Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 600


CHƯƠNG 600

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người cút hết cho tôi, cút hết đi!”

Lan Tầm liều miệng ngăn cản trước mặt Triệu Thanh Hà, nhưng trên mặt của cô ta cũng có dấu tay.

Thấy cảnh này, Vương Bác Thần nổi trận lôi đình, nhất thời nổi lên sát tâm, giận dữ hét to: “Mẹ nó, câm miệng hết cho ông đây.”

Một tiếng hét này giống như tiếng sấm rền vang, làm tất cả mọi người bị dọa đến run như cầy sấy.

“Là, là cậu ta.”

“Là Vương Bác Thần, hung thủ giết người.”

Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển đến Vương Bác Thần, có lẽ lúc này khí tràng của Vương Bác Thần quá mạnh, nhiều người như thế lại bị dọa lui về phía sau, không dám tiếp tục nói nữa.

Vương Bác Thần xám mặt bước tới: “Thanh Hà, Tầm, hai người đi trước đi, để anh xử lý cho.”

Chờ Lan Tầm và Triệu Thanh Hà đi rồi, những người khác đều nhắm ống kính vào Vương Bác Thần.

“Anh là Vương Bác Thần đúng không, xin hỏi lúc đó hai ông cháu rõ ràng vẫn còn sống, tại sao anh lại dùng châm hại chết bọn họ, chẳng lẽ trong mắt anh hai mạng người không đáng để nhắc tới như vậy à?”

Một nữ phóng viên mặc đồ vest ác miệng hỏi.

Thấy có người dẫn đầu, đám còn lại cũng lớn gan hơn, đang muốn hỏi thì lại nghe chát chát hai tiếng.

Nữ phóng viên đặt câu hỏi bị Vương Bác Thần đánh cho hai bàn tay té ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều bị giật mình.

Bọn họ không ngờ là trước mặt truyền thông mà Vương Bác Thần lại dám đánh người.

Cùng lúc đó, Vương Bác Thần lại đá mấy phát làm mấy tên hô hào “mọi người”, “anh em”, “bạn hữu” bay ra ngoài, dán lên trên tường ở phòng làm việc rồi chậm rãi trượt xuống.

Sắc mặt đám người đều trắng bệch, nhanh chóng tránh khỏi Vương Bác Thần.

Bọn họ không ngờ là Vương Bác Thần lại gan to bằng trời như thế.

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Đáp án đấy, hài lòng chưa?”

“A, chân của tôi gãy mất rồi, mau gọi 115 đi, cứu tôi với.”

“Tay của tôi, tay của tôi.”

Người nằm trên đất quỷ khóc sói gào, đau đến nỗi sắc mặt vặn vẹo.

Đám còn lại hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần, bọn họ hoàn toàn không ngờ là Vương Bác Thần lại dám ra tay trước mặt truyền thông, bọn họ đang quay trực tiếp đó.

“Chúng tôi là cảnh sát, tất cả mọi người không được nhúc nhích.”

Đúng lúc này, có một nhóm cảnh sát chạy vào.

Nhìn thấy cảnh sát, nhóm truyền thông bẩn thỉu vốn quen với việc ngậm máu phun người, lập tức sôi động hẳn lên, trốn sau lưng cảnh sát: “Cảnh sát ơi, hắn ta chính là hung thủ giết người Vương Bác Thần đó, hắn ta vừa mới đả thương người khác, mau bắt hắn ta lại đi.”

“Các anh không thể bỏ qua cho nó, cảnh sát, là tôi báo cảnh sát đó.”

“Mọi người ơi, cảnh sát đến nơi rồi, mọi người yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cảnh sát bắt cái tên côn đồ Vương Bác Thần này lại.”

Đến tận bây giờ, vì sự nổi tiếng, vì lưu lượng mà đám blogger này điên rồi.

Một chú cảnh sát lớn tuổi lạnh lùng nói: “Đưa đi hết đi.”

Hai mươi mấy người cảnh sát lập tức bước lên, trực tiếp còng tay đám người này lại.
 
Chương 601


CHƯƠNG 601

“Cảnh sát, ông sai rồi, nó mới là hung thủ, chúng tôi đều là công dân chính nghĩa.”

“Đúng rồi đó cảnh sát, các người bắt sai rồi.”

Cảnh sát lớn tuổi cười lạnh: “Không hề bắt sai, chúng tôi đến đây là bắt đám truyền thông ác miệng các người đó.”

Nói xong, ông ta đi đến trước mặt Vương Bác Thần, nhìn Vương Bác Thần với vẻ rụt rè, không biết rốt cuộc là Vương Bác Thần có bối cảnh như thế nào, vậy mà lại khiến cấp trên quan tâm.

Ông ta nhận được mệnh lệnh của cấp trên, bắt hết tất cả đám người xông vào công ty Hoa Nguyện, một người cũng không thể bỏ qua, để sẩy một người thì sẽ hỏi tội ông ta.

“Anh Vương, anh không sao chứ, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý theo pháp luật, trả lại cho anh sự công bằng.”

Vương Bác Thần bình thản nói: “Đưa đi đi.”

Lúc này, đám người đang xem livestream đều trọn tròn cả mắt.

Cảnh sát lại không bắt Vương Bác Thần, ngược lại bắt hết nhóm blogger này lại.

Có chuyện gì vậy.

Rốt cuộc Vương Bác Thần có lai lịch gì.

Với lần bắt giữ này, mức độ phát triển của vụ việc lại đẩy lên cao trào.

Cộng đồng mạng đều đang kêu oan thay cho đám người này.

“Anh Lượng bị bắt rồi, chắc chắn là trong đây có ẩn tình.”

“Anh em ạ, chúng ta hãy đẩy chuyện này lên, để chúng ta xem xem rốt cuộc cái tên Vương Bác Thần này là thần thánh phương nào mà lại dám làm như thế.”

“Tôi vô cùng hoài nghi, chắc chắn trong đây có hoạt động không thể đưa ra ánh sáng, chắc chắn người đứng sau công ty Hoa Nguyện đã ra tay.”

Internet đã bùng nổ, lượt truy cập lên đến hai trăm triệu.

Có rất nhiều blogger săn tin đều bị bắt, tất cả mọi người đều đang kêu oan, yêu cầu phải nghiêm trị Vương Bác Thần, nghiêm trị thế lực đứng sau Vương Bác Thần.

Sự việc càng ngày càng lên men, đến mức không thể ngăn cản được nữa.

Mà chủ nhiệm Lưu, tên đứng sau sự kiện lần này nhìn thấy nhiệt độ ở trên mạng thì đắc ý đến cực điểm.

“Hóa ra tên là Vương Bác Thần, một tên ở rể mà cũng dám đánh tao, tao muốn để mày phải thân bại danh liệt, để mày không thể ngóc đầu lên nổi.”

Cùng lúc đó, bên phía Vu tổng nhận được điện thoại của thư ký.

“Vu tổng, công ty Hoa Nguyện gặp phải phiền phức rồi, đang nổi rần rần ở trên mạng, chúng ta có nên thừa cơ hội lần này trực tiếp phong sát công ty Hoa Nguyện.”

Vợ chồng Vu tổng vẫn còn đang ở bệnh viện chăm sóc cho ba và con gái, căn bản không có thời gian xem điện thoại.

Nghe thấy tin tức này, trên mặt Vu tổng lộ ra nụ cười: “Đã như vậy, xem ra công ty Hoa Nguyện đi đến đường cùng rồi, không cần chúng ta ra tay mà tự chơi chết chính mình.”

“Và chắc chắn là những bên hợp tác với công ty Hoa Nguyện đã xảy ra sự rạn nứt với công ty Hoa Nguyện, cậu hãy lợi dụng cơ hội này lôi kéo những bên hợp tác với công ty Hoa Nguyện, nhớ rõ không thể chừa cho công ty Hoa Nguyện bất cứ một con đường sống nào.”
 
Chương 602


CHƯƠNG 602

Trong điện thoại, thư ký thề thốt chắc nịch: “Vu tổng, tôi đã hiểu rồi, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khiến công ty Hoa Nguyện bị hủy diệt hoàn toàn.”

Vợ Vu tổng ngờ vực nói: “Để em lên mạng xem thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

Chuyện đám blogger bị bắt ở công ty Hoa Nguyện khiến sự việc càng dâng lên đến cao trào.

Càng ngày càng có nhiều blogger mượn cơ hội lần này để thu hút không ít fan hâm mộ, dưới sự trợ giúp của đám người này, sự kiện càng ngày càng lớn hơn.

Dưới facebook của cấp quốc gia nước R như bộ giám sát, bộ quốc phòng, lực lượng vũ trang, phải nói là sương mù dày đặc.

Tất cả mọi người đều đang yêu cầu điều tra nghiêm ngặt thế lực đứng sau lưng Vương Bác Thần, điều tra thế lực đứng sau lưng công ty Hoa Nguyện.

Mà cùng lúc đó, bộ quốc phòng tuyên bố một tin tức: người phát tán lời đồn sẽ nghiêm trị không tha.

Bộ lực lượng vũ trang: bát nháo.

Bộ giám sát: ngưng thêu dệt.

Nhìn thấy ba thông tin này, đám người đang kêu gào đều ngơ người.

Có ý gì vậy?

Một vài blogger cảm thấy chuyện này không thích hợp, lén lút xóa hết tất cả các thông tin mà mình đã đăng trong vòng hai ngày nay.

Chủ nhiệm Lưu vẫn luôn chú ý đến sự việc không khỏi giật mình.

Cốc cốc…

Đúng lúc này, cửa nhà chủ nhiệm Lưu bị người khác gõ vang.

“Mở cửa ra, chúng tôi là bộ cơ mật nước R.”

Bộ cơ mật nước R?

Sao bọn họ lại đến tìm mình?

Chủ nhiệm Lưu bị dọa hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu, muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện hai chân không theo sự khống chế của mình, hoảng sợ đến nỗi không thể cất bước.

Cùng lúc đó, cửa nhà ông ta bị phá vỡ.

Có mấy quân nhân bước vào, vẻ mặt lạnh lùng.

Chủ nhiệm Lưu phát hiện trên vai của người dẫn đầu có một vạch ba sao.

Tướng quân ba sao.

Người đến đây lại là một tướng quân ba sao.

Chủ nhiệm Lưu nhũn cả chân, ngã ngồi dưới đất.

Đám người lạnh lùng nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Lưu Chí Cường, ông có dính líu đến việc tiết lộ cơ mật quốc gia, hãm hại đặc cấp công thần của quốc gia, hiện tại chính thức bắt giữ ông.”

Đặc cấp công thần quốc gia!

Sáu chữ này dọa làm đũng quần chủ nhiệm Lưu nóng lên, một chất lỏng màu vàng nhạt lập tức xuất hiện trên sàn nhà.

Vương Bác Thần không phải chỉ là một tên đi ở rể thôi à? Sao cậu ta lại là công thần quốc gia chứ.

“Đưa đi.”
 
Chương 603


CHƯƠNG 603

Cùng lúc đó, ở khắp nơi trên cả nước, dù là một đám người không sợ chết đã xóa vài bài đăng hoặc là còn chưa xóa, đều bị mang đi hết tất cả.

Rất nhanh, bộ quốc phòng liền tuyên bố một đoạn video, bên trong là lời tường thuật của Lưu Chí Cường…

“Cái gì, thì ra sự thật là như vậy à, chúng ta đã bị lừa hết rồi.”

“Hóa ra là như vậy, thật là đáng chết, phải bị bắt mới được.”

“Những người lão làng trên facebook đâu hết rồi, sao bây giờ lại câm nín không chịu nói đi?”

“Xin lỗi, mắt của tôi bị mù, tôi không có đầu óc, thế mà lại bị những tên blogger này dắt mũi, tôi xin lỗi.”

Thoáng chớp mắt, những lời bình luận trên mạng thay đổi một cách chóng mặt, đồng loạt quay đầu chửi đám người tung tin đồn nhảm.

Chẳng ai ngờ tới sự việc lại lật nhanh như thế.

Nhóm người đăng tin đều đã bị tóm hết, ngắn nhất thì bị nhốt ba tháng, đồng thời còn không ngừng nói xin lỗi nhận sai lầm.

Mà lúc này, trong bệnh viện.

Vợ Vu tổng rít lên một tiếng, thiếu chút nữa là đã hù chết Vu tổng rồi.

“Em bị thần kinh cái gì vậy.”

Vu tổng tức giận.

Vợ Vu tổng nắm lấy tay Vu tổng, hoảng sợ nói: “Anh, anh mau nhìn trên mạng đi kìa, anh xem đi, tiểu thần y, tiểu thần y…”

“Tiểu thần y thế nào?”

Vu tổng giật lấy điện thoại, rồi vội vàng lướt xem.

“Cái gì!”

“Cái cái… Vương Bác Thần này chính là tiểu thần y, công ty Hoa Nguyện là của vợ tiểu thần y, công ty Hoa Nguyện bị bạo lực mạnh là bởi vì đoạn video tiểu thần y cứu ba và con gái do Lưu Chí Cường đăng gây ra.”

Nhìn thấy những tin tức này, Vu tổng hoàn toàn ngơ ngẩn, điện thoại rơi bộp xuống đất.

Anh ta còn đang cho người tìm kiếm tiểu thần y, nhưng mà không ngờ tiểu thần y lại là Vương Bác Thần.

Chính là đứa con riêng nhà họ Vương.

Quan trọng là công ty Hoa Nguyện mà anh ta muốn đẩy vào chỗ chết lại là của tiểu thần y.

“Bây giờ nên làm gì đây, bây giờ phải làm sao đây.” Vợ Vu tổng cuống cuồng.

Ngày hôm qua, Vương Bác Thần đã không màng đến hiềm khích trước kia mà cứu người thân của bọn họ, bọn họ muốn báo ơn, nhưng không tìm thấy người.

Nhưng mà ngày hôm nay, bởi vì chuyện cứu người mà Vương Bác Thần bị cộng đồng mạng chỉ trích.

Với lại lúc nãy Vu tổng còn lệnh cho thư ký nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đến phong sát công ty Hoa Nguyện.

“Gọi điện, nhanh gọi điện.”

Vu tổng điên rồi, vội vàng lấy điện thoại gọi cho thư ký.
 
Chương 604


CHƯƠNG 604

“Cái gì, cậu nói cái gì chứ, cậu đã lôi kéo hết tất cả những người hợp tác với công ty Hoa Nguyện đến đây?”

Vu tổng cảm thấy đầu mình như bị người ta đập một búa, nổ vang ầm ầm.

Thư ký trong điện thoại vui vẻ nói: “Đúng vậy Vu tổng, chuyện trên mạng đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với công ty Hoa Nguyện, những người hợp tác với bọn họ đã không dám hợp tác nữa, chúng ta lại trả một cái giá cao, cho nên bọn họ rất tình nguyện hợp tác với chúng ta. Hơn nữa, tôi cũng không cho công ty Hoa Nguyện có con đường sống, để những người hợp tác với bọn họ đứt từng đoạn nghĩa với công ty Hoa Nguyện, cho dù chúng ta có để bọn họ về thì bọn họ cũng về không được.”

Vu tổng như bị sét đánh.

Trễ rồi!

Chết tiệt!

Chậm một bước rồi!

Xem như công ty Hoa Nguyện đã tiêu rồi.

Thư ký hưng phấn hỏi: “Vu tổng, giám đốc có đang nghe không, Vu tổng có còn dặn dò gì nữa không?”

Vu tổng giận dữ hét lên: “Dặn dò mẹ mày thì có, mẹ kiếp, mày có muốn chết không hả, ai kêu mày ra tay nhanh như thế. Chết tiệt, tôi không quan tâm cậu dùng thủ đoạn gì, lập tức để những người kia quay về công ty Hoa Nguyện, ngay lập tức, nhanh lên.”

Thư ký ngơ ngác cả người.

“Vu tổng, không phải là chúng ta muốn phong sát công ty Hoa Nguyện hả? Sao giám đốc lại…”

“Ngậm miệng lại cho ông đây, nếu như công ty Hoa Nguyện xảy ra chuyện gì thì ông đây chơi chết cậu.”

“Nhưng mà… nhưng mà Vu tổng à, đã chậm rồi, các đối tác đều đã vạch mặt với công ty Hoa Nguyện, trở thành kẻ thù, không có khả năng hợp tác nữa…”

“Má.”

Vu tổng trực tiếp cúp điện thoại.

Gấp gáp đi tới đi lui, lần này làm mất lòng tiểu thần y rồi.

Nếu như không phải vì cứu ba và con gái của mình, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện như thế.

Mà mình lại là lần thứ hai lấy oán trả ơn, nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

“Vu Chiến, Giang Huệ, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại hô to gọi nhỏ như thế.”

Ông cụ Vu ở trên giường bị đánh thức, hôm qua mới được Vương Bác Thần chữa trị xong, ông ta khôi phục khá tốt, đã có thể ngồi dậy, chỉ là không thể bước xuống giường. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Giang Huệ, vợ Vu tổng cẩn thận nói: “Ba à, là như thế này, tiểu thần y cứu ba và Lệ Lệ…”

Nghe Giang Huệ nói xong, ông cụ Vu trợn to mắt, ân nhân cứu ông ta và cháu gái lại bởi vì chuyện cứu bọn họ mà gặp phải phiền phức, con của ông ta chẳng những không hỗ trợ mà còn lấy oán trả ơn, hủy hoại công ty người ta.

“Con con…”

Ông cụ Vu thiếu chút nữa là đã ngất đi, mặt mày run rẩy thở không ra hơi, phút chốc muốn ngã xuống.

“Ba ơi, ba…”

Vu Chiến và Giang Huệ hốt hoảng, vội vàng vuốt lưng cho ông cụ Vu.

“Con đến gần một chút.”

Ông cụ Vu ổn định hơi thở, nghiến răng nói.

“Ba, ba nói đi.”
 
Chương 605


CHƯƠNG 605

Vu Chiến nhích mặt đến gần.

Chát chát chát!

Ông cụ Vu dùng hết sức lực của mình tát mấy cái vào mặt Vu Chiến: “Thằng con bất hiếu, cái thằng con bất hiếu này, sao mày không đi chết đi. Mày lập tức, lập tức đi xin lỗi cho tao. Không, đưa tao đi, tao muốn quỳ gối xin lỗi tiểu thần y.”



Nhà trẻ.

Dao Dao nắm chặt tay Vương Bác Thần đi đến lớp học của mình.

“Thầy Cung, ba của em đến rồi, ba em không phải là hung thủ giết người, mà là anh hùng, ba em đã cứu được ông và bạn.”

Dao Dao nói với giáo viên nam đã đẩy ngã mình.

Thầy Cung đẩy đẩy kính mắt, dò xét Vương Bác Thần, thản nhiên nói: “Được rồi, tôi đã biết rồi, đi vào đi.”

Nghe nói như thế, ánh mắt vốn dĩ tràn ngập ánh sáng của Dao Dao lập tức ảm đạm, vô cùng thất vọng, cực kỳ ấm ức.

Cô bé muốn để giáo viên nói với những bạn học khác rằng ba của cô bé là anh hùng.

Ánh mắt Vương Bác Thần trở nên lạnh lẽo: “Là thầy Cung có đúng không, là anh đã đẩy ngã con gái tôi đúng không, mong anh xin lỗi con gái tôi, đồng thời phải làm sáng tỏ sự thật.”

Thầy Cung không nhịn được mà nói: “Sao anh lắm chuyện thế. Được rồi, tôi đã biết rồi, không phải chỉ là cứu người ta thôi à, có gì mà ghê gớm chứ, muốn nhận thưởng thì đi tìm cảnh sát đi, ở đây là nhà trẻ, không phải là nơi để anh ra oai.”

“Anh có biết dạy con không hả? Chẳng trách con nhà anh lại không biết chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ toàn chuyện ác, bị anh ảnh hưởng có đúng không. Thượng bất chính, hạ tất loạn.”

Thầy Cung nói chuyện như xỉa xói người khác, căn bản không tôn trọng Vương Bác Thần.

Anh ta thấy một người ăn mặc bình thường như Vương Bác Thần, vừa nhìn là đã biết cái loại nghèo hèn rách nát, đắc tội thì đắc tội thôi, chẳng có gì to tát.

Còn kêu anh ta nói xin lỗi với một đứa con nít mới bốn tuổi, đúng là trò cười mà. Nếu như nói xin lỗi thì sao anh ta có thể ngóc đầu lên nổi với giáo viên khác đây, sao có thể giữ được sự tôn nghiêm của giáo viên?

Vương Bác Thần nheo mắt, anh không quan tâm người khác nói mình như thế nào, nhưng mà anh quyết không cho phép người khác sỉ nhục con gái anh.

“Dao Dao, con đi vào phòng học đi, để ba nói chuyện với giáo viên của con đã.”

Vương Bác Thần xoa xoa đầu Dao Dao.

Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu rồi đi vào trong phòng học.

Thầy Cung thờ ơ nói: “Sao nào, lời tôi nói khiến anh cảm thấy khó chịu hả? Anh sợ mất mặt trước con gái mình à? Cái loại người như anh ấy, còn muốn mặt mũi.”

“Nhìn thấy là đã biết anh không phải là người có văn hóa, làm công nhân hả, chẳng trách con gái anh lại chẳng có giáo dục. Một tên công nhân có thể giáo dục con gái mình tốt được ư, không có năng lực đó thì đừng có sinh ra.”

“Mấy học trò trong lớp tôi, nếu như trong nhà không phải có công ty, nếu như không phải làm quan thì đều là kim chi ngọc diệp, làm gì có chỗ cho đứa con gái quê mùa của anh so sánh chứ. Tôi nói khó nghe một chút, nhưng mà anh cũng nghe cho tôi đi, anh nên làm đơn chuyển trường cho con gái mình, đừng làm ảnh hưởng đến những đứa nhỏ khác.”
 
Chương 606


CHƯƠNG 606

Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn anh ta: “Nói xong chưa?”

“Cái gì?”

Thầy Cung theo bản năng hỏi lại một câu.

Bốp.

Vương Bác Thần đánh thật mạnh vào mặt anh ta, thản nhiên nói: “Cú đấm này của tôi cũng rất đau, nhưng mà anh cũng ráng chịu đi.”

Thầy Cung bị một bạt tai này đánh cho lảo đảo, che mặt hoảng sợ nói: “Anh, anh dám đánh tôi.”

Bốp!

Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái vào má bên kia.

Hai tay thầy Cung che mặt, oán độc mắng chửi: “Mày, mày chờ đó cho tao, mày đừng hòng con gái mày có thể tiếp tục học trong lớp tao. Tao nói cho mày biết, cái nhà trẻ này, con gái mày đừng mong có thể ở lại.”

Bốp!

Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái vào mặt anh ta: “Vậy à, tôi cũng muốn xem thử một chút.”

“Tao phải báo cảnh sát, tao muốn báo cảnh sát!”

Thầy Cung bị đánh đến nỗi khóe miệng đầy máu, ở trước mặt phụ huynh, anh ta vênh váo đã quen, không ngờ Vương Bác Thần lại dám ra tay.

Bốp.

Lại là một cái tát, đánh anh ta ngã xuống đất.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi, tôi sợ rồi, tôi sai rồi.”

Thầy Cung hoảng sợ, đau đến nỗi nước mắt ứa ra.

“Xin lỗi con gái tôi nhanh.”

Vương Bác Thần lạnh lùng nói.

Lúc này, hiệu trưởng dẫn người chạy tới, sau khi Phương Viên đi rồi thì chức hiệu trưởng do hiệu phó Trần Văn Bác thay thế Phương Viên.

Nhìn thấy hiệu trưởng đến nơi, thầy Cung bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, lăn vài vòng đến trước mặt hiệu trưởng, che gương mặt sưng như đầu heo mà nói: “Hiệu trưởng, ông phải làm chủ cho tôi, cái tên điên này lại dám đánh tôi.”

Trần Văn Bác xanh mặt nói: “Quỳ xuống xin lỗi nhanh.”

Thầy Cung vênh vang đắc ý, nói với Vương Bác Thần: “Có nghe thấy không hả? Đồ nhà quê, hiệu trưởng bọn tao kêu mày quỳ xuống xin lỗi tao kìa, nếu không, tao sẽ đuổi con gái mày ra khỏi trường.”

Trần Văn Bác nhảy dựng lên, đưa tay đánh một cái vào mặt thầy Cung khiến anh ta muốn xoay vòng tại chỗ, giận dữ hét to: “Chết tiệt, tôi kêu cậu quỳ xuống xin lỗi anh Vương.”

Đầu óc thầy Cung ù ù cả nửa ngày mới phản ứng lại được.

“Kêu tôi?”

Anh ta không nhận được câu trả lời của Trần Văn Bác, bởi vì lúc này Trần Văn Bác đã đi đến trước mặt Vương Bác Thần, cung kính nói: “Anh Vương, là do tôi quản giáo không nghiêm, tôi xin từ bỏ vị trí hiệu trưởng, xin ngài hãy chọn người khác.”
 
Chương 607


CHƯƠNG 607

Cái gì?

Anh Vương?

Thầy Cung nhớ ra vài ngày trước có mấy giáo viên bàn tán với nhau, nói là có một vị anh Vương vì con gái mình mà đã bỏ ra vài trăm tỷ để mua lại nhà trẻ này.

Anh ta chính là anh Vương?

Thầy Cung bị dọa hồn bay phách lạc, đầu gối bất giác cong lại, bịch một tiếng quỳ ở dưới đất: “Anh Vương, tôi sai rồi, tôi sẽ làm rõ mọi chuyện, tôi sẽ đi xin lỗi với con gái anh, tôi sai rồi, mong anh tha lỗi cho tôi, tôi không dám nữa.”

Vương Bác Thần nhìn cũng không thèm nhìn anh ta một cái nào, lạnh nhạt nói với Trần Văn Bác: “Tự ông xử lý đi.”

Trần Văn Bác thở phào một hơi, xem ra anh Vương cũng không giận mình, ông ta quay đầu nhìn thầy Cung: “Đuổi cái tên cặn bã này ra ngoài, cùng lúc đó hãy thông báo với tất cả các đồng nghiệp trong ngành giáo dục ở thành phố Hà Châu, người này đạo đức đồi bại, vi phạm đạo đức nhà giáo, phẩm hạnh bất chính…”

Hết rồi, hết rồi, như vậy là muốn phong sát mình.

Thầy Cung trực tiếp ngất đi.

Thầy Cung bị đuổi đi, không có ai đồng tình với anh ta.

Trần Văn Bác đã nhắc nhở rất nhiều lần, giáo viên nhất định không thể thiên vị không công bằng với bất cứ bạn nhỏ nào, thầy Cung rõ ràng không nghe theo, điều này khiến Trần Văn Bác cảm thấy vô cùng mất mặt với Vương Bác Thần.

Nếu như là phụ huynh của gia đình bình thường thì thôi, cùng lắm Trần Văn Bác nhận lỗi với người ta là được, nhưng Vương Bác Thần là ông chủ của nhà trẻ này.

Ăn cơm của người ta, còn bắt nạt con gái người ta, ai mà vui cho nổi?

Thầy Cung hết thật rồi, những lời này của Trần Văn Bác làm anh ta không thể sống sót nổi ở thành phố Hà Châu. Hơn nữa, trong bất cứ một ngành nào đó, chỉ cần xảy ra một chuyện khiến tất cả mọi người đều biết, huống hồ gì Trần Văn Bác còn đặc biệt cho người thông báo với tất cả mọi người trong nghề.

Đừng nói là thành phố Hà Châu, cho dù ở nơi khác đi nữa thầy Cung cũng đừng hòng có thể tiếp tục theo nghề giáo.

Thầy Cung quỳ rạp xuống đất, đập đầu cầu xin tha thứ, bị Trần Văn Bác cho người ném ra ngoài.

Trần Văn Bác hận không thể đánh anh ta thêm vài cái.

Ông đây tuyển cậu là để cậu làm việc, chứ không phải để cậu hất đổ bát cơm của ông đây.

Sau đó, Trần Văn Bác tổ chức buổi họp phụ huynh vào buổi chiều, nói xin lỗi Dao Dao trước mặt tất cả giáo viên, phụ huynh và học sinh, cũng nói ba Dao Dao là anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ, cứu được ông cụ và bạn nhỏ ấy, cho nên quyết định thưởng cho bạn nhỏ Dao Dao hai hoa hồng nhỏ.

Dao Dao liền vui vẻ, vừa nghe thấy để cô bé nhận hoa hồng nhỏ là cô bé căng thẳng đến nỗi gương mặt nhỏ cứng đờ, mềm giọng nói ba là thần tượng của bé, sau này bé cũng muốn giống như ba mình, thấy việc nghĩa ra tay tương trợ, giúp đỡ người khác.

Là một người ba, nghe thấy con gái mình xem mình như là thần tượng, đây chính là niềm tự hào lớn nhất.

“Ha ha, con gái ba thật là, chút chuyện này có gì đâu mà nói chứ.”
 
Chương 608


CHƯƠNG 608

Vương Bác Thần là người khá lạnh lùng, lúc này anh lại hiếm khi nói chuyện với người bên cạnh.

“Con gái nhà anh thật là hiểu chuyện, đã mấy tuổi rồi, cô bé thật là đáng yêu.”

“Ôi trời, nghịch ngợm lắm đấy, chưa đến bốn tuổi nữa.”

“Con tôi chẳng nghe lời chút nào, nó muốn mua đồ mà không mua cho nó là nó sẽ khóc la um sùm.”

“Dao Dao nhà tôi không hề quậy, có đồ ăn ngon sẽ để lại cho tôi, còn biết bóp vai cho tôi nữa kìa.”

Vương Bác Thần cười đến nỗi miệng muốn kéo tới mang tai, vẻ mặt hạnh phúc giống như là đang khoe khoang, trên mặt đầy vẻ đắc ý, phụ huynh ở bên cạnh ghen tị không thôi.

Âm thầm nghiến răng.

Cái gì chứ, làm như có mình anh mới có con vậy đó, bữa nay không thể tiếp tục nói chuyện nữa.

Vương Bác Thần cũng mặc kệ mấy cái kia, cái gì mà thần chủ vinh quang, cái gì mà một người trấn trụ, lúc này cũng không khiến anh vui vẻ bằng những gì mà Dao Dao nói.

Loại cảm giác này, chỉ có khi làm ba làm mẹ rồi thì mới có thể cảm nhận được.

Con cái là sự tiếp nối cuộc đời của ba mẹ, và là bằng chứng bạn đã có mặt trên thế giới này.

Sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc, nhà trẻ cũng cho các bạn nhỏ tan học.

Dọc theo con đường, Dao Dao vui vẻ nhảy nhót giống như một con thỏ nhỏ, líu ríu nói không ngừng.

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy hai ba con Vu Chiến và Trần Diệu Tổ, sắc mặt Vương Bác Thần liền lạnh lẽo.

Vu Chiến vội vàng đứng dậy, cẩn thận nói: “Tiểu, tiểu thần y, tôi…”

Vương Bác Thần lại không thèm quan tâm tới anh ta, mất hết kiên nhẫn nhìn hai ba con Trần Diệu Tổ và Trần Anh Kiệt: “Hai người đến đây làm gì, không có chuyện gì thì đi đi.”

Vu Chiến bị làm lơ xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng đứng không được mà ngồi cũng không xong.

“Cái thằng này, ăn nói kiểu gì vậy?”

Trần Ngọc tức giận trừng Vương Bác Thần, sau đó cười nói: “Mọi người đừng để ý, Bác Thần là như vậy đó, nó không biết nói chuyện đâu.”

“Không dám không dám.”

Trần Diệu Tổ vội vàng đứng dậy, Trần Anh Kiệt ngồi trên xe lăn căng thẳng thiếu chút nữa là đã tè ra quần.

“Thần… anh Vương, ba con chúng tôi đến đây xin lỗi ngài, tập đoàn Trần thị bằng lòng chuyển nhượng 20% cổ phần cho cô Triệu Thanh Hà, ngoài ra còn có…”

Vương Bác Thần ngắt lời: “Những thứ này các người cứ trực tiếp đi tìm công ty Hoa Nguyện bàn bạc là được, lão Hoa sẽ không gây phiền phức cho các người nữa đâu.”

“Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương, vậy chúng tôi không làm phiền ngài nữa.”

Trần Diệu Tổ vội vàng đẩy xe lăn của con trai rời khỏi.

Vu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn thấy Vương Bác Thần xem mình như là không khí, cũng chỉ đành xám mặt rời đi, một câu cũng không dám nói.

Hai ba con Trần Diệu Tổ xuất hiện ở đây làm anh ta giật hết cả mình.

Tuy nói nhà họ Vu bọn họ là hào môn ở thủ đô, trong vòng tròn ở thủ đô cũng có thể xếp là thượng đẳng, nhưng khi so sánh với con quái vật khổng lồ là nhà họ Trần ở Tinh Châu, bọn họ căn bản chẳng đáng để nhắc tới.

Ra khỏi cửa, Vu Chiến cung kính hỏi: “Ông Trần, chẳng lẽ ông muốn để Vương thần y chữa trị chân cho cậu đây?”
 
Chương 609


CHƯƠNG 609

Trần Diệu Tổ thản nhiên nói: “Nhờ anh Vương chữa trị à, chúng tôi không có tư cách đó đâu, cái chân này của Anh Kiệt cũng là bởi vì đắc tội với anh Vương cho nên mới bị tôi đánh gãy, nếu như anh Vương không tha thứ thì tôi còn tận tay giết chết nó nữa kìa.”

“Cái gì?”

Vu Chiến hoảng sợ không thôi!

Trần Diệu Tổ cũng lười phải nói thêm với Vu Chiến, dựa vào thân phận và địa vị của ông ta, có thể nói vài câu với Vu Chiến là đã nể tình lắm rồi.

Ông ta dùng ánh mắt thương hại nhìn Vu Chiến, bình tĩnh nói: “Chúng tôi đi trước đây, tôi còn phải đi tìm Hoa thần y, lúc đầu anh Vương không truy cứu, nhưng Hoa thần y vẫn còn đang rất tức giận, cũng chỉ có lời nói của anh Vương thì Hoa thần y mới chịu nghe.”

Nói xong, ông ta dẫn theo con trai mình đi tìm Hoa thần y nhận lỗi.

Có Vương thần chủ đảm bảo, ông ta tin là Hoa thần y sẽ không làm khó mình.

“Cái gì.”

Vu Chiến chỉ cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, ông cụ Trần còn nói là Hoa thần y cũng nghe theo lời anh Vương à?

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hung hăng tán cho mình hai bạt tai, lẩm bẩm nói: “Mẹ kiếp, rốt cuộc là mình đã đắc tội với người nào vậy chứ, anh ta thật sự chỉ là đứa con riêng nhà họ Vương thôi à? Thế mà mình lại nghe lời Lưu Tư Kì phong sát công ty Hoa Nguyện, mẹ kiếp, đúng là mình muốn chết lắm rồi.”

“Mình nhất định phải lập tức đến công ty Hoa Nguyện xin lỗi Triệu Thanh Hà, chỉ có như vậy thì anh Vương mới có thể bỏ qua cho mình…”

Vừa nghĩ đến đây, Vu Chiến không khỏi run người, may mắn là mình đã thấy những thứ đăng ở trên mạng, nếu như trực tiếp đối phó công ty Hoa Nguyện thì mình có chết như thế nào vẫn còn chưa biết được.

Mà lúc này, đối tác hủy bỏ hợp đồng, đối với công ty Hoa Nguyện mà nói, không khác gì rét vì tuyết lạnh vì sương.

Vốn dĩ công ty Hoa Nguyện đã bị ảnh hưởng rất lớn vì sự kiện ở trên mạng.

Kết quả bây giờ tất cả các đối tác đều đã hủy bỏ hợp đồng.

“Chị Triệu, tập đoàn Vân Phàm thật sự quá ghê tởm, thế mà lại đào góc tường nhà chúng ta, lôi kéo toàn bộ đối tác của chúng ta đến đó. Đám đối tác của chúng ta cũng là bạch nhãn lang, người gì đâu không ấy.”

Lan Tầm tức đến phát khóc, công ty Hoa Nguyện có thể phát triển đến mức này, thật sự không hề dễ dàng.

Sau khi trải qua những chuyện đó, công ty Hoa Nguyện vất vả lắm mới có thể đi vào quỹ đạo, thuận buồm xuôi gió.

Nhưng mà bây giờ nửa đường lại xuất hiện một tập đoàn Vân Phàm.

Triệu Thanh Hà hit một hơi thật sâu, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời: “Để chị nói chuyện với các đối tác kia thử xem, xem còn hi vọng không.”

“A lô ông chủ Trương à, tôi là Triệu Thanh Hà đây, tôi muốn hỏi… a lô?”
 
Chương 610


CHƯƠNG 610

Ông chủ Trương trực tiếp cúp điện thoại.

“Ông chủ Trần, chào ông, tôi là… tút tút tút…”

“Ông chủ Tôn, vụ hợp tác của chúng ta…”

“Xin lỗi Triệu tổng nha, tôi cũng chỉ là vì kiếm tiền…”

“Tổng giám đốc Chu, ông… tút tút tút…”

“Ông Tiền, không phải vụ hợp tác của chúng ta vẫn đang rất ổn à, sao bên phía ông lại… a lô, ông Tiền, ông có nghe thấy tôi đang nói không, a lô…”

Gọi mười cuộc điện thoại, Triệu Thanh Hà không khỏi tức giận.

Nếu như không phải đối phương không thèm nghe điện thoại của cô thì là trực tiếp cúp máy, còn có người thì nói lảng sang chuyện khác.

“Chị Triệu, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Lan Tầm đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào.

Triệu Thanh Hà cắn răng, kiên định nói: “Chúng ta nhất định phải tiếp tục kiên trì, chỉ cần có thể kiên trì thì có hi vọng rồi, nhiều khó khăn như thế, chúng ta vẫn có thể trải qua, không thể bởi vì chuyện này mà chúng ta từ bỏ.”

“Nhưng mà bây giờ các đối tác không chịu hợp tác nữa, nguyên vật liệu cũng chỉ có thể kiên trì ba ngày…”

Lan Tầm không còn một chút điểm tựa nào.

Triệu Thanh Hà cũng không biết nên giải quyết như thế nào, cho dù gần đây mối quan hệ giữa cô và Tư Lam rất tốt, nhưng mà về phương diện hợp tác, Tư Lam cũng không thể uy hiếp người khác được.

Triệu Thanh Hà cũng không muốn để Tư Lam làm như vậy, làm như vậy là đang hại Tư Lam.

Đúng lúc này, gia chủ Ngô Kỳ Long nhà họ Ngô gọi điện thoại tới: “Triệu tổng, hiện tại bên cô như thế nào rồi, ở bên phía chúng tôi tìm được mấy đối tác đều đã ký hợp đồng với tập đoàn Vân Phàm, còn có bộ phim của chúng tôi cũng xuất hiện vấn đề, hoàn toàn không thể tìm thấy nhóm diễn viên chính…”

Triệu Thanh Hà áy náy: “Ngô tổng, tôi xin lỗi, lần này là do tôi ảnh hưởng đến mọi người rồi, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi tổn thất.”

Ngô Kỳ Long ở đầu dây bên kia điện thoại vội vàng nói: “Triệu tổng, cô đừng nói như vậy, có thể hợp tác với cô là vinh hạnh của tôi. Cô không cần phải lo lắng về vấn đề tổn thất đâu, nhà họ Ngô chúng tôi có thể chịu đựng được, ý của tôi là cô có thể hỏi anh Vương xem xem có biện pháp gì không.”

Triệu Thanh Hà tuyệt vọng nói: “Chúng tôi cũng không có cách nào khác, Bác Thần không làm trong cái nghề này, anh ấy cũng không có cách đâu, người khác sẽ không nể mặt Bác Thần, để tôi suy nghĩ xem thử coi có cách gì không.”

“À à, vậy được rồi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách thôi, tôi thấy cô vẫn nên hỏi anh Vương thử đi, có nhiều người suy nghĩ vẫn tốt hơn mà…”

Cúp điện thoại, Hồ Kiệt gia chủ nhà họ Hồ cũng gọi điện thoại tới.

Trong điện thoại, Hồ Kiệt cẩn thận nói: “Triệu tổng, tình huống bên cô như thế nào rồi, đối tác của chúng tôi đã bị tập đoàn Vân Phàm cướp đi.”

Triệu Thanh Hà cười khổ: “Bên phía tôi cũng giống như thế, bên phía Hồ tổng có thông tin gì về tập đoàn Vân Phàm không?”

“Tôi có biết một chút, tổng giám đốc tập đoàn Vân Phàm này tên là Vu Chiến, là người đến từ thủ đô, có rất nhiều mánh khóe. Không biết tại sao lại muốn đối đầu với chúng ta, ông ta ăn gan hùm gan mật lại dám ra tay với Triệu tổng. Cô đừng lo, không chừng là mấy ngày nữa ông ta sẽ đến cửa cầu xin tha thứ mà thôi.”
 
Chương 611


CHƯƠNG 611

Hồ Kiệt ở đầu dây bên kia điện thoại nói như thế, hoàn toàn không hề lo lắng chút nào.

Chỉ có mấy người bọn họ mới biết Vương Bác Thần, chồng của Triệu Thanh Hà chính là thần chủ.

Gây phiền phức cho công ty Hoa Nguyện, đó là đang muốn chết rồi.

Triệu Thanh Hà xót xa nói: “Hồ tổng à, ông đừng đùa tôi, lần này là do chúng tôi liên lụy ông rồi, mọi tổn thất của nhà họ Ngô và nhà họ Hồ, chúng tôi sẽ gánh vác.”

Hồ Kiệt vội vàng nói: “Triệu tổng, cô tuyệt đối đừng nói như thế, có thể hợp tác với cô chính là may mắn mà nhà họ Hồ tôi có tu mấy đời cũng không được, chúng ta là đối tác của nhau, làm sao có thể để cô chịu trách nhiệm được chứ, thế thì tôi lại không giống con người rồi.”

Cúp điện thoại, trong lòng Triệu Thanh Hà ít nhiều gì cũng được an ủi, ít nhất là nhà họ Hồ và nhà họ Ngô vẫn đứng về phía mình.

“Nếu như không phải trước kia Bác Thần lợi dụng Tư Lam và cậu nhà họ Ngô lôi kéo bọn họ về phía chúng ta, có lẽ là bây giờ chúng ta đã cùng đường rồi.”

Triệu Thanh Hà thở dài.

“Đúng vậy, anh rể rất lợi hại, nếu không thì chúng ta hỏi anh rể thử đi, nói không chừng là anh rể có cách đó.”

Lan Tầm đề nghị.

Triệu Thanh Hà lắc đầu: “Chúng ta tự xử lý những chuyện này đi, chị thấy cũng không thể chèo kéo quan hệ, Bác Thần là đàn ông, anh ấy có thể trở về từ chiến trường chị đã cảm ơn ông trời nhiều lắm rồi, anh ấy đã sống không dễ dàng, chị không muốn để anh ấy phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.”

Sau đó, bên phía nhà họ Trần cũng gọi điện thoại tới.

“Triệu tổng, nếu như cô có cần giúp đỡ gì thì cứ nói, chỉ cần nhà họ Trần có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm làm, không được thì chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách làm. Nếu như cô cần người, chúng tôi lập tức sắp xếp người qua đó.”

“Trần tổng, thật sự cảm ơn ông, vào thời điểm này mà còn có thể như thế. Ông yên tâm đi, nếu như chúng tôi cần giúp đỡ thì chắc chắn sẽ nhờ vả ông mà.”

Cúp điện thoại, Triệu Thanh Hà có chút thổn thức.

Công ty Hoa Nguyện đã đến mức cùng đường, không ngờ những gia tộc ở thành phố Hà Châu lại không hề lựa chọn rời bỏ công ty Hoa Nguyện, ngược lại ai nấy cũng đều thật tình giúp đỡ.

“Tầm, em nói xem, có phải là bọn họ biết mối quan hệ giữa Bác Thần và Tư Lam không vậy? Nếu không thì sao bọn họ lại dám giúp chúng ta chứ, nhà họ Hồ cùng nhà họ Ngô là do lợi ích có liên quan tới chúng ta, nhưng giữa chúng ta và nhà họ Trần không hề dính dáng gì với nhau mà.”

Lan Tầm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trần Phong không phải là bạn học của anh rể à, chắc chắn là do nể mặt anh rể rồi.”

Triệu Thanh Hà lắc đầu: “Chị hiểu rõ con người Trần Phong, anh ta tuyệt đối sẽ không bởi vì Bác Thần là bạn học của anh ta mà giúp đỡ một tay, chắc chắn là biết mối quan hệ giữa Bác Thần với Tư Lam, cho nên muốn thông qua Bác Thần để có thể tìm kiếm chút quan hệ.”

Lan Tầm vui mừng nói: “Chị Triệu, chúng ta có thể lợi dụng mối quan hệ này mà.”

Triệu Thanh Hà phủ định: “Không được đâu, Bác Thần và bọn người Tư Lam là chiến hữu của nhau, chị không thể gây thêm phiền phức cho Tư Lam được, dù sao thì cô ấy và cậu Canh cũng là người trong chính phủ, một khi những gia tộc như nhà họ Trần xảy ra vấn đề thì sẽ liên lụy đến bọn họ. Đến lúc đó, người khó xử là Bác Thần. Dù sao thì bọn họ ra mặt cũng là vì nể tình Bác Thần, chị không thể khiến mối quan hệ thuần khiết giữa bọn họ và Bác Thần bị biến chất.”
 
Chương 612


CHƯƠNG 612

Lúc Triệu Thanh Hà và Lan Tầm đang đau đầu, Trần Diệu Tổ lại đẩy Trần Anh Kiệt vào.

“Xin hỏi ai là cô Triệu Thanh Hà vậy?”

Ở công ty Hoa Nguyện, tuy nói Trần Diệu Tổ là gia chủ chân chính của gia tộc đứng đầu Tinh Châu, nhưng mà ông ta vẫn không hề dám khinh thường chút nào, hỏi rất cung kính.

Triệu Thanh Hà đứng dậy: “Chào ông, tôi là Triệu Thanh Hà, xin hỏi ông có chuyện gì không?”

Trần Diệu Tổ cẩn thận nói: “Mời cô Triệu Thanh Hà ngồi, tôi với con trai tôi đặc biệt đến đây để hợp tác với công ty Hoa Nguyện. Tôi đã tìm hiểu công ty Hoa Nguyện của mọi người, năng lực nghiệp vụ rất giỏi, cô Triệu Thanh Hà cũng là một người có năng lực vô cùng xuất chúng, cho nên tôi có ý định muốn hợp tác với công ty Hoa Nguyện, hi vọng cô Triệu Thanh Hà có thể cho tập đoàn Trần thị chúng tôi một cơ hội.”

Triệu Thanh Hà ngơ ngác, mặc dù cô không biết rõ tập đoàn Trần thị là xí nghiệp gì, nhưng mà dựa vào khí chất của người đang đứng trước mặt mình, tuyệt đối không phải là thứ mà một tổng giám đốc bình thường nên có.

Loại khí chất thượng vị đã lâu, cho dù cố gắng che giấu, nhưng trong lúc phất tay cũng có thể để lộ.

Lan Tầm lơ mơ hỏi: “Các, các người muốn hợp tác với chúng tôi?”

“Sao chứ?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thật lâu sau đó, Triệu Thanh Hà không kịp phản ứng, cô không thể tin mà hỏi: “Ông à, tôi không nói dối gì ông, hiện tại công ty Hoa Nguyện chúng tôi như bước vào con đường cùng, các đối tác đều đã hủy bỏ hợp đồng, ông xác định muốn hợp tác với chúng tôi?”

Trần Diệu Tổ cười nói: “Cô Triệu Thanh Hà, tôi sẽ không tính sai đâu, thứ mà tôi nhìn trúng chính là năng lực nghiệp vụ của công ty Hoa Nguyện, công ty cô có thể xây dựng khu giải phóng mới của thành phố Hà Châu rất tốt, mặc dù bây giờ đứng trước khó khăn, nhưng đó chỉ là do kẻ ác quấy phá, tôi rất xem trọng công ty Hoa Nguyện các cô.”

“Đúng đúng, chính là do có kẻ ác quấy phá, nếu không thì công ty chúng tôi vẫn phát triển rất tốt.”

Lan Tầm vội vàng đồng ý, đồng thời cũng đụng đụng vào cánh tay Triệu Thanh Hà, ra hiệu cô nhanh chóng đồng ý.

Triệu Thanh Hà lại lắc đầu: “Ông à, tình huống công ty tôi như thế nào, tôi biết rất rõ, tôi không thể lừa gạt ông được, tôi thật sự không biết chúng tôi có thể vượt qua khó khăn lần này hay không, tôi hi vọng là ông suy nghĩ kỹ lại.”

Ngược lại là Trần Diệu Tổ hoàn toàn bất ngờ, mỗi ngày có rất rất nhiều người đến tìm nhà họ Trần bọn họ để hợp tác, còn những người đến mời bọn họ đầu tư phải nói là nhiều vô số kể.

Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người như Triệu Thanh Hà, phải biết rằng một khi hợp tác với nhà họ Trần bọn họ, cho dù một công ty đang đứng trên bờ vực thì cũng sẽ có thể vực dậy.

Ông ta không khỏi ấn tượng bởi nhân phẩm của Triệu Thanh Hà.

Nếu như nói trước đó bởi vì Vương Bác Thần mà ông ta mới đi đường vòng để lấy lòng Vương Bác Thần, vậy thì bây giờ ông ta đã chân chính thay đổi cách nhìn với Triệu Thanh Hà.

Không hổ là người phụ nữ của thần chủ, sự thẳng thắn cùng với khí chất này, không phải là người bình thường có thể có được.

Trần Diệu Tổ âm thầm cảm khái, cười nói: “Cô Triệu Thanh Hà à, tôi rất thích cá tính thẳng thắn của cô, thứ mà tôi nhìn trúng chính là phẩm chất này. Ngày nay có rất ít người có thể suy nghĩ cho người khác giống như cô, tôi không cần phải suy nghĩ nữa, nếu như hiện tại công ty cô không có hợp đồng, bên tôi có hết. Mặt khác, tôi còn muốn dùng 20% cổ phần của nhà họ Trần chúng tôi để mời cô đầu tư vào tập đoàn Trần thị.”
 
Chương 613


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 614


CHƯƠNG 614

“Đúng vậy đó, ngay cả biên bản miễn trách nhiệm cũng đã ký rồi, không phải làm như vậy là dâng tiền cho chúng ta à?”

Triệu Thanh Hà mờ mịt nhẹ gật đầu rồi lại nói: “Chị cứ luôn cảm thấy cái ông đó hơi quen mắt, mời chúng ta đến Tinh Châu… Tinh Châu… tập đoàn Trần thị… trời ơi, không thể nào, bọn họ là…”

Lan Tầm mở to mắt nhìn, ngờ nghệch hỏi: “Là ai vậy?”

Triệu Thanh Hà vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm một hồi, bị dọa đến nỗi ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách chị cảm thấy ông ta hơi quen, thảo nào…”

Lan Tầm cầm lấy điện thoại xem thử, bị dọa đến nỗi thiếu chút nữa là đánh rơi điện thoại, miệng hét to: “Chị Triệu, là nhà họ Trần ở Tinh Châu, nhà họ Trần ở Tinh Châu, cái ông đó là Trần Diệu Tổ của Tinh Châu! Thế mà nhà họ Trần ở Tinh Châu lại tìm chúng ta hợp tác, còn để chị trở thành người đại diện của nhà họ Trần bọn họ ở nước R, chuyện này quả thật vô cùng khó tin. Ôi má ơi.”

Lan Tầm kích động muốn nhảy dựng cả lên.

Trần Diệu Tổ vừa mới đi không lâu, lão Ngũ phụ trách công trường liền gọi điện thoại tới cho Lan Tầm, nói là đã có bên vật liệu liên hệ với ông ta.

Bên phía nhà họ Hồ và nhà họ Ngô cũng đã gọi điện thoại tới, thông báo mọi chuyện đều đã được giải quyết, toàn bộ đã đi vào quỹ đạo.

Mà bên phía Triệu Thanh Hà, hết đối tác này đến đối tác khác gọi điện thoại tới, tất cả đều là của nhà họ Trần.

“Sao lại như vậy?”

Trong lòng Triệu Thanh Hà tràn đầy nghi hoặc, cô còn không biết có chuyện này là bởi vì Vương Bác Thần.

Không lâu sau đó, Vu Chiến vội vàng chạy đến công ty Hoa Nguyện.

“Triệu tổng, tôi là Vu Chiến, tổng giám đốc tập đoàn Vân Phàm, chuyện hợp tác hoàn toàn là hiểu lầm cả thôi. Cô yên tâm đi, bên tôi sẽ chuyển nhượng lại các đối tác ấy cho cô, cầu xin cô hãy nói giúp chúng tôi với anh Vương.”

Vu Chiến thật sự hạ mình rất thấp, ông ta đến đây để nhận lỗi.

Nhưng mà nghe thấy anh ta nói như vậy, Triệu Thanh Hà cho là ông ta muốn thông qua Vương Bác Thần để có thể có chút quan hệ với Tư Lam, sở dĩ đến đây tìm mình là bởi vì không thể thương lượng với Vương Bác Thần, cho nên mới đến nói với mình.

Bản thân cô còn đang lo lắng sẽ phá hoại mối quan hệ thuần khiết giữa Vương Bác Thần và bọn người Tư Lam, cho nên mới không tìm Tư Lam, lại càng không cần phải nói tới những người này, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy có chút chán ghét.

Lại nhớ đến các đối tác bị tập đoàn Vân Phàm không từ thủ đoạn cướp đi, trong lòng Triệu Thanh Hà tức giận, cô liền hời hợt nói: “Vu tổng, rất vui vì ông có thể đến đây tìm tôi, nhưng mà hiện tại bên phía chúng tôi không thiếu người hợp tác, cảm ơn nha.”

Triệu Thanh Hà lịch sự, nhưng Lan Tầm thì không giống như vậy, cô ta lạnh lùng nói: “Vu tổng, công ty Hoa Nguyện chúng tôi không tiếp đón nổi đại thần như ông đâu, ông vẫn nên đi cho.”

Không thiếu đối tác?

Nhớ đến những gì trước đó Trần Diệu Tổ đã nói với ông ta, Vu Chiến trợn tròn mắt.

Vậy phải làm sao bây giờ!
 
Chương 615


CHƯƠNG 615

“Tôi nên làm gì đây?”

Vu Chiến bất lực cười khổ, có làm thế nào ông ta cũng không nghĩ tới một đứa con riêng của nhà họ Vương lại có thể ép mình thành cái dạng này.

“Lưu Tư Kì, con mẹ nó, bà hại chết tôi rồi.”

Ông ta biết rõ các công ty ở Hà Châu sẽ không còn đối tác nào hợp tác với công ty Hoa Nguyên, bởi vì các đối tác lớn nhỏ ở thành phố này đều nằm trong tay ông ta.

Vậy thì chỉ còn một khả năng, là ông cụ nhà họ Trần Tinh Châu đã giúp đỡ công ty Hoa Nguyên.

Dựa vào thái độ lấy lòng của Trần Diệu Tổ đối với Vương Bác Thần, tất nhiên là do ông ta ra tay rồi.

“Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bây giờ chỉ còn có một con đường có thể đi.”

Ánh mắt Vu Chiến từ từ trở nên vô cùng kiên định, ông ta lại đi tìm Vương Bác Thần.

Lúc này, trong nhà chỉ còn lại một mình Vương Bác Thần, nhìn thấy tin tức trên điện thoại, anh không khỏi cười lạnh: “Lưu Tư Kì, đúng là bà muốn chết mà, tôi không đi tìm bà, bà lại chủ động đến gặp tôi. Phong sát công ty Hoa Nguyên hả? Tôi cũng muốn xem xem bà có bản lĩnh này hay không.”

“Năm đó các người khiến tôi và mẹ tôi tuyệt vọng đến cỡ nào, bây giờ tôi sẽ từ từ ép các người đi đến đường cùng, để các người trải nghiệm loại cảm giác tuyệt vọng mà năm đó tôi và mẹ đã trải qua. Không cần phải gấp, các người sẽ có thể trải nghiệm loại cảm giác sống không bằng chết ấy thôi.”

Vương Bác Thần siết chặt nắm đấm.

Bây giờ, anh muốn đối phó với Lưu Tư Kì và nhà họ Vương thì dễ như trở bàn tay, anh chỉ cần ra lệnh một tiếng liền có thể tiêu diệt bọn họ ngay lập tức.

Nhưng mà như vậy thì lợi cho bọn họ quá rồi.

Năm đó, anh và mẹ quỳ gối trong màn mưa cầu xin tha thứ, dưới sự xui khiến của Lưu Tư Kì, Vương Hạo thiếu chút nữa là đánh chết mẹ mình.

Lúc đó, mẹ lén lút dẫn anh đi tìm Vương Hạo, mẹ cho rằng ít nhất Vương Hạo cũng sẽ sắp xếp cho hai mẹ con bọn họ. Thật sự không ngờ tên súc sinh Vương Hạo không những không quan tâm, ngược lại còn đánh mẹ suýt chết, còn lấy hết tất cả tiền mặt và thẻ ngân hàng trên người mẹ. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bởi vì Lưu Tư Kì nói phải để hai mẹ con bọn họ chết đói ở cái thủ đô này.

Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Bác Thần giăng đầy tơ máu, trong lòng nóng nảy sắp không thể kiềm chế.

Đây là tâm ma của anh.

Anh vĩnh viễn không thể quên được loại cảm giác tuyệt vọng ấy, vĩnh viễn không thể quên được cảm giác đói khát.

Anh luôn nhớ lúc đó vì mẹ không muốn để anh đói mà đã quỳ xuống dập đầu ăn xin, nhặt đồ ăn người khác vứt bỏ, có lần anh đói đến lả người, mẹ liền lấy trộm một cái bánh bao, khập khiễng trở về, trên mặt sưng to, khắp cả mặt đều là vết bầm.

Nhưng bà lại cười nói với anh: “Bác Thần, ăn đi con, ăn xong thì sẽ không đói bụng nữa, chúng ta sắp đến nhà rồi.”

Anh chia cho mẹ ăn, nhưng mẹ chỉ cười lắc đầu, nói là bà ăn rồi.

Anh cực kỳ đói, chỉ vài ngụm là đã ăn xong cái bánh bao, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy cổ họng mẹ cuộn lên cuộn xuống.

Anh muốn khóc.

Mẹ quay đầu sang chỗ khác, bả vai run rẩy.
 
Chương 616


CHƯƠNG 616

Mẹ đang khóc.

Anh khóc nói: “Mẹ, chờ đến khi con trưởng thành, con nhất định sẽ báo thù rửa hận.”

Mẹ bỗng nhiên xoay người lại quỳ trước mặt anh, nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng, còn không ngừng dập đầu: “Bác Thần, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, là mẹ vô dụng, là do mẹ vô dụng. Mẹ không xứng đáng làm mẹ của con, mẹ không phải là một người mẹ tốt, mẹ thật sự xin lỗi con…”

Vương Bác Thần phát run cả người, đôi mắt nóng rát nhìn lòng bàn tay đang nhỏ máu của mình, anh gầm nhẹ: “Mẹ, Bác Thần đã trưởng thành, con nhất định sẽ khiến bọn họ trải qua cái khổ gấp trăm gấp nghìn lần những gì mà chúng ta đã chịu đựng.”

“Con sẽ để cho những người từng bắt nạt mẹ trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng của hai mẹ con chúng ta, con muốn để Lưu Tư Kì có thể nếm được mùi vị năm đó, con muốn khiến bọn họ từng bước từng bước đi đến tuyệt vọng, cho bọn họ nếm thử địa ngục trần gian có mùi vị gì.”

“Đợi đến tiết thanh minh, chính là sinh nhật của ông già đáng chết nhà họ Vương, đến lúc đó, con trai sẽ dùng nhà họ Vương để cúng bái mẹ.”

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Vương Bác Thần tưởng là mẹ vợ đã về, anh liền điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.

Mở cửa ra, Vu Chiến đứng ở bên ngoài.

Vu Chiến bịch một tiếng quỳ dưới đất, lấy một con dao sắc bén từ trong ngực ra, nặng nề nói: “Vương thần y, là do tôi hồ đồ, tôi khốn nạn, tôi không nên nghe lời Lưu Tư Kì mà đối phó với ngài. Ngài đã cứu ba tôi, thiếu chút nữa tôi đã hại công ty Hoa Nguyên, tôi không phải là người.”

“Vu Chiến tôi không phải là người vong ơn bội nghĩa, tôi đến đây bồi tội, hi vọng ngài có thể cho tôi cơ hội lần này. Cánh tay này, tôi sẽ đưa cho Lưu Tư Kì, từ đây đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Vương.”

Nói xong, Vu Chiến bỗng nhiên chặt đi cánh tay trái của mình.

“Cái gì? Vu Chiến lại dám không nghe lời tôi, dám phân rõ mối quan hệ với nhà họ Vương?”

Biết được tin tức này, Lưu Tư Kì tức giận thiếu chút nữa là đã nhảy dựng từ trên ghế sofa.

Vu Chiến chính là nhân vật chủ chốt mà bà ta đã phái đến thành phố Hà Châu để phong sát công ty Hoa Nguyên, vậy mà bây giờ Vu Chiến lại phản bội bà ta.

Điều này khiến bà ta cảm thấy như bị người ta tát một cái thật mạnh vào mặt.

“Chủ mẫu, đây là của Vu Chiến đưa tới.”

Kim Nguyên cẩn thận đặt cái hộp lên trên bàn, giọng nói lạnh lùng: “Tôi thấy Vu Chiến thật sự muốn chết, lại dám phản bội chủ mẫu.”

Lưu Tư Kì quơ tay ném cái hộp xuống đất, bên trong lại rơi ra một cánh tay dọa bà ta hét toáng lên.

“Chủ mẫu, ngài không sao chứ?”

Kim Nguyên vội vàng nhặt cái tay kia lên cất đi, cắn răng nói: “Vu Chiến đúng là to gan, lại dám dùng cách này để biểu hiện sự phản bội của ông ta, đúng là muốn chết rồi. Chủ mẫu, nhất định không thể bỏ qua cho nhà họ Vu.

Lưu Tư Kì hoảng hồn không thôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vu Chiến lại dám phản bội tôi, chẳng lẽ ông ta không biết sớm muộn gì dã chủng đó cũng sẽ bị tôi chơi chết à. Giỏi, giỏi lắm, Vu Chiến gan to bằng trời, thế mà lại có thể thông đồng với tên dã chủng kia… Kim Nguyên, ông đi tiêu diệt nhà họ Vu cho tôi, không cho ông ta một bài học dạy đời, ông ta thật sự cho rằng Lưu Tư Kì chúng ta dễ trêu chọc. Còn nữa, ông kêu cháu trai Lưu Tuấn đến Hà Châu, tôi muốn xem tên dã chủng kia có thể gây ra chuyện gì.”
 
Chương 617


CHƯƠNG 617

Dừng một lúc, Lưu Tư Kì lại âm trầm nói: “Ông nói với Lưu Tuấn trước tiên phải bắt được vợ con của tên dã chủng kia, tôi muốn xem xem tên dã chủng đó có thể phách lối đến mức nào. Năm đó, tôi có thể khiến cho hai mẹ con bọn họ thiếu chút nữa là chết đói đầu đường, bây giờ tôi có thể đạp cậu ta xuống thẳng mười tám tầng địa ngục.”

Kim Nguyên vội vàng nói: “Tôi sẽ nói cậu Lưu đến Hà Châu, tôi cũng sẽ điều động người ở bên kia để cậu Lưu có thể sử dụng, nhất định phải mang tên con riêng kia về đây, dùng máu của cậu ta để kéo dài tính mạng cho cậu cả.”

Kim Nguyên ghi hận Vương Bác Thần đã không phải là ngày 1 ngày 2, trước đó ông ta đến thành phố Hà Châu tìm Vương Bác Thần, anh không những không tôn trọng ông ta, ngược lại còn dám lớn tiếng với ông ta, cuối cùng còn cắt đứt hai chân ông ta.

Là một đứa con riêng lại dám không đặt ông ta vào trong mắt, đúng là chưa bị xã hội dạy dỗ mà.



Mà lúc này ở công ty Hoa Nguyên, những đối tác trước đó đồng loạt gọi điện thoại tới.

“Triệu tổng, chào cô chào cô. Là như thế này, tôi không hợp tác với bên Vân Phàm nữa, tôi cảm thấy chúng ta hợp tác với nhau tương đối tốt hơn, cô xem xem…”

Triệu Thanh Hà bình tĩnh trả lời: “Ông chủ Trương à, thật ngại quá, bây giờ chúng tôi không thiếu đối tác đâu cảm ơn.”

“Triệu tổng, tôi xin lỗi cô, tôi sẵn lòng hợp tác với công ty Hoa Nguyên với một cái giá thấp…”

“Ông chủ Lý à, hiện tại bên phía chúng tôi không thiếu đối tác, tạm thời cũng không có nghiệp vụ khác, nếu như sau này có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác.”

Đối với đám người này, Triệu Thanh Hà không hề muốn cho bọn họ thể diện.

Hai ngày trước lúc cô gọi điện thoại đến, bọn họ nếu không phải trực tiếp cúp máy, nếu như không phải giả bộ như tín hiệu không tốt thì đa số đều cười cợt cô.

Hiện tại ở công ty Hoa Nguyên cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu nhất đó chính là đối tác.

Hiện tại, cô đã trở thành người đại diện duy nhất của nhà họ Trần Tinh Châu ở nước R, tất cả các đối tác của nhà họ Trần ở nước R đều nằm trong lòng bàn tay cô, cô không cần phải nhìn sắc mặt của đám người kia.

“Làm như vậy là đúng rồi, đối với đám tiểu nhân thay đổi thất thường, em không cần phải cho bọn họ mặt mũi.”

Vương Bác Thần bóp vai cho Triệu Thanh Hà, cười nói.

Triệu Thanh Hà vẫn còn không hiểu tại sao nhà họ Trần lại muốn chọn mình, cô suy nghĩ mãi mà không thể đưa ra đáp án: “Ông xã à, anh nói xem có phải là nhà họ Trần có âm mưu gì với chúng ta không vậy? Có phải biết quan hệ giữa anh và bọn người thư kí Tư, cho nên mới muốn dùng thủ đoạn này để có được cơ hội làm quen với thần chủ?”

Đương nhiên là Vương Bác Thần biết lý do tại sao, anh cười nói: “Không phải là bọn họ đã nói bị hấp dẫn bởi nhân phẩm và năng lực của em à, em xem xem em tài giỏi bao nhiều chứ, một mình em lại có thể chống đỡ cả một công ty to như thế, nếu là anh thì anh cũng sẽ chọn em.”

Triệu Thanh Hà giận dỗi đánh một cái vào tay anh: “Ít nói nhảm đi, công ty Hoa Nguyên có thể vực dậy, nhà họ Ngô và nhà họ Hồ giúp đỡ chúng ta cũng là vì mối quan hệ giữa anh và thư kí Tư, quan trọng nhất vẫn là vì anh. Đừng cho là em không biết, em cũng đâu có ngốc, em đã đoán được chắc chắn là anh lợi dụng mối quan hệ với thư kí Tư và Canh Phong mà âm thầm giúp đỡ bọn em.”

Vương Bác Thần kề tai nói khẽ: “Ây da, không ngờ em đoán đúng rồi, anh còn tưởng là qua mấy ngày nữa em mới có thể đoán được đó, vậy em dự định thưởng anh như thế nào đây, anh thấy hoàn cảnh ở đây không tệ đó ha ha.”

Triệu Thanh Hà đỏ mặt mắng anh: “Nói bậy bạ cái gì đó hả, đây là phòng làm việc, đừng hòng chiếm được tiện nghi, ở bên ngoài còn có người đó.”
 
Chương 618


CHƯƠNG 618

Vương Bác Thần nuốt một ngụm nước bọt, tay không tự chủ mà sờ một cái: “Anh còn chưa trải nghiệm cảm giác làm trong phòng làm việc, bà xã à…”

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lập tức phá vỡ bầu không khí mập mờ trong phòng, Vương Bác Thần vô cùng tức giận.

Ai lại đến đây vào lúc này vậy chứ.

Triệu Thanh Hà hung dữ lườm anh một cái, làm như ăn trộm mà vội vàng kéo kéo quần áo trên người mình: “Vào đi.”

Lan Tầm vội vội vàng vàng chạy vào, thở không ra hơi: “Không, không xong rồi chị Thanh Hà, anh rể, nhà họ Hồ và nhà họ Ngô đang bị điều tra, công trình bên phía lão Ngũ cũng đang bị người điều tra, còn nữa, bên phía cục thương nghiệp muốn đến công ty chúng ta kiểm toán, người của bọn họ đã đến đây rồi, nhân viên của chúng ta đều đã bị khống chế.”

“Chuyện này là sao nữa.”

Triệu Thanh Hà ngơ ngác, vừa mới giải quyết chuyện hợp tác, bây giờ lại tới chuyện cục thương nghiệp đến kiểm toán, đây rõ ràng là đang nhằm vào công ty Hoa Nguyên.

Mặc dù Triệu Thanh Hà không sợ kiểm toán, nhưng công ty Hoa Nguyên vừa mới vực dậy, nghiệp vụ vẫn còn hỗn loạn, rõ ràng là kiểm toán làm khó làm dễ. Ngắn thì một tuần, mà lâu hơn thì kéo dài một tháng cũng không phải là vấn đề.

Bất cứ một công ty nào cũng không thể chịu đựng trong khoảng thời gian dài như thế.

“Sổ sách gì cũng bị cưỡng chế mang đi hết rồi.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lan Tầm tức giận, cô ta vẫn luôn đi theo Triệu Thanh Hà từ lúc gầy dựng công ty Hoa Nguyên, trong lòng đương nhiên cảm thấy chua xót.

Bây giờ vất vả lắm mới có thể khởi sắc, nhưng lại xảy ra chuyện như thế.

“Để chị đi xem thử, Tầm, trước tiên em ổn định mọi người đi.”

Triệu Thanh Hà tức giận đến trào nước mắt, cô nghĩ mãi mà không nghĩ ra rốt cục là mình đã trêu chọc ai.

Trên mặt Vương Bác Thần lướt qua một tia tức giận, tất nhiên những thứ này đến là vì anh.

Đau lòng ôm lấy Triệu Thanh Hà, anh nói: “Anh cũng muốn xem xem ai lại to gan như thế, dám ức hiếp vợ anh.”

Triệu Thanh Hà siết chặt đôi tay trắng hồng, kiên cường nói: “Em tuyệt đối sẽ không khuất phục.”

Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Thanh Hà, em vất vả rồi, tất cả đã có anh.”

Trong công ty có hơi hỗn loạn, người cục thương nghiệp đến đây không nói rõ trắng đen mà trực tiếp mang hết tất cả các tư liệu tài chính đi, ngay cả máy chủ cũng bị dọn.

“Cô chính là Triệu Thanh Hà? Tôi là Trần Diệp, người phụ trách cục thương nghiệp, công ty của các người xảy ra vấn đề, tôi căn cứ theo quy định của pháp luật đến đây kiểm toán, mong mọi người phối hợp cho.”

Trần Diệp là một người đàn ông trung niên đầu hói đeo kính mắt gọng vàng, cái bụng béo to đến nỗi giống như bên trong có nhét một quả bóng rổ, trông vô cùng buồn cười.

Ông ta đẩy đẩy kính mắt, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Đưa con dấu đây, tất cả các nghiệp vụ của công ty Hoa Nguyên, các người tạm dừng trong vòng một tháng.”
 
Chương 619


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top