Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1444


CHƯƠNG 1444

Nói xong cô cũng nhớ ra ngay. Khi đó Tô Chính Kiêu cầm cốc lên thì bị tràn, nước nóng đổ lên mu bàn tay nên anh ta thấp giọng chửi rủa một tiếng.

Thân Nhã nghiêng người ôm lấy anh, dụi dụi như một chú mèo nhỏ muốn nịnh chủ nhân: “Hết giận em rồi à?”

“Ừ…” Anh đáp lời rồi để cô ngồi xuống. Sao anh có thể giận cô được, huống hồ trong tình huống đó, cô hành động như thế cũng chẳng có gì sai.

Cuối cùng cô cũng bật cười: “Anh có biết là, anh làm ra bộ dạng như thế đã suýt làm em sợ chết khiếp rồi không!”

Hoắc Đình Phong nhìn cô rồi nói: “Em còn biết sợ sao?”

“Em sợ dáng vẻ lạnh lùng của anh, cũng không thích anh đối xử với em thế.” Cô nói: “Còn nữa, anh định xử lý Tô Chính Kiêu thế nào?”

Vừa nghe tới cái tên này, đôi mắt của anh liền trở nên lạnh lẽo không còn chút ấm áp nào.

Thân Nhã ngập ngừng một chút rồi nói: “Thôi bỏ đi, anh ta đã biết sai, cũng đã hối lỗi rồi. Khi em và anh ta chạy ra khỏi nhà gỗ rồi gặp nguy hiểm, vào thời điểm quay trọng, anh ta đã đẩy em ra nên mới bị thân cây đập vào chân.”

“Nếu anh ta không dẫn em tới nhà gỗ thì làm gì có chuyện cần anh ta cứu?” Anh lạnh lùng giải thích.

“Anh ta cũng là một người đáng thương. Tô Chính Kiêu luôn tự trách vì cái chết của Tả Như Bội, luôn cảm thấy mình đã hại chết cô ấy. Anh ta nói mình chưa từng quên cảnh tượng Tả Như Bội qua đời. Dù là lúc ngủ cũng mơ thấy, tựa như một ma chướng khiến anh ta không thể thoát ra, chỉ có thể giam mình trong đó.

Vậy nên anh ta không cho phép mình được hạnh phúc, cũng không cho phép anh được hạnh phúc. Với Tô Chính Kiêu, anh và anh ta là hai người thân thiết nhất với Tả Như Bội. Anh ta còn nói mình chính là người giới thiệu Tả Như Bội cho anh.

Nếu Tả Như Bội không quen anh thì bi kịch đó đã không xảy ra. Cô ấy mới hơn 20 tuổi, vẫn đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp của đời người mà lại có kết cục như thế. Anh ta cho rằng đây là lỗi của mình….”

Một người đàn ông thâm tình, về bản chất thì không xấu. Trong khoảnh khắc đó, cô mềm lòng trước sự lương thiện của anh ta.

Thân Nhã chậm rãi nói tiếp:

“Con người không sợ một lần phạm sai, chỉ sợ mỗi bước đều sai. Khi ở trong rừng, anh ta sẵn sàng đẩy em ra rồi tự mình chịu thương. Lòng tốt khi ấy đã khiến em tin rằng, anh ta đã hối cải, đã nhận sai rồi. Nếu không sẽ không cứu em hết lần này tới lần khác như thế. Ba mẹ anh nợ ba mẹ anh ta, anh lại nợ Tô Hoài Giang. Nếu cứ như vậy, thì dù anh không thấy hổ thẹn nhưng ba mẹ và ông sẽ phải áy náy vô cùng.

Nếu em bị thương nặng trong vụ tai nạn lần này hoặc anh ta một mực không biết hối cải thì em sẽ không có ý kiến gì với cách xử lý của anh, vì anh ta tự làm tự chịu.

Nhưng sự tình không phải như thế nên chúng ta cũng phải giải quyết theo cách khác thôi. Cũng có thể đây là sự sắp đặt của ông trời. Một người luôn đắm chìm trong ác mộng thì cần một thứ gì đó k1ch thích anh ta thức tỉnh và trở về chính đạo. Bây giờ anh ta đã thức tỉnh thật rồi…..”

“…..” Hoắc Đình Phong không nói lời nào mà chỉ tiếp tục ngồi trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng bôi thuốc lên đầu gối sưng đỏ.

Thân Nhã hơi bất lực, cô cúi đầu, chỉ thấy anh dùng một tay phải bôi thuốc cho cô, tay trái lại buông thõng bên người, gần như không nhúc nhích.

Nghĩ đến những lời Tiểu Trương đã nói khi ở trong rừng, cô nhíu mày, vội vàng túm lấy áo sơ mi của anh rồi cởi ra.

Quả nhiên, vết thương trên lưng và vai khiến cô sững sờ, đủ để tưởng tượng ra cú va chạm khi ấy khủng khiếp như thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1445


CHƯƠNG 1445

Thân Nhã lập tức cảm thấy đau lòng khôn xiết. Đầu ngón tay vuốt nhẹ quanh vùng bị sưng tấy: “Anh đã bôi thuốc chưa?”

“Đã khám bác sĩ rồi, không có gì đáng ngại đâu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn…..” Anh nhếch môi, cố ý dùng ngữ khí bình thản nhất có thể vì sợ cô lo lắng.

Nhưng Thân Nhã vẫn đau lòng, cô cắn môi, nhẹ nhàng vuốt vai anh. Vết thương khi ấy phải nghiêm trọng lắm!

“Bé yêu, em có thể ngừng khiêu khích anh được không?” Anh nói. Lúc này, lửa giận đã hoàn toàn tan biến.

“Em có khiêu khích anh đâu?” Cô cau mày phản bác.

Hoắc Đình Phong thở nhẹ rồi đứng dậy. Anh ngồi đối diện cô: “Nhưng anh thấy d*c vọng đang sôi trào….”

Thân Nhã giật mình, cảm giác căng thẳng bỗng tan biến. Cô vừa giận vừa buồn cười: “Giờ phút này mà anh còn nghĩ đến việc đó hả?”

“Em muốn nhìn không?” Mắt anh hơi tối lại, nhìn về chính giữa hai chân của mình.

Cô vô thức nhìn theo, thấy rõ dưới đũng quần cộm lên một khối.

Má cô không nhịn được mà đỏ lên. Thân Nhã trừng mắt nhìn anh: “Tại sao trước đây em không nhận ra anh lưu manh thế nhỉ? Chẳng lẽ là vì lúc đó anh giả vờ ga lăng sao? Thật ra anh là sói đội lốt cừu, còn em là chú cừu trắng ngây thơ bị anh lừa chứ gì?”

“Thật ra đàn ông nổi sắc tâm với người phụ nữ mình yêu là một chuyện hết sức bình thường…”Anh lặng lẽ nhìn cô: “Vì yêu nên mới thấy đối phương xinh đẹp, vì thấy đối phương xinh đẹp nên mới rung động và nổi lòng ham muốn. Nếu một người đàn ông không muốn ngủ với một người phụ nữ thì em sẽ nghĩ thế nào?”

Không hiểu sao cô cảm thấy mấy lời nguỵ biện của anh lại có vẻ hợp lý. Khi cô vừa định mở miệng thì Hoắc Đình Phong lại đặt tay lên vai cô, đôi mắt đen thẳm mang theo chút ý cười, chậm rãi nói: “Ngay từ lần gặp đầu tiên, ai là người đã mở máy tính search cụm từ “Khiến đàn ông trở nên dũng mãnh trên giường” ngay trước mặt anh hả?”

Nghe vậy, mặt Thân Nhã đỏ bừng lên như gan lợn.

Cuối cùng, cô mới đáp lời: “Nói thật đi, lúc đó anh thấy em thế nào?”

“Nói thật?” Hoắc Đình Phong nghi hoặc nhìn đôi gò má ửng hồng của cô. Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Rất dâm đãng.”

“….” Thân Nhã đen mặt.

Thấy vậy, Hoắc Đình Phong mới cười nhẹ. Ngón tay dài dịu dàng vén vài sợi tóc bên má đưa ra sau tai cô, ánh mắt cực kỳ ôn nhu: “Anh đùa thôi, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, anh đã có một cảm giác rất đặc biệt, rất khó giải thích…..”

Cô hỏi tiếp: “Đặc biệt như thế nào?”

“Chính là sự kết hợp giữa ngây thơ và gợi cảm, có chút bẽn lẽn, lại có chút trào dâng, là một sự mâu thuẫn cực kỳ thu hút….”

Thân Nhã nghe xong, trên mặt lộ ra nét cười. Có vẻ cô suy nghĩ gì đó rồi vội vàng nói: “Anh định xử lý Tô Chính Kiêu như thế nào?”

“Đây không phải là chuyện em cần quan tâm, hiện tại, điều em cần quan tâm là Vân Triệt đói rồi. Nghe thấy chưa, thằng bé đang khóc đó….” Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng đứng lên rồi vuốt thẳng nếp gấp trên áo sơ mi, trực tiếp ngó lơ câu hỏi của cô.

Vừa nghe tới đây, Thân Nhã đã vội vàng nói bảo mẫu đưa con cho cô bế. Cô vuốt nhẹ khuôn mặt non nớt của con trai, không nhịn được mà hôn một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1446


CHƯƠNG 1446

Tên nhóc này còn cười khúc khích, miệng liên tục thổi bong bóng. Bảo mẫu đã đút sữa bột cho bé rồi, bụng dạ no căng nên ai chọc cũng cười toe toét.

“Vân Triệt, ừm, Vân Triệt nhà chúng ta là ngoan nhất…..” Cô trêu con, tự thấy con trai mình quá đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, còn thơm mùi sữa.

Bên kia.

Hàn Thu Trúc lại đến trại giam. Lâm Nam Kiều đã gầy tới mức không còn nhìn ra bộ dạng con người nữa rồi. Xương gò má nhô cao, cũng chẳng còn chút thịt nào, khiến ai gặp đều kinh ngạc.

“Có chuyện gì thế?” Bây giờ, Lâm Nam Kiều nói còn chẳng ra hơi, lúc nào cũng yếu ớt.

“Toàn bộ số tiền cậu đưa đều đã dùng cho việc đưa bà nội đi khám bệnh rồi. Bác cả không muốn chịu trách nhiệm, bà còn đang nằm viện nhưng tớ lại không có tiền.” Hàn Thu Trúc nói.

Lâm Nam Kiều im lặng một hồi lâu rồi mới mở miệng: “Bây giờ tớ đọc một số điện thoại, cậu nhớ kỹ rồi gọi điện đòi tiền bà ta.”

Hàn Thu Trúc ghi lại rồi hỏi cô ta nên xưng hô và giải thích với đối phương thế nào?

“Đó là người phụ nữ đã sinh ra tớ, nhưng lại không hề nuôi tớ. Sau khi tớ ra đời, bà ta nhân lúc còn trẻ đẹp đã bỏ đi với một người đàn ông lắm tiền rồi.” Lâm Nam Kiều dửng dưng: “Từ khi hiểu chuyện, tớ đã coi như bà ta đã chết rồi.”

Cả đời này, cô chỉ lấy tiền bà ta hai lần. Lần đầu tiền là ba năm trước, người phụ nữ đó cho cô 15 tỷ, cô nhận rồi. Khi đó, cô đang thiếu tiền, chẳng có lý do gì mà không nhận cả.

Cô dùng tiền mua một căn nhà, sau đó bắt đầu triệt để thay đổi bản thân, từ vóc dáng đến khuôn mặt. Vóc dáng thì thông qua việc tập gym, còn mặt và ngực thì nhờ phẫu thuật thẩm mỹ. Muốn đạt được điều mà mình mong muốn thì ắt phải trả giá thôi. Hơn nữa, theo đuổi cái đẹp chính là bản năng của phụ nữ mà. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lần thứ hai chính là lần này. Bà nội bị bệnh nặng, cô không thể bỏ rơi người bà đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn được.

Hàn Thu Trúc hơi giật mình, còn Lâm Nam Kiều lại mang vẻ mặt trào phúng: “Ở đây nói chuyện với tớ thêm một lát đi. Lần sau cậu tới, tớ không biết mình có còn ở đây hay không….”

……

Sau khi Tô Chính Kiêu quay về nước K, người phụ nữ đã qua cơn nguy kịch và được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu rồi, còn cậu bé vẫn còn ở bên trong.

Hai tiếng nữa trôi qua, cậu bé cũng được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Chân cậu được quấn một lớp băng dày, lại còn được cố định. Hiển nhiên, vết thương trên chân không hề nhẹ chút nào. Cậu bé vẫn chưa tỉnh lại, cậu bị bác sĩ và y tá đẩy vào phòng ICU.

Rõ ràng là cậu bé bị thương nặng hơn rất nhiều.

Bác sĩ nói, hiện giờ vẫn không biết khi nào cậu bé có thể tỉnh lại. Nếu qua 36 tiếng mà vẫn chưa tỉnh thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn, vết thương trên mặt rất nghiêm trọng. Nghe thấy bác sĩ nói như thế, cả người cô ngã ra ghế, vừa đau đớn vừa ớn lạnh vừa sợ hãi.

Lúc này, vẻ mặt của Tô Chính Kiêu rất ảm đảm, đôi mắt như phủ một tầng băng dày, anh ta tức giận nhìn chằm chằm cô: “Cô bị tàn phế thì thôi đi, nhất định phải khiến con tàn phế như cô thì cô mới vừa lòng sao?”

Người phụ nữ thẳng lưng, mui bàn tay đang đặt trên tay vịn cũng nổi đây gân xanh. Nghe thế, cô kinh ngạc nhìn Tô Chính Kiêu, hai mắt mở trừng còn ầng ậng nước, như thế bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức trào ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1447


CHƯƠNG 1447

Tô Chính Kiêu không muốn nhìn thấy ánh mắt như vật, anh ta quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Nếu đứa nhỏ không có chuyện gì xem như cô thoát một kiếp, nhưng nếu thằng bé có chuyện gì…..”

Tới đây, anh ta cũng không nói tiếp nữa mà đi thẳng vào phòng ICU.

Chỉ còn người phụ nữ ở nguyên tại chỗ. Cô ngẩng đầu, cằm hơi hất lên để nước mắt không chảy xuống. Cô thì thào: “Đó cũng là con của tôi mà, là đứa nhỏ do tôi sinh ra mà….”

Vừa nghe thấy hai người xảy ra chuyện, ba Hoắc, mẹ Hoắc và cả ông nội đều lập tức chạy đến

Tuy khi ở nước K, họ được thông báo là mọi chuyện đã ổn thoả cả rồi nhưng mọi người vẫn không yên tâm, Cả nhà bay qua ngay trong đêm, xác nhận mọi chuyện đã không sao rồi thì mới hết lo lắng.

Thân Nhã kể lại hết mọi chuyện cho ba người. Nghe xong, mọi người đều trầm mặc.

Mẹ Hoắc nói: “Nếu cậu ta đã biết sai rồi thì cho cậu ta một cơ hội đi. Tuy hơi có lỗi với Nhã nhưng cũng là do nhà họ Hoắc chúng ta nợ nhà họ Tô bọn họ. Từ nay về sau mọi ân oán đều đã giải quyết sạch rồi tôi sẽ không mềm lòng hay do dự nữa. Nhã, mẹ xin lỗi, đây là món nợ của nhà họ Hoắc mà con lại phải gánh vác.”

Thân Nhã lắc đầu, tỏ vẻ không sao: “Con cũng nghĩ như mẹ.”

Ba Hoắc lên tiếng: “Quan trọng là phải thuyết phục được Đình Phong. Ba cũng có suy nghĩ như mọi người nhưng lần này, cậu ta đã thách thức giới hạn của thằng bé rồi.”

“Nếu ban đầu không phải là vì mối quan hệ của bọn ta, hoặc tránh được thảm kịch đó…Tuy sự thay đổi của cậu ta có liên quan tới Tả Như Bội nhưng cậu ta cũng biết sai rồi, tha thứ cho cậu ta một lần thôi.” Ông Hoắc nói: “Nhã và Đình Phong quyết định chuyện này đi.”

Thân Nhã ngẩng đầu: “Sao lại do con quyết định ạ? Ông nội đức cao vọng trọng, nói kiểu gì cũng nên do ông đứng ra quyết định! Lời nói của con không có trọng lượng đâu.”

“Ông đã từng này tuổi rồi, dù ông có thể gánh vác thì ai cho ông gánh vác hả? Thằng nhóc đó yêu thương ông lắm hả? Con nói thì nó còn nghe chứ ông mà nói thì nó nghe tai này lọt tai kia, chẳng đáng một cắc, toàn là tiền trảm hậu tấu xong mới nói cho ông!” Ông lão bất mãn: “Đã nghe tới câu trọng lão khinh sắc chưa?”

“….” Thân Nhã im lặng.

“Ta giao cho con nhiệm vụ nặng nề này rồi đó! Vân Triệt đâu? Chắt trai yêu quý của ông đâu rồi? Lâu lắm rồi ông không gặp con, cho ông hôn mấy cái nào!” Ông lão quay người đi tìm chắt trai bảo bối của mình.

Buổi tối trước khi ngủ, Thân Nhã lại nhắc lại chuyện này.

Hoắc Đình Phong hỏi tại sao cô lại để tâm tới chuyện này như thế?

“Không phải để tâm, chỉ là cảm thấy có trách nhiệm thôi. Sự lương thiện trong khoảnh khắc cuối cùng ấy luôn khiến em không nỡ đối xử tàn nhẫn với anh ta.”

Hoắc Đình Phong không nói lời nào mà đi vào phòng tắm khiến Thân Nhã tức không chịu được. Anh giỏi đánh trống lảng thật đấy!

Mấy ngày sau, Tô Chính Kiêu từ nước K quay trở lại thành phố S. Anh ta vẫn mặc trên người bộ quần áo khi thoát ra khỏi rừng ấy, vừa bẩn vừa loạn.

Anh ta đã không nghỉ ngơi cả đêm rồi, trong mắt toàn là tơ máu. Lúc anh ta tới, cả Thân Nhã và Hoắc Đình Phong đều đang có mặt.

“Việc lần này là do lỗi của tôi. Bây giờ tôi tới đây để thực hiện lời hứa.” Anh ta đã mấy ngày không chợp mắt, đã vô cùng kiệt sức rồi.

Thân Nhã còn chưa nói lời nào, Hoắc Đình Phong đã đứng lên, đấm mạnh vào mặt anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1448


CHƯƠNG 1448

Tô Chính Kiêu không còn chút sức lực nào nên ngã lăn ra đất. Khoé miệng anh ta rướm máu, Tô Chính Kiêu chống tay đứng dậy, không phản kháng cũng không đánh lại.

Nhưng mới đứng vững thì Hoắc Đình Phong lại vung tiếp một đấm, máu trên khoé miệng càng ngày càng nhiều. Chân Tô Chính Kiêu run run, không đứng vững nổi.

Thân Nhã vừa lo lắng vừa sốt ruột, cô vội vàng kéo tay anh, nhưng Hoắc Đình Phong lại đẩy cô ra xa.

Tô Chính Kiêu khó khăn lắm mới đứng vững, anh ta nói với Thân Nhã: “Có thể phiền cô ra ngoài một chút được không? Tôi có vài lời muốn nói với cậu ta.”

Nhưng cô vẫn không yên tâm, sợ rằng Tô Chính Kiêu sẽ bị đánh chết, càng sợ Hoắc Đình Phong không khống chế được cảm xúc của bản thân để rồi gây ra chuyên không thể cứu vãn.

Nhưng Tô Chính Kiêu lại nói: “Xin cô đấy.”

Cô thở dài một hơi rồi nhìn Hoắc Đình Phong: “Đừng có quên em với Vân Triệt, đừng có kích động đó.”

Cô đứng bên ngoài, căn bản không thể nghe thấy bên trong nói cái gì nhưng vẫn một mực áp tai lên cửa.

“Dù có thế nào thì tôi vẫn muốn nói xin lỗi cậu về những việc mà tôi đã gây nên.” Tô Chính Kiêu nghiêm túc nhìn Hoắc Đình Phong.

Anh dịu dàng lạ thường, hai mắt lạnh lùng và đầy thờ ơ cứ như được bao phủ bởi một tầng sương trắng: “Nếu chỉ cần xin lỗi thì thế giới này cần pháp luật làm gì…”

“Tôi biết cậu sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng không cầu xin cậu tha thứ. Làm sai thì phải trả giá thôi, nhưng tôi có thể cầu xin cậu một chuyện không?” Tô Chính Kiêu chậm rãi nói: “Tôi không có nhiều bạn, người duy nhất mà tôi tin tưởng và yên tâm chính là cậu. Khi tôi ở trong tù, xin cậu hãy giúp tôi chăm sóc con và công ty. Ngoại trừ cậu ra, tôi không yên tâm gửi gắm chuyện này cho ai cả…”

Ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy yêu cầu như vậy quá vô lý, nhưng anh không còn cách nào khác.

“Xin lỗi nhé, bạn của tôi….”Tô Chính Kiêu chống tay đứng dậy. Khi đi ngang qua Hoắc Đình Phong, anh ta nắm lấy tay anh, sau đó làm tư thế chào hỏi của riêng hai người, rồi vỗ nhẹ lên ngực anh. Anh ta mỉm cười: “Tha thứ cho tôi nhé, còn nữa, anh bạn, giữ gìn sức khoẻ…..”

Anh bạn, cậu là người bạn suốt đời của tôi! Dù cậu đã từ mặt tôi! Dù từ nay về sau, chúng ta như người xa lạ, nhưng tôi sẽ mãi xem cậu là bạn tốt!

Mắt anh hơi nhếch lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích nhưng anh vẫn không nói lời nào. Đợi đến khi anh ta rời đi, Hoắc Đình Phong mới lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Thân Nhã chạy vào trong phòng: “ Tô Chính Kiêu định đi đâu vậy?”

“Chắc là đến đồn cảnh sát….” Anh bình tĩnh nói rồi cởi cà vạt ra.

Nhưng có người lại sốt ruột muốn chết. Thân Nhã bất mãn nhìn anh rồi thở dài ngao ngán. Cô giận rồi, không thèm để ý đến anh nữa.

Đôi chân dài đầy mê hoặc của Hoắc Đình Phong hơi động, ánh mắt anh trầm xuống, chằm chằm nhìn cô. Giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại xen chút khó chịu: “Bé yêu , bây giờ em đang vì một người không mấy thân thiết mà nổi giận với anh sao?”

Thân Nhã làm ngơ, nhớ tới lúc cả nhà giao cho cô nhiệm vụ nặng nề này, cô lại chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Cả ngày nay, cô đều không nói chuyện với anh mà chỉ bế Vân Triệt rồi chọc thằng bé. Ba mẹ Hoắc và ông nội đều đã thu dọn hành lý, ngày mai là có thể quay về nước K rồi.

Tối hôm sau, khi vừa chuẩn bị rời biệt thự đến sân bay, Hoắc Đình Phong lại bảo mọi người đi trước, nói là cần dẫn Thân Nhã tới một nơi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1449


CHƯƠNG 1449

Thân Nhã nghi hoặc hỏi anh, anh lại chẳng nói lời nào. Khi đến nơi, cô mới biết thì ra anh muốn dẫn cô đến đồn cảnh sát.

Cảnh sát trong đồn cực kỳ nhiệt tình nhưng Hoắc Đình Phong lại giữ thái độ không gần không xa, lạnh nhạt bắt tay đối phương.

Hai người ngồi trong phòng làm việc. Được đối phương mời trà nhưng Thân Nhã không động đến, Hoắc Đình Phong cũng nói không cần rồi đi thẳng vào vấn đề, anh bảo họ thả anh ta ra đi.

Cảnh sát cũng hiểu người anh đang nói là ai: “Ngài Hoắc muốn đưa anh ta về bệnh viện tâm thần sao?”

Bệnh viện tâm thần? Thân Nhã nghi hoặc, không biết lời này là sao?

“Là thế này, mấy ngày trước ngài Hoắc có gọi điện cho chúng tôi nói rằng một người bạn đầu óc có vấn đề của mình muốn đến đồn cảnh sát tự thú, nói bản thân đã bắt cóc người khác. Ngài Hoắc muốn bọn tôi tạm giam anh ta hai ngày, khi ngài ấy tới muốn mang người đi thì sẽ thả ra.”

Cảnh sát vừa giải thích, Thân Nhã cũng đã xâu chuỗi xong mọi chuyện. Cô bật cười, lén nhéo tay Hoắc Đình Phong dưới bàn: “Thì ra là anh cố ý! Rõ ràng anh đã tha thứ cho anh ta rồi!”

Hoắc Đình Phong cười nhạt, vươn tay nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Tới cuối mới tha thứ….”

Có thể là lúc tay hai người chạm nhau, cũng có thể là lúc anh ta dùng cách chào hỏi đặc biệt của họ vỗ vào ngực anh, cũng có thể là do câu nói “Tạm biệt nhé bạn của tôi, anh bạn, giữ gìn sức khoẻ….”

Hai ngày trong ngục này, anh bảo cảnh sát giam anh ta vào nơi tồi tàn nhất, khắc khổ nhất. Không có cơm ăn, chỉ có thể ngồi một góc, cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

Bây giờ anh ta được trả tự do. Mối quan hệ của hai người sẽ như thế nào trong tương lai, anh không hề nghĩ đến, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.

Từ nay về sau, cuộc sống của anh nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Có vợ có con, một nhà ba người viên mãn!

Anh cũng rất mong chờ được thấy dáng vẻ trưởng thành của con. Tương lai tươi sáng, anh sẽ đi theo từng bước chân con, cùng con trưởng thành.

Sau đó anh nhìn chằm chằm vào cô gái đang tươi cười với anh. Ánh mắt đó như muốn nói, anh đúng là tự đập đá vào chân mà.

Anh rướn người, ôm lấy má cô, dịu dàng hôn lên: “Cảm ơn em vì tất cả nhũng gì em đã trao cho tôi….”

“Cảm ơn anh đã khiến em gặp đúng người trong những năm tháng không tốt đẹp lắm…” Cô nhiệt tình hôn anh, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, vừa sáng vừa dập dờn….

Từ ngay về sau, hai người đều sẽ trải qua những năm tháng hạnh phúc.

Lúc 6 tháng tuổi, Hoắc Vân Triệt đã biết bò. Thân hình nhỏ bé bò trên sàn, bò cực kỳ vui vẻ, khoé miệng thỉnh thoảng còn ch ảy nước miếng.

Ông Hoặc cực kỳ thương chắt trai, ông ngồi trên sofa, lắc lắc món đồ chơi rồi cười nói: “Bé Triệt, bé Triệt, đồ chơi này.”

Thằng nhóc vẫn ngồi yên tại chỗ, không chút hứng thú nhìn ông, còn nhíu mày ngáp một cái.

Ông Hoắc bị đả kích nặng nề, liền lấy ra một cục xương đã ninh kỹ, vừa mềm vừa thơm rồi lắc lắc: “Bé Triệt, xương nè, xương nè.”

Nghe vậy, Thân Nhã vừa bước ra, mặt đầy hắc tuyến: “Ông nội, ông đừng nuôi con của con như nuôi chó được không ?”

“Con tưởng ông muốn xem chắt của mình như chó sao?” Ông lão bất lực: “Nhưng Triệt không thích đồ chơi, chỉ thích xương thôi, ông đâu còn cách nào khác?”

Khi hai người đang nói chuyện thì thằng nhóc đáng yêu đã bò tới trước mặt ông. Đôi mắt to tròn đen lay láy nhìn ông lão, mông ngoáy ngoáy trên thảm lông, trông hệt như một chú chó con.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1450


CHƯƠNG 1450

Thân Nhã ôm trán, con trai cô…..

Vừa lúc Hoắc Đình Phong xuống lầu đi làm, anh dùng tay thắt cà vạt màu xanh, đôi mắt tràn ngập cưng chiều. Anh vươn tay ôm cô vào lòng rồi cúi người hôn cô.

Sau đó, Thân Nhã buồn bực nói với anh: “Con trai anh đó, gì cũng không thích, chỉ thích xương, y như chó!”

Hoắc Đình Phong không cho là đúng, anh tiếp tục hôn lên đôi môi hồng mềm mại của cô, người đàn ông thành thục khó được đùa đùa: “Vậy cũng là một trong những giống thuần chủng, vua chó ngao Tây Tạng.”

Kể từ đó, Hoắc Vân Triệt có thêm 3 biệt danh, tiểu tạng tạng, tiểu ngao ngao, à còn nữa, tiểu cẩu nhi!

Lúc 7 tháng tuổi, thằng bé đã có thể bật ra vài tiếng, bắt đầu học nói rồi.

Một ngày nọ, mẹ Hoặc vui mừng ôm thằng bé bước vào phòng, khuôn mặt cao quý không giấu nổi niềm tự hào: “Triệt biết nói rồi!”

Nghe thấy tin tức đáng mừng như vậy, cả nhà họ Hoắc đều tập trung lại, vây quanh tên nhóc nhỏ xíu, đợi thằng bé nói vài lời.

Thằng bé chỉ ngồi trên sofa nghịch đồ chơi, không chịu nói lời nào. Mẹ Hoắc sốt ruột hôn lên mặt cậu: “Triệt ngoan, mau nói như vừa nãy đi.”

Ông trời con nhà họ chỉ chớp chớp mắt, đoàn người ngồi xổm bên cạnh sô pha nín thở yên lặng chờ đợi, thậm chí còn thảo luận thằng bé sẽ gọi ai trước.

Có người bảo là ông, có người bảo là bà, bác cả, mẹ, tóm lại là giành giật khủng khiếp.

Chỉ có Hoắc Đình Phong vẫn thản nhiên, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam sẫm, khí chất vừa tao nhã vừa quyến rũ, áo sơ mi tại cổ tay áo hơi cuộn lên, mang lại cảm giác hơi lười biếng.

Đôi chân dài bắt chéo, bàn tay gõ nhẹ lên đầu gối, lộ ra vẻ kiên định.

Ở trong nhà họ Hoắc này, thằng bé thích nhất là ai, chắc chắn là anh rồi.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều dịu dàng hôn lên má của bé, còn dạy bé nói ba rồi mới nói ngủ ngon.

Câu đầu tiên mà con trai anh nói được đương nhiên phải là ba.

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, cuối cùng thái thượng hoàng cũng thốt ra hai chữ: “Ù rồi!”

Trong phút chốc, biệt thự nhà họ Hoắc liền trở nên yên tĩnh.

Yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hoắc Đình Phong ngồi đó, nét mặt hơi vặn vẹo, ngón tay thon dài xoa nhẹ lên trán.

Nhưng mẹ Hoắc lại cảm thấy như sự bình yên trước cơn bão.

Quả nhiên, mẹ Hoắc đoán không sai, kể từ khi ấy, Hoắc Đình Phong đã hạ lệnh: “Từ nay về sau cấm tới những địa điểm đánh mạt chược.”

Mẹ Hoắc không ngờ nổi, vốn dĩ là một chuyện đáng mừng, cuối cùng lại triệt hẳn sự nghiệp mạt chược của bà.

Tất nhiên, hậu quả của việc này không chỉ có thế.

Mỗi buổi tối, thằng bé lại phải nghe giảng.

Người đàn ông đặt đôi tay cường tráng của mình lên xe nôi, nói từng chữ từng chữ một: “ba.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1451


CHƯƠNG 1451

Thằng bé lại không nghiêm túc lắm, hai chân ngắn ngủn hăng hái đá tung, miệng nhỏ còn thổi bong bóng, trong tay còn đang nghịch đồ chơi.

Thân Nhã biết hôm nay anh dạy con thất bại rồi, cô cố nhịn cười: “Anh quá nghiêm túc rồi, thằng bé còn nhỏ, khi đến một độ tuổi nào đó thì con sẽ tự biết gọi thôi.”

Hoắc Đình Phong nhếch môi, vẫn dịu dàng dạy tiếp: “ba…”

Thân Nhã cạn lời: “…….”

Không phụ lòng mong mỏi của Hoắc Đình Phong, dưới sự dạy dỗ từ ngày này sang ngày khác, cách gọi đầu tiên mà thằng bé nói được chính là ba, chỉ là nói không rõ lắm, ba nhưng đọc thành buabua.

Mặc dù anh không vui lắm nhưng vẫn không giấu nổi ý cười.

Hoắc Đình Phong ngồi trên sofa, Thân Nhã ôm con, dạy con nói: “Mặt trăng!”

Thằng bé đã biết đi rồi nên không thể ngồi yên một chỗ, cứ vặn mông, có chút bực mình mà nói: “Mọt chăn!”

Thân Nhã kiên nhẫn: “Bị ho.”

“Bè hó.”

“Chó.”

“Toá.”

Cô không nhịn được mà bật cười, nghe con nói chuyện đúng là một trong chuyện vui vẻ nhất trên đời.

Hoắc Đình Phong cũng cười, không biết từ khi nào anh mới phát hiện ra nuôi dạy trẻ con lại là một một chuyện vui vẻ như thế.

Phần: Đồ ngủ

Thân Nhã và Diệp Giai Nhi, còn có Trần Diễm An cùng đi dạo phố.

Hai người kia cứ lượn ở quầy đồ lót, còn cô lại không có hứng thú cho lắm, đợi tới mất kiên nhẫn luôn nên luôn giục họ nhanh lên.

Trần Diễm An giữ cô: “Giục cái gì mà giục, cậu cùng mua một bộ đi.”

Nhìn thấy những bộ đồ ngủ nóng bỏng, cô vội lắc đầu.

Diệp Giai Nhi nói: “Tình thú giữa vợ chồng cũng rất quan trọng đó. Hai người sẽ phải sống cùng nhau trong một khoảng thời gian dài, thỉnh thoảng cũng cần chút kích thích và tươi mới chứ, mua đi!”

Cuối cùng, được sự động viên và dạy dỗ của hai người, cô đã mua một bộ đồ ngủ ren màu đỏ.

Tối hôm đó, cô đang đọc tạp chí thì nhìn thấy một chủ đề liên quan đến “tính”.

Những hành động vô tình của phụ nữ có thể khơi gợi được d*c vọng của đàn ông, tuy ngại nhưng mọi người nên mạnh dạn mà thử, biết đâu lại đem tới kết quả bất ngờ.

Thân Nhã do dự hồi lâu rồi mới đi vào phòng tắm thay đồ ngủ, vừa bối rối vừa ngượng ngùng.

Ngay lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Đình Phong bước vào.

Mặt cô đỏ lên, không biết trốn vào đâu.

Nhưng đã quá trễ!

Anh đứng phỗng tại chỗ, không nói tiếng nào!

Chân cô bốc lên một luồng nhiệt, hai má Thân Nhã như bốc cháy, cuối cùng cô không chịu nổi mà nói: “Đừng nhìn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1452


CHƯƠNG 1452

Lúc này, Hoắc Đình Phong sao có thể nghe nổi lời nào của cô, anh đè lên người cô.

Thân Nhã vội vàng đẩy vai anh: “Em đang tới tháng rồi, không lừa anh đâu.”

Hoắc Đình Phong nói: “Để anh nhìn thử.”

“Em còn có thể lừa anh sao?”

“Anh chỉ tin những chuyện trước mắt mình.”

Thân Nhã không còn cách nào khác, cô chỉ có thể c ởi quần ra.

Anh cảm thấy năng lượng toàn thân đều cạn kiệt. Anh áp lên trán cô rồi cắn nhẹ lên mũi cô: “Em cố tình đúng không?”

“Không phải, ai mà biết lại trùng hợp thế chứ, anh mau đi lấy băng vệ sinh cho em đi.”

Thân Nhã đẩy vai anh ra, vài cúc áo sơ mi đã bị mở, chiếc áo thùng thình, gợi cảm chết người.

Hoắc Đình Phong bất lực rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Giọng nói truyền qua cửa: “Loại hằng ngày hay ban đêm?”

…..

Lần thứ hai mặc bộ đồ ngủ gợi cảm này, khi tới thời khắc quan trọng thì Hoắc Vân Triệt đổ bệnh, hai người cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể dừng lại.

Đến lần thứ ba, công ty gọi điện bảo là có một hợp đồng vô cùng quan trọng xảy ra vấn đề cần phải xử lý ngay.

Hoắc Đình Phong thở dài, anh vừa mặc áo vừa nhìn cô: “Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời Gia Cát Lượng ra giúp, nhưng đến lần thứ ba mới gặp. Con đường tới nội y gợi cảm của anh vẫn còn xa lắm….”

Thân Nhã cảm thấy anh hoàn toàn xúc phạm điển tích này rồi.

“Ba lần là đủ rồi, chắc chắn sẽ không có lần thứ tư, nếu không anh sẽ nhịn hỏng mất….”

Anh nhíu mày, dùng chất giọng ấm áp tao nhã để nói chuyện không đứng đắn: “Lần sau anh nhất định sẽ làm được, dù trời sập cũng mặc kệ!”

Đến lần thứ tư, anh thật sự đã “làm” được, hơn nữa còn làm suốt cả một đêm. Lăn lộn từ chỗ này tới chỗ khác, làm đủ mọi tư thế, eo của Thân Nhã đau tới mức hai ngày không thể xuống giường.

Phần học nhạc thiếu nhi.

Thân Nhã vì con mà đã tải rất nhiều bài nhạc thiếu nhi về máy tính.

Gì mà “mẹ nghe con nói”, “chú ếch con”, v.v.

Cô định dạy Hoắc Vân Triệt hát những bài này nhưng Hoắc Vân Triệt lại không thích thú lắm và luôn tỏ ra không hài lòng: “Mẹ, con không thích nghe loại nhạc này.”

“Vậy con thích nghe loại nhạc nào?”

Hoắc Vân Triệt mới hơn hai tuổi đã mắt ngọc mày ngài, đáng yêu tới mức người khác không nhịn được mà muốn ôm về nhà.

Bé dùng chất giọng non nớt của mình: “Để con hát cho mẹ, mẹ nghe kỹ nhé, ài i dố dố dố, ai ì dồ dồ dồ, ai ì dồ dồ dồ dồ, ài i dố dố dố, cút đi, ố ố ố ố!”

Thân Nhã choáng váng, cô chỉ thấy miệng con liên tục mấp máy như một con sói nhỏ cứ ố ố ố ố: “Rốt cuộc là con đang ố cái gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1453


CHƯƠNG 1453

Hoắc Vân Triệt liếm kẹo mút trong tay, nghiêng đầu nằm trên đùi cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô nói, bài hát này tên là sung sướng vô cùng, à, là sướng quá!”

Mặt Thân Nhã càng đen hơn: “…….”

Phần lý tưởng.

Một ngày nọ, rất nhiều đứa trẻ đến nhà họ Hoắc, chúng đều bằng tuổi với Hoắc Vân Triệt, một đám con nít nô đùa cực kỳ vui vẻ

Có đứa làm tướng quân, có đứa làm vệ sĩ, Hoắc Vân Triệt chơi tới mặt mũi lấm lem.

Khi Thân Nhã và Hoắc Đình Phong về nhà thì nhìn thấy con trai lấm lem như thổ phỉ.

Vừa nhìn thấy Hoắc Đình Phong, cậu liền vui mừng chạy đến, đôi tay nhỏ bẩn thỉu ôm lấy quần âu của Hoắc Đình Phong.

Thân Nhã muốn kéo con ra.

Nhưng Hoắc Đình Phong lại cười cười bế con lên, mặc kệ cậu con trai đang nhân cơ hội bôi bùn đất lên quần anh, hơn nữa còn rất dịu dàng lau đất trên mặt con: “Đang chơi gì đấy?”

“Chơi tướng quân anh hùng và đại vương sơn trại ạ.” Hai lòng bàn tay của cậu cũng đen nhẻm.

Thân Nhã thích thú, càng nhìn con cô càng cảm thấy thằng bé anh tuấn ngời ngời, vừa khí chất vừa đẹp trai, cô nói: “Vậy con trai mẹ chắc chắc là anh hùng tái thế, tướng quân rồi!”

Hoắc Vân Triệt lắc đầu như trống bỏi, cậu ưỡn ngực: “Không! Con không thích làm tướng quân, con thích làm đại vương sơn trại cơ. Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, ai muốn đi qua thì phải để lại lộ phí! Ăn uống nhậu nhẹt thoải mái, còn có một đám vợ nhỏ! Hahaha, sướng!”

Thân Nhã: “……”

Hoắc Đình Phong: “……”

Thân Nhã muốn khóc luôn, không biết thằng nhóc này giống ai nữa.

Hoắc Đình Phong cũng bất lực cau mày, chẳng lẽ lúc nhỏ anh cũng nghịch như thế sao?

Phần trưởng thành.

Lúc 4 tuổi, Hoắc Vân Triệt đã không còn nghịch ngơm như lúc nhỏ nữa, hơi trầm ổn, cứ như ông cụ non.

Thân Nhã than vãn với Hoắc Đình Phong: “Em nhớ khi thằng bé còn nhỏ quá, vui vẻ và thú vị biết bao, bây giờ cứ như phiên bản nhỏ của anh ấy, quá chững chạc rồi!”

“Chắc là vì trưởng thành sớm.” Hoắc Đình Phong thấy cũng tốt.

“Anh thấy đâu là trưởng thành sớm sao? Nhưng thằng bé con giữa nó và chúng ta có khoảng cách thế hệ. Mới 5 tuổi mà đã có khoảng cách thế hệ, đến khi mười lăm tuổi, cái khoảng cách này chắc bằng hai con sông luôn quá.”

Thân Nhã vô lực: “Em nói với con lúc trước con đáng yêu biết bao nhiêu, khiến mọi người yêu thích biết bao nhiêu, thằng bé lại nói, lúc đó quá ngốc rồi!”

“Em nghĩ nhiều rồi….” Thời gian trôi qua, Hoắc Đình Phong càng trở nên nam tính quyến rũ, đầu lưỡi nóng bỏng của anh lướt qua d ái tai cô.

Anh ôm cô lên lầu.

Một bên khác.

Các bạn đang thảo luận trẻ con được sinh ra như thế nào, chỉ có Hoắc Vân Triệt mặc áo gió, bình thản xem truyện tranh, như tiểu hoàng tử trong truyện cổ tích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1454


CHƯƠNG 1454

Sau một thời gian dài thảo luận, bọn trẻ cũng không thể đưa ra đáp án cuối cùng.

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Hoắc Vân Triệt, cậu chính là thần trong lòng các bạn cùng lớp.

Hoắc Vân Triệt không có hứng thú với vấn đề này nhưng lại bị các bạn đuổi theo.

Vừa đúng lúc tan học, cậu đeo cặp lên rồi rời khỏi phòng, tài xế riêng đã đợi ngoài cổng.

Về đến nhà, cậu liền vứt cặp lên sofa.

Cậu cầm lấy sữa của bà nội đưa cho rồi đi lên lầu, còn mang theo máy ảnh. Cửa không khoá nên cậu đi thẳng vào phòng.

Hoắc Đình Phong đang đè lên người Thân Nhã, chuẩn bị hành sự.

Đột nhiên họ nghe thấy tiếng người đi tới, sau đó liền sững người không dám nhúc nhích.

“Các bạn cùng lớp con luôn thắc mắc một vấn đề.” Ông cụ non nói: “Trẻ con từ đâu tới.”

Thân Nhã đẩy anh ra rồi kéo chăn lên.

Sau đó, cô trừng mắt nhìn Hoắc Đình Phong, ai bảo anh nôn nóng không đóng cửa, bây giờ xấu hổ phải biết!

Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng day day huyệt thái dương, là do anh bất cẩn, không ngờ con trai lại tan học sớm như vậy.

May mà anh vẫn chưa c ởi quần áo.

Hoắc Vân Triệt nói tiếp: “Bọn họ bảo trẻ con được vớt từ dưới sông lên, hừ, bộ là hòn đá hay sao? Bọn họ cứ làm phiền con suốt, nên con thấy mình nên giải quyết câu hỏi này cho bọn họ.”

Hoắc Đình Phong chỉnh lại quần áo, dịu dàng nói: “Con làm đúng lắm.”

“Vậy nên hai người cứ tiếp tục đi, để con chụp một chút.” Cậu giơ điện thoại của bà lên định ngắm chụp.

Thân Nhã khó hiểu: “Sao con lại muốn chụp ba mẹ?”

“Không phải bố mẹ đang tạo em gái cho con à? Con muốn cho bọn ngốc đó thấy cảnh này.” Hoắc Vân Triệt nói, chất giọng còn chút non nớt.

Thân Nhã tức điên: “Hoắc Đình Phong, anh lo mà quản thằng nhóc này đi! Dạy bảo sâu sắc vào! Nó không phải là do em sinh!”

Hoắc Đình Phong mỉm cười, vuốt nhẹ vai cô để cô bình tĩnh lại: “Em đừng giận.”

Sau đó, tiền tiêu vặt của Hoắc Vân Triệt đều bị Thân Nhã tịch thu.

Cậu mếu méo đi tìm ba, Hoắc Đình Phong mềm lòng trả tiền lại cho cậu, còn tăng thêm gấp đôi.

Sau đó, Hoắc Vân Triệt còn mếu máo đi tìm ông nội, bà nội, cô, bác cả, rồi thu về một mớ tiền tiêu vặt.

Sau khi Thân Nhã biết, cô tức tới phun máu: “Thằng nhóc chết tiệt đó, nó đợi đó, em phải đánh chết nó.”

“Đừng đánh, nó còn nhỏ, lỡ đánh ngốc luôn thì sao?”

Cả nhà đều ngăn cô lại.

Hoắc Vân Triệt là bảo bối của cả nhà cơ mà, ai cũng không dám đánh không dám mắng.

4 tháng sau.

Thân Nhã lại sinh ra một bé gái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1455


CHƯƠNG 1455

Hoắc Đình Phong đồng hành cùng vợ suốt cả quá trình sinh, đau lòng khôn xiết.

Hoắc Vân Triệt cũng lo lắng đứng ngồi không yên: “Sinh em gái mà lâu vậy sao?”

Không ai trả lời cậu, mọi người đều nhìn về phía phòng sinh.

22 tiếng sau, Thân Nhã thành công lâm bồn.

Tên cô bé là Hoắc Vân Phi.

Tiếng cười nói vang lên không ngớt, cả nhà họ Hoắc đều vô cùng vui mừng.

Hoắc Đình Phong thậm chí còn trở thành dân nghiện con, cả ngày đều bế trên tay, thả xuống là sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan.

Một ngày 24 tiếng thì anh bế tiểu Vân Phi suốt 15 tiếng.

Thân Nhã đau đầu: “Hoắc Đình Phong, anh cứ bế cả trưa thế này, đến buổi tối, con bé chắc chắn sẽ không chịu ngủ mà khóc lóc đòi bế cho mà xem.”

Hoắc Đình Phong dịu dàng cười: “Vậy thì anh sẽ bế con ngủ luôn. Con bé quá đáng yêu nên anh không nỡ đặt xuống.”

“Anh đang chiều hư con rồi!”

Hoắc Đình Phong nói: “Cũng chỉ có một đứa con gái thôi mà, chắc chắn phải nuông chiều thôi.”

Thân Nhã cạn lời.

Cô chẳng còn muốn nói thêm gì nữa.

“Em chọn ngày thích hợp để làm tiệc đầy tháng cho Vân Phi đi.” Hoắc Đình Phong nói tiếp.

Thân Nhã cau mày: “Hay là khỏi đi, phiền phức lắm.”

Hoắc Đình Phong lắc đầu, tay anh nhịp nhàng vỗ nhẹ lên lưng con để ru ngủ.

“Không thể khỏi được, con bé là công chúa của nhà họ Hoắc, không được thiếu một ngày lễ nào cho con.”

Thân Nhã thở dài: “Tổ chức thật à?”

“Đương nhiên rồi.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Vậy thì chọn ngày đầy tháng đi, phải lập danh sách cái đã.”

Hoắc Đình Phong đang bận pha sữa cho con gái yêu, tràn ngập dáng vẻ bố bỉm sửa: “Ừ.”

Đột nhiên Thân Nhã nghĩ tới chuyện gì đó, cô ngập ngừng: “Tô Chính Kiêu thì sao?”

Tay Hoắc Đình Phong hơi khựng lại.

“Thực ra bản tính của anh ta cũng không xấu, chỉ bị tội lỗi và thù hận che mắt thôi. Anh ta vừa hận anh vừa trừng phạt bản thân. Mọi chuyện cũng qua rồi, hai người nên tha thứ cho nhau thôi.”

Thân Nhã nói.

Hoắc Đình Phong cúi người hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Nghe em nói, mọi chuyện trong nhà họ Hoắc đều do em làm chủ.”

Buổi tối, ở chung cư.

Tô Chính Kiêu mở cửa bước vào.

Ánh đèn vàng trong phòng sáng choang, mang theo tia ấm áp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1456


CHƯƠNG 1456

Cậu bé ngồi trên xe lăn, nằm dài trên bàn làm bài tập. Sau vụ tai nạn, vết thương trên chân cậu ấy khá nghiêm trọng nên hiện tại vẫn chưa thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Người phụ nữ thì ngồi trước cửa sổ.

Trước mặt là giá vẽ và màu nhuộm.

Cằm cô phải khâu vài mũi, còn chưa cắt chỉ.

Vết thương trên má trái khá nặng, đã đóng vảy, không biết có để lại sẹo hay không.

Không khí rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hai mẹ con nói chuyện với nhau nhưng lại cực kỳ ấm áp và hoà hợp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tiểu Nhiên quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Tô Chính Kiêu, cô sững người.

Có vẻ như anh ta đã không tắm suốt mấy ngày rồi, cằm còn lún phún râu.

Đôi mắt trũng sâu tạo cho người ta một cảm giác vô cùng mệt mỏi, áo sơ mi đầy nếp gấp và bụi, sắc mặt tái xanh, khóe môi sưng đỏ, giống như vừa đánh nhau xong.

Tô Chính Kiêu mím môi, anh lạnh nhạt nhìn cô: “Sao, chồng mình mà còn nhận không ra à?”

Đường Tiểu Nhiên giật mình hoàn hồn.

Cô hỏi: “Mặt anh sao thế?”

“Liên quan gì tới cô!”

Sau khi lạnh lùng buông một câu, Tô Chính Kiêu dùng mui bàn tay lau khoé môi. Anh lướt qua người cô, đi thẳng vào phòng tắm.

Đường Tiểu Nhiên mở miệng, nhưng lại không hỏi tiếp.

Căn bản là Tô Chính Kiêu không hề quan tâm tới cô, dù cô có hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời, cần thiết sao?

Từ trước đến nay, chuyện của anh, cô đều không thể hỏi, dù là việc công hay việc riêng.

Cô không có quyền hỏi, cũng không có tư cách để hỏi.

Cô luôn không thuộc nhóm người có thể hỏi chuyện của anh.

Từ khi kết hôn đến giờ, Tô Chính Kiêu luôn lạnh lùng tàn nhẫn với cô.

Đường Tiểu Nhiên cười khổ rồi thu mắt lại, nhìn về phía cậu con trai đang ngồi kia.

Cô hơi nhíu mày, có chút bất lực.

Tư thế viết bài của cậu luôn không tốt. Cuốn sách bài tập trên bàn trà lúc nào cũng được đặt xiêu vẹo.

Thân thể cậu ta cũng vặn vẹo, cánh tay đặt trên bàn trà, mặt gác lên tay, vừa ngủ vừa viết, vẻ mặt như đang dán vào quyển vở bài tập.

Cô buông cọ vẽ xuống, khập khiễng bước tới.

Cậu bé cũng không nhận ra, đôi mi dài cong vút khẽ động, bóng đen đổ dài lên cuốn vở.

Cô vươn tay vỗ vào lưng cậu bé, chỉnh lại dáng ngồi của cậu: “Con có thể ngồi thẳng lưng và làm bài tập không?”

“Có thể ạ.” Cậu bé cười, lộ ra hai chiếc răng hổ. Cậu cử động thân mình rồi ngồi thẳng lưng: “Mẹ ơi, mẹ không vẽ nữa hả?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1457


CHƯƠNG 1457

Đường Tiểu Nhiên lắc đầu rồi xoa tóc cậu: “Con đói bụng chưa?”

Sau khi sinh, chất tóc của cậu bé không tốt lắm, vừa vàng vừa mỏng.

Cô tưởng là vì khi mang thai, cô đã ăn phải thứ gì đó không tốt hoặc là đồ ăn quá thiếu dinh dưỡng. May mà bây giờ, tóc cậu đã vừa đen, vừa dày vừa bóng.

Cậu bé ôm bụng gật đầu: “Con đói rồi, trưa nay ở trường ăn bánh chẻo nhân hẹ. Con thấy vị cứ kỳ kỳ nên không thích ăn, con thích ăn bánh chẻo nhân ngó sen thịt heo mẹ làm nhất.”

Nghe thế, tay Đường Tiểu Nhiên khựng lại, không nhịn được mà thả hồn miên mang.

Ai gặp Cảnh Hiên đều nói, cậu bé chỉ giống cô mỗi mắt và miệng.

Còn lại đều giống ba, dáng vẻ cứ như một khuôn đúc ra vậy.

Thực ra, không chỉ giống nhau về ngoại hình mà khẩu vị và thói quen cũng di truyền từ Tô Chính Kiêu.

Hành, gừng, tỏi, còn có cả hẹ, chỉ cần hơi có mùi một chút, anh ta đều không ăn.

Sau khi hỏi ba bốn lần mà không nghe thấy câu trả lời của mẹ, cậu ta liền nắm lấy tay Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ đang nghĩ gì thế?”

Đường Tiểu Nhiên hoàn hồn, cô lắc đầu: “Con ngoan ngoãn làm bài tập đi, mẹ đi chuẩn bị bữa tối.”

Cảnh Hiên gật đầu, hình như lại nghĩ gì đó, cậu ngẩng mặt: “Mẹ ơi, tối nay ba có đi không?”

Đường Tiểu Nhiên nói: “Mẹ không biết, con tự hỏi ba đi, chắc là sẽ đi.”

Tô Chính Kiêu rất ít khi ở lại nơi này, một năm cũng chỉ ở được vài ngày.

Cảnh Hiên hơi thất vọng cúi đầu.

Đường Tiểu Nhiên đau lòng xoa đầu con.

Chỉ trách cô không có năng lực khiến Tô Chính Kiêu thích mình, làm liên luỵ tới con.

Bữa tối rất thanh đạm. Cô nấu cháo, làm hai món ăn, còn hầm cho Cảnh Hiên một bát canh xương.

Cậu còn nhỏ, lại bị xe tông trúng chân, cần phải bồi bổ kỹ lưỡng.

Đến khi cô chuẩn bị xong bữa tối, Tô Chính Kiêu vẫn chưa tắm xong.

Cô do dự một hồi rồi bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm.

Bên trong, Tô Chính Kiêu có chút mất kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

“Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, hay là anh ăn chút đi?” Đường Tiểu Nhiên thận trọng hỏi.

“Cút!”

Anh ta gầm lên, để nước lạnh lướt trên người, hai mắt nhắm nghiền, lòng lại nặng trĩu.

Anh ta biết rằng, anh ta được thả ra ngoài chắc chắn là nhờ Hoắc Đình Phong. Khi đó anh bị sảng mới làm chuyện như thế!

Nếu không nhờ lòng tốt của Thân Nhã thì cả hai người đã chết trong căn nhà gỗ đó rồi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tả Như Bội, lòng anh ta liền đau khôn xiết. Anh không thể quên được dáng vẻ khi chết của cô ấy, đó mãi là vết sẹo trong lòng anh.

Nếu ngay từ đầu, anh không đưa xấp ảnh đó cho mẹ Hoắc thì bà cũng không đi tìm cô. Nếu vậy, kết cục liệu có khác đi không?

Bên ngoài phòng tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1458


CHƯƠNG 1458

Đường Tiểu Nhiên thở hổn hển, cô cố nén sự chua xót trong lòng.

Tô Chính Kiêu vẫn ghét cô như vậy.

Tuy là vợ chồng nhưng lại như kẻ địch.

Trong lòng anh, tội của cô đúng là không thể tha thứ.

Cô ổn định lại cảm xúc rồi bước ra ngoài. Đường Tiểu Nhiên không muốn để con trai thấy cảnh hai người cãi nhau.

Cảnh Hiên ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn ăn: “Mẹ ơi, bố không ăn à?”

“Ừ, bố đã ăn tối rồi. Bố đang tắm nên bảo mẹ con mình ăn trước.” Đường Tiểu Nhiên nói.

Cảnh Hiên gật đầu, cậu ta thấy mẹ cười nên yên tâm mà ăn.

Chắc chắn bố mẹ không cãi nhau rồi.

Cậu ta bưng bát cơm lên, vừa ngoan vừa hiểu chuyện.

Đường Tiểu Nhiên hỏi: “Hôm nay ở trường có chuyện gì không?”

Cảnh Hiên húp canh, liến thoắng kể lại chuyện trên trường.

Sau đó, Đường Tiểu Nhiên vào trong bếp rửa chén.

Cảnh Hiên ngồi ở phòng khách xem ti vi.

Sau khi rửa xong, Đường Tiểu Nhiên nói với Cảnh Hiên: “Mẹ đi tắm đây, con ở đây xem ti vi, xem xong thì về phòng nhé.”

“Vâng ạ.”

Vì Tô Chính Kiêu ở phòng ngủ chính

Nên cô chỉ có thể sang phòng ngủ phụ.

Sau khi c ởi quần áo, Đường Tiểu Nhiên bước vào bồn tắm. Dòng nước ấm dập dềnh trên người cô, rửa trôi mọi mệt mỏi.

Cô có dáng người đẹp như người mẫu trên sàn catwalk, mông nở ngực 36C.

Đôi chân thon, thẳng và mịn, duyên dáng và thu hút.

Khuyết điểm duy nhất là chân phải, lúc nhỏ cô bị tai nạn xe hơi và bị thương rất nặng.

Kể từ đó liền què .

Chính là kẻ thọt mà mọi người hay nói, một người tàn tật.

Không phải là hơi khập khiễng, mà khập khiễng hơi nặng, đi đường một chân cao, một chân thấp, vai cũng rung theo.

Đây là nỗi đau mãi mãi trong lòng cô.

Không thể đi cao gót xinh xắn giống như người phụ nữ bình thường, đối với người khác mà nói thì đẹp, đối với cô mà nói lại khôi hài.

Thật ra, không đi được cao gót cũng không sao cả, cô vốn cũng không thích đi.

Chỉ là hy vọng khi nắm tay của con đi trên phố, không nhận phải ánh mắt kỳ lạ và chú ý quá nhiều.

Ở một bên khác.

Tô Chính Kiêu tắm xong, đi vào phòng khách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1459


CHƯƠNG 1459

Không có bóng lưng khiến người ta khó chịu kia, lông mày nhíu chặt của anh hơi giãn ra, ánh mắt dừng trên người con trai.

“Đang xem gì vậy?”

“Ba.” Cảnh Hiên ngẩng cái đầu nhỏ lên gọi, nói: “Chương trình Ba về rồi.”

Tô Chính Kiêu hơi nhíu mày: “Xem đi.”

Dứt lời, trong bụng truyền ra âm thanh ọt ọt.

Từ sau khi ra khỏi nhà giam, anh không có tiếp tục ở lại thành phố S mà lập tức ngồi máy bay trở về nước K, sau đó về nhà, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống.

Cảnh Hiên rất hiểu chuyện: “Ba, ba đói rồi sao? Mẹ để lại cháo cho ba, con đi hâm nóng giúp ba.”

Tô Chính Kiêu lại nói: “Không có thứ gì khác có thể ăn sao?”

Đồ người phụ nữ đó làm, anh chê.

Cảnh Hiên lắc đầu, rất nhạy cảm mà hỏi: “Ba, ba không muốn ăn đồ ăn mẹ làm sao? Cơm mẹ nấu rất ngon.”

“Không có, chỉ là muốn ăn mì.”

Cảnh Hiên chững trạc, thần sắc nghiêm túc: “Mẹ nói, mì là thực phẩm rác, ba ít ăn lại.”

Tô Chính Kiêu vỗ đầu của con trai: “Ngoan ngoãn xem TV.”

Sau đó, anh đứng dậy, mở tủ lạnh ra.

Trong tủ lạnh có rau, trứng gà, sữa nguyên chất.

Vừa không có hoa quả, cũng không có đồ ăn vặt.

Anh nhíu chặt mày, lấy ra hai quả trứng gà, đi vào phòng bếp.

Lần đầu tiên vào bếp, không có bất kỳ kinh nghiệm gì cả.

Nhiệt độ của dầu quá cao, bắn tung tóe, trên mu bàn tay trực tiếp bị bỏng hai chỗ.

Lúc hoảng loạn, lại vội quăng trứng gà vào.

Hai phút sau, anh bê đĩa trứng chiên ngồi trên sô pha.

Cảnh Hiên ngẩng đầu liếc nhìn, trứng gà đen xì xì.

“Ba, mẹ nấu đồ ăn thật sự rất ngon, mẹ còn đặc biệt để lại cho ba.”

“Ừ.” Tô Chính Kiêu lạnh nhạt đáp lại, tiếp tục ăn trứng gà.

Cảnh Hiên chớp mẹ đôi mắt, di chuyển xe lăn, đi vào trong bếp.

Bàn tay nhỏ của cậu bé bê đồ ăn trên bàn, đổ vào trong thùng rác, rồi rửa sạch bát đũa.

Nếu để mẹ nhìn thấy, ba không có ăn đồ ăn mẹ để lại, mẹ chắc chắn sẽ đau lòng.

Cậu bé, không muốn mẹ đau lòng.

Đợi sau khi rửa xong, Cảnh Hiên ra khỏi phòng bếp, tiếp tục xem TV.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tô Chính Kiêu cúi đầu.

Là Hoắc Đình Phong gọi đến.

Thần sắc của anh hơi cứng đờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1460


CHƯƠNG 1460

Một lát sau, cuối cùng mới hạ quyết tâm nghe máy.

“Xin lỗi.” Giọng nói của Tô Chính Kiêu khàn khàn, khô khốc.

Hoắc Đình Phong trầm giọng nói: “Người cậu nên xin lỗi là Thiên Nhã, chứ không phải là tôi, hy vọng cậu có thể nhớ bài học này, đừng phạm sai lầm nữa.”

Nghe vậy, Tô Chính Kiêu không tự chủ mà siết chặt chiếc điện thoại: “Đương nhiên sẽ không.”

“Ừ, ngày mai là tiệc đầy tháng của Vân Phi, dẫn Đường Tiểu Nhiên và Cảnh Hiên cùng đến.”

“Được.”

Cúp máy, cơ thể căng cứng của Tô Chính Kiêu thả lỏng, giống như bỏ được tảng đá nặng.

Cảnh Hiên mở miệng nói: “Ba, là chú Hoắc sao?”

“Ừ.”

“Vân Triệt có em gái rồi, chú Hoắc bảo ba dẫn mẹ và con cùng đến chúc mừng cho em gái.”

Lông mày của Tô Chính Kiêu hơi nhướn lên.

Tai của cậu bé khá thính.

Ánh mắt của Cảnh Hiên sáng lên, cẩn thận hỏi: “Ba, ba sẽ dẫn mẹ đi cùng, có phải không?”

“Xem tình hình.” Giọng của Tô Chính Kiêu trầm thấp, không có trả lời thẳng.

Cảnh Hiên không có từ bỏ: “Ba đã đồng ý với chú Hoắc rồi, người lớn nói lời phải giữ lời, không thể nuốt lời.”

Tô Chính Kiêu trầm mặc.

Một lát sau, anh hờ hững nói: “Ba biết rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt của Cảnh Hiên sáng lên, bên trong tràn ngập sự phấn khích và vui sướng.

40 phút sau.

Đường Tiểu Nhiên mặc đồ ngủ, đi vào phòng khách.

Cảnh Hiên đã tắt TV, không thấy bóng dáng của Tô Chính Kiêu đâu cả.

Cô mỉm cười tự giễu.

Quả nhiên vẫn đi rồi.

Rõ ràng đã biết đáp án, nhưng trong tim vẫn ôm một chút ảo tưởng và hy vọng, thật là đáng đời!

Cảnh Hiên khẽ nói: “Mẹ, ba không có đi, ba đi mua thuốc rồi.”

Đường Tiểu Nhiên chợt sững người: “Vậy sao?”

“Vâng ạ.”

Khóe môi của Đường Tiểu Nhiên hơi cong lên, nở nụ cười: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi, mẹ dẫn con về phòng đi ngủ.”

Hai tay ôm ngang cậu bé lên, nhưng do trọng lượng và chân, cơ thể của cô hơi nghiêng sang một bên, chân loạng choạng, suýt nữa té ngã.

Cô vội bước lên trước, tì vào thành giường ổn định cơ thể, chân của Cảnh Hiên không thể bị thương nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1461


CHƯƠNG 1461

Sau đó, cô từ từ từng chút một di chuyển đưa cậu bé lên giường một cách khó khăn.

Làm xong những điều này, trên trán đã toát tầng mồ hôi lấm tấm.

Rõ ràng là một hành động rất đơn giản, đối với cô mà nói, lại khó khăn như vậy.

Cảnh Hiên rất hiểu chuyện, cậu bé nói: “Mẹ, đợi sau này con lớn, đổi lại con bế mẹ, con sức lớn, mẹ lại nhẹ như vậy, con chắc chắn có thể bế mẹ di chuyển được!”

Lời nói tinh tế đầy tình cảm, có thể khiến trong tim của con người sinh ra vài phần cảm động.

Mỉm cười, Đường Tiểu Nhiên đắp chăn cho cậu bé, đợi cậu bé lớn lên bế cô, hình ảnh đó chắc chắn rất ấm áp, chỉ là không biết…

“Ngủ đi.” Cô nói.

Cảnh Hiên lại ghé cái đầu nhỏ vào tai của cô, khẽ nói: “Mẹ, ba ăn hết sạch đồ ăn mẹ để lại rồi, không còn một tí nào.”

Đường Tiểu Nhiên gần như không dám tin: “Thật sao?”

“Vâng ạ!” Cảnh Hiên gật mạnh đầu: “Còn nữa, Vân Triệt có em gái, ba nói ngày mai dẫn mẹ và con cùng đến nhà chú Hoắc.”

Vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên càng sững sờ hơn.

Kết hôn 7 năm, anh chưa từng dẫn cô tham gia bất kỳ bữa tiệc nào cả.

Đây là lần đầu tiên.

Sự bất ngờ vào tối nay quá nhiều, khiến cô không biết làm sao.

Cảnh Hiên nháy mắt: “Mẹ, nhớ sửa soạn thật xinh đẹp, ngủ ngon ạ.”

“Ngủ ngon.”

Đi ra khỏi phòng, Đường Tiểu Nhiên vẫn chưa hoàn hồn, cảm xúc trong lòng rất nhốn nháo.

Lúc này, Tô Chính Kiêu vừa hay trở về.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Giống như không nhìn thấy Đường Tiểu Nhiên, anh đi lướt qua người, ngồi ở sô pha.

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

Đường Tiểu Nhiên đã quen rồi.

Đây là cách thức chung đụng trước giờ của anh và cô, không có lời dư thừa, cho dù có, cũng là anh mở miệng mia mai và chế giễu.

Cô nghĩ, Tô Chính Kiêu chắc sẽ không qua đêm ở đây.

Anh trước giờ sẽ không qua đêm ở đây, nhà của anh ở nước K có rất nhiều.

Hôm nay về đây, e chỉ là đến thăm Cảnh Hiên, sau đó rất nhanh sẽ rời đi.

Thật ra rời đi cũng tốt, cô đã rất lâu không có chung đụng với anh, ngay cả nói chuyện với anh thế nào cũng không biết.

Bỗng nhiên, Tô Chính Kiêu mở miệng nói: “Bác sĩ không nói bao lâu mới có thể rời khỏi xe lăn sao?”

Tuy anh đang nói chuyện của Cảnh Hiên, nhưng khi ánh mắt của anh di chuyển đến chân cô, cho cô cảm giác là đang mỉa mai cô, oán hận cô làm cho chân của Cảnh Hiên thành ra như này.

“Một tháng, có lẽ thời gian sẽ lâu hơn một chút.” Đường Tiểu Nhiên nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1462


CHƯƠNG 1462

“Đợi sau khi chân của Cảnh Hiên khỏi, lập tức ném nó ra khỏi chung cư cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy đồ chướng mắt ở trong chung cư của tôi.” Ánh mắt của Tô Chính Kiêu rất sắc bén.

Đồ chướng mắt, có phải cũng bao gồm cả cô không?

Đường Tiểu Nhiên thầm nghĩ.

Cuối cùng cô cái gì cũng không nói, chỉ khẽ đáp: “Em biết rồi.”

Miệng của cô mấp máy, muốn hỏi anh, ngày mai có phải cùng nhau đến nhà họ Hoắc.

Nhưng chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của anh, cuối cùng vẫn nuốt trở lại.

Xoay người, cô về phòng.

Một lát sau, Tô Chính Kiêu cũng đi theo vào, trực tiếp leo lên giường.

Đường Tiểu Nhiên đứng tại chỗ, có chút không dám tin và hoảng hốt: “Anh không đi sao?”

“Nơi này là bất động sản dưới tên tôi, tôi ở trong nhà của mình, không được sao?”

“Không có…”

Cô lắc đầu: “Anh ngủ đi, em ra phòng khách.”

Tô Chính Kiêu nhìn cô, cười lạnh nói: “Lạt mềm buộc chặt? Cô là loại hạ tiện gì, trong lòng mình còn không biết sao?”

Đường Tiểu Nhiên đứng đó, trái tim như bị dao cứa.

“Lên đây!”

“Ngủ một giường, em sợ anh không quen, ngày mai còn phải—”

Lời còn chưa dứt, cả người đã bị Tô Chính Kiêu ném lên giường.

Cơ thể của Đường Tiểu Nhiên co rúm lại, trong lòng tràn ngập sự kháng cự và sợ hãi.

Số lần anh chạm vào cô rất nhiều lần.

Nhưng lần nào cũng mang theo tức giận, oán hận và nhục nhã.

Cô coi anh là chồng.

Nhưng cô ở trong mắt anh, e rằng ngay cả gái… bán hoa cũng không bằng.

Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại truyền đến.

Đường Tiểu Nhiên vội vàng kéo chăn đắp cho hai người, kéo lại váy ngủ.

Ánh mắt của Tô Chính Kiêu nhìn thẳng vào cô, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Gái đi3m còn muốn lập đền thờ trong trắng sao? Lúc đó khi thiết kế tôi, cô ở trên giường đặc biệt phóng… đãng, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”

Cơ thể của Đường Tiểu Nhiên run rẩy.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Cô điều chỉnh tâm trạng, thu liễm cảm xúc: “Điện của Cảnh Hiên, thằng bé chắc có việc, em qua đó xem một chút.”

Vừa dứt lời, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Quả nhiên, Cảnh Hiên muốn vào nhà vệ sinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1463


CHƯƠNG 1463

Sau khi về đến phòng, Đường Tiểu Nhiên đắp chăn cho cậu bé.

Tay của cậu bé lại túm lấy cô, hai mắt sáng lên, so với ngôi sao ngoài cửa sổ còn rực rỡ hơn vài phần: “Mẹ, ba và mẹ ngủ một giường, hai người có phải làm hòa rồi không?”

Xoa đầu của cậu bé, Đường Tiểu Nhiên muốn nói gì đó lại không mở miệng được.

Cậu bé chỉ là một đứa bé 8 tuổi, cho dù tâm trí có trưởng thành hơn nữa, vẫn là trẻ con: “Ngủ đi, ngày mai con còn phải dậy sớm.”

Có vài chuyện, cậu bé không hiểu.

Cảnh Hiên gật đầu, hai mắt sáng ngời, ngay cả khóe miệng cũng nở nụ cười.

Đường Tiểu Nhiên về đến phòng, Tô Chính Kiêu chưa ngủ, anh đang hút thuốc.

Nghe thấy âm thanh, anh dập tắt điếu thuốc, lôi cô, hằn học túm tóc cô rồi ném lên giường.

Cả một đêm, dày vò không ngừng.

Đêm càng lúc càng khuya, Tô Chính Kiêu cuối cùng đã ngủ.

Đường Tiểu Nhiên không ngủ.

Không phải là không muốn ngủ, mà là quá đau, không ngủ được.

Bỗng nhiên, thắt lưng bị đụng mạnh, cô đau nhíu mày, nhìn sang bên cạnh.

Chỉ thấy, cơ thể của Tô Chính Kiêu cử động, tay vung lên, trên trán toát đầy mồ hôi, giống như gặp phải ác mộng.

“Không sao, ngủ đi, em ở đây bên anh, sẽ không đi.” Đường Tiểu Nhiên vỗ nhẹ vào lưng của anh, giọng nói vừa nhẹ vừa dịu dàng.

Yêu một người, chính là không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Rõ ràng, anh đối xử lạnh lùng với cô như vậy mới thương hại sỉ nhục cô.

Nhưng vừa nhìn thấy lông mày của anh nhíu chặt thì lại vô cùng đau lòng.

Một giây sau, Tô Chính Kiêu khẽ khàng lẩm bẩm: “Như Bội… đừng, xin lỗi, anh nhớ em…”

Đường Tiểu Nhiên sững người.

Hai người mới làm chuyện thân mật nhất xong, chồng lại nằm bên cạnh mình, gọi tên của một người phụ nữ khác.

Trên người đắp chăn, nhưng lại không cảm nhận được hơi ấm.

Cô nhếch môi, bật cười tự giễu.

Ánh mắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, in bóng của cô trên đất, kéo dài.

Cô gả cho anh 8 năm.

Cái tên Tả Như Bội này, cũng tồn tại 8 năm trong hôn nhân của cô.

8 năm, 96 tháng, không biết bao nhiêu ngày đêm.

Trước đây cảm thấy, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, anh có thể yêu bao lâu, có thể yêu sâu đậm cỡ nào?

Tả Như Bội chết rồi, anh có thể giữ một đoạn hồi ức được bao lâu?

Vật chuyển sao dời, trăng lặn mặt trời lên, ngày đêm luân phiên thay đổi, tóm lại sẽ có một ngày, anh sẽ quên đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom