Cập nhật mới

Dịch Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140: Bảo Bảo Đùa Giỡn Tôi


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141: Cung Quyết Con Người Này


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142: Cưỡng Chế Bắt Anh Ấy Ở Lại


Dứt lời, anh ấy nâng tay vuốt tóc của tôi, sau đó buông tay muốn rời đi. Anh ấy vừa bước đi được vài bước, tôi giật mình. Trong lòng chỉ có một thanh âm đang gào thét. Không thể để anh ấy đi!

Tôi: “Dị Tư Ẩn!”

Tôi hét về phía bóng lưng của anh ấy, sau đó xông lên túm lấy cánh tay của anh ấy, mắt không chớp nhìn anh ấy. Anh ấy cười, hai mắt cong cong, quang mang chớp động làm kẻ khác trầm mê, giống như từng đạo lốc xoáy, không cách nào thoát ra được.

Dị Tư Ẩn: “Không nỡ rời xa anh?”

Tôi không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Dị Tư Ẩn: “Ngốc, cũng không phải là anh không quay lại nữa.”

Nhưng là, ai cũng không nghĩ tới, lời nói trong lúc vô ý của anh ấy lại thành lời tiên tri. Anh ấy thực sự không còn quay lại nữa. Rất lâu rất lâu, tôi không gặp được anh ấy.

Tôi: “Em không yên tâm về anh, vết thương của anh, màu đen thực sự đại biểu cho sắp khỏi sao?”

Dị Tư Ẩn: “Anh lừa em để làm gì chứ, có gì tốt sao?”

Một khi nhắc tới vết thương, tôi liền không tin lời nói của anh ấy. Anh ấy sẽ không nói thật với tôi. Tôi bắt buộc phải tự mình kiểm tra. Vậy nên, tôi ở trước mặt mọi người cuộn ống tay áo của anh ấy lên, cẩn thận xem tay của anh ấy.

Quỷ Bảo: “Ma ma thật lợi hại, hi hi hi.”

Bảo bảo quay cuồng trong bụng tôi, cười ha ha. Cầu Cầu cũng cười, nhưng bị ánh mắt của Dị Tư Ẩn dọa cho ngừng cười.

Dị Tư Ẩn: “Thực sự không sao, Dung Khuynh, đứng ngốc ra đấy làm gì, đem mợ chủ đi Tinh Thủy Loan.”

Dung Khuynh: “Vâng, Dị thiếu!”

Tôi: “Đợi chút, chỗ bị đen này của anh rõ ràng là bị mất đi một mảng thịt.”

Tôi vừa nói vừa sờ, thiếu mất một mảng thịt, xung quanh cháy đen. Chỉ có một loại tình trạng có thể như vậy, đó là bị lửa thiêu, trước đỏ sau đen! Quỷ sợ nóng sợ lửa, anh ấy khi nào thì bị rơi vào biển lửa rồi?

Dị Tư Ẩn: “Em đã quên rồi, anh căn bản là không có một thân thịt, thân thể đã bị hủy rồi. Hồn phách biến thành thân thể mà thôi, không có máu có thịt, không đau.”

Hai câu cuối cùng đã nhắc nhở tôi, anh ấy thực sự đã mất đi một miếng thịt, anh ấy thực sự đã bị vây trong lửa. Ngọn lửa như rắn độc bao quanh anh ấy, anh ấy tùy lúc có thể biến mất trên thế giới này. Anh ấy… khi đó, tôi lại không ở bên cạnh anh ấy mà lại ở trong linh đường của anh ấy, mỗi ngày hưởng thụ, có người hầu đem đồ ăn tới.

Tôi… rất hổ thẹn, anh ấy vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, mà tôi… nước mắt của tôi rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên cánh tay của anh ấy.

Một bàn tay to đặt ngang trước mặt tôi, tiếp theo đó thì ôm chặt lấy tôi. Anh ấy nhẹ nhàng tựa trên đỉnh đầu tôi.

Dị Tư Ẩn: “Trùng phùng là chuyện vui, em khóc cái gì?”

Khi mới quen biết anh ấy đối xử với tôi rất tàn nhẫn, lúc đó tôi cũng không khóc. Bây giờ anh ấy dịu dàng, thế nhưng tôi lại càng lúc khóc càng nhiều, không biết thứ gì đã đánh vào trái tim của tôi. Tôi không chịu sự khống chế, mà cũng không muốn khống chế, cảm xúc lao nhanh tới, tôi vươn cánh táy ôm chặt lấy anh ấy, không buông anh ấy ra dù chỉ một chút.

Trái tim của tôi đang run rảy, tôi bây giờ rất khủng hoảng. Ở lúc tôi không hay biết mà anh ấy lại gặp phải nguy hiểm lớn như vậy. Sau này thì sao? Những thứ đó đều là do tôi đưa tới cho anh ấy. Tịch Hoa nhắm trúng tôi, nếu không phải mợ tôi đem bán tôi cho hai nhà thì làm gì có những ồn ào như vậy xuất hiện?

Nghĩ tới mợ, thân thể của tôi cứng đờ, đem tôi đổi lấy tiền, bà ấy đối với tôi không có chút cảm tình nào.

Dung Khuynh: “Dị thiếu, vết thương của ngài đang khép lại.”

Một câu nói bình tĩnh đem trái tim của tôi vén lên một gợn sóng. Tôi thoáng đẩy anh ấy ra, kiểm tra lại. Nơi bị nước mắt của tôi rơi vào lại đang khép lại!

Dung Khuynh: “Thể chất thuần âm quả nhiên là khác biệt. Hơn nữa cô không phải là thân thể chí âm bình thường. Thuần âm, không hề có chút tạp chất. Nữ nhân như vậy trong thiên hạ vô cùng khan hiếm, trăm ngàn năm không gặp được một người.

Vốn dĩ anh ta vẫn còn muốn nói tiếp nhưng lại bị một tiếng của Dị Tư Ẩn ngăn lại.

Lúc đó không kịp nghĩ vì sao anh ấy lại trách cứ, khi tôi hiểu rõ được thì đã…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143: Anh Ấy Đi Rồi


Ý thức được nước mắt của tôi có thể trị liệu được vết thương của anh ấy tôi rất vui mừng. Vì vậy, tôi đem tay của anh ấy kéo tới gần khóe mắt tôi, dùng nước mắt tiếp tục chà lau. Tuy rằng gập ghềnh làm mắt của tôi khó chịu nhưng tôi vẫn làm.

Mắt của tôi dần dần đỏ lên, cánh tay bị tôi nắm trong tay mạnh mẽ rút ra, cước bộ của tôi không ổn định suýt chút nữa là té trên mặt đất.

Một đôi cánh tay có lực ôm lấy tôi, hương vị quen thuộc bay vào mũi tôi.

Tôi: “Vết thương của anh sắp khỏi rồi, để em…”

Tôi còn chưa nói xong, một bàn tay to để tại khóe mắt của tôi, ở bên trên vuốt nhẹ.

Dị Tư Ẩn: “Mắt của em đỏ lên rồi.”

Tôi cười cười, sau đó nói.

Tôi: “Không sao, em rất nhanh sẽ khỏi, cũng không đau mà.”

Nói tới đây, tôi nhìn cánh tay của anh ấy, quả nhiên không ngoài dự đoán, màu đen đã mất đi, dần dần lộ ra màu đỏ, nhìn tới đây tôi đã biết là lúc trước anh ấy nói dối tôi. Màu đen không phải là dấu hiệu sắp khỏi mà là có chiều hướng nghiêm trọng hơn!

Dị Tư Ẩn: “Dung Khuynh, đưa mợ chủ tới Tinh Thủy Loan.”

Dứt lời, anh ấy liền buông tôi ra và đi về phía trước. Tôi muốn đuổi theo nhưng bước chân của tôi còn chưa di chuyển liền cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Trước hôn mê một khắc, tôi nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh ấy. Tay của tôi nâng lên muốn giữ anh ấy lại, như ng cho dù tôi có làm thế nào, chạm được cũng chỉ là không khí mà thôi, không khí đãng đãng cái gì cũng không có.

Đợi tới khi tôi tỉnh lại, thì tôi đã ở Tinh Thủy Loan rồi. Dung Khuynh đứng ở trước mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc.

Hai tay của tôi chống ván giường đứng dậy nhìn xung quanh.

Tôi: “Dị Tư Ẩn đâu?”

Dung Khuynh: “Dị thiếu đi xử lý công việc rồi, mợ chủ…”

Tôi: “Anh gọi tôi là mợ chủ, quan hệ của anh ấy và Chu Tiên được giải trừ rồi sao?”

Dung Khuynh: “Tạm thời giải trừ rồi.”

Tôi vô cùng nghi hoặc, cái gì gọi là tạm thời giải trừ? Không lẽ giống như trước khi li hôn tách ra ở riêng?

Dung Khuynh: “Có thể hoàn toàn giải trừ hay không thì phải xem ở cô.”

Tôi lờ mờ, cái gì gọi là xem ở tôi, tôi có thể làm gì? Vết thương của Dị Tư Ẩn, như thế nào rồi? Vô số câu hỏi va chạm trong đầu tôi, đầu của tôi rất đau.

Dung Khuynh: “Cô trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, cô trị thương cho Dị thiếu, ngài ấy đã tốt hơn rất nhiều rồi, thương thế không tiếp tục chuyển biến xấu nữa. Cùng lúc đó cô cũng bị phản phệ, vết thương của ngài ấy không phải do lửa bình thường gây nên.”

Tôi: “Lửa gì? Anh ấy bây giờ rất vội sao. Tôi muốn gặp anh ấy.”

Dung Khuynh lẳng lặng nhìn tôi, một câu cũng không nói, trực tiếp quay người rời đi. Tôi muốn xuống giường đuổi theo anh ta, nhưng tôi còn chưa động thì đầu lại một trận choáng váng.

Tôi lẳng lặng nhìn cánh cửa khép lại. Trong phòng chỉ còn có mình tôi. Tôi vô lực trên giường, không thể động.

Chính tại lúc này, cửa phòng lại mở ra. Tôi lập tức nhìn qua, nhìn thấy Cầu Cầu tới, trên tay nó bưng một cái khay.

Tôi: “Dung Khuynh đâu, vẫn luôn là anh ta đưa đồ ăn tới mà.”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị bây giờ suy yếu, trước tiên đừng nói chuyện. Đợi lát nữa em sẽ từ từ nói với chị, tất cả đều nói cho chị biết.”

Nghe thấy câu đó tôi thở ra một hơi, nhận lấy bát đũa, một bát cháo tổ yến. Vừa ăn vừa nghe Cầu Cầu nói chuyện.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chủ nhân không sao, màu đỏ của vết thương cũng từ từ rút đi rồi. Ngài ấy bị dương hỏa làm bị thương. Lửa tổng cộng có ba cấp bậc. Âm hỏa cũng chính là quỷ hỏa, không có nhiệt độ. Loại thứ hai chính là lửa bình thường, loại nhiệt độ của lửa nấu ăn. Loại thứ ba là loại nóng nhất, dương hỏa, quỷ nếu bị dính vào lửa này thì sẽ chết không nghi ngờ, chủ nhân có thể vượt qua được là thực sự rất giỏi!”

Ngay cả khi biết hiện tại anh ấy không sao nhưng trái tim của tôi vẫn bị nhéo như cũ. Anh ấy khi đó khẳng định là rất đau, mà tôi cái gì cũng không biết.

Tại thời khắc này tôi cảm thấy tự trách, tất cả mọi chuyện anh ấy đều gánh vác hết.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị ăn từ từ thôi. Thiệu Nguyệt đã cùng Dung Khuynh đi rồi. Dung Khuynh sẽ đem cô ấy đi tìm Cung Quyết. Nếu bây giờ chị ra ngoài sẽ bị rất nhiều người để ý tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144: Bất Chấp Gian Nguy, Trả Giá Tất Cả


Tôi ăn từng ngụm từng ngụm cháo yến. Lấy thân thể của tôi hiện tại, đem thiệu nguyệt đi Tây Thành là điều không thể. Nếu đã để Dung Khuynh đưa cô ấy đi, nhất định sẽ thay cô ấy tìm Cung Quyết. Một người không có ở trong sổ sách của quỷ, thì sẽ ở đâu chứ, rốt cuộc là người hay là quỷ?

Tôi nghĩ không ra, cái trán lại có cảm giác ẩn ẩn đau. Tuy rằng đã ăn hết bát cháo yến nhưng tôi vẫn như cũ không có khí lực. Có thể thấy được vết thương của Dị Tư Ẩn rất nặng, nếu không phải do tôi khăng khăng giữ anh ấy lại, anh ấy đem theo vết thương nặng rời đi, không biết sẽ đau đớn tới mức nào?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị ở đây nghỉ ngơi đi, em ra ngoài trước.”

Tôi gật đầu, sau đó nằm xuống giường, cảm giác vô lực đánh úp lại. Tôi từ từ nhắm mắt lại, đầu của tôi rất nặng, lúc ngủ có cảm giác như có thứ gì đó đang làm ầm ĩ trong đầu. Tôi không biết cụ thể đang nói gì nhưng nó làm tôi thấy bất an. Tôi mở mắt ra, trên thân thể không có lực khí.

Càng làm tôi sợ hãi đó là không biết tôi đang ở trong mộng hay là ở trong hiện thực, tôi đã không còn phân biệt được rõ ràng nữa rồi. Đợi khi tôi tỉnh lại, Cầu Cầu đang đứng trước mặt tôi với một đôi mắt đẫm lệ, thần sắc lo lắng.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị đã ngủ rất lâu rồi, em cứ tưởng rằng chị không thể tỉnh dậy được nữa.”

Tôi nhu nhu mắt, toàn thân nhức mỏi, nhưng đầu đã không còn choáng nữa. Tôi tùy ý hỏi.

Tôi: “Chị ngủ bao lâu rồi?”

Cầu Cầu nghiêm túc suy tư, sau đó lấy tay đếm. Tôi rất kinh ngạc, tôi đã ngủ lâu như vậy sao, Cầu Cầu phải dùng đầu ngón tay đếm mới được?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Một tháng rồi.”

Tôi nhất thời lờ mờ. Tôi đã ngủ một tháng rồi? Tôi thế nhưng lại ngủ một tháng!

Tôi: “Cầu Cầu, có phải là em nhầm rồi hay không, chị chỉ là ngủ một giấc thôi mà, sao lại có thể là một tháng được chứ?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em không nhầm mà, thời tiết cũng chuyển lạnh rồi, cũng đã rơi hai lần tuyết.”

Tôi nhu nhu cái trán. Bây giờ đã không còn đau nữa rồi, tôi lập tức sờ sờ bụng nhỏ. Tôi ngủ một tháng, không biết đứa nhỏ như thế nào rồi? Tôi muốn thử nói chuyện với bảo bảo, nhưng nó không hồi âm lại tôi.

Chính tại lúc này, cửa được mở ra, Dung Khuynh bước vào.

Dung Khuynh: “Cô tỉnh rồi.”

Tôi: “Dị Tư Ẩn đâu, anh ấy vẫn chưa tới sao?”

Dung Khuynh: “Ừ.”

Tôi: “Anh tìm Cung Quyết chưa, Thiệu Nguyệt đâu?”

Dung Khuynh nhìn tôi nhưng không nói chuyện, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng.

Dung Khuynh: “Thiệu Nguyệt đã hoàn toàn biến mất. Về phần Cung Quyết, hai người đã gặp mặt một lần.”

Một hòn đã nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được bỏ xuống rồi. Gặp Cung Quyết là nguyện vọng duy nhất của Thiệu Nguyệt, đã gặp được rồi là tốt. Tôi đã rất lâu không gặp Dị Tư Ẩn rồi, tôi muốn gặp anh ấy một lần.

Tôi vừa xuống giường, nhưng lại bị Dung Khuynh ngăn lại.

Dung Khuynh: “Buổi tối ngày hôm nay cô sẽ gặp được ngài ấy, nhưng trước đó cô hãy uống một chút đồ đi.”

Dứt lời, anh ta vỗ vỗ tay, một nô bộc bưng khay tiến vào. Tôi cẩn thận nhìn, là một bát nước màu đen, lẽ nào lại là nước bùa, có tác dụng bảo vệ thai?

Dung khuynh: “Uống đi, cần phải bảo vệ thai.”

Tôi không nghi ngờ, loại nước này trước đây tôi cũng đã từng uống. Tuy rằng khó uống, nhưng vì bảo bảo tôi bắt buộc phải uống. Cho nên, tôi lập tức nâng tay đón lấy, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Tôi: “Tối nay mấy giờ thì anh ấy tới?”

Dung Khuynh: “12 giờ đêm.”

Tôi rất nghi hoặc, thời gian này quá… Nhưng là Dung Khuynh nói, tôi không hỏi nhiều, chỉ cần có thể thấy anh ấy là tốt rồi. Anh ấy có rất nhiều chuyện cần giải quyết, tôi đem hết trách nhiệm ném cho anh ấy, tôi thấy rất tự trách.

Dung Khuynh: “Tôi ra ngoài trước.”

Tôi: “Anh bận việc của anh đi.”

Tôi khua khua tay, sau đó xuống giường, ở trong phòng vận động duỗi cánh tay. Tôi vừa bước tới trước cửa sổ nhưng lại đột nhiên nghe thấy.

Dung Khuynh: “Vì Dị thiếu, chỉ cần Dị thiếu có thể tốt, bất luận cô làm gì đều là cam tâm tình nguyện sao?”

Tôi sửng sốt, một vấn đề rõ ràng như vậy tại sao lại cần phải hỏi chứ. Tại sao lại là do Dung Khuynh hỏi? Sau đó anh ta cười một tiếng chỉ giống như là tùy ý hỏi mà thôi.

Mắt thấy anh ta muốn rời đi, tôi lập tức nói.

Tôi: “Anh ấy là cha của con tôi, là người đàn ông đầu tiên của tôi, cho dù là người hay quỷ, anh ấy thật tâm đối đãi với tôi, tôi nhất định bất chấp gian nguy mà trả giá tất cả.”

Tôi cho rằng Dung Khuynh lo lắng tôi và Dị Tư Ẩn ở cùng nhau nên mới cố ý hỏi như vậy. Đợi sau khi tôi trệt để hiểu được, tôi mới biết…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145: Màn Đêm Buông Xuống, Cảnh Còn Người Mất.


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146: Anh Ấy Sống Lại Rồi?


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147: Tất Cả Chỉ Là Mộng Sao?


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148: Không Mang Thai


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149: Muốn Đuổi Tôi Đi


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150: Biển Người Mênh Mông Không Quen Biết


Hai bảo an làm động tác như muốn khống chế vai của tôi, tôi lập tức lùi về phía sau, thuận theo khe hở mà tránh thoát… tôi gắt gao nắm chặt túi trong tay.

Ánh mắt cô gái đó nhìn tôi càng thêm cảnh giác, lại nhìn về phía túi xách của tôi “Trong túi của cô có thứ gì, có phải là đồ vật nguy hiểm hay không? Mục đích cô tới Dị thị là gì?”

Tôi không nói chuyện, trong túi chỉ có tiền và bệnh án.

“Mau cướp lấy túi của cô ta, xem xem trong túi là gì!” cô gái quát lớn một tiếng, người ở xung quanh đều bị dọa sợ. Ánh mắt nhìn tôi càng thêm dị thường, thậm chí sợ hãi mà nghị luận.

“Liệu có phải là phần tử khủng bố hay không, chuyên môn đem những đồ nguy hiểm làm nổ tung tập đoàn?”

“Quá đáng sợ rồi, chúng ta mau cách cô ta xa một chút, đừng để bị nổ bay.”

“Không, chúng ta phải nhanh một chút đem cô ta đuổi ra, nếu không cô ta ở trong này làm nổ trái bom thì tất cả chúng ta đều sẽ chết, cả tầng lầu này cũng không thể giữ nổi.”

Nói càng lúc càng khủng bố, sự tình bị miêu tả càng lúc càng giống như thật.

Tôi: “Bên trong không có thứ gì nguy hiểm. Nếu Dung đặc trợ không có ở đây, tôi có thể đợi anh ta.”

“Cô căn bản không phải người quen của anh ấy, đừng làm càn. Nếu không, tôi sẽ đưa cô tới đồn công an.”

Tôi chết cũng không chịu đi. Nơi đây là nơi tất kinh, Dung Khuynh chắc chắn sẽ xuất hiện, chỉ cần anh ta xuất hiện, tôi liền có thể gặp được Dị Tư Ẩn. Suy nghĩ giờ phút này của tôi rất đơn thuần, sau đó tôi mới biết tôi thực sự quá ngu xuẩn rồi.

Có một số người không phải mình muốn gặp là có thể gặp được.

Chính tại lúc này, một giọng nói nghiêm túc vang lên, theo tiếng nhìn qua tôi thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ bảo vệ.

Hai người bảo vệ trong đại sảnh lập tức cung kính, tôi nghĩ đây có lẽ là đầu lĩnh của bảo vệ đi?

“Đừng ồn, Dị thiếu sắp tới rồi, mọi người hãy yên tĩnh!”

Hai chữ Dị thiếu phát ra, tất cả mọi người đều ngừng bàn luận, sự chú ý của bảo vệ cũng không đánh lên người tôi nữa. Mắt của tôi sáng lên, anh ấy tới rồi!

Đội trưởng của bảo vệ bước về phía tôi, làm một tư thế mời “Cô hãy tới phòng của khách, đợi tôi nói với Dung đặc trợ, có thể không?”

Tôi nhìn ông ấy rất đáng tin cậy, lại nghĩ nếu ở nơi công cộng gọi tên Dị Tư Ẩn thì tất sẽ dẫn tới oanh động, không bằng theo bảo vệ tới phòng của khách.

Sau khi suy nghĩ một lát, tôi gật đầu, nâng chân muốn đi theo ông ấy. Vào lúc này, tôi không biết ai hét lên một tiếng ‘Dị thiếu tới rồi!’ tất cả mọi người cung kính, hai bên xếp thành hàng trật tự.

Cánh tay của tôi bị trưởng bảo vệ túm lấy, một phen kéo tôi vào giữa đám người đang xếp hàng, vị trí mà người ta không thèm liếc mắt một cái. Ông ấy nghiêng đầu cảnh cáo tôi “Đừng lên tiếng, quy tắc của Dị thiếu rất nghiêm ngặt, nếu chọc giận ngài ấy thì cho dù cô có là người thân ngài ấy cũng sẽ không cho cô mặt mũi đâu.”

Tôi gật đầu nói ‘ừ’ một tiếng, nhưng với tâm tình hiện tại của tôi thì không thể hiểu được.

Biểu tình của những người xung quanh càng lúc càng nghiêm trọng. Ngay sau đó tiếng cửa xe được mở ra, lại phanh một tiếng, cửa xe được đóng lại. Tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nhìn về phía trước.

Tôi bị đội trưởng bảo vệ bắt phải cúi đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, dần dần tới gần.

Tôi không thể kìm chế nổi tâm tình, tôi quá muốn được nhìn thấy anh ấy. Tôi không thể khống chế được bản thân, ngẩng đầu thuận theo khe hở mà nhìn qua.

Một thân ảnh cao lớn quen thuộc, là anh ấy, chính là anh ấy!

Tôi mở miệng muốn gọi anh ấy. Chính tại lúc này, anh ấy cũng thuận thế nhìn qua, trùng hợp cùng tôi bốn mắt nhìn nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, thời gian dường như dừng lại, hai con mắt của anh ấy vẫn thâm thúy như trước, cái mũi anh tuấn, hình dáng đường viền khuôn mặt như được chạm khắc.

Khuôn mặt này tôi đã từng sờ qua.

Chính vào lúc tôi muốn nói chuyện, anh ấy nhăn mày, ngay sau đó thời gian bắt đầu chuyển động, lạnh như băng, một bộ dáng không quen biết tôi.

Biểu tình của tôi nhất thời cứng ngắc, anh ấy không biết tôi?

Anh ấy thực sự không quen biết tôi sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151: Đã Hiểu Tất Cả


Tiếng bước chân trầm ổn dần dần rời xa. Tôi thấy bóng lưng của anh ấy sắp tiến vào cao ốc. Tôi gặp được anh ấy một lần cũng giống như là lên trời, nếu như bỏ lỡ lần này thì sau này có phải là sẽ không thể gặp lại nữa hay không? Lần trước khi anh ấy rời đi vẫn còn ôm tôi.

Trong lòng có một giọng nói đang va chạm, mau đi! Tôi không kịp nghĩ nhiều, không quan tâm tới điều gì mà chạy về phía anh ấy, đang định muốn gọi anh ấy nhưng lại bị một nhóm bảo vệ bao vây.

Đing! Cửa thang máy được mở ra, tôi thấy Dị Tư Ẩn đi vào.

Tôi: “Dị…”

Lời còn lại vẫn chưa nói xong thì anh ấy đã không thấy đâu nữa. Anh ấy rõ ràng đã nhìn thấy tôi nhưng lại không nhận ra, không gặp tôi. Anh ấy thực sự đã quên tôi rồi…

“Thì ra mục tiêu của cô là Dị thiếu, ngài ấy là người mà cô có thể tới gần sao? Mang cô ta ném ra ngoài!”

Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt của mọi người nhìn tôi nhiều thêm một tia chán ghét và khinh bỉ. Cử động vừa rồi của tôi đem tới sự phản cảm cho tất cả mọi người.

Bảo vệ bước về phía tôi, vừa rồi đội trưởng bảo vệ còn muốn đem tôi tới phòng cho khách cũng nhìn tôi khinh miệt.

Vào lúc bọn họ muốn động thủ, tôi nghe thấy một tiếng ‘khoan.’

Tâm tình của tôi bách chuyển ngàn hồi. Theo tiếng nhìn qua tôi thấy Dung Khuynh, anh ta hướng bảo vệ khoát tay, sau đó đi về phía tôi.

Dung Khuynh: “Đi theo tôi.”

Ba chữ, rất nhẹ nhàng, nhưng là toàn bộ hi vọng hiện giờ của tôi. Dung Khuynh vẫn còn nhớ tôi có phải cũng đại biểu là Dị Tư Ẩn cũng vẫn còn nhớ tôi hay không. Vừa rồi không quen biết chỉ là giả vờ.

Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, mắt mở to nhìn tôi đi theo Dung Khuynh.

Trong phòng khách không có người nào, Dung Khuynh ngâm cho tôi một tách trà, nhưng tôi không có tâm tình uống.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh ấy phục sinh rồi? Anh ấy vẫn nhớ tôi có đúng không? Con của tôi đâu?”

Liên tiếp các vấn đề quẳng cho anh ta, nhưng Dung Khuynh không nguyện ý giải thích nhiều. Anh ta đi tới trước mặt tôi, trầm giọng nói.

Dung Khuynh: “Lúc trước tôi từng hỏi cô, bất luận như thế nào, chỉ cần là tốt cho Dị thiếu thì cô đều cam tâm tình nguyện làm. Đáp án của cô là khẳng định.”

Tôi: “Nhưng khi đó tôi không biết anh muốn làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dung Khuynh: “Dị thiếu không phục sinh.”

Tôi trong nháy mắt bị trấn kinh rồi, nếu như không phục sinh, truyền thông đưa tin là có chuyện gì? Trí nhớ của tất cả mọi người nảy sinh cái mới, như vậy lại là chuyện gì?

Dung Khuynh: “Đang nằm ở mấu chốt của thời kỳ phục sinh, ký ức của tất cả mọi người đều có sự biến đổi. Nếu như phục sinh thất bại thì trí nhớ của tất cả mọi người sẽ trở về bình thường, nếu phục sinh thành công thì trí nhớ sẽ theo lẽ thường.”

Ngoài kinh ngạc ra thì tôi cũng đã hiểu rõ rồi.

Dung Khuynh: “Cô muốn ngài ấy phục sinh thì đừng làm phiền ngài ấy. Đi đi, Tình Thiên tiểu thư.”

Ngữ khí nói chuyện nhiều thêm một phần cung kính và xa cách. Nói xong anh ta liền bước ra khỏi phòng khách. Tôi vội vàng chạy lên trước túm lấy anh ta. Một khi anh ta đi rồi, thì tôi liền chuyện gì cũng không biết. Sự tình sẽ phát triển tới mức nào không thể biết được.

Tôi: “Anh ấy hiện tại có nhớ tôi không? Con của tôi đâu? Nếu như tôi không tìm anh ấy, tôi…”

Dung Khuynh: “Đứa nhỏ đã không còn trong bụng cô nữa, nó đã được bảo hộ rất tốt rồi. Dị thiếu không nhớ cô, chỉ có phục sinh thất bại ngài ấy mới có thể nhớ ra cô!”

Câu cuối cùng tăng thêm âm lượng, tràn đầy nguy hiểm. Bàn tay đang túm chặt tay anh ta dần dần buông ra, tôi trong nháy mắt cảm thấy mờ mịt. Tôi không thể tìm anh ấy, không thể để anh ấy nhớ ra tôi. Nếu không phục sinh thất bại, anh ấy không còn có thể trở thành một người đàn ông sáng ngời ngăn nắp gọn gàng nữa.

Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, tôi thay Dị thiếu cảm ơn cô. Thân thể thuần âm của cô đã giúp ngài ấy tìm được cơ hội phục sinh. Đứa trẻ đó, cô cũng không cần phải gặp, thể chất thân thể của cô hiện tại đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi, không còn thuần âm. Cô đối với Dị thiếu mà nói đã không còn là phúc nữa mà là một tai họa.

Nói xong, anh ta không tiếp tục nhìn tôi nữa mà trực tiếp rời đi, tôi cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, không tiếp tục bám theo anh ta nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152: Không Thể Vì Tư Lợi Cá Nhân


Tôi ở trong phòng cho khách rất lâu, biết đội trưởng bảo vệ tiến vào muốn bảo tôi rời đi, tôi hiểu, không thể nán lại tập đoàn Dị thị nữa. So sánh với cảm tình của tôi thì tôi mong anh ấy được phục sinh hơn, sống thật tốt.

Mặc dù… không thể gặp tôi, không thể nhớ ra tôi. Bây giờ tôi là họa không phải phúc, tuy rằng rất tàn khốc, nhưng lại là hiện thực.

Tôi không làm khó đội trưởng bảo vệ, đi cùng ông ta ra khỏi tập đoàn Dị thị. Khi ra khỏi cửa lớn, đội trưởng bảo vệ nghiêm túc nói với tôi.

“Dung đặc trợ đã dặn xuống, nếu sau này cô còn tới nơi này, phải dồn hết sức lực đưa cô ra ngoài. Tuổi của cô còn nhỏ, chúng tôi động thủ với cô cũng không hay. Cô thức thời chút, hiểu không?”

Tôi hiện tại không có cách nào để gặp đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ là quỷ, bản thân chính là quỷ nên không thể phục sinh. Trí nhớ của nó chắc sẽ không nảy sinh cái mới. Mẫu tử tương liên, nó có nhớ tôi không. Bảo bảo, con sẽ tới tìm ma ma đúng không?

Trong lòng có thêm một phần hi vọng, tôi bước đi trên đường lớn, trên khắp đường lớn đều đưa tin về tiến triển của tập đoàn Dị thị.

Tôi mê mang bước đi không mục đích, chỗ nào náo nhiệt thì bước tới chỗ đó. Dường như những ồn ào náo nhiệt đó có thể xua đuổi được sự cô đơn trống vắng trong lòng tôi, tôi liền đi như vậy.

Cho tới khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, tôi vẫn đi lại ở khu náo nhiệt. Tôi không có điện thoại, không ai có thể tìm thấy tôi. Một nhóm người trong khu náo nhiệt dần dần tản đi, tôi mới đi tới khu vực chờ xe buýt, chuẩn bị quay về trường học.

Sát! Một chiếc xe màu đen đỗ trước mặt tôi, cửa xe hạ xuống, là Hướng Lăng Khiêm. Trí nhớ của anh ấy cũng bị nảy sinh cái mới, anh ấy bây giờ đã không còn nhớ những việc đã từng làm với tôi, anh ấy không nhớ những cừu hận đó.

Hướng Lăng Khiêm bây giờ đã trở lại bộ dáng dịu dàng lúc trước.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, em sao vậy? Muộn như vậy rồi mà vẫn chưa trở về trường.”

Tôi: “Học trưởng, anh không phải cũng vẫn đang ở bên ngoài hay sao?”

Anh ấy cười bất đắc dĩ, buông lỏng tay nói.

Hướng Lăng Khiêm: “Trong công ty có việc, anh vừa tiếp nhận chưa bao lâu, không thoát thân được, ngày ngày làm thêm giờ tới muộn.”

Tôi: “Học trưởng vất vả rồi, sớm quay về nghỉ ngơi đi!”

Hướng Lăng Khiêm: “Anh quen rồi, em một cô nữ sinh nửa đêm ở bên ngoài sẽ nguy hiểm. Anh đưa em về trường.”

Tuy rằng anh ấy rất mệt nhưng hiện tại đầy mặt thanh xuân. Tôi thực sự vì anh ấy mà cảm thấy vui vẻ. Hướng học trưởng, cừu hận không hủy hoại anh, thật tốt. Nếu tôi vì bản thân mà tư lợi, Dị Tư Ẩn nhớ ra tôi, phục sinh thất bại. Vậy, cừu hận không chỉ có Dị Tư Ẩn mà còn có cả Hướng Lăng Khiêm, thậm chí còn nhiều người hơn nữa.

Tôi: “Học trưởng, anh một người đàn ông, nửa đêm lại đưa em về trường học không sợ người khác hiểu sai hay sao?”

Lời của tôi đã nhắc nhở anh ấy, anh ấy cười cười.

Hướng Lăng Khiêm: “Em nghĩ rất chu đáo, anh sẽ chỉ đưa em tới gần trường. Thế nào?”

Nói xong, anh ấy mở cửa xe bước xuống, tôi không tiếp tục già mồm nữa, mở cửa sau xe ngồi vào.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, tại sao mỗi lần em đều ngồi phía sau, rõ ràng em đối với anh rất xa lạ.”

Tôi: “Vị trí phó lái là chỗ dành cho phu nhân tương lai, không thể tùy tiện ngồi a!”

Tâm ý của học trưởng đối với tôi, tôi rất rõ ràng. Lúc trước anh ấy đã từng thổ lộ với tôi. Cho dù trí nhớ của anh ấy đã nảy sinh cái mới, anh ấy không còn nhớ nữa nhưng tôi thì vẫn nhớ. Tôi không thể cho anh ấy hi vọng, làm anh ấy chìm xuống.

Hướng Lăng Khiêm: “Em nghĩ thực chu đáo, anh thay cho phu nhân tương lai cảm ơn em.”

Nói xong anh ấy giẫm chân ga, xe cực nhanh rời khỏi. Trên đường, tôi không nói chuyện, thẳng cho tới khi xe đỗ lại ở gần khu vực trường học, tôi mới hoàn hồn.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, ngày hôm nay tinh thần của em hoảng hốt, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Tôi: “Không có, em rất tốt!”

Tôi gượng cười, nhanh chóng mở cửa xuống xe, nhưng tôi vẫn chưa đi được mấy bước, lại bị Hướng Lăng Khiêm kéo lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153: Cho Tôi Một Vật


Tôi dừng bước chân ngoảnh lại nhìn anh ấy, trong ánh mắt của anh ấy chứa đầy sự lo lắng. Tôi biết anh ấy muốn hỏi điều gì, nên dứt khoát dùng lực rút tay ra khỏi tay anh ấy.

Tôi: “Học trưởng, em không sao, anh mau quay về nghỉ ngơi đi. Em cũng phải nhanh chóng quay lại ký túc nếu không bạn trong ký túc sẽ lo lắng.”

Lúc anh ấy vẫn còn muốn hỏi gì nữa, tôi cười cười với anh ấy sau đó cực nhanh quay người đi, nhanh chóng đi về phía cổng lớn. Mười phút sau, tôi đi tới dưới lầu ký túc, một mảnh đen tối có ánh đèn mờ nhạt. Bóng của tôi bị kéo dài ra, một trận cô đơn từ hư không mãnh liệt mà tới.

Nhìn cửa ký túc đóng chặt tôi mới nhớ ra là có gác cổng. Tôi sao lại có thể quên chuyện này chứ? Tôi bây giờ trên người không có tiền, cũng không mang theo thẻ ngân hàng, ngay cả điện thoại cũng không thấy đau nữa.

Nếu như tôi nghĩ không sai, điện thoại của tôi hẳn là ở Tinh Thủy Loan, không thể lấy lại được nữa rồi. Nơi đó tôi không thể tới, được nữa.

Tôi lẳng lặng đứng ở đó, hôm nay không phải là rất lạnh, nếu không thời gian lâu tôi sẽ bị cảm mạo. Thành phố phồn hoa này, tôi không có người thân, vẻn vẹn chỉ có bạn trong ký túc, mà trong đó từng có một người phản bội tôi, đó là Chu Tiên.

Nghĩ tới Chu Tiên, mày của tôi nhăn lại. Tập đoàn Chu thị đóng cửa rồi. Buổi sáng hôm nay cũng không thấy cô ta? Cục diện của tất cả mọi người đều nảy sinh cái mới còn Chu Tiên hình như không có biến gì.

Chính tại lúc này, tôi nghe thấy tiếng mở khóa nhẹ nhàng, cẩn thận nghe, tôi phát hiện có người gọi tôi, nhìn kỹ là Viên Doanh!

Tôi lập tức chạy lên phía trước, tập trung nhìn vào cửa kính thủy tinh. Viên Doanh vừa cạy cửa vừa xua tay. Một lát sau, cửa được mở ra.

Tôi: “Viên Doanh, cậu học được cách cạy cửa từ khi nào vậy?”

Cô ấy đắc ý nhìn tôi, cười khẽ, thổi ra một tiếng.

Viên Doanh: “Chuyện mình biết còn rất nhiều, trước tiên đừng nói chuyện, làm người quản lý ký túc tỉnh dậy là chúng ta xong đời!”

Nói xong, cô ấy một phen kéo tôi vào, rất nhanh đóng cửa khóa lại. Hành lang trống trải chỉ có hai người chúng tôi, sau khi leo lên ký túc, Viên Doanh cũng không vội kéo tôi vào phòng ngủ mà đem tôi kéo tới bên cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi.

Viên Doanh: “Hôm nay buổi sáng cậu tỉnh lại liền kỳ quái, những tiết học ngày trước cậu một buổi cũng không tới muộn, hôm nay tiết của Diệt Tuyệt Sư Thái mà cậu cư nhiên lại không tới! Bởi vì thiếu cậu mà Diệt Tuyệt Sư Thái rất tức giận. Sau đó mình và Trương Tiểu Mẫn đã nói dối, nói cậu bị sốt cao phải đi bệnh viện mới dàn xếp ổn. Cậu thành thật khai báo, đi chết ở đâu vậy?”

Một đạo ánh trăng sáng trùng hợp chiếu trên người Viên Doanh, soi vào đôi mắt vừa to vừa sáng của cô ấy.

Tôi: “Buổi sáng nay, sao lại không thấy Chu Tiên?”

Cô ấy không ngờ tôi đột nhiên hỏi tới Chu Tiên, mắt trừng lớn, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Viên Doanh: “Chuyện này vẫn luôn không nói với cậu, Chu Tiên không phải người bình thường, cậu ấy là thiên kim của tập đoàn Chu thị. Hiện tại, nhà cậu ấy đóng cửa rồi, cậu ấy cũng thôi học rồi, không liên lạc với bất kỳ ai. Đồ của cậu ấy bị người của Chu gia lấy đi hết rồi, không ai biết cậu ấy đi đâu.”

Nghe lời này, tôi càng có thể xác định được trí nhớ của Chu Tiên không bị nảy sinh cái mới. Cô ta nhớ những chuyện của trước kia, phần chấp niệm kia đối với Dị Tư Ẩn, có lẽ vẫn chưa thể buông xuống được.

Viên Doanh: “Nói tới cũng thực kỳ quái, Chu Tiên trước khi đi có tặng lại cho cậu một vật, để trong ngăn tủ của cậu. Mình và Tiểu Mẫn cũng chưa xem, cậu quay lại xem xem.”

Tôi: “Để mình đi xem.”

Mơ hồ tôi cảm thấy thứ cô ta để lại cho tôi có liên quan tới Dị Tư Ẩn. Nhưng là, tôi vừa bước đi được mấy bước liên bị Viên Doanh giữ lại.”

Viên Doanh: “Thực kỳ quái nha, mình luôn cảm thấy hình như đã phát sinh ra chuyện gì đó. Nếu như cậu không nguyện ý nói, mình sẽ không hỏi nữa.”

Tôi quay đầu nhìn Viên Doanh, cô ấy là bạn tốt của tôi. Mọi chuyện của tôi cô ấy đều biết, chỉ là trí nhớ của cô ấy có sự thay đổi mà thôi. Sự tình nói ra thì dài, tôi phải nói sự thật với cô ấy như thế nào đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154: Mùi Vị Của Nước Mắt Rất Đắng Chát


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155: Chiêu Quỷ


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156: Tiềm Thức


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157: Trứng Gà Bản Địa


Bạn cần đăng nhập để đọc chương này:Nếu có tài khoản đăng nhập tại đâyNếu chưa có tài khoản đăng ký tại đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158: Thần Thần Bí Bí


Tôi thấy biểu tình của Viên nãi nãi vô cùng nghiêm túc, mà vẻ mặt của Hướng Lăng Khiêm cũng lộ ra sự nghi hoặc. Chỉ là tặng trứng gà mà thôi, tại sao lại phải nhấn mạnh cách ăn? Nhưng cho dù là vậy Hướng Lăng Khiêm cũng không hỏi, khẽ gật đầu sau đó lái xe rời đi.

Đợi sau khi chiếc xe hoàn toàn biến mất Viên nãi nãi mới thu hồi tầm mắt, thở ra một hơi.

Viên nãi nãi: “Tạo nghiệp chướng a!”

Ba chữ rõ ràng truyền vào tai của tôi. Lời này rõ ràng là nói Hướng Lăng Khiêm. Tại sao lại nói anh ấy tạo nghiệp?

Viên Doanh: “Nội, con nói cho nội nghe một chuyện rất kỳ quái…”

Không đợi cô ấy nói xong, Viên Nãi nãi nhìn về phía tôi, sau đó gọi tôi vào.

Viên nãi nãi: “Có chuyện gì thì đi vào rồi nói.”

Viên nãi nãi trực tiếp đem tôi vào trong đình viện. Đình viện này tôi đã từng thấy. Tôi còn nhớ khi đó vì muốn trốn tránh Dị Tư Ẩn, nên đã ôm một con gà mái già đi vòng vòng trong đình viện.

Nhưng hiện tại, một lần nữa tới nơi này, cùng một người nhưng tâm lại khác nhau.

Viên nãi nãi: “Viên Doanh, bạn học của con tới rồi, con đi nấu cơm đi. Nội biết con nấu cơm rất ngon, mau đi.”

Viên Doanh: “Chưa tới giờ cơm mà, nấu gì chứ? Nội, có phải người có chuyện muốn nói với Tình Thiên không?”

Viên nãi nãi; “Con mau đi, chuyện phát sinh của các con ta biết.”

Vừa nói vậy, Viên Doanh không tiếp tục hỏi nữa mà trực tiếp rời đi. Nhưng tôi mơ hồ có thể đoán được chuyện mà Viên nãi nãi biết có lẽ là toàn bộ.

Đợi Viên Doanh rời đi, Viên nãi nãi liền đứng lên, kéo lấy tay của tôi, cẩn thận nhìn kỹ tay của tôi. Bà nhìn một lát sau đó mới nói.

Viên nãi nãi: “Vẫn tốt, không có biến.”

Tôi không hiểu, Viên nãi nãi nói không biến là có ý gì?

Viên nãi nãi: “Nha đầu, cháu chịu khổ rồi. chuyện này cháu đáng lẽ không phải tham dự và bước vào.”

Tôi: “Viên nãi nãi, có phải là người đều nhớ hết mọi chuyện? những chuyện mà cháu đã trải qua.”

Viên nãi nãi: “Nha đầu, cháu hiện giờ không thể gặp tiểu tử đó.”

Viên nãi nãi vừa nói như vậy, viền mắt của tôi liền đỏ lên, hoàn toàn không thể khống chế được. Trên thế giới này tôi vẫn còn một người có thể nói ra. Có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi.”

Tôi: “Viên nãi nãi, con chỉ cần không gặp anh ấy, anh ấy sẽ hoàn toàn quên mất cháu sao?”

Viên nãi nãi nhìn tôi, muốn nói lại thôi, sau cùng tôi liên tục truy hỏi, bà mới nói với tôi.

Viên nãi nãi: “Nha đầu, cháu hãy coi như người này chưa từng xuất hiện đi. Con của cháu sẽ được chăm sóc tốt, người đó cũng sẽ sống rất tốt. Hai người các cháu vốn dĩ không phải là người của cùng một thế giới. Thứ mà hiện giờ ta lo lắng không phải là chuyện này, ài!”

Tôi: “Con của cháu là quỷ thai, sinh ra là quỷ, không thể phục sinh đúng không? Đứa nhỏ có nhớ cháu không?”

Viên nãi nãi lại tiếp tục thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy đi tới ngăn tủ quần áo lấy ra một gương đồng. Mặt gương này đã xuất hiện vết nứt, dấu vết của năm tháng.

Viên nãi nãi một lời không nói, trực tiếp đem gương giao cho tôi, tôi nghi hoặc đón lấy, lần nữa cúi đầu nhìn gương thì thấy Dị Tư Ẩn. Anh ấy đang nhìn đứa nhỏ. Gương mặt thân thuộc, anh ấy một chút cũng không có thay đổi.

Khi anh ấy nhìn đứa nhỏ, ánh mắt tràn đầy sự sủng nịnh. Anh ấy nhận ra đứa nhỏ, vậy anh ấy không hỏi mẹ của đứa nhỏ sao?

Viên nãi nãi: “Cậu ta biết đứa nhỏ là của cậu ta, cũng biết mình đang trong quá trình phục sinh. Nhưng lại không nhớ được cháu, cũng sẽ không hỏi tới. Đợi khi cậu ta hoàn toàn được phục sinh, khi đó sẽ hoàn toàn quên hết tất cả, bao gồm cả đứa nhỏ.”

Tôi: “Anh ấy sẽ quên mất đứa nhỏ, vậy sao có thể chăm sóc tốt được?”

Viên nãi nãi: “Vào ngày cậu ta phục sinh, đứa nhỏ sẽ tỉnh lại, năng lực không phải những quỷ thai bình thường có thể so sánh được. Nó có thể hành tẩu bình thường dưới ánh mặt trời. Ngoài việc không có nhịp tim và độ ấm ra thì những thứ khác đều giống với những đứa trẻ bình thường. Nó biết cha của mình là ai, cũng biết mẹ của mình là ai.”

Câu cuối cùng giống như đốm lửa hi vọng, chiếu sáng ánh mắt của tôi. Bảo bảo biết mẹ của mình là ai, nó sẽ tới tìm tôi chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,304
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159: Hi Vọng


Viên nãi nãi rất hiểu tâm tư của tôi, tôi còn chưa hỏi bà đã nói tới điểm mà tôi quan tâm.

Viên nãi nãi: “Cho dù biết cháu là ai thì cũng sẽ không tới tìm cháu.”

Câu nói này giống như một cục đá lớn hung hăng nện vào tim tôi. Bà đang nói tới bảo bảo sao? Nó nếu đã biết tôi tại sao lại không tới tìm tôi. Dị Tư Ẩn phục sinh, ngay cả đứa nhỏ cũng không thể nhớ được. Cha của nó không nhớ nó thì tại sao nó vẫn không tới tìm tôi?

Viên nãi nãi: “Quỷ thai và con người không giống nhau, chúng cùng sinh câu không có tình thân. Mỗi một quỷ thai đều phải trải qua trắc trở. Có đứa biến thành lệ quỷ, có đứa làm việc thiện, năng lực cường đại hơn có thể làm người coi giữ âm ty.

Tôi không biết âm ty là gì, tôi chỉ biết con của tôi từ nhỏ đã khuyết thiếu đi tình thân. Tôi đã từng trải qua như vậy, tôi không thể để cho đứa nhỏ cũng giống như tôi.

Tôi: “Viên nãi nãi, nếu như cháu xuất hiện trước mặt đứa nhỏ, nó cũng sẽ không nhận cháu sao? Tất cả quỷ thai đều không cần đến tình thân sao, không có ngoại lệ?”

Viên nãi nãi: “Vấn đề là cháu không thể gặp được nó, đi tới trước mặt nó thì làm sao biết được nó có nhận cháu hay không? Quỷ, từ cổ chí kim đều có, lật xem trong sách đạo, quỷ thai không nhận người thân, từ trước tới giờ không có ngoại lệ. Cháu vẫn là đừng mạo hiểm, những chuyện phát sinh từ trước tới giờ hãy coi như chưa từng tồn tại, hãy sống thật tốt. Một đời người rất dài, con đường phía sau cháu phải bước đi một mình.”

Tay của tôi bỗng nhiên nắm chặt, tôi thực sự cái gì cũng không thể làm được hay sao? Tôi buông hạ mí mắt. Lần nữa ngẩng đầu lên, trong lòng đã có quyết định.

Tôi: “Nếu không thử thì làm sao biết được? Nếu chỉ dựa vào một mình cháu thì cháu chắc chắn không thể gặp được đứa nhỏ. Nhưng, Viên nãi nãi người nhất định có cách.”

Tôi nói rất chắc chắn, tôi tin tưởng Viên nãi nãi nhất định có cách.

Viên nãi nãi: “Chuyện khác thì ta có thể đáp ứng cháu, nhưng duy chỉ có chuyện này là không thể được. Đợi sau khi cháu rời đi, cũng hãy mang theo một hộp trứng gà bàn địa về, chỉ có thể luộc, như vậy thì quỷ quái sẽ không thể tới gần cháu được.”

Câu nói cuối cùng đã nhắc nhở tôi. Viên nãi nãi tặng trứng gà là bởi vì ngăn cản quỷ tới gần. Bà tặng Hướng Lăng Khiêm, thì rõ ràng là có quỷ tới gần anh ấy.

Tôi: “Viên nãi nãi, có quỷ tới gần học trưởng sao?”

Viên nãi nãi: “Phải, nếu như cậu ta làm theo lời ta nói thì sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Tôi: “Cháu và Viên Doanh buổi tối trèo tường sau của trường để ra ngoài, lúc đó cháu suýt chút bị ngã sấp xuống. Viên nãi nãi, người có biết đó là…” tôi còn chưa nói xong thì Viên nãi nãi đã đánh gãy lời tôi.

Viên nãi nãi: “Ăn một hộp trứng gà, sẽ không có quỷ tới gần cháu. Ta xuống nhà bếp xem xem.”

Nói xong, bà không để ý tới tôi nữa, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài. Tôi đứng lên đuổi theo. Viên nãi nãi nâng tay cửa liền đóng lại. Tôi lập tức chạy lên phía trên nhưng làm thế nào cũng không mở được cửa.

Viên nãi nãi: “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới, cháu là người bị hại. Ta không có cách nào để tẩy sạch được ký ức của cháu, cháu chỉ có thể dựa vào chính mình mà quên đi.”

Ngữ điệu không có chút nào phập phồng, giống như phán quan tuyên bố tội tử hình cho tôi. Cánh tay đang nâng lên của tôi lại vô lực hạ xuống. Viên nãi nãi không chịu giúp tôi, tôi lại không có pháp thuật thông thiên, không thể gặp bảo bảo, cũng không thể đi gặp Dị Tư Ẩn.

Tôi: “Tô Tình Thiên, cuộc đời của mày chính là một bi kịch.”

Tôi thì thào một mình, qua một lúc lâu sau mới đứng dậy. Trùng hợp đối diện gương đồng, vốn dĩ thân ảnh của bảo bảo đã biến mất nhưng lại lần nữa xuất hiện. Nó vẫn đang ngủ say như cũ. Từ dung mạo của nó cho thấy nó rất giống với Dị Tư Ẩn.

Tôi cứ như vậy mà nhìn nó, dần dần khóe môi giương lên, cười.

Chính tại lúc này, tôi thấy nó mở mắt ra nhìn về phía tôi. Đôi mắt đó tuy là mắt của trẻ sơ sinh nhưng lại có tiêu cự. Nó cứ như vậy nhìn tôi chằm chằm, dường như thực sự có thể nhìn thấy tôi.

Tôi lập tức chạy lên, muốn nói chuyện với nó. Nhưng mà tôi vừa có động tác thì thân ảnh của bảo bảo lại không thấy đâu nữa. Trong gương chỉ phản chiếu lại hình ảnh của tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom