Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Full Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 1912: Xin chào, học bá! 38


Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Tô Yên cầm ly nước đi ra ngoài.

Đang lấy nước nóng, liền nghe được đằng sau có tiếng nói.

Giọng rất lớn, giống như là đang cố ý nói cho cô nghe.

"Cậu nói xem cuộc sống sao lại thế này chứ. Chẳng lẽ nam thần giờ đều kiểu thích giả đáng thương, giả văn tĩnh?"

Bên cạnh có người chen vào nói

"Văn tỷ, trêи đời này, ai biết bề ngoài là đóa sen trắng bên trong lại là tâm địa thế nào? Cũng không thể mong tất cả mọi người trong ngoài như một giống như chúng ta đúng không?"

Văn tỷ nghe vậy, gật đầu

"Đúng vậy, chúng ta học không được cách dụ dỗ đàn ông như vậy, cũng không biết mẹ cô ta dạy cô ta thế nào. Đầu tiên là Bạch Hoành Vũ, sau đó là Tô Cổ, rồi lại học sinh chuyển trường mới tới. Học sinh chuyển trường kia mới tới không bao lâu đã có thể cùng hắn níu níu kéo kéo mờ ám như vậy. Thủ đoạn rất cao nha."

Những lời phía trước còn mờ mờ ám ám, nhưng mấy câu cuối này rõ ràng chính là nói về Tô Yên.

Tô Yên lấy nước xong, cầm lên, đang định đậy nắp.

Bỗng nhiên có một lực va chạm truyền đến từ phía sau.

Rầm một tiếng.

Nước nóng liền văng ra.

Tay Tô Yên lập tức liền đỏ bừng một mảng.

Người tên Văn tỷ kia trào phúng cười ra tiếng.

"Thật ngại quá, vừa rồi có trận gió thổi vào tôi, không đứng vững. Không cẩn thận đụng vào cậu."

Cô ta vừa nói vừa lui sang bên cạnh hai bước, ngón tay che mũi.

Làm bộ như Tô Yên là virus truyền nhiễm vậy.

Văn tỷ nhìn Tô Yên, đánh giá trêи dưới

"Tô hoa khôi định khóc đúng không? Quả thật là một đóa bạch liên hoa âm hiểm. Còn muốn được thương hại?"

Tô Yên nhìn da thịt trêи tay phải mình bị nóng đỏ bừng.

Cô không nói chuyện, đi về phía trước.

Đến trước mặt Văn tỷ kia, nâng ly nước nóng trêи tay đổ lên người cô ả.

Văn tỷ hét toáng lên

"A a a a!"

Đây là nước nóng, lúc đổ lên người Văn tỷ nước vẫn còn đang bốc hơi.

Dù là cách quần áo cũng vẫn cực kỳ nóng.

Hai nữ sinh bên cạnh khϊế͙p͙ sợ.

Tô Yên

"Ngại quá, là tôi cố ý."

Cô duỗi tay đẩy người tên Văn tỷ đang chắn trước mặt ra, đi về phía lớp học của mình.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hai nữ sinh bên cạnh giơ tay ra kéo Tô Yên

"Cô không được đi! Cô bắt nạt Văn tỷ thành thế này rồi định đi?? Không có khả năng!"

Tất cả sự ghen ghét cùng phẫn nộ hỗn loạn mà hướng tới Tô Yên.

Văn tỷ cũng như điên lên đi đến trước mặt Tô Yên.

"Đồ đê tiện! Kỹ nữ trà xanh tâm địa độc ác!!"

Vừa nói vừa định đánh Tô Yên.

Văn tỷ dám làm vậy cũng là có nguyên nhân.

Cô ta từ trước đến nay ghét nhất là thấy mấy đứa tâm cơ kỹ nữ giả đáng thương.

Tất nhiên là cũng từng ngầm vạch mặt không ít đứa trà xanh kỹ nữ.

Đối phó mấy người như vậy là sở trường của cô ta.

Nên cũng chẳng sợ chút nào.

Chỉ là ······ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, khi bị Tô Yên hất ngã cô ta vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

Tô Yên giống như đang đuổi ruồi bọ, tiện tay liền đẩy cả ba người sang một bên.

Nhìn thấy bọn họ ngã chật vật trêи mặt đất, trêи người dính nước.

Tô Yên hơi ngừng tay.

Mình ······ có phải đang bắt nạt người khác quá không.

Nghĩ vậy, cô liền không làm gì nữa, tiếp tục bưng ly nước đi về hướng phòng học.

Đi vào trong phòng, cả lớp cực kỳ yên tĩnh, nhìn Tô Yên bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Ghen ghét, kinh ngạc, không thể tin được.

Hiển nhiên là mấy hành động của Tô Yên vừa xong đều bị mọi người thấy.
 
Chương 1913: Xin chào, học bá! 39


Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Trong lòng mọi người bắt đầu nhủ thầm.

Thảo nào có thể khiến ba đại nam thần mê như điếu đổ, cũng là người tàn nhẫn nha.

Vất vả lắm mới đến lúc tan học.

Tô Yên kéo Cổ Quyết đi ra khỏi trường.

Tô Cổ thì đã sớm qua trường tiểu học đón Tiểu Hồng.

Hai người đi ra cổng trường, tỉ lệ quay đầu là 120%.

Mới vừa lên xe, chú Trương lên tiếng

"Tiểu thư, chủ tịch bảo tôi nói với ngài, hôn ước của ngài với Bạch Hoành Vũ sẽ hủy bỏ. Nhưng ý của chủ tịch là hy vọng có thể ngồi ăn với nhau bữa cơm, miễn cho hai nhà xấu hổ."

Tô Yên

"Được."

Chú Trương nói tiếp

"Chủ tịch còn bảo ngài hôm nay tan học đi thăm Bạch Hoành Vũ ở bệnh viện. Nói rõ ràng việc hiểu lầm."

Nói xong, chú Trương nhìn thoáng qua kính chiếu hậu

"Tiểu thư, tôi đưa ngài qua đó?"

Tô Yên không lập tức trả lời, mà là nhìn Cổ Quyết ở bên cạnh, lắc đầu

"Chú đưa anh ấy về, cháu tự gọi taxi được."

"Vâng!"

"Không được!"

Hai giọng nói đồng thời phát ra.

Cổ Quyết ngay sau đó liền sáp lại.

"Ta muốn ở cùng chủ nhân."

Tô Yên nghiêm túc

"Có chút việc cần xử lý, chờ em về."

Cổ Quyết tất nhiên không chịu.

Hắn càng ngày càng cảm thấy chủ nhân là ghét bỏ hắn, buổi tối cũng không ngủ cùng hắn, ban ngày ở trong trường học cũng không thể ôm một cái, hiện tại còn không cùng hắn về nhà.

Đôi mắti xanh thẳm của Cổ Quyết nhiễm lên cảm xúc khác .

Lôi kéo tay Tô Yên, nói

"Chủ nhân ở bên ngoài có nuôi con chó khác rồi phải không?"

Tô Yên trầm mặc.

Cô nhìn bộ dáng giận dỗi của Cổ Quyết, sửa đúng

"Anh không phải chó."

Cổ Quyết bướng bỉnh

"Nhưng chủ nhân kêu ta là chó con."

Nói xong, hắn liền ôm lấy Tô Yên.

Hắn buông mí mắt xuống, lông mi hơi run.

"Chủ nhân, em chỉ được nuôi một mình Cổ Quyết. Nếu bị Cổ Quyết phát hiện em còn nuôi con khác. Con chó đó sẽ chết, chủ nhân cũng sẽ chết."

Hắn nói xong, trong xe liền yên tĩnh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó, xe ô tô dừng lại.

Tô Yên xuống xe.

Trong tầm mắt trông mong của Cổ Quyết, đóng cửa xe lại.

Tiểu Hoa mãi mới mở miệng

"Ký chủ, Cổ Quyết đang uy hϊế͙p͙ chị? Không cho phép chị nuôi chó sao??"

Thế cũng thôi đi, lúc xuống xe ký chủ còn đáp ứng hắn.

Tô Yên gọi một chiếc xe taxi, lên xe, chạy về hướng bệnh viện chỗ Bạch Hoành Vũ nằm.

Tiểu Hoa lải nhải cả đường.

"Ký chủ, Cổ Quyết nói cứ như bắt gian vậy á."

Mí mắt Tô Yên giật giật.

Tiểu Hoa không nhận thấy được biến hóa của ký chủ mình, còn tiếp tục ba hoa không ngừng.

Tiểu Hoa vừa nhìn tư liệu, vừa nói

"Ký chủ, loại thời điểm này là do không cho đối phương cảm giác an toàn. Bởi vì nửa kia của chị cảm giác sắp mất đi chị nên mới mất khống chế cảm xúc."

Tiểu Hoa nói thật nhiều.

Tô Yên tuy rằng không phụ họa, nhưng là vẫn nghe thật nghiêm túc.

Không có cảm giác an toàn?

Tô Yên mờ mịt.

Cô nắm chặt cổ tay áo.

Cảm giác an toàn là cái gì?

Tiểu Hoa giải thích xong, liền bắt đầu vẽ đường cho Tô Yên.

"Ký chủ, có lẽ là chị ở bên cạnh hắn không đủ. Cũng có lẽ là chị không làm tròn hứa hẹn với hắn. Hơn nữa, chị còn không cho hắn lễ vật nữa."

Nói xong, Tiểu Hoa ngừng chút

"Ấy? Đây hình như là bên nam phải làm cho bên nữ mà."

Làm sao tới ký chủ lại đảo lại, hơn nữa nó thân là hệ thống còn cảm thấy như lẽ thường??

Trong khi nói chuyện, đã tới cửa bệnh viện.

Tô Yên mở miệng

"Ta nhớ rồi."

Cô trả lời thật nghiêm túc.
 
Chương 1914: Xin chào, học bá! 40


Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Nói xong, Tô Yên xuống xe, đi vào bệnh viện.

Theo lời chú Trương nói, Bạch Hoành Vũ ở tầng hai, khu VIP.

Đi đến trước cửa phòng bệnh, đang định mở cửa đi vào, Tô Yên qua kính thấy Tần Huyên Nhu đang ngồi ở mép giường.

Cô ta đang cúi đầu, trêи mặt cười ôn nhu, yên lặng ngồi gọt táo.

Hoàng hôn chiếu vào, hình ảnh rất đẹp.

Tô Yên đẩy cửa ra rồi đi vào.

Tần Huyên Nhu ngẩng đầu, sửng sốt.

Ý cười trêи mặt dần tắt.

"Tiểu Yên."

Nói xong, Tần Huyên Nhu nhìn thoáng qua Bạch Hoành Vũ đang trêи giường, thanh âm nhỏ lại

"Cậu ấy mới vừa ngủ không bao lâu."

Tô Yên

"Tôi đến thăm cậu ta."

Tần Huyên Nhu thoáng do dự.

Sau đó thật cẩn thận nói

"Tiểu Yên, tớ có việc muốn nói với cậu, tớ nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, có thể đi ra ngoài nói chuyện một chút không?"

Tô Yên nhìn Bạch Hoành Vũ đang ngủ trêи giường.

Gật đầu

"Được."

Lúc nói, cô nhìn thoáng qua thời gian.

Tần Huyên Nhu trêи mặt lộ ra tươi cười.

Duỗi tay, đặt quả táo để trêи góc bàn rồi đi ra ngoài.

Lúc xoay người, tay không cẩn thận quẹt qua quả táo làm nó lăn xuống giường bệnh.

Đầu giường hơi chấn động.

Bạch Hoành Vũ đang ngủ lập tức tỉnh dậy.

Mắt chưa kịp mở liền nghe Tần Huyên Nhu vui mừng nói

"Tiểu Yên, cậu nguyện ý cùng tớ nói chuyện, thật tốt quá."

Giọng nói vừa tắt, liền nghe được cừa phòng cùm cụp một tiếng, đóng lại.

Bạch Hoành Vũ lông mi giật giật, mở mắt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên tới?

Cô ta tới làm gì?

Xin lỗi?

Bạch Hoành Vũ lóe lên vẻ khinh thường.

Thật là chưa từng thấy người nào mưu mô như vậy.

Nghĩ đến Tần Huyên Nhu vừa đi ra ngoài.

Cô gái kia ngàn vạn lần không nên bắt nạt Huyên Nhu.

Bằng không hắn sẽ làm cô ăn không hết gói đem đi. (*gánh hậu quả khôn lường)

Nghĩ vậy, Bạch Hoành Vũ mở mắt, sắc mặt lạnh tanh.

Ngoài hành lang.

Tô Yên nhìn Tần Huyên Nhu đứng đối diện.

Còn chưa nói chuyện, Tần Huyên Nhu nước mắt lưng tròng

"Tiểu Yên, cậu thật sự thực thích Hoành Vũ à?"

Tô Yên nghe vấn đề này, mày khẽ nhíu một chút.

Cũng không phải vấn đề này khó trả lời, mà là cái vấn đề vớ vẩn này bị hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần.

Cô trả lời cũng mệt mỏi, vừa nghe trong lòng liền bài xích.

Ngày nào cũng thích hay không thích.

Hỏi đi hỏi lại không biết chán sao.

Tần Huyên Nhu nước mắt ứ đọng càng nhiều.

"Tiểu Yên, cậu có phải rất chán ghét tớ? Nếu, nếu tới rời xa Hoành Vũ, chúng ta còn có thể khôi phục quan hệ trước kia không? "

Tô Yên

"Nếu tôi nhớ không lầm, mấy việc này cô đều từng hỏi qua, còn có vấn đề khác không?"

Đối lập với vẻ bình tĩnh của cô, Tần Huyên Nhu có chút kϊƈɦ động

"Tiểu Yên, vậy, vậy cậu làm sao mới chịu tin tớ? Tha thứ cho tớ??"

Tô Yên

"Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tuy rằng không phải cô giết chết tôi, nhưng cô gián tiếp khiến tôi cắt cổ tay."

Lúc nói, cô sờ vết thương trêи cổ tay.

Nguyên thân đã chết.

Cho nên cô không có biện pháp thay người đã chết tha thứ.

Tần Huyên Nhu lạch cạch một tiếng, rơi lệ.

"Vậy, có phải nếu tớ chết, chúng ta sẽ có thể quay về như trước kia?"

Lúc cô ta vừa buông lời nói, sau lưng Tô Yên truyền đến một tiếng cùm cụp, là tiếng mở cửa phòng.

Một bóng người xuất hiện.

Mà lúc thân ảnh người kia xuất hiện, Tần Huyên Nhu tỏ vẻ sống không còn luyến tiếc, nhắm hai mắt lại.

Hướng tới cửa sổ bên cạnh nhảy xuống.

Tô Yên

"······"

Tiểu Hoa ở trong đầu

"Cmn, Cmn, Cmn!!!"
 
Chương 1915: Xin chào, học bá! 41


Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Tiểu Hoa thân là một cái hệ thống, đột nhiên minh bạch một câu nói.

Làm một nữ nhân, nếu muốn thành công thì miệng phải ngọt, tâm phải tàn nhẫn.

Tần Huyên Nhu này, quả thật là đủ tàn nhẫn nha.

Nói nhảy lầu liền nhảy lầu.

Đây là muốn bức Tô Yên không còn cách nào xoay chuyển được à.

Nguyên thân làm sao có thể làm đối thủ của người này.

Cho dù còn sống, bị chơi chết thế nào cũng không biết được.

Thế này trong trò chơi vượt ải hẳn nên gọi là đại BOSS cấp độ cuối đi.

Quan trọng nhất chính là con bé này năm nay mới 17 tuổi.

Quá dọa người.

Tiểu Hoa nhìn mà run run.

Nhưng, người đối diện Tần Huyên Nhu lại không phải nguyên thân mà là Tô Yên.

Tô Yên trầm mặc một giây xong.

Mắt thấy toàn bộ thân mình Tần Huyên Nhu đều ngoài cửa sổ, cô nhanh chóng nhảy lên, đạp lên bệ cửa.

Một tay túm chặt cánh tay Tần Huyên Nhu.

Chỉ qua vài giây, liền đem vị này đang khóc thành lệ nhân, nhu nhu nhược nhược, túm về trong cửa sổ, sau đó ném xuống đất.

Bạch Hoành Vũ cảm thấy trái tim muốn ngừng đập.

Nhanh chóng chạy tới, ôm Tần Huyên Nhu lấy.

"Huyên nhu, em có sao không?"

Tần Huyên Nhu suy yếu mở to mắt, nhìn Bạch Hoành Vũ,

"Hoành Vũ."

Nói xong cái tên, nước mắt rơi xuống, trông cực kỳ tội nghiệp.

Sau đó liền té xỉu trong ngực Bạch Hoành Vũ.

Tiểu Hoa lại bắn liên hồi

"Cmn, cmn, cmn!!!"

Thế giới đúng là nợ cô ta một giải Oscar mà.

Bạch Hoành Vũ sốt ruột gọi bác sĩ

"Có ai không! Bác sĩ!!"

Nơi này vốn là bệnh viện, chỗ nào cũng có bác sĩ.

Chuyện Tần Huyên Nhu nhảy lầu, Tô Yên cứu người vừa xong bị không ít người thấy.

Không cần Bạch Hoành Vũ kêu cứu đã có bác sĩ đẩy cáng chạy tới.

Sau đó Tần Huyên Nhu liền bị đẩy đi rồi.

Bạch Hoành Vũ vốn dĩ định đi theo xem.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng mà đang chạy vội, bước chân lại dừng lại.

Hắn giận dữ quay đầu, sải bước đi tới chỗ Tô Yên.

Chỉ là hắn còn chưa mở miệng, Tô Yên liền bình tĩnh nói

"Có thể xem lại camera, tôi không chạm vào cô ta, là cô ta tự mình nhảy xuống. Tôi cứu cô ta, là ân nhân cứu mạng của cô ta. Cậu nên cảm ơn tôi, chứ không phải làm ra bộ dáng này."

Bạch Hoành Vũ trêи mặt lộ ra châm chọc

"Cảm ơn? Cô thiếu chút nữa hại chết cô ấy, cô còn muốn tôi cảm ơn?!"

Tô Yên nhìn đồng phục bệnh nhân trêи người hắn.

Tiếp đến, nhìn thẳng hắn

"Nghe nói cậu học rất giỏi."

Cô bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Sau đó, lại nói tiếp một câu

"Người học giỏi đa số tư duy logic không tồi. Cậu nói như vậy, tôi sẽ cho rằng lúc trước tôi đánh cậu hỏng đầu."

Bạch Hoành Vũ sắc mặt đỏ lên.

"Cô!!"

Không phải xấu hổ, mà là tức giận.

Tô Yên đi đến bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống.

Tay đặt trêи khung cửa

"Chỗ này là lầu hai, phía dưới là mặt cỏ. Nếu nhảy xuống, chỉ có khả năng sẽ gãy xương, chắc chắn không chết được. Nếu tôi định giết chết cô ta, tôi sẽ không lựa chỗ này và có rất nhiều cách khiến cậu không điều tra ra tôi. Chuyện lần này đối với tôi trăm hại mà không có nổi một lợi. Nhưng đối với cô ta lại rất có lợi."

Giọng Tô Yên quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức làm não Bạch Hoành Vũ đang bừng bừng giận dữ bắt đầu hoạt động trở lại.

Hắn không ngốc.

Đương nhiên cũng thấy được Tô Yên không có đẩy Tần Huyên Nhu.

Nhưng ở trong lòng hắn, Huyên Nhu giống như ánh trăng sáng vậy, khẳng định là bị Tô Yên vũ nhục bức bách mới làm như vậy.

Cán cân trong lòng đã nghiêng.

Làm sao có thể khách quan?

Bạch Hoành Vũ

"Cô ······"

Tô Yên vừa nhìn thấy biểu tình của hắn liền biết hắn muốn nói gì.

Cô ngăn lại

"Hôn ước của chúng ta đã giải trừ, cậu có thể ở bên bất cứ người nào, không liên quan đến tôi. Tôi tới chỗ này cũng chỉ là vì cha tôi muốn tôi tới. Đối với chuyện đánh cậu, tôi cảm thấy là cậu thiếu giáo huấn, cũng không định xin lỗi cậu."
 
Chương 1916: Xin chào, học bá! 42


Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Vừa nói xong, có thanh âm truyền đến từ cầu thang

"Chủ ····· Tô Yên!"

Cổ Quyết vừa hưng phấn vừa sốt ruột.

Tô Yên vừa quay đầu lại, Cổ Quyết đã tới trước mặt cô.

Hắn ôm chặt cô.

Sau đó xoay người, như là đang che chở bảo bối của mình.

Tô Yên bất đắc dĩ

"Em nhớ là anh đã về nhà."

Cổ Quyết

"Ta tới tìm em."

Nói xong, tầm mắt hắn mang theo địch ý, nhìn về phía Bạch Hoành Vũ.

Sau đó càng dùng sức ôm Tô Yên.

Giọng hắn đầy ghen tuông

"Em vì tới đây tìm hắn mà không cần ta."

Tô Yên duỗi tay, vỗ vỗ vai hắn

"Có chút việc cần giải quyết."

Cổ Quyết

"Chủ nhân sẽ mang hắn về nhà sao?"

"Sẽ không!"

"Chủ nhân sẽ ngủ với hắn sao?"

"Sẽ không."

"Vậy, chủ nhân ····"

Tô Yên thật nghiêm túc nhìn Cổ Quyết, trong ánh mắt là gợn sóng hắn chưa từng thấy.

"Em là của anh, sẽ chỉ là của anh."

Cổ Quyết vốn đang rối rắm, hắn vừa bất an vừa ghen ghét.

Kết quả Tô Yên đột nhiên nói một câu như vậy, cảm xúc của hắn nháy mắt đã bị vuốt phẳng.

Cật lực gật đầu.

Tiếp đó, cúi đầu cọ cọ liên tục trêи vai Tô Yên.

Quả nhiên, chủ nhân chỉ cần một mình hắn.

Bởi vì Cổ Quyết bỗng nhiên xuất hiện, người bệnh xung quanh đều nhịn không được hướng mắt về đây, tốp năm tốp ba nghị luận.

Như vầy cũng quá đẹp rồi?

Một tên con trai, lại khiến con gái phải ghen ghét.

Tô Yên lôi kéo hắn

"Đi về."

Cổ Quyết lúc này vô cùng ngoan ngoãn, đi theo phía sau Tô Yên, dính hết mức.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi.

Bạch Hoành Vũ đứng ngốc ở đằng kia.

Thật lâu cũng không phục hồi tinh thần.

Cô ta đi mà không thèm quay đầu lại.

Biểu tình của cô lúc nhìn tên kia giống như ánh mắt lúc trước nhìn hắn.

Không, so với trước kia càng thêm nồng nhiệt khắc sâu.

Vốn dĩ hắn cho rằng Tô Yên làm vậy chỉ là muốn hấp dẫn lực chú ý của hắn mà thôi.

Hiện giờ lại phát hiện, cô ấy thật sự không để ý đến hắn một chút nào.

Bạch Hoành Vũ để tay lên bệ cửa sổ bên cạnh, nắm chặt.

Sau đó, tầm mắt chuyển đến bên cửa sổ mà Tần Huyên Nhu vừa thiếu chút nữa ngã xuống.

Đứng đây thật lâu, tay càng thêm dùng sức nắm chặt .

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trêи đường về Tô Yên, nghe thấy tiếng Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."

Vừa ra khỏi bệnh viện, không ngoài ý muốn thấy chú Trương đang sốt ruột đứng trước xe.

Nhìn thấy Tô Yên và Cổ Quyết cùng nhau đi ra, chú Trương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Chờ đến lúc ông yên lòng, nhìn đến tư thế của tiểu thư cùng vị Cổ Quyết này.

Này ······ ban ngày ban mặt, có phải quá buồn nôn rồi hay không?

Vị Cổ Quyết tiên sinh này làm sao còn không dứt khoát để tiểu thư bế hắn luôn?

Chuẩn bị lên xe, Tô Yên định đẩy hắn ra.

Cổ Quyết gắt gao ôm eo cô không buông, mắt trông mong nhìn cô

"Chủ nhân không phải của ta sao?"

Thanh âm lo sợ bất an.

Tô Yên trầm mặc, tay đang muốn đẩy ra hơi dừng lại.

Đành duy trì tư thế như vậy ngồi vào trong xe.

Trong xe, Cổ Quyết cọ rồi lại cọ đầu vai Tô Yên.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, có phải chị cho hắn nhiều cảm giác an toàn quá nên hắn mới biến thành như vậy ??"

Buổi tối ngủ.

Cổ Quyết thành công xuất hiện trêи giường Tô Yên.

Hơn nữa cực kỳ đúng lý hợp tình yêu cầu muốn cùng Tô Yên ngủ, còn muốn ôm.

Tô Yên chỉ cần phản đối hoặc là nghi vấn, hắn liền sẽ cực kỳ hưng phấn nói

"Chủ nhân là của ta, ta cùng chủ nhân nên ngủ với nhau."

Tô Yên

"······"

Cô có hơi hối hận đã nói vậy.

Giống như có cảm giác bị ức hϊế͙p͙?
 
Chương 1917: Xin chào, học bá! 43


Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Liên tục bị Cổ Quyết xài những lời này mà nhõng nhẽo suốt một tuần.

Cuối cùng, lúc hắn ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, Tô Yên không nhịn nữa, đem hắn trói lại ở trong phòng một ngày.

Thứ hai đi học.

Tô Yên ngủ dậy, nhìn thấy Cổ Quyết bị trói ở góc tường.

Hắn dùng đôi mắt xanh thẳm tội nghiệp nhìn cô.

Trong miệng bị nhét một cái khăn trùm đầu, nói không nên lời.

Tô Yên rời giường, đi đến trước mặt hắn.

Cô lấy vật trong miệng hắn ra.

Hắn đang muốn tội nghiệp mà mở miệng.

Tô Yên lại nhanh hơn hắn một bước.

"Về sau còn muốn em đút cơm cho anh không?"

Cổ Quyết nhìn sắc mặt Tô Yên, dừng một chút, lắc đầu.

Tô Yên

"Còn muốn em mặc quần áo cho anh không?"

Cổ Quyết lại lắc đầu.

Tô Yên

"Còn muốn tắm cùng em, bắt em 24 tiếng ôm anh không?"

Cổ Quyết tội nghiệp cực kỳ, lắc đầu.

Vừa lắc đầu vừa mở miệng

"Vậy chủ nhân vẫn là của một mình Cổ Quyết sao?"

Tô Yên lúc trả lời vấn đề này, hơi cân nhắc.

Chủ yếu là tên lang yêu này dựa vào lời này mà làm nhiều chuyện ngu xuẩn.

Cô nói

"Chỉ cần anh không làm mấy việc quá mức, thì vẫn sẽ luôn là vậy."

Cổ Quyết nghe vậy, dịch dịch về hướng Tô Yên.

Nói bằng giọng hết sức thận trọng

"Vậy chủ nhân sẽ đối tốt với Cổ Quyết sao?"

Tô Yên

"Sẽ"

Tiếng nói vừa dứt.

Đoạn dây thừng trong nháy mắt bị hắn xử lý rơi rớt tan tác.

Tô Yên giật giật lông mày.

Hắn một tay ôm lấy cô.

"Chủ nhân trói ta là đối tốt với ta?"

Ở chung nhiều ngày như vậy, Tô Yên cảm thấy hắn chắc chắn còn có hậu chiêu nên không trả lời, chờ hắn.

Cổ Quyết vừa thấy Tô Yên không nói chuyện.

Nhịn không được liếc mắt một cái.

Sau đó yên lặng dơ tay, trêи tay hiện lên hai vệt đỏ bừng

Dây thừng siết thật chặt, hắn dùng tay giãy giụa, thế cho nên còn bị xước nhẹ.

Mắt hắn trông mong

"Chủ nhân, ta đau."

Tô Yên nhìn thoáng qua

"Tí nữa lấy bình xịt khử trùng phun hai cái."

Cổ Quyết vừa nhìn cô, vừa nói

"Chủ nhân trói ta lại một ngày một đêm, chưa ăn gì cả."

Tô Yên

"Là do anh không ăn."

Cổ Quyết hơi ngẩng đầu.

"Chủ nhân không đút cho ta, ta làm sao ăn?"

Tô Yên trầm mặc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn tuyệt đối là cố ý.

Tô Yên bỗng nhiên mở miệng nói với hệ thống của mình

"Tiểu Hoa"

"A, em đây, ký chủ."

"Em cảm thấy là Cổ Quyết lợi hại hơn hay là Tần Huyên Nhu lợi hại hơn?"

Tiểu Hoa mờ mịt

"Hả??"

Tô Yên

"Em trước đó không phải vẫn luôn khen với ta là Tần Huyên Nhu lợi hại?"

"Đúng đúng đúng."

Sau vụ Tần Huyên Nhu nhảy lầu, Tiểu Hoa luôn miệng Tần Huyên Nhu.

Chỉ cảm thấy nữ nhân này quá trâu bò.

Nhưng ký chủ hỏi nó Cổ Quyết đại nhân cùng Tần Huyên Nhu ai giỏi hơn??

Nếu là hỏi Quân Vực đại nhân cùng Tần Huyên Nhu ai lợi hại, vậy khẳng định là Quân Vực đại nhân lợi hại.

Nó đi theo ký chủ vào nam ra bắc thấy nhiều loại người như vậy, Quân Vực đại nhân chính là bạch liên bá vương hoa, còn là loại có độc ấy.

Ai chạm vào liền chết.

So về ghen tuông, so về kỹ năng vòng vo, so trình độ đen tối, không ai có thể so lại nha.

Nhưng Cổ Quyết này ······ tuy rằng cũng là phân thân của Quân Vực đại nhân, nhưng lại có điểm quá trẻ con.

Tiểu Hoa thậm chí cảm thấy, còn có chút đàn bà.

Ngày nào cũng chỉ biết trước mặt ký chủ cọ cọ cọ, kéo chân sau.

Di ~

Nghĩ lại Tần Huyên Nhu.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, Tiểu Hoa cảm thấy Tần Huyên Nhu lợi hại hơn."

Tô Yên nhìn người đang nằm bò trong ngực.

Mở miệng

"Ta cảm thấy hắn lợi hại hơn."

Tiểu Hoa mờ mịt

"Ký chủ cảm thấy hắn lợi hại ở đâu?"

Nó sao lại không thấy vậy?

Tô Yên

"Da mặt dày nên lợi hại."

"Ặc, ký chủ đang mắng Cổ Quyết sao? Ký chủ ghét bỏ nam chủ đại nhân hả??"
 
Chương 1918: Xin chào, học bá! 44


Edit: nad

Beta: Ngân Minn

Mặc quần áo xong, xuống lầu ăn cơm.

Tô Yên xịt khử trùng cho hắn.

Sau đó cùng đi học.

Chỉ có Tô Cổ, Tô Yên cùng Cổ Quyết.

Tiểu Hồng không đi, ở nhà đợi.

Ngồi trêи xe, Tô Yên nghi hoặc

"Tiểu Hồng sao vậy?."

Tô Cổ nói

"Bé rối Teletubbies ra tập mới."

Tô Yên gật đầu

"Ừm."

Bạn học Tiểu Hồng qua mấy ngàn năm, nếu hỏi vẫn luôn yêu thích cái gì, thì chính là Teletubbies này.

Nếu thích một bộ phim đến vậy, muốn nghỉ học ở nhà xem thì xem thôi.

"Có thể hiểu được."

Tô Cổ nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ gì.

Sau đó mở miệng nói

"Nghe nói cà tím có một chiếc xe mới."

Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ.

Tô Cổ nói bằng giọng đều đều

"Tên đần kia còn muốn em mua cho nó cái xe giống y như vậy, cùng với cái mũ ngu ngốc mà cà tím đội. Nó tính mặc y hệt như vậy đi học. Vì muốn cho nó tỉnh lại, cho nó nhận ra mình là rắn chứ không phải cà tím, em trói nó lại ném xuống dưới gầm giường."

Lúc Tô Cổ nói xong lời cuối cùng, tay đã nắm chặt, nổi đầy gân xanh, như không thể nhịn được nữa.

Tô Yên trầm mặc.

Lúc này Cổ Quyết ngồi bên cạnh nâng tay lên, muốn Tô Yên xoa xoa.

Lại thấy ánh mắt Tô Yên đảo qua.

Hắn hơi dừng lại.

Sau đó thả tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết tại sao ánh mắt chủ nhân nhìn hắn cảm giác như cũng muốn trói hắn lại ném xuống gầm giường vậy.

Tới trường học.

Ba người xuống xe.

Bởi vì không cần đưa Tiểu Hồng đi học, thành ra ba người cùng đi vào trường.

Vốn dĩ Cổ Quyết và Tô Yên cùng đi với nhau tỉ lệ quay đầu đã là 120%.

Hiện giờ có Tô Cổ, ừm, tỉ lệ quay đầu 300%.

Trong trường, mấy lời đồn đãi vớ vẩn về Tô Yên sớm đã truyền khắp nơi.

Tô Cổ hai tay đút ở trong túi, mở miệng

"Hôm nay có thành tích kỳ thi tháng. Chị cảm thấy là chị đứng nhất, hay là em đứng nhất?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên

"Ta."

Tô Cổ

"Đánh cược không?"

Tô Yên

"Được."

Cổ Quyết bên cạnh một giây liền sáp vào trêи người Tô Yên.

"Chủ nhân, đánh cược gì vậy?"

Tô Cổ liếc hắn một cái

"Ngày hôm qua xem tin tức, một viên thiên thạch đáp xuống bờ đối diện Đại Tây Dương. Tiền đặt cược chính là viên thiên thạch này."

Cổ Quyết nhìn về phía Tô Yên

"Chủ nhân thích?"

Tô Yên

"Cũng tạm."

Đang nói chuyện, liền nghe được tiếng bàn luận từ phía trước truyền đến vô cùng hưng phấn.

Bạch Hoành Vũ mặc đồng phục, soái khí ngời ngời đi tới.

Vốn dĩ Cổ Quyết còn dính trêи người Tô Yên.

Lúc thấy người đối diện đi tới, hắn hơi hơi nheo mắt.

Sau đó rũ mắt, rồi lại lười nhác dựa trêи vai Tô Yên.

"Nếu chủ nhân thích thiên thạch, ta liền lấy cho chủ nhân."

Cổ Quyết chờ Tô Yên nói, nhưng lại bị Bạch Hoành Vũ đi tới cắt ngang.

Bạch Hoành Vũ nhìn Tô Yên, lại nhìn Cổ Quyết đang như không có xương mà dựa vào người cô.

"Bữa tối ngày mai, đừng quên."

Tô Yên còn chưa nói gì, xung quanh đã bắt đầu tích cực hỏi hỏi.

"Bữa tối gì?"

"Không biết nha."

"Trời ạ, Tô Yên này cũng quá lợi hại đi?? Xung quanh đã có hai đại nam thần, còn có thể cùng lúc qua lại với Bạch Hoành Vũ??"

"Thủ đoạn trâu bò thật."

Tô Yên

"Ừm"

Bạch Hoành Vũ hơi cười

"Đến lúc đó cha tôi cũng đi, hy vọng cô đừng làm mất mặt."

Nói xong, Bạch Hoành Vũ liền rời đi.

Lời nói trước đó còn không có vấn đề, lời phía sau lại quái quái khiến mọi người mơ màng.

Đừng làm mất mặt?

Mất mặt ai?

Bạch Hoành Vũ sao?

Bọn họ có quan hệ gì??
 
Chương 1919: Xin chào, học bá! 45


Editor: Hạ Thiên

Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm

Cổ Quyết nhìn theo bóng dáng Bạch Hoành Vũ rời đi.

Rũ mắt, cọ hai cái trêи đầu vai Tô Yên.

Cổ Quyết cao 1 mét 8, vậy mà cong eo cọ cọ trêи vai Tô Yên.

Hình ảnh kia quả thực quái dị.

Hắn mở miệng

"Chủ nhân muốn cùng hắn đi ăn cơm sao?"

Tô Yên

"Ừm."

Cô lên tiếng, sau đó kéo hắn đi vào trong lớp.

Cổ Quyết

"Ta cũng muốn đi cùng chủ nhân."

Tô Yên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu

"Lần này không được."

Cổ Quyết chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, giọng điệu quái quái

"Hình như chủ nhân rất để ý tới hắn ta."

Tô Yên quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Không nói gì, lại nhanh chóng quay đầu đi.

Cổ Quyết bị Tô Yên kéo đi về phía trước, hắn cúi đầu, nắm chặt tay cô, càng thêm gấp gáp

"Chủ nhân thật sự đối xử với hắn rất đặc biệt."

Tiểu Hoa trợn mắt há mồm.

Vốn dĩ cho rằng Cổ Quyết quá trẻ con, làm nó cảm thấy quá yếu đuối.

Nhưng....

Nhưng sao nó lại cảm thấy thằng nhãi này có điểm âm lãnh nhỉ.

Tô Cổ đứng bên cạnh nhìn một màn này.

Ngay lập tức lướt qua, đi thẳng vào trong lớp.

Nam nhân của Yên Yên, tính cách quá độc quá âm ngoan.

Tuy rằng trước mắt người này tàn nhẫn không bằng bản thể.

Nhưng ý nghĩ thì không có sai biệt lắm.

Tô Cổ mặc kệ.

Hắn không muốn dính vào chuyện "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết" đâu.

Giờ trêи đường chỉ còn lại có Tô Yên cùng Cổ Quyết.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nhìn hắn,

"Em không có suy nghĩ muốn đi tìm người khác. Nhưng anh không thể ỷ vào em đối xử tốt với anh, liền làm trời làm đất."

Cổ Quyết ngẩng đầu, lệ khí âm trầm hỗn loạn tựa hồ nháy mắt liền tiêu hơn phân nửa.

Hắn dùng cặp mắt màu lam nhạt nhìn Tô Yên, mang theo bất an cùng ủy khuất

"Cổ Quyết không muốn trong lòng chủ nhân nghĩ đến người khác."

Tô Yên

"Em không nghĩ đến hắn."

Cổ Quyết bướng bỉnh

"Em có."

Tô Yên

"Hai loại nghĩ này không giống nhau."

Cổ Quyết

"Em vẫn là có suy nghĩ đến hắn."

Tô Yên hơi há mồm.

Đột nhiên cảm thấy giải thích có chút không rõ ràng lắm.

Cô nhìn hắn

"Anh thật sự không hiểu, hay là không muốn hiểu?"

Lần này đến phiên Cổ Quyết trầm mặc.

Hai người đối diện.

Tô Yên

"Rốt cuộc anh muốn thế nào, nói thật."

Cổ Quyết

"Cổ Quyết không muốn chủ nhân ăn cơm cùng nam nhân kia."

Tô Yên

"Chỉ ăn lần này nữa thôi."

Cổ Quyết

"Ta ······"

"Không muốn cũng phải muốn."

Cổ Quyết mím môi.

Khuôn mặt tinh xảo khiến người khác tán thưởng kia, hiện giờ không còn có bộ dáng nghe lời nữa, có chút lạnh lùng.

Trong lòng Cổ Quyết kỳ thật rất hoảng.

Vừa hoảng vừa bất an.

Ở lang tộc, hắn luôn là lang yêu lợi hại nhất.

Hắn có huyết thống thuần tuý, có sức chiến đấu mạnh nhất.

Không đến trăm năm hắn đã có thể hóa hình, còn chưa đến 500 tuổi đã có thể cắn chết tên lang yêu ngàn năm luôn kêu gào trước mặt hắn.

Sau đó, hắn trở thành lang yêu duy nhất trong tộc có thể hóa hình.

Yêu tộc xung quanh đều không phải đối thủ của hắn.

Hắn kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ có ai lọt vào được mắt hắn.

Nhưng sau lần đánh nhau với lang yêu ngàn năm kia, hắn bị thương, công lực bị hao tổn, liền thoái hóa thành cái bộ dáng chó con kia.

Không biết vì sao lại lưu lạc đến nơi này.

Còn vừa vặn bị Tô Yên nhặt được.

Lúc đầu, bởi vì trêи người cô có một loại mùi vị rất dễ ngửi.

Hắn rất thích, liền để cô ôm mình đi.

Nhưng sau khi ở chung một thời gian, hắn càng ngày càng thích cô.

Càng ngày càng thích.

Cũng không biết từ khi nào, trong ánh mắt hắn đều là cô.

Cảm thấy cô làm cái gì cũng đúng.

Cổ Quyết đương nhiên biết cô đối với hắn rất tốt.

Nhưng càng ngày hắn càng muốn nhiều hơn.

Hắn muốn trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có một mình hắn.
 
Chương 1920: Xin chào, học bá! 46


Editor: Hạ Thiên

Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm

Hắn biết, Tô Yên thích bộ dáng chó con nhu nhược kia của hắn hơn.

Hắn cũng vẫn luôn duy trì dáng vẻ đó.

Cô thích bộ dáng gì, hắn liền có thể trở thành bộ dáng ấy.

Chỉ là tên Bạch Hoành Vũ này...

Từ lần đầu tiên gặp hắn ta ở bệnh viện, hắn đã không thích rồi.

Hiện giờ lời hắn ta nói ra khiến hắn càng không thích.

Tô Yên phá lệ chú ý tới hắn ta.

Điều này làm hắn bất an lại nôn nóng.

Trước nay hắn đều không có loại cảm giác này.

Hoảng loạn lại mê man, cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Chỉ có thể tùy ý để cảm xúc này khống chế chính mình.

"Chủ nhân muốn hắn ta?"

Thời điểm hắn nói ra những lời này, không còn là bộ dáng dính người hàng ngày nữa, mà thực sự âm lãnh.

Tô Yên nhìn hắn thế này, biểu tình không có bất cứ biến hóa nào.

"Anh không thể đả thương hắn, cũng không thể giết hắn."

Nói xong, cô buông lỏng tay Cổ Quyết.

"Vào lớp rồi, đi thôi."

Nói xong, liền xoay người đi vào lớp.

Chỉ để lại mình Cổ Quyết cả người cứng đờ đứng ở chỗ đó.

Tiểu Hoa

"Wtf! Ký chủ, hắn, hắn ····· từ đầu đến giờ hắn đều giả bộ cả sao?"

Trách không được trước đó ký chủ lại nói Cổ Quyết lợi hại hơn so với Tần Huyên Nhu .

Thời điểm mặt hắn biến sắc, Tiểu Hoa đều run bần bật luôn rồi.

Tiểu Hoa nhịn không được nói

"Ký chủ, đây, đây không phải là bản thể của Quân Vực đại nhân đấy chứ? Diễn xuất này, quả thực quá giống nhau."

Tô Yên

"Hẳn là không phải."

"Vì sao?"

"Đại Ngư còn quá mức hơn cả hắn."

Cổ Quyết có chút như là, ừm ······ giống Đại Ngư còn nhỏ.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chẳng lẽ chị không sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Vạn nhất hắn ra tay tàn nhẫn, liệu chị có bị dọa không?"

Tô Yên đáp lời

"Hắn vốn dĩ chính là như vậy."

"A?"

Tô Yên chậm rì rì

"Hắn làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cho nên cô mới nói, không thể thương tổn Bạch Hoành Vũ.

Ít nhất trước khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn ta cần sống sót.

Tiểu Hoa nghĩ đến lời Tô Yên nói trước đó.

"Ký chủ, lỡ đâu khi lời rơi vào tai hắn, chính là chị muốn bảo vệ Bạch Hoành Vũ, liệu Cổ Quyết có thương tâm không?"

Tô Yên

"Ta muốn chứng minh một sự kiện."

"Chuyện gì?"

"Nếu là Quân Vực khi còn nhỏ, nếu ta không tốt với hắn như vậy, liệu hắn có thu liễm lại một chút tính tình không."

Tô Yên có chút nghi hoặc với vấn đề này từ lâu

Quân Vực hiện giờ ăn cô đến gắt gao, đều là bởi khi còn nhỏ cô đối xử với hắn thật quá tốt, không muốn hắn khổ sở.

Dẫn tới hắn càng ngày càng ······ ách, hoành hành.

Đặc biệt là sau đó có thêm Tô Cổ cùng Tiểu Hồng.

Cô đối đãi với bọn họ là hai cách rất khác nhau, với một vài vấn đề, nguyên tắc sẽ không vì hai đứa nó chịu khổ mà thay đổi.

Cô muốn nhìn một chút, nếu cô không lui về phía sau thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Cô đi vào trong lớp, bước chân dừng một chút.

Tần Huyên Nhu đã trở lại, còn ngồi ở vị trí bên cạnh cô.

Cô vừa tiến vào, một đám bạn học đều tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt.

Ánh mắt, động tác nhất trí nhìn về phía cô và Tần Huyên Nhu.

Tần Huyên Nhu hai mắt đỏ bừng

"Tiểu Yên."

Rõ ràng còn chưa có làm cái gì, đã khiến cho người ta vô cớ thay cô ta ấm ức.

Tô Yên ngồi xuống.

Tần Huyên Nhu lập tức đẩy một ít đồ ăn tới trước mặt cô.

Tô Yên nhìn về phía Tần Huyên Nhu

"Tôi có thể cự tuyệt ngồi cùng bàn cùng cô không?"

Thân thể Tần Huyên Nhu cứng đờ.

"Tiểu Yên."

Cô ta hô lên hai chữ này.

Đúng lúc này, Cổ Quyết đi vào.

Nhìn thấy vị trí của mình bị người khác chiếm mất.

Khuôn mặt kia vốn mang theo lạnh lẽo, giờ lại càng thêm âm trầm.
 
Chương 1921: Xin chào, học bá! 47


Edit & Beta: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tần Huyên Nhu cúi đầu, tới gần Tô Yên

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, ngay bây giờ."

Nói xong, Tần Huyên Nhu đứng lên đi ra ngoài.

Tần Huyên Nhu chưa từng gặp qua Cổ Quyết.

Đột nhiên nhìn thấy hắn liền trố mắt đứng đó.

Nhìn một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt đi ra ngoài.

Cổ Quyết đi về chỗ ngồi, còn chưa ngồi xuống, đã thấy Tô Yên đứng lên đi ra ngoài.

Cổ Quyết lại cứng đờ người lần nữa.

Đôi mắt nhanh chóng hiện lên sự hoảng loạn.

Hắn ngồi xuống, tay nắm chặt.

Rũ mắt, che khuất cảm xúc không ngừng quay cuồng trong mắt.

Tô Cổ ngồi sau nhìn một màn này.

Chậc.

Cãi nhau??

Cãi nhau thật tốt.

Mỗi ngày nhìn thấy hắn ta dán Yên Yên, giống y như cao dính da chó, thật không vừa mắt.

Tô Yên đi lên sân thượng.

Cô mở miệng

"Sắp vào học."

Tần Huyên Nhu đứng ở ban công, lau nước mắt ở khóe mắt.

Quay đầu lại, đối diện với Tô Yên.

Không còn bộ dạng nước mắt lưng tròng như mọi ngày.

"Tôi biết, các người là phú nhị đại, xem thường đám người bình dân nghèo khổ như chúng tôi."

Tô Yên chờ cô ta nói cho hết lời.

Tần Huyên Nhu chắp tay sau người

"Tôi biết trong lòng cô suy nghĩ điều gì. Còn không phải là nghĩ tôi tâm cơ, tôi trà xanh, hoặc là, tôi là kỹ nữ."

Vừa nói, vừa bĩu bĩu môi, có chút châm chọc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cũng không biết cô ta cười nhạo Tô Yên, hay là cười nhạo chính mình.

Sau đó, biểu tình trêи mặt Tần Huyên Nhu biến hóa, cô ta gắt gao nhìn Tô Yên, mang theo cảm xúc không cam lòng

"Gia cảnh của tôi không tốt, tôi muốn trèo lên cao, không muốn tiếp tục sống cuộc sống như bây giờ, có gì sai sao? Tôi thích Bạch Hoành Vũ, tôi muốn có được hắn, có gì sai sao? Cô có tiền, lớn lên lại đẹp, cô đầu thai vào chỗ tốt. Trời sinh ra đã không phải chịu khổ như tôi, cô sẽ không hiểu được. Thật là làm người ta đố kỵ."

Càng nói, giọng của Tần Huyên Nhu càng nhẹ, nhưng lại là nghiến răng mà nói.

Tô Yên lãnh đạm nhìn cô ta

"Tình cảm của tôi không nhiều, cho nên không thể lý giải được cô."

Tần Huyên Nhu dùng khuôn mặt trào phúng nhìn Tô Yên.

"A, thật đúng là đúng tình hợp lý nha."

Tô Yên cảm giác được di động rung một chút, là Tô Cổ nhắn tin tới.

Cô cúi đầu nhìn.

Chờ xem xong, cô ngẩng đầu lên, ngữ điệu Tô Yên nhanh hơn một chút.

"Sở dĩ cô bị người khác nói là trà xanh, là tâm cơ, là bởi vì cô còn chưa đủ tâm cơ. Lòng dạ không đủ, thực lực không đủ, dã tâm quá lớn, hành động bại lộ, đương nhiên phải gánh vác hậu quả."

Muốn đi lối tắt, lại không muốn thừa nhận bởi vì lối tắt này mà thất bại dẫn đến thống khổ.

Trêи đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Tần Huyên Nhu lãnh đạm "a" một tiếng

"Cô đương nhiên có thể tỏ vẻ mình hợp tình hợp lý như vậy."

Tô Yên nghe những lời này, mí mắt giật giật

"Nếu cô đánh bại tôi, đương nhiên cô cũng có thể nói như vậy. Nhưng cô không làm được."

Cho nên cô mới phải đứng ở đây nghe tôi nói.

Tô Yên nhìn bộ dáng không cam lòng của Tần Huyên Nhu, kỳ thật Tô Yên không thể hiểu nổi cô ta không cam lòng chuyện gì.

Xưng hô của thế giới này đối với người thất bại và ngươi thành công là không giống nhau.

Thất bại, đương nhiên là trà xanh tâm cơ, lòng dạ thâm độc.

Nếu thành công, đó là có trí tuệ, có mắt nhìn.

Cô ta muốn đánh bại Tô Yên, nhưng cô ta thua.

Thua thì phải gánh vác hậu quả.

Không muốn bị thóa mạ, vậy thì thành thành thật thật cần cù chăm chỉ, từng bước một tiến lên là tốt rồi.

Muốn thành công bao nhiêu, liền phải ăn bấy nhiêu khổ cực.

Tô Yên lại nói

"Nếu cô ghen ghét nhà tôi có tiền, vậy thì nên trách cứ cha mẹ cô, hoặc là trách cứ ông trời. Hoặc là, do chính cô không biết cố gắng."
 
Chương 1922: Xin chào, học bá! 48


Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Yên nói xong, vẻ không cam lòng trêи mặt Tần Huyên Nhu hoàn toàn biến mất, khôi phục bộ dáng bình thường.

Giống như lúc cô ta nói không cam lòng, đều chỉ là ảo giác mà thôi.

Tô Yên nhét điện thoại vào trong túi.

"Cô đi con đường của cô, tôi đi con đường của tôi. Cô không phải người xấu. Nhưng đừng dùng những thủ đoạn xấu xa với tôi."

Tô Yên nói xong, dừng lại một chút.

Nhìn về phía Tần Huyên Nhu, nghiêm túc nói

"Bằng không, cô sẽ phải trả giá rất lớn."

Khó có khi Tô Yên cho người khác lời khuyên.

Vốn người ta nghe xong, sẽ cảm thấy lời khuyên của cô là khiêu khích họ.

Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.

Tô Yên bẻ cổ tay áo, trước khi rời đi, cô nói

"Có một số việc, xác thật là không công bằng với cô."

Tần Huyên Nhu nhìn về phía Tô Yên.

Tô Yên

"Chính là để cô gặp tôi."

Tần Huyên Nhu nghe xong, tức quá mà bật cười.

"Cô cho rằng trêи mặt cô dính vàng sao?"

Cô ta bám vào lan can, túm vào, lại buông ra.

"Đường còn dài, chưa chắc ai mới là người cười cuối cùng đâu."

Tô Yên lắc đầu

"Chắc chắn rồi, người cười cuối cùng, là tôi!"

"Cô!"

Tần Huyên Nhu khó khăn lắm mới thu liễm được cảm xúc, bụp một cái lại phát ra.

Tô Yên đi khỏi sân thượng.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, hình như chị không hề chán ghét cô ta."

"Bình thường."

"Vậy Bạch Hoành Vũ thì sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Bình thường."

Đối với những người này, cô cũng chẳng có cảm xúc gì.

Chỉ cần không xuống tay với cô, thế nào cũng được.

Tiểu Hoa cẩn thận nghĩ ngợi.

Hình như là vậy.

Nếu ký chủ chán ghét loại người kệch cỡm, giả vờ đáng thương.

Vậy thì Quân Vực đại nhân chắc chắn không thể lọt vào mắt ký chủ được.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói, ký chủ lạnh nhạt như vậy, là công bằng với tất cả mọi việc.

Sẽ không mang theo thành kiến mà đối đãi bất kỳ ai, cũng sẽ không quá thích ai.

Nếu ký chủ đã chấp nhận, vậy thì sẽ chấp nhận cả con người họ.

Giống như Quân Vực đại nhân có lòng dạ thâm độc.

Hay là Tô Cổ vừa lạnh lùng lại vừa độc ác.

Hoặc là Tiểu Hồng vừa tham ăn vừa ngu xuẩn.

Tính cách mấy người đó đều bất đồng, nhưng ký chủ vẫn có thể chấp nhận, hơn nữa còn rất thương yêu bọn họ.

Tiểu Hoa thầm cân nhắc, đây chẳng nhẽ là lí do ký chủ trở thành Chủ Thần đứng đầu sao?

Hệ thống thì rảnh rỗi ngồi ngẫm nghĩ.

Tô Yên lại vô cùng vội.

Một đường đi thẳng xuống lầu, quay về lớp học.

Sau đó liền phát hiện Cổ Quyết không ở trong lớp.

Vừa mới nãy Tô Cổ nhắn tin cho cô, chính là nói cái này.

Cô rời khỏi lớp, đi tìm hắn một vòng quanh trường học.

Gọi điện thoại không nghe.

Gọi cho chú Trương, chú Trương nói không trở về.

Tô Yên tìm nửa ngày.

Cuối cùng không tìm nữa, quay về lớp.

Bên cạnh chỗ của cô, là Tần Huyên Nhu.

Tần Huyên Nhu lại khóc hồng con mắt, tỏ vẻ ủy khuất nhìn Tô Yên.

Ý đồ muốn cô tha thứ.

Tiểu Hoa nhìn, vẫn là nhịn không được cảm thấy cô ta vô cùng lợi hại.

Cô ta đã chọc thủng tầng giấy cuối cùng với ký chủ rồi.

Vậy mà vẫn có thể tiếp tục giả bộ trước mặt mọi người như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Tiểu Hoa cân nhắc, nếu ký chủ trở thành cái dạng này ······.

Chắc chắn không!

Đâu có ai đánh lại được ký chủ, hơn nữa những người đó muốn tính kế ký chủ, ký chủ chỉ cần liếc mắt liền phát hiện rồi.

Ký chủ xưa nay chưa từng thích chiếm tiện nghi của người khác, hay bá chiếm đồ vật của người khác.

Càng nghĩ, Tiểu Hoa càng cảm thấy ký chủ của nó thật lợi hại.

Nó không nhịn được mà mở miệng vỗ ʍôиɠ ngựa Tô Yên

"Ký chủ, chị thật là lợi hại."

Tô Yên cầm bút, nghe thấy Tiểu Hoa đột nhiên khích lệ, cô gật gật đầu

"Ta biết."
 
Chương 1923: Xin chào, học bá 49


Edit & Beta: Ngân Minn

Chủ nhiệm lớp cầm một trang giấy đứng trêи bục giảng

"Thành tích của mọi người đã có trong phiếu điểm này. Lớp của chúng ta...."

Ông không nhịn được mà cười ngoác tới tận mang tai

"Làm bài không tồi, không tồi a. Bạn đứng đầu và đứng thứ hai chỉ hơn kém nhau 1 điểm. Hơn bạn đứng thứ ba những 20 điểm, quả thật không tồi!"

Một lát sau, chuông tan học vang lên.

Chủ nhiệm lớp đặt phiếu điểm xuống bục giảng, tiếp tục nói.

"Thành tích của mình đến đâu, thì tự nhìn xem. Mọi người phải cố gắng nhiều hơn nữa."

Nói xong, ông sờ sờ cái đầu trọc của mình, vô cùng cao hứng.

Mọi người vừa xem phiếu điểm vừa bàn tán sôi nổi

"Ai, ai đứng thứ nhất vậy? Là Bạch Hoành Vũ sao?"

"Bạch Hoành Vũ? Hắn vẫn tới tham gia kiểm tra sao??"

"Cậu không biết sao, ngày kiểm tra cậu ta đã tới trường. Thi xong liền đi luôn."

"Bạch Hoành Vũ chính là học bá, học tập tốt, lớn lên lại đẹp trai, là phú nhị đại trong nhà có tiền. Chậc chậc chậc, ông trời quá không công bằng rồi.."

Đang nói, một người bỗng nhiên gào lên

"Thứ nhất, thứ nhất! Là Tô Yên! Cmn!! Quá trâu bò??!"

Ánh mắt hâm mộ sôi nổi bắn tới tấp về phía Tô Yên

Sau đó, lại có người hét lên

"Thứ hai là Tô Cổ, không phải Bạch Hoành Vũ!"

Mọi người lại tập trung nhìn chằm chằm vào Tô Cổ.

Có người ghé vào bục giảng rêи rỉ

"Có để cho người khác sống không vậy??"

Tần Huyên Nhu nhìn về phía Tô Yên.

"Thành tích lợi hại như vậy, xem ra là trước đây tôi coi thường cô rồi."

Tô Yên

"Về sau sẽ còn rất nhiều chuyện kinh ngạc."

Chiếc bút chì màu hồng trong tay Tần Huyên Nhu bị bẻ gãy làm đôi.

Ngày hôm nay, Tô Yên nói rất ít.

Buổi tối về nhà.

Cổ Quyết vẫn chưa trở về.

Tô Cổ nhìn Tô Yên

"Chị muốn đi tìm hắn?"

Tô Yên lắc đầu

"Hắn là yêu không phải người, nếu muốn chạy thì có tìm cũng không thấy."

Tô Cổ

"Cuối cùng cũng được thanh nhàn hai ngày, không phải nhìn hắn dính lấy chị."

Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ

"Là sao?"

Tô Cổ bưng ly nước lên, uống một ngụm

"Giống y như keo dán da trâu, ngày 24 tiếng dính lấy chị vẫn kêu không đủ. Nhìn mà thấy nổi cả da gà."

Tô Yên chưa bao giờ nghe thấy Tô Cổ nói như vậy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên đi về phòng mình.

Dưới gầm giường còn một người nữa.

Tô Yên cũng không ngồi ngốc trong phòng khách nữa, đi về phòng.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ không suốt ruột sao?"

"Sốt ruột cái gì?"

"Không sốt ruột hắn mất tích sao? Vạn nhất hắn bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"

Tô Yên nằm trêи giường, nhắm mắt lại

"Hắn ngốc bạch ngọt trước mặt ta, không có nghĩa hắn thật sự là tên ngốc bạch ngọt."

Bắt cóc hắn?

Chỉ mong mấy tên xấu không gặp phải hắn.

Nếu không, sợ là sẽ xảy ra chuyện.

Trong phòng Tô Cổ.

Tô Cổ lôi cổ Tiểu Hồng ở dưới gầm giường ra.

Tiểu Hồng bị bịt miệng, hầm hừ nhìn Tô Cổ

"Ư, ư ư ư ư!!"

Ngươi dám trói ta, ta mách Yên Yên!!

Tô Cổ thấy nó vẫn không khác gì so với lúc hắn rời đi

"Yên Yên biết."

Tiểu Hồng

"Ư ư ư ư ư!!"

Yên Yên chắc chắh sẽ đánh ngươi!!

Tô Cổ

"Yên Yên nói, để ngươi không làm chuyện ngu xuẩn."

Nghe xong, Tiểu Hồng liền héo.

Tô Cổ lấy mảnh vải nhét trong mồm nó ra..

Tiểu Hồng nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất.

"Ngươi không cho ta mua xe, ngươi không cho ta mua mũ, ngươi còn trói ta lại, không cho ta ăn cơm, Yên Yên còn thuận theo ngươi!!"

Tô Cổ trầm mặc nhìn nó một hồi lâu

"Chuyện này, nằm ngoài dự kiến của ta."

Tiểu Hồng ngẩng đầu

"Hả?"

"Ta xác thật là không nghĩ tới ngươi sẽ ngu xuẩn như vậy."
 
Chương 1924: Xin chào, học bá! 50


Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Cổ nhéo khuôn mặt nó, xoay trái xoay phải

"Sau khi Xà tộc các ngươi biến thành người đều sẽ suy giảm chỉ số thông minh sao?"

Tiểu Hồng

"Còn lâu!"

Tô Cổ thanh âm lãnh đạm

"Ồ, vốn dĩ chính là ngu xuẩn a."

Tiểu Hồng tức đến đỏ cả mặt

"Hừ!"

Nó không thích người khác nói nó ngu xuẩn.

Còn là nghiêm trang nói nó.

Tô Cổ ấn đầu nó, kìm nén ý định đánh nó sưng đầu

"Không phải ngươi có thể biến nhỏ biến lớn sao? Biến thành một con rắn nhỏ rồi bò đi rất khó sao?"

Tiểu Hồng nghe xong.

Im lặng không nói gì, dịch người đi chỗ khác.

Nếu ở trước mặt người khác, có lẽ sẽ không nhận ra điều gì.

Nhưng Tô Cổ thừa hiểu tên đần này.

Nếu là trước kia, nó đã nghe theo mà gật đầu rồi, nhưng giờ lại im lặng không nói lời nào.

Tô Cổ động động mí mắt.

Thời gian hắn rời nhà đi học, chắc chắn đã xảy ra chuyện

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Hồng quay đầu

"Hừ, ta mới không thèm nói với ngươi!"

Tô Cổ

"Xe và cả cái mũ kia muốn giống hệt cà tím, phải tốn chút thời gian. Nếu như ngươi muốn nhanh chóng có được, thì mau nói ra."

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời.

Tiến sát đến trước mặt Tô Cổ, nhỏ giọng nói

"Có người tới đây, còn dùng viên đá trong người ta điều khiển đầu óc ta, còn nói rất nhiều điều ta không thể hiểu nổi."

Tiểu Hồng nỗ lực nói hết với Tô Cổ.

Tô Cổ nhíu mày, đánh giá Tiểu Hồng.

"Ngươi ở chung với khối Minh Thạch kia không tồi a."

Tiểu Hồng rung đùi đắc ý,

"Đương nhiên! Nó nói nó sẽ không điều khiển ta, còn nói về sau dù nó bị buộc chiếm cứ thân thể của ta, cũng sẽ giữ lại ý thức của ta, để ta biết đang xảy ra chuyện gì."

Tô Cổ nghe xong, sau đó nhìn về phía cái trán của Tiểu Hồng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Khối Minh Thạch tỏa ánh sáng màu xanh xám.

Mảnh đá này tựa như đã trở thành một thể với Tiểu Hồng.

Nhìn viên Minh Thạch nửa ngày, Tô Cổ nở một nụ cười

"Hóa ra, ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc."

Tiểu Hồng mờ mịt

"Hả?"

Tô Cổ nhéo mặt nó

"Gom góp muôn vàn vận khí và một thân thiên phú, trăm ngàn năm mới có một người như ngươi. Minh Thạch thế nhưng lại không thể làm gì được ngươi."

Đây là gì?

Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc??

Minh Thạch là thánh thạch Minh giới.

Nhưng trong thân thể của Tiểu Hồng chỉ có một mảnh vỡ nhỏ.

Không thể phát huy toàn bộ uy lực, không thể khống chế được nhân tâm.

Nếu đổi thành người khác, có thất tình lục ɖu͙ƈ, tiền tài danh lợi, đương nhiên sẽ muốn thật nhiều.

Minh Thạch muốn dụ hoặc, muốn khống chế, thật sự vô cùng đơn giản.

Nhưng Tiểu Hồng đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển.

Trừ bỏ ăn ăn ăn, chính là bé rối Teletubbie.

Muốn dụ hoặc nó, vậy cũng chỉ có thể là ăn ăn ăn.

Ngày hôm đó, Nam Nhiễm thần thần bí bí xuất hiện.

Gọi được Minh Thạch ra, vốn dĩ chỉ cần thêm một giây là có thể mang về Minh Giới.

Nhưng Tô Cổ chỉ cần nhét vào miệng nó một quả táo, Tiểu Hồng liền thanh tỉnh, khôi phục thần trí.

Muốn điều khiển, phải có tham ɖu͙ƈ.

Nhưng đồng chí Tiểu Hồng này, đầu óc quá sạch sẽ, không thể khống chế.

Một con rắn và một Minh Thạch, thế nhưng có thể giải hòa!!

Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cúi đầu,

"Người kia nói điều gì với Minh Thạch?"

"Hắn nói hy vọng một ngày hắn xuống tay với Tô Yên, Minh Thạch có thể giúp hắn."

Nói xong, Tiểu Hồng nói tiếp

"Người kia giống như rất thống khổ. Nói xong đã mau chóng rời đi."

Tô Cổ

"Ngươi quen sao?"

"Không quen. Là nam nhân, mặc quần áo giống như ngươi vậy đó."
 
Chương 1925: Xin chào, học bá! 51


Edit & Beta: Ngân Minn

Tiểu Hồng vừa nói, vừa cúi đầu nhìn bộ quần áo trêи người mình.

Quần áo màu trắng, in hình bé rối Teletubbies.

Nó nhỏ giọng nói thầm.

"Ta còn chưa có quần áo như vậy đâu."

Đang nói chuyện, bụng Tiểu Hồng kêu ọt ọt.

Tô Cổ liếc mắt một cái, bỗng nhiên không thể hiểu được nói một câu

"Xem ra đói một ngày cũng không đói chết được."

Vừa nói, vừa cởi bỏ dây thừng cho nó.

Với vấn đề ăn uống này, đầu óc Tiểu Hồng sẽ nhanh nhạy hơn một chút.

Nó dùng bàn tay béo mập sờ soạng trong túi lấy ra hai viên chocolate.

Sau đó, nhịn đau đớn đưa một viên cho Tô Cổ.

"Cho ngươi."

Tô Cổ vươn ra ngón tay, chọc trán nó, ấn người lên trêи giường rồi đứng lên

"Hai viên chocolate này coi như cơm tối của ngươi đi."

Tiểu Hồng còn chưa kịp buồn rầu, Tô Cổ đã bóp bóp cánh tay giống như củ cải trắng của nó

"Có muốn trưởng thành hay không?"

Tiểu Hồng không để ý Tô Cổ nói gì.

Nhanh chóng bóc hai viên chocolate ra, cho vào miệng.

Ăn xong rồi, nó mới nói

"Nóng bụng."

Tô Cổ nghe, lại hỏi

"Rồi sao?"

Tiểu Hồng

"Muốn ngủ."

Tô Cổ

"Đi ra ngoài phơi ánh trăng."

Tiểu Hồng nhăn nhó,

"Ta ······"

Lời nói còn chưa nói xong, Tô Cổ lấy ra một hộp chocolate từ ngăn kéo tủ đầu giường.

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời, cầm chocolate

"Được, được."

Trông có vẻ vô cùng miễn cưỡng, nhưng hai mắt nhìn hộp chocolate đến sáng trưng, chỉ thiếu nước chảy dãi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Từ buổi tối ngày hôm đó, Tiểu Hồng rất dễ ngủ gật.

Thậm chí đang ăn cơm cũng có thể ngủ, úp cả mặt vào trong bát cơm.

Mà Cổ Quyết biến mất từ sáng hôm trước vẫn chưa thấy đâu.

Đã một ngày một đêm, còn chưa xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc đã đi đâu.

Tô Yên vẫn đi học như bình thường, không có bất luận biến hóa gì.

Chờ tới trường học, xuống xe.

Tô Cổ mới lên tiếng

"Xem ra chị cũng không lo lắng."

Tô Yên

"Hắn sẽ không có việc gì."

Nói xong, liền đi thẳng vào trong trường

Giống như không hề có biến hóa gì.

Chỉ là, càng thêm ít nói.

Buổi chiều vừa tan học, Bạch Hoành Vũ đã xuất hiện ở trước cửa lớp Tô Yên.

Tần Huyên Nhu nở nụ cười tươi rói, vô cùng tự nhiên mà chạy tới

"Hoành Vũ."

Bạch Hoành Vũ ôm lấy cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Yên.

Hắn lên tiếng

"Cha của tôi và cha của cô đã chờ ở nhà ăn, cô còn muốn để bọn họ chờ bao lâu?"

Hắn thúc giục Tô Yên, nhưng trong lời nói còn kẹp thêm cả dao nhọn.

Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy Tần Huyên Nhu đang nép trong ngực hắn thấp giọng gọi tên mình.

Vừa cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt long lanh đầy nước của Tần Huyên Nhu.

Mỗi khi hắn đối diện với đôi mắt đó, trong lòng lại đột nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ cô gái này.

Ánh mắt hắn ngập tràn trìu mến.

Nhưng mà, không hiểu mấy ngày nay hắn bị sao.

Chuẩn xác mà nói, chính là từ ngày hắn gặp Tô Yên ở bệnh viện.

Đôi khi bỗng dưng sẽ nghĩ tới Tô Yên.

Sẽ nhớ tới cảnh tượng cô gắng sức kéo Tần Huyên Nhu từ ngoài cửa sổ vào trong.

Còn cả bộ dạng cao cao tại thương, tự cho rằng mình có lý khi nói chuyện với hắn.

Hắn nên hình dung như thế nào.

Là một loại cảm xúc khϊế͙p͙ sợ.

Ngày hôm đó, Tô Yên thật sự phá vỡ toàn bộ ấn tượng của hắn với cô.

Nếu phải dùng hai chữ để hình dung.

Đó chính là kinh diễm.

Tần Huyên Nhu ngước mắt, lại phát hiện ánh mắt của Bạch Hoành Vũ vẫn nhìn chằm chằm nơi xa.

Theo ánh mắt hắn.

Hắn đang nhìn Tô Yên sao?

Tần Huyên Nhu sững sờ.

Kéo kéo góc tay áo Bạch Hoành Vũ, bàn tay nắm chặt lại khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
 
Chương 1926: Xin chào, học bá! 52


Edit: Ngân Minn

Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm

Tô Yên chuẩn bị xong liền đi ra ngoài.

Khi bước chân tới cửa liền dừng lại.

"Anh đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới."

Nói xong, cô tiếp tục đi thẳng ra ngoài.

Bạch Hoành Vũ nhíu mày, bỏ qua Tần Huyên Nhu đang nép trong ngực, muốn tiếp tục truy vấn Tô Yên.

Duỗi tay muốn giữ chặt cánh tay Tô Yên.

Đúng lúc này, Tô Cổ bước tới, chặn lại động tác của hắn.

Tô Cổ liếc mắt nhìn hắn, trêи mặt không có chút cảm xúc nào.

Hai tay đút trong túi, bước ra ngoài cùng Tô yên.

Nước mắt Tần Huyên Nhu rơi xuống.

Cô ta đứng đó trố mắt nhìn Bạch Hoành Vũ.

Sau đó cúi đầu, che dấu cảm xúc đang dâng lên trong mắt.

Bạch Hoành Vũ xoay người, nhìn thấy Tần Huyên Nhu khóc.

Trong con ngươi của hắn hiện lên một tia không kiên nhẫn.

"Lại khóc?"

Tuy là ngữ khí không tốt, nhưng vẫn duỗi tay ôm lấy Tần Huyên Nhu.

Thở dài

"Em đúng là làm bằng nước đó."

Tần Huyên Nhu nắm chặt góc áo của hắn.

Khóa áo khoác găm vào lòng bàn tay cô ta đến chảy máu.

Tô Yên rời khỏi trường học, đi thẳng về nhà.

Cũng không nói một lời, chỉ đi một vòng quanh nhà.

Cuối cùng lại quay trở về phòng ngủ, giống như đang tìm đồ.

Một lúc lâu sau, mới đi ra ngoài.

Thuận tiện nói với Tô Cổ hai câu

"Ta đi ăn cơm với cha. Em và Tiểu Hồng..."

Lời còn chưa nói xong, Tô Cổ đã lạnh mặt nhìn cô

"Chị trở về nhà vốn không phải vì hai đứa em, mà là vì tên Cổ Quyết kia còn chưa về nhà."

Tô Yên sửng sốt, nhìn về phía hắn.

Tô Cổ

"Mấy ngày nay nhìn chị đối xử với hắn, còn tưởng rằng chị ghét hắn. Hắn bỏ đi hai ngày đã sốt ruột thành ra thế này. Thế này có vẻ không giống với chán ghét lắm."

Tô Yên đỡ cửa, nửa ngày sau mới lên tiếng

"Ta sẽ không chán ghét hắn."

Tô Cổ im lặng.

Hắn đây là... bị nhét cẩu lương??

Tô Cổ khắc chế xúc động muốn đẩy cô ra khỏi cửa.

Xoay người đi về phòng.

Còn tưởng rằng hai người này cãi nhau

Không nghĩ tới càng ngày càng không thèm kiêng dè gì mà.

Tô Yên ngồi trêи xe, đi về phía nhà hàng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đi vào trong phòng riêng, vừa mới đẩy cửa đã nghe thấy tiếng cha mình và cha của Bạch Hoành Vũ đàm luận việc kinh doanh.

Thi thoảng còn có tiếng cha cô khen Bạch Hoành Vũ.

Cô đi vào trong

"Cha."

Ông Tô ngẩng đầu, cũng lâu rồi không gặp con gái nên tâm tình vô cùng cao hứng

"Lại đây."

Tô Yên ngồi xuống trước mặt ông Tô.

Đối diện là Ông Bạch đeo mắt kính vàng kim, lộ ra khí thế của thương nhân giỏi giang, khôn khéo.

Dù cho đã hơn 50 tuổi, tóc vẫn đen nhánh, không có một chút dấu hiệu của tuổi già.

"Tiểu Yên, nghe nói lần kiểm tra này cháu đứng thứ nhất hả? Không tồi, không tồi!"

Kỳ thật ông Bạch vô cùng hài lòng với đứa con dâu này.

Nhưng mà, con trai lại không thích.

Tô Yên gật gật đầu

"Vâng!"

Hai ông già ngồi đó ông một câu, tôi một câu, chỉ duy nhất chuyện hôn sự là không nói tới.

Ông Tô bưng chén trà, uống một ngụm, chuyển đề tài tới Bạch Hoành Vũ

"Hoành Vũ đẹp trai lại tài giỏi thế này, bác rất tò mò, không biết con thích nữ tử như thế nào? Về sau nếu có cơ hội, bác phải nhìn một lần mới được!"

Bạch Hoành Vũ nhìn Tô Yên.

Phát hiện Tô Yên không mảy may chú ý tới vấn đề này, ánh mắt cũng không thèm dao động một chút nào.

Tô Yên thích hắn, hắn tất nhiên biết.

Nhưng phản ứng hiện tại của cô, thực sự quá bình đạm rồi.

Bạch Hoành Vũ bỗng nhớ tới nam sinh tới tìm Tô Yên ngày ở bệnh viện.

Hắn ta nắm chặt chén trà, ý cười không chạm tới đáy mắt

"Tiểu Yên không hiếu kỳ sao?"

Tô Yên sững người một hồi lâu mới ngẩng đầu lên
 
Chương 1927: Xin chào, học bá! 53


Edit & Beta: Ngân Minn

Cô nhìn Bạch Hoành Vũ, không nói gì.

Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ có khả năng đang thất thần, liền lên tiếng nhắc nhở

"Ký chủ, Bạch Hoành Vũ hỏi chị có tò mò hắn thích dạng nữ tử như thế nào không kìa."

Tô Yên nói toẹt

"Không hiếu kỳ."

Dứt lời, trong phòng chìm vào bầu không khí yên tĩnh đến xấu hổ.

Ông Bạch và ông Tô cố gắng bao lâu mới có thể làm bầu không khí nóng hơn một chút, thoắt cái liền ngượng chín mặt.

Ông Bạch cười ha ha nói lái sang chuyện khác

"Ha ha ha ha ha, không ngờ Tiểu Yên lớn lên trổ mã xinh đẹp như vậy. Chắc chắn có không ít người yêu thích. Vậy con đã thích ai chưa?"

Tô Yên gật đầu

"Có."

Ông Bạch và ông Tô không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Hoành Vũ.

Tô Yên thích Bạch Hoành Vũ, mọi người ở đây đều biết.

Chính vì vậy mà ông Tô mới muốn lập hôn ước với nhà ông Bạch.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm

"Ký chủ, chị đang thất thần sao? Gần đây chị ngủ không ngon sao? Hình như luôn thất thần. Trước kia chị chưa bao giờ suy nghĩ miên man như vậy đâu."

Tính tình ký chủ lạnh nhạt, rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy.

Ánh mắt ông Tô liên tiếp hướng về phía khuê nữ nhà mình.

Ý muốn hỏi cô có ý gì?

Vẫn còn thích thằng nhóc này sao??

Người làm cha như lão già này phải làm thế nào bây giờ.

Ông Bạch cũng do dự, không biết phải nói tiếp thế nào.

Nhìn con trai nhà mình, có vẻ rất có hứng thú với khuê nữ nhà người ta.

Mà ông vẫn luôn biết chuyện Tô Yên thích Hoành Vũ.

Thật ra, ông rất vừa lòng hôn sự này.

Vừa có thể trợ giúp sự phát triển của tập đoàn, hơn nữa...

Tính tình Tô Yên cũng rất tốt, ngoan ngoãn hiểu biết, là một lựa chọn không tồi.

Ông Bạch cười, đặt đôi đũa xuống

"Vậy chuyện hôn sự, hai đứa nghĩ như thế nào?"

Bên ngoài phòng ăn xuất hiện một bóng người.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Ông Bạch thấy cả hai đứa nhỏ đều không nói gì, liền mở lời nói tiếp

"Tâm ý của Tiểu Yên đối với Hoành Vũ, cha con đã nói với bác. Con thích Hoành Vũ. Còn Hoành Vũ thì..."

Ông Bạch vừa nói, vừa nhìn về phía con trai mình

"Hoành Vũ có vẻ rất thích con. Nếu không, hai đứa con làm hòa, ở bên nhau?"

Chuyện mai mối như thế này, thường là mấy bà mẹ sẽ làm.

Mấy lão già cũng không biết phải làm thế nào.

Nhưng mẹ của Bạch Hoành Vũ đã mất từ lâu.

Mẹ của Tô Yên lại luôn lăn lộn ở nước ngoài, bận tới mức hận không thể phân thân về.

Thế cho nên mới có chuyện hai lão già và hai đứa con ngồi nói chuyện với nhau.

Ông Bạch vừa nói xong, cửa phòng liền bị mở ra.

Một âm thanh trầm khàn truyền đến

"Muốn cũng đừng nghĩ."

Tô Yên đang nghe Tiểu Hoa lải nhải lập tức khôi phục tinh thần.

Quay đầu lại liền thấy Cổ Quyết vẫn mặc đồng phục đứng ở cửa.

Cánh tay giống như bị thương, quần áo có vài vết rách, còn có cả máu.

Bộ dáng tuấn mỹ làm mấy người trong phòng đều ngây ngẩn.

Bạch Hoành Vũ khẽ cau mày, lại nhìn Tô Yên.

Ông Tô mất hứng

"Cậu là ai? Sao lại vào được đây?"

Cổ Quyết im lặng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, ánh mắt vô cùng bi thương

"Em vừa ý hắn ta? Còn có hôn ước với hắn ta sao? Tôi mới rời đi hai ngày, em liền đi tìm người khác. Không phải em nói, em là của tôi sao?"

Lời này của Cổ Quyết giống như quả bom.

Một đám người trong phòng trố mắt nhìn nhau.

Tô Yên không lập tức trả lời, mà nói với ông Tô

"Cha! Ăn xong bữa cơm này, hôn sự của con và hắn cũng nên hủy bỏ đi. Con ăn no rồi, con đi trước!"

Dứt lời liền đứng dậy đi về phía Cổ Quyết dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của ông Tô.

Bạch Hoành Vũ nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn theo bóng Tô Yên.

Hắn bỗng nhiên lên tiếng

"Anh không muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta."

Tô Yên

"Tôi muốn hủy bỏ, anh muốn hay không cũng không quan trọng, không thay đổi được gì."
 
Chương 1928: Xin chào, học bá! 54


Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Yên nói xong, liền kéo tay Cổ Quyết rời đi.

Kết quả, người nào đó vẫn đứng đực ở đó như bàn thạch

Con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Bạch Hoành Vũ.

Hắn đã sớm biết thằng nhãi này không phải hạng tốt đẹp gì.

Hắn mới rời đi hai ngày mà đã tới câu dẫn chủ nhân.

Thật đáng chết.

Con ngươi của Cổ Quyết càng thêm âm trầm.

Sợi tóc màu bạc rũ xuống.

Tô Yên thoáng dùng sức kéo tay hắn, nói với hắn

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Lúc này Cổ Quyết mới nhìn Tô Yên.

Ủy khuất nhanh chóng tràn ngập con mắt, che khuất đi lệ khí.

Ánh mắt càng thêm u oán.

Ngoan ngoãn đi theo Tô Yên ra cửa.

Hai người bọn họ vừa rời đi, trong phòng ăn liền chìm vào yên tĩnh.

Chờ đến khi ông Tô phản ứng lại được.

Ồ, trách không được khuê nữ nhà mình không thích hôn sự này.

Hóa ra đã thích người khác rồi.

Tiểu tử kia, chắc là con lai.

Nghĩ vậy, ông Tô cười hòa giải

"Hôm nay chúng tôi tới đây tính toán muốn hủy bỏ hôn sự này."

Vừa nói, ông vừa nhìn Bạch Hoành Vũ.

Sắc mặt hắn rất khó nhìn, vừa tái vừa xanh.

Không biết có phải do câu nói của Tô Yên làm hắn mất mặt hay không.

Ông Tô bưng tách trà lên

"Bác nghe nói, Hoành Vũ đã có bạn gái rồi? Bác biết, vừa rồi con nói không muốn hủy bỏ hôn sự, chỉ là đùa với Tiểu Yên thôi. Cho dù thế nào, bác cũng mong hai con đều có thể tìm được người mình thích."

Ông Tô đột nhiên nhắc tới chuyện Bạch Hoành Vũ có bạn gái, ông Bạch chỉ có thể cười trừ sau đó nhấp một ngụm trà

Biết nói gì đây.

Con trai mình có bạn gái, cũng không thể bắt khuê nữ nhà người ta không được có bạn trai chứ.

Cổ Quyết bị Tô Yên lôi ra ngoài, vừa đi tới hành lang. Cổ Quyết liền ôm chặt lấy Tô Yên, đè cô lên vách tường.

Cổ Quyết cọ cọ lên vai Tô Yên.

"Cổ Quyết mới rời đi hai ngày, chủ nhân đã quên luôn Cổ Quyết."

Giọng nói tràn ngập u oán.

Vốn dĩ chỉ muốn ôm một cái.

Kết quả không biết có phải tự mình xát muối vào vết thương hay không, lực đạo ôm Tô Yên càng tăng mạnh

Chặt đến mức cô sắp không thở nổi.

Tô Yên nhàn nhạt đáp

"Lúc anh đi cũng không thèm nói một câu."

Hắn muốn đi là đi, một câu cũng không nói với cô.

Lúc này còn muốn trách cô?

Cổ Quyết ngẩng đầu, nhìn nhìn sắc mặt Tô Yên.

Trong mắt hắn ngập tràn u oán.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Vừa rồi là hắn giả vờ, nhưng giờ là thật rồi.

Hắn trở về, chủ nhân không hề vui vẻ, cũng không có lấy một chút cao hứng nào.

Không gặp hắn hai ngày, chủ nhân đã có thể đi ra ngoài ăn cơm cùng người khác rồi.

Còn có cả hôn sự.

Chẳng lẽ, những lời trước đây chủ nhân nói đều là lừa hắn sao?

Cổ Quyết nhìn chằm chằm Tô Yên, ghen tuông trong lòng như muốn nhấn chìm hắn

"Có phải chủ nhân thích tên nam nhân kia không?"

Tô Yên nhìn hắn

"Anh không nói với em lý do anh rời đi!"

Cổ Quyết nghe xong, cố gắng ép sự ghen tuông kia xuống, móc ra một cục đá từ trong túi quần.

Cục đá kia vô cùng kỳ quái, bên trêи giống như một cục than bị đốt quá lâu.

Tô Yên nhìn cục đá, lại nhìn nhìn Cổ Quyết.

"Cái gì vậy?"

Cô không hiểu hắn có ý gì.

Cổ Quyết thì thầm ở bên tai Tô Yên

"Không phải chủ nhân nói thích thiên thạch sao? Cố Quyết cố ý đi tìm em đó."

Tô Yên nắm lấy cục đá.

Cổ Quyết thấy Tô Yên cầm, vô cùng cao hứng

"Chủ nhân muốn cái gì, Cổ Quyết đều có thể tìm được cho chủ nhân."
 
Chương 1929: Xin chào, học bá! 55


Edit & Beta : Ngân Minn

Nói xong câu đó, Cổ Quyết lại bổ sung một câu

"Chủ nhân không thể thích những người khác. Tên vừa nãy ở trong kia càng không thể."

Nói xong, hắn lại không yên tâm bổ sung thêm một câu

"Ngoại trừ ta, ai cũng không thể."

Tô Yên trầm mặc một lúc lâu.

Cổ Quyết im lặng chờ Tô Yên trả lời.

Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy.

Hắn cảm thấy, chủ nhân muốn nuôi dưỡng tên nam nhân kia rồi.

Một mình hắn chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Nam nhân kia chỗ nào cũng không thể bằng hắn được.

Không hiểu vì sao chủ nhân cứ một hai phải nhớ thương tên phế vật kia.

Càng nghĩ, Cổ Quyết càng thêm tức, càng thêm âm trầm.

Nếu chủ nhân muốn nuôi dưỡng tên phế vật ấy, vậy thì hắn sẽ cắn chết luôn.

Khi Cổ Quyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tô Yên bỗng nhiên nói một câu.

"Anh có biết hôn hôn không?"

Cổ Quyết lập tức ngẩng đầu lên.

Ánh mắt sáng trưng

"Hôn hôn?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm."

Tô Yên nói xong, một bàn tay vịn vào cổ hắn, nhón chân hôn hắn.

Cô hôn một lúc lâu.

Hôn đến mức cổ Cổ Quyết đỏ bừng bừng.

Ngơ ngác đứng đơ người.

Tô Yên mới dừng lại.

Cô nhìn Cổ Quyết

"Có chút nhớ anh."

Cổ Cổ Quyết càng thêm đỏ ửng.

Ánh mắt nhìn Tô Yên cũng bắt đầu biến hóa.

Hắn ôm cô, cúi đầu hôn.

Nói là hôn, thực chất là gặm cắn.

Vô cùng hung dữ.

Chờ hôn đủ rồi, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Tô Yên.

"Cổ Quyết cũng rất nhớ chủ nhân."

Về sau nếu đi ra ngoài, chắc chắn phải cắp chủ nhân mang theo.

Từ ngày Tô Yên hôn hắn.

Một thế giới màu hồng đã mở ra đối với Cổ Quyết.

Trước kia hắn chỉ biết cọ cọ trêи vai Tô Yên như con chó nhỏ.

Giờ đây hắn còn đòi chơi hôn hôn.

Chơi đến mức cuốn như bị nghiện.

Giống như hiện tại.

Từ nhà hàng về tới nhà.

Tô Yên bôi thuốc lên vết thương ở tay cho hắn.

Vừa mới chạm vào, hắn đã rầm rì kêu đau.

Tô Yên dừng lại một chút

"Rất đau sao?"

Cổ Quyết vừa gật đầu vừa mở miệng

"Hôn hôn liền không đau."

Cổ Quyết nhìn chằm chằm môi Tô Yên.

Cô trầm mặc.

Nhìn ánh mắt của hắn, giống như là muốn được thưởng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cô nhanh chóng băng bó cho hắn, đẩy người lên trêи giường.

Hôn...

······

Ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.

Không phải tự nhiên tỉnh.

Mà cảm thấy ở môi buồn buồn, làm cô ngứa ngáy mà tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt Cổ Quyết phóng đại trước mắt.

Ánh mắt hắn sáng ngời

"Chủ nhân."

Tô Yên còn chưa gật đầu, Cổ Quyết đã dẩu dẩu miệng tiến lại gần.

Cô che miệng hắn lại.

Từ đêm qua tới giờ không làm được việc gì, chỉ đòi hôn.

Cô rời giường, rửa mặt, đi ra cửa phòng.

Mới sáng sớm, Cổ Quyết đã giống như oán phụ nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Cổ cơm nước xong, nhìn biểu tình của Cổ Quyết.

Bỗng nhiên lên tiếng

"Chị, chị chuẩn bị vứt bỏ hắn sao?"

Tô Yên ngẩng đầu, nghi hoặc

"Hả?"

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn Cổ Quyết

"Nếu không sao hắn lại như thế này?"

Nói xong.

Tô Cổ uống một ngụm nước.

Cẩn thận châm chước rồi mới nói

"Chị, tuy rằng em không thích hắn lắm. Nhưng nếu chị đã chọn hắn, vậy thì phải đối xử với hắn tốt một chút."

Tô Yên bị lời nói của Tô Cổ làm cho khó hiểu

"Ta đối với hắn không tốt hả?"

Tô Cổ lãnh đạm trả lời

"Tốt hay không em không biết. Nhưng em không muốn nhìn thấy cái bộ mặt như oán phụ này của hắn."

Nhìn liền mất cả hứng ăn uống.

Mất khẩu vị! Mất ngon!

Tô Yên nghe xong, nhìn Cổ Quyết.

Cổ Quyết héo rũ. 
 
Chương 1930: Xin chào, học bá! 56


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên kéo cái chén qua trước mặt hắn

"Ăn uống cho tốt, anh bị thương, ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi đi học."

Cổ Quyết nghe xong liền sửng sốt.

Tức khắc hai mắt phiếm hồng,

"Chủ nhân, đừng bỏ rơi Cổ Quyết."

Tô Yên

"Em sẽ không bỏ rơi anh, là do cánh tay anh bị thương."

Cô nghiêm túc giải thích.

Nhưng người nào đó giống như lâm vào cảm xúc của chính mình, không hề nghe thấy lời cô nói.

Cổ Quyết ôm lấy Tô Yên, liên tiếp lặp đi lặp lại

"Chủ nhân, đừng bỏ rơi Cổ Quyết."

Tô Cổ ngồi bên cạnh xem xét tình hình.

Tự động buông đũa xuống.

"Chị, em sẽ giúp chị xin nghỉ."

Tô Yên nhìn Cổ Quyết đang ghé vào trêи người cô.

Đây là quyết tâm không cho cô đi học.

Bỗng nhiên, lúc này Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ phát sinh thay đổi. Xin hãy bảo hộ linh hồn chính của Bạch Hoành Vũ."

Tô Yên nghe thấy cái nhiệm vụ này.

Trầm mặc một lát

"Linh hồn chính? Thân thể hắn bị linh hồn khác chiếm đoạt sao?"

"Đúng vậy, ký chủ."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ

"Nếu Bạch Hoành Vũ đi học, hãy cảnh giác một chút."

Cô chỉ nói một câu như vậy, Tô Cổ liền hiểu.

Đã xảy ra chuyện.

Mà mấu chốt chỉ sợ là ở cái tên Bạch Hoành Vũ kia.

Tô Cổ không phải con người, cho dù tên Bạch Hoành Vũ này có ý xấu đối với hắn, cũng không thể làm hại được hắn.

Nhưng Tô Yên lại đặc biệt nhắc nhở, Tô Cổ liền biết rằng, có biến cố xảy ra.

Cổ Quyết nghe Tô Yên nói, vốn dĩ đang ghé vào trêи đầu vai cô, tầm mắt sâu kín, vô cùng bất mãn.

Tô Yên nhìn hắn.

Có phải nên giải thích một chút?

Người này thật sự là lòng dạ quá hẹp hòi.

Đang muốn nói chuyện,

"Em ······ ưm."

Cổ Quyết liền hôn lại.

Khác với bộ dáng thận trọng khi nói chuyện lúc trước.

Lần hôn này lại mạnh mẽ, ngang ngược.

Tỏ vẻ không muốn hôn cũng phải hôn hắn.

Tô Cổ đứng dậy, dời mắt đi rồi bước ra ngoài.

Mà cửa phòng ngủ của Tiểu Hồng cạch một tiếng mở ra.

Tiểu Hồng mặc đồng phục học sinh, đôi mắt buồn ngủ đỏ hoe.

Thất tha thất thểu đi tới trước mặt Tô Cổ.

Non nớt nói

"Ta cũng phải đi học."

Tô Cổ liếc nó một cái, bỗng nhiên vươn ngón tay ra, ấn cái trán nó.

Ầm một tiếng, người liền ngã nằm trêи mặt đất.

"Ngươi như vậy mà còn muốn đi học?"

Tiểu Hồng cố gắng mở mắt, lồm cồm bò dậy, nhỏ giọng nói thầm

"Hôm nay là cuối tuần, trường sẽ làm bánh quy."

Buổi sáng ba bốn tiết học, giáo viên sẽ cho bọn chúng tự làm bánh quy nhỏ ăn.

Nó đương nhiên muốn đi!

Ngay cả khi rất buồn ngủ, cũng phải đi lấy bánh quy ăn xong rồi mới trở về.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nói xong, Tiểu Hồng đi đến trước mặt Tô Cổ, ôm eo hắn

"Ôm một cái."

Tô Cổ nhìn nó.

Cười như không cười

"Có chí khí, có nghị lực, không tồi."

Vì để ăn một miếng bánh quy, có thể cố gắng tới mức này, người bình thường tất nhiên làm không được.

Tô Cổ bế nó lên.

Tiểu Hồng ghé vào trêи vai hắn, nhỏ giọng nói

"Chờ làm bánh quy xong, ta sẽ để dành cho ngươi một miếng."

Tô Cổ

"Ngươi cảm thấy ta thiếu miếng bánh quy nhỏ kia của ngươi sao?"

Tiểu Hồng nghĩ nghĩ

"Trong trường học có một cái trái cây rất thơm sắp chín, ta cũng sẽ mang về cho ngươi ăn."

Nói xong, nó dừng lại

"Ta cũng muốn ăn."

Nói xong, liền không chịu được nữa, mí mắt khép lại.

Nhớ trước đây, nam nhân của Yên Yên đoạt mất trái cây của nó.

Yên Yên ăn nửa miếng, nam nhân kia ăn nửa miếng.

Nó vẫn luôn nhớ thương, thật đáng tiếc.

Nó tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được loại trái cây kia rồi.

Lại còn là ở trong trường học của nó nữa chứ.

Hơn nữa lúc này cũng không có động vật nào đoạt với nó.

Vậy thì nó sẽ hái trái cây xuống, ăn trước.

Ừm, nó cũng thật thông minh.
 
Chương 1931: Xin chào, học bá! 57


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên ở nhà cùng Cổ Quyết.

Hai người ngồi trêи sô pha xem TV.

TV vừa mở ra.

Ừm, thế giới động vật.

Đổi kênh khác, vẫn là thế giới động vật.

Sau khi thay đổi mười mấy kênh.

Tô Yên ném điều khiển lên bàn.

"Tiểu Hoa!"

Cô vừa nói xong.

Trong TV truyền đến âm thanh

"Mùa xuân tới, lại đến mùa động vật giao phối. Bầy sói hoạt động theo nhóm ở cánh đồng hoang vu, ······"

Tiểu Hoa

"Em đây, Em đây."

Tô Yên

"Em làm?"

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Sao chị biết?"

Nói xong, Tiểu Hoa cảm thấy mình không làm sai.

Chút chột dạ vừa rồi lập tức tan biến, lại khôi phục vẻ đúng tình hợp lý

"Tiểu Hoa là suy nghĩ cho hạnh phúc của ký chủ mà."

Nhưng mà vừa nói xong, Tiểu Hoa vội vàng hủy bỏ cài đặt trêи TV.

Nội dung chương trình truyền hình lại khôi phục bình thường.

Tô Yên lột quả quýt, đang muốn ăn.

Cảm nhận được tầm mắt của Cổ Quyết, cô nhìn sang

"Anh muốn ăn?"

Cổ Quyết đỏ bừng cả mặt, đôi mắt xanh thẳm vẫn luôn nhìn Tô Yên

"Chủ nhân, Cổ Quyết hiểu."

Nói xong, lại muốn duỗi tay ôm Tô Yên.

Vừa ôm vừa lên tiếng

"Chủ nhân muốn cùng Cổ Quyết giao phối sao? Cổ Quyết nguyện ý. Lúc nào cũng có thể."

Tô Yên trầm mặc.

Cô hỏi Tiểu Hoa

"Em dạy hắn??"

Tiểu Hoa lập tức phủ nhận

"Không không không, ký chủ, Tiểu Hoa lần đầu tiên cho nam chủ đại nhân xem. Không phải Tiểu Hoa sai."

Cổ Quyết ghé vào vai Tô Yên, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp,

"Chủ nhân, Cổ Quyết sống 500 năm. Việc gì cũng hiểu. Chủ nhân có thể hưởng thụ thật tốt."

Tô Yên

"······"

Này, tại sao lại trật hướng nói chuyện rồi?

Vừa rồi bọn họ đâu có nói đến chuyện này?

Không phải đang nói chuyện quả quýt sao?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cổ Quyết có vẻ rất hưng phấn

"Chủ nhân, Cổ Quyết ····· ưm."

Tô Yên đem quả quýt nhét vào trong miệng của hắn.

"Ăn đi."

Cô nói, Cổ Quyết nuốt xuống.

Ngay lúc này, có tiếng chuông cửa vang lên.

Tô Yên nhìn về phía cửa.

Rõ ràng là cửa đã đóng, nhưng chỉ trong nháy mắt, cánh cửa đã bị đẩy ra.

Một nam sinh mặc đồng phục, đứng ở ngoài cửa.

Khi nhìn thấy Tô Yên và Cổ Quyết trong phòng khách, đầu tiên là sửng sốt.

Sau đó hướng tới Tô Yên, thực hiện một nghi thức cổ xưa.

Hắn cười hô một tiếng

"Tiểu Yên."

Người này là Bạch Hoành Vũ, nhưng lại không phải hắn.

Người này so với Bạch Hoành Vũ trầm ổn hơn, có một loại cảm giác âm trầm..

"Bạch Hoành Vũ" đi xuống bậc thang, đến trước mặt Tô Yên, nói

"Đã lâu không gặp."

Đang nói chuyện.

Cổ Quyết nheo mắt.

Hắn thoáng dùng sức ôm tay Tô Yên,.

Lại là người đàn ông này.

Thật khiến người ta chán ghét mà.

Tô Yên nhìn Bạch Hoành Vũ nửa ngày cũng không nhận ra hắn là ai.

Tiếp tục nhét một quả quýt dư lại trong tay mình vào miệng Cổ Quyết.

Sau đó mới lên tiếng

"Chúng ta quen biết sao?"

Dứt lời, "Bạch Hoành Vũ" đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt dừng ở trêи người Cổ Quyết, như suy tư gì đó.

"Tất cả lực chú ý của Tiểu Yên đều ở đây nói chuyện yêu đương, tâm cảnh giác cũng trở nên kém hơn rồi."

"Đây là chuyện của ta."

"Bạch Hoành Vũ" nghe lời này, không biết nhớ tới cái gì, thở dài

"Tiểu Yên thật đúng là vô tình. Thích vị này như vậy sao? Nếu đổi thành một người khác, không chừng sẽ có trải nghiệm thú vị hơn đó."

"Bạch Hoành Vũ" vừa nói xong, Cổ Quyết híp mắt, quanh thân nổi lên một tầng lệ khí.

Nhưng chưa kịp có hành động gì thì đã bị người đánh bất tỉnh.

Đương nhiên người ra tay chính là Tô Yên.

Cô đỡ Cổ Quyết sang một bên.

Lúc này mới ngẩng đầu đối mặt với người kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top