Cập nhật mới
Chương 1: Phu quân hung mãnh (1)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 1: Phu quân hung mãnh (1)


    Một giờ đêm, tôi tinh giấc, đã liên tục bảy ngày liền như vậy.

    Trong những giấc mơ, luôn có một bàn tay vuốt ve cơ thể tôi, một đôi tay lạnh như băng.

    Hơi thở lạnh lẽo đầy ái muội sượt qua tai tôi, thân thể tôi tế liệt không chút sức lực.

    Dù cho tôi có hoảng sợ đến cỡ nào thì cơ thế vẫn không thể nhúc nhích được, chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ hãi kéo dài đêm đêm trong bóng tối.

    Trong lúc mơ hồ, một giọng nói trầm trầm lọt vào tai tôi, rằng: "Đừng sợ, một chút nữa là ổn rồi."

    Sự tra tấn kéo dài làm tôi đau đến ngất đi.

    Trước khi ý thức bị bóng đêm vùi lấp, dường như tôi nghe được một tiếng thở dài bên tai.

    Đó mới chỉ là bắt đầu, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc.

    Tôi tên là Thanh Tiêu, Quan Thanh Tiêu, con gái nhà họ Quan, và còn là...

    Tế phẩm.

    Bắt đầu từ hôm đó, tôi thường xuyên lập lại giấc mơ đáng sợ của đêm ấy, ngay cả khi đã tinh, cái cảm giác đau đớn đó cũng không thế biến mất.

    Bố tôi nói đó là huyết minh(1), lấy máu của tôi kỳ khế ước với người cõi âm, người cõi âm ở đây nghĩa là quý ở âm phủ.

    Không giống với những gia đình khác, nhà tôi là một gia tộc năm ngoài rìa cái xã hội tự do của người thường.

    Trong nhà có người làm giáo viên, có người làm thầy tướng số, còn có người làm pháp y, làm mai táng, vân vân gì cũng CÓ.

    Mà bố tôi là cháu cả của con cả, di nhiên phải kế thừa tổ nghiệp - kinh doanh một tiệm đồ cổ không lớn không nhỏ.

    Có những thứ đồ quá cố, dính phải âm khí, bố tôi cũng sẽ đi xử lý, thu mua, rồi bản lại cho những người cần mua.

    Nhà họ Quan, nhà quan tài (2)

    Thậm chỉ tôi còn nghi ngờ rằng ông cố nhà tôi sinh ra từ trong quan tài, thế nên cải gia tộc này mới bị cái họ làm cho liên lụy.

    Và tôi, chính là người bị liên lụy thế thảm nhất.

    Nām tôi được sinh ra, trong nhà xảy ra nhiều chuyện lạ, nhiều người bỗng nhiên chết thảm, phần lớn đều là những thành phần trung kiên tương đối thành công trong gia tộc.

    Ông cố tôi nói là nhà chúng tôi hằng năm lây nhiễm âm vật, khó tránh khỏi việc làm trật tự của âm phủ bị nhiều loạn, cho nên bị người ta đến đòi nợ.

    Ngày tôi sinh ra, sấm sét rung trời, âm dương hỗn loạn, nửa đêm mẹ tôi đột nhiên vỡ ối, nhà cũ cách bệnh viện cũng không xa, nhưng ngày hôm đó mưa quá lớn dẫn đến lũ cuốn bất ngờ, làm sụp một cây cầu trăm năm tuổi, vì thế tôi chỉ có thể nghe theo ý trời sinh ra ở nhà.

    May sao bà nội tôi kinh nghiệm phong phú, ngay khi tôi cất tiếng khóc oe oe, ông cố tôi nhật được một chiếc nhẫn huyết ngọc ngay trên bàn thờ từ đường.

    Chiếc nhẫn ảnh lên màu đỏ sậm, giống như máu tươi đông lại, không ai biết nó từ đầu ra.

    Ông cố chỉ lác đầu thở dài, không nói một lời.

    Sau đó, lúc tôi mười sáu tuổi, tôi bị đưa lên chiếc "giường" trong hầm nhà tố.

    Tuy gọi là hầm nhưng thật ra trong gia tộc ai cũng biết, đó là một tòa mộ rồng của vương hầu.

    Và chiếc quan tài đã lạnh băng chính là giường của tôi.

    Vậy mà sau cái "bạch hỉ sự(3)" như ác mộng kia, trong nhà liền gió êm sóng lặng, không còn tai nạn gì nữa.

    Và cái thân phận tế phẩm của tôi vẫn luôn kéo dài đến nay.

    Bởi vì sự kiện đêm đó, người trong gia tộc đều xem tôi là một kẻ ngoại tộc, xem tôi giống như là quỷ quái, người người sợ

    tôi, ghét tôi. Nghe nói chiếc nhẫn tôi đeo trước ngực suốt mười tám năm ròng là sinh lễ mà cái người cõi âm đã quan hệ với tôi để lại. Đám cưới ma là chuyện của hai người chết, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng tôi đã phải chết vào đêm hôm đó.

    Nhưng mà tôi lại sống sót, tuy rằng bệnh nặng một trận, nhưng tim tôi vẫn đập, cơ thể tôi vẫn có nhiệt độ, có bóng.

    Sau đó, bố tôi đón tôi từ chỗ nhà cũ sang ở cùng, tôi theo bổ và anh trai sinh sống, bề ngoài thì sóng yên biến lãng, nhưng mỗi khi đêm xuống, tôi lại thường bị tinh giấc bởi những cơn ác mộng.

    Anh tôi học y, lúc nào cũng đi theo tôi hỏi chuyện đêm hôm đó bởi vì anh tôi không thể tưởng tượng được việc cùng làm chuyện đó với quý là như thế nào.

    Dạo gần đây cơn ác mộng càng ngày càng mãnh liệt, lần cũng làm tôi giật mình tinh giấc, mở mất không biết làm sao với căn phòng u ám.

    Đầu tôi đau như muốn nứt ra bởi những giấc mộng vào ban đêm, thế nên ban ngày lúc nào cũng thẫn thờ, rồi đêm xuống lại chìm vào giấc mộng xuân triền miên.

    Nhưng hôm nay, xúc cảm từ đôi tay kia càng rõ ràng hơn.

    Cám giác này không phái là mơ nữa, mà giống hệt như hai năm trước, lạnh lẽo và chân thật.

    "Thanh Tiêu, vợ của ta.."

    Hån lại mơn trớn thân thể tôi, đôi tay kia cứ ngựa quen đường cũ, ngón tay mảnh dài xoa nân nơi mần cảm của tôi một cách chậm rãi và thích thú.

    Đôi tay lạnh như băng ấy lên xuống lưu luyển không rời nơi bụng và ngực tôi, cuối cùng trượt xuống nơi làm cơ thể tôi tê dại kia, cái lạnh lập tức xông đến làm cho tôi run rẩy nhớ lại sự đau đớn và sợ hãi của đêm hôm đó.

    Tôi cảm nhận được tay hắn, sự xấu hổ và sợ hãi làm toàn thân tôi cũng lên.

    Sự căng cứng này cũng không làm cho cơn đau giảm đi, tôi

    đau đến nỗi run rẩy hết cả người.

    Chương 1 Phu quân hung mãnh (1)

    Dường như điều này làm cho hắn rất khó chịu, một giọng nói trầm trầm lạnh bằng vang lên bên tai tôi: "..Ngươi rất sợ ta ư?"

    (1) Khế ước bằng máu.

    (2) Họ Quan và quan trong quan tài đồng âm.

    (3) Đám cưới của người chết.
     
    Chương 2: Phu quân hung mãnh (2)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 2: Phu quân hung mãnh (2)


    Sợ, đương nhiên sợ.

    Tôi từ từ nhân hai mất lại, vì đau mà nước mất trào ra, chây xuống mái tóc, tôi cần tăng gật đầu, cố gắng cuộn tròn thân thể thoát khỏi vòng tay của hắn.

    Tôi vữa động đây, phần liên bất tôi lại, dựa vào gần hơn.

    "A" Nhục nhã, sợ hãi cũng với sự không cam lòng, tôi cũng không biết mình lấy dũng khi ở đầu ra để mà liều mạng giãy giua, lật tay kéo hộc tủ đầu giường ra.

    Trong ngăn kéo là mấy thứ như đồng tiền Ngũ Đế(1), kiếm gỗ đào(2) mà anh tôi cho tôi, đều là hàng thật, nhưng mà không có chút tác dụng nào với hán.

    Hån khẽ cười vài tiếng, bàn tay to khỏa chặt hai tay tôi trên đính đầu "Hai năm không gặp, người đã trưởng thành rồi. Gan cũng to ra, dám cả phản kháng "

    Sau khi tôi tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai.

    Ngay cả gương mặt của hân tôi cũng chưa được nhìn.

    Tôi mơ màng cả nửa ngày mới chống người ngồi dậy, mời động đậy một chút thôi nhưng phần dưới eo trở xuống đã mỏi rã rời, còn đau rát vô cùng.

    Mấy thử đó đều đang nhấc nhở tôi, hán đã đến, đó không phải là một giấc mơ nữa, chuyện đêm đó của hai năm trước đây lại tiếp diễn rồi.

    Tiếng chuông di động ở đầu giường varig lên, tôi vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia là tiếng của anh trai tôi: "Thanh Tiêu, mau mở cửa gara! Bố bị thương"

    Tôi giật mình king hoáng, bố và anh tôi ra ngoài xử lý một thứ khó giải quyết suốt hai ngày nay, sao bảy giờ lại bị thương?

    Láo đảo nhảy xuống giường, hai bắp đùi bún rủn đến run lên

    khiến tôi ngã mạnh xuống đất.

    Sự xấu hồ bao trùm lấy tôi, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót

    Tôi vội lau đi giọt nước mất chưa kịp rơi, chạy xuống lầu ấn chốt mở gara.

    Nhà tôi là một toà nhà sân vườn ba tàng ở khu phố thương mại văn hóa, đây là một khu nhà được quy hoạch thống nhất, một tòa nhà như vậy giá trị mấy triệu tệ.

    Nhưng bố tôi vẫn đủ sức mua, việc gia tộc bọn tôi lâm đều là việc "không thể đưa ra ảnh sáng" nên không thiếu tiền,

    Hiềm nổi giảm thọ thôi.

    Anh tôi lái chiếc xe việt dã đầy bụi vào nhà, tôi thấy cả người họ đều là bùn đất lần cùng mấy vết máu đã khó, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

    "Thanh Tiêu, đừng sợ, mau đi chuẩn bị nước nóng, càng nóng cảng tốt" Anh tôi vừa dặn dò vừa công bố tôi lên lầu.

    Chuyện thế này rất ít gặp, cũng không biết bọn họ gặp phải sự cố ngoài ý muốn gì.

    Tôi đứng trong bếp nấu nước, bởi vì thân thế quá mệt mỏi mà tâm tư cũng bay nhảy lung tung, không căn thận bị phóng, tay phải lập tức phòng rộp.

    Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, vội vàng đem nước nóng lên lầu thăm bố.

    Tinh trạng của bố không ốn làm, đôi môi ông nhằm chật, ánh mắt vàng do máu không nổi một lời mà chỉ lắc lắc đầu với tôi.

    Anh tôi hiểu ý bố, bèn đuối tôi ra ngoài.

    Tôi ngồi ngoài cửa phòng, nghe được một tiếng hét thể lương vọng ra, thảm thiết như khi động vật bị cất tiết lấy máu,

    Tôi ôm đầu, người ta mười tám tuổi là thanh xuân tự do, là độ tuổi bốc đồng phản nghịch.

    Còn tôi sao lại phải bị ác quỷ xâm phạm, cả ngày làm bạn cùng đêm đen khủng bố..

    Đêm hôm đó, hản lại tới nữa.

    Sợ hãi hay phản kháng đều không có tác dụng, cho dù tôi gây ra tiếng động lớn cỡ nào thì bố và anh tôi dưới lầu cũng không nghe được.

    Tôi cảm thấy mình đau đón, thấy mình bất lực.

    Cũng có thể cảm nhận được bờ ngực lạnh bằng và đôi bàn tay rắn chắc của hắn.

    Nhưng tôi không dám mở mắt.

    Vì khi hắn cúi xuống cạnh tai tôi, lúc tôi né tránh, hai má chạm phái một chiếc mặt nạ cứng lạnh, chiếc mặt nạ với đôi mắt trợn to, mặt mũi hung tợn giống như ác quý trong chùa miếu.

    "..Tay ngươi sao vậy?" Giọng nói lạnh lùng kia vang lên, đồng thời đôi tay lạnh lẽo bóp lấy đem tôi, buộc tôi phải trả lời.

    "Bị, bị phỏng. Tôi nhắm hai mất, co rúm dưới thân hắn.

    Hán như một khối băng bao quanh lấy tôi, trốn cũng không thể được, mà lùi cũng không xong.

    Hần không nói gì thêm, thế nhưng trước khi tôi không chịu nổi mà ngất đi, có một cải lưỡi ẩm ướt mềm mại khẽ liếm qua vết thương trên tay tôi.

    Ngày hôm sau, bố tôi ngồi trước nhà phơi nắng, tổi qua ông không thể nói được là do trong miệng ngậm một khối phù đồng(3).

    Lúc vừa thấy tôi, ông liền cười nói: "Cuối cùng đã có thể nói chuyện, suýt chút nữa là bố nghen chết mất!"

    Ông già này, được nói chuyện còn quan trọng hơn cả sinh mạng sao?

    Tôi cười một cách miễn cưỡng, nhưng đôi mắt lại cay xè, vừa cười vừa khóc.

    "Thanh Tiêu, con sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?" Bố tôi đã phát hiện ra sự bất thường của tôi.

    Trong lòng nghĩ đến người chồng ma hung mãnh kia, mỗi lần tôi đều cho rằng mình sắp bị tra tấn tới chết mất, mà không chừng hân muốn giết chết tôi thật ấy chứ.

    Chi là cách giết người có vẻ đặc biệt.

    Đám cưới ma có huyết minh, có sinh lễ, vậy kể đến, hắn muốn giết tôi để biến tôi thành người cõi âm hoàn thành hôn lễ đúng không?

    Nghĩ đến việc mình sắp chết, tôi khó khăn mở miệng: "Bố, hån đã đến.."

    (1)(2): vật thường dùng để trừ tà, đuổi quỷ.

    (3): phù điều bằng đồng.
     
    Chương 3: Người lạ chớ đến gần (1)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 3: Người lạ chớ đến gần (1)


    Bố tôi ngẩn người, lập tức khẩn trương hội: "Con nói ai?"

    Côn có thể là ai?

    Chiếc nhân huyết ngọc trên cổ tôi hai ngày nay trở nên sáng ngời ấm áp, tựa như đã hấp thu đủ dinh dưỡng nên biến thành vật sống".

    Thanh Tiêu, con nói chuyện với hắn xem hỏi phần rốt cuộc muốn cái gi"

    Muốn cái gì?

    Tôi cảm thấy hắn muốn tôi chết đi.

    Đêm ngày thứ ba, tôi thật sự chịu không nối loại tra tấn này nữa, cần răng đầy vai hắn ra, run rấy nói: "Chúng ta có thể nói chuyện được không?"

    "Nói?" Hán cười nhạt một tiếng: "Ngươi muốn nói gì với ta?"

    Ngay cả khi nói chuyện thì động tác của hắn cũng không dừng lại, câu nói của tôi bị những đợt va chạm của hãn làm cho dut doan.

    "Anh, anh rốt cuộc muốn gì A Tôi cố lấy dũng khí nỏi rằng: "Nhà chúng tôi có phải là, có phải là. đã đắc tội với anh không? Hoặc là anh có tâm nguyện gì chưa làm xong không?"

    Hân cười khê một tiếng, tạm thời dừng lại để tôi thở một hơi.

    "Đám cưới ma là chuyện của hai người cõi âm với nhau. Chúng ta Không thích hợp. Tội ám chỉ việc mình vẫn là người sống "Anh nên tìm một đối tượng thích hợp hơn."

    Tim một nữ quỷ đi, đừng quấn lấy tôi nữa.

    "Người chết là thích hợp ngay thôi" Hân khế cười buông một câu lạnh lùng.

    Ông cổ tôi nói, những người gặp phải chuyện giống tôi đều

    có kết cục là tử vong, có thể là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, cũng có thể là tự sát.

    Thật sự chỉ có cái chết mới hoàn thành một đám cưới ma, mới có thể làm chuyện này chấm dứt sao?

    "Tôi" Nước mắt tôi lãn xuống.

    Hân cười, nói: "Rất oan ức đùng không? Người không làm gì sai mà lại trở thành người trả nợ

    Hân đưa tay siết cảm tôi, ngôn tay lanh căm.

    Ai bảo ngươi sinh ra là con gái nhà họ Quan" Đột nhiên giọng hắn trở nên lạnh lùng, không có chút đồng cảm nào, ngược lại có phần trào phúng

    Ngoài khóc, tôi còn biết làm gì nữa đây.

    Bố báo tôi nói chuyện với hắn, nhưng như thế này thì sao mà nói được?

    Tội của tôi là được sinh ra, tôi không thể thay đổi được gì.

    "Đừng khóc!" Hắn mất kiên nhẫn gầm nhẹ: "Nếu ta muốn người chết thì hai năm trước ngươi đã chết rồi, biết điều chút

    Nói vậy là có ý gì? Từ màn "bạch hỉ sự hoang đường đêm hôm đó đến những cơn ác mộng vô tận tra tấn tôi hàng đêm đều là do hắn ban tặng, chẳng lẽ tôi phải cảm ơn hân đã "ban än" hay sao?

    "Vây rốt cuộc là anh muốn thế nào?" Tôi không nhịn được mà

    đánh lên vai hắn, nhưng mà với sức lực yếu ớt như vậy thì chi như đang gãi ngứa.

    Tôi đã không còn sức để phản kháng

    "Chỉ cần chết là có thể chấm dứt đúng không?" Tôi quát: "Tôi tự sát là được rõi chứ gì, anh có thể buông tha cho tôi được chura!"

    Tôi quơ tay rút cáy kéo dưới gối ra, nghe nói đặt kéo dưới gối là có thể trừ tả, thế nhưng với anh thì điều đó hoàn toàn võ dung

    Việc tôi dùng kéo muốn tự đâm mình khiến hãn tức giận, hãn bấm vào khuỷu tay làm cho cơ tay tôi të đi, cây kéo rơi xuống dưới giường.

    "Ngươi dám tự làm minh bị thương thứ xem!" Sự giận dữ của hân giống như một lưỡi dao băng cát vào da thịt tôi.

    "Quan Thanh Tiêu, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám bị thương, hoặc muốn chết, ngươi thử xem, ta sẽ làm cho nhà họ Quan các người muốn sống không được, muốn chết không xong!"

    Hån bóp cổ tôi, sức không mạnh không nhẹ nhưng cũng đủ làm tôi có cảm giác không thể hít thở.

    "Không phải đám cưới ma là muốn người còn lại mau chết sao? Anh... đừng tra tấn tôi nữa Tôi thứ cầu xin hãn.

    "Tra tấn?" Hẫn cười gần: "Ngươi cảm thấy đây là tra tấn? Vậy cũng chẳng còn cách nào khác, ngươi là thế tử của ta, đến chết cũng không thể thay đổi, có bị tra tấn cũng phải nhịn! Sau bảy ngày, cho dù người có van xin ta, ta cũng không muốn động vào người. Cái thân thế cứng đỡ của nhà ngươi thật là làm cho ta mất hứng!"

    Bảy ngày?

    Vậy là còn bốn ngày.

    Hãn tức giận siết chất thất lưng của tôi, biến cơn tức giận thành hành động.

    Tôi tuyết vọng nâm liệt trên giường, tôi rồi sẽ chết phải không?

    Ý thức thoát ra khỏi thân thế, tôi cảm thấy bản thân đang trôi nối trong cơn sóng ham muốn hỗn loạn.

    Giống như đang đần chết đuổi.

    Thận yếu là cảm giác thế nào?

    Lúc bước xuống giường tôi nghiêm túc nghĩ xem có nên uống thuốc bổ thận không, nếu không tôi cũng không chịu nổi đến ngày thứ bảy.

    Toàn bộ phần eo đều đau mỏi không chịu nổi, mấy cái cảm giác như vừa đau vừa mỏi vừa tẽ thật là muốn lấy mạng của tôi, hơn nữa bụng như đang bị thiêu đốt, mỗi khớp xương trong cơ thể đều đang lên tiếng phản đối.

    Mấy ngày nay hắn để lại không it thứ đó trong người tôi, tôi. có nên uống thuốc để phòng ngừa không nhi? Suy nghĩ lung tung, tôi xem thoáng qua giờ giấc trên di động, rửa mặt qua loa rồi ra ngoài.

    Năm nay tôi vừa lên đại học, hôm nay là ngày khai giảng, nếu ngày đầu tiên mà đi trẻ thi phụ trách lớp sẽ nhân cơ hội làm khó tôi.

    Giáo viên của lớp bọn tôi là nghiên cứu sinh tại chức, hình như là châu chất gì đó của lãnh đạo trường, nghiên cứu sinh tại chức đảm nhiệm phụ trách lớp cho sinh viên chưa tốt nghiệp là chuyện thường thấy

    Từ sau khi tôi tham gia biểu diễn catwalk trong bữa tiệc đó A sinh viên mới, hân lúc nào cũng tim cơ hội quấy rầy tôi, không có việc gi cũng kêu tôi tới phòng giáo viên, hỏi tôi có hứng thủ đảm nhiệm chức vụ gì trong lớp hay không.

    Tôi vẫn luôn cẩn thận giữ khoảng cách với hắn ta, nhưng hôm nay tôi thật sự chạy không nổi, vội vàng chạy vào lớp học nhưng vẫn đến trẻ.

    Phụ trách lớp cười cười, nói với cả lớp: "Tôi là một người tiến bộ, đi trẻ về sớm trốn học cúp tiết, đều đến đây làm cu li cho tôi. Quan Thanh Tiêu, chút nữa đến phòng làm việc của tôi chờ."

    Các bạn trong lớp thở dài than ngắn một hồi, tôi cúi đầu ngồi cạnh Tô Mộng.

    Tô Mộng trừng phụ trách lớp một cái, nhỏ giọng nói: Tên điên, chút tâm tư của hần ai mà không nhìn ra! Ai bảo cậu ngực lớn mông cong eo nhỏ, đáng đời! Cậu cẩn thận một chút đi."

    Buổi họp sắp kết thúc, Tô Mộng định theo tôi đến văn phòng, nhưng giữa đường bị người của hội học sinh gọi đi, kết quả tôi vẫn phải đi một mình.

    Trong văn phòng không ngờ chỉ có mình hắn, không có giáo viên nào quay về cả, hắn kết thúc buổi học sớm như vậy chẳng lẽ đều là âm mưu sắp đặt sẵn?

    Hån báo tôi ngồi xuống trước máy tính xử lý báng biểu thông tin của sinh viên, sau đó thỉnh thoảng khom người tới gần tôi.

    Tôi cũng không phải thiếu nữ ngây thơ, hai năm trước tên người cõi âm kia đã dạy tôi thế nào là quan hệ nam nữ rồi.

    Tôi đứng lên nói: "Xem ra thầy không muốn để em tập trung làm việc, em đi trước đây, thầy tim bạn khác đến làm đi."

    Hån đột nhiên kéo tay tôi, cười xấu xa nói: "Quan Thanh Tiêu, thầy đã theo dõi em lâu rồi, còn tưởng rằng em là một cô gái thuần khiết, nhìn đi, dầu vết đầy trên người em kia, tối qua coi bộ kịch liệt lắm nhỉ?"

    Hân nắm tay tối kéo mạnh, làm cho áo thun của tôi bị kẻo tuột khỏi vai.

    Xương quai xanh, ngực, thậm chí mép ngực trên đều là những dấu vết xanh tím.

    Đây không phải dấu hôn, đây là những vết bầm do tên kia bóp quá mạnh để lại.

    Nhìn lại em đi! Ngực lớn mông cong, mẹ nó chính là một đứa đâm đãng! Kịch liệt quả ha!" Hơi thở của hắn dồn dập, sau đó xán đến gần...
     
    Chương 4: Người lạ chớ tới gần (2)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 4: Người lạ chớ tới gần (2)


    Lời của hán thô tục hạ lưu, vừa nói nhám vừa ép tôi vào góc tủ.

    "Lâm bạn gái thầy được không? Hả? Thầy giúp em đi quan hệ, đề cử em làm nghiên cứu sinh ở trường, thế nào?"

    Thế nào cái đầu nhà ông ấy! Tôi thuận tay chụp lấy chậu xương rồng bên bệ cửa sổ đập lên mặt hán!

    Hắn kêu lên một tiếng, nghiêng đầu né tránh, tôi chớp lấy thời cơ chạy ra cửa.

    Nhưng mà tôi chạy không nổi, thân thể bị tra tấn đến sắp khô kiệt ngã quy xuống cạnh cửa, quả thực là tạo cơ hội cho hắn nhào tới.

    "Ông là thầy giáo đỏ!" Tôi quát lên.

    "Thì sao? Cùng lám thi không làm nữa! Ông mày không thiếu tiền! Ngày ngày thấy con tiểu yêu tinh máy lượn lờ trước mặt mà không đưa mày lên giường thì thật lãng phí! Ông đây chưa thấy ai có vóc dáng đẹp như mày..."

    Hần muốn nhào qua, tiếng thét của tôi đã lên tới cổ họng.

    Lúc đó, chuyện lạ đã xảy ra..

    Cổ phần bị một bàn tay vô hình bóp lấy, giống như một con gà sắp bị cho vào nồi luộc, trên cổ xuất hiện những vết hần, sắc mặt hần xanh tím, hai mất trợn trừng, lưỡi thì thèr.

    Lưng tôi tủa mồ hôi, là gã người cõi âm kia ư? Hắn ở bên cạnh tôi sao?

    Hân, hân đang cứu tôi sao?

    Lúc tôi hoàn hồn lại, tên phụ trách lớp đang bị kéo lê lại đẳng sau, hắn liều mạng vươn tay về hướng cổ mình nhưng không nám được cái gì, ngược lại tự làm cho cổ mình máu me be bét.

    Tôi liều mạng chạy ra ngoài trốn, quên luôn cả thang máy, chạy một mạch từ lầu sâu xuống.

    Chạy ra khỏi khu giảng đường, tôi mới phát hiện cả người mình lạnh lẽo như mới bò từ hầm băng ra, lúc tôi xoa xoa hai tay chạy ra phơi nắng, mấy nữ sinh bên cạnh tôi đột nhiên hét lên.

    Các cô ấy chỉ vào khu giáng đường, lo lắng kêu to cứu người, tôi quay lại nhìn, trái tim lạnh đi..

    Một ô cửa số ở lầu sáu vỡ vụn, tên phụ trách lớp ngồi trên song cửa với một tư thế hết sức quỷ dị.

    Hån đưa lưng ra ngoài, một tay liều mạng nắm chật khung cửa, nhưng cửa sổ đã vỡ, những mánh thủy tinh vỡ đâm rách tay hắn làm máu chảy đầm đa.

    Cứ như vậy mấy giây, hân đột nhiên ngã về phía sau, chúi đầu rơi từ lầu sáu xuống.

    "A a a." Tiếng thét chói tai của nữ sinh vang lên, cỏ hai người té xỉu ngay tại chỗ.

    Cả người tôi run rẩy, nhất định là hắn ta làm, nhất định là hắn!

    Hắn giết người, hắn thật sự là ác quý!

    Tôi đứng tại chỗ không ngừng run rẩy, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai tôi: "Tại sao ngươi khóc?"

    Khóc? Tôi đưa tay lên lau mặt, quả là đã sợ đến mức rơi nước mắt.

    "Anh, anh... anh quả nhiên là ác quý... Ác quỷ giết người đều sẽ bị đưa vào địa ngục chịu phạt" Tôi khàn giọng nói.

    Hận thản nhiên khoanh hai tay, đeo cái mặt nạ hung tợn kia đứng ở cạnh tôi từ trên cao nhin xuống.

    "Luật lệ là do ta ra, huống chi, ta không phải quỷ"

    Hân không vui đưa tay che đôi mát tôi lại: "Ngươi nhìn cho rõ, thế nào gọi là quỷ"

    Đôi tay lạnh lẽo phất qua, tôi hoang mang nhìn hiện trường "sự cổ bên kia.

    Một cái mũ trắng cao cao thu hút ánh nhìn của tôi, cải mũ kia vừa cao vừa nhọn, tôi nhìn xuống dưới...

    Một gương mặt trắng bệch nhìn tôi cười.

    "Tiểu nương nương, đừng ngốc nghếch như vậy, đế quân nhà chúng ta không phải là người kiên nhẫn đầu" Gương mặt trắng bệch kia mim cười với tôi, đôi môi đỏ như máu cong lên đầy quý dị.

    Đây là Vô Thường! Bạch Vô Thường!

    "A!" Tôi sơ tới mức thét chói tai, lui về sau trốn đi!

    Mọi người, mọi người không nhìn thấy sao?

    "Anh, anh, anh rốt cuộc là.." Tôi quay đầu lại muốn hỏi hân.

    Nhưng hắn đã biến mất.

    Bạch Vô Thường dắt theo mấy sợi dây thừng, đem dây tròng lên cổ quỷ hồn của phụ trách lớp, rầm rì nói: "Haizz, sao lão Bát không đến giúp ta gì hết, bận chết mất."

    Tôi vỗ vỗ mặt mình, đây không phái mơ, đây không phải mơ, đây rõ ràng là gặp quỷ ban ngày ban mặt

    Nụ cười của Bạch Vô Thường đáng sợ vô cùng, đôi mắt đầy tà khí chán chớn mô òi đó tươi đầu lưỡi đỏ như liếm máu hơi

    Hắn rốt cuộc là ai, nếu là ác quỷ, vì sao lại không sợ Bạch Vô Thường?

    Tôi chạy như điên về nhà, tự giam mình trong phòng, tôi phải

    hỏi cho rõ, rốt cuộc hắn là ai! Đêm vừa đến, hån xuất hiện đúng giờ trong phòng tôi.

    Vẫn là chiếc mặt nạ lạnh bằng kia, vẫn.. thô bạo như vậy.

    "Hôm nay cô gái kia nói gì? Hả?" Ngữ điệu của hắn mang ý cười, nhưng động tác lại vò tinh hết sức.

    "Ngực lớn mông cong eo nhó?" Hana thuật lại lời Tô Mộng trêu chọc tôi.

    Ngữ khỉ mang ý trào phúng, động tác lại không dừng lại, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của tôi.

    "Tốt nhất là ngươi hãy tự biết bảo vệ minh, nếu để nam nhân khác chạm vào, ta sẽ làm người sống không bằng chết." Đột nhiên hắn lên tiếng cảnh cáo.

    Tôi cắn răng nhịn đi cơn đau lúc đầu, run giọng hỏi: "Anh, anh rốt cuộc là ai? Nếu như muốn giết tôi cũng nên cho tôi biết rõ chứ?"

    “Biết rõ cái gì?" Hần cười khấy: "Nhà họ Quan các ngươi không phải là giao du hai giới âm dương sao? Sao lại sinh ra một đứa con gái hoàn toàn không biết gì như người chứ?"

    "Là." Tôi cười khổ nói: "Tôi không biết gì cả, sinh ra là vì phải làm tế phẩm cho anh! Làm sao tôi biết được, mình được nuôi lớn để cùng một con qu."

    Làm.. tình?

    Đây mà gọi là làm tình ư? Đau đớn, máu chảy, cá người đều là vết bầm và nhục nhã, đây mà là tình ư?

    Tôi cần môi, thật sự nói không ra từ này.

    Động tác lạnh lùng vô tình của hắn tạm dừng, bàn tay lạnh băng vệ đi sợi tóc trên mặt tôi: "Ngưoi chi cần nhở rõ, người là thể tử cõi âm, chỉ có thể theo ta đến chết là được rồi."

    Đến chết.

    Chết.

    Sau khi kết thúc, hắn không biến mất ngay mà cầm nhẫn huyết ngọc trên cố tôi lên.

    Tuy rằng màu sắc này nhảy nhót trên ngực ngươi rất đẹp, nhưng ta vẫn hy vọng người đeo nó lên tay... Đừng làm ta phải nhắc lại lần hai."
     
    Chương 5: Ly Long (*) huyết ngọc (1)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 5: Ly Long (*) huyết ngọc (1)


    Đó là chiếc nhẫn ông cố nhặt được trong bàn thờ từ đường ngày tôi sinh ra.

    Ông đoán đây là sinh lễ người cõi âm lưu lại cho tôi.

    Khi còn nhỏ cái nhẫn quá lớn nên chỉ có thể xỏ dây đeo lên cổ.

    Bao nhiêu năm nay tôi quen đeo vậy rồi nên cũng không muốn tháo xuống đeo vào tay, nhưng sau khi bị cảnh cáo, tôi đeo lên tay thử, cuối cùng, tay phải ngón áp út là vừa nhất, vừa mang vào đã gắn chặt vào khớp xương, không thể tháo ra được nữa.

    Chiếc nhẫn này tôi đeo từ khi sinh ra, ngay cả khi biết nó là đồ hắn để lại, tôi cũng không thể ghét nó được.

    Trước kia cái nhẫn này đỏ sậm, bây giờ màu của nó đã sáng và ấm hơn, màu đỏ sậm dần biến mất, chỉ còn lại vài sợi tơ máu nhưng hơi mờ, không thể nhìn ra được hình thù gì.

    Hôm sau, anh tôi đưa tôi đến trường, anh tôi là sinh viên năm năm trường y, năm nay chủ yếu là đi thực tập.

    Nhưng anh còn giúp bố làm việc nên có rất nhiều mối quan hệ ngầm, chỉ cần tìm một viện trưởng của bệnh viện lớn giúp là chuyện thực tập có thể xử lý xong rồi, sau đó cả ngày ở trong tiệm giúp bố xử lý mấy thứ đồ kì lạ.

    Hôm nay anh đến trường là vì nghe được sự cố nhảy lầu hôm qua, mà tôi là đương sự, hôm nay sáng sớm đã bị cảnh sát gọi điện tìm tới.

    Các mối quan hệ của anh tôi thần thông quảng đại, vị cảnh sát kia cũng là người quen của anh, nói là chờ ở trường có vài câu hỏi muốn hỏi tôi.

    "Anh chỉ muốn nói, chuyện này ông chồng quỷ nhà em cũng không sai, mẹ nó ai đụng vào vợ anh, anh cũng muốn giết chết hắn ta.” Anh tôi vỗ tay lái nói: “Đương nhiên anh sẽ dùng cách văn nhã hơn."

    “Anh có vợ sao?" Tôi hậm hực hỏi.

    Anh tôi lắc đầu, thở dài một tiếng: "Làm chuyện giống nhà ta, rất khó cưới vợ, hằng năm giao xúc nhiều với vật âm sẽ chết sớm, em thấy mẹ chúng ta không? Anh độc thân là tốt nhất."

    "Anh, em cũng sẽ chết sớm thôi." Tôi nhắc nhở anh: “Nếu có một ngày em chết, anh phải chăm sóc cho bố thật tốt đó."

    Anh tôi nhíu mày, đưa tay xoa đến xù đầu tóc tôi: “Đừng nói nhảm, anh phân tích cho mà nghe, nếu ông chồng quỷ của em muốn giết em thì hai năm trước đã giết em bắt đi với hắn rồi, phí nhiều công sức quanh co lòng vòng như thế làm gì? Chắc chắn là hắn có mục đích khác, em chịu khó một chút, lỡ như hắn đạt được mục đích rồi đi thì sao?"

    Tôi cười khổ lắc đầu, tên quỷ đó đã nói rồi, tôi chỉ có thể ở cùng hắn đến khi chết.

    "Đúng rồi, Thanh Tiêu, ông chồng quỷ kia trông thế nào? Đẹp trai không?" Tôi lắc đầu: “Em chưa thấy được, hắn đeo một cái mặt nạ quỷ.”

    “Xì, thần thần bí bí.. Vậy giọng nói nghe hay không?"

    "Giọng nói? Liên quan gì tới giọng nói?" Tôi tò mò hỏi.

    "Em không hiểu gì cả, mấy người có giọng như nam thần thường thường đều là mấy thằng hay ru rú trong nhà xấu hết phần thiên hạ!”

    Tôi ngây người, thầm nghĩ thôi xong đời rồi, giọng hắn nghe lành lạnh mà trầm, nếu như không phải giọng điệu quá bạc bẽo thì hẳn sẽ rất êm tại thu hút.

    Hắn nhất định là một con quỷ xấu hoắc, cho nên mới mang mặt nạ.

    Anh tôi là một người lạc quan, ngay cả khi gia tộc này nặng nề u ám, anh vẫn có thể tự hưởng thụ niềm vui cuộc đời.

    chung với anh, tôi mới tươi cười được một chút, mấy ngày nay mặt tôi đều cứng hết cả rồi.

    Xe đi ngang qua một hiệu thuốc trước cổng trường, tôi vội bảo anh dừng xe, sau đó lén lút chạy vào mua thuốc tránh thai.

    Gần trường học mà, ai cũng hiểu, hai thứ bán chạy nhất chính là bao cao su và thuốc tránh thai.

    Dược sĩ mặt không đổi sắc đưa cho tôi một hộp thuốc, ánh mắt cũng đã tê liệt.

    Cách lần đầu đã bốn ngày, không biết bây giờ uống có kịp hay không.

    Anh tôi sững sờ nhìn tôi đứng cạnh xe nuốt không một viên thuốc rồi vội vàng ném vỏ thuốc vào thùng rác.

    Anh đột nhiên bừng tỉnh, hỏi: “Lúc làm hai người không đeo bao hả?"

    Mặt tôi đỏ lên! Đeo...?

    Sao có thể cùng một người đàn ông, không, con quỷ nam có tính cường bạo nói chuyện bảo hộ khi quan hệ?

    Nhìn tôi ấp úng lên xe, anh tôi cau mày nói: “Vậy em cũng không thể uống thuốc tránh thai mỗi ngày được! Thứ thuốc đó rất hại sức khỏe!"

    Nuốt trọng một viên thuốc làm cổ họng tôi hơi khó chịu, giống như có một bàn tay đang bóp cổ tôi không cho viên thuốc trôi xuống được.

    Trên đường đến phòng họp, tôi thấy một vòi nước ấm cạnh nhà vệ sinh, vội nói với cùng tôi đi uống nước.

    Anh tôi vào phòng họp nói chuyện với vị cảnh sát kia, khi tôi quay người đi rót nước uống thì một thân thể lạnh băng từ phía sau xán lại.

    “Gan to đấy!” Hắn nói, giọng nói đầy vẻ nguy hiểm.

    Tôi nhìn lại, hắn đứng sau lưng tôi, quanh người tản ra sự tức giận bằng giá.

    Hắn kéo áo tôi, lôi tôi vào nhà vệ sinh bên cạnh.

    "Anh, anh muốn làm gì.." Tôi sợ hãi nhìn hắn.

    Hắn không nói không rằng ném tôi vào nhà vệ sinh cách vách, đôi tay lạnh bằng bóp gáy tôi, hai ngón tay mạnh mẽ đút vào miệng tôi...

    "Qe ọe. nôn.." Cổ họng tôi đau đớn, nôn ra viên thuốc chưa kịp trôi xuống bụng kia.

    “Ngươi dám uống thuốc?” Hắn cười gần đẩy mạnh tôi vào cửa: “May mà ta luôn đi theo ngươi, nếu không ngươi đã nuốt rồi."

    "Anh... anh cưỡng ép tôi thì thôi đi, còn không cho tôi dùng thuốc?" Tôi cũng tức giận, chuyện ban đêm mà người này làm quả thực làm người ta sôi máu.

    Cái gì gọi là lột da rút xương, ăn tươi nuốt sống?

    Hôm nào mà tôi không bị hắn làm cho bất tỉnh thì hắn có chịu ngừng không?

    "Cưỡng ép...?" Giọng nói của hắn lạnh thấu xương, cười tự giễu một tiếng: “Được, vậy thì cứ cho là cưỡng ép đi.”

    Nói xong, hắn tốc váy tôi lên, kéo mạnh vớ quần của tôi xuống..

    Chỗ mẫn cảm đột ngột tiếp xúc với không khí, làm tôi nổi cả da gà, chẳng lẽ hắn định làm trong này...

    Đây là khu hội nghị nên không có nhiều người lui tới, nhưng mà, nhưng mà dù sao đây cũng là trường học!

    “Đừng... đừng mà! Không được! Van xin anh.." Tôi run lên, lần này tôi sợ thật sự.

    Ở nhà hắn hành hạ thế nào thì đó cũng là phòng của tôi, giường của tôi, cho dù có mất mặt đến đâu, có nhục nhã đến đâu thì cũng chỉ có mình tôi biết.

    Nhưng đây là nơi công cộng...

    "Tôi, tôi không uống thuốc nữa, không uống... Van xin anh..." Nước mắt tôi tuôn ào ạt, cơ thể lạnh run vì bị hắn ép vào ván cửa.

    Hơi thở giận dữ của hắn dần dần bình thường lại, cuối cùng, hắn buông tha tôi.

    Trong khoảng khắc đó, nước mắt tôi rơi như mưa, trượt theo ván cửa ngồi xổm xuống đất, run rẩy ôm bả vai.

    Hắn cũng ngồi xổm xuống, đưa tay xoa ót tôi, làm tôi ngẩng mặt lên.

    "Quan Thanh Tiêu, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi là thê tử của ta, ngươi phải làm đủ bổn phận của một người vợ."

    Tôi nhắm mắt gật đầu nhận mệnh.

    "Ta có rất nhiều chuyện phải làm ở dương gian, mà ngươi là bằng chứng cho việc ta lui tới đây, ngươi không thể chết, sống tốt cho ta, hiểu không?"

    Tôi gật đầu lần nữa, nước mắt thấm ướt hai má.

    Hắn kéo tay tôi đứng lên.

    "Cuối cùng, cái thứ ở đây, bảo vệ kỹ vào.." Hắn vỗ nhẹ bụng tôi.

    Tôi mở mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn.

    Hắn buông tôi ra, khôi phục giọng nói cứng rắn lạnh nhạt: “Nếu ngươi làm được yêu cầu của ta, ta có thể đồng ý với ngươi, sau khi chuyện này thành công sẽ để ngươi sống yên suốt quãng đời còn lại, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa."

    (1): Con trai của rồng. Mang ý nghĩa cát tường, tình yêu nam nữ.
     
    Chương 6: Ly Long huyết ngọc (2)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 6: Ly Long huyết ngọc (2)


    Vậy là ý gì?

    Để tôi bình yên sống cả quãng đời còn lại? Không phải hắn muốn giết tôi sao?

    Hắn cười nhạo một tiếng, dường như không quen với những lời “khoan dung” của chính mình.

    "Dẹp cái vẻ mặt ngu ngốc đó đi, đám cưới ma chỉ có kết, không có giải, trừ phi ngươi chết đi đầu thai thì mới thoát được, cho nên cả đời này, ngươi không thể qua lại với những người đàn ông khác.”

    Ngữ khí của hắn lạnh nhạt vô tình: “Nếu ngươi sợ ta như thế, thì sau khi xong chuyện ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, nếu ngươi đồng ý sống cô độc suốt quãng đời còn lại thì tùy ngươi."

    "Anh... anh nói sau khi chuyện thành công là ý gì?” Tôi bắt được trọng điểm.

    Quả nhiên giống như những gì anh tôi nói, hắn có mục đích khác.

    Hắn cười nhạt một tiếng, nắm lấy cằm tôi:

    "Chuyện âm dương ngươi không hiểu thì thôi, chuyện nam nữ ngươi cũng không hiểu nốt? Mỗi ngày ta đều để lại không ít thứ trong cơ thể ngươi, ngươi quên rồi à?"

    Mặt tôi đỏ lên nhìn hắn, cái mặt nạ quỷ kia nhìn lâu rồi nên cũng chẳng còn sinh cảm giác gì.

    “Khi chiếc nhẫn trên tay ngươi kết thành Ly Long thì chứng tỏ long thai đã thành hình... ngươi cho rằng chuyện mà người vợ cần làm chỉ là dạng chân ra thôi sao?”

    Tôi hoảng sợ nhìn hắn, tay bất giác xoa bụng.

    Chẳng trách mấy ngày nay tôi thấy bụng của mình vừa nóng vừa đau, còn tưởng là ban đêm bị hắn làm mạnh quá bị thương rồi, thì ra là tôi sắp mang thai?

    "Hiểu chưa?" Hắn nhìn ánh mắt khó tin của tôi, cười lạnh.

    ".Nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn còn đi học, có thể sau này hằng."

    Tôi mới có mười tám tuổi, mới vừa lên đại học, cho dù xã hội bây giờ đã tiên tiến hơn, xử lý nhưng đối với một cô gái vừa trưởng thành thì chuyện mang thai đã là một thể nghiệm nhân sinh khác.

    “Sau này?” Hắn cười lạnh: “Ta cũng không muốn động vào cái thân thể cứng ngắc của ngươi thêm bảy ngày nữa đâu.”

    Lời của hắn tràn đầy ý ghét bỏ.

    Tôi cũng không muốn ngủ chung bảy ngày với một con quỷ mang mặt nạ quỷ nữa.

    "Còn ba đêm nữa, không cần biết ngươi xem đó là tra tấn hay gì cũng được, ngươi phải nhịn, hiểu chưa?" Hắn không khách khí nói.

    ".Vâng." Tôi lau vệt nước mắt đi, nghĩ thầm cùng lắm thì tạm nghỉ học trốn ở nhà.

    Bây giờ là đầu xuân, thời tiết phương nam vẫn còn hơi lạnh, cái vớ quần màu đen tôi mặc đã bị hắn xé rách, tôi chỉ có thể cởi nó bỏ vào túi xách.

    Lúc nhấc chân lên, cái chỗ mẫn cảm chịu đủ loại tra tấn kia đau đến nỗi làm tôi phải hít một hơi.

    Hắn chỉ đứng đó khi nhìn, giống như một pho tượng điêu khắc lạnh băng.

    "Tôi đồng ý với anh, anh có thể.. hơi nhẹ nhàng hơn chút được không?"

    Đừng có hở tí lại xé quần áo của tôi được không?

    Hắn cười khẩy: “Nhẹ nhàng? Ngươi đừng có mà không biết điều, nếu ta không nhẹ nhàng, ngươi còn có thể đứng nói chuyện với ta sao?"

    Được rồi, tôi đã đòi hỏi một chuyện ngu ngốc rồi.

    Tôi chỉ là tế phẩm, còn mơ tưởng ra điều kiện?

    Còn ba đêm nữa thôi.

    Tôi đứng trước gương xoa xoa mặt, người trong gương là gương mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ.

    "Thanh Tiêu, nhanh lên!” Tiếng của anh tôi gọi vang lên ngoài hành lang.

    Tôi sụt sịt mũi, cúi đầu ra ngoài.

    Sự việc nhảy lầu ngày hôm qua đã khơi lên sóng to gió lớn trên Internet.

    Cảnh sát lấy camera an ninh, nhìn thấy tôi vào văn phòng, không lâu sau tôi lại chật vật chạy ra.

    Hình ảnh của tôi xuất hiện ở mỗi một lối thoát hiểm các tầng, khi tôi chạy ra khỏi khu giảng đường, đứng đó một chốc thì án mạng mới xảy ra.

    Tính thời gian, tôi không có bất cứ hiềm nghi nào.

    Tôi nghi là tên quỷ xấu kia đã tính toán hết cả rồi.

    Nếu lúc tôi ở trong văn phòng, hắn giết chết tên phụ trách lớp, tôi sẽ là kẻ giết người không thể chối cãi.

    Hơn nữa, nếu phụ trách lớp chết trong văn phòng, tôi cũng là kẻ tình nghi lớn nhất.

    Cho nên hắn đập vỡ cửa sổ, xách tên phụ trách lớp đến bên cửa sổ để cho mọi người có thể nhìn thấy hắn ngồi ở đó, sau đó “tự" nhảy xuống.

    Vị cảnh sát người quen của anh tôi trông khoảng hai bảy hai tám tuổi, thân hình cao lớn, đôi mắt sắc bén, chính trực đứng trước mặt tôi, làm cho tôi càng trở nên suy sụp, mất hồn mất vía.

    "Anh Lô là bộ đội đặc chủng đổi nghề, tâm tư sắc bén sát khí nặng, em nói chuyện cẩn thận một chút." Anh tôi nhỏ giọng nhắc nhở tôi.

    Các vị lãnh đạo trường ngồi trong phòng hội nghị đều sứt đầu mẻ trán, trong đó một người nam trung niên đầu hói nhìn thấy tôi liền đập bàn mắng.

    “Nhìn đi, nhìn đi! Bây giờ nữ sinh đều như vậy! Ha? Mặc áo lộ ngực, trời lạnh như vậy còn để trần hai cái đùi, đây không phải là dụ người ta phạm tội sao?"

    Người đầu hói đó tiếp tục nói: “Bí thư, hiệu trưởng, cảnh sát Lô, tôi đã nói với mọi người rồi, phụ trách Trương lúc nào cũng hòa đồng với học sinh, danh tiếng rất tốt! Nhất định là nữ sinh này đùa giỡn tình cảm của hắn, kích thích hắn nên hắn mới phải ngốc nghếch nhảy lầu tự sát!”

    “Tôi không có đùa giỡn tình cảm! Tôi tránh hắn còn không kịp nữa là!" Mắng tôi tôi có thể giả vờ không nghe, nhưng nói tôi đùa giỡn cái tên phụ trách ghê tởm kia thì tôi không thể nhịn.

    “Hắn gọi tôi lên văn phòng, cả lớp đều nghe thấy! Sau đó nhốt tôi ở văn phòng, đòi tôi phải làm bạn gái hắn, tôi liều mạng chạy ra ngoài.” Tôi cố gắng khống chế cảm xúc, dù sao sau này vẫn phải đến trường, người hói đầu này chính là lãnh đạo thân thích của phụ trách Trương.

    “Đó chỉ là lời nói phiến diện của cô, ai tin được?" Hói đầu hầm hừ nói: “Cô còn muốn đổ tội cho người chết! Nhìn là biết một đứa con gái hư hỏng, còn giả vờ là người bị hại làm gì!"

    Anh của tôi nổi giận, mắng: "Ông nói ai là gái hư? Mẹ nó đừng tưởng ông là lãnh đạo thì tôi không dám đánh ông!”

    “Thôi!” Hiệu trưởng giận dữ nói: “Chuyện quan trọng bây giờ là loại bỏ ảnh hưởng xấu đến thể diện của trường, không phải cãi nhau!"

    Hiệu trưởng xoay sang, ôn hòa nói với tôi: “Trò này, bây giờ chúng ta đã cho ra kết luận đầu tiên là tự sát, có thể sẽ có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn em, hy vọng em có thể để ý một chút đến danh dự của trường..."

    Tôi nhíu mày nghe một hồi, thì ra hiệu trưởng muốn tôi nói rằng: Tôi ở trong văn phòng giúp đỡ thì thấy phụ trách lớp đột nhiên nổi điên, lúc chạy ra ngoài thì tự hắn nhảy lầu mà chết.

    Tôi còn chưa mở miệng từ chối thì cảnh sát Lô đã cười lạnh, mở miệng nói: “Hiệu trưởng, tôi còn ngồi ở đây, sao ông lại dạy nạn nhân sửa lại bằng chứng? Ông xem pháp luật là trò đùa sao?"

    Hiệu trưởng xấu hổ cười xòa, hẳn là đang thầm mắng cảnh sát Lô không biết điều.

    Cảnh sát Lô cũng không thèm để ý tới hắn, quay sang hỏi tôi: “Cô hãy kể tỉ mỉ lại tình huống ngày hôm đó một chút đi."

    Tôi cắt đi phân đoạn quỷ xấu bóp cổ hắn, chỉ giải thích hành vi của hắn đột nhiên bất thường.

    Cảnh sát Lô nghe xong, lại hỏi tôi lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư...

    Toàn bộ đều là kêu tôi kể lại chuyện lúc đó.

    Cuối cùng, hắn cất bút ghi âm và sổ ghi chép đi, chờ lãnh đạo trường đi rồi mới cười sâu xa nhìn tôi: “Cô Thanh Tiêu, tố chất tâm lý của cô khá lắm.."

    Nói thừa, nếu tâm lý của tôi không tốt, thì hai năm trước đã bị hù chết.

    Lúc chúng tôi về nhà, bố vẫn đang phơi nắng trong sân, ông mặc một cái áo ba lỗ trắng cọ tới cọ lui trên ghế mây.

    “Thanh Tiêu về rồi... ôi mau giúp bố gãi lưng đi, lưng ngứa quá!"

    Tôi đi qua, xốc áo của bố lên, chuẩn bị giúp ông gãi lưng, bỗng tôi ngẩn cả người!

    Trên lưng bố tôi xuất hiện một gương mặt quỷ màu đỏ...
     
    Chương 7: Ly Long huyết ngọc (3)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 7: Ly Long huyết ngọc (3)


    "Tiêu... Thanh Tiêu.."

    Bên tai tôi vang lên một giọng nam khàn khàn. Mặt quỷ màu đỏ sau lưng bố tôi ngày càng rõ nét.

    Nó không hề đứng yên, đôi mắt trắng dã theo động tác của bố tôi mà dán lên người tôi.

    Cái miệng rộng màu đỏ cũng nở nụ cười quỷ dị...

    "Tiêu... Thanh Tiêu.." Là tiếng của ai? Ai đang gọi tôi?

    “Thanh Tiêu!” Vai tôi bị vỗ một cái.

    Tôi giật mình, thần trí trở lại trong chớp mắt.

    Anh tôi trừng mắt nhìn tôi: “Em thật là, đứng một chút cũng ngẩn người! Nhìn cái gì đó? Đi nấu cơm đi, để anh gãi lưng cho bố.”

    “Đừng! Đừng! Trên lưng bố có..."

    Tôi nhìn lại, gương mặt quỷ kia đã biến mất, giọng nam khàn khàn cũng không còn.

    “Có gì? Em nói có rận hả, ha ha ha." Anh tôi cười đi đến.

    Bố và anh tôi đều biết đạo thuật, không có lý gì mà họ không thấy đúng không?

    Tôi đứng canh nước sôi, đầu óc lại trôi đẩu đâu.

    Gần đây nhà tôi bị gì vậy?

    Ông chồng quỷ kia đột nhiên tới nhà, hàng đêm cưỡng ép tôi đến ngất xỉu, còn muốn tôi mang thai.

    Bố và anh tôi là hai người dày dạn kinh nghiệm lại đột nhiên bị thương trở về, hơn nữa trên lưng bố còn xuất hiện mặt quỷ..

    Anh tôi thình lình đến sau lưng tôi: “Gà ác hầm nhân sâm?” Anh tôi mở nồi ra thấy, cười hỏi tôi: "Thận yếu hả? Phải ăn đồ bổ thận, khí huyết cũng bổ?"

    Tôi cúi đầu không dám trả lời, còn ba đêm nữa, chỗ đó của tôi vừa sưng vừa đau, eo mỏi chân tê, cũng không biết ăn món này có hiệu quả không.

    Gần tới khuya, tôi ngồi trên giường bất an cắn ngón tay, gương mặt quỷ trên lưng bố cứ hiện lên trong đầu tôi, lúc ông chồng quỷ kia đột nhiên xuất hiện trước mặt, tôi sợ giật bắn người!

    Đúng, chính là cái mặt nạ này, nhưng mà tên quỷ này đeo màu đen, còn cái sau lưng bố tôi là màu đỏ!

    Bởi vì hôm nay hắn đã nói rất nhiều thứ nên lúc này chỉ trầm mặc tiến hành làm như thường lệ".

    Tôi biết mục đích của hắn, cũng tính cắn răng chịu đựng, nhưng lúc hắn tiến vào, cảm giác lạnh băng và đau đớn vẫn làm tôi căng người run rẩy.

    Hắn rất bực bội, phản ứng của tôi càng làm hắn cuồng bạo.

    Chuyện muốn nói đã nói, cả phòng chỉ còn lại tiếng da thịt va chạm.

    Thân thể không thể chịu nổi, tôi đau đến nước mắt lưng tròng, thậm chí tôi còn hy vọng hắn làm tôi chảy ít máu để có gì đó bôi trơn.

    Thật tốt, đêm nay hắn chỉ làm một lần.

    Chắc là chán rồi nhỉ? Trong lòng tôi thầm thấy may mắn vì thân thể tôi không thỏa hiệp, chỉ cần làm cho hắn không thoải mái, hắn hẳn là sẽ nhanh chán ghét tôi thôi.

    Lúc hắn xuống giường, tôi vội mở miệng: “Này.. anh kia, quỷ xấu."

    "Ngươi gọi ai?" Cơn tức giận bị đè nén của hắn lập tức bùng lên.

    Tôi hoảng sợ, ngoài miệng lại không chịu thua: “Tôi không biết tên anh, ai bảo anh đeo cái mặt nạ quỷ xấu hoắc kia làm chi."

    "Không biết tên thì gọi ta là phu quân, ta cho phép ngươi gọi như vậy." Giọng điệu của hắn đầy vẻ ưu việt.

    Nhảm nhí, ở trước mặt tế phẩm, đương nhiên là có cảm giác ưu việt rồi.

    "Có thể đổi cái khác không? Tôi không muốn gọi phu quân." Sau khi biết mình chỉ là một đạo cụ của hắn, sự sợ hãi trong lòng tôi cũng giảm đi nhiều.

    Hắn trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: “Ta là Phong Ly Ngân."

    "Phong.. Ly Ngân.” Tôi nhỏ giọng đọc lên, tên này nghe rất hay, không thô bạo giống như mấy hành động của hắn.

    “Tôi muốn hỏi là, cái mặt nạ anh đang đeo, có.. màu đỏ không?"

    Hắn đột nhiên buông hai tay đang khoanh xuống, trầm giọng hỏi: “Ngươi thấy nó ở đâu?”

    "Tôi thấy nó xuất hiện trên lưng bố tôi, nó cười với tôi một cách quái dị rồi biến mất, nhưng mà bố và anh tôi đều không phát hiện... Mấy hôm trước bố tôi có đi xử lý một thứ đồ vật khó giải quyết, sau khi trở về vẫn hay bị ốm, ông chưa bao giờ bị thương nặng như thế."

    Tôi tự nói một lèo, không hề thấy mu bàn tay của Phong Ly Ngân đã nổi đầy gần xanh.

    "Được rồi." Hắn mở miệng nói: “Ngày mai ta bớt chút thời gian kiểm tra cho ngươi, bây giờ ngậm miệng lại ngủ đi."

    Hắn còn đứng trước giường tôi, sao tôi có thể ngủ dưới ánh mắt chăm chú của hắn được?

    Đêm nay hắn không biến mất ngay mà ngồi ở mép giường đưa lưng về phía tôi.

    Hắn không định đi sao?

    Tôi chịu đựng một hồi cho đến khi buồn ngủ không chịu nổi nữa mà hắn vẫn nghênh ngang ngồi ở đó không đi.

    Mặt nạ quỷ màu đỏ giống nhau như đúc, có liên quan gì tới hắn sao?

    Tôi hiếm khi có một giấc ngủ an ổn.

    Đi học về nhà, nhìn thấy bố tôi đang đóng cửa tiệm, tôi hơi do dự hỏi: “Bố, lưng bố không sao chứ?”

    Bố nghi hoặc nhìn tôi: “Lưng bố thì có chuyện gì? Không phải bị ngứa chút thôi sao?"

    Tôi không nói rõ, tôi sợ bố tôi căng thẳng, từ nhỏ tôi đã nghe người trong tộc nói rằng con quỷ đáng sợ nhất là con quỷ màu đỏ, biết cười, mấy con như vậy thường là lệ quỷ tà ác.

    Nhưng nhà tôi cũng có rất nhiều pháp khí hàng thật giá thật, bố tôi là người biết đạo pháp, sao lại có chuyện quỷ bám trên người ông được?

    “Thanh Tiêu, đến đây, bố cho con xem thứ này." Bố tôi cười thần bí.

    Chắc mấy ngày nay ông cũng mất ngủ như tôi, đôi mắt đỏ quạch.

    Ông đặt một hộp gỗ màu đỏ lên bàn trà, thì thào nói: “Hôm nay có người đưa hàng tới, bố thấy thứ này hợp với con nên để lại cho con, con thử xem có vừa không?"

    Vừa không?

    Bố tôi lấy ra một bộ hỉ phục màu đỏ cũ, bộ quần áo này được thêu thủ công, rất đẹp, nhưng mà cũng rất cũ, mùi tro bụi nồng đến sặc.

    Tôi có chút không vui: “Con lấy cái này làm gì? Bố chế con chết chưa đủ nhanh, thúc giục con mau cùng tên người cõi âm kia kết hôn đúng không?"

    Bố tôi cười nói: "Đương nhiên không phải, cái này để lại đến khi con lập gia đình thì mặc.”

    Lập gia đình? Cả đời này tôi cũng không có khả năng lập gia đình.

    Tôi cảm thấy bố tôi là lạ, bình thường ông đều cố không để tôi đến gần mấy thứ âm vật này, vì mẹ tôi qua đời sớm nên ông không để tôi tiếp xúc với công việc của mình, sao hôm nay lại giục tôi thử bộ đồ nhìn là biết đó là âm vật hỉ phục?

    Tôi kiến quyết không mặc, bố tôi dần lạnh mặt, đột nhiên tôi lại nghe được một tiếng: Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

    Tôi sửng sốt, giật bắn người nhìn về phía bố tôi. Hai mắt bố tôi sưng đỏ, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi.

    Trong chớp mắt đó, tiếng chuông báo mãnh liệt vang lên trong lòng tôi, đây không phải bố tôi!

    "Bố! Bố! Bố làm sao vậy... Anh hai! Anh hai!" Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, lớn tiếng gọi người.

    Nhưng bố không trả lời tôi, anh tôi đã ra ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi.

    “Thanh Tiêu... Tiêu... Thanh Tiêu... vợ ta..." Giọng nam khàn khàn kia lại vang lên bên tai tôi.

    Tôi hoảng sợ nhìn về phía cái miệng đang khép mở của bố, màu đỏ lan tràn ra toàn bộ đôi mắt ông.

    Ông cầm bộ hỉ phục kia, đi qua bàn trà hướng về phía tôi..
     
    Chương 8: Ly Long huyết ngọc (4)
  • admin

    Thiên Ngoại Phi Tiên
    Đại Thần
    Cấp
    0
     
    Tham gia
    11/6/23
    Bài viết
    609,279
    Điểm cảm xúc
    34
    Điểm thành tích
    48
    Giải Thưởng
    10
    VNĐ
    1,000,499
    Chương 8: Ly Long huyết ngọc (4)


    Cửa tiệm đã đóng, tôi không thể chạy ra đường, ông cũng đã chặn cửa sau lại.

    “Bố, bố! Bố bình tĩnh lại đi!” Tôi nói năng lộn xộn, tìm kiếm vài thứ trừ tà trong tiệm.

    Tôi bốc mấy đồng tiền Ngũ Đế trong khay vứt qua, tiền rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng, trong nháy mắt, tôi thấy ánh mắt của bố thay đổi.

    “Thanh Tiêu, chạy mau!” Tôi nghe thấy giọng bố đầy đau khổ.

    Tôi muốn trốn, nhưng người trước mặt là bố tôi, nếu có thể, tôi muốn cứu ông... nhưng mà tôi không biết thuật pháp! Tới bây giờ chưa ai dạy tôi cách trừ tà cả.

    Quầy hàng bị tôi lục tung cả lên, đồ trong tiệm đồ cổ thường đồ giả là nhiều... trên đời này làm gì có nhiều đồ thật như thế cơ chứ?

    Tôi không phân biệt được thật giả, cái gì cũng vứt sang, bố tôi đột nhiên bật cười quái dị.

    "Thanh Tiêu... Ngoan nào... Đến đây, để ta thương ngươi nào..." Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên, bàn tay to chồm qua quầy hàng bắt lấy tôi.

    Tôi sợ tới mức đưa tay lên đỡ, chiếc nhẫn huyết ngọc trên tay phải đột nhiên bừng sáng, trước mắt tôi đỏ lè màu máu.

    Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi tôi nhìn lại bố mình thì thấy ông đã nằm lăn ra đất!

    "Bố!" Tôi hớt hải chạy sang ôm bố dậy, lưng áo ông rách tươm như bị một lực nào đó xé toạc.

    "Khì khì khì... Linh thai đã thành... Khì khì khì, hån hành động nhanh thật... Thanh Tiêu.. Ngươi là vợ ta. Tại sao ngươi lại sinh con cho hắn."

    Quỷ mặt đỏ cười dữ tợn trên lưng bố tôi, dường như muốn phá xác mà ra nhưng lại bị cái gì đó kéo lại.

    Tay tôi run lên, ngoài cửa tiệm vang lên tiếng cười của người đi đường.

    Cách một cánh cửa, bên ngoài là thanh xuân tươi đẹp.

    Còn bên cạnh tôi là cảnh tượng tối tăm đáng sợ.

    "Quan Thanh Tiêu... Quan Thanh Tiêu.." Mặt quỷ không ngừng khàn giọng gọi tên tôi.

    “Câm miệng!” Tôi không nhịn được rống lên, chiếc nhẫn trên tay hiện lên một tia sáng đỏ.

    "Khì khì khì..” Tiếng cười của hắn từ từ giảm xuống, từ từ biến mất dưới sự áp bức của ánh sáng đỏ.

    Mặt quỷ trên lưng bố tôi biến mất lần nữa.

    Chẳng phải cái tên quỷ xấu kia nói tôi là thê tử đám cưới ma của hắn sao? Tôi cũng cho là như vậy, nhưng tại sao quỷ mặt đỏ còn nói tôi là vợ hắn?

    Tôi nhìn chiếc nhẫn ngọc mảnh mai trên tay, nó có kiểu dáng phục cổ.

    Chiếc nhẫn nguyên bản màu đỏ sậm như máu lúc này trở nên sáng ngời ấm áp, tia máu bên trong ngưng tụ thành một đồ án cổ xưa.

    Hoa văn long đầu quyển vân(1), thân như giọt mưa, bốn vuốt giơ lên, thân hình hoạt bát dẻo dai, mơ hồ có dáng bay lên.

    Anh tôi cầm kính lúp chuyên dùng cho đồ cổ soi kỹ càng chiếc nhẫn.

    “Đây là Xích Ly." Anh tôi nói.

    “Cái gì?”

    “Là thư long(2), con trai của rồng là Ly Long, Xích Ly là thư long." Anh tôi giải thích một câu: “Ông chồng quỷ đó cho em thứ này chắc chắn là có nguyên nhân... Là cái này đuổi tên mặt quỷ kia đi sao?"

    Tôi gật đầu hỏi: “Rốt cuộc anh và bố đã gặp chuyện gì?"

    Anh tôi trầm mặc lắc đầu: “Bố không cho anh nói, ông không muốn cho em biết chuyện này."

    Rồi anh miễn cưỡng cười: “Thanh Tiêu, em đồng ý mang linh thai cho tên ông chồng quỷ kia sao? Xem ra cuộc sống của hai người cũng hòa thuận ghê.."

    Hòa thuận?

    Cái từ này thật buồn cười.

    Lúc không biết mục đích của hắn, mỗi ngày bị hắn gây sức ép đến ngất xỉu, biết rồi, trầm mặc giống như đó chỉ là một giao dịch, hắn dường như chạm vào tôi thêm chút nữa cũng không chịu.

    Đương nhiên, hắn không chạm vào càng tốt.

    Chỗ bị hắn hành hạ đã đau đến tê dại, mỗi một bước đi đều là đang chịu đựng đau đớn khôn kể.

    Bây giờ, bố tôi lại biến thành thế này...

    Tôi nhịn không được bật khóc.

    Nhà họ Quan, quan tài.

    "Thanh Tiêu... có phải tên ông chồng quỷ kia bắt nạt em không?" Anh tôi hỏi.

    Tôi gật đầu, do dự nói những chuyện xảy ra buổi tối cho anh.

    Anh tôi nhíu mày nói: “Bọn anh không đến gần cửa phòng em được, lúc hắn đến thì cả phòng em đều có kết giới."

    "Hơn nữa anh cũng chỉ học nửa vời, đánh không lại hắn, hai người còn có huyết minh... là ngươi tình ta nguyện, cho dù đến tòa án âm phủ cũng không ai giúp được em.." Anh tôi suy nghĩ, vỗ đầu nói: “Nhưng anh có một cách giúp em, chết tiệt! Sao trước đây anh không nghĩ ra!”

    Anh chạy vội lên lầu, sau đó lấy hai tuýp nhỏ nhét vào tay tôi.

    “Đây là cái gì?" Tôi lật mặt sau, trên đó có mấy chữ nhỏ... thuốc bội trơn XXX.

    Mặt tôi nhất thời đỏ lên.

    “Đừng ngại ngùng, người chịu khổ chính là em, em coi em mấy hôm nay đi bộ cũng run rẩy, nếu XX của em mà nóng rát, thì nghĩa là bên trong không đủ ướt... Nghĩ cũng biết, đối với một cái mặt quỷ, có tình thú mới là lạ!"

    "Em đừng có nghĩ cắn răng chịu đựng là xong, nếu không thoải mái phải nói với anh ngay, nếu đi tiểu mà bị đau thì là bị viêm đường tiểu rồi, phải uống tam kim phiến(3).."

    “Em có biết dùng thuốc bôi trơn không? Hoặc là thoa lên XX của em, hoặc là thoa lên XX của hắn..

    "Anh hai, đủ rồi!"

    Anh tôi không hổ là dân học y, nói về cấu tạo cơ thể mà tự nhiên như nói chuyện thời tiết vậy.

    Thấy mặt tôi đỏ như trái cà chua, anh tôi cười ha ha: "Anh lên lầu chăm sóc bố, chắc ông cũng biết vấn đề của cơ thể mình rồi, bọn anh thương lượng xem nên xử lý thế nào.”

    Anh tôi có thuốc bôi trơn này nghĩa là kinh nghiệm của anh phong phú... đã hai mươi hai, ngoại hình cũng đẹp trai lại nhiều tiền, mặc dù theo chủ nghĩa độc thân nhưng chắc cũng có bạn giường.

    Tới gần khuya, cái thời khắc “hoàn thành nhiệm vụ" cũng tới, tôi do dự mở nắp nặn ra một ít thuốc.

    Tôi dùng ngón tay lấy một chút, thoa lên chỗ xưng đỏ kia, cảm giác lạnh lạnh dính dính cùng với làn da đau đớn.

    Lúc tôi đang do dự xem có nên thoa lên không thì tên chồng quỷ xấu kia đã đến.

    Không biết có phải do cảm giác hay không mà tôi thấy hình bóng hắn dần rõ ràng hơn, cơ thể hắn ban đầu rất lạnh lẽo, bây giờ.. ngày càng giống người sống.

    Hắn nhìn về phía nhẫn của tôi, thì thào: “Nhanh thôi.”

    Cái gì nhanh?

    Hắn cúi người đè lên, lại chuẩn bị một trận “hoàn thành nhiệm vụ" trầm mặc nữa, tôi vội nói: "Chờ, chờ một chút được không."

    Tôi cúi đầu thoa lung tung lên chỗ kia, trong lòng căng thẳng hết sức... thứ này thoa lên lạnh lẽo, có thể làm giảm cảm giác đau đớn khi kết hợp thật sao?

    Tôi vô ý nhìn thấy bộ phận nọ đã sẵn sàng ra trận của hắn... không hổ là ác quỷ, còn đáng sợ hơn cả cầm thú nữa.

    Vừa nghĩ tới chỗ kia sẽ tra tấn tôi thế nào, tôi run lên, cắn răng nói: “Anh... đừng nhúc nhích..."

    Tôi nhắm mắt, bôi đại chút chất nhầy còn lại trên tay lên chỗ đó của hắn.

    Vật nằm trong tay tôi giật mạnh một chút, làm tôi sợ run lên, thân thế hắn cũng rung mạnh một cái..

    (1): hoa văn rồng cuộn trong mây.

    (2): rồng không có sừng, giống cái.

    (3): thuốc bổ thận.
     
    CHÚ Ý !!!
    Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
    Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
    Top Bottom