Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Rượu Giao Bôi - Fuiwen

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Rượu Giao Bôi - Fuiwen
Chương 80: Một gia đình. Người nhà họ Tịch, như thuở ban đầu


Mười ngày sau, Yên Hàm đưa con gái từ Paris về nước. Tịch Quyền tự mình dẫn theo tài xế đến sân bay đón.

Cô bé ba tuổi vừa bước xuống máy bay, trông có vẻ hơi ngơ ngác, không quen với mọi thứ xung quanh. Đến khi nhìn thấy ba, cô bé chỉ đứng yên đó, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, không phản ứng gì.

Tịch Quyền ôm con gái vào lòng, không nhịn được cười: "Không nhận ra ba rồi? Hay chưa tỉnh ngủ đây?"

Cô bé xoay xoay đầu một lúc, như thể vừa bừng tỉnh, cuối cùng nhận ra anh. Ngay lập tức, cô nhóc nhảy nhót không ngừng, miệng gọi "ba, ba" không ngớt.

Yên Hàm đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được bật cười.

Lên xe, cô nhóc cứ nhìn chằm chằm Tịch Quyền, miệng tiếp tục gọi "ba" không dừng. Gọi xong, cô bé liền chui vào lòng anh, ôm chặt lấy ba.

Tịch Quyền cũng không chần chừ, mở rộng áo khoác, quấn lấy cơ thể nhỏ bé của con, hôn cô bé một cái, dịu dàng nói: "Nhớ ba không?"

"Ưm ưm ưm~~"

"Ba cũng nhớ con."

"Ư ư!"

Anh cười, nghiêng đầu hôn lên má cô bé, sau đó quay sang nhìn Yên Hàm.

Yên Hàm chớp mắt, và ngay giây tiếp theo, Tịch Quyền nghiêng người, cúi xuống hôn lên môi cô. Nụ hôn sâu đầy tình cảm, anh thì thầm bên tai cô: "Anh nhớ em vô cùng, Hàm Hàm."

Cô đưa tay che mắt: "Anh nói rồi mà." Lúc vừa gặp nhau, câu đầu tiên anh thì thầm bên tai cô cũng là câu đó: "Anh nhớ em vô cùng."

Hai người nhìn nhau cười. Anh kéo cô vào lòng.

Yên Hàm hỏi về con trai, dạo này anh trông con thế nào. Anh đáp: "Mỗi ngày đều đưa nó đến công ty, tối thì qua nhà ba mẹ anh hoặc nhà cũ, cuối tuần thì sang nhà họ Yên."

"Thế à? Anh sắp xếp ổn thỏa quá nhỉ." Yên Hàm bật cười, rồi hỏi: "Đi công ty nhiều như vậy mà thằng bé không chán sao?"

Anh cười nhạt, lắc đầu: "Nó rất thích." Ngừng một lúc, anh nói tiếp: "Có lẽ là thích ở bên ba."

Yên Hàm gật đầu: "Anh Tịch đúng là ông ba tốt."

Tịch Quyền cúi xuống hôn cô, thì thầm bên tai: "Vậy còn em, em có nhớ anh không?"

Cô cười khẽ, liếc mắt nhìn anh, sau đó lặng lẽ đưa tay che mắt công chúa nhỏ trong lòng anh, nghiêng người hôn lên môi anh.

Cô bé trong lòng anh "ê a" một tiếng, làm cả người Yên Hàm nóng bừng lên.

Ba người trở về nhà cũ, Tịch Sách đang ở đó.

Cậu bé thấy mẹ, ngơ ngác một lúc rồi chạy vội từ sofa đến, lao vào vòng tay Yên Hàm.

Yên Hàm ngồi xuống sàn, ôm chặt lấy cậu bé, vừa xoa đầu vừa bế lên: "Ừm, bé cưng của mẹ, con nhớ mẹ lắm đúng không?"

Cả nhà đều bật cười.

Yên Hàm rất nhớ con trai. Vừa xong công việc là cô vội vã bay về ngay.

Cô ôm con trai chào hỏi mọi người lớn trong nhà, ngồi nói chuyện một lúc, sau đó cả nhà đi dạo quanh khu vực gần nhà cũ, chuẩn bị đến giờ ăn.

Bốn người đi dạo trên con đường nhỏ gần đó. Đêm qua khu phía Bắc thành phố vừa có tuyết rơi, dưới đất còn đọng lại những mảng tuyết chưa tan. Buổi trưa ánh nắng nhẹ nhàng rọi xuống, tuyết lấp lánh ánh vàng, rất đẹp.

Công chúa nhỏ đi dạo trên tuyết, tay được Tịch Quyền nắm chặt. Yên Hàm ôm con trai vừa đi vừa nói chuyện: "Con nhớ mẹ lắm à? Vậy hôn mẹ một cái nào."

Cậu bé lập tức đưa môi hôn nhẹ lên má cô.

Yên Hàm bật cười, cũng cúi xuống hôn lại:

"Tịch Sách của mẹ ngoan quá."

Một lúc sau, cậu bé hiểu chuyện hơn, không muốn mẹ phải bế nữa, nên cô đặt con xuống. Hai vợ chồng mỗi người nắm tay một đứa, thong thả đi dạo.

Cô hỏi Tịch Quyền: "Dạo gần đây anh qua nhà họ Yên, ba em thế nào rồi?"

"Cuối tuần trước anh có ghé, tình hình cũng ổn. Nhưng sức khỏe chắc chắn không được như mấy năm trước nữa."

Yên Hàm gật đầu, cô hiểu rõ điều đó. Thỉnh thoảng cô gọi video cho ba, cũng nhận ra ông đã có phần tiều tụy. Nhưng nghĩ lại, cô từng nghĩ ông sẽ không chờ được đến lúc cô sinh con. Ai ngờ đã ba, bốn năm trôi qua.

Cô khẽ mỉm cười: "Như thế đã là rất tốt rồi. Em biết anh vất vả lắm, cảm ơn anh."

Tịch Quyền nhìn sang cô, đưa tay nhéo má cô: "Em nói gì thế."

Cô cười nhẹ, ngước nhìn bầu trời: "Bây giờ em cảm thấy mình đã có thể chấp nhận nếu một ngày nào đó ba rời đi. Dù sao, ba đã được gặp cháu ngoại, giờ cháu đã ba tuổi. Em cũng ổn định với công việc, có gặp vấn đề gì cũng không đến mức phải sống khổ sở."

Tịch Quyền: "..."

Yên Hàm bật cười, tiếp tục: "Có lẽ ba cũng không còn gì tiếc nuối với em nữa. Còn về Yên Quân Minh, anh ấy cũng kết hôn, sinh con rồi, cuộc sống coi như đã đi vào nề nếp. Chẳng còn gì để ba lo lắng nữa. Thế nên, hiện tại mọi thứ rất ổn."

Tịch Quyền vòng tay ôm lấy cô: "Đừng nghĩ nhiều. Ăn trưa xong chúng ta sẽ qua nhà họ Yên. Trong vài tháng tới, ba sẽ không sao đâu, chỉ là khó khỏe hơn được như trước. Hiểu không?"

"Ừm."

Sau bữa trưa ở nhà cũ, cả nhà lên xe đến nhà họ Yên.

Như mọi khi, nhà họ Yên rất đông người. Sau khi chào hỏi vài câu, Yên Hàm và Tịch Quyền dẫn các con lên tầng hai, vào phòng dưỡng bệnh thăm Yên Quảng Hành.

Thấy cả gia đình đến, ông đang dựa vào giường nói chuyện liền bật cười rạng rỡ.

Yên Hàm chào hai người chú trong phòng, họ cũng cười nói: "Để cả nhà nói chuyện nhé." Rồi rời đi.

Yên Quảng Hành đón lấy cô cháu gái nhỏ từ tay Tịch Quyền, nét mặt vui vẻ, tay còn lại xoa đầu cậu cháu trai trong lòng Yên Hàm:

"Mới vài ngày không gặp, hai đứa lớn nhanh thật đấy."

Yên Hàm mỉm cười: "Trẻ con lớn từng ngày mà. Con cũng thấy Tịch Sách lớn hơn chút rồi." Con gái ở bên cô mỗi ngày nên không nhận ra sự thay đổi rõ rệt.

Yên Quảng Hành cười, nhìn cô: "Con cũng trưởng thành hơn đấy."

Yên Hàm bật cười: "Thế thì tốt quá rồi."

Cô hỏi: "Vài ngày nữa sinh nhật hai đứa nhỏ, ba qua nhà con ăn cơm được không ạ?"

Yên Quảng Hành nghĩ một lúc, mỉm cười:

"Chắc được, ba sẽ cố gắng. Nhưng sang năm chắc không còn cơ hội nữa."

Mắt Yên Hàm bỗng cay cay, nhưng cô vẫn cười nói: "Tưởng ăn một lần đều không ăn nổi, nhưng bây giờ đã ăn cơm với nhau được thêm mấy lần, con đã thấy hài lòng."

Yên Quảng Hành khẽ cười, xoa đầu con gái:

"Ba cũng nghĩ vậy, đã chống đỡ thêm được vài năm, ở bên con thêm vài năm nữa."

Hai cha con trò chuyện một lúc, Yên Hàm đi ra ngoài nói chuyện với các chú thím, còn Tịch Quyền ở lại phòng nói với ba vợ vài chuyện công việc.

Buổi tối, cả gia đình ở lại dùng cơm tại nhà họ Yên. Sau bữa ăn, Yên Quảng Hành ngồi xem hai đứa cháu chơi đùa, tinh thần vẫn khá tốt.

Tối muộn hơn, Yên Hàm đỡ ông về phòng dưỡng bệnh. Mẹ cô, từ khi cô trở về, đã nhường chỗ cho cô chăm sóc ông, hiểu rằng hai cha con cần thời gian trò chuyện. Tuy nhiên, bà vẫn giữ khoảng cách, không nói thêm gì với con gái.

Đêm đã về khuya, ánh sao phủ đầy căn phòng dưỡng bệnh. Yên Hàm ngồi bên giường, nhìn dòng thuốc trong chai dịch nhỏ giọt vào cơ thể ba. Cô tiện miệng hỏi:

"Dạo này anh con thế nào ạ?"

Yên Quảng Hành mỉm cười: "Có anh con rồi, ba cơ bản không phải lo nữa. Nó sẽ quản lý tốt thôi."

Yên Hàm gật đầu.

Yên Quảng Hành nhìn cô một lát, rồi hỏi: "Tịch Quyền đối xử với con thế nào?"

Cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Ba không nhìn thấy sao?"

Yên Quảng Hành bật cười: "Nhìn thì ba cũng thấy được, nhưng..." Ông khẽ thở dài:

"Hồi đó con nhất quyết muốn kết hôn với nó, ba vẫn cảm thấy không yên tâm."

Yên Hàm dựa vào thành giường, cười rạng rỡ: "Ba không cần lo cho con nữa. Con sống rất tốt, cực kỳ tốt. Anh ấy cũng yêu con mà, không phải chỉ mình con đơn phương. Nếu con không ở đây, anh ấy tháng nào cũng bay sang Paris."

Yên Quảng Hành khẽ gật đầu.

Cô nói tiếp: "Ba đừng nghĩ là con kết hôn vì liên hôn hay gì cả. Dù anh ấy không yêu con, chỉ xem con là vợ trên danh nghĩa, thì cuộc sống của con cũng không đến nỗi tệ, đúng không? Con thấy cưới người mình thích vẫn tốt hơn nhiều so với cưới một người bình thường. Anh ấy là người tốt, lại yêu thương con. Bây giờ, con có mọi thứ rồi: một người chồng yêu con, con cái đủ đầy. Ba không cần phải lo gì nữa. Con đang rất hạnh phúc."

Yên Quảng Hành phì cười, xoa đầu cô:

"Vậy thì tốt. Hai đứa nhỏ của con ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn là con đang sống rất tốt."

Yên Hàm cười: "Con cái ấy mà, gen của con tốt như vậy, sao con cái lại có thể không ngoan được chứ?"

"..." Yên Quảng Hành bật cười lớn, không kiềm được.

Đúng lúc đó, Tịch Quyền bước vào. Thấy hai cha con đang trò chuyện vui vẻ, anh mỉm cười tiến lại gần.

"Hai người đang nói gì vậy?"

Yên Hàm nhìn anh: "Nói xấu anh đấy."

Tịch Quyền cười, ngồi xuống bên giường, nhìn ba vợ rồi quay sang cô: "Anh có gì để mà nói xấu chứ?"

Yên Hàm nhướng mày: "Anh tự tin ghê nhỉ."

Yên Quảng Hành càng cười lớn hơn.

Tịch Quyền xoa đầu cô, trầm giọng: "Nói ra anh nghe xem nào. Anh hứa trước mặt ba là sẽ sửa."

Yên Hàm xấu hổ, đạp nhẹ vào chân anh, quay mặt đi.

Yên Quảng Hành phẩy tay, cười: "Thôi, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi. Hai đứa ra ngoài chơi đi. Hai đứa nhỏ không thấy ba mẹ đâu chắc sẽ sốt ruột."

Sau vài ngày ở lại nhà họ Yên, vì sắp đến sự kiện tất niên của tập đoàn Tịch Thị, hai vợ chồng rời đi, nhưng để các con ở lại với Yên Quảng Hành. Ông rảnh rỗi không có việc gì, trông cháu ngoại lại thấy vui vẻ, thoải mái.

Vào ngày diễn ra tất niên, Yên Hàm chơi một lúc ở nhà cũ, đến gần giờ mới cùng mẹ chồng đến dự tiệc.

Mấy năm nay, mỗi năm cô đều tham dự sự kiện này. Dù hiếm khi xuất hiện, nhưng là người đứng bên cạnh tổng tài của Tịch Thị, ai nấy đều quen thuộc với cô. Vì vậy, trong những dịp như thế này, thay vì gọi cô là "Cô Yên" hay "Tổng giám đốc Yên" như ngày thường, mọi người đều gọi cô là "Chị Tịch."

Yên Hàm rất thích cách xưng hô này. "Chị Tịch" - hai chữ ấy mang lại cho cô cảm giác an toàn, như một sự bảo vệ vô hình.

Tuy phần lớn mọi người đều biết cô, nhưng vẫn có một số nhân vật mới nổi trong giới Bắc Kinh chưa từng gặp.

Tối hôm ấy, Yên Hàm diện một chiếc váy dài màu champagne, mái tóc dài thẳng mượt với phần đuôi hơi uốn nhẹ. Cô tỏa sáng như nước, trẻ trung mà quyến rũ đến nao lòng.

Ngay khi vừa tách khỏi mẹ chồng và bước vào sảnh tiệc, trong vài phút, cô đã bị hai người đàn ông lạ mặt bắt chuyện.

Cô cười thầm, chỉ khẽ vén tóc, để lộ chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay.

Một trong hai người ngạc nhiên: "Cô kết hôn rồi sao?"

Yên Hàm thầm cảm thán: "Xin lỗi nhé, con tôi ba tuổi rồi đấy."

Sau đó, cô rời đi, tìm chồng mình. Đang trong tâm trạng vui vẻ, cô mỉm cười không ngớt.

Vừa nhìn thấy cô, Tịch Quyền không khỏi tò mò hỏi: "Sao trông em vui thế? Cười gì mà nhiều vậy?"

Yên Hàm khoác tay anh, tình cờ nhìn thấy hai người đàn ông vừa rồi đang đứng từ xa nhìn cô với vẻ sững sờ.

Cô cười nhỏ, ghé sát tai chồng, thì thầm:

"Anh yêu, anh thấy vợ mình có sức hút thế nào?"

"??" Tịch Quyền im lặng một lúc, sau đó cúi xuống, thì thầm bên tai cô: "Son môi em đẹp thật đấy. Đừng cười nhiều quá, lát nữa anh sẽ không kiềm chế nổi đâu."

Yên Hàm nhướng mày, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Tịch Quyền bất giác ôm cô chặt hơn.

"Em vừa gặp ai tán tỉnh đúng không?"

"Ừm, không chỉ một đâu."

"..." Tịch Quyền nhíu mày: "Em đã là mẹ của hai đứa con rồi mà."

Cô cười trêu: "Em sinh đôi mà, thực ra chỉ tính là một thôi."

"..."" Tịch Quyền ôm chặt cô: "Cho dù chỉ một đứa thôi, em cũng đã là bà mẹ có con rồi, vậy mà vẫn có người tán tỉnh em?"

"Thì người ta đâu biết em đã có con." Cô cười, khẽ giơ ngón tay với bộ móng đỏ thẫm của mình chạm vào ngực anh: "Anh đối tốt với vợ chút đi, không thì em tùy tiện chọn một người trong đây cũng có thể có ngày tháng sung sướng. Ở đây ai cũng giàu có, dù không so được với anh."

"..." Tịch Quyền lặng lẽ áp sát lại gần cô: "Anh đối xử với em không tốt sao, Hàm Hàm?"

Cô khẽ nhoẻn miệng cười, nghĩ ngợi: "Tối qua em rủ anh ra ngoài đắp người tuyết mà anh không chịu."

"?? Em có nghĩ xem tối qua nhiệt độ là bao nhiêu không? Âm mười độ, còn đang có tuyết rơi. Em còn khó chiều hơn cả công chúa nhỏ của chúng ta! Con bé còn nghe lời hơn em nhiều đấy!"

"..." Yên Hàm cười đến đau bụng, khẽ che miệng ho, rồi quay mặt đi: "Thế công chúa nhỏ của em đâu rồi nhỉ? Không, em đi tìm hoàng tử nhỏ của em mới được. Hôm nay con mà đến đây, người cha tồi tệ bắt nạt mẹ nó, chắc chắn nó sẽ đứng về phía mẹ mà giúp mẹ."

"..."

Tịch Quyền đưa tay giữ cô lại khi cô định trốn, vòng tay ôm chặt lấy, nói khẽ: "Không được chạy. Đi tiếp khách với anh."

"Em còn nhỏ mà. Anh vừa nói em khó chiều đúng không? Mấy việc đi xã giao thế này, anh tự làm đi."

Tịch Quyền bật cười, không thèm quan tâm, cứ thế ôm cô đi.

"Sắp bắt đầu rồi. Đừng quậy nữa."

Yên Hàm đành tỏ vẻ ấm ức bị anh kéo đi cùng nâng ly chào hỏi mọi người.

Buổi tiệc tất niên của tập đoàn Tịch Thị, vốn đã là sự kiện danh giá của Bắc Kinh, quy tụ hơn 90% nhân vật quyền lực trong thành phố.

Yên Hàm ngoài miệng nói rằng tuỳ tiện tìm một người cũng có thể sống qua ngày, nhưng thật ra, giữa vô số danh lưu kia, người có thể so sánh được với Tổng giám đốc Tịch thì... thật sự không có ai. Mà nếu so về con người, cô liếc trộm anh.

Dù con đã ba tuổi, nhưng Tổng giám đốc Tịch vẫn giống như lần đầu gặp mặt.

Hồi đó anh bao nhiêu tuổi nhỉ?

Hai mươi lăm, vừa gia nhập Tập đoàn Tịch Thị được một năm.

Rồi bị cô để mắt tới, sau đó mở ra con đường liên hôn. Nói ra thì, Tổng giám đốc Tịch cũng coi như thảm lắm đấy chứ.

Nhưng mà dáng vẻ của anh, quả thật không khác gì so với trước kia, vẫn đẹp trai không giảm chút nào.

Nếu có thay đổi thì chỉ là đôi mày, ánh mắt... có thêm chút trưởng thành. So với vẻ anh tuấn sắc sảo năm xưa, bây giờ lại toát lên chút dịu dàng, nhưng nếu không để ý kỹ thì sẽ không nhận ra. Vẫn là người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng trước người khác.

Tịch Quyền nhận ra cô đang nhìn trộm mình. Lúc quay người sau khi chạm ly với người khác, anh hỏi: "Nhìn gì vậy?"

Hai người đi đến chỗ gặp mặt một vài lãnh đạo cấp cao của công ty Quân Đình.

Yên Hàm đáp: "Nghĩ tới chuyện anh mới 25 tuổi đã bị em để mắt tới, rồi mở ra con đường liên hôn. Thật thảm mà."

Tịch Quyền khựng lại, không biết sao chỉ mới trong chốc lát mà suy nghĩ cô đã chuyển tới chuyện này. Nhưng nghe cô nói vậy, anh vẫn dừng bước.

Yên Hàm nhướng mày.

Tổng giám đốc Tịch giơ tay, để ly rượu vang trên tay chạm vào ly của cô. Tiếng vang trong trẻo, leng keng rơi vào tai, khiến trái tim cô khẽ rung động.

Tịch Quyền nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ động: "Đó là may mắn của anh, Hàm Hàm."

Yên Hàm bật cười, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời như bầu trời đầy sao.

Tịch Quyền quả thực vừa nhìn đã thấy mềm lòng. Trong lòng anh bỗng hiện lên một câu, anh có tài đức gì mà lại được cô yêu thích đến vậy.

Tối hôm đó, sau khi tiệc tàn về đến nhà, Yên Hàm đã say khướt và lập tức ngủ ngay.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vì tối qua uống quá nhiều nên cô dậy hơi muộn. Lúc đó phát hiện Tịch Quyền đã không còn ở trên giường.

Anh không ở cũng là chuyện bình thường. Hồi trước khi chưa sinh con, anh chưa từng dậy muộn hơn cô bao giờ. Giờ thì đã 10 giờ hơn, có lẽ anh đã dậy sớm chăm con rồi.

Thế nhưng Yên Hàm rửa mặt xong đi ra khỏi phòng cũng không thấy anh đâu. Gọi vài tiếng cũng không có tiếng đáp lại, làm cô hơi buồn bực.

"Tịch Quyền."

"Tịch Quyền."

"Chồng ơi..."

Yên Hàm thở dài, khoác chiếc áo khoác của Tổng giám đốc Tịch trên người, bên trong chỉ mặc váy ngủ. Cô vừa đi xuống lầu vừa tiếp tục gọi: "Công chúa nhỏ của mẹ đâu? Tịch Sách... bé Yên đâu rồi?"

Cô tức giận, không biết người đàn ông này dẫn con đi đâu mất.

Xuống dưới lầu, cô lờ mờ thấy bóng người ở ngoài cửa, liền vén váy đi tới.

Kết quả là, ngoài hành lang rộng lớn, Tổng giám đốc Tịch đang... xây người tuyết. Người tuyết gần như đã xong, anh chỉ đang hoàn thiện một chút. Bé Yên của cô mặc một bộ đồ liền thân hình thú hoạt hình, bên ngoài khoác áo phao, đang nằm trên lưng ba nhìn tuyết, chẳng động đậy chút nào, trông vô cùng đáng yêu.

Còn bé Tịch Sách thì đang cùng ba hoàn thiện người tuyết.

Yên Hàm đứng ngây người ở cửa, nhìn chằm chằm.

Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, nhưng cả núi trắng xoá, tĩnh mịch như tiên cảnh.

Trong sắc trắng ấy, Tịch Quyền mặc chiếc áo khoác đen, quỳ gối trong tuyết trước cửa, xây người tuyết.

Trên lưng còn cõng một nhóc đáng yêu.

Yên Hàm mím môi nhìn, một lát sau, cô bật cười.

Công chúa nhỏ cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn. Rồi ngay lập tức, gương mặt xinh đẹp của bé lấp lánh như ánh sao, ngọt ngào gọi một tiếng: "Mẹ~"

Tịch Quyền cũng nhìn qua, đối mắt với cô. Đôi lông mày người đàn ông khẽ động, anh hất cằm: "Em vừa ý chưa?"

"..."

"Vậy đừng cân nhắc người khác nữa nhé."

"..."

"Chồng em sẽ cố gắng đối xử tốt với em hơn."

"..."

Tịch Sách ngây ngốc nhìn cô, Yên Hàm bỗng thấy xấu hổ. Dưới ánh nhìn nghiêm túc và đầy ngơ ngác của con trai, cô thật sự đỏ mặt.

Ôi trời ơi.

Cô bước tới, quỳ xuống. Công chúa nhỏ từ lưng ba trèo xuống.

Yên Hàm ôm lấy con gái, rồi nghiêng người qua hôn Tịch Quyền một cái.

Công chúa nhỏ không nhìn thấy động tác của cô, nhưng Tịch Sách thì thấy rõ, sau đó cậu bé lẳng lặng nhìn ba, rồi cúi đầu xuống.

Yên Hàm ôm mặt, lại nghiêng người hôn cậu một cái.

Cậu nhóc lập tức bật cười, rồi nói một câu: "Không cần đâu."

Yên Hàm: "..."

Nghe vậy, Tịch Quyền liếc nhìn con trai, rồi quay qua vợ, nói: "Vậy sau này em tiết kiệm đi, đừng lãng phí. Anh thì cần đấy."

Yên Hàm: "..."
 
Chương 81: Quà cưới mới. Cả đời không cầu gì hơn (Hoàn toàn văn)


Con trai nhà họ Tịch tuy còn nhỏ, nhưng dường như cái gì cũng hiểu. Hơn nữa, cậu chẳng cảm thấy mẹ hôn ba thì cũng phải hôn cậu.

Tuy rằng được hôn thì rất vui, nhưng... dù sao mẹ cũng không phải cố ý hôn cậu. Vì thế, cậu cảm thấy không cần.

Cách cậu "chu đáo" từ chối nụ hôn của mẹ thật sự khiến Yên Hàm xấu hổ.

Rồi cô liền che mặt chui vào cổ áo công chúa nhỏ.

Công chúa nhỏ cũng đầy mơ hồ, nghiêng đầu nhìn anh trai, nhìn ba, gương mặt đầy vẻ "Chuyện gì vậy?".

Tịch Quyền bật cười thành tiếng.

Cô bé rất đáng yêu. Khi nhìn thấy cảnh đẹp, ánh mắt không chớp; thấy những điều mới mẻ thú vị, cũng ngẩn ngơ nhìn, trông giống như một con búp bê nhỏ ngoan ngoãn vậy.

Tịch Quyền xoa đầu cô bé, nhìn thoáng qua người tuyết.

Rất nhanh sau đó, anh vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho người dậy muộn. Yên Hàm dẫn hai đứa trẻ chụp ảnh với người tuyết. Sau khi chụp xong, cô đăng một bức ảnh lên trang cá nhân.

Cô rất ít khi đăng ảnh của con, cũng hiếm khi đăng ảnh riêng tư, nhưng hôm nay không nhịn được.

Vừa đăng lên một phút, ngay lập tức nhận được vô số lượt thích, vô số bình luận. Mọi người thi nhau khen cô Yên xinh đẹp. Vì bọn trẻ hiếm khi lộ diện nên mọi người ít khi thấy. Bỗng nhìn thấy hai nhóc tì đáng yêu như bước ra từ tranh vẽ, ai nấy đều không kìm được mà bày tỏ: Quả nhiên không hổ danh là gen của cô và Tịch Quyền.

Cô cười híp mắt xem hết một loạt bình luận, còn chọn một bức ảnh làm màn hình khoá.

Màn hình khoá của cô thay đổi theo từng bức ảnh trưởng thành của con, nhưng hình nền thì vẫn luôn là bức ảnh chụp lén cả gia đình bốn người khi con gần đầy tháng. Mấy năm rồi, vẫn luôn là bức đó.

Sinh nhật ba tuổi của bọn trẻ được tổ chức tại nhà.

Trừ tiệc đầy tháng ra, những lần khác nhà họ Tịch đều giữ tác phong khá kín đáo. Mấy năm nay mỗi năm đều chỉ mời hai bên gia đình đến nhà dùng bữa, năm nay cũng vậy.

Yên Quảng Hành cũng đã tĩnh dưỡng vài ngày để đến chơi với cháu ngoại.

Sau đó, vào tháng Một, Yên Hàm có tuần lễ thời trang cao cấp ở Paris, thế là lại bay đi.

Lần này vì không ở lâu nên Tết cô đã quay về, không dẫn theo con mà để bọn trẻ ở nhà.

Tịch Quyền thường dẫn bọn trẻ đến nhà họ Yên hoặc nhà cũ của nhà họ Tịch chơi, đi tới đi lui, hai nhóc cũng chẳng thấy chán.

Vào dịp Tết, Yên Hàm vẫn ở nhà họ Yên ăn tất niên, đến mùng Một thì sang nhà cũ của nhà họ Tịch. Hai ngày đó, cô đi thăm hỏi họ hàng bên nhà chồng, xong xuôi lại quay về nhà họ Yên để ở với ba.

Sức khỏe của Yên Quảng Hành ngày càng yếu, dù sao ông cũng là người đã bệnh nhiều năm, chỉ sợ có ngày không cầm cự nổi. Bệnh tình nhờ vào đội ngũ y tế mới giữ được ổn định, không quá nghiêm trọng hơn.

Sau Tết, chưa tới rằm tháng Giêng, Yên Hàm tình cờ phát hiện một hôm mẹ cô không ở nhà.

Hỏi ra mới biết bà đã về quê thăm họ hàng, chỉ dẫn theo một người giúp việc, không đi cùng ai khác.

Yên Hàm suy nghĩ một chút, hình như ở quê mẹ cô chẳng còn họ hàng nào. Nhưng cũng đúng với tính cách điềm đạm, lạnh nhạt với mọi thứ của bà, thậm chí với cả con gái ruột cũng rất hờ hững.

Biết bà sẽ quay lại, dù vậy, Yên Hàm vẫn không khỏi buồn rầu, ấm ức nói chuyện với ba.

Yên Quảng Hành nghe xong chỉ cười, an ủi cô: "Bà ấy vốn như vậy. Con biết không, năm đó bà ấy không muốn sinh con đâu. Là ngoài ý muốn. Nhưng khi biết tin, vì ba rất vui, muốn có một cô con gái, nên bà ấy vẫn sinh con ra."

Yên Hàm hiểu điều đó, nhưng vẫn không khỏi buồn: "Nhưng... làm sao có người mẹ nào lại không thương con mình chứ? Con cứ cảm giác như mình không có mẹ vậy."

Yên Quảng Hành lại bật cười: "Thì con có ba, có anh trai, thế là được rồi. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Dì của con cũng rất tốt với con, coi con như con ruột vậy."

"Có khi nào con là con ruột của dì không? Rồi khi hai người ly hôn, con còn nhỏ nên mới giao cho mẹ nuôi." Yên Hàm bất ngờ quay đầu nhìn ông, đặt câu hỏi.

Yên Quảng Hành bật cười vì trí tưởng tượng của cô: "Ba ly hôn rồi ba năm sau mới kết hôn với mẹ con."

"Nhưng... nhỡ đâu ba ly hôn rồi vẫn qua lại với dì thì sao."

"..."

Yên Quảng Hành, một người bệnh nặng yếu ớt, suýt nữa bị cô chọc tức đến phát ngất.

Yên Hàm cười khúc khích, đứng lên bỏ chạy.

Ra đến cửa, cô đụng phải Yên Quân Minh.

Anh ấy đỡ cô lại, vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Lại nghịch gì thế?"

Yên Hàm cười, rồi chạy mất.

Yên Quân Minh đi vào, vừa cười vừa lắc đầu: "Vẫn như con nít." Anh ấy ngồi xuống: "Hai người nói chuyện gì thế?"

"Con bé cứ nói là nó do mẹ con sinh ra, rồi đưa cho mẹ nó nuôi. Nó còn bảo..." Yên Quảng Hành thở dài, khó mà nói rõ ràng, ấp úng kể lại những gì Yên Hàm vừa nói.

Yên Quân Minh bật cười: "Ba cứ nói đúng thế đi, cho xong chuyện."

Yên Quảng Hành lườm anh ấy: "Con cũng định chọc tức ba đó hả?"

Yên Quân Minh cười thành tiếng, lắc đầu: "Không có, con không dám đâu."

Yên Quảng Hành thở dài nhẹ, nhìn anh ấy: "Ba không lo lắng về con, con là người trưởng thành rồi. Cùng lắm nếu có chuyện gì lớn thì con có thể bàn với mẹ con. Nhưng còn Hàm Hàm..."

Yên Quân Minh nói: "Ba không cần lo. Kể cả sau này ba không còn, dì về quê, em ấy vẫn còn có con. Nhà họ Yên vẫn là nhà mẹ đẻ của em ấy. Em ấy lúc nào cũng có thể về đây ở, con sẽ chăm sóc tốt cho em, không ai có thể bắt nạt em ấy, giống như khi có ba ở đây."

Yên Quảng Hành mỉm cười, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ở bên kia, Yên Hàm về phòng ngủ, thấy Tịch Quyền đang bế con gái trong lòng, vừa trò chuyện vừa xem máy tính. Tịch Sách thì ngồi trên giường phía sau chơi rubik.

Cô pha sữa bột cho con trong phòng sinh hoạt chung. Trong lúc bận rộn, cô nghe thấy Tịch Quyền gập máy tính lại, quay sang trò chuyện với con gái.

Cô nhóc nằm áp lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, ngọt ngào gọi: "Ba~"

Anh bật cười, hôn nhẹ lên đầu cô bé: "Ừ, ba đây."

Cô bé đáp một tiếng, đáng yêu áp sát vào ngực anh.

Trái tim Tịch Quyền như tan chảy, anh ôm con vào lòng, khẽ thở dài: "Đúng là số mệnh của ba, bé con ạ."

"Cái gì~." Cô bé thốt lên, giọng ngây thơ mềm mại, không hiểu gì.

Tịch Quyền nhìn cô nhóc đang ngẩng đầu lên, cười càng rạng rỡ: "Số mệnh của ba, công chúa nhỏ của ba. Cục cưng của ba."

Yên Hàm ở phòng bên ngoài cười khẽ, nhìn Tịch Sách ở phía sau. Thằng bé đã quá quen với cảnh này, chỉ thản nhiên chơi rubik.

Cô bật cười.

Tịch Quyền tiếp tục trêu cô công chúa nhỏ: "Con mấy tuổi rồi, bé con?"

Cô bé suy nghĩ một chút: "Ưm... ba tuổi."

"Còn anh trai?"

Cô nhóc ngơ ngác, há miệng, sau đó nhìn sang anh trai: "Anh~ mấy tuổi?"

Tịch Sách: "Anh còn nhỏ."

Yên Hàm: "..."

Tịch Quyền bật cười, quay đầu nhìn con trai, xoa đầu thằng bé, rồi quay lại ôm cô bé vẫn còn ngơ ngác: "Cùng tuổi nhé? Chỉ là anh hơn con năm phút thôi."

Cô nhóc cười rộ lên, rồi hỏi ba: "Vậy ba mấy tuổi?"

Tịch Quyền cười không ngừng: "Con đoán đi."

Cô bé thốt lên vài tiếng như mèo kêu, nhưng đoán không ra, bèn vùi mặt vào ngực ba.

Tịch Quyền thấy lòng mềm nhũn, nhìn đôi mắt long lanh của con gái, nói: "Ba lớn hơn con 29 tuổi, tính thử xem nào."

"Ưm... ba mươi, ba hai."

"Giỏi quá." Tịch Quyền hôn một cái.

Cô nhóc cười ngọt ngào, sau đó không làm loạn nữa, cứ thế nằm trên ngực ba, mặc bộ đồ ngủ hoạt hình lông xù, trông như một con thú nhỏ, dễ thương không chịu nổi.

Yên Hàm pha sữa xong, mang vào, thấy Tịch Quyền đang nhìn cô nhóc trong lòng mình bằng ánh mắt dịu dàng vô hạn, từng chút từng chút vỗ về.

Cô bỗng thấy xúc động, nghĩ đến hồi nhỏ mình cũng được ngồi trong lòng ba như thế này.

Cô công chúa nhỏ nhìn thấy mẹ, đôi mắt lập tức sáng như sao, ngẩng đầu cười tươi rói.

Yên Hàm không thể cưỡng lại nụ cười ngọt ngào của cô công chúa nhỏ, liền cúi xuống hôn một cái.

"Bé cưng."

"Mẹ~"

Yên Hàm cười tươi, đưa bình sữa trong tay cho Tịch Quyền, nhờ anh cho con uống sữa bột, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh con trai, đưa ly nước cho cậu bé.

Sau đó, cô tiện miệng hỏi: "Lúc nãy anh làm gì thế? Xem công việc à?"

Tịch Quyền gật đầu: "Ừ. Sao em về sớm vậy?"

"Ôi chao, nếu em không về, ba em chắc sẽ đánh em mất."

"??" Tịch Quyền nhướng mày, quay đầu nhìn cô: "Em làm cách nào khiến ba tức đến mức muốn đánh em vậy?"

Yên Hàm bật cười, che miệng ho nhẹ. Cô nhìn con gái đang ngơ ngác nhìn mình, rõ ràng cũng rất tò mò, lại càng thêm ngượng ngùng. Cô cười rồi cúi xuống hôn bé thêm một cái, "Mẹ yêu con lắm, bé cưng ~" Dù mẹ cô không thương cô, nhưng cô thật sự yêu cô con gái nhỏ đáng yêu này vô cùng.

Cô công chúa nhỏ càng thêm mơ hồ, nhưng vẫn ngọt ngào kêu vài tiếng, sau đó cũng nghiêng người hôn lại cô một cái.

Yên Hàm mềm lòng, ôm lấy con gái, nhận bình sữa để tự tay cho bé uống. "Thiên thần nhỏ ngoan của mẹ."

Sau đó cô ngẩng đầu kể với Tịch Quyền về chuyện cô đã làm khiến ba mình tức giận. Tịch Quyền nghe xong, cũng ho nhẹ, đáp: "Chuyện nội bộ nhà em, lý do bên trong thế nào, anh thật sự không đoán được."

"..." Yên Hàm đá anh một cái.

Tịch Quyền bật cười, đứng dậy: "Anh ra ngoài một chút, bàn công việc với anh trai em, em cứ chơi với bọn trẻ đi nhé."

"Được thôi."

Tịch Quyền cười nhẹ, xoa đầu cô, rồi xoa đầu cô công chúa nhỏ.

Sau đó anh quỳ xuống bên cạnh Tịch Sách, nói: "Con giúp ba trông mẹ và em gái một chút, nhé?"

Tịch Sách ngơ ngác, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên: "Dạ."

Tịch Quyền chỉnh lại cổ áo cho con trai, xoa đầu cậu bé, rồi đứng dậy rời đi.

Yên Hàm thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn con gái. Cô bé có đôi mắt to tròn, giống như một giọt nước trong veo, lấp lánh ánh sáng trắng, mỗi lần chớp mắt lại như bầu trời đầy sao đang nhấp nháy.

Quả thật là quá xinh đẹp!

Yên Hàm cười ngọt ngào nhìn cô bé, càng nhìn càng thích, thì bất chợt cô bé rúc vào lòng cô, ôm lấy cô, khẽ thì thầm: "Buồn ngủ."

Yên Hàm tan chảy, nằm xuống, ôm chặt cô bé và đắp mền lại: "Bé cưng của mẹ buồn ngủ rồi à? Mẹ ở đây, ôm con ngủ nhé."

Rất nhanh sau đó, cô bé ngủ say. Yên Hàm cũng không nỡ buông tay, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt giống mình đến tám phần của con gái, cười và khẽ nói: "Thật lạ nhỉ, con là sinh mệnh của mẹ, nhưng mẹ lại không phải sinh mệnh của bà ấy."

Tịch Sách ngồi bên cạnh quay đầu nhìn mẹ: "Mẹ nói gì vậy ạ?"

Yên Hàm ngẩn người nhìn con trai, nín thở. Thằng bé hiểu rồi, con trai cô đã hiểu hết rồi.

Cô bật cười. Ôi chao, con trai của cô còn biết yêu thương cô, vừa nghe đã lập tức quay đầu lại, hỏi một cách nghiêm túc: "Mẹ sao vậy ạ?" Vậy mà cô lại là một đứa trẻ không được mẹ yêu thương.

Yên Hàm vẫy tay gọi Tịch Sách lại, hôn một cái: "Mẹ cũng yêu con lắm, bé cưng."

Cậu bé cười nhỏ: "Con biết mà."

Một lúc sau, cô giúp việc ở nhà họ Yên mang trà và trái cây lên. Yên Hàm chợt nhớ ra Tịch Quyền đang bàn chuyện với anh trai cô, vẫn chưa quay lại.

Cô đặt trái cây trước mặt Tịch Sách, nhờ cậu trông em gái. Rồi cẩn thận đắp mền lại cho con gái, vì cô bé ngủ hay đạp mền, còn anh trai thì không.

Tịch Sách ngoan ngoãn gật đầu, hứa sẽ trông em thật tốt.

Yên Hàm yên tâm mang trà đi tìm Tịch Quyền. Đến phòng nghỉ, cô phát hiện anh trai cô không ở đó, mà là chú hai của cô. Thế nên cô đổi hướng, đi về phía phòng của Yên Quân Minh.

Trên đường, ngang qua một sân thượng ở tầng hai, cô phát hiện hai người đang ở đó.

Họ không ngồi, chỉ đứng bên mép sân thượng, nhìn vào màn đêm rực rỡ ánh sáng của nhà họ Yên, không biết đang nói chuyện gì.

Yên Hàm đi tới gần, chưa bước vào sân thượng đã nghe thấy anh trai nhắc tới bác sĩ gì đó.

Cô lắng nghe, hóa ra họ đang nói về bệnh tình của ba cô.

Hình như hai tháng nữa sẽ sắp xếp một cuộc phẫu thuật... Nhưng thực tế, với tình trạng của Yên Quảng Hành, phẫu thuật chỉ để kéo dài thời gian sống, người bệnh cũng rất mệt mỏi. Nói thẳng ra, không có nhiều ý nghĩa.

Bởi vì bây giờ mỗi tuần ông phải truyền dịch vài lần, cơ thể không rời giường nổi, chỉ là còn sống mà thôi.

Hai người dường như đang bàn xem có nên điều trị hay không.

Thông thường, những bệnh nhân đã nắm rõ tình trạng của mình sẽ lựa chọn không muốn chịu đựng nữa, không làm phẫu thuật, sống được đến đâu hay đến đó. Nhưng Yên Quảng Hành lại khác, lần nào cũng nói rằng cứ phẫu thuật nếu cần, có cách nào chữa được thì cứ chữa. Dù vất vả, ông cũng không ngại.

Yên Hàm nghe Yên Quân Minh nói rằng mấy năm trước, khi bệnh mới bắt đầu, ông phối hợp điều trị rất tốt. Dù lúc đó bệnh tới quá bất ngờ, không ai nỡ buông tay.

Nhưng những năm sau, khi sức khỏe càng lúc càng yếu, dù rất mệt mỏi ông vẫn tiếp tục phối hợp điều trị. Kỳ tích là ông sống được đến tận bây giờ. Và anh trai cô nói rằng, tất cả là vì ông muốn ở lại để che chở cho cô.

Ông sợ nếu ông đi, sẽ không còn ai chăm sóc cô, không còn ai ở nhà mẹ đẻ đón tiếp cô khi cô trở về.

Yên Quân Minh cười nói: "Anh có thể hiểu được. Dù gì từ nhỏ con bé đã dựa vào ba mà lớn lên. Người trưởng thành thế nào đi nữa thì cũng mới hơn hai mươi, ba mươi tuổi, đường đời còn dài. Dù bây giờ cuộc sống của con bé rất viên mãn, nhưng làm sao ông ấy nỡ buông tay chứ. Hơn nữa, ai biết được liệu hai đứa có luôn ổn định mãi hay không? Nói không tiếc nuối, chỉ là an ủi nó, bảo nó đừng quá đau lòng thôi."

Tịch Quyền khẽ đáp: "Anh ví dụ thì cứ ví dụ, đừng trù em."

Yên Quân Minh bật cười: "Anh có trù gì đâu."

Tịch Quyền: "Có."

Yên Quân Minh: "..."

Anh quay mặt đi: "Được rồi, không trù nữa. Chúc hai người đầu bạc răng long, thế được chưa?"

Tịch Quyền đút tay vào túi, hài lòng gật đầu, nhìn ánh sáng lấp lánh khắp vườn nhà họ Yên.

Yên Hàm: "..." Cô cảm giác đôi mắt cay cay, nhưng cố nén lại. Rồi bật cười nhẹ, xoay người rời đi.

Sau khi mang trà trở về phòng, Yên Hàm nhìn hai đứa trẻ. Đứa nhỏ vẫn đang ngủ, Tịch Sách ngồi khoanh chân bên cạnh, im lặng chơi rubik, thỉnh thoảng lại nhìn em gái. Cô mỉm cười, rồi lại bước ra ngoài.

Vừa khéo chú hai từ phòng dưỡng bệnh bước ra, Yên Hàm liền vào trong.

Yên Quảng Hành đang nói chuyện điện thoại với mẹ cô. Nhìn thấy cô, ông nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Ông hỏi: "Sao lại quay lại đây?"

Yên Hàm cười nhẹ, đi tới ngồi xuống: "Con nhớ ba mà."

Yên Quảng Hành bật cười, đặt điện thoại xuống: "Làm sao vậy?"

Yên Hàm nhìn ông, hỏi: "Ba thế này, có thấy mệt mỏi lắm không?"

Yên Quảng Hành hơi khựng lại: "Cái gì?"

Giọng Yên Hàm bỗng nghẹn ngào: "Ba mỗi ngày cố gắng chống chọi như thế, có thấy khổ sở lắm không?"

Yên Quảng Hành im lặng nhìn cô trong giây lát, rồi bật cười: "Làm sao vậy, lại nghĩ gì rồi? Cái gì mà khổ với sở?"

Yên Hàm hít hít mũi: "Con chỉ nghĩ, nếu ba mệt mỏi quá thì đừng gắng gượng nữa. Đừng vì con mà chịu đựng thêm nữa."

Yên Quảng Hành nắm lấy tay cô, xoa nhẹ: "Ngốc à, ai bệnh mà chẳng mệt? Nhưng nếu còn trong sức chịu đựng thì vẫn ổn, không có gì ghê gớm cả. Đừng nghĩ nhiều."

Yên Hàm lau nước mắt, đôi mắt nhòe đi nhưng vẫn nhìn ông: "Ngần ấy năm rồi, con đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Thật ra, ngay từ ngày ba bệnh, con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Yên Quảng Hành cười nhẹ: "Vậy thì ba càng không thể ra đi dễ dàng được. Khi ấy con mới bao nhiêu tuổi." Mới hai mươi ba, đã phải đối mặt với việc mất ba.

Yên Hàm gục đầu xuống cạnh giường ông: "Nhưng bây giờ con đã có mọi thứ rồi. Ba không cần lo cho con nữa. Con có thể chấp nhận, sẽ không buồn đâu."

Yên Quảng Hành thở dài: "Không buồn mà khóc làm gì, đồ ngốc."

Nước mắt Yên Hàm rơi lộp độp, toàn bộ thấm vào mền.

Đúng vậy, thật ra bao nhiêu năm qua, cô luôn tự nhủ, tự nói với bản thân rằng mình có thể chấp nhận, không buồn, không tiếc nuối. Nhưng tất cả chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi.

Trước đây cô từng nghĩ rằng những năm qua, ba cô còn sống là nhờ may mắn, là một kỳ tích. Nhưng bây giờ mới hiểu, tất cả là nhờ một niềm tin mạnh mẽ giữ ông lại.

Dù ba cô đã nhiều lần nói rằng ông không còn tiếc nuối gì nữa, rằng ông rất yên tâm về cô. Nhưng là người thân duy nhất của cô, ông nói những điều đó chỉ để an ủi cô, để cô không quá đau buồn mà thôi.

Dù cuộc sống của cô có viên mãn đến đâu, ông vẫn không nỡ rời đi. Ông muốn ở lại để nhìn cô sống thêm vài năm nữa.

Dù trong lòng ông thật sự không còn lo lắng cho tương lai của cô, nhưng người đã gắn bó với cô ngần ấy năm vẫn muốn cố gắng ở bên cô thêm một chút.

Vẫn là một sự tiếc nuối âm thầm, bởi cô vẫn còn trẻ như vậy.

Hình ảnh Tịch Quyền ôm cô công chúa nhỏ với ánh mắt dịu dàng bỗng thoáng qua tâm trí cô. Cô cảm thấy dường như hiểu ra, vì sao ngần ấy năm qua, cô vẫn chưa thật sự mất đi ba.

Trở lại phòng ngủ vào lúc khuya, Tịch Quyền đã có mặt. Anh đang ngồi bên cạnh, trông hai đứa nhỏ ngủ. Cả hai đã ngủ say, anh ngồi đó lặng lẽ nhìn chúng, không làm gì khác.

Yên Hàm nhẹ nhàng bước tới, anh liền đứng dậy, kéo cô ra ban công.

Khép cửa lại, anh hỏi: "Sao về muộn vậy? Ba không khỏe à?" Nói xong, anh nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô.

Anh khựng lại: "Sao vậy? Bị ba đánh thật à?"

Yên Hàm bật cười, dựa vào ngực anh, vòng tay ôm chặt lấy anh.

Tịch Quyền không hỏi thêm, chỉ ôm cô thật lâu.

Một lúc sau, Yên Hàm khẽ hỏi: "Anh nghĩ, cô nhóc Yên của chúng ta, đến bao nhiêu tuổi thì anh mới yên tâm?"

Anh im lặng giây lát, cười khẽ: "Làm sao yên tâm được? Không bao giờ yên tâm đâu. Với dáng vẻ ngây ngô đó, cảm giác mãi mãi không lớn nổi."

Cô cười nhẹ, dụi mặt vào ngực anh, khẽ gọi: "Tịch Quyền~"

"Ừ."

"Vậy anh nói với anh trai em, sắp xếp phẫu thuật cho ba em đi. Em cũng muốn ở bên ông thêm một thời gian nữa."

Tịch Quyền lặng người, cúi xuống hôn lên tóc cô: "Đã sắp xếp rồi. Anh trai em đã chuẩn bị xong xuôi."

Yên Hàm gật đầu.

Nhìn ra ngoài màn đêm mùa đông lạnh lẽo, cô nhớ lại những năm về trước.

"Anh biết không? Khi đó, em mất gần một năm mới nói với anh về chuyện liên hôn. Trước đó, ba em cũng thế này, từ đầu năm đã có dấu hiệu không khỏe, rồi chống chọi đến cuối năm thì đột ngột ngã bệnh."

"Ừ."

"Lúc đó ông nằm liệt giường, nhập viện. Không lâu sau, tin tức lan ra ngoài, công ty Quân Đình chao đảo, chẳng khác nào gió lùa bốn phương."

Vì cổ đông của Quân Đình rối rắm hơn cả Tịch Thị, thời gian trôi qua, nhiều người không còn thiện cảm với gia đình nhà họ Yên - vốn độc quyền nắm quyền lực. "Khi ba em ngã bệnh, em cảm nhận rõ thái độ của mọi người bên ngoài với em thay đổi. Họ nghĩ rằng tiểu thư nhà họ Yên sắp rơi vào cảnh mặt trời lặn về Tây, nên không cần nịnh nọt em như trước nữa."

Tịch Quyền nhìn xuống, gật đầu.

Yên Hàm khẽ cười, cảm thán.

Yên Quân Minh đã cố gắng ổn định tình hình, dù rất khó khăn. Hồi đó, anh trai cô thường xuyên ngủ lại ở công ty, cô biết rõ điều đó.

Nhưng khi cô đưa ra phương án liên hôn, anh trai cô dù không phản đối gay gắt nhưng cũng nói không cần thiết. Anh ấy bảo mình cố gắng thêm một thời gian nữa là có thể ổn định tình hình.

Nhưng cô nghĩ rằng, nếu thuyết phục được Tịch Thị, chuyện này chỉ có lợi cho cô. Tại sao không thử?

Khó khăn lắm mới có cơ hội được gả cho Tịch Quyền. Nếu không phải liên hôn, cô thật sự không chắc mình có thể khiến anh chú ý.

Hoặc nói thẳng ra, cô hầu như không có cơ hội tiếp xúc với anh.

Thế nên, vào một đêm đầu đông không lâu sau đó, cô thuyết phục anh đồng ý liên hôn. Ngày hôm sau, cô liền về báo với ba mình.

"Khi đó, ba em phản đối ngay lập tức." Cô cười: "Em liền nói rằng em thật sự thích anh, không gả cho anh thì sẽ rất tiếc nuối. Nhưng ban đầu ba vẫn nghĩ em vì công ty Quân Đình mà làm thế, nhất quyết không đồng ý. Cuối cùng không chịu nổi em buồn bã, em đành bảo nếu không lấy anh thì sẽ liên hôn với nhà họ Cố."

Tịch Quyền bật cười: "Thật sao? Thật sự sẽ lấy người khác?"

Yên Hàm nghĩ ngợi: "Có lẽ... năm mươi năm mươi. Dù sao lấy anh, thứ nhất là em thích anh, thứ hai là ổn định được cục diện Quân Đình, không có hại gì cho em. Còn nếu gả cho nhà họ Cố... ừm, em nghĩ em phải tìm cách khác thôi. So với anh, người ta đúng là một trời một vực. Hơn nữa, em còn nghe nói người đó không thích phụ nữ có sự nghiệp, chỉ muốn cưới một tiểu thư xinh đẹp để làm bộ mặt gia đình. Sau này kiểu gì cũng ly hôn, mà ly hôn chắc chắn không dễ dàng gì, sẽ là một cuộc chiến khó khăn. Thôi, đừng nhắc đến nữa."

Anh bật cười nhẹ, xoa đầu cô: "Vất vả cho em rồi."

"Vậy nên ba em cuối cùng mới tin rằng em thật lòng thích anh, rồi mới chịu đồng ý."

Tịch Quyền khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên anh nghe cô kể những chuyện này, cảm thấy vừa mới mẻ, vừa xúc động, bởi dù sao cũng liên quan trực tiếp đến anh.

Yên Hàm suy nghĩ một chút, rồi nói: "Tịch Quyền, anh có biết vì sao khi kết hôn, anh tặng em một chiếc siêu xe giới hạn toàn cầu chỉ có một chiếc duy nhất, còn em chỉ tặng anh một đôi khuy măng sét không quá giá trị không?"

Nghe vậy, Tịch Quyền cúi xuống nhìn khuy măng sét trên tay áo của mình.

Yên Hàm bất ngờ: "Ồ~ trùng hợp thật, hôm nay anh lại đeo nó."

Tịch Quyền suy nghĩ một chút, mỉm cười nhìn cô: "Tại sao? Vì... tình cảm của em đã đủ nặng rồi, không cần phải tặng thêm gì nữa, đúng không?"

Yên Hàm bối rối, lấy tay che mặt: "Ừ... anh lại đoán đúng rồi."

Tịch Quyền khẽ cong môi, cúi sát lại gần cô: "Là vì em nghĩ rằng em sẽ đối xử với anh rất tốt, rất tốt, rất rất tốt, nên những thứ khác không cần phải tặng, phải không?"

"Ừm... ừm... ừm..." Mặt cô đỏ bừng.

Tịch Quyền nắm lấy tay cô, kéo xuống, rồi nhẹ nhàng hôn cô: "Vậy thì cả đời này, anh thật sự không cầu gì hơn nữa."

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top