Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 743


Chương 743

“Được, mọi chuyện đều đã qua rồi. Từ giờ mình đừng nhắc đến nữa” Tất nhiên Trình Thu Uyển là đồng ý ngay.

Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, Trình Thư Nghỉ tỏ vẻ gấp gáp: ‘Lát nữa tôi còn có việc phải xử lý, chắc là không thể ở đây với cô được nữa. Lát nữa cô về nhà cẩn thận nhé.”

“Không sao, cô bận việc thì cứ đi đi, một mình tôi tự lo được.”

Trình Thu Uyển giục cô đi, làm ra vẻ một người bạn thân chu đáo.

“Ừ, thế khi nào rảnh chúng ta lại hẹn nhau đi chơi.” Trình Thư Nghỉ giả đò nhìn cô ta bằng ánh mắt áy náy, sau đó đứng dậy rời đi.

Thực chất là cô không thể tiếp tục làm bộ làm tịch được nữa. Về mặt này đúng là cô không giỏi bằng Trình Thu Uyển, diễn đến đó đã là giới hạn của cô rồi.

Thấy Trình Thư Nghi đã đi xa, cuối cùng Trình Thu Uyển cũng trở về với bộ mặt thật của mình, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Trình Thư Nghỉ tràn đầy sự khinh thường. Cô ta thấp giọng mỉa mai “Trình Thư Nghi, có vẻ cô chẳng khác gì ngày xưa, vẫn là đồ ngu ngốc dễ dàng bị thuyết phục như thế. Lần này tôi phải khiến cô hối hận muốn chết vì đã quyết định về nước.”

Ra khỏi khách sạn, Trình Thư Nghỉ lập tức trông thấy xe của Trình Nam Quyền đang đợi mình ở gần đó. Cô hơi áy náy, bèn bước nhanh đến. Chắc là Trình Nam Quyền đã đợi ở đây lâu rồi nhỉ?

Vừa mở cửa xe ngồi vào, cô đã thấy Trình Nam Quyền nhìn mình với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Anh sao thế?” Cô hỏi: “Công ty có chuyện gì à?”

“Công ty vần bình thường, em đừng lo. Hồi nấy hình như anh thấy em nói chuyện với Trình Thu Uyển, em vẫn ổn chứ?” Có thể nói Trình Nam Quyền là người hiểu rõ Trình Thu Uyển nhất, anh ta rất lo Trình Thư Nghỉ sẽ bị cô ta ức hiếp.

Biết Trình Nam Quyền đang lo lắng cho mình, lòng cô cảm thấy.

rất ấm áp. Trên đời này có lẽ chỉ có anh trai là thật lòng lo lắng cho cô thôi.

À quên, còn cả Manh Bảo nữa. Nghĩ đến con trai, cô chợt cảm nhận được một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

“Anh yên tâm. Bây giờ em không còn là Tô Thư Nghi khờ khạo.

của ngày xưa nữa, em sẽ không mắc lừa Trình Thu Uyển đâu. Em sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình.”

Không muốn Trình Nam Quyền ngoài lo việc công ty ra còn phải lo cho mình, cô nghiêm túc nói với anh ta, bày tỏ mình sẽ hết sức chú ý.

“Em cẩn thận chút là được.” Nói yên tâm hoàn toàn thì cũng không hẳn, vì Trình Nam Quyền biết so về độ nham hiểm, Trình Thư Nghỉ không là gì so với lòng dạ của Trình Thu Uyển. Nhưng thấy cô đã có sự cảnh giác, anh ta cũng yên tâm phân nào.

“Em biết mà anh. Chúng ta về nhà nhanh đi, em nhớ Manh Bảo rồi.” Nhắc đến con trai, Trình Thư Nghỉ nở nụ cười hạnh phúc, trong ánh mắt cũng không giấu nổi sự nhớ nhung.

Mặc dù mới không gặp Manh Bảo có nửa ngày nhưng cô đã thấy rất nhớ.

Lúc này sắc mặt Trình Nam Quyền cũng trở nên rạng rỡ hơn, mọi phiền muộn và lo âu ban nãy đều tan biến, dường như anh ta còn nghe thấy cả tiếng gọi “cậu ơi” lanh lảnh bên tai mình rồi Hai người đều mong nhớ nên chẳng mấy chốc đã về đến nhà.

“Cậu với mẹ về rồi!” Vừa mới về, Manh Bảo đã nhào vào lòng Trình Nam Quyền. Gương mặt nhỏ xinh hồng hào, khiến anh ta không chịu nổi mà thơm một cái.

““Manh Bảo, con chỉ thích cậu thôi chứ không thích mẹ à?” Trình Thư Nghỉ giả bộ buồn bã.

Thật ra cô rất vui khi thấy Manh Bảo và Trình Nam Quyền thân thiết với nhau. Từ nhỏ Manh Bảo đã không có ba ở bên, Trình Nam Quyền giống như đảm nhiệm vai trò làm ba ở một mức độ nào đó, dạy cho Manh Bảo biết những điều hay lẽ phải.

Nhưng rảnh rỗi lại trêu chọc con trai là việc cô không thấy chán bao giờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 744


Chương 744

“Đâu có ạ, con vẫn rất yêu mẹ mà.” Nói xong Trình Hiểu bèn giang tay ra với cô, tỏ ý muốn được mẹ ôm. Sau khi từ vòng tay.

Trình Nam Quyền chuyển sang vòng tay Trình Thư Nghỉ, cậu bé cũng không quên ôm lấy cổ mẹ, thơm mẹ một cái thật mạnh.

Thật ra trong lòng cậu bé muốn nói rằng: “Mẹ đúng là trẻ con, lớn rồi mà vẫn còn ghen tị với cậu. Haiz, tội cho mình thật, mới còn nhỏ tuổi mà đã phải học cách làm sao để không được bên trọng bên khinh rồi.”

Nếu Trình Thư Nghi nghe thấy những lời đó thì chắc chắn sẽ hỏi cậu bé: “Ai dạy con câu thành ngữ này thế”

Thật sự dùng thành ngữ chuẩn khỏi phải bàn luôn. Một đứa trẻ sống ở Mỹ từ nhỏ mà lại biết dùng thành ngữ nước T lưu loát như vậy, cô làm mẹ cũng thấy tự hào vô cùng!

Nhìn hai mẹ con âu yếm nhau, ý cười tràn ngập trong mắt Trình Nam Quyền. Cảnh tượng trước mặt là điều mang lại ấm áp cho.

anh ta suốt năm năm qua, cũng là điều mà anh ta tự hứa với lòng mình nhất định phải dốc sức bảo vệ.

*Thư Nghị, anh có việc cần giải quyết, vào phòng sách trước đây, em chơi với Manh Bảo nhé.” Nói lời chào với cô xong, Trình Nam Quyền đi lên phòng sách ở trên tầng, vậy là phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con Trình Thư Nghỉ và Trình Hiểu.

“Manh Bảo, hôm nay con có ngoan không đấy? Kể mẹ nghe con đã làm những việc gì nào.” Trình Thư Nghỉ không kiêm lòng nổi phải nhéo má cậu bé một cái. Sao cô lại sinh được một cậu con trai dễ thương thế này chứ?

Trình Hiểu âm thâm mếu máo, sau đó vẫn kể lại chỉ tiết cho cô nghe mọi việc cậu đã làm hôm nay. Vì cậu biết mẹ đang lo lắng cho mình nên cậu không thể để mẹ phiền lòng.

Sau khi nghe Trình Hiểu kể xong, Trình Thư Nghỉ ân cần xoa đầu cậu bé: “Manh Bảo ngoan quá.”

“Mẹ ơi, con… con hỏi mẹ câu này được không ạ?” Khác với vẻ tỉnh nghịch trước nay, cậu e dè nhìn Trình Thư Nghỉ rồi hỏi.

“Câu gì mà có vẻ bí ẩn thế.” Cô bật cười vì điệu bộ của cậu con trai, giúp cậu chỉnh lại chiếc áo khoác hơi xộc xệch: “Con hỏi đi, miễn là mẹ biết thì mẹ sẽ trả lời con ngay.”

“Thật không mẹ?” Cậu nhóc trở nên hào hứng: “Vậy mẹ cho con biết ba con đang ở đâu được không?”

Nghe thấy câu hỏi của Trình Hiểu, Trình Thư Nghi khựng người lại, sau đó chợt nhớ đến cảnh hôm nay mình gặp Cố Mặc Ngôn.

“Mẹ ơi? Mẹ?” Thấy cô ngẩn người không biết đang nghĩ gì, cậu nhóc bèn huơ tay trước mặt cô.

“Sao tự dưng con lại hỏi mẹ như thế?” Cô lấy lại tinh thần, vừa hỏi vừa tiếp tục chỉnh trang quần áo cho con trai, chỉ là nét mặt không còn thoải mái như vừa rồi nữa.

“Mẹ cứ nói cho con biết đi, hồi nãy mẹ mới nói miễn là mẹ biết thì mẹ sẽ nói với con mà.” Cậu nhóc nũng nịu.

“Trước đây mẹ từng nói với con rồi, ba con đã mất trước khi con ra đời, nên là con đừng hỏi chuyện này nữa.” Hiếm khi nào thấy.

cô nghiêm mặt dạy dỗ cậu bé Trông thấy vẻ mặt của mẹ, cậu bé cũng biết nếu hỏi tiếp thì sẽ làm mẹ buồn. “Con biết rồi ạ. Từ giờ con sẽ không hỏi nữa. Mẹ đừng giận nhé.”

“Manh Bảo ngoan lắm.” Trình Thư Nghỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, hơi hối hận vì mình mới nổi nóng với cậu. Là lỗi của cô, là cô không thể cho con trai một gia đình trọn vẹn, cô có tư cách gì mà nổi nóng với con trai chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 745


Chương 745

Nước mắt chực trào ra, nhưng cô không muốn khóc trước mặt con nên đành phải kìm nén, mỉm cười nói với Manh Bảo: “Giờ mẹ.

đi nấu cơm cho con, con ở đây chơi ngoan nhé?”

“Vâng ạ”

Nghe giọng trả lời thánh thót của cậu bé, lòng cô cũng dễ chịu hơn nhiều. Cô vừa cười vừa xoa đầu cậu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Thấy mẹ đi khỏi, Manh Bảo chớp chớp mắt, bỗng nở nụ cười khoái chí. Sau đó cậu cầm lấy chiếc túi mẹ để trên bàn khi nấy, lôi điện thoại ra.

Cậu mở giao diện Reddit một cách thành thạo, nhập từ khóa “Cố Mặc Ngôn” vào thanh tìm kiếm. Mẹ yêu, mẹ tưởng con không biết ba con là ai ư? Nếu mẹ đã không chịu nói cho con biết thì con đành tự tra vậy.

Ngày hôm sau, Trình Thư Nghỉ và Trình Nam Quyền đều có việc bận nên để Manh Bảo cho bảo mẫu trông.

Thấy mẹ và cậu đều đã rời khỏi nhà, Manh Bảo bắt đầu nằng nặc đòi bảo mẫu đưa đi chơi. Manh Bảo quậy làm bảo mẫu không chịu nổi, đành phải dẫn cậu ra ngoài, đến một cửa hàng KFC theo ý cậu muốn.

Manh Bảo đã tra từ trước, dọc theo cửa hàng KFC này đi qua hai con phố nữa rồi quẹo trái là sẽ đến nơi người đó đang ở. Không biết hôm nay cậu có gặp được người đó không nhỉ?

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu bé khấp khởi mừng thầm.

Sau khi vào cửa hàng KFC, Manh Bảo nhân lúc bảo mẫu đi gọi đồ ăn bèn chuồn nhanh ra ngoài. Sau đó cậu sải bước trên đôi chân bé nhỏ của mình, vừa thở hổn hển vừa chạy về phía điểm đến.

Đến nơi, Manh Bảo quan sát tòa nhà, thầm nghĩ chắc là ở đây rồi, giống hệt như trong ảnh, chữ trên đó và trong ảnh cũng y chang nhau.

Cậu hít một hơi thật sâu, có hơi căng thẳng. Chỉ thấy trên đầu cậu bé là dòng chữ to lớn nổi bật: Tập đoàn Trì Diệu.

Lúc này Cố Mặc Ngôn đang ngồi ở bàn làm việc xử lý giấy tờ, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Giọng nói hết sức khô khan, không hề có cảm xúc gì nhưng vẫn khiến cô thư ký mới đến đỏ ửng mặt.

Cô thư ký cố gắng giữ bình tĩnh, nói bằng giọng chuyên nghiệp hết mức có thể: “Tổng giám đốc Cố, phía tập đoàn Cố Thị mới gọi điện đến báo anh đi họp hội đồng quản trị ngay bây giờ”

“Ừ, tôi biết rồi. Bảo Dương Tùng Đức chuẩn bị xe đi.”

“Vâng.”

Ra khỏi phòng làm việc, thư ký vỗ võ hai gò má nóng ran của mình. Thật là, đã đến đây hai tuần rồi mà sao cô ấy vẫn không thể kháng cự nổi sức hút của sếp tổng chứ. Người đàn ông này đúng là quá hoàn hảo! Nếu mà mình…

Không không! Thư ký vội ngăn không cho mình suy nghĩ thêm.

Nghe nói hai thư ký cũ bị bạn gái của sếp tổng buộc thôi việc là vì dám mơ mộng hão huyền. Cô ấy nên lo mà giữ công việc của mình trước đã.

Nghĩ đến đây, thư ký nhanh chóng đi thông báo với Dương Tùng Đức.

Vừa ra đến cửa công ty, Cố Mặc Ngôn lập tức bị ai đó chặn lại.

“Cho hỏi chú là Cố Mặc Ngôn phải không?” Nhìn thấy một cậu nhóc cực kỳ đáng yêu đang giang tay cản mình lại, giọng nói non nớt êm tai, Cố Mặc Ngôn cảm thấy trái tim mình bất giác trở nên mềm nhữn.

“Đúng thế, chú chính là Cố Mặc Ngôn.” Cố Mặc Ngôn quỳ xuống, để tầm mắt của mình ngang với bé trai kia: “Sao vậy? Cháu có chuyện gì à?”

Không biết tại sao mà khi đối diện với cậu bé này, Cố Mặc Ngôn có một cảm giác thân thiết kỳ lạ. Cứ cảm thấy cậu bé rất quen, hình như mình đã từng gặp cậu nhóc ở đâu đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 746


Chương 746

Manh Bảo đảo tròng mắt, trong lòng đang nghĩ nên tìm cớ gì thì mới tốt. Có rồi!

“Cháu đi lạc rồi, bây giờ không tìm được mẹ nữa. Cháu nhìn thấy chú ở trên tivi nên biết chú tên là Cố Mặc Ngôn. Chú có thể giúp cháu tìm mẹ không ạ?” Manh Bảo cố ý nói thật đáng thương, để trông cho giống, cậu nhóc còn cố gắng ép mình chảy nước mắt.

Trông cậu nhóc trước mặt nhìn mình với dáng vẻ đáng thương, Cố Mặc Ngôn cảm thấy tim mình cũng đau xót, khó chịu.

“Được thôi, vậy cháu nói cho chú biết mẹ cháu tên gì đi, hai người lạc nhau ở chỗ nào?”

“Mẹ cháu tên… tên Trình…” Manh Bảo cố gắng suy nghĩ một cái tên phụ nữ ở trong đầu: “Mẹ cháu tên là Trình Tâm, hai người bọn cháu lạc nhau ở gần đây. Cháu đi xem cá nhỏ ở bên cạnh, sau đó liền không thấy mẹ đâu nữa”

Thấy cậu nhóc miêu tả không rõ ràng, nhất thời Cố Mặc Ngôn cũng không nghĩ ra cách gì để giúp cậu nhóc tìm mẹ. “Cháu thấy thế này được không? Chú bảo người tìm mẹ giúp cháu, còn cháu đi họp với chú, đợi lúc về chú sẽ đưa cháu về chỗ mẹ cháu, thế nào?”

“Vâng.” Manh Bảo gật mạnh đầu, có thể được ở cạnh ba một mình rồi!

Cố Mặc Ngôn dắt tay bé trai vào cửa công ty.

Dương Tùng Đức đã xuống tầng đợi từ lâu rồi. Lúc này khi thấy Cố Mặc Ngôn dẫn một đứa bé tới thì có hơi khó hiểu: “Cậu Cố, đứa bé này là?”

“Nó bị lạc, không tìm được mẹ.” Cố Mặc Ngôn giải thích đơn giản cho Dương Tùng Đức: “Nó nói mẹ của nó tên là Trình Tâm, bị lạc.

gần công ty. Cậu giúp nó tìm mẹ đi, tôi sẽ tự lái xe về tập đoàn Cố Thị.”

“Vâng.” Dương Tùng Đức gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác sứ mệnh. Đứa bé đáng yêu thế này, mình nhất định phải tìm được mẹ cho nó: “Cậu Cố, vậy để đứa bé này đi với tôi à?”

Cố Mặc Ngôn mang ý dò hỏi nhìn thằng bé, nhưng lại thấy thăng bé hơi lắc đầi Cháu chỉ quen chú thôi, cháu sợ người lạ lắm, cháu muốn đi với chú cơ.”

Manh Bảo cố tỏ vẻ sợ hãi! Nực cười! Khó khăn lắm cậu bé mới tìm thấy ba, vừa ở bên nhau được một lúc, sao có thể đi với người khác được?

Dương Tùng Đức nghe thế thì trên trán liền hiện ra ba vạch đen.

Còn Cố Mặc Ngôn thì buồn cười, lắc đầu nói: “Được rồi, vậy cháu cứ đi với chú đi. Tí nữa chú sẽ đưa cháu đi tìm mẹ.”

Sau khi Cố Mặc Ngôn dặn dò Dương Tùng Đức đi tìm mẹ giúp.

đứa bé xong thì đưa cậu nhóc lên xe, lái về phía tập đoàn Cố Thị.

“Ba… Chú ơi, chú chưa biết tên của cháu phải không ạ?” Suýt nữa thì gọi sai, Manh Bảo sợ đến nỗi chảy một lớp mồ hôi mỏng, Thấy Cố Mặc Ngôn không có phản ứng gì mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cố Mặc Ngôn không nhìn thấy phản ứng của Manh Bảo thật. Bây giờ anh đang chuyên tâm lái xe. Trên xe có trẻ con nên Cố Mặc Ngôn lái xe rất cẩn thận.

“Khú không biết.” Cố Mặc Ngôn chăm chú nhìn con đường phía trước chứ không nhìn Manh Bảo: “Thế cháu tên là gì?”

“Tên thật của cháu là Trình Hiểu, tên ở nhà là Manh Bảo.” Cậu nhóc kích động nói: “Chú nhất định phải nhớ tên của cháu, đừng có quên đấy.”

“Chú biết rồi.” Thấy một cậu nhóc con dặn đi dặn lại mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy hơi buồn cười. Có điều, Trình Hiểu, cái tên này thật đặc biệt, chắc là ba mẹ nó muốn con trai mình hiểu chuyện, thông minh? Hơn nữa, cha mẹ lại cùng một họ, đúng là trùng hợp thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 747


Chương 747

“Thế sau này chú gọi cháu là Manh Bảo được không?”

“Được ạ, được ạ.” Manh Bảo phấn khích vỗ tay: “Cháu rất thích chú gọi cháu là Manh Bảo!”

Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn thấy nụ cười đáng yêu của Manh Bảo, lần đầu tiên biết được trái tim bị tan chảy là một cảm giác như thế nào.

Một lớn một nhỏ cứ nói nói cười cười như vậy, chẳng mấy chốc đã đến được tập đoàn Cố Thị.

Trải qua khoảng thời gian nói chuyện trên xe, Cố Mặc Ngôn càng thích Manh Bảo hơn. Còn không tự chủ được mà thầm cảm thán cha mẹ thẳng bé đặt cho thẳng bé một biệt danh rất chuẩn. Đứa bé này thực sự rất đáng yêu, hơn nữa còn thông minh lạnh lợi, rất được lòng người khác. Anh đã có hơi không muốn đưa thẳng bé về cho mẹ của nó rồi.

Giật mình vì suy nghĩ của mình, Cố Mặc Ngôn nhịn không được mà bật cười, chẳng lẽ anh còn định làm kẻ bắt cóc trẻ em hay sao?

“Được rồi Manh Bảo à, chúng ta tới rồi, xuống xe thôi.” Sau khi đỗ xe xong, Cố Mặc Ngôn giơ tay ôm Manh Bảo xuống. Manh Bảo cũng thuận thế ôm lấy cổ của anh.

‘Vốn dĩ Cố Mặc Ngôn định để Manh Bảo xuống rồi dắt thắng bé đi. Nhưng khi cảm thấy cái đầu mềm mại của thằng bé đặt trên vai mình, hai tay còn ôm chặt lấy cổ mình, anh liền không nỡ bỏ nó xuống, cứ thế ôm thẳng bé vào tập đoàn Gố Thị luôn Trong mắt của Manh Bảo đong đầy nước mắt, là ba đang bế bé.

chứ không phải cậu của bé, là ba đó.

Manh Bảo chớp chớp mắt thật mạnh, cố ép nước mắt quay trở lại. Cậu bé là một nam tử hán, sẽ không khóc trước mặt ba đâu Cố Mặc Ngôn ôm Manh Bảo đi tới phòng làm việc của mình, trong lúc đi còn không ngừng trêu chọc bé, khiến thằng bé cười ha ha không ngừng. Không biết trên đường đi họ đã khiến bao nhiêu người phải sốc rồi.

Tất cả nhân viên dưới tầng đều nhất thời bùng nổ khi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ôm một đứa bé đi vào thang máy.

“Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Cái người đang ôm đứa bé kia là tổng giám đốc Cố à? Cái người mặt lạnh kia?”

“Đứa bé này là con ai thế? Không phải của tổng giám đốc Cố đấy chứ?”

“Nói linh tỉnh gì thế, nếu tổng giám đốc Cố chưa ly hôn thì còn có thể. Chứ bây giờ anh ấy đã ly hôn rồi, lấy đâu ra đứa bé lớn từng ấy? Trừ khi…”

“Ý của cô là đứa bé này là con riêng của tổng giám đốc Cố?”

“Tôi thấy có khi là thế đấy. Nếu không một người nổi tiếng lạnh lùng như tổng giám đốc Cố sao có thể đối xử tốt với một đứa bé xa lạ được? Vừa nấy là lần đầu tiên tôi thấy tổng giám đốc Cố cười luôn đấy.”

“Nói cũng có lý.”

Lúc này, Cố Mặc Ngôn đang ở phòng làm việc với Manh Bảo, tất nhiên không nghe thấy những lời bàn tán của nhân viên ở bên ngoài.

“Manh Bảo, cháu ngoan ngoãn chờ chú ở đây được không? Chú phải đi họp rồi. Có chuyện gì nhớ tìm chị thư ký vừa nấy chú đã chỉ cho cháu ấy.”

‘Vì không yên tâm để Manh Bảo một mình ở phòng làm việc, nên Cố Mặc Ngôn dặn đi dặn lại. Anh không ngờ mình lại lưu luyến với một đứa bé mới quen biết không lâu như vậy.

“Vâng ạ. Cháu biết rồi. Chú cứ yên tâm đi. Cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.” Manh Bảo ưỡn ngực đảm bảo với Cố Mặc Ngôn Thấy biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt đáng yêu của Manh Bảo, Cố Mặc Ngôn không nhịn được bật cười: “Được, vậy chú đi họp đây, cháu nhớ phải ngoan ngoãn đấy”

Nói xong, Cố Mặc Ngôn véo nhẹ mặt Manh Bảo một cái, sau đó lập tức đứng dậy rời khỏi văn phòng. Sau khi không yên tâm dặn dò thư ký ngoài cửa mấy câu, Cố Mặc Ngôn mới đi đến phòng họp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 748


Chương 748

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Manh Bảo, cậu bé chạy khắp nơi quan sát văn phòng của Cố Mặc Ngôn. Đây là nơi làm việc của ba ư? Đẹp và hoành tráng quá! Chắc chẳn ba của cậu rất lợi hại, nếu không tại sao lại có thể có văn phòng lớn như thế chứ.

Nghĩ vậy, Manh Bảo cảm thấy trong lòng đầy kiêu ngạo, người lợi hại như vậy là ba của cậu đấy! Nhưng mà… trên mặt cậu bé thoáng qua vẻ buồn bã.

Nhưng tại sao ba lại không cần cậu và mẹ? Hơn nữa tại sao mẹ lại nói là ba đã chết chứ? Chẳng lẽ hai người bọn họ cãi nhau sao?

Không sợi Manh Bảo nắm chặt quả đấm nhỏ tự động viên mình.

Cậu nhất định sẽ nghĩ cách để ba mẹ làm hòa, đến lúc đó, cậu sẽ có thể có cả mẹ và ba giống như những bạn nhỏ khác.

Lúc cậu nhóc đang rầu rĩ về việc làm thế nào để ba mẹ giảng hòa thì cậu nhìn thấy một ông cụ đi đến. Người này chính là ông cụ Cố.

Ông cụ Cố vốn đến tìm Cố Mặc Ngôn để thảo luận một số vấn đề, không ngờ không gặp được Cố Mặc Ngôn, nhưng lại gặp một cậu bé đáng yêu như vậy trong phòng làm việc của anh.

Ông cụ Cố hơi ngây người trong thoáng chốc, sau đó ông bắt đầu suy đoán quan hệ của Cố Mặc Ngôn và đứa bé trước mặt. Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn giấu mình sinh con ra? Nhưng không thể nào, nếu vậy thì không lý nào ông không biết được.

“Chào ông ạ.”

Giọng nói nững nịu cắt ngang dòng suy nghĩ của ông cụ Cố, ông cẩn thận quan sát cậu bé trước mặt: “Cậu bạn nhỏ, cháu là ai?

Tại sao lại ở đây?”

“Ông ơi, cháu tên là Manh Bảo, chú Cố đưa cháu đến đây ạ.”

Manh Bảo ngoan ngoãn trả lời, mẹ đã dạy cậu phải lễ phép với cụ ông.

“Cháu bị lạc không tìm được mẹ, chú Cố đồng ý giúp cháu đi tìm mẹ, sau đó đưa cháu đến đây.”

Hóa ra là vậy, ông cụ Cố gật đầu sáng tỏ, là ông nghĩ nhiều rồi.

Nhưng anh bạn nhỏ này khá đấy, ngoan ngoãn lễ phép, có thể thấy bình thường ba mẹ cậu đã dạy dỗ cẩn thận “Manh Bảo à, tên nghe rất hay, cháu mấy tt ¡?” Có lẽ đây là lần đầu tiên ông cụ Cố kiên nhắn với một đứa trẻ như vậy.

“Cháu năm tuổi rồi ông ạ.”

Manh Bảo vẫn đứng ngay ngắn đối mặt với ông cụ Gố, đôi mắt cũng nhìn thẳng vào ông cụ, mang theo vẻ ngây thơ của trẻ con, nhưng cũng có sự chững chạc đáng lẽ không nên có ở lứa tuổi này.

Ông cụ Cố lập tức có ấn tượng tốt hơn với đứa bé này. Hơn nữa ông nhìn cậu bé này cũng thấy rất quen mắt, dáng vẻ cũng có chút giống Cố Mặc Ngôn lúc nhỏ.

Xem ra giữa bọn họ cũng có duyên, nếu không thì nhiều người như vậy, tại sao Cố Mặc Ngôn lại gặp được đứa trẻ đi lạc này.

Ông cụ Cố mỉm cười, ngoắc tay với cậu bé: “Nào, Manh Bảo, lại đây chơi với ông.”

Nhìn thấy ông cụ này hẳn không phải là người xấu, hơn nữa ông còn biết ba, nói không chừng là người thân của ba nữa, như vậy thì cũng là người thân của mình. Nghĩ vậy, Manh Bảo đi về phía ông cụ Cố.

Nhìn Manh Bảo trước mặt ở khoảng cách gần, ông cụ Cố càng nhìn càng thích, thế là ông dứt khoát bế cậu ngồi lên đùi mình, một già một trẻ ngồi trên sofa nói chuyện phiếm.

Manh Bảo tinh quái thường xuyên chọc ông cụ Gố vui vẻ phải cười phá lên, trong lòng ông càng lúc càng không thể rời được cậu nhóc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 749


Chương 749

Lúc Cố Mặc Ngôn trở lại văn phòng sau cuộc họp thì nhìn thấy ông cụ Cố đang ôm Manh Bảo tươi cười vui vẻ.

Cảnh tượng này khiến Cố Mặc Ngôn hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh, ông nội vẫn luôn là một người nghiêm túc thận trong. Đặc biệt là đối với những người không quen biết, ông nổi tiếng là người máu lạnh. Mặc dù từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, nhưng anh cũng không được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ông nội mấy lần.

Không ngờ bây giờ cũng có lúc ông nội ôm một đứa trẻ mới quen tươi cười vui vẻ, xem ra đứa nhỏ Manh Bảo này thật sự rất khiến người ta yêu thích “Ông nội.” Cố Mặc Ngôn mỉm cười bước vào văn phòng: “Sao ông lại tới đây?”

*Cháu quay lại rồi à.” Nghe giọng của ông cụ Cố có vẻ tâm trạng rất tốt: “Ông tới tìm cháu để bàn một số việc. Thẳng bé này là con nhà ai thế? Đáng yêu quái”

Nói xong, ông cụ Cố lại không nhịn được nhìn về phía Manh Bảo, cưng chiều xoa đầu cậu.

Cố Mặc Ngôn bước đến ngồi xuống ghế sofa đối diện, trong mắt chứa đựng ý cười.

“Manh Bảo và mẹ nó lạc nhau, nhưng con đã sắp xếp Dương.

Tùng Đức đi tìm mẹ giúp thằng bé rồi, chắc là sẽ sớm có kết quả.

“Được.” Ông cụ Cố gật đầu, sau đó lại nhìn sang Manh Bảo, nhẹ.

giọng an ủi cậu: “Bé Manh Bảo đừng lo lắng nhé, ông và chú nhất định sẽ giúp cháu tìm được mẹ”

“Vâng ạ, cảm ơn ông.” Manh Bảo ngọt ngào trả lời. Trong lòng cậu bé thầm nghĩ, xem ra lúc nãy mình đoán không sai, người này quả nhiên là người thân của ba.

Ba gọi ông là ông nội, vậy ông chính là ông cố của mình rồi. Tốt quá, mình không chỉ tìm được ba mà còn tìm được ông cố, hơn nữa xem ra hình như bọn họ đầu rất thích mình.

Nghĩ vậy, Manh Bảo dựa sát vào lòng ông cụ Cố hơn chút nữa.

Thấy thế, ông cụ Cố càng yêu thích Manh Bảo hơn, ôm cậu vừa hôn vừa trêu chọc.

Nhìn thấy cảnh tượng một già một trẻ hòa thuận thân thiết trước ặc Ngôn không khỏi có chút xúc động. Nếu như năm năm trước anh và Tô Thư Nghi không ly hôn, có lẽ con của họ cũng đã lớn như vậy. Không biết nó có đáng yêu như Manh Bảo hay không?

Ở bên kia, Trình Thư Nghi đang cùng Trình Nam Quyền tham gia cuộc họp thường nhật của tập đoàn Trình thị, Trình Nam Quyền muốn để cô tiếp quản một phần công việc của công ty càng sớm càng tốt.

Trình Thư Nghỉ đang tập trung nghe các trưởng bộ phận lần lượt báo cáo công việc thì chợt nhìn thấy màn hình điện thoại ở bên cạnh đột nhiên sáng lên, tên hiển thị là bảo mẫu trong nhà gọi tới.

Sợ Manh Bảo xảy ra chuyện gì, Trình Thư Nghi cầm điện thoại ra hiệu với Trình Nam Quyền, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Gô chủ ơi không xong rồi!” Điện thoại vừa kết nối, tiếng kêu khóc của bảo mẫu lập tức truyền tới “Rốt cuộc là thế nào?” Trong lòng Trình Thư Nghỉ căng thẳng, cô sốt ruột hỏi: “Có phải Manh Bảo đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Hôm nay cậu chủ cứ nắng nặc đòi ra ngoài ăn KFC. Tôi đi gọi đồ ăn, tới khi trở về thì cậu chủ đã biến mất không thấy tăm hơi, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy.” Bảo mấu vẫn còn khá lý trí, nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối với Trình Thư Nghỉ: “Bây giờ phải làm gì đây cô chủ? Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

Nghe những lời bảo mẫu nói, Trình Thư Nghỉ cảm thấy ý thức của mình lập tức trở nên mơ hồ, cô không nghe được gì nữa, trong đầu đều là tin tức “Manh Bảo mất tích”.

“Sao lại mất tích chứ?” Giọng nói của Trình Thư Nghỉ đã mang theo tiếng nghẹn ngào: “Bây giờ dì đang ở đâu, tôi lập tức đi tìm dì ngay!”

Sau khi nghe được địa chỉ mà bảo mẫu báo tin, Trình Thư Nghi vội vàng cúp máy rồi nhanh chóng qua đó. Cô vừa bước được hai bước thì đã bị Trình Nam Quyền vừa ra khỏi phòng họp cản lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 750


Chương 750

“Sao vậy Thư Nghi?” Vừa rồi anh ta ngồi trong phòng họp, nghe được tiếng khóc kích động của Trình Thư Nghị, anh ta lập tức đi ra đây ngay, ai ngờ lại thấy cảnh cô khóc ướt cả mặt, vội vàng.

chạy ra ngoài.

“Anh ơi!” Cuối cùng cũng thấy được chỗ dựa, Trình Thư Nghi khóc lóc, chạy lên giữ lấy Trình Nam Quyền: “Manh Bảo mất tích ở gần đường Bình An rồi, bảo mẫu nói là tìm khắp nơi mà không thấy đâu, bây giờ em phải làm sao đây?”

Nghe chuyện Manh Bảo mất tích, Trình Nam Quyên cũng hoảng lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt bất lực khôn cùng của Trình Thư Nghĩ, anh ta cố ép bản thân phải bình tĩnh lại.

“Thư Nghỉ, em bình tĩnh lại trước đã, có khi Manh Bảo ham chơi nên chạy đi xa thôi. Bây giờ anh sẽ phái người đi tìm ngay, chúng ta không được hoảng hốt bằng bất cứ giá nào, nếu không thì sẽ càng khó mà tìm được Manh Bảo!”

Trình Nam Quyền an ủi Trình Thư Nghỉ vài câu rồi lấy điện thoại di động ra gọi vài cuộc, điều động tất cả những thám tử mà anh †a biết để tìm xem Manh Bảo đang ở đâu.

Sau khi cúp máy, Trình Nam Quyền và Trình Thư Nghi cùng chạy tới nơi Manh Bảo mất tích, liên tục tìm kiếm bóng dáng cậu bé ở khu vực gần đó.

Trình Thư Nghỉ ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô liên tục miêu tả hình dáng của Manh Bảo với người qua đường, nhưng chẳng ai nhìn thấy cậu bé cả.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Manh Bảo! Manh Bảo!” Lòng Trình Thư Nghỉ nóng như lửa đốt, cô kêu to tên của Manh Bảo, nước mắt rơi như mưa. Manh Bảo.

là tất cả những gì cô có, cậu bé không thể gặp chuyện chẳng lành được, nếu không, cô cũng không sống nổi nữa Khi Trình Thư Nghỉ sắp phát điên vì không tìm được Manh Bảo, bỗng nhiên Trình Nam Quyên gọi điện thoại tới.

“Thư Nghị, đã có tin của Manh Bảo rồi!”

Nghe Trình Nam Quyền nói xong khiến Trình Thư Nghi mừng rỡ vô cùng: “Bây giờ Manh Bảo đang ở đâu?”

“Bây giờ thäng bé đang ở tập đoàn Gố Thị, ở cùng với Cố Mặc.

Ngôn!” Khi vừa nhận được tin này, Trình Nam Quyền cũng rất kinh ngạc “Cái gì!” Trình Thư Nghỉ vừa mới yên tâm được một chút thì lại bắt đầu lo lắng: “Là Cố Mặc Ngôn bắt nó đi sao? Anh ta muốn làm gì?”

Bây giờ Trình Thư Nghỉ đã hoàn toàn bối rối rồi. Chẳng lẽ Cố Mặc: Ngôn đã biết Manh Bảo là con của anh nên muốn cướp cậu bé ra khỏi tay cô sao?

“Thư Nghị, tạm thời em đừng lo lảng, hình như là sau khi Manh Bảo và bảo mẫu bị lạc xong thì gặp phải Cố Mặc Ngôn, sau đó Cố Mặc Ngôn đưa nó tới tập đoàn Cố Thị. Bây giờ Dương Tùng.

Đức đang tìm mẹ của đứa bé, cho nên chắc là Cố Mặc Ngôn vẫn chưa biết thân phận thật sự của Manh Bảo đâu!” Trình Nam Quyền nói hết những thông tin mà anh ta điều tra được.

“Vậy… vậy em phải đi đón Manh Bảo bằng cách nào đây?” Sau khi biết là Manh Bảo vẫn an toàn, rốt cuộc Trình Thư Nghỉ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng bao lâu sau cô lại cảm thấy bế tắc. Nếu mình đi đón Manh Bảo, với trí tuệ của Cố Mặc Ngôn, chắc chăn anh sẽ nghi ngờ rồi liên tưởng này nọ.

“Anh đã bảo người nhà họ Trình giả làm ba mẹ của Manh Bảo, tới tập đoàn Cố Thị đón cậu bé về rồi, em yên tâm đi, Manh Bảo sẽ quay về sớm thôi!”

“Ừm vâng.” Trình Thư Nghi gật đầu lia lịa, vẫn là Trình Nam Quyền suy nghĩ chu đáo.

Nhưng cô lại lo về một chuyện khác, dù gì thì Manh Bảo cũng chỉ là một đứa bé, lỡ như cậu bé nói lộ ra, khiến Cố Mặc Ngôn phát hiện chuyện gì đó thì cô phải làm sao đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 751


Chương 751

Cố Mặc Ngôn đang mim cười nhìn ông cụ và Manh Bảo chơi đùa với nhau thì bỗng nhiên anh nhận được cú điện thoại từ Dương Tùng Đức.

“Cậu Cố, tôi đã tìm được ba mẹ của bạn nhỏ kia rồi, bây giờ tôi đang dẫn bọn họ tới tập đoàn Cố Thị.”

“Được, tôi chờ các cậu ở văn phòng.”

Sau khi cúp máy, Cố Mặc Ngôn cười nói với Manh Bảo đang vui đùa ầm ï trong lòng ông cụ: “Manh Bảo, chú đã tìm được ba mẹ của cháu rồi, một lát nữa là cháu có thể gặp bọn họ.”

Ba mẹ? Manh Bảo hơi nghỉ ngờ, chẳng phải ba của cậu bé đang ở đây sao?

Nhưng cậu nhóc ông cụ non vẫn giữ lại điều này trong lòng, không thể hiện sự nghi ngờ của mình ra, chỉ giả bộ vui sướng: “Thật sao ạ? Cháu cảm ơn chú Cố!”

“Cháu không cần cảm ơn.” Cố Mặc Ngôn giơ tay xoa đầu Manh Bảo, nghĩ đến chuyện một lát nữa cậu bé sẽ đi, bỗng nhiên lòng anh hơi luyến tiếc, không biết sau này mình còn gặp lại đứa bé này nữa không?

Khoảng mười phút sau, Dương Tùng Đức dẫn hai người được gọi là ba mẹ của Manh Bảo tới văn phòng của Cố Mặc Ngôn.

Sau khi thấy hai người đi phía sau Dương Tùng Đức, Manh Bảo nhận ra bọn họ là người hầu của nhà họ Trình. Cậu nhóc khôn khéo lập tức đoán được, chắc chắn là mẹ và cậu mình đã phái bọn họ tới đón mình.

Dù cậu bé hơi thất vọng, không biết khi nào mới có thể gặp lại ba mình, nhưng cậu bé cũng biết mình chạy đi như thế này chắc chắn sẽ khiến mẹ lo lắng, cho nên cậu bé vẫn đứng dậy, vội vàng.

chạy tới trước mặt người hầu, phối hợp với bọn họ.

Sau khi hai người kia mừng rỡ, kích động cảm ơn Cố Mặc Ngôn, bọn họ bèn ôm Manh Bảo đi.

Thấy Manh Bảo đi rồi, ông cụ Cố không nỡ, bùi ngùi thở dài: ‘Đứa bé này trông có hơi giống cháu lúc còn nhỏ.”

“Vậy sao ạ?” Cố Mặc Ngôn thì lại không cảm thấy Manh Bảo giống mình cho lắm.

“Ông nói giống là giống, ông nhìn cháu lớn lên cơ mà, chẳng lẽ chút chuyện này mà ông còn không biết sao?” Nghe câu hỏi nghỉ ngờ của Cố Mặc Ngôn, ông cụ Cố bèn trợn mắt hừ mũi.

Cố Mặc Ngôn khẽ lắc đầu vì thầm thấy buồn cười, anh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Ông nội, rốt cuộc hôm nay ông tới tìm cháu vì chuyện gì thế?”

Nghe câu hỏi của Cố Mặc Ngôn, ông cụ Cố không còn hùng hổ như lúc nãy nữa, ông cụ nghiêm túc nhìn anh, hỏi thẳng: “Nghe nói con bé Tô Thư Nghỉ kia đã về rồi, cháu đã gặp con bé chưa?”

“Rồi ạ.” Cố Mặc Ngôn do dự một lát rồi gật đầu.

“Bây giờ con bé vẫn chưa tái hôn đúng không?” Ông cụ Cố hỏi câu mà mình để bụng nhất.

Hai mắt Cố Mặc Ngôn trở nên tối tăm, anh lại nhớ tới cảnh tượng.

ngày đó: “Chắc là chưa ạ.”

Sau khi ông cụ hỏi như thế, anh mới bất giác nghĩ tới chuyện này, nếu Tô Thư Nghỉ tái hôn trong thời gian năm năm này thì anh nên làm gì đây?

“Không có là tốt nhất. Ông nói cho cháu biết, ông rất vừa ý cô cháu dâu Tô Thư Nghỉ này, ông không quan tâm tại sao năm năm trước hai đứa ly hôn, nhưng bây giờ con bé đã quay lại rồi, cháu phải nghĩ cách cưới con bé vào nhà chúng ta một lần nữa cho ông bằng mọi giá!”

“Ông nội, chắc chắn cháu sẽ làm thế” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nhìn ông cụ Cố, anh hứa hẹn chắc như đinh đóng cột, đây cũng là lời thề anh tự hứa với lòng mình.

Dù là Tô Thư Nghỉ hay Trình Thư Nghi, cả đời em không thoát khỏi tay anh đâu!

Sau khi tới nhà họ Trình, Trình Thư Nghi đã chờ sẵn bên cạnh từ lâu, Manh Bảo vừa bước xuống xe đã bị cô ôm chặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 752


Chương 752

“Thằng bé này, con chạy đi đâu thế hả? Con có biết con làm cho mẹ lo lắng biết nhường nào không?” Trình Thư Nghỉ ôm chặt lấy Manh Bảo, cô khóc tức tưởi lên tiếng.

“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi!” Nhìn Trình Thư Nghỉ khóc lóc đau lòng, Manh Bảo khẽ xin lỗi bên tai cô.

“Bây giờ con mới biết lỗi sao? Con nói cho mẹ biết đi, tại sao con lại chạy lung tung, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây chứ?” Tất cả nỗi lo lằng lúc nấy, giờ đã hóa thành sự tức giận, Trình Thư Nghỉ răn dạy Manh Bảo trước mắt cô bằng giọng điện nghiêm khắc, thằng bé này không biết nghĩ đến người khác gì cả!

Manh Bảo hiếm khi thấy mẹ mình nổi giận, cậu bé bèn nhìn về phía Trình Nam Quyền ở bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu, hy vọng cậu có thể nói đỡ cho mình vài câu.

Nhưng Trình Nam Quyền lại chẳng nói gì. Tuy bình thường anh ta cũng cưng chiều Manh Bảo nhưng không phải là cưng chiều mù quáng. Lần này Manh Bảo làm sai thật rồi, anh ta muốn cậu bé phải tự nhận thức được lỗi lầm, tự mình sửa sai mới được.

Thấy cậu không định nói đỡ cho mình, Manh Bảo bèn ấm ức mà nhìn Trình Thư Nghỉ: “Mẹ, con không chạy lung tung, con đi tìm ba mà’“

“Ba gì?” Vẻ bối rối xuất hiện trên gương mặt của Trình Thư Nghỉ “Chẳng phải mẹ đã nói với con là ba con qua đời từ lâu rồi sao?”

“Đó là mẹ gạt con!” Manh Bảo cũng bắt đầu hờn dỗi: “Con đã biết rồi, Cố Mặc Ngôn chính là ba của con, ba chưa chết!”

“Ai nói cho con nghe câu này?” Trình Thư Nghỉ không thể ngờ được Manh Bảo lại biết mối quan hệ giữa cậu bé và Cố Mặc Ngôn.

“Không ai nói cho con biết cả, con tự đoán ra đấy!” Manh Bảo nhìn Trình Thư Nghi với ánh mắt mong chờ, van nài: “Mẹ, tại sao ba và mẹ lại chia tay? Hai người làm hòa được không? Con muốn có bai”

Nghe thấy những gì Manh Bảo nói, Trình Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Sau nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Manh Bảo đưa ra lời thỉnh cầu như thế với cô, nhưng cô lại không thể đồng ý được. Cô và Cố Mặc Ngôn đã không thể quay về như xưa được nữa rồi “Manh Bảo, xin lỗi con, mẹ có lỗi với con!” Trình Thư Nghỉ ôm Manh Bảo vào lòng, khóc nức nở. Cô tưởng rằng mình đã cho Manh Bảo tất cả tình yêu, nhưng cô vẫn không thể bù đắp đủ được phần tình thương của ba mà cậu bé thiếu thốn.

“Manh Bảo, tất cả là do lỗi của mẹ, là mẹ không tốt, mẹ… mẹ không thể cho con một gia đình đầy đủ, con đừng trách mẹ được không?” Trình Thư Nghỉ nghẹn ngào nói với Manh Bảo.

“Vâng, sau này con sẽ không hỏi nữa, mẹ đừng khóc mà.” Manh Bảo hiểu chuyện, không nhắc tới những câu có liên quan tới Cố Mặc Ngôn nữa, cậu bé giơ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lau nước mắt cho Trình Thư Nghi.

Thấy Manh Bảo như thế, lòng Trình Thư Nghỉ càng áy náy, cô chỉ đành ôm cậu bé vào lòng, liên tục xin lỗi cậu bé.

Trình Nam Quyền đứng bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, anh ta chỉ biết thở dài, ngồi xuống ôm lấy hai mẹ con bọn họ, lẳng lặng an ủi bọn họ…

Đã qua vài ngày từ lúc Manh Bảo tới tìm Cố Mặc Ngôn rồi, nhưng Trình Thư Nghỉ vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc ngày đó.

Cô liên tục tự hỏi bản thân, chuyện mình giấu giếm Manh Bảo với Cố Mặc Ngôn có phải là một quyết định đúng đắn hay không?

Cô cũng nhận ra được trong mấy ngày nay, Manh Bảo luôn rầu rĩ không vui, không hoạt bát tinh nghịch như trước đây nữa Nếu Manh Bảo đã biết Cố Mặc Ngôn là ba của mình, vậy cô có cần nói rõ với anh hay không? Dấu sao thì cô cũng không có quyền tước đoạt cơ hội cho hai ba con bọn họ gặp lại Nhưng nỗi sợ trong lòng Trình Thư Nghi càng trỗi dậy mãnh liệt, với bản lĩnh và thế lực của Cố Mặc Ngôn, nếu anh biết Manh Bảo là con ruột của anh, chắc chản anh sẽ giành Manh Bảo về tay mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 753


Chương 753

Không được! Chắc chắn cô không thể mất Manh Bảo được! Cô cũng sẽ không bao giờ để Trình Thu Uyển làm mẹ kế của Manh Bảo đâu! Nhưng Manh Bảo cũng cần có ba…

Khi Trình Thư Nghỉ đang rối rắm vì vấn đề này, không biết rốt cuộc phải làm sao thì cô lại bất ngờ nhận được cú điện thoại đến từ Trình Thu Uyển.

“Alo Thư Nghỉ, hôm nay tôi muốn hẹn cô đi xem opera, không biết cô rảnh không?”

Trình Thư Nghi vô thức định mở miệng từ chối thẳng luôn, bây giờ cô còn lòng dạ nào mà xem opera chứ? Huống chỉ còn là xem với Trình Thu Uyển nữa, nhưng cô càng sợ Trình Thu Uyển lại giở trò mờ ám gì đó.

“Được, vừa hay hôm nay tôi rảnh.”

Nghe được giọng nói có vẻ lạnh nhạt của Trình Thư Nghi ở đầu dây bên kia, Trình Thu Uyển siết chặt điện thoại di động trong tay, vẻ thù hận hiện rõ trên gương mặt của cô ta, nhưng giọng nói thì vẫn ngọt ngào như trước: “Được, chúng ta sẽ gặp nhau ở quán cà phê cũ vào năm năm trước nhé, hai giờ chiều được không?”

“Ừ, được thôi.” Sau khi trả lời, Trình Thư Nghỉ chủ động cúp máy, nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng.

Trình Thu Uyển tìm địa điểm rất xuất sắc đấy, quán cà phê vào năm năm trước à, chẳng biết lần này cô ta lại tính làm gì đây.

Nhưng cô không quan tâm tới chuyện đó, lần này cô sẽ không để cô ta đạt được mục đích đâu!

Trình Thư Nghỉ giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ mới là mười một giờ trưa, vốn dĩ cô định ở nhà chờ chút, nhưng một quyết định đột nhiên trỗi dậy trong lòng cô, cô cầm túi xách lên rồi mang giày, ra khỏi nhà.

©ô không tới quán cà phê Trình Thu Uyển đã hẹn mà lái xe tới một thẩm mỹ viện nổi tiếng trong thành phố.

Lúc trước cô luôn ăn mặc bình thường, thoải mái, không cầu kỳ chải chuốt trước khi tới gặp Trình Thu Uyển, nhưng bây giờ chắc chắn cô sẽ không để bản thân thấp kém hơn cô ta đâu!

Trình Thu Uyển nhìn lướt qua màn hình điện thoại với vẻ mất kiên nhẫn, không giấu được vẻ hung tợn trên mặt. Đã qua mười phút kể từ thời gian hai người hẹn gặp nhưng cô ta còn chẳng thấy cái bóng của Trình Thư Nghỉ. Trình Thư Nghỉ đang giở trò kênh kiệu với cô ta đấy à?

Nghĩ đến đây, trong mắt Trình Thu Uyển tràn đầy sự phãn nộ, căm tức. Trở thành cô cả của nhà họ Trình thì giỏi lắm chắc? Hừ, lần này cô ta sẽ khiến Trình Thư Nghi thân bại danh liệt thêm một lần nữa! Từ trước đến nay, những người dám đối đầu với Trình Thu Uyển này đều không bao giờ có kết cục tốt!

“Này, bồi bàn, cà phê đã lạnh cả rồi mà anh không biết đổi cho.

tôi ly khác hả?” Lửa giận cháy phừng phừng trong lòng Trình Thu Uyển, cô ta chỉ đành trút giận lên nhân viên phục vụ ở cạnh đó.

“Dạ vâng, xin quý khách chờ chút.” Thấy khách hàng nổi đóa, nhân viên phục vụ vội vàng bước tới, lấy ly cà phê trước mặt Trình Thu Uyển đi, trong lòng cũng thấy hơi tủi thân, không ngờ khách hàng xinh đẹp như vậy lại dễ cáu kỉnh xấu tính thế này.

Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ bưng một ly cà phê mới lên, nhưng Trình Thu Uyển chẳng cảm ơn được một câu nào, trái lại còn phất tay đuổi anh ta đi như đuổi ruồi.

Thấy thái độ của Trình Thu Uyển, nhân viên phục vụ thầm hận bản thân lúc nãy không nhổ nước bọt vào ly cà phê của cô ta Trình Thu Uyển không đụng tới ly cà phê trước mắt, cô ta nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Thư Nghi đâu.

Ngay lúc trong lòng cô ta đang lén lút mäng nhiếc Tô Thư Nghi thì bỗng nhiên cô ta nghe thấy tiếng xì xầm xôn xao nho nhỏ bên cạnh mình.

Trình Thu Uyển quay đầu nhìn lại, sau đó cũng lập tức bị kinh ngạc choáng ngợp vì những gì mình đang nhìn thấy, đây là Tô Thư Nghi sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 754


Chương 754

Chỉ thấy cô gái trước mắt cô ta mặc một chiếc váy liền dài tới đầu gối màu xanh lục, tôn lên làn da trắng như tuyết mịn màng của cô, vóc dáng hình chữ S thon thả xinh đẹp. Đôi chân dài thon thả cân đối lộ ra bên dưới làn váy, không có chút sẹo gì.

Mà gương mặt của cô lại càng khiến người khác phải chú ý hơn cả vóc dáng kia, lối trang điểm đoan trang nhã nhặn cùng mái tóc dài xoăn nhẹ khiến người khác không thể rời mắt đi được.

Điều khiến người ta càng phải trầm trồ là khí chất lạnh nhạt cao quý toát ra từ người cô, làm người khác có cảm giác cô hệt như một đóa hoa sen “chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm vào.

Nhìn tầm mắt của những người xung quanh đổ dồn vào mình và cái miệng há hốc kinh ngạc của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghỉ cảm thấy cảnh tượng năm năm trước lại tái hiện một lần nữa, nhưng lần này cô và Trình Thu Uyển đã đổi vị trí cho nhau.

Nhưng đây đúng là hiệu quả mà cô muốn, cô cố tình muốn Trình Thu Uyển ý thức rõ được cô đã không còn là Tô Thư Nghỉ của năm năm trước nữa rồi. Những gì Trình Thu Uyển làm với Tô Thư Nghỉ trước đây, sau này Trình Thư Nghi sẽ trả lại hết cho cô ta.

“Gô tới sớm thế này à.” Trình Thư Nghỉ đi thẳng tới chỗ đối diện Trình Thu Uyển rồi ngồi xuống, cất tiếng ôn hòa chào cô ta.

Trình Thu Uyển hoàn hồn lại, trong mắt cũng không còn vẻ choáng ngợp lúc nấy, thay vào đó là độc ác và tàn nhẫn. Cô ta siết chặt bàn tay mình, ép bản thân phải nở nụ cười với Trình Thư Nghĩ.

“Đúng thế, dù sao thì tôi cũng không có việc gì nên tới đây trước một lát. View trong quán cũng khá đẹp nên tôi chờ cũng không thấy chán” Trình Thu Uyển có ý ám chỉ sâu xa.

“À“” Trình Thư Nghỉ chỉ thốt ra một chữ đơn giản rồi chẳng nói gì thêm.

Thật ra Trình Thư Nghi đã hiểu ý Trình Thu Uyển rồi, chẳng phải cô ta đang nói cô tới muộn thôi đấy ư.

Nhưng thế thì sao chứ, cô cố tình bắt Trình Thu Uyển chờ cô ở đây đấy. Trước đó cô ta đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm với cô, chẳng lẽ chờ thêm một lát là ấm ức cho cô ta lắm à?

Thấy Tô Thư Nghỉ không xin lỗi mình, Trình Thu Uyển càng bất mãn hơn.

Tô Thư Nghỉ giỏi lắm!

Mấy năm không gặp, cô ta ngày càng không coi ai ra gì nữa rồi!

Dám bắt mình phải chờ! Cô ta tưởng cô ta là cái thá gì chứ, đúng là không biết điều!

Tuy cô ta đang rất tức giận nhưng khi nghĩ tới kế hoạch của mình, Trình Thu Uyển đành phải kiêm chế.

“Thư Nghị, cô biết tại sao tôi lại hẹn gặp cô ở đây không?” Trình Thu Uyển giả vờ hỏi Trình Thư Nghỉ bằng giọng chân thành, trông cô ta vừa vô hại vừa xinh đẹp, nếu Trình Thư Nghi không từng chịu rất nhiều đau khổ vì cô ta, có lẽ cô cũng không tin nổi dưới vẻ ngoài xinh đẹp này lại là trái tim ác độc như thết Trình Thư Nghi không trả lời mà ngẩng đầu nhìn Trình Thu Uyển, bình tĩnh chờ cô ta nói tiếp.

Cô biết chắc chẩn Trình Thu Uyển đang định giở trò gì đó, nếu Trình Thu Uyển đã không sốt ruột, đương nhiên cô cũng vui lòng diễn với cô ta.

“Thật ra tôi muốn xin lỗi cô vì chuyện năm năm trước.” Khi nói đến đây, mắt Trình Thu Uyển đã bắt đầu rơm rớm nước mắt và hơi đỏ lên, khiến Trình Thư Nghỉ nhìn mà nổi cả da gà.

*Thư Nghỉ, năm năm trước tôi đúng là quá không hiểu chuyện, đã khiến cô phải chịu bao ấm ức, giờ tôi xin lỗi cô vì chuyện năm đó, cô tha thứ cho tôi được không?” Trình Thu Uyển nói xong còn nắm chặt lấy tay Trình Thư Nghỉ, đầu ngón tay cô ta khẽ run rẩy.

Trình Thư Nghi cố nén cảm giác ghê tởm, nói: “Chúng ta đã nói là sẽ không nhắc đến chuyện trước kia nữa rồi mà?”

“Đó là do cô rộng lượng thôi, nhưng tôi thì không thể xem như: không có gì xảy ra được. Thư Nghi, cô không biết đâu, từ sau khi chân tôi tàn tật, tôi đã hiểu ra rất nhiều điều, tính cách cũng thay đổi hẳn. Tôi cảm thấy những chuyện mà tôi đã làm với cô trước kia rất quá đáng, tôi cũng không hy vọng xa vời rằng cô sẽ tha thứ cho tôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 755


Chương 755

Trình Thu Uyển nói mà nước mắt ngắn dài, trông rất đáng thương, khiến nhân viên phục vụ đang đứng nhìn cũng sửng sốt, đây là người vừa quát tháo anh ta ư?

“Được rồi, chúng ta không nói những chuyện trước kia nữa.” Trình Thư Nghỉ thực sự không thể nhìn Trình Thu Uyển diễn tiếp nữa, cô không nhịn được mà rụt tay về, vội chuyển chủ đề: “Chẳng phải cô muốn xem opera à? Giờ đi luôn đi, đến muộn cũng không tốt.”

Thấy Trình Thư Nghỉ ngó lơ lời xin lỗi của mình, còn không nói một câu an ủi, Trình Thu Uyển chỉ muốn xông lên tát cô một phát.

Trình Thu Uyển nén giận, lau nước mắt rồi nhanh chóng mỉm cười. Trình Thư Nghi nhìn mà thầm cảm thán cô ta lật mặt nhanh thật đấy.

“Cô nói đúng.” Cuối cùng Trình Thu Uyển cũng lau khô nước mắt.

Hai người cùng đi xem opera, suốt buổi biểu diễn, ai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

Sau khi xem opera xong, Trình Thu Uyển chợt nói: “Đúng rồi, Thư Nghị, hôm nay một người bạn của tôi cũng đến đây, anh ấy muốn ăn cơm với tôi, cô không ngại đi cùng chúng tôi chứ?”

Cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi à? Trình Thư Nghỉ thầm cười khẩy nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cũng được, tôi không ngại đâu.

Thấy Trình Thư Nghỉ đồng ý dễ dàng như thế, Trình Thu Uyển rất muốn mỉm cười đắc ý, nhưng rồi lại ép mình nhịn được, trong lòng thì thâm mắng Trình Thư Nghỉ ngu.

“Thế thì tốt quá.” Cô ta vẫn vui vẻ: “Bạn tôi giỏi lắm đấy, tôi rất muốn giới thiệu hai người với nhau.”

“Ừ, nghe cô cả.” Cô cũng muốn xem xem Trình Thu Uyển sẽ giới thiệu thần thánh phương nào cho cô biết.

Hai người mau chóng đến một nhà hàng kiểu Âu, vừa ngồi một lát, Trình Thu Uyển bỗng hào hứng gọi: “Hà Kim Minh!”

Trình Thư Nghỉ quay đầu lại, trông thấy một người đàn ông có vẻ ngoài bảnh bao đang bước tới.

Phải công nhận là người đàn ông này rất đẹp trai, anh ta có đôi mắt hoa đào, lúc cười hai mắt híp lại, nếu Trình Thư Nghi trẻ hơn mấy tuổi, có lẽ cô cũng bị nụ cười này thu hút rồi.

Người đàn ông kia ngồi xuống, động tác vô cùng tao nhã, xem ra anh ta là một cậu ấm có gia cảnh khá giả.

Sau khi ngồi xuống, anh ta nhìn thoáng qua Trình Thư Nghi đang ngồi đó, mỉm cười: “Thu Uyển, đây là “Thư Nghị, đây là Hà Kim Minh – người gốc Hoa quốc tịch M, sống ở nước M từ nhỏ nhưng cũng rất giỏi tiếng nước T. Anh ấy là bạn tốt mà tôi quen khi du học nước ngoài, tốt nghiệp Đại học Harvard, là sinh viên xuất sắc chính hiệu, cũng là quý ông hiếm có khó tìm đấy.”

“Cô quá khen rồi.” Hà Kim Minh cười khẽ, thần thái càng rạng rỡ hơn, thỉnh thoảng anh ta lại liếc Trình Thư Nghĩ.

“Hà Kim Minh, đây là Tô…” Trình Thu Uyển thoáng ngừng lại rồi sửa lời: “Đây là Trình Thư Nghi, bạn thân của tôi.”

Tuy Trình Thu Uyển đang mỉm cười nhưng trong mắt lại tràn ngập sự ghen ghét. Con ả đê tiện Tô Thư Nghỉ là cái thá gì chứ, cũng xứng với mang họ Trình à?

“Chào cô Trình, hân hạnh được gặp cô.” Hà Kim Minh mỉm cười, chìa tay ra.

Trình Thư Nghỉ không tiện từ chối nên vẫn ngập ngừng bắt tay anh ta: “Chào anh.”

Sau khi chạm khẽ, Trình Thư Nghỉ định rụt tay về ngay, nhưng cô cảm nhận được Hà Kim Minh khẽ bóp tay mình rồi mới buông ra.

Trình Thư Nghỉ cảm thấy ghê tởm, cơn giận thoáng hiện lên trên mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 756


Chương 756

Nói thật lòng, tuy người đàn ông này rất đẹp trai nhưng chỉ riêng việc anh ta là bạn Trình Thu Uyển đã đủ để cô ghét anh ta rồi Trình Thu Uyển giới thiệu anh ta cho cô, chắc chẳn không có ý gì tốt, trước đó cô ta giả vờ họ là bạn thân thiết, rõ ràng cũng vì chuyện này.

Trình Thư Nghỉ kìm nén suy nghĩ hất bàn rồi rời đi, lau mạnh tay vào áo, cố giữ vẻ bình tĩnh. Cô nhất định phải biết lần này Trình Thu Uyển lại định giở trò gì!

Nhân lúc Trình Thư Nghỉ lau tay, Hà Kim Minh nhìn về phía Trình Thu Uyển bằng ánh mắt hài lòng.

Trình Thu Uyển không khỏi thầm cười mỉa.

Đúng là cô ta đã quen Hà Kim Minh ở nước ngoài, nhưng anh ta cũng không phải quý ông như lời cô ta nói mà là một cậu ấm ăn chơi chính hiệu.

Tuy anh ta có vẻ ngoài tao nhã và lịch lãm nhưng thật ra lại rất lăng nhăng, biết nhiều chiêu trò, còn có một gương mặt đầy quyến rũ, chẳng biết đã lừa được bao nhiêu cô em.

Hôm nay cô ta giới thiệu Hà Kim Minh cho Trình Thư Nghi là để anh ta tán đổ Trình Thư Nghỉ rồi tiện thể chụp ít ảnh nhạy cảm, hoàn toàn hủy hoại Trình Thư Nghi!

Giờ xem ra chuyện này đã thành công một nửa, ít nhất Hà Kim Minh đã có hứng thú với Trình Thư Nghỉ rồi. Mà chỉ cần anh ta coi trọng cô gái nào, anh ta sẽ tìm mọi cách để có được cô gái đó.

“Hai người muốn ăn gì?” Hà Kim Minh vẫn lịch sự hỏi ý hai người với thái độ lịch thiệp, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Trình Thư: Nghỉ ở phía đối diện.

“Tôi thế nào cũng được, Thư Nghi thì sao?” Trình Thu Uyển giả vờ như rất quan tâm đ ến Trình Thư Nghi.

“Tôi cũng giống hai người.” Trình Thư Nghi cố gắng bỏ qua ánh nhìn chăm chằm của người ở phía đối diện, cảm thấy hết sức mất tự nhiên, chỉ muốn mau chóng ăn xong rồi rời đi Trong lúc ăn cơm, Hà Kim Minh và Trình Thu Uyển cười nói với nhau, còn Trình Thư Nghi thì im lặng từ đầu tới cuối. Chỉ khi họ hỏi cô, bắt buộc phải trả lời thì cô mới miễn cưỡng mở miệng, trông rất lạnh lùng.

Rõ ràng Hà Kim Minh đã cảm nhận được cô gái xinh đẹp ở phía đối diện không hề có hứng thú với mình, nhưng điều này lại càng khơi dậy tính hiếu thắng của anh ta, phụ nữ càng khó chinh phục.

thì mới càng thú vị.

Mãi mới ăn xong, Hà Kim Minh lại đề nghị sẽ mời hai cô gái đi hát. Đương nhiên Trình Thu Uyển sẽ đồng ý, nhưng Trình Thư Nghỉ lại viện cớ có việc rồi rời đi. Cô thực sự không chịu nổi khi ngồi chung với họ nữa.

“Sao nào, tự tin giải quyết được không?” Sau khi Trình Thư Nghi rời đi, Trình Thu Uyển nhìn Hà Kim Minh bên cạnh bằng ánh mắt bỡn cợt.

“Of course!” Hà Kim Minh nhún vai, cười gian: “Tôi vẫn chưa gặp cô gái nào mà tôi không giải quyết được.”

“Tốt nhất là thế!” Nghe thấy Hà Kim Minh nói thế, Trình Thu Uyển cười khẩy. Tô Thư Nghị, đấu với tôi, cô không bao giờ có cơ hội thẳng đâu.

Trên đường lái xe về nhà, Trình Thư Nghi cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra chiều nay, xem ra mục đích của Trình Thu Uyển là để giới thiệu người đàn ông tên Hà Kim Minh kia cho cô biết.

Tuy cô không biết ý định cụ thể của Trình Thu Uyển là gì, nhưng.

chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt, xem ra sau này khi gặp lại Hà Kim Minh, cô phải cẩn thận hơn Những ngày sau đó, Trình Thư Nghi lại quay về với cuộc sống bình thường, hầu như ngày nào cô cũng đưa Manh Bảo đi học, đến tập đoàn Trình Thị làm việc rồi tan tâm, đón Manh Bảo tan học, cuộc sống cũng khá thoải mái Đúng như dự đoán, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán của cô, từ sau hôm đó, chẳng biết Hà Kim Minh lấy số điện thoại của cô từ đâu ra, bắt đầu thường xuyên liên lạc với cô. Hơn nữa, hình như anh ta đang theo đuổi cô.

Lúc này, điện thoại vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 757


Chương 757

Trình Thư Nghỉ nhìn dãy số điện thoại quen thuộc gần đây, trong mắt xuất hiện vẻ bực bội, cô trượt mạnh ngón tay về phía phím kết nối “Thư Nghi, hôm nay em rảnh không?” Vừa nối máy, Trình Thư Nghi đã nghe thấy cách xưng hô thân mật của Hà Kim Minh.

“Rốt cuộc anh định làm gì!” Giọng Trình Thư Nghỉ nghe hơi tức giận.

“Tôi không được gọi điện cho em à?” Hà Kim Minh hơi ấm ức: “Tôi chỉ muốn mời em ăn bữa cơm thôi.”

“Xin lỗi, tôi không rảnh.” Trình Thư Nghỉ từ chối luôn: “Tôi phải đi đón con tan học rồi.”

“Em có con rồi à?” Nghe thấy Trình Thư Nghi nói thế, Hà Kim Minh hết sức ngạc nhiên, Trình Thu Uyển không hề bảo với anh †a chuyện này.

“Đúng thế, do đó anh đừng tốn thời gian với tôi nữa.”

“Thế thì tốt quá, tôi đi đón thäng bé với em luôn.” Chẳng những Hà Kim Minh không chùn bước mà còn hứng thú hơn, anh ta chưa qua lại với mẹ đơn thân bao giờ: “Quyết định thế nhé, tôi đến nhà cô đón em, không gặp không về.”

Hà Kim Minh nói rồi lập tức cúp máy, không cho Trình Thư Nghỉ cơ hội từ chối, cô chỉ có thể nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, thâm chửi đồ khốn nạn.

Lát sau quản gia nói có người tìm cô, Trình Thư Nghỉ đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy Hà Kim Minh đang tạo dáng cạnh một chiếc xe thể thao màu xanh lam, khiến các cô gái đi ngang qua hết sức phấn khích Thấy Trình Thư Nghỉ bước ra, Hà Kim Minh lớn tiếng gọi tên cô: *Thư Nghị, ở đây nè!”

Lúc này, Trình Thư Nghi có thể cảm nhận rõ ánh mắt của các cô.

gái xung quanh đều hướng về phía mình. Cô dám khẳng định, nếu những ánh mắt này có thể giết người thì cô đã tan xương nát thịt từ lâu rồi. Nhưng tên đầu sỏ vừa gây ra chuyện này vẫn đang mỉm cười vẫy tay với cô.

“Rốt cuộc anh định làm gì!” Trình Thư Nghi bước đến trước mặt Hà Kim Minh, sắc mặt rất khó coi “Chẳng phải chúng ta đã nói rồi à?” Hà Kim Minh nói với vẻ vô tội: “Tôi sẽ đưa em đi đón con.”

“Không cần, tôi tự đi được.” Trình Thư Nghi nói rồi không quan tâm đ ến Hà Kim Minh nữa, quay người đi về phía gara “Ø kìa, khoan đã!” Hà Kim Minh bước đến ngăn cô lại: “Tôi cũng đến rồi, em đừng để tôi quay về như thế chứ, em vẫn nên đi xe tôi đi, ngoan nào”

Nghe thấy câu nói như đang dỗ dành bạn gái của Hà Kim Minh, Trình Thư Nghỉ rất bất đắc dĩ, cô cố gắng nói với vẻ bình tĩnh: “Anh Hà, tôi nghĩ chúng ta vẫn chưa thân thế đâu.”

“Gô Trình, tôi đang theo đuổi em, em cũng nên cho tôi cơ hội chứ.” Hà Kim Minh làm như không thấy Trình Thư Nghi đang khó.

chịu ra mặt, vẫn mỉm cười: “Nếu cô Trình không đồng ý để tôi đưa em đi, tôi đành đứng đây chờ em đồng ý vậy.”

Trình Thư Nghỉ bồng nghẹn lời, không biết nên nói gì. Hơn nữa ngày càng có nhiều người nhìn về phía này, họ còn sống cùng khu chung cư với nhau. Cô không muốn đứng với anh ta lâu hơn để bị người khác chỉ trỏ, đành căn răng, quay người bước lên xe.

Hà Kim Minh.

Thấy thế, Hà Kim Minh mỉm cười hài lòng, đưa Trình Thư Nghỉ đến nhà trẻ đón Manh Bảo thật.

Hơn nữa, sau khi biết nhà trẻ của Manh Bảo, ngày nào anh ta cũng chủ động tới đó, hết sức kiên trì.

Dần dần, ngay cả Manh Bảo cũng nhận ra điều không ổn.

Một ngày nọ, sau khi Hà Kim Minh đưa họ về nhà rồi rời đi, Manh Bảo nghiêm túc nhìn Trình Thư Nghị, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thích chú Hà không ạ?”

Không ngờ Manh Bảo lại hỏi thế, Trình Thư Nghi cảm thấy hơi buồn cười, cô ôm cậu bé vào lòng, nói: “Trẻ con đừng đoán linh tinh, chú Hà chỉ đưa chúng ta về nhà thôi. Trong lòng mẹ chỉ có mình Manh Bảo, không còn chỗ cho những người khác nữa.”

Nghe thấy Trình Thư Nghỉ nói thế, Manh Bảo vui vẻ ôm lấy cô: “Mẹ, con cũng yêu mẹ, yêu mẹ nhiều nhiều lắm luôn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 758


Chương 758

Mẹ không thích người khác là tốt rồi, nếu không thì ba của cậu bé phải làm sao? Cậu bé phải mau chóng nghĩ cách để ba mẹ làm lành với nhau mới được!

Hôm đó, Hà Kim Minh lại tới đón Manh Bảo như thường ngày.

“Cháu chào chú Hà ạ.” Tuy Manh Bảo rất không vui nhưng vẫn lễ phép chào Hà Kim Minh.

Hà Kim Minh cũng rất vui vẻ, sau khi ở chung mấy ngày, ấn tượng của anh ta với cậu bé ngày càng tốt hơn, thậm chí thỉnh thoảng anh ta còn nghĩ, sau này mà có đứa con trai như thế cũng thích đấy.

“Đúng rồi Thư Nghi, mấy hôm nữa sẽ có một bữa tiệc trên du thuyền, kéo dài năm ngày bốn đêm. Tôi muốn mời em tham gia, không biết em có hứng thú không?” Trên đường, Hà Kim Minh vừa lái xe vừa quay sang cười nói với Trình Thư Nghi.

“Xin lỗi, tôi còn phải ở nhà chăm Manh Bảo, chắc không có thời gian đâu.” Trình Thư Nghỉ từ chối mà không cần suy nghĩ.

“Chúng ta đưa Manh Bảo đi cùng cũng được mà.” Hà Kim Minh chưa bỏ cuộc, thuyết phục tiếp: “Trên du thuyền có rất nhiều chỗ vui chơi, tôi tin Manh Bảo sẽ rất thích. Hơn nữa trong mấy ngày tới, vừa hay Manh Bảo cũng được nghị, thời gian hoàn toàn không phải vấn đề.”

“Không được, Manh Bảo còn quá nhỏ, tôi không muốn đưa thằng bé đến những nơi như thế.”

“Chú Hà, chú có biết ai sẽ tham gia bữa tiệc này không ạ?” Trong lúc Hà Kim Minh định tiếp tục thuyết phục Trình Thư Nghi, Manh Bảo vẫn luôn im lặng chợt hỏi.

Câu hỏi bất ngờ của Manh Bảo khiến Hà Kim Minh thoáng sửng sốt, anh ta suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Chắc những người nổi tiếng trong xã hội đều sẽ tham gia.”

Không ngờ Manh Bảo lại thấy hứng thú với bữa tiệc trên du thuyền lần này, Hà Kim Minh thầm vui mừng, bắt đầu thuyết phục Manh Bảo. Chỉ cần trẻ con đồng ý thì còn sợ người lớn không đồng ý à?

“Manh Bảo, chú đảm bảo với cháu, trên du thuyền sẽ rất vui, cháu muốn đi không? Chú đưa cháu và mẹ đi tham gia nhé?”

Không ngờ lần này Manh Bảo luôn rất ghét Hà Kim Minh lại phối hợp với anh ta, cậu bé lắc tay Trình Thư Nghị, làm nững: “Mẹ, con muốn đi chơi, mẹ đồng ý với chú Hà được không ạ?”

Nói chuyện với Manh Bảo, thái độ của Trình Thư Nghỉ đã dịu dàng hơn nhiều: “Chuyến du thuyền này sẽ hơi lâu đấy, mẹ sợ con sẽ mệt, chúng ta ở nhà chơi được không?”

“Đừng mà mẹ.’ Manh Bảo có ý không muốn nghe theo: “Con thật sự muốn đi chơi mà, con lớn tới chừng này rồi còn chưa đi du thuyền lần nào, mẹ đồng ý với con được không?”

Hiếm khi Manh Bảo năn nỉ ỉ ôi như thế nên Trình Thư Nghỉ cũng chẳng biết nên từ chối bằng cách nào. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý với cậu bé.

“Thôi được, nhưng con phải hứa với mẹ là con phải ngoan ngoãn, tuyệt đối không được chạy lung tung như lần trước đấy nhé?”

Nếu Manh Bảo cảm thấy thú vị mới mẻ, muốn đi du thuyền thì cô cứ dẫn cậu bé đi xem vậy.

“YES! Cảm ơn mẹ ạt” Manh Bảo hưng phấn hôn lên mặt Trình Thư Nghĩ.

Nghe được cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng đồng ý, Hà Kim Minh cũng không nhịn được mà bật cười, ngẩng đầu nhìn Manh Bảo qua kính chiếu hậu.

“Vẫn là Manh Bảo nhà chúng ta có cách, cháu đừng lo, chắc chẩn tới lúc đó chú Hà sẽ chăm sóc tốt cho cháu và mẹ cháu, hai người cứ vui chơi thỏa thích là được.”

Không ngờ Manh Bảo lúc nãy còn rất phối hợp với anh ta, bây giờ lại không để ý tới anh ta nữa mà quay đầu nhìn ra cửa sổ Nếu có người của giai cấp thượng lưu tham gia thì chắc là ba mình cũng đi. Nếu vậy thì ba và mẹ đã có thể gặp nhau rồi, có khi hai người sẽ làm hòa nhanh thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 759


Chương 759

Nghĩ tới đây, trong mắt Manh Bảo chứa đầy vẻ vui sướng, mình thông mình quá đi mất!

Tuy Hà Kim Minh hơi nghỉ ngờ về thái độ của Manh Bảo lúc trước và bây giờ thay đổi quá nhanh, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là tính tình của con nít dễ dàng thay đổi như thế.

Bây giờ anh ta đang tập trung xem mình nên tranh thủ năm bắt cơ hội như thế nào, sau đó tán đổ Trình Thư Nghi!

Mặc dù Trình Thư Nghi không có tình cảm dư thừa gì với Hà Kim Minh nhưng cô vẫn cảm thấy hai người ở một mình với thì khá là xấu hổ, cho nên cô nói chuyện này với Trình Nam Quyền, để anh †a cùng tham gia bữa tiệc lần này.

“Xin lỗi em nha Thư Nghỉ, dạo này anh có chuyện kinh doanh cần phải giải quyết gấp, tạm thời không thể trích thời gian ra được, em dẫn Manh Bảo đi một mình được không?”

Vì chuyện kinh doanh này liên quan tới sự phát triển trong tương lai của tập đoàn Trình Thị nên Trình Nam Quyền không dám qua loa “Không sao đâu anh, công việc quan trọng mà, tự em có thể xử lý được.” Trình Thư Nghi vội trả lời: “Vậy thì anh cứ làm việc đi, em sẽ không làm phiền anh nữa” Nói xong, cô quay người định rời khỏi phòng đọc sách của Trình Nam Quyên.

“Khoan đã!” Trình Nam Quyền gọi Trình Thư Nghi lại.

“Sao vậy anh? Còn có chuyện gì sao?”

Trình Nam Quyền hơi khó xử, anh ta cứ chần chừ không biết có nên nói hay không, nhưng vì nghĩ răng chuyện này liên quan tới hạnh phúc cả đời của em gái mình, anh ta vẫn nghiêm túc dặn dò Trình Thư Nghi.

“Thư Nghị, anh đã nghe nói tới tên Hà Kim Minh kia rồi, anh ta là một tên đào hoa lăng nhăng có tiếng. Khi em đi chơi cùng anh ta thì phải cẩn thận một chút, anh không hy vọng em bị tổn thương.”

Không ngờ ngay cả Trình Nam Quyền cũng nghe tới chuyện này, Trình Thư Nghi lập tức thấy xấu hổ, nhưng rồi sau đó cô lại bình tĩnh như thường ngày.

“Anh à, giữa em và Hà Kim Minh không có gì cả, còn không phải bạn bè nữa! Anh đừng tin những lời đàm tiếu trong công ty. Em đã quyết định sau này sẽ không rung động trước người đàn ông nào nữa rồi, em độc thân sống cùng Manh Bảo cả đời cũng rất tốt” Giọng điệu của Trình Thư Nghi rất thản nhiên.

Nghe được Trình Thư Nghỉ phủ nhận mối quan hệ giữa cô và Hà Kim Minh, Trình Nam Quyền vẫn cảm thấy rất vui, dẫu sao thì anh ta cũng lo sợ em gái mình trao thân nhầm kẻ xấu hơn bất kỳ ai. Nhưng câu nói tiếp theo của cô lại khiến anh ta cảm thấy lo lắng “Thư Nghi, không phải tất cả đàn ông đều giống như Cố Mặc.

Ngôn đâu. Sau này nếu gặp phải người đàn ông tốt thì em có thể thử mở lòng, dù sao thì…”

Trình Nam Quyền còn chưa nói xong, Trình Thư Nghỉ đã ngắt lời anh ta.

“Anh à, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, anh cứ làm việc của anh nhé, em đi xem xem Manh Bảo đã ngủ chưa. Anh đừng thức khuya quá, chúc anh ngủ ngon nha!”

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng đọc sách, còn khẽ đóng cửa lại Trình Nam Quyền thấy thế thíi cũng chỉ biết thở dài, lần nào nhắc tới vấn đề này với cô cũng luôn như vậy, chẳng lẽ cô định không lấy chồng thêm một lần nào trong suốt quãng đời còn lại sao?

‘Vào ngày du thuyền xuất phát, Hà Kim Minh đã tới nhà họ Trình để đón hai mẹ con Trình Thư Nghi và Manh Bảo từ sớm. Bọn họ đi xe khoảng hai tiếng là tới nơi.

Mặc dù Trình Thư Nghỉ biết du thuyền trên biển là một phương tiện giao thông khá là sang trọng, nhưng độ xa hoa của cảnh tượng trước mất cô hoàn toàn vượt ra khỏi những gì cô dự đoán Đây là một chiếc du thuyền siêu lớn, chỉ có thể miêu tả bề ngoài của nó bằng hai từ “lộng lẫy” và “xa xỉ”, nó cực kỳ đẹp đế xa hoa.

Chiếc du thuyên này cao như tòa nhà mười tầng, chỉ mỗi chiều dài thôi đã là vài trăm mét. Mặc dù Trình Thư Nghi còn chưa bước lên boong thuyền nhưng cô đã có thể tưởng tượng được diện tích khổng lồ trên đó, có lẽ chứa tận mấy nghìn người cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

Manh Bảo giấy ra khỏi tay của Trình Thư Nghi, cậu bé chậm chạy vài bước lên phía trước, trầm trồ cảm thán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 760


Chương 760

“Chú không lừa cháu đúng không Manh Bảo? Du thuyền đẹp lắm phải không?” Hà Kim Minh mỉm cười hỏi, anh ta rất hài lòng với phản ứng của hai mẹ con Trình Thư Nghỉ “Vâng.” Lúc này, Manh Bảo chỉ lo nhìn chiếc du thuyền to lớn đẹp đẽ kia, làm gì còn lòng dạ dư thừa nào giận dỗi Hà Kim Minh nữa.

“Chú dẫn cháu lên đó xem nhé?”

“Vâng vâng!” Manh Bảo hưng phấn vội vàng gật đầu nói, sau đó cậu bé quay lại kéo Trình Thư Nghỉ chạy về phía trước: “Mẹ ơi nhanh lên ạ, chúng ta đi xem thuyền khổng lồ nào!”

Trình Thư Nghỉ cũng vui lây vì tâm trạng sung sướng của Manh Bảo, xem ra bọn họ đi chuyến này vẫn rất đáng, ít nhất là Manh Bảo rất vui.

Sau khi Trình Thư Nghỉ lên du thuyền, cô phát hiện trước đó mình đánh giá mức độ xa hoa của nó chưa đủ cao. Những lối đi trên du thuyền được xây dựng theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, dưới sàn được trải thảm đỏ rực rỡ sang trọng, trên tường thì treo tranh của những danh họa nổi tiếng ở các thời kỳ Hơn nữa, phương tiện giải trí còn tiện nghi và đầy đủ đến mức.

không tưởng, chẳng những có bể bơi, bồn tắm nước ấm xoa bóp mà còn có sân bóng rổ và sân golf, khiến Trình Thư Nghi nhìn mà há hốc mồm kinh ngạc.

Còn Manh Bảo thì chạy qua chạy lại quan sát chiếc du thuyền với vẻ tò mò hiếu kỳ Hà Kim Minh đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi và những chuyện khác một cách chu đáo nhân lúc Trình Thư Nghi và Manh Bảo đi thăm thú du thuyền rồi “Thư Nghị, tôi ở ngay bên cạnh phòng em, có chuyện gì thì em cứ tới gõ cửa phòng tôi là được.” Hà Kim Minh nở nụ cười đầy nhiệt Tình Nhưng Trình Thư Nghi lại có vẻ khá lạnh lùng: “Tôi biết rồi, Manh Bảo hơi mệt, tôi dỗ thăng bé ngủ trước, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi. Hôm nay tôi đã làm phiền anh rồi, cảm ơn anh.”

Nghe giọng điệu xa cách khách sáo của Trình Thư Nghị, lòng Hà Kim Minh hơi khó chịu, chẳng lẽ qua một thời gian dài như thế mà Trình Thư Nghi không có cảm giác đặc biệt gì với anh ta sao?

Nhưng anh ta không thể hiện ra mặt, vẫn giữ nụ cười vui vẻ như: trước: “Được, tôi cũng đi nghỉ ngơi đây, em cẩn thận chút nhé.”

“Được, chào anh.” Sau khi nói xong, Trình Thư Nghi bèn đóng cửa phòng mình lại.

Hà Kim Minh đứng ngoài cửa siết chặt nắm tay, trong mắt anh ta lộ vẻ không cam tâm. Dẫu thế nào thì lần này chắc chẳn anh ta cũng phải nghĩ ra cách hay, phải tranh thủ kéo gần khoảng cách giữa mình và Trình Thư Nghi Đến giữa trưa, Hà Kim Minh đi tới gõ cửa phòng Trình Thư Nghỉ, muốn mời cô tới phòng ăn để ăn cơm. Trình Thư Nghỉ cũng đã sửa soạn cho bản thân và Manh Bảo xong, hai mẹ con cùng đi tới phòng ăn với Hà Kim Minh.

“Sao rồi Thư Nghi, đồ ăn hợp khẩu vị của em không?” Hà Kim Minh quan tâm hỏi cô “Ngon lắm, cảm ơn anh.” Trình Thư Nghỉ cười khẽ, thật ra làm gì mà ngon lắm được? Phải là ngon một cách đáng sợ! Có thể nói, hầu như tất cả những món ăn ngon trên thế giới đều quy tụ trong phòng ăn này.

Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt cũng được coi như tràn đầy thâm tình của Hà Kim Minh, Trình Thư Nghỉ cứ luôn cảm thấy ăn không ngon nổi. Cô đành phải tự dời sự chú ý của mình đi, tập trung đút Manh Bảo ăn cơm.

Hà Kim Minh ngồi ở đối diện, giới thiệu cho Trình Thư Nghi nghe về lịch sử của chiếc du thuyền này. Vì tránh xấu hổ nên cô cũng hay nói hùa vài câu, bâu không khí cũng tạm coi là hòa hợp vui vẻ.

Trong lúc vô tình ngước mắt lên, Trình Thư Nghỉ thấy được một bóng người, sau đó, người cô cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên tối tấm.

Cách đó không xa, chỗ bàn ăn là Cố Mặc Ngôn đang ngồi.

Anh mặc áo sơ mi trẳng, dáng người vẫn tuyệt đẹp như thể từ trong truyện bước ra, nhưng lúc này anh lại đang ăn cơm cùng.

với Trình Thu Uyển. Không biết nói tới chuyện gì mà lại thấy Trình Thu Uyển cười với Cố Mặc Ngôn trông rất vui vẻ.

Hóa ra bọn họ cũng tham gia bữa tiệc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 761


Chương 761

Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Trình Thư Nghi cảm thấy có chút khó chịu. Cô nhớ Cố Mặc Ngôn ghét nhất là tham gia mấy kiểu tiệc rượu như này, bởi anh sợ ồn ào, bình thường đều tìm lý do để từ chối.

Bây giờ xem ra, chỉ là trước đây chưa gặp được người khiến anh tình nguyện tham gia mà thôi.

Trình Thư Nghỉ cúi đầu cắn căn môi, tự mình dằn xuống cơn khó chịu trong lòng. Cô không thể chỉ vì chút chuyện như vậy mà lại khiến mình bấn loạn tinh thần được.

“Sao thế?” Thấy sắc mặt của Trình Thư Nghi biến đổi, Hà Kim Minh không tránh được có chút bận tâm: “Trong người không khỏe hả?”

“Không có gì.” Trình Thư Nghỉ miễn cưỡng nở nụ cười với anh ta.

Sợ Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Manh Bảo với mình sẽ nghỉ ngờ chuyện lần trước Trình Nam Quyền sai người giả vờ làm ba mẹ đi đón Manh Bảo, Trình Thư Nghi cúi đầu nói nhỏ với Manh Bảo: “Manh Bảo, con về phòng đợi mẹ trước nhé được không? Lát nữa mẹ sẽ về với con.”

“Dạ, mẹ không cần về vội đâu, con sẽ ngoan ngoãn ở một mình trong phòng.” Nói xong, Manh Bảo cũng ngoan ngoãn leo xuống ghế, chạy ù đi Sau khi ra khỏi nhà hàng, Manh Bảo lóe sáng mắt, vui vẻ duỗi tay lên làm ra tư thế “Yeah’, trên khuôn mặt đáng yêu còn đang hiện lên nụ cười vô cùng đắc ý.

Xem ra kế hoạch của mình đã thành công rồi, nhất định là mẹ sẽ không biết chuyện để cho ba mẹ gặp nhau mới là mục đích thật sự khiến cậu bé làm loạn muốn tới du thuyền này.

Hơn nữa, ngay cả cậu bé còn không ngờ lại thuận lợi gặp ba như vậy. Vừa nãy cậu bé đã thấy ba mình ngồi ở bên cạnh rồi, nhưng vì sợ mẹ giận nên chỉ có thể làm ra vẻ như không thấy.

Bây giờ mẹ bảo cậu bé quay về, nhất định cũng đã thấy ba rồi!

Thật sự là quá tuyệt vời, chỉ cần ba và mẹ gặp mặt thì tin chắc rằng nhất định sẽ hòa hợp thôi!

Nghĩ đến viễn cảnh ba và mẹ cùng nắm tay mình tản bộ không lâu sau đó, lúc này trong lòng Manh Bảo còn hưng phấn hơn lúc mới nhìn thấy chiếc du thuyền này gấp nhiều lần Bởi vì Cố Mặc Ngôn ngồi đối diện với Trình Thư Nghi, cho nên cũng nhanh chóng phát hiện ra cô.

Không ngờ lại gặp cô ở nơi này, trong đôi mắt Cố Mặc Ngôn thoáng hiện ý cười, nhưng rất nhanh sau đó lại bị cơn tức t đi mất.

Người đàn ông ngồi đối diện với cô là ai thế kia?

Thấy người ngồi đối diện Trình Thư Nghi là đàn ông, còn thỉnh thoảng gắp đồ ăn vào trong bát cho cô, thậm chí còn muốn duỗi tay lau vết tương dính bên mép miệng cô, Cố Mặc Ngôn gần như bóp đến mức sắp gãy xương tay của mình.

Nhưng mà cũng may, Trình Thư Nghỉ kịp thời tránh khỏi bàn tay của anh ta, cũng không cho anh ta thực hiện được ý đồ. Nhưng mà nụ cười ngay sau đó của cô là như nào đây! Là đang thẹn thùng sao! Lẽ nào trước tình huống này không phải cô nên vớ lấy cái đĩa rồi vả thẳng lên mặt người đàn ông đó sao?

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn như dao nhọn cứ dán mãi lên người đàn ông trước mắt, chỉ hận không thể từ phía sau lưng người kia nhìn đến chọc thủng một lỗ.

“Sao vậy?” Thấy mặt Cố Mặc Ngôn đang u ám nhìn ra phía sau lưng, Trình Thu Uyển tò mò hỏi, sau đó liền nhìn qua men theo tầm mắt anh Sau khi thấy Trình Thư Nghỉ và Hà Kim Minh, Trình Thu Uyển nở một nụ cười hài lòng.

Không ngờ thẳng oäắt con kia hành động nhanh như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã thuyết phục được Trình Thư Nghỉ. Chỉ là không biết rốt cuộc hai người đã tiến triển đến bước nào rồi?

Trình Thu Uyển thu lại tầm mắt, cố ý nói với Cố Mặc Ngôn: “Thật không ngờ Thư Nghi cũng ở đây, chắc là đi cùng với bạn trai cô ấy đấy. Nhìn hai người họ thật xứng đôi.”

Thấy sắc mặt Cố Mặc Ngôn sa sâm xuống rất rõ rệt, Trình Thu Uyển lại châm thêm một cây đuốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,522
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 762


Chương 762

“Lúc trước em nghe bạn bè vào làm ở tập đoàn Trịnh thị nói có một anh chàng đẹp trai giàu có đang điên cuồng theo đuổi Thư Nghị, vậy chắc là người đàn ông này rồi đó. Bây giờ xem ra, Thư.

Nghỉ đã đồng ý với anh ta rồi, hai người đó cũng tới đây hẹn hò, đúng là lãng mạn thật đấy.”

Tay Cố Mặc Ngôn cầm dao nĩa bỗng thoáng dùng sức, nhưng vẫn không nói năng gì.

Trình Thu Uyển vẫn luôn quan sát sắc mặt của anh, thấy anh để ý Tô Thư Nghi như vậy, không khỏi cảm thấy đau đớn trong lòng.

Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ đã có người khác rồi, anh buông tay đi. Chúng ta, cứ vậy mà yêu nhau đi được không?

Lẽ nào anh không thấy bên cạnh anh có một người con gái giỏi giang hơn, lại càng yêu anh hơn gấp bội sao?

Vốn dĩ Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Trình Thư Nghi ở cùng một người đàn ông khác đã cảm thấy trong lòng rất khó chịu rồi, bây giờ lại càng cảm thấy từng lời Trình Thu Uyển nói cứ như dao găm đâm vào trong lòng của mình.

“Em cứ ăn trước đi, anh còn có chút chuyện.” Cố Mặc Ngôn cầm khăn lên lau miệng, đứng lên muốn rời đi.

“Tại sao anh có thể đối xử với bạn gái của mình như vậy!” Trình Thu Uyển cũng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại bất lịch sự vứt cô ta một mình ở lại đây như vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Hiện giờ Cố Mặc Ngôn đang cực kỳ mất kiên nhãn: “Trình Thu Uyển, là em nhất quyết muốn tới du thuyền này, nói đây là nguyện vọng trong sinh nhật của mình nên anh mới dắt em tới. Nhưng xin em nhớ kỹ, anh chỉ đưa em tới với tư cách một người bạn, đơn giản là vì chân em bị đau không tiện đi lại nên cần người chăm sóc, chứ không hề có chút quan hệ tình yêu trai gái gì cả. Em tuyệt đối đừng có hiểu lâm mối quan hệ của chúng ta, anh nhấn mạnh với em thêm lần nữa, em không phải bạn gái của anh, mong em sau này tự biết thân biết phận.”

Những lời lẽ vô tình đó khiến sắc mặt của Trình Thu Uyển rất khó.

coi, cô ta không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói thẳng thừng ra như vậy.

“Nhưng mà anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời này rồi mài” Cô ta không nhịn được, giọng run rẩy nói “Anh từng nói thế, cũng đã làm rồi, cả đời này anh sẽ chịu trách nhiệm chuyện chăm sóc cuộc sống của em. Nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm chuyện anh dùng tình cảm của mình ra để trả nợ. Vẫn mong em sau này đừng ôm ấp ảo tưởng gì về mối quan hệ của chúng ta nữa.”

Nói xong, Cố Mặc Ngôn trực tiếp bỏ mặc Trình Thu Uyển ở đó rồi rời đi.

Không phải anh nhất định phải nói chuyện tuyệt tình như vậy. Chỉ là kinh nghiệm trong khoảng thời gian này nói cho anh biết nếu không nói vậy thì Trình Thu Uyển sẽ hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy.

lời này, rồi vẫn sẽ cứ làm theo ý mình tiếp tục tuyên bố với bên ngoài là bạn gái của anh.

Trình Thu Uyển siết chặt bộ dao nữa trong tay mình, trong đôi mắt gần như sắp sửa phun ra lửa…

Cố Mặc Ngôn, bao nhiêu năm qua em một lòng một dạ với anh, sao anh lại có thể vì con đàn bà hèn hạ như Tô Thư Nghỉ đó mà nói những lời như vậy với em chứ!

Cô ta đẩy xe lăn muốn đuổi theo Cố Mặc Ngôn, nhưng điều khiến cô ta khiếp sợ chính là cô ta thấy Cố Mặc Ngôn cũng không phải là rời khỏi nhà hàng, mà là đi tới trước bàn ăn của Trình Thư Nghi và Hà Kim Minh.

Toàn thân cô ta đều không kìm được mà run rẩy..

Cố Mặc Ngôn muốn làm gì vậy!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom