Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 1040


Hách Tri Nhiễm cũng không biết rõ việc này lắm, nàng muốn kiểm tra giúp mình chỉ có thể tiến vào không gian sử dụng những dụng cụ chữa bệnh hiện đại kia, nhưng bắt đầu từ tối qua, bên cạnh nàng chưa từng rời khỏi người nào, căn bản không có cơ hội như vậy.

Mặc dù nàng là lần đầu tiên sinh, nhưng do chưa bao giờ nghe nói phụ nhân sinh đẻ chỉ là đau một hồi như thế kia thì đã mở tám ngón tay, điều này hơi thái quá.

Thế thì không phải bà đỡ đẻ Triệu kiểm tra không chính xác, chính là thể chất của nàng đặc thù...

Ngay khi nàng thắc mắc, bà đỡ đẻ Triệu đã xoay người mở cửa phòng ra.

Người chờ ở bên ngoài thấy cửa phòng mở ra, ồ ạt vây quanh lại.

"Đại nương, tình hình của tức phụ ta như thế nào?" Mặc Cửu Diệp hỏi.

Bà đỡ đẻ Triệu kể lại kết quả kiểm tra cho Hách Tri Nhiễm, sau đó bà ấy dặn dò: "Hài tử tới gấp, các ngươi mau đi đun nước nóng, ngoài ra thừa dịp nàng ấy vẫn chưa sinh, lấy một ít đồ ăn tới đây, cố gắng ăn nhiều tí."

Nghe nói cần nấu nước, không cần dặn dò, đại tẩu tức khắc chạy vào phòng bếp.

Mặc lão phu nhân và Hách phu nhân đều nhìn bà đỡ đẻ Triệu với ánh mắt nghi ngờ.

Bọn họ đều là người từng có kinh nghiệm sinh nở, Hách Tri Nhiễm mới đau bụng dưới, làm sao có thể mở tám ngón?

Mở tám ngón tay có ý nghĩa gì?

Nghĩa là lập tức sắp sinh.

Phải biết rằng, khi bọn họ sinh đẻ, cho dù không phải thai đầu tiên, cũng sẽ đau hơn mấy canh giờ mới có thể đạt tới trạng thái mở tám ngón.

Lúc này Mặc lão phu nhân cũng không lo được liệu nêu ra chất vấn có khiến bà đỡ đẻ Triệu không vui hay không, bà hỏi: "Người xác định nhi tức nhà ta đã mở tám ngón tay ư?"

Nếu đổi lại ngày thường, bà đỡ đẻ Triệu bị người ta nghi ngờ như thế nhất định sẽ không vui.

Nhưng hôm nay tình hình của Hách Tri Nhiễm quả thật quá đặc biệt, đừng nói Mặc lão phu nhân hỏi như vậy, bà ấy cũng cẩn thận kiểm tra nhiều lần mới tin tưởng lúc này Hách Tri Nhiễm xác thực đã mở tám ngón tay.

Trong lúc bà đỡ đẻ Triệu suy nghĩ phải giải thích như thế nào, Hách Tử Minh đã mở miệng.

"Bá mẫu Mặc gia, hiện tại Nhiễm Nhiễm mở tám ngón cũng không lạ."

Mặc lão phu nhân càng thêm khó hiểu.

"Không lạ ư?”

"Lúc ta uốn nắn thai giúp Nhiễm Nhiễm, cố tình sử dụng ngân châm đ.â.m huyệt phối hợp thủ pháp, làm thông sản đạo giúp muội ấy, mục đích chính là vì để Nhiễm Nhiễm sinh đẻ bớt chịu tội." Hách Tử Minh cố gắng hết sức giải thích bằng cách người khác có thể nghe hiểu.

Ngoài bà đỡ đẻ Triệu ra, mọi người ở đây đều biết rõ thân phận của Hách Tử Minh, tuy tình hình trước mắt của Hách Tri Nhiễm có chút khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, nhưng người được xưng là thánh thủ phụ khoa có thể làm được điều này cũng không phải chuyện lạ gì.

Là người từng trải, sau khi Hách phu nhân và Mặc lão phu nhân nghe xong thì trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Sự an toàn khi sinh của Hách Tri Nhiễm là việc được bọn họ coi trọng thứ nhất, tiếp theo chính là hy vọng nàng có thể bớt chịu tội.

Trước mắt xem ra, hai chuyện này đã được Hách Tử Minh giải quyết.

Mặc lão phu nhân cố tình dặn dò, hôm nay thức ăn của Mặc gia giao cho những nhi tức của bà làm, Ngọc Nhi bị bà gọi tới chuẩn bị vài món ăn ngon miệng cho Hách Tri Nhiễm. Hách Tri Nhiễm được Hách Tử Minh làm thông sản đạo, cảm giác đau đớn xuất hiện vô cùng gấp.

Khi Lan Nhi bưng một chén mì Dương Xuân mà bình thường nàng tương đối thích ăn đi vào, nàng đã đau đến mức trên trán toát mồ hôi.
 
Chương 1041


Mặc Cửu Diệp vẫn luôn ở bên cạnh, tuy tức phụ chưa hề hừ một tiếng, nhưng hắn cũng hoàn toàn có thể nhìn ra được lúc này nàng đau đớn biết chừng nào.

Mặc Cửu Diệp nhận lấy mì Dương Xuân trong tay Lan Nhi đưa đến trước mặt Hách Tri Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, để ta đút nàng, nàng ít nhiều ăn một ít."

Tuy bây giờ Hách Tri Nhiễm đã hơi đau đớn khó chịu, nhưng nàng biết rõ, chẳng cần bao lâu nữa thì sẽ cần thể lực đi sinh đẻ, cho dù xem như thuốc cũng phải ăn nhiều tí.

"Được, ta ăn."

Hách Tri Nhiễm ăn được nửa bát mì thì bị đánh bại bởi một cơn đau bụng bất thình lình, triệt để mất đi dục vọng ăn uống.

Lần này đau bụng dưới xuất hiện gấp rút và mãnh liệt, cả người nàng nằm trên giường bắt đầu lăn lộn.

Mặc Cửu Diệp thấy thế quá cực kỳ sợ hãi, tiến lên chuẩn bị đỡ Hách Tri Nhiễm dậy.

Đúng lúc này, bà đỡ đẻ Triệu đi tới.

"Lão Cửu, người khoan đừng đụng vào nàng ấy, để ta xem thử trước, hẳn là hài tử sắp ra đời rồi."

Mặc Cửu Diệp nghe bà đỡ đẻ Triệu nói xong, bàn tay đưa ra khựng lại giữa không trung.

"Đại nương, nhờ người đấy."

Bà đỡ đẻ Triệu đi tới trước giường, thấy Mặc Cửu Diệp vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không nhịn được nhắc nhở: "Lão Cửu, đây là phòng sinh, người có thể ra ngoài chờ rồi."

Bà ấy làm bà đỡ đẻ hết nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đại nam nhân một mực canh giữ ở phòng sinh. Không phải không có người thương xót vợ, nhưng ai không biết phòng sinh là nơi dơ bẩn, nam nhân ở trong đó sẽ bị áp vận.

Mặc lão phu nhân và Hách phu nhân ở ngoài cửa đều nghe thấy bà đỡ đẻ đuổi Mặc Cửu Diệp ra ngoài.

Mặc lão phu nhân thờ ơ với việc này.

Nếu không phải Hách Tri Nhiễm, đừng nói cả nhà bọn họ đoàn viên, e rằng những người trước đó cũng không thể sống đến bây giờ.

Hách Tri Nhiễm mạo hiểm tính mạng sinh con dưỡng cái cho Mặc gia, người làm trượng phu như Mặc Cửu Diệp ở bên cạnh cũng không có gì đáng trách, gì mà áp vận không áp vận chứ.

Mặc gia đã đủ xui xẻo, hàm oan bị phán lưu đày tới Tây Bắc, chuyện xui xẻo như vậy đều đã gánh vác vượt qua, còn những việc xui xẻo gì khác, chỉ là mưa bụi đối với Mặc gia.

Hách phu nhân lại không suy nghĩ nhiều như thế kia, theo lệ thường, Mặc Cửu Diệp xác thực không thích hợp ở lại phòng sinh.

Bà ấy thấy thông gia mẫu không có bất cứ động tác nào, bà ấy bèn dự tính đi vào phòng kéo Mặc Cửu Diệp ra.

Mặc lão phu nhân nhìn ra được ý của bà ấy, ngăn cản nói: "Thông gia mẫu mặc kệ hắn ta, Nhiễm Nhiễm chịu tội lớn như vậy sinh con dưỡng cái hắn ta, hắn ta kề cạnh là việc nên làm."

"Điều này..." Hách phu nhân chần chờ.

Lấy góc độ của người làm mẹ, nữ tế có thể kề cạnh nữ nhi sinh đẻ, cũng sẽ khiến nữ nhi có tí cảm giác an toàn, đây tuyệt đối không phải chuyện xấu gì.

Nếu mẫu thân ruột của người ta cũng không bận tâm, người làm nhạc mẫu như bà ấy tự nhiên sẽ không đi nhiều chuyện.

"Nếu như vậy, ta cũng đi kề cạnh Nhiễm Nhiễm."

Mặc lão phu nhân thấy thông gia mẫu đều đã đi vào, bà ấy cũng đi theo vào trong phòng. ¬

Lúc này, mấy vị tẩu tẩu bận rộn xong sự việc trong tay cũng xôn xao chạy sang đây, nghe nói Cửu đệ muội sắp sinh, chẳng những Cửu đệ ở lại phòng sinh, hai vị lão phu nhân cũng đi theo vào, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều định đi kề cạnh Hách Tri Nhiễm.

Bà đỡ đẻ Triệu thấy mình không thể khuyên giải Mặc Cửu Diệp bèn dứt khoát tùy ý hắn.

Kết quả bà ấy vừa quay người lại, phát hiện trong phòng xuất hiện nhiều người như vậy.
 
Chương 1042


Bà ấy làm bà đỡ đẻ bao nhiêu năm nay, vẫn là lần đầu tiên gặp trường hợp này.

Nam nhân không chịu rời đi thì thôi đi, đây... Đây... Đây hầu như là người nhà đều tiến vào kề cạnh rồi...

Bà đỡ đẻ Triệu lấy lại tinh thần: "Ta biết các người đều quan tâm lão Cửu gia, chỉ để lại một người giúp đỡ là được rồi."

Nhiều người như vậy, bà ấy đều đã cảm thấy ngột ngạt, chớ nói chi là sản phụ.

Mặc lão phu nhân cũng hiểu rõ điều này, vừa rồi nếu không phải thông gia mẫu đi vào, bà cũng sẽ không đi theo.

Bà đưa mắt liếc nhìn đám nhi tức phía sau, bà xua tay.

"Đều nghe lời của bà đỡ đẻ, chúng ta ra ngoài chờ."

Hách phu nhân muốn ở lại, nhưng nhìn thấy Mặc lão phu nhân đều đã dẫn theo các nữ quyến đi ra ngoài, nếu bà ấy tiếp tục ở lại bị bà đỡ đẻ đuổi nữa thì không hay.

Bà ấy đỏ hoe vành mắt liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của nữ nhi trên giường, không nỡ đi theo các nữ quyến Mặc gia rời khỏi.

Hách Tri Nhiễm cũng tán thành cách làm của bà đỡ đẻ Triệu, nhiều người trông coi nàng như thế kia, đặc biệt là vây quanh bốn phía tới mức không lọt gió, nàng sẽ tự nhiên nảy sinh một cảm giác ngột ngạt.

Giờ phút này cảm giác đau đớn của nàng đã hoàn toàn không giống như ban đầu, đau đớn sẽ có một ít thời gian gián đoạn.

Từ sau khi mọi người đi ra ngoài, thì cảm giác đau đớn của nàng kéo tới cũng chưa từng ngừng lại.

Vì giữ thể lực, cho dù đau đến nỗi muốn phát tiết một phen, nàng vẫn kiên cường chịu đựng.

Sống chung lâu rồi, Mặc Cửu Diệp tự nhiên hiểu rõ từng cử chỉ hành động của nàng. Hắn đau lòng dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng.

"Nhiễm Nhiễm, nếu đau thì hãy la lên, hoặc nàng đánh ta cũng được." Mặc Cửu Diệp đưa người lại gần, để Hách Tri Nhiễm tiện phát tiết.

Tuy Hách Tri Nhiễm đau đến nỗi c.h.ế.t đi sống lại, nhưng cũng không mất đi lý trí.

Thấy Mặc Cửu Diệp lại gần, nàng xê dịch người về phía sau.

Thấy nàng như vậy, tâm trạng của Mặc Cửu Diệp quả thực có thể dùng từ hoang mang lo sợ để hình dung.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, giữ c.h.ặ.t t.a.y Hách Tri Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta chỉ sinh một lần này, sau này không sinh nữa, nhìn nàng chịu tội, ta quả thực sống không bằng chất."

Hắn thật sự đau lòng, tức phụ là một nữ tử kiên cường, cơn đau mà nàng đều không chịu nổi, không cần nghĩ cũng biết đau như thế nào.

"Ta thật sự không sinh nữa đâu..." Hách Tri Nhiễm gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

Cơn đau này, nàng cũng không biết phải hình dung ra sao.

Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng vỗ nàng: "Được, sau này chúng ta không sinh nữa."

Bà đỡ đẻ Triệu nghe thấy đối thoại của hai phu thê, vốn không nên xen miệng, nhưng bà ấy vẫn không nhịn được.

"Vương triều Đại Thuận chúng ta chú trọng nhiều con nhiều cháu, tuổi các người còn trẻ, dáng vẻ lại xinh đẹp, oa oa sinh ra chắc chắn trắng trẻo mập mạp, không sinh thêm mấy đứa làm sao được chứ?"

"Không sinh nữa!"

"Đánh c.h.ế.t cũng không sinh nữa!"

Hai phu thê hầu như đồng thanh nói ra.

Hách Tri Nhiễm là bị tra tấn bởi sự đau đớn này, Mặc Cửu Diệp thì nghĩ đến lại để tức phụ chịu tội như thế, trái tim của hắn đều đang rỉ máu. Bà đỡ đẻ Triệu thấy thái độ của phu thê son, lập tức ngậm miệng lại.

Nhưng trong lòng bà ấy lại oán thầm, bà đã thấy nhiều nữ tử nói như vậy, về sau người nào còn không phải sinh như thường.

Chuyện sinh hài tử này, trong mắt bà ấy chính là lành vết sẹo bèn quên đau, làm sao có thể không sinh?

Mặc dù trong lòng bà ấy nói thầm, nhưng bà đỡ đẻ Triệu cũng không hề dám lơ là, từng giây từng phút quan sát tình hình của Hách Tri Nhiễm.
 
Chương 1043


Ngay khi Hách Tri Nhiễm đau đến nỗi không biết phải làm thế nào cho phải, cuối cùng bà đỡ đẻ Triệu cũng mở miệng.

"Mau, chuẩn bị tốt, sắp sinh rồi."

Mặc Cửu Diệp nghe bà đỡ đẻ Triệu nói vậy, hắn vội vàng hỏi: "Đại nương, bây giờ ta cần làm gì?"

Bà đỡ đẻ Triệu nhìn bàn tay hắn vẫn đang bị Hách Tri Nhiễm nắm lấy.

"Người lên phía trên đầu của nàng ấy, để nàng ấy thuận tiện nắm lấy người, như vậy dễ dùng sức hơn."

Hôm nay bà đỡ đẻ Triệu tới Mặc gia đỡ đẻ tình hình đặc thù, có nam nhân sản phụ kề cạnh, bà ấy cũng giảm bớt phiền toái tìm kiếm điểm chống đỡ giúp Hách Tri Nhiễm.

Mặc Cửu Diệp nghe lời tìm vị trí tốt.

"Nhiễm Nhiễm, nàng nắm lấy ta, tùy ý nắm, chỉ cần nàng có thể dễ chịu tí là được."

Hách Tri Nhiễm cũng hết sức phối hợp, nắm chặt lấy cánh tay của Mặc Cửu Diệp, chỉ hy vọng hài tử có thể ra ngoài sớm tí, như vậy nàng cũng có thể bớt chịu tội.

Bà đỡ đẻ Triệu vô cùng thành thạo với việc đỡ đẻ, chỉ chốc lát thì đã chuẩn bị xong công cụ mình cần sử dụng.

Bà ấy đi tới phía dưới Hách Tri Nhiễm nhìn sơ, sau đó nói: "Nghe ta chỉ huy, bảo ngươi dùng sức thì dùng sức."

Hách Tri Nhiễm khó khăn gật đầu...

Không bao lâu sau, trong phòng truyền ra một loạt tiếng khóc nỉ non vang dội của hài nhi.

Bà đỡ đẻ Triệu nhanh nhẹn dùng chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn bọc kỹ hài tử lại, nhét vào trong lòng Mặc Cửu Diệp.

"Chúc mừng người, là một nam oa." Trong lòng Mặc Cửu Diệp bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét một cục thịt nhỏ, còn hơi ngơ ngác.

Bà đỡ đẻ Triệu thấy thế, không nhịn được trêu ghẹo: "Có phải nghe nói sinh nhi tử, mừng rỡ tới mức ngây ngô rồi không?"

Không đợi Mặc Cửu Diệp phản ứng, cửa phòng đã bị người đẩy từ bên ngoài ra.

Hách phu nhân và Mặc lão phu nhân cùng nhau xông vào.

Tuy tiếng khóc của hài tử không phải rất lớn, nhưng bên ngoài vẫn nghe thấy rõ ràng.

Hai người làm tổ mẫu và ngoại bà làm sao có thể không sốt ruột?

Tuy nhiên, bọn họ cũng không đi xem hài tử trước, mà là đi về phía Hách Tri Nhiễm.

Lúc này trên mặt Hách Tri Nhiễm ướt sũng, mái tóc rối bù dính lên gương mặt trắng nõn, trông vô cùng nhếch nhác.

Hách phu nhân đau lòng rơi nước mắt.

Bà ấy nắm lấy tay của Hách Tri Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, con vất vả rồi, bà đỡ đẻ nói con sinh nhi tử, con kiên trì một lát, chờ nhóc kia ra ngoài thì con sẽ không đau nữa."

Mặc lão phu nhân cũng vậy, nước mắt vô ý thức đảo quanh vành mắt.

"Nhiễm Nhiễm, vất vả cho con rồi, con chính là đại công thần của Mặc gia ta."

Bà nói thế cũng không phải vì trọng nam khinh nữ, bởi Hách Tri Nhiễm sinh nam đinh cho Mặc gia mới nói như vậy.

Đây là một câu nói phát ra từ đáy lòng của Mặc lão phu nhân, và không có cố ý.

Mặc gia nam nhi chín người, đều đã tự cưới thê tử, bắt đầu từ Mặc Quân Duệ thành thân, Mặc lão phu nhân trông mong tôn bối cả mười mấy năm.

Hiện nay rốt cuộc cũng có tiểu tôn, bà làm sao có thể không kích động?

Vừa sinh ra một hài tử, tuy cảm giác đau bụng dưới của Hách Tri Nhiễm vẫn chưa biến mất, nhưng thân thể nhẹ nhàng hơn, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn không ít. Giờ phút này nàng cũng không hề muốn nói chuyện, vừa rồi sinh đại bảo đã dùng rất nhiều sức lực, nàng hy vọng có thể thông qua tự mình điều tiết nhanh chóng hồi phục một ít.

Bà đỡ đẻ Triệu thấy hai vị lão thái thái vẫn vây quanh sản phụ nói chuyện, cũng không có ai đi xem đại tôn tử trắng trẻo mập mạp kia, không nhịn được nhắc nhở:

"Tiểu oa nhi này trắng trẻo mập mạp, các ngươi đều không xem thử sao?"
 
Chương 1044


Đúng là quái lạ, bà ấy đỡ đẻ ở nhà người khác, nghe nói sinh một tiểu tử mập mạp, cả nhà trên dưới tranh nhau đi xem hài tử.

Mặc gia thì trái lại, nhiều người như vậy, đều quan tâm sản phụ, cũng không ai nói muốn đi xem hài nhi.

Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng đã kịp phản ứng lại, trong lòng hắn còn đang bế nhi tử của mình.

Chỉ là, nhi tử nhỏ quá, thân thể hắn cứng đờ ở đó cũng không dám nhúc nhích, sợ rằng sức lực của mình quá lớn làm nhi tử hỏng mất.

"Nương, nhạc mẫu, hai người ai tiếp lấy hài tử đi."

Hắn muốn xem thử hài tử, nhưng lại không dám nhúc nhích.

Mặc lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nhi tử nhà mình, nhớ tới năm xưa khi bà sinh Mặc Quân Duệ.

Khi đó Mặc Kình cũng vậy, vì là hài tử đầu tiên của bọn họ, căn bản không có kinh nghiệm bế con, lúc bà đỡ đẻ giao hài tử cho ông, cũng y chang Mặc Cửu Diệp, cứ như một người gỗ đứng ở đó không dám nhúc nhích.

Bà giành trước Hách phu nhân một bước, tiến lên đón lấy hài tử từ trong lòng Mặc Cửu Diệp.

Hách phu nhân thì bước lên nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.

Sau đó, khóe môi của hai người đều không tự giác giương lên một độ cong thật lớn.

"Thông gia, tiểu ngoại tôn của ta thật sự rất trắng."

Mặc lão phu nhân vui sướng hùa theo: "Đúng vậy, những hài tử khác sinh ra đều đỏ rực, hài nhi này lại trắng trẻo sạch sẽ."

"Nhìn mặt mày này, có tám phần giống Cửu Diệp." Hách phu nhân nói. "Thông gia mẫu là chưa thấy khi Cửu Diệp còn bé, hai phụ tử này quả thực chính là cùng một khuôn mẫu."

Hách Tri Nhiễm nghe thấy hai người nói chuyện, tạm thời phớt lờ cơn đau của thân thể.

"Nương, bế hài tử tới cho con xem thử."

Nàng muốn nhìn xem nhi tử của nàng, rốt cuộc nhi tử mà nàng khó khăn mang thai mười tháng, lại phải chịu tội lớn như vậy mới sinh ra như thế nào.

Mặc lão phu nhân nghe vậy, ôm hài tử đi tới trước giường, xoay mặt hài nhi về phía Hách Tri Nhiễm cho nàng xem.

"Nhiễm Nhiễm, con xem, có phải trông rất giống Cửu Diệp không?"

Tiểu oa nhi chỉ là khóc vài tiếng khi mới sinh ra, sau khi được bà đỡ đẻ dùng chăn bọc kỹ lại, chỉ phút chốc thì đã tiến vào trạng thái ngủ say.

Tiểu oa nhi có sẵn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trong trắng ửng hồng, cái miệng nhỏ chiêm chiếp lại với nhau, dường như còn đang thổi bong bóng.

Thật sự rất đáng yêu, Hách Tri Nhiễm cảm thấy đây là tiểu oa nhi đáng yêu nhất mà nàng từng thấy.

Tình thương của mẫu thân phát ra từ đáy lòng này tự nhiên dâng trào, nếu không phải bây giờ nàng không tiện, thật sự muốn ôm tiểu bảo bối vào lòng hôn một cái.

Ngay khi nàng đưa ánh mắt trìu mến nhìn chằm chằm nhi tử, bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhức của bụng dưới lại xuất hiện.

Hách Tri Nhiễm bất ngờ không kịp đề phòng nhíu mày lại, sau đó thốt lên một tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Mặc Cửu Diệp vốn cũng muốn đến gần nhìn nhi tử, nghe thấy tiếng của Hách Tri Nhiễm, ngay cả nhi tử hắn cũng không nhìn nữa, lập tức tiến lên nắm lấy tay nàng.

"Nhiễm Nhiễm, có phải lại đau không?"

Bên bà đỡ đẻ Triệu cũng nhanh chóng đi kiểm tra, sau đó vội vàng nói: "Hai vị bế hài tử ra ngoài trước, nhóc thứ hai sắp ra đời rồi." Hách phu nhân và Mặc lão phu nhân liếc nhìn Hách Tri Nhiễm, cho nàng một ánh mắt cổ vũ, mới bế hài tử rời khỏi.

Nhị bảo sinh ra còn thuận lợi hơn đại bảo, Hách Tri Nhiễm có kinh nghiệm, hơn nữa nàng cũng không có mất sức.

Bà đỡ đẻ vừa nói dùng sức, thì nàng phối hợp dùng hết sức.

Chỉ là lần này dùng sức, nhị bảo tức khắc oa oa lọt ra.

Bà đỡ đẻ hưng phấn nói: "Chúc mừng chúc mừng, bào thai thứ hai là nữ hài nhi, chúc mừng hai phu thê các người nhi nữ song toàn."
 
Chương 1045


Tại vương triều Đại Thuận, hai chữ long phượng chỉ có hoàng gia mới được sử dụng, bách tính bình thường không dám đề cập tới hai chữ này, chẳng hay thì sẽ gây tai họa sát thân.

Hách Tri Nhiễm lẳng lặng nằm ở đó nhắm mắt dưỡng thần, nghe bà đỡ đẻ nói nàng lại sinh một nữ nhi, trong lòng nàng vô cùng vui sướng.

Nàng là tư tưởng của người hiện đại, không có quan niệm đặc biệt gì với việc sinh nam sinh nữ.

Trong lòng của nàng, chỉ cần hài tử khỏe mạnh, nam nữ đều không sao cả.

Chính vì như vậy, lúc nàng khám thai giúp mình ở trong phòng y tế, chưa bao giờ cố ý đi kiểm tra giới tính của hài tử.

Cho dù như thế, nghe nói mình sinh một đôi long phượng thai, nàng cũng cảm thấy bất ngờ vui mừng.

Một lần sinh hai đứa vốn là ông trời chiếu cố, lại nhi nữ đầy đủ, đổi thành người nào sẽ không vui chứ?

Tuy nhiên, khi nàng sinh nhị bảo, đã dùng hết thể lực, lúc này ngay cả sức lực mở mắt nhìn nữ nhi cũng không có.

Trong lúc lơ mơ, nàng có thể cảm nhận được bà đỡ đẻ đang làm sạch thân thể giúp nàng, Mặc Cửu Diệp cũng ở một bên dùng khăn lau chùi giúp nàng, thậm chí hình như nàng còn cảm nhận được một giọt nước mắt ấm áp nhỏ trên mặt của nàng.

Cuối cùng Mặc Cửu Diệp cũng không nhịn được rơi nước mắt.

Hắn là người chứng kiến toàn bộ quá trình sinh nở của tức phụ, không ai hiểu rõ gian khổ và đau đớn trong đó hơn hắn.

Hắn thương xót tức phụ, vì sinh con dưỡng cái giúp hắn, lại phải một mình chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

Trong lòng Mặc Cửu Diệp đã âm thầm lập thề, vì không để tức phụ lại mang thai, hắn thà làm hòa thượng cả đời...

Thật ra, Mặc Cửu Diệp thật sự ngây ngô về mặt này.

Hắn cũng không thử suy nghĩ, các tẩu tẩu trong nhà chính là bị hoàng hậu phái người âm thầm bỏ thuốc không thể sinh dục, đại phu trong y quán cũng có thể kê một ít thang thuốc tránh thai, muốn không sinh hài tử cũng không khó.

Tóm lại, chỉ cần tức phụ không chịu tội nữa, hắn chẳng hề hấn gì cả.

Vừa rồi bà đỡ đẻ Triệu cũng đã nhìn ra được, người làm cha Mặc Cửu Diệp này căn bản không biết bế hài tử, bà ấy bọc kỹ nhị bảo lại, sau đó đặt ở bên cạnh Hách Tri Nhiễm.

Vì bà đỡ đẻ Triệu có tư tưởng ăn sâu bén rễ, bản thân bà ấy chính là một người trọng nam khinh nữ, bởi vậy, bà ấy thấy Hách Tri Nhiễm hạ sinh nữ oa, cho rằng người Mặc gia cũng sẽ không coi trọng như thế nào, bèn không có biểu hiện phấn khởi như lúc đại bảo ra đời.

Ở cổ đại cũng xác thực như thế, khi bà ấy đỡ đẻ giúp nhà người khác, sinh nam oa và sinh nữ oa cho bà ấy tiền vất vả đều là không giống nhau.

Người nhà sinh nam oa, mặc dù trong nhà không giàu có như thế nào, cũng sẽ tìm mọi cách cho nhiều tí.

Sinh nữ oa thì khác, trong nhà không thiếu bạc thì có một số người cũng không muốn cho nhiều, thậm chí còn muốn cho ít hơn.

Ai ngờ, người chờ bên ngoài nghe nói Hách Tri Nhiễm sinh nữ oa, lại cùng nhau xông vào.

Mặc lão phu nhân không đoan trang như trước kia một cách lạ thường.

"Tôn nữ ngoan của ta ở đâu, tôn nữ ngoan do Nhiễm Nhiễm sinh cho ta ở đâu?"

Cùng lúc bà nói lời này, tôn tử mập mạp ngủ say trong lòng bà đều cảm thấy không thơm nữa, trực tiếp đưa vào lòng của Hách phu nhân.

Tuy các nữ quyến Mặc gia khác không nói gì, nhưng ánh mắt nôn nóng của bọn họ có thể nói rõ, bọn họ sốt ruột muốn nhìn thấy tiểu điệt nữ tới cỡ nào. Một phen thao tác của nữ quyến Mặc gia khiến bà đỡ đẻ Triệu ngây ngẩn cả người. Những người này muốn làm gì? Sao trông giống như muốn cướp hài tử vậy?
 
Chương 1046


Bà ấy theo bản năng liếc nhìn tiểu oa nhi đang ngủ say bên cạnh Hách Tri Nhiễm, sửng sốt hết một chốc lát, bế hài tử lên như khúc gỗ.

Bà ấy đưa hài tử đến trước mặt Mặc lão phu nhân.

"Tôn nữ của người ở đây, trắng trẻo sạch sẽ, xinh đẹp y hệt mẫu thân của nàng ấy, còn nữa, chúc mừng một lớn hai nhỏ đều bình an."

Mặc lão phu nhân nhận lấy hài tử từ trong lòng bà đỡ đẻ Triệu, ngồi bên giường Hách Tri Nhiễm, nhẹ giọng nói:

"Nhiễm Nhiễm chính là phúc tinh của Mặc gia chúng ta, chẳng những mang phúc khí đến cho Mặc gia, bản thân cũng có phúc khí, chịu một lần tội bèn nhi nữ song toàn, đây là chuyện người khác ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ."

Nhị tẩu cũng tiến lên phụ họa:

"Nương nói đúng lắm, ta sớm đã nhìn ra được phúc khí của Cửu đệ muội không phải tầm thường."

Nàng ấy nói xong, muốn lại gần nhìn tiểu điệt nữ, còn chưa tới gần thì đã bị mấy vị trục lí phía sau kéo lại.

"Nhị tẩu, tiểu điệt nữ là của mọi người, muốn xem thì chúng ta cùng xem, tẩu cũng chừa lại một ít vị trí cho bọn ta chứ."

"Đúng vậy, tẩu chặn hết Cửu đệ muội, ta còn muốn xem thử Cửu đệ muội nữa!"

Tuy giọng nói của các nữ quyến không to, nhưng Mặc lão phu nhân vẫn sợ bọn họ làm ồn Hách Tri Nhiễm nghỉ ngơi.

Bà vội vàng bế nhị bảo đứng lên.

"Các con đều đi ra ngoài, đừng ở đây làm ồn Cửu đệ muội của các con nghỉ ngơi, muốn xem nhị bảo ra ngoài xem." Bà xem như đã nhìn ra được, các nhi tức cũng giống như bà, đều thích nữ oa, không cho bọn họ lập tức nhìn thấy chắc chắn sẽ tiếp tục làm ầm ï.

Hách phu nhân đang bế đại bảo trong lòng, trơ mắt nhìn một đám người vây quanh nhị bảo đi ra ngoài, lại nhìn đại bảo trong lòng, sao lại không thơm nữa rồi?

Không, đại bảo cũng là thơm, chỉ là thông gia mẫu sinh nhiều nhi tử như thế kia, chỉ có một nữ nhi là Mặc Hàm Nguyệt, tất nhiên nữ oa nhi nhà bọn họ được nghênh đón.

Nghĩ đến ngoại tôn ngoan ngoãn trong lòng mới ra đời thì đã gặp phải khả năng thất sủng, trong lòng Hách phu nhân khó tránh đổ mồ hôi cho hài tử.

Bà ấy ôm chặt đại bảo hơn, nhẹ giọng nói nhỏ.

"Đại bảo chúng ta ngoan nhất, ngoại bà thích ngươi."

Đại bảo còn không biết, ngày đầu tiên mình mới sinh ra, thì đã bị ngoại bà thân thân ảo tưởng thành tiểu hài nhi không được sủng ái...

Mặc Cửu Diệp cũng cảm thấy vui sướng vì nhi nữ song toàn.

Chỉ là, trước mắt nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của tức phụ, hắn căn bản không có tâm †ư đi xem một cặp nhi nữ.

Hắn chỉ yên lặng ở bên cạnh nàng, tuy không thể chia sẻ cơn đau của nàng, nhưng lại có thể khiến mình yên lòng hơn.

Bà đỡ đẻ Triệu nhanh nhẹn giúp Hách Tri Nhiễm dọn dẹp xong, dặn dò Mặc Cửu Diệp một số việc cần chú ý, bèn nhếch miệng đi ra khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy thành công đỡ đẻ bào thai đôi, hơn nữa lớn nhỏ bình an.

Chỉ dựa vào một điểm này, cũng đủ bà ấy nêu cao tên tuổi mười dặm tám thôn, khiến những bà đỡ đẻ luôn giành mối với bà ấy đố ky chết.

Tuy bên ngoài thời tiết ấm áp, nhưng dù sao cũng là hài tử mới sinh ra.

Mặc lão phu nhân sớm đã bế nhị bảo vào trong phòng khác, các nữ quyến đang vây quanh bà xem nhị bảo. "Nương, tiểu điệt nữ đúng là xinh đẹp, mặt mày giống Cửu đệ muội như đúc." "Sau này tiểu điệt nữ lớn lên tuyệt đối là mỹ nữ."

"Nương, có thể cho con bế thử tiểu điệt nữ không?”

"Nương, người xem có phải tiểu điệt nữ đang cười hay không?
 
Chương 1047


Mặc lão phu nhân nhìn dáng vẻ đáng yêu của tiểu oa đang ngủ say trong lòng, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy mất.

Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc Mặc gia cũng có sinh mệnh mới sinh ra, hơn nữa còn là cùng nhau nghênh đón hai người.

Bà sợ các nhi tức làm ồn tôn nữ bảo bối nghỉ ngơi, nghiêm mặt quát lớn: "Cửu đệ muội và đại bảo của các con cũng cần chăm sóc, đừng toàn bộ vây quanh ở đây..." Giành tôn nữ bảo bối với ta.

Hơn nữa, Cửu nhi tức và đại bảo quan trọng như nhau, bà làm như vậy chủ yếu cũng là vì bế tôn nữ về cho Mặc Kình xem thử.

Nếu ông nhìn thấy trong nhà có thêm một tiểu tôn nữ đáng yêu như vậy, ngủ cũng có thể bật cười tỉnh dậy.

Ngẫm lại cảnh tượng lúc Mặc Hàm Nguyệt ra đời, Mặc Kình gần như một ngày một đêm không chợp mắt, một mực chăm sóc nữ nhi bảo bối của ông, nếu không phải trong triều có việc, đoán chừng ông có thể luôn ở bên cạnh nữ nhi.

Từ trước đến nay đại tẩu đều có tác dụng dẫn đầu trong trục lí, mặc dù nàng ấy muốn bế tiểu điệt nữ, lúc này cũng phải lấy đại cục làm trọng.

Đặc biệt là Cửu đệ muội mới sinh xong, cần chuẩn bị một số thức ăn bồi bổ sức khỏe, nàng ấy nhất định phải đích thân dẫn người đi làm.

Nàng ấy không nỡ liếc nhìn tiểu oa nhi đang ngủ say, đại tẩu kêu các trục lí rời đi.

Mặc lão phu nhân thấy không có ai tranh giành tiểu tôn nữ với mình, cũng đứng dậy chuẩn bị bế oa nhi trở về viện của mình.

Bà mới bước ra khỏi phòng, thì chạm mặt với bà đỡ đẻ Triệu.

Bà ấy làm một bà đỡ đẻ, vì kiếm nhiều bạc tí, lời cát tường đó là hạ bút thành văn.

Huống hồ, cặp song sinh Mặc gia này xác thực là cát tường lại vui mừng, cũng không cần biên soạn bèn lưu loát một loạt. "Ôi chao... Chúc mừng người, nhi tức sinh một lần thì có một tôn tử và một tôn nữ, thoạt nhìn người chính là người có phúc khí, ngày sau cuộc sống nhi tôn vây quanh, không ai có thể sáng bằng..."

Nếu đổi lại là mọi khi, Mặc lão phu nhân là không thích nghe những lời nịnh hót này, hôm nay thì khác, bà càng nghe bà đỡ đẻ Triệu nói thì trong lòng càng đẹp.

Đồng thời bà cũng nhớ ra, bà đỡ đẻ người ta bận rộn lâu như vậy, còn chưa thưởng tiền cho người ta.

Tiền thưởng là Mặc lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn từ sớm, vẫn luôn để ở trong túi của bà, vừa rồi nếu không phải bị tiểu tôn nữ dụ dỗ, bà sớm đã đưa cho.

Lúc này bà lại nghe thấy bà đỡ đẻ Triệu nói một đống lời cát tường như vậy, bà chẳng những cho tiền thưởng vốn đã chuẩn bị sẵn, ngay cả số bạc trong túi khác của mình đều đưa cho bà ấy.

"Người cũng vất vả rồi, người hãy cầm lấy số bạc này."

Bà đỡ đẻ Triệu nhận lấy bạc vừa nhìn, vượt trội, đồng lẻ tổng cộng lại có mấy lượng.

Lần đầu tiên lấy được nhiều tiền thưởng như vậy, bà đỡ đẻ Triệu cảm thấy không chân thật lắm.

Trước kia nhà người ta sinh tiểu tử mập mạp cũng có cho thêm tiền thưởng, nhưng căn bản là không đủ nhìn với Mặc gia.

Bà đỡ đẻ Triệu cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng có thể kẹp c.h.ế.t một con muỗi.

"Đa tạ Mặc phu nhân, đa tạ... Hô hô hô..." Bà ấy vốn còn gọi một tiếng đại muội tử với Mặc lão phu nhân, lúc này trực tiếp đổi thành gọi phu nhân.

Nhiều bạc như vậy, đủ cho bà ấy tiêu khá lâu, vốn tưởng rằng lão Cửu gia mang thai song sinh, căn bản không có khả năng thuận lợi sinh đẻ, nói một câu không hay, một xác ba mạng cũng không hề lạ.

Không ngờ, người ta chẳng những thuận lợi sinh nở, lớn nhỏ bình an không nói, còn sinh một đôi tiểu huynh muội tuấn tú như thế kia.
 
Chương 1048


Bà đỡ đẻ Triệu nghĩ đến những thứ này, có cảm giác được vinh hạnh lây, nếu chuyện này bị người ngoài nói tới, cũng là cơ hội tốt để bà ấy nêu cao tên tuổi.

Mặc lão phu nhân đưa mắt nhìn bà đỡ đẻ Triệu rời đi, bế tiểu tôn nữ bước nhanh về viện của mình.

Bà vừa ra khỏi cửa, thì thấy mấy nhi tử nhà mình ồ ạt vây quanh.

"Nương, bọn con nghe nói Cửu đệ muội đã sinh một tiểu điệt tử và một tiểu điệt nữ cho chúng ta, mau cho bọn con xem thử."

Mặc lão phu nhân thấy dáng vẻ hấp tấp của các nhi tử, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau vài bước.

"Các con nhỏ giọng tí, đừng dọa sợ tiểu điệt nữ của các con."

Mặc Quân Duệ ngượng ngùng xoa tay.

"Nương, bọn con chỉ là muốn xem thử, cam đoan không làm ồn."

Nói xong, động tác của mấy huynh đệ chậm lại rất nhiều, nhưng vẫn giữ trạng thái tiến về phía trước.

Mặc lão phu nhân thấy thế, chỉ đành bất đắc dĩ vén một góc chăn của tiểu tôn nữ lên, còn không quên dặn dò: "Các con cẩn thận tí, dọa sợ tôn nữ bảo bối của ta, coi chừng ta bắt các con phạt quỳ."

Phạt quỳ, đây chính là khi bọn họ còn bé thường xuyên bị phạt, một khi làm sai chuyện gì, thì sẽ bị mẫu thân ra lệnh đi từ đường phạt quỳ, hơn nữa trong lúc chịu phạt còn không cho phép ăn cơm.

Từ sau khi lớn lên, mẫu thân không còn trừng phạt bọn họ như vậy nữa, lời nói đã nhiều năm không nghe thấy, lần nữa từ trong miệng mẫu thân thốt ra, có thể thấy bà Sợ tiểu tôn nữ của mình bị hoảng sợ biết chừng nào.

Cho dù là phạt quỳ, cũng nhất định phải nhìn thấy tiểu oa nhi.

Trong thoáng chốc Mặc lão phu nhân vén chăn lên, mấy huynh đệ Mặc gia cảm thấy trái tim của mình đều muốn hòa tan mất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cái miệng nhỏ còn thỉnh thoảng nhúc nhích một hồi, dáng vẻ đó khiến những người làm đại bá như bọn họ hận không thể lập tức đoạt lấy từ trong lòng mẫu thân nựng một phen.

"Nương, đây là tiểu điệt tử hay tiểu điệt nữ của bọn con vậy?" Mặc Trọng Viễn nhẹ giọng hỏi.

Mặc lão phu nhân cũng đang nhìn tiểu tôn nữ của mình, bà càng nhìn càng thích, căn bản không dời mắt được.

"Trông xinh đẹp như vậy, đương nhiên là tiểu điệt nữ của các con."

"Khó trách lại xinh xắn như thế, đẹp hơn cả khi Hàm Nguyệt còn bé."Trong lúc nói chuyện, Mặc Gia Thành không nhịn được vươn một ngón tay muốn sờ thử khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của tiểu điệt nữ, lại bị Mặc lão phu nhân lập tức hất ra.

"Đi ra, bàn tay thô ráp của con, đừng làm hỏng tiểu tôn nữ của ta."

Mặc Gia Thành bị mẫu thân quát mắng, sợ hãi vội vàng rụt tay lại.

Chỉ là hắn ta vẫn không cam lòng, thành thân nhiều năm như vậy, dưới gối mình không có cái một nam nửa nữ, chỉ ngóng trông huynh đệ nào trong nhà có thể sớm khai chỉ tán diệp cho Mặc gia.

Như vậy, hắn ta cũng được thơm lây đi yêu thương một phen.

Hai phu thê Cửu đệ được lắm, một lần sinh hai tiểu oa nhi cho Mặc gia, kết quả nương còn không cho hắn ta sờ.

Mẫu thân chỉ nói không được sờ, lại không nói không thể bế.

Nhân lúc mẫu thân sửa sang lại góc chăn cho tiểu điệt nữ, Mặc Gia Thành hành động bất ngờ, nhanh chóng nhận lấy hài tử từ trong lòng bà.

"Nương, người lớn tuổi không có sức lực, vẫn là để con bế."

Thật ra những huynh đệ khác cũng có ý nghĩ như nhau, chỉ là lo lắng như vậy sẽ chọc mẫu thân không vui, bởi vậy mới kiềm chế không có làm như thế kia. Bây giờ tiểu điệt nữ nhỏ bị Mặc Gia Thành bế sang đây, thoáng chốc mấy huynh đệ trở nên mất bình tĩnh. "Nhị ca, huynh ôm rồi trả lại cho ta."
 
Chương 1049


"Đúng, chúng ta thay phiên nhau bế tiểu điệt nữ."

"Còn có ta nữa..."

Mặc lão phu nhân thấy các nhi tử như vậy, đúng là dở khóc dở cười.

Có người cùng yêu thương tiểu tôn nữ của bà là chuyện tốt, nhưng bản thân bà còn chưa nựng đủ mà

"Gia Thành, con mau trả hài tử lại cho ta, con tay chân vụng về, lỡ như bế hỏng thì phải làm sao đây?"

Bà còn chưa dứt lời thì đã đẩy mấy nhi tử chắn trước mặt ra, tiến lên đoạt lại hài tử từ trong lòng của Mặc Gia Thành.

Mặc lão phu nhân thành công giành lại tiểu tôn nữ, bà cũng không dám dừng lại thêm một lúc nào, bước nhanh về viện của mình.

Mấy huynh đệ thấy tiểu điệt nữ bị mẫu thân bế đi, xôn xao đi theo, tóm lại chỉ cần đi theo mẫu thân, bọn họ còn có cơ hội trông thấy tiểu oa nhi đáng yêu như thế kia...

Lúc này đại bảo đang ở trong lòng ngoại bà bình thản ngủ một giấc ngon lành.

Cậu ấy còn chưa biết, mình mới sinh ra, thì đã bị muội muội đoạt đi sủng ái.

Trong lòng Hách Tri Nhiễm vẫn luôn nhớ nhìn một cặp nhi nữ của mình, suy nghĩ mình chỉ cần nhắm mắt dưỡng tinh thần một hồi, chỉ phút chốc là được.

Vì quá mệt mỏi, nàng vừa nhắm mắt, lại ngủ say mất.

Hách Tử Minh vẫn luôn canh giữ ở ngoài phòng, vừa rồi lúc mẫu thân bế đại bảo đi ra, hắn ta đã có nhìn thấy.

Hắn ta là thánh thủ phụ khoa, tất nhiên đã từng gặp rất nhiều hài tử mới sinh ra, nhưng Hách Tử Minh cảm thấy, mặc dù loại bỏ quan hệ huyết thống giữa hắn ta và hài tử kia, chỉ dựa theo góc độ đứng ngoài quan sát, tiểu ngoại sinh của hắn ta là đứa đẹp nhất trong đám trẻ sơ sinh, không có một trong. Lúc này hắn ta còn muốn đi xem thử đại ngoại sinh, nhưng mẫu thân cứ ở trong phòng sinh của muội muội, hắn ta là một người cực kỳ coi trọng quy củ, cho dù là muội muội của mình, hắn ta cũng định tính chính mình là ngoại nam.

Bởi vậy, Hách Tử Minh chỉ có thể giương mắt nhìn về phía cửa phòng của Hách Tri Nhiễm, hy vọng mẫu thân mau bế tiểu ngoại sinh bước ra.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cửa phòng cũng đã mở ra.

Trên mặt Hách phu nhân tràn đầy yêu mến bế đại bảo đi ra.

Hách Tử Minh bước nhanh nghênh đón.

"Nương, hãy cho ta bế thử nhóc này."

Hách phu nhân lại không giống như Mặc lão phu nhân, tuy trong lòng không nỡ, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí đưa đại bảo vào trong lòng Hách Tử Minh, đồng thời còn không quên nhắc nhở: "Con cẩn thận một chút, nhất định phải cẩn thận."

Không cần mẫu thân nhắc nhở, Hách Tử Minh cũng sẽ cẩn thận, đây là bảo bối do muội muội của hắn ta chịu tội lớn như thế kia mới sinh ra, sau khi biết nói chuyện còn phải gọi hắn ta một tiếng đại cửu cửu.

Hách Tử Minh bế đại bảo, trong lòng hết sức mềm nhũn.

Đây chính là tiểu ngoại sinh của hắn ta

Tiểu ngoại sinh khiến người ta vừa nhìn thì trong lòng đều tan chảy mất!

"Nương, chúng ta chỉ lo vui mừng, còn chưa cân nặng cho tiểu ngoại sinh."

Hách phu nhân vỗ trán.

"Nhìn xem ta cũng hồ đồ rồi, chỉ lo mừng rỡ, quên mất chuyện quan trọng như vậy."

Cân là đã chuẩn bị tốt từ trước, đặt ở trong phòng bên, hai mẫu tử cẩn thận để cục bột nhỏ lên đó.

Trong mắt Hách phu nhân tràn đầy kinh ngạc vui mừng.

"Lại nặng tới sáu cân, khó trách trông béo như vậy.

Hách phu nhân nói tới đây, hốc mắt lại đỏ bừng. "Đúng là đã làm khó Nhiễm Nhiễm..."

Một tay của Hách Tử Minh đang bế tiểu ngoại sinh, một tay vỗ nhẹ bả vai Hách phu nhân.

"Mọi thứ đều đã qua đi, lát nữa ta sẽ điều dưỡng lại thân thể giúp Nhiễm Nhiễm, chẳng mấy chốc thì muội ấy sẽ hồi phục."
 
Chương 1050


Hách phu nhân lau nước mắt, gật đầu: "Ừm, may mà có con ở đây."

Mặc Cửu Diệp cũng nghĩ như vậy, may mắn có Hách Tử Minh ở đây.

Lúc Hách Tri Nhiễm mới phát động, hắn đã luống cuống tay chân, dưới tình hình như thế kia, hắn thật sự không biết có thể hoàn thành phẫu thuật sinh mổ một cách thành công hay không.

Giờ đây hắn chẳng muốn làm gì cả, ngay cả hài tử cũng không có dục vọng đi xem, nắm lấy tay của Hách Tri Nhiễm dịu dàng nhìn chăm chú, chỉ hy vọng thân thể của nàng có thể mau hồi phục hơn.

Mặc lão phu nhân bị một đám nhi tử vây quanh trở về viện của mình.

Mặc Kình sớm đã nghe nói tin tức tốt này, chỉ tiếc ông hành động bất tiện, không thể đi ra ngoài viện của Mặc Cửu Diệp chờ đợi giống như các nhi tử.

Nhưng ông thật sự nôn nóng nhìn tiểu tôn tử và tiểu tôn nữ nhỏ của ông.

Bởi vậy, sau khi hạ quyết tâm, lần đầu tiên ông thử dùng cặp nạng do Cửu nhi tức nhờ người làm cho ông để đi lại.

Có lẽ là trong lòng có chấp niệm và mong chờ, ông lại mượn sức lực của cặp nạng đứng lên được.

Cùng lúc mừng rỡ, ông thử di chuyển bước chân về phía trước...

Mặc Kình vốn cũng chưa từng ôm hy vọng gì với đôi chân của mình, hiện nay có thể duỗi thẳng cũng đã rất thỏa mãn.

Tuy Cửu nhi tức vẫn luôn nói ông có thể một lần nữa đứng lên, nhưng thân thể của mình thì tự ông biết rõ.

Mặc dù đôi chân của ông có một ít tri giác, nhưng căn bản không thể dùng sức, có thể nói mềm muốn chất.

Ông không muốn vì bản thân luyện tập việc đi lại không thể nào thực hiện đó lại để khiến lão thê vất vả, vì thế, cặp nạng đặt ở trong phòng đã một tháng, ông chưa từng muốn đi thử.

Hôm nay vì xem tôn tử và tôn nữ bảo bối, Mặc Kình thật sự cố gắng rồi.

Tuy rất tốn sức, nhưng ông vẫn là thành công di chuyển ra khỏi phòng.

Ông mới đẩy cửa ra, thì thấy lão thê đang ôm một tã bọc trong lòng, bị một đám nhi tử vây quanh đi về phía ông.

Mặc lão phu nhân và mấy nhi tử thấy ông đang chống gậy đứng trước cửa, toàn bộ tỏ ra kinh ngạc.

Mặc Quân Duệ và Mặc Vân Phong hầu như là đồng thời chạy sang đó.

Vẻ vui sướng hiện rõ trong mắt hai người không nghi ngờ gì.

"Cha, người có thể đứng lên đi lại rồi ư?"

Trong lúc nói chuyện, hai huynh đệ đã một trái một phải đỡ lấy ông.

Lúc này Mặc Kình nào có tâm tư đáp lại lời của nhi tử, ông cũng không cậy mạnh, mặc cho hai nhi tử đỡ ông, ánh mắt cứ dừng lại trên tã bọc trong lòng lão thê.

"Đây là tôn nhi của ta?"

Mặc lão phu nhân thấy Mặc Kình có thể đứng lên, trong lòng cũng vui sướng.

Bà không có lập tức trả lời Mặc Kình, mà là hỏi ngược lại: "Lão gia, ông có thể đứng lên rồi, thật sự tốt quá đi."

"Cha, nương, Mặc gia chúng ta đúng là song hỷ lâm môn, Cửu đệ muội một lần sinh hai oa nhi cho Mặc gia, cha con cũng có thể đứng lên rồi." Nhị ca hưng phấn nói.

"Nhị ca nói không đúng, Cửu đệ muội sinh hai oa nhi, vốn chính là song hỷ lâm môn, cộng thêm phụ thân có thể đứng lên, nên là tam hỷ lâm môn mới đúng." Ngũ ca mỉm cười nhắc nhở.

"Lão Ngũ nói rất đúng, xác thực là tam hỷ lâm môn." Nhị ca biết mình nói sai, vội vàng sửa lại.

Nhìn mẫu tử bọn họ một xướng một hòa gạt mình sang một bên, Mặc Kình sốt ruột. "Mọi người đừng nói nữa, cho ta xem tôn nhi trước đi."

Lúc này Mặc lão phu nhân mới nhận ra, mình bế tôn nữ bảo bối về đây chính là cho Mặc Kình xem.

Bà dặn dò mấy nhi tử.

"Đưa cha các con về phòng trước."
 
Chương 1051


Mặc Kình cũng biết, tiểu oa nhi mới sinh ra sợ gặp gió, mặc dù nóng lòng muốn xem cũng chỉ có thể nhịn lại.

Ông được các nhi tử đỡ về ngồi lại trên giường, Mặc lão phu nhân cũng để nhị bảo ở bên cạnh ông, sau đó nhẹ nhàng vén một góc chăn lên.

"Đây là tôn nữ của chúng ta, là muội muội trong hai tiểu oa nhi."

Mặc Kình vươn đầu nhìn, thoáng chốc dáng vẻ khi nãy còn nghiêm nghị thúc giục muốn xem tôn nhi đã biến mất, thay vào đó là yêu mến ngập tràn trong mắt.

"Hài nhi này xinh xắn thật, còn đẹp hơn Hàm Nguyệt của chúng ta."

"Đó là đương nhiên, cha nương của hài tử đều xinh đẹp, hài nhi có thể kém đi đâu chứ?"

Mặc Kình thấy lão thê nói như vậy bèn không chịu rồi.

"Ý của bà là nói ta xấu sao? Nhớ lại năm xưa, ta cũng rất tuấn tú đấy được không?"

Mặc lão phu nhân cũng không cam lòng yếu thế.

"Ông không xấu cũng không đẹp bằng Cửu Diệp, ta cũng không đẹp bằng Nhiễm Nhiễm, điều này không đúng sao?"

Mặc Kình...

Ông không cách nào phản bác lời này, vì lão thê nói chính là sự thật.

Ông im lặng, tiếp tục nhìn tôn nữ bảo bối của mình.

Lần này, mấy huynh đệ cũng càng thấy rõ dáng vẻ của nhị bảo.

Trông khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên đầy thịt.

"Nương, tiểu điệt nữ của chúng ta cân nặng bao nhiêu thế?"

Bị nhi tử hỏi, lúc này Mặc lão phu nhân mới nhớ ra, bà chỉ lo bế tiểu oa nhi để nựng, lại quên mất cân nặng. Mặc Gia Thành vừa nhìn dáng vẻ của lão nương, thì biết nhất định là đã quên cân nặng cho tiểu điệt nữ.

"Nương, viện của con có cân, con lập tức đi lấy."

Sau khi cân xong, tất cả mọi người nở nụ cười.

"Ta đã nói mà, bế tôn nữ bảo bối của ta lâu rồi bèn sẽ khiến tổ mẫu cảm thấy không chịu nổi, hóa ra béo như vậy, lại có năm cân chín lượng."

Ở hiện đại, năm cân chín lượng thuộc loại gầy.

Nhưng nơi này là cổ đại, vật tư thiếu thốn.

Nhà giàu còn đỡ tí, trong lúc phụ nữ mang thai sẽ bỏ ra ngân lượng để giúp nàng bồi bổ sức khỏe.

Trong nhà bách tính nghèo khổ nào có đãi ngộ này, chỉ có thể là người khác ăn gì thì phụ nữ có thai ăn theo thứ đó, chỉ cần không đói bụng thì đã là ông trời ban ơn.

Còn có một nguyên nhân khác, trình độ chữa bệnh ở đây không được, thai nhi quá lớn sẽ dẫn đến sản phụ khó sinh, bởi vậy, cho dù rất nhiều người là mang thai, cũng sẽ tiến hành khống chế một cách thích hợp, không dám để hài tử ở trong bụng điên cuồng sinh trưởng.

Cho nên nơi này rất ít người có thể sinh ra hài tử từ năm sáu cân trở lên.

Hơn nữa song sinh vốn nhỏ hơn thai đơn rất nhiều, thậm chí bào thai đôi cộng lại mới có thể ngang bằng cân nặng của một thai đơn.

Kết quả thai song sinh nhà bọn họ lại nặng như vậy, điều này khiến Mặc lão phu nhân vui mừng, đồng thời cũng thương xót Hách Tri Nhiễm.

Chỉ có thể nói Cửu nhi tức của bà là một người có phúc khí, bình an hạ sinh một cặp thai song sinh béo như vậy.

Hai tôn nhi của bà sinh ra càng là đã kèm theo phúc khí, tổ phụ hành động bất tiện của bọn họ có thể chống gậy đi lại vào ngày này.

Mặc lão phu nhân càng nhìn tiểu tôn nữ càng thích. "Lão gia, từ trước đến nay Mặc gia chúng ta đều là nam nhiều nữ ít, về sau tiểu tôn nữ này chính là minh châu trên tay Mặc gia chúng ta, nhất định phải đặt một cái tên hay cho nàng ấy."

Ở vương triều Đại Thuận, hài tử sinh ra đều là do bề trên có vai vế cao nhất trong nhà đặt tên, Mặc lão phu nhân nói như vậy cũng có nghĩa là đang nhắc nhở Mặc Kình, nên suy xét đặt tên cho hai tiểu oa nhi.
 
Chương 1052


Hiện giờ Mặc Kình đã triệt để nhìn thoáng, bộ dạng trước mắt của ông, nếu không phải có người nhà chăm sóc, mặc cho ông được cứu về cũng không cách nào sinh tồn.

Ngày đầu tiên ông trở vê thôn Tây Lĩnh, thì đã tỏ rõ lập trường, ngày sau Mặc gia giao cho phu thê Mặc Cửu Diệp chưởng quản.

Hơn nữa thông qua một khoảng thời gian quan sát, Cửu nhi tức nhà mình cũng không phải người có kiến thức tầm thường, chuyện đặt tên cho tôn nhi, ông bèn không muốn cậy già lên mặt đi làm nữa.

Ông tin rằng, Cửu nhi tức đặt tên cho hài tử nhất định hay hơn ông.

Tuy có ý nghĩ như vậy, vẫn phải làm sơ công phu ngoài mặt.

"Đại danh của các hài tử cứ để lại cho phụ mẫu của bọn họ đặt, ta nói vài tên mụ, chúng ta gọi là được."

Đối với việc này, những người có mặt ở đây đều không có ý kiến.

"Nhiễm Nhiễm vất vả như thế kia để nối dõi hương khói cho Mặc gia ta, chuyện đặt tên cứ giao cho người làm mẫu thân như nàng ấy."

Mặc lão phu nhân khựng lại, hỏi: "Lão gia dự tính đặt tên mụ gì cho hai tôn nhi?"

Mặc Kình nhìn tiểu tôn nữ đang ngủ say bên cạnh, yêu mến nói: "Vừa rồi ta đã nói, nàng ấy chính là minh châu trên tay Mặc gia chúng ta, tên mụ gọi Minh Châu là được."

"Minh Châu, tên này hay, quý báu, kiên nghị, ngoan cường, nữ nhi Mặc gia ta nên như vậy." Mặc Trọng Viễn tán thành nói.

Dưới sự tán thành nhất trí của mọi người, nhị bảo thành công nhận được tên mụ Minh Châu.

Tuy Mặc Kình vẫn chưa tận mắt nhìn thấy tôn tử bảo bối của mình, nhưng vừa rồi lão thê đã hình dung đại khái dung mạo cho ông.

Ông suy nghĩ một hồi nói: "Tên mụ của tôn nhi chúng ta là Trụ Nhi." "Trụ Nhi?" Mặc lão phu nhân không tán thành lắm.

Mặc dù bà không bế tôn nhi cùng về viện của mình, nhưng điều này không có nghĩa là bà thiên vị chỉ thích tôn nữ, bà cũng thích tôn tử như nhau.

Tại sao tên mụ của tôn nữ hay như thế kia, tôn tử lại chỉ xứng gọi Trụ Nhi?

Mặc Kình biết lão thê đã hiểu lầm mình, vội vàng giải thích:

"Ta cũng thích tôn tử, nhưng cậu ấy là trưởng tôn của Mặc gia ta, ta đặt tên mụ như vậy cho cậu ấy, chính là hy vọng cậu ấy trở thành trụ cột đời mới của Mặc gia."

Trụ cột là chuyện tốt, nhưng tên mụ Trụ Nhi này cũng quá tùy ý, không thua kém gì những hài tử trong thôn Tây Lĩnh.

Đây là suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người ở đây, bọn họ đều cảm thấy, trưởng tôn của Mặc gia, cho dù là tên mụ cũng phải mạnh mẽ tí.

Tuy Mặc lão phu nhân cũng cảm thấy tên mụ này của tôn tử chẳng ra sao, nhưng cũng không muốn phản bác ý của trượng phu, dù sao sau khi ông về đến nhà, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ông mừng rỡ như vậy, hơn nữa bà cũng có thể nhìn ra được, trượng phu là trải qua nghiêm túc suy xét để đặt tên mụ cho tôn tử.

"Tên mụ của hài tử chỉ là người nhà mình gọi thuận miệng, người ngoài cũng sẽ không gọi như vậy, huống hồ Trụ nhi chúng ta còn sẽ có đại danh, nếu lớn lên đi học còn sẽ có chữ."

Thấy mẫu thân tán thành ý của phụ thân, trong lòng mấy huynh đệ Mặc gia đã kiên định một việc.

Hiện nay Trụ Nhi cũng giống như bọn họ, từ sau khi có Hàm Nguyệt, phụ mẫu thiên vị một cách rất rõ rệt, thứ tốt nhất trong nhà đều sẽ cho muội muội.

Xem ra, nhị lão đúng là không giống người thường, người ta đều là coi trọng nam hài nhi, Mặc gia bọn họ thì ngược lại...

Nhị lão Mặc gia không biết bọn họ đã bị mấy nhi tử hoàn toàn định tính là đại biểu của trọng nữ khinh nam, hai người vui rạo rực nhìn Tiểu Minh Châu đáng yêu.
 
Chương 1053


Mấy huynh đệ càng nghĩ về tiểu điệt tử càng cảm thấy cùng cảnh ngộ, mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều quyết định đi xem thử tiểu điệt tử, những người làm bá phụ như bọn họ, không thể để cho tiểu điệt tử sinh ở Mặc gia có cảm giác bị lạnh nhạt.

Mấy người lại ào ào chạy tới viện của Mặc Cửu Diệp, bọn họ không biết tiểu điệt tử ở phòng nào, lại lo lắng sẽ làm ồn Cửu đệ muội mới sinh xong, mấy huynh đệ mắt to trừng mắt nhỏ đứng ở ngoài sân.

Tuy rằng Mặc Cửu Diệp đặt hết sự chú ý ở trên người tức phụ, nhưng hắn là một người đã quen cảnh giác, ngoài sân có tiếng bước chân thì hắn vẫn có thể nghe thấy.

Hắn nhẹ nhàng thả tay của Hách Tri Nhiễm xuống, lại đắp chăn cho nàng, mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, mấy huynh đệ đồng loạt đưa ánh nhìn sang phía đó.

"Cửu đệ, tiểu điệt tử của bọn ta đâu?" Lúc Nhị ca nói chuyện, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc.

Mặc Cửu Diệp cả đêm không ngủ, lại là đối mặt với huynh đệ nhà mình, cũng không có sát ngôn quan sắc.

"Cậu ấy mới được nhạc mẫu bế đi phòng bên."

"Bọn ta đi xem thử tiểu điệt tử." Bọn họ đã biết vị trí của tiểu điệt tử, đại ca dẫn đầu cất bước, chỉ cần không có ở gian phòng của đệ muội thì bọn họ thuận tiện đi thăm.

Mấy huynh đệ theo sát bước chân của đại ca, cùng nhau xuất hiện ở trong phòng bên.

Lúc này Hách Tử Minh đang bế đại bảo, ánh mắt hết sức mềm nhũn.

Thấy một đám người ồ ạt tiến vào như vậy, hắn ta giật mình sửng sốt một hồi, vội bế chặt đại bảo hơn.

Trong lòng hắn ta biết rõ, mấy huynh đệ Mặc gia tới đây, thì tiểu ngoại sinh không phải của một mình hắn ta nữa.

Tuy hắn ta không cam lòng, nhưng lễ phép nên có vẫn là không ít.

"Bái kiến mấy vị huynh trưởng."

Huynh đệ Mặc gia đều lớn tuổi hơn hắn ta, hắn ta dứt khoát xưng hô là huynh trưởng theo muội muội và muội phu.

"Đều là người trong nhà, Hách đại công tử không cần khách sáo." Đại ca nói một câu, không chờ được nữa chạy tới phía Trụ Nhi.

Tuy Hách Tử Minh không nỡ đưa tiểu ngoại sinh cho người khác bế, nhưng hắn ta cũng biết rõ, đối phương đều là bá phụ của tiểu ngoại sinh, không cho người ta bế cũng không hợp lý.

Hắn ta không nỡ giao tiểu ngoại sinh cho đại ca Mặc gia.

"Đại ca, nhẹ tay tí." Hách Tử Minh không nhịn được muốn nhắc nhở một phen, Mặc gia nhi lang đều là người tập võ, lực tay mạnh, lỡ như làm tiểu ngoại sinh bị thương thì mất nhiều hơn được.

Đâu cần Hách Tử Minh nhắc nhở?

Đại ca biết sức lực của mình mạnh, sợ làm tiểu điệt tử bị thương, lúc bế tiểu oa nhi còn cẩn thận hơn Hách Tử Minh.

Mấy huynh đệ thấy đại ca bế tiểu điệt tử lại đây, ào ào vây quanh.

Nhưng có thể kết luận từ động tác của bọn họ, mỗi người đều là dáng vẻ tay chân nhẹ nhàng.

"Đại ca, tiểu điệt tử của chúng ta cũng rất tuấn tú." Mặc Trọng Viễn nhẹ giọng nói, trong giọng điệu hiện rõ ý vị cưng chiều.

"Ừm, oa nhi này xác thực khá tuấn tú, đẹp hơn Cửu đệ mới sinh ra rất nhiều."

Đại ca nhìn tiểu điệt tử đang ngủ say trong lòng, sau đó nói với Mặc Cửu Diệp: "Cửu đệ, phụ thân đã đặt tên mụ cho hai oa nhi."

Mặc Cửu Diệp cũng không có gì bất ngờ với việc này, đại danh của hài tử do trưởng bối trong nhà đặt, là quy củ từ xưa tới nay, đặt tên mụ lại càng chẳng có gì quái lạ.

"Đại ca, phụ thân đặt tên mụ gì cho bọn họ?”

Nhị ca thở dài.

"Ôi... Thật sự không biết phụ thân nghĩ như thế nào, tên mụ của tiểu điệt nữ là Minh Châu, tên này rất hay, ý nghĩa trên mặt chữ cũng tốt, là minh châu trên tay Mặc gia."
 
Chương 1054


Hắn ta nói xong, lại thương hại nhìn tiểu điệt tử đang nằm trong lòng đại ca, lại không nhịn được đưa tay sờ bàn tay nhỏ bé lộ ra bên ngoài của cậu ấy.

"Hài nhi tốt như thế, nhất định phải gọi là Trụ Nhi gì đó, tên mụ này rất gần gũi, giống như những hài tử ở thôn Tây Lĩnh."

Dù sao bọn họ đều lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, tiếp xúc đều là tử đệ nhà giàu, thật sự chưa thấy nhà nào đặt tên mụ như vậy cho tiểu oa nhi.

Sợ Cửu đệ sẽ không vui bởi điều này, đại ca vội vàng giải thích: "Cửu đệ, phụ thân cảm thấy đại bảo là trưởng tôn Mặc gia ta, tương lai cũng là trụ cột của Mặc gia, nên mới lấy tên mụ như vậy.

Tên mụ mà, chính là cho người nhà gọi, đến lúc đó đệ và Cửu đệ muội đặt một đại danh dễ nghe cho hài tử là được."

Hài tử gọi tên mụ gì, Mặc Cửu Diệp thật sự chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này.

Ở trong lòng hắn, hài tử tên gì không quan trọng, chỉ cần bọn họ đều bình an thuận lợi là được.

"Phụ thân cảm thấy tốt là được, tên mụ mà, gọi thuận miệng là ổn."

Mấy huynh trưởng thấy Mặc Cửu Diệp nói như vậy, đưa mắt nhìn nhau một hồi.

Cửu đệ đúng là chân thực, cũng không cảm nhận được phụ thân đang trọng nữ khinh nam.

Không sao, tiểu điệt tử còn có những người làm bá phụ như bọn họ thương.

Mặc Cửu Diệp thấy nơi này không có việc gì của mình, bèn tiếp tục trở về phòng trông coi Hách Tri Nhiễm.

Trước giờ Hách Tri Nhiễm ngủ rất nông, vừa rồi nếu không phải vì sinh đẻ tiêu hao quá nhiều thể lực, cũng không thể nào ngủ được.

Mặc Cửu Diệp mới đi tới cạnh giường, thì nàng đã mở mắt ra. "Nhiễm Nhiễm, nàng tỉnh rồi ư?" Mặc Cửu Diệp vội vàng tiến lại gần.

Hai tay Hách Tri Nhiễm chống đỡ thân thể chuẩn bị ngồi dậy, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng bước lên đỡ lấy nàng.

"Nhiễm Nhiễm, nàng có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Nàng có đói bụng không, ta bảo Ngọc Nhi chuẩn bị một ít đồ ăn cho nàng?"

Hách Tri Nhiễm lắc đầu, thuận thế dựa vào khuỷu tay của Mặc Cửu Diệp, hai mắt quan sát xung quanh.

"Các hài tử đâu?"

"Minh Châu bị mẫu thân bế đi cho phụ thân xem, Trụ Nhi và ngoại bà đang ở phòng bên."

"Minh Châu, Trụ Nhi?”

Mặc Cửu Diệp nở nụ cười: "Minh Châu và Trụ Nhi là tên mụ của con chúng ta."

Hách Tri Nhiễm cũng bật cười, nàng chỉ ngủ một lúc, tên mụ của hài tử đều đã đặt xong.

"Là chàng đặt sao?”

Nàng cũng biết rõ một số phép tắc của vương triều Đại Thuận, đại danh của hài tử phải do trưởng bối trong nhà đặt, tên mụ này chắc chắn là Mặc Cửu Diệp tự mình suy nghĩ ra.

Nhưng gọi cũng khá thuận miệng, nàng cũng không cảm thấy tên Trụ Nhi này có gì không tốt.

Một tên mụ, gọi thuận miệng là được.

"Là phụ thân đặt đấy, ông ấy nói Trụ Nhi là trưởng tôn trong nhà, sau này chính là trụ cột gia đình, bởi vậy lấy tên mụ như vậy."

Mặc Cửu Diệp lo lắng tức phụ sẽ không vui vì tên mụ của nhi tử, vội vàng giải thích.

Hách Tri Nhiễm không cảm thấy tên mụ của nhi tử có gì không tốt, khi còn bé nàng thường xuyên nghe người già xung quanh nói chuyện phiếm, hài tử đặt tên xấu dễ nuôi sống.

Huống hồ nhi tử của nàng tên là Trụ Nhi cũng không phải rất tệ, nghe cũng thuận miệng.

Vì thế, nàng cũng không nhận ra lời nói của Mặc Cửu Diệp là đang giải thích gì đó cho nàng.

Lúc này nàng chỉ muốn xem cặp nhi nữ của mình, hơn nữa cách lúc nàng sinh đẻ đã trôi qua vài giờ, hai tiểu oa nhi vẫn chưa ăn gì.

Nói đến hài nhi ăn đồ, Hách Tri Nhiễm cảm nhận sơ vùng n.g.ự.c của mình, còn chưa xuất hiện cảm giác sưng tấy trong hiểu biết.
 
Chương 1055


May mắn nàng đã có mua sữa bột cho em bé sơ sinh ở ứng dụng mua sắm Taobao trước.

"Phu quân, đoán chừng lúc này các hài tử đều đói bụng."

Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời, xác thực, hai tiểu oa nhi đã sinh ra được hơn hai canh giờ, vẫn luôn chưa có ăn gì.

"Được, ta lập tức đi bế các con về đây."

Nghĩ đến nhi tử và nữ nhi còn đang chịu đói, người làm cha như hắn cũng có phần sốt ruột.

Ai ngờ, hắn vừa đẩy cửa phòng ra, thì nghe thấy ngoài viện truyền đến một loạt tiếng khóc không tính là lớn của hài nhi.

Là Mặc lão phu nhân đang bế Minh Châu hấp tấp trở về.

"Cửu Diệp, Nhiễm Nhiễm đã tỉnh chưa? Minh Châu hẳn là đói bụng rồi, cứ gào khóc."

Cùng lúc đó, Hách phu nhân cũng bế Trụ Nhi đi ra khỏi phòng bên.

"Ta thấy chắc là Trụ Nhi cũng đói rồi, tuy không có khóc, nhưng cái miệng nhỏ cứ động đậy."

Ý định ban đầu của Mặc Cửu Diệp là một tay bế một tiểu oa nhi trở về phòng, sau đó cùng tức phụ vào trong không gian đút sữa bột.

Kết quả hắn mới tiếp nhận Trụ Nhi từ trong lòng nhạc mẫu, bèn trở nên hơi khẩn trương.

Hài tử nhỏ và mềm mại như vậy, hắn sợ mình không cẩn thận bế hỏng mất.

Nếu lại bế cả minh châu, e rằng hắn ngay cả đi đường cũng không biết nữa.

Hết cách, Mặc Cửu Diệp chỉ đành để mẫu thân tiếp tục bế Minh Châu trở về phòng với hắn. Trùng hợp Hách phu nhân cũng muốn đi thăm nữ nhi, bà ấy đi theo phía sau hai mẫu tử vào đó.

Lúc này Minh Châu còn đang không ngừng khóc rống, Mặc lão phu nhân thấy Hách Tri Nhiễm đã ngồi dậy, vội vàng đưa hài tử vào trong lòng nàng.

"Nhiễm Nhiễm, Minh Châu hẳn là đã đói, con mau đút ăn đi."

Thật ra, một tháng trước khi Hách Tri Nhiễm sinh đẻ, Mặc lão phu nhân đã từng đề nghị mời một nãi nương tới đây.

Kết quả lại bị Hách Tri Nhiễm từ chối.

Nguyên nhân rất đơn giản, nàng hy vọng có thể tự mình nuôi nấng hai hài nhi, nếu không, nàng còn có thể mua sữa bột ở ứng dụng mua sắm Taobao.

Không phải Hách Tri Nhiễm bài xích tập tục mời nãi nương của thời đại này, dù sao nàng cũng là một linh hồn đến từ hiện đại, nàng cảm thấy thời gian gia đình phải bắt đầu từ khi mình chăm con.

Một khi mời nãi nương, thì hài tử sẽ ỷ lại vào đối phương hơn cả mẫu thân ruột. Tuy đây là hiện tượng ngắn hạn, chờ sau khi hài tử cai sữa là có thể từ từ hồi phục, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn không thích.

Huống hồ sữa bột chỉ cần mua đúng nhãn hiệu, thành phần dinh dưỡng bên trong sẽ cao hơn tí, tốt hơn cả sữa mẹ.

Hách Tri Nhiễm cúi đầu liếc nhìn vùng n.g.ự.c của mình theo bản năng, cười gượng một tiếng.

"Nương, chắc là con không có sữa."

Lúc này, làm khó Mặc lão phu nhân rồi, bà không ngừng xoay vòng trước mặt Hách Tri Nhiễm.

"Sớm biết vậy đã không nghe lời đề nghị của con, mời một nãi nương về là tốt rồi."

Lúc Hách Tri Nhiễm từ chối mời nãi nương, bà cũng không có khăng khăng.

Dù sao thân thể của Cửu nhi tức nhà mình vẫn luôn không tệ, hơn nữa trong thời gian mang thai cũng không có nôn dữ dội không thể ăn đồ giống như những người khác _ "¬

Bởi vậy bà chưa bao giờ nghĩ tới Cửu nhi tức sẽ tồn tại vấn đề không có sữa.

Mặc lão phu nhân dứt lời, bà đã xoay người đi ra ngoài.

"Ta vào trong thôn hỏi thăm thử, xem nhà ai có nữ tử mới sinh, mời tới đây giúp đỡ.

Tôn tử và tôn nữ bảo bối của bà không được để bị đói.

Nhìn bóng lưng của Mặc lão phu nhân, Hách Tri Nhiễm vội vàng gọi bà lại.

"Nương, người đừng vội, con và phu quân sớm đã có chuẩn bị."

Mặc lão phu nhân dừng bước quay đầu lại.

"Các con có chuẩn bị?"

Mặc Cửu Diệp giải thích: "Nương, người quên rồi sao, nông trại nhà chúng ta nuôi nhiều bò sữa như thế kia."
 
Chương 1056


Mặc lão phu nhân biết trong nhà có bò sữa, nhưng chưa từng nghe nói những con bò kia đã bắt đầu có sữa.

Bò sữa xác thực vẫn chưa có sữa, nhưng đối với Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp, tạo một con bò sữa có sữa không hề khó, trong không gian có rất nhiều.

"Nương, sáng nay ta phát hiện có một con bò sữa đã tiết sữa, hơn nữa chất lượng sữa vô cùng tốt, Nhiễm Nhiễm từng học một phương pháp, có thể điều hòa sữa tươi mềm hơn, hết sức thích hợp cho hài nhi mới sinh sử dụng."

Bây giờ Mặc Cửu Diệp nói lung tung là há mồm bèn thành lời, hơn nữa cũng không hề nhìn ra được có gì không thích hợp.

Hắn nói như vậy cũng là vì tức phụ từng nói cho hắn biết sự khác biệt của sữa bò tươi và lợi ích của sữa bột.

Hắn chính là kết hợp những thứ này giảng giải cho mẫu thân.

Mục đích chủ yếu của hắn chính là để hai vị mẫu thân rời khỏi nơi này, hắn và tức phụ dẫn theo oa nhi vào không gian để ăn bữa cơm đầu tiên đặt chân tới thế giới này.

Hách Tri Nhiễm sợ lời nói của Mặc Cửu Diệp không có sức thuyết phục, phụ họa nói: "Nương, hai người cứ yên lòng đi, con vất vả như vậy mới sinh được bọn họ, nhưng không nỡ để bọn họ đói bụng."

"Nếu như vậy, nương ở lại giúp các con cho hài tử ăn." Hách phu nhân không muốn đi.

Nữ nhi mới sinh xong, sức khỏe còn suy yếu như thế kia, trông nữ tế lại hơi vụng về tay chân, bà ấy không ở lại giúp đỡ đúng là không yên lòng.

Lúc này, dường như Mặc lão phu nhân đã nhận ra điều gì đó.

Nàng tiến lên giữ chặt Hách phu nhân.

"Thông gia mẫu, hài tử là của bọn họ, nếu bọn họ không muốn mời nãi nương muốn nuôi bằng sữa bò, sự việc này cứ giao cho bọn họ tự đi làm." Không cho giải thích, Mặc lão phu nhân đã kéo Hách phu nhân đi tới cửa, và trở tay đóng cửa lại.

Hách phu nhân tỏ vẻ mặt khó hiểu, nhưng tổ mẫu của hài tử đều đã kéo bà ấy đi ra ngoài, quay về cũng không hay.

Sau khi hai vị lão nhân gia rời khỏi, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng không lập tức tiến vào không gian.

Dù sao bọn họ vẫn không thể xác định liệu hai người này có quay lại hay không.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp bế Trụ Nhi, Hách Tri Nhiễm bế Minh Châu.

Không biết có phải vì hai nhóc ở bên cạnh phụ mẫu của mình hay không, cũng không làm ầm ï nữa.

Khóe mắt của Minh Châu còn xen lẫn một ít nước mắt, đã ngủ thiếp đi trong lòng Hách Tri Nhiễm.

Nếu hài tử không gào khóc, Hách Tri Nhiễm cũng không gấp rút tiến vào không gian.

Nàng và Mặc Cửu Diệp ngồi song song nhau, lần đầu tiên hai phu thê quan sát kỹ càng cặp nhi nữ của mình.

Hai người càng xem càng thích, mặc cho người nào đều thích như thế kia.

Mặc Cửu Diệp từ đáy lòng nói một câu: "Nhiễm Nhiễm, đa tạ nàng."

Câu đa tạ này, Hách Tri Nhiễm không nói người một nhà không cần khách sáo như trước.

Vì không ai hiểu rõ hơn nàng, thuận lợi hạ sinh một đôi nhi nữ, nàng đã phải chịu giày vò như thế nào.

Đặc biệt là khi đại ca xoay chuyển vị trí thai nhi giúp mình, có thể nói cảm giác đó là sống không bằng chết.

Nhưng nhìn một đôi nhi nữ dáng điệu thơ ngây khả ái đang ngủ say, nàng cảm thấy mọi thứ này đều đáng giá. Mặc Cửu Diệp nghe tiếng động bên ngoài, biết hai vị mẫu thân đã đi xa, một nhà bốn người mới lách mình tiến vào không gian.

Lúc này đang là mùa hè nóng bức, Hách Tri Nhiễm lại mới sinh con ở cữ, cửa sổ phòng đóng kín không kẽ hở, đối lập rõ ràng với nhiệt độ thích hợp trong không gian.

Dường như hai tiểu oa nhỉ ngủ say cảm nhận được nhiệt độ khác nhau, lần lượt tỉnh lại.
 
Chương 1057


Có lẽ là do bọn họ thích nhiệt độ trong không gian hơn, hai tiểu huynh muội đều không khóc rống.

Hách Tri Nhiễm khẽ động ý niệm, giường trẻ em mua ở ứng dụng mua sắm Taobao giúp hai hài nhi vào mấy hôm trước đã xuất hiện trước mắt.

Hai người nhẹ nhàng đặt các bảo bối lên trên giường, Mặc Cửu Diệp thì đi vào phòng y tế chuẩn bị sữa bột cho hai đứa con của hắn.

Lúc này, Cơm Nắm đang chơi đùa trong rừng trúc cũng đã nghe thấy tiếng động bên này.

Vì Hách Tri Nhiễm sinh đẻ, lần đầu tiên lâu như vậy không có ra vào không gian.

Có lẽ là vì thời gian dài Cơm Nắm không gặp được chủ nhân, tốc độ chạy về phía nàng nhanh hơn mọi khi rất nhiều.

Bốn cái chân ngắn nhanh chóng di chuyển qua lại, quả đầu to tròn vo còn không ngừng đong đưa.

Cơm Nắm chạy đến gần chủ nhân, lập tức cảm nhận được một luồng khí tức xa lạ.

Cũng vì vậy, nó cũng không đ.â.m đầu vào lòng chủ nhân như trước kia, mà là thắng gấp ở khoảng cách hơn một mét với Hách Tri Nhiễm.

Sau đó tiểu tử kia bắt đầu tìm kiếm xung quanh nguồn gốc của luồng khí tức xa lạ này, cuối cùng nó dừng lại tâm mắt ở trên người hai tiểu oa nhi.

Hách Tri Nhiễm buồn cười nhìn một loạt động tác của Cơm Nắm, nàng biết tiểu gia hỏa nhất định đã cảm nhận được xa lạ.

Nàng vẫy tay với Cơm Nắm, sau đó chỉ vào hai đứa con của mình kiên nhẫn giải thích.

"Cơm Nắm, bọn họ đều là con của ta." Trong lúc nói chuyện, Hách Tri Nhiễm bế Trụ Nhi ở gần nàng nhất lên, sau đó cẩn thận đưa đến trước mặt Cơm Nắm cho nó xem.

"Ngươi xem, cậu ấy có phải rất đáng yêu hay không." Vì có thể cho Cơm Nắm nghe hiểu, nàng còn chỉ vào bụng dưới đã trở nên bằng phẳng của mình.

"Bọn họ vốn nằm ở chỗ này, hiện tại sinh ra rồi..."

Có vẻ như Cơm Nắm đã nghe hiểu, thốt lên một loạt tiếng dê kêu.

Hiện giờ Hách Tri Nhiễm đã có thể phân biệt được hàm nghĩa đại khái tiếng kêu của Cơm Nắm, nàng biết, Cơm Nắm phát ra tiếng dễ kêu có nghĩa là vui mừng, nói cách khác, rất có thể nó đã nghe hiểu lời của mình.

Tuy nhiên, nàng vẫn phải nhắc nhở.

"Cơm Nắm, ngươi phải nhỏ tiếng tí, bọn họ đều đang ngủ, đánh thức sẽ khóc đấy."

Cơm Nắm đang chuẩn bị phát ra tiếng kêu đáp lại chủ nhân, để chứng tỏ nó nghe hiểu.

Nhưng chẳng mấy chốc hình như nó nhận ra điều gì đó, hai bàn tay đen lông nhung đại che miệng lại, nuốt tiếng sắp thốt lên trở về.

Hách Tri Nhiễm vui mừng bởi sự chu đáo của Cơm Nắm, nàng đưa tay sờ đầu nó.

Cơm Nắm được chủ nhân vỗ về, lại hồi phục dáng vẻ hoạt bát.

Nó tiến về phía trước, hai tay ôm lấy bắp chân của Hách Tri Nhiễm, đầu vươn cao nhìn tiểu oa nhi trong lòng nàng.

Nhìn một hồi, nó sáp quả đầu nhỏ lại, đồng thời cũng thè lưỡi ra.

Hách Tri Nhiễm biết, hành động của Cơm Nắm là đang chứng tỏ nó thích Trụ Nhi.

Chỉ là, tạm thời cách biểu hiện yêu thích này vẫn chưa thích hợp dùng ở trên người Trụ Nhi.

"Cơm Nắm không được, cậu ấy còn quá nhỏ."

Động tác của Cơm Nắm lúng túng dừng lại, dễ nhận thấy là cảm thấy chủ nhân rất cụt hứng.

Nhưng chỉ chốc lát thì nó lại thay đổi mục tiêu, bò lên giường em bé mà Minh Châu đang nằm, duỗi quả đầu to tròn vo ở đó nhìn. Hách Tri Nhiễm không bài xích Cơm Nắm thích hai đứa con của mình, chỉ cần nó không có hành động quá đáng, nàng đều sẽ không ngăn cản.

Có thể xác định từ ánh mắt của Cơm Nắm, nó vô cùng thích hai nhóc kia.

Mặc Cửu Diệp lấy sữa bột về, tuy mùi vị này khác với thành phần sữa thau nó uống ngày thường, nhưng mùi thơm sữa vẫn giống nhau như đúc.
 
Chương 1058


Nhưng nó có thể cảm nhận được, hai bình sữa này là cho tiểu oa nhi.

Nếu đổi lại là trước kia, ngửi thấy mùi này, nó sớm đã xông lên ôm lấy đùi của Mặc Cửu Diệp.

Hôm nay Cơm Nắm lại nhịn lại, chẳng qua là ánh mắt trông mong của nó vẫn đã làm Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp xúc động.

Mặc Cửu Diệp đưa tay sờ đầu nó.

"Chậu sữa của Cơm Nắm phải chờ một lát."

Bữa cơm đầu tiên của hai hài nhi, người làm cha như hắn phải đích thân đi đút, huống hồ, bây giờ thân thể tức phụ còn rất yếu ớt, không thích hợp làm những thứ này.

Cơm Nắm biết hết, ừm ừm hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi một bên nhìn.

Hách Tri Nhiễm dự tính nhận lấy một bình sữa từ tay Mặc Cửu Diệp, nhưng lại bị hắn từ chối.

Hắn một tay cầm một bình sữa, phân biệt đưa núm v.ú đến mép miệng của hai tiểu oa nhi.

Hai hài nhi thật sự đã đói bụng, một ngụm ngậm núm v.ú lại bắt đầu ăn.

Cơm Nắm thấy thế, cố sức bò lên giường nhỏ của Trụ Nhi, đứng ở bên cạnh đưa tay lấy bình sữa trong tay Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, đều đoán được ý của Cơm Nắm.

Hắn thử buông tay ra, giao bình sữa cho Cơm Nắm.

Bàn chân mềm mại của Cơm Nắm nắm chặt bình sữa, hơn nữa vị trí không hề thay đổi.

Cảnh tượng này khiến Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp đều bật cười.

Hách Tri Nhiễm cưng chiều xoa đầu của Cơm Nắm. "Đoàn tử chỉ là không biết nói chuyện, chứ điều gì cũng biết."

"Ừm ừm..." Cơm Nắm hết sức phối hợp đáp lại một tiếng, tiếp tục tập trung tinh thần cho Trụ Nhi uống sữa.

Cho đến khi hai tiểu gia hỏa ăn uống no đủ, Mặc Cửu Diệp mới làm chậu sữa cho Cơm Nắm.

Cơm Nắm hớn hở chạy sang một bên uống sữa, Hách Tri Nhiễm nhìn hai hài tử đang ngủ say nói:

"Suy cho cùng chúng ta cứ chạy vào không gian cho con ăn cũng không phải kế lâu dài."

Mặc Cửu Diệp cũng có ý nghĩ như vậy.

"Hay là đổi bao bì sữa bột mang ra ngoài không gian."

"Chàng có cách nào nói ra nguồn gốc của sữa bột không?" Giờ đây Hách Tri Nhiễm thật sự không có tinh thần gì để suy xét những thứ này, dù sao sau khi sinh đẻ xong, nàng vô cùng mệt mỏi.

Mặc Cửu Diệp đã quen với thân phận hiệp sĩ gánh tội.

"Vừa rồi lúc chúng ta muốn cho con ăn mời hai vị mẫu thân ra ngoài, nàng có phát hiện hay không?

Nương hẳn là đã phát hiện điều gì đó, khi nhạc mẫu còn chần chờ thì lôi kéo người đi ra ngoài, có lẽ nàng vẫn chưa trông thấy, lúc nương rời đi còn đưa một ánh mắt yên lòng cho ta."

"Ý của chàng là, nương đã phát hiện bí mật của ta ư?" Hách Tri Nhiễm cảm thấy hơi khó tin.

"Thế thì chưa chắc, có lẽ là chúng ta thường xuyên có một số hành vi không thông, trong lòng nương chắc chắn biết rõ, nhưng nương sẽ không nói cũng sẽ không hỏi." Mặc Cửu Diệp giải thích.

"Như cách nói của chàng, chúng ta lấy sữa bột ra ngoài, chỉ cần nương có thể nói giúp chàng, sự việc này coi như qua đi?" Hách Tri Nhiễm hỏi. "Ừm, thật ra cũng không cần nói như thế nào, vừa rồi ta có suy nghĩ, sữa bột chẳng qua chính chế tác bằng sữa bò, trong nhà chúng ta nuôi nhiều bò sữa như thế kia, một khi tiết sữa, số lượng nhất định không ít.

Hơn nữa theo hiểu biết của ta, sữa bò cũng không dễ dàng dự trữ, đặc biệt là mùa hè nóng bức như bây giờ, chỉ sợ một ngày sẽ hư mất.

Tuy Đường huynh đệ buôn bán rộng rãi, nhưng sữa bò cũng không tiện vận chuyển đến nơi quá xa để tiêu thụ.

Ta đã có xem bàn điều khiển không gian, nơi đó có thể gia công sữa bò thành sữa bột, chi bằng chúng ta lợi dụng sữa bò để buôn bán sữa bột.
 
Chương 1059


Sữa bột chẳng những thơm ngon, hơn nữa còn có lợi cho việc bảo tồn, ta tin tưởng nếu hợp tác với Đường huynh đệ, chắc chắn có thể có khoản thu nhập xa xỉ."

Nghe Mặc Cửu Diệp nói xong, Hách Tri Nhiễm có thể nói là sáng suốt hẳn, không ngờ một võ tướng ra chiến trường đánh giặc, hiện giờ lại có đầu óc làm ăn.

"Phu quân, cách này của chàng thật sự không tồi, sao ta lại không nghĩ tới?" Vẻ vui sướng trong giọng điệu của Hách Tri Nhiễm căn bản không giấu được.

Nàng tiếp tục nói: "Lợi dụng bàn điều khiển để chế biến sữa bột không phải kế hoạch lâu dài, sau đó có thể mua một quyển sách về phương pháp chế biến sữa bột ở ứng dụng mua sắm Taobao học thử, chờ đến khi bò sữa bắt đầu tiết sữa với số lượng lớn thì chúng ta mở một phân xưởng chế biến sữa bột."

Đây là việc làm ăn nhắm mắt cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Phải biết rằng, ở vương triều Đại Thuận, vì sữa bò khan hiếm, giá bán vẫn luôn rất cao.

Hơn nữa sữa bò còn không phải lúc nào muốn uống là có thể uống.

Nguyên nhân không có gì khác, vương triều Đại Thuận vẫn chưa có giống bò sữa này, mặc dù mọi người có thể uống sữa bò, cũng là sau khi những con bò vàng kia sinh con xong có một ít cung ứng.

Chỉ cần sữa bột của bọn họ chế tác thành công, muốn không kiếm tiền cũng khó.

"Ừm, đến khi đó cứ giao cho ta xử lý, nàng chỉ cần yên lòng nghỉ dưỡng là được."

Cân nhắc tới ngoài kia có thể sẽ có người đến thăm con, hai phu thê không dám ở trong không gian quá lâu.

Sau khi Hách Tri Nhiễm đổi sữa bột thành bao bì ống trúc, mang theo một ít rời khỏi không gian.

Một nhà bốn người mới xuất hiện ở trong phòng thì nghe thấy có người gõ cửa.

"Cửu phu nhân, phòng bếp vừa chuẩn bị cháo và trứng gà cho người, Lan Nhi đưa vào cho người."

Hách Tri Nhiễm vỗ ngực, nhỏ giọng nói với Mặc Cửu Diệp: "May mắn đi ra khỏi không gian rồi."

Xem ra, sau khi có hai tiểu oa nhi này, ngày sau bọn họ muốn tùy ý ra vào không gian là không thể nào lắm rồi.

Vì lúc nào đều sẽ có người đến thăm oa nhi, lỡ như bị người ta phát hiện bọn họ không ở trong phòng, đúng là không dễ giải thích.

Còn có Hách phu nhân đi vào cùng Lan Nhi.

Bà ấy dẫn đầu đi tới gần Hách Tri Nhiễm, quan tâm hỏi: "Nhiễm Nhiễm, các hài tử ăn no hết chưa?"

Hách Tri Nhiễm giơ hai bình sữa thủy tinh vẫn chưa rửa lên trước mặt mẫu thân.

"Nương, người xem, sữa bò chuẩn bị đều bị bọn họ uống hết rồi."

Sở dĩ Hách Tri Nhiễm thanh thản lấy bình sữa ra là vì thủy tinh không còn là vật hiếm lạ ở Mặc gia.

Tất cả cửa sổ tứ hợp viện nhà bọn họ đều làm bằng thủy tinh, hơn nữa còn có người nước ngoài đến làm người gánh vác.

Quả nhiên, sau khi Hách phu nhân nhìn thấy bình sữa có một phút chốc sửng sốt, nhanh chóng nghĩ tới điểm này.

Nhưng bà ấy cho rằng bình sữa này là làm bằng lưu ly, vô cùng đáng giá.

Tuy cho là như vậy, nhưng bà ấy cũng chỉ là cảm thấy bình sữa đáng giá, còn những thứ khác lại không có gì nghi ngờ.

Mặc cho như thế nào, hai tiểu bảo bối có cơm no ăn, người làm ngoại tổ mẫu như bà ấy bèn yên lòng.

Đêm này, người Mặc gia vui sướng bởi hai tiểu gia hỏa này ra đời.

Không chỉ như vậy, tin tức Hách Tri Nhiễm thuận lợi hạ sinh một đôi huynh muội song sinh cũng đã lan truyền trong thôn. Sáng sớm hôm sau, liên tục có dân làng đưa trứng gà và đặc sản trong nhà tới Mặc gia làm quà mừng.

Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải, Hồ Thông, Đức phi đều có đến.

Đương nhiên lễ vật do bọn họ tặng cao cấp hơn những dân làng kia rất nhiều.

Các dân làng không biết, nhưng những người này lại biết rõ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top