Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1464


CHƯƠNG 1464

Cho dù cô không lọt vào mắt của anh, cũng sẽ có người phụ nữ khác bước vào tầm mắt của anh.

Đường Tiểu Nhiên thậm chí từng tưởng tượng.

Có lẽ sẽ có một ngày, Tô Chính Kiêu sẽ nắm tay người phụ nữ đẹp hơn Tả Như Bội xuất hiện, bảo cô ly hôn.

Nhưng, cô lại không ngờ!

Một người phụ nữ ở trong trái tim anh vậy mà 8 năm cũng không lãng quên.

Anh không bạc tình, mà là quá nặng tình.

Vốn cho rằng, nghe thêm cái tên này, cô sẽ không có cảm giác gì.

Nhưng cuối cùng chẳng qua là tự lừa mình dối người.

Người sống, mãi mãi không bằng người chết.

Lúc này, cô càng không buồn ngủ, trái tim của cô rất đau.

Đường Tiểu Nhiên nằm nghiêng, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ.

Đêm lạnh lẽo như nước, ánh trăng vắng lặng.

Có lẽ vào đêm khuya yên tĩnh, mới dễ sụp đổ.

Bỗng dưng cảm thấy rất tủi nhục, nước mắt lập tức chảy ra.

Nhịn cũng không nhịn được, lau cũng không lau sạch.

Cô không phát ra tiếng, chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt.

Ở một bên khác.

Lông mày của Tô Chính Kiêu vẫn nhíu chặt.

Bất an, sợ hãi, giãy dụa, cho dù ở trong mơ anh cũng túm chặt ga giường dưới người, trên mu bàn tay nổi gân xanh.

Anh đứng ở bên trái của ngọn núi, Tả Như Bội đứng ở bên phải, giữa hai người cách vách đá cheo leo.

Mở mắt nhìn, Tả Như Bội bị một người đàn ông mặt mày vừa hung ác vừa hèn hạ từng bước ép sát.

Cô ấy lùi lại từng bước, nhưng đằng sau là vách đá, đã không có đường lùi.

Người đàn ông trung niên đã đứng sát ở trước mặt cô, nụ cười cực kỳ kinh tởm.

Trái tim của anh cũng nhảy vọt lên cổ họng, muốn lao tới cứu cô ấy.

Nhưng chân của anh lại giống như ghim chặt, bất luận như thế nào cũng không nhúc nhích được.

Anh sốt ruột, tức giận, hoảng hốt, cuối cùng không thể di chuyển được cơ thể.

Người đàn ông đã lột áo khoác của cô ấy ra, cơ thể lộ ra ngoài không khí.

Sau đó, vẻ mặt của cô ấy trở nên quyết liệt.

Anh biết cô muốn làm cái gì, anh lớn tiếng la hét còn mắng chửi người đàn ông trung niên đến mức xé ruột xé gan.

Tả Như Bội mang theo sự ai oán liếc nhìn anh, sau đó nhắm mắt, cơ thể nhẹ nhàng nhảy từ trên vách đá xuống.

Đầu của anh đau đến mức giống như sắp nổ tung, như bị điên mà hét lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1465


CHƯƠNG 1465

Mà vào lúc này, Tả Như Bội đột nhiên xuất hiện ở dưới chân anh.

Quần áo trên người cô ấy bị cởi sạch, toàn thân trên dưới tím tái cứng đờ, gương mặt máu thịt mơ hồ.

Da thịt giống như bị dao cứa lên toàn bộ bị lật ra ngoài, con ngươi trắng dã trợn lên, nhìn mà khiến người khác kinh hãi.

“Hộc…”

Tô Chính Kiêu bị giật mình, hô hấp ở khoang mũi của anh trở nên dồn dập.

Sau đó, bỗng nhiên mở mắt ra.

Lúc này mới biết mình đang nằm mơ, giấc mơ này, thật sự quá giống thực!

Anh nhắm mắt lại, bình ổn hơi thở dồn dập và lồng ngực phập phồng.

Đợi sau khi đè nén những cảm xúc đó xuống, anh liếc qua điện thoại, 7h30p.

Trán và huyệt thái dương ngâm ngẩm đau, căng cứng, đè nén.

Tô Chính Kiêu ngẩng đầu lên, hai tay bóp nhẹ hai bên huyệt thái dương.

Vị trí bên cạnh trống không, sớm đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa.

Phòng ăn.

Đường Tiểu Nhiên đang làm đồ ăn sáng.

Cảnh Hiên đã mặc xong quần áo, trong tay cầm ly nước ấm: “Mẹ, tối hôm qua ngủ ngon chứ ạ?”

“Cũng được.” Cô đang nấu cháo.

“Vậy ba có phải sau này tối nào cũng sẽ ngủ ở đây không?” Cậu bé ngẩng đầu, tò mò, còn mang theo hy vọng.

Đường Tiểu Nhiên trước giờ không cho con lời hứa suông, cô nói: “Thỉnh thoảng, cũng có lẽ sẽ không.”

Một giây trước đầu còn ngẩng cao một giây sau hơi cúi xuống, cậu bé có hơi thất vọng, lại nói: “Mẹ, mẹ hay là nấu rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ nấu đầy một bàn, ba cảm thấy ngon, có lẽ sẽ không rời xa chúng ta.”

Đường Tiểu Nhiên xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.

Cảnh Hiên khẽ chớp mắt: “Mẹ hôm nay trang điểm rồi, thật xinh đẹp.”

Đường Tiểu Nhiên trêu cậu bé: “Lẽ nào, mẹ không trang điểm thì không xinh đẹp sao?”

“Xinh ạ, ở trong lòng con, mẹ chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất!”

Đường Tiểu Nhiên mỉm cười.

Lúc này, Tô Chính Kiêu từ trong phòng đi ra.

Anh rửa mặt, cũng đã cạo râu, ngoài khóe miệng còn để lại vết sưng đỏ thì hoàn toàn khác với người hôm qua.

Chỗ này trước giờ không có quần áo của anh, cho nên chỉ mặc áo choàng tắm.

Cảnh Hiên rất ngoan, để bát xuống, cậu bé gọi: “Ba.”

“Ừ, ăn đi.” Tô Chính Kiêu cũng ngồi ở trước bàn.

Thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên bê một bát cháo, đưa qua.

Tô Chính Kiêu không thèm liếc nhìn, chỉ uống cà phê.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1466


CHƯƠNG 1466

Trái tim của Đường Tiểu Nhiên nhói đau.

Trên bàn ăn, bầu không khí nặng nề, so với bầu không khí vui vẻ trước đó, quá đè nén.

Ba người, không ai nói chuyện.

Nhưng Cảnh Hiên lại rất vui, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

Nhìn nụ cười trên mặt con trai, trái tim của Đường Tiểu Nhiên có hơi chua xót.

Đây là lần đầu tiên Tô Chính Kiêu ở lại đây ăn cơm.

Nếu không, Cảnh Hiên cũng sẽ không vui vẻ, kích động như vậy.

Đối với Tô Chính Kiêu, tuy Cảnh Hiên rất yêu quý, nhưng cũng có hơi sợ anh.

Thời gian chung đụng giữa hai ba con không tính là nhiều, rất ít khi ở cùng nhau.

Tô Chính Kiêu cũng không hay đến đây, thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho Cảnh Hiên.

Anh luôn tỏ ra lạnh lùng, không đặc biệt học cách làm một người ba như thế nào.

Chỉ đối xử bình thường theo cách của mình, có lúc không kiên nhẫn, có lúc bực bội, có những lúc cũng sẽ nổi giận.

Từ bé đến lớn, số lần anh bế Cảnh Hiên có thể đếm trên đầu ngón tay, đứa trẻ không sợ anh, đó là chuyện không thể!

Tô Chính Kiêu thúc giục: “Ăn nhanh lên.”

Cảnh Hiên vội vàng bê bát lên, và vội vào miệng.

Ăn quá vội, ho sù sụ vì sặc.

Đường Tiểu Nhiên vỗ nhẹ lưng của cậu bé, vội vàng xuôi khí: “Đừng vội, ăn từ từ.”

Một bát cháo, rất nhanh đã thấy đáy.

Cảnh Hiên để bát đũa xuống.

Thấy vậy, Đường Tiểu Nhiên cũng vội đứng dậy theo, định sau khi trở về sẽ rửa bát đũa sau.

Cảnh Hiên vô cùng vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cậu bé và ba mẹ ra ngoài.

“Mẹ, con đi lấy quà đã chuẩn bị cho em gái.”

Dứt lời, cậu bé di chuyển xe lăn, trở về phòng.

Tô Chính Kiêu nhìn Đường Tiểu Nhiên bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cô thì không cần đi.”

Đường Tiểu Nhiên sững sờ ngẩng đầu: “Hôm qua anh không phải nói với Cảnh Hiên, nói đi cùng nhau sao?”

“Cô là ngớ ngẩn hay kẻ ngốc, lời dỗ trẻ con cũng tin?” Tô Chính Kiêu khinh thường, khịt mũi.

Giống như một cái tát vả vào mặt, gò má của Đường Tiểu Nhiên đau rát.

Nhưng cô vẫn cố kiên trì, hỏi: “Chỉ đi một lần này, có được không?”

Giọng nói rất khẽ, mang theo ý cầu xin, còn cả sự hèn mọn.

Thật ra, cô không muốn đi.

Nhưng, vừa nghĩ đến Cảnh Hiên vui vẻ như vậy, lại mong chờ cả buổi tối, cô không nhẫn tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1467


CHƯƠNG 1467

Không nhẫn tâm để con thất vọng, khiến sự mong chờ của cậu bé biến mất.

Tô Chính Kiêu mang vẻ mất kiên nhẫn, lạnh lùng mỉa mai: “Dẫn cô đi để cho mất mặt à? Một người ngồi xe lăn, cộng thêm một kẻ què, là chuẩn bị thu hút ánh mắt của người trong bữa tiệc, làm tiêu điểm của hàng ngàn ánh mắt? Để tất cả người nước K biết, Tô Chính Kiêu tôi lấy một kẻ què?”

Trong lòng Đường Tiểu Nhiên vô cùng khó chịu, trái tim đau nhói.

Cô trầm mặc, tay vô thức bóp cái chân khập khiễng đó.

Lời của Tô Chính Kiêu khiến cô không có lời đối đáp.

Cô là một người què, ra ngoài sẽ chỉ mất mặt.

Lúc này, Cảnh Hiên đi ra, ánh mắt sáng ngời, giọng nói vui vẻ: “Mẹ, con chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”

Đường Tiểu Nhiên cố nhoẻn miệng: “Mẹ đột nhiên có việc, con và ba đi đi.”

Cảnh Hiên kéo cánh tay của cô: “Mẹ, mẹ hôm qua đã đồng ý với con, nói lời phải giữ lời.”

Cô cười đầy miễn cưỡng: “Xin lỗi, bởi vì có một chuyện cực kỳ quan trọng, mẹ đã xin lỗi con, con sẽ tha thứ cho mẹ, có đúng không?”

Cảnh Hiên không lên tiếng, cảm xúc đều viết trên mặt.

Ánh mắt của cậu bé ảm đạm, đầu cúi xuống, vai trùng xuống.

Đường Tiểu Nhiên khuỵu xuống, vuốt ve đầu của con trai, giọng nói rất nhỏ, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Một lát sau, Cảnh Hiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Mẹ, tuy mẹ thất hẹn, khiến con rất không vui, nhưng con vẫn quyết định tha thứ cho mẹ.”

Đường Tiểu Nhiên khẽ mỉm cười: “Cảm ơn con, lần sau tuyệt đối sẽ không vậy nữa.”

Hai người rời đi, chỉ còn lại một mình cô.

Đường Tiểu Nhiên nhìn bản thân trong gương.

Trang điểm nhạt, mặc váy dài.

Tuy nhiên, lại tự dưng thấy khôi hài nực cười, giống như một chú hề tự mình đa tình.

Thu hồi dòng suy nghĩ, cô điều chỉnh lại tâm trạng, định đến bệnh viện lấy báo cáo sức khỏe.

Khoảng thời gian này, bụng luôn rất chướng, tiêu hóa có chút không tốt, hơn nữa, cân nặng cũng đang giảm nhẹ.

Cho nên, hai ngày trước cô đến bệnh viện làm kiểm tra.

Hôm nay, báo cáo chắc có rồi.

Nửa tiếng sau, Đường Tiểu Nhiên bước xuống taxi, đi lấy số.

Bệnh nhân có hơi nhiều, cô đợi từ 9h30p’ đến 11 giờ mới đến lượt.

“Đường Tiểu Nhiên?” Bác sĩ đẩy mắt kính.

Cô gật đầu: “Vâng.”

“Ung thư dạ dày giai đoạn cuối…”

“Ầm—”

Thế giới của Đường Tiểu Nhiên sụp đổ, sắc mặt trắng bệch: “Anh nói cái gì?”

“Đã có báo cáo kiểm tra rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tế bào ung thư đang lan rộng…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1468


CHƯƠNG 1468

Bác sĩ về sau nói cái gì, cô không nghe vào nữa, chỉ cảm thấy bên tai ong ong cả lên, giống như có một đàn ruồi đang vo ve.

Cô không biết mình đi ra khỏi bệnh viện như thế nào.

Rõ ràng, mặt trời chói chang như vậy.

Nhưng cô lại cảm thấy lạnh, rất lạnh.

Cô giống như một cái xác không hồn đi trên phố, không có mục đích, cũng không có phương hướng.

Gần tới sẩm tối, Đường Tiểu Nhiên mới về tới nhà.

Một khoảng tối tăm.

Tô Chính Kiêu và Cảnh Hiên đều chưa về.

Hai tay cô ôm đầu gối, lặng lẽ ngồi sụp ở trong góc, không nhúc nhích.

Hồi lâu sau.

“Tách—”

Có âm thanh vang lên.

Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Tô Chính Kiêu đẩy Cảnh Hiên đi vào, nhìn thấy bóng dáng ngồi sụp ở trong góc kia, anh móc mỉa: “Giả thần giả quỷ!”

Lúc này, Đường Tiểu Nhiên mới từ từ hoàn hồn: “Trở về rồi.”

“Mẹ.”

Cảnh Hiên ngoan ngoãn gọi.

“Ngoan.”

Vừa dứt lời, nhìn thấy Tô Chính Kiêu xoay người muốn rời đi, cô vội lên tiếng, gọi anh lại: “Tô Chính Kiêu.”

“Có chuyện gì?”

Môi của anh mím thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lẽo.

Đường Tiểu Nhiên do dự một lúc mới khó khăn nặn ra: “Anh có thể sống ở đây không?”

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Thời gian của cô không còn nhiều nữa.

Chỉ cần ở cùng với anh thêm một khoảng thời gian, cũng để anh và Cảnh Hiên bồi dưỡng tình cảm.

Vẻ mặt của Tô Chính Kiêu rất mất kiên nhẫn, nở nụ cười lạnh: “Lại muốn giở trò gì? Sống cùng với cô, thật sự là si tâm vọng tưởng!”

Trái tim của Đường Tiểu Nhiên như bị dao cứa.

Nhưng, cô vẫn cố mở miệng: “Cảnh Hiên gãy chân, tôi lại là một người què, không tiện.”

“Nhà họ Tô không mời nổi người giúp việc sao?”

“Nhưng thằng bé là con trai của anh.”

Tô Chính Kiêu lạnh lùng nói: “Vậy thì sao chứ, nó là từ trong bụng cô sinh ra.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1469


CHƯƠNG 1469

Đường Tiểu Nhiên cắn chặt môi dưới: “Cho dù anh ghê tởm em thế nào đi nữa, nhưng đứa trẻ là vô tội.”

Lúc này, Cảnh Hiên ngồi trên xe lăn luôn không lên tiếng, cẩn thận mở miệng: “Ba, ba có phải rất ghét con và mẹ không?”
Tô Chính Kiêu cúi đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt có tám phần giống mình của Cảnh Hiên.

Hốc mắt của cậu bé ươn ướt, rất yếu đuối.

Giống như một chú hươu bị thương, rất đáng thương.

Trái tim của anh dao động, giọng nói lạnh lùng: “Không phải.”

“Thật sao?”

“Ừ, đừng nghĩ linh tinh, đi ngủ đi.”

Cảnh Hiên túm góc áo của anh: “Ba, ba sẽ rời đi sao?”

“… Sẽ không.”

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên yên tâm rồi.

Tuy Tô Chính Kiêu rất căm ghét cô, nhưng chỉ cần là chuyện anh hứa với Cảnh Hiên thì sẽ không nuốt lời.

Cuối cùng, cô đẩy Cảnh Hiên về phòng, đặt cậu bé lên giường.

“Mẹ, con hôm nay nhìn thấy em Vân Phi rồi, em ấy rất xinh xắn, trắng nõn, mềm mềm.” Tinh thần của Cảnh Hiên phấn khích.

Đường Tiểu Nhiên cố nở nụ cười: “Vậy sao?”

“Vâng ạ, mẹ, mẹ và ba khi nào sinh thêm cho con một em gái?” Cậu ta mang vẻ mong chờ.

Động tác trên tay Đường Tiểu Nhiên hơi khựng lại.

“… Đợi có dịp.” Cô nói.

“Vâng ạ.”

Tuy Cảnh Hiên có hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến việc ba và mẹ sống cùng nhau thì lại rất vui.



Dỗ Cảnh Hiên xong, Đường Tiểu Nhiên trở về phòng.

Căn phòng không có bật đèn, một khoảng tối tăm.

Nhờ ánh trăng chiếu vào, cô lò mò nằm lên giường.

Tuy nhiên, một giây sau, người đàn ông lại lật người đè ở trên

“Tô Chính Kiêu, tối nay có thể đừng không, em có hơi không khỏe.” Hai tay cô chặn ở trước ngực.

“Ha, giả vờ cái gì? Đây không phải là mục đích cô kêu tôi ở lại hay sao? Chơi trò lạt mềm buộc chặt nhiều rồi, chỉ sẽ khiến người ta kinh tởm muốn ói, hiểu chứ?”

Anh đang cố ý phát tiết, không hề thương tiếc, động tác thô bạo.

Nước mắt của Đường Tiểu Nhiên chậc trào, cắn chặt môi dưới, lặng lẽ thừa nhận.

Ngày hôm sau.

Đường Tiểu Nhiên dậy từ rất sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng.

Sau đó, lại gọi Cảnh Hiên dậy, sửa mặt, đánh răng.

Lúc ăn sáng, Cảnh Hiên nói: “Mẹ, ba còn chưa chưa dậy sao?”

“Ừ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1470


CHƯƠNG 1470

“Hôm qua vào tiệc đầy tháng của em Vân Phi, ba không ăn gì cả, vẫn là ăn ít đồ ăn sáng thì tốt hơn.” Cậu bé mặt mày rất hiểu chuyện.

Đường Tiểu Nhiên nói: “Sau khi ngủ dậy, mẹ sẽ bảo ba ăn.”

“Vâng ạ.”

Cảnh Hiên gật đầu, lại khẽ nói: “Mẹ, lát nữa mẹ đưa con đến trường đi.”

Đường Tiểu Nhiên bóc trứng gà cho cậu bé, trực tiếp từ chối: “Tài xế đưa con đi là được, lát nữa mẹ sẽ rất bận.”

“Mẹ, chân của con và chân của mẹ giống nhau, các bạn học sẽ không chỉ nhìn mẹ, còn cả con, mẹ và con đều giống nhau!” Cậu bé nói.

Cậu bé còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, cảm thấy mẹ sợ các bạn học bàn tán mới không đưa cậu bé đến trường.

Bây giờ cậu bé cũng không thể đi, mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn.

Lồng ngực phập phồng, thế giới và suy nghĩ của đứa trẻ và người lớn chung quy không giống nhau.

Cô có thể nhẫn nhịn người khác nói cô là kẻ què, nhưng không thể cho phép người khác nói Cảnh Hiên cũng là người què.

Trong lòng chua xót, nhưng vẻ mặt bất động, cô nói: “Lát nữa thật sự rất bận, phải quét dọn nhà cửa.”

Cảnh Hiên hiểu chuyện gật đầu, không yêu cầu nữa, cậu bé ăn từng miếng cháo.

Một lát sau, chú Lưu đã đến.

Chú ấy là tài xế riêng của nhà họ Tô, tới đón Cảnh Hiên đi học.

Chú Lưu cõng Cảnh Hiên ở sau lưng.

Cảnh Hiên quay đầu nói: “Mẹ, đồ ăn trưa.”

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Bữa trưa không có chuẩn bị.”

“Mẹ, hôm nay dậy muộn sao?”

“Không có, bắt đầu từ hôm nay, mẹ sẽ không tiếp tục giúp con chuẩn bị đồ ăn trưa nữa, con ở trường ăn cùng với bạn học.” Đường Tiểu Nhiên nói.

Cảnh Hiên có hơi kén ăn, đồ ăn trưa ở trường có thứ cậu bé không thích ăn, cậu bé không ăn cơm đàng hoàng.

Nhưng cô bây giờ mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Ngộ nhỡ, hôm nào cô chết, ai sẽ chiều cậu bé đây?

“Tại sao ạ?”

“Không có tại sao, mẹ rất bận, không có thời gian chuẩn bị.”

Cảnh Hiên có hơi tủi thân, bĩu cái miệng nhỏ, trong lòng vừa thất vọng vừa buồn.

Đột nhiên cảm thấy, mẹ hình như không yêu cậu bé nữa.

Đột nhiên, tiếng bước chân truyền đến.

Mấy người đồng loạt quay đầu.

Chỉ thấy, Tô Chính Kiêu đi ra khỏi phòng ngủ.

Chú Lưu vội chào: “Cậu Tô.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1471


CHƯƠNG 1471

“Ừ.” Anh lạnh lùng đáp lại.

Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy rõ, ánh mắt của anh di chuyển từ Cảnh Hiên ở sau lưng chú Lưu lên chiếc xe lăn, lông mày nhíu lại.

Trái tim của cô không khỏi siết lại.

Anh trước đây từng nói, xe lăn quá chướng mắt, chỉ hận không thể vứt đi.

Vì vậy, cô rảo bước đi tới, hai tay dùng sức nhấc xe lăn lên, một chân cao một chân thấp rảo bước đi ra bên ngoài chung cư.

Chú Lưu cõng Cảnh Hiên đi ở đằng trước, mà Đường Tiểu Nhiên lại cầm xe lăn đi theo phía sau.

Xe lăn thỉnh thoảng đụng vào mặt đất, nếu không chính là tường, phát ra âm thanh giòn rã.

Cô cắn răng, khiến mình đi nhanh hơn.

Tuy có hơi ngu ngốc và khôi hài, nhưng cô của lúc này căn bản không để tâm dáng vẻ của mình giống chú hề cỡ nào.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tô Chính Kiêu lại càng nhìn càng tức giận, càng nhìn càng bực bội, cất bước chân anh rảo bước đi tới, mấy bước thì đuổi kịp cô, giọng nói lạnh lùng: “Buông tay!”

Cô hơi sững người, không có buông ra, ngược lại cầm càng chặt, sợ anh nổi cáu, trong lúc tức giận sẽ đập chiếc xe lăn.

Dù sao, sự bất kiên nhẫn và bực bội của anh đã viết rõ trên mặt, không hề che đậy.

Giọng nói của anh lại lạnh hơn: “Buông tay!”

“Cảnh Hiên cần dùng—”

Không đợi cô nói hết câu, Tô Chính Kiêu cuối cùng mất kiên nhẫn giật hai tay của cô ra, một tay dễ dàng nhấc chiếc xe lăn lên, đi về phía trước.

Cô sững người đứng đó, sau đó thông qua cửa sổ nhìn xuống.

Cảnh Hiên được chú Lưu đặt vào hàng ghế sau, Tô Chính Kiêu để xe lăn ở cốp xe, lại nói điều gì đó với chú Lưu.

Không đập thì tốt, trái tim của Đường Tiểu Nhiên đặt xuống.

Một tháng này Cảnh Hiên đều cần dùng xe lăn, đập rồi thì phải đi mua cái mới, con không dễ gì mới quen dùng chiếc này, đổi cái khác, cậu bé phải cần một khoảng thời gian thích ứng.

Trong căn phòng có hơi bừa, cô dọn dẹp phòng, hơi thở của phòng ngủ trở nên yên ả khác biệt, có điều mới một đêm mà thôi, vậy mà đã hòa trộn hơi thở của anh.

Cửa sổ được cô mở ra, đồ lưu lại hơi thở của anh, toàn bộ đều phải đổi.

Anh cuối cùng là khách qua đêm ở chung cư này, muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi…

Cô có thể giữ anh ở lại một đêm, nhưng không thể tối nào cũng giữ anh lại.

Một lát sau, tất cả mọi thứ đã dọn dẹp xong, chỉnh trang xong, những thứ nên chuẩn bị giặt sạch cũng đều bỏ vào máy, tay của Đường Tiểu Nhiên vuốt ve ga giường, cảm giác trong lòng không nói rõ được.

Ngây người một lát, cô đi ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Tô Chính Kiêu ngồi trên sô pha còn chưa rời đi.

Đường Tiểu Nhiên rất ngạc nhiên, nhưng không có mở miệng hỏi.

Cho dù hỏi, cũng tự chuốc lấy nhục.

Không đi là tốt nhất!

Đi qua trước mắt anh, Đường Tiểu Nhiên vào phòng tắm, giặt quần áo của Cảnh Hiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1472


CHƯƠNG 1472

Mùa hè đang đến gần, ánh sáng chói chang, thông qua cửa sổ mở ra ánh nắng chiếu vào, có hơi chiếu xung quanh người cô.

Ánh sáng màu vàng nhạt có thể khiến con người cảm thấy ấm áp, bọt xà phòng từ trong quần áo bay lên không trung, trước sự chiếu rọi của ánh nắng mà hiện ra nhiều màu sắc.

Một màn này, sẽ khiến trái tim của con người sinh ra một chút dao động.

Nhưng, không bao gồm Tô Chính Kiêu.

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu xuyên qua cánh cửa dừng trên người của Đường Tiểu Nhiên.

Đường Tiểu Nhiên nhận thấy ánh mắt dừng trên lưng mình, cơ thể của cô cứng lại.

Ở chung một phòng với anh, sẽ khiến cô căng thẳng, không quen.

Vào lúc này, chuông cửa vang lên.

Đường Tiểu Nhiên đứng dậy, trên tay là bọt xà phòng.

Tuy nhiên, Tô Chính Kiêu đã đi tới.

Cửa phòng mở ra, bên ngoài là trợ lý cầm theo văn kiện và quần áo đàn ông.

Trợ lý Trương mở miệng nói: “Tổng giám đốc, 8 giờ tối, có một bữa tiệc.”

“Ừ.” Tô Chính Kiêu ký tên mình ở trên văn kiện.

“Cô gái đi cùng, mời vị nào?”

Khi trợ lý Trương mở miệng hỏi câu này, Đường Tiểu Nhiên vừa hay đi vào phòng khách, cho nên nghe rất rõ.

Trong lòng cô đau nhói, đi về phía phòng ngủ.

Cô biết, người phụ nữ có thể đứng ở bên cạnh anh, cùng anh tham gia tuyệt đối sẽ không phải là cô!

Anh không có suy nghĩ như vậy, cô cũng không có ý nghĩ như thế.

Hôm qua, cô đã chịu sỉ nhục.

Chiếc bút máy trên tay của Tô Chính Kiêu hơi khựng lại, tùy ý chỉ vào Đường Tiểu Nhiên: “Để bớt chuyện, cô ta đi.”

Trợ lý Trương hơi sững người.

Anh ta nhìn chân của Đường Tiểu Nhiên mấy lần, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Nhưng Tô Chính Kiêu đã xử lý văn kiện tiếp.

Thấy vậy, trợ lý Trương cũng không dám lên tiếng nữa, nói: “Bà chủ, mời cô chuẩn bị.”

Đường Tiểu Nhiên chợt sững người, lắc đầu: “Buổi tối tôi có việc.”

“Xin lỗi, vẫn là bà chủ nói với tổng giám đốc đi.” Trợ lý Trương không quyết định được, anh ta chỉ biết nghe lệnh mà thôi.

Cô nhìn sang Tô Chính Kiêu, giọng nói cất lớn, nói: “Buổi tối em có việc.”

Không ngẩng đầu, Tô Chính Kiêu không nóng không lạnh nói: “Việc gì?”

Cô không trả lời, chỉ lặp lại: “Em không đi được, không thể đi.”

Văn kiện bị Tô Chính Kiêu trực tiếp ném sang một bên, đập vào bàn thủy tinh phát ra âm thanh chói tai.

Anh mở miệng, chế giễu: “Ai đang trưng cầu ý kiến của cô? Điều cô có thể làm, chỉ có phục tùng.”

Đường Tiểu Nhiên lần đầu tiên kiên quyết phản kháng: “Cô gái đi theo của anh có rất nhiều!”

Nghe thấy lời này, lửa giận trong lòng Tô Chính Kiêu càng bộc phát dữ dội.

Anh lạnh lùng nói: “Gả vào nhà họ Tô, đây chính là trách nhiệm và cái giá, cô không có quyền từ chối, quyết định thay tôi! Đường Tiểu Nhiên, tôi kêu cô đi hướng Đông, cô tuyệt đối không thể đi hướng Tây, hiểu chứ”

Đường Tiểu Nhiên cắn chặt môi dưới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1473


CHƯƠNG 1473

Mà sự mỉa mai ở giữa lông mày Tô Chính Kiêu lại càng đậm.

Hai người giằng co, sự trầm mặc kéo dài.

Trợ lý Trương lặng lẽ đứng ở góc.

Vợ chồng cãi nhau, đâu có phần anh ta chen lời?

Một lát sau, Đường Tiểu Nhiên thấp giọng nói: “Dẫn em theo, sẽ trở thành trò cười của cả giới thượng lưu.”

Đi trên đường, ánh mắt của những người bình thường đó sẽ dừng trên chân của cô, nhưng đa số đều là thì thầm bàn luận.

Nếu đi tới bữa tiệc thượng lưu, cô sẽ trở thành trò cười của cả phòng tiệc.

Ngay cả Cảnh Hiên cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Người của giới thượng lưu thật sự sẽ có tố chất tôn quý ưu nhã sao?

Không, tố chất của bọn họ còn thấp hơn so với người bình thường.

Bề ngoài thì nở nụ cười ôn hòa, nhưng sau lưng lại truyền ra lời bàn tán riêng không thể tưởng tượng.

Giống như một con dao, đang cứa vào da thịt của bạn!

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu tối tăm, di chuyển lên chân cô: “Cô sợ hãi?”

Cô duy trì trầm mặc, không trả lời.

Anh lạnh lùng lại nói: “Nhưng đối với việc cô sẽ trở thành trò cười của cả hội trường sẽ như nào, tôi rất hứng thú.”

Nghe vậy, trái tim của Đường Tiểu Nhiên lạnh rồi.

Rõ ràng đã sắp đến mùa hè, cô lại giống như chôn mình trong hầm băng lạnh lẽo, tay chân lạnh toát, tê dại.

Đây chính là người đàn ông cô yêu!

Người chồng cô đặt trong tim.

6 giờ tối, trợ lý Trương lái xe tới, đón hai người đi tham gia bữa tiệc.

Tô Chính Kiêu và Đường Tiểu Nhiên cùng ngồi ở ghế sau, nhưng không có nói chuyện.

Một lát sau, xe dừng ở trước cửa hàng thương hiệu.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình đón tiếp.

Nhưng nhìn thấy chân của Đường Tiểu Nhiên, cô ta có hơi ngạc nhiên, miệng sửng sốt tới mức hơi há ra.

Cảm giác của Đường Tiểu Nhiên luôn nhạy bén.Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô quẫn bách mà xấu hổ dừng bước chân.

Sau khi Tô Chính Kiêu đi lướt qua vai cô thì phát giác, quay đầu, lãnh khốc nói: “Đi theo.”

Kéo lại dòng suy nghĩ, nhân viên phục vụ cúi người xin lỗi.

Sau đó lấy ra toàn bộ mẫu mới nhất trong cửa hàng và giới thiệu.

Anh chỉ cảm thấy bên tai rất ồn ào, tay phất nhẹ kêu cô ta dừng lại, cuối cùng chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt ném thẳng cho Đường Tiểu Nhiên.

Liếc nhìn trước ngực, Đường Tiểu Nhiên đứng bất động.

Tô Chính Kiêu lại mất kiên nhẫn, hai cánh tay khoanh lại: “Sao hả, là muốn tôi thay cho cô sao?”

Cô không nói chuyện, cầm chiếc váy dài đi vào.

Một lát sau bèn đi ra, tay lại luôn che ở ngực, không có bỏ ra.

Mắt của nhân viên phục vụ sáng lên, đi tới, nhiệt tình khen ngợi.

Vừa chỉnh váy, vừa dịch tay của Đường Tiểu Nhiên ra: “Cứ che làm gì? Ngực của cô không chỉ căng tròn, ngay cả khuôn ngực cũng đẹp như vậy, 36C nhỉ?”

Chiếc váy dài ôm sát, lộ ra đường cong tuyệt đẹp.

Trước ngực khoét sâu, kéo dài đến tận rốn

Mặc loại váy như này đương nhiên không thể mặc áo lót, như vậy mới khoe được bộ ngực tuyệt đẹp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1474


CHƯƠNG 1474

Tô Chính Kiêu chợt sững người, ánh mắt tối tăm.

Đường Tiểu Nhiên chỉ cảm thấy gò má vừa nóng vừa bỏng, tay cũng không biết đặt ở đâu.

Một giây sau thì nghe thấy tiếng mỉa mau lạnh lùng của anh: “Mặc thành như này, là đi tham gia bữa tiệc hay đi bán thịt?”

Giống như một gáo nước lạnh hắt vào mặt, trái tim của Đường Tiểu Nhiên như bị dao cứa.

Anh quên rồi sao.

Bộ váy rõ ràng là anh chọn.

Anh thật là thích sỉ nhục cô bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào!

Hất tay, Tô Chính Kiêu lại ném qua một bộ khác.

Đường Tiểu Nhiên khẽ thở phào.

Một chiếc váy dài trễ vai, gấu chiếc váy đều là vải ren màu đen, xẻ tà cao khiến đôi chân thon dài thẳng tắp như ẩn như hiện, mang theo sự quyến rũ pha lẫn một chút gợi cảm.

Tô Chính Kiêu lần này không có bệnh kén chọn nữa, ký tên, đi ra ngoài trước.

Đường Tiểu Nhiên đi sát phía sau.

Nhân viên phục vụ thở dài: “Trông xinh đẹp như vậy, đáng tiếc là một người què.”

Nghe vậy, người bên cạnh lên tiếng: “Suỵt, nhỏ tiếng chút, đừng để người ta nghe thấy.”

Sau đó là trang điểm, làm tóc, do không có thời gian, cho nên trực tiếp buộc thành đuôi ngựa.

Vừa hay tôn lên cần cổ xinh đẹp của cô, lộ ra xương quai xanh mê người.

Chiếc xe tiếp tục chạy về phái trước, trong lòng Đường Tiểu Nhiên chỉ có sự kháng cự và lo lắng.

Nếu có thể, cô chỉ muốn nhảy khỏi xe rồi rời đi.

Cuối cùng, chiếc xe đã tới khách sạn.

Đường Tiểu Nhiên không cảm thấy hứng thú.

Khách sạn có xa hoa lộng lẫy thế nào, đối với cô mà nói, cũng chẳng qua chỉ là địa ngục mà thôi.

Cô không tự chủ mà bắt đầu lo lắng, trên chóp mũi xuất hiện mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia loại tiệc tùng như này.

Tô Chính Kiêu nheo mắt lại, cánh tay nhấc lên, đưa cho cô.

Đường Tiểu Nhiên bất động, lòng bàn tay của cô cũng đang toát mồ hôi, ướt đẫm.

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu tối sầm, tâm trạng không tốt, lãnh khốc vô tình trực tiếp đem tay của cô vòng qua.

Trong sảnh tiệc ăn uống linh đình, đều là nhân vật quyền thế và gia tộc nổi tiếng của nước K, quần áo bóng bẩy.

Đợi hai người đi vào, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn sang.

Chỉ có điều, ánh mắt đều dừng trên chân của Đường Tiểu Nhiên.

Dù sao, loại trường hợp này, cô có hơi khác biệt, còn có chút… không hòa nhập.

Cô hơi nhắm mắt lại, cơ thể không khỏi run rẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1475


CHƯƠNG 1475

Không có ai có thể hiểu loại đau đớn này.

Tất cả mọi người đều là khán giả, chỉ có bạn là chú hề.

Lột sạch quần áo của cô, hiện ra ở trước mặt tất cả mọi người, loại cảm giác đau đớn này, đau tới sống đi chết lại.

Không biết là làm sao đi tới chỗ ngồi, sắc mặt của Đường Tiểu Nhiên tái nhợt.

Tô Chính Kiêu nhíu mày, lấy ly nước để ở trước mắt cô.

Khi để ly nước âm thanh có hơi lớn, tâm trạng không tốt, nhất là khi quét qua những ánh mắt ở xung quanh, càng sắc.

Đường Tiểu Nhiên cầm ly nước, trầm mặc.

Cô từng nhắc nhở anh, dẫn cô đến đây, sẽ trở thành trò cười.

Đây là một buổi tụ tập mang tính chất thương mại, người đến đây đều là thương nhân.

Đã có không ít người chào hỏi Tô Chính Kiêu, anh ném Đường Tiểu Nhiên ở lại trong góc rồi rời đi.

Anh bị vây quanh, giống như ngôi sao sáng giá, cầm ly rượu, hàn huyên với nhau.

Lúc này, một người phụ nữ đi tới, cô ta mặc một chiếc váy dài màu lam.

Ngay cả khuyên tai trên tai cũng màu lam, rất đẹp, rất ưu nhã.

Cô ta hình như có quan hệ rất tốt với Tô Chính Kiêu, đi tới, ôm lấy anh, ghé sát tai thân mật nói gì đó.

Sau đó, Bạch Tình mời Tô Chính Kiêu lên tầng: “Bạn cũ rồi, lâu như vậy không gặp, lẽ nào ngay cả nói chuyện một lúc cũng không được? Tôi bảo đảm thời gian sẽ rất ngắn, cậu còn từ chối nữa là không nể mặt tôi, tôi sẽ giận!”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu khẽ mỉm cười.

Bàn tay lớn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ta, cơ thể của hai người sát vào nhau.

Sau đó đi lên tầng, biến mất.

Xoẹt—

Trái tim của Đường Tiểu Nhiên bị xé rách một lỗ.

Nỗi đau đang lan ra, cô cúi thấp đầu, uống nước ấm, cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.

Mà sau khi Tô Chính Kiêu rời đi, ánh mắt đánh giá trở nên càng nhiều, cũng càng không kiêng kỵ, đồng thời cũng ở sau lưng xì xầm bàn tán.

“Nhà họ Tô ở nước K là vọng tộc nổi tiếng, sao lại lấy một người què?”

“Nghe nói lúc đầu là chưa kết hôn đã mang thai trước, ông cụ Tô sau khi biết thì đưa ra quyết định này, sau đó không bao lâu thì mất.”

“Có tâm kế và thủ đoạn nha, có điều đôi chân đó của cô ta, cũng dám đến đây?”

“…”

Phụ nữ luôn là động vật nhiều chuyện.

Đàn ông cũng chú ý, đều cảm thấy người phụ nữ trông thật xinh đẹp, đáng tiếc duy nhất là đôi chân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1476


CHƯƠNG 1476

Người đàn ông mặc vest xám nói: “Cô ta tuyệt đối là người phụ nữ xinh đẹp nhất tối nay, nhưng không bao gồm đôi chân.”

Ngồi ở một bên, người phụ nữ tính cách cao ngạo không vui.

Cô ta hừ lạnh: “Coi một người què thành người phụ nữ đẹp nhất sảnh tiệc, ánh mắt của anh có phải có vấn đề không?”

Những lời bàn tán lọt vào tai, ánh mắt sắc bén đâm vào lưng, Đường Tiểu Nhiên ngồi mà bất an.

Ánh mắt của cô luôn nhìn về phía cầu thang, mang theo hy vọng và mong chờ, hy vọng Tô Chính Kiêu xuất hiện.

3 phút, 5 phút, 15 phút…

Anh mãi không xuất hiện, ánh mắt của Đường Tiểu Nhiên cuối cùng trở nên ảm đạm, lời bàn tán bên cạnh quá lớn, cô đã không muốn nghe tiếp nữa.

Đứng dậy, cô muốn vào nhà vệ sinh cho thoáng gió.

Một người phụ nữ cũng đứng dậy theo, cô ta cao ngạo giống như con khổng tước.

Khi hai người lướt qua vai nhau, người phụ nữ đột nhiên bước nhanh hơn, đôi giày cao gót cố ý giẫm lên chiếc váy dài của Đường Tiểu Nhiên.

Hai chân của Đường Tiểu Nhiên chợt quấn lại, trực tiếp ngã ra sàn.

Trong nháy mắt, xung quanh có vô số cặp mắt nhìn cô.

Đường Tiểu Nhiên không muốn xấu mặt ở trường hợp này.

Cô đưa tay về phía chiếc bàn bên cạnh, muốn vịn vào để đứng dậy.

Tuy nhiên, cô mới chống người đứng dậy, người phụ nữ đằng sau lại cố ý giẫm một cước.

Đường Tiểu Nhiên ngã mặt ra sàn, cùng lúc còn có một bàn rượu vang cũng rơi xuống.

Trên váy, trên mặt, dính đầy rượu vang, thậm chí còn có vài ly rượu rơi vào váy của cô, rượu vang theo đó mà chảy xuống.

Cô của lúc này, giống như một chú hề, vô cùng nhếch nhác.

“Trời ạ!” Người phụ nữ bịt miệng, cố ý thốt lên một tiếng: “Cô sao không cẩn thận như vậy chứ?”

Ánh mắt xung quanh vừa chê bài vừa ghét bỏ.

Không ai giúp cô, chỉ nhìn kẻ què như cô nhếch nhác như vậy, cố ý xem trò hay.

Đường Tiểu Nhiên cũng không trông mong có ai giúp cô.

Sắc mặt của cô trắng bệch, ly rượu trên váy đều rơi xuống.

Trên sàn có rượu vang, quá trơn, không dễ đứng dậy.

Cô cắn môi, ở trước mặt những người đó, hai tay chống lên mặt đất, quỳ gối, từng chút đứng dậy.

Cuối cùng, xung quanh có người không nhìn được nữa, đi tới đỡ cô.

Đường Tiểu Nhiên đã từ chối, cho dù tư thế có khó khăn, cô cũng cảm thấy mình có thể đứng dậy, ở vị trí trái tim đau như dao cắt.

Cuối cùng, cô đã đứng dậy được.

Người phụ nữ giả tạo nói: “Xin lỗi, tôi không phải là cố ý, chỉ có điều, người què vẫn nên bớt ra ngoài thì hơn, dù sao đi lại không tiện.”

“Người què là đi lại không tiện, nhưng cũng tốt hơn người mù nhiều.” Cô lau rượu vang trên mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1477


CHƯƠNG 1477

“Cô—” Người phụ nữ tức giận.

Cô không quan tâm, cũng không nhìn ánh mắt của những người xung quanh nữa, càng không từng nghĩ chồng của cô sẽ từ trên tầng đi xuống.

Mà đứng thẳng lưng, một chân cao một chân thấp, cả người nhếch nhác đi ra khỏi khách sạn.

Tối hôm nay, cô đã đủ mất mặt rồi!

Trên đường xe cộ đông đúc, xe đi qua đi lại.

Mặc lễ phục váy dài đắt tiền, nhưng trên mặt, trên người đều là rượu màu đỏ, chân khập khiễng đi lại khó khăn.

Đi ở trong đám đông, cũng thu hút nhiều ánh mắt.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy mình giống như một chú hề.

Thậm chí, cô có thể tưởng tượng được mình lúc này khó coi và khôi hài cỡ nào!

Rõ ràng là một người què, lại cứ không tự lượng sức mình mà mặc váy dài đắt tiền.

Dưới chân đi đôi cao gót hai ba phân, đôi giày này rất tinh tế rất đẹp.

Nhưng sau khi cô đi vào không những không thể chống đỡ cơ thể của cô, khiến cô đi lại vững vàng, ngược lại chân nghiêng ra ngoài, luôn muốn ngã xuống.

Cô như vậy lọt vào trong mắt người khác, sao có thể không trở thành trò cười chứ?

Nhìn thấy càng lúc càng có nhiều ánh mắt, nhịp tim của Đường Tiểu Nhiên tăng nhanh, mặt cũng theo đó mà đỏ bừng.

Bây giờ, cô chỉ muốn tìm một cái khe mà chui xuống.

Nhưng, trên người cô không có một đồng nào, điện thoại cũng không mang, cô còn có thể làm sao?

Chỉ có thể kiên trì đi từng bước về phía trước.

Dưới chân lại quẹo, cô không thể chống đỡ cơ thể, lần nữa ngã mạnh xuống đất.

Lần này, ngay cả người đi lướt qua cũng dừng bước chân.

Đường Tiểu Nhiên cảm thấy mình quá mất mặt, ngay cả mặt cũng không thể ngẩng lên.

Người già có lòng tốt thấy vậy, từ trên người tìm một đồng xu để ở trước mặt cô, lắc đầu thở dài.

Hành vi như vậy lại càng kích thích Đường Tiểu Nhiên sâu hơn, máu trong người xông thẳng lên đỉnh đầu, giãy dụa trong vòng xoáy.

Vào lúc này, một chiếc Bentley dừng lại.

Sau đó, cửa xe mở ra, Tiểu Trương đi tới, nói: “Cô Tô.”

Ở đây vậy mà còn đụng phải người quen, Đường Tiểu Nhiên thật sự cảm thấy mình mất hết mặt mũi rồi!

“Tránh ra hết đi, nhìn cái gì mà nhìn, có gì để nhìn chứ?” Tiểu Trương nhíu mày, đuổi người xung quanh đi.

Sau đó, anh ta đỡ Đường Tiểu Nhiên từ trên đất dậy: “Đi thôi, tôi đưa cô Tô về.”

Trái tim dần dần ấm áp trở lại, Đường Tiểu Nhiên mở miệng: “Cảm ơn.”

Nhưng khi cửa xe mở ra, cô sững người tại chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1478


CHƯƠNG 1478

Cô tưởng rằng chỉ có một mình Tiểu Trương, nhưng không ngờ Hoắc Đình Phong và vợ của anh đều có mặt, cô xấu hổ.

Trong lòng Hoắc Đình Phong ôm Vân Triệt, hờ hững chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.”

“Chào anh!” Đường Tiểu Nhiên lập tức rất lịch sự đáp lại.

Đối với Hoắc Đình Phong, cô luôn có một loại cảm giác sợ hãi khó nói ra.

Nghiêng người, anh hôn lên khóe miệng của Thiên Nhã, tùy ý để áo khoác ở đằng sau.

Sau đó bế Vân Triệt lên, đôi chân dài mê người bước ra khỏi xe, giọng nói ôn hòa và lịch lãm: “Mời ngồi.”

“Không sao, tôi ngồi ở ghế trước là được.” Cô lập tức mở miệng nói.

“Thời gian ngồi ở ghế sau lâu rồi thằng bé cũng bắt đầu không ngoan mà quậy phá, đổi chỗ ngồi thằng bé có lẽ sẽ có loại cảm giác mới lạ.” Hoắc Đình Phong nhoẻn miệng mỉm cười, khi ánh mắt dừng trên người Vân Triệt ở trong lòng thì càng dịu dàng.

Cậu nhóc luôn có sở thích đặc biệt với việc mút ngón tay, ngón tay trắng trẻo ngậm ngậm trong cái miệng nhỏ, cậu bé ra sức mút.

Rất là bất lực, Hoắc Đình Phong nhéo nhẹ gương mặt nhỏ của cậu bé.

Động tác đó càng chứa đựng sự cưng chiều và yêu thương khó nói rõ, sau đó ngồi vào ghế trước.

Người đàn ông trưởng thành bế con như vậy, Đường Tiểu Nhiên nhìn mà rất sững sờ và ngưỡng mộ.

Trước đây thường xuyên gặp Hoắc Đình Phong.

Dù sao Hoài Giang trước đây là vợ của anh, trên danh nghĩa cô là chị dâu của anh, cũng coi như họ hàng.

Khi anh và Hoài Giang ở bên nhau, thái độ luôn ấm áp nhẹ nhàng.

Không thân mật cũng sẽ không đặc biệt xa cách, tóm lại luôn duy trì khoảng cách thích hợp.

Anh rất cao quý, rất nho nhã, cho người ta một loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.

Khi ở bên anh, cho dù anh rất lịch sự, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy đè nén.

Cô luôn cho rằng tính cách của anh giống như những gì anh thể hiện ra.

Không lạnh không nhạt, thanh tâm quả dục.

Trên thế giới không có thứ gì khiến anh cảm thấy hứng thú.

Đối xử với phụ nữ cũng lịch sự nho nhã, cho dù là vợ của mình.

Cho nên, khi nhìn thấy anh không giấu diếm sự nhiệt tình đó, nghiêng người hôn người phụ nữ bên cạnh, cô rất sốc!

Người này và Hoắc Đình Phong mà cô từng gặp trước đây như hai người khác nhau.

Còn nữa, khi nhìn thấy anh ôm đứa trẻ cẩn thận như vậy, khiến trái tim của cô không khỏi chua xót, không khỏi lạnh lẽo, Cảnh Hiên chưa từng được Tô Chính Kiêu đối xử như vậy!

Nếu Tô Chính Kiêu cũng có thể đối xử với Cảnh Hiên như vậy.

Vậy thì, cô chết cũng có thể yên tâm.

Trong lúc thất thần, một giọng nói của phụ nữ truyền tới: “Cho cô.”

Đường Tiểu Nhiên xoay người.

Là người phụ nữ đưa cho cô khăn giấy, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ, nghiêng đầu, đưa khăn giấy trong tay.

“Cảm ơn.” Phản ứng lại, cô có hơi lúng túng xin lỗi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1479


CHƯƠNG 1479

Nhận lấy, lau nước trên váy.

Tuy nhiên, Đường Tiểu Nhiên có thể cảm nhận được, người phụ nữ đó luôn nhìn cô.

Ánh mắt của cô ấy rất thẳng thắn, nhìn thẳng vào cô.

Cô rất không thích ứng được mà quay đi, đang định mở miệng, người phụ nữ lại mở miệng: “Cô thật xinh đẹp.”

Đường Tiểu Nhiên sửng sốt.

Cô nghĩ lại nghĩ lui cũng không ngờ cô ấy lại nói một câu như vậy.

Sau đó lại có hơi xấu hổ mà đỏ ửng mặt.

Hoắc Đình Phong ngồi ở ghế trước lạnh nhạt nhếch khóe miệng, bất lực nói: “Nhã, đừng đùa nghịch.”

“Đâu có nghịch, em chỉ là nói sự thật mà thôi.” Thiên Nhã ngáp một cái: “Em muốn ăn bánh kem, kiwi.”

Tiểu Trương mở miệng: “Chị Thân, buổi tối chị không thể ăn đồ ngọt nữa, hôm nay không phải cân rồi sao? Tăng 1 kg so với tháng trước.”

Thiên Nhã: “…”

“Aiya này, anh Hoắc nhà anh không có chê bai tôi, anh lại bắt đầu chê bai tôi rồi!” Thiên Nhã lười nhác dựa vào lưng ghế: “Sao hả, anh chê bai tôi ở trước mặt như vậy, sau đó là định mưu quyền đoạt vị sao?”

Tiểu Trương: “…”

“Anh không cướp được của tôi đâu, tôi ngay cả con cũng sinh cho anh ấy rồi, lẽ nào anh định để con trai của tôi sau này gọi anh là mẹ sao?” Thiên Nhã tiếp tục nói.

Tiểu Trương: “…”

Hoắc Đình Phong bóp trán.

Tâm trạng u ám của Đường Tiểu Nhiên tan biến không ít, khóe miệng nở nụ cười.

Khi đi qua cửa hàng bánh kém, Hoắc Đình Phong bảo dừng xe lại, đưa Vân Triệt cho Thiên Nhã rồi đi vào cửa hàng bánh kem.

Đường Tiểu Nhiên nhìn gương mặt nhỏ mềm mại của đứa trẻ, có lẽ là do mình cũng có con, lúc này cũng rất xúc động: “Thằng bé thật đáng yêu.”

“Cảm ơn.” Thiên Nhã khẽ mỉm cười, nhéo cằm của con trai nhà mình: “Chỉ là hơi nghịch, đoán chắc sau này phải tốn chút tâm tư.”

“Con trai nghịch ngợm một chút cũng tốt, trông hoạt bát.”

Không giống Cảnh Hiên, thằng bé có hơi trưởng thành sớm, khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.

Hai người cứ thế mà nói chuyện, vậy mà còn khá vui vẻ.

Một lát sau, Hoắc Đình Phong quay lại.

Anh cầm hai chiếc bánh kem, một cái trong đó đưa cho Đường Tiểu Nhiên.

Cô đâu chịu nhận, vội vàng từ chối.

Thấy vậy, Thiên Nhã nói: “Cầm đi, nhà chúng tôi không có ai thích đồ ngọt, một cái này đủ cho tôi ăn rồi, cái này là anh ấy tặng cho cô.”

Đã nói đến vậy rồi, cô không thể từ chối nữa: “Cảm ơn.”

Đợi chiếc xe chạy tới trước cửa, lúc Đường Tiểu Nhiên muốn xuống xe, Thiên Nhã đột nhiên mở miệng: “Tôi nghĩ, Tô Chính Kiêu có khả năng cần phải khám bác sĩ tâm lý.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1480


CHƯƠNG 1480

Đường Tiểu Nhiên không hiểu.

Thiên Nhã lắc đầu: “Không có gì.”

Cô đứng ở đó, vẫy tay, dặn lái xe cẩn thận.

Mãi tới khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt thì cô mới xoay người đi lên tầng.

Trong xe, Thiên Nhã đang cảm thán: “Vợ của Tô Chính Kiêu khá tốt, đơn thuần, trong sáng, là một người phụ nữ biết chăm sóc gia đình, em cảm thấy đây là phúc của Tô Chính Kiêu.”

“Từ khi nào trở thành chuyên gia tình cảm rồi?” Hoắc Đình Phong hơi trêu đùa.

“Tự dưng tới thôi, em buồn ngủ rồi, ngủ một lúc trước, đợi khi đến nhà anh gọi em dậy.” Thiên Nhã ngáp một cái rồi nằm xuống.

Dịu dàng đáp lại, anh bảo Tiểu Trương chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, để mặc cô gối trên đùi của anh

Cậu bé quả thật quậy phá, ê ê a a, đưa bàn tay nhỏ túm tóc của mẹ mình, đưa vào trong miệng.

Tách bàn tay nhỏ ra, anh ôm cậu bé gây sự ra xa hơn…

Cậu bé ở trong chỗ khuỷu tay của anh, ngược lại ngoan ngoãn nghe lời.

Không quậy nữa, một nhà bà người, vô cùng vui vẻ.

Khách sạn.

Người phụ nữ gây sự là con gái của chủ tịch thuộc trong top 5 doanh nghiệp lớn nhất nước K.

Mọi người không đắc tội nổi, cũng không nói gì cả.

Nhân viên phục vụ quét dọn sạch sẽ hiện trường, sau đó tiếp tục ăn uống linh đình, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, Tô Chính Kiêu và Bạch Tình đi xuống.

Không ai nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ coi như là một tập phim ngắn mà thôi.

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu nhìn sang góc.

Trống không, không có bóng người.

Lông mày của anh nhíu lại, rút điện thoại ra, trực tiếp gọi điện.

Âm thanh truyền tới lại luôn không có ai bắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.

Anh lại nhìn khắp hội trường.

Có điều, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tiểu Nhiên.

Nghĩ tới khả năng là cô vào nhà vệ sinh, vì vậy bèn ngồi ở vị trí trong góc.

Kết quả, đợi khoảng 20 phút rồi, cô vẫn không xuất hiện!

Lông mày của Tô Chính Kiêu nhíu lại, cơn giận đã tỏa ra.

Anh tìm một nữ phục vụ, cho tiền tip, bảo cô ta vào nhà vệ sinh xem thử.

Nữ phục vụ rất nhanh đã quay trở lại: “Anh Tô, trong nhà vệ sinh không có ai cả.”

“Bụp—”

Một âm thanh rất nặng vang lên.

Tô Chính Kiêu ném ly rượu lên bàn: “Ừ, tôi biết rồi.”

Không cần nghĩ, cô chắc chắn là tự ý rời đi rồi!

Khi đến thì mặt mày không tình nguyện, cho nên qua loa đơn giản với anh xong thì rời đi?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1481


CHƯƠNG 1481

Tô Chính Kiêu lập tức nổi cáu, lửa giận càng bốc lên.

Một tay tùy ý kéo cà vạt ở cổ, mặt mày anh xám xịt, như một cơn gió lốc chuẩn bị ra khỏi khách sạn.

Ở một bên khác.

Về đến chung cư.

Đường Tiểu Nhiên đi vào phòng ngủ tẩy trang, tắm rửa trước.

Ra khỏi phòng ngủ, lại nhìn thấy Cảnh Hiên nằm bò trên bàn.

Cậu bé chớp đôi mắt, nhìn bánh kem với ánh mắt sáng ngời: “Mẹ, mẹ mua bánh kem sao?”

Ánh mắt vui sướng đó của đứa trẻ, cô không giải thích nhiều, chỉ tùy ý gật đầu.

Gạt bỏ sự nhếch nhác và trái tim vô cùng đau đớn vào tối nay sang một bên, nói: “Muốn ăn sao? Mẹ cắt cho con.”

“Đợi ba đi, ba về rồi cùng nhau ăn.”

Cảnh Hiên đã rất muốn ăn rồi, nhưng vẫn nói như vậy.

Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên lắc đầu, trực tiếp nói: “Con ăn đi, tối nay ba sẽ không về bên này.”

Tuy anh trước giờ chưa từng đối xử thân thiết với Cảnh Hiên, nhưng Cảnh Hiên lại luôn đặt anh ở trong tim, có phải là trẻ con đều sẽ không thù dai, có lòng hơn người lớn?

Tối nay, anh bận ở bên người phụ nữ khác, sao có thể trở về chứ?

Nói không chừng, bây giờ ở trên giường mây mưa với người phụ nữ kia.

Vừa nghĩ như vậy, trái tim của Đường Tiểu Nhiên co rút, đau không thở được.

“Ba lại không trở về rồi sao?”

Ánh mắt của cậu bé trở nên ảm đạm.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn ra cửa, sự thất vọng đều viết hết lên mặt.

Đường Tiểu Nhiên không có mở miệng an ủi.

Anh thường xuyên không về đây, sự thất vọng như vậy đã diễn ra mấy trăm lần.

Cảnh Hiên đã quen, cho dù thất vọng, cũng sẽ chỉ duy trì vài giây.

Chỉ là không biết, quan hệ của hai ba con, khi nào mới có thể trở nên gần gũi một chút.

Quả nhiên mới một lát, Cảnh Hiên bèn khôi phục cảm xúc.

Cậu bé sợ mẹ cũng sẽ đau lòng theo: “Mẹ, chúng ta ăn bánh kem đi.”

Cô cắt bánh kem ra, cho Cảnh Hiên một miếng lớn, bản thân cầm một miếng nhỏ.

Hương vị không tồi, ngọt mà không ngấy, lớp kem cũng vừa phải.

“Bụp bụp bụp—”

Đột nhiên, truyền tới tiếng gõ cửa rầm rầm.

Đường Tiểu Nhiên đứng dậy, đi mở cửa.

Một giây sau, Tô Chính Kiêu xuất hiện ở cửa.

Cô hơi sững người, ngây ra ở đó.

Anh… sao lại trở về rồi?

“Ba, mẹ mua bánh kem, ba muốn ăn không?” Cảnh Hiên mừng rỡ, mang theo sự phấn khích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1482


CHƯƠNG 1482

“Con tự ăn đi.”

Đối mặt với con trai, tuy giọng điệu của Tô Chính Kiêu không tính là quá dịu dàng, nhưng tốt xấu gì lửa giận trên người đã hạ xuống rất nhiều.

Sau đó nhìn sang Đường Tiểu Nhiên, giọng nói anh trở nên lạnh lẽo: “Ai cho cô tùy ý rời đi?”

Đường Tiểu Nhiên rất mệt, cơ thể và trái tim đều cảm thấy mệt

Lần đầu tiên, cô có lòng phản kháng.

Không có mở miệng, Đường Tiểu Nhiên để miếng bánh kem trong tay xuống.

Mới cất bước đi, cánh tay lại bị anh từ đằng sau túm chặt: “Lời tôi nói không nghe thấy sao? Cố ý giả điếc phải không? Hay là muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi?”

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Cảnh Hiên để bánh kem xuống, cậu bé ngồi trên xe lăn, nhìn ba mẹ.

“Thời gian không còn sớm nữa, mẹ đưa con về phòng nghỉ ngơi.”

Đường Tiểu Nhiên nhìn Cảnh Hiên, nhưng Tô Chính Kiêu vẫn không buông ra.

Cô đè thấp giọng nói khàn khàn, nói: “Em không muốn cãi nhau ở trước mặt con.”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu đưa ánh mắt sang.

Gương mặt nhỏ của Cảnh Hiên đanh lại, thần sắc lo lắng nhìn hai người.

Tay của anh, buông ra. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô đẩy Cảnh Hiên đi vào phòng, đặt cậu bé lên giường, đắp chăn, lại cầm ly sữa bò, vẻ mặt như bình thường.

Cảnh Hiên mở miệng: “Mẹ, ba liệu có cãi nhau với mẹ không?”

“Không đâu, ba chỉ là hơi tức giận, yên tâm ngủ đi.” Đường Tiểu Nhiên tém chăn, đứng dậy, rời khỏi phòng.

Tô Chính Kiêu đã đứng ở phòng ngủ, áo vest đã bị tùy ý vứt ở trên giường, cà vạt vứt ở dưới sàn: “Ai cho phép cô tự ý rời đi?”

Trái tim sớm đã tổn thương, buồn bã, đau đớn, bây giờ sớm đã bình lặng như nước.

Cô không muốn cãi nhau, cũng không muốn nhắc tới chuyện vừa nãy.

Cho dù mở miệng nói với anh cũng sẽ không có tác dụng gì, nói không ngừng sẽ nhận lại một sự mỉa mai càng lớn.

Cũng có thể sẽ vì chê bai cô làm anh mất mặt, buông lời giễu cợt cô, hoặc tổn thương cô nặng hơn, cô của ngày hôm nay đã quá mức yếu ớt, không thể chịu đựng được.

Đối với cô, anh chỉ luôn có sự chán ghét, sẽ không có sự thương xót.

Cho nên, chuyện như kia cần gì nói?

Trước đây chịu thiệt còn ít sao?

Cô thản nhiên nói: “Em mệt rồi, mà anh và người phụ nữ khác luôn ở trên tầng không có xuống, em nghĩ hai người có lẽ có việc phải làm, cho nên rời đi thôi.”

“Cô ngược lại biết sắp xếp, mệt sao? Hôm nay cô đã làm những gì mà cảm thấy mệt!” Lửa giận của Tô Chính Kiêu càng sôi sục hơn, bập bùng từng ngọn ánh lửa.

Đường Tiểu Nhiên hơi nhắm mắt lại, không trả lời.

Cảnh Hiên ở phòng bên cạnh, cậu bé rất mẫn cảm, chắc chắn còn chưa ngủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1483


CHƯƠNG 1483

Âm thanh trong phòng có hơi lớn, cậu bé chắc chắn có thể nghe rõ ràng, cô thật sự không muốn tranh cãi.

“Nhưng em đã trở về rồi, anh muốn thế nào nữa?” Cô nói.

“Tính khí và lá gan của cô càng ngày càng lớn phải không? Càng lúc càng biết bám trụ mà trèo lên trên, trước kia không phải rất sợ tôi, sao hả, bây giờ không sợ nữa sao?”

Đối với thái độ như vậy của cô, Tô Chính Kiêu chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt.

Không có nói một tiếng, tự mình tùy ý rời đi như vậy, hiện nay còn nổi nóng như vậy, ai cho cô lá gan đó?

Nhanh như vậy đã quên mất thân phận của mình rồi sao?

Đường Tiểu Nhiên lần nữa lặp lại: “Em thật sự rất mệt!”

“Mệt mệt mệt?”

Tô Chính Kiêu lúc này không muốn nghe nhất từ này.

Anh giễu cợt, túm chặt cổ tay của cô, lạnh lùng nói: “Một thân lửa giận này của tôi vừa hay còn chưa phát tiết, cô nói mệt, tôi tuyệt đối không để bụng khiến cô mệt chết ở trên giường!”

Hai tay anh ôm ngang cô lên.

Đường Tiểu Nhiên giãy dụa, vặn vẹo, nhưng không thắng được sức của anh.

Đau không?

Đau, cơ thể của cô đều đau tới co rút, xoắn lại, nhưng trái tim lại tê dại.

Rất nhanh, quần áo bị lột ra.

Đường Tiểu Nhiên túm chặt góc áo: “Tô Chính Kiêu, đừng chạm vào em, em chê bẩn!”

Mới ngủ xong với người phụ nữ khác, trở về thì ngủ với cô, không chê bẩn sao?

“Bẩn?”

Lửa giận tập trung ở đáy mắt của Tô Chính Kiêu: “Nói đến bẩn, ai có thể hơn được cô? Lúc đầu khi tính kế bò lên giường của cô sao không chê bẩn, bây giờ lại chê bẩn? Một gái điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết, cô ghê tởm ai?”

Ngón tay của Đường Tiểu Nhiên túm chặt ga giường, lời nói mỉa mai đầy lạnh lùng của anh đập vào trong tai.

Hốc mắt của cô ươn ướt, nước mắt chảy ra.

Anh rất nhanh đã động, cô nằm ở đó, không có nghênh hợp, cũng không tiếp tục giãy dụa, giống như một khúc gỗ, tê dại bất động.

Chỉ có cắn chặt môi, Đường Tiểu Nhiên mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Hết lần này đến lần khác, anh không chịu dừng lại.

Cô kìm nén cảm giác trào ngược trong dạ dày.

Tuy nhiên, vẫn không nhịn được mà nôn ra.

Cuối cùng, Tô Chính Kiêu mặt mày tối sầm, buông cô ra.

Chạy bước nhà vệ sinh, cô tiếp tục nôn, khi nhìn thấy bên trong kèm theo tơ máu, luống cuống không biết làm sao, giống như một đứa trẻ lạc lối.



Có lẽ là thật sự buồn ngủ rồi, Tô Chính Kiêu trực tiếp ngủ thiếp đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom