Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 2143


Để rồi, tiếp tục có một thế hệ không có đường về…

Đời này của họ đã như thế nên hô không mong muốn người thân của mình, đám trẻ của mình, những người mà mình quan tâm nhất cũng sẽ trở nên như vậy.

“Tôi ở lại.”

Đội trưởng phân đội thứ tư đấm một cú lên bàn: “Tôi theo cậu Lệ.”

Ánh mắt ông ta rất đỗi kiên quyết, từ lâu ông ta đã chẳng đặt nặng về sống chết. Nhà ông ấy có bốn người con, đã chết trong mưa bom lửa đạn hết hai người!

Ông ta không hy vọng hai đứa trẻ còn lại cũng phải chịu một số phận tương tự.

“Tôi cũng ở lại.”

Đội trưởng đội thứ tám cũng giơ nắm đấm đặt lên bàn::Dù phải trả bất cứ giá nào, tôi cũng hy vọng việc này sẽ thành công.”

Ông ta quay đầu nhìn lại Lệ Tuyên Hoành: “Cậu Lệ, bắt đầu từ hôm nay, mạng của tôi chính là tài sản của anh!”

“Cả tôi!”

“Tôi nữal”

“Tôi cũng tham giat”

Mười người, tất cả đều lựa chọn ở lại.

Tất nhiên là bọn họ hiểu, có thể hoàn thành việc này là một vấn đề rất khó khăn, thậm chí sẽ có người vì thế mà mất mạng.

Nhưng mạng sống còn quan trọng hay không?

Nếu so sánh với tương lai của con cái, mạng của họ có thể vứt qua một bên!

Ở trong hoàn cảnh thế này, bọn họ đã chính mắt trông thấy thảm kịch phát sinh từng ngày từng ngày, trông thấy ánh mắt của những đứa trẻ cũng dần dần trở nên tuyệt vọng.

Có lẽ, bọn họ chẳng cách nào thay đổi được hoàn cách ấy, nhưng có thể bảo vệ được người mà họ yêu quý, thì cũng đủ rồi!

Lệ Tuyên Hoành nhìn họ.

“Được!”

“Toi có thể trịnh trọng đảm bảo với mọi người, tôi đây sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành cho được mục tiêu này. Nếu như tôi dám thay lòng đổi dạ thì các người có thể tùy nghỉ giế t chết tôi!

Anh ta đứng lên, ánh mắt vững vàng, để nắm tay lên bàn theo mười người khác, cùng chung một chỗ.

Bây giờ, tất cả mọi người đều đã bị buộc cùng một chỗ rồi.

Thậm chí chuyện này không còn chỉ là sự nghiệp riêng gì nữa, mà đã thành một phần trách nhiệm họ phải gánh vác trên vai.

Mang một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

“Mọi người có thể thử đi thuyết phục người trong phân đội của mình. Nếu như đồng ý ở lại thì đưa người nhà họ đến doanh trại mới luôn. Khu vực ấy cũng rộng, chưa được khá nhiều người.”

“Còn ai không muốn ở lại, thì vẫn như câu nói cũ, từ trước đến giờ tôi không muốn ép uổng ai cả.”

Lệ Tuyên Hoành nói: “Thời hạn là đến hết hôm nay, ngay ngày mai chúng †a sẽ lên đường dời đến doanh trại mới!”

“Vâng!”
 
Chương 2144


Đội trưởng của mười phân đội đối với Lệ Tuyên Hoành, giờ đây nói một không nghe hai.

Dù trong lòng họ hiểu rất rõ rằng việc Lệ Tuyên Hoành thực hiện những điều này mang theo một ý đồ gì khác.

Song chỉ cần mọi thứ thành công thì họ cũng chẳng buồn quan tâm những ý đồ ấy là gì.

Chứ còn chưa nói đền trong suốt khoảng thời gian quen biết này, hai ba con nhà họ Lệ đối xử với họ thật sự rất tốt, không hề coi bọn họ như một công cụ mà thực lòng đối đãi với họ như con người.

Mười người ra bên ngoài. Lệ Tuyên Hoành biết, sẽ có rất nhiều người lựa chọn ở lại.

Chuyện này là việc không thể nghi ngờ.

Có thể có một nơi trở thành gia viên của họ, một nơi để họ bảo vệ được người nhà mình, thì cho dù họ có đánh đổi tiền bạc lân mạng sống của mình thì họ cũng nhất định sẽ bằng lòng thôi.

Càng đừng nói đến hai từ “trường học” này càng khiến đôi mắt họ lập lòe những tia sáng.

Là ánh sáng của hy vọng.

Cho đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.

“Nếu như đã làm thì mình không thể thất bại được.”

Lệ Tuyên Hoành siết chặt nắm đấm, đây chẳng còn là chuyện riêng của một mình anh ta nữa, lại càng không phải là chuyện của mỗi Giang Ninh, hay thậm chí là chuyện của nhà họ Lâm. Trách nhiệm mà anh phải gánh vác trên lưng còn nặng nề hơn so với anh ta tưởng.

Lần đầu tiên anh ta cảm giác được bả vai mình nặng trĩu, thế nhưng thứ cảm giác vừa dày vừa nặng này khiến anh ta càng thêm trưởng thành.

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! “Con làm khá lắm.”

Lệ Chính Thương đi vào.

Ông ta vẫn luôn đứng nghe từ bên ngoài, không đi vào chen ngang của nói chuyện của Lệ Tuyên Hoành.

Ở nhà họ Lệ, ông ta là một gia chủ cực kỳ tận chức trách, cực kỳ xứng đáng, vào giờ phút này, bỗng dưng ông ta lại thấy an tâm hơn hẳn.

Ngày trước, ông ta vấn luôn thấy đứa con trai này của mình quá đôi ngây thơ, không trưởng thành mà cũng chẳng điềm đạm. Mỗi lần làm việc đều phách lối độc đoán mà chẳng tự biết, ông đoán sớm muộn rồi cũng sẽ có chuyện.

Lúc đắc tội với Giang Ninh, ông ta còn nghĩ đến chuyện nhà họ Lệ sẽ bị tiêu diệt, sắp biến mất trong cái thế giới này rồi.

Thế nhưng không ngờ được, quanh co khúc khuỷu một đường, sau nguy cơ ấy, Giang Ninh thế mà lại để cho Lệ Tuyên Hoành một cơ hội được lột xác.

Đấy quả là ân tình lớn lao!

“Bắt đầu từ hôm nay, vị trí gia chủ nhà họ Lệ này, ba muốn con nhận nó.”

Lệ Chính Thương cười, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình sao cho đúng, dù nhà họ Lệ đã trả giá rất nhiều, nhưng nếu tổng kết lại từ trước đến bây giờ, cũng chẳng đáng gì.

Thế nhưng, ông ta tin rằng, rồi đây tương lai nhà họ Lệ sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.

“Con quản lý sao? Còn ba người kia?”

Lệ Tuyên Hoành cười.
 
Chương 2145


“Ba sẽ cho người ra tay.”

Lệ Chính Thương nói: “Dù ba đã già, nhưng vấn còn hữu dụng lắm, dù tác dụng lớn thì không có mấy. Tất cả đều nên dựa vào bản thân con, tương lai của nhà họ Lệ, giờ đây… đều ở trong tay con 30 cả.

Ông ta đi đến bên cạnh Lệ Tuyên Hoành, vươn tay võ lên bả vai Lệ Tuyên Hoành một cái.

“Con phải nhớ kỹ là ai cho con cơ hội này.”

“Con biết.”

Lệ Tuyên Hoành nghei6m túc gật đầu ghi nhớ.

Giang Ninh!

Anh ta sẽ khắc ghi cái tên này trong lòng, để nhắc nhở bản thân nên làm gì, không nên làm gì, và phải làm gì!

Nếu như không có Giang Ninh, nhà họ Lệ ừ thì có thể huy hoàng thêm vài ba năm nữa đấy, nhưng rơi vào tay mình rồi sẽ sớm muộn cũng có chuyện, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất…

Mà giờ đây, anh ta đã có cơ hội biến nhà họ Lệ trở thành một gia tộc hoàn †oàn khác!

Hệt như Lệ Tuyên Hoành đã đoán.

Sau khi ý định của anh ta được nói cho mọi người biết, chín phần mười người ở đấy đều đồng ý ở lại.

Trong sô họ có những người tin tưởng rằng Lệ Tuyên Hoành có thể thực hiện hóa tất thảy những thứ này, nên họ muốn giúp nhà họ Lệ hoàn thành một công trình vĩ đại như thế, cũng có những người chẳng biết nên lựa chọn ra sao mới quyết định mọi người thế nào thì theo đó mà làm.

Ngoài ra thì cũng có người chủ động lấy hết tiền thưởng mà mình mới nhận được ral Đây là chuyện mà Lệ Tuyên Hoành không ngờ đến.

Nhưng cùng lúc ấy, anh ta cũng hiểu được hai từ “gia viên” này có ý nghĩ lớn lao đến mức nào đối với họ mà nói.

Anh ta cũng nào dám làm chậm trễ thời gian, ngay lập tức ra lệnh sửa sang lại kế hoạch, cho mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau bắt đầu dời doanh trại ngay lập tức.

Tranh thủ thời gian chính là thứ quan trọng nhất lúc này.

Anh ta nhất định phải chiếm lĩnh cho được khu vực khai thác mỏ trước khi những người khác cũng phát hiện ra nó, hơn nữa còn phải bảo vệ cho thật tốt, biến nó thành một nơi chắc như thép truil Danh tiếng của quân nhà họ Lệ lập tức truyền ra bên ngoài.

Bọn họ chính là những kẻ đạp lên xương cốt của đám lính đánh thuê Tử Nguyệt, trên chiến trường nếu không phải ngươi chết hôm nay thì chính là ta chết.

Chuyện thường gặp với họ thôi.

Chẳng qua điều họ không ngờ được, chính là việc quân nhà họ Lệ dời đi.

Từ sớm đã rầm rập chạy đi mất, cái gì mang theo được thì mang theo hết, không mang đi được thì vứt hết lại.

Mười mấy chiếc xe vốc lên từng luồng cát bụi, nhóm lính đánh thuê ngồi trên đó đều mang theo từng ánh nhìn rất đõi kiên quyết.

Họ đều cảm giác được nơi mà họ sắp đến đây không phải doanh trại mới, mà là gia viên trong lòng họ!

Giang Ninh ngồi trên xe, với quyết định của Lệ Tuyên Hoành cũng chẳng ừ hử gì.

Anh đã nói giao toàn bộ nơi này vào trong tay ba con nhà họ Lệ, thì anh sẽ thực sự không nhúng tay vào.

Chỉ cần không gây ra chuyện tai hại nào thì anh chẳng buồn nói thêm một lời nào.
 
Chương 2146


Đến nơi, Giang Ninh xuống xe lượn một vòng, sự vắng vẻ ở nơi này hoàn toàn không có từ ngữ nào miêu tả được. Anh cũng chẳng biết nhóm Lệ Tuyên Hoành làm sao có thể phát hiện được khu vực này có mỏ mà mình cần.

Hắn là phải tốn phí rất nhiều công sức mới có thể đến được bước này.

Xem ra, hai ba con nhà họ Lệ thật sự không dám khiến anh thất vọng.

“Phân đội một, phân đội hai, phân đội ba đi dọn dẹp khu vực này!”

Lệ Tuyên Hoành sắp xếp công việc: “Phân đội bốn lập tức đi cắm các cọc chỉ hướng để đánh dấu nơi này đã có chủ. Những phân đội khác bắt đầu tiến hành lắp ráp cơ sở vật chất!”

“Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất, chúng ta có thể tạo ra một doanh trại trước hết!”

Đây là điều căn bản, cũng là sự bảo đảm cho khu vực này.

Tối hôm qua ai nấy đều đã được nghỉ ngơi, thế nhưng Lệ Tuyên Hoành hoàn toàn không ngủ, anh ta tiếp tục ngồi hoàn thiện lại bản kế hoạch lần nữa.

Bao gồm các việc sắp xếp bố cục các nơi, thiết kế các trạm gác bảo vệ, trường học, bệnh viện, phòng ăn, vân VĂIiI Gần như là đang hoạch định xây nên một khu đô thị thu nhỏ!

Trình độ học vấn của Lệ Tuyên Hoành không hề thấp, kiến thức cũng có đủ, những việc này trong mắt kẻ như anh ta chẳng phải chuyện lớn gì, đến mức mà e là tạm thời cũng chẳng cần dùng đến những kiến thức chuyên sâu mà anh ta học được làm gì.

Cứ dựa vào kinh nghiệm và trực giác thực hiện trước cái đã.

Hơn một ngàn người, nhiều người tức lực lượng có nhiều, điều quan trọng là sự đồng tâm hiệp lực của mọi người hình như được tăng lên.

Trong lòng mỗi một người đều có một ý nghĩ, rằng mình đây không phải giúp người khác làm việc hay nhà họ Lệ làm việc gì hết, mà mình đang giúp chính mình có được một cái gia viên!

Nhìn trạng thái này, dù là Giang Ninh cũng không nhịn được gật gù. Lần này Lệ Tuyên Hoành làm việc cũng khá tốt.

Bên trong Phương Nguyên hàng trăm cây số, tổ chức lính đánh thuê cả lớn cả nhỏ có sáu đội!

Mà đội lính đánh thuê Tử Nguyệt vốn dĩ là mạnh nhất kia đã bị hủy diệt trong tay đội quân nhà họ Lệ, khiến cho đội quân nhà họ Lệ với sức mạnh cứ tưởng như không hề mạnh ngay lập tức  lọt vào tâm ngắm của mọi người.

Nhất là khi nhìn bọn họ dời doanh trại của mình, khoanh một phạm vi đất lớn đến như vậy, thậm chí không tiếc tiên lẩn nhân lực, dời hết mọi thứ đi cùng một lúc.

Điều này khiến cho không ít người khó chịu cực kỳ.

Nếu như khu vực đó là một bãi đất hoang chẳng ai thèm muốn thì họ cũng chẳng buồn để ý, nhưng có người ấy thể mà lại đến đó mở mang, sử dụng khu đất ấy thì lại khiến cho bọn họ rất khó chịu.

Bọn họ chẳng hề mong muốn rằng quân đội nhà họ Lệ rồi mai đây sẽ vùng lên và biến thành quân đoàn đánh thuê Tử Nguyệt thứ hai.

Một vài phiền toái bắt đầu kéo đến.

Đối với những người này, với những phiền phức này, Lệ Tuyên Hoành đã có chuẩn bị từ lâu.

Anh ta chỉ có một thái độ để xử lý mọi chuyện thôi, cứng rắn!

Anh ta cứng rắn thì các đội trưởng phân đội của anh cũng cứng rắn.
 
Chương 2147


Những đội trưởng ấy cứng rắn thì tất cả các lính đánh thuê dưới trướng đều cứng rắn.

Không ai cho phép đám người kia xông đến phá hoại gia viên của họI Về vũ khí, Lệ Tuyên Hoành dùng một nguồn tiền lớn thu mua, về bi lính, tiếp tục chiêu mộ không ngừng nghỉ, với danh tiếng và khí thế của nhà họ Lệ thì nhóm người đến đăng ký gia nhập quân nhà họ Lệ gần như là tranh giành khốc liệt để đăng ký.

Thế nhưng Lệ Tuyên Hoành đã ra quyết định, tạm thời theo như kế hoạch thì nhân viên sẽ không vượt quá ba ngàn người.

Nguồn tiền của họ cũng có hạn, ba ngàn người là quyết định hợp lý nhất rồi.

Người thì không cần nhiều, quan trọng là phải giỏi, nhất là trong hoàn cảnh như thế này thì hiệu suất khi mọi người đồng tâm hiệp lực cùng làm việc chắc chắn sẽ không hề thấp.

Vào ba bận bị quấy rối đều bị Lệ Tuyên Hoành mạnh mẽ đè ép hết. Tên của anh ta dần dần có tiếng tăm trong khu vực.

Ai cũng biết rõ giờ đây quân nhà họ Lệ đã có gia chủ mới, có phong cách làm việc hoàn toàn mới!

Càng như thế thì đám người chung quanh lại càng thấp thỏm và lo âu.

“Không rằng chúng ta lại trở thành mối kiêng dè của người khác nhanh như vậy.”

Lệ Tuyên Hoành lắc đầu, cười giễu mà nói: “Mấy ngày trước, chẳng phải họ cũng tưởng rằng chúng ta sẽ chết sạch trong tay bọn Tử Nguyệt hay sao. Giờ thì thế nào?”

Những điều này anh ta đều có thể đoán trước được, tài nguyên thì nhiều thật đấy, nhưng, có người nhiều cũng sẽ có người thiếu, mà đâu ai chịu làm kẻ lọt đằng sau.

Quan trọng nhất là, lý lịch và kinh nghiệm của họ còn quá nông.

Coi như thời gian thực sự phát triển  cũng chỉ mới qua mấy ngày mà thôi.

“Bọn họ đã liên minh lại.”

Lệ Chính Thương nói: “Thám tử quay về báo rằng năm đoàn lính đánh thuê nhỏ lẻ đã âm thầm thương thảo xong, định liên minh với nhau hòng ngăn cản sự phát triển của chúng ta”

Ngày trước tự ai người đó chiến, làm gì có chuyện đi hợp tác với người khác.

Nhưng không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại để cho những kẻ có nguy cơ thành đối thủ này không chờ được liên minh với nhau rồi.

Gianh Ninh ngồi đấy nhìn hai ba con.

“Vậy các người tính làm gì?”

“Phải đấu!”

Lệ Tuyên Hoành nói: “Chúng ta bây giờ không còn lựa chọn nào khác, phải đấu! Một đường diệt sạch!”

Anh ta siết chặt tay: “Hơn nữa, chúng ta đã từng thua một lần rồi.”

Binh lính quá tự kiêu tất sẽ thất bại, trạng thái này không thể xuất hiện trong quân của nhà họ Lệ được. Đánh thăng hai trận liên tiếp đã khiến một số ít binh  lính nảy sinh chút tâm tính này, đây là việc rất nguy hiểm.

Hiện giờ Lệ Tuyên Hoành đang nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, bao gồm cả tâm trạng của nhóm người này.

“Anh Giang, tôi hy vọng có thể năng cao thực lực của toàn bộ quân nhà họ Lệ”

Anh ta hít sâu lấy một hơi: “Tôi e rằng, phải để nhóm người anh Cẩu ra tay.”

Đối thủ thật sự của Lệ gia quân tất nhiên không phải đám người xấu xa nhưng vô dụng nọ, mà là những kẻ cực kỳ mạnh mẽ ngự trị trên chiến trường này.
 
Chương 2148


Nhiệm vụ của họ là phải bảo vệ cho tốt hâm mỏ này, nên đối mặt với những đối thủ ấy chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Thế nên bắt đầu từ bây giờ, họ nhất định phải mau chóng tăng cường thực lực của mình, giúp Lệ gia quân có khả năng tự vệ, phòng thủ được trên chính địa bàn của mình!

Tại doanh trại mới của Lệ gia quân, đèn đuốc sáng rỡ cả ngày lẫn đêm. Tất cả mọi người đều cùng chung tay hợp lực, quyết đánh một trận ra tròI Đêm đã về khuya.

Dựa theo sắp xếp trong kế hoạch của Lệ Tuyên Hoành, hôm nay sẽ phân đội ngũ cho ba ngàn người, vẫn chia thành mười phân đội, mỗi phân đội mở rộng ra hơn với ba trăm người.

Ngay lập tức phân nhiệm vụ theo kiểu bababốn, ba phân đội thi hành nhiệm vụ bảo vệ biên giới khu vực an toàn, bốn phân đội tập trung xây dựng, tăng tốc tiến hành kiến thiết.

Còn ba phân đội còn lại được nghỉ ngơi, cứ thế thay phiên nhau để đảm bảo ai nấy đều có thời gian ngủ nghỉ nhưng vấn có đủ lực lượng bảo đảm cho sự an toàn của mọi người.

Tốc độ xây dựng doanh trại mới phải nói là rất nhanh chóng, dưới điều kiện có đây đủ các nguyên vật liệu, phân công nhân lực rất hào phóng, muốn chậm cũng khó.

Dù sao thì ai nấy đều hy vọng có thể sớm như thất gia viên mà tự mình tạo dựng nên.

“Dựng tốt phần khung rồi thì mọi người có thể ngơi tay một chút, bắt đầu †ừ ngày mai, ta sẽ tiến hành hoàn thiện bên trong!”

Đội trưởng phân đội thứ tám dứt khoát vứt áo qua một bên, mặc cho mồ hôi nhẽ nhại, xối ướt cả người.

Từng bắp thịt hiển hiện, dưới ánh đèn khiến nó lấp lóa còn sáng hơn tầm nhìn của họ!

Nhìn từng dãy kiến trúc mọc lên, ánh mắt của bọn họ trở nên hiền hòa hẳn, chẳng còn dáng vẻ như ở trên chiến trường, tàn nhẫn và hung ác.

Những công trình này, tương lai sẽ trở thành gia viên của họ, trở thành trường học và bệnh viện, còn có cả sân cho đám trẻ vui chơi…

Những điều này là những điều mà ngay cả nghĩ họ cũng chưa bao giờ dám!

“Để tổ tiếp theo đến trông chừng nơi này, những người khác thì đi nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục đổi cai”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Đội trưởng đội tám cất cao giọng nói.

“RõI”

Mọi người cùng quát to.

Người dần dần vãn.

Người phụ trách giám sát cứ liếc con mắt tới lui tứ hướng, cứ như đang tìm kiếm điều gì.

“Tôi qua bên kia xem thử.”

Gã nói rồi đi ra ngoài, thấy chẳng ai để ý đến mình thì thân mình chợt lóe, ẩn vào trong bóng tối, âm thầm đi đến một nơi khác.

Gã đã gia nhập vào Lệ gia quân được ba ngày rồi.

Ba ngày này gã hành xử hệt như mọi người, chẳng thể nhìn ra được giữa gã và những người khác có điểm gì khác biệt.

Giờ phút này đây, gã ta cứ như biến thành một người khác, ngay cả ánh mắt cũng trở nên khác hẳn bình thường.

“Chắc chắn là chỗ này không bình thường chút nào.”Gã ta dè dặt đi đến một nơi sâu bên trong.
 
Chương 2149


Mấy ngày nay gã đã dò xét nơi này đến rõ ràng mười mươi, bây giờ có thể tránh né giám sát khác mà đi đến nơi sâu hơn.

Doanh trại mới vừa dời của Lệ gia quân, người ngoài thì cứ nghĩ đơn giản là họ muốn khuếch trương địa bàn, nhưng với đám người luôn nhìn chằm chằm từng cử động của người Lệ gia quân mà nói thì việc ấy chẳng hề đơn giản như thế chút nào.

Bởi vì sau lưng nhà họ Lê là nhà họ Lâm!

Động tác của bóng dáng kia rất nhạy bén, rõ ràng không phải là một tay mơ nào đó rồi.

Rất nhanh chóng đã chẳng còn thấy tung tích.

Cùng lúc ấy.

Hải ngoại, thành phố Hàng Thiên.

Đám người điều khiển sau màn của các công ty khoa học kỹ thuật đang ngồi chung một chõ.

Lần trước tên Hải Sâm kia đã chắc chắn họ và nhà họ Lâm không có chút quan hệ gì, thế thì miếng thịt tự mình đưa tới cửa kia, chẳng ai lại đi từ chối làm gì.

“Reng reng reng…”

Điện thoại vang lên.

Một người trong nhóm nhấc máy, nụ cười trên mặt càng ngày càng toe toét.

“Được rồi, anh cứ tiếp tục trà trộn đi.

Chúng tôi đã biết.”

Nói xong, ông ta cúp điện thoại, quay đầu nhìn mọi người, tiếng cười nghe sao mà đắc ý.

“Quả nhiên hệt như chúng ta dự đoán, chỗ ấy đúng là chẳng hề đơn giản. Đúng là có giấu diếm đồ.”

Ông ta cười bảo: “Nhà họ Lâm lấy đi những nhân tài về những món đồ công nghệ cao kia, giờ thì lại tìm đến một hầm mỏ. Tôi đoán, chắc là đã tìm được một hầm mỏ Silic với độ tinh khiết cao, bọn họ tính làm gì đây?”

“Muốn vượt mặt chúng ta chứ gì, nhưng nghe thôi đã thấy buồn cười rồi.”  “Ha ha ha, họ đang giúp chúng ta sao!”

“Đưa đồ đến tận cửal”

“Mà họ Lâm cũng thông minh lắm, từ đâu mà tạo ra được một đội ngũ trông chừng cái quặng mỏ kia. Nhưng hình như bọn họ cũng ngu thật, chẳng lẽ bọn họ không biết, rằng nơi như thế, cũng không phải nơi mấy vai diễn nhãi nhép bọn họ có thể tham dự vào sao?”

Một đám chủ lớn chuyện trò vui vẻ, hệt như đã nắm được Lâm thị vào tay.

Ngay lúc Lâm thị còn rất suy yếu, bọn họ cũng không có hứng thú.

Đợi đến lúc Lâm thị ngày càng lớn dần, có thể gặt hái được thật nhiều lợi nhuận, bọn họ liên động tâm.

Nhất là khi Lâm thi muốn tham gia vào công nghiệp sản xuất chip công nghệ cao, đó chính là lĩnh vực bọn họ bị lũng đoạn một thời gian dài!

Ngay cả nhân tài mà bọn họ còn phải cướp từ nước Vạn Hoa, không cho thương nghiệp Vạn Hoa có được năng lực tự chủ sản xuất, cũng đủ để nhìn ra bọn họ bá đạo đến mức nào.

Bây giờ Lâm thị muốn xoay người?

Ngại quá, các người sẽ không có cơ hội đó đâu!

“Có một công việc một triệu đô la Mỹ, nhận không?”
 
Chương 2150


Người đi đâu gọi một cuộc điện thoại: “Tôi cần cậu, xử lý đám nhà họ Lệ trong thời gian ngắn nhất, chiếm nơi đóng của đám nhà họ Lệ, sau đó giao lại cho tôi!”

“Tôi không cần biết cậu có nghe nói về đám nhà họ Lê chưa, nhưng nhiệm vụ lần này là một triệu đô la Mỹ!” Nói xong, gã bèn cúp điện thoại.

Trước nay hắn vốn không thích nói nhiều lắm, nhất là đối với một chuyện đơn giản như vậy.

Mấy người ngồi chung với nhau, mùi xì gà phiêu tán không ngừng, sương khói lượn lờ.

Mỗi khi bọn họ ngồi chưng với nhau, chính là lúc mọi người muốn thêm một khoảng hời lớn.

Trong lúc đó, ở chiến trường Trung Đông.

Lúc đêm dài người nghĩ là lúc thích hợp nhất để tự hỏi.

Lệ Tuyên Hoành không ngủ.

Hắn đang suy nghĩ chuyện gì? Nghĩ rằng vì sao bản thân còn chưa làm tốt, chưa làm đủ nghiêm túc, chưa đủ cẩn thận.

Anh ta còn lo lắng về phương hướng phát triển tương lại, chỉnh hợp tài nguyên  tài chính, thậm chí là cả vấn đề bồi dưỡng nhân viên tù từ.

Cũng hệt như mở một công ty lớn vậy, đúng là hiện tại mới khởi đầu mà thôi. Tương lai có thể đi xa đến đâu, thì hiện tại chính là trụ cột quyết định, rằng có thể đánh lao hay không.

“Hắn là ngài Giang đã nghỉ ngơi rồi.”

Lệ Tuyên Hoành nói: “Có một số việc mình vẫn chưa nghĩ được thấu đáo lắm, mai mình lại thỉnh giáo ngài ấy!”

Thấy Lệ Chính Thương đi đến, anh †a xoay xoay cái cổ, đã nghĩ ra được một đường, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó khó khống chế.

Anh ta cảm thấy tầm nhìn và đầu óc của mình không đủ. Những chuyện này, chỉ sợ còn phải phiên đến Giang Ninh.

Lệ Tuyên Hoành cứ luôn cảm thấy, rằng tâm nhìn của Giang Ninh cao xa hơn người thường.

Hệt như ngài ấy đứng trên đỉnh núi vậy, có thể nhìn thấy tất cả, bao quát toàn bộ người, chuyện hay cục diện, tất cả đều nắm trong tay.

Chuyện bản thân chưa lo lắng đến, chắc chắn Giang Ninh đã chú ý rồi.

Chuyện bản thân chưa làm tốt, hẳn Giang Ninh cũng đã nhìn thấy rồi. Tuy nhiên, nếu anh ta không hỏi, Giang Ninh sẽ không chủ động nói ra, tùy cho mình phát triển.

Áp lực lớn quái Lệ Tuyên Hoành tuyệt đối tin tưởng vào bản thân, nhưng anh ta cũng biết, bản thân cần phải chịu trách nhiệm với chính mình, không thể để xảy ra vấn đề.

“Ngày mai hỏi lại vậy!”

Lệ Chính Thương gật gật đầu: “Đó là chuyện lớn vô cùng quan trọng, không thể nói đùa được, không thể xảy ra vấn đề gì, nếu không chúng ta không gánh nổi!”

“Hơn nữa, ngài Giang đang ở đây chính là cơ hội để con học tập thật tốt, con hãy quý trọng đi!”

Hai ba con cứ ngồi ở đó, cũng lâu rồi họ không được nói chuyện với nhau một cách thật lòng như vậy. Bây giờ, vị sự phát triển của nhà họ Lệ, vì để củng cố cho gia viên mới này, bọn họ có thể nói chuyện cùng nhau đến sáng.
 
Chương 2101


Lệ Chính Thương lắc đầu, cười khổ: “Anh Giang, nếu anh còn chưa đến, lần sau Hắc Luân mà đến nữa thì tôi cũng không có cách gì nữa đâu.”

Ông ta bây giờ là không thành kế, Hắc Luân cũng không biết lai lịch của ông ta, cho nên mới kiêng kị.

Nhưng với thế lực như của Hắc Luân, bọn họ chắc chắn có đường đi, có cách để dò xét ra mọi thứ của mình, chỉ cần tra được Las Vegas ở nước ngoài, Lệ Chính Thương còn bí mật nào để giấu nữa đâu.

Đến khi đó, ông ta nói gì cũng vô dụng, Hắc Luân không còn gì kiêng kị, sẽ trực tiếp dùng vũ khí cưỡng chế cướp đoạt.

Thế thì thật phiền phức.

Lệ Chính Thương ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn phương xa, tim càng đập càng nhanh.

Từ khi đến nơi này, hầu như không có ngày nào là ông ta được ngủ một giấc bình yên, cứ luôn lo lắng đột nhiên có một ngày đi ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa.

Hiện tại, cảm giác chèn ép này càng lúc càng mãnh liệt!

Loại cảm giác nguy hiểm này, càng ngày càng đè nén!

Hai ba con ông ta đều đã sắp không chịu nổi.

“Anh Giang, anh mau đến đi!”

Loại áp lực này lớn như thế nào, Lệ Chính Thương cảm nhận sâu sắc nhất.

Ông ta nghĩ cũng đơn giản, chỉ là muốn tranh thủ lúc mình còn có thể cử động, thì phải giúp Lệ Tuyên Hoành mở đường, mà con đường này, chính là đi theo Giang Ninh!

Đây là cơ hội tốt nhất của nhà họ Lệ, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ lỡ nữa.

Lệ Chính Thương ngồi ở đó, thở ra một hơi thật dài, cảm giác mệt mỏi trong nháy mắt xông lên não.

Nhưng ông ta không dám nghỉ ngơi, ngay cả lười biếng một chút cũng không dám.

Ở nơi này, bất kì lúc nào cũng phải giữ vững tập trung và cảnh giác, nếu không cẩn thận, thứ mất đi không chỉ là tiền tài và địa vị, mà còn là mạng nữa.

Nhất là bây giờ bọn họ đã bị người ra để mắt đến, tổ chức đánh thuê của Tử Nguyệt cũng không phải có thể dễ trêu vào Mà Hắc Luân sau khi rời khỏi chỗ của Lệ Chính Thương, trên đường đi sắc mặt rất khó coi.

Đây là lần thứ ba anh ta tìm Lệ Chính Thương, có thể nói là cân bao nhiêu mặt mũi đều đã cho.

Nếu không phải kiêng dè người sau lưng Lệ Chính Thương, anh ta đã sớm mất kiên nhẫn.

Chính là bởi vì như thế, nên anh ta mới có thể từng bước thăm dò, một câu ông chủ nhà ông ta không đồng ý của Lệ Chính Thương, đã khiến Hắc Luân càng cảnh giác hơn.

“Hắc Luân, làm sao bây giờ? Hai cha con nhà họ Lệ này thật không đơn giản, người sau lưng bọn họ, địa vị có thể càng lớn hơn!”

“Đúng vậy” Phó Tướng nói: “xung quanh chúng ta không được phép có uy hiếp, dù là những người này căn bản không tính là uy hiếp, nhưng không thu phục bọn họ, sớm muộn gì cũng ra mầm tai họa.”

“Bọn họ phát triển không tính nhanh, nhưng hình thức của bọn họ khiến chúng tôi rất khó chịu.” Phó Tướng đã rất không vui.

Vài người không nhịn được mà nói thêm.

Hắc Luân không nói gì, cau mày, từ đầu đến cuối đều đang suy nghĩ rằng Lệ Chính Thương rốt cuộc có phải đang giả vờ hay không.

Bởi vì anh ta nghe được rằng, gần đây hoàn toàn không có nhân vật lớn nào bước vào mảnh đất này.
 
Chương 2102


Phía thế giới thứ ba bên kia, càng là tự có sắp xếp riêng, làm gì lại đợi đến hôm nay, tài nguyên đều đã được chia gần xong, chẳng lẽ lại muốn cướp từ trong tay người khác?

“Về trước đãi”

Hắc Luân hừ một tiếng, cắn răng cười lạnh: “Tôi tìm người điều tra hai cha con nhà này, hẳn là cũng có kết 2 quả: Ô tô lao vùn vụt, bụi đất tung bay.

Hắc Luân dân người trở lại doanh địa, sau đó trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình.

Vừa ngồi xuống thì điện thoại cũng vang lên.

“Phó Tướng!”

Anh ta lập tức đứng lên, mặt mũi tràn đầy tôn kính: “Vâng! Vâng! Tôi đã đi rồi, họ Lệ kia rất ranh mãnh, thật thật giả giả, rất khó ra tay.”

“Tôi đã cho người điều tra rồi, sẽ có kết quả ngay, một khi đúng như tôi suy đoán, tôi sẽ lập tức ra tay!”

Cúp điện thoại, sắc mặt Hắc Luân lại càng đen đi.

Thời gian kéo dài lâu như thế, hại anh ta bị Phó Tướng mắng một trận, hai cha con nhà họ Lệ đúng là phô trương thanh thế thật sự, để xem anh ta thu phục bọn họ thế nào!

Cái gì mà ông chủ nhà bọn họ?

Bọn họ làm quái gì có ông chủ!

Cho dù có thì cũng có sao?

Hắc Luân càng nghĩ càng giận, trong vùng này, tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt của bọn họ chính là thế lực lớn nhất, không được phép có bất kì sự tồn tại nào có thể uy hiếp được bọn họ.

Những tổ chức đánh thuê nho nhỏ kia, bọn họ căn bản cũng không cần để – vào mắt, đều là học theo bọn họ, kinh  doanh theo hình như của bọn họ, thì làm sao có thể uy hiếp được bọn họ.

Nhưng cách làm việc của hai cha con nhà họ Lệ này luôn khiến bọn họ có cảm giác không thoải mái.

Hắc Luân ngồi xuống, thuận tay từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia, kéo ra cái xoẹt, rót vào trong miệng.

“Tút tút—” Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!

Anh ta bấm số, đã nửa tháng, nếu còn không tra ra được manh mối có ích, anh ta thật muốn giết người!

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, truyên đến một âm thanh lười biếng.

“Ừ, tôi biết anh gấp, vẫn đang tra đây, bây giờ tra ra được vài thứ.”

“Hừ, nếu như tôi không gọi, có phải anh sẽ không nói cho tôi luôn đúng không?”

Hắc Luân hung ác nói: “Mau nói đi, hai cha con nhà họ Lệ kia, rốt cuộc có lai lịch như thế nào, phía sau bọn họ là ai?

“Không ai cả.”

Đầu dây bên kia, giọng nói vẫn lười biếng như cũ: “Không tra ra cái gì của bọn họ cả, chỉ là thương nhân bình thường, từng có chút gia sản ở Las Vegas mà thôi.”

“Anh nói thật?”

“Tin tôi đi, tôi là chuyên nghiệp.”

Sắc mặt Hắc Luân dần trở nên xám đen: “Phía sau lưng bọn họ không có bất kì thế lực gì? Không phải là những thế lực đáng sợ đến từ thế giới thứ ba bên kia sao?”
 
Chương 2103


“Hắc Luân ơi là Hắc Luân, từ khi nào mà anh ngu xuẩn như thế, thế lực lớn của thế giới thứ ba, có ai mà không ở bên bố cục của anh? Còn chờ đến bây giờ, tỉnh lại đi.”

“Tư liệu liên quan tôi đã gửi cho anh rồi, anh từ từ mà xem, tôi phải đi ngủ đây, đừng làm phiền tôi.”

Bíp một tiếng, điện thoại cúp máy.

Gương mặt của Hắc Luân đã đen đến sắp chảy mực ra.

“Rầm!”

Anh ta đập một quyền vào trên mặt bàn, lập tức trên bàn xuất hiện vết nứt, rắc một tiếng, dường như sắp bị gõ nát.

“Các người thật to gan!”

Hắc Luân rống giận.

Anh ta đây là lân đầu tiên bị người khác trêu cợt như thế.

Cái gì mà ông chủ nhà bọn họ?

Đúng là biết giả vờ thật!

Anh ta càng nghĩ càng tức, vừa nhớ đến bộ dáng có bài có bản kia của Lệ Chính Thương, cứ như thể những lời ông ta nói đều là thật vậy, coi anh ta như con khỉ mà trêu đùa, Häc Luân giận muốn nổ tung.

“Người đậu!”

Hắc Luân hét lớn một tiếng, bên ngoài có vài tên lính thân thiết lập tức xông vào.

“Lính đánh thuê của nhà họ Lệ bây giờ có mấy người?”

“Không đến ba trăm!”

“Những sản nghiệp kinh doanh chủ yếu của bọn họ có những gì, điều tra rõ ràng cho tôi.”

Hắc Luân cười lạnh một tiếng: “Nếu không muốn bị thu thập vào dưới trướng của tôi, thì chuẩn bị mà biến mất đi! Tôi muốn tất cả của các người, biến thành tro bụi!”

Anh ta nắm chặt nắm đấm, khóe mắt tràn đầy lệ khí ác độc, cảm giác ngang ngược kia, dường như có thể san bằng tất cả!

“Hắc Luân đại nhân, con trai của nhà họ Lệ kia tên Lệ Tuyên Hoành, dạo gần đây cứ đi về phía tây, mỗi lần đi cũng không mang theo nhiều người cho lắm, không biết là tình huống thế nào.”

Có người mở miệng: “Tôi thấy bộ dạng của cậu ta rất tùy ý, nhưng bên trong vẻ tùy ý đó, rõ ràng có cẩn thận, tên nhóc kia giấu không được tâm sự.”

Nghe thế, Hắc Luân nheo mắt lại: “Cậu nói là, cậu ta thường đi về phía tây, phía tây có cái gì?”

“Phía tây là đất hoang, cái gì cũng không có, ở nơi này, có thể bị gọi là đất hoang, thì có thể thấy được là người bình thường đầu không muốn nhìn thấy nó, Lệ Tuyên Hoành rốt cuộc đến đó làm gì.

“Nghe nói là đang tìm vài miếng đấy để làm thành sân huấn luyện.

Hắc Luân cười lạnh.

Đất đai ở nơi này là không đáng tiền nhất, nhưng nơi cằn cỗi hoang vu không biết bao nhiêu mà nói.

Cát và đá trên đất đều là những thứ có thể gặp ở khắp mọi nơi, cho đến bây giờ cũng không có ai thèm để ý.

Nhưng bây giờ tất cả những chuyện hai cha con nhà họ Lệ làm, anh ta đều đang nhìn chằm chằm, nhất là loại người trẻ tuổi như Lệ Tuyên Hoành này, torng lòng giấu không được chuyện gì, không giống như lão hồ ly Lệ Chính Thương kia.
 
Chương 2104


“Hừ, theo dõi sát cho tôi!”

Hắc Luân nói: “Tôi cho các người thời hạn một ngày, phải điều tra rõ mọi thứ, nhựng người khác chuẩn bị sẵn sàng, một khi xác định mục tiêu thì có thể tấn công, cho bọn họ về với cát bụi.

Thuận theo thì sống, nghịch đi thì chết.!

Bất kì thứ gì có tính uy hiếp, bọn họ đều sẽ đánh cho ra tro.

Lại càng không còn nói, hai cha con nhà họ Lệ này lại còn dám đùa giốn với Hắc Luân, khiến anh ta mất mặt trước Phó Tướng, chuyện này nếu truyền đi, anh ta bị một đôi lừa đảo hù dọa, thì Hắc Luân cũng không còn cần lăn lộn nữa.

“Vâng! Chúng tôi lập tức đi chuẩn bị, chờ mệnh lệnh của Hắc Luân đại nhân, chúng tôi sẽ dẫm nát bọn họ một cách triệt để.”

Cảm giác bị người khác lừa gạt thì chẳng ai thích, nhất là những thứ chó má này, rõ ràng chỉ cần một ngón tay cũng đã có thể bóp ch3t bọn chúng.

Tâm trạng của Hắc Luân làm sao lại tốt cho được.

Anh ta bây giờ đã tra ra rõ ràng hai cha con Lệ Chính Thương, đã có trong tay mọi thứ, sau đó cướp đoạn hết tất cả trước mặt bọn họ.

Bao gồm cả những tên lính đáng thuê mà bọn họ đang nắm trong tay!

Cùng lúc đó.

Tâm trạng Lệ Tuyên Hoành đang có chút phức tạp, lúc anh ta bước vào khu vực hỗn loạn này, không chỉ có sợ hãi mà còn vô cùng mờ mịịt.

Nếu như không phải Lệ Chính Thương vẫn luôn cố chấp, muốn một mình anh ta chèo chống, thì anh ta tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.

Nhưng bây giờ, Lệ Chính Thương đã nói rõ ràng, đồng thời giao cả tương lai nhà họ Lệ cho mình.

Ngay cả việc tương lai muốn đi như thế nào, đi hướng nào, đều đã giao cho anh ta, nhưng Lệ Tuyên Hoành vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.

“Muốn lấy lòng Giang Ninh sao?”

Lệ Tuyên Hoành nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta vừa nghĩ đến sự mạnh mẽ và đáng sợ của Giang Ninh là đã cảm thấy e ngại.

Anh ta càng không có lòng tin rằng Giang Ninh sẽ tín nhiệm mình, dù sao anh ta cũng đã từng đắc tội Giang Ninh.

“Cậu chủ Lệ, mảnh đất hoang kia rất khó khai hoang, chúng ta có cần quây nó lại không?”

Sau lưng truyền đến tiếng nói.

Lệ Tuyên Hoành quay đầu nhìn thoáng qua, đẳng sau gò núi kia chính là chỗ dựa lớn nhất bây giờ của hai cha con họ.

Nơi này cho dù ra sao, bọn họ cũng phải luôn nắm quyền quản lí, không thể quá phô trương, quá lóa mắt, khiến những người khác phát hiện.

“Cứ quây lại trước đi, có cần hay không thì tính sau, dù sao bây giờ cũng không ai cần.”Lệ Tuyên Hoành nói.
 
Chương 2105


Nơi này đều là đất hoang, cỏ dại rất rậm rạp, nếu so với những mảnh đất trống kia mà nói thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Đương nhiên là bởi vì còn chưa có bao nhiêu người phát hiện giá trị của nơi này.

Vài khu mỏ lớn ở hướng đông đã dẫn đến bao nhiêu cuộc tranh đoạt của các tổ chức đánh thuê lớn, đã xảy ra rất nhiều lần giao chiến kịch liệt.

Người vì tiền mà chết, một khi xuất hiện một thứ gì đó đáng giá để tranh đoạt thì tuyệt đối sẽ kéo một đám người điên cuồng đến.

Lệ Tuyên Hoành chỉ huy những người dưới trướng, đi sắp xếp bảng đánh dấu, quây mảnh đất hoang này lại, tuyên bố ra ngoài rằng sẽ làm sân huấn luyện ở đây, chuyện này là chuyện mà rất nhiều tổ chức đánh thuê đều sẽ làm, sẽ không ai nghi ngờ gì cả.

Anh ta đứng ở đó, trên trán đầy mồ hôi, không biết là do nóng hay do hồi hộp.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, Lệ Tuyên Hoành để lại vài người ở đây trồng coi, mình thì lái xe vê doanh địa.

Chưa đợi anh ta lên xe, đột nhiên có một nhóm người ở gần đó lao đến, trực tiếp vây quanh bọn họ.

“Các người là ai?”

Lệ Tuyên Hoành nghiêm nghị quát.

Anh ta cau mày, nhìn đồng phục của những người kia, trong lòng đã iết, nhưng anh ta không ngờ rằng, người của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt lại đến bắt mình nhanh như thế.

“Cậu chủ Lệ, anh đừng giấy dụa nữa, chỉ bằng vào mấy người này thì không phải đối thủ của chúng tôi đâu.”

Người đi đầu vây tay một cái, những người sau lưng bước đến, cùng nhau kéo chốt.

“Tạch tạch tạch!”

Mặt Lệ Tuyên Hoành trăng bệch.

“Anh Hắc Luân không phải là muốn hợp tác với chúng ta hay sao, anh làm như thế là đã hỏi qua ý kiến của anhta _ chưa?”

Anh ta gầm lên một tiếng, những lính đánh thuê mang theo bên người, cũng giơ súng lên, giằng co với nhau.

Nhưng nhân số hai bên chênh lệch, một khi động thủ thật, bọn họ tuyệt đối sẽ chết!

“Ha ha, đây chính là ý của Hắc Luân đại nhân, hai cha con các người, còn muốn phô trương đến khi nào? Đừng giả vờ nữa!”

Đội trưởng dẫn đầu cười lạnh một tiếng: “Cậu chủ Lệ, vẫn là nên đi theo chúng tôi đi, tránh khỏi việc động thủ, súng đạn không có mắt đâu.”

Lệ Tuyên Hoành trong lòng thầm nói “không ổn, bại lộ rồi?”

Sao lại nhanh như thế được?

Người dưới trướng muốn phản kháng, ánh mắt ra hiệu Lệ Tuyên Hoành răng đã sẵn sàng, nhưng Lệ Tuyên Hoành lắc đầu.

“Đừng động thủ, động thủ các anh chắc chăn sẽ chết.”

Anh ta hít sâu một hơi: “Tôi đi với bọn họ.”
 
Chương 2106


Nói xong, Lệ Tuyên Hoành nhìn người đội trưởng kia: “Tôi đi với các anh, nhưng các anh không được làm hại bọn họ, nếu các anh muốn tôi sống, tôi đoán rằng tôi còn có giá trị để sống, nếu các anh giết họ, tôi sẽ tự sát ngay.”

Anh ta lấy con dao găm bên hông ra, dặt lên cổ mình.

“Ha ha, cha con nhà họ Lệ quả nhiên danh bất hư truyền, xem trọng lính đánh thuê dưới trướng như thế, tùy anh vật, chúng tôi cũng không muốn lãng phí đạn với những thứ rác rưởi này.”

Gã vẫy tay, ở đằng xa có mấy chiếc xe Jeep lái đến.

“Cậu chủ Lệ, mời đi.”

“Cậu chủ Lệt”

“Cậu chủ Lệ, để chúng tôi liều mạng với họ đi.”

“Thả cậu chủ Lệ của chúng tôi ra.”

Người của Lệ gia thét lên.  Lệ Tuyên Hoành lắc đầu: “Các anh cứ trông coi ở đây đi, nơi này là sân huấn luyện của nhà họ Lệ chúng ta, chắc chắn cần dùng đến.”

Nói xong, anh ta leo lên xe.Jeep, đội trưởng đội lính đánh thuê Tử Nguyệt khinh thường nhìn nhóm người nhà họ Lệ kia một chút, cũng không động thủ, trực tiếp mang Lệ Tuyên Hoành đi.

Những tên rác rưỡi kia gã thật đúng là không để vào mắt.

Chờ những thứ trong tay hai cha con nhà họ Lệ bị Hắc Luân chèn ép sạch sẽ, gã sẽ cùng đến thu thập bọn người này sau.

Xe.Jeep nhanh chóng chạy đi, hướng về phía chỗ của Hắc Luân.

Anh ta muốn dùng Lệ Tuyên Hoành để uy hiếp Lệ Chính Thương!

“Cậu chủ Lệ, bị các người giấu diếm lâu như thế, Hắc Luân đại nhân rất tức giận, Phó Tướng cũng rất tức giận, anh có biết hậu quả không?”

Lệ Tuyên Hoành cũng không có biểu cảm gì trên mặt.

“Giấu các người cái gì?”

“Tôi chỉ biết là, các người mạo phạm tôi như thế, sẽ phải trả giá rất đắt.”

Ngữ khí của anh rất bình tĩnh.

“Còn muốn giả vờ?”

Đội trưởng cười lạnh, lắc đầu: “Đừng diễn nữa! Chuyện của nhà họ Lệ các người, chúng tôi đã tra rõ ràng, sau lưng căn bản không có thế lực lớn nào chống lưng, vậy mà cũng dám đến đây!”

“Tôi nói cho các người biết, kết cục sắp tới của các người…”

“Két—”

Ô tô đột nhiên dừng lại, phanh đạp thật mạnh, đội trưởng trong lúc vô ý đã đập đầu cái bốp vào bên cửa sổ, tức giận mà chửi ầm lên.

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Đội trưởng, phía trước có người.”

Thủ hạ lập tức nói.

“Muốn chết!”

Đội trưởng nhìn thoáng qua, lập tức mở cửa xe, rút súng đạn bên hông ra, mặt mũi tràn đầy sát khí.
 
Chương 2107


Mà Lệ Tuyên Hoành ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, cả người ngay cả hô hấp  trong nháy mắt đều như ngừng lại.  “Đây là… Đây là ảo giác sao?”  “Thứ chó má gì, dám cản đường của chúng ta, muốn chết à?”

nu Đội trưởng vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng trầm vang lên, chợt, máu tươi b ắn ra! Đầu, nở hoa rồi.

Giang Ninh đứng ở kia, mặt không chút biểu cảm, vươn ngón tay lên ngoắc ngoắc, hai mắt nhìn chằm chằm người †rong xe.Jeep.

Chỉ một thoáng, cửa xe mở ra, năm sáu người vọt ra.

Nhưng thời gian cũng chỉ trong chớp mắt!

Bangl Bang!

Bangl Tiếng súng nổ vang lên liên tục, những người xuống xe đều đã mất mạng! ¡ Không khí dường như chết lặng, bên ‘ tai chỉ còn luẩn quẩn những âm thanh đòi mạng kial Lính bản tỉa!

Có lính bắn tỉa!

Những tên lính đánh thuê còn lại ai nấy cũng đều kinh hoảng, chẳng ai còn dám xuống xe.

Nơi trống trải như thế này, làm gì có chỗ cho lính băn tỉa ẩn nấp?

Căn bản không có khả năng!

“ĐiI Đi maul”

Có người hô to, tài xế vừa mới chuẩn bị cài số đạp ga, bỗng nghe “bụp” một tiếng, kính chắn gió bị bắn thủng một lỗ, đúng vào giữa trán tài xế.

Máu tươi b ắn ra đầy mặt mọi người.

“Aaal” Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà!

Tất cả những người trên xe này dường như sắp phát điên rồi.

Bọn họ có người lại xuống xe, chân vừa chạm đất đã bị mất mạng, mà người trên xe, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm sấp xuống, bởi vì đầu ai mà lộ ra thì người đó phải chết!

Thật điên cuồng, một tay bắn tỉa quá đáng sợ!

Không khí yên tĩnh!

Ngay cả gió bên tai dường như cũng ngừng, không có bất kì âm thanh gì.

Lệ Tuyên Hoành ngồi ở kia, trợn mắt há mồm, cơ thể thẳng tắp!

Anh ta không dám có bất kì cử động dù là nhỏ nào!

Mới vừa rồi, bên cạnh anh ta có hai người đang ngồi cưỡng chế anh ra, nhưng giờ phút này đều đã chết hết, bị một súng nổ đầu, chết thẳng.

Trên mặt anh vẫn còn một chút cảm giác ấm áp.

“Anh ấy… anh ấy… anh ấy… đến rồi”

Miệng Lệ Tuyên Hoành giật giật.

Một nhóm người này!

Nếu như xảy ra một chút sai lầm nào, thì người chết lúc này đã là chính mình.

Hai cân anh ta mềm ra, căn bản là không thể nhúc nhích được, anh ra rất muốn rời khỏi vị trí này, nhưng thực sự không còn sức lực.

Lệ Tuyên Hoành nhìn Giang Ninh đi từng bước về phía mình, nhìn những tên lính đánh thuê còn sống vân đang chôn chặt đầu vào giữa hai ch@n, không ai dám động đậy gì.
 
Chương 2108


“Cậu lên nhầm xe rồi!”

Giang Ninh đi đến trước cửa xe, quét một vòng những người trên xe, căn bản là không ai dám ngẩng đầu!

Ai cũng biết, ai ngẩng đầu lên thì người đó phải chết, bây giờ đang có một lính bắn tỉa vô cùng khủng khiếp đang theo dõi bọn họ.

“Anh, anh Giang.”

Lệ Tuyên Hoành cố rặn ra vẻ tươi cười, nhưng cơ mặt thì cứng ngắc.

Kinh khủng!

Anh ta đã sớm biết Giang Ninh rất kinh khủng, nhưng không biết bên cạnh Giang Ninh còn có bao nhiêu người kh ủng bố khác!

“Xuống xe.”

Giang Ninh thản nhiên nói.

Anh nói xong, xoay người rời đi.

Lệ Tuyên Hoành duõi hai tay ra, dùng sức di chuyển chân của mình, nhưng lại bất cẩn giãm lên tay của một người, phát ra một tiếng “phịch”, ngã vào trên người mấy tên lính đánh thuê, lập tức bị dọa đến hét to, còn có người nhịn không được mà ngẩng đầu lên.

“Bang!”

Trong nháy mắt đó, gã ta lại nặng nề ngã xuống.

Không còn ai dám nói chuyện nữa, dù chỉ một âm thanh nhỏ cũng không ai dám phát ra.

Lệ Tuyên Hoành nín thở ngưng thần, tim cũng đã treo đến cổ họng, dùng tay nhấn mấy lần cũng đều không xuống.

Anh ta sợ những tên lính đánh thuê này lại đột nhiên ra tay với mình, thế thì coi như xong đời.

Nhưng không ai dám, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám, sợ bị gi ết chết tươi!

Anh ta cẩn thận từng chút một xuống xe, yếu hầu nhúc nhích, nhìn xem thi thể trên đất, nhịn không được mà nôn khan ra.

Tàn khốc!

Thế giới này chính là tàn khốc như thết Nhất là ở nơi như thế này, mạng người còn rẻ hơn cỏ rác!

Anh ta không biết mình làm sao mà đi đến được trước xe Giang Ninh, đứng Ở trước cửa xe, căn bản là không dám lên xe.

“Anh Giang, anh, anh đên rồi.”

“Ừ, lên xe đi!”

Giang Ninh ngồi trên xe, nhìn Lệ Tuyên Hoành, đánh giá trên dưới một lần, gật gật đầu: “Có chút tiến bộ.”

Lệ Tuyên Hoành ngượng ngùng cười, không dám nói gì, được Giang Ninh khen một câu, anh ta cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, lo lắng thấp thỏm mà leo lên xe, ngồi nghiêm chỉnh, không dám nói tiếng nào.

Trên đường đi, Giang Ninh không nói gì, Lệ Tuyên Hoành càng không dám mở miệng bắt chuyện.

Anh ta hồi hộp co quắp, trong đầu đều là một màn mạo hiểm kích thích vừa rồi, không bỏ ra được.
 
Chương 2109


Cái gì gọi là tàn khốc, không phải là anh ta chưa thấy qua, nhưng cảnh tưởng kinh khủng như ban nãy, cả đời này anh ta cũng không quên được!

Giang Ninh vừa đến, đã dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết, vùng đất này tàn khốc ra sao, đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.

Ô tô lướt nhanh, đi thẳng đến chỗ doanh địa nhà họ Lệ.

Vừa tới doanh địa, lính đánh thuê ngoài cổng đã đồng loạt giơ vũ khí lên, ngắm về hướng chiếc xe xa lạ này.

“Dừng tay! Dừng tay!”

Lệ Tuyên Hoành vội vàng kêu to, xuống xe, dùng sức vấy tay: “Là tôi!

Dừng tay lại cho tôi!”

“Cậu chủ Lệ!”

Lính đánh thuê đứng ngoài cổng hô †o.

Lệ Tuyên Hoành hơi đỏ mặt, nhanh chóng đi đến trước cửa xe, mở cửa, cung kính mời: “Anh Giang, đã đến nơi rồi!”

Giang Ninh xuống xe, ánh mắt đảo qua mấy tên lính đánh thuê ngoài cổng, quay đầu nhìn Lệ Tuyên Hoành: “Xem ra uy tín của cậu cũng không tệ lắm.”

Lệ Tuyên Hoành sợ hãi, sợ Giang Ninh hiểu nhầm là cha con họ cầm quyền, thoát ly khỏi sự quản lí của Giang Ninh.

Anh ta vừa muốn giải thích, Giang Ninh đã khoát tay, không cho anh ta nói.

“Nơi này vốn là giao cho các người quản lí”

Vừa nói xong, Giang Ninh đã đi thẳng vào trong, mà Lệ Tuyên Hoành thì nhanh chóng đỏ cả mắt, cơ thở bởi vì hô hấp dồn dập mà run lên.

Giang Ninh vừa mới nói gì?

Nơi này giao cho hai cha con anh ta quản lí?

Đây là đang cho hai nhà họ Lệ bọn họ cơ hội!

Anh ta vốn nghĩ rằng…

Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi, không nói gì nữa, nhanh chân bước theo.

Hai người vừa mới đi đến cửa đại sảnh, Lệ Chính Thương đã bước nhanh đến, sắc mặt sốt ruột, vô cùng bối rối.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ninh, biểu cảm trên khuôn mặt Lệ Chính Thương đi từ kinh hoảng đến ngạc nhiên, sau đó là chấn động, sau đó lại biến thành vui mừng.

“Anh Giang, anh, anh đến rồi!”

Ông ta như thể nhảy cả lên, trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào, hưng phấn đến mức hai tay run rẩy: “Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!”

Ông ta đi đến trước mặt Giang Ninh, bờ môi giật giật, cũng chỉ có thể nói ra được những câu như thế.

Vừa rồi, ông ta vừa mới nhận được điện thoại của Hắc Luân, nói rằng Lệ Tuyên Hoành bây giờ đang trong tay anh ta, muốn ông ta phải giao toàn bộ ra, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác của Lệ Tuyên Hoành đi.

Lệ Chính Thương hoảng hồn, cho dù ông ta trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng chuyện con trai độc nhất trong nhà sắp bị giết cũng vẫn khiến ông ta suýt chút nữa thì không kìm chế được.
 
Chương 2110


Ông ta đi đến trước mặt Lệ Tuyên Hoành, hai mắt đỏ bừng, dùng sức võ vai anh ta: “Con không sao thì tốt quá rồi, ba cứ nghĩ là…”

“Là anh Giang đã cứu con.”

Lệ Tuyên Hoành kể lại đơn giản chuyện vừa mới xảy ra.

Anh ta nói đơn giản, nhưng Lệ Chính Thương có thể tưởng tượng ra được hình tượng mạo hiểm và kinh khủng lúc nấy.

Giang Ninh đứng ở kia, mặt không chút biểu cảm, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, chuyện ban nấy chỉ là chuyện nhỏ không đáng để trong lòng mà thôi.

“Anh Giang, lời cảm ơn tôi cũng không nói nhiều nữa, từ hôm nay trở đi, mạng của hai cha con tôi chính là của anh”

Lệ Chính Thương biểu lộ nghiêm †úc, đưa tay ra hiệu: “Anh Giang, mời vào bên trong.”

Nếu như nói, trước kia hai cha con họ là bị ép buộc phải lên con thuyền này của Giang Ninh, làm việc cho anh, nhưng bây giờ, hai cha con thật tâm thật ý biết ơn Giang Ninh.

Không chỉ là vì Giang Ninh vừa cứu mạng Lệ Tuyên Hoành, mà còn là vì những lời Giang Ninh vừa nói.

“Nơi này là giao cho hai người quản là Câu nói này không ngừng quẩn quanh trong đầu Lệ Tuyên Hoành.

Đây là tin tưởng, đã không còn cần nói thêm gì nữa.

Trong đại sảnh.

Giang Ninh ngồi trên thượng vị, nhẹ nhàng vân vê chén trà, hương trà quẩn quanh bốn phía, đây là trà mà anh thích uống, Lệ Chính Thương đã sớm chuẩn bị xong.

“Thế cục bây giờ cũng không tốt lắm, tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt đã để mắt đến chúng ta.”

Lệ Chính Thương nói: “Mà bọn họ cũng đã tra rõ về chuyện của hai cha con tôi.”

Biểu cảm của ông ta ngưng trọng, trên mặt lộ ra vô cùng lo lắng, dù sao thực lực của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt cũng cao hơn bọn họ quá nhiều!

Bọn họ chỉ mới có hơn ba trăm người, mà tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt đã vượt hơn một ngàn người!

Thực lực cách nhau quá xal Một khi thật sự động thủ, bọn họ gần như không có sơ hội thắng, càng không gánh nổi khu mỏ vừa được phát hiện kia.

“Hắc Luân vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi đầu hàng, quy thuận anh ta, giao hết mọi thứ ra.”

“Anh Giang, bây giờ tôi phải làm gì?”

“Vậy thì cứ để bọn họ phải giao nộp tất cả mọi thứ, quy thuận chúng ta.”

Giang Ninh bình tĩnh nói.

Lệ Chính Thương khế giật mình, ông ta cho là mình nghe nhầm, Giang Ninh nói rằng muốn tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt quy thuận họ?

“Anh Giang…”

Lệ Chính Thương do dự một chút, ông ta không biết là mình chưa nói rõ ràng, hay là Giang Ninh hiểu sai: “Là bọn họ muốn chúng ta quy thuận.”

“Không đúng.”

Giang Ninh lại lắc đầu: “Ý của tôi rất rõ ràng, bảo bọn họ quy thuận.”

“Cứ quyết định như thế đi, ông gọi điện cho tên Hắc Luân gì đó, hẹn giờ đầu hàng, tôi cho bọn họ một ngày, không đầu hàng thì sẽ biến mất!”
 
Chương 2111


Giọng điệu bình thản, nhưng lại lộ ra sát ý lạnh lẽo!

Giang Ninh vừa đến là đã muốn làm chuyện lớn.

Nhưng… hình như anh ta cũng không mang nhiều người.

Lệ Tuyên Hoành không nói gì, anh ta biết, bên cạnh Giang Ninh khẳng định còn môt cao thủ, cao thủ bắn tỉa.

Những người của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt kia vừa rồi là bị tay bắn tỉa đáng sợ kia giết đến nỗi gan đều rách ra.

Mà cho dù là thêm người kia, thì cũng chỉ có hai người.

Mà nhóm lính đánh thuê Tử Nguyệt kia, có hơn nghìn người!

Lệ Tuyên Hoành có chút do dự, không biết Giang Ninh đang nói đùa hay là thế nào, nhưng trong ấn tượng của anh ta, Giang Ninh sẽ không nói đùa.

Nhân vật lớn như thế, cho đến bây giờ cũng chưa từng đùa giốn.

Nhưng đây đang là khu vực hỗn loạn, chiến hỏa bay mù mitl Đạn không có mắt!

“Ba, cứ làm theo ý anh Giang đi!”

Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi: “Nếu bọn họ đã trêu vào chúng ta trước, thì chúng ta cũng không thể để bọn họ xem thường được!”

“Hôm nay ba không chơi chết bọn họ, sẽ có ngày bọn họ chơi chết ba đấy!”

Anh ta càng nói càng kích động, sự non nớt trong đôi đồng tử trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự thành thục và quyết đoán lắng đọng.

Lệ Chính Thương có chút giật mình.

Lệ Tuyên Hoành trước mắt ông ta dường như khác hẳn anh ta của buổi sáng khi vừa đi ra ngoài.

Chỉ qua vài giờ, vậy là đã có thể thay đổi nhanh đến thế?

Ông ta nhìn Lệ Tuyên Hoành, lại nhìn Giang Ninh một chút, gật mạnh đầu: “Được!”

Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại, không chút dao dự, bấm số gọi cho Hắc Luân ngay trước mặt Giang Ninh.

“Lệ Chính Thương!”

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Hắc Luân đang nổi giận.

Hiển nhiên, anh ta phái người đi bắt Lệ Tuyên Hoành không thành mà còn để bị giết, khiến anh ta tức giận: “Ông to gan thật!”

“Người to gan hắn là anh đấy.”

Giọng điệu Lệ Chính Thương bình tính: “Hắc Luân các hạ, dám ra tay với con trai tôi, lại còn tuyên bố muốn tôi giao tất cả ra, anh mạo phạm ông chủ nhà tôi như thế, mới là cả gan làm loạn!”

Hắc Luân ở đầu bên kia bị chọc tức đến nhảy dựng lên.

Đã đến lúc này rồi mà Lệ Chính Thương còn cố làm ra vẻ với mình?

Hai cha con bọn họ chỉ có một chút bản lĩnh như thế, thật sự nghĩ rằng mình không thể tra ra được àI “Hắc Luân, tôi bây giờ chính thức thông báo cho anh!”

Không đợi Hắc Luân nói chuyện, Lệ Chính Thương lại tiếp tục nói: “Cho các anh thời gian một ngày, lựa chọn đầu hàng, quy thuận chúng tôi, nếu không, thì chuẩn bị biến mất khỏi vùng đất này đi”

Nói xong, Lệ Chính Thương trực tiếp cúp điện thoại, vô cùng bá khít Chỉ là, hai tay ông ta còn đang run lên bần bật.

Đây là khiêu khích!
 
Chương 2112


Khiêu khích tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt có nhân số gần như gấp ba lần mình, tương đương với tự tìm đường chất.

Nếu không phải Giang Ninh đang ngồi trước mặt, ông ta sẽ cho là mình uống say rồi, nói năng bậy bạ.

“Anh Giang, nếu bọn họ không đầu hàng thì sao?”

Lệ Chính Thương hỏi: “Chúng ta bên này, phải động thủ sao.”

“Đúng, bọn họ chắc chắn sẽ không đầu hàng.”

Giang Ninh gật đầu: “Bây giờ chính là lúc khảo nghiệm những người ông †hu nhận ở đây, xem có tư cách ở lại đây hay không.”

Lệ Chính thương và Lệ Tuyên Hoành nhìn nhau, không biết Giang Ninh đang dự tính gì trong đầu.

Luận thực lực của những lính đánh thuê họ nhận vào, đúng là không có cách nào so với người của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt cả!

Bọn chúng đã thành lập nhiều năm, có mười mấy tiểu đội, mỗi đội một trăm người, đều có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.

Mà bọn họ mới có bao nhiêu người, mới thành lập được bao lâu, thu nhận người cũng chủ yếu nhận những người không thể ở lại trong đoàn lính đánh thuê khác, không chỗ nào có thể đi.

Định thử thách bọn họ ư? Trên chán Lệ Chính Thương không kìm được mà chảy mồ hôi lạnh.

Hắc Luân nhất định sẽ không đầu hàng, cho dù anh ta có đầu hàng, phó tướng cũng sẽ đầu hàng sao?

Anh ta sẽ chỉ giận dữ, sau đó dân người của anh ta đến gi ết chết mình!

“Tuyên Hoành, lập tức truyền lệnh xuống, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

Lệ Chính Thương vội vã nói: ‘Chúng †a sẽ quyết tử chiến một trận với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt!”

“Vâng!”

Lệ Tuyên Hoành không dám chậm trễ, lập tức chạy ra ngoài tự mình truyền đạt mệnh lệnh.

Mà trong đại sảnh, Giang Ninh vẫn bình chân như vại, tựa như vốn chuyện này không coi là một sự kiện, chậm rãi khoan thai thưởng thức trà như cũ.

Lệ Chính Thương đứng ở một bên, không dám hỏi nhiều, dù cho trong lòng tràn đầy nghỉ vấn, có rất rất nhiều lo lắng và khổ não.

Nhưng Giang Ninh ngồi ở đây, ông †a lại không thể hỏi!

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Hắc Luân đang nổi điên!

‘Äm”

Đồ đạc trên bàn bị anh ta hất rơi tứ tung, không một món đồ nào còn nguyên vẹn.

“Không thể như vậy! Không thể như vậy!”

Anh ta gầm lên giận dữ, ánh mặt dường như muốn phun ra lửa.

Loại kết cục này, ngay cả anh ta có suy nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ đến, chẳng những không bắt được Lệ Tuyên Hoành, uy hiếp Lệ Chính Thương giao ra mọi thứ, ngược lại người của mình còn chết hơn phân nửa, bây giờ còn bị Lệ Chính Thương cảnh cáo!

“Bắt bọn ta quy thuận ư?”

Hắc Luân giận đến mức cười, anh ta chưa từng được nghe chuyện cười nào dễ nghe như vậy!

“Cho chúng ta một ngày, thật là nực cười! Ở khu vực này, chưa có binh đoàn nào dám nói chuyện với bọn ta như vậy!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top