Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Thần Chủ Ở Rể

Dịch Thần Chủ Ở Rể
Chương 460


CHƯƠNG 460

Tư Lam đập mạnh vào bàn, bàn đột nhiên vỡ nát!

Vài ngày trước, cô ấy còn đặc biệt đến thăm ông Phương và Vương Viên,

Bỏ hết tất cả công việc xuống, điều tra ngay cho tôi, tối hôm đó, là ai đã đến nhà Phương Viên! Trong vòng 5 phút, thần chủ muốn nhận được tin tức!!”

Tư Lam vội vã đến nhà họ Phương, vừa đến nhà họ Phương, nhìn thấy cảnh tưởng đẫm máu, Tư Lam cũng phát điên lên!

Ông Phương chết thê thảm quá đi!

Không nỡ nhìn thẳng!

Dong!

Tư Lam quỳ xuống, nước mắt ứa ra, gầm lên: “Thần chủ, Tư Lam mời chiến!!!”

“Kẻ nào động vào người nhà của anh em tôi, tôi diệt tộc người đó!!!”

Vương Bác Thần quỳ trên mặt đất, thu dọn thi thể của ông Phương, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Anh em của mình, hy sinh mạng sống cho tổ quốc, chôn xương nơi chiến trường, biết rằng sẽ chết nhưng vẫn cứ đi!

Người nhà của cậu ấy đã bị cắt xẻo bằng những cách độc ác như vậy!!

“Ahhhh!!”

Vương Bác Thần ngẩng đầu hết gào thét, lòng đau như cắt.

Hồng Binh!

Xin lỗi!

Tôi đã không bảo vệ được người nhà anh!

Tôi thề, tôi nhất định sẽ tìm được Phương Viên, báo thù cho ba anh, tàn sát toàn bộ gia tộc của kẻ sát nhân!

Nếu không, Vương Bác Thần tôi, không xứng làm Thần Chủ này!

“Thần Chủ, tra ra rồi, là người của Chu Cảnh đã bắt Phương Viên đi rồi!!”

Tư Lam nghiến răng nói.

Vương Bác Thần lẫm liệt đứng lên, khí thế giết người, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, giống như là từ trong địa ngục phát ra: “Lệnh cho Trần Ứng Long triệu tập Huyết Sát Vệ, cùng tôi đi giết người!”

Huyết Sát Vệ là Vương Bác Thần thành lập đầu tiên một đội cảm tử quân, chỉ có 300 người, nhưng lại là tinh nhuệ của những tinh nhuệ, binh đặc chủng trong binh đặc chủng!

Mỗi một người đều là một tông sư!

Bởi vì sức mạnh vô song của họ, nên số lượng người chỉ có ba trăm người.

Hai năm trước, ba nghìn thánh chiến quân ở phương Tây đã giết năm mươi nghìn tinh nhuệ Nước R, không ai có thể ngăn cản họ, đại tướng Nước R dẫn binh lúc đó đã tử chiến sa trường, vẫn không thể ngăn cản ba nghìn thánh chiến quân phương Tây này.

3000 quân thánh chiến này là những đội quân tinh nhuệ nhất của phương Tây, nếu bị chúng giết vào biên giới thì sẽ là một thảm họa.

Tình hình vô cùng khẩn cấp.

Khi đó, Vương Bác Thần, người đang chiến đấu chống lại Đệ nhất đế quốc,

Vương Bác Thần đã đưa ra một quyết định dứt khoát, dẫn ba trăm Huyết Sát Vệ đến, với tỷ lệ số người là một đấu mười người, họ đã giết đến ba nghìn thánh chiến quân tinh nhuệ nhất phương Tây quân lính đều tan rã, không một ai chạy thoát, chặt đầu tất cả!
 
Chương 461


CHƯƠNG 461

Trong trận chiến này, quân Tây khiếp sợ, chạy tán loạn trong gió, đánh tan rã trong năm nghìn dặm. Đệ nhất đế quốc sợ hãi đến nỗi đình chiến cầu hòa!

Và Vương Bác Thần đã trở nên nổi tiếng trong một trận chiến!

Huyết Sát Vệ thậm chí còn vươn danh thiên hạ, và được mệnh danh là đội quân số một thế giới!

Bây giờ, Vương Bác Thần dẫn theo Huyết Sát Vệ canh bước đến nhà họ Chu, có thể thấy Vương Bác Thần tức giận đến mức nào rồi!

300 Huyết Sát, thống trị thiên hạ!

Kẻ ngăn cản tất chết, người chen vào tất vong!

Nước R muôn năm, lòng trung bất diệt!

Kẻ xâm phạm biên giới, dù mạnh cũng giết!

Đây không phải Nước R tự xưng mà là sự đánh giá của cường quốc trên thế giới như Đệ nhất đế chế đối với Huyết Sát Vệ!

Về phía Đệ nhất đế quốc, thậm chí còn có một câu nói sợ hãi rằng “máu ác bất diệt, vĩnh viễn không xâm phạm Nước R” .

Bây giờ, Vương Bác Thần đã triệu tập ba trăm Huyết Vệ, nếu không giết người đến máu chảy thành sông, quyết không thôi!

Kẻ động vào anh em tôi, chết!

Người động vào người nhà anh em tôi, giết!

“Dạ!!!”

Tư Lam hét lên.

“Phẫn nộ” đã không đủ để diễn tả tâm trạng của họ lúc này!

Vào lúc này, bầu trời trên toàn bộ Hà Châu bị bao phủ bởi những đám mây chết chóc, một bầu trời đầy máu!

Lúc này, trên núi Trung Nam, một người già mặc áo đạo sĩ, đang ngồi thiền trên tấm chiếu, hai mắt chợt mở, vội vàng bước ra khỏi lá bùa, nhìn về phía đông nam Nước R, mắt hít lại, trong mắt nổi lên vẻ kinh hãi.

“Giang Nam, lại xảy ra chuyện gì? Sao sát khí ngập trời, màu máu cuồn cuộn ngất trời? Sao sát khí ập đến, lửa giận dồn dập đến Tử Phủ, đây… lẽ nào là đứa trẻ đó sao?”

Người già hít một hơi, nhắm mắt không nói gì.

Ông ấy là người bảo vệ của Nước R, con rồng bảo vệ số phận của Nước R, ẩn mình khỏi thế gian, nhưng bây giờ đã bị dọa đến sợ hãi.

Trong một thời gian ngắn nữa, tỉnh Lâm An, nhà họ Chu, sẽ tổ chức đại thọ 80 tuổi cho ông Chu.

Tất cả những nhân vật có máu mặt đều đã đến để chúc mừng đại thọ cho ông Chu.

Ông Chu này, quả thật là không hề đơn giản.

Nhà họ chu truyền thừa 8 thế hệ, phú mà không quý, đến đời ông Chu, ông 18 tuổi rời khỏi gia tộc, không mang theo một đồng tiền nào, một mình đến Đông Nam Á dốc sức làm lụng. Ông ta lợi dụng thủ đoạn cao siêu, hợp tung liên hoành, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng ở Đông Nam Á, tạo ra một vùng đất trời riêng cho nhà họ Chu.

Ở Đông Nam Á, thành lập đế quốc buôn bán to lớn, thậm chí hình thành độc quyền tại một quốc gia, đến chính quyền cũng không can dự.
 
Chương 462


CHƯƠNG 462

Cho nên có người nói, sự mạnh mẽ của nhà họ Chu, không nằm ở nước R, mà ở Đông Nam Á.

Ở Đông Nam Á, nhà họ Chu có quân đội riêng của mình, có thể thấy được mức độ cường đại.

Mà tất cả điều này, đều là do ông Chu này tạo nên. Tài sản trong nhà họ Chu ở nước R, chỉ là một góc của núi băng mà thôi.

Nhưng mà nhà họ Chu ở trong nước, lại khiêm tốn lạ thường, chỉ là một gia tộc trong 5 tỉnh đạo Giang Nam. Nguyên nhân trong đó thì không ai biết, nghe nói là có người từng âm thầm cảnh cáo nhà họ Chu, dám ở trong lãnh thổ nước R xưng vương xưng bá, diệt cả nhà.

Nhưng cũng có người nói, mấy năm này nhà họ Chu càng ngày càng khiêm tốn, là vì đang sợ hãi Thần chủ.

Đương nhiên, nguyên nhân cụ thể không có ai biết được.

Có người tính ra, tổng tư sản của nhà họ Chu, sợ là đã đạt đến con số kinh người hơn nghìn tỷ, không phải đơn giản là tệ, mà là đô-la Mỹ

Vì vậy, đại thọ 80 của ông Chu, phú hào tụ tập, quyền quý đầy sảnh đường.

Nhà họ Chu, là đầu rồng của giới kinh doanh Giang Nam, điểm này, không có ai dám phủ nhận.

Đây cũng là lý do vì sao một câu nói của Chu Cảnh, liền có thể khiến cho hai vị ông lớn của Thương hội đạo Giang Nam đích thân đến Hà Châu.

Nếu như nhà họ Chu chỉ là một phú thương của Giang Nam, Hồ Tông Kỳ và Trần Hiểu Sinh để ý tới Chu Cảnh mới lạ.

“Tư Lam, cô dẫn đội thủ ở đây, Trần Ứng Long, cậu theo tôi vào trong.”

Vương Bác Thần lúc nói lời này, hai tay ở phía sau lưng, bởi vì phẫn nộ, mà run nhè nhẹ!

Hôm nay, anh muốn xem xem, nhà họ Chu, có thể một tay che trời hay không!

Hôm nay, hắn muốn hỏi thử nhà họ Chu, dao của Vương Bác Thần anh, có phải đã không đủ sắc bén, chém không hết đầu của người nhà họ Chu hay không!

Trên quảng trường bên ngoài trang viên Chu Thị, đậu đủ loại xe sang trọng.

Trước cửa trang viên, thậm chí có 8 quân cảnh súng gác vai, đạn lên nòng đứng canh gác.

Mắt nhìn toàn bộ 5 tỉnh đạo Giang Nam, cũng chỉ có nhà họ Chu mới có mặt mũi như vậy.

Bên ngoài, phóng viên vây kín, không ít nữ minh tinh đang chỉnh tóc tạo dáng, âm thanh ỏn ẻn cùng với một số phú nhị đại, quay đầu chẳng thèm ngó tới những người khác, tiến vào trang viên, thần sắc vô cùng ngạo mạn.

Một cái đại thọ 80 của ông Chu, vậy mà còn được mấy người này coi trọng hơn so với hiện trường lễ trao giải Kim Tượng của giới giải trí .

Cửa ra vào trang viên Chu thị, phủ lên thảm đỏ dài mấy chục mét, xấp xỉ có thể so với thảm đỏ sàn catwalk Cannes rồi.

Còn có một số sao nữ ở lì trên thảm đỏ không đi, bị người khác mạnh mẽ kéo đi, mất mặt lớn.

Vương Bác Thần biểu tình lạnh lùng, đi qua.

Trần Ứng Long rớt lại phía sau, gắt gao đi theo.

Không ít người ngẩn người.

Hai người này là ai vậy, cũng dám đi thảm đỏ?

Cái người phía trước trái lại anh Kiện, ăn mặc bủn xỉn như vậy, vậy mà bước lên thảm đỏ, thật là to gan.

Nhất là cái người phía sau, còn vác theo một cây đao, còn mặc một thân đồ giặt tới mức đổi màu trắng, tựa như hai kẻ đần vậy.
 
Chương 463


CHƯƠNG 463

Không phải là chạy ra từ bệnh viện tâm thần nào đấy thứ?

Quần áo trên người Vương Bác Thần mặc dù là bỏ ra chừng 3 triệu, nhưng tuyệt đối không quan hệ với keo kiệt bủn xỉn.

Chẳng qua hôm nay đến nơi này, ai mà không phải là một thân đồ nhãn hàng nổi tiếng được đặt làm riêng cơ chứ? Không có nền tảng 30 triệu thì mua không được.

So sánh với mấy người này, nói là keo kiệt bủn xỉn cũng là nói được.

“Nào, hai người là ai vậy, thảm đỏ là là nơi mà những người nghèo kiết hủ lậu như mấy người có thể đi hả? Mau chóng biến ra, chó ngoan không cản đường. Thật là xúi quẩy, hai cái tên ăn mày cũng dám đoạt danh tiếng của ta.”

Vương Bác Thần đang muốn đi vào, nữ minh tinh đang muốn đi thảm đỏ ở phía sau kia không đi nữa trực tiếp quát lớn.

“Chao ôi, người nghèo ở nơi nào tới vậy, chạy đến đây cọ lưu lượng, muốn nổi tiếng muốn điên rồi à.”

“Sau lưng mang đao cứ như hai tên ngốc vậy, trong mũi heo còn nhét thêm hành tây ngươi cho rằng là voi à?”

“Hiện tại người ngu ngốc thật nhiều, không biết đây là nơi nào hả?”

“Bảo vệ đâu? Còn không mau đêm hai tên nghèo kiết xác này lôi xuống dưới.”

Những người xung quanh anh một câu tôi một câu, rất là căm phẫn. Đó là thảm đỏ mà nhà họ Chu chuẩn bị mà, hiện tại cư nhiên lại bị hai tên ăn mặc bủn xỉn cướp danh tiếng, đều không vừa ý rồi.

Ở phía bọn họ xem ra, nơi này là chuẩn bị cho bọn họ, là buổi biểu diễn dành riêng cho các nàng!

Giống như hai tên quỷ nghèo này, căn bản không có tư cách đi thảm đỏ.

Nghe thấy mấy âm thanh này, vị nữ minh tinh kia càng thêm không khách khí rồi, chỉ vào Vương Bác Thần mắng: “Anh điếc à? Tôi lặp lại lần nữa cho anh? Anh giả bộ cái gì? Mau chóng cút xuống cho tôi, đây không phải là nơi mà anh có thể tới.”

“Hai tên quỷ nghèo, cũng dám cướp danh tiếng của tôi, thật là to gan quá mà!”

Vương Bác Thần đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói: “Cửa lớn ở đây, cô đi được, chúng tôi không đi được?”

Cái gì? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Còn dám phản bác tôi?

Nữ minh tinh lập tức giận dữ, trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này nếu cứ như vậy mà bỏ qua, sẽ khiến cô ta rất mất mặt, hầm hầm nói: “Anh vậy mà dám nói với tôi như vậy! Anh vậy mà không biết Chung Diễm Phương tôi? Tôi ra lệnh cho anh, bây giờ, tức khắc, lập tức, quỳ xuống xin lỗi tôi!!”

“Cút!”

Vương Bác Thần lạnh lùng quát, bước chân không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước.

Chung Diễm Phương sững sờ.

Cái tên quỷ nghèo kiết xác này, vậy mà dám kêu cô ta cút?

Cô ta chính là một trong Tứ đại Hoa Đán mới được trọng năm nay!

Nhân khí cùng lưu lượng đều là nhất lưu!

Năm nay trong 10 bộ phim phim chiếu mạng hot, có 3 bộ là cô ta diễn chính!!
 
Chương 464


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 465


CHƯƠNG 465

Mỗi một chiếc, giá bán 270 tỷ trở lên!

Mà ở nước R, chỉ có 1 chiếc, chủ nhân của nó, chính là đệ nhất hào môn của Đông Đảo, đại thiếu gia nhà họ Sài – Sài Kiện!

“Trời ạ, cậu Sài tới rồi!”

“Nam thần của tôi đó, tôi muốn xĩu rồi!”

“Má ơi, Siêu xe Lykan, đây chính là ký hiệu của Cậu Sài sao!”

Tất cả mọi người, toàn bộ đều vây xung quanh, hơn mười người bảo vệ mặc đồ đen hung thần ác sát, lập tức tản ra, không cho người khác tới gần.

Một thanh niên anh Kiện mặc bộ vest màu hồng từ trên xe xuống, đeo kính râm, nhìn qua vô cùng lả lơi.

“Cậu Sài tới rồi, khẳng định sẽ ra mặt giúp Chung Diễm Phương, hai người kia chết chắc rồi!”

“Đúng vậy, đắc tội ai không được, cư nhiên đắc tội độc sủng của cậu Sài, cái này chính là chán sống rồi, ngại mệnh dài mà.”

“Đáng tiếc ghê, tuổi còn trẻ, mà muốn chết rồi.”

“Hứ, ai mướn hắn đánh độc sủng của cậu Sài?”

Rất nhiều người nhìn về phía Vương Bác Thần, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Có người lộ ra ánh mắt thương hại.

Có người châm chọc.

Có người khinh thường.

“Anh Kiện, sao anh giờ mới tới, em sắp bị người ta đánh chết rồi, anh phải báo thù cho em.”

Chung Diễm Phương bụm mặt, bĩu môi, khóc như mưa, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như đang làm nũng.

Cái âm thanh nhu mềm kia, trực tiếp đánh vào nơi mềm mại của đàn ông, quả thực là một yêu tinh, chỉ cần nghe thanh âm, liền khiến xương cốt toàn thân người nghe đều mềm nhũn.

Sài Kiện vừa nhìn dấu tay trên mặt Chung Diễm Phương, lập tức đau lòng ôm lấy Chung Diễm Phương, giận dữ nói: “Ai dám đánh người phụ nữ của anh, không cần mạng nữa à?”

Chung Diễm Phương vẻ mặt độc ác chỉ vào Vương Bác Thần và Trần Ứng Long, vô cùng oán hận nói: “Anh Kiện, người ta là bị 2 tên này đánh nè, anh nhất định không được bỏ qua cho họ, em muốn bọn họ chết!”

Sài Kiện đau lòng muốn chết, anh ta và Chung Diễm Phương ở bên nhau mới mấy tháng, còn chưa chơi đủ đâu.

Huống chi, Chung Diễm Phương hiện tại là đàn bà của anh ta, đánh Chung Diễm Phương, chính là không cho anh ta mặt mũi, vả vào mặt anh ta!

Hừ lạnh nói: “Khốn nạn! Muốn chết sao?”

“Dám đánh người phụ nữ của tao, tao hạn cho tụi mày trong vòng mười giây, quỳ xuống xin lỗi bảo bối của tao, không thì, tao muốn mạng của tụi mày!”

Chung Diễm Phương đã hận Vương Bác Thần đến tận xương tủy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Kiện, kêu bọn họ quỳ xuống, sau đó cắt luôn tứ chi của bọn họ đi!”

Sài Kiện hừ lạnh nói: “Có nghe thấy chưa? Lập tức quỳ xuống dập đầu nhận sai, rồi đánh gãy tứ chi của bọn mày, chuyện này coi như bỏ qua! Còn không mau quỳ xuống bò qua đây cho tao!”
 
Chương 466


CHƯƠNG 466

Nhưng mà, lời này vừa nói ra, lại khiến cho anh ta hết sức khó xử, bởi vì hai người kia, giống như căn bản không nghe thấy lời anh ta nói, vẫn còn đi tới.

Cái này lại chọc tức điên Cậu Sài, khiến mặt anh ta không nhịn được, nộ khí xung thiên nói: “Đứng lại! Nghe không hiểu lời tao nói à? Lập tức bò qua đây cho tao, quỳ xuống, xin lỗi, để cho người của tao đánh gãy tứ chi của tụi mày!”

Nhưng mà, bước chân của Vương Bác Thần lại như cũ chưa từng dừng lại.

Sài Kiện sững sờ!

Xem lời nói của mình như gió thoảng bên tai?

Dám không nể mặt?

Trước mặt nhiều người như vậy, đối phương lại xem anh ta như không khí!

Không có gì, so với bỏ qua càng làm cho người ta cảm thấy nhục nhã hơn!

Sắc mặt của Sài Kiện âm trầm vô cùng, lập tức đem người đuổi theo, trực tiếp chắn trước mặt của Vương Bác Thần, vây hai người nước chảy cũng không lọt.

“Cút!”

Vương Bác Thần lúc này mới dừng bước, nhàn nhạt nói: “Không ai, dám cản đường của tôi!”

Hửm?

Anh ta nói cái gì?

Mọi người lộ vẻ sững sờ, trợn mắt há mồm nhìn Vương Bác Thần.

Nói chuyện với cậu Sài như vậy?

Sợ chết không đủ nhanh à?

Quá ngông cuồng rồi!

Ngông cuồng đến không ai bì nổi!!

Coi trời bằng vung!

Vậy mà đến cả cậu Sài, cũng không để trong mắt!

Ai cho anh ta cái gan, nói câu này vậy?

“Tên mất não này ở đâu ra vậy, đến cả cậu Sài cũng không biết!”

“Anh ta triệt để chọc giận cậu Sài rồi, nếu lúc nãy anh ta làm theo lời cậu Sài nói, quỳ xuống dập đầu trước, mặc dù nói sẽ bị đánh gãy tứ chi, nhưng ít ra còn giữ được mạng. Bây giờ, đắc tội chết với cậu Sài rồi, cậu Sài sẽ không để anh ta sống đâu.”

“Trước tiên là xem cậu Sài như không khí, cái này đối với Cậu Sài mà nói là sự nhục nhã cực kỳ to lớn. Bây giờ, lại nói những lời ngoan cố với Cậu Sài, tôi thấy anh ta đất vàng đã chôn tới nơi cổ rồi!”

“Hừ hừ, ai bảo anh ta cuồng vọng như vậy. Vốn là anh ta cướp danh tiếng của Chung Diễm Phương, quỳ xuống xin lỗi cái là xong rồi, nhưng anh ta chết đẹp không muốn, lại dám đánh Chung Diễm Phương. Hiện tại, càng là cuồng vọng vô cùng, ngay cả cậu Sài cũng không để trong mắt, anh ta không chết, ai chết?”

Người ở bên cạnh lạnh nhạt nói.

Bọn họ chưa từng gặp qua, người muốn chết như vậy.

Đây là đang chạy đi đầu thai à?

Những lời nói xung quanh, truyền vào trong tai của Sài Kiện, không thể nghi ngờ phần nhục nhã từ việc Vương Bác Thần bỏ qua anh ta này, càng là thêm một mồi lửa.
 
Chương 467


CHƯƠNG 467

Hôm nay, nếu như để cho thằng nhóc này sống sót, Sài Kiện hắn, sau này còn lăn lộn như thế nào?

Trên gương mặt Sài Kiện hiện lên một tia âm lãnh, ánh mắt như là độc xà nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần, u ám nói: “ Mày chết chắc rồi, tao, là người mà cả đời mày cũng không thể đắc tội! Hôm nay, tao sẽ cho mà biết được, có một số người, một câu nói liền có thể lấy mạng của mày, là người không thể gây chuyện! Mọi người lên cho tao, phế nó, ném trên đường cái, tao muốn đích thân cán chết nó!!”

Sài Kiện vô cùng tàn nhẫn nói.

Cùng thời điểm đó, những tên bảo vệ kia của anh ta ùa lên, ra tay tàn nhẫn, muốn phế Vương Bác Thần.

“Ai, thật là tìm chết mà, đây chính là hậu quả chọc giận cậu Sài, cậu ta đến 5 giây cũng không kiên trì nỗi, sẽ bị đánh đến tàn phế!”

“Cậu Sài lần này thật sự là động sát tâm rồi, hôm nay không đích thân đem thằng nhóc kia giết chết, mặt mũi cậu Sài tìm không được nữa.”

“Dám làm cậu Sài tức giận, chết cũng chết không tốt đẹp.”

“Thằng nhóc vô tri, cứ coi như cậu Sài giết cậu ta, cũng không có chuyện gì, một cú điện thoại liền có thể dọn dẹp. Vì để ra vẻ mà chôn luôn mạng mình, cần gì chứ.”

Vô số người lắc đầu thở dài, có chút không đành lòng nhìn cảnh tượng máu me tiếp theo.

“A—“

Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Chung Diễm Phương mặt lộ nụ cười, ôm cánh tay Sài Kiện, ỏn ẻn tức giận nói: “Dám đắc tội anh Kiện của tôi, đây chính là kết cục!”

Nghe tiếng kêu thảm thiết sởn hết cả gai ốc, những người bên cạnh da đầu đều run lên.

Đây là sống sờ sờ bị phế mất đó.

“A! Cánh tay của tôi!”

“Chân, chân của tôi!”

Ngay sau đó cứ một lại một âm thanh thảm thiết truyền ra ngoài, mọi người lập tức phất giác không được bình thường, sắc mặt đột biến.

Đột nhiên chứng kiến, mười mấy người bảo vệ kia, toàn bộ đều ngã trên đất, cánh tay và chân đều bị gãy mất rồi!

Hít hà! Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tất cả mọi người, sắc mặt đại biến!

Trở nên trắng bệch, mặt không chút máu!

Người bị phế, lại là mười mấy bảo vệ của Cậu Sài!

Người động thủ, vậy mà chỉ có một người, đó chính là cái người đeo đao sau lưng kia!

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì, hai tay của thanh niên kia, còn đang cắm trong túi quần, hai mắt nhìn chằm chằm cửa lớn của nhà họ Chu!!

Anh ta, vậy mà đến cử động cũng không cử động một chút nào!!

Đây, làm sao có thể!!

Người mang đao trên lưng, chỉ với một người, trong nháy mắt đã phế hết mười mấy người bảo vệ!!

Những người bảo vệ kia của cậu Sài, nghe nói, đều là thuê từ Đệ nhất Đế quốc , đều là bộ đội đặc chủng đỉnh cấp giải ngũ từ trên chiến trường!
 
Chương 468


CHƯƠNG 468

Mỗi một người, đều là sự tồn tại của cấp độ binh vương đó!

Hiện tại, vậy mà bị người con trai mang đao kia, với sức một người phế sạch hết!

Cả 5 giây cũng chưa tới!!

Trần Ứng Long như là Ma Thần, ánh mắt lạnh lùng, hàm ẩn sát khí: “Tướng chủ trước mặt, ai dám làm càn, giết!”

Đáng sợ!

Hoảng hốt!

Đây, là chiến lực của đẳng cấp thế nào chứ!!

Một người, vậy mà trong thời gian không tới 5 giây, đem mười mấy bảo vệ cấp bậc binh vương của cậu Sài, toàn bộ đánh cho phế hết!!

Không dám tin tưởng!

Khó mà tưởng tượng!!

Những nữ minh tinh kia, một đám khiếp sợ đến há to miệng, thậm chí có thể nhét hai quả trứng vào!

Vừa nãy, không có người xem trọng Vương Bác Thần, cho rằng anh ta chết chắc rồi.

Nhưng mà hiện tại, một màn kinh hãi này, khiến bọn họ toàn bộ đều nói không ra lời rồi!

Đến cả bảo vệ của cậu Sài, đều phế cả rồi!

Ai còn dám lắm miệng!

Nhưng mà, thù này, kết đến chết rồi, không chết không thôi!

Đây là trực tiếp lấy đế giày thối, đập lên mặt cậu Sài mà!

Lần này, phiền toái lớn hơn rồi!

Cứ cho là người mang đao sau lưng cường hãn như vậy, nhưng cậu Sài, đó là người nhà họ Sài, là người thừa kế của hào môn đỉnh cấp ở Đông Đảo đó!

Phế hơn mười mấy bảo vệ, đối với Cậu Sài mà nói thì không sao cả, nhưng hai người trẻ tuổi kia, đây là đắc tội với toàn bộ nhà họ Sài rồi!

Ra tay với người thừa kế nhà họ Sài, đó chính là kẻ địch của nhà họ Sài!

Đắc đội nhà họ Sài, ngươi có thể đánh hơn nữa thì cũng có tác dụng gì? Chỉ là tiền cũng có thể đem ngươi đập chết! Huống chi, nhà họ Sài với tư cách hào môn đỉnh cấp, không chỉ có tiền nhiều!

Còn có quyền thế không gì sánh kịp!

Cho dù bạn là Đại Tông Sư, nhưng trước mặt nhà họ Sài cũng không có tác dụng!

Người ta bỏ chút tiền, tùy tiện liền có thể tìm đến Đại Tông Sư, Chiến tôn cường đại hơn so với Đại Tông Sư, đều không thể nói nổi!

Mà nghe nói, nhà họ Sài bình thường nuôi hai vị Chiến tôn!!

Võ Giả, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Võ Tôn, đây là phân chia thực lực của giới võ đạo. Phải biết rằng, cả năm tỉnh đạo Giang Nam, cũng là chỉ có 3 vị Đại Tông Sư, mà Võ Tôn, thì chỉ có một người!

Nếu như đem Đại Tông Sư so sánh với học sinh tiểu học, vậy Võ Tôn, chính là học sinh cấp 3, còn là học sinh thể dục!

Có thể tưởng tượng được, Võ Tôn, thực lực cường đại biết bao!!

Nhưng mà nhà họ Sài, bình thường vậy mà nuôi 2 vị Võ Tôn!
 
Chương 469


CHƯƠNG 469

Người đàn ông lưng mang đao kia, mặc dù đánh phế bảo vệ của Cậu Sài, nhưng không có người cảm thấy may mắn cho anh ta.

Ngược lại, chỉ cảm thấy sự sợ hãi cực sâu!

Lần này, hai người kia, không chỉ phải chết, đến tro cốt cũng sợ là muốn bị tung lên! Với lại, còn sẽ liên lụy người nhà, làm không tốt chính là cả nhà chết hết! Cả nhà chết hết!”

“Mẹ nó, mày triệt để đắc tội tao rồi! Tao muốn mày chết!! Tao đâm chết mày!”

Ngay lúc này, chiếc siêu xe Lykan kia đã được phát động!

Mọi người sợ hãi cả kinh!

Vội vàng lùi xa!

Cậu Sài điên rồi!

Anh ta muốn tông chết hai người này!

Sài Kiện mặt mũi đầy dữ tợn, hai mắt đỏ tươi!

Hôm nay, anh ta vậy mà ở chỗ này thảm bại rồi!

Anh ta ở đây, bị người ta đánh vào mặt rồi!

Lần này, anh ta phải tìm lại!!

Nếu không, Sài đại thiếu gia anh ta, sẽ trở thành trò cười!

Hai người kia, bắt buộc phải chết!

Sài Kiện điên cuồng giẫm chân ga, động cơ siêu xe Lykan bộc phát tiếng gầm rú!

Những người xung quanh, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn!!

Phải biết là, siêu xe Lykan trăm mét thời gian gia tốc chỉ 2,7 giây!!

Bây giờ Cậu Sài cực kỳ điên cuồng, nếu bị đụng phải, trực tiếp sẽ bị đụng thành đống cặn bã!

Có người sợ tới mức nhắm hai mắt lại, không dám xem một màn tàn nhẫn kia.

Rầm rầm rầm!

Siêu xe Lykan hung hăng đụng tới!

Trực tiếp chính là muốn mạng người đi!

Chết chắc rồi!

Hai người này lần này chết chắc rồi!

Anh cho dù có thể đánh giỏi nữa, cũng không có khả năng trốn được!

Càng không có khả năng cản lại được!

“Tìm chết!”

Bỗng nhiên, một tiếng hét to, như sấm rền nổ vang, thật sự khiến lỗ tai mọi người ong ong!

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một màn dọa chết người!

Một màn này, khiến bọn họ cả đời không quên!

Một màn này, bọn họ chứng kiến được rồi, cái gì, mới là kẻ mạnh chân chính!

Bọn họ chỉ nhìn thấy được, người mang cây đao sau lưng kia, hai chân trước sau mở thành hình vòng cung, vậy mà hai tay gắt gao chống đỡ lấy chiếc siêu xe Lykan đụng tới với tốc độ phóng nhanh như bay, hai chân trên mặt đất không ngừng trượt.
 
Chương 470


CHƯƠNG 470

Ngay sau đó, liền nhìn thấy người lưng mang đao kia, quát lớn một tiếng, chân sau chấn động, mặt đất lập tức vỡ ra, vậy mà trực tiếp hõm vào, cứ như là mọc từ bên trong, bất luận Cậu Sài tăng tốc siêu xe Lykan như thế nào, cũng không chút nhúc nhích.

“Làm, làm sao có thể như vậy được?”

“Như vậy… còn là người sao?”

“Con mẹ nó tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy? Tôi đang nằm mơ sao?”

Tất cả mọi người đều bị dọa sợ.

Đây là loại sức mạnh mạnh mẽ cỡ nào vậy?

Nếu nói một lực sĩ có thể nhấc được một chiếc ô tô thì bọn họ tin, nhưng đó là chiếc siêu xe Lykan đang chạy với tốc độ cao.

Một ngôi sao võ thuật nuốt nước miếng, nói bằng giọng run run: “Lúc trước anh Châu Phong nâng một chiếc xe ô tô trước mặt, kéo hai chiếc xe tải chất đầy hàng đi được 100 mét! Anh Châu Phong đã là Đại Tông Sư, chẳng lẽ người này còn mạnh hơn cả anh Châu Phong sao?”

Một vị đạo diễn trung niên hạ thấp giọng nói: “Không sai, chiếc xe ô tô con mà Châu Phong nhấc lên kia nặng 1.5 tấn, cậu ấy đi được 100 bước, giữ được trong vòng ba phút! Châu Phong đã từng nói sức mạnh của Đại Tông Sư nằm trong khoảng 1000- 1500 kg, lúc bùng nổ sẽ càng mạnh hơn, sức mạnh khi bùng nổ của mỗi vị Tông Sư là không giống nhau, sức mạnh của cậu ta khi bùng nổ toàn bộ là vào 2000 kg. Nhưng cho dù là như vậy thì cũng không thể nào ngăn cản được. Gia tốc ban nãy của cậu Sài đã vượt qua 200 chưa?”

Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy thì bọn họ nhất định sẽ không tin vào cảnh tượng này.

Giống như đang nằm mơ vậy!

Nhưng hiện giờ điều đó đang xảy ra vô cùng chân thật ngay trước mắt bọn họ.

Người đàn ông mang đao đó còn đáng sợ hơn Đại Tông Sư!

“Có sức mạnh còn đáng sợ hơn Đại Tông Sư? Không lẽ chính là Võ Tôn?”

Một ngôi sao võ thuật nói ra hai chữ này nhưng nhiều người không hiểu. Anh ta liền giải thích: “Trong giới võ thuật của chúng ta, dựa vào thực lực để phân chia thành các cấp như Võ Giả, Võ Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Võ Tôn, Võ Tông, Võ Vương. Bên trên những cấp đã nói ở trên vẫn còn những đẳng cấp khác, nhưng đó không phải là thứ mà tôi có thể hiểu được cặn kẽ, bởi vì tôi vẫn chưa đủ tư cách.”

“Hiện giờ người có cấp cao nhất chính là thần chủ, anh ta cũng là một đỉnh cao về lực chiến đấu trên thế giới, sau đó chính là Chiến thần. Thực lực của người này rõ ràng thấy anh ta không thể chỉ là một Đại Tông Sư, vậy nên tôi đoán, có thể ông ta chính là Võ Tôn! Cả Giang Nam Đạo chúng ta chỉ có một vị Võ Tôn, đó chính là Phó tổng trấn thủ của Giang Nam chúng ta, Đường Kế Chương!”

Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi!

Bọn họ đã nghe hiểu và chỉ càng cảm thấy đáng sợ hơn!

Trước đây bọn họ cho rằng, Đại Tông Sư là một sự tồn tại đỉnh cao, bởi vì năm tỉnh ở Giang Nam Đạo, dân số mấy trăm triệu người chỉ có tổng cộng ba vị Đại Tông Sư.

Mà Võ Tôn lại còn mạnh hơn cả Đại Tông Sư.

Người kia có thể ngăn được hai chiếc xe đua Lykan, tốc độ hơn 200.

Không lẽ đây chính là thực lực của Võ Tôn sao?

Đáng sợ!

Mà lúc đó, Sài Kiện cũng giật mình sợ hãi, anh ta cố đạp chân ga nhưng chiếc xe không hề chuyển động.

“Không, không thể nào! Đến Võ Tôn còn không làm được, tôi, tôi rốt cuộc đã đắc tội với người gì thế này!”
 
Chương 471


CHƯƠNG 471

“Người này nhất định thuộc hàng Võ Tôn trở lên, không lẽ anh ta chính là Võ Tông sao? Cái người trẻ tuổi kia không biết là ai? Làm sao có thể có một cường giả bảo vệ anh ta như vậy chứ?”

Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Sài Kiện đã không kìm chế được sự run rẩy!

Trong nhà anh ta có hai vị Võ Tôn, anh ta hiểu rõ hơn ai hết về giới võ đạo!

Anh ta biết rõ, chắc chắn Võ Tôn không thể làm được đến mức như vậy.

Bởi vì sau khi trở thành Võ Tôn, ở nước R có một phân cấp riêng, Chiến tướng.

Nếu dưới Võ Tôn thì không có tư cách có được danh xưng đó.

Anh ta nhớ, hai vị Võ Tôn trong nhà đã từng nói với anh ta rằng, nếu gặp được Võ Tông ở cấp bậc chiến tướng thì tốt nhất là không nên đắc tội.

Nếu đắc tội phải, đối phương không bằng lòng tha cho thì chỉ có một con đường chết.

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán anh ta, sau lưng anh ta cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Vô vàn suy nghĩ lóe lên trong đầu anh ta, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một nụ cười xấu xa trên gương mặt của Trần Ứng Long.

Một giây sau, anh ta cảm thấy chiếc xe đang bay thẳng lên cao, sau đó là trời đất quay cuồng rồi đập mạnh xuống đất.

Rầm!

Trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, người đàn ông mang đao kia nhẹ nhàng vứt chiếc xe đua đi.

Shhh!

Đám đông cùng há hốc mồm kinh ngạc!

Lúc trước vị đạo diễn kia có nói, Châu Phong đứng trước mặt mọi người nâng chiếc xe con nặng 1.5 tấn đi 100 bước. Mặc dù đúng là tin thật nhưng dù sao bọn họ cũng không được tận mắt nhìn thấy, cũng không cảm nhận được sự đáng sợ đó.

Nhưng hiện giờ bọn họ tận mắt nhìn thấy người đàn ông mang đao kia không những ngăn được chiếc xe đua Lykan, tốc độ hơn 200 và còn nhẹ nhàng ném nó ra xa mấy trăm nét. Cảm giác chấn động này thật sự đã lên đến đỉnh điểm!

Cảm giác chấn động và sợ hãi giống như người cổ đại nhìn thấy máy bay vậy.

Giống như trời sập đất tan, làm mọi người sợ mất mật.

Hơi thở của Trần Ứng Long hơi hỗn loạn, hai tay run rẩy đến mức hơi tê liệt, vì dù sao việc ngăn được chiếc xe đua Lykan tốc độ hơn 200 vừa nãy khó hơn việc nhấc chiếc xe con, đi bộ 100 bước rất nhiều.

Dù sao bản thân cũng không đáng sợ như ba vị chiến thần kia, nếu ba vị chiến thần vô song kia có một người ở đây thì vừa rồi cũng có thể đá tung.

Mặc dù bản thân cũng thuộc hàng Võ Vương, nhưng để bước thêm một bước, trở thành võ hoàng, dành được danh hiệu chiến thần thì vẫn còn một con đường rất dài cần phải đi.

Một bước này không dễ gì mà đi được.

Trần Ứng Long không phải là Võ Tôn như vị đạo diễn kia suy đoán, càng không phải là Võ Tông cấp bậc chiến tướng mà còn cao hơn Võ Tông một bậc, Võ Vương.

Trong quân đội, Võ Vương được vinh dự gọi là Chiến vương.

Còn Trần Ứng Long được quốc chủ đích thân phong tặng danh hiệu, Trấn Bắc Vương!

Là một trong bốn đại chiến vương bên dưới thần chủ.
 
Chương 472


CHƯƠNG 472

Chỉ thấp hơn một bậc so với tam đại chiến thần.

Đương nhiên, với những người bên ngoài giới võ đạo thì sẽ không hiểu rõ về tất cả những thứ này.

Lúc này, ánh mắt những người khác nhìn về phía Trần Ứng Long giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.

Tất cả mọi người đều bị dọa cho hồn vía lên mây.

Không ít người bị khí thế của Trần Ứng Long làm cho chấn động, vô thức lùi về sau mấy bước.

Ban nãy những người nói mấy câu châm chọc mỉa mai, lúc này lại càng sợ, sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ hy vọng bản thân không bị chú ý đến.

Hiện giờ, không ai quan tâm đến việc Sài Kiện sống hay chết, chỉ hi vọng hai người kia đừng gây phiền phức cho mình.

Trần Ứng Long càng không thèm để ý đến loài chó chết như Sài Kiện, mà đi về phía Chung Diễm Phương.

Chung Diễm Phương đã bị dọa đến mức mặt cắt không giọt máu, cả khuôn mặt chỉ còn vẻ kinh hãi.

Cô ta ngồi bệt xuống đất, đến khóc cũng không dám khóc.

Bốp!

Trần Ứng Long cho Chung Diễm Phương một cái bạt tai, vẻ mặt mang theo sự hung dữ, lạnh lùng lên tiếng: “Cô cũng chỉ là một con hát, ai cho cô cái gan dám xúc phạm đến tướng chủ!”

Lúc trước còn có không ít người hùa vào với Chung Diễm Phương, nhưng bây giờ ai cũng sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa cô ta.

Cái tát này làm gãy một nửa số răng của Chung Diễm Phương, cô ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, sợ hãi không yên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi anh, xin lỗi anh, là tôi có mắt như mù, về sau tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi đi mà!”

Là người dẫn đầu trong bốn tiểu hoa đán, là nữ ngôi sao đang nổi tiếng, hiện giờ Chung Diễm Phương chẳng còn chút khí thế hùng hổ bức người như vừa nãy nữa, thứ duy nhất cô ta còn lại là sự khiếp sợ.

Cô ta sợ đến mức tè cả ra quần.

“Cô là cái thá gì chứ, còn không đủ tư cách để quỳ bái tướng chủ đâu!”

Trần Ứng Long giẫm một chân xuống, hai chân của Chung Diễm Phương lập tức gãy lìa. Chung Diễm Phương còn chưa kịp la hét thì Trần Ứng Long đã đánh tiếp hai đòn, đánh gãy hai cánh tay của cô ta.

Vừa nãy Vương Bác Thần chỉ đi tới trước mặt cô ta mà cô ta kiên quyết không tha đòi Vương Bác Thần phải quỳ xuống. Sau khi Sài Kiện xuất hiện lại càng huyênh hoang hơn, đòi chặt gãy tứ chi của Vương Bác Thần, đúng là không còn gì độc ác bằng.

Bây giờ Trần Ứng Long sẽ thỏa mãn cô ta.

Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Vương Bác Thần ngập trong sợ hãi.

Bọn họ liên tục phỏng đoán, không biết người thanh niên trẻ tuổi kia rốt cuộc có thân phận gì? Có lai lịch thế nào mà được một cường giả như vậy bảo vệ.

Nhưng từ đầu đến cuối, Vương Bác Thần không hề quay đầu lại, chỉ nhìn chăm chú vào tấm bảng trước cổng lớn nhà họ Chu, đề hai chữ như rồng bay phượng múa- Chu phủ.

Tự nhiên Vương Bác Thần lạnh lùng hét lên một tiếng: “Đưa đao đây!”

Trần Ứng Long vội vàng lấy cây đao trên lưng, dâng bằng hai tay.

Vương Bác Thần cầm lấy cây đao, rút xoẹt một cái, nhảy lên chém thẳng vào cửa lớn của nhà họ Chu, vô cùng bá đạo, một đao chém rơi cánh cửa.

Ầm!

Âm thanh rất lớn làm tất cả mọi người suýt nữa tè ra quần.
 
Chương 473


CHƯƠNG 473

Bọn họ đang nhìn thấy cái gì thế này.

Nhát đao lóe lên ánh sáng đỏ như máu, giống như Nhiếp Phong uống máu múa đao điên cuồng trong phim truyền hình “Hùng Bá Thiên Hạ”, một đao đó đã chém đứt cánh cửa lớn của nhà họ Chu.

Đây, đây là sức mạnh gì thế này!

Ánh sáng màu đỏ máu lóe lên từ thanh đao chính là đao mang thường nói tới trong truyền thuyết sao?

Trong thực tế làm sao có sự tồn tại thế này được chứ?

Thế này có còn là người không?

Chỉ một nhát đao mà chém cánh cửa lớn nhà họ Chu ra tan tành.

Đây chính là cường giả của giới võ đạo sao?

Gần như tất cả mọi người đều bị nhát chém vừa rồi làm cho ngã ngồi ra đất.

Cảnh tượng này giống như một cơn ác mộng, khiến bọn họ hoảng hốt, sợ hãi.

“Tôi, tôi đã từng nghe Châu Phong nói, một số cường giả trong thế giới võ đạo vô cùng đáng sợ, chỉ dùng một quyền đã có thể đánh chết một con voi! Nếu trong tay có binh khí thì một chiếc xe tăng cũng có thể đánh gẫy! Trước đây tôi không tin nhưng giờ thì tôi tin rồi, loại người đó thật sự tồn tại.”

Vị đạo diễn kia không ngừng lau mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói.

Anh ta và Châu Phong có mối quan hệ khá tốt nên cũng hiểu được một số thứ trong thế giới võ đạo.

Trước đây cảm thấy trong thực tế không thể nào có chuyện như vậy. Nhưng hiện giờ thì ông ta đã tận mắt nhìn thấy.

“Anh ta, anh ta rốt cuộc là người thế nào?”

“Không phải anh ta tới chúc thọ ông cụ Chu sao? Sao lại ra tay với nhà họ Chu chứ?”

“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi, không được, tôi phải mau chóng rời khỏi đây, đây không phải là chuyện mà tôi có thể xen vào, chậm chân không đi tôi sợ mình sẽ chết ở đây mất!”

Khuôn mặt vị đạo diễn kia trắng bệch, vội vàng bỏ chạy.

Đây đúng là thần tiên đánh nhau.

Không phải là chuyện mà người phàm bọn họ có thể tham gia vào được.

“Tôi cũng phải đi, tôi không dám ở lại đây, chuyện này sẽ mãi không có hồi kết.”

Vô số người lập tức phản ứng, nhanh chóng bỏ chạy.

Lúc trước bọn họ còn vô cùng phấn khích vì có thể đến chúc thọ ông cụ Chu vì đây là một sự vinh hạnh rất lớn.

Nhưng hiện giờ chỉ còn sự lo sợ.

Một nỗi sợ đến cùng cực.

Hai người kia đều đến nhà họ Chu gây chuyện!

Sài Kiện vừa bò ra khỏi được chiếc Lykan tan nát nhìn thấy cảnh tượng này, cũng sợ điếng hồn.

Nhát đao này, hai vị Võ Tôn của nhà anh ta hoàn toàn không thể làm được.

Chẳng trách người này luôn coi anh ta là không khí. Những cường giả thế này hóa ra luôn không thèm quan tâm đến loại sâu kiến coi thường mình.

Đúng, là loại sâu kiến.
 
Chương 474


CHƯƠNG 474

Sài Kiện cảm thấy đứng trước mặt người đó, bản thân chính là loài sâu kiến, điều nực cười là trước đó anh ta còn định đối đầu với những cường giả này.

Răng Sài Kiện run cầm cập, cảm thấy nỗi sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn của mình.

“Cũng may anh ta coi mình là không khí, coi như không nhìn thấy mình. Nếu vừa rồi anh ta ra tay thì bây giờ mình đã chết đến bã cũng không còn.”

Sài Kiện tát mình một cái thật mạnh.

Đúng là đâm đầu vào chỗ chết, lại còn to mồm nói muốn phế tên cường giả kia.

Vừa rồi anh ta còn cảm thấy bị người kia coi như không thấy đúng là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời anh ta. Nhưng giờ anh ta mới bàng hoàng nhận ra, được coi như không nhìn thấy là sự may mắn lớn nhất cả đời này của anh ta.

Bản thân anh ta không có tư cách để thu hút sự chú ý của người ta.

“Chẳng lẽ anh ta ở cấp bậc Võ Vương sao? Không được, mình phải lập tức về nhà bảo ba xin lỗi người ta, nếu không nhà họ Sái sẽ đi đời! Đúng, mình phải bảo ba đến xin lỗi.”

“Một người như vậy đến nhà họ Chu gây phiền phức thì nhà họ Chu đi đời rồi! Cho dù nhà họ Chu có quân đội riêng ở Đông Nam Á thì cũng không làm được gì.”

Sài Kiện vội vàng cúp đuôi bỏ chạy, anh ta không dám ở lại, không dám nhìn xem nhà họ Chu có kết cục như thế nào!

Nhưng mà anh ta biết, nhà họ Chu đi đời rồi.

Những người rời đi đều ghi dấu dáng vẻ Vương Bác Thần vào đáy lòng, sau này đụng trúng người này, tuyệt đối không thể trêu chọc!

Bóng dáng thanh niên ấy trở thành ác mộng trong đời họ!

Giờ phút này, Vương Bác Thần như ma thần, sát khí ngập trời, mắt ngập điên cuồng!

Hôm nay, anh phải diệt nhà họ Chu!

Phương Hồng Binh vì cứu anh mà chết!

Người nhà cậu chính là người nhà anh!

Ngay dưới mí mắt anh, ông cụ Phương bị hành hạ chết, thảm không nỡ nhìn! Phương Viên bị bắt đi, sống chết không rõ!

Người thân, anh em và bạn bè, là vảy ngược của Vương Bác Thần, kẻ đụng vào tất phải chết!

Nhà họ Chu thật to gan, động vào người thân của anh em anh!

Hôm nay, anh lại muốn xem xem, nhà họ Chu có thể một tay che trời không!

Vương Bác Thần vốn không muốn can thiệp nhiều vào những gia tộc thế tục này. Nhưng nhà họ Chu ba lần bảy lượt khiêu chiến ranh giới của anh, hôm nay còn đụng vào vảy ngược của anh!

Tội không thể tha!

Phương Viên và ba cô ấy, nhiều năm như vậy đã chịu đủ sỉ nhục của đám người Triệu Nhã Chi, ông cụ Phương bị đánh cho không thể xuống giường trở thành người thực vật, mẹ Phương lại bị ép tự sát!

Vương Bác Thần báo thù cho cả nhà họ, trị khỏi cho ông cụ Phương, vốn cho rằng ngày tháng sau này có thể bình an sống tiếp.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Chu Cảnh đường đường là ông hai nhà họ Chu, lại ra tay với họ!

Đối diện với nhà họ Chu lớn mạnh như cự thú viễn cổ, cha con họ sao có thể phản kháng?

Lại sao dám phản kháng?

Thực sự dồn con người vào đường cùng, trời đất bất dung!
 
Chương 475


CHƯƠNG 475

Hôm nay, anh cũng phải cho nhà họ Chu nếm thử mùi vị nhà tan cửa nát!

Anh phải cho Chu Cảnh nếm thử cảm giác bị ngược đãi chết!

Người hiền người phụ trời không phụ, kẻ ác người sợ trời không sợ!

“Các người là ai, thật to gan, dám đến tiệc thọ của ông cụ làm loạn!”

Động tĩnh cực lớn bên này đã kinh động đến người nhà họ Chu.

Tiệc thọ vừa bắt đầu, ông lớn các phương đang chúc thọ ông cụ Chu, lúc này lại bị đánh tới cửa!

Nếu không xử lý hai người này, sau này nhà họ Chu sẽ trở thành trò cười!

Không ai kính sợ!

Quản gia nhà họ Chu vội dẫn người ra tra xét, vừa thấy cửa lớn bị đánh nát, lập tức lửa giận xông lên, nổi lên sát tâm.

“Chu Chấn Nam, ra đây chịu chết!”

Vương Bác Thần không thèm để ý quản gia, tức giận hét lên, mắt phủ đầy tia máu.

Quản gia Chu nổi giận: “Cuồng đồ to gan, không biết sống chết, lại dám gọi thẳng tên húy của ông cụ, người đâu, giết chúng, vứt thi thể cho cho ăn!”

“Nhà họ Chu còn thật vô pháp vô thiên đâu.”

Vương Bác Thần cười ác độc: “Ứng Long, giết chó!”

“Tuân mệnh!”

Trần Ứng Long mở miệng, cười khát máu, lại khiến quản gia nhà họ Chu trong lòng lộp bộp, lập tức có dự cảm không lành.

Khí thế của hai người này đã vượt qua Võ Tôn!!

Khí trường lớn mạnh, ép cho ông ta không thở nỗi, như mèo áp chế huyết mạch chuột, khiến trong lòng ông ta nảy sinh kích động quỳ xuống thần phục!

Hai người này, ít nhất có thực lực Võ Tôn đỉnh phong!

Sao lại trêu chọc đến cường giả thế này chứ!

Quản gia nhà họ Chu vội sửa miệng, cố kỵ nói: “Hai vị, nếu người nhà họ Chu có chỗ nào đắc tội hai vị, hai vị cứ mở miệng, chúng tôi nhất định sẽ tận lực bù đắp. Nơi này là nước R, nếu hai vị ra tay, cuối cùng cũng không có kết cục tốt!”

“Ông cũng xứng mặc cả với tôi?”

Giọng Vương Bác Thần lạnh lẽo đến cực điểm!

Hôm nay, anh chính là muốn giết người!

Mạng của ông cụ Phương, phải do cả nhà họ Chu đến trả!

“Chết đi!”

Trần Ứng Long một đao bổ ra, đao quang sắc máu lập tức bạo phát, chém quản gia nhà họ Chu thành hai nửa!!

Đám tay chân kia lập tức đều ngây người!

Sững sỡ, nghệch mặt!

Họ còn chưa kịp ra tay, đối phương đã chém quản gia rồi!

Họ nên làm sao đây?

Đây là giết người!
 
Chương 476


CHƯƠNG 476

Dù là họ, cũng chưa từng dám không chút do dự giết người như vậy!!

Nhất thời, mấy người này đều sợ hãi không dám nhúc nhích, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Cùng lúc này, bên trong, ông cụ Chu đang nói chuyện, không để ý chuyện bên ngoài, nhàn nhạt nói: “Các vị, thật ngại quá, bên ngoài có lẽ có chút tranh chấp, không cần để ý. Cảm ơn các vị cho lão mặt mũi, đến tham gia tiệc thọ của lão, nhà họ Chu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, mong các vị rộng lòng bỏ qua.”

“Ông cụ Chu, ông quá khách sáo rồi, có thể đến chúc thọ ông, đây là vinh hạnh của chúng tôi.”

“Ông cụ Chu, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Dưới sự dẫn dắt của nhà họ Chu, thương giới Giang Nam chúng ta, nhất định có thể sáng lập huy hoàng!”

Tiếng nịnh nọt không ngừng, nếu có thể thân cận với nhà họ Chu thêm một bước, sẽ đạt được càng nhiều cơ hội.

Đặc biệt là những người đang định khai thác nghiệp vụ ở Đông Nam Á, nếu có thể ôm đùi nhà họ Chu, vậy thì hoàn toàn vững chắc!

Nhà họ Chu ở Đông Nam Á chính là hoàng đế ngầm chân chính.

“Các vị khách sáo, thương nhân Giang Nam chúng ta là một nhà, ở trong nước không dám nói, đến Đông Nam Á, chỉ cần các vị cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng, Chu Chính Thắng tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”

Ông cả nhà họ Chu Chu Chính Thắng, cười mở miệng.

Người có mặt đều là người thông minh, không ai dám xem là thật.

Người ta chỉ khách sáo thôi, nếu xem lời này là thật, đó là tự tìm chết.

Muốn hợp tác với nhà họ Chu, còn phải lấy ra ‘thành ý’ nhất định mới được.

Người ta có thể giả bộ khách sáo, nhưng bạn không thể không cho.

Đợi ông cụ nhà họ Chu nói xong, tiệc thọ bắt đầu. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chu Chính Thắng đại biểu ông cụ Chu, đi vài bàn phía trước kính rượu.

Người có thể ngồi ở mấy bàn đầu, nếu không phải ông lớn một phương, thì là phú hào thương giới, ngoại trừ hai người này, còn có ông lớn hàng đầu ngành giải trí.

Nữ minh tinh tuyến một hàng đầu Giang Nam Trần Tiểu Băng lên sân khấu hát, có thể khiến cô ta ra mặt, cũng chỉ có nhà họ Chu.

Tiếp đó, ông lớn giới tấu hài đích thân xuất hiện, tiết mục không ngừng, toàn trường cười to, vô cùng vui mừng.

Sau đó, lại là hai người dẫn chương trình nổi tiếng nhất nước R lên đài.

Dưới đài, ngồi bàn ông cụ Chu là nhân vật thật sự lợi hại, chỉ nói cái tên thôi đã có thể dọa chết người ta.

Mấy bàn phía sau đều đang tìm Chu Chính Thắng nói chuyện, mặc dù họ cũng là ông lớn, nhưng vẫn chưa có tư cách tìm ông cụ Chu trò chuyện.

Có người thấp giọng nói: “Ông cả Chu, chuyện tôi đảm nhiệm hội trưởng thương hội Giang Nam, đều dựa vào ông rồi.”

Chu Chính Thắng nhàn nhạt nói: “Yên tâm, chuyện đó tôi đã đánh tiếng, chỉ cần thần chủ không đích thân chỉ định ứng viên, thì nhất định là ông. Nếu thần chủ đích thân chỉ định, tôi cũng không thể góp sức, nhưng phó hội trưởng thế nào cũng là ông.”

“Vậy thì cảm ơn ông cả Chu, tôi tất không quên ân tình của ông.” Người đó cười rạng rỡ.

“Ông cả Chu, chúng tôi ở Đông Nam Á liền nhờ ông.”

“Ông cả Chu, bên tôi có mặt hàng bị phía Đông Nam Á thu giữ, hi vọng ông có thể giúp tôi, ông yên tâm, thù lao tôi nhất định sẽ không keo kiệt.”
 
Chương 477


CHƯƠNG 477

“Ông cả Chu, con gái tôi vừa tốt nghiệp trường nổi tiếng hàng đầu đế quốc, nghe nói công ty của cậu nhà đang tuyển thư ký, không bằng để con gái tôi thử xem?”

Chu Chính Thắng lần lượt ứng phó, khiến mọi người đều thật hài lòng.

Mà chính vào lúc này, bỗng truyền tới tiếng cười lạnh, chỉ nghe thấy có người sát khí bừng bừng nói: “Chu Chấn Nam, ăn nhiều lên, đây là bữa cuối cùng của ông rồi.”

Tiệc mừng thọ của ông cụ Chu vô cùng náo nhiệt, mọi người đang tán gẫu nhiệt tình, uống đến đỏ bừng.

Nhưng lúc này lại có người đến phá đám!

Người có tư cách đến tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Chu hôm nay không phải ông lớn một phương thì cũng là những người tài giỏi xuất chúng trên đời.

Những người này không chỉ đến từ nước R mà còn có những nhân vật có máu mặt đến từ Đông Nam Á. Thậm chí còn có một số thái tử của các nước nhỏ!

Tùy tiện chọn đại một người trong đó ra cũng là một sự tồn tại mà người bình thường khát khao có được.

Nhưng vào một dịp trọng đại như vậy lại có người không có mắt đến phá đám, còn gọi thẳng họ tên của ông cụ Chu!

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đúng thế, tất cả mọi người.

Kể cả bản thân ông cụ Chu.

Thậm chí có người còn bị sốc đến độ làm rớt ly rượu xuống đất mà không hề hay biết.

Vậy mà lại có người dám đến phá đám tiệc mừng thọ lần thứ 80 của ông cụ Chu, thậm chí còn gọi thẳng họ tên của ông cụ Chu nữa!

Rốt cuộc là thằng liều nào không biết trời cao đất dày tự tìm đường chết thế!

Đến cả các quốc vương cũng không dám gọi thẳng họ tên ông cụ Chu thì ai dám bất kính?

Cho dù là ông trùm kinh doanh, đại ca thế giới ngầm hay công tử quý tộc, có ai không kính trọng gọi ông ta một tiếng ‘ông Chu’?”

Một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch cũng dám đến đây láo xược?

Người nhà họ Chu không vui nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.

Chu Chấn Nam liếc mắt nhìn một cái rồi không đếm xỉa tới nữa, tiếp tục cười nói với những người xung quanh.

Bọn họ không coi Vương Bác Thần ra gì. Hôm nay bọn họ đã thấy quá nhiều tên côn đồ muốn được nổi tiếng trong tiệc mừng thọ này rồi, đương nhiên sẽ có người bên dưới đến xử lý.

Bọn họ ra mặt trong trường hợp này chỉ sỉ nhục thân phận của họ thôi.

Chu Chính Thắng tức giận, không đếm xỉa tới.

Bởi vì loại người không biết điều này không đủ tư cách để ông ta ra mặt.

“Nào nào nào, mọi người tiếp tục, đừng dập tắt hứng thú của mọi người.”

Nhiều người chỉ mỉm cười hài hước, xem nó như một trò tiêu khiển.

Không ai nghiêm túc cả.

Gây phiền phức với nhà họ Chu?

E là chán sống rồi.
 
Chương 478


CHƯƠNG 478

Muốn được nổi tiếng đến điên rồi!

Ngay cả mạng cũng không cần.

“Thứ ngu xuẩn, ngu thì chết, không đáng để thương hại, không cần để ý tới cậu ta.”

Rất nhiều người đều coi nó như một trò đùa.

Thật ra với họ mà nói, đây chính là một trò đùa.

“Thằng lưu manh kia, tao thấy mày đang muốn đâm đầu vào chỗ chết rồi đấy! Dám làm loạn trong tiệc mừng thọ của ông cụ Chu, mày không có não hả?”

“Còn vác theo đao? Bị thần kinh sao?”

“Chàng thanh niên, tôi khuyên cậu nên quỳ xuống xin lỗi ông cụ Chu, tự chặt đứt một cánh tay để tạ lỗi, có như vậy mới giữ được tính mạng.”

Những người ngồi ở mấy bàn trước cửa mắng nhiếc tới tấp, cười khẩy không ngừng.

Mặc dù họ không đủ tư cách tiếp cận bàn của Chu Chính Thắng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác ưu việt và vinh dự. Dù sao bọn họ còn được ngồi vào bàn, tốt hơn rất nhiều so với những người ngoài kia.

Ông chủ than đá đang muốn thể hiện bản thân với Chu Chính Thắng một phen, nhưng khổ nổi không tìm được cơ hội.

Khi nhìn thấy Vương Bác Thần, ông ta mừng rỡ trong lòng. Trước mắt chính là cơ hội, ông trời giúp mình rồi!

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức đứng dậy, cả người toát lên mùi vị nhà giàu mới nổi, ra oai chỉ thẳng vào mặt Vương Bác Thần, mắng: “Thằng nhóc kia, mày muốn chết sao, ai cho mày lá gan đến đây làm loạn vậy hả? Vừa nãy có nghe bọn tao nói gì không? Lập tức quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với ông cụ Chu rồi tự chặt đứt một cánh tay, bọn tao sẽ giữ lại mạng chó cho mày!”

“Mày biết không? Cho dù tổ tiên của mày có tới cũng không đủ tư cách quỳ lạy ông cụ Chu. Hôm nay mày được quỳ đó là phúc đức tổ tiên mười tám đời của mày để lại. Mày tự chặt đứt một cánh tay là đang tích âm đức cho tổ tiên mày đấy.”

Vương Bác Thần cũng không thèm nhìn ông ta một cái, chỉ hờ hững nói: “Miệng thối quá.”

Chát.

Trần Ứng Long vung tay tát vào mặt ông chủ than đá một bạt tai khiến ông ta quay tròn như con quay rồi ngã phịch xuống đất.

“Tướng chủ nói, miệng ông thối quá, dám phun phân vào tướng chủ, đáng giết!”

Ầm!

Cảnh tượng này giống như tiếng sấm nổ vang trong lòng mọi người!

Quá ngạo mạn!

Sao anh ta lại dám đánh người và ăn nói ngông cuồng trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Chu?

Thằng điên này từ đâu tới, thật sự không sợ chết sao?

Những người ngồi bên cạnh đều sửng sốt, bọn họ hiếm khi thấy một thanh niên ngạo mạn như vậy.

Lúc này, một vài người nhà họ Chu ăn mặc sang trọng đi tới, ai cũng mắt cao hơn đầu, kiêu căng ngạo mạn.

Cũng chẳng thèm nhìn ông chủ than bị đánh, chỉ vào mặt Vương Bác Thần nói: “Này thằng kia, gan lớn đấy, dám đánh người trong tiệc mừng thọ của ông nội tao. Nói đi, mày muốn chết thế nào?”

Một người khác nóng nảy nói: “Anh Phúc Vinh, sao phải nhiều lời với tên hạ đẳng này làm gì? Đó chỉ sỉ nhục thân phận của chúng ta thôi. Cứ trực tiếp cho người lôi xuống đánh chết là được.”
 
Chương 479


CHƯƠNG 479

Chu Phúc Vinh cười khà khà, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn: “Trí Bằng, cậu vẫn luôn nóng nảy như vậy. Nhà họ Chu chúng ta không giết người vô tội, hai người này đến gây rối trong bữa tiệc mừng thọ của ông nội, vô luận thế nào cũng phải tra rõ sự tình. Vả lại, nhà họ Chu chúng ta không phải gia tộc không biết phân biệt tốt xấu, dù có muốn giết anh ta cũng phải để anh ta chết rõ ràng, đúng không nào?”

“Hơn nữa, ông nội cũng từng nói loại người này thường có thù sâu hận lớn. Cho nên tôi rất tò mò không biết rốt cuộc bọn họ căm thù gì nhà họ Chu chúng ta? Chúng ta phải cho bọn họ cơ hội khiếu nại chứ, nghe anh ta nói xong rồi giết vẫn chưa muộn.”

Chu Việt Hải bĩu môi khinh thường.

Một cô gái trẻ bước tới, chỉ vào mặt Vương Bác Thần, vênh mặt nói: “Tôi ra lệnh cho anh lập tức nói rõ sự thật cho tôi biết, tại sao anh lại tới phá đám tiệc mừng thọ của ông nội tôi. Dù bọn tôi có giết cả nhà anh thì anh cũng chỉ có thể chấp nhận, hiểu không? Nhà họ Chu tôi có cho anh công bằng thì mới công bằng. Nếu không cho, anh chỉ có thể chịu đựng mà thôi, hiểu không?”

Vương Bác Thần mặt không cảm xúc, anh vốn đang đi về phía trước, nhưng lại bị những người này ngăn lại.

Chát!

Vương Bác Thần không khách khí tát cô gái một bạt tai khiến cô ta bay ra ngoài rồi tiếp tục tiến lên trước.

Cái gì!

Cháu gái cưng nhà họ Chu bị tên côn đồ này tát tai!

Anh thật to gan!

Nghe nói trong số các cháu gái của nhà họ Chu, người mà ông cụ Chu yêu mến nhất chính là công chúa nhỏ nhà họ Chu, Chu Hải Băng.

Bây giờ cô ta lại bị đánh!

Ông cụ Chu nhất định sẽ rất giận dữ!

“Mẹ kiếp, mày dám đánh em gái tao sao, mày chết đi!”

Chu Việt Hải tức giận lao tới tung ra một đòn đá Muay Thái, giống như mãnh hổ xổng chuồng, khí thế tấn công mãnh liệt, đá thẳng vào đầu Vương Bác Thần.

“Thằng nhãi kia chết chắc rồi. Cậu Việt Hải là học trò của bậc thầy Muay Thái nổi tiếng. Năm ngoái, cậu ấy đã đánh chết nhà vô địch quyền anh Muay Thái. Bây giờ, cậu Việt Hải có thể đá chết cậu ta chỉ bằng một cú đá!”

“Yên tâm, cậu Việt Hải sẽ không giết cậu ta đơn giản như vậy đâu, cậu ấy nhất định sẽ tra tấn cậu ta đến chết. Dám đánh công chúa nhỏ nhà họ Chu, cậu ta thật sự chán sống rồi! Công chúa nhỏ là em gái của cậu Việt Hải đấy!”

Những người xung quanh đang xì xào bàn tán, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt thương hại.

Cậu Việt Hải tung cú đá này, tên nhãi kia không chết cũng tàn phế.

Đùng!

Nhưng đúng lúc này, bọn họ kinh ngạc nhìn thấy Chu Việt Hải còn chưa lại gần Vương Bác Thần đã bay ngược ra ngoài!

“Mày không xứng khiến Tướng chủ ra tay!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top