không phải là muốn chết sao?

Trên thực tế trong lòng Trần Vinh có chút vui sướng khi người gặp họa, lão già Trần Quốc Cường này thừa dịp cơ hội lần này, áp chế không ít lợi ích, một chút tình cảm cũng không nói.

Biết rõ Vương Bác Thần sẽ ra tay đánh người, cho nên Trần Vinh lười nhắc nhở.

“Ai nha, sự tình như thế nào mà phải nháo đến nước này đây? Có chuyện gì cũng dễ thương lượng mà, không cần phải động tay. Theo tôi thấy chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, cả nhà Triệu Thanh Hà bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, đã xem như trừng phạt, chúng ta là gia tộc lớn, không nên bụng dạ hẹp hòi như vậy.”

Trần Thắng vẫn thờ ơ lạnh nhạt lúc này đứng ra làm hòa sự việc.

Ông ta là đại biểu chi họ nhà họ Trần, một trong bộ ba nguyên lão nhà họ Trần, ông ta biết rõ ý kiến của mình kỳ thật không có tác dụng gì, cho nên ông ta cũng không muốn đắc tội.

Vừa ủng hộ Trần Vinh đoạt quyền, lại không muốn để cho Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà ghi hận mình, cho nên vẫn không nói gì.

Theo ông ta xem ra, nếu Trần Vinh đã đáp ứng, lợi ích của mình đã tới tay, vậy thì không cần thiết phải lội vào vũng nước đục này nữa.

“Một đám bắt nạt kẻ yếu, bùn nhão không đỡ nổi tường.”

Vương Bác Thần chán ghét nói một câu, dẫn theo Triệu Thanh Hà trực tiếp rời đi.

Triệu Thanh Hà cũng không muốn tiếp tục ở lại, nhìn thấy những người vong ân phụ nghĩa này, khiến cho cô ghê tởm.

“Trần Thắng, ông là có ý gì? Cầm lợi ích của nhà họ Trần mà lại nói giúp bọn họ?”

Chờ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đi rồi, Trần Quốc Vĩ mới bất mãn liếc xéo Trần Thắng.

Ông ta vẫn rất chán ghét Trần Thắng, là cọng cỏ đầu tường theo gió ngã.
 
Chương 1022


CHƯƠNG 1022

“Sao lại kéo tôi vào đây? Tôi không phải là vì tốt cho mấy người sao? Chẳng lẽ các người có thể đánh thắng Vương Bác Thần sao?”

Trần Thắng tức giận nói: “Thực lực của Vương Bác Thần các người còn không biết sao? Nếu đã đoạt quyền thành công, hà tất phải tiếp tục gặp xui xẻo này.”

“Câm miệng, cái đồ lương lẹo nhà ông, ông cùng lắm cũng là một cái đại biểu chi họ mà thôi, có tư cách gì ở chỗ này nói ẩu nói tả? Người bị đánh không phải là ông phải không?”

Trần Quốc Cường từ trên mặt đất đứng lên, tất cả lửa giận đều phát tiết trên người Trần Thắng.

“Trần Quốc Cường, con mẹ nó, tôi thấy cậu bị hai cái tát kia đánh hỏng đầu óc rồi đúng không? Mấy người đang ngồi ở đây ai là đối thủ của Vương Bác Thần? Trần Bằng Trình là quán quân Sanda, sao lại bị người ta đánh gãy chân? Đoạt quyền thành công thấy tốt liền thu, nhất định phải đổ thêm dầu vào lửa chính mình chịu thiệt mới cam tâm sao? Tôi xem là do mấy người đáng đời!”

Trần Thắng châm chọc vài câu, ông ta mặc dù là đại biểu chi họ, nhưng không có nghĩa là ông ta nguyện ý bị những người này nhục nhã.

Hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Trần Quốc Cường hận không thể giết người, nhưng trước mắt vẫn là hai chân của cháu trai quan trọng, lập tức liên hệ bệnh viện trị liệu hai chân cho Trần Bằng Trình.

Trần Quốc Vĩ mắt già thâm thúy, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đoạt quyền thành công, Trần Vinh cũng lười khen tặng mấy lão già này, ngoài miệng an ủi vài câu, cũng mặc kệ.

Đừng nhìn những người này vừa rồi đoạt quyền đồng tâm hiệp lực, nhưng trên thực tế chính là chó cắn chó một miệng lông, ai cũng không thấy ai tốt cái gì.

Trong bệnh viện, Hoa Mạnh Trường đã biết chuyện xảy ra ở nhà họ Trần, tức giận đến đập vỡ cái ly trong tay.

“Một đám vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, sư phụ sư nương tôi giúp các người như vậy, các người lại lấy oán trả ơn! Muốn chữa chân phải không? Nằm mơ đi!”

Hoa Mạnh Trường lập tức gọi điện thoại, cả giận nói: “Từ giờ trở đi, tất cả các bác sĩ, đều nghe rõ cho tôi, bất luận kẻ nào nhà họ Trần ở Ma Đô muốn khám bệnh, cũng đừng khám cho ông đây, nhất là Trần Bằng Trình, ai dám trị liệu hai chân cho cậu ta, chính là đối nghịch với tôi!”

“Thật sự là một đám cẩu vật vong ân phụ nghĩa, ở thời điểm công ty bị niêm phong khẩn yếu quan đầu này, lại còn muốn tranh quyền đoạt lợi! Gia tộc như vậy, thật sự là quá làm cho ta thất vọng.”

Trần Ngọc thất vọng nói.

Bà vốn tưởng rằng, sau khi Vương Bác Thần giải quyết nguy hiểm Hạ Thế Duệ này, người nhà họ Trần có thể tỉnh táo hơn một chút, mặc dù không thể đoàn kết nhất trí, nhưng ít ra sẽ không tiếp tục nội chiến.

Cũng không nghĩ tới lúc này mới qua vài ngày, đã xảy ra chuyện đoạt quyền.

Công ty bị niêm phong, chuyện này vốn là Tống Nguyên Lễ không đúng trước, con gái của bà là Triệu Thanh Hà là người bị hại, nếu không phải Vương Bác Thần, ai cũng không thể tin được phía sau sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì.

Hiện tại người nhà họ Trần, lại dùng điểm này để công kích con gái của bà, quả thực là vô tình vô nghĩa.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con xem như đã nhìn thấu, những người đó cũng không phải thứ gì tốt, sau này cho dù là bọn họ cầu xin con, con cũng sẽ không giúp bọn họ!”
 
Chương 1023


CHƯƠNG 1023

Triệu Thanh Hà cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, cô nể mặt mẹ và ông ngoại, toàn tâm toàn ý muốn giúp nhà họ Trần lần này, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Cô thiếu chút nữa bị Tống Nguyên Lễ làm nhục, người nhà họ Trần chẳng những không an ủi một chút, ngược lại còn trả đũa, nhân cơ hội đoạt quyền.

Thân thích như vậy, thật sự là làm cho người ta ghê tởm.

Lấy oán báo ân.

Như để cô có thêm một lần giáo huấn.

“Ông ngoại đâu? Bên đó có chuyện gì không mẹ?”

Triệu Thanh Hà có chút lo lắng cho ông ngoại.

Nhà họ Trần xảy ra chuyện ghê tởm như vậy, cô có thể cảm nhận được sự thất vọng và áy náy của ông ngoại.

Ông ngoại tính tình quật cường, ở trong hội nghị gia tộc, ngay cả một câu nặng lời cũng không nói, đây là thất vọng cỡ nào, mới có thể làm cho ông nản lòng thoái chí như vậy.

“Ông ngoại con muốn một mình yên tĩnh một chút, ngay cả mẹ cũng không gặp. Thanh Hà, con đừng trách ông ngoại con, ông là có tâm tốt, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải một đám cẩu vật như vậy.”

Trần Ngọc lo lắng Triệu Thanh Hà ghi hận Trần Quốc Vinh, dù sao cuối cùng Trần Quốc Vinh cũng không bảo vệ Triệu Thanh Hà, cái gì cũng không nói.

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến ông ngoại.”

Vương Bác Thần nhìn chuỗi vòng tay trên cổ tay Dao Dao, bên trong ẩn chứa linh khí dao động mạnh mẽ, anh có thể cảm nhận rõ ràng được.

Đây không phải là một chuỗi vòng tay đơn giản, mà là một kiện linh vật.

Linh vật chính là vật ẩn chứa linh khí, một số đồ vật với tuổi thọ cao, tự thân cũng sẽ sinh ra linh vật. Còn có một ít linh vật biến thành linh vật là thông qua hậu thiên gia trì.

Ví dụ như chuỗi vòng tay Dao Dao đeo, chính là thông qua linh khí của hậu thiên gia trì, mới biến thành linh vật, có công hiệu tiêu tai trừ nạn, mặt trên tản ra phật quang nhàn nhạt, nói rõ cho chuỗi vòng tay này thêm linh khí, là một vị cao tăng.

Ở trong cuộc sống, trên thực tế linh vật cũng không thấy nhiều, rất nhiều cái gọi là đồ vật phát sáng này kia, phần lớn đều là giả.

Loại đồ vật này chỉ có thể ngộ không thể cầu, một ít lão tăng Tiên đạo pháp lực cao thâm, có được năng lực như vậy, nhưng mà loại người này người bình thường phần lớn đều rất khó nhìn thấy.

Bọn họ một lòng xin hỏi, không hỏi hồng trần tục sự, gặp được là duyên phận, không gặp được mới là bình thường.

Hiện tại mọi người gọi là cao tăng lão đạo, trên thực tế phần lớn chính là vì lừa tiền mà thôi, năng lực của bọn họ cũng chỉ là nói một chút kinh văn mà thôi.

Ông ngoại tặng chiếc vòng tay này cho Dao Dao, ý tứ của ông rất rõ ràng, một mặt là bù lại áy náy của mình, mặt khác là muốn thông qua phương thức này nói cho Vương Bác Thần biết, ông vẫn ủng hộ Triệu Thanh Hà như cũ.

Ông ngoại dụng tâm lương khổ, đáng tiếc người nhà họ Trần không ai có thể xem hiểu.

Ông ngoại có thể một mình phát triển nhà họ Trần đến quy mô như bây giờ, chuỗi vòng tay này mang đến cho ông không ít may mắn, ông đưa chuỗi vòng tay này cho Dao Dao, ý tứ sâu xa là ông muốn đưa nhà họ Trần cho Triệu Thanh Hà.

“Bác Thần, chuyện của nhà họ Tống bên kia, lần này có thể giải quyết được không?”

Trần Ngọc lo lắng hỏi.
 
Chương 1024


CHƯƠNG 1024

Nhà Tống không đơn giản, tuy rằng cũng là một trong Tam Hùng của Ma Đô, nhưng bà lại được biết, chỗ dựa sau lưng nhà họ Tống quá lớn. Thực lực chân chính của nhà họ Tống, cũng không kém bao nhiêu so với nhà họ Chu lúc trước.

“Mẹ đừng lo lắng, không có chuyện gì lớn. Tư Lam không phải đã tới rồi sao, lần này nhà họ Tống đuối lý, bọn họ cũng không dám làm gì. Công ty Hoa Nguyên rất nhanh có thể giải cấm thôi, nhưng mà tập đoàn Trần thị, chỉ sợ không dễ dàng giải cấm như vậy.”

Vương Bác Thần trêu tức nói.

Tư Lam ra mặt, Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà đều yên tâm không ít, dù sao ở một trình độ nào đó, Tư Lam chính là đại biểu cho thần chủ.

“Vậy để cho nhà họ Trần chịu thiệt một chút, đám súc sinh này, không có một chút lương tâm.”

Trần Ngọc ghi hận nói.

“Cô, chị họ, tôi đến xin lỗi hai người.”

Lúc này, con gái của Trần Vinh là Trần Yên Nhiên tới cửa.

Vương Bác Thần sửng sốt, Trần Yên Nhiên lại đến xin lỗi? Đây thực sự là mặt trời mọc từ phía tây.

Trần Yên Nhiên thế mà lại đến xin lỗi, thực sự nằm ngoài dự đoán của Vương Bác Thần.

Phải biết rằng trước đó, Trần Yên Nhiên luôn không có việc gây sự.

Bắt đầu từ khi cả nhà Triệu Thanh Hà đến chúc thọ Trần Quốc Vinh, cô ta vẫn luôn không quen nhìn Triệu Thanh Hà, hơn nữa gây ra không ít phiền phức.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trần Yên Nhiên là một tiểu thư điêu ngoa thất thường, khiến cho cô ta phải xin lỗi, quả thực là khó có thể tưởng tượng.

“Yên Nhiên đến rồi à? Mau vào đi.”

Nhìn Trần Yên Nhiên đứng ở cửa không vào, dáng vẻ xấu hổ, Trần Ngọc cười kéo cô ta đi vào.

Triệu Thanh Hà ngạc nhiên nhìn Trần Yên Nhiên, cô ta không phải vẫn luôn không vừa mắt mình sao? Vậy mà đến xin lỗi mình? Thật sự là khiến người ta không thể tin nổi.

Nhưng nếu Trần Yên Nhiên xin lỗi, Triệu Thanh Hà cũng sẽ không để bụng chuyện trước kia, chỉ cần cô ta biết sai là được.

“Cô, chị họ, trước đây là cháu không đúng, điêu ngoa thất thường, ngang ngược, hai người đừng để trong lòng.”

Gương mặt Trần Yên Nhiên đỏ bừng, không tự nhiên cúi đầu nói, sợ Triệu Thanh Hà sẽ không nhận lời xin lỗi: “Cháu làm sai rất nhiều chuyện, bây giờ mới nhận ra, cháu xin lỗi mọi người.”

Vừa nói, Trần Yên Nhiên còn cúi người chào Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà.

Trần Ngọc ngăn lại nói: “Con bé này, đều là người một nhà, cái gì mà xin lỗi với không xin lỗi, chuyện trước kia thì cho nó qua đi, ai mà không từng mắc sai lầm chứ. Khi còn trẻ, cô còn điêu ngoa hơn cháu đấy.”

Triệu Thanh Hà cũng nói: “Yên Nhiên, nếu cô đã đến rồi, những chuyện không thoải mái trước kia đều bỏ qua đi, mau ngồi xuống, còn chưa ăn sáng đúng không? Ăn cùng đi.”
 
Chương 1025


CHƯƠNG 1025

Hốc mắt Trần Yên Nhiên hồng hồng nói: “Cô, chị họ, cảm ơn hai người có thể tha thứ cho cháu, sau này cháu sẽ không bao giờ thất thường như vậy nữa. Trong lúc này, chúng ta hẳn là nên đoàn kết lại. Ba cháu làm những chuyện đó, cháu cũng không nhìn nổi, cháu thay mặt ông ấy xin lỗi mọi người.”

Trần Ngọc thở dài nói: “Yên Nhiên à, đó là chuyện giữa người lớn, các cháu cũng không nên nghĩ nhiều về mấy thứ này. Đều là người một nhà, không nói đến chuyện hai nhà, cô giận cũng là giận bọn họ, cháu đừng xen vào. Giữa chúng ta có hiểu lầm gỡ bỏ là được rồi, cô biết cháu là đứa bé ngoan, chẳng qua là tính tình không tốt một chút thôi.”

Bên cạnh Vương Bác Thần nhìn Trần Yên Nhiên, cứ có cảm giác không đúng lắm.

Hiện tại Trần Yên Nhiên chạy đến xin lỗi, có phải hơi trùng hợp không?

Nhưng hiện giờ anh nói gì cũng không hay.

Trần Yên Nhiên cẩn thận hỏi: “Cô, chị họ, đêm nay cháu có thể ở lại chỗ này của mọi người không, cháu không muốn về nhà. Cháu cãi nhau với ba cháu một trận, cháu biết ông ấy mà làm chủ gia đình, sẽ làm nhà họ Trần suy tàn, cháu vẫn ủng hộ quyết định của ông nội, để mọi người đến quản lý. Nhưng ba cháu không nghe. Cháu vừa đi tìm ông nội, ông nội không muốn gặp ai cả, cháu có hơi lo lắng cho ông ấy.”

Trần Ngọc vỗ vỗ tay cô ta nói: “Nếu cháu muốn ở lại thì ở lại, dù sao cũng còn phòng trống. Ông nội cháu bên kia bây giờ cần ở một mình, trước tiên đừng quấy rầy ông ấy. Dù sao trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với ông ấy cũng là đả kích rất lớn.”

Vương Bác Thần không tin Trần Yên Nhiên sẽ thay đổi tốt nhanh như vậy, nhíu mày nói: “Ở đây có lẽ không tiện cho lắm, bây giờ ba cô hận không thể giết chết chúng tôi, cô mà đến chỉ tổ tăng thêm hiểu lầm.”

“Anh nói gì vậy chứ.”

Triệu Thanh Hà không vui liếc anh một cái.

“Anh rể, xin lỗi, trước đây đều là em sai, nếu anh giận, thì đánh em một cái đi. Cô, chị họ, nếu anh rể không muốn cháu ở lại, thì cháu sẽ ra ngoài ở khách sạn vậy, xin lỗi đã quấy rầy mọi người.”

Trần Yên Nhiên nói, nước mắt loạt xoạt rơi xuống.

“Bác Thần, con đưa Dao Dao ra ngoài chơi đi.”

Trần Ngọc không vui nói, vất vả lắm Trần Yên Nhiên mới hiểu chuyện, sao lại muốn mâu thuẫn thêm chứ.

Vương Bác Thần âm thầm thở dài, liếc Trần Yên Nhiên một cái, trong mắt đầy ý cảnh cáo.

“Anh rể, rất xin lỗi.”

Trần Yên Nhiên lúc này yếu đuối như một con thỏ hiền lành vô hại, khóc sướt mướt, khiến người ta sinh ra tâm lý đồng cảm.

Triệu Thanh Hà tức giận, trừng mắt với Vương Bác Thần, an ủi Trần Yên Nhiên: “Yên Nhiên, đừng để ý đến anh ấy, cô cứ an tâm ở lại đây đi, tôi đồng ý.”

Bên này Trần Yên Nhiên đến cửa xin lỗi, nhìn qua vui vẻ hòa thuận.

Mà bên kia, Trần Quốc Cường lại tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

“Các người vì sao không nhận cháu tôi? Tôi là Trần tam gia của nhà họ Trần, các người dựa vào cái gì không chữa trị chân cho cháu tôi?”

Trần Quốc Cường tức đến run rẩy, hai chân Trần Bằng Trình bị Vương Bác Thần đánh gãy, ông ta vội vàng đưa đến bệnh viện, nhưng không ngờ bệnh viện bên kia lại không nhận!

“Xin lỗi, chúng tôi nhận được thông báo bên trên, không khám bệnh cho người nhà họ Trần.”

Viện trưởng bệnh viện đích thân ra giải thích ông ta cũng rất khó xử.
 
Chương 1026


CHƯƠNG 1026

Nhà họ Trần là nhà đứng đầu trong Tam Hùng của Ma Đô, nhưng đây là mệnh lệnh trực tiếp từ Hoa y thánh, sao ông ta dám phản kháng chứ.

Toàn bộ hệ thống chữa trị y tế nước R, đều là Liên minh y học phụ trách, Minh chủ Liên minh y học là Hoa Mạnh Trường, nếu ông ta dám vi phạm, sau này cũng đừng mong ăn chén cơm này.

“Mẹ nó, phía trên là ai, ông nói ra cho ông đây biết, mẹ, cháu tôi đã nghiêm trọng như vậy, các người xứng là bác sĩ sao? Còn không phải là đòi tiền à? Nhà họ Trần chúng tôi nhiều tiền như vậy, mau chữa cho cháu tôi, không thì tôi cho các người biết tay.”

Trần Quốc Cường hùng hổ nói, Hai chân Trần Bằng Trình càng lúc càng nghiêm trọng, nếu cứ kéo dài, hai chân chắc chắn sẽ phải bỏ, nửa đời sau chỉ có thể trải qua trên xe lăn.

“Trần tam gia, không phải chúng tôi không chữa, mà là lệnh của bên trên, tôi cũng không có cách nào, ông đến bệnh viện khác thử xem, thứ lỗi tôi không thể theo cùng.”

Viện trưởng nói xong, cũng không để ý tới Trình Quốc Cường, trực tiếp quay người bỏ đi.

Đúng là ông ta không thể động vào Trần tam gia, nhưng so với thần y hoa, Trần tam gia tính là cái quái gì.

Trần Quốc Cường giận đến chửi mẹ nó, trợn mắt thở phì phò, nhưng lại không có cách nào cả, người ta không nhận thì có thể có cách nào chứ.

“Đến bệnh viện khác!”

Trần Quốc Cường nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng ông ta đã có một suy đoán, chỉ là xác thực lại một chút.

“Xin lỗi, bệnh viện của chúng tôi nhận được lệnh từ bên trên, không chữa bệnh cho người nhà họ Trần…”

“Trần tam gia, thật sự ngại quá, phía trên đã ra lệnh, tôi cũng rất khó khăn…”

“Trần tam gia, bệnh viện chúng tôi không dám nhận, ngài đi bệnh viện khác thử xem…”

“Trần tam gia, ngài đừng nóng, đây không phải chuyện tiền bạc ngài hiểu không? Nhà họ Trần các người đắc tội với người ta.”

“Xin lỗi, chúng tôi không nhận, mặt trên đã trực tiếp chỉ đạo, các người vẫn nên quay về suy nghĩ xem mình đã đắc tội với người nào, không thì sẽ chẳng bao giờ có người dám chữa bệnh cho cậu Trần đâu.”

Tất cả bệnh viện lớn nhỏ của Ma Đô đều đã đến, không một bệnh viện nào dám nhận Trần Bằng Trình.

Trần Quốc Cường đã tuyệt vọng, hiện tại ông ta đã biết, rốt cuộc là ai đưa ra lệnh này, đây là nhắm vào chính nhà họ Trần bọn họ!

Trần Bằng Trình đã đau đến ngất đi, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, dù sao trước đó đã làm sơ cứu khẩn cấp, nhưng nếu bây giờ không kịp thời chữa trị, hai chân này của cậu ta đời này phải chắc chắn sẽ mất.

“Nhà họ Tống, chắc chắn là ý của nhà họ Tống!”

Trên mặt Trần Quốc Cường không khỏi nghĩ mà sợ: “Triệu Thanh Hà đắc tội cậu Tống, đây là cậu Tống trả thù! Đầu tiên là cho người niêm phong tập đoàn Trần thị, hiện giờ lại tổng tấn công bao vây diệt trừ nhà họ Trần, đây là vì Triệu Thanh Hà!

“Con tiện nhân kia, liên lụy đến nhà họ Trần, liên lụy đến cháu trai tao, mày chờ đó cho tao!!”

Trần Quốc Cường mắng một lúc, không đành lòng nhìn Trần Bằng Trình đã ngất đi, cực kỳ đau đớn đành phải về nhà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top