Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 761


CHƯƠNG 761

Mấy người anh một câu tôi một câu, hai ba câu thì đổ hết mọi chuyện lên người Trần Ngọc.

Ông cụ Trần lạnh mặt, nhìn sang Trần Yên Nhiên với cái mặt sưng thành đầu heo.

“Yên Nhiên bị làm sao thế? Một đứa trẻ như con bé, nó là cháu gái của chị cả, lẽ nào chị cả ngay cả Yên Nhiên cũng không tha sao?”

Trần Hương Lan trực tiếp bật khóc, nói: “Ba, sau này bọn con dọn ra ngoài, nếu chị cả trở về rồi, chắc chắn sẽ không tha cho bọn con.”

Mộc Lai nhỏ giọng nói: “Ba, anh cả là anh ruột của chị cả, Yên Nhiên là cháu gái ruột của chị cả, chị ấy cũng nhìn không thuận mắt, càng đừng nói tới Hương Lan và con.”

Sắc mặt của Trần Quốc Vinh càng lạnh lẽo.

Sắc mặt của bà cụ Trần không thân thiện nhìn sang đám người Trần Ngọc, vẫy tay nói với Trần Yên Nhiên: “Yên Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bà nội làm chủ cho cháu.”

Nhìn thấy đám người ông cụ Trần đi ra, Trần Yên Nhiên lập tức bật khóc, giống như chịu ấm ức rất lớn, trực tiếp lao tới quỳ ở trước mặt ông cụ Trần và bà cụ Trần, ôm đùi khóc: “Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu, cháu chỉ nói một câu bọn họ là tới ăn ké thì bị đánh, còn ép cháu quỳ xuống xin lỗi. Cháu chỉ không cẩn thận đạp cô một cái, cháu đã xin lỗi cô rồi, bọn họ vẫn không chịu tha cho cháu.”

Trần Hương Lan nhân cơ hội nói: “Yên Nhiên à, cháu cũng đừng cảm thấy ấm ức, người cô này của cháu năm đó là cô cả của nhà họ Trần, uy phong hơn cháu nhiều. Vừa rồi ngay cả cô cũng bị đánh, còn nói cô là con vợ bé sinh ra, ngay cả tư cách quỳ xin lỗi cũng không có.”

“Vinh, rốt cuộc chuyện gì?”

Sắc mặt của ông cụ Trần tái xanh, nhìn sang Trần Vinh.

Trần Vinh ngoan ngoãn nói lại một lượt đầu đuôi sự việc, đương nhiên đổ tất cả lỗi lên gia đình của Trần Ngọc.

“Ba, con không dám chọc Ngọc, em ấy bây giờ rất uy phong. Con rể của em ấy – Vương Bác Thần từng cứu mạng của ba và con gái Vu tổng, vừa rồi hình như còn uy hiếp em rể Mộc Lai quỳ xuống đúng chứ? Nếu không quỳ Vu tổng người ta sẽ không hợp tác với nhà họ Trần chúng ta nữa. Vừa rồi còn bắt con và Yên Nhiên quỳ, nếu không quỳ đám người Tôn đạo không hợp tác với nhà họ Trần chúng ta nữa. Con một câu cũng không dám nói. Con rể của người ta rất giỏi, một câu thì có thể khiến nhà họ Trần chúng ta chết.”

“Ba, không phải như vậy.”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nghe thấy những lời này, Trần Ngọc cũng sốt ruột rồi, vừa rồi rõ ràng là bọn họ kiếm chuyện trước.

Hai mắt của ông cụ Trần nhìn chằm chằm Trần Ngọc, đáy mắt vụt qua một tia thần sắc phức tạp, tức giận nói: “Ai là ba mày? Ai cho mày trở về? Mày quỳ xuống cho tao!”

Vương Bác Thần vừa muốn lên tiếng thì bị Trần Ngọc cản lại.

Trần Ngọc đưa Dao Dao cho Vương Bác Thần bế, sau đó không nói một câu, từ từ đi về phía ông cụ Trần.

“Mẹ, mẹ không cần quỳ, nếu nơi này không chào đón chúng ta, chúng ta đi!”

Triệu Thanh Hà đi kéo Trần Ngọc lại bị Trần Ngọc đẩy ra.

“Ba, bọn họ thật hung dữ, đừng để bọn họ bắt nạt bà ngoại.”

Dao Dao bị dọa phải vùi mặt ở cổ của Vương Bác Thần, đứa trẻ này đã bị người của nhà họ Triệu dày vò để lại bóng ma tâm lý rồi.
 
Chương 762


CHƯƠNG 762

“Ba ở đây, không sợ.”

Vương Bác Thần vỗ nhẹ vào lưng của Dao Dao.

Anh có thể hiểu tâm trạng của mẹ vợ, cũng có thể hiểu suy nghĩ của mẹ vợ.

Đâu có ai không muốn về nhà chứ?

Trần Ngọc đi tới trước mặt ông cụ Trần, quỳ xuống, dập mạnh đầu ba cái, chua xót nói: “Ba, con gái bất hiếu Trần Ngọc, trở về rồi.”

“Chị còn biết chị bất hiếu à, chị còn có mặt mũi nói!”

Những người khác đều không có động tĩnh, Trần Hương Lan làm khó trước, nói với giọng điệu chua ngoa hà khắc: “Năm đó, nếu không phải chị bỏ trốn theo Triệu Hồng Chí, ba của chúng ta cũng sẽ không bị chọc tức tới mức để lại gốc bệnh! Là chị làm nhà họ Trần mất hết mặt mũi, chị chính là sao chổi! Người phụ nữ không biết xấu hổ, sinh ra đứa con gái cũng không biết xấu hổ giống như chị!”

“Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ là nói thật, muốn để chị ý thức được sai lầm của mình, không ngờ chị vậy mà không biết hối cải, còn đánh tôi và Lai, loại phụ nữ không biết xấu hổ giống như chị, sao lại có mặt mũi trở về nhà họ Trần chứ? Còn dẫn theo cái ổ lợn như vậy!”

Mộc Lai nói kiểu kỳ quặc: “Chị cả à, haizz, chị sao còn không ý thức được sai lầm của mình chứ? Hương Lan nói chị như vậy cũng là vì tốt cho chị, hận sắt không thể thành thép! Nhưng chị ngược lại chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt, đánh chúng tôi một trận! Chị nói xem chị không phải là đồ lòng lang dạ sói thì là gì?”

Trần Hương Lan phụ họa: “Đúng vậy, tôi không phải là vì tốt cho chị hay sao? Tôi nói chị như thế, không phải là muốn khiến chị biết mình sai ở đâu sao? Không phải là muốn khiến chị ý thức được lỗi lầm, xin lỗi ba, sau đó để chị về nhà sao? Anh thật là lấy oán báo ơn mà.”

Triệu Thanh Hà tức chết rồi, bước lên một bước tức giận nói: “Có ai ăn hiếp người khác như các người không? Các người kiếm chuyện trước, còn muốn ức hiếp mẹ tôi, chúng tôi còn không thể đánh trả sao?”

“Cô im miệng, nơi này có phần cho cô nói chuyện sao?”

Trần Yên Nhiên ỷ ông cụ Trần và bà cụ Trần ở đây, ác độc nói: “Ông nội, bà nội, ông bà bây giờ nhìn thấy rồi chứ? Gia đình này là thứ hạ tiện không biết liêm sỉ, cô cả của cháu năm đó chạy theo người đàn ông lạ.”

“Bây giờ em họ này của cháu cũng như vậy, chưa kết hôn đã chửa trước còn sinh ra con, bây giờ lại ở bên cạnh người đàn ông vứt bỏ cô ta, đây là chuyện mà cháu vừa gọi điện hỏi bạn học ở bên phía thành phố Hà Châu của cháu hỏi, chắc chắn chính xác!”

“Lúc đầu Triệu Thanh Hà là mang thai bị người ta diễu phố thị chúng, hôm nay đôi mẹ con sao chổi này tới với tâm địa ác độc, đây không phải là cố ý nhằm vào ông nội sao? Đây không phải là muốn khiến thọ hỷ của ông nội thành yến tang sao?”

“Các người…”

Triệu Thanh Hà tức đến mức không nói thành lời.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng nắm tay của cô, nói: “Thanh Hà, đợi nhìn bộ mặt của bọn họ.”

Triệu Thanh Hà chợt sững người.

Vương Bác Thần khẽ lắc đầu.

Sau đó, lật tay tát hai cái vào mặt của Trần Yên Nhiên và Trần Hương Lan, cười lạnh nói: “Ức hiếp mẹ và vợ của tôi, đã hỏi tôi chưa?”

 
 
Chương 763


CHƯƠNG 763

Cho tới lúc này, bà cụ Trần không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn Vương Bác Thần, tức giận nói: “Người đâu, đánh gãy chân chó của mấy người này!”

Vương Bác Thần lạnh cười nói: “Điều mẹ tôi nói quả nhiên không sai, bà chẳng qua chỉ là một người vợ bé, đâu có tư cách lớn tiếng ở trước mặt mẹ tôi chứ?”

“Cậu, cậu thật to gan, dám đánh người ở trước mặt tôi, còn dám sỉ nhục tôi, cậu là muốn tìm chết sao?”

Bà cụ Trần tức điên rồi, bà ta vốn là tiểu tam thượng vị, gây tức chết vợ của ông cụ Trần, cũng chính là mẹ của Trần Ngọc và Trần Vinh.

Điều bà ta kỵ nhất là người khác nói bà ta là vợ bé.

Năm đó, khi Trần Ngọc còn chưa gả đi, luôn không hợp với bà ta, vì vậy bị đánh không ít.

Nhưng Trần Ngọc vẫn thù hận bà ta.

Nếu không phải bà ta, mẹ của Trần Ngọc sẽ không chết.

Cũng chính vì điểm này, cho nên năm đó ông cụ Trần mới cưng chiều Trần Ngọc.

Bây giờ, một đứa ở rể như Vương Bác Thần, vậy mà dám ở trước mặt bà ta nhắc đến chuyện này, đây thật sự là tạt cứt tạt nước đái vào người bà ta.

“Tiểu súc sinh, cậu dám đánh tôi!”

Trần Hương Lan tức điên mà mắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt muốn giết người đó của Vương Bác Thần, bà ta cũng chỉ dám mắng chửi ngoài miệng.

Trần Yên Nhiên hét lên: “Người đâu, mau tới đây, đánh gãy hai chân của tên chó này cho tôi.”

Mộc Lai tức giận gầm lên: “Nơi này là nhà họ Trần, không phải là chốn hoang dã của các người!”

Tôn Đào và Trần Tiểu Băng lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này.

Người của nhà họ Trần thật là tự tìm đường chết, dám hô to gọi nhỏ thần chủ.

Thần chủ có thể tát các người hai cái, đó là phúc của các người!

Những khách mời thấp giọng bàn tán, bọn họ hoàn toàn không ngờ, ở trong tiệc mừng thọ của ông cụ Trần sẽ xảy ra chuyện như này, đây là tiết tấu muốn đại náo bữa tiệc mừng thọ ư!

Mà Trần Ngọc, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, chỉ quỳ dưới đất, nhìn ông cụ Trần.

“Đủ rồi!”

Cuối cùng, ông cụ Trần đã lên tiếng, sắc mặt u ám tới mức có thể nhỏ ra nước.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, những người tới đây không phú thì quý, lại ở trước mặt tất cả mọi người, ở nhà họ Trần diễn một trò chơi như này!

Tất cả mọi người lập tức yên lặng.

Tất cả đều nhìn sang ông cụ Trần.

“Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu.”

Trần Yên Nhiên trực tiếp bật khóc, giống như cô ta mới là người oan ức nhất ấy.

Trần Vinh nghiến răng nói: “Ba, ba bây giờ nhìn thấy rồi chứ?”

Bà cụ Trần run giọng nói: “Ông cụ, ông cứ giương mắt nhìn tôi bị người ta ức hiếp như vậy sao?”
 
Chương 764


CHƯƠNG 764

“Tất cả im miệng hết cho tôi!”

Ông cụ Trần lạnh lùng nói, nhưng không có hướng tới bất kỳ ai.

Điều này khiến Vương Bác Thần có chút bất ngờ, anh tưởng rằng Trần Quốc Vinh sẽ nổi giận lôi đình ra tay với bọn họ.

Ông cụ Trần nhìn Trần Ngọc, hờ hững nói: “Trở về thì trở về, tại sao còn phải quậy cho mọi người đều không vui? Đứng lên đi, những năm nay con cũng chịu không ít tủi nhục.”

“Ba ~”

Nghe thấy lời này, phòng tuyến tâm lý của Trần Ngọc lập tức sụp đổ.

Bà ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nhưng không ngờ, Trần Quốc Vinh không hề trách tội.

Người tinh mắt đều có thể nhìn ra, đây rõ ràng chính là đang bảo vệ Trần Ngọc.

“Ba, ba, ba sao có thể làm như vậy, ba đây là đảo lộn trắng đen!” Trần Hương Lan đã sốc.

Trần Vinh không dám tin mà nói: “Ba, ba đã quên nỗi nhục mà Trần Ngọc mang tới cho nhà chúng ta rồi sao?”

Trần Yên Nhiên không cam tâm mà nói: “Ông nội, ông có phải già rồi hồ đồ không, chuyện đơn giản rõ ràng như này còn không kiểu còn ngạo mạn? Ở trước mặt nhiều người như vậy, ông muốn bảo vệ gia đình nghèo này ư?”

Bà cụ Trần oán độc nói: “Trần Quốc Vinh, ông là muốn khiến tôi chết sao? Có phải tôi chết rồi thì ông mới vui không? Ở trước mặt nhiều người như vậy, tiểu súc sinh này sỉ nhục tôi như thế, ông còn bảo vệ?”

“Nói đủ chưa?”

Ông cụ Trần lạnh lùng nhìn những người này, lạnh nhạt nói: “Những chuyện thối nát mà mấy người làm, tôi không muốn truy cứu, con gái của tôi muốn trở về có gì sai? Mấy người tưởng tôi là kẻ điếc kẻ mù sao? Không biết mấy người vừa rồi đã làm cái gì sao? Cứ muốn truy cứu đúng không? Vậy được, nếu muốn đánh gãy chân của bọn họ, vậy cùng lúc cũng phải đánh gãy chân của mấy người mới công bằng.”

Chuyện này…

Dám người bà cụ Trần ngây người.

Đám người Trần Hương Lan bị lời này dọa rồi.

Hoàn toàn không ngờ, những gì bọn họ bịa trước đó là phí công vô ích.

Điều mấu chốt nhất là bọn họ căn bản không ngờ, ông cụ Trần vậy mà lại bảo vệ Trần Ngọc như vậy!

Chuyện này rốt cuộc là vì sao?

Năm đó ông cụ Lý là bị Trần Ngọc bỏ trốn theo trai mà tức tới mức nằm viện một tháng, hơn nữa còn để lại gốc bệnh.

Huống chi Trần Ngọc năm đó bỏ trốn theo trai đã mang tới ảnh hưởng rất xấu cho nhà họ Trần, khiến nhà họ Trần vào mấy năm đó đều trở thành trò cười của Ma Đô.

Bây giờ là như nào?

Ông cụ sao lại đột nhiên đổi tính vậy?

“Ông nội…”

Trần Yên Nhiên vẫn muốn cái gì đó thì bị Trần Vinh vội vàng ngăn lại, còn nói nữa, ông cụ thật sự sẽ ra tay!
 
Chương 765


CHƯƠNG 765

Ông cụ Trần nổi giận, bà cụ Trần vừa rồi còn hống hách muốn đánh gãy chân chó của đám người Vương Bác Thần, lập tức tắt lửa.

Trần Hương Lan không cam tâm mà nói: “Ba, nhiều năm như vậy rồi, ở trong mắt ba, mẹ con bọn con đều không bằng một Trần Ngọc đúng không? Chúng con hầu hạ ba nhiều năm, còn không bằng tiện nhân khiến nhà họ Trần xấu mặt này? Trần Ngọc mang lại cái gì cho nhà họ Trần? Chỉ mang tới nhục nhã! Mà chúng con thì sao? Chúng con mang mối quan hệ cho gia đình, mang tới tài nguyên, khiến nhà họ Trần phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, ba bây giờ vậy mà vì một tiện nhân, đối xử với chúng con như vậy?”

Nhìn thấy Trần Hương Lan chặn, Mộc Lai cũng mở miệng nói, u ám nói: “Ba, ba làm như vậy sẽ chỉ tổn thương chúng con. Những năm nay, là chúng con chống đỡ nhà họ Trần, bây giờ ba lại bảo vệ Trần Ngọc, như vậy công bằng với chúng con không?”

Bà cụ Trần cũng nói: “Trần Quốc Vinh, tôi coi như nhìn thấu ông rồi, nhiều năm như vậy, chúng tôi ở trong mắt ông vẫn không đáng một xu có đúng không? Đúng, tôi chỉ là một người vợ bé, trong lòng ông mãi mãi chỉ có con gái lớn của ông, con gái con rể và con trai của tôi, ở trong mắt ông cái gì cũng không phải! Tốt, nếu đã như vậy, chúng ta đi!”

Trần Vinh nghiến răng nói: “Ba, ba quá thiên vị rồi, nếu đã như vậy, cái nhà này con cũng không cần ở lại nữa!”

Trần Quốc Vinh không lên tiếng.

Nhìn ra được, ông ta rất khó xử.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Nhưng người mà ba mẹ thương nhất đều là đứa con chịu khổ chịu tủi nhục nhiều nhất.

Đặc biệt là Trần Ngọc, tuy ông ta coi như ngọc minh châu trong tay, nhưng lúc nhỏ bởi vì chuyện vợ đầu, không ít lần đánh nó.

Càng đánh, trong lòng càng áy náy, cộng thêm đứa trẻ này từ bé bướng bỉnh, giống hệt ông ta.

Ông ta biết, năm đó con gái bỏ nhà theo trai cũng là đang giận dỗi.

Nếu không phải vì ông ta, vợ đầu sẽ không chết…

Tuy ông ta bây giờ quả thật là thiên vị Trần Ngọc, nhưng những năm nay Trần Ngọc ở bên ngoài đã chịu bao nhiêu ấm ức ông ta biết hết. Chỉ là hai ba con đều có cái tôi quá lớn, không ai chịu nhận sai.

Mà những người bên cạnh này, luôn đang hưởng thụ vinh hoa phú quý, ông ta thiên vị đứa con gái đáng thương này, có gì sai sao?

Huống chi cũng chỉ là thiên vị trong lời nói!

“Sao hả, sợ mẹ tôi tranh đoạt gia sản với các người sao?”

Vương Bác Thần đã cười mỉa mai, là con người nhìn một cái thì có thể nhìn ra, những người này đâu phải để ý sự thiên vị của ông cụ Trần, mà là lo lắng Trần Ngọc trở về, sẽ tranh đoạt gia sản với bọn họ!

Trần Vinh cười lạnh nói: “Lẽ nào không phải sao? Bây giờ trở về không phải là vì tranh đoạt gia sản sao?”

Trần Yên Nhiên và Trần Hương Lan bà một câu tôi một câu, nói: “Trở về thì được, nhưng gia sản không có phần của các người!”

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Chúng tôi không thèm gia sản của các người!”
 
Chương 766


CHƯƠNG 766

“Ha ha, lời nói đường đường chính chính ai không biết nói chứ? Các người phải bảo đảm. Chỉ cần các người bảo đảm sẽ không nhận bất cứ gia sản nào của nhà họ Trần, các người thích trở về hay không, không ai quản các người cả.”

Nếu đã nói ra rồi, Trần Vinh cũng lười che đậy, nói thẳng luôn.

Vương Bác Thần cười đầy mỉa mai: “Cái mà mẹ tôi có thể mang lại cho nhà họ Trần các người, vượt qua chút tài sản đó của nhà họ Trần các người.”

“Ha ha, nói phét ai không biết chứ?”

Người của nhà họ Trần căn bản không ai tin, những khách mời đó cũng không ai tin, coi như một trò cười.

Mà vào lúc này, quản gia ở bên ngoài đón tiếp khách chạy vào: “Ông chủ, ông chủ, thống đốc của Ma Đô chúng ta tới chúc thọ ngài!”

Cái gì?

Mọi người kinh ngạc!

Tuy nhà họ Trần là một trong ba nhà mạnh nhất của Ma Đô, nhưng dù sao là gia đình thương nhân.

Thống đốc là người phụ trách cao nhất của Ma Đô, đối với nước R mà nói, ở Ma Đô từng làm thống đốc con đường chính trị tương lai sẽ rất sáng lạn!

Về cơ bản là vị quốc chủ tiếp theo của nước R rồi!

Đặt ở cổ đại, có thể nói ở Ma Đô từng làm thống đốc, vậy về cơ bản chính là thái tử rồi!

Người như này, vậy mà chạy tới nhà họ gia đình thương nhân như nhà họ Trần chúc thọ ông ta sao?

“Mặt mũi của nhà họ Trần chúng ta bây giờ lớn như vậy sao? Ngay cả thống đốc của Ma Đô cũng đến chúc thọ ông cụ.”

Người của nhà họ Trần đều đơ rồi, bọn họ cũng muốn mời thống đốc của Ma Đô, nhưng bọn họ không xứng, cũng không dám.

Hiện nay, thống đốc của Ma Đô vậy mà không mời tự tới, chúc thọ cho ông cụ Trần.

Như này phải là mặt mũi lớn cỡ nào!

Đừng nói những người khác, bản thân Trần Quốc Vinh cũng có chút ngây dại.

Tuy nhà họ Trần là một trong ba nhà lớn nhất của Ma Đô, nhưng dù sao cũng là thương nhân, hoàn toàn không có tư cách so với thống đốc của Ma Đô. Muốn mời người ta đến tham gia bữa tiệc mừng thọ của ông ta, ông ta còn chưa có tư cách đó.

Nhưng bây giờ thống đốc của Ma Đô vậy mà đến rồi, điều này lại khiến ông ta có loại cảm giác rơi vào mộng cảnh.

Điều đầu tiên nghĩ tới là thống đốc của Ma Đô sao có thể tới chúc thọ cho ông ta chứ?

Điều thứ hai nghĩ tới là thống đốc của Ma Đô tại sao muốn tới chúc thọ ông ta?

Điều cuối cùng nghĩ tới là có phải muốn ra tay với nhà họ Trần bọn họ không?

“Ba?”

Nhìn thấy ông cụ Trần đang ngây ra, Trần Vinh vội vàng thấp giọng gọi một tiếng.

Trần Quốc Vinh vội vàng nói: “Mau, mau nghênh đón thống đốc, mọi người đi cùng với ba, mau!”

Lời còn chưa nói xong thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt chữ điền phong thần tuấn lãng dẫn theo hai người đi vào, nói: “Ông cụ Trần, tôi không mời tự tới chúc thọ ông, xin đừng trách.”
 
Chương 767


CHƯƠNG 767

“Thống đốc Lục đại giá tới chỗ của tôi, thật là rồng tới nhà tôm, đây là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng tôi, mời ngồi, mời ngồi.”

Trần Quốc Vinh thậm chí có chút căng thẳng, loại nhân vật lớn cấp bậc như này ông ta không phải chưa từng gặp.

Nhưng lần nào ở trước mặt bọn họ, đều thấp nửa đầu, cung kính lấy lòng không cần nói rồi.

Nhưng nhân vật cấp bậc này tới chúc thọ ông ta, đây vẫn là lần đầu tiên!

Các khách khứa thầm tặc lưỡi, người của nhà họ Trần vừa sửng sốt vừa vui mừng.

Mà thống đốc Lục lại không thèm liếc nhìn những người khác, sau khi hàn huyên xong với Trần Quốc Vinh thì nhìn sang mấy người Vương Bác Thần.

“Vị này là quý cô Trần Ngọc nhỉ? Hôm nay tôi đặc biệt vì cô mà tới. Con rể của cô – Vương Bác Thần, là anh hùng, cô đã bồi dưỡng được một cậu con rể tốt!”

Thống đốc Lục nắm lấy hai tay của Trần Ngọc, thân thiết nói.

“Cảm ơn thống đốc Lục, cảm ơn thống đốc Lục, nên làm, nên làm.”

Trần Ngọc máy móc nói, nhưng bản thân bà ta cũng đơ rồi.

Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Lẽ nào người này là nhằm vào thân phận thế thân của thần chủ mà tới?

Triệu Thanh Hà cũng đang băn khoăn, thống đốc Lục này sao lại biết Vương Bác Thần là thế thân của thần chủ chứ?

Lúc này, thống đốc Lục mỉm cười bảo thư ký mang một cái hộp lên, nói: “Ông cụ Trần, đây là một cây nhân sâm già trăm năm tuổi, chúc ông thọ như đông hải thọ tỉ nam sơn.”

Ở trên thị trường hiện nay, nhân sâm 50 năm tuổi đã rất quý rồi, càng không cần nói trăm năm tuổi.

Đừng thấy trong phim trong tiểu thuyết hay nói gì mà nhân sâm ngàn năm, đó là nói vớ vẩn.

Trên thế giới hiện nay nhân sâm nhiều năm tuổi nhất là khoảng 200 năm, cả thế giới chỉ có một cây.

Nhân sâm trăm năm tuổi cũng không vượt quá 10 cây.

Vậy nên cây sân nhâm trăm năm tuổi này của thống đốc Lục quý giá như nào. Nếu đặt vào trong thị trường, chỉ một cây như này, không có 120-150 tỷ bạn đừng hòng mua được.

Điều mấu chốt nhất là thứ này cũng không phải bạn có tiền thì có thể mua được!

Tất cả mọi người đều bị dọa, thống đốc Lục vậy mà ngay cả nhân sâm trăm năm tuổi cũng lấy ra làm quà mừng thọ?

Thứ này cả nước R cũng không có quá 10 cây!

“A… cái, cái, cái này quá quý giá rồi, quá quý giá rồi!”

Trần Quốc Vinh vội vàng từ chối, ông ta không dám nhận.

Đồng thời, ông ta vô thức nhìn sang Trần Ngọc.

Thống đốc Lục là vì Trần Ngọc mà tới.

Tất cả mọi người của nhà họ Trần đều sững sờ nhìn Trần Ngọc.
 
Chương 768


CHƯƠNG 768

Thống đốc Lục, là vì Trần Ngọc mà tới!

Còn tặng nhân sâm trăm năm tuổi làm quà chúc mừng!!

Trần Tiểu Băng bị sự bất ngờ đột ngột này dọa rồi.

Thống đốc của Ma Đô, về cơ bản là quốc chủ đời tiếp theo, hiện nay vậy mà vì thể diện của bà ta mà tới nhà họ Trần chúc thọ!

Còn tặng nhân sâm trăm năm tuổi vô giá!

Mặt mũi này, quá lớn rồi!

“Ba, ba nhận lấy đi, đây là tâm ý của thống đốc Lục. Cũng là vinh dự mà Bác Thần nhà bọn con xả thân quên mình giành về được.”

Trần Ngọc kiêu ngạo mà tuyên dương con rể của mình!

Con rể của Trần Ngọc bà ta là thế thân của thần chủ đó, đó là tồn tại từng đỡ đạn cho thần chủ!

Tuy công trạng của con rể không tiện công bố, nhưng nước R sẽ không quen thằng bé!

Nhìn thấy ánh mắt sững sờ đó của người nhà họ Trần, eo của Trần Ngọc càng thẳng hơn!

Đặc biệt là ánh mắt khi bà ta nhìn sang bà cụ Trần, Trần Hương Lan, Trần Vinh, Mộc Lai, Trần Yên Nhiên, trong đó tràn ngập sự khinh thường!

Các người coi thường tôi thì sao chứ?

Mặt mũi của con rể tôi có thể miểu sát các người!

Con rể của tôi là giỏi hơn tất cả các người!

Cũng chỉ là thân phận hiện nay của con rể tôi không tiện công khai, nếu không dọa chết các người rồi!

“Vậy, vậy thì cảm ơn thống đốc Lục rồi.”

Trần Quốc Vinh không ngờ, vào lúc mấu chốt như này, thống đốc Lục vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Thống đốc Lục nhìn sang Vương Bác Thần, ông ta không biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần, ông ta chỉ nhận được tin, thế thân của thần chủ sẽ đến Ma Đô, chúc thọ Trần Quốc Vinh.

Bên phía phủ thống đốc của thành phố Hà Châu bảo thống đốc Lục ra mặt tặng quà.

Vừa nghe thấy là thế thân của thần chủ, thống đốc Lục đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Ông ta bây giờ còn chưa có tư cách gặp thần chủ, nếu có thể gặp thế thân của thần chủ, cũng coi như là gián tiếp móc nối quan hệ với thần chủ rồi.

Huống chi, nếu có thể trở thành thế thân của thần chủ, vậy tất nhiên là có chỗ hơn người, chắc chắn là thân tin trong thân tín của thần chủ.

Vậy nên, đối với một mệnh lệnh này của Tư Lam, thống đốc Lục đương nhiên là rất vui vẻ chấp nhận.

“Nhóc con, không tồi, không tồi.”

Thống đốc Lục để bày tỏ sự thân mật, vỗ vai của Vương Bác Thần, kéo dài ý khen ngợi, nói: “Đáng tiếc cậu đã kết hôn rồi, nếu không tôi nhất định ghép đôi cậu và con gái của tôi. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn trẻ thì có được công trạng phi phàm, không đơn giản, ngày sau nhất định sẽ bay cao bay xa.”

“Ừm.”

Vương Bác Thần khẽ gật đầu theo thói quen.
 
Chương 769


CHƯƠNG 769

Đám người Trần Vinh hận không thể đạp một cước chết Vương Bác Thần, mẹ kiếp đây là thống đốc Lục, ông ấy đang khen cậu, cậu vậy mà chỉ gật đầu?

Cậu nghĩ cậu là ai chứ?

Thống đốc Lục khen cậu hai câu thì cậu lên trời rồi à?

Tuy trong lòng tràn ngập ý hận, nhưng bọn họ lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Dù sao bây giờ Vương Bác Thần là người được thống đốc Lục coi trọng.

Mà vào lúc này, quản gia ở bên ngoài lại cao giọng nói: “Cậu cả Trần Anh Minh của nhà họ Trần ở Tinh Châu, dẫn vợ tới chúc thọ.”

“Cái gì? Nhà họ Trần ở Tinh Châu cũng đến rồi? Ông, ông cụ Trần này thật sự có mặt mũi lớn quá mà, ngay cả người của nhà họ Lý ở Tinh Châu cũng có thể mời được!”

“Đúng vậy, tuy nhà họ Trần của ba nhà lớn nhất Ma Đô mạnh thật, nhưng so với nhà họ Trần ở Tinh Châu, đó hoàn toàn là kiến bì với voi. Nhà họ Trần ở Tinh Châu là gia tộc hoàng thất.”

Các khách mời rất ngưỡng mộ.

Nếu ai có thể móc nối quan hệ với nhà họ Trần ở Tinh Châu, đó tuyệt đối là có thể ấm êm một đời!

“Đây, đây, mau, mau nghênh đón!”

Trần Quốc Vinh bị dọa tới rồi hôm nay rốt cuộc bị sao thế?

Đầu tiên là quốc chủ tương lai – thống đốc Lục tới chúc thọ, bây giờ lại là nhà họ Trần ở Tinh Châu tới!

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Người của nhà họ Trần đơ rồi!

Người của nhà họ Trần ở Tinh Châu tới rồi!

Mẹ kiếp!

Ông cụ từ khi nào có mối quan hệ như vậy?

Lẽ nào nhà họ Trần ở Ma Đô bọn họ và nhà họ Trần ở Tinh Châu trên thực tế là họ hàng?

“Ông cụ ngài hôm nay là lớn nhất, tuyệt đối đừng đứng dậy, nếu không tổn thọ của hậu bối như tôi.”

Trần Anh Minh vội vàng đi mấy bước vào trong, nói: “Tôi không mời tự tới mong ông cụ đừng trách tội, cô Triệu Thanh Hà không chỉ là tổng đại lý ở châu Á của nhà họ Trần chúng tôi, còn sở hữu 20% cổ phần của nhà họ Trần chúng tôi, là đại cổ đông của tập đoàn Trần Thị chúng tôi. Ngài là ông ngoại của cô Triệu Thanh Hà, tiệc mừng thọ của ngài chúng tôi buộc phải tới tham gia.”

Cái gì?

Triệu Thanh Hà là tổng đại lý của nhà họ Trần ở Tinh Châu ở châu Á?

Cô còn có 20% cổ phần của nhà họ Trần?

Hả?

Đây!!

Người của nhà họ Trần bị dọa trắng bệch mặt mày, bỗng nhiên nhìn sang Triệu Thanh Hà!
 
Chương 770


CHƯƠNG 770

Người của nhà họ Trần không dám tin đây là thật, Triệu Thanh Hà từ lúc bắt đầu vào nhà họ Trần, không lộ tài năng, cũng chỉ có vừa rồi nói vài câu.

Hơn nữa mọi người vừa rồi cũng điều tra rất rõ, Triệu Thanh Hà năm đó ở thành phố Hà Châu, danh tiếng sớm đã rất tệ.

Bây giờ chỉ là bà chủ của một công ty nhỏ như công ty Hoa Nguyện mà thôi, tuy hiện nay phụ trách việc xây dựng khu mới của Hà Châu, nhưng nhà họ Trần có rất nhiều người không để trong lòng. Đều cho rằng, cũng chỉ là ba gia tộc lớn nhất của Trần Hương Lan không có tham gia đấu thầu mà thôi, nếu không sẽ tới lượt công ty Hoa Nguyện sao?

Huống chi mọi người cũng không đánh giá cao tương lai của khu mới ở Hà Châu, xây dựng nó cũng là vì thần chủ ở Hà Châu, nếu thần chủ đi rồi, khu mới ở Hà Châu còn có ý nghĩa gì chứ?

Vậy nên, người của nhà họ Trần và rất nhiều người khác cũng không vì Triệu Thanh Hà phụ trách khu mới ở Hà Châu mà đánh giá cao, chẳng qua là số tốt mà thôi.

Nhưng bây giờ, ánh mắt bọn họ nhìn sang Triệu Thanh Hà hoàn toàn thay đổi rồi!

Trừ sự kinh sợ ra, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ đố kỵ.

Một người phụ nữ không biết xấu hổ chưa kết hôn đã chửa, rốt cuộc đã có vận may cứt chó gì chứ, vậy mà được nhà họ Trần xem trọng như vậy?

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Đầu tiên là thống đốc Lục tới chống lưng, bây giờ ngay cả Trần Anh Minh cũng đến rồi!

Sớm biết như vậy, bọn họ không nhằm vào gia đình này rồi!

Tuy Trần Hương Lan và bà Trần lại không nghĩ như vậy, theo bọn họ thấy, Trần Ngọc là cố ý che giấu những tin tức này, muốn khiến bọn họ xấu mặt!

Tâm tư thật sự độc ác!

“Cậu, cậu Trần? Điều cậu nói là thật sao?”

Trần Quốc Vinh không dám tin mà hỏi.

Tuy đều là họ Trần, nhưng họ Trần ở Tinh Châu, đó là cấp bậc thế giới.

Mà họ Trần ở Ma Đô bọn họ, xách dép cho bọn họ cũng không xứng!

Nhưng bây giờ, Triệu Thanh Hà bị người của nhà họ Trần bọn họ sỉ nhục, vậy mà là tổng đại lý ở châu Á của nhà họ Trần ở Tinh Châu!

Điều đáng sợ nhất là sở hữu 20% cổ phần của nhà họ Trần ở Tinh Châu!

Nếu Triệu Thanh Hà có thể quay về, nhà họ Trần ở Ma Đô bọn họ có thể hoàn toàn thoát khỏi ba gia tộc lớn nhất của Ma Đô, trực tiếp đè bẹp hai gia tộc còn lại, trở thành gia tộc đứng đầu ở Ma Đô!

Nhưng bây giờ… ánh mắt giết người của Trần Quốc Vinh quét qua người của đám người Trần Vinh, Trần Hương Lan, Mộc Lai, Trần Yên Nhiên thì mấy người bị dọa giật thót trong tim!!

Ngay cả bà cụ Trần, lúc này cũng không dám nói chuyện!

Mà Triệu Thanh Hà lại có chút mơ hồ, hỏi: “Trần tổng, tôi không phải là tổng đại lý ở nước R sao? Sao lại thành tổng đại lý ở châu Á rồi?”

Lời này vừa dứt, người của nhà họ Trần lại bị dọa rồi!

Triệu Thanh Hà vậy mà còn không biết?

Hôm nay Trần Anh Minh là tới thăng chức cho Triệu Thanh Hà sao?
 
Chương 771


CHƯƠNG 771

Bọn họ đoán không sai, chỉ thấy Trần Anh Minh cười nói: “Cô Triệu Thanh Hà, sau khi chúng tôi nghiên cứu cho rằng, cô đảm nhận chức tổng đại lý ở nước R thì phí tài năng quá, vì vậy quyết định, đồng thời để cô kiêm chức tổng đại lý ở châu Á.”

Oành!

Tuy mọi người đã đoán được, nhưng nghe thấy Trần Anh Minh đích thân nói ra, vẫn quá sốc!

Giống như sấm sét nổ ầm trong đầu!

“A? Chuyện này, tôi còn chưa chuẩn bị tốt.” Triệu Thanh Hà có hơi căng thẳng mà kéo góc áo của Vương Bác Thần.

Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, em muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi, đây là vinh hạnh của nhà họ Trần.”

“Khụ khụ, khụ khụ.”

Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên một tiếng ho.

Vương Bác Thần này thật ngông cuồng mà, thế mà nói lời này!

Mà chỉ có Tôn Đào mới biết, nhà họ Trần ở Tinh Châu để Triệu Thanh Hà đảm nhận vị trí tổng đại lý ở châu Á, thật sự là vinh dự của nhà họ Trần ở Tinh Châu!

Đáng tiếc, đám người Hồ Kiệt, Ngô Tranh Vanh, vợ chồng Vu Chiến sớm đã rời đi trong cơn tức giận, nếu không nhất định sẽ mỉa mai nhà họ Trần ở Ma Đô có mắt không tròng!

Tuy nhiên chuyện ở đây còn chưa kết thúc thì nghe thấy trong giọng nói của quản gia ở bên ngoài mang theo sự kinh sợ mà hô lên: “Tổng trấn thủ của Nam Giang Đạo – Sa Tiệp tới chúc thọ ông cụ Trần!”

Ai cơ?

Người của nhà họ Trần và tất cả khách khứa đều sững người.

Tổng trấn thủ của Nam Giang Đạo – Sa Tiệp?

Đùa cái gì vậy?

Đó là tổng trấn thủ của cả năm tỉnh Giang Nam Đạo, tay nắm binh quyền, ở cổ đại đó là đại soái biên cương, chư hầu một phương!

Loại nhân vật này sẽ hạ th@n phận tới chúc thọ nhà họ Trần ư?

Đùa cái gì vậy!

Chỉ một mình thống đốc Lục của Ma Đô tới thì đã dọa tất cả mọi người rồi.

Trước khi vị đó chưa chắc chắn, tuy nói thống đốc Lục là ứng cử viên cho vị trí quốc chủ tương lai, nhưng cũng chỉ là một trong số đó, có rất nhiều nhân tố không chắc chắn.

Vậy nên thống đốc Lục nể mặt tới chúc thọ, còn có thể nói qua được.

Nhưng tổng trấn thủ Sa Tiệp thì sao?

Nhà họ Trần có tư cách khiến loại nhân vật lớn này tới chúc thọ ư?

Thật sự là si tâm vọng tưởng!

Ngay cả thống đốc Lục cũng nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Trước đó ông ta từng lôi kéo Sa Tiệp, nhưng nhân vật như chư hầu một phương này, hiện nay sẽ không nể mặt ông ta, ngay cả gặp cũng không gặp.
 
Chương 772


CHƯƠNG 772

Ngay cả mặt mũi của ông ta cũng không cho, sẽ nể mặt nhà họ Trần sao?

“Không phải chứ? Tổng trấn thủ Sa đến nhà họ Trần chúng ta rồi sao?”

“Tôi cảm thấy đây là đang nằm mơ, tổng trấn thủ Sa sao có thể tới nhà họ Trần chúng ta chứ?”

“Vừa rồi nhất định là ảo giác thính lực.”

Người của nhà họ Trần lũ lượt lắc đầu, khó lòng tin đây là thật.

Thật sự là quá dọa người rồi!

Cả người Trần Quốc Vinh đều trở nên run rẩy, ông ta cho rằng mình nghe nhầm, nhưng xoay chuyển ý nghĩ, ai dám mạo danh thống đốc Sa chứ?

Đợi khi tất cả mọi người của nhà họ Trần phản ứng lại thì Sa Tiệp đã dẫn một cảnh vệ đi vào.

“Tổng trấn thủ Sa, ngài… ngài…”

Trần Quốc Vinh kích động tới mức nói không mạch lạc, tin tức này một khi truyền ra, sau này ở Ma Đô gia tộc nào còn dám đối đầu với nhà họ Trần bọn họ?

“Ông cụ Trần Quốc Vinh đúng chứ? Chúc ông phúc thọ tề thiên. Không mời tự tới, xin đừng trách.”

Sa Tiệp khách sáo nói.

Trần Quốc Vinh vội nói: “Không dám không dám, tổng trấn thủ Sa mau ngồi, mau ngồi.”

Sa Tiệp cười ha hả, lại nói: “Lục Hưng Thịnh, ông ngược lại khá nhanh nhẹn.”

“Tổng trấn thủ Sa, lâu rồi không gặp, hôm nay hai chúng ta phải uống một ly.”

Lục Hưng Thịnh đáp lại.

Nhìn thấy một màn này, trái tim của mọi người nhà họ Trần sinh ra một loại cảm giác hoang mang, tổng trấn thủ Sa này sẽ không phải cũng vì Trần Ngọc mà tới chứ?

Ý nghĩ này dọa bọn họ giật mình!

Nếu ngay cả tổng trấn thủ Sa cũng là tới ra mặt cho gia đình Trần Ngọc, vậy sau này ai còn dám động tới gia đình này nữa?

Bây giờ, cho dù bà cụ muốn ép Trần Quốc Vinh đuổi gia đình Trần Ngọc đi, cũng đã không được rồi.

Sau này nếu ai dám tìm gia đình Trần Ngọc gây phiền phức, tin chắc ông cụ sẽ cho kẻ đó đi đời.

“Quý cô Trần Ngọc, cô là vì đất nước bồi dưỡng được một cậu con rể tốt, hôm nay tôi là tới gặp vị công thần này.”

Sa Tiệp nắm hai tay của Trần Ngọc, cười rồi nói.

Trần Ngọc không biết làm sao, ngay cả bản thân phải nói gì cũng quên rồi.

Triệu Thanh Hà ở một bên sững sờ.

Cô biết Vương Bác Thần là thế thân của thần chủ, nhưng cô hoàn toàn không ngờ: thế thân của thần chủ hữu dụng như vậy!

“Nên làm, đây là nên làm. Đứa trẻ Bác Thần này từ bé đã thông minh rồi.”

Trần Ngọc rõ ràng vẫn chưa khôi phục lại, nói chuyện cũng lắp bắp.

Nhà họ Trần bị gạt ra một bên đã nóng như lửa đốt, trong ánh mắt dường như đều có thể nhìn thấy ánh lửa, nóng hừng hực.
 
Chương 773


CHƯƠNG 773

Nếu ánh mắt có thể giết người, gia đình Vương Bác Thần lúc này sớm đã bị những ánh mắt này giết hàng nghìn lần rồi.

Trần Ngọc, quả nhiên lại là vì Trần Ngọc mà tới!

Vương Bác Thần này rốt cuộc đã làm chuyện gì, sao những nhân vật lớn này đều vì bà ta mà tới?

Không khỏi nghĩ tới lời mà Vương Bác Thần vừa mới nói: “Mẹ tôi có thể về nhà họ Trần, đó là vinh hạnh của nhà họ Trần!”

Người của nhà họ Trần đều sững người rồi, nhân vật tầm cỡ như Sa Tiệp, Lục Hưng Thịnh vậy mà đều vì đứa ở rể Vương Bác Thần này mà tới!

Đứa ở rể này rốt cuộc có công trạng gì?

Mãi tới sau khi những người Sa Tiệp, Lục Hưng Thịnh đi, người của nhà họ Trần mới như sống lại.

Có hai người đó ở đây, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Các người quỳ xuống cho tôi, dập đầu xin lỗi Ngọc và Bác Thần!”

Trần Quốc Vinh vừa thấy tình huống này, đâu còn có thể ngồi yên được nữa?

Không nhìn thấy hai người này tới, chỉ hàn huyên với con bé hay sao?

Đây là cơ hội của nhà họ Trần, nếu hôm nay không nắm chắc, nhà họ Trần sau này không cơ hội tốt như này nữa rồi!

“Hả? Ba, con…”

Trần Vinh đơ rồi, ông cụ vậy mà kêu ông ta quỳ xuống xin lỗi mấy người Vương Bác Thần.

Trần Hương Lan càng không cam tân, theo bà ta thấy, Trần Ngọc là ăn may, nghiến răng nói: “Ba, chúng con vừa rồi đã xin lỗi rồi, việc gì còn phải xin lỗi nữa?”

Bà cụ Trần nói: “Đều là người một nhà, không cần gây nhau căng thẳng như vậy, tôi thấy vẫn là thôi đi. Ngọc hôm nay là lần đầu tiên về nhà, mọi người nói đùa với nó thôi.”

“Đúng đúng đúng, chúng con chỉ là nói đùa với chị cả thôi.” Mộc Lai vội vàng nở nụ cười lấy lòng.

“Ông nội, chúng cháu đâu có nói sai cái gì, dựa vào đâu mà phải xin lỗi? Chúng cháu sống cuộc sống của mình, người khác đâu quản được.” Trần Yên Nhiên hậm hực bất bình nói, mặt sưng như đầu heo, mắt chỉ còn một khe.

Bốp!Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Cái gậy chống trong tay Trần Quốc Vinh trực tiếp gõ vào đầu của Trần Yên Nhiên, hận sắt không thể rèn thành thép, nói: “Vừa rồi tổng trấn thủ Sa và thống đốc Lục ở đây, ta lượt tính toán, bây giờ mấy đứa còn dám nói dối? Coi ta già rồi hồ đồ rồi đúng không? Ngọc không dễ gì về nhà một chuyến, mấy đứa lại làm khó khắp nơi. Sợ Ngọc tranh đoạt gia sản với mấy đứa có phải không? Ta bây giờ lập di chúc, để lại toàn bộ di sản cho Ngọc thừa kế… khụ khụ khụ khụ…”

Trần Quốc Vinh tức tới mức ho kịch liệt.

“Ba, ba bớt giận.”

Trần Ngọc vội vàng đi tới đỡ.

Trần Quốc Vinh không tình nguyện mà quỳ ở trên đất.

Bà cụ Trần không vui nói: “Ngọc, mặc kệ nói như nào cũng là người một nhà, cô thật sự muốn bắt mọi người quỳ sao? Cô lần đầu tiên về nhà mẹ thì muốn tỏ uy phong sao?”
 
Chương 774


CHƯƠNG 774

“Bà im miệng cho tôi! Còn lắm mồm nữa, bà cút ra ngoài cho tôi!”

Trần Quốc Vinh hằn học trừng mắt với bà cụ Trần – Tưởng Mẫn, nói: “Quỳ, hay không quỳ?”

Trần Yên Nhiên cứng cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, ông quá thiên vị rồi, cháu sẽ không quỳ, ông đánh chết cháu đi.”

Trần Hương Lan và Mộc Lai giống như chuột qua đường, vội vàng quỳ xuống nói: “Ba, chúng con sai rồi, chúng con không nên nói những lời như thế. Xin ba tha cho chúng con, chị cả, bọn em biết sai rồi.”

Triệu Thanh Hà bế Dao Dao, mặt không cảm xúc đứng ở một bên.

Sau khi trải qua sự thay đổi thất thường của người nhà họ Triệu, cô sẽ không dễ dàng tin những người như Trần Hương Lan có thể sửa tính chó ăn cứt.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Trần Hương Lan là xấu xa thuần túy, xấu xa chính là bản tính của bà ta, bà ta sao có thể sửa chứ!

“Bỏ đi, tôi cũng lười so đo với mấy người, làm giảm thân phận của tôi.”

Trần Ngọc hừ một tiếng, cũng không thật sự muốn thấy những người này.

“Đứng lên đi, còn ngây ra đó làm gì? Ngọc độ lượng, tha cho mấy người. Dám có lan sau, xem ta xử lý mấy người như nào!”

Trần Quốc Vinh nói xong, nhìn sang Trần Yên Nhiên nói: “Nếu cháu không biết hối cải, vậy được, từ nay trở đi cháu chuyển ra ngoài, đợi khi nào cháu ý thức được lỗi của mình rồi quay về. Bất cứ người nào của nhà họ Trần cũng không được tiếp viện tiền bạc cho Trần Yên Nhiên, ai dám làm trái trực tiếp đuổi ra khỏi gia tộc!”

“Ông nội, ông…”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Trần Yên Nhiên thoáng cái trắng bệch!

Cô ta, cô ta vậy mà bị đuổi khỏi gia tộc rồi!

Ông nội không phải thương yêu cô ta nhất hay sao?

Trần Yên Nhiên tuyệt vọng nhìn Trần Quốc Vinh, cô ta thế nào cũng không ngờ, cuối cùng người bị đuổi ra ngoài lại là mình.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết như vậy của Trần Quốc Vinh, ngay cả bà cụ Trần cũng không dám nói chuyện rồi.

Trần Hương Lan và Mộc Lai không dám thở mạnh luôn, quỳ ở dưới đất không dám nhúc nhích.

Trần Vinh cũng không dám liếc nhìn con gái, sợ mình cũng bị đuổi ra ngoài.

Những người của nhà họ Trần vừa rồi buông lời mỉa mai Trần Ngọc, lúc này ai nấy đều muốn phủi sạch quan hệ với Trần Yên Nhiên, sợ mình bị liên lụy.

Triệu Thanh Hà không nhẫn tâm, nói: “Ông ngoại, lần này bỏ qua đi.”

Đáy mắt của Trần Quốc Vinh có chút ngạc nhiên, không ngờ cuối cùng người xin cho, vậy mà vẫn là Triệu Thanh Hà bị những người này ức hiếp.

“Ba, lần đầu tiên con trở về, cũng không muốn làm mọi người không vui. Tôi cũng có thể nói rõ với tất cả mọi người, gia sản của nhà họ Trần tôi không thèm, tôi có con gái con rể của tôi, còn có cháu gái bảo bối của tôi là đủ rồi.”

Trong lòng Trần Ngọc chua xót một trận, lần đầu tiên về nhà mẹ, xảy ra những chuyện rối tinh rối mù này, bà ta làm sao vui nổi chứ.

Trần Quốc Vinh nhìn sang Vương Bác Thần, hỏi: “Bác Thần, cháu cảm thấy thế nào?”
 
Chương 775


CHƯƠNG 775

Vương Bác Thần mặt không cảm xúc nói: “Chỉ cần mẹ của tôi và Thanh Hà nguyện ý là được, dù sao tôi cũng không để những người này vào trong mắt.”

Lời này vừa dứt, trong tim của người nhà họ Trần sinh ra một chút oán khí.

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chịu, ngay cả Sa Tiệp và Lục Hưng Thịnh cũng vì Vương Bác Thần mà tới, bọn họ đâu dám đấu vật tay với Vương Bác Thần.

Trần Quốc Vinh thở dài, hận sắt không thể rèn thành thép mà nhìn sang Trần Yên Nhiên, nói: “Cháu nghe rõ đây, lần này là cô của cháu và em họ của cháu cầu xin thay cho cháu, dám có lần sau, trực tiếp đuổi cháu ra khỏi gia tộc! Còn không mau cảm ơn cô cả của cháu và em họ của cháu.”

Trần Yên Nhiên tức giận nhìn Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phì, tôi không thèm các người cầu xin cho! Diễn người tốt cho ai xem! Không phải chỉ là đuổi khỏi gia tộc thôi sao? Tôi rời khỏi nhà họ Trần là được!”

Nói xong, đầu cũng không quay lại thì đi mất.

Trần Quốc Vinh tức tới mức mặt mày xanh lè, suýt nữa tức tới ngất đi, tức giận gầm lên: “Có giỏi cháu mãi mãi đừng quay về!”

“Không quay về thì không quay về!”

Giọng nói tức giận của Trần Yên Nhiên truyền tới.

“Cút, mấy người cút hết cho ta!”

Trần Quốc Vinh đánh một gậy lên người của Trần Vinh, tức hổn hển mà gầm lên.

Đám người Trần Vinh đều bị dọa chết rồi, vội vàng rời đi.

Bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Trần hôm nay coi như hỏng hoàn toàn rồi.

“Ba, con…” Trần Ngọc áy náy nói: “Có lẽ, con không nên trở về.”

Trần Quốc Vinh thở dài, nói: “Đây là nhà của con, con là con gái của ba, con không về thì đi đâu? Đứa trẻ Yên Nhiên này giống tính cách của con năm đó, chỉ là bị ba chiều hư rồi, xấc láo hơn con năm đó. Không cần quan tâm nó, nó ở bên ngoài chịu khổ thì sẽ trở về, đứa trẻ này… Quản gia Chung, ông đi để ý Yên Nhiên, đừng để người khác ức hiếp nó.”

Nhìn thấy bộ dạng của Trần Quốc Vinh, Vương Bác Thần không khỏi nghĩ tới những người của nhà họ Vương.

Nếu Vương Kinh Hồng có một nửa giống Trần Quốc Vinh, Vương Bác Thần anh cần gì phải quậy nhà họ Vương cho lanh tanh bành như vậy chứ?

Đau khổ cuối cùng đều là của bản thân mình.

Vui vẻ mãi mãi thuộc về người khác.

Bầu không khí đè nén, Trần Ngọc vội vàng bảo Dao Dao đi tới: “Dao Dao, mau gọi ông cố.”

Dao Dao có hơi sợ mà nhìn Trần Quốc Vinh, rụt rè gọi: “Ông cố.”

Một tiếng ông cố này lại khiến Trần Quốc Vinh rơi nước mắt, ông ta ôm lấy Dao Dao, không ngừng dùng gò má cọ vào má của Dao Dao và nói: “Cháu ngoan, cháu ngoan.”

Sau đó đưa tay muốn sờ mặt của Trần Ngọc, nhưng lại thu về, run giọng nói: “Ngọc của ba, vậy mà cũng làm bà ngoại rồi.”

“Sau này đừng đi nữa, ba sợ lần gặp này trở thành vĩnh biệt.”

Con người già rồi, sợ nhất ly biệt.
 
Chương 776


CHƯƠNG 776

Nói không chừng lần ly biệt nào đó thì sẽ không gặp lại được nữa.

Rất nhiều người khi rời xa gia đình ba mẹ còn khỏe mạnh, đợi khi về nhà lần nữa, cái nhìn thấy lại chỉ có linh đường.

Con người già rồi, một lần ly biệt thì thành mãi mãi.

“Ngọc, nếu con đã quay về rồi, phần kia của con, ba sẽ luôn giữ lại cho con.”

Đối mắt Trần Quốc Vinh ươn ướt, nói: “Từ nay về sau, con toàn quyền phụ trách về việc kinh doanh dược liệu trong nhà nhé.”

“Ba…”

Trần Ngọc khàn giọng, nước mắt lập tức tuôn rơi, bà chưa từng nghĩ rằng bao nhiêu năm như vậy mà cha vẫn luôn nhớ đến bà.

Lần này về nhà bố mẹ đẻ, hy vọng lớn nhất của bà là không bị ba mình đuổi ra khỏi nhà.

“Ngọc, ba biết con muốn nói gì.”

Trần Quốc Vinh ngồi trên ghế, đặt Dao Dao lên đùi mình, ánh mắt lạnh lùng và nói: “Cái nhà này vẫn là do con quyết định. Ba biết trong lòng những người kia nghĩ gì, đều đang chờ ba chết đi để phân chia gia sản. Con cũng nhìn thấy rồi đấy, hôm nay trước mắt ba, bọn họ cũng có thể nói ra chuyện phân di sản, quả thực là khiến ba rất đau lòng. Mặc dù ba biết sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, nhưng trái tim ba rất thất vọng và đau khổ.”

“Ba thực sự đang giận con, nhưng nhiều năm như vậy rồi, ba cũng nghĩ thông rồi, mục đích của ba không phải là muốn bọn con có một chốn đi về hạnh phúc sao? Nếu con đã lựa chọn Triệu Hồng Chí, con cam tâm tình nguyện cùng cậu ta trải qua những ngày tháng khổ cực nhiều năm như vậy, chứng tỏ rằng con hạnh phúc.”

“Chuyện quản lý xí nghiệp dược phẩm cứ quyết định như vậy đi, đây vốn dĩ là thứ ba để lại cho con, di sản thì ba đã sớm viết xong rồi, đây là phần thuộc về con, ai cũng đừng mong lấy đi. Mặc dù con có tính cách cao ngạo nhưng tâm con lương thiện, những thứ này giao cho con, những người khác mới có thể sống nổi. Đổi lại là bất kỳ ai khác, sẽ chỉ đẩy nhanh tốc độ bại vong của nhà họ Trần mà thôi.”

Trần Ngọc ch ảy nước mắt, gật đầu.

Trần Quốc Vinh lại nhìn Triệu Thanh Hà nói: “Thanh Hà, đừng trách ông ngoại lòng dạ tàn nhẫn, nhiều năm như vậy mà không đối xử tốt với các cháu, ông không kéo nổi mặt mũi này xuống. Thực ra cho dù hôm nay các cháu không về đây, ông cũng định đến thăm các cháu. Ông đã sắp chết rồi, còn thể diện nào mà không buông xuống được chứ? Ước mong duy nhất của ông chính là được tận hưởng mấy ngày vui vẻ bên gia đình. Cháu là người có bản lĩnh, cháu giúp mẹ cháu trông nom mảng dược liệu này nhé.”

Triệu Thanh Hà có chút khó tin, cô bị người nhà họ Triệu làm tổn thương đến đau lòng, thậm chí còn có ám ảnh tâm lý.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Hiện tại sự quan tâm của Trần Quốc Vinh lại khiến cô có loại cảm giác không chân thực.

Không đợi Triệu Thanh Hà trả lời lại, Trần Quốc Vinh lại nhìn về phía Vương Bác Thần, trong ánh mắt đầy phức tạp: “Ông biết, hai mẹ con họ có được như ngày hôm nay đều là công lao của cháu. Mặc dù ông không biết được thân phận thực sự của cháu nhưng có thể khiến những người như Sa Tiệp, Lục Đình Vinh, Vu Chiến, Trần Anh Minh nể mặt cháu mà đến chúc thọ ông, chúng tỏ thân phận của cháu chắc chắn không đơn giản.”

“Cháu có phong thái phi phàm, không phải là lớp người tầm thường. Ông không yêu cầu quá đáng rằng cháu có thể giúp nhà họ Trần, dù sao nhà họ Trần và cháu không có bất kỳ mối quan hệ nào. Ông chỉ hy vọng, vào lúc hà họ Trần sụp đổ, cháu có thể trấn áp một chút, nên giết thì giết, ông tin cháu có sự quyết đoán này.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Nể phần tâm tư này của ông đối với mẹ tôi và Thanh Hà, tôi đồng ý ra tay một lần.”
 
Chương 777


CHƯƠNG 777

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Trần Quốc Vinh như trút được tâm sự, cả người đều trở nên thoải mái.

“Ba, sức khỏe ba còn rất tốt, không cần phải như vậy.”

Trần Ngọc buồn đến nỗi không nói nên lời.

Ai cũng có thể nghe ra được, Trần Quốc Vinh là đang nói lời trăng trối.

Con chim sắp chết, tiếng kêu bi ai.

Người ta sắp chết, lời nói tốt lành.

Khi người già sắp đến đại nạn, ít nhiều cũng đều có thể cảm nhận được.

“Ba biết tình hình sức khỏe của ba, các con không cần đau lòng, sinh tử là chuyện thường tình, ba sớm đã xem nhẹ rồi.”

Trần Quốc Vinh không quan tâm lắm.

Một nỗi buồn không thể giải thích nổi cũng hiện lên trong lòng Triệu Thanh Hà.

Trong ấn tượng của cô, cô chưa bao giờ cảm nhận được sự yêu thương chăm sóc của ông bà nội, từ khi cô bắt đầu có thể ghi nhớ, bà nội chưa từng quan tâm đ ến cô.

Bây giờ sự quan tâm của Trần Quốc Vinh lại khiến cô có chút hoảng hốt lo sợ.

Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Chỉ là ung thư thôi mà, không phải không chữa được.”

Trần Quốc Vinh sửng sốt, lập tức nói với vẻ kinh hãi: “Cháu, sao cháu biết?”

“Không có gì là lạ cả. Đông y rộng lớn uyên thâm, thông qua tứ chẩn ‘nhìn, nghe, hỏi, sờ’ là có thể biết được tất cả bệnh tình. Hồi đó, ông tổ nghề y Biển Thước gặp Tề Hoàn công, vừa gặp đã nhìn ra được thân thể của Tề Hoàn công có bệnh, đó chính là xác định qua chữ ‘nhìn’ trong tứ chẩn.”

Trần Quốc Vinh kinh ngạc đứng lên khỏi ghế, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần như nhìn thấy quỷ, giọng nói run rẩy: “Cháu, cháu có thể chữa?”

Không đợi Vương Bác Thần nói, Trần Ngọc đã vội vàng nắm lấy tay Trần Quốc Vinh, lo lắng nói: “Ba, ba thật sự bị ung thư sao? Tình trạng khám bệnh thế nào? Ba đừng làm con sợ.”

Trần Quốc Vinh gật đầu và nói, “Tháng trước đã kiểm tra ra, đã đến giai đoạn cuối rồi, bác sĩ chẩn đoán nhiều nhất chỉ sống được một năm.”

Sắc mặt Trần Ngọc đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, bà nhanh chóng nhìn về phía Vương Bác Thần: “Bác Thần, có thể chữa trị không? Thực sự có thể chữa trị không? Là giai đoạn cuối rồi.”

Vương Bác Thần gật đầu nói: “Giai đoạn cuối rồi thì chữa trị có chút phiền phức, ông ngoại tuổi đã lớn, không thể dùng thuốc mạnh, chỉ có thể dùng thuốc dưỡng sinh, cần thời gian nửa năm mới có thể chữa khỏi hoàn toàn.”

“Nửa, nửa năm là có thể chữa khỏi hoàn toàn?”

Đây quả thực là chuyện hoang đường, đừng nói là Trần Quốc Vinh, ngay cả Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà cũng đều không tin.

Hiện nay trên thế giới chưa có ai có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh ung thư giai đoạn cuối.

“Đừng, đừng lừa mẹ, Bác Thần.”

Trần Ngọc vẫn không tin, theo bà thấy đây là chuyện vô căn cứ.
 
Chương 778


CHƯƠNG 778

Triệu Thanh Hà lo lắng hỏi: “Bác Thần, anh đừng nói lung tung, ung thư giai đoạn cuối nào có thể chữa khỏi chứ. Em biết anh là muốn an ủi bọn em, nhưng lời này cũng không thể nói lung tung được.”

Vương Bác Thần cười nói: “Mọi người cứ tin anh là được rồi. Bây giờ anh sẽ viết một phương thuốc, cứ theo phương thuốc của anh mà điều trị nửa năm là có thể chữa khỏi hoàn toàn.”

Nói xong, Vương Bác Thần đi thẳng tới bàn làm việc bên cạnh, cầm bút lên và bắt đầu viết.

“Thực ra, trong đông y có rất nhiều y thuật chữa trị những bệnh khó và phức tạp, chỉ có điều đã bị thất truyền mà thôi, mà tôi đã tình cờ học được một chút. Phương thuốc này là một phương thuốc cổ truyền trong ‘Thiên Kim Phương’ của Dược Vương Tôn Tư Mạc, tương truyền là thứ mà thần y Hoa Đà đã tạo ra, có tác dụng cực tốt trong việc điều trị bệnh ung thư, nó được gọi là phương pháp Trị Tích, chữ ‘Tích’ trong đó chính là tên gọi của bệnh ung thư trong ‘Hoàng Đế Nội Kinh’. Phương thuốc này cũng được gọi là canh tăng tuổi thọ, trước khi tôi có được nó, nó đã bị thất truyền hàng ngàn năm rồi.”

Trong khi nói, Vương Bác Thần đã viết ra phương thuốc.

Ba người Triệu Thanh Hà ở bên bàn nhìn phương thuốc với vẻ bán tín bán nghi.

“Ông ngoại, vậy hãy thử phương thuốc của Bác Thần xem sao, sức khỏe của ông, chính là do Bác Thần điều dưỡng chăm sóc.”

Triệu Thanh Hà nói, thử một chút còn hơn chờ chờ chết.

Trần Quốc Vinh nhìn Vương Bác Thần với tâm trạng phức tạp: “Cháu đã có lòng rồi, có cháu ở đây, cho dù có chết ông cũng yên tâm rồi.”

Dao Dao mơ màng hỏi: “Cụ ơi, chết là gì ạ? Lúc cháu còn nhỏ có một bà nói rằng ông ngoại cháu chết rồi, bà ngoại nói rằng ông ngoại là lên trời làm thần tiên rồi.”

Trần Quốc Vinh cười nói: “Cháu bây giờ cũng đang còn nhỏ, nhóc này, chết đi rồi chính là lên trời làm thần tiên.”

Đôi mắt to tròn của Dao Dao mang đầy vẻ khao khát, vui vẻ nói: “Vậy thì cụ ơi, cụ mau chết đi, chết đi rồi có thể làm thần tiên, chúng ta đều lên trời làm thần tiên đi. Những bạn nhỏ khác nói người chết rồi có thể ăn tiệc, Dao Dao cũng muốn ăn tiệc.”

Trần Quốc Vinh sững sờ, đứa nhỏ này có phải là có chút…ngốc không?

Triệu Thanh Hà đánh Dao Dao một cái, xấu hổ nói: “Ông ngoại, đứa nhỏ này có chút ngốc nghếch giống Vương Bác Thần.”

Vương Bác Thần phiền muộn nhìn Triệu Thanh Hà, dựa vào đâu mà ngốc nghếch lại giống anh chứ? Rõ ràng là giống em, được chứ?

Trần Ngọc ho nhẹ nói: “Bây giờ con đi bốc thuốc, sắc một toa thử xem sao.”

Trần Quốc Vinh cũng không ôm nhiều hy vọng, nói: “Vậy thì cứ thử xem sao. Thanh Hà, ngày mai giới y dược Ma Đô có một buổi hội nghị, cháu và Bác Thần đại diện nhà họ Trần đến tham gia một chút. Gần đây bên phía chúng ta đã tung ta một sản phẩm dưỡng sinh, hiệu quả cũng ổn, xem xem có thể tìm kiếm được đối tác không. Ông bảo Quản gia Chung đi cùng các cháu một chuyến, có ông ta ở đó, không ai có thể lừa được các cháu. Ngoài ra, ông nghe nói hội nghị lần này có người của gia tộc lớn đến, là kiểu đại gia tộc chân chính, người của năm gia tộc quyền thế lớn cũng đến tham gia, các cháu chú ý một chút.”

Đêm đó, gia đình Vương Bác Thần ở lại nhà họ Trần, mặc dù không ít người của nhà họ Trần xì xào bàn tán, nhưng từ đầu tới cuối không ai dám đứng ra.

Hơn mười giờ ngày hôm sau, Quản gia Chung dẫn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đến tham dự hội nghị giao lưu y dược Ma Đô.

Trần Hương Lan oán hận, nói: “Chồng, phía bên anh liên hệ xong chưa?”

Mộc Lai hung dữ nói: “Yên tâm, phía bên này anh đã sắp xếp xong rồi, hôm nay đôi cẩu nam nữ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không chết thì cũng phải đứt gãy hay chân.”
 
Chương 779


CHƯƠNG 779

Hội nghị giao lưu y dược Ma Đô là một trong những hội nghi giao lưu nổi tiếng nhất trong giới y dược.

Ngoài những tên tuổi lớn trong ngành y dược, còn có những gia tộc lớn ở Giang Nam Đạo cũng như một số gia tộc dược phẩm và công ty dược phẩm nổi tiếng ở nước R.

Đây không chỉ là một buổi gặp gỡ giao lưu học thuật mà còn là một buổi giao lưu kinh doanh dược phẩm, có sức ảnh hưởng vô cùng rộng rãi trên toàn nước R.

Ngay cả các bác sĩ nổi tiếng từ Đông Nam Á, nước J và các quốc gia khác trên thế giới cũng đều đến tham gia, chỉ cần là người có liên quan đến đông y, cơn bản đều sẽ đến.

Trên xe, Quản gia Chung cẩn thận giới thiệu về tình hình hội nghị giao lưu y dược cho hai người Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, đồng thời cũng giới thiệu một số gia tộc khá quan trọng.

“Hiện tại ở Ma Đô, nhà họ Bạch, nhà họ Tống và nhà chúng ta đã hình thành nên thế chân vạc ba bên vững chắc, trước đây, khi nhà họ Chu còn chưa xảy ra chuyện, họ đã áp đảo ba nhà, hiện tại nhà họ Chu không còn nữa, ba nhà đều muốn có được vị trí đó nên cạnh tranh nhau rất ác liệt. Đợi lát nữa chúng ta gặp phải người của hai nhà còn lại, nếu bọn họ cố tình gây chuyện, cũng không cần phải nhẫn nhịn.”

Quản gia Chung dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phía bên Đông Nam Á, công ty dược phẩm lớn nhất là Tập đoàn Dược phẩm Thụy Lệ Lan của Thái Lan, nhà họ Trần cũng có cổ phần trong đó.”

Trong lúc nói, Quản gia Chung còn liếc nhìn Triệu Thanh Hà.

Hiện tại ông ta thực sự có chút khâm phục vị tiểu thư này, vậy mà lại trở thành người đại diện của nhà họ Trần ở châu Á, còn sở hữu 20% cổ phần của tập đoàn Trần Thị Tinh Châu.

Dựa vào tầng quan hệ này, nhà họ Trần muốn đánh bại hai nhà kia quả thực dễ như trở bàn tay.

Đây chắc hẳn cũng là lý do tại sao lão gia lại coi trọng cô như vậy.

Triệu Thanh Hà đương nhiên biết Quản gia Chung có ý gì, nhưng cũng không đáp lại trực diện mà nói: “Cứ vào trước đi, ân tình dễ vay khó trả.”

Cô đang suy nghĩ cho chồng mình, dù sao chồng cô cũng chính là người thay thế Thần chủ, ngộ nhỡ bị những người lòng dạ không tốt lợi dụng thì sao?

Hơn nữa, cô đã bị người khác lừa rất nhiều lần như vậy rồi nên trước khi làm chuyện gì cô cũng đều suy nghĩ kỹ càng.

Trong lòng Quản gia Chung thở dài một cái, thầm mắng những người Trần Hương Lan kia quả thực là một lũ lợn ngu ngốc.

Nếu không phải lũ ngốc đó làm loạn, hiện tại nhờ Triệu Thanh Hà kéo nhà họ Trần một tay há chẳng phải chỉ là một câu nói sao?

Nếu không phải lão gia đã đưa ra sự lựa chọn sáng suốt thì nhà họ Trần cứ chờ mà bị trả thù đi.

Nghĩ đến đây, trên trán Quản gia Chung toát ra một lớp mồ hôi lạnh, nghĩ đến những người như Sa Tiệp xuất hiện trong bữa tiệc mừng thọ của lão gia ngày hôm qua, đến hiện tại ông ta vẫn đang cảm thấy như nằm mơ.

Mà khi đám người Vương Bác Thần bước vào, Trần Hương Lan và Mộc Lai đã xuất hiện từ xa.

“Bây giờ bắt đầu động thủ đi, đưa Quản gia Chung đi trước.”

Trần Hương Lan nói với vẻ độc ác.

Mộc Lai cười khinh thường, nói: “Yên tâm đi, những người kia đã đi tìm Trần Yên Nhiên rồi, đợi đến lúc Trần Yên Nhiên bị bắt, Quản gia Chung nhất định sẽ đi cứu người, lúc này chính là cơ hội để chúng ta đối phó với đôi cẩu nam nữ Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.”
 
Chương 780


CHƯƠNG 780

Trần Hương Lan cười âm hiểm, nói: “Cũng để cho con tiện nhân Trần Yên Nhiên kia nếm chút khổ cực, cậy vào việc được lão già kia thương yêu mà trước đây rất ít khi để ý sắc mặt của em.”

Mộc Lai cười gian ác, nói: “Yên tâm đi, bên kia đã bắt đầu hành động rồi.”

Lúc này, ba người Vương Bác Thần vừa vào địa điểm hội nghị, đúng lúc này, điện thoại di động của Quản gia Chung vang lên.

“Chú Chung, chú đang ở đâu vậy? Yên Nhiên xảy ra chuyện rồi, chú nhanh đến đi, là ở…”

“Cái gì? Cô Hương Lan, cô đang ở đâu? Tôi sẽ chạy tới ngay bây giờ… Được, được, tôi sẽ qua ngay bây giờ…”

Sau khi cúp điện thoại, Quản gia Chung vội vàng nói: “Cô Hà, cậu Thần, cô Yên Nhiên xảy ra chuyện rồi, bị người khác bắt đi, tôi qua đó trước xem sao.”

Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Vậy thì chú Chung nhanh qua đó đi, có chuyện gì cần thì gọi điện thoại cho tôi và Bác Thần.”

“Được, được, tôi đi trước đây.”

Quản gia Chung vội vàng rời đi, mặc dù cô Yên Nhiên đã bị đuổi khỏi gia tộc nhưng dù sao cô ta vẫn là đứa cháu gái được lão gia thương yêu nhất, một khi xảy ra chuyện, hậu quả không dám tưởng tượng.

Nhìn quản gia Chung rời đi, Vương Bác Thần khẽ nhíu mày, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng không hợp lý ở chỗ nào thì không nói ra được.

Hội giao lưu y dược Ma Đô, đây đối với nhà họ Trần mà nói là một cơ hội vô cùng quan trọng, nhưng tại thời điểm mấu chốt này, Trần Yên Nhiên lại gặp chuyện, liệu rằng đằng sau còn có mục đích vô hình nào hay không?

Nhưng mà anh cũng không để ở trong lòng, ngược lại anh còn muốn nhìn xem sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Cô cả Trần Yên Nhiên tính tình quá không tốt, quá ngang ngược, hiện tại chịu thiệt một chút cũng tốt.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ lắc đầu, loại người tính tình tiểu thư như Trần Yên Nhiên, Triệu Thanh Hà gặp qua không ít.

Nếu như không có gia tộc chống lưng, cô thật sự không biết những người này làm sao có thể sống yên ổn trong xã hội.

“Bác Thần, anh nói xem công ty Hoa Nguyện sẽ muốn nhân cơ hội lần này, cũng triển khai hạng mục y dược hay không?”

Vương Bác Thần cười nói: “Em muốn làm thì đi làm, dù sao mối quan hệ làm ăn của chúng ta cũng không thiếu.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: “Trước mắt vẫn nên thôi đi, chỉ là khu Hà Châu mới đã khiến cho em có chút sứt đầu mẻ trán, quá mệt mỏi, chờ sau này lại xem đi. Có lẽ có thể kết giao với một số người trước, mượn quan hệ của nhà họ Trần, thông giao các mối quan hệ trước. Một số thứ chỉ có nắm trong tay chúng ta, mới là của mình, bằng không luôn phải dựa vào người khác, cảm giác bị người khác quản chế cũng không tốt.”

Đối với suy nghĩ của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần cười cười không nói gì.

Bây giờ Triệu Thanh Hà nhìn thấy thứ gì tốt, đều muốn chuyển hết về nhà mình, điều này cũng có liên quan đến việc những năm gần đây cô thiếu cảm giác an toàn rất nghiêm trọng.

Nhất là sau khi trải qua những chuyện loạn cào cào của nhà họ Triệu, cô đã không dễ dàng tin tưởng người khác, cô chỉ tin tưởng, thứ mà mình chân chính cầm trong tay mới là của mình.

Chỉ có gia đình nhỏ của mình là thuộc về mình.

“Đó không phải là bác sĩ đứng đầu Giang Nam, Bùi Đăng Khoa sao? Không ngờ ông ta cũng tới.”

“Bao Đình Cẩn, người đứng đầu về dược thương của Giang Nam Đạo cũng đến rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top