Cập nhật mới

Dịch Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Một Tia Linh Hồn


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Không Còn Liên Quan


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Hưu Thư


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Manh Mối


Tôi một đường bám theo ông ta, ông ta không đi ra theo đường cửa chính của bệnh viện, mà là đi theo một đường nhỏ ra lối cửa sau. Tôi nấp ở một góc nhìn người đàn ông từng bước rời xa, tôi dự định để ông ta đi được một đoạn sẽ bám theo phía sau.

Nhưng mà khi tôi sắp tới gần đường lớn, tôi nhìn thấy Chu Tiên đang từ phía đối diện bên kia đường bước tới. Rốt cuộc đây là trùng hợp hay là cố ý, Chu Tiên xuất hiện vào lúc này, lại chính ở tại nơi mà người đàn ông đó rời đi. Hai người đi sát nhau mà qua, không chào hỏi cũng không giao lưu bằng ánh mắt.

Hai người thực sự là không quen biết sao? Tôi rơi vào trầm tư. Không bao lâu sau tôi quay người rời khỏi, vào lúc tôi quay người đi, một bàn tay túm lấy tôi.

Chu Tiên: “Tình Thiên, cậu ở đây nhìn gì vậy?”

Tôi: “Người đàn ông vừa bước ra là người đã đâm vào Tiểu Mẫn. Mọi người đều nói Tiểu Mẫn đột nhiên bị điên, tự mình vượt đèn đỏ lao vào xe của người ta, cậu thấy sao?”

Tôi không tiếp tục hàm hồ nữa mà trực tiếp đem vấn đề ném qua cho Chu Tiên, tôi muốn nghe xem cô ta nói như thế nào.

Chu Tiên: “Tự mình lao vào xe? Tiểu Mẫn bình thường rất cơ trí lanh lợi, sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu, chắc chắn là có sự hiểu lầm. Mình qua đó xem sao, xem cậu ấy bây giờ đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm chưa?”

Tôi: “Chưa, đang ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu, chủ xe đã trả tiền để cứu mạng.”

Chu Tiên: “Kì quái, tại sao ông ta lại chịu bỏ tiền ra? Mình vào xem trước đã. Tình Thiên, cùng đi đi.”

Nói xong, cô ta cầm cánh tay của tôi kéo về phía trước. Đáng lẽ tư thế này của cô ta tôi sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại, bất luận là như thế nào, ngăn cách trong tim của tôi khó mà hủy bỏ được.

Cố chịu đựng, tôi và Chu Tiên đi tới trước cửa phòng phẫu thuật, đèn đỏ vẫn sáng như cũ. Trương Tiểu Mẫn đến tột cùng có thể cứu hay không vẫn chưa rõ.

Chu Tiên: “Mình tin Tiểu Mẫn sẽ không có chuyện gì. Viên Doanh đâu?”

Tôi: “Đại sảnh bệnh viện, lát nữa sẽ lên.”

Tôi nhìn Chu Tiên ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, tôi vẫn luôn đứng ngẩng đầu nhìn cửa phòng phẫu thuật. Trạng thái như vậy không biết giằng co bao lâu, thẳng cho tới khi Viên Doanh đi tới.

Viên Doanh: “Chu Tiên, cậu tới khi nào thế? Thầy hướng dẫn tại sao còn chưa tới?”

Chu Tiên: “Thầy hướng dẫn gọi điện thoại cho mình, mình mới biết Tiểu Mẫn xảy ra chuyện. Ba mẹ của Tiểu Mẫn rất nhanh sẽ tới Tây Thành. Thầy hướng dẫn tới bến xe để đón họ.”

Viên Doanh: “Ừ, giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, không biết ai đã ký, cũng thực kì quái, bệnh viện còn chưa nói.”

Tôi: “Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch chỉ có người có quan hệ thân mật mới có thể ký, như vậy mà bệnh viện cũng không nguyện ý nói?”

Viên Doanh: “Ai mà biết được chứ!”

Dứt lời, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Trương Tiểu Mẫn được đặt trên giường đẩy, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

“Phúc lớn mạng lớn, đi lượn một vòng ở quỷ môn quan. Phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt thêm hai ba ngày để quan sát, nếu không có gì nghiêm trọng thì sẽ chuyển tới phòng bệnh bình thường.”

Bác sĩ mổ chính cực nhanh nói, mấy y tá lập tức đem Trương Tiểu Mẫn vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Tôi và Viên Doanh đi theo qua đó, nhưng bị ngăn ở bên ngoài phòng.

“Một ngày chỉ cho phép hai người vào thăm, hôm nay vừa mới làm phẫu thuật xong, chỉ có thể nhìn qua cửa kính.”

Tôi đang muốn nói chuyện, tiếng chuông điện thoại vang lên, là thầy hướng dẫn gọi tới.

Tôi: “Thầy.”

“Thầy đưa ba mẹ của Tiểu Mẫn tới, tình hình như thế nào?”

Tôi:”Tạm thời qua được cơn nguy hiểm, phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt thêm hai ba ngày nữa.”

“Ừ, không có chuyện gì là tốt, các em ở đó đợi, về phần trường học đã tập trung quyên góp tiền, về phần viện phí nhà trường có thể trợ cấp một chút.”

Tôi: “Cảm ơn thầy.”

Dứt lời, điện thoại bị ngắt, tôi cất điện thoại đi, cách tấm kính thủy tinh Trương Tiểu Mẫn đang nằm bên trong, một người vui vẻ như cô ấy dường như rơi vào một giấc ngủ say. Nếu như không phải là trái tim vẫn còn đập, thì sẽ giống như…

Chu Tiên: “Tình Thiên, gần đây trật tự an ninh trong trường học không tốt, Tiểu Mẫn đột nhiên phát điên, mình cảm thấy rất kỳ quái. Nếu không, Viên Doanh, cậu từ chỗ bà của cậu xin vài lá bùa về để phòng thân đi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Gác Đêm


Viên Doanh: “Bà mình không ở nhà, không thể lấy được bùa. Chu Tiên, nếu như cậu thấy sợ thì tự mình đi cầu đạo sĩ đi, mình với Tình Thiên ở lại đây đợi ba mẹ của Tiểu Mẫn.”

Chu Tiên: : “Mình cũng không nói là mình sợ, mình ở đây đợi cùng các cậu.”

Tôi nhìn ra trong lời nói của Viên Doanh và Chu Tiên có sự đối chọi gay gắt. Tôi sợ bị Chu Tiên phát hiện ra chúng tôi đang hoài nghi cô ta. Tôi lập tức tiến lên kéo lấy Viên Doanh, biểu ý cô ấy đừng tiếp tục nói nữa. Vốn dĩ bốn người trong ký túc tương thân tương ái, nhưng ầm ĩ tới bước như ngày hôm nay là điều mà ai cũng không nghĩ tới.

Hai mươi phút sau, thầy hướng dẫn đưa ba mẹ Tiểu Mẫn tới, nhưng quy định của bệnh viện là ngày đầu tiên ở trong phòng chăm sóc đặc biệt không được thăm viếng, ba mẹ của cô ấy chỉ có thể nhìn vào qua cửa thủy tinh. Nhìn bộ dáng hai người nước mắt mù mịt, trái tim của tôi giống như bị nhéo.

Từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu của cha mẹ, trong cuộc đời của tôi tình thân vẫn luôn là thứ khuyết thiếu. Nhìn ba mẹ của Trương Tiểu Mẫn, loại tình yêu khuyết thiếu này lại tăng thêm. Tầm mắt của tôi không khỏi bị sương mù che chắn. Trương Tiểu mẫn, vì người nhà của cậu, cậu nhất định phải khỏe lại.

“Thầy, tiểu mẫn bình thường tính tình có chút nghịch ngợm, nhưng tuyệt đối sẽ không tự mình lao vào xe, liệu có phải bị người khác bỏ thuốc khiến cho thần trí mơ hồ?”

Lời nói của mẹ của Tiểu Mẫn trong lúc vô ý, giống như trong lúc vô thức đã làm tôi bừng tỉnh, không thể loại bỏ khả năng bị bỏ thuốc, ai có thể bỏ thuốc cô ấy? Tôi và Viên Doanh không hẹn mà cùng chăm chú nhìn Chu Tiên. Vẻ mặt của cô ta vẫn như bình thường nhìn Tiểu Mẫn trong phòng bệnh.

“Mẹ Tiểu Mẫn, đợi Tiểu Mẫn tỉnh lại chúng ta sẽ hỏi cụ thể, bà đừng vội, mạng của đứa nhỏ có thể giữ được là tốt rồi.”

Mẹ Tiểu Mẫn còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị bạn già ngăn lại, ông ấy vỗ vai của vợ biểu ý bà ấy đừng nói chuyện, sau đó nói cảm ơn với thầy hướng dẫn, sau cùng ông ấy nhìn chúng tôi.

“Cảm ơn các cháu, nếu như không phải có các cháu thì Tiểu Mẫn cũng sẽ không được cứu chữa kịp thời.”

Viên Doanh: “Thúc thúc, chú nói chi vậy, Tiểu Mẫn là bạn học của chúng cháu lại còn là bạn cùng ký túc nữa, chúng ta chính là người một nhà. Chu Tiên, cậu nói đúng không?”

Chu Tiên vẫn còn đang nhìn Tiểu Mẫn trong phòng bệnh, bị Viên Doanh đột nhiên gọi một tiếng liền bị dọa tới, cô ta lập tức khôi phục lại bình thường, nói:

Chu Tiên: “Đúng, chúng ta là người một nhà.”

Tôi nhìn Chu Tiên luôn có cảm giác bất thường. Từ lúc ba mẹ Tiểu Mẫn vào tới giờ, cô ấy cũng không nhìn ba mẹ cô ấy lấy một cái, chỉ luôn nhìn Tiểu Mẫn trên giường bệnh. Trước lúc Tiểu Mẫn xảy ra chuyện là đi tìm Chu Tiên, nếu thực như lời Chu Tiên nói, cô ta không nhìn thấy Tiểu Mẫn?

Trong lúc đó rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì? Có lẽ chỉ có thể đợi Tiểu Mẫn tỉnh lại mới có thể biết được.

Thầy hướng dẫn ở lại nửa tiếng, sau đó đi rồi. Ba mẹ của Tiểu Mẫn vẫn luôn ở đây, sau đó Chu Tiên nhận điện thoại, nói trong nhà có việc, cũng đi rồi.

“Ta và mẹ của Tiểu Mẫn ở đây là được rồi, các cháu cứ làm việc của mình đi.”

Tôi: “Không, chúng cháu trực đêm ở đây, chú dì muốn ăn gì chúng cháu sẽ đi mua cho hai người.”

Chân tướng của sự việc chỉ có thể chờ Tiểu Mẫn tỉnh lại mới có thể biết được. Cô ấy ngàn vạn không thể xảy ra chuyện gì được, tôi nhất định phải trực ở đây, không thể để người nào khác vào phòng. Viên Doanh biết dụng ý của tôi, cũng biểu là muốn trực đêm.

Mẹ của Tiểu Mẫn hốc mắt ẩm ướt, vừa lau nước mắt vừa nói “Tiểu Mẫn mỗi lần về nhà là nói bạn cùng ký túc của nó rất tốt.”

Viên Doanh: “Dì, cháu và Tình Thiên cùng đi mua đồ ăn cho hai người, chúng ta sẽ trực ở đây. Ngoài y tá không được để cho người nào khác đi vào.”

“Được, dì biết.”

Sau đó tôi và Viên Doanh đi tới cửa hàng gần đó để mua đồ ăn.

Viên Doanh: “Tình Thiên, sau khi cậu theo chủ xe đi có phát hiện manh mối gì không?”

Tôi: “Không có, khi mình đang muốn tiếp tục đi theo ông ta thì Chu Tiên xuất hiện.”

Viên Doanh: “Cô ta xuất hiện thật đúng lúc, chuyện này nhất định phải nhờ tới Dị Tư Ẩn. Trực tiếp hỏi anh ta, tiết kiệm cho chúng ta đỡ phải đoán mò.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Cảm Ứng Của Tiểu Gia Hỏa


Tôi: “Cậu cảm thấy mình có thể tìm thấy anh ta không? Dựa vào năng lực của anh ta thì sớm đã biết hoàn cảnh hiện tại của mình rồi, chậm chạp không xuất hiện, vẫn là đừng tìm nữa.”

Tôi vừa dứt lời, vai của tôi bị Viên Doanh vỗ mạnh một cái, cô ấy mở to hai mắt nhìn tôi.

Viên Doanh: “Ít nhất thì anh ta là ba của đứa nhỏ, tại sao lại mặc kệ cậu chứ? Nếu không chúng ta đem con của anh ta làm rụng xuống đi!”

Khi nghe thấy tiếng ‘rụng’ bụng của tôi nóng lên, tôi lập tức đưa tay lên xoa bụng.

Viên Doanh: “Yo! Tiểu gia hỏa này cảm ứng được rồi? Đều nói quỷ thai năng lực phi phàm, quả nhiên là như vậy.”

Tôi: “Viên Doanh, mình muốn đứa nhỏ này, bất kể Dị Tư Ẩn như thế nào, đứa nhỏ này có duyên phận với mình, là tất cả sinh mệnh…”

Viên Doanh: “Mình biết cậu từ nhỏ đã khuyết thiếu tình yêu, đối với cậu mà nói thì đó là bóng ma, cho dù là quỷ thai cậu cũng sẽ muốn. Tình Thiên, cậu đã có quyết định, mình sẽ giúp cậu. Không đi tìm Dị Tư Ẩn nữa, chúng ta tự điều tra Chu Tiên?”

Tôi cẩn thận suy nghĩ, không cần phải điều tra, chỉ cần yên lặng xem biến hóa là được. Nếu như Trương Tiểu Mẫn thực sự bị người khác hạ thủ, người phía sau màn sẽ trước khi Tiểu Mẫn tỉnh dậy mà một lần nữa động thủ.

Tôi: “Viên Doanh, chúng ta mau đi mua đồ ăn đi, nhanh chóng quay lại bệnh viện, ai cũng không cần điều tra, bảo vệ cho Tiểu Mẫn là được.”

Viên Doanh vừa nghe đã hiểu, cô ấy và tôi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, ở gần bệnh viện mua đồ ăn nhanh, đồ ăn vặt để lấp đầy bụng.

Viên Doanh: “Đi!”

Tôi: “Ừ.”

Hai người chúng tôi một đường chạy về bệnh viện, nhìn thấy Tiểu Mẫn ở trong phòng bệnh và trái tim đang đập thì tôi mới yên tâm.

Mẹ của Tiểu Mẫn nhận lấy đồ ăn, vẻ mặt cảm kích “cảm ơn các cháu.”

Tôi: “Dì, đây là việc nên làm, chú và dì đi ăn đi, trước cửa phòng bệnh không được ăn, chúng cháu sẽ ở đây trực.”

“Cảm ơn các cháu!”

Ba của Tiểu Mẫn vô cùng giản dị, luôn nói cảm ơn. Qua một lát hai người mới đi tới khu ăn cơm của bệnh viện. Tôi với Viên Doanh canh ở ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cách cửa kính nhìn trái tim cô ấy đập.

Viên Doanh: “Nếu như không phải là ngoài ý muốn, là có người rắp tâm, vậy nhất định là Tiểu Mẫn đã biết được điều gì đó.”

Tôi: “Người này không muốn Tiểu Mẫn chết, mục đích chính là làm cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại, nếu không chủ xe sẽ không ở lúc nguy nan mà thanh toán tiền.”

Nghĩ tới đây tôi càng hoài nghi chủ xe và Tịch Hoa có quan hệ. Nhưng chủ xe và Chu Tiên nhìn như không phải là bình thường. Chu Tiên là vị hôn thê của Dị Tư Ẩn, cô ta vì chuyện này mà canh cánh trong lòng muốn đối phó tôi. Như vậy hẳn nên là đối với Dị Tư Ẩn có tình, nếu đã có tình vậy tại sao lại có quan hệ với Tịch Hoa?

Trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể hiểu rõ, lòng người rốt cuộc là như thế nào? Tôi sống hai mươi mấy năm, vẫn là quá đơn thuần rồi.

Viên Doanh: “Đi một bước tính một bước, nếu như bà nội có ở đây, sự việc có lẽ đã ít đi một chút rồi.”

Tôi: “Trước khi Tiểu Mẫn làm phẫu thuật, Tịch Hoa có tới đây.”

Viên Doanh: “Cái gì, anh ta tới đây! Tại sao cậu không nói sớm???”

Tôi: “Phẫu thuật cần hai mươi vạn, mình không có tiền, anh ta uy hiếp mình, muốn cứu Tiểu Mẫn thì phải viết hưu thư, không có biện pháp nào nên mình đã viết rồi. Nhưng sau khi viết xong phát hiện chủ xe trả tiền cứu mạng, mình có lẽ đã mắc lừa rồi.”

Viên Doanh trầm tư, suy nghĩ thật lâu mới mở miệng.

Viên Doanh: “Nếu Chu Tiên thực sự là vị hôn thê của Dị Tư Ẩn, vậy, bức bách cậu viết hưu thư trốn không thoát trách nhiệm của Chu Tiên. Cô ta không muốn cậu và Dị Tư Ẩn có dây dưa. Bây giờ Dị Tư Ẩn không tới, mình không nghĩ là anh ta thực sự không để ý tới cậu mà là bị ngăn chặn. Bây giờ Dị Tư Ẩn là mấu chốt giải quyết của vấn đề, nhưng lại không xuất hiện.”

Tôi nhìn Tiểu Mẫn trên giường bệnh, sự tình đi tới đâu hay tới đó. Tôi lâm vào lốc xoáy, không cách nào thoát thân. Chu Tiên sống cùng tôi hơn ba năm, đến tột cùng là người như thế nào? Tại sao cô ta có thể âm ngoan hạ thủ với Tiểu Mẫn?

Vì đạt được mục đích mà thề không bỏ qua, Chu Tiên, cậu là người như vậy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Tiếng Bước Chân Từ Đâu Tới?


Một buổi chiều Viên Doanh cùng cha mẹ của Tiểu Mẫn vẫn luôn trông coi , thẳng tới khi màn đêm buông xuống, thời gian không còn sớm.

Tôi: “Chú dì, hai người hãy quay về ngủ đi, ở đây có cháu và Viên Doanh là được rồi.”

“Không được, các cháu đi nghỉ đi, ta và ba nó sẽ trông coi.”

Viên Doanh: “Dì, chúng cháu còn trẻ, thức đêm không tính là gì. Dì và chú hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đợi tới khi Tiểu Mẫn tỉnh lại nhìn thấy hai người thì sẽ vui biết bao.”

Tôi: “Đúng đó, chúng cháu không sao, hai người đừng lo lắng.”

Chú và dì như thế nào cũng không chịu đi, thẳng tới khi y tá bước tới “bạn học của người bệnh ở lại đây, hai người hãy đi nghỉ ngơi đi.”

Tôi: “Dì, đi nghỉ ngơi đi.”

Tôi và Viên Doanh nói nửa ngày, ba mẹ của Tiểu Mẫn mới đi. Sau khi họ đi rồi, y tá dặn dò vài câu sau đó cũng đi. Cả hành lang chỉ còn lại hai người tôi và Viên Doanh, ánh đèn màu xanh u tối chiếu trên hành lang thật dài.

Nếu đổi lại là lúc bình thường, tôi nhất định sẽ đi. Nhưng hiện tại, càng nhiều hơn một phần trách nhiệm mà không cảm thấy sợ hãi.

Viên Doanh: “Tình Thiên, hôm nay mình không có pháp khí nào cả. Quỷ mà đến thì phải làm sao?”

Tôi: “Cậu là đạo sĩ lại hỏi mình phải làm sao?”

Viên Doanh: “Đánh tay không vậy!”

Tôi thiếu chút nữa thì cho cô ấy một cái nhìn kinh bỉ. Không có pháp khí chỉ có thể đánh tay không. Nhưng là… tôi có một vật. Nghĩ tới đây tôi lập tức từ trong túi lấy ra một gói băng vệ sinh.

Viên Doanh: “Tình Thiên, bà dì của cậu tới rồi?”

Tôi: “Cậu đã từng gặp người mang bầu có kinh nguyệt chưa? Đây là đồ sạch, nhưng đối với quỷ vẫn có tác dụng, nước miếng đối với quỷ mà nói cũng là một đồ vật dơ bẩn. Quỷ cao cấp không thể đối phó được nhưng với quỷ cấp thấp thì có thể.”

Viên Doanh: “Không phải máu bà dì, nữ nhân âm tính nặng, phải tìm một người đàn ông nhổ thì mới được.”

Tôi ngẩn ngơ, tìm ở đâu ra đàn ông bây giờ? Nếu như tóm lấy một người đàn ông và nói với anh ta rằng ‘anh trai, mượn nước bọt của anh để dùng’ sau đó lấy ra băng vệ sinh để anh ta nhổ vào, người đàn ông đó sẽ cho rằng chúng tôi là người ngu ngốc, có bệnh thần kinh.

Biện pháp không thể thực hiện chỉ có thể nghĩ cách khác.

Viên Doanh: “Gần bệnh viện có chó hoang, mình đi lấy một ít lông chó về đây, cậu đợi mình, rất nhanh thôi.”

Nói xong, cô ấy chạy đi, tôi gọi như thế nào cũng vô dụng. Trước cửa phòng bệnh không thể không có người, tôi chỉ có thể chờ Chu Tiên mau chóng tỉnh lại. Tôi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, chín giờ mười lăm phút. Bởi vì rời đi lực chú ý, tôi xem một chút tin tức, chín rưỡi Viên Doanh vẫn chưa quay lại.

Tôi rất lo lắng, liệu cô ấy có bị chó cắn không? Chính tại lúc này, tiếng bước chân rất nhẹ vang lên trên hành lang trống trải. Tôi theo tiếng nhìn qua, cái gì cũng không thấy. Khi tôi tiếp tục xem điện thoại, tiếng bước chân lần nữa vang lên, càng lúc càng gần.

Tôi mở đèn pin trên điện thoại nhìn về phía đối diện, nhưng vẫn không có thân ảnh, trái tim của tôi nhảy rộn, quỷ đã tới rồi sao?

Tôi: “Nếu đã tới rồi thì hãy hiện thân đi.”

Vì để gia tăng dũng khí cho bản thân, tôi cố ý khuếch đại âm thanh, qua một lát tiếng bước chân không còn nữa, lại nhoáng lên một cái, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở phía cuối hành lang, tôi thậm chí nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Chu Tiên: “Tình Thiên, mình xong việc gia đình liền vội chạy tới đây, tại sao lại chỉ có mình cậu, Viên Doanh đâu?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không bao lâu lại bắt đầu đề phòng.

Tôi: “Ở đây có mình là được rồi, cậu về ký túc đi.”

Chu Tiên: “Không được, mình không tới thì trong lòng sẽ bất an, Tiểu Mẫn hiện giờ thế nào rồi?”

Cô ấy nói một câu nhưng lại mập mờ hai câu, rốt cuộc là Tiểu Mẫn tỉnh thì cô ta bất an hay là lo lắng cho Tiểu Mẫn?

Tôi: “Cậu ấy rất tốt, nếu như cậu tới rồi thì ra ngoài bệnh viện tìm Viên Doanh đi.”

Chu Tiên: “Cậu có một mình không sợ sao? Ở đây âm trầm như vậy. Viên Doanh tốt xấu gì cũng biết đạo thuật, mình ở lại đây với cậu.”

Dứt lời, tôi lại lần nữa nghe thấy tiếng bước chân vừa nãy. Cho nên, tiếng bước chân căn bản không phải của Chu Tiên, mà thực sự là có người khác!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: Lấy Mạng?


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: Không Phải Tác Phong Của Anh


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: Mặt Đất Nứt Ra


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: Truyền Thông Đưa Tin


Y tá vẫn đang trong phòng bệnh, tôi không thể nói chuyện vừa gặp phải khi nãy. Trước khi gặp phải tôi cũng không tin trên thế giới này có quỷ.

Tôi: “Tiểu Mẫn sao rồi?”

Viên Doanh: “Cậu ấy không sao, đầu phích cắm của máy đo nhịp tim bị người ta rút ra. Dì và chú đang ở bên cạnh trông coi. Hôm nay nói gì cũng sẽ không để cậu trực nữa, cậu cũng bệnh rồi. Cậu biết lúc cậu ngã xuống bộ dáng có bao nhiêu đáng sợ không?”

Tôi nhảy vào khe nứt căn bản không nhớ rõ đã phát sinh những gì, khi tỉnh lại chính là hiện giờ. Nhìn bộ dáng nghi hoặc của tôi, Viên Doanh lắc đầu. Đợi y tá đi rồi cô ấy mới tiếp tục nói.

Viên Doanh: “Có phải cậu gặp quỷ không? Lưng của cậu không giống như bị ngã sấp bình thường, sắc mặt quá khó coi, tuyệt vọng giống như sắp chết vậy.”

Thấy ánh mắt lo lắng của cô ấy, tôi đem những chuyện gặp phải đều kể chi tiết cho cô ấy nghe.

Tôi: “Mình gặp phải một bà già, bà ta là một con quỷ mù, bà ta hạ thủ với mình, nói muốn ăn thịt mình, còn muốn ăn thịt con của mình. Quỷ hỏa chính là vũ khí của bà ta, quấn lân thân thể mình.

Viên Doanh: “Cậu gặp phải bà già quỷ hỏa rồi, quỷ hỏa của bà ta người thường chạm vào sẽ chết. Cậu phúc lớn mạng lớn, bị cháy bỏng vẫn tránh được một kiếp, phỏng chừng là quỷ thai đã cứu cậu.”

Tôi: “Quỷ thai cứu mình? Sao lại nói như vậy?”

Viên Doanh cẩn thận nhìn bụng của tôi, sau đó thì cười lên.

Viên Doanh: “Gia hỏa thực có linh khí, từ hôm nay về sau năng lượng của nó sẽ vô cùng lớn. Tình thiên, cậu bây giờ đã bị hãm sâu vào vòng tròn của quỷ, không cách nào thoát ra được, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, đợi nó trở nên lợi hại, nó sẽ bảo hộ cậu.”

Tiếp theo Viên Doanh không nói chuyện, cô ấy vô cùng lo lắng, lo lắng Dị Tư Ẩn không cần Tình Thiên, nhưng đứa trẻ cũng có thể tính là một nơi có thể dựa vào. Có thể ở lúc Dị Tư Ẩn không cần Tình Thiên nữa có thể bảo hộ cô ấy.

Tôi nâng tay sờ bụng , thấp giọng nỉ non ‘con à, con lại cứu ma ma một mạng rồi.’

Viên Doanh: “Tình Thiên, mình phải nói với cậu một chuyện.”

Nói xong, cô ấy lấy ra điện thoại mở ra một tin tức, tin tức hiện ra trước mắt tôi. Sau khi tôi nhìn thấy tin tức, ánh mắt mở lớn. Dị Chu hai nhà sớm đã có ý muốn làm đám hỏi. Hiện giờ Dị đại thiếu tử vong nhưng thiên kim Chu thị vẫn nhớ mãi không quên, không tiếc gả cho một người đã chết, hôn kỳ đã định, chọn ngày để thành hôn.

Hai tay của tôi không khỏi nắm chặt, tôi đã viết hưu thư rồi, ở âm tào địa phủ tôi và Dị Tư Ẩn không có bất kỳ quan hệ gì, anh ta lấy một người vợ khác cũng là hợp pháp, nhưng trái tim của tôi không khỏi co rút đau đớn, tôi rõ ràng bị anh ta hiếp bức, rõ ràng là không yêu anh ta, tại sao lại có cảm giác đau lòng?

Viên Doanh: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện của Tiểu Mẫn đừng quản nữa, bà nội mình quay lại rồi, lập tức sẽ tới bệnh viện. Có bà tự mình canh chừng, Tiểu Mẫn sẽ không có chuyện gì đâu, những con quỷ đó sẽ không dám tùy tiện tới làm loạn đâu.”

Nghe thấy Viên nãi nãi đã quay lại, trái tim của tôi hoàn toàn buông xuống, nhưng một loại đau khổ khác thổi quét toàn thân. Tôi không còn Dị Tư Ẩn nữa, đứa nhỏ mất đi ba ba, kết quả vẫn là một gia đình không hoàn chỉnh. Đau đớn của tôi phải tiếp diễn trên thân của đứa nhỏ.

Viên Doanh: “Mình ra cổng bệnh viện đón bà, cậu nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều.”

Tôi không muốn để Viên Doanh lo lắng, trực tiếp gật đầu, để cho cô ấy nhanh rời đi. Đợi cô ấy đi rồi, tầm mắt của tôi bắt đầu mơ hồ, tôi đã khóc.

Tôi: “Bảo bảo, xin lỗi, con không còn ba ba nữa. Con có trách ma ma đã viết hưu thư không?”

Bảo bảo không đáp lại, lúc trước bụng của tôi sẽ nóng lên, mà bây giờ nửa điểm phản ứng cũng không có. Trải qua một kiếp của bà lão kia, bảo bảo lại lần nữa bị thương. Tôi không bảo hộ được nó, ngược lại lại trở thành gánh nặng của nó.

Tôi nằm trên giường bệnh, mở điện thoại của mình lên xem. Tiêu đề Tây Thành đều là tin tức thành hôn của Dị Chu hai nhà, tầm mắt của tôi không khỏi nhìn về phía bình luận, bên trong toàn là khen thiên kim tiểu thư Chu thị si tình, ngay cả khi Dị Tư Ẩn đẹp trai, có quyền thế nhưng hôm nay cũng chỉ là một người chết.

Ai cũng không biết, Dị Tư Ẩn tuy rằng chết rồi nhưng anh ta còn có một hình thức ‘tồn tại’ khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: Chu Tiên Xuất Hiện


Tôi cúi đầu trầm tư, cho tới khi Viên nãi nãi tiến vào tôi mới hồi phục tinh thần, tôi ngẩng đầu nhìn bà cười nói.

Tôi: “Viên nãi nãi.”

Viên nãi nãi: “Nha đầu, chuyện của cháu Viên Doanh đã nói với ta rồi. Theo tình hình trước mắt, cháu chỉ có thể sinh đứa nhỏ ra. Đứa nhỏ này linh khí đủ sẽ dẫn tới những quỷ khác thèm nhỏ dãi. Khi nào nó được sinh ra mới có thể tính là qua được thời kỳ nguy hiểm. khoảng thời gian này ta sẽ canh chừng cho cháu, sẽ không để cháu xảy ra chuyện gì.”

Viên nãi nãi đối với tôi rất tốt, ngoại trừ ba mẹ tôi, tôi chưa từng cảm thụ được cảm giác ấm áp này. Cậu và mợ của tôi thì không nhắc tới nữa, ở trong mắt của bọn họ tôi chỉ dùng để bán. Tôi tại sao lại bị dẫn vào vòng tròn của quỷ, vẫn là công lao của mợ tôi.

Tôi: “Viên nãi nãi, cảm ơn người.”

Viên nãi nãi: “Nha đầu ngốc, Viên Doanh là con gái một, ba mẹ của nó đều ở nước ngoài, con với nó cảm tình như chị em ruột thịt, đều là người một nhà nói gì tới cảm ơn. Tới đây, đeo cái này lên.”

Tôi thấy Viên nãi nãi lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh biếc, rất giống với miếng ngọc bội mà lần trước Viên Doanh đưa cho tôi, nhưng miếng ngọc bội đó đã sớm bị chấn vỡ rồi.

Viên nãi nãi: “Đây là ta cầu từ chỗ của tổ sư gia, tổng cộng có hai miếng, con và Viên Doanh mỗi đứa một miếng. Bên trên có khí tức của tổ sư gia, quỷ cấp thấp không dám tới gần, quỷ cấp bậc cao cũng bị chấn bất phôi. Đáng tiếc lão nhân gia đã sớm đi về cõi tiên rồi, nếu không ngài tới một chuyến thì chuyện của cháu đã được giải quyết rồi.”

Viên Doanh: “Tình Thiên, mình đeo giúp cậu.”

Cô ấy nhận lấy ngọc bội từ trong tay Viên nãi nãi, tự mình giúp tôi đeo lên. Tôi vuốt ve miếng ngọc bội này, băng băng lãnh lãnh, tính chất vô cùng tốt.

Viên nãi nãi: “Ta đi xem tiểu nha đầu Tiểu Mẫn, đầu phích cắm máy đo nhịp tim không vô duyên vô cớ bị rút. Viên Doanh, dẫn ta đi xem.”

Viên Doanh: “Được ạ, Tình Thiên, cậu nghỉ ngơi đi, lát nữa mình sẽ tới xem cậu.”

Tôi gật đầu, nhìn họ rời khỏi phòng bệnh. Trong phòng bệnh này tổng cộng có ba chiếc giường, nhưng lại chỉ có một bệnh nhân là tôi. Sau khi Viên Doanh và Viên nãi nãi rời đi không lâu, tôi nghe thấy cửa két một tiếng, theo tiếng nhìn qua thì thấy Chu Tiên bước vào.

Cô ta giống như bình thường, vô cùng giản dị, mặc quần áo bình thường, ngay cả túi xách cũng là loại rất bình thường.

Chu Tiên: “Tình Thiên, cậu tốt hơn chút nào chưa?”

Thấy cô ta tôi lại nhớ tới bài báo mà truyền thông đưa ngày hôm nay, cô ta đã sắp trở thành vợ của Dị Tư Ẩn rồi, lại tới nhìn tôi, rốt cuộc là có ý gì? Lấy thân phận chính thất tới nhìn tiểu tam sao?

Chu Tiên: “Tình Thiên, ngọc bội trên cổ cậu thực đặc biệt.”

Mắt thấy cô ta đang định xoa nhẹ, tôi lập tức nghiêng người né đi, ánh mắt cô ta lộ ra nghi hoặc, vô cùng khó hiểu.

Chu Tiên: “Luôn cảm thấy cậu có gì đó không bình thường, hình như có chuyện gì đó gạt mình, mọi người đều là chị em tốt, không phải sao?”

Tôi thấy cô ta vẻ mặt hồn nhiên, tôi là người ngay thẳng yêu ghét rõ ràng. Người hạ thủ với Tiểu Mẫn là cô ta, cô ta sao có thể ngày thứ hai làm như không có chuyện gì xuất hiện chứ?”

Tôi: “Chu Tiên, người có chuyện gạt chúng tôi là cậu, hôm qua cậu làm cách nào để đối phó với nữ quỷ?”

Chu Tiên: “Có người ra tay tương cứu thu phục nữ quỷ, mình không nhìn rõ bộ dáng của ân nhân. Tình Thiên, cậu hoài nghi mình?”

Chu Tiên: “Tôi cái gì cũng đều biết, tại sao lại như ngày hôm nay cậu hiểu hay giả bộ không hiểu? Tôi là người tính cách như thế nào, cậu rất rõ ràng. Yên tâm, tôi sẽ không làm tiểu tam, nhưng xin cậu hãy có chút lương tâm, đừng lợi dụng tôi.”

Tôi ghét bị lợi dụng, ghét người hư tình giả ý, mặc dù tôi biết trong xã hội có rất nhiều nham hiểm.

Chu Tiên: “Tình Thiên, cậu nói gì vậy!”

Cô ta phút chốc đứng lên, cảm xúc giống như bị kích động. Có lẽ tôi đã làm đảo lộn kế hoạch của cô ta, nhưng là tôi không thể nhịn nổi nữa. Đánh rắn động cỏ cũng tốt, lỗ mãng cũng được.

Tôi: “Có lẽ tôi nên xưng hô là Chu thị thiên kim.”

Đã nói tới vậy, tầng giấy ở cửa sổ đã bị đâm chọc. Biểu tình của Chu Tiên liên tiếp biến hóa, sau đó cô ta đi tới cửa đem cửa khóa lại. Đợi khi cô ta quay người, cô ta đã biến thành một Chu Tiên mà tôi không quen biết, vẻ mặt cao ngạo băng lãnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: Nói Trắng Ra


Cô ta đứng trước giường của tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, cả người tràn đầy vẻ sắc bén, giống như một mũi tên ngầm, có thể đem tâm xuyên thủng.

Chu Tiên: “Cư nhiên cô đều biết hết rồi, tôi cũng không dối gạt nữa. Đích xác, tôi là thiên kim duy nhất của Chu thị, chính là vị hôn thê chính quy của Dị Tư Ẩn.”

Cô ta cố tình đem hai chữ ‘chính quy’ tăng nặng, chính là bởi vì nhắc nhở tôi, hoàn cảnh hiện giờ của tôi chẳng qua chỉ là một tiểu tam.

Chu Tiên: “Nếu như không bị tai nạn xe cộ, anh ấy cũng sẽ không chết, quan hệ của tôi và cô cũng không tới nỗi xấu hổ. Anh ấy cũng sẽ không tìm tới cô. Tô Tình Thiên, có muốn nghe chuyện giữa tôi và Dị Tư Ẩn không?”

Vẻ sắc bén của cô ta từ từ tản đi, vẻ mặt nhu hòa, cặp mắt cong lên, chìm vào ký ức. Quá khứ của cô ta và Dị Tư Ẩn, tôi không tham dự vào quá khứ của họ.

Tôi: “Không muốn biết.”

Chu Tiên: “Không muốn hay không dám? Tô Tình Thiên, cô yêu anh ấy rồi? Đúng vậy, anh ấy có mị lực như vậy, mặc dù là quỷ nhưng cũng làm cho kẻ khác bị hãm sâu vào. Sau khi tôi biết anh ấy chết, tinh thần sa sút, khi đó tôi không biết cô và Viên Doanh đang bận việc gì. Tôi vô cùng khổ sở, cho rằng mình sẽ đi theo anh ấy. Thẳng tới khi ba của Dị Tư Ẩn tìm tới tôi, nói rõ tình hình của anh ấy thì tôi mới biết chỉ có tìm quỷ thê, sinh quỷ thai hồn phách mới không bị lôi đi đầu thai.”

Cô ta chậm rãi nói, tôi cũng dần dần hiểu được ý nghĩa tồn tại của tôi. Nếu như không có tôi, không có Quỷ Bảo, Dị Tư Ẩn sẽ không duy trì được tình trạng hiện nay, hơn nửa là bị quỷ sai kéo đi đầu thai, quên hết những ký ức trên thế giới này, tái thế làm người, kể từ đó Dị Tư Ẩn thực sự sẽ không còn tồn tại nữa.

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, tác dụng của tôi là ở đây, tác dụng thực rất lớn, liên quan tới vận mệnh của Dị Tư Ẩn. Ý thức được điểm này, trong lòng của tôi tràn đầy chua xót. Cho nên, anh ta nhiều lần ở trước mặt tôi nhắc tới việc bảo hộ đứa nhỏ, chính là vì bản thân của anh ta, căn bản không phải thực sự thích đứa nhỏ.

Ngay cả con của mình cũng không thích thì lại càng sẽ không thích tôi. Chữ ‘yêu’ này càng không với tới.

Chu Tiên: “Sinh hạ đứa nhỏ, tôi sẽ giúp cô chăm sóc tốt, cô và Dị Tư Ẩn sẽ không còn quan hệ gì nữa. Vì để bồi thường cho cô, tôi sẽ cho cô một khoản tiền. Tôi biết cuộc sống của cô không dễ dàng gì, khoản tiền này sẽ đủ cho cô sống cả đời.”

Nghe tới chuyện muốn tôi giao đứa nhỏ, hai tay của tôi nắm chặt.

Tôi: “Tôi không cần tiền của cô, đồng nghĩa với việc sẽ không giao đứa nhỏ cho cô. Tôi không hi vọng đứa nhỏ sẽ rơi vào tay của mẹ kế, càng sẽ không đem đứa nhỏ ra làm lợi thế quyền lợi.”

Chu Tiên: “Tình thương vĩ đại của mẹ, tôi nên nói cô ngốc hay nên nói cô lòng tham không đáy. Dị Tư Ẩn sẽ không để đứa nhỏ làm vướng chân, cô dùng đứa trẻ để giữ chân anh ấy, căn bản là vô dụng! Huống chi, quỷ thai so với những thai nhi bình thường lợi hại hơn rất nhiều, đứa nhỏ của cô càng giàu linh khí, tôi có thể ức hiếp được nó sao? Chuyện nực cười.”

Khẩu khí của cô ta đột nhiên lạnh như băng, trong mắt tinh quang không ngừng, giống như chỉ trích tôi, lại giống như cười nhạo tôi. Cười nhạo tôi không tự lượng sức mình, châm chọc tôi dùng đứa nhỏ để giữ chân Dị Tư Ẩn.

Tôi: “Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ đem đứa nhỏ rời khỏi Tây Thành. Chính như cô nói, đứa nhỏ giàu linh khí, không ai có thể ức hiếp nó, những ngày sau đó, tôi và đứa nhỏ sẽ sống nương tựa nhau, cũng sẽ không quấy rối cô.”

Nói tới đây tôi ngẩng đầu, tiếp tục nói.

Tôi: “Tôi không hi vọng cô làm tổn thương người vô tội, thứ cô muốn chính là Dị Tư Ẩn, tôi sẽ rời khỏi anh ta. Cô và Dị Tư Ẩn quen biết nhiều năm như vậy, tôi và anh ta mới quen biết có vài tháng, tôi đối với cô không có bất kỳ sự uy hiếp nào.”

Chu Tiên: “Đứa nhỏ nhất định phải để lại, quỷ thai không phải một thai nhi bình thường, nếu gặp phải đạo sĩ cao thâm sớm muộn gì nó cũng sẽ bị thu phục. Nếu cô muốn nó có thể sống tốt thì hãy để nó lại.”

Tôi: “Nó có linh khí, sau này sẽ trở nên lợi hại. Chỉ cần không làm tổn thương người vô tội, đạo sĩ sẽ không có lý do gì để thu nó.”

Nói xong, tôi nghe thấy một trận cười nhạo, ánh mắt Chu Tiên nhìn tôi giống như nhìn một người ngu ngốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: Cô Ta Cũng Là Thuần Âm Nữ


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Khai Thiên Nhãn


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: Nằm Mơ Còn Thực Sự Gặp Anh Ta?


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: Hôn Trong Giấc Mộng


Anh ta dương tay muốn đẩy, động tác của tôi cứng ngắc giữa không trung. Anh ta quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc. Anh ta không tin tôi có thể nói ra những lời như vậy, tuy biểu hiện của anh ta không có gì là sợ hãi, nhưng vào thời khắc nhìn thấy hưu phu thư, trong lòng anh ta không dễ chịu.

Qua rất lâu, lâu tới nỗi tôi còn nghĩ rằng thời gian dừng lại ở thời khắc này, anh ta đẩy tôi ra, hai mắt nheo lại.

Dị Tư Ẩn: “Nói lại một lần nữa.”

Bốn chữ, lời nói chắc chắn, trầm thấp như băng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói.

Tôi: “Đứa nhỏ không thể không có cha, anh muốn để nó mồ côi cha, một gia đình không đầy đủ?”

Dị Tư Ẩn: “Ai nói vậy!”

Dứt lời, tay phải của anh ta giơ lên ôm lấy tôi, tay trái, tay trái chuyển qua bụng của tôi, chậm rãi vuốt đi vuốt lại.

Dị Tư Ẩn: “Sau này cho dù đem mệnh của tôi ra để uy hiếp cô viết hưu phu thư, không đúng, đem mạng của đứa nhỏ để uy hiếp viết hưu phu thư, cô đều không được viết. Rõ chưa?”

Tôi: “Mạng của đứa nhỏ phải…”

Anh ta lập tức cúi đầu nhìn tôi, một đôi con ngươi lạnh tới tận xương.

Dị Tư Ẩn: “Cô dám viết?”

Tôi nở nụ cười, tính khí trẻ con của anh ta phát tác rồi, lần đầu tiên tính khí trẻ con của anh ta phát tác trước mặt tôi, lúc này tôi chỉ có thể an ủi bảo bảo thôi.

Tôi: “Không dám viết.”

Dị Tư Ẩn: “Coi như là em thức thời.”

Tay phải của anh ta dần dần chuyển sang cằm của tôi, sau khi chậm rãi nâng lên, tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau. Tôi đã bao lâu không gặp anh ta rồi? Bộ dáng của anh ta vẫn giống như trước đây, một chút cũng không thay đổi. Tôi không biết giai đoạn này anh ta đã phát sinh ra chuyện gì, anh ta không nói với tôi, tôi cũng không chủ động nhắc tới, đoạn thời gian đó khẳng định có quan hệ với tập đoàn Chu thị.

Dị Tư Ẩn: “Vẫn đang thất thần?”

Tôi: “Không để ý liền nghĩ tới chuyện khác .”

Anh ta yên lặng nhìn tôi, không hỏi tôi nghĩ gì, anh ta đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi của tôi, một chút lại một chút, cùng với trước đây giống nhau, chưa từng dịu dàng lấy một lần. Tôi mặc anh ta hôn, hai ta giơ lên ôm lấy anh ta.

Nhưng khi tôi sắp ôm được anh ta, tay của tôi đột nhiên ôm hụt. Đợi tới khi tôi lấy lại tinh thần thì không còn thấy Dị Tư Ẩn đâu, chỉ có Viên Doanh bộ dáng đang suy nghĩ phóng đại trước mắt tôi.

Viên Doanh: “Cậu mơ thấy gì vậy? Vẻ mặt xuân. Tình.”

Tôi bị làm giật mình tỉnh dậy, tôi nhìn trần nhà trong phòng bệnh. Vừa rồi là mơ, Dị Tư Ẩn không tới, thực sự là mơ, chân thực tới nỗi tôi thực sự cho là mơ.

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu sao vậy? Cậu mộng thấy ai rồi, hẳn không phải là?”

Tôi: “Mộng thấy Dị Tư Ẩn, tưởng rằng anh ta tới rồi, thực ra chỉ là mộng.”

Viên Doanh: “Tình Thiên, có phải là cậu rất buồn hay không? Mị lực của Dị Tư Ẩn rất lớn, cậu và anh ta lại có con với nhau, cậu đối với anh ta nhớ mãi không quên cũng là bình thường. Nhưng cậu đừng quá buồn, nếu anh ta vẫn là một người sống, vừa nãy của cậu khẳng định là mộng, nhưng anh ta hiện giờ là quỷ, anh ta có thể nhập mộng.

Mắt của tôi đột nhiên sáng lên, tôi lập tức túm lấy tay cô ấy hỏi.

Tôi: “Cậu nói thật sao, anh ta có thể nhập mộng?”

Viên Doanh: “Đúng a, quỷ tất nhiên có thể nhập mộng rồi, quỷ cao cấp có thể chủ đạo cảnh trong mọng của cậu nữa đó, nhưng thời gian không nhiều lắm, một tháng chỉ có thể nhập mộng một lần, nếu không sẽ hao tổn linh hồn.”

Tôi: “Dị Tư Ẩn vừa nãy đã tới gặp mình rồi, anh ta bây giờ bị sự việc kéo chân, không thể chân chính tới gặp mình. Anh ta ở trong mộng là truyền đạt ý tứ này sao?”

Viên Doanh vô cùng nghi hoặc nhìn tôi, đầu đột nhiên nghiêng về phía tôi, con mắt của cô ấy đột nhiên phóng đại, dọa tôi một trận.

Viên Doanh: “Nhìn cậu không có tiền đồ, vừa nãy bị mình dọa tới sao? Cậu gặp nhiều quỷ như vậy còn sợ cái gì a?”

Tôi: “Mình đang cùng cậu nói chuyện chính sự đó.”

Viên Doanh: “Được, chính sự, anh ta truyền đạt ý tứ gì, ở trong mộng không nói với cậu, cậu lại hỏi một người ngoài cuộc như mình?”

Đều nói người trong cuộc nhìn không rõ, tôi lần này đã coi như được thể nghiệm rồi. Dị Tư Ẩn ở trong mộng chỉ nhắc với tôi chuyện hưu phu thư, lần này anh ta nhập mộng chính là vì cảnh cáo tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: Tất Cả Đều Quên Hết


Viên Doanh: “Tình Thiên, chúng ta rời giường thôi, hôm nay Tiểu Mẫn sẽ chuyển tới phòng bệnh thường.”

Tôi có chút sửng sốt, thời gian một giấc mộng thế nhưng đã tới sáng sớm ngày hôm sau rồi. Bị Viên Doanh thúc giục, tôi lập tức bò dậy, rất nhanh mặc quần áo, rửa mặt.

Qua loa ăn xong bữa sáng, tôi và Viên Doanh tới phòng giám hộ.

Lúc này y tá đang trên đường đẩy Tiểu Mẫn sang phòng bệnh bình thường. Tiểu Mẫn vẫn chưa tỉnh nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, không cần phải dùng máy đo nhịp tim nữa. Sắc mặt của cô ấy vẫn tái nhợt như cũ, nhưng không còn trắng như hôm bị tai nạn nữa.

Cha của Tiểu Mẫn thở phào nhẹ nhõm, một tấc cũng không rời khỏi Tiểu Mẫn.

Trong phòng bệnh thường, cha của Tiểu Mẫn tin tưởng đạo thuật, nghe nói bà của Viên Doanh đạo thuật thần thông, cố ý cầu bà xem cho một quẻ. Tính xem Tiểu Mẫn tại sao đột nhiên lại xảy ra tai nạn xe, có phải là bị vật dơ bẩn quấn thân không.

Viên nãi nãi lắc đầu, chỉ nói hai chữ ‘không rõ’, chỉ cần đợi Tiểu Mẫn tỉnh lại mới có thể xem xét. Đạo thuật tuy rằng cao thâm nhưng không thể giải quyết tất cả. Sau khi ba của Tiểu Mẫn nghe được, chỉ có thể thu lại sự hoài nghi, đợi con gái tỉnh lại.

30 phút sau Viên nãi nãi gọi tôi và Viên Doanh ra ngoài, cố ý dặn dò.

Viên nãi nãi: “Ngọc bội mà ta cầu ở chỗ của Tổ Sư Gia, hai đứa các con không được để rời khỏi người. Quỷ không tháo xuống được nhưng rất giảo hoạt, sẽ lừa các con tháo xuống. Các con ít tiếp xúc với Chu Tiên thôi, ngọc bội chỉ phòng được quỷ, không phòng được người sống.”

Lời Viên nãi nãi nói tôi hiểu rất rõ, có đôi khi người sống so với người chết còn đáng sợ hơn, bụng dạ khó lường, tâm cơ khó phân biệt.

Tôi: “Viên nãi nãi, lời người nói con khắc ghi trong tim.”

Viên nãi nãi: “Doanh nha đầu hãy theo bên cạnh Tình Thiên nha đầu, đừng quan tâm những sự việc ở bên ngoài, yên tâm coi giữ ở trong bênh viện. Ta đã bày ra kết giới, quỷ bình thường không thể vào được, quỷ cấp bậc cao muốn vào cũng phải phí lực. Ta sẽ rời đi một khoảng thời gian, về nhà lấy chút đồ.”

Viên Doanh: “Nội, người về nhà lấy gì vậy?”

Viên nãi nãi: “Là thứ hữu dụng, tới lúc đó con sẽ biết.”

Nói xong, Viên nãi nãi rất nhanh đi ra ngoài. Cả ngày tôi và Viên Doanh ở bệnh viện, ăn cơm cũng là ăn ở trong bệnh viện. Ăn ở trong này so với ở ngoài đắt hơn, ăn một bữa ba món một canh mất 30 tệ.

Viên Doanh: “Không biết ở trong bệnh viện mấy ngày, mình sợ tiền đem theo không đủ.”

Tôi: “Xem tình hình đi, chúng ta tiêu tiết kiệm một chút.”

Viên Doanh: “Chỉ có thể như vậy oh! Hi vọng Tiểu Mẫn mau tỉnh lại, hoàn nguyên chân tướng sự việc.”

Tiểu Mẫn rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới có thể lấy đầu ra để đâm xe, sự việc này nhất định phải làm rõ. Hôm qua khi Dị Tư Ẩn nhập mộng, tại sao tôi lại không hỏi anh ta chứ?

Tới buổi chiều, Tiểu Mẫn cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, chúng tôi đều rất vui mừng, đặc biệt là cha mẹ của cô ấy.

Trương Tiểu Mẫn: “Ba mẹ, Tình Thiên, Viên Doanh mọi người đều ở đây a? Mình đang ở đâu vậy?”

Tôi: “Ở bệnh viện đó, chuyện phát sinh lúc trước…”

Tôi vẫn chưa nói xong đã bị Tiểu Mẫn ngắt lời, cô ấy vô cùng nghi hoặc nhìn tôi.

Trương Tiểu Mẫn: “Phát sinh chuyện gì rồi? Mình là buồn ngủ rồi sau đó ở trong thư viện ngủ một lát. Tại sao tỉnh lại lại ở trong bệnh viện toàn thân đau nhức.”

Tôi vừa nghe liền biết là chuyện xấu rồi, cô ấy không nhớ đã phát sinh ra chuyện gì, chúng tôi phải làm thế nào mới có thể tra ra tình hình lúc đó chứ? Cha mẹ của Tiểu Mẫn vừa nghe xong càng gấp, sợ con gái nhà mình có vấn đề.

“Tiểu Mẫn, con nói cho mẹ biết, con thực sự là quên rồi sao? Con có biết cảnh sát nói như thế nào không, nói con nghĩ không thông, giống như phát điên lao qua đèn đỏ tông vào xe.”

Biểu tình của Trương Tiểu Mẫn rõ ràng là bị kinh ngạc, suýt chút nữa là kêu lên rồi.

Trương Tiểu Mẫn: “Con không bị bệnh thần kinh, sao có thể lao vào xe? Con chỉ ngủ một chút thôi.”

Cô ấy quá kích động, động tới ống kim, làm cho cô ấy một trận đau đớn. Tôi lập tức tiến lên giữ lấy cô ấy.

Tôi: “Chuyện này không đơn giản, mình sẽ cố gắng tra rõ ràng, cậu đừng nghĩ nhiều.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: Tin Tức Ùn Ùn Kéo Đến


Trương Tiểu Mẫn còn đang khiếp sợ, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Tôi rất hiểu tính cách của cô ấy, ngày bình thường tính cách hoạt bát, nói chuyện âm thanh rất lớn, tâm sự không thể giấu được. Người như vậy, làm sao có thể nghĩ không thông chứ?

Trương Tiểu Mẫn: “Cha mẹ, hai người ra ngoài một lát đi.”

Ba của Tiểu Mẫn nhìn tôi và Viên Doanh, cân nhắc một lát sau đó mới ra khỏi phòng bệnh. Hai người đi rồi, Trương Tiểu Mẫn lập tức túm lấy tay của tôi.

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, có phải mình bị quỷ thượng thân hay không?”

Tôi: “Trước khi cậu xảy ra chuyện cậu đi tìm Chu Tiên, cậu đã nhìn thấy cậu ấy chưa?”

Cô ấy nghĩ rất lâu, sau đó nói.

Trương Tiểu Mẫn: “Vốn dĩ mình muốn tìm cậu ấy, nhưng đi được nửa đường đột nhiên cảm thấy buồn ngủ liền nằm úp sấp xuống ngủ, không nhìn thấy cậu ấy. Chu Tiên sao vậy?”

Viên Doanh: “Chuyện xảy ra như ngày hôm nay không thể giấu cậu, cậu sớm muộn cũng sẽ biết. Chu Tiên không phải người bình thường, cậu ấy là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Chu thị.”

Rất rõ ràng, Trương Tiểu Mẫn và tôi sau khi nghe thấy tin tức này phản ứng cực kỳ giống nhau, vẻ mặt không thể tin.

Trương Tiểu Mẫn: “Lai lịch lớn như vậy? Vậy để cậu ấy vận dụng quan hệ mời đạo sĩ cao thâm tới trừ quỷ! Vừa hay tra xem quỷ nào thượng mình.”

Tới bây giờ Trương Tiểu Mẫn cũng không hoài nghi Chu Tiên, nếu tôi nói cho cô ấy biết chân tướng thì cô ấy sẽ như thế nào? Theo tính cách của cô ấy, phỏng chừng sẽ tới tìm Chu Tiên tính sổ. Tôi và Viên Doanh ánh mắt giao nhau, chỉ một ánh mắt chúng tôi đã hạ quyết định, bộ mặt thật của Chu Tiên không thể nói cho Tiểu Mẫn biết.

Trương Tiểu Mẫn: “Hai người các cậu bị sao vậy? Nháy mắt với nhau.”

Tôi: “Mắt bị khô nên chớp một cái thôi mà. Tiểu Mẫn, cậu không nên tới quá gần Chu Tiên…”

Tôi còn chưa nói hết liền bị cô ấy đánh gãy lời, cô ấy vô cùng nghi hoặc, còn vô cùng tức giận.

Trương Tiểu Mẫn: “Không phải chỉ là tài phiệt thiên kim thôi sao, nhìn chúng ta không vừa mắt? Mọi người là đồng môn hơn ba năm, nói quên liền quên sao? Ngày quỷ tới đó, hai người các cậu dùng sinh mệnh để bảo vệ cậu ấy. Nếu như không phải có hai người, Chu Tiên đó sớm đã chết rồi.”

Tôi: “Đừng kích động, có một số chuyện Chu Tiên không thể quyết định. Dù sao, trước khi tra rõ cậu không bị quỷ thượng thân thì không được tiếp xúc với Chu Tiên.”

Tôi nói rất nghiêm túc, tôi rất khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện cùng cô ấy. Cô ấy sửng sốt nhìn tôi một lát, sau đó gật đầu.

Trương Tiểu Mẫn: “Được, nghe lời cậu, mình bây giờ cảm thấy toàn thân đều đau. Con quỷ này thực sự là muốn chết mà, dám thượng thân của mình, làm tổn thương thân thể của mình! Viên Doanh, bà của cậu khi nào thì quay lại?”

Viên Doanh: “Nội đã quay lại rồi, về nhà lấy chút đồ, rất nhanh sẽ tới đây. Đợi nội tới rồi, cho dù cậu không nhớ rõ nhưng người cũng sẽ nhìn ra được một hai điều.”

Ánh mắt của Trương Tiểu Mẫn sáng lên, Viên nãi nãi nhìn sự tình có thể biết được hơn nửa, cô ấy an tâm đợi.

Tôi: “Chúng ta cùng nhau đợi.”

Chính tại lúc này, trùng hợp mấy y tá đi qua cửa phòng bệnh, sôi nổi thảo luận.

“Hôn sự của hai nhà Dị Chu chắc đã bàn bạc xong rồi, chính là ngày mai.”

“Thiên kim Chu thị thực có dũng khí, gả cho một người chết, sống một đời quả phụ.”

“Ai biết được chứ, cố gắng vì gia tài kếch xù của Dị Tư Ẩn. Dị Tư Ẩn là độc đinh của Dị gia.”

Nghe nói hai người sắp kết hôn, tim của tôi bị níu chặt, thực sự muốn kết hôn rồi? Kết minh hôn, hôn nhân âm phủ thừa nhận.

Trương Tiểu Mẫn: “Chu Tiên muốn cùng người chết Dị Tư Ẩn kia kết hôn? Phối âm hôn? Là bị ép buộc đi, ai lại vui vẻ khi gả cho một người chết a!”

Dứt lời, miệng của cô ấy bắt đầu khép mở vài lần, nhưng lại không phát ra tiếng. Trương Tiểu Mẫn trừng lớn mắt, không biết mình đến tột cùng là bị làm sao, đột nhiên nói không ra tiếng. Viên Doanh lập tức lấy ra một lá bùa đốt lên, tro ngâm trong chén, đút cho Tiểu Mẫn uống.

Trương Tiểu Mẫn: “Khụ khụ, ông trời ơi, vừa rồi mình bị biến thành người câm rồi!”

Viên Doanh: “Cho cậu nói linh tinh, trong bệnh viện người chết cực kỳ nhiều, cậu ở trong này lại thảo luận về người chết.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
606,951
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: Anh Ta Tới Rồi?


Trương Tiểu Mẫn: “Mình vừa rồi chỉ thảo luận về Dị Tư Ẩn, lẽ nào anh ta tới rồi?”

Cô ấy vừa nói vừa nhìn xung quanh, ngay cả Viên Doanh cũng bắt đầu nhìn quanh bốn phía. Tôi nhịn không được cũng bắt đầu nhìn, bất luận tôi nhìn thế nào cũng không thấy anh ta.

Dị Tư Ẩn, có phải là anh không, anh tới rồi sao?

Không biết qua bao lâu, Viên Doanh nhìn chỗ cửa sổ nói.

Viên Doanh: “Tới rồi, lại đi rồi.”

Tôi: “Anh ta tới rồi? Cậu nhìn thấy rồi?”

Viên Doanh: “Không nhìn thấy.”

Trương Tiểu Mẫn nghi hoặc vội vàng hỏi.

Trương Tiểu Mẫn: “Vậy sao cậu lại biết là anh ta tới? Anh ta thực sự muốn cùng Chu Tiên kết hôn sao? Sao cậu không hỏi anh ta?”

Liên tiếp ba vấn đề, Viên Doanh không trả lời, một bộ dạng cao thâm bí hiểm.

Trương Tiểu Mẫn: “Cậu nói đi chứ!”

Viên Doanh: “Cậu chăm sóc cho bản thân đi, có một số việc không cần quản. Nội của mình đã thiết hạ kết giới, chúng ta không thể ra khỏi bệnh viện, khoảng thời gian này bên ngoài không thái bình.”

Tôi không nói chuyện, vừa rồi thấy Viên Doanh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Anh ta vừa nãy là từ bên đó đi vào phải không? Cư nhiên tới rồi, tại sao lại không để tôi biết?

Viên Doanh: “Tình Thiên, chúng ta đi tới nhà ăn lấy cho Tiểu Mẫn chút đồ ăn.”

Nói xong, cô ấy bước đi. Trương Tiểu Mẫn nằm trên giường nói mình không đói. Tôi biết, Viên Doanh bảo tôi ra ngoài chỉ là vì có chuyện muốn nói mà thôi.

Trong hành lang bệnh viện yên tĩnh.

Viên Doanh: “Dị Tư Ẩn bảo mình truyền lời cho cậu.”

Tôi không hiểu, tại sao lại không trực tiếp nói với tôi, mà nhất định muốn Viên Doanh chuyển lời?

Viên Doanh: “Quan hệ minh hôn của cậu và anh ta đã bị trừ bỏ, âm phủ có quy tắc của âm phủ. Một con quỷ chỉ có thể có một vợ trên dương gian, vì để bảo đảm quyền lợi và lợi ích của vợ trên dương gian, không thể có dính líu tới vợ trước.”

Tôi cả người cứng đờ, cho nên, bây giờ anh ta không thể tới gần tôi, không thể nói chuyện cùng tôi chính là vì đảm bảo quyền lợi của Chu Tiên.

Viên Doanh: “Anh ta sẽ không thực sự cưới Chu Tiên làm vợ, chỉ là làm vậy mà thôi, anh ta muốn điều tra vụ tai nạn xe ngày đó. Giai đoạn này, cậu cũng phải phối hợp làm vậy, quên anh ta, coi như anh ta không tồn tại, khi nào sự tình được giải quyết anh ta sẽ tới tìm cậu.”

Tôi: “Phải mất bao lâu?”

Viên Doanh: “Mình không biết, Tình Thiên, bất luận như thế nào, cậu và anh ta đều không thể. Người quỷ khác biệt, hoặc là anh ta sống, hoặc là cậu chết, người trước khó, người sau dễ, chỉ là…”

Nói tới đây, cô ấy dừng lại, tựa hồ có lời khó nói.

Tôi: “Chỉ là cái gì?”

Viên Doanh: “Cậu thực sự muốn chết? Chết biến thành hồn phách phiêu đãng, hậu thế cũng muốn kỳ ngộ. Có người sau khi chết trí nhơ sẽ mất toàn bộ, cùng quỷ khác đi đầu thai, có người ngay cả linh hồn cũng không có. Không phải mỗi người sau khi chết đều sẽ thành linh hồn.”

Điểm này tôi thực sự không biết, có người chết rồi nhưng lại không có linh hồn, linh hồn đi đâu mất rồi? Trở thành không khí, phiêu tán đí sao?

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu không thể chết, mạo hiểm quá lớn, vạn nhất không có linh hồn, con của cậu vĩnh viễn sẽ không tìm được cậu, cậu sẽ thực sự biến mất.”

Tôi thấy được sự lo lắng của cô ấy, vội vàng nói.

Tôi: “Mình sẽ không chết.”

Viên Doanh: “Cho nên, buông bỏ Dị Tư Ẩn đi, bất luận anh ta có tới tìm cậu hay không. Nếu quan hệ phu thê đã bị trừ bỏ, cậu đã trở thành vợ trước, nếu anh ta cứ dây dưa với cậu, nội của mình có thể xin Tổ Sư Gia đi âm phủ tố giác anh ta, cho dù là quỷ cấp bậc cao cũng đều phải tuân thủ trật tự.”

Tôi không hiểu cái gì là trật tự, cũng không hiểu pháp luật của âm phủ, ý nghĩa tồn tại của tôi chỉ vỏn vẹn là sinh đứa nhỏ thôi sao?

Viên Doanh: “Cậu hãy suy nghĩ thật kỹ.”

Nói xong, cô ấy đi xuống lầu, tôi một mình đứng ở khoảng không trong hành lang, qua một lát, mấy y tá đi tới đi lui, vẫn là thảo luận về vấn đề Dị Tư Ẩn và Chu Tiên kết hôn.

Tịch Hoa: “Thích như vậy, tại sao không đi tìm anh ta?”

Đột nhiên, âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai tôi. Tôi biết là ai tới, nhưng tôi không quay đầu nhìn, đi thẳng về phía trước, không đáng để ý tới.

Bây giờ là ban ngày, xung quanh nhiều người như vậy, huống hồ Viên nãi nãi đã hạ kết giới, Tịch Hoa có thể đi vào nhưng không thể ép buộc tôi ra ngoài được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom