Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 220


Tô Ngọc Kiều vẫn rất hài lòng với thái độ giải quyết vấn đề của cô giáo, cũng may lần này cô kịp thời phát hiện ra, nếu không cô không thể tưởng tượng được mình sẽ vì con của mình làm những gì. Tiết trước lớp A Mãn có bài kiểm tra, ngày học kéo dài nên Tô Ngọc Kiều đưa Tiểu Bảo về trước.

Trên đường đi, cô thử hỏi con trai xem ngày hôm nay của cậu thế nào và liệu có ai lại muốn cướp đồ của cậu nữa không. Cơ thể Tiểu Bảo nóng bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, nguyên nhân là do vừa rồi chơi đùa cùng các bạn cùng lớp, hiện giờ cháu vẫn rất vui vẻ, nắm tay mẹ tung tăng nhảy nhót, lắc đầu nói: "Không có rồi, hôm nay Cẩu Đản định lấy vở bài tập của Ngạn Ngạn nhưng bị cô giáo nhìn thấy và bắt cậu ấy đứng hình để chịu phạt, còn trước giờ học cũng không vẽ cho cậu ấy một bông hoa bé ngoan màu đỏ."

"Vậy thì tốt. Tiểu Bảo ở trường ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, nhưng nếu có người dám ức hiếp con thì cũng đừng sợ. Nếu dám đánh con thì cứ đánh lại đi, chúng ta sẽ không chịu bắt nạt."

Không biết cô dạy con như vậy có đúng không, dù sao cô chỉ không muốn Tiểu Bảo phải chịu chút bất công mà thôi. Trên đường trở về, sau khi đi vòng qua tòa nhà trước khu gia đình, Tô Ngọc Kiều vô tình đụng phải Trình Lệ và Tống Hiểu đang đứng cùng nhau trước ba dãy ngõ, hai người đang nói chuyện nhưng Tống Hiểu đối diện nhìn thấy cô thì lập tức im miệng.

Trình Lệ đang quay lưng bỗng cảm giác được gì quay người lại, cô ta giật mình khi nhìn thấy Tô Ngọc Kiều, sau đó khoanh tay và nâng cằm nhìn lại.

Tô Ngọc Kiều chuyển tầm mắt, mặc dù không biết vì sao hai người đột nhiên không hiểu dừng lại, nhưng để xác thực suy đoán trong lòng, cô chủ động cười nói:

"Các cô tan làm rồi à?"

"Ừ, hôm nay bộ phận hậu cần đã mua một lô rau tươi, ước chừng ngày mai sẽ phân phát cho hợp tác xã cung ứng. Nếu muốn mua rau tươi, ngày mai cô có thể đi xem."

Đôi mắt Tống Hiểu chớp chớp, mím môi nhìn thẳng vào cô, có phần nghiến răng nghiến lợi.

Trịnh Lệ bĩu môi, giễu cợt nói:

"Tiểu thư, cô còn phải tự mình đi mua đồ à? Chỉ cần để giúp việc của cô làm là được."

"Đồng chí Trình có hiểu lầm gì không? Cơm có thể ăn bừa chứ lời nói có thể nói bừa được à?"

Tô Ngọc Kiều ngừng cười, nhẹ nhàng cảnh cáo.

"Chuyện cũng đã truyền khắp khu nhà quân nhân rồi. Sao nào, cô dám làm mà không thừa nhận hay dám làm nhưng không dám để người khác bàn tán?"

Dáng vẻ Trình Lệ giống như đang xem kịch, giống như rất chắc chắn điều gì đó.

Tô Ngọc Kiều nhìn kỹ cô ta, kỳ quái nói:"Đồng chí Trình quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, hình như cô rất hiểu tôi?"

Sắc mặt Trình Lệ cứng đờ, cô ta buông tay xuống, nghịch tóc che đi, rồi cười lớn:“Đùa thôi, tôi quan tâm cô làm gì, không phải tại đồng chí Tô làm người quá khoa trương, tôi muốn không biết những việc này cũng không được."

"Còn đồng chí Tống thì sao? Cô cũng nghĩ vậy à?"

Tô Ngọc Kiều nhướng mày, không để ý tới lời nói của cô ta, sau đó quay người lại hỏi Tống Hiểu.

Tống Hiểu thông minh hơn Trình Lệ rất nhiều, cô quay người sang một bên và không nói gì, dường như không thèm nói chuyện với Tô Ngọc Kiều. Nhưng cô ấy cũng không thông minh đến đâu, hoặc có lẽ cô ấy quá tức giận khi bị Tô Ngọc Kiều lấy mất công việc, nếu cô ấy có thể kiềm chế sự ghen tị của mình thêm một chút thì có lẽ cô ta thực sự có thể che dấu được.

Chậc chậc, với tư cách là một đại tiểu thư thực sự được nịnh nọt từ nhỏ, nhận thức cảm xúc của Tô Ngọc Kiều chưa bao giờ sai, đặc biệt là ác ý. Ác ý mà hai người này đối với cô gần như tràn ra đến nơi, muốn không nhận ra cũng khó. Nếu Tống Hiểu ghen tị với công việc của cô vậy còn Trình Lệ thì sao? Trong đầu Tô Ngọc Kiều hiện lên khuôn mặt của ai đó, cô bất mãn thầm rủa, lần này người bị liên lụy chính là cô, để xem khi anh quay lại cô sẽ xử lý anh như thế nào.
 
Chương 221


Các đồng chí ở hội phụ nữ làm việc rất hiệu quả, sáng hôm sau tranh thủ giờ nghỉ trưa đến gặp Tô Ngọc Kiều để giải thích tình hình. Chính đồng chí Thu Hà đã dẫn một đồng chí nữ lạ mặt khác đến cùng nhau, hai người giải thích cho cô từ đầu đến cuối, tin đồn lan truyền như thế nào, ai đã lan truyền, và nó lan truyền trong khu nhà quân nhân như thế nào, họ đều đã điều tra xong.

Trong đó có một người, cô ta cũng có liên quan, Tô Ngọc Kiều thật sự không thấy ngạc nhiên.

"Đồng chí Mã Yến, sao cô ấy lại ở khắp mọi nơi? Không phải lần trước cô ấy vừa viết giấy cam kết sao? Tôi nhớ là vẫn còn dán trên bảng thông báo."

Họ thật sự đau đầu với những gia đình quân nhân có tư tưởng nghiêm trọng như thế này.

Thu Hà cau mày nói thêm: “Lần này chúng tôi phát hiện tin đồn bắt ngưồn từ Mã Yến. Bây giờ tôi không khỏi thắc mắc liệu cô ta có còn nhớ mối hận lần trước mà cố ý vu khống đồng chí Tô hay không.”

"Cái gì? Lần trước cũng là cô ấy à?"

Tô Ngọc Kiều bất đắc dĩ lắc đầu hỏi:

"Đồng chí Thu Hà, đồng chí Lý, hiện tại điều tra đã rõ ràng, lần này các cô sẽ giải quyết như thế nào?"

"Đây chính là lý do hôm nay chúng tôi đến gặp cô. Chúng tôi đã bàn bạc và nhất trí rằng chuyện xảy ra lần này là quá nghiêm trọng, phải trừng trị thật nặng để không có chuyện tương tự xảy ra lần sau."

“Đúng vậy, trước đây chúng tôi đã bàn bạc ở hội phụ nữ và quyết định tổ chức họp kiểm điểm để họ nghiêm khắc nhận ra lỗi lầm của mình. Khi đó, để những người tung tin đồn sẽ đích thân xin lỗi đồng chí Tô.”

"Và để mỗi người viết một tờ kiểm điểm và đọc nó trước mặt mọi người." Thu Hà nói thêm.

Tô Ngọc Kiều nghe xong gật đầu liên tục, đợi hai người nói xong mới nói:

"Đồng chí Thu, đồng chí Lý, tôi thấy giải pháp của các cô rất hay, nhưng tôi cũng có một đề nghị nhỏ. Các đồng chí nghe xem sao."

“Tôi nghĩ mỗi thành viên gia đình quân nhân đến khu nhà quân đội đều đang đứng sau một quân nhân vinh quang. Nhưng bây giờ những thành viên gia đình quân nhân này hành xử như vậy, phải chăng cũng làm mất uy tín của họ ở một mức độ nhất định?”

“Nghĩ rằng người lính cũng là con người, bất kể thân phận ra sao, họ cũng là một cặp vợ chồng bình thường, nếu vợ mắc lỗi, chồng cũng nên hiểu rõ sự việc, thậm chí cùng nhau tiến lùi, để họ có thể giám sát nhau tốt hơn và cùng nhau tiến bộ có đúng không?."

Thu Hà và đồng chí Lý nghe xong nhìn nhau một lúc, Tô Ngọc Kiều dường như đã mở ra cho họ một cách suy nghĩ mới.

Đúng, trước đây bọn họ chưa từng nghĩ tới, điều gì mà mỗi thành viên trong gia đình quân nhân đến đây quan tâm nhất? Đương nhiên là tương lai của chồng họ, nắm được điểm này còn sợ không thay đổi được các cô ấy sao?

Từ trước đến giờ chỉ nghe nói binh lính phạm sai lầm và bị trục xuất khỏi quân đội, vậy nếu hành vi của người nhà quân nhân đi quá xa thì liệu có ảnh hưởng tiêu cực đến quân đội không?

Giống như hành vi của đồng chí Mã Yến đã nghiêm trọng sỉ nhục sự thiêng liêng của từ "vợ quân nhân", chỉ kiểm điểm và xin lỗi trực tiếp thôi thì chưa đủ để dạy cho cô ấy một bài học. Thu Hà là một đồng chí tốt, yêu nghề và tận tâm với công việc, hôm nay cô bất ngờ được Tô Ngọc Kiều nhắc nhở và bắt đầu một lối suy nghĩ mới, cô lập tức đứng dậy nói:

“Chúng tôi hiểu ý của đồng chí Tô rồi, cô chờ thêm để chúng tôi trở về xin ý kiến của cấp trên về chuyện này.”

Nói xong cô vội vàng kéo đồng chí Lý rời khỏi nhà họ Lục, họ muốn quay lại xin chỉ đạo của Chủ nhiệm Giang, cô đã tìm ra giải pháp tốt hơn.

"Đồng chí Thu, đồng chí Lý, đi chậm thôi, chuyện này tôi không vội."

Hai người phải cố gắng dạy cho họ một bài học khó quên một lần, để họ nhớ rằng cô, Tô Ngọc Kiều, không phải là người dễ bắt nạt.

Cùng lúc đó, Tống Trường Tinh qua điện thoại nhận được yêu cầu trịnh trọng của Lục Kiêu, cũng tận tình tìm hiểu xem người đứng sau là ai.

Anh vẫn chưa gọi lại cho Lục Kiêu, đang phân vân không biết nên nói chuyện này với em dâu trước hay đánh tiếng trước cho Lục Kiêu. Chậc chậc, Lục Kiêu đã bị bạo hành trong quân doanh, còn có thể vì khuôn mặt đó mà gây ra chuyện như vậy, haha, thật sự xứng đáng, ai bảo tên đó mỗi ngày chỉ trọng sắc khinh bạn, xem lần này cậu ta dỗ dành em dâu bớt giận như nào đây.

Xuất phát từ tâm lý muốn xem kịch vui, Tống Trường Tĩnh lại bảo Tô Ngọc Kiều đến văn phòng của mình rồi mới gọi điện cho Lục Kiêu.

Tuy nhiên, sau khi nghe tin tức được anh cân nhắc kỹ lưỡng báo cho, Tô Ngọc Kiều lại rất bình tĩnh, không hề tỏ ra tức giận.

"Em dâu, em không tức giận à? Lần này lão Lục liên lụy đến em rồi."

Tống Trường Tinh đoán, với tính tình của em dâu thì loại phản ứng này lẽ ra không nên xảy ra, chẳng lẽ là tức đến điên rồi.

Lúc này, lương tâm muộn màng của Tống Trường Tinh đã quay trở lại, anh sờ chóp mũi, nói một câu công bằng cho Lục Kiêu:

“Khụ, thật ra việc này em cũng không thể trách lão Lục được, ngay từ đầu cậu ấy cũng đã bị lừa, hơn nữa bởi vì cậu ấy không nể mặt đoàn trưởng Lưu đã đắc tội ông ta, hai năm đầu thật sự đã phải chịu rất nhiều đau khổ.”

May mắn thay, bây giờ đoàn trưởng Lưu lòng dạ nhỏ nhen đã được chuyển đi. Lần này bọn họ có được một nhược điểm như này trong tay, he he, nếu suy nghĩ kỹ thì đó cũng là điều may mắn đấy.

Tô Ngọc Kiều lắc đầu, bởi vì cô đã sớm nghe Lục Kiêu nói đến chuyện này, cho nên cô cũng không tức giận, cũng không kinh ngạc vì cô đã mơ hồ đoán được là ai tiết lộ thông tin của mình.
 
Chương 222


Cô đang định giải thích với Tống Trường Tĩnh thì thấy Lục Kiêu đúng giờ gọi điện thoại đến. Tống Trường Tinh nhún vai, mang theo mấy văn kiện đến văn phòng bên cạnh, nhường chỗ cho bọn họ. Điện thoại vừa kết nối, giọng nói ảo não của Lục Kiêu truyền đến: "Kiều Kiều, xin lỗi em, lần này là sơ suất của anh."

Tô Ngọc Kiều sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:

"Anh xin lỗi cái gì? Ai có thể biết trước những người đó sẽ làm ra chuyện như thế."

Vợ càng thông cảm cho mình, Lục Kiêu càng tức giận khi nghĩ đến sự bất công mà cô phải chịu khi một mình đối mặt với những tin đồn này. Bản thân anh còn không muốn để cô phải chịu ấm ức nhưng có một số người lại hành động liều lĩnh, dám nhắm vào cô.

Qua đường dây điện thoại, cảm giác như an ủi bao nhiêu cũng không có tác dụng, lần đầu tiên Lục Kiêu cảm thấy bất lực như vậy, hiện tại anh thậm chí không thể xuất hiện trước mặt cô và ôm cô.

"Kiều Kiều, anh sẽ không để em phải chịu ức hiếp vô ích."

Lục Kiêu nắm tay thành nắm đấm, dùng sức chống vào mặt bàn, sau đó nheo mắt lại, nhẹ giọng nói.

Thầy lần đã điều tra rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này chỉ có vài người chuyển hồ sơ vợ chồng anh, khi anh nộp đơn xin cho người nhà của mình gia nhập quân đội, đoàn trưởng Lưu, với tư cách là một trong những người phê duyệt, đã đọc nó. Theo quy định, cách đây một thời gian, Văn phòng Gia đình Quân đội cũng đã kiểm tra thông tin của Tô Ngọc Kiều, và lần cuối cùng cô ấy bị điều tra là sau khi thông tin việc làm của Tô Ngọc Kiều được gửi đến bộ phận hậu cần.

Số người trong toàn bộ quân khu biết lai lịch của Tô Ngọc Kiều có thể đếm trên đầu ngón tay, tìm được những người có mối liên hệ, năng lực và động cơ để tiết lộ nó sẽ càng dễ dàng hơn.

Trên thế giới này không có tường bao kín, chỉ cần đã làm việc, sẽ luôn có manh mối lưu lại, hơn nữa, trong một quân đội được quản lý chặt chẽ, những người đứng sau hậu trường có lẽ không ngờ rằng bọn họ sẽ bị phát hiện nhanh như vậy.

Ồ, hoặc là bọn họ nói người ta ngu ngốc không lộ diện, chẳng những đánh giá thấp Tô Ngọc Kiều, còn đánh giá thấp năng lực của Lục Kiêu.

Anh là một cậu bé nông thôn, không xuất thân từ học viện quân sự nghiêm túc, chỉ có một mình trong trại quân sự. Làm sao có thể nhanh chóng thăng chức phó đoàn, ngoài năng lực vượt trội, sao có thể không có chút quan hệ nào?

Đúng là lần này anh ấy đã sơ suất, mấy người đó đừng ai nghĩ có thể yên ổn được.

Lục Kiêu một tay cầm ống nghe, nghe Tô Ngọc Kiều ở bên kia nói với anh, cô đã tự mình trút giận, đồng thời đề nghị với văn phòng phụ nữ, anh nghe nói giọng điệu của cô không bị ảnh hưởng gì không tốt, nên anh mới nhẹ nhàng thở ra.

"Em đã làm rất tốt, đừng sợ, cứ làm những gì em muốn, còn lại anh sẽ nghĩ cách lo liệu."

Tô Ngọc Kiều không nhịn được cười lớn, lắc đầu, hơi bất mãn nói:

"Sao em có cảm giác như anh đang dỗ dành trẻ con vậy?"

"Thật ra em cũng đã đoán được lần này có thể là ai nhắm vào em. Lúc đầu em không có hành động, bởi vì em thấy lo lắng chuyện này có ảnh hưởng tới anh hay không."

Thời buổi này, làm việc gì cũng phải cân nhắc hậu quả, nhất là liên quan đến lợi ích và quyền lợi, khi bọn họ còn ở thủ đô, gia đình bọn họ bị theo dõi chặt chẽ, ở trong môi trường này lâu ngày, Tô Ngọc Kiều khó tránh khỏi sẽ bị bị ảnh hưởng khi làm việc gì cũng lo trước lo sau.

"Không có ảnh hưởng gì đâu."

Có ảnh hưởng cũng không sợ, Lục Kiêu mím môi nghĩ thầm, nếu ngay cả việc khiến cô vui vẻ là chính mình mà anh cũng không thể làm được thì anh là một người chồng thất bại rồi.

Sau khi Tô Ngọc Kiều nhận được câu trả lời khẳng định của anh, cô suy nghĩ một chút rồi lại hỏi:

“Khi hội phụ nữ yêu cầu bọn họ đến xin lỗi, em có thể lựa chọn không tha thứ không?”

Lục Kiêu lập tức gật đầu:

“Đương nhiên, không muốn tha thứ thì đừng tha thứ.”

Sau khi nói xong cuộc điện thoại này, Tô Ngọc Kiều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy Lục Kiêu không ở bên cạnh cô cảm thấy hơi tiếc nuối vì không thể lao vào vòng tay anh mà than thở nhưng cô cũng khá hài lòng vì anh quan tâm đến cô và Tiểu Bảo như vậy.
 
Chương 223


Hai người nói xong, Lục Kiêu nhớ ra mình còn có một số việc phải giao cho Tống Trường Tĩnh nên bảo Tô Ngọc Kiều gọi anh ta quay lại. Tống Trường Tinh nghe điện thoại, dùng giọng điệu ai oán nói với Lục Kiêu ở đối diện: “Tôi tưởng anh cũng cúp điện thoại sau khi nói chuyện với vợ xong như lần trước chứ. Có chuyện gì vậy? Giờ lại nhớ ra quan tâm đến anh em à?!"

Lục Kiêu không để ý tới lời châm chọc của anh, đi thẳng vào chủ đề: “Tôi nhớ là đang chuẩn bị bổ sung thêm một số trạm gác dọc biên giới của các quân khu phải không?”

“Đúng vậy, hạ tầng xây dựng đã chuẩn bị xong.”

Khi nói chuyện công việc, giọng điệu của Tống Trường Tinh khôi phục bình thường, nhưng lại hơi khó hiểu: “Sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến chuyện này?”

"Không có gì, chỉ là tôi thấy có một số ứng viên đặc biệt thích hợp, muốn giới thiệu cho lãnh đạo."

Lục Kiêu một tay vặn vẹo đốt ngón tay, vẻ mặt vô cảm gõ nhẹ lên bàn.

Tống Trường Tinh:

“...”

Tôi mà nghe anh nói tung tung đấy.

"Ồ, kể cho tôi nghe nhé?"

Than ôi, ai bảo đây là đồng đội tương lai rất quan trọng của mình cơ chứ.

Tuy nhiên, với tư cách là Chính ủy Tống, người tập trung vào tư duy chính trị trong thời gian rảnh rỗi, một người có gia đình hỗn loạn ngay cả vợ con cũng không quản được thì quả thực đáng bị chỉ trích.

Lục Kiêu không có mặt ở khu quân sự này nhưng anh cũng đang dùng cách của mình để trút giận thay vợ con mình, những người trong hội phụ nữ cũng hành động rất nhanh nhẹn, bọn họ quay đầu lại soạn thảo một kế hoạch mới và giao nó cho Giang Thanh.

Giang Thanh đọc xong, trực tiếp lấy bút phê chữ duyệt, phía dưới còn viết mấy dòng khen ngợi các đồng chí trong hội phụ nữ về trí thông minh và năng lực, còn thiếu điều mấy chữ “Tôi rất hài lòng với kế hoạch này" cũng viết ra nốt.

Bằng cách này, cuộc họp quan trọng đầu tiên của ủy ban gia đình quân khu đã được tổ chức để phê bình các thành viên trong gia đình quân nhân.

Sau bữa tối, mặt trời lặn chiếu ánh sáng lên sân khấu giản dị và dựng tạm thời ở quảng trường, chiếu sáng vài dòng chữ lớn viết trên giấy đỏ và mực đen phía sau.

Bốn chữ Đại Hội Phê Bình nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Các chị em vợ quân nhân được các đồng chí ở hội phụ nữ thông báo đến tận nhà tập trung lại phía cuối sân khấu sau khi ăn xong.

Lúc này mọi người vẫn chưa biết hội nghị phê bình sẽ chỉ trích ai nhưng điều đó không ngăn cản họ tụ tập lại và bắt đầu nhiệt tình suy đoán.

"Tôi nói, liệu có phải phê bình cô ấy không? Lúc trước đã có rất nhiều ồn ào. Chẳng phải nó đã truyền khắp khu gia đình của chúng ta sao?"

Có người đứng ở phía sau ôm đứa trẻ đứng cùng với Trương Mai và La Tiểu Quyên, Tô Ngọc Kiều, đang đứng ở cùng nhau, nháy mắt ra hiệu.

“Cô nói như vậy tôi thấy thật sự có khả năng, nhưng không phải nghe nói trước đây cô ta đã tố cáo lên hội phụ nữ sao?”

"Cô ta đi tố cáo? Cô ta đúng là như thế mà còn dám đi tố cáo à?"

Giữa đám người, Điền Xuân ôm lấy con trai phản bác.

Nhưng dù nói như vậy nhưng không hiểu sao khi ngẩng đầu nhìn thấy hai chữ "phê bình", Điền Xuân bỗng nhiên thấy bất an trong lòng. Trong khoảng thời gian này, cô ta là một phần không thể thiếu trong những tin đồn ngày càng gay gắt lan truyền trong khu nhà quân nhân.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, nhưng ngay từ đầu sự đố kỵ và bất mãn của Điền Xuân đối với Tô Ngọc Kiều dần dần sinh ra cảm giác tức giận, cô ta cảm thấy cô ấy chỉ coi thường người khác, cho nên mới phớt lờ cô ta kể từ khi họ gặp nhau trên tàu.

Vì vậy, khi lần đầu tiên nghe tin đồn cô là con gái lớn của một nhà tư bản, Điền Xuân dường như đã tìm được lối thoát và kể lại tất cả những cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy trên tàu và không thiếu thêm mắm dặm muối vào. Cái gì mà cô ấy rất kỹ tính trong việc đi tàu, thậm chí không cho ai ngồi trên giường của mình, cô ấy chỉ dùng đồ ăn và đồ uống ngon, thậm chí cô ấy còn nói rằng mình có người quen trên xe lửa.

Bình thường đây có thể chỉ là một số lời đàm tiếu vô hại nhưng vào lúc này, lại bị người có hứng thú nắm bắt được, trở thành cái gọi là bằng chứng chứng minh Tô Ngọc Kiều là giai cấp tiểu tư sản.

Về sau lời đồn thổi càng ngày càng thái quá, Điền Xuân có ảo tưởng mình không thua kém Tô Ngọc Kiều, khi người khác hỏi lại, cô lại bịa ra những điều chưa từng thấy, nói như thể thật sự đã nhìn thấy.

Cô ta hoàn toàn quên mất rằng nếu vợ chồng Tô Ngọc Kiều không vui lòng đổi chỗ cho cô khi mới gặp nhau thì cô sẽ bất tiện biết bao khi leo lên leo xuống là một người phụ nữ có hai con.

Dù Tô Ngọc Kiều không tiếp xúc nhiều với cô ta, khi cô ta nhờ giúp đỡ cô cũng không từ chối.

Mặt khác, dù là việc nhỏ nhất cô ta cũng không coi trọng, hiện tại lại đang trả thù, thực sự là người tốt mà không được báo đáp. Trình Lệ và Tống Hiểu đứng cách xa đám đông, họ không nói gì nhưng dường như họ đã xác định rằng Tô Ngọc Kiều sẽ không quay lại được, họ cảm thấy rằng đại hội phê bình này đã được chuẩn bị cho cô ấy, dự tính không lâu nữa ta chắc chắn đã bị trục xuất khỏi quân khu.

Mã Yến dẫn hai đứa trẻ lại gần, khi nước mũi của Kiều Nhị Bảo chạm đến khóe miệng, nó thè lưỡ ra liếm, rồi lại hút lại.

Tống Hiểu vô tình nhìn thấy lập tức cau mày kinh tởm, tránh xa thằng bé ra.

Mã Yến nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, thậm chí còn mỉm cười nịnh nọt với hai người, giải thích:

“Hai ngày nay Nhị Bảo cảm lạnh, tôi lau cho nó bây giờ.”

Trình Lệ đã đến gặp cô trước đó và nói rằng cô có việc phải làm, điều này không chỉ giúp cô trả thù mà còn cho cô một công việc tốt trong quầy thuốc của bệnh viện quân đội sau khi sự việc kết thúc.

Vừa nghe có chuyện tốt như vậy, cô lập tức đồng ý.
 
Chương 224


Sau đó, cô ta không ngờ nhiệm vụ mà Trình Lệ giao cho cô ta chính là đối phó với Tô Ngọc Kiều, bọn họ nói cho cô ta biết một số tin tức, yêu cầu cô ta tìm cơ hội truyền miệng, hủy hoại danh tiếng của cô ấy, đuổi cô ấy ra khỏi khu quân sự, đây cũng là điều cô ta muốn.

Sự thật đã chứng minh, những việc này cô ta thực sự rất giỏi, chỉ mới mấy ngày, tin tức đã truyền khắp khu nhà quân nhân, thậm chí còn báo động người ở hội phụ nữ tới cửa.

"Hôm qua người của hội phụ nữ có đến nhà cô không? Cô đã nói gì với họ?"

Trình Lệ thận trọng hỏi cô ta. Cô ta sợ lời nói của Mã Yến quá không đáng tin, sẽ làm cho hội phụ nữ sinh nghi ngờ, liên lụy đến cô ta.

Khi Mã Yến nghĩ đến công việc mình sắp nhận, cô ta không quan tâm đến thái độ của họ mà vui vẻ nói: “Tôi không nói gì, chỉ hỏi tôi có biết ai là người đã lan truyền những tời đó trước không. Tất nhiên tôi đã nói là tôi không biết. "

“Lệ Lệ không sao đâu. Họ nghi ngờ tôi vì trước đây tôi có mâu thuẫn với Tô Ngọc Kiều nhưng chuyện này tôi không nói trực tiếp với ai, tôi nhờ người khác kể, họ cũng không hỏi được gì.”

Mã Yến lần này khó được thông minh nói với cô ta một cách tự mãn.

“Sau ngày hôm nay, xem cô ấy làm sao còn có can đảm ở lại đây.”

Mã Yến lén bĩu môi về phía Tô Ngọc Kiều, sau đó hơi lo lắng hỏi:

“Việc cô nhờ tôi làm đã hoàn thành, còn công việc thì sao?“

“Đừng nói chuyện này ở đây”

Tống Hiểu cau mày ngắt lời cô ta, liếc nhìn khung cảnh ồn ào xung quanh rồi nói:

“Chỉ cần nhớ rằng tôi sẽ không thất hứa.”

Mã Yến gật đầu, kìm nén sự hưng phấn, kiêu ngạo nhìn về phía Tô Ngọc Kiều, không khỏi nhếch lên khóe miệng.

Cuộc họp phê bình gần như đã sẵn sàng, đồng chí Thu Hà đứng trên sân khấu cầm chiếc micro và nói lớn:"Mọi người yên lặng, nghe tôi trình bày. Mục đích triệu tập mọi người hôm nay là gì? Chắc hẳn các đồng chí đã để ý đến những chữ to phía sau tôi thì cũng hiểu mà phải không?"

“Tôi sẽ không nói trước muốn phê bình điều gì và ai. Suy cho cùng, tôi muốn cho mọi người một cơ hội. Những người biết mình đã mắc sai lầm, nếu bây giờ mọi người chủ động đứng lên thừa nhận lỗi lầm của mình thì thôi. Tôi sẽ cho mọi người được hưởng khoan hồng.”

Thu Hà vừa nói, ánh mắt của cô vừa quét xuống, có người cảm thấy áy náy và tránh né ánh mắt của cô, trong khi những người khác lại làm như không có chuyện gì xảy ra, như thể họ thực sự không biết gì cả. Đợi hai phút vẫn không có ai tiến lên, Thu Hà chỉnh lại kính, vẻ mặt nghiêm nghị nói tiếp:

"Được rồi, xem ra không có ai chịu nhận lỗi. Sau đó tôi tuyên bố, cuộc họp phê bình của chúng ta đã chính thức bắt đầu."

"Bên ngoài có tiếng gì thế? Có phải mượn loa của trung đoàn không?"

Sư trưởng đang ăn tối với vợ ở nhà, vừa đặt bát đũa xuống thì nghe thấy bên ngoài có tiếng loa phát thanh khác thường.

Giang Thanh đã ăn xong đang đợi ông, nghe vậy thì nói:"Ông muốn biết thì đi theo em xem."

Sư trưởng ngồi yên, nghe thêm mấy câu nữa mới hiểu, cười nói:

“Lại do hội phụ nữ làm ra đúng không, lần này lại lớn như vậy à.”

Sau đó lắc đầu nói:“Anh nhúng tay vào làm gì, em tự xem rồi làm là được.”

"Tại sao anh lại không liên quan? Anh là lãnh đạo quân khu của chúng ta, chỗ nào cũng có trách nhiệm của anh, mau đi cùng em nhìn xem."

Giang Thanh kéo ông ra khỏi cửa. Lúc này sư trưởng mới nhận ra vợ mình là cố ý đợi mình nói chuyện, bị kéo đi mấy bước, dở khóc dở cười nói:

“Em à, được rồi, anh đi theo em là được chứ gì.”

Đại hội phê bình ở đây đã bắt đầu, Thu Hà bước xuống và được thay thế bằng một nữ đồng chí có giọng nói to hơn, trên tay cô ấy cầm một chồng giấy dày.

Với sự khuếch đại của micro, cộng với giọng nói lớn của nữ đồng chí, giọng nói này được truyền thẳng đến doanh trại quân đội ở tiền tuyến, một số binh sĩ tò mò tập trung lại bức tường sau bữa tối để nghe âm thanh.
 
Chương 225


Các cán bộ trại quân sự sau bữa tối nhàn nhã ở nhà có thể nghe rõ hơn nhưng khi những cái tên lần lượt được đọc lên, các chị em vợ quân nhân dưới khán đài dần dần tái mặt, các cán bộ ngồi ở nhà cũng không ngồi yên nữa, trong miệng mắng đồ đàn bà chỉ biết gây chuyện nhanh chóng chạy ra.

"La Thúy Hoa, sáng ngày 5 tháng 7, tại khu nhà gia đình, không qua xác minh, cô ấy đã vu khống vợ quân nhân có hành vi xấu và đưa ra những nhận xét không phù hợp. Sau khi điều tra, phát hiện sự việc là đúng và bị phê bình."

"Vương Quế Phân, sáng ngày 6 tháng 7 đã tự ý tiết lộ thông tin cá nhân của vợ quân nhân trong khu nhà quân nhân mà không xác minh. Người ta nghỉ ngờ rằng những thông tin này có được bằng những thủ đoạn không chính đáng. Sau khi điều tra, phát hiện thấy sự việc là đúng và bị phê bình."

“Điền Xuân, chiều 6 tháng 7, đã vu khống vợ quân nhân tại khu gia đình. Lời nói của cô ta không đúng sự thật và có yếu tố cường điệu, vu khống. Sau khi điều tra, xác định sự việc là đúng và bị phê bình.”

Khi ngày càng nhiều vợ quân nhân được nêu tên, những người này ít nhiều đã theo xu hướng nói về Tô Ngọc Kiều, thậm chí còn lan truyền những suy đoán ác ý của mình. Họ cũng không ngờ người của hội phụ nữ lại có thể điều tra rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức công khai nêu rõ thời gian, địa điểm và nói với ai. Sắc mặt của những vợ quân nhân được nêu tên đều đỏ bừng, nhất là khi nhìn thấy chồng của mình cách đó không xa đang giận dữ xông tới, máu dồn thẳng lên trán, trong đầu họ chỉ có một ý nghĩ, thế là xong, lần này bọn họ thật sự gây rắc rối lớn.

Tuy nhiên, điểm danh vẫn tiếp tục, nghe giọng nói lớn trong trẻo của người trên sân khấu, đám người Mã Yến cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đặc biệt là Mã Yến, hai tay nắm tay con trai không nhịn được run rẩy, trong đầu cô ta bắt đầu hiện lại ánh mắt đáng sợ của chồng khi anh ta phát hiện ra cô ta viết cam đoan còn bị dán lên bảng thông báo, cô ta không dám tưởng tượng nếu lần này bị bắt lại thì sẽ có hậu quả gì.

Nhà của Trình Lệ ở gần đó nhưng chồng của cô ta không về nhà ăn tối, Trịnh Hạo vừa từ căng tin trung đoàn trở về, từ xa nghe thấy tiếng động ở đây, dừng lại một lúc, anh ta rẽ về phía nơi này.

Khi đến gần hơn, anh ta nhìn thấy Trình Lệ đang đứng ở cuối đám đông, ánh mắt dán chặt vào người trên sân khấu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Trịnh Hạo bước tới giữ chặt Trình Lệ, định kéo cô ta đi hỏi chuyện gì đã xảy ra, mặc dù quan hệ giữa hai người không hòa hợp nhưng nhìn vẻ mặt vừa tội lỗi vừa sợ hãi của cô ta, anh có thể biết cô ta có liên quan chuyện rắc rối nào đó.

Tuy nhiên, trước khi anh ta kịp làm bất cứ điều gì thì điểm danh trên sân khấu đã sắp kết thúc.

Lúc này trong tay đồng chí chỉ còn trang cuối cùng, cô hắng giọng đọc tiếp:

“Mã Yến, sau khi điều tra, kẻ tung tin đồn thất thiệt, vu khống vợ quân nhân, cần phải bị nghiêm khắc phê phán.”

"Trình Lệ và Tống Hiểu, sau khi điều tra và xác minh, là một trong những người khởi xướng tin đồn này. Họ bị nghi ngờ sử dụng các thủ đoạn không chính đáng để lấy thông tin nội bộ và rò rỉ cơ mật. Tình tiết rất nghiêm trọng và họ sẽ bị phê bình nặng nhất."

Trịnh Hạo đã nhìn thấy vợ chồng sư trưởng cách đó không xa, trên trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi Trình Lệ:

“Cô đã làm cái quái gì vậy? Cô có biết phê bình công khai nghiêm trọng đến mức nào không?!"

Một sai lầm có thể không chỉ ảnh hưởng đến anh ta mà còn ảnh hưởng đến vợ chồng đoàn trưởng Lưu, những người đã được điều động về Tổng bộ quân khu.

Đồng chí Thu Hà bước lên sân khấu cầm lấy micro, vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi liếc nhìn những người vợ quân nhân đã co rúm lại sau khi được gọi ra, muốn tìm một cái hố mặt đất để bò vào. Trong lòng cười lạnh, lúc này mới biết mình xấu hổ, sao lúc trước không thấy.

"Những cái tên nêu trên và những vụ việc bị khiếu nại đã được điều tra rõ ràng và đều là sự thật. Mọi người hãy lên tiếng đi. Đại hội phê bình của chúng ta đã chính thức bắt đầu."
 
Chương 226


Các chị em vợ quân nhân không muốn ra mặt nhưng người của hội phụ nữ lại không cho họ cơ hội chần chừ, trực tiếp tóm lấy từng người một trên sân khấu, công khai trừng phạt. Giang Thanh quay đầu liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của chồng, tặc lưỡi nói: “Đừng cho rằng đây là do hội phụ nữ của chúng ta không quản chặt. Anh có nghe rõ không? Nguyên nhân của sự việc có thể tìm thấy ở hai người cuối cùng, em tự hỏi chưa bao giờ tiết lộ thông tin của vợ quân nhân nào, nếu không thì anh tự kiểm tra xem?”

Sư đoàn trưởng ủ rũ liếc nhìn những người vợ quân nhân mặt đỏ bừng, rồi lại nhìn từng cấp dưới hèn nhát của mình, vợ của mình mà cũng không quản được, tức giận nói: “Bọn họ chỉ đang tìm kiếm rắc rối và không có kỷ luật, đều đáng bị trừng phạt!”

Đặc biệt là khi sư đoàn trưởng nghe tin có người lấy được thông tin hồ sơ nội bộ của quân đội bằng những thủ đoạn không chính đáng, sắc mặt của ông ta càng trở nên u ám và đáng sợ hơn. Ông không trách vợ làm ầm ĩ một cách không nể nang gì, nếu sự việc này không được xử lý đàng hoàng và dạy cho những kẻ táo bạo đó một bài học, về sau có thể sẽ gặp phải những phiền toái khác, ông không chỉ tức giận mà còn muốn tìm ra người lạm dụng quyền lực kia là ai.

Gây ra chuyện như vậy quả thực rất xấu hổ, không chỉ mất mặt ông, còn mất mặt cả khu quân sự luôn.

Lúc Tống Hiểu bị kéo lên sân khấu, cô ta hoàn toàn bối rối, vẻ mặt đờ đẫn nhìn quanh khán giả, khóe mắt nhìn thấy chồng mình đứng đó vô cảm, ánh mắt tối sầm.

Các chị em vợ quân nhân trên sân khấu bắt đầu lần lượt bị kiểm điểm công khai, Tô Ngọc Kiều dưới khán đài nhìn cảnh này với nụ cười trên môi và tâm trạng vui vẻ.

Những người muốn bào chữa cũng không có cơ hội, bởi vì các đồng chí ở hội phụ nữ đã điều tra rõ ràng.

Thu Hà mời Tô Ngọc Kiều lên sân khấu, và những người vợ quân nhân chỉ theo xu hướng và không bịa đặt tin đồn là những người đầu tiên bước tới và xấu hổ xin lỗi cô.

"Rất xin lỗi, đồng chí Tô Ngọc Kiều, tôi nói bậy, đầu óc không ổn. Rất xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi."

Người vợ quân nhân đầu tiên đỏ mặt nhận ra sai lầm của mình, bắt đầu xin lỗi Tô Ngọc Kiều.

Khi có người đã bắt đầu việc này thì những người khác cũng bắt đầu xin lỗi cô ấy.

Tô Ngọc Kiều khá hào phóng với những người này và gật đầu tha thứ cho họ.

Còn lại là những người được Điền Xuân và Mã Yến thuê để tung tin đồn, còn có Trình Lệ, những người bày cô không có ý định tha thứ.

Từ khóe mắt, Mã Yến nhìn thấy ánh mắt hung ác của chồng mình, trong lòng run sợ, tiến lên một bước, lau nước mắt, bắt đầu khóc cầu xin tha thứ.

Tô Ngọc Kiều hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, cô ra hiệu cho Thu Hà, cầm micro nhìn lướt qua những người trên sân khấu, hé đôi môi đỏ mọng và nói từng chữ:

“Mọi người luôn phải trả giá cho những điều sai trái họ đã làm, vì vậy, tôi chọn không tha thứ cho những người này."

Nếu hôm nay cô dễ dàng tha thứ cho những người này, chẳng phải những tổn hại mà họ gây ra cho cô, gia đình cô và những người xung quanh sẽ bị xóa bỏ sao? Chuyện này sao có thể được? Cô không cảm thấy đủ nhẹ nhõm nếu họ không nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Lúc này Giang Thanh bước lên sân khấu cầm micro, cô vỗ vai Tô Ngọc Kiều với vẻ an ủi, sau đó nghiêm túc nói:“Đồng chí Tô lựa chọn không tha thứ, tôi thấy điều đó là có lý, bây giờ tôi sẽ thông báo rằng Điền Xuân, Mã Yến, Trình Lệ và Tống Hiểu bị tước quyền theo quân và bị trục xuất khỏi khu nhà quân nhân của khu quân sự này, hy vọng mọi người sẽ coi họ như một lời cảnh cáo và sẽ tiếp tục trừng trị nghiêm khắc những kẻ phá hoại kỷ luật, đoàn kết của quân khu trong tương lai.”
 
Chương 227


Điền Xuân chết lặng sau khi nghe hình phạt đuổi khỏi khu nhà quân nhân, cô không ngờ rằng mình lại bị trục xuất chỉ vì chuyện này. Tống Hiểu và Trình Lệ càng không thể tin được, nhưng không hiểu sao khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Thanh, cả hai đều không dám tranh cãi mà chỉ thấy chột đạ trong lòng.

Lúc này, Trình Lệ cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi và hối hận về việc mình đã ám ảnh và lan truyền thông tin mà cô đã đánh cắp được từ chú mình. Nếu để cho dì Văn Tú của cô ta biết chuyện này...

Trình Lệ rùng mình, cô thực sự không dám nghĩ rằng nếu chuyện này ảnh hưởng đến sự thăng tiến của chú cô ta, thì dì của cô ta chắc chắn sẽ không để cô ta có cuộc sống đễ dàng.

Kết thúc đại hội phê bình chuyển thành lớp giáo dục tư tưởng, những người vợ quân nhân mắc lỗi được yêu cầu đứng lên sân khấu và lần lượt xem lại những suy nghĩ sai trái của mình. Những cán bộ trong khán phòng bị người vợ xui xẻo liên lụy đã giấu mặt, xấu hổ trốn về nhà nhưng họ vẫn chưa biết rằng hôm nay, chuyện này không những đã truyền khắp khu nhà quân nhân, mà ngay cả những người lính ở quân khu phía trước đều biết chuyện đáng xấu hổ của họ, sau lưng lén bị nhận xét.

Đại hội phê bình tiến hành được một nửa thì Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo đang ngáp dài cùng bà Hảo và cháu gái trở về nhà, vẻ mặt bình tĩnh như thể cô không phải là một trong những người tham gia cuộc họp.



Khi cô đến làm việc ở bộ phận hậu cần vào ngày hôm sau, ngay khi Tô Ngọc Kiều xuất hiện trong văn phòng, bốn người còn lại đều nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả Hồ Lan Hương, người luôn có quan hệ không tốt với đồng nghiệp, cũng cho cô một cái nhìn phức tạp.

Mao Giai Mẫn tiến lại gần cô, giơ ngón tay cái lên hỏi:

"Ngọc Kiều, tôi nghe nói có một số vợ quân nhân bị đuổi khỏi khu người nhà vì sự việc này. Có đúng không?"

Cô chỉ nghe bạn cùng phòng của chị gái mình ở khu nhà quân nhân nói rằng đêm qua tại khu người nhà đã tổ chức một đại hội phê bình, rất nhiều vợ quân nhân lần lượt được gọi lên sân khấu để xin lỗi Tô Ngọc Kiều, toàn bộ tiểu khu quân sự đang bàn tán về việc này.

Nhưng đây là lần đầu tiên mọi người nghe nói đến việc người nhà quân nhân bị trục xuất vì sai lầm.

"Đúng vậy, lần này bốn người vợ quân nhân đã xuất ngũ."

Khi Tô Ngọc Kiều lựa chọn làm lớn chuyện, cô cũng chưa từng nghĩ tới giấu diếm bất luận người nào. Dù sao cô cũng không sợ bóng đè hay ánh mắt khác lạ của bất kỳ ai, đương nhiên có thể vui vẻ thì cô đều làm hết.

Hồ Lan Hương cũng ở tại khu nhà quân nhân nhưng cô không phải là quân nhân nên không tham gia đại hội phê bình tối qua nhưng vì ở gần nên cô đã nghe được toàn bộ sự việc. Cô hiếm khi nói điều gì công bằng:

"Họ bị trục xuất không chỉ vì sự việc này. Quân đội luôn trừng phạt những người có ảnh hưởng xấu".

Vợ quân nhân đêm qua phạm sai lầm bị trục xuất ngay tại chỗ, đây chỉ là hình phạt bên ngoài, mặc dù gia đình quân nhân mắc sai lầm không bị trách tội liên đới đến những quân nhân trong gia đình đó, nhưng ở lại trong quân đội sẽ bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định.

Dù sao thì danh tiếng của họ cũng sẽ không khá hơn là bao, và vì tin tức bị rò rỉ nên có thể họ sẽ bị theo dõi một thời gian. Nghiêm Thắng Lợi cũng là người lão luyện trong quân đội, anh cũng đồng ý với lời nói của Hồ Lan Hương, nhưng anh vẫn đề nghị Tô Ngọc Kiều cố gắng giữ thái độ khiêm tốn trong khoảng thời gian này.

Chưa kể những người vợ quân nhân lần này bị cô đắc tội hoàn toàn, các lãnh đạo cũng có thể cho rằng cô quá nghiêm túc.

Nhưng lần này Nghiêm Thắng Lợi thật sự đoán sai, Chủ Nhiệm Tằng không những không cảm thấy Tô Ngọc Kiều quá nghiêm túc, còn chủ động gọi cô vào văn phòng an ủi, sợ cô sẽ bị ảnh hưởng đến công việc.

"Chủ nhiệm Tằng, anh yên tâm, tôi thật sự không bị ảnh hưởng gì, công việc của tôi cũng sẽ không chậm trễ, không cần cho tôi nghỉ phép để điều chỉnh." Tô Ngọc Kiều giải thích với anh ta.
 
Chương 228


Đêm qua cô đã ngủ đến bình minh, nếu không có đồng hồ báo thức thì hôm nay cô đã gần như muộn rồi, chất lượng giấc ngủ tốt như vậy thì làm sao cô lại bị ảnh hưởng gì được.

Nói đến ảnh hưởng, có lẽ chính là những người mắc sai lầm, bị dư luận chỉ trích, giáo dục, khi quay về có lẽ sẽ bị chồng của mình mắng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không muốn nhìn mặt cô.

Chủ nhiệm Tằng mở nắp tách trà, thổi những cọng trà bồng bềnh, nhấp một ngụm rồi thở ra: “Không sao thì tốt, Ngọc Kiều à, tôi cam đoan với cô rằng các đồng chí trong bộ phận hậu cần của chúng ta đều là những đồng chí tốt, nhất định sẽ không xảy ra tình huống này.”

“Nếu có ai dám nói nhảm trước mặt cô, tôi nhất định sẽ gọi bọn họ đến văn phòng, dạy cho bọn họ một bài học.”

Thật ra Tô Ngọc Kiều trong khoảng thời gian này ở đây thích ứng khá tốt, cô gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, nếu như chủ nhiệm không có chuyện gì thì tôi sẽ quay tại làm việc."

“ĐI đi.”

Tô Ngọc Kiều trở lại văn phòng, một lần nữa nhận được sự quan tâm của mọi người.

Mao Giai Mẫn nhìn cô với ánh mắt lo lắng và gần như muốn ôm cô để an ủi.

Tô Ngọc Kiều đẩy bình trà thơm cô mang đến cho cô ấy, buồn cười nói:

"Sao cô lại nhìn tôi như vậy? Chủ nhiệm Tằng thật sự chỉ gọi tôi đến an ủi thôi."

"Hả?"

Mao Giai Mẫn kinh hãi, chẳng lẽ Ngọc Kiều là họ hàng của gia đình giám đốc Tằng sao?

"Thế thì tốt rồi, Ngọc Kiều, cô đến xem kế hoạch thu mua này..."

Nghiêm Thắng Lợi thở phào nhẹ nhõm, anh đã nói rồi, mặc dù Chủ nhiệm Tằng bình thường hơi nghiêm khắc, nhưng ông ấy vẫn là người lãnh đạo biết lý lẽ.

Tôn Thành gãi đầu, nghi hoặc hỏi anh ta:"Anh Nghiêm, sáng sớm không phải anh đã làm xong kế hoạch này rồi à?"

"Cậu không biết gì cả."

Kiểm tra thêm một chút sẽ đảm bảo được nhiều hơn một chút, chẳng phải anh ta cũng sợ chủ nhiệm Tằng tức giận đến trút giận lên các nữ đồng chí, nhỡ bắt được ông già này để xả thì sao? Lúc này, Chủ nhiệm Tằng bị hiểu lầm đang thưởng thức tách trà quý giá trong văn phòng mà không hề biết rằng hình ảnh của mình đã bị bóp méo thành một kẻ ác nhân mặt lạnh lùng trong lòng cấp dưới.

Buổi tối tan làm, Tô Ngọc Kiều trở về nhà, lại nhận được đợt quan tâm mới.

Tối hôm qua cô về sớm, Trương Mai có rất nhiều lời nói mà không tìm được cơ hội để nói chuyện với cô, tranh thủ lúc cô đi làm về, cô ấy nhặt một nắm hành lá trồng trong sân nhà mình và đi đến đây.

Tô Ngọc Kiều vừa đặt túi xách xuống, đã thấy cô ấy đẩy cửa sân tươi cười đi vào, quay người lại mỉm cười với cô. Trương Mai nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, thầm thở dài trong lòng rằng Tô Ngọc Kiều có tâm lý vững vàng và có thể kiểm soát được tình hình, cô đã khiến những người đó ăn không ngon, ngủ không yên, kết quả là họ phải đi làm.

"Ban đầu chị tới đây là vì lo lắng cho em, nhưng bây giờ xem ra lo lắng của chị không cần thiết, em không sao là tốt rồi."

Trương Mai thản nhiên đặt hành lá lên cửa sổ phòng bếp, xua tay chuẩn bị đi về.

Tô Ngọc Kiều dời hai chiếc ghế đẩu đến trong sân, mời cô ấy ngồi xuống:“Chị dâu đến thì ngồi một lát rồi đi. Hôm qua em về sớm, sau này còn có việc gì nữa thì chị nói với em nhé."

“Không có gì, nhưng sau khi cô đi không bao lâu, hội phụ nữ lại thông báo một tin tức khác, nói rằng quân đội sẽ cấp cho mỗi gia đình quân nhân chúng tôi một mảnh đất để chúng ta trồng rau hoặc ngũ cốc, nhưng đất đai vẫn là đất hoang và muốn để những người vợ quân nhân mắc lỗi phải đi cày xới đất, đây cũng coi như trừng phạt họ.”

Trương Mai nói xong, bày tỏ suy đoán của mình:

“Chị đoán bọn họ cũng cho rằng những người này mỗi ngày đều quá rảnh rỗi, cho nên mới xảy ra chuyện này, bọn họ muốn tìm việc gì đó để chúng ta làm, để khỏi phải mỗi ngày nhìn chằm chằm vào nhà của người khác và buôn chuyện."

"Em nghĩ điều này cũng tốt. Phần lớn chúng ta đều đến từ nông thôn, nghề nông là nghề chính của chúng ta, nó không chỉ có thể giết thời gian mà còn tiết kiệm tiền cho gia đình."

Dù sao thì cô ấy cũng rất thích.
 
Chương 229


Tô Ngọc Kiều không ngờ lại có chuyện tiếp theo như vậy, trừng phạt vợ quân nhân đó khai khẩn đất hoang là một ý kiến hay. Tuy nhiên, có người vui, có người lo, có một đến hai trăm hộ vợ quân nhân đóng quân cố định trong, khu nhà quân nhân, dù mỗi người chỉ được cấp một miếng đất thì cũng vẫn có hai mươi ba mươi mẫu đất cần làm.

Những người vợ quân nhân từ khi nhập ngũ đã quen sống nhàn nhã, tự nhiên bị yêu cầu khai hoang, không biết rằng sẽ phải làm việc đến ngày tháng năm nào, lần này người ta thực sự có năng lượng để làm bất cứ điều gì nữa. Về phần những người vợ quân nhân hồi hương, Trương Mai cho biết hôm nay họ cũng gây ra mấy trò cười. Đầu tiên là Điền Xuân, người sống ở tòa nhà đối điện, ăn vạ ở hành lang và không chịu rời đi, cô còn khóc lóc tố cáo việc bị bà mẹ chồng độc ác hành hạ, rồi lại nói các con của cô vẫn còn nhỏ nên sợ nguy hiểm trên đường.

Sự việc căng thẳng đến nỗi có người từ hội phụ nữ đến, cuối cùng, chồng cô ta đứng ra và nói sẽ xin nghỉ phép để đích thân đưa họ về.

Sau đó là tin tức do La Tiểu Quyên mang đến, nói rằng đêm qua ở nhà, cô nghe thấy tiếng khóc ở nhà Mã Yến bên cạnh suốt đêm, chồng cô ta sáng sớm nay đã đưa cô ta và con đến ga xe lửa.

"Mã Yến đáng bị như vậy. Cô ấy đã gây rắc rối vài lần. Trước đây cô ấy luôn có mâu thuẫn với những người vợ quân nhân khác. Không ngờ mỗi lần như vậy, mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn."

Trương Mai có chút tiếc nuối đến gần cô và thì thầm:

"Tiểu Quyên nói rằng cô ấy đã nhìn thấy cô ta khập khiễng khi bước đi, có khi do chồng cô ta đánh rồi."

Tô Ngọc Kiều nghe vậy cũng im bặt và không nói gì.

Thứ lỗi cho cô không thể nói ra lời cảm thông, đối với người đáng ghét mà cô vừa đối phó, cô cũng không thể đồng cảm nổi.

“Chỗ bên cạnh chúng ta không có động tĩnh gì, chị không biết họ rời đi khi nào. Chị không biết họ đã chuyển đi cho đến khi chiều có người ở Văn phòng Công vụ Gia đình Quân đội đến thay ổ khóa."

Nhắc đến Tống Hiểu, Trương Mai cũng cảm thấy khá xấu hổ, trong số những người thân trong quân ngũ mà cô quen biết trước đây, cô ta và Trình Lệ là những người thích lên mặt, giả vờ thanh cao, bọn họ trông có vẻ coi thường những người vợ quân nhân quê mùa như cô, không ngờ cuối cùng lại ra đi một cách nhục nhã như vậy.

“Ai biết được, có lẽ có một số người bề ngoài càng hào nhoáng, bên trong lại càng đen tối. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Xuất thân tốt chỉ có thể nói rằng cô ta biết cách đầu thai, nhưng không có nghĩa là cô ta cũng lương thiện."

Tô Ngọc Kiều nhún vai và nói lời trong lòng.

Kỳ thật từ nhỏ cô đã gặp quá nhiều người như vậy, Tô Ngọc Kiều không thích nghĩ đến những chuyện phức tạp đó, hơn nữa cô cũng ghét người khác âm mưu hại mình, cho nên trước đây trong nhà cô không có nhiều bạn bè. Nhưng bây giờ cô thích kết giao với những người có tâm hồn chân thành và giản dị. Sau sự việc này, khu nhà quân nhân toàn quân khu hiếm khi được yên tĩnh trong nhiều ngày.

Cho đến khi hợp tác xã cung ứng đột nhiên bắt đầu bán đủ loại mặt hàng bình dân và rẻ tiền, chẳng hạn như áo sơ mi chính hãng tương tự được bán trong các cửa hàng trong thành phố, đồ ăn nhẹ đặc biệt từ các nhà máy thực phẩm mà ngay cả khi bạn có tiền cũng không mua được, còn có cả các loại rau củ quả tươi ngon giá rẻ.

Những quân nhân ăn cơm hàng ngày ở căng tin quân đội dần dần nhận thấy đồ ăn của mình ngày càng ngon hơn, các đầu bếp mỗi ngày đều chế biến theo những cách khác nhau, điều này khiến họ luôn mong chờ những món ăn mới nhất trong căng tin mỗi ngày ngoài việc tập luyện.

Mỗi lần giải tán, mọi người ùa vào căng tin như tổ ong vì sợ đến muộn hết đồ ngon. Cùng lúc đó, Tô Ngọc Kiều, người từng được chú ý cách đây không lâu, lại lần nữa thường xuyên được nhắc đến.

Chỉ có điều lần này, những người vợ quân nhân vừa yêu vừa ghét cô, thậm chí có người còn đợi cô trên đường tan sở về nhà mỗi ngày.
 
Chương 230


Cuối tuần, Tô Ngọc Kiều dự định đi xe quân đội vào thành phố mua hàng, cô muốn mua một chiếc xe đạp. Hơn nữa, đã hơn nửa tháng cô không gửi thư về nhà, hai ngày trước cô còn viết một bức thư khác cho gia đình, dự định lần này sẽ gửi đi. Sau khi ăn sáng xong, cô hỏi bà Hảo có muốn đi mua sắm trong thành phố với cô không. Hôm qua tình cờ là ngày 15, Tô Ngọc Kiều trả lương lần đầu tiên cho bà, tuy chỉ có năm đồng nhưng cũng đủ tiền mua một số đồ vật nhỏ, nếu không đủ, cô còn có thể cho bà mượn thêm tiền.

Bà Hảo hơn nửa đời đều tiết kiệm, năm đồng trong tay bà thực ra là rất nhiều tiền nhưng bà tại không có gì muốn mua. Nhưng khi Tô Ngọc Kiều thu đọn đồ đạc và chuẩn bị ra ngoài, bà lại nhìn A Mãn, sau đó cầm một miếng giẻ đi đến bên cạnh cô, từ trong túi móc ra hai đồng đưa cho Tô Ngọc Kiều.

"Ngọc Kiều, tôi không có gì muốn mua, tôi chỉ muốn nhờ cô mua cho A Mãn hai chiếc dây buộc tóc xinh xắn, không biết có đủ tiền không..."

Bà Hảo xấu hổ cười trừ.

Sống trong khu gia đình một thời gian dài, bà nhìn thấy rất nhiều cô gái bằng tuổi A Mãn của mình mặc quần áo sạch đẹp và đeo dây buộc tóc xinh xắn, bà cũng muốn làm cho A Mãn của mình trở nên xinh đẹp.

Hai đồng đối với bà đã là một số tiền lớn nhưng sau khi theo Tô Ngọc Kiều về nhà, bà mới nhận ra mua đồ ở bên ngoài tốn nhiều tiền như vậy.

Bà không biết mua một chiếc dây buộc tóc giá bao nhiêu, bà Hảo do dự một chút, sau đó từ trong túi móc ra một đồng nhàu nát đưa cho cô.

Tô Ngọc Kiều muốn nói rằng cô có thể đưa nó cho A Mãn mà không cần tiền của bà, nhưng cô nghĩ điều đó không hay cho lắm nên cô nhận tiền của bà Hảo và mỉm cười đồng ý:

“Được rồi, tôi nhất định sẽ mua về chiếc dây buộc tóc đẹp nhất cho A Mãn.”

Xe mua sắm của bộ đội thường xuất phát rất sớm, xuất phát trước 7h30.

Khi Tô Ngọc Kiều đi đến thùng xe sau đã có mấy người vợ quân nhân ngồi, họ chiếm ghế trước, nhìn thấy cô bế con đi tới, một phu nhân quân nhân trẻ muốn đứng dậy nhường đường cho cô nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại. Mọi người khác nhìn với vẻ mặt khác nhau rồi quay đi.

Kể từ lần đại hội phê bình lần trước chưa đến một tuần, mặc dù bây giờ trong sân đã ít lời đồn đại hơn nhưng mọi người cũng biết Tô Ngọc Kiều không dễ chọc vào, bọn họ cũng không muốn dính dáng gì đến cô.

Tô Ngọc Kiều đã có kinh nghiệm đón xe từ ga lần trước nên khi ra ngoài cô đã chuẩn bị rất kỹ càng, cô lấy một tấm thảm bông ngồi dưới người.

Dù sao thì trên đường chỗ nào cũng gập ghềnh như nhau nên cũng không cần phải nhường ghế, cô chỉ cần tìm một chỗ ở giữa rồi ngồi xuống. Tiểu Bảo ngồi trên đùi cô ngủ gật, Tô Ngọc Kiều vỗ lưng cậu nhỏ giọng dỗ cậu ngủ thêm một lát, tỉnh lại thì đến rồi.

Có lẽ là bởi vì không khí giữa hai mẹ con rất hòa hợp, giọng điệu của Tô Ngọc Kiều khi dỗ hài tử rất dịu dàng, những người vợ quân nhân khác im lặng một lúc rồi lại bắt đầu nói chuyện với nhau. Không ai muốn nói chuyện với Tô Ngọc Kiều nên cô vui vẻ giữ mình, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Con đường từ quân khu đến thành phố bằng phẳng hơn nhiều so với con đường từ khe núi trước đó, dọc đường liên tục có những va chạm nhưng không giống như lần trước, mông không bị va đập. Dựa vào thành xe lắc lư, Tô Ngọc Kiều thực sự ngủ được một lát.

Xe mua sắm chạy vào thành phố khoảng một giờ, xe đỗ ở một con đường cách nội thành không xa, các bà vợ quân nhân lần lượt xuống xe, tay xách giỏ.
 
Chương 231


Tô Ngọc Kiều bảo Tiểu Bảo giữ cửa xe từ từ xoay ra ngoài, cô ở phía dưới đón cậu bé. Nhưng có lẽ khoang xe quá cao nên Tiểu Bảo chỉ nhấc được một chân lên, hồi lâu không thể ra ngoài, Tô Ngọc Kiều cũng sợ cậu ngã nên bảo cậu bé bỏ chân xuống rồi đi đến phía trước để tìm người lái xe giúp đỡ. Đúng lúc này, người vợ quân nhân trẻ tuổi vốn muốn nhường chỗ lại nhanh chóng leo lên xe, từ phía sau ôm lấy Tiểu Bảo đưa xuống cho cô. Tô Ngọc Kiều vội vàng vươn tay đỡ lấy con trai, sau đó nhìn vợ quân nhân cười nói: “Cám ơn.”

Sau khi người vợ quân nhân trẻ nhảy xuống, vén lại sợi tóc mái ra khỏi tai, mỉm cười với cô: “Chỉ là đưa tay ra thôi, không cần cảm ơn.”

Hai người cũng không nói nhiều, phía sau có người quen biết với cô vợ trẻ quân nhân trước tiên kéo cô ấy đi.

Tô Ngọc Kiều gấp tấm thảm bông nhét vào trong túi xách, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, chọn đường rời đi.

Cô dự định đến bưu điện để gửi thư trước, sau đó đến cửa hàng để xem xe đạp.

Lần trước cô và Lục Kiêu tới mua sắm, không nhìn kỹ, không biết trong cửa hàng này có xe đạp nữ hay không.

Trước khi đến, Trương Mai chỉ cho cô đường đi đến bưu điện, cách văn phòng chính quyền thành phố chỉ một con phố.

Bảng hiệu của văn phòng chính quyền thành phố rất dễ nhận biết vì toàn thành phố chỉ có một tòa nhà ba tầng.

Tường ngoài quét sơn trắng, trước cửa có một bục chào cờ, ngoài cửa có người Đoan Mộc Thương đứng gác, sau khi tìm được văn phòng chính quyền thành phố, Tô Ngọc Kiều tò mò nhìn một lát rồi quay lại và đi về phía bưu điện.

Tiểu Bảo chân ngắn nên hai mẹ con đi cũng không nhanh lắm, Tô Ngọc Kiều không để ý, nhưng có hai thanh niên xách cặp theo sát phía sau cách họ không xa.

Hai người vừa ra khỏi văn phòng chính quyền thành phố, đến văn phòng ứng tuyển của chính phủ để tìm kiếm sự hợp tác từ một nhà máy da mới mở ở thành phố bên cạnh, đáng tiếc chuyến đi của họ không suôn sẻ.

Phía sau nhỏ tiếng bàn luận truyền đến tai Tô Ngọc Kiều, cô không cẩn thận nghe, chỉ nghe được mấy chữ “Lô nguyên liệu này tốt như vậy, lỡ như không bán được thì vứt đi.”



“Đã nói nhà máy mới không đáng tin cậy”

...

Chẳng mấy chốc đã đến bưu điện, Tô Ngọc Kiều bước nhanh hơn, mở cửa bước vào, bỏ qua những người qua đường đang nói chuyện phía sau. Lần này vẫn là hai lá thư, một đến nhà mẹ cô, một đến nhà chồng, Tô Ngọc Kiều mua tem trả tiền, chờ nhân viên kiểm tra.

Nhân viên nhìn thấy người gửi trên phong bì, sau khi dán tem cho cô, anh ta nói:"Tô Ngọc Kiều phải không? Gói hàng của cô ở đây. Nó mới đến hôm qua."

"Gói hàng?"

Tô Ngọc Kiều nghi hoặc, không phải cách đây không lâu mẹ cô vừa gửi cho cô một gói đồ lớn rồi mà. Khi nhìn thấy tên người gửi trên bao bì, cô chợt nhận ra đó là đồ do mẹ chồng gửi cho họ, nhìn ngày thì chỉ muộn hơn Dương Mẫn vài ngày.

Gói hàng mẹ chồng gửi lớn hơn nhiều so với gói của mẹ cô, trông khá nặng, Tô Ngọc Kiều cảm thấy khó xử và hỏi nhân viên liệu cô có thể quay lại lấy sau không.

Nhân viên đồng ý và đặt gói hàng lại, bảo cô hãy đến lấy càng sớm càng tốt. Tô Ngọc Kiều gật đầu và quyết định đến cửa hàng để xem chiếc xe đạp trước, nếu không cô ôm một gói hàng lớn như vậy trở về thôi đã mệt rồi.

Từ bưu điện đến cửa hàng còn một khoảng cách, Tô Ngọc Kiều ở một quán ven đường mua nước ngọt và kem que, vừa ăn vừa đưa Tiểu Bảo đến đó.

Đến nơi, cô đi thẳng lên tầng hai để ngắm nhìn chiếc xe đạp mà cô hằng mong ước. Lúc này cô phấn khích đến mức không biết sau này chiếc xe đạp này sẽ có ích, cuối cùng cô cũng sẽ đi theo con đường của anh trai mình.

Cửa hàng thành phố chỉ bán hai nhãn hiệu xe đạp là nhãn hiệu Vĩnh Cửu và nhãn hiệu Hồ Điệp, ở đây không có nhãn hiệu Bồ Câu Bay và Phượng Hoàng càng không cần nói đến loại xe đạp cho nữ xinh đẹp mà cô muốn.
 
Chương 232


Ngày nay không có nhiều người đủ tiền mua xe đạp, thậm chí những người mua và đạp xe phần lớn cũng là nam giới nên ở đây chỉ có xe đạp nam Đại Giang 28. Tô Ngọc Kiều không có lựa chọn tốt nhất, hai nhãn hiệu và kiểu dáng rất khác nhau, cô ấy có vẻ không hài lòng với nó, điểm khác biệt duy nhất là thân hình của thương hiệu Hồ Điệp nhỏ hơn một chút so với thương hiệu Vĩnh Cửu, và ở trước đầu xe là một chiếc giỏ sắt, cũng vì chiếc giỏ này mà đắt hơn hiệu Vĩnh Cửu ba đồng.

Mặc dù không thích lắm nhưng Tô Ngọc Kiều nghĩ rằng mua xe đạp xong sẽ thuận tiện hơn nhiều nên cô chọn chiếc xe đạp Hồ Điệp có giỏ, cộng thêm phiếu xe đạp, tổng cộng là 128 đồng. Sau khi Tô Ngọc Kiều thanh toán xong, cô cầm lấy biên lai nhân viên bán hàng đưa cho rồi đi tầng một. Sau khi chọn một số món ăn nhẹ và đồ ăn vặt yêu thích, Tô Ngọc Kiều nhớ lại lời hứa của mình với bà Hảo và bế Tiểu Bảo đến quầy bán nhu yếu phẩm hàng ngày.

"Xin chào đồng chí, tôi muốn mua một chiếc dây buộc tóc."

"Ở đây, bên kia có một dãy, bên cạnh là những chiếc kẹp tóc mới đến rất thời trang, cô cũng có thể xem qua."

Cô bán hàng phía sau quầy nhiệt tình giới thiệu.

Tô Ngọc Kiều liếc nhìn cái gọi là kẹp tóc thời trang của cô, đều là sản phẩm nhựa nhiều màu sắc, thoạt nhìn có vẻ rẻ tiền nên cô không thích lắm.

Nhưng Tiểu Bảo được mẹ bế lên nằm trên quầy xem lại thấy rất đẹp thì hưng phấn hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, con cũng buộc tóc được không?”

Tô Ngọc Kiều không khỏi nhìn con trai mình, lại nhìn bộ tóc húi cua phiên bản của Lục Kiêu vừa mới từ tiệm cắt tóc quân ra, lắc đầu khó xử. “Con trai, con là con trai sao lại có thể thích những hoa hòe lòe loẹt”

Tiểu Bảo còn nhỏ nên không biết cái này dùng để chải bím tóc xinh đẹp của cô bé, nhưng điều đó không ảnh hưởng cậu bé cảm thấy đẹp.

Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều không nhịn được ánh mắt háo hức của con trai, cô chọn hai sợi dây buộc tóc có hoa giả bằng nhựa và hỏi người bán hàng giá như nào.

“Cái màu đỏ này giá 60 hào một đôi, cái màu xanh này giá 40 hào một đôi.”

Người bán hàng suy nghĩ một lúc rồi nói thêm:“Những thứ này ở thành phố rất hiếm có. Cô đừng ngại đắt, nếu đến muộn hơn hai ngày thì nó đã bán hết sạch rồi.”

Tô Ngọc Kiều suy nghĩ một chút, bảo cô lấy cặp kẹp tóc màu hồng bên cạnh cũng gói lại.

Hừ, có thể kiếm tiền từ phụ nữ quá dễ dàng, chỉ cần một thứ như vậy cũng đã tốn gần ba cân thịt rồi.

Thấy cô sảng khoái mua được nhiều thứ mà người khác thấy đắt tiền, nhân viên bán hàng mỉm cười giới thiệu cho cô loại kem và dầu ngao mới gần đó. Tô Ngọc Kiều xua tay rồi rời đi, không phải cô không thích mà là những sản phẩm chăm sóc da cô dùng đều là do mẹ cô mua từ cửa hàng Hoa kiều ở thủ đô gửi đến, cô đã quen dùng rồi.

Khi cô đang mua sắm ở tầng dưới một lúc, người bán hàng ở tầng trên đã mang cho cô một chiếc xe đạp mới toanh từ nhà kho phía sau. Ngay khi chiếc xe đạp có hoa to màu đỏ buộc trên tay lái được đẩy ra, đã có rất nhiều người tụ tập xung quanh, ai cũng không mua gì mà đều háo hức kéo đến xem náo nhiệt.

Tô Ngọc Kiều không thích kiểu dáng của chiếc xe đạp này, nhưng giờ đây sở hữu một chiếc xe đạp Đại Giang 28 là ước mơ của nhiều người, tuy hiện nay trên đường không phải không có người đi xe đạp nhưng làm sao có thể so sánh được với một chiếc xe đạp mới toanh. Mọi người lại ngạc nhiên khi thấy người mua xe đạp là một nữ đồng chí trẻ.

Bởi vì hiện nay đa số người mua xe đạp đều mua để kết hôn, chỉ cần một tấm phiếu xe đạp thôi cũng đã khó đối với nhiều người, không ngờ cô nữ đồng chí này lại có năng lực như vậy.

Chiếc xe đạp mới nhìn khá đẹp, dù sao mua cũng phải trên dưới một trăm đồng, Tô Ngọc Kiều nhìn nhân viên bán hàng tra dầu máy vào xích xe đạp, hài lòng gật đầu.

Nhưng bông hoa lớn màu đỏ này hơi thô tục, Tô Ngọc Kiều đang định đi tới xé nó đi, nhưng Tiểu Bảo lại nói trông rất đẹp, muốn giữ lại. Được rồi, giữ nó vậy.

Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều chở con trai mình trên chiếc xe đạp có gắn bông hoa lớn màu đỏ và dừng lại trước cổng khách sạn Quốc doanh một cách phô trương.

Cô đi mua sắm và tham quan cửa hàng mất rất nhiều thời gian, lúc này đã gần 11 giờ rưỡi, Tô Ngọc Kiều dự định ở trong thành phố ăn trưa xong sẽ trở về.

Dù sao thì thời điểm này xe mua sắm quân đội cũng đi rồi nên cô có phải ăn no để bảo toàn năng lượng.

Lần này cô đến không sớm cũng không muộn, trong nhà hàng chỉ có chiếc bàn nhỏ gần cửa còn trống, Tô Ngọc Kiều bước tới đặt đồ xuống, để con trai ngồi đó trông đồ còn cô đi đến cửa sổ bên trong gọi món. Bánh gạo nếp đường nâu lần trước ăn không tệ, gọi một suất. Hôm nay cũng có sủi cảo thịt dê và món thịt kho tàu đặc biệt, Tô Ngọc Kiều gọi mỗi món một phần. Thịt kho tàu là loại lớn, nếu ăn không hết có thể gói lại mang về cho bà Hảo nếm thử.

Sau khi gọi món, Tô Ngọc Kiều gọi thêm một nồi canh mận chua đá đặc biệt, nhận lấy rồi trở về chỗ ngồi chờ đồ ăn.

Tiểu Bảo đang cầm đôi dây buộc tóc màu xanh mà cô đặc biệt mua cho cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ giơ tay nắm thì biết cậu thích đến mức nào, sắp bằng những món đồ chơi mà ba cậu làm cho cậu.

Tô Ngọc Kiều nhếch môi ngăn cản cậu buộc dây buộc tóc lên đầu, cô đang định dỗ dành cậu đợi tóc dài ra mới thử lại.

Giọng nói của một vị khách lại từ phía sau truyền đến, xét nội dung thì có vẻ như họ vẫn là hai người đến từ thành phố bên cạnh, lần này Tô Ngọc Kiều không khỏi tò mò nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe hơn.
 
Chương 233


Người lớn trong hai người đang chuyên tâm ăn mì, trong khi người nhỏ hơn thì có vẻ mặt buồn bã không ăn được món súp mì thịt dê thơm phức.

"Anh ơi, anh A Tráng, sao anh còn tâm trạng ăn cơm vậy? Em lo lắng gần chết đấy."

Người đàn ông tên A Tráng uống mấy ngụm canh dưới đáy bát, sau đó đưa tay chộp lấy bát của người kia.

“Món mì ngon như vậy, ăn không được thì đưa cho tôi.”

Nam thanh niên tức giận hất tay ra, cầm đũa ăn mì nhưng lại vô tình bị sặc dầu ớt trong bát và ho.

A Tráng chán ghét né tránh nước miếng của anh ta, chưa bõ thèm thưởng thức lại dư vị của canh thịt dê trong miệng, thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Da bò không bán được, chỉ cần chúng ta bán là được thịt thì chúng ta không lỗ tiền, buổi chiều chúng ta lại đến xưởng chế biến thịt xem.”

“Đáng tiếc da tốt như vậy không bán được...”

Thanh niên nhịn xuống ho khan gật đầu, sau đó thở dài tức giận nói:

“Nếu không phải cháu trai của Triệu Cẩu gây chuyện, chúng ta cũng sẽ không phải chạy xa như vậy. Rõ ràng cùng xuất thân từ một trang trại, nhưng hắn muốn tất cả chúng ta chết sớm để hắn có thể nhanh chóng chiếm lấy trang trại của chúng ta."

"Sao cậu chấp anh ta làm gì? Sao cậu không mắng anh Vương?"

A Tráng đưa đầu lưỡi vào giữa hai hàm răng, gắp ra hành lá đã thái nhỏ mà mắc vào, liếc nhìn thấy vị khách ngồi bàn sau gọi một đĩa thịt kho tàu lớn thơm phức, ôi, mùi thơm khiến anh ta thèm chết.

Chàng trai trẻ không biết rằng người anh lớn mà mình vô cùng ngưỡng mộ đang chảy nước dãi trước món thịt kho của người khác, anh ta lắc đầu, dùng đũa khuấy đều nước súp trong bát, ngập ngừng nói:

“Giám đốc Vương yêu cầu chúng ta chặt một nửa rừng chuối cũng để phát triển trang trại. Triệu Cẩu kia còn ở một ngày thì chuối trong trang trại của chúng ta sẽ thối rữa trong lòng đất và không thể bán được.”

“Bây giờ chúng ta có thể chăn nuôi gia súc và dê còn bán được thịt và da. Miễn là có thể kiếm tiền thì mọi người cũng không chết đói.”

Đồ ăn của Tô Ngọc Kiều đều đã được dọn ra, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này, đầu tiên hai người đến văn phòng chính quyền thành phố để bàn bạc việc hợp tác dưới danh nghĩa nhà máy da, nhưng bị người nhìn thấy nhà máy nhỏ nên từ chối. Bây giờ hai người thấy da không bán được nên định đến một cơ sở sản xuất thịt để bán thịt sống.

Nếu đúng như họ nói, trang trại của họ bây giờ là trang trại chăn nuôi bán chuyên nghiệp, quy mô chắc chắn khá lớn, nếu chính quyền thành phố từ chối bàn chuyện hợp tác với họ thì cô có thể thử xem. Nghĩ nghĩ, Tô Ngọc Kiều bỗng nhiên làm ra một quyết định táo bạo.

Cô nhớ hai ngày trước nghe thấy Nghiêm Thắng Lợi đang lo lắng chuyện gì đó trong văn phòng, nói rằng giám đốc Tằng giao cho anh ta một nhiệm vụ khó khăn, yêu cầu anh ta mua một lô da bò, nhiều binh sĩ mới nhập ngũ trong quân khu thậm chí còn không có thắt lưng. Quân nhu thiếu thốn, bây giờ lại dư thừa một ít quỹ nên có thể nhanh chóng bổ sung cho quân nhân. Ngày nay nếu không có xưởng da thuộc quy mô lớn thì hoàn toàn không mua được da bò, bò bây giờ là vật nuôi chủ yếu, nói chung trong làng có một hai con thì rất quý, làm sao có thể giết và bán da?

Ở đây không có trang trại chăn nuôi quy mô lớn. Thật sự để mua được phải đi rất xa mới mua được. Cô không ngờ hôm nay mình lại tình cờ gặp phải hai người này, đúng là ngồi im may mắn cũng tới.

Nghĩ nghĩ, Tô Ngọc Kiều lấy xuống một nửa đĩa thịt kho vừa mới dọn ra, còn lại cầm trong tay, xoay người thân thiện đặt lên bàn sau lưng. Vừa rồi cô đã nhìn thấy tất cả, người đàn ông tên A Tráng đang nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, đôi mắt gần như dán chặt vào đó.

"Xin chào, xin lỗi, vừa rồi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh."

Tô Ngọc Kiều đẩy miếng thịt kho vào giữa bàn, sau đó cười nói:

"Tôi là sĩ quan hậu cần của khu quân sự, tôi vừa nghe anh nói có một lô da bò muốn bán, tôi đang thấy có hứng thú, sao chúng ta không nói chuyện đó nhỉ?”
 
Chương 234


A Tráng nhìn thấy một đĩa thịt kho lớn bay tới trước mặt mình, nếu không có Tô Ngọc Kiều nói, anh ta gần như không khống chế được tay, sẽ đưa tay lấy đũa. Thanh niên sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu ngậm mì trong miệng nhìn Tô Ngọc Kiều, vội vàng nhấp một ngụm nuốt xuống, nóng lòng hỏi: “Cô nói cô ở quân đội hậu cần? Cô muốn mua da bò của chúng tôi à?”

Tô Ngọc Kiều đầu tiên gật đầu khẳng định, sau đó lại nói thêm:

"Số tượng tôi muốn hơi lớn, không biết các anh có bao nhiêu hàng?"

“Chúng ta...”

Khi thanh niên hưng phấn, định nói ra, bị A Tráng đá anh ta ở dưới chân, ngậm chặt miệng.

Sau khi ngăn cản đối tác ngốc nghếch của đồng đội, A Tráng hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Tô Ngọc Kiều với đôi mắt đen láy hỏi:

“Cô nói cô là người cục hậu cần quân đội, làm sao chúng tôi biết cô có nói dối hay không?”

Cô ấy không mặc quân phục, cũng không có gì để chứng minh, làm sao họ có thể tin cô ấy được? Cái tên ngốc này, thấy người ta xinh đẹp cũng không thể có gì cuũng nói ra hết.

Tô Ngọc Kiều lại cười, cô cũng không tức giận hai người này không tin cô, chỉ nói: “Tôi không có lý do gì lừa các anh, các anh còn không tin thì thôi vậy."

“Này, đợi đã...”

Anh ta phớt lờ sự cản trở của người bạn đồng hành vì anh thực sự không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Ba mẹ ở nhà đang chờ anh bán thành công số da bò trong chuyến đi này để gia đình tổ chức một đám cưới tươm tất cho anh cả. Em gái và em trai mỗi ngày đi cắt cỏ cho bò khắp núi non đồng ruộng, anh ấy không thể phụ lòng tin của họ.

Người thời đại này đơn giản, có tình cảm và tin tưởng tự nhiên đối với quân đội, anh ta nháy mắt với A Tráng và ra hiệu cho anh ta giữ người trước, nhỡ những gì cô nói là sự thật thì sao.

Còn A Tráng hít một hơi thật sâu, nhìn bàn tay Tô Ngọc Kiều đặt trên đĩa, ngửi mùi thơm của thịt để thuyết phục bản thân rằng dù sao đồ vật cũng không có trên người họ, cho dù người này nói dối cũng không thể lừa gạt được gì từ anh ta. Tốt hơn là nên ngồi xuống và nói chuyện.

“Ừm.” Đại Tráng hắng giọng, nghiêm túc nói:

“Chúng ta nói chuyện trước nhé.”

Nói xong, anh đứng dậy ngồi ở bên cạnh Trúc Tử, nhường chỗ cho Tô Ngọc Kiều.

Anh ta, tên là Ngụy Trúc Căn, là người đầu tiên tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên Ngụy Trúc Căn, và anh ấy tên Ngụy Đại Tráng. Chúng tôi là dân làng từ trang trại Mặt Trời Đỏ ở thành phố bên cạnh."

"Xin chào, cứ gọi tôi là đồng chí Tô."

Tô Ngọc Kiều thân thiện gật đầu, sau đó nói tên của mình.

"Lần này chúng tôi rất muốn bán da bò do trang trại chúng tôi sản xuất ra. Ngoài da bò, chúng tôi còn có hơn 30 con bò muốn bán, còn có lợn và dê. A…a!"

Chân Ngụy Trúc Căn bị giẫm mạnh lên, khiến nét mặt nhăn nhó tại chỗ, lời nói bị cắt ngang. A Tráng tiếp lời như không có chuyện gì nói tiếp: "Đồng chí Tô, hoan nghênh các đồng chí trong quân đội của các đồng chí đến thăm trang trại Mặt Trời Đỏ của chúng tôi để kiểm tra. Không phải đã đến lúc các đồng chí cho chúng tôi biết yêu cầu của mình sao?”

Ngụy Đại Tráng này khá cảnh giác, Tô Ngọc Kiều cảm thấy như vậy là tốt, nếu không cô sẽ nghi ngờ mình gặp phải kẻ lừa đảo.

“Nếu thật sự có thể hợp tác, chúng tôi nhất định sẽ đi kiểm tra. Hơn nữa, yêu cầu của tôi rất đơn giản, không biết trang trại của anh có công nghệ chế biến của da thuộc hay không, chúng tôi không muốn mua gia súc sống về lột da. Ngoài ra, nếu tình hình của các anh là đúng, tôi tin rằng chúng ta chắc chắn sẽ hợp tác nhiều hơn nữa chứ không chỉ lần này.”

Có hàng chục nghìn binh sĩ trong quân chủng, mỗi ngày Chủ nhiệm Tằng lo lắng về việc sử dụng nguồn kinh phí hạn hẹp để cải thiện lương thực cho quân nhân, nếu trang trại Mặt Trời Đỏ thực sự có quy mô và điều kiện của một trang trại chăn nuôi thì sẽ là một đối tác hoàn hảo.

Có lẽ vì có lời nói hợp tác lâu dài của cô nên A Tráng khó nhịn hưng phấn trong chốc lát.

Sau đó nói thêm gì cũng không thích hợp, vì vậy Tô Ngọc Kiều để lại cho hai người địa chỉ khu quân sự, bảo bọn họ mang theo giấy giới thiệu và giấy chứng nhận, hoan nghênh ngày mai đến bộ đội để bàn bạc hợp tác cụ thể.
 
Chương 235


Tô Ngọc Kiều nói xong rời khỏi bàn, trở về bàn của mình tiếp tục cùng Tiểu Bảo dùng bữa. Nguy Trúc Căn đã không khống chế được tay vỗ vỗ vào chân A Tráng, hưng phấn nghĩ bọn họ đã tìm được đường ra cho trang trại Mặt Trời Đỏ rồi, không ngờ lần này bọn họ lại tìm được đường vào quân đội.

Suy nghĩ của A Tráng bị anh ta cắt ngang, hai người nhìn nhau, bắt gặp sự phấn khích trong mắt nhau, sau đó A Tráng hít một hơi thật sâu, lấy tiền và phiếu thực phẩm từ trong túi ra, đưa anh ta đến cửa sổ tính tiền. Anh ta tự mình đi đến bàn của Tô Ngọc Kiều và nói: “Chúng tôi sẽ quay lại bàn bạc với chủ trang trại, muộn nhất là vào chiều mai chúng tôi sẽ đến quân. đội nói chuyện với cô về việc hợp tác cụ thể.”

Kế hoạch ban đầu của họ là sau bữa tối sẽ đến nhà máy sản xuất thịt ở nội thành để hỏi thăm hợp tác, hiện tại Tô Ngọc Kiều đã có kế hoạch hợp tác, hai người cũng không có ý định thử vận may ở nhà máy thịt mà rời khỏi khách sạn và lao tới bến xe ngay lập tức.

Họ phải quay lại gặp ông chủ Vương để nhanh chóng bàn bạc, chuyện này quá lớn, anh cũng không dám quyết định.

Ngụy A Tráng không còn sợ Tô Ngọc Kiều là kẻ lừa đảo nữa, dù sao anh cũng đã lấy được địa chỉ của khu quân sự, hỏi thăm xung quanh có thể biết được có phải sự thật hay không, loại chuyện này không thể bịa đặt được.

Nhìn thế nào cũng không có vẻ là giả, không sao cả, tệ nhất là họ sẽ tiếp tục thử vận may ở nhà máy sản xuất thịt, dù sao chỉ trì hoãn một ngày mà thôi.

Suy nghĩ của Tô Ngọc Kiều cũng giống như anh, cô không sợ bọn họ là kẻ lừa đảo, huống chi ngay từ đầu cô đã vô tình nghe được chuyện này, dù có thành công hay không cô cũng không lỗ, hơn nữa còn có quân đội làm hậu thuẫn. Hai người còn dám lừa gạt cô thì chắc họ muốn ngồi tù rồi.

Vì vậy cô vẫn nhàn nhã ăn xong, ngồi thêm một lát, cuối cùng lại gói thêm một phần thịt kho tàu, sau đó lên xe đạp chở Tiểu Bảo đến bưu điện lấy gói hàng.

Sau khi lấy gói hàng, Tô Ngọc Kiều dùng dây thừng buộc gói hàng vào ghế sau xe đạp, sau đó lấy chiếc gối bông cô mang ra lúc sáng ra buộc vào trước xe để Tiểu Bảo có thể ngồi thoải mái hơn, rồi quay trở lại khu quân sự.

Việc Tô Ngọc Kiều mua một chiếc xe đạp cũng gây ra một chút chấn động trong khu nhà quân nhân, mọi người không dám nói nhiều vì chuyện trước đó nhưng khi đạp xe đi hết quãng đường, cô lại nhận được rất nhiều ánh mắt ghen tị trên đường về nhà.

Khi cô về đến nhà, Tô Ngọc Kiều trước tiên đưa cho bà Hảo chiếc dây buộc tóc và chiếc kẹp tóc mà cô đã mang cho A Mãn, sau đó trả lại cho bà một đồng, nói với bà rằng chiếc dây buộc tóc và chiếc kẹp tóc chỉ có giá một đồng thôi.

Sau đó cô chuyển cái gói lớn mẹ chồng gửi sang phòng khách, mở ra thì thấy phía trên gói có hai túi thức ăn lớn, trong đó có thịt sấy và gà sấy, hai hũ mật ong nông thôn, thậm chí còn có một hũ nước ngâm chua của mẹ chồng, đậu các loại, có một mảnh vải thô gói ba đôi giày vải hai lớn một nhỏ, còn có một lá thư trong túi giày vải.

Tô Ngọc Kiều do dự một chút, sợ thư viết cho Lục Kiêu, mở ra như vậy sẽ không tốt, tuy nhiên sau khi lấy hết mọi thứ ra và đặt sang một bên, cô vẫn không nhịn được cầm lấy lá thư và mở ra đọc.

May mắn thay, bức thư không gửi riêng ai, trong đó có nhiều trang viết bằng nhiều giọng khác nhau nhưng nét chữ của người viết thư lại đặc biệt cẩu thả, cô phải đọc lại hai lần mới có thể hiểu được hết.

Trước hết là bà Lục, trong thư bà đã nói với Lục Kiêu, bảo anh hãy đối xử tốt với cô, chăm sóc tốt cho hai mẹ con, đừng để hai mẹ con phải chịu oan ức…

Một danh sách dài các từ được viết chỉ có một dòng ngang ở giữa, có vẻ như bà Lục đã quá cằn nhằn và người viết thư thiếu kiên nhẫn.

Sau đó là lời hỏi thăm của bố vợ Lục Phong Thu và chị dâu. Cuối thư, Lục Quân bày tỏ con mắt ngưỡng mộ với anh ba của mình, cậu ấy nói rằng đã đỗ vào cấp ba, hai năm nữa tốt nghiệp cấp ba cũng muốn nhập ngũ, đến lúc đấy cậu sẽ đến đây tìm Lục Kiêu.
 
Chương 236


Sau khi Tô Ngọc Kiều đọc thư, cô cơ bản có thể đoán được lá thư này là do Lục Quân viết, nếu là Lục Mai Hoa, một cô gái sắp trở thành giáo viên, sẽ không bao giờ có thể viết được nét chữ xấu xí như vậy.

Cuối cùng, Tô Ngọc Kiều đặt bức thư lại vào phong bì, mang vào phòng cất đi, chuẩn bị chờ để Lục Kiêu về đọc lại.

Buổi chiều, Trương Mai và La Tiểu Quyên đến xem chiếc xe đạp mới của cô, Tô Ngọc Kiều thấy họ thích không buông tay được nên để họ đi thử. La Tiểu Quyên nghe xong lắc đầu liên tục, mặt đỏ bừng nói: "Tôi không thể đi xe đạp, nếu làm xe đổ thì không hay cho lắm."

Trước đây Trương Mai đã từng học đi xe đạp nhưng lâu rồi không đi, cũng không dám đạp xe đi, Tô Ngọc Kiều thấy hai người đều không dám đi xe đạp, thì nói sau này bất cứ lúc nào các cô ấy muốn thử thì đến mượn là được. Mấy đứa trẻ quây quanh chiếc xe đạp và chạm vào xe, chúng vui mừng đến mức có thể dùng tay lắc bàn đạp xe đạp rất lâu. Tô Ngọc Kiều bỏ bông hoa lớn màu đỏ treo phía trước xe xuống để chúng chơi đùa.

Mặt khác, Cố Hương luôn ăn vạ trên người Trương Mai và muốn mẹ cô mua cho cô bé một cặp kẹp tóc màu hồng giống như chiếc kẹp trên đầu A Mãn.

Biết Tô Ngọc Kiều mua ở cửa hàng nào, Trương Mai đồng ý luôn, nói ngày mai mẹ cũng sẽ mua cho con một đôi.

Kết quả là, ngày hôm sau, khi Tô Ngọc Kiều tan sở về, cô gặp Trương Mai và nói với vẻ mặt cay đắng rằng lần này cô ấy thực sự lỗ vốn quá, ai có thể ngờ rằng một cặp kẹp tóc nhỏ bằng nhựa thực sự được bán với giá 80 hào, đắt hơn cả cân thịt.

Than ôi, ai đã khiến bà đồng ý với con gái mình?

Trương Mai còn chưa biết, khi Tô Ngọc Kiều thấy cô nhanh chóng đồng ý nên không nói ra điều mình muốn nói nữa.

Vào buổi tối, bà Hảo chiên thêm một đĩa khoai tây cắt nhỏ và hâm nóng món thịt kho tàu mà cô đã mang về cho bữa tối.

Tô Ngọc Kiều đặc biệt lấy ra lon đậu chua mẹ chồng đưa tới, bảo bà Hảo xào với ớt, thêm chút thịt ba chỉ thái hạt lựu, mùi vị rất thơm, ăn rất hợp với cơm.



Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Kiều đến bộ phận hậu cần, cô ngồi trong phòng làm việc một lúc, sau khi Nghiêm Thắng Lợi đến kéo anh ta đi phòng làm việc của chủ nhiệm Tằng.

Nói với họ rằng hôm qua cô ấy đã gặp hai người ở trang trại Mặt Trời Đỏ ở thành phố bên cạnh.

“Họ nói rằng họ có những người có thể làm da, và có hơn ba mươi con bò trong trang trại, cũng như lợn và dê, gần như đã sẵn sàng để giết thịt. Tôi đã nói với họ vị trí của quân đội, và họ nói rằng trở về bàn bạc một chút, chậm nhất là chiều nay, bọn họ sẽ tới quân đội bàn bạc hợp tác."

Tô Ngọc Kiều đã làm việc ở bộ phận hậu cần được khoảng nửa tháng, nhưng việc cô làm nhiều nhất trong thời gian này là lập kế hoạch mua sắm, cũng chưa có kinh nghiệm đàm phán hợp tác, vì vậy, vấn đề này nếu muốn thành công thì tốt nhất để hai người họ ra mặt, để cô ấy ngồi xem học tập là được.

"Ồ, họ nói là từ trang trại Mặt Trời Đỏ à?"

Chủ nhiệm Tằng dường như đã nghe đến cái tên này, nghi ngờ hỏi:"Tôi nhớ trước đây trang trại này chủ yếu chuyên trồng chuối, sao đột nhiên chuyển sang chăn nuôi? "

Tô Ngọc Kiều vẫn nhớ rằng hai người dường như đã đề cập đến Triệu Cẩu nào đó, nhưng cô chỉ hiểu một phần câu chuyện và không nói với Chủ nhiệm Tằng về chuyện đó.

Nghiêm Thắng Lợi hưng phấn xoa xoa tay, anh ta không thèm để ý đến da bò, anh càng hứng thú với ba mươi con bò còn sống: “Đồng chí Tô, ý của cô là bọn họ còn muốn bán thịt bò à?”

"Đúng vậy, nghe thì có vẻ là như vậy."

Tô Ngọc Kiều cũng không có gì chắc chắn lắm, sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng tìm ra một lối thoát cho mình, nói: "Tôi chỉ nói với bọn họ, bọn họ có thể đến quân đội bàn bạc hợp tác. Họ nói sẽ quay lại và bàn bạc với ông chủ, tôi không chắc liệu họ có đến hay không.”

"Không sao đâu. Nếu thực sự là từ trang trại Mặt Trời Đỏ thì chắc chắn họ sẽ đến."
 
Chương 237


Chủ nhiệm Tằng vừa uống trà khẳng định: "Quân đội của chúng ta trước đây đã mua chuối và các loại trái cây khác được trồng trong trang trại của họ, chất lượng cũng đảm bảo. Tôi chỉ không biết. Bây giờ họ chuyển sang chăn nuôi thì không biết thế nào rồi?”

Chủ Nhiệm Tằng cũng không lo lắng bọn họ sẽ không đến, dạo này việc kinh doanh tự phát cũng hơi khó khăn, nếu tình hình của họ thực sự giống như những gì Tô Ngọc Kiều nói, thì quân đội của họ chắc chắn là đối tác tốt nhất của trang trại Mặt Trời Đỏ, và họ chắc chắn sẽ đến.

Sự thật cũng chứng minh rằng Tô Ngọc Kiều đã suy nghĩ quá nhiều, sau khi Ngụy A Tráng và Ngụy Trúc Căn trở lại trang trại, họ đến gặp ông chủ và kể lại sự việc, ba người họ gần như chạy đến bến xe suốt đêm và đợi chuyến xe buýt sớm nhất đến thành phố, vì sợ rằng nếu đến quá muộn sẽ bỏ lỡ cơ hội này.

Gần đến giờ tan sở buổi trưa, có người từ chốt bảo vệ đến báo cáo có người báo cáo Trang trại Mặt Trời Đỏ đến gặp đồng chí Tô ở Cục hậu cần để bàn bạc hợp tác. Chủ Nhiệm Tẳng lập tức đưa Nghiêm Thắng Lợi và Tô Ngọc Kiều tới, dẫn họ đến văn phòng tiếp khách của quân đội để trao đổi.

Vài năm trước, Chủ Nhiệm Tằng đã dẫn người đến trang trại Mặt Trời Đỏ để kiểm tra và bàn bạc về việc hợp tác mua bán, nhưng ông chủ Vương này không phải là người mà ông từng gặp trước đây. Bản thân ông chủ Vương cũng là quân nhân giải ngũ, khí chất chính nghĩa ltẫm tiệt, chủ nhiệm Tằng nhìn anh ta rất thân thiện, sau khi bắt tay nhau, cả hai cùng ngồi xuống. Chỉ sau khi nghe ông chủ Vương nói, họ mới biết được lý do thực sự khiến trang trại Mặt Trời Đỏ phải chặt phá rừng chuối và biến nó thành trang trại chăn nuôi.

Hóa ra họ có sự hợp tác với chính quyền thành phố địa phương, chuối do trang trại sản xuất có chất lượng cao, được các đối tác giúp vận chuyển đến nhiều nơi trên cả nước để bán. Cuộc sống của trang trại rất thịnh vượng trong nhiều năm đó.

Nhưng kể từ vụ việc bốn năm trước, chủ của trang trại bị phá sản và chính quyền thành phố đã hủy bỏ hợp tác với trang trại Mặt Trời Đỏ.

Những quả chuối chín không có cách nào bán được, phải hái về để cho thối hoặc chỉ có thể để trên cây cho chín trên cây rồi thối, hai năm nay trang trại Mặt Trời Đỏ nhà nào cũng phải sinh sống thắt lưng buộc bụng.

Sau này, ông chủ Vương sau khi giải ngũ đã đến đây, trải qua nhiều biến cố và gặp nhiều rủi ro, ông đã bí mật tham khảo ý kiến của một số chuyên gia chăn nuôi được cử đến trang trại, nghe theo lời khuyên của họ, ông kiên quyết chặt bỏ phần lớn rừng chuối và biến nó thành một trang trại chăn nuôi.

Mặc dù sau này mọi việc vẫn không suôn sẻ, trang trại chăn nuôi đã cố gắng khởi sắc nhưng thời gian thuận lợi không kéo dài được lâu, khi quy mô chăn nuôi dần được mở rộng, doanh số bán hàng trở thành vấn đề hàng đầu.

Có người đang dùng mọi biện pháp có thể để làm xấu mặt họ và cắt đứt con đường sống sót của họ ở thành phố, may mắn thay trời không tuyệt đường người, lần này họ đến đây để tìm kiếm sự hợp tác và bán hàng có thể liên lạc với quân đội, xem lần này còn có ai dám làm gì.

Ngụy Trúc Căn từ khi vào bộ đội không nhịn được cười, theo anh ta, sự hợp tác này về cơ bản là chắc chắn, sự cố gắng của ba mẹ và gia đình sẽ không uổng phí.

Khi nghe thấy Chủ nhiệm Tằng vung tay nói rằng họ sẽ mua hết thịt sắp được xuất từ trang trại về, miệng Ngụy Trúc Căn gần như cười đến tận sau tai.

Ngụy A Tráng ngồi bên cạnh cũng cười tít mắt, chỉ nghe được câu "Mua được", không nghe thấy quân đội yêu cầu bọn họ phải đáp ứng tiêu chuẩn kiểm dịch quốc gia sao?Người ta còn phải đích thân kiểm tra trước khi ký hợp đồng mua bán, nghĩ rằng việc bàn chuyện hợp tác với quân đội không phải là điều dễ dàng.

Nhưng dù vậy, chuyến đi của ba người cũng không hề uổng phí, bởi họ rất tự tin vào điều kiện chăn nuôi của trang trại mình, đàn lợn, bò họ nuôi tuyệt đối đáp ứng tiêu chuẩn kiểm dịch quốc gia và yêu cầu mua hàng của quân đội.

Đối với họ thỏa thuận này về cơ bản đã hoàn thành.

"Được rồi, trang trại Mặt Trời Đỏ của chúng tôi hoan nghênh các đồng chí trong quân đội đến kiểm tra bất cứ lúc nào."

Ông chủ trang trại Vương đứng dậy và bắt tay với Chủ nhiệm Tằng. Nếu thương vụ này có thể đàm phán được thì ít nhất ông ấy sẽ không phải lo lắng về lương thực cho quân đội của mình trong năm tới, Chủ nhiệm Tằng lại vui vẻ bắt tay anh thêm cái nữa.

Sau khi tiễn ba người, Chủ nhiệm Tằng để họ quay lại ăn cơm trước giờ tan làm, sau đó bảo Nghiêm Thắng Lợi triệu tập một cuộc họp với các đồng chí phụ trách mua bán hàng ngày vào buổi chiều. Để xem phái ai được đến trang trại Mặt Trời Đỏ để kiểm tra.
 
Chương 238


Buổi trưa hôm nay Tô Ngọc Kiều vì chuyện tiếp đãi mà chậm trễ, lúc cô về đến nhà thì Tiểu Bảo và A Mãn đều đã ăn rồi. Bà Hảo đang dọn dẹp ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào vội vàng cho mì đã cán sẵn vào trong nồi. Tô Ngọc Kiều rửa tay xong, cô vớt mì lạnh ra, rưới nước sốt lên, lại cho thêm dưa chuột thái sợi và đậu phông rang vào là đã có bữa trưa.

Mùa hè nóng nực mà được ăn một bát mì lạnh sốt tương ngon như vậy thì còn gì bằng! Bà lão là người bản địa ở làng Miêu, trước đây cũng chưa từng ăn mì, nhưng khi biết được cả nhà Tô Ngọc Kiều đều là người phương Bắc, bà ấy liền tự mình mày mò cách làm mì.

Tô Ngọc Kiều trộn xong, cô gắp một đũa mì cho vào miệng, mùi vị thơm ngon có thể sánh ngang với mì bà cô làm lúc trước. Tiểu Bảo sống chung với cô từ nhỏ, khẩu vị của hai mẹ con rất giống nhau, cô cảm thấy đồ ăn bà Hảo nấu rất ngon, Tiểu Bảo cũng vậy. Ăn xong một bát rồi lại thêm nửa bát nữa, cuối cùng Tô Ngọc Kiều sờ sờ cái bụng nhỏ căng tròn của con trai, cưỡng chế đem chén của cậu nhóc bỏ vào trong bồn rửa, không cho ăn nữa.

"Nếu như con thích ăn thì ngày mai lại nấu món này tiếp, còn bây giờ không được ăn nữa, nếu không thì lát nữa bụng sẽ khó chịu."

Tô Ngọc Kiều xoa xoa bụng cho con trai, kiên nhẫn dạy cậu.

Trong lúc Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo đang ăn mì ở bên ngoài, bà Hảo lấy chiếu trong phòng hai người ra, dùng nước lạnh lau qua một lần, chờ hong khô xong lại trải trở lại giường.

Vết nước trên sàn xi măng trong phòng còn chưa khô, mát mẻ hơn so với ở bên ngoài một chút, Tô Ngọc Kiều ôm con trai ngủ trưa một lát.

Đồng hồ báo thức còn chưa reo lên thì Tô Ngọc Kiều đã bị cái lò sưởi nhỏ bên cạnh đánh thức, cô ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, bực bội đá tấm thảm lông bên chân xuống tới cuối giường.

Mùa hè ở đây quá nóng, còn có muỗi, lúc ngủ phải giăng màn, dẫn đến trong phòng đã nóng lại càng thêm nóng.

Tô Ngọc Kiều thật sự rất nhớ chiếc quạt điện trong nhà, đáng tiếc ở đây lại không thấy bán, nếu không thì cô chắc chắn sẽ đi mua một cái về.

Lúc này mặt trời treo đỉnh đầu, chính là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày, bà Hảo mang mấy thùng nước trong nhà ra đặt ở dưới ánh mặt trời, chờ đến khi mặt trời lặn thì nước trong thùng cũng đã đủ ấm, có thể dùng để tắm rửa, dùng cách này sẽ tiết kiệm được thêm một khoảng tiền.

Lúc này cả người Tô Ngọc Kiều đã nhễ nhại mồ hôi, cô thử sờ sau lưng con trai, cậu nhóc cũng không khá hơn cô là mấy, tranh thủ bây giờ còn chưa đến giờ đi làm, cô xách một thùng nước vào phòng tắm, tắm rửa cho Tiểu Bảo trước, sau đó chính mình cũng tắm.

Sau khi thay quần áo sạch sẽ xong cô mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Nghe bà Hảo nói còn một thời gian ngắn nữa là sẽ tới mùa mưa, đến lúc đó nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhiều, bây giờ Tô Ngọc Kiều chỉ cầu mong cho mùa mưa năm nay đến sớm một chút, so với nắng nóng, cô thích bùn lầy hơn.

Buổi chiều lúc đi làm, chờ mọi người vừa đến đông đủ, Nghiêm Thắng Lợi liền mở một cuộc họp nhỏ. Nội dung cuộc họp cũng chính là nội dung chủ nhiệm Tăng nói lúc sáng – chọn người đi đến khảo sát trang trại Mặt Trời Đỏ. Mao Giai Mẫn tự nguyện đăng ký, nhưng Nghiêm Thắng Lợi cho rằng đây là lần đầu tiên đi khảo sát, kết quả khảo sát liên quan đến việc sau này có thể thuận lợi hợp tác hay không, cho nên cuối cùng quyết định chọn Hồ Lan Hương có kinh nghiệm hơn. Mặt khác anh còn đăng ký cho Tô Ngọc Kiều, lý do rất đơn giản, bởi vì cô chính là người đề xướng chuyện này.

Tô Ngọc Kiều nghe Nghiêm Thắng Lợi nói cùng lắm cũng chỉ đi hai ngày là sẽ trở lại, thầm nghĩ Tiểu Bảo ở nhà với bà lão chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cô gật đầu đồng ý. Kỳ thật nếu như không phải tình hình giao thông bên này quá kém thì Tô Ngọc Kiều rất muốn đi dạo vòng quanh một chút, ở đây phong cảnh rất đẹp, có rất nhiều cảnh vật mà từ trước đến nay cô cũng chưa từng thấy qua, nếu như không đi ngắm nhìn thì quá uổng phí chuyến đi này.
 
Chương 239


Lần đi khảo sát này đối với Tô Ngọc Kiêu cũng chính là một chuyến đi du lịch. Mao Giai Mẫn là người bản địa, cô ấy cũng không phải là muốn đi khảo sát gì đó, mà là vì biết nơi khảo sát là một trang trại có quy mô rất lớn, cho nên mới muốn đăng kí để được đi chơi, thấy Tô Ngọc Kiều được đi, cô ấy nhìn cô với ánh mắt ghen tị.

“Không sao đâu, vẫn còn có cơ hội lần sau.”

Tô Ngọc Kiều an ủi nói. Buổi tối về đến nhà, Tô Ngọc Kiều nói với bà Hảo chuyện mình phải đi công tác hai ngày, bà Hảo nghe xong thì có chút bối rối.

Tô Ngọc nở nụ cười, an ủi bà ấy: “Con chỉ đi có hai ngày mà thôi, trễ nhất là chiều ngày mốt sẽ trở về, Tiểu Bảo rất dễ nuôi, buổi sáng bà chỉ cần soạn quần áo rồi đưa cho nó, nó sẽ tự mình mặc. Điều làm Tô Ngọc Kiều không yên lòng nhất chính là Tiểu Bảo, tuy rằng ngày thường cậu nhóc làm mọi chuyện đều rất tự lập, ăn cơm hay rửa mặt đều có thể tự mình làm, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ rời xa cô lâu như vậy.

Tiểu Bảo không hiểu đi công tác là cái gì, đến khi nghe cô nói phải rời đi hai ngày thì cậu nhóc mới kịp phản ứng, vội vàng đặt thìa trong tay xuống, xoay người nhào vào trong lòng Tô Ngọc Kiều.

“Mẹ, mẹ muốn đi đâu? Không thể dẫn con đi cùng sao?”

Tiểu Bảo bĩu môi, ánh mắt long lanh tội nghiệp nhìn lấy mẹ.

Tô Ngọc Kiều bế con trai đặt lên trên đùi mình, vỗ vỗ lưng cậu nhóc, giải thích:

"Mẹ phải đi làm, nhưng lần này không thể đưa Tiểu Bảo đi cùng được.”

“Giống như ba sao?"

"Ừm, cũng gần giống như vậy, nhưng mẹ sẽ về nhanh thôi, em Tiểu Bảo ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ được không?"

Lúc nói ra lời này, trong lòng Tô Ngọc Kiều cũng có chút khó chịu, cô nhìn vẻ mặt đáng thương của con trai, trong nháy mắt đã muốn đổi ý không đi nữa. Tuy rằng Tiểu Bảo rất bám mẹ, nhưng cậu nhóc vẫn là một đứa bé rất kiên cường, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cuối cùng vẫn không rơi xuống, chỉ giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, nói:"Vậy mẹ ngoắc tay với con đi.”

“Được, chúng ta ngoắc tay, mẹ hứa sẽ về sớm với Tiểu Bảo.”

Nói xong, Tô Ngọc Kiều đặt thìa lại vào trong tay con trai, dỗ cậu nhóc ăn cơm. Chờ ăn cơm xong, Tô Ngọc Kiều quay về phòng thu dọn đồ đạc, lần này phải ở lại trang trại Mặt Trời Đỏ một đêm, cho nên đồ đạc cô mang theo cũng hơi nhiều.

Tô Ngọc Kiều đã cho tất cả đồ đạc cần mang theo vào trong một cái túi, chờ sáng mai thức dậy là có thể trực tiếp mang đi. Buổi tối lúc ngủ, Tiểu Bảo vẫn ôm chặt lấy cánh tay cô không chịu buông, Tô Ngọc Kiều thở dài, ôm con trai vào trong lòng mình. Bởi vì ngày mai phải dậy sớm để đi tới thành phố, cho nên Tô Ngọc Kiều đặt báo thức lúc 6 giờ.

Bà Hảo ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động thì cũng đẩy cửa đi ra, biết Tô Ngọc Kiều phải rời đi sớm, bà vội vàng rửa tay rồi đi vào phòng bếp nướng mấy cái bánh hành hoa, chờ lát nữa sẽ đưa cho cô ăn dọc đường đi. Tô Ngọc Kiều rửa mặt, thay quần áo xong, cô đi tới bên giường xốc chăn lên, ôm lấy con trai, hôn nhẹ lên khuôn mặt còn đang ngái ngủ của cậu nhóc, nói:“Mẹ phải đi đây.”

Lúc cô đi tới địa điểm tập hợp thì đã có một chiếc xe Jeep đậu ở đó, Nghiêm Thắng Lợi và Hồ Lan Hương đều đã tới. Hôm qua Chủ nhiệm Tằng đã cố ý mượn xe riêng của bộ đội để đưa bọn họ đến bến xe trong thành phố, chỉ có như thế thì bọn họ mới kịp chuyến xe đi đến Lâm Thạch sớm nhất. Nhận thấy thời gian không còn sớm nữa, ba người cũng đã đến đông đủ, chuyến xe lập tức xuất phát.

Tô Ngọc Kiều và Hồ Lan Hương ngồi ở hàng ghế sau, Nghiêm Thắng Lợi ngồi ở ghế lái phụ nói chuyện phiếm với chiến sĩ lái xe.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top