Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 783


Chương 783

Trình Thư Nghỉ cúi đầu, ghé vào bên cạnh Tô Ninh Kiều rồi òa khóc nức nở. Cô cũng không biết mình lấy đâu ra lắm nước mắt như thế nữa, chúng cứ tràn ra như lũ vỡ bờ, không sao kiểm soát nổi. Còn Tô Ninh Kiều cũng không biết phải an ủi cô thế nào, đành vỗ nhẹ lưng cô…

Đến khi khóc mệt rồi, tâm trạng cũng bình tĩnh lại, cô mới ngẩng đầu nhìn Tô Ninh Kiều.

“Thư Nghi, những năm qua con sống tốt không?” Tô Ninh Kiều khẽ hỏi, trong mắt là sự áy náy rõ rệt. Nếu không do bà, sao Thư Nghỉ phải mất bao năm thì mới quay về với cuộc sống của mình được chứ.

“Con ổn lắm ạ, còn mẹ thì sao?” Trình Thư Nghi đưa tay lau nước mắt còn vương lại, hỏi câu hỏi tương tự.

“Mẹ cũng rất ổn, những năm qua, anh trai con vẫn luôn tìm người chăm sóc mẹ.”

“À, con… Trình Thư Nghỉ định nói thêm gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Sau khi nỗi xúc động và buồn bã lúc mới gặp qua đi, Trình Thư Nghỉ nhận ra giữa cô và Tô Ninh Kiều là sự xa lạ và khoảng cách do năm năm mang lại, tiếng khóc của cô hồi nãy cũng như lời từ biệt với quá khứ.

“Lần này Trình Nam Quyền cũng về à?” Cuối cùng Tô Ninh Kiều vẫn là người hỏi trước.

“Vâng” Trình Thư Nghi khẽ gật đầu: “… Dì, giờ sức khỏe của dì thế nào rồi ạ?”

©ô định gọi mẹ, nhưng khi nghĩ đến việc Trình Thu Uyển mới là con gái ruột của Tô Ninh Kiều, hơn nữa bà càng yêu thương Trình Thu Uyển hơn, cô lại bất giác cảm thấy lúng túng và xa cách.

Hồi nấy khi chưa nghĩ đến chuyện này, cô có thể dễ dàng gọi được. Nhưng bây giờ cô lại không nói nổi nữa, sau cùng cô vẫn chọn cách xưng hô bằng kính ngữ.

Thấy cách xưng hô của Trình Thư Nghỉ với mình thay đổi, Tô Ninh Kiều cảm thấy rất đau lòng nhưng cũng không nói được gì Đúng là bà không phải mẹ cô, hơn nữa còn lén thay đổi cuộc đời cô, cô không trách bà đã là bao dung lắm rồi, sao bà có thể chịu được tiếng “Mẹ” của cô chứ?

“Sức khỏe của dì vẫn cứ thế, được ngày nào thì hay ngày đấy thôi.” Tô Ninh Kiều bình tĩnh nói, bao năm qua, bà đã không hy vọng gì nữa rồi Nghe thấy thế, Trình Thư Nghỉ hơi sốt ruột, sao Tô Ninh Kiều lại có thái độ tiêu cực với bệnh tật như thế chứ, chỉ hại người thôi.

“Những năm qua Trình Thu Uyển không tới thăm dì à? Hai người đã làm kiểm tra để ghép tủy xương chưa? Dì phải mau chóng phẫu thuật mới được!”

Nghe thấy Trình Thư Nghỉ nói thế, trong mắt Tô Ninh Kiều lóe lên vẻ mất mát rõ rệt, cũng không nói gì. Trông thấy thế, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Trình Thư Nghi, không thể nào chứ?

“Chẳng lẽ Trình Thu Uyển không muốn hiến tủy xương cho dì à?”

Cô tức giận hỏi, thầm nghĩ Trình Thu Uyển không đến nỗi tàn nhẫn như vậy với cả mẹ ruột mình chứ.

“Không, không phải thế đâu.” Tô Ninh Kiều vội xua tay, cuống quýt nói: “Thu Uyển bận quá, không có thời gian, con bé bận quá thôi chứ không phải con bé không muốn đau, các cháu đừng hiểu lầm con bé.”

Lời giải thích cuống quýt của Tô Ninh Kiều càng khẳng định suy đoán của cô, Trình Thư Nghỉ cười khẩy. Bận à? Bận đến mức có thời gian ra biển du lịch nhưng không có thời gian cứu người mẹ đang nguy kịch của mình ư?

Tuy cô đã được chứng kiến từ lâu, nhưng sự nhẫn tâm của Trình Thu Uyển vẫn thay đổi nhận thức của cô lần nữa. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy ai tuyệt tình như vậy.

Nhìn Tô Ninh Kiều yếu ớt đến mức dường như chỉ chạm nhẹ một cái là vỡ tan trước mặt mình, Trình Thư Nghỉ nhíu chặt mày. Nếu cứ trì hoãn ca phẫu thuật cấy ghép tủy xương thế này, có lẽ Tô Ninh Kiều sẽ không chịu nổi mất.

Nhưng cô phải đi tìm Trình Thu Uyển ư? Nghĩ đến người phụ nữ độc ác bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích kia, Trình Thư Nghi hơi do dự.

Trong lúc đang lưỡng lự, Trình Thư Nghỉ nghe thấy điện thoại trong túi vang lên. Sau khi lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, cô lập tức mím môi.

Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, cuộc gọi này tới từ Trình Thu Uyển.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 784


Chương 784

“Điện thoại của Thu Uyển à, Thư Nghi, cháu mau nghe đi!” Thấy tên Trình Thu Uyển nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Tô Ninh Kiều giục cô, trong mắt tràn ngập tình yêu thương và nỗi nhớ rõ rệt, nụ cười cũng xuất hiện trên môi bà.

Thấy cảnh tượng này, Trình Thư Nghỉ hết sức đau lòng. Cũng vì Trình Thu Uyển là con gái ruột của Tô Ninh Kiều nên cho dù cô ta đã mặc kệ Tô Ninh Kiều bao năm, Tô Ninh Kiều cũng không trách cô ta, thậm chí còn tìm lý do giải thích cho cô ta nữa. Khi nghe: thấy tin tức về cô ta, bà vui đến thế à?

“Cháu mau nghe điện thoại của Thu Uyển đi, nhỡ lát nữa con bé.

cúp máy thì sao?” Thấy Trình Thư Nghỉ mãi vẫn không nghe máy, Tô Ninh Kiều vội giục lần nữa, trong giọng điệu có ý trách móc.

Trình Thư Nghỉ càng thấy đau lòng, hốc mắt cũng cay cay, đây chính là sự khác biệt giữa con ruột và người không phải con ruột à? Cô chỉ nghe máy chậm một chút mà đã bị trách móc ư?

Nếu bây giờ người đang chờ máy ở đây là Trình Thu Uyển, chắc Tô Ninh Kiều sẽ không nói gì đâu nhỉ?

Nghĩ đến sự lo lắng của mình dành cho Tô Ninh Kiều trước đó, Trình Thư Nghi không khỏi cảm thấy hơi buồn cười. Cho dù thế nào, cô cũng không phải con gái ruột của Tô Ninh Kiều, bà cũng.

sẽ không đối xử với cô như con gái ruột. Trong lòng bà, có lẽ cô không bao giờ quan trọng bằng Trình Thu Uyển.

Tuy cô nghĩ đến rất nhiều điều nhưng vẫn nghe điện thoại của Trình Thu Uyển, cô cũng đâu thể cúp máy ngay trước mặt Tô Ninh Kiều được?

“Thư Nghị, giờ cô rảnh không thế?” Giọng nói ngọt ngào và vô.

hại của Trình Thu Uyển vang lên ở đầu dây bên kia, nhưng Trình Thư Nghỉ vẫn không khỏi cảnh giác, cô thâm nghĩ xem Trình Thu Uyển sẽ tiếp tục đối phó mình thế nào.

Cũng hết cách, cô đã hình thành phản xạ có điều kiện với Trình Thu Uyển rồi.

“Œó việc gì không?” Vì đang ở trước mặt Tô Ninh Kiều, Trình Thư: Nghỉ cố gắng nói bằng giọng nhẹ nhàng. Có trời mới biết cô muốn hỏi thẳng qua điện thoại rằng “Gô lại định làm gì!” đến mức nào.

“Tôi muốn rủ cô ra ngoài ngồi một lát, nếu cô rảnh, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ vào máy cô, được không?”

Trình Thư Nghỉ vô thức muốn tìm lý do từ chối nhưng lại ngừng lại Cô quay đầu, thấy Tô Ninh Kiều đang nghe giọng Trình Thu Uyển với vẻ mặt hạnh phúc, thầm thở dài. Suy cho cùng, bà cũng chỉ là một người mẹ yêu thương con gái của mình thôi, có gì sai đâu chứ?

Cho dù thế nào, ơn nuôi nấng của Tô Ninh Kiều với cô cũng là thật, cô không thể trơ mắt nhìn bà qua đời được.

Nghĩ tới đây, Trình Thư Nghỉ đồng ý với lời mời của Trình Thu Uyển: “Được, cô gửi địa chỉ cho tôi đi, giờ tôi sẽ đi tìm cô.”

Biết đâu cô có thể thuyết phục Trình Thu Uyển hiến tủy xương cho Tô Ninh Kiều, tuy có lẽ tỷ lệ thành công sẽ rất nhỏ nhưng cô cứ phải thử xem sao.

Cô có tình cảm bao năm với Tô Ninh Kiều, cô không thể nhìn bà cứ tiều tụy dần rồi qua đời như thế.

Cô không thể làm được.

Sau khi hẹn giờ gặp với Trình Thu Uyển xong, Trình Thư Nghỉ cúp máy. Tô Ninh Kiều bên cạnh thì nhìn chăm chäm vào điện thoại cô với vẻ ngẩn ngơ.

Lâu lắm rồi Thu Uyển không gọi cho bà, bà cũng biết Thu Uyển không thích người mẹ này vì bà nghèo quá, không xứng với Thu Uyển. Thế nên bà cũng không dám chủ động gọi điện cho con bé, sợ làm con bé bực.

Giờ con gái bà đã mất đi đôi chân, chỉ có thể ngồi xe lăn, con bé đáng thương lắm rồi, bà không thể khiến con bé khó chịu nữa Mọi chuyện đều là lỗi của bà, có liên quan gì đến con bé đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 785


Chương 785

“Vậy cháu đi trước đây, Trình Thu Uyển hẹn gặp cháu rồi.” Thấy Tô Ninh Kiều vẫn cứ ngẩn ra, Trình Thư Nghỉ cao giọng nói.

Cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng hoàn hồn, vội đáp: “Được rồi, cháu đi gặp Thu Uyển đi, dì không trì hoãn cuộc gặp của hai đứa nữa.”

Nhận thấy sự hâm mộ trong giọng Tô Ninh Kiều, Trình Thư Nghỉ không phân biệt được cô đang thấy buồn hay thương cho bà?

Hay là đang đồng cảm nữa?

Giờ cô cũng là mẹ nên cô rất hiểu nỗi nhớ con của Tô Ninh Kiều.

Nhưng ai bảo con gái Trình Thu Uyển của bà lại là một người phụ nữ ác độc nham hiểm có ý chí sắt đá chứ. Thế nên có lẽ suốt đời này, bà cũng không có cơ hội thân thiết với con gái mình “Vậy dì giữ gìn sức khỏe ạ, cháu đi trước đây.” Trình Thư Nghi đứng dậy.

“Ừ ừ, lần sau cháu rảnh thì qua chơi với dì tiếp nhé, dì sẽ nấu món thịt kho tàu mà cháu thích nhất cho cháu, hồi trước mình cháu có thể ăn hết cả đ ĩa đấy.”

Sau khi dứt lời, khóe mắt Tô Ninh Kiêu rơm rớm nước mắt. Đây cũng là cô con gái mà bà đã nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, bà cũng rất không nỡ để cô đi.

Nhưng hình như bây giờ, cô con gái này cũng không còn thân thiết với bà nữa. Đây đều là quả báo của bà, ông trời đang trừng phạt bà vì những lỗi lầm mà bà đã gây ra năm đó, không trách ai được, chỉ có thể tự trách mình thôi…

Mắt Trình Thư Nghỉ cũng cay cay, cô nhớ đến cảnh hồi còn bé cô cho thịt vào miệng, mỉm cười kêu “Ngon quá” với Tô Ninh Kiều, mọi thứ vẫn rõ mồn một trước mắt. Nhưng có lẽ những điều này chỉ có thể trở thành ký ức mãi mãi, chứ niềm hạnh phúc lúc đó.

không thể quay lại nữa rồi.

“Vâng” Giọng Trình Thư Nghĩ hơi nghẹn ngào: “Khi nào dì ra viện thì nhớ nấu cho cháu nhé.”

“Ừ, khi đó cháu phải ăn nhiều vào.” Tô Ninh Kiều nén nước mắt, cười nói, bà thầm nghĩ, chẳng biết bà còn ra viện được nữa không?

Trình Thư Nghi khế gật đầu, lập tức quay người rời khỏi phòng bệnh. Cô sợ nếu mình nói tiếp thì sẽ không nhịn được mà òa khóc, cô không muốn khiến Tô Ninh Kiều đau lòng nữa.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng những giọt nước mắt cũng rơi.

Trình Thư Nghỉ cố kìm lại cũng rơi xuống. Mẹ, cô thầm gọi, có lẽ duyên phận giữa mẹ con mình chỉ đến đây thôi.

Sau khi rời bệnh viện, Trình Thư Nghỉ bảo chú Trần đưa mình đến địa chỉ mà Trình Thu Uyển gửi.

Nhưng sau khi đến đó, Trình Thư Nghỉ quan sát tòa nhà trước.

mặt một lượt, cảm thấy hơi kỳ lạ, Trình Thu Uyển hẹn cô tới cô nhi viện làm gì?

Cô không chắc nên gọi cho Trình Thu Uyển lần nữa để hỏi lại, Trình Thu Uyển bảo cô rằng giờ cô ta đang chờ cô trong cô nhỉ viện, cứ đi thẳng vào là được.

Sợ Trình Thu Uyển lại định bẫy mình, Trình Thư Nghỉ đứng ở cửa, do dự xem có nên vào hay không. Nhưng nghĩ đến bệnh tình của Tô Ninh Kiều, cô vẫn cắn răng bước vào.

Cô cẩn thận một chút là được.

Thấy cảnh tượng xuất hiện trước mặt mình, Trình Thư Nghi dụi mắt với vẻ không dám tin, nhưng cảnh tượng đó vẫn tồn tại trước mặt cô, không phải ảo giác như cô nghĩ.

Người đang vui vẻ chơi với lũ trẻ là Trình Thu Uyển thật à?

Người phụ nữ này lại giở trò gì thế?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 786


Chương 786

Trình Thư Nghi nhìn khuôn mặt tươi cười của Trình Thu Uyển và nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ đang hiện lên trước mặt cô, chẳng những không thấy ấm áp mà còn thấy vô cùng kỳ quặc.

Đương nhiên, người kỳ quặc không phải lũ trẻ mà là Trình Thu Uyển. Chuyện này khác hản với dáng vẻ bình thường của cô ta, một người có thể đi thuê người làm nhục người ta mà lại tốt bụng đến chơi với trẻ con ở cô nhi viện ư? Cho dù thế nào, cô cũng không thể tin được.

“Thư Nghị, cô đến rồi đấy à!” Thấy bóng dáng Trình Thư Nghị, Trình Thu Uyển hào hứng vẫy tay với cô, ra hiệu cho Trình Thư Nghi đến bên mình.

Trình Thư Nghi bước đến bên Trình Thu Uyển với vẻ nghi ngờ, không biết rốt cuộc cô ta định làm gì đây.

“Cô tới đúng lúc quá, tôi đang lo không biết phải làm sao bây giờ, cô giúp tôi một chuyện được không?” Trình Thu Uyển mỉm cười kéo tay Trình Thư Nghị, chỉ về phía mái hiên.

“Tôi mang chuông gió cho lũ trẻ, mấy đứa nó muốn treo dưới mái hiên, như thế thì vừa bước vào sẽ nghe thấy tiếng chuông gió, nhưng cô cũng biết chân tôi không tiện, nên cô treo giúp tôi được không?”

Trình Thư Nghi ngẩng đầu nhìn, mái hiên không quá cao, chiếc thang bên cạnh cũng rất chắc chắn. Tuy cô không biết Trình Thu Uyển đang diễn gì nhưng cô thực sự không từ chối nổi trước ánh mắt mong chờ của lũ trẻ.

“Ừ”” Sau khi đáp lời, Trình Thư Nghỉ cầm chuông gió trên chiếc.

bàn bên cạnh lên, leo lên thang, cẩn thận treo nó dưới mái hiên.

Trong mắt Trình Thu Uyển đang quan sát mọi chuyện sau lưng cô không còn ý cười nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng và mưu mô, “Xong rồi!” Trình Thư Nghỉ nhảy xuống thang, ngẩng đầu nhìn chuông gió mà mình vừa treo.

Những chiếc chuông gió màu trắng xanh trở nên đẹp lạ thường trên nền trời xanh mây trắng, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Chà, các em à, chị ấy giỏi thật đấy, chúng ta võ tay khen chị ấy được không?”

Giọng nói ngọt ngào và nũng nịu của Trình Thu Uyển vang lên sau lưng cô, khiến Trình Thư Nghi nổi cả da gà. Hôm nay Trình Thu Uyển đúng là quá khác thường, cô phải cẩn thận gấp bội mới được.

“Chị tuyệt vời quá!”

“Giỏi quá ạ!”

“Chiếc chuông gió kia đẹp ghê!”

Lũ trẻ hào hứng hưởng ứng lời Trình Thu Uyển nói, chúng vỗ tay thật to để khen Trình Thư Nghị, khiến cô không khỏi mỉm cười.

Người ta nói trẻ con là những thiên thần lạc xuống trần gian, xem ra đúng thế thật. Khi được những đôi mắt trong trẻo, sáng long lanh nhìn chảm chằm vào bạn, bạn sẽ cảm thấy tâm hồn mình cũng được thanh lọc.

“Hu hu… Hu hu hu…” Lúc này, một cậu bé khoảng bốn tuổi bỗng ngồi xuống đất, òa khóc.

Trình Thu Uyển đang cách cậu bé khá gần thoáng sửng sốt rồi mới phản ứng lại, trượt xe lăn đến trước mặt cậu bé với vẻ lo lắng: “Em sao thế?”

Trình Thu Uyển vừa hỏi vừa kéo mạnh cậu bé dậy, vờ như rất quan tâm, dỗ dành cậu bé: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, mau nói cho chị biết có chuyện gì đi?”

Nhưng cậu bé cứ khóc mãi, hỏi thế nào cũng không trả lời.

Lúc này, một cô bé bên cạnh dè dặt nói: “Hồi nãy em vô tình giãm phải bạn ấy, nhưng em không cố ý, em vô tình thật ạ…”

Nói đến đây, nước mắt của cô bé cũng rơi lã chã “Hu hu hu…”, cô bé không cố ý thật mà, liệu hai chị xinh đẹp có nghĩ cô bé bắt nạt bạn rồi không thích cô bé nữa không?

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 787


Chương 787

Trình Thu Uyển đã bao giờ dỗ trẻ con đâu cơ chứ, hôm nay cô ta tới đây để giả vờ cho Trình Thư Nghỉ thấy, khiến cô tin mình mà thôi, nên nhất thời cô ta cũng không biết làm thế nào.

Trình Thu Uyển nghe tiếng khóc không ngừng, cảm thấy rất bực.

bội. Thăng nhóc này bị sao thế, chẳng phải chỉ bị giãm một phát thôi ư? Có gì mà khóc? Còn cả con nhóc này nữa, khóc theo làm gì!

Hơn nữa, nước mắt nước mũi trên mặt hai đứa nó chảy tèm lem, người cũng bẩn chết đi được, nhìn thôi đã khiến người ta phát ớn.

Trình Thu Uyển hơi hối hận vì đã đến cô nhi viện này.

Nhưng trước mặt Trình Thư Nghỉ, cô ta không thể để lộ tâm trạng này được, chỉ có thể giả vờ quan tâm, nói đi nói lại: “Đừng khóc, đừng khóc nữa mà…”

Theo bản năng của người mẹ, ngay từ khi cậu bé khóc, Trình Thư Nghỉ đã muốn ôm cậu bé vào lòng để dỗ dành, nhưng thấy Trình Thu Uyển đã qua đó rồi, cô không bước lên nữa.

Giờ cô đã thấy vẻ mất kiên nhắn và chán ghét không sao che giấu nổi trên mặt Trình Thu Uyển, cô ta cũng không định lau nước mắt cho hai đứa bé. Cô ta đang đứng cách hai đứa bé một khoảng, rất sợ bụi đất trên người chúng sẽ dính vào mình.

Trình Thư Nghỉ không khỏi cười khẩy, giả vờ lương thiện mà không chuyên nghiệp chút nào hết, cô ta tưởng cô cứ thế tin cô †a ư? Cô cũng chưa quên cảnh cô ta hô lớn trên du thuyền để tên cướp kia giết cô đâu.

Thấy đứa bé khóc ngày càng dữ dội mà Trình Thu Uyển vẫn không làm gì, Trình Thư Nghi vội bước đến ôm cả cậu bé và cô bé kia vào lòng rồi dỗ dành. Vì thường ngày cô đã có kinh nghiệm dỗ Manh Bảo nên hai đứa bé nhanh chóng nín khóc, mỉm cười Trẻ con rất giỏi phân biệt ai tốt ai xấu, sau khi so sánh, chúng bắt đầu chơi gần Trình Thư Nghỉ, không xúm xít quanh Trình Thu Uyển nữa.

Thấy cảnh Trình Thư Nghỉ vui vẻ cười với đám trẻ con, Trình Thu Uyển không thể không thừa nhận, dáng vẻ Trình Thư Nghi khắp người tỏa ra ánh hào quang của tình mẹ thực sự rất đẹp, khiến mọi người đều vô thức nhìn về phía cô.

Cũng chính vì thế nên cô ta căm hận đến mức nghiến răng, siết chặt nắm tay. Không ngờ sau năm năm không gặp, chẳng những Trình Thư Nghỉ không đau khổ và đau lòng như cô ta nghĩ mà ngày càng trưởng thành và quyến rũ hơn, còn cô ta thì phải sống trên xe lăn, ông trời đúng là bất công quá mà!

Sau khi cô chơi với lũ trẻ một lúc, viện trưởng gọi chúng vào lớp, Trình Thư Nghi cũng bước tới bên Trình Thu Uyển.

“Rốt cuộc hôm nay cô gọi tôi đến đây làm gì?” Khác với dáng vẻ dịu dàng khi chơi cùng lũ trẻ con hồi nấy, Trình Thư Nghi lạnh lùng nhìn Trình Thu Uyển.

“Không có gì, tôi chỉ muốn cô đến cảm nhận niềm vui của lũ trẻ thôi. Tuần nào tôi cũng tới đây l@m tình nguyện, cô không biết lũ trẻ đó đáng yêu đến mức nào đâu.”

Sau đó Trình Thu Uyển giả vờ thẹn thùng: “Hồi trước Cố Mặc.

Ngôn hay đi cùng tôi, cô cũng biết rồi đấy, chân tôi không tiện, cho nên anh ấy không yên tâm để tôi ra ngoài một mình, hôm nay anh ấy bận nên tôi gọi cho cô, rủ cô đi.”

Nghe thấy thế, Trình Thư Nghỉ thầm cười mỉa, cô ta đang tuyên bố chủ quyền với cô đấy à?

“Nếu cô đã giàu tình thương với những đứa trẻ không quen biết như thế thì sao lại nhẫn tâm mặc kệ sống chết của mẹ ruột mình?” Trình Thư Nghi không muốn vòng vo với Trình Thu Uyển nữa, nghiêm nghị hỏi thẳng.

Trình Thu Uyển thoáng sững sờ khi bị hỏi thế: “Thư Nghi, cô nói thế là có ý gì, sao tôi lại không hiểu thế?”

“Tôi nhớ năm năm trước tôi đã nói với cô rồi mà. Tô Ninh Kiều – mẹ ruột cô bị bệnh máu trắng, cần tủy xương của cô cứu sống, cô không hề đi thăm bà ấy suốt bao năm qua à?”

Trình Thư Nghỉ rất tức giận, thì ra Trình Thu Uyển thờ ơ với Tô Ninh Kiều đến mức này, đúng là đáng căm phẫn!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 788


Chương 788

“Tôi có đi thăm bà ấy, tôi…’ Trình Thu Uyển muốn tìm lý do để giải thích chuyện này nhưng nhất thời không tìm được lý do nào, chỉ có thể ấp úng, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Lại là vì Tô Ninh Kiều, lần trước chính bà già này đã hại cô ta mất đi tư cách cô cả nhà họ Trình, lần này bà ta lại xuất hiện để cản trở kế hoạch của cô ta, đây là chuyện mà mẹ ruột sẽ làm chắc, rõ ràng bà ta chính là kẻ thù lớn nhất của Trình Thu Uyển này mà!

Chỉ nghĩ đến dáng vẻ cười nịnh nọt của Tô Ninh Kiều thôi là Trình Thu Uyển đã cảm thấy ghê tởm và chán ghét. Cô ta không có người mẹ nào như thế, mẹ cô ta nên tao nhã, cao quý và xinh đẹp, chứ không phải làm bảo mẫu hầu hạ người ta!

Sao cô ta có thể có một người mẹ thấp hèn như thế chứ, chuyện đó chỉ hạ thấp thân phận của cô ta xuống thôi. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh những bà chủ, cô chủ trong giới thượng lưu chỉ trỏ cô ta, lén gọi cô ta là con của bảo mẫu là cô ta đã thấy tức.

điên rồi, nói gì đến việc tự trải nghiệm!

Trong mấy năm qua, thật ra Tô Ninh Kiều từng đến tìm cô ta thời gian đầu, nhưng mối khi thấy bà, Trình Thu Uyển sẽ rất khó chịu, cảm thấy bà là vết nhơ trên người mình, chỉ muốn bà chết ngay tức khắc, biến mất khỏi thế giới này, như thế thì cô ta không cần lo rằng thân phận thực sự của mình sẽ bị người ta vạch trân nữa!

Đương nhiên cô ta sẽ không cứu Tô Ninh Kiều, đừng có mong!

Nếu không tại bà, sao cô cả nhà họ Trình như cô ta lại sa sút đến mức phải ăn nhờ ở đậu như bây giờ chứ!

Đều là lỗi của bà già kia!

Thấy Trình Thu Uyển ấp úng, không nói nên lời, Trình Thư Nghỉ hỏi thẳng: “Rốt cuộc cô có đồng ý hiến tủy xương cho mẹ cô không? Tình trạng sức khỏe của bà ấy bây giờ không thể chờ được nữa.”

Con khốn, chuyện này liên quan gì tới cô! Rõ ràng bà già nghèo kiết xác kia là mẹ cô cơ mài! Sao lại hỏi tôi chứ!

Trình Thu Uyển vừa chửi Trình Thư Nghỉ thậm tệ trong lòng, vừa.

tìm lý do lấp li3m cho qua chuyện Giờ cô ta chưa thể trở mặt với Trình Thư Nghỉ ngay được, cô ta phải lấy được lòng tin của cô thì mới có lợi cho bước tiếp theo.

trong kế hoạch. Đến khi Trình Thư Nghỉ bị cô ta bắt thóp rồi, cô ta muốn xem xem cô còn dám nói chuyện hống hách với cô ta như bây giờ hay không.

Trình Thu Uyển giả vờ đau khổ, nói với đôi mắt rơm rớm nước mắt: “Thư Nghị, tôi cũng muốn hiến tủy cho bà ấy, cho dù bà ấy không có quan hệ gì với tôi thì đó cũng là một mạng người.

Nhưng.

Trình Thu Uyển nhìn thoáng qua chân mình với vẻ khó xử: “Nhưng sức khỏe của tôi không tốt, tôi thực sự hết cách rồi.

Những năm qua tôi vẫn đang tìm người hiến tặng phù hợp, khi có tin tức, tôi sẽ sắp xếp cho bà ấy phẫu thuật ngay.”

“Sức khỏe không tốt?” Trình Thư Nghi nhìn Trình Thu Uyển với vẻ nghỉ ngờ, không biết rốt cuộc cô ta đang nói thật hay nói dối nữa.

“Tôi biết một bác sĩ rất có kinh nghiệm trong việc ghép tủy xương, có cần tôi mời ông ấy kiểm tra xem rốt cuộc cô bị gì không? Giờ tôi sẽ gọi cho ông ấy luôn, lát nữa chúng ta đến thẳng bệnh viện là được.”

Trình Thư Nghỉ nói xong liền lấy điện thoại ra. Cô đoán cũng vô dụng, cứ kiểm tra là biết ngay sức khỏe của Trình Thu Uyển có vấn đề không thôi “Không cần không cần.” Trình Thu Uyển vội giật lấy điện thoại của Trình Thư Nghi.

Nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, Trình Thu Uyển ngượng ngùng trả điện thoại cho Trình Thư Nghi rồi giả vờ đau lòng: “Trước đó tôi đã kiểm tra ở mấy bệnh viện rồi, họ đều nói sức khỏe của tôi không phù hợp để phẫu thuật. Thư Nghỉ, nếu được, chắc chắn tôi sẽ cứu bà ấy, dù sao bà ấy cũng là…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 789


Chương 789

Trình Thu Uyển nói đến đây thì thoáng ngừng lại, cho dù đang giả vờ, cô ta cũng không muốn gọi người phụ nữ như vậy là mẹ, bà ta không xứng!

Trong mắt Trình Thu Uyển lóe lên vẻ khinh bỉ, cô ta nói tiếp: “Dù sao bà ấy và tôi cũng có quan hệ như thế, tôi đâu thể nhãn tâm nhìn bà ấy qua đời.”

Thấy phản ứng của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghỉ biết ngay đến tám phần mười là cô ta đang lấy cớ. Nhưng Trình Thu Uyển không đi bệnh viện, cô cũng bó tay, cũng không thể kéo cô ta đi rồi bắt cô ta lên bàn mổ làm phẫu thuật, cô ta phải tự nguyện mới được.

“Cho dù sức khỏe của cô không tốt, không thể hiến tủy xương cho mẹ cô thì cô cũng nên thường xuyên đến thăm bà ấy chứ. Cô có biết giờ bà ấy thế nào rồi không…”

Nói đến đây, Trình Thư Nghỉ nghĩ tới dáng vẻ tiều tụy của Tô Ninh Kiều bây giờ, mắt cô cay cay, giọng cũng không khỏi nghẹn ngào.

©ô che miệng, bịt mũi, nuốt nước mắt vào trong, bình tĩnh lại rồi nói: “Cô biết mẹ cô nhớ cô, mong được gặp cô đến mức nào không? Bao năm qua, cô đi thăm bà ấy được mấy lần?”

Thấy ánh mắt chất vấn của Trình Thư Nghi, chẳng những Trình Thu Uyển không áy náy mà còn oán hận hơn.

Lúc này cô ta rất muốn quát lên với Trình Thư Nghỉ: “Người phụ nữ đáng ghét và đê tiện đó không phải mẹ tôi, mà là mẹ cô! Mẹ con cô đã hại tôi mất đi cuộc sống vốn có, tôi hận các người tới chết! Bà ta cứ chết vì bệnh đi, các người chết hết thì tôi mới hả dạt Cô ta cố kìm nén lửa giận sắp dâng trào trong lòng mình, nhất thời cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Trình Thư Nghỉ thế nào, đành đồng ý: “Tôi hiểu rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đi thăm bà ấy.

Thấy Trình Thu Uyển đồng ý đi thăm Tô Ninh Kiều, cơn giận trong mắt Trình Thư Nghỉ mới thoáng dịu lại: “Tốt nhất cô nên làm đúng những gì cô nói.”

Cô không thể ép Trình Thu Uyển hiến tủy xương cho Tô Ninh Kiều được, chỉ có thể cố gắng giúp Tô Ninh Kiều vui vẻ hơn một chút thôi. Hôm nay mới nghe giọng Trình Thu Uyển mà bà đã vui như thế, nếu Trình Thu Uyển đi thăm bà, chắc chắn bà sẽ càng hạnh phúc hơn. Giờ cô cũng chỉ có thể làm những điều này cho Tô Ninh Kiều.

“Cô cứ yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đi.” Trình Thu Uyển thề thốt: “Trước kia tôi cũng không biết nên cư xử với bà ấy thế nào, sau này tôi sẽ thường xuyên đi thăm bà ấy.”

“Ừ”” Nghe thấy Trình Thu Uyển nói thế, Trình Thư Nghỉ khá hài lòng, khẽ gật đầu.

“Thư Nghi, cô và Hà Kim Minh sao rồi? Tôi thấy hình như anh ấy thích cô thật đấy.”

Chưa gì Trình Thu Uyển đã bỏ qua chuyện của Tô Ninh Kiều mà quay ra nghe ngóng tình hình tiến triển giữa Trình Thư Nghi và Hà Kim Minh rồi, rất sợ Hà Kim Minh không tán đổ được cô.

*Ổn lắm” Trình Thư Nghỉ cụp mắt để che giấu sự ngán ngẩm vừa xuất hiện trong mắt, thuận miệng đáp.

Tuy cô đã biết Trình Thu Uyển cố tình để người có ý đồ như Hà Kim Minh tiếp cận cô, nhưng cô cũng không định vạch trần cô †a ngay. Cô sẽ tương kế tựu kế, giả vờ như không biết để trấn an Trình Thu Uyển, tranh thủ thời gian và cơ hội để thu thập chứng cứ.

Nghĩ tới đây, trong mắt Trình Thư Nghi xuất hiện vẻ kiên quyết.

Chắc chản cô sẽ tìm ra bằng chứng cho những chuyện táng tận lương tâm mà Trình Thu Uyển đã làm năm đó, báo thù cho cô và Manh Bảo!

“Vậy cô có thích anh ấy không? Có nghĩ tới việc ở bên anh ấy không.” Trình Thu Uyển chờ Trình Thư Nghỉ trả lời với vẻ mong chờ. Chỉ cần Trình Thư Nghỉ thích những người khác, như vậy thì cho dù Cố Mặc Ngôn vẫn thích cô thì đã sao?

“Anh ấy rất tốt.” Trình Thư Nghỉ không trả lời rõ ràng, nhưng câu trả lời này cũng rất dễ khiến người ta nghĩ nhiều.

“Anh ấy tốt thật đấy, cô không biết hồi còn ở trường, có bao nhiêu cô gái thích anh ấy đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 790


Chương 790

Trình Thu Uyển cười rất tươi, vô cùng đắc ý, xem ra kế hoạch của cô ta sắp thành công rồi, Trình Thư Nghỉ đúng là óc lợn, vẫn dễ lừa như trước kia.

“Thế à?” Trình Thư Nghỉ thuận miệng đáp lời, nghĩ xem phải dùng cớ gì để rời đi. Nếu Trình Thu Uyển đã đồng ý sẽ đi thăm Tô Ninh Kiều, cô cũng không muốn ở đây với cô ta nữa.

“Đương nhiên, hồi còn ở trường, anh ấy vô cùng xuất sắc, gần như giành hết các giải thưởng lớn nhỏ trong trường, đi đâu cũng được các cô gái vây quanh.”

Nói đến đây, Trình Thu Uyển đổi chủ đề: “Tuy có rất nhiều cô gái thích anh ấy, nhưng anh ấy rất chung thủy trong chuyện tình cảm.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi không khỏi buồn cười.

Ngay cả người quen Hà Kim Minh chưa đầy một tháng như cô cũng nhận ra Hà Kim Minh thuộc kiểu cậu ấm ăn chơi, thế mà Trình Thu Uyển vẫn có thể nghiêm túc trợn mắt nói dối cho được, cũng khó cho cô ta quá.

Trình Thu Uyển tưởng Trình Thư Nghỉ cười vì hài lòng, thế là càng hăng hái hơn.

“Còn nữa, cô không biết anh ấy chu đáo đến mức nào đâu, anh ấy đối xử với bạn gái tốt có tiếng đấy. Bạn học của chúng tôi đều nói sau này anh ấy có tiềm năng trở thành ông chồng sợ vợ…”

Trình Thư Nghi cười khẩy, hào hứng nghe Trình Thu Uyển khen Hà Kim Minh thành người đàn ông xuất sắc có một không hai.

“Thư Nghị, cô tin tôi đi, chọn anh ấy sẽ không sai đâu.” Cuối cùng Trình Thu Uyển cũng khen xong, cô ta mỉm cười đưa ra kết luận với Trình Thư Nghi.

“Ừ, tôi biết rồi” Trình Thư Nghi không tỏ thái độ gì, cô nói tiếp: “Tôi còn có việc, tôi về trước đây.”

Cô không có tâm trạng để ở lại đây xem Trình Thu Uyển diễn vai lương thiện nữa.

Thấy mình nói nhiều về Hà Kim Minh như thế nhưng Trình Thư: Nghi cũng không trả lời, nét mặt còn hơi thờ ơ, Trình Thu Uyển cũng không đoán được rốt cuộc cô có động lòng với Hà Kim Minh không nữa. Chẳng phải cô vừa nói cô thấy Hà Kim Minh rất tốt à? Chẳng lẽ cô ta hiểu nhầm ư?

“À, được rồi. Cô có việc thì cứ đi trước đi, sau này nếu rảnh thì tôi sẽ rủ cô đi chơi.” Cô ta gượng cười.

“Tạm biệt nhé.” Trình Thư Nghỉ miễn cưỡng mỉm cười, quay người đi ra ngoài. Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì điện thoại trong túi đã vang lên.

Thấy cuộc gọi đến từ dãy số khiến cô vô cùng đau đầu trước đó, Trình Thư Nghỉ không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, đây là trùng hợp à?

“Gó việc gì thế?” Trình Thư Nghi thoáng do dự, cuối cùng vẫn nghe máy.

“Giờ em đang ở đâu?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia hỏi “Tôi ở cô nhỉ viện, sao thế?”

“Gửi địa chỉ cho anh đi, em đừng đi vội, giờ anh đi tìm em, anh có chuyện cần bàn với em.” Giọng người đàn ông nghe rất sốt ruột.

“Ừ”” Trình Thư Nghỉ nghĩ anh ta có chuyện quan trọng gì đó cần bàn với cô. Dù sao trước đó họ cũng đã nói rõ trên du thuyền rồi, nếu không có chuyện quan trọng thì chắc anh ta sẽ không tìm cô.

Sau khi cúp máy, Trình Thư Nghỉ gửi địa chỉ cô nhi viện cho Hà Kim Minh.

“Thư Nghị, ai tới đón cô thế?” Thấy tâm trạng của Trình Thư Nghi tốt hơn hồi nãy rất nhiều, Trình Thu Uyển đang ở cạnh tò mò hỏi.

“Hà Kim Minh, anh ấy nói có việc tìm tôi.”

*Trùng hợp thế à!” Biết Hà Kim Minh sắp đến, Trình Thu Uyển rất vui: “Chúng ta vừa nhắc đến anh ấy mà anh ấy đã đến ngay, cô nói xem có phải anh ấy có thuận phong nhĩ không nhỉ. Hay hai người có thần giao cách cảm thế?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 791


Chương 791

Hồi nấy cô ta còn lo Trình Thư Nghỉ và Hà Kim Minh không tiến triển thuận lợi như cô ta đoán, giờ xem ra cô ta nghĩ nhiều rồi. Có vẻ Hà Kim Minh không phụ sự mong đợi của cô ta, hành động rất nhanh.

Quả nhiên với loại phụ nữ thấp hèn, chắc từ nhỏ đến lớn cũng không gặp mấy người đàn ông tốt như Tô Thư Nghi, chỉ cân Hà Kim Minh lấy lòng cô một chút là cô sẽ chạy theo anh ta như con chó cái ngay!

Đúng là loại phụ nữ rẻ tiền!

Sao loại phụ nữ này có thể sánh bằng cô ta chứ! Cố Mặc Ngôn mù mới yêu loại phụ nữ này!

Nghe thấy Trình Thu Uyển đùa về mình, Trình Thư Nghỉ cảm thấy rất phản cảm nhưng cũng không thể hiện ra mặt, chỉ mỉm cười, không đáp lời cô ta.

Trình Thu Uyển lại tưởng cô đang ngượng, càng vui hơn: “Cô thấy tôi nói đúng không, Hà Kim Minh đúng là người đàn ông chu đáo, sau khi biết cô ở đây, anh ấy lập tức chạy tới đón cô ngay. Bây giờ không dễ tìm được người đàn ông chịu khó như thế đâu, hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai.”

“Cô cứ nghe tôi, ở bên Hà Kim Minh là chuẩn rồi. Nếu cô không trân trọng người đàn ông như thế, bỏ lỡ là của người khác ngay, khi đó hối hận cũng không kịp.”

Thấy Trình Thu Uyển cứ thao thao bất tuyệt để gán ghép mình với Hà Kim Minh, Trình Thư Nghỉ bỗng phát hiện cô ta rất có tiềm năng làm bà mối, hồi trước cô chỉ biết cô ta giỏi giả vờ đáng thương thôi, sao không phát hiện cô ta còn giỏi ăn nói thế nhỉ?

*Thư Nghị, cô thấy tôi nói đúng không?”

“Ừ”” Trình Thư Nghỉ chỉ trả lời đơn giản, nhưng thế đã đủ với Trình Thu Uyển rồi, vì điều đó cho thấy Trình Thư Nghi có thiện cảm với Hà Kim Minh thật.

Trình Thu Uyển cảm thấy lâu lắm rồi cô ta không vui như thế, cảm giác đào xong bẩy, nhìn con mồi từng bước đến gần, sập bẫy rồi bị cô ta giết đúng là quá tuyệt vời.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Trình Thư Nghi – con mồi mà cô ta luôn muốn giết đang dần đến gần cái bẫy của cô ta, cô ta chỉ cần chờ thôi.

Thấy nụ cười trên mặt Trình Thu Uyển, đương nhiên Trình Thư Nghi sẽ không ngu đến mức nghĩ cô ta đang mừng cho cô, chẳng qua cô ta đang vui vì âm mưu của mình thành công thôi Cô thầm cười khẩy, nói trong lòng: “Cứ cười đi, chúng ta chờ xem ai mới là người cười đến phút chót!”

Trình Thu Uyển đang nói với Trình Thư Nghỉ về những điểm tốt của Hà Kim Minh, còn Trình Thư Nghi cũng chỉ ậm ờ cho qua chuyện, nhìn từ đằng xa trông hai người rất giống một đôi bạn thân đang nói chuyện vui vẻ với nhau Lúc Hà Kim Minh tới, anh ta giật mình bởi cảnh tượng trước mặt mình. Anh ra cứ nghĩ Trình Thư Nghi đang ở trong cô nhi viện một mình, không ngờ cô lại ở chung với Trình Thu Uyển.

€ó điều, ai có thể nói cho anh ta biết rốt cuộc là chuyện gì đây không? Hai người phụ nữ ước gì có thể giế t chết đối phương cũng có thể nói cười vui vẻ với nhau như thế ư?

Đột nhiên trong đầu Hà Kim Minh xuất hiện cảnh tượng mình và Cố Mặc Ngôn tay bắt mặt mừng nói chuyện vui vẻ với nhau, anh †a chỉ thấy rùng mình, sau đó lắc đầu thật mạnh để đá văng hình ảnh đó trong đầu mình ra. Thật sự nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi, e là cả đời này anh ta cũng sẽ không bao giờ như thế với Cố Mặc Ngôn mất.

Hà Kim Minh thích thú đứng ở cửa một lúc, anh ta chỉ thấy buồn cười. Có một lần anh ta từng nói với Trình Thu Uyển rằng Trình Thư Nghỉ rất lạnh lùng, e là không dễ cua. Khi ấy Trình Thu Uyển đã nói thế nào với anh ta nhỉ?

Anh ta nhớ rõ vẻ mặt khinh thường của Trình Thu Uyển: “Người phụ nữ kia ư? Anh cứ yên tâm cưa cẩm cô ta, đầu óc cô ta đơn giản lắm, cũng không có tâm tư gì, rất dễ lừa.”

Nhưng bây giờ khi Hà Kim Minh nhìn thấy cảnh tượng này, lại nhớ đến dáng vẻ hung dữ của Trình Thư Nghỉ khi ấy lúc nhắc đến Trình Thu Uyển trước mặt mình, sao anh ta lại thấy Trình Thư Nghi mới là con mèo trong “Mèo vờn chuột” vậy nhỉ.

Hà Kim Minh xem trò hay chán rồi thì đi vào trong cô nhi viện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 792


Chương 792

Hà Kim Minh còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi hai người thì Trình Thu Uyển đã nhìn thấy anh ta, cô ta mở lời nói trước: “Quả nhiên, tốc độ tới đón người tình trong lòng nhanh thật đấy nhỉ, tôi không nhớ lúc anh đến đón tôi cũng tích cực như vậy đâu.”

Hà Kim Minh cũng phụ họa theo: “Câu này của cô Trình đúng là oan cho tôi quá, chẳng phải lần nào cô gọi tôi cũng đến đó sao?”

“Được rồi, không nói đùa với anh nữa, anh đến tìm Thư Nghỉ có chuyện phải không. Vậy thì tôi không ở đây làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây.”

Trình Thư Nghỉ nói xong thì vẫy tay với bọn họ, sau đó di chuyển xe lăn chuẩn bị rời đi.

“Sao tôi vừa đến cô lại đi rồi, không muốn nhìn thấy tôi à?” Hà Kim Minh vừa nói đùa vừa tiến lên đẩy xe lăn cho Trình Thu Uyển.

“Chẳng phải tôi sợ mình làm kỳ đà cản mũi sao, anh nói như thế cũng vô lương tâm quá đấy.” Trình Thu Uyển mỉm cười rồi mắng một câu, sau đó cô ta nhìn Trình Thư Nghỉ rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Cố Mặc Ngôn còn đang ở nhà đợi tôi về ăn cơm, nếu như tôi về muộn, chắc hản anh ấy sẽ đói bụng vì đợi tôi mất, vì vậy tôi phải nhanh chóng về nhà mới được.”

Trình Thu Uyển nói xong còn len lén quan sát vẻ mặt của Trình Thư Nghỉ nhưng lại thấy cô chẳng có gì thay đổi, dáng vẻ thờ ơ không thèm quan tâm, như thể không hề nghe thấy những gì cô †a nói vậy.

Phản ứng này của Tô Thư Nghi đã nói rõ cô đã thích Hà Kim Minh rồi nên mới không bận tâm đ ến Cố Mặc Ngôn nữa sao?

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển vốn nên thấy vui vẻ, nhưng không hiểu sao cô ta lại có một sự thất vọng không nói được thành lời.

Sau khi Hà Kim Minh đưa Trình Thu Uyển lên xe xong, anh ta nhìn chiếc xe đang rời đi rồi nói một tiếng “bye”, sau đó quay người đi về bên Trình Thư Nghi.

“Chúng ta cũng đi nhé?” Hà Kim Minh hỏi dò.

“Ừ”” Trình Thư Nghi mặt không cảm xúc gật đầu, cô theo Hà Kim Minh lên xe của anh ta.

“Anh có chuyện gì muốn bàn bạc với tôi sao?” Sau khi Trình Thư Nghi ngồi lên xe, cô nhìn Hà Kim Minh rồi hỏi.

Hà Kim Minh nghe thấy thế thì quay đầu sang nghiêm túc nhìn cô: “Anh muốn nói một chuyện rất quan trọng với em, đó là anh muốn gặp em thế nên mới gọi điện thoại cho em rồi tới đón em.”

“Anh đang nói đùa đấy à?” Cơn giận dần xuất hiện trong đôi mắt của Tô Thư Nghỉ.

Hà Kim Minh chỉ đành bất lực cười khổ, đây cũng không phải là ngày đầu tiên anh ta quen cô, nếu như không nói như thế thì với tính cách của cô, sao cô có thể đồng ý để anh ta tới đón mình chứ?

Trình Thư Nghi thấy Hà Kim Minh im lặng thì quay đầu nhìn ra bên ngoài xe, cố gắng dẫn cơn giận của mình xuống. Cô tốn nhiều nước bọt như thế mới khuyên được chú Trần về, vậy mà anh ta lại cho cô một lý do hoang đường như thế ư?

Sau đó Trình Thư Nghỉ nhìn Hà Kim Minh rồi nói: “Tôi cứ nghĩ trước đó mình đã nói rất rõ ràng với anh rồi, chúng ta không có khả năng đâu, anh cũng đừng tiếp tục lãng phí thời gian của mình vào tôi nữa.”

*Thời gian của anh thế nào mới được gọi là lãng phí, chỉ có một mình anh hiểu. Với anh mà nói đây không phải là lãng phí thời gian.” Hà Kim Minh nghiêm túc trả lời.

Trước đây do được Trình Thu Uyển nhờ vả nên Hà Kim Minh mới tiếp cận Trình Thư Nghỉ, nhưng về sau càng tiếp xúc nhiêu với cô anh ta càng cảm thấy người phụ nữ này thú vị, khiến anh ta không khỏi chủ động muốn gần gũi cô, hiểu thêm về cô. Sau này.

cảnh tượng xảy ra trên du thuyền càng khiến anh ta có cái nhìn khác về Trình Thư Nghi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 793


Chương 793

Anh ta tự nhận suốt những năm bên cạnh anh ta không thiếu phụ nữ, nhưng anh ta hiểu rất rõ những người phụ nữ đó không phải vì tiền của anh ta thì cũng vì gương mặt của anh ta. Anh ta không tài nào nhớ ra được có người phụ nào nào giống như Trình Thư Nghi, dám đứng ra trong lúc an toàn của anh ta gặp nguy hiểm như vậy không.

Tất nhiên anh ta qua lại với những người phụ nữ kia cũng là vì ngoại hình của bọn họ hợp gu của anh ta, còn về tâm hồn hay linh hồn gì đó, đùa sao? Có phải trẻ con nữa đâu.

Nhưng khi ấy nghe thấy Trình Thư Nghĩ nói: “Thả Cố Mặc Ngôn ra, muốn báo thù thì tới mà báo thù tôi đây này”, anh ta cảm thấy trái tim mình rung động rất mạnh, khoảnh khắc ấy, anh ta có một sự rung động trước nay chưa từng có. Lần đầu tiên anh ta biết thì ra trên đời này còn có thứ tình cảm như thế.

Một người trước nay luôn được những người đàn ông khác ghen †¡ như anh ta, khi ấy lân đầu tiên anh ta hiểu được ghen tị và ngưỡng mộ có cảm giác như thế nào. Đúng vậy, anh ta rất ghen ty, cũng rất ngưỡng mộ Cố Mặc Ngôn, bởi vì anh có được một người phụ nữ có thể không màng đến sống chết của bản thân vì anh như thế.

“Nhưng anh làm thế này là lãng phí thời gian của tôi, tôi còn những việc khác nữa, không có thời gian rảnh rỗi chơi mấy trò nhạt nhẽo này với anh đâu.” Trình Thư Nghi không biết được suy nghĩ trong lòng Hà Kim Minh nên nói chuyện hơi vô tình Hà Kim Minh chỉ thấy vị trí trái tim mình đột nhiên đau nhói, thì ra trái tìm thật sự biết đau, thì ra gặp anh ta là đang lãng phí thời gian, thì ra là như thế.

“Thư Nghi, ban đầu giúp Trình Thu Uyển đối phó em là lỗi của anh, bây giờ anh xin lỗi em, xin lỗi em, hy vọng em sẽ tha lỗi cho.

anh.” Hà Kim Minh chân thành nói.

“Anh nói thế là sao?” Trình Thư Nghi thấy đột nhiên Hà Kim Minh nghiêm túc nói xin lỗi với mình như thế, nhất thời cô chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác hỏi “Sau này anh sẽ không giúp Trình Thu Uyển đùa bỡn em nữa, chúng ta… có thể thật lòng làm bạn được không?” Hà Kim Minh e dè nhìn Trình Thư Nghi, cô sẽ tha thứ cho anh ta chứ?

Không biết, anh ta không dám chắc, vì vậy càng căng thẳng, thậm chí là sợ hãi Trình Thư Nghỉ suy đi nghĩ lại những lời Hà Kim Minh nói, cô không biết mình có nên tin anh ta không nữa, biết đâu đây lại là chiêu mới Trình Thu Uyển nghĩ ra để đối phó với mình thì sao?

“Được.” Cuối cùng Trình Thư Nghỉ vân gật đầu, có lẽ sự chân thành trong đôi mắt của Hà Kim Minh đã khiến cô cảm động, cũng có thể là cô bằng lòng tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc đời vẫn còn tồn tại trong đại đa số con người.

©ó điều, cô vẫn còn đôi chút cảnh giác và dè chừng, việc gì cũng nên thận trọng thì tốt hơn.

Cố Mặc Ngôn đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Ngôn Diệu xử lý tài liệu, nhưng suy nghĩ của anh thì lại bất giác bay xa, hình ảnh Trình Thư Nghi và Hà Kim Minh sóng bước bên nhau rời đi cứ xuất hiện trong tâm trí anh.

Cố Mặc Ngôn nhận ra hiệu suất làm việc của mình thật sự rất thấp nên dứt khoát gấp tập tài liệu trước mặt mình lại, anh năm.

ngửa ra sau ghế, nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể.

Từ sau chuyến du thuyền đó, có một khoảng thời gian anh không gặp lại Trình Thư Nghi và Hà Kim Minh nữa, nhưng dường như lúc nào họ cũng xuất hiện trong cuộc sống của anh vậy.

Ở nhà, trong văn phòng, trên bàn ăn, ở trong phòng họp, trong giấc mơ… Cảnh tượng hai người họ ở bên nhau xuất hiện trước mặt anh bất kể thời gian và địa điểm. Cho dù biết đó là ảo giác nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rõ rệt cơn đau.

Bọn họ cùng nhau ăn cơm trên bàn ăn, Hà Kim Minh lau miệng cho cô, giữa họ có những bí mật mà anh không nghe hiểu, cô đối xử lạnh lùng với anh vì Hà Kim Minh, rồi còn có cả những lúc anh không nhìn thấy, có khi nào hình ảnh hai người họ ở bên nhau còn thân mật hơn những thứ anh nhìn được không?

Cố Mặc Ngôn nghĩ đến đây thì thấy mình sắp bị ép đến phát điên rồi. Anh không dám tưởng tượng, đến cả tưởng tượng anh cũng.

không dám. Anh sợ những thứ mình tưởng tượng sẽ thật sự tôn tại, anh sợ Tô Thư Nghi từng là của anh giờ đã là Trình Thư Nghi thuộc về một người khác. Mà đây sẽ là chuyện cả đời này anh không thể nào chấp nhận được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 794


Chương 794

Cố Mặc Ngôn bỗng mở choàng hai mắt, anh hít một hơi thật sâu, muốn giữ bỏ hết những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình.

Không được, anh phải điều tra rõ ràng rốt cuộc Trình Thư Nghỉ và Hà Kim Minh có quan hệ gì mới được, là bạn bè hay là người yêu?

Nếu như là người yêu thì đã phát triển đến mức độ nào rồi… Nếu cứ tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ như thế này nữa, anh sợ sớm muộn gì mình cũng sẽ suy sụp thôi.

“Gốc cốc cốc.” Có người gõ cửa phòng làm việc.

Cố Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, anh lại mở tập tài liệu trước mặt mình ra.

“Vào đi.” Vẫn là giọng nói rất công nghiệp, như thể người đàn ông yếu đuối ban nãy chưa từng xuất hiện vậy.

Cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, là Dương Tùng Đức.

“Cậu Gố, tôi đã bàn bạc xong với tổng giám đốc Lưu ở tập đoàn Xương Vận rồi, bọn họ bằng lòng nhường thêm 2% lợi nhuận cho chúng ta, nhưng đồng thời họ cũng yêu cầu công ty Ngôn Diệu của chúng ta phải chỉ trả chỉ phí bảo hành sản phẩm.”

Mấy ngày trước Dương Tùng Đức được Cố Mặc Ngôn cử đi công tác, hôm nay vừa xuống máy bay anh ta đã chạy vội đến công ty tìm Cố Mặc Ngôn để báo cáo kết quả đàm phán.

“Được, cậu vất vả rồi.” Cuối cùng Cố Mặc Ngôn cũng nở một nụ cười, nhưng sau đó lập tức tắt ngúm rồi khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng lúc trước.

*Nhưng còn có chuyện này nữa, e là cậu phải vất vả chút rồi.”

“Cậu Cố cứ giao phó đi ạ.”

“Tô Thư Nghỉ về nước rồi, cậu đi điều tra cho tôi rốt cuộc cô ấy và người đàn ông tên Hà Kim Minh có quan hệ như thế nào, tôi muốn nhanh chóng biết được kết quả.”

Cố Mặc Ngôn nằm chặt tay, anh chưa từng nghĩ có một ngày mình lại phải đi điều tra mối quan hệ giữa vợ mình và người đàn ông khác.

Tuy họ đã ly hôn nhưng trong lòng anh, Trình Thư Nghỉ là vợ của anh, anh không cho phép người khác chấm m út cô, nghĩ thôi cũng đừng hòng!

“Mợ chủ về nước rồi ạ!” Dương Tùng Đức rất ngạc nhiên, sao mợ: chủ lại về nước chứ?

Dương Tùng Đức nhớ đến chuyện năm đó mình dẫn người cưỡng ép muốn bỏ đi cái thai trong bụng Tô Thư Nghị, mồ hôi lạnh trên trán anh ta túa ra, từng giọt mồ hôi chảy dọc xuống gương mặt.

Cuối cùng chuyện năm đó cũng không giấu được nữa sao?

Cố Mặc Ngôn nhíu mày khi nhìn thấy phản ứng này của Dương.

Tùng Đức, anh hơi nghi ngờ: “Cậu sao thế?”

“Không sao, không sao ạ.” Dương Tùng Đức chột dạ dùng mu bàn tay lau đi những giọt mồ hôi của mình: “Tự dưng nghe được tin mợ chủ về nước nên hơi ngạc nhiên thôi, cô ấy về khi nào vậy?

Chắc hai người… gặp nhau rồi nhỉ”

Nếu họ đã gặp nhau rồi vậy thì mợ chủ có nhắc đến chuyện của đứa trẻ năm đó với cậu Cố không? Cậu Cố có biết chuyện năm đó không? Nếu như biết rồi, anh ta nên làm gì đây? Anh ta phải giải thích như thế nào với cậu Cố về những chuyện năm đó mình đã làm đây?

Nếu như anh ta nói cho Cố Mặc Ngôn biết do ba mẹ của anh ta bị Trình Thu Uyển bắt cóc nên anh ta mới làm ra những chuyện đó, cậu Cố sẽ tha thứ cho anh ta chứ? Mợ chủ sẽ tha thứ cho anh ta chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 795


Chương 795

Dương Tùng Đức nghĩ đến đây thì vô cùng lo lắng và sợ hãi, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh ta lại thở phào. Chắc cậu Cố vẫn chưa biết đâu, nếu không hiện tại anh cũng không bình tĩnh nói chuyện với mình như thế. Có điều, chuyện này còn có thể giấu thêm bao lâu nữa?

“Mới đây thôi, chúng tôi có gặp nhau vài lần rồi.” Cố Mặc Ngôn không hề nghi ngờ những lời Dương Tùng Đức nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, rồi điều tra chuyện tôi vừa mới nói cho tôi, Với cả, tên hiện tại của cô ấy là Trình Thư Nghị, lúc điều tra đừng nhầm lẫn.”

“Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay.” Sau khi Dương Tùng Đức trả lời xong thì quay người đi ra khỏi văn phòng, bước chân của anh †a không còn vững như trước nữa, rõ ràng hơi loạng choạng, có điều Cố Mặc Ngôn đang cúi đầu đọc tài liệu nên không phát hiện ra.

Dương Tùng Đức bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc với tâm trạng lo lắng, anh ta cảm nhận được chân mình đang run lên bần bật, trong đầu anh ta chỉ toàn nghĩ đến việc mình nên giải thích những chuyện năm đó như thế nào để xin được sự tha thứ của cậu Cố và mợ chủ.

Thật ra suốt những năm qua anh ta luôn thấy day dứt, ngày nào cũng bị giày vò bởi sự áy náy. Năm năm rồi, chỉ cần nhìn thấy trẻ con là anh ta lại nhớ đến cảnh tượng Tô Thư Nghỉ khóc lóc van xin mình tha cho đứa trẻ trong bụng cô, sau đó là sự tự trách trong suốt khoảng thời gian dài.

Nỗi nhớ của cậu Cố dành cho mợ chủ, và cả sự khoan dung dành cho Trình Thu Uyển suốt ngần ấy năm, không ai thấy rõ hơn anh †a. Đã có rất nhiều lần anh ta muốn mở miệng nói với Cố Mặc Ngôn sự thật của chuyện năm đó, để anh nhìn rõ bộ mặt thật sự của Trình Thu Uyển, để anh theo đuối lại mợ chủ.

Nhưng anh ta không dám, từ đầu đến cuối anh ta không có đủ dũng cảm, anh ta có sự dè chừng…

“Dương Tùng Đức!” Suy nghĩ của Dương Tùng Đức bị cắt ngang bởi một tiếng hét chói tai, anh ta quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Thu Uyển đang đẩy xe lăn về phía mình.

Dương Tùng Đức thấy chán ghét, anh ta quay người định rời đi Suốt những năm qua thái độ của anh ta dành cho Trình Thu Uyển luôn là tránh được thì tránh, anh ta thật sự không muốn gặp người phụ nữ lòng dạ độc ác này.

Mỗi lần nhìn thấy cô ta giả vờ đau lòng nhắc đến đôi chân của mình, dùng nó để yêu cầu Cố Mặc Ngôn đồng ý với đủ mọi yêu cầu vô lý của cô ta, anh ta lại ước gì mình có thể công khai hết tất cả những chuyện cô ta đã từng làm.

“Dương Tùng Đức, anh đứng lại đó!” Trình Thu Uyển nhanh chóng tăng tốc chặn Dương Tùng Đức lại: “Anh như thế là sao, vừa rồi trông như người mất hồn vậy, gọi anh mấy lần anh cũng chẳng trả lời! Trông thấy tôi còn dám quay người bỏ đi, có phải anh không muốn làm việc ở Ngôn Diệu nữa không, anh có tin tôi sẽ lập tức bảo Cố Mặc Ngôn đuổi việc anh không!”

Dương Tùng Đức nghe thấy những lời uy hiếp của Trình Thu Uyển thì chỉ thấy nực cười. Cô ta cho rằng mình có thể tùy tiện chi phối quyết định của Cố Mặc Ngôn sao? Cô ta hơi đánh giá cao mình quá rồi đấy.

Sau khi Trình Thu Uyển măng Dương Tùng Đức xong, cô ta mới thấy thoải mái hơn đôi chút: “Anh đi theo tôi, tôi có chuyện này muốn bàn bạc với anh.”

“Chuyện gì?” Dương Tùng Đức lập tức đề cao cảnh giác, Trình Thu Uyển đến tìm anh ta nhất định sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

“Anh sợ như thế làm gì!” Trình Thu Uyển tỏ vẻ không vui: “Tôi có thể ăn thịt được anh chắc. Tìm chỗ nào yên tĩnh đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Dương Tùng Đức hơi do dự, Trình Thu Uyển tìm mình chắc chắn là lại có âm mưu quỷ kế gì đây, mình không thể giúp kẻ xấu làm điều ác nữa.

Thấy Dương Tùng Đức đứng yên bất động, Trình Thu Uyển quay đầu cười mỉa uy hiếp: “Sao nào, anh muốn Cố Mặc Ngôn biết năm đó thân tín mà anh ấy vô cùng tin tưởng đã phản bội anh ấy, ép vợ anh ấy rời khỏi quê hương như thế nào sao?”

“Cô đã nói sau này sẽ không nhắc lại chuyện này rồi mà!” Dương Tùng Đức lập tức xù lông. Không ngờ Trình Thu Uyển lại dùng chuyện này uy hiếp anh ta, thật sự quá hèn hạ. Chẳng lẽ cô ta không biết tại sao lúc trước mình lại làm vậy ư?

“Thế á?” Trình Thu Uyến hờ hững nói: “Tôi không nhớ đã đồng ý với anh những chuyện này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 796


Chương 796

“Trình Thu Uyển, cô!” Dương Tùng Đức nhất thời tức đến nghẹn họng.

*Mau tìm một nơi không có người đi, nếu không tôi không đảm bảo mình sẽ không nói gì đó với Cố Mặc Ngôn đâu.”

Chuyện này là tử huyệt của Dương Tùng Đức, bây giờ bị Trình Thu Uyển nắm được, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, đưa Trình Thu Uyển đến một phòng họp hẻo lánh và không người “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Dương Tùng Đức hơi mất kiên nhãn hỏi, nhưng bây giờ Trình Thu Uyển đã không để tâm đến những điều này nữa rồi. Hiện giờ trong lòng, trong mắt cô ta đều đang nghĩ đến một người khác, nghĩ phải làm thế nào để hoàn toàn tiêu diệt cô ấy!

“Anh cũng biết Tô Thư Nghi trở về rồi nhỉ?” Trình Thu Uyển cần răng nghiến lợi nói, nghĩ đến con khốn đó là cô ta lại tức no bụng, chỉ ước gì bây giờ Tô Thư Nghỉ đang ở trước mặt mình, cô ta muốn tát con ả này hai cái thật mạnh.

“Cô cũng biết rồi ư?” Nghe Trình Thu Uyển nhắc đến tên Tô Thư Nghi, Dương Tùng Đức lập tức hoảng sợ, đột nhiên quay phắt đầu lại nhìn cô ta.

Trình Thu Uyển liếc Dương Tùng Đức: “Tôi biết chuyện này thì có gì kỳ lạ à? Nếu như tôi không biết, có phải anh cũng định giấu diếm tôi không?”

Bây giờ Dương Tùng Đức không có tâm trạng đâu mà tranh luận với cô ta về chuyện này: “Bây giờ phải làm gì? E là không bao lâu nữa cậu Cố sẽ phát hiện những chuyện năm đó cô làm.”

“Anh có thể bản lĩnh lên chút được không. Tôi còn chưa sợ thì anh sợ cái gì!”

Trình Thu Uyển liếc nhìn Dương Tùng Đức đang hốt hoảng bằng ánh mắt khinh thường, tại sao năm đó mình lại tìm một người đàn ông hèn nhát như vậy để hợp tác chứ?

“Gòn nữa, cái gì mà những chuyện năm đó tôi làm, những chuyện đó là một mình tôi làm à? Anh đừng quên anh cũng có có phần, bây giờ muốn rũ bỏ sạch sẽ hả, không có cửa đâu! Tôi nói cho anh biết, nếu như Cố Mặc Ngôn biết được những chuyện năm đó, tôi sẽ khai anh ra đầu tiên.”

“Bây giờ là lúc so đo những chuyện này sao?” Dương Tùng Đức tức giận nói, Trình Thu Uyển đúng là không nói lý, lửa cháy đến nơi rồi mà cô ta vẫn nghĩ đến việc uy hiếp anh ta.

“Gô có thời gian cãi nhau với tôi thì chi bằng suy nghĩ xem nên làm gì đi! Nếu anh Cố thật sự biết chuyện này, cả tôi và cô đều sẽ không có kết cục tốt đâu.”

“Anh hung dữ cái gì!” Trình Thu Uyển cũng không hề tỏ ra yếu thế: “Hôm nay tôi tới tìm anh là muốn bàn cách đối phó, anh cho rằng tôi muốn cãi nhau với anh sao?”

“Vậy cô muốn làm gì?” Dương Tùng Đức hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận của mình. Hiện tại quan trọng nhất là phải mau chóng nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.

Thấy Dương Tùng Đức nhượng bộ, sắc mặt Trình Thu Uyển cũng dịu đi.

“Tôi đã nghĩ rồi, nếu không muốn Cố Mặc Ngôn biết được chuyện năm đó, vậy cũng chỉ có một cách.”

“Cách gì?” Dương Tùng Đức hơi sốt ruột.

Trong mắt Trình Thu Uyển lóe lên vẻ hung ác, cô ta nói tiếp: “Đảm bảo Tô Thư Nghỉ sẽ không bao giờ hòa hảo với Cố Mặc Ngôn được nữa, thậm chí vĩnh viễn không có cơ hội gặp mặt nói chuyện với anh ấy. Chỉ cần Tô Thư Nghi không nói, trên đời này.

sẽ không có người thứ ba biết được chuyện năm đó ngoại trừ tôi và anh.”

Tốt nhất là chết đi, như vậy thì cô ta sẽ mãi mãi không cần lo lắng về sau. Đây mới là tiếng lòng thật sự của Trình Thu Uyển, nhưng cô ta cũng không ngốc đến mức nói thẳng như vậy với Dương Tùng Đức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 797


Chương 797

Nghe giọng điệu tàn ác của Trình Thu Uyển, Dương Tùng Đức không khỏi hơi sợ hãi. Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa hết hy vọng, lại muốn giở thủ đoạn thâm độc nào đó để đối phó với mợ chủ ư?

Dương Tùng Đức suy đi nghĩ lại những lời Trình Thu Uyển nói, anh †a cũng cảm thấy đây là một cách khả thi. Chỉ cần mợ chủ và cậu Cố không gặp mặt, vậy giữa bọn họ sẽ tiếp tục hiểu lâm như vậy, chuyện năm đó mình giả mạo Cố Mặc Ngôn ra quyết định để Tô Thư Nghỉ phá thai cũng sẽ không bị phát hiện, thế nhưng…

Nghĩ đến dáng vẻ bị nỗi nhớ giày vò suốt những năm qua của Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức liền muốn đánh mình hai cú thật mạnh. Trước đó vì bảo vệ an toàn của ba mẹ nên anh ta đã phản bội Cố Mặc Ngôn một lần rồi; bây giờ vì muốn che giấu sai lầm năm đó, chẳng lẽ anh ta lại phải phản bội Cố Mặc Ngôn một lần nữa sao?

Nghĩ đến những năm qua Cố Mặc Ngôn tin tưởng mình không chút dè chừng, gần như chưa từng giấu diếm mình bất cứ chuyện gì, Dương Tùng Đức cảm thấy lương tâm rất bất an, nếu mình làm vậy thì sau này có gặp báo ứng không?

Còn mợ chủ nữa, mợ ấy cũng tin tưởng mình nên mới chưa từng nghi ngờ chuyện xảy ra năm đó kỳ thật không phải chủ ý của cậu Cố.

Nhưng anh ta lại đáp lại lòng tin của bọn họ dành cho mình như: vậy ư?

Nhìn thấy Dương Tùng Đức chỉ cúi đầu im lặng mà không nói gì, trên mặt lộ vẻ hổ thẹn. Sao Trình Thu Uyển lại không đoán được anh ta đang nghĩ gì, có lẽ là cảm thấy có lỗi với Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghĩ.

Trong lòng cô ta không khỏi bật cười, người làm việc lớn không màng đến chuyện nhỏ. Với tính cách nhu nhược của anh ta thì có thể làm được chuyện lớn gì? Chẳng trách nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một trợ lý quèn.

“Anh cảm thấy cách này thế nào?” Trình Thu Uyển cười khinh hỏi, đồng thời cũng ngăn chặn đường lui của Dương Tùng Đức.

“Dương Tùng Đức, tôi nói cho anh biết, nếu Cố Mặc Ngôn biết trước kia anh giả mạo anh ấy để Tô Thư Nghi phá bỏ đứa con, với tính cách có thù tất báo của anh ấy, anh cảm thấy anh ấy sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh à?”

“Anh đi theo anh ấy nhiều năm như vậy, hẳn cũng biết là một khi anh ấy đã tức giận, chẳng những anh sẽ không giữ được công.

việc của mình mà e là sau này cả giới tài chính đều sẽ đóng băng anh. Anh có nghĩ đến lúc đó ba mẹ mình phải làm sao không, chẳng lẽ anh muốn bọn họ cùng anh cạp đất mà sống à?”

Nghe vậy, Dương Tùng Đức siết chặt năm đấm, anh ta không thể không thừa nhận Trình Thu Uyển đã nói trúng tim đen anh ta, phơi bày hết tất cả những lo lắng ẩn sâu trong lòng anh ta.

Đúng vậy, mình thế nào cũng không sao, nhưng anh ta tuyệt đối không thể để ba mẹ mình không được sống an ổn tuổi già.

“Cô lại muốn làm gì mợ chủ?” Sảc mặt Dương Tùng Đức rất khó coi.

Mặc dù anh ta rất lo lắng cho ba mẹ mình, nhưng cũng sẽ không bất chấp nguyên tắc để giúp đỡ Trình Thu Uyển làm chuyện không có nhân tính. Nếu như Trình Thu Uyển quá đáng, anh ta tuyệt đối sẽ không giúp cô ta.

“Cô ta là mợ chủ cái gì hả, Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn đã ly hôn lâu rồi, sau này anh không được phép gọi cô ta như vậy trước mặt tôi!” Trình Thu Uyển đột nhiên nổi giận.

Đã năm năm rồi, tại sao đã qua năm năm mà mình vẫn không thể thay thế vị trí của Tô Thư Nghĩ trong lòng Cố Mặc Ngôn?

Thậm chí ngay cả Dương Tùng Đức cũng vẫn cho rằng cô ta mới là vợ của tổng giám tập đoàn Ngôn Diệu, rõ ràng xưng hô này nên thuộc về mình mới phải.

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển nhếch môi nở một nụ cười tàn ác: “Không cần biết bây giờ cô là Tô Thư Nghỉ hay Trình Thư Nghị, lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chạy thoát đâu!”

Dạo gần đây Trình Thư Nghỉ rất cáu kỉnh.

Tất cả đều là vì tên Hà Kim Minh này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 798


Chương 798

Rõ ràng tên này nói đã từ bỏ kế hoạch của Trình Thu Uyển, thế nhưng anh ta vẫn cứ ba ngày hai bận gọi điện thoại của cô, thường xuyên hẹn cô ra ngoài với đủ loại lý do.

Hôm nay thì nhà hàng của người bạn này mới khai trương, được tặng phiếu ăn miễn phí không dùng thì uổng; ngày mai lại sinh nhật mẹ anh ta không biết tặng gì, muốn cô chọn quà giúp; ngày kia đi tham gia họp mặt bạn bè nhưng không tìm được bạn gái…

Nực cười, anh ta là người không tìm được bạn gái á?

Dần dà, Trình Thư Nghi cũng cảm thấy có vấn đề, cô thầm nghĩ có phải mình đã truyền đạt nhầm tín hiệu gì đó cho anh ta, khiến anh ta có chút hiểu lầm về mối quan hệ giữa họ hay không?

Sau đó Trình Thư Nghỉ kiên quyết không đi ra ngoài cùng Hà Kim Minh nữa, cô không có ý nghĩ dư thừa nào với anh ta, tốt hơn hết là đừng để anh ta hiểu lầm. Nhưng Hà Kim Minh vẫn miệt mài gọi điện thoại tới.

Rè rè.

Nghe điện thoại bên cạnh rung lên, Trình Thư Nghỉ mất kiên nhẫn quay đầu đi không để ý tới, đôi mày thanh tú nhíu chặt vào nhau.

Rè rè rè.

Sau khi yên tĩnh một lúc, điện thoại lại rung lên lân nữa Có thôi hay không! Trình Thư Nghỉ cầm lấy điện thoại: “Chẳng phải tôi đã nói với anh là không có thời gian sao? Không đi là không đi, anh nghe không hiểu à!”

“Sao vậy, sao lại cáu thế, tớ còn chưa nói chuyện gì mà, cậu không đi được à?”

Không ngờ đầu dây bên kia không phải Hà Kim Minh mà lại một giọng nữ quen thuộc, bạn thời đại học kiêm bạn thân của cô, Trương Bội.

“Xin lỗi Trương Bội, xin lỗi cậu.” Trình Thư Nghỉ vội xin lỗi: “Tớ không biết là cậu, tớ còn tưởng là… thật sự xin lỗi nhé.”

“Được rồi mà, tớ còn không biết cậu thế nào chắc? Yên tâm đi, tớ sẽ không để trong lòng đâu.” Trương Bội cười trêu ghẹo: “Nhưng không biết là thần tiên phương nào lại không có mắt như thế, chọc cho bạn học Thư Nghỉ ngày thường luôn hiền thục của chúng ta tức giận thế hả?”

“Một kẻ rất đáng ghét.” Trình Thư Nghỉ hờn dỗi: “Không nói đến anh ta nữa, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

“Lúc chúng ta học đại học có tham gia câu lạc bộ báo chí sinh viên, bây giờ các thành viên trong nhóm chúng ta muốn tổ chức họp mặt nên bảo tớ hỏi thử xem cậu có thời gian tới tham gia không?”

“Là thế à, tớ… Trình Thư Nghỉ hơi băn khoăn.

Lúc học đại học, ban đầu cô và các thành viên trong nhóm rất hòa thuận. Nhưng sau khi xảy ra chuyện Lâm Bảo Châu vu khống cô là gái bán thân, tất cả mọi người đều chỉ trỏ sau lưng cô, cũng không muốn qua lại gì với cô nữa. Còn cô cũng rút khỏi câu lạc bộ báo chí vì không chịu được ánh mắt khác thường của người khác.

Cho đến bây giờ, cô vẫn không quên được sự chế giễu, khinh thường trong mắt và trên mặt những bạn học kia. Đó là nỗi đau mà cô sẽ không bao giờ quên được.

“Trương Bội, cậu cũng biết quan hệ giữa tớ và bọn họ không tốt rồi đấy. Tớ sẽ không đi đâu, tớ không muốn gặp bọn họ lắm.”

“Trời ơi, không sao đâu mà. Bây giờ mọi người đều biết năm đó.

cậu bị oan, bọn họ đều muốn gặp mặt xin lỗi cậu, cậu đến tham gia đi nha. Cho dù cậu không muốn gặp mặt bọn họ, vậy tớ thì sao? Chẳng lẽ ngay cả tớ cậu cũng không muốn gặp à? Cậu nói xem, đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi!”

Trong giọng điệu nũng nịu của Trương Bội mang theo vẻ oán trách. Làm bạn nhiều năm, Trình Thư Nghi thật sự không từ chối được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 799


Chương 799

“Thôi được rồi được rồi, tớ đi là được chứ gì. Nhưng đến lúc đó cậu nhất định phải ở bên cạnh tớ, tớ sợ đối mặt với bọn họ sẽ cảm thấy xấu hổ.”

“Không thành vấn đề!” Giọng nói bên kia điện thoại rất vui vẻ: “Tớ đảm bảo nhất định sẽ ở bên cạnh cậu nửa bước không rời.”

Nghĩ đến biểu cảm vui vẻ trên mặt Trương Bội lúc này, Trình Thư Nghỉ cũng cười theo.

Sau khi xác nhận thời gian và địa điểm gặp mặt, Trình Thư Nghi lại tám chuyện trên trời dưới đất với Trương Bội. Giữa bạn thân với nhau luôn có rất nhiều chủ đề nói mãi không hết, từ cuộc sống ở nước ngoài đến con cái, trao đổi ý kiến giữa các bà mẹ…

Sau khi nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, hai người mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Trình Thư Nghỉ đến điểm hẹn đúng giờ, đó là khách sạn Cẩm Giang bên cạnh trường đại học của bọn họ.

Trình Thư Nghỉ đứng ở đại sảnh khách sạn gọi điện thoại cho Trương Bội, chẳng bao lâu cô đã thấy một bóng người xinh đẹp mặc đầm đỏ chạy xuống từ tâng hai.

Nhìn thấy Trình Thư Nghi, Trương Bội sững sờ một lúc, sau đó ôm cô thật chặt: “Thư Nghỉ, tớ nhớ cậu muốn chết!”

Trình Thư Nghỉ cũng ôm chặt lấy cô ấy, trong mắt ươn ướt.

Trương Bội hai mắt đẫm lệ rời khỏi vòng tay của Trình Thư Nghị, vừa khóc vừa cười: “Người ta nói đồ ăn ở nước M đều là thực phẩm rác, nhưng sao lại nuôi cậu xinh đẹp như vậy chứ, lúc nãy suýt chút nữa tớ cũng không nhận ra luôn. Cậu nói xem có phải cậu không nói thật với tớ, thật ra là cậu đi nước K đúng không?”

Trình Thư Nghỉ bị Trương Bội chọc cười “phụt” một tiếng, cô vừa lau nước mắt cho cô ấy vừa nói: ‘Được rồi, tạm thời đừng quan tâm tớ đến nước nào, mọi người còn đang đợi chúng †a ở trên đó nữa đấy, chúng ta đi nhanh lên.”

“Được.” Trương Bội gật đầu, vui mừng kéo Trình Thư Nghỉ lên phòng bao trên lầu Vừa bước vào phòng, Trình Thư Nghi đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm vào cô không chớp mắt, trong mắt đều lộ vẻ không dám tin. Mỹ nữ cao quý lạnh lùng, dung mạo và khí chất đều tuyệt hảo này thật sự là Tô Thư Nghi cùng lắm chỉ có thể gọi là thanh tú của năm đó sao?

“Sao vậy, thấy mỹ nữ là quên luôn cả nói luôn à?”

Nhìn thấy sự kinh ngạc choàng ngợp trong mắt mọi người, Trương Bội cũng cảm thấy tự hào. Nhưng cô ấy cũng không bỏ qua vẻ mặt mất tự nhiên của Trình Thư Nghi khi bị mọi người nhìn chằm chẵẫm, thế nên vội cười nói để thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người nghe Trương Bội nói thì cũng tỉnh táo lại, lần lượt mỉm cười bước tới chào hỏi Trình Thư Nghĩ.

“Tô Thư Nghị, đã lâu không gặp, bây giờ cậu thật sự trở thành đại mỹ nữ rồi.”

“Đúng vậy, lúc nấy làm tôi cũng nhìn đến sững cả người luôn, nhất thời không nhận ra được. Xem ra câu nói con gái thay đổi mười tám lần đúng là chân lý.”

*Thư Nghi, nghe nói bây giờ cậu là thiên kim của tập đoàn Trình Thị, thật sự đáng để chúc mừng lắm, hy vọng sau này có thể nâng đỡ bạn học cũ nhiều hơn.”

“Còn phải nói à, Thư Nghỉ không phải loại người không niệm tình xưa đâu!”

Bây giờ Trình Thư Nghi cũng khéo léo hơn trước kia một chút nên cũng coi như ứng phó điêu luyện. Bỗng chốc, mọi người càng thay đổi cái nhìn về người bạn học cũ đã nhiều năm không gặp này.

Nhưng có một số bạn học nữ lại không ưa Trình Thư Nghi, bọn họ trốn trong góc khinh bỉ nói: “Chẳng qua là may mắn chim sẻ bay lên đầu cành làm phượng hoàng thôi, có gì đáng tự hào đâu chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 800


Chương 800

“Đúng vậy, xem ra là đã cố gắng ăn mặc để cố tỏ vẻ trước mặt bạn học cũ rồi. Ai mà không biết những chuyện hư hỏng trước kia của cô ta.” Có người nhỏ giọng phụ họa.

Mặc dù có giọng nói không hòa hợp, nhưng trong phòng vẫn duy trì không khí vui vẻ và náo nhiệt. Trình Thư Nghỉ cũng tỏ ra thoải mái đúng mực.

Nhưng sự xuất hiện của một người vào lúc này lại khiến trái tim cô hơi bối rối.

“Ôi, đàn anh! Thật sự không ngờ anh cũng tới. Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp ạ!”

Trình Thư Nghỉ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô lập tức ngây ngẩn cả người.

Từ khi về nước đến nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Gia Huy, tâm trạng đột nhiên trở nên hơi phức tạp.

Mặt mũi người đàn ông này vẫn quen thuộc, nhưng khiến người †a cảm thấy anh ta càng chín chắn hơn năm năm trước. Bộ vest đặt may riêng màu xanh đậm khiến dáng người vốn cao thẳng của anh ta trông càng cao hơn. Cả người cũng có thêm khí thế không thể diễn tả được so với trước kia, khiến người nhìn cảm thấy hơi áp lực.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, Trình Thư Nghỉ cảm thấy những ngày xưa cũ lũ lượt tràn về phía về mình, sau khi khuôn mặt của anh ta dần trở nên rõ ràng, mọi thứ cũng dần sụp đổ như bức tường cũ Dường như cô nhìn thấy mình của thời đại học và năm năm trước đang mỉm cười với mình của bây giờ, hai người đều có một đoạn tình cảm tinh khôi và đẹp đẽ nhất.

Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến sự khó xử sau này của Cố Gia Huy.

Nhưng tất cả những điều này dường như cũng tan thành mây khói theo cái chết của Lâm Bảo Châu.

Đây chính là ma lực của thời gian ư? Nó giữ lại dáng vẻ ban sơ nhất của mỗi người, nhưng đồng thời cũng thay đổi sâu sắc mỗi người. Cố Gia Huy là vậy, cô cũng thế.

Bây giờ nghĩ về những gì đã qua, cô đã có thể mỉm cười đối mặt.

Khoảnh khắc Cố Gia Huy đi vào liền nhìn thấy Trình Thư Nghỉ, trong mắt anh ta cũng lóe lên vẻ kinh ngạc choáng ngợp giống như những người vừa rồi, sau đó chính là nỗi nhớ cháy bỏng.

Bao nhiêu lần anh ta bừng tỉnh khỏi cơn mộng nhưng lại phát hiện trước mắt là một vùng tối tăm, bóng dáng của cô vẫn khắc sâu trong tâm trí anh ta, cô của thời sinh viên, cô khi đi làm, mỗi hình ảnh đều rất sống động.

Thế nhưng ý thức lại tỉnh táo nói cho anh ta biết, cô đã không còn ở bên cạnh anh ta nữa rồi.

Cô không thuộc về anh ta nữa.

Nhìn thấy cũng là hy vọng xa vời, chạm vào cũng là vọng tưởng.

Năm năm, thời gian qua lâu như vậy, cuối cùng cô lại sống động đứng trước mặt anh ta, không còn là ảo ảnh, không còn biến mất nữa.

Cố Gia Huy muốn bước thẳng về phía Trình Thư Nghi, anh ta cảm thấy trái tim mình đập loạn xạ mất kiểm soát, nó cũng kích động.

khi gặp lại cô giống như mình sao?

Nhưng lúc này các bạn học lại ùa tới, ngăn cản tâm mắt anh ta nhìn Trình Thư Nghi. Bởi vì đạo lý đối nhân xử thế, anh ta chỉ có thể khách sáo chào hỏi từng người một.

Cố Gia Huy cũng không biết mình đang nói gì, anh ta cảm thấy giờ phút này thể xác và linh hồn mình đã tách ra. Cơ thể này ở đây nói những lời đã quá quen thuộc, nhưng linh hồn thì đã đi đến trước mặt Trình Thư Nghị, tham lam nhìn ngắm cô gái mà anh ta ngày nhớ đêm mong nhưng lại không thể có được.

Anh ta rất muốn bước tới trò chuyện với cô, hỏi cô những năm qua có sống tốt hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 801


Chương 801

Cuối cùng cũng kết thúc màn xã giao bên này, Cố Gia Huy nóng lòng tiến đến nhập lại với linh hồn mình.

Nhìn thấy Cố Gia Huy đi về phía mình, Trình Thư Nghỉ hơi bối rối, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp mặt anh ta. Có một khoảnh khắc ánh mắt né tránh, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn đứng nguyên tại chỗ Chuyện gì nên đối mặt thì sớm muộn cũng sẽ tới.

Trình Thư Nghỉ của bây giờ đã không phải Tô Thư Nghi hèn yếu năm đó nữa rồi, cô phải học được cách đối mặt với mọi thứ.

“Đã lâu không gặp.” Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào mắt Trình Thư Nghỉ rồi nói khẽ, như thể sợ nói hơi lớn tiếng một chút sẽ dọa cô chạy mất.

Có trời mới biết tại sao nhịp tim vừa nãy giống như hàng vạn con ngựa chạy nước đại, giờ thì lại bình tĩnh lại như kỳ tích khi đứng trước mặt cô. Bốn chữ nói ra một cách bình tĩnh, như thể bọn họ chỉ vừa mới xa nhau ngày hôm qua thôi.

“Đã lâu không gặp.” Trình Thư Nghỉ cười khẽ trả lời: ‘Mấy năm qua anh vẫn tốt chứ?”

“Còn em, sống tốt không?” Cố Gia Huy không trả lời mà hỏi ngược lại, trong mắt lộ rõ sự quan tâm.

“Rất tốt, ăn được uống được, suýt chút nữa vui quên trời đất luôn rồi.” Cảm thấy bầu không khí giữa hai người hơi kỳ lạ, Trình Thư Nghỉ pha trò.

“Thế à?” Cố Gia Huy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khổ, không biết nên vui hay nên buồn nữa: “Em sống tốt là được rồi.”

Còn về nỗi nhớ của mình, cứ chôn sâu trong đáy lòng là được, không cần để cô biết rồi lại thêm phiền muộn.

“Ừ”” Trình Thư Nghỉ gật đầu, cô trả lời hơi mất tự nhiên, cũng không nghĩ ra nên nói gì tiếp. Dù sao Cố Gia Huy vẫn khác với những bạn học kia, cô cũng không thể nói những lời khách sáo Mà dường như Cố Gia Huy cũng không định lên tiếng, hai người rơi vào im lặng trong chốc lát. Cũng may Cố Gia Huy tỉnh táo lại, không để sự xấu hổ này kéo dài quá lâu “Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc nhé?” Cố Gia Huy đề nghị: “Ở đây ồn quá, anh muốn đi dạo trong sân trường một vòng, lâu rồi không về thăm, không biết có thay đổi gì không.”

“Chuyện này..” Trình Thư Nghỉ hơi do dự, dù sao cô và Cố Gia Huy cũng từng là một đôi. Bây giờ hai người ra ngoài riêng với nhau thì e là hơi không thích hợp. Ở đây nhiều ánh mắt, có thể sẽ bị mọi người bàn tán.

“Chẳng phải bây giờ chúng ta vẫn là bạn bè sao?” Có lẽ đoán được lo lắng của Trình Thư Nghi, Cố Gia Huy thoải mái nói, khiến Trình Thư Nghi tự cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

“Được, để tôi nói với Trương Bội một tiếng, anh đợi một lát.”

Trình Thư Nghi nói xong cũng xoay người đi tới bên cạnh Trương Bội. Sau khi nói rõ tình hình với Trương Bội, cô ấy lo lắng kéo tay.

Trình Thư Nghị, khẽ lắc đầu với cô.

“Không sao đâu, tớ sẽ trở về nhanh thôi.” Sau khi nhẹ nhàng võ tay Trương Bội trấn an, Trình Thư Nghỉ ra hiệu mình sẽ cẩn thận chú ý an toàn.

Nhìn thấy Trình Thư Nghỉ kiên quyết, Trương Bội cũng đành phải đồng ý để cô đi.

Không phải cô ấy lo lắng cho an toàn của Trình Thư Nghi, Cố Gia Huy trong lòng cô ấy vẫn chưa phải là loại người tỉ tiện bỉ ổi đó.

Nhưng các bạn học ở đây đều biết quan hệ trước kia giữa cô và Cố Gia Huy, bây giờ nhìn thấy hai người ra ngoài, không biết bọn họ sẽ bàn tán gì sau lưng.

Quả nhiên, sau khi hai người rời đi, xung quanh nhanh chóng vang lên đủ loại lời đàm tiếu.

“Không phải Trình Thư Nghi kết hôn rồi sao? Sao còn ra ngoài với bạn trai cũ nữa, chẳng lẽ muốn ngoại tình à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 802


Chương 802

“Cậu cũng tụt hậu quá rồi đấy, năm năm trước đã ly hôn rồi. Tôi thấy không phải là ngoại tình, giống như nối lại tình cũ cơ.”

“Bây giờ Cố Gia Huy vẫn chưa kết hôn đúng không? Cậu nói anh ta có thể yêu một người đã ly hôn à?”

“Đủ rồi đấy, chẳng phải chỉ là cùng nhau ra ngoài một chút thôi ư? Sao các cậu lại nói thành như vậy chứ? Còn nữa, ly hôn thì đã sao, ly hôn không phạm pháp!” Trương Bội không chịu được mấy lời mỉa mai Trình Thư Nghi của đám người xung quanh, cô ấy lập tức quát lớn.

Những bà tám lúc nấy còn đang nói hăng say lập tức đỏ mặt, thẹn quá thành giận nhìn về phía Trương Bội, nhưng lại bị ánh mắt hung dữ của Trương Bội lườm lại, không dám bàn tán nữa.

Ở bên ngoài, Trình Thư Nghỉ và Cố Gia Huy đã đi tới sân thể dục của trường. Thăm lại chốn xưa, cả hai đều có chút bùi ngùi.

“Em còn nhớ nơi này không? Trước kia lúc chúng ta tới đây chạy bộ còn gặp nữ sinh mạnh dạn tỏ tình với chàng trai mình thích ở đây, nhưng lần đó…

Nói nửa chừng, Cố Gia Huy không nhịn được cười, chuyện lần đó thật sự là một chuyện cười.

Trình Thư Nghi nghe vậy cũng cười: “Sao quên được chứ? Tôi nhớ lúc đó cô gái kia mặc váy cưới, nhưng lúc nói xong lời tỏ tình, đang hồi hộp đợi chàng trai kia đáp lại thì phát hiện tà áo cưới bị nến trang trí xung quanh đốt cháy, ngặt nỗi bản thân cô ấy vẫn không phát hiện. Em còn nhớ chàng trai đó…”

Hai người nhìn nhau cười, không nói thêm gì nữa Sau khi im lặng một lúc, Cố Gia Huy quay đầu nhìn Trình Thư Nghị, hỏi: “Thư Nghi, bây giờ em còn liên lạc với Cố Mặc Ngôn không?”

Trình Thư Nghỉ nghe thấy tên của Cố Mặc Ngôn thì gương mặt bỗng trở nên khó coi, giọng nói cũng lạnh lùng hẳn: “Không còn liên lạc từ lâu rồi, anh hỏi chuyện này làm gì?”

“Chỉ là anh không ngờ năm đó hai người lại chia tay thôi, rốt cuộc cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy, em có tiện nói với anh không?”

“Tại sao anh lại muốn biết chuyện này?” Trình Thư Nghi hơi tránh ra một chút, cô cảnh giác hỏi. Không lẽ Cố Gia Huy không phải đơn giản là đến tìm mình tản bộ mà là có ý đồ khác ư?

Hơn nữa, anh ta hỏi thăm chuyện năm đó làm gì, không lẽ anh †a đã biết đến sự tồn tại của Manh Bảo rồi sao? Cho dù quan hệ giữa anh ta và Cố Mặc Ngôn xưa nay không được hòa thuận cho lắm nhưng dù gì họ cũng là người của nhà họ Cố, liệu có khi nào?

Cô không khỏi lo lắng, không phải là cô nhạy cảm mà là chuyện có liên quan đến Manh Bảo thì cô đều rất căng thẳng.

©ố Gia Huy thấy nét mặt và thái độ đề phòng của Trình Thư Nghi thì rất đau lòng. Thì ra bây giờ giữa họ đã không còn một chút niềm tin nào nữa. Anh ta chỉ tò mò hỏi thêm một câu mà cô đã cảnh giác như thế rồi, đúng là mỉa mai.

“Thư Nghị, bây giờ em không tin tưởng anh như thế ư? Trong lòng em, anh là một kẻ tiểu nhân lúc nào cũng tính kế em sao?” Giọng của Cố Gia Huy rất suy sụp.

Trình Thư Nghỉ nghe thấy Cố Gia Huy nói như thế thì đôi mắt mang theo ý xin lỗi. Cũng phải, nhiều năm không gặp nhau như: thế, Cố Gia Huy cũng chỉ quan tâm cô một chút thôi, cô cần gì phải tỏ vẻ giống như con nhím xù lông lên như vậy chứ? Anh ta cũng sẽ không tính kế cô giống như Trình Thu Uyển.

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn biết tại sao tự dưng anh lại hỏi đến tôi và Cố Mặc Ngôn thôi, không phải tôi nghi ngờ ý của anh đâu, tôi…”

Trình Thư Nghỉ muốn giải thích rõ ràng nhưng lại bất lực, càng nói càng rối, cuối cùng cô dứt khoát nói lời xin lỗi: “Gia Huy, xin lỗi anh, tôi không nên phản ứng kích động như thế, chỉ là…

Chỉ là cô thật sự bị gài bãy đến sợ rồi. Trước đây Trình Thu Uyển giăng bẫy gài cô nhiều như thế sau đó trơ mắt đợi cô nhảy xuống, cô đã phải chịu biết bao thiệt thòi mới khôn ra được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom