Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1484


CHƯƠNG 1484

Đường Tiểu Nhiên không có ngủ, cô rất tỉnh táo.

Mắt của cô ngước lên, ngây ngốc nhìn trần nhà.

Không có tiếp tục châm chọc, hoặc túm chặt chuyện này không buông, nó đã nằm ngoài dự liệu của cô.

Sự căm ghét của anh đối với cô rốt cuộc sâu bao nhiêu, không nói rõ được!

Hiện nay buông tha cô như vậy, càng khiến cô cảm thấy anh thâm sâu không thấu.

Còn nữa, xem ra phải rút thời gian đến bệnh viện một chuyến.

Rốt cuộc còn có thể sống được bao lâu, trong lòng cô muốn một đáp án.

Dày vò đến nửa đêm, cuối cùng cũng mệt quá, nhắm mắt lại, cô từ từ ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Khi Tô Chính Kiêu từ trong phòng ngủ đi ra, gương mặt nhỏ của Cảnh Hiên rạng rỡ như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.

Ba người cùng nhau ăn sáng, Cảnh Hiên cẩn thận nhìn sang Tô Chính Kiêu sau đó lại nhìn Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ, hôm nay sinh nhật của con, ba sẽ đi cùng chứ?”

Đứa trẻ còn nhỏ, trước giờ chưa từng gần gũi quá nhiều với Tô Chính Kiêu, đối với anh, bẩm sinh có một loại cảm giác sợ hãi.

“Sẽ không, ba có rất nhiều việc phải làm, mau ăn đi, sau khi ăn xong mẹ dẫn con ra ngoài.”

Đường Tiểu Nhiên không có hỏi ý kiến của Tô Chính Kiêu, trực tiếp nói.

Sinh nhật mỗi năm của Cảnh Hiên anh đều sẽ không tham gia, thỉnh thoảng sẽ quên, lúc không quên sẽ bảo người giúp việc ở biệt thự đưa bánh kem và quà qua.

Cô không phải người anh nhung nhớ trong lòng, Cảnh Hiên cũng không phải là đứa con anh muốn.

Cho nên, cho dù ở trước mặt anh, cô cũng cảm thấy câu trả lời của mình không có bất kỳ vấn đề gì cả.

Đôi mắt sáng ngời của Cảnh Hiên phủ một tầng xám xịt, ồ một tiếng, cậu bé tiếp tục ăn cháo.

Lông mày của Tô Chính Kiêu nhíu lại, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, ngọn lửa bốc lên: “Bắt đầu từ khi nào, cô có thể trực tiếp thay tôi đưa ra quyết định vậy? Tôi ngồi ở đây là không khí, là đồ trưng bày sao?”

“Lẽ nào, hôm nay anh muốn cùng đón sinh nhật với thằng bé?” Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Hơi sững người, Tô Chính Kiêu nhìn sang Cảnh Hiên.

Miệng của cậu bé tì ở miệng bát, mong chờ nhìn anh.

Đanh mắt nhìn gương mặt nhỏ giống mình đến bảy tám phần đó, trái tim của anh giống như bị thứ gì đó đập nhẹ vào: “Sao hả, không muốn tôi đi? Có điều đáng tiếc quá! Cô không muốn để tôi đi, tôi lại cứ đi!”

Lần này Đường Tiểu Nhiên ngây ra tại chỗ.

Cảnh Hiên lại vui mừng không thôi, hồ hởi nói: “Mẹ, ba muốn cùng con đón sinh nhật!”

“Ừ, ăn cháo đi.”

Cô thu hồi dòng suy nghĩ, anh làm việc gì luôn không theo lẽ thường, mãi mãi sẽ không ngờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì.

Có điều, đối với Cảnh Hiên mà nói, đây là sinh nhật hoàn chỉnh đầu tiên của cậu bé, cũng có thể là sinh nhật cuối cùng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1485


CHƯƠNG 1485

Ăn sáng xong, Cảnh Hiên đã sửa soạn xong, Tô Chính Kiêu cầm chìa khóa xe, đứng ở trước cửa, hai người đều đã chuẩn bị xong.

Chỉ có Đường Tiểu Nhiên còn chưa ra, cô đang rửa bát đũa ở trong bếp.

Thời gian dần trôi qua, Tô Chính Kiêu có hơi mất kiên nhẫn và bực bội, trực tiếp xông vào phòng bếp nói: “Việc sao lại nhiều như vậy? Trở về rồi rửa! Cứ phải để chúng tôi chờ đợi cô mới cam tâm tình nguyện sao?”

Vừa dứt lời, Đường Tiểu Nhiên rửa bát đũa xong đi ra.

Tháo đôi găng tay cao su trên tay xuống, cô không nói chuyện, lặng lẽ cởi tạp dề.

Cuối cùng, đã xuất phát.

Không có kêu tài xế tới, Tô Chính Kiêu tự mình lái xe.

Đường Tiểu Nhiên không có ngồi ở ghế trước, cô và Cảnh Hiên cùng nhau ngồi ở hàng ghế sau.

Cảnh Hiên trưởng thành sớm, lúc này lại hiếm khi lộ ra vài phần tính cách trẻ con, tò mò nhìn trong xe, tay vỗ vào ghế: “Xe của ba thật đẹp!”

Từ khi Đường Tiểu Nhiên và Cảnh Hiên ngồi vào ghế sau thì sắc mặt của Tô Chính Kiêu rất khó coi, đen xì xì, tối tắm giống như mây đen đang giăng khắp thành phố.

Sau khi nghe thấy câu nói này, sắc mặt mới chuyển biến tốt.

Cảnh Hiên lớn như vậy cũng chưa từng tới khu vui chơi.

Tuy chưa từng nói sinh nhật muốn đi đâu, nhưng ý ám chỉ trong hành vi lời nói chính là khu vui chơi.

Đối với nơi quá đông người, Đường Tiểu Nhiên về cơ bản đều bài xích.

Nhưng lần này thật sự không muốn để con thất vọng nên đã đồng ý.

Khu vui chơi luôn là nơi náo nhiệt, lại vừa hay là ngày nghỉ, cho nên người đương nhiên đông hơn.

Xe dừng ở bãi đỗ xe, ba người xuống xe.

Đường Tiểu Nhiên đòi chứng minh thư của Tô Chính Kiêu, cô muốn đi mua vé.

Vào lúc này, một giọng nữ lanh lảnh truyền tới: “Chính Kiêu!”

Nhìn về phía phát ra âm thanh, Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy người phụ nữ ở bữa tiệc tối qua, Bạch Tình.

Tô Chính Kiêu rõ ràng cũng có hơi ngạc nhiên, nheo mắt lại: “Cô sao cũng ở đây?”

“Đi cùng một người bạn tới, kết quả giữa chừng bị cho leo cây, không để bụng tôi đi chơi chung với mấy người chứ? Một mình rất cô đơn.”

Bạch Tình khẽ mỉm cười nhìn sang Đường Tiểu Nhiên, đáy mắt có ý vị khiêu khích.

Tô Chính Kiêu là bạn chơi cùng với cô ta từ bé đến lớn, đương nhiên không có ý kiến.

Lời đã nói đến vậy, nếu Đường Tiểu Nhiên từ chối, cảnh tượng nhất định sẽ rất khó xử.

Cô mấp máy môi: “Không để bụng.”

Bạch Tình cười tươi như hoa: “Cảm ơn.”

Kết quả nhóm ba người cuối cùng biến thành nhóm bốn người.

Cả đoạn đường, Bạch Tình và Tô Chính Kiêu sánh vai bước đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1486


CHƯƠNG 1486

Trai tài gái sắc, mãi mãi là phong cảnh đẹp nhất, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười.

Đường Tiểu Nhiên nắm tay của Cảnh Hiên, đi theo đằng sau bọn họ.

Xung quanh có không ít ánh mắt của mọi người dừng trên mấy người bọn họ, cặp đôi trước thì khen ngợi, còn khi dừng ở người Đường Tiểu Nhiên, lại có hơi khác biệt.

Cảnh Hiên đang hưng phấn cũng trở nên ủ rũ.

Từ sau khi dì này đến, ba chưa từng nói chuyện với cậu bé và mẹ nữa.

Đột nhiên, Tô Chính Kiêu bỗng dừng bước chân, xoay người, vẫy tay với Cảnh Hiên.

Cảnh Hiên lập tức buông tay Đường Tiểu Nhiên ra, chạy nhanh qua.

“Có muốn chơi đu quay không?” Tô Chính Kiêu hỏi.

Cậu ta vội gật đầu.

Sau đó, lại quay đầu nhìn sang Đường Tiểu Nhiên.

Cô xua tay: “Ba người chơi, tôi không tiện, đứng ở đây là được.”

Tô Chính Kiêu lạnh lùng quét qua cô.

Ba người ngồi lên đu quay.

Từ từ khởi động, chiếc ghế xòe ra xung quanh, giống như đang bay trên không trung.

Đường Tiểu Nhiên lặng lẽ nhìn.

Sau đó ánh mắt lại liếc qua chân của mình, khóe miệng của cô nhếch lên, thầm tự giễu, người giống như cô, vẫn là đừng tới làm trò cười thì hơn!

Xuống khỏi đu quay, Cảnh Hiên trở nên hoạt bát.

Sau đó lại chơi tàu xuyên núi, thuyền chạy qua nước, Đường Tiểu Nhiên đều không chơi, chỉ làm một người quan sát.

Chơi mấy lần, quan hệ của Cảnh Hiên và Bạch Tình trở nên gần gũi hơn.

Một tay cầm tay Bạch Tình, tay còn lại cầm tay của Tô Chính Kiêu, ý cười trên gương mặt nhỏ chưa từng tắt.

Đường Tiểu Nhiên đi ở đằng sau, lặng lẽ nhìn.

Giống như một gia đình ba người.

Sau này cô chết rồi, Cảnh Hiên liệu có nắm tay người khác như vậy, một tay nắm tay của Tô Chính Kiêu, gọi ba mẹ không?

Vừa nghĩ như vậy, trái tim của cô truyền tới từng cơn đau, đau tới mức không thở được, không thể hít thở.

Nhưng, cô lại nghĩ.

Đến lúc đó, cô đã an nghỉ, có người thương thằng bé, chung quy là điều tốt.

Do các trò chơi Đường Tiểu Nhiên đều không chơi, cho nên ba người cũng dưỡng thành thói quen.

Bất luận chơi cái gì cũng không hỏi ý kiến của cô nữa, giống như đã quên đi cô.

Ba người đi ở đằng trước.

Cảnh Hiên phấn khích nói, Bạch Tình nghe, thỉnh thoảng còn trêu chọc cậu bé vài câu.

Đường Tiểu Nhiên một mình bị bỏ lại đằng sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1487


CHƯƠNG 1487

Chân của cô vốn không đi nhanh được, cộng thêm ba người lại đi quá nhanh, rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách.

Đến khu vui chơi phần lớn đều là các cặp đôi, hoặc là một gia đình, cô là người què, còn một mình, khó tránh sẽ thu hút ánh mắt khác lạ.

Cô chịu đựng, khiến mình không nhìn thấy, từ từ đi từng bước.

Đột nhiên, Tô Chính Kiêu bỗng dừng bước.

Ánh mắt vô tình quét qua người phụ nữ đang cúi đầu bị bỏ lại đằng sau, ánh mắt của anh tối tăm.

“Hai người muốn uống gì không?”

Anh đứng tại chỗ, hỏi Bạch Tình và Cảnh Hiên.

Hai người lắc đầu, đều nói không khát.

Tô Chính Kiêu vẫn kêu hai người đợi, sau đó quay người đi tới bên cạnh Đường Tiểu Nhiên, giọng điệu không vui: “Cô dám đi chậm hơn nữa không?”

Tuy những ánh mắt khác thường của người xung quanh không khiến Đường Tiểu Nhiên xót xa, nhưng một câu này lại đâm thẳng vào tim cô.

Để che đậy sự khác thường của cảm xúc, cô cụp mắt, nhìn mặt đất: “Tôi không đi nổi, cũng không thể chơi, ba người đi đi, tôi đợi ba người ở quán cà phê—”

“Khu vui chơi là cô bảo đến, người muốn rời đi cũng là cô, cô cố tình chơi tôi, có phải không?”

Đường nét Tô Chính Kiêu sắc bén, giọng điệu lạnh lẽo thấu xương.

Đường Tiểu Nhiên hơi nâng cao âm lượng: “Một người què như em sao mà chơi? Ba người chơi khá vui, em đi chỉ tăng thêm phiền phức.”

Tô Chính Kiêu nhíu mày, lệ khí trong mắt tản ra, kéo cổ tay của cô đi về phía trước.

Đường Tiểu Nhiên chợt sững người.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào bóng lưng săn chắc dày rộng của anh.

Tô Chính Kiêu đang lôi tay của cô, đi về phía trước.

Trong lòng nói không ra cảm giác gì cả, so với vừa rồi, ấm áp hơn không ít, cơn đau nhói cũng đang dần dần biến mất.

Loại người như cô, người khác chỉ cần cho một chút ngọt thì sẽ cảm thấy rất ngọt.

Cúi đầu, Đường Tiểu Nhiên nhìn tay của hai người nắm lấy nhau.

Khớp xương của anh rõ ràng, móng tay cắt tỉa sạch sẽ gọn gang, cầm cổ tay của cô, độ ấm nóng bỏng xuyên qua làn da đi vào trong cơ thể.

Trái tim của Đường Tiểu Nhiên nảy lên, cứ nhìn mãi bóng lưng của anh.

Trước khi đi tới chỗ vui chơi cuối cùng, Tô Chính Kiêu buông tay ra, trước mặt là vòng đu quay.

Trước đây không ít lần nghe tới truyền thuyết đẹp đẽ của vòng đu quay, cô ngẩng đầu nhìn, có chút mong chờ, lại có chút chùn bước.

Cảnh Hiên nắm tay của cô: “Mẹ, chơi một cái này, có được không? Hôm nay là sinh nhật của con, mẹ chơi cùng con một trò này nha!”

Trái tim dao động, lại có cái cớ vừa hay, Đường Tiểu Nhiên nói: “Được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1488


CHƯƠNG 1488

Bắt đầu xếp hàng, Cảnh Hiên rất dính lấy Tô Chính Kiêu, cầm tay của anh.

Đường Tiểu Nhiên xếp ở đằng sau.

Nhân viên là một người phụ nữ béo, cắn hạt dưa, mặt mày chê bai, nhìn qua là biết không phải thứ gì tốt lành.

Khi đến Đường Tiểu Nhiên, tay cô ta chợt cản lại, trợn mắt, trực tiếp mở miệng nói: “Chân của cô có vấn đề, là người què, cô không thể đi lên, đi đi!”

Khách chơi đều nghe thấy, lũ lượt quay đầu nhìn.

Đường Tiểu Nhiên rất khó xử, trái tim đau đớn giống như bị mũi dao sắc nhọn cứa từng nhát, máu thịt lộ ra, tay túm chặt lan can.

“Lời tôi nói cô không nghe thấy sao? Một người què như cô góp cái gì?!” Người phụ nữ béo không kiên nhẫn nói.

“Đúng thế, đừng góp vui, ngộ nhỡ xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao?”

“Người ta cũng là vì tốt cho cô, vẫn là đừng chơi, đi đi.”

“…”

Đường Tiểu Nhiên giống như một chú hề, bị vây ở giữa, chịu những lời mỉa mai.

Đột nhiên, một bóng đen từ trên trùm xuống, Tô Chính Kiêu túm cổ áo của người phụ nữ béo, hằn học hỏi: “Mẹ kiếp cô nói ai là người què?”

“Cô ta đi đường rõ ràng một chân cao một chân thấp không phải là người què thì là cái gì?” Người phụ nữ béo càng không khách sáo mà nói.

Lời vừa dứt, Tô Chính Kiêu đấm một phát vào mặt của người phụ nữ béo.

Người phụ nữ béo căn bản không ngờ anh có hành vi như vậy, lùi lại mấy bước, máu mũi cũng chảy ra.

Người phụ nữ béo đau đớn rú lên.

Mấy nhân viên cũng đi ra, Tô Chính Kiêu giơ tay đấm thêm người phụ nữ một phát.

Nhân viên ở đó và người phụ nữ béo đều là bạn bè, cũng mang vẻ hống hách: “Vô duyên vô cớ đánh người, buộc phải xin lỗi, nếu không vòng đu quay sẽ không mở nữa!”

“Nằm mơ!”

“Thái độ ngông cuồng như vậy sao? Báo cảnh sát, bắt anh ta lại!”

Xin lỗi?

Đây là câu chuyện nực cười rất mà Tô Chính Kiêu từng nghe trong 30 năm nay!

Đôi mắt lạnh lẽo quét qua người mấy người đó, anh rút điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho quản lý của khu vui chơi: “Dùng tốc độ nhanh chóng cút tới đây cho tôi!”

Quản lý nhanh chóng chạy tới.

Mấy nhân viên đoàn kết một lòng: “Anh ta vô duyên vô cớ đánh người, còn gây sự, vòng đu quay không thể mở.”

Nhưng, quản lý không thèm liếc nhìn bọn họ, mà cung kính nhìn Tô Chính Kiêu: “Tổng giám đốc Tô.”

“Nhân viên trong khu vui chơi lẽ nào chó mèo đều có thể vào? Một đám không phải là con người như này anh cho bọn họ vào làm rồi lấy tiền lương của tôi?”

Tô Chính Kiêu nổi cáu thì luôn không nể tình, nói chuyện càng khó nghe: “Lập tức kêu bọn họ cút xa cho tôi!”

Quản lý bị dọa toát mồ hôi, vội vàng đáp ứng, sau đó kết toán lương cho mấy người, bảo bọn họ rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1489


CHƯƠNG 1489

“Rõ ràng người gây sự là anh ta, nhưng lại đuổi việc chúng tôi, có tin chúng tôi đăng lên mạng không?”

“Đúng thế, chúng tôi không đi!”

“Chụp lại, đăng lên mạng, để mọi người nhìn thấy bộ mặt xấu xa của anh ta, vậy mà còn đánh phụ nữ.”

Mấy người vẫn quậy phá, quản lý cảnh cáo: “Đó là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị, chọc giận anh ta, còn muốn sống nữa không? Khu vui chơi này anh ta đầu tư nhiều nhất, ngay cả ông chủ nhà mình còn không biết, đi đi đi!

Lập tức lại cử nhân viên qua bên này, thiết bị lập tức khởi động.

Ngồi ở bên trong, Tô Chính Kiêu rất là bực bội.

Một tay tùy ý kéo áo sơ mi, cởi cúc áo sơ mi ra.

Sau đó, ánh mắt của anh lại dừng ở trên người Đường Tiểu Nhiên luôn im lặng, mặt mày tối sầm, nổi cáu ở trước mặt Cảnh Hiên và Bạch Tình:

“Cố ý muốn làm mất mất mặt người của Tô Chính Kiêu tôi, không có tay hay không có mồm? Ai mắng cô một câu, cô mắng lại cho tôi hai câu! Nếu mắng không lại thì đánh cho tôi! Nhặt viên đá chọi vào người kẻ đó cho tôi! Kẻ đó nếu dám làm căng với cô thì cô đập kẻ đó chảy máu!”

Đường Tiểu Nhiên nhìn anh, liếc nhìn chỗ khớp xương hơi sưng đỏ trên tay anh, không lên tiếng.

Vòng đu quay của người khác đều là một khoảng yên tĩnh, hưởng thụ cảm giác của độ cao, thưởng thức cảnh đẹp bên dưới.

Nhưng trong vòng đu quay của bọn họ thì chỉ có gương mặt khó coi và tiếng hằn học và dạy dỗ của Tô Chính Kiêu khi nổi cáu.

Cảnh Hiên còn ở đây, Đường Tiểu Nhiên nói: “Đừng dạy hư trẻ con!”

“Dạy hư sao?”

Tô Chính Kiêu lại bùng lên lửa giận, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói nhiều như vậy cô một câu cũng không nghe lọt sao? Vậy được, sau này nếu còn bị người khác bắt nạt, đừng trưng ra cái bộ dạng nửa sống nửa chết đó cho tôi, tôi nhìn thấy chỉ muốn đánh vào gương mặt đó! Cô nhớ kỹ cho tôi, còn cả con nữa, cũng nhớ rõ!”

Cảnh Hiên vội gật đầu, tỏ ý mình biết rồi.

Cúc áo sơ mi lại mở thêm hai cúc, Tô Chính Kiêu cầm chai nước khoáng lên, vặn mở, yết hầu chuyển động lên xuống, há miệng uống.

Nổi giận xong, lúc này miệng khát không chịu được!

Đường Tiểu Nhiên yên lặng nhìn dáng vẻ của anh, cảm giác trong lòng rất tuyệt, bởi vì hành vi vừa rồi của anh làm trái tim cô ấm trở lại.

Anh không có châm chọc giễu cợt cô, mà đã bảo vệ cô.

Bất luận là vì mặt mũi của anh, hay là vì thật sự nhìn không nổi, nhưng anh đã bảo vệ cô.

Chưa từng có cảm giác như vậy, sự mỉa mai và bối rối đó đều trở nên không quan trọng, chỉ cần người đàn ông cô yêu cho một chút ân huệ, có phải sẽ chữa lành vết sẹo đã lãng quên không.

Phụ nữ có phải đều như vậy?

Vòng đu quay có lẽ thật sự có thể mang tới cho con người hạnh phúc.

Khi vòng đu quay lên tới vị trí cao nhất, nhìn xuống chân, mọi thứ đều nhỏ như con kiến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1490


CHƯƠNG 1490

Khóe miệng của Đường Tiểu Nhiên khẽ cong lên.

Có lẽ là quá cao, Cảnh Hiên có hơi căng thẳng.

Áo sơ mi của Tô Chính Kiêu co lên, anh không nói gì, cánh tay lại lặng lẽ ôm lấy cái eo nhỏ của cậu bé.

Dần dần, vòng đu quay đi lên.

Đường Tiểu Nhiên xoay người, nhìn bên ngoài vòng đu quay.

Dưới ánh chiều tà, ánh hào quang chiếu mọi ngóc ngách của thành phố.

Nắng chiều rất đẹp, ở nơi cao nhất trên vòng đu quay, cảnh sắc dưới ánh hoàng hôn của nước K thu trọn vào mắt.

Đường Tiểu Nhiên nhìn tới ngây người, ngay cả cảm xúc trong lòng cũng khác.

Cảnh Hiên túm cánh tay của Tô Chính Kiêu, gương mặt nhỏ thích thú.

Lửa giận đang dần dần tiêu tan, Tô Chính Kiêu uống hết chai nước khoáng.

Ánh mắt bất giác liếc phía đối diện, vẻ mặt của cô có một chút thỏa mãn và thích thú còn cả sự hài hòa yên tĩnh, một vẻ đẹp của sự yên tĩnh.

Anh nhướn mày.

Cô của lúc này, nhìn trông thuận mắt hơn một chút, không đáng ghét như bình thường.

Rời khỏi vòng đu quay, Cảnh Hiên vẫn lưu luyến, cố quay đầu lại nhìn.

“Còn muốn ngồi nữa sao?” Tô Chính Kiêu nhận ra tâm tư nhỏ của cậu bé.

Cảnh Hiên gật đầu.

Tô Chính Kiêu nói: “Sau này muốn đến thì đến.”

“Nơi này là của ba sao?” Cảnh Hiên ngẩng cằm lên, vừa rồi chú đó nói khu vui chơi này là của ba.

“Phải.” Anh gật đầu.

Hai tay Cảnh Hiên vỗ đôm đốp, rất tự hào: “Ba thật tuyệt! Ba thật siêu!”

Đường nét lạnh lùng trên gương mặt do lời của đứa trẻ mà trở nên dịu lại, Tô Chính Kiêu hơi nhếch môi, bàn tay lớn xoa mái tóc mềm mại của cậu bé.

Đi theo đằng sau, Đường Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm.

Một màn này, so với cảnh sắc dưới ánh hoàng hôn vừa rồi còn đẹp hơn.

Sau đó, bốn người đến nhà hàng.

Nhà hàng nhỏ bình thường, gọi vài món và bốn bát cơm trắng dẻo, nóng hôi hổi, tỏa ra mùi hương dụ người.

Bạch Tình mở miệng nói: “Vốn đã nói bữa này tôi mời, bít tết ở đối diện rất được.”

Đường Tiểu Nhiên để đũa trong tay xuống: “Cảm ơn ý tốt của cô Bạch, Cảnh Hiên không thích ăn bít tết.”

“Không thì KFC?”

Cô ta cảm thấy trẻ con đều thích loại đồ ăn nhanh.

Lần nào khi đi qua đều có thể nhìn thấy người bên trong kín mít.

Lần này Đường Tiểu Nhiên còn chưa mở miệng, Cảnh Hiên đã tranh mở miệng trước: “Mẹ nói đó là thực phẩm rác, một tuần chỉ cho cháu ăn một lần, hôm kia cháu đã ăn rồi cho nên không thể ăn nữa, nếu dì Bạch muốn ăn, vậy thì đi ăn đi, chúng cháu ở đây đợi dì Bạch quay lại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1491


CHƯƠNG 1491

Bạch Tình có hơi ngại ngùng.

Có điều, cô ta rất nhanh đã phản ứng lại, lắc đầu: “Dì cũng không thích đồ ăn nhanh, dì tưởng cháu thích.”

Cảnh Hiên lắc đầu.

Một bữa ăn diễn ra trong không khí khá yên tĩnh, trên bàn ăn chỉ có Tô Chính Kiêu và Bạch Tình mỗi người một câu nói chuyện.

Sau khi ăn xong, lại đưa tới bánh kem, là bánh kem hoa quả.

Các loại hoa quả phủ lên chiếc bánh kem xinh xắn, khiến người ta phải giơ ngón cái.

Ước nguyện trước, hai mắt của Cảnh Hiên nhắm lại, đôi tay nhỏ đen vào nhau để ở trước ngực.

Cậu bé thầm ước nguyện ở trong lòng, hy vọng sau này ngày nào ba mẹ cũng có thể giống như hôm nay!

Sau đó thì thổi nến, ăn bánh kem.

Đường Tiểu Nhiên chỉ lấy một miếng rất bé, nhìn gương mặt tràn ngập hạnh phúc của Cảnh Hiên, cô hơi cụp mắt xuống.

Đây là sinh nhật đầu tiên mà Tô Chính Kiêu đón cùng cậu bé, cậu bé chắc chắn rất vui rất hạnh phúc.

Sau đó, cô cũng khẽ mỉm cười.

Cảnh Hiên chưa từng vui vẻ như vậy.

Lại nghĩ tới chiều nay anh ở khu vui chơi nắm tay cô, giải vây cho cô, xả giận cho cô, ý cười trên môi càng sâu hơn.

Bữa tối ăn hơi nhiều, Bạch Tình đề nghị đến dạo ở công viên gần đó.

Trong công viên bật đèn, hương hoa và hương cỏ hòa quyện lại, bay vào khoang mũi, thoang thoảng dễ ngửi.

Đêm khuya vẫn có hơi lạnh. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong công viên có một hồ nước, xung quanh còn có một số người đang câu cá.

Tô Chính Kiêu mua cần câu, ngồi xuống ở bên hồ.

Sở thích của anh cũng là câu cá, giống với Hoắc Đình Phong, chỉ là có khoảng hơn 1 năm không có câu, hôm nay lại có hứng thú.

Bạch Tình cũng không tiếc bồi bên cạnh quân tử, cũng mua một chiếc cần câu.

Hai người ngồi sánh vai.

Đường Tiểu Nhiên dẫn Cảnh Hiên ngồi ở đằng sau hai người.

Câu cá cần sự kiên nhẫn và yên tĩnh, không ai mở miệng, tất cả đều im lặng.

Tuy Cảnh Hiên còn bé cũng có tính kiên nhẫn rất cao.

Cậu bé nằm bò trên chân của Đường Tiểu Nhiên, nhìn mặt hồ.

Một làn gió lạnh thổi qua, cậu bé hắt xì, bàn tay nhỏ lau mũi.

Bỗng nhiên, Tô Chính Kiêu cởi áo vest trên người đưa cho Đường Tiểu Nhiên.

Sau đó, anh lại mặt mày không cảm xúc quay người lại.

Ngón tay chạm vào chiếc áo vest ấm áp đo, trái tim của Đường Tiểu Nhiên cũng ấm áp theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1492


CHƯƠNG 1492

Thì ra, Tô Chính Kiêu cũng có thể là một người ba tốt.

Chỉ cần anh bằng lòng.

Hoàn toàn sẽ không kém Hoắc Đình Phong.

Hoắc Đình Phong nằm bò trên chân của cô, giọng nói non nớt cất lên rất bé, cậu bé nói: “Mẹ, là áo của ba sao?”

Hoàn hồn lại, cô gật đầu.

Trải chiếc áo vest ra, cô bọc cơ thể nhỏ bé của Cảnh Hiên vào trong.

Cậu bé suy cho cùng còn quá bé, áo vest mặc vào quét cả xuống đất, thật sự giống gánh xiếc.

“Ha ha…”

Đường Tiểu Nhiên bật cười.

Nghe thấy tiếng cười, Tô Chính Kiêu quay đầu liếc nhìn, giữa lông mày có chút dịu dàng.

Đường Tiểu Nhiên thấy rõ ràng.

Tô Chính Kiêu như vậy, cô trước kia chưa từng nhìn thấy!

Thì ra, anh đối với Cảnh Hiên và cả cô, cũng sẽ cười như vậy!

Sâu trong tim cô nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt.

Hy vọng biết bao, thời gian mãi mãi dừng ở khoảnh khắc này!

Kỹ thuật câu cá của Tô Chính Kiêu không tồi.

Một lát sau, kéo cầu cân nhúc nhích, hất lên trên, một con cá rất to xuất hiện.

Cảnh Hiên vỗ tay, nhảy cẫng lên: “Ba siêu quá.”

Cậu bé khuỵu xuống ở bên cái thùng, nhìn con cá bơi qua bơi lại.

Tuy nhiên, vào lúc này, ‘tõm’ một tiếng!

Giống như thứ gì đó rơi vào trong nước, âm thanh trở nên rất chói tai ở trong sắc đêm yên tĩnh.

Đường Tiểu Nhiên cũng nghe thấy.

Còn đang nghi hoặc không hiểu, lại nhìn thấy Tô Chính Kiêu vốn đang ngồi đó ném cần câu xuống.

“Xoạt” một tiếng, anh đứng dậy.

Mặt mày anh rất khó coi, xám xịt, bao trùm một tầng mây đen, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt hồ.

Bạch Tình ngồi ở bên cạnh cũng đứng dậy theo: “Thứ gì rơi xuống sao?”

Tô Chính Kiêu không mở miệng, cũng không quan tâm cô ta.

Anh chỉ nhìn chằm chằm mặt hồ, vừa u ám vừa bực bội, vẻ mặt lo lắng, rõ ràng chứng tỏ thứ rơi xuống cực kỳ quan trọng.

Qua một lúc, nhưng thứ rơi xuống không có nổi lên khỏi mặt nước.

Anh bất giác càng thêm cáu kỉnh mất kiên nhẫn, cho người ta cảm giác giống như cảm xúc mất kiểm soát bị thứ gì đó khống chế, con ngươi đỏ ngầu.

Hít thở sâu, cơ thể của Tô Chính Kiêu căng cứng, nhắm mắt, thử tới gần mặt hồ, rất rõ ràng, anh định xuống nước.

Đằng sau lưng, Đường Tiểu Nhiên thấy vậy, trái tim bất giác đập dữ dội.

Anh căn bản không biết bơi, đối với nước, càng có cảm giác sợ hãi trí mạng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1493


CHƯƠNG 1493

Cho nên, cô sao có thể để anh xuống nước được!

Cô lao tới, trực tiếp túm lấy cánh tay của anh: “Thứ gì rơi xuống sao?”

Nhưng cảm xúc lúc này của Tô Chính Kiêu vô cùng khô tốt, âm trầm cáu kỉnh, hít thở dồn dập.

Sự ngăn cản của cô khiến anh nổi cáu, cánh tay hất ra: “Cút!”

Bước chân của Đường Tiểu Nhiên loạng choạng, bị vứt ngồi ở trên đất.

Bước chân của anh tới gần hồ nước không có dừng lại, khi còn một bước nữa sẽ rơi vào trong nước, cảm giác lạnh lẽo ghê tởm lập tức quấn lấy anh.

Sau đó, Tô Chính Kiêu cảm thấy bị người ta bóp cổ, không thể hô hấp.

Cho dù như vậy, nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục đi sâu vào trong hồ nước.

Nhìn từ bóng lưng, cơ thể đã đang căng cứng run rẩy.

Chỉ cần là chuyện Tô Chính Kiêu quyết định phải làm, tuyệt đối không có khả năng quay đầu!

Hít thở sâu, Đường Tiểu Nhiên rảo bước đi tới, hai tay dùng sức đẩy anh ra, cô chới với bèn nhảy vào trong hồ nước.

Bạch Tình sững người.

Tô Chính Kiêu ổn định cơ thể, cũng hiếm khi đứng ngây ra đó.

Ở trong nước, Đường Tiểu Nhiên nhìn sang anh, mở miệng: “Thứ gì rơi xuống?”

Kéo lại dòng suy nghĩ, cảm xúc tức giận của Tô Chính Kiêu không có thu liễm chút nào, ngược lại càng điên tiết hơn, trực tiếp gầm lên với cô: “Đường Tiểu Nhiên, cô đây là đang làm gì?”

“Rốt cuộc là thứ gì! Trong nước quá lạnh, em không kiên trì được bao lâu, điều bây giờ anh có thể làm chính là tiết kiệm thời gian cho em!”

Đường Tiểu Nhiên cũng đã xác định chủ ý.

Cách mặt hồ hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Tô Chính Kiêu thỏa hiệp, nói cho cô thứ rơi xuống, còn cả vị trí.

Hít sâu một hơi, Đường Tiểu Nhiên kìm nén.

Sau đó lặn vào trong nước, mặt hồ có bọt nước sủi lên, không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Tia đỏ ngầu trong mắt đang tan đi, Tô Chính Kiêu lập tức gọi điện cho nhân viên.

Nước không phải quá sâu, nhưng bùn lắng rất sâu.

Nhìn không rõ phía trước, cô dứt khoát nhắm mắt lại,

Đêm khuya lạnh lẽo, nhiệt độ trong nước đương nhiên không thể chịu đựng được, lúc đầu còn tốt, thời gian lâu dần, hàn ý lạnh thấu xương bắt đầu chui vào cơ thể.

Trên mặt nước không có chút động tĩnh gì, Tô Chính Kiêu buồn bực châm một điếu thuốc.

Chân dần dần mất cảm giác, Đường Tiểu Nhiên biết, cô buộc phải nhanh chóng kết thúc!

Nếu không đợi tới khi chân co rút muốn rời đi thì chắc chắn đã muộn!

Vòng tay, vòng tay, vòng tay…

Cô thầm đọc trong lòng, tăng tốc tìm kiếm.

Trên bờ, Tô Chính Kiêu đi qua đi lại, hút hết điếu này đến điếu khác, rủa thầm, còn chửi bậy thành tiếng: “Mẹ kiếp!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1494


CHƯƠNG 1494

Lần này lại qua một lúc, trên mặt nước vẫn phẳng lặng.

Anh cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, cảm giác sợ hãi và lo lắng bắt đầu từ từ lan ra trong lòng, trực tiếp hét về phía mặt nước: “Đường Tiểu Nhiên, cô cút ra cho tôi, nghe thấy không!”

Giống như đá chìm trong đại dương, không có được hồi đáp.

Cắn chặt khớp hàm, Tô Chính Kiêu đè nén sự bực tức dấy lên trong lòng, anh xuống nước.

Lần này, chỉ bước về trước hai bước.

“Xoạt” một tiếng.

Đường Tiểu Nhiên ngoi ra khỏi mặt nước, vuốt tóc về đằng sau, lau nước trên mặt: “Em tìm được rồi.”

Cô bỗng từ trong nước hiện ra, ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt trắng trẻo đầy phấn khích của cô.

Lúc này, Tô Chính Kiêu dần nín thở, lệ khí trong mắt tản đi.

Cuối cùng cũng bò lên bờ, quần áo trên người Đường Tiểu Nhiên đã ướt sũng, dính chặt vào người.

Nước nhỏ tong tỏng xuống.

Có điều, cô không có thời gian quan tâm tình hình của mình, mà rảo bước đi tới dưới ánh đèn đường.

Mở lòng bàn tay ra, bên trong là chiếc vòng tay.

Đường Tiểu Nhiên không tự chủ mà nở nụ cười, bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Mượn ánh đèn, cô nhìn rõ chiếc vòng tay.

Ngay sau đó, lại giống như bị sét đánh trúng, ngây ra ở đó, máu toàn thân chảy ngược.

Tô Chính Kiêu cũng đi tới, bàn tay lớn cầm chiếc vòng tay trong lòng bàn tay của cô.

Anh nhìn chằm chằm, mi tâm luôn nhíu lại cuối cùng cũng giãn ra.

Vẻ mặt như trút được gánh nặng, mất mà tìm lại được.

Đường Tiểu Nhiên nhìn thấy rõ ràng, môi của anh cong lên, độ cong thật dịu dàng.

Cô cảm thấy rất đau đớn, ở vị trí trái tim, bị người ta dùng mảnh vỡ thủy tinh cứa từng nhát, máu thịt lộ ra.

Mượn ánh đèn, cô đã nhìn rõ.

Trên chiếc vòng tay có khắc chữ, Như Bội tặng Chính Kiêu.

Vào khoảnh khắc đó, cô đột nhiên đã hiểu, khi thứ đó rơi vào trong nước, cảm xúc của anh tại sao lại nổi nóng như vậy, giống như thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mất đi.

Sau đó, chính là sự chua xót và đau đớn vụn vỡ khó nói thành lời từ từ lan ra.

Chính là cảm giác may đồ cưới cho người mình yêu với một người khác.

Cô biết anh không thể chạm nước.

Cho nên, khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể anh run rẩy muốn xuống nước, cô không nỡ để anh chịu khổ, đẩy anh ra.

Tự mình nhảy vào trong nước nhặt đồ cho anh, nhưng không ngờ lại là quà mà Tả Như Bội tặng cho anh!

Thật ra, tất cả chuyện này cũng hợp tình hợp lý.

Ngoài đồ mà Tả Như Bội tặng, còn có đồ của ai tặng có thể khiến anh trân trọng, tiếc như tính mạng như vậy?

Nói đến cùng, cũng chỉ là cô không biết tự trọng!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1495


CHƯƠNG 1495

Anh không có kêu cô xuống nước, ngược lại quát tháo kêu cô lên bờ, là cô cố chấp muốn nhảy xuống đi tìm!

Từ sau khi lên bờ, toàn bộ tinh lực của anh đều đặt trên chiếc vòng tay, cũng chưa từng liếc nhìn cô.

Không nhìn thấy quần áo ướt sũng trên người cô.

Cũng không nhìn thấy cơ thể của cô đang run rẩy trong gió lạnh, gương mặt không có chút huyết sắc, môi tím tái.

Đôi mắt sắc lẹm đâm lên người Đường Tiểu Nhiên, cô cảm thấy cơ thể đau tê tái.

Bàn tay buông thõng bên người bấu mạnh vào đùi, véo thật đau, anh sẽ không để tâm sống chết của cô, cái anh để tâm chỉ có chiếc vòng tay có hoàn chỉnh hay không.

Lúc này, mạng người không bằng một chiếc vòng tay nhỏ bé!

Anh vẫn đang nhìn chiếc vòng tay, cô đã đau tới tê dại, không còn lý do tiếp tục ở lại, cô gọi Cảnh Hiên, lặng lẽ đi về phía trước.

Cảnh Hiên liếc nhìn ba, sau đó đuổi theo mẹ.

Bàn tay nhỏ ấm áp chạm vào bàn tay lạnh như đá như cô, giọng nói của cậu bé trở nên nghẹn ngào: “Mẹ, con sưởi ấm tay cho mẹ.”

“Mẹ không lạnh, con mặc áo vào kẻo cảm lạnh.”

Đường Tiểu Nhiên tránh bàn tay nhỏ của cậu bé, hất tay áo, kéo chiếc áo vest cho cậu bé.

“Mẹ, cái này cho mẹ mặc!”

Cảnh Hiên muốn cởi ra.

Cô không cho, cô nói: “Mẹ như này chắc chắn sẽ bị cảm, con cởi áo ra cũng sẽ bị cảm, thay vì hai người bị cảm không bằng một người bị, mặc đi, nếu con còn bị cảm, mẹ sẽ không có sức chăm sóc con.”

Cảnh Hiên sợ mẹ giận nên không có cởi.

Chân của cậu bé có hơi đau, không dám mở miệng.

Khung cố định chân đã tháo, bác sĩ nói khả năng khôi phục của cậu bé vượt ngoài mong đợi, có thể đi đoạn đường ngắn, hôm nay đi lại có hơi nhiều, cậu bé cảm thấy có hơi đau.

Đợi Tô Chính Kiêu kéo lại dòng suy nghĩ nhìn qua, vừa hay thấy bóng lưng rời đi của một lớn một nhỏ.

Anh nhíu mày, rảo bước đi tới, chặn đường đi của Đường Tiểu Nhiên.

Cúi đầu, Đường Tiểu Nhiên hơi nhắm mắt lại.

Nước vẫn nhỏ tong tỏng, cô không có ngẩng đầu, cũng không có nhìn anh, chỉ vòng qua anh, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, trái tim của cô lạnh lẽo như nước.

Tô Chính Kiêu lại lần nữa cản cô lại.

Cô đi sang trái, anh bước sang trái, cô bước sang phải, anh cũng dịch sang phải.

“Anh muốn như nào?” Lần này, cô ngước gương mặt trắng bệch lên, nhìn sang anh.

“Là tự cô nhảy xuống, bây giờ trưng cái bộ mặt đó cho ai nhìn? Tôi có kêu cô nhảy xuống sao?”

Anh liếc nhìn quần áo đang nhỏ nước của cô, nhìn sang người mình, lúc này mới phát hiện áo khoác ngoài của anh sớm đã cho Cảnh Hiên mặc.

“Ừm, là em đáng đời, là em không tự trọng, có được chưa?” Đường Tiểu Nhiên nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1496


CHƯƠNG 1496

Lời này nghe vào tai của Tô Chính Kiêu, cảm thấy rất không thoải mái.

Đặc biệt là sự dửng dưng khó nói trên mặt cô, càng khiến tâm trạng của anh cực kỳ bực bội.

Lúc này không có so đo với cô, nhìn thấy Bạch Tình từ đằng sau đi tới, anh nói: “Cho tôi mượn áo khoác của cậu!”

Bạch Tình biết anh có ý gì, không muốn cho mượn, cô ta nói: “Bên trong mình là váy.”

“Cho tôi mượn một lúc, sẽ không quá lâu!”

Tô Chính Kiêu hơi tối sầm mặt, lần nữa nhấn mạnh: “10 phút.”

Đã nói đến nước này rồi, tuy Bạch Tình không muốn nhưng vẫn cởi áo khoác ra, đưa qua.

Tô Chính Kiêu đưa tay nhận lấy, sau đó đưa cho Đường Tiểu Nhiên: “Mặc vào!”

“Em không cần!” Giọng điệu của Đường Tiểu Nhiên yếu ớt, nhưng lời nói rất kiên định.

“Mặc vào!”

Giọng điệu của Tô Chính Kiêu còn kiên định hơn cô, trong đó còn mang theo ý ra lệnh.

Cánh tay của anh đưa về phía cô không có định thu lại, trên ngón tay móc áo khoác của Bạch Tình.

Đường Tiểu Nhiên không có nhìn anh, ánh mắt nhìn xuống đất, nói: “Cô Bạch chắc rất lạnh, em không lạnh, không cần!”

Lúc này, lại vừa hay có một cơn gió lạnh thổi qua, cơ thể mong manh của cô không kìm được mà lạnh run.

Ánh mắt nhìn giọt nước nhỏ xuống, đôi mắt đen của Tô Chính Kiêu càng sẫm lại: “Đừng tự mình đa tình, tưởng tôi đang quan tâm cô sao, tôi chỉ là không thích nợ người khác!”

So với thái độ của anh, sắc mặt của Đường Tiểu Nhiên vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng không nể tình: “Em nói em không lạnh, không cần!”

Cuối cùng, Tô Chính Kiêu bị chọc giận, lông mày nhíu chặt lại.

Giọng nói của anh lạnh lẽo giống như nước đá, mang theo sự tức giận: “Không lạnh? Mặt mày trắng bệch không còn tí máu giống y như quỷ, môi tím ngắt, cơ thể còn run rẩy như diều trong gió, Đường Tiểu Nhiên, cô rốt cuộc là đang làm màu cái gì!”

Làm màu cái gì…

Lời này, rõ ràng là chế giễu.

Ở trong mắt anh, cô là đang làm màu sao? Cô đâu có tư cách để làm màu!

Khóe miệng nhếch lên nở nụ cười mỉa mai, có lẽ là do trái tim đã tê dại, Đường Tiểu Nhiên vào lúc này mới lộ ra một chút can đảm.

Không quan tâm anh, cô một tay nắm tay của Cảnh Hiên, lướt qua anh, tiếp tục đi về phía trước.

Nếu là trước đây, cô chắc chắn không có can đảm.

“Cô đứng lại cho tôi!”

Lửa giận của Tô Chính Kiêu hoàn toàn bùng nổ.

Anh nhấc đôi chân dài, đi bước lên vượt qua, vài bước thì chặn ở trước người cô, đường nét của gương mặt trở nên sắc bén: “Chiếc áo khoác này, cô rốt cuộc có mặc hay không?”

“Không mặc!”

Đường Tiểu Nhiên không hề do dự, trả lời một cách dứt khoát.

Tô Chính Kiêu cười càng lạnh lẽo: “Tính tình của cô càng lúc càng lớn rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1497


CHƯƠNG 1497

“Cơ thể là của em, cần cái gì hoặc không cần cái gì trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết, nếu anh là vì em nhảy xuống nước giúp anh nhặt chiếc vòng tay mới kiên trì như vậy, vậy thì không cần! Hôm nay ở khu vui chơi anh cũng giúp em xả giận, bây giờ giữa chúng ta xí xóa, không ai nợ ai nữa!”

Hôm nay cô quả thật to gan rồi, bật lại, phản bác, những gì nên làm hoặc không nên làm, cô đều làm hết rồi.”

Anh lúc đầu giúp cô trút giận, hoàn toàn không hề do dự, là một loại bản năng!

Hai người xí xóa, không ai nợ ai, ha ha…

Đôi mắt đen láy nhìn cô đầy sắc bén, lấp lòe ngọn lửa u tối, lồ ng ngực của Tô Chính Kiêu phập phồng, liên tiếp nói chữ được: “Thì ra là tôi ở đây rỗi hơi lo chuyện bao đồng! Xí xóa? Ha ha, khi cô kinh tởm bò lên giường của cô thì đã mãi mãi không xóa được rồi!”

Vừa dứt lời, anh xoay người, trực tiếp quăng áo khoác trong tay cho Bạch Tình, rời đi.

Thấy vậy, Bạch Tình đi sát theo sau, cầm áo khoác của mình rồi mặc vào.

Vì vậy, chỉ còn lại cô và Cảnh Hiên.

Hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Tô Chính Kiêu chưa bao giờ sẽ xót cô và Cảnh Hiên.

Hôm nay, cô còn tưởng sẽ có thay đổi, thì ra, vẫn là cô nghĩ nhiều rồi.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Cho dù mặc kệ sống chết của cô, lẽ nào, sống chết của con trai mình cũng không quan tâm sao?

Muộn như vậy, không lo lắng Cảnh Hiên sẽ bị cảm sao?

Sắc mặt của Đường Tiểu Nhiên trở nên thâm trầm, cô ho nhẹ, nắm tay của Cảnh Hiên đi về phía ngược lại.

Cảnh Hiên đi có hơi chậm.

Lòng bàn tay của cậu bé đau, cậu bé đi bằng mũi chân.

Quay đầu lại liếc nhìn về phía Tô Chính Kiêu rời đi, ba không thể cho mẹ ngồi xe sao?

Quần áo đã ướt rồi, mẹ sẽ bị cảm.

Cảm nhận được bước chân không lưu loát của cậu bé, Đường Tiểu Nhiên dừng bước chân, bao bọc chặt cậu bé ở trong chiếc áo vest, sau đó bế lên.

Cảnh Hiên giãy dụa: “Mẹ, con có thể tự đi.”

“Người ướt rồi, nhưng mẹ còn sức, cố gắng đừng để bản thân chạm vào mẹ.” Đường Tiểu Nhiên nói.

Quần áo trên người cô rất ướt, cũng trở nên rất nặng, trong giày cũng đều là nước, chân bên cao bên thấp, đi lại càng không tiện.

Công viên rất lớn, ra khỏi công viên thì Đường Tiểu Nhiên đã hết sức.

Muốn vẫy taxi, nhưng người ngợm cô nhếch nhác như này, thiết nghĩ tài xế cũng sẽ không muốn chở.

Đi tới trạm xe bus thì sẽ thu hút ánh nhìn, bên cạnh còn có Cảnh Hiên, cô không muốn.

Đứng ở đó do dự một lúc, Đường Tiểu Nhiên vẫn vẫy một chiếc taxi, trả cho tài xế thêm tiền so với mọi khi.

Vừa hay trên xe cũng có bọc nilon, cô mở bọc nilon ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1498


CHƯƠNG 1498

Một vài cái lót ở dưới mông, một vài cái khác thì để dưới chân, không muốn làm bẩn xe của người ta.

Cảnh Hiên rất ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.

Ở bên khác.

Chiếc xe Bentley bị Tô Chính Kiêu đang nổi giận lái như xe đua.

Chiếc xe lao như bay trên đường, cũng không quan tâm đèn đỏ.

Ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Bạch Tình theo bản năng siết chặt dây an toàn, trái tim đã vọt lên tận cổ.

Đã lái được một đoạn, bỗng nhiên, Tô Chính Kiêu lại đạp phanh.

“Két—”

Bánh xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Mặt mày của anh đen xì.

Quay đầu xe, lại quay trở lại.

Không biết sao, trong đầu lại hiện ra bộ dạng cả người ướt sũng, run rẩy trong gió lạnh của cô, bị lạnh giống như quỷ.

Cô thay anh nhặt vòng tay, anh sẽ trả triệt để ân tình này!

Xe dừng ở bên ngoài công viên, Tô Chính Kiêu chạy vào công viên.

Anh ở bên trong tìm kiếm, từ lối vào chảy thẳng đến chỗ khi rời đi vừa nãy, cũng không nhìn thấy hai bóng dáng kia.

Mà Đường Tiểu Nhiên và Cảnh Hiên lúc này đã đến dưới tòa chung cư, trả tiền cho tài xế taxi, hai người đi lên tầng.

Vừa trở về chung cư, cô bèn cởi áo vest trên người Cảnh Hiên ra, đi vào phòng tắm.

Cởi bộ quần áo ướt trên người ra, khi bước vào trong bồn tắm, nóng và lạnh đan xen, k1ch thích cô đến run rẩy.

Nhắm mắt lại, cô chìm vào trong dòng suy nghĩ của mình.

Vốn cho rằng hôm nay sẽ là một chuyến đi chơi vui vẻ mà đáng nhớ, nhưng không ngờ…

Đặc biệt là khi ở khu vui chơi, cô cảm thấy niềm vui chưa từng có.

Lúc đó, cô cảm thấy những tủi nhục mà mình đã chịu trước kia là xứng đáng.

Tưởng rằng vòng đu quay cũng khiến cô hạnh phúc, nhưng ai ngờ đến công viên, chiếc gương hoàn mỹ lập tức vỡ thành từng mảnh.

Một ý nghĩ thiên đường, một ý nghĩ địa phục.

Thì ra, khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục lại gần như vậy.

Xuống lầu, chiếc xe sang màu đen dừng lại.

Tô Chính Kiêu ngẩng đầu, góc độ này vừa hay nhìn thấy cửa sổ sáng đèn.

Rất rõ ràng, hai người đã về nhà.

Rút một điếu thuốc ra, anh ngậm trong miệng, hút hết một hơi.

Sau đó, anh ném đầu thuốc xuống đất.

Ánh lửa màu đỏ lập lòe trong đêm, anh lái xe rời đi, không có lên tầng.

Đường Tiểu Nhiên bị cảm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1499


CHƯƠNG 1499

Cô đầu nặng chân nhẹ, bước chân phiêu du, cô ôm đầu, ngồi trên sô pha.

Cảnh Hiên từ trong máy lọc nước rót một ly nước ấm.

Cơ thể nhỏ bé cúi xuống lục tìm trong ngăn kéo.

Đợi khi cậu bé quay lại bên cạnh Đường Tiểu Nhiên, trong lòng bàn tay của cậu bé đặt ba viên amoxicillin và thuốc cảm: “Mẹ uống.”

Hơi sững người, hốc mắt của Đường Tiểu Nhiên ươn ướt, sưng lên.

Vuốt tóc của cậu bé, cô nhận lấy, uống vào: “Còn muốn ăn cái gì không?”

Số của cô không tốt.

Nhưng Cảnh Hiên thật sự hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.

“Con không đói.”

Cảnh Hiên lắc đầu, ngồi xuống sô pha: “Ba… tối nay sẽ trở về chứ?”

“Sẽ không, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”

Cô không có cảm xúc lên xuống gì cả, dẫn cậu bé đi vào phòng ngủ.

Cảnh Hiên lại lắc đầu: “Vậy ba là ở lại biệt thự sao?”

“Không biết, có lẽ vậy, nhà của ba có rất nhiều, ngủ đi.” Cô đưa tay vỗ nhẹ cậu bé.

Nhà của Tô Chính Kiêu ở nước K vốn có vô số, cô làm sao biết anh sống ở đâu?

Cũng có thể nói như này, anh cụ thể có bao nhiêu cái nhà ở nước K, cô cũng không rõ.

Điều duy nhất cô biết là ở nước K nơi anh thường xuyên sẽ quay về chính là nhà họ Tô, gần như phần lớn thời gian anh đều sẽ sống ở nhà họ Tô.

Tuy nhiên, nhà họ Tô đã không còn ai.

Ba mẹ Tô Chính Kiêu đã mất, sau đó là ông cụ.

Sau đó lại là Hoài Giang.

Đến hiện nay, nhà họ Tô đã hoàn toàn trống không, cũng chỉ còn lại Tô Chính Kiêu.

Nghe nói, chưa từng có người phụ nữ nào bước vào nơi đó.

Những năm nay, bên cạnh anh thỉnh thoảng sẽ có một vài người phụ nữ, hoặc gặp dịp mà chơi, hoặc trò giả chơi thật.

Nhưng cũng không thể bước vào nơi đó, cô cũng vậy.

Tuy cô là vợ trên danh nghĩa của anh.

Anh không quay về, cô cũng có thể thoải mái tự tại, ít nhất không cần căng cứng như vậy.

Chỉ là nghĩ đến bệnh tình của mình, còn cả Cảnh Hiên, lại rất lo lắng bất an.

Trở về phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, trong vô thức nhìn thấy mấy bộ đồ tây của nam ở bên cạnh, đều là đồ hai ngày nay anh để lại.

Hờ hững liếc qua, Đường Tiểu Nhiên lấy ra đồ mình muốn mặc rồi đóng tủ quần áo lại.

Trong phòng bớt đi một người, hít thở cũng trở nên tự do.

So với trước đó, cũng trở nên rộng rãi hơn, chỉ có điều thêm một chút tiêu điều và lạnh giá.

Tối đó, Tô Chính Kiêu quả nhiên không trở về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1500


CHƯƠNG 1500

Cô nghĩ, cho rằng không yêu, cho nên mới không tiếc, khó xử và đau lòng.

Muộn như vậy, cô dẫn con đi trong công viên, anh cũng chưa từng quay đầu lại.

Rõ ràng, đã biết kết quả.

Tận sâu trong tim, tại sao vẫn muốn hy vọng?

Ngày hôm sau.

Tiễn Cảnh Hiên đi, cô bắt đầu vẽ tranh.

Khi Cảnh Hiên rời đi đã nói ở trường có buổi họp phụ huynh, cô từ chối, để chú Lưu đi.

Cảm có hơi nghiêm trọng, cộng thêm thời tiết lạnh như vậy lại ở trong nước lâu như vậy, cô chỉ cảm thấy bản thân choáng váng nặng trịch.

Để bút xuống, trở về phòng ngủ, cô nằm ở trên giường.

Trán vẫn nóng hầm hập, nhắm mắt, cơ thể của cô co thành một cục.

Ý thức không thể duy trì tỉnh táo, cứ luôn mơ mơ hồ hồ. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Như tỉnh mà không tỉnh, như mơ mà không mơ, không phân biệt rõ thực tế và trong mơ.

Vô tri vô giác, thần chí không tỉnh táo, cô mơ thấy Tô Chính Kiêu đi vào.

Vẫn gương mặt âm trầm khó coi đó, tay chạm vào trán của cô, anh rút điện thoại ra gọi điện.

Sau đó, chỉ cảm thấy cổ tay có hơi đau nhói không nói rõ được.

Đợi khi cô ngẩng đầu lên thì đã đang truyền nước.

Sau đó, cô lại nghe thấy Tô Chính Kiêu nói với giọng điệu u ám: “Không phải là giỏi lắm sao? Không phải là có chí lắm sao?”

Muốn nói chuyện, nhưng miệng lại rất khô khốc, cô lẩm bẩm: “Nước…”

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại nghe thấy tiếng đàn ông rủa thầm.

“Sao không khát chết cô đi chứ?”

Sau đó nước từ từ chảy vào trong miệng, cảm giác miệng lưỡi khô khốc lập tức biến mất, chỉ còn lại chút ngọt ngọt.

Cô thỏa mãn nhếch khóe miệng, nhắm mắt lại.

Giấc mơ này thật sự rất chân thực, có điều cô biết rõ, đây cũng chỉ là mơ mà thôi.

Cô có thể phân biệt rõ mơ và thực.

Giấc ngủ này kéo dài rất lâu.

Đường Tiểu Nhiên mở mắt ra.

Chỉ thấy gương mặt nhỏ đầy lo lắng nằm bò ở đó của Cảnh Hiên, chú Lưu bê cháo đi tới.

Trong phòng, căn bản không có bóng dáng của Tô Chính Kiêu.

Ánh mắt của cô trở nên ảm đạm, từ từ ngồi dậy: “Cảm ơn chú Lưu.”

Chú Lưu xua tay: “Mau ăn cháo đi, Cảnh Hiên không yên tâm, cứ túc trực ở đây, cơm cũng không ăn.”

“Cháu cũng không sức nấu cơm, chú Lưu, dưới tầng có quán cơm, có thể phiền chú mua ít đồ ăn lên đây không?”

Chú Lưu đáp ứng, rời đi.

Lúc Đường Tiểu Nhiên ăn cháo, chú Lưu cũng vừa hay đi lên, cháo buổi sáng vẫn còn, nóng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1501


CHƯƠNG 1501

Cô bảo chú Lưu ăn chung với Cảnh Hiên.

Chú Lưu sống chết không chịu, cô nói: “Chú Lưu cứ ăn đi, một mình Cảnh Hiên không chịu ăn đàng hoàng, có chú ăn cùng cháu còn có thể yên tâm.”

Nghe thấy câu này, chú Lưu mới chịu ngồi xuống.

“Đúng rồi…” Ánh mắt của cô cụp xuống, giọng điệu rất cẩn thận, mang theo một chút thăm dò: “Chú Lưu, khi chú đến, có nhìn thấy Tô Chính Kiêu không?”

Có lẽ, cô không phải đang nằm mơ.

Chú Lưu lắc đầu: “Không có, cậu chủ đến công ty xử lý văn kiện rồi.”

Cuối cùng là cô nghĩ nhiều rồi.

Cảnh Hiên cầm cái đĩa, gắp một ít đồ ăn để vào, bê đến trước mặt cô, lại đưa cho cô một bát cháo: “Mẹ còn ăn không nhiều bằng Cảnh Hiên, ăn thêm một ít.”

Đường Tiểu Nhiên không ăn nổi nữa, nhưng nhìn gương mặt nhỏ đó, cô cầm lên, gắng sức ăn.

Cảnh Hiên hiểu chuyện, đồ ăn mang tới đều là món thanh đạm, không có khẩu vị nặng.

Cậu bé là một mình Đường Tiểu Nhiên nuôi lớn, đối với thói quen của mẹ, trong lòng cậu bé cũng rất rõ.

Ăn xong cơm, Đường Tiểu Nhiên bảo cậu bé đi nghỉ.

Cậu bé không chịu, muốn ngồi ở đó, ở bên cô.

Cậu bé rất lâu không có dính người như vậy, Đường Tiểu Nhiên khẽ thở dài một tiếng, đưa tay vén chăn ra, vỗ vào vị trí bên cạnh: “Lên đây đi.”

Cảnh Hiên rất nghe lời, hai ba động tác thì cởi giày trên chân ra, còn không quên nằm ngang với cô, chui vào trong chân.

“Tối nay ngủ ở đây đi, từ sau khi con lớn cũng lâu rồi cũng không có ngủ chung rồi.” Đường Tiểu Nhiên nói: “Sau này, đều ngủ với mẹ, có được không?”

Cảnh Hiên có hơi bất ngờ, nhiều hơn là sự phấn khích!

“Dạ!” Cậu bé gật mạnh đầu, đưa tay ôm lấy cô: “Mẹ thật mềm, thật thơm!”

Đường Tiểu Nhiên lấy album ra.

Ảnh của Cảnh Hiên từ một tuổi đến tám tuổi, ba quyển dày cộp, rất nhiều ảnh.

“Nào, xem thử con của trước kia.”

Người khác đều mang con đến studio chụp ảnh nghệ thuật, cô chưa từng đi.

Tuy chụp ảnh nghệ thuật ra ảnh rất đẹp, nhưng lại không chân thực.

Ảnh của Cảnh Hiên là một mình cô chụp, dùng máy ảnh, dẫn cậu bé ra ngoài, bắt khoảnh khắc thỉnh thoảng nghịch ngợm của cậu bé mà chụp lại.

Trong nhiều album như vậy, chỉ có một mình Cảnh Hiên.

Hoặc là ảnh chụp chung của Cảnh Hiên và cô, không có Tô Chính Kiêu.

Anh không thích chụp ảnh, thời gian ở lại nước K cũng ngắn, thời gian ở bên cạnh cô và con càng không có bao nhiêu.

Rất nhiều bức ảnh đều là ảnh mà trước kia Cảnh Hiên chưa từng thấy, lúc này chỉ cảm thấy mới lạ, phấn khích xem từng bức.

Đường Tiểu Nhiên cũng xem rất nghiêm túc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1502


CHƯƠNG 1502

Cô muốn khắc sâu những hình ảnh này vào trong đầu mình.

Cô muốn khiến mình mãi mãi nhớ rõ!

Sắc trời còn sớm, Cảnh Hiên không ngủ được, muốn xem TV, Đường Tiểu Nhiên đồng ý.

Khoảng thời gian gần đây cậu bé mê phim hoạt hình Mr.Bean, nhìn trông không tồi.

Cô thỉnh thoảng sẽ xem vài tập với cậu bé, khá có ý nghĩa, hơn nữa gây cười.

Đường Tiểu Nhiên ấn điều khiển, khi lướt đến kênh tin tức giải trí, tay hơi run rẩy.

Sau đó, cô nhanh chóng ấn lướt qua.

Cảnh Hiên không có lưu ý.

Đưa điều khiển cho Cảnh Hiên, cô lấy điện thoại ra, mở tin tức giải trí.

Là tin tức Tô Chính Kiêu và một người phụ nữ đi vào khách sạn, bị người ta chụp được.

Dung mạo của người phụ nữ không có che.

Đồng tử của cô phóng to, vừa sửng sốt vừa ngạc nhiên.

Gương mặt của người phụ nữ đó, vậy mà giống Tả Như Bội 70-80%, thậm chí ngay cả phong cách ăn mặc cũng giống hệt!

Nếu không phải là biết Tả Như Bội đã chết, cô cũng sẽ cho rằng là Tả Như Bội chết đi sống lại!

Giống!

Thật sự quá giống rồi!

Anh và người phụ nữ đó đi vào khách sạn…

Lồng ngực của Đường Tiểu Nhiên phập phồng, hô hấp dồn dập, dòng suy nghĩ phiêu du.

Cảnh Hiên lắc cánh tay của cô: “Mẹ, bắt đầu rồi! Mau xem!”

Ánh mắt dừng trên TV, trái tim lại không đặt ở đó, sớm đã không biết bay đi phương nào.

Cô còn đang nghĩ về tin tức vừa rồi…

Nếu không phải tận mắt thấy, cô tuyệt đối sẽ không tin, trên thế gian vậy mà có thể có hai người giống nhau như vậy!

Tuy ngạc nhiên và sửng sốt, nhưng hai người giống nhau đến mức độ như này, cũng là một chuyện khiến người ta kinh sợ, không phải sao?

Cảnh Hiên gọi cô mãi, bảo cô xem TV.

Đường Tiểu Nhiên thu hồi suy nghĩ, khiến cảm xúc của mình bình ổn trở lại.

Tắt giao diện tin tức trên điện thoại đi, cùng cậu bé xem phim hoạt hình.

Từ sau hôm xảy ra chuyện không vui đó, Tô Chính Kiêu không có trở về đây nữa.

Cách ngày hôm đó cũng có mấy ngày.

Bệnh cảm của cô đã gần khỏi hẳn, chỉ còn hơi ho nhẹ.

Cảnh Hiên đang làm bài tập, cô đang vẽ tranh.

Vẽ tranh luôn là một chuyện nghiên cứu ý cảnh, không có ý cảnh và tâm cảnh, thứ vẽ ra đương nhiên cũng không ra sao.

Không có tâm trạng, Đường Tiểu Nhiên cất dọn bảng vẽ và dụng cụ đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1503


CHƯƠNG 1503

Cảnh Hiên muốn ăn cổ vịt, cô đã mua sẵn nguyên liệu, định làm cho cậu bé.

Cảnh Hiên luôn là đứa trẻ nghe lời.

Cô bận ở trong bếp, cậu bé sẽ ngoan ngoãn đi qua đi lại, giúp sức.

Cô bảo cậu bé ra ngoài chơi, ở cùng một tiểu khu có không ít bạn học cùng lớp, ra ngoài chơi một lúc, đợi chơi xong thì chắc đã nấu xong rồi.

Gật đầu, Cảnh Hiên đi ra khỏi chung cư.

Cơ thể của Đường Tiểu Nhiên nghiêng ra sau, nói với cậu bé: “Đừng chạy quá nhanh, chỉ chơi ở trong tiểu khu.”

Cậu bé gật đầu.

Nhưng vẫn làm xong việc mình nên làm, thu dọn sạch sẽ mới rời đi.

Đây là thói quen Đường Tiểu Nhiên tập cho cậu bé từ bé.

Nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu bé, khóe miệng của Đường Tiểu Nhiên nở nụ cười, nhàn nhạt.

Công đoạn nấu khi làm khá phiền phức, cũng lãng phí thời gian.

Cô nhiều nhất là sự nhẫn nại, vừa làm, vừa dọn dẹp nhà cửa.

Đang giặt quần áo thì có người gõ cửa.

Cô chỉ đành dừng động tác trong tay, đi mở cửa.

Ngoài cửa có người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái đứng đó.

Cô không hiểu: “Xin hỏi cô tìm ai?”

“Cô là bảo mẫu của nhà này sao?” Ánh mắt của người phụ nữ đánh giá từ trên xuống dưới.

“Không phải.” Đường Tiểu Nhiên trực tiếp trả lời: “Tôi là chủ nhân của nơi này, cô có chuyện gì sao?”

“Tô Cảnh Hiên là con trai của cô sao?” Người phụ nữ nhíu mày, tiếp tục mở miệng hỏi.

Đường Tiểu Nhiên gật đầu. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Vậy thì đúng rồi, Cảnh Hiên nhà cô đánh con trai của tôi, lúc này trán còn đang chảy máu, cô định xử lý như nào?”

Khi nói chuyện, cô ta nghiêng người.

Chỉ thấy, Cảnh Hiên và một bé trai trạc tuổi đứng ở đằng sau người phụ nữ.

Trán của cậu bé có hơi trầy xước, Cảnh Hiên rất quật cường đứng thẳng người.

“Chuyện gì vậy?” Đường Tiểu Nhiên lướt qua người phụ nữ trực tiếp nhìn sang Cảnh Hiên, vẻ mặt nghiêm nghị.

Cảnh Hiên nhìn cậu bé, không mở miệng nói chuyện.

“Tô Cảnh Hiên, mẹ hỏi con lần nữa, con rốt cuộc là sao đây!” Cô nổi giận, sắc mặt tối sầm lại: “Ai cho con đánh nhau?”

Người phụ nữ mang dáng vẻ xem kịch hay, sau đó, mở miệng nói: “Nếu nó không chịu nói, vậy thì để tôi nói! Con trai của tôi cầm tờ báo, bên trên là ảnh chồng nhà cô và người phụ nữ khác đi vào khách sạn thì nói ba của nó không cần mẹ của nó nữa, con trai nhà cô đã lao tới!”

Đương nhiên, những lời này của người phụ nữ đã sửa cho hay rồi.

Lời nói lúc đó càng khó nghe hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom