Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 1120


Mặc Cửu Diệp tìm thấy nói chuyện sửa một số chỗ của tứ hợp viện với hắn ta.

Đối với đại ân nhân của mình, đương nhiên Hồ Thông không nói hai lời lập tức đồng ý ngay, về mặt thời hạn công trình đương nhiên cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Vị trí xây dựng Mặc Cửu Diệp cũng đã chọn xong, gần tứ hợp viện của Mặc Hàm Nguyệt.

Đất trống phía tây vẫn chưa khai phá xong, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp định xây mấy cái xưởng lớn.

Ví dụ như tương lai bán sữa bột và một số những thứ khác có thể liên quan đến nghề gia công đều có thể làm ở đó.

Dù sao nơi để lại cũng đủ lớn, cho dù xây cho Hách gia một căn tứ hợp viện thì cũng không có ảnh hưởng gì đến việc xây xưởng trong tương lai.

Nói rõ chuyện với Hồ Thông, Mặc Cửu Diệp giao tiền cọc, đợi sau khi xây xong sẽ trả hết phần còn lại cho hắn ta.

Tất cả quy trình đều dựa theo cách làm công trình gần đây của Hồ Thông mà tiến hành.

Bởi vì lần này trực tiếp cho Hồ Thông nhận thầu toàn bộ chuyện xây nhà nên Mặc Cửu Diệp cũng không tự mình ra ngoài chọn mua vật liệu, hắn chỉ cần cung cấp thuỷ tinh cho Hồ Thông là được.

Bên này Mặc Cửu Diệp vội vàng tìm Hồ Thông bàn chuyện xây nhà, bên kia Hách Tri Nhiễm cũng không nhàn rỗi, bởi vì nàng biết mấy ngày sau nàng sẽ cùng Mặc Cửu Diệp đến kinh thành.

Rời khỏi viện của Nhị lão, nàng trực tiếp trở về nhà mình.

Lúc Lan Nhi nhàn rỗi sẽ tới chỗ đại tẩu lấy một ít vật liệu làm rối, nên lúc này nàng ấy đang ngồi làm rối trong phòng. Chỉ là hôm nay nàng ấy luôn làm sai, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã hỏng hai lần.

Lan Nhi đang cúi đầu phân cao thấp với con rối, chợt nghe thấy có người gõ cửa.

"Lan Nhi ngươi đâu rồi?"

"Cửu phu nhân, ta ở đây." Lan Nhi hơi bối rối đứng lên mở cửa.

Nàng ấy suy nghĩ một đêm gần như không thể chợp mắt, nên hai mắt có chút tia máu, cũng có thể thấy rõ quầng thâm mắt lớn.

Hách Tri Nhiễm đứng ở cửa, đầu tiên là đánh giá Lan Nhi bên cạnh một chút rồi mới nhấc chân bước vào.

Thấy Lan Nhi quy củ đứng ở đó, Hách Tri Nhiễm chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói: "Ngươi cũng đứng đứng, ngươi biết là ta không thích những quy củ này mà."

Lan Nhi nghe lời ngồi xuống.

Hách Tri Nhiễm cũng không muốn vòng vo, hỏi thẳng: "Chuyện hôm qua ta bảo ngươi suy nghĩ đã nghĩ thế nào rồi?"

"Cửu phu nhân ta..." Lan Nhi có cảm giác khó nói.

Hách Tri Nhiễm biết là cho nàng ấy thời gian một đêm suy nghĩ đúng là hơi ngắn.

Nhưng nàng sắp phải vào kinh rồi, không có nhiều thời gian đi lo chuyện này cho nên nghĩ trước khi rời đi cố gắng làm xong.

"Ta biết, trước mặt ta ngươi vẫn luôn nhắc nhở bản thân chú ý thân phận nhưng ngươi cũng có thể nhìn ra được, ta không để ý đến những thứ đó, huống chi ta cũng đã đối xử với ngươi như bằng hữu từ lâu rồi, ngươi có việc gì thì cứ nói ra."

Lan Nhi chần chừ một lúc, lập tức mím môi giống như hạ quyết tâm mở miệng nói:

"Hách đại công tử gia thế hiển hách, dáng vẻ đàng hoàng lại học rộng tài cao, thế gian này ít có một nam tử tốt đẹp như vậy, nếu nói Lan Nhi không động tâm chắc chắn là giả. Nhưng Cửu phu nhân ngài cũng biết tình huống của Lan Nhi, nếu Tứ công chúa còn trên đời, ta và Ngọc Nhi sẽ cả đời ở bên cạnh nàng hầu hạ, bởi vậy trước kia Lan Nhi chưa từng nghĩ tới chung thân đại sự của mình. Tứ công chúa ở Nam Cương bị người tra tấn đến chết, lúc ấy nếu không phải Cửu công tử và Cửu phu nhân xuất hiện thì Lan Nhi cũng đã không còn ở trên đời. Lan Nhi cũng là nữ tử đương nhiên sẽ giống với những cô nương khác, sẽ ảo tưởng về cuộc sống tương lai nhưng Lan Nhi chỉ là tỳ nữ, gả cho Hách đại công tử chỉ sợ sẽ làm bẩn thân phận của hắn."
 
Chương 1121


Nói qua nói lại, Hách Tri Nhiễm cũng đã hiểu Lan Nhi đang rối rắm cái gì.

Đơn giản chính là đại ca nhà mình tiền đồ vô lượng làm mệnh quan triều đình, lại có phụ thân làm thượng thư, quý công tử nhà quan lại cưới một tỳ nữ, đây là chuyện mà từ xưa đến nay cũng chưa từng nghe nói.

Hách Tri Nhiễm cũng không để ý mấy cái này, nếu phải lựa chọn giữa nhân phẩm và xuất thân của đại tẩu tương lai thì chắc chắn nàng sẽ chọn nhân phẩm.

Hai người sống với nhau là chuyện cả đời huống chi Hách gia vốn không quá để ý đến cửa nhà, chẳng qua ai cũng không ngờ Hách Tử Minh sẽ thích Lan Nhi.

Những cái này Hách Tri Nhiễm thấy cũng không phải là vấn đề, trước chưa nói đến đại ca có từ quan không, cho dù không từ quan thì cưới một cô nương hợp ý làm thê cũng không có gì đáng trách.

Cái gì mà thân phận hay không thân phận, cũng không thể mài ra cơm ăn được.

"Những cái đó không phải chuyện quan trọng nhất, ngươi chỉ cần trả lời ta có muốn hay không, còn chuyện khác thì cứ giao hết cho ta là được."

Thật ra Lan Nhi cũng đã nghĩ thông suốt rồi, giống như lời Cửu phu nhân nói tối qua, nàng ấy lập gia đình cũng sẽ không làm trễ chuyện dâng hương báo cho Tứ công chúa rằng thù lớn đã được báo.

Nhưng nàng ấy vẫn còn một tâm nguyện, đó là hy vọng có thể tiếp tục ở lại thôn Tây Lĩnh, tiếp tục làm việc cho Mặc gia.

"Cửu phu nhân, có thể gả cho Hách đại công tử là may mắn ba đời của Lan Nhi, chỉ cần không rời khỏi thôn Tây Lĩnh, Lan Nhi bằng lòng gả cho Hách đại công tử."

Hách Tri Nhiễm lập tức đứng lên: "Được, có những lời này của ngươi là tốt rồi."

Nói xong, nàng không tiếp tục vòng vo với Lan Nhi nữa, đi ra cửa tìm mẫu thân và đại ca.

Hôm qua sau khi nói ra tâm sự Hách Tử Minh vẫn luôn trong trạng thái đứng ngồi không yên.

Cuối cùng trông thấy Hách Tri Nhiễm tới đây, hắn ta bất chấp hình tượng công tử ngày xưa tiến lên nắm chặt lấy cánh tay của Hách Tri Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, kết quả thế nào?"

Lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm thấy bộ dáng không trầm ổn như này của đại ca nhà mình, không nhịn được trêu ghẹo: "Kết quả gì?"

Hách Tử Minh bị nàng hỏi đến mức đỏ cả mặt.

"Nhiễm Nhiễm, đại ca nhìn thấy muội đi tới phòng của Lan Nhi, muội đừng trêu ta."

Hách Tri Nhiễm vốn định đùa Hách Tử Minh nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương này của hắn ta, nàng nghĩ lại vẫn nên bỏ đi.

"Lan Nhi không có vấn đề gì, hiện giờ chỉ cần cha mẹ bên kia gật đầu."

"Nhiễm Nhiễm, muội nói Lan Nhi đồng ý rồi, thật sao?" Hách Tử Minh mừng như điên, không để ý lực tay kéo mạnh cánh tay Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm hơi đau, dùng sức rút cánh tay về.

"Đại ca, ta chính là muội muội ruột của huynh đấy, huynh vui cũng đừng kéo ta như vậy!"

"Rất xin lỗi Nhiễm Nhiễm, là đại ca không đúng mực." Bị nhắc nhở như vậy, Hách Tử Minh cũng ý thức được hành vi của bản thân hơi quá kích động.

Sao Hách Tri Nhiễm có thể so đo với hắn ta được?

"Chuyện ta nên làm đã làm xong, còn lại thì phải xem bản thân huynh."

Hách Tử Minh nhanh chóng đi tới cửa: "Ta đi nói chuyện với nương, chỉ cần nương gật đầu, bên phụ thân chắc chắn không thành vấn đề."

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy đại ca hoàn toàn khác với vẻ trầm ổn ngày xưa, bèn buồn cười lắc đầu.

Đúng như lời nàng nói vừa nãy, chuyện nàng có thể làm cũng đã làm xong, Hách Tử Minh có thể thành công lấy được cô nương ái mộ không, sau này còn cần hắn ta tự cố gắng. Có lẽ Hách phu nhân vốn không quá bài xích chuyện của Hách Tử Minh và Lan Nhi, ban đêm bà đưa cho Mặc Cửu Diệp một phong thư gửi cho Hách Thượng thư.
 
Chương 1122


Nội dung thư không còn gì khác ngoài chuyện hôn sự của Hách Tử Minh đồng thời bà ấy cũng nói ý định muốn ở lại Tây Bắc lâu dài của mình và nhi tử trên thư.

Về phần nguyên nhân chi tiết ở lại Tây Bắc, bà ấy hy vọng Mặc Cửu Diệp có thể tự mình nói cho Hách Thượng thư.

Hách phu nhân nghĩ nữ nhi nghe xong lời của mình đã bỏ đi ý định vào kinh cùng Mặc Cửu Diệp.

Bởi vậy lúc đưa thư cho hắn còn dặn dò một số thứ khác, hy vọng Mặc Cửu Diệp sẽ truyền lại những lời này cho Hách Thượng Thư.

Chuyện nhạc mẫu dặn, đương nhiên Mặc Cửu Diệp sẽ nhớ kỹ.

Đồng thời hắn cũng nói chuyện nhạc mẫu bảo hắn đưa thư cho nhạc phụ cho Hách Tri Nhiễm biết.

Hách Tri Nhiễm rất đồng ý với cách làm của mẫu thân, nhất là hôn sự của đại ca và Lan Nhi, bà ấy là mẫu thân nên tỏ thái độ trước là thích hợp nhất.

Hồ Thông rất quan tâm tới chuyện của Mặc gia, sáng sớm hôm sau dẫn người đi chọn vị trí xây nhà để tiến hành đo đạc.

Xây cái lều lớn trong nhà đã mất một ngày.

Lần này Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vào kinh không biết bao lâu mới trở về, vì để đề phòng vạn nhất bọn họ để lại hạt giống cần gieo trồng vào lều trước.

Hơn nữa chuyện gieo trồng trong lều giao hết cho Ngũ ca cẩn thận xử lý.

Ngũ ca suy nghĩ cẩn thận hơn so với những huynh đệ khác, chuyện giao cho hắn ta Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đều yên tâm.

Sắp xếp toàn bộ chuyện trong nhà xong, đã là ba ngày sau.

Nhân dịp nhóm nữ quyến đều ở cùng hai tiểu bảo bối, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp triệu tập huynh đệ Mặc gia tới phòng của Mặc Kình. Tuy chuyện phu thê bọn họ vào kinh còn chưa thông báo cho huynh đệ Mặc gia biết nhưng bọn họ cũng biết được một ít từ trong miệng Tứ ca.

Thấy hai phu thê Mặc Cửu Diệp triệu tập mọi người đến cùng một nơi như vậy, bọn họ biết nhất định là Cửu đệ muốn nói chuyện vào kinh.

Lúc này mọi người vừa mới dùng cơm trưa xong, nếu không phải Mặc Cửu Diệp định hôm nay xuất phát luôn thì lúc này cũng sẽ không triệu tập mọi người tới cùng một nơi.

Nhìn qua mọi người một vòng, ngoại trừ Bát ca ở nha môn nhậm chức thì nam nhi Mặc gia đều ở đây, Mặc Cửu Diệp vào thẳng chủ đề.

"Phụ thân, các vị huynh trưởng, hôm nay ta và Nhiễm Nhiễm định vào kinh thành."

"Cửu đệ, đại ca biết ngươi lo lắng nhiều người sẽ dễ khiến người khác để ý, để một mình ta đi theo các ngươi, nếu có gặp chuyện gì cũng có thể phối hợp với nhau."

"Đúng vậy Cửu đệ, chúng ta và những người khác đều ở nhà chờ tin, để Đại ca đi cùng hai phu thê đệ đi." Tam ca cũng khuyên nhủ.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đã bàn bạc xong, bọn họ sẽ rời khỏi DoãnThành vào lúc hừng đông, sau khi trời tối sẽ lấy Mercedes-Benz G-Class ra khỏi không gian đi suốt đêm.

Giống như lúc đi Nam Cương, ban đêm lái xe, ban ngày vào không gian nghỉ ngơi.

Như vậy, lộ trình ban đầu ra roi thúc ngựa cần hơn nửa tháng thì bọn họ chỉ cần ba bốn ngày là đã tới rồi.

Bọn họ thấy, thế cục ở kinh thành vô cùng bất lợi với Mặc gia, giải quyết càng sớm càng tốt.

"Đại ca, đệ biết huynh là vì tốt cho đệ nhưng chuyện này đệ đã cân nhắc rồi huống hồ đệ cũng đã nói với phụ thân, một mình đệ đi trước nếu cần các huynh giúp đệ sẽ để Tiểu Bạch truyền tin về."

Mặc Cửu Diệp đã quyết định thì không thể nào thay đổi, bởi vậy trong lời nói của hắn cũng thể hiện một phần chân thật đáng tin. Đại ca còn muốn nói gì đó, Mặc Kình ngăn hắn ta lại. "Quân Duệ, chuyện này để Cửu đệ con sắp xếp." Mặc Quân Duệ thấy phụ thân cũng đã nói, hắn ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
 
Chương 1123


"Nếu đã như vậy, chuyện này các đệ nhất định phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu, nếu gặp chuyện khó giải quyết ngàn vạn lần không thể gấp gáp, để Tiểu Bạch truyền tin về mọi người chúng ta sẽ cùng nghĩ cách."

Mặc Quân Duệ nói xong lại nhìn sang Hách Tri Nhiễm: "Suy nghĩ của Cửu đệ muội không thua nam nhi chúng ta, Cửu đệ làm việc nhất định muội phải nhắc nhở nhiều chút."

"Mọi người yên tâm, phu quân làm việc rất ổn thoả." Bây giờ Mặc Cửu Diệp cũng không phải là đứa trẻ bé nhỏ nhất trong ấn tượng của các huynh trưởng, hắn trải qua nhiều chuyện như vậy, việc đối đãi đã chính chắn hơn rồi.

Hách Tri Nhiễm cũng không định nói bản thân sẽ giúp đỡ Mặc Cửu Diệp, nói như vậy chỉ hy vọng mọi người trong nhà có thể tin tưởng hắn.

Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời.

"Thời gian không còn sớm, đệ định cùng Nhiễm Nhiễm lập tức xuất phát, trước khi trời tối sẽ đến Châu phủ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai chúng ta xuất phát ở Châu phủ, ra roi thúc ngựa tới kinh thành."

Hách Tri Nhiễm cũng nói: "Phụ thân, các vị huynh trưởng, mẫu thân con vẫn phản đối chuyện con và phu quân tới kinh thành nên lần này rời đi, con không định cáo biệt với lão nhân gia. Chuyện này phải nhờ mọi người ứng phó giúp con một chút, còn nữa, phiền nương và các tẩu tử trông nom hai đứa nhỏ một thời gian ngắn, sữa bột chuẩn bị cho bọn chúng rất nhiều, mọi người không cần phải lo lắng việc không có đồ ăn."

"Cái này con không phải lo, hai đứa nhỏ là bảo bối của Mặc gia ta, mọi người nhất định sẽ chăm sóc tốt, chỉ là bên mẫu thân con..." Mặc Kình không biết phải nói thế nào.

Để Mặc Kình đi giải thích việc Hách Tri Nhiễm lén đi theo Mặc Cửu Diệp, hơn nữa còn là trong tình huống tất cả mọi người đều biết, ông thật sự không biết phải mở miệng thế nào. Không riêng Mặc Kình, huynh đệ Mặc gia cũng hơi khó xử với điều này.

Hách Tri Nhiễm biết chuyện này đúng là làm cho mọi người rất khó xử nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.

Với tính tình của Hách phu nhân, nếu biết trước nàng sẽ đi theo Mặc Cửu Diệp tới kinh thành thì có không ăn không uống không ngủ bà sẽ giữ nàng mỗi ngày.

"Phụ thân, các vị huynh trưởng, con biết chuyện này khiến mọi người rất khó xử, như vậy đi, con viết tờ giấy để ở đây, nếu mẫu thân con hỏi thì mọi người nói là nhìn thấy tờ giấy mới biết được con đi theo phu quân cùng nhau vào kinh thành."

Chỉ có như vậy mới có thể làm cha chồng và nhóm huynh trưởng bớt xấu hổ.

Thấy Cửu đệ muội viết xong tờ giấy, Ngũ ca lại hỏi: "Hiện giờ vị Chu Lão Bát từ kinh thành tới kia đã dưỡng thương xong, Cửu đệ định sắp xếp thế nào?"

Cách đối nhân xử thế của Chu Lão Bát rất tốt, hắn ta vẫn nhớ tới chuyện Hách Tri Nhiễm cứu hắn ta, tình cảm ái mộ trong lòng cũng không biến mất.

Chỉ là hắn ta biết rõ Hách Tri Nhiễm đã là nữ nhân có chồng, huống chi lần đó trên đường đi từ Tây Bắc về kinh thành, Bành Vượng lại vô số lần nhắc nhở, nói hắn ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Cho dù Hách Tri Nhiễm chưa lập gia đình, người ta cũng có thân phận là thiên kim của phủ Thượng Thư, Chu Lão Bát hắn ta cũng không nhìn xem bản thân có mấy cân mấy lượng cũng dám nhớ thương thiên kim tiểu thư người ta.

Tính cách của Chu Lão Bát cũng không phải là dầu muối không ăn, những điều Bành Vượng nói trong lòng hắn ta đều hiểu.

Nhưng tình cảm nhớ thương trong lòng, bản thân hắn ta không thể khống chế được.

Nhưng hắn ta chưa từng có tâm tư lệch lạc gì, chỉ yên lặng giấu Hách Tri Nhiễm vào đáy lòng.
 
Chương 1124


Nếu không phải xảy ra chuyện như vậy e là đời này hắn ta cũng không có cơ hội gặp lại Hách Tri Nhiễm.

Tuy nói lần này đến Tây Bắc, hắn ta còn chưa nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, có thể tưởng tượng được lúc đó khoảng cách bọn họ gần như vậy, trái tim hắn ta đã có chút không khống chế nổi.

Vì không để bản thân xuất hiện khiến Hách Tri Nhiễm bối rối, đồng thời hắn ta cũng muốn cho bản thân thoải mái một chút, nên cho dù vết thương đã khỏi hẳn cũng vẫn ru rú trong nhà, cố gắng tránh cơ hội gặp mặt Hách Tri Nhiễm.

Bởi vì như thế nên Hách Tri Nhiễm không nhìn thấy Chu Lão Bát, cho nên nàng đã quên ở thôn Tây Lĩnh có người này.

Bị hỏi sắp xếp cho Chu Lão Bát, Mặc Cửu Diệp nghĩ một chút nói: "Hiện giờ hắn đã không còn nhà để về, Ngũ ca đến hỏi hắn xem nếu bằng lòng ở lại Tây Bắc thì giúp hắn mua một viện ở thôn Tây Lĩnh

Còn có vấn đề việc làm, nhân phẩm Chu Lão Bát không tệ nếu hắn vẫn muốn đi làm việc trong nha môn thì gọi muội phu một tiếng, sắp xếp hắn đi làm quan sai, nếu không muốn thì hỏi Hồ đại ca bên kia một chút có cần người làm không.

Còn có xin Ngũ ca chuyển lời đến hắn, thù của Bành đại ca ta nhất định sẽ báo, an tâm ở đây là được."

"Được, sau đó ta sẽ đi sắp xếp." Có Cửu đệ nói, Ngũ ca đã biết phải làm thế nào.

Mặc Cửu Diệp lại nhìn sắc trời.

"Thời gian không còn sớm, bây giờ chúng ta xuất phát đi."

Hai phu thê cưỡi ngựa rời đi.

Hai người trực tiếp đi qua Châu phủ, tới đường nối thông với kinh thành trời đã hoàn toàn tối, sau khi tiến vào không gian tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức, Mercedes-Benz G-Class của bọn họ ra tiến thẳng tới kinh thành. Hai phu thê cứ như vậy, ban đêm đi ban ngày tiến vào không gian nghỉ ngơi, cuối cùng đến đêm ngày thứ tư sau xuất phát đã tới bên ngoài cổng kinh thành.

Cổng kinh thành ban đêm đóng, cấm bất kể kẻ nào ra vào trừ khi có lệnh bài của quan sai quan phủ hoặc là thủ dụ của Thuận Vũ Đế.

Thủ vệ ở kinh thành không thể so với những thành trì khác, chẳng những quan binh thủ vệ đông hơn, trong đó còn có một bộ phận cao thủ bên trong.

Nếu là thành trì bình thường thì Mặc Cửu Diệp sẽ đưa Hách Tri Nhiễm thi triển khinh công tìm kiếm chỗ thủ vệ lỏng lẻo nhất tiến vào.

Tới nơi này, hắn không định làm như vậy.

Trước không nói hắn đưa theo Hách Tri Nhiễm, dù cho một người muốn từ nơi này vượt qua thần không biết quỷ không hay cũng không thể đảm bảo không có sơ hở.

Bởi vậy Mặc Cửu Diệp tính nghỉ ngơi một đêm bên ngoài thành, sáng sớm mai lúc cửa thành mở, hắn và Hách Tri Nhiễm mới cải trang rồi vào thành.

Tới gần kinh thành, tâm tình hai người cũng không phải rất bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng không biết sẽ gặp điều gì trong tương lai.

Một đêm không ngủ, trước khi trời sáng hai phu thê ngồi ở trước gương, lần này gương mặt không giống với lúc trước, Mặc Cửu Diệp giả trang thành một dáng vẻ thương nhân trung niên, Hách Tri Nhiễm giả thành phụ nhân trung niên.

Hơn nữa màu quần áo bọn họ mặc cũng tối hơn một chút, như vậy càng sẽ tỏ ra tuổi bọn họ đã không còn trẻ.

Sửa sang lại một phen, xác định không có vấn đề Hách Tri Nhiễm kéo Mặc Cửu Diệp lắc mình rời không gian.

Cùng với bọn họ còn có một cái xe ngựa kích thước tầm trung.

Hách Tri Nhiễm ngồi trong xe, Mặc Cửu Diệp phụ trách đánh xe.

Theo lý thuyết lúc này đã tới thời gian mở cửa thành nhưng cửa lớn vẫn đóng chặt như cũ.

Ở cửa đã có người xếp hàng chờ đợi. Tuy trong lòng Mặc Cửu Diệp nghi hoặc vì sao cửa thành lại mở muộn hơn bình thường nhưng vẫn bình tĩnh đánh xe ngựa xếp hàng phía sau đội ngũ.
 
Chương 1125


Phía trước hắn là một đôi phu thê trẻ, trong lòng ôm một đứa nhỏ hơn một tuổi.

Trong mắt nàng ta rưng rưng nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong n.g.ự.c trượng phu.

"Tướng công, chúng ta đi cầu thủ vệ quan gia đi! Nếu còn chậm trễ ta sợ Hổ Đầu sẽ không ổn."

"Cầu cũng không được, vừa rồi ngươi không thấy có người vội vàng vào thành đi tìm thủ vệ quan sai rồi bị đánh một roi sao?"

"Chỉ là, bệnh của Hổ Đầu không chờ được nữa..." Phụ nhân nói xong đã bắt đầu nghẹn ngào.

Hách Tri Nhiễm ở trong xe ngựa có thể nghe rõ đối thoại của hai người, nàng xốc màn xe lên xuống xe, đi tới gần hai phu thê kia.

"Vị nương tử này, ta biết chút y thuật, nếu tin ta thì ta có thể giúp ngươi xem đứa nhỏ trước."

Hai phu thê trung niên thấy người nói chuyện là phụ nhân ăn mặc phú quý, trong mắt nhiều ít cũng có chút nghi hoặc.

Dù sao thời đại này thầy thuốc làm nghề y chữa bệnh đều là nam tử, bọn họ có nghi ngờ cũng không kỳ lạ.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng vì tính mạng của đứa nhỏ, nam tử vẫn cảm kích nói: "Vậy làm phiền phu nhân."

Hách Tri Nhiễm tiến lên đầu tiên là sờ trán đứa nhỏ, sau đó lại bắt mạch cho đứa nhỏ.

"Đứa nhỏ chỉ là bị cảm lạnh bình thường, bởi vì không điều trị đúng lúc nên ảnh hưởng đến chức năng của phổi."

Nói trắng ra là đứa nhỏ này chắc chắn bị viêm phổi, chỉ là Đại Thuận còn chưa có danh từ viêm phổi này, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể dùng những từ bọn họ hiểu để giải thích. ¬¬

Nàng vừa dứt lời, phụ nhân kia quỳ gối xuống trước mặt nàng.

"Phu nhân, cầu xin ngài cứu con của taI"

Hách Tri Nhiễm vội vàng nâng người dậy.

"Các ngươi đừng gấp, trên xe ta vừa hay mang theo thuốc chữa bệnh này, cho đứa nhỏ ăn vào trước đã."

Hách Tri Nhiễm nói xong quay người lên xe, lấy thuốc hạ sốt và thuốc điều trị viêm phổi ra khỏi không gian cho đứa trẻ.

Sau khi đổi hết sang thì đóng gói đưa cho phụ nhân, hơn nữa còn để nàng ta cho đứa trẻ ăn ngay lập tức.

Cùng lúc đó Hách Tri Nhiễm còn không quên hỏi hai phu thê nguyên nhân cửa thành vẫn chưa mở.

"Các ngươi có biết vì sao hôm nay cửa thành đến bây giờ vẫn chưa mở không?"

Nam tử kia giải thích nói: "Chắc là các ngươi từ bên ngoài tới? Không biết tình huống kinh thành cũng không có gì bất ngờ."

"Ồ? Rốt cuộc là làm sao?" Hách Tri Nhiễm làm ra bộ dáng vô cùng tò mò hỏi.

"Cửa thành không mở đã được ba ngày rồi, chúng ta đều là dân chúng xung quanh kinh thành, nếu không phải bởi vì đứa nhỏ này bị bệnh định đến thử may mắn thì cũng sẽ không chờ ở đây. Xem tình hình hôm nay e là cửa thành vẫn chưa thể mở."

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nghe nam tử giải thích xong, nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều có dự cảm không tốt.

Ba ngày cửa thành chưa mở chỉ có thể là bên trong xuất hiện vấn đề lớn.

Nhất là Hách Tri Nhiễm có hiểu biết rất nhiều đối với lịch sử cổ đại.

Xuất hiện loại tình huống này có khả năng nhất là có người bức vua thoái vị.

Hai người theo bản năng nhìn thoáng qua trên tường thành.

Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng nói: "Xem ra thật đúng là xảy ra chuyện lớn, nếu không thủ vệ trên tường thành sẽ không nhiều như vậy."

Tuy Hách Tri Nhiễm không biết rõ tình huống nơi này bằng Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra một ít manh mối từ trạng thái thủ vệ trên tường thành.

Tất cả thủ vệ đều mặc khôi giáp, trong tay mỗi người là một cây thương lớn, hơn nữa sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng.

Trong nhận thức của nàng, thủ vệ cửa thành cũng không uy vũ như vậy, rất rõ ràng những người này chính là binh lính chính quy của Đại Thuận.
 
Chương 1126


Cuối cùng tầm mắt Mặc Cửu Diệp dừng ở người đứng giữa thành lâu.

Cho dù người nọ hóa thành tro thì Mặc Cửu Diệp cũng có thể nhận ra được.

Chính là tiểu nhi tử của Tiết thừa tướng, Tiết Bác.

Tiết Bác ít tuổi hơn Mặc Cửu Diệp một ít, từ nhỏ người này đã thích múa đao nghịch thương nhưng cũng không phải quá thông thạo.

Tiết thừa tướng thấy hắn ta không có thiên phú học văn nên mời sư phụ võ thuật đến chỉ dạy, điều này cũng hợp với ý của Tiết thừa tướng, dù sao trong nhà đều là quan văn chưa có võ tướng có thể chưởng quản binh quyền.

Vì thân phận con trai thừa tướng của mình nên từ trước đến nay Tiết Bác không coi ai ra gì.

Lúc Mặc gia đang ở biên cảnh chống cự với Nam Cương xâm lấn, Tiết thừa tướng vô sỉ tiến cử Tiết Bác đi theo người Mặc gia cùng nhau rèn luyện ở Nam Cương.

Bên ngoài nói là rèn luyện nhưng Tiết Bác lại âm thâm báo phần lớn tin tức của quân đội Đại Thuận bên này cho người Nam Cương.

Vì thế lương thảo quân doanh Đại Thuận suýt nữa bị người Nam Cương thiêu huỷ.

Người dẫn quân đánh giặc lúc đó của Mặc gia là Thất ca, sau khi Thất ca phát hiện lập tức phái người bắt Tiết Bác tới thẩm vấn.

Thế nhưng tốc độ Tiết Bác diệt khẩu quá nhanh, Thất ca không thể tìm được chứng cứ có lợi để chứng tỏ chính là Tiết Bác lén đưa tin tức cho Nam Cương.

Cho dù như vậy thì Thất ca vẫn tức giận sai người đánh Tiết Bác năm mươi quân côn, sau đó đuổi người về kinh thành giao cho Hoàng Thượng xử lý.

Tiết Bác bị đuổi về kinh thành không biết Tiết thừa tướng sử dụng thủ đoạn gì mà trộm đưa người ra.

Từ đó Tiết Bác ở kinh thành mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa. Không ngờ, trở lại kinh thành vậy mà lại gặp được hắn!

Nếu không phải không muốn đả thảo kinh xà sớm, Mặc Cửu Diệp hận không thể lập tức lấy tính mạng hắn ta!

Hách Tri Nhiễm thấy sắc mặt của hắn không đúng, kéo ống tay áo của hắn thấp giọng hỏi: "Phu quân, ngươi làm sao vậy?"

Mặc Cửu Diệp lắc đầu: "Chúng ta rời khỏi chỗ này trước, sau đó ta sẽ giải thích cho nàng."

Hách Tri Nhiễm cũng biết nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, hai người vô cùng ăn ý dắt xe ngựa đi tới nơi không có ai.

Chọn được vị trí xong, thấy chung quanh không có nguy hiểm gì thì lắc mình tiến vào không gian.

Mặc Cửu Diệp nói nhanh chuyện của Tiết Bác cho Hách Tri Nhiễm nghe trước.

"Phu quân, chỉ huy thủ vệ là Tiết Bác đã nói lên Tiết gia rất có thể đã khống chế cả triều đình."

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừ, hẳn là như vậy."

"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Tình huống như vậy, Hách Tri Nhiễm cũng không có chủ ý gì.

"Hiện giờ thời gian vẫn còn sớm, sau đó khẳng định vẫn còn có rất nhiều dân chúng muốn vào thành, đến lúc đó chúng ta nhân lúc nhiều người, xen vào trong đám người hành sự tuỳ theo hoàn cảnh."

Hai người nghĩ đối sách trong không gian, Tiểu Bạch ra vẻ nhìn được vẻ mặt u sầu của chủ nhân, vỗ cánh bay lại đây.

Nó đậu trên vai Mặc Cửu Diệp, phát ra tiếng kêu cục cục ý giống như đang nói có thể giúp.

Mới đầu Mặc Cửu Diệp còn chưa hiểu ý của Tiểu Bạch, tưởng vật nhỏ đang làm nũng mình.

Hách Tri Nhiễm lại hiểu ra cái gì. "Phu quân, có phải Tiểu Bạch đang nói với chàng nó có thể hỗ trợ không?”

Nghe tức phụ nhắc nhở, lúc này Mặc Cửu Diệp mới nhìn thẳng Tiểu Bạch.

Hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch đang đậu trên vai kêu.

"Tiểu Bạch, ngươi muốn truyền tin vào kinh thành sao?"

Tiểu Bạch vừa phát ra tiếng kêu vừa không ngừng gật đầu.

Mặc Cửu Diệp theo bản năng nhìn vào vị trí vết thương của nó, Tiểu Bạch như ý thức được cái gì lập tức bay lên, như đang nói cho Mặc Cửu Diệp vết thương của nó đã không sao rồi.
 
Chương 1127


Thật ra để Tiểu Bạch vào kinh thành chuyển tin tức với Phí Nam Vũ là biện pháp tốt nhất, hơn nữa khoảng cách nơi này gần cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Chỉ là hai người đều hơi lo cho vết thương của Tiểu Bạch.

Hách Tri Nhiễm gọi Tiểu Bạch đến, kiểm tra vết thương của nó một lần nữa.

"Phu quân, miệng vết thương của Tiểu Bạch không còn vấn đề gì, chỉ cần không bay khoảng cách quá xa chắc là sẽ không sao."

"Nếu đã như vậy, ta viết giấy cho Phí tiên sinh, hỏi một chút tình huống kinh thành nếu có thể thì xin hắn giúp chúng ta vào thành."

Dù sao bọn họ đến kinh thành cũng định sẽ gặp mặt Phí Nam Vũ vào thời điểm cần thiết, cho hắn ta biết sớm hơn chút cũng không sao.

Nội dung tờ giấy rất đơn giản chỉ là hỏi Phí Nam Vũ kinh thành đã xảy ra chuyện gì, vì sao cửa thành đóng chặt không cho dân chúng ra vào, có cách nào giúp hắn vào thành hay không.

Tiểu Bạch mang theo tờ giấy rời đi, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng chen vào trong dân chúng muốn vào kinh thành.

Quả nhiên giống như hắn dự đoán, lúc này người xếp hàng ở cửa thành đã càng ngày càng nhiều.

Mọi người mồm năm miệng mười nói về cùng một đề tài đó là lúc nào thì bọn họ mới có thể vào thành.

Rất nhiều người vốn là người kinh thành ra khỏi thành làm việc không thể quay về nhà, còn có gánh hàng định vào thành bán đồ.

Một số ít là thương gia bên ngoài tới, bọn họ nhìn hàng hoá chất đầy trên xe có thể nói là khổ không thể nói.

Chỉ tiếc những người này thảo luận đến thảo luận đi, ai cũng không biết tại sao cổng kinh thành lại không cho người ra vào, đến khi nào mới mở... Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm trà trộn vào giữa đám người xem biến.

Mãi cho đến sắp giữa trưa, rất nhiều người không còn ôm hy vọng rời đi nhưng còn rất nhiều người không cam lòng chờ ở chỗ đó.

Thậm chí có người gan lớn chạy về phía cửa thành nói với quan binh thủ vệ.

Mới đầu quan binh dùng vũ khí ngăn cản bọn họ cũng không có làm ra hành vi quá khích.

Một lát sau không biết có phải có người bày mưu kế gì hay không, binh lính này bắt đầu động thủ với dân chúng, không bao lâu đã xua tan một mảng lớn.

Người đến cửa thành càng ngày càng ít, qua buổi trưa đã không còn mấy người.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm lúc này đã hơi lo, sáng sớm Tiểu Bạch vào kinh truyền tin cho Phí Nam Vũ đến bây giờ vẫn chưa về, bọn họ lo có phải bên Phí Nam Vũ cũng xảy ra tình huống gì đó.

Ngay lúc hai người chuẩn bị bàn đối sách thì Mặc Cửu Diệp thấy Tiểu Bạch bay từ cửa thành ra.

"Nhiễm Nhiễm, Tiểu Bạch đã về."

Vì không để người khác chú ý, hai người cố ý đi tới nơi yên lặng.

Tiểu Bạch tăng tốc bay về phía Mặc Cửu Diệp đứng lên vai hắn.

Để thận trọng, Hách Tri Nhiễm nhìn xung quanh một lượt kéo Mặc Cửu Diệp lắc mình tiến vào không gian.

Lần này chuyện khẩn cấp, Mặc Cửu Diệp không thưởng cho Tiểu Bạch trước mà nhanh chóng gỡ tờ giấy trên đùi nó xuống.

Tờ giấy là Phí Nam Vũ viết, khác với những lần trước, số từ rất ít cũng hơi có qua loa, nhưng cũng đủ để bọn họ nhận ra đây là bút tích của Phí Nam Vũ.

Phí Nam Vũ nói, Hoàng Hậu giả mạo thánh chỉ nói thân thể Thuận Vũ Đế không khoẻ, bởi vì chưa lập thái tử, nên công việc trong triều tạm thời giao cho Hoàng Hậu xử lý. Hẳn là phe bên Hoàng Hậu sắp xếp từ trước, thánh chỉ hạ xuống, người của bà ta đã khống chế cả triều đình.

Ta đoán rất có thể hiện giờ Hoàng Thượng đã bị hại, phong tỏa cửa thành là vì phòng Kỳ Vương đang ở bên ngoài điều binh trở về.
 
Chương 1128


Cuối cùng hắn báo cho Mặc Cửu Diệp để Tiểu Bạch ở đó muộn một chút rồi lại tới chỗ hắn ta một chuyến, hắn ta và Nam Kỳ đang nghĩ cách lấy thẻ bài từ người Tiết gia, nếu có thể thành công ban đêm hắn ta sẽ để Tiểu Bạch đưa thẻ bài cho bọn họ.

Nội dung trên tờ giấy không nhiều lắm, Phí Nam Vũ cũng chỉ nói đại khái, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng không phân tích được gì nhiều.

Huống chi mục đích chính của bọn họ không phải là vì cứu giang sơn Đại Thuận, chỉ là muốn dạy dỗ những người gây bất lợi với Mặc gia.

Tóm lại, mục đích chính của bọn họ là có thể thuận lợi tiến vào kinh thành, nếu Phí Nam Vũ đã giúp bọn họ nghĩ cách, thì đợi thêm lát nữa cũng không sao.

Hách Tri Nhiễm giúp Tiểu Bạch kiểm tra vết thương một chút, thấy không có vấn đề gì lại cho nó ăn một chút, mới để nó bay qua chỗ Phí Nam Vũ.

Trước mắt xem ra, bây giờ bọn họ làm cũng chỉ có thể chờ, may mắn bên ngoài cửa thành còn một ít dân chúng chưa rời đi, bọn họ đứng chờ ở đó cũng sẽ không có vẻ quá bắt mắt.

Thời gian sớm hơn so với dự tính một ít, lúc vừa chợp tối Tiểu Bạch đã trở lại.

Lần này trên đùi nó chẳng những có một phong thư mà còn có lệnh bài không quá lớn.

Lệnh bài này Mặc Cửu Diệp biết, là loại chuyên dùng để hoàng cung thu mua, trước kia hắn ở trong cung làm bạn đọc với Nam Kỳ, Nam Kỳ ham chơi đã dùng cái này dẫn hắn lén ra ngoài hoàng cung.

Phí Nam Vũ đưa cho hắn lệnh bài như vậy chắc là gần đây Hoàng hậu có phái người ra khỏi thành, nếu không loại lệnh bài này bình thường đều dùng để ra vào hoàng cung.

Cất lệnh bài vào, Mặc Cửu Diệp mở tờ giấy.... Trong phủ cung nghênh hai vị.

Chỉ sáu chữ, Phí Nam Vũ để hai người Mặc Cửu Diệp lúc vào thành thì đi gặp hắn ta trước. l

Mặc dù hắn ta không nói, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cũng sẽ đi tìm hắn ta trước, dù sao tình hình trong kinh thành thế nào còn phải tìm hiểu từ chỗ hắn ta.

Lo rằng lệnh bài Phí Nam Vũ cho bọn họ là dùng để trong cung thu mua, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp lại cải trang một phen.

Lần này hai người cải trang thành bộ dáng nội thị, lại trang điểm thay đổi khuôn mặt.

Chuẩn bị xong tất cả, hai người lắc mình rời khỏi không gian.

Lúc này cửa thành đã không còn bóng người, dân chúng chờ vào thành đã rời đi từ lâu.

Cửa thành cao lớn đóng chặt, binh lính thủ vệ phía trên thành lâu đứng thẳng sẵn sàng đón địch.

Nhìn thấy có hai bóng người di chuyển ở cửa thành, binh lính thủ vệ trên thành lâu hô lớn.

"Cửa thành phong tỏa cấm ra vào, không muốn c.h.ế.t thì nhanh rời đi."

Nghĩ đến tiếng của nội thị hơi the thé, Mặc Cửu Diệp nói chuyện không hợp, Hách Tri Nhiễm giơ lệnh bài trong tay lên cố ý khiến giọng nói thô một ít.

"Chúng ta là người Hoàng hậu nương nương phái đi làm việc, có lệnh bài làm chứng.

Nghe là Hoàng hậu nương nương phái đi làm việc, binh lính thủ vệ trên thành lâu lập tức đi xuống.

Cửa thành mở ra một khe hở nhỏ, một bàn tay to đi ra.

"Đưa lệnh bài để kiểm tra."

Hách Tri Nhiễm vội vàng đưa lệnh bài qua.

Rất nhanh cửa thành lại giật giật, lộ ra khe hở một người có thể đi qua.

"Hai ngươi nhanh chóng đi vào." Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm một trước một sau đi vào.

Quan binh không hề nghi ngờ bọn họ, trực tiếp trả lại lệnh bài cho bọn họ.

Mặc Cửu Diệp biết, nội thị trong cung này là một đám rất cao ngạo, sẽ không để những quan binh này vào mắt bởi vậy không hỏi thăm gì dẫn Hách Tri Nhiễm đi vào trong thành.
 
Chương 1129


Kinh thành có thể nói là nơi Mặc Cửu Diệp quen thuộc nhất, nhất là phủ đệ hiện giờ của Phí Nam Vũ chính là Mặc gia năm đó.

Quay về nhà từng là của mình, không có ai rõ đường đi bằng Mặc Cửu Diệp.

Trên đường thỉnh thoảng có thể thấy được quan binh đi tuần tra.

Lẽ ra kinh thành dưới chân thiên tử, thủ vệ nghiêm một chút cũng không quá đáng trách nhưng trong ấn tượng của Mặc Cửu Diệp, lúc trước ban đêm trong kinh thành cũng không nhìn thấy quá nhiều quan binh đi tuần tra như vậy.

Chẳng những vậy, trên đường gần như không nhìn thấy người đi đường, mặc dù ven đường có mấy tửu lâu còn sáng đèn nhưng bên trong cũng không có khách.

Hai người đều mặc như nội thị nên thoải mái đi bộ trên đường phố kinh thành, binh lính nhìn cách ăn mặc của bọn họ nhiều lắm chỉ thắc mắc một chút nhưng cũng không làm khó.

Vừa đi vừa quan sát, sau khoảng nửa canh giờ hai người đến gần Phí phủ.

Tuy Mặc Cửu Diệp chưa biết rõ cụ thể thế cục trong triều thế nào, có thể tưởng tượng được Hoàng hậu nắm trong tay cả triều đình, Phí Nam Vũ là người Nam Kỳ khó tránh khỏi sẽ bị người ta để ý.

Bởi vậy hắn cũng không dẫn Hách Tri Nhiễm đi tới cửa mà là vòng vào bên trong một ngõ nhỏ, định tiến vào từ phía sau hoa viên.

Ai ngờ lúc bọn họ đến gần cửa sau Phí phủ, cửa bị người bên trong mở ra.

Người mở cửa Mặc Cửu Diệp cũng không xa lạ, là gã sai vặt tâm phúc của Phí Nam Vũ.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm cải trang thay đổi, gã sai vặt cũng không nhận ra bọn họ.

Bởi vì Phí tiên sinh phân phó hắn ta chờ ở chỗ cửa sau, nhìn phu thê Mặc Cửu Diệp tới thì đưa bọn họ vào phủ. Gần đây kinh thành vẫn ở trong trạng thái giới nghiêm, lúc này cơ bản không có người đi lại huống hồ lại là ngõ nhỏ hẻo lánh như vậy.

Gã sai vặt nghe được tiếng bước chân theo bản năng cho rằng phu thê Mặc Cửu Diệp.

Kết quả hắn căn bản không biết hai người trước mắt, sợ tới mức khiến hắn lập tức đóng cửa sau lại.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nhìn nhau, trong lòng biết rõ hiện giờ bọn họ cải trang nên cho dù là ai cũng không nhận ra.

Ngay lúc Mặc Cửu Diệp định tiến lên gõ cửa giải thích, cửa sau lại bị mở ra.

Lần này là Phí Nam Vũ mở.

Vì tránh cho chuyện vừa rồi lại xảy ra, Mặc Cửu Diệp vội vàng mở miệng.

"Phí Tiên Sinh, là ta."

Lúc Phí Nam Vũ nhìn thấy hai người đúng là hơi có giật mình một cái nhưng rất nhanh đã nhận ra giọng nói của Mặc Cửu Diệp.

Còn nghĩ bản thân cho bọn họ lệnh bài, bọn họ mặc thành như vậy vào thành cũng không quá đáng trách.

Chỉ là trang phục nội thị của hai người được lấy từ đâu thì hắn ta không biết được.

Nhưng cho dù thế nào, bọn họ có thể vào thành an toàn là tốt rồi.

Phí Nam Vũ nghiêng người nhường vị trí cửa ra, thấp giọng nói: "Hai vị mời vào."

Vẫn vào thư phòng nói chuyện như lần trước, ba người lần lượt tiến vào.

Sau khi ngồi xuống, Phí Nam Vũ mới hỏi: "Cửu công tử, sao ngươi lại vào kinh thành vào lúc này."

Đây là vấn đề hắn ta vẫn thấy rất khó hiểu, theo đạo lý vào lúc kinh thành không yên ổn thế này, Mặc Cửu Diệp đến đây nhỡ đâu bị người nhận ra, thì chẳng phải sẽ chuốc họa vào thân sao?

Đối với chuyện này, Mặc Cửu Diệp cũng không muốn giấu, mặc dù hắn không nói sự thật cho Phí Nam Vũ là trong tương lai có thể kinh thành sẽ xảy ra một số chuyện, đối phương cũng sẽ nghĩ rằng là hắn làm.
 
Chương 1130


"Cả nhà Mặc gia ta đã bị lưu đày tới Tây Bắc, hiện giờ chỉ muốn an ổn sống nhưng người nào đó cố tình lại không muốn để chúng ta được như ý. So với việc ở lại Tây Bắc luôn phải đề phòng không bằng đánh đòn phủ đầu, bóp c.h.ế.t tất cả những người không muốn cho Mặc gia sống an nhàn."

Thật ra Mặc gia đánh đòn phủ đầu diệt trừ một phe của Hoàng hậu, không phải Phí Nam Vũ chưa từng nghĩ đến.

Chỉ là từ Tây Bắc đến kinh thành đường xá xa xôi không nói, hơn nữa thân phận người Mặc gia bọn họ cũng vô cùng mẫn cảm.

Hắn ta nghĩ có thể Mặc Cửu Diệp sẽ ra tay với Hoàng hậu nhưng chưa từng nghĩ rằng lại là bây giờ.

Dù sao bây giờ thế cục kinh thành chính là một cái xoáy nước khổng lồ, rất nhiều người còn không trốn được, không ai muốn tiến vào lúc này.

Chỉ có thể nói Mặc Cửu Diệp là kẻ tài cao gan cũng lớn, Hách Tri Nhiễm cũng vậy, tuyệt đối có thể được xưng là nữ trung hào kiệt.

"Các ngươi đã đến đây có thể có dự định cụ thể gì, nếu chỗ nào cần Phí mỗ giúp, tất nhiên Phí mỗ sẽ không tiếc sức lực."

"Trước mắt ta còn chưa biết tình hình cụ thể của kinh thành, tin Phí tiên sinh đưa tới cũng chỉ nói tình huống đại khái, ta nghĩ cần phải biết rõ tình hình một chút trước rồi động thủ cũng chưa muộn." Mặc Cửu Diệp trầm giọng nói.

"Hôm nay ngươi ở ngoài thành hẳn là đã thấy, quan binh thủ thành đều đã đổi thành thân tín của Tiết gia.

Bên ngoài nhìn kinh thành có vẻ thái bình nhưng thật ra đã bị phe Hoàng hậu nắm hơn nửa trong tay.

Kỳ vương chỉ có cái dũng của thất phu, thuộc hạ lại không mấy người có ích, trước mắt có thể làm chỉ có thể yên lặng xem biến. Quan trọng nhất hiện giờ Thuận Vũ Đế đã lâu không lâm triều, ai cũng không biết tình hình của hắn như thế nào.

Càng giận hơn chính là Hoàng hậu lại sử dụng thủ đoạn làm ra thủ dụ của Hoàng Thượng, nói Hoàng Thượng bệnh nặng cần tĩnh dưỡng, do vị trí thái tử để trống nên trước mắt để vị hoàng tử nào chấp chưởng triều chính cũng không thích hợp, nên tạm thời giao triều đình cho Hoàng hậu chủ trì.

Nói là Hoàng hậu chủ trì, nhưng bà ta một nữ nhân làm sao hiểu được đạo làm vua này, cuối cùng còn chưa tính đến chuyện phụ thân Tiết thừa tướng nói cái gì là cái đó.

Lúc vừa bắt đầu có người không phục chống đối mấy lần, Tiết thừa tướng g.i.ế.c gà dọa khỉ, trong lúc lâm triều hạ lệnh c.h.é.m g.i.ế.c mấy người, hiện giờ lá gan của đại thần đã bị doạ hỏng rồi, giận mà không dám nói gì.

Ngươi cùng biết rõ tính cách của Kỳ vương, tới thời khắc mấu chốt luôn không có chủ kiến gì nhát gan sợ phiền, lại bị phe của Hoàng hậu dùng thủ đoạn doạ đến bây giờ chính là tên rùa đen rút đầu."

Phí Nam Vũ một hơi nói nhiều vậy, từ trong lời nói của hắn ta không khó để nghe ra mặc dù hắn ta chí lớn cũng không có nhân thủ đắc lực nên không có cách nào phát huy.

Mặc Cửu Diệp nghe cũng nhíu mày, nước Đại Thuận mênh mông, trong triều nhiều võ tướng có năng lực như vậy vậy mà bị người trong gia tộc của Hoàng hậu khống chế, nói ra quả thực khiến thiên hạ cười lớn.

Nhưng Mặc Cửu Diệp vẫn nhớ kỹ bản thân bị oan, hắn cũng không quên nhắc nhở bản thân thế cục triều chính có thế nào cũng không liên quan đến hắn, mục đích hắn tới nơi này chỉ có một đó chính là g.i.ế.c hết tất cả người có tâm gây rối cho Mặc gia, trả lại cho Mặc gia một cuộc sống thanh tịnh.

Mặc dù như vậy nhưng chuyện cần biết thì vẫn phải hỏi cho rõ ràng, dù sao biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
 
Chương 1131


Nhất là hắn còn dẫn Hách Tri Nhiễm vào kinh, cho dù không lo cho an nguy của mình cũng không thể làm tức phụ bị liên lụy.

Mặc Cửu Diệp thu lại suy nghĩ tiếp tục hỏi.

"Bây giờ bên Thuỵ vương như thế nào?”

Nói đến Thuỵ vương, ánh mắt Phí Nam Vũ trở nên hòa nhã hơn nhiều.

"Thuỵ vương có thể dẫn Đức phi rời khỏi vòng xoáy ở kinh thành đã nói lên hắn đã nhìn thấu được tất cả. Đức phi là người thân duy nhất trên đời của hắn, hắn có thể giao Đức phi cho Mặc gia chăm sóc đã nói rằng lần này hắn vào kinh chỉ đơn thuần là ôm thái độ hoá giải nguy cơ cho Mặc gia, đối với chuyện này ta không nghi ngờ chút nào.

Hơn nữa trong mấy lần chúng ta tiếp xúc, ta cũng rất tán thưởng nhân phẩm của hắn, trước đó không lâu ta đã nói cho hắn thân thế của bản thân.

Sau khi hắn nghe thấy thân thế của ta, không bài xích hay nghi ngờ mà còn bằng lòng giúp ta khôi phục lại thân phận.

Hiện giờ chúng ta tương đương với huynh đệ ngầm, ta cũng coi hắn như người thân duy nhất.

Nhưng Thuỵ vương không có lòng đoạt vị, sau khi trở lại kinh thành mặc dù cố gắng phát triển thực lực nhưng hiệu quả không phải quá tốt.

Hắn thông minh hơn Nam Kỳ, biết dù lúc này có ra mặt chống đối với phe của Hoàng hậu cũng chỉ phí công nên vẫn ru rú trong nhà, chúng ta cũng chỉ là âm thầm gặp.

Trước mắt thái độ của chúng ta rất nhất trí, đều đang âm thầm nghĩ cách điều tra nguyên nhân Thuận Vũ Đế không lên triều."

Mặc Cửu Diệp nhướng mi: "Chỉ như vậy mà vẫn chưa tìm được cách tốt nhất điều tra ra chân tướng?” Phí Nam Vũ hổ thẹn cười: "Đúng vậy, phe của Hoàng hậu có thể làm ra chuyện lớn như vậy chắc là đã sớm chuẩn bị xong tất cả, hiện giờ thủ vệ hoàng cung đều đã đổi thành người của bọn họ.

Mấy hôm trước Nam Kỳ phái người tiến cung tìm hiểu tin tức, đến nay vẫn chưa có hồi âm."

Vốn kế hoạch của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm là sau khi vào kinh sẽ d.a.o sắc chặt đay rối, tìm đúng thời cơ âm thầm diệt trừ phe của Hoàng hậu, nếu Hách thượng thư bằng lòng từ quan bọn họ sẽ dẫn ông cùng nhau trở về Tây Bắc.

Nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ khó xử Phí Nam Vũ, còn có Nam Thuỵ trả giá vì Mặc gia.

Hai người cảm thấy nếu không làm chút gì đó sẽ có lỗi với tình nghĩa bằng hữu này.

Nhất là Nam Thuy, vốn đã có thể dẫn theo Đức Phi an ổn sống lại vì Mặc gia mà bị cuốn vào vòng xoáy này.

Cho dù thế nào bọn họ cũng phải làm cho Nam Thuỵ rời khỏi an toàn.

Mà cách tốt nhất để Nam Thuỵ có thể toàn thân trở ra chính là thay đổi đoạn lịch sử Nam Kỳ xưng đế trực tiếp để Phí Nam Vũ tiếp chưởng ngôi vị Hoàng đế.

Đương nhiên điều này cũng chỉ là ý tưởng phu thê hai người vừa nghĩ tới, cũng không định nói ra.

Phí Nam Vũ cũng không biết suy nghĩ của bọn họ, dừng mắt trên người Hách Tri Nhiễm hỏi: "Lần này Cửu phu nhân tới kinh thành là vì gặp Hách thượng thư sao?"

Điểm này thì không có gì nghi ngờ cả, dù sao cũng là cha con ruột thịt, đã hơn một năm không gặp, Hách Tri Nhiễm thừa dịp Mặc Cửu Diệp vào kinh làm việc, đi theo đến thăm phụ thân một chút cũng dễ hiểu.

Nhưng có một số việc, Phí Nam Vũ không thể không nhắc nhở.

"Tình cảnh hiện tại của Hách thượng thư không được tốt cho lắm, phe cánh hoàng hậu vừa đ.ấ.m vừa xoa muốn lôi kéo ông ấy, Hách thượng thư là người chính trực, không muốn thông đồng với đám người này. May mắn là ông ấy không nương nhờ phe của hoàng hậu cũng không đứng cùng trận doanh với Kì vương và Thụy vương, vì vậy trước mắt phía hoàng hậu vẫn chưa ra tay với ông ấy.
 
Chương 1132


Nhưng đây chỉ là tình thế trước mắt, một khi phía hoàng hậu giành được thắng lợi, hoàn toàn đứng vững trên triều đình, thì người có tính tình như Hách thượng thư nhất định sẽ không được bọn họ trọng dụng.

"Đến lúc đó, khó tránh khỏi hoàng hậu sẽ không vì củng cố địa vị của mình mà diệt trừ thế lực đối lập, Hách thượng thư lập tức sẽ gặp nguy hiểm."

"Đây là đương nhiên, nhạc phụ đại nhân là phụ thân ruột thịt của nội tử, chúng ta nhất định sẽ không đứng yên nhìn ông ấy bị người khác hãm hại." Mặc Cửu Diệp rất sợ Hách Tri Nhiễm sẽ lo lắng, mặc dù lời này là nói với Phí Nam Vũ, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người thê tử nhà mình.

Thật ra, cho dù Phí Nam Vũ không nói chuyện này thì Hách Tri Nhiễm cũng có thể đoán được đại khái.

Nàng biết rất rõ phụ thân là một người ngay thẳng, nếu quả thật không thể tránh được ngày đó thì cho dù c.h.ế.t ông ấy cũng sẽ không lựa chọn thỏa hiệp.

Bởi vì nghĩ đến chuyện này nên Hách Tri Nhiễm mới có thể bỏ qua sự can ngăn của Hách phu nhân, cố tình đi theo Mặc Cửu Diệp tới kinh thành.

Trong lúc trao đổi với Phí Nam Vũ, hai bên đều đã hình thành một loại ăn ý nhất định, cho dù rất nhiều lời không cần phải nói quá cặn kẽ, thì hai bên cũng có thể hiểu ý lẫn nhau.

Đã tìm hiểu sơ qua tình huống, Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đứng lên.

"Không còn sớm nữa, ta và nội tử không tiện quấy rầy thêm, nhiều nhất ba ngày, ta sẽ lại tới chỗ của Phí tiên sinh."

"Được, ta chờ tin tức của Cửu công tử." Phí Nam Vũ sai người đưa bọn họ đi ra từ cửa hông, nhìn bóng lưng của hai người đã khuất xa mới quay trở lại.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm rời khỏi Phí phủ, tránh né tầm mắt của những binh lính tuần tra, sau đó vòng qua hậu viện phủ Thượng thư. Mặc Cửu Diệp hiểu rõ cảnh vật xung quanh Phí phủ, còn phía phủ Thượng thư thì Hách Tri Nhiễm lại không xa lạ gì.

Hai người cũng đi vòng qua hậu viện, Hách Tri Nhiễm chỉ chỉ vào một vị trí, Mặc Cửu Diệp ôm nàng vượt tường vào.

Nơi này là hậu viện của phủ Thượng thư, Hách thượng thư không có thiếp thất, hậu viện đã từng là khuê phòng của Hách Tri Nhiễm và viện của ông ấy cùng phu nhân.

Có lẽ là do Hách Tri Nhiễm và Hách phu nhân không ở đây, cho nên hậu viện tối om, tạo cho người ta một cảm giác hết sức hoang vu.

Hách Tri Nhiễm biết thói quen của Hách thượng thư, theo lý thì dù lúc này phụ thân còn ở bên trong thư phòng xử lý công vụ, thì hạ nhân vẫn sẽ thắp đèn ở chỗ nghỉ ngơi của ông ấy.

Kết quả nàng kéo Mặc Cửu Diệp đi một vòng quanh viện, đừng nói là đèn, ngay cả một bóng dáng người làm cũng không thấy.

Vừa đi được mấy bước, Hách Tri Nhiễm liền giẫm phải một hòn đá nhỏ.

Tình trạng này trước nay chưa từng xảy ra, ở các gia đình lớn như thế này, cho dù hạ nhân quét dọn những chỗ khác không sạch sẽ, cũng không dám lơ là chung quanh viện của chủ nhân.

Từ đó suy ra, nàng có thể đạp phải hòn đá nhỏ ở chỗ này, nhất định là do không có ai quét dọn.

Hách Tri Nhiễm không thấy bóng dáng của phụ thân ở trong viện của phụ mẫu, trong lòng càng cảm thấy kì lạ.

Tuy nhiên nàng cũng không ở lại chỗ này quá lâu, mà là kéo Mặc Cửu Diệp đi về hướng thư phòng ở tiền viện phủ Thượng thư.

Phụ thân không về viện của mình, vậy thì hẳn là đang ở thư phòng.

Rất may là mới vừa bước vào tiền viện, liền thấy bên trong thư phòng có ánh sáng. Lúc này cục đá trong lòng Hách Tri Nhiễm cũng buông xuống một ít.

Nhưng mà nàng vẫn cảm giác hơi kỳ lạ, tuy nói phụ thân luôn luôn thanh liêm, nhưng chi tiêu trong nhà chưa từng thiếu thốn.
 
Chương 1133


Mặc dù phủ Thượng thư không có nhiều hạ nhân như những gia đình quyền quý khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy mấy người.

Đêm nay rất khác thường, nàng tiến vào phủ Thượng thư ít nhất đã hai mươi phút, đừng nói là hộ viện, ngay cả phu canh cũng không thấy đâu.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Mang theo sự nghi ngờ, hai phu thê giống như vào chỗ không người, một đường không có bất kỳ trở ngại nào cũng không cần phải né tránh ai, đi thẳng tới bên ngoài thư phòng.

Nhìn thấy đứng người ở cửa, cuối cùng Hách Tri Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người nọ chính là tùy tùng của phụ thân, từ nhỏ nàng đã gọi ông ấy là Phùng thúc.

Tuổi tác của Phùng thúc và Hách thượng thư xấp xỉ nhau, từ nhỏ đã phục vụ bên cạnh Hách thượng thư, là người ông tín nhiệm nhất.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn chung quanh một vòng, sau đó mới hướng tới cửa thư phòng.

Mặc dù Phùng thúc không có võ công, nhưng là một người nghiêm túc.

Nghe được tiếng bước chân, ông ấy lập tức lớn tiếng hỏi: "Người nào?"

"Phùng thúc, là ta." Hách Tri Nhiễm vội vàng trả lời.

"Đại tiểu thư?" Giọng nói này Phùng thúc không thể quen thuộc hơn nữa, là Đại tiểu thư ông ấy đã nhìn từ nhỏ đến lớn.

"Phùng thúc, phụ thân ở thư phòng sao?"

Âm thanh nói chuyện bên ngoài thư phòng không nhỏ, Hách thượng thư ở bên trong cũng nghe được, ông không biết liệu có phải bản thân đang xuất hiện ảo giác hay không, sao lại nghe được giọng của nữ nhi nhà mình.

Phùng thúc còn chưa kịp trả lời, Hách thượng thư đã đẩy cửa thư phòng ra. Nương theo ánh trăng, khi ông nhìn thấy hai bóng người phía trước lập tức sững SỜ.

Giọng nói này đúng là của Nhiễm Nhiễm, nhưng rõ ràng phía trước chính là hai người nam nhân.

"Rốt cuộc các ngươi là ai? Vì sao giả mạo nữ nhi của Bổn quan?"

Hách Tri Nhiễm có thể nhận ra, lúc nói chuyện, giọng phụ thân không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của ông.

"Phụ thân, con là Nhiễm Nhiễm, để tiện vào thành, con và phu quân cải trang một chút."

Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm lợi dụng ánh trăng và gió lớn, từ không gian lấy ra một cái khăn ướt, nhanh chóng lau sạch lớp hóa trang trên mặt, sau đó lại thả tóc ra, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt vốn có.

Lúc này, Phùng thúc cũng xách một ngọn đèn lồng tiến lên.

Thời điểm ánh sáng đèn lồng chiếu tới, rốt cuộc Hách thượng thư cũng thấy rõ người trước mắt.

Giọng ông có chút nghẹn ngào, mất đi vẻ uy nghiêm trong ấn tượng của Hách Tri Nhiễm.

"Thật sự là Nhiễm Nhiễm, phụ thân còn cho rằng đời này sẽ không còn được gặp con...”

Thấy phụ thân như vậy, nước mắt Hách Tri Nhiễm cũng đảo quanh hốc mắt.

Nàng tiến lên đỡ tay của phụ thân: "Phụ thân, cẩn thận tai vách mạch rừng, chúng ta vào trong rồi nói."

Hách thượng thư nhìn thấy nữ nhi thì quá kích động, nhất thời quên mất bọn họ còn đứng ở bên ngoài.

Đi theo Hách thượng thư tiến vào thư phòng, Phùng thúc vẫn giữ vững bổn phận canh gác ở bên ngoài.

Tất cả những thứ này, cũng không có gì xa lạ với Hách Tri Nhiễm, bởi vì nàng thừa kế tất cả trí nhớ cùng tình cảm của nguyên chủ.

Tất cả mọi thứ trong thư phòng đều giống như trong trí nhớ của nàng, chẳng qua là, đáng lẽ trên bàn sách phải chất một chồng công văn thật dày, hôm nay lại không có.

Ngay lúc nàng đang thắc mắc trong lòng, Mặc Cửu Diệp đã hành lễ với Hách thượng thư.

"Ra mắt nhạc phụ."

Hách thượng thư đã nghĩ đến, đi cùng với nữ nhi có thể là nữ tế, chỉ là vừa rồi tất cả sự chú ý của ông đều đặt ở trên người Hách Tri Nhiễm, nên chưa quan sát Mặc Cửu Diệp cẩn thận.

Lúc Mặc Cửu Diệp chủ động mở miệng hành lễ, ông mới tỉ mỉ quan sát.
 
Chương 1134


Mặc Cửu Diệp vẫn chưa gỡ bỏ lớp cải trang, Hách Tri Nhiễm liền vội vàng giải thích: "Phụ thân, con và phu quân là vì thuận tiện vào thành cho nên mới ăn mặc như vậy."

Cho dù nàng không nói, Hách thượng thư cũng nghe ra giọng của Mặc Cửu Diệp.

Đầu tiên ông cũng không hỏi mục đích hai người tới kinh thành, mà là quan tâm nói: "Các con dùng bữa tối chưa? Để phụ thân bảo Phùng thúc đi chuẩn bị."

Nghe được lời nói của Hách thượng thư, Hách Tri Nhiễm lập tức cảm thấy ấm áp.

Theo lý, bọn họ từ Tây Bắc chạy tới kinh thành, đương nhiên là phải có chuyện khẩn cấp, hẳn là phụ thân nên hỏi nguyên nhân trước mới đúng.

Nhưng ông lại không làm vậy, mà việc đầu tiên là hỏi bọn họ đã dùng bữa tối chưa.

Cái này đã nói lên, ở trong lòng Hách thượng thư, thân thể của người nữ nhi này quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác.

"Phụ thân, chúng con đã ăn ở trên đường rồi, dạo này thân thể người vẫn khỏe chứ?”

Hách thượng thư cười khổ một tiếng: "Bộ xương già này của phụ thân con cũng không tệ lắm, chẳng qua là thế cục hiện tại ở kinh thành vô cùng không ổn, tại sao các con lại tới đây vào lúc này?"

Nhất là thân phận bị hạ chỉ lưu đày của người Mặc gia, Mặc Cửu Diệp lần nữa xuất hiện ở nơi này, tất nhiên có chuyện lớn cần phải làm.

Việc đã đến nước này, Mặc Cửu Diệp cảm thấy cũng không có gì cần phải giấu giếm, nhất là thê tử còn định khuyên nhạc phụ từ quan, hắn nói ra cảnh ngộ của Mặc gia, còn có thể khiến cho lão nhân gia ông hiểu thêm về bộ mặt thật của hoàng hậu.

Ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng, liền mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Phùng thúc bước khá nhanh, hẳn là còn cách thư phòng một đoạn, giọng nói đã truyền tới. "Lão gia, trong cung phái người đến."

Hách thượng thư nghe nói người từ trong cung đến, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay sau đó bắt đầu đứng lên nhìn bốn phía.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không cần nghĩ cũng biết, trong cung có thể phái người tới, nhất định là hoàng hậu bày mưu đặt kế, không có gì khác ngoài việc định sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ để đưa Hách thượng thư vào phe cánh của bọn họ.

Không cần Hách thượng thư nhắc nhở, Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm nhanh chóng trốn vào phía sau bình phong.

Trong thư phòng không có cửa sau, nơi có thể ẩn náu cũng chỉ có cái bình phong này, bọn họ chỉ có thể tạm thời trốn ở chỗ đó.

Đồng thời trong lòng hai người cũng có ý tưởng, một khi người được phái đến dám làm ra chuyện gì bất lợi đối với Hách thượng thư, cho dù bọn họ bất chấp nguy hiểm bị bại lộ cũng không thể để cho đối phương được như ý.

Mới vừa ẩn nấp xong, cửa thư phòng liền bị người đẩy ra từ bên ngoài.

Phùng thúc muốn ngăn cản, lại bị một tên thái giám trong đó đẩy sang một bên, báo hại ông ấy suýt nữa ngã nhào.

Cho dù như vậy, nhưng Phùng thúc vẫn muốn ngăn cản những người tự tiện xông vào thư phòng này.

"Các ngươi thật là to gan, ngay cả thư phòng của Thượng thư đại nhân cũng dám xông vào."

Thái giám thấy Phùng thúc hồ đồ ngu xuẩn như vậy, lập tức tiến lên chuẩn bị động thủ với ông ấy.

Hách thượng thư lạnh giọng quát: "Dừng tay, ai cho các ngươi lá gan dám càn rỡ ở trước mặt Bổn quan?"

Người đến là ba tên thái giám, Hách thượng thư cũng không xa lạ gì với mấy người này.

"Đêm hôm khuya khoắt Lưu công công dẫn người tới phủ đệ của Bổn quan có chuyện gì?" ¬

Lưu công công thấy giọng điệu Hách thượng thư không vui, âm dương quái khí nói: "Ối... Hách thượng thư thật đúng là mau quên, không phải là vài ngày trước hoàng hậu nương nương đã nhắc nhở ngài, sẽ phái người tới phủ nói chuyện với ngài một chút sao?
 
Chương 1135


Chúng ta bất tài, nhận được khẩu dụ của hoàng hậu nương nương, tới trò chuyện với Hách đại nhân một chút."

Vừa nói, đôi mắt đậu xanh của Lưu công công cũng đánh giá trong thư phòng.

Dù sao phía sau bình phong còn giấu Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, nếu nói lúc này Hách thượng thư không chột dạ là giả.

Ngay lúc ông đang suy nghĩ làm sao để ngăn cản Lưu công công tiếp tục quan sát, Lưu công công lại lần nữa mở miệng.

"Chúng ta tới đã tới rồi, chẳng lẽ Hách đại nhân không định mời chúng ta vào trong ngồi một chút?"

Kỳ thực, Hách thượng thư đã sớm chuẩn bị phải chết, nếu không phải có Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm ở đây, giờ phút này ông cũng lười hư tình giả ý cùng loại người như Lưu công công.

Tuy nhiên, vì sự an toàn của nữ nhi và nữ tế, ông chỉ có thể nhắm mắt vòng vo cùng đối phương.

Chẳng những như vậy, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm mà Hách thượng như khẩn trương đến mức trên trán đã đầy mồ hôi.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Lưu công công, ông ta lại cảm thấy vô cùng đắc Ý.

Thậm chí còn thầm mắng Hách thượng thư trong lòng: Bình thường xương cứng như vậy, đến lúc hoàng hậu nương nương thật sự hành động, không phải vẫn là sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh hay sao?

Suy nghĩ như vậy, ánh mắt Lưu công công nhìn Hách thượng thư càng thêm khinh thường.

Ông ta dẫn theo hai tên thái dám nghênh ngang đi vào thư phòng, trực tiếp ngồi ở vị trí chủ vị trước bàn đọc sách, hai tên thái giám còn lại thì quy quy củ củ đứng ở hai bên.

Nếu là trước đây, một tên thái giám nho nhỏ sẽ không dám bày ra dáng vẻ này ở trước mặt Hách thượng thư, như vậy có thể thấy tình cảnh hiện tại của Hách thượng thư hết sức không lạc quan.

Hách thượng thư cố gắng ổn định suy nghĩ, thân thể đứng nghiêm.

"Lưu công công, toàn bộ văn võ trong triều đều biết, từ trước đến giờ ta chỉ nghe theo lệnh của một mình Hoàng thượng, cho tới bây giờ đều không tham dự vào những quân tranh kia, nếu như hôm nay ngươi tới vì muốn khuyên ta, thì không cần mở miệng nữal"

Ông đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù là tình thế cấp bách khiến ông không cách nào giữ vững trung lập, ông cũng sẽ không gia nhập vào trận doanh của loại người gian trá như hoàng hậu. 

Cái gì mà Tứ hoàng tử, đó chẳng qua là tiền đặt cuộc mà hoàng hậu lấy tới để tranh đoạt quyền thế mà thôi!

Cho dù Tứ hoàng tử thật sự thuần huyết thống hoàng tộc, vậy thì thế nào?

Một đứa nhỏ còn chưa dứt sữa, làm sao có thể chủ trì đại cuộc?

Cuối cùng hoàng quyền vẫn sẽ rơi vào tay Tiết gia, cái này có gì khác mưu triều soán vị?

Hách Uyên Minh ông cả đời lỗi lạc, cho dù chết, cũng sẽ không bao giờ thông đồng với thứ người như vậy.

Lưu công công cũng không quan tâm đến thái độ của Hách thượng thư, bởi vì cho tới bây giờ, đừng nói là ông, cho dù lúc nói chuyện với hoàng hậu nương nương và Tiết thừa tướng, ông ta cũng là thái độ này.

Dù sao đi nữa, hôm nay ông ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.

Lưu công công lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, không nhanh không chậm đặt lên bàn.

"Hách đại nhân, hoàng hậu nương nương nói, hôm nay ngươi có hai con đường để chọn. Thứ nhất, nếu sau này ngài dựa theo ý của nương nương và Tiết thừa tướng mà làm việc, chắc chắn sẽ giữ được cao quan lộc dày, tương lai vinh hoa phú quý nhiều không kể hết.

Đợi đến khi Tứ hoàng tử ngồi vững ở vị trí kia, ngài chính là nguyên lão cấp bậc đại công thần.

Ngược lại, nếu ngài tiếp tục khăng khăng làm theo ý mình, chống lại hoàng hậu nương nương..."

Vừa nói, hắn vừa chỉ vào bình sứ nhỏ trên bàn.
 
Chương 1136


"Đây cũng là hoàng hậu nương nương ưu ái, cho ngài một chút thể diện sau cùng."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm nấp ở phía sau bình phong, mặc dù không nhìn thấy bình sứ nhỏ đặt ở trên bàn, nhưng từ âm thanh bình sứ nhỏ chạm mặt bàn cùng với lời nói của Lưu công công là có thể đoán được, hoàng hậu đang hạ tối hậu thư cho Hách thượng thư.

Hôm nay trừ phi ông đồng ý gia nhập vào phe cánh hoàng hậu, nếu không, lập tức phải uống sạch độc dược trong bình sứ nhỏ.

Tóm lại, sống hay chết, toàn bộ chỉ trong một suy nghĩ của Hách thượng thư.

Có lẽ Hách thượng thư đã sớm nghĩ đến ngày hôm nay, đối mặt với bình sứ nhỏ trên bàn, ông cũng không sợ hãi chút nào.

"Bổn quan đã nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, huống chi cái mạng này của ta, sống hay c.h.ế.t cũng chỉ có đương kim Thánh thượng mới có thể định đoạt. Từ xưa tới nay hậu cung không được tham gia triều chính, bây giờ hoàng hậu phụng lệnh của ai, lại muốn lấy mạng của Bổn quan?"

Lưu công công cười âm hiểm hai tiếng, vỗ mạnh tay lên bàn.

"Hách Uyên Minh, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không. Nếu ngươi đã không muốn gia nhập vào trận doanh của hoàng hậu nương, chúng ta cũng khuyên ngươi không cần phải giãy giụa vô ích, uống hết độc dược trên bàn, như vậy, còn có thể không dính líu đến gia quyến và hạ nhân trong phủ của ngươi."

Nghe Lưu công công nói xong, Hách Tri Nhiễm đã nhận ra được gì đó.

Khó trách lúc bọn họ mới vừa vào phủ, ngay cả một hạ nhân cũng không gặp được.

Nhất định phụ thân đã nghĩ tới chuyện hoàng hậu cuối cùng sẽ làm ra chuyện gì, vì tránh cho những hạ nhân kia không bị liên lụy, cho nên sớm đã phân tán tất cả mọi người. Phùng thúc là ngoại lệ, ông ấy đối với phụ thân là một lòng trung thành, cho dù biết sẽ chết, cũng không thể tham sống sợ c.h.ế.t chạy trốn một mình.

Quả nhiên, Hách Uyên Minh cười lớn.

"Ha ha ha ha ha... Bổn quan biết chắc chắn sẽ có ngày hôm nay, vì vậy sớm đã phân tán toàn bộ gia quyến và hạ nhân, cho dù lão phu chết, trên đường đến hoàng tuyền cũng không cần người tới bầu bạn."

"Ngươi... Ngươi thật là to gan!" Lưu công công không nghĩ tới, Hách thượng thư sẽ giải quyết dứt khoát như vậy, vốn là trước khi ông ta tới đây, hoàng hậu nương nương đã dặn dò qua, Hách thượng thư là người cố chấp, nếu như ông không sợ c.h.ế.t thì sẽ dùng người nhà của ông để uy hiếp.

Ai ngờ, người ta lại sớm đã chuẩn bị kỹ càng.

Như vậy ông ta còn có nhược điểm gì để uy h.i.ế.p người ta nữa?

Đảo mắt một vòng, bỗng nhiên Lưu công công nghĩ tới điều gì đó.

"Ngươi đừng quên, nữ nhi của ngươi vẫn còn ở Tây Bắc, chỉ cần hoàng hậu nương nương nói một câu, phái ra một đội quân, ngươi cảm thấy nàng sẽ còn mạng sao?"

Nghe đến chỗ này, quả thực Hách Tri Nhiễm không nhịn được nữa.

Nàng và Mặc Cửu Diệp cùng lúc đi ra từ sau tấm bình phong.

Hai người hành động hết sức ăn ý, thừa dịp Lưu công công không chú ý, một trái một phải tiến lên đánh ngất hai tên thái giám bên cạnh ông ta.

Ngay sau đó nàng cười lạnh nói: "Muốn g.i.ế.c ta không cần đến Tây Bắc, bây giờ ta đang đứng ở trước mặt ngươi, tuy nhiên còn phải xem ngươi có bản lãnh này hay không."

Mặc Cửu Diệp là người tập võ, năng lực cảm nhận nguy hiểm đối với chung quanh rất mạnh.

Lúc hắn núp ở phía sau bình phong đã cẩn thận đánh giá tình huống chung quanh, chắc chắn hôm nay tới phủ Thượng thư chỉ có ba người trước mắt này.

Vì vậy, thời điểm Hách Tri Nhiễm quyết định lộ diện, hắn cũng ủng hộ. Lưu công công không hề nhận ra hai người trước mặt, nhưng ông ta cũng không phải là người không có đầu óc.
 
Chương 1137


Từ trong lời nói của Hách Tri Nhiễm liền có thể đoán được thân phận của bọn họ. Chẳng qua là, Lưu công công có chút không dám tin, vào ngày thứ hai Đại tiểu thư Hách gia gả vào Mặc gia đã bị lưu đày tới Tây Bắc, làm sao có thể xuất hiện ở kinh thành?

Không thể không nói, tên Lưu công công này không phải là không có chút đầu óc nào.

Mặc dù ông ta đang thầm đoán thân phận của nữ tử trước mắt, nhưng cũng đã thấy rõ toàn bộ quá trình động thủ của hai người.

Mức độ nhanh nhẹn có thể so với những ám vệ bên cạnh hoàng hậu, tuyệt đối là võ công thuộc hạng cao thủ.

Lưu công công cũng coi như là thức thời, không cần Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhắc nhở ông ta không được lên tiếng, bản thân đã chủ động ngậm chặt miệng.

Chỉ có điều, vì nghiệm chứng thân phận người trước mắt, ông ta vẫn là dùng âm lượng bình thường hỏi:

"Rốt cuộc các người là ai?"

Hách Tri Nhiễm cười lạnh một tiếng.

"A... Không phải vừa rồi ngươi còn đang uy h.i.ế.p phụ thân ta, nói hoàng hậu phái người đi Tây Bắc lấy mạng ta sao?

Sao vậy?

Bây giờ người ta đang đứng ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại không nhận ra?"

Lúc này Hách thượng thư đã sững sờ tại chỗ, vừa rồi lúc Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp ra tay ông cũng nhìn thấy.

Cho tới bây giờ ông cũng không biết, nữ nhi nhà mình học được công phu như vậy từ lúc nào. Hơn nữa nhìn nàng cách Lưu công công gần như vậy, ông rất sợ Lưu công công chó cùng đường quay lại cắn, bắt nàng tới uy h.i.ế.p bản thân.

"Nhiễm Nhiễm, con đến chỗ phụ thân này, không cần lãng phí miệng lưỡi với hạng người như vậy."

Hách thượng thư đã sớm chuẩn bị cho cái chết, nếu hôm nay không phải nữ nhi và nữ tế tới, có thể ông sẽ lập tức uống bình độc dược trên bàn.

Nhưng mà, bây giờ thân nhân còn ở đây, bất luận như thế nào ông cũng không thể làm như vậy.

Xem ra, ông buộc phải lưới rách cá c.h.ế.t cùng Lưu công công một phen.

Về phần lưới rách cá chết, ông lại quên mất Mặc Cửu Diệp, có cựu chiến thần Đại Thuận là hắn ở chỗ này, làm sao có thể để cho cha con bọn họ gặp nguy hiểm?

Mặc Cửu Diệp càng không cho phép Hách Tri Nhiễm gặp bất kỳ nguy hiểm nào, hắn chắn ở trước mặt hai cha con Hách gia, nhìn thẳng vào Lưu công công.

Từ trong ánh mắt băng hàn kia cũng không khó phán đoán, hắn nhìn Lưu công công giống như đang nhìn một người chết.

Phùng thúc ở ngoài cửa thư phòng nghe động tĩnh bên trong, ông ấy rất rõ bản lĩnh của cô gia nhà mình, biết có hắn ở đây, lão gia và Đại tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm. Vì vậy, từ đầu đến cuối ông ấy vẫn làm tròn bổn phận thủ ở nơi đó.

Ông ấy mới vừa nghe được lão gia nhà mình kêu Đại tiểu thư đến bên cạnh bản thân, cho dù rất yên tâm với bản lĩnh của Mặc Cửu Diệp, ông cũng có chút lo lắng.

Bên này Mặc Cửu Diệp mới vừa đưa tay kiềm cổ Lưu công công, Phùng thúc liền giơ một cái cây to bằng cánh tay phá cửa mà vào.

Vốn là ông ấy còn nghĩ, sẽ c.h.ế.t cùng với lão gia nhà mình, nhưng hôm nay Đại tiểu thư trở lại cùng với cô gia, nhất định lão gia sẽ không chọn làm như vậy.

Nếu buộc phải lưới rách cá chết, ông ấy cũng muốn xuất ra một phần lực.

"Cẩu thái giám, dám khi dễ lão gia và Đại tiểu thư, ta đánh c.h.ế.t ngươi."

Mặc Cửu Diệp thấy Phùng thúc khí thế hung hăng đi vào, nhanh chóng ném Lưu công công sắp bị hắn bóp c.h.ế.t sang một bên.

Thân hình mập mạp của Lưu công công theo lực đạo của Mặc Cửu Diệp rơi xuống chân Phùng thúc như một đống thịt nát vậy.

Động tác của Phùng thúc cũng nhanh nhẹn, lập tức giơ thanh gỗ lên mạnh mẽ nện vào thân thể hắn ta.
 
Chương 1138


Lần này, Phùng thúc dùng hết sức lực, Lưu công công bị đánh đến mức ngay cả rên cũng không rên được một tiếng liền tắt hơi.

Lúc Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm quyết định lộ mặt trước đám thái giám ở đây, cũng chưa từng có ý định để cho bọn họ tiếp tục sống.

Hai người rất chắc chắn về lực đạo ra tay của mình, có thể xác định hai tên thái giám bị đánh ngất xỉu trong nửa canh giờ sẽ không tỉnh lại.

Lưu công công cũng bị một gậy của Phùng thúc mà mất đi nửa cái mạng.

"Phụ thân, những người này là hoàng hậu phái tới, bà ta muốn lấy mạng của người?"

Hôm nay triều đình đại loạn, Hách thượng thư không muốn trở thành đồng lõa với hoàng hậu, dĩ nhiên là đã làm xong tư tưởng liều chết.

Nhưng đối mặt với nữ nhi của mình, ông không muốn nói ra loại chuyện như thế này.

Hách thượng thư không muốn nói, nhưng Phùng thúc không nhịn được.

Ông ấy thấy lão gia nhà mình chậm chạp không mở miệng, tiến lên nói: "Đại tiểu thư, xin người khuyên nhủ lão gia đi!

Hôm trước lão gia cho giải tán toàn bộ hạ nhân trong phủ, đã chuẩn bị liều chết.

Nếu không phải lão nô cố ý ở lại, ngay cả ta lão gia cũng muốn đuổi đi."

"Ngươi im miệng, không cần phải nói những chuyện này với Nhiễm Nhiễm, một nữ nhi như nàng, không thích hợp tham dự vào những chuyện này." Hách thượng thư nghiêm khắc quát Phùng thúc, không cho phép ông ấy nói tiếp.

Thật vất vả Phùng thúc mới tìm được một cọng rơm có thể cứu mạng lão gia nhà mình, làm sao có thể dừng lại. "Lão gia, hôm nay coi như người đánh c.h.ế.t ta, ta cũng phải nói với Đại tiểu thư.

Nhất định phải bảo Đại tiểu thư mang người rời khỏi nơi thị phi này."

Dứt lời, Phùng thúc không màng tới cảnh cáo của Hách thượng thư, tiếp tục nói với Hách Tri Nhiễm:

"Đại tiểu thư, bất luận như thế nào người cũng phải khuyên lão gia rời đi, hôm nay phe hoàng hậu đã hoàn toàn không tha cho ông ấy.

Hơn nửa đời người lão gia đều tận tụy với triều đình, không nên nhận được kết cục như thế này.

Lúc nãy người cũng nhìn thấy, nếu không phải người và cô gia ở chỗ này, sợ rằng lão gia đã bỏ mạng...

Phùng thúc đã có chút không nói nên lời, vành mắt hồng hồng.

Hách thượng thư không biết, hiện tại nữ nhi của ông đã thay đổi, hoàn toàn không sợ những chuyện sinh tử này.

"Phụ thân, lần này con và phu quân vào kinh là để giải quyết phe cánh hoàng hậu. Ngoài ra, nương và đại ca cũng muốn người đi với chúng con, chúng ta cùng nhau về Tây Bắc sống, rời khỏi mảnh đất thị phi này. Bất luận như thế nào, phụ thân hy sinh tánh mạng vì triều đình như vậy, thực sự không đáng chút nào."

Hách thượng thư không nghĩ tới, nữ nhi chỉ đi Tây Bắc ngắn ngủi một năm lại có thay đổi lớn như vậy.

Chẳng những nàng có thể cùng nữ tế đồng loạt ra tay đánh người khác ngất xỉu, mà còn có thể nói ra một đạo lý lớn tới như vậy, cái này hoàn toàn không giống với người nữ nhi yểu điệu trong nhận thức của ông.

Lúc này, ông không còn lòng dạ nào lo lắng cho an nguy của bản thân, chung quy là cảm thấy sự thay đổi của Hách Tri Nhiễm là do cuộc sống ở Tây Bắc tạo thành.

Hơn nữa ông và thê tử đã tự tay đánh ngất nữ nhi đưa đến Mặc gia thành thân.

Nghĩ đến sự thay đổi của nữ nhi, lòng Hách thượng thư lòng ngũ vị tạp trần, không biết phải nói gì cho tốt. Hách Tri Nhiễm không hề biết phụ thân bởi vì cảm thấy áy náy với sự thay đổi của nàng cho nên mới không lên tiếng, cứ cho là ông đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi.

Trông thấy phụ thân chậm chạp không trả lời, nàng bèn thúc giục: "Phụ thân, sống hay c.h.ế.t chỉ ở trong một suy nghĩ, nhưng còn phải xem có xứng đáng hay không."
 
Chương 1139


Nghe nàng nói, lúc này Hách thượng thư mới lấy lại tinh thần.

Ông hít một hơi thật sâu.

"Cả đời phụ thân đều dốc sức cho triều đình, vào lúc này sao có thể dễ dàng lùi bước như vậy? Huống chi, cho dù phụ thân có biện pháp lén rời khỏi kinh thành, nhưng mà con cảm thấy hoàng hậu và Tiết gia có bỏ qua cho phụ thân hay không?

Tóm lại ta đã nghĩ xong, nương và đại ca con đều ở Tây Bắc, trước mắt xem như vẫn còn an toàn, những người khác đều không biết con đã đến đây, bên ngoài nhìn vào thì phủ Thượng thư này chỉ có một mình phụ thân, bọn họ muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c chỉ cần hướng về một mình ta là được.

Phụ thân đã sống đến chừng tuổi này, nên hưởng phúc cũng đã hưởng qua, cho dù c.h.ế.t cũng không có gì tiếc nuối.

Ngược lại thì con và đại ca con, chỉ cần hai huynh muội các con sống thật tốt, phụ thân không còn gì phải bận tâm nữa."

Vốn dĩ Hách thượng thư không nghĩ tới nữ nhi và nữ tế có thể hóa giải nguy cơ lần này, ở trong lòng ông, có thể để cho người nhà còn sống, một mình ông c.h.ế.t thì ngại gì?

Mặc Cửu Diệp tiến lên một bước.

"Nhạc phụ, lần này con và Nhiễm Nhiễm tới kinh thành vì muốn san bằng toàn bộ phe cánh của hoàng hậu, người tin tưởng con, Mặc Cửu Diệp con nhất định nói được làm được."

Vì để cho Hách thượng thư có thể tin tưởng lời của mình, Mặc Cửu Diệp còn tiếp tục nói: "Chắc hẳn ngài cũng biết chuyện này, trước đây không lâu châu phủ Tây Bắc đưa tới một cuốn sổ con, nói rằng nơi đó có hơn hai trăm bách tính bị giết."

Nghe đến đây, Hách thượng thư khiếp sợ trợn hai mắt: "Chuyện này thật sự có liên quan đến Mặc gia?" Nghĩ đến những sát thủ kia, con ngươi Mặc Cửu Diệp không tự chủ lộ ra một tia tàn nhẫn.

"Những người đó đúng là Mặc gia g.i.ế.c chết, nhưng bọn họ cũng không phải là bách tính gì, mà là sát thủ do hoàng hậu phái tới tiêu diệt Mặc gia.

Nhạc phụ, người nghĩ thử xem, Mặc gia con đã bị Thuận Vũ Đế hạ chỉ tịch thu tài sản, lưu đày tới Tây Bắc, nhưng hoàng hậu vẫn không có ý định bỏ qua cho chúng con.

Hôm nay người của Mặc gia con đã xem nhẹ hết thảy, chỉ muốn người một nhà có thể cùng nhau sống an ổn qua ngày, nhưng vẫn có người hết lần này tới lần khác không chịu buông tha.

Vì an nguy của người nhà, cho dù phải gánh tội danh mưu phản, con cũng không tiếc."

Theo lý, loại lời nói đại nghịch bất đạo này không thích hợp nói ra ở trước mặt vị trung thần Hách thượng thư này, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, trung thần thì thế nào?

Còn không phải là phải bị những kẻ gian trá kia dòm ngó hay sao?

Đúng như Mặc Cửu Diệp nghĩ, hôm nay Hách thượng thư nghe hắn giải thích, không những không quát hắn, mà lại rơi vào trầm tư.

Hồi lâu ông mới hỏi ngược lại Mặc Cửu Diệp: "Con có biết hiện tại thế lực của phe cánh hoàng hậu có bao lớn, trước không nói hơn một nửa văn võ cả triều đều gia nhập vào trận doanh của bà ta, ngay cả Ngự lâm quân và quân lính thủ thành cũng bị đổi thành người của bà ta.

Con muốn trải qua cuộc sống an ổn, trừ phi hoàng hậu và toàn bộ Tiết gia đều c.h.ế.t hết, nếu không, lấy tính tình có thù tất báo của hoàng hậu, làm sao có thể bỏ qua cho Mặc gia?"

"Đúng là như vậy, cho nên lần này con tới kinh thành, chính là muốn san bằng hoàng hậu cùng với toàn bộ Tiết gia." Giọng Mặc Cửu Diệp vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện này đối với với hắn mà nói, không là gì cả.

Nhưng mà, thời khắc này trong lòng Hách thượng thư thì lại ngập tràn sóng to gió lớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top