Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 620


CHƯƠNG 620

Chỉ có như thế này mới có thể bảo vệ cho nhà họ Hồ.

“Câm miệng hết, các người thì biết cái gì.”

Trước đó bởi vì chọc ghẹo Triệu Thanh Hà mà bị Vương Bác Thần đánh cho tàn phế, lúc này Hồ Lãm đang ngồi trên xe lăn gượng đứng dậy, nghiến răng nói: “Các người muốn chết hả, đừng quên trước đó thư kí Tư đã ra mặt giúp đỡ Triệu Thanh Hà.”

Chỉ có hai người biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần, là Hồ Kiệt gia chủ nhà họ Hồ và Hồ Lãm, bọn họ cũng không dám nói cho những người khác biết.

Hiện tại Hồ Lãm cảm thấy mình chưa chết đã là mang ơn Vương Bác Thần lắm rồi, lại kêu anh ta đứng bên phe đối lập với Vương Bác Thần, có nói gì cũng không dám.

“Còn có ai muốn nói gì không?”

Hồ Kiệt nhìn lướt qua đám người.

Lại có người khuyên nhủ: “Gia chủ, đúng là quan hệ giữa công ty Hoa Nguyên và thư kí Tư khá tốt, nhưng mà lần này công ty Hoa Nguyên bị chèn ép như thế, thư kí Tư cũng không ra mặt, điều này đã nói rõ ràng thần chủ không hài lòng thấy công ty Hoa Nguyên bành trướng như thế, nếu không thì tại sao thư kí Tư lại không lập tức đứng ra chứ?”

Còn có người nói: “Trước đó công ty Hoa Nguyên đã đắc tội với nhiều người như thế, rõ ràng là lần này người phía trên muốn động vào công ty Hoa Nguyên, cho dù thư kí Tư có muốn ra mặt thì cũng phải nghĩ đến ảnh hưởng mà mình hứng chịu. Nói một câu khó nghe, cho dù công ty Hoa Nguyên có sụp đổ, Triệu Thanh Hà có được sự che chở của thư kí Tư, vậy nhà họ Hồ chúng ta thì sao đây? Chỉ có thể chịu chết thôi.”

Mấy người còn lại cũng đồng loạt biểu thị sự bất mãn, muốn để Hồ Kiệt cắt đứt quan hệ với công ty Hoa Nguyên.

“Nói xong chưa?”

Hồ Kiệt nhìn về phía đám người, thản nhiên nói: “Người đâu, đánh gãy chân những người vừa mới nói rồi đuổi ra khỏi nhà họ Hồ ngay.”

“Cái gì?”

“Gia chủ?”

“Bác cả?”

Ngoại trừ Hồ Lãm, những người còn lại đều hoảng sợ ngơ ngác.

Hồ Kiệt hồ đồ rồi à? Đã đến lúc này rồi mà còn muốn ngồi cùng thuyền với công ty Hoa Nguyên, đâm đầu vào chỗ chết?

Đầu óc bị chập mạch rồi à, ngay cả nói cũng không cho nói?

Nhưng Hồ Kiệt ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đám người này một cái nào.

Hồ Lãm cười lạnh, tuy nói đây đều là người nhà họ Hồ, nhưng khoảng thời gian này sau khi nhìn thấy anh ta bị tàn phế, bọn họ đã không ít lần châm chọc.

Anh ta thấy có giết đám người có suy nghĩ đối nghịch với Vương Bác Thần thì vẫn còn chưa đủ.

Một đám ngu! Chồng Triệu Thanh Hà người ta chính là thần chủ là một sự tồn tại ngang hàng với người lập quốc, ai có thể động vào Triệu Thanh Hà chứ?

Đúng là não tàn.
 
Chương 621


CHƯƠNG 621

Tình huống tương tự như thế cũng xảy ra ở nhà họ Trần.

Nhưng nhà họ Trần dựa vào đường không ngay để lập nghiệp, Trần Vân Long – gia chủ nhà họ Trần chỉ cần nói một câu thì người nhà họ Trần không có ai dám nói thêm gì nữa. Mà bên phía Trần Phong lại trực tiếp dẫn người đến công ty Hoa Nguyên, muốn bảo vệ cho công ty Hoa Nguyên, đương nhiên cũng là vì để nịnh bợ Vương Bác Thần.

Lúc này, Vương Bác Thần gọi điện thoại cho Tư Lam, anh nói: “Vợ tôi bị Trần Diệp ức hiếp, vợ tôi không vui, tôi cũng rất bực mình.”

“Tư Lam hiểu rồi.”

Ở bên kia, Tư Lam liền dẫn người đến cục thương nghiệp.

Ở một bên khác, cháu trai Lưu Tuấn của Lưu Tư Kì vừa mới đến Hà Châu.

“Má nó, Kim Nguyên đúng là một tên phế vật, chỉ là một công ty Hoa Nguyên mà cũng bắt ông đây tự mình đi một chuyến.”

Lưu Tuấn mặc một bộ đồ vest màu hồng, mất kiên nhẫn nhìn đám quan chức run rẩy ngồi bên cạnh mình: “Bước đầu tiên đều đã xử lý tốt rồi đúng không, vậy thì kế tiếp đã đến lúc hành động bước thứ hai. Bắt người nhà của dã chủng lại cho tôi, tối nay, tôi muốn nhìn thấy Triệu Thanh Hà.”

Dừng một chút, anh ta nở một nụ cười gian tà, liếm liếm môi: “Nghe nói Triệu Thanh Hà là tuyệt sắc giai nhân, tối nay tôi muốn nhìn thấy cô ta ở trên giường.”

Cục thương nghiệp.

Trần Diệp vừa mới xử lý vết thương xong, cơn tức xông lên đến đỉnh đầu, nổi giận đùng đùng đập máy chủ, phát điên mà hét lên: “Giữ hết sổ sách của công ty Hoa Nguyên cho ông đây. Mẹ nó, tao muốn để đôi nam nữ chó má kia quỳ gối trước mặt tao mà cầu xin tha thứ.”

Đám người còn lại hoảng sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám.

Bối cảnh của Trần Diệp rất hoành tráng, quan hệ với cấp trên vững vàng, nghe nói là mối quan hệ ở bên phía thủ đô.

Những công ty ở thành phố Hà Châu không có ai là dám trêu chọc Trần Diệp.

Công ty Hoa Nguyên lại dám đánh Trần Diệp ra nông nổi này, công ty Hoa Nguyên chết chắc rồi, chỉ cần cắn chắc danh mục tài khoản, công ty Hoa Nguyên không chết không được.

“Mẹ nó, bọn mày đều nghe hết cho tao, nếu ai dám cho công ty Hoa Nguyên đi cửa sau, ông đây sẽ khiến người đó phải chết trăm nghìn lần.”

Trần Diệp âm độc nhìn chằm chằm vào đám người, không có người nào dám làm trái với ý của ông ta.

Ở cục thương nghiệp, ông ta chính là hoàng đế.

Một tay che trời.

Mấy năm nay lợi dụng cục thương nghiệp, không biết đã thu được bao nhiêu tiền, ngay cả biệt thự cũng đã mua mấy căn.

“Vậy à, tôi cũng muốn xem xem ông khiến công ty Hoa Nguyên chết như thế nào.”

Một giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng cất lên, tất cả mọi người đều nhìn sang theo bản năng.

Không khỏi giật mình.

Là Vương Bác Thần.

Cậu ta còn dám đến đây.

Mà Trần Diệp giận dữ sôi trào, một tay che cằm, một tay chỉ vào Vương Bác Thần mà mắng: “Mẹ nó, mày lại còn dám đến đây, tao nói cho mày biết gia đình mày sống không yên ổn đâu, bọn mày đã đắc tội với người mà mình không nên đắc tội, tao muốn bọn mày chết như thế nào là phải chết như thế đó. Dám đánh tao, mày có biết người đứng sau lưng tao là nhà họ Lưu ở thủ đô không hả.”
 
Chương 622


CHƯƠNG 622

“Nhà họ Lưu thì hay lắm à?”

Vương Bác Thần đi đến, mặt không đổi sắc nhìn Trần Diệp.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhà họ Lưu thủ đô là từ mà loại sâu kiến như mày có thể… Tư… thư kí Tư?”

Trần Diệp cười lạnh, lúc nhìn thấy người đi phía sau Vương Bác Thần, ông ta như bị người khác bóp lấy cổ, những lời tiếp theo liền không còn nữa.

Thư kí Tư đến rồi.

Vậy mà cô ta lại đi với Vương Bác Thần.

Trần Diệp không khỏi giật mình, lúc nãy ông ta kêu gào ở công ty Hoa Nguyên rằng thư kí Tư không có quyền động vào cục thương nghiệp bọn họ.

Nhưng khi Tư Lam thật sự có mặt ở đây, Trần Diệp chỉ cảm thấy cả người rét lạnh.

Tư Lam đây chính là thư ký của thần chủ.

Mà cô ta là nữ nguyên soái đầu tiên của nước R.

Tư Lam muốn giết chết ông ta còn đơn giản hơn là giẫm chết một con kiến.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Trần Diệp, sự phách lối lúc nãy hoàn toàn biến thành hoảng sợ.

Sao cô ta lại đến đây vì công ty Hoa Nguyên?

Rốt cuộc là mối quan hệ giữa cô ta và công ty Hoa Nguyên là như thế nào?

“Thư kí Tư, ngài muốn ra mặt cho công ty Hoa Nguyên?”

Trần Diệp đánh bạo nói: “Người mà công ty Hoa Nguyên đã đắc tội là nhà họ Lưu ở thủ đô, lần này cậu Lưu tự mình đến đây chính là vị để đối phó với công ty Hoa Nguyên, chẳng lẽ ngài lại muốn vì một con sâu mà trở mặt với nhà họ Lưu?”

Bốp.

Đáp lại ông ta là một cái tát của Tư Lam.

Ngay sau đó, Trần Diệp nghe thấy một câu khiến hồn phách ông ta như lìa khỏi xác.

Chỉ thấy Tư Lam lạnh lùng nói: “Ai cho ông lá gan làm khó làm dễ vợ thần chủ, ông muốn chết có phải không?”

Cái gì!

Trần Diệp rơi vào mờ mịt, câu nói này như từ trên trời rơi xuống, khiến người ta khó mà tin được.

Triệu Thanh Hà là vợ của thần chủ?

Vậy, vậy Vương Bác Thần…

Oành!

Suy nghĩ này giống như một quả bom nổ vang trong đầu ông ta, làm ông ta kinh ngạc không thôi.

Vương Bác Thần là thần chủ.

Bịch.

Trần Diệp như một đống bùn nhão trực tiếp té trên đất, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vương Bác Thần.
 
Chương 623


CHƯƠNG 623

Thần chủ!

Vương Bác Thần là thần chủ!

Người mà cậu Lưu muốn đối phó là thần chủ!

Rốt cuộc, ông ta cũng đã hiểu rồi.

Hiểu tại sao tin tức nóng liên quan đến Vương Bác Thần ở trên mạng vào hai ngày trước lại mất tâm mất tích, rốt cuộc đã hiểu tại sao nhóm blogger ấy bị bắt, tại sao công ty Hoa Nguyên vẫn có thể bình yên vô sự sau khi đối tác hủy bỏ hợp đồng.

Tư Lam đạp vào mặt Trần Diệp, trong giọng nói ẩn chứa lửa giận khó mà kìm nén, cô ta cười gằn: “Ai cho ông có lá gan ức hiếp vợ thần chủ!”

“Ai cho ông lá gan điều tra sổ sách của công ty Hoa Nguyên.”

“Ai cho ông lá gan nhận bổng lộc từ nước R rồi đến làm chó cho nhà họ Lưu.”

“Tôi, tôi… tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi sai rồi, tha cho tôi đi. Thần chủ, tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa đâu.”

Ba câu chất vấn của Tư Lam hù dọa Trần Diệp như nhũn cả xương, có chất lỏng chảy ra từ đũng quần, ngay lập tức truyền đến mùi khai.

Trần Diệp bị dọa tè cả ra quần.

“Mẹ kiếp, ông muốn chết hả.”

Tư Lam tức giận vô cùng.

Ở cả nước R này, chỉ có một mình thần chủ là ngang hàng với Quốc Chủ.

Đó là bởi vì thần chủ đã cống hiến, lập công lớn cho nước R, cứu vãn dân khỏi dầu sôi lửa bỏng, ép đế quốc Mỹ không còn dám xuất hiện ở Thái Bình Dương, khiến các cường quốc phương tây sợ hãi không thôi, máu đổ thành sông.

Nếu như không phải thần chủ một lòng vì nước R, dựa vào năng lực của anh, hoàn toàn có thể xưng hùng xưng bá ở nước ngoài.

Nhưng mà bây giờ người nhà thần chủ lại bị đám người này khi dễ hết lần này tới lần khác.

Sao Tư Lam có thể không giận được chứ.

“Tôi, tôi…”

Trần Diệp run rẩy cả người, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Ông ta nào có thể ngờ được thần chủ trấn giữ nước R lại là Vương Bác Thần, là chồng Triệu Thanh Hà.

Nói ra thì có ai tin?

Ai mà dám tin?

Đường đường là thần chủ, thần chủ có vinh quang vô lượng, thần chủ một thân một mình khiến các cường quốc phương tây không dám bén mãng lại là một người đi ở rể.

Đừng nói là ông ta, chỉ cần là người không biết thân phận thật sự của Vương Bác Thần thì ai mà dám tin mấy chuyện này cơ chứ!

Một người đi ở rể lại là người người đứng đầu võ công nước R.

Tư Lam nghiến răng chờ lệnh: “Thần chủ, xin hãy ra lệnh để thuộc hạ xử lý tên khốn nạn không bằng súc sinh này.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Người nào có liên quan, mang đi hết toàn bộ, nếu đã muốn chỉnh đốn, vậy thì không thể bỏ qua cho bất kỳ ai, dù là lão hổ hay là một con ruồi, tất cả đều phải bị xử lý.”
 
Chương 624


CHƯƠNG 624

Tư Lam hùng hổ đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Rất nhanh, cảnh vệ phủ thống đốc chờ bên ngoài liền xông vào kéo Trần Diệp như chó chết ra ngoài.

Mà những người khác bị dọa mặt cắt không còn một giọt máu, nơm nớp lo sợ.

Ở cục thương nghiệp có hơn một trăm người, trực tiếp mang đi hết năm đến sáu mươi người, mà tin tức động trời này đã bị Tư Lam đè xuống, không hề lan ra ngoài.

“Vừa mới ra khỏi cục thương nghiệp, Lan Tầm liền gọi điện thoại tới.

“Anh rể, anh đang ở đâu vậy, anh đến đây nhanh đi, em và chị Thanh Hà bị người khác bắt rồi, chị Thanh Hà bị bọn họ ép uống thuốc đưa vào trong phòng, anh… con điếm, mày lại dám gọi điện thoại, xem xem ông đây xử lý mà như thế nào… a… đừng đến đây, đừng đến đây… mẹ kiếp, ông đây cố ý cho mày gọi điện thoại đó, ha ha, chờ tên dã chủng Vương Bác Thần đó đến đây, ông đây muốn chơi chết con tiện nhân kia trước mặt nó, thực hành ở chỗ mày trước vậy…”

Điện thoại bị cúp máy.

“Chết tiệt!” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhận được cuộc điện thoại này, lửa giận tròn lòng Vương Bác Thần dâng lên đến tận trời.

Thanh Hà lại bị bắt cóc.

Vương Bác Thần giận dữ hét lên: “Lập tức định vị số điện thoại di động này cho tôi, trong vòng ba phút, tôi muốn biết được tin tức.”

Nói xong, Vương Bác Thần bóp lấy cổ Trần Diệp, anh trông giống hệt như một con quỷ hút máu: “Chủ của ông là ai.”

“Là… là Lưu Tuấn… là Lưu Tuấn nhà họ Lưu ở thủ đô… cậu ấy… cậu ấy đến đây để đối phó với ngài. Thần chủ, tôi đã nói hết những gì mà mình biết cho ngài rồi, cầu xin ngài tha cho…”

“Đi chết đi!”

Hai mắt Vương Bác Thần đỏ bừng, sát khí quanh quẩn cả người, trực tiếp bóp gãy cổ Trần Diệp.

“Thần chủ, vị trí ở khách sạn Hồng Thiên.”

Tư Lam đã tra ra vị trí.

Nhưng khách sạn Hồng Thiên lại ở phía tây thành phố, cộng thêm đèn xanh đèn đỏ ở trên đường, chạy đến đó cũng phải một tiếng đồng hồ.

Mà cho dù có gọi máy bay trực thăng đến đây thì cũng cần mười phút.

Không còn kịp nữa.

Tên súc sinh kia đã ra tay với Lan Tầm.

“Kéo tiểu thiện nhân này vào trước cho tao, lột sạch quần áo nó, ông đây chơi thoải mái một phen, sau đó lại đến lượt bọn mày.”

Lưu Tuấn nhìn chằm chằm vào Lan Tầm, nở nụ cười biến thái.

Mấy tên đàn em không khỏi nuốt nước bọt, nhanh chóng kéo Lan Tầm vào trong phòng ngủ.

Sau đó, Lưu Tuấn lại gọi một cuộc điện thoại: “Bên phía nhà họ Trần giải quyết như thế nào rồi, ừ, được, để cái đám ngốc kia hiểu rõ một chút, chỉ cần bất cứ ai có liên quan đến công ty Hoa Nguyên thì đều bị xử lý không tha, lấy nhà họ Trần ra làm gương, nhất định phải trừng phạt thật nặng. Còn dám cho người đến bảo vệ Triệu Thanh Hà, đúng là muốn chết mà.”

Nói chuyện điện thoại xong, trong phòng truyền đến tiếng kêu tuyệt vọng của Lan Tầm, Lưu Tuấn hưởng thụ duỗi lưng.
 
Chương 625


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 626


CHƯƠNG 626

Lưu Tuấn li3m li3m môi, bi3n thái cười nói: “Ông đây thích những cô gái trong trắng như cô đó, như vậy mới thú vị chứ.”

Nói xong, anh ta bắt được Lan Tầm, thô lỗ kéo quần áo của Lan Tầm ra.

Còn Triệu Thanh Hà ngồi trên giường ở bên cạnh, thuốc đã có tác dụng, sắc mặt đỏ lên, bắt đầu thở gấp.

Lưu Tuấn đè Lan Tầm lên trên giường, quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Hà, cười nói y hệt như ác ma: “Không cần phải nóng vội, sẽ đến lượt cô nhanh thôi.”

Rầm.

Nhưng vào lúc này.

Cửa phòng bị ai đó đá văng.

Vào giây phút cuối cùng, cánh cửa bị đá tung ra.

“Mẹ nó, muốn chết hả. Không cần biết mày là ai, ngày hôm nay hãy cho ông đây một lý do không giết mày.”

Lưu Tuấn quay đầu hét ầm lên.

Lại có người dám quấy rầy chuyện tốt của anh ta, đúng là chán sống.

Vương Bác Thần đi vào phòng, đạp Lưu Tuấn bay xa, lấy chăn che Triệu Thanh Hà và Lan Tầm lại, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.

“Mẹ kiếp, là mày à tên dã chủng.”

Lưu Tuấn đau đến nhe răng trợn mắt, hùng hùng hổ hổ đứng dậy, trong tay lại có một khẩu súng, phách lối mắng chửi: “Con mẹ nó, mày có bản lĩnh quá nhỉ, một mình mày cũng dám đến đây, quỳ xuống cho ông mày nhanh lên.”

Bốp!

Nhưng mà Lưu Tuấn còn chưa kịp nổ súng, anh ta liền phát hiện Vương Bác Thần bỗng chốc xuất hiện trước mặt anh ta, đưa tay đánh vào mặt anh ta.

Lưu Tuấn còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, người đã bị đánh bay đập vào tường, một nửa bên mặt mất đi cảm giác.

“Mày… mày dám đánh tao!”

Lưu Tuấn có hơi hoảng sợ, đứng lên dựa vào tường, ngoài mạnh trong yếu, nhìn Vương Bác Thần rồi dở giọng uy hiếp: “Bây giờ mày quỳ xuống nói xin lỗi tao, tao có thể tha cho mày một cái mạng. Vương Bác Thần, giữa tao và mày không có thù oán, chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi thì tao có thể tha thứ không so đo với mày. Tao là cậu chủ nhà họ Lưu ở thủ đô, nếu như mày dám ra tay với tao, vậy thì mày sẽ không sống nổi với nhà họ Lưu đâu, mày…”

Bốp!

Vương Bác Thần lại đánh thêm một cái vào mặt anh ta.

“Vương Bác Thần, mày…”

Nửa bên mặt Lưu Tuấn như bị liệt, trong miệng đầy máu, răng rơi mấy cái, nói chuyện không còn rõ ràng, lại bị Vương Bác Thần đánh tới tấp.

“Đừng… đừng đánh tao nữa, tao, tao quỳ xuống xin lỗi, tao sai rồi…”

Lưu Tuấn quỳ xuống, ngay cả nói chuyện cũng không còn lưu loát, anh ta thật sự sợ rồi.

Bốp!

Nhưng Vương Bác Thần vẫn không lên tiếng, anh vẫn tiếp tục đánh.
 
Chương 627


CHƯƠNG 627

“Tao…”

Bốp.

“Đừng…”

Bốp.

“Ông của tôi ơi, tôi sai rồi, đừng đánh nữa…”

Bốp.

“Tha… tha cho tôi…”

Bốp.

Vương Bác Thần đánh hết cái này đến cái khác, gương mặt không cảm xúc nhưng sát khí trong ánh mắt khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy độ.

Lan Tầm ôm chăn ở trên giường, sợ đến choáng váng, bị sự hung ác của Vương Bác Thần doạ cho hoảng sợ.

Trong lòng cô ta, Vương Bác Thần là một người đàn ông ôn tồn lễ độ, tính cách dịu dàng, tính tình ôn hòa, gần như là cô ta chưa nhìn thấy Vương Bác Thần nổi giận.

Nhưng mà bây giờ Vương Bác Thần lại đánh Lưu Tuấn liên tục, làm cả gương mặt anh ta thay hình đổi dạng, giống như là một cái bánh mì bị đập bẹp, tê liệt nằm ở dưới đất.

Đây đây chính là Vương Bác Thần mà cô ta quen à?

Mà lúc này, Canh Phong và Tư Lam cũng đã dẫn người chạy tới.

“Nhét cái tên súc sinh này vào trong quan tài rồi gửi cho nhà họ Lưu.”

Vương Bác Thần nhìn cũng không thèm nhìn Lưu Tuấn bị đánh cho gần chết, anh nói với Lan Tầm: “Đừng sợ, không sao, em ra ngoài với bọn họ trước đi.”

Không biết tại sao khi nghe nói như thế, trong lòng Lan Tầm vốn vẫn còn hoảng sợ, lúc này đột nhiên lại bình tĩnh lại.

Lời nói này giống như có ma lực, nỗi sợ hoàn toàn tiêu tan không còn nữa.

Cô ta vô thức làm theo Vương Bác Thần, ngay cả cô ta cũng không biết lý do là gì.

Tư Lam che chở Lan Tầm ra ngoài, Canh Phong thì kéo Lưu Tuấn ra.

Mà lúc này, thuốc trong cơ thể Triệu Thanh Hà đã phát huy tác dụng, cô quơ quào xé quần áo mình, ý thức mơ hồ, gương mặt đỏ bừng như là uống rượu say.

“Ông xã… ông xã… em… em…”

Vương Bác Thần đau lòng vô cùng, lúc muốn dùng loại thuốc khác để làm dịu nó thì đã trễ rồi, hơn nữa thuốc mà Lưu Tuấn sử dụng có tác dụng đốt cháy d*c vọng nguyên thủy nhất của con người, những loại thuốc khác cũng không có tác dụng, chỉ có thể dùng phương thức nguyên thủy nhất để giải quyết.

Vương Bác Thần cởi qu@n áo ôm Triệu Thanh Hà vào trong lòng, Triệu Thanh Hà giống như một con mèo đáng yêu chui vào lòng Vương Bác Thần… Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lần này, Triệu Thanh Hà và Lan Tầm bị dọa hoảng sợ, nếu như không phải Vương Bác Thần xuất hiện vào giây phút cuối cùng, bọn họ căn bản không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.

Nhất là Triệu Thanh Hà còn bị Lưu Tuấn bỏ thuốc, nếu như Vương Bác Thần đến chậm mấy phút, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Thần chủ, thuộc hạ chờ lệnh diệt nhà họ Lưu, chu di tam tộc.”

Tư Lam quỳ ở dưới đất, tức giận không thể kiềm chế.

Người nhà họ Lưu lại dám hãm hại vợ thần chủ dưới sự giám sát của những chiến sĩ trên sa trường như bọn họ, hoàn toàn không xem bọn họ ra cái gì.
 
Chương 628


CHƯƠNG 628

Chủ nhục thần tử.

May mắn là vợ thần chủ không xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện thì sao?

Vậy thì thân là thuộc hạ của thần chủ, bọn họ còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa!

Nếu như không phải thần chủ bồi dưỡng bọn họ, dạy dỗ bọn họ, làm sao mà họ có được vinh quang như ngày hôm nay.

Nói một câu khó nghe, nếu như không phải có thần chủ thì bản thân bọn họ còn không biết bây giờ mình chết ở đâu rồi.

Có thể nói, những người này chỉ biết Vương Bác Thần, chỉ phục một mình Vương Bác Thần!

Ngay cả quốc chủ, chưa chắc bọn họ đã tin phục như thế.

“Không cần phải vội.”

Vương Bác Thần đè nén sát ý trong đáy mắt, anh cười lạnh: “Không để bọn họ từng bước từng bước lâm vào tuyệt vọng, sao có thể khiến bọn họ biết báo ứng là gì. Không để bọn họ từ từ lộ ra lá bài của mình, sao tôi có thể dọn dẹp sạch đám người cặn bã trong chính phủ?”

Mọi người Tư Lam và Canh Phong mím môi không nói.

Bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là sự sỉ nhục với bọn họ.

Bây giờ, thần chủ không ra tay, rõ ràng là anh đang cố chịu nỗi nhục này.

Mục đích là vì để điều tra những tên bại hoại trong chính phủ.

Canh Phong phẫn nộ nói: “Thần chủ, chỉ cần giải quyết nhà họ Lưu, tôi không tin là những người kia có thể chạy mất.”

Vương Bác Thần nhẹ lắc đầu: “Tôi muốn hốt gọn một mẻ, tôi cũng phải để bọn họ cảm nhận được mùi vị của sự tuyệt vọng.”

Tư Lam và Canh Phong không dám nhiều lời nữa.

Bọn họ đều hiểu tâm tư của thần chủ.

Mặc dù bọn họ có biết được những bất hạnh mà thần chủ đã trải qua, nhưng thật sự nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc là năm đó đã xảy ra chuyện gì lại để thần chủ lấy thân phận người đứng đầu thiên hạ, tự mình đối phó với nhà họ Vương và nhà họ Lưu.

Nhưng mà bọn họ biết rằng từ trước đến nay thần chủ nhà bọn họ không phải là một người rộng lượng.

Mà Vương Bác Thần cũng không cho phép mình là một người rộng lượng.

Anh vẫn luôn khiến mình trở thành một người nhỏ nhen, có thù tất báo.

Người có ơn với ta, ta đương nhiên phải trả ơn.

Người có thù với ta, ta đương nhiên phải báo.

Cả đời người đã ngồi ở vị trí đỉnh cao như thế, nếu như không biết báo ơn báo thù, nếu không biết cảm ơn ghi thù, vậy thì cố gắng tiến lên vì cái quỷ gì.

Vương Bác Thần đặt tay lên ngực tự hỏi, mình đã liều mạng để có được vị trí như hiện tại chính là vì để báo thù rửa hận, chính là vì đã đòi lại sự công bằng.

Nếu như không thể, vậy thì anh làm thần chủ cái quái gì nữa.

Đời người cần phải nỗ lực, chính là không để mình chịu thiệt.

Nếu như đã trèo lên đến địa vị cao mà vẫn chịu thiệt như lúc trước, thế thì trèo làm mẹ gì nữa?
 
Chương 629


CHƯƠNG 629

Cho nên, Vương Bác Thần chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ qua cho hai gia đình đó, anh căn bản không có suy nghĩ như thế, cho dù là một chút.

Sở dĩ bây giờ còn chưa ra tay là bởi vì muốn ép chết bọn họ từng bước từng bước một, để bọn họ sợ hãi, để bọn họ tuyệt vọng.

Trong “Ghi chép hỏi đáp Hàn Sơn Thập Đắc”, Hàn Sơn hỏi: “Thế gian có người mắng tôi, chửi tôi, sỉ nhục tôi, cười tôi, khinh tôi, phỉ báng tôi, ác độc với tôi, lừa gạt tôi, tôi phải cư xử như thế nào?”

Thập Đắc nói: “Chỉ cần nhịn hắn, nhường hắn, kiên nhẫn với hắn, kính hắn, không cần để ý tới hắn, vài năm nữa, ngươi lại nhìn hắn.”

Vương Bác Thần đã từng trải qua lọai cảm giác bất lực và tuyệt vọng, những lời mà Thập Đắc nói đúng là quả rắm, nên đánh hắn, đánh hắn, đánh hắn, đánh hắn, tiếp tục đánh hắn, nếu như không phục, vậy thì cứ tiếp tục đánh hắn.

Bởi vì có cái gọi là chưa khổ như người, đừng khuyên người thiện.

Muốn để Vương Bác Thần tha thứ cho bọn họ, trừ phi nước sông Hoàng Hà chảy ngược.

Có một số chuyện không thể nào quên được.

Có một vài người không thể nào tha thứ.

Vương Bác Thần dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Kêu Lan Hiếu đền bù cho nhà họ Trần, Canh, sau này cậu để Trần Phong đi theo cậu đi.”

Canh Phong gật đầu: “Thuộc hạ đã biết.”

Lúc này, Triệu Thanh Hà gọi điện thoại tới: “Bác Thần, anh ở đâu vậy? Tầm bị người ta đánh kìa, anh mau đến đây đi, bọn em đang ở Tứ Hải Thương Thành, mấy người bọn họ không cho chúng em đi.”

“Anh đến ngay đây, Thanh Hà, bọn em đừng xảy ra xung đột với đối phương, tránh chịu thiệt thòi, chờ anh đến xử lý.”

Cúp điện thoại, Vương Bác Thần vội vàng chạy đến Tứ Hải Thương Thành.

Tầm vừa mới bị k1ch thích, bây giờ lại bị người ta đánh, Vương Bác Thần sợ cô ấy nghĩ quẩn sẽ làm ra chuyện gì đó không tốt.

Mà lúc này, Tứ Hải Thương Thành.

Một người phụ nữ trung niên chanh chua đánh Lan Tầm hai bàn tay rồi mắng chửi: “Cái con nhỏ ăn cháo đá bát, tao nuôi mày lớn như vậy, tao kêu mày cho em trai mày tiền mua nhà thì mày nói hết tiền, bây giờ tao kêu mày cho em trai mày tiền đặt cọc thì mày cũng nói là mày không có tiền, có ai làm chị như mày không hả, hả? Tao tạo điều kiện cho mày đi học là để mày giúp đỡ em trai mày, chút chuyện đó mà mày cũng không thể giúp, tao còn cần mày làm cái gì nữa. Kêu mày gả cho ông chủ hàn, tại sao mày lại từ chối?”

Lan Tầm che mặt tức giận, nước mắt ấm ức đảo quanh trong hốc mắt: “Mẹ, mẹ nói chuyện có đạo lý không chứ. Con vừa mới tốt nghiệp được một năm, con làm gì có tiền để em trai mua nhà mua xe. Từ nhỏ, trong mắt mẹ chỉ có em trai chứ chưa từng có đứa con gái này, ông chủ Hàn đó đã hơn năm mươi tuổi rồi, mẹ làm như vậy là muốn tốt cho con à? Mẹ có thể đừng bất công như thế được không, con là con gái của mẹ, chứ không phải là hàng hóa.”

Em trai của Lan Tầm đứng ở bên cạnh chơi game, không nhịn được mà nói: “Lan Tầm, chị nói lời này là có ý gì, chẳng lẽ mẹ sinh tôi ra mà không sinh ra chị. Đúng là cho chị đi học uổng phí mà.”

Mẹ Lan lớn tiếng mắng chửi om xòm: “Hơn năm mươi tuổi thì sao chứ, có thể gả cho ông chủ Hàn là do mày may mắn, người ta lớn tuổi thì sao? Tài sản của người ta hơn hàng chục tỷ, vậy mà vẫn không xứng với mày à? Tao nuôi mày lớn như thế, cho mày đi học là vì cái gì, không phải là vì tiền cưới nhiều thêm một chút ư? Mày nói là tao bán con gái, đúng là tao bán con gái đó, tao nuôi mày chính là vì để bán mày thật nhiều tiền để tiết kiệm tiền cho em trai mày. Tao là mẹ mày, mày phải nghe lời tao, nếu không thì tao nuôi đứa con gái như mày để làm cái gì! Bây giờ mày lập tức trở về cùng tao, nếu không thì tao sẽ đánh gãy chân mày.”
 
Chương 630


CHƯƠNG 630

Triệu Thanh Hà vội vàng khuyên can: “Dì à, dì đừng như vậy mà, có chuyện gì thì từ từ nói, đều là người một nhà, không cần phải làm um sùm như thế để người khác chê cười.”

Mẹ Lan lại không thèm quan tâm, quát to: “Chê cười thì thế nào chứ, ai thích cười thì cứ cười đi, tôi đang dạy con gái tôi, liên quan gì tới cô chứ.”

Nói xong, mẹ Lan lại vung tay đẩy Triệu Thanh Hà ngã xuống đất.

Cùi chỏ Triệu Thanh Hà bị đụng đau, cơn đau tê dại qua đi, nửa cánh tay như mất đi tri giác, hơn cả nửa ngày mới có thể hồi phục lại.

“Chị Thanh Hà, chị không sao chứ.”

Lan Tầm vội vàng đỡ Triệu Thanh Hà dậy, tức điên lên cố nén nước mắt mà nói: “Mẹ, mẹ không ngại mất mặt, nhưng mà con ngại. Mẹ đẩy người ta làm cái gì, mẹ có coi con là con gái của mẹ không?”

Mẹ Lan cười lạnh: “Trong mắt tao, mày chỉ là một món hàng kiếm tiền cho em trai mày thôi, đồng ý cưới ông chủ Hàn, tiền lễ cưới ba tỷ, mày không cần, nhưng mà tao cần. Nếu như ba tỷ này mà không có thì tao sẽ đánh gãy chân mày.”

“Đánh gãy chân cô ấy, người nào cho bà lá gan đó vậy.”

Nhưng mà lúc này, Vương Bác Thần đã đến nơi, anh nhìn chằm chằm vào mẹ Lan, lạnh lùng nói: “Còn nữa, ai cho bà lá gan đẩy vợ tôi?”

“Bác Thần, anh đừng xúc động.”

Triệu Thanh Hà vội vàng kéo Vương Bác Thần.

Mẹ Lan lại hùng hùng hổ hổ quát to: “Cậu là ai, tôi dạy con gái của tôi thì liên quan gì tới cậu.”

Em trai Lan Tầm vội vàng nói: “Chuyện gia đình chúng tôi có liên quan gì tới anh hả, không phải là anh muốn theo đuổi chị gái tôi đó chứ? Được thôi, đưa ba tỷ đây, chị tôi sẽ đi cùng anh.”Mẹ Lan chống nạnh, ăn to nói lớn: “Con trai tôi nói đúng đó, cậu muốn chỉa mỏ vào, vậy thì cậu lấy ba tỷ ra đây, tôi lập tức cho con gái tôi đi cùng cậu.”

Lời này nói ra, bà ta hoàn toàn xem Lan Tầm – đứa con ruột thịt của bà ta thành một món hàng hóa, chỉ cần có tiền thì cho ai cũng được.

“Mẹ, mẹ muốn gi3t chết con có đúng không!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lan Tầm tức đến phát khóc, rốt cuộc cũng nổi giận: “Lỗ Tử Minh là con của mẹ, không phải con là con gái của mẹ à. Tiền con đi học mẹ có bỏ ra một đồng nào không? Tất cả đều là do con tự đi làm công kiếm tiền, lên đại học, mọi người có quan tâm tới học phí của con không, quan tâm đến điều kiện sinh hoạt của con không? Mọi người có biết là lúc học đại học con phải làm ba công việc cùng một lúc.”

“Mà mọi người thì sao chứ, chỉ biết ngửa tay vòi vĩnh tiền từ con, con bị bệnh phải nằm viện, có ai hỏi thăm con chưa, mọi người chỉ biết không ngừng thúc giục con chuyển tiền cho Tử Minh.”

“Con chỉ mới hai mươi bốn tuổi, con cũng có cuộc sống của mình, Lỗ Tử Minh là em trai con chứ không phải là con trai con, người sinh nó ra là mẹ mà không phải là con, dựa vào cái gì mà con phải nuôi nó chứ. Nó ngoại trừ việc chơi game, xài tiền, chìa tay xin tiền con thì nó còn biết làm cái gì nữa. Tiền học phí, tiền sinh hoạt của nó, có cái nào không phải là con chi, bây giờ nó còn chưa tốt nghiệp mà lại muốn con mua nhà mua xe, mọi người có nghĩ tới cảm nhận của con không.”

“Con luôn không dám có bạn trai, vất vả lắm mới có thể hẹn hò được một người, mẹ có biết là anh ấy bị gia đình mình hù dọa cho chạy mất. Con là con người chứ không phải là hàng hóa, không phải là nô lệ của cái nhà này, con cũng có cuộc sống riêng của mình.”
 
Chương 631


CHƯƠNG 631

“Bộ quần áo này của con đã mặc được hai năm rồi, ngay cả một bộ quần áo mới, một món đồ trang điểm con cũng không dám mua, tại sao hả? Còn không phải là bởi vì mọi người à. Mẹ luôn miệng nói mẹ là mẹ con, nhưng mẹ có quan tâm đến sự sống chết của con chưa, mẹ chê bai ba con không có năng lực, cao bay xa chạy với người đàn ông khác, ba con qua đời, mẹ có từng đến thăm ông ấy lần nào không. Mẹ và người đàn ông khác sinh ra một tên dã chủng, dựa vào cái gì lại kêu con nuôi nó, nó là em trai con ư.”

Chát!

Mẹ Lan thẹn quá hóa giận vung tay tát vào mặt Lan Tầm, tức giận không thể kiềm chế: “Tao làm mẹ mày, mày lại dám ăn nói với tao như thế, nếu như nói dã chủng thì mày mới là dã chủng đó, tao sinh mày ra đời thì mày phải nghe lời tao, quan tâm em trai làm cái gì, nó vẫn còn là con nít.”

Lỗ Tử Minh đầu nhuộm vàng chỉ thẳng vào mặt Lan Tầm mà mắng: “Mẹ nó, mày nói ai là dã chủng hả? Mày nói thêm một câu nữa xem, con đàn bà thối! Nếu như không phải mày cho ông đây tiền sinh hoạt thì mày có tư cách gì bắt ông đây gọi mày một tiếng chị, mày là cái thá…

Triệu Thanh Hà vẫn luôn kéo Vương Bác Thần đã không nhẫn nhịn được nữa, cô trực tiếp nới lỏng tay.

Răng rắc.

Vương Bác Thần đã không thể chịu đựng nổi hai mẹ con cực phẩm nhà này, anh lập tức bẻ gãy ngón tay đang chỉ trỏ của Lỗ Tử Minh.

“A, ngón tay của tao, tay của tao, buông tay tao ra, con mẹ nó mày buông tay tao ra nhanh. Lan Tầm, mày dám tìm đàn ông đến đánh tao, tao muốn chơi chết mày.”

Bốp!

Vương Bác Thần tán mạnh vào mặt cậu ta, đánh làm Lỗ Tử Minh nổi đom đóm mắt: “Cậu mắng chị cậu thêm một câu nữa xem?”

“Mày dựa vào cái gì mà đánh con trai tao, mày buông tay ra cho tao.”

Mẹ Lan tức giận thở hổn hển, giương nanh múa vuốt muốn bổ nhào vào Vương Bác Thần, Vương Bác Thần liền trở tay đánh bà ta ngã xuống đất lăn vài vòng.

“Bà có xứng làm mẹ không?”

“Buông tay, buông tay tao ra nhanh lên. Tôi sai rồi, tôi không mắng nữa đâu, anh buông tay tôi ra đi.”

Lỗ Tử Minh đau đến phát khóc, dứt khoát quỳ gối cầu xin tha thứ.

Lan Tầm bị hai mẹ con bọn họ làm cho đau lòng, lau sạch nước mắt, ép buộc mình phải cứng rắn, không thèm để ý đến tiếng hét của bọn họ.

“Giết người, giết người rồi, cứu với, giết người rồi.”

Mẹ Lan đặt mông ngồi xuống đất, hai tay vỗ đùi, nhắm mắt lại gào lên như heo bị chọc tiết.

Vương Bác Thần hất cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Nếu còn không ngậm miệng, tôi lại đánh vào cái mồm rộng của bà đó có tin không hả.”

Nghe xong lời này, mẹ Lan hoảng sợ ngậm miệng lại, đàn bà chanh chua như bà ta chỉ sợ người dám đánh thật, càng xuống nước với bà ta thì bà ta lại càng mạnh miệng hơn.

Vương Bác Thần thản nhiên nói: “Các người muốn ba tỷ có đúng không, tôi cho các người, từ nay về sau Tầm không còn quan hệ gì với các người, nếu còn dám tìm Tầm, thế thì không đơn giản là chỉ gãy một ngón tay như thế đâu.”

Đây là lần đầu tiên mà Vương Bác Thần nổi giận với người bình thường.

Đều là mẹ.

Mẹ của anh vì anh mà liều mạng, thà rằng mình có chết thì cũng phải bảo vệ cho anh.
 
Chương 632


CHƯƠNG 632

Mẹ vợ vì bảo vệ cho Triệu Thanh Hà mà không tiếc gì quỳ xuống với đám người bà cụ Triệu, vì Triệu Thanh Hà mà không tiếc buông bỏ quá khứ, bắt đầu chấp nhận Vương Bác Thần, một người đã từng khiến gia đình bọn họ tổn thương.

Nhưng mà mẹ của Lan Tầm căn bản không xứng đáng làm mẹ.

Xem con gái mình như hàng hóa, ngay cả một chút đồng cảm cũng không có chứ đừng nói chi là tình yêu.

Lan Tầm chăm lo tiền học phí và tiền sinh hoạt của đứa em trai cùng mẹ khác ba, như thế này là đã đủ rồi.

Cô cũng chỉ mới tốt nghiệp một năm, mẹ Lan lại vì tiền mà muốn gả cô cho một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.

Đây mà là mẹ à?

Là ma cà rồng mới đúng!

Triệu Thanh Hà đã sớm không kiềm chế được nữa, cô xoạc xoạc viết một tờ chi phiếu rồi ném cho mẹ Lan: “Đây là chi phiếu ba tỷ, từ nay về sau, hy vọng các người đừng đến tìm Tầm, nếu không thì tôi sẽ đến tòa án bắt đầu tố tụng các người.”

Vừa nhìn thấy chi phiếu, mẹ Lan nào còn tâm tình để ý đến một bàn tay mình vừa mới hứng chịu, bà ta đứng lên nhanh như chớp, đếm con số 0 trên tờ chi phiếu, sau đó nắm chặt ở trong tay: “Được thôi, cái này là cô nói đó. Ba tỷ này là của chúng tôi, dù sao cũng đưa tiền rồi, con gái tôi đi cùng ai cũng không quan trọng, bây giờ nó là của các người.”

Nói xong, giống như sợ Triệu Thanh Hà sẽ đổi ý mà vội vàng dẫn con trai chạy đi.

Lan Tầm tức chết không thôi, cười thảm nói với Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần: “Anh rể, chị Thanh Hà, cảm ơn hai người đã giải vây giúp em. Chị Thanh Hà, ba tỷ này cứ trừ vào tiền lương của em đi, bắt đầu từ tháng sau, em không lấy tiền lương và hoa hồng nữa.”

Triệu Thanh Hà đau lòng ôm lấy cô ấy, tức giận trách móc: “Nói tào lao cái gì vậy, em đã gọi chị một tiếng chị, gọi Bác Thần một tiếng anh rể, vậy thì chúng ta chính là người nhà. Lúc chị khó khăn em cũng không hề rời bỏ, làm sao chị có thể mặc kệ em được chứ. Sau này đừng suy nghĩ mấy chuyện khiến mình buồn lòng như thế nữa, em còn có cuộc sống tốt đẹp hơn, không thể bởi vì gặp phải một vài người thối nát mà mất đi hi vọng với cuộc sống này.”

Vương Bác Thần thở dài: “Thanh Hà nói không sai, sau này em là em gái anh, em cũng không cần phải để ý tới ba tỷ đó đâu, bây giờ chị Thanh Hà của em là phú bà đó, anh còn được chị ấy nuôi nữa kìa, chị ấy không quan tâm ba tỷ đó đâu.”

Triệu Thanh Hà giận dỗi trừng mắt liếc anh: “Tầm, chúng ta về nhà trước đi, chị cho em nghỉ phép một tuần, em hãy thả lỏng tâm trạng, quá khứ chính là quá khứ, đừng suy nghĩ đến những chuyện bực mình đó nữa.”

“Chị à, em không sao đâu, không cần phải xin nghỉ phép.”

Lan Tầm lắc đầu: “Em đã quen rồi.”

Nghe thấy câu nói cuối cùng, lòng Vương Bác Thần có chút chua xót.

Bị người khác bắt nạt đã thành thói quen, điều này đáng sợ đến cỡ nào.

Nhưng người bắt nạt cô ấy đều là người nhà của cô ấy.

Cô ấy chỉ là một đứa con gái, lại có thể làm thế nào đây?

Về đến nhà kể cho Trần Ngọc nghe đầu đuôi câu chuyện, bà tức giận nói không nên lời, vành mắt đỏ hoe: “Sao lại có một người mẹ như thế này chứ? Làm như vậy không phải là đang đẩy Tầm vào con đường chết à, Tầm, sau này cháu đừng để ý tới bọn họ nữa, chuyện này Bác Thần làm rất đúng, cho bọn họ ba tỷ, hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ với bọn họ đi. Sau này, đây chính là nhà của cháu, nếu như cháu không chê thì cháu cứ nhận dì làm mẹ nuôi, sau này ai mà dám bắt nạt con, mẹ nuôi sẽ trút giận giúp con, nếu như bọn họ còn dám đến đây tìm con, xem xem mẹ có đánh chết bọn họ không.”

 
 
Chương 633


CHƯƠNG 633

Lan Tầm liên tục gật đầu, gọi một tiếng mẹ nuôi.

Trần Ngọc kéo tay Lan Tầm, cảm khái nói: “Đứa bé số khổ, bọn họ không thương con thì mẹ nuôi thương con.”

An ủi Lan Tầm một hồi, Vương Bác Thần hỏi: “Mẹ ơi, Dao Dao đâu rồi?”

Trần Ngọc trả lời: “Con không đi đón con bé hả, hai ngày nay con đi đón, mẹ tưởng là con đi đón nó.”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Ngày hôm nay con bận rộn cả ngày, con tưởng là mẹ đi đón con bé rồi, vậy để con đi đón Dao Dao, chắc là đang giận con đây này.”

Trần Ngọc bất mãn nói: “Con làm ba mà lại không đầy đủ trách nhiệm gì hết, còn không đi nhanh đi, nếu như cháu gái của mẹ tức giận, xem xem mẹ xử lý con như thế nào.”

Vương Bác Thần vừa định đứng dậy, bỗng dưng nhận được điện thoại của Canh Phong.

Canh Phong gấp đến phát khóc: “Thần chủ, xảy ra chuyện rồi, ảnh vệ bảo vệ công chúa nhỏ đều đã bị gi3t chết, đội trưởng Tô Thiệu bị người đánh vỡ tim, sắp chết rồi, công chúa nhỏ đã bị đưa đi.”

“Cái gì!”

Vương Bác Thần bỗng đứng vụt vậy, điện thoại rơi xuống đất.

Sắc mặt của Vương Bác Thần thay đổi, anh như bị sét đánh, anh là người luôn không lộ rõ buồn vui, lúc này lại đột nhiên thất thố.

Dao Dao bị người đưa đi.

Ảnh vệ bảo vệ Dao Dao đều đã bị gi3t chết.

Ngay cả đội trưởng Tô Thiệu cũng bị thương nặng.

Một nhóm nhỏ có khoảng bốn ảnh vệ.

Thế mà bây giờ lại chết hết.

Là ai lại có lá gan như thế, dám ra tay với ảnh vệ?

Nhưng bây giờ, Vương Bác Thần không có thời gian suy nghĩ nhiều như thế, tin tức này thật sự rất chấn động.

Vương Bác Thần bỗng nhiên lại biến sắc, hành động thô lỗ hơn bình thường đã hù dọa Trần Ngọc, Triệu Thanh Hà và Lan Tầm.

“Bác Thần, sao vậy?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Triệu Thanh Hà không khỏi lo lắng, có thể khiến Vương Bác Thần thô lỗ như thế, thậm chí còn phải nói là hốt hoảng, chắc chắn không phải là chuyện bình thường.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Trần Ngọc vội vàng hỏi.

Nhìn vợ và mẹ vợ lo lắng hỏi thăm, trong lòng Vương Bác Thần nhói lên, trái tim hung hăng co rút, dường như bị người khác đâm một dao.

Nhưng anh không thể khiến hai người lo lắng, càng không thể để hai người chịu đựng đả kích về chuyện Dao Dao bị người khác bắt đi.

Huống hồ gì, bây giờ còn chưa biết là ai đã bắt Dao Dao đi.

Não bộ Vương Bác Thần choáng váng, sau khi thần trí quay lại, anh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, an ủi mọi người: “Không có chuyện gì đâu, để con đi đón Dao Dao. À, tối nay con muốn dẫn Dao Dao ra ngoài tụ tập với mấy người chiến hữu, mẹ, Thanh Hà, mọi người không cần phải chờ con.”

Nói xong, Vương Bác Thần như chạy trốn mà rời khỏi nhà.
 
Chương 634


CHƯƠNG 634

Không hiểu sao trong lòng Triệu Thanh Hà cảm thấy sốt ruột, cô nhíu mày, cứ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhưng mà cô cũng không suy nghĩ gì nhiều.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Trần Ngọc thì thầm một câu, đừng nói là Triệu Thanh Hà, ngay cả bà cũng cảm thấy chắc chắn là Vương Bác Thần có chuyện gì đó đang giấu diếm.

Nếu không thì tại sao bình thường Vương Bác Thần là một người khá thờ ơ, vậy mà bây giờ lại thất thố như vậy.

Mà lúc này, sau khi Vương Bác Thần ra khỏi nhà thì ở bên ngoài đã có một chiếc xe việt dã chờ anh.

Canh Phong vừa lái xe, vừa tự trách: “Thần chủ, đây là lỗi của chúng tôi.”

Vương Bác Thần lạnh lùng lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến các người, bọn họ là muốn nhằm vào tôi, tình huống của Tô Thiệu như thế nào?”

Canh Phong lau nước mắt: “Anh ta vừa mới dứt hơi thở cuối cùng, anh ta nói đối phương có hai người, rất mạnh, ngay cả cơ hội đánh trả mà bọn họ cũng không có. Mà trước đó Tô Thiệu vừa mới đột phá vào võ tôn không lâu, thực lực của đối phương ít nhất là cấp bậc chiến tướng (võ tông).”

Võ giả, võ sư, tông sư, đại tông sư, võ tôn, võ tông (chiến tướng), võ vương (chiến vương), võ hoàng (chiến thần), đây là cấp bậc về năng lực võ đạo do giới đương kim võ đạo phân chia.

Mỗi một cấp bậc đều có sự chênh lệch vô cùng lớn.

Tô Thiệu là tiểu đội trưởng ảnh vệ, có thực lực cấp bậc võ tôn, vậy mà lại có thể bị người khác giết dễ và trở bàn tay.

Ảnh vệ do Vương Bác Thần tự tay huấn luyện, thực lực của mỗi người đều từ tông sư trở lên.

Là lính đặc chủng trong lính đặc chủng, binh vương trong binh vương.

Nhưng hôm nay lại bị gi3t chết toàn bộ.

Thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.

Cấp bậc của đối phương thấp nhất là chiến tướng (võ tông).

“Còn có manh mối gì nữa không?”

Vương Bác Thần lòng đau như cắt, những người đó đều là người mà anh đã lựa chọn, mỗi một người đều là hảo hán từng vào sinh ra tử.

Trên chiến trường cửu tử nhất sinh, bọn họ có thể sống sót, bây giờ lại bị người khác gi3t chết ở nước R.

Làm sao Vương Bác Thần có thể không đau lòng được chứ.

Quan trọng là đối phương còn bắt Dao Dao đi.

Vương Bác Thần thật sự không nghĩ ra một đứa nhỏ chưa đến bốn tuổi, rốt cuộc là đã đắc tội với ai.

Đối phương là nhằm vào anh, nhưng đối phương lại không dám đối mặt với anh, bèn dùng thủ đoạn hèn hạ ra tay với một đứa con nít.

Hoàn toàn nổi điên!

“An táng mọi người Tô Thiệu, chu cấp cho người nhà bọn họ.”

“Phát động thông báo trên toàn hệ thống, lập tức điều tra hai tên cặn bã đó cho tôi, điều tra kẻ chủ mưu đứng phía sau. Cho dù là ai, tôi cũng sẽ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!”
 
Chương 635


CHƯƠNG 635

Thủ đô.

Lưu Tư Kì ưu nhã bưng một ly cà phê, ánh mắt hững hờ nhìn điện thoại.

Không đầy một lúc, có một cuộc điện thoại gọi tới.

“Chủ mẫu, đã hoàn thành rồi. Nhưng mà hình như có hơi phiền phức, bên cạnh tiểu dã chủng có ba tông sư, một đại tông sư, một võ tôn bảo vệ, nhưng đã bị chúng tôi gi3t chết hết rồi. Có đều là nhìn cách làm việc của bọn họ, hình như là người trong quân đội.”

Lưu Tư Kì nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: “Tại sao bên cạnh tiểu dã chủng lại có nhiều cao thủ bảo vệ như thế, còn có người trong quân đội? Ừ, để tôi điều tra chuyện này, hai người cẩn thận một chút, đừng để lại manh mối gì.”

“Chủ mẫu yên tâm đi, năm người đó đã bị chúng tôi gi3t chết ngay tại chỗ, không để lại bất cứ manh mối nào, cho dù là người trong quân đội thì cũng không có ai có thể điều tra ra được. Chủ mẫu, vậy tôi cúp máy trước đây, bây giờ không tiện nhiều lời, tránh để lại chứng cứ.”

Cúp điện thoại, Lưu Tư Kì nghi ngờ lẩm bẩm: “Sao lại có người trong quân đội bảo vệ? Ba tông sư, một đại tông sư, một võ tôn, còn là người trong quân đội, rốt cuộc là ai đã phái đến, là ai đang bảo vệ tiểu dã chủng?”

“Chẳng lẽ là Vương Hạo âm thầm lợi dụng mối quan hệ, hay là ông cụ muốn bảo vệ cho đứa con riêng Vương Bác Thần, âm thầm tìm người giúp đỡ?”

Lưu Tư Kì nghĩ mãi mà nghĩ không ra, thế là gọi điện thoại cho ai đó: “Cậu điều tra xem có phải là ông cụ đã liên lạc với ai đó phái người đến thành phố Hà Châu, hay là chồng tôi liên hệ với ai đó cho người đến thành phố Hà Châu.”

Không lâu sau đó, bên kia liền truyền đến tin tức, ở bên phía nhà họ Vương không có ai phái người đến Hà Châu, cũng không có sử dụng mối quan hệ để người nào đến Hà Châu.

Người duy nhất đến Hà Châu là Kim Nguyên.

“Chẵng lẽ Kim Nguyên âm thầm nhận mệnh của ông cụ, lấp li3m qua mặt mình, điều động cao thủ?”

Nghĩ đến đây, Lưu Tư Kì nhanh chóng gọi Kim Nguyên vào.

Lưu Tư Kì âm trầm cười nói: “Tên chó già, ông đúng là to gan.”

Kim Nguyên giật mình vội vàng hỏi lại: “Chủ mẫu, ngài như vậy làm tôi sợ, không biết là chủ mẫu có ý gì.”

Lưu Tư Kì tán một cái vào gương mặt già nua của Kim Nguyên, giận dữ nói: “Có phải là ông âm thầm nghe mệnh lệnh của ông cụ điều cao thủ đến Hà Châu bảo vệ tiểu dã chủng kia, bây giờ ông nói cụ thể cho tôi biết, tôi còn giữ lại cho ông cái mạng chó này.”

Kim Nguyên vội vàng nói: “Chủ mẫu, oan cho tôi quá, tôi đến Hà Châu là do chủ mẫu phân phó, ngoại trừ cái đó ra không có bất cứ người nào sai tôi làm gì.”

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của ông ta, Lưu Tư Kì cau mày: “Không phải là ông, vậy thì là ai chứ?”

Kim Nguyên âm thầm thở phào một hơi, cẩn thận hỏi: “Chủ mẫu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Tư Kì thản nhiên nói: “Ra ngoài đi.”

Chờ sau khi Kim Nguyên đi rồi, Lưu Tư Kì bực bội ném điện thoại lên trên ghế sofa, lông mày nhíu chặt lại.

Chuyện này thật sự quá kỳ quái.

“Tên dã chủng Vương Bác Thần đã từng đi lính, không phải là cậu ta quen biết với ai đó nên nhờ người ta bảo vệ tiểu dã chủng? Nhưng mà cho dù cậu ta có quen biết đi nữa thì cũng không làm nên chuyện gì.”
 
Chương 636


CHƯƠNG 636

Lưu Tư Kì căn bản không hề quan tâm tới chuyện này, dưới cái nhìn của bà ta, Vương Bác Thần chỉ là một đứa con riêng, cho dù có quen biết với nhân vật lớn gì đi chăng nữa thì chẳng lẽ còn có thể đánh thắng nhà họ Vương và nhà họ Lưu à?

Huống hồ gì, người đứng phía sau nhà họ Vương và nhà họ Lưu ở toàn nước R được xem như là một nhân vật “ra trận tướng võ, hồi triều tướng văn”.

“Vương Bác Thần, tên dã chủng nhà mày lại dám đánh tao, tao sẽ khiến mày đau sống không được chết không xong. Tao sẽ rút hết máu con gái mày để cứu con trai tao, đồ cái thứ không biết tốt xấu, lấy máu hai ba con nhà mày cứu con trai tao, đó là niềm vinh hạnh của bọn mày. Lại dám đối nghịch với tao, tao sẽ khiến mày tận mắt chứng kiến cả gia đình mày phải chết trước mặt mày.”

“Mấy người là ai, thả tôi ra, tôi muốn gặp mẹ, tôi muốn gặp ba, huhuhu, mấy người là người xấu.”

Trên một chiếc máy bay trực thăng, Dao Dao khóc lóc vùng vẫy, há miệng cắn người bên cạnh.

“Ui cha, tiểu dã chủng, mày lại dám cắn tao.”

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh giận đến tím mặt, đưa tay đánh vào mặt Dao Dao, hung tợn mắng: “Câm miệng lại cho ông đây, nếu không thì tao sẽ ném mày ra khỏi máy bay đó.”

Gương mặt trắng nõn của Dao Dao liền xuất hiện một dấu bàn tay rất rõ ràng, cô bé bị dọa sợ không dám khóc nữa, cứ thút thít nói: “Mấy người đều là người xấu, ba tôi sẽ đến cứu tôi, ba tôi sẽ báo thù cho tôi, sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”

Chan chát!

Người đàn ông trung niên lại đánh vào mặt Dao Dao thêm hai cái khiến Dao Dao té ngã xuống đất, cái trán đập vào mặt bàn trước mặt, lập tức bầm tím một mảng, nhưng mà lại không dám khóc, chỉ có thể nhỏ giọng nức nở, trông vô cùng đáng thương.

“Tiểu dã chủng, mày còn trông cậy vào ba mày đến cứu mày à, cái mạng nó sắp không giữ được nữa kìa kìa.”

Người đàn ông trung niên cười lạnh, đối mặt với một đứa con nít chưa đầy bốn tuổi, ông ta không hề có tình người.

Một tên khác có vết sẹo ở trên mặt trông càng dữ tợn hơn lại nói: “Lão Đường, đừng có đánh chết, còn phải dùng máu của tiểu dã chủng này để cứu cậu chủ, nếu như nó chết rồi thì chủ mẫu sẽ không bỏ qua cho hai chúng ta đâu.”

Lão Đường không thèm để ý chút nào: “Chết thì cứ chết thôi, chết một tiểu dã chủng còn có đứa con riêng là Vương Bác Thần kia mà, máu của nó cũng có thể cứu cậu chủ.”

Tên mặt sẹo cười nói: “Đúng ha, cũng không biết là chủ mẫu nghĩ cái gì, sao lại không cho chúng ta trực tiếp bắt cái thằng con riêng kia về.”

Lão Đường đổ ly cà phê nóng hổi ở trong tay lên trên người Dao Dao.

“A!”

Dao Dao bị đau kêu thảm thiết tiếng kêu thê thảm, không giống như là tiếng người, trên người liền xuất hiện vết bỏng, máu thịt trộn lẫn.

“Súc sinh, mày ngậm miệng lại cho ông.”

Lão Đường đạp Dao Dao ra ngoài đâm vào thân máy bay, Dao Dao bị cái đạp này làm cho ngất xỉu.

“Ông còn không biết thủ đoạn của chủ mẫu nữa à? Chủ mẫu muốn hành hạ hai ba con này cho đến chết, không tin thì ông xem xem, chủ mẫu sẽ còn ra tay với người nhà của Vương Bác Thần, chủ mẫu muốn để Vương Bác Thần tận mắt chứng kiến người nhà của nó chết trước mặt nó.”
 
Chương 637


 

CHƯƠNG 637

Tên mặt sẹo nghĩ đến thủ đoạn của chủ mẫu, không khỏi run lẩy bẩy, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

Mà lúc này.

Ở thành phố Hà Châu.

Vương Bác Thần ngồi trong văn phòng, sắc mặt âm trầm, một câu cũng không nói, nhưng đôi mắt vằn vện tia máu cùng nắm đấm siết chặt đang nổi đầy gân xanh của anh đã bộc lộ sự phẫn nộ trong lòng anh.

Giờ phút này, một Vương Bác Thần luôn nắm chắc phần thắng trong tay, lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vọng, cảm nhận được bất lực.

Con gái đã bị bắt ba tiếng đồng hồ, nhưng mà đến bây giờ vẫn không có bất cứ manh mối nào.

Tất cả các camera đều không có bóng dáng của hai người kia.

Bên phía trường học đã bị khống chế chặt chẽ, nhưng lại không có bất cứ tin tức gì có tác dụng.

Đối phương thấp nhất là võ tông, muốn tránh khỏi camera là chuyện rất dễ dàng.

Hơn nữa, đồng thời điều động hai võ tông có năng lực mạnh như thế, chắc chắn không phải là người đơn giản, tất nhiên đã có âm mưu từ trước.

Rốt cuộc là ai!

Vương Bác Thần hút hết điếu này đến điếu khác, trong ba tiếng ngắn ngủi anh đã hút hết hai gói thuốc lá.

Nếu Dao Dao xảy ra chuyện, cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Ngay cả con gái mình mà cũng không thể bảo vệ tốt, mình còn làm thần chủ để làm gì!

Làm thần chủ cái quái gì!

“Vương Bác Thần, mày có sức chiến đấu mạnh nhất trên thế giới làm cái gì? Một mình trấn giữ đương thời làm cái gì? Ngay cả con gái của mày mà cũng không thể bảo vệ tốt, mày có xứng đáng làm ba không hả?”

Vương Bác Thần tự tát thật mạnh vào mặt mình, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống con người.

“Thần chủ, có manh mối rồi.”

Tư Lam lao vào như điên.

Đôi mắt Vương Bác Thần đột nhiên mở ra, sát khí ngập tràn, soạt một cái, từ trên ghế văn phòng đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tư Lam.

Tư Lam vội vàng nói: “Đã điều tra rồi, trong ba ngày tổng cộng có mười chiếc máy bay tư nhân đến Hà Châu, trong đó có năm chiếc vẫn còn ở Hà Châu, chưa rời đi. Năm chiếc còn lại, một chiếc là của nhà họ Trần ở Tinh Châu, ba chiếc đến từ Kinh Đô, một chiếc đến từ Trung Nguyên. Mà bọn họ muốn đưa công chúa nhỏ đi trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể thông qua máy bay, bởi vì xe quá nguy hiểm, chúng ta đã….”

“Không cần điều tra, đi Kinh Đô.”

Vương Bác Thần lạnh lùng ngắt lời, vừa nghe thấy bên phía Kinh Đô có máy bay tư nhân bay đến, anh gần như có thể chắc chắn, nhất định là người của nhà họ Vương.

Mà trước mắt, chỉ có nhà họ Vương mới có động cơ ra tay với Dao Dao!

Hai ngày trước, Lưu Tuấn đàn áp công ty Hoa Nguyên, bắt cóc Triệu Thanh Hà và Lan Tầm, xem ra Lưu Tuấn đã bị nhà họ Vương lợi dụng.
 
Chương 638


CHƯƠNG 638

Mục đích thật sự của bọn họ là Dao Dao!

Bởi vì, trong cơ thể Dao Dao cũng được kế thừa dị huyết của nhà họ Vương.

Sở dĩ lão già Kim Nguyên kia đến Hà Châu tìm mình, chính là vì để mình trở về, dùng máu của mình cứu đứa con trai sắp chết của Vương Hạo.

Chỉ tiếc là, bọn họ không chiếm được lợi ích gì ở chỗ anh, mới giấu giếm bắt Dao Dao đi.

Sở dĩ Vương Bác Thần dám khẳng định như vậy, ngoài những nhân tố này ra, còn có một nhân tố quan trọng khác.

Đó chính là, cũng chỉ có gia tộc lớn cấp bậc như nhà họ Vương và nhà họ Lưu mới có thực lực một lần điều động hai cường giả cấp bậc võ tông!

Tống kết những nguyên tố này, khả năng của nhà họ Vương và nhà họ Lưu là cao nhất!

Mà trong hai nhà này, cũng chỉ có nhà họ Vương mới có động cơ!

Vương Bác Thần gần như dám chắc chắn, nhất định là người nhà họ Vương phái đến!

Tư Lam há miệng, cuối cùng vẫn không dám hỏi.

Vương Bác Thần nói: “Đi đến nhà họ Vương ở Kinh Đô!”

“Kêu người đi chuẩn bị ba bộ quan tài!”

“Lần lượt viết tên của Vương Kinh Hồng, Vương Hạo, Lưu Tư Kỳ!”

Cả người Tư Lam chấn động.

Thần chủ, quyết định ra tay với nhà họ Vương sao?

Nghĩ đến ngày mai là tiết thanh minh, trong lòng Tư Lam không khỏi run rẩy.

Thần chủ, định mai táng nhà họ Vương vào tiết thanh minh sao!

Tư Lam thận trọng, dè dặt hỏi: “Thần chủ, vì sự an toàn của công chúa nhỏ, tôi đề nghị lúc này lập tức yêu cầu bên kia Kinh Đô ra tay, cứu công chúa nhỏ ra. Tôi sợ chậm trễ sẽ xảy ra chuyện.”

Vương Bác Thần lắc đầu: “Chỉ đánh rắn động cỏ thôi, những người nhà họ Vương kia hận không thể gi3t chết tôi, Lưu Tư Kỳ hận tôi đến xương tủy, lúc này nhất định đã giấu Dao Dao đi, một khi đánh rắn động cỏ, rất có khả năng bọn họ sẽ cá chết rách lưới.”

Đúng vậy, người phụ nữ lòng dạ rắn rết như Lưu Tư Kỳ, chắc chắn có thể làm ra chuyện này.

Vương Bác Thần không dám cược!

Lần đầu tiên anh sợ hãi như vậy!

Một khi ép Lưu Tư Kỳ, Dao Dao sẽ xảy ra chuyện.

Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu, đè sự hoảng sợ trong lòng xuống, nói tiếp: “Lần này, một mình tôi đi đến Kinh Đô, cô không cần đi theo.”

“Thần chủ.”

Tư Lam không cam lòng ngẩng đầu lên nhìn Vương Bác Thần.

“Đây là chuyện của gia đình tôi, tự tôi giải quyết.”

Đôi mắt đen như hố đen của Vương Bác Thần, sâu không thấy đáy, không ai biết được lúc này anh đang nghĩ gì.

Tư Lam không dám hỏi nhiều, chuyện mà một khi thần chủ đã ra quyết định, không ai có tư cách tham gia!
 
Chương 639


CHƯƠNG 639

Hơn nữa, lần này, thần chủ đi đến nhà họ Vương, không chỉ đơn giản là báo thù.

Còn có sự bất bình, kiềm nén mười mấy năm!

Còn có ngọn lửa giận cuồn cuộn đã nhẫn nhịn mười mấy năm!

Còn có sự thù hận ngập tràn phải tự phong tỏa mười mấy năm!!

Còn có phần công đạo mà nhà họ Vương nợ mẹ anh!

Vương Bác Thần, muốn đích thân đi đòi lại!

Anh đã đợi ngày này rất lâu rồi!

Ngày mai là thanh minh, vừa hay dùng nhà họ Vương để bái tế mẹ!!

Để an ủi linh hồn của mẹ ở trên trời!

Lần này, không đơn giản là cứu Dao Dao, không đơn giản là báo thù, anh muốn thay mẹ, vả mặt thật mạnh tất cả người nhà họ Vương!

Anh phải khiến nhà họ Vương, hoàn toàn trở thành trò cười của Kinh Đô!

Anh phải thay mẹ, phát ti3t tất cả sự ấm ức, không cam lòng ngập tràn kia!!

Vương Bác Thần nắm chặt tay!

Vương Kinh Hồng, Vương Hạo, Lưu Tư Kỳ!

Tôi, Vương Bác Thần, đến rồi!

Kinh Đô.

Tiết thanh minh.

Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Vương Kinh Hồng nhà họ Vương, tất cả các gia tộc hàng đầu trong giới nhà giàu đều đến. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhà họ Vương, là gia tộc hào môn cấp bậc cao nhất ở Kinh Đô, ai dám không cho nhà họ Vương mặt mũi?

Hơn nữa, sau khi nhà họ Vương và nhà họ Lưu liên hôn, hai nhà Vương Lưu, đều là thế lực không thể ngăn chặn, mơ hồ xu hướng trở thành gia tộc đứng đầu ở Kinh Đô.

Các gia tộc ở nước R từ khắp mọi miền đất nước đều đặc biệt đến đây, để chúc thọ Vương Kinh Hồng.

Không chỉ giới nhà giàu ở nước R, còn có một vài giới nhà giàu ở nước ngoài.

Nhà họ Sài ở Đông Đảo, nhà họ Trần ở Tinh Châu và các gia tộc khác cũng lần lượt cử đại diện đến.

Bên ngoài cửa lớn nhà họ Vương, quảng trường rộng lớn, đỗ đầy các loại xe sang.

Phóng viên cũng lần lượt quấn lấy những lão đại kia để phỏng vấn, bữa tiệc mừng thọ này, quả thật có thể so sánh với tiệc mừng cấp quốc gia.

Ngoài những ông chủ lớn trong giới kinh doanh, còn có các ông lớn trong cơ quan nhà nước, ông lớn trong giới giải trí.

Đen, trắng, về cơ bản ai có thể đến đều đến, đây chính là sức ảnh hưởng của nhà họ Vương-gia tộc hàng đầu ở Kinh Đô.

“Đó không phải là cậu chủ Sài Kiện của nhà họ Sài ở Đông Đảo sao? Anh ta đại diện nhà họ Sài đến tham gia bữa tiệc mừng thọ sao?”

Có người tinh mắt, nhìn thấy Sài Kiện.

“Cậu Sài Kiện đúng là khiêm tốn, bây giờ chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, hơn nữa bên cạnh còn không mang theo phụ nữ.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top