Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 1060


Mặc gia giống như bị nguyên rủa gì đó, các nhi tử đều đã kết hôn, lại không một ai sinh con.

Hiện giờ Hách Tri Nhiễm thuận lợi hạ sinh song thai, có thể nói là triệt để phá vỡ nỗi phiền không thể nói thành lời của Mặc gia.

Mấy người là thật lòng cảm thấy vui mừng thay Mặc gia.

Mặc lão phu nhân thì không ngừng khen Cửu nhi tức nhà mình là người có phúc khí lớn, một lần sinh hai đứa, hơn nữa còn có thể ghép thành một chữ "Tốt".

Có đời sau, người Mặc gia càng thêm tràn ngập hy vọng với cuộc sống ngày sau.

Mỗi ngày làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết, đều suy nghĩ hy vọng thông qua sự nỗ lực của mình, tạo nên một môi trường sống tốt hơn và an nhàn hơn cho hai tiểu gia hỏa.

Vào hôm hai tiểu gia hỏa tắm ba ngày, Mặc gia náo nhiệt khác thường, không cần mời cũng đã có rất nhiều khách khứa ghé nhà.

Tất nhiên khách khứa vẫn là các dân làng và những người giao hảo với Mặc gia.

Sau khi náo nhiệt xong, hai nhóc được bế về bên cạnh Hách Tri Nhiễm.

Khách vừa tản đi, Thất ca đi Nam cảnh tìm bộ hạ cũ đã trở về.

Hắn ta chỉ là lẻ loi một mình, nhìn thấy trên mặt khách khứa lần lượt rời khỏi nhà đều tỏ vẻ vui mừng, suy đoán có lẽ là trong nhà có chuyện tốt gì xảy ra.

Bởi vậy, Mặc Nguyên Sách bước nhanh hơn.

Đại ca và Nhị ca phụ trách tiễn khách, liếc mắt trông thấy Mặc Nguyên Sách đi đường xa mệt mỏi.

"Đại ca, nhị ca." Mặc Nguyên Sách đi tới gần hai vị huynh trưởng, kéo bọn họ đi vào trong viện: "Phụ thân và huynh đệ trong nhà đều ở đây chứ?"

"Ta lập tức đi gọi mọi người đến đây." Nhị ca biết hắn ta có lời muốn nói, quay người chạy đi tìm người.

Chẳng mấy chốc, ngoài Mặc Sơ Hàn đi nhậm chức ra, nam nhi Mặc gia tụ tập đầy đủ một chỗ trong nhà chính của nhị lão.

Mặc Nguyên Sách chào hỏi nhị lão trước, sau đó phấn khởi nói: "May mà không hổ thẹn, lần này con đi Nam cảnh rất thuận lợi, dẫn chín trăm huynh đệ về đây.

Ta cân nhắc ban ngày quá nhiều đội ngũ không tiện vào thành, bèn bảo bọn họ đều cải trang thành bách tính bình thường, lần lượt vào thành, sau đó vòng đường, tiến vào từ phía tây thôn.”

Mặc Kình hài lòng gật đầu: "Ừm, vất vả Nguyên Sách rồi."

Sau đó ông quay đầu nhìn sang Mặc Gia Thành: "Gia Thành, con dẫn mấy người sang phía tây, chờ những bộ hạ đó đến nơi, con hãy sắp xếp người đưa bọn họ lên núi."

Mặc Cửu Diệp đã lắp đặt phòng ốc di động trên núi, tuy Mặc Kình không đích thân tham dự, nhưng ông biết sự việc này.

Hiện nay những người này đến nơi là có thể lập tức lên núi dàn xếp ổn thỏa, trái lại điều này không cần người ta bận tâm nhiều.

Mặc Gia Thành nhìn phụ thân nhắc nhở: "Cha, người không định gặp bọn họ trước sao?"

Mặc Kình làm sao có thể không muốn gặp những huynh đệ tốt đi theo nhi lang Mặc gia vào sinh ra tử chứ?

Tuy nhiên, hiện tại ông đi đứng thật sự không tiện.

Không tiện cũng chỉ là một cái cớ trong lòng ông, nguyên nhân thực sự là Mặc Kình vẫn luôn cảm thấy bản thân đã trở thành một phế nhân, không có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt những người đó mà thôi.

"Thôi hôm nay ta không đi, mọi người nhiều ngày đi đường vất vả, đưa bọn họ đi nghỉ ngơi trước."

Mấy nhi tử làm sao có thể không hiểu tâm tư của phụ thân chứ, bọn họ cũng chỉ là nhìn thấu không nói toạc ra mà thôi. "Được, con tức khắc dẫn người đi về phía tây tiếp ứng." Nhị ca nói xong, đi ra ngoài gọi người.

Nhị ca rời khỏi rồi, Mặc Nguyên Sách mới hỏi: "Cha, nương, vừa rồi con nhìn thấy trong nhà tiễn đi rất nhiều khách, là có chuyện vui gì xảy ra sao?"
 
Chương 1061


Hôn lễ của muội muội là mười hai tháng sáu, hắn ta ở Nam cảnh không kịp chạy về, chẳng lẽ là Cửu đệ muội sinh rồi ư?

Nói đến chuyện vui trong nhà, Mặc lão phu nhân trở nên mặt mày hớn hở.

"Con vừa đi đúng là đã bỏ lỡ hai chuyện vui trong nhà, Hàm Nguyệt thành thân con không có mặt, mấy ngày trước Cửu đệ muội của con lại thêm một tôn tử và một tôn nữ cho ta và cha con."

"Nương, người nói Cửu đệ muội đã sinh một đôi huynh muội song sinh?"

Mặc lão phu nhân mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đúng như lời con nói, Trụ Nhi là huynh trưởng, Minh Châu là muội muội."

"Tốt quá rồi cha nương, cuối cùng Mặc gia chúng ta cũng có hậu."

Mặc Nguyên Sách nói xong, hắn ta đã đi tới trước mặt Mặc Cửu Diệp, nắm tay đập mạnh vào vai hắn.

"Vẫn là tiểu tử đệ lợi hại, nối dõi hương khói cho Mặc gia ta."

Thoạt nhìn một cú đ.ấ.m này của hắn ta hơi mạnh, nhưng chẳng là gì đối với Mặc Cửu Diệp.

"Thất ca, Nhiễm Nhiễm đã cho các tẩu tẩu uống thuốc giải, tin rằng không cần bao lâu nữa, hài tử nhà chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều."

Mặc kệ người khác có tin hay không, hắn không hề nghi ngờ y thuật của tức phụ.

Các tẩu tẩu mang thai sinh con đều là chuyện sớm muộn.

Vì Mặc Nguyên Sách trở về nói việc nghiêm chỉnh ở phòng chính, mặc dù các tẩu tẩu tò mò cũng sẽ không đi theo cùng nhau vào nghe.

Một số quy củ khi bọn họ ở kinh thành vẫn chưa hoàn toàn thay đổi, đó chính là lúc nam nhân nói đại sự sẽ không lại gần.

Tuy không thể đi nghe một cách quang minh chính đại, nhưng không trở ngại bọn họ chờ ở ngoài phòng.

Giọng nói của Mặc Cửu Diệp mới nói chuyện không nhỏ, hơn nữa cũng không có ý cố tình tránh người, bởi vậy, lời của hắn bị các tẩu tẩu nghe thấy rõ ràng.

Lúc này, Nhị tẩu hoàn toàn mất đi bình tĩnh.

Nàng ấy bước nhanh tới cửa, lớn tiếng hỏi vào phòng: "Cửu đệ, không phải đệ đang an ủi Thất ca đấy chứ?

Bằng không, thuốc giải đều đã uống lâu như vậy, sao mấy trục lí bọn họ vẫn là không hề có động tĩnh chứ?

"Làm sao có thể, mọi người biết rõ y thuật của Nhiễm Nhiễm, nàng ấy nói độc của các tẩu tẩu có thể giải thì nhất định có thể loại bỏ."

Ngay khi Nhị tẩu còn chuẩn bị phản bác gì đó, bỗng nhiên trong đám nữ quyến phía sau nàng ấy phát ra một loạt tiếng ồn ào.

"Lục đệ muội, muội sao vậy, mau tỉnh lại."

"Lục tẩu... Lục tẩu..."

Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều chạy ra sân.

Chỉ thấy sắc mặt của Lục tẩu hơi trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, được Đại tẩu nửa đỡ nửa dựa vào trên người nàng ấy.

Tức phụ gặp chuyện không may, Lục ca xông lên phía trước nhất.

Hắn ta cũng không vì sốt ruột mà mất đi lý trí, tiến lên ôm eo tức phụ bế lên, nói với Mặc Cửu Diệp: "Cửu đệ, thật sự ngại quá, phải làm phiên Cửu đệ muội xem thử giúp Lục tẩu đệ."

Thôn Tây Lĩnh không có đại phu, người trong thôn bị bệnh hoặc là đi sang thôn bên cạnh mời đại phu hoặc tới y quán của Dõan thành.

Mặc dù như vậy, những đại phu này cũng không có y thuật cao siêu như Cửu đệ muội.

Chỉ là hiện giờ Cửu đệ muội đang ở cữ, nếu không phải Lục ca quá lo lắng cho thân thể của tức phụ, cũng sẽ không nêu ra đi quấy rầy nàng.

Không đợi Mặc Cửu Diệp đưa ra bất cứ phản ứng nào, Lục ca đã bế tức phụ thi triển khinh công.

Mặc Cửu Diệp thấy thế cũng nhanh chóng đi theo, đám nữ quyến thì sốt ruột chạy ở phía sau.

Lục ca lo lắng cho thân thể của tức phụ, là người đầu tiên đến viện của Mặc Cửu Diệp.

Nhưng hắn ta vẫn rất có chừng mực, hắn ta dặn dò Lan Nhi đi vào nói một tiếng với Cửu đệ muội trước.
 
Chương 1062


Chỉ chốc lát, Lan Nhi đã bước ra, còn có Hách Tri Nhiễm đi theo phía sau nàng ấy.

Tuy Hách Tri Nhiễm đang ở cữ, nhưng người nhà chăm sóc rất tốt, cảm thấy thân thể đã gần như hồi phục xong, nếu không phải Hách phu nhân trông chừng nàng cả ngày, nàng sớm đã muốn đi ra ngoài sân hít thở không khí.

Nàng đi tới cửa phòng, nhìn thấy Lục ca đang ôm Lục tẩu hôn mê trong lòng, nàng vội vàng nghiêng người.

"Lục ca, mau đưa Lục tẩu lên giường."

Con người đều đã hôn mê bất tỉnh, Lục ca cũng không lo được có phải phòng ở cữ của đệ muội hay không, nhanh chóng bế người lên giường của Hách Tri Nhiễm.

Lúc này hai nhóc đang ngủ say ở phía trong giường, mặc dù có người gây ra tiếng động không nhỏ, cũng không có bị đánh thức.

Sự chú ý của mọi người đều ở trên người Lục tẩu, có người muốn xem hai tiểu oa nhi, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.

Hách Tri Nhiễm bắt mạch cho Lục tẩu, không bao lâu sau, nàng nở nụ cười đứng lên.

"Lục tẩu không sao."

"Không sao ư?”

Đều hôn mê rồi, làm sao có thể không sao chứ?

Vẻ mặt của Lục ca toàn là không thể tưởng tượng nổi.

Những người khác cũng không hiểu, nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm không hề hoang mang ngồi cạnh giường.

"Lục tẩu là có thai rồi, có vẻ khoảng chừng một tháng.

Sở dĩ tẩu ấy hôn mê, là vì phản ứng trong thời kỳ đầu mang thai của mỗi người khác nhau, với lại thân thể của Lục tẩu vốn có phần suy yếu, là một biểu hiện thiếu khí huyết."

Lục ca nghe Hách Tri Nhiễm nói xong, đứng tại chỗ một hồi lâu mới có phản ứng.

"Cửu... Cửu đệ muội, muội là nói Lục tẩu của muội có thai ư?"

Hách Tri Nhiễm gật đầu: "Tuyệt đối chính xác, Lục tẩu ngủ một lát là có thể tỉnh lại, lát nữa muội nhờ Ngọc Nhi chuẩn bị một ít đồ ăn bổ dưỡng cho tẩu ấy, điều dưỡng vài ngày là được."

Lời của nàng, Mặc gia không ai không tin.

Đặc biệt là Nhị tẩu, vừa rồi nàng ấy cũng là vì quá nóng lòng có hài tử của mình, mới hỏi Mặc Cửu Diệp như thế kia.

Lúc này nhìn thấy Lục đệ muội đã thành công mang thai, nàng ấy tin rằng mình sớm muộn cũng sẽ có một ngày như thế kia.

Lúc này mấy vị tẩu tẩu không hẹn mà cùng đỏ hoe vành mắt.

Bọn họ gả vào Mặc gia nhiều năm như vậy, đặc biệt là các tẩu tẩu lớn tuổi tí, ở Mặc gia mười mấy năm, chỉ ngóng trông có một ngày như vậy, có thể sở hữu một hài tử thuộc về mình.

Hiện tại nhìn thấy Lục đệ muội truyền ra tin vui, bọn họ ngoài có lòng tin ra, cũng có thêm một phần nôn nóng.

Trước giờ Nhị tẩu là tính tình đĩnh đạc, nàng ấy thấy tinh thần của Cửu đệ muội không tệ, bèn vươn cổ tay ra ở trước mặt nàng.

"Cửu đệ muội, muội xem thử cho Nhị tẩu, trục lí chúng ta đều cùng uống thuốc giải, nếu có thì thời gian cũng nên gần như nhau."

Hách Tri Nhiễm không biết đáp lại lời nói không đáng tin cậy này như thế nào, nàng chỉ lặng lẽ đưa tay bắt mạch giúp Nhị tẩu.

Một hồi sau, Hách Tri Nhiễm rút tay về.

"Cửu đệ muội, thế nào?" Nhị tẩu không chờ được nữa hỏi.

Hách Tri Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhị tẩu không cần gấp, sớm muộn cũng sẽ có hài tử."

Tuy Nhị tẩu hơi thất vọng, nhưng vẫn giữ nụ cười.

"Cửu đệ muội nói đúng, sức khỏe ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ có con của mình."

Đêm nay trở về nhất định phải bảo phu quân cố gắng, sớm ngày sở hữu hài tử thuộc về bọn họ...

Nếu đã bắt mạch cho Nhị tẩu, Hách Tri Nhiễm tuyệt đối không có đạo lý nặng bên này nhẹ bên kia, đúng lúc các tẩu tẩu đều ở đây, nàng bắt mạch cho từng người.

Đừng nói chứ, hành động này của nàng lần nữa mang đến một tin tốt cho Mặc gia.
 
Chương 1063


Tam tẩu lại cũng đã mang thai, hơn nữa xem xét từ mạch tượng, sớm hơn Lục tẩu một tháng, nói cách khác, hiện giờ Tam tẩu đã có mang hai tháng.

Tin tức này khiến Tam tẩu hết sức kinh ngạc, nguyệt sự của nàng ấy luôn luôn không chuẩn, hoãn lại một hai tháng là chuyện thường xảy ra, huống hồ mỗi ngày nàng ấy có thể ăn có thể ngủ, không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, bởi vậy, nàng ấy căn bản không nghĩ về mặt này.

Tam tẩu kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y của Hách Tri Nhiễm.

"Cửu đệ muội, muội nói ta thật sự có rồi sao?"

Hách Tri Nhiễm mỉm cười vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng ấy: "Tam tẩu, tẩu thật sự sắp làm mẫu thân rồi."

Nàng chỉ vào Hách Tử đang đứng ở bên ngoài nói: "Nếu Tam tẩu không tin, thánh thủ phụ khoa chỉ đứng ở đó, không ngại lại để huynh ấy khám thử."

Hách Tử Minh cũng có ý này, hắn ta đều nghe thấy rõ rệt nội dung muội muội chẩn đoán giúp người ta ở trong phòng.

Tuy hắn ta biết muội muội bắt đầu đọc sách y từ nhỏ, nhưng cũng không biết rốt cuộc nàng học tập tới trình độ nào.

Vừa rồi nàng chỉ là bắt mạch giúp người ta là có thể xác định người ta có thai, hơn nữa còn có thể nói ra số tháng, điều này không thể không khiến hắn ta cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vậy, khi Hách Tri Nhiễm nói để hắn ta khám giúp, hắn ta đã đi tới cửa.

"Nếu Tam tẩu không chê, ta sẽ giúp chẩn đoán lại giúp người."

Y thuật của Cửu đệ muội giỏi giang là sự thật không thể chối cãi trên dưới Mặc gia, nhưng thánh thủ phụ khoa cũng là danh bất hư truyền, huống hồ hắn ta là thần y chuyên môn khám bệnh phụ nhân, hắn ta bằng lòng chủ động ra tay, tất nhiên Tam tẩu sẽ không từ chối. Không hề nghi ngờ, kết quả chẩn đoán cho Tam tẩu của Hách Tử Minh và Hách Tri Nhiễm hoàn toàn giống nhau, hiện giờ nàng ấy đã mang thai hai tháng.

Lần nữa được chứng thực có thai, nước mắt của Tam tẩu y hệt hạt trân châu đứt dây, từng viên rơi xuống, chỉ là khóe môi của nàng ấy vẫn luôn giữ tư thái giương lên.

Có trời mới biết, nàng ấy trông mong ngày này khổ sở biết chừng nào.

Tam tẩu lau nước mắt ở khóe mắt, trong ánh mắt ngưỡng mộ của các trục lí, nàng ấy bước ra khỏi phòng.

Nàng ấy biết phu quân nhà mình ở trong viện, nàng ấy muốn báo tin tốt này cho phu quân biết trước tiên.

Lại không biết rằng, huynh đệ Mặc gia đều là người tập võ, đương nhiên thính lực không phải người thường có thể so sánh, bọn họ đều đã nghe thấy lời chẩn đoán của Hách Tri Nhiễm.

Còn chưa đợi tức phụ đi ra, Tam ca đã đứng trước cửa chờ đợi.

"Phu quân, Cửu đệ muội... Cửu đệ muội nói, muội ấy nói... Chúng ta có hài tử rồi... Hu hu hưu...”

Tam tẩu lần nữa không kìm chế được bật khóc thành tiếng.

Tam ca cũng vô cùng kích động, nếu không phải có các huynh đệ đứng bên cạnh nhìn, hắn ta hận không thể lập tức ôm lấy tức phụ xoay vài vòng.

Những người khác thì đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía hai phu thê.

Nếu Hách Tử Minh đều đã ra tay, dứt khoát cũng học theo muội muội, chẩn đoán hết cho mấy vị tẩu tẩu lại một lần, kết luận là như nhau, thân thể của bọn họ hoàn toàn bình thường, có hài tử cũng là chuyện sớm muộn.

Lúc này Lục tẩu nằm trên giường cũng có dấu hiệu tỉnh lại, đối với chứng bệnh của phụ nhân, Hách Tri Nhiễm tự nhận không bằng Hách Tử Minh.

"Đại ca, hay là huynh khám lại giúp Lục tẩu, kê một số phương thuốc điều dưỡng."

Đối đãi với người Mặc gia, cách làm của Hách Tử Minh khác hẳn với hình tượng thánh thủ phụ khoa không dễ nói chuyện trong miệng bách tính, hắn ta không hề do dự lập tức đồng ý.
 
Chương 1064


"Được, chỉ cần ta còn ở đây, các tẩu tẩu có vấn đề gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào."

Có lời này của Hách Tử Minh, các tẩu tẩu đều suy nghĩ lúc rảnh rỗi mời hắn ta giúp đỡ kê phương thuốc điều dưỡng thân thể, cũng để sớm ngày mang thai.

Tin tức này khiến các nữ quyến Mặc gia càng thêm tràn ngập hy vọng với cuộc sống tương lai, đồng thời, Ngũ ca cũng chạy đi báo tin tốt này cho nhị lão biết.

Nghe nói trong nhà lại có hai nhi tức có thai, nhị lão quả thực cười toe toét.

Nhưng bọn họ cũng không đắc ý vênh váo bởi sự vui mừng, vì để cả nhà có thể trải qua cuộc sống an nhàn, bây giờ bọn họ vẫn chưa phải lúc thả lỏng.

Mạnh Hoài Ninh và Mặc Hàm Nguyệt thành thân ba ngày bèn vẫn luôn ở lại thôn Tây Lĩnh, mặc dù hắn ta bận rộn công sự cỡ nào, buổi tối hắn ta đều sẽ ra roi thúc ngựa gấp rút chạy về.

Có lẽ hôm nay trong nha môn có nhiều sự việc, lúc hắn ta và Mặc Sơ Hàn trở về, vừa vặn gặp được nhóm bộ hạ cũ Nam cảnh cuối cùng tiến vào từ phía tây thôn.

Tuy số người không nhiều, nhưng đã trễ như thế, trông lại lén la lén lút, khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.

Thấy thế, Mạnh Hoài Ninh lập tức vươn người nhảy lên, chạy nhanh như bay về phía đám người kia, động tác của Mặc Sơ Hàn cũng không chậm hơn hắn ta, hai người gần như cùng lúc chặn đường đi của những bộ hạ cũ đó.

"Các ngươi là ai, tại sao đêm khuya lại tới nơi này?”

Lúc này trăng tối gió cao, đám bộ hạ cũ căn bản không thấy rõ dung mạo của đối phương.

Nhưng chẳng mấy chốc thì bọn họ đã nhận ra giọng nói của Mặc Sơ Hàn.

"Là Bát gia sao?"

Mặc Sơ Hàn không biết tên của giọng nói này, nhưng thoạt nghe cũng xác thực quen tai. "Rốt cuộc các ngươi là người nào?"

"Bát gia, là ta, ta là Triệu Lục, năm xưa lúc ở biên quan, ta vẫn luôn đi theo bên cạnh người làm tiên phong!"

"Bát gia, còn có ta, ta là Lý Lương, đi cùng Triệu Lục, người không nhớ rồi sao?"

"Bát gia..."

Dễ nhận thấy những bộ hạ cũ này rất phấn khởi, trước khi tới nơi này thì bọn họ đã nghe Thất gia nói, nam nhi Mặc gia bao gồm cả lão Quốc Công còn sống sót, hiện giờ tận mắt nhìn thấy Bát gia còn sống, cảm xúc kích động trong lòng bọn họ cũng không biết phải phóng thích như thế nào.

Mặc Sơ Hàn không ngờ rằng, cách vài năm, hắn ta còn có thể đứng chung với những huynh đệ tốt cùng nhau vào sinh ra tử này.

"Lần này chỉ có mấy người các ngươi tới Tây Bắc sao?"

Lý Lương tiến lên vài bước, cũng không có tức khắc trả lời Mặc Sơ Hàn, mà là liếc nhìn Mạnh Hoài Ninh bên cạnh hắn ta.

Thất gia đã từng dặn dò, bọn họ là bí mật đi về phía Tây Bắc, một khoảng thời gian sau đó cũng không nhất định sẽ gặp ánh sáng.

Vừa rồi bọn họ chào hỏi với Bát gia, người bên cạnh cũng không nói gì.

Nếu là những gia khác của Mặc gia, trông thấy bọn họ nhất định cũng sẽ nhiệt tình như Bát gia, dù sao bọn họ cũng thường xuyên đi theo bên cạnh nam nhi Mặc gia, vô cùng hiểu rõ tính tình của bọn họ.

Bởi vậy, Lý Lương không dám tùy tiện trả lời Mặc Sơ Hàn, mà là dự tính xem thử phản ứng của Bát gia.

Mặc Sơ Hàn nhìn ra được nỗi băn khoăn của Lý Lương, với sự hiểu biết của hắn ta đối với Mạnh Hoài Ninh, người này hết sức khôn khéo, mấy câu nói khi nấy có thể nghe ra được đại khái, giờ phút này muốn gạt hắn ta cũng là bịt tai trộm chuông.

"Vị này là phu quân của Hàm Nguyệt, huyện lệnh Doãn Thành Mạnh đại nhân."

Ý của Mặc Sơ Hàn rất rõ rệt, chính là nói cho bọn họ biết Mạnh Hoài Ninh không phải người ngoài.
 
Chương 1065


Tuy Mạnh Hoài Ninh rất ít tham dự chuyện của Mặc gia, nhưng thông qua thư từ qua lại với Phí Nam Vũ ít nhiều cũng hiểu rõ một số tình cảnh của Mặc gia.

Thậm chí hắn ta cũng từng có ý nghĩ muốn nhắc nhở Mặc gia nuôi tư binh tự bảo vệ mình.

Sau đó nhìn thấy đám người Cửu ca nhiều lần chạy lên núi, hơn nữa cứ tỏ dáng vẻ thần bí, bèn đoán có lẽ bọn họ cũng đã nhận ra được điểm này, bắt đầu có hành động.

Nếu như vậy, chi bằng hắn ta tiếp tục giả bộ lơ mơ, để người Mặc gia yên lòng đi làm chuyện bọn họ muốn làm.

Vừa rồi hai bên đối thoại, e rằng Mạnh Hoài Ninh muốn giả bộ hồ đồ cũng không được.

"Các ngươi yên lòng, ta biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói."

Lời này là nói cho những bộ hạ cũ kia nghe, về phần Bát ca, hai người bên nhau lâu ngày, sớm đã có sự ăn ý.

Huống hồ, vừa rồi nếu Bát ca muốn giấu hắn ta, cũng sẽ không giáp mặt cùng nói chuyện với những người đó.

Lý Lương thấy Bát gia không có mở miệng, xem như đã ngầm thừa nhận lời của Mạnh Hoài Ninh, mới mở miệng nói: "Bát gia, chúng ta là nhóm cuối cùng, những người khác đều đã lên núi."

Trong lúc nói chuyện, Nhị ca vừa tiễn người từ trên núi xuống dẫn theo đám người Lương Hạo cũng đã gấp rút chạy tới nơi.

Một đám người chào hỏi xong, Nhị ca tiếp tục đưa người lên núi, Bát ca và Mạnh Hoài Ninh thì trực tiếp đi sang viện của nhị lão.

Mặc Sơ Hàn và Mạnh Hoài Ninh tới đây muộn như vậy, không hề nghi ngờ là có sự việc gì quan trọng muốn nói, Mặc lão phu nhân vội vàng phái người đi triệu tập toàn bộ các nhi tử lại đây. Thời gian chưa tới một nén nhang, ngoài Nhị ca lên núi dàn xếp bộ hạ cũ ra, các huynh đệ khác đều đã đến đông đủ.

Mặc Sơ Hàn thấy các huynh đệ đều nhìn mình, giải thích: "Không phải ta, là muội phu có lời muốn nói."

Mạnh Hoài Ninh cũng không lề mề, lấy một tờ giấy từ trong n.g.ự.c ra đưa cho Mặc Kình.

"Nhạc phụ, đây là hôm nay Phí tiên sinh truyền thư cho ta, bảo ta nhắc nhở người nhà nhất định phải đề phòng nhiều hơn."

Mặc dù Mạnh Hoài Ninh không nói ra nội dung trên tờ giấy trước mặt mọi người, nhưng không khó nhìn ra từ vẻ mặt của hắn ta, trên tờ giấy không phải tin tốt gì.

Vẻ mặt Mặc Kình nghiêm túc nhận lấy tờ giấy, Mặc lão phu nhân đưa đèn dầu bên cạnh đến gần hắn ta.

Mượn ánh sáng của đèn dầu, Mặc Kình đọc nội dung trên tờ giấy, sau đó ông đập mạnh một tay lên bàn bên cạnh.

"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đại ca trầm giọng hỏi.

"Phí tiên sinh nói, trước đó không lâu hắn ta mới điều tra được Tiết gia phái người chạy sang Tây Bắc, hắn ta nghi ngờ người Tiết gia đến Tây Bắc, tồn tại mục đích đối phó Mặc gia."

"Hừ! Chỉ đáng tiếc, người do ông ta phái tới Tây Bắc đã bị huynh đệ chúng ta một lưới bắt hết, việc này đã không đáng nhắc đến." Mặc Sơ Hàn tham dự toàn bộ quá trình đối phó với đám người Kinh Tiên Lâu, theo hắn ta, người do Tiết gia phái tới Tây Bắc đã bị huynh đệ bọn họ ra tay tóm hết, không còn sự uy hiếp."

"Chỉ cần là Tiết gia còn dám phái người đến, tới một người g.i.ế.c một người, tuyệt đối không nương tay."

Nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của Bát ca, Mặc Cửu Diệp lại không thoải mái như hắn ta.

"Mặc dù chúng ta đã xử trí Tiết Phàm và đồng bọn của hắn ta, nhưng không ai dám cam đoan có cá lọt lưới chạy trốn hay không, chuyện này vẫn là không được có bất kỳ lơ là nào."

Mặc Kình tán thành liếc nhìn Cửu nhi tử, tiếp tục nói: "Cửu Diệp nói rất đúng, ta vẫn chưa nói hết nội dung trên tờ giấy."
 
Chương 1066


Mặc Kình khựng lại một hồi, tiếp tục nói: "Phí tiên sinh còn nói, hoàng hậu chậm chạp không đợi được tin tức của bên Tây Bắc, đã chuẩn bị điều động nhóm người thứ hai, theo điều tra của hắn ta biết được, lần này hoàng hậu đều là phái tử sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa số lượng cũng không ít."

Nghe đến đó, Mặc Cửu Diệp ngắt lời hắn ta.

"Cha, ngày ghi trên tờ giấy là ngày nào."

"Mùng chín tháng bảy." Mặc Kình nói.

Mặc Cửu Diệp nhíu mày: "Hôm nay là mười sáu tháng bảy, như vậy xem ra, Phí tiên sinh nhận được tin tức ít nhất là vào bảy ngày trước.

Nếu hoàng hậu phái người tới đây, ước chừng đã ở trên đường.

Từ kinh thành đến tây bắc, thi triển khinh công hoặc ra roi thúc ngựa gấp rút lên đường, nhiều nhất chỉ là hơn mười ngày."

Đại ca siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Nếu như vậy, huynh đệ chúng ta cứ để bọn họ có tới không có về."

Những nam nhi khác của Mặc gia cũng có ý nghĩ y hệt, thấy đại ca nói lên tiếng lòng của bọn họ, xôn xao đi ra phụ họa.

"Đại ca nói rất đúng, chỉ cần huynh đệ chúng ta cùng ra tay, nhất định sẽ để bọn họ có tới không có về."

Mặc Cửu Diệp lại không suy nghĩ nhẹ nhõm như các huynh trưởng.

"Phí tiên sinh có thể viết thư nhắc nhở việc này, thấy được động tác lần này của hoàng hậu không nhỏ.

Trên đường lưu đày đến Tây Bắc, đội ngũ lưu đày từng gặp mấy lần mai phục, sát thủ được điều động bởi Nam Hằng, ít nhất có hơn trăm người.

Theo đệ được biết, sát thủ tử sĩ mà hoàng hậu và Nam Hằng sử dụng đều là do người Tiết gia âm thâm đào tạo, lần này hoàng hậu ra tay, sát thủ điều động ắt cũng xuất thân từ trận doanh Tiết gia.

Xem xét từ hình thức của lần trước, số lượng tử sĩ do Tiết gia đào tạo chắc chắn không ít, đặc biệt là bọn họ thành tâm muốn diệt Mặc gia ta, một khi có hành động, số người nhất định sẽ không ít."

"Cửu đệ, mặc dù đệ phân tích những thứ này đều đúng, nhưng huynh đệ chúng ta đều là từng tìm được đường sống trong chỗ c.h.ế.t trên chiến trường, đời này đã từng sợ ai chứ?" Mặc Sơ Hàn vẫn không phục lắm, hắn ta cảm thấy Cửu đệ trở nên nhát gan rồi.

Mặc Cửu Diệp xác thực đã trở nên nhát gan.

"Bát ca, huynh có biết lúc bấy giờ các huynh từng người truyền về tin c.h.ế.t không?

Nương và các tẩu tẩu quả thực sống không bằng chết, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hiện nay Mặc gia chúng ta trải qua ngàn cay đắng, cuối cùng cũng đoàn tụ, đệ không muốn cảnh tượng năm xưa tái hiện.

Huống hồ, giờ đây đệ đã cưới thê tử sinh con, còn có nhị lão cần đệ đi hiếu kính, tính mạng này của đệ sớm đã không phải của một mình đệ.

Trước khi làm ra bất cứ chuyện mạo hiểm nào, đệ đều phải đặt an toàn lên hàng đầu."

"Cửu Diệp nói phải lắm, Mặc gia ta đã từng gặp một lần kiếp nạn lớn, ngày nay khó khăn lắm mới đoàn tụ, cũng không chịu nổi bất kỳ đả kích nào nữa, sự việc này phải bàn bạc kỹ hơn, không thể liều lĩnh."

Mặc Kình vừa nói, ánh mắt vừa lườm sang mấy nhi tử.

Đối với nam nhi Mặc gia, ánh mắt như vậy là hết sức quen thuộc, mọi khi ở trên chiến trường, phụ thân ngồi trong doanh trại triệu tập bộ hạ nghị sự cũng là ánh mắt sắc bén như thế.

Trong phút chốc, toàn bộ nam nhi Mặc gia bày thế trận chờ quân địch, lập tức tiến vào nhân vật, giống như năm xưa sẵn sàng đón địch ở trên chiến trường.

Giờ phút này Mặc Kình cũng nhập vai một cách tự nhiên. "Cửu Diệp, lúc này con có kế sách ứng đối gì hay không?"

"Cha, mặc cho chúng ta ứng đối như thế nào, điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ an toàn cho người của mình."

"Ừm, con hãy nói thử cách cụ thể của con đi."
 
Chương 1067


Vừa rồi lúc mọi người tranh luận, Mặc Cửu Diệp đã nhanh chóng suy xét đối sách.

"Phí tiên sinh nhận được tin tức từ bảy ngày trước, nếu như từ lúc đó người của hoàng hậu bắt đầu hành động, thế thì bọn họ đến Tây Bắc nhanh nhất cũng phải bảy ngày sau.

Những bộ hạ cũ đó sử dụng b.o.m cũng không độ khó gì, chỉ cần chỉ bảo sơ là biết rồi.

Con dự định lợi dụng thời gian mấy ngày này, thao luyện lại bọn họ sử dụng bom.

Đương nhiên, b.o.m gây ra tiếng động quá lớn, có thể không dùng thì tốt nhất không sử dụng, cũng có thể nói, b.o.m chính là át chủ bài cuối cùng của Mặc gia ta.

Bên con còn dự trữ một số nỏ b.ắ.n liên hoàn có thể liên tục phóng ra hai mươi lần, con cũng sẽ phân phát những này cho mọi người.

Bắt đầu tính từ ngày hôm nay, chậm nhất bảy ngày con sẽ sắp xếp bộ hạ mang theo nỏ b.ắ.n liên hoàn và b.o.m cất giấu ở trên con đường nhất định phải đi ngang để tới Doãn thành, chắc chắn khiến bọn họ có tới không có về."

"Ừm, Cửu Diệp nói có lý lắm, tuyệt đối không thể cho bọn họ có cơ hội tiến vào Doãn thành." Mặc Kình hết sức tán thành lời đề nghị của Mặc Cửu Diệp.

Khoan không nói Mặc gia có nhiều nữ quyến như thế kia còn có hai tiểu oa nhi mới ra đời, căn bản không có năng lực tránh né nguy hiểm, những dân làng của thôn Tây Lĩnh cũng như nhau.

Một khi những tử sĩ kia đi tới nơi này, Mặc gia ắt sẽ phản kháng, đến lúc đó bọn họ mặc sức đánh, khó tránh khỏi sẽ tổn thương đến người vô tội.

Đây không phải kết quả mà người Mặc gia muốn.

"Cứ quyết định như vậy, việc này do huynh đệ các con đi thu xếp." Mặc Kình giải quyết dứt khoát, theo ý thì ông muốn Mặc Cửu Diệp toàn quyền sắp xếp việc này, nhưng cân nhắc tới Hách Tri Nhiễm và hai tiểu oa nhi còn cần hắn săn sóc, bèn để các nhi tử cùng đi làm. _

Tất nhiên, ông tin tưởng những nhi tử khác hoàn toàn có thể nghe theo sự chỉ huy của Mặc Cửu Diệp.

Thấy Mặc gia đã chuẩn bị sẵn sàng, Mạnh Hoài Ninh mới yên lòng hơn.

Hắn ta vừa chuẩn bị cáo từ rời khỏi thì bị Mặc Kình gọi lại.

Đây là từ khi hắn ta thành thân với Mặc Hàm Nguyệt cho tới nay, lần đầu tiên nhạc phụ chủ động gọi hắn ta.

Mặc Kình vẫy tay, đuổi các nhi tử rời đi trước, sau đó bảo Mạnh Hoài Ninh ngồi bên cạnh mình.

"Hiện giờ ngươi cũng biết rõ tình hình của Mặc gia, cũng không có bình thản như bề ngoài, ông trời bất công, ngay cả một ngày yên ổn cũng không bố thí cho bọn ta.

Nếu như vậy, người Mặc gia ta cũng không phải quả hồng mềm, có thể tùy ý để người khác bắt chẹt, với tình hình trước mắt, nhẹ thì âm thầm chống đỡ người do hoàng hậu phái tới, trên thực tế tràn đầy mối nguy hiểm.

Hàm Nguyệt là nữ nhi duy nhất của ta, ta không muốn nàng ấy bị liên lụy gì, bây giờ nàng ấy đã là người của Mạnh gia ngươi, ta hy vọng ngươi có thể dẫn theo nàng ấy tránh xa Mặc gia."

Mặc Kình không nói tiếp vế sau, ông biết Mạnh Hoài Ninh có thể hiểu ý của ông.

Mạnh Hoài Ninh trịnh trọng đứng lên, hành lễ với Mặc Kình.

"Nhạc phụ, Hoài Ninh không phải hạng người tham sống sợ chết, bây giờ ta và người Mặc gia sống chung, thì đã coi bản thân thành một thành viên trong Mặc gia, Mặc gia gặp nạn, ta nào có thể vì sống tạm bợ mà lùi bước?

Như thế kia, cho dù là tổ phụ còn sống cũng sẽ không tha cho ta.

Thánh hiền trong sách nói, con người có thể không có năng lực, nhưng không thể vô tình vô nghĩa, huống hồ ta đều hiểu rõ tình hình của Mặc gia, khi tổ phụ ta còn sống, lại đâu phải chẳng bị người khác nghi ngờ..."
 
Chương 1068


Người nghi ngờ này, hai người đều biết, chính là Thuận Vũ Đế ngu đần.

"Nhạc phụ đại nhân, nếu đã nói đến mức độ này, Hoài Ninh cũng thành thật nói cho biết.

Ta vốn không muốn nhập sĩ, chính vì tổ phụ c.h.ế.t oan uổng, ta chỉ là muốn dựa vào nỗ lực của chính mình trả lại sự trong sạch cho lão nhân gia.

Nhưng mấy năm nay ở trên quan trường, ta đã nhìn rõ mọi thứ, vương triều Đại Thuận có hoàng đế lẩm cẩm như vậy, chính là ác mộng của bách tính.

Huống hồ Hoài Ninh cũng tập võ từ nhỏ, tuy không bằng các huynh trưởng, nhưng bảo vệ Hàm Nguyệt vẫn không thành vấn đề đâu.

Xin người hãy tin tưởng Hoài Ninh, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta đều sẽ bảo vệ tốt Hàm Nguyệt, ta cũng sẽ cùng tiến cùng lùi với Mặc gia."

Mặc Kình không ngờ Mạnh Hoài Ninh lại là thái độ như thế, hiện giờ Mặc gia chính là một đầm nước đục, ai xen vào đều dễ dàng rước lấy họa sát thân.

Đồng thời ông cũng vô cùng nể phục sự chính trực và dũng khí của nữ tế này.

Ông vốn không phải loại người rề rà, hơn nữa cũng nhìn ra được thái độ của Mạnh Hoài Ninh hết sức kiên quyết, nếu như vậy, khuyên nữa cũng phí công.

"Tuy ngươi không đồng ý dẫn theo Hàm Nguyệt lo thân mình, ta vẫn là hy vọng các ngươi có thể bảo vệ tốt bản thân."

"Nhạc phụ yên lòng, Hoài Ninh hiểu."

Hai người đều có ý nghĩ giống nhau, không cần nhiều lời, đã ngầm hiểu lẫn nhau.

Mặc Kình nhẹ nhàng động đậy thân thể, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi đi!"

"Nhạc phụ cũng nghỉ ngơi sớm, Hoài Ninh cáo từ."

Mạnh Hoài Ninh vừa đẩy cửa phòng ra, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng chó sủa.

Hắn ta khựng bước, nhờ ánh trăng nhìn sang nơi phát ra tiếng.

Một bóng đen đang bị một bầy chó đuổi theo, thất tha thất thểu chạy về phía Mặc gia, tuy nhiên, trong nháy mắt thì đã ngã xuống.

Huynh đệ Mặc gia vẫn chưa đi xa, cùng nhau chạy về, bước tới bóng đen ngã xuống.

Lũ chó thông nhân tính, nếu người xa lạ đến Mặc gia không ra tay đả thương người, bọn nó chỉ là sẽ cất tiếng xua đuổi, chứ không há miệng đi cắn.

Đại ca giành trước một bước dìu đỡ người ngã sấp xuống.

Người tập võ có năng lực nhìn bóng đêm tốt, hắn ta mượn ánh trăng quan sát đối phương, không quen biết.

Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng tới gần, đợi sau khi nhìn rõ đối phương, hắn hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, các huynh trưởng có thể xác định, Cửu đệ biết người này.

"Cửu đệ, hắn ta là?" Đại ca hỏi.

"Hắn là quan sai Chu Lão Bát do triều đình điều động áp giải chúng ta đến Tây Bắc, người này vẫn được tính là không tồi, khiêng hắn ta về xem thử rốt cuộc là tình hình gì trước.

Mặc Cửu Diệp nói xong, đã chuẩn bị bước lên khiêng người.

Nơi này cách viện của nhị lão gần nhất, mấy huynh đệ bèn đưa Chu Lão Bát vào trong phòng bên.

Mượn ánh sáng của đèn dầu quan sát kỹ càng Chu Lão Bát.

Hắn ta gầy hơn lúc tách biệt với người Mặc gia rất nhiều, trên khuôn mặt vốn đã tầm thường phủ đầy vết thương đã kết vảy, bờ môi khô nứt, trông cả người cứ như đã c.h.ế.t đi. Mặc Cửu Diệp đi theo Hách Tri Nhiễm ít nhiều học được một ít thường thức chữa bệnh, hắn sờ nhẹ mạch đập của Chu Lão Bát trước, tuy hơi yếu ớt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Về việc tại sao Chu Lão Bát lại hôn mê, hắn lại không cách nào kết luận.

Theo lý thì tình hình này để Hách Tri Nhiễm xem thử là có thể rõ ràng, nhưng lúc này Hách Tri Nhiễm đang ở cữ, căn bản không tiện ra ngoài kiểm tra thân thể giúp Chu Lão Bát.

Mặc Cửu Diệp nảy ra ý nghĩ, nhớ tới đại cửu ca nhà mình.
 
Chương 1069


Tuy Hách Tử Minh được gọi là thánh thủ phụ khoa, cũng là đại phu, không thể nào chỉ biết xem bệnh của phụ nhân.

Mặc Cửu Diệp khẽ giọng nói: "Ai đi mời cửu ca của ta sang đây."

"Ta đi." Mạnh Hoài Ninh chủ động đứng ra.

Hôm nay hắn ta đã tỏ rõ lập trường ở trước mặt nhạc phụ, đối với chuyện Mặc gia tự nhiên là dốc hết sức.

Chẳng mấy chốc, Mạnh Hoài Ninh đã dẫn Hách Tử Minh tới đây.

Hách Tử Minh bắt mạch cho Chu Lão Bát rồi nói: "Thân thể hắn hẳn là nhiều ngày không ăn, hơn nữa còn có nội thương."

Nói đến nội thương, không ai hiểu rõ hơn huynh đệ Mặc gia.

Bọn họ đều là người tập võ, cũng thường xuyên bị nội thương trên chiến trường.

Mặc Cửu Diệp tiến lên kéo áo của Chu Lão Bát ra, phía trước thân thể ngoài gầy ra, cũng không có bất cứ không ổn nào.

Hắn lại cẩn thận lật người sang đó, đập vào mắt chính là vô số vết roi.

Vết roi cũng đã kết vảy, nhưng từ độ sâu cạn của kết vảy có thể thấy, sức lực của người động tay không phải mạnh một cách tầm thường.

Đây là tiết tấu muốn đánh người vào chỗ chết.

Không hề nghi ngờ, nội thương mà Hách Tử Minh nói chính là đến từ những vết roi này.

Mặc Cửu Diệp nhìn sang Hách Tử Minh: "Đại ca, còn phải làm phiền huynh chữa trị giúp hắn ta."

"Ta thi châm cho hắn ta trước, để người tỉnh táo lại, ăn một ít gì đó hẳn là sẽ khá hơn, nội thương không phải bệnh nhẹ, cần từ từ điều dưỡng mới được."

Động tác của Hách Tử Minh cũng nhanh, hắn ta vừa dứt lời, ngân châm trong tay đã chuẩn xác đ.â.m vào huyệt vị của Chu Lão Bát.

Ước chừng thời gian một nén nhang trôi qua, cuối cùng Chu Lão Bát cũng từ từ tỉnh lại.

Sau khi hắn ta liếc nhìn một vòng, cuối cùng dừng tâm mắt lại trên người Mặc Cửu Diệp.

"Ta... Ta không có nằm mơ chứ? Cuối cùng cũng sống sót chạy tới nơi này."

Mặc Cửu Diệp không có lập tức trả lời hắn ta, mà là bưng một chén nước đưa đến trước mặt hắn ta.

"Ngươi uống ngụm nước trước đi, có gì từ từ nói."

Chu Lão Bát muốn đưa tay nhận lấy ly nước Mặc Cửu Diệp đưa tới, thế nhưng, hắn ta cảm thấy toàn thân không hề có sức lực.

Mặc Cửu Diệp cũng có ấn tượng không tệ với đám người Bành Vượng và Chu Lão Bát, mặc dù trước kia Chu Lão Bát và tức phụ nhà mình gây ra một sự nhầm lẫn, dù sao đó cũng là hiểu lầm, hắn không nhỏ mọn như thế kia, đi ghi thù bởi điều này.

Hắn tự tay đưa nước đến gần Chu Lão Bát.

"Ta đỡ ngươi, ngươi uống chút nước trước đi."

Chu Lão Bát uống vài ngụm nước, cảm thấy rốt cuộc cổ họng cũng không còn khô như thế kia.

Giọng điệu của hắn ta có phần gấp gáp:

"Mặc Cửu Diệp, ngươi mau dẫn theo gia quyến trốn đi!"

Mặc Cửu Diệp cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Chu Lão Bát vẫn rất yếu ớt, nhưng hắn ta cứ cảm thấy sự việc khẩn cấp, nếu không sớm nói ra, hắn ta chịu tội trong khoảng thời gian này bèn uổng phí mất.

"Hai mươi ngày trước, chỉ huy và đám quan sai phụ trách áp giải các ngươi lần lượt bị bắt vào địa lao.

Ở nơi đó, những người đó nghiêm hình tra khảo bọn ta, muốn bọn ta nói ra toàn bộ quá trình áp giải Mặc gia trên đường lưu đày.

Bọn ta chỉ là kiếm miếng cơm ăn ở nha môn, nào từng gặp trường hợp hung thần ác nghiệt này, mọi người ghép lại, đã khai toàn bộ sự việc áp giải các ngươi đi Tây Bắc."

"Ngươi có biết người bắt ngươi là ai không?" Mặc Cửu Diệp cũng không có hỏi nội dung bọn họ cung khai, không cần nghĩ cũng biết, những quan sai kia vì mạng sống, chắc chắn là có hay không đều sẽ nói.
 
Chương 1070


Ngược lại hắn không có gì lo lắng về những thứ khác, chỉ có chuyện nửa đường cứu Bát ca, những quan sai kia là biết hết thôi.

"Vào đêm bọn ta bị bắt, lúc hai gã trông coi đang nói chuyện phiếm, ta thấp thoáng nghe thấy bọn họ nhắc tới Tiết thừa tướng.

Hai người kia nói chuyện căn bản không có ý giấu giếm, chỉ huy đoán được có lẽ bọn họ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Kết quả sợ điều gì tới điều đó, không bao lâu sau, có một nhóm người xuất hiện, khỏi bày giải dùng roi đánh bọn ta.

Lúc bấy giờ ta ở phía trong cùng, ta có thể thừa dịp có người che quay lưng lại, roi của bọn họ hung hăng quất vào sau lưng ta.

Ta nhìn các huynh đệ từng người ngã xuống, cũng học theo dáng vẻ của bọn họ giả vờ hôn mê.

May mà ta có thêm mưu trí này, những người đó đánh được một hồi thì có người nói, kiểm tra thử bọn ta có còn sống hay không, nếu chưa c.h.ế.t thì tiếp tục đánh.

Lúc ấy ta nghe bọn họ nói, chờ bọn ta c.h.ế.t rồi thì ném tất cả đến bãi chôn tập thể.

Khi đó, ta đã không nghe thấy tiếng rên rỉ của các huynh đệ, ta cũng chỉ có thể tiếp tục giả chết, tranh thủ có cơ hội sống sót.

Cũng may những người đó khám xét không có tỉ mỉ lắm, ta nín thở không có bị bọn họ phát hiện manh mối."

Chu Lão Bát nói tới đây thì bắt đầu bật khóc thành tiếng.

"Ta chờ những người đó đi xa, bò dậy từ bãi chôn tập thể, phát hiện các huynh đệ đều đã tắt thở... Hu hu hu..."

Nghe Chu Lão Bát nói các huynh đệ đều đã tắt thở, trái tim của Mặc Cửu Diệp cũng vô cùng đau xót.

"Bành đại ca đâu? Cũng đã bị những người đó đánh c.h.ế.t ư?" Chu Lão Bát vừa khóc vừa gật đầu: "Chỉ huy bị đánh nặng nhất, vì hắn ta không đồng ý nói ra tình hình của Mặc gia.

Những người đó lại cho rằng hắn ta là chỉ huy phụ trách áp giải, cứ muốn nhận được nhiều tin tức hơn từ trong miệng hắn ta.

Lúc những người đó muốn diệt khẩu, chỉ huy cũng chỉ còn lại có một hơi thở hấp hối, sau khi bọn ta bị ném vào bãi chôn tập thể, ta đi xem xét tình trạng của chỉ huy, thân thể của hắn ta đều đã cứng đờ... Hu hu hu..."

Mặc Cửu Diệp hung hăng đập nắm tay lên bàn bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám chó c.h.ế.t táng tận lương tâm này."

Mặc Sơ Hàn cũng đi theo đội ngũ lưu đày được một quãng thời gian, khi đó vì thân thể của hắn ta bị thương, cũng không thường xuyên tiếp xúc với đám quan sai đó giống như Mặc Cửu Diệp.

Mặc dù như vậy, hắn ta cũng biết rõ những quan sai kia là chăm sóc cho nhà mình.

Cũng bởi sự săn sóc của bọn họ, dọc đường đi cả nhà bọn họ mới không có chịu quá nhiều tội.

Hiện giờ nghe nói đám quan sai kia đều đã chết, khó tránh khỏi trong lòng sẽ cảm thấy đau thương.

"Cửu đệ, ta dẫn theo vài người tay chân nhanh nhẹn xuống kinh thành, dọn dẹp những người ngày nào cũng nghĩ cách tính kế Mặc gia ta như thế nào."

Vừa rồi Mặc Cửu Diệp cũng nảy sinh ý nghĩ như vậy, bởi vậy, hắn cũng không có phản bác Bát ca.

Thay vì gặp chiêu phá chiêu, chỉ bằng một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thực tế hơn.

"Bát ca, chúng ta còn phải bàn bạc chuyện này kỹ hơn, đặc biệt là bây giờ, chúng ta vẫn chưa thể rời khỏi Tây Bắc."

Từ trước đến nay Mặc Sơ Hàn đều không thích động não, truy hỏi: "Tại sao?"

"Vừa rồi nhận được tin tức bên kinh thành, hiện tại lại có Chu quan gia tới đây báo tin, nếu như †a không đoán Sai, người do hoàng hậu phái tới đã ở trên đường. Cho dù chúng ta đi kinh thành, cũng phải giải trừ nguy cơ trong nhà mới được."
 
Chương 1071


Đại ca cũng tiến lên vỗ nhẹ bả vai của Mặc Sơ Hàn.

"Bát đệ, Cửu đệ nói đúng, chúng ta phải giải quyết nguy cơ trước mắt đã.

Hơn nữa, hoàng hậu và Tiết gia có thể nuôi nhiều tử sĩ như thế kia, phòng hộ của bọn họ cũng nhất định làm rất nghiêm cẩn, cho dù là đi kinh thành, chắc chắn phải có kế hoạch chu đáo, bảo đảm ra tay ắt thành công mới được."

Mặc Sơ Hàn cũng biết đại ca và Cửu đệ nói có lý, nhưng hắn ta chính là không kiềm chế được lửa giận trong lòng.

"Phải đợi tới chừng nào, bây giờ ta chỉ muốn lập tức lấy mạng chó của những người đó."

Tuy Hách Tử Minh không phải người Mặc gia, nhưng đây là nhà của muội muội, hắn ta cũng hiểu rõ tình thế trong triều, cảm thấy đồng tình sâu sắc với cảnh ngộ của Mặc gia.

Nhưng suy cho cùng huynh đệ Mặc gia thảo luận sự việc này ở trước mặt một người ngoài như hắn ta cũng không thích hợp.

Hắn ta ho nhẹ vài tiếng nói: "Thân thể của vị huynh đệ đến từ kinh thành còn rất yếu ớt, ta đi ra ngoài dặn dò người chuẩn bị chút đồ ăn thích hợp cho hắn ta."

Lúc này Mặc Sơ Hàn mới nhận ra, mình đã thất lễ trước mặt người ngoài.

Hắn ta gượng gạo nhìn bóng lưng rời đi của Hách Tử Minh, thở dài thật sâu.

"Tóm lại, đợi giải quyết xong nguy cơ trước mắt, ta là nhất định sẽ đi kinh thành."

Hắn ta vừa dứt lời, Mặc Cửu Diệp tức khắc đi nhanh ra ngoài cửa.

Bởi hắn nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bạch.

Chuyến đi đến kinh thành của Tiểu Bạch cũng khá lâu, ước chừng hơn nửa tháng.

Hôm qua hắn còn nói với Hách Tri Nhiễm, Tiểu Bạch chậm chạp không có mang tin tức về thì hôm nay nó đã trở về. Quá nhiều sự việc xảy ra, Mặc Cửu Diệp không trêu chọc Tiểu Bạch một phen như trước mới đi xem thư, lần này hắn trực tiếp lấy mảnh giấy ra khỏi chân của Tiểu Bạch.

Mảnh giấy vẫn là do Phí Nam Vũ tự tay viết.

Nội dung có thể nói là tiếp nối tin tức do Mạnh Hoài Ninh đưa vế.

Ba ngày trước, hắn ta phát hiện Tiết gia điều động mấy trăm cao thủ rời kinh, sau khi hắn ta âm thầm phái người theo dõi thì phát hiện, những người đó là xuất phát về phía Tây Bắc.

Sau khi xác định tin tức chính xác, hắn ta mới bảo Tiểu Bạch mang thư về. Thông báo cho Mặc Cửu Diệp đề phòng trước.

Đồng thời, Phí Nam Vũ còn phân tích thời gian ước chừng những sát thủ kia đến Tây Bắc.

Hắn ta nói ba ngày trước, là trước khi viết thư, người của hắn ta lại theo dõi hết ba ngày quay về, Tiểu Bạch bay về Tây Bắc cần hai ngày.

Nói cách khác, thời gian những sát thủ kia đến Tây Bắc hẳn là còn khoảng chừng bảy ngày.

Điều này không khác gì thời gian tính toán của Mặc Cửu Diệp và người nhà.

Phí Nam Vũ còn nhắc tới Nam Thụy, không thể không nói, hắn ta thật sự là người làm đại sự.

Mặc Cửu Diệp ở trong thư nói lần này Nam Thụy biết đi kinh thành là vì giúp Mặc gia hóa giải nguy cơ, hơn nữa nói rõ Nam Thụy để lại thân nhân quan trọng nhất của mình là Đức phi ở nơi này.

Dựa vào điểm này, có thể chứng tỏ Nam Thụy là đáng tin.

Nếu đổi lại là người bình thường, ví dụ như quân vương đa nghi lại không có bản lĩnh như Thuận Vũ Đế, mặc cho mục đích của Nam Thụy thuần túy, e rằng cũng phải tìm rất nhiều lý do ra để tiến hành nghi ngờ hắn ta.

Nhưng Phí Nam Vũ không có, bởi hắn ta biết rõ mức độ quan trọng của Đức phi ở trong lòng Nam Thụy. Hắn ta vì báo ơn Mặc gia, lại không muốn khiến người Mặc gia nghi ngờ, lại để mẫu thân của mình ở lại Tây Bắc. Từ điểm này có thể nói rõ, Nam Thụy không có ý nghĩ gì khác.
 
Chương 1072


Nếu người như vậy cũng không thể đi tin tưởng, thế thì hắn ta còn có thể đi tín nhiệm ai

Có câu nói dùng người không nghi ngờ, người hiềm nghi không dùng, Phí Nam Vũ vận dụng điểm này rất tốt.

Cũng bởi vậy, trong lịch sử ghi lại khi Phí Nam Vũ tại vị, đào tạo được rất nhiều đại thần đắc lực, cũng vì thế tạo nên một đoạn lịch sử đế quốc thịnh thế hiếm thấy.

Đương nhiên, những thứ này đều là sau đó, trong thư Phí Nam Vũ cũng chỉ là nói Nam Thụy đã lấy được liên lạc âm thầm với hắn ta.

Mặc dù hắn ta không nói quá chi tiết, nhưng Mặc Cửu Diệp cũng có thể xác định, hiện giờ hắn ta và Nam Thụy đã đạt thành nhận thức chung, hắn cũng không dự tính quan tâm quá nhiều cụ thể như thế nào, dù sao đều là chuyện của hoàng gia.

Giờ đây hắn chỉ muốn để gia đình nhỏ của mình có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ trước mắt.

Mặc Cửu Diệp đọc thư xong, cũng không lập tức thảo luận nội dung với các huynh trưởng.

Hắn bảo Lương Hạo tạm thời ở lại nơi này chăm sóc Chu Lão Bát, kêu gọi các huynh trưởng lần nữa quay về phòng chính.

Tuy tin tức của Phí Nam Vũ chính xác hơn Mạnh Hoài Ninh, nhưng kế hoạch phòng địch ban đầu cũng không cần thay đổi nhiều hơn.

Mặc Cửu Diệp triệu tập mọi người lại với nhau, cũng chỉ là muốn công bố nội dung trong thư, để trong lòng bọn họ càng hiểu rõ hơn mà thôi.

Cho đến đêm khuya, Mặc Cửu Diệp mới mang Tiểu Bạch về.

Lúc Mặc Cửu Diệp không có ở đây, Hách phu nhân lo lắng nữ nhi trông nom hai tiểu oa nhi quá vất vả, bèn dẫn theo Lý ma ma cùng ở trong phòng của nàng, cho tới khi nữ tế trở về thì bọn họ mới rời đi. Ngày Hách Tri Nhiễm đều ở lại trong phòng nghỉ ngơi, các tẩu tẩu thay phiên nhau tới nơi này giúp đỡ chăm sóc hai hài nhi.

Ban ngày nàng không có việc gì làm, sẽ ngủ một lát.

Cũng bởi vậy, đến lúc này nàng cũng không hề buồn ngủ.

Nàng biết hôm nay Thất ca thuận lợi dẫn những bộ hạ cũ đó về đây, Mặc Cửu Diệp về muộn chắc chắn là vì nguyên nhân này.

Ai ngờ, Mặc Cửu Diệp lại mang theo một tin tức khiến nàng không nghĩ tới.

"Phu quân, chàng là nói đám người Bành đại ca đều đã bị hại ư?"

Hách Tri Nhiễm hoàn toàn không nghĩ tới điều này, nhớ lại ngày trước trên đường lưu đày, tuy ban đầu những quan sai kia hung thần ác nghiệt, nhưng sau đó đối với Mặc gia vẫn luôn chăm sóc có thừa.

Đặc biệt là Bành Vượng, mặc dù lúc đầu không hòa thuận lắm, nhưng về sau bọn họ sống chung hết sức hòa hợp.

Hơn nữa trải qua mấy tháng tìm hiểu, bọn họ cũng biết rõ con người Bành Vượng không tồi.

Nghĩ đến cái c.h.ế.t của hắn ta, trong lòng Hách Tri Nhiễm cảm thấy thương cảm.

Quan sai áp giải bọn họ đi Tây Bắc có mười mấy người, cứ như vậy c.h.ế.t oan, người của hoàng hậu đúng là thủ đoạn độc ác để đạt được mục đích.

Tâm trạng của Mặc Cửu Diệp cũng rất nặng nề, hắn có thể hiểu cảm xúc của tức phụ.

Tuy nhiên, sự việc đã xảy ra, việc bọn họ có thể làm cũng chỉ là tìm cơ hội đi trả thù.

Đêm này, hai phu thê đều không được nghỉ ngơi tốt, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ của Bành Vượng và những quan sai kia, hôm sau Mặc Cửu Diệp đã thu xếp thỏa đáng từ sớm, dẫn theo các huynh trưởng và bộ hạ cùng nhau lên núi.

Hắn vốn còn định để những bộ hạ cũ trở về từ Nam cương nghỉ ngơi vài ngày thật tốt, nhưng kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, bây giờ tình thế như vậy, muốn nghỉ ngơi e là không được rồi. Những bộ hạ cũ đến Tây Bắc vẻn vẹn một đêm thì đã yêu thích nơi này.
 
Chương 1073


Môi trường cư trú do Mặc gia chuẩn bị cho bọn họ, quả thực tốt hơn lúc ở Nam cương gấp trăm lần.

Trong số những người này vốn có đầu bếp chuyên môn nấu cơm trong quân doanh, sau khi đi tới Tây Bắc vẫn tiếp tục công việc ban đầu của người đó.

Nguyên liệu nấu ăn cũng là sau khi Mặc Nguyên Sách trở về, Mặc Cửu Diệp bảo người đưa tới đây.

Các loại rau tươi trồng trong đất canh tác của Mặc gia, với lại thịt và lương thực được Hách Tri Nhiễm lén lấy từ không gian ra.

Mặc dù thời tiết mùa hè oi bức, nhưng nhiệt độ trên núi vốn thấp hơn dưới chân núi một ít, đặc biệt là trong hang núi càng thêm mát mẻ, có thể nói là phòng lưu trữ tự nhiên.

Những nguyên liệu nấu ăn đó đặt ở trong hang núi, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả giữ tươi vài ngày.

Lúc Mặc Cửu Diệp dẫn người đến nơi này, đám bộ hạ cũ mới dùng xong bữa sáng, đang ngồi chung thảo luận Mặc gia đối xử với bọn họ không tệ như thế nào, lại chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon nuôi bọn họ như vậy.

Bộ hạ cũ thấy huynh đệ Mặc gia đến đây, xôn xao vây quanh lại.

Tuy hôm qua bọn họ đã đến Tây Bắc, cũng nghe nói tin tức huynh đệ Mặc gia và lão Quốc Công đều còn sống, nhưng gặp mặt cũng chỉ là gặp được mấy vị.

Mạnh Hoài Ninh biết hiện giờ Mặc gia có đại sự cần xử lý, bèn cho Mặc Sơ Hàn nghỉ dài hạn.

Bởi vậy, sáng sớm hôm nay là chín huynh đệ Mặc gia xuất hiện trước mặt các bộ hạ cũ.

Trông thấy chín vị gia của Mặc gia, đám bộ hạ cũ có thể nói là nước mắt lưng tròng, thậm chí đã có người khóc thành tiếng. Vương Khải dẫn đầu giữ c.h.ặ.t t.a.y của Mặc Quân Duệ.

"Đại gia, lúc trước nếu không phải người cứu ta, lại dẫn ta đến quân doanh rèn luyện, e rằng ta đã c.h.ế.t trên con đường chạy nạn từ sớm.

Sở dĩ ta còn ở lại Nam cương, chính là hy vọng có một ngày được nhìn thấy kẻ thù hại các người c.h.ế.t đi, như vậy, ta có thể đi đến trước mộ các người báo tin này.

Nghe tin các người còn sống, ta cũng không dám nghỉ ngơi, sợ mình ngủ thiếp đi tỉnh lại mới phát hiện đây là một giấc mơ."

Tuy những người này đều là binh lính nho nhỏ không có tiếng tăm gì, nhưng lúc huynh đệ Mặc gia dẫn binh, chưa bao giờ coi bọn họ là thuộc hạ, mà là xem như huynh đệ tốt của mình.

Lúc này, nghe Vương Khải nói xong, hốc mắt của mọi người có mặt ở đây đều đỏ hoe, thậm chí có mấy người không nhịn được, đã bắt đầu gào khóc.

Mặc Quân Duệ gọi mấy huynh đệ này tiến lên vỗ về, đợi sau khi mọi người ổn định tâm trạng, Mặc Cửu Diệp mới trịnh trọng nói:

"Chắc hẳn trên đường các ngươi và Thất ca về Tây Bắc đã có nghe huynh ấy nói, hiện giờ Mặc gia trước sau có địch.

Không bao lâu trước đó ta đi Nam Cương làm việc, khi đi ngang Nam cương có thấy mấy vị huynh đệ tới mộ phần của phụ huynh ta tế bái.

Lúc đó ta biết các ngươi sống ở quân doanh không được như ý, nên suy nghĩ có một ngày, có thể đưa các ngươi rời khỏi nơi đó.

Ai ngờ, lúc này lại đúng lúc Mặc gia ta nguy hiểm khó khăn, vốn dự tính cho mọi người nghỉ ngơi vài ngày, nhưng kẻ địch không cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi, hết cách, hôm nay chỉ có thể vất vả mọi người bắt đầu huấn luyện."

Mặc Cửu Diệp dứt lời, nhận lấy một cây nỏ b.ắ.n liên hoàn ở trong tay Đào Nhiên phơi bày cho mọi người xem.

Còn không đợi Mặc Cửu Diệp giải thích chi tiết về nỏ b.ắ.n liên hoàn, thì đã có người hỏi han: "Cửu gia, thứ này là cung nỏ sao?
 
Chương 1074


Ta từng thấy thị vệ ngự tiền của hoàng đế cầm loại vũ khí này trong tay.

Nghe nói loại cung nỏ này có tầm b.ắ.n xa hơn cung tên rất nhiều, hơn nữa còn chính xác hơn."

"Đây xác thực là cung nỏ, nhưng có sự khác biệt rất lớn với cung nỏ mà ngươi từng thấy." Mặc Cửu Diệp nói.

"Cửu gia, thoạt nhìn cung nỏ này xác thực tỉnh xảo hơn thị vệ ngự tiền sử dụng rất nhiều, không biết có gì khác nhau?" Một bộ hạ cũ hỏi.

Trong số bọn họ có rất nhiều người đều từng thấy cung nỏ, hơn nữa biết vật này hết sức khan hiếm, bởi chế tác vô cùng không dễ dàng, nghe nói toàn bộ vương triều Đại Thuận cũng chỉ có hơn một trăm cây.

Lại nhìn những người phía sau huynh đệ Mặc gia, trong tay mỗi người đều xách theo mười mấy cây, vượt xa số lượng cung nỏ sở hữu bởi vương triều Đại Thuận.

Mặc Cửu Diệp cũng không có lập tức giải thích, mà là giơ cung nỏ trong tay lên, nhắm vào chim bay đi ngang không trung, trong nháy mắt thì đã vèo vèo vèo b.ắ.n ra mấy mũi tên.

Cùng lúc đó, khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, ba con chim lớn nhỏ không giống nhau rơi xuống trước mặt bọn họ.

Trên thân những con chim kia đều đang cắm một mũi tên.

Những bộ hạ cũ không ngừng dụi mắt, căn bản không tin mọi thứ xảy ra trước mắt.

Một hồi lâu, mới có người hỏi: "Cửu gia, nếu như ta không nhìn lầm, vừa rồi người liên tục b.ắ.n ra ba mũi tên?"

Mặc Cửu Diệp tiến gần vài bước, đưa nỏ b.ắ.n liên hoàn tới trước mặt mọi người, để bọn họ thấy rõ ràng hơn.

Lúc này có người thốt lên một tiếng hô kinh ngạc: "Cửu gia, bên trong cung nỏ này còn có mười mấy mũi tên?" "Không sai, vũ khí này tên là nỏ b.ắ.n liên hoàn, có thể liên tục b.ắ.n ra hai mươi mũi tên."

Trong lúc Mặc Cửu Diệp nói chuyện đã lấy hộp cung nỏ bên trong ra, để mọi người nhìn rõ hơn.

"Không chỉ như vậy, mũi tên lắp đặt cũng cực kỳ thuận tiện, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy hộp vào bên trong là được, lúc đối địch tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình hình không kịp lắp mũi tên."

Mặc Cửu Diệp cố gắng thả chậm động tác, đẩy hộp đựng mũi tên về dưới tầm mắt của mọi người.

Làm lại vài lần, Mặc Cửu Diệp lại phát nỏ b.ắ.n liên hoàn mang đến cho mọi người, bảo bọn họ tự mình luyện tập thử trước.

Dù sao cũng có gần ngàn người trên núi, đám người bọn họ lên núi không thể nào mang theo nhiều như vậy, một hồi còn phải bảo những bộ hạ cũ đó dành một bộ phận người đi xuống núi lấy.

Hiện tại mục đích của hắn là để những người này nhận biết nỏ b.ắ.n liên hoàn, đồng thời sẽ sử dụng phương pháp nhanh chóng học được.

Mũi tên bên trong nỏ b.ắ.n liên hoàn có thể lợi dụng nhiều lần, đến lúc đó bọn họ có thể lợi dụng thời gian hai ngày đi luyện tập chuẩn xác.

Người tham gia quân ngũ, nào có ai không có hứng thú với vũ khí?

Tuy vài người mới lấy được một cung nỏ b.ắ.n liên hoàn, mặc dù như vậy, mọi người cũng vô cùng phấn khởi.

Thao tác nỏ b.ắ.n liên hoàn cũng không khó, đặc biệt là loại được Hách Tri Nhiễm mua trên ứng dụng mua sắm Taobao, tự kèm theo thiết bị ngắm bắn, về mặt chuẩn xác cũng không cần quá mức lo lắng.

Chỉ cần sức lực trên tay đủ, lúc b.ắ.n ra sẽ không run, cơ bản sẽ không xuất hiện sai lệch.

Không đến một canh giờ, các binh sĩ đã nắm bắt được kỹ xảo và phương pháp sử dụng nỏ b.ắ.n liên hoàn, còn lại chỉ cần gia tăng luyện tập là được.

Vì để mọi người sớm ngày dùng nỏ b.ắ.n liên hoàn một cách thành thạo, Mặc Cửu Diệp lại dẫn theo người xuống núi, lấy đủ số lượng nỏ b.ắ.n liên hoàn và mũi tên.

Hai ngày sau, khi hắn lại đến kiểm tra, những binh lính kia đã sử dụng nỏ b.ắ.n liên hoàn cũng có thể b.ắ.n trúng chim chóc trên trời giống như hắn.
 
Chương 1075


Mặc Cửu Diệp rất hài lòng với hiệu quả luyện tập của mọi người, tiếp theo chính là dạy bọn họ sử dụng bom.

Bom vốn được cất giữ trên núi, lấy về cũng tiện.

Gần đây mấy huynh đệ Mặc gia tranh thủ đẩy nhanh tốc độ, tuy số lượng làm ra có mấy ngàn quả, nhưng thứ này quá mức quý báu ở trong mắt bọn họ, khi những binh lính kia học tập cũng không thể tùy ý sử dụng giống như nỏ b.ắ.n liên hoàn.

Mặc dù như vậy, Mặc Cửu Diệp vẫn quyết định lấy năm mươi quả b.o.m ra cho mọi người học tập.

Phương pháp sử dụng b.o.m đơn giản hơn, chỉ cần ngắm chuẩn mục tiêu, sau đó châm lửa dây dẫn ném ra ngoài là được.

Các binh sĩ vừa nhìn thao tác này bèn biết.

Thời gian huấn luyện trên núi ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua sáu ngày.

Mặc Cửu Diệp cũng nói rõ tình hình cụ thể với các binh sĩ, cần bọn họ mai phục ở vị trí mà hắn đã ngắm ngoài Doãn thành từ trước.

Đêm hôm đó, Mặc Cửu Diệp đích thân thu xếp, giữ lại một trăm binh sĩ trong nhà, do Tam ca dẫn đội, toàn bộ ẩn núp xung quanh Mặc gia chuẩn bị cho bất cứ tình hình nào.

Những huynh đệ khác của Mặc gia dẫn theo mọi người chạy tới ngoại ô Doãn thành mai phục.

Địa điểm mai phục là do mấy huynh đệ Mặc gia chọn chung, nơi này là thông đạo duy nhất từ kinh thành đi tới Doãn thành.

Hai bên thông đạo núi lớn nhấp nhô liên miên, vô cùng thích hợp ẩn núp, không chỉ như vậy, tầm nhìn kiểm tra thông đạo còn rất tốt.

Huynh đệ Mặc gia chia xong vài vị trí, dẫn người ẩn nấp trong bóng tối, dự tính thời gian tối đa ba ngày, người của hoàng hậu sẽ đến nơi này. Lúc Mặc Cửu Diệp đi ra, cố tình mang theo một ống nhòm mini trong không gian của tức phụ.

Ngoài ra, hắn còn xách theo Tiểu Bạch bên người.

Bởi hắn phát hiện Tiểu Bạch thật sự có thể nghe hiểu lời của hắn, lúc này, Tiểu Bạch tuyệt đối có thể phát huy công dụng lớn.

Mai phục xong, Mặc Cửu Diệp gọi Tiểu Bạch tới.

"Tiểu Bạch, ngươi bay về phía kinh thành, quanh quẩn trong phạm vi trăm dặm, nếu gặp phải người đáng nghi thì nhanh chóng quay về báo cho ta biết."

"Ùng ục ục..." Tiểu Bạch vỗ cánh vài cái, tỏ ý mình đã nghe hiểu, lập tức bay lên thật cao, bay về phía kinh thành.

Mai phục hết ba ngày, cũng không có phát hiện bất kỳ người đáng nghi nào, Tiểu Bạch cũng không có đưa bất cứ tin tức nào về.

Nhị ca hơi đứng ngồi không yên, hắn ta gọi mấy huynh đệ tụ lại với nhau, trầm giọng nói: "Hôm nay cách thời gian chúng ta suy đoán đã qua một ngày, tiếp tục chờ đợi như vậy không phải cách."

"Đệ muốn thế nào?" Đại ca hỏi.

"Đệ định đến kinh thành tìm hiểu một phen." Nhị ca vừa nói vừa nhìn sang Mặc Cửu Diệp.

"Cửu đệ, không phải Nhị ca nói đệ, có phải đệ quá mức tin tưởng một con chim hay không, tuy nó có linh tính, đưa thư còn được, chuyện thăm dò tin tức lớn như vậy, đệ cũng yên lòng như thế?

Lỡ như Tiểu Bạch không hiểu những thứ này, chỉ là bay ra ngoài chơi vài ngày, chúng ta canh giữ ở chỗ này không cách nào nhận được tin tức kẻ địch đến đây sớm hơn, một khi những người đó đột ngột xuất hiện g.i.ế.c chúng ta một cách trở tay không kịp, có thể mất nhiều hơn được."

Mặc dù ngày thường Nhị ca hơi lỗ mãng, nhưng các huynh đệ đều cảm thấy lời nói hôm nay của hắn ta có lý có căn cứ. Giao nhiệm vụ dò la tin tức cho một con chim, nghĩ như thế nào cũng không đáng tin cậy.

Lúc này trong lòng Mặc Cửu Diệp cũng không nắm chắc lắm, hắn hiểu Tiểu Bạch có linh tính, nhưng nó rời khỏi hết ba ngày, lại không hề có tin tức.
 
Chương 1076


Chẳng lẽ dọc đường nó gặp phải nguy hiểm gì, thế cho nên không thể đưa tin tức về đây?

Hắn chưa bao giờ không tin tưởng Tiểu Bạch, chỉ là lo lắng nó sẽ xảy ra chuyện mà thôi.

"Nếu như vậy, ta tự đi thăm dò một phen."

"Không được, nơi này còn cần Cửu đệ ở lại chủ trì đại cuộc, trong số huynh đệ chúng ta thì khinh công của ta là tốt nhất, chuyện dò la tin tức vẫn là để ta." Mặc Sơ Hàn ưỡn n.g.ự.c đứng ra.

Mặc Cửu Diệp cũng không có ý miễn cưỡng, trong chín huynh đệ, xác thực khinh công của Bát ca là tốt nhất, thích hợp thăm dò tin tức nhất.

"Nếu như vậy thì vất vả Bát ca đi một chuyến, như nhau, chỉ cần xem xét tình hình trong vòng trăm dặm là được, cho dù có thăm dò được tin tức hay không, trước khi trời tối huynh nhất định phải chạy về."

"Được, ta lập tức đi."

Mặc Sơ Hàn vừa xoay người, Mặc Cửu Diệp đã cảm nhận được giọng nói quen thuộc.

Hắn ngửa đầu nhìn lên không trung, chính là Tiểu Bạch.

Tuy nhiên, tốc độ bay của Tiểu Bạch chậm hơn mọi khi rất nhiều, cứ như mất đi thể lực.

Trong lúc Mặc Cửu Diệp nghi ngờ, Tiểu Bạch mất thăng bằng, thân thể nhỏ bé bắt đầu rơi xuống từ giữa không trung.

Thoáng chốc Mặc Cửu Diệp nâng khí nhảy lên, trước khi Tiểu Bạch rơi xuống đất, hắn đã vững vàng tiếp lấy nó.

"Cửu đệ, Tiểu Bạch bị thương rồi ư?" Lúc này Mặc Sơ Hàn cũng không đi nữa, mấy huynh đệ xôn xao lại gần xem xét tình hình. Hai tay Mặc Cửu Diệp nâng Tiểu Bạch, cảm thấy lòng bàn tay ướt sũng.

Mà giờ phút này, trông Tiểu Bạch vô cùng yếu ớt, nhưng nó vẫn cố gắng phát ra tiếng vang, đầu cũng dùng sức hướng về phía kinh thành.

Thú cưng của mình, đương nhiên Mặc Cửu Diệp có thể xem hiểu ý nó muốn bày tỏ.

Tiểu Bạch là đang nói cho hắn biết, đã phát hiện được manh mối.

Nói cách khác, người đáng nghi xuất hiện.

"Tiểu Bạch đã phát hiện mục tiêu, hơn nữa nó vô cùng nghe lời, ta nói với nó tìm tòi trong vòng trăm dặm, nó ắt sẽ không bay ra khỏi phạm vi này.

Cho nên đệ có thể xác định, những người đó cách chúng ta chưa tới trăm dặm."

Mặc Cửu Diệp vừa nói với các huynh trưởng về tin tức do Tiểu Bạch đưa về, vừa lật thân thể nó lại xem xét.

Quả nhiên, phần bụng kề sát bàn tay hắn của Tiểu Bạch có một vết thương, m.á.u chảy ra đã nhuộm đỏ lông vũ trắng như tuyết của nó.

Vì đề phòng có người bị thương, Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị rất nhiều thuốc cho bọn họ.

Mặc Cửu Diệp bóp nhẹ thân thể của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không có biểu hiện ra dáng vẻ đau đớn.

Hắn đã có thể xác định, chắc là trên người Tiểu Bạch chỉ có một vết thương ở phần bụng.

Hơn nữa thoạt nhìn vết thương, giống như vết xước, hắn có thể suy đoán là Tiểu Bạch vì tránh né nguy cơ rối loạn phương hướng, thân thể trượt vào vật thể cứng cáp ở nơi nào đó.

Vết thương chảy m.á.u quá nhiều, mới khiến nó suy yếu như vậy.

Tuy giữa hắn và Tiểu Bạch đã thành lập tình nghĩa sâu đậm, nhưng hắn cũng không thể trò chuyện với Tiểu Bạch giống như loài người, căn bản không cách nào hỏi han chi tiết nó bị thương. Hắn lấy bông gòn cồn i-ốt ra, khử trùng miệng vết thương giúp Tiểu Bạch, sau đó rắc bột thuốc tiêu viêm lên, lại dùng băng vải bọc kín miệng vết thương.

Lúc này Tiểu Bạch cũng không có mất đi ý thức, Mặc Cửu Diệp lại đút cho nó uống một ít nước và thức ăn, sau đó mới trịnh trọng nói với Mặc Sơ Hàn:

"Bát ca, nếu Tiểu Bạch đã đưa tin tức chuẩn xác về đây, chúng ta cũng phải thăm dò tình hình cụ thể mới được, cho nên huynh vẫn phải đi một chuyến."

Trong lúc nói chuyện, Mặc Cửu Diệp nhìn sơ sắc trời.
 
Chương 1077


"Bây giờ là cuối giờ Mùi, nếu như ta suy đoán không sai, lúc này người đi đường trên quan đạo rất nhiều, một đám người như bọn họ quá mức bắt mắt, chắc chắn ẩn nấp ở nơi nào chờ đợi trời tối mới hành động.

Cho nên lần này huynh đi ra ngoài tra xét, chỉ cần cải trang thành bách tính đi đường là được, như vậy không dễ gây nghi ngờ."

Mặc Cửu Diệp nói tới đây, hắn quay người lấy một bộ râu giả từ trong bao thuốc vừa lấy cho Tiểu Bạch, dán lên mặt Mặc Sơ Hàn.

Sau đó lại học theo dáng vẻ trước kia Hách Tri Nhiễm cải trang giúp hắn, tô đậm cặp lông mày của Bát ca.

Cải trang như vậy, không nhìn kỹ, kể cả huynh đệ nhà mình cũng không nhận ra.

Mặc Sơ Hàn rời đi, bên huynh đệ Mặc gia cũng bắt đầu sẵn sàng đón địch, chờ hắn ta mang tin tức về.

Trong lúc mọi người lo lắng chờ đợi, cuối cùng khi sập tối thì Mặc Sơ Hàn cũng đã gấp rút quay về.

Xem xét từ trang phục của hắn ta, đều giữ dáng vẻ ban đầu, có thể thấy hắn ta cũng không có đấu đá với người khác.

Mặc Sơ Hàn nhanh chóng đi tới phía trước các huynh đệ.

"Những người đó xác thực cách chúng ta không xa, ẩn nấp ở tám mươi dặm ngoài kia, ta đợi đến khi bọn họ bắt đầu hành động mới trở về đưa tin.

Ước chừng không cần hai canh giờ thì bọn họ sẽ đến nơi này.

Còn nữa, cách ăn mặc của bọn họ không phải áo đen che mặt như trong tưởng tượng của chúng ta, mà là giả làm thành bách tính bình thường, hơn nữa là chia nhiều chỗ ẩn núp, nếu không phải ta thấy dáng người bọn họ to lớn, cũng không gầy yếu giống dân chúng bình thường, thật sự sẽ bị bọn họ che đậy mất."

Mặc Cửu Diệp quay đầu ra lệnh cho bộ hạ: "Mọi người vào cương vị của mình, chuẩn bị chống địch."

Hắn vừa nói xong, huynh đệ Mặc gia tức khắc dẫn theo một đội người tiến hành mai phục theo kế hoạch lúc trước.

Mặc Cửu Diệp đứng ở nơi cao nhất, sử dụng ống nhòm nhìn ban đêm xem xét tình hình phía xa.

Hai canh giờ sau, quả nhiên xuất hiện một đội người trên quan đạo, ước tính số lượng ít nhất cũng hơn hai trăm người.

Hoàng hậu toàn là điều động cao thủ, tự nhiên đều là hạng người võ công cao cường, tất nhiên thính lực sẽ không tệ.

Huynh đệ Mặc gia dẫn người phân tán ẩn núp, Mặc Cửu Diệp không thể nào lớn tiếng nhắc nhở có người đến, hắn lấy đạn tín hiệu đã chuẩn bị sẵn ra, đợi những người đó cách bọn họ khoảng chừng hai dặm bèn b.ắ.n lên.

Sau khi đạn tín hiệu b.ắ.n lên hết sức đặc thù, không có bất kỳ tiếng vang nào, chỉ là một tia sáng nhỏ, y như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.

Nếu là người không hiểu tình hình, cũng xác thực sẽ cho rằng đây là sao băng.

Tuy rằng là đang ở cổ đại, nhưng đây là hiện tượng tự nhiên rất thường thấy, cũng sẽ không khiến những người đó nghi ngờ.

Quả nhiên, người dẫn đầu bên tử sĩ chỉ là liếc nhìn ánh sáng nhanh chóng biến mất kia, kêu gọi người tiếp tục tiến bước.

"Tất cả mọi người đi nhanh tí, trước giờ Tý chúng ta phải đến được thôn Tây Lĩnh."

Hắn ta vừa dứt lời thì đã dẫn đầu thi triển khinh công, tốc độ tăng lên đến cực hạn, các tử sĩ thủ hạ cũng theo sát phía sau với tốc độ như vậy.

Chẳng mấy chốc, các tử sĩ đã tới vòng vây do huynh đệ Mặc gia bố trí.

Huynh đệ Mặc gia và những bộ hạ này đều là người từng lăn lộn trên chiến trường, rất có kinh nghiệm với kẻ địch mai phục.

Hôm nay, khác biệt duy nhất chính là, kẻ địch đều là có người có nội lực võ công, không dễ đối phó như những binh lính chỉ biết chút ít công phu quyền cước trên chiến trường. Có nội lực võ công thì sao? Nhất định để bọn họ có tới không có về.
 
Chương 1078


Huynh đệ Mặc gia đều tự chỉ huy tiểu đội binh lính do mình dẫn dắt động tay.

Vô số mũi tên xẹt qua bầu trời đêm, b.ắ.n về phía những tử sĩ kia.

Thủ lĩnh tử sĩ phản ứng cực nhanh, cảm thấy không tốt lập tức to tiếng nhắc nhở: "Có mai phục, cẩn thận!"

Tuy nhiên, lời của hắn ta căn bản không nhanh bằng tốc độ của nỏ b.ắ.n liên hoàn, vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng có người liên tục ngã xuống.

Muốn nhắc nhở thêm đã không còn kịp, vì số mũi tên đợt hai đã đồng loạt b.ắ.n về phía thân thể của hắn ta.

Các tử sĩ nhanh chóng rút nhuyễn kiếm cất giấu bên hông ra ngăn cản số mũi tên chi chít.

Bỗng chốc thủ lĩnh tử sĩ cảm thấy sự việc không ổn, biết rằng tiếp tục ngăn chặn như vậy không phải kế lâu dài, không chừng khi nào sơ suất, trên người sẽ trúng tên.

Ví dụ như những thủ hạ phía sau, lúc này đã có rất nhiều người ngã gục.

Dưới tình hình như vậy, cách tốt nhất chính là tìm thấy chỗ ẩn thân của người b.ắ.n tên để phản kích.

Thế nhưng, huynh đệ Mặc gia làm sao có thể cho hắn ta cơ hội như vậy?

Mũi tên giống như hạt mưa b.ắ.n về phía những tử sĩ kia, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Các tử sĩ chỉ có thể liều mạng chống cự, căn bản không có cơ hội tìm kiếm vị trí của người ẩn núp.

Chỉ trong nháy mắt, đã có một nửa tử sĩ ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

May mắn vị trí nơi này khuất nẻo, xung quanh đều là dãy núi kéo dài, chứ không có thôn xóm và người đi đường. Mặc dù bọn họ kêu lớn tiếng hơn nữa, cũng sẽ không gây sự chú ý của bất kỳ người nào.

Mặc gia dẫn người mai phục là có chuẩn bị từ trước, hơn nữa cũng cân nhắc đến số lượng người tới từ kinh thành sẽ không ít, trước khi ra khỏi cửa thì đã mang theo đầy đủ mũi tên.

Những binh lính kia cũng đã lâu không có thể nghiệm cảm giác vui sướng g.i.ế.c địch như thế, đặc biệt là khi nhìn thấy số lượng những tử sĩ kia gục ngã càng lúc càng nhiều, bọn họ cũng là càng đánh càng dũng mãnh.

Dựa theo kế hoạch trước đó, vì đề phòng tử sĩ có người lặng lẽ chạy trốn, Mặc Cửu Diệp dẫn theo một đội người ẩn nấp trong bóng tối, nhanh chóng đi tới phía sau các tử Sĩ tiến hành bao vây.

Lúc này, có thể nói là các tử sĩ trước sau có địch, có mấy người nhát gan muốn nhân cơ hội đào tẩu cũng tuyệt đối không thể nào.

Chỉ một khắc, tất cả tử sĩ đã ngã xuống đất không dậy nổi, mặc dù là còn sống, trên người cũng là bị cung nỏ b.ắ.n đến nỗi trăm ngàn lỗ thủng.

Đối với lai lịch của những người này, huynh đệ Mặc gia sớm đã biết được, cũng không cần hỏi khẩu cung gì.

Mặc Cửu Diệp hô to một tiếng: "Dừng."

Ra lệnh một tiếng, toàn bộ binh sĩ dừng động tác lại, có trật tự từ bốn phương tám hướng bao vây đám tử sĩ lại.

Cùng lúc đó, đại ca đã sai người đốt đuốc.

Ngọn đuốc bùng cháy, chỉ phút chốc xung quanh đã sáng lên.

Lại thấy những tử sĩ ngã xuống mặt đất, đúng như Mặc Sơ Hàn nói, mặc trang phục của bách tính bình thường, hơn nữa đều là người có dáng người khỏe mạnh.

Không cần người Mặc gia dặn dò, các binh sĩ tự chủ tiến lên kiểm tra thử bọn họ còn hơi thở hay không, chỉ cần còn sống, bọn họ đều sẽ bổ sung một nhát, bảo đảm không còn sống sót. Nếu đổi lại là xưa kia, sau khi huynh đệ Mặc gia dẫn người giải quyết những tử sĩ này, chắc chắn sẽ lặng lẽ xử lý thi thể, quét dọn sạch sẽ chiến trường, để nơi này hiện lên trạng thái chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng nghĩ đến hoàng hậu h.i.ế.p người quá đáng, Mặc Cửu Diệp là người đầu tiên không muốn làm như vậy nữa.
 
Chương 1079


Hắn chính là cố ý để t.h.i t.h.ể của những tử sĩ này ở đây.

Không xử lý t.h.i t.h.ể cũng được, Mặc Cửu Diệp không có lơ là để lại mũi tên b.ắ.n ra từ nỏ b.ắ.n liên hoàn.

Còn có điểm mấu chốt nhất, chính là các loại tiền tài và một số lệnh bài trên người những tử sĩ kia, toàn bộ lấy đi.

Bọn binh lính cũng hiểu rõ đạo lý này, đều không cần huynh đệ Mặc gia dặn dò, sau khi giải quyết xong những tử sĩ kia, thu thập hết mũi tên do bọn họ b.ắ.n ra.

Tuy nơi này cách Doãn thành không xa, nhưng lại là địa bàn quản hạt của châu phủ.

Tin rằng sáng sớm ngày mai, tri phủ đại nhân sẽ nhận được tin tức nơi này có hơn hai trăm thi thể.

Trong số tử sĩ đã bảo đảm không có người sống sót, ông ta muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể báo cáo việc này cho triều đình.

Đến lúc đó, người phía sau chắc chắn biết rõ những tử sĩ này là chuyện như thế nào.

Nhiều tử sĩ như vậy bị tiêu diệt một cách thần không biết quỷ không hay trong một đêm, bọn họ còn muốn ra tay với Mặc gia, cũng phải cẩn thận cân nhắc lại năng lực của mình.

Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể là người đứng sau nhận định là người Mặc gia làm, lại không thể công khai làm gì đó, dù sao bọn họ cũng không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chỉ thẳng Mặc gia g.i.ế.c người.

Tóm lại, Mặc Cửu Diệp làm như vậy chính là muốn nhắc nhở hoàng hậu.

Lấy lòng dạ của phụ thân hoàng hậu Tiết thừa tướng, ắt sẽ nhìn ra được tính nghiêm trọng của sự việc, cũng sẽ biết rõ giờ đây Mặc gia không phải không có sức đánh một trận với ông ta, dưới điều kiện không nắm chắc không dám liều lĩnh ra tay với Mặc gia nữa.

Dù sao ông ta nuôi nhiều tử sĩ như vậy là tốn rất nhiều tâm huyết, nếu đều c.h.ế.t tại đây, về sau chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy cơ không người có thể dùng.

Cứ như vậy, Mặc gia có thể tạm thời hòa dịu một khoảng thời gian.

Bị động chịu đòn cũng không phải tính cách của người Mặc gia, bọn họ sẽ tìm đúng thời cơ đi tới kinh thành, đảo khách thành chủ!

Sau khi xác định các tử sĩ không còn sống sót, Mặc Cửu Diệp mới ra lệnh một tiếng, cả đội người lần lượt trở về thôn Tây Lĩnh.

Trên đường đi, dễ nhận thấy những người lính hết sức phấn khích.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên giành được thắng lợi một cách dễ dàng như vậy, đặc biệt là kẻ địch đều võ công tài giỏi, dưới thế tấn công nỏ b.ắ.n liên hoàn của bọn họ lại không hề có sức chống trả.

Điều đáng tiếc là Cửu gia từng phân phó trước, không đến lúc bất đắc dĩ không cho phép bọn họ sử dụng bom, bằng không e rằng những tử sĩ kia ngay cả toàn thây cũng sẽ không chừa lại...

Hành động lần này của Mặc gia, mặc dù Mạnh Hoài Ninh không tham dự toàn bộ quá trình, nhưng khi huynh đệ Mặc gia bàn bạc kế hoạch cũng không có giấu hắn ta.

Bởi vậy, hắn ta vô cùng nắm rõ toàn bộ quá trình mai phục của Mặc gia.

Hắn ta vốn chỉ là người đọc sách, tâm tư tinh tế tí, thời gian Mặc Cửu Diệp dẫn người ra ngoài đã vượt qua dự tính, điều này chẳng những khiến người Mặc gia ở lại thôn Tây Lĩnh canh giữ lo lắng, hắn ta cũng hơi đứng ngồi không yên.

Tuy là đêm khuya, nhưng Mạnh Hoài Ninh căn bản không thể yên lòng đi vào giấc ngủ.

Sau khi hắn ta dỗ tiểu kiều thê vẫn luôn lo lắng đi ngủ, mới ăn mặc chỉnh tề đi về phía cửa vào chân núi.

Mạnh Hoài Ninh sẽ không lỗ mãng chạy đi xem xét tình hình mai phục của Mặc Cửu Diệp, chỉ muốn chờ ở đây có thể biết tin tức bọn họ quay về trước tiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top