Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1952: Ai da, tang thi! 7


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đồng chí Tô Tiểu Hồng giống như một cái súng phun lửa, lắc lắc cái đầu phun lửa khắp bốn phương tám hướng.

Tô Cổ nâng cánh tay lên, cọc băng  xuất hiện đầy trêи mặt đất.

Đám chuột biến dị đang hung hăng bỗng bị kẹt lại, không thể nhúc nhích.

Tô Cổ lên tiếng

"Phun lửa."

Tô Tiểu Hồng

"Graooo!!"

Tô Tiểu Hồng vô cùng nỗ lực diệt đám chuột.

Tuy rằng trông có chút ngốc ngốc, nhưng nhìn hai đứa nó vô cùng bình tĩnh.

Ngẫu nhiên sẽ biến ảo chiêu thức.

Tô Cổ đóng băng sau đó Tô Tiểu Hồng phun lửa.

Nháy mắt con chuột đang bị đóng băng, gặp lửa lớn liền nổ tan xác.

Quả thật, giết người mà không thấy máu.

Lúc này, Cơ Bắp cười haha, cầm cây búa trêи tay đánh chuột, cất giọng thô cuồng

"Từ mạt thế cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn cho rằng tổ hợp 4 người chúng ta sát cánh bên nhau đã là thiên hạ vô địch, là tổ hợp vương giả, không có khả năng có người siêu việt hơn nữa. Không nghĩ tới, hiện giờ còn gặp phải một tổ đội khủng khϊế͙p͙ hơn."

Tô Yên đứng im tại chỗ, nhìn đám chuột dần dần bị tiêu diệt.

Đám chuột xung quanh cũng không thèm cho cô một cái liếc mắt.

Tô Yên có chút xấu hổ.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, bọn nó giống như rất ghét bỏ chị a."

Ký chủ vốn vô cùng được động vật yêu thích.

Nhưng cái thể chất tang thi này, thành công biến Đại chủ thần Tô Yên tiếng tăm lẫy lừng của chúng ta thành kẻ bị ghét bỏ.

Nhưng dưới tình huống như thế này, hình như.... cũng là chuyện tốt.

Trận chiến này giằng co mất một tiếng đồng hồ.

Đám chuột biến dị bị tiêu diệt sạch.

Còn vài tốp năm tốp ba con chạy trốn, hoặc nấp vào trong góc khuất, chờ thời cơ hành động.

Tiểu Hồng bỗng nhiên nhặt được một cục đá sáng lấp lánh dưới mặt đất, non nớt hỏi

"Đây là cái gì? Nó có màu lam này."

Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn, "phanh"!

Lại thêm một đám chuột bị tiêu diệt.

"Cạch" một tiếng, một cục đá màu tím rơi xuống mặt đất.

Tiểu Hồng không biết đây là gì, nhưng nhìn cục đá này phát sáng lấp lánh, cũng khá đẹp mắt.

Liền nhét vào trong túi.

Nhưng tinh thạch này không có nhiều, Tiểu Hồng chỉ tìm được ba viên.

Một viên màu tím, một viên màu đỏ, một viên màu lam.

Tô Cổ lại lờ mờ đoán ra

"Tinh thạch?"

Thứ này hình như chỉ có ở trong não của tang thi.

Nhưng cụ thể dùng để làm gì, thì Tô Cổ không rõ ràng lắm.

Tiểu Hồng nhét vào trong túi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Vui vẻ chạy qua chỗ Tô Yên đang đứng.

"Yên Yên, Yên Yên, tinh thạch nè, chị nhìn xem!"

Nó cầm một cục tinh thạch màu tím lắc qua lắc lại trước mặt Tô Yên.

Mà đám người bên kia lôi một cái bao tải từ trêи xe xuống.

Một nam nhân đeo khuyên tai màu đen, cầm cây đao trong tay bắt đầu xử lý xác đám chuột biến dị.

Nửa giờ sau.

Nửa bao tải tinh thạch bị hắn ta kéo lê tới bên cạnh chiếc xe.

Văn Lực dùng bao tải xoa xoa con dao dính đầy máu.

"Lần này thu hoạch không tồi nha."

Nhưng hắn ta đã nói cả nửa ngày, ba người kia lại không thèm đáp lời, mà lực chú ý của họ, cũng không phải ở trêи nửa bao tải tinh thạch mà hắn ta mang về.

Văn Lực dùng khuỷu tay huých huých Cơ Bắp.

"Này, làm gì thế?"

Cơ Bắp hất cằm

"Nhìn cục tinh thạch trong tay đứa nhỏ kia."

Văn Lực vốn dĩ không để ý.

Cho đến khi hắn ta thấy rõ cục tinh thạch kia khác hoàn toàn với tinh thạch trong bao tải của mình.

"Màu tím?"

Văn Lực theo bản năng quay sang nhìn Kính Đen

"Có thể tăng cường lực lượng lôi điện của cậu?"

Kính Đen đẩy đẩy gọng kính, trông vô cùng lịch sự văn nhã

"Tám chín phần ."

Văn Lực tán thưởng

"Vận khí của đứa nhỏ kia không tồi a."

Vừa nói xong liền thấy Tiểu Hồng lại lôi ra một cục tinh thạch màu đỏ nữa.
 
Chương 1953: Ai da, tang thi! 8


Edit: Ngân Minn

Tinh thạch màu đỏ trong bao tải Văn Lực khá nhiều.

Hắn đang cân nhắc xem làm thế nào để lừa gạt được thằng nhỏ để lấy được viên tinh thạch màu tím.

Bỗng nhiên thấy Đường Dã Bạch cong môi cười, nói một câu

"Tinh thạch hệ hoả cấp 2."

Văn Lực ngẩn ra.

"Cấp 2??"

Tang thi sinh tồn đã được một khoảng thời gian, thế giới Văn Minh của nhân loại cũng bắt đầu sụp đổ.

Cho đến bây giờ, loài người bắt đầu thích ứng, bắt đầu phản kháng.

Ba tháng trước, bọn họ nhận được tin tức của tổng bộ, nói tang thi đã có cấp bậc cao hơn.

Tang thi cấp 2.

Tinh thạch cấp 2 bọn họ cũng mới chỉ được nhìn qua hình ảnh.

Nghe nói, số lượng hi hữu, đến cả tổng bộ cũng chỉ có mấy khối.

Từ lúc bọn họ rời khỏi tổng bộ cho tới bây giờ cũng đã được hơn một năm.

Đừng nói tới tinh thạch cấp 2, đến cả tang thi cấp 2 còn chưa gặp nổi một con.

Cơ Bắp ôm cây búa, nhìn Tiểu Hồng moi moi túi, có chút mong đợi không biết nó sẽ móc ra cái gì.

Đang nhìn nhìn.

Tiểu Hồng nhét cục tinh thạch màu tím vào túi quần, lại móc cục tinh thạch màu lam ra.

Nó cầm trong tay, nói với Tô Yên

"Yên Yên, chị thích cục màu lam này không?"

Tiểu Hồng đang khoe khoang với Tô Yên hòn đá nhỏ trong tay.

Bỗng nhiên nghe thấy phía sau lưng truyền tiếng một tiếng "ầm" lớn.

Tiểu Hồng nghi hoặc, quay đầu nhìn.

Nó thấy cây búa của Cơ Bắp rơi trêи mặt đất, phát ra tiếng động kịch liệt.

Bốn người họ đều đứng yên trước mũi xe, nhìn sang phía này.

Tiểu Hồng ngơ ngác, giơ tay túm lấy váy Tô Yên.

"Yên Yên, bọn họ đang nhìn cái gì vậy?"

Hỏi xong, Tiểu Hồng không nhịn được lại nói tiếp

"Yên Yên, tên béo kia nói tinh thạch hệ thủy cấp 2 là sao?"

Ý là đem cục đá này đi rửa nước sao?

Tiểu Hồng có một đống vấn đề không hiểu, bô bô bô bô mồm không ngừng hỏi.

Tô Cổ đi tới, cầm cục tinh thạch kia lên nhìn nhìn.

Sau đó đưa cho Tô Yên.

"Chị ăn thử đi."

Tô Yên nghi hoặc

"Dùng để ăn sao?"

"Chị không có dị năng, không thể hấp thụ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nghe xong, thấy có đạo lý.

Cầm một cục lên.

Cắn cái rộp!

Cây búa của Cơ Bắp lại lần nữa rơi thẳng xuống đất

"Nữ nhân kia ăn tinh thạch sao?"

Giọng điệu không xác định, sau đó giống như không thể tin tưởng nổi mà cất cao giọng

"Ăn tinh thạch cấp 2 như là ăn cơm vậy sao??"

Hắn ta nói xong, thì Tô Yên cũng ăn xong cục tinh thạch đó.

Kính Đen đứng bên cạnh vỗ vỗ cánh tay Cơ Bắp

"Sửa xe."

Cơ Bắp ném cái búa trong tay đi, không muốn tiếp tục xem cái cảnh phí phạm của trời như thế này nữa.

Thành thành thật thật đi sửa xe.

Văn Lực cầm đao nhỏ, túm lấy nửa bao tải tinh thạch rồi đi tới phía ba người Tô Yên.

Hắn nở nụ cười soái khí.

Làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, dưới ánh mặt trời nhìn vô cùng hoang dại.

"Xin chào mọi người."

Hắn ta đắn đo mất một lúc, mới quyết định tới chào hỏi mấy người Tô Yên.

Tô Cổ ngước mắt lên, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn Văn Lực.

Tô Yên thì vẫn đang bận ăn tinh thạch.

Tiểu Hồng ân cần móc hai cục tinh thạch nữa ra, đưa viên màu tím cho Tô Yên

"Yên Yên, chị ăn tiếp đi, có ngon không?"

Tiểu Hồng cầm chặt viên màu đỏ trong tay.

Chỉ cần Tô Yên gật đầu một cái, nó sẽ nhét viên tinh thạch vào trong miệng.

Tô Yên đáp

"Cũng được."

Có vị ngòn ngọt.

So với cái hương vị ghê tởm của kẹo sữa dâu thì ngon hơn không ít.

Tiểu Hồng nghe xong, lập tức há miệng to hết cỡ chuẩn bị nhét viên tinh thạch vào.

Văn Lực vội vàng lên tiếng

"Ấy, ấy, ấy, đừng ăn, đừng ăn. Anh bạn nhỏ, chúng ta làm một cuộc trao đổi có được không."

Văn Lực cười tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh.
 
Chương 1954: Ai da, tang thi! 9


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Văn Lực cố gắng để bản thân mình cười lên trông thiện lương hết mức có thể.

Tiểu Hồng nhìn viên tinh thạch trong tay, lại nhìn nhìn Văn Lực.

Nó vươn tay nhỏ, túm lấy váy của Tô Yên.

Hiển nhiên là muốn Tô Yên quyết định cho.

Tô Yên khàn khàn hỏi

"Trao đổi gì?"

Cô nói mấy chữ này ra, nuốt nuốt nước miếng rồi im lặng.

Nâng tay lên vỗ vỗ vào cánh tay Tô Cổ, ý bảo hắn nói chuyện.

Thân thể của cô không thích hợp đi đường, cũng không thích hợp để nói chuyện.

Vừa mới nói, cổ họng đau lợi hại.

Nghe giống y như là vịt đực vậy.

Cảm giác như có cục đá chẹn ngang cổ họng.

Văn Lực vừa nghe thấy Tô Yên nói, lập tức đưa nửa tải tinh thạch ra.

"Hai vị, hai viên tinh thạch hệ hỏa và hệ lôi trong tay hai vị, chúng tôi đang rất cần. Muốn trao đổi với hai vị. Chỉ cần hai vị đổi cho tôi hai viên tinh thạch đó, các vị có thể tùy ý chọn tinh thạch trong bao tải này của tôi ."

Nói xong, Văn Lực nhấc bao tải tinh thạch về phía trước.

Vừa nghe thì thấy giống như một cuộc giao dịch có lời.

Tô Cổ mặt lạnh tanh, liếc mắt nhìn đống tinh thạch trong bao tải, lãnh đạm lên tiếng

"Anh cảm thấy cuộc giao dịch này chúng tôi lỗ hay lãi?"

Tô Cổ không vội trả lời, mà hỏi lại Văn Lực.

Văn Lực nhìn Tô Yên và Tiểu Hồng.

Hiển nhiên, thiếu niên này chính là người đứng ra làm chủ trong ba người này.

Mà hiện tại xem ra, thiếu niên này cũng không hề dễ lừa gạt.

Văn Lực cười ha ha

"Tiểu huynh đệ, tôi mang theo thành ý tới đây. Vậy cậu thấy, như thế nào mới hợp lý?"

Hiển nhiên, lời nói của Tô Cổ vào lỗ tai Văn Lực là châm chọc hắn ta định hố bọn họ để đổi viên tinh thạch.

Tô Cổ nhàn nhạt đáp

"Nửa bao tải tinh thạch này, đổi một viên."

Nụ cười trêи mặt Văn Lực thiếu chút nữa là không giữ được .

Đây là ý gì?

Văn Lực sờ sờ mũi, bình tĩnh, bình tĩnh nào, là chính mình tự dẫn xác tới cầu người ta mà

"Tiểu huynh đệ, thế này thì không được a."

Tô Cổ không dao động, thanh âm lạnh nhạt

"Tinh thạch trong tay tôi đáng giá như thế nào, trong lòng anh hẳn là rõ ràng."

Văn Lực trầm mặc.

Hắn ta nhìn Tô Cổ, lại quay đầu nhìn ba người còn lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cắn răng

"Được, đổi lấy viên tinh thạch hệ hỏa cấp 2 của các cậu."

Tô Cổ vẫn đứng im.

Hắn thấy Văn Lực vẫn luôn nhìn vào viên tinh thạch trong tay Tiểu Hồng.

Tô Cổ vươn tay, chỉ vào viên trong tay Tô Yên

"Nửa bao tải tinh thạch, đổi lấy một viên này."

Văn Lực nắm chặt nửa bao tải tinh thạch, lần đầu tiên cảm thấy đối phó với một đứa nhỏ lại khó khăn đến thế.

Chẳng lẽ tiến vào mạt thế, mấy đứa thanh niên choai choai đều thành tinh rồi sao?

Nếu ở thế kỷ 21 của thế giới Văn Minh, mười bảy mười tám tuổi, còn đang ngồi trong trường học đọc sách đó.

Làm sao có thể biết được mấy chuyện này chứ.

Ý cười trêи mặt Văn Lực không thể giữ nổi nữa.

Lăn lộn ở mạt thế lâu như vậy, máu nóng chạy lên đầu rồi.

"Huynh đệ, đều là tinh thạch bậc 1, tuy rằng viên ở trong tay cậu rất hiếm có, nhưng cũng chỉ là tinh thạch bậc 1. Một viên của cậu, đổi lấy nửa bao tải của tôi. Nghĩ gì vậy? Cướp sao?"

Tô Cổ vẫn lãnh đạm như cũ

"Cướp bóc không phải như vậy."

Văn Lực quá ức chế nên mới đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Ai ngờ đứa nhỏ này thực sự nghiêm túc trả lời hắn ta.

Văn Lực liền bị chọc tới mức dở khóc dở cười.

Tô Cổ lên tiếng

"Nếu không muốn, có thể không giao dịch nữa."

Tô Cổ nói xong, không đợi Văn Lực trả lời, cậu đã ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

"Cho anh một phút suy nghĩ. Hết một phút, dù có bỏ tiền ra mua, tôi cũng không bán."

Văn Lực đứng im đó rối rắm một hồi lâu.
 
Chương 1955: Ai da, tang thi! 10


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nói thật, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy tinh thạch hệ lôi.

Tuy rằng chỉ là bậc 1, nhưng vô cùng hiếm có, mua về cho Lộ Bình dùng cũng rất thích hợp.

Năng lực của hắn ta chưa từng được nâng cấp.

Nhưng nếu dùng cả nửa bao tải tinh thạch này đi đổi lấy một viên tinh thạch, thật sự có hơi quá.

Chỉ một lát sau, Tô Cổ lên tiếng

"Chúng ta đi thôi."

Tô Cổ vừa dứt lời.

Văn Lực liền vội vàng đưa nửa bao tải tinh thạch ra

"Tôi đổi, đổi."

Giọng nói còn pha thêm chút tức giận.

Tô Yên đưa viên tinh thạch màu tím qua.

Tiểu Hồng vui vẻ ôm nửa túi tinh thạch.

Hận không thể dính cả người mình lên cái bao tải kia.

Đang cao hứng, liền thấy chiếc xe việt dã phóng qua đây.

Tiếng còi xe vang lên.

Kính Đen ngồi ở ghế lái phụ, ôn hòa cất lời

"Muốn đồng hành cùng nhau không?"

Hắn ta hữu hảo tung ra cành oliu.

Tô Cổ gật đầu

"Được."

Nói xong, cửa sau liền mở ra.

Nhưng vì tốc độ của Tô Yên nên phải mất một lúc lâu họ mới lên xe được.

Văn Lực gõ tay lái, không còn hiền lành lịch sự như lúc tìm tới đổi đồ nữa.

Ác ngôn ác ngữ nói

"Nhanh lên, nhanh lên, chậm chạp quá!"

Suy đi nghĩ lại, Văn Lực vẫn cảm thấy mình bị hố.

Cho nên thái độ đối với ba người Tô Yên cũng ác liệt hơn không ít.

Tiểu Hồng ngồi ở giữa hàng ghế sau, ôm nửa bao tải tinh thạch.

Nó nhỏ giọng hỏi Tô Cổ ngồi bên cạnh

"Người ta đổi đồ xong liền đổi sắc mặt, vạn nhất bọn họ cố ý lừa chúng ta ngồi lên xe, kỳ thật là muốn đoạt lại cục đá này thì phải làm sao?"

Khó có khi đầu óc Tiểu Hồng có thể suy nghĩ được mấy thứ sâu xa như vậy.

Nó đây là lo lắng cho cục đá của mình mà rất phí tâm nha.

Tô Cổ bình tĩnh

"Không sao, đen ăn đen thôi."

Hắn vừa dứt lời, trong xe liền yên tĩnh.

Văn Lực dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tô Cổ.

Thiếu niên này, tuổi tuy không lớn, nhưng suy nghĩ của hắn lại vô cùng già dặn.

Tiểu Hồng nghe thấy vậy liền thả lỏng.

Sau đó bắt đầu ngồi ăn tinh thạch với Tô Yên.

Yên Yên nói ăn ngon.

Tiểu Hồng răng khỏe, cắn viên tinh thạch kêu răng rắc.

Vừa ăn, vừa cầm một viên tinh thạch màu xanh lục, hỏi Tô Cổ

"Đây là tinh thạch gì vậy?"

Tô Cổ bắt đầu không kiên nhẫn

"Ai biết?"

Tiểu Hồng mờ mịt

"Nhưng, nhưng mà ngươi biết viên màu tím mà?"

Tuy rằng không hiểu vì sao Tiểu Hồng lại nghĩ biết viên màu tím là gì thì sẽ biết viên màu xanh lục là gì.

Tô Cổ vẫn trả lời

"Ta không biết một cái nào cả."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hồng ngơ ngác

"Vậy, vậy vừa rồi là ngươi gạt người sao?"

Tô Cổ

"Trao đổi mà thôi, có cần thiết phải biết mấy cục đá vỡ này là cái gì không?"

Tô Cổ rất bình tĩnh.

Văn Lực và Cơ Bắp ngồi phía trước không khỏi phát run.

Không biết tinh thạch là gì?

Thằng nhãi ranh này vậy mà lại không biết tinh thạch là gì?

Văn Lực lập tức quay đầu lại

"Mày!!"

Tô Cổ mặt vô cảm.

Hai bên nhìn nhau.

Văn Lực chép chép miệng, chắp tay trước ngực

"Bội phục, bội phục."

Lang bạt lâu như vậy, thế nhưng lại có thể thua trêи tay một thiếu niên??

Tô Cổ vẫn lãnh đạm như cũ

"Không cần khách khí."

Xe đi một đường.

Tô Yên và Tiểu Hồng ngồi cắn cắn nhai nhai cả một đường.

Đối với Tô Yên mà nói, ăn tinh thạch thật sự có trợ giúp cho cô.

Có vẻ tốc độ của cô sẽ nhanh hơn một chút.

Trong bụng có chút nóng ran.

Nhìn sang Tiểu Hồng ngồi bên cạnh

Ăn, ăn, ăn, ngủ....

Trong miệng vẫn còn nhét đầy tinh thạch.

Cho đến khi xe dừng lại.

Phía trước truyền tới âm thanh già trẻ trai gái lớn tiếng kêu gào

"Cứu mạng!!"

"Cứu mạng!!!"

Từng tiếng, từng tiếng, tuyệt vọng lại kiệt sức.

Đường Dã Bạch đang nhắm mắt dưỡng thần trêи xe bỗng mở mắt ra.
 
Chương 1956: Ai da, tang thi! 11


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Con ngươi hẹp dài khôi phục thanh tỉnh trong chốc lát.

Liếc mắt nhìn qua hai bên cửa sổ.

Xe đã chạy tới một khu hoang dã, xung quanh không có một ngôi nhà nào, chỉ có một con đường dài tít tắp.

Bởi vì phụ cận phát sinh chiến tranh, nên đường xá cũng bị hủy hoại nghiêm trọng, gồ ghề lồi lõm.

Một đám người chặn xe bọn họ.

Ghé vào cửa xe, khóc khàn cả giọng

"Cứu mạng, cứu mạng."

Mặt tái mét, vô cùng sợ hãi, giống như đang bị thứ gì đó đuổi theo.

Cơ Bắp nhìn Lộ Bình ngồi ở ghế phụ

"Làm sao bây giờ?"

Tiếp tục lái xe đi, hay là xuống xe cứu người?

Lộ Bình đẩy mắt kính, trầm mặc một lát, lên tiếng

"Con đường này nhất thiết phải đi qua."

Biết rõ phía trước xảy ra chuyện.

Nhưng bọn họ bắt buộc phải đi qua con đường này mới tới được đích đến.

Thế cho nên, bọn họ chỉ còn một lựa chọn, đó là tiếp tục chiến đấu.

Lộ Bình nói xong, Văn Lực và Cơ Bắp cũng theo xuống xe.

Đường Dã Bạch nâng nâng mí mắt, sau đó lại nhắm mắt lại.

Hắn không hề xuống xe.

Mà ba người Lộ Bình cũng không có vẻ muốn hắn xuống, ngược lại là quay đầu nhìn ba người ngồi cuối cùng.

Ánh mắt hắn ta nhìn thẳng vào Tô Yên.

Cười ôn hòa

"Cô gái, tôi nghĩ, chúng ta phải chiến đấu."

Hiển nhiên, tổ hợp bốn người này, Lộ Bình chính là người đảm nhận vị trí quân sư.

Không thể không nói, ánh mắt hắn ta vô cùng sắc bén.

Từ lúc ở Trung Tâm Thương Mại, tuy rằng Tô Yên mới chỉ nói hai câu.

Thậm chí biểu hiện của cô cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng hắn ta phát hiện ra, ba người này, Tô Yên mới chính là lão đại.

Tô Yên nhìn Tô Cổ.

Tô Cổ gật gật đầu, sau đó liền túm cổ Tiểu Hồng đang ngủ xuống xe.

Tiểu Hồng mê mê man man, gào lên

"Ta muốn tìm Yên Yên!"

Tô Cổ

"Chị ấy muốn tán trai, chỗ nào rảnh mà để ý tới ngươi?"

Hắn vừa dứt lời, trong xe lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Đường Dã Bạch đang nhắm mắt cũng phải động động mắt hai cái, nhưng không mở mắt ra.

Mà biểu cảm của Cơ Bắp cũng Văn Lực có chút quỷ dị.

Trước khi xuống khỏi xe, Văn Lực tặc lưỡi

"Lớn lên đẹp thì lúc nào cũng đều hữu dụng a."

Nói hết câu đó, miệng hắn ta vẫn mấp máy, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn không nói gì nữa.

Đáng tiếc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đây là mạt thế.

Những người có nhan sắc, đều là những kẻ giết người không chớp mắt.

Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể ɖâʍ loạn a.

Cửa xe bị đóng lại.

Trêи xe chỉ còn lại Tô Yên và Đường Dã Bạch.

Một đám người kêu gào đòi cứu mạng được Kính Đen an bài tới trốn phía sau một tảng đá to.

Tô Yên tiếp tục móc tinh thạch trong bao tải ra.

Răng rắc răng rắc, tiếp tục ăn.

Ừm.

Ăn tinh thạch, xác thật có hỗ trợ.

Hành động của cô không còn chậm chạp như trước nữa.

Nghĩ vậy, Tô Yên liền dứt khoát ăn hai khối cùng một lúc.

Răng rắc răng rắc.

Không biết Đường Dã Bạch đã mở mắt từ khi nào.

Con ngươi hẹp dài bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Tô Yên.

Tô Yên đang ăn bỗng sững người.

Cô chậm rãi cầm lấy hai viên tinh thạch màu xanh lục, đưa qua cho hắn

"Anh muốn ăn sao?"

Giọng nói khàn khàn giống như bị mắc nghẹn trong cổ họng.

Đường Dã Bạch liếc liếc mắt nhìn hai viên tinh thạch.

Nhướng mày.

Đôi môi gợi lên độ cung

"Muốn theo đuổi tôi?"

Tô Yên há mồm, còn chưa kịp nói gì.

"Ực" một tiếng.

Không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Cô chậm chạp rời tầm mắt, sau đó cất giọng khàn khàn

"Anh quá thơm."

Từ lúc Tô Yên ngồi lên xe thì đã ngửi thấy mùi hương trêи người Đường Dã Bạch.
 
Chương 1957: Ai da, tang thi! 12


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chỉ cảm thấy dạ dày càng thêm quặn đau.

Ăn nhiều tinh thạch như vậy nhưng vẫn không thể ức chế được ý muốn ăn thịt hắn.

Vốn dĩ ăn thịt người là thiên tính của tang thi, nhưng nếu trước mặt là Đường Dã Bạch, lực hấp dẫn của những người khác đều trở thành con số âm vô cực.

Ở tầm nhìn của Tô Yên, cũng chỉ có một mình hắn đang tỏa sáng lấp lánh, câu dẫn cô.

Sự dụ hoặc này, tang thi nào có thể chịu được chứ?

Nói xong câu đó, ánh mắt Đường Dã Bạch càng thêm sâu kín.

Khóe môi câu ra nụ cười, càng lúc càng tươi.

"Ồ? Phải vậy không?"

Hắn thơm?

Ừm, quả thật đối với tang thi mà nói, hắn vô cùng thơm.

Vậy người này....

Nữ nhân này từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì đã có phản ứng rất kỳ quái.

Không giống như một người bình thường.

Lúc cô chậm rì rì đi tới phía hắn, ánh mắt đó rõ ràng chính là bị hương khí của hắn câu dẫn.

Nhưng điều đáng nói chính là, cô có tự chủ, có ý thức, còn có thể nói chuyện.

Trêи người cô lại không hề có dấu vết hư thối.

Nếu chỉ nhìn qua thì không khác gì là người bình thường.

Nhưng hành động của cô lại vô cùng quái dị, vô cùng chậm chạp, thanh âm lại khàn khàn.

Tất cả những điều này, khiến cho nữ nhân trước mắt này trở thành một ẩn số.

Đường Dã Bạch nhắm mắt sau đó lại mở mắt ra.

Tô Yên chỉ ngửi thấy từng đợt từng đợt hương khí nồng đậm ập vào mũi.

Cuối cùng, "cạch" một tiếng.

Lý trí của cô giống như diều đứt dây.

Đường Dã Bạch vừa mở mắt, liền thấy nữ nhân này đang nhào tới phía hắn.

Lực tay cô rất lớn, gắt gao ấn hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Sau đó, cô cúi đầu cắn.

Cô thật sự cắn vào cổ tay của hắn.

Khi Tô Yên nếm được vị máu tươi, cô chỉ cảm thấy mỗi một tế bào ở trong cơ thể đều đang kêu gào muốn ăn hắn sạch sẽ mới có thể bỏ qua.

Tiểu Hoa khẩn cấp

"Ký chủ!!! Không được!!! Đây chính là nam nhân của chị, chị ngàn vạn lần không được ăn ngài ấy a!!!"

Tô Yên khựng lại, động tác cắn thịt hút máu cũng dừng lại.

Nhưng mùi máu tươi vẫn tràn đầy khoang miệng cô.

Vị thơm ngọt ngon miệng cô chưa từng được nếm thử bao giờ.

Hàm răng không nhịn được lại dùng thêm một chút sức.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lý trí giằng co cùng bản năng, hiển nhiên bản năng chiếm thế thượng phong.

Tiểu Hoa thấy Tô Yên tính toán muốn ăn sạch Nam chủ đại nhân rồi

"Ký chủ, nếu chị ăn ngài ấy, về sau Quân Vực đại nhân khẳng định sẽ mượn chuyện này, nói chị không thích ngài ấy, sợ là sẽ kiếm chuyện với chị đó!!!"

Lúc này, lời nói của Tiểu Hoa giống như có tác dụng.

Tô Yên nghĩ tới bộ dạng Quân Vực hợp lý hợp tình mà bắt nạt mình.

Cô có thể khắc chế!

Tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh!

Hàm răng buông lỏng ra.

Ngồi thẳng người.

Trêи môi còn dính chút máu, thế cho nên bộ dạng Tô Yên không còn suy yếu như vậy nữa, mà có thêm chút khi sắc.

cô cất tiếng khàn khàn, mở miệng chậm rì rì nói

"Yên tâm, em sẽ không ăn anh!"

Khi nói lời này, cô rất nghiêm túc, còn rất an ủi người.

Nhưng hành động của cô thì lại không như vậy.

Miếng thịt trêи cổ tay hắn đã sắp bị cô cắn rời rồi.

Máu tí tách chảy không ngừng, vậy mà còn nói sẽ không ăn hắn?

Sợ là nhịn không được muốn ăn hắn thì có.

Đường Dã Bạch cúi đầu nhìn miệng vết thương.

Lại nhìn Tô Yên một cái.

Đôi mắt hẹp dài nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu sau cũng chỉ nói một tiếng

"Ừm!"

Giống như là trả lời.

Ở phía sau Tô Yên, một bông hoa màu đỏ tươi yêu dã đang nở bung chậm rãi biến mất.

Giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh.

"Xẹt" một tiếng

Tô Yên xé một mảnh vải từ chiếc váy màu trắng của mình ra.

Theo hướng Đường Dã Bạch chỉ, cô lấy ra một lọ thuốc bôi ở hốc xe.
 
Chương 1958: Ai da, tang thi! 13


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Bôi lên miệng vết thương của hắn.

Ừm, khi bôi thuốc, Tô Yên còn vừa bôi vừa nuốt nước miếng.

Chờ xử lý tốt cho hắn, cô mới thu tay lại.

Khàn giọng ngoan ngoãn trả lời

"Được rồi!"

Đường Dã Bạch nhìn mảnh vải mềm mại cuốn trêи cổ tay.

Tô Yên đang chuẩn bị thành thành thật thật trở về chỗ của mình ngồi chờ.

Còn chưa kịp đi đã bị người kéo lại.

"Làm tôi bị thương, tính toán vỗ vỗ ʍôиɠ đi như vậy sao?"

Tô Yên sửng sốt.

Vừa rồi thấy hắn không nói gì, còn tưởng rằng hắn sẽ cho qua như vậy.

Không nghĩ tới, hắn là chờ cô băng bó xong rồi mới tính sổ.

Tô Yên

"Vậy anh nói đi?"

Đường Dã Bạch liếc cô một cái.

"Bị trọng thương như vậy, thuốc mỡ bình thường đối với tôi vô dụng. Chỉ có tinh thạch hệ mộc mới có thể chữa trị."

Tô Yên lấy bao tải tinh thạch lại đây.

Sau đó cẩn thận bới bới moi moi một hồi lâu.

Lấy ra 7- 8 viên tinh thạch hệ mộc đặt ở trêи chỗ ngồi, sau đó đẩy đến trước mặt hắn

"Cho anh."

Đường Dã Bạch nhướng mày, cầm một viên lên

"Không còn?"

Tô Yên

"Không còn."

Đường Dã Bạch cười một tiếng.

Sau đó ý cười trêи mặt hắn liền biến mất.

Mặt trời bên ngoài sắp xuống núi, hoàng hôn chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, làm khuôn mặt tuấn mỹ kia càng thêm nổi bật, càng thêm rực rỡ lấp lánh.

Hắn kéo Tô Yên, lộ ra hàm răng trắng

"Trước khi vết thương của tôi lành, vậy có phải cô nên phụ trách cung cấp tinh thạch cho tôi không?"

Nói xong, hắn dừng lại một chút, nhìn vào cánh tay trắng tinh của Tô Yên

"Hoặc là cô cắt một miếng thịt bồi thường việc này, tôi liền bỏ qua."

Tô Yên khẳng định chắc nịch

"Em chọn cái thứ nhất."

Sau đó yên lặng rút cánh tay về.

Cắt thịt gì đó, vẫn là từ bỏ đi.

Dù sao cô là tang thi, thịt bị cắt rồi, không biết có thể mọc lại hay không nữa.

Đường Dã Bạch cầm một viên tinh thạch, biếng nhác lên tiếng.

"Ừm."

Hazz, có chút đáng tiếc.

Hắn muốn cô chọn cái thứ hai cơ.

Tô Yên ngồi yên trêи ghế, chờ khoảng chừng một tiếng đồng hồ, mọi việc đã xử lý xong.

Tiểu Hồng héo bẹp được Tô Cổ ôm về.

Không còn bộ dáng oai phong lẫm liệt lúc rời đi nữa.

Chỉ một lát sau, ba người kia cũng lần lượt quay trở lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lộ Bình đẩy chiếc kính đen, quay đầu lại nói với Đường Dã Bạch và Tô Yên

"Tám người kia sẽ đi cùng chúng ta một đoạn đường. Bọn họ ngồi trêи một chiếc xe buýt khác."

Đường Dã Bạch mở mắt, nhìn Lộ Bình.

Lộ Bình biết ý của hắn.

Đám người kia sống hay chết, không liên quan gì tới bọn họ.

Thời đại mạt thế, bản thân mình có sống sót hay không cũng không chắc chắn.

Cái gì mà đồng tình đạo nghĩa, những cái nhân nghĩa lễ tri tín sớm đã sụp đổ theo thế giới Văn Minh.

Lộ Bình trầm mặc một một chút, lên tiếng

"Bọn họ có quân nhân, hắn ta đã chắn cho tôi."

Đường Dã Bạch nhắm hai mắt lại, không nói gì.

Vậy là đồng ý hộ tống đám kia người tiếp tục lên đường.

Đương nhiên, cũng là vì tiện đường.

Tiểu Hồng nghỉ ngơi một hồi lâu.

Nhìn Tô Yên, uể oải nói

"Yên Yên, em gặp được một con tang thi rất lợi hại nha, nó chạy rất nhanh, sau này Yên Yên cũng có thể chạy nhanh như nó sao?"

Nó vừa dứt lời, trong miệng đã bị nhét thêm một viên tinh thạch.

Tiểu Hồng biết, ý của Tô Cổ là không muốn nó tiếp tục nói nữa.

Nó "hừ" một tiếng, không cho nói thì không nói nữa.

Răng rắc răng rắc, chớp mắt liền cắn viên tinh thạch nát vụn.
 
Chương 1959: Ai da, tang thi! 14


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ngày đầu tiên, người trêи xe việt dã và xe buýt đều bình an, không có việc gì xảy ra.

Nhưng sang đến ngày hôm sau, cả hai xe đều rất vội vã.

Từ sáng tới giữa trưa đã gặp phải 3 đợt sóng tang thi.

Đi vài bước, lại gặp một đợt, đi vài bước, lại gặp một đợt.

Chính vì vậy, lại cứu thêm được bảy người.

Do xe việt dã bị hỏng nên bọn họ đều ngồi lên xe buýt.

Trêи xe tổng cộng có 19 người, thêm 7 người nữa, tổng là 26.

Bọn họ vừa mới trèo lên xe, đã nghe thấy một giọng nói không mấy thiện cảm

"Sao lại có người lên nữa? Có thấy phiền hay không hả, thật sự coi chúng ta là chúa cứu thế hả? Con mẹ nó, một đám toàn là thánh mẫu."

Gã nam nhân đó có khuôn mặt chữ điền, để đầu đinh, ngồi vắt chéo chân ở hàng ghế sau.

Gã vừa cất tiếng mắng người, lại có vài người phụ họa theo

"Đúng vậy, chậm trễ thời gian lên đường của chúng ta, đi đi dừng dừng, gặp không biết bao nhiêu tang thi. Còn dừng xe nữa, mạng của chúng ta cũng sắp không giữ nổi rồi."

Một khi nhắc tới tính mạng, đám người trêи xe bắt đầu khẩn trương hẳn lên.

Tốc độ lên xe của Tô Yên là chậm nhất.

Chờ tới khi cô trèo lên đến xe, gã đầu đinh lại bắt đầu quát tháo

"Loại đàn bà yếu đuối như thế này giữ lại để làm gì? Sớm muộn cũng bị đào thải. Chậm chạp như vậy, là muốn liên lụy đến tất cả mọi người sao?"

Gã vừa nói xong, xe liền khởi động.

Tô Yên ngồi ở vị trí đầu tiên.

Có một quân nhân mặc quần áo ngụy trang đứng dậy

"Được rồi, đừng gây lộn nữa."

Gã đầu đinh kia vừa nhìn thấy người đứng lên chính là người đã bảo hộ cho bọn họ lần này, lập tức yên lặng.

Nở một nụ cười lấy lòng đầy dầu mỡ với người quân nhân.

Tô Cổ quay đầu, lãnh đạm liếc mắt một cái, sau đó lại quay đầu về.

Không nói một lời.

Tiểu Hồng vừa cắn tinh thạch vừa gật gù ngủ gật.

Nhưng vẫn nắm chặt bao tải trong tay, nhất quyết không buông ra.

Cho tới khi xe đi qua một cái hố lớn.

Xe rung lắc lợi hại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Cạch" một tiếng, bao tải trong tay Tiểu Hồng không cẩn thận rơi xuống.

Tinh thạch bên trong rơi ra đầy sàn xe.

Đám người trêи xe trố mắt, kinh ngạc hô lên

"Tinh thạch??"

Ngồi phía sau Tô Cổ là một cặp vợ chồng, họ ôm một đứa nhỏ ba, bốn tuổi.

Đôi vợ chồng này nhìn qua cũng chỉ là người dân bình thường.

Gã chồng ngồi bên trong ra sức huých cánh tay bà vợ.

Bà vợ lập tức hiểu ý.

Buông đứa con ra, bởi vì xe rung lắc, đứa nhỏ liền ngã xuống sàn xe.

Bà vợ liền giả vờ đau lòng gào lên

"Trời ơi, con ngoan của mẹ."

Vội vàng đứng dậy bế đứa nhỏ lên.

Thuận tay, liền thò tay cầm một viên tinh thạch lên.

Nhưng mà....

Dùng chút lực, lại dùng thêm chút lực.

Tinh thạch giống như là mọc từ sàn xe lên, không hề nhúc nhích.

Bà ta cắn răng, ra sức giật.

Xe đong đưa, "ầm" một tiếng, đầu bà ta đập xuống sàn xe.

Nhưng dù có vậy, viên tinh thạch cũng vẫn nằm im tại chỗ, bà ta liền trở thành trò cười cho mọi người.

Tô Cổ lãnh đạm lên tiếng

"Tinh thạch trêи sàn xe, là của tôi."

Bà vợ ngượng ngùng, xấu hổ trở về chỗ.

Gã chồng tức đỏ cả mặt, gằn giọng

"Đồ vô dụng."

Đứa nhỏ trong lòng bà vợ vì xe rung lắc dữ dội, hơn nữa vừa nãy còn bị thả ngã xuống sàn nên đau đến gào khóc lên.
 
Chương 1960: Ai da, tang thi! 15


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hồng đang ngủ thì bị tiếng ầm ĩ đánh thức.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh giấc chính là nắm chặt tay.

Ơ?

Tinh thạch của nó đâu?

Nó nhớ rõ ràng, nó còn chưa ăn xong mà.

Tô Cổ túm cổ con rắn ngốc ngủ chảy nước miếng đầy mặt xuống khỏi người hắn.

Tiểu Hồng vừa ngã xuống, liền phát hiện tinh thạch của mình rơi đầy dưới sàn xe.

Nó liền vui vẻ nhặt tinh thạch lên cho vào bao.

Lúc nhặt lên nó mới phát hiện, phía dưới những viên tinh thạch đều có một tầng băng mỏng.

Nó vườn đầu ngón tay để phát nhiệt.

Sau đó nhặt hết vào trong bao tải, rồi bò về chỗ ngồi.

Lau lau nước dính trêи tinh thạch, rồi tiếp tục ăn.

Răng rắc răng rắc, giòn tan.

Toàn bộ người ngồi trêи xe buýt đều nghe rõ ràng.

Không ít người ngước mắt nhìn.

Ánh mắt khác nhau.

"Đứa nhỏ này là con cái nhà ai? Sao không ai tới quản vậy?"

"Tinh thạch này có thể tùy tiện sử dụng như vậy sao?"

Có người lại nói

"Răng của đứa nhỏ này tốt a. Nhai được cả tinh thạch."

Cho dù đưa tinh thạch cho một nam tử thành niên cắn thử, răng cũng rơi đầy đất á.

Ẩn ẩn, còn nghe thấy tiếng người thở dài

"Thật là lãng phí."

Nhưng với tính cách của Tiểu Hồng, nó làm gì có đầu óc nào để quan tâm người khác nói gì.

Cho dù nó biết người khác đang nói nó, nó cũng không buồn quan tâm.

Xe đi được nửa giờ, lại lần nữa phải dừng lại.

Bởi vì phía trước lại có một đợt tang thi đang kéo đến.

Khi xe dừng lại, gã đầu đinh ngồi trêи xe lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

"Con mẹ nó đám phế vật, trực tiếp lái xe đâm thẳng không phải là được rồi sao? Tang thi hành động chậm chạp như vậy làm sao có thể đuổi kịp?"

Gã vừa dứt lời, liền có không ít người tán thành.

Thế cho nên sau vài phút, một bộ phận nhỏ người trêи xe bắt đầu hô vang khẩu hiệu.

"Tiến lên! Tiến lên!"

Tô Yên đang nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Từ ngày hôm qua tới giờ, cô còn chưa ngủ một chút nào.

Tuy nhiên cô cũng không cảm thấy mệt.

Ngay lúc này, cô bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Một cảm giác áp lực đánh úp lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Giống như có một thứ gì đó đang gọi cô, muốn cô xuống xe đi theo đám tang thi đó.

Cùng nhau vây đổ chiếc xe này, uống máu, ăn thịt đám người trêи xe.

Tình huống như vậy ······.

Tô Yên đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy một con tang thi gào thét chạy về hướng xe buýt.

Phía sau nó là cả một đoàn tang thi.

Hơn nữa tang thi chạy nhanh không chỉ có một con.

7-8 con tang thi gào thét, trong miệng khàn khàn huyên thuyên không biết đang nói cái gì.

Tô Cổ nhìn mấy con tang thi kia.

Hắn đứng dậy, đi tới cửa xe, lãnh đạm lên tiếng

"Mở cửa."

Đương nhiên trong tay Tô Cổ còn túm theo con rắn ngốc đang nhét đầy tinh thạch trong miệng.

Hắn vừa đi xuống, ba người Lộ Bình cũng đi xuống theo.

Dường như là bọn họ vừa mới xuống xe.

"Phanh" một tiếng.

Một con tang thi đâm thủng cửa sổ phía sau xe buýt, thò một bàn tay vào trong.

Quần chúng bên trong sợ tè ra quần, gào thét chạy trốn.

Tô Yên mở mắt ra nhìn xung quanh.

Trong đám người trêи xe cũng có những người có dị năng, cùng nhau bảo hộ những người không có dị năng.

Nhưng đám người này có vẻ không thể so sánh với mấy người Lộ Bình.

Quân nhân lấy ra súng ống đạn dược cắn răng muốn xông tới mà bánh.

Mí mắt Đường Dã Bạch giật giật.

Hắn không mở mắt ra, vẫn luôn nhắm mắt như đang ngủ.

Đám người tiếp tục chiến đấu.

Tô Yên lên tiếng hỏi hệ thống

"Tiểu Hoa"

"Ở đây, ở đây."
 
Chương 1961: Ai da, tang thi! 16


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Từ sáng tới giờ, đã gặp bốn đợt tang thi rồi!"

"Đúng vậy!"

"Tần suất này có phải quá dày hay không?"

Đặc biệt là mỗi đợt đều giống như được tổ chức tấn công cẩn thận.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, bên cạnh chị có Thiên Đạo chi tử, đương nhiên sẽ gặp nhiều trắc trở hơn một chút."

Tiểu Hoa nói xong, lại lên tiếng nói tiếp

"Ký chủ, chị đoán xem bên cạnh chị có bao nhiêu Thiên Đạo chi tử? Nếu chị đoán đúng, Tiểu Hoa sẽ nói cho chị a."

Tô Yên

"Hai!"

Tiểu Hoa

"Oa!! Ký chủ, chị làm sao mà biết hay vậy?"

"Đoán!"

"Ký chủ thật thông minh!!"

Bởi vì bên cạnh có hai Thiên Đạo chi tử, cho nên mới gặp tang thi liên tiếp như vậy.

Tô Yên đang thảo luận với Tiểu Hoa, bỗng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.

Cô nghiêng đầu.

Không biết Đường Dã Bạch đã mở mắt từ khi nào.

Con ngươi hẹp dài đang nhìn cô chăm chăm.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu.

Bỗng nhiên Đường Dã Bạch nâng cánh tay mình lên.

Bên trêи cổ tay vẫn còn miếng vải trắng Tô Yên băng bó cho hắn.

Đường Dã Bạch chậm rãi mở miệng

"Lại đây, đổi thuốc!"

Tô Yên vẫn ngồi im.

Đổi thuốc?

Cô vẫn nhớ tới cái cảnh ngày hôm qua cô cắn hắn.

Nếu không thể khắc chế được, lại cắn hắn một miếng, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng cô còn chưa tìm được đáp án.

Thì đã thấy Đường Bã Bạch tháo mảnh vải trắng trêи cổ tay ra.

Tức khắc hương khí quanh quẩn ở cánh mũi cô quyện thêm cả mùi máu.

Tô Yên không nhịn được, nuốt nước miếng ừng ực.

Lập tức đứng dậy đi tới phía hắn.

Cũng may cửa sổ bên người hắn đóng kín mít.

Tô Yên nắm chặt tay hắn.

Vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nuốt nước miếng.

Nỗ lực không nhìn vào vết cắn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi.

Đặc biệt là cả khi người hắn tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.

Toàn thân Đường Dã Bạch đều giống như phát ra tín hiệu, ăn ta đi, ăn ta đi.

Ai có thể nhịn nổi chứ?

Bôi thuốc cho hắn xong, cô đang chuẩn bị băng bó lại.

Đúng lúc này xe buýt lao đi.

Giống như là muốn rời khỏi cục diện bị tấn công tứ phía.

Tiếng đạn bắn vang lên, tiếng trẻ con khóc, người rống lên từng tiếng một sau xe buýt.

Tô Yên bên này.... giống như không chịu ảnh hưởng gì.

cô vẫn luôn muốn ăn hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cái này, cái này thật sự là khảo nghiệm tang thi mà.

Xe chạy trong chốc lát, "két" một tiếng, bỗng nhiên dừng lại.

Lực chú ý của Tô Yên vẫn ở trêи người Đường Dã Bạch.

Lý trí đang đấu tranh cùng ɖu͙ƈ vọng.

Xe vừa dừng, cô lập tức theo quán tính ngã vào người hắn.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là: ôm chặt lấy Đường Dã Bạch.

Có một cảm giác thoải mái khi đồ ăn ở gần ta.

Không tự giác hé miệng liền cắn cắn.

Thiên nhân giao chiến, thế này cũng quá khiến tang thi khắc chế không nổi rồi.

Trong lúc rối rối rắm rắm.

Đường Dã Bạch nhìn nhất cử nhất động của Tô Yên.

Hắn không nói một câu nào, cũng không làm gì.

Chỉ cong môi cười.

Một lúc sau mới lên tiếng

"Tôi biết là cô muốn ngủ với tôi, nhưng cô còn muốn tiếp tục ôm ôm ấp ấp như thế này bao lâu nữa?"

Tô Yên ngước đầu nhìn hắn.

Nuốt nước miếng

"Tôi không muốn buông ra."

Đối với Tô Yên mà nói, hiện tại ngủ hay không ngủ không phải là vấn đề nữa rồi.

Mà là có thể khắc chế lại được ɖu͙ƈ vọng không ăn hắn hay không.

Trận chiến bên ngoài không biết đã kết thúc từ khi nào.

Đám người Lộ Bình lên xe.

Vừa lên xe liền nhìn thấy Tô Yên đang ngồi ở trêи người Đường Dã Bạch, còn ôm chặt hắn không chịu buông tay.

Tư thế ái muội, làm người ta không dám nhìn thẳng.
 
Chương 1962: Ai da, tang thi! 17


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Văn Lực là người đầu tiên lên tiếng, khuyên tai màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hắn ta lau mồ hôi trêи đầu,

"Chúng tôi ở bên ngoài tắm máu chém giết, hai người lại ở bên trong nói chuyện yêu đương. Thảnh thơi quá ha?"

Vừa nói vừa tùy tiện muốn ngồi phịch xuống vị trí bên cạnh Đường Dã Bạch.

Nhưng còn chưa kịp ngồi lên, liền nhìn thấy một bông hoa đỏ tươi đang bắt đầu nở rộ trêи chỗ ngồi.

Văn Lực lập tức đứng dậy.

Nhìn Đường Dã Bạch, lại nhìn nhìn Tô Yên.

Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu vì một người ở phụ nữ mới gặp chưa đến 48 tiếng mà muốn vứt bỏ tôi sao?"

Bông hoa kia nở ra, hương khí quanh thân Đường Dã Bạch càng nồng đậm.

Tô Yên vốn dĩ đã buông hai tay ra, lại vòng tay ôm lấy hắn.

Văn Lực không thể tưởng tượng nổi, trố mắt nhìn hai người kia.

Cuối cùng đành đi ra ghế sau ngồi xuống.

Tô Cổ và Tiểu Hồng cũng trở lại.

Trêи tay Tiểu Hồng vẫn còn cầm một viên tinh thạch, đang định khoe với Tô Yên thì Tô Cổ kéo cổ áo của nó, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tiểu Hồng không phục.

"Yên Yên còn chưa xem mà?"

Tô Cổ lãnh đạm

"Chị ấy giờ không có tâm tư để ý tới cục đá vỡ trêи tay ngươi đâu."

Tiểu Hồng hậm hực.

Ngồi xuống ghế, không nói lời nào.

Bởi vì hai đứa nó ngồi ở hàng ghế thứ nhất, thế cho nên có thể nhìn thấy từng người từng người vừa được cứu bước lên xe.

Chỉ một lát sau, Tiểu Hồng quay đầu nói với Tô Cổ

"Ta muốn ăn chocolate."

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó

"Không có."

"Ta muốn ăn kem ly."

"Không có"

"Ta muốn ăn đường hồ lô."

Tô Cổ trầm mặc.

Giơ tay, đánh cho nó một nhát.

Tiểu Hồng vừa rồi còn hứng thú bừng bừng, đảo mắt liền héo rũ.

Ô, ô, ô, ô, nó muốn ăn đồ ăn ngon.

Ở đây cái gì cũng không có.

Hic.

Thật tủi thân.

Tiểu Hồng lại ngẩng đầu, lên tiếng

"Ta muốn ăn chocolate!!"

Đúng lúc này, một nữ tử bước lên xe cuối cùng.

Nghe được lời nói của Tiểu Hồng, cô ngẩn người.

Nhìn về phía Tiểu Hồng, sau đó nở một nụ cười hiền lành, móc từ trong túi ra một thanh chocolate vẫn được bọc giấy bạc cẩn thận, đưa tới trước mặt Tiểu Hồng

"Cho em này."

Tiểu Hồng sửng sốt.

Ánh mắt liền phát sáng.

"Thật sao?"

Bàn tay nhỏ lập tức cầm lấy thanh chocolate.

Cô gái đó cúi đầu với Tiểu Hồng và Tô Cổ

"Cảm ơn hai người đã cứu mạng tôi."

Nói xong, liền đi xuống phía cuối xe.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cho dù quần áo trêи người cô ấy có chút rách rưới, có chút chật vật.

Tóc tai cũng rũ rượi, tán loạn.

Nhưng nhất cử nhất động của cô đều vô cùng đoan trang, có giáo dưỡng.

Luôn tạo cho người đối diện cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.

Tiểu Hồng chẳng hơi đâu quan tâm đến những việc đó, vừa gật đầu, vừa bóc chocolate ăn.

Tô Cổ nhìn thoáng qua cô gái kia, sau đó rời đi ánh mắt.

Tiểu Hoa bỗng lên tiếng

"Ủa? Kịch bản có chút không hợp lý rồi."

Tô Yên nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Cô vừa hỏi vừa đứng dậy.

Ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Dã Bạch, bên cạnh cửa sổ.

Được rồi, chỉ cần cô khắc chế chính mình cho tốt, hẳn là sẽ không mất lý trí mà ăn thịt hắn luôn.

Đường Dã Bạch liếc Tô Yên một cái, ý cười trêи mặt gia tăng.

Giống như càng lúc càng cảm thấy thú vị.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, cô gái vừa mới lên xe kia là nữ chủ Chu Nhược của {Chạy thoát Mạt thế}. Quyển sách này chính là truyện đại nữ chủ. Nhưng mà, cô ấy hắc hóa. Cuối cùng hủy diệt toàn thế giới."

Tô Yên trầm mặc.

Tiểu Hoa nói tiếp

"Trong tiểu thuyết, Chu Nhược từng giết chết một nam nhân trêи chiếc xe buýt cứu trợ vào ban đêm. Giết người xong, cô ấy còn bóc một khối chocolate ăn. Căn cứ vào thời gian Chu Nhược lên xe buýt trong tiểu thuyết, chính là vào ban đêm. Nhưng mà hiện tại, Chu Nhược đã cho Tiểu Hồng thanh chocolate kia. Vậy cô ấy sẽ không còn chocolate để ăn sau khi giết người nữa."
 
Chương 1963: Ai da, tang thi! 18


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao cô ấy lại giết nam nhân kia?"

"Ký chủ, Tiểu Hoa cũng không biết nữa."

Tô Yên quay đầu lại, liếc mắt nhìn qua.

Cô gái kia mặc một chiếc váy làm bằng vải bông màu trắng, dài tới mắt cá chân.

Tóc dài rối tung xõa trêи vai.

Đang quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô.

Đoan trang lại điềm tĩnh.

Dựa theo lời nói của Tiểu Hoa, Chu Nhược sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới.

Vậy là, cô ấy hận tất cả những người còn sống sót.

Nhưng lúc này nhìn qua, không giống như Tiểu Hoa miêu tả.

Tô Yên rời tầm mắt.

Đoàn người lên đường lại gặp phải vài đợt tang thi.

Tang thi cấp hai càng lúc xuất hiện càng nhiều.

Ban đêm, xe dừng ở một sườn núi.

Mọi người từ trêи xe đi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi, chờ sáng hôm sau tiếp tục lên đường.

Khi xuống xe, tên đầu đinh vẫn luôn hùng hùng hổ hổ lại bắt đầu gào thét ầm ỹ

"Không có mắt à? Có biết đi đường hay không?"

Vừa vặn đúng vị trí hiện tại Tô Yên đang ngồi.

Đường Dã Bạch ngồi dựa ở hành lang cũng mở mắt ra.

Tô Yên cũng nhìn qua.

Gã đầu đinh kia quay đầu lại một chút.

Đó chính là chỗ của Chu Nhược.

Chu Nhược cũng sửng sốt, sau đó lên tiếng xin lỗi

"Thực xin lỗi."

Dù cô ấy đã lên tiếng xin lỗi, nhưng gã đầu đinh vẫn cố ý duỗi tay đẩy Chu Nhược.

Không biết gã cố ý hay là vô tình, bàn tay vừa vặn để lên ngực cô ấy.

Chu Nhược theo bản năng lùi về phía sau, sắc mặt không được tự nhiên.

Gã đầu đinh "hừ" lạnh một tiếng, cười đểu nghênh ngang bước xuống xe.

Chu Nhược chỉnh lại áo khoác, tiếp tục đi xuống dưới.

Buổi tối hôm đó cũng không hề phát sinh việc Chu Nhược giết người như Tiểu Hoa nói.

Tô Yên dựa vào một tảng đá, trợn tròn mắt nhìn bầu trời đầy sao.

Đêm khuya, khi tất cả mọi người đã ngủ.

Tô Yên lại ngửi thấy mùi hương mê người kia.

Cô không khắc chế được mà đứng lên đi về hướng rừng cây, lần theo mùi hương.

Một lát sau liền nhìn thấy Đường Dã Bạch đứng một mình.

Bên người hắn có một bông hoa màu đỏ vô cùng tươi tốt.

Bông hoa đó còn cao hơn cả người hắn.

Gió lạnh thổi đến, bông hoa lay động, đong đưa theo gió.

Ở dưới ánh trăng, hình ảnh đó vô cùng kinh diễm.

Đường Dã Bạch mở to mắt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên không biết đã xuất hiện trước mắt hắn từ khi nào.

Cánh môi hồng gợi lên ý cười.

"Xin chào! Tiểu tang thi!"

Tô Yên đang bị hương khí dụ hoặc không tìm thấy phương hướng.

Kết quả, một câu nói của hắn chọc thủng thân phận của cô.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, phải chạy sao??"

Tô Yên xoay người chuẩn bị chạy đi.

Nhưng mà, còn chưa chạy được bước nào thì đã bị bông hoa lớn kia vươn ra dây leo ra, quấn lấy người cô, trói cô đưa về bên cạnh Đường Dã Bạch.

Đường Dã Bạch duỗi tay, nhéo cằm Tô Yên, đánh giá cô từ trêи xuống dưới.

"Lần đầu tiên tôi gặp được một chủng loại tang thi như thế này. Bên ngoài nhìn giống người bình thường, có thể nói chuyện, lại có thể suy nghĩ. Nhưng mà....."

Hắn dừng lại, ý cười gia tăng

"Nhưng mà... hương khí trêи người của tôi, chỉ hữu dụng đối với tang thi."

Tô Yên.... bại lộ ngay từ lần gặp đầu tiên.

Đang nghĩ ngợi, Đường Dã Bạch bỗng nhiên bóp cổ Tô Yên, kéo sát vào, lẩm bẩm

"Tôi rất tò mò, tinh thạch trong óc của cô, nhìn như thế nào??"

Tô Yên lập tức lắc đầu

"Em không có tinh thạch."

"Thật sao?"

Tô Yên nỗ lực gật đầu.

Hắn từng chút từng chút tới gần hơn.

Tô Yên nhìn hắn, rất nghiêm túc mà nói

"Có thể đừng giết em được không?"

Đường Dã Bạch trầm mặc

Tô Yên đưa ra điều kiện

"Tinh thạch hệ mộc của em đều cho anh."

Đường Dã Bạch vẫn im lặng.

Tô Yên nói tiếp

"Em sẽ không tổn thương anh."

Đường Dã Bạch vẫn không nói lời nào.

Tô Yên tiếp tục

"Anh không giết chết được em, em sợ anh sẽ bị thương."
 
Chương 1964: Ai da, tang thi! 19


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đường Dã Bạch tới gần cô, suy tư nói

"Thật không?"

Tô Yên gật đầu

"Thật."

Một bông hoa bỗng nhiên há mồm to hướng về phía chân cô.

Lúc này liền có một viên ngọc hình giọt máu xuất hiện.

Ánh sáng màu đỏ tươi chiếu sáng rực rỡ.

Sau đó bông hoa kia giống như là gặp phải đại kình địch, nháy mắt liền héo rũ, đứng ở đó.

Mà Đường Dã Bạch cũng nhắm chặt mắt, kêu lên một tiếng.

Mấy cái dây đằng trói buộc Tô Yên chớp mắt liền buông lỏng ra.

Tô Yên chạy tới dìu Đường Dã Bạch

"Anh không sao chứ?"

Một lúc sau, hắn mở mắt.

Hắn híp mắt lại, đẩy bàn tay Tô Yên đang đỡ người mình ra.

Dưới ánh trăng, giọng nói của hắn trầm thấp

"Tô Yên nữ sĩ, em thiếu tôi một cái mạng. Phải nhớ đấy."

Tô Yên nghe lời này.

Là không giết cô sao?

Không biết vì sao, Đường Dã Bạch rõ ràng không hề làm gì, nhưng bông hoa bên cạnh người hắn càng lúc càng nở rộ.

Tô Yên gật gật đầu

"Em nhớ rồi."

Nói xong thì rời đi.

Cô đi một đoạn, liền quay đầu lại nhìn Đường Dã Bạch.

Xác thật là hắn để cho cô rời đi.

Chờ đến khi Tô Yên hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đường Dã Bạch lúc này mới nâng mí mắt lên nhìn xung quanh.

Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở bông hoa màu đỏ kinh diễm ở bên cạnh.

Cánh môi hồng gợi ra một độ cung.

Bàn tay khớp xương rõ ràng chạm vào bông hoa kia.

Chớp mắt, nó liền sinh trưởng càng mãnh liệt, cao như một cái thân cây.

Hắn lẩm bẩm một câu

"Mùi hương này, có thể khiến Tiểu Quai ngoan ngoãn tự đến tìm mình ư?" (Quân Vực cưa cưa của tui xuất hiện rùi =))) )

Hắn cười ra tiếng

"Không tồi nha."

Nhưng chỉ một lát sau, hắn liền nhắm lại.

Đến khi mở mắt ra, trêи mặt đã không còn cảm xúc gì nữa.

Tô Yên trở về ngồi cạnh tảng đá vừa nãy.

Cô nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra.

Mở mắt một lát lại nhắm mắt lại.

Cả một đêm cứ lặp đi lặp lại như thế.

Sáng sớm hôm sau.

Mọi người ăn cơm, thu dọn xong liền lên xe buýt chờ xuất phát.

Tô Yên lên xe, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.

Chỗ ngồi của cô vừa vặn có thể nhìn thấy những người lên xe phía sau.

Lúc trước, người thích tranh đoạt lên xe đầu tiên nhất chính là gã đầu đinh.

Lần này, gã lại vô cùng thành thật đi cuối cùng đội ngũ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mà người đi phía trước gã, chính là Chu Nhược.

Chu Nhược quay đầu liếc gã một cái.

Gã nhìn xung quanh, giống như rất thành thành thật thật xếp hàng.

Cho đến khi tay của gã đụng vào eo của Chu Nhược, rồi chậm rãi lướt xuống.

Chu Nhược nhíu mày, quay đầu lại, trừng mắt nhìn gã một cái sau đó nhanh chóng trèo lên xe.

Gã đầu đinh kia ngược lại giống như càng hứng thú hơn.

Nhìn bóng dáng Chu Nhược lên xe, cười đáng khinh.

Tô Yên nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này "Đường Dã Bạch" đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Mùi hương trêи người hắn đánh úp lại, lực chú ý của Tô Yên bị kéo đến trêи người hắn.

Biểu tình trêи mặt của hắn không có gì biến động.

Mí mắt buông xuống, chỉ chậm rãi nâng cánh tay lên.

Chính là cánh tay bị Tô Yên cắn một nhát kia.

Hắn quơ quơ cánh tay được băng bó bằng mảnh vải trắng trước mắt Tô Yên.

Chậm rãi nói

"Đêm qua em đi rồi, vết thương vô cùng đau."

Nói xong, mí mắt hắn giật giật, nhìn Tô Yên một cái.

Tiến sát tới gần cô, hạ giọng xuống

"Em nói xem, liệu tôi có trở thành tang thi giống em không? Tiểu tang thi?"

Tô Yên sửng sốt.

Thật ra cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Tuy rằng hiện tại cô là tang thi, nhưng trong suy nghĩ cô vẫn là con người.

Đúng vậy, Tang thi vẫn là có độc.

Tô Yên nói với hệ thống

"Tiểu Hoa!"
 
Chương 1965: Ai da, tang thi! 20


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Ở đây, ký chủ."

"Hắn trúng độc tang thì sao?"

Nói xong, Tô Yên cầm cánh tay hắn.

Tiểu Hoa

"Ký chủ yên tâm, Nam chủ đại nhân không sao cả."

Tô Yên nhìn "Đường Dã Bạch", nghiêm túc nói

"Anh không bị sao cả."

Quân Vực nghe lời khẳng định của cô.

Mí mắt không nhúc nhích lấy một chút.

"Vết thương đau, em phải chịu trách nhiệm."

Ý của hắn chính là dù hắn có biến thành tang thi hay không thì hiện tại hắn đang đau.

Mà hắn đau chính là vì Tô Yên cắn hắn một nhát.

Tô Yên móc từ trong túi ra một viên tinh thạch hệ mộc, để vào trong túi áo của hắn.

"Có lẽ ăn hai viên tinh thạch sẽ tốt hơn một chút."

Quân Vực cảm nhận được viên tinh thạch rơi vào trong túi của mình.

Cuối cùng cũng nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tô Yên.

Đôi mắt hẹp dài, nhìn không ra cảm xúc.

Bỗng nhiên hắn nắm lấy tay cô.

Sau đó cúi đầu.

Bàn tay cô bị đặt ở bên môi hắn.

Quân Vực há mồm cắn một nhát, lưu lại dấu răng ở trêи mu bàn tay cô.

Hắn nhìn dấu răng đó, vuốt ve từng chút, từng chút một.

Một lúc sau, hắn bỗng nhiên lên tiếng

"Không phải muốn theo đuổi tôi sao?"

Tô Yên

"Sao cơ?"

Quân Vực

"Tôi đồng ý để em theo đuổi tôi, em muốn làm gì tôi thì đều làm đi xem nào!"

Dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng động.

Lách cách leng keng, nồi chén lòng ngực Văn Lực rơi xuống đất.

Nhưng hắn ta không có thời gian mà nhìn nồi chén đó nữa, mà nhìn chăm chăm vào "Đường Dã Bạch".

Cứ như là trời vừa sáng liền biến thành người khác vậy.

Ánh mắt Văn Lực chuyển từ người "Đường Dã Bạch" sang người Tô Yên, sau đó lại chuyển từ người Tô Yên sang "Đường Dã Bạch", nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.

Hắn ta trực tiếp ngồi phịch xuống vị trí bên cạnh, trợn tròn hai mắt nhìn xem vị ca ca này còn có thể nói ra điều gì làm người ta khϊế͙p͙ sợ nữa.

Quân Vực nghe thấy tiếng động nhỏ bên cạnh liền sững người.

Sau đó híp mắt, không nói chuyện.

Nhưng vẫn kéo cánh tay Tô Yên không chịu buông ra.

Văn Lực cảm thấy.... Vị huynh đệ này của mình hình như có chút không bình thường.

(Tất nhiên rùi đây là Đường Dã Bạch phiên bản pha ke, Quân Vực cưa cưa đã online =)) Bản gốc đã offline mất rồi :)).)

Chẳng lẽ là bị nữ nhân này mê hoặc hay sao?

Xe bắt đầu lên đường.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bởi vì trêи xe có hai vị, a, không phải, là ba vị Thiên Đạo chi tử được Thiên Đạo sủng ái.

Dẫn tới việc tang thi từng đợt từng đợt đánh úp lại.

Quả thật chính là phải tắm máu mà chém giết, vừa giết vừa chạy.

Tới giữa trưa, xe cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.

Tô Yên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh

"A a! Anh làm cái gì vậy?"

Chu Nhược sắc mặt giận dữ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô dùng quần áo che lại cơ thể, xấu hổ vì bị vũ nhục và vô cùng giận dữ.

Mà ngồi ở bên cạnh Chu Nhược, chính là gã đầu đinh.

Gã đầu đinh thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía gã, sắc mặt có chút xấu hổ.

Sau đó lên giọng

"Kêu cái gì mà kêu, không thấy ảnh hưởng tới mọi người rồi sao?"

Gã nói xong, sắc mặt Chu Nhược càng thêm xấu hổ và giận dữ.

Gã đầu đinh nhìn nhìn những người ở trêи xe lại tiếp tục làm việc của mình, không quan tâm đến việc bên này nữa.

Thấy vậy, gã càng thêm càn rỡ.

"Cũng không nghĩ xem hiện giờ như thế nào. Sờ mày hai cái thì đã làm sao? Tao đã cưỡng gian mày chưa? Còn giả bộ trinh tiết liệt nữ, phi!!"

Chu Nhược nắm chặt tay thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch.

"Anh!!"

Từ nhỏ tới lớn, Chu Nhược chưa từng mắng người.

Giáo dưỡng được hun đúc từ nhỏ làm cô cô khó có thể nói ra một câu mắng người thô tục.

Một người phụ nữ nông thôn có vẻ đắc ý, cười đểu một cái.

Lời nói trào phúng

"Ai da, vừa nhìn liền biết là tiểu thư con nhà có tiền a. Nhưng có tiền thì sao chứ? Mạt thế tới, tiền nhiều cũng có cái rắm mới dùng được!"

Khi ả đang nói những lời này, thì đứa nhỏ trong lòng ả lại đang ăn bánh quy mà nửa tiếng trước Chu Nhược cho nó.
 
Chương 1966: Ai da, tang thi! 21


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Người đàn ông ngồi bên cạnh không kiên nhẫn, kéo tay ả

"Nói nhiều thế làm gì? Để ý con đi."

Ả đàn bà kia lúc này mới dừng miệng.

Cúi đầu dỗ dành đứa con trong lòng.

Lúc này, Chu Nhược bị người phía sau kéo kéo tay áo.

Cô quay đầu lại nhìn.

Nam tử đeo một cái kính đen, lịch sự hòa nhã, là Lộ Bình.

Hắn ta lên tiếng

"Ngồi lên phía trước!"

Nói xong hắn liền ngồi xuống vị trí Chu Nhược vừa mới ngồi.

Gã đầu đinh vừa rồi còn ỷ thế hϊế͙p͙ người giờ xẹp lép.

Dù sao Lộ Bình này chính là người có dị năng.

Lại còn là dị năng lôi điện vô cùng phi thường, vô cùng cường đại.

Giữa trưa, lúc ăn cơm.

Tô Yên lấy ra tinh thạch, ăn từng miếng từng miếng.

Những viên tinh thạch này chẳng những có thể làm cô no bụng, mà còn có thể chậm rãi thay đổi cô.

Ít nhất hiện tại, cô đã có thể đi lại bình thường.

Động tác ăn cơm cũng không hề chậm chạp như trước.

Giọng nói cũng không còn khàn khàn, cổ họng không còn đau giống như bị dao cắt nữa.

Tất cả đều chậm rãi chuyển biến tốt lên.

Răng rắc, răng rắc cắn tinh thạch ăn.

Bỗng nhiên, cô quay đầu sang nhìn, Quân Vực vốn đang ngủ giờ đã mở mắt.

Tô Yên thấy hắn tỉnh, muốn rút tay phải ra.

Vừa đúng lúc ăn tinh thạch, cô muốn rèn luyện độ linh hoạt của hai tay một chút.

Nhưng cô vừa mới có một động tác.

Quân Vực đã lên tiếng

"Em vừa động, tay của tôi liền đau."

Tô Yên nhìn vào cổ tay được băng bó vải màu trắng.

Không dám cử động nữa.

Quái lạ, sao cô cảm thấy mình bị hố vậy?

Tô Yên tiếp tục ăn.

Quân Vực nhìn nhìn, cảm thấy có chút thú vị.

Cầm một viên tinh thạch, bón đến bên môi Tô Yên.

Tô Yên nhìn viên tinh thạch, sau đó quay đầu nhìn nhìn hắn.

Há miệng, ăn sạch sẽ.

Ý cười trêи khóe môi hắn càng tươi hơn.

Giống như bị nghiện, liên tiếp bón từng viên, từng viên cho Tô Yên.

Bàn tay kia của cô cũng không cần động nữa.

Xe đi một đường, Tô Yên được Quân Vực bón cả một đường.

Một túi tinh thạch hết veo.

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh nhìn một lát.

Ơ?

Thật là thuận tiện, nó có thể không phải tự mình cầm ăn.

Tiểu Hồng liền đưa túi tinh thạch trong tay cho Tô Cổ.

"Bón!"

Tô Cổ liếc nó một cái

Thờ ơ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hồng không cam lòng.

"A a."

Nó mở miệng, ngồi yên ở đó chờ.

Tô Cổ nhìn con rắn ngốc này cả nửa ngày.

Không nhịn được nữa, cầm hết một túi tinh thạch lên nhét vào trong miệng nó.

Cuối cùng Tiểu Hồng hầm hừ quay đầu ra cửa sổ, không đòi hỏi nữa.

Cho đến buổi tối, xe dừng lại.

Màn đêm buông xuống.

Mọi người cũng giống như đêm trước, thu dọn chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Lộ Bình dẫn theo một nhóm dị năng đi tìm lương thực.

Đám tang thi ở phụ cận đều đã được xử lý sạch sẽ.

Rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này mới yên tâm rời đi.

12 giờ đêm.

"A. Ưm!!"

Một tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, sau đó đã bị bịt kín miệng kéo đi rồi.

Tô Yên mắt trợn tròn, cô vốn không hề ngủ.

Nhìn về phía nữ tử bị kéo vào trong rừng cây.

Ngồi dậy.

Lúc này Tô Cổ cũng mở mắt.

Hắn đứng lên, nhìn về phía Tô Yên.

"Để em xử lý là được!"

Tô Yên sững người, sau đó gật gật đầu.

Tay cô chống lên thân cây phía sau.

Răng rắc một tiếng.

Ngón tay cắm vào trong thân cây đại thụ.

Hương khí mê người kia lại chuyển đến, so với mùi hương cô ngửi thấy ở trong xe còn nồng đậm hơn.

cô vẫn luôn nghĩ rằng, lực không chế của mình đã tăng hơn một chút.

Nhưng mùi hương mê người này giống như cũng tăng lên, tỉ lệ thuận với lực không chế của cô.

Tô Cổ biến mất trong bóng đêm.
 
Chương 1967: Ai da, tang thi! 22


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhịn rồi lại nhịn, nhưng mùi hương kia càng lúc càng nồng đậm.

Giống như không màng hết thảy mà muốn dụ dỗ cô qua đó mới chịu thôi.

Tô Yên rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng lên đi theo mùi hương.

Đi một lúc, liền nhìn thấy một bóng người dưới gốc cây đại thụ.

"Đường Dã Bạch" nhắm mắt lại, giống như nằm ở đó ngủ rồi.

Tô Yên đỡ vào thân cây, cố gắng không cho phép mình đi qua đó.

"Rắc" một tiếng, cái cây bị cô bẻ gãy.

Thân thể vẫn không nhịn được mà bước lại gần đó.

Nháy mắt, Tô Yên đã ngồi xổm xuống, ấn bờ vai hắn.

Cúi đầu, hướng tới cần cổ trắng nõn của hắn mà cắn.

Máu tươi ấm áp chảy vào trong miệng cô.

Lông mi đen nhánh của hắn run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Vòng tay, ôm lấy người cô.

Đối với việc mình bị cắn, bị uống máu kia, hắn không hề để ý một chút nào.

Bộ dáng còn đang thoải mái, giống như được chiếm tiện nghi của người ta.

Đôi mắt đen nhánh, nhìn bầu trời đầy sao.

Yết hầu lăn lộn, bật cười

"Đây chính là do em tự lại đây, em dụ hoặc tôi trước, đừng có trách tôi!!"

Hắn lẩm bẩm một câu, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng ôn nhu.

Tô Yên nỗ lực khắc chế ɖu͙ƈ vọng một lúc lâu.

Cuối cùng cũng có thể dừng lại.

Cô muốn đẩy "Đường Dã Bạch" ra, chỉ sợ mình không khống chế được lại tiếp tục cắn hắn.

Kết quả, cô còn chưa đụng tới người, còn chưa dùng sức, hắn đã rêи lên.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn "Đường Dã Bạch".

Quân Vực ôm cô, nháy mắt đã đè cô xuống đất.

Hắn dựa vào bả vai cô.

Lẩm bẩm

"Em lại cắn tôi..."

Tô Yên biết mình đã làm sai chuyện.

Thành thành thật thật xin lỗi.

"Thật xin lỗi."

Nói xong, nhân tiện giải thích một chút

"Anh quá thơm, em không khống chế được."

Quân Vực vuốt ve eo Tô Yên.

Máu trêи cổ hắn vẫn còn chảy, nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Mà là dựa vào vai Tô Yên, sát tới bên tai, nhỏ giọng thì thầm một câu

"Nếu là em sai, có phải tôi cũng nên đòi lại một chút không?"

Tô Yên nhìn "Đường Dã Bạch", sau đó gật đầu

"Được! Anh cắn đi."

Cô là tang thi, cắn hai cái không chết được.

Vẫn tốt hơn so với việc cô cắn chết hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên vừa dứt lời, khuôn mặt Đường Dã Bạch liền phóng đại trước mắt.

Hắn cắn môi cô.

Nguyệt hắc phong cao, đúng là thời điểm tốt để trộm người.

....

Phía sau một tảng đá cách chỗ mọi người đang ngủ mấy chục mét.

Một tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền tới.

"Không!!!"

Sau đó, liền nhìn thấy một cánh tay còn dính máu duỗi ra

"Chát!!"

Một cái một vang lên cùng với tiếng cười đắc ý của nam tử.

"Kêu đi, kêu đi, dù mày có kêu khàn giọng cũng sẽ không có ai tới cứu mày đâu."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nam tử kia rất rõ ràng.

Còn không phải là tên đầu đinh luôn càn rỡ ở trêи xe hay sao.

Gã đầu đinh thấy nữ nhân này không thành thật, "Chát" một tiếng nữa, tát mạnh vào mặt nữ nhân.

Một cái tát này, trực tiếp làm miệng nữ nhân kia rỉ máu.

"Thành thật chút!"

Động tác xuống tay của hắn không chút nương tay.

Trong miệng nói toàn lời tục tĩu.

"Hiện giờ là thời đại mạt thế, nữ nhân như cô dị năng gì cũng không có, muốn sống sót, vậy thì thành thành thật thật làm ông đây thống kɧօáϊ chút đi."

Nói xong, động tác của gã càng lúc càng nhanh.

Nữ nhân này chính là Chu Nhược.

Ánh mắt Chu Nhược tuyệt vọng, khóc thê lương.

"Không!!"

Giọng nói đều khàn cả rồi vậy mà vẫn không có người tới cứu cô.

Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì?

Cả đời này cô chưa bao giờ khi dễ một người nào.

Kết quả lại phải chịu sự vũ nhục như thế này sao.

Đúng lúc cô đang hoàn toàn tuyệt vọng, buông xuôi tất cả.

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt.
 
Chương 1968: Ai da, tang thi! 23


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Hai người đang làm gì vậy?"

Tiểu Hồng đang cầm một cái kẹo que ăn ăn.

Mở to đôi mắt nhìn hai người kia.

Sau đó, khi nó nhìn thấy nữ nhân kia là Chu Nhược.

Ý cười trêи mặt nó liền tắt hẳn.

Trừng mắt nhìn gã đầu đinh kia

"Tại sao ngươi lại cởi quần áo của em gái?"

Một thằng nhóc mấy tuổi gọi một cô gái hơn 20 tuổi là em gái, lại còn gọi bằng cái giọng non nớt đó nghe thật rất buồn cười.

Tiểu Hồng sở dĩ không ra tay, bởi vì nó đang do dự.

Những lúc Yên Yên chơi với nam nhân của cô, hình như đều cởi quần áo thì phải.

Ánh mất Chu Nhược sáng lên

"Cứu mạng!! Cứu mạng!! Cứu mạng!!!"

Tiếng kêu của cô tê tâm liệt phế, giọng nói khàn khàn run rẩy.

Gã đầu đinh không kiên nhẫn.

"Đi đi đi đi!! Trẻ con biết cái gì mà hỏi linh tinh!!"

Tiểu Hồng nghe thấy vậy, lập tức chạy về hướng Chu Nhược.

Gã đầu đinh thấy Tiểu Hồng không những không đi, ngược lại còn chạy về phía bên này.

Liền trừng mắt nhìn nó.

"Dám lại đây, lão tử đem người đi làm thịt kho tàu."

Lời còn chưa nói xong, cổ của gã đã bị người ta bóp chặt, kéo giật lại phía sau.

Người kéo đầu định đi, chính là Tô Cổ.

Tô Cổ híp mắt, không nhìn Chu Nhược, mà trước khi đi, ném vào đầu Tiểu Hồng một đống vải.

Lãnh đạm lên tiếng

"Đắp lên cho em gái ngươi, trông chừng cô ấy!"

Tiểu Hồng kéo đống vải từ trêи đầu xuống, ngoan ngoãn đắp lên cho Chu Nhược đang nằm trêи mặt đất.

Chu Nhược ngơ ngác vô thần một hồi lâu.

Tiểu Hồng thấy cô thương tâm như vậy.

Nhớ tới việc em gái đã cho mình một thanh chocolate.

Nén đau lòng, đem viên kẹo cuối cùng còn giấu được lấy ra, nhét vào trong miệng Chu Nhược.

Bên miệng Chu Nhược vẫn còn vết máu .

Bên má vẫn còn hằn vết bàn tay, một bên mặt sưng vù.

Cô ngơ ngác vô thần một lúc lâu, mới hiểu ra mình đã được cứu.

"Lộp bộp" một tiếng, nước mắt rơi xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó, ôm chặt Hồng khóc rống lên.

.....

Tô Cổ kéo gã đầu đinh về chỗ mọi người đang ngủ.

Đầu đinh bị bóp cổ không thở nổi, khuôn mặt đã chuyển sang màu xanh tím.

"Mày, mày muốn làm gì?"

Tô Cổ đi tới gần một tảng đá, cách chỗ ngủ tập trung 2,3 mét thì dừng lại.

Hắn ném gã lên tảng đá.

Đầu đinh lập tức muốn bò dậy chạy trốn, liền bị Tô Cổ đạp cho một nhát, lại ngã dúi dụi.

Mọi người còn đang ngủ.

Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là làm một đám người giả bộ ngủ tò mò mà phải mở mắt ra.

Tô Cổ lạnh nhạt nói

"Không chiến đấu với tang thi, không đi tìm lương thực, không làm một việc gì, mọi người bảo vệ cho mày sống sót, nhưng mày vẫn không thành thật."

Vừa nói, trong tay Tô Cổ liền xuất hiện một mũi băng.

Ánh mắt gã đầu đinh co rút lại

"Mày, mày muốn làm gì? Mày, mày tưởng có dị năng là ghê gớm sao? Có dị năng liền có thể tùy tiện giết người sao? Tao nói cho mày biết, mày đây là giết người!!"

Tô Cổ mặt vô biểu tình, giọng nói lạnh nhạt

"Tao là đang dạy cho mày biết, làm người là phải như thế nào!"

Những lời này, không biết là Tô Cổ nói cho gã đầu đinh nghe, hay là nói cho những người khác nghe.

Sau khi Tô Cổ nói những lời này, liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của gã đầu đinh.

Máu từ trêи cổ gã trực tiếp phun ra như vòi rồng.

Bắn vào trêи người người đang ngủ gần đó nhất.

Gã đầu đinh nằm trêи tảng đá, cả người run rẩy.

Ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn thoáng qua mũi băng trêи tay

"Cái thứ này quả thật là không sắc bén mà.  Nếu ngươi không chết, vậy thì tiếp tục tồn tại đi."

Nói xong, hắn liền thu hồi mũi băng, xoay người, đi về chỗ ngủ vừa nãy.
 
Chương 1969: Ai da, tang thi! 24


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Không thèm liếc mắt nhìn đầu đinh một cái.

Để gã kia sống ư?

Cổ đã bị chém lìa ra một nửa.

Còn có thể sống sao?

Gã đầu đinh cả người vẫn luôn run rẩy.

"Mày, mày..."

Máu chảy đầy đất, sau đó không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì của gã nữa.

Những người nằm ở đằng kia giả vờ ngủ không nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Có mấy người bạo gan mở mắt ra xem.

Sau đó liên tiếp có nhiều người mở mắt ra, ngồi dậy.

Mọi người cũng chỉ nhìn thấy gã đầu đinh trừng mắt như cá chết, nằm cứng đờ trêи tảng đá.

Máu vẫn nhỏ tong tỏng xuống đất, cổ bị người ta chém lìa một nửa.

Nhìn qua, chết vô cùng thê thảm.

Có người không chịu nổi, trực tiếp nôn tại chỗ.

Còn người nằm gần chỗ gã đầu đinh chết, nhìn thấy cảnh tượng này, liền giơ tay sờ sờ vết máu trêи mặt, nhìn nhìn máu bắn đầy trêи quần áo, hét lên rồi ngất xỉu.

Có đứa nhỏ bị dọa đến phát khóc.

Mọi người lên tiếng, nghị luận.

Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng ồn ào vô cùng rõ ràng.

"Ai chà, mọi người nhìn xem, chết thế này cũng thật thê thảm."

Có nữ nhân nhìn thấy đã mắt

"Phi, xứng đáng, người như vậy sống thêm một ngày chính là làm người ta thấy ghê tởm thêm một ngày."

Có người không phục

"Bây giờ là thời đại nào chứ? Cho dù trước kia chưa có tang thi, tội cưỡng gian cũng không hề phán xử tội phạm tử hình."

"Đúng vậy!! Một người đang sống sờ sờ nói giết là giết!"

"Quả thật, quả thực còn tàn nhẫn hơn cả tang thi."

Ả đàn bà vừa ôm con, vừa không nhịn được lên tiếng

"Tôi thấy, nữ nhân tên Chu Nhược kia cũng là tiện nhân. Tôi nghĩ ả ta còn thích thế, nếu không gã đầu đinh kia sao lại chỉ đùa giỡn ả mà không đùa giỡn người khác?"

Đứa nhỏ càng khóc ầm ĩ .

Ả đàn bà càng nghĩ càng tức.

Đặc biệt là khi ả nhìn thấy ánh mắt gã chồng mình cứ liên tục nhìn về về phía tảng đá gã đầu đinh kéo Chu Nhược đi tới ở đằng kia.

Bà ta không nhịn được mà nói tiếp

"Chu Nhược đó chính là họa thủy. Mấy ngày trước ả chưa tới, chúng ta cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Từ lúc ả tới đây, mọi người ngẫm mà xem. Càng lúc càng xảy ra nhiều chuyện không đâu."

Bà ta càng thêm oán giận.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Xung quanh có người đồng tình, có người không đồng tình.

Nhưng đã có một người chết ở ngay trước mắt.

Càng lúc càng có nhiều người tán đồng với lời ả đàn bà đó nói.

"Đúng vậy, khi cô ta chưa tới mọi thứ đều tốt đẹp. Từ khi cô ta tới đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện."

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh tảng đá, ôm em gái của nó, à, không đúng, là em gái ôm nó gắt gao.

Sao khóc mãi mà vẫn chưa dừng vậy?

Kẹo đã nhường cho em gái ăn.

Thế nhưng vẫn khóc.

Tiểu Hồng không thể lý giải.

Trước kia, lúc nó bị người ta khi dễ, Tô Cổ cũng cho nó, nó liền thấy tốt luôn.

Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, định giơ tay lau nước mắt cho Chu Nhược.

Kết quả vừa lau.

Bàn tay của nó đỏ lòm.

Huyết lệ?

Sau đó, Tiểu Hồng không dám oán giận nữa, liền ngồi im để Chu Nhược khóc.

Khóc ra huyết lệ, vậy khẳng định là vô cùng ủy khuất rồi.

Tiểu Hồng lên tiếng nói,

"Ngày mai ta sẽ đi tìm cho cô thật nhiều kẹo."

Nói xong, Tiểu Hồng lại nhỏ giọt bổ sung thêm một câu.

"Ta muốn giữ lại một chút để ăn, nhưng mà ta sẽ cho cô phần nhiều hơn."

Huyết lệ chạy theo gương mặt Chu Nhược nhỏ giọt ở chiếc vòng phỉ thúy cô  đeo trêи cổ.

Tức khắc, một luồng ánh sáng màu xanh lục xuất hiện, bao bọc Chu Nhược ở bên trong.

Tiểu Hồng sững sờ.

Chu Nhược không khóc nữa, cô nhắm chặt hai mắt.

Cho đến khi ánh sáng kia hoàn toàn biến mất, cô mới chậm rãi mở to mắt.

Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng màu xanh lục.

Chu Nhược vừa mở mắt ra, liền đối diện với cặp mắt to của Tiểu Hồng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiểu Hồng rất vui vẻ, em gái không khóc nữa rồi.

Chu Nhược lau khô nước mắt, giật giật môi, muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai chữ

"Cảm ơn!"
 
Chương 1970: Ai da, tang thi! 25


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chu Nhược giống như hồi phục lại.

Tiểu Hồng vui vẻ nói

"Cô cho ta chocolate ăn, ta đương nhiên sẽ cứu cô. Yên Yên nói, nhận ân thì phải báo đáp."

Tiểu Hồng nói xong, yên lặng kiêu ngạo ưỡn ưỡn bộ ngực.

Tô Cổ  không biết đã xuất hiện trước mặt nó từ khi nào.

Hắn dựa vào tảng đá, mặt vô cảm

"Thất thần cái gì? Đi thôi!"

Tiểu Hồng

"À, à, à, đúng vậy!"

Nói xong nó nghĩ nghĩ, sau đó chuẩn bị ôm Chu Nhược lên.

Còn chưa kịp ôm, "rầm" một tiếng, Tiểu Hồng vấp vào cái khăn trải giường dài ngoằng, ngã đập mặt xuống đất.

Tô Cổ nhấc chân, đá Tiểu Hồng sang một bên.

Liếc mắt nhìn Chu Nhược một cái.

Mặt lãnh đạm.

"Có thể tự đi không?"

Chu Nhược quấn khăn quanh người.

Mắt cá chân cô đập phải hòn đá, miệng vết thương còn đang chảy máu dính đầy cát .

Tô Cổ nhìn thoáng qua.

Bước tới gần, khom lưng chuẩn bị bế Chu Nhược lên.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, còn có tiếng bước chân chạy nhanh tới phía này.

Người chạy tới là Lộ Bình.

Hắn ngồi xuống nhìn Chu Nhược

"Thế nào rồi?"

Chiếc kính đen không biết đã đi đâu, chỉ cảm thấy hắn vô cùng vội vàng.

Từ trước đến nay, hắn đều thể hiện mình là một người lịch sự hòa nhã.

Hiện giờ lại có chút hoảng loạn.

Chu Nhược nở một nụ cười

"Không sao."

Lộ Bình nhìn Chu Nhược, lại nhìn đống quần áo bị xe tơi tả đầy đất.

Không hỏi một câu, bế người lên đi tới chiếc xe việt dã.

Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn Tô Cổ

"Chúng ta phải đi cứu người nữa sao? Cô ấy lại bị người khác mang đi rồi!"

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng đang nằm trêи đống cát.

"Không cần!"

Rõ ràng hai người họ có quan hệ không bình thường.

Tiểu Hồng gật gật đầu.

Nó vươn tay

"Ôm."

Mỗi lần Tô Cổ nhìn thấy nó dùng cái vẻ mặt đương nhiên mà đòi hỏi hắn, trong lòng luôn nảy ra ý tưởng đánh gãy chân nó.

Nhưng mà cũng may, đó chỉ là ý tưởng.

Cuối cùng, Tô Cổ vẫn khom lưng, bế con rắn béo lên khỏi mặt đất, trở về.

Tiểu Hồng nói

"Ta đã đáp ứng với em gái, sẽ cho cô ấy kẹo ăn."

Tô Cổ

"Ừm!"

Hắn lên tiếng tỏ vẻ đã biết

Tiểu Hồng thấy vậy, tiếp tục nói

"Còn có cả chocolate, kem ly, đường hồ lô và...."

Tiểu Hồng đang nói, Tô Cổ đang đi bỗng dừng lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cúi đầu nhìn Tiểu Hồng chằm chằm.

Tiểu Hồng vội vàng ngậm miệng, sau đó thành thành thật thật ôm lấy cổ Tô Cổ, héo héo

"Ta chỉ nói cho em gái kẹo, không cho những cái khác."

Đại khái là Tiểu Hồng bị Tô Cổ đánh ra kinh nghiệm.

Vừa nhìn mặt Tô Cổ là biết Tô Cổ muốn đánh nó.

Ừ, vậy thì không cần ăn chocolate hay kem ly nữa.

.......

Còn Tô Yên.

Vốn dĩ là muốn ăn thịt người, không hiểu vì sao lại thành bị cắn.

Trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa

"Leng keng!! Kịch bản { Chạy thoát Mạt thế } bị phá hỏng, tự động biến thành kịch bản mới. Mời ký chủ kiểm tra và nhận."

Dứt lời, Tiểu Hoa dừng lại một chút, lại sửa lại lời nói.

"Mong ký chủ có thời gian kiểm tra và nhận kịch bản."

Mặt trời dần lên cao, sắc trời sáng lên.

Sự việc buổi tối ngày hôm trước, tất cả mọi người đều giống như không biết.

Một đám trầm mặc ngồi trêи xe buýt.

Cho đến khi xe chuẩn bị khởi hành, Tô Yên và Quân Vực mới khoan thai tới muộn.

Một trước một sau bước lên xe.

Tô Yên vừa lên xe, nhìn qua giống như không có gì bất thường

Ngoại trừ môi cô không biết vì sao lại có thêm một vết cắn.

Tiểu Hồng vừa thấy, liền nghĩ đến Tô Cổ nói rằng Yên Yên và nam nhân tên Đường Dã Bạch ở bên nhau.

Nó "hừ" một tiếng

"Yên Yên khẳng định là lại bị Đường Dã Bạch khi dễ!"
 
Chương 1971: Ai da, tang thi! 26


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngồi xuống, Quân Vực cũng theo lên.

Hắn vừa lên tới nơi, Tiểu Hồng liền vô cùng bất mãn, muốn hỏi hắn vì sao lại khi dễ Yên Yên.

Sau đó, Tiểu Hồng liền thấy trêи cổ và dưới ống tay áo "Đường Dã Bạch" có thêm mấy cái vết máu.

Một đống dấu răng, còn lẫn vết máu, vết cắn trêи cổ còn nhìn thấy cả thịt, vô cùng tàn nhẫn.

Miệng cũng sưng đỏ, giống như đã chảy máu.

Dấu răng rõ ràng như vậy.

Lời Tiểu Hồng muốn nói ra, lại phải nuốt ngược lại.

Thế này ······ giống như nam nhân của Yên Yên còn bị khi dễ thảm hơn.

Tiểu Hồng quay đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Nhỏ giọng gọi

"Yên Yên."

Tô Yên nhìn qua.

"Hả?"

Tiểu Hồng khó có khi nghiêm trang đến thế

"Yên Yên đã nói, không được khi dễ người khác."

Tô Yên cảm thấy Tiểu Hồng vẫn còn chưa nói xong

"Rồi sao nữa?"

Tiểu Hồng

"Cho nên về sau Yên Yên không được cắn hắn nữa."

Nam nhân của Yên Yên bị Yên Yên cắn đến mức thảm hại như vậy.

Tô Cổ móc ra một viên tinh thạch rồi nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Sau đó, nhét nó vào trong chỗ ngồi.

Giọng nói vẫn lãnh đạm như mọi khi

"Ăn tinh thạch của ngươi đi."

Quân Vực đút tay vào túi quần, nhướng mày.

Nhìn con rắn ngốc kia nhiều hơn một chút.

Sau đó, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tô Yên.

Hắn không nói gì.

Chỉ thả ống tay áo xuống, cài cúc cẩn thận.

Sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Xe buýt bắt đầu khởi động.

Năm phút sau, Tô Yên liếc hắn một cái.

Lại năm phút sau, Tô Yên lại nhìn một cái.

Mở miệng

"Tốt nhất là bôi chút thuốc, nếu không sẽ rất dễ nhiễm trùng."

Quân Vực mở mắt ra.

Đôi mắt đen nhánh đối diện với Tô Yên.

"Lúc em làm sao không nghĩ tới hậu quả? Làm xong rồi mới muốn bù đắp sao?"

Tiểu Hồng động động lỗ tai, nghe ngóng.

Vừa nghe vừa cắn tinh thạch răng rắc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Không nhịn được nhỏ giọng nói với Tô Cổ

"Yên Yên đối xử với nam nhân của chị ấy thật hung dữ, may mà không phải ta."

Tô Cổ liếc nó một cái

"Tinh thạch này không ăn được sao?"

Tiểu Hồng ngơ ngác

"Sao cơ?"

Tô Cổ lãnh đạm, không khách khí mà bắt đầu uy hϊế͙p͙ nó.

"Còn dám nghe lỏm, nói nhảm nữa, về sau đừng nghĩ có tinh thạch mà ăn."

Tiểu Hồng vội vàng ôm hết đống tinh thạch vào trong ngực.

Cuối cùng cũng chịu thành thật.

Nó nhìn ra cửa sổ, không nói gì nữa.

Chỉ còn tiếng Tiểu Hồng nhai tinh thạch răng rắc, răng rắc trong không gian yên tĩnh.

....

Tô Yên nghe "Đường Dã Bạch" nói xong, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.

Lời này hình như cũng không sai.

Quả thật cô là người xuống tay trước.

Nhưng, là do "Đường Dã Bạch" quá thơm, nên cô mới bị câu dẫn.

Nhưng mà, ngay sau đó hắn liền chiếm tiện nghi của cô.

Dù có sai..

Thì cũng là do cả hai đều sai.

Chỉ là cô cắn hắn quá tàn nhẫn.

Còn những việc khác, cô không hề sai.

Tô Yên nghiêm túc

"Người anh quá thơm, em...."

Mới nói một nửa, Quân Vực bỗng nhiên cười

"Không phải em định nói, là tôi dụ hoặc em, tất cả đều là do tôi sai đấy chứ?"

Tô Yên gật gật đầu

"Thì đúng vậy mà."

Quân Vực suy tư.

Nhìn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn của cô, môi hồng hồng.

Quân Vực vươn tay, vuốt ve.

Chậm rãi lên tiếng

"Nói cách khác, về sau nếu tôi có làm gì với em, thì cũng là do em dụ hoặc tôi trước."

Tô Yên

"Không đúng. Đây là hai chuyện khác nhau."

Mùi hương trêи người hắn thơm đến mức nào chẳng nhẽ hắn không biết sao?

Quân Vực thấp giọng cười một tiếng

"Vậy là vô luận như thế nào, tôi cũng là người sai? Tô Yên nữ sĩ không thể trắng trợn chiếm tiện nghi như vậy được."

Tô Yên mở to mắt.

Quân Vực chậm rãi

"Dù là mạt thế, thì cũng phải có công bằng.Tô Yên nữ sĩ chẳng lẽ còn định ỷ vào dị năng của mình mạnh hơn mọi người sao?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom