Cập nhật mới

Dịch Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Bên Cạnh Bạn Có Người


Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị sao vậy?”

Tôi: “Chị cho em xem một tin tức này.”

Tôi vừa nói vừa chuyển động chuột, nhấn vào trang thông báo tìm người trên diễn đàn Tây Thành. Cầu Cầu ở bên cạnh Dị Tư Ẩn đã năm năm, những chữ hán cơ bản đều có thể nhận biết được. Khi nó nhìn thấy những chữ viết cùng hình ảnh, kinh hãi tới mở to hai mắt.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bạn ấy rõ ràng là người của cô nhi viện, tại sao lại có ở trên thông báo tìm người chứ? Bạn ấy có cha mẹ?”

Suy nghĩ của Cầu Cầu rất đơn giản, sẽ không bao giờ nghĩ được tới chuyện lừa bán trẻ con.

Tôi: “Cô bé đó không phải là cô nhi, bị lừa bán tới một nơi khác. Bây giờ đã bị tẩy não và muốn lừa em mắc câu, muốn lừa gạt cả em.”

Đôi mắt to của Cầu Cầu vụt sáng, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Cái gì gọi là lừa bán? Lừa gạt bán đi, trẻ con có thể bán sao? Cũng không thể ăn được thì bán thế nào?”

Tôi: “Hữu dụng a, bán đi để làm khổ công, cũng có thể bán tới thâm sơn rừng già. Thanh niên trai tráng thì cày ruộng, các cô gái thì bán làm vợ. Các cơ quan nội tạng cũng có thể bán được.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Quá đáng sợ rồi, chị xinh đẹp, em phải cứu bạn ấy!”

Cầu Cầu kích động lên, tôi lập tức nâng tay trấn an nó.

Tôi: “Đừng kích động, cùng cô bạn gái đó nói chuyện, để chị quan sát một lát.”

Cầu Cầu lập tức gật đầu, không bao lâu lại một lần nữa đăng nhập vào QQ. Nhưng lần này, cô bé đó thế nhưng lại gửi tới một câu.

“Cầu Cầu, bên cạnh cậu có người.” Cô bé đó không dùng dấu chấm hỏi mà cũng không dùng dấu chấm than mà là một dấu chấm tròn bình tĩnh.

Tôi thay Cầu Cầu gõ chữ.

“Cậu bây giờ đang ở đâu? Tối nay mình đi tìm cậu nhé?”

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô bé đó không trả lời lại. Mười phút sau đèn QQ lại sáng lên

“Đêm nay tại cửa đông côi nhi viện Phúc Tinh, cứu mình.”

Một câu, không còn gì khác, lại càng có thể khẳng định được cô bé này là bị lừa bán.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chúng ta nhất định phải cứu bạn ấy.”

Tôi: “Để chị nói với quản gia một tiếng, liên lạc với cảnh sát. Chuyện này nếu chỉ dựa vào hai chúng ta thì không thể giải quyết được đâu.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Gọi cảnh sát làm gì, em bay qua đó trực tiếp đem bạn ấy cứu ra.”

Tôi: “Ở nơi đó không chỉ có mình cô bé đó bị bắt. Em đừng vội, để chị xuống lầu nói với quản gia.”

Chỉ là, khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi thư phòng, tiếng âm báo của QQ lại vang lên.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, bạn ấy nói chỉ cho phép mình em tới đó, không cho phép em đem theo người.”

Tôi nhíu mày, lẽ nào cô bé cùng người bên ngoài liên hệ bị bọn buôn người phát hiện rồi? Hoặc là bọn buôn người muốn thông qua cô bé để lừa bán Cầu Cầu?

Tôi: “Em trả lời cô bé, đúng giờ gặp. Sau đó tắt QQ không liên hệ nữa.”

Nói xong, tôi xuống lầu tìm quản gia. Sau khi Cầu Cầu tắt máy tính cũng đi xuống lầu. Đợi khi tôi nói rõ cùng quản gia, ông ấy nhăn mày, biểu ý muốn xin chỉ thị của Dị Tư Ẩn hoặc là Dung Khuynh.

Đợi khi Dung Khuynh trả lời điện thoại thì đã là 8 giờ. Một câu không được của anh ta đã diệt đi hi vọng của Cầu Cầu. Tiểu Gia hỏa cúi đầu, vẻ mặt buồn bã. Tôi bước lên trước, sờ đầu của nó.

Tôi: “Đừng buồn, sẽ có biện pháp thôi, chị sẽ đi báo cảnh sát.”

Vừa dứt lời, điện thoại của tôi reo lên. Là Dị Tư Ẩn gọi điện tới! Trái tim của tôi rung động mãnh liệt, lập tức nhận máy.

Dị Tư Ẩn: “Việc này em đừng nhúng tay vào, để đó anh sẽ xử lý”

Tôi: “Báo cảnh sát đi, bọn buôn người lừa bán trẻ con là phạm pháp.”

Dị Tư Ẩn: “Không thể báo, sự việc không đơn giản, để anh qua đó xem sao.”

Ba chữ ‘không đơn giản’ tôi lập tức đem chuyện của cô nhi viện với quỷ liên quan tới nhau. Lúc này, lòng bàn tay của tôi đều là mồ hôi lạnh. Nếu như tôi không nói với quản gia, để mặc cho Cầu Cầu đi, khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Nếu thực sự là bọn buôn người, điện thoại có thể để trẻ con dễ dàng cầm được như vậy sao? Căn bản là không thể nào, cho nên tất cả…

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, sao vậy?”

Vạt áo của tôi bị nó nắm lấy. Sau khi điều hòa lại cảm xúc, tôi nói với nó.

Tôi: “Chủ nhân của em sẽ giải quyết, giao cho anh ấy làm đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Tiếng Chuông Đêm


Hai mắt to sáng ngời của Cầu Cầu đột nhiên biến tối, ồ một tiếng liền quay người rời đi. Tôi muốn nâng tay kéo nó lại nhưng lại bị quản gia gọi lại.

“Tình Thiên tiểu thư, cô lên lầu nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ phái người để ý tới Cầu Cầu. Chuyện này Dung Khuynh đã hạ lệnh xuống, tuyệt đối không được nhúng tay vào.”

Tôi: “Làm phiền quản gia rồi.”

Tôi ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Cầu Cầu. Mặc dù là quỷ sơ sinh, nhưng có rất nhiều chuyện mà nó không hiểu. Dị Tư Ẩn đối với nó mà nói thì là một trưởng bối, chuyện gì cũng phải nghe theo lời trưởng bối, khó tránh khỏi có phản nghịch.

Sau khi đợi quản gia rời đi, tôi bước về hướng phòng nhỏ của Cầu Cầu. Gõ cửa như thế nào nó cũng không đáp lại, cửa phòng cũng bị khóa lại.

Tôi: “Cầu Cầu, đợi mọi chuyện xử lý xong thì em sẽ biết được chân tướng.”

Nó vẫn không đáp lại tôi, tôi đứng ở trước cửa phòng rất lâu mới lên lầu. Lên tới phòng ngủ chính, tôi mở cuốn sách mà Dị Tư Ẩn thay tôi chọn lọc những điều mà thai phụ cần chú ý ra. Đợi tới khi tôi cảm thấy buồn ngủ thì đã là hừng đông rồi.

Tôi nhu nhu cái trán, bất tri bất giác xem lâu như vậy rồi. Tôi giơ tay muốn tắt đèn trên đầu giường. Chính lúc này, Keng! Tôi lập tức dừng động tác.

Keng! Âm thanh càng lớn, có người đang đánh vào chuông, nhưng cả quả núi đều bị Dị Tư Ẩn bao rồi, ở đâu ra tiếng chuông lớn như vậy? Vào lúc tôi đang hoài nghi, tiếng chuông càng lúc càng lớn, càng lúc càng dày đặc. Tôi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ánh trăng sáng bao khắp cả quả núi. Những người hầu ở lầu một và quản gia không có bất kỳ động tĩnh gì. Tiếng chuông lớn như vậy, tại sao lại không có ai thức dậy? Lẽ nào tiếng chuông chỉ có mình tôi nghe thấy?

Tôi lập tức trở nên cảnh giác, lúc tôi chuẩn bị rời khỏi cửa sổ để đi xuống lầu, tôi nhìn thấy Cầu Cầu một thân quần áo xanh biếc bay về hướng tiền viện! Tôi không biết bay căn bản là không thể kéo được Cầu Cầu lại. Tôi lập tức bám vào khung cửa sổ hét ra bên ngoài.

Tôi: “Cầu Cầu, đừng đi, mau quay lại đây!”

Nó căn bản là không thèm để ý tới tôi. Thân thể nho nhỏ trực tiếp bay đi. Tôi sốt ruột, lập tức lấy điện thoại ra bấm số của Dị Tư Ẩn.

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, sóng điện thoại trong một khắc liền biến mất. Tiếng chuông làm ngăn trở tín hiệu! Có người phá rối!

“Lẽ nào chị không muốn đi tới cô nhi viện Phúc Tinh sao?” Giọng nói mềm mại của một cô gái nhỏ vang lên bên tai tôi, tôi quay người nhìn qua.

Dưới ánh trăng màu trắng bạc, một cô bé thắt bím tóc hai bên đang phiêu giữa không trung, đang ở đối diện bên kia cửa sổ cùng tôi đối mắt. Cô bé ấy là…!!!

Tôi: “Em chính là cô bé trong bức hình, mất tích nhiều tháng trời. Tại sao em… Em chết rồi.”

Người không thể nào bay lơ lửng giữa không trung, chỉ quỷ mới có thể. Tôi vẫn luôn cho rằng cô bé là người sống, hơn phân nửa là bị người hoặc bị quỷ khống chế. Nhưng vạn vạn không thể ngờ tới, cô bé đó lại là quỷ!

“Đúng, Em chết rồi, mấy tháng trước vẫn là một người sống, bây giờ em đã chết rồi. Muốn biết tại sao em chết thì hãy tới cô nhi viện Phúc Tinh.”

Tôi: “Em muốn làm gì Cầu Cầu?”

Cô bé cười khanh khách, nó quay người bốc lên một đoàn hắc khí, không thuần khiết giống như của Cầu Cầu. Xung quanh thân nó là một đoàn hắc khí, phỏng chừng đó là lệ khí.

“Cậu ta sống không giống một tiểu quỷ, tiểu quỷ nhất định phải có oan khí. Nhân thế nợ chúng tôi một sinh mệnh, nợ chúng tôi sự ấm áp. Chúng tôi quá lạnh, phải ăn thịt người mới có thể đem tới sự an ủi. Có điều, tôi cũng ăn cả quỷ.” Nó lại một lần nữa cười lên, cười vô cùng âm lãnh.

Tôi: “Em lên mạng là vì muốn ăn thịt trẻ con, nhưng không ngờ rằng Cầu Cầu cũng là quỷ, em muốn ăn nó! Hoặc là ở bên trong cô nhi viện em đã ăn bao nhiêu trẻ con rồi!”

“Chị gái, chị hung dữ như vậy không được nha. Muốn biết chuyện của cô nhi viện, tại sao lại không tự mình tới xem chứ? Nhất định chỉ được đi một mình.” Dứt lời, nó quay người bay về phía xa.

Hai tay của tôi nắm chặt nhìn nó bay xa dần. Dị Tư Ẩn nếu đã đi xử lý, đêm nay nhất định là đang ở cô nhi viện. Nhưng Cầu Cầu đột nhiên đi tới, lại không ở trong dự liệu của anh ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Cô Nhi Viên Phúc Tinh


Vào thời khắc cô bé đó bay xa, bên khung cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cây cầu màu trắng, mỗi trụ của cây cầu đều là hình ma tước. Bên trong kết giới có thể dựng lên một cây cầu dài, phải có pháp lực rất cao thâm. Cô bé đó và Cầu Cầu giống nhau, đều được nuôi, nhưng người nuôi cô bé đó là ác nhân.

Nếu như là người lương thiện, cô bé sẽ không bị lệ khí quấn thân. Cầu Cầu rời khỏi, cô bé xuất hiện, đối phương rõ ràng là muốn dẫn dụ, dẫn dụ tôi qua đó. Cô bé đó tiếp cận Cầu Cầu sớm đã nằm trong dự kế hoạch của chúng rồi, mục tiêu là tôi. Nếu như bây giờ tôi tùy tiện rời đi, liền trúng chiêu của đối phương rồi.

Tôi không thể đi. Điện thoại không có tín hiệu. Tôi phải xuống lầu nói với quản gia. Nhưng mà khi tôi quay người, thế nhưng tôi lại bị đụng vào vách tường. Bức tường trong suốt như tường thủy tinh. Tôi nâng tay lên sờ, tôi bị tường thủy tinh ngăn cách rồi, căn bản không thể ra ngoài được, chỉ có thể bước lên chiếc cầu dài.

Tôi: “Ở trong kết giới có thể bắt người, ta thực muốn xem xem ngươi là người như thế nào.”

Tôi hừ một tiếng, lập tức bước lên cầu dài, từ điểm này đi tới điểm khác phải mất một thời gian rất lâu. Khi tôi bước xuống khỏi chiếc cầu, hai chân giẫm nát bình địa, thì tôi đã nhìn thấy cô nhi viện Phúc Tinh, không một bóng người, căn bản không có thân ảnh của Cầu Cầu.

“Chị gái, đi theo em.” Âm thanh của cô bé vang lên bên cạnh tôi, tôi nhìn nó bay về hướng cô nhi viện.

Tôi để ý xung quanh, cố ý ở trước cửa cọ xát một hồi, lưu lại khí tức của tôi ở đây, dễ dàng cho Dị Tư Ẩn tìm thấy tôi.

“Chị gái, đừng có động lung tung vào những thứ ở đây. Nếu không, Cầu Cầu sẽ chết.” cô bé uy hiếp tôi, nói xong nó tiếp tục bay.

Đợi tới khi tôi nhìn nó thật kỹ, tôi mới phát hiện nó không có hai chân. Ống quần không phiêu đãng trong không trung. Tôi đã rõ vì sao nó chết rồi, sau khi bị người lừa bán đi thì bị chặt hai chân, chết thê thảm. Nỗi thống khổ lớn như vậy, khó trách được có lệ khí.

Cô bé đem tôi tới phía sau cô nhi viện, sắc mặt nó đột nhiên trở nên kính cẩn, bay tới bên cửa không cử động.

Lúc này, tôi nghe thấy một giọng nói trầm chung.

“Vào đi.”

Tôi không biết người bên trong là ai, nhưng tôi cảm thấy giọng nói này nghe rất quen tai. Đợi sau khi tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy người ngồi trên ghế, bước chân của tôi lập tức cứng ngắc. Vậy mà lại là chú của Hướng học trưởng, ông ta là người phía sau màn của cô nhi viện Phúc Tinh!

Cô bé toàn thân đầy lệ khí, cô nhi viện bị quỷ khí che phủ, ông ta muốn làm gì…

Vào lúc này, tôi nghe thấy một âm thanh thanh nhuận vang lên. Đợi khi tôi nhìn thấy người bước vào, cả người tôi dại ra. Vậy mà lại là người đã lâu không gặp Hướng học trưởng. Cha mẹ của anh ấy bị chú của anh ấy hại chết, anh ấy vậy mà lại tới gần ông ta như vậy!

Tôi: “Hướng học trưởng, sao anh lại ở đây?”

Hướng Phong: “Nó ở đâu không quan trọng, cô vào đây.”

Hướng Lăng Khiêm không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn tôi một cái, trong tay nhiều thêm ba nén hương, vô cùng thành thạo, bước tới lư hương đốt hương. Bên eo của Học trưởng treo một cái hồ lô. Khi hương được châm lên, hồ lô bên hông của anh ấy lay động.

Hướng Phong: “Thả nó ra.”

Hướng Lăng Khiêm: “Được.”

Hướng học trưởng mở nắp hồ lô, tôi nhìn thấy một dòng khói trắng từ trong hồ lô bay ra, vây quanh bên lư hương. Giờ khắc này tôi nghe thấy âm thanh bẹp bẹp, rất giống với âm thanh khi Cầu Cầu hít hương. Cho nên, bên trong hồ lô này toàn là tiểu quỷ, số lượng rất nhiều.

“Ta ngửi thấy mùi thịt tươi rồi, so với hương thì thơm hơn nhiều. Ta muốn ăn thịt!”

“Ta cũng muốn ăn!”

Tôi nhìn thấy rất nhiều làn khói trắng từ trong hồ lô lô thoát ra, bay về phía tôi. Mỗi một làn khói trắng là một tiểu quỷ, bọn chúng muốn ăn tôi. Vào thời khắc sương trắng tập kích lên thân thể tôi, tôi lập tức nâng tay lên đánh tan sương trắng.

“A a, thực đau, trên thân thể cô ta có gì đó!”

Tôi nghe thấy từng đợt gào thét, không bao lâu những làn khói đó bay trở lại vào trong hồ lô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Cháu Muốn Cưới Cô Ấy


Khi nhìn thấy sương trắng, tôi không nghĩ gì nhiều, trực tiếp nang tay lên đánh tan, trong tay không có bất cứ một thứ gì. Tại sao những tiểu quỷ này lại bị dọa chạy trốn vào trong hồ lô rồi? Chính tại lúc này, tôi nghe thấy Hướng Phong ho khan một tiếng, ánh mắt của ông ta giống như có như không nhìn tôi.

Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt của ông ta, cuối cùng phát hiện tầm mắt của ông ta dừng lại trên cổ tôi. Tôi lập tức ý thức được đó là miếng ngọc bội trên cổ tôi, là miếng ngọc bội mà Viên nãi nãi xin ở chỗ của Tổ Sư Gia, tôi và Viên Doanh mỗi người một miếng.

Hướng Phong: “Miếng ngọc bội này của cô lai lịch rất lớn.”

Tôi: “Ông lao lực tâm tư tìm tôi tới đây là muốn làm gì?”

Lúc này ông ta cười một tiếng, rồi đột nhiên khoát tay để Hướng Lăng Khiêm bước tới.

Hướng Phong: “Có thể làm gì, đứa cháu trai này của ta thích cô. Minh hôn quấn trên người cô đã bị giải trừ, cho nên có thể gả đi bình thường rồi.”

Ông ta tìm tôi tới chính là vì chuyện này, nhưng tôi không thể gả cho anh ấy được!

Tôi: “Ông và tôi không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không phải trưởng bối của tôi. Tôi gả cho ai cũng không cần ông phải nhọc lòng.”

Nói xong, tôi lập tức nhìn về phía Hướng học trưởng, anh ấy biểu tình thản nhiên, dường như những lời tôi nói đã sớm nằm trong dự liệu của anh ấy.

Hướng Phong: “Tiểu nha đầu nhanh mồn nhanh miệng, cô sinh hạ quỷ thai thì sẽ chết, có biết không? Chỉ có thể dùng thân thể nam thuần dương mới có thể cứu cô. Một người đàn ông như vậy và một người phụ nữ thuần âm khan hiếm như nhau. Đừng bị quỷ mê hoặc, tới sau cùng cũng không biết vì sao mình lại chết đâu.”

Ông ta nói đường đường chính chính, có một số người so với quỷ còn đáng sợ hơn.

Tôi: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi ông.”

Hướng Phong: “Hỏi.”

Tôi: “Tại sao ông lại ở cô nhi viện Phúc Tinh? Tại sao lại nuôi nhiều quỷ như vậy, hơn nữa trên người mỗi tiểu quỷ đều có oán khí?”

Hướng Phong: “Vấn đề của cô thật nhiều, nhưng tôi chỉ có một đáp án đó là: Tôi là đạo sĩ.”

Một câu đạo sĩ đã vứt bỏ đi hết sự thanh sạch, chính vì là đạo sĩ nên mới nuôi tiểu quỷ. Trong cô nhi viện mỗi năm cô nhi chết rất nhiều, hóa thành tiểu quỷ thì ông ta tới thu, cho nên ở trong cô nhi viện cũng là bình thường.

Tôi: “Đạo sĩ phân ra rất nhiều loại, ông có xứng đáng với từ ‘đạo sĩ’ này không? Tại sao đạo sĩ lại tồn tại, chính là bởi vì loại trừ ác quỷ, vì chính nghĩa mà tới, còn ông thì sao?”

Lời của tôi chọc giận ông ta, ánh mắt của ông ta trầm xuống, âm âm nhìn tôi. Một lát sau, ông ta khôi phục lại sắc mặt bình thường, thậm chí nheo mắt lại.

Hướng Phong: “Lăng Khiêm qua đây, con có muốn cưới Tô Tình Thiên không?”

Tôi nhìn Hướng học trưởng bước tới, thần sắc lộ vẻ tiểu bối tôn trọng trưởng bối. Tôi không hiểu, rõ ràng là thù giết cha mẹ, tại sao vẫn tôn kính như thế này? Rốt cuộc học trưởng nghĩ như thế nào, tại sao lại không thông qua pháp luật, đem kẻ thù ra công lý?

Vào lúc tôi đang hoài nghi, tôi nghĩ tới Viên nãi nãi từng nói với tôi, ghi âm không thể đưa ra ánh sáng, Chu Tiên tạm thời không thể động vào. Tôi phát hiện, pháp luật là một lĩnh vực không thể chạm tới. Người, quỷ, đạo sĩ.

Hướng Lăng Khiêm: “Con muốn cưới cô ấy.”

Bôn chữ trong trẻo mà kiên định truyền tới, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn học trưởng. Anh ấy từ trước tới giờ đều quan tâm chăm sóc, không phải là người thích ép buộc bất cứ kẻ nào, tại sao…

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em không thể gả cho quỷ, càng không thể chết.”

Dứt lời, anh ấy bước từng bước gần về phía tôi. Tôi nhìn mặt anh ấy, rõ ràng là không có biến hóa gì, nhưng tôi lại cảm thấy xa lạ. Chu Tiên thay đổi, lẽ nào Hướng học trưởng cũng thay đổi rồi sao? Chính tại lúc anh ấy muốn ôm tôi, bước chân của tôi liên tục lùi về sau, tới cuối cùng lại không động nữa.

Hướng Phong: “Cô ta bị đinh trụ rồi, ta ra ngoài, tiếp theo làm như thể nào, Lăng Khiêm, con hiểu rõ chứ.”

Hướng Lăng Khiêm: “Con hiểu rõ, chú!”

Tôi không thể động đậy. Chú của học trưởng rất nhanh liền đi ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn tôi và Hướng Lăng Khiêm và vô số những tiểu quỷ đang hít hương.

“Yo, muốn hôn mỹ nhân rồi phải không?”

“Không phải là hôn đi, cảm giác như muốn ăn luôn mỹ nhân, thịt của cô ta thật thơm, nhưng cô ta đeo pháp ngọc, chúng ta không thể tới gần. Nhưng Hướng Lăng Khiêm là người, anh ta có thể tới gần, tùy ý nhào nặn.”

Âm thanh bàn luận của tiểu quỷ hỗn độn trong không trung, không ngừng truyền tới. Tôi nhìn học trưởng đang tới gần. Lúc này, hô hấp của tôi đang dồn dập, anh ấy sẽ làm gì với tôi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Phối Hợp Với Anh


Tay của tôi cực nhanh bị anh ấy nắm lấy, thấy anh ấy càng lúc càng gần tôi trong gang tấc. Vào khoảnh khắc môi chuẩn bị chạm vào môi tôi, tôi lập tức nghiêng đầu. Toàn thân của tôi chỉ có đầu là có thể động. Vào lúc tôi nghiêng đầu đi, môi của anh ấy cũng nghiêng theo, đặt trên tai của tôi, nhẹ giọng nói.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em phối hợp với anh một chút, làm một bộ dáng.”

Tôi thấy tinh quang trong mắt anh ấy, trong phòng có tiểu quỷ, bọn chúng đều là vũ khí giám thị của Hướng Phong. Học trưởng không phải là thực lòng tôn trọng Hướng Phong, mà là đang giấu nghề, tìm kiếm cơ hội để báo thù Hướng Phong. Tôi lập tức hiểu được ý tứ của anh ấy, đầu không nghiêng nữa.

Anh ấy càng ngày càng gần tôi, mà tất cả những tiểu quỷ đang hít hương cũng thấu họp lại. Ở một khắc cuối cùng, học trưởng lập tức búng nắp hồ lô, đem thu hết tiểu quỷ vào. Không còn tiểu quỷ nữa, trong phòng trở nên an tĩnh hơn nhiều.

Hướng Lăng Khiêm: “Bên trong cô nhi viện này không có người sống, đều chết hết rồi, biến thành tiểu quỷ bị nuôi dưỡng.”

Cô nhi viện Phúc Tinh là chính phủ đầu tư xây dựng, hôm nay trở thành hang ổ của tiểu quỷ, bên trên không quản sao? Những đứa trẻ đó chết rồi a, quy mô lớn khẳng định sẽ bi phát hiện a!

Hướng Lăng Khiêm: “Hướng Phong nuôi dưỡng tiểu quỷ, có một số quỷ có thể hóa thành hình người, cũng không biết ăn cái gì mà có thể đi lại dưới ánh mặt trời. Bên trên phái người tới kiểm tra, nhưng đều cho rằng những đứa trẻ đó chưa chết. Hướng Phong lại càng lợi dụng cô nhi viện để xin phía trên trợ cấp tiền bạc. Tiền bạc trong túi của ông ta rất nhiều. Tầng cấp cao của tập đoàn Hướng thị đều là người của ông ta, ngày hôm nay anh đã bị trở thành một con rối.”

Hướng học trưởng rủ rỉ nói, biểu tình bình thản, âm thanh cũng rất vững vàng. Nhưng mà tôi có thể tưởng tượng, anh ấy đã trải qua những đau khổ như thế nào mới có thể bình tĩnh được như vậy.

Tôi: “Học trưởng, tại sao Hướng Phong lại muốn em phải gả cho anh?”

Hướng Lăng Khiêm: “Kiềm chế Dị Tư Ẩn và Tịch Hoa. Tình Thiên, cho dù em có yêu Dị Tư Ẩn hay không. Đứa nhỏ trong bụng em cũng không thể sinh. Anh đưa em đi nhìn một người.”

Nói xong anh ấy bước ra phía ngoài cửa, lớn tiếng gọi.

Hướng Lăng Khiêm: “Chú, cháu đưa cô ấy đi gặp người.”

Cửa tự động mở ra, mà tôi thì có thể cử động rồi. Hướng Phong trước khi ròi đi nói với Hướng học trưởng ‘tiếp theo làm gì có biết không?’ Thì ra, Hướng Phong để cho anh ấy khuyên tôi đừng sinh quỷ thai.

Tôi bị Hướng học trưởng đem tới bên một cây đại thụ ở phía sau cùng của cô nhỉ viện. Một cái cây rất bình thường, không có bất kì dị thường nào.

Hướng Lăng Khiêm: “Bên trong chôn một người phụ nữ, chết thảm thương.”

Dứt lời, anh ấy đánh ba cái vào cây, vỏ cây run rảy, không bao lâu sau thì bay ra một đoàn khói trắng. Làn khói trắng giống như một người phụ nữ, xuất hiện trước mặt của tôi. Nhưng là, làm tôi hoảng sợ chính là người phụ nữ này toàn bộ phần bụng đều bị cắt bỏ rồi, trên dưới của cô ấy bị chia ra!

Người phụ nữ ấy không thể nói chuyện, nhưng khi cô ấy nhìn thấy tôi lập tức trở nên điên cuồng, vọt mạnh về phía tôi. Khi cô ấy chuẩn bị đụng vào tôi thì bị ngọc bội ảnh hưởng, cả người bị bật ngược lại. cô ấy nhận thương tổn cực lớn, khóc gào chui vào trong cây.

Tôi: “Khi cô ấy chết bị người ta cắt đi phần bụng sao?”

Hướng Lăng Khiêm: “Trước đây, cô ta làm việc trong ngành khóc tang, sau đó bị một lệ quỷ quấn lên, sinh hạ quỷ thai. Đứa nhỏ không thể sinh tồn, sinh quỷ thai cũng tựa như cắt bụng, sẽ chết. Mặc dù hóa thành hồn phách cũng chỉ có thể ở dưới gốc cây mà không thể lập bia. Quỷ ảnh cũng không thể giống như quỷ bình thường có thể bay qua bay lại.

Trái tim của tôi níu chặt, mỗi người sinh quỷ thai đều như vậy sao? Cô ấy là bị lệ quỷ quấn lên. Dị Tư Ẩn không phải là lệ quỷ, huống hồ, tôi và Dị Tư Ẩn trước đây là vợ chồng, việc sinh con cũng sớm được âm phủ tán thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: Tình Thiên, Xin Lỗi Em


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: Cô Có Thể Ra Ngoài Lần Nữa Không?


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: Tôi Không Oán Trách Anh Ấy


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: Anh Ấy Tới Rồi!


Anh ấy đứng trước mặt tôi, cách vài bước, tay đưa ra, hướng về phía tôi. Ánh trăng bị mây đen che khuất, huyết thụ cũng bị đổ xuống rồi, một mảnh tối như mực. Tôi nhìn không rõ biểu tình trên mặt anh ấy. Có lẽ là anh ấy căn bản không có biểu tình.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, đưa ngọc bội cho anh, anh không muốn động thủ với em.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ấy, trong vô thức bước chân lùi lại vài bước, tận lực khống chế cảm xúc của chính mình.

Tôi: “Học trưởng, lúc trước anh đã động thủ với em rồi, động một lần hay hai lần cũng không có gì khác biệt.”

Tôi từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày tôi sẽ nói chuyện với học trưởng như vậy. Anh ấy nói chuyện rất dịu dàng, từ trước tới giờ không bao giờ ép buộc người khác. Ở trong trường, học trưởng, anh ấy là hiệu thảo, điển hình của một người đàn ông như ánh mặt trời. Nhưng hiện tại thì sao? Tôi chỉ có thể nhìn thấy bốn chữ ‘vô tình, lãnh huyết.’

Thế gian cũng phân ra tốt và xấu. Tốt biến thành xấu, xấu biến thành tốt. Học trưởng thuộc về vế trước. Tôi đồng tình với cảnh ngộ của anh ấy, nhưng cảnh ngộ không thể trở thành lí do để trở nên xấu xa.

Tôi: “Học trưởng, nếu như cha mẹ anh còn tại thế, nhìn thấy anh như vậy không biết sẽ nghĩ thế nào? Bồi dưỡng ra một người con trai là niềm tự hào, nhưng cuối cùng lại giống như một người ghê tởm.”

Màu con ngươi của Hướng học trưởng dần dần trở nên u tối, hai tay nắm chặt thành quyền. Tôi chú ý tới Hướng Phong nhận thấy được không thích hợp, cũng chú ý được động tĩnh bên ngoài của cô nhi viện.

Tầng tầng sương trắng tràn ngập mở ra, tiểu quỷ hóa thành từng đợt khói hoạt động trên không trung. Ngọc bội của tôi u quang một lần nữa trở nên mạnh mẽ, đem tiểu quỷ không tốt hút lại, một mảnh tiếng kêu khóc vang lên.

“A, không cần, không cần!”

Phanh phanh phanh, một đạo sương trắng hóa thành khói tiêu tán.

Hướng Phong: “Tô Tình Thiên, nếu còn không đem ngọc bội tháo xuống thì sẽ xảy ra chuyện. Tiểu quỷ hơi chút lây nhiễm quỷ khí, quỷ hồn liền sẽ bị vỡ, bao gồm…”

Nói tới đây, ông ta dừng lại. Tay vạch trên không trung, không bao lâu, một đạo sương trắng bay tới trên tay của ông ta, hóa thành hình người. Tôi nhìn thấy Cầu Cầu, quanh thân thuần khiết của Cầu Cầu bị hắc khí bao phủ. Nó thế nhưng lại bị lây dính quỷ khí!

Hướng Phong: “Nếu cô không tháo ngọc bội xuống, ta sẽ đem tiểu quỷ này đưa tới trước mặt cô.”

Tôi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cầu Cầu, nó đang nhắm mắt ngủ say. Tôi không thể để nó bị biến mất trên trần thế, không thể để nó không thể đầu thai! Trái tim tôi phập phồng nửa nhịp. Tôi không nghĩ nhiều, trực tiếp đem ngọc bội tháo xuống, nhét vào trong túi.

Lục quang đầy trời yếu đi, nhưng vẫn có. Tôi lo lắng nhìn Cầu Cầu. Hướng Phong vẫn đang túm lấy nó.

Hướng Phong: “Lão thái bà họ Viên chết tiệt, ngọc bội của Tổ Sư Gia cũng có thể cầu. Miếng ngọc bội lợi hại như vậy lại ở trong tay một người bình thường cũng không sợ xảy ra chuyện sao, loạn trật tự của âm ti!”

Tôi nghe Hướng Phong hùng hùng hổ hổ mắng. Lai lịch của miếng ngọc bội này quá lớn, lớn tới nỗi mà tôi không thể tưởng tượng. Cây đại thụ bị sụp đổ không phải trăm năm tuổi thì cũng là 50 năm tuổi, nói đổ là đổ.

Hướng Phong: “Tô Tình Thiên, đưa ngọc bội cho Lăng Khiêm, người có thân thể chí dương mới có thể ức chế quỷ khí, mới có thể đem lại sức mạnh cho ngọc bội.”

Lúc này, học trưởng lần nữa đưa tay ra.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, đưa ngọc bội cho anh. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Những tiểu quỷ này rất nhiêu đều là của cô nhi viện, lệ khí có lẽ có thể thanh lọc.”

Tôi do dự, vật có uy lực mạnh không thể giao cho Hướng Phong. Viên nãi nãi từng nói, bắt buộc phải tự mình bảo quản.

Hướng Lăng Khiêm: “Em vẫn còn do dự cái gì? Chú của anh sẽ thả Cầu Cầu ra.”

Tôi: “Không, không thể!”

Tôi sợ Cầu Cầu gặp chuyện, chỉ có thể giao ngọc bội ra. Vào khoảnh khắc ngọc bội chuẩn bị đưa vào tay học trưởng thì một đạo kình phong đột kích lại.

Phanh! Ngọc bội trong lòng bàn tay tôi không thấy đâu, tôi lập tức nhìn về phía thân ảnh kia.

Hướng Phong: “Ai ở đó, thần thần bí bí, ra đây!”

Có người cướp ngọc bội! Nếu như là quỷ, căn bản là không thể đoạt được. Rốt cuộc là ai, tốc độ giống như quỷ vậy!

Vào lúc tôi đang lo lắng, hoài nghi, một giọng nam trầm ổn giàu từ tính vang lên. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Anh ấy tới rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: Anh Ấy Xuất Hiện Rồi.


Dị Tư Ẩn: “Tự xưng là đạo thuật rất cao Hướng đạo sĩ mà lại không đoán được ra ta ở đâu?”

Chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy người, nhưng tôi quen thuộc với giọng nói của anh ấy. Theo tiếng nhìn qua, tôi không nhìn thấy anh ấy. Tôi lần nữa ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, vẫn không thấy anh ấy. Ngược lại lại thấy Hướng Phong nhăn mày. Ông ta ở bên ngoài bày ra thiên la địa võng để chờ đợi Dị Tư Ẩn, thế nhưng bây giờ lại không biết Dị Tư Ẩn vào từ khi nào, lại càng không biết đối phương đang ở đâu.

Hướng Phong: “Mấy ngày không gặp, ngươi có tiến bộ không ít. Lần trước chịu thiệt không nhớ nữa rồi?”

Nghe tới đây, tôi thoáng cái lờ mờ. Đây là ý gì. Hướng Phong và Dị Tư Ẩn mấy ngày trước gặp nhau mà còn bị thương? Ngày đó ở trong biệt thự tại sao tôi lại không nhìn thấy chứ? Vô số dấu chấm hỏi ngập tràn trong đầu tôi.

Dị Tư Ẩn: “Ngày đó ai chịu thiệt, trong lòng Hướng đạo sĩ không tính toán sao? Ông tổn thất bao nhiêu hồ lô, bao nhiêu tiểu quỷ?”

Dứt lời, tôi cảm thấy lãnh phong ùn ùn đánh úp lại, đem theo khí thế hủy thiên diệt địa. Sau khi lãnh phong đi qua, tôi thấy Dị Tư Ẩn đứng trên mặt đất, trong tay cầm một miếng ngọc bội. Miếng ngọc bội này chính là miếng ngọc mà Viên nãi nãi cho tôi. Màu xanh lục yếu ớt tản đi, giờ phút này trở Thành một miếng ngọc bình thường.

Hai mắt tôi trừng lớn. Ngọc bội khi gặp quỷ sẽ phát ra uy lực cường đại, tại sao Dị Tư Ẩn có thể cầm ngọc bội?

Hướng Phong: “Rốt cuộc ngươi đã có được bảo bối gì. Ngọc bội của Tổ Sư Gia đạo gia mà cũng không có tác dụng gì với ngươi.”

Khóe môi của Dị Tư Ẩn dương lên, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, cười kỳ dị.

Dị Tư Ẩn: “Ta không phải là lệ quỷ, cũng không có ý hại người. Ngọc bội tự nhiên đối với ta vô dụng. Ngược lại là ông, ngọc bội liệu có tác dụng với ông không?”

Tôi giật mình, ngọc bội đối với người không có tác dụng, đối với quỷ mới có tác dụng. Câu nói này của Dị Tư Ẩn, lẽ nào Hướng Phong không phải là người mà là quỷ? Quỷ đạo sĩ? Người kinh ngạc giống tôi chính là Hướng học trưởng, anh ấy cũng bị chấn trụ.

Chú của anh ấy rốt cuộc là người hay quỷ? Chỉ cần dùng ngọc bội thử. Vì vậy, tôi nói với Dị Tư Ẩn.

Tôi: “Anh mau thử đi!”

Dị Tư Ẩn liếc nhìn tôi một cái, khẽ nhíu mày. Tay mạnh mẽ dương lên, cuồng phong cuốn theo lá đánh úp về phía tôi. Trong nháy mắt đánh úp tôi, đem về phía sau Dị Tư Ẩn.

Đợi khi tôi ổn định thân mình thì đã ở phía sau Dị Tư Ẩn, anh ấy nhìn tôi thật kỹ từ trên xuống dưới.

Dị Tư Ẩn: “Em bị thương rồi.”

Tôi: “Không sao, em rất tốt.”

Dị Tư Ẩn: “Bị huyết thụ cuốn lấy, trên tay có hắc khí, em nhìn không ra thôi. Đứng ở phía sau anh đừng động, sau khi sự việc xử lý xong anh sẽ đưa em về.”

Tôi và Dị Tư Ẩn nói chuyện không coi ai ra gì đã chọc giận Hướng Phong. Ông ta châm chọc cười nói.

Hướng Phong: “Chết tới nơi rồi vẫn còn anh anh em em. Tô Tình Thiên, tôi cho cô một con đường sống cô không cần. Đừng trách tôi không khách khí. Lăng Khiêm, lấy đồ ra.”

Trong nháy mắt đó, tôi phát hiện học trưởng mặt biến sắc. Vốn dĩ là vẻ mặt kinh ngạc thì bây giờ lại lộ ra bi thương. Rốt cộc anh ấy có bảo bối gì. Hướng Phong khẩu âm chắc chắn như vậy. Bảo bối đối với tôi và Dị Tư Ẩn là chí mạng sao?

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, anh xin lỗi.”

Ba chữ anh xin lỗi một lần nữa tràn ra từ cánh môi của anh ấy. Tôi nhìn thấy anh ấy cho tay vào túi.

Tôi: “Học trưởng, có đôi khi người còn đáng sợ hơn quỷ. Những gì mà anh gây nên, có còn là anh của trước đây nữa không? Cha mẹ của anh thấy anh như vậy sẽ chết không nhắm mắt. Thù cần phải báo, gia sản cần phải đoạt lại, nhưng phương thức của anh sai rồi!!!”

Tôi liều mạng hét lên. Tay của Dị Tư Ẩn lần nữa kéo lấy tôi.

Dị Tư Ẩn: “Phụ nữ mang thai không nên kích động. Anh muốn nhìn xem đó là bảo bối gì.”

Mồm miệng không chút nào để ý. Dù trời có sụp xuống thì Dị Tư Ẩn cũng không sợ. Có anh ấy ở bên cạnh tôi, tôi cảm thấy an tâm, nhưng tôi không muốn học trưởng không còn đường quay lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: Ngủ Say Trong Thân Thể


Động tác của học trưởng dừng lại. Biểu tình bi thương dần tản đi, trong mắt lộ ra một tia kiên định. Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì. Anh ấy dường như cứng ngắc.

Hướng Phong: “Lúc này còn hành động theo cảm tính, đúng là không có tiền đồ!”

Hướng Phong mắng một tiếng, vạch trong không trung một vạch, không biết tại sao, học trưởng lại thẳng tắp đi về phía ông ta. Dường như đó chỉ là một thân thể biết đi, căn bản không có linh hồn!

Tôi: “Học trưởng đây là bị làm sao vậy? Cảm thấy anh ấy rất trống rỗng, không có linh hồn.”

Dị Tư Ẩn: “Linh hồn đã bị ngủ say trong thân thể của hắn ta rồi, bị chìm vào trạng thái bị vây hãm, bị khống chế.”

Mắt của tôi trừng lớn. Hướng Phong khống chế thân thể của học trưởng, lợi dụng thân thể thuần dương để làm việc nghê tởm!

Tôi: “Phải làm thế nào mới có thể không tổn thương…”

Tôi còn chưa nói xong đã bị Dị Tư Ẩn ngắt lời, hai tay của anh ấy đặt lên vai tôi, đôi con ngươi sâu thẳm như u cốc nhìn tôi chằm chằm.

Dị Tư Ẩn: “Vào lúc này rồi mà em vẫn còn lo lắng cho hắn ta? Hắn ta đã làm gì với em, em quên hết rồi sao?”

Tôi: “Anh ấy làm chuyện xấu, nhưng em không thể.”

Người động thủ với tôi tôi sẽ không khách khí, trước đây học trưởng đối tốt với tôi, những điều này từ nay về sau tôi sẽ xóa bỏ. Tôi không còn nợ anh ấy nữa, nhưng cũng như vậy, tôi sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện để hại người.

Dị Tư Ẩn: “Em nhưng thật ra là có ý tứ.”

Dứt lời, tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cuồng phong cuồn cuộn nổi lên làm tôi không mở nổi hai mắt. Đợi tới khi tôi mở mắt ra thì tôi đã được ở trong vòng che chắn, là kết giới của Dị Tư Ẩn. Tôi ghé vào kết giới nhìn ra bên ngoài.

Trong mơ mơ hồ hồ tôi chỉ nhìn thấy thân ảnh của hai người, khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ là ai với ai. Giữa lúc tôi đang lo lắng, bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh mềm dẻo.

Qủy Bảo: “Ma ma, có tiểu quỷ muốn vào trong này, bạn ấy nói bên ngoài rất đáng sợ.”

Tôi lập tức nhìn về phía sau, Bảo Bảo từ trong bụng tôi bay ra. Nó lớn lúc trước một chút. Khuôn mặt béo múp, trắng nõn, chớp chớp đôi mắt to long lanh nước vô cùng đáng yêu. Tôi nhịn không được, nước mắt lập tức rơi xuống.

Tôi: “Bảo bảo, con bị thương rồi phải không?”

Quỷ Bảo: “Không có, chỉ có chút đau thôi.”

Tôi vươn hai tay ra đặt trên người nó thăm dò, rốt cuộc là bị thương ở đâu rồi? Đợi tới khi tôi sờ được vào nó, tôi sửng sốt. Tôi sờ thấy Bảo Bảo toàn là thịt.

Quỷ Bảo: “Ma ma, ma ma làm sao vậy?”

Tôi: “Ma ma không sao, ma ma xin lỗi con, hại con bị thương.”

Tiếng cười khanh khách vang lên, nó nghịch ngợm bay lên, ở trong này lắc qua lắc lại, ma quái cực kỳ.

Qủy bảo: “Chỉ là lúc đó cảm thấy khó chịu mà thôi, bây giờ đã bình phục rồi. Vừa nãy khi ba ba nắm tay của ma ma, đã thông qua ma ma mà độ khí cho con rồi. Con hoàn toàn khôi phục rồi, nhưng thực ra ba ba bị ngọc bội làm cho bị thương rồi.”

Miếng ngọc bội đó quỷ không thể động. Lúc đó Dị Tư Ẩn cầm nó, không biểu hiện ra một chút thống khổ nào, nhưng thực ra anh ấy bị thương rồi!

Bảo bảo nhìn ra sự lo lắng của tôi, Bảo Bảo lại cười khanh khách, nói.

Quỷ bảo: “Ma ma đừng lo lắng, đạo sĩ bên ngoài không phải là đối thủ của ba ba. Ma ma, hôm nay ma ma rất dũng cảm, nữ quỷ bị chết đó có chút đáng thương.”

Biểu tình buồn bã của Thiệu Nguyệt xâm nhập vào đầu óc tôi. Tôi chầm chậm nắm chặt hai tay. Tôi không thể đi theo con đường của Thiệu Nguyệt, cuộc sống nằm trong tay của chính mình.

Quỷ bảo: “Ma ma, tiểu quỷ đó là thiện lương, có thể cho bạn ấy vào không?”

Tôi lập tức nhìn về phía tay của Bảo Bảo chỉ, phát hiện một cô bé đáng thương đang che chắn, vẻ mặt cầu xin nhìn tôi. Cô bé không lớn hơn Bảo Bảo là bao. Trái tim của tôi mềm xuống.

Tôi: “Làm sao để cho cô bé vào được, ma ma không mở được kết giới.”

Quỷ bảo: “Hi hi, nhìn con nè!”

Bàn tay trắng nõn của nó điểm một cái lên kết giới, kết giới bị tróc ra một lỗ nhỏ. Cô bé hóa thành một đoàn khói trắng bay vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: Anh Ấy Thẳng Tắp Bước Về Phía Tôi


Thân ảnh của cô bé bay vào, lỗ hổng trên kết giới tự động khôi phục lại. Cô bé có một đôi mắt to long lanh, có chút sợ sệt nhìn tôi. Quỷ bảo cười hi hi, bay tới trước mặt cô bé, cười vui vẻ với cô bé.

Quỷ Bảo: “Bây giờ cậu an toàn rồi, ma ma của tôi rất tốt, đừng sợ.”

Một đứa trẻ chưa được vài tháng, còn chưa được sinh ra mà đã quan tâm tới một đứa trẻ lớn hơn nó, đã được sinh ra rồi. Trái tim của tôi vừa ấm áp, vừa chua xót. Trải qua trắc trở, đứa trẻ càng ngày càng hiểu chuyện. Tôi không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ.

“Tôi… Tôi không có ma ma.” Cô bé đột nhiên gục đầu xuống, một bộ dạng tâm trạng ngổn ngang.

Tôi nhìn một bộ dạng thương tâm của nó, nó không thể nào không có mẹ. Nếu không có mẹ thì đã không có nó. Chẳng qua là nó không biết mẹ của mình là ai mà thôi. Trên điểm này thì tiểu quỷ và cô nhi không có gì khác biệt.

“Cháu là cô nhi, mấy tháng trước bị đưa tới cô nhi viện, viện trưởng nói như vậy.”

Nó chủ động đề cập tới viện trưởng, mà viện trưởng của cô nhi viện rốt cuộc ở nơi nào, không thể nào biết được. Vì vậy, tôi lập tức hỏi.

Tôi: “Lần cuối cùng cháu gặp viện trưởng là khi nào?”

“Cháu không còn gặp viện trưởng nữa, mọi người đều nói viện trưởng đi rồi. Đi không bao lâu thì cháu chơi ở hậu viện, bị ngã xuống bể tắm, chết đuối.”

Tôi: “Sau khi viện trưởng mất tích, cô nhi viện mới liên lục xảy ra chuyện?”

“Cháu là người thứ ba xảy ra chuyện, sau đó mỗi ngày đều có một người xảy ra chuyện. Thậm chí bọn cháu còn đoán, người tiếp theo biến thành tiểu quỷ sẽ là ai. Dần dần, chúng cháu đều quen rồi. Trở thành quỷ không lo bị đói, có một đạo sĩ ngày ngày cho chúng cháu ngửi hương.”

Đạo sĩ mà nó nói chính là Hướng Phong. Viện trưởng đột nhiên mất tích chắc chắn là do ông ta gây nên. Ông ta đem một cô nhi viện bình thường trở thành một động quỷ. Cô nhi viện Phúc Tinh là công trình của chính phủ. Ông ta làm như thế nào để tránh được sự điều tra của nhân viên?

Quỷ Bảo: “Các cậu có phải thường xuyên đi dọa người không?”

Cô bé gật đầu, hai mắt nheo lại, dường như đang chìm đắm trong niềm vui.

“Chúng tớ thích gây sự. Lúc trước, khi viện trưởng còn ở đây thì không dám. Hiện tại, đạo sĩ nói với chúng tôi, sẽ để cho chúng tôi sống giống như một đứa trẻ. Những người đi vào đây chúng tôi đều có thể trêu đùa. Mấy ngày trước có một chú tới đây, bị chúng tớ dọa cho một trận tới nỗi ngất xỉu phải đi bệnh viện.”

Người bình thường nhìn thấy quỷ đương nhiên sẽ sợ tới ngất đi, dần dần những nhân viên điều tra đều chỉ làm qua loa cho xong chuyện. Cuối cùng tôi cũng hiểu được chân tướng của sự việc là như thế nào rồi.

Quỷ Bảo: “Ma ma, học trưởng đó của ma ma tới rồi.”

Nghe thấy tiếng nói nhẹ của bảo bảo, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy học trưởng thẳng tắp đi về phía tôi, không chút biểu tình, mắt không có tiêu cự.

Quỷ bảo: “Ma ma người tránh ra đi!”

Bảo bảo dùng sức đẩy tôi, cả cơ thể của tôi dán trên kết giới. Hướng học trưởng bước từng bước dài tiến lên phía trước, trực tiếp dùng thân thể đụng vào kết giới. Anh ấy là thân thể thuần dương, đối với kết giới có lực công kích rất mạnh. Bảo bảo dùng thân thể ngăn trở, không được!

Tôi hét lớn, vội vàng tiến lên phía trước muốn ôm bảo bảo tránh ra. Nhưng tôi còn chưa chạm được tới nó liền bị một cỗ cường lực làm văng ra, cả người té trên mặt đất.

Tôi nhìn bộ dáng nhẫn nhịn thống khổ của bảo bảo, trái tim giống như bị ngàn vạn sâu trùng cắn phá.

Tôi: “Bảo bảo, con mau quay lại đây!”

Tôi không để ý tới sự đau đớn, lập tức đứng lên, một lần nữa tới gần bảo bảo, nhưng lại một lần nữa lại bị văng ra. Tôi nhíu chặt mày. Nếu đã có thể hoài quỷ thai, chứng minh thân thể của tôi cũng có quỷ khí, tôi cũng có thể dùng thân thể đánh phá kết giới!

Nghĩ tới đây, tôi lập tức tiến tới gần kết giới, cả người đứng thẳng lên.

Phanh!

Một trận đau đớn tới xương tủy chạy khắp toàn thân, thống khổ lớn như vậy nhưng bảo bảo lại không kêu ra một tiếng.

Quỷ Bảo: “Ma ma!”

Bảo bảo lập tức từ trên kết giới bay tới, muốn tới bên cạnh tôi. Nó và tôi khi nãy giống nhau, vẫn còn chưa tới được gần tôi thì bị văng ra.

Phanh phanh phanh

Va chạm mãnh liệt, khóe miệng của tôi bắt đầu chảy máu. Chính vào lúc này, hai mắt của tôi rõ ràng lên.

Dị Tư Ẩn: “Đáng chết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: Cái Tốt Không Học, Đi Học Cái Xấu


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Linh Đường


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Cư Nhiên Động Rồi


Sau khi hiểu rõ, hai tay của tôi nắm chặt lại. Thực sự phải như vậy sao? Thực sự chỉ có thể như vậy thôi sao?

Dung Khuynh: “Có một số chuyện chắc cô đã hiểu được rồi.”

Mắt thấy anh ta muốn rời đi, tôi lập tức gọi anh ta lại.

Tôi: “Nếu như quan hệ của anh ấy và Chu Tiên bị giải trừ, lại cùng tôi kết hôn thì sao?”

Dung Khuynh: “ Nếu như vậy thì đó cũng là chuyện của sau này.”

Tôi: “Đã có bắt đầu rồi, đột nhiên lại kết thúc, ai có thể chịu nổi chứ?”

Anh ta nhìn tôi một cái, không tiếp tục nói nữa mà bước chân nhanh chóng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại mình tôi. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên trên mặt tôi. Tôi bỗng trở nên hoảng hốt.

Tôi: “Phải làm thế nào mới có thể giải trừ quan hệ đây? Lúc đầu là Tịch Hoa tìm tôi, tôi viết hưu thư mới được. Lẽ nào…”

Mắt của tôi mạnh mẽ trừng lớn. Lẽ nào phải để Chu Tiên cam nguyện viết hưu phu thư mới được? Ở âm phủ chỉ có nữ giới hưu nam giới? Hoặc là nói, nếu như quỷ và người kết hôn, chỉ bên nữ mới có quyền viết hưu thư?

Nếu thực sự là như vậy, sự việc phiền phức rồi. Tôi biết cảm tình của Chu Tiên đối với Dị Tư Ẩn. Cô ta vẫn luôn cho rằng hai người là thanh mai trúc mã.

Tôi: “Tôi sẽ không giao đứa nhỏ ra, càng không thể để cho nó không có cha.”

Chính tại lúc này, tiếng cười khanh khách vang lên. Tôi nhìn thấy một tiểu quỷ tròn xoe từ dưới đất chui lên. Khi nhìn thấy mặt của nó, trong mắt của tôi chứa đầy sự vui mừng.

Tôi lập tức từ trên giường đứng dậy, nhéo nhéo mặt của nó.

Tôi: “Cầu cầu, thực sự là em sao. Em bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Nha, chị đừng nhéo mặt em. Sau khi em tới cô nhi viện Phúc Tinh thì mới biết tất cả chỉ là một cái bẫy. Chị xinh đẹp, em đã liên lụy chị rồi.”

Tôi: “Chủ nhân của em sao rồi?”

Nó cười hi hi, quay một vòng tròn tại chỗ.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân sao có thể có chuyện gì chứ? Ngài ấy rất tốt. Tên đạo sĩ thối đó bị đánh trúng, bây giờ bị trọng thương, bỏ trốn rồi. Học trưởng đó của chị bị thương không nhẹ. Sau đó thì cảnh sát tới, tình hình cụ thể em cũng không biết.”

Chuyện này dây dưa tới cảnh sát. Tới lúc đó chuyện ở cô nhi viện Phúc Tinh cũng không thể giấu được. Nếu nói vậy, cảnh sát rất nhanh sẽ truy cứu trên đầu Hướng Phong, tới lúc đó, chuyện sát hại cha mẹ học trưởng sẽ được vạch trần.

Nếu như thuận lợi, nửa đời còn lại của Hướng Phong sẽ phải vượt qua trong lao ngục. Nhưng sẽ thực sự có thể thuận lợi sao?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chủ nhân bảo em truyền lời tới chị, ngài ấy sẽ cùng người đàn bà thối kia giải trừ hôn ước.”

Nói tới đây, nó lại cười hi hi, bổ xung nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em rất lịch sự, em không gọi Chu Tiên là người đàn bà thối, là chủ nhân gọi cô ta như vậy đó.”

Tôi nghĩ tới gương mặt lạnh lùng đó của Dị Tư Ẩn, khi anh ấy nói mấy chữ người đàn bà thối đó, sẽ như thế nào?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Có phải là chị rất vui hay không? Chỉ cần giải trừ hôn ước, chị lại gả cho chủ nhân. Hai người danh chính ngôn thuận, sẽ không phân khai nữa!”

Nghĩ tới cuộc sống sau này, tôi tất nhiên là sẽ vui, nhưng cùng với vui vẻ lại ẩn giấu sự lo lắng.

Tôi: “Cầu Cầu, Dị Tư Ẩn không bị thương chút nào chứ?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Hẳn là không có, em thấy chủ nhân rất tốt.”

Tôi nhẹ gật đầu, không nói chuyện, tôi buông trái tim đang lo lắng xuống.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Oa, ảnh của chủ nhân, lần đầu tiên em mới thấy đó!”

Cầu Cầu vừa nói vừa nhảy lên. Cả người bay về phía ảnh của Dị Tư Ẩn. Tôi thuận thế nhìn qua, đó là một tấm ảnh đen trắng, là di ảnh của Dị Tư Ẩn.

Trên ảnh anh ấy mặc một bộ tây trang màu đen, cà vạt ca-ro, tóc chải rất thuận.

Bức ảnh là một di ảnh tiêu chuẩn, lúc chụp bức ảnh này khẳng định là vẫn chưa chết. Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, sao lại có thể nghĩ tới chuyện đi chụp di ảnh chứ? Dị Tư Ẩn đã sớm đoán được là mình sẽ chết sao?

Đem theo hoài nghi, tôi đi về phía bức ảnh. Tuy rằng là anh đen trắng, nhưng tôi nhìn thấy ảnh cũng giống như nhìn thấy người.

Vào lúc tôi đang nghi hoặc bước về phía di ảnh, người ở bên trong ảnh cư nhiên lại động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: Thông Qua Ảnh Nói Chuyện Với Tôi


Động bất thình lình làm tôi bị dọa một trận, liên tục lùi hai bước về phía sau. Cho tới khi người trong ảnh cười nhẹ tôi mới hoàn hồn.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh tới rồi? Tại sao lại trốn trong ảnh?”

Dị Tư Ẩn: “Sao nào? Trong bụng cũng đã có đứa nhỏ của anh rồi mà vẫn còn sợ anh?”

Tôi lắc đầu, muốn giải thích đây là phản ứng tự nhiên của tôi. Vốn cho rằng chỉ là một tấm ảnh yên lặng, tự nhiên lại động, tôi có thể không kinh sợ sao? Lúc này, Cầu Cầu cười lên, Dị Tư Ẩn trong ảnh nhìn về phía nó, nó lập tức biến thành một đoàn sương trắng rất nhanh liền biến mất.

Tôi nhìn ảnh, phát hiện Dị Tư Ẩn ở bên trong động, nhưng lại không thể ra ngoài.

Tôi: “Anh chỉ có thể ở trong ảnh, không thể ra ngoài sao?”

Dị Tư Ẩn: “Anh không ở trong ảnh.”

Tôi: “Nhưng anh đang động mà, không ở đây thì ở đâu?”

Dị Tư Ẩn: “Di ảnh là thứ rất trọng yếu đối với quỷ, cùng cấp với phần mộ, có thể để hồn phách cư trú.”

Tôi lập tức hiểu rõ, ý của anh ấy là, anh ấy không hoàn toàn tới, mà tới là một tia hồn phách, cho nên bị di ảnh hạn chế không thể đi ra.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, sau khi em rời đi trong viện đã phát sinh những chuyện gì? Anh vẫn ổn chứ?”

Dị Tư Ẩn: “Đứng cách xa anh như vậy làm gì, tới gần một chút.”

Dứt lời, một trận gió mát thổi tới đẩy tôi tiến về phía trước. Không bao lâu tôi đã tới trước di ảnh. Tôi muốn ôm anh ấy, nhưng chỉ có ảnh. Cho nên, tôi chỉ có thể nâng tay sờ anh ấy, nhưng khi chạm vào lại là mặt kính thủy tinh băng lãnh.

Dị Tư Ẩn: “Lúc anh còn ở đó thì em không trân trọng không sờ, bây giờ lại ra sức sờ.”

Tôi bị anh ấy nói không có lời nào để chống đỡ, chỉ có thể vừa sờ mặt kính thủy tinh vừa nói.

Tôi: “Lúc anh ở đây em cũng sờ rồi. Em hỏi anh trả lời, đừng có chuyển trọng tâm câu chuyện. Thực sự anh không bị thương sao?”

Anh ấy cười nhẹ, lập tức nói.

Dị Tư Ẩn: “Anh không thể nào có chuyện gì.”

Tôi: “Không cho phép anh lừa em.”

Ai biết được lời nói vô ý của tôi lại làm anh ấy im lặng, qua một lúc anh ấy mới mở miệng nói thật.

Dị Tư Ẩn: “Bị thương một chút, chỉ là bị thương bên ngoài thôi.”

Chỉ có một tia linh hồn của anh ấy tới, thân thể được đắp thành không tới, tôi không thể kiểm tra tỉ mỉ được. Vào lúc tôi đang định hỏi, Dị Tư Ẩn thế nhưng lại vội vàng nói.

Dị Tư Ẩn: “Một tia linh hồn không thể lưu lại quá lâu, Dung Khuynh sẽ bảo hộ tốt cho em. Anh đi trước một bước.”

Dứt lời, không đợi tôi trả lời, người trong di ảnh đã không động nữa. Tôi biết anh ấy đi rồi, anh ấy để người hỗ trợ đắc lực là Dung Khuynh ở lại, anh ấy sẽ bị bớt đi một cánh tay giúp đỡ, thực sự sẽ không có chuyện gì sao?

Tôi biết anh ấy rất lợi hại nhưng tôi vẫn là không yên tâm. Người có lợi hại hơn nữa cũng không thể đối phó được với sự vây công của một nhóm người lợi hại. Trái tim của tôi như bị treo lên, lập tức bước về phía cửa, đưa tay ra đẩy nhưng lại đẩy không ra.

Cửa đã bị khóa lại, tôi bị nhốt tại đây, không thể ra ngoài. Bên ngoài rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì?

Lúc này, tôi cảm thấy mình rất vô dụng. Tôi liên lụy Viên Doanh, Viên nãi nãi bị thương mà tôi cái gì cũng không làm được. Bây giờ cũng vậy, tôi không thể giúp được gì cho Dị Tư Ẩn.

Tôi trầm mặc, nhìn bụng nhỏ, chậm dãi vuốt ve.

Két! Cửa vang lên một tiếng, Dung Khuynh bưng một cái khay bằng gỗ lim bước vào.

Dung Khuynh: “Cô hiện giờ cần phải bảo vệ cái thai, đem thuốc bào chế để giữ thai ăn đi.”

Tôi nhận lấy bát, lúc uống mới phát hiện có chút không đúng, tại sao lại có vị của tro?

Tôi: “Bên trong bỏ vào thêm gì vậy, mùi vị thực kỳ quái.”

Dung Khuynh: “Tro của cỏ cây.”

Thực sự là tro của cỏ cây.

Tôi trên mặt nói như vậy, mặc dù mùi vị không tốt nhưng tôi vẫn uống từng ngụm. Uống xong, tôi đem bát để vào trong khay.

Tôi: “Dung Khuynh, anh thành thực nói cho tôi biết, Dị Tư Ẩn hiện giờ thế nào?”

Sắc mặt của Dung Khuynh trong nháy mắt trầm xuống, cùng lúc trầm xuống còn có cả trái tim của tôi nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: Mệnh Môn Của Quỷ


Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, cô đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Nói xong, anh ta bưng khay quay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại có mình tôi. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên sàn gỗ, tôi nhìn cái bóng đổ dài trên sàn gỗ.

Đông! Tôi nghe thấy một trận âm thanh, tôi nghĩ là Dị Tư Ẩn tới, quay đầu nhìn qua nhưng lại thấy Cầu Cầu từ trên trần nhà rơi xuống.

Tôi lập tức tiến lên trước, đỡ nó dậy,

Tôi: “Có chuyện gì vậy? Em có thể biến thành một đoàn sương trắng mà còn có thể từ trên trần nhà rơi xuống?”

Nó vô cùng ngượng ngùng, nâng tay vân vê cái mũi bị đụng đỏ, qua một lúc mới nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em bị tên đạo sĩ thối đó làm bị thương, không thể kịp lúc hóa thành đoàn sương nên mới đụng vào trần nhà đó!”

Nghe tới đây, tôi lập tức kéo Cầu Cầu để kiểm tra, nhưng nó liều mạng trốn tránh tôi. Khi muốn biến thành một đoàn sương trắng thì bị tôi túm trúng cái mũi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Đừng nhéo mũi của em mà, thực đau nha!”

Tôi phát hiện mỗi lần tôi nhéo, đôi chân muốn hóa thành sương trắng của nó lại bị biến thành nguyên hình. Tôi lập tức hiểu rõ, tiểu quỷ đều có một bộ vị đặc thù, mà của Cầu Cầu là ở trên mũi.

Tôi: “Nhéo mũi của em có phải là em không thể chạy trốn được nữa?”

Nó lập tức trừng lớn mắt, sau đó thì lắc đầu.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Mới không phải vậy đâu! Em không có nhược điểm, hừ!”

Tôi: “Ít khoác lác thôi nha, vậy bây giờ em biến thành một đoàn sương cho chị xem đi?”

Mặt của nó biến thành đỏ, máu trên người không phải là màu đỏ, cho dù là lúc sinh khí tức giận, mặt cũng sẽ không đỏ lên được, nhưng mặt của Cầu Cầu lại đỏ lên rồi!

Tôi lập tức buông mũi của nó ra, ngược lại chuyển sang dò xét mặt của nó.

Tôi: ‘Cầu Cầu, tại sao mặt của em lại đỏ lên vậy?

Nó hừ một tiếng, sau đó mới lẩm bẩm nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bất kể là người hay quỷ thì cũng đều sẽ có mệnh môn. Mệnh môn của người sống là thái dương, của quỷ thì khác nhau, của em là mũi, nếu mũi chịu vết thương cực đại, em có thể sẽ chết đó.”

Nói tới đây nó thở ra một hơi sau đó mới tiếp tục nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tên đạo sĩ thối đó bắt em đi, bỏ máu vào mệnh môn của em, máu tươi của người sống. Miệng ông ta nói cái gì mà thực nghiệm, nhưng cụ thể là làm gì thì em cũng không biết.”

Tôi: “Thân thể của em hiện tại thấy thế nào, có cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “không có, em rất tốt. Có thể là vì bỏ máu vào nên mặt của em mới đỏ như vậy.”

Một ý nghĩ lớn mật xâm nhập vào đầu óc tôi. Hướng Phong tại sao lại làm như vậy, mục đích của ông ta là gì? Máu của người bỏ vào mệnh môn của quỷ, có tác dụng gì?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị đừng lo lắng, chủ nhân đã kiểm tra rồi. Em không có nguy hiểm, chỉ là mũi yếu ớt hơn thôi. Khoảng tời gian này em chỉ có thể ở trong linh đường của chủ nhân, trong này đều là khí tức của chủ nhân, không có quỷ nào dám vào đây.”

Tôi nhìn Cầu Cầu chằm chằm, qua một lát mới hỏi.

Tôi: “Mỗi quỷ đều có mệnh môn sao? Dị Tư Ẩn cũng vậy, đứa nhỏ trong bụng chị cũng vậy?”

Cầu Cầu ngẩng đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc mới nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Với nhận thức của em thì rất nhiều quỷ đều có mệnh môn. Chủ nhân hẳn là cũng có đi. Trong một số cuốn sách lừa trẻ con có nói, quỷ sẽ không chết, vĩnh viễn du đãng ở nhân gian. Làm sao có thể như vậy được chứ? Mọi vật đều có ngày tiêu vong . Lựa chọn trở thành quỷ thì sẽ phải chuẩn bị cho việc bị hồn phi phách tán vĩnh viễn.”

Trái tim của tôi mạnh mẽ đập, nếu như lựa chọn làm quỷ hồn phiêu đãng trên thế giới này. Vạn nhất mệnh môn bị tổn thương, hậu quả chính là… Vĩnh viễn biến mất! Tôi hoàn toàn cảm thấy bất an. Dị Tư Ẩn hiện giờ là quỷ, anh ấy…

Còn có bảo bảo của tôi nữa.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, em thành quỷ chưa được bao lâu, kiến thức không nhiều, vẫn là hỏi Dung Khuynh tốt hơn. Có thể quỷ cấp bậc cao nhất có thể sinh tồn dài lâu, lại càng không có mệnh môn."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: Tiếng Vang Lúc Nửa Đêm


Cầu Cầu sợ tôi lo lắng, cực lực giải thích. Tôi cười, nâng tay vỗ vỗ đầu nó, nói đùa.

Tôi: “Pháp luật của con người chị còn không hiểu rõ, chứ đừng nói tới quy củ của quỷ. Cầu Cầu, em có cần ngửi hương không?”

Nó sửng sốt một lát, sau đó hết nhìn đông lại nhìn tây.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Hương ở đâu, em không ngửi thấy!”

Vừa rồi khi Dung Khuynh đi vào cùng tôi nói chuyện, thuận tay cắm hương vào lư hương của Dị Tư Ẩn. Mùi hương nồng đậm như vậy, thế nhưng Cầu Cầu lại không ngửi thấy. Lẽ nào là vì bị rót máu người vào, khứu giác nhạy bén thuộc về quỷ bị tiêu mất rồi?

Tôi: “Chính là trên đài cao kia, em không ngửi thấy sao?”

Cầu Cầu thuận tay tôi chỉ mà nhìn qua, khi nhìn thấy khói hương tỏa ra, sắc mặt của nó trong nháy mắt trầm xuống. Nó không giống như trước khi nhìn thấy hương liền liều mạng chạy về phía trước, mà là tâm sự trùng trùng.

Suy đoán của tôi đã trở thành sự thật, nó thực sự đã mất đi khứu giác nhạy bén rồi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nồng đậm, nhưng nó cư nhiên lại không ngửi được!

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, em không phải là rất đói.”

Dứt lời, nó ngồi chồm hổm lên, hai tay ôm đầu gối, lăng lăng nhìn sàn nhà. Tôi tiến lên phía trước, tiếp theo ngồi xổm xuống, nâng tay sờ đầu của nó.

Tôi: “Chỉ là tạm thời không ngửi thấy mà thôi, có thể sau khi ngửi hương xong sẽ khỏi thì sao?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Sẽ không thể nào đâu, tên đạo sĩ thối đó rót máu tươi vào, từ nay về sau em sẽ dần dần đánh mất năng lực của quỷ, biến thành một ma quỷ sống.”

Nghe thấy ba từ ma quỷ sống, tôi nhăn mày, như vậy giống với người sống sống cuộc đời thực vậy. Quỷ không có năng lực sẽ bị xua đuổi.

Tôi: “Cầu Cầu, Dị Tư Ẩn đã xem qua rồi, Em sẽ không có chuyện gì. Em có tin chủ nhân không?”

Nói xong, tôi kéo nó dậy, đem nó tới trước di chiếu của Dị Tư Ẩn, dựa vào lư hương.

Tôi: “Linh đường thiết lập ở đây lâu như vậy rồi, tại sao hôm nay Dung Khuynh lại thắp hương? Còn không phải là vì em sao, em có chủ nhân bảo hộ em, vậy em còn sợ gì chứ? Nếu chỉ như vậy đã sợ thì dũng khí lúc trước khi em một mình đơn độc đi tới cô nhi viện Phúc Tinh đâu mất rồi?”

Khuôn mặt nhỏ của Cầu Cầu nhăn lại, không bao lâu thì nó mở miệng nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em thực sự nghĩ cô bé đó xảy ra chuyện, không nghĩ tới cô bé đó là quỷ. Bây giờ cô bé đó đã hôi phi yên diệt rồi, vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Trong cô nhi viện Phúc Tinh…”

Nó đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục nói nữa. Tôi có dự cảm là hơn nửa quỷ hồn trong cô nhi viện phúc tinh đều bị hôi phi yên diệt rồi.

Tôi: “Hương đã thắp rồi, cho dù là ngửi được bao nhiêu thì e cũng nên ngửi một chút.”

Tôi buông nó ra, bỏ mặc cho nó một mình đứng trước lư hương. Có một số chuyện tôi nói cũng chỉ vô ích, chỉ có thể tới đó mà thôi.

Cầu Cầu cúi đầu đứng đó, sau một lúc mới nhắm đúng lư hương. Tôi nhìn qua, phát hiện biểu tình của nó không có vui thích. Lúc trước, khi ngửi được hương nó đều vui vẻ nhảy cẫng lên .

Nhưng hiện tại…

Tay của tôi nắm chặt. Cầu Cầu sẽ không xảy ra chuyện gì.

Phía đông của linh đường treo một cái đồng hồ lớn. Khi kim chỉ tới 12 giờ đêm thì hương tắt. Cầu cầu sau khi ngửi hương xong thì biến thành một đoàn nhỏ, không chui xuống sàn nhà. Trong linh đường chỉ còn mình tôi, tôi lẳng lặng đứng đó, nhìn di ảnh của Dị Tư Ẩn.

Tôi: “Không biết sẽ phải ở lại đây bao lâu, không biết mọi việc bên ngoài giờ ra sao rồi?”

Tôi nhẹ giọng nỉ non, chính tại lúc này, thùng thùng thùng, một trận âm thanh từ trong quan tài truyền ra.

Đây là linh đường của Dị Tư Ẩn, ngoại trừ anh ấy ra còn có ai nữa sao?

Nhưng là, tại sao mỗi lần ra ngoài đều dọa người như vậy?

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh mau ra đi, đừng dọa em.”

Tôi vừa nói vừa bước về phía trước, nhưng anh ấy không trả lời tôi. Trái tim của tôi đập phù phù. Sau cùng, phanh, âm thanh càng lớn, quan tài lớn đều lắc lư theo!

Chính vào lúc này, tôi xác định không phải Dị Tư Ẩn, mà là có một người khác, rốt cuộc là ai! Linh đường của anh ấy, còn có ai có thể vào đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: Là Ai?


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,176
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: Hồ Lô Dị Vang


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom