Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại

Dịch Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Chương 2103


“Hắc Luân ơi là Hắc Luân, từ khi nào mà anh ngu xuẩn như thế, thế lực lớn của thế giới thứ ba, có ai mà không ở bên bố cục của anh? Còn chờ đến bây giờ, tỉnh lại đi.”

“Tư liệu liên quan tôi đã gửi cho anh rồi, anh từ từ mà xem, tôi phải đi ngủ đây, đừng làm phiền tôi.”

Bíp một tiếng, điện thoại cúp máy.

Gương mặt của Hắc Luân đã đen đến sắp chảy mực ra.

“Rầm!”

Anh ta đập một quyền vào trên mặt bàn, lập tức trên bàn xuất hiện vết nứt, rắc một tiếng, dường như sắp bị gõ nát.

“Các người thật to gan!”

Hắc Luân rống giận.

Anh ta đây là lân đầu tiên bị người khác trêu cợt như thế.

Cái gì mà ông chủ nhà bọn họ?

Đúng là biết giả vờ thật!

Anh ta càng nghĩ càng tức, vừa nhớ đến bộ dáng có bài có bản kia của Lệ Chính Thương, cứ như thể những lời ông ta nói đều là thật vậy, coi anh ta như con khỉ mà trêu đùa, Häc Luân giận muốn nổ tung.

“Người đậu!”

Hắc Luân hét lớn một tiếng, bên ngoài có vài tên lính thân thiết lập tức xông vào.

“Lính đánh thuê của nhà họ Lệ bây giờ có mấy người?”

“Không đến ba trăm!”

“Những sản nghiệp kinh doanh chủ yếu của bọn họ có những gì, điều tra rõ ràng cho tôi.”

Hắc Luân cười lạnh một tiếng: “Nếu không muốn bị thu thập vào dưới trướng của tôi, thì chuẩn bị mà biến mất đi! Tôi muốn tất cả của các người, biến thành tro bụi!”

Anh ta nắm chặt nắm đấm, khóe mắt tràn đầy lệ khí ác độc, cảm giác ngang ngược kia, dường như có thể san bằng tất cả!

“Hắc Luân đại nhân, con trai của nhà họ Lệ kia tên Lệ Tuyên Hoành, dạo gần đây cứ đi về phía tây, mỗi lần đi cũng không mang theo nhiều người cho lắm, không biết là tình huống thế nào.”

Có người mở miệng: “Tôi thấy bộ dạng của cậu ta rất tùy ý, nhưng bên trong vẻ tùy ý đó, rõ ràng có cẩn thận, tên nhóc kia giấu không được tâm sự.”

Nghe thế, Hắc Luân nheo mắt lại: “Cậu nói là, cậu ta thường đi về phía tây, phía tây có cái gì?”

“Phía tây là đất hoang, cái gì cũng không có, ở nơi này, có thể bị gọi là đất hoang, thì có thể thấy được là người bình thường đầu không muốn nhìn thấy nó, Lệ Tuyên Hoành rốt cuộc đến đó làm gì.

“Nghe nói là đang tìm vài miếng đấy để làm thành sân huấn luyện.

Hắc Luân cười lạnh.

Đất đai ở nơi này là không đáng tiền nhất, nhưng nơi cằn cỗi hoang vu không biết bao nhiêu mà nói.

Cát và đá trên đất đều là những thứ có thể gặp ở khắp mọi nơi, cho đến bây giờ cũng không có ai thèm để ý.

Nhưng bây giờ tất cả những chuyện hai cha con nhà họ Lệ làm, anh ta đều đang nhìn chằm chằm, nhất là loại người trẻ tuổi như Lệ Tuyên Hoành này, torng lòng giấu không được chuyện gì, không giống như lão hồ ly Lệ Chính Thương kia.
 
Chương 2104


“Hừ, theo dõi sát cho tôi!”

Hắc Luân nói: “Tôi cho các người thời hạn một ngày, phải điều tra rõ mọi thứ, nhựng người khác chuẩn bị sẵn sàng, một khi xác định mục tiêu thì có thể tấn công, cho bọn họ về với cát bụi.

Thuận theo thì sống, nghịch đi thì chết.!

Bất kì thứ gì có tính uy hiếp, bọn họ đều sẽ đánh cho ra tro.

Lại càng không còn nói, hai cha con nhà họ Lệ này lại còn dám đùa giốn với Hắc Luân, khiến anh ta mất mặt trước Phó Tướng, chuyện này nếu truyền đi, anh ta bị một đôi lừa đảo hù dọa, thì Hắc Luân cũng không còn cần lăn lộn nữa.

“Vâng! Chúng tôi lập tức đi chuẩn bị, chờ mệnh lệnh của Hắc Luân đại nhân, chúng tôi sẽ dẫm nát bọn họ một cách triệt để.”

Cảm giác bị người khác lừa gạt thì chẳng ai thích, nhất là những thứ chó má này, rõ ràng chỉ cần một ngón tay cũng đã có thể bóp ch3t bọn chúng.

Tâm trạng của Hắc Luân làm sao lại tốt cho được.

Anh ta bây giờ đã tra ra rõ ràng hai cha con Lệ Chính Thương, đã có trong tay mọi thứ, sau đó cướp đoạn hết tất cả trước mặt bọn họ.

Bao gồm cả những tên lính đáng thuê mà bọn họ đang nắm trong tay!

Cùng lúc đó.

Tâm trạng Lệ Tuyên Hoành đang có chút phức tạp, lúc anh ta bước vào khu vực hỗn loạn này, không chỉ có sợ hãi mà còn vô cùng mờ mịịt.

Nếu như không phải Lệ Chính Thương vẫn luôn cố chấp, muốn một mình anh ta chèo chống, thì anh ta tuyệt đối không thể chống đỡ nổi.

Nhưng bây giờ, Lệ Chính Thương đã nói rõ ràng, đồng thời giao cả tương lai nhà họ Lệ cho mình.

Ngay cả việc tương lai muốn đi như thế nào, đi hướng nào, đều đã giao cho anh ta, nhưng Lệ Tuyên Hoành vẫn có chút khó có thể tiếp nhận.

“Muốn lấy lòng Giang Ninh sao?”

Lệ Tuyên Hoành nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta vừa nghĩ đến sự mạnh mẽ và đáng sợ của Giang Ninh là đã cảm thấy e ngại.

Anh ta càng không có lòng tin rằng Giang Ninh sẽ tín nhiệm mình, dù sao anh ta cũng đã từng đắc tội Giang Ninh.

“Cậu chủ Lệ, mảnh đất hoang kia rất khó khai hoang, chúng ta có cần quây nó lại không?”

Sau lưng truyền đến tiếng nói.

Lệ Tuyên Hoành quay đầu nhìn thoáng qua, đẳng sau gò núi kia chính là chỗ dựa lớn nhất bây giờ của hai cha con họ.

Nơi này cho dù ra sao, bọn họ cũng phải luôn nắm quyền quản lí, không thể quá phô trương, quá lóa mắt, khiến những người khác phát hiện.

“Cứ quây lại trước đi, có cần hay không thì tính sau, dù sao bây giờ cũng không ai cần.”Lệ Tuyên Hoành nói.
 
Chương 2105


Nơi này đều là đất hoang, cỏ dại rất rậm rạp, nếu so với những mảnh đất trống kia mà nói thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Đương nhiên là bởi vì còn chưa có bao nhiêu người phát hiện giá trị của nơi này.

Vài khu mỏ lớn ở hướng đông đã dẫn đến bao nhiêu cuộc tranh đoạt của các tổ chức đánh thuê lớn, đã xảy ra rất nhiều lần giao chiến kịch liệt.

Người vì tiền mà chết, một khi xuất hiện một thứ gì đó đáng giá để tranh đoạt thì tuyệt đối sẽ kéo một đám người điên cuồng đến.

Lệ Tuyên Hoành chỉ huy những người dưới trướng, đi sắp xếp bảng đánh dấu, quây mảnh đất hoang này lại, tuyên bố ra ngoài rằng sẽ làm sân huấn luyện ở đây, chuyện này là chuyện mà rất nhiều tổ chức đánh thuê đều sẽ làm, sẽ không ai nghi ngờ gì cả.

Anh ta đứng ở đó, trên trán đầy mồ hôi, không biết là do nóng hay do hồi hộp.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi việc, Lệ Tuyên Hoành để lại vài người ở đây trồng coi, mình thì lái xe vê doanh địa.

Chưa đợi anh ta lên xe, đột nhiên có một nhóm người ở gần đó lao đến, trực tiếp vây quanh bọn họ.

“Các người là ai?”

Lệ Tuyên Hoành nghiêm nghị quát.

Anh ta cau mày, nhìn đồng phục của những người kia, trong lòng đã iết, nhưng anh ta không ngờ rằng, người của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt lại đến bắt mình nhanh như thế.

“Cậu chủ Lệ, anh đừng giấy dụa nữa, chỉ bằng vào mấy người này thì không phải đối thủ của chúng tôi đâu.”

Người đi đầu vây tay một cái, những người sau lưng bước đến, cùng nhau kéo chốt.

“Tạch tạch tạch!”

Mặt Lệ Tuyên Hoành trăng bệch.

“Anh Hắc Luân không phải là muốn hợp tác với chúng ta hay sao, anh làm như thế là đã hỏi qua ý kiến của anhta _ chưa?”

Anh ta gầm lên một tiếng, những lính đánh thuê mang theo bên người, cũng giơ súng lên, giằng co với nhau.

Nhưng nhân số hai bên chênh lệch, một khi động thủ thật, bọn họ tuyệt đối sẽ chết!

“Ha ha, đây chính là ý của Hắc Luân đại nhân, hai cha con các người, còn muốn phô trương đến khi nào? Đừng giả vờ nữa!”

Đội trưởng dẫn đầu cười lạnh một tiếng: “Cậu chủ Lệ, vẫn là nên đi theo chúng tôi đi, tránh khỏi việc động thủ, súng đạn không có mắt đâu.”

Lệ Tuyên Hoành trong lòng thầm nói “không ổn, bại lộ rồi?”

Sao lại nhanh như thế được?

Người dưới trướng muốn phản kháng, ánh mắt ra hiệu Lệ Tuyên Hoành răng đã sẵn sàng, nhưng Lệ Tuyên Hoành lắc đầu.

“Đừng động thủ, động thủ các anh chắc chăn sẽ chết.”

Anh ta hít sâu một hơi: “Tôi đi với bọn họ.”
 
Chương 2106


Nói xong, Lệ Tuyên Hoành nhìn người đội trưởng kia: “Tôi đi với các anh, nhưng các anh không được làm hại bọn họ, nếu các anh muốn tôi sống, tôi đoán rằng tôi còn có giá trị để sống, nếu các anh giết họ, tôi sẽ tự sát ngay.”

Anh ta lấy con dao găm bên hông ra, dặt lên cổ mình.

“Ha ha, cha con nhà họ Lệ quả nhiên danh bất hư truyền, xem trọng lính đánh thuê dưới trướng như thế, tùy anh vật, chúng tôi cũng không muốn lãng phí đạn với những thứ rác rưởi này.”

Gã vẫy tay, ở đằng xa có mấy chiếc xe Jeep lái đến.

“Cậu chủ Lệ, mời đi.”

“Cậu chủ Lệt”

“Cậu chủ Lệ, để chúng tôi liều mạng với họ đi.”

“Thả cậu chủ Lệ của chúng tôi ra.”

Người của Lệ gia thét lên.  Lệ Tuyên Hoành lắc đầu: “Các anh cứ trông coi ở đây đi, nơi này là sân huấn luyện của nhà họ Lệ chúng ta, chắc chắn cần dùng đến.”

Nói xong, anh ta leo lên xe.Jeep, đội trưởng đội lính đánh thuê Tử Nguyệt khinh thường nhìn nhóm người nhà họ Lệ kia một chút, cũng không động thủ, trực tiếp mang Lệ Tuyên Hoành đi.

Những tên rác rưỡi kia gã thật đúng là không để vào mắt.

Chờ những thứ trong tay hai cha con nhà họ Lệ bị Hắc Luân chèn ép sạch sẽ, gã sẽ cùng đến thu thập bọn người này sau.

Xe.Jeep nhanh chóng chạy đi, hướng về phía chỗ của Hắc Luân.

Anh ta muốn dùng Lệ Tuyên Hoành để uy hiếp Lệ Chính Thương!

“Cậu chủ Lệ, bị các người giấu diếm lâu như thế, Hắc Luân đại nhân rất tức giận, Phó Tướng cũng rất tức giận, anh có biết hậu quả không?”

Lệ Tuyên Hoành cũng không có biểu cảm gì trên mặt.

“Giấu các người cái gì?”

“Tôi chỉ biết là, các người mạo phạm tôi như thế, sẽ phải trả giá rất đắt.”

Ngữ khí của anh rất bình tĩnh.

“Còn muốn giả vờ?”

Đội trưởng cười lạnh, lắc đầu: “Đừng diễn nữa! Chuyện của nhà họ Lệ các người, chúng tôi đã tra rõ ràng, sau lưng căn bản không có thế lực lớn nào chống lưng, vậy mà cũng dám đến đây!”

“Tôi nói cho các người biết, kết cục sắp tới của các người…”

“Két—”

Ô tô đột nhiên dừng lại, phanh đạp thật mạnh, đội trưởng trong lúc vô ý đã đập đầu cái bốp vào bên cửa sổ, tức giận mà chửi ầm lên.

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Đội trưởng, phía trước có người.”

Thủ hạ lập tức nói.

“Muốn chết!”

Đội trưởng nhìn thoáng qua, lập tức mở cửa xe, rút súng đạn bên hông ra, mặt mũi tràn đầy sát khí.
 
Chương 2107


Mà Lệ Tuyên Hoành ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe, cả người ngay cả hô hấp  trong nháy mắt đều như ngừng lại.  “Đây là… Đây là ảo giác sao?”  “Thứ chó má gì, dám cản đường của chúng ta, muốn chết à?”

nu Đội trưởng vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng trầm vang lên, chợt, máu tươi b ắn ra! Đầu, nở hoa rồi.

Giang Ninh đứng ở kia, mặt không chút biểu cảm, vươn ngón tay lên ngoắc ngoắc, hai mắt nhìn chằm chằm người †rong xe.Jeep.

Chỉ một thoáng, cửa xe mở ra, năm sáu người vọt ra.

Nhưng thời gian cũng chỉ trong chớp mắt!

Bangl Bang!

Bangl Tiếng súng nổ vang lên liên tục, những người xuống xe đều đã mất mạng! ¡ Không khí dường như chết lặng, bên ‘ tai chỉ còn luẩn quẩn những âm thanh đòi mạng kial Lính bản tỉa!

Có lính bắn tỉa!

Những tên lính đánh thuê còn lại ai nấy cũng đều kinh hoảng, chẳng ai còn dám xuống xe.

Nơi trống trải như thế này, làm gì có chỗ cho lính băn tỉa ẩn nấp?

Căn bản không có khả năng!

“ĐiI Đi maul”

Có người hô to, tài xế vừa mới chuẩn bị cài số đạp ga, bỗng nghe “bụp” một tiếng, kính chắn gió bị bắn thủng một lỗ, đúng vào giữa trán tài xế.

Máu tươi b ắn ra đầy mặt mọi người.

“Aaal” Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé cả nhà!

Tất cả những người trên xe này dường như sắp phát điên rồi.

Bọn họ có người lại xuống xe, chân vừa chạm đất đã bị mất mạng, mà người trên xe, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm sấp xuống, bởi vì đầu ai mà lộ ra thì người đó phải chết!

Thật điên cuồng, một tay bắn tỉa quá đáng sợ!

Không khí yên tĩnh!

Ngay cả gió bên tai dường như cũng ngừng, không có bất kì âm thanh gì.

Lệ Tuyên Hoành ngồi ở kia, trợn mắt há mồm, cơ thể thẳng tắp!

Anh ta không dám có bất kì cử động dù là nhỏ nào!

Mới vừa rồi, bên cạnh anh ta có hai người đang ngồi cưỡng chế anh ra, nhưng giờ phút này đều đã chết hết, bị một súng nổ đầu, chết thẳng.

Trên mặt anh vẫn còn một chút cảm giác ấm áp.

“Anh ấy… anh ấy… anh ấy… đến rồi”

Miệng Lệ Tuyên Hoành giật giật.

Một nhóm người này!

Nếu như xảy ra một chút sai lầm nào, thì người chết lúc này đã là chính mình.

Hai cân anh ta mềm ra, căn bản là không thể nhúc nhích được, anh ra rất muốn rời khỏi vị trí này, nhưng thực sự không còn sức lực.

Lệ Tuyên Hoành nhìn Giang Ninh đi từng bước về phía mình, nhìn những tên lính đánh thuê còn sống vân đang chôn chặt đầu vào giữa hai ch@n, không ai dám động đậy gì.
 
Chương 2108


“Cậu lên nhầm xe rồi!”

Giang Ninh đi đến trước cửa xe, quét một vòng những người trên xe, căn bản là không ai dám ngẩng đầu!

Ai cũng biết, ai ngẩng đầu lên thì người đó phải chết, bây giờ đang có một lính bắn tỉa vô cùng khủng khiếp đang theo dõi bọn họ.

“Anh, anh Giang.”

Lệ Tuyên Hoành cố rặn ra vẻ tươi cười, nhưng cơ mặt thì cứng ngắc.

Kinh khủng!

Anh ta đã sớm biết Giang Ninh rất kinh khủng, nhưng không biết bên cạnh Giang Ninh còn có bao nhiêu người kh ủng bố khác!

“Xuống xe.”

Giang Ninh thản nhiên nói.

Anh nói xong, xoay người rời đi.

Lệ Tuyên Hoành duõi hai tay ra, dùng sức di chuyển chân của mình, nhưng lại bất cẩn giãm lên tay của một người, phát ra một tiếng “phịch”, ngã vào trên người mấy tên lính đánh thuê, lập tức bị dọa đến hét to, còn có người nhịn không được mà ngẩng đầu lên.

“Bang!”

Trong nháy mắt đó, gã ta lại nặng nề ngã xuống.

Không còn ai dám nói chuyện nữa, dù chỉ một âm thanh nhỏ cũng không ai dám phát ra.

Lệ Tuyên Hoành nín thở ngưng thần, tim cũng đã treo đến cổ họng, dùng tay nhấn mấy lần cũng đều không xuống.

Anh ta sợ những tên lính đánh thuê này lại đột nhiên ra tay với mình, thế thì coi như xong đời.

Nhưng không ai dám, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám, sợ bị gi ết chết tươi!

Anh ta cẩn thận từng chút một xuống xe, yếu hầu nhúc nhích, nhìn xem thi thể trên đất, nhịn không được mà nôn khan ra.

Tàn khốc!

Thế giới này chính là tàn khốc như thết Nhất là ở nơi như thế này, mạng người còn rẻ hơn cỏ rác!

Anh ta không biết mình làm sao mà đi đến được trước xe Giang Ninh, đứng Ở trước cửa xe, căn bản là không dám lên xe.

“Anh Giang, anh, anh đên rồi.”

“Ừ, lên xe đi!”

Giang Ninh ngồi trên xe, nhìn Lệ Tuyên Hoành, đánh giá trên dưới một lần, gật gật đầu: “Có chút tiến bộ.”

Lệ Tuyên Hoành ngượng ngùng cười, không dám nói gì, được Giang Ninh khen một câu, anh ta cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, lo lắng thấp thỏm mà leo lên xe, ngồi nghiêm chỉnh, không dám nói tiếng nào.

Trên đường đi, Giang Ninh không nói gì, Lệ Tuyên Hoành càng không dám mở miệng bắt chuyện.

Anh ta hồi hộp co quắp, trong đầu đều là một màn mạo hiểm kích thích vừa rồi, không bỏ ra được.
 
Chương 2109


Cái gì gọi là tàn khốc, không phải là anh ta chưa thấy qua, nhưng cảnh tưởng kinh khủng như ban nãy, cả đời này anh ta cũng không quên được!

Giang Ninh vừa đến, đã dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết, vùng đất này tàn khốc ra sao, đáng sợ hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.

Ô tô lướt nhanh, đi thẳng đến chỗ doanh địa nhà họ Lệ.

Vừa tới doanh địa, lính đánh thuê ngoài cổng đã đồng loạt giơ vũ khí lên, ngắm về hướng chiếc xe xa lạ này.

“Dừng tay! Dừng tay!”

Lệ Tuyên Hoành vội vàng kêu to, xuống xe, dùng sức vấy tay: “Là tôi!

Dừng tay lại cho tôi!”

“Cậu chủ Lệ!”

Lính đánh thuê đứng ngoài cổng hô †o.

Lệ Tuyên Hoành hơi đỏ mặt, nhanh chóng đi đến trước cửa xe, mở cửa, cung kính mời: “Anh Giang, đã đến nơi rồi!”

Giang Ninh xuống xe, ánh mắt đảo qua mấy tên lính đánh thuê ngoài cổng, quay đầu nhìn Lệ Tuyên Hoành: “Xem ra uy tín của cậu cũng không tệ lắm.”

Lệ Tuyên Hoành sợ hãi, sợ Giang Ninh hiểu nhầm là cha con họ cầm quyền, thoát ly khỏi sự quản lí của Giang Ninh.

Anh ta vừa muốn giải thích, Giang Ninh đã khoát tay, không cho anh ta nói.

“Nơi này vốn là giao cho các người quản lí”

Vừa nói xong, Giang Ninh đã đi thẳng vào trong, mà Lệ Tuyên Hoành thì nhanh chóng đỏ cả mắt, cơ thở bởi vì hô hấp dồn dập mà run lên.

Giang Ninh vừa mới nói gì?

Nơi này giao cho hai cha con anh ta quản lí?

Đây là đang cho hai nhà họ Lệ bọn họ cơ hội!

Anh ta vốn nghĩ rằng…

Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi, không nói gì nữa, nhanh chân bước theo.

Hai người vừa mới đi đến cửa đại sảnh, Lệ Chính Thương đã bước nhanh đến, sắc mặt sốt ruột, vô cùng bối rối.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ninh, biểu cảm trên khuôn mặt Lệ Chính Thương đi từ kinh hoảng đến ngạc nhiên, sau đó là chấn động, sau đó lại biến thành vui mừng.

“Anh Giang, anh, anh đến rồi!”

Ông ta như thể nhảy cả lên, trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào, hưng phấn đến mức hai tay run rẩy: “Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi!”

Ông ta đi đến trước mặt Giang Ninh, bờ môi giật giật, cũng chỉ có thể nói ra được những câu như thế.

Vừa rồi, ông ta vừa mới nhận được điện thoại của Hắc Luân, nói rằng Lệ Tuyên Hoành bây giờ đang trong tay anh ta, muốn ông ta phải giao toàn bộ ra, nếu không thì chuẩn bị nhặt xác của Lệ Tuyên Hoành đi.

Lệ Chính Thương hoảng hồn, cho dù ông ta trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng chuyện con trai độc nhất trong nhà sắp bị giết cũng vẫn khiến ông ta suýt chút nữa thì không kìm chế được.
 
Chương 2110


Ông ta đi đến trước mặt Lệ Tuyên Hoành, hai mắt đỏ bừng, dùng sức võ vai anh ta: “Con không sao thì tốt quá rồi, ba cứ nghĩ là…”

“Là anh Giang đã cứu con.”

Lệ Tuyên Hoành kể lại đơn giản chuyện vừa mới xảy ra.

Anh ta nói đơn giản, nhưng Lệ Chính Thương có thể tưởng tượng ra được hình tượng mạo hiểm và kinh khủng lúc nấy.

Giang Ninh đứng ở kia, mặt không chút biểu cảm, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, chuyện ban nấy chỉ là chuyện nhỏ không đáng để trong lòng mà thôi.

“Anh Giang, lời cảm ơn tôi cũng không nói nhiều nữa, từ hôm nay trở đi, mạng của hai cha con tôi chính là của anh”

Lệ Chính Thương biểu lộ nghiêm †úc, đưa tay ra hiệu: “Anh Giang, mời vào bên trong.”

Nếu như nói, trước kia hai cha con họ là bị ép buộc phải lên con thuyền này của Giang Ninh, làm việc cho anh, nhưng bây giờ, hai cha con thật tâm thật ý biết ơn Giang Ninh.

Không chỉ là vì Giang Ninh vừa cứu mạng Lệ Tuyên Hoành, mà còn là vì những lời Giang Ninh vừa nói.

“Nơi này là giao cho hai người quản là Câu nói này không ngừng quẩn quanh trong đầu Lệ Tuyên Hoành.

Đây là tin tưởng, đã không còn cần nói thêm gì nữa.

Trong đại sảnh.

Giang Ninh ngồi trên thượng vị, nhẹ nhàng vân vê chén trà, hương trà quẩn quanh bốn phía, đây là trà mà anh thích uống, Lệ Chính Thương đã sớm chuẩn bị xong.

“Thế cục bây giờ cũng không tốt lắm, tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt đã để mắt đến chúng ta.”

Lệ Chính Thương nói: “Mà bọn họ cũng đã tra rõ về chuyện của hai cha con tôi.”

Biểu cảm của ông ta ngưng trọng, trên mặt lộ ra vô cùng lo lắng, dù sao thực lực của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt cũng cao hơn bọn họ quá nhiều!

Bọn họ chỉ mới có hơn ba trăm người, mà tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt đã vượt hơn một ngàn người!

Thực lực cách nhau quá xal Một khi thật sự động thủ, bọn họ gần như không có sơ hội thắng, càng không gánh nổi khu mỏ vừa được phát hiện kia.

“Hắc Luân vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi đầu hàng, quy thuận anh ta, giao hết mọi thứ ra.”

“Anh Giang, bây giờ tôi phải làm gì?”

“Vậy thì cứ để bọn họ phải giao nộp tất cả mọi thứ, quy thuận chúng ta.”

Giang Ninh bình tĩnh nói.

Lệ Chính Thương khế giật mình, ông ta cho là mình nghe nhầm, Giang Ninh nói rằng muốn tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt quy thuận họ?

“Anh Giang…”

Lệ Chính Thương do dự một chút, ông ta không biết là mình chưa nói rõ ràng, hay là Giang Ninh hiểu sai: “Là bọn họ muốn chúng ta quy thuận.”

“Không đúng.”

Giang Ninh lại lắc đầu: “Ý của tôi rất rõ ràng, bảo bọn họ quy thuận.”

“Cứ quyết định như thế đi, ông gọi điện cho tên Hắc Luân gì đó, hẹn giờ đầu hàng, tôi cho bọn họ một ngày, không đầu hàng thì sẽ biến mất!”
 
Chương 2111


Giọng điệu bình thản, nhưng lại lộ ra sát ý lạnh lẽo!

Giang Ninh vừa đến là đã muốn làm chuyện lớn.

Nhưng… hình như anh ta cũng không mang nhiều người.

Lệ Tuyên Hoành không nói gì, anh ta biết, bên cạnh Giang Ninh khẳng định còn môt cao thủ, cao thủ bắn tỉa.

Những người của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt kia vừa rồi là bị tay bắn tỉa đáng sợ kia giết đến nỗi gan đều rách ra.

Mà cho dù là thêm người kia, thì cũng chỉ có hai người.

Mà nhóm lính đánh thuê Tử Nguyệt kia, có hơn nghìn người!

Lệ Tuyên Hoành có chút do dự, không biết Giang Ninh đang nói đùa hay là thế nào, nhưng trong ấn tượng của anh ta, Giang Ninh sẽ không nói đùa.

Nhân vật lớn như thế, cho đến bây giờ cũng chưa từng đùa giốn.

Nhưng đây đang là khu vực hỗn loạn, chiến hỏa bay mù mitl Đạn không có mắt!

“Ba, cứ làm theo ý anh Giang đi!”

Lệ Tuyên Hoành hít sâu một hơi: “Nếu bọn họ đã trêu vào chúng ta trước, thì chúng ta cũng không thể để bọn họ xem thường được!”

“Hôm nay ba không chơi chết bọn họ, sẽ có ngày bọn họ chơi chết ba đấy!”

Anh ta càng nói càng kích động, sự non nớt trong đôi đồng tử trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự thành thục và quyết đoán lắng đọng.

Lệ Chính Thương có chút giật mình.

Lệ Tuyên Hoành trước mắt ông ta dường như khác hẳn anh ta của buổi sáng khi vừa đi ra ngoài.

Chỉ qua vài giờ, vậy là đã có thể thay đổi nhanh đến thế?

Ông ta nhìn Lệ Tuyên Hoành, lại nhìn Giang Ninh một chút, gật mạnh đầu: “Được!”

Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại, không chút dao dự, bấm số gọi cho Hắc Luân ngay trước mặt Giang Ninh.

“Lệ Chính Thương!”

Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Hắc Luân đang nổi giận.

Hiển nhiên, anh ta phái người đi bắt Lệ Tuyên Hoành không thành mà còn để bị giết, khiến anh ta tức giận: “Ông to gan thật!”

“Người to gan hắn là anh đấy.”

Giọng điệu Lệ Chính Thương bình tính: “Hắc Luân các hạ, dám ra tay với con trai tôi, lại còn tuyên bố muốn tôi giao tất cả ra, anh mạo phạm ông chủ nhà tôi như thế, mới là cả gan làm loạn!”

Hắc Luân ở đầu bên kia bị chọc tức đến nhảy dựng lên.

Đã đến lúc này rồi mà Lệ Chính Thương còn cố làm ra vẻ với mình?

Hai cha con bọn họ chỉ có một chút bản lĩnh như thế, thật sự nghĩ rằng mình không thể tra ra được àI “Hắc Luân, tôi bây giờ chính thức thông báo cho anh!”

Không đợi Hắc Luân nói chuyện, Lệ Chính Thương lại tiếp tục nói: “Cho các anh thời gian một ngày, lựa chọn đầu hàng, quy thuận chúng tôi, nếu không, thì chuẩn bị biến mất khỏi vùng đất này đi”

Nói xong, Lệ Chính Thương trực tiếp cúp điện thoại, vô cùng bá khít Chỉ là, hai tay ông ta còn đang run lên bần bật.

Đây là khiêu khích!
 
Chương 2112


Khiêu khích tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt có nhân số gần như gấp ba lần mình, tương đương với tự tìm đường chất.

Nếu không phải Giang Ninh đang ngồi trước mặt, ông ta sẽ cho là mình uống say rồi, nói năng bậy bạ.

“Anh Giang, nếu bọn họ không đầu hàng thì sao?”

Lệ Chính Thương hỏi: “Chúng ta bên này, phải động thủ sao.”

“Đúng, bọn họ chắc chắn sẽ không đầu hàng.”

Giang Ninh gật đầu: “Bây giờ chính là lúc khảo nghiệm những người ông †hu nhận ở đây, xem có tư cách ở lại đây hay không.”

Lệ Chính thương và Lệ Tuyên Hoành nhìn nhau, không biết Giang Ninh đang dự tính gì trong đầu.

Luận thực lực của những lính đánh thuê họ nhận vào, đúng là không có cách nào so với người của tổ chức đánh thuê Tử Nguyệt cả!

Bọn chúng đã thành lập nhiều năm, có mười mấy tiểu đội, mỗi đội một trăm người, đều có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.

Mà bọn họ mới có bao nhiêu người, mới thành lập được bao lâu, thu nhận người cũng chủ yếu nhận những người không thể ở lại trong đoàn lính đánh thuê khác, không chỗ nào có thể đi.

Định thử thách bọn họ ư? Trên chán Lệ Chính Thương không kìm được mà chảy mồ hôi lạnh.

Hắc Luân nhất định sẽ không đầu hàng, cho dù anh ta có đầu hàng, phó tướng cũng sẽ đầu hàng sao?

Anh ta sẽ chỉ giận dữ, sau đó dân người của anh ta đến gi ết chết mình!

“Tuyên Hoành, lập tức truyền lệnh xuống, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”

Lệ Chính Thương vội vã nói: ‘Chúng †a sẽ quyết tử chiến một trận với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt!”

“Vâng!”

Lệ Tuyên Hoành không dám chậm trễ, lập tức chạy ra ngoài tự mình truyền đạt mệnh lệnh.

Mà trong đại sảnh, Giang Ninh vẫn bình chân như vại, tựa như vốn chuyện này không coi là một sự kiện, chậm rãi khoan thai thưởng thức trà như cũ.

Lệ Chính Thương đứng ở một bên, không dám hỏi nhiều, dù cho trong lòng tràn đầy nghỉ vấn, có rất rất nhiều lo lắng và khổ não.

Nhưng Giang Ninh ngồi ở đây, ông †a lại không thể hỏi!

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Hắc Luân đang nổi điên!

‘Äm”

Đồ đạc trên bàn bị anh ta hất rơi tứ tung, không một món đồ nào còn nguyên vẹn.

“Không thể như vậy! Không thể như vậy!”

Anh ta gầm lên giận dữ, ánh mặt dường như muốn phun ra lửa.

Loại kết cục này, ngay cả anh ta có suy nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ đến, chẳng những không bắt được Lệ Tuyên Hoành, uy hiếp Lệ Chính Thương giao ra mọi thứ, ngược lại người của mình còn chết hơn phân nửa, bây giờ còn bị Lệ Chính Thương cảnh cáo!

“Bắt bọn ta quy thuận ư?”

Hắc Luân giận đến mức cười, anh ta chưa từng được nghe chuyện cười nào dễ nghe như vậy!

“Cho chúng ta một ngày, thật là nực cười! Ở khu vực này, chưa có binh đoàn nào dám nói chuyện với bọn ta như vậy!”
 
Chương 2113


Thân thể Hắc Luân run rẩy kịch liệt, hận không thể lập tức phóng tới, xé xác hai cha con Lệ Chính Thương!

Nếu chuyện này truyên ra ngoài, Hắc Luân anh ta đây thật sự sẽ thân bại danh liệt, hơn nữa còn bị phó tướng nghiêm khắc trừng phạt bởi vì mặt mũi của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt đều sắp bị anh ta làm mất sạch.

Cha con Lệ Chính Thương dám sỉ nhục mình như vậy, chúng sẽ phải trả giá thật lớn!

“Người đâu! Tập hợp năm phân đội, ngày mai sẽ đi tiêu diệt bọn chúng!”

Hắc Luân gào to.

Chỉ là tiêu diệt cha con Lệ Chính Thương mà thôi, hoàn toàn không cần điều động tất cả mọi người, cử ra năm phân đội thôi cũng đã là nể mặt bọn chúng rồi!

Đám người cha con Lệ Chính Thương kia, không đến một tiếng đồng hồ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!

Còn cho bọn họ một ngày cân nhắc, cân nhắc cái rắm!

Nếu không phải trời sắp tối đen, bây giờ Hắc Luân muốn đi giết sạch sẽ bọn họ luôn.

Bên này, đội ngũ của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt đang tập hợp, khí thế bừng bừng, mỗi người đều tràn ngập sát khí, bọn chúng thật sự không coi nhóm người cha con Lệ Chính Thương ra gì.

Nếu không phải vần luôn kiêng ky thế lực sau lưng bọn họ, Häc Luân đã sớm động thủ, đâu còn phải chờ tới ngày hôm nay.

Mà ở bên Lệ Chính Thương, Lệ Tuyên Hoành vừa mới truyền mệnh lệnh xuống, muốn quyết tử chiến một trận với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt, lúc này đã có mấy chục người chọn rời đi.

Lệ Tuyên Hoành đã sợ ngây người.

Đây chính là những người mà bọn họ đã tốn rất nhiều tiền để bồi dưỡng ư?

Là những chiến sĩ mà bọn họ vẫn luôn coi trọng, trả công vô cùng hậu hĩnh ư?

Chưa tới hai giờ đồng hồ, số người rời đi càng ngày càng nhiều, có người vấn còn lương tâm, nhận tiền thù lao rồi mới rời khỏi, mà có người lại trực tiếp lén lút trốn đi!

Đến buổi tối, số lính đánh thuê dư lại chỉ còn hai trăm người!

Sắc mặt Lệ Chính Thương trắng bệch, cảm thấy lòng mình nguội lạnh, không xuất hiện giờ phút khủng hoảng thực sự, ông cũng hoàn toàn không biết, mình cố gắng lâu như vậy, kết quả là vừa chạm vào đã hỏng!

Như này thì đánh thế nào? Rõ ràng là chịu chết!

Sợ rằng, đến sáng sớm ngày mai sẽ chăng còn lại bao nhiêu người.

“Cậu Giang…”

Giọng nói Lệ Chính Thương có chút khàn khàn: “Tôi thật sự xin lỗi cậu!”

Vẻ mặt Lệ Chính Thương đầy khó coi.

Ông ta vốn tưởng rằng mình đã làm rất tốt, dùng loại hình thức mới này thu mua lòng người, có thể được nhiều người ủng hộ hơn.

Nào có nghĩ đến, tai vạ thật sự ập đến, những tên khốn kiếp đáng chết này lại chạy nhanh hơn bất cứ ai khác!

“Tôi không ngờ rằng, những người này cầm tiền tôi đưa nhưng…”
 
Chương 2114


“Đây mới là tình huống chân thật.”

Giang Ninh lại rất bình tĩnh, tựa như đã sớm biết trước tất cả những việc này.

“Loại địa phương này, mạng người rẻ hơn cỏ rác, phương pháp của ông không sai nhưng lại dùng sai đối tượng.”

Anh nhìn Lệ Chính Thương, nhàn nhạt nói: “Đừng sốt ruột, sau nửa đêm mới có kết quả.”

Trong lòng Lệ Chính Thương khẽ lay động, sau nửa đêm ư?

Ông ta xem thời gian, bây giờ đã là gần mười một giờ đêm, sau nửa đêm, chẳng lễ còn có nhiều người muốn chạy hơn.

“Tôi đi giết bọn họi”

Lệ Chính Thương giận đến nổi trận lôi đình.

Giang Ninh lại lắc đầu: ‘Không thuộc về ông cũng không cần phải giữ lại, có khả năng ở lại thì có thể đào tạo thật tốt.”

“Chuyện đưa ra lựa chọn như thế này, trước giờ luôn là chuyện của bản thân.

Giang Ninh rất bình tĩnh, ổn định như thường, dường như dù tối nay, toàn bộ người của Lệ Chính Thương có chạy sạch cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả.

Dù sao từ trước đến giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới phải dựa vào những người này để thực hiện chuyện mình phải làm.

Bọn họ còn kém rất xa.

Thời gian trôi từng phút, từng giây.

Trong phòng khách, Lệ Chính Thương ngồi ở đó, có chút nóng nảy bất an mà Giang Ninh lại khép hờ mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không quan tâm tình huống gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Ít thêm mười sáu người, lén lút chạy, không để lại thứ gì cả, buổi tối còn mang đi không ít lương thực.”

Sắc mặt Lệ Tuyên Hoành cũng khó coi.

Anh ta đã đi vào ba lần, mỗi một lần đều là khi kiểm tra nhân số thiếu mất mười mấy người, lúc này mới có một giờ sáng!

Số người đã giảm nhanh còn hơn một trăm ba mươi người, qua đêm nay, e rằng số lính đánh thuê mà bọn họ chiêu mộ sẽ chạy sạch!

Rồi ngày mai, người của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt đánh tới, bọn họ chống cự bằng cách nào đây?

Sợ rằng thứ đang chờ đợi bọn họ sẽ là một trận tàn sát!

Tay chân Lệ Chính Thương đều run rẩy, ông ta cảm thấy mình rất thất bại.

Vốn tự cho rằng xem hiểu lòng người, nhưng bây giờ nhìn lại, cái gì ông †a cũng không hiểu, giống như một tên hề, chỉ là lừa gạt chính mình mà thôi.

Hơn một trăm người… Đến buổi sáng, có thể sẽ còn càng ít hơn, trận chiến này vốn là thực lực đã khác xa, bây giờ còn đánh kiểu gì?

“Cậu Giang…”

Lệ Chính Thương hít sâu một hơi, muốn để Giang Ninh rời đi trước, nếu không đến sáng mai, e rằng có muốn đi cũng không đi được!

Ông ta vừa mới mở miệng, chỉ thấy Giang Ninh mở mắt.

Xuy!
 
Chương 2115


Một bóng hình vọt vào, đứng ở sau lưng của Giang Ninh.

“Thời cơ đã đến.”

Giang Ninh nói: “Bảo bọn họ ra tay đi.”

“Vâng.”

Bóng hình kia lập tức rời đi.

“Cậu Giang, đây là…”

Ánh mắt Lệ Chính Thương run run, dĩ nhiên ông ta nhận ra được người ban nãy, đó chính là anh Cẩu luôn luôn đi theo Giang Ninh.

Không ngờ rằng anh ta cũng tới.

Bồng nhiên, trong lòng ông ta kích động, anh Cẩu đã tới, còn có một tay súng bắn tỉa mạnh như thần chết, vậy thì chắc chăn còn có những người khác tới!

Giang Ninh mang theo cao thủ tới!

“Sáng sớm ngày mai, đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt sẽ không đến.”

Giang Ninh nói.

“Bọn họ không đến được.”

Đùng đoàng – Giống như một tia chớp đánh trúng đầu của Lệ Chính Thương, cả người ông ta đều choáng váng.

Ông ta đâu có nghe không hiểu ý của Giang Ninh, Hắc Luân bọn họ… sợ là sẽ mất mạng!

“Đợt thử thách này là cho những lính đánh thuê kia.”

Giang Ninh nhìn Lệ Chính Thương: “Đồng thời cũng là cho ông, hôm nay, tôi cho ông bài học thứ nhất về mảnh chiến †rường này, đừng mong lính đánh thuê nói trung thành!”

Lệ Chính Thương há miệng không nói nên lời, vẻ mặt kinh ngạc gật đầu.

Không cần bàn chuyện lòng trung thành của lính đánh thuê, bởi vì căn bản là bọn họ không có thứ này!

Trong mắt bọn họ chỉ có tiền!

Rốt cuộc thì ông ta cũng hiểu được, mục đích Giang Ninh để Lệ Tuyên Hoành tung ra tin tức sắp quyết chiến với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt.

Chính là để sàng lọc những người trước khi lâm trận thì bỏ chạy!

Không phải bản tính của con người chính là không chịu được thử thách sao?

Nếu mọi người bỏ chạy hết và người của Tử Nguyệt lại tới nữa thì chẳng khác gì đào hố lớn chôn mình.

Một cái hố to sẽ mất mạng!

Nhưng Giang Ninh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, bởi vì anh kiểm soát được mọi chuyện trong tay.

Đồng thời, cũng nắm trong tay bản tính con người.

Thời gian trôi qua rất nhanh, có người không ngừng chạy trốn như trước, có điều số người chạy trốn ngày càng ít, số còn lại đều là những người có lòng kiên định, sống nguyên tắc và trách nhiệm.

Bọn họ cầm tiền nên bán mạng, chẳng sợ đã biết trong trận chiến ngày mai có thể chính mình sẽ chết.

Nhân số dần dần ổn định, cuối cùng chỉ còn lại hơn một trăm người, số lính đánh thuê đào tẩu chiếm tới hai phần bai Điều này chẳng khác nào nói những cố gắng trước đó của Lệ Chính Thương đều là mây khói, gần như không có ý nghĩa gì.
 
Chương 2116


Lệ Chính Thương tự trách mình rất nhiều, nhưng ông ta biết rằng đây chính là cơ hội Giang Ninh cho ông ta, cho ông ta cơ hội mắc sai lầm. Ông ta hiểu rõ hơn ai hết, cơ hội phạm sai như thế chỉ có một lần!

Cùng lúc đó.

Tại nơi đóng quân của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt.

Hắc Luân rất phấn khích, mỗi lần trước khi ra tay giết người, anh ta đều rất hứng khởi!

Năm chỉ nhánh? Thị Tây Lục Tây 6622? Đội đã chuẩn bị thật tốt, sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ dẫn người qua giãm chết hai ba con Lệ Chính Thương.

Giờ phút này, chút áp lực không thể kìm được khiến anh ta muốn phát ti3t ra ngoài.

Trong phòng, thanh âm oanh ca yến hót* rung động lòng người, thấy cả adrenaline trong máu tăng cao, làn da không khỏi có chút đỏ ửng.

(*oanh ca yến hót: hình dung cảnh đẹp ý vui, ở đây chỉ cảnh mây mưa ân ái) “Muốn bắn! Muốn bắn!”

Hắc Luân rống to, ngay ở thời điểm mấu chốt nhất thì đột nhiên…

Âm!

Một tiếng nổ mạnh kinh sợ vang lên, làm đau cả màng nhĩ người ta.

Hãc Luân hoảng sợ, cơ thể rùng mình một cái, cả người như một quả bóng cao su, không còn cảm giác gì.

Anh ta cúi đầu nhìn thoáng bên dưới, dùng tay gẩy gẩy hai cái, tức giận đến tái mặt.

“Có chuyện gì! Xảy ra chuyện gì?”

Hắc Luân hét to, vén quần định chạy ra ngoài xem xét, lại có một tiếng nổ lớn truyền đến.

Bùm!

Bùm!

Tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Ngọn lửa cao vút tận trời!

Hiện giờ đúng vào lúc người của anh ta say ngủ, sao ngờ được lại có kẻ lẻn vào doanh trại đánh lén!

Tiếng nổ khủng khiếp làm cho mọi người bừng tỉnh, trông thấy ánh lửa đỏ rực thiêu đốt toàn bộ doanh trại, ai cũng ghê sợi “Mau dập lửa! Mau dập lửa đi!”

“Bắt người! Tìm bằng được hung thủ cho tôi, chế tiệt!”

“Là ai, mau bắt lấy cho tôi!”

Tiếng người ồn ào, hỗn loạn.

Kẻ cứu người, kẻ dập lửa, kẻ bắt người, đánh đá lung tung, khiến cả doanh trại càng thêm hỗn loạn Khoảng chừng gần một giờ sau, lửa lớn mới bị dập tắt, đám người đã kiệt sức, không chỉ không bắt được người mà còn chịu mệt một phen, mồ hôi nhề nhại.

“Tăng cường canh gác!”

Phân đội một, ba, năm nghỉ ngơi, phân đội hai, bốn thay phiên tuần tra, phát hiện kẻ khả nghỉ lập tức bắt lại, có thể đánh chết ngay tại chỗ!

Buổi sáng chính là lúc quyết chiến, cho dù bọn họ không thèm đem đám người Lệ Chính Thương để vào mắt thì trước tiên cũng phải bảo trì thể lực.
 
Chương 2117


Phía xa.

Sau đồi núi, không ít người đang nằm sấp xuống, bọn họ không hề nhúc nhích ở nơi này đã rất lâu.

“Lửa lần thứ hai này ai phóng đây?”

Giọng anh Cẩu rất nhỏ, có thể lọt vào trong tai của mọi người: ‘Lão Bát, cậu nói là cậu thích pháo hoa nhất đúng không?”

Lục tây bế ái nhiễm tây thị tây? Cậu ta uốn éo thắt lưng, cười hì hì.

“Khi còn nhỏ thích chơi, lớn rồi, lại càng thích hơn!”

Ánh mắt sáng bừng!

Mang theo chút hung ác, kèm một tia phấn khích!

Anh Cẩu gật đầu: ‘Đốt sáng một chút, anh chờ xeml”

“Vâng!”

Vừa dứt lời, bóng người lão Bát đã biến mất.

Mấy người anh Cẩu tiếp tục nằm như trước, tựa hồ đã hòa lẫn thành một với bóng đêm, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào doanh trại của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt ở phía xa.

Qua hai mươi phút, đoàn lính đánh thuê vừa mới nhắm mắt ngủ một giấc, tận dụng thời gian để nghỉ ngơi.

Hắc Luân ngồi trên giường trong phòng mình, ngay cả quần cũng chưa mặc vào, không ngừng thử xem có thể lay tỉnh thứ vừa mới mất tác dụng kia không, nhưng vấn không có cảm giác gì.

Trải qua sự kinh hoàng này, lại vẫn khó có thể phục hồi, Hắc Luân bị tức muốn chết rồi!

“Khốn nạn! Rốt cuộc là tên khốn nào! Sao vẫn chưa bắt được nói”

“Nếu rơi vào tay tao, tao nhất định bắt mày sống không bằng chết!”

Anh ta cắn răng, sắc mặt xanh mét, trông vô cùng dữ tợn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ gối kia, rống lên: “Còn không cút ra đây giúp tao, nghĩ cách đi!”

Hôm nay nếu không thể bình phục thì xong rồi.

Trong doanh trại, đèn đuốc sáng trưng, người tuần tra đi lại không ngừng, nhất là kho thóc và kho đạn được lực lượng hùng hậu canh phòng cẩn mật.

Không ai dám lơ là.

“Chú ý cẩn thận, không được để xảy ra chuyện nữa! Nếu không thì đại nhân Hắc Luân sẽ lấy mạng của mấy người!”

Tiếng bước chân lướt qua, lão Bát núp dưới gầm xe.Jeep, bất động đến thở cũng không dám thở.

Cậu ta lẻn được vao đến đây, chỉ chốc lát nữa, chờ phòng bị của mọi người lơi lỏng một chút thì sẽ là thời điểm ra tay lần nữa.

Lại nói, khi những người kia vừa mới tiến vào giấc ngủ mà bị đánh thức thì sự mỏi mệt còn tăng lên gấp bội!

“Đến lúc rồi.”

Lão Bát tính toán thời gian, cười hì hì, buộc C4 vào chiếc xe, rồi tiến hành sửa chữa đường dẫn lửa của xe ô tô.

“Bùm bùm bùm.”

Đột nhiên, ô tô khởi động, đèn xe sáng trưng!

Thu hút ánh mắt của không ít người nhìn qua.
 
Chương 2118


Lão Bát không thèm để tâm, cậu ta đã sớm găm gậy vào chân ga, khóa cứng tay lái, ô tô vừa nổ máy sẽ phi ra ngoài, hướng thẳng về phía kho đạn!

Còn cậu ta quỳ rạp trên mặt đất, ô †ô vút qua người cậu ta, cậu ta lập tức lăn sang một bên, nấp vào trong bóng H6ÏI,..

“Dừng lại! Mau dừng lại!”

“Ngăn chiếc xe kia lại! Mau ngăn chiếc xe kia lại cho tôi!”

“Đa đa đa!”

Ánh lửa văng khắp nơi, nhưng không có ai ngồi ở chỗ cầm lái.

Không ai có thể ngăn kịp cái xe deep ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy vọt vào kho đạn, đánh bay vài tên lính đánh thuê, chợt…

Phanh!

Tiếng nổ rung trời chuyển đất, đỉnh tai nhức óc vang lên!

Trong phòng, Hắc Luân vừa khá hơn được chút lại tức giận, khuôn mặt trở nên xanh mét, gần như có thể nhỏ ra giọt nước màu xanh.

“Aaaal Anh ta thật sự sắp phát điên rồi!

“Ail Là ail”

Hắc Luân gào lớn, xông ra ngoài, đôi mắt đỏ bừng, tràn đây tơ máu: ‘Lại có chuyện gì nữa? Tìm người cho tôi! Tìm người!”

Anh ta sắp điên rồi, liên tiếp bị dọa hai lần, sắp phế rồi!

E là thật sự bị phế điI Càng làm cho anh ta tức giận hơn chính là, lửa lớn ngút trời, kho đạn bị kẻ khác làm nổ tung.

Ánh lửa thiêu đốt doanh trại, ba phân đội vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi lại bị đánh thức.

“Cứu người! Dập lửa đi!”

Cả doanh trại hỗn loạn.

Nhìn thấy lửa cháy bốc lên trời, anh Cẩu gật đầu: “Được đấy, nhưng chưa đủ chói lọi.”

Đây là từ học được trong truyền kỳ thành phố, quả nhiên dùng được mỗi lần một khác.

“Lão Bát.”

Anh ta quay đầu lại nhìn Lão Bát bị phủ đầy bụi đất: ‘Con mẹ nó, sao anh lại chậm như vậy, đã bốn giờ rồi, chỉ có thể thêm một lần nữa.”

“Vậy thì một lần cuối cùng thật lớn!”

Ánh mắt mấy người sáng quắc, nhìn về doanh trại cháy ngút trời ở phía xa, có phần không kìm chế được hưng phấn.

Tính thời gian, chỉ có thể thêm một lần nữa, khiến cho những người này cạn kiệt sức lực cũng không thành vấn đề, chỉ là mình không được chơi thỏa sức thôi.

Bọn họ hiểu rõ, một lần cuối cùng này chắc chăn sẽ không thuận lợi như vậy, chuyện lặp đi lặp lại, nhất định phòng ngự của đối phương sẽ càng chặt chẽ, thậm chí là tất cả nhân viên không dám nghỉ ngơi, đề phòng nghiêm ngặt.

Đó chính là hiệu quả mà bọn họ muốn!

Làm cho bọn chúng mệt chết!
 
Chương 2119


Thời gian trôi từng phút, từng giây.

Nhóm người anh Cẩu không sốt ruột chút nào.

Nhìn doanh trại đối diện dần dần tắt lửa, doanh trại hỗn loạn đã khôi phục trật tự, bọn họ vấn không lo lắng.

“Chờ tín hiệu.”

Anh Cẩu kiên nhẫn nói.

Bọn họ đang đợi tín hiệu của A Phi.

Chỉ thị Giang Ninh truyền xuống là tiêu diệt những lính đánh thuê này!

Một đêm bị dày vò hai lân, Hắc Luân sao còn ngủ được, anh ta càng không cho phép các thuộc hạ ngủ, mỗi một người đều trợn tròn mắt, gắt gao dán mắt nhìn tất cả các hướng xung quanh.

Cho dù là có một con muỗi bay vào cũng phải đánh chết!

“Ngài Hắc Luân, một tiếng nữa chúng ta sẽ lên đường đi tiêu diệt binh đoàn nhà họ Lệ.”

Người thuộc hạ nói.

Bọn họ đã hơi không chờ nổi nữa, ở doanh trại cũng không thể nghỉ ngợi, lại đang không ngừng tiêu hao thể lực và tỉnh thần, không bằng đi sớm một chút, giết lính đánh thuê của nhà họ Lệ rồi trở lại nghỉ ngơi.

“Hay là chúng ta đi ngay bây giờ luôn? Thừa dịp bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, giết cho bọn chúng trở tay không kịp!”

Hắc Luân cau mày.

“Được!”

Anh ta hét lớn: “Truyền lệnh, năm phân đội chuẩn bị lên đường, để lại một số người trông chừng doanh trại!”

“Lập tức lên đường!”

Mệnh lệnh lập tức được truyền xuống, phân đội số năm có khoảng năm trăm, thu dọn chờ khởi hành, tập hợp đến cửa.

Đội trưởng phân đội số ba đứng ở đầu tiên: ‘Ngài Hắc Luân, phân đội số ba đã tập hợp xongl”

Nhóm chú trọng lên trên app truyện hola nhé! “Phân đội số hai đã tập hợp xongl”

“Phân đội số một đã tập hợp xong!”

“Phân đội số năm…”

“Đoàng!”

Đột nhiên, đội trưởng phân đội số năm còn chưa nói xong câu, một âm thanh chọc thủng đêm tối, làm cho da đầu tê dại, cùng lúc đó, cả người đội trưởng phân đội số năm bay ra ngoài, trên đầu có một cái lỗ đỏ tươi, Hắc Luân nhìn thấy mà giật mình!

“Tay súng bắn tỉa!”

Anh ta hô to lên.

“Đoàng!”

Lại là âm thanh tương tự, đội trưởng phân đội số hai hoàn toàn không tránh kịp!

Ở chỗ nào?

Ở chỗ nào đây!
 
Chương 2120


Hắc Luân lập tức nằm xuống, kéo mấy người che bên cạnh mình.

“Bảo vệ tôi! Maul”

Anh ta quát, người chung quanh cũng kinh hoảng không thôi, có người bắt đầu tìm, nhưng trời tối như vậy, bọn họ biết tìm chỗ nào, thậm chí ngay cả âm thanh truyền từ đâu tới cũng không biết!

“Đoàng!”

Âm thanh không ngừng vang lên, môi lần đều ung dung không vội vã không vội vã, sau đó mang đi một sinh mạng.

“Tìm! Mau tìm được hắn cho tôi!”

Hắc Luân hô to, năm người vây quanh người anh ta, không để chừa một khe hở nào.

Đây là một tay súng bắn tỉa đáng sợ đến mức nào.

Bốn phía của doanh trại không có chỗ nấp, vậy mà tay súng bắn tỉa lại có thể ẩn nấp được, rốt cuộc anh ta ở chỗ nào.

Không phải Hắc Luân không có kiến thức, trên mảnh chiến trường này không có nhiều tay súng bắn tỉa, nhất là trình độ như thế này, sự tôn tại đáng sợ đến cực điểm, nhưng chỉ có những đoàn lính đánh thuê cao cấp mới có thể có.

Đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt trêu chọc đến người nào rồi sao?

Không thể nào!

Đột nhiên, anh ta nhớ đến một người, yết hầu lập tức hoạt động, cổ họng đã khô khốc: “Người đứng phía sau… nhà họ Lệ ư?

Doanh trại này là do Hắc Luân anh ta đây đang nắm trong tay, mục đích là để đàn áp mảnh khu vực này.

Đây là nhiệm vụ mà phó tướng giao cho anh ta.

Bao gồm cả nghĩ biện pháp bắt bố con nhà họ Lệ, đây đều là nhiệm vụ của anh ta nhưng dường như bây giờ lại chọc phải phiền phức.

Tải app truyện hola nhé! Người đứng sau lưng nhà họ Lệ thật sự là người kia sao?

Sắc mặt Hắc Luân có chút khó coi, anh ta tốn không ít tiền để lấy được tin tức rằng chắc chăn bố con nhà họ Lệ chỉ đang cố làm ra vẻ, sau lưng không hề có thế lực lớn nào ủng hộ.

Nhưng bây giờ…

Phanh!

Phanh!

Phanh!

Thỉnh thoảng lại có người gục xuống, thậm chí còn có máu tươi bắn lên mặt của Hắc Luân!

Trong năm người đứng cạnh anh ta, giờ đã có ba người ngã xuống, Hắc Luân sắp phát điên rồi.

“Tìm anh ta! Mau tìm ra anh ta! Anh ta đang ở đâu? Mau tìm đi!”

Toàn bộ doanh trại đều sắp điên rồi.

Người của các phân đội giống như con ruồi không có đầu, ở trong bóng tối lờ mờ này, sao có thể nhìn thấy tay súng bắn tỉa ẩn nấp cách xa mấy trăm mét, thậm chí hơn một nghìn mét.

Chứ đừng nói là loại tay súng bắn tỉa cao cấp như A Phi, anh ta muốn ẩn nấp thì không mấy ai có thể tìm được anh tai Phía xa xa, đám người anh Cẩu sôi trào nhiệt huyết!

“Tín hiệu tới!”
 
Chương 2121


Dường như trong nháy mắt, mười mấy người hóa thành chó sói bóng đêm, đôi mắt như phát ra ánh sáng xanh.

“Chuẩn bị ra tay!”

Anh Cẩu ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lập tức ẩn thân, tiến về phía doanh trại.

Bọn họ đã sớm đổi sang quần áo của đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt để tiếp cận, xen lẫn vào trong đám người, như chó sói giữa bây dê, thời điểm tàn sát hàng loạt!

Hắc Luân đang muốn điên lên, tiếng nổ súng dày đặc xung quanh, mờ mịt đánh về bốn phía, hoàn toàn không có cách tìm ra kẻ địch là ai.

Mà người ở bên cạnh anh ta cứ từng người, từng người ngã xuống, tựa như bị tử thần ngắm trúng, tùy lúc sẽ lấy đi tính mạng của bọn họi Quá đáng sợi “Mau tìm ra anh ta! Tìm ra anh ta đi!”

Có người lao ra khỏi doanh trại, định tản ra bốn phía, nhưng vừa vọt vào trong bóng đêm liền phát hiện có bóng dáng ai thoáng qua trước mặt mình.

Chợt…

Rắc rắc!

Cổ trực tiếp bị bẻ gảy!

Xung quanh doanh trại không ngừng có bóng người thoáng qua, giống như âm hồn giữa đêm, quỷ quái mà kinh khủng.

Chỉ trong chốc lát đã có mấy chục lính đánh thuê bị lấy đi tính mạng!

“Bên ngoài cũng có người! Cũng có người đấy!”

Có một đội trưởng phân đội hô to, vừa mới dứt lời, cả người bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất, giữa hai đầu lông mày có vết đỏiI Hắc Luân cảm giác như tim của mình sắp nhảy ra ngoài!

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy.

Bây giờ doanh trại của anh ta đã trở thành địa ngục, hoàn toàn không thể đi ra ngoài, cũng không cản được những âm hồn đang ẩn trong bóng tối.

“Bảo vệ tôi vào trong!”

Hắc Luân hô to.

Hiện tại trừ chạy trốn ra thì không còn biện pháp nào khác.

Anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần anh ta lộ ra, một khắc sau tuyệt đối sẽ chết!

Quá đáng sợ! Quá đáng sợi Doanh trại hỗn loạn, không có ai phát hiện có mấy bóng hình chui vào trong đám người, từng luồng sát khí lạnh lẻo bùng nổ ngay cạnh người bọn họ.

Gần thân thể như vậy, ngay cả súng đạn cũng không thể dùng được, từng chuôi dao quân đội sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lão.

“Giết -”

Anh Cẩu gầm nhẹ một tiếng, bạo động.

Trời sắp sáng.

Cùng lúc đó.

Nhóm người Lệ Chính Thương một đêm không ngủ, bọn họ đâu thể ngủ được.

Cho đến năm giờ sáng, số lính đánh thuê ở lại chỉ hơn một trăm người, những người khác đã trốn trong đêm.

“Tập hợp!”

Lệ Tuyên Hoành hạ lệnh.
 
Chương 2122


Chỉ hơn một trăm người, lập tức đứng hết lại một chỗ, từ trên mặt của bọn họ có thể nhìn ra được, không ít người cũng từng giấy giụa, do dự.

Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ở lại.

Không phải vì bọn họ trung thành với bố con nhà họ Lệ mà là bởi bọn họ vân kiên trì giữ nguyên tắc tối thiểu khi làm một lính đánh thuê.

“Cậu Giang, mới chỉ có hơn một trăm người.”

Giọng Lệ Chính Thương hơi khàn, thấy vừa mất mát vừa áy náy.

“Đủ rồi”

Giang Ninh gật đầu, không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh, càng không thể nào đoán được anh đang nghĩ gì.

Anh đi? Ái linh già thị nhiễm nhị y địa? Đến mọi người trước mặt, cất cao giọng nói: “Chúc mừng mọi người đã đưa ra một quyết định chính xác!”

Một câu nói của anh làm tất cả lính đánh thuê ngẩng đầu lên.

“Mọi người lựa chọn ở lại chứng tỏ mọi người vẫn còn nguyên tắc.”

Giang Ninh cất cao giọng nói: “Nếu ở lại, vậy sẽ càng có cơ hội, càng có thể kiếm được nhiều hơn.”

Anh quét mắt một vòng, giơ một ngón tay lên.

“Quyết chiến với đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt, giết một người, khen thưởng một vạn đô lai”

Vừa dứt lời, mắt của cả đám người sáng lên, phảng phất tia máu!

Trên mảnh đất khô cằn côi này, mạng người không đáng tiền, bọn họ trở thành lính đánh thuê chính là vì muốn kiếm được tiền nuôi gia đình sống tạm qua ngày. Chẳng sợ vì thế mà tàn tật, thậm chí chết ở trên chiến trường, nhưng ít ra vẫn có thể kiếm được tiền giúp cho người nhà của mình có thể sống sót.

Không phải cùng đường, ai nguyện ý đi vào biển lửa như thế chứ?

“Anh nói thật ư?”

Bỗng có một giọng nói run rẩy vang lên trong nhóm người.

“Đương nhiên là thật, chúng tôi đã lừa gạt mọi người bao giờ chưa?”

Giang Ninh nói: “Giết một người, một vạn đô la! Càng giết nhiều càng nhiều tiên!”

Những đôi mắt đó càng lúc càng đỏ.

“Giết!”

Đột nhiên, có người hét lớn lên, giống như là dã thú.

Đừng nói đến trung thành, chẳng có nghĩa lý gì, bọn họ là lính đánh thuê, vốn chính là vì tiền mà chiến!

Chỉ có tiền là thứ kích thích nhất!

Chỉ cần cho tiền đúng cho, đến mạng cũng có thể cho.

Đây mới chính là cách sinh tôn trên mảnh đất này!

Hai cha con Lệ Chính Thương nín thở, bọn họ đã sớm nhìn ra, nhưng tuyệt đối chưa từng nhìn thấu như hôm nay.

Đây mới chính là vùng Trung Đông, đây mới chính là thế giới của lính đánh thuê!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top