Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi

Ta Dụ Dỗ Người Không Nên Động Vào Rồi
Chương 60


"Những thứ ta hứa với bà ấy đều là thứ bà ấy nhất định muốn, bà ấy không có lý do gì để từ chối."

"Như Ý Lâu tuy là sản nghiệp của ta, nhưng sáu phần tiền kiếm được đều vào kho riêng của phụ hoàng, chuyện này ngoài ta và phụ hoàng ra, không ai biết. Ngoài ra, Như Ý Lâu còn thu thập rất nhiều điểm yếu của các quan viên, có cái không đáng ngại, có cái lại là đòn chí mạng đối với họ. Những thứ này, Thái hậu sẽ không thể không muốn."

Ân Cửu Dật dừng một chút rồi nói tiếp: "Ta không bị bệnh, làm vậy chỉ là để giảm bớt sự đề phòng của Hoàng đế đối với ta, như vậy, nàng mới có thể thuận lợi trở về."

Ta lo lắng gật đầu.

Ân Cửu Dật ôm ta rất lâu, gục đầu vào vai ta, muốn nói lại thôi: "Sau này chúng ta sẽ đến Lâm An sinh sống, dân phong Lâm An thuần phác, sơn thủy hữu tình, là một nơi tốt. Nàng làm phi tần có vui không? Nàng đã từng nghe nói về Lâm An chưa? Nàng có nguyện ý rời đi cùng ta không?"

Ta tinh ý nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời chàng: "Làm phi tử ta chẳng vui vẻ chút nào, ngày nào ta cũng nhớ chàng, nhớ chàng da diết. Suốt ngày nằm mơ thấy chàng ôm ta ngủ, mơ thấy chàng cùng ta trêu đùa Nguyên Bảo."

"Đừng nghi ngờ ta, chàng mãi mãi là lựa chọn hàng đầu của ta."

Đáy mắt Ân Cửu Dật ánh lên tia nước, hắn nắm lấy tay ta, chúng ta cùng nằm trên giường, không nói một lời.

Một lát sau, hắn ngồi dậy, vuốt phẳng từng nếp nhăn trên y phục ta, rồi chải tóc ta, đội mũ nội thị lên đầu ta, cuối cùng đặt lên trán ta một nụ hôn: "Chúng ta còn nhiều thời gian."

Trái tim ta như được lấp đầy, nó lại sống dậy, bởi vì chàng, nó luôn rung động mãnh liệt.

"Chàng trở về thật tốt, chàng nhận ra ta thật tốt, chàng vẫn yêu ta thật tốt."

"Xin lỗi, ta về muộn rồi."

Ân Cửu Dật cúi đầu hít một hơi thật sâu: "Khi không có ta bên cạnh, nàng phải tự bảo trọng."

"Được, ta sẽ chờ ngày gặp lại chàng."



Ta không dám nán lại vương phủ quá lâu, vội vàng theo thái y rời đi.

Ngoảnh đầu nhìn lại, Hận Ngọc đang nhìn ta chằm chằm, vành mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng đỏ, nhưng trong ánh mắt không hề có sự trách móc.

Hóa ra Liễu Triều Minh đã lén lút nói cho Hận Ngọc biết sự thật, hóa ra họ rời kinh thành là để chữa bệnh.

Ta ngước nhìn bầu trời, cả người lại tràn đầy hy vọng.

68

Tối hôm đó, sau khi hồi cung, ta đến bái kiến Thái hậu, trình lên bức mật hàm.

Bà xem xong bức mật hàm, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt chuyển sang ta, lạnh giọng nói: "Ngươi lại đưa ra một lựa chọn ngu ngốc."

Ta quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: "Không phải ai trên đời này cũng muốn quyền lực. Trước kia ta không biết mình muốn gì, sau khi trải qua nhiều chuyện, ta mới hiểu, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn một cuộc sống bình dị, muốn có một người yêu thương thấu hiểu, muốn được chàng ấy công khai thiên vị."

"Thái hậu, xin người thành toàn cho ta."

"Những gì Hoàng đế không thể cho ngươi, An vương nhất định có thể cho sao?"

Thái hậu khẽ hừ một tiếng: "Nam nhân là thứ không đáng tin nhất, ngươi có thể chắc chắn hắn sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ sao? Tiên đế tự xưng là tình thâm, cuối cùng chẳng phải vẫn đau khổ vì một kẻ giả mạo. Ở tuổi các ngươi, chỉ toàn nghĩ những điều viển vông."

Chúng ta rơi vào im lặng, không biết bao lâu sau, bà gấp bức mật hàm lại: "Thôi vậy, những thứ hắn đưa ra thật sự quá nhiều."

Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, Đế hậu phải đến chùa Vạn An ở ngoại ô kinh thành cầu phúc.

Trước khi khởi hành, Ân Cửu Thanh chỉnh lại long bào, vênh váo liếc ta một cái: "Theo nghi lễ, Đế hậu phải đích thân đến cầu phúc, nhưng phi tần cũng không phải là không thể đi, nếu nàng muốn đi, Trẫm..."

Ta phẩy tay: "Thái tử ca ca, tạm biệt."



Hắn không ép buộc nữa, khẽ gật đầu, lên kiệu rồng rời đi.

Ta vội vàng trở về tẩm điện, Thái hậu đã chờ sẵn ở đó, trên giường ta có một xác nữ có vóc dáng tương tự ta.

Thái hậu sai người đổ dầu hoả vào phòng, xoa xoa thái dương, như tiếc nuối cung điện nguy nga này sắp bị thiêu rụi: "Đi mau đi."

Ta tìm Nguyên Bảo khắp nơi, gọi meo meo hồi lâu mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.

Thái hậu nhét một cái lệnh bài vào tay ta, thúc giục: "Đi mau đi, sắp hết giờ cung nữ ra ngoài mua sắm rồi."

Ta thay y phục cung nữ, giậm chân, không thể đợi Nguyên Bảo thêm nữa.

"Thái hậu, sau khi thần thiếp đi, xin người giúp thần thiếp tìm con mèo của thần thiếp."

"Đi mau đi." Thái hậu lại thúc giục.

Khi ta đi, bà gọi ta lại: "Làm phụ thân làm mẫu thân, không ai muốn nhìn con mình lầm đường lạc lối. Con đường hắn đi rất gian nan, ta không muốn hắn có nhược điểm, g.i.ế.c con của ngươi, dù sao ta cũng có lỗi với ngươi."

Ta không nói gì, chỉ vội vàng vẫy tay chào bà, rồi bước ra khỏi Trường Hoa điện.

Quay đầu nhìn lại, Trường Hoa điện đã bốc cháy, ngọn lửa l.i.ế.m láp xà nhà bốc lên trời, khói đen cuồn cuộn bay lên không trung.

Ta cúi gằm mặt, ung dung ra khỏi cung, lòng tràn đầy phấn khích.

Lý thống lĩnh của vương phủ đang đợi ở ngoài cửa cung, hắn mặc thường phục, ta suýt không nhận ra.

"Chương... cô nương, Vương gia và Phương trắc phi đã lên đường từ mấy hôm trước rồi, đang đợi ở quán trọ, chúng ta cũng mau chóng lên đường hội hợp với họ thôi, kẻo đêm dài lắm mộng."
 
Chương 61


Ta gật đầu, ra phố mua một bộ y phục, rồi cất bộ đồ cung nữ đi.

Phi ngựa suốt ba ngày, cuối cùng cũng gặp được Ân Cửu Dật đang đợi ở quán trọ.

Ân Cửu Dật mặc một bộ trường bào màu bạc, đứng dưới lá cờ góc bốn chữ "Tửu" của quán trọ, nhìn về phía này.

Ta nhận ra chàng ngay lập tức, chạy như bay lao vào vòng tay chàng, chàng bị ta đ.â.m phải ngửa ra sau, nhưng hai tay vẫn ôm chặt ta, vùi đầu vào cổ ta cười: "Minh Châu, đã lâu không gặp."

Chúng ta lên đường vào cuối năm, đi rồi lại dừng, đến Lâm An đã là đầu xuân tháng ba.

Gió xuân ấm áp thổi qua, liễu rủ ven Tây Hồ đ.â.m chồi non xanh mơn mởn, uốn éo theo gió.

Ân Cửu Dật cõng ta, nhìn những cánh diều bên hồ nói: "Chờ khi nhà cửa ổn định, ta sẽ đưa nàng đi thả diều."

"Được." Ta áp sát vào mặt chàng, hôn một cái: "Chàng thật tốt."

Hận Ngọc xách tay nải, ba bước thành hai bước đi trước chúng ta, vẻ mặt như muốn nói: "Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì?"

Ân Cửu Dật vội nói với Lý thống lĩnh phía sau: "Lý đại ca, huynh mau theo kịp, chúng ta đừng lạc mất nhau."

Ta ôm cổ Ân Cửu Dật, híp mắt cười khúc khích.

Ánh nắng ấm áp, gió cũng dịu dàng, chúng ta còn một đời rất dài, rất dài.

[Ngoại truyện Ân Cửu Thanh]

Ân Cửu Thanh lên kiệu rồng, đại quân tiến về phía chùa Vạn An.



Hắn chợt nhớ tới trước lúc khởi hành, hắn hỏi Chương Thu Hà có muốn đi cùng hắn hay không, nàng khẽ phẩy tay, ngoan ngoãn lạ thường, thậm chí còn mỉm cười, giọng nói mềm mại: "Thái tử ca ca, tạm biệt."

Một cảm xúc khó tả len lỏi trong lòng Ân Cửu Thanh, như cơn mưa rào tưới mát vùng đất khô cằn, trái tim hắn rung động, như thể nàng cuối cùng cũng chịu mở hé cánh cửa trái tim đã đóng chặt, như thể hắn cuối cùng cũng có một tia hy vọng.

Suốt buổi cầu phúc, Ân Cửu Thanh đều có chút thất thần, lúc cắm hương chậm chạp, lúc trụ trì hỏi chuyện lại quên trả lời, Tề Mai đi bên cạnh nhắc nhở mấy lần.

Ân Cửu Thanh không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự nhớ Thu Hà, dù chỉ mới xa nhau một lúc, dù nàng chưa bao giờ chịu nhìn thẳng vào hắn.

Vì câu "Thái tử ca ca" lúc sáng, cả ngày hắn cứ như đi trên mây, đầu óc lâng lâng.

Chỉ khi nàng cầu xin hắn mới chịu gọi hắn là Thái tử ca ca, nhưng bốn chữ này từ miệng nàng thốt ra lại như có móc câu, khiến lòng hắn ngứa ngáy.

Hắn muốn gặp nàng, dù nàng không nói gì, dù nàng trừng mắt nhìn hắn.

Ân Cửu Thanh mang theo cảm xúc mãnh liệt này, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ra lệnh cho người khiêng kiệu: "Trẫm còn tấu chương phải phê duyệt, mau chân lên."

Về đến cung, hắn kìm nén bước chân vui sướng, từng bước tiến về Trường Hoa điện.

Chờ đợi hắn chỉ là một cung điện ẩm ướt, tối đen như mực.

Họ nói, Thu Hà của hắn sau khi dùng xong bữa sáng thì vào phòng nghỉ ngơi, Trường Hoa điện bỗng nhiên bốc cháy, Thu Hà c.h.ế.t trong biển lửa, chỉ để lại cho hắn một t.h.i t.h.ể cháy đen.

Hắn không dám tin, rõ ràng sáng sớm còn sống động như vậy, sao đột nhiên, tất cả mọi người đều nói với hắn, Thu Hà đã chết, Thu Hà không còn nữa, bảo hắn làm sao tin được.

Mẫu hậu của hắn đứng bên cạnh, bâng quơ nói: "Có lẽ đã sớm có ý định tìm đến cái c.h.ế.t rồi, lần nào gặp nàng, nàng cũng ủ rũ cau mày."



Dây thần kinh trong đầu Ân Cửu Thanh bỗng nhiên đứt phựt, thì ra là vậy, thì ra lời chào tạm biệt kỳ lạ của nàng ta sáng nay là có ý này, nàng nói với hắn: "Thái tử ca ca, tạm biệt."

Thì ra, nàng vẫn chưa từng tha thứ cho hắn, nàng thà c.h.ế.t chứ không muốn ở bên cạnh hắn.

Ân Cửu Thanh lê bước chân nặng nề trở về Dưỡng Tâm điện, hắn nhớ đến nụ hôn có phần ép buộc của mình, hắn uy h.i.ế.p nàng, hắn đòi nàng hôn.

Có phải không nên để nàng đi gặp Ân Cửu Dật không?

Nàng gặp Ân Cửu Dật, chịu đựng nỗi đau yêu mà không được, nàng không chịu đựng nổi, cho nên mới muốn kết thúc sinh mạng của mình như vậy.

Ân Cửu Thanh nổi giận, hất hết tấu chương trên án xuống đất, thân thể hắn từ từ trượt xuống, dường như toàn thân sức lực đều bị rút cạn, hắn khóc nức nở trong đại điện trống trải trang nghiêm.

Hắn đã nói sẽ bù đắp, nhưng nàng không cần, trong lòng nàng đã có người khác, thà c.h.ế.t chứ không muốn ở bên cạnh hắn.

Trước đây bọn họ cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp, sao bây giờ không thể quay lại được nữa?

Ân Cửu Thanh nhớ lại thời niên thiếu tươi đẹp của mình.

Chương Thái phó là cữu cữu của hắn, cũng là thầy của hắn.

Hắn thường đến Chương phủ, cũng luôn nghe Chương Cẩm Xán nhắc đến người muội muội thứ xuất đáng ghét kia.

Ân Cửu Thanh chưa từng gặp nữ tử nào xinh đẹp như vậy, trên mặt vừa thanh thuần vừa diễm lệ cùng tồn tại, khóe mắt hơi xếch lên mang theo vẻ yêu kiều, đôi môi mỏng vừa phải, môi trên có hình trái tim rõ ràng, lại mang dáng vẻ thanh thuần của thiếu nữ. Mắt đẹp long lanh, răng trắng môi đỏ, khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn từ nhỏ đã tuân theo lời dạy của thánh hiền, trong lòng kỳ vọng đối với thê tử cũng là đoan trang hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, chưa từng dám có ý nghĩ gì với Thu Hà.

Nhưng Chương Thu Hà thật sự quá khác biệt so với những cô nương mà Ân Cửu Thanh từng gặp, nàng thân là thứ nữ lại luôn khiêu khích Chương Cẩm Xán là đích nữ, lần nào cũng khiến Chương Cẩm Xán chịu thiệt, luôn bị đánh nhưng vẫn dám tái phạm.
 
Chương 62


Trên người nàng có một vẻ đẹp phóng khoáng, ngang tàng, hắn nhìn thấy ở nàng những thứ mà hắn chưa từng có.

Thân là Thái tử, hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ để trở thành một trữ quân đủ tư cách.

Hắn không dám để lộ hỷ nộ ái ố; không dám không chăm chỉ; không dám không tuân theo lời dạy của thánh hiền, lễ nghĩa liêm sỉ, không dám vượt quá giới hạn.

Phụ hoàng, mẫu hậu của hắn đều ký thác hy vọng vào hắn, bọn họ muốn hắn trở thành tấm gương sáng.

Hắn sống một cách cẩn thận, lớp vỏ bọc Thái tử khiến hắn không thở nổi, lúc này, Chương Thu Hà ngang ngược, kiêu ngạo đột nhiên xông vào cuộc đời hắn, hắn cảm thấy nàng thật đặc biệt, nàng cười gọi hắn "Thái tử ca ca".

Sau đó, nàng bị Lý Vinh Xuyên ức hiếp, hắn tức giận.

Nàng hạ dược, hắn tức giận.

Hắn tức giận vì nàng không biết tự ái, hắn tức giận vì nàng tự coi nhẹ mình.

Trước đó, Hoàng hậu nhiều lần nhắc đến việc tìm thị thiếp cho Ân Cửu Thanh, đều bị hắn từ chối hết, đó là lần đầu tiên của Ân Cửu Thanh, cũng là lần đầu tiên của Thu Hà.

Hắn không kìm được lời mà mắng nàng, sau đó lại hối hận vì đã nói lời nặng lời với nàng, vội vàng phái ám vệ đưa thuốc cho nàng.

Nàng nhảy múa ở nơi phong nguyệt, hắn càng thêm sôi máu, trong lòng nghĩ mặc kệ nàng, nhưng vẫn không nhịn được mà sai ám vệ đưa bạc cho nàng.

Ân Cửu Thanh dần dần hiểu ra, Thu Hà thật sự không có lựa chọn nào khác, hắn thật sự đau lòng cho nàng.

Lúc đó hắn quá nhu nhược, không dám đối mặt với tâm ý của mình, không dám nói ra lời thích, không dám để người khác đoán được tâm ý của mình, càng không dám hứa hẹn với nàng.

Sau đó Thu Hà bị Chương Cẩm Xán hạ dược, đưa lên giường hắn.

Thật ra đêm đó hắn vẫn còn chút tỉnh táo, nàng ngoan ngoãn ngủ trong lòng hắn, hai má đỏ ửng, hắn bỗng nhiên nổi lòng tham.

Hắn thích nàng, hắn muốn có được nàng.



Hắn tự nhủ, chi bằng nhân lúc say rượu mà phóng túng một lần, ngày mai sau khi tỉnh rượu, hắn sẽ cưới nàng, hắn sẽ bảo vệ nàng, hắn sẽ đối xử tốt với nàng.

Từ đó về sau, Ân Cửu Thanh không kìm nén được niềm vui, hắn giống như một tên nhóc choai choai vội vàng chạy đến phòng ngủ của nàng để nhìn nàng.

Nàng mặc một bộ váy sa mỏng màu xanh lá nằm trên giường, n.g.ự.c phập phồng, trông rất ngoan ngoãn, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày.

Không lâu sau nàng lại cau mày, dường như ngủ không yên giấc, Ân Cửu Thanh rón rén ngồi bên giường nàng, giống như ăn trộm sờ sờ lông mày nàng, véo véo má nàng.

Thấy nàng sắp tỉnh lại, hắn lại như bị giật mình mà rụt tay về, ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Niềm vui của Ân Cửu Thanh được giấu trong tay áo đang run rẩy.

Hắn không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, hắn muốn thể hiện, hắn cũng thích nàng, hắn nhìn đầm sen đầy ắp, trong lòng khẽ động, thử cúi đầu muốn hôn nàng.

Nàng rụt rè, tâm trạng Ân Cửu Thanh lập tức rơi xuống đáy vực.

Nàng chủ động ôm cổ hắn hôn, trái tim Ân Cửu Thanh lại đập thình thịch.

Nàng e lệ nhìn hắn, không phải ánh mắt cố ý câu dẫn, mà là một ánh mắt ngây thơ, e thẹn xen lẫn bất an.

Giống như có lông vũ cào nhẹ trong lòng Ân Cửu Thanh, hắn thật sự thích nàng, chỉ muốn thường xuyên ngắm nhìn nàng, chỉ muốn quấn quýt bên nhau, chỉ cần nhìn nàng thôi cũng đã rất vui rồi.

Hắn ôm chặt nàng, hôn nàng liên tục.

Hắn biết cưới nàng rất khó, hắn không chút do dự.

Hắn không quan tâm Thái tử phi của hắn là ai, hắn không quan tâm chút nào, hắn chỉ cần Thái tử trắc phi là Thu Hà là được rồi.

Nhưng sau đó, Thu Hà có thai, nàng lại sợ Ân Cửu Thanh g.i.ế.c đứa bé, Ân Cửu Thanh lại tức giận.

Hắn luôn tức giận, nói những lời khó nghe với Thu Hà, sau đó lại luôn hối hận.



Không ai có thể ngờ rằng, sau này mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Hắn nghĩ đi làm nhiệm vụ về, phụ hoàng sẽ gả Thu Hà cho hắn.

Đúng lúc sinh thần của Thu Hà, hắn nghĩ muốn tổ chức sinh thần cho Thu Hà của hắn, hắn đã chạy c.h.ế.t mấy con ngựa, ngày đêm đi suốt chặng đường.

Nhưng vừa trở về, mọi thứ đều đã thay đổi.

Mẫu hậu của hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé thay hắn, hoàng huynh của hắn đã cướp người yêu, cướp đi Thu Hà của hắn.

Điều khiến Ân Cửu Thanh đau lòng nhất là, Thu Hà cũng hiểu lầm hắn.

Hắn rốt cuộc nên giải thích với nàng ta như thế nào, nói rằng tất cả là lỗi của mẫu hậu hắn sao? Nói rằng hắn thật sự không biết sao?

Ân Cửu Thanh đứng im không nói nên lời, hắn làm sao có thể nói ra miệng được.

Hắn là phụ thân của đứa bé, đứa bé không còn, hắn cũng đau lòng như cắt. Hắn cầm áo dính m.á.u đi tìm mẫu hậu, lời mẫu hậu nói khiến hắn câm nín.

Dường như tất cả đều là do sai lầm, đều là do số phận.

Hắn nhất định sẽ mất Thu Hà.

Nhưng làm sao có thể cam tâm chứ, rõ ràng chỉ còn một chút nữa, chỉ còn một chút xíu nữa thôi.

Ân Cửu Thanh giấu mọi chuyện trong lòng, cứ uống rượu vào là hắn không khống chế được bản thân, hắn dường như lại nói những lời quá đáng với Thu Hà.

Sau đó, hắn trở nên hoàn toàn thay đổi, hắn trở nên không giống chính mình, hắn hạ mình cầu xin nàng yêu hắn.

Hắn dùng hết tâm cơ ép nàng quay về bên mình.

Nhưng lúc đó, trong lòng Thu Hà chỉ có hoàng huynh của hắn.
 
Chương 63


Nàng thà c.h.ế.t chứ không muốn quay về bên cạnh hắn.

Ân Cửu Thanh luôn tự hỏi, rốt cuộc là sai ở bước nào, rõ ràng lúc đầu Thu Hà nên là thê tử của hắn.

Cho dù không thể cho nàng danh phận Thái tử phi, hắn sẽ coi nàng là thê tử duy nhất.

Sau này có cầu xin thế nào cũng không cầu xin được nữa, tại sao lại như vậy chứ?

Ông trời cho hắn thân phận tôn quý, hắn có tất cả mọi thứ, nhưng thứ hắn thật sự muốn lại không cách nào có được.

Ân Cửu Thanh luôn nằm mơ, hắn mơ thấy Thu Hà ôm hắn cười, nói với hắn: "Thái tử ca ca, được gả cho huynh thật tốt."

Hắn mơ thấy nàng ta e lệ hôn hắn, ngượng ngùng nói: "Thái tử ca ca, muội thích chủ động."

Hắn cũng có thể mơ thấy nàng quỳ dưới chân hắn, nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ: "Thái tử ca ca, ta sai rồi, năm đó ta không nên câu dẫn huynh, huynh hãy tha cho ta, ta đã có người mình yêu, ta vĩnh viễn không thể yêu huynh."

Tỉnh mộng, Ân Cửu Thanh ôm con mèo đen nhỏ mà Thu Hà để lại trong cung, học theo giọng điệu của người trong mộng: "Ta vĩnh viễn cũng sẽ không yêu ngươi."

"Bệ hạ, Liễu Thị lang đang chờ bên ngoài."

Ân Cửu Thanh thu xếp lại dòng suy nghĩ: "Cho hắn vào đi."

Nói xong, hắn đặt con mèo đen nhỏ lên bàn, con mèo nhỏ thò đầu nhìn quanh, đột nhiên nhảy xuống bàn chạy mất.

Liễu Triều Minh vừa được thăng làm Hình bộ Thị lang, đặc biệt đến tạ ơn, nhìn thấy con mèo đen nhỏ chạy nhảy lung tung, không nhịn được mở miệng: "Bệ hạ, mèo không nên quá béo."

Ân Cửu Thanh liếc nhìn con mèo nhỏ nói: "Nó đã già rồi, Trẫm không muốn ràng buộc nó nữa."

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng Ân Cửu Thanh lên tiếng trước: "Nàng có khỏe không?"



"Nàng ấy rất khỏe, đứa con thứ hai là con gái, An vương rất vui mừng."

"Ngươi thấy Trẫm thế nào?"

Liễu Triều Minh có chút sững sờ, sau đó cúi đầu: "Bệ hạ là minh quân, thưởng phạt phân minh, ân uy tịnh thi, lòng người trong triều quy thuận, đúng là đang trên đà phát triển. Bệ hạ chiến công lẫy lừng, chắc chắn sẽ lưu danh sử sách."

"Vậy tại sao nàng không chọn Trẫm?"

Liễu Triều Minh cúi đầu thấp hơn, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Từ trước đến nay đều là nàng muốn hay không muốn, điều này không liên quan đến việc người tốt hay không."

Ân Cửu Thanh chán nản ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy tiếc nuối thật nhiều, đã bỏ lỡ nàng rất nhiều năm rồi.

[Ngoại truyện Lâm An thành]

Mưa xuân bên ngoài cửa sổ tí tách không ngừng, Ân Cửu Dật đắp chăn mỏng cho Thu Hà đang ngủ trưa, vừa đặt lên trán nàng một nụ hôn, liền nghe thấy người trên giường nhíu mày lẩm bẩm: "Ân Cửu Dật, chàng không được chạm vào ta."

Mặt Ân Cửu Dật hơi nóng lên, xa nhau ngắn ngủi mà tình cảm dạt dào, quả đúng là như vậy.

Thật ra, nói như vậy cũng có chút không đúng, đêm qua là lần đầu tiên của họ.

Trước mười bảy tuổi, Ân Cửu Dật không ngờ rằng lần đầu tiên của hắn và người mình yêu lại đến muộn như vậy.

Đó là thời niên thiếu của hắn, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời hắn, hắn có những ngày tháng vô âu vô lo, dung mạo khiến người ta ghen tị, thân phận vô cùng tôn quý và phụ hoàng yêu thương hắn nhất.

Khi đó hắn cũng từng vô cùng mong đợi, cưới một người thê tử xinh đẹp, đưa nàng du ngoạn thiên hạ, làm một đôi thần tiên quyến lữ.

Ai ngờ, thị nữ thân cận nhất bên cạnh hắn đã phá tan ước nguyện của hắn.



Nữ thị tỳ đó tên là Bội Vân, vốn là người trong cung của mẫu phi hắn, từ khi mẫu phi hắn qua đời, nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Ân Cửu Dật.

Bội Vân lớn hơn Ân Cửu Dật mười hai tuổi, Ân Cửu Dật gọi nàng ta là: "Bội Vân cô cô."

Ân Cửu Dật tôn trọng nàng ta, kính trọng nàng ta, giao hết mọi việc trong An vương phủ cho nàng ta xử lý, làm sao hắn có thể ngờ được, cuối cùng nàng ta lại làm ra chuyện như vậy.

Lúc đó, hắn vừa tròn mười bảy tuổi, Hoàng đế muốn tuyển phi cho hắn.

Có lẽ là không thể chịu đựng được việc quyền lực bị mất đi sau khi Vương phi vào cửa, hoặc cũng có thể vì một số nguyên nhân khác, Bội Vân đã phạm tội với Ân Cửu Dật.

Nàng ta cho hắn uống rượu ủ ấm, sau đó leo lên giường hắn.

Nàng ta lớn hơn hắn mười hai tuổi, đúng mười hai tuổi, hắn vẫn luôn coi nàng ta như trưởng bối.

Hắn không thể chấp nhận được, người thân cận nhất lại tính kế đến sự trong sạch của hắn, chỉ vì ham muốn quyền thế và địa vị của hắn.

Hắn không thể chịu đựng được, Bội Vân cô cô mà hắn coi như trưởng bối lại làm ra chuyện như vậy với hắn.

Nàng ta cho rằng dựa vào việc đã hầu hạ nhiều năm, Ân Cửu Dật sẽ không làm gì nàng ta, nàng ta đã sai.

Ân Cửu Dật không tha thứ, hắn đã tự tay g.i.ế.c nàng ta.

Từ đó, hắn rơi vào cơn ác mộng kéo dài, hắn luôn mơ thấy Bội Vân chăm sóc hắn từng chút một, còn mơ thấy hắn cầm kiếm đ.â.m c.h.ế.t Bội Vân, cả giấc mơ đều là màu đỏ m.á.u tanh.

Năm đó, hắn mới mười bảy tuổi, hắn không muốn cưới Vương phi nữa.

Năm mười tám tuổi, biểu muội của Ân Cửu Dật cầu xin hắn, khóc lóc nói không muốn xuất giá, nàng cầu xin hắn cưới nàng.

Ân Cửu Dật nghĩ, nếu cưới Lục Ngữ Dung, hắn sẽ không thể quay đầu lại được nữa, sau này nếu thực sự gặp được nữ tử hắn yêu, hắn sẽ không thể cưới nàng làm thê được nữa.
 
Chương 64


Lục Ngữ Dung quỳ xuống, nắm lấy giày của hắn, nước mắt lưng tròng trình bày, kể hết mọi chuyện giữa nàng và Phương Hận Ngọc.

Nàng thú nhận với hắn, nói rằng nàng đã yêu một nữ tử, nàng không muốn xa nàng ấy.

Ân Cửu Dật nghiêm túc suy nghĩ, hắn nguyện ý thành toàn cho tình yêu không được thế tục chấp nhận của họ.

Năm mười tám tuổi đó, Ân Cửu Dật thành thân, cưới một lúc hai người.

Một người tên là Lục Ngữ Dung, một người tên là Phương Hận Ngọc.

Một người gọi hắn là biểu ca, một người gọi hắn là Vương gia.

Hắn coi hai người như muội muội, dẫn hai nàng đi chơi khắp nơi, được cái danh phong lưu phóng khoáng.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa đã nhiều năm.

Cho đến năm hai mươi ba tuổi, hắn gặp một cô nương xinh đẹp ở Như Ý Lâu.

Đó là một cô nương mặc áo màu xanh nước biển nhạt, trên tóc cài thấp hai bông mộc lan, giữa mi mắt ẩn chứa nỗi buồn, toàn thân tỏa ra vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Màn che bằng hạt châu che khuất nửa khuôn mặt nàng, nhưng vẫn không thể che giấu làn da trắng nõn, vóc dáng thon thả.

Đẹp, thật sự rất đẹp.

Những chi tiết trong đầu bây giờ vẫn còn rất rõ ràng, đó là cảnh hắn gặp gỡ Minh Châu lần đầu tiên.

Hắn đã từng cưới nàng một lần, rất may mắn, nàng vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Dòng suy nghĩ bị tiếng chó sủa cắt ngang, Ân Cửu Dật không biết từ lúc nào đã cầm ô đến sân của Hận Ngọc.

Một chú chó nhỏ màu trắng đang gâu gâu ôm con hổ bông xé rách.



Đó là sau khi đến Lâm An, Hận Ngọc tự mình mua ở chợ chó.

"Biểu ca, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, sao huynh lại đến đây? Châu Châu không đến cùng huynh sao?"

"Nàng ấy ngủ rồi."

Ân Cửu Dật ngồi xuống, giọng nói trầm trầm: "Hận Ngọc, hôm nay ta đến đây là muốn nói cho muội biết, ta muốn cho Châu Châu một danh phận. Muội biết đấy, Chương Thu Hà đã c.h.ế.t rồi, hiện tại nàng ấy theo ta mà không có danh phận, hàng xóm láng giềng đều tưởng nàng ấy là thiếp của ta. Đêm qua chúng ta đã trở thành phu thê thực sự, ta còn muốn có con......"

Phương Hận Ngọc cảm thấy buồn bực trong lòng, nàng biết, danh hiệu Vương phi của Ngữ Dung không giữ được nữa rồi.

Nếu cho phép Ân Cửu Dật cưới Thu Hà một lần nữa, có phải sẽ không còn ai nhớ đến Ngữ Dung nữa, không còn ai nhớ Ngữ Dung đã từng làm An vương phi năm năm, không còn ai nhớ đến trên đời này từng có một người tên là Lục Ngữ Dung.

Nhưng nàng có tư cách gì để từ chối? Năm đó là Ân Cửu Dật đã giúp đỡ họ, để họ có được năm năm tháng ngày tươi đẹp như thần tiên.

Người c.h.ế.t đã khuất, tổng không thể không quan tâm đến người sống, vị trí Vương phi đã đến lúc nên trả lại rồi.

Hai hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt, Phương Hận Ngọc vội vàng lau đi, nặn ra một nụ cười nói: "Ừm đương nhiên rồi..."

Ân Cửu Dật liếc nhìn Phương Hận Ngọc, hắn biết sự bất lực trong ánh mắt nàng.

Nhưng hắn không có cách nào, hắn muốn cho thê tử của mình một danh phận, hắn muốn cho Minh Châu của hắn một danh phận.

Nàng là cô nương ngay cả khi ngủ trên bông mềm cũng sợ hãi, nàng thiếu cảm giác an toàn như vậy, hắn đã thầm thề từ rất lâu rồi, hắn sẽ yêu nàng một cách chậm rãi, kiên định.

Họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể ở bên nhau, hắn yêu nàng, muốn trao cho nàng tất cả.

Hôn sự của hai người cuối cùng được ấn định vào đầu tháng năm.

Tên trên giấy hôn thú là Ân Cửu Dật và Doãn Thu Hà.

Doãn Thu Hà là tên mới của Chương Thu Hà, vốn dĩ tên mới mà Ân Cửu Dật nghĩ cho nàng là Doãn Minh Châu.

"Minh Châu" là cái tên mà Thu Hà tự đặt năm đó, còn "Doãn", là tâm tư nhỏ của Ân Cửu Dật.



Ân Cửu Dật cứ nghĩ Thu Hà sẽ thích cái tên mới này, nào ngờ nàng lại nghiêm túc nói với hắn: "Vẫn nên gọi là Thu Hà đi. Trước kia ta có chút thành kiến và ác cảm với hoa sen, có chút ghét bỏ cái tên của mình nhiều năm, bây giờ đã có thể bình thản đối diện rồi, bỏ đi cái tên này thì thật đáng tiếc. Sau này ta chính là Doãn Thu Hà, cũng là Châu Châu của riêng chàng."

Ân Cửu Dật dịu dàng ôm nàng vào lòng: "Được."

Ngày đại hôn, các bậc quyền quý trong thành Lâm An đều đến dự, tiệc rượu trong ngoài phủ An vương kéo dài suốt bảy ngày.

Những người tham gia tiệc rượu đều nói, An vương phi có dung mạo như hoa, là mỹ nhân hiếm thấy, An vương và An vương phi đứng bên nhau, quả là trời sinh một cặp, đẹp đôi vô cùng.

"Ân Cửu Dật, chàng có nghe thấy không? Họ nói chúng ta là một đôi trời sinh đó!"

Thu Hà hào hứng lay lay Ân Cửu Dật: "Lời bọn họ nói thật dễ nghe."

"Châu Châu, nàng không buồn ngủ sao?"

Ân Cửu Dật nhắm mắt, ôm Thu Hà vào lòng: "Ngủ đi thôi."

"Ta còn muốn một con mèo nữa, trước kia Nguyên Bảo còn mát xa cho ta, chàng mua cho ta một con nữa được không? Đừng ngủ mà, chàng nói chuyện với ta một chút đi? Chàng buồn ngủ đến vậy sao?"

"Không buồn ngủ, vậy chúng ta..." Ân Cửu Dật mở mắt trong bóng tối, ghé sát tai Thu Hà thì thầm.

Thu Hà có chút luống cuống: "Sao lại... Chàng thay đổi rồi, trước kia khi chúng ta còn ở kinh thành, chàng ôm ta ngủ, chưa bao giờ động tay động chân cả."

"Lúc đó, ta còn quá trẻ."

"Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi, đi xem mèo, không mua cũng được."

"Được, vậy bây giờ chúng ta..."

"Vậy cũng được..."

Cứ như vậy, Thu Hà nhanh chóng mang thai.
 
Chương 65


Ân Cửu Dật luôn mong có một đứa con gái, sai thợ may làm một đống quần áo nhỏ cho bé gái.

Ngày đứa bé chào đời, hắn ngây người, ngồi bên giường Thu Hà lấy khăn tay lau mồ hôi cho nàng, miệng còn nói: "Không sao, con trai mặc đồ màu hồng cũng không phải là không được."

Thu Hà cười tủm tỉm lắc tay hắn phụ họa: "Được, đều nghe chàng."

Phương Hận Ngọc không nhịn được nữa, tiện tay ném một chồng yếm thêu lên giường, rồi bế đứa bé theo nhũ mẫu đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thật là quá đủ rồi."

[Ngoại truyện: Hạ ý nồng]

Thành Lâm An ba mặt giáp núi, ngoài thành là Tây Hồ, mùa hè bị hơi nước bao phủ, nóng bức vô cùng.

Năm thứ hai đến thành Lâm An, Ân Cửu Dật cho trồng trúc khắp phủ để che nắng, đồng thời chất đá giả làm núi non thác nước trong sân, phía dưới thác nước đào ao, trồng sen hồng trắng, lại trồng thêm dâm bụt, quế, chuối đỏ, nhài trong sân. Cây cối xanh um, phần nào xua tan cái nóng.

Trong phòng, trên giường trúc, Thu Hà đang ôm Ân Cảnh Minh năm tuổi vào lòng, hai mẫu tử nhìn cuốn sách trước mặt, nhỏ giọng thì thầm gì đó.

Ân Cảnh Minh đọc líu lo: "Cung hoa đối cấm liễu, tắc nhạn đối giang long. Thanh thử điện, Quảng Hàn cung, thập thúy đối đề hồng. Trang Chu mộng hóa điệp, Lã Vọng triệu phi hùng. Mẫu thân ơi, Lã Vọng triệu phi hùng là gì?"

Thu Hà có chút khó xử: "Mẫu thân cũng không biết, như vầy đi, con khoanh tròn lại, đợi dì Hận Ngọc ngủ dậy, chúng ta đi hỏi dì ấy."

Ân Cảnh Minh thở dài: "Mẫu thân ơi, sao con làm câu đối mãi không tốt vậy? Lần này con lại đứng thứ hai."

"Mẫu thân lớn thế này rồi, câu đối còn phải nhờ Tiểu Bảo dạy. Trước kia mẫu thân cũng không biết, sơn hoa phải đối với hải thụ, xích nhật phải đối với thương khung. Tiểu Bảo đã rất giỏi rồi, chúng ta từ từ học. Lúc mẫu thân bằng tuổi con, còn không bằng con đâu, Tiểu Bảo sau này nhất định sẽ đứng nhất."

Lúc mới khai tâm, Ân Cảnh Minh rất không muốn học, cũng rất phản đối đến trường.



Thu Hà vừa chột dạ vừa áy náy, con như vậy, nhất định là giống nàng.

Nhưng Ân Cảnh Minh lại có ngoại hình rất giống Ân Cửu Dật, nàng cũng không nỡ trách mắng, nên nghiến răng nghiến lợi, bắt đầu học cùng Ân Cảnh Minh.

Ân Cảnh Minh học gì, nàng cũng học theo, Ân Cảnh Minh luyện chữ, Thu Hà cũng ngồi bên cạnh viết.

Ân Cảnh Minh cảm thấy mẫu thân của mình như chim non háu đói, đang rất cần được bồi bổ kiến thức, nên không thể từ chối gánh vác trách nhiệm giáo dục mẫu thân, cũng càng thêm để tâm đến việc học.

Khi học ở trường, cũng biết ghi chép cẩn thận lời tiên sinh, để phòng khi về nhà dạy mẫu thân thì mất mặt.

Sau đó tiên sinh càng ngày càng hay khen hắn, phụ thân hắn cũng khen hắn tiến bộ, người khác càng khen, hắn càng có động lực, dần dần, mong muốn chủ động khám phá tri thức cũng ngày càng mãnh liệt.

Mấy hôm trước tiên sinh ra đề thi, người đứng nhất không phải là Ân Cảnh Minh.

Lúc đầu hắn cảm thấy rất buồn, nhưng được mẫu thân khen, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Ân Cảnh Minh đưa tay nhỏ ra sờ sờ má Thu Hà, an ủi: "Mẫu thân ơi, người cũng rất giỏi, con dạy người cái gì, người đều nhớ hết. Mẫu thân yên tâm, sau này con sẽ đứng nhất, đợi Hạ Hạ lớn hơn một chút, con cũng sẽ dạy muội ấy làm câu đối."

Hạ Hạ là muội muội của Ân Cảnh Minh, tên thật là Ân Tình Hạ, nàng được sinh vào mùa hè, mùa hè năm nay đã gần hai tuổi.

Nghe Ân Cảnh Minh nói, trong lòng Thu Hà vui như nở hoa, ôm con trai hôn một cái: "Tiểu Bảo sao con ngoan thế, không chỉ dạy mẫu thân, còn dạy muội muội, sao con giỏi thế!"

Ân Cảnh Minh cười hì hì, cầm quạt tròn trên bàn nhỏ quạt cho Thu Hà: "Mẫu thân ơi, chúng ta ra phố chơi đi?"



Thu Hà đã chịu đựng cái nóng lâu ngày, nghe vậy lắc đầu: "Tiểu Bảo, ngoài kia nóng lắm!"

"Mẫu thân không muốn uống nước vải sao? Nước đậu xanh thì sao? Nước đậu đen thì sao?"

Ân Cảnh Minh chớp chớp mắt, "Mẫu thân, thật sự không muốn uống sao? Nước mơ ngâm thì sao?"

Ân Cảnh Minh hào hứng lên kế hoạch.

"Chúng ta có thể ra Tây Hồ chèo thuyền, neo thuyền dưới bóng liễu cho mát, cũng có thể câu cá, buổi tối còn có thể lên lầu có nhiều đèn ăn cơm, ăn thịt heo nướng mà người thích. Phụ thân không ở nhà, con có thể bế muội muội, sẽ không để người mệt đâu, mẫu thân ơi, chúng ta đi đi, được không?"

"Vậy con về ngủ một lát đi, chúng ta đợi hoàng hôn rồi đi."

"Phụ thân không ở nhà, con ngủ cùng mẫu thân được không?" Ân Cảnh Minh đầy mong đợi.

Thu Hà đang định đồng ý thì Ân Cửu Dật bước vào phòng: "Cảnh Minh, không được. Mẫu thân con thích trẻ con tự ngủ."

"Phụ thân, phụ thân về rồi, phụ thân cầm gì trên tay vậy?"

Ân Cảnh Minh kêu lên một tiếng, xuống giường nhào tới ôm lấy đùi Ân Cửu Dật, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chàng: "Phụ thân đi đâu vậy?"

Ân Cửu Dật đặt hộp thức ăn lên bàn, đưa tay bế Ân Cảnh Minh lên đùi: "Cầm trên tay là thuốc đắng cho mẫu thân con uống, phụ thân đi gặp một người bạn. Bây giờ con nên đi ngủ rồi, ngủ dậy chúng ta mới được ra ngoài chơi."

"Con có thể ngủ cùng mẫu thân không?"

"Không được, con sẽ cứ ôm mẫu thân con nói chuyện, nàng ấy làm sao ngủ được? Như này thì buổi chiều các con sẽ không có tinh thần để chơi."
 
Chương 66: Hoàn


Ân Cảnh Minh giãy giụa một hồi, rồi từ trên đùi Ân Cửu Dật bò xuống, giọng điệu có chút thất vọng: "Vậy được rồi, con về ngủ đây, ngủ dậy con sẽ đến tìm hai người nhé."

Ân Cảnh Minh chạy đi rồi, Ân Cửu Dật mới lấy sữa chua đá trong hộp thức ăn ra bày trên bàn nhỏ.

"Ân Cửu Dật, chàng thật tốt." Thu Hà hai mắt sáng rực, hôn Ân Cửu Dật một cái lấy lệ, rồi cầm thìa lên.

"Không được ăn nhiều, nếu không mấy hôm nữa bụng lại đau."

Lời còn chưa dứt, Thu Hà đã xúc đầy một thìa sữa chua đặc đưa cho Ân Cửu Dật. Chàng há miệng ăn xong, lại được voi đòi tiên: "Minh Châu, ta có thể ăn thêm một miếng nữa không?"

Thu Hà lại múc thêm một thìa đưa đến bên miệng chàng.

Cứ ăn một miếng lại đòi thêm một miếng, chẳng mấy chốc bát sữa chua đã thấy đáy.

Thu Hà nổi giận, mắt như muốn phun lửa: "Chàng muốn ăn sao không mua thêm một bát? Chàng quá đáng lắm rồi!"

"Nguyệt sự sắp đến rồi, không thể ăn thêm nữa đâu."

Thu Hà thở dài, đứng dậy lên giường đi ngủ.

Ân Cửu Dật dọn dẹp bàn nhỏ, rồi mới đi tắm rửa. Vừa từ ngoài về, người đầy mồ hôi.

Thực ra trưa nay chàng dùng bữa ở Vọng Giang lâu cùng Liễu Triều Minh.

Liễu Triều Minh nhân dịp đi công tác, ghé qua Lâm An, nên mới có cuộc gặp gỡ này.

Nói cũng lạ, Ân Cửu Dật và Liễu Triều Minh đã gặp nhau như vậy rất nhiều lần.

Hai năm trước, Thu Hà từng giới thiệu cho Trương Thanh Hòa, thê tử của Liễu Triều Minh, mấy vị lang y có tài. Nhờ sự chăm sóc của các lang y, thân thể yếu ớt của Trương Thanh Hòa đã khá hơn nhiều, năm ngoái còn sinh hạ một cậu con trai.

Từ đó về sau, hai người càng thêm thân thiết.

Dần dần như bạn cũ, cùng nhau uống trà, rượu, trò chuyện từ cổ chí kim, kể cả chuyện vụn vặt trong nhà.

Ví như hôm nay, Ân Cửu Dật đã cùng Liễu Triều Minh nói chuyện rất lâu về kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Rượu vào say, hai má Liễu Triều Minh ửng đỏ, có chút men say.

"Vương gia, năm kia ta đã muốn nói với huynh, ta đã buông bỏ rồi. Lời đến bên miệng, lại chẳng biết mở lời thế nào."

"Ta đã dọn sạch chỗ trống trong tim rồi, mới bắt đầu với nàng ấy. Năm kia, ta đã kể hết mọi chuyện giữa ta và Thu Hà cho nàng ấy nghe. Nàng ấy nói, nàng ấy hiểu sự tốt đẹp và tình cảm của ta dành cho nàng ấy, chuyện cũ đã qua rồi, nàng ấy cho phép ta từ từ buông bỏ. Nàng ấy và Thu Hà hoàn toàn khác nhau, ta đã yêu nàng ấy, nàng ấy thực sự rất tốt, xứng đáng để ta trân trọng cả đời."

Liễu Triều Minh lại uống thêm một ngụm rượu, không nhịn được cười: "Vương gia, trước đây ta và Thu Hà trong sạch, chưa từng vượt quá giới hạn. Huynh đừng đề phòng ta nữa, ta thực sự đã buông bỏ rồi. Sắp ba mươi tuổi rồi mà sao còn nhỏ mọn hơn cả thê tử ta vậy?"

Ân Cửu Dật cũng cười theo: "Ta nào có đề phòng huynh? Ta đang đề phòng nàng ấy đấy. Huynh cứ không cho ta nói với nàng ấy rằng huynh đã đến. Mỗi lần gặp huynh, ta cứ như ăn trộm, làm sao mà thoải mái được?"



"Ta cũng không muốn để thê tử ta suy nghĩ nhiều, nàng ấy tuy không nói ra miệng, nhưng ta sợ nàng ấy để bụng. May mắn thay, gặp huynh cũng giống như gặp Thu Hà, biết cả nhà huynh đều khỏe mạnh, ta cũng yên tâm rồi."

"Rất tốt, hãy sống thật tốt. Trương Thanh Hòa, Liễu Triều Minh, ngay cả tên của hai người cũng thật xứng đôi".

Liễu Triều Minh gật đầu: "Tết Nguyên tiêu năm sau, huynh dẫn Thu Hà và các con lên kinh thành ngắm đèn đi, ta sẽ làm chủ, cũng nên để ta chiêu đãi huynh một bữa. Sức khỏe của Thanh Hòa giờ đã khá hơn rất nhiều rồi, nhờ huynh và Thu Hà tìm lang y giỏi, nàng ấy vẫn muốn gặp Thu Hà để cảm ơn trực tiếp."

Nhớ lại chuyện cũ, Ân Cửu Dật uống cạn chén rượu: "Đã nhiều năm ta không về kinh thành, cũng đến lúc nên về thăm rồi. Đến lúc đó, nhất định sẽ đến quấy rầy."

"Rất hoan nghênh."

Ân Cửu Dật đích thân tiễn Liễu Triều Minh ra về, nhìn xe ngựa của hắn khuất bóng, mới mua một bát sữa chua đá ở đầu phố, dùng hộp đựng thức ăn bọc lại, cẩn thận mang về nhà.

Vừa về đến nhà, thấy Minh Châu đang ôm con, hai mẫu tử ríu rít trò chuyện, hắn không nỡ quấy rầy, đứng ngoài cửa nhìn hồi lâu.

Hắn thích nghe con gọi mình là phụ thân, gọi Thu Hà là mẫu thân, họ chỉ là những người bình thường hạnh phúc trên thế gian, bình dị như vậy là tốt rồi.

Tắm rửa qua loa xong, Ân Cửu Dật lau tóc khô được một nửa, liền lên giường.

Thu Hà vội vàng xuống giường, lấy khăn khô lau tóc cho hắn, miệng lẩm bẩm: "Ân Cửu Dật, chàng lại thế này rồi, đầu còn bị thương, mà còn dám ngủ với tóc ướt".

"Không cần đâu, lát nữa lại ướt". Ân Cửu Dật mỉm cười, ôm lấy eo Thu Hà.

Thu Hà đỏ mặt: "Thôi đi, ngủ dậy còn phải dẫn Tiểu Bảo ra ngoài chơi nữa."

"Thực sự không muốn sao?"

Dưới sự dụ dỗ cố ý của Ân Cửu Dật, Thu Hà không còn sức chống đỡ, chiếc khăn trong tay rơi bộp xuống đất.

Cuối cùng, tóc của Thu Hà cũng ướt.

Trưa hôm đó, hai người không ngủ trưa được.

Ân Cảnh Minh đến sân tìm người, lúc này Ân Cửu Dật và Thu Hà đang dựa vào nhau, ngồi dưới nắng phơi tóc vừa gội. Ve sầu trên cây kêu in ỏi, hai người thì thầm trò chuyện, mơ màng sắp ngủ.

"Con đến rồi! Chúng ta đi gọi muội muội và Hận Ngọc di nương thôi."

"Hôm nay chỉ có ba chúng ta đi."

Ân Cửu Dật véo má Ân Cảnh Minh, "Đã lâu rồi phụ thân không đưa con đi chơi riêng, hôm nay không dẫn muội muội theo, ba chúng ta đi."

"Hả? Vậy muội muội tỉnh dậy thì sao? Muội muội có khóc không?"

"Không sao, các nhũ mẫu của muội muội đều ở đó, Hận Ngọc di nương và Tiểu Đào di nương cũng ở đó."



"Hoan hô!". Ân Cảnh Minh vui vẻ cười khanh khách.

Ba người đến chỗ bà lão bán canh giải nhiệt ở đầu ngõ, mua một bát chè vải để chia nhau ăn, rồi lại đi thuyền trên Tây Hồ.

Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nhuộm đỏ ánh tà dương.

Ân Cửu Dật chèo thuyền len lỏi giữa những lá sen, thuyền đi qua, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.

Thu Hà nhớ lại mùa hè năm đó, người nam nhân trước mặt cũng đã từng đưa nàng đến nơi sen nở rộ, ngắm hoàng hôn, cảnh đẹp.

Khi đó bọn họ còn chưa quen biết nhau, nàng uống rượu rơi lệ, còn hắn lại nói, là do rượu quá cay.

Năm tháng chậm rãi, duyên phận đời người thật kỳ diệu.

Ân Cửu Dật và Thu Hà cùng lúc nhớ lại chuyện xưa, nhìn nhau, không nhịn được cười.

Ân Cảnh Minh một đường trầm trồ, phấn khích kêu lên: "Đẹp quá, mát quá!"

Cậu bé ngồi trong lòng Thu Hà, mắt sáng long lanh: "Mẫu thân, mẫu thân biết không? Trong tất cả các loài hoa, con thích hoa sen nhất, vì mẫu thân tên là Thu Hà, mẫu thân còn đẹp hơn cả hoa sen."

Thu Hà xoa đầu Ân Cảnh Minh, khẽ nói: "Ừ, mẫu thân cũng thích hoa sen, rất đẹp."

Rất nhiều lúc, Thu Hà đều cảm thấy, chính con cái đã khiến nàng trở nên tốt hơn.

Có con rồi, nàng thường xuyên nhớ lại tuổi thơ của mình.

Nàng đã từng làm sai rất nhiều chuyện, trên con đường đã qua, ngay cả những nơi đã đi qua cũng không dám ngoái đầu nhìn lại.

Sự tồn tại của con cái, đã khiến nàng bỏ đi thù hận, bớt đi kiêu sa, thay đổi tính tình, tự làm mới mình, khiến nàng trở nên dịu dàng, lại khiến nàng trở nên kiên cường.

Nàng học cách buông bỏ quá khứ, để có thể tràn đầy hy vọng đối mặt với mỗi ngày mai.

Ân Cửu Dật dừng thuyền giữa hồ sen.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương sen thoang thoảng, Ân Cảnh Minh vui vẻ kêu lên: "Mẫu thân ơi mẫu thân ơi, đây có phải là 'gió sen' mà chúng ta từng đọc trong sách không?"

"Phải đấy! Thơm quá".

Ân Cảnh Minh bắt chước Thu Hà nói, cười khanh khách: "Phải đấy! Thơm quá!"

Ân Cửu Dật nhìn hai mẫu tử cười đùa, ôn tồn nhắc nhở: "Cảnh Minh, ngoan ngoãn ngồi trong lòng mẫu thân, đừng cựa quậy, nếu không sẽ ngã xuống nước đấy."

Hè về nồng đậm, hương sen thoang thoảng, hoàng hôn buông xuống, quả là cảnh đẹp.

[Hoàn]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top