Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 763


Chương 763

Thắc mắc của cô ta rất nhanh đã có câu trả Ngôn rất đỗi tự nhiên đi tới trước mặt của hai người bên phía Trình Thư Nghi.

“Không biết có tiện không nếu tôi ăn cơm cùng với hai người?” Cố Mặc Ngôn nói chuyện rất khách sáo, nhưng đôi mắt thì lại nhìn chăm chäm Hà Kim Minh, trong ánh mắt đó tựa như mang theo giá buốt khiến người nhìn vào không rét thì cũng ớn lạnh.

Trình Thư Nghỉ thấy Cố Mặc Ngôn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì lập tức hoảng loạn, nhưng sau đó cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại rồi lạnh lùng nói: “Ngại quá, e là không tiện lắm đâu.”

“Vậy sao? Anh lại không thấy có gì không tiện cả.” Nói xong, Cố Mặc Ngôn liền ngồi xuống bên cạnh Tô Thư Nghi, anh tự động làm lơ đi ánh mắt ngạc nhiên lại mang theo chút không vui của Hà Kim Minh ở bên cạnh.

“Anh đứng dậy mau, tôi đã nói là không tiện rồi!” Trình Thư Nghi tức đến nỗi mặt đỏ bừng vì hành động cương quyết này của Cố Mặc Ngôn, nhưng cô lại không thể duỗi tay đẩy thẳng anh ra được nên chỉ đành dịch người cách anh xa một chút.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại đứng dậy dịch sát người vào Trình Thư Nghỉ, đôi mắt anh ánh lên sự tức giận, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Hà Kim Minh bằng ánh mắt mang theo sự khiêu khích rõ rằng.

Hà Kim Minh không hiểu tại sao cái anh vừa mới đến này lại thù hằn mình như thế, nhưng trông thấy anh và Trình Thư Nghỉ ngồi sát vào nhau thế kia, sắc mặt của anh ta cũng không tốt lắm.

“Anh này, xin hỏi anh là ai vậy?” Anh ta lên tiếng, lắc lắc rượu vang trong tay mình, giọng điệu không được tốt cho lắm.

“Anh không biết sao?” Cố Mặc Ngôn nhướng mày: ‘Vậy để tôi tự giới thiệu về mình một chút, tôi là chồng của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn.”

“Là chồng cũ!” Trình Thư Nghỉ nhìn Cố Mặc Ngôn rồi tức giận nói: *Cố Mặc Ngôn, anh đừng quên, chính anh đã ký tên của mình lên giấy ly hôn, chúng ta đã ly hôn rồi.”

Cố Mặc Ngôn thấy Trình Thư Nghỉ vội vàng phân định rạch ròi quan hệ với mình như thế thì cơn ghen trong lòng anh càng sục SôÏ.

Không lẽ cô thật sự thích người đàn ông đối diện sao? Vì vậy cô mới vội vàng giải thích mình không có quan hệ với anh như thế?

Hừ, chẳng qua cũng chỉ là một tên ẻo lả thôi, anh ta thì có điểm gì tốt chứ!

Không ngờ lâu ngày không gặp, gu của Tô Thư Nghỉ lại kém đến thết “Năm đó do anh có nỗi khổ tâm, sau này anh sẽ giải thích với em, bây giờ anh muốn theo đuổi lại em.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc.

nhìn thẳng vào mắt của Trình Thư Nghi, từng câu từng chữ nói ra quyết tâm của mình, giọng nói trầm thấp, vô cùng nghiêm túc.

“Gó nỗi khổ tâm ư? Nói cũng hay đấy, sao anh không nói sau khi mình làm ra những chuyện không còn nhân tính đó thì thấy cắn rứt lương tâm đi?” Trình Thư Nghi mỉa mai, có vẻ như cô không hề tin những lời Cố Mặc Ngôn nói: “Hơn nữa, bây giờ tôi nói rõ ràng với anh, tôi đã không còn thích anh nữa rồi.”

Cố Mặc Ngôn chau mày vì những lời nói đó của Trình Thư Nghị, lần trước cô nói anh không từ thủ đoạn, lần này lại nói anh làm chuyện không còn nhân tính. Rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến cô nói anh như thế?

Anh thừa nhận, năm đó anh giải quyết mọi chuyện chưa đủ chu đáo, nhưng không bao giờ anh làm chuyện gì phụ lòng cô.

Có phải… đứa con đã mất năm đó khiến cô vẫn còn oán giận anh không?

Nhưng đây không phải là lúc truy cứu chuyện này, anh càng để ý đến câu nói phía sau của cô hơn.

“Không thích anh, vậy em thích ai?” Trong đôi mắt của Cố Mặc: Ngôn mang theo cơn giận.

“Tôi thích ai không cần anh quan tâm!” Trình Thư Nghi nạt lại, dù gì hai người họ cũng ly hôn rồi, bây giờ anh còn tư cách gì mà quản chuyện của cô chứ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 764


Chương 764

“Anh Cố phải không? Thư Nghỉ đã ly hôn với anh rồi, tôi mong anh đừng làm ảnh hưởng đến cuộc hẹn giữa hai chúng tôi nữa.” Đúng lúc này, Hà Kim Minh lạnh lùng lên tiếng Khó khăn lắm mới có cơ hội hẹn riêng với Trình Thư Nghị, lúc này lại bị làm phiên, sự tức giận trong giọng nói của Hà Kim Minh, e là ai cũng có thể nghe thấy được.

Quả nhiên là đang hẹn hò!

Cố Mặc Ngôn cảm thấy trong lòng mình như có một ngọn núi lửa đang rục rà rục rịch, nhìn vẻ mặt của Hà Kim Minh, anh càng lạnh lùng hơn: “Cho dù chúng tôi đã ly hôn rồi thì đây cũng là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, cũng mong một người ngoài như anh đừng nên nhúng tay vào.”

“Nếu hiện tại Thư Nghỉ đang độc thân vậy thì tôi cũng có quyền theo đuổi cô ấy.” Hà Kim Minh cũng không chịu lép vế: “Dù sao thì chuyện giữa hai người cũng là quá khứ rồi, mong anh Cố đừng cố đeo bám dai dẳng nữa.”

“Vậy thì tôi cũng có quyên theo đuổi lại vợ của mình.”

“Được thôi, vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng” Hà Kim Minh cười mỉm, dáng vẻ không hề bận tâm đến những lời Cố Mặc Ngôn nói.

Phải biết là anh ta đã lăn lộn trong tình trường bấy lâu nay, có đối thủ nào mà anh ta chưa từng gặp đâu, lẽ nào anh ta lại phải lùi bước vì một Cố Mặc Ngôn chắc?

Cố Mặc Ngôn nhìn anh ta, nét mặt cũng không khỏi càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Rốt cuộc người đàn ông mà Tô Thư Nghi phải lòng là người một như thế nào!

Cứ như thế, giữa hai người triển khai một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng.

“Đủ rồi!” Trình Thư Nghỉ không chịu nổi bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây giữa hai người nữa, cô tức giận đứng bật dậy, sau đó rời khỏi nhà ăn rồi đi lên boong tàu.

“Thư Nghỉ là vợ của tôi, trước đây là thế, sau này cũng là thế, nhất định chúng tôi sẽ quay lại. Vì vậy tốt nhất anh đừng có suy nghĩ nào vượt quá giới hạn với cô đây là cảnh cáo.” Sau khi Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nhìn Hà Kim Minh rồi nói câu này xong, bèn đứng dậy đuổi theo Trình Thư Nghỉ “Xem ra chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đây.” Hà Kim Minh nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói như thế thì không những không thấy lo lắng hoặc sợ hãi mà anh ta lại tỏ vẻ thích thú nữa.

Đúng vậy, anh ta rất thích những mối quan hệ có thử thách như thế này.

“Tôi còn tưởng anh giỏi giang thế nào chứ, xem ra vẫn không tán đổ được người phụ nữ đó.”

Giọng nói mang theo sự mỉa mai từ đăng sau vọng tới, Hà Kim Minh quay đầu lại thì nhìn thấy Trình Thu Uyển đang đẩy xe lăn đến trước mặt mình, trên môi là nụ cười mỉa “Anh ta là chồng cũ của Thư Nghỉ?” Ánh mắt của Hà Kim Minh vẫn dõi theo bóng dáng của Cố Mặc Ngôn trên boong tàu, hình như hiện giờ anh đang giải thích gì đó với Trình Thư Nghi, đứng từ chỗ của mình anh ta cũng loáng thoáng trông thấy vẻ mặt căng thẳng của anh: “Cũng chính là mối tình đầu đó của cô à?

Vì muốn có được anh ta nên cô mới bảo tôi đi tiếp cận Tô Thư: Nghĩ?”

“Anh sợ rồi sao?” Trình Thu Uyển cố tình khích tướng Hà Kim Minh, sợ anh ta sẽ vì thế mà lùi bước: “Thấy mình không sánh bằng Cố Mặc Ngôn sao?”

“Đùa cái gì đấy.” Hà Kim Minh nhìn Trình Thu Uyển rồi ngạo mạn nói: “Một người phụ nữ thú vị như thế, nhất định cuối cùng cũng sẽ là của tôi thôi!”

Trình Thu Uyển nghe được câu này thì thầm hài lòng, bởi vì đây chính là mục đích của cô ta, nhưng cách dùng từ của Hà Kim Minh lại khiến cô ta không hài lòng.

“Một người phụ nữ từng qua một lần đò thì có gì thú vị?” Cô ta lạnh lùng hỏi, cô ta ghét nhất khi thấy người khác khen ngợi con khốn Tô Thư Nghi!

Hà Kim Minh si mê nhìn theo hình bóng của Trình Thư Nghi, anh †a cười nói: “Phụ nữ đã qua một lần đò cũng giống như một cuốn sách vậy, có rất nhiều thứ không biết trước được, chỉ khiến đàn ông càng thêm si mê thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 765


Chương 765

Tuy khoảng thời gian này Trình Thư Nghỉ vẫn luôn lạnh nhạt với Hà Kim Minh nhưng nó lại càng thu hút anh ta, khiến anh ta càng muốn chỉnh phục người phụ nữ này hơn Hơn nữa, bây giờ còn xuất hiện một tình địch mạnh như thế, đã hoàn toàn khơi gợi ham muốn chiến thắng trong lòng anh ta, khiến quyết tâm của anh ta chỉ tăng chứ không giảm.

Anh ta đã từng hẹn hò với vô số người, tất nhiên phụ nữ bình thường sẽ không khơi dậy được hứng thú của anh ta. Nhưng một người phụ nữ vừa khó hiểu vừa khó tán giống như Trình Thư Nghi thì lại có đủ thử thách, cũng đủ thú vị với anh ta!

Trình Thư Nghi, anh ta phải có được cô!

Trình Thu Uyển thấy cậu ấm ăn chơi Hà Kim Minh cũng như thế với Tô Thư Nghỉ thì tức đến nỗi gần như muốn bóp nát ly rượu trong tay mình.

Rốt cuộc con khốn Tô Thư Nghi có điểm gì tốt chứ! Khiến những người đàn ông này đều mê mệt vì cô như thế!

Sau khi Trình Thư Nghi đi lên boong tàu, cô ra sức hít thở, muốn phóng sự bức bối đang chặn trước ngực mình ra ngoài. Rốt cuộc Cố Mặc Ngôn coi cô là gì vậy, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, muốn nhặt về thì nhặt về sao?

Vốn dĩ ở đây cùng với Hà Kim Minh đã khiến Trình Thư Nghỉ thấy rất gượng gạo rồi, bây giờ lại có thêm một Cố Mặc Ngôn nữa, cô nghĩ mình vẫn nên nhanh chóng quay về thì tốt hơn.

Trình Thư Nghĩ nhìn mặt nước mênh mông vô tận trước mặt mình, cô nhắm mắt lại cảm nhận gió biển hơi mãn mặn, cảm thấy lòng mình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, trên mặt cũng thoáng hiện nét hưởng thụ.

“Thư Nghi, anh có chuyện này muốn nói với em, chúng ta nói chuyện với nhau được không?”

Trái tim của Trình Thư Nghi chùng xuống ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đăng sau vọng tới, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng. Cô quay phắt người lại, vòng qua người Cố Mặc Ngôn, từ đầu tới cuối đều không thèm nhìn Cố Mặc Ngôn lấy một cái Nhưng Cố Mặc Ngôn lại kéo cô lại: “Thư Nghi, chúng mình nói chuyện chút đã.”

“Tôi với anh chẳng có chuyện gì để nói cả.” Trình Thư Nghi muốn hất Cố Mặc Ngôn ra nhưng đành chịu, chênh lệch sức mạnh quá lớn. Thấy Cố Mặc Ngôn cứ nắm chặt tay mình không buông, cơn giận vừa mới dẫn xuống được của cô lại bùng lên: “Buông tôi ral”

“Cả đời này anh cũng sẽ không buông em ra đâu!” Cố Mặc Ngôn lại càng sáp lại gần hơn, anh nắm chặt một cánh tay khác của cô: “Thư Nghi, em nghe anh nói đã, sở dĩ năm đó anh đồng ý ký vào giấy ly hôn là vì Trình Thu Uyển cô Cố Mặc Ngôn vội vàng muốn giải thích với Trình Thư Nghi, nhưng.

bây giờ cô nào nghe lọt tai nữa “Anh với Trình Thu Uyển như thế nào thì cũng là chuyện giữa hai người, không liên quan gì đến tôi cả! Tôi chỉ biết chúng ta đã ly hôn rồi, anh mau buông tôi ral” Trình Thư Nghỉ bắt đầu ra sức vùng vẫy, nhưng sao Cố Mặc Ngôn lại chịu buông tay được.

Cố Mặc Ngôn dồn sức đè hai cánh tay của Trình Thư Nghi ra sau lưng cô, anh giam cô trong vòng tay của mình rồi lớn tiếng nói với cô: “Thư Nghi, em hấy tin anh, anh và và Trình Thu Uyển không có quan hệ gì cả, người anh yêu suốt những năm qua vẫn luôn là eml”

“Anh bớt nói những lời khiến tôi thấy buồn nôn đi. Tôi đã biết tỏng anh rồi, anh và Trình Thu Uyển mới là một đôi trời sinh, thủ đoạn đối phó người khác cũng chẳng khác gì nhau hết. Hai người không ở bên nhau đúng là có lỗi với ông trời. Cố Mặc Ngôn, anh là một thằng khốn, tôi hận anh, anh buông tôi ra!”

Rất ít khi Trình Thư Nghi mắng người như thế, nhưng hôm nay cô mới biết, thì ra lúc cơn giận lên đến đỉnh điểm, chuyện mắng người thế này này lại có thể tự mình thông suốt được.

Cố Mặc Ngôn ra sức ôm chặt lấy Trình Thư Nghi đang liều mạng.

vùng vẫy trong lòng mình, anh bỗng thấy hơi đuối sức, cũng không để ý cô đang nói những gì, chỉ coi như đó là những lời cô nói ra để giải tỏa nỗi lòng trong lúc tức giận thôi.

Cuối cùng thật sự không thể khống chế được Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn liền bế cô lên luôn, sau đó tiến lên phía trước hai bước giam cô giữa mình và lan can của boong tàu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 766


Chương 766

“Năm đó đôi chân của Trình Thu Uyển vì anh nên mới tàn phế, anh ở bên cô ấy suốt những năm qua là vì chăm sóc cho cô ấy, anh và cô ấy không có chút xíu quan hệ nào khác ngoài bạn bè.”

Cố Mặc Ngôn vừa áp sát người vào để ngăn Trình Thư Nghỉ chạy trốn vừa vội vàng giải thích với cô.

Sau khi Trình Thư Nghi nghe được những lời Cố Mặc Ngôn nói thì lập tức dừng mọi hành động, cô nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt nghỉ ngờ? Đôi chân tàn phế của Trình Thu Uyển có liên quan đến anh ư?

Cố Mặc Ngôn thấy cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại thì nhanh chóng nhân cơ hội giải thích chuyện năm đó.

“Thư Nghỉ, năm đó nhận được giấy ly hôn Trình Nam Quyền gửi đến, đồng thời lúc nghe được tin em sắp tới nước M cùng với anh ta, anh đã vội vàng muốn đi đến sân bay để níu kéo em quay về, nhưng Trình Thu Uyển cứ cản anh mãi. Trong tình huống cấp bách anh đã đẩy cô ấy một cái, không ngờ trong phút chốc không khống chế được lực, thế là đẩy thẳng cô ấy xuống cầu thang.”

“Sau đó cô ấy bị thương hôn mê, anh phải đưa cô ấy đến bệnh viện trước nên mới không kịp đuổi theo em. Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói lúc lăn xuống cầu thang dây thần kinh ở hai chân bị thương, vì vậy có thể nửa đời sau cô ấy sẽ phải sống trên xe lăn.”

“Khi đó, cô ấy không có một ai bên cạnh, lại do anh nên mới gặp n hạn ấy, thế nên lúc cô ấy yêu cầu anh ở bên cạnh cô ấy, anh vốn chẳng có lý do gì để từ chối nên chỉ đành đưa cô ấy về nhà chăm sóc thôi.”

Không ngờ đẳng sau còn có chuyện như thế, Trình Thư Nghỉ hơi lung lay. Theo như những gì Cố Mặc Ngôn nói, vậy thì khi đó anh lựa chọn ở bên cạnh Trình Thu Uyển cũng có thể thông cảm được.

Sau khi nhận ra được sự lung lay trong lòng mình, Trình Thư Nghi vội vàng kéo suy nghĩ đã bay xa của mình lại. Cho dù như thế thì có sao, khi đó Cố Mặc Ngôn lựa chọn ly hôn với cô, suy cho cùng vẫn là vì vị trí của cô trong lòng anh không quan trọng bằng Trình Thu Uyển.

Hơn nữa, nếu như anh đã quyết định sẽ chăm sóc cho Trình Thu Uyển, suốt năm năm nay anh vẫn luôn làm như thế, vậy thì hiện tại anh còn nói muốn theo đuổi lại cô làm gì? Rốt cuộc anh có ý.

gì Trình Thư Nghỉ nghĩ đến đây, cô lại bắt đầu vùng vẫy: “Vậy thì anh cứ chăm sóc cho cô ta cả đời này đi. Bây giờ anh thế này là muốn làm gì, lẽ nào anh còn muốn bắt cá hai tay sao? Cố Mặc Ngôn, tôi nói cho anh biết, anh đừng có hòng!”

Hai tay Cố Mặc Ngôn nắm chặt lan can, anh không cho cô cơ hội để chạy thoát “Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như thế! Thư Nghỉ, người anh yêu luôn là em, năm năm nay anh chăm sóc cho Thu Uyển cũng là vì anh thấy áy náy với cô ấy. Anh xin thề, anh không hề có một chút tình cảm nào ngoài tình bạn với cô ấy cả. Anh vốn định đợi đến khi Trình Thu Uyển có thể chấp nhận được sự thật hai chân của mình đã tàn phế, có thể sống độc lập được thì anh sẽ đến nước Mtìm em, nhưng anh nhận ra bây giờ anh đã không đợi được nữa rồi.”

“Thư Nghi, anh yêu em, ngoài em ra, trái tim anh không thể chứa thêm một ai khác. Năm năm qua, anh nhớ em sắp phát điên rồi.

Bây giờ cuối cùng anh cũng đợi được đến lúc em trở về, chúng ta về lại bên nhau được không?”

Trong ấn tượng của Trình Thư Nghỉ, Cố Mặc Ngôn không biết, cũng khinh thường bày tỏ tình cảm với người khác như thế. Với tính cách kia của anh, có thể tươi cười với người ta đã là tốt lắm rồi Nhưng hôm nay cô lại nghe thấy một người không hay bày tỏ tình cảm của mình, lại hết lần này đến lần khác, gần như là thẳng thắn nói cho cô biết tình cảm của anh dành cho cô. Nói không cảm động là điều không thể nào.

Hơn nữa cô cảm giác ánh mắt nóng rực của Cố Mặc Ngôn khi nhìn cô lúc này gần như là muốn làm cô tan chảy vậy. Có sỉ tình, có hối hận, có kiên định, thậm chí còn có một chút cầu xin.

Cho dù là năm năm trước, khi tình cảm của hai người ngọt ngào nhất thì Cố Mặc Ngôn cũng chưa từng nhìn cô như thế, như thể muốn hòa cô vào linh hồn vậy.

Tình cảm vừa sâu đậm lại phức tạp như thế đã khiến trái tim của Trình Thư Nghỉ rung động, khiến cô của lúc này không khỏi muốn giang tay ôm lấy Cố Mặc Ngôn, tựa vào lồng ngực đã từng khiến cô cảm thấy cực kỳ an tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 767


Chương 767

Cố Mặc Ngôn cảm nhận được sự yêu thương vô bờ bến quen thuộc xuất hiện trong đôi mắt của Tô Thư Nghỉ, anh không khỏi vui sướng trong lòng, chỉ muốn lập tức hôn lên đôi môi đỏ trước.

mặt mình, muốn trút ra hết nỗi nhớ nhung của mình Nhưng Cố Mặc Ngôn lại âm thầm cảnh cáo mình không được vội vàng, sau đó anh dịu dàng lên tiếng: “Thư Nghĩ, về chuyện đứa trẻ em bị sẩy, là anh không tốt, là lỗi của anh.”

Ánh mắt của Cố Mặc Ngôn thoáng hiện vẻ đau lòng. Năm đó khi Trình Thư Nghỉ mất đi đứa con, chắc nỗi đau trong lòng cô cũng chẳng kém gì Trình Thu Uyển, nhưng anh lại không ở bên cạnh cô.

Hơn nữa, xét trên một góc độ nào đó mà nói thì đây cũng là lỗi ở anh. Nếu như ngay từ ban đầu anh không ghét bỏ đứa trẻ ấy, nếu như anh cố gắng bảo vệ nó thì có lẽ nó cũng sẽ không rời đi khi còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này.

Nhưng không ngờ khi nghe thấy Cố Mặc Ngôn nhắc tới nhóc con, trái tim vất vả lắm mới ấm lên một chút của Trình Thư Nghĩ lại bỗng chốc hóa lạnh. Trong lòng dấy lên cơn chua xót, Trình Thư Nghi không khỏi tự chế giễu một tiếng, cô quả đúng là sẹo lành rồi lại quên đi cảm giác đau đớn.

Nhớ tới hình ảnh lúc trước bác sĩ cầm máy nạo thai từng bước nhích lại gân mình, cô vô thức thoáng rùng mình một cái, cảm giác tuyệt vọng cùng bất lực như con cừu non đợi bị làm thịt lại lần nữa nuốt chửng lấy oô.

“Đừng mà!” Trình Thư Nghỉ thống khổ ôm lấy đầu mình, cô tuyệt đối không muốn lại trải qua thêm một lần nào như vậy nữa!

“Thư Nghi, em sao vậy?” Cố Mặc Ngôn gấp gút đưa tay đỡ lấy cô, vội hỏi.

Mà lúc này ở trong mắt Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn giống hệt ¡ ác của mình muốn đưa con một ác ma vươn đôi bàn tay đầy của cô đi.

““Cút đi! Đừng đụng vào tôi!”

Cô lập tức đẩy anh ra, sức lực lớn đến mức khiến anh loạng choạng hai bước mới miễn cưỡng đứng vững lại được. Còn cô lại nhân cơ hội đó chạy khỏi boong tàu, hướng về phía phòng của mình.

Manh Bảo, bây giờ cô muốn nhìn thấy Manh Bảo, cô muốn thấy con của cô bình an vô sự!

Sau khi trở về phòng, Trình Thư Nghỉ thấy Manh Bảo đang ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình trên tỉ vi. Cũng không biết nội dung chiếu tới đoạn nào buồn cười lại khiến Manh Bảo bình thường luôn chê phim hoạt hình rất ấu trĩ cười đến ngả tới ngả lui.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim vẫn luôn thấp thỏm lo sợ của Trình Thư Nghi cuối cùng mới ổn định trở lại. Chỉ cần Manh Bảo không có chuyện gì là được rồi, thằng bé yên ổn thì cô mới yên ổn được.

Nghĩ tới đây, cô lại càng thêm căm phẫn bản thân mình lúc nấy đã rung động trước Cố Mặc Ngôn. Lúc trước anh hại cô suýt chút đã mất đi Manh Bảo, cho dù có như thế nào cô cũng sẽ không tha thứ cho anh!

“Mẹ, mẹ về rồi hả!” Manh Bảo quay đầu nhìn thấy Trình Thư Nghi đang đứng ở chỗ cửa ra vào, hào hứng chạy tới về phía cô.

Nhận lấy cái ôm từ Manh Bảo, trái tim của Trình Thư Nghi lập tức mềm dịu lại: “Mình con ở trong phòng có ngoan không đấy?

Không nghịch ngợm quậy phá đấy chứ?”

Trong đôi mắt to tròn của Manh Bảo lóe lên chút bất lực, nhìn trông cực kỳ đáng yêu. Chỉ cân mẹ rời khỏi mình quá năm phút thì lúc nhìn thấy mình câu đầu tiên nhất định sẽ hỏi là có nghịch ngợm quậy phá gì hay không.

“Mẹ, con rất ngoan ngoãn luôn đó được không?” Manh Bảo chu môi uất ức.

“Rồi rồi rồi, Manh Bảo nhà ta là ngoan nhất.” Nhìn sắc mặt cậu bé lúc này có chút tụt hứng, Trình Thư Nghi lập tức cưng chiều dỗ dành cậu bé.

“Không sao đâu mẹ, con không có trách mẹ đâu mà, con yêu mẹ nhất!” Manh Bảo nhanh chóng khôi phục nụ cười xán lạn khiến Trình Thư Nghi không khỏi cảm thấy mình hơi bị chậm nhịp với độ xoay chuyển cảm xúc của con trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 768


Chương 768

“Mẹ, khi nãy mẹ đi đâu vậy?”

Có nhìn thấy ba không? Thật ra đây mới là câu hỏi mà Manh Bảo đang muốn hỏi.

Không muốn để cậu bé biết Cố Mặc Ngôn cũng ở đây, sợ rằng cậu bé sẽ nháo loạn đi tìm ba, Trình Thư Nghỉ vuốt nhẹ chóp mũi Manh Bảo, cưng chiều nói: “Mẹ ở nhà hàng, ăn cơm xong rồi thì quay trở lại với quỷ con này đây”

“Vậy mẹ có nhìn thấy ba không?” Cuối cùng thì trẻ con vẫn không biết cách che giấu cảm xúc của bản thân, Manh Bảo nhìn về phía Trình Thư Nghị, trong mắt ngập tràn hào hứng: “Mới nấy con thấy ba ở nhà hàng, mẹ có nhìn thấy ba không?”

Nghe Manh Bảo nhắc tới Cố Mặc Ngôn, biểu cảm trên mặt của Trình Thư Nghỉ không nhịn được mà lạnh xuống: “Vậy sao? Mẹ không nhìn thấy.”

“Nhưng mà ba ngồi phía đối diện với chúng ta mà, mẹ thật sự không nhìn thấy sao?” Manh Bảo vội hỏi, chẳng lẽ kế hoạch của cậu bé cuối cùng vẫn thất bại rồi ư?

Phải biết rằng cậu bé đồng ý tới du thuyền cùng chú Hà đáng ghét gì đó chính là vì muốn tạo ra cơ hội gặp mặt bất ngờ cho ba mẹ đó!

“Mẹ thật sự không nhìn thấy.” Trình Thư Nghi không muốn thảo luận đề tài về Cố Mặc Ngôn với Manh Bảo, cho nên tranh thủ chuyển đề tài.

Mặc dù Manh Bảo còn nhỏ tuổi nhưng cũng cảm nhận được dường như mẹ rất ghét ba. Cậu bé cũng không muốn chọc cho mẹ không vui nên liên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của cô, không nhắc lại chuyện mình nhìn thấy Cố Mặc Ngôn nữa.

Nhưng trong lòng thì lại thầm nghĩ ngợi, xem ra giữa ba và mẹ nhất định là có hiểu lâm gì đó rồi, mình nhất định phải nghĩ cách giúp hai người gỡ bỏ khúc mắc mới được.

Sáng hôm sau, vì tránh để Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Manh Bảo nên Trình Thư Nghi đã gọi một đống điểm tâm bảo người ta mang tới cửa phòng. Sau khi cho Manh Bảo ăn xong điểm tâm, Trình Thư Nghỉ lại dặn dò cậu bé vài câu.

“Manh Bảo, con ngoan ngoãn ở phòng đợi mẹ, tí nữa mẹ sẽ quay trở lại với con. Hứa với mẹ không được chạy loạn được không?

Nếu không mẹ sẽ lo lắng đấy.”

“Con biết rồi mẹ, con sẽ ở phòng chờ mẹ, không đi đâu cả.”

“Manh Bảo ngoan lắm.” Trình Thư Nghỉ mỉm cười xoa đầu cậu bé, không nhịn được mà ôm lấy cậu một cái. Có đôi lúc con trai hiểu chuyện cũng khiến cô cảm thấy hơi xót lòng.

“Mẹ, mẹ mau đi đi ạ.” Manh Bảo nhô cái đầu nhỏ ra từ vòng tay.

của Trình Thư Nghi rồi thúc giục, nói không chừng hôm nay mẹ sẽ gặp được ba.

“Được, vậy mẹ đi nha”” Trình Thư Nghi chưa buông tha, phải hôn Manh Bảo một cái sau đó mới đứng lên đi khỏi phòng.

Đến nhà hàng, cô không khỏi mừng thầm khi thấy điều mình dự.

đoán trước, quả nhiên lại gặp Cố Mặc Ngôn. Nhìn thấy Trình Thu Uyển ngồi đối diện anh đang cười vui vẻ, Trình Thư Nghỉ nhếch mép nở một nụ cười khẩy.

Ngày hôm qua anh còn nói chắc nịch cam đoan rằng mình với Trình Thu Uyển không có mối quan hệ gì cả, bây giờ thì lại đang ngọt ngào vui vẻ cùng ăn điểm tâm, xem ra lời đàn ông nói quả thật không thể dễ dàng tin tưởng.

Đảo mắt nhìn xung quanh, Trình Thư Nghỉ thấy Hà Kim Minh đang ở cách mình không xa vấy tay về phía cô nên cũng nhấc chân qua tới chỗ của người kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 769


Chương 769

“Sao Manh Bảo lại không đi cùng với em?” Hà Kim Minh quan tâm hỏi.

“Nó ở trong phòng, đã ăn rồi.” Trình Thư Nghỉ cúi đầu nhìn chăm chằm vào mấy món điểm tâm và chút cháo mà Hà Kim Minh đã chuẩn bị sẵn cho mình, lần đầu tiên cảm thấy người này vẫn hiểu rất rõ khẩu vị của mình.

*Thư Nghỉ, hôm nay có hứng ngồi thuyền ra biển chơi không?

Cảm giác tuyệt lắm đó.” Hà Kim Minh mời gọi. Trải qua chuyện hôm qua, anh ta quyết định đẩy nhanh tiến độ theo đuổi Trình Thư Nghĩ.

“Lát nữa tôi còn phải về cùng với Manh Bảo, có lẽ không đi được.”

Trình Thư Nghỉ vẫn như cũ từ chối.

*Gó thể nhờ một người hầu trông chừng Manh Bảo mà, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hà Kim Minh cũng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vất vả lãm mới có cơ hội đi chơi, không ra biển một lần thì đáng tiếc lắm, đúng vậy không?”

Trình Thư Nghỉ vốn dĩ còn đang muốn tiếp tục từ chối, không ngờ ngẩng đầu lên lại vừa vặn thấy cảnh Trình Thu Uyển lấy khăn lau miệng cho Cố Mặc Ngôn, cũng do anh lúc này đang ngồi quay lưng với cô nên cô cũng không thấy biểu cảm trên mặt người kia lúc này là như nào.

Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cơn lửa giận, Trình Thư Nghỉ cảm thấy có chút kích động dâng lên trong lòng.

“Được thôi, mấy giờ đi?”

Trình Thư Nghi cũng không biết mình lấy lý do gì để đồng ý với Hà Kim Minh, nhưng mà lúc này cô đang muốn làm thế, hơn nữa còn cảm thấy có chút vui vẻ vì trả được thù “Vậy thì mười giờ nhé, tới đó anh sẽ qua phòng gọi em.” Hà Kim Minh vô cùng mừng rỡ.

“Được.” Trình Thư Nghỉ đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chỉ là cảm thấy chén cháo thơm ngon ban nãy ăn vào lại thấy có chỗ nào đó bất thường.

Ăn xong điểm tâm nhạt như nước ốc, Trình Thư Nghi cũng tạm biệt Hà Kim Minh đi vê phòng.

Sau khi nói với Manh Bảo chuyện mình sẽ ra biển, cô dặn dò cậu bé phải ngoan ngoãn ở trong phòng đợi mình trở về. Đến giờ hẹn, Hà Kim Minh đến gõ cửa phòng của Trình Thư Nghỉ. Cô vẫn rất lo lắng nên cứ luôn dặn đi dặn lại Manh Bảo, có hơi hối hận vì sự kích động của mình ban nãy.

Nhưng nhìn đến gương mặt tươi rói như hoa của Hà Kim Minh, cô lại không tiện nói ra câu từ chối với anh ta, chỉ có thể cùng người này ngồi thuyền ra biển.

“Thấy phong cảnh như nào?” Hà Kim Minh cố ý nhích lại gần Trình Thư Nghi, dường như là ghé sát bên tai cô nói chuyện.

Trình Thư Nghỉ vô cùng chán ghét hành động thân mật như vậy, cau mày kéo giãn khoảng cách với anh ta, nói: “Cũng được.”

“Phong cảnh cũng được, vậy còn anh thì sao?” Hà Kim Minh tiếp tục nhích lại gần Trình Thư Nghĩ.

“Ý anh là gì?” Trong mắt cô đã lộ ra vẻ không kiên nhắn.

“Thư Nghị, đồng ý làm bạn gái của anh được không?” Hà Kim Minh trực tiếp nói rõ, hơn nữa còn tiếp tục nhích người qua, gần như chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được Trình Thư Nghi rồi.

Cảm nhận được hơi thở của Hà Kim Minh hầu như đều sắp phả vào mặt mình, cuối cùng cô không nhịn được nữa, duỗi tay tách ra khoảng cách giữa cả hai. Sau đó đi qua hai bước, nhìn Hà Kim Minh bằng biểu cảm lạnh băng.

“Hà Kim Minh, rốt cuộc Trình Thu Uyển đã cho anh lợi lộc gì mà lại khiến anh giúp đỡ cô ta như vậy?”

Vốn dĩ trong lòng Trình Thư Nghi vẫn luôn nghĩ đến Manh Bảo, cô rất tự trách vì hành vi nông nổi bỏ cậu lại một mình trên du thuyền. Bây giờ Hà Kim Minh lại có thái độ như vậy với mình, cô thật sự không có tâm trạng tiếp tục đóng kịch với anh ta được nữa. Thế nên cô dứt khoát vạch mặt nói thẳng ra luôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 770


Chương 770

“Em biết rồi à?” Nghe Trình Thư Nghỉ nói, Hà Kim Minh rất ngạc nhiên.

“Phải.” Trình Thư Nghi mất kiên nhẫn nói: “Thế nên anh đừng đóng kịch nữa, cứ nói thẳng đi, anh muốn làm gì? Hoặc nên nói là, Trình Thu Uyển muốn anh làm gì?”

Sau khi nghe những lời Trình Thư Nghỉ nói, Hà Kim Minh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Gô biết cũng tốt, dù sao anh ta cũng định mấy ngày nữa sẽ nói chuyện này với cô.

Lúc vừa mới bắt đầu, đúng thật là anh ta vì tình bạn cũ với Trình Thu Uyển nên mới đồng ý giúp cô ta chuyện này. Quan trọng hơn là, lúc vừa nhìn thấy Trình Thư Nghi, anh ta đã cảm thấy khí chất của cô gái này rất hợp gu của mình. Chuyện vẹn cả đôi đường như vậy, sao anh ta lại không vui vẻ đồng ý chứ?

Nhưng sau khi ở bên Trình Thư Nghỉ một thời gian dài, anh ta cảm thấy cô gái này ngày càng khiến mình cảm thấy thú vị, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người phụ nữ nào mang lại cho anh ta cảm giác ngọt ngào mà ngay cả chính anh ta cũng không diễn tả được. Hà Kim Minh thật sự bắt đầu thích Trình Thư Nghi thật lòng, thế nên anh ta cũng không định giấu cô chuyện này nữa.

Bây giờ cô phát hiện ra chuyện này cũng tốt, anh ta còn đang lo không biết phải nói với cô như thế nào đây.

“Đúng, quả thật là Trình Thu Uyển bảo anh tới theo đuổi em, mục đích là để đề phòng em và chồng cũ của em tái hợp.” Hà Kim Minh nói rõ nguyên nhân mình tiếp cận Trình Thư Nghi ra.

“Tôi đã đoán được từ lâu rồi.” Trình Thư Nghi lạnh lùng nói.

Cô biết ngay Trình Thu Uyển sẽ không vô duyên vô cớ giới thiệu người nào cho mình mà, nhất định là cô ta đang giở trò quỷ gì đó!

Quả nhiên sự thật trùng khớp với suy đoán của cô.

“Thư Nghi, em có giận anh không?” Hà Kim Minh hơi thận trọng hỏi. Sở dĩ trước đó anh ta do dự không dám nói thẳng chuyện này với Trình Thư Nghỉ là vì sợ cô sẽ tức giận cắt đứt liên lạc với anh ta, như vậy thì anh ta mất nhiều hơn được.

Biết Hà Kim Minh cũng chỉ nhận sự nhờ vả của người khác, thế nên Trình Thư Nghi lắc đầu.

*Tôi sẽ không giận anh, suy cho cùng thì tôi và anh cũng không có ân oán gì. Đây là chuyện giữa tôi và Trình Thu Uyển, không liên quan gì đến anh.”

“Em không trách anh là tốt rồi.” Hà Kim Minh yên tâm thở phào.

nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười rạng rỡ: “Anh rất sợ em sẽ vì chuyện này mà không để ý tới anh, vậy thì anh thật sự sẽ phải tìm một nơi để khóc đấy.”

Trình Thư Nghỉ làm như không nhìn thấy nụ cười của Hà Kim Minh, nét mặt cô vẫn lạnh lùng.

Mặc dù cô sẽ không làm to chuyện với Hà Kim Minh, nhưng cũng không có nghĩa cô thích loại người này. Ngược lại, cuộc đời cô ghét nhất là loại công tử đào hoa như vậy.

Mặc dù không muốn dính dáng gì đến Hà Kim Minh, nhưng cuối cùng Trình Thư Nghi vẫn không nhịn được mỉa mai: “Anh có biết hai chữ báo ứng viết thế nào không? Anh cứ đùa bốn tình cảm của phụ nữ như vậy, chẳng lẽ không sợ sau này sẽ gặp báo ứng àm Hà Kim Minh nghe xong, anh ta chỉ cười mà không nói câu gì.

Thật ra anh ta cũng không tính là đùa bỡn tình cảm của người khác, dù sao chuyện này cũng là tôi tình cô nguyện. Trước đây qua lại với những cô gái đó, anh ta tự thấy mình chưa từng ép.

buộc họ, chẳng qua chỉ là nhu cầu của mỗi bên mà thôi.

Nhưng nếu anh ta thật sự giải thích với Trình Thư Nghỉ như vậy, e là cô sẽ càng chán ghét anh ta hơn, cho rằng anh ta chỉ đang ngụy biện mà thôi.

Nhìn thấy nụ cười thản nhiên của Hà Kim Minh, Trình Thư Nghi cũng cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác. Chuyện này liên quan gì đến cô đâu, chỉ cân cô không vướng vào Hà Kim Minh là được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 771


Chương 771

“Sau này anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, giữa chúng ta không có khả năng đâu.” Cô lạnh lùng nói với Hà Kim Minh. “Còn cuộc nói chuyện hôm nay giữa chúng ta, anh muốn nói với Trình Thu Uyển hay không thì tùy anh. Nhờ anh trở về nói với cô ta là sau này đừng giở những thủ đoạn hèn hạ này nữa. Thứ cô ta coi là bảo vật, chưa chắc người khác đã thèm đâu!”

Không phải Trình Thu Uyển chỉ muốn Cố Mặc Ngôn sao? Thật buồn cười! Cô ta tưởng là ai cũng thích cái tên giả nhân giả nghĩa kia giống cô ta à?

“Xin lỗi, những lời này nên để sau này em tự nói với Trình Thu Uyển đi, bởi vì anh cũng không định sẽ nói chuyện đã xảy ra hôm nay cho Trình Thu Uyển biết.” Hà Kim Minh nhún vai nói theo thói quen.

Trong lòng anh ta không khỏi mừng thầm. Nghe những lời Trình Thư Nghỉ vừa nói, có vẻ như cô cũng không định tái hợp với chồng cũ, vậy thì phần thắng của anh ta sẽ tăng lên một phần.

Anh ta cũng không định cứ thế từ bỏ Trình Thư Nghi “Tại sao?” Trong lòng Trình Thư Nghỉ vừa nghỉ ngờ lại vừa cảnh giác. Dù sao Hà Kim Minh cũng cùng một phe với Trình Thu Uyển, cô không dám hoàn toàn tin tưởng anh ta, sợ anh ta lại đang giở trò gì nữa.

Nhìn thấy ánh mắt phòng bị của Trình Thư Nghỉ, Hà Kim Minh bất lực thở dài.

“Thư Nghi, anh thề, những gì anh nói đều là lời thật lòng. Mặc dù quả thật ban đầu anh tiếp cận em là vì Trình Thu Uyển, nhưng trải qua khoảng thời gian chung sống với nhau, anh phát hiện mình thật sự rất thích em. Nếu không thì anh cũng sẽ không thẳng thắn nói chuyện giữa anh và cô ấy cho em biết. Thế nên anh vẫn xin em có thể tin tưởng anh.”

“Thật không đấy?” Trình Thư Nghi vẫn bán tín bán nghỉ.

“Anh có thể thê với chúa.” Hà Kim Minh chắp tay trước ngực, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc và thành tâm hiếm thấy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Hà Kim Minh, lại nghĩ đến khoảng thời gian này anh ta chăm sóc mình đủ kiểu, cuối cùng Thư Khả Như vẫn buông bỏ nghi ngờ trong lòng. Nói thế nào thì thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù.

Nghĩ đến đây, Trình Thư Nghỉ mỉm cười với Hà Kim Minh: “Cảm ơn anh”

Đương nhiên Trình Thu Uyển không phát hiện cô đã biết âm mưu của cô ta là tốt nhất. Nếu không với tính cách cực đoan của cô †a, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện khác thường gì.

Từ khi quen biết Trình Thư Nghi đến nay, cô vẫn luôn lạnh lùng với anh ta, đây là lần đầu tiên cô cười với anh ta như vậy, Hà Kim Minh bỗng chốc nhìn đến ngây người.

“Thịch! Thịch! Thịch!” Thậm chí anh ta còn có thể nghe rõ tiếng tim đập dữ dội của mình bên tai.

Thấy Hà Kim Minh ngẩn người nhìn mình, Trình Thư Nghỉ hơi mất tự nhiên, cô nhanh chóng thu lại nụ cười: ‘Manh Bảo còn đang chờ tôi, chúng ta mau trở về đi.”

“À được.” Bị Trình Thư Nghỉ lên tiếng kéo thần trí trở về, Hà Kim Minh đột nhiên cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Hà Kim Minh vừa đi đến buồng điều khiển lái ca nô trở về vừa thâm mắng mình không có tiền đồ. Tốt xấu gì anh ta cũng được coi là người đi qua vạn bụi hoa, không ngờ chỉ một nụ cười bình thường của Trình Thư Nghỉ đã có thể khiến anh ta có cảm giác rung động.

Nhưng đồng thời Hà Kim Minh cũng cảm thấy có chút vui vẻ, anh †a không nhớ đã bao lâu rồi không có ai có thể khiến anh ta rung động. Cảm giác này cũng thích đấy.

Hai người vốn dĩ không lái đi xa lắm, thế nên chẳng mấy chốc đã trở lại bên cạnh du thuyền.

Nhưng càng đến gần du thuyền, Trình Thư Nghỉ càng cảm thấy không bình thường. Bây giờ đang là giữa trưa, đáng lý ra phải là thời điểm náo nhiệt mới đúng, nhưng trên boong tàu lại không có.

một bóng người, cả du thuyền cũng yên tĩnh dị thường.

“Anh có cảm thấy là lạ không?” Trình Thư Nghỉ nghỉ ngờ nhìn sang Hà Kim Minh bên cạnh.

“Sao vậy?” Ca nô ngừng lại, Hà Kim Minh cũng bắt đầu đánh giá du thuyền trước mặt: “Đúng là có hơi…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 772


Chương 772

Anh ta còn chưa dứt lời thì chợt nghe trên du thuyền đột nhiên…

Đoàng!

“Á áát”

Tiếng súng nổ kéo theo tiếng la hét của rất nhiều người.

Hai người đều giật nảy mình, không biết rốt cuộc phía trên xảy ra chuyện gì.

“Nguy rồi, có thể là gặp phải cướp!” Hà Kim Minh là người phản ứng đầu tiên.

Trước kia anh ta cũng từng nghe nói sẽ có cướp chuyên theo dõi các du thuyền sắp ra biển, bởi vì những người trên đó gần như đều không phú thì quý. Nhưng không ngờ hôm nay mình lại xui xẻo gặp phải như vậy!

Phản ứng đầu tiên của Hà Kim Minh là muốn nhanh chóng lái ca nô rời đi, nhưng Trình Thư Nghỉ lại liều chết ngăn anh ta lại, không chịu để anh ta lái đi: “Manh Bảo còn đang trên thuyền, tôi không thể đi được! Anh để tôi lên đi.”

“Bây giờ đi lên quá nguy hiểm, chúng ta phải mau chóng rời đi rồi báo cảnh sát mới được.” Hà Kim Minh giữ chặt Trình Thư Nghi đã đứng dậy định đi lên du thuyền: “Cứ mạo hiểm đi lên như vậy, chẳng những không cứu được người mà e là ngay cả tính mạng.

của em cũng không giữ được!”

“Nhưng tôi không thể để Manh Bảo ở đây một mình!” Lúc này trên mặt Trình Thư Nghỉ tràn ngập lo lẳng và sợ hãi: “Anh để tôi lên trước, sau đó anh lại đi báo cảnh sát.”

Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, trong lòng Hà Kim Minh hơi rối rằm, do dự có nên rời đi hay không.

“Anh mau lái qua đó đi, tôi nhất định phải lên thuyền, đừng lãng phí thời gian!” Thấy Hà Kim Minh không nhúc nhích, Trình Thư Nghỉ vội thúc giục, trong giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.

Nếu bây giờ Manh Bảo đang gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây.

giờ?

“Anh đi với em.” Cuối cùng Hà Kim Minh cũng đưa ra quyết định, một người đàn ông như anh ta không thể để một cô gái đi mạo hiểm một mình được.

Sau khi dừng ca nô cẩn thận, hai người nhẹ chân nhẹ tay leo lên du thuyền Sau khi leo lên, quả nhiên bọn họ nhìn thấy những hành khách trên du thuyền đều đang ôm đầu ngồi xổm trong đại sảnh, phía trước còn có một người đàn ông mặt mày hốc hác đang cầm súng uy hiếp mọi người, dáng vẻ hung thần ác sát.

Nhưng bởi vì góc độ, Trình Thư Nghỉ có thể thấy rõ bàn tay câm súng của người đàn ông hơi run, biểu cảm trên mặt cũng có.

chút hốt hoảng lo sợ, trông không giống như bọn cướp chuyên nghiệp Hơn nữa hình như ông ta đơn độc một mình, cũng không có.

đồng bọn. Chẳng qua là tất cả mọi người đều sợ súng trong tay ông ta, thế nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trình Thư Nghỉ nhìn quanh một vòng nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Manh Bảo, trong lòng cô thoáng thở phào một hơi. Có lẽ Manh Bảo còn đang ở trong phòng, chắc là tên cướp kia cũng không phát hiện ra cậu bé.

Trình Thư Nghỉ chỉ lên boong tàu với Hà Kim Minh, ra hiệu bọn họ.

có thể lẻn về phòng từ trên boong tàu.

Hà Kim Minh hiểu ý cô, anh ta cẩn thận đi phía ngoài để che chắn bóng dáng của Trình Thư Nghi. Hoảng sợ suốt cả đường, cuối cùng bọn họ cũng tránh được tầm mắt của tên cướp kia và đi tới phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 773


Chương 773

Vừa đẩy cửa ra, Trình Thư Nghỉ bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Manh Bảo, nhưng cô cũng không tìm thấy Manh Bảo trong phòng. Trình Thư Nghỉ lập tức hoảng hốt.

“Manh Bảo, con có ở trong phòng không?” Trình Thư Nghỉ nhỏ giọng gọi tên Manh Bảo, cô đang sắp khóc đến nơi rồi. Cô chỉ có ‘thể không ngừng tự an ủi mình trong lòng, Manh Bảo thông minh như vậy, nhất định sẽ không sao đâu!

Nhưng dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi! Nghĩ đến đây, Trình Thư Nghỉ không cầm được nước mắt nữa. ‘Manh Bảo, con đang ở đâu? Con trả lời mẹ một tiếng đi được không?”

“Mẹ ơi, con đang ở đây!” Ngay lúc Trình Thư Nghi sắp phát điên vì sốt ruột, trong tủ quần áo truyền đến giọng nói quen thuộc của Manh Bảo.

Trong lòng Trình Thư Nghỉ vui mừng khôn xiết, cô vội vàng chạy tới mở cửa tủ quần áo ra, quả nhiên nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Manh Bảo đang cuộn tròn bên trong, nhìn Trình Thư Nghỉ bằng ánh mắt vô cùng mừng rỡ.

“Manh Bảo, con không sao chứ?” Trình Thư Nghỉ vội bế Manh Bảo ra, kiểm tra từ trên xuống dưới xem cậu có bị thương hay không “Con không sao mẹ ơi, sao giờ mẹ mới về?”

Sau khi niềm vui nhìn thấy Trình Thư Nghỉ qua đi, Manh Bảo cảm thấy hơi tủi thân, nước mắt dâng lên trong mắt. Lúc nãy cậu ở một mình thật sự rất sợ.

Trình Thư Nghỉ đau lòng ôm Manh Bảo vào ngực, nức nở nói: “Xin lỗi Manh Bảo, đều là mẹ không tốt, mẹ không nên bỏ con ở đây một mình, đều là lỗi của mẹ…

“Mẹ ơi con không sao, mẹ đừng khóc.” Manh Bảo hiểu chuyện lau nước mắt cho Trình Thư Nghĩ: “Lúc nãy con đang chơi trong phòng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người hô cướp, nên con liên chạy vào tủ quần áo trốn.”

“Ừ” Trình Thư Nghỉ nghĩ đến mà sợ, cô xoa đầu Manh Bảo: *Manh Bảo thông minh quá.”

“Thư Nghị, nếu tìm được Manh Bảo rồi thì chúng ta đi mau lên.

Anh sợ lát nữa sau khi tên cướp kia phát hiện thì chúng ta sẽ không thể đi được nữa đâu.” Hà Kim Minh ở bên cạnh thúc giục.

“Được.” Trình Thư Nghỉ lau nước mắt, ôm Manh Bảo đi ra ngoài cùng với Hà Kim Minh. Bọn họ phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Ba người cẩn thận đi theo con đường đến boong tàu, lúc chuẩn bị xuống ca nô rời đi thì đột nhiên nghe thấy trong đại sảnh truyền đến tiếng hét đây căm hận.

“Lôi Cố Mặc Ngôn ra đây cho tao!”

Nghe vậy, Trình Thư Nghỉ dừng bước, trong lòng không khỏi có chút lo lẳng. Tên cướp tìm Cố Mặc Ngôn làm gì, chẳng lẽ đối tượng bắt cóc lần này của ông ta là Cố Mặc Ngôn sao?

Mặc dù bây giờ cô rất chán ghét Cố Mặc Ngôn, nhưng dù sao.

anh cũng là ba của Manh Bảo, cũng đã từng là người thân thiết nhất với cô. Trình Thư Nghi không thể nào giả vờ như không nghe thấy gì mà cứ thế rời đi được.

Tên cướp kia không che mặt, nhìn có vẻ như là một người đàn ông trung niên bình thường, chỉ có điều là ông ta đang cầm súng.

Nghe Cố Mặc Ngôn hỏi, ông ta gầm lên: *Tại sao hả? Hỏi hay lắm, nhưng mày không nên hỏi tao mà hãy tự hỏi chính mình đi! Năm năm trước mày đã làm gì mà không biết à?”

Năm năm trước?

Trình Thư Nghỉ sửng sốt.

Năm năm trước, không phải là lúc cô còn ở bên Cố Mặc Ngôn sao?

“Năm năm trước?” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn cũng mờ mịt giống Trình Thư Nghị, anh thấp giọng hỏi: “Nhưng tôi không biết ông, cũng không nhớ rõ năm năm trước đã làm chuyện gì có lỗi với ông.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 774


Chương 774

“Mày không biết tao nhưng tao thì lại biết mày!” Giọng nói của tên cướp lại vang lên: “Người tao muốn tìm chính là mày, tổng giám đốc Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu! Năm năm trước tao đã lấy hết tài sản để mua cổ phiếu của tập đoàn Ngôn Diệu, lúc đó mày đảm bảo với cổ đông bọn tao thế nào. Mày nói bọn tao nhất định phải tin tưởng mày, mày sẽ không để tiền mồ.

hôi xương máu của bọn tao đổ sông đổ biển, nhưng mày tự vấn lương tâm mình xem mày đã làm gì đi!”

Giọng nói của tên cướp nghe rất gay gắt.

“Tập đoàn Ngôn Diệu đột nhiên bị rò rỉ bí mật kinh doanh, cổ phiếu lao dốc, tao mất hết cả vốn liếng! Vợ cũng ôm con rời đi, còn lại một mình tao lang bạt khắp nơi suốt những năm qua, sống cuộc sống đơn độc không nơi nương tựa. Tất cả đều là do.

thằng súc sinh không bằng heo chó mày hại. Nếu không phải tại mày thì sao tao lại sa sút đến tình cảnh bây giờ! Nhưng mày thì sao? Mày lại có thể tiếp tục sống cuộc sống giàu có của mày như một con chó đội lốt người. Người như mày căn bản không đáng được sống, mày nên xuống địa ngục mới phải!”

Hóa ra là vì cái quỹ kia!

Tên cướp vừa dứt lời, Trình Thư Nghỉ liền nghe bên trong truyền ra tiếng kêu kinh ngạc của đám người, trong đó còn xen lẫn tiếng cười báo thù của tên cướp và tiếng rên rỉ đau đớn của Cố Mặc Ngôn.

Trình Thư Nghỉ lo lắng cho sự an toàn của Cố Mặc Ngôn, cô sốt ruột đứng dậy muốn đến gần hơn một chút để nhìn rõ tình hình trong đại sảnh, nhưng lại bị Hà Kim Minh ở bên cạnh kéo lại.

“Em làm gì vậy? Cho dù em không quan tâm đến an nguy của mình thì cũng phải nghĩ cho Manh Bảo! Bây giờ chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi rồi báo cảnh sát, tạm thời đừng lo lắng chuyện không cần thiết.”

Hà Kim Minh nắm chặt tay Trình Thư Nghi, sắc mặt anh ta rất lo lắng, ở đây thêm một phút đồng nghĩa với việc thêm một phút nguy hiểm. Bây giờ anh ta vẫn chưa sẵn sàng mạo hiểm tính mạng vì người khác đâu.

Hơn nữa, anh ta cũng chỉ quan tâm đến sự an toàn của Trình Thư Nghi và Manh Bảo, còn sống chết của những người khác không liên quan gì đến anh ta hết, anh ta cũng chẳng tội gì phải mạo hiểm tính mạo để cứu họ.

“Không phải chuyện không cần thiết!” Manh Bảo tức giận trừng mắt nhìn Hà Kim Minh, sau đó rơm rớm nước mắt quay đầu nhìn Trình Thư Nghĩ: “Mẹ ơi, chúng ta đi cứu ba đi được không?”

Nhìn Manh Bảo trong lòng, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng hạ quyết tâm lập tức rời đi. Cho dù thế nào, cô cũng không thể để Manh Bảo rơi vào nguy hiểm. Còn Cố Mặc Ngôn… thôi đi! Dù sao.

bây giờ người này cũng không liên quan gì với mình.

Trình Thư Nghi hạ quyết tâm, cô bế Manh Bảo chuẩn bị rời đi cùng Hà Kim Minh, nhưng câu nói lọt vào tai lại khiến cô khựng người lại “Thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu năm đó là chính mày tự tiết lộ ra ngoài đúng không?”

Sau khi nghe câu nói này, trong lòng Trình Thư Nghi kinh hãi vô.

cùng. Năm đó, lúc thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu.

bị tiết lộ, cô vừa trải qua vụ bắt cóc do Trình Thu Uyển lên kế hoạch, vẫn còn đang ở trong bệnh viện.

Cô vẫn nhớ khoảng thời gian đó Cố Mặc Ngôn bận rất nhiều việc vì chuyện này, đến mức gần như không thể dành thời gian để ở bệnh viện cùng cô. Sao có thể là chính anh tiết lộ thông tin khách hàng như tên cướp nói chứ?

Trong lòng nghỉ hoặc, Trình Thư Nghỉ thoáng dừng bước.

Tên cướp tiếp tục nói: “Mày nói với bên ngoài là bị hacker xâm nhập gì đó, nhưng căn bản chỉ là mấy lời nhảm chó thôi! Tao đã điều tra rõ ràng rồi, mày làm vậy là vì con vợ mày!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 775


Chương 775

“Lúc đó vợ mày bị người ta bắt cóc, mày muốn cứu nó nên đã đồng ý tiết lộ toàn bộ thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu. Mày tự nói xem rốt cuộc mọi chuyện có phải như vậy không?”

Nghe đến đây, Trình Thư Nghỉ không nhịn được mà lấy tay che kín miệng, trong mắt đầy vẻ khó tin. Sao có thể chứ! Hóa ra lúc đó Cố Mặc Ngôn lại vì cô mà chủ động công bố thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu sao?

Trình Thư Nghỉ nín thở đứng đó, cơ thể khẽ run lên, cô muốn nghe Cố Mặc Ngôn trả lời như thế nào, sao lại có chuyện này được? Nhưng qua một hồi lâu cô cũng không nghe thấy giọng Cố Mặc Ngôn vang lên, thay vào đó là giọng nói càng khàn hơn của tên cướp.

“Mày không nói gì có nghĩa là thừa nhận. Cố Mặc Ngôn, mày hay.

lắm, mạng của vợ mày là mạng, chẳng lẽ mạng của cổ đông bọn tao không phải là mạng sao? Lúc mày lựa chọn làm vậy, mày có quan tâm đến suy nghĩ của rất nhiều cổ đông bon tao không!

Mày có nghĩ có thể bọn tao sẽ tan nhà nát cửa vì chuyện này không?”

“Ông trời có mắt, gieo nhân nào gặt quả nấy, lúc trước mày làm chuyện thất tín bội nghĩa như vậy thì nên chuẩn bị tâm lý nhận báo ứng. Hôm nay tao sẽ thay trời hành đạo, để thằng súc sinh khốn kiếp không chịu trách nhiệm như mày chịu sự trừng phạt đáng có…”

Nghe đến đây, Trình Thư Nghi mới dám xác định, hóa ra năm năm trước Cố Mặc Ngôn lại không tiếc lựa chọn hy sinh sự nghiệp và tương lai của bản thân để cứu cô.

Cô không biết phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào sau khi biết được chân tướng của sự việc nữa, giờ phút này cô mới thật sự cảm nhận được hàm ý của cụm từ cảm xúc lẫn lộn. Trong.

đầu cô không khỏi nghĩ tới hình ảnh Cố Mặc Ngôn ôm mình ngủ trên giường bệnh trước kia.

Khi đó chắc hẳn anh rất mệt hỏi, ở bên ngoài phải giải quyết chuyện công ty, lúc về bệnh viện còn phải chăm sóc cô nữa. Hơn nữa từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện này với cô, chẳng lẽ là sợ cô sẽ cảm thấy có lỗi vì chuyện đó sao?

Đôi mắt Trình Thư Nghỉ ươn ướt, trong lòng cô không khỏi cảm động. Hóa ra Cố Mặc Ngôn đã từng vì cô mà trả giá đắt như vậy, hóa ra anh đã từng thật lòng với cô…

“Thư Nghị, đi nhanh lên, nếu không sẽ không còn kịp nữa đâu!”

Nhìn thấy Trình Thư Nghỉ lại dừng bước, Hà Kim Minh thật sự muốn đánh cô bất tỉnh rồi mang đi. Bây giờ sống chết trước mặt, sao cô gái này còn có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy chứ!

Mặc dù vẫn không thể nào tha thứ cho những chuyện Cố Mặc Ngôn đã làm với mình và Manh Bảo năm đó, nhưng bây giờ Trình Thư Nghỉ không thể hạ quyết tâm mặc kệ Cố Mặc Ngôn mà dứt khoát rời đi được.

Trình Thư Nghi đưa Manh Bảo trong lòng cho Hà Kim Minh, vẻ mặt cô nghiêm túc, nói với tốc độ cực nhanh: “Anh đưa Manh Bảo đi trước đi, tôi sẽ ở lại đây!”

Dù sao Cố Mặc Ngôn cũng vì cô nên mới bị người ta uy hiếp, cô không thể thấy chết không cứu được.

“Em điên rồi!” Hai tay Hà Kim Minh đang ôm Manh Bảo, chỉ có thể vội vã tiến lên hai bước ngăn cản trước mặt Trình Thư Nghĩ: “Đừng ngốc nữa, bây giờ không phải lúc bốc đồng, em mau đi với anh!”

Nói xong, Hà Kim Minh liền duõi tay muốn kéo cô rời đi, nhưng Trình Thư Nghỉ đã hạ quyết tâm rồi. Nếu bây giờ cô cứ rời đi như vậy, chị sợ nửa đời sau cô sẽ cần rứt lương tâm.

“Tôi đã quyết định rồi, anh mau đưa Manh Bảo đi đi, nhờ anh chăm sóc tốt cho thằng bé.”

Trình Thư Nghỉ không nhìn Manh Bảo nữa, cô tránh khỏi Hà Kim Minh, đẩy bọn họ ra xa hai bước, sau đó dứt khoát xoay người đi vào đại sảnh.

Hà Kim Minh muốn lên tiếng ngăn cản Trình Thư Nghĩ, nhưng lại sợ làm vậy sẽ kinh động đến tên cướp, khiến Manh Bảo rơi vào tình thế nguy hiểm. Thế nên anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước từng bước đến gần nguy hiểm.

Thế nhưng bởi vì phần tình cảm kỳ lạ trong lòng, anh ta lại không thể tàn nhãn hạ quyết tâm cứ thế mang theo Manh Bảo thoát thân một mình. Trong lúc nhất thời, Hà Kim Minh cứ đứng nguyên tại chỗ không biết nên làm gì mới phải…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 776


Chương 776

Sau khi đi vào đại sảnh, Trình Thư Nghỉ nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang bị tên cướp kia chĩa súng vào đầu. Người đàn ông bình thường rất chú ý ăn mặc chỉnh tề, bây giờ đang quỳ một chân trên đất, quần áo nhăn nhúm không ra dáng, trước ngực còn có một dấu chân lớn.

Nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng sợ. Chỉ là nét mặt nhăn chặt cho thấy giờ phút này anh đang chịu đựng cơn đau rất lớn, khóe miệng còn vương một vệt máu.

Trong mắt Trình Thư Nghỉ ngập tràn lo lắng, cô nhìn Cố Mặc.

Ngôn từ trên xuống dưới, sau khi xác định trên người anh không có vết thương nào khác mới cảm thấy yên tâm.

“Cứu mạng!”

“Cứu chúng tôi với!”

“Mau cứu chúng tôi ra ngoài đi!”

Lúc này, những người khác trong đại sảnh cũng nhìn thấy bóng dáng Trình Thư Nghĩ, bọn họ còn tưởng rằng cô là cảnh sát đến đây cứu viện, rối rít nhìn cô kêu cứu, trong mắt đầy vẻ cầu xin.

“Chết tiệt, im lặng hết cho tao!” Lúc này tên cướp cũng luống cuống, ông ta giơ tay lên trời bản một phát súng.

Đám đông vốn đang đang xôn xao lập tức hét lên sau khi nghe thấy tiếng súng, sau đó nhanh chóng khôi phục sự yên tĩnh giống như trước đó. Ai nấy đều ôm đầu ngồi xổm dưới đất run rẩy, chỉ sợ khẩu súng trong tay tên cướp sẽ chữa vào mình.

Sau khi nhìn thấy hiệu quả, tên cướp chĩa súng trong tay về phía Trình Thư Nghi, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, trong giọng nói cũng mang theo run rẩy.

“Ở yên đó đừng nhúc nhích, không được bước tới!”

Nhìn họng súng đen ngòm cách đó không xa chỉ vào mình, hai chân Trình Thư Nghi cũng nhữn ra, suýt chút nữa không đứng nổi. Trình Thư Nghỉ khó khăn nuốt nước bọt, đứng tại chỗ không dám tiến thêm nữa.

“Nói, mày là ai! Tới đây làm gì?” Lúc này trong lòng tên cướp cũng đang lo lăng, ông ta ra sức nghĩ lỡ như cảnh sát tới thật thì lát nữa mình phải thoát thân như thế nào.

“Em tới đây làm gì! Đi mau!” Không đợi Trình Thư Nghỉ trả lời, Cố Mặc Ngôn đã hét lên với cô.

Người đàn ông vừa nãy bị người ta chĩa súng vào đầu cũng mặt không đổi sắc, lúc này cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Có trời mới biết vừa rồi anh quay đầu lại nhìn thấy Trình Thư Nghị, trong lòng anh sợ hãi đến mức nào.

“Mày câm miệng cho tao!” Tên cướp thu khẩu súng lại đập vào đầu Cố Mặc Ngôn, vết máu trượt xuống mặt, họng súng lại chữa vào Cố Mặc Ngôn một lần nữa.

Cảm nhận được khẩu súng lục đặt trên thái dương mình, trong.

lòng Cố Mặc Ngôn lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc nấy nhìn thấy tên cướp chĩa súng vào Trình Thư Nghi, anh thật sự cảm thấy mình sắp điên lên rồi. Anh không thể chịu đựng được người mình nâng niu trong tim lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.

“Rốt cuộc mày là ai!” Tên cướp vẫn chĩa họng súng vào Cố Mặc: Ngôn, quát lên với Trình Thư Nghi.

Trình Thư Nghỉ thu lại ánh mắt lo lắng đang nhìn Cố Mặc Ngôn, cô hít sâu một hơi, cố gảng giả vờ bình tĩnh.

“Tôi chính là vợ Cố Mặc Ngôn năm đó mà ông vừa nói, lúc đó Cố Mặc Ngôn vì tôi nên mới tiết lộ thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu, thế nên lỗi thật sự là ở phía tôi chứ không phải anh ta, ông thả anh ta ra đi.”

“Em đang nói nhảm gì vậy! Mau đi đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 777


Chương 777

Sau khi nghe Trình Thư Nghỉ nói, Cố Mặc Ngôn rất muốn tháo đầu cô ra để xem rốt cuộc cô gái này đang nghĩ gì. Loại chuyện như vậy có thể tùy tiện ôm vào mình sao? Sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó cô có biết không!

Nhưng không thể phủ nhận, trong lòng Cố Mặc Ngôn cũng cảm thấy cảm động, khiến khóe mắt anh ẩm ướt. Trình Thư Nghi sẵn sàng mạo hiểm như vậy để cứu anh, có nghĩa là trong lòng cô vẫn có anh đúng không?

Trình Thư Nghỉ không để ý đến Cố Mặc Ngôn, cô tiếp tục nói: “Ông thả Cố Mặc Ngôn ra đi, nếu ông muốn báo thù thì đến mà báo thù tôi đây này, tôi mới là nguyên nhân chính hại ông tan cửa nát nhà.”

Trình Thu Uyển đang ngồi trong đám đông lo lắng nhìn vết máu trên đầu Cố Mặc Ngôn, đau lòng đến rơi lệ. Sau khi nghe Trình Thư Nghỉ nói, Trình Thu Uyển quay đầu hung ác nhìn cô, trong lòng tràn ngập căm ghét và tức giận.

Tất cả đều là do con ả này! Nếu không phải vì cô, sao Cố Mặc Ngôn lại bị người ta ức hiếp, thậm chí còn bị người ta làm bị thương. Người đàn ông của Trình Thu Uyển cô ta là người được muôn người kính ngưỡng, sao có thể bị một kẻ ất ơ như vậy thượng cẳng chân hạ cẳng tay chứ!

“Đúng, chính là cô ta! Năm đó chính cô ta hại ông vợ con ly tán.

Những chuyện này không liên quan gì đến Cố Mặc Ngôn, ông nên bắn chết con ả này mới đúng!”

Trình Thư Nghỉ, mày đáng chết, sao mày không chết đi!

Lúc này, mặt mũi Trình Thu Uyển dữ tợn, trong đầu cô ta tràn ngập ghen ghét và nguyên rủa Trình Thư Nghi. Hoàn toàn quên mất nếu không phải năm đó cô ta bắt cóc Trình Thư Nghi thì làm sao lại xảy ra cớ sự ngày hôm nay.

“Em câm miệng!” Cố Mặc Ngôn không ngờ Trình Thu Uyển sẽ châm lửa thêm cho tên cướp vào lúc này, anh tức giận lớn tiếng quát cô ta.

Nhưng đã muộn rồi, tên cướp đã bị những lời của Trình Thu Uyển kích thích khiến ông ta càng phát điên hơn, ông ta chĩa súng về phía Trình Thư Nghi “Là mày, đều là bởi vì mày à!

Sự nghiệp và gia đình của mình đều bị hủy hoại chỉ vì con đàn bà này. Ả ta đáng chết, ả ta cũng đáng chết như Cố Mặc Ngôn!

Cuộc sống tốt đẹp của ông ta đều bị hủy hoại trong tay hai vợ.

chồng này, ông ta nhất định phải khiến bọn họ trả một cái giá đắt, đi xuống địa ngục hết đi! Hai người họ đáng lẽ phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, chịu đủ mọi sự tra tấn!

Thù hận bùng cháy trong mắt tên cướp, ông ta bước từng bước đến gần Trình Thư Nghi, tay cầm cò súng không chắc.

“Đừng mà mẹ ơi!” Manh Bảo ở trên boong thuyền nhìn thấy tất cả những việc này qua cửa sổ, cậu bé sốt ruột muốn xông vào đại sảnh để cứu Trình Thư Nghị, trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là mẹ nhất định phải bình an vô sự!

Hà Kim Minh vội ôm lấy Manh Bảo, liều mạng ngăn cậu giấy giụa, không cho cậu có cơ hội đi vào. Nhưng lúc này, trên mặt anh ta cũng lộ vẻ khó tin.

Lúc mới bắt đầu học chữ, khi học được câu “thề nguyện sống chết” trong lòng anh ta đầy khinh thường, anh ta không tin có người lại ngu ngốc đến mức làm chuyện như vậy.

Người sống trên đời, ngoại trừ ba mẹ ra, đương nhiên bản thân mới là quan trọng nhất. Tình yêu chỉ là thú vui giết thời gian, nếu vì điều này mà làm tổn thương mình thì thật sự không đáng.

Nhưng hôm nay anh ta mới hiểu được, hóa ra trên đời này thật sự có thứ tình cảm như vậy, có thể khiến một người cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng của mình vì một người khác Như vậy thì Trình Thư Nghi có thật sự chán ghét Cố Mặc Ngôn như cô biểu hiện không?

Trình Thư Nghi có thể cảm nhận rõ những giọt mồ hôi trên trán chảy xuôi xuống tai rồi trượt xuống cổ cô, trong tai là tiếng tim đập nhanh đến mức như muốn làm thủng màng nhĩ. Nhìn họng súng cách mình mỗi lúc một gần, cô nhảm mắt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 778


Chương 778

Manh Bảo, mẹ xin lỗi, có lẽ mẹ không thể cùng con lớn lên, nhìn thấy con kết hôn sinh con được rồi, mẹ xin lỗi.

Nước mắt Trình Thư Nghỉ trượt qua mũi, chảy vào khóe miệng, cô tuyệt vọng chờ đợi tiếng súng vang lên.

Nhưng đau đớn không truyền đến như trong dự liệu, thay vào đó cô lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của tên cướp.

Mở mắt ra, Trình Thư Nghỉ nhìn thấy tên cướp đang nằm ngửa trên mặt đất, lấy tay che vai mình, có vẻ như rất đau đớn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.

Còn Cố Mặc Ngôn thì đang cầm súng chĩa vào ông ta, ngón tay cái lau đi vết máu trên khóe miệng.

Vừa rồi nhìn thấy tên cướp từng bước đến gần Trình Thư Nghị, anh cảm giác trái tim mình lo lắng đến mức gần như sắp nhảy ra ngoài. Thừa dịp tên cướp không chú ý, Cố Mặc Ngôn lao vọt tới sau lưng tên cướp, giật lấy cánh tay cầm súng của ông ta, dùng sức vặn ngược về sau Đám đông chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, khớp vai của người đã ông đã bị trật, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một cú đá vào ngực đẹp mắt khiến tên cướp ngã lăn ra đất, Cố Mặc Ngôn nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất lên nhắm vào tên cướp.

Từ sau khi bị bắt cóc cùng Trình Thu Uyển mười lăm năm trước, anh đã chăm chỉ luyện tập Taekwondo, .Judo và các loại kỹ năng phòng thân, giờ phút này anh cảm thấy vô cùng may mắn vì hơn mười năm qua mình chưa bao giờ lơ là ở phương diện này.

Nhận ra mình đã an toàn, cuối cùng Trình Thư Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm nhữn ngồi quỳ trên đất. Cố gắng bình ổn nhịp tim của mình, trong lòng cô tràn ngập sợ hãi Mà mọi người thấy súng trong tay tên cướp đã bị Cố Mặc Ngôn giành lấy thì cũng không còn kiêng dè gì nữa, đồng loạt đứng dậy bao vây tên cướp, thậm chí có người còn đá vào người ông ta hai cước để trút giận.

Người đàn ông ngọ ngoạy đứng dậy định bỏ trốn, nhưng sao mọi người lại cho ông ta cơ hội này được. Sau khi dặn dò nhân viên phục vụ tìm một bó dây thừng trói tên cướp lại, mọi người bắt đầu chửi ầm lên để trút cơn giận trong lòng.

Bình thường bọn họ đều là người ăn trên ngồi trước được kẻ khác hầu hạ, đã bao giờ chịu uất ức và đe dọa như vậy đâu. Bỗng chốc, bọn họ cũng không quan tâm đến phong độ và hình thức mà bình thường họ rất coi trọng nữa “Cầm cái lông gà mà cứ tưởng là lệnh tiễn, cầm được khẩu súng vào là mày coi trời bằng vung luôn rồi chứ gì!”

“Có một mình đã dám đánh cướp cả du thuyền, lá gan của mày cũng không nhỏ nhỉ.”

“Mau báo cảnh sát đi! Tàng trữ súng trái phép mà còn đe dọa bắt cóc, mày xác định cả nửa đời sau cứ ngồi trong tù đi.”

*Thua không nổi bày đặt chơi cổ phiếu cái gì, nếu cổ đông nào cũng như mày thì bọn tao làm sao kinh doanh!”

“Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát, ông đây sẽ đánh tiếng với cục cảnh sát, tôi phải để thằng này chết trong tù, cả đời không ngóc lên nổi! Bà mẹ nó, đúng là xúi quẩy, vốn định đi chơi vui vẻ, không ngờ lại gặp phải loại chuyện này!”

Không còn vẻ sợ hãi và hốt hoảng vừa rồi, bây giờ trên mặt mọi người đều lộ vẻ căm thù tên cướp đến tận xương tủy, chỉ ước gì có thể lập tức ngũ mã phanh thây ông ta Mà ngay lúc nãy tên cướp đã bị người ta dùng khăn ăn bịt miệng, bây giờ chỉ có thể phát ra tiếng “ú ớ’, trong mắt đầy sự không cam lòng và oán hận.

Không lâu sau cảnh sát đã đến, sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc liền dẫn tên cướp kia đi. Mọi người cũng lần lượt giải tán.

Sau khi chế trụ được tên cướp, Cố Mặc Ngôn cũng đã đi đến bên cạnh Trình Thư Nghi, nhẹ nhàng vuốt lưng cô để xoa dịu cảm xúc của cô. Nhìn Trình Thư Nghỉ ngồi co quắp trên mặt đất, trong mắt Cố Mặc Ngôn tràn ngập đau lòng và sợ hãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 779


Chương 779

Vừa rồi chắc là cô đã bị dọa sợ rồi đúng không? Chỉ suýt chút nữa thôi, nếu như chậm một chút nữa, chỉ e cả đời này mình sẽ không gặp được cô nữa. Sao cô có thể ngốc như thế, vì cứu anh mà làm vậy có đáng không?

Cố Mặc Ngôn cảm động ôm Trình Thư Nghỉ vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, đừng sợ, bây giờ không sao nữa rồi.”

Trình Thư Nghỉ thật sự bị dọa đến ngây người, cô ngơ ngác thần thờ dựa vào lòng Cố Mặc Ngôn.

Hai người cứ yên lặng ôm nhau như thế thật lâu, cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng bình tĩnh lại. Nhận ra Cố Mặc Ngôn đang ôm mình, mặt Trình Thư Nghỉ đỏ lên, cô lập tức tránh ra.

“Em vẫn ổn chứ?” Cố Mặc Ngôn quan tâm nhìn Trình Thư Nghỉ và hỏi, trong lòng cảm thấy hơi mất mát vì hành động tránh ra của cô. Cô vẫn không chịu quay lại bên anh sao?

“Không sao.” Trình Thư Nghỉ lắc đầu rồi đứng dậy.

Nhưng bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, hai chân của cô hơi tê liệt, lảo đảo suýt ngã xuống đất. May mà Cố Mặc Ngôn nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, mới không để cô ngã sấp xuống.

Trình Thư Nghỉ hơi dựa người vào lồng ngực Cố Mặc Ngôn làm cô hơi xấu hổ. Nhưng nếu như bây giờ cô buông tay thì nhất định sẽ ngã xuống đất lần nữa, thế nên cũng chỉ có thể tạm thời dựa vào Cố Mặc Ngôn Nhưng Cố Mặc Ngôn vẫn rất hưởng thụ khoảnh khắc thân mật hiếm có này. Đã bao lâu rồi Trình Thư Nghỉ không yên tĩnh ở bên cạnh mình giống như bây giờ? Từ sau khi cô về nước, hình như mỗi lần bọn họ gặp mặt đều cãi nhau đến mặt đỏ tía tai.

Cố Mặc Ngôn luôn cảm thấy Trình Thư Nghỉ có hiểu lầm với mình, nhưng mỗi lần anh muốn hỏi thăm thì mặt cô lại sa sâm xuống, nếu không thì cũng là tức giận. Cô hoàn toàn không muốn nói rõ ràng với anh về chuyện xảy ra năm đó.

“Thư Nghị, tại sao em lại… Nhân cơ hội hiếm có này, Cố Mặc Ngôn muốn hỏi rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì khiến cô kiên quyết ly hôn với mình như vậy, thậm chí còn không bàn bạc với anh mà đã đi thẳng ra nước ngoài.

“Những lời lúc nãy ông ta nói đều là thật sao?” Trình Thư Nghi đồng thời lên tiếng, sau đó áy náy nhìn Cố Mặc Ngôn.

Sau khi nhìn cô bằng ánh mắt không sao cả, Cố Mặc Ngôn tạm thời đặt câu hỏi của mình sang một bên. Anh nhìn Trình Thư Nghị, hơi nghỉ hoặc hỏi: “Cái gì thật cơ?”

“Anh tiết lộ thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu là vì tôi?”

Sau khi do dự một hồi, Cố Mặc Ngôn khẽ gật đầu, lúc trước anh lựa chọn che giấu chuyện này vì không muốn khiến cô áy náy, không ngờ cuối cùng cô lại biết được thông qua phương thức này.

“Năm đó sau khi Cố Thành Vũ bắt cóc em thì đến uy hiếp anh nói chỉ cần anh tiết lộ thông tin khách hàng của công ty thì sẽ thả em. Anh không còn cách nào khác, lại lo lắng cho sự an toàn của em, thế nên chỉ có thể đồng ý với anh ta.”

“Anh làm vậy vì tôi có đáng không?” Trình Thư Nghỉ hơi cảm động. Mấy năm qua đi theo Trình Nam Quyền làm việc nên cũng mưa dầm thấm đất, cô biết làm vậy sẽ là một đòn trí mạng đối với sự nghiệp của anh.

“Vì em anh có thể từ bỏ tất cả. Thư Nghị, đối với anh, em mới là quan trọng nhất.” Cố Mặc Ngôn cầm tay cô nói: “Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này cũng sẽ như vậy.”

“Thư Nghi, hôm nay em sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứu anh, cho thấy trong lòng em vẫn có anh đúng không? Đồng ý với anh, chúng ta lại ở bên nhau lần nữa, cùng chung sống hòa thuận giống như trước kia được không?”

Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt Trình Thư Nghị, nói ra những lời chân thành tha thiết.

Trình Thư Nghỉ bị tình cảm chân thành trong mắt Cố Mặc Ngôn lay động, trong lòng cô hơi do dự, thật sự có thể ư? Bọn họ thật sự có thể quay lại trước kia sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 780


Chương 780

*Thư Nghi, em không sao chứ?” Giọng nói lo lắng truyền đến từ cửa cắt ngang suy nghĩ của Trình Thư Nghỉ. Cô quay đầu nhìn, thấy Hà Kim Minh đang rảo bước về phía mình.

Nhận ra tư thế của mình và Cố Mặc Ngôn bây giờ rất dễ gây hiểu lầm, Trình Thư Nghỉ vội đẩy Cố Mặc Ngôn ra rồi đứng vững.

Nhưng Hà Kim Minh cũng không có thời gian chú ý đến điều đó mà lập tức bước tới nắm vai cô, quan sát cô từ trên xuống dưới.

Sau khi không phát hiện vết thương nào trên người Trình Thư Nghỉ, cuối cùng Hà Kim Minh cũng thở phào.

“Em biết em vừa khiến anh sợ chết khiếp không, sau này em đừng đặt mình vào tình huống nguy hiểm như thế nữa!”

Động tác và giọng điệu hơi thân mật của Hà Kim Minh khiến cô cảm thấy hơi gượng gạo, nhưng nghĩ đến việc đối phương thật lòng quan tâm mình, Trình Thư Nghỉ chỉ có thể dịu giọng: “Tôi không sao, anh đừng lo.”

Lúc này sắc mặt của Cố Mặc Ngôn đang đứng cạnh họ như được phủ thêm một lớp băng mỏng, lạnh thấu xương. Lại là người đàn ông này, đã thế còn dám động tay động chân, rốt cuộc.

anh ta có quan hệ thế nào với Trình Thư Nghi hả!

Hà Kim Minh cũng cảm nhận được hơi lạnh từ Cố Mặc Ngôn, sau khi buông Trình Thư Nghi ra, anh ta đứng thẳng dậy, đối diện với ánh mắt hừng hực lửa của Cố Mặc Ngôn, cảm thấy đố ky khó nói nên lời.

Không ngờ Trình Thư Nghi lại sẵn sàng làm đến mức đấy vì người đàn ông này, chắc chắn trong lòng cô phải có anh, xem ra con đường tình cảm giữa anh ta và Trình Thư Nghi trong tương lai sẽ càng thêm trắc trở vì người đàn ông trước mặt rồi.

Tuy anh ta không thể không thừa nhận người đàn ông này ưu tú về mọi mặt, nhưng anh ta cũng không kém là bao. Chắc chắn anh ta phải có được Trình Thư Nghi, không bao giờ nhường bước.

Hơn nữa nếu hồi trước Cố Mặc Ngôn đã không giữ được Trình Thư Nghị, tức là giữa họ có vấn đề, bằng không đã không chia tay. Còn anh ta thì chưa bao giờ tin chuyện gương vỡ lại lành!

Hai người đàn ông đều hiểu được sự kiên trì và quyết tâm trong mắt đối phương nên không ai chịu rời mắt trước, làm thế cũng có nghĩa là họ lùi bước. Không ai muốn lùi bước trước mặt Trình Thư Nghỉ cả.

Trình Thư Nghi cũng hiểu đại khái tại sao Hà Kim Minh và Cố Mặc Ngôn vừa thấy mặt nhau đã như hai con gà chọi, cô không.

khỏi tự giễu trong lòng, không ngờ cũng có ngày cô được hai người đàn ông tranh giành.

“Hà Kim Minh, anh tìm tôi làm gì thế?” Trình Thư Nghi cất tiếng hỏi phá vỡ sự im lặng. Cô cũng không thể để hai người đàn ông này giằng co tiếp, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong đại sảnh đã giảm rõ rệt rồi Nghe thấy Trình Thư Nghỉ hỏi thế, cuối cùng Hà Kim Minh cũng rời mắt, trả lời bằng thái độ dịu dàng khác hẳn với vừa rồi: “Anh vừa sắp xếp cho nó xong nên tới xem em có sao không?”

Hôm trước Trình Thư Nghỉ từng đích thân nói với anh ta, Cố Mặc Ngôn không biết đến sự tồn tại của Manh Bảo, hy vọng anh ta có thể che giấu bí mật này giúp cô, do đó anh ta nói khá khó hiểu.

Đương nhiên Trình Thư Nghỉ biết Hà Kim Minh đang nhắc đến Manh Bảo, cô sốt ruột hỏi: “Nó không sao chứ?”

“Không sao.” Hà Kim Minh lắc đầu: “Nhưng anh nghĩ em nên ở bên nó thì tốt hơn.”

“Ừ”” Trình Thư Nghỉ vội gật nhẹ đầu: “Chúng ta mau về thôi!”

Sao cô có thể vô tâm đến mức quên mất chuyện Manh Bảo vẫn đang chờ mình chứ? Sau chuyện như thế, chắc chắn cậu bé rất sợ, cô phải về dỗ dành cậu bé ngay.

“Nó là ai?” Thấy Trình Thư Nghi định rời đi, Cố Mặc Ngôn nắm lấy cánh tay cô rồi hỏi. Sao anh lại không hiểu họ đang nói gì chứ, anh rất ghét cảm giác anh mới là người ngoài kiểu này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 781


Chương 781

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi về Manh Bảo, Trình Thư Nghỉ lại nhớ đến việc anh ép cô phá thai năm đó.

“Không liên quan gì đến anh hết” Cô hất tay Cố Mặc Ngôn ra, lạnh lùng nói rồi lập tức quay người rời khỏi đại sảnh. Loại người này không có tư cách nhắc đến Manh Bảo, càng không có tư cách làm ba Manh Bảo!

Cô có thể bỏ qua những chuyện khác, chỉ riêng chuyện này thì không. Cô không bao giờ tha thứ cho Cố Mặc Ngôn, không bao giờ!

Thấy Trình Thư Nghỉ rõ ràng vừa mới mềm mỏng hơn sau khi nghe anh bày tỏ, giờ thì lại lạnh lùng với anh, Cố Mặc Ngôn nhìn Hà Kim Minh bằng ánh mắt sắc lẹm. Chẳng lẽ Trình Thư Nghi thích người đàn ông này thật à? Bằng không, tại sao anh ta vừa xuất hiện là cô đã tránh xa anh ngay chứ.

Khác với khí thế đáng sợ từ Cố Mặc Ngôn, tâm trạng của Hà Kim Minh tốt hơn hồi nãy không biết bao nhiêu lần. Anh ta nở nụ cười chiến thắng với Cố Mặc Ngôn rồi rời đi theo Trình Thư Nghi Chỉ còn Cố Mặc Ngôn đang giận dữ đứng đó, anh đá bay băng ghế bên cạnh…

Nghe thấy tiếng “Rầm’ rất lớn sau lưng, Hà Kim Minh càng cười tươi hơn.

Sau chuyện này, mọi người cũng không còn tâm trạng để tiếp tục vui chơi nữa nên du thuyền đã về điểm xuất phát trước hai ngày.

Trình Thư Nghỉ đưa Manh Bảo về nhà họ Trình nhưng không thấy Trình Nam Quyền đâu. Cô hỏi người giúp việc mới biết, thì ra Trình Nam Quyền đi đón cô rồi.

Nghĩ đến việc có lẽ họ đã lướt qua nhau trên đường về, cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Trình Nam Quyền.

“Thư Nghị, giờ em đang ở đâu?” Giọng nói sốt ruột của Trình Nam Quyền vang lên ở đầu dây bên kia “Anh, em về nhà rồi, anh mau về đi ạ.”

“Em ở nhà à?” Giọng Trình Nam Quyền rất mừng rỡ, sau đó anh †a lại lo lắng hỏi: “Em và Manh Bảo không sao chứ?”

“Không sao, chúng em ổn ạ” Trình Thư Nghỉ không ngờ Trình Nam Quyền đã biết chuyện này.

“Không sao là tốt rồi, giờ anh về nhà ngay, hai đứa chờ anh ở nhà nhé” Trình Nam Quyền nói rồi lập tức cúp máy, đổi hướng chạy về nhà.

Chưa đầy mười phút sau, xe của Trình Nam Quyền đã về tới nhà họ Trình.

“Cậu ơi!” Manh Bảo nhào vào lòng Trình Nam Quyền, cười tươi rói, nhưng Trình Nam Quyền thì lại không cười, trên mặt anh ta chỉ có vẻ lo lắng. Anh ta cẩn thận kiểm tra Manh Bảo, hỏi dồn dập: “Cháu không sao chứ? Không bị thương đúng không? Cháu thấy khó chịu ở đâu không?”

“Anh, chúng em không sao thật mà, anh đừng lo lắng.”

Sau khi cô liên tục nhấn mạnh với Trình Nam Quyền rằng họ không sao, lông mày đang nhíu chặt của Trình Nam Quyền mới giãn ra, nét mặt yên tâm hẳn. Tô Thư Nghỉ nhìn mà xót cả lòng, hình như bao năm qua, cô luôn khiến anh trai phải lo lắng cho mình.

Sau khi ở nhà mấy ngày, Manh Bảo đã hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi hôm trước, ngày nào cũng hoạt bát như lúc bình thường.

Chuyện này khiến Trình Thư Nghỉ vẫn luôn lo rằng Manh Bảo sẽ bị ám ảnh cũng thấy yên tâm.

Một ngày nọ, khi đang ăn sáng, Trình Thư Nghỉ nhắc đến một chuyện với Trình Nam Quyền.

“Anh, em muốn đi thăm mẹ em.” Từ sau khi về nước, cô vẫn chưa gặp Tô Ninh Kiêu, không biết sức khỏe của bà bây giờ ra sao?

*Ù, có cần anh đi cùng em không?” Sau bao năm không gặp, Trình Nam Quyền sợ cô bỗng dưng thấy gượng gạo khi gặp Tô Ninh Kiều.

Nghĩ đến việc Trình Nam Quyền gần như bận tối tăm mặt mũi vì chuyện của công ty, Trình Thư Nghỉ cũng không muốn chiếm.

dụng thời gian có hạn của anh ta nữa.

*Không cần đâu ạ, em tự đi được, anh cứ lo chuyện của công ty đi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 782


Chương 782

Sau khi ăn sáng xong, Trình Nam Quyền đi làm, sau đó Trình Thư Nghỉ cũng tới bệnh viện.

Mấy năm qua, tuy cô không ở trong nước nhưng vần dặn Trình Nam Quyền thuê người chăm sóc Tô Ninh Kiều. Nghe nói sức khỏe của Tô Ninh Kiều ngày càng tệ, hơn nữa mãi vẫn không có người hiến tủy xương phù hợp nên cuộc phẫu thuật bị trì hoãn đến tận bây giờ.

Nghĩ tới đây, Trình Thư Nghi cảm thấy rất áy náy. Suốt bao năm qua cô không hề về nước thăm mẹ, đúng là quá bất hiếu.

Nhưng khi nghĩ đến Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển, cô thực sự không dám về. Cô sợ cô vừa về sẽ thấy họ, vết thương khó khăn lắm mới được thời gian chữa lành lại rách ra. Cô không thể, cũng không dám trải qua cơn đau nát ruột nát gan như thế lần nữa.

Trình Thư Nghi bước đến trước phòng bệnh của Tô Ninh Kiều, mãi vẫn không đẩy cửa bước vào, cô bỗng cảm thấy không dám vào trong. Có lẽ đây chính là cảm giác căng thẳng của người xa xứ khi về quê hương.

Bệnh viện, phòng bệnh, số phòng, chỗ ngồi ngoài hành lang Mọi thứ trước mặt cô đều quen thuộc, cảnh cô cười nói với Tô Ninh Kiều như vừa xảy ra ngày hôm qua. Nhưng thật ra họ đã không gặp nhau năm năm rồi, những điều có vẻ quen thuộc đã trở nên xa lạ với cô.

“Cốc cốc cốc” Cuối cùng Trình Thư Nghi vẫn không đẩy cửa đi thẳng vào như lúc trước mà cong ngón tay, gõ nhẹ cửa phòng bệnh.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng rõ ràng đã già đi rất nhiều, mắt Trình Thư Nghỉ lập tức cay cay, cô cảm thấy mũi, họng và cả trái tim mình đều nghẹn lại Tuy cô đã biết bệnh tình của Tô Ninh Kiều bây giờ rất nghiêm trọng, nhưng khi đẩy cửa bước vào và trông thấy bà, Trình Thư Nghỉ vẫn sững sờ. Nước mắt cô rơi không thể kiểm soát, hàng rào tâm lý mà cô vừa xây dựng lập tức vỡ tan.

Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống đất, Trình Thư Nghỉ che miệng với vẻ không dám tin, sợ mình òa khóc vì cảnh tượng này.

Người trước mặt cô là mẹ cô thật à? Sao bà lại thành ra thế này chứ!

Lúc này Tô Ninh Kiều đang truyền nước, gân xanh nổi rõ trên bàn tay đang ghim kim, bà gần như chỉ còn da bọc xương, hơn nữa trên tay bà đều chỉ chít những lỗ kim lớn nhỏ.

Ánh mắt Trình Thư Nghi di chuyển lên trên, lướt qua những chỗ không còn tí thịt nào trên người bà, thậm chí cô có thể thấy rõ hình dạng của xương bà qua làn da nhăn nheo, thật sự là da bọc xương đúng nghĩa.

Mặt bà lõm hẳn xuống, còn mang sắc xanh đáng sợ, gò má bà nhô cao, cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng nhìn vào mắt Tô Ninh Kiều.

Giờ đây, đôi mắt trong veo luôn đong đầy sự ấm áp đã đục ngầu, như giếng nước ngọt đã khô cạn, chỉ còn vũng bùn dưới đáy giếng, Nhưng đôi mắt ấy lại sáng lên khi nhìn thấy cô, thậm chí cô có thể thấy rõ niềm vui và nỗi nhớ trong đó.

“Thư Nghỉ? Con về rồi à? Mẹ không năm mơ chứ.”

*Mẹ, con về rồi, con xin lỗi… Hu hu…” Nghe thấy giọng nói khàn đặc của Tô Ninh Kiều, cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng không kiềm chế nổi nữa, cô chạy tới bên giường bệnh của bà rồi òa khóc.

Những năm qua cô nên về thăm mẹ mới phải. Trong ấn tượng của cô, Tô Ninh Kiều vẫn đang mỉm cười dịu dàng với cô, bà trở nên tiều tụy và phờ phạc thế này từ bao giờ chứ?

“Đúng là Thư Nghỉ rồi, con về thật rồi!” Tô Ninh Kiều mỉm cười, vuốt tóc Trình Thư Nghỉ: “Đừng khóc đừng khóc, mau ngẩng đầu cho mẹ xem nào, lâu lắm rồi mẹ không gặp con.”

Trình Thư Nghi nức nở ngẩng đầu lên, nhớ đến lúc luyện tập ngoài cửa, cô cố gượng cười, nhưng cô thực sự không làm được, chỉ có thể để mặc cho nước mắt lăn dài trên má.

“Được rồi mà, đừng khóc nữa.” Tô Ninh Kiều đưa tay lau nước mắt cho Trình Thư Nghỉ, nhưng làn da nhăn nheo của bà lại khiến da cô hơi rát, cũng khiến trái tim cô đau đớn, nước mắt cô càng rơi dữ dội hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom