Cập nhật mới

Dịch Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Có Bản Lãnh Cướp Hôn


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Lo Lắng Của Tôi


Một ngày này trôi qua rất bình lặng, chúng tôi ai cũng không ra ngoài. Tiểu Mẫn khôi phục rất tốt, y tá nói cô ấy ở nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa là có thể xuất viện. Thương thế của cô ấy hồi phục cũng rất nhanh, đối với chuyện này bác sĩ cũng cảm thấy rất kỳ quái. Vết thương như vậy, chưa tới một tháng thì chưa tốt lên được, mà cô ấy lại có thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Nghĩ không ra, chỉ có thể nói Tiểu Mẫn mạng lớn, mạng dày. Tôi và Viên Doanh đi sang ngủ ở một phòng khác. Tôi mở điện thoại ra, trên tin tức chính là tin minh hôn của hai nhà Dị Chu ngày mai. Mọi người đang cảm khái thiên kim Chu gia đại nghĩa. Bởi vì tin tức này cùng với lời nói của Tịch Hoa khi tới tìm tôi, tôi gần như cả đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau, buổi sáng khi tôi thức dậy, nghe thấy tiếng hét lớn của Viên Doanh.

Viên Doanh: “Tình Thiên, cậu thành gấu trúc rồi! Hai mắt sưng thành cái dạng gì rồi! Cậu nhìn đi.”

Nói xong, cô ấy cầm cái gương quay về phía tôi. Sau khi nhìn thấy chính mình trong gương, tôi không nói chuyện. Đêm qua cơ hồ là cả đêm không ngủ, sưng là bình thường.

Viên Doanh: “Mình đi lấy trứng và khăn nóng cho cậu.”

Tôi nhìn Viên Doanh cất gương đi, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tôi từ trên giường đứng dậy, sau khi rửa mặt xong thì Viên Doanh bưng một chậu nước nóng và một quả trứng đi vào.

Viên Doanh: “Đắp một lát.”

Tôi nhận lấy khăn nóng để trên mắt, Viên Doanh cầm quả trứng lăn nhẹ nhàng trên bên mắt còn lại.

Viên Doanh: “Như vậy sẽ tốt hơn một chút, nếu không còn tưởng rằng cậu khóc lóc thảm thiết đó, sưng thành như vậy.”

Tôi: “Đêm qua ngủ không ngon.”

Viên Doanh: “Có phải là chuyện của Dị Tư Ẩn không?”

Tôi: “Phải.”

Tôi nghe thấy tiếng cô ấy thở dài, nhưng cô ấy không nói lời nào. Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Viên nãi nãi: “Doanh nha đầu, hai nhà Dị Chu kết hôn ở khách sạn nào?”

Tôi và Viên Doanh rất kinh ngạc, tại sao Viên nãi nãi đột nhiên hỏi vấn đề này? Bà muốn đi khách sạn sao?

Viên Doanh: “Khách sạn lớn Khải Hoa, nội, nội muốn đi?”

Viên nãi nãi: “Đúng, nếu không ta đem một bao đồ vật lớn tới để làm gì. Bên đó đêm nay sẽ xuất hiện lệ quỷ, vô cùng hung hãn, sẽ ăn thịt người. Ta nhất định phải thừa dịp trước khi lệ quỷ xuất hiện mà thu phục nó, phòng ngừa vạn nhất.”

Tôi lập tức nhớ tới lời mà Tịch Hoa nói với tôi, nếu như tôi không đi cướp hôn, Dị Tư Ẩn sẽ hồn phi phách tán. Xuất hiện một địch nhân như thế nào mới có thể uy hiếp tới an toàn của anh ta?

Khi Viên nãi nãi chuẩn bị bước ra ngoài, tôi lập tức bỏ lại khăn, chạy lên phía trước.

Tôi: “Hôm qua Tịch Hoa tới, anh ta nói với cháu, hôm nay Dị Tư Ẩn sẽ hồn phi phách tán.”

Viên nãi nãi: “Cái gì? Cậu ta tới rồi? Lệ quỷ, hồn phi phách tán, ừ.”

Viên nãi nãi lẩm bẩm, nhưng lại không nói chuyện mà trực tiếp đi ra ngoài. Tôi một lần nữa túm chặt bà.

Tôi: “Viên nãi nãi, có thể nói cho cháu biết không?”

Viên nãi nãi: “Cháu hãy ở lại đây đi, nơi nào cũng không được đi, Viên Doanh cũng đừng đi, bớt cho ta thêm phiền phức. Hôm qua Tịch Hoa nói những lời đó, vậy ta rõ rồi, lệ quỷ không vô duyên vô cớ xuất hiện mà là có người thả ra, người đó khẳng định là đạo sĩ, nếu như là đồng môn của ta, ta còn phải thanh lý môn hộ.”

Vừa phải đối phó với lệ quỷ, vừa phải đối phó với đạo sĩ, một mình Viên nãi nãi có thể trụ được không? Liệu có nguy hiểm không? Lo lắng của tôi chính là sầu lo của Viên Doanh, sau khi thấy Viên nãi nãi rời đi, cô ấy nhẹ giọng nói.

Viên Doanh: “Mình không yên tâm, mình phải đi cùng.”

Tôi: “Mình cũng đi.”

Viên Doanh: “Cậu đừng đi, cậu không hiểu đạo thuật, đi thì sẽ…”

Những lời sau đó cô ấy không nói nữa, nhưng tôi hiểu, một người cái gì cũng không hiểu, đi rồi chỉ sẽ làm liên lụy, sau khi suy xét, tôi gật đầu.

Tôi: “Chú ý an toàn.”

Viên Doanh: “Ừ, cậu hãy ở đây ổn định Tiểu Mẫn.”

Sau khi Viên Doanh rời đi, tôi ở trong phòng bệnh đi đi lại lại, càng thêm bất an. Ngày hôm nay rốt cục phát sinh chuyện gì? Họ có thể giải quyết không, Dị Tư Ẩn sẽ ra như thế nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Tay Trong Cánh Cửa Nhô Ra


Tôi bất an rất lâu. Khi tới buổi chiều, mạng internet trong bệnh viện đột nhiên bị mất, không thể liên kết, tín hiệu cũng không tốt, tôi không có cách nào xem tin tức.

Trương Tiểu Mẫn: “Tình Thiên, điện thoại không thể kết nối vào mạng, tín hiệu của cậu có tốt không?”

Tôi: “Không tốt.”

Trương Tiểu Mẫn: “Kì quái, từ trước tới giờ chưa từng như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôi cất điện thoại đi, tìm y tá hỏi một chút mới biết, mạng tổng xuất hiện trục trặc, tạm thời không thể vào mạng, đang gọi người tới sửa. Tôi ừ một tiếng, sau đó quay người đi về phòng bệnh của Tiểu Mẫn.

Đợi khi tôi đi tới chỗ ngoặt, đột nhiên tôi cảm thấy không đúng, khi nãy đi qua chỗ này rõ ràng là phòng 402, tại sao bây giờ lại là 404, kì quái. Chỗ ngoặt chỉ có một gian phòng bệnh, tôi khẳng định trăm phần trăm là 402!

Tôi dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn biển phòng, vừa nhìn tôi đã phát giác ra manh mối, biển phòng thống nhất là màu trắng chữ đen, nhưng đây lại là biển trắng chữ vàng kim!

Tôi: “Biển số phòng bị người đổi rồi, tại sao lại phải đổi biển?”

Chính tại lúc này, trong cửa gỗ đột nhiên vươn ra một bàn tay trắng nõn, cửa không mở, tay trực tiếp ở bên trong thò ra! Tôi lập tức lùi về sau, nhưng tay duỗi dài vô hạn, tốc độ càng lúc càng nhanh, đem tôi một phen túm lấy, trực tiếp kéo về phía cửa.

Mắt thấy cả người chuẩn bị đụng vào cửa gỗ, cánh cửa đột nhiên biến trong suốt, chỗ bị đụng vào biến mềm mại. Đợi khi tôi lấy lai tinh thần, chân của tôi đã giẫm lên thảm trải sàn màu đỏ mềm mại. Nhìn phòng lớn trang hoàng phong cách châu âu, lại nhìn bức tranh sơn dầu trên tường.

Hai tay của tôi nắm chặt, cánh cửa lúc nãy là hư môn, là thông đạo liên kết hai nơi với nhau. Bây giờ, tôi đã không còn ở bệnh viện nữa rồi, chủ nhân của đôi tay đó rốt cuộc là ai?

Chính tại lúc này, một cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy cô gái mặc váy trắng bước tới. Là cô ấy, hạ thủ của Tịch Hoa. Lần trước cô ấy bị tôi làm tổn thương, trên mặt có một vết sẹo màu đỏ, khi cô ấy nhìn thấy tôi thì không có ý cười, vô cùng lạnh nhạt.

“Nếu như không phải chủ nhân lệnh cho tôi không được giết cô, tôi sớm đã diệt cô rồi.” trên tay của cô gái váy trắng bưng một cái khay, trên khay là một chai rượu đỏ, vừa nói vừa bước tới chỗ tôi.

Tôi: “Đây là nơi nào?”

“Khách sạn Khải Hoa.”

Tôi: “Khách sạn Khải Hoa!”

Âm thanh của tôi đột nhiên tăng lớn, khách sạn này là nơi mà Dị Tư Ẩn và Chu Tiên kết hôn! Tịch Hoa đem tôi tới đây, như vậy là anh ta muốn cưỡng ép tôi đi cướp hôn sao? Hao hết tâm tư bắt tôi viết hưu thư, bây giờ lại muốn tôi đi cướp hôn. Ý đồ chân thực của anh ta là gì?

“Uống ly rượu này đi.”

Chất lỏng màu đỏ giao động trong ly thủy tinh đế cao, rất nhanh được trình trước mặt tôi. Tôi cúi đầu nhìn rượu, màu sắc không đúng, đỏ hơn so với rượu bình thường.

“Mau uống, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Ánh mắt của cô gái váy trắng đột nhiên biến thành màu xanh lục, xanh làm cho người ta sợ hãi, giống như mắt mèo trong đêm tối.

Tôi: “Cô nói cho tôi biết đây là rượu gì?”

“Rượu đỏ.”

Tôi: “Rốt cuộc là rượu gì? Bên trong trộn thứ gì?”

“Khách sạn Khải Hoa có rất nhiều quỷ, uống cái này sẽ giấu được mùi thơm trên cơ thể thuần âm của cô, là rượu bảo hộ cho cô. Nếu không, cô có muốn bị ăn tới thương tích đầy mình không?”

Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, tôi có nên tin cô ấy không? Thực sự là loại rượu có công hiệu này? Tịch Hoa tại sao lại phải làm như vậy, tôi bị hãm vào lốc xoáy mà ngay cả chính tôi cũng không thấy rõ.

Chính tại lúc này, một giọng nam sắc bén từ không trung bay tới.

Tịch Hoa: “Uống chén rượu này vào, nhìn Dị Tư Ẩn và Chu Tiên kết hôn, xem anh ta phản bội cô như thế nào. Về phần có cướp hôn không thì tôi sẽ không bức bách. Người đàn bà mà tôi muốn, tôi sẽ làm cô ấy cam tâm tình nguyện theo tôi.”

Tôi theo tiếng nhìn qua, cái gì cũng không nhìn thấy, âm thanh dần dần biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Tôi Không Thể Động


Lời của Tịch Hoa tôi đã không còn tin tưởng, anh ta đã lừa tôi rất nhiều lần. Nhưng ly rượu này, nếu như tôi không uống, anh ta tự nhiên sẽ có cách ép tôi uống. Nếu kết quả đã là giống nhau, không bằng cứ uống. Giống như Viên nãi nãi nói khách sạn Khải Hoa đều là quỷ, đạo sĩ cũng nhiều. Mỗi một con quỷ cấp bậc cao bên cạnh nhất định có một đạo sĩ lợi hại. Loại trường hợp này nếu chỉ dựa vào một mình Tịch Hoa thì cũng không thể làm loạn được.

Vì vậy tôi trực tiếp đón lấy ly rượu một hơi cạn sạch. Cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn tôi, cái gì cũng không nói mà trực tiếp đi ra ngoài.

Tôi bị nhốt trong phòng, đây là một phòng bao của Tịch Hoa tại khách sạn Khải Hoa. Tôi bước tới bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn xuống phía dưới, trên tầng rất cao, tôi không biết tôi ở lầu mấy. Xuyên thấu qua cửa thủy tinh nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy một thảm đỏ rất to rất rộng. Hai bên đứng đầy người của giới truyền thông, tất cả mọi người đều cầm máy ảnh trông mong.

Không bao lâu tôi thấy một đoàn xe Lincoln tiến đến, trên mỗi một chiếc xe sang trọng đều có những bó hoa màu đỏ thật lớn.

Chiếc xe đầu tiên dừng lại, tôi thấy Chu Tiên một thân váy trắng tinh xảo, trong tay đang cầm một bức di ảnh, cô ta cầm thật cẩn thận, truyền thông không thể chụp được chân dung của Dị Tư Ẩn trên bức ảnh. Hôn sa của cô ta vô cùng chói mắt, làn váy và ống tay đều chói lóa cả mắt.

Đây là một chiếc váy cưới được khảm bằng kim cương, vô cùng trân quý.

Kí giả hai bên thảm đỏ sôi nổi chụp hình, không ngừng chụp ảnh Chu Tiên. Những tìm kiếm nóng hổi tối nay và những tiêu đề trong tuần qua đều sẽ là những tin tức thời sự.

Tôi nhìn Chu Tiên bước từng bước vào khách sạn. Lúc trước tôi nghe Viên Doanh nói, di ảnh rất quan trọng, quỷ bị thương rồi, sau khi ngửi hương thì sẽ bay vào trong di ảnh để nghỉ ngơi. Nếu như di ảnh bị hao tổn thì năng lực của quỷ cũng sẽ bị hao tổn.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh đang ở trong di ảnh sao? Anh có nhìn thấy tôi không?”

Tôi nhỏ giọng thì thào, nhìn nhóm người nào nhiệt, sôi nổi đi vào trong khách sạn, sau cùng hóa thành yên lặng. Tôi chuẩn bị quay người, nhưng khi tôi muốn chuyển động cước bộ thì tôi mới phát hiện tôi không thể động.

Tôi: “Chuyện gì vậy, không thể động?”

Dứt lời, miệng của tôi liền giống như bị đông lạnh, cũng không thể động, không nói được ra tiếng. Có phải là rượu đỏ làm tôi toàn thân không thể động, không thể nói chuyện? Từ trên xuống dưới chỉ có mắt của tôi là có thể chớp.

Tôi nhìn quanh bốn phía, không phát hiện điều gì dị thường. Không bao lâu, sàn nhà dưới chân tôi đột nhiên động, bay lên không, không biết là muốn đem tôi đi đâu.

Trần nhà biến trong suốt, tôi bị đưa lên trên không, gió rất lớn, thổi tới nỗi tóc của tôi đều hỗn độn.

Sau cùng tôi dừng ở bên nóc nhà, khách sạn Khải Hoa tổng có tổng cộng sáu mươi sáu tầng, tôi đứng trên đỉnh của tầng thứ sáu mươi sáu, còn là đứng ở mép rìa. Chỉ cần có ngoại lực đẩy tôi, tôi liền sẽ ngã xuống, rơi da tróc thịt bong, tứ chi phân tách.

Tịch Hoa rốt cuộc là muốn làm gì? Là muốn tôi nhìn Dị Tư Ẩn kết hôn, hay là để anh ta nhìn thấy tôi chết?

Bầu trời tối bỗng sáng lên, đèn màu tỏa ra khắp xung quanh. Một màn hình thật lớn sáng lên trước mắt tôi. Bên trên là hình ảnh của Chu Tiên từ nhỏ tới lớn, bên cạnh có một hình ảnh, chính là hình ảnh trong khách sạn Khải Hoa.

Cho nên, Tịch Hoa muốn tôi đứng ở đây để nhìn Dị Tư Ẩn cưới người khác? Tôi không thể nói chuyện, không thể động, chỉ có thể chịu đựng tất cả cảm xúc.

Tịch Hoa: “Hai người thanh mai trúc mã, vô cùng môn đăng hộ đối.”

Tịch Hoa xuất hiện đứng phía sau tôi. Hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nhàn rỗi đứng xem màn hình.

Tịch Hoa: “Cô không nói chuyện, trầm mặc chỉ là trầm mặc đăng đối. Nếu như Dị Tư Ẩn không chết thì hai người họ sớm đã kết hôn rồi.”

Là anh ta cố ý, rõ ràng biết tôi uống ly rượu đó thì không thể động cũng không thể nói chuyện.

Tịch Hoa: “Tô Tình Thiên, dám chơi trò kích thích không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104: Biến Thái


Kích thích, có cái gì kích thích? Tôi bây gờ đang đứng ở mép rìa trên tầng sáu mươi sáu, gió gào thét, tôi tùy lúc đều có thể bị ngã xuống. Màn hình trước mắt vẫn sáng, phát trực tiếp cảnh tượng Chu Tiên và Dị Tư Ẩn kết hôn.

Đây còn không tính là kích thích sao? Nếu như không tính vậy như thế nào mới tính? Tôi không đáp lại anh ta, hiện thực là tôi không thể trả lời. Anh ta lại trầm mặc nhìn tôi, qua một lát anh ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng rằm phát ra ánh sáng u lãnh.

Tịch Hoa: “Nếu như khi mới bắt đầu người cô chọn là tôi, con đường đi sẽ không giống.”

Dứt lời, anh ta giương tay búng một cái, âm thanh hạ xuống, thân thể của tôi một lần nữa bay lên, tôi không chịu sự khống chế ngã ngửa về sau. Tôi sẽ bị ngã xuống. Trên màn hình lớn, Chu Tiên ôm di ảnh của DỊ Tư Ẩn cúi đầu, người điều khiển nghi thức của buổi lễ đang đọc lời thề, trên ngón tay áp út của Chu Tiên mang một chiếc nhẫn sáng long lanh.

Nhìn một màn này, tôi sắp gần cái chết rồi. Tịch Hoa, đây là kích thích mà anh nói sao?

Tôi cười, tiếng cười tràn khỏi khóe môi, tôi có thể động rồi, nhưng thân thể của tôi đang cấp tốc trượt xuống. Tầng sáu mươi sáu, rơi tan xương nát thịt, rơi từ trên cao tầng khách sạn tổ chức đám cưới của hai nhà Dị Chu, đầu đề ngày mai, cỡ nào đẹp mắt.

Tôi là một người bình thường, có lẽ chết rồi cũng sẽ không có linh hồn. Chỉ là đứa nhỏ trong bụng tôi, tôi theo bản năng vuốt ve, nhưng phát hiện phần bụng lại nóng lên, trong mắt thoáng hiện lên hình ảnh của bảo bảo.

Qủy Bảo: “Mẹ.”

Lần đầu tiên nó gọi tôi là mẹ, trong mắt hiện lên khát vọng sâu thẳm, khóe mắt ngấn nước.

Nó đang khóc, tôi nâng tay muốn sờ nó, hình ảnh lập tức biến mất. Gió đêm thổi phất bên tai, càng lúc càng lớn. Vào thời khắc tôi mất đi ý thức, tôi nghe thấy một tiếng hét lớn, tôi đã không còn nghe rõ là tiếng hét của ai, nhưng tôi biết là giọng của một người đàn ông.

Dị Tư Ẩn, liệu có thể là anh không?

Những chuyện sau đó tôi đều quên hết rồi, tôi cũng không biết mình đã ngủ mê mệt bao lâu, đợi tới khi tôi tỉnh lại, bên cạnh xuất hiện một cái đầu tròn tròn, mặc một bộ y phục nhỏ màu xanh lục, tiểu Cầu Cầu đáng thương đang nhìn tôi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, nếu chị còn không tỉnh, chủ nhân liền muốn phát điên rồi.”

Nhìn quanh bốn phía, tôi không biết đây là đâu, nhưng tôi nhận ra người trước mắt, tiểu quỷ Cầu Cầu. Nó xuất hiện nói với tôi, Dị Tư Ẩn đang ở đây, là Dị Tư Ẩn cứu tôi.

Tôi: “Anh ấy đang ở đâu?”

Tiểu qủy Cầu cầu: “Ngài ấy đang xử lý một số chuyện, rất nhanh sẽ tới.”

Tôi nằm trên giường nghỉ ngơi, ký ức quay lại. Trên đỉnh của khách sạn Khải Hoa, Tịch Hoa đẩy tôi xuống, Dị Tư Ẩn cứu tôi. Sau khi tôi mất đi ý thức, trong khách sạn phát sinh ra những chuyện gì? Hôn sự của anh ấy và Chu Tiên bị gián đoạn rồi? Tôi dùng phương thức này để cướp hôn?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị muốn ăn gì?”

Nó vừa nói xong, tôi nghe thấy một giọng nữ.

Viên Doanh: “Để tôi vào, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi muốn vào xem tình trạng của Tình Thiên! Ta sát! Dám ngăn cản ta…”

Âm thanh sau đó tôi không nghe thấy, Viên Doanh tới tìm tôi.

Tôi: “Cầu Cầu, cô ấy là bạn của chị, em đưa cô ấy vào đây.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân không cho phép.”

Miệng nó nói như vậy nhưng vẫn quay người đi ra ngoài. Không bao lâu, nó đã dẫn Viên Doanh vào, tròng mắt của Viên Doanh vẫn luôn dính trên người của Cầu Cầu, vẻ mặt thâm ý sâu xa, bộ dáng hứng thú.

Đợi sau khi Cầu Cầu rời đi, cô ấy mới mở miệng.

Viên Doanh: “Dị Tư Ẩn nuôi một tiểu quỷ, trên người con quỷ này cư nhiên không có lấy một tia lệ khí, lợi hại!”

Tôi: “Sau khi mình hôn mê đã phát sinh những chuyện gì? Mình đã ngủ bao lâu rồi?”

Nghe tới đây, Viên Doanh thở dài một hơi, nâng tay túm lấy tay của tôi.

Viên Doanh: “Hôm nay mình tới chính là vì muốn nói với cậu, có một số chuyện gạt cậu cũng không phải là tốt. Cậu chắc cũng đã phát hiện nơi này không phải là Tinh Thủy Loan.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105: Anh Ta Không Thể Gặp Cậu


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106: Ai Đang Hôn Tôi


Tôi lập tức cúi đầu nhìn bụng, một bàn tay nhỏ đang chuyển động trượt trên da bụng của tôi. Đây là thai máy, thai máy rõ ràng như thế này, từ trước tới giờ Cầu Cầu chưa từng thấy, hiếu kì mở to hai mắt tiến đến gần.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, hình như cậu ta đang chào hỏi em.”

Tôi giữ chặt tay của Cầu Cầu, để nó sờ bụng nhỏ của tôi.

Tôi: “Lời của em nó đều nghe thấy rồi, em và nó giống nhau, không cho phép em nói mình là chai vỡ.”

Cầu Cầu lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, qua một lát, cuối cùng trên miệng nó cũng lộ ra ý cười.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân dẫn em về, trừ đi quỷ khí trên người em, nuôi dưỡng em từng ngày, em mới không phải là chai vỡ. Chủ nhân là nam thần quốc dân của Tây Thành, em ở bên cạnh ngài ấy, sao có thể là chai vỡ chứ!”

Thấy nó cười, tôi yên tâm hơn. Sau khi qua một lát, bảo bảo không động nữa, phỏng chừng là đã ngủ rồi. Cầu Cầu biết vừa rồi bảo bảo chào hỏi mình nên vô cùng kích động, bắt tôi phải ăn hết hai quả trứng mới chịu rời đi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị ngủ một lát đi, sau này mỗi ngày ít nhất một quả trứng luộc.”

Nó cười hi hi một tiếng, quay người bưng bát đĩa không ra ngoài. Tôi một mình ở trong phòng, ánh nắng tươi đẹp chiếu qua cửa kính, tôi đi tới cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Đây là một tòa biệt thự, phóng tầm nhìn ra xa, tôi nhìn thấy rất nhiều núi, xung quanh không có ngôi nhà nào khác, cả dãy núi đều là địa bàn của Dị Tư Ẩn.

Tôi đứng bên cửa rất lâu, tới khi có cảm giác buồn ngủ ập đến, đây là phản ứng bình thường sau khi mang thai, tôi so với lúc trước thì ngủ nhiều hơn. Chỉ là, khi đang chuẩn bị nằm xuống thì tôi phát hiện lần này buồn ngủ hơn so với mọi lần, buồn ngủ tới nỗi có chút không tự nhiên.

Tôi nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Không biết ngủ bao lâu, trong mộng, tay của tôi bị người gắt gao nắm chặt, đặt ở trên môi hôn. Một cỗ hơi thở quen thuộc bao vây lấy tôi, trong tâm của tôi cảm thấy rung động, tôi muốn mở mắt để xem người đó là ai.

Nhưng là, bất luận tôi nỗ lực thế nào cũng không mở nổi mắt. Người ở bên giường tôi, bên cạnh tôi là ai? Trong mông lung, cái hôn này lại càng sâu, theo tay của tôi dán trên bụng của tôi. Dần dần lan tới cổ của tôi, tiếp sau đó, môi của tôi chạm vào một mảnh lạnh lẽo.

Tôi rất muốn nói chuyện, rất muốn mở mắt ra, nhưng tôi chỉ có thể ngủ mê mệt. Giấc mộng này quá chân thực, chân thực tới nỗi tôi cho rằng Dị Tư Ẩn đã tới rồi.

Cảnh trong mơ rất dài, sau cùng tôi bị một mảnh sương trắng bao phủ. Trong ánh sáng tôi nhìn thấy một nhân ảnh, nhìn thấy sườn mặt của anh ta, hình dáng rõ ràng, vô cùng cương nghị. Hai tay của tôi nắm chặt, cơ hồ là hét lên.

Tôi: “Dị Tư Ẩn.”

Tôi mở choàng mắt, trong phòng một mảnh tối đen, mặt trời sớm đã xuống núi rồi. Tôi nhìn căn phòng rộng rãi, nâng tay sờ trán.

Tôi: “Nằm mơ rồi.”

Lúc này, cửa bị mở ra, Cầu Cầu bước vào.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bữa tối sẽ ăn ở trong tiền viện, đồ ăn đã được dọn lên rồi, hôm nay không lạnh oh!”

Tôi: “Cầu Cầu, chị đã ngủ bao lâu rồi?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Hai giờ đồng hồ, thoải mái không?”

Tôi: “Dị Tư Ẩn có tới đây không?”

Cầu Cầu sửng sốt một chút, sau đó trả lời tôi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân không tới. Chị xinh đẹp, chị mơ thấy ngài ấy?”

Tôi không nói chuyện, trực tiếp gật đầu, lập tức đi giày bước xuống giường.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Để em đi nói với chủ nhân, ngài ấy biết được sẽ rất vui.”

Động tác của tôi trong nháy mắt dừng lại, nó đi nói với Dị Tư Ẩn, vậy thì nó biết Dị Tư Ẩn đang ở đâu. Cầu Cầu ý thức được mình lỡ miệng, rất nhanh liền giải thích.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em không biết chủ nhân ở đâu, ý của em là khi nào chủ nhân quay lại em sẽ nói với ngài ấy.”

Tôi nhìn Cầu Cầu, nhưng tôi không ép hỏi nó. Tôi đi tới trước mặt nó, vừa vuốt tóc của nó vừa nói.

Tôi: “Đi ăn cơm thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107: Phân Rõ Giới Hạn


Tôi và Cầu Cầu cùng nhau đi tới tiền viện, một cái bàn bằng đá cẩm thạch sáng loáng ở chính giữa, bên cạnh có một tiểu đình nhỏ, bên cạnh tiểu đình treo đầy đèn màu sắc rực rỡ, đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp mắt.

Một bàn đầy món ăn tinh xảo đẹp mắt, một đôi bát đũa, tất cả đều là để cho tôi ăn.

Tôi ngồi xuống, nhìn Cầu Cầu đang đứng ben cạnh, tôi suýt chút nữa thì bảo nó ăn cùng tôi, lời nói chuẩn bị ra tới miệng lại làm tôi bị nghẹn. quỷ ăn hương, không ăn cơm.

Tôi bưng bát đũa gắp chút đồ ăn, thập phần thanh đạm, vô cùng hợp khẩu vị của tôi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, ngon không?”

Tôi nhớ Cầu Cầu vừa sinh ra đã chết, không hô hấp được vài giây, thế giới này nợ nó một sinh mệnh. Nó từ trước tới giờ chưa từng ăn đồ ăn của con người.

Tôi: “Cầu Cầu, em có thể ăn cơm không? Liệu đối với thân thể của em có tổn hại gì không?”

Nó vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết tiểu quỷ có thể ăn cơm hay không. Sau cùng, nó gãi đầu nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị ở đây ăn cơm đi, em chờ chị ở đại sảnh, khi nào chị ăn xong thì tới tìm em nhé!”

Nói xong, nó không đợi tôi đáp lại, chân nhỏ nâng lên bay về hướng đại sảnh. Tôi nhìn nó dần dần bay xa thở dài một hơi.

Một bàn đồ ăn, tôi ăn ba mươi phút cũng ăn không hết bao nhiêu. Đợi khi tôi ăn xong, lau miệng chuẩn bị đứng lên, tôi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, từ phía trước đang đi tới. Đợi anh ta bước vào, tôi mới biết là ai.

Dung Khuynh, đạo sĩ cao thâm bên cạnh Dị Tư Ẩn, vẫn luôn giúp đỡ anh ta. Dung Khuynh tới rồi, tôi liền có thể biết được một chút tình hình của Dị Tư Ẩn.

Trong tay anh ta xách theo một túi công văn, bước tới trước bàn lớn bằng đá cẩm thạch, anh ta đặt cái túi màu đen lên bàn. Đã rất nhiều ngày rồi tôi không gặp anh ta, anh ta so với trước thì có nhiều thêm một chút cảm giác tang thương, cổ tay còn bị tổn thương.

Tôi: Dung Khuynh, tay của anh sao lại bị thương rồi?”

Dung Khuynh: “Cô không cần phải biết, ở đây có một phần văn kiện, ký đi.”

Dứt lời, anh ta lấy từ trong túi công văn ra một phần văn kiện, nhìn thoáng qua, có khoảng 5 tờ. Tôi tiếp lấy, lật ra xem, càng xem tim càng trầm. Đây là hiệp nghị phân phối tài sản, Dị Tư Ẩn đem hai mươi phần trăm tài sản của Dị gia cho tôi.

Hai mươi phần trăm tập đoàn Dị thị, đây là một con số khổng lồ, nhưng đối với tôi mà nói, đây là một khoảng cách. Một khi tôi ký vào rồi, tôi và Dị Tư Ẩn không còn bất cứ quan hệ cảm tình gì.

Tôi: “Là anh ta bảo anh đem tới cho tôi ký?”

Dung Khuynh: “Phải, nếu ok thì hãy ký đi, con số định mức của tài sản, nếu như cô không vừa lòng…”

Còn chưa nói xong, tôi ngắt lời anh ta, văn kiện trong tay bị tôi đặt lên bàn.

Tôi: “Tôi không ký, anh nói với anh ta, một đồng tiền tôi cũng không cần. Như thế nào, lúc trước tìm tôi chỉ là bởi vì để tôi sinh đứa nhỏ thôi sao?”

Dung Khuynh nâng tay đẩy đẩy kính trên mũi, vô cùng nghiêm túc nói.

Dung Khuynh: “Buổi chiều ngày hôm nay ngài ấy tới gặp cô, không nói với cô sao?”

Trái tim của tôi trầm xuống, anh ta thực sự tới rồi. Lúc đó tôi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng tôi không thể mở mắt, anh ta không muốn để tôi nhìn thấy anh ta.

Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, tiền là cô nên có được. Cầm số tiền này, giao ra đứa trẻ cô sinh ra, cô liền có thể từ trong lốc xoáy đi ra, không có con quỷ nào sẽ tới gần cô nữa. Cuộc sống của cô sẽ khôi phục lại sự yên ổn.”

Khôi phục yên ổn là bốn chữ mà tôi vẫn luôn khát vọng, lúc trước tôi đã nỗ lực rất nhiều chỉ để thoát khỏi gông xiềng. Nhưng bây giờ, Dung Khuynh nói muốn thả tôi đi, trái tim của tôi giống như ngâm trong giấm chua ngàn năm. Tôi không cam tâm, tôi không nguyện ý.

Dung Khuynh: “Tờ văn kiện cuối cùng có một chỗ trống, nếu có bất kỳ yêu cầu gì cô cũng đều có thể đưa ra, Dị thiếu sẽ đều thỏa mãn cô.”

Văn kiện trong mắt tôi vô cùng chói mắt. Tôi mắt lạnh nhìn. Sau cùng, tôi hừ lạnh.

Tôi: “Thực sự cái gì cũng thỏa mãn tôi sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108: Dị Tư Ẩn Ở Đây


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109: Nụ Hôn Sâu Trong Đêm Khuya


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110: Đêm Triền Miên 1


Nụ hôn của anh ta càng lúc càng dùng lực, đầu của tôi nâng lên cao cao, suy nghĩ phóng không, hai tay kìm không đậu nâng lên ôm lấy cổ của anh ta. Không biết qua bao lâu, đợi khi tôi mở mắt ra, trong mắt Dị Tư Ẩn chứa đầy tìm cảm không hiểu.

Anh ta như vậy, tôi đã từng thấy… anh ta muốn…

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh…”

Còn chưa dứt lời, liền bị động tác kế tiếp của anh ta đánh gãy. Hai tay của anh ta chế trụ eo của tôi, đem tôi ôm lên, đi thẳng vào biệt thự. Tất cả người hầu đều lui ra ngoài, biệt thự dường như bị thanh không. Tôi ôm cổ anh ta thật chặt, hỏi.

Tôi: “Anh muốn làm gì?”

Anh ta cúi đầu nhìn tôi, cười nhẹ, nói.

Dị Tư Ẩn: “Muốn làm gì, em còn không rõ sao?”

Dứt lời, bước chân của anh ta càng lúc càng nhanh. Rất nhanh tôi bị ôm tới phòng ngủ trên tầng ba. Anh ta không tao nhã giống như trước đây, trực tiếp đạp cửa mà vào. Khi tới bên giường, động tác của anh ta đột nhiên chậm lại, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường lớn mềm mại.

Đầu của anh ta chầm chậm cúi xuống, một khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt tôi. Ánh trăng sáng chiếu trên hàng mi thật dài của anh ta. Tạo nên một bóng dáng đẹp như mơ. Suy nghĩ của tôi bắt đầu phiêu đi, tất cả những thứ này chân thực tới bất an.

Bàn tay lạnh băng đụng vào bụng tôi, chầm chậm sờ, áo ngoài, quần bò của tôi từng thứ từng thứ rơi trên sàn gỗ, âm thanh nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đêm nay anh ta rất dịu dàng.

Chỉ là, vào thời khắc tay của anh ta phủ lên tóc tôi, tôi cảm nhận được một đạo ánh sáng cực nhanh hiện lên trên mặt tôi. Tôi nghiêng đầu, hí mắt nhìn lại. Trùng hợp nhìn thấy chiếc nhẫn sáng long lanh. Cái nhẫn này ca-ra không nhỏ đi?

Đây là nhẫn của anh ta và Chu Tiên, tôi làm sao có thể quên anh ta bây giờ là người có vợ chứ. Mà hiện tại, anh ta đang muốn cùng tôi làm chuyện vợ chồng. Tim của tôi trầm đi. Tay phải không chịu khống chế nâng lên đè lại anh ta. Tôi ngồi dậy, cùng anh ta đối mặt.

Đôi con ngươi màu hổ phách của anh ta nhìn tôi chằm chằm, lẳng lặng như thâm tuyền.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh buông tôi ra, tôi không thể…”

Dị Tư Ẩn: “Không thể cái gì?”

Tôi nhắm mắt lại, khi lần nữa mở mắt ra đã nhiều thêm rất nhiều dũng khí, tôi hét lên.

Tôi: “Tôi không thể cùng anh lên. giường. Ngón áp út của anh đang đeo nhẫn, anh không rõ sao?”

Tay của tôi bị anh ta nắm chặt, hơi thoáng dùng lực đem tôi kéo vào trong lòng. Vẫn là lồng ngực lạnh băng, nhưng tôi bây giờ không còn sợ nữa. Tôi lại một lần nữa quên mất chuyện anh ta là quỷ.

Dị Tư Ẩn: “Em nhảy lầu ép tôi hiện thân thì nên nghĩ tới chuyện sẽ phát sinh sau này. Vốn dĩ tôi muốn sau khi gỡ chiếc nhẫn này ra mới tới gặp em, nhưng trước mắt không thể gỡ.

Tôi: “Vì pháp thuật?”

Dị Tư Ẩn: “Nguyên nhân phức tạp.”

Tôi: “Vậy tại sao không sớm nói cho tôi biết chuyện của Chu Tiên? Ngày hôm đó anh ở trong ký túc của tôi Chu Tiên có biết không?”

Dị Tư Ẩn: “Con người này sớm muộn gì cũng sẽ bị trừ bỏ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, Chu Tiên và anh ta cùng lớn lên, anh ta thực sự có thể hạ thủ với Chu Tiên sao?

Dị Tư Ẩn: “Thanh mai trúc mã chẳng qua chỉ là bịa đặt của truyền thông. Khi còn nhỏ sống cùng trong một đại viện (khu có nhiều hộ gia đình), bên trong có rất nhiều đứa trẻ. Chẳng lẽ những người con gái sống trong đại viện đó đều là thanh mai trúc mã của tôi sao?”

Thanh âm lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh. Cho dù là người hay quỷ, ánh mắt không thể lừa được người. Tôi từ trong mắt của anh ta có thể nhìn ra được hai chữ ‘chân thành.’

Hốc mắt của tôi lần nữa ẩm ướt. Tôi nâng hai tay ôm anh ta thật chặt, không ngừng kêu tên của anh.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, Dị Tư Ẩn…”

Dị Tư Ẩn: “Có anh ở đây.”

Âm thanh trầm thấp lượn vòng bên tai của tôi. Tay của anh nhẹ nhàng vỗ lên vai của tôi, dần dần tôi chìm vào giấc ngủ. Đợi tới khi tôi tỉnh lại thì một thần hình cao lớn đang đè trên người tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn bộ dáng tà mị của Dị Tư Ẩn.

Dị Tư Ẩn: “Tỉnh rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111: Đêm Triền Miên 2


Tôi vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn rất tối, thời gian vẫn còn sớm.

Tôi: “Em đã ngủ bao lâu rồi? Tại sao chăn chỉ có mình em đắp, kéo về phía anh một chút đi.”

Dứt lời, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, anh ấy chỗ nào cần phải đắp chăn chứ. Chăn là dùng để sưởi ấm. Anh ấy sớm đã quen với toàn thân băng lãnh rồi. Quỷ sợ nóng, không sợ lạnh, dù ở vùng băng hàn ở bắc cực cũng không sao, nhưng ở nơi nhiệt độ hơi cao một chút thì sẽ không chịu nổi.

Dị Tư Ẩn: “Anh là quỷ.”

Ba chữ quẩn quanh bên tai tôi, trong con ngươi của anh không có chút cảm xúc nào. Tay của tôi từ trong chăn thò ra, ôm lấy đầu của anh.

Tôi: “Em quên mất anh là quỷ, luôn nghĩ rằng anh là người. Cùng anh tiếp xúc, em đã buông xuống sự bất an, em đã không còn sợ anh nữa.”

Mắt của anh híp lại, ý cười tràn ra. Anh cúi xuống dựa đầu lên trán của tôi. Hơi thở ấm áp từ mũi của tôi phun lên mặt anh ấy. Mặt của anh và mặt của tôi cơ hồ dán ở cùng một chỗ.

Dị Tư Ẩn: “Nếu đã tỉnh rồi, chuyện còn chưa làm xong thì chúng ta nên tiếp tục làm.”

Tôi sửng sốt, chuyện gì vẫn chưa làm xong? Đợi khi anh ấy hạ tay xuống, chuyển qua eo của tôi, tôi lập tức hiểu được, thì ra là chỉ chuyện đó…

Chăn đăp trên người tôi bị xốc lên, tôi và anh hoàn toàn dán vào nhau. Thân thể đột nhiên mát lạnh, lúc này tôi mới phát hiện trên người tôi một mảnh quần áo cũng không mặc!

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh cởi quần áo của em khi nào vậy?”

Anh khí định thần nhàn nhìn tôi, bên khóe miệng thậm chí còn treo một nụ cười đắc ý.

Dị Tư Ẩn: “Khi em còn đang ngủ. Chúng ta đã rất nhiều ngày không gặp rồi. Hôm nay em ép anh phải hiện thân, tất nhiên phải đem những gì em còn thiếu anh, tất cả phải đòi lại.”

Anh ấy dựa sát vào người tôi, chầm chậm hôn, động tác rất nhanh, tuần tự từng bước. Thân thể của tôi vốn dĩ mẫn. cảm! Anh càng lúc càng thành thạo, tôi rất nhanh tước vũ khí đầu hàng, thuần phục dưới thân anh.

Một đêm này thật dài, tôi thừa nhận từng đợt sóng, thật lâu không ngừng. Thẳng tới khi mặt trời chuyển sang màu trắng bạc, tôi chìm vào giấc ngủ Dị Tư Ẩn mới dừng lại. Trong mông lung, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện. Tiếp theo, trán của tôi bị hôn nhẹ.

Tôi biết Dị Tư Ẩn phải đi, nhưng tôi giống như buổi chiều ngày hôm qua, không thể mở nổi mắt, toàn thân không thể động. Tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó là tiếng cửa bị đóng, một khắc sau biến thành hư vô. Tôi biết anh ấy đã đi rồi, nhưng tôi lại không thể tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, đợi tới khi tôi tỉnh lại, bộ quần áo cũ đã được thay, cả người mặc một bộ quần áo mới. Cái đầu tròn vo của Cầu Cầu xuất hiện bên giường, đang vui tươi hớn hở nhìn tôi.

Sau khi thấy tôi tỉnh lại, nó lập tức khép miệng lại.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị sợ răng nanh của em, em không nên cười. Em quên mất, thực ngại quá!”

Tôi nâng tay sờ đầu của nó, trả lời.

Tôi: “Chị không sợ răng nanh của em, em cứ cười lên, không sao mà.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tại sao đột nhiên lại không sợ nữa rồi? Lần đầu tiên rõ ràng chị bị dọa sợ muốn chết mà.”

Tôi: “Lúc đó chưa thích ứng được, hiện giờ chúng ta rất thân thiết a, quan hệ tốt rồi chẳng lẽ còn sợ sao? Huống chi, em cũng không ăn thịt chị.”

Một câu nói đã làm cho Cầu Cầu vui vẻ, nó không hề cố kỵ nữa mà cười lên, hở ra răng nanh. Giờ phút này, tôi cảm thấy nó rất đáng yêu.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tốt quá rồi, chị xinh đẹp không sợ em nữa rồi. Hi hi. Đúng rồi, đem qua chủ nhân tới đây, bây giờ chị có thể yên tâm rồi phải không?”

Nghĩ tới một đêm vừa rồi, tai của tôi đỏ lên.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân đánh chị sao? Tai thật đỏ a, không chỉ đánh mà còn cắn nữa ư! Trên cổ của chị thật nhiều vết nha.”

Tôi lập tức nâng tay che cổ, khẳng định là vết hôn mà Dị Tư Ẩn lưu lại. Cầu Cầu vẫn chỉ là một đứa trẻ da lông ngắn, lại để cho nó thấy, thật là! Lưu lại chỗ nào không lưu lại đi lưu ở trên cổ chứ.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tại sao chủ nhân lại đánh chị?”

Giờ phút này bụng của tôi đột nhiên nóng lên, một bàn tay nhỏ chuyển động trên da bụng của tôi. Bảo bảo hình như nghe thấy từ ‘đánh’, giơ nắm tay hướng Dị Tư Ẩn thị uy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112: Tán Gái


Tôi bị bảo bảo chọc cười, vẫn còn ở trong bụng mà đã muốn cùng Dị Tư Ẩn đối nghịch. Sau này khi sinh ra, chẳng phải là sẽ đối nghịch tới cùng sao? Có câu nói ‘con gái là áo bông nhỏ của mẹ.’ Trong bụng của tôi là một bé trai, cũng là một áo bông nhỏ. Khóe môi của tôi không khỏi giương lên.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị cười lên thật đẹp. Chị đã rất lâu không cười tươi như vậy rồi.”

Nụ cười của tôi biến thành có chút không được tự nhiên. Vậy mà bị Cầu Cầu phát hiện rồi.

Tôi: “Cầu Cầu, sau này chị sẽ cười thật nhiều.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Đúng vậy, thức dậy ăn sáng thôi, ‘bản địa lão mẫu kê hạ đản, yo yo yo thiết khắc nháo, hảo hảo ngật trích!”

Một bàn tay nhỏ lắc qua lắc lại trước mặt tôi, vừa lắc vừa hát, lại là một ca khúc rất thịnh hành trên mạng. Thậm chí còn dùng một số từ ngữ mạng, phối giải thích gà mái bản địa có bao nhiêu trân quý. Tôi bị nó làm cho cười chảy nước mắt.

Tôi: “Cầu Cầu em học được bài hát này từ đâu vậy?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em thấy một số người chơi điện thoại, cảm thấy chơi rất vui. Em đã lấy trộm điện thoại của quản gia. Ha ha ha. Tối qua em đã chơi rất lâu, nhân tiện tán gái một phen!”

Thấy nó càng nói càng hưng phấn, tôi giật mình. Quỷ đều biết ở trên mạng nói chuyện phiếm, có phải hay không trong lúc vô ý kết bạn với người nào đó và có khả năng người đó cũng là quỷ?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị sao vậy? Biểu tình thực kì quái nha.”

Tôi: “Cầu Cầu, có thể ở trên mạng nói chuyện phiếm cũng được, nhưng không được gặp mặt người ta, em có hiểu không?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Đương nhiên là em hiểu. Gặp người trên mạng dễ dàng gặp phải người đã chết, giống như em vậy. Ài! Gặp mặt đảm bảo là dọa tới người ta, trừ phi đối phương là một nữ quỷ nhỏ.”

Ba chữ nữ quỷ nhỏ xâm nhập vào đầu óc tôi. Một mình Cầu Cầu quá cô đơn rồi. Đợi sau khi sự việc qua đi, tôi sẽ nhờ Dị Tư Ẩn tìm giúp nó một nữ quỷ nhỏ để kết bạn. Khi nào buồn chán thì nói chuyện, chơi trò chơi cũng được.

Cho dù là người hay quỷ, đều cần có người chơi cùng, không có ai trời sinh đã thích sự cô đơn.

Tôi: “Cầu Cầu, đi, đi ăn cơm. Hôm nay em hãy nếm thử một chút trứng do gà mái bản địa đẻ đi.”

Nó bị lời của tôi làm cho động tâm, trực tiếp gật đầu.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em sẽ ăn một miếng, một miếng nhỏ.”

Tôi kéo tay nó đi về phía trước. Lúc mới đầu nó co rúm lại, từ trước tới giờ nó chưa từng bị người ta kéo, không biết tư vị của sự ấm áp. Hôm nay là lần đầu tiên nó cảm nhận được.

Trong nhà ăn rộng rãi sáng ngời, người hầu đã đem đồ ăn bày lên, sau đó liền lui xuống. Tôi kéo Cầu Cầu ngồi xuống, lột vỏ trứng, lấy một ít để vào bát trước mặt nó. Tôi không biết quỷ có thể ăn đồ ăn của con người hay không, trước tiên để nó ăn thử một chút.

Vào lúc nó cúi đầu định ăn, đột nhiên một giọng đàn ông truyền tới, là Dung Khuynh, trong tay của anh ta vẫn cầm túi công văn giống như trước. Sao nào, vẫn muốn tôi ký tên vào văn kiện?

Dung Khuynh: “Cầu Cầu, thứ này không thể ăn.”

Anh ta nhanh chóng bước tới, đoạt lấy cái bát trước mặt Cầu Cầu để sang một bên. Cầu Cầu bị dọa sợ, nấp ở một bên không lên tiếng, nhưng tôi biết nó rất ấm ức.

Tôi: “Nó không thể ăn sao?”

Dung Khuynh: “Không thể, nó bây giờ còn quá nhỏ, không có lực khống chế. Nếu như ăn đồ ăn của con người, cảm thấy ngon, mới mẻ, nó rất có khả năng sẽ hút máu tươi của con người, thậm chí ăn thịt người.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Không, em sẽ không ăn thịt người, em sẽ không làm loại chuyện đó! Chủ nhân từng nói, trên thân thể của em không còn oán khí nữa!”

Cầu Cầu rất kích động, vừa nói vừa giương tay múa may. Nước mắt của nó rơi xuống, nước mắt là màu xanh lục, từng giọt từng giọt rơi xuống giống như là ngọc bích.

Dung Khuynh: “Ít nhất hiện tại không thể ăn, khống chế chính mình đi! Người đâu, tới đem nó đi.”

Dứt lời, bên cạnh đột nhiên xuất hiện vài người đàn đông mặc quần áo màu xám, đem Cầu Cầu nắm lấy, cường ngạnh đưa nó đi. Sau khi Cầu Cầu đi, tôi nhìn Dung Khuynh, lạnh lung nói.

Tôi: “Anh không nên làm như vậy.”

Dung Khuynh: “Tôi là vì muốn tốt cho nó. Tô Tình Thiên, tại sao cô luôn phá hỏng kế hoạch của Dị Thiếu? Hôm qua cô quá kích động, giữ cô ở lại chỉ gây rối cho ngài ấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113: Cô Vọng Tưởng Có Được Anh Ấy


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114: Dục Vọng Chiếm Giữ


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: Hiểu Toàn Bộ Về Anh Ấy


Khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ, Cầu Cầu kéo lấy tay của tôi, ngẩng đầu do dự nhìn tôi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị không sao chứ? Người đàn bà xấu xa đó có làm chị bị thương không?”

Tôi: “Không có, chị rất tốt!”

Tôi vừa nói vừa nâng tay sờ đầu nó, tóc của nó dần dần đã biến thành màu nâu đậm, khi lần đầu tiên gặp nó thì tóc của nó là một màu nâu nhạt.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân nói, thời gian lâu rồi tóc của em sẽ có thể biến thành màu đen. Màu đen mới là màu bình thường, đúng không?”

Tôi cười, nếu như màu đen mới là bình thường thì những người ngoại quốc phải làm sao?

Tôi: “Không phải đâu, tóc có rất nhiều màu sắc, có đen, có nâu, màu vàng kim, màu hạt dẻ, trắng xám cũng có.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Còn có người tóc màu xám trắng sao? Làm sao có thể a!”

Mắt của nó trừng lớn, không thể tin mà nhìn tôi. Bây giờ nó vẫn còn nhỏ, Dị Tư Ẩn đem nó bảo hộ rất tốt. Cho dù nó đã học được rất nhiều từ ngữ trên mạng, nhưng nó lại chưa gặp nhiều người. Trong phạm vi nhận thức của nó, màu đen mới là màu sắc của sự khỏe mạnh.

Tôi:”Đợi tới khi em lớn, có lực tự khống chế thì sẽ có nhiều sự việc em có thể tự mình đi tìm hiểu.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Không biết phải đợi bao lâu, em hình như rất khó lớn lên. Chị xinh đẹp, mặt trời sắp xuống núi rồi, tới nhà ăn ăn cơm tối thôi. Chị ăn cơm, em ngửi hương. Hôm nay Dung Khuynh đem tới cho em rất nhiều hương, các loại màu sắc đều có nha!”

Tôi thấy trên mặt nó ý cười nở rộ. Có thể ngửi được hương các loại màu sắc khác nhau nó đã rất hài lòng rồi. Nó còn nhỏ như vậy, chưa bao giờ nếm thử thức ăn của người. Mẹ của nó thực nhẫn tâm, cướp đoạt đi sinh mệnh đứa con của mình. Nào sợ nhét vào cửa cô nhi viện, đều so với tự mình ra tay bóp chết còn tốt hơn.

Tôi: “Cầu Cầu, chị dắt em cùng vào.”

Nó ‘ừ’ một tiếng, nhu thuận giương tay kéo lấy tay của tôi, tôi và nó cùng nhau đi vào nhà ăn.

Đồ ăn buổi tối càng vừa miệng hơn, sắc hương đều đủ cả. Tất cả đều là những món Trung mà tôi thích. Tôi an tĩnh ăn cơm, Cầu Cầu ở bên cạnh vô cùng vừa lòng ngửi hương.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, hương tốt. Dung Khuynh đối với em thực tốt, đem hương thượng đẳng tới cho em. Loại quỷ thai bị vứt bỏ giống như em đừng nói là hương bình thường, cơ bản đều biến thành lệ quỷ, sau cùng bị thu đi hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Bây giờ cư nhiên có thể nếm thử hương thượng đẳng của những tài quỷ siêu việt!”

Âm thanh của nó rất lớn, cười lên vài tiếng, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong nhà ăn. Dị Tư Ẩn đối với một quỷ thai bị vứt bỏ rất tốt, anh ấy có phải từ nhỏ cũng không cảm nhận được thân tình? Tôi đột nhiên nhớ ra, từ trước tới giờ Dị Tư Ẩn chưa bao giờ ở trước mặt tôi nhắc tới cha mẹ của anh.

Lẽ nào…

Một khắc này, tôi phát hiện tôi không hề hiểu được anh ấy, nhưng anh ấy lại rất hiểu tôi. Không được, tôi phải làm một chút thay đổi, vì vậy tôi ăn thật nhanh. Đợi khi tôi ăn xong đứng lên, phát hiện Cầu Cầu vẫn còn đang bập bập miệng hút hương.

Khói hương lượn lờ, không gay mũi, đem theo hương vị nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi. Nó nhắm mắt ngửi. Tôi không làm phiền nó, thả nhẹ bước chân đi lên tầng 3.

Sườn phía tây phòng ngủ trên tầng 3 là một thư phòng. Bên trong có máy tính, không biết có thể liên kết với mạng không.

Tôi vừa bước vào.

Tích!

Hình như có cảm ứng hồng ngoại, đèn trong phòng nháy mắt sáng lên, còn có thanh khống.

“Thân phận hợp cách, thiết bị đã vì ngài mà tự động mở ra, ngài có thể nghỉ ngơi, giải trí.”

Tôi âm thầm cảm khái, thiết bị cao cấp như vậy, tôi lần đầu tiên cảm nhận được. Nếu đã mở ra tất cả thì băng thông rộng cũng phải được bật rồi. Tôi lập tức bước tới trước bàn làm việc rộng bằng đá cẩm thạch, mở máy tính ra.

Quả nhiên, máy tự động liên kết. Bề mặt tiếp xúc của máy tính rất lớn, rất thoải mái. Tôi lập tức lên diễn đàn của Tây Thành, nhập ba chữ Dị Tư Ẩn, sau đó nhấn vào tìm kiếm. Tôi phải hiểu rõ tất cả những gì thuộc về anh ấy, thậm chí cả cuộc sống lúc nhỏ của anh ấy.

Bước đầu tiên, bắt đầu từ trên mạng. Bước thứ hai bắt đầu từ quản gia và người hầu. Bước thứ ba từ Dung Khuynh. Bước cuối cùng chính là nói bóng nói gió hỏi Dị Tư Ẩn.

Mộng Kim: “Hi hi, Dị Tư Ẩn sẽ có thân thế như thế nào đây???”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116: Thì Ra Anh Ấy Là Như Vậy


Bên trong diễn đàn Tây Thành có rất nhiều bài post về Dị Tư Ẩn, số trang nhiều không đếm được. Bước đầu nhìn xuống đều là khen anh ấy có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu đẹp trai. Những người này đại đa số đều chưa từng gặp con người thật của Dị Tư Ẩn, bài post đều là phán đoán.

Bước đầu tìm tòi nhưng không tìm được thông tin hữu ích, trực tiếp tìm tòi cao cấp hơn. Trực tiếp nhập Dị Tư Ẩn khi còn nhỏ, khi điểm vào, số bài post đột nhiên giảm bớt, chỉ có 3 bài, hai bài trong đó không có tác dụng gì, khi bấm vào bài thứ 3, tôi phát hiện ra manh mối.

Bài post này rất quạnh quẽ, người theo dõi cũng ít, tiêu đề cũng rất thấp. Người post tự xưng là sống trong cùng đại viện với Dị Tư Ẩn. Khi đó Dị gia không được hưng thịnh như hiện tại, viết rất nhiều, làm tôi có cảm giác mới mẻ, một lần nữa nhận thức về Dị Tư Ẩn.

Dị Tư Ẩn từ nhỏ đã vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, sau này Dị gia gia đi chấp hành nhiệm vụ, sau đó ba của Dị Tư Ẩn cũng đi cùng. Trong nhà chỉ còn có mẹ và bà nội. Qua vài tháng, lúc đó Dị Tư Ẩn khoảng 5 tuổi, không biết đã đã xảy ra chuyện gì, mẹ của Dị Tư Ẩn đột nhiên rời nhà đi cũng không còn quay lại nữa. Qua vài năm, cha Dị ở bên ngoài mua nhà lớn, dẫn về một phụ nữ trẻ tuổi, cũng là người mẹ sau này của Dị Tư Ẩn.

Ông bà nội mà Dị Tư Ẩn yêu quý nhất khi anh ta 10 tuổi thì lần lượt qua đời. Những năm tháng vui vẻ nhất của Dị Tư Ẩn hẳn la khi anh ta 5 tuổi. Từ sau khi mẹ của anh ta rời đi anh ta trở nên ít nói. Sau khi ông bà nội mất, tâm tư của anh ta ít lộ ra ngoài.

Trong bài post nói về cuộc sống trong đại viện rất chân thực, trách không được Dị Tư Ẩn từ trước tới giờ chưa bao giờ ở trước mặt tôi nhắc tới cha mẹ anh. Thì ra, chuyện ba mẹ anh ấy là chuyện đã qua mà anh ấy không nguyện ý muốn nhắc tới. Cha mẹ của tôi mất sớm, tôi không cảm nhận được thân tình, mà anh ấy cũng là một mặt khác của tình huống đó, so với tôi còn chịu sự tàn nhẫn thống khổ hơn.

Cha mẹ của anh rõ ràng còn sống, nhưng anh lại phải sống như một đứa trẻ cô nhi. Hai mươi tuổi thanh xuân, sinh mệnh của anh vẽ lên một dấu chấm tròn. Anh là con trai độc nhất của Dị gia, dựa theo đạo lý thì Dị lão gia phải vô cùng lo lắng cho anh, nhưng hiện tại thì sao?

Tôi thở dài một hơi, tay phủ trên chuột thật lâu không nhúc nhích. Mỗi một câu trong bài post đều đâm vào tim tôi.

Tôi: “Bây giờ, anh có nhà rồi, sẽ không còn cô đơn nữa.”

Duyên phận thực kỳ diệu, tôi và Dị Tư Ẩn từ hai người không liên quan, ngày anh ấy chết thể nhưng lại là ngày duyên phận giữa chúng tôi bắt đầu. Chính tại lúc này, tôi nghe thấy bảng theo dõi hồng ngoại tích một tiếng.

“Thân phận hợp cách, thiết bị đã vì ngài mà mở ra.”

Tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, nhưng lại phát hiện ra một người cũng không có. Nhưng là, bảng theo dõi hồng ngoại đã phát hiện ra rồi. Là Dị Tư Ẩn sao? Không đúng, hồng ngoại bắt buộc phải là người sống chứ, phải có nhiệt độ mới có thể phát hiện được. Nếu không phải là Dị Tư Ẩn, vậy người đó có thể là ai chứ?

Vào lúc tôi đang hoài nghi, eo của tôi bị người ta từ phía sau ôm lấy, tôi muốn giãy dụa nhưng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Dị Tư Ẩn: “Bài post trên mạng, có thể tin sao?”

Là anh ấy! Hồng ngoại cư nhiên có thể phát hiện ra anh ấy! Tôi lập tức quay người ôm lấy anh ấy, ở trên người anh ấy sờ loạn, nhưng căn bản là không có nhiệt độ nha.

Dị Tư Ẩn: “Nữ nhân ở trên người nam nhân sờ loạn, sẽ phát sinh chuyện gì, em biết không?”

Tôi cố ý không thuận theo lời nói của anh, tôi cũng không phải là một thiếu nữ chưa nếm mùi đời, đương nhiên biết sẽ…

Tôi: “Tại sao tia hồng ngoại có thể phát hiện ra anh?”

Dị Tư Ẩn: “Anh là chủ nhân ở đây, mặc dù có chết rồi nhưng vẫn là chủ nhân.”

Tôi hiểu rồi, ngoài nhiệt độ ra thì vẫn còn một hạng nhận biết khác. Tôi kiễng mũi chân ôm lấy cổ của anh, cọ vào mặt anh nói.

Tôi: “Anh nhập số liệu của em vào thiết bị khi nào vậy? Em vừa bước vào thiết bị liền tự động mở ra rồi.”

Dị Tư Ẩn: “Vào ngày em vì anh mà mặc lên hôn sa.”

Tôi lập tức nhớ tới bên trong Tinh Thủy Loan, tôi mặc lên hôn sa màu đỏ lộng lẫy trong vài phút ngắn ngủi, mà hôn sa đó vẫn còn bị vứt ở nhà trọ của học trưởng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117: Một Lần Nữa Mặc Hôn Sa


Động tác sờ loạn của tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh. Qua một lát tôi mới mở miệng.

Tôi: “Hôn sa ở…”

Tôi còn chưa nói xong liền bị anh cắt ngang. Thanh âm của anh đột nhiên biến lạnh.

Dị Tư Ẩn: “Ở trong nhà trọ của người mà em theo đuổi.”

Tôi: “Em và học trưởng không có quan hệ gì.”

Dị Tư Ẩn: “Lúc trước không biết là ai bởi vì tránh né anh mà muốn kết hôn với Hướng Lăng Khiêm.”

Anh ấy nói không sai, lúc đó tôi vì muốn thoát khỏi lốc xoáy mà cùng với người dương khí nặng là Hướng Lăng Khiêm kết hôn. Vốn dĩ muốn phu thê giao bái, nhưng lại bị anh làm cho lộn xộn.

Tôi: “Trước đây, em không tin trên thế giới này có quỷ, cho dù có thì cũng là hại người.”

Tôi bị quỷ quấn lên đương nhiên là thấy sợ rồi.

Dị Tư Ẩn: “Bây giờ còn sợ nữa không?”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, tôi vừa cười vừa nâng tay lên sờ đôi mày rậm của anh.

Tôi: “Anh là cha của con em, anh nói xem em sẽ sợ sao?”

Nhắc tới đứa nhỏ, anh ấy buông tôi ra, cúi đầu nhìn bụng của tôi. Nâng ta sờ lên, bảo bảo cảm ứng được, lập tức vươn nắm đấm nhỏ lên chào hỏi với anh.

Dị Tư Ẩn: “Đứa nhỏ thuận theo anh, thông minh.”

Câu này tại sao tôi nghe lại cảm thấy có chút không đúng nha, chẳng lẽ thuận theo tôi thì sẽ không thông minh?

Dị Tư Ẩn: “Giống em liền không được, đần . Bị người lừa gạt còn cho người ta tiền.”

Anh ấy nói như vậy, tôi không phục. Tôi sao lại đần tới như vậy được chứ?

Tôi: “Bảo bảo có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, anh đừng nói lung tung.”

Dị Tư Ẩn: “Em bị Tịch Hoa lừa gạt bao nhiêu lần rồi? Có lý có chứng, không tính là nói linh tinh.”

Tôi không cách nào phản bác, anh ấy mỗi lần đều nói sự thực. Tịch Hoa khi còn sống đã nổi tiếng là hồ ly giảo hoạt trong thương giới. Tôi chỉ là một sinh viên non nớt chưa bước chân vào xã hội. Bị anh ta lừa, như vậy cũng là lẽ thường đi?

Tôi: “Ngã một lần, sau này muốn lừa em, khó!”

Anh cười nhẹ, tiếng cười dường như đem theo ma âm, giàu từ tính, vô cùng tình. Cảm.

Ý tưởng này xẹt qua trong đầu tôi. Tôi bị kinh sợ. Ảnh hưởng của anh đối với tôi quá lớn rồi. Ngay cả tiếng cười của anh tôi đều cảm thấy cực kì dễ nghe.

Tôi đây là… trúng độc rồi.

Dị Tư Ẩn: “Phụ nữ mang thai dễ dàng ngẩn người, quả nhiên là nhìn chằm chằm vào anh.”

Tôi nhìn anh ngẩn người, bị anh bắt được. Đây… tai của tôi trong nháy mắt đỏ lên, không chỉ đỏ mà còn nóng lên!

Dị Tư Ẩn; “Mặt đỏ phát nóng.”

Anh vừa nói vừa nâng tay sờ mặt tôi, động tác càng lúc càng dịu dàng. Sau cùng, anh trực tiếp bế tôi đi tới chiếc ghế sô pha sát cửa sổ. Cánh tay rộng lớn ôm lấy tôi. Tôi rúc vào trong ngực anh, kéo ống tay áo của anh.

Tôi: “Hôm nay, vợ của anh tới đây.”

Dị Tư Ẩn: “Vợ đang ở trong vòng tay của anh, cô ấy vốn dĩ là sống ở đây.”

Tôi: “Chu Tiên tới đây.”

Nghe thấy hai chữ Chu Tiên, anh khẽ nhíu mày, lập tức cúi đầu nhìn tôi.

Dị Tư Ẩn: “Quản gia đã nói rồi, là anh sơ suất, sau này cô ta sẽ không thể vào được.”

Tôi: “Thực sự là vì nhẫn kết hôn nên cô ta có thể phá tan kết giới mà vào không?”

Anh ấy không nói chuyện mà gật đầu. Ở âm phủ, hôn nhân của họ được tán thành.

Tôi: “Anh không thể ở đây lâu, chỉ có thể có một người vợ trên dương gian, nếu bị âm sai phát hiện sẽ không tốt.”

Dị Tư Ẩn; “Trá hình đuổi anh đi?”

Tay của anh ấy trượt xuống cổ tôi, cảm xúc lạnh như băng lan tràn trên da của tôi. Toàn thân tôi run lên.

Dị Tư Ẩn: “Em có phản ứng rồi.”

Khẩu âm chắc chắn, mỉm cười tà mị, làm tôi cảm nhận được một trận… một khắc sau, anh mạnh mẽ đứng lên, mạnh mẽ đè tôi xuống dưới thân. Tôi nằm trên sô pha mềm mại, cảm nhận sự phập phồng của anh ấy.

Một đêm, không biết qua bao lâu, tôi gắt gao leo lên anh ấy, dần dần rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.

Dị Tư Ẩn: “Chiếc hôn sa đó anh đa mang về rồi, đặt trong Tinh Thủy Loan. Khi nào thì em sẽ một lần nữa vì anh mà mặc lên hôn sa?”

Nói tới hôn sa, tôi đột nhiên nhớ ra hôn sa của tôi là màu đỏ, của Chu Tiên là màu trắng. Ở âm phủ, màu đỏ đại biểu cho hôn nhân lần thứ nhất, sau đó lần thứ hai tái hôn chỉ có thể mặc màu trắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118: Đợi Anh Gỡ Xuống Nhẫn Kim Cương


Ngón tay của tôi phủ trên chiếc nhẫn của anh, nheo mắt lại nói đùa cùng anh ấy.

Tôi: “Đợi tới khi anh gỡ nhẫn kim cương xuống.”

Nhẫn kim cương một khi được gỡ xuống, hôn nhân của anh và Chu Tiên bị tan biến, từ đó về sau anh ấy là thân thể tự do. Vào lúc đó tôi mới có thể vì anh mà mặc hôn sa. Tôi âm thầm hạ quyết định, đợi lần sau khi mặc hôn sa, tôi nhất định sẽ vẻ mặt tươi cười nghênh đón anh ấy, sẽ không chạy trốn, sẽ không lùi bước nữa.

Anh cúi đầu tựa vào trán tôi. Ở góc độ này của tôi, trùng hợp nhìn thấy khóe miệng của anh giương lên, hai tay của tôi di chuyển tới sau lưng của anh.

Dị Tư Ẩn: “Thời gian tới rồi, chăm sóc tốt cho bản thân.”

Dứt lời, anh ở trên gò má tôi hôn nhẹ một cái. Sau đó đứng dậy, lần này anh ấy đi, tôi không bị ngủ mê mệt. Tôi đứng dậy nhìn anh ấy rời khỏi thư phòng. Anh rất nhanh biến mất trước mắt tôi. Tôi lập tức chạy tới cửa sổ nhìn, bóng dáng của anh ấy lay động ở tiền viện. Ngay sau đó anh ấy bước lên một chiếc xe, người lái xe chính là Dung Khuynh.

Tôi thấy anh ấy trước khi lên xe thì nói với Dung Khuynh điều gì đó. Dung Khuynh nhăn mày sau đó gật đầu. Không bao lâu, xe nhanh chóng rời khỏi.

Anh ấy bây giờ bị sự tình quấn thân, bớt thời gian tới thăm tôi thực không dễ dàng. Hôm nay Chu Tiên đột nhiên xông tới. Anh sợ tôi trong lòng bất an cho nên mạo hiểm tới gặp tôi.

Đúng, là mạo hiểm. Anh ấy bây giờ không thích hợp xuất hiện trước mặt tôi. Càng không thích hợp cùng tôi làm chuyện đó. Tôi không hiểu đạo thuật, nếu như Viên Doanh ở bên cạnh tôi thì tốt rồi. Nghĩ tới Viên Doanh, tôi lại nhớ tới Viên nãi nãi đã được đưa tới chỗ Tổ Sư Gia. Người khẳng định là không sao, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu nhiều khổ cực.

Tôi: “Tất cả rồi sẽ tốt thôi.”

Tôi nỉ non với bầu trời đêm, đứng bên cửa sổ một lát mới xuống lầu. Vào khoảnh khắc tôi rời khỏi thư phòng, thanh khống lần nữa vang lên.

“Tái vô người thân phận hợp cách, thiết bị tự động đóng lại.” Âm thanh qua đi, máy tính và đèn trong thư phòng đều tắt, cửa cũng tự động đóng lại. Tôi đứng trong hành lang, nhìn cửa thư phòng. Ở đây chỉ có tôi và Dị Tư Ẩn có thể đi vào, tương đương với một nơi bí mật.

Khóe miệng của tôi giương lên, tuy rằng cùng anh ấy làm chuyện đó rất mệt, nhưng hiện giờ tâm tình của tôi phá lệ rất tốt. Vừa ngâm nga bài hát vừa đi tới phòng ngủ chính. Tệp giấy Dung Khuynh đưa tới hôm nay bị tôi đặt ở phòng ngủ, bên trên đều là Dị Tư Ẩn vì tôi mà chỉnh lý.

Tôi mở đèn lớn trong phòng, ngồi bên giường lật xem. Bên trong viết rất nhiều mục người mang thai cần phải chú ý. Thực ra, hoài quỷ thai với thai người cũng không có khác biệt nhiều. Bảo bảo trong bụng tôi so với những đứa trẻ bình thường kiên cường hơn nhiều, trải qua sóng to gió lớn vẫn khỏe mạnh trưởng thành.

Khi tôi lật tới một trang và thấy dòng cuối cùng, động tác của tôi dừng lại. Sinh đứa nhỏ rất đau, sinh quỷ thai càng đau, không thể sinh tự nhiên trong bệnh viện, chỉ có thể sinh ở lãnh địa tư nhân. Vào thời khắc quỷ thai ra đời bầu trời sẽ chuyển màu.

Tôi: “Cho dù đau thể nào tôi cũng sẽ sinh ra.”

Bảo bảo nghe thấy, chuyển động thân thể trong bụng tôi. Tôi sờ sờ bụng nó mới an tĩnh trở lại. bảo bảo tương đối thông minh, không chỉ như vậy, ở trong bụng thân thiết không gây khó chịu cho tôi. Tôi lật xem một tờ lại một tờ, xem tới khi trời sáng.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, nên ra ngoài ăn cơm rồi đó!”

Tôi đem tập giấy để trong tủ đầu giường, sau đó xuống giường mặc quần áo.

Tôi: “Chị ra ngay đây.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em xuống lầu đợi chị, mẫu kê bản địa yo yo!”

Từ thanh âm có thể nghe ra được, hôm nay tâm tình của Cầu Cầu cực kỳ tốt, gà mái bản địa đối với nó mà nói trân quý như bảo thạch. Sau khi mặc quần áo, rửa mặt, tôi đi vào nhà ăn dưới lầu. Cầu Cầu đang một mình hút hương. Hôm nay nó mặc rất chính thức, một thân tây trang nhỏ màu đen.

Tôi: “Cầu Cầu, em mặc như vậy là muốn đi đâu, tham gia yến hội sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119: Em Muốn Gặp Mặt


Cầu cầu hít mạnh một ngụm hương sau đó bập bập vài cái mới mở miệng nói chuyện.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em quen một bạn gái nhỏ ở trên mạng, đang ở trong cô nhi viện bị người ta bắt nạt. Em sẽ đi giúp bạn ấy.”

Đừng nói Cầu Cầu là quỷ, cho dù là người, tuổi tác còn nhỏ như vậy mà đi gặp bạn trên mạng, khẳng định là không được. Vì vậy,tôi trực tiếp phản đối.

Tôi: “Em không thể đi.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bạn ấy rất đáng thương, em đi giúp bạn ấy. Chị xinh đẹp, em tin chị nên mới nói với chị, để em đi đi.”

Tôi: “Nếu như đáng thương, cô bé ấy sao có thể lên mạng? Trẻ em trong cô nhi viện không được phép chơi điện thoại, càng đừng nói tới máy tính. Cô bé ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

Cầu Cầu giơ lên năm ngón tay, vui tươi hớn hở đứng lên.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Năm tuổi, còn nhỏ hơn em nữa đó, hi hi hi. Có điều, bạn ấy cao hơn em.”

Tôi: “Hai đứa đã từng gọi qua video rồi? Hoặc là, cô bạn nhỏ ấy đã từng gửi ảnh cho em rồi?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Nhìn ảnh rồi, bạn ấy nói em giống như con lai. Chị xinh đẹp, con lai nghĩa là gì?”

Tôi nhìn mái tóc màu nâu của Cầu Cầu, đôi đồng tử màu xanh biếc, bị người khác hiểu nhầm là con lai cũng là bình thường. Nhưng nó không phải là con lai, mà là một con quỷ sơ sinh.

Tôi: “Em không thể đi, nghe lời chị. Nếu như nhất định phải đi, đợi Dị Tư Ẩn có thời gian sẽ đưa em đi.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “ Không được, không thể nói với chủ nhân, ngài ấy sẽ đánh em đó. Năm em ba tuổi muốn ra ngoài kết bạn chơi cùng, bị chủ nhân bắt ngay tại trận. Chị xinh đẹp, chị để em đi đi. Chỉ ở ngay tại cô nhỉ viện Phúc Tinh, cách nơi này không xa. Em bay tới đó chỉ khoảng hai mươi phút thôi.”

Tôi không yên tâm. Nếu như nó là một con quỷ trưởng thành thì thôi đi. Giống như Dung Khuynh nói, không phải là thuần quỷ thai chân chính thì sẽ rất dễ dàng bị lệ khí quấn lên. Một khi bị lệ khí quấn lên, rất khó có thể trừ đi, cực kì dễ dàng bị biến thành lệ quỷ. Biến thành lệ quỷ thì Cầu Cầu sẽ không còn tồn tại nữa.

Tôi: “Chị sẽ bảo quản gia cắt đứt mạng, không cho phép lên mạng nữa.”

Mạng là một thanh đao hai lưỡi, đối với một đứa trẻ bình thường có ảnh hưởng rất lớn, quỷ cũng bị liên lụy trong đó. Trẻ trong cô nhi viện sao có thể lên mạng được chứ? Càng đừng nói tới mới có năm tuổi! Quả thực là lừa người mà.

Cầu Cầu thấy sắc mặt của tôi không tốt, không dám nói chuyện, nhưng trên mặt toàn là vẻ ủy khuất. Tôi biết nó không vui. Giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, người lớn bởi vì không muốn đứa trẻ bị sâu đục răng nên không cho ăn.

Tôi: “Cầu Cầu, chị là vì muốn tốt cho em. Đợi khi nào em có năng lực một mình có thể ra ngoài, chị sẽ không quản em nữa. Em hiểu không?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Có phải bởi vì em là quỷ, nên mới không được ra ánh sáng, bắt buộc phải trốn?”

Trong mắt của nó vụt sáng nhấp nháy, đôi con ngươi màu lục giống như pha lê xanh biếc. Chỉ cần tôi nói ‘phải’ viên pha lê này sẽ bị vỡ nát.

Tôi: “Cầu Cầu, một đứa nhỏ của loài người cũng sẽ không được ra ngoài, cha mẹ quản rất nghiêm ngặt.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em không có cha mẹ. Chị xinh đẹp, chị không cần quản em.”

Tôi: “Nếu Dị Tư Ẩn đã dẫn em về, anh ấy quản em, chị cũng cần phải quản.”

Cầu Cầu kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn tôi, qua một lúc mới cúi đầu nhỏ giọng nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Được rồi, em sẽ ngoan ngoãn không ra ngoài. Chỉ là, cô bé đó biết đươc sẽ buồn. Chị xinh đẹp, em có thể liên lạc với bạn ấy một lần nữa không?”

Tôi: “Có thể, nhưng bắt buộc phải ở trước mặt của chị.”

Tôi chỉ cần nhìn thấy tin nhắn nói chuyện, tôi sẽ có thể phân biệt được đối phương là thật hay giả.”

Cầu Cầu vui vẻ cười lên, sau đó quang minh chính đại cùng tôi đi lên thư phòng trên tầng ba. Sau khi mở máy tính thì đăng nhập vào QQ. Tôi nhìn một con quỷ nhỏ gõ chữ vô cùng thuần thục, tâm tình khó có thể nói ra lời.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Cô ấy login rồi, chị nhìn ảnh của cô bé ấy đi.”

Tôi nhìn qua, lúc mới đầu tôi không có bao nhiêu hoài nghi. Cho tới khi nhìn thấy bức ảnh thứ ba, tôi ngây người. Cô bé trong ảnh không phải là cô bé bị mất tích ba tháng trước sao? Cha mẹ của cô bé tìm kiếm khắp thành phố, giống như phát điên. Khi đó Viên Doanh còn cảm khái, bọn buôn người quá hung hăng ngang ngược, bắt buộc phải quản lý.

Dạo này mình bận chuyện công việc và cũng bận cả chuyện riêng nên không online k biết các bạn ủng hộ mình để ra chương mới nhanh. Cảm ơn bạn 'thịt ba chỉ, H... " và một số những bạn khác đã theo dõi và ủng hộ và theo dõi truyện. Nay mình sẽ cố gắng cày vài chương để tạ lỗi ha.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom