Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 781


CHƯƠNG 781

“Người đứng đầu châm cứu xoa bóp của tỉnh Giang Nam, Khấu Thanh cũng ở đây.”

“Giang Thành, người đứng dầu khoa nhi của Giang Nam cũng xuất hiện.”

Trên màn hình lớn nhìn thấy từng người có tên tuổi lớn trong giới y học, Triệu Thanh Hà không khỏi âm thầm líu lưỡi: “Đến đây đều là những bác sĩ của năm của tỉnh Giang Nam Đạo, thật đúng là các ông lớn tập hợp. Mấy vị kia là người Đông Nam Á sao? Hình như em đã gặp qua trên mạng, cũng là những bác sĩ rất giỏi, nhưng không nhớ ra tên được.”

Vương Bác Thần nhìn lướt qua, nói: “Hội giao lưu y dược Ma Đô, là một trong hai đại hội quyền uy trong giới Ycủa nước R, ngoại trừ những người này, những thầy thuốc giỏi khác ở nước R cũng đều đến, chỉ là em không biết thôi.”

“Còn ai nữa? Không biết thánh y đương đại Hoa Mạnh Trường đã tới chưa?”

Trong mắt Triệu Thanh Hàt ràn ngập tò mò.

“Quỷ y Tả Sướng, Cổ y Triệu Linh, Độc y Hồ Vụ…”

Vương Bác Thần giới thiệu từng người một, lúc giới thiệu trong giọng nói mang theo một vài tia trêu tức.

Những người này mặc dù không tầm thường, nhưng so với đệ nhất thần y Hoa Mạnh Trường ở nước R, vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Dù sao ở nước R trong vòng hai trăm năm, người có thể được xưng là thần y đương đại, cũng chỉ có một mình Hoa Mạnh Trường.

Đương nhiên, chuyện Hoa Mạnh Trường là học trò của anh, Vương Bác Thần cũng không có ý định nói ra.

“Mấy người là ai? Sao tôi chưa từng thấy bao giờ? Có thiệp mời không?”

Ngay khi Vương Bác Thần giới thiệu cho Triệu Thanh Hà mấy người dày dặn tương đối trâu bò trong giới y học nước R, một gã thanh niên đi tới, sắc mặt không mấy thân thiện nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần cùng với Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà mỉm cười giải thích: “Chúng tôi là thay mặt nhà họ Trần tới đây, tôi là Triệu Thanh Hà, đây là chồng tôi Vương Bác Thần, chú Chung có việc nên rời đi rồi. Anh yên tâm, chúng tôi có thiệp mời, không có thiệp mời chúng tôi cũng không vào được đúng không.”

“Ha ha, nói dối cũng giỏi thật đấy, người của nhà họ Trần tôi đều biết, sao tôi chưa từng gặp qua hai người? Nếu quản gia Chung rời đi, sẽ không đưa thiệp mời cho mấy người sao? Kẻ lừa đảo từ đâu tới, dám tới nơi này lừa gạt, người đâu, đánh gãy chân rồi ném ra ngoài cho tôi!”

Thanh niên hung tợn nói.

Vương Bác Thần hơi nheo mắt lại, xem ra có người bố trí cho anh và Triệu Thanh Hà, chỉ là không biết quản gia Chung ở trong này đóng vai trò gì.

“Anh thật sự hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải kẻ lừa đảo, nếu anh biết người của nhà họ Trần, vậy anh nhất định có số điện thoại của chú Chung rồi? Không tin anh có thể gọi điện thoại hỏi chú Chung.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ giải thích.

Thanh niên kia nhếch miệng lên cười một cái, thản nhiên nói: “Được, tôi cho mấy người một cơ hội, cô gọi điện thoại cho quản gia Chung.”

Triệu Thanh Hà lúng túng nói: “Chúng tôi chỉ vừa quen biết quản gia Chung mới đây, vẫn chưa có số điện thoại của quản gia Chung. Anh có thể gọi điện thoại hỏi một chút.”

“Ngay cả phương thức liên lạc của quản gia Chung cũng không có, còn dám nói mấy người không phải kẻ lừa đảo sao?”
 
Chương 782


CHƯƠNG 782

Thanh niên chỉ vào Triệu Thanh Hà cùng với Vương Bắc Thần, nhìn bốn gã vệ sĩ lưng hùm vai gấu phía sau nói: “Đánh gãy chân, ném ra ngoài! Người phụ nữ này thật đúng là cực phẩm, trên giường nhất định rất tuyệt, đưa đến phòng của tôi trước, còn người đàn ông này đánh cho còn biết thở khí là được.”

Rắc!

Thanh niên còn chưa nói xong, mấy tên bảo tiêu còn chưa kịp động thủ, Vương Bác Thần đã xuất hiện ở trước mặt thanh niên, nhấc chân nhanh chóng đá vào hai chân thanh niên.

Hai chân thanh niên chỉ tiếp tục cong về phía sau thành chín mươi độ, tựa như hai chân sau của chó khi ngồi xổm xuống, cẳng chân hướng về phía sau quỳ trên mặt đất.

“A…”

Thanh niên phát ra một tiếng kêu đau đớn vô cùng thảm thiết, tức khắc ở trong đại sảnh này vang lên, cục diện vốn có chút ồn ào náo động, vào lúc này lại lập tức yên tĩnh đến dọa người, nhao nhao nhìn về phía bên này.

“Anh là cái thá gì, mà cũng dám sỉ nhục vợ của tôi?”

Căn bản Vương Bác Thần không có ý định nhẹ tay, rõ ràng người này chính là nhắm vào hai người bọn họ.

Nếu là một cái bẫy, anh ngược lại càng muốn nhìn xem, người đứng sau chủ mưu việc này to gan đến mức nào.

“Anh thật to gan, dám ra tay với cậu chủ nhà chúng ta!”

Một gã vệ sĩ mở miệng, nhưng trong ánh mắt mang theo một tia kiêng dè, thân thủ vừa rồi của Vương Bác Thần, vậy mà anh ta hoàn toàn không thấy rõ!

Võ đạo cao tay!

Bốp bốp bốp bốp!

Đánh một người cũng là đánh, đánh một đám cũng là đánh, huống hồ Vương Bác Thần căn bản không có ý định nhẹ tay!

Gần như là cùng lúc, bốn cái bạt tai quất vào mặt bốn tên vễ sỉ, trực tiếp đánh cho bọn họ bay lên, đánh bay ra xa khoảng mười thước!

Người này không hề đơn giản!

“To gan!”

“Anh tự tìm cái chết!”

“Con trai!”Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Vài tiếng quát đồng thời vang lên, ba người trung niên lập tức đi tới.

Một gã trung niên mập mạp bảo vệ thanh niên bị gãy hai chân, giận dữ hét: “Cậu dám đánh con tôi! Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là người của nhà họ Bạch, Bạch Lĩnh, hôm nay tôi sẽ không để cho cậu bước ra khỏi cửa này!”

Nhà họ Bạch, đó là một trong ba nhà quyền lực nhất Ma Đô.

Hiện tại cậu chủ nhà họ Bạch bị người ta đánh gãy hai chân, còn là ở trước hội giao lưu y dược Ma Đô, ở trước mắt bao người, đây là đang đánh vào mặt nhà họ Bạch!

Nếu hôm nay nhà họ Bạch không báo thù này, về sau nhà họ Bạch chỉ có thể thành trò cười.

“Rõ ràng là con trai ông cố tình gây sự trước, muốn động tay với chúng tôi, chồng tôi đây là tự vệ. Nhà họ Bạch các người cứ không phân rõ trắng đen như vậy sao?”

Triệu Thanh Hà đứng ra bảo vệ.
 
Chương 783


CHƯƠNG 783

“Ba, giết tên tạp chủng kia, giữ lại người phụ nữ này, con muốn khiến cô ta trở thành người phụ nữ thấp hèn nhất, con muốn khiến cho cô ta trở thành bộ dạng nghìn người cưỡi vạn người chơi!”

Cậu chủ nhà họ Bạch đau khóc lên, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạch Lĩnh giận dữ hét: “Lão Tôn, còn chờ làm gì, không nghe thấy Phong nói sao!!”

Một người đàn ông trung niên khác nhíu nhíu mày, Tôn Thế là cận vệ của Bạch Lĩnh, cũng là hộ viện được nhà họ Bạch mời về, là người đứng đầu trong phái Bát Cực Quyền ở Ma Đô.

Tôn Thế nếu ra tay, thằng nhóc này hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì thêm!

“Thằng nhóc này muốn chết sao? Dám ra tay với Bạch Phong, Tôn Thế đã đạt tới cấp bậc tông sư trong phái Bát Cực Quyền!”

“Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, đây chính là phân chia cấp bậc của giới võ đạo, người có thể trở thành tông sư đều là nghìn dặm mới tìm được một, huống chi còn là trong phái Bát Cực Quyền?”

“Đồ không biết sống chết, mọi người nhìn đi, Tôn Thế giết cậu ta đơn giản như giết một con gà!”

Mọi người thấp giọng bàn tán, trong mắt bọn họ, Vương Bác Thần đã là người chết rồi.

“Vừa rồi tốc độ của cậu, coi như là đạt tới cấp bậc võ sư, nhìn tuổi của cậu, cùng lắm cũng hai mươi bốn hai mươi lăm, có thể ở tuổi này của cậu đạt tới cấp bậc võ sư, coi như là có chút vốn liếng ngông cuồng đấy.”

Tôn Thế khinh thường Vương Bác Thần, khiển trách nói: “Nhưng cậu ỷ vào mình có chút vũ lực, lại làm xằng bậy, ra tay đả thương người khác, hôm nay không thể nhẹ tay với cậu!”

“Ông nói bậy nói bạ gì vậy, rõ ràng là các người ỷ thế hiếp người, ức hiếp tôi và chồng của tôi, chúng tôi chẳng qua là tự vệ!”

Triệu Thanh Hà tức giận nói.

Vương Bác Thành bình tĩnh nói: “Thanh Hà, loại người vô sỉ này không đáng để em tức giận, phải phạt ông ta, đánh ông ta đau, ông ta mới có thể biết cái gì gọi là lễ độ.”

“Hay cho một thằng nhóc ngang ngược!”

Tôn Thế đứng ở trên cao điểm đạo đức, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Nếu như bây giờ cậu quỳ xuống nhận sai, tự chặt hai chân, tôi có thể nói một tiếng với Bạch tổng, tha cho cậu một mạng.”

“Tên nhóc này là tới tìm chết sao? Cho dù cậu Bạch có oan uổng bọn họ thì có làm sao chứ? Không ngờ anh ta dám động thủ đánh người, đây là lỗi của anh ta!”

“Không sai, cậu Bạch dạy dỗ anh ta, đó là để mắt đến anh ta!”

Bên cạnh không ít người nhân cơ hội hùa theo, hơn nữa không ít người còn thích thú.

“Cậu nhóc, không nghe thấy tôi nói sao? Bây giờ quỳ xuống xin lỗi nhận sai, tự chặt hai chân, tôi có thể giữ cho cậu một mạng!”

Hai mắt Tôn Thế híp lại, hiện lên một tia tàn nhẫn.

Cậu nhóc này lại không nể mặt ông ta!

Điều này làm cho ông ta có chút không xuống đài được.

Ông ta chính là người đứng đầu phái Bát Cực Quyền ở Ma Đô này!

Có ai không dám nể mặt ông ta?

Vương Bác Thần không chút để ý nói: “Ông là cái thá gì?”

“Là cậu tìm lấy cái chết!”
 
Chương 784


CHƯƠNG 784

Tôn Thế nói nhiều như vậy, chính là vì không để cho người ta cảm thấy bản thân là ỷ lớn hiếp nhỏ, hiện tại đã làm đủ cách, là thằng nhóc này không biết phân biệt!

Nói xong, Tôn Thế cất bước, trực tiếp lấy ra Thiết Sơn Kháo!

Thiết Sơn Kháo vừa xuất hiện, mọi người nhất thời trong lòng đều cả kinh.

Đây chính là tuyệt kỹ nổi tiếng của Tôn Thế, nghe nói lúc Tôn Thế mới xuất đạo, vì lập danh, trực tiếp cho người tìm một con trâu nước lớn, lấy ra một Thiết Sơn Kháo, con trâu nước lúc ấy lập tức miệng mũi phun máu ngã xuống đất mà chết!

“Thiết Sơn Kháo của Tôn tông sư, đó chính là tuyệt chiêu đệ nhất thiên hạ, năm ngoái tôi tận mắt nhìn thấy, một cái trụ xi măng một thước vuông, bị Thiết Sơn Kháo của tông sư Tôn làm vỡ thành tám khối!”

“Thằng nhóc này chết chắc rồi, chẳng lẽ cậu ta còn cứng hơn xi măng sao?”

Một ít người phụ nữ khác, thậm chí sợ tới mức che kín mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh máu me bay tứ tung.

Triệu Thanh Hà sợ tới mức sợ hãi kêu lên: “Bác Thần cẩn thận.”

Sắc mặt Vương Bác Thần bình tĩnh, hai hàng lông mày nhíu lại, anh thật không nghĩ tới, một cuộc giao lưu trong giới y học lại trở nên hung hiểm như vậy.

Nếu bản thân chỉ là người bình thường, hôm nay chết cũng là chết vô ích!

“Bắt nạt người khác phải không? Được, hôm nay tôi cũng sẽ bắt nạt đám người ỷ thế hiếp người mấy người!”

Nói xong, Vương Bác Thần nói xong, đồng thời tiến lên một bước, làm ra một cái kệ tiêu chuẩn của Thiết Sơn Kháo của Bát Cực Quyền.

Nhưng vào lúc này, Tôn Thế đã đến trước người Vương Bác Thần, hai người đều là Thiết Sơn Kháo, chỉ nghe “Keng” một tiếng, hai người đụng mạnh vào nhau.

Sau một lúc, người bên cạnh đều chấn động, sắc mặt hơi trắng bệch, không thể tin được nhìn một trận trước mắt này!

Chỉ thấy Tôn Thế cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi ở trên sàn nhà, há mồm “hộc” phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt đau đớn, nửa người giống như cứng rắn lui vào bên trong nửa người còn lại.

“Cậu… Cậu là ai!!”

Tôn Thế hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, Thiết Sơn Kháo chính là chiêu thức tuyệt kỹ nổi tiếng của ông ta, huống chi vừa rồi ông ta còn chạy lấy đà, mà Vương Bác Thần chỉ là đứng bất động tại chỗ, lại giống nhau dùng Thiết Sơn Kháo, ngay tức khắc khiến cho cả người ông ta như phế bỏ!

Vương Bác Thần không để ý đến ông ta, đi đến trước người Bạch Lĩnh, lạnh lùng nói: “Ỷ thế hiếp người phải không?”

Bạch Lĩnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, loại người như ông ta, so với người bình thường càng tiếc mạng hơn!

Tôn Thế mà ông ta bỏ ra một số tiền lớn mời tới, không ngờ lại bại dưới tay Vương Bác Thần!

Tôn Thế chính là tông sư của Bát Cực Quyền!

Ông ta tận mắt nhìn thấy, Tôn Thế vung Thiết Sơn Kháo một cái, trụ xi măng một mét vuông đều vỡ nát!

Nhưng Tôn Thế vẫn bại!

Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!
 
Chương 785


CHƯƠNG 785

Đây là thực lực gì vậy?

Đại tông sư sao?

Chỉ có đại tông sư, mới có thể dễ dàng nghiền ép Tôn Thế như thế!

“Cậu, cậu muốn làm cái gì!”

Bạch Lĩnh sợ tới mức ném luôn đứa con trai trong lòng xuống đất.

Bốp!

Vương Bác Thần cũng không giải thích gì, trực tiếp tát vào mặt Bạch Lĩnh.

“Cậu, cậu dám đánh…”

Bạch Lĩnh theo bản năng che mặt.

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào phía bên mặt còn lại.

Bạch Lĩnh vẫn mạnh miệng nói: “Tên súc sinh…”

Lời còn chưa dứt, Vương Bác Thần lại tát vào mặt Bạch Lĩnh.

“Tôi…”

Bốp bốp bốp bốp…

Liên tiếp chín cái bạt tai, mạnh mẽ tát vào mặt Bạch Lĩnh, người chung quanh đều sợ đến choáng váng.

Gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Lĩnh, một trong ba đại quyền lực nhất Ma Đô, bị người ta tát trước mặt mọi người!

“Tôi sai rồi! Tôi xin lỗi!”

Bạch Lĩnh quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

“Cho nên, tát ông có vấn đề gì không?”

Vương Bác Thần lạnh lùng hỏi

“Không, không có vấn đề gì.”

Bạch Lĩnh hai tay ôm mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Còn ai nữa? Không phục, cứ việc tiến lên.”

Vương Bắc Thần quét mắt một vòng, những người bị ánh mắt của anh đảo qua, vội vàng quay đầu đi!

Đây là một sát tinh!Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Đây là một con rồng qua sông!

Ngay cả loại rắn độc như Bạch Lĩnh cũng bị phế bỏ!

“Cậu, cậu tên là gì? Từ giờ trở đi, Bát Cực Môn tôi, quyết sống chết với cậu!”

Tôn Thế rốt cục thở ra một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vương Bắc Thần trực tiếp một chân giẫm lên hai chân Tôn Thế, mọi người chỉ nghe được một trận thanh âm xương cốt gãy nát làm người ta sởn hết cả gai ốc, lập tức nhìn thấy Tôn Thế đau đến mức ngũ quan đều vặn vẹo lại một chỗ.

“Ông, còn chưa có tư cách đó đâu!”

Nói xong, Vương Bắc Thần nhẹ nhàng cầm tay Triệu Thanh Hà, trực tiếp đi vào trong sảnh.
 
Chương 786


CHƯƠNG 786

Mãi đến khi Vương Bác Thần cùng với Triệu Thanh Hà biến mất, những người này mới dám mở miệng nói chuyện, kêu gào nói: “Mẹ nó, quá điên cuồng, là khinh Ma Đô ta không còn người nữa hay sao?”

“Thằng nhóc hoang dại này từ đâu tới, dám tới nơi này giương oai, quá coi trời bằng vung!”

“Khẩu khí ác như này, ông đây nuốt không trôi! Sau này mặt mũi Ma Đô chúng ta, để ở chỗ nào!”

“Gọi người, giết hắn!”

“Bạch tổng, ông cho ý kiến đi!”

“Tôn tông sư, gọi điện thoại cho sư môn ngài, không tin không giết được cậu ta!”

Hai người Bạch Lĩnh và Tôn Thế, ánh mắt âm trầm, không nói gì, bọn họ làm sao có thể nuốt trôi cục tức này!

Một người là gia chủ nhà họ Bạch, một trong ba gia thế quyền lực nhất Ma Đô, một người là đệ nhất tông sư Bát Cực Quyền ở Ma Đô.

Dù cho có chết, cũng không thể để mất mặt như vậy!

Lần lượt từng người một đều gọi điện thoại kêu người.

Lúc này, Triệu Thanh Hà cùng với Vương Bác Thần đã tiến vào trong sảnh.

Bên ngoài xôn xao, cũng không có ảnh hưởng đến bên trong. So với những người lão luyện trong giới y học ở bên trong, Bạch Lĩnh và Tôn Thế, còn chưa đủ để khiến người ta coi trọng, cũng không có ai để ý.

Dù sao, giới y học có rất nhiều kẻ điên, ngoại trừ y thuật, không có gì có thể đả động được bọn họ.

Huống hồ, ngoài sảnh và trong sảnh, cách nhau một hành lang dài trăm mét, dù cho bên ngoài có đánh não văng ra ngoài đi chăng nữa, thì người bên trong cũng không biết.

Vương Bác Thần vừa mới đi vào, lập tức đã có một ông lão người nước J mang guốc gỗ “cộp cộp cộp” chạy tới, vô cùng kích động nói: “Vương Liêu, có thể gặp ngài ở nơi này, thật sự tốt quá.”

Triệu Thanh Hà sửng sốt,”Liêu” là xưng hô tôn kính nhất trong từ của nước J, ông lão người nước J này vừa nhìn đã biết khí chất không tầm thường, không phải người bình thường, sao lại dùng cách xưng hô tôn kính nhất với Bác Thần?

“Ai ya, Triệu Thanh Hà, không nghĩ tới lại ở nơi này gặp phải tiện nhân cô, lần trước còn chưa tính sổ xong đâu! Không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này đụng phải cô! Hôm nay, cô cùng tên bất lực này, ai cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!”

Vương Bác Thần còn chưa kịp biết rõ ràng ông lão người nước J này là ai, chợt nghe một giọng nói vô cùng ác độc vang lên.

Không ngờ là Hồng Kim Phượng!

Triệu Thanh Hà cũng thật không ngờ, lại gặp phải Hồng Kim Phượng ở chỗ này.

Không khỏi nhíu mày, cô thật sự nghĩ không thông, bản thân có khúc mắc gì với Hồng Kim Phượng sao.

Thời đại học hai người là bạn cùng phòng trong cùng một ký túc xá, quan hệ của cô và Hồng Kim Phượng rất tốt, là bạn thân khắng khít.

Sau đó Hồng Kim Phượng ra nước ngoài du học, thì không liên lạc được nữa.

Mấy tháng trước, trong buổi dạ hội từ thiện tổ chức ở thành phố Hà Châu, cô và Hồng Kim Phượng có tình cờ gặp nhau.

Cô cho rằng nhiều năm không gặp, mặc dù quan hệ không tiến thêm một bước, nhưng năm đó tình nghĩa bạn thân cùng ký túc xá vẫn còn, cũng không nghĩ tới Triệu Thanh Hà đối tốt với Hồng Kim Phượng nhưng toàn bị cô ta hắt hủi, còn bị Hồng Kim Phượng châm chọc khiêu khích.

Thậm chí, Hồng Kim Phượng còn muốn một chân đạp Triệu Thanh Hà trước mặt Vương Bác Thần, không nghĩ tới lấy đá đập chân mình, bị Bạch Liên Thành hung hăng dạy dỗ một trận, xem như tự làm tự chịu.
 
Chương 787


CHƯƠNG 787

Không nghĩ tới Hồng Kim Phượng vẫn ngựa quen đường cũ, gặp phải Triệu Thanh Hà ở nơi này, lại bắt đầu kiêu ngạo.

“Hồng Kim Phượng, tôi không đắc tội gì với cô chứ?”

Triệu Thanh Hà lười phản ứng với Hồng Kim Phượng, dù sao cũng là cùng một ký túc xá đi ra, bạn thân thời đại học, cô cũng không muốn làm chuyện tuyệt tình.

Nhưng Hồng Kim Phượng lại không nghĩ như vậy, cứ giống như Triệu Thanh Hà và Vương Bắc Thần giết cả nhà cô ta vậy, hung tợn nói: “Tiện nhân, hôm nay dẫn theo người chồng phế vật của cô, có phải đến lừa ăn lừa uống không? Lần trước ở Hà Châu ỷ vào việc quen biết với Bạch Liên Thành, đánh tôi phải không? Hôm nay tôi sẽ khiến hai người ăn nuốt không trôi!”

Ichiro Miyamoto ở một bên không vui nhìn Hồng Kim Phượng, nghĩ thầm bản thân thật vất vả mới gặp được Vương đại sư, còn chưa kịp lãnh giáo thư pháp, lại bị cô ta quấy rối.

Tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Cô gái này, mời cô chú ý từ ngữ của cô một chút, tôn trọng một chút! Vương Liêu và bà Vương, là khách quý của tôi, cô không tôn trọng bọn họ chính là không tôn trọng tôi! Mặc dù tôi là người nước J, nhưng tôi cũng biết rõ nước R là một đất nước lễ nghi, cô thân là người của nước R, sao có thể không lễ phép như vậy, ngay cả một người nước ngoài như tôi cũng không bằng!”

Hồng Kim Phượng cũng không biết Ichiro Miyamoto, kiêu ngạo ương ngạnh nói: “Lão già kia, ông là cái thá gì, mà cũng dám ở trước mặt tôi khoa tay múa chân? Tôi du học nước A trở về, thẻ xanh nước A của tôi sắp được cấp rồi, bây giờ tôi sắp trở thành người nước A! Mẹ nó ông đừng đừng có đặt tôi với bọn người nước R đê tiện này chung một chỗ !”

Nói xong, Hồng Kim Phượng đột nhiên tát một cái vào mặt Ichiro Miyamoto!

Một cái tát này, khiến cho Ichiro Miyamoto sửng sốt.

Ông ta là đệ nhất đại sư thư pháp của nước R, hơn nữa quan hệ với giới thư pháp của nước R cũng rất tốt, bây giờ lại bị một tên b án nước không biết tôn trọng người lớn đánh cho!

“Hồng Kim Phượng, cô có biết xấu hổ hay không, ông lão này đã bao nhiêu tuổi rồi, cô lại còn động tay đánh ông ta!”

Lời nói của Hồng Kim Phượng cùng một cái tát này, đã trực tiếp chọc giận Triệu Thanh Hà.

Cô không nghĩ tới, người chị em thân thiết không ngớt lời nói chuyện với nhau khi ấy, bây giờ lại trở thành một hạng người vô sỉ ngay cả tổ tông của mình cũng không cần!

“Tôi đánh đấy thì đã làm sao? Tôi là người nước Mỹ cao quý, đánh các người là để mắt tới mấy người rồi đấy! Tôi không chỉ muốn đánh ông ta, hôm nay tôi còn muốn dạy dỗ cô! Đánh mấy người cũng là đánh vô ích, tôi bây giờ là người Mỹ rồi, nước R các người có thể làm gì được tôi chứ?”

Nói xong, lại giơ tay lên đánh Triệu Thanh Hà.

Lại bị Vương Bác Thần trở tay tát vào mặt, đánh cho Hồng Kim Phượng quỳ rạp trên mặt đất.

“Ông xã, đánh hay lắm!”

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Hồng Kim Phượng, cô đi đến nơi nào ở đó là tự do của cô tôi quản không được, nhưng cô vì một cái thẻ xanh ngay cả tổ tông cũng không cần, tôi khá khinh bỉ cô đấy! Ngay cả Tổ quốc mà cô cũng coi không ra gì, lại đi quỳ li3m những người nước ngoài kia của cô, cô cho rằng bọn họ sẽ coi trọng cô sao?”

“Hồng Kim Phượng, tôi tặng cô một câu: Biết tôn trọng người, người tôn trọng mình; Tự nhục người, người sẽ nhục lại!”

Hồng Kim Phượng phun ra một ngụm máu tươi, chửi đổng hết cả lên: “Triệu Thanh Hà, mẹ kiếp, cô bớt giả vờ với tôi đi, cô dám đánh tôi có đúng không. Được thôi, ngày hôm nay tôi sẽ cho các người chết tại chỗ này.”
 
Chương 788


CHƯƠNG 788

Nói xong, Hồng Kim Phượng giẫm trên đôi giày cao gót cộc cộc cộc chạy tới, kéo theo một người thanh niên, nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng vào Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà: “Ông xã, em bị bọn họ đánh, anh phải báo thù cho em.”

“Mẹ nó, thật là lớn gan, dám ra tay với người phụ nữ của tao. Cục cưng à, em chờ đó xem xem anh báo thù cho em như thế nào.”

Anh ta ôm lấy eo Hồng Kim Phượng, bộ dạng nhị thế tổ kiêu ngạo không ai sánh bằng, nhìn về phía Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Vương Bác Thần, sắc mặt liền trắng bệch.

Hai chân nhịn không được mà run rẩy, thậm chí còn muốn quay đầu bỏ chạy.

Trong đầu của anh ta chỉ còn lại cảnh tượng hai lần mình nhìn thấy Vương Bác Thần.

Lần đầu tiên là ở cổng nhà họ Chu.

Vương Bác Thần dẫn theo một kiếm khách vô cùng đáng sợ, thiếu chút nữa là đã gi3t chết anh ta.

Lần thứ hai là khoảng thời gian trước đến nhà họ Vương chúc thọ ông cụ Vương, kết quả chưa bước vào trong thì vệ sĩ của anh ta đã bị Vương Bác Thần đánh cho tàn phế, một đường đưa anh ta về Đông Đảo.

Lần thứ hai thiếu chút nữa là đã hù chết anh ta.

Bắt đầu từ khi đó, anh ta đã quyết định từ nay về sau mình sẽ tránh mặt tên ác ma này.

Nhưng mà bây giờ lại gặp nhau ở đây, bây giờ nên làm gì?

Mình nên làm cái gì đây?

Mình nên chạy, hay là qua đó chào hỏi?



Vương Bác Thần nhìn anh ta với vẻ mặt thách thức.

Trong lòng Triệu Thanh Hà thì như đánh trống liên hồi.

Đây chính là cậu cả Sài Sài Kiện nhà họ Sài ở Đông Đảo.

Hồng Kim Phượng lại có thể là một cặp với anh ta, cái này phiền phức rồi.

Nhà họ Sài là gia tộc đứng đầu Đông Đảo, giá trị tài sản gia tộc hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, có thể được xếp vào đầu danh sách những người giàu nhất trên thế giới.

Chẳng trách Hồng Kim Phượng có thể có thẻ xanh, hóa ra là câu được Sài Kiện.

Bây giờ phải làm sao đây,

Triệu Thanh Hà theo bản năng nhìn Vương Bác Thần.

Ichiro Miyamoto cũng không nhận ra Sài Kiện, nhíu mày nói: “Này cậu, lúc nãy là bạn gái cậu thô lỗ với Vương đại sư và mợ Vương, cả quá trình tôi đều nhìn thấy, tôi có thể làm chứng.”

Nhưng mà lúc này Sài Kiện bị dọa hồn bay phách lạc, căn bản không biết nên nói cái gì, trong đầu trống rỗng hoàn toàn không nghe rõ Ichiro Miyamoto đang nói gì.

Triệu Thanh Hà hít một hơi thật sâu, nếu như đối phương không chịu bỏ qua, vậy thì cô phải chuyển Tư Lam ra ngoài.

Tư Lam không chỉ là thư ký của thần chủ mà còn là nữ nguyên soái đầu tiên của nước R, mặc dù chức vị đã không còn, nhưng mà vẫn có thể đối phó với Sài Kiện.
 
Chương 789


CHƯƠNG 789

“Ông xã à, anh báo thù cho em nhanh lên đi, chính là hai tên nhà quê này đã đánh em, còn có ông già này nữa, cũng dám khoa tay múa chân với em.”

Hồng Kim Phượng vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Sài Kiện, cô ta ác độc nói: “Cái loại người thấp hèn như các người làm ông xã tôi tức giận đến nỗi trợn tròn cả mắt, ngày hôm nay các người phải chết ở đây, với cái tên già họm hẹm này. Các người có lẽ là không biết chồng tôi là ai có đúng không? Chồng tôi chính là Sài Kiện, cậu chủ nhà họ Sài gia tộc đứng đầu Đông Đảo, các người chờ đó mà chết đi, đồ thấp kém.”

“Cô vừa mới nói cái gì?”

Sài Kiện quay qua nhìn Hồng Kim Phượng với sắc mặt vô cùng khó coi.

Hồng Kim Phượng vội vàng nói: “Ông xã à, hai cái tên thấp hèn này đã đánh em, em muốn anh báo thù rửa hận cho em.”

Sài Kiện mặt không đổi sắc nói: “Cô muốn làm cái gì?”

Hồng Kim Phượng tàn độc nói: “Đánh gãy tay chân cái tên phế vật kia, cho anh ta bò ra ngoài, em muốn vạch mặt Triệu Thanh Hà ra để cô ta biết kết quả đắc tội với em là gì, còn có ông già này nữa, đánh gãy chân ông ta luôn đi.”

“Còn gì nữa không?”

Giọng nói của Sài Kiện lạnh đến cực điểm, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía Vương Bác Thần lại tràn đầy nỗi sợ.

“Ông xã, sau khi anh đánh gãy chân cái tên Vương Bác Thần này xong thì anh giao hắn ta cho em, em muốn dùng từng dao từng dao cắt thịt của hắn ta. Còn Triệu Thanh Hà, trước khi rạch mặt cô ta thì em muốn thưởng cô ta cho mấy tên cấp dưới của anh, để bọn họ có thể thoải mái một chút.”

“Vậy cứ làm như thế đi.”

Sài Kiện âm trầm nói.

Nói xong, anh ta trở tay đánh một bạt tay vào mặt Hồng Kim Phượng.

“Ông… ông xã?”

Hồng Kim Phượng bị một cái bạt tai này của Sài Kiện làm cho hồ đồ, che mặt sửng sốt nhìn Sài Kiện.

“Không, không phải là em mà, anh đánh nhầm rồi.”

Bốp!

Sài Kiện lại chẳng thèm giải thích thêm một câu dư thừa nào, đánh một ba tai vào mặt Hồng Kim Phượng, làm răng Hồng Kim Phượng rơi hết mấy cái, người thì té xuống đất.

Sài Kiện đá một đá vào mặt Hồng Kim Phượng, mắng chửi: “Sao cô lại có thể ác độc như thế chứ, cô có còn là con người không. Mẹ nó, ai là ông xã của cô, tôi và cô thân quen lắm à? Cô cũng chỉ là một món hàng cho ông đây chơi mà thôi, là cái thá gì chứ lại dám khoa tay múa chân trước mặt tôi.”

“Đừng đánh nữa anh Sài, em sai rồi, đừng đánh nữa.”

Hồng Kim Phượng lăn lộn dưới đất cầu xin tha thứ, nhưng mà Sài Kiện lại ra tay rất tàn nhẫn.

Mẹ kiếp, ngay cả người mình không dám trêu chọc, thế mà cô lại giám đắc tội.

Cô không biết là ông đây đã có hai lần suýt chết trong tay tên ác ma này à?
 
Chương 790


CHƯƠNG 790

Mẹ nó, cô không biết lần trước ông đây đến nhà họ Vương đã mang theo hai võ tôn nhưng đều bị người ta cắt đứt hai chân?

Cô lại dám gây phiền phức với người mà tôi không dám trêu chọc.

Sài Kiện tức đến nổ tung, lần ở nhà họ Chu thiếu chút nữa là anh ta bị gi3t chết, ngay cả cổng nhà họ Chu còn chưa kịp bước vào là đã chạy về nhà.

Lần ở nhà họ Vương cũng vậy, anh ta dẫn theo hai võ tôn, đây chính là người có cấp bậc cao hơn cả Tôn Thế, vậy mà ngay cả cái bóng Vương Bác Thần còn chưa sờ được, hai chân của người đó đã bị gãy mất.

Nếu như không phải Vương Bác Thần ra tay nương tình không gi3t chết anh ta, e là bây giờ anh ta không còn đứng đây nữa.

“Mẹ kiếp, người mà cô cần nói xin lỗi không phải là ông đây, mà là Vương gia và mợ Vương.”

Sài Kiện lại hung ác đạp Hồng Kim Phượng thêm một cái.

Hồng Kim Phượng bị đánh mặt mũi bầm dập, nếu như không phải Sài Kiện bị tửu sắc tài vận móc rỗng thân thể, dựa vào bộ dạng lúc nãy, có thể đánh cô ta chết tươi.

Hồng Kim Phượng sợ đến choáng váng.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Sài, thế mà lại gọi Vương Bác Thần là gia?

“Triệu Thanh Hà, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Cô tha cho tôi đi, tôi thật sự sai rồi, là do tôi bị quỷ ám, tôi không phải là con người, tôi là súc sinh, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ bị đánh chết mất.”

Hồng Kim Phượng quỳ gối với Triệu Thanh Hà, dập đầu cầu xin tha thứ.

“Ai kêu cô quỳ, cô có tư cách quỳ trước mặt Vương gia và mợ Vương hả, bò cho tôi.”

Sài Kiện đạp Hồng Kim Phượng nằm rạp xuống đất, sau đó bịch một tiếng tự mình quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, hoảng sợ tột cùng mà nói: “Vương gia, lần này thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tôi hoàn toàn không biết, nếu như tôi biết con tiện nhân này là loại người như vậy, có nói gì đi nữa tôi cũng sẽ xử lý cô ta một trận. Mặc dù tôi là người Đông Đảo, nhưng mà tôi là con cháu nước R, là người nước R chính gốc, tôi rất xem thường loại người ăn cây táo rào cây sung như thế này.”

“Anh, anh Sài, anh đứng dậy đi.”

Triệu Thanh Hà luống cuống, có làm như thế nào cô cũng không ngờ tới cậu chủ nhà họ Sài gia tộc đứng đầu Đông Đảo lại có thể quỳ gối trước mặt mình.

Sài Kiện vội vàng nói: “Mợ Vương, tôi có lỗi, có lỗi thì phải chịu phạt, đây chính là lời dạy của nhà họ Sài chúng tôi. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô sự công bằng. Vương gia là ân nhân của tôi, nếu như không phải có ngài ấy thì tôi đã chết nhiều lần rồi.”

Còn không phải à.

Lần đầu tiên ở cổng nhà họ Chu bị Trấn Bắc Vương bên cạnh Vương Bác Thần đánh cho một trận phải chạy về Đông Đảo, chưa đến mấy ngày là đã nghe nói nhà họ Chu bị tiêu diệt.

Lần thứ hai vừa mới đến cổng nhà họ Vương thì đã bị Vương Bác Thần đánh gãy hai chân, hoảng sợ chạy về Đông Đảo, sau đó lại nghe nói nhà họ Vương xảy ra chuyện, chết rất nhiều người.

Bản thân Sài Kiện cảm thấy trận đòn mà mình chịu quả thật rất đáng giá, nếu không, dựa theo tính cách của anh ta, chắc chắn là đã bị đánh chết rồi.

“Bác Thần, anh mau nói gì đi.”

Triệu Thanh Hà trừng mắt nhìn Vương Bác Thần.

Lúc này, Vương Bác Thần mới lên tiếng: “Đứng lên đi, lần này tôi tha cho cậu.”
 
Chương 791


CHƯƠNG 791

“Cảm ơn Vương gia, cảm ơn mợ Vương.”

Sài Kiện vội vàng đứng dậy, vung tay lên, một trong số hai võ tôn ngày hôm đó đi cùng Sài Kiện xuất hiện ở nhà họ Vương vội vàng bước lên, người đó cũng không dám nhìn Vương Bác Thần.

Ngày hôm đó, Vương Bác Thần đã để lại cho ông ta bóng ma tâm lý.

Sài Kiện chỉ chỉ vào Hồng Kim Phượng: “Đưa cô ta đi đi, cô ta đã thích nước A như thế, thích hơn người khác, vậy thì đưa cô ta đến khu hỗn loạn nhất ở nước A, để cô ta thoải mái hưởng thụ đãi ngộ hơn người và cuộc sống tự do ở nước A.”

“Anh, anh Sài, tôi sai rồi, tha cho tôi đi. Triệu Thanh Hà, chúng ta là bạn tốt của nhau, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi sai rồi…”

Hồng Kim Phượng hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, hơn bất cứ ai, cô ta biết rõ khuôn người da đen ở nước A hỗn loạn tới cỡ nào.

Triệu Thanh Hà không đành lòng, cô đánh một bàn tay vào mặt Hồng Kim Phượng: “Đánh cô một bạt tay này, chúng ta từ đây cắt đứt quan hệ.”

Sau đó lại nhìn Sài Kiện: “Anh Sài, bỏ qua cho cô ta đi, tôi tin tưởng là sự trừng phạt hiện tại đủ để cô ta nhớ cả đời.”

Sài Kiện vội vàng nói: “Được thôi, được thôi, mợ Vương đã lên tiếng, đương nhiên tôi sẽ thả cô ta.”

Vừa mới nói xong thì liền nhìn thấy Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, não lóe lên, lập tức hiểu ý tứ của Vương Bác Thần.

Anh ta liếc mắt ra hiệu cho vị võ tôn đang kiềm chế Hồng Kim Phượng: “Ném ra ngoài đi, đừng làm bẩn mắt Vương gia và mợ Vương.”

Võ tôn đó liền hiểu ý.

Hồng Kim Phượng cảm thấy mình là người nước A là đã hơn người khác một bậc, vậy thì cứ để cô ta đi làm người nước A đi.

Đạo đức của người này rõ ràng rất ti tiện, cho cô ta làm người lại không chịu làm, cứ phải đòi làm chó.

Huống hồ gì Hồng Kim Phượng đã nhiều lần tìm đường chết, không làm theo ý cô ta thì thật sự có lỗi với cô ta quá.

“Thanh Hà, chúng ta đi vào đi.”

Nói xong, Vương Bác Thần nhìn thoáng qua Ichiro Miyamoto và Sài Kiện: “Các người đi làm việc của mình đi, chúng tôi đi dạo xong thì sẽ trở về.”

Sài Kiện thở phào một hơi, trong lòng anh ta sợ tên ác ma này không để cho mình đi, không ngờ lần này lại không làm khó làm dễ mình thế là vội vàng vâng lời bỏ chạy trối chết.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Trong lòng Ichiro Miyamoto đầy tiếc nuối, vốn dĩ ông ta đang muốn tìm hiểu kỹ thuật viết thư pháp từ Vương đại sư, xem ra bây giờ không có cơ hội rồi.

Nhưng mà nếu Vương đại sư đã đến, vậy thì mình phải nắm bắt cơ hội lần này, không thể tiếp tục bỏ lỡ.

Ichiro Miyamoto hạ quyết tâm, mặc dù ngoài miệng đồng ý, nhưng trên thực tế ông ta luôn đi theo sát ở một nơi không gần không xa.

Lúc đó Triệu Thanh Hà còn muốn hỏi Vương Bác Thần người đàn ông nước Nhật muốn làm cái gì, nhưng chuyện của Hồng Kim Phượng làm lòng cô rối bời, trong lúc nhất thời không có tâm từ đó.

Mấy ông cụ đang nói đến Đông y đang tranh luận với một đám người học Tây y đến mặt đỏ tía tai, ai cũng không phục ai.

 
 
Chương 792


CHƯƠNG 792

Khấu Thanh là người châm cứu đứng đầu ở Giang Nam, lạnh lùng nói: “Đông y không tốt hả? Ai nói với các người là Đông y không có tác dụng? Châm cứu đã được lưu truyền hơn ngàn năm, mấy vấn đề về kinh mạch huyệt vị, Tây y có hiểu không?”

Đứng đối diện là một người đàn ông trung niên nhã nhặn: “Đúng thật là Đông y đã phát triển mấy nghìn năm, nhưng có một vài thứ trong Đông y đã không còn phù hợp với khoa học. Khoa học rất nghiêm ngặt, cách của Đông y lại quá lạc hậu, lý luận không tiến bộ. Ở xã hội hiện đại, tác dụng của Đông y không lớn như thế.”

Lúc này đã sắp muốn đánh nhau, người hai bên đều đang trừng mắt nhìn nhau.

“Bác Thần, bọn họ sẽ không đánh nhau đó chứ? Thật là đáng sợ, không ai quan tâm à?”

Triệu Thanh Hà lo lắng nói.

Vương Bác Thần cười nói: “Bình thường thôi, đám người trong giới y học đều là những tên điên, chỉ cần đánh không chết người thì không sao.”

“Đông y lừa đảo, ông xem mấy tên lang trung giang hồ đi, có ai không phải là tên lừa đảo chứ?”

Bùi Đăng Khoa đệ nhất danh y Giang Nam nói, đây cũng không phải là đang trao đổi học thuật, mà là công kích lẫn nhau.

“Phèo…”

Khấu Thanh phun nước bọt thẳng vào mặt Bùi Đăng Khoa: “Cái thứ không biết xấu hổ, mẹ kiếp, không phải ông bắt đầu từ việc học Đông y à? Cái tên phản bội, ông câm miệng lại đi.”

“Phi phi phi…”

“Phèo phèo…”

Ngay lập tức, cả hai bên đều đang phun nước bọt vào nhau, người đứng bên cạnh vội vàng né tránh.

“Chúng ta vẫn nên đi đi, bọn họ hung hăng quá.”

Xem như Triệu Thanh Hà đã mở rộng tầm mắt, đám người này đều là danh y, không ngờ đến bọn họ lại giao lưu như thế.

“Bác Thần, anh nói xem Đông y giỏi hơn, hay Tây y giỏi hơn?”

Vương Bác Thần cười nói: “Cái này có gì hay ho mà tranh giành, ai cũng có sở trường riêng mà, lĩnh vực phàm trần là như thế, nhưng lĩnh vực thần thì không phân chia khác biệt. Nếu như là anh, anh thích Đông y hơn, có một vài thứ của Đông y không phải chỉ là y thuật.”

“Cái thằng nhóc thối kia, cậu đang nói cái gì vậy hả, cậu dám nói Đông y và Tây y không khác biệt à? Rõ ràng bọn người học Đông y đều là lừa đảo.”

Bùi Đăng Khoa tức giận nói, lúc này ai cũng không chịu nhường ai, nó liên quan trực tiếp đến số tiền nghiên cứu của bọn họ trong ba năm tới.

Hội giao lưu y dược Ma Đô ba năm tổ chức một lần, bọn họ giao lưu với nhau cũng là vì muốn đánh thắng đối phương, sau đó có càng nhiều kinh phí hơn.

Khấu Thanh mỉa mai: “Sao vậy, chẳng lẽ nói sai à? Sống đến từng này tuổi còn không bằng cả một con chó, ngay cả một người trẻ tuổi mà cũng không bằng.”

Giang Thành đứng đầu khoa nhi Giang Nam: “Người trẻ tuổi thì biết cái gì, Bao Đình Cẩn, ông nói một chút đi.”

Mặc dù Bao Đình Cẩn là nhà phân phối thuốc đứng đầu Giang Nam, nhưng lúc này ông ta nào dám xen vào, thuận miệng nói: “Tôi chỉ là một người bán thuốc mà thôi, tôi không nên xen vào.”

Mặc dù đám người bên Đông y không phải là ít, nhưng mà người chủ lực có một mình Khấu Thanh, bọn người Bùi Đăng Khoa và Giang Thành đều là Tây y.
 
Chương 793


CHƯƠNG 793

Mặc dù chỉ có một mình Khấu Thanh, nếu cãi nhau với cả Bùi Đăng Khoa và Giang Thành, chưa chắc có thể cải thắng ông ta.

“Còn dám nói Đông y không hay, chẳng lẽ là tổ tiên của ông không dùng Đông y để chữa bệnh à, chẳng lẽ chữa chết tổ tiên của ông?”

Khấu Thanh kéo kéo cổ áo của Giang Thành rồi lại phun nước bọt.

Lúc này lại có thêm mấy người đi tới.

Người bên trái với gương mặt gầy nhọn, gầy ốm như quỷ, ông ta là quỷ y Tả Sướng.

Cái người béo béo đứng chính giữa là một tên béo đen đen, chính là cổ y Triệu Linh.

Người bên phải có ba chòm râu, hai mắt đen nhánh, thế mà lại không có tròng trắng mắt, thoáng nhìn có chút doạ người, không phải độc y Hồ Vụ thì còn có thể là ai nữa.

Ba người này vừa mới đến đây, lập tức mang đến cho người khác một loại cảm giác âm khí âm trầm.

“Ba người này được giới y học xưng là tam đại âm nhân, Quỷ y Tả Sướng tiếp xúc với thi thể lâu dài, khiến mình sống như quỷ. Cổ y Triệu Linh thường xuyên tiếp xúc với côn trùng, nuôi dưỡng mình thành cổ. Cặp mắt đó của Độc y Hồ Vụ là bởi vì dùng thuốc độc lâu ngày mà có.”

Vương Bác Thần giới thiệu những người này cho Triệu Thanh Hà.

Ba người bọn họ vừa mới đến đây, bọn người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh lập tức né tránh, tức giận nói: “Ba người này đến đây làm cái gì vậy, quỷ khí nồng nặc.”

“Này này Bùi Đăng Khoa, ông nói Đông y không bằng Tây y à?”

Quỷ y Tả Sướng lên tiếng nói, âm thanh như tiếng quỷ kêu, có thể dọa chết người.

“Liên quan gì đến ông, ông đã có con đường riêng của mình, đừng có nhúng tay vào Đông y chúng tôi.”

Khấu Thanh hừ lạnh.

“Đáng đời.”

Độc y Hồ Vụ lời ít mà ý nhiều.

Trong lỗ tai cổ y Triệu Linh có một con côn trùng mập mập trắng trắng chui ra, ông ta trực tiếp lấy ra bỏ vào trong miệng, tiếng nói giống như cái ống thổi bị hỏng: “Lần nào cũng là các người cãi nhau, có cái gì mà tranh giành chứ?”

Đúng lúc này, đột nhiên có một nhóm người mặc đồ vest đen bước tới, người đi đầu chính là Bạch Lĩnh, ông ta dẫn người đến đây để báo thù.

“Xin lỗi mọi người, có chút chuyện xảy ra, tôi muốn dẫn một người trong các người đi, làm phiền rồi.”

Mặc dù Bạch Lĩnh càn rỡ, nhưng đứng trước những bậc tiền bối trong y giới vẫn còn có chút cung kính.

Ông ta chỉ vào Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà: “Thằng ranh này trà trộn vào đây, đánh con trai tôi gãy hai chân, gương mặt này của tôi cũng là do cậu ta đánh bầm dập, cậu ta còn phế bỏ Tôn Thế, tông sư Bát Cực Quyền, cho nên ngày hôm nay tôi nhất định phải đưa cậu ta đi.”

Bên cạnh ông ta cũng là một người đàn ông gầy gò bước ra nói: “Tôi là Trần Thạch từ Bát Cực Quyền, đệ tử của tôi bị người khác đánh phế, tôi đến đây để đòi lại công bằng.”

“Trần lão cẩu, mẹ nó thế mà ông lại đến đây.”

Bùi Đăng Khoa giật hết cả mình, Trần Thạch là võ tôn duy nhất trong Bát Cực Quyền.
 
Chương 794


 

CHƯƠNG 794

Đã biết bao nhiêu năm rồi không xuống núi, vậy mà bây giờ lại xuất hiện.

Khấu Thanh thản nhiên nói: “Trần lão cẩu, đồ đệ của ông không bằng ông thì ông đến đây báo thù?”

Trần Thạch bình tĩnh nói: “Bác sĩ Khấu, kỹ năng của đồ đệ tôi không bằng người khác, chuyện này tôi không có lời nào để nói. Nhưng đồ đệ của tôi thua ở… đó là do người sư phụ này đã không dạy bảo tốt, nếu như người ta đã đánh đến tận cửa, người làm sư phụ này còn không chịu ra mặt, thế thì sau này Bát Cực Môn chúng tôi còn có thể diện gì nữa?”

Bùi Đăng Khoa cười đùa: “Này cậu, chỉ cần bây giờ cậu nói một câu Đông y không bằng Tây y, tôi sẽ bảo vệ cho cậu, sao nào?”

Vương Bác Thần cũng không thèm để ý tới ông ta, anh nhìn về phía Trần lão cẩu, lạnh lùng nói: “Đã già rồi thì nên hưởng thụ niềm vui gia đình đi, ông không xứng làm đối thủ của tôi đâu.”

Lời này vừa mới nói ra, người Bát Cực Môn lập tức nổi giận, đồng loạt quát lớn: “Cậu nói cái gì?”

“Thật là lớn gan, lại dám nói chuyện với sư phụ của chúng ta như thế.”

“Hỗn láo, chẳng trách dám đánh Tôn sư huynh đến tàn phế.”

Bạch Lĩnh che mặt, cảm thấy trên mặt đau nhói từng trận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần võ tôn, ngài đã nghe rồi đó, cái tên này đang sỉ nhục ngài, ngài nhất định phải phế bỏ tứ chi của hắn ta, tôi muốn đích thân báo thù.”

Sắc mặt Trần Thạch lạnh lẽo: “Ông đang dạy tôi làm việc?”

Bạch Lĩnh giật nảy cả mình, vội vàng nói: “Không dám không dám.”

Đám người Hồ Vụ như đang xem kịch vui, chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Đánh nhanh đi, đừng có nói nhiều nữa, Trần lão cẩu, chẳng lẽ ông không biết nhân vật phản diện chết là bởi vì nói nhiều à? Lằng nhà lằng nhằng làm cái gì? Đại hội giao lưu y dược cũng không còn ý nghĩa nữa, tranh thủ thời gian đánh một trận đi.”

Những tên điên trong giới y học ngoại trừ y thuật ra thì bọn họ không quan tâm đ ến cái gì khác, mặc kệ người khác có đánh nhau đánh đầu rơi máu chảy, đối với bọn họ, đây đúng lúc có thêm một đối tượng nghiên cứu.

Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Sao các người lại có thể đổi trắng thay đen như thế, rõ ràng là đồ đệ của ông ra tay đánh chồng tôi trước, còn có Bạch Lĩnh nữa, tại sao con của ông bị đánh, trong lòng ông không biết rõ à? Ông vẫn còn chưa biết tại sao mình bị đánh ư? Bây giờ lại đến đây giả vờ ấm ức, có cảm thấy xấu hổ không hả!”

Vương Bác Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, nói lý với đám người này làm cái gì, như vậy là đang tự sỉ nhục mình đó.”

“Đúng đúng đúng, không biết phân biệt đúng sai, đánh nhanh lên đi, thực lực đứng đầu. Người nào mạnh hơn thì người đó thắng, đánh xong thì chúng tôi sẽ chữa trị cho các người, tốt nhất là đánh chết một người, chết xong thì liền hiến xác cho chúng tôi.”

Quỷ y Tả Sướng kích động nói, giống như là đã nhìn thấy một cái xác chết.

Ông ta làm bạn với thi thể trong thời gian dài, vì y thuật mà ông ta sắp biến mình thành một cái xác không hồn.

Ông ta của hiện tại nhìn giống như là một con quỷ.

Trần Thạch không để ý đến đám người này, ông ta nhìn Vương Bác Thần: “Tôi không phải là người không nói lý, cậu còn trẻ như vậy, nhưng mà lại có thể đánh bại đồ đệ của tôi, thực ra năng lực của cậu không tệ. Có thể có tu vi đại tông sư, đúng là chuyện không dễ dàng, chỉ cần bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, tự phế bỏ hai tay mình, tôi có thể nghĩ lại mà bỏ qua cho cậu một lần, thậm chí nếu như thái độ của cậu tốt thì tôi có thể nghĩ lại mà nhận cậu làm đồ đệ.”

Cái gì?
 
Chương 795


CHƯƠNG 795

Trần võ tôn đã lâu không nhận đồ đệ, thế mà lại phá lệ muốn nhận thằng ranh này?

Không ít người nhìn về phía Vương Bác Thần.

Có người quát to: “Thằng nhóc kia, còn không mau quỳ xuống khấu tạ thiên ân đi, Trần võ tôn có thể nhận cậu làm đồ đệ, đó là may mắn mà tổ tiên nhà cậu có tu mười tám đời cũng không có.”

Bạch Lĩnh run rẩy, vội vàng nói: “Trần võ tôn, không được đâu, lời nói lúc nãy của tên ranh này hoàn toàn không tôn trọng ngài, cái này…”

“Sao?”

Trần Thạch phát ra giọng muỗi, Bạch Lĩnh hoảng sợ vội vàng không dám nói tiếp nữa, trong ánh mắt lại có thêm một tia gian trá tàn nhẫn.

Quyết không để Trần võ tôn nhận tên khốn này làm đồ đệ, nếu không thì sau này sao mình có thể báo thù.

“Nhận tôi làm đồ đệ?”

Biểu cảm trên mặt Vương Bác Thần như đang khiêu khích, anh bình tĩnh nói: “Ông cũng xứng à.”

Ông cũng xứng à?

Oành!

Lời này giống như một tia sấm nổ vang trong lòng mọi người.

Cái tên này nói gì vậy?

Cậu ta lại từ chối Trần võ tôn?

Còn nói là Trần võ tôn không xứng?

Thật là to gan.

Làm như vậy là hoàn toàn không tôn trọng Trần võ tôn.

Trần võ tôn là ai?

Đây là người đứng đầu Bát Cực Quyền, người duy nhất đạt đến cấp bậc võ tôn chỉ dựa vào quyền cước.

Đã rất lâu rồi ông ta không thu nhận đồ đệ, bây giờ yêu thích nhân tài, nhưng lại bị từ chối.

Quá ngông cuồng, lại dám từ chối Trần võ tôn.Đọc tại truyenone.vn để ủng hộ chúng mình nhé!

Trong mắt đám người Bát Cực Môn như muốn bốc hỏa, ánh mắt nhìn Vương Bác Thần như dao nhọn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Vương Bác Thần.

Trong lòng Bạch Lĩnh âm thầm vui mừng.

Cái tên này lại từ chối, đây chính là chuyện tốt.

Nếu như cậu đồng ý, sau này tôi sẽ không dám tìm cậu báo thù.

Bây giờ cậu lại từ chối Trần võ tôn trước mặt nhiều người như thế, để Trần võ tôn mất hết thể diện, đây chính là đang sỉ nhục Trần võ tôn.

Đúng là muốn chết mà.

Xem xem thằng nhóc nhà cậu chết như thế nào.

Bị từ chối trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt Trần Thạch vô cùng lạnh lùng, khóe mắt bất giác giật giật.
 
Chương 796


CHƯƠNG 796

Mà đúng lúc này, mắt ông ta đột nhiên co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đơn giản không chạm khắc trên tay Vương Bác Thần.

Trong nháy mắt, vẻ mặt liền trắng bệch.

“Trần võ tôn, ngài xem trọng người tài nhưng mà thằng nhóc này lại không biết tốt xấu, lại từ chối ngài trước mặt nhiều người như thế, như vậy là không tôn trọng ngài.”

Bạch Lĩnh cố ý nói những lời này, mọi người đều biết như vậy, nhưng mà nói ra thì lại không giống.

Ông già này muốn treo Trần Thạch trên lửa nóng, để ông ta không thể không ra tay.

Thật là độc ác.

“Trần võ tôn, chúng tôi đều biết ông coi trọng người tài, nhưng đối với loại người không biết tốt xấu muốn tìm cái chết như cậu ta, ngài không cần phải quan tâm. Người trong thiên hạ vẫn còn rất rất nhiều, cậu ta lại dám sỉ nhục ngài như thế, cần gì phải nương tay chứ, ngài…”

Bốp!

Bạch Lĩnh còn chưa nói xong liền bị Trần Thạch hung hăng đánh một bạt tai vào mặt.

Một cái tát này vang vọng cả sảnh.

Bạch Lĩnh bị cái tát này đánh cho rỉ máu, bên khóe miệng lập tức có máu chảy xuống, té ngã xuống đất.

Đám người ngơ ngác.

Trần võ tôn sao lại đánh gia chủ nhà họ Bạch?

Bọn người Bùi Đăng Khoa và Khấu Thanh chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng trợn tròn cả mắt.

Bọn tôi vẫn còn đang chờ xem náo nhiệt đây này, Trần lão cẩu bị cái gì vậy?

Người Bát Cực Môn như chết lặng.

Sư tôn là… già quá nên lẩm cẩm rồi hả?

Trong lòng Trần Thạch rung động mãnh liệt, hai tay đang bắt chéo sau lưng đang phát run, hít một hơi thật sâu, vừa mới định quỳ xuống thì liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần nên vội vàng dừng lại: “Là Trần Thạch tôi già nên hồ đồ rồi, chuyện này vốn dĩ là do Tôn Thế không đúng, Bạch Lĩnh ở một bên châm ngồi thổi gió, làm sao tôi có thể đỗ oan cho người tốt?”

Cái gì?

Mẹ nó, Trần lão cẩu đang nói cái gì vậy?

Cổ y Triệu Linh nhét một con cổ tâm vào trong miệng, nghe nói như thế liền kinh ngạc ho khan không ngừng.

Bọn người Hồ Vụ, Bùi Đăng Khoa, Khấu Thanh, Giang Thành như là nhìn thấy quỷ, ngơ ngác nhìn Trần Thạch.

Bạch Lĩnh mông lung khó hiểu, dường như quên cả cơn đau đang truyền tới.

Người Bát Cực Môn trợn mắt há hốc mồm nhìn sư phụ nhà mình.

Đây là sư phụ của mình à, từ lúc nào lại trở nên khiêm tốn như thế, từ lúc nào lại nhân từ như thế?

Mà lúc này, Trần Thạch lại làm ra một hành động khiến tất cả mọi người kinh ngạc muốn rớt cả cằm, ông ta đánh mạnh vào miệng mình mấy cái: “Trần Thạch tôi không tìm hiểu kỹ, hiểu lầm vu oan cho người tốt, thật sự nên bị đánh. Anh Vương, đã làm kinh động đến ngài và mợ đây, là tôi đáng chết, Bát Cực Môn sẽ bồi tội với ngài và vợ ngài, còn có Bạch Lĩnh này nữa, tôi sẽ dạy dỗ cho thật tốt.”

Nói xong, Trần Thạch lại không thèm quan tâm đ ến đám người Bát Cực Môn, trực tiếp quay người rời đi.
 
Chương 797


CHƯƠNG 797

Bạch Lĩnh bị dọa ngồi liệt dưới đất, hai mắt mở to, bị những lời nói này của Trần Thạch làm cho hoảng sợ hôn mê bất tỉnh.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Sao Trần võ tôn giống như biến thành người khác?

Trần Thạch rời đi, để lại mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Vương Bác Thần này và Trần Thạch rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao Trần Thạch lại tôn kính Vương Bác Thần như vậy?

Vương Bác Thần rốt cuộc có thân phận gì?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng mọi người tràn ngập nghi ngờ.

Ngay cả Trần Thạch cũng phải chịu thua, thì người của Bát Cực Môn dựa vào đâu mà dám tìm Vương Bác Thần gây phiền toái chứ, nhanh chóng bỏ đi thì hơn.

Bạch Lĩnh ngã dưới đất, cả người đã bị dọa sợ phát ngốc, kinh hồn táng đảm nhìn Vương Bác Thần, không rảnh bận tâm đ ến đau đớn trên mặt, vội vàng quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.

“Vương, ngài Vương, xin, xin lỗi, là tôi có mắt như mù, là tôi không biết sống chết, cầu xin ngài tha cho tôi, tôi biết sai rồi.”

Tất cả mọi người cho rằng Vương Bác Thần lần này chết chắc rồi, nhưng không ngờ tới sẽ xảy ra tình huống trái ngược!

Một khắc trước Bạch Lĩnh còn hùng hổ muốn gi3t chết Vương Bác Thần, nhưng hiện tại, anh ta lại quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần cầu xin tha thứ!

Vương Bác Thần này, không đơn giản!

Rốt cuộc thân phận của anh là gì?

Nhưng Triệu Thanh Hà không hề kinh ngạc như vậy, cô đã đoán ra, chắc chắn là Trần Thạch kia đã nhận ra thân phận thế thân thần chủ của Vương Bác Thần, nếu không sao thái độ lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy chứ?

Cô lo lắng là, thân phận thế thân thần của của Vương Bác Thần, thân phận này không thể tiết lộ, phải cảnh cáo Trần Thạch mới được.

Chẳng may lại mang đến phiền phức cho Bác Thần thì sao?

Vậy thì không hay chút nào.

Dù sao Bác Thần chỉ là thế thân thần chủ, cũng chẳng phải là thần chủ thực sự.

Chẳng may kẻ địch của thần chủ tìm Bác Thần báo thù thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng Triệu Thanh Hà vô cùng lo lắng cho chồng.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Vương Bác Thần bước đến trước mặt Bạch Lĩnh, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bạch Lĩnh.

“Ngài Vương, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin ngài tha cho tôi, tôi không dám nữa, tôi biết sai rồi.”

Bạch Lĩnh dập đầu vang bôm bốp.

“Tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng ông không quý trọng.”

Mà Vương Bác Thần lạnh như băng nói: “Có phải ông cảm thấy, nhà họ Bạch đứng đầu Tam Hùng của Ma Đô, nên có thể muốn làm gì thì làm? Ỷ thế hiếp người phải không? Hiện giờ thế của tôi lớn hơn ông, ông sẽ làm gì?”

Bụp!

Vương Bác Thần nện một chân xuống vai Bạch Lĩnh, bả vai Bạch Lĩnh tức khắc bị áp xuống, xương bả vai dập nát!

Phụt!

Bạch Lĩnh há mồm phun ra một ngụm máu, chỉ dám quỳ dưới đất run bần bật, hoàn toàn không dám nói bừa câu nào.
 
Chương 798


CHƯƠNG 798

“Nói đi, là ý của ai.”

Trong giọng nói của Vương Bác Thần không mang theo chút tình cảm nào.

Anh đã cho Bạch Lĩnh một cơ hội, nhưng Bạch Lĩnh không quý trọng.

Hiện tại cũng đừng trách anh tàn nhẫn!

Vương Bác Thần làm việc, một là một, không thể là hai.

Tôi đã cho ông một cơ hội, ông còn dám khiêu khích tôi, vậy ông thật sự là tìm đường chết rồi.

“Là, là Trần Hương Lan và Mộc Lai, là họ đã liên hệ tôi.”

Giờ phút này, Bạch Lĩnh như một con chó chết, sao còn dám giấu giếm điều gì chứ.

Ông ta biết, mình bây giờ chết chắc rồi, nhưng ông ta không dám oán hận Vương Bác Thần. Một khi ông ta sinh ra tâm tư trả thù, đừng nói Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho ông ta, Trần Thạch cũng sẽ khiến cả nhà ông ta chết hết!

Hiện tại, chỉ có thể cầu xin Vương Bác Thần tha thứ, nhà họ Bạch mới có tránh được một kiếp.

“Trần Hương Lan và Mộc Lai cấu kết với tôi, ra tay với Ngài Vương ngài, Trần Hương Lan nói chỉ cần hại chết các người, nhà họ Trần sẽ rơi vào tay bọn họ, đến lúc đó tôi sẽ được làm chủ nhà họ Bạch.”

Vậy thì có thể giải thích rõ ràng.

Khó trách vừa đến nơi Bạch Long đã đến gây phiền phức.

Triệu Thanh Hà không ngờ tới thế mà lại là Trần Hương Lan và Mộc Lai, bọn họ thế mà ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với đối thủ của nhà họ Trần.”

Loại người này, thật sự khốn kiếp!

“Không được, em nhất định phải nói chuyện này với ông ngoại!”

Triệu Thanh Hà tức giận nói.

“Ngài Vương, ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên nổi lòng tham, tôi cũng không dám nữa. Tha cho nhà họ Bạch tôi đi.”

Bạch Lĩnh quỳ rạp dưới đất như bùn nhão.

Trần Thạch chắc chắn sẽ khiến nhà họ Bạch chết mất, chỉ khi Vương Bác Thần mở miệng, nhà họ Bạch mới có thể sống.

“Nể tình tổ tiên nhà họ Bạch các người từng có công hộ quốc, sẽ giữ lại mạng cho ông. Dám có lần sau, sẽ giết không tha!”

Tổ tiên nhà họ Bạch, từng hiến toàn bộ gia sản để chống giặc ngoài, gia chủ của nhà họ Bạch thế hệ đó chết trận, ba người con trai thì chết hai, một người tàn phế. Cả nhà nhà họ Bạch chỉ còn lại người con trai tàn phế kia.

Có thể nói công lao không nhỏ!

Mà Bạch Lĩnh chính là con trai của tam thiếu gia tàn phế nhà họ Bạch.

Đối với gia tộc như vậy, hậu duệ của người có công chỉ cần không phải là tội ác tày trời, anh đồng ý cho cơ hội thứ hai.

“Cút!”

“Cảm ơn Ngài Vương, cảm ơn Ngài Vương.”

Bạch Lĩnh nhanh chóng được người nâng đi.

Bùi Đăng Khoa còn sợ thiên hạ không loạn nói: “Thì ra là tranh đấu của giới nhà giàu, tôi thích nhất những chuyện này, nhanh lên nhanh lên, không thể tha cho những tên tiểu nhân đó.”

Khấu Thanh ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

Vương Bắc Thần nhìn Bùi Đăng Khoa nói: “Bùi Đăng Khoa, gan của ông không nhỏ nhỉ.”

Bùi Đăng Khoa kêu gào muốn xem trò hay, không để ý đến lời Vương Bác Thần, đương nhiên nói: “Sao vậy, nhóc con, còn không muốn cho mọi người xem trò hay? Uy hiếp tôi à? Bùi Đăng Khoa tôi sợ ai chứ?”

Khấu Thanh tuy rằng cũng là tên điên, nhưng cũng biết lúc này nói những câu kia không phù hợp, Bùi Đăng Khoa là đối thủ của ông ta, lúc này châm ngòi thổi gió nói: “Nhóc con, nghe thấy gì không, Bùi Đăng Khoa đang khiêu thích cậu, đang chê cười cười nhà các người. Mau đánh chết lão già này rồi bắt đầu khai tiệc đi.”
 
Chương 799


CHƯƠNG 799

Đôi mắt của Hồ Vụ không có lòng trắng nhìn chằm chằm Khấu Thanh, nói: “Tôi cảm thấy ông nói cũng được đấy.”

Trong tay cổ y Triệu Linh cầm một con rết, giọng nói oang oang như xé gió: “Không thể nhịn.”

Tả Sướng quỷ dị như quỷ mở miệng: “Khặc khặc khặc, mau đánh chết đi, thi thể thì cho tôi.”

“Bác Thần, quên đi.”

Nhìn thấy những kẻ điên này, trong lòng Triệu Thanh Hà liền thấy rụt rè.

Mấy người này, không có ai bình thường hết.

Bác sĩ khoa nhi số một Giang Nam Giang Thành vừa định nói chuyện, đã bị cổ y Triệu Linh nhét một con sâu cổ vào trong miệng, hơn nữa, còn bị quỷ y Tả Sướng bịt kít miệng: “Khặc khặc khặc, tôi đã nhìn chằm chằm thi thể của ông lâu rồi.”

Chỉ lát sau, gương mặt Giang Thành biến thành màu đen, thất khiếu chảy máu, không nhúc nhích nằm dưới đất.

Triệu Thanh Hà nhìn thấy mà dựng tóc gáy, sợ tới mức gương mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt tay Vương Bác Thần.

Đây vẫn là người sao?

Giết người ngay mặt?

“Nhóc con, cậu có biết không, cậu đang sỉ nhục tôi à? Bùi Đăng Khoa chẳng lẽ còn không có tư cách xem chuyện bát quái của nhà cậu à? Vừa rồi cậu cũng nói Đông y tốt hơn Tây y, chúng ta đã kết thù rồi cậu rõ không đấy? Hiện tại tôi phải dùng thế lực của tôi, trả thù các người!”

Phụt!

Đúng lúc này, Giang Thành đang nằm dưới đất không nhúc nhích, bỗng nhiên phun ra rất nhiều máu tươi, phun lên mặt Bùi Đăng Khoa.

“Phi!”

Bùi Đăng Khoa hung tợn đá chân của Giang Thành: “Nhãi ranh cậu dám đánh lén tôi, cậu ăn cây táo, rào cây sung có phải không?”

“Đủ rồi!”

Vương Bác Thần lớn tiếng quát: “Một liên minh y học, bị các người làm cho chướng khí mù mịt! Chỉ với mấy người các người, cũng xứng với Y Minh Lục Kiệt sao? Mỗi người người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, thật sự là làm bẩn giới y khoa! Với mấy người các người như vậy, cũng dám tranh giành vị trí minh chủ với Hoa Mạnh Trường? Ai cho các người lá gan này?”

Lời vừa nói ra, sáu người Bùi Đăng Khoa, Hồ Vụ, Tả Sướng, Giang Thành, Triệu Linh tức khắc giận tím mặt!

Khấu Thanh cắn răng nói: “Cậu đang tìm đường chết, dám so tôi với tên tiểu nhân vô sỉ Hoa Mạnh Trường!

Quỷ khí của Tả Sướng dày đặc nói: “Khặc khặc khặc, đã lâu không thấy một thằng nhóc muốn chết như vậy. Thi thể của nó sẽ là của tôi!”

Triệu Linh tức đến cắn con rết trong tay, chiết xuất chất lỏng màu xanh: “Cậu tìm chết rồi.”

Sắc mặt Giang Thanh Danh đen sì: “Sau này tôi sẽ không khám bệnh cho trẻ con họ Vương, họ Triệu khám bệnh nữa, trừ phi cậu quỳ lạy nói Hoa Mạnh Trường là đồ vô sỉ!”

Bùi Đăng Khoa lạnh lùng nói: “Hiện tại tôi chẳng những muốn xem tranh đoạt trong giới quyền quý, mà tôi còn muốn tham gia cùn!

Trong mắt Hồ Vụ đen xì, trong mắt tràn đầy sương mù đến: “Hoa Mạnh Trường ở đâu, cậu bắt ông ta ra đây, tôi muốn so độc với ông ta.”

Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Các người không xứng đáng!”
 
Chương 800


CHƯƠNG 800

“Nhóc con, cậu có biết lời của mình rất nguy hiểm không. Tôi cho cậu một cơ hội nói Hoa Mạnh Trường là rác rưởi, tôi sẽ tạm tha cho cậu.”

Khấu Thanh như trẻ con, vẻ mặt không vui vẻ gì, hầm hừ nói.

Cổ y Triệu Linh vẫn chỉ nói hai ba câu ra ngoài: “Nói lại lần nữa.”

Quý y Tả Sướng nói chuyện luôn âm trầm, trong giọng nói còn mang theo tiếng vang, như một con quỷ nói: “Khặc khặc khặc, xem ra cậu và lão súc sinh Hoa Mạnh Trường kia có quen biết, hôm nay nghiên cứu thi thể của cậu trước, sau đó nghiên cứu lão súc sinh Hoa Mạnh Tưởng lỏi.”

Dáng vẻ điên cuồng của mấy người này khiến Triệu Thanh Hà sợ hãi, cô vẫn vội vàng nắm chặt tay Vương Bác Thần: “Chúng ta mau đi thôi.”

Vương Bác Thần nhẹ lắc đầu, hiện giờ Y Minh cần sửa chữa lại cho thật tốt.

Năm đó Y Minh là nhất thần lục kiệt, có thể nói là cực kỳ huy hoàng.

Nhưng sau khi Hoa Mạnh Trường trở thành minh chủ của Y Minh, nhất thần lục kiệt đường ai lấy đi, không ai vừa mắt ai. Mà lục kiệt lại không ai nghe Hoa Mạnh Trường, đều không phục Hoa Mạnh Trường.

Mà Hoa Mạnh Trường tính tình cao ngạo, không thích giao tiếp, hơn nữa ông ta lấy thân phận Hứa y, căn bản không quản lý Y Minh, dẫn tới Y Minh hiện tại đã rất loạn, chướng khí mù mịt.

Nếu Vương Bác Thần không thừa kế được Y đạo, anh cũng không có trách nhiệm quản lý Y Minh.

Nhưng năm đó sư phụ tiện nghi kia truyền Y võ cho anh, trước khi chết đã giao trọng trách cho anh, nên anh cần thiết phải quan tâm.

Mấy năm nay Vương Bác Thần vẫn luôn ở trên chiến trường, bảo vệ quốc gia, không có thời gian quan tâm đ ến chuyện của Y Minh.

Hiện tại nếu đã quay về, vì hoàn thành di ngôn của ông cụ, sao anh có thể mặc kệ được chứ?

Vương Bác Thần thầm thở dài, mấy năm nay tiếp xúc với càng nhiều thứ, thực lực cũng càng ngày càng mạnh, anh mới càng hiểu rõ hơn, ông cụ thật sự quá mạnh mẽ!

Anh đoán, nếu ông cụ còn sống, ngay cả anh cũng có thể không phải là đối thủ.

Nhưng ông cụ mạnh như vậy, khi gặp anh cũng đã bị thương nặng.

Những năm gần đây, Vương Bác Thần cũng đang âm thầm điều tra chuyện này, nhưng cho tới giờ cũng chưa có manh mối gì.

Thế giới này, có quá nhiều bí ẩn.

Vứt ý tưởng này ra khỏi não, ánh mắt Vương Bác Thần đảo qua Y Minh lục kiệt của ngày xưa hiện giờ đã người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nhàn nhạt nói: “Năm đó Y Minh nhất thần lục kiệt, Hoa Mạnh Trường một mình đè ép sáu người các ông, nếu không phải Hoa Mạnh Trường không thích tranh giành quyền lực, sáu người các ông có thể thoải mái như vậy sao? Một Y Minh như thế, bị sáu người các ông khiến cho sụp đổ rồi. Tả Sướng không ra người không ra quỷ, Triệu Linh giờ ông còn là người sao? Hồ Vụ ông còn nhớ cách cứu người không?”

Thần sắc ba người tối sầm lại, vì tranh đoạt, vì chứng minh mình mạnh hơn Hoa Mạnh Trường, mấy năm nay đã tự biến mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ.

Hiện giờ Y Minh chướng khí mù mịt, có quan hệ mật thiết với ba người họ.

Vương Bác Thần không hề khách khí, nhìn về phía ba người Bùi Đăng Khoa, Khấu Thanh, Giang Thành: “Ba người các ông cũng không chạy thoát đâu! Tuy rằng ba người vẫn giữ ý niệm hành y cứu đời, nhưng những năm gần đây vì công danh lợi lộc, khiến cho Y Minh chia năm xẻ bảy, toàn là phe phái, các người có thấy áy náy không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top