Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 1080


Mạnh Hoài Ninh đứng dưới ánh trăng, nghe tiếng ếch kêu truyền ra từ xung quanh, cứ như vậy lắng lặng đứng hơn một canh giờ.

Cuối cùng khi hắn ta chuẩn bị trở về, nghe thấy phía thôn truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Những binh lính kia tiếp tục trở lên trên núi nghỉ ngơi, vẫn là đi theo con đường cũ bọn họ mới đến đây, lúc này chỉ có huynh đệ Mặc gia và đám người Lương Hạo xuất hiện ở trước mắt hắn ta.

Mạnh Hoài Ninh không dám lớn tiếng hỏi han, mà đi về phía đám người Mặc Cửu Diệp.

"Cửu ca, sự việc thuận lợi chứ?"

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừm, ngoài việc bọn họ đến muộn tí ra, những thứ khác đều rất thuận lợi.

Với lại, ta cố ý không động t.h.i t.h.ể của những tử sĩ kia, chỉ chờ sáng mai người của châu phủ đi xử lý."

Mạnh Hoài Ninh là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ dụng ý Mặc Cửu Diệp để lại t.h.i t.h.ể của tử sĩ.

"Sáng sớm ngày mai tri phủ đại nhân phát hiện dưới quyền có nhiều t.h.i t.h.ể như thế kia, ắt sẽ triệu tập huyện lệnh xung quanh đến giúp đỡ, tới khi đó ta cũng sẽ ở hiện trường, bên kia có động tĩnh gì, ta sẽ lập tức đưa tin tức về."

"Ừm, xảy ra vụ án lớn như vậy, tin rằng tri phủ kia không dám giấu giếm, chắc chắn sẽ báo lên cho triều đình hay biết." Mặc Cửu Diệp nói xong, đi về phía nhà.

Bởi giờ phút này thân thể của Tiểu Bạch đang nằm trong trong lòng hắn nóng bỏng, hơn nữa tinh thần càng lúc càng uể oải.

Hắn sợ Tiểu Bạch có bất trắc gì đó, muốn mau tí về để tức phụ cứu chữa.

Mạnh Hoài Ninh biết các huynh trưởng liên tục mấy ngày mai phục, nhất định rất vất vả, hắn ta cũng không có ý định quấy rầy thêm, thấy bọn họ bình an trở về là tốt rồi.

Tuy Hách Tri Nhiễm không nghi ngờ năng lực ngăn địch của huynh đệ Mặc gia, nhưng Mặc Cửu Diệp rời khỏi đã được vài ngày, cho dù nàng có tin tưởng hơn nữa cũng khó tránh khỏi sẽ nhớ thương.

Vì tránh việc nàng không biết Mặc Cửu Diệp trở về, hai ngày nay Hách Tri Nhiễm đều không dẫn theo hai tiểu oa nhi vào không gian nghỉ ngơi, hơn nữa nàng cũng có thói quen ngủ không sâu giấc, bên ngoài có một ít tiếng động là có thể nghe thấy.

Lúc này nàng vừa cho hai nhóc ăn no thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, chỉ phút chốc, cửa phòng đã bị người đẩy ra.

Mặc Cửu Diệp biết tức phụ có thói quen ngủ không sâu giấc, đặc biệt là lúc hắn không ở nhà.

Vì không để tức phụ sợ hãi, hắn mới đẩy cửa ra lập tức nhẹ giọng nói: "Nhiễm Nhiễm, ta về rồi."

Hách Tri Nhiễm vội vàng ngồi dậy.

"Phu quân, sự việc thế nào?"

Mặc Cửu Diệp sải bước đi tới bên cạnh nàng.

"Nhiễm Nhiễm, sự việc rất thuận lợi, lát nữa ta sẽ nói kỹ với nàng, nàng xem Tiểu Bạch trước đi, nó bị thương."

"Tiểu Bạch bị thương ư? Mau cho ta xem."

Hách Tri Nhiễm vừa nói xong, cả nhà bốn người và Tiểu Bạch cùng xuất hiện trong không gian.

Hai nhóc tiếp tục ngủ say trên giường em bé của mình, Cơm Nắm rất thích bọn họ, cũng không cần chủ nhân chào hỏi, thì đã chủ động đi trông chừng bọn họ, điều này khiến Hách Tri Nhiễm bớt được khá nhiều chuyện.

Một khi nàng đi xa tí, cho dù hai nhóc kia đã tỉnh, Cơm Nắm cũng sẽ lập tức chạy tới thông báo cho nàng.

Nàng và Mặc Cửu Diệp dẫn Tiểu Bạch đến phòng y tế, kiểm tra xong, Hách Tri Nhiễm yên lòng hơn.

Nàng cho Tiểu Bạch uống một ít đường trước, để nó mau chóng hồi phục thể lực.

Sau đó nàng xử lý vết thương giúp nó, đồng thời còn giải thích với Mặc Cửu Diệp.

"Tiểu Bạch là vết thương nhiễm trùng, dẫn đến thân nhiệt, với lại hiện tại nó suy yếu hẳn là vết thương mất m.á.u quá nhiều gây nên, sau đó ta cho nó dùng thuốc, chắc điều trị vài ngày bèn không sao."
 
Chương 1081


Đối với hai phu thê Mặc Cửu Diệp, Tiểu Bạch là đại công thần, gần đây giúp bọn họ không ít.

Hơn nữa mức độ trung thành của nó cũng là hai phu thê vô cùng coi trọng, ai cũng không muốn để nó có chuyện.

May mắn là sau khi Hách Tri Nhiễm giúp Tiểu Bạch dùng thuốc, chỉ chốc lát nhiệt độ thân thể của Tiểu Bạch đã hồi phục như ban đầu, chỉ là còn có phần suy yếu mà thôi.

Bản thân động vật có năng lực tự chữa lành, tin rằng nó sẽ sớm hồi phục lại....

Mặc gia thần không biết quỷ không hay hóa giải nguy cơ lần này, tạm thời cả nhà yên ổn lại.

Tri phủ lại bị dọa đến nỗi hai chân đều mềm nhũn.

Người cổ đại không có cuộc sống về đêm gì đó, phổ biến nuôi thành thói quen ngủ sớm dậy sớm.

Trời chưa sáng thì đã có rất nhiều bách tính thức dậy, đặc biệt là mùa này, khá nhiều rau dưa trồng trong vườn nhà mình đều đã chín, vì đổi chút tiền lẻ, các nông dân sớm đã gánh rau dưa vào thành phố bán.

Quan đạo mà đêm qua Mặc gia m.á.u rửa tử sĩ hoàng hậu, cũng là con đường chắc chắn phải đi ngang của rất nhiều bách tính.

Chính vì vậy, khi trời chưa sáng thì tri phủ đại nhân đã bị người khác đánh thức, vô số dân chúng lần lượt đi báo án, nói phát hiện hơn một trăm xác c.h.ế.t trên quan đạo thông tới Doãn thành.

Lúc bấy giờ tri phủ ngủ mơ màng, cảm thấy đây là một trò đùa lớn.

Ai ngờ càng lúc càng nhiều người đến báo án, ông ta muốn không tin cũng không được.

Tri phủ dẫn theo người giận dữ chạy tới địa điểm xảy ra sự việc, chợt trơ mắt há hốc mồm.

Đây đâu phải hơn trăm người chết, ít nhất có hai trăm mấy...

Một tri phủ nhỏ bé như ông ta, nào từng gặp vụ án lớn như vậy?

Tri phủ lập tức sai người thông báo tri huyện của huyện nha xung quanh tới đây trợ giúp điều tra.

Mạnh Hoài Ninh vì sớm biết được việc này, đã chuẩn bị sẵn sàng trước.

Sau khi hắn ta và mấy vị cửu huynh tách ra bèn gấp rút chạy tới nha môn chờ đợi tri phủ phái người đưa tin tức, cũng bởi vậy, hắn ta là huyện lệnh đầu tiên đến hiện trường, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì không bỏ lỡ bất cứ một chi tiết nhỏ nào.

Lúc Mạnh Hoài Ninh đến hiện trường vụ án, hắn ta có thể nhìn ra được, tri phủ đã hoang mang lo sợ.

Tri phủ trông thấy Mạnh Hoài Ninh, ông ta đã quên mất sĩ diện trước mặt cấp dưới, khóc nức nở nói:

"Mạnh đại nhân, người xem người xem, việc này phải làm thế nào cho phải đây?"

Mạnh Hoài Ninh cũng giả bộ hoảng hốt.

"Đại nhân, tại sao lại có nhiều người bị g.i.ế.c như vậy?"

"Bổn quan cũng không rõ, đang ngủ thì bị người ta gọi tới nơi này..."

Lúc này tri phủ cảm thấy mình sứt đầu mẻ trán, nếu có người có thể giúp ông ta chủ trì việc này, ông ta tình nguyện ngoan ngoãn nghe lệnh.

Mạnh Hoài Ninh cũng nhìn ra được ý nghĩ của ông ta, biểu hiện một lát mới nhắc nhở nói: "Đại nhân, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có phải cần báo lên cho triều đình hay không?”

Đối với tri phủ, câu nói này quả thực chính là thông suốt sáng tỏ.

"Người nói đúng, phải báo lên, báo lên cho triều đình."

Tri phủ lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục hỏi: "Nhưng c.h.ế.t nhiều người như vậy, cho dù báo lên triều đình, cũng cần có lý do thoái thác chứ nhỉ?" "ý của đại nhân là, muốn tra được hung thủ mới báo lên ư?" Lúc Mạnh Hoài Ninh nói chuyện, giọng điệu hết sức bình thản, trong lòng lại đang cười nhạo tri phủ vô năng.

Có thể ngồi lên vị trí tri phủ, chắc chắn không phải chẳng hề có đầu óc, nhưng gặp phải chuyện lớn như vậy, tri phủ sẽ không biết nên làm sao cũng không tính là lạ.
 
Chương 1082


Sau khi nói vài câu với Mạnh Hoài Ninh, tri phủ đã bình tĩnh hơn.

Ông ta dặn dò cấp dưới: "Các ngươi đi điều tra cho bổn quan, điều tra nguyên nhân tử vong của những người này."

Mạnh Hoài Ninh thấy thế, khóe môi không nhịn được co giật.

Nguyên nhân cái c.h.ế.t của những người này còn cần điều tra sao?

Trên người vết thương chồng chất, khắp nơi là vết máu, rõ ràng chính là bị người khác đánh chết.

Tình hình này, muốn tra cũng là tra vũ khí dẫn đến c.h.ế.t người, với lại kiểm tra thử xung quanh có dấu vết của hung thủ hay không.

Mặc dù trong lòng Mạnh Hoài Ninh oán thầm, hắn ta cũng không có biểu hiện ra ngoài, hắn ta cũng mong tri phủ ngu xuẩn tí!

Tốt nhất là không điều tra được gì cả, báo lên triều đình cũng chỉ có thể nói có hơn hai trăm người bị g.i.ế.c trên quan đạo.

Dù sao Mặc gia không có quét dọn chiến trường, mục đích chính là muốn ra oai phủ đầu với đảng hoàng hậu, chỉ cần đạt được hiệu quả, quá trình cũng không hề quan trọng.

Tra tới tra lui, người của tri phủ cũng chỉ tra được những người này là bị mũi tên loạn xạ b.ắ.n chết, còn một số người bị c.h.é.m thương, về manh mối gì đó, có thể nói không hề có dấu vết để lại.

Mặc cho có vô số dấu chân dưới mặt đất, nhưng ở trên quan đạo, vốn có rất nhiều người đi đường lui tới, điều này căn bản không tính là manh mối tìm kiếm hung thủ gì đó.

Tri phủ vốn không có đầu mối gì về việc này, chỉ đành cứng đầu viết tấu chương báo lên triều đình, nói dưới sự cai trị của ông ta đã xảy ra một vụ án g.i.ế.c người trọng đại, số người c.h.ế.t trên hai trăm, hung thủ hết sức xảo quyệt không để lại bất kỳ manh mối nào. _

Ông ta bước đầu phán đoán có thể là bọn cướp xung quanh ra tay đả thương người.

Về việc xung quanh nơi này có bọn cướp hay không, tri phủ căn bản không biết, nhưng ông ta viết tấu chương đến kinh thành, dù sao cũng không thể nói những người này c.h.ế.t một cách không rõ ràng, ngay cả đối tượng nghi ngờ cũng không có, hoàng thượng ắt sẽ cho rằng ông ta vô dụng.

Mạnh Hoài Ninh đích thân kề cạnh tri phủ quay về nha môn viết xong tấu chương, lại mắt thấy có sai dịch mang thư rời đi, hắn ta mới trở về Doãn thành, về phần xử lý những t.h.i t.h.ể kia như thế nào, thì không phải chuyện hắn ta nên bận tâm nữa.

Chỉ cần mọi thứ đều tiến hành theo kế hoạch của Mặc gia là được.

Hắn ta không có tới nha môn, mà là trực tiếp trở lại thôn Tây Lĩnh, báo tin tức này cho Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp cũng có ý nghĩ y hệt, trước mắt bọn họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đi kinh thành, huống hồ hắn cũng định nghe thử tin tức truyền về từ Nam Thụy hoặc Phí Nam Vũ ở kinh thành mới tính toán.

Chuyện hôm nay đều phát triển theo suy nghĩ của hắn, tạm thời yên lặng theo dõi tình hình được rồi.

Sau sự việc lần này, cuộc sống của Mặc gia lại hồi phục bình lặng như trước kia, nhưng huấn luyện binh lính trên núi lại hoàn toàn không có lười biếng, ngoài Mặc Cửu Diệp ra, mỗi ngày các huynh trưởng trong nhà đều lên núi huấn luyện cùng bọn họ.

Bên Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi, Hách Tri Nhiễm đang ở cữ, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều cần hắn đích thân đi thu xếp.

Ví dụ như khoai lang mà năm nay bọn họ gieo trồng ngoài ruộng đã chín, những bộ hạ cũ trong nhà đều lên núi huấn luyện, hắn chỉ đành vào thôn mời người đến đào giúp.

Bởi hạt giống là sản phẩm của không gian, cây trồng không chọn khí hậu và chất đất, khoai lang đào lên cực to, Mặc Cửu Diệp đặc biệt kiểm tra sơ sản lượng, lại đạt tới hơn năm ngàn cân, hầu như y hệt sản lượng trong không gian của tức phụ.
 
Chương 1083


Vì nghiệm chứng phẩm chất, Mặc Cửu Diệp đốt cháy đống lửa ở bờ ruộng, nướng khoai lang trước mặt mọi người.

Hương vị khoai lang chín lan tỏa ra, thu hút vô số người đến vây xem.

Hắn nướng những củ khoai lang này vốn là dự tính cho mọi người thưởng thức, sao lại keo kiệt chứ, huống hồ, khoai lang trong nhà trồng hết ba mươi mẫu đất, sản lượng đạt tới mười mấy vạn cân, cũng sẽ không thiếu những người này ăn đâu.

Mặc Cửu Diệp chia khoai lang nướng xong cho những dân làng giúp đỡ làm việc thưởng thức.

Nếu đổi lại là đầu xuân, các dân làng không hiểu những thứ lạ lùng do Mặc gia trồng trọt, thậm chí còn cảm thấy bọn họ là có tiền bướng bỉnh, lãng phí tài nguyên đất canh tác.

Nhưng từ sau khi Mặc gia lần lượt có một số rau dưa và trái cây chín, bọn họ không còn suy nghĩ như vậy nữa.

Bọn họ đều có tham dự rất nhiều lần gặt hái của Mặc gia, ít nhiều cũng từng nếm một ít, loại đồ ăn nào cũng ngon như thế kia, hoàn toàn vượt quá nhận thức của bọn họ.

Bởi vậy, lần này Mặc Cửu Diệp chia khoai lang nướng cho bọn họ, khoan không nói mùi thơm ngọt ngào vừa rồi hấp dẫn người ta cỡ nào, chỉ dựa vào những đồ ăn từng chín của Mặc gia, mùi vị của khoai lang này tuyệt đối cũng không tầm thường.

Nói một cách hoàn toàn không khoa trương, thậm chí khoai lang trong không gian còn ngọt hơn đường mạch nha tại thời đại này, hơn nữa cảm giác no bụng rất mạnh.

Chỉ cần là người ăn được khoai lang, đều sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

"Lão Cửu, thứ gọi là khoai lang này ngon như vậy, nhất định rất đáng giá nhỉ?"

Một vị tộc nhân Triệu gia hỏi.

Trước kia khi Mặc gia trồng trọt vụ xuân, tộc trưởng của bọn họ còn từng tốt bụng khuyên nhủ Mặc Cửu Diệp, hy vọng hắn đừng làm bừa, tránh chà đạp đất canh tác.

Tây Bắc cằn cỗi không phải tùy tiện nói đâu, chủ yếu chính là vì chất đất của khu vực đất canh tác không tốt, sản lượng lương thực thua xa những khu vực khác.

Tuy nhiên, hôm nay bọn họ đã triệt để đổi mới nhận thức, không phải đất canh tác của bọn họ không tốt, mà là bọn họ không có hạt giống tốt như vậy.

Chỉ lấy khoai lang này để nói, sản lượng mỗi mẫu vậy lại đạt tới hơn năm ngàn cân, tăng gấp mấy chục lần lúa mạch và cao lương của bọn họ trồng.

Hơn nữa mùi vị của khoai lang quả thực không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm sớm đã hứa với Mạnh Hoài Ninh, bằng lòng bán hạt giống ngô và khoai lang cho quan phủ, dùng để năm sau bách tính Doãn thành trồng trọt diện tích lớn.

Vì vậy, hắn cũng không cần phải che giấu chuyện này.

"Khoai lang có sản lượng cao, giá cả tự nhiên sẽ rất rẻ.

Ta đã đồng ý với Mạnh đại nhân, chúng ta giữ lại một phần những khoai lang này, còn lại toàn bộ bán cho quan phủ, tranh thủ sang năm để bách tính Doãn thành gia đều có thể trồng trọt chung."

"Lão Cửu, người nói thật không? Người đồng ý chia sẻ hạt giống khoai lang tốt như vậy?"

Dân làng Triệu gia kích động, suýt nữa tiến lên ôm lấy hắn, may mắn Mặc Cửu Diệp né nhanh.

Mặc Cửu Diệp lui về phía sau một bước, mỉm cười nói với dân làng: "Đương nhiên là thật."

Trong lúc các dân làng còn muốn hỏi gì đó, Mạnh Hoài Ninh đã dẫn theo mấy quan sai tới đây.

Hôm nay lúc hắn ta lên chức thì đã biết ngày này Mặc gia sẽ đào khoai lang.

Hắn ta là nữ tế của Mặc gia, khoai lang cũng không xa lạ gì với hắn ta, hơn nữa Hách Tri Nhiễm cũng từng nói, khoai lang chẳng những ngon miệng, cảm giác no bụng mạnh, sản lượng còn cực cao. Hôm nay hắn ta cố tình sắp xếp xong chuyện của nha môn, dẫn theo người gấp rút chạy về xem xét.
 
Chương 1084


Hắn ta vừa đi tới bờ ruộng thì đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quen thuộc kia.

"Cửu ca, là đang nướng khoai lang sao?"

Mặc Cửu Diệp ném khoai lang nướng trong tay cho hắn ta.

Mạnh Hoài Ninh nhanh nhẹn tiếp lấy, tuy còn hơi phỏng tay, nhưng hắn ta vẫn không thể chờ được nữa cắn một miếng.

"Cửu ca, khoai lang nướng chính là ngon miệng, ta ăn bao nhiêu cũng không đủ."

Mạnh Hoài Ninh cười híp mắt ngồi bên cạnh Mặc Cửu Diệp, hành động này khiến những quan sai kia há hốc mồm.

Trước giờ đại nhân nhà bọn họ đều rất nghiêm túc, thế cho nên bọn họ vẫn luôn cho rằng hắn ta căn bản sẽ không cười.

Lúc này, bọn họ đã nhìn thấy gì?

Đại nhân nhà bọn họ nở nụ cười tự nhiên như thế kia, quả thực khác hẳn ngày thường.

Mạnh Hoài Ninh mặc kệ trong lòng cấp dưới nghĩ gì, tuy hắn ta ăn thích thú, nhưng không quên mục đích chạy về đây.

"Cửu ca, sản lượng khoai lang như thế nào?"

Nói đến sản lượng khoai lang, trên mặt Mặc Cửu Diệp tự động hiện lên một vẻ mặt vô cùng vinh quang.

Hắn chỉ vào khoai lang chất đống ở bờ ruộng nói: "Đệ thấy không, những thứ này chính là sản lượng của một mẫu đất, khi nấy bọn ta cân nặng kỹ càng, sản lượng mỗi mẫu có thể đạt tới năm ngàn cân."

"Cửu ca, đệ nói khoai lang có thể đạt tới sản lượng mỗi mẫu năm ngàn cân ư?"

Lúc này Mạnh Hoài Ninh hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn ta cũng không ăn khoai lang trong tay nữa, đột ngột đứng lên. "Cửu ca, chúng ta đã nói rồi, những khoai lang này sẽ cung cấp cho quan phủ, dùng làm hạt giống cho năm sau."

Hắn ta sợ Mặc Cửu Diệp đổi ý, lúc nói chuyện có nề nếp, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.

Chuyện đã đồng ý, tất nhiên Mặc Cửu Diệp không thể nào đổi ý.

Hơn nữa hai phu thê còn phát hiện một vấn đề, loại cây lương thực trong không gian, ví dụ như khoai lang, khoai tây, ngô và lúa nước, cho dù là hạt giống trồng trọt thu hoạch ở bên ngoài, sang năm trồng lại cũng sẽ không giảm sản lượng.

Khác với những thứ này, ví dụ như trái cây ngon miệng và một số rau dưa trên núi thì hoàn toàn ngược lại, sau khi trồng trọt bên ngoài đất canh tác, hạt giống thu thập được sẽ giảm sản lượng rất nhiều.

Bọn họ vốn còn suy nghĩ, đợi sau khi thu hoạch khoai lang, tìm thời gian lặng lẽ đổi hàng tồn trong không gian.

Trước mắt xem ra, quy tắc nhân tính hóa này đúng là giảm bớt một phiền toái lớn giúp phu thê bọn họ.

Bằng không sau này hàng năm bọn họ đều phải nghĩ cách lấy hạt giống từ không gian ra, bây giờ thì tốt rồi, những hạt giống của những cây trồng sản lượng cao này trồng trọt ở bên ngoài đất canh tác là được.

"Huynh yên lòng, số khoai lang này cung cấp cho quan phủ mười vạn cân, còn lại thì bọn ta giữ lại kiếm lấy một ít lợi nhuận, nhưng điều kiện tiên quyết là, quan phủ nhận những khoai lang này, trước khi sang năm trồng trọt không được bán ra trên thị trường."

Mạnh Hoài Ninh không biết nội tình của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, hắn ta cũng chỉ cho rằng nguồn thu nhập của Mặc gia chính là những thứ bề ngoài này.

Đặc biệt là hiện tại Mặc gia lại nuôi nhiều tư binh như thế kia, về mặt tiền bạc chắc chắn sẽ rất túng thiếu.

Nếu hắn ta không phải vì kế sinh nhai của dân chúng, ắt sẽ không mở miệng nói chuyện này. Hắn ta vốn tưởng rằng Cửu ca chỉ là sẽ bỏ ra một phần nhỏ cho quan phủ làm hạt giống năm sau, không ngờ Cửu ca lại ủng hộ hắn ta như thế, vừa mở miệng chính là mười vạn cân hạt giống khoai lang, đây là hơn một nửa sản lượng khoai lang của Mặc gia

Mạnh Hoài Ninh nghĩ tới đây, hắn ta trịnh trọng chắp tay hành lễ với Mặc Cửu Diệp.
 
Chương 1085


"Cửu ca, ta thay bách tính Doãn thành đa tạ đại nghĩa của người và Cửu tẩu."

Lúc trước hắn ta còn muốn xin hạt giống ớt với Cửu ca và Cửu tẩu, dùng thứ này để giúp dân chúng Doãn thành đạt được thu nhập cao.

Trước mắt trông thấy cảnh khoai lang được mùa này, đối với dân chúng sống qua ngày, thực tế hơn ớt nhiều.

Ớt bán đi là bạc, không bán được vài ngày là biến thành một đống bùn nhão.

Khoai lang chẳng những ngon miệng, quan trọng nhất là có thể no bụng, nếu trong nhà bách tính đều có thể lưu trữ một ít khoai lang qua mùa đông, làm sao cũng không đến nỗi bị c.h.ế.t đói.

Tuy Mặc Cửu Diệp không làm quan ở triều đình, nhưng cũng không muốn nhìn thấy dân chúng không thể ăn no bụng, ngược lại hắn không cảm thấy có gì về việc này.

Huống hồ tức phụ cũng có nói, không gian là vật do ông trời ban ơn, nàng cũng muốn thuận theo ý trời, dốc hết sức đi trợ giúp người có cần thiết, chỉ có như vậy, mới không phụ lòng phần ban ơn của ông trời.

"Được rồi, chúng ta đều là người một nhà, giúp người là nên mà, hiện nay Doãn thành dưới sự cai trị của người đã có cải thiện rất lớn, tương lai bách tính đều có thể ăn no bụng, cũng là chuyện chúng ta vui mừng nhìn thấy."

"Được, ta không khách sáo với Cửu ca nữa, hiện giờ khoai lang đào được bao nhiêu?

Ta sẽ sắp xếp người qua lại vận chuyển vào kho lương."

Mạnh Hoài Ninh cũng không biết tại sao mình nóng vội như thế, cứ như không nhanh tí vận chuyển đến kho lương, những củ khoai lang này biết mọc chân chạy đi vậy.

"Bất cứ lúc nào đều được, bây giờ nhiều người giúp đỡ, ước chừng ba ngày là có thể đào xong toàn bộ." Hơn nữa còn là càng nhanh càng tốt, hắn đã nhìn thấy hình ảnh của lều lớn ở không gian của tức phụ, với lại lúc trước thuyền chở hàng của người nước ngoài ở đây, vải nhựa đã chuẩn bị sẵn từ trước cũng đã từng lộ ra, hiện giờ bọn họ chỉ chờ sau khi toàn bộ khoai lang trong đất canh tác được đào lên, nhân lúc các dân làng vẫn chưa thu hoạch vụ thu xây dựng nên lều lớn.

Mạnh Hoài Ninh vốn đã sốt ruột, nghe Mặc Cửu Diệp nói bây giờ có thể vận chuyển khoai lang, hắn ta phấn khởi ngay cả giá cả cũng quên thảo luận, xoay người dặn dò cấp dưới:

"Mấy người lập tức trở về nha môn, điều động tất cả quan sai tới nơi này, còn nữa, xe bò trong thành cũng đưa toàn bộ sang đây."

Mã Tuấn Sơn vẫn là lần đầu tiên thấy đại nhân nhà bọn họ làm việc không có điều lệ như thế.

Hắn ta không nhịn được nhắc nhở: "Đại nhân, trên đường người tới đây không phải còn đang cân nhắc giá cả của khoai lang sao, người xác định bây giờ vận chuyển đi?"

Được nhắc nhở, lúc này Mạnh Hoài Ninh mới nhận ra mình xác thực đã hưng phấn quá mức.

Hắn ta hơi ngượng ngùng nhìn sang Mặc Cửu Diệp, đỏ mặt nói: "Cửu ca, người xem ta vui mừng, lại quên mất hỏi giá cả."

Lúc trước khi Mặc Cửu Diệp đồng ý cung cấp hạt giống khoai lang cho quan phủ, sở dĩ không đưa ra giá cả, chính là vì hắn còn chưa thể xác định sản lượng khoai lang như thế nào.

Trước khi tổ chức người đào khoai lang, hắn và Hách Tri Nhiễm đã từng bàn bạc, nếu như sản lượng khoai lang mỗi mẫu vượt qua ba ngàn cân thì bán cho quan phủ với giá ổn định.

Đương nhiên, là hạt giống, chắc chắn giá cả cao hơn lương thực bình thường một ít.

Theo giá khoai lang hiện đại, giá khoai lang bình thường sản lượng cao như vậy trên thị trường khoảng chừng ba tệ một cân, tương đương với sức mua ba đồng xu tại thời đại này. Nói cách khác, giá khoai lang chỉ cần ba văn tiền một cân là được.
 
Chương 1086


Nhưng khoai lang là lần đầu tiên xuất hiện ở vương triều Đại Thuận cho đến các quốc gia xung quanh, giá cả không thể nào thấp tới ba văn tiền một cân.

Hơn nữa giá hạt giống còn phải tăng gấp mấy lần lương thực.

Mặt khác hắn còn phải cân nhắc đến buôn bán của những khoai lang còn lại, suy xét một hồi, hai phu thê quyết định chỉ cần sản lượng đạt tới ba ngàn cân mỗi mẫu, bèn định giá cả hai mươi văn một cân cho quan phủ.

Đừng xem thường chỉ có hai mươi văn mỗi cân, mười vạn cân khoai lang ở trong mắt nông dân cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

Phải biết rằng, tại thời đại này, mỗi cân thịt heo đáng giá nhất mới chỉ có mười bảy mười tám văn.

Đây cũng chỉ là bán cho quan phủ, dân chúng bình thường vẫn không tiêu dùng nổi.

"Muội phu, ta và Cửu tẩu của người từng bàn bạc về hạt giống khoai lang, vì là năm thứ nhất thu hoạch, còn phải lo cho mối làm ăn khoai lang trong nhà, bởi vậy giá cả không thể ít hơn hai mươi văn một cân."

Mười vạn cân khoai lang chính là hai ngàn lượng bạc.

Số bạc này căn bản chẳng là gì với hai phu thê Mặc Cửu Diệp, bản thân bọn họ cũng không trông cậy vào trồng trọt có thể kiếm được bao nhiêu bạc.

Nhưng trong mắt người khác thì rất khác biệt.

Đặc biệt là những dân làng bào thức ăn ở trong đất cả đời, tuy bọn họ tính toán chậm, nhưng mấy người tụ cùng nghiên cứu, cũng hiểu rõ giá trị của những củ khoai lang này.

Còn không đợi Mạnh Hoài Ninh có phản ứng gì, các dân làng đó đã triệt để mất bình tĩnh.

"Nếu ta không có tính sai, quan phủ trưng thu những khoai lang này giá trị hai ngàn lượng thì phải?"

"Con số ta tính cũng giống như ngươi, đều là hai ngàn lượng."

"Trời ạ, chẳng phải Mặc gia phát tài rồi sao?"

"Cây trồng của ba mươi mẫu đất lại có thể bán nhiều bạc như vậy, nếu đất canh tác này đặt trong tay chúng ta, đừng nói hai ngàn lượng, có thể dư lại hai lượng bạc còn phải cảm tạ ông trời nể mặt đấy!"

"Trước kia chúng ta chính là nhát gan, làm việc gì đều rụt rè, với sự hào phóng của lão Cửu, nếu chúng ta mở miệng mua một ít hạt giống với hắn ta, cho dù chỉ trồng ba mẫu đất, có phải cũng có hai trăm lượng thu nhập không."

Hai trăm lượng, hai trăm lượng là khái niệm gì đối với bách tính bình thường?

Đó là cả đời bọn họ cũng không thể theo kịp...

Mặc Cửu Diệp cũng không để ý tới những lời bàn tán của dân làng, dù sao hắn và Hách Tri Nhiễm đã cống hiến khoai lang.

Sau đầu xuân sang năm, bọn họ có thể trồng trọt hay không, chính là việc huyện thái gia Mạnh Hoài Ninh nên đi bận tâm.

Sau khi Mặc Cửu Diệp thấy mình báo giá khoai lang, Mạnh Hoài Ninh chậm chạp không mở miệng, tưởng rằng hắn ta đang gặp khó khăn về tiền bạc.

"Muội phu, trong nha môn không có nhiều bạc như vậy ư?

Không có cũng không sao, có thể tạm thời cho người mượn."

Huyện nha Doãn thành xác thực là nghèo, may mắn là Mạnh Hoài Ninh cũng không phải tham quan, hắn ta chưa bao giờ vận dụng một xu một hào tiền thuế nào.

Chính vì vậy, tiền thuế của Doãn thành vẫn đủ dùng để mua những hạt giống khoai lang này.

Hắn ta vốn chính là nữ tế của Mặc gia, mặc dù rất nhiều chuyện đều sẽ không đi tham dự, nhưng không có nghĩa là không biết gì cả.

Cây trồng trong đất canh tác của Mặc gia, loại nào lọt vào tay Đường Minh Duệ mà không được bán với giá trên trời?

Mạnh Hoài Ninh cảm thấy, tuy khoai lang Mặc gia sản lượng cao tí, lại là bán cho quan phủ, giá cả ít nhiều sẽ rẻ hơn, hắn ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ mặc sĩ diện, một khi giá khoai lang vượt qua số lượng thuế ngân.
 
Chương 1087


Hắn ta sẽ mặt dày thương lượng với Cửu ca, viết giấy nợ cũng được, những thứ khác cũng kệ, tóm lại phải cố gắng mua lại những hạt giống khoai lang này.

Kết quả Mặc Cửu Diệp nói giá cả mỗi cân lại chỉ có hai mươi văn, đây là điều Mạnh Hoài Ninh hoàn toàn không nghĩ tới.

Vừa rồi trước khi Mặc Cửu Diệp nêu giá cả, trong lòng Mạnh Hoài Ninh cũng có suy đoán giá cả.

Trong mắt hắn ta, Cửu ca ít nhất phải định giá khoai lang này năm mươi văn một cân.

"Cửu ca, giá cả này có được không?”

Hắn ta suy nghĩ, mọi việc trong Mặc gia đều do Cửu tẩu làm chủ, Cửu ca có phải vì chăm sóc hắn ta, cố tình định giá thấp như vậy hay không?

Mặc Cửu Diệp biết Mạnh Hoài Ninh muốn bày tỏ điều gì, hắn nở nụ cười vỗ bờ vai của đối phương.

"Yên lòng đi, giá này là Cửu tẩu của người định."

Mạnh Hoài Ninh cũng không phải tính cách già mồm gì, hắn ta biết đây là Cửu ca Cửu tẩu ủng hộ hắn ta.

"Như thế, ta thay bách tính Doãn thành đa tạ Cửu ca và Cửu tẩu."

Hắn nói xong, quay người lần nữa đối mặt với những quan sai kia.

"Các ngươi ngẩn người làm gì? Còn không mau về thành sắp xếp xe bò?"

Mặc dù các quan sai không biết rõ giá trị chính xác của củ khoai lang này, nhưng từ vẻ mặt của đại nhân bọn họ không khó nhìn ra, lần này hẳn là quan phủ đã chiếm hời.

Bọn họ trơ mắt liếc nhìn những người kia đang cầm khoai lang nướng còn chưa ăn xong trong tay, không nỡ xoay người nhanh chóng rời đi làm việc.

Mạnh Hoài Ninh cũng không có tiếp tục nán lại, Cửu ca định giá khoai lang thấp như thế, hắn ta nhất định phải làm được một tay tiền một tay hàng, như vậy thì trong lòng hắn ta còn có thể thoải mái tí.

Theo sát bước chân của những quan sai kia, Mạnh Hoài Ninh cũng cùng quay về Doãn thành.

Chuyện Mặc gia bán khoai lang cho quan phủ cũng không có che giấu những dân làng giúp đỡ làm việc, cũng bởi vậy, chẳng mấy chốc thì sự việc khoai lang Mặc gia kiếm lời hai ngàn lượng đã lan truyền khắp thôn.

Không chỉ khoai lang lời được hai ngàn lượng, còn có cách miêu tả khoa trương về khoai lang ngon miệng.

Cùng lúc đó, Mặc Cửu Diệp cũng phái người vào trong thành tìm Đường Minh Duệ tới đây.

Hắn và Hách Tri Nhiễm vẫn giữ nguyên tắc kiếm tiền như cũ, không lộ mặt, chỉ làm nhà cung cấp sau lưng.

Từ trước đến nay Đường Minh Duệ không hề có sức đề kháng với sản phẩm của Mặc gia.

Cho dù lúc hắn ta nhận được tin tức thì trời cũng đã tối, hắn ta vẫn ra roi thúc ngựa gấp rút chạy tới.

Mặc Cửu Diệp hiểu rõ Đường Minh Duệ nhất, đó chính là một người cuồng làm ăn, chỉ cần là chuyện liên quan đến làm ăn thì hắn ta tích cực hơn ai hết.

Tuy lúc hắn phái người đi thông báo cho Đường Minh Duệ hơi muộn, nhưng cũng có thể xác định, hôm nay mặc cho trễ như thế nào thì đối phương cũng sẽ hấp tấp chạy đến Mặc gia.

Cũng xác thực như dự đoán của hắn, lúc cơm tối Mặc gia mới bưng lên bàn, thì Đường Minh Duệ đã tới nơi.

Vì chắc chắn Đường Minh Duệ sẽ đến đây, Mặc Cửu Diệp cố tình dặn dò Ngọc Nhi tối nay nấu thêm vài món ăn lấy khoai lang làm nguyên liệu nấu ăn.

Đường Minh Duệ quen thuộc với người Mặc gia, lúc dùng bữa chắc chắn sẽ hoàn toàn không khách sáo tham dự, huống hồ, thức ăn của Mặc gia là món ăn ngon nhất đời này hắn ta từng ăn, cho dù là quán rượu lớn do hắn ta mở cũng không sánh bằng.

Sau khi Đường Minh Duệ chào hỏi nhị lão và các huynh trưởng Mặc gia xong, bèn ngồi xuống bên cạnh Mặc Cửu Diệp.
 
Chương 1088


Tuy hắn ta ở Mặc gia từng nếm thử khoai lang, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thức ăn chế biến bằng khoai lang như vậy.

Món ăn nổi bật nhất chính là khoai lang kéo sợi.

Mặc Cửu Diệp đích thân biểu diễn cho hắn ta xem.

Chỉ thấy hắn gắp một củ khoai lang kéo sợi lên, kéo thành từng sợi mảnh thật dài, sau đó hắn lại chấm sơ vào nước nguội, sau đó đưa vào trong miệng.

Đường Minh Duệ còn là lần đầu tiên trông thấy thức ăn có thể kéo thành sợi, hơn nữa còn phải chấm nước nguội mới có thể ăn, hắn ta càng thêm tò mò về món ăn này.

Vì trên đường đến đây, người mời hắn ta đã có nói, hôm nay khoai lang Mặc gia chín, mời hắn ta sang bên kia chính là muốn bàn chuyện làm ăn khoai lang, hắn ta có thể xác định, Mặc Cửu Diệp chú trọng giới thiệu món ăn này cho hắn ta, chắc chắn là được làm bằng khoai lang.

Mặc cho như thế nào, nếm thử trước hãy nói sau.

Đường Minh Duệ học theo dáng vẻ của Mặc Cửu Diệp, ăn một miếng khoai lang kéo sợi.

Đối với Đường Minh Duệ, món khoai lang kéo sợi này tuyệt đối là một món mới.

Món ăn của vương triều Đại Thuận phổ biến là mặn, đây là lần đầu tiên hắn ta được thưởng thức món ăn vừa ngọt vừa ngon như vậy.

Hắn ta làm ăn quán rượu, biết rõ khẩu vị của khách hàng nhất, có rất nhiều nữ quyến và hài đồng đều thích vị ngọt.

Đầu bếp quán rượu còn vì thế cố ý nghiên cứu hai món ăn có vị ngọt, tuy hai món ăn kia xác thực rất được nữ quyến và hài đồng yêu thích, nhưng mùi vị và cảm giác chênh lệch không phải một ít với món khoai lang kéo sợi này, quả thực có thể nói chính là cách biệt một trời một vực. "Cửu ca, phương pháp chế biến món ăn này có thể bán cho ta không?"

"Phương pháp chế biến tặng cho ngươi." Mặc Cửu Diệp trả lời không hề do dự.

Bởi đây là chuyện tối hôm qua tức phụ đã dặn dò.

Kiếp trước Hách Tri Nhiễm cũng không phải chưa từng xem tiểu thuyết xuyên không, rất nhiều nữ chính xuyên không kiếm được thùng tiền đầu tiên chính là bán phương pháp chế biến món ăn.

Tuy phương pháp nấu ăn nhiều nhất có thể đạt tới hơn một ngàn lượng, nhưng nàng lại không có dự tính làm như vậy, đặc biệt là người cần phương pháp chế biến là Đường Minh Duệ.

Cho tới nay, giữa bọn họ đều dùng phương thức hợp tác làm ăn, hơn nữa Đường Minh Duệ đối đãi với Mặc gia vô cùng thẳng thắn thành khẩn, chứ không có vì người Mặc gia không có tham dự vào làm ăn, mà giở thủ đoạn trên hoa hồng.

Đối tác như thế, Hách Tri Nhiễm cảm thấy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, huống hồ bọn họ cũng xác thực không quan tâm một ít lợi nhuận nho nhỏ của việc bán phương pháp chế biến.

Muốn bán khoai lang với giá cao hơn, thì nhất định phải có phương pháp ăn uống tốt để phối hợp.

Tiếp xúc với Mặc Cửu Diệp nhiều, Đường Minh Duệ cũng biết tính cách của hắn như thế nào, chỉ cần là chuyện do hai phu thê bọn họ nói ra, cho dù hắn ta phản đối cũng sẽ không có hiệu quả gì.

"Nếu như vậy, ta không khách sáo với Cửu ca nữa, sau này cố gắng dùng khoai lang tạo nên lợi nhuận cao hơn, chia hoa hồng cho Cửu ca và Cửu tẩu."

Mặc Cửu Diệp thích giao tiếp với người sảng khoái như vậy.

"Ừm, lợi nhuận khoai lang là hai nhà chúng ta cùng thắng, cho nên Đường huynh đệ không cần suy xét vấn đề phương pháp chế biến."

Trong lúc hai người nói chuyện, Lan Nhi và Ngọc Nhi lại múc một chén cháo khoai lang đưa tới cho mỗi người. Đường Minh Duệ thưởng thức xong lại không ngừng khen ngợi. Không chỉ như vậy, trên bàn còn có bánh khoai lang, khoai lang viên chiên.
 
Chương 1089


Mặc cho là món gì, đầu là món ngon cao cấp nhất đối với Đường Minh Duệ.

Sau khi ăn xong, Mặc Cửu Diệp và Đường Minh Duệ đi riêng vào một gian phòng bàn chuyện buôn bán khoai lang.

Vì hợp tác với Đường Minh Duệ là phương thức phân chia, hai bên đều không cần so đo giá thành của khoai lang, Mặc Cửu Diệp cũng không giấu giếm giá cả hắn bán khoai lang cho quan phủ làm hạt giống.

Đặc biệt là tình hình khoai lang bên Đường Minh Duệ chỉ có thể được kinh doanh độc quyền một năm.

Vì bắt đầu từ năm sau, bách tính Doãn thành sẽ trồng khoai lang trên diện tích lớn, đợi sau khi khoai lang chín, sẽ không còn là đồ ăn hiếm lạ gì tại Doãn thành nữa.

Đến lúc đó, nếu Đường Minh Duệ vẫn muốn lợi dụng khoai lang để kiếm nhiều tiền, hầu như không có khả năng này.

Đường Minh Duệ cũng hiểu rõ đạo lý này, hắn ta không tham lam, dù sao đồ tốt của Mặc gia còn nhiều lắm, chỉ năm vạn cân khoai lang này, hắn ta hoàn toàn có thể kiếm đầy ắp.

Huống hồ, Cửu ca và Cửu tẩu từng nhắc tới, sang năm thì những cây ăn quả trên núi của Mặc gia có thể có thu hoạch lượng lớn.

Hắn ta cũng từng thử rất nhiều loại trái cây của Mặc gia, mặc cho là loại nào, đều có thể sánh bắng món ngon thế gian.

Với lại Cửu ca và Cửu tẩu từng nhắc tới chuyện buôn bán trang sức, còn có thể gia công thành một thứ tên là sữa bột, nghe nói sữa bột kia vô cùng tiện bảo tồn, chỉ cần dùng nước sôi pha là được.

Tóm lại, hắn ta có thể hợp tác làm ăn nhiều không đếm xuể với Mặc gia, sẽ không vì khoai lang món lãi kếch sù chỉ có một năm mà cảm thấy nản lòng.

Trạng thái tâm lý của Đường Minh Duệ rất tốt, đồng thời vẫn giữ phong cách làm ăn như trước kia, cũng sẽ không hề chậm trễ.

Ngày hôm sau hắn ta tìm đầu bếp của quán rượu đến thôn Tây Lĩnh cùng hắn ta, do Ngọc Nhi dạy đầu bếp cách chế biến mấy món khoai lang.

Cách chế biến món khoai lang không khó lắm, chủ yếu thắng ở cách thức mới mẻ độc đáo.

Trong lúc đầu bếp học tập, Đường Minh Duệ cũng dẫn người vận chuyển mấy xe khoai lang đi.

Liên tục bốn năm ngày, toàn bộ khoai lang trong ruộng Mặc gia đã được Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ vận chuyển hết.

Về việc bọn họ cung cấp thức ăn cho người trong nhà căn bản không cần lo lắng, trong không gian của Hách Tri Nhiễm muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Thời gian thoáng qua, chỉ nháy mắt đã đến đầu tháng tám.

Mặc gia lần nữa xuất hiện một cảnh tượng náo nhiệt.

Hôm nay chính là tiệc đầy tháng một cặp nhi nữ của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

Khoảng thời gian trước đã xảy ra chuyện lớn như thế kia, theo ý của người Mặc gia, tiệc đầy tháng của hai tiểu oa nhi cứ làm đơn giản.

Làm đơn giản chứ không phải không làm, chỉ là dự tính người trong nhà náo nhiệt với nhau là được.

Nhưng không ngăn được các dân làng quá mức nhiệt tình, sớm đã đưa lễ vật chúc mừng sang đây.

Dưới tình hình như vậy, nếu không làm mấy bàn tiệc khoản đãi mọi người căn bản không thể nào nói cho qua.

Bởi vậy, vào ngày đầy tháng của hai nhóc, Mặc gia lần nữa mở tiệc chiêu đãi mọi người.

Ngày này là ngày đầy tháng của hai nhóc, cũng là thời gian ngô của Mặc gia chín muồi. Nếu không phải như vậy, một hai ngày trước Mặc Cửu Diệp đã tổ chức đội người đi thu hoạch ngô từ sớm.

Nhưng hôm nay yến hội của Mặc gia lại khác hẳn ngày thường.

Món chính không phải cơm và màn thầu trắng như mọi khi, mà là đổi thành bánh ngô, bột ngô và ngô luộc.

Ngoài những món chính này ra, còn có hai món ăn dùng ngô làm nguyên liệu.

Một trong những món ăn đó là ngô hạt thông, là món ăn rất thường thấy ở hiện đại.
 
Chương 1090


Còn có một món là ngô làm một loại nguyên liệu nấu ăn trong nồi sắt hầm cách thủy.

Sở dĩ Mặc gia lựa chọn nấu nhiều thức ăn bằng ngô như vậy, mục đích chỉ có một, đó chính là muốn để mọi người tham gia yến hội của ngày hôm nay hiểu rõ loại thức ăn vừa có sản lượng cao lại ngon miệng này.

Quả nhiên, hiệu quả không giống bình thường.

Các bách tính của thôn Tây Lĩnh nghe nói đây là thứ mà trước kia bọn họ khuyên Mặc gia đừng trồng, ai nấy đều hối hận tột cùng.

Mọi người nghe Mặc Cửu Diệp nói, sản lượng ngô ăn ngon như vậy có thể đạt tới trên ngàn cân mỗi mẫu, càng hận không thể tát mình vài cái.

Đặc biệt là Triệu Lý Chính, chợt nảy sinh một cảm giác áy náy.

Lúc bấy giờ người hô cao phản đối Mặc gia trồng những này nhất chính là hắn ta, hôm nay bị vả mặt đau nhất cũng là hắn ta.

Khoan không nói việc khác, chỉ bánh ngô kia, ăn ngon hơn bánh mì thô bọn họ thường ăn nhiều.

Ngô luộc và bột ngô cũng là càng ăn càng thơm, lương thực ngon như vậy, thu hoạch còn cao như thế kia.

Nếu hắn ta có thể sớm tin tưởng Mặc Cửu Diệp, cổ vũ các dân làng đi theo trồng một ít, khoan không nói những trái bắp này trị giá bao nhiêu bạc, ít ra cất giữ trong nhà thì mùa đông không cần lo lắng vấn đề đói bụng.

Triệu Lý Chính càng nghĩ càng chán nản, thế cho nên từ lúc yến tiệc bắt đầu đến khi kết thúc cũng không nói được mấy câu.

Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải thì hoàn toàn ngược lại với hắn ta.

Hai người vì tin tưởng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, vào đầu xuân bèn không chùn bước đi theo trông bắp và khoai lang. Khoai lang không cần phải nói, mấy ngày trước khi Mặc gia bắt đầu tổ chức đội người đào, bọn họ cũng cả nhà động viên toàn lực đi thu hoạch.

Đất canh tác trong tay bọn họ ít, tất nhiên trông trọt không nhiều bằng Mặc gia.

Huống hồ trong lòng bọn họ cũng giống như gương sáng, Mặc gia trồng những cây trồng này có thể đổi lấy một lượng lớn tiền bạc, người ta có ý tốt kèm theo bọn họ cùng trồng trọt, bọn họ tuyệt đối không thể phá hỏng việc làm ăn của Mặc gia.

Bởi vậy, cũng không cần Mặc Cửu Diệp đi nhắc nhở, Phương gia và Tạ gia đều tự động bỏ khoai lang thu hoạch được vào trong khố phòng nhà mình dự trữ, lấy thứ này làm lương thực qua mùa đông.

Cho dù như vậy, hai nhà đều đã thỏa mãn lắm rồi.

Hiện giờ bọn họ không phải quyền quý gì, chỉ là một người bị hoàng đế hạ chỉ lưu đày, có thể sống cuộc sống an nhàn như vậy ở Tây Bắc, toàn là dựa vào Mặc gia chăm Sóc.

Nếu bọn họ còn không hiểu chuyện lấy ơn huệ của Mặc gia đi giành mối làm ăn của người ta, chẳng phải lấy oán trả ơn sao?

Tóm lại, Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải nhìn sự việc này vô cùng rõ, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của Mặc gia.

Huống hồ hiện tại bọn họ thật sự rất thỏa mãn, các nữ quyến trong nhà đi theo Mặc gia chế tác búp bê, không chỉ có thu nhập cao, hơn nữa còn ổn định, có thể để người nhà đều có thu nhập dài hạn.

Nam tử ngoài lúc ngày mùa làm việc dưới ruộng, thời gian còn lại có thể đi ra ngoài dạy học, tuy cuộc sống như vậy không thể nở mày nở mặt như lúc ở kinh thành, nhưng hơn ở chỗ an nhàn.

Hồ Thông càng không cần phải nói, hắn ta cũng trồng khoai lang và bắp theo Mặc gia, hắn ta nắm giữ kỹ thuật xây dựng tứ hợp viện, đơn đặt hàng đều có phần ứng phó không xuể.
 
Chương 1091


Huống hồ dưới tay hắn ta nuôi nhiều công nhân như thế kia, mỗi ngày đều cần lượng lớn lương thực, hắn ta trồng những khoai lang và bắp đó, toàn bộ giữ lại cung cấp cho công nhân phía dưới ăn, càng không có ý định bán đi.

Tóm lại, hôm nay bắp xuất hiện trên yến tiệc của Mặc gia, khiến mọi người ở đây đều cảm khái muôn vàn.

Những dân làng kia lại càng là hết sức ân hận, hiện giờ bắp của Mặc gia cũng không có thu hoạch lượng lớn, bọn họ căn bản không biết sản lượng như thế nào.

Chỉ dựa vào mức độ ngon miệng này thì đã khiến bọn họ d.a.o động.

Tuy Mạnh Hoài Ninh nóng lòng tìm Mặc Cửu Diệp bàn chuyện quan phủ thu mua hạt giống bắp, nhưng hắn ta cũng không phải người chẳng phân biệt được trường hợp.

Dù sao Cửu ca và Cửu tẩu sớm đã hứa với hắn ta, toàn bộ lương thực sản lượng cao của Mặc gia có thể bán cho quan phủ làm hạt giống của năm sau.

Cho dù sốt ruột, cũng không thiếu một ngày này, vẫn là tiệc đầy tháng tiểu điệt tử và tiểu điệt nữ quan trọng nhất.

Đường Minh Duệ và Mạnh Hoài Ninh gần như có ý nghĩ giống nhau, chẳng qua đều vì trường hợp không đúng khăng khăng nhịn lại không nói.

Lúc này hai tiểu bảo bối đang ngủ say, Mặc lão phu nhân và Hách phu nhân mỗi người ôm một nhóc.

Mùa này thời tiết không nóng không lạnh, cũng không cần lo lắng các tiểu bảo bối sẽ có cảm giác khó chịu gì.

Tại vương triều Đại Thuận, có thể thuận lợi đẻ thai song sinh vốn không thấy nhiều, đặc biệt song thai Mặc gia là một nam một nữ, trong mắt bách tính, một lần ghép thành một chữ tốt, phúc vận của Mặc gia không thể hạn lượng.

Bọn họ càng cho rằng Trụ Nhi và Minh Châu là phúc oa nhi kèm theo phúc khí sinh ra đời. Vì thơm lây một ít phúc khí của hai tiểu oa nhi, mọi người đều muốn đi tới gần hai nhóc kia.

Đông người, cho dù là chú ý hơn nữa cũng sẽ có tiếng ồn ào.

Trụ Nhi đang ngủ say trong lòng ngoại tổ mẫu, sau khi cảm thấy không đúng đắn, tức khắc cau mày lại mở mắt ra.

Hách phu nhân nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu cau mày của ngoại tôn, lập tức nở nụ cười.

Bà ấy nói với Mặc lão phu nhân bên cạnh: "Thông gia mẫu, xem thử ngoại tôn ngoan của ta tỉnh rồi, lại còn biết nhíu mày."

Mặc lão phu nhân đang bế Minh Châu ló đầu nhìn, xác thực như lời Hách phu nhân nói, Trụ Nhi đang nhíu mày nhìn đối phương, dáng vẻ như vậy cho người ta có cảm giác không vui rõ rệt, nếu đổi lại là hài tử khác, sau khi nhíu mày chắc chắn sẽ gào khóc.

Thế nhưng Trụ Nhi lại không có, cậu ấy chỉ là không vui, sẽ không dễ dàng bật khóc giống muội muội.

Vẻ mặt này khiến trái tim của hai lão thái thái đều tan chảy mất.

"Tôn tử ngoan của tổ mẫu, nếu không vui thì hãy khóc, không cần cố chịu."

Ngẫm lại chín nhi tử của bà, người nào chẳng phải kiên cường từ nhỏ, lớn lên đi chiến trường, cho dù bị thương nặng cỡ nào, cũng chưa từng thấy bọn họ rơi một giọt nước mắt nào.

Lúc ấy người làm mẫu thân như bà còn vì thế mà cảm thấy tự hào, nhi tử của bà, tâm tính của từng người cứng cỏi có nước mắt không dễ rơi.

Sự cứng cỏi này lại đổi lấy gì?

Đổi lấy Mặc gia bị hạ chỉ cả nhà lưu đày, nhi tức mới vào nhà thì đã bị âm thầm bỏ thuốc, nam nhi từng người bị người khác âm thầm hãm hại...

Hiện nay Mặc lão phu nhân đã hiểu ra, ngày sau Mặc gia không bao giờ nuôi nam nhi kiên cường như thế kia nữa, cứ như hài đồng bình thường người ta, có cảm xúc của mình.
 
Chương 1092


Nhưng tôn nhi bảo bối của bà bẩm sinh kiên cường, từ khi sinh ra tới nay, số lần từng khóc đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mặc dù nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, đó cũng là do Minh Châu phát ra, Trụ Nhi không vui vẻ cùng lắm cũng giống như dáng vẻ này, cau mày lại.

Hách phu nhân chưa từng trải qua những nỗi đau đớn thấu xương như Mặc lão phu nhân, cũng không nghĩ tới ý nghĩ đó của bà.

"Trụ Nhi chúng ta chính là kiên cường, giống người Mặc gia, nhỏ như vậy bèn sẽ không dễ dàng rơi nước mắt."

Hai lão thái thái ở đây nói Trụ Nhi, thấy các khách khứa lại đây, Hách phu nhân để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Trụ Nhi ra bên ngoài cho mọi người xem.

Sau khi nhìn thấy Trụ Nhi, lập tức có dân làng khen ngợi: "Chao ôi... Đây vẫn là lần đầu tiên ta trông thấy tiểu oa nhi trắng nõn mập mạp như vậy. "

"Đúng vậy, nhìn mặt mày của hài nhi này, nhìn thế nào cũng hết sức xinh đẹp."

Tuy giọng điệu của bọn họ hơi khoa trương, nhưng cũng thật sự như thế.

Khoan không nói đến dung mạo của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều được xưng là long phượng trong mọi người, loại gien di truyền chất lượng tốt này chính là người khác không có.

Chỉ riêng những đồ ăn Hách Tri Nhiễm bổ sung trong thời gian mang thai, đều là thời đại này không có đâu, những dân làng đó ngày thường sống khổ cực, thậm chí lúc mang thai đều không ăn đủ no, lại càng không cần phải nói đồ bổ gì.

Các dân làng thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu hài tử xinh đẹp như thế, đều cảm thấy là ông trời ban ơn cho Mặc gia.

Lúc này, Hách Tri Nhiễm mới ở cữ xong được các tẩu tẩu nhà mình vây quanh.

Đừng nói các dân làng nghĩ như vậy, kể cả người một nhà Mặc gia cũng cho là như vậy. Đại tẩu cưng chiều nhìn Trụ Nhi đang nằm trong lòng Hách phu nhân, dịu giọng nói: "Trụ Nhi và Minh Châu của chúng ta đều đã đầy tháng, vẫn chưa đặt đại danh, hai bảo bối này chính là ông trời ban ơn cho Mặc gia ta, cho dù đại danh này như thế nào cũng không thể quá cẩu thả."

"Đúng vậy, Trụ Nhi và Minh Châu nhà chúng ta nhất định phải đặt một cái tên có ý nghĩa." Nhị tẩu cũng phụ họa.

Nói đến đặt tên cho hài tử, tất cả mọi người nhìn sang người làm mẫu thân là Hách Tri Nhiễm.

Mặc lão phu nhân nói: "Nhiễm Nhiễm, lúc Trụ Nhi và Minh Châu sinh ra, cha con đã nói, họ tên của hài tử do con và Cửu Diệp đặt.

Mấy hôm trước ta có hỏi Cửu Diệp, Cửu Diệp nói nghe lời con, chi bằng bây giờ con hãy đặt tên cho tôn tử và tôn nữ bảo bối của ta đi?"

"Đúng thế, Cửu đệ muội, muội là người có kiến thức nhất trong đám trục lí chúng ta, tên được đặt nhất định nghe hay." Bát tẩu đẩy nhẹ Hách Tri Nhiễm nói.

Đặt tên cho con mình, đương nhiên Hách Tri Nhiễm là không thể chối từ.

Lúc nàng ở cữ nhàm chán cũng từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng đều đã bị bản thân nàng phủ định.

Thông qua việc đặt tên cho hai đứa con, nàng thừa nhận mình là một người không giỏi đặt tên.

Hiện tại nhiều người như vậy đều đang thúc giục nàng, huống hồ hai tiểu oa nhi đã đầy tháng, không có đại danh đúng là không thể nói cho qua lắm.

Bỗng nhiên Hách Tri Nhiễm nhớ tới lời nói vừa rồi của đại tẩu, hai hài nhi chính là ông trời ban ơn cho Mặc gia.

Nếu đã như vậy, chỉ bằng dùng hai chữ ban ơn này để đặt tên cho hai hài tử.

Nàng ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Nếu mọi người đều cảm thấy Trụ Nhi và Minh Châu là ông trời ban ơn, hay là Trụ nhi cứ gọi là Thiên Tứ đi!

Còn Minh Châu, gọi là Tịnh Ân."
 
Chương 1093


Thiên Tứ không có gì để giải thích, chính là ý nghĩa trên mặt chữ, cậu ấy là bảo bối do ông trời ban cho Mặc gia.

Tranh luận về Tịnh Ân lớn tí.

"Cửu đệ muội, tại sao gọi là Tịnh Ân?" Nhị tẩu hỏi.

"Tịnh chỉ dáng người thon thả của nữ tử, xinh đẹp hào phóng, cũng có ý nghĩa tài hoa hơn người, ta hy vọng sau khi Minh Châu lớn lên có thể làm một nữ tử xinh đẹp hào phóng lại tài hoa hơn người.

Chữ ân này tổ hợp lại với chữ ban của Trụ Nhi, hai huynh muội bọn họ bèn triệt để thể hiện được ý nghĩa ông trời ban ơn." Hách Tri Nhiễm nói ra nguyên nhân đặt tên như vậy.

Mọi người nghe nàng giải thích xong, xôn xao khen ngợi:

"Vẫn là Cửu đệ muội có học vấn, đặt tên cho bảo bối có ý nghĩa lại nghe hay."

"Đúng vậy, Thiên Tứ, ông trời ban ơn, Tịnh Ân, xinh đẹp hào phóng lại tài hoa hơn người."

Các tẩu tẩu không ngừng khen hai tiểu oa nhi đặt tên rất hay, Mặc lão phu nhân cũng hết sức tán thành.

“Tên hay, Trụ Nhi gọi là Thiên Tứ, Minh Châu gọi là Tịnh Ân, ngày mai đợi Bát ca con lên chức, bảo hắn ta làm hộ tịch giúp hai nhóc."

Mặc dù Hách Tri Nhiễm là tạm thời nảy ý nghĩ đặt tên cho hai đứa con, nhưng mình cũng rất hài lòng. Hài tử của nàng, họ tên không cần hoa lệ như thế nào, chỉ cần ngụ ý tốt dễ gọi là được.

Sau tiệc đầy tháng, tất nhiên là khách chủ vui tột cùng, chờ khách lần lượt rời đi, cuối cùng cũng đã tới phiên của Đường Minh Duệ.

Lúc dùng cơm, người khác đều đang tán thưởng bắp ngon cỡ nào, chỉ có một mình hắn ta khác với mọi người, hắn ta ở đó suy nghĩ chuyện hợp tác buôn bán bắp với Mặc gia.

Tuy Mạnh Hoài Ninh không khoa trương như Đường Minh Duệ, nhưng cũng nhớ đến bắp này khá lâu rồi.

Bây giờ hai tiểu oa nhi ăn no sẽ không tìm nương, sớm đã bị các bá nương bế đi nựng.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm sớm đã nhìn ra được Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ không tập trung, hai phu thê tiễn xong đợt khách cuối cùng bèn kêu bọn họ tới viện của mình.

Lúc này đang là mùa thu mát mẻ, nhiệt độ bên ngoài vô vùng thoải mái, mấy người ngồi dưới giàn nho ngoài sân.

Nho đã chín, Hách Tri Nhiễm đã một tháng không bước ra ngoài, cũng không có để ý.

Trong sân chỉ là trồng cây nho núi bình thường, bởi là sản phẩm không gian, trái to hơn nho trên núi một ít.

Mặc dù như vậy, cũng hết sức chua, nếu không phải thế, Mặc Cửu Diệp sớm đã gọi người tới hái.

Bản thân hắn cảm thấy, nho chua đến nỗi không thể ăn vào miệng, thay vì hái xuống không ai ăn vứt bỏ, chi bằng giữ lại trên cây ngắm nhìn.

Hách Tri Nhiễm lại không nghĩ như vậy, loại nho núi này thích hợp chế biến rượu nho nhất.

Kiếp trước nàng cũng chỉ là nhìn thấy người khác lợi dụng nho núi làm thành rượu nho, chứ chưa từng tự tay thực hành, bởi vậy mới không có trồng lượng lớn cây nho núi.

Hiện nay nho đã chín, tâm tư của Hách Tri Nhiễm cũng trở nên linh hoạt.

Nàng muốn lợi dụng nho núi trong viện tử các nhà thử làm một ít rượu nho, nếu như có thể thành công, đầu xuân sang năm nàng sẽ trồng một lượng lớn nho núi trên núi. Xem ra, chuyện này cũng phải nhanh chóng đưa lên nhật trình.

Loại nho núi này cũng không xa lạ gì với Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ, bình thường những người có tí nội tình đều sẽ trồng một ít ở hậu viện, mục đích chính là vì mùa hè làm lều hóng mát.

Hai người cũng biết rõ nho núi rất chua, tưởng rằng Mặc gia không hái cũng chỉ là vì tính vừa miệng không mạnh, nên cũng không để ý nhiều.
 
Chương 1094


Sau khi ngồi xuống, Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ gần như đồng thời mở miệng.

"Cửu ca, Cửu tẩu, hai người hứa bán hạt giống bắp cho quan phủ, sẽ giữ lời chứ?"

"Cửu ca, Cửu tẩu, bắp này có thể kiếm được nhiều tiền, liệu hai người sẽ không làm mối buôn bán này chứ?"

Lời nói của hai người chọc cười Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

Hiện tại Hách Tri Nhiễm ở cữ xong, tất nhiên chuyện làm ăn của Mặc Cửu Diệp phải giao cho nàng xử lý, dù sao mình cũng không có bản lĩnh và đầu óc của tức phụ.

Hách Tri Nhiễm nở nụ cười một lúc mới mở miệng: "Yên lòng, đã hứa với các ngươi thì sẽ không nuốt lời."

Hai người thấy Hách Tri Nhiễm nói như vậy, hầu như cùng lúc đứng lên, chắp tay nói: "Thế thì đa tạ Cửu ca và Cửu tẩu rồi."

"Chúng ta dự định ngày mai đích thân dẫn người đi thu hoạch bắp, giá cả phải chờ xác định sản lượng mỗi mẫu mới quyết định, các ngươi khoan đừng gấp gáp.

Huống hồ cho dù bắp là làm hạt giống hay xay thành bột bắp, đều cần phơi khô mới có thể gia công, bắp tươi chỉ có thể chế biến một bộ phận các loại thức ăn.

Ví dụ như hôm nay ăn bắp hạt thông và nồi hầm, những thứ này đều là dùng bắp tươi...

Lúc này Mạnh Hoài Ninh và Đường Minh Duệ căn bản không thể nghe lọt lời giải thích của Hách Tri Nhiễm, bọn họ chỉ muốn biết khi nào mới có thể mua bắp do Mặc gia sản xuất.

Đặc biệt là Đường Minh Duệ, trong mắt đều là bắp sẽ sáng tạo ra vô hạn cơ hội buôn bán, tới tay sớm một ngày, hắn ta có thể kiếm bạc sớm một ngày.

"Cửu tẩu, phơi khô bắp cần mất bao lâu?"

"Dưới tình hình thời tiết tốt lại thông gió, ít nhất cũng cần ba ngày." Hách Tri Nhiễm nói thời gian tương đối bảo thủ, vì nàng cũng là lần đầu tiên trồng bắp, vì thế nàng cố tình kiểm tra sách vở có liên quan.

Trong sách nói, phơi bắp cần thời tiết trong lành và môi trường thông gió, như vậy mới có thể nhanh chóng thoát nước.

Nàng nói ba ngày, cũng là vì càng thêm ổn thỏa, đặc biệt là nàng hiểu rõ Đường Minh Duệ hăng hái làm ăn, nếu nói cho hắn ta biết hai ngày, đoán chừng ngày đầu tiên thì hắn ta đã dẫn người đến thôn Tây Lĩnh trông coi.

Mạnh Hoài Ninh cũng nóng lòng, hắn ta sốt ruột không cùng một điểm với Đường Minh Duệ.

Vì ngân khố quan phủ có hạn, hắn ta muốn tìm hiểu giá cả sớm hơn, nghĩ cách đi chuẩn bị ngân lượng.

"Cửu tẩu, hiện tại có thể tính ra sản lượng bắp trên mỗi mẫu không?"

Đối với sản lượng mỗi mẫu, bình thường đều tính theo trọng lượng phơi khô tách hạt bắp xong.

Đặc biệt là trước mắt Mặc gia vẫn chưa thu hoạch bắp, Hách Tri Nhiễm thật sự không thể tính toán.

Nhưng xem xét theo thu hoạch của không gian, sau khi bắp phơi khô thì sản lượng mỗi mẫu có thể đạt tới một ngàn tám trăm cân.

Nhưng dù sao đó cũng là không gian, trồng trọt ở bên ngoài, Hách Tri Nhiễm cũng không dám cam đoan thu hoạch nhiều như thế kia.

Vì để Mạnh Hoài Ninh yên lòng, Hách Tri Nhiễm ngẫm nghĩ một hồi nói: "Nếu ta không tính toán sai, có lẽ sản lượng bắp trên mỗi mẫu khoảng chừng một ngàn ba đến một ngàn năm trăm cân."

"Gì cơ? Cửu tẩu nói sản lượng bắp có thể đạt tới một ngàn ba tới một ngàn năm trăm cân ư?”

Mạnh Hoài Ninh hoàn toàn mất bình tĩnh, hắn ta kích động đứng lên, nói chuyện xen lẫn tiếng rung. Phải biết rằng, quan phủ mua hạt giống bắp, chính là hy vọng bách tính có thể trồng trọt cây lương thực sản lượng cao.

Cho dù là dân chúng trồng bắp với số lượng lớn, với mức độ tiết kiệm của bọn họ, cũng sẽ không dễ dàng dùng để làm món bắp hạt thông và nồi hâm giống như Mặc gia, phần lớn người đều sẽ lựa chọn xay nó thành bột bắp thành lương thực cho người trong nhà.
 
Chương 1095


Sở dĩ Mạnh Hoài Ninh kích động như thế, cũng là vì hắn ta nghe thấy một con số trên trời đối với hắn ta.

Sản lượng bắp phơi khô xong lại có thể đạt tới trên ngàn cân, phải biết rằng, lúa mạch bách tính trồng trọt quanh năm, tính cả bột thô do vỏ lúa mạch chế thành, sản lượng mỗi mẫu mới có thể đạt tới ba trăm cân, đây còn phải nói là thời điểm mùa màng tốt.

Một khi gặp phải mùa màng không tốt, giảm sản lượng đều là việc nhỏ, nghiêm trọng có thể nói không thu hoạch được gì.

Sản lượng lương thực thấp, quan phủ thu được thuế lương cũng vô cùng có hạn, cho dù đến khi nạn đói mở kho thả lương cũng không giải quyết được bao nhiêu vấn đề, thế cho nên vô số bách tính bị c.h.ế.t đói.

Nếu sản lượng lương thực cao thì khác, quan phủ thu ba phần lương thực thuê, tương đương với toàn bộ sản lượng lương thực vốn có còn phải nhiều hơn một ít.

Nếu như vậy, thì cũng không cần lo lắng gặp phải khốn cảnh bách tính không thể sống sót.

Trước mắt Cửu tẩu cũng không nói được giá cả cụ thể của hạt giống bắp, mặc dù giá cả vượt qua dự toán của hắn ta, cũng phải nghĩ cách lấy hết hạt giống.

"Cửu tẩu, ta lập tức về nha môn chuẩn bị thu bạc trồng lương thực."

Mạnh Hoài Ninh nói xong, dự định quay người rời khỏi.

Hắn ta chỉ có thời gian ba ngày chuẩn bị ngân lượng, sự việc này vô vùng cấp bách.

Nếu nói Mạnh Hoài Ninh có thể đi nơi nào chuẩn bị bạc, hắn ta cũng chỉ đành kiên trì đi tới bên tri phủ nghĩ cách.

Tri phủ là mới tới, giữa bọn họ cũng không có quá nhiều giao tiếp, nhưng từ sự việc lần trước tri phủ xử lý hơn hai trăm tử sĩ thì có thể nhìn ra được, ông ta cũng không phải người chẳng làm nên trò trống gì. Mạnh Hoài Ninh cũng không dám ôm hy vọng quá lớn với ông ta, tuy nhiên, không tìm tri phủ xin giúp đỡ, hắn ta lại tạm thời không thể nghĩ ra cách khác, cũng chỉ có thể đành cứng đầu đi thử thôi.

Khoảng thời gian trước lúc Mặc Sơ Hàn về nhà có nhắc tới, nói thuế ngân của quan phủ đã tiêu gần hết, Mạnh Hoài Ninh đang rầu rĩ vì số bạc thu mua hạt giống bắp.

Thấy hắn ta hấp tấp chuẩn bị rời đi, Mặc Cửu Diệp gọi hắn ta lại.

"Có phải muội phu vì chuyện bạc mà rầu rĩ không?"

Hắn đã từng thương lượng việc này với tức phụ, nếu như quan phủ không thể lấy ra nhiều bạc như thế kia để thu mua hạt giống bắp, bọn họ có thể tạm thời cho hắn ta mượn, dù sao cũng không thể để Mạnh Hoài Ninh khó xử bởi chút chuyện nhỏ này.

Chỉ cần sang năm bắp được mùa, Mạnh Hoài Ninh bèn không lo trả lại bạc cho bọn họ.

Mạnh Hoài Ninh bị hỏi như vậy, dễ nhận thấy hắn ta hơi quẫn bách.

"Không giấu Cửu ca, kho bạc của quan phủ xác thực không nhiều, ta định đi châu phủ nghĩ cách."

Tuy Mặc Cửu Diệp không đi lại trong quan trường, nhưng cũng từng nghe Mặc Sơ Hàn nói tri phủ là đức hạnh gì.

Mạnh Hoài Ninh đi tìm ông ta nghĩ cách, rất có thể chính là vấp váp.

Thật ra, Mạnh Hoài Ninh làm sao không hiểu rõ đạo lý này, hắn ta đi tìm tri phủ nghĩ cách, dù là làm theo thông lệ cũng phải làm như vậy.

Cho dù có thể xin được ít bạc từ chỗ tri phủ, cũng có thể giúp đỡ bản thân một số việc.

Ngược lại, chuyến này hắn ta không có bất kỳ thu hoạch nào, cũng có thể khiến hắn ta triệt để thấy rõ bộ mặt thật của tri phủ.

Mặc Cửu Diệp tiến lên kéo hắn ta ngồi lại chỗ cũ.

"Ta và Cửu tẩu người biết nha môn nghèo khó, người lại là một quan tốt liêm chính yêu dân, khố ngân chắc chắn không có bao nhiêu, lần trước thu mua khoai lang tiêu hết hai ngàn lượng, ước chừng đã vét sạch của cải trong nha môn."
 
Chương 1096


Nghe Cửu ca nói vậy, mặt của Mạnh Hoài Ninh hơi ửng đỏ.

"Đều là ta vô dụng, không thể để Doãn thành giàu có lên."

"Mạnh đại nhân, không phải người vô dụng, người đã làm đủ tốt rồi, đây là bách tính Doãn thành chúng ta có thể thấy rõ." Tuy Đường Minh Duệ từng coi Mạnh Hoài Ninh thành tình địch của mình, nhưng hắn ta cũng biết rõ một sự thật, đó chính là hai người người ta là có tình thiếp có ý, không phải hắn ta muốn chen vào là có thể chen vào đâu.

Đặc biệt là đã xảy ra chuyện lần trước hắn ta bị hãm hại mua hung thủ g.i.ế.c người, Mạnh Hoài Ninh rửa sạch oan khuất giúp hắn ta với tốc độ nhanh như thế kia.

Đối với Đường Minh Duệ, hắn ta nợ Mạnh Hoài Ninh một ân tình.

"Đường mỗ bất tài, sau khi tới Tây Bắc, nhờ phúc của Cửu ca và Cửu tẩu kiếm được một ít tiền tài, ta bằng lòng tài trợ đại nhân số ngân lượng thu mua hạt giống bắp."

Thật ra Đường Minh Duệ không biết, đây cũng là cách thứ hai mà Mạnh Hoài Ninh nghĩ ra.

Tuy Doãn thành không giàu có, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có người giàu.

Nếu như hắn ta đi tới tri phủ sắp xếp ngân lượng không công mà lui, hắn ta sẽ nghĩ cách kêu gọi những người giàu có kia vươn tay viện trợ.

Nếu Đường Minh Duệ đã chủ động mở miệng, đương nhiên hắn ta không có đạo lý từ chối.

"Thu mua hạt giống lương vốn chính là chuyện quan phủ nên gánh vác, chỉ tiếc ta tiếp nhận một nha môn nghèo khó, ngân khố thật sự không có nhiều như thế kia.

Nếu như vậy, ta bèn thay bách tính Doãn thành cảm tạ ông chủ Đường khẳng khái tương trợ."

Mạnh Hoài Ninh dứt lời, hoàn toàn không do dự hành lễ với Đường Minh Duệ. Tuy Đường Minh Duệ lăn lộn trên thương trường đến mức thuận buồm xuôi gió, vẫn chưa đạt tới trở thành đại hoàng thương có thể kêu mưa gọi gió tại vương triều Đại Thuận như lịch sử ghi chép.

Hiện nay, hắn ta ngoài có một ít tiền bạc trong tay ra, chỉ là thân phận một bách tính bình thường.

Hắn ta nào dám nhận đại lễ như thế của huyện lệnh đại nhân?

Đường Minh Duệ vội vàng trả lễ.

"Mạnh đại nhân khách sáo rồi, chuyện tạo phúc cho dân chúng, tất nhiên Đường mỗ không thể chối từ, lễ của người, Đường mỗ không chịu được không chịu được."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm vốn định nói, mượn hạt giống bắp cho quan phủ trước, kết quả bị Đường Minh Duệ chặn.

Nếu như vậy, bọn họ cũng không cần phải chơi trội, có lẽ đây chính là bàn đạp đầu tiên để Đường Minh Duệ trở thành hoàng thương trong tương lai.

Đường Minh Duệ vốn tưởng rằng Mạnh Hoài Ninh sẽ khách sáo một phen mới sẽ tiếp nhận, không ngờ đối phương lại sảng khoái như vậy.

Dù sao hắn ta cũng không phải làm bộ làm tịch mới nói lời này, đối phương sảng khoái thì hắn ta cũng không ngượng ngùng.

"Được, ngày mai Đường mỗ sẽ phái người đưa một vạn lượng bạc đến nha môn, nếu không đủ thì Mạnh đại nhân cứ việc mở miệng là được."

Tuy Mạnh Hoài Ninh còn chưa biết rốt cuộc hạt giống bắp cần bao nhiêu bạc, nhưng đối với hắn ta, một vạn lượng cũng không phải con số nhỏ.

Mặc cho hắn ta kêu gọi thương nhân khắp Doãn thành đến quyên góp, e rằng cộng lại cũng không thu thập được nhiều như vậy.

Bây giờ hắn ta càng nhìn Đường Minh Duệ càng cảm thấy hợp với hắn ta.

"Sự hào phóng của ông chủ Đường, ta đã ghi nhớ lại, nếu có việc gì cần ta giúp đỡ, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, ta nhất định dốc hết sức."

Tuy đã giải quyết xong số bạc thu mua hạt giống bắp, nhưng Đường Minh Duệ vẫn dự tính tới châu phủ một chuyến. Hắn ta làm tri huyện ở Doãn thành này cũng được một năm, chưa bao giờ làm phiền tri phủ việc gì.
 
Chương 1097


Chuyện lần này liên quan đến kế sinh nhai của dân chúng, hắn ta vẫn quyết định đi một chuyến.

Đặc biệt là lúc này, cũng đã là buổi chiều, có lẽ hắn ta đến nha môn châu phủ sắp trời tối rồi.

Như thế càng tốt, để tri phủ biết hắn ta muộn như vậy đến xin giúp đỡ, chắc chắn là chuyện cấp bách.

"Thời gian không còn sớm, ta đi châu phủ một chuyến, Cửu ca, Cửu tẩu, hai người và ông chủ Đường trò chuyện trước."

Mạnh Hoài Ninh rời khỏi, mấy người lần nữa nói về bắp.

"Cửu ca, Cửu tẩu, các người cũng biết, hiện giờ ta buôn bán quán rượu, hôm nay món ăn làm bằng bắp tươi cũng vô cùng ngon miệng, các người xem có thể cũng bán một ít bắp tươi cho ta hay không?"

"Tất nhiên bắp tươi là có thể bán cho Đường huynh đệ, chỉ là thời gian bảo quản của bắp tươi khá ngắn, hơn nữa thời kỳ chín muồi rất tập trung, ngươi muốn làm thức ăn bắp tươi cũng chỉ có thể là trong thời gian ngắn." Hách Tri Nhiễm giải thích.

Trong lòng Đường Minh Duệ biết rõ, giống bắp của Mặc gia là muốn bán cho quan phủ, thời gian hắn ta tạo lợi nhuận cao cũng chỉ có một năm.

Tuy bánh bắp ngon, nhưng dễ nhận thấy sẽ không có lợi nhuận cao như món ăn làm từ bắp tươi.

Hắn ta nhìn về phía Hách Tri Nhiễm: "Cửu tẩu có cách nào giữ tươi bắp không?"

Trong ấn tượng của Đường Minh Duệ, Cửu tẩu không chỉ thông minh mà còn kiến thức rộng rãi, có lẽ nàng có thể nghĩ ra cách tốt để giữ tươi bắp.

Bị Đường Minh Duệ hỏi như vậy, điều đầu tiên Hách Tri Nhiễm nghĩ đến chính là bắp tươi có thể bảo quản đông lạnh.

Đông lạnh thực phẩm vào mùa này, cũng chỉ có một cách làm đá. Kiếp trước mọi người lợi dụng quặng làm đá không phải bí mật gì, rất nhiều tiểu hài tử chính là làm cái này trong môn thí nghiệm.

"Bắp tươi có thể đông lạnh bảo quản."

Đường Minh Duệ...

Cửu tẩu, người nói rồi cũng giống như chưa nói.

Thời tiết như vậy, tuy không oi bức như mùa hè, nhưng đi đâu lấy đá đây?

"Sớm biết như thế, mùa đông năm ngoái ta đã tìm người cất giữ một ít băng, bây giờ e là không được." Dễ nhận thấy Đường Minh Duệ hơi nản lòng.

Trong nhận thức của hắn ta, tất cả các khối băng mà người ta dùng vào mùa hè đều là mùa đông giữ lại.

Nhiệt độ trong rất nhiều hang núi cực thấp, khối băng mọi người dự trữ vào mùa đông đều là tìm một hang núi như vậy.

Khoan không nói không dễ dàng tìm được hang núi âm u lạnh lẽo này, chỉ việc vận chuyển khối băng cũng là một công trình rất lớn, khá nhiều hộ gia đình giàu có đều là mướn vô cùng nhiều công nhân để tiến hành.

Như vậy vẫn chưa hết, tuy bên trong hang núi âm u lạnh lẽo, nhưng dù sao nhiệt độ cũng không thấp như mùa đông, khối băng để trong đó cũng chỉ có tác dụng làm chậm tốc độ hòa tan.

Đến mùa hè, khi dùng băng, khối băng vốn dự trữ bỏ đi một phần tự nhiên hòa tan kia, có thể còn lại một nửa đã là tốt rồi.

Cũng bởi vậy, khối băng mùa hè của vương triều Đại Thuận hết sức quý giá, và rất ít người dùng được.

Hách Tri Nhiễm nhìn trọn vẻ mặt buồn bã của Đường Minh Duệ.

Nàng mỉm cười nói: "Đường huynh đệ không cần lo lắng vấn đề khối băng, ngươi chỉ cần phụ trách tìm một nơi to tí, gian phòng càng lớn càng tốt, đủ dự trữ bắp tươi mà ngươi ăn."

Đường Minh Duệ bị nói đến nỗi không hiểu ra sao, tìm một chỗ to tí không thành vấn đề, viện trong nhà hắn ta mua rất lớn, hơn nữa còn đang bỏ trống rất nhiều phòng. Hắn ta chỉ là không hiểu rốt cuộc Cửu tẩu muốn làm gì, nếu hiểu theo ý nghĩa trên mặt chữ của nàng, Cửu tẩu có thể lấy được khối băng. "Cửu tẩu, ý của người là?"
 
Chương 1098


"Chính là như suy nghĩ của ngươi, ta có thể lấy được đá." Hách Tri Nhiễm cũng không nghiêm túc lắm, nhưng giọng điệu của nàng lại khiến người ta tự nhiên có cảm giác không thể nghi ngờ.

Đường Minh Duệ càng là hoàn toàn không có lý do bằng lòng tin tưởng, hắn ta đứng lên.

"Được, ta tức khắc trở về thu xếp một gian phòng lớn tí."

Hắn ta nói xong, chuẩn bị rời đi, lại bị Hách Tri Nhiễm gọi lại.

"Đường huynh đệ chớ vội, thời gian ba ngày, khối băng của ta cũng có thể làm xong, ngươi chuẩn bị phòng trống cần dùng bùn phong kín bốn phía, ngoài cửa ra, chắc chắn phải làm được kín không kẽ hở gió, chỉ có như vậy, khối băng để trong đó mới không dễ dàng tan mất."

Cổ đại không bằng hiện đại, cửa kho lạnh có thể làm thành loại phong kín, Hách Tri Nhiễm suy nghĩ, cố gắng làm cho căn phòng phủ kín tốt hơn, từ nay về sau, thời tiết sẽ càng ngày càng mát mẻ, có lẽ khối băng làm dày tí không có vấn đề gì lớn, cùng lắm thì nàng cung cấp thêm một ít khối băng để đổi là được.

Nhiều lắm là chống đỡ thêm ba tháng, nhiệt độ không khí của Tây Bắc sẽ biến thành âm độ, đến lúc đó, mặc cho không có đá, bắp tươi cũng lưu trữ được.

Đường Minh Duệ không hiểu Hách Tri Nhiễm bảo hắn ta dùng bùn bịt kín phòng là đạo lý gì, nhưng hắn ta chính là vô điều kiện tin tưởng đối phương.

"Cửu tẩu yên lòng, ta lập tức đi sắp xếp."

Đường Minh Duệ vừa rời khỏi, Mặc Cửu Diệp bèn thắc mắc hỏi Hách Tri Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, nàng đi đâu lấy khối băng?"

Hách Tri Nhiễm cũng không trả lời ngay, mà là kéo hắn về phòng mới lách mình tiến vào không gian.

Trên ứng dụng mua sắm Taobao có rất nhiều loại quặng này, hơn nữa giá cả vô cùng rẻ. -

Dù sao nàng cũng là lần đầu tiên thao tác, chỉ là mua một ít để làm thí nghiệm.

Từ khi tận mắt nhìn thấy Hách Tri Nhiễm sinh con, Mặc Cửu Diệp lại càng thêm thương xót nàng, cho dù đã ở cữ xong, cũng không muốn nàng vất vả tí nào, thậm chí nước rửa chân mỗi ngày đều đưa đến trước mặt Hách Tri Nhiễm đúng giờ giấc.

Hách Tri Nhiễm cũng quen với sự chăm sóc của phu quân, từ khi sinh đến nay, cả người nàng được Mặc Cửu Diệp săn sóc béo lên một vòng.

Nàng béo lên chút, chẳng những không ảnh hưởng đến nhan sắc, thoạt nhìn lại là một vẻ đẹp thướt tha khác.

Quặng làm đá cũng không phải có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, hai phu thê lo lắng lúc này có người tới tìm bọn họ, nên mang theo quặng rời khỏi không gian.

Bọn họ ở trong phòng mình, tìm vài chậu gỗ lớn nhỏ không như nhau, Mặc Cửu Diệp tiến hành thao tác theo phương pháp của Hách Tri Nhiễm.

Thật ra quặng làm đá cũng không có độ khó gì, thao tác xong xuôi theo phương pháp của Hách Tri Nhiễm, không bao lâu sau thì Mặc Cửu Diệp kinh ngạc mừng rỡ phát hiện trên mặt nước trong chậu gỗ nhỏ đã đóng băng thành một lớp mỏng.

Hắn phấn khởi nói: "Nhiễm Nhiễm, nàng mau đến xem, chúng ta thành công rồi."

Hách Tri Nhiễm biết, chỉ cần dùng đúng phương pháp thì thành công là tất nhiên.

Nhưng nàng vẫn rất hưng phấn, bởi đây là nàng sống hết hai đời, lần đầu tiên lợi dụng phương pháp này để làm đá.

"Phu quân, đến buổi tối, ước chừng chậu nước này đều đóng thành khối băng."

"Nhiễm Nhiễm, có lẽ nàng không biết, sở hữu một khối băng lớn như vậy trong mùa này sẽ khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ."

Từ nhỏ hắn đã làm thư đồng cho Nam Kì ở trong hoàng cung, chính mắt hắn nhìn thấy hai vị phi tần của Thuận Vũ Đế vung tay vì một khối băng không lớn.

Tuy trong hoàng cung có chuyên gia phụ trách lưu trữ khối băng, nhưng cũng phải tốn rất nhiều nhân lực và vật lực.
 
Chương 1099


Khối băng có thể lưu trữ đến mùa hè vẫn chưa tan chảy, có thể nói là ít lại càng ít, bởi vậy, cho dù ở trong hoàng cung, khối băng của mùa hè cũng hết sức khan hiếm.

Hơn nữa đều là sử dụng nối tiếp Thuận Vũ Đế, thái hậu, hoàng hậu và mấy phi tử phẩm cấp cao tí.

Đồ vật quý báu như vậy, Nhiễm Nhiễm của hắn chỉ cần phương pháp đơn giản như vậy là có thể làm nên, quả thực khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Ban đầu hắn còn cảm thấy Hách Tri Nhiễm là một phút chốc nổi hứng muốn thử, không ngờ lại thành công dễ dàng như vậy.

Đã từng nói, Hách Tri Nhiễm không có thiên phú kinh doanh gì, nàng có thể kiếm được bạc ở cổ đại, hoàn toàn dựa vào kiến thức của kiếp trước.

Hôm nay nếu không phải nghĩ cách dự trữ bắp tươi giúp Đường Minh Duệ, nàng cũng sẽ không nghĩ đến phương pháp làm đá bằng quặng.

"Xem ra, Mặc gia lại có thêm một con đường phát tài."

"Nếu Nhiễm Nhiễm sớm nghĩ ra cách làm băng này, vào mùa hè chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều bạc.

Nhưng bây giờ cũng không tính là muộn, chỉ cần cách làm đá của chúng ta không bị lộ ra ngoài, mãi mãi cũng là con đường phát tài."

Hiện nay nói đến chuyện làm ăn kiếm tiền, Mặc Cửu Diệp cũng có thể nói một cách rõ ràng mạch lạc.

Có thể nói, hai người này toàn là vì thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt, đầu óc làm ăn cũng dần dần hình thành trong vô ý thức.

Đặc biệt là Hách Tri Nhiễm, trong đầu đã nảy sinh rất nhiều ý tưởng lợi dụng đá để kiếm tiền.

Chỉ là trước mắt Mặc gia vẫn chưa ổn định, tương lai còn phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ không thể đoán trước. Trước mặt còn có một số kế hoạch làm ăn chưa bắt đầu, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, bây giờ bắt đầu lợi dụng khối băng đi kiếm tiền cũng sẽ không lâu dài.

Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm quyết định làm ra khối băng dùng để giúp Đường Minh Duệ dự trữ bắp tươi trước, những thứ khác để sau hãy nói.

"Phu quân, tuy phương pháp làm đá đơn giản, nhưng dù sao chúng ta chỉ làm một ít, bên Đường huynh đệ muốn chế tạo một phòng băng, cũng sẽ cần không ít khối băng."

"Ta biết rõ điều này, chỉ cần có đầy đủ quặng, cứ giao việc làm đá cho ta là được." Giờ đây trong nhà nuôi nhiều binh lính như thế kia, hơn nữa đều là người đáng tín nhiệm.

Mặc Cửu Diệp suy nghĩ, lúc làm lượng lớn băng, gọi một số binh lính tới đây giúp đỡ là được.

Đặc biệt là hắn đã nghĩ ra cách làm sao che giấu bước mấu chốt làm đá, bất kỳ người nào cũng không thể nào học được.

"Ừm, ngày mai thu xếp xong việc thu hoạch bắp, thì chàng dẫn người tới bên Đường huynh đệ.

Chỗ hắn ta dùng khối băng nhiều, nếu chế tác ở thôn Tây Lĩnh, vận chuyển cũng không tiện lắm." Hách Tri Nhiễm nhắc nhở.

"Được, chuyện này cứ giao cho ta đi xử lý."

Về nguồn gốc của quặng, tiệm thuốc trong thành có bán, tuy giá cả hơi đắt, nhưng cũng không phải vật hiếm lạ gì.

Vì thế, Hách Tri Nhiễm mua số lượng lớn từ không gian cũng không có ai nghi ngờ.

Huống hồ, Mặc Cửu Diệp muốn che giấu phương pháp làm đá, chính là không dự tính để nguyên liệu quặng này lộ ra ánh sáng, hắn cũng biết Đường Minh Duệ là một người biết đại thể, không thể nào ngắm vào bí mật của người ta.

Tóm lại, chuyện này giao cho Mặc Cửu Diệp làm, Hách Tri Nhiễm hết sức yên lòng.... Sau đó, không cần Hách Tri Nhiễm lo lắng gì, Mặc Cửu Diệp sắp xếp người, ngoài để lại hai mẫu ruộng bắp gặt hái bình thường để tính toán sản lượng sử dụng ra, tiến hành phân loại toàn bộ bắp trong các ruộng khác.

Mềm tí chất đống ở một chỗ, dùng làm cung ứng bắp tươi cho Đường Minh Duệ, già chút thì hong khô rồi có thể làm hạt giống, những thứ này là cung cấp cho quan phủ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top